Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 890: Chương 890



Chu Cận Xuyên thấy anh ấy nói quá, không nhịn được cười.

Sau khi chào hỏi nhau xong, cả nhóm mang hành lý lên xe.

Khi đến ngoài doanh trại, đã gần trưa, Lục Trường Chinh lái xe thẳng tới quán ăn Tứ Xuyên.

“Lão Trịnh dặn tôi phải đưa mọi người đến thẳng đây.

Anh ấy đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.”

Nghe nói sắp về lại quán ăn Tứ Xuyên, Tô Ý không kìm được, vươn đầu ra ngoài cửa sổ.

Đây là nơi bắt đầu của cô, cũng là quán ăn đầu tiên của cô.

Dù đã nhiều năm trôi qua, tình cảm ban đầu vẫn còn vẹn nguyên như ngày nào.

Khi xuống xe, nhìn thấy biến hiệu quán ăn quen thuộc và những gương mặt thân quen, Tô Ý không kìm được, nước mắt rưng rưng.

Lão Trịnh và mọi người đã chờ sẵn từ lâu.

Sau một hồi hỏi thăm, lão Trịnh nhìn Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn, không khỏi cảm thán: “Mấy đứa đã lớn thế này rồi sao? Hồi tôi mới trở về, hai đứa còn bé xíu, gầy nhom nhom, mỗi ngày đi học xong là chạy đến tìm thím của hai đứa.”

“Không ngờ chỉ mấy năm, Tiểu Vũ đã thành cậu thanh niên trưởng thành, còn Noãn Noãn cũng đã thành thiếu nữ rồi.”

Dù đã rời xa nơi này một khoảng thời gian dài, hai đứa trẻ vẫn nhớ rõ nơi đây, nhận ra từng người một, lễ phép chào hỏi mọi người.

“Thôi nào, cơm canh đã dọn sẵn rồi, mọi người mau vào ăn thôi!”

“Ủa, lão Lục đâu rồi? Vừa nãy còn thấy ở đây mà?”

Mọi người đang ngơ ngác không thấy lão Lục đâu, thì bất ngờ thấy anh ấy dẫn một người phụ nữ đi về phía quán ăn.

Trước đây, Tô Ý đã nghe Chu Cận Xuyên kể về chuyện Lục Trường Chinh kết hôn, nhưng vì anh ấy chưa đưa vợ về Bắc Kinh nên cô chưa có dịp gặp mặt.

Lần này thấy phong thái Lục Trường Chinh khác hẳn thường ngày, có chút e dè khi dẫn một người phụ nữ đến, Tô Ý và Chu Cận Xuyên liền hiểu ra ngay, anh ấy đưa vợ đến để giới thiệu với hai người.

Hai người vội cười đón: “Đoàn trưởng Lục, đây là chị dâu phải không?”

“Cô là…."

Vừa dứt lời, Tô Ý chợt cảm thấy người phụ nữ trước mặt có chút quen thuộc.

Nhìn kỹ lại, cô bất chợt nhớ ra.

Chưa kịp nói hết câu, người phụ nữ đối diện đã cười:

“Tôi là Tiểu Tạ, trước đây từng làm việc ở đoàn văn công.

Có năm cô biểu diễn đơn ca trên sân khấu, tôi là người đã lấy đàn ghi-ta cho cô đó.”

Tô Ý mỉm cười gật đầu: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi.

Thảo nào nhìn từ xa lại thấy quen mắt thế.”

Tiểu Tạ thấy Tô Ý nhớ ra mình, lập tức cảm thấy khoảng cách hai người càng gần hơn, liền vui vẻ nắm tay Tô Ý kéo vào nhà.

“Năm đó, cô lên sân khấu biểu diễn, nhưng nhạc cụ đã bị phá hỏng từ trước.

May mắn là cô kịp đổi sang chơi ghi-ta.

Năm đó cô trên sân khấu biểu diễn quá xuất sắc, khiến cho mấy năm liền đoàn trưởng của chúng tôi vẫn luôn lấy việc đó ra để đốc thúc chúng tôi.”

DTV

Nhớ lại chuyện cũ, Tô Ý không khỏi bồi hồi.

Lúc đó cô mới đến, còn bạo dạn, nếu là bây giờ, chắc cô không dám lên sân khấu biểu diễn nữa.

Mấy người vừa ăn vừa trò chuyện, thời gian thoáng cái trôi qua.

Khi nhà hàng đã vắng khách, Chu Cận Xuyên và Tô Ý mới đứng dậy, chuẩn bị đi tìm nhà nghỉ để ổn định chỗ ở.

Nghe vậy, Lục Trường Chinh liền sốt sắng: “Về đến đơn vị là về nhà rồi, nơi này cũng là nhà của mọi người, sao có thể để mọi người đi nhà nghỉ cho được?”

Tiểu Tạ cũng cười nói: “Đúng thế, lão Lục nghe tin mọi người sắp về, đã sớm nhờ người dọn dẹp sân nhỏ cho mọi người rồi.

Ngôi nhà đó vẫn còn trống, mọi người cứ vào ở, đỡ lo chuyện lạ nước lạ cái.”

Tô Ý nghe nói nhà cũ vẫn còn, không kìm được vui mừng, nhìn Chu Cận Xuyên: “Thể có ổn không?”

Chu Cận Xuyên mỉm cười: “Theo phép tắc thì không được, nhưng giờ lão Lục là đoàn trưởng, đến địa bàn của anh ấy thì phải theo quy định của anh ấy thôi.”

Lục Trường Chinh bật cười: “Thôi nào, nói thẳng ra là có ở hay không đây?”

Chu Cận Xuyên lập tức gật đầu: “Ở chứ! Tất nhiên là phải ở rồi!”

Mọi người cùng đi tới căn nhà nhỏ mà trước đây hai người đã từng ở.

Vừa mở cửa, mọi thứ trong sân đều mang lại cảm giác quen thuộc cho hai người.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 891: Chương 891



Tiểu Vũ và Noãn Noãn cũng không kìm được sự phấn khích, chạy quanh khắp sân, rồi lại chạy vào trong nhà xem xét.

“Thím ơi, con còn nhớ nơi này, nó y hệt như hồi trước chúng ta ở.”

Tô Ý cũng xúc động nhìn quanh, cảm giác quen thuộc vô cùng.

Chưa kịp đặt hành lý xuống để dọn dẹp, chị Diêu và chị Trịnh ở nhà bên đã vội vã chạy qua.

DTV

“Từ xa nghe thấy bên này có tiếng động, bọn chị cứ nghĩ có người mới chuyển đến, không ngờ là mọi người về!”

“Cách đây vài ngày nghe đoàn trưởng Lục nói mọi người sẽ về, bọn chị còn tưởng anh ấy nói đùa, không ngờ lại là thật!”

“Thật tuyệt, mọi người cuối cùng đã về, bao nhiêu năm rồi không gặp!”

Chị Trịnh và chị Diêu kéo Tô Ý ra ngoài, không ngừng hỏi han, rồi quay sang nhìn Tiểu Vũ và Noãn Noãn.

Khi xưa, hai đứa nhỏ này cũng được các cô ấy chăm sóc, từ khi ba bọn trẻ gặp chuyện, các cô ấy luôn hết mực giúp đỡ.

Tình cảm dành cho hai đứa nhỏ luôn sâu đậm, giờ đã lâu không gặp, các cô ấy cũng có chút bùi ngùi.

“Bắc Kinh quả là nơi ở tốt, nhìn xem hai đứa nhỏ giờ lớn thế nào đi, xinh xắn quá!”

“Đúng vậy, còn trắng trẻo hơn cả hai đứa nhóc nhà chị, nhìn là đã thấy ngoan ngoãn rồi!”

Nghe nhắc đến bạn cũ, Tiểu Vũ và Noãn Noãn đã đứng ngồi không yên, chỉ muốn chạy ra ngoài tìm các bạn để chơi.

Tô Ý thấy vậy, liền lấy ra kẹo và sô-cô-la mà hai đứa đã chuẩn bị sẵn, còn có cả xúc xích: “Đi đi, mang theo mấy thứ này chia cho các bạn cùng ăn nhé!”

“Vâng ạ!”

Hai đứa nhỏ đáp một tiếng, ôm đồ chạy ra ngoài.

Chị Trịnh và chị Diêu vốn không phải người ngoài, liền giúp Tô Ý vừa dọn dẹp, vừa hỏi thăm về tình hình gần đây của cô.

Khi thấy Tô Ý lấy ảnh chụp ra, hai người đều hứng thú lật xem.

“Nghe nói em sinh đôi long phượng không ngờ hai đứa nhỏ lại xinh xắn như vậy, y như em bé trong tranh Tết!”

“Đúng là phúc phần của đoàn trưởng Chu, chắc là nằm mơ cũng cười tỉnh mất.”

“Ôi chao, giờ người ta không còn là đoàn trưởng nữa rồi, nghe nói sắp thăng chức nữa đấy!”

Tô Ý cười gật đầu đáp lời, ba người trò chuyện một lát, các cô ấy cũng không muốn làm phiền quá lâu, hẹn dịp khác rảnh sẽ tụ họp, để thời gian cho Tô Ý và Chu Cận Xuyên sắp xếp hành lý.

Khi mọi người ra về, trong nhà chỉ còn lại hai người.

Tô Ý lúc này mới có thời gian nhìn kỹ xung quanh, kéo tay Chu Cận Xuyên đạo một vòng trong nhà.

“Thật tuyệt, vẫn giống hệt như trong trí nhớ của em, bao nhiêu năm rồi mà chẳng thay đổi gì.”

“Đúng vậy, đơn vị này thật sự chẳng thay đổi nhiều, vẫn là những khuôn mặt quen thuộc, chẳng trách lão Lục không muốn bị điều về Bắc Kinh.”

Tô Ý mỉm cười: “Sao? Anh hối hận vì bị điều về đó à?”

“Không đâu, chỉ là khi trở lại đây, anh không kìm được nhớ lại những ngày chúng ta mới hẹn hò, và cả khi mới đến đây huấn luyện.

Nơi này chứa đầy kỷ niệm của chúng ta, chẳng nơi nào khác có thể sánh bằng.”

Tô Ý tựa đầu vào vai anh, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Đúng là nơi này có quá nhiều kỷ niệm đẹp, không gì có thể thay thế được.

Đang chìm đắm trong những hồi tưởng bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rộn rã.

Tô Ý liền giật mình đứng dậy.

“Có phải có người đến không?”

Vừa mở cửa, quả nhiên là có rất nhiều người đến.

Toàn những gương mặt quen thuộc, nghe tin hai người trở về, mọi người đều đến chào hỏi.

“Chúng tôi cứ tưởng đoàn trưởng Chu và đồng chí Tô mang theo cả cặp long phượng về nữa chứ? Sao không mang bọn trẻ theo?”

Tô Ý cười giải thích: “Bọn trẻ còn nhỏ, đi đường xa không tiện, nhưng chúng tôi có mang bánh kẹo mời mọi người đó.”

Nói xong Tô Ý liền nhờ Chu Cận Xuyên mang bàn ra sân.

Cô cũng lấy bánh kẹo và quà từ Bắc Kinh ra chia cho mọi người.

Mọi người cùng nhau trò chuyện vui vẻ trong sân hồi lâu, sau đó mới lần lượt ra về.

Trước khi rời đi, mọi người còn rủ hai người đến nhà mình dùng bữa tối.

Trước sự nhiệt tình của mọi người, Tô Ý chỉ biết cười từ chối: “Lâu lắm rồi chúng tôi không ăn ở nhà ăn của đơn vị, về đây là muốn ghé qua đó đầu tiên.

Tối nay, chúng tôi ăn ở nhà ăn thôi.”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 892: Chương 892



Nhắc đến nhà ăn, Tô Ý không khỏi nhớ đến vị sư phụ nửa vời của mình, đầu bếp Mã.

“Đúng rồi, đầu bếp Mã còn làm ở nhà ăn không? Sức khỏe ông ấy thế nào rồi?”

Vừa nghe nhắc đến đầu bếp Mã, mọi người đều có vẻ ngập ngừng.

Tô Ý thấy vậy liền hỏi dồn: “Sao thế? Đầu bếp Mã xảy ra chuyện gì à?”

“Không có gì đâu, chỉ là sức khỏe ông ấy dạo này không tốt, nghe nói ông ấy mới nằm viện một thời gian, giờ chắc đang ở nhà dưỡng bệnh.”

“Đúng vậy, lâu rồi chúng tôi cũng không gặp đầu bếp Mã.

Sau khi ông ấy ốm nặng phải nằm viện, ông ấy đã nghỉ hưu và rời khỏi nhà ăn của đơn vị.”

Năm đó đầu bếp Mã luôn quan tâm chăm sóc Tô Ý, giờ nghe ông ấy bị bệnh, cô tất nhiên phải đến thăm.

Vì thế nên cô mượn xe của Lục Trường Chinh, rồi hỏi thăm địa chỉ nhà đầu bếp Mã, mang quà cùng Chu Cận Xuyên lái xe tới.

Nhà đầu bếp Mã nằm ở thị trấn bên cạnh, không xa lắm.

Khi hai người tới nơi, đầu bếp Mã đang nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt đầy nếp nhăn, trông già nua hơn hẳn so với lần gặp trước.

Khi thấy Tô Ý, ông ấy chưa nhận ra ngay.

Sau một lúc ngơ ngác, ông ấy mới lúng túng ngồi dậy: “Tiểu Tô? Đoàn trưởng Chu? Sao hai người lại đột ngột đến thế này?”

Thấy đầu bếp Mã sức yếu, Tô Ý không kìm được nước mắt, liền vội vàng đỡ lấy ông ấy.

“Đầu bếp Mã, chúng tôi đưa bọn trẻ về thăm, nghe nói ông ốm nên đến thăm ông.”

Đầu bếp Mã xúc động gật đầu, vội vàng nhờ người nhà pha trà mời khách.

Chưa kịp hàn huyên, Tô Ý đã hỏi thăm ngay bệnh tình của ông ấy xem rốt cuộc là bệnh gì.

Cô cùng mọi người xem qua bệnh án của ông ấy và phát hiện đó là bệnh tim mạch, liền lấy ra nhân sâm viên cô đã chuẩn bị sẵn.

“Đầu bếp Mã, đây là thuốc do nhà máy dược phẩm của chúng tôi sản xuất.

Thuốc này có thể giúp ông, ông giữ lại dùng thử nhé.”

Con trai đầu bếp Mã vừa nhìn thấy nhân sâm viên, liền sững sờ: “Thuốc này chúng tôi có nghe bác sĩ ở bệnh viện khuyên dùng, nhưng ở đây khó mua, lúc nào cũng thiếu hàng lại còn đắt đỏ nữa.”

Đầu bếp Mã nghe vậy, vội vàng từ chối: “Thân già này chẳng có đáng gì đâu, chỉ là bệnh tuổi già, dùng thuốc đắt đỏ như vậy thật không đáng, hai người mau mang về đi.”

Tô Ý cười, mở hết các hộp thuốc ra: “Đã mang đến đây rồi, làm sao có chuyện mang về? Ông cứ giữ lại mà dùng, nếu tiếc thì để dưỡng sức khỏe, đừng để mọi người phải lo lắng.”

Cuối cùng, đầu bếp Mã không nói lại được Tô Ý, đành bảo con trai lấy hết tiền trong nhà ra đưa cho cô.

DTV

Ai ngờ trước khi ra về, hai người lại lén trả lại tiền cho ông ấy.

Ra khỏi nhà đầu bếp Mã, Tô Ý không khỏi thở dài: “Sao người ta lại có thể già đi nhanh như vậy, em nhớ lần trước về, đầu bếp Mã vẫn còn rất khỏe mà.”

Chu Cận Xuyên cũng thở dài: “Đúng vậy, nghe nói ông ấy đã phải mổ hai lần, tuổi cao sức yếu, cơ thể suy yếu nhanh lắm.”

“Hy vọng thuốc của chúng ta sẽ có tác dụng.”

“Nhất định sẽ có tác dụng.”

Bốn người mang theo tâm trạng phức tạp ở lại đại viện một đêm.

Sáng hôm sau, Chu Cận Xuyên lái xe đưa ba người cùng đi viếng mộ của lão Diệp.

Mộ của lão Diệp nằm trên một ngọn núi gần doanh trại.

Lần trước khi hai đứa trẻ đến, một đứa mới bảy tuổi, đứa kia chỉ mới bốn tuổi.

Ngoài Diệp Tiểu Vũ còn giữ lại chút ký ức mờ nhạt, Diệp Noãn Noãn gần như không còn nhớ gì về ba mình.

Vì thế, khi leo núi, Noãn Noãn không ngừng hỏi Tiểu Vũ về ba của hai người.

Tiểu Vũ vừa đi vừa nói về những mảnh ký ức ít ỏi còn sót lại trong đầu: “Ba rất cao, mỗi lần đại viện chiếu phim, ba luôn để anh ngồi trên vai, nhìn được rất xa!”

“Mỗi lần ba về đều mang kẹo cho chúng ta ăn.”

“Ba nói anh là anh trai, đi đâu cũng phải chăm sóc cho em.”

Nói đến đây, Tiểu Vũ không khỏi đỏ mắt.

Dù rằng chưa bao giờ quên ba, nhưng tại sao ký ức về ba lại ngày càng mờ nhạt? Nhiều chuyện chỉ còn là bóng hình mờ nhạt, muốn kể cho Noãn Noãn nhiều hơn nhưng lại không nhớ ra được gì.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 893: Chương 893



Bị Noãn Noãn hỏi dồn, Tiểu Vũ cảm thấy khó chịu, mắt đỏ hoe.

Chu Cận Xuyên không nhận ra Tiểu Vũ đang khó chịu, vỗ vai cậu bé, nói: “Ba của các cháu là một vị anh hùng lớn, cũng là một người ba tốt.”

Sau đó, Chu Cận Xuyên kể cho hai đứa nghe về những ngày huấn luyện và những lần cùng lão Diệp đi làm nhiệm vụ, để hai đứa có thể khắc ghi hình ảnh ba mình.

Dù sao, lão Diệp là ba của chúng không ai có thể thay thế được.

Hai đứa trẻ lắng nghe một cách chăm chú, cố gắng khắc ghi mọi điều về ba trong tâm trí.

Chẳng mấy chốc, bốn người đã đến trước mộ của lão Diệp.

Nhiều năm không đến, Chu Cận Xuyên cũng cảm thấy nặng nề và áy náy.

Sau khi dọn dẹp xung quanh và bày biện những thứ mang theo, Chu Cận Xuyên không kìm được mà nói với lão Diệp: “Người anh em, tôi dẫn vợ tôi đến thăm anh đây.”

“Cả hai đứa con của anh tôi cũng mang đến rồi.”

Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn vội lấy ra từ balo những món quà mang tù Bắc Kinh, toàn là những món ăn vặt hai đứa thích và những con hạc giấy do chính tay chúng gấp.

Chúng không nhớ ba thích ăn gì, chỉ muốn ba thử những thứ tốt nhất mà chúng có.

Tiểu Vũ là anh trai, vừa mở lời đã nước mắt đầm đìa: “Ba, con đưa em gái đến thăm ba đây.”

“Những năm qua, con và em đã sống cùng chú thím ở Bắc Kinh, chúng con có một gia đình mới, có rất nhiều người thân, ai cũng đối xử với chúng con như người nhà.”

Thấy Tiểu Vũ có nhiều điều muốn nói với ba, Chu Cận Xuyên và Tô Ý lặng lẽ bước sang một bên, để hai đứa trẻ nói ra hết nỗi lòng mình.

Trên đường về, tâm trạng mọi người có phần nặng nề, sự nặng nề kéo dài cho đến khi họ lên tàu.

DTV

Khi sắp về đến Bắc Kinh, Tô Ý nghĩ cách để làm hai đứa trẻ vui lên, an ủi chúng.

Nào ngờ, Tiểu Vũ đột nhiên nghiêm túc nhìn Chu Cận Xuyên và Tô Ý, nói: “Chú, thím, sau này cháu cũng muốn trở thành một quân nhân, cháu có thể đăng ký thi vào trường quân đội khi thi đại học không?”

Chu Cận Xuyên và Tô Ý lần đầu tiên nghe Tiểu Vũ nói về chuyện này, không khỏi ngạc nhiên.

“Cháu muốn trở thành người giống ba mình, hoàn thành những hoài bão còn dang dở của ba, đúng không?”

Tiểu Vũ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đúng ạ, nhưng không hoàn toàn như vậy.

Chủ yếu là cháu thường thấy chú Chu làm việc, nghe ông nội và cụ kể chuyện, cháu rất cảm động và ngưỡng mộ, cháu cũng muốn trở thành người như thế.”

Chu Cận Xuyên và Tô Ý nhìn nhau, ánh mắt đầy đồng tình.

“Chú thím đều ủng hộ con.”

“Nhưng học viện Quốc phòng ở Bắc Kinh yêu cầu không hề thấp, cháu phải chuẩn bị tâm lý và cố gắng nhiều hơn nữa mới được!”

“Chú cứ yên tâm đi, cháu sẽ cố gắng học thật giỏi.”

Khi Tiểu Vũ nói về lý tưởng tương lai của mình, Noãn Noãn nhìn cậu bé với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Tô Ý thấy vậy không khỏi hỏi: “Noãn Noãn, sau này cháu muốn làm gì? Đã nghĩ đến chưa?”

Diệp Noãn Noãn suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Thím, sau này cháu muốn làm bác sĩ.”

Tô Ý bất ngờ, giơ ngón tay cái khen ngợi: “Trung y hay Tây y? Có phải giống mẹ hai của cháu không?”

Diệp Noãn Noãn lắc đầu.

Tô Ý hỏi tiếp: “Quân y quả thật vất vả, làm việc trong bệnh viện như mợ cả của cháu cũng không tê."

Diệp Noãn Noãn lại lắc đầu: “Thím, cháu muốn giống thím, sử dụng kiến thức mình học để bào chế thuốc, như vậy có thể cứu được nhiều người hơn.

Cháu muốn học cả Trung y và Tây y.”

Tô Ý mỉm cười: “Noãn Noãn muốn học bào chế thuốc à? Thím ủng hộ cháu, nhưng con đường học y không kém phần vất vả như anh cháu thi vào trường quân đội đâu.”

Diệp Noãn Noãn cũng cười tươi: “Nhưng cháu nhỏ hơn anh cháu mà, thời gian cũng nhiều hơn, cháu định học Trung y trước, bắt đầu học từ bây giờ còn kịp không?”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 894: Chương 894



Tô Ý không kìm được cười lớn: “Tất nhiên là kịp, hoàn toàn kịp, thím sẽ dạy cháu những điều cơ bản trước, rồi sau đó sẽ nhờ ông Tôn chỉ dẫn cho cháu.”

“Nhưng ông Tôn nói thím là học trò cuối cùng của ông ấy, sau này sẽ không dạy nữa.”

“Không sao, thím vẫn còn nhiều anh chị em trong nghề khác, đến lúc đó sẽ tìm cho cháu một người thầy giỏi.”

DTV

Sau khi trở về từ Tây Bắc, Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn dường như đã thay đổi không ít, trưởng thành hơn rất nhiều.

Để giúp Diệp Tiểu Vũ hiểu rõ hơn về cuộc sống trong quân đội, Chu Cận Xuyên thường kể cho cậu bé nghe về những ngày huấn luyện trong quân ngũ.

Ngoài Chu Cận Xuyên, Lâm Hạo Nam, cậu của cậu bé, cũng kể cho cậu bé nghe nhiều điều về cuộc sống trong trường quân đội.

Cả hai đều muốn cậu bé suy nghĩ kỹ càng trong ba năm trung học, dùng đưa ra quyết định một cách vội vàng.

Thực tế cho thấy, lo lắng của họ là không cần thiết.

Từ ngày hôm đó, quyết tâm của Diệp Tiểu Vũ không hề thay đổi.

Mặc dù Noãn Noãn chỉ là học sinh cấp hai, nhưng ngoài giờ học, cô bé bắt đầu học Đông y cùng với Tô Ý.

Ban đầu, Tô Ý lo lắng việc này sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô bé nên chỉ dạy những kiến thức cơ bản ngoài giờ học.

Nhưng không ngờ, Noãn Noãn lại có năng khiếu về y học.

Tô Ý nhanh chóng cảm thấy áp lực khi dạy cô bé.

Vì thành tích học tập của cô bé không hề bị ảnh hưởng, Tô Ý thường đưa cô bé đến nhà máy dược vào cuối tuần, để cô bé làm quen với công việc bào chế thuốc từ nhỏ, cũng coi như được tiếp xúc dần dần.

Đừng nhìn Diệp Noãn Noãn tuổi còn nhỏ, nhưng sau vài lần tiếp xúc, cô bé nhanh chóng hòa nhập với mọi người ở nhà máy dược phẩm Xuân Hòa, ai cũng vui vẻ dạy cô bé.

Ban đầu, Tô Ý lo rằng việc học chỗ này một chút, chỗ kia một chút sẽ không hệ thống, nhưng thực tế cho thấy khả năng tiếp thu của trẻ con mạnh hơn người lớn.

Những thứ tưởng chừng như hỗn tạp được nạp vào đầu cô bé, dần dần trở thành nền tảng vững chắc.

Năm 1990.

Việc này kéo dài hai năm rưỡi cho đến khi Noãn Noãn chuẩn bị thi vào cấp ba, cô bé mới tạm dừng để tập trung ôn thi.

Không lâu sau Tết, Tô Ý bị Lâm Trạch Tây kéo đi để bàn bạc lên kế hoạch cho nhà máy đồ uống mới mà anh vừa tiếp quản.

Đúng vậy, chính là nhà máy sản xuất sữa lúa mạch đã được thu mua từ trước.

Trong hai năm qua, sau khi trợ lý Triệu đưa vào một số dây chuyền sản xuất đồ uống, tình hình kinh doanh của nhà máy đã khá khẩm lên nhiều.

Tuy nhiên, hiện nay giới trẻ ngày càng có yêu cầu cao về đồ uống, sản phẩm cũ mà không đổi mới thì không thể cạnh tranh được.

Vì vậy, Lâm Trạch Tây mới nghĩ đến em gái mình, liên tục lừa kéo cô đến.

Tô Ý bị anh thuyết phục đến mức không còn cách nào khác, đành cùng anh bàn bạc đối sách trong văn phòng..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 895: Chương 895



Đột nhiên, điện thoại di động trước mặt cô vang lên.

Tô Ý cầm lên nghe, là Liêu Chính Dân gọi đến.

Chưa kịp để Tô Ý mở lời, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói đầy phấn khởi hiểm thấy của Liêu Chính Dân: "Tiểu Ý, mảnh đất ở Thượng Hải đã có động tĩnh rồi!"

Tô Ý tuy đã biết thời gian cũng sắp đến, nhưng nghe giọng điệu hân hoan của Liêu Chính Dân, cô vẫn không kìm được vui mừng: "Thật sao ạ? Vậy con sẽ lập tức quay về, chúng ta gặp nhau nói chuyện."

"Con đang ở cùng với Trạch Tây phải không? Gọi nó về cùng đi, chúng ta tổ chức một buổi họp mặt gia đình, nhớ gọi cả Cận Xuyên đến nữa đấy."

"Vâng anh ba đang ở cùng con.

Con biết rồi, chúng con sẽ lập tức trở về."

Cúp máy xong Lâm Trạch Tây bên cạnh vẫn chưa hiểu chuyện gì, hỏi: "Ba gọi à? Có việc gì vậy?"

"Chuyện tốt, trước hết cứ về nhà cùng em cái đã!"

Lâm Trạch Tây nhìn đống ý tưởng vừa mới có chút đầu mối, không khỏi lưỡng lự: "Chuyện gì mà gấp gáp hơn cả chuyện kinh doanh nhà máy của chúng ta thể?"

Tô Ý thừa nước đục thả câu: "Đã nói là chuyện tốt mà! Một lát về nhà là anh sẽ biết."

Nói rồi, cô nhanh chóng bước xuống lầu và lên xe trước.

Lâm Trạch Tây thấy cô cố tình không nói, đành lái xe cùng cô về nhà.

Khi về đến nhà, những người khác cũng bị gọi về.

Chu Cận Xuyên vừa tan làm, nhận được điện thoại của Tô Ý cũng lập tức quay về.

Mọi người bị gọi về đột ngột, ai nấy đều không rõ chuyện gì.

Nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt Tô Ý cũng biết rằng nhà có chuyện tốt, nếu không, Liêu Chính Dân đã không vui mừng đến mức phải gọi mọi người về ăn cơm tối.

Mọi người đoán mãi không ra, trong nhà còn chuyện gì có thể khiến Liêu Chính Dân vui mừng đến thế.

Cho đến khi thức ăn được dọn lên bàn, Liêu Chính Dân đợi mọi người ngồi vào chỗ rồi mới bí ẩn nhìn quanh một lượt rồi cười nói: "Hôm nay gọi mọi người về là để báo tin vui, mảnh đất Giang Đông mà nhà ta đấu thầu ở Thượng Hải đã có động tĩnh rồi!"

Sau đó, Liêu Chính Dân kể cho mọi người nghe về thông tin nội bộ mà ông ấy nhận được.

Mặc dù chưa có văn bản chính thức, nhưng nghe nói cấp trên đã họp bàn, việc phát triển Giang Đông là chuyện chắc chắn.

Hơn nữa, đây không chỉ là một dự án phát triển bất động sản thông thường, mà là một kế hoạch quan trọng của quốc gia.

Nghe nói khu vực Giang Đông của Thượng Hải sẽ được xây dựng thành trung tâm thương mại quốc tế.

Vừa dứt lời, mọi người còn chưa kịp phản ứng hoặc có thể nói là kế hoạch mà Liêu Chính Dân vẽ ra quá lớn, khiến họ không thể tưởng tượng nổi.

Tô Ý thấy vậy liền cười giải thích: "Điều này có nghĩa là tương lai của Giang Đông sẽ giống như khu phía Tây của Thượng Hải, thậm chí còn sầm uất hơn!”

"Thật vậy sao?"

Lần này mọi người hiểu ra, nhưng vẫn không dám tin.

Tô Ý nhún vai: "Đương nhiên là thật.

DTV

Khu Giang Đông vốn có nhiều ưu thế tự nhiên, giờ đây cơn gió xuân đang thổi đến đó, không thể ngăn cản được."

Chu Cận Xuyên thấy vợ mình vui vẻ, cũng cười theo: "Tiểu Ý nói đúng hôm nay con cũng nghe phong thanh một số tin tức, bây giờ xem ra đều là sự thật."

Mọi người nghe xong lúc này mới mừng rỡ lên.

"Thật tuyệt vời! Mảnh đất này đã đấu thầu từ nhiều năm trước, con còn tưởng rằng nó sẽ bị đắp chiếu, không ngờ lại có ngày hôm nay."

Mảnh đất ở Giang Đông thực sự đã có từ nhiều năm rồi..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 896: Chương 896



Nhớ khi đó, lúc đấu thầu thành công, Tô Ý còn chưa mang thai, bây giờ Thần Thần và An An đã bốn tuổi rưỡi rồi.

Từ khi đấu thầu thành công, mảnh đất ấy gần như bị bỏ hoang, cho đến giờ vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh nào.

Không chỉ chiếm dụng nhiều vốn, Liêu Chính Dân cũng vì chuyện này mà bị nhiều người trong giới bất động sản nghi ngờ và chế giễu.

Rốt cuộc, nhiều năm trôi qua, Giang Đông vẫn chỉ là một vùng đất hoang, không có bất kỳ dấu hiệu phát triển nào.

Người trong ngành bất động sản đều cười nhạo rằng Liêu Chính Dân không hợp thổ nhưỡng.

Mặc dù làm bất động sản ở Hồng Kông rất thành công, nhưng đến khi vào đất liền lại không ăn thua gì.

Họ còn nói rằng ông ấy hoàn toàn không thích hợp để phát triển ở nội địa.

Tóm lại, rất nhiều lời khó nghe đã được thốt ra.

Mỗi khi nghe những lời đồn đại như vậy, Liêu Chính Dân chỉ cười mà không phản ứng, như thể ông ấy không hề bận tâm.

Ông ấy cũng không bao giờ vì chuyện này mà trách mắng hay chất vấn Tô Ý.

Còn Tô Ý, dù Liêu Chính Dân không nói gì, nhưng thực ra cô vẫn luôn cảm thấy áp lực.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng ngày ấy cũng đến.

Sau khi thông báo tin tức, Liêu Chính Dân giục mọi người nhanh chóng động đũa, vừa ăn vừa trò chuyện hỏi mọi người suy nghĩ gì về việc này.

Tuy nhiên, tin tức này quá đột ngột và chấn động, mọi người vẫn chưa thể tiêu hóa ngay lập tức.

Lâm Trạch Tây nhìn quanh một lượt, thấy người bình tĩnh nhất chính là Tô Ý, không kìm được mà gọi cô: "Em gái à, em đã đã sớm dự đoán được sẽ có ngày này rồi có đúng không?"

Tô Ý mỉm cười: "Tất nhiên rồi, nếu không em và ba làm sao lại quyết định mua, may mà đánh cược đúng."

Lâm Trạch Tây giơ ngón cái tán thưởng: "Quá trâu bò rồi! Vậy giờ chúng ta phải làm gì?"

Tô Ý nhún vai: "Thu dọn hành lý, chuẩn bị đến Thượng Hải."

"Bây giờ đi luôn sao?"

Liêu Chính Dân gật đầu: "Phải tranh thủ đi ngay, đợi khi văn bản chính thức được ban hành, chắc chắn sẽ gây xôn xao trong cả nước, lúc đó mới chuẩn bị thì đã muộn."

Thực ra, ngay trước khi Liêu Chính Dân nhận được tin tức, tin này đã lan truyền trong giới bất động sản ở Thượng Hải, gây ra không ít xôn xao.

Chỉ là không ai có thể dự đoán từ trước, khỏi phải nói có bao nhiêu bất ngờ.

Đến khi mọi người tỉnh táo lại và bắt đầu điều tra, họ mới phát hiện ra rằng khu đất sớm đã được đấu thầu từ vài năm trước.

Mọi người cố gắng tìm cách điều tra, cuối cùng phát hiện rằng mảnh đất đó chính là mảnh đất mà Liêu Chính Dân đã đấu thầu năm đó.

Khi ấy mọi người còn cười nhạo ông ấy một thời gian dài, không ngờ rằng sau bao năm, đến chính họ cũng quên mất.

Khi phát hiện ra điều này, họ hối hận đến đau ruột.

Vì vậy, mọi người đều cố gắng thông qua nhiều kênh thông tin liên lạc để liên hệ với Liêu Chính Dân, xem liệu ông ấy có muốn bán đất hay không.

"Những người này điên rồi à?"

Nghe xong lời của Liêu Chính Dân, Lâm Trạch Tây lập tức phấn khích đứng dậy: "Ai lại đi bán đất vào thời điểm này chứ?"

DTV

Liêu Chính Dân cười gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta chắc chắn không bán đất, không những không bán mà lần này ta còn định đích thân tranh thủ, để công ty chúng ta tự phát triển và xây dựng.

"Tự phát triển và xây dựng?"

"Đúng vậy."

Thực ra, hôm nay những người liên tục gọi điện cho Liêu Chính Dân, ngoài chuyện muốn mua đất, phần lớn là muốn đàm phán hợp tác phát triển.

Liêu Chính Dân không nhận bất kỳ cuộc gọi nào, tất cả đều nhờ trợ lý Triệu tìm cớ từ chối.

Hiện tại, các nhà máy đều đang có lãi, vốn trong tay cũng rất dồi dào.

Dù không đủ, nhà nước chắc chắn cũng sẽ có chính sách hỗ trợ đầu tư xây dựng, vấn đề về vốn không phải là điều đáng lo ngại.

Có vốn thì không lo thiếu nhân tài cho việc xây dựng.

Chỉ là hiện giờ muốn tranh thủ quyền tự phát triển, phải đưa ra một kế hoạch phát triển cụ thể mới được.

Nếu không, chỉ dựa vào lời hứa miệng, đừng nói đến cấp trên không đồng ý, ngay cả bản thân cũng không qua được.

Nhắc đến kế hoạch, mọi người không khỏi lo lắng.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 897: Chương 897



Dù sao, trong những năm qua, hướng phát triển của tập đoàn chủ yếu là thực phẩm và dược phẩm, trong lĩnh vực bất động sản, không có tiến triển lớn.

Khu đất rộng lớn như vậy, đột ngột đưa ra một kế hoạch khả thi gần như là không thể.

Thấy thời gian gấp rút, Tô Ý đành đứng ra: "Ba, thực ra trước đây khi ở nhà, lúc rảnh rỗi con đã làm một bản kế hoạch sơ bộ, ba có muốn xem qua không?"

"Con thiết kế sao?"

"Không hẳn là thiết kế, chỉ là một bản quy hoạch sơ bộ, con không hiểu chuyên sâu, chỉ học qua sách vở rồi tự vẽ ra một bản phác thảo, dù sao hiện tại cũng không có kế hoạch nào khác, hay là xem thử trước?"

Liêu Chính Dân nghe Tô Ý nói vậy, lập tức hiểu ra.

Đứa trẻ này bao năm qua vẫn âm thầm nỗ lực, rõ ràng là vẫn còn day dứt vì chuyện đấu giá đất đai.

Vì thế ông ấy muốn chịu trách nhiệm đến cùng, vội vã bảo cô lấy bản vẽ ra xem.

Chu Cận Xuyên thấy thế liền đứng dậy: “Con biết bản vẽ để ở đâu, để con đi về lấy, mọi người cứ đợi ở đây đi ạ.”

Nói xong anh đứng lên đi lấy bản vẽ.

Bản vẽ này đúng là do Tô Ý vẽ, nhưng cô cũng xấu hổ không dám nhận là do mình thiết kế.

Cô chỉ dựa vào những lợi thế từ kiếp trước mà phác thảo lại một số công trình, cầu cống và cảnh quan theo trí nhớ.

Có điều cô đã cố hết sức, chỉ có thể vẽ đến mức đó, dù sao cũng không phải là dân chuyên nghiệp.

Khi Chu Cận Xuyên mang bản vẽ đến, Tô Ý đã chuẩn bị tâm lý cho mọi người, bảo họ đừng kỳ vọng quá cao.

DTV

Nhưng khi Liêu Chính Dân cầm lên xem vài nét, đôi mắt ông ấy ngày càng sáng rỡ.

“Trước đây ba không nhận ra, nhà mình lại có một nhân tài thiết kế xây dựng thế này! Mọi người mau lại xem!”

Lâm Trạch Tây cùng những người khác nghe vậy, vội vàng cầm lên xem: “Nhìn thì có vẻ như vậy đấy, nhưng sao con lại không hiểu gì nhỉ?”

Tô Ý mỉm cười, lấy lại bản vẽ, rồi dùng bút chỉ trỏ, giải thích cho mọi người.

Nghe xong, m.á.u trong người Lâm Trạch Tây như sôi trào: “Ba, em gái, khi nào thì chúng ta đi Thượng Hải?”

“Ba đã điều chuyên gia từ Hồng Kông đến rồi, người ta sẽ bay thẳng đến Thượng Hải, chúng ta cũng mau thu xếp, mấy ngày nữa đi qua đó họp mặt.

“Được ạ!”

Với một công trình lớn như Giang Đông, Lâm Trạch Tây đã sớm quăng ý tưởng cải tiến nhà máy nước giải khát lên chín tầng mây.

Tâm trí anh giờ đây chỉ một lòng muốn theo Liêu Chính Dân đến Thượng Hải, bắt tay vào việc lớn.

Tô Ý là chủ nhân của bản phác thảo này, tất nhiên cũng phải chịu trách nhiệm đến cùng theo đoàn người đến đó.

Hai tháng sau.

Dưới sự phối hợp và nỗ lực của đội ngũ do Liêu Chính Dân và Tô Ý dẫn dắt, cuối cùng họ đã giành được quyền phát triển độc lập Giang Đông.

Bản phác thảo của Tô Ý hầu hết đã được giữ lại và ủng hộ, chỉ có chi tiết được đội ngũ chuyên gia hoàn thiện.

Tháng 4 năm 1990, việc phát triển Giang Đông, Thượng Hải chính thức được quyết định.

Tin tức bùng nổ này lập tức gây ra một cơn chấn động trên toàn quốc.

Nhiều công ty vẫn ùn ùn kéo đến muốn tranh thủ cơ hội này, nhưng khi họ đến nơi, mới phát hiện ra có người đã hoàn thành trận chiến và dọn dẹp chiến trường xong xuôi.

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ khởi công xây dựng.

Công ty bất động sản của Liêu Chính Dân sau trận chiến này cũng vươn lên trở thành một ông lớn trong ngành.

Cuối tháng 8 năm 1990.

Thoáng chốc, Thần Thần và An An đã tròn năm tuổi.

Hai đứa trẻ giờ đây đang ở độ tuổi đáng yêu nhất, không chỉ là niềm vui của cả nhà mà còn là niềm vui ở trường mẫu giáo.

Tuy là song sinh long phượng thai, nhưng tính cách của hai anh em lại hoàn toàn khác nhau.

Thần Thần là anh, tính cách rất giống ba, khi ở cùng người quen thì không sao, nhưng trước mặt người lạ, ít nhiều có vẻ lạnh lùng.

Thế nhưng thằng bé rất lễ phép, được thầy cô và bạn bè yêu mến.

Dù là học chữ, làm thủ công hay chơi đồ chơi, thằng bé luôn tập trung cao độ và rất kiên nhẫn.

Còn em gái An An thì đúng là như lời Chu Cận Xuyên đã tiên đoán trước ở bệnh viện, là một đứa trẻ không thể ngồi yên được.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 898: Chương 898



Bình thường ở nhà chạy khắp nơi cũng đã đành, giờ đến trường mẫu giáo, cái miệng nhỏ cứ líu lo không ngừng.

Hiện tại đang ở độ tuổi muốn thể hiện mạnh mẽ, tuy có hơi làm mọi người lo lắng, nhưng cũng mang lại niềm vui lớn cho cả nhà.

Đặc biệt là cái miệng nhỏ của con bé, ngọt hơn cả kẹo, lời nói ra khiến ai nghe cũng cảm thấy vui.

Không biết năm nay là do ảnh hưởng của anh trai Tiểu Vũ đang ôn thi vào trường quân đội, hay do ở nhà thường xuyên nghe Chu Cận Xuyên và ông nội trò chuyện, mà An An đột nhiên thích các loại s.ú.n.g đồ chơi.

Đến cả các chức vụ lớn nhỏ trong quân đội và các hạng mục huấn luyện, con bé cũng có thể nói vanh vách.

Từ khi hai đứa trẻ tròn hai tuổi, gia đình nhà họ Tô và họ Chu đã bàn bạc, mỗi năm hai nhà sẽ luân phiên tổ chức sinh nhật.

Năm nay vừa hay sinh nhật tổ chức ở nhà họ Tô.

Dù thời gian qua Liêu Chính Dân và Tô Nhân cùng đến Thượng Hải, bận rộn với việc phát triển Giang Đông nên chưa về được, nhưng biết sắp đến sinh nhật của hai đứa trẻ, cả hai vẫn về sớm.

Không những thế, họ còn mang những món đồ chơi mới nhất từ Thượng Hải về cho hai đứa trẻ.

Đến ngày tổ chức sinh nhật, từ sáng sớm, Thần Thần và An An khi ăn cơm đã cố tình để bụng lại, thấy Tô Ý ăn xong liền lập tức chạy đến lấy khăn giấy, giúp mang túi xách, chỉ để được đến nhà ông bà ngoại sớm một chút, sớm được nhận quà từ Thượng Hải.

Tô Ý nhìn là biết ngay tâm tư của hai đứa: “Đợi chút nữa, cụ và ông bà nội còn chưa ăn xong mà.”

Triệu Lam thấy hai đứa nhỏ nóng lòng, không nhịn được mềm lòng nói: “Hai con cứ dẫn hai đứa nó qua trước, mẹ và mọi người dọn dẹp xong sẽ đến sau.”

“Mẹ, cứ cùng đi đi!”

Ông Chu nay đã lớn tuổi, dù sức khỏe so với người cùng lứa đã là rất tốt, nhưng tuổi tác vẫn hiện rō.

Hiện giờ không đi xa được, bình thường ra ngoài đều phải ngồi xe lăn.

Chu Hoằng Nghĩa thấy vậy liền phất tay: “Không sao, các con đi trước, ba chúng ta lát nữa đẩy xe đi bộ thong thả tới sau.”

Thấy hai người cố chấp, Tô Ý đành đứng lên, đơn giản thu dọn đồ rồi dẫn hai đứa trẻ ra ngoài.

Chu Cận Xuyên lập tức gọi Tiểu Vũ và Noãn Noãn cùng đi theo.

Sáu người lũ lượt rời khỏi nhà lớn, đi về nhà họ Tô.

Thần Thần và An An chạy trước, Tô Ý đang mang giày cao gót nên không thể đuổi kịp.

May mà có Tiểu Vũ và Noãn Noãn, chỉ thấy hai người chạy nhanh đuổi theo, mỗi người kéo một đứa, dẫn chúng đi bên vệ đường.

Chu Cận Xuyên thấy vậy liền lặng lẽ nắm tay Tô Ý: “Đi từ từ thôi, chúng ta không vội, để bọn trẻ đi trước.”

Tô Ý mỉm cười, quay đầu nhìn anh, cố ý trêu ghẹo: “Vâng nghe theo sắp xếp của thủ trưởng Chu.”

Chu Cận Xuyên bất đắc dĩ cười, nắm tay cô: “Không không, ở nhà vợ là lớn nhất.”

DTV

Nói rồi, anh cung kính cầm lấy túi xách từ tay Tô Ý.

“Cũng biết tự giác đấy nhỉ.”

“Tất nhiên rồi, sau này nếu anh không làm ăn được nữa, anh sẽ làm trợ lý riêng cho em, đảm bảo khiến em hài lòng!”

“Thôi đừng, em nào dám.”

Hai người nói cười, chẳng mấy chốc đã đến sân nhỏ nhà họ Tô.

Vừa vào cửa, chưa vào đến nhà, đã nghe thấy giọng An An trong trẻo vang lên từ phòng khách: “Bà ngoại, chẳng phải con đã nói qua điện thoại rồi sao? Giờ con thích nhất là s.ú.n.g đồ chơi hoặc ô tô đồ chơi, sao bà lại tặng con búp bê vậy?”

Tô Ý nghe vậy, vội vàng bước nhanh vào: “Con búp bê này thật ra cũng rất đẹp, hơn nữa s.ú.n.g và ô tô ở nhà cũng đã có rồi.”

Thấy miệng An An bắt đầu mím lại, Liêu Chính Dân liền từ trong nhà mang ra một hộp đồ chơi khác.

Bên trong là một khẩu s.ú.n.g đồ chơi.

“Không sao, ông đã mua cho cháu rồi đây.

Khi ở Thượng Hải, dì bán hàng trong trung tâm thương mại nói búp bê này rất được ưa chuộng, lại còn có thể thay quần áo cho nó, nên bà ngoại đặc biệt mua tặng An An đó.”

An An nghe vậy, mới nhìn lại con búp bê trong tay.

Có vẻ khác với những thứ con bé thường chơi.

Con bé cúi đầu nhận lỗi với Tô Nhân: “Bà ơi, nãy giờ cháu có nói hơi lớn tiếng có phải không ạ? An An xin lỗi, thật ra cháu cũng rất thích con búp bê này.”
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 899: Chương 899



Tô Nhân bị con bé chọc cười, bà ấy cười phá lên: “Tốt tốt, thích là được, bà ngoại vốn cũng nghĩ nhỡ đâu cháu thích thì sao.

Bà còn mua cho cả chị Điềm Điềm của cháu nữa đó.”

“Thật ạ? Thế thì tốt quá, lát nữa cháu sẽ cùng chị Điềm Điềm chơi.”

Vừa mới nhắc đến Điềm Điềm, giọng cô bé đã vang lên từ ngoài cửa: “Thần Thần, An An, chị đến chơi với các em đây!”

Vừa dứt lời, một cô bé mặc váy voan màu tím liền chạy vào.

Ngay sau đó, chính là Lâm Vọng Đông và Diêu Ngọc Phương.

Hiện nay hai người họ đều đã được thăng chức ở đơn vị, cuộc sống gia đình ba người rất đỗi êm đềm, hạnh phúc.

Từ sau lần bị Liêu Chính Dân công khai nêu tên, những người thân ở quê cũ của nhà họ Lâm không còn ai dám đến gây phiền phức cho Lâm Vọng Đông nữa.

DTV

Nghe nói sau khi sự việc lần trước xảy ra, Lâm Gia Quốc lập tức ly hôn, còn cãi nhau to với nhà vợ.

Sau đó, Lâm Gia Quốc và gia đình cũng vì chuyện hôn nhân mà bất hòa, từ đó bặt vô âm tín, không biết đã trốn tới nơi nào nữa.

Sau khi anh cả cùng gia đình vừa ngồi xuống không lâu sau, Lâm Hạo Nam và Từ Đan cũng đến.

Hai năm trước, hai người này vừa sinh một cậu con trai, đặt tên là Hạo Hạo.

Hiện giờ cậu bé vừa mới biết chạy, cũng là lúc nghịch ngợm nhất.

Bình thường hai vợ chồng luôn mang con theo và nuôi dưỡng trong doanh trại, rất hiếm khi có dịp đưa về nhà.

Thế nhưng khi thấy đồ chơi, mắt cậu bé sáng rỡ, lập tức cầm lấy món đồ chơi của mình và gia nhập vào đội ngũ của bọn trẻ, cùng Thần Trần, An An và Điềm Điềm chạy nhảy chơi đùa khắp sân.

Trong khi đó, những người lớn thì bận rộn sắp xếp, đồng thời đoán xem ai sẽ đến tiếp theo.

Chẳng mấy chốc, Liễu Phương Lâm xuất hiện, ôm bụng bầu bước vào: “Anh Trạch Tây đâu rồi? Sao không đi cùng chị vậy?”

Liễu Phương Lâm nhẹ nhàng cười: “Anh ấy đi lấy bánh kem cho hai đứa nhỏ rồi.

Chỉ cách mấy bước chân thôi mà, chị tự đi cũng được.”

Tô Ý thấy cô ấy ngoài cái bụng lớn, tay chân vẫn mảnh mai như thường, chẳng giống người đang mang thai chút nào, liền hỏi cô ấy có phải không ăn uống đầy đủ hay không.

Liễu Phương Lâm bật cười: “Em đừng nói thế trước mặt mẹ chứ, bà ấy ngày nào cũng lo lắng về việc ăn uống của chị, nhưng chị có ăn nhiều bao nhiêu cũng không thể béo lên được.

Kỳ thực chị ăn uống khá đầy đủ đó chứ.”

Tô Ý cười bất lực: “Thôi được rồi, chỉ cần em bé khỏe mạnh là tốt rồi.”

Hiện giờ sự nghiệp của Liễu Phương Lâm đã ổn định.

Cô ấy không chỉ là giảng viên chuyên ngành tiếng Anh tại Đại học Thanh Bắc, mà còn đào tạo ra không ít học trò xuất sắc.

Lâm Trạch Tây tuy bề ngoài có vẻ không đáng tin, nhưng lại luôn ủng hộ sự nghiệp của Liễu Phương Lâm.

Hai người đã hỗ trợ nhiều trẻ em nghèo vùng núi, quyên góp tiền xây dựng trường tiểu học hy vọng.

Trong việc này, hai người luôn làm tốt nhất.

Hiện giờ, cả anh cả và anh hai đều đã có con, đứa bé của anh ba cũng sắp chào đời.

Tô Nhân hiện tại chỉ còn lo lắng cho đôi vợ chồng Lâm Lạp Bắc và Lâm Thư Thư.

Lúc kết hôn, bà ấy cứ ngỡ công việc của họ ổn định nhất, chắc chắn sẽ có con sớm.

Ai ngờ sau đó, Lâm Lạp Bắc lại tiếp tục thi lên thạc sĩ, rồi tiến sĩ.

Giờ đây, anh vừa học tiến sĩ vừa tham gia nghiên cứu, trở thành học trò đáng tự hào nhất của ông Mặc, đồng thời cũng là người có trình độ học vấn cao nhất trong nhà.

Còn Lâm Thư Thư, ban đầu không phải là người có tính cách mạnh mẽ.

Lúc mới vào làm việc trong nhà máy thực phẩm cùng Tô Ý, cô ấy cảm thấy công việc không quá nặng nhọc, cũng coi như là thoải mái.

Nhưng ai ngờ nhà máy thực phẩm ngày càng phát triển, cô ấy cũng buộc phải nhanh chóng phát triển bản thân.

Sau đó, cô ấy được điều đến nhà máy xúc xích – đơn vị có lợi nhuận nhất và bận rộn nhất, hiện đang đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc.

Công việc hàng ngày của cô ấy cũng cực kỳ bận rộn..
 
Back
Top Bottom