Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 180: Chương 180



Mặt mày Nguyễn Kiều tái mét, định đẩy Hoắc Nam Châu ra nhưng ngón tay đã bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.

Giọng nói lười biếng pha lẫn ý cười của người đàn ông vang lên bên tai cô: “Thế này nhé, anh giảm giá cho Kiều Kiều được không?”

Mắt Nguyễn Kiều lại sáng lên.

Hoắc Nam Châu cười nói: “Chủ động hôn anh một cái, anh giảm giá năm mươi phần trăm. Hôn hai cái, anh lại giảm tiếp năm mươi phần trăm.”

Nguyễn Kiều: “…”

Sao có thể không biết xấu hổ như vậy! Sao lại có thể dựa vào hôn để giảm giá!

Trong lòng có nhận thức mới về sự không biết xấu hổ của Hoắc Nam Châu, Nguyễn Kiều hừ một tiếng không nói, khoảnh khắc sau đã tính giá trong lòng, hai trăm triệu giảm năm mươi phần trăm là một trăm triệu, một trăm triệu giảm năm mươi phần trăm còn năm mươi triệu.

Nguyễn Kiều: “…”

Hoắc Nam Châu liếc cô, nụ cười càng sâu: “Chuyển đến ở cùng anh, giá trọn gói, hai triệu.”

Cuối cùng Nguyễn Kiều vẫn lấy miếng ngọc bội đó.

Tất nhiên là với giá hai triệu.

Ôm ngọc bội đi về biệt thự của mình, Nguyễn Kiều vẫn còn hơi ngượng ngùng xoa xoa cánh môi sưng đỏ. Hoắc Nam Châu rất thích hôn cô, mà mỗi lần hôn anh đều rất bá đạo, chắc chắn phải cướp hết hơi thở của cô, không cho cô thở, khiến cô phải đẩy vai anh cầu xin tha thứ.

Tóm lại là rất xấu xa.

Đẩy cửa ra, hôm nay trong biệt thự không có nhiều hồn ma lởn vởn, ngược lại vợ chồng Nguyễn Duệ đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách nói chuyện phiếm. Ánh mắt Trần Uyển Khanh dừng trên khuôn mặt ửng hồng của cô gái, trong lòng lập tức hiểu rõ. Bà ấy vẫy tay với Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều ngoan ngoãn ôm đồ đi tới.

Trần Uyển Khanh cười hỏi: “Kiều Kiều vừa từ chỗ Nam Châu về à?”

Nguyễn Kiều gật đầu, sau đó lại lộ ra vẻ hơi ngượng ngùng, cô xoa xoa mũi, nhỏ giọng nói với cha mẹ: “Cha mẹ của Hoắc Nam Châu muốn hôm nay con đến ăn cơm.”

Lời này vừa nói ra, Nguyễn Duệ và Trần Uyển Khanh đều sững sờ. Trong thời gian ở đây, đương nhiên họ cũng nghe nói thân phận của Hoắc Nam Châu không tầm thường, vốn nghĩ chuyện của hai đứa trẻ không cần họ nhúng tay quá nhiều nhưng ý tứ hiện tại… có phải là có nghĩa là cha mẹ của Hoắc Nam Châu rất hài lòng với Nguyễn Kiều không? Nghĩ như vậy, Trần Uyển Khanh liền thử dò hỏi một chút.

Quả nhiên, Nguyễn Kiều cười nói: “Bà cụ rất tốt, trước kia vẫn luôn muốn tác hợp cho hai đứa con, chỉ là lúc đó con và anh ấy đều không có ý đó.”

Nghe Trình Lê nói, lúc đó đối với Hoắc Nam Châu bà cụ cực kỳ không vừa mắt.

Trần Uyển Khanh nghe vậy, im lặng hồi lâu, đột nhiên nắm lấy tay Nguyễn Kiều nhẹ giọng hỏi: “Kiều Kiều, mẹ muốn hỏi con, con và Nam Châu, có phải định kết hôn không?”

Hai chữ “Kết hôn.” đối với Nguyễn Kiều mà nói thật sự có hơi xa vời, chỉ nhắc tới thôi cũng khiến cho sắc đỏ trên mặt Nguyễn Kiều, vốn đã lui bớt, lại ửng lên. Thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, trong lòng Trần Uyển Khanh lập tức có chủ ý, vỗ vai cô, Trần Uyển Khanh cười nói: “Lúc đó mẹ và cha con nhất hiện chung tình, sau đó không lâu thì đi nói chuyện kết hôn. Nhưng Kiều Kiều của chúng ta không vội.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 181: Chương 181



Ngừng một lát, lại nói: “Kiều Kiều tối nay đi ăn cơm, thay hai chúng ta hỏi thăm cha mẹ chồng tương lai.”

Nguyễn Kiều ngẩn ra một chút, gật đầu.



Khoảng sáu giờ tối, Hoắc Nam Châu đưa Nguyễn Kiều đến nhà cũ của nhà họ Hoắc. Nhà họ Hoắc hôm nay đã không còn gia đình Hoắc Lương, ngược lại là con trai thứ hai của nhà họ Hoắc, cũng chính là anh trai thứ hai của Hoắc Nam Châu, dẫn theo vợ con từ nước ngoài về. Người anh trai thứ hai này trông giống bà cụ, thân hình gầy gò thon dài, toát lên vẻ nho nhã ôn hòa, thấy Nguyễn Kiều liền gọi một tiếng em dâu, người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp bên cạnh anh ta cũng dùng tiếng Trung lưu loát để chào hỏi.

Mấy đứa trẻ lai còn nhỏ nhưng cực kỳ đáng yêu chạy đến ôm chân Nguyễn Kiều, ngửa đầu lên gọi chị, bị anh hai họ Hoắc xoa đầu, cười nói: “Sai vai vế rồi, phải gọi là dì.”

Lúc này, trong lòng Nguyễn Kiều mềm mại, hoàn toàn không để ý đến chuyện vai vế, vội vàng lấy bùa hộ mệnh từ trong túi ra nhét cho mấy đứa trẻ. Mãi đến khi bị Hoắc Nam Châu dắt đi mới chậm chạp phản ứng lại, cô khẽ ghé vào tai Hoắc Nam Châu hỏi: “Chúng không tin cái này hả?”

“Không nghiêm trọng vậy đâu.”

Nguyễn Kiều mới yên tâm.

Bữa tối bắt đầu vào khoảng bảy giờ, nhà họ Hoắc vây quanh chiếc bàn tròn chật kín, tiếng nũng nịu của trẻ con hòa cùng tiếng trò chuyện nhỏ nhẹ của những người lớn tuổi, trông thật ấm áp. Hoắc Nam Châu gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho Nguyễn Kiều, nhìn cô gái nhỏ híp mắt ăn, đáy mắt anh hiện lên ý cười dịu dàng. Cảnh tượng này lọt vào mắt Anh hai họ Hoắc, khiến anh ta thực sự ngây người.

Anh ta chưa bao giờ thấy em trai thứ ba của mình lại có vẻ mặt như vậy.

Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại.

Thế là, anh ta rất quyết đoán hỏi: “Khi nào em định tổ chức đám cưới với em dâu? Đã định ngày chưa?”

Nguyễn Kiều suýt bị sườn xào chua ngọt làm sặc.

Sao tự dưng lại nói đến chuyện cưới xin thế này.

Cô lặng lẽ vỗ nhẹ lên khuôn mặt nóng bừng, dùng ánh mắt dò xét nhìn Hoắc Nam Châu. Biểu cảm của Hoắc Nam Châu khá bình tĩnh, nghe vậy cũng chỉ nhướng mày, nhìn cô gái bên cạnh với vẻ nửa cười nửa không, rồi mới từ từ mở miệng: “Tạm thời chưa có, đều theo ý Kiều Kiều.”

Thế là ánh mắt của cả đám người đều đổ dồn vào Nguyễn Kiều.

Nguyễn Kiều: “…”

Nguyễn Kiều nhấc chân giẫm lên chân Hoắc Nam Châu, một tay giấu đi rồi véo vào hông anh, dùng ánh mắt giết người——

Sao có thể giao cho cô một chuyện khó xử như vậy chứ!

Trong lòng cô tức điên lên, lực dưới chân cũng mạnh hơn mấy phần. Lúc này, một bàn tay từ từ phủ lên mu bàn tay cô, Nguyễn Kiều đột ngột ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt chứa ý cười của Hoắc Nam Châu. Hoắc Nam Châu bình tĩnh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa xoa, rồi mới ngẩng đầu lên bổ sung: “Không vội, hai chúng em sẽ bàn bạc riêng, có ý kiến sẽ nói với mọi người.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 182: Chương 182



Bà cụ vội vàng đáp một tiếng được.

Dù sao bây giờ cũng đã đưa Nguyễn Kiều về nhà rồi, kết hôn hay không cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Ăn tối xong, ông cụ và bà cụ vì tuổi đã cao nên về phòng nghỉ ngơi sớm, Hoắc Nam Châu và Nguyễn Kiều đi dạo xung quanh trong nhà cũ. Đến khi Nguyễn Kiều thấy mệt, Hoắc Nam Châu mới đưa cô lên tầng ba, Nguyễn Kiều kéo áo anh, ngước mắt hỏi: “Phòng của em ở đâu vậy?”

“Ở đây.”

“Thế của anh thì sao?”

Ngón tay Hoắc Nam Châu khựng lại, cười nhạt: “Cũng ở đây.”

Nguyễn Kiều: “!?”

Chưa đợi cô lên tiếng hỏi, Hoắc Nam Châu đã chủ động giải thích: “Không ngờ anh hai lại đưa hết bọn trẻ đến đây, bọn trẻ đều lớn rồi, mỗi đứa một phòng, đến lượt em thì không đủ.”

Nguyễn Kiều trừng mắt nhìn anh.

Hoắc Nam Châu không hề nao núng: “Còn dư hai phòng, một phòng là của vợ chồng Hoắc Lương, một phòng là của Hoắc Minh Trạch. Em muốn ngủ phòng nào?”

Nguyễn Kiều: “…”

Nguyễn Kiều không biết nhà cũ của nhà họ Hoắc có thật sự không còn phòng không nhưng hai phòng mà Hoắc Nam Châu vừa nói, cô chắc chắn sẽ không chọn. Vì vậy, cô chỉ có thể kéo áo Hoắc Nam Châu, nhíu chặt mày, khẽ hừ một tiếng: “Vậy là chỉ có thể chúng ta ngủ chung một phòng, ý anh là vậy phải không?”

Hoắc Nam Châu gật đầu.

Biểu cảm của người đàn ông này trông rất nghiêm túc nhưng ý cười trong đáy mắt anh dễ dàng khiến người khác đoán được anh cố tình nói như vậy. Chỉ là… chỉ là Nguyễn Kiều không cố tình vạch trần mà thôi.

Cô đưa tay véo vành tai, nhỏ giọng nói: “Em còn nhiều bùa lắm, cẩn thận lúc đấy em biến anh thành con rùa!”

Hoắc Nam Châu cong môi: “Em sẽ không có cơ hội đó đâu.”



Nguyễn Kiều ngồi trên ghế sofa, bên tai truyền đến tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, Nguyễn Kiều liền căng thẳng nắm chặt điện thoại, đôi mắt đẹp linh hoạt đảo quanh, thở dài.

Phải làm sao đây, thật sự rất căng thẳng.

Cô định chuyển hướng suy nghĩ nhưng người đàn ông tắm cũng rất nhanh, không lâu sau Hoắc Nam Châu đã đẩy cửa phòng tắm ra. Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo choàng ngủ màu sẫm, cổ áo rộng lộ những giọt nước trượt xuống, theo từng đường cơ rõ nét mà chảy xuống. Một hình ảnh nho nhỏ đã khiến cho mặt Nguyễn Kiều đỏ bừng, vội vàng dời mắt đi.

Cô vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa, căng thẳng nói: “Anh tắm xong rồi sao? Vậy em đi tắm.”

Hoắc Nam Châu như không nhận ra sự căng thẳng của cô, mỉm cười nói: “Đi đi.”

Nguyễn Kiều ở trong phòng tắm rất lâu, đến khi Hoắc Nam Châu nhẹ nhàng gõ cửa, như lo lắng mà hỏi nhỏ: “Kiều Kiều, xong chưa?”

Nguyễn Kiều mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người, có chút ngượng ngùng kéo dây áo trên vai, chậm rãi đi ra.

Máy lạnh trong phòng ngủ bật hơi thấp, Nguyễn Kiều vừa ra ngoài, người đã nổi một lớp da gà mỏng. Cô vô thức rụt lại, chiếc chăn lông mềm mại lúc này đã quấn quanh đôi vai trắng nõn của cô, một chiếc khăn tắm nhẹ nhàng phủ lên tóc. Hoắc Nam Châu đã thay một bộ đồ ngủ màu sẫm, dùng ngón tay móc khăn lau mái tóc ướt mềm của Nguyễn Kiều.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 183: Chương 183



Nhận ra hành động và suy nghĩ của anh, Nguyễn Kiều vội vàng nói: “Em tự làm.”

“Để anh.” Anh ấn Nguyễn Kiều ngồi xuống ghế, cầm lấy máy sấy tóc.

Luồng gió ấm áp thổi vào, nhanh chóng làm Nguyễn Kiều lim dim mắt, buồn ngủ. Chiếc chăn nhỏ trên người không biết đã trượt xuống theo bờ vai từ lúc nào, chỉ còn lại làn da trắng nõn. Hoắc Nam Châu đang vuốt mái tóc dài của cô gái nhỏ khẽ khựng lại, thu ánh mắt lại.

“Kiều Kiều.”

Có lẽ là rất lâu sau đó, Nguyễn Kiều sắp ngủ thiếp đi thì đột nhiên tỉnh lại, ngẩng đôi mắt còn mang theo vẻ buồn ngủ và đầy vẻ bối rối lên. Người đàn ông nhìn sâu vào cô, ngón tay khẽ lướt qua bờ vai tròn trịa xinh đẹp của cô, đột nhiên trao cho cô một nụ hôn thành kính.

Sau đó, đột nhiên không thể kiểm soát được nữa.

Chiếc chăn nhỏ, khăn lau tóc rơi trên sàn, máy sấy tóc được tùy ý đặt trên tủ, trên chiếc giường lớn không xa in ra hai bóng người.

Ánh trăng và đèn chiếu sáng đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Nam Châu, cũng chiếu sáng cả d.ục vọ.ng vô bờ bến trong đó, anh cúi người hôn Nguyễn Kiều, hơi thở mềm mại ẩm ướt từ từ bao trùm cả không gian.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm Trình Lê đã gửi tin nhắn tới, lúc đó Nguyễn Kiều bị Hoắc Nam Châu giày vò cả nửa đêm, chân mềm nhũn, cả người như bị vớt lên từ dưới sông, toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực nào. Cô nghiêng đầu vùi mặt vào lòng Hoắc Nam Châu, má mềm áp vào ngực người đàn ông, mượn tay Hoắc Nam Châu bịt tai mình lại.

Hoắc Nam Châu lại rất tỉnh táo, anh ngẩng đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại, rồi dỗ Nguyễn Kiều ngủ.

Nguyễn Kiều ngủ một mạch đến tận hai giờ chiều hôm đó, lúc bò dậy khỏi giường thì khuôn mặt nhỏ ngơ ngác, ánh mắt hơi đờ đẫn nhìn về phía cửa lớn, người đàn ông như căn đúng giờ, đẩy cửa bước vào. Ánh mắt anh không kiêng nể gì lướt qua Nguyễn Kiều, trên người cô mặc chiếc váy ngủ hai dây sạch sẽ, kiểu dáng khác với tối qua, trên bờ vai tròn lộ ra những vết đỏ.

Hoắc Nam Châu chỉ nhìn thôi, đáy lòng đã dâng lên một sự thỏa mãn vô cùng lớn.

Anh cong môi với Nguyễn Kiều, đi tới đỡ vai cô gái nhỏ, nhẹ giọng hỏi: “Còn chỗ nào khó chịu không?”

Hoắc Nam Châu không nhắc thì thôi, nhắc tới là những hình ảnh nhuốm sắc tối qua như một viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, tâm trạng Nguyễn Kiều chập chờn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn từ từ nhuộm đỏ. Cô không nhịn được giơ tay che mặt, giọng nói ngột ngạt mang theo chút oán trách: “Sao anh lại chọn đúng lúc này chứ! Em còn mặt mũi nào gặp người khác nữa chứ–“

Cô theo Hoắc Nam Châu đến ra mắt gia đình, kết quả ngủ một mạch đến hai giờ chiều ngày hôm sau.

Ai nhìn vào cũng phải nói là quá vô lý.

“Không có ai.” Hoắc Nam Châu nhẹ nhàng gạt sang một bên lọn tóc rũ xuống khóe mắt cô, cười nói: “Sáng sớm bọn họ đã ra ngoài rồi, trong nhà chỉ có anh và em thôi. Ngoài anh ra không ai biết em ngủ đến hai giờ đâu.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 184: Chương 184



Nguyễn Kiều sững sờ: “Thật không?”

“Đương nhiên là thật rồi.”

Chỉ là từng người một đều bị anh đuổi đi mà thôi.

Biết da mặt cô gái nhỏ trong chuyện này rất mỏng, hơn nữa hôm qua cũng là do mình không kiềm chế được, Hoắc Nam Châu muốn dỗ dành cô nên sáng sớm đã gọi anh hai Hoắc cùng cả nhà đưa bà cụ và ông cụ đi dạo gần đó, còn dẫn mấy đứa trẻ đi chơi thủy cung, công viên giải trí, để Nguyễn Kiều không phải ngại ngùng khi gặp người khác.

Nghe Hoắc Nam Châu nói vậy, cuối cùng Nguyễn Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô đột nhiên giơ hai tay ra với Hoắc Nam Châu, nũng nịu: “Anh bế em vào phòng tắm, chân em đau quá.”

“Được.”



Nguyễn Kiều ăn một chút, lấp đầy cái bụng trống rỗng rồi dựa vào vai Hoắc Nam Châu chơi điện thoại. Vừa cầm điện thoại lên cô mới phát hiện sáng sớm Trình Lê đã gửi tin nhắn cho cô, cô mở ra xem, đập vào mắt đầu tiên là một tràng cười rất ngạo mạn, sau đó mới là một đường link chia sẻ. Nguyễn Kiều tò mò, đổi tư thế trong lòng Hoắc Nam Châu, mở đường link ra.

Là tin tức về Nguyễn Phỉ.

Sự việc xảy ra vào khoảng mười giờ tối hôm qua, Nguyễn Phỉ được một người đàn ông ôm eo vào câu lạc bộ, sau đó không đầy nửa tiếng, bà vợ chính thất được cưới xin đàng hoàng của người đàn ông đó đã dẫn theo một nhóm vệ sĩ cao to xông vào câu lạc bộ, ném Nguyễn Phỉ đang làm chuyện bậy bạ trên giường xuống.

Tiện thể đá thẳng một cú vào hạ bộ của người đàn ông kia.

Nghe nói người đàn ông đau ngất xỉu tại chỗ, Nguyễn Phỉ thấy tình hình không ổn cũng muốn giả vờ ngất, kết quả bị người phụ nữ túm tóc lôi ra khỏi phòng câu lạc bộ, khiến không ít người nghe tin kéo tới xem, thậm chí còn quay video, tung diễn biến sự việc lên mạng.

“Tin tức nóng hổi, người đàn ông là tổng giám đốc một công ty, anh ta và vợ cũng coi như môn đăng hộ đối, kết quả là sau khi kết hôn anh ta vẫn lén lút ăn vụng, lần này qua lại với Nguyễn Phỉ vừa khéo bị vợ anh ta phát hiện, thế là cô ta dẫn người đến tận nơi. Đúng rồi, nghe nói từ nay về sau người đàn ông đó không ngóc đầu lên được nữa hahaha”

“Nguyễn Phỉ đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt, tôi nôn hết cả ra rồi.”

“Nguyễn Phỉ đúng là cầm một ván bài đẹp rồi đánh nát bét.”

“Tôi lại thấy Nguyễn Phỉ quả thực là một đứa xui xẻo, cô ta xui xẻo cũng đành nhưng vừa quay về nhà họ Nguyễn, nhà họ Nguyễn cũng đi theo xui xẻo.”

“Này, thế này gọi là sao chổi.”

“Tin tức mới nhất, có người báo án nói Nguyễn Phỉ lừa rất nhiều tiền của chồng mình. Lần này Nguyễn Phỉ không chỉ danh tiếng tụt dốc mà còn ngồi tù cũng nên.”

“Ngay từ đầu đã biết Nguyễn Phỉ không phải thứ tốt lành gì, giờ thì coi như là quả báo.”

Nguyễn Kiều lại lướt tiếp, lướt đến mấy bức ảnh mới nhất về Nguyễn Phỉ do truyền thông chụp được. Nguyễn Phỉ trong ảnh mệt mỏi thấy rõ, mà cô ta đang đi về phía đồn cảnh sát ngay trước mặt.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 185: Chương 185



Nguyễn Kiều chậc một tiếng.

Nguyễn Kiều nhớ đến cuốn tiểu thuyết “Thiên kim thật đã trở về”, Nguyễn Phỉ trong đó và Nguyễn Phỉ bây giờ có thể nói là khác nhau một trời một vực. Hoắc Minh Triết giành được nhà họ Hoắc, Nguyễn Phỉ dựa vào nhà họ Hoắc và nhà họ Nguyễn, có thể nói là vô cùng đắc thế, bao nhiêu tiểu thư khuê các phải ghen tị với cô ta.

Còn bây giờ, chỉ có thể cảm thán một câu nhân quả báo ứng.

Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nhớ đến kết cục của Hoắc Nam Châu trong tiểu thuyết, lại nghĩ đến những vụ tai nạn xe kỳ quặc của Hoắc Nam Châu ngoài đời thực, không nhịn được đặt điện thoại xuống ôm lấy eo anh, khi nhìn vào mắt Hoắc Nam Châu, cô còn nghiêm mặt đảm bảo: “Em chắc chắn sẽ bảo vệ anh.”

Hoắc Nam Châu: “?”

Ngón tay vu.ốt ve mái tóc mềm mại của cô gái nhỏ, Hoắc Nam Châu buông công việc trong tay, không nhịn được cười khẽ: “Lời này chẳng phải nên là anh nói với em sao?”

Nguyễn Kiều liếc anh: “So về võ lực, em vẫn lợi hại hơn.”

*

Thời gian trôi qua, Nguyễn Kiều vẫn như thường lệ, không có việc gì thì theo Hoắc Nam Châu đi làm. Bà cụ nhà họ Hoắc nhiều lần trêu chọc, nói muốn Hoắc Nam Châu trả lương cho Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều cũng dõi ánh mắt trông mong về phía Hoắc Nam Châu, người đàn ông bật cười, đưa một tấm thẻ vào tay Nguyễn Kiều, còn để lại một câu: “Tiện thể trả trước tiền lương nửa đời sau cho thư ký Nguyễn. Mong thư ký Nguyễn làm việc chăm chỉ, tiếp tục cố gắng.”

Nguyễn Kiều vui vẻ cầm thẻ, đưa cả thẻ ngân hàng của mình cho Hoắc Nam Châu: “Chi phí vệ sĩ.”

Có vài đơn hàng Nguyễn Kiều thỉnh thoảng nhận khá nguy hiểm, Hoắc Nam Châu liền tự nguyện làm vệ sĩ, nhất quyết phải theo cô.

Vì thế Nguyễn Kiều chỉ có thể mang theo cái ‘bình hoa di động’ to đùng này.

Tình cảm giữa hai người rất tốt, những người lớn tuổi nhìn vào cũng thấy vui. Ông bà cụ nhà họ Hoắc đột nhiên đến thăm Vọng Tây Lâu, gặp được cha mẹ ruột của Nguyễn Kiều. Khi nhìn thấy dáng vẻ của vợ chồng Nguyễn Duệ, bà cụ không hề kinh ngạc, bà cụ đã sớm nghe Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu kể lại sự tình, lúc này trong mắt còn chứa mấy phần đau lòng.

Đến cả Trần Uyển Khanh cũng dịu dàng cười, chào hỏi bà cụ.

Trò chuyện một lúc, vợ chồng Nguyễn Duệ mới biết được mục đích đến thăm hai người của bà cụ, chính là vì chuyện hôn sự của Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu. Bà cụ nắm hờ tay Trần Uyển Khanh, trong ánh mắt tràn đầy sự yêu thương: “Là thế này, bà già này nửa người đã xuống quan tài rồi, chỉ muốn họ nhanh chóng kết hôn, vừa khéo, sau khi tôi nói chuyện với Nam Châu, Nam Châu cũng ngỏ ý, gần đây thằng bé cũng có ý định này. Cho nên tôi đến đây trước để bàn bạc với hai người về ngày giờ.”

Trần Uyển Khanh sửng sốt, nhìn vào mắt bà cụ nhưng dường như đột nhiên hiểu ra điều gì.

Thời gian của bà ấy và Nguyễn Duệ không còn nhiều.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 186: Chương 186 - Hoàn



Bản thân bà cụ không vội, mà là hai người họ sốt ruột. Họ đã bỏ lỡ Nguyễn Kiều hai mươi năm, khi nhìn thấy Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu tình cảm tốt, bà ấy cũng từng nghĩ có nên thúc giục hai người kết hôn không. Họ muốn được chứng kiến khoảnh khắc quan trọng nhất của con cái trước khi ra đi nhưng khi lời nói đến miệng Trần Uyển Khanh vẫn do dự, bà ấy nghĩ, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, con cái muốn kết hôn lúc nào thì kết hôn, họ làm cha mẹ chỉ cần ủng hộ là được.

Nhưng không ngờ, bà cụ lại chủ động tìm đến.

“Mẹ vợ yên tâm, chúng tôi cũng không thúc giục. Thực ra, Nam Châu mới là người nóng lòng nhất.” Bà cụ không nhịn được cười, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Duệ đang ngồi yên lặng ở một bên: “Đàn ông hiểu đàn ông nhất.”

Nguyễn Duệ nghe vậy khẽ ho một tiếng, cũng có chút ngượng ngùng: “Đúng là như vậy.”

Hồi đó, ông ấy hận không thể lập tức cưới Trần Uyển Khanh về nhà, ở cùng cô cả đời.

Hai vợ chồng nhìn nhau, trên mặt nở nụ cười, gật đầu với bà cụ.



Bên kia.

Gió đêm thổi tới, mang theo hơi lạnh.

Hoắc Nam Châu đưa Nguyễn Kiều đến một nhà hàng ngắm sao, mái vòm của nhà hàng hoàn toàn trong suốt, lại nằm trên đỉnh núi, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cảnh tượng sao băng lướt qua, dải ngân hà đan xen. Tiếng nhạc du dương bên tai, Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu đi lên ban công, cô chống tay lên lan can nhìn cảnh vật xa xa, trong mắt dường như có ánh sáng.

Nguyễn Kiều kinh ngạc nói: “Hoắc Nam Châu, nơi này đẹp quá. Ngôi sao kia sáng quá.”

Ngón tay của cô gái mảnh mai, chỉ thẳng vào ngôi sao đẹp nhất trên bầu trời đầy sao. Hoắc Nam Châu đứng bên cạnh, nhìn mái tóc dài của cô bị gió thổi tung bay, khuôn mặt thon thả mềm mại lộ ra, bỗng nhẹ nhàng gọi tên cô.

Nguyễn Kiều quay đầu lại, ánh mắt chưa kịp tập trung thì đã bị một ngôi sao sáng hơn thu hút sự chú ý.

Hoắc Nam Châu quỳ một chân xuống, đôi mắt sâu thẳm thanh tú trông vô cùng tình cảm. Trong mắt anh chứa đựng ý cười, chiếc nhẫn kim cương trên tay tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Nhẹ nhàng nắm lấy tay Nguyễn Kiều, anh cất giọng trầm thấp:

“Trong mắt anh, Kiều Kiều mới là người đẹp nhất, vượt qua mọi cảnh đẹp.”

Nhưng giờ đây, anh muốn chiếm hữu cô hoàn toàn.

Độc chiếm vẻ đẹp này.

Anh hỏi: “Kiều Kiều, em đồng ý lấy anh chứ?”

Nguyễn Kiều chớp mắt, cười rạng rỡ: “Tất nhiên là đồng ý rồi.”

[Chính văn hoàn]
 
Back
Top Bottom