Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 160



Tiếng hừ lạnh của Hình Sâm cũng được Kiều Nại nghe thấy, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, phát hiện ra tiếng đó hướng về phía Sầm Lâm Vũ, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô nhớ là hai người này không có thù oán gì, chỉ nghĩ rằng Hình Sâm đang có tâm trạng không tốt.

Như thế này thì không ổn, Kiều Nại lặng lẽ kéo áo của anh. Hình Sâm cảm nhận được, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ của Kiều Nại, tưởng rằng cô muốn nắm tay, nên anh vô thức nắm lấy tay cô, ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa, như thể đang an ủi. Toàn bộ động tác diễn ra nhanh chóng và mượt mà.

Nhưng thực tế, Hình Sâm biết ý định của Kiều Nại. Anh cũng không có ý định làm gì Sầm Lâm Vũ, càng không nghĩ đến việc làm hại cậu ta, anh chỉ đơn thuần thể hiện sự khinh thường của mình mà thôi. Dĩ nhiên sau này sẽ không như vậy nữa, vì biết có người lo lắng cho mình, anh sẽ kiềm chế hơn.

Khán giả khi xem đến đây thì bắt đầu bình luận một cách châm chọc.

[Hình Sâm: Loại người như Sầm Lâm Vũ, chẳng trách lại bị ly hôn]

[Rõ ràng là Kiều Nại muốn can ngăn, nhưng Hình Sâm chỉ muốn nắm tay thôi (icon đầu chó)]

[Hình Sâm: Nhìn cái gì? Anh không giống tôi, tôi cái gì cũng làm được, lại còn rất ngoan ngoãn]

[Hahaha, tuy nhìn có chút kỳ lạ, nhưng tôi cảm thấy các chị em phân tích đúng đấy]

Lúc này, Từ Giai Mạn cũng nắm lấy Sầm Lâm Vũ, vỗ nhẹ vai anh ấy, giọng điệu hiếm khi dịu dàng, cũng mang ý định can ngăn.

Từ Giai Mạn nói: “Anh cầm vậy không thấy nặng sao? Chúng ta mau đi cho hà mã ăn dưa hấu thôi.”

Triệu An Kha bổ sung: “Miệng con hà mã mở to cả ngày rồi.”

Một câu nói lập tức khiến Nguyễn Ti Anh đang ngơ ngác bật cười. Những người khác nhìn lại thì thấy con hà mã đúng thật là như vậy, đôi mắt to của nó như chứa đầy mệt mỏi, miệng vẫn kiên trì mở rộng.

Hà mã: ……?

Các người thật là phức tạp :)

[Hahaha, con hà mã này thật tội nghiệp]

[Hà mã: Mấy người có cho ăn hay không đây]

[Hà mã: Không cho thì bảo một tiếng!]

[Hà mã: Thích thì cho, không thì đi chỗ khác]

Khán giả như thể nhập vai, cười nghiêng ngả, còn chuyện của Hình Sâm và Sầm Lâm Vũ cứ thế mà kết thúc, dù ban đầu cũng không phải là chuyện lớn.

Chớp mắt, Sầm Lâm Vũ đã cầm dưa hấu đến trước mặt con hà mã, cậu ta không chần chừ nữa, ném thẳng, kết quả là dưa hấu kẹt ngay ở họng con hà mã.

Hà mã: ……

Tôi thực sự mệt mỏi quá rồi.

Từ Giai Mạn nói: “Trời ơi, anh làm nó mắc nghẹn rồi!”

[Hahahahahahaha]

[Hà mã: Gặp anh là bất hạnh của tôi]

[Cứu tôi với, chuyện này thật sự quá hài hước!]

May mà con hà mã này rất có kinh nghiệm, là nhân viên lâu năm của sở thú. Nó dùng hàm trên và dưới cắn hai lần, rồi đẩy dưa hấu ra mép miệng, sau đó mới nhai nhừ dưa hấu, ngẩng đầu lên và nuốt xuống.

So với cách cho ăn của Sầm Lâm Vũ, nhóm của Kiều Nại thuận lợi hơn nhiều. Họ tiếp tục cho con hà mã ăn một quả nữa, với ba quả dưa hấu đã nằm gọn trong bụng, con hà mã hài lòng khép miệng lại, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh, khiến mọi người có chút không quen.

Một lúc sau, Nguyễn Ti Anh mới phá vỡ sự im lặng: “Nó thật sự rất trầm tĩnh.”

Triệu An Kha định tán đồng, nhưng ngay lập tức nghĩ ra điều gì đó: “Vậy chắc em chưa thấy nó đi vệ sinh đâu, giống như cánh quạt vậy…”

Nguyễn Ti Anh tò mò quay đầu: “Thật sao?”

Kiều Nại cũng nhớ lại: “Thật đó, hình như còn lên cả hot search nữa.”

Sầm Lâm Vũ lập tức lùi lại ba bước: “Đừng nói nữa, tôi đã ngửi thấy mùi rồi…”

Kiều Nại càng nhìn càng thấy nơi này quen thuộc: “Hình như chính là con này…”

Trong lòng Từ Giai Mạn căng thẳng: “Không thể trùng hợp đến thế được chứ?”

Kết quả của cuộc thảo luận là… mọi người theo bản năng muốn tìm ai đó biết rõ để xác nhận, cùng nhìn sang nhân viên đứng cạnh, rồi phát hiện người đó sao lại đứng xa vậy?

Nhân viên cũng không chịu nổi áp lực mà thú nhận: “À, thực ra khá là trùng hợp.”

Các khách mời: ???

Sao lại chỉ nói ra sau khi đã xảy ra chuyện?

Mọi người lập tức lùi lại, đổi lại là ánh mắt mơ hồ của con hà mã, lúc đầu có cả nhóm người vây quanh nó, giờ lại không có ai, trông thật cô đơn, thật tội nghiệp.

Sầm Lâm Vũ: “Tôi đã bảo quanh đây sao không có ai rồi mà…”

Nhân viên cố biện minh: “Thật ra lần đó nó ăn phải đồ không tốt cho bụng thôi.”

Triệu An Kha: “Nên nó mới bắn tung tóe lên khách tham quan một đống phân.”

Nhân viên: “Khụ.”

Nguyễn Ti Anh: “Vậy bình thường thì sao? Không phải sẽ như vậy chứ.”

Câu trả lời này, Kiều Nại biết rõ: “Bình thường cũng có, nhưng không phóng đại như thế.”

Bởi vì con hà mã đang thể hiện điều đó rồi.

[??? Cứu tôi với, không chạy nhanh thì không kịp đâu!]

[Đây là một phòng phát sóng trực tiếp có mùi hương]

Khi vừa dứt lời, những người khác chỉ cảm thấy giọng Kiều Nại ngày càng nhỏ, ngẩng đầu lên phát hiện ra cô đã được Hình Sâm bế lên, chạy xa cả trăm mét.

Mà các khách mời khác, vốn không nghe rõ câu sau của Kiều Nại, cũng đã ngửi thấy mùi, quyết định dứt khoát chạy trốn.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 161



Các khách mời lần lượt bỏ chạy, trong chốc lát tình huống trở nên rất hỗn loạn. Nhóm quay phim flycam phấn khởi đuổi theo trên không trung, suýt nữa thì xảy ra xô xát. Góc nhìn của phòng livestream cũng lung lay hai cái theo, may mắn là mọi thứ đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Khi hoàn hồn lại mới nhận ra trong số nhiều khách mời như vậy, ngoại trừ Kiều Nại và Hình Sâm chạy trốn đầu tiên thì nhân viên lại đang chạy ở vị trí thứ hai, phía sau cũng không ngừng đuổi theo. Những khách mời bị bỏ lại một khoảng rất xa cũng đều tức đến bật cười.
Các khách mời: Đã nói lần đó chỉ bị đau bụng mà? Anh chạy cái gì chứ!
Sầm Lâm Vũ: “Đáng giận! Quá âm hiểm!”
Triệu An Kha: “Lúc chạy thì cố gắng ít nói lại, sẽ sốc hông đấy.”
Nguyễn Ti Anh: “Tôi còn chưa sốc hông đã thấy sắp chạy không nổi rồi…”
Từ Giai Mạn: “Gáng lên, sắp gặp đội Nại Nại rồi!”

Triệu An Kha: “Cô nhìn lầm rồi, đó là nhân viên, đám Kiều Nại đã chạy đi từ lâu rồi.”
Sầm Lâm Vũ: “Phụt–”
Mém tí nữa đã phun ra một ngụm máu già, tóm lại là rất tức giận.
[Nhân viên làm việc: Không thể tin được, cựu vận động viên 100m chuyên nghiệp]
[Kiều Nại: Mọi người, ngại quá, tôi bay trước một bước!]
[Cười chết, cô ấy cũng không cần chạy, trực tiếp bị Hình Sâm ôm bay lên]
Chuyện đột ngột xảy ra, một giây trước Kiều Nại còn đang nói chuyện, giây tiếp theo cô đã bị Hình Sâm ôm lấy. Trọng tâm không vững khiến cô vô thức ôm lấy cổ anh, bên tai truyền đến gió gào thét, có thể thấy được lúc đó Hình Sâm chạy nhanh đến mức nào.
Vốn dĩ Kiều Nại muốn kêu Hình Sâm thả cô xuống, cô yên lặng cảm nhận tốc độ một chút, cảm thấy không nên cản trở thì tốt hơn. Cô cũng chỉ có thể giương mắt nhìn những người khác cách mình càng ngày càng xa, dần dần biến thành mấy chấm đen nhỏ.
Nhưng nhanh chóng trong tầm mắt lại xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, là nhân viên làm việc kia!
Khi hai người nhìn nhau, hai mắt Kiều Nại sáng ngời. Cô có cảm giác như đang nhìn thấy đồng hương, vươn tay ra vui vẻ chào hỏi anh.
Vốn dĩ cảm thấy bản thân đã chạy rất nhanh rồi nhưng khi nhận ra có người thậm chí còn không cần chạy, ngay phía trước mình nhân viên công tác:...?
[Kiều Nại: Xin chào! Trông cậu có vẻ mệt lắm nhỉ?]
[Nhân viên: Đây là hack game sao?]
[Hehehe, chồng trước tôi hack đấy (đầu chó)]
Vài phút sau, cuộc truy đuổi kết thúc. Mọi người hoàn toàn chạy ra khỏi địa bàn của hà mã và hướng đến điểm dừng tiếp theo, đi tới khu vực của khỉ đột mới dừng lại.
Vườn bách thú có diện tích rất lớn, các vị khách mời chạy đến mức thở hồng hộc cuối cùng cũng tụ hợp lại với Kiều Nại, Hình Sâm và nhân viên.
So với mặt và cổ của mấy vị khách phía sau đều đỏ hết lên thì thoạt nhìn Hình Sâm lại không có gì khác thường, mà Kiều Nại lại càng không mệt mỏi. Thấy mọi người đến, cô còn chia cho mọi người một ít nước.
Khách mời vốn có chút bực bội nhưng trong giây lát cũng không biết phải nói gì. Thật ra họ vốn không cần phải chạy lâu như vậy nhưng người phía trước không hề dừng lại mà cứ chạy tiếp nên họ cũng đuổi theo, kết quả theo mãi lại biến thành như hiện giờ.
Sau đó, mọi người đứng ở trước ghế dài ven đường trong vườn một hồi, nghỉ cho đỡ mệt mới ngồi xuống bắt đầu uống nước.
Ba nhóm khách mời chia nhau ra ngồi trên ba cái ghế, Sầm Lâm Vũ vừa ngồi xuống thì không muốn cử động nữa, anh ấy nhắm hai mắt lại, không nhúc nhích.
Từ Giai Mạn sợ anh ấy tắt thở rồi nên cứ nhìn chằm chằm anh ấy một lúc lâu, sau đó không nhịn được lay mạnh anh ấy dậy.
Sau khi Sầm Lâm Vũ bị lay cho tỉnh táo thì theo bản năng nhích lại gần ngồi chung với Từ Giai Mạn. Thái độ đeo bám và cảm giác yếu ớt đấy khiến Từ Giai Mạn không nỡ từ chối cũng bắt chước tư thế của anh ấy, ngồi gần lại.
Cùng lúc đó, Nguyễn Ti Anh cũng ngửa đầu tựa vào ghế, cầm trong tay một chai nước nhưng vặn hai cái mà vẫn không mở ra được. Cô ta thực sự hết sức nên đưa nước qua cho Triệu An Kha, mà Triệu An Kha trực tiếp đem nước mình vừa mở qua vẫn chưa uống cho cô ta, hai người cũng không nói lời nào bắt đầu uống nước ừng ực, nhìn ra được họ đang rất mệt mỏi.
Kiều Nại vừa mới chia nước cho các khách mời xong, quay lại đang chuẩn bị ngồi xuống thì nhận ra không có bình nước bên cạnh Hình Sâm, cô tưởng rằng do mình quên chia nước cho anh nhưng ngẫm lại mới thấy hơi lạ, họ là người lấy nước đầu tiên mà nhỉ? Bối rối nhìn xung quanh Hình Sâm tìm kiếm.
Kết quả chưa đợi tìm được bình nước thì đã bị Hình Sâm kéo lại, anh hỏi: “Em đang tìm cái gì vậy?”
Kiều Nại ngước mắt: “Tôi đang tìm nước, vừa rồi tôi không đưa nước cho anh sao?”
[Đồ ngốc Nại Nại, anh ấy uống hết nước từ lâu rồi]
[Bình nước nằm trong thùng rác luôn rồi!]
[Hahaha, Sâm Sâm uống cũng nhanh quá đi]
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 162



Nghe vậy, Hình Sâm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Kiều Nại rồi kéo cô đến trước mặt mình.

Khoảng cách này cũng khiến Kiều Nại thấy rõ mồ hôi trên trán Hình Sâm, cô vô thức sờ túi quần áo, lấy ra một miếng khăn giấy, lau mồ hôi cho anh.

Chờ cô lau mồ hôi xong, cô nhận ra Hình Sâm vẫn đang nhìn mình không chớp mắt, ánh mắt kia nóng rực lại nóng bỏng, anh còn cầm tay cô nói: “Cảm ơn.”

Nghe đến đây, Kiều Nại đã muốn nói người nên nói lời cảm ơn là cô mới đúng. Nếu không nhờ Hình Sâm dẫn cô chạy đi thì lúc này cô vẫn đang mệt mỏi nói không ra hơi.

Chỉ là không đợi cô đáp lời, chợt nghe thấy một tiếng “răng rắc” giòn tan, quay đầu lại thì phát hiện cả bốn người còn lại đều đang rất hưng phấn nhìn họ. Hai bên má viết hai chữ “ship CP” to đùng, mà tiếng “răng rắc” kia cũng là bởi vì Sầm Lâm Vũ ngồi xa nhất nhìn không rõ, lúc muốn đứng dậy đã giẫm lên cái chai đặt kế bên chân.

[Toàn bộ thành viên ship CP]

[Dần dần phấn khích]

[Đã bị lộ rồi]

[Hahahaha]

Kiều Nại ngơ ngác trong giây lát, nhưng khi cô quay lại liếc nhìn Hình Sâm đang ở gần cô. Cô chợt nhận ra rằng họ quá gần nhau, đặc biệt là khi anh vẫn đang nắm tay cô.

Khuôn mặt Kiều Nại đỏ bừng ngay lập tức, lùi lại một bước. Cô cũng không còn ý nghĩ nước của Hình Sâm đã đi đâu mà chỉ lấy cho anh một bình mới.

Sau khi Hình Sâm bị buộc phải buông tay, vẻ mặt khá khó chịu. Trong mắt anh không giấu được sự thiếu kiên nhẫn, anh liếc nhìn bốn bóng đèn đang cản trở, khiến vài người chạm mắt lập tức quay mặt đi thay đổi chủ đề.

Từ Gia Mạn: “Tôi nghĩ mình ổn rồi!”

Nguyễn Ti Anh: “Trùng hợp thật, tôi cũng vậy!”

Triệu An Kha: “Vậy chúng ta đi xem đười ươi đi.”

Nói xong, tất cả đều ăn ý đứng dậy và lên đường.

Sầm Lâm Vũ: “Hả? Mọi người chờ tôi với, tôi cũng muốn xem đười ươi!”

Anh ấy cũng đuổi theo, bốn người bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.

[Có thể thấy rằng mọi người đều có khát vọng sống sót mãnh liệt]

[Ship CP ngay hàng ghế đầu, thú vị quá]

[Hahaha, Hình Sâm gần như tức chết rồi]

Thấy mọi người đã rời đi, Kiều Nại cũng không ở lại. Cô đi theo mọi người, còn Hình Sâm cầm nước đi sát phía sau cô.

Nhóm người lại lên đường và đi sâu vào công viên. Những gì họ nhìn thấy là một đàn khỉ đột mạnh mẽ. Chúng có thể đã bị ảnh hưởng bởi những con hà mã hàng xóm. Vài người có dự cảm không lành, đặc biết là khi nhìn thấy lớp dây thép gai mới bên ngoài hàng rào, cảm giác rất khó chịu.

Quả nhiên, giây tiếp theo nhìn thấy một con khỉ đột đưa tay ra sau lưng, đào bới một cách bí ẩn, sau đó ném một vật không miêu tả được qua phía này, “bang” một tiếng đập mạnh vào lưới sắt.

Khách mời: ? ? ?

[Có thể nào đây là phân trong truyền thuyết? ]

[Đười ươi: Để tôi biểu diễn bay cho mọi người xem]

[Cứu với, cái này thực sự hơi nhiều phân quá rồi!]

Tuy nhiên, so với hà mã, các vị khách mời vẫn rất an toàn với hàng rào dây thép gai. Xung quanh cũng có rất nhiều du khách. Rõ ràng họ đã biết chuyện này từ lâu, thậm chí nhiều người còn lấy điện thoại di động ra ghi hình lại.

Sầm Lâm Vũ: “Con người ngày nay... có sở thích rất độc đáo.”

Đây là lần hiếm hoi Hình Sâm đồng ý với lời Sầm Lâm Vũ nói, kéo Kiều Nại lùi lại hai bước.

Nhìn thấy con khỉ đột sắp bắt đầu biểu diễn tiếp, tất cả khách mời đều đồng loạt đi đến công viên bên cạnh. Mặc dù dòng bình luận thấy rất có hiệu quả phát sóng trực tiếp nhưng ai ở hiện trường người đó biết, thật sự rất mùi.

Sau đó, các vị khách mời nhìn thấy những con khỉ vàng, khỉ Ma-các, khỉ vervet lông trắng, vượn cáo đuôi chuông và những con khỉ khác.

Trước khi hoàn toàn rời khỏi khu vực, Hình Sâm đã tìm thấy một đạo cụ. Lần này đạo cụ không phải được đặt trên một cọc gỗ mà là trên những miếng gạch ven đường, bị Hình Sâm giẫm lên.

Đó là một chiếc phong bì được vẽ theo mẫu gạch lát sàn và dán trên mặt đất. Anh nhặt nó lên mở ra, thứ nhìn thấy là một bức ảnh mọi người đang chơi game.

Khi đó, họ đang chơi trò Sự thật hay Thử thách, khi Sầm Lâm Vũ được hỏi về Sự thật liệu anh ấy có sẵn sàng tái hôn hay không, sau khi trả lời đồng ý, vẻ mặt các khách mời khá cảm động.

Từ Giai Mạn và Nguyễn Ti Anh trực tiếp ôm lấy nhau. Triệu An Kha và Sầm Lâm Vũ dường như đang bị cuốn vào một loại ký ức nào đó, có vẻ như mọi người đều đắm chìm trong đó mà cô nàng ngốc nghếch Kiều Nại thậm chí còn khóc khi nhìn thấy nó. Không phải khóc òa lên mà cô chỉ khóc rất yên tĩnh, nước mắt đột nhiên rơi xuống dọa cho Hình Sâm sợ hãi.

Là người duy nhất không hiểu lúc đó, Hình Sâm có chút lạc lõng so với những người khác nhưng anh thực sự không có cảm giác gì. Tuy nhiên khi nhìn thấy Kiều Nại khóc, anh vẫn không nhịn được lau nước mắt cho cô. Lúc đó thấy rất bất lực và đau lòng nhưng bây giờ nhìn lại, vẫn muốn bật cười sao cô ấy dễ thương như vậy?

Lúc này Kiều Nại ở một bên cũng tò mò xem đạo cụ là gì, khi nhìn thấy Hình Thần đang cười, lòng hiếu kỳ của cô đột nhiên trở nên lớn hơn. Cô vội vàng tiến tới nhìn xem nhưng khi nhìn thấy bức ảnh này, cô chớp mắt rồi quay đi.

[Kiều Nại: Chuồn thôi, tôi không thấy gì cả]

[Hahaha, bé cưng của tôi thú vị quá!]

[Kiều Nại: Xin đấy, cái này xấu hổ thật sự!]
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 163



Bởi vì Hình Sâm đã tìm thấy được đạo cụ nên anh quyết định đổi sang xe tham quan. Ngược lại, Sầm Lâm Vũ lại phải đi xe đạp.

Sau khi xem xong bức ảnh, Kiều Nại lập tức bước lên xe, còn Hình Sâm thì nhanh chóng theo sát phía sau cô.

Ở phía bên này, Sầm Lâm Vũ vừa mới đi đến trước chiếc xe đạp, quay đầu lại thì đã không còn thấy bóng dáng hai người họ đâu. Anh ấy không khỏi thở dài, cảm thấy có phần tiếc nuối. Dĩ nhiên, không phải anh ấy đang tiếc người mà là đang tiếc cho chiếc xe.

Sầm Lâm Vũ: “Hầy…”

Nhớ lại những ngày từng ngồi trên xe tham quan Orz.

Từ Giai Mạn nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của anh ấy là đã biết ngay anh ấy đang nghĩ gì trong lòng. Có phải là cảm thấy chở cô ấy quá mệt rồi?

Cô ấy đề nghị: “Hay là, để tôi đạp xe cho?”

Nghe được lời này, phản ứng đầu tiên của Sầm Lâm Vũ không phải là vui mừng mà là cảm thấy có điều gì đó không ổn. Anh ấy thử dò xét: “Như vậy không ổn lắm đâu …”

Từ Giai Mạn khoanh tay trước ngực: “Có gì mà không ổn? Đến lúc đó, tôi sẽ đạp phía trước, còn anh chỉ cần theo sau. Như thế sẽ vui lắm đấy.”

[Ha ha ha, Mạn Mạn sáng tạo quá!]

[Rất sáng tạo, chỉ có điều có vẻ hơi tốn sức.]

Toàn bộ biểu cảm của Sầm Lâm Vũ suýt chút nữa thì như nứt ra, nhưng anh ấy phản ứng rất nhanh: “Mạn Mạn, vẫn nên để tôi đạp xe đi! Em ngồi phía sau chẳng phải rất ổn sao? Em cũng nhẹ mà, chở em chẳng có gì khó!”

Nói xong, Sầm Lâm Vũ liền hăm hở nhảy lên xe, trông đầy vẻ quyết tâm. Dù sao thì kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt* , có xe để đi vẫn tốt hơn là phải chạy theo phía sau, đúng không?

* Nguyên văn 识时务者为俊杰: chỉ người nhận biết rõ tình thế, từ đó lựa chọn làm những việc phù hợp với quy luật, phù hợp với đạo trời, nhận rõ sứ mệnh của bản thân.

Thấy vậy, Từ Giai Mạn cũng không trêu chọc anh ấy nữa, nhảy lên yên sau ngồi. Trong khi đó, hai người Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha vừa chứng kiến hết trò hề này, đang cười tươi thích thú nhưng không ngờ lại bị phát hiện. Sầm Lâm Vũ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy hai người họ đang chăm chú hóng chuyện của mình! Anh ấy lập tức thấy tức đến bật cười.

Sầm Lâm Vũ: “Không phải chứ, hai người đang nhìn gì vậy?”

Bị hỏi thế, hai người họ vẫn chẳng giống vẻ như đang lúng túng mà chỉ thấy Nguyễn Ti Anh vỗ nhẹ vai Triệu An Kha, rồi chiếc xe máy điện từ từ lăn bánh. Khi đi ngang qua trước mặt Sầm Lâm Vũ, Nguyễn Ti Anh suy nghĩ một chút, rồi để lại một câu: “Nhìn anh thì sao?”

Sầm Lâm Vũ: “??? Giai Mạn, em nhìn cô ấy kìa!”

[Sao bạn còn làm bộ đáng yêu thế (đầu chó)]

[Tôi thật sự sắp bị các bạn làm cho cười chết mất rồi.]

Nghe vậy, Từ Giai Mạn cũng nhân cơ hội này vỗ nhẹ lên vai Sầm Lâm Vũ, cười khẽ và nói: “Được rồi, được rồi, ngoan nào, chúng ta cũng nên đi thôi.”

Sầm Lâm Vũ cũng chỉ còn cách đáp ứng và khởi hành, vừa lầm bầm: “Sao trước đây tôi không nhận ra hai người này cũng thích tọc mạch như vậy nhỉ?”

Tuy nhiên, điều tồi tệ hơn vẫn còn đang ở phía sau. Dù Sầm Lâm Vũ đi nhanh hay chậm, chiếc xe điện nhỏ của Triệu An Kha vẫn dễ dàng dẫn đầu, luôn giữ khoảng cách ổn định và vượt lên trước anh ấy.

Như người ta thường nói, trước có Hình Sâm, sau có Triệu An Kha, cả hai đều chèn ép xe của anh ấy đến mức không còn đường thoát, vừa khiến người ta tức giận lại vừa khó chịu.

Sầm Lâm Vũ: Các người đúng là những người anh em tốt của tôi đấy :)

[Ha ha ha, tôi đã biết là sẽ như vậy mà]

[Ai bảo trước đây anh tỏ ra kiêu ngạo như thế]

[Làm người bước vào xã hội, sớm muộn gì cũng phải trả giá!]

So với bầu không khí vui vẻ của hai nhóm khách mời này, chiếc xe tham quan đã khởi hành từ sớm lại mang vẻ yên tĩnh lạ lùng.

Kiều Nại dựa người vào ghế, đôi mắt tròn xoe của cô thỉnh thoảng liếc nhìn phía trước, nhìn sang trái, nhưng hoàn toàn không nhìn về phía Hình Sâm ở bên phải. Khuôn mặt trắng trẻo của cô cũng có vẻ hơi bực bội.

Ngược lại, Hình Sâm kể từ lúc ngồi lên xe đã liên tục quan sát Kiều Nại. Anh nhìn cô một lúc lâu rồi hỏi nhỏ: “Sao vậy?”

Giọng nói của anh nhẹ nhàng đến mức khiến Kiều Nại ngay lập tức mất hết khí thế, trở nên ủ rũ, xen lẫn thêm chút bối rối: “Không có gì đâu…”

Thực ra, Kiều Nại cũng không biết mình đang ở trong tình huống như thế nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Hình Sâm vừa cười mình là cô lại muốn tìm một cái hố để chui xuống. Trước đây rõ ràng cô không như thế, chuyện này cũng chẳng phải việc lớn lao gì, cùng lắm chỉ là hơi mất mặt chút thôi QvQ.

Về điều này, người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc sáng suốt. Cư dân mạng nhìn nhận rõ ràng hơn nhiều so với Kiều Nại.

[Các chị em ơi, đây là một dấu hiệu tốt đấy]

[Phản ứng dây chuyền tất yếu khi bạn quan tâm đến một người]

[Bé cưng Nại Nại tự mình suy nghĩ lung tung thế này thật đáng yêu quá]

Nhìn hàng mi cong vút của Kiều Nại cứ chớp chớp không ngừng, càng chớp càng hạ thấp xuống, cảnh tượng này làm cho trái tim của Hình Sâm cũng mềm nhũn theo. Anh trầm giọng nói: “Tôi sai rồi.”
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 164



Kiều Nại đang chìm đắm trong việc tự nghi ngờ bản thân, bỗng nhiên nghe thấy lời xin lỗi này, cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt cô sáng rực, trong sáng và thuần khiết, dường như có thể làm tan chảy trái tim của bất kỳ ai.

Cô cắn nhẹ môi, ngón tay nắm chặt vạt áo, giọng nói mềm mại đáp lại: “Tại sao lại xin lỗi? Rõ ràng là lỗi của tôi mà.”

Mạch suy nghĩ Hình Sâm lại rất rõ ràng: “Vừa nãy tôi không nên cười em.”

Trong lúc nói, anh luôn nhìn vào mắt cô, không hề lảng tránh, vừa chân thành mà lại tha thiết.

Mà các khán giả trong khung bình luận đã bị bất ngờ ngay từ lúc anh bắt đầu xin lỗi.

[Sao Hình Sâm lại hiểu biết đến thế chứ.]

[Anh ấy thật sự cái gì cũng biết.]

[Thái độ của Sâm Sâm làm tôi cảm động quá.]

Thực ra, Kiều Nại đã sớm không còn tức giận nữa, cô chỉ đang mắc kẹt trong vòng xoáy cảm xúc của chính mình. Nhưng lời nói của Hình Sâm đã kéo cô ra khỏi đó, không chỉ làm cô hết tức giận mà tâm trạng cũng từ nhiều mây sang quang đãng hẳn.

Sau đó, cô nghe được lời nói tiếp theo của Hình Sâm, trông anh có vẻ hơi tự trách nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như đang tự kiểm điểm.

“Bé cưng, em thật sự rất đáng yêu, là do tôi không kiềm chế được, tất cả đều là lỗi của tôi.”

Kiều Nại lập tức bị sốc đến mức sững người tại chỗ. Cô hơi mở to mắt, không biết mình đang mơ hay bị ảo giác. Anh gọi cô là gì cơ? Hơn nữa, sao lại có thể nói những câu đó một cách nghiêm túc như vậy!

Mãi đến khi Kiều Nại nhận ra ngay cả tài xế cũng đang hào hứng nhìn họ với ánh mắt tò mò, cô mới nhận ra rằng tất cả những điều này đều là thật!

Cô đỏ mặt, vội vàng che miệng Hình Sâm lại, sợ anh lại nói ra những lời khiến người khác hiểu lầm!

Mặc dù rõ ràng đang là ban ngày nhưng Kiều Nại vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng, cô nói nhỏ: “Ban ngày ban mặt, anh đừng nói linh tinh!”

Giọng nói của Hình Sâm từ trong lòng bàn tay cô truyền ra một cách khẽ khàng: “Ban ngày không được nói vậy buổi tối có thể nói sao?”

Nhìn thấy gương mặt nhỏ của Kiều Nại đỏ như sắp nhỏ máu, Hình Sâm cũng không đùa giỡn với cô nữa.

Anh gỡ tay cô ra, khéo léo nắm chặt trong lòng bàn tay mình, rồi đan mười ngón tay của hai người vào nhau.

Hình Sâm: “Được rồi, tôi không nói nữa, nhưng những gì tôi nói trước đó thật sự không phải nói bừa, những gì tôi nói đều là sự thật.”

[Á á á! Anh cũng không nhìn lại anh nói những lời táo bạo* như thế nào!]

* Nguyên văn 虎狼之词: tiếng lóng trên internet, nói về những từ th* t*c, đùa bẩn.

Khán giả trên khung bình luận đã hoàn toàn bị sự tán tỉnh này làm cho choáng váng, và Kiều Nại cũng không ngoại lệ, cô lại một lần nữa bị sốc đến đứng hình. Câu nói của Hình Sâm cứ xoay quanh mãi trong đầu cô, suy nghĩ đã trở nên rối bời.

[Rõ ràng tôi hiểu từng từ, nhưng khi ghép lại với nhau thì cứ thấy có gì đó không ổn]

[Hình Sâm nói rằng vì Kiều Nại trong ảnh quá đáng yêu nên anh mới không kiềm chế được mà phì cười!]

[Chị em ơi, phân tích của chị đúng, nhưng thử hỏi lòng mình xem, chị có thực sự tin vào điều đó không?]

[Chữ Hán đúng là thâm sâu, câu này chắc ngay cả người kiểm duyệt cũng sẽ cảm thấy bối rối khi nghe được!]

Mỗi phòng phát sóng trực tiếp đều được trang bị robot kiểm duyệt, thường sẽ hỗ trợ giúp chỉnh sửa lại khi khách mời lỡ lời (ví dụ như vô tình nói tục hoặc nhắc đến những từ ngữ nhạy cảm), hệ thống sẽ thực hiện xử lý bằng cách tắt âm. Nhưng lời nói của Hình Sâm rõ ràng không vi phạm quy trình này, khiến robot kiểm duyệt đã bỏ qua lời của anh. Điều này làm cho cả đạo diễn và nhân viên ở hậu trường đều sững sờ.

Đạo diễn: ???

Đạo diễn không tin nổi, quay đầu lại và hỏi nhân viên bên cạnh: “Cậu ấy vừa nói gì vậy?”

Nhân viên đó cũng sững sờ, nhanh chóng nhìn vào một dòng bình luận rồi đáp lại: “À... có lẽ là đang nói về chuyện tấm ảnh?”

Nghe vậy, đạo diễn hừ nhẹ một tiếng đầy kiêu ngạo, rõ ràng là không tin, nhưng khi nhìn thấy dòng bình luận náo nhiệt khắp màn hình, cuối cùng ông vẫn cảm thấy hài lòng.

-

Trên xe tham quan, Kiều Nại đã đứng sững như hóa đá một lúc lâu. Mặc dù nhìn bề ngoài có vẻ như cô không động đậy, nhưng thực ra cô đã suy nghĩ rất nhiều.

Kiều Nại vốn định như mọi lần, tự nhủ bản thân đừng suy nghĩ nhiều, nhưng không biết tại sao lần này cách này dường như không còn hiệu quả nữa QvQ.

Trái tim cô vẫn đập rất nhanh, khuôn mặt cũng nóng bừng. Cô ngày càng không thể kiểm soát được bản thân.

Nghĩ đến đây, Kiều Nại cúi đầu nhìn đôi tay đang nắm chặt. Khác với những lần nắm tay hay ôm nhau vào buổi sáng chỉ để an ủi, cảm giác khi lén lút nắm tay tuy ít k.ích th.ích hơn, nhưng vẫn mang đến sự vững chãi và ấm áp, khiến lòng người xao xuyến.

Khi không còn né tránh việc suy nghĩ về những vấn đề này, Kiều Nại nhận ra rằng mình có thể phân biệt mọi thứ rõ ràng. Mỗi lần nắm tay, cô đều nhớ rất rõ, và không hề có cảm giác kháng cự mỗi khi họ nắm tay nhau.

Dù cô chưa bao giờ yêu đương, nhưng cô cũng đã xem không ít phim tình cảm. Có một khoảnh khắc, Kiều Nại như bừng tỉnh, hiểu ra rằng, giữa họ thực sự rất giống như đang yêu…

Có lẽ cô không phải là không cảm nhận được, mà chỉ là không dám tin rằng sẽ có người thích và sẵn lòng đối xử tốt với mình.

Kể từ khi cha mẹ cô bất ngờ qua đời, Kiều Nại đã suy sụp suốt một thời gian dài. Từ ngày đó, không còn ai quan tâm đến cô nữa, thế giới của Kiều Nại như chỉ còn lại một mình cô.

Cho đến một ngày, khi cô gặp gỡ chị Diêu, người quản lý, và bắt đầu tiếp xúc với diễn xuất, mỗi ngày đều chìm đắm trong thế giới của kịch bản, trải nghiệm cuộc đời của người khác, cảm nhận những cay đắng, ngọt bùi, khổ đau và hạnh phúc của họ, Kiều Nại như được sống lại một lần nữa. Cô có được những giây phút thảnh thơi và không còn đơn độc nữa.

Sau đó, cô gặp được ông nội Hình và gặp cả Hình Sâm. Cô trân trọng từng điều tốt đẹp khó khăn lắm mới có được, thậm chí để làm ông nội Hình vui, cô đã chọn ký hợp đồng hôn nhân với Hình Sâm. Có lẽ cách làm này là sai, nhưng cô chưa bao giờ hối hận.

Chỉ là tình hình hiện tại, Kiều Nại cũng không thể diễn tả rõ ràng được. Mọi chuyện đang diễn ra theo một hướng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, Kiều Nại nhận ra dường như mình đã... gần như quên mất nội dung của cuốn sách trong giấc mơ kia rồi. Mọi thứ thật sự dường như chỉ là một giấc mộng mà thôi.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 165



Có lẽ nhận ra Kiều Nại đang đắm chìm trong suy nghĩ, Hình Sâm không lên tiếng quấy rầy mà chỉ lặng lẽ chờ đợi ở bên cạnh. Đến khi anh cảm thấy tâm trạng của cô bắt đầu chùng xuống, ngón tay cái của anh vô thức vuốt nhẹ lên mu bàn tay cô. Đáp lại điều đó, Kiều Nại khẽ siết chặt tay anh hơn. Cô dùng đôi bàn tay mềm mại, đầy sức sống của mình để nắm lấy tay anh, và cũng trong khoảnh khắc ấy, cô như được tiếp thêm sức sống.

Dù Hình Sâm cố gắng che giấu cảm xúc đang dâng trào trong ánh mắt, nhưng khóe miệng cong lên đã phản bội anh, để lộ ra tâm trạng của anh. Trong khoảnh khắc đó, bầu không khí dường như cũng ngập tràn hương vị ngọt ngào. Cảm giác được đáp lại một cách rõ ràng như vậy thực sự rất tuyệt vời.

Dù hai người không có thêm hành động rõ ràng nào khác, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn cảm nhận được sự ngọt ngào giữa họ. Chỉ cần thoáng thấy một chút tín hiệu, họ lập tức reo hò vui mừng.

[Chỉ số hạnh phúc gần như sắp vượt quá mức quy định rồi!]

[Những cử chỉ nhỏ ngày càng trở nên rõ ràng hơn]

[Thực sự hy vọng khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi.]

Đúng lúc đó, xe tham quan cũng đã vô tình đến trước cổng vườn thú.

Từ trên xa, Kiều Nại nhìn ra cảnh vật trong vườn thú, khi thấy hình bóng cao lớn giống như con voi, cô trở nên rất phấn khích: “Là voi kìa, chúng ta mau đi xem thôi!”

Thái độ của Hình Sâm rất ngoan ngoãn: “Được.”

Khi Kiều Nại định vui vẻ bước xuống xe, cô mới nhận ra Hình Sâm vẫn chưa buông tay mình. Có lẽ là vì chưa quen với cách nắm tay lộ liễu như vậy, trước khi lên tiếng, Kiều Nại đã quan sát xung quanh. Thấy các khách mời khác vẫn chưa đến và cả tài xế cũng đang quay lưng, cô mới nhẹ nhàng thì thầm: “Anh buông tay tôi ra đi.”

Khi được nhắc nhở, Hình Sâm dường như mới nhận ra, anh thành thật hỏi: “Có thể không buông tay không?”

Khuôn mặt Kiều Nại hơi nóng lên, giọng nói cũng nhỏ hơn: “Đợi chút nữa rồi lại nắm tay nhé...”

Khán giả không nghe rõ Kiều Nại nói gì, nhưng lại nghe thấy lời của Hình Sâm, nên cảm thấy hai người chắc chắn đã có một “thoả thuận không thể tiết lộ.” Rõ ràng là giây trước còn đang quấn quýt! Vậy mà giây sau lại dễ dàng buông tay!

Kiều Nại vừa được tự do thì nhanh chóng nhảy xuống xe, lao thẳng vào vườn thú. Hình Sâm thì không vội vã, anh từ tốn bước xuống xe, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Kiều Nại dù chỉ một giây. Khuôn mặt thường ngày vốn điềm tĩnh, lạnh lùng của anh giờ đây dường như không còn giữ được dáng vẻ đó, từ trong ra ngoài đều toát lên một niềm vui khó giấu.

[Nhìn qua thì có vẻ như Hình Sâm đã nhượng bộ, nhưng nhìn anh ấy xem, trông có giống người thua cuộc không?]

[Nước ấm luộc ếch (1), cứ nhảy qua nhảy lại trên ranh giới (2) của Nại Nại, cảm giác như anh ấy thắng lớn rồi!]

[Thực sự là từng bước đều có tính toán kỹ lưỡng, bạn nghĩ anh ấy chỉ ở tầng một, nhưng thực chất đã ở tận bên ngoài khí quyển rồi!]

Trong khi khán giả đang liên tục bày tỏ cảm xúc trong khung bình luận, Kiều Nại đã bước vào khu vườn voi. Nhân viên chăm sóc voi nhanh chóng tiến đến đón cô và Kiều Nại phát hiện ra vườn voi còn có một lối vào. Những con voi ở đây được nuôi thả tự do. Hầu hết du khách đứng tụ lại một góc, giống như những chú chim cút nhỏ, không dám tiến lại gần, trong khi những con voi thì phần lớn đều nằm ườn ra một cách lười biếng.

Trong lúc quan sát, nhân viên chăm sóc đưa cho Kiều Nại một giỏ trái cây. Vừa mới nhận lấy, cả chiếc giỏ đã nhanh chóng rơi xuống. May mắn là có người đỡ lấy, từ phía sau vang lên giọng nói quen thuộc: “Để tôi cầm cho.”

Lúc này, Kiều Nại mới nhận ra, trong giỏ có rất nhiều trái cây, tất cả đều là những miếng lớn đã được cắt sẵn, trọng lượng khá nặng. Cũng không ngạc nhiên khi nó lại nặng như vậy. Vừa rồi cô chỉ mải mê nhìn những con voi mà không để ý gì cả.

Ngay sau đó, Kiều Nại ngoan ngoãn đưa giỏ trái cây cho Hình Sâm. Cả hai cùng với nhân viên chăm sóc voi chính thức tiến vào khu vườn nuôi voi.

Voi không hổ là loài động vật lớn nhất trên cạn, với kích thước khổng lồ này có thể thấy rõ bằng mắt thường. Khi khoảng cách càng gần lại, cảm giác sợ hãi thậm chí còn tăng thêm.

Dù có nhân viên chăm sóc đi theo, nhưng Kiều Nại vẫn không dám tiếp xúc ngay với những con voi quá lớn. Thay vào đó, cô chọn bắt đầu bằng cách cho những con voi nhỏ tuổi có kích cỡ trung bình và những con voi con ăn.

Nhìn những con voi con dùng vòi cuốn trái cây đến miệng để ăn, cảm giác như chúng đã trở nên quen thuộc hơn nên dần dần cũng không còn thấy sợ hãi nữa.

Sau khi tiếp tục cho chúng ăn vài miếng nữa, các khách mời khác cũng cầm giỏ và nhanh chóng đi đến nơi.

Nhìn thấy kích thước khổng lồ của voi, Từ Giai Mạn không khỏi lo lắng: “Chúng sẽ không tấn công chúng ta chứ?”

Nhân viên chăm sóc cười và giải thích: “Khác với những con voi hoang dã, những con voi trong công viên của chúng tôi đã quen với việc sống cùng con người, tính cách của chúng phần lớn cũng rất hiền hòa. Voi còn từng được mệnh danh là “gã khổng lồ hiền lành”. Vì vậy, chỉ cần không cố tình tấn công hoặc khiêu khích chúng thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Các khách mời nghe thấy vậy đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng lại vô tình cảm thấy từ “hiền lành” rất quen thuộc.

Nguyễn Ti Anh cảm thấy lạ: “Sao tôi lại có cảm giác như mình đã nghe từ “hiền lành” ở đâu đó rồi?”

Triệu An Kha suy nghĩ một chút: “Quả thật nghe có vẻ quen quen.”
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 166



Kiều Nại chợt nhận ra: “Tôi nhớ ra rồi, khi xem lạc đà alpaca vào buổi sáng, nhân viên chăm sóc cũng đã nói như vậy.”

Nhớ lại con lạc đà đã bỏ trốn, các khách mời lại nhìn sang phía nhân viên chăm sóc với ánh mắt thêm vài phần nghi ngờ hơn.

Nhân viên chăm sóc cười khẽ một cách tinh nghịch: “Đúng là hầu hết chúng đều như vậy, nhưng cũng có một số con voi có tính cách hơi nghịch ngợm.”

Về việc đó là con voi nào thì nhân viên chăm sóc không nói rõ, có vẻ như muốn để các khách mời tự mình phát hiện ra.

Các khách mời đứng ở bên cạnh quan sát một lúc lâu, có vẻ như đã bắt đầu cảm thấy hào hứng. Dù sao thì họ cũng chắc chắn sẽ không làm điều gì nguy hiểm, chỉ là cho voi ăn thôi mà, không có vấn đề gì. Hơn nữa, Kiều Nại đã cho voi ăn một lúc rồi, trông có vẻ an toàn. Có người dẫn đầu như vậy, mọi người càng yên tâm hơn và cũng tham gia vào đội ngũ cho voi ăn.

Nhìn xung quanh, chỉ có ánh mắt của Hình Sâm là thêm vài phần quan sát kỹ lưỡng. Hiện tại, anh cảm thấy có điều gì đó không đúng với bất kỳ con voi nào mà anh nhìn thấy.

Trong suốt thời gian đó, Kiều Nại đã cho nhiều con voi ăn và có một con dường như đã nhớ cô, liên tục đi theo bên cạnh cô. Flycam đã ghi lại một cảnh từ xa, sự chênh lệch giữa kích thước lớn và nhỏ thực sự rất ấn tượng.

Tất nhiên, Hình Sâm cũng theo sát Kiều Nại, đến mức tình hình nhanh chóng phát triển thành việc mỗi khi Kiều Nại cho ăn ở đâu, con voi sẽ đi theo đến đó và Hình Sâm cũng sẽ theo sau. Điều này tạo thành một mối quan hệ tam giác vừa kỳ lạ vừa chắc chắn.

Nhân viên chăm sóc đứng bên cạnh đã chú ý đến cảnh tượng này, thấy Hình Sâm vẫn giữ bộ dạng nghiêm túc, thì lên tiếng khuyên nhủ: “Ngài có thể yên tâm, những con voi ở đây sẽ không gây hại cho người.”

Nghe vậy, Hình Sâm chỉ liếc nhìn nhân viên chăm sóc một cách nhẹ nhàng. Dù không nói gì, nhưng khán giả trên màn hình đã hiểu ra.

[Cậu nghĩ rằng Hình Sâm sợ voi làm tổn thương đến người sao?]

[Sâm Sâm của chúng tôi đâu có hời hợt như vậy đâu (icon đầu chó)]

[Rõ ràng là anh ấy sợ con voi này có ý đồ xấu!]

Vì Hình Sâm luôn giữ cảnh giác, anh cảm thấy con voi này có vấn đề nên khi cái vòi của nó nhiều lần kéo về phía Kiều Nại, anh đã ngăn cản, khiến con voi cũng cảm thấy khó chịu.

Voi: ?

Ngươi cứ chờ đó :)

[Ha ha ha, anh ấy như thể đang đề phòng kẻ trộm vậy!]

[Con voi: Tôi là voi, không phải kẻ trộm!]

[Cảm giác Sâm Sâm khi nghiêm túc thật dễ thương]

Tuy nhiên, khi tình huống này liên tục kéo dài, một số người dám làm liều từ đâu đó xuất hiện trong khung bình luận bắt đầu nghi ngờ hành động của Hình Sâm, cảm thấy anh có phần quá đáng.

[Có phải Hình Sâm quá căng thẳng rồi không?]

[Nó chỉ là một con voi thôi mà.]

[Nhân viên chăm sóc cũng đã nói không sao rồi mà.]

Kết quả, những người mới bắt đầu gây rối trong khung bình luận đã ngay lập tức bị phản bác.

Thực tế chứng minh sự phòng bị của Hình Sâm là hoàn toàn đúng. Đừng xem thường trực giác của một người đàn ông.

Trong lúc đó, Hình Sâm chỉ nghe thấy một tiếng kêu hoảng hốt, anh theo phản xạ nhìn về hướng đó. Khi quay lại, anh cảm thấy có thứ gì đó chạm vào vai mình.

Hình Sâm: ?

Nói thì chậm nhưng làm thì nhanh, chỉ thấy con voi lợi dụng lúc Hình Sâm quay đầu, nó dùng vòi, nhẹ nhàng quấn lấy chân Kiều Nại rồi lập tức kéo cô lên, đặt cô ngồi trên vòi và nâng cao lên. Sau khi làm xong tất cả, con voi còn không quên thông báo cho người vẫn luôn cản trở mình.

Kiều Nại chỉ mất một chút thời gian để ngẩng đầu lên và ngay lập tức cô đã bay lên không trung. Cô không dám động đậy chút nào, vì góc độ này thực sự quá cao...

Ngay khi phát hiện có chuyện xảy ra, phản ứng đầu tiên của Hình Sâm là duỗi thẳng cánh tay ra, muốn đỡ lấy Kiều Nại. Nhưng con voi này cao tới 2m5, anh chỉ có thể chạm tới chân cô. Anh cũng không dám hành động nào thiếu suy nghĩ, trong khi con voi dường như cố ý nâng Kiều Nại lên cao hơn nữa. Chính vì độ cao này mà Kiều Nại nhìn thấy vòng cổ huấn luyện (3) trên cổ voi. Cô nắm chặt lấy vòng cổ huấn luyện, dần dần cảm thấy bớt căng thẳng hơn.

Sự việc này cũng nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Nhân viên chăm sóc vội vã chạy đến, vừa mở miệng đã nói: “Chúc mừng các bạn! Trúng giải rồi!”

Kiều Nại: OvO?

Hình Sâm: …?

May mắn này đưa tới cho anh, anh có muốn nhận không?

Nhân viên chăm sóc: “Con voi này trước khi đến vườn voi thường được yêu cầu nhấc khách lên để chụp ảnh. Sau khi đến đây, nó vẫn giữ thói quen đó, thỉnh thoảng nó sẽ nhấc khách lên cao, nhưng thực ra nó không có ác ý gì. Hơn nữa, voi rất thông minh, nó không nhấc bừa bất kỳ ai, thường sẽ chọn những người có tính cách tốt, gan dạ và... ưa nhìn để thực hiện trò “nhấc lên cao” này.”

Nghe thấy lời của nhân viên chăm sóc, các khán giả trên màn hình ngay lập tức hiểu ra, đây là thói quen còn sót lại từ các buổi biểu diễn động vật trước đây, cảm thấy hơi xót xa cho con voi. Càng không ngờ rằng con voi lại là một tín đồ yêu thích vẻ bề ngoài. Sau đó, mọi người lại nghe thấy Hình Sâm nói:

Hình Sâm: “Vậy thì, nó sẽ thả người xuống vào lúc nào?”

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha]

[Tôi đang cảm thấy hơi lo lắng đây!]

[Sâm Sâm không quan tâm đến chuyện này đâu]

[Cậu đúng là không biết cách xử lý vấn đề!]

Nhân viên chăm sóc nhớ lại một chút rồi nói: “Nó sẽ thả người xuống ngay thôi.”

Nói xong, con voi bắt đầu đi dạo vui vẻ cùng Kiều Nại đang được nâng lên, không những không thả người xuống mà còn mang đi mất.

Hình Sâm: “?”

“Ngay thôi” mà cậu nói là như thế này sao?

[Cười chết mất, cảm giác như Sâm Sâm chưa bao giờ phải bối rối như thế này trong đời]

Với sự hỗ trợ của vòng cổ huấn luyện, Kiều Nại đã dần dần thích ứng và không còn sợ hãi nữa. Cô ngay lập tức vẫy tay với Hình Sâm để báo hiệu rằng mình không sao.

Voi quả thực là một loài động vật rất thông minh. Cái giá phải trả cho trí nhớ tốt là nó cũng có thể rất dễ thù hằn. Có lẽ hành động trước đó của Hình Sâm khiến con voi cảm thấy không thoải mái, nên khi có được cơ hội, nó không buông tay. Nó cứ cố chấp tiếp tục chở Kiều Nại đi vòng quanh vài phút mới chịu thả cô xuống.

Vừa chạm đất, Kiều Nại lập tức cảm thấy đôi chân mình mềm nhũn và như không còn vững. Sau đó, cô được các khách mời khác đỡ lấy. Họ đã quan sát toàn bộ quá trình, Từ những lo lắng ban đầu dần chuyển thành sự ngưỡng mộ, và cuối cùng cô còn cảm thán về trải nghiệm đáng nhớ này.

Sầm Lâm Vũ: “Có lẽ đây chính là duyên phận của cô với con voi, nếu không sao nó lại chỉ nhấc cô lên cao mà không phải là người nào khác!”

Nghe được lời này, ánh mắt của Hình Sâm gần như không giấu nổi sự sắc lạnh.

[Ha ha ha, cảm giác như Sâm Sâm sắp phát điên rồi (âm thầm quan sát)]

[Có lẽ Hình Sâm không ngờ rằng một ngày nào đó mình lại phải ganh tị với con voi]

[Vui vẻ bước vào vườn voi, rồi ra khỏi vườn voi với vẻ mặt cáu kỉnh]

(1): Ám chỉ một tình huống mà sự nguy hiểm hoặc vấn đề diễn ra dần dần, một cách từ từ, khiến người trong cuộc không nhận ra hoặc phản ứng kịp thời.

(2): Diễn tả việc liên tục thử thách giới hạn của Nại Nại, làm tăng dần áp lực hoặc căng thẳng.

(3): (Dịch: Vòng kéo) là loại vòng kéo được đeo trên cổ của một con voi nuôi dưỡng bởi con người, thường được sử dụng để giúp kiểm soát và hướng dẫn con voi, đặc biệt trong các hoạt động huấn luyện hoặc làm việc.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 167



Sau đó, khi con voi muốn dùng vòi để chạm vào đầu của Kiều Nại, Hình Sâm không chỉ đơn giản là ngăn lại nữa, mà trực tiếp ôm lấy toàn bộ người cô, hoàn toàn bảo vệ cô trong vòng tay mình.

Hành động này gần như là phản xạ tự nhiên của Hình Sâm, không hề bận tâm đến hình tượng của bản thân sẽ bị ảnh hưởng thế nào, thậm chí điều này đã trở thành động tác biểu tượng của anh mỗi khi xuất hiện ở sở thú.

[Điên cuồng bảo vệ vợ @Hình Sâm]

[Luôn luôn bảo vệ Nại Nại]

[Anh ấy thực sự yêu cô ấy quá rồi]

Lúc đầu, mọi người khi thấy Hình Sâm ôm Kiều Nại để bảo vệ cô đều mỉm cười ngọt ngào, nhưng sau một ngày chứng kiến, đặc biệt là với những cư dân mạng mang theo câu chuyện riêng, nụ cười đó dần dần biến thành muốn khóc, giống như dòng bình luận của một người:

[Thích ai đó thì không thể giấu được]

Dù là khán giả mới đến cũng có thể thấy được sự trân trọng mà Hình Sâm dành cho Kiều Nại, bởi vì yêu một người không phải chỉ nói bằng lời, mà phải chứng minh bằng hành động thực tế.

[Chưa bao giờ mong họ ở bên nhau hơn khoảnh khắc này QwQ]

[Nếu kết cục là buồn, suốt đời này tôi sẽ không tin vào tình yêu nữa]

[Yêu không cần phải học, tình yêu luôn là một bản năng]

Kiều Nại - người đang được Hình Sâm ôm, cũng rất ngoan ngoãn. Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô vẫn hợp tác và không cử động, chỉ cúi đầu nhìn vào giỏ trái cây trong tay anh, giờ gần như đã hết sạch, hầu như là do cô cho ăn, dường như cô chưa bao giờ thấy Hình Sâm đút cho con vật.

Cách đó vài bước, con voi có tài năng đặc biệt đang được bao quanh bởi các khách mời, dường như ai cũng muốn trải nghiệm cảm giác được nâng cao lên. Vì vậy, họ đã dồn hết thức ăn cho nó, khiến nó trở thành ngôi sao sáng nhất trong khu voi. Giống như con người khi nổi tiếng sẽ cảm thấy tự mãn, con voi cũng bắt đầu "làm lơ", chỉ biết ăn và phớt lờ ánh mắt mong chờ của mọi người, không chút lay động.

[Voi: Nâng cao lên cái gì? Nâng gì mà cao?]

[Hahaha, có vẻ như người huấn luyện nói đúng rồi]

[Rất nguyên tắc, lừa ăn lừa uống mà trông nghiêm túc ghê!]

Bị thu hút bởi tiếng ồn náo nhiệt, Kiều Nại ngẩng đầu lên và nhận thấy Hình Sâm cũng đang nhìn con voi. Khi Kiều Nại được voi nâng lên cao, cô không nghe thấy cuộc trò chuyện của những người ở dưới. Vì vậy, khi thấy cảnh tượng này, cô nghĩ rằng Hình Sâm cũng muốn cho voi ăn nhưng lại ngại ngùng vì xung quanh có quá nhiều người, giống như đứa trẻ nhìn vào tủ kính chứa món đồ yêu thích mà không nói gì, chỉ không thể kiềm chế nhìn chằm chằm.

Ngay sau đó, mọi người tản ra khi có tiếng hô kinh ngạc, thì ra lại có người được voi nâng cao. Cuối cùng, Nguyễn Ti Anh - người kiên trì cho voi ăn từ đầu đến giờ đã chinh phục được con voi, và trong tâm trạng hồi hộp lẫn mong đợi, cô ta đã được nâng lên. Những người còn lại dù có ghen tị thì cũng chỉ có thể nhường chỗ.

Nhìn Nguyễn Ti Anh và con voi chơi vui vẻ, mọi người xung quanh cũng bị lan tỏa niềm vui đó. Nhìn chung, các khách mời rất vui vẻ khi đến sở thú, chỉ trừ Hình Sâm.

Kiều Nại vừa thấy rõ ràng khi con voi nâng Nguyễn Ti Anh lên, Hình Sâm mới thu hồi ánh mắt, như thể đã buông bỏ điều gì đó.

Kiều Nại cảm thấy như vậy là không ổn, con người phải học cách đấu tranh cho điều mình muốn chứ. Nhìn Hình Sâm đứng cạnh mình không rời đi chút nào, cô chọn một miếng dưa hấu đẹp nhất trong giỏ đưa cho anh.

Hình Sâm chú ý đến hành động của Kiều Nại và nhận lấy miếng dưa hấu một cách ngoan ngoãn. Ngay sau đó, anh thấy cô nháy mắt đầy bí ẩn với anh, rồi nói với sự tự tin:

"Đợi tí nữa tôi sẽ đưa anh đến đó!"

Với mối quan hệ thân thiết mà Kiều Nại đã thiết lập với con voi, nhất định cô sẽ giúp Hình Sâm vượt qua đám đông! Không còn cách nào khác, ai bảo cô là người có quan hệ rộng chứ! Nghĩ đến đây, Kiều Nại không khỏi bật cười.

Hình Sâm, người chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra: “Ừ, được thôi.”

Câu nói kỳ lạ này đã làm cư dân mạng bối rối.

[Anh biết Kiều Nại đang nói gì à? Mà anh lại lập tức đồng ý rồi!]

[Các chị em à, tôi có dự cảm không lành →v→]

[Cảm giác như bị lừa mà còn giúp người lừa mình đếm tiền]

Mặc dù Hình Sâm không rõ Kiều Nại định đưa mình đi đâu, nhưng điều đó không quan trọng. Trong mắt anh, sự an toàn của cô luôn là điều quan trọng nhất, chỉ cần cô vui vẻ là được.

Thế là, Hình Sâm cứ thế cầm một tay miếng dưa hấu, tay còn lại ôm lấy Kiều Nại, yên lặng chờ ở một bên.

Cho đến khi thấy con voi đặt Nguyễn Ti Anh xuống, Kiều Nại kéo tay Hình Sâm chạy về phía trước, chen vào hàng đầu một cách thuận lợi.

Hình Sâm: …?

[Hahahaha]

[Hình Sâm: Tôi đang ở đâu đây?]

[Cười đến ngất xỉu rồi đây]

Nhìn ánh mắt khích lệ của Kiều Nại, Hình Sâm dần dần hiểu ra ý của cô. Cô muốn anh cho con voi ăn? Nếu đó là điều cô muốn, thì cứ làm thôi. Dù sao thì Hình Sâm cũng không bận tâm. Nhưng vấn đề là con voi có muốn ăn không?

Nghĩ vậy, Hình Sâm mặt không biến sắc cầm miếng dưa hấu và đưa cho con voi. Kết quả, con voi thực sự chấp nhận và ăn miếng dưa hấu, như thể bỏ qua mọi hiềm khích trước đó.

Không hiểu sao, Hình Sâm lại thở phào nhẹ nhõm? Vì nếu con voi không ăn, tình huống sẽ trở nên rất kỳ quặc.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 168



Nhưng nếu nó đã ăn thì cũng không sao nữa. Ai ngờ con voi lại vẫy vòi về phía Hình Sâm.

Sau khoảng thời gian này, mọi người đã quá quen với con voi, họ nhận ra rằng đây là dấu hiệu của việc nó chuẩn bị "nâng cao lên" như một lời chào. Trong lòng mọi người tràn ngập cảm xúc lẫn lộn.

Chỉ cho ăn một miếng dưa hấu mà được nâng cao, trong khi mọi người xung quanh đã dốc hết sức cho ăn cả buổi mà không có kết quả gì. Ánh mắt của họ nhìn Hình Sâm đầy ghen tị nhưng cũng không dám nói gì.

Hình Sâm: ?

[Gì đây?]

Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, anh đã bị con voi cuốn lên.

Khi tầm nhìn của anh dần dần cao lên, Hình Sâm thấy ánh mắt đầy ngưỡng mộ từ những người bên dưới, có người hô hào và còn có cả Kiều Nại - cô bé ngốc nghếch ấy đang cười vui vẻ, đôi mắt tròn xoe cong thành hình trăng khuyết.

[Haha, Nại Nại cười vui quá trời]

[Ánh mắt của Hình Sâm cũng quá cưng chiều rồi!]

[Aaa! Hình Sâm, hãy cứ cưng chiều cô ấy như thế đi!]

Có lẽ con voi cũng cảm nhận được bầu không khí đầy yêu thương này, hoặc có thể nó vẫn còn nhớ chuyện cũ, lần này nó thay đổi thái độ và bắt đầu chạy khi còn đang nâng Hình Sâm lên, khiến anh bị rung lắc trên vòi của nó.

[Voi: Kiêu ngạo cái gì? Không phải cũng bị ta giữ trong tay rồi sao]

[Hình Sâm: Đây là trả thù, rõ ràng là trả thù!]

[Cười chết mất, chắc đây là cái giá của tình yêu!]

Tuy nhiên, Hình Sâm không chịu khuất phục. Anh thậm chí không phát ra tiếng nào, khuôn mặt anh trông rất bình tĩnh. Ít nhất là người xem qua livestream cũng nghĩ như vậy, khiến họ cũng an tâm hơn.

[Gió mưa không động, vững như núi]

[Hình Sâm: Vậy thôi sao?]

[Đúng là không nao núng!]

Tuy nhiên, những người bên dưới không thể thấy điều đó. Ngay cả người huấn luyện viên cũng bối rối, nghĩ rằng con voi trước đây không như vậy, và hiện tại nó đang giữ người đàn ông quyền lực nhất, ông chủ lớn nhất đứng sau vườn thú này. Nếu anh ra lệnh, con voi có thể sẽ bị nhốt vào chuồng tối!

May mắn thay, Hình Sâm không nghĩ vậy. Thậm chí anh còn có thời gian để quan sát toàn bộ khung cảnh vườn thú. So với các vườn thú khác, nơi động vật uể oải và thiếu sức sống, những con vật ở đây khỏe mạnh và năng động. Đầu tư của anh quả không sai, chỉ có điều là vài con vật ở đây quá thông minh, điển hình là con voi này.

Vài phút sau, Hình Sâm được đưa trở lại vị trí ban đầu. Con voi rất biết giữ quy tắc, mang anh đi đâu thì sẽ đưa anh trở lại đúng chỗ đó.

So với những người trên mặt đất không biết chuyện gì xảy ra với con voi, Hình Sâm cũng không biết chuyện gì đã diễn ra ở bên dưới.

Cho đến khi thấy những gương mặt căng thẳng của mọi người, Hình Sâm mới nhận ra có lẽ anh đã khiến họ sợ hãi.

Ngay lập tức, suy nghĩ đầu tiên của Hình Sâm là tìm Kiều Nại, nhưng anh không thấy cô đâu, chỉ thấy một chiếc giỏ trống trơn. Do anh đã cầm nó suốt nên dễ dàng nhận ra đó là giỏ của họ.

Vậy, Kiều Nại đâu rồi? Cô đã đi đâu?

Không thấy Kiều Nại đâu, Hình Sâm nhìn sang các khách mời khác, khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc nhưng khí áp lại rất thấp.

Cuối cùng, Từ Giai Mạn là người đầu tiên phản ứng, nói: "Em ấy đuổi theo anh rồi, không ai cản được..."

Đúng vậy, Kiều Nại đã chạy theo sau con voi, đi một vòng quanh sân voi. Giờ cô vẫn chưa về!

Chỉ vài giây sau, Hình Sâm nhìn thấy Kiều Nại đang chạy trở về từ giữa đám đông, cô bé ngốc nghếch vốn dĩ cười rất vui vẻ, giờ đây mặt đỏ bừng và thở d.ốc.

Câu đầu tiên cô nói khi gặp anh là: "Hình Sâm, anh có sao không?"

Kiều Nại cũng không ngờ con voi lại đột nhiên chạy đi. Ngay lập tức, cô hỏi nhân viên và khi biết rằng trước giờ chưa từng có chuyện này xảy ra, cô hoảng loạn, lòng cô thắt lại. Trong khoảnh khắc đó, Kiều Nại không nghĩ được gì, đầu óc trống rỗng, chỉ có bản năng đuổi theo Hình Sâm.

Bây giờ đã bình tĩnh lại, cô càng thêm tự trách mình. Nếu không phải vì cô, Hình Sâm đã không gặp phải chuyện này.

Giờ thấy Hình Sâm bình an vô sự đứng trước mặt mình, Kiều Nại mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, chỉ là không biết có phải do tâm lý hay không, cô cảm giác sắc mặt Hình Sâm có chút nhợt nhạt.

Đặc biệt là khi thấy Hình Sâm cứ nhìn mình mà không nói lời nào, Kiều Nại lại có chút lo lắng: "Sao anh không nói gì vậy? Đừng làm tôi sợ mà..."

Nghe vậy, Hình Sâm cố gắng điều chỉnh giọng điệu sao cho bình tĩnh: "Tôi không sao."

Kiều Nại nhìn anh thật kỹ một lúc: "Thật sự không sao chứ? Tất cả là lỗi của tôi, tôi cũng không nghĩ chuyện lại thành ra như vậy."

Nói đến đây, Kiều Nại ngẫm nghĩ một chút rồi trịnh trọng nói: "Xin lỗi anh."

Khi nói, đôi mắt cô đã bắt đầu ửng hồng nhẹ. Dường như nhận ra điều đó, Kiều Nại nhanh chóng chớp mắt vài cái, muốn cố kìm nén nước mắt, khiến ai nhìn cũng thấy xót xa.

[Ôi, cục cưng đừng khóc mà, đây đâu phải lỗi của cô]

[Hu hu hu, nhìn mà đau lòng quá đi!]

[Lúc nãy, khi thấy Nại Nại chạy theo, tôi đã muốn khóc rồi]

Hình Sâm cũng không thể chịu nổi nữa, anh vươn tay ra, kéo cả người Kiều Nại vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng v.uốt ve đầu cô từng chút từng chút một.

Kiều Nại không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới đưa tay lên định thoát khỏi vòng tay của Hình Sâm.

Hình Sâm: "Đừng cử động, tôi hơi chóng mặt."

Kiều Nại: "Vậy chúng ta mau đi gặp bác sĩ thôi!"

Hình Sâm: "Không cần đâu, để tôi tựa vào em một chút là ổn rồi."

Kiều Nại: "Ừm."

Con voi đang nhai trái cây bên cạnh đột nhiên ngừng lại.

[Voi: Sao thế? Đừng có vu oan cho voi đấy nhé!]

Đám đông xung quanh, bao gồm các khách mời, du khách và nhân viên, lúc đầu đều xem mà nước mắt rưng rưng, nhưng cuối cùng ai nấy đều bị nghẹn họng.

[Vừa mới không sao mà, thoắt cái lại chóng mặt luôn rồi]

[Đừng hỏi, cứ hỏi là không kiềm chế được cảm xúc, quá xúc động rồi!]
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 169



Năm phút sau, nhóm khách mời cùng với voi và nhân viên chăm sóc nói lời tạm biệt, chuẩn bị di chuyển đến điểm tiếp theo.

Khi cả nhóm đi qua lối ra, Triệu An Kha phát hiện một đạo cụ trong bụi cỏ. Vẫn là một chiếc phong bì, bề mặt được vẽ đầy cỏ, thoạt nhìn không khác gì so với những bụi cỏ xung quanh, trông rất sinh động và chân thực. Có thể thấy tổ chương trình đã bỏ rất nhiều tâm huyết để làm đạo cụ, nhưng tất cả đều không chịu nổi một cơn gió.

Gió thổi qua, những nhánh cỏ khác đều đồng loạt nghiêng về một phía, chỉ riêng đám cỏ này lại nghiêng ngược chiều gió, trông vô cùng nổi bật. Sau khi nhận ra điều này, Triệu An Kha không vội hành động, mà chọn cách báo tin cho Nguyễn Ti Anh.

Nghe Triệu An Kha nói rằng anh ấy tìm thấy đạo cụ, Nguyễn Ti Anh lập tức tò mò hỏi ở đâu, vì hôm nay cô ta vẫn chưa tìm được đạo cụ nào. Ngay khi theo hướng tay anh ấy chỉ và nhặt được đạo cụ, cảm giác hài lòng tràn ngập khắp cõi lòng của cô ta.

Nguyễn Ti Anh háo hức mở phong bì, bên trong là một tấm ảnh nhóm khách mời chụp ở công viên nước. Ai nấy đều cười rạng rỡ, khiến mọi người nhận ra rằng họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều điều mà không hề hay biết.

Sau khi “thưởng thức” xong đạo cụ của tổ chương trình, Nguyễn Ti Anh vừa đưa tấm ảnh cho nhân viên, vừa cùng Triệu An Kha đi về phía xe tham quan lâu ngày không gặp. Còn nhân viên thì cần thông báo cho Kiều Nại và Hình Sâm, đồng thời giao chìa khóa xe điện cho họ.

Vì sắp khởi hành, các khách mời đều đi theo cặp. Nhân viên nhanh chóng tìm thấy họ ở cuối đoàn, từ xa đã cảm thấy hai người di chuyển chậm rì rì, không biết đang làm gì. Khi đến gần, họ nghe được cuộc đối thoại như sau:

Kiều Nại lo lắng hỏi: "Đầu anh còn chóng mặt không?"

Hình Sâm đáp: "Không chóng mặt nữa rồi."

Nhưng người anh lại lảo đảo, tay đưa lên.

Kiều Nại vội vàng đỡ lấy cánh tay Hình Sâm, nắm lấy tay anh: "Để tôi dìu anh đi."

Hình Sâm cúi đầu, trông có phần vui vẻ: "Nại Nại, cảm ơn em."

Thế là hai người cứ thế khoác tay nhau, thân mật đi về phía nhân viên.

Nhân viên: "?"

Còn có kiểu này nữa sao?

[Kỹ năng nhỏ trong việc theo đuổi của Hình Sâm: Một trăm cách]

[Đôi khi tỏ ra yếu đuối cũng mang lại hiệu quả tuyệt vời]

[Nhân viên cũng ngơ ngác rồi!]

Khi nhân viên tỉnh lại từ cơn choáng, họ âm thầm nuốt trọn một miếng "cẩu lương" mang thương hiệu "Nại Sâm", sau đó trao chìa khóa xe điện.

Nhìn thấy chiếc chìa khóa quen thuộc, Kiều Nại biết ngay Nguyễn Ti Anh và nhóm của cô ta đã tìm thấy đạo cụ. Dù mất xe tham quan, nhưng cả hai không có phản ứng gì lớn, vì theo Kiều Nại, lái xe điện cũng rất thú vị, còn Hình Sâm thì khỏi phải nói, yên sau của xe điện rất thoải mái.

Kiều Nại cầm lấy chìa khóa, vì lo lắng cho tình trạng của Hình Sâm, cô đành phải nhờ nhân viên chăm sóc anh một lúc: "Anh ấy đang hơi mệt, làm ơn giúp tôi trông chừng anh ấy một chút, tôi sẽ mang xe qua ngay."

Nhân viên đáp: "Không vấn đề gì", nhưng thực ra khi chạm phải ánh mắt của Hình Sâm, người này chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức. Trông anh có vẻ không giống người đang mệt, mà rất khỏe mạnh là đằng khác!

May thay, Hình Sâm không thực sự cần sự giúp đỡ.

Hình Sâm nói: "Tôi không sao, em cứ đi đi."

Nhân viên nhanh chóng lủi đi.

Sau khi tiễn nhân viên, Hình Sâm đứng chờ tại chỗ, dáng người thẳng tắp, tấm lưng cao lớn, trông hoàn toàn không giống một người bị chóng mặt. Từ xa, Sầm Lâm Vũ đã nhận ra ngay anh đang giả vờ!

Khi nghĩ đến việc Kiều Nại phải lái xe điện, trong khi Hình Sâm chỉ cần đứng một bên chờ đợi, Sầm Lâm Vũ không thể chịu nổi: "Xe điện dễ lái vậy mà anh không biết lái, còn để con gái lái?"

Tưởng rằng điều này sẽ đánh thức chút lương tâm ít ỏi của Hình Sâm và khiến anh cảm thấy áy náy, nhưng không ngờ Hình Sâm chỉ nhẹ nhàng đáp lại hai từ: "Ghen à?"

Sầm Lâm Vũ ngay lập tức nghĩ đến việc mình đã đạp xe mệt mỏi suốt cả ngày, cảm giác nghẹn ngào, nhưng anh ấy vẫn cố chấp nói: "Tôi có gì phải ghen?"

Nghe vậy, Hình Sâm chỉ lạnh nhạt trả lời: "Tự anh rõ điều đó."

Lần này Sầm Lâm Vũ không chịu nổi nữa, cuối cùng giận dữ nhìn Hình Sâm một cái, rồi quay đầu đi tìm Từ Giai Mạn để "than thở". Từ Giai Mạn cũng chỉ biết cố nhịn cười mà an ủi anh ấy.

[Từ Giai Mạn: Anh xem, anh gây sự với anh ta làm gì?]

[Buồn cười quá, lần đầu tiên thấy người tự tìm chỗ chịu khổ]

[Dù có tám trăm mưu kế cũng không thể thắng nổi Hình Sâm]

Chẳng mấy chốc, Kiều Nại đã lái xe điện đến chỗ Hình Sâm và dừng xe lại một cách vững vàng, miệng cô bắt chước tiếng còi: "Bíp bíp! Lên xe thôi!"

Hình Sâm cẩn thận ngồi lên xe, khi vừa ngồi xong, anh tự nhiên vòng tay ôm eo Kiều Nại, cả người dính sát vào cô, chọn một tư thế cực kỳ thoải mái và đặt cằm lên vai cô. Chiếc xe điện xuất phát thuận lợi.

[Hôm nay Hình Sâm dính người quá đi mất]

[Giờ trong đầu tôi chỉ toàn cảnh anh ấy dán chặt vào Nại Nại thôi]

[Có vẻ họ sắp thành đôi rồi đây!]

Sau đó, nhóm khách mời lại tham quan nhiều khu vực khác trong công viên, cả buổi chiều chỉ toàn xem các loài động vật. Đến khi mặt trời chuẩn bị lặn, mọi người cũng đã đến điểm cuối cùng của ngày hôm nay: Khu vườn chuột túi.

Trong đám chuột túi, có một con rất nổi bật, chỉ cần liếc qua là nhìn thấy ngay, và sau đó khó mà rời mắt được, bởi vì cơ thể của nó vô cùng rắn chắc và quyến rũ.

Nhân viên chăm sóc vốn đã nhận được thông báo từ trước, cuối cùng cũng chờ được nhóm khách mời. Anh ta thổi một tiếng còi, con chuột túi khỏe mạnh và quyến rũ đó liền nhảy đến đứng trước mặt mọi người.

Nhân viên chăm sóc đầy tự hào giới thiệu về ngôi sao của khu vườn chuột túi: "Đây là ngôi sao của chúng tôi, tên là Cool Cool."

Nhìn gần hơn, cơ bắp của nó càng hiện rõ. Ngực to khiến Nguyễn Ti Anh không khỏi ngạc nhiên.

Cô ta kéo tay Từ Giai Mạn bên cạnh và nói với vẻ kinh ngạc: "Nó thật sự rất ngầu!"

Từ Giai Mạn cũng chân thành khen ngợi: "Thật sự là to quá!"

Sầm Lâm Vũ: ???
 
Back
Top Bottom