Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn

Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 140



Như lời bình luận, những người vừa cười ra tiếng khi nãy, trong tay họ không còn lại mấy lá bài mà lá Joker cũng liên tục truyền qua truyền lại giữa Từ Giai Mạn và Triệu An Kha, cuối cùng đến tay Nguyễn Ti Anh và ở lại trong hai vòng.
Cho đến khi một lần nữa, trong ba lá bài bị Hình Sâm rút đi, cả người Nguyễn Ti Anh trông nhẹ nhõm hẳn… Vì cuối cùng đã thoát khỏi lá Joker.
Trong lúc đó, do vẫn luôn quan sát những thay đổi trong cảm xúc của mọi người nên Kiều Nại biết rằng lá Joker đã quay lại rồi và hiện giờ đang ở trong tay của Hình Sâm, người chơi tiếp theo của cô. Kiều Nại trở nên nghiêm túc hơn.
Sau hai vòng nữa, cô đều không rút phải lá Joker, trong tay chỉ còn lại một lá bài, hiện giờ những người khác đều đã đánh hết bài của mình, trên bàn chơi chỉ còn lại Kiều Nại và Hình Sâm.
Trong đó, Kiều Nại còn 1 lá, Hình Sâm còn 2, đến lượt Kiều Nại rút bài, đây có thể là vòng sẽ phân định thắng thua.
Dù trò chơi này phụ thuộc khá nhiều vào vận may nhưng cũng là một cuộc đấu trí. Chỉ thấy Kiều Nại đặt tay lên một lá bài, nhìn vào mắt Hình Sâm, hai người đối diện nhau cũng để quan sát phản ứng của anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí cũng trở nên căng thẳng, thắng thua sẽ được quyết định bởi hành động này, những người khác đều giữ im lặng không ai nói một lời, Kiều Nại nghiêng đầu, dường như vẫn chưa đưa ra được lựa chọn tốt nhất.
[A a a! Tôi cũng thấy hồi hộp quá, không biết nên rút lá nào đây?]
[Cái cảm giác mạnh này khiến người ta sắp ngất rồi, trông Sâm Sâm không để lộ bất kỳ sơ hở nào!]
Dù chưa có quyết định nhưng Kiều Nại cũng phải hành động, vì thời gian có hạn, quy định cần phải rút bài trong 20 giây.
Thấy Kiều Nại định rút lá bài đó, Hình Sâm hơi rũ mắt, bất ngờ nói nhỏ: “Tôi khuyên em nên rút lá khác.’’
Nghe thấy câu này, mọi người sẽ có suy nghĩ khác nhau nhưng phản ứng đầu tiên là phủ nhận, chắc chắn không thể rút lá khác được đây hẳn là cái bẫy do đối thủ sắp đặt! Bởi vì trong trò rút bài này ai lại muốn làm “rùa” chứ! Đều là lừa để người khác rút lá Joker thôi! Ai tin thì sẽ thua!
Kiều Nại dừng lại, chớp chớp mắt, trầm tư suy nghĩ. Mọi người ở đây đều cho rằng cô sẽ không tin thế mà cô lại thật sự buông tay, rút lá bài khác!
Các khách mời đều đồng loạt để hiện sự không đồng tình, có lẽ họ đang nghĩ Kiều Nại quá ngốc, làm sao có thể tin lời mà người đàn ông này nói?
Nhưng mọi người chưa kịp ủ rũ thất vọng lâu thì Kiều Nại vui vẻ ném một đôi bài xuống.
Kiều Nại: “Yay! Tôi thắng rồi!”
Các khách mời: “???”
[Trời ạ, chủ tịch đúng chuẩn đàn ông đích thực, anh ấy không hề lừa gạt.]
[Đây là không muốn để Nại Nại rút phải lá Joker sao (lén nhìn)]
[Biểu cảm của tôi giống với các khách mời ở đây, sốc không nói lên lời.jpg]
Hình Sâm cũng để lộ ra lá bài trong tay mình, đúng là một lá Joker nhưng anh không tỏ ra bất kỳ sự bất mãn, không hài lòng nào. Anh bình tĩnh như thể người khác mới là người rút phải lá Joker, phong thái và dáng vẻ này thực sự khiến người khác ngưỡng mộ, không trách được người ta gọi anh là chủ tịch.

Sau đó chính là phần phạt, nhân viên công tác đưa tới một tờ giấy, một cây bút và kéo. Theo quy tắc, người thắng đều có quyền tạo ra một tờ giấy hình rùa nhỏ nhưng phải xem con rùa nhỏ này cho ai dán. Bọn họ không dám dán rùa lên mặt Hình Sâm vì vậy tất cả đều xua tay từ chối, nói rằng mình vẽ không đẹp. Cuối cùng, nhiệm vụ này rơi xuống người Kiều Nại.
Kiều Nại nhận dụng cụ, sau đó dùng bút vẽ một con rùa nhỏ màu hồng, các khách mời cũng tò mò lại xem.
Nguyễn Ti Anh: “Oa, cái này đáng yêu thật nha!”
Từ Giai Mạn: “Một chú rùa nhỏ xíu và dễ thương!”
Cùng xem còn có cả Hình Sâm, sau khi vẽ xong, Kiều Nại dùng kéo cắt con rùa nhỏ ra, rồi dán một chút nước, chuyển hướng về phía mục tiêu.
Chưa kịp nói gì, Hình Sâm một tay đặt lên bàn trà, tự giác cúi người xuống, để mặt gần lại. Kiều Nại dễ dàng dán được con rùa lên một bên mặt anh. Khi dán xong, Kiều Nại không nhịn được cười trước sự đối lập đáng yêu này của anh.
Mà Hình Sâm lại không tỏ ra bất kỳ sự không hài lòng nào, ngược lại ánh mắt chuyên chú nhìn cô cười.
Có thể thấy hai người chơi rất vui nhưng các khách mời bên cạnh lại không cười nổi.
Các khách mời: “???”
[Các khách mời: Vợ chồng hai người thật sự rất biết cách chơi đấy nhé :)]
[Thua trò chơi, thắng được vợ, không hổ là Hình Sâm!]
[Người qua đường muốn hỏi, đây là đang chơi trò chơi chứ không phải đang yêu nhau thật đấy à?]
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 141



Vòng đầu tiên của trò chơi kết thúc thành công, đạo diễn cũng không ngờ rằng các khách mời lại chơi vui đến vậy.

Dù trò này trông có vẻ không đáng tin cậy nhưng hiệu quả của chương trình mang lại cực kỳ tốt không khác gì so với khi chơi trò “Thật hay Thách”, đủ các loại tình tiết kịch tính thậm chí ngay cả kịch bản cũng không dám viết như vậy!

Quả thật nơi nghệ thuật bắt nguồn là đời sống, điều này làm cho đạo diễn cảm thấy bất ngờ và ngay lập tức thúc giục nhân viên tiếp tục chia bài.

Vòng thứ hai của trò rút bài chính thức bắt đầu. Lần này Kiều Nại gặp may nhanh chóng đánh hết bài, Hình Sâm cũng theo sát sau, chỉ còn lại bốn người tranh đua gay gắt.

Kiều Nại chống cằm, ánh mắt chăm chú dõi theo từng động thái rút bài của mọi người, nhìn các khách mời đấu trí với nhau mà đôi mắt sáng ngời lấp lánh trông hệt như một chú chồn ngồi ăn dưa ở giữa vườn dưa.

[Hahaha, nhìn thấy rõ là Kiều Nại đến đây để chơi trò chơi.]

[+1, từ lúc Hình Sâm đánh hết bài cô ấy không còn nhìn anh ấy nữa.]

[Tôi cười chết mất thôi, lần đầu thấy trò rút bài cũng có thể vui đến thế này.]

Cũng tương tự, Hình Sâm cũng đang quan sát trận đấu nhưng thái độ của anh so với Kiều Nại có vẻ thờ ơ hơn, ai rút bài cũng không liên quan tới anh.

Thậm chí chưa nhìn được vài giây ánh mắt đã chuyển hướng sang người bên cạnh, nhìn Kiều Nại một lúc thấy cô chỉ tập trung xem người khác còn xem rất chăm chú. Hình Sâm lập tức chuyển tầm mắt hướng xuống phía dưới bàn trà, lấy lên một đĩa đựng đầy trái cây trong đó còn có cả dâu tây mà Kiều Nại thích ăn.

Chỉ là Kiều Nại quá chú tâm vào trò chơi mà không hề để ý tới đĩa trái cây dù nó được đặt ở ngay bên tay cô, cô cũng hoàn toàn không nhận ra chỉ tập trung xem người khác rút bài. Hình Sâm lấy một quả dâu tây đỏ tươi từ đĩa âm thầm đặt vào trong tay Kiều Nại.

Có lẽ do có cảm giác quen thuộc với dâu tây mà dù cảm thấy trong tay có thêm thứ gì đó nhưng Kiều Nại vẫn không nhìn xuống, chỉ theo bản năng đưa vào miệng còn không quên bỏ cuống dâu tây ra.

Một trái dâu tây nhanh chóng được ăn hết, lòng bàn tay cũng trống không chỉ còn lại một cái cuống dâu tây trơ trọi. Hình Sâm kiên nhẫn chờ đợi một lúc, vốn nghĩ Kiều Nại ăn hết sẽ hoàn hồn nhưng cô vẫn tiếp tục giữ cuống dâu trong tay với vẻ mặt hứng thú quan sát mọi người rút bài, thậm chí còn hòa cùng tiếng cổ vũ của những người khác cười cực kỳ vui vẻ vô cùng hòa nhập với tập thể.

Nhìn xung quanh, trong khi các khách mời đang sôi động, không khí tràn ngập tiếng cười thì chỉ có Hình Sâm là không cử động thậm chí trên gương mặt anh còn không có biểu cảm gì.

Ban đầu, hành động nhỏ này của anh còn không quá rõ ràng nhưng hiện giờ mọi người đều đang cười chỉ có mình anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, đặc biệt là để tạo không khí cho các khách mời, tổ chương trình còn cố ý quay toàn cảnh đưa tất cả mọi người vào khung hình làm cho Hình Sâm càng trở nên lạc lõng.

Đạo diễn thấy cảnh này suýt nữa thì phun nước ra ngoài: “Phụt..”

Nhân viên bên cạnh cũng phải vất vả nhịn cười, phần bình luận trên màn hình cũng tràn ngập tiếng cười.

[Sâm Sâm, anh cố gắng kiềm chế chút nhé.]

[Có ý đồ gây chú ý nhưng thất bại!]

[Các chị em ơi, tôi xin phép được cười trước cái đã!]

Dẫu vậy, phong thái của một chủ tịch rõ ràng không phải ai cũng có thể sánh được, đổi lại nếu là người khác có lẽ đã thấy xấu hổ hoặc thậm chí đập bàn bỏ đi nhưng Hình Sâm cùng lắm là thể hiện sự lạnh lùng thêm một chút, cũng không nói gì càng không gây rối. Thậm chí, gương mặt lạnh lùng đó cũng không phải dành cho Kiều Nại mà là ánh mắt lạnh băng và công bằng quét qua tất cả mọi người, trừ Kiều Nại.

Vì thế, có bình luận đã phân tích suy nghĩ của Hình Sâm lúc này: “Mấy người còn chưa chơi xong à? Chơi cái trò rút bài này thôi mà lâu thế.”

Dĩ nhiên trong lúc các bình luận viên đang vui vẻ đùa giỡn thì Hình Sâm đã điều chỉnh lại tâm trạng, thu lại tâm trí chỉ tập trung vào không gian nhỏ bên cạnh mình. Anh lấy đi cuống dâu trong lòng bàn tay Kiều Nại rồi cẩn thận chọn một quả dâu tươi khác đặt vào tay cô.

Ngay khi cảm nhận được quả dâu ở trong tay, Kiều Nại vừa xem trò chơi vừa theo phản xạ có điều kiện đưa quả dâu lên miệng ăn.

Dù cô vẫn không nhìn về phía đĩa trái cây lẫn người đưa dâu tây nhưng có dâu tây thì cô vẫn ăn đều đặn.

Ở mức độ nhất định, điều này đã đạt được một sự cân bằng nào đó, trạng thái của Hình Sâm cũng trở nên bình thản như trước còn bắt đầu chọn quả dâu tây tiếp theo với vẻ tự mãn cứ như đang tìm niềm vui. Có lẽ chính vì lý do đó mà sau một lượt chơi căng thẳng, khi vòng thứ hai kết thúc thì gần một nửa dâu tây trên đĩa đã biến mất.

Ở vòng này người thua là Sầm Lâm Vũ, anh ấy còn thua cực kỳ thảm. Chủ yếu là vì trước khi thua, anh ấy còn muốn chơi xỏ Từ Giai Mạn nhưng không thành công. Có vẻ như anh ấy muốn bắt chước chiến thuật của Hình Sâm, đáng lẽ nên học đến đâu áp dụng đến đấy nhưng rõ ràng là anh ấy không hiểu đúng.

Chỉ thấy Sầm Lâm Vũ ra vẻ nghiêm túc, giọng nói thâm trầm, nhẹ nhàng: “Giai Mạn, tôi khuyên em nên rút lá khác.”
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 142



Nghe vậy, Từ Giai Mạn nhìn anh ấy với vẻ mặt đầy nghi ngờ nhưng cô không do dự quá lâu như thể chỉ cần suy nghĩ thêm mấy giây nữa sẽ xúc phạm trí thông minh của mình, rồi dứt khoát rút lá bài mà mình đã chọn không chút do dự còn chẳng thèm để ý đến lời anh ấy nói!

Kết quả, cô ấy rút được một đôi bài, lá bài mà Sầm Lâm Vũ bảo cô rút là lá Joker. Khán giả gần như bị thao tác sáng chói này làm mù mắt.

[Tôi phát hiện ra lần nào Sầm Lâm Vũ cũng có thể biến đường đi thành đường chết.]

[Nói về sự tự hủy, Sầm Lâm Vũ mà đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất.]

[Cảm giác Vũ Vũ ly hôn không phải không có lý do (đầu chó).]

Từ Giai Mạn tươi cười rạng rỡ, xoa tay hầm hè: “Sầm Lâm Vũ, anh chờ đấy cho tôi!”

Vừa dứt lời, cô ấy đã nhận lấy đạo cụ phạt từ tay nhân viên, bắt đầu lựa chọn màu cọ. Cô ấy không hề để ý đến động tác chắp tay xin tha của Sầm Lâm Vũ, mà chọn ngay màu xanh lá, bắt đầu vẽ từng nét lớn nhỏ lên giấy như thể đang suy nghĩ xem kích thước của con rùa nên to thế nào, nhìn bộ dạng sợ là muốn vẽ lên cả tờ giấy B5.

Sầm Lâm Vũ ở bên cạnh vô cùng đáng thương: “Giai Mạn, em vẽ to quá, tôi chơi không nổi nữa đâu lát nữa không nhìn thấy bài…”

Có lẽ chiêu trò xin xỏ thành công hoặc có lẽ là Từ Giai Mạn cảm thấy lời anh ấy nói có lý mà cuối cùng cô ấy vẫn thu hẹp phạm vi, từ con rùa to bằng cả khuôn mặt sửa thành bằng nửa mặt vẫn dán ở một bên, kết hợp với biểu cảm ủ rũ của Sầm Lâm Vũ mà vừa mới dán xong Từ Giai Mạn đã cười phá lên: “Hahaha”, phần bình luận cũng không ngần ngại cười theo.

[Mặc dù nhìn có chút đáng thương.]

[Nhưng mà buồn cười quá.]

[HA HA HA HA HA HA HA HA!]

Thực sự thì con rùa màu xanh chói này quá mức nổi bật khiến mọi người đều cười nghiêng ngả. Rõ ràng đều cùng một kiểu rùa giấy nhưng một con màu hồng nhỏ bằng ngón tay cái so với con màu xanh lá to bằng cả bàn tay kia, lại có sự chênh lệch quá lớn.

Sầm Lâm Vũ với vẻ mặt chán nản như sống không còn gì luyến tiếc, cuối cùng vẫn bị tiếng cười lây nhiễm tự mình cũng bật cười: “Mấy người… Mấy người đừng có quá đáng nhá! Này, có cần phải cười to tiếng thế không!”

Nói xong anh ấy còn ra vẻ “ghi thù” nhìn về phía mỗi người, làm như muốn tạc tất cả những người đáng ghét trước mặt vào lòng nhưng rồi lại ngạc nhiên nhận ra có người không cười!

Phản ứng đầu tiên của Sầm Lâm Vũ là: “Trong số các khách mời vẫn còn người giữ nghĩa khí như vậy sao!”

Nhưng nhìn kỹ lại thì anh ấy phát hiện có cái gì đó không đúng. Hình Sâm không những không cười còn không thèm liếc mắt về phía anh ấy. Thế thì anh đang làm cái gì?

Hạ tầm mắt xuống thì thấy anh đang đang cầm cuống dâu tây trong khi Kiều Nại đang ăn dâu, cảnh này làm Sầm Lâm Vũ tức nghẹn lời.

Không còn nghi ngờ gì nữa, dâu tây là do Kiều Nại ăn mà thùng rác thì không ở gần họ đã vậy Kiều Nại ăn rất nhanh không có chỗ vứt cuống dâu tây nên chỉ có thể cầm ở trong tay.

Có một khoảnh khắc nào đó Sầm Lâm Vũ cảm thấy mình bị dán con rùa to thế này cũng hợp lý…

Thấy Sầm Lâm Vũ đột nhiên nhìn về hướng nào đó còn không động đậy cứ như bị đả kích nặng nề khiến những người khác cũng chú ý đến sự thay đổi này liền thuận thế nhìn theo, sau đó lại lặng lẽ quay đi nhìn chỗ khác và tích cực gọi nhân viên tới chia bài tiếp.

[Tôi cười chết mất, cảm giác các khách mời cũng bắt đầu quen dần với việc này rồi!]

[Các khách mời: Chỉ cần tôi nhìn đi chỗ khác cẩu lương sẽ không đuổi kịp tôi]

Nhưng một lúc sau vẫn không thấy động tĩnh gì, khi họ ngẩng đầu lên lại phát hiện nhân viên cũng đang xem say sưa vẻ mặt nhìn như bà dì.

Các khách mời: “...”

Có thể đưa đi rồi đấy, người này hết cứu nổi rồi!

[Nhân viên: Đứng ở hàng đầu xem cẩu lương online.]

[Quá chân thật, giống hệt tôi lúc đu cp cuồng nhiệt.]

Mãi đến khi Triệu An Kha ho nhẹ một tiếng nhân viên công tác mới hoàn hồn xấu hổ chia bài cho mọi người, sau khi chia bài xong còn không quên chuyển thùng rác đến gần Hình Sâm để anh bỏ cuống dâu vào và nhận được một tiếng “cảm ơn.”

Giọng nói trầm ấm dễ nghe khiến người ta cảm thấy mặc dù trông vị chủ tịch này có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất lại rất lịch sự, hoàn toàn không giống với hình tượng chủ tịch không coi ai ra gì, đây rõ ràng là người tốt.

Lúc này Kiều Nại cũng nhận ra, vừa rồi chỉ mải xem trò chơi với ăn dâu tây nên cô không để ý thấy có điều bất thường. Hiện giờ chỉ cần nghĩ đến việc dâu tây mà cô ăn đều do Hình Sâm tự tay đưa cho, đã vậy anh còn giúp cô cầm cuống dâu là mặt cô lập tức thấy nóng lên.

Cô vội vàng rút khăn giấy ra lau tay cho anh, Hình Sâm cũng không từ chối. Vốn dĩ anh có thể tự mình lau nhưng khi Kiều Nại nắm cổ tay anh, cả người anh cứ như bị đóng băng không cử động được, chỉ rũ mắt chăm chú nhìn từng động tác của cô.

Khăn giấy lau qua bàn tay, từng ngón tay trông cô vô cùng nghiêm túc.

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Hình Sâm giơ bàn tay phải lên nắm lấy lọn tóc vừa rơi bên má cô cài lại ra sau tai.

Kiều Nại như cảm nhận được điều gì đó liền ngẩng đầu lên, trong phút chốc ánh mắt hai người đã chạm nhau và cô có thể nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt sâu thẳm kia chính là hình ảnh phản chiếu của chính bản thân mình.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 143



Khoảnh khắc này, không chỉ là khoảng cách rõ ràng giữa họ được rút ngắn lại, mà còn là hai trái tim rung động vì nhau.

[Ánh mắt khi yêu một người là không thể giấu được]

[Tôi như thể nghe thấy tiếng lòng đổ gục]

[Hu hu hu, thật sự rất đáng yêu QwQ]

Một lúc sau, Kiều Nại chớp chớp mắt, thu tay lại: “Lau sạch rồi.”

Cô quay người cầm bộ bài trên bàn, đảo một chút rồi bắt đầu chọn đôi.

Hình Sâm cũng vứt giấy lau đi, sau đó cầm bài lên, thờ ơ chọn ra hai đôi, phát hiện có quân bài chủ trong tay, nhưng không mấy để tâm vì với kinh nghiệm vừa rồi, anh cho rằng sớm dọn sạch tay bài cũng không có gì tốt.

Sắp xếp lại một chút, anh nghiêng người chờ Kiều Nại rút bài. Kiều Nại vừa quay lại đã thấy Hình Sâm đang cầm bài chờ cô.

Đôi mắt sâu thẳm của anh, có chút lười biếng nhưng cũng có phần đắm đuối, như mang theo một ý nghĩa đặc biệt nào đó, thâm nhập vào tận đáy lòng, khiến người bị nhìn chăm chú không còn cách nào tập trung rút bài.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Kiều Nại tránh ánh mắt, dồn hết sự chú ý vào bài, suy nghĩ trong hai giây, rồi cố tỏ ra bình tĩnh rút một lá bài, vừa nhìn thấy đó là lá chủ, cô lập tức tỉnh táo lại.

Kiều Nại: “...!”

Quả nhiên, tình cảm khiến con người ta u mê!

[Hahaha]

[Bị vẻ ngoài mê hoặc mất lý trí]

[Kiều Nại: Bị lừa to rồi]

May mà, trò chơi thứ ba vừa mới bắt đầu, rút sớm quân chủ cũng không hẳn là điều tồi. Dù sao, qua vài vòng nữa, quân chủ nằm trong tay ai vẫn là một ẩn số.

Sau vài vòng, quân chủ quả thực bị rút mất, thậm chí qua tay hai người, cuối cùng rơi vào tay Triệu An Kha, có lẽ là phong thủy thay đổi, lần này là cuộc đối đầu giữa Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha.

Các khách mời khác đã dọn sạch tay bài trước cuộc quyết đấu, khác với sự hào hứng quan sát trước đó, lần này dù Kiều Nại vẫn cùng mọi người nói cười, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra cô không tập trung hoàn toàn vào trò chơi.

Ví dụ như khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn người bên cạnh, ví dụ như cô tự mình chọn trái cây ăn, lúc thì ăn một quả đào, lúc thì ăn một quả nho, hoàn toàn không còn bộ dạng say mê vào trò chơi như trước nữa.

Tất nhiên, hạt đào và vỏ nho đều được đặt lên giấy, thùng rác cách đó khoảng một mét, giữa họ còn cách một Hình Sâm, để tránh ảnh hưởng đến mọi người chơi, Kiều Nại định chờ trò chơi kết thúc mới vứt rác.

Nhưng Hình Sâm, so với lúc nãy, không có động tĩnh gì, trông như rất ngoan ngoãn, cho đến khi ánh mắt anh nhìn vào tờ giấy đựng vỏ trái cây, anh định giúp Kiều Nại tiện tay vứt đi.

Nhưng lần này Kiều Nại rất “cảnh giác” Chính bởi vì Hình Sâm thường giữ im lặng trong phần lớn thời gian, nên khi Kiều Nại chú ý đến anh một chút, mọi hành động mới của anh sẽ trở nên rõ ràng, rất dễ bị phát hiện.

Vì vậy, vừa lúc Hình Sâm nhấc tay lên, đưa tay ra giữa chừng, đã bị Kiều Nại bắt gặp, cô nhanh chóng ấn tay anh xuống.

Ánh mắt cô không nhìn về phía anh, chỉ là người xích lại gần hơn một chút, khẽ nói: “Tôi sẽ tự mình vứt sau.”

Nguyên nhân chính là do cô cảm thấy ngại khi để Hình Sâm liên tục đưa rác cho mình. Lần trước, cô không chú ý đến cuống dâu tây, nên cũng bỏ qua. Giấy lau tay thì còn có thể chấp nhận, nhưng lần này lại khác, vì toàn bộ đều là vỏ trái cây mà cô đã ăn…

Nghe những lời này khiến người ta có cảm giác như cô đang vạch ra ranh giới, nhưng Hình Sâm hiểu rõ tính cách của Kiều Nại, biết cô có lẽ chỉ là ngại ngùng, vì vậy sau khi bị từ chối, anh cũng không giận, thậm chí còn bắt chước cách Kiều Nại, cũng từ từ xích người lại gần, nhẹ giọng đáp: “Sao lại khách sáo vậy?”

Giọng trầm đặc biệt ấy, khiến tai Kiều Nại không khỏi giật giật, cô hoàn toàn không nghĩ rằng Hình Sâm sẽ xích người lại gần để đáp lại, liền vội vàng ngồi thẳng lại, bất động, bắt đầu giả chết.

May mà lúc này cả hai đều không có bài trong tay, nếu không việc thì thầm với nhau bị phát hiện, chắc chắn người ta sẽ tưởng họ gian lận, nhưng thực tế là đã bị phát hiện rồi, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đang chăm chú theo dõi với ánh mắt sáng ngời.

[Lại nói thầm! Không thể nói lớn hơn một chút sao (âm thầm quan sát)]

[+1, có gì mà hội viên VIP quý giá như chúng tôi không thể nghe]

[Hahaha, tai nhỏ của Kiều Nại thật dễ thương, muốn chạm vào!]

Thực tế chứng minh, cơ thể con người thường thành thật hơn miệng rất nhiều, nhìn gương mặt hơi ửng đỏ của Kiều Nại, dù là trái tim băng giá nhất cũng sẽ mềm mại đi. Cuối cùng, Hình Sâm vẫn vứt tờ giấy đựng vỏ trái cây đi, lần này Kiều Nại muốn ngăn lại cũng không kịp.

Ban đầu, chính cô đã ấn tay anh xuống, nhưng anh lại nắm tay cô theo đà, vô cùng tự nhiên, và tay kia thì nhanh chóng vứt tờ giấy đựng vỏ trái cây vào thùng rác.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 144



Hành động của cả hai tuy không quá nổi bật nhưng cũng không hề nhỏ. Khi nhận ra có khách mời khác đang nhìn, Kiều Nại vẫn giữ bình tĩnh, tiếp tục chăm chú theo dõi người khác rút bài, nhưng thực ra trong lòng lại đầy rối loạn.

Không biết vì căng thẳng hay vì ăn nhiều trái cây quá, Kiều Nại đột nhiên cảm thấy muốn ợ... nhưng đây là nơi công cộng, chắc chắn không thể so với lúc thả lỏng trên đảo. Cô chỉ có thể nhịn, đến khi không thể nhịn được nữa, mới che miệng lén lút ợ nhẹ.

Sau khi ợ xong, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhìn xung quanh một vòng, thấy mọi người không phát hiện, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa quay đầu lại, phát hiện người bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm, tâm trạng cô gần như sụp đổ.

Kiều Nại: “...” Đáng ghét!

[Haha, bắt được một bé con đang lén lút ợ hơi!]

[Bảo bối, yên tâm, ít nhất các khách mời khác không phát hiện đâu!]

[Đúng vậy, đừng sợ! Chúng ta đều là người nhà cả!]

Hoàn toàn không nhận ra rằng mình đang bị trêu chọc, Kiều Nại bây giờ bỏ mặc mọi thứ, ngay cả trái cây cũng không muốn ăn nữa.

Có lẽ nhận ra tâm trạng Kiều Nại xuống thấp, Hình Sâm nhìn vào đĩa trái cây, đặc biệt chọn một quả dâu tây đưa cho cô, nhưng Kiều Nại không nhận, Hình Sâm cũng không vội, vẫn giữ nguyên tư thế cầm quả dâu tây.

Thấy anh cứ cầm mãi như vậy, Kiều Nại định làm như không thấy gì, nhưng ánh mắt vẫn không thể kiềm chế được mà liếc sang, rồi phát hiện quả dâu tây này sao mà đỏ thế, nhìn là biết rất ngon...

Cuối cùng, Kiều Nại cũng tranh thủ lúc mọi người không để ý, lấy quả dâu tây và ăn, vị thật sự rất ngọt!

Sau khi ăn xong, Hình Sâm mở tay ra, ra hiệu Kiều Nại đặt cuống dâu tây lên, dù nói rằng không có lần thứ ba, nhưng đây không biết là lần thứ mấy rồi, tâm trạng Kiều Nại cũng bắt đầu chấp nhận, đặt cuống dâu tây lên tay anh. Sau khi cuống dâu tây bị vứt đi, Kiều Nại lại lấy khăn giấy ra lau tay cho anh, sau khi lau xong, Hình Sâm lại vứt giấy vào thùng rác.

Sau loạt động tác nhỏ này, có thể nói rằng họ phối hợp rất ăn ý, thấu hiểu nhau vô cùng. Khán giả theo dõi không rời mắt, thậm chí rất nhanh phát hiện ra giữa hai người này có gì đó mờ ám!

[Ồ, tôi có một câu hỏi muốn hỏi, sao họ luôn dùng một tay thế nhỉ?]

[+1, tay phải của Sâm Sâm và tay trái của Nại Nại đều biến mất rồi OvO]

[Đầu tiên loại bỏ một câu trả lời sai lầm, chắc chắn không phải đang nắm tay đâu!]

[Haha, tôi có thể nhìn ra, chị gái, chị là người rất hiểu chuyện đấy!]

Thế là, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu chơi trò chơi "nhìn thấu mà không nói ra", trong khi trò chơi đang đến hồi gay cấn.

Sau bài học của Sầm Lâm Vũ, người thông minh sẽ không chơi chiêu đó nữa, Triệu An Kha chỉ dùng một chiêu - im lặng là vàng, bởi chiêu tốt nhất là không có chiêu.

Lần này, bất kể Nguyễn Ti Anh chỉ vào lá bài nào, Triệu An Kha đều không đáp lại, anh ấy chỉ chăm chú nhìn cô ta, ánh mắt càng ngày càng sâu lắng, đến nỗi khiến mặt Nguyễn Ti Anh đỏ bừng.

Nói về sức mạnh từ ánh mắt của ảnh đế, mấy ai có thể chịu nổi, Nguyễn Ti Anh cũng không thử vô ích nữa, cô ta rút ngẫu nhiên một lá, hoàn toàn dựa vào may mắn, kết quả là cô ta rút trúng quân bài chủ, quyền lựa chọn vì thế chuyển sang tay Triệu An Kha, chỉ khi ghép đôi thành công mới có thể thắng.

Nguyễn Ti Anh không nghĩ ra cách nào hay, liền đảo hai lá bài, đến mức cuối cùng ngay cả cô ta cũng không biết lá nào là quân bài chủ, tất cả đều dựa vào sự may mắn, và rõ ràng Triệu An Kha khá may mắn, anh ấy thành công ghép đôi và giành chiến thắng trong ván chơi thứ ba của trò chơi rút bài.

Nhận lấy đạo cụ trừng phạt từ tay nhân viên, Triệu An Kha bắt đầu vẽ một con rùa nhỏ bằng đầu ngón tay, trông tinh tế và thanh thoát, màu anh ấy chọn là màu cam, nhưng thay vì dán lên mặt bên, anh ấy lại dán nó lên trán Nguyễn Ti Anh, ngay chính giữa trán. Thấy Nguyễn Ti Anh phồng má không phục, mọi người lại không nhịn được cười.

Thực tế chứng minh, chỉ cần chơi đủ nhiều, ai cũng có thể rút trúng quân bài chủ, tiếp theo các khách mời chơi thêm vài vòng, gần như ai cũng thua ít nhất một lần.

Miếng giấy có hình rùa trên mặt Từ Giai Mạn là do Sầm Lâm Vũ vẽ, anh ấy vẽ cùng một kiểu với miếng giấy trên mặt mình. Khi dán xong, anh ấy như một chân bước vào Quỷ Môn Quan, bị Từ Giai Mạn ấn ngã xuống đất, cảnh tượng thực sự không dám nhìn thẳng.

[Hahaha, con đường của Vũ Vũ đúng là cứ muốn đi hẹp lại]

Các khách mời khác đều cười lăn lộn, Kiều Nại còn cười đau cả bụng.

Sầm Lâm Vũ lại vô cùng vô tội: "Rõ ràng Hình Sâm cũng vẽ như vậy mà! Không nhận ra sao, vẽ thế này cũng tạo thành một đôi đấy!"

Câu nói này quả là tuyệt vời, Kiều Nại lập tức đỏ mặt, chỉ thấy trên mặt cô và Hình Sâm đều dán một con rùa nhỏ màu hồng, dù nhìn từ góc độ nào cũng là một đôi.

[Cảm ơn bạn, nói thay cho cảm xúc của tôi]

[Cuối cùng cũng có khách mời dám nói ra rồi]

[Một đôi! Trời sinh một đôi]
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 145



Trong vòng chơi thứ tư, Kiều Nại đã thua cuộc, và hình phạt là do Hình Sâm vẽ. Anh chọn một cây bút màu hồng, nhận tờ giấy B5 và cái kéo, rồi bắt đầu vẽ.

Các khách mời khác ngồi bên cạnh vẫn giữ thái độ quan sát, trong lòng cũng rất tò mò xem Hình Sâm sẽ vẽ con rùa như thế nào. Kết quả là càng nhìn càng thấy quen thuộc, sau đó so sánh với khuôn mặt của anh, không phải là giống hệt con rùa mà Kiều Nại đã vẽ sao?

Nhưng khi thấy Hình Sâm chăm chú vẽ, các khách mời cũng không dám lên tiếng quấy rầy, dù sao cũng không ai nói là không được vẽ giống nhau, thêm vào đó trước đó Triệu An Kha cũng vẽ cái gì đó tương tự, chỉ khác màu sắc.

Sau khi vẽ xong con rùa nhỏ màu hồng, như chợt nghĩ ra điều gì, Hình Sâm còn thêm hai điểm phấn hồng lên má con rùa, rồi hài lòng gật đầu.

Về điều này, khán giả trong phòng livestream cũng rất hài lòng.

[Con rùa nhỏ này thật đáng yêu]

[Haha, má hồng đúng là điểm nhấn]

[+1, vừa sinh động lại vừa phù hợp với thực tế]

Sau khi cắt con rùa nhỏ ra, Hình Sâm cuối cùng cũng nhận ra xung quanh có vẻ quá im ắng, ngẩng đầu lên thì thấy mọi người đều đang nhìn mình, anh không quan tâm lắm, vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, chỉ cầm tờ giấy rồi quay sang Kiều Nại, tỏ ra có chút thái độ công việc.

Thấy vậy, Kiều Nại ngoan ngoãn nghiêng người về phía trước, do khoảng cách quá gần nên cô không ngẩng đầu lên, lông mi cong vút khẽ rung, trong im lặng bộc lộ sự lo lắng trong lòng cô.

Giây tiếp theo, Kiều Nại chỉ cảm thấy trên mặt mình lạnh buốt, con rùa nhỏ màu hồng đã được dán lên.

Nhìn tờ giấy trên mặt mình, so với vị trí dán con rùa giống hệt, Hình Sâm rất hài lòng, nghiêm túc nói: “Điều này rất công bằng.”

Hai người vẽ cùng một hình phạt, lại dán vào cùng một vị trí, khiến cho mối quan hệ hình phạt trở nên rất cân đối, mọi người thoạt nghe thấy có lý, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng không suy nghĩ kỹ, liền tiếp tục chơi vòng tiếp theo.

[Có vẻ có vấn đề? Không chắc, để tôi xem lại]

[Dù nhìn từ góc độ nào, những con rùa nhỏ đều rất hợp]

[Các bạn ơi, điều này đã quá rõ ràng rồi!]

Khi các khách mời khác bắt đầu vòng chơi thứ năm, chỉ có Sầm Lâm Vũ là nhìn trái nhìn phải tờ giấy dán trên mặt Kiều Nại và Hình Sâm, càng nhìn càng hiểu, chẳng phải đây là nhãn dán cặp đôi sao? Có khác gì đeo đồng hồ đôi hay mặc đồ đôi đâu?

Vì vậy, khi vẽ hình phạt cho Từ Giai Mạn, Sầm Lâm Vũ cũng bắt chước Hình Sâm, vẽ một cái giống hệt trên mặt mình, tất nhiên, có phần nào đó hơi ác ý, nhưng anh ấy vẫn muốn vẽ.

Sau khi bị đấm, Sầm Lâm Vũ kiên quyết không nhận trách nhiệm, kéo Hình Sâm ra làm chỗ bia đỡ đạn: “Nếu họ là một đôi, tại sao chúng ta không thể là một đôi! Đều là một đôi, thì có gì sai đâu!”

Từ Giai Mạn: “……?”

[Haha, nói ngẫu hứng, nghe có vẻ hợp lý]

[Từ Giai Mạn: Anh nói đúng, nhưng tôi vẫn muốn đấm anh :)]

[Con rùa lớn màu xanh lá cây và con rùa nhỏ màu hồng làm sao giống nhau được]

[Cười chết mất, tính toán như vậy, tôi ở nhà cũng nghe thấy rồi!]

Cuối cùng, Từ Giai Mạn chỉ còn biết chấp nhận con rùa lớn màu xanh huỳnh quang này, không còn cách nào khác, ai bảo cô ấy lại gặp phải một gã ngốc lanh lợi như vậy?

Có hai cặp rùa làm tiền đề, đến lượt Triệu An Kha chịu phạt, Nguyễn Ti Anh cũng không do dự vẽ một con giống y hệt, khi dán lên người Triệu An Kha, luôn có cảm giác như đóng dấu, rất khó nhịn cười.

Đến khi trò chơi kết thúc hoàn toàn, mỗi người đều trở về phòng với con rùa trên mặt, trò chơi “rút bài” cũng thực sự đạt được mục đích chia đều niềm vui.

Sau những tiếng cười vui vẻ là một khoảng lặng, thời gian cũng dần trôi đến chín giờ tối.

Dù là tờ giấy phạt, nhưng chơi đến cuối cùng, ý nghĩa đã thay đổi, các khách mời đều đồng lòng giữ lại những tờ giấy đó.

Từ Giai Mạn nhìn tấm nhãn dán rùa lớn màu xanh huỳnh quang trong lòng bàn tay, vừa tức vừa buồn cười, rồi đặt nó lên tủ đầu giường, nhìn một lúc, không nhịn được chỉ trỏ vào nó một chút rồi mới đứng lên đi rửa mặt.
Sầm Lâm Vũ trước khi đi tắm cũng lấy con rùa lớn xuống, dán lên đèn bàn cạnh giường, còn cười tủm tỉm dùng tay búng một cái, có thể thấy anh ấy rất vui.

Nguyễn Ti Anh thì cầm tờ giấy trong tay mà nghịch, như đang nghĩ xem đặt ở đâu cho hợp, sau đó liền kẹp vào trong ốp điện thoại, còn Triệu An Kha thì dán tờ giấy ở chỗ dễ thấy, dễ với tới.
[Mỗi chú rùa nhỏ tối nay đều có một ngôi nhà để về]

[Thấy mọi người quan tâm như vậy, tôi cũng yên tâm rồi]

Kiều Nại sau khi về phòng liền nằm vật ra **, cả người chìm vào trong chăn mềm mại, lăn lộn một vòng cho đến khi nhìn thấy tấm nhãn dán rơi xuống mới dừng lại.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 146



Cô cầm nhãn dán lên đầu ngón tay, chỉ nhìn một chút rồi không dám nhìn thêm, dán nó lên cuốn sổ nhỏ mà cô thường dùng, sau đó bắt đầu xem lại những ghi chép hàng ngày, nhanh chóng chìm đắm vào đó.

Đến khi kim đồng hồ chỉ đến mười giờ, cô mới cảm thấy buồn ngủ, liền gập cuốn sổ lại, và lại nhìn thấy chú rùa nhỏ màu hồng dán trên bìa, cô vô thức mỉm cười.

Cười xong, Kiều Nại mới nhận ra hành động của mình có vẻ hơi ngớ ngẩn, liền nhanh chóng nghiêm mặt lại, làm như không có chuyện gì xảy ra, rồi đi tắm.

[Hahaha, khuôn mặt nhỏ bỗng nhiên nghiêm túc.jpg]

[Mỗi ngày đều thấy Kiều Nại càng ngày càng chìm sâu]

[Nếu cuối cùng không ở bên nhau, sẽ rất khó kết thúc chuyện này]

Ở bên kia, Hình Sâm về phòng thì mở máy tính, rõ ràng là buổi tối vẫn còn công việc cần xử lý. Đến khi cuộc họp bắt đầu, mở camera lên, Hình Sâm mới nhìn thấy tấm nhãn dán trên mặt mình qua màn hình, nhớ ra mình vẫn chưa gỡ nó xuống. Anh không khỏi nhìn nó kỹ hai giây rồi mới gỡ xuống, dán nó lên phía trên máy tính xách tay, bên cạnh camera.

Khi các nhân viên khác mở camera lên, thấy một cảnh như vậy, nhưng chẳng ai nhìn rõ trên mặt tổng tài nhà mình dán cái gì, mọi người cũng không dám nói gì, càng không dám hỏi, cuộc họp vẫn diễn ra như bình thường.

Cả buổi họp diễn ra không có gì khác biệt so với thường ngày, chỉ là cảm giác tổng tài Hình vốn dĩ không có biểu cảm gì, hôm nay cảm xúc dường như có chút biến động, lúc thì nghiêm nghị, lạnh lùng, lúc lại dường như có chút ấm áp, khiến người phát biểu khá căng thẳng, lo sợ mình nói sai điều gì.

Đến khi cuộc họp kết thúc lúc mười giờ, trước khi tắt video, các nhân viên thấy Hình Sâm đưa tay lên, tưởng rằng anh định vẫy tay chào tạm biệt, đây đúng là chuyện mới lạ, lần đầu tiên luôn, nên cũng phối hợp giơ tay lên. Kết quả là một nhóm người cười tươi vẫy tay, nhìn Hình Sâm đưa tay ra, gỡ xuống một thứ gì đó từ cạnh camera, dù không nhìn rõ đó là gì, nhưng có thể thấy là một tờ giấy màu hồng.

Hình Sâm cũng mới nhận ra phản ứng của những người khác trong video, chỉ gật đầu nhẹ nhàng rồi ngắt kết nối video.

Nhân viên: “……?”
Vậy nên, sự thay đổi cảm xúc của chủ tịch Hình vừa rồi, chẳng lẽ đều là vì tờ giấy này sao?

Ngay giây tiếp theo, bất kể có xem buổi livestream vừa rồi hay không, các nhân viên đều đồng loạt đoán rằng nguồn gốc của tờ giấy này, phần lớn là có liên quan đến phu nhân.

[Cảm giác Hình Sâm rất quan tâm đến tấm nhãn dán rùa]

[Tôi chỉ thích kiểu não yêu đương này thôi]

[Haha, có chút cảm giác vật đính ước rồi]

Sau một giấc ngủ ngon, các khách mời đều có tinh thần rạng rỡ nhờ ba ngày nghỉ ngơi. Họ chuẩn bị bước vào ngày ra ngoài hoạt động.

Cả nhóm sau khi dùng xong bữa sáng, ngồi lên xe buýt mini do tổ chương trình sắp xếp. Vẫn là cách sắp xếp hai người một chỗ, và sau khi yên vị, họ nhận được một tấm bản đồ khu vui chơi, thông báo về địa điểm sẽ đến.

Nơi họ sắp tới là một sở thú rất nổi tiếng tại địa phương. Các khách mời sẽ có cơ hội tương tác với các loài động vật, bao gồm cho ăn và chụp ảnh.

Sở thú được chia thành nhiều khu vực, có khu vực thú dữ, khu vực chim chóc, và cả khu vực nuôi thả tự do. Từ bản đồ có thể thấy diện tích sở thú rất rộng lớn.

Các khách mời cũng phải đối mặt với một vấn đề, đó là lựa chọn phương tiện di chuyển trong khu vui chơi. Nhân viên chương trình lấy ra ba phong bì đã chuẩn bị sẵn, bên trong mỗi phong bì chứa một loại phương tiện di chuyển khác nhau. Quyết định ai sẽ chọn phong bì trước sẽ được thực hiện thông qua trò chơi oẳn tù tì.

Nhìn thấy trò chơi quen thuộc này, ký ức của Kiều Nại ùa về. Những ký ức không mấy vui vẻ, khi mà mỗi lần oẳn tù tì dù thắng hay thua, cô đều rút trúng những lựa chọn hoàn toàn không thể đoán trước. Điều này khiến cô có chút sợ không dám rút lần này.
Vì vậy, lần này Kiều Nại quyết định nhường cơ hội cho Hình Sâm, cô nói đùa rằng đổi người rút cho đổi vận may.

Từ Giai Mạn và Nguyễn Ti Anh nhìn thấy vậy, cũng nhanh chóng đẩy đối tác của mình ra, để họ tham gia vào trò oẳn tù tì. Cảnh tượng nhanh chóng trở thành ba người đàn ông cùng chơi trò này.

Ba người nhìn nhau một chút, rồi bắt đầu chơi oẳn tù tì. Sau vài vòng, kết quả nhanh chóng được xác định, từ nụ cười đắc ý của Sầm Lâm Vũ có thể thấy anh ấy là người chiến thắng lớn nhất, lấy ngay phong bì đầu tiên. Tiếp theo, Hình Sâm tiến hành rút một trong hai phong bì còn lại, và cuối cùng Triệu An Kha nhận phong bì cuối cùng.
Sầm Lâm Vũ cầm phong bì lên tay, tự hào giao cho Từ Giai Mạn để cô ấy mở ra xem.
Từ Giai Mạn đầy tò mò mở phong bì, và bên trong là một chiếc xe đạp có ghế sau. Nghe có vẻ lãng mạn khi đạp xe trong sở thú, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc phải đạp cả ngày trong sở thú rộng lớn, mọi người đều cảm thấy mệt mỏi rồi.

Tuy nhiên, phong bì là do mình rút, không nhận cũng phải nhận, không còn cách nào khác ngoài chấp nhận thực tế. Sầm Lâm Vũ cố tỏ ra mạnh mẽ và nói: "Chỉ là xe đạp thôi mà? Không thành vấn đề, Mạn Mạn, hãy tin tôi!"
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 147



Từ Mạn Mạn cười và vỗ vai anh ấy: "Vậy chút nữa nhờ anh đấy."

[Khi nụ cười dần trở nên gượng gạo]

[Không biết liệu cơ thể nhỏ bé này có chịu nổi không]

[Có lẽ Lâm Vũ đến chương trình này để rèn luyện]

Thực tế chứng minh rằng, nỗi buồn của con người không đồng điệu. Là người cuối cùng nhận phần còn lại, Triệu An Kha và Nguyễn Ti Anh ban đầu không kỳ vọng gì nhiều, chỉ cần không phải đi bộ là đã thấy thỏa mãn rồi. Nhưng khi mở phong bì ra, họ bất ngờ khi thấy một tia sáng vàng lóe lên, đó là một chiếc xe tham quan!

Nguyễn Ti Anh mở to mắt: "Wow!"

Triệu An Kha mỉm cười nói: "Hôm nay có vẻ khá may mắn."

[Tôi nguyện gọi đây là một màn chiến thắng dễ dàng!]

[Dù có thua oẳn tù tì, vận may vẫn không sợ gì cả]

[Đôi mắt Lâm Vũ có lẽ đã đỏ lên vì ghen tị]

Trong khi đó, nhóm của Kiều Nại và Hình Sâm cũng đã tiết lộ kết quả, dưới sự quan sát chặt chẽ của các khách mời khác, họ nhận được một chiếc xe điện.

Lúc này, Sầm Lâm Vũ hoàn toàn mất tinh thần, dường như không thể tin rằng mình lại xui xẻo đến mức chọn đúng thứ nặng nhọc nhất.

Sầm Lâm Vũ không thể không thốt lên: "Sao vận may của mình lại tệ đến thế?"

Triệu An Kha suy nghĩ một chút rồi an ủi: "Cũng không cần phải quá bi quan."

Sầm Lâm Vũ suýt nữa đảo mắt: "Anh đứng đó nói thì dễ lắm."

Triệu An Kha với vẻ mặt “anh không hiểu đâu” nói: "Ít nhất thì xe đạp cũng đơn giản."

Sầm Lâm Vũ vẫn nghĩ rằng có thứ khác đơn giản hơn, nhưng Từ Giai Mạn ngay lập tức nghĩ ra một điều: “Liệu Hình Sâm có từng tiếp xúc với loại phương tiện như xe điện này chưa? Chắc anh ta còn chưa biết lái nữa…”

Cô ấy chia sẻ suy nghĩ của mình với Sầm Lâm Vũ, anh ấy ngay lập tức trở nên vui vẻ hơn. Có lẽ đây là bản tính của con người, khi biết có người còn tệ hơn mình thì mình sẽ không cảm thấy tệ nữa.

Tin tức này nhanh chóng lan truyền, ngay cả Nguyễn Ti Anh là người biết sau cùng cũng không thể kiềm chế tò mò, nhìn Hình Sâm vài lần. Tâm trạng của các khách mời khác cũng thay đổi, chỉ thiếu việc ghi chữ “ăn dưa hóng chuyện” lên mặt.

[Hình Sâm trông như chưa bao giờ lái xe điện]

[Không chỉ riêng là chủ tịch, tôi cũng chưa bao giờ lái mà]

[Điều này không khó đâu, xe điện rất vui]

[Hahaha, tôi đã bắt đầu mong đợi rồi]

Những vấn đề mà các khách mời khác có thể nhận ra thì Hình Sâm lại càng hiểu rõ hơn. Kiều Nại cũng nghĩ đến điều này, nhìn Hình Sâm im lặng không nói, bỗng dưng có chút đồng cảm với anh, cảm giác này giống hệt như khi cô rút thăm kết quả lúc chơi oẳn tù tì vậy QvQ.

May mắn thay, tổ chương trình cũng không định dùng một vòng để quyết định "sinh tử", mà đã đưa ra một gợi ý ấm áp rằng trong sở thú sẽ có đạo cụ bí ẩn có logo của tổ chương trình, nếu tìm thấy thì có thể đổi phương tiện di chuyển với nhau.

Thông tin này lập tức khơi dậy sự tích cực của mọi người, dù muốn đổi hay không, thì tiếp theo tất cả đều phải để ý đến các đạo cụ.

Nửa giờ sau, trong sự háo hức sắp được thăm quan, mọi người đã đến sở thú.

Xem xét độ nóng của chương trình, để không ảnh hưởng đến việc quay và tránh gây rắc rối không cần thiết cho sở thú, hôm nay tổ chương trình đã bao trọn tiền vé cho tất cả du khách, chủ yếu là mời các nhân viên làm việc tại đó hoặc những người không biết đến chương trình, cũng như một số người ký kết không gây ảnh hưởng đến người khác (bao gồm một số fan hâm mộ).

Vì vậy, số lượng du khách và không khí hôm nay, thoạt nhìn cũng không khác gì những ngày bình thường, số lượng người cũng được kiểm soát ở mức không quá nhiều cũng không quá ít, có thể thấy tổ chương trình đã rất chu đáo trong việc sắp xếp.

Khi xe trung chuyển dừng lại, ba nhóm khách mời lần lượt xuống xe, háo hức bước vào sở thú, vừa vào cổng đã thấy ba phương tiện di chuyển được sắp xếp sẵn, sự khác biệt giữa các phương tiện càng lúc càng rõ ràng.

Nhóm của Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha không chỉ có xe tham quan mà còn có tài xế, ghế ngồi rộng rãi, thoải mái và ổn định, rõ ràng đây là phương tiện tốt nhất để thăm quan sở thú.

Hai người vốn dĩ muốn xem người khác bắt đầu thế nào, nhưng nghĩ đến việc tìm đạo cụ nên đã đi trước một bước. Chỉ thấy Nguyễn Ti Anh vẫy tay chào các khách mời khác, khẽ vung tay, xe tham quan lập tức đưa cả hai người đi mất hút.

Ở phía bên kia, Sầm Lâm Vũ thành thạo ngồi trên xe đạp, một chân chống đất, vỗ nhẹ vào yên sau, Từ Giai Mạn cũng hợp tác ngồi lên, ôm lấy eo anh ấy. Sầm Lâm Vũ không còn dáng vẻ ủ rũ như trước, mà đắc ý chào hỏi: “Kiều Nại, chúng tôi đi trước nhé!”

Đến khi bóng dáng của Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn dần khuất, trước cổng sở thú chỉ còn lại Hình Sâm và Kiều Nại.

Trước mặt họ là một chiếc xe điện màu xanh nhạt, trên đó có in hình hoạt hình rất dễ thương, cả chiếc xe từ đầu đến cuối đều toát lên khí chất mềm mại, đáng yêu.
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 148



Kiều Nại sờ sờ đầu xe tròn trịa, rồi leo lên ngồi trước, vui vẻ nhìn Hình Sâm: “Mau lên đây!”

Đây là điều họ đã bàn bạc trên xe trung chuyển, Kiều Nại trước đây từng đi xe điện một hai lần, còn Hình Sâm thì chưa từng lái, nên lần này để cô lái.

Hình Sâm định nói mình có thể thử một chút, nhưng nhìn đôi mắt sáng rực rỡ đầy háo hức của Kiều Nại, biết ngay cô rất muốn lái, anh cũng không tranh giành nữa.

Chỉ là không ngờ chiếc xe điện này lại nhỏ như vậy, nhưng anh vẫn cẩn thận ngồi lên, khi Hình Sâm vừa ngồi xuống, khán giả chỉ thấy đôi chân dài của anh không có chỗ để.

Cảm nhận được sức nặng phía sau, Kiều Nại quay đầu nhìn một cái, chỉ vào chỗ để chân: “Anh đạp ở đây này.”

Hình Sâm nghe lời đạp lên, điều chỉnh lại vị trí ngồi một chút rồi không di chuyển nữa.

Kiều Nại vui vẻ bấm còi: “Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi thôi.”

Hình Sâm ngồi thẳng, giữ khoảng cách với Kiều Nại, hai tay thả lỏng đặt trên đùi, nghe vậy anh đáp “được”, chiếc xe chính thức khởi động.

Tuy nhiên rõ ràng, việc Kiều Nại từng nói đã từng lái một hai lần là thật, khiến mọi người đều thấy cô có thể lái, nhưng không thành thạo lắm, khiến việc khởi động quá mạnh, không kiểm soát được tốc độ, xe bỗng chốc lao đi, theo đà, Hình Sâm cũng nghiêng người về phía trước, ôm chặt lấy Kiều Nại.

Cánh tay anh vòng quanh eo cô, khoảng cách giữa hai người biến mất trong tích tắc.

Hình Sâm ngừng lại một chút, sau khi tỉnh táo lại, anh nói: “Xin lỗi.”

Còn Kiều Nại thì đang đắm chìm trong niềm vui lái xe điện: “Thật là k.ích thích!”

Nghe Hình Sâm nói vậy, cô cũng không để ý lắm: “Không sao, như thế này an toàn hơn.”

Nghe lời này, vốn không có ý định buông tay, Hình Sâm lại càng yên tâm điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn, hai người thân mật áp sát, anh đặt cằm lên vai Kiều Nại, vô cùng thân thiết ôm chặt cô vào lòng.

[A a a, cái ôm này, cũng quá ngọt ngào rồi]

[Nại Nại đúng là một bé con nhỏ nhắn và ngoan ngoãn]

[Sự chênh lệch vóc dáng này, thật sự rất tuyệt, ngọt đến mức bay lên]

Thực tế đã chứng minh, xe điện thực sự nhanh và tiết kiệm sức lực hơn xe đạp, đến mức khi Sầm Lâm Vũ nhìn thấy Kiều Nại chở Hình Sâm vượt qua mình một cách thảnh thơi, anh ấy đã đơ người ra, chiếc xe đạp cũng trượt một cái.

Hình Sâm cũng phát hiện ra Sầm Lâm Vũ bị bỏ lại phía sau, anh quay đầu lại liếc nhìn anh ấy một cái rồi thu lại ánh mắt, quay trở lại vị trí cũ, dù nhìn từ góc độ nào cũng thấy vô cùng kiêu ngạo.

Sầm Lâm Vũ: “???”

Từ Giai Mạn: “……!”

Lúc đầu, các khách mời đều vô thức cho rằng Hình Sâm không biết đi xe điện, chắc chắn sẽ bị tụt lại phía sau.

Vì vậy, khi bị vượt qua, Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn vô cùng kinh ngạc, rõ ràng là không ngờ tới chiêu này! Hình Sâm không biết đi xe thì không nói, nhưng Kiều Nại lại biết đi mà!

Đặc biệt là khi bị Hình Sâm nhìn một cái, Sầm Lâm Vũ không thể giữ được bình tĩnh nữa, lập tức điên cuồng đạp xe, khiến bánh xe như sắp biến thành bánh xe lửa. May mắn là tất cả những nỗ lực đều có kết quả, ít nhất là không bị bỏ xa, vẫn còn nhìn thấy cái đuôi nhỏ của xe điện mà Kiều Nại đang chạy.

Cùng lúc đó, Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha, đi trên xe tham quan, đã đến khu vực thú dữ trước tiên. Khi xuống xe và bước vào công viên, họ nhìn thấy ngay một con sư tử lớn đang nằm nghỉ, xung quanh có không ít du khách và một nhóm trẻ em do giáo viên dẫn đi.

Hai người họ dạo quanh khu vực này một chút, cố tìm kiếm đạo cụ, nhưng vì môi trường xung quanh sạch sẽ, khu vực phân chia rõ ràng, nên không phát hiện ra dấu hiệu nào của tổ chương trình.

Vài phút sau, hai người họ vẫn chưa tìm được gì và chờ đợi các cặp khách mời còn lại. Khi thấy Kiều Nại đi xe điện nhỏ chạy đến, mọi người có chút ngạc nhiên, còn Sầm Lâm Vũ và Từ Giai Mạn, người đang cố gắng điên cuồng, cũng đến sau đó.

Sầm Lâm Vũ khi xuống xe thở hổn hển, rõ ràng là mệt lắm rồi. Ban đầu anh ấy có thể đạp chậm, nhưng vì có Kiều Nại để so sánh, nên anh ấy đành phải cố gắng hết sức. Khi đến nơi, thấy mọi người đều nhìn mình, anh ấy lập tức đứng thẳng, cố giữ bình tĩnh, làm ra vẻ mình rất ổn.

[Cười chết mất, Lâm Vũ bị k.ích thích tinh thần chiến đấu rồi (cười ra nước mắt)]

[Sầm Lâm Vũ: Tôi ổn, tôi còn có thể đạp nữa (khạc máu.jpg)]

Bên kia, Hình Sâm cũng thu tay lại, anh bước xuống xe điện trước, còn Kiều Nại cũng dừng xe điện bên cạnh, cả người rất vui vẻ, rồi cùng mọi người đến khu vực thú dữ, xem những con vật bên trong - con sư tử lớn.

Cảm giác đầu tiên là - nó khá béo.

Sầm Lâm Vũ: "Thức ăn ở đây chắc hẳn rất tốt, nhìn con sư tử này mà xem, béo đến thế!"
 
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Chương 149



Mặc dù thực tế là vậy, nhưng khi nghe đến từ "béo", các khách mời không nhịn được mà bật cười.

Tiếp theo, họ bị thu hút bởi tiếng nói líu ríu của các em nhỏ bên cạnh.

Các em nhỏ: "Nhìn kìa, là mèo! Mèo lớn! Mèo ơi, lại đây nào!"

Cô giáo dẫn đầu cũng bắt đầu giới thiệu: "Các em, hãy cùng cô đọc nào, đây là sư tử lớn!"

Các em nhỏ ngay lập tức nghe lời, nhìn cô giáo và đồng thanh hô: "Đại Tây Kỳ!"

Nguyễn Ti Anh: "Phì!"

Cô giáo cười và sửa lại: "Là sư tử lớn!"

Các em nhỏ: "Đại Tây Kỳ! Đại Tây Kỳ!"

Triệu An Kha: "Khụ…"

Từ Giai Mạn: "Haha!"

Kiều Nại cũng cười: "Dễ thương quá!"

Hình Sâm: "Đúng vậy."

Sầm Lâm Vũ: "Những đứa trẻ này thật thú vị."

[Mấy đứa nhỏ dễ thương quá, Đại Tây Kỳ, nghe mà muốn cắn một cái]

Sau khi xem sư tử lớn, họ tiếp tục đi xem hổ lớn, và một lần nữa gặp lại nhóm trẻ em này.

Các em nhỏ hưng phấn: "Tớ biết con này! Đây là Đại Não Phủ!"

So với con sư tử lớn ăn no uống say lười biếng không muốn di chuyển, con hổ lớn rõ ràng rất năng động. Nó bước nhẹ nhàng như mèo, lặng lẽ tiến về phía họ, rồi nhảy lên trước cửa kính, đứng dậy, cao gần một mét tám, dùng móng vuốt cào kính điên cuồng, khiến các em nhỏ hoảng sợ, quay đầu chạy vào vòng tay cô giáo.

Cô giáo vừa ôm các em nhỏ, vừa an ủi. Các em nhỏ không khóc, khi phát hiện con hổ không thể bắt được họ, liền cười khúc khích trở lại.

Cảnh này không làm người lớn sợ hãi, nhìn kỹ sẽ thấy, ánh mắt con hổ không hung dữ, thậm chí còn hơi ngây ngô, chỉ là một chú mèo lớn ngốc nghếch mà thôi.

Các khách mời cũng không nhịn được mà tiến lên phía trước. Kiều Nại còn đưa tay ra so kích cỡ với móng vuốt của con hổ, bị mê hoặc bởi đệm thịt mềm mại của chú mèo lớn.

Thấy vậy, các khách mời khác cũng lần lượt đưa tay ra. Hình Sâm cũng đặt tay lên kính để so, vì móng vuốt của con hổ nằm trong phạm vi cố định, nên khi so sánh kích cỡ, tay của họ sẽ chạm vào nhau. Tay của Hình Sâm dài hơn tay của Kiều Nại một đoạn, hai bàn tay đặt cạnh nhau trông như một tác phẩm nghệ thuật hiếm có trên đời, dưới ánh nắng sáng như ngọc, khiến người ta không khỏi ngỡ ngàng.

[Những ai yêu thích đôi tay sẽ thích lắm đây, đẹp quá OvO]

[Tay của Kiều Nại và Hình Sâm nhìn như một cặp đôi thực sự]

Đúng lúc này, từ phía sau vang lên một tiếng "quay lại", chỉ nghe "tách" một cái, mọi người đồng loạt quay mặt về phía máy quay, và bị chụp lại một tấm ảnh nhóm.

Trong bức ảnh, từ trái qua phải, Sầm Lâm Vũ đặt một tay lên kính, trước mặt anh ấy là Từ Giai Mạn. Bên cạnh Từ Giai Mạn là Nguyễn Ti Anh và Triệu An Kha đang đứng sau lưng anh ấy. Bên cạnh tay của Nguyễn Ti Anh là tay của Kiều Nại, và tay của Kiều Nại lại đang chạm vào tay của Hình Sâm. Mọi người tụ lại với nhau, trong ánh mắt ai nấy đều chứa đựng nụ cười.

[Tôi thật sự yêu không khí hòa hợp này]

[Những bức ảnh chụp bất ngờ thế này thường chân thật và cảm động nhất]

[Tôi tuyên bố, ba cặp đôi này đã bị trói chặt rồi]

Sau khi xem xong con hổ lớn, tiếp theo là con gấu đen to. Thấy có du khách đến, con gấu đen gãi mông rồi lảo đảo đứng dậy từ dưới đất, tư thế đứng rất thẳng, và bắt đầu tiến về phía các khách mời. Dáng điệu của nó quá đặc biệt, khiến người ta cảm thấy nó không giống một con gấu.

Sầm Lâm Vũ băn khoăn: "Không lẽ là người giả làm gấu à?"

Triệu An Kha: "Đứng lên thì cũng cao gần bằng người."

Từ Giai Mạn: "Cả cách đi cũng giống người..."

Đúng lúc mọi người còn đang nghi hoặc, con gấu đen đã tiến đến trước mặt, hai tay nó chắp lại, rất thành thạo bắt đầu xin ăn.

Nguyễn Ti Anh không kiềm được mà thốt lên: "Wow, mau cho nó ít đồ ăn đi!"

Nhân viên kịp thời lấy ra vài quả, vừa đưa cho các khách mời vừa cười nói: "Nó ăn rất khỏe."

Các khách mời: "Chúng tôi cũng thấy rõ rồi..."

Khác với trước đó là kính cường lực được đóng kín, lần này kính đã có một khe lớn để tăng không gian cho việc cho ăn.

Các khách mời nhận lấy quả vải, Nguyễn Ti Anh trực tiếp ném cho con gấu, và ném trúng ngay đầu nó…

Sầm Lâm Vũ đứng bên cạnh cười phá lên, còn Nguyễn Ti Anh thì đỏ mặt xấu hổ, miệng không ngừng xin lỗi, nhưng con gấu chẳng để tâm, nó đã thành thạo nhặt quả lên và ăn, ăn xong lại tiếp tục xin ăn.

Các khách mời mỗi người có một quả, ném chuẩn một chút thì sẽ được gấu bắt bằng hai tay, nếu không chuẩn, dù rơi xuống đất, gấu cũng sẽ nhặt lên ăn, không để lãng phí chút nào.

Kiều Nại vừa ném một quả, không may đó là quả rơi xuống đất, không cảm nhận được niềm vui của việc cho ăn chuẩn xác, chỉ cảm thấy như thiếu đi điều gì đó, nhưng vì mỗi khách mời chỉ có một số lượng quả nhất định, ném xong là hết, nên đành chán nản dựa vào kính, nhìn con gấu nhận quả từ người khác.

Ngay lúc Kiều Nại đang chớp mắt, nhìn chăm chăm người khác ném quả, một thứ gì đó được nhét vào tay cô. Cô cúi xuống nhìn, hóa ra là một quả!
 
Back
Top Bottom