Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 200



"Phu nhân, người đang định làm gì?" A Phương nghe không hiểu: "Phu nhân không định quay lại đây nữa à?"

"Cũng chưa chắc, nếu sau này Thư Ngạn làm đám cưới ở nhà cũ thì có lẽ tôi sẽ còn quay lại tổ chức cho nó. Tôi không định thường trú ở nơi này nên những gì có thể lấy phải đem đi hết."

"Ồ!"

Tống thái thái đứng lên: "Tôi mệt rồi nên đi nghỉ ngơi một lát. Bà dẫn Tần tiểu thư tới phòng cho khách, gian cho nữ quyến ấy."

"Vâng!" A Phương đáp lời, gọi người tới xách rương hành lý của phu nhân vào: "Tần tiểu thư đợi chút, tôi đi hầu hạ phu nhân ngủ đã."

Bà ta vốn có thể bảo người khác đưa cô tới phòng cho khách nhưng bây giờ bản thân đang rất nghi hoặc, sau khi hầu hạ phu nhân nằm xuống thì đi tới: "Tần tiểu thư, tôi đưa cô tới phòng khách."

Đương nhiên Tần Du biết phòng dành cho khách ở đâu, chỉ có điều giờ đây cô là khách của nơi này, tất nhiên phải nghe chủ nhà, không thể tùy tiện đi lại.

A Phương xách hành lý cho Tần Du: "Tần tiểu thư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

"Dì Phương, đều là chuyện tốt, bác gái không cần ngày ngày ở nơi này đắm mình trong những chuyện rườm rà nữa. Như vậy tốt cho sức khỏe của bác ấy hơn."

"Tôi biết, những năm gần đây phu nhân đã sức cùng lực kiệt rồi, tôi chỉ không biết chuyện gì xảy ra lại khiến bà ấy nghĩ thông?"

"Bác Phó nói chuyện với bác gái khá nhiều, có lẽ do tính cách của bác ấy hoạt bát! Sau này, bác gái làm hàng xóm với bác Phó, hai người ở cùng nhau, có lẽ sẽ bị bác Phó làm thay đổi sẽ càng nghĩ thoáng hơn."

"Đúng vậy." A Phương thực sự vui mừng thay phu nhân, dù sao tới Thượng Hải ở với Tần tiểu thư cũng tốt hơn ở am ni cô.

Hai người đi vào trong viện tử, Lục di thái đang đứng ở cửa phòng phía đông bước vội tới, nói với giọng run rẩy lộ vẻ tủi thân: "Tiểu thư."

Tần Du dừng lại nhìn Vân Nhi mới mười tám tuổi trước mắt, cô ấy mặc một bộ sườn xám bằng gấm, tóc búi sau đầu bằng một cây trâm hoa, trên tai còn đeo khuyên vàng ròng, đeo vàng đeo bạc, tơ lụa, quả nhiên sang trọng hơn so với lúc trước làm người hầu nhiều.

Chỉ có điều, tuổi còn nhỏ mà sau này lại bị nhốt trong căn nhà u ám này? Trên đường cô nghe Tống thái thái nói trước khi rời đi đã hỏi Tống lão gia, ông ấy không bảo bà ấy đưa bất cứ di thái thái nào tới Thượng Hải.

"Nếu em đã là di thái thái của nhà họ Tống thì cũng là một nửa chủ nhà rồi. Chị là khách của nhà này, về sau cứ gọi chị là Tần tiểu thư."

Vân Nhi rưng rưng nước mắt, vô cùng tủi thân chạy tới túm lấy tay Tần Du: "Sao tiểu thư lại đối xử với em như người xa lạ vậy? Em cùng lớn lên với tiểu thư mà!"

Thấy cô ấy nói vậy, nước mắt còn chảy xuống cằm rồi rơi xuống mặt đá xanh trên đất tạo thành vết ướt: "Vân Nhi... Vân Nhi cũng chẳng có cách nào."

Tần Du cúi đầu cô ấy đeo vòng tay vàng, bàn tay trắng nõn xoắn chặt khăn, nước mắt rơi như mưa, trông có vẻ vô cùng đau lòng.

Trước khi gặp mặt, Tần Du đã biết xảy ra chuyện gì, nhưng lúc gặp mặt ký ức của em gái nguyên chủ lập tức xông lên đầu.

Con nhóc chạy nạn tay nứt toác, đôi mắt giống như nai con. Trời nóng bức, em gái nguyên chủ sẽ cho cô ấy uống nước mát, trời lạnh sẽ kéo Vân Nhi tới cùng trùm chăn. Cô nhóc vừa nghe em gái nguyên chủ biết yêu đã tưởng tượng ra người chồng tương lai. Cô bé được em gái nguyên chủ ôm chặt khóc to khi đau lòng.

Tần Du biết cô ấy rất quan trọng với em gái nguyên chủ nên trước khi đi Thượng Hải đã hứa giải quyết xong việc ở đó sẽ tới đón Vân Nhi đầu tiên.

Chỉ có điều, cô ấy đã đi con đường này, Tần Du còn có thể nói cái gì? Chẳng lẽ lúc này mình còn đi phân tích là Tống lão gia già mà không nên nết kéo cô ấy lên giường hay Vân Nhi ỡm ờ lên giường với cha của thiếu gia mình?

Tần Du chỉ hỏi cô ấy một câu: "Lúc đó, em có hô lên mình là người hầu bên cạnh đại thiếu phu nhân không?"

Vân Nhi ngẩng đầu, mở to đôi mắt ướt át nhìn Tần Du, dưới cái nhìn chăm chú của cô, cô ấy lắc đầu. Tần Du nhìn Vân Nhi thật sâu, quay người đi về phía trước.

Cô ấy nhìn dáng người yểu điệu của Tần Du, lúc này trong lòng mới dâng lên cảm giác hối hận, nhớ tới những lời mà tiểu thư nói với mình trước khi đi Thượng Hải.

"Vân Nhi, chị đã nói với Đại thái thái rồi, mẹ sẽ chăm sóc em. Đợi chị giải quyết xong chuyện ở Thượng Hải, nhất định sẽ về đón em ngay, ngoan chờ chị nhé!" Lúc đó tiểu thư còn ôm cô ấy.

Nghĩ tới đây, Lúc di thái chạy vội ra khỏi nhà chính nhưng phát hiện không thấy tiểu thư đâu nữa...

Sáng nay có tin đồn lão gia đã đuổi hồ ly tinh đi, buổi chiều Đại thiếu phu nhân cũ đã được yêu cầu gọi là "Tần tiểu thư", hơn nữa mọi người từ trên xuống dưới đều được thông báo.

Tần tiểu thư là khách quý, ở lại phòng khách, mặc dù căn phòng khách kia không nhỏ, nhưng phòng khách chính là chỗ ở của khách, mang ý nghĩa không có quan hệ gì với nhà họ Tống.

Lời đồn nào phải nói một câu không được phép luyên thuyên là có thể ngăn lại. Lúc này lại có tin đồn, xem ra cuối cùng lão gia và thiếu gia cũng thỏa hiệp, thế nên đã thật sự ly hôn. Tại sao lại ở phòng khách? Chẳng phải là tạm thời Tần tiểu thư không có chỗ ở à? Thế nên chỉ có thể ở nhà họ Tống trước. Nhưng cũng không thể tiếp tục để cô ở viện tử của chủ nhà, chỉ có thể ở phòng khách. Bảo là khách quý, chẳng qua chỉ là cho Tần tiểu thư có mặt mũi mà thôi. Sau này Tần tiểu thư chính là ăn nhờ ở đậu!

Nói vậy, chẳng mấy chốc nhà họ Tống sẽ có một đại thiếu phu nhân khác, vậy thì chắc là ả hồ ly kia nhỉ?

DTV

Hôm nay, rất nhiều người nhìn thấy vị đại thiếu phu nhân cũ trở về từ Thượng Hải này xinh đẹp đến mức nào. Có thể cướp chồng của đại thiếu phu nhân cũ xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ ả hồ ly tinh kia còn xinh đẹp hơn cả tiên nữ?

Mọi người trong nhà họ tống, ngoại trừ một vị khách quý và một phu nhân, đều đang xầm xì bàn tán hồ ly tinh phu nhân tương lai có dáng vẻ gì.

Chạng vạng tối, Niên thái thái nhận được một tấm thiệp mời, bà ta đến hỏi Niên lão gia: "Lão gia, Tống thái thái có ý gì? Tại sao lại muốn mời tôi chơi mạt chược?"

"Có phải do ông Tống bảo bà ấy trở về và trực tiếp cảm ơn chúng ta đã nhắc nhở không? Nếu không có chúng ta, bà ấy và ông Tống vẫn còn mơ mơ màng màng! Ông Tống dứt khoát ở lại Thượng Hải coi chừng con trai, không cho con trai quậy phá. Tống thái thái không thể ở lại Thượng Hải lâu, dù sao ở quê cũng có một đống việc lớn, thế nên liền trở về." Niên lão gia nói với vợ.

"Thì ra là lý do này."

"Lần này cũng coi như ông Tống nợ tôi một ân tình, sau này nếu ông ấy muốn sửa xưởng, xây nhà, dù sao cũng nên giao cho chúng ta."

"Nghe nói nhà họ Phó không có ý định để chúng ta xây nhà, có cách giải thích nào không?"

"Vợ à, không phải nhà họ Phó không cho chúng ta xây nhà, mà là hình như nhà họ Phó gặp phải vấn đề gì đó, gần đây thậm chí còn định bán khu nhà trọ đang xây. Hình như ông Phó nói muốn tạm dừng thu đất, tức là trong tay có đất cũng không xây nhà. Các nghề như làm ngân hàng tư nhân, làm vận tải đường biển, hôm nay không biết ngày mai sẽ ra sao? Chúng ta là người ngoài làm sao biết được nội tình, có lẽ nhà họ Phó có một khó khăn cần phải vượt qua."

"Mặc dù Phó Đức Khanh là con trưởng của nhà họ Phó, nhưng năm đó sau khi lão thái gia của nhà họ Phó cưới vợ kế thì không định truyền lại gia nghiệp cho ông ấy. Là ông ấy cầm năm trăm lượng bạc, lang bạc đi tới cơ nghiệp ngày hôm nay. Ông ấy sẽ sụp đổ sao?"
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 201



"Phó Đức Khanh nổi tiếng là người gan lớn, nhưng thành hay bại đều do gan lớn. Bây giờ nhà ở tốt như vậy, tiền thuê nhà đắt như vậy, còn không ngừng bán nhà cửa, nhất định là gặp phải vấn đề gì." Ông chủ Niên hừ một tiếng: "Hơn nữa, nếu ông ấy thật sự không để tôi xây nhà, vắng mợ chợ vẫn đông. Chỗ ông ấy có thể so với cửa hàng tây Minh Thái à? Tên quỷ Tây Dương Henry này đã đánh bại bà Dương kia, chắc chắn Hà Cường sẽ được trọng dụng. Trước đó Hà Cường đã nói với tôi, bọn họ định xây dựng mấy tòa nhà, bây giờ bà Dương ngăn không cho bọn họ xây. Hiện tại Henry đã nhậm chức, mấy tòa nhà này sẽ lập tức được xây, chẳng lẽ chúng ta không có phần? Mất một nhà họ Phó cũng không tính là gì!"

"Vậy thì tốt rồi." Niên thái thái yên tâm: "Ả đàn bà Mục Di Liên kia đúng là chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng tốt của người ta. Rõ ràng chúng ta thật lòng thật dạ giúp cô ta, cô ta không cảm kích thì thôi. Có Hồ Nhị của Ngân hàng Trung Quốc đứng sau, nhà họ Phó sẽ còn đi đến tình trạng bán nhà nhỉ?"

"Không thèm quan tâm cô ta nữa, dù sao ngày mai bà cứ đi xem rốt cuộc vợ chồng ông Tống đi Thượng Hải làm gì? Hỏi thăm xem Tần Du có bị cửa hàng tây Minh Thái tống cổ không? Henry và Hà Cường đều đang quấn lấy người phụ nữ này đi. Cô ta đi rồi, Hà Cường cũng phải nhớ đến tôi chứ?"

"Hiểu rồi."

Một lúc sau, hai vị phu nhân khác cũng nhận được thiệp mời. Đều ở thành phố Ninh Ba, bọn họ gọi điện thoại hỏi Niên thái thái có nhận được thiệp mời hay không?

Niên thái thái vui vẻ: "Chẳng phải là bọn tôi nhắc nhở Tống lão gia và Tống thái thái sao? Tống thái thái muốn cảm ơn tôi nên mới tổ chức ván bài này. Các bà nhất định phải đến nha!"

Hai cuộc điện thoại trước sau Niên thái thái đều nói vậy, bà ấy khấp khởi chờ đợi ván bài chiều mai, tình cờ lại nghe được một tin mới.

*

Sáng sớm hôm sau, Tần Du không ăn sáng, hôm qua trên xe có nói về tiệm hoành thánh trước nhà Phó Gia Thụ ở Thượng Hải, anh ấy nói ở thành phố Ninh Ba có một tiệm bán hoành thánh và mì rất ngon.

Phó Gia Thụ nói sáng nay sẽ dẫn cô đi ăn thử, để cô xác nhận xem mì hoành thánh xì dầu ở đó có ngon hơn quầy hàng trước nhà anh ấy ở Thượng Hải hay không.

Bị Phó thái thái giật dây, Tần Du đồng ý.

Tần Du cầm chiếc túi nhỏ bước nhanh ra ngoài. Đi được nửa đường, cô gặp Tam di thái dẫn theo hai đứa con trai của bà ấy.

Con trai lớn nhất của Tam di thái học cấp hai ở Hàng Châu, hai đứa này một đứa chín tuổi, một đứa bảy tuổi, đều đang học tiểu học ở thành phố Ninh Ba.

Hai đứa nhỏ trông rất kháu khỉnh, hơn nữa còn rất lễ phép. Vừa nhìn thấy Tần Du liền nhận ra cô, sóng vai cúi đầu chào: "Chào buổi sáng chị dâu cả!"

"Thư Vũ, Thư Hoài, chào buổi sáng!" Tần Du muốn sửa đổi cách xưng hô với hai đứa trẻ nhưng mãi chẳng mở lời được.

Tam di thái không đợi nổi nữa, bèn nói: "Cô ta không còn là chị dâu cả của các con nữa, cô ta ly hôn với anh cả của các con rồi, vì vậy giờ hai con hãy gọi cô ta là chị Tần."

Hai đứa trẻ ngẩng đầu nhìn mẹ của mình, Tần Du bèn nói: "Mẹ của hai em nói đúng, chị và anh cả các em đã ly hôn, giờ chị không còn là chị dâu của các em nữa."

"Chị Tần." Hai đứa bé lập tức sửa miệng.

"Ngoan lắm."

Nếu đã chọn con đường này, Tam di thái vốn đã không thích Tần Du, hận cô vì đã gây ra mọi chuyện, do đó bà ấy bèn muốn xát muối vào trái tim cô: "Sau này Tần tiểu thư có dự định gì không? Nếu cứ ở mãi phòng khách của nhà họ Tống, hình như không được hay ho cho lắm nhỉ? Đến lúc đó Đại thiếu gia cưới người thương của mình về, chẳng phải người cũ như cô còn ở đây sẽ rất xấu hổ hay sao?"

"Yên tâm đi! Tôi chỉ ở đâu vài ngày thôi, mấy ngày nữa tôi sẽ về Thượng Hải, không khiến mọi người khó xử đâu."

"Thì ra Tần tiểu thư vẫn còn ôm mộng muốn làm Đại thiếu phu nhân nhỉ? Muốn đến Thượng Hải tìm Đại thiếu gia à?"

Tần Du không trả lời Tam di thái mà bước nhanh về phía trước, bởi vì cô thấy Phó Gia Thụ đang đợi bên xe ô tô của mình.

Tam di thái ở Thượng Hải cũng được một thời gian. Lúc còn ở đó, Phó Gia Thụ vẫn chưa bay qua Mỹ, anh và Tống Gia Thụ học trung học với nhau, hai người thường chơi cùng nhau. Khi nhìn thấy Phó Gia Thụ, bà ấy lập tức vỗ vào vai hai con trai của mình: "Chào anh Phó đi nào."

"Chào anh Phó ạ."

"Chào hai em." Phó Gia Thụ chào hỏi hai đứa bé, sau đó gật đầu với Tam di thái: "Tam di thái."

"Phó Nhị thiếu gia, tại sao hôm nay cậu lại đến đây thế?"

Phó Gia Thụ đưa chìa khóa ô tô cho Tần Du: "Em mở đi."

Cô nhận lấy chìa khóa đi về phía ghế lái, Phó Gia Thụ bèn trả lời Tam di thái: "Tôi dẫn Tiểu Du đi vào thành phố dạo chơi."

Phó Gia Thụ ngồi vào ghế phụ kế bên ghế lái, Tam di thái đợi mấy đứa nhóc leo lên xe kéo, bà ấy bèn thấy Tần Du mở cửa xe ra.

Tam di thái sững sờ, cô biết lái xe tự bao giờ? Cô và thiếu gia nhà họ Phó qua lại với nhau khi nào? Hay là không thể tiếp tục làm Đại thiếu phu nhân của nhà họ Tống nên giờ muốn làm Đại thiếu phu nhân của nhà họ Phó ư? Nhà họ Phó lại chấp nhận người phụ nữ bị nhà họ Tống ruồng bỏ à?

Tam di thái nghĩ về Tần Du như thế nào không quan trọng, cô lái xe vào thành phố theo sự hướng dẫn của Phó Gia Thụ.

Phó Gia Thụ: "Em dừng xe ở dưới cây liễu đằng kia đi, thấy không, có rất nhiều xe đậu ở đó."

Chỉ chừng bốn năm chiếc xe mà đã kêu nhiều rồi à? Trong suy nghĩ của cô, rất nhiều xe phải là cả đống ô tô đậu giáp khắp diện tích lớn. Được thật! Ô tô còn chưa phổ biến thời dân quốc thì sao có thể có một đống ô tô cho được?

Tần Du xuống xe, theo sau Phó Gia Thụ đi dọc theo con đường đá dọc bờ sông, con đường này được lát bằng từng phiến đá vuông vức góc cạnh, sẽ khá xốc nảy nếu chạy xe trên con đường này.

Các cô gái đang giặt quần áo trên chiếc cầu bắc ven sông. Một chiếc thuyền ô bồng giữa sông đang lắc lư theo dòng nước, nhanh chóng lướt qua chiếc cầu hình vòm, đi đến quán nước với bảng hiệu "Quán trà Đồng Phúc" ở đằng trước.

Tần Du và Phó Gia Thụ bước vào trong, trong quán khá ồn ào, bàn nào cũng đầy ắp người, không biết các khách uống trà đang trò chuyện về vấn đề gì mà nhác trông có vẻ phấn khích.

Bồi bàn hỏi: "Xin hỏi quý khách đi mấy người ạ?"

"Hai người. Trên lầu còn phòng riêng hay không?"

"Thưa có, mời quý khách lên lầu!"

Khi hai người đi qua cầu thang bằng gỗ đến trên lầu thì mọi thứ trở nên rộng rãi và yên tĩnh hơn nhiều.

Có lẽ hiếm khi có phụ nữ đến quán trà nên sự xuất hiện của Tần Du thu hút ánh mắt của bao người, trong đó có một ánh mắt khá quen.

Ông chủ Niên mặc áo dài màu đen và khoác chiếc áo màu lam bên ngoài đứng dậy: "Gia Thụ!"

"Niên bá bá." Phó Gia Thụ nhiệt tình dẫn Tần Du bước tới.

Nhìn thấy Phó Gia Thụ ở quê nhà là chuyện quá đỗi bình thường, có điều ông chủ Niên khá bất ngờ khi thấy Tần Du. Ngẫm lại, Henry lên phất lên nên đuổi bà Smith đi, tất nhiên cũng phải cưỡng ép đuổi đám có săn dưới tay của bà ta. Tần tiểu thư không có cửa hàng tây nào nên bèn đến Ninh Ba du ngoại với Phó Gia Thụ à?

Cũng thường thôi, vợ chồng lão Tống đến Thượng Hải để ép con trai phải ngừng qua lại với người phụ nữ này. Thế nên chẳng phải giờ cô chỉ có thể bấu víu vào Phó Gia Thụ sao?

"Chào ông chủ Niên!" Tần Du chào hỏi với người quen.

"Chào Tần tiểu thư! Sao Tần tiểu thư lại rảnh rỗi đến Ninh Ba thế?" Ông chủ Niên cho rằng mình biết rõ mà còn cố hỏi.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 202



"Muốn xử lý một ít việc riêng nên tôi sẽ ở Ninh Ba một tuần."

"Nếu gần đây Tần tiểu thư rảnh rỗi thì có thể nhờ Gia Thụ dẫn cô du ngoạn quanh đây, Ninh Ba của chúng tôi thú vị lắm đấy."

"Rảnh rỗi?" Tần Du nhớ lại Tam di thái đã nói Niên phu nhân hỏi bà ấy rằng Tống lão gia đã đuổi ả hồ ly tinh kia rồi à khi hai người gặp mặt nhau. Tại sao Niên phu nhân có thông tin đó? Bây giờ Niên lão gia còn nói cô rảnh nữa? Rốt cuộc từ đâu mà ông ta cho rằng cô rảnh chứ?

"Lần này các quản lý cấp cao của Minh Thái hục hặc với nhau, thế lực của bà Smith không mạnh bằng nên thất bại cũng là bình thường."

Bà Smith thất bại? Tần Du không biết Niên lão giao nghe ngóng được tin đó từ đâu? Vì sao thực tế kém xa tin đồn này tám ngàn dặm trùng dương như vậy chứ?

"Thưa hai anh bạn già, đây chính là Tần tiểu thư mà tôi vừa nhắc với hai anh. Tần tiểu thư không chỉ xinh đẹp mà còn tài hoa hơn người, biết tận hai loại ngoại ngữ, từng cử chỉ và hành động của cô ấy thường xuyên được đăng tin trên các mặt báo." Niên lão gia nói với hai người đang có mặt.

"Thật không! Thật sự rất giỏi."

Hai người đó có gương mặt to đùng, thân hình cao lớn vạm vỡ, nhác trông giống như kỹ sư công trình. Có điều ánh mắt họ nhìn Tần Du khiến Phó Gia Thụ rất khó chịu: "Bác Niên, bọn cháu đi dùng bữa nên các bác cứ trò chuyện với nhau đi ạ, khi nào về Thượng Hải chúng ta hàn huyên sau."

"Ôi chao! Xem tôi không biết rõ tình cảnh đây này." Ông chủ Niên chọc ghẹo: "Đã quấy rầy hai người."

Phó Gia Thụ chỉ nhìn ông ta, sau đó dẫn Tần Du ngồi ở một bàn gần cửa sổ.

Nhìn thấy hai người đến đây du lịch, cuối cùng nỗi lo lắng của ông chủ Niên đã hoàn toàn biến mất, chỉ đợi cơ hội quay về hỏi Hà Cường về công trình mới.

"Không cho em cơ hội từ chối"

Phó Gia Thụ dẫn Tần Du tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, ngoài cửa sổ là một dòng sông nhỏ, vô cùng nên thơ trữ tình.

Anh hỏi: "Em ăn gì?"

"Tôi đâu có rõ, anh xem rồi gọi đi."

"Món nào cũng gọi một chút nhé, em cứ nếm thử xem?"

"Được."

Tiếng Ninh Ba và tiếng Thượng Hải rất giống, nhưng Phó Gia Thụ nói nhanh, Tần Du chỉ nghe được đại khái.

Phó Gia Thụ đi lấy hai cái bát tới rồi nói: "Anh gọi một bát hoàng thánh, một bát mì, còn cả bánh bao nước và bánh bao chay nữa. Mỗi người một bát anh cảm thấy hai chúng ta không ăn hết được, hai chúng ta chia nhau một bát, là sẽ nếm được nhiều món hơn."

"Nghe theo anh."

Bánh bao nóng hôi hổi rất nhanh đã được đem lên, từng cái bánh bao nước bằng quả trứng gà đặt trong xửng hấp, Phó Gia Thụ nói: "Bánh bao nước chỗ chúng ta khác với bánh ở Thượng Hải, làm bằng bột nở, cũng ngon lắm."

Tần Du gắp một cái bánh bao nước lên, dầu bên trong đã chảy ra khỏi vỏ, cắn một cái, nước sốt bên trong chảy ra, nhưng không giống nước sốt đặc như bánh bao nước của Thượng Hải, mà toàn là dầu, vỏ ngoài còn có vị ngọt sau khi lên men.

Là người trưởng thành, Tần Du sẽ không nói bánh bao nước ở đâu ngon, cô sẽ ăn hết.

Tần Du ăn một mạch ba cái bánh bao nước, nhân viên phục vụ bưng mì lên, mì của Ninh Ba, hơi giống mì của Thượng Hải, nhưng trong bát mì này có bốn miếng đậu phụ lá thắt lại, thêm dầu đậu phụ, lượng rất nhiều, chẳng trách Phó Gia Thụ lại gọi một phần chia đôi.

Phó Gia Thụ chia một nửa đậu phụ lá và dầu đậu phụ cho cô, lại gắp cho cô thêm một đũa mì: "Không khác mì của Thượng Hải lắm. Nhưng chỗ bọn anh cho nước mì ramen, không phải sợi bún. Em đừng thấy thím luôn ở Ninh Ba, mẹ anh luôn sống ở Thượng Hải, thím còn không biết rõ về đồ ăn trong thành phố Ninh Ba bằng mẹ anh. Mẹ anh thích dẫn bọn anh cùng đi kiếm đồ ăn."

"Đó là chắc chắn rồi. Nhưng phụ nữ hạnh phúc được như bác gái, trên đời này có rất ít nhỉ? Bác gái Tống mới là thường gặp. Đàn ông như bác Phó rất ít." Tần Du cảm thán.

"Ít, không có nghĩa là không có."

"Anh đang nói bản thân mình à?" Tần Du buột miệng nói.

Phó Gia Thụ chỉ vào bánh bao chay và bánh tro vừa được bưng lên, trên mặt nở nụ cười: "Biết là tốt."

Lời này có ý gì đã rất rõ ràng rồi, Tần Du bị anh nhìn như vậy, gắp một cái bánh tro lên cúi đầu ăn.

Tần Du ăn bánh tro, suy nghĩ về đời trước.

Đời trước mình không kết hôn, rốt cuộc là tại sao? Có lúc cô đồng ý với lời một số bạn nữ nào đó nói, đàn ông cơ bản đều không tốt. Nhưng sâu thẳm trong nội tâm, có lẽ không nghĩ như vậy. Cô đã từng thấy tình cảm rất đơn giản và trong sáng.

Cha mẹ quen biết dưới quê, cha về Thượng Hải nhờ thi đại học, đa số bạn học của ông ấy, cho dù là đã kết hôn dưới kêu, đều ly hôn rồi tìm người mới.

Cha bảo mẹ đợi bốn năm, để có thể ở bên mẹ, ông ấy quyết định tới xưởng ô tô ở ngoại thành, trong đơn vị như vậy có thể sắp xếp công việc giúp mẹ.

Mẹ từ quê lên, cũng vào xưởng ô tô, trở thành cô gái tạp vụ trong nhà ăn.

Một người là sinh viên khoa kỹ thuật, một người là cô gái nhà ăn, hai người kết hôn, còn sinh ra mình.

Trong ký ức của Tần Du, ban đêm cha bật đèn tiếp tục làm việc, mẹ để tóc xoăn, đan áo len, trò chuyện về những chuyện lặt vặt trong xưởng cùng ông.

Đợi khi cô lớn hơn một chút, biết chơi piano, vậy là có thêm cô luyện một khúc nhạc.

Sau này, cha vừa làm việc, vừa xem bài tập cho cô, mẹ nói: "Tiểu Du à! Sau này con phải giỏi giang như cha con đấy nhé."

Cha ôm lấy cô: "Tiểu Du nhà chúng ta chắc chắn phải thừa kế áo gia truyền của cha, thế hệ bọn cha không thể khiến ô tô nội địa có chỗ đứng trên thế giới, thế hệ của con sẽ làm được thôi."

"Người khác còn phải bái sư, Tiểu Du nhà chúng ta, có cha đã là sư phụ luôn rồi." Trong mắt mẹ, cha là người lợi hại nhất nhất.

Nhưng cuối cùng nguyện vọng này cũng không thực hiện được, cái năm cô học lớp bảy, lúc cha cô đang nghiên cứu đồ thủ công mới thì xảy ra tai nạn.

Trên khuôn mặt mẹ không còn nụ cười hạnh phúc nữa, một người rất thích nói chuyện trở nên im lặng, nhìn cô trưởng thành, đi sang nước Đức tham gia lễ tốt nghiệp của cô, đợi cô về nước vào ngành ô tô.

Mẹ con họ đốt giấy cho cha, nói với cha rằng, cô bắt đầu nhận áo gia truyền của ông, bắt đầu hành trình mới rồi.

Chẳng bao lâu sau, mẹ được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, mẹ bình tĩnh đón nhận: "Con gái ngoan, cha con đợi mẹ mười mấy năm rồi..."

Cho nên, dù là đời trước, chủ của cô là một người phụ nữ, hôn nhân vô cùng hạnh phúc, thưởng nói với cô rằng nên thử đi, tin rằng thế gian này vẫn còn đàn ông tốt. Cô đã thử rồi, cuối cùng không thấy người tốt đâu, người kỳ quặc thì gặp cả đống? Thậm chí có người lần đầu tiên gặp, bảo cô sau khi kết hôn đừng ra ngoài đi làm nữa, ở nhà nhanh chóng sinh con, gen của bọn họ tốt như vậy chắc sẽ sinh hai cậu con trai, dạy dỗ con thành tài. Chỉ vậy, cô còn ảo tưởng gì nữa đây?

Con người trước mắt, tuy rằng giữa bọn họ cách biệt trăm năm, nhưng tam quan, chí hướng lại vô cùng hợp nhau. Nhất là cha mẹ anh giống với cha mẹ ở đời trước của mình, đều có tình cảm lâu dài.

Đỏ mặt sau khi được anh ôm, lơ đãng nói lý với anh, Tần Du biết có thể mình đã thích con người này và gia đình của anh rồi.

Nhưng, là một hại bụi trên đời này, chắc chắn sẽ bị lịch sử cuốn đi, năm sau ba tỉnh phía đông sẽ thất thủ, hai năm nữa, đại chiến Tống Hồ sẽ xảy ra, sau đó...

DTV

Nếu nói chế tạo ô tô cũng được, làm máy dệt cũng được, đối với cô mà nói, làm là được!

Thế nhưng, tình cảm thì sao? Nếu mình yêu sâu đậm, đến lúc đó lang thang đó đây sinh tử cách biệt, nhiều năm như vậy mẹ cũng không thoát ra được, mình thì sao?
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 203



Không thích những tên có tư duy kỳ quặc kia, người này bình thường, cô lại không dám tiến tới sao? Nghĩ tới đằng sau bề ngoài đẹp trai kia của anh, là một trái tim ngốc nghếch, Tần Du lập tức không nỡ từ bỏ nữa.

Bản thân cô cũng cảm thấy mình quá kì lạ, rốt cuộc muốn như thế nào đây?

Thấy Tần Du không đáp lời, trong lòng Phó Gia Thụ oán trách cha anh, nghiêm túc hỏi ông già, nên nói lời yêu với cô gái mình thích thế nào, ông già nghĩ một lúc lâu: "Mẹ con lạc đường, bị trẹo chân, ướt giày. Cha cõng bà ấy cả một đường, sau này gặp lại, biết bà ấy là thiên kim nhà họ Mục. Thì cha không dám nghĩ tới nữa. Nhưng không nghĩ tới mà được sao? Thì lại muốn, sau đó mẹ con tìm thấy cha, bảo cha dẫn bà ấy bỏ chạy, bà ấy không muốn gả cho vị hôn phu kia của bà ấy, thế là cha dẫn bà ấy bỏ chạy luôn."

"Thế hai người mở lời thế nào?"

"Mở lời gì?" Cha anh gãi đầu: "Mẹ con nói c.h.ế.t cũng không gả cho vị hôn phu kia. Cho nên muốn gạo nấu thành cơm với cha. Thế là bọn cha nấu cơm thôi."

"Cha ăn may thật đấy!"

Cho nên nói ông già này tìm được mẹ anh, đơn giản chỉ là may mắn, suốt ngày nói gì mà, hai ông bà sẽ không sắp đặt hôn nhân cho bọn họ, sẽ không can thiệp vào tình yêu của bọn họ, ông ấy không biết yêu nhau tự do, không có kinh nghiệm khó tới mức nào, bây giờ mình đã nhân cơ hội nói ra rồi, nhưng con gái người ta không đáp lời, cúi đầu tiếp tục ăn, phải làm sao đây?

Trên đường về, hai người như thể ăn ý, Tần Du không lái xe.

Phó Gia Thụ lái xe đưa cô tới cửa nhà họ Tống, xe dừng trước cửa, Tần Du đặt tay lên tay cầm cửa định đẩy cửa xe ra, thì nghe thấy Phó Gia Thụ nói: "Tần Du, em đợi đã!"

Tần Du quay đầu lại nhìn anh, Phó Gia Thụ suy nghĩ cả một đường, mình nói úp mở như vậy, không nhận được đáp án, nếu mình nói thẳng ra, có khi nào sẽ dọa cô bỏ chạy không? Nhưng ngoài lúc cưỡi ngựa bị dọa sợ ra, hình như làm gì cô cũng vô cùng bình tĩnh, chắc không dễ bị dọa đâu nhỉ?"

"Anh Thư Ngạn bảo anh đi đón em, khi đó anh có cảm giác đồng tình, tìm kiếm Đại phu nhân truyền thống, nhát gan trong đám người. Anh nhìn thấy một cô gái thời thượng khiến anh kinh ngạc, cô ấy hào hiệp giải vây cho cô ấy bán thuốc lá. Anh không ngờ rằng cô ấy là người vợ trong cuộc hôn nhân sắp đặt của anh Thư Ngạn." Phó Gia Thụ nhìn cô: "Từ cái nhìn đầu tiên, em đã chiếm lấy trái tim anh rồi."

"Anh Gia Thụ..."

"Ít nhất hãy cho anh cơ hội, để anh nói hết lời trong lòng." Phó Gia Thụ ngắt lời cô, nhìn cô với vẻ cầu xin: "Cho anh một cơ hội đi!"

Tần Du biết mình không nên cho anh cơ hội, cho anh cơ hội thì sẽ không thể quay đầu được nữa. Nhưng không có cơ hội, là quay đầu được sao? Bắt đầu từ câu nói ban nãy, bọn họ đã không quay đầu được rồi nhỉ?

Không giống Tống Thư Ngạn, làm việc thì làm việc, anh ấy nghĩ thế nào trong lòng mình, cô không hề bận tâm, cô chỉ để ý một việc, làm chuyện này, có chút lợi ích nào cho xã hội, cho nhà họ Tống, cho đất nước nghèo nàn yếu đuối này không?

Nhưng khác với Phó Gia Thụ, bản thân nói với anh cũng cùng làm về ô tô, tự anh quyết định, đối tác tốt nhất là hàng xóm ở cách vách, là tri kỷ có thể chia sẻ chuyện trong lòng.

"Trên đường đón em về khách sạn, anh kể với em về ô tô, em rất hứng thú, khi đó anh đã nghĩ, Tống Thư Ngạn này từ bỏ không cần một người vợ tốt như vậy, anh ấy cần kiểu nào nữa?"

"Sau này anh hiểu lầm em tìm được công việc nhờ vào quan hệ với nhà họ Tống, em bình tĩnh giải thích với anh, em nói với anh rằng em chắc chắn sẽ ly hôn với anh Thư Ngạn, anh thầm vui mừng. Sau khi về nhà suy nghĩ rõ ràng, anh đã xác định muốn theo đuổi em, nên mới bán nhà của cô út cho em. Anh muốn ở gần, em đi Vũ Hán tìm anh Thư Ngạn, anh hỏi em những lời kia, chẳng qua là muốn xác nhận lần nữa, em chắc chắn sẽ ly hôn với anh Thư Ngạn mà thôi. Mỗi một lần gặp mặt sau đó, em cho rằng em đang nhờ anh giúp đỡ, thực ra anh đang ước gì có thể làm thủ tục ly hôn giúp hai người nhanh hơn một chút." Phó Gia Thụ mỉm cười nhìn cô: "Sau này anh nghĩ em cũng biết rồi. Bây giờ em đã ly hôn, anh có thể nói với em rồi, anh vừa gặp đã yêu em, càng ngày càng sâu đậm."

"Anh Gia Thụ, anh không giống Tống Thư Ngạn. Em không thể mất một người bạn như anh. Anh rất quan trọng đối với em, nhưng mà..."

"Anh biết, em vừa ly hôn với anh Thư Ngạn, em thích anh ấy nhiều năm như vậy. Em không muốn thích một người khác ngay bây giờ, anh đã nói với em rồi, không cần em trả lời, sau này chúng ta vẫn là bạn, em cũng không cần đối xử khác biệt. Hôm nay anh nói những lời này ra, là muốn nói tấm lòng mình với em, ngày nào đó em đi ra được rồi thì sao? Nói với anh một tiếng, anh đang đợi em!"

"Em chưa..." Tần Du định phủ nhận mình từng thích Tống Thư Ngạn, cho dù là thích một ảo ảnh, đó cũng là em gái nguyên chủ thích, không liên quan tới cô.

Thậm chí lời nói ban nãy của cô, cô không thể mất người bạn như anh, đều khiến cô khiếp sợ. Nếu anh trở thành bạn đời, cô chắc chắn sẽ đau lòng, nếu anh là bạn, nếu sau này bọn họ chia tách, bọn họ sinh tử cách biệt, cô sẽ không buồn sao? Thời đại khiến con người bất lực này! Tại sao cô lại xuyên tới thời đại như vậy chứ?

"Em chưa cái gì?"

DTV

Tần Du bất lực nói: "Em chưa nghĩ..."

"Em nghĩ xong sao?" Phó Gia Thụ xuất hiện một nụ cười rất tươi: "Em cứ suy nghĩ từ từ, chiều gặp nhé!"

Thậm chí anh còn xuống xe, đi sang mở cửa xe cho cô.

Cái thư thế này? Đang đuổi cô xuống xe à? Có ai tán tỉnh như vậy sao? Tần Du bị anh làm cho tức giận, bực bội xuống xe, hùng hổ đi vào bên trong. Sao anh không nói cô chưa suy nghĩ tới việc phát triển cùng anh chứ? Cái đồ c.h.ế.t tiệt này, đồ khốn nạn xảo quyệt.

"Tần Du!" Phó Gia Thụ hô lên đằng sau cô.

Tần Du quay người lại, thấy mặt mày anh chứa ý cười: "Không chào tạm biệt anh à?"

"Tạm biệt cái đầu anh ấy! Chiều anh không tới đây cùng mẹ anh à?" Tần Du bực dọc nói.

"Vậy lát nữa gặp nhé."

Phó Gia Thụ chui vào xe, đạp chân ga lái được mấy trăm mét thì dừng lại, sờ lồng ngực, nói với mình rằng, vẫn tốt! Không cho cô cơ hội từ chối.

Tần Du đi vào bên trong, nội tâm nóng lạnh giao nhau, Một bên là không kìm được thấy ngọt ngào, lại có cảm giác xúc động muốn đánh người, một bên khác lại là nội tâm đang nói với mình rằng, đừng bước vào, bước vào không có gì tốt cả. Anh không biết tương lai, còn là một thanh niên trẻ khao khát cuộc sống hạnh phúc. Mày thì sao? Mày là một người của một trăm năm sau, hiểu đoạn lịch sử này của, mày không gánh nổi tình cảm như vậy đâu. Nếu mày phát triển với anh ấy, sinh con đẻ cái ở thời đại này...

"Đại phu nhân nhà chúng ta, biết về rồi đấy à?"

Một giọng nói khiến Tần Du chìm trong suy nghĩ mâu thuẫn ngẩng đầu lên, dưới cây hoa quế, Tam di thái và chị song sinh của Tống lão gia, Đại cô thái thái của nhà họ Tống đứng ở đó, Đại cô thái thái mặt lạnh như băng, như thể đã bắt gian thành công.

Hơn nữa, Đại cô thái thái này là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng ở trong vùng. Mười bảy tuổi lấy chồng, hai mươi tuổi chồng qua đời, thủ tiết mười năm không lấy người khác, nuôi dạy hai cậu con trai ăn học thành tài.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 204



Hơn nữa, Đại cô thái thái này là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng ở trong vùng. Mười bảy tuổi lấy chồng, hai mươi tuổi chồng qua đời, thủ tiết mười năm không lấy người khác, nuôi dạy hai cậu con trai ăn học thành tài.

Mười năm trước, gia tộc nhà họ Đổng xin nhân viên cán bộ địa phương xây đền thờ trinh tiết vì bà ta, coi Đại cô thái thái như một niềm tự hào.

Đại cô thái thái này chính là một ngôi đền sống biết đi. Em gái nguyên chủ có một đoạn ký ức, đêm tân hôn sau khi bị Tống Thư Ngạn bỏ lại, Đại cô thái thái này đã tìm đến một lúc, tâm sự cùng em gái nguyên chủ.

"Đàn ông là trời, đàn bà là đất, chỉ có trời quản đất chứ nào có đất quản trời, trời mưa sét đánh đất phải chịu. Bây giờ Thư Ngạn bỏ cháu lại thì cháu phải nghĩ xem làm thế nào để nó hồi tâm chuyển ý." Đại cô thái thái này còn tránh Tống thái thái nói: "Đừng học theo mẹ chồng cháu, tính tình dễ nóng giận, như vậy không hay. Nếu tính tình nó mềm mỏng một chút thì bây giờ trai gái đầy đàn, cũng sẽ không chiều chuộng Thư Ngạn đến mức coi trời bằng vung như vậy."

Em gái nguyên chủ lúc ấy vừa tủi thân, vừa gật đầu.

Nhớ lại những thứ này, Tần Du vẫn không dễ chịu với bà ta: "Đổng thái thái à, bà đang nói gì mà sao tôi nghe không hiểu nhỉ. Tôi tưởng con chuột ở trong hang chuột nhà họ Tống cũng biết tôi đã ly hôn với cháu trai cả nhà bà rồi."

Đại cô thái thái nghe những lời này, chất vấn: "Cô bị chồng ly hôn rồi, mà chưa từng nghĩ hà cớ làm sao mà một người phụ nữ bị chồng ly hôn à? Không nghĩ kỹ xem bản thân đã làm sai chỗ nào, tại sao không giữ được lòng chồng, lại còn đồi phong bại tục, bôi xấu gia phong của nhà họ Tống."

Tần Du bật cười: "Đổng thái thái à, phiền bà gửi thư báo cho em trai ruột của bà những lời này đi, để anh ta biết, chị cả của ông ta nói tôi như vậy, bà xem xem ông ta có phản ứng gì. Tôi chỉ khuyên bà một câu, chuyện chó bắt chuột tốt nhất là ít làm. Tôi phải đi rồi, mời bà cứ tự nhiên."

DTV

Nhìn bóng lưng nhanh nhẹn của Tần Du, Tống thái thái vịn vào người hầu của bà ấy, bước từng bước nhỏ, cố gắng bước nhanh vào bên trong. Tam di thái ở cạnh nói: "Đại cô thái thái à, cháu nói không sai đúng chứ?"

"Tìm thái thái nhà mấy người đi, tôi muốn hỏi bà ta xem xem có thể giữ chặt hàng rào được hay không."

Giữ chặt hàng rào: quản lý, lo liệu việc trong nhà để trong nhà không xảy ra chuyện

Đại cô thái thái đi vào trong. Lúc này Tống thái thái đang nghe A Phương kiểm kê lại tài sản trong tay, mấy năm nay tiền đẻ ra tiền, lời sinh ra lời, mặc dù là ăn buôn bán không khá khẩm lắm, nhưng tiền tích góp lại không ít.

"Thái thái à, nếu không phải mấy năm nay người còn phải trợ cấp cho mấy vị di thái kia thì tiền của người còn nhiều hơn." A Phương đứng đó lầm bầm.

Mỗi tháng lão gia cho cả nhà một nghìn đồng phí sinh hoạt, không tính ân tình qua lại. Nghe thì thấy là một con số không nhỏ. Nhưng trên thực tế thì di thái thái muốn ăn diện, bọn nhỏ đi học muốn có tiền tiêu vặt. Một tháng một ngàn đồng là không đủ, bà ấy gần như là không được dùng, lúc ra ngoài còn phải tự bỏ mấy đồng tiền túi.

Trước đây thái thái cũng đã nhắc lão gia, lão gia lại nhướng mày một cái: "Gia đình năm người bình thường ở Thượng Hải cũng chỉ tiêu tốn mười lăm mươi sáu đồng, nhà có người hầu cũng chỉ tiêu đến ba mươi bốn mươi đồng, đâu có tiêu tốn nhiều như vậy. Nhà chúng ta không cần cù tiết kiệm như nhà ông chủ Hạng, nhưng cũng không được phô chương lãng phí."

Ông chủ Hạng làm thuốc tẩy và xà bông cũng là người Ninh Ba, phụ nữ nhà họ đều biết dệt vải Nữ Hồng, nếu cá bữa này cả nhà ăn không hết thì sẽ để bữa sau ăn tiếp.

So với nhà họ Hạng thì nhà mình cực kỳ phô trương lãng phí. Thái thái còn có thể nói được gì nữa, chỉ có thể không chấp nhận yêu cầu may quần áo mới và mua châu báu các di thái thái.

Các di thái thái liền ngày ngày trông ngóng lão gia về nhà. Ai cũng quấn lấy lão gia, lão gia ra tay vô cùng hào phóng, lắc tay vàng ròng, trâm đính ngọc trai, áo dài nhung tơ, tất cả đều mua hết.

Mua cho người này, người kia không có thì lại tức giận. Lão gia thấy không công bằng nên ai cũng mua cho.

Các di thái thái vui mừng hớn hở, còn thái thái lại phải chịu cái tiếng hẹp hòi, A Phương thường xuyên bất bình thay cho thái thái.

"Thôi, thôi!" Tống thái thái cười nói với A Phương: "Chuyện qua rồi thì để qua đi. Sau này để họ tự giải quyết."

Chủ tớ đang nói chuyện thì đại cô thái thái với vẻ mặt lạnh lùng được nha đầu đỡ từ ngoài vào, Tam di thái lo thiên hạ không loạn theo sau.

Tống thái thái nói với A Phương: "Thu hết đồ lại đi."

"Vâng." A Phương thu hết sổ sách lại, mang vào trong phòng khoá lại.

Tống thái thái ra cửa nghênh đón: "Đại tỷ, sao chị lại đến đây vậy?"

Đại cô thái thái nhìn bà ấy một cách ghét bỏ: "Vợ lão Nhị, rốt cuộc thì cô có đảm đương được cái nhà này hay không?"

"Lời này của Đại tỷ thật là. Nếu em không đảm đương được cái nhà này thì chẳng lẽ đến chị đảm đương?" Tống thái thái không khách khí hỏi.

"Chu Minh Ngọc, dù gì cô cũng xuất thân từ gia đình danh giá, con trai con dâu ly hôn đã làm nhà họ Tống mất hết mặt mũi. Bây giờ đứa con dâu tốt đó của cô lại trắng trợn trêu ghẹo tình nhân trước cửa nhà mấy người, cô còn mặt mũi mà hỏi tôi như vậy à?" Đại cô thái thái giận đến mức ngồi xuống ghế đập bàn: "Cưới vợ phải cưới người hiền đức, rốt cuộc nhà họ Tống chúng ta đã tạo nghiệp gì mới cưới được một người con dâu như cô, sinh đã sinh không được, vốn tưởng cô còn có thể nuôi dạy con trai nên người, ai ngờ con trai cũng không dạy được. Trông mong cô ít ra còn có thể giữ chặt hàng rào không để cho hoang chui vào. Đấy cô tự xem đi."

Hôm qua Tống thái thái ở trên xe, đương nhiên là biết Phó Gia Thụ mời Tần Du đi ăn sáng. Hai ngày nay bà ta cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi, cô gái có chủ kiến như Tiểu Du, gả cho con trai mình chính là làm lỡ người ta. Con trai mình tìm một người biết suy nghĩ một chút, không cần quá có chính kiến, biết đặt thể diện mà tiền tài của thằng bé lên trên, thằng bé bảo sao làm vậy, ngoan ngoãn nghe lời thì càng tốt hơn.

Trên đường đến Thượng Hải bà ấy đã quyết định đối xử với Nhã Vận như con gái. Như vậy tâm trạng khi nhìn Phó Gia Thụ cũng thay đổi, không phải tình địch của con trai, mà là tâm trạng khi nhìn con rể. Bà về gia thế thì nhà họ Phó vẫn tốt hơn nhà họ Tống một chút. Người Phó gia đơn giản, cha mẹ ân ái, yêu thương con cái, Tống Gia Thụ lại vô cùng bao dung Tiểu Du.

Nghe đại cô thái thái nói hai đứa nhỏ như vậy, trong lòng Tống thái thái đương nhiên là không vui: "Đại tỷ nói gì tôi không hiểu. Nuôi con mà không dạy dỗ là lỗi của cha, con trai không nên thân là lỗi của lão gia. Một người phụ nữ nơi khuê phòng như tôi thì biết cái gì là mốt mới bây giờ mà con trai em nói với em, sau khi ly hôn nam cưới nữ gả, không liên quan đến nhau. Con dâu cũ làm cái gì làm sao mà em quản được."

"Nếu đã không phải người nhà chúng ta thì sao cô còn đưa cô ta quay về, để cô ta sống ở nhà chúng ta, như vậy là thế nào?"

"Câu nói này của đại tỷ cũng có lý. Em và Thế Phạm cũng cho rằng nếu đã ly hôn rồi thì liền phân biệt rạch ròi đi. Nếu hôm nay trưởng bối như chị đã có mặt ở đây thì tôi cũng không cần tìm người khác đến làm chứng nữa. Ban đầu chúng ta đưa sính lễ cho nhà họ Tần, sinh lễ vô cùng phong phú, bây giờ ly hôn, vốn là Thư Ngạn có lỗi trước, sính lễ không trả lại cũng hợp lẽ thường, nhưng Tiểu Du lại nói không cần sính lễ nhà chúng ta, muốn trả lại hết. Vừa hay chị đến thì kiểm tra lại sính lễ đã trả hết hay chưa. Vừa chứng minh người ta không có tham của hồi môn, vừa chứng minh người ta không có tham đồ sính lễ nhà ta. Xác thực hai bên hoàn toàn không còn dính dáng."

"Cái này..."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 205



Tống thái thái quay lại nói với A Phương: "A Phương, đi mời tiểu thư Tần đến, nhân lúc đại cô thái thái ở đây, mở tây phòng, kiểm kê đồ cưới, dán giấy niêm phong."

"Vâng." A Phương đi ra ngoài.

Đại cô thái thái nhìn bóng lưng A Phương, ngược lại lại cau mày: "Cô phải đuổi Tần thị đi. Cô ta bị Ngạn Thư bỏ rồi, cha mẹ cô ta cũng không còn, cô ta trở về ô Hồ Châu không bị chú bác g.i.ế.c c.h.ế.t mới là lạ. Ý của tôi là cô khuyên cô ta, an phận thủ thường ở nhà, nhà họ Tống chúng ta dù sao cũng nuôi được cô ta."

Tống thái thái nói một cách bình tính: "Ly hôn rồi chính là ly hôn rồi, con bé không phải là người nhà họ Tống chúng ta. Con bé có chỗ dừng chân ở Thượng Hải, trong tay con bé có tiền, không cần chúng ta nuôi."

"Nói thì nói vậy nhưng chưa hẳn đã vậy. Nhà không có đàn ông, một người phụ nữ có thể bảo vệ số lượng của hồi môn lớn như vậy đến Thượng Hải cũng tốt. Cho dù như thế nào thì Thế Phạm và Thư Ngạn cũng có thể chăm sóc tốt cho cô ta. Nhưng, nếu cô ta dây dưa mập mờ với người đàn ông khác, e là Thư Ngạn cũng sẽ không vui, sau đó sẽ không lo cho cô ta nữa. Cô cố gắng khuyên bảo cô ta, bảo cô ra bớt ảo tưởng làm thiếu nãi nãi nhà họ Phó đi, dù sao cũng là đàn bà bị chồng bỏ."

Tống thái thái nghe những lời này của đại cô thái thái, bảo bà ta sai hoàn toàn thì cũng không đúng, bà ta tự có cái lý của bà ta. Nhớ lại mình trước kia cũ suy trước nghĩ sau vì Nhã Vận không biết bao nhiêu lần. Cái thằng khốn nạn đó nhà mình nếu ly hôn với Nhã Vận, Nhã Vận không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, lại không thể trở về, sao có thể sống được ở Thượng Hải. Sau đó mới biết, cô gái này không những sống tốt mà còn đùa bỡn con trai mình xoay vòng vòng.

Cho nên, một người sống ở nơi nhỏ hẹp, không nhìn thấy, cũng không nghĩ ra được người ta sống như thế nào. Không cần phải tranh cãi cùng bà ta.

A Phương dẫn Tần Du từ bên ngoài vào. Tống thái thái hỏi: "Tiểu Du với Gia Thụ ăn điểm tâm sáng rồi à?"

"Bác gái à, điểm tâm sáng của quán trà đó quả thực rất ngon. Hai ngày nữa chúng cháu sẽ cùng nhau đi ăn thử."

Nghe cô muốn cùng Tống thái thái đi quán trà, đại cô thái thái nói:"Tiểu Du à, phụ nữ trong nhà tốt nhất là không nên xuất đầu lộ diện. Đừng đến Thượng Hải nghe những lời linh tinh vớ vẩn bên ngoài. Phụ nữ ra ngoài nhiều dẫu sao cũng bị đàn ông ghét bỏ."

Tần Du bị hai chữ "Tiểu Du" làm cho sửng sốt, vị đại cô thái thái này sao lại gọi cô là Tiểu Du. Nghĩ lại trước đây vị đại cô thái thái này gọi cô là "vợ Thư Ngạn", đại khái mấy người phía dưới gọi cô là "Tần thị", chắc là không biết tên cô là gì. Cho nên Tống thái thái gọi cô là gì thì cũng gọi theo.

"Đổng thái thái à, bây giờ tôi là khách của nhà họ Tống, bà thành thật như vậy, nói thẳng ra thì chính là thân thiết với người quen sơ."

Thân thiết với nguyên quen sơ: Đối xử với người khác trung hậu hoặc ngu ngốc.

"Đúng đấy đại tỷ, chúng ta vẫn nên cùng Tiểu Du kiểm kê lại của hồi môn của con bé". Tống thái thái nhìn về phía Tần Du: "Hôm nay cô của Thư Ngạn ở đây, vốn là thư ngạn phụ cháu, sinh lễ nên thuộc về cháu. Nhưng cháu dứt khoát không cần, muốn trả lại. Như vậy chúng ta mời đại cô thái thái làm chứng."

Tần Du xoay người hành lễ với đại cô thái thái: "Làm phiền Đổng thái thái rồi."

A Phương cầm chìa khoá mở cửa tây phòng, Tống thái thái dắt tay đại cô thái thái:"Đại tỷ à, chị cùng em đi xem qua chút đi."

A Phương sợ hai vị thái thái mệt nên vội vàng gọi người mang ghế đế để hai người họ ngồi.

Ban đầu của hồi môn được phân theo từng loại, Tần Du lấy ra hai tờ danh sách, lựa ra sính lễ của nhà họ Tống trong đống hỗn độn.

Chủ yếu vẫn là trả lại phần sính lễ quý giá trước. Tần Du thấy Tam di thái cứ đứng đó không đi, cô không muốn mở những thứ đồ đó ra trước mặt Tam di thái tầm nhìn hạn hẹp.

Ngược lại Tống thái thái lại nói: "Ngay bây giờ trả lại đi."

Đây là một chuỗi ngọc trai Nam Dương, kia là một đôi trâm phượng bằng vàng, lại thêm một đôi bông tai kim cương, còn có một đôi vòng phỉ thuý.

Tam di thái tỉnh bơ đứng đó nhìn. Bà ta biết sính lễ lão gia cho con dâu cả và một thiếu nãi nãi ngày trước không giống nhau từ lâu rồi, nhưng như vậy cũng quá thiên vị rồi.

Cuối cùng Tân Du bưng một cái hộp gỗ mở ra, bên trong là một chiếc dây chuyền châu báu màu sắc rực rỡ, ánh sáng rực rỡ chói mắt. Đây là trang sức Tutti Frutti được thương hiệu Cartier cho ra mắt, lấy hồng ngọc, lam ngọc và ngọc phỉ thuý kết lại rồi khảm kim cương mà thành.

Nhìn thấy món trang sức này, Tam di thái bụm miệng hít sâu. Trong sính lễ của Đại thiếu phu nhân vậy mà lại có đồ như vậy.

Tần Du giao vật quý giá này đến tận tay Tống thái thái: "Được bác trai, bác gái yêu quý, nhận được sính lễ quý giá như vậy, hôm nay vật về nguyên chủ."

Trừ món trang sức quý giá này ra thì ban đầu Tống lão gia cũng không vì nhà họ Tân suy tàn mà xem thường người con dâu này, sính lễ quả thực không hề ít. Tam di thái biết đồ sính lễ của nhà họ Tống nhiều, là một di thái thái, bà ta không hề biết bên trong lại nhiều như vậy. Bà ta ở bến Thượng Hải trong tay không có nhưng trong mắt có. Bao nhiều đồ như vậy, nói một câu trả lại, thực sự là trả lại từng món từng món, rõ ràng, sạch sẽ.

Cuối cùng Tần Du lấy ra một hộp gấm nhỏ đưa cho đại cô thái thái: "Ngày dâng trà ấy, cô thái thái cho vòng ngọc, hôm nay trả lại."

Tần Du đặt lên bàn từng món lễ vật mà họ hàng nhà họ Tống cho: "Những thứ này xin bác gái thay mặt trả lại."

"Tiểu Du à, những lễ vật này cháu nhận đi. Ngược lại cũng không phải tâm ý gì mà là bọn họ cho cháu quà ra mắt, cháu cũng đã biếu lại họ rồi. Có qua có lại, ngày đó cháu bỏ ra không dưới ba mươi tấm tơ lụa, món nào món nấy đều là hàng tốt, bác không có cách nào đòi lại giúp cháu, những thứ này cháu thích thì giữ lại, không thích thì cầm cố đổi tiền."

"Cũng được." Tần Du gật đầu.

A Phương để người cất lại những thứ này.

Tống thái thái nhìn tây phòng một cái: "Tiểu Du, giữ lại nha đầu Vân Nhi này đi."

"Đây là tự do của em ấy, cháu tôn trọng lựa chọn em ấy."

"Vậy cũng được."

Đại cô thái thái đã nghe nói về lai lịch của lục di thái từ lâu, giờ phút này đặt ở đây mà nói, bà ta thực sự có chút xấu hổ, em trai nhà mình thực sự là chả ra làm sao, lôi cả nha đầu của con dâu lên giường.

Tống thái thái nhìn về phía đại cô thái thái: "Đại tỷ, chị nhìn đi, như vậy có thể coi như là phân chia rõ ràng rồi chứ?"

Bị em dâu nhắc nhở như vậy, bà ta bừng tỉnh: "Phân rõ rồi."

Tống thái thái nhận lấy cái hộp từ tay A Phương, đưa cho Tần Du: "Tiểu Du, cái này là ngọc như ý của nhà họ Tần cháu, ẩn chưa tấm lòng mong mỏi con gái sau này sẽ mọi sự như ý của cha mẹ cháu, hôm nay trả lại cho cháu, cũng hy vọng cháu có thể sớm ngày tìm được phu quân, lần nữa giao ra miếng ngọc này."

Tần Du nhận lấy cái hộp, bỏ vào trong rương trang sức châu báu, dán giấy niêm phong lên.

DTV

Kiểm kê đồ cưới xong, Tống thái thái và Tần Du ký tên lên tờ đơn. Bà ấy đưa tờ đơn cho đại cô thái thái: "Đại tỷ, chị cũng ký tên đi, chuyện này coi như là giải quyết xong xuôi."

Chuyện này coi như hạ màn, đại cô thái thái được thái thái mời vào nhà chính uống trà. Tần Du nhìn Tam di thái vẫn đứng đó ngẩn ngơ một cái rồi xoay người rời đi. Bây giờ trong đâu Tam di thái toàn là sợi dây chuyền năm nghìn đồng này, những năm nghìn đồng đấy.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 206



Tam di thái đi thẳng ra nhà chính. Dựa vào đâu mà con trai thứ hai chỉ có sính lễ hai nghìn đồng, mà một sợi dây chuyền của Đại thiếu phu nhân lại là năm nghìn đồng. Sau này có phải là cũng đưa cho con trai thứ ba của bà ta hai nghìn đồng rồi đuổi đi không?

Tam di thái chạy tới chỗ Nhị di thái. Nhị di thái cũng đã nghe nói Đại thái thái mời đại cô thái thái đến làm chứng, phân rõ của hồi môn và sính lễ. Lúc trước, khi quyết định sính lễ bà ta cũng không có cách nào hỏi được, đại phòng được nhận bao nhiêu sính lễ. Chẳng qua lúc đó con gái nhà họ Tần gả đến, của hồi môn phong phú, nghĩ đến con dâu nhà mình chỉ là một giáo viên, bà ta đã âm thầm khó chịu rất lâu.

Nhị di thái vội vàng đón Tam di thái, bảo bà ta ngồi xuống: "Thế nào rồi?"

"Em vừa cùng đại cô thái thái đến chánh viện của nhà chính. Em thực sự là bất bình thay chị." Tam thái di đầy vẻ bênh vực kẻ yếu: "Chị biết lúc ấy sính lễ cho nhà họ Tần là bao nhiêu không?"

"Bao nhiêu?"

"Không tính những thứ linh tinh lộn xộn khác, em tính qua cho chị giá trị của mấy món đồ trang sức kia." Tam di thái đếm từng cái, từng cái cho Nhị di thái nghe. Càng nghe sắc mặt của Nhị di thái càng trầm xuống.

Cuối cùng Tam di thái hỏi: "Nhị tỷ à, sính lễ của nhị thiếu gia nhà chị lẽ ra cũng nên bằng một nửa của nó."

"A, lẽ nào chị không rõ à? Hai nghìn đồng, muốn đưa thế nào thì đưa à, nhiều hơn một cắc cũng không được à?" Không so thì không biết, vừa so đã thấy không coi trọng thằng hai nhà bà ta rồi.

"Chị biết trang sức Cartier khó mua thế nào không? Quý tộc Anh đều điên cuồng vì nó đấy". Tam di thái cười khó coi:"Chị nghĩ xem, mỗi tháng lão gia cho nhà ta hai nghìn đồng phí sinh hoạt, không tính lễ vật qua lại bình thường. Bao nhiêu năm như vậy, chúng ta muốn may mấy bộ kỳ bào, quần áo, bà ta bỏ ra mấy mươi đồng còn kỳ kèo bủn xỉn. Tiền đó đều đi đâu hết rồi? Hơn nữa tiền riêng của bà ta thì chớ bỏ ra, tưởng ai cũng không biết à."

"Con trai của bà ta thì là con trai còn con trai của người khác thì là tiện chủng. A Cầm nhà chúng ta mang thai đứa thứ hai rồi, trong tay có cái gì quý giá đâu, chẳng qua chỉ là chiếc vòng một hai nghìn đồng."

"Không nói đến những thứ này. Một mình đại thiếu gia ra nước ngoài du học, chị biết bình thường cậu ta chi tiêu bao nhiêu không? Một nghìn đồng đấy. Bằng toàn bộ chi phí của chúng ta rồi." Tam di thái nghĩ, bao nhiêu đứa con trai đều chi tiêu không nhiều bằng đại thiếu gia.

"Cũng đâu còn cách nào khác, ai bảo người ta là thái thái. Khách khi một chút để chị gọi là đại tỷ, không khách khí thì bảo chị ăn nói có phép tắc gọi thái thái."

Lúc này nhà bếp đưa cơm đến, thịt kho, cá chim trắng hấp, trứng xào dưa chuột, giá đỗ xào cộng thêm một bát canh đậu hũ thịt băm.

Ở thời đại mà ăn no cũng trở thành chuyện đáng lo này thì bữa cơm này là điều mà người bình thường không dám mơ đến, nhưng Nhị di thái bây giờ thực sự là một miếng cơm cũng nuốt không nổi, chút thịt này, chút cá này vẫn khiến người ta không nuốt nổi.

Tam di thái đi ra cửa, nhìn thức ăn đặt trên bàn: "Tiền trong ta bà ta còn không phải là móc ra từ trong miệng chúng ta từng chút từng chút à."

Nhị di thái đập đũa xuống bàn.

DTV

Tam di thái bước ra khỏi bậc cửa đi về phía trước, bà ta còn phải đi kể với Ngũ di thái, cái lão tứ ngu ngốc đó coi như đồ bỏ rồi.

Hiện tại Tống thái thái giữ đại cô thái thái lại ăn cơm trưa. Đại cô thái thái nghe bà ấy bảo muốn đến Thượng Hải thì hỏi: "Vậy chuyện trong nhà phải làm thế nào? Vợ lão tứ, vợ lão ngũ cũng sắp sinh, ai lo liệu đây?"

"Em hỏi lão gia rồi, để bà Hai quản cái nhà này. Tứ di thái cũng đã từng ấy tuổi rồi, lão tứ đã trở thành người quản lý ruộng đất trong nhà. Hai mẹ con họ cũng có thể quản cái nhà này. Thư Ngạn nhà chúng ta quá không hiểu chuyện, nếu em cứ ở Ninh Ba mãi, lo tốt việc nhà, nhưng Thư Ngạn lại tuỳ ý làm xằng làm bậy ở Thượng Hải, chị nói phải làm sao?" Tống thái thái hỏi đại cô thái thái.

Đại cô thái thái là con gái ruột của lão thái gia và lão thái thái, tuy rằng có lời oán thán đối với cô em dâu này, cho rằng em dâu không biết cách giữ tâm em trai nhà mình. Nhưng dù sao đây mới là em dâu còn những thứ kia chỉ là đồ chơi gì đó. Ngạn Thư mới là cháu trai chân chính của bà ta. Con trai của những di thái kia không đáng để em dâu nhà mình phải tốn nhiều tâm tư như vậy. Quả thực cũng nên để em dâu đi Thượng Hải, quản cho chặt cái thằng khốn Ngạn Thư này.

"Cô nên đi Thượng Hải. Nhưng nhà này, cô để cho bà Hai, e là cũng không được."

"Còn không phải à, ban đầu em vốn muốn tìm chị mà." Hôm nay đại cô thái thái đến, Tống thái thái hạ quyết tâm tuyệt đối không thể để bà ta chạy được.

Nếu bà ấy cứ như vậy dẫn A Phương về, lão gia sẽ cho là bà ấy cứ như vậy mà mặc kệ. Trên thực tế bà ấy chính là muốn mặc kệ, nhưng cũng phải mặc kệ toàn vẹn, cho nên đại cô thái thái là sự lựa chọn tốt nhất:"Chị cực kỳ hiểu quy củ, hơn nữa bọn nhỏ cũng lớn rồi, các cháu cũng đi học cả rồi, bình thường cũng không có việc gì. Không bằng, chị giúp trông coi cái nhà này. Chị thấy đấy, Đới Phạm yên tâm mà em cũng yên tâm."

Được em dâu tâng bốc, trong lòng đại cô thái thái thoải mái, ngoài miệng lại nói: "Tôi lấy chồng bao năm vậy rồi, đâu thể tiếp tục lo chuyện nhà mẹ đẻ nữa."

"Nếu em ở đây, chị về chen tay vào, vậy thì không thích hợp. Nhưng em không ở nhà, chị đến chăm coi nhà cửa giúp em. Như vậy sao có thể gọi là nhúng tay vào được. Đây không phải là giúp em trai em dâu sao. Chị cũng không nỡ để cháu trai của chị làm xằng làm bậy ở bên ngoài đúng chứ? Chị không muốn nhà cũ náo loạn, không có phép tắc gì đúng không? Không muốn để hai đứa em lo lắng." Những lời này của Tống thái thái thực sự rất chân thành.

"Hai vợ chồng cô đã từng này tuổi rồi cũng không để tôi bớt lo."

Có câu nói này chính là đã đồng ý. Tống thái thái nắm tay đại cô thái thái:"Bọn em sống đến một trăm tuổi không phải vẫn là em trai em dâu trong lòng chị sao."

"Được rồi, tôi sẽ thường xuyên qua trông coi. Bà Hai nhìn thì thật thà nhưng thực tế lại là một người nhỏ mọn."

"Vậy em cảm ơn đại tỷ trước." Tống thái thái cảm ơn đại cô thái thái."Buổi trưa em có hẹn với mấy vị thái thái chơi mạt chược, hay là cho ở lại cùng chơi một lát."

"Tôi không chơi cái này. Mấy hôm trước tôi đến nghe người làm nói là vợ chồng hai đứa đánh Thư Ngạn bỏ đi Thượng Hải rồi, cho nên bảo bọn họ là hai đứa về thì báo ngay với tôi. Tôi đến hỏi xem tình hình thế nào. Cô nói đi, sao cái chuyện ly hôn này lại xuất hiện ở nhà chúng ta?"

"Đứa trẻ chưa qua giông bão, suy nghĩ không giống chúng ta."

"Ai da, mặt mũi của nhà lão Tống."

"Chuyện đã đến nước này rồi thì còn có thể thế nào nữa. Thôi, ngày mai em bảo người đến đón chị."

"Đành vậy thôi."

Tống thái thái nghe một đống mặt mũi, thể diện, thanh danh, phép tắc đó của đại cô thái thái, cuối cùng cũng tiễn được cái đền thờ sống này đi về.

Đại cô thái thái vừa đi, A Phương liền chạy tới nói: "Thái thái ơi, phòng khách đã kê hai bàn mạt chược rồi ạ."

"Được. Cũng không còn sớm nữa, gọi mấy vị di thái thái không mang thai đến phòng khác đợi. Chúng ta ra cổng đón mấy vị thái thái trước". Tống thái thái nói.

A Phương bảo người đi gọi Nhị, Tam và Lục di thái. Nhị di thái tức no luôn rồi, vốn chẳng nghĩ đến đánh bài, được Tam di thái khuyên giải mấy câu:"Nhị tỷ à, càng như vậy thì càng phải đi. Chị chưa có cơ hội gặp những vị thái thái này. Những oan ức của chị làm thế nào để có thể cho người khác biết rồi nói linh tinh với những vị thái thái này thì mới có thể để họ biết được, vị thái thái nhà họ Tống này, gọi là khuê các nhà quyền quý, lại hà khắc như thế nào với con nhà quyền quý. Đi thôi đi thôi."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 207



Nhị di thái vừa nghe, thấy có đạo lý liền thay quần áo đi đến phòng khách cùng Tam di nương.

Lục di thái đã đến rồi, nhanh chóng cất tiếng chào hỏi: "Nhị tỷ, Tam tỷ."

Tam di thái nhìn Lục di thái một lượt từ trên xuống dưới:"Tiểu Lục à, nói ra thì vẫn là cô thông minh. Làm nha đầu của di thái thái ngược lại lại không như mình là di thái thái."

Lục di thái lơ mơ không hiểu Tam di thái có ý gì.

"Sáng nay, cô biết tôi thấy tiểu thư nhà cô ở cùng với ai không?"

Lục di thái lắc đầu. Tam di thái đến bên tai cô ta nói: "Cô biết Nhị thiếu gia nhà học Phó nổi danh với Đại thiếu gia nhà chúng ta không?"

Lục di thái gật đầu: "Có điều không phải rồi. Đại thiếu gia và Phó thiếu gia đều thích con hồ ly tinh đó, không có quan hệ gì với tiểu thư chúng tôi hết."

"Tai nghe là giả, mắt thấy là thật. Hôm nay tiểu thư nhà cô ở bên thiếu gia nhà họ Phó dây dưa mập mờ." Tam di thái cười:"Cô nói xem, Nhị thiếu gia nhà họ Phó sẽ lấy người đàn bà mà bạn tốt của anh ta bỏ rơi làm vợ ư? Dựa theo tình huống này cũng là làm di thái thái cho Nhị thiếu gia nhà họ Phó. Cho nên tôi mới nói cô thông minh, leo lên giường lão gia trước."

"Tiểu thư chúng tôi không phải người như vậy." Lục di thái cãi lại Tam di thái.

"Không phải người như vậy. Vậy cô nói xem sao cô tại lại cứ phải tìm một cái núi dựa, nếu không sao có thể bảo vệ được những món đồ cưới trong tay kia. Bây giờ chú bác ở nhà mẹ để ở Hồ Châu của cô ta không biết cô ta ly hôn, nếu biết rồi cô nghĩ sẽ như thế nào?" Tam di thái tặc lưỡi thương thay cho vị Đại thiếu phu nhân cũ này:"Lớn lên như vậy, khắc cha khắc mẹ, người không tránh khỏi số mệnh mà."

Những lời nói này khá có đạo lý. Lục di thái từ lúc thấy tiểu thư, thấy tiểu thư thần thái sáng lắng, trong lòng ít nhiều cũng có chút hối tiếc, có phải là mình sai rồi không. Bây giờ nghĩ đến, phụ nữ trên đền có biết bao khó khăn, tiểu thư chẳng qua cũng là tìm một con đường thoát giống mình thôi.

Trong phòng khách, hai vị thái thái đầy thương tiếc Đại thiếu phu nhân cũ, sau này cũng giống họ, chính là số phải làm di thái thái. Tống thái thái ở bên ngoài nghênh đón chiếc xe đầu tiên.

Người từ bên trong đẩy cửa xe ra là Hứa thái thái. Hứa thái thái bước đến: "Tống thái thái, bà lại còn phải đến cửa đón tôi."

"Con người tôi thích yên tĩnh, cũng không chơi bài. Lần này gọi đến cũng không biết các bà có vui lòng đến dự hay không, trong lòng lo lắng nên phải ra đón."

"Bà nói gì vậy. Chúng tôi chắc chắn là đến." Chuyện con trai bà ấy ly hôn, theo đuổi hồ ly tinh cắt đứt quan hệ với người nha, có chuyện nào mà bọn họ không muốn nghe đâu.

Đang nói chuyện thì xe của Phương thái thái cũng đến. Niên thái thái ở Thượng Hải lâu cho nên không có xe ở Ninh Ba, lần này liền nhờ Phương thái thái thuận đường chở bà ta đi cùng cho nên hai người cùng đến.

"Ai ya, mọi người đều đứng ở cửa làm gì vậy?" Niên thái thái từ trong xe bước xuống hỏi.

"Tống thái thái sợ bà không đến, nhất định phải chờ ở cổng."

"Sao có thể chứ." Niên thái thái bước tới nắm tay Tống thái thái: "Bà không cần khách sáo quá đâu. Tôi không hề coi bà là người ngoài, có sao nói vậy. Chỉ cần lần này Thư Ngạn nhà bà không ghi hận tôi là được."

"Không đâu." Dù sao bà ấy không nói, con trai quay lại bảo ly hôn, bọn họ cũng sẽ đi Thượng Hải.

Nói rồi Niên thái thái muốn đi vào trong cùng Tống thái thái: "Vừa rồi trên đường đến đây tôi đã nói với Phương thái thái rồi. Các bà đoán xem, lão gia nhà chúng ta hôm nay gặp ai ở thành phố Ninh Ba?"

Tống thái thái nói: "Đợi đã vẫn còn một người nữa. Bà nói đi, hôm nay gặp ai ở thành phố Ninh Ba?"

"Còn ai nữa?" Nhiên thái thái hỏi.

Hứa thái thái lại càng hứng thú hơn với câu chuyện của Niên thái thái: "Bà nói xem gặp ai ở thành phố Ninh Ba trước đi, đừng có vòng vo."

Niên thái thái khẽ vỗ tay Tống thái thái: "Cũng may, hai vợ chồng bà cái tâm ngay thẳng, đến Thượng Hải đuổi con hồ ly tinh kia đi. Nếu không thì bây giờ bị cô ta dây dưa, muốn gỡ cũng không gỡ ra được."

"Nói thế nào nhỉ."

"Lão gia nhà chúng ta nhận được tin, cô ta bị cửa hàng tay cho nghỉ việc liền đến Ninh Ba cùng với Nhị thiếu gia nhà họ Phó. Sáng nay, lão gia nhà chúng tôi hẹn bạn ra quán trà tụ họp thì gặp Nhị thiếu gia nhà họ Phó cũng dẫn người đàn bà đó đến quán trà. Phó nhị thiếu ra rất lấy lòng cô ta. Cái điệu bộ kia, lão gia chúng tôi đều nhìn không nổi."

"Vậy sao. Lão gia nhà các bà không phải vẫn luôn ở Thượng Hải sao? Không phải những người trẻ ở Thượng Hải cũng là như vậy sao?"

"Thì đấy, lão gia nhà chúng tôi cũng không nhìn nổi thì bà nói xem nó đến cái trình độ gì." Niên thái thái cười một cái: "Nghe lão gia nhà chúng tôi nói, lần này Phó Gia Thụ về cùng Phó thái thái. Nếu không ngày mai chúng ta tổ chức đánh bài, hỏi thử bà ta xem khi nào thì được uống rượu mừng của con trai bà ta."

Phương thái thái cười: "Được đấy. Phó thái thái thích nhất là chơi mạt chược."

"Vậy thì dễ nói rồi." Niên thái thái nói với Tống thái thái: "Vẫn là nhà bà nề nếp gia quy, Cái loại đàn bà lăng loàn này phải đuổi đi."

Tống thái thái không trả lời câu hỏi của bà ta, nhìn xe của Phó Gia Thụ chạy tới. Bà ấy nói: "Không cần đợi đến ngày mai tổ chức đánh mạt chược đâu, không phải là chị dâu nhà họ Phó đến rồi đấy à?"

Chỉ thấy Phó Gia Thụ dừng xe lại, Phó thái thái xuống xe. Niên thái thái hoảng loạn, không phải là hai nhà này ồn ào ầm ĩ vì người phụ nữ đó sao?

Phó thái thái đang có tâm trạng tốt. Sáng sớm con trai ra ngoài tìm Tiểu Du đi chơi. Bà ấy tranh luận với mẹ chồng ở nhà cũ, ai bảo mẹ chồng muốn nhúng tay vào chuyện hôn sự của Gia Thụ và Gia Ninh.

Bây giờ nhìn thấy một nhóm bạn bài lại càng cười tươi như hoa. Bà ấy bước đến cạnh Tống thái thái: "Trên đường về tôi nói với Minh Ngọc tôi là một bà lão mê đánh mạt chược. Bây giờ Minh Ngọc tổ chức buổi đánh mạt chược cho tôi, không ngờ mấy vị lại nể mặt tôi như vậy."

"Sớm biết vậy tôi đã không tổ chức buổi đánh bài hôm nay rồi. Vừa rồi Niên thái thái nói là biết bà đang ở Ninh Ba, định ngày mai mời bà cùng đánh mạt chược." Tống thái thái đi đến kéo tay Phó thái thái, hai người thân thân thiết thiết.

Niên thái thái bỗng thấy không hợp lẽ thường. Không phải là nhà họ Tống đã đuổi con hồ ly tinh đó đi rồi sao? Nhưng nhà họ Phó không phải vẫn giữ lại con hồ ly tinh đó sao? Tại sao lại nó là trở về cùng Tống thái thái?

Phó thái thái quay lại nhìn Niên thái thái: "Đi thôi, đánh mạt chược quan trọng."

Còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là cùng vào rồi. Niên thái thái và hai vị thái thái đi phía sau. Hai vị thái thái nhìn Niên thái thái với ánh mắt nghi ngờ, Niên thái thái cũng lơ mơ không hiểu.

Phó thái thái đi một đoạn lại quay lại hỏi con trai: "Con đi đâu?"

"Con thích làm gì kệ con, mẹ cứ vui vẻ đánh mạt chược đi. Lúc nào mẹ đánh xong con chắc chắn có mặt ở đây đón mẹ." Phó Gia Thụ nói.

"Ôi chao, con trai Phó thái thái lớn rồi, Phó thái thái còn hỏi vậy. Thanh niên người ta chắc chắn là đi tìm cô gái nào đó rồi. Con trai lớn không theo mẹ."

"Tôi lo nó ngốc quá không theo đuổi được cô gái mà mình thích."

"Nói thế nào nhỉ, lão gia nhà chúng tôi sáng nay còn nhìn thấy Gia Thụ dẫn bạn gái đến trà lâu ăn sáng đấy. Muốn hỏi bà thử xem khi nào thì được uống rượu mừng."

"Nó kết hôn bà nhất định phải tới đấy." Phó thái thái nói với Niên thái thái.
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 208



Vẫn còn đang nói dở câu chuyện thì đã đến phòng khách rồi. Trong phòng khách. Ba vị di thái đã đợi sẵn rồi. Tam di thái thấy Niên thái thái thì vội vàng bước đến chào:"Niên thái thái."

Niên thái thái rất ngạc nhiên, tại sao Tống thái thái lại bảo ba vị di thái này đến tiếp khách.

Tống thái thái nói: "Lần trước Niên thái thái mời khách, Tiểu Lục nhà chúng tôi qua, nghe được rất nhiều tin tức. Hôm trước bà Ba lại bảo là vô tình gặp được Niên thái thái. Niên thái thái lại kể một loạt chuyện ly kỳ cho chú ấy nghe. Quan hệ giữa Niên thái thái và bà Ba tốt như vậy nên tôi bảo họ tới tiếp các bà."

Lời cảm ơn này Phương thái thái và Hứa thái thái nuốt không nổi.

Niên thái thái nhất thời không biết Tống thái thái muốn làm gì. Này là trách bà ta gây chuyện mà.

Phó thái thái thấy bàn mạt chược thì lập tức ngồi xuống: "Các bà còn ngẩn ra làm gì, mau chia ra hai bàn đi, xoa bài rồi đánh mạt chược thôi."

Năm vị thái thái cộng thêm ba vị di thái, vừa đủ hai bàn. Nhưng Lục thái di thái đến cạnh Tống thái thái khẽ nói: "Thái thái, em không biết đánh mạt chược."

Như vậy thì không thể mở thêm một bàn nữa rồi. Vậy thì ai chơi, ai nhìn mới tốt đây. Tống thái thái nghiêng đầu nhìn A Phương: "Đi mời Tần tiểu thư đến đây."

A Phương gật đầu, bước nhanh ra ngoài.

"Tần tiểu thư là ai?" Phương thái thái hỏi.

Tam di thái bật thốt lên: "Đại thiếu phu nhân cũ của chúng tôi, bây giờ gọi là Tần tiểu thư."

"Ồ, vậy à." Niên thái thái giả bộ lúng túng: "Gọi cô ta ấy tới đánh mạt chược có phải là không hợp lắm hay không?"

"Không sao, bảo cô ấy qua cũng được." Tống thái thái vô cùng dửng dưng.

Những vị thái thái khác nhìn nhau, đúng là thú vị. Phó thái thái tìm bốn quân Đồng tử, bốn quân Vạn tự: "Mọi người đến đi. Đồng tử về Đồng tử một bàn, Vạn tự về Vạn tử một bàn."

"Đợi Tần tiểu thư tới rồi hẵng nói tiếp."

"Giữ một chỗ cho cô ấy là được." Phó thái thái đến bàn mạt chược, thực sự là gấp gáp.

Mấy người đến xoa bài. Tống thái thái, Phương thái thái và Hứa thái thái công thêm Nhị di thái một bàn.

DTV

Phó thái thái, Niên thái thái, Tam di nương vẫn đợi Tần Du đến để ghép thành một bàn.

Ngoài phòng khách, hai người vừa nói vừa cười đi tới. Niên thái thái thái nhìn thấy Tần Du và Phó Gia Thụ đã làm loạn ở vũ hội nhà họ đó, sắc mặt bà ta đột nhiên thay đổi.

Mấy vị thái thái và người hầu trong phòng khách nhìn thấy thiếu gia nhà họ Phó và Đại thiếu phu nhân cũ nhà họ.

Ngoài ra, hai vị thái thái không hiểu, này là chuyện gì, không phải là bảo người đi gọi Đại thiếu phu nhân đã ly hôn của nhà họ Tống à?

Phó thái thái nhìn Phó Gia Thụ: "Sao con lại ở đây?"

"Con tìm Tiểu Du nói chuyện một lát, nhân tiện đợi mẹ luôn. Ai ngờ mọi người lại thiếu chân đánh bài gọi Tiểu Du đến." Phó Gia Thụ oán giận nói.

Nếu là bình thường, những người khác có thể trêu đùa một câu, nói Tống thái thái làm phiền người ta thì thầm to nhỏ, nhưng vừa rồi Tam di nương không phải gọi là thiếu phu nhân cũ của nhà họ Tống à?

"Kệ đi. Tiểu Du qua đây, cháy ngồi với chúng ta thành một bàn. Xoa bài." Phó thái thái gọi Tần Du qua.

Tân Du vươn tay xoa bài. Niên thái thái vẫn luôn nhìn chằm chằm cô. Tần Du hỏi Niên thái thái: "Niên thái thái, trên mặt tôi có dính gì sao?"

Niên thái thái hồi thần: "Không có."

Chủ nhà Tống thái thái nói với Lục di nương: "Em đứng cạnh nhìn đi, học chơi bài."

Lục di thái đáp vâng. Nhị di thái và Tam di thái không nhìn cô ta, cô ta lại mới gặp mấy vị thái thái ở đây có một lần, chỉ quen tiểu thư nhà mình, cô ta đi về phía Tần Du vừa ngồi xuống. Nhưng Phó Gia Thụ lại nhanh hơn cô ta một bước đi đến phía sau Tần Du.

Lục di thái lập tức không có chỗ đứng. Tần Du quay lại nhìn Phó Gia Thụ: "Anh ngồi cạnh em làm gì?"

"Xem em đánh bài ấy."

"Em biết đánh bài. Anh đến chỗ bác gái đi."

"Mẹ anh là lão bài quỷ, ghét nhất là có người nói này nói nọ trong lúc bà ấy đánh bài."

"Ôi trời, sao tôi lại sinh ra cái thứ ngốc muốn c.h.ế.t như anh nhỉ? Ý của Tiểu Du là anh đến chỗ thím của anh ấy, thím anh ít đánh bài, không biết lắm. Anh chả tinh ý gì hết." Phó thái thái nhìn con trai một cách ghét bỏ, chê bai.

Phó Gia Thụ sáng tỏ, trách Tần Du: "Em không thể nói rõ ràng à."

"Tần Du, kệ nó. Đây gọi là sinh ra đã ngốc rồi, nói đến đã thấy bực mình rồi." Phó thái thái gọi Niên thái thái và Tam di thái: "Niên thái thái, Tam di thái, chúng ta có thể bắt đầu rồi."

Niên thái thái hé bài trên tay. Bây giờ trong đầu bà ta rất mơ hồ. Nếu người phụ nữ trước mắt này là Đại thiếu phu nhân cũ nhà họ Tống, vậy không phải là trò cười à? Cán bến Thượng Hải này ai mà không biết Đại thiếu gia nhà họ Tống theo đuổi người phụ nữ này sít sao như thế nào. Nếu biết đây là vợ mình thì sẽ ly hôn với cô ta chắc.

Không đúng, chữ "biết" này bật ra, Niên thái thái lập tức bừng tỉnh. Chẳng lẽ Tống đại thiếu gia không biết Tần Du này là vợ mình. Nhưng sau này biết rồi, ly hôn rồi, sao còn để cô ta thân thiết với Phó Gia Thụ như vậy?

"Niên thái thái, nhanh lên đi, sao bà vẫn còn chưa dựng bài hẳn hoi vậy?" Những người khác đã dựng bài xong rồi, Niên thái thái vẫn còn lằng nhằng. Phó thái thái dựng giúp bà ta một đoạn.

Đợi Niên thái thái đẩy bài ra, Phó thái thái đổ xúc xắc, bắt đầu thêm bài. Phó thái thái đánh một quân: "Hai đồng."

Niên thái thái theo một quân: "Năm đồng."

Đánh bài ra, Niên thái thái nhìn Tần Du. Tần Du cũng ra một quân bài hỏi Niên thái thái: "Niên thái thái, mặt tôi có dính gì à?"

"Cô là Đại thiếu phu nhân nhà họ Tống?" Niên thái thái hỏi.

"Đại thiếu phu nhân cũ, tôi và anh Thư Ngạn đã ly hôn rồi, báo chí cũng đã đăng bài, chắc hẳn là bà cũng đã thấy rồi."

"Vậy sao cô..." Ở sau lưng người ta, Niên thái thái câu nào câu nấy thốt ra đều là hồ ly tinh, nhưng bây giờ lại không tìm được từ nào chính xác để hình dung.

"Tôi đang muốn tìm bà để hỏi, tôi nhớ là tôi từng dẹp yên vũ hội nhà bà. Bất kể là anh Thư Ngạn, hay anh Gia Thụ tôi đều đối xử tôn trọng. Tại sao bà lại hết lần này đến lần khác bêu xấu tôi. Tôi nghe được một chuyện buồn cười nhất là, anh Thư Ngạn vì một con hồ ly tinh mà vứt bỏ tôi. Vấn đề là, con hồ ly tinh mà bà nói, không phải ai khác mà chính là tôi." Tần Du đánh ra một quân bài, Anh Thư Ngạn bỏ tôi vì tôi, bà nói có thú vị không? Đây là cái tin tức linh tinh gì chứ."

Bây giờ Niên thái thái cũng muốn biết tại sao.

Bàn bên này Tần Du hỏi Niên thái thái, bàn bên kia hai vị thái thái đều vểnh tai nghe.

"Rất nực cười. Anh Thư Ngạn cho là hôn nhân nên tự do, tôi và anh ấy quen nhau từ nhỏ, trong lòng anh ấy chỉ xem tôi là em gái, không thể trở thành vợ chồng, cho nên từ chối ép duyên. Vừa hay tôi cũng có cùng suy nghĩ với anh ấy, đến Thượng Hải bàn bạc với anh ấy, muốn ly hôn, không ngờ anh ấy lại ở Vũ Hán. Bởi vì anh Gia Thụ và anh ấy là bạn tốt, cũng có gia thế với tôi, cho nên anh ấy nhờ anh Gia Thụ đến đón tôi, chăm sóc tôi. Đến miệng của bà thì tôi lại trở thành một con hồ ly tinh câu dẫn hai anh ấy. Hơn nữa bà còn về Ninh Ba nói chuyện giật gân, khiến bác trai và bác gái cho rằng anh Thư Ngạn có đàn bà bên ngoài cho nên vứt bỏ tôi, hung hăng đánh anh ấy một trận, khiến anh ấy hết đường chối cãi". Tần Du hỏi Niên thái thái: "Để bác trai, bác gái lo lắng vì tôi, vội vàng chạy đến Thượng Hải."

"Đúng đấy. Thằng bé Thư Ngạn không còn cách nào nên chỉ đành nhờ tôi và lão gia nhà tôi ra mặt làm chứng cho nó. Thực sự không phải là nó bỏ Tiểu Du mà là hai đứa nó đã bàn bạc cẩn thận chuyện ly hôn rồi. Nhưng đến miệng Niên thái thái thì lại thành có hồ ly tinh ở bên ngoài nên ly hôn."
 
Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 209



Tống thái thái than thở cùng hai vị thái thái khác: "Còn không phải à. Niên thái thái nói vậy với Tiểu Lục làm tôi cả đêm không ngủ. Con trai về giải thích rõ ràng, nó bảo nó và Tiểu Du ly hôn rồi, sau này là anh em. Tôi nào ngờ lão gia nhà tôi lại đánh con trai đến mức chằng chịt vết m.á.u trên lưng, tôi sợ đến mức ngất xỉu. Lịa nghĩ, nếu Tiểu Du có chuyện chẳng lành, sao tôi xứng với cha mẹ chạy đến Thượng Hải thăm nom, với mấy đứa nhỏ đang đi làm ở cửa hàng tây, cuộc sống trôi qua không thoải mái, vui vẻ. Yên tâm cũng yên tâm rồi, tức giận cũng tức giận rồi. Còn như thế nào được nữa, chúng nó cũng đã bàn bạc xong cả rồi, nên về báo với cha mẹ thôi."

Tần Du nói với Tống thái thái ở bàn bên kia: "Đó là vì anh Thư Ngạn biết là hai bác chắc chắn sẽ không đồng ý để chúng cháu ly hôn sao."

Tống thái thái nhìn về phía cô: "Tiền trảm hậu tấu, lại còn cảm thấy mình tràn đầy lý lẽ đúng không? Cho rằng cháu nhỏ tuổi, không mắng cháu thì là cháu đúng?"

Tần Du nhăn mũi, dáng vẻ được chiều mà kiêu.

Tống thái thái dừng lại, Phó Gia Thụ vươn tay đánh thay Tống thái thái một quân bài. Tống thái thái ra vẻ bị tức c.h.ế.t nói với hai vị thái thái khác: "Các bà không biết đấy thôi, lúc đấy lòng tôi vừa thư thả được chút lại bị chúng nó chọc cho bất tỉnh. Không nói nữa, không nói nữa, không hiểu đám trẻ bây giờ đang nghĩ gì nữa."

"Cho dù chúng nó nghĩ gì thì cũng đề là những đứa trẻ ngoan. Dù sao thì tôi cũng khuyên bà nên nghĩ thoáng ra, con cháu có phúc phần của con cháu." Phó thái thái nhìn Niên thái thái: "Cho nên Niên thái thái à, tôi muốn hỏi là chuyện hồ ly tinh này là ai bịa ra, bịa ra như vậy có nghĩ đến hậu quả không? Nghe giống như là bà dùng chân để nghĩ vậy. Nếu thật sự là hồ ly tình thì tôi sẽ yên tâm để con trai con gái qua lại thân thiết với Tiểu Du à."

Tần Du đẩy bà: "Ù rồi."

Niên thái thái đẩy bài: "Đó không phải là báo chí nói à. Gia Thụ và Thư Ngạn nhà các bà đang theo đuổi cô ta."

Tần Du bất đắc dĩ lắc đầu: "Niên thái thái, tôi không biết phải nói thế nào với bà mới tốt. Theo lý thuyết thì nhà bà vẫn luôn làm ăn buôn bán, sao lại tin vào loại chuyện linh tinh vớ vẩn này. Tôi không biết mấy tờ báo nhỏ đó của Thượng Hải giật tít gì để khiến mắt của bà không thể dứt ra được mà coi tiêu đề giật tít ấy là thật. Tôi thật sự lo lắng các người bị người ta nữa mà còn đếm tiền giúp người ta."

Niên thái thái biết hôm nay Tống thái thái gọi học đến đây đánh bài là có ý gì rồi, chính là muốn xem bà ta trở thành trò cười. Bà ta sầm mặt, không chơi bài nữa, trầm giọng: "Tần tiểu thư à, chúng tôi xem tin tức trên báo chí, coi như là sai, vậy cũng là báo chí nói quàng nói xiên. Hơn nữa, là các người tự không nói rõ quan hệ của cô và Thư Ngạn, chúng tôi có thể không nói mò à."

Tần Du ấn mi tâm: "Tôi đúng là tú tài gặp quan binh, không nói rõ với bà đúng không? Nghe người ta nói thì phải chú tâm lắng nghe, phải học cách phân tích xem là ý gì. Xem ra bà nghe không hiểu chút nào. Bây giờ lại còn nói với tôi chuyện trên báo

Tú tài gặp quan binh: Người khôn gặp kẻ ngu, nói chuyện không hiểu nhau (theo tui hiểu là vậy chứ tra baidu không ra).

"Không phải là cô muốn nhìn tôi bị bêu xấu sao?"

DTV

"Đúng vậy, nhưng ngoài bêu xấu ra tôi còn đang chỉ điểm bà." Tần Du nhìn bà ta: "Già trẻ nhà các người, buổi sáng nhìn thấy tôi, tôi không biết ông ta có tin tức từ đâu, nói tôi bị cửa hàng tây Minh Thái đuổi đi. Tạm thời không nói, có thể là tin tức ông ta nhận được không chính xác. Vậy bây giờ, bà thấy quan hệ của tôi và bác gái tốt như vậy thì nên biết, máy in hoạ tiết của nhà máy dệt Hải Đông chắc chắn vẫn giao cho cửa hàng tây Minh Thái, như vậy thì tôi chẳng có lý do gì để cửa hàng Minh Thái đuổi tôi đi cả. Bà không phát hiện vấn đề bên trong à?"

Niên thái thái nghe cô nói vậy thì trong lòng hoảng loạn. Tối qua nói chuyện với lão gia, bà ta hoàn toàn nhớ ra, nhà họ Phó bây giờ mở rộng rất ít, nhà họ chỉ cần dựa vào Minh Thái, cuộc sống đã khá khẩm rồi.

Tần Du cầm trong tay một con mạt chược, tựa lưng vào ghế ngồi, khẽ gõ mặt bàn: "Lão gia nhà các người khiến tôi ngạc nhiên đấy. Một ngày trước khi tôi rời đi, Minh Thái ra thông báo, Henry đến Hồng Kông khai thác thị trường mới. Nếu bà không hiểu, tốt nhất là đi hỏi lão gia nhà bà đi. Ý nghĩa của việc Henry đi Hồng Kông là gì, Hà Mạnh đi hay ở vẫn còn chưa rõ. Đất đai là thứ quan trọng nhất của Minh Thái, phu nhân Smith sẽ không đưa cho thân tín của Henry món hời này, kết cục tốt nhất của Hà Cường chính là đi Hồng Kông cùng Henry, khả năng này không lớn, xác suất cao là rời khỏi Minh Thái."

Mặt Niên thái thái tái mắt, cắt không còn một giọt máu, giọng nói của bà ta hơi run rẩy: "Tôi dựa vào đâu mà phải tin cô?"

"Tiểu Du à, có vài người, con khiêng người ta vào miếu có phật, người ta không chịu đi, lại chạy thật nhanh vào miếu hoang toàn yêu mà quỷ quái." Phó thái thái nói.

"Có tin hay không thì bảo ông chủ Niên về Thượng Hải đến của hàng tây Minh Thái hỏi thăm một chút, rốt cuộc ai thắng lợi, ai tiếp nhận chức quản lý bộ phận bất động sản, xem xem có liên quan như thế nào đến các người. Nhà các người cũng nên làm tốt chuẩn bị đi. Dẫu sao, bác trai Phó đã quyết định sẽ thu lại đầu tư vào bất động sản, sau này nhà cửa ở đất Hưng Hoa sẽ được xây dựng rất ít, chẳng khác nào nhà máy của các người mất đi một lượng lớn nghiệp vụ. Nếu bị mất đi nghiệp vụ đất đai của Minh Thái nữa thì... Có thể bà không hiểu cái này có ý gì, nhưng Niên lão bản nhà các người hẳn là hiểu đấy." Tần Du đặt quân mạt chược xuống:"Tôi nói đến đây thôi."

Bị Tần Du nói như vậy, Niên thái thái nào còn đánh bài được nữa. Tần Du mỉm cười nói: "Niên thái thái à, vẫn là chuyện chính quan trong, đánh mạt chược, giải trí chỉ là chuyện tầm phào lúc nào chơi cũng được."

Niên thái thái đi ra ngoài. Tống thái thái kêu: "A Phương phái xe đưa Niên thái thái đi."

"Vâng."

Niên thái thái đàn muốn ra ngoài thì bị Tần Du gọi lại: "Niên thái thái, đi về nói với Niên lão gia một tiếng, lòng khoan dung của tôi không nhiều, nhưng sẵn lòng nề tình tình cảm qua lại của ông ấy với bác trai Phó, sẵn sàng giúp ông ấy một tay. Trước sáu giờ tối hôm nay, tôi đợi ở đây, chờ ông ấy đến xin lỗi tôi vì những lời bịa đặt linh tinh của các người. Chuyện này nếu lỡ qua thì bà biết rồi đấy."

Nói về xin lỗi thì lần trước cô ta làm loạn vũ hội cũng vẫn chưa thấy xin lỗi, dựa vào đâu bắt bà ta phải xin lỗi.

Niên thái thái lạnh mặt: "Nằm mơ."

Tần Du nhướng máy, cười, nói thế nào nhỉ, không sợ nằm mơ, chỉ sợ nằm mơ cũng không ngờ tới.

Niên thái thái đi rồi, Phó thái thái sao có thể chịu được ba thiếu một: "Gia Thụ, qua đây ngồi đánh bài."

Phó Gia Thụ ngồi vào chỗ của Niên thái thái.

Tam di thái ngơ ngác nhìn Tần Du ngồi cạnh bà ta, bà ta biết vị thiếu phu nhân này không giống bọn họ, đôi mắt của cô chính là đôi mắt của người có học thức, nhưng lại xuất thân từ vườn lê. Bà ta thấy được khí thế sát phạt, đè ép những người giàu có mà bà ta không với tới ấy trên gương mặt của vị thiếu phu nhân trẻ tuổi này.

Xuất thân từ vườn lê: xuất thân nghèo khó, xuất thân từ thôn quê

"Tiếp tục đánh mạt chược." Phó thái thái thúc giục.

Tần Du tiếp tục xây tường thành. Phó Gia Thụ ngồi đối diện cô, chơi một vòng rồi lại một vòng, Phó Gia Thụ ra một quân "Sáu vạn", Tân Du "Lấy".

Cô vui mừng rạo rực lấy quân "sáu vạn". Phó thái thái tức giận:"Phó Gia Thụ, anh anh có ý gì, anh cố ý cho Tiểu Du ăn bài đúng không, anh đã thả mấy quân bài rồi đấy."

"Mẹ à, con thật sự không cần con "sáu vạn" này mà."
 
Back
Top Bottom