Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 870: Chương 870



Tô Ý vừa rồi vẫn còn chịu đựng không hét lên, bây giờ cô thật sự nhịn không được nữa mà hét lớn: "A--"

Âm thanh này khiến mẹ bầu ở bên cạnh sợ hãi gần chết.

Nếu người có thể nhẫn nhịn lại đau đến như vậy, thì lát nữa cô ấy còn mạng để còn sống không?

"Bác sĩ, bác sĩ, tôi không sinh nữa! Tôi không sinh nữa! Tôi muốn về nhà!"

Một bên Tô Ý cầu nguyện, một bên cố gắng dùng hết sức—– Lần này mọi việc diễn ra suôn sẻ ngoài ý muốn.

Tô Ý cảm thấy cơ thể mình trở nên nhẹ nhõm, khi nghe chị dâu nói là con gái, cô mới yên tâm nhắm mắt lại.

Cô cảm thấy mệt mỏi và quá buồn ngủ, mí mắt đã không thể mở nổi nữa, nên cô đã hôn mê thiếp đi.

Tô Ý có một giấc mơ cực kỳ dài.

Trong giấc mơ, cô bị một người phụ nữ bắt cóc ngay sau khi sinh con và bị đưa đến một ngôi làng miền núi xa xôi ở phía Tây Bắc.

Ở đó, cô phải chịu sự ngược đãi từ ba mẹ nuôi và bắt nạt từ ba người anh trai giả mạo của mình.

Sau này, linh hồn của cô trôi dạt về thời hiện đại, ở nơi đó cô sống một mình bình yên hơn mười năm.

Thẳng đến khi cô quay lại và gặp Chu Cận Xuyên, cho đến khi cô sinh được hai đứa con.

Linh hồn không biết tại sao lại quay lại hiện đại.

Tô Ý suy sụp và hét lên, tìm kiếm Chu Cận Xuyên, các con và gia đình cô.

DTV

Nhưng làm thế nào cũng không thể tìm thấy.

Sau đó, cô gặp một cô gái trông giống hệt mình.

Tên cô ấy cũng là Tô Ý.

Cô nhanh chóng nhận ra rằng đây có thể là nguyên chủ đã sống ở nơi này hơn mười năm.

Cô nhanh chóng hỏi cô ấy liệu cô ấy có sẵn lòng trao đổi với cô mãi mãi không.

Đối phương chỉ mỉm cười với cô: “Tôi là cô, cô cũng là tôi.”

Lúc này, Tô Ý chợt nhận ra người đó vẫn luôn là cô.

Cô là Tô Ý, Tô Ý chính là cô.

Mẹ và bốn anh trai cô thực sự là người thân của cô.

Sau khi nhận ra điểm này, Tô Ý đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.

Giọng nói kia mờ mịt xa xăm, nhưng cô nhận ra ngay, đó là giọng nói của Chu Cận Xuyên.

Là Chu Cận Xuyên gọi cô.

Tô Ý tiếp tục chạy và chạy theo âm thanh, cuối cùng cũng ngày càng rõ ràng hơn.

Cô cố gắng mở mắt nhưng không thể, cho đến khi một đôi bàn tay ấm áp phủ lên khuôn mặt cô, cô mới dường như được giải thoát khỏi sự giam cầm và từ từ mở mắt.

"Cận Xuyên——"

Vừa mở miệng nước mắt Tô Ý đã rơi xuống trước.

Chu Cận Xuyên nhìn thấy cô khóc, hốc mắt cũng lập tức đỏ lên: "Sao vậy? Có phải trên người em còn đau không? Hay là cảm thấy khó chịu ở đâu?"

Tô Ý nín khóc mà cười nói: "Hiện tại thì không sao, nhưng lúc trước thật sự là làm em đau muốn chết, sau này sẽ không sinh nữa!"

Chu Cẩm Xuyên một hơi nói mấy câu, nắm tay cô dỗ dành: "Không sinh nữa, không sinh nữa."

Anh không bao giờ dám sinh con nữa.

Chu Cận Xuyên đứng dậy pha sữa bột, một bên thử nhiệt độ nước, một bên nhớ lại những gì chị dâu đã dạy trước đây.

Sữa bột vừa mới pha được nửa chừng thì con trai cũng bật khóc..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 871: Chương 871



Chu Cận Xuyên đành quay đầu, bất đắc dĩ cười: "Được rồi, được rồi, từ từ đã nào, pha sữa cho em gái trước rồi đến lượt con ngay."

Miệng nói không cần gấp, nhưng tay thì rõ ràng có phần luống cuống.

Tô Ý nhìn anh lúc thì pha sữa, lúc thì bế con, bóng dáng bận rộn ấy bỗng chốc trông thật ấm áp.

Hai đứa trẻ b.ú sữa xong thì lập tức nhắm mắt ngủ ngon lành.

Tô Ý muốn bảo Chu Cận Xuyên tranh thủ chợp mắt một lát, nhưng anh lại nhất quyết không chịu, chỉ nằm bên giường nhìn vợ con, ngây ngô cười.

Tô Ý bất lực nhìn anh cười: "Nếu anh không ngủ thì thử nghĩ tên cho con xem nào?"

Trước đây, hai người đã nghĩ ra khá nhiều tên dự phòng, cũng đã hỏi ý kiến mọi người trong gia đình.

Nhưng khi ấy chỉ nghĩ đến trường hợp hai con trai hoặc hai con gái.

Nào ngờ lại sinh đôi long phụng, nên những tên cũ không còn phù hợp, cần phải suy nghĩ lại.

Hai người suy nghĩ mãi mà không hài lòng, cuối cùng Tô Ý quyết định: "Thôi thì lấy tên Thần An mà anh nghĩ lúc trước chia ra, một đứa là Thần Thần, một đứa là An An.”

"Em nhớ anh nói hai đứa thuộc thế hệ có tên chữ Dịch, vậy thì anh trai gọi là Chu Dịch Thần, em gái gọi là Chu Dịch An."

Nghe xong, mắt Chu Cận Xuyên sáng lên, rồi ngạc nhiên hỏi: "Em đặt tên con gái là An An, có phải muốn con ngoan ngoãn, yên lặng không?"

Tô Ý liếc nhìn An An, thấy con bé trong lúc ngủ mơ còn đá chân, không nhịn được cười: "Không phải, chỉ là tên quá dịu dàng không hợp với con, An An nghe trung tính hơn."

Chu Cận Xuyên nghe vậy cười phá lên: "Có lý, hai cái tên này đều hay, vậy thì đặt thế nhé."

Vừa đặt tên xong hai đôi vợ chồng mới cưới liền chạy đến bệnh viện mang bữa sáng tới.

Nhìn thấy bốn người, Tô Ý có phần ngại ngùng: "Đêm qua không làm mọi người sợ chứ? Ai ngờ con lại chọn đúng lúc đó để ra đời."

Lâm Thư Thư và Liễu Phương Lâm kinh ngạc nhìn hai đứa trẻ: "Đúng là một cặp long phụng nè, trông đáng yêu quá!"

"Đêm qua chúng mình đã bị làm ầm ĩ không ít, nhưng hai bé ra đời như cứu tinh vậy, chúng mình vui còn không kịp nữa là."

Lâm Trạch Tây cũng cười nói: "Đúng vậy, hai đứa trẻ xinh xắn thế này, anh thấy giống anh đấy, nào, để cậu bé chút nào."

Tô Ý cười lườm anh ta: "Muốn có thì tự đi mà sinh."

"Chuyện đó là chuyện sớm muộn thôi!" Nói rồi, Lâm Trạch Tây nhẹ nhàng chạm vào má hai đứa trẻ: "Anh sẽ luyện tay trước, học hỏi đồng chí Chu Cận Xuyên cách làm ba!"

Đến trưa, Triệu Lam và Tô Nhân mang cơm canh tới.

Nghe tên Thần Thần và An An, hai người cũng vui vẻ khen ngợi.

Chu Cận Xuyên đã thức suốt đêm và cả buổi sáng, ăn xong bữa trưa, Tô Ý liền bảo anh về nghỉ ngơi một chút.

DTV

Anh vẫn kiên quyết khăng khăng là mình không mệt.

Thật ra anh không thấy buồn ngủ, nhưng nghĩ đến việc còn phải thức đêm, sau một hồi khuyên nhủ, cuối cùng anh cũng chịu về phòng kế bên ngủ một lát.

Vừa ngủ được hai ba tiếng, anh tỉnh dậy liền chạy vội đến thăm con: "Lúc nãy anh nghe được tiếng cứ như con khóc."

Tô Ý thấy anh ở bệnh viện không ngủ ngon, liền lén rót cho anh ít nước suối tinh khiết, đợi ngày mai xuất viện về nhà rồi sẽ nghỉ ngơi đàng hoàng hơn.

Tối đến, mọi người định thay phiên nhau trông đêm.

Nhưng Tô Ý là người đầu tiên phản đối, Chu Cận Xuyên cũng khẳng định mình có thể tự lo.

Hơn nữa, hai đứa trẻ cũng không quấy khóc nhiều, mọi người mới đồng ý, giúp dọn dẹp cho Tô Ý và hai đứa trẻ, làm xong hết mọi việc rồi mới rời đi.

Tối đó, sau khi cho hai đứa trẻ uống sữa và đỗ ngủ xong Chu Cận Xuyên bắt đầu đi lấy nước ấm để lau mặt tay cho Tô Ý.

Hôm qua sinh con, Tô Ý đổ rất nhiều mồ hôi, dù đã khô từ lâu nhưng người vẫn cảm thấy khó chịu.

"Cận Xuyên, em muốn vào tắm, cả người em khó chịu quá.”

Chu Cận Xuyên lo lắng vợ đi lại khó khăn, nếu vào tắm thì anh chắc chắn phải theo vào, mà như thế cũng phải mang theo hai đứa trẻ.

Một khi có bác sĩ hay y tá đi qua, chắc chắn không thể giấu được..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 872: Chương 872



Suy nghĩ một lát, anh liền nhỏ giọng dỗ dành: "Em ráng chịu thêm chút nữa, đợi mai xuất viện về nhà rồi tắm được không?"

"Để anh đi lấy thêm nước ấm lau người cho em nhé?"

Thấy anh lo lắng, Tô Ý cũng không đòi đi tắm nữa, đành gật đầu đồng ý: "Được."

Thấy vợ đồng ý, Chu Cận Xuyên vội vàng đi lấy một chậu nước ấm sạch, đồng thời đóng kín cửa sổ và cửa ra vào.

Anh nhanh chóng lau người và thay cho cô bộ quần áo sạch sẽ ở trong chăn: "Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh nhé."

Dù không được tắm, nhưng sau khi lau người, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều: “Chồng à, anh vất và rồi."

Thấy vợ dễ hài lòng như vậy, đáy lòng Chu Cận Xuyên mềm hẳn đi, lại cảm thấy đau lòng vợ: "Anh không vất vả, vợ anh mới là người vất vả nhất, nếu không phải—"

Lời nói âu yếm mới nói được nửa chừng thì hai đứa trẻ lại khóc ré lên.

Lại phải thay tã rồi.

Dù bận rộn suốt đêm không dám chợp mắt, nhưng trong lòng Chu Cận Xuyên vẫn rất vui.

Sáng hôm sau, bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho Tô Ý và hai bé Thần Thần, An An, xác nhận có thể xuất viện.

Tô Ý thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong sớm được về nhà.

Hai ngày qua, mọi người đến thăm cô đều mang theo nhiều trái cây và đồ hộp, mà nhà mình lại không thể ăn hết nhiều đồ như vậy, mang về lại nặng.

Tô Ý dặn Chu Cận Xuyên chia hết cho các bác sĩ và y tá, coi như lời cảm ơn vì họ đã chăm sóc cho cô những ngày vừa qua.

Mọi người nhận trái cây, lúc rời đi còn đi ra tiễn.

Khoa sản đã lâu không gặp ca sinh đôi long phụng, thêm việc Tô Ý còn trẻ mà chuẩn bị mọi thứ rất kỹ càng nên ai cũng có ấn tượng sâu sắc.

Bác sĩ và y tá còn lấy cô làm chuẩn mực cho các sản phụ khác làm gương.

Tô Ý vừa cười vẫy tay tạm biệt mọi người, bỗng nghe tiếng hét lớn vang lên từ hành lang, ai nấy đều giật mình: "Chuyện gì vậy?"

Y tá bình tĩnh đáp: "Là sản phụ mà cô gặp ở phòng sinh lần trước, khi đó cô ấy làm loạn không chịu sinh, sau cùng không còn cách nào khác phải chuyển sang mổ, bây giờ thuốc tê hết tác dụng nên đau đớn thôi."

DTV

Tô Ý cười gật đầu: "Chỉ cần mẹ tròn con vuông là tốt rồi."

Nói xong cô vẫy tay chào tạm biệt bệnh viện.

Trước khi ra khỏi cửa, Tô Nhân khoác lên cho cô một chiếc áo dạ từ nhà mang tới, còn quàng khăn, đội mũ cho cô.

Tô Ý ngạc nhiên vô cùng rõ ràng hôm sinh con vẫn còn nóng, sao giờ lại phải mặc nhiều thế này.

Không biết lại tưởng mùa đông đến rồi.

Tô Nhân cười lườm yêu cô: "Mặc vào thì mặc đi, nếu bị gió thổi mà đau đầu hay đau người thì khổ đấy."

Tô Ý đành làm theo.

May mắn nhà không xa, nóng thì cố chịu chút vậy.

Để tiện chăm sóc, Tô Nhân đã sớm bàn bạc với Triệu Lam, muốn để Tô Ý về nhà ngoại ở cữ.

Trước đây, Tô Ý lưu lạc bên ngoài, bà ấy làm mẹ không có cơ hội chăm sóc con.

Nay Tô Ý sinh con, vừa đúng dịp bà ấy có thể giúp đỡ lo liệu.

"Ở nhà tôi đã sắp xếp phòng cho khách rồi, mọi người muốn qua thăm lúc nào cũng được, buổi tối ở lại nhà chúng tôi cũng không sao."

Triệu Lam là người thấu tình đạt lý, liền đồng ý ngay.

"Ôi dào, có gì đâu, chị đây là san sẻ giúp tôi ấy mà, ban ngày tôi sẽ sang giúp một tay, chỉ cần Tô Ý và các cháu khỏe mạnh là tốt rồi.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 873: Chương 873



Sau khi từ bệnh viện trở về nhà, Tô Ý cảm thấy không gian bỗng trở nên thoáng đãng hẳn ra.

Mọi thứ đều thoải mái hơn.

Phòng ngủ của cô vốn đã rộng rãi với chiếc giường hai mét, hai đứa bé nằm trên đó cũng vẫn còn rất rộng.

Chu Cận Xuyên còn mua thêm hai chiếc cũi, mỗi bên đặt một chiếc, không còn phải lo lắng như ở bệnh viện, sợ đè phải con nữa.

Khi về đến nhà, Tô Ý được sắp xếp nằm trên chiếc giường êm ái, ngoài việc cho con b.ú và chơi với con, cô không phải động tay làm bất cứ việc gì.

Nghỉ ngơi liên tục hai ngày, Bạch Miêu Miêu mang theo Tạ Tiểu Quân đến thăm cô.

Chu Cận Xuyên ngồi tiếp Tạ Tiểu Quân ở bên ngoài.

Bạch Miêu Miêu một mình vào trong trò chuyện với Tô Ý: "Mấy hôm trước ở bệnh viện mình sợ đông người quá, rồi lo cậu mới xuất viện chưa nghỉ ngơi đầy đủ nên mình không dám đến.

Nghe nói mấy ngày nay cậu khỏe hơn rồi, mình mới vội vàng đến đây."

Tô Ý cười gật đầu, rồi hỏi Bạch Miêu Miêu khi nào cô ấy và Tạ Tiểu Quân sẽ quay lại Tây Bắc làm việc.

"Tạ Tiểu Quân vừa xin nghỉ phép xong, bọn mình định mấy ngày tới mua sắm xong đồ đạc, sáng ngày kia sẽ lên đường."

Bạn thân sắp lấy chồng, Tô Ý thật lòng vui mừng cho cô ấy.

Hơn nữa, Tạ Tiểu Quân là người mà cô và Chu Cận Xuyên đã quen biết từ trước khi còn ở Tây Bắc, luôn coi anh ta như em trai.

Việc hai người kết hôn khiến Tô Ý vô cùng mừng rỡ, cô đã chuẩn bị sẵn một món quà, là đôi đồng hồ mà cô nhờ Liêu Chính Dân mua từ Hồng Kông mang về.

Bạch Miêu Miêu mở quà ra, nhìn thấy nhãn hiệu của nó thì giật mình: "Món quà này quá đắt, mình không thể nhận được!"

Tô Ý mỉm cười: "Quà này là xem mặt mũi Tiểu Quân chứ không phải cậu đâu, thế là được rồi chứ gì?"

“Nhận đi, đáng lẽ bọn mình phải về cùng các cậu uống rượu mừng, nhưng giờ không thể rồi, chỉ mong cậu không trách chúng mình là tốt rồi."

Bạch Miêu Miêu cảm động: "Ôi, còn không phải là cậu đang ở trong tình huống đặc thù đấy à? Chờ cậu qua tháng ở cữ, bọn mình sẽ tập hợp tất cả bạn bè ở Bắc Kinh lại, tổ chức một bữa tiệc thật lớn."

"Vậy thì tốt quá! À, Tiểu Quyên sẽ về cùng các cậu chứ?"

DTV

Bạch Miêu Miêu gật đầu, rồi cười tươi nói: "Không chỉ Tiểu Quyên thôi đâu, còn có thêm một người nữa, cậu đoán xem là ai?"

Tô Ý cười cười: "Có gì khó đoán đâu, chắc chắn là Giang Viễn rồi! Hai người lần này về gặp ba mẹ chắc là để bàn chuyện cưới xin nhỉ?"

Ở quán ăn của mình, Tô Ý luôn có "tai mắt" là Từ Tiểu Cần, nên chuyện gì cũng không qua được mắt cô.

Bạch Miêu Miêu ngạc nhiên nhìn Tô Ý: "Hóa ra là mình là người cuối cùng biết đấy, mình không biết họ bắt đầu từ khi nào, nhưng lần này hai người họ về là để bàn chuyện kết hôn."

"Coi như nhà các cậu là song hỷ lâm môn rồi."

Hai người trò chuyện một lát, Bạch Miêu Miêu sợ làm chậm trễ Tô Ý nghỉ ngơi nên đứng dậy chào ra về: "Khi nào từ Tây Bắc trở lại, bọn mình sẽ qua thăm cậu."

Mấy ngày nay, mẹ của Tô Ý nhất quyết không cho cô tắm, sợ cô bị cảm lạnh.

Tô Ý đã nhẫn nhịn hai ngày, nhưng cuối cùng không chịu nổi.

Tối hôm đó, nhân lúc hai đứa bé ngủ say, cô quyết định lén vào phòng tắm để tắm một trận cho đã.

Chu Cận Xuyên bị kẹp ở giữa, một bên là vợ, một bên là mẹ vợ.

Anh thấy vợ và mẹ vợ đều có lý, nhưng cuối cùng vẫn đứng về phía vợ.

Anh đã hỏi chị dâu, được khuyên rằng chỉ cần không để bị lạnh hay trúng gió, tắm rửa vệ sinh vẫn là điều nên làm.

Vì vậy, anh lén trở thành "đồng lõa" của Tô Ý.

Đợi đến khi mọi người đều đã ngủ, anh bí mật giúp Tô Ý đun hai thùng nước linh tuyền trong không gian.

Trước đó, anh đã tranh thủ dựng một căn nhà gỗ nhỏ trong không gian, nơi luôn có nhiệt độ ổn định, không có gió.

Anh đã thử tắm trước, thấy sau khi tắm cũng không bị lạnh, nên hoàn toàn yên tâm..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 874: Chương 874



Khi chuẩn bị xong nước ấm, anh gọi Tô Ý vào tắm, rồi ra ngoài trông con.

Tô Ý cuối cùng cũng đợi được khoảnh khắc này, không nói một lời, cô cầm đồ để thay rồi đi thẳng vào nhà gỗ nhỏ.

Khi cô đặt chân vào thùng tắm, ngâm thân mình trong nước, cô cảm thấy cả các lỗ chân lông cũng cảm thấy thư thái vô cùng.

Tô Ý ngâm mình một lát, rồi nhận ra nước bắt đầu thay đổi màu, cơ thể như đang thải ra một lớp bùn đen.

Trước đây, cô chỉ thấy hiện tượng này khi Chu Cận Xuyên bị thương, nhưng lần này không nghiêm trọng như vậy.

Sau khi lớp bùn đen được thải ra, cơ thể cô trở nên nhẹ nhõm hẳn, rõ ràng là cơ thể đang thải độc chứ không phải có vấn đề gì.

Khi ngâm mình trong thùng nước thứ hai, nước không còn đổi màu nữa.

Nhưng cô có thể cảm nhận được cơ thể mình rõ ràng đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều, vết thương dường như cũng đang nhanh chóng lành lại.

Tô Ý rất vui với sự thay đổi này, sau khi tắm xong, cô cảm thấy toàn thân từ trong ra ngoài đều trở nên khoan khoái, nhẹ nhàng hơn hẳn.

Khi cô mặc quần áo và bước ra ngoài, Chu Cận Xuyên đã chuẩn bị sẵn máy sấy tóc và khăn.

Anh nhanh chóng lau khô tóc cho cô, rồi dẫn cô vào phòng tắm để sấy tóc cho khô hoàn toàn.

"Con lúc nãy có quấy khóc không?"

"Không, chúng vẫn ngủ suốt.

Em tắm rửa xong cảm thấy thế nào rồi?"

"Cảm giác đã lắm, anh nhớ giữ bí mật nhé, đừng nói cho mẹ biết, kẻo bà ấy lại lải nhà lải nhải."

Chu Cận Xuyên nhìn vào gương, thấy làn da của Tô Ý sau khi tắm trở nên mịn màng, sáng hồng không kìm được mà hôn lên má cô một cái, rồi bế cô vào phòng ngủ.

"Tắm xong rồi thì ngủ một giấc thật ngon, đêm nay có anh lo rồi."

Tô Ý gật đầu nói: "Anh cũng tranh thủ ngủ sớm, con không quấy khóc thì nghỉ ngơi chút đi."

Chu Cận Xuyên đồng ý, rồi leo lên giường ôm cô ngủ.

Sau một tuần làm ba, dù rất bận rộn nhưng anh cũng phải trở về đơn vị vì công việc không thể chậm trễ.

Cũng may vì ở nhà có người hỗ trợ, ban ngày anh vắng mặt cũng không sao.

Anh chỉ cần về sớm mỗi tối là được.

Sau một tháng ở nhà mẹ đẻ, Tô Ý cuối cùng cũng qua tháng cữ, hai vợ chồng cùng mang con về nhà của Chu Cận Xuyên.

Tưởng rằng sau tháng cữ, không còn ai quản lý chặt chẽ nữa, cô sẽ được trở lại sinh hoạt bình thường.

Ai ngờ, không biết từ đâu, Triệu Lam nghe nói phụ nữ sinh đôi phải ở hai tháng cữ mới đủ.

DTV

Vì vậy bà ấy giữ Tô Ý lại thêm một tháng nữa.

Cũng may tình trạng sức khỏe của Tô Ý rất tốt, nên cô không bị cấm đoán nghiêm ngặt việc tắm rửa gội đầu.

Cứ như vậy, mỗi ngày cô chỉ cần ăn, ngủ, chơi đùa với con.

Mỗi khi tan học, việc đầu tiên của Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn là rửa tay rồi chạy lên lầu xem em trai em gái.

Mỗi lần như thế, Chu Cận Xuyên cũng từ đơn vị vội vã về nhà, sau khi anh thay đồ xong, hai đứa trẻ mới chịu rời phòng đi làm bài tập.

Ban ngày, Tô Nhân cũng thường xuyên sang nhà trò chuyện với Tô Ý, nên những ngày này của cô không hề buồn chán.

Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến năm 1986.

Dù mới chỉ cuối tháng Tám, nhưng tiết trời ở Bắc Kinh đã chớm vào thu.

Đây là thời điểm dễ chịu nhất trong năm, trời cao trong xanh, mát mẻ, không lạnh cũng chẳng nóng, lại không có phấn hoa bay lất phất như mùa xuân.

Trong suốt một năm qua, Chu Cận Xuyên và Tô Ý từ bậc làm ba mẹ non trẻ đã trở thành những ông ba bà mẹ lão luyện, giàu kinh nghiệm.

Hai đứa trẻ được nuôi dưỡng cẩn thận, mũm mĩm dễ thương vô cùng.

Từ khi trong nhà có thêm hai đứa nhỏ, ông Chu vốn quen ra ngoài đánh cờ, dạo chơi mỗi ngày cũng không ra ngoài nữa, chỉ quanh quẩn trong sân nhà vui đùa với các cháu.

Bây giờ trời đã mát mẻ hơn, hai đứa trẻ cũng lớn hơn, nên ông bắt đầu cùng Chu Hoằng Nghĩa và Triệu Lam đưa các cháu ra ngoài đạo chơi mỗi chiều.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 875: Chương 875



Mỗi khi hai đứa trẻ xuất hiện, các cụ già trong khu đều không khỏi trầm trồ, ngưỡng mộ.

Xe đẩy của hai bé là kiểu mới nhất, do Liêu Chính Dân gửi từ Hồng Kông về.

Nhà họ Chu có hai chiếc, bên nhà họ Tô cũng có hai chiếc.

Liêu Chính Dân và Tô Nhân thường đón ba mẹ con Tô Ý về bên ngoại ở một thời gian.

Mỗi khi về, hai đứa nhỏ đều trở thành cục cưng của cả nhà, ai cũng tranh nhau bồng bế.

Nhìn hai đứa trẻ sắp tròn một tuổi, cả hai bên gia đình quyết định tổ chức một buổi tiệc lớn tại sân nhà họ Chu.

Ngoài người thân ra, Triệu Lam chỉ mời vài bạn bè và họ hàng thân thiết, không muốn mời nhiều người để tránh mệt cho cả người lớn lẫn con trẻ.

Vì buổi tiệc đầy tuổi này, Triệu Lam đã chuẩn bị từ lâu.

Bà ấy và Chu Cận Xuyên tự tay trang trí sân và phòng khách bằng bong bóng và hoa tươi, tạo nên không gian ấm áp và đậm chất trẻ thơ.

Vào ngày diễn ra bữa tiệc, từ sáng sớm, Tô Ý đã dậy rửa mặt, trang điểm và chọn trang phục.

Bình thường do cho con b.ú và ít ra ngoài, cô hiếm khi trang điểm, nhưng hôm nay là dịp đặc biệt nên phải chưng diện một chút.

Sau khi khó khăn lắm mới trang điểm được một lớp nhẹ nhàng, cô lại bối rối không biết nên mặc gì.

Chu Cận Xuyên thấy cô cứ đứng mãi trước tủ quần áo, liền để hai con xuống, bước tới hỏi: “Sao thế? Không tìm được bộ nào ưng ý à?”

Tô Ý cúi xuống nhìn mình, buồn bã nói: “Anh nhìn xem, bây giờ vóc dáng em thay đổi hết rồi, nhiều bộ đồ trước đây không còn vừa nữa.”

Chu Cận Xuyên thấy cô buồn liền an ủi: “Em thay đổi gì đâu, tay chân vẫn thon thả, chỉ là có thêm chút đẫy đà thôi.

Khi nào cai sữa cho con, mọi thứ sẽ trở lại bình thường ngay.”

Nói rồi, Chu Cận Xuyên bắt đầu làm “nhà thiết kế” cho cô, chọn từng bộ một.

“Anh thấy chiếc váy đỏ chấm bi này rất hợp với em đấy!”

Tô Ý liếc nhìn chiếc váy có phần n.g.ự.c rộng: “Có hở quá không?”

Chu Cận Xuyên lấy thêm một chiếc khăn quàng: “Đeo thêm chiếc khăn này là vừa đẹp, có thể làm đồ trang sức nữa.”

Tô Ý nửa tin nửa ngờ mặc thử chiếc váy và đeo khăn.

Nhìn vào gương cô phải thừa nhận rằng mắt thẩm mỹ của Chu Cận Xuyên ngày càng tốt.

Sau khi thay xong quần áo, Tô Ý nhanh chóng tết một b.í.m tóc bên vai, sau đó quay sang nhìn Chu Cận Xuyên và các con: “Thế nào?”

Chu Cận Xuyên đặt con xuống vừa cười vừa bước tới: “Rất đẹp, em đeo thêm băng đô nữa đi, lát nữa anh sẽ chụp nhiều ảnh cho ba mẹ con.

DTV

Đừng quên mang đôi giày cao gót mà em thích nhất nữa.”

“Ở nhà mà mang giày cao gót á? Bé con không tiện đâu.”

“Không sao, em đi giày cao gót trông đẹp mà.

Con thì cứ để anh bế.”

Dường như hai đứa nhỏ nghe thấy ba mẹ nói chuyện được bế, chúng bò ra khỏi giường, giơ hai tay đòi bế.

Hiện tại hai đứa nhỏ đang tập đi, dù chưa vững nhưng cũng có thể vịn vào đồ vật để đi quanh nhà.

Mới tròn một tuổi, An An đã tỏ ra lanh lợi hơn hẳn so với các bạn cùng trang lứa, đã nghe ra được ba mẹ nói chuyện cái gì mà ôm với chẳng không ôm.

Con bé là người đầu tiên vịn ghế sô pha bước đi tập tễnh đến chỗ hai người: “Mẹ—”

"Ba-Be con-"

Tô Ý quay lại, thấy con đã tới bên cạnh mình, liền mỉm cười: “Bế chứ, lát nữa ba sẽ bế con, giờ An An thay đồ trước nhé?”

Rồi cô quay sang vỗ tay gọi Thần Thần: “An An tới rồi, Thần Thần cũng lại đây nào!”

Thần Thần tính tình có phần nhút nhát hơn, lúc này đang bám chặt vào mép giường, không dám nhúc nhích.

Nhưng khi thấy mẹ gọi, thằng bé cũng lấy can đảm, bám theo giường và bàn mà đi tới.

Tô Ý mở rộng vòng tay ra ôm con: “Thần Thần, gọi ba mẹ nào.”

Thần Thần nhoẻn miệng cười, vui vẻ gọi: “Mẹ...”

"Ba- Be con-"

Thấy hai đứa nhỏ hôm nay lúc thức dậy lại ngoan ngoãn như vậy, không hề mè nheo, Chu Cận Xuyên và Tô Ý vui mừng vô cùng, liền nhanh chóng thay cho chúng bộ đồ mới đã chuẩn bị sẵn.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 876: Chương 876



An An mặc váy công chúa màu hồng do cậu mua tặng, đi giày da dê đỏ mềm mại.

Thần Thần cũng có một đôi giày tương tự nhưng màu đen.

Tô Ý mặc cho thằng bé chiếc áo hải quân, kết hợp với quần yếm nâu, trông rất bảnh bao.

Khi cả nhà bốn người xuống lầu, Triệu Lam đã chuẩn bị sẵn khóa bình an để đeo vào cổ hai đứa nhỏ: “Thần Thần, An An, sinh nhật vui vẻ nhé!”

Tô Ý liền cười, bảo hai con: “Thần Thần, An An, chào mọi người nào—”

Ngay sau đó, tiếng trẻ thơ non nớt lần lượt vang lên: “Ông—”

“Bà—”

Còn những từ khác, hai đứa nhỏ vẫn chưa nói rõ được, chỉ ríu rít một cách ngây ngô.

Điều này khiến Tiểu Vũ và Noãn Noãn rất sốt ruột, hai đứa chạy quanh Thần Thần và An An gọi "anh" với "chị" mãi.

Ai không biết còn tưởng chúng đang gọi nhau đâu.

Triệu Lam cười tươi: “Được rồi, sau này từ từ dạy, giờ ăn sáng đã, lát nữa khách sẽ đến.”

Nói rồi, bà ấy đặt hai đứa nhỏ lên chiếc bàn ăn riêng, đeo yếm ăn vào.

Vì Tô Ý dự định sau tiệc thôi nôi sẽ cai sữa, nên hai tháng nay, Thần Thần và An An đã bắt đầu ăn dặm.

Giờ đây, hai bé đã có thể tự ăn, còn ăn rất ngon lành.

Cả nhà vừa ăn sáng xong thì gia đình bên nhà họ Tô cũng lần lượt đến.

Hai ông bà ngoại Tô Nhân và Liêu Chính Dân đã chuẩn bị khóa bình an, vòng tay vàng và phong bao lì xì lớn cho hai đứa cháu nhỏ.

Ngoài ra, mọi người còn tặng thêm quần áo, giày dép và đủ loại đồ chơi cho các bé.

Quà tặng nhiều đến nỗi chất đầy một góc nhà, khiến hai đứa nhỏ hoa hết cả mắt.

Tô Ý ngượng ngùng cười: “Mọi người mua nhiều quá, bọn trẻ còn nhỏ, dùng không hết đâu.”

“Cứ nhận đi, đó là tấm lòng của mọi người.

Hôm nay là ngày sinh nhật của bọn trẻ mà!”

Khi bên ngoại đã đông đủ, Chu Cận Xuyên liền vội vàng sắp xếp chuyện chụp ảnh.

Để chụp được ảnh gia đình, anh đã mời một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp từ bên ngoài đến.

Sau khi chụp ảnh xong mọi người cùng vào phòng khách ngồi xuống trò chuyện, uống trà.

Con gái nhà Lâm Vọng Đông là Điềm Điềm liền đòi dẫn Thần Thần và An An ra ngoài chơi.

Hôm nay, Tiểu Vũ và Noãn Noãn cũng trở thành trợ thủ đắc lực trong việc trông trẻ.

Có hai đứa trẻ này bên cạnh, Tô Ý yên tâm để đám nhóc cùng nhau chơi đùa với đồ chơi trên thảm.

Mọi người vừa ngồi uống trà vừa trò chuyện, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn đám trẻ con đang chơi đùa.

Thấy Điềm Điềm và hai em chơi với nhau hòa thuận, Diêu Ngọc Phương không khỏi mỉm cười nhìn Tô Ý: "Năm sau nhà mình lại thêm phần náo nhiệt rồi."

Tô Ý nghe vậy liền tỏ vẻ vui mừng: "Nhà mình sắp có thêm thành viên mới ư?"

Diêu Ngọc Phương cười gật đầu: "Em thử đoán xem là ai nào?"

Ánh mắt Tô Ý lần lượt lướt qua Từ Đan, Liễu Phương Lâm và Lâm Thư Thư, nhưng không ai trông có vẻ như đang mang thai.

Liễu Phương Lâm và Lâm Thư Thư bị nhìn đến ngượng ngùng vội vàng xua tay: "Không phải mình đâu."

"Cũng không phải mình."

Cuối cùng, ánh mắt Tô Ý dừng lại trên khuôn mặt Từ Đan: "Chị dâu hai, phát hiện ra từ lúc nào thế?"

DTV

Từ Đan ngượng ngùng cười: "Vừa mới biết không lâu."

"Bây giờ chị cảm thấy thế nào? Có mệt mỏi hay khó chịu gì không?"

"Vẫn ổn, tạm thời chưa có phản ứng gì nhiều."

"Vậy thì tốt, anh hai, nhớ chăm sóc chị dâu cẩn thận nhé."

Thấy người lớn bàn tán chuyện có em bé, bọn trẻ cũng không khỏi tò mò lắng nghe.

Tô Ý cười nhìn Thần Thần và An An, bảo hai đứa nhỏ đoán thử xem, nói rằng trẻ con đoán là chuẩn nhất.

Nào ngờ cả hai đứa đều có ý riêng, sau khi nghe nửa buổi mới hiểu ra ý nghĩa, An An lập tức chỉ vào bụng của Từ Đan và gọi: "Em gái!"

Thần Thần lần này cũng không chịu thua, thấy An An gọi em gái, thằng bé liền lắc đầu nguầy nguậy: "Em trai—"

Chọc mọi người bật cười rộn rã.

Cười xong mọi người lại quay sang thúc giục Lâm Trạch Tây và Lâm Lạp Bắc chuyện sinh con.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 877: Chương 877



"Trẻ con sinh gần nhau thì sẽ có bạn cùng chơi, cùng lớn lên với nhau, như vậy rất tốt."

Lâm Trạch Tây lần này lại không sốt sắng như mọi khi: "Để lão tứ và vợ sinh trước đi, bọn con đạo này bận rộn quá, Phương Lâm vừa mới được thăng chức, bận bịu công việc ở trường học."

"Còn con bên nhà máy thực phẩm cũng bận đến nỗi chân không chạm đất.

Mọi người không biết đấy chứ, mì ăn liền của chúng ta hiện đang bán rất chạy ở Đông Á và Nam Á, thị trường trong nước cũng đã dần được mở rộng."

Lâm Trạch Tây vừa nói vừa giống như đang báo cáo công việc, huyên thuyên kể về tình hình nhà máy thực phẩm.

Nói xong, anh liền quay sang tạo áp lực cho Tô Ý: "Em gái, sản phẩm của chúng ta lâu rồi chưa có đổi mới, nghe nói em sắp quay lại làm việc, vậy thì nhớ ưu tiên cho nhà máy thực phẩm của chúng ta trước nhé!"

Tô Ý nhìn anh ta, khẽ cười: "Vừa than bận rộn không xuể xong giờ lại muốn phát triển sản phẩm mới."

Lâm Trạch Tây hừ một tiếng: "Anh đây chẳng phải đang lo xa đó sao, làm ăn thì phải có kế hoạch lâu dài chứ! Nếu chẳng may sau này buôn bán khó khăn thì sao?"

"Hơn nữa, nếu cần thiết, chúng ta có thể mở thêm chi nhánh mới, mở rộng quy mô sản xuất.

Dù sao bây giờ mạng lưới xuất nhập khẩu trên toàn quốc đã được đả thông, dùng hệ thống vận chuyển của nhà mình rất tiện lợi."

DTV

Tô Ý cười gật đầu: "Được, em biết rồi, để em cân nhắc xem sao."

Anh ba thành công thoái thác nhiệm vụ sinh con, còn nhân tiện báo cáo luôn thành tích công việc.

Lâm Lạp Bắc nghe vậy cũng không chịu thua, như thể chỉ có vợ chồng anh ta là nhàn rỗi: "Anh ba, Thư Thư hiện nay ở nhà máy thực phẩm cũng rất bận rộn, công việc kinh doanh buôn bán với bên ngoài đều trông chờ vào cô ấy cả."

"Chưa kể em ở bên viện nghiên cứu cũng không kém phần bận rộn, cuối tuần còn phải đi làm thêm, anh cũng biết mà."

Lâm Thư Thư gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, Lạp Bắc bên viện nghiên cứu đang rất bận bịu, có khi tối cũng không về nhà."

Tô Ý nghe xong liền lo lắng: "Không về nhà, vậy Thư Thư ở một mình không sợ sao? Lần sau có chuyện như vậy nhớ báo trước, để em đến đón Thư Thư về nhà ở."

Lâm Thư Thư vội vàng xua tay: "Không cần đâu, mình ở một mình cũng không sợ, thật sự không sao đâu mà."

Đang nói chuyện, Bạch Miêu Miêu và Tạ Tiểu Quân cũng đến.

Cả hai mang theo quà tặng cho bọn trẻ.

Vợ chồng Từ Tiểu Cần cũng dẫn con đến chơi, sau đó là chú Ôn và chú Duẩn từ nhà máy được phẩm cùng với ông Tôn.

Chưa kịp ngồi xuống, ngoài cửa lại có tiếng động lần này là hai đại gia đình chi thứ hai và thứ ba của nhà họ Chu cũng đến.

Vừa đến nơi, việc đầu tiên mọi người làm là vào thăm Thần Thần và An An.

Thấy hai đứa trẻ được chăm sóc trắng trẻo, mũm mĩm, không thua kém gì em bé được in trên lịch, ai nấy đều trầm trồ ngưỡng mộ.

Hai đứa nhỏ lần đầu tiên được nhiều người vây quanh như vậy mà vẫn không hề sợ hãi.

Điều này khiến Chu Cận Xuyên và Tô Ý thở phào nhẹ nhõm, niềm tự hào của bậc làm ba mẹ dâng lên tràn ngập.

Khi mọi người đã đến đông đủ, cả nhà liền chuẩn bị để hai đứa nhỏ thực hiện lễ "chọn vật đoán tương lai".

Triệu Lam đã chuẩn bị sẵn khăn đỏ, bên dưới còn lót thêm tấm nệm mềm, những món đồ để chọn cũng đã được bày sẵn.

Nào là bút lông sách "Tam Tự Kinh", đồ chơi ống nghe khám bệnh, trống lắc, chậu nước, nghiên mực, bàn tính, khóa vàng, quả bóng,...

Mỗi món đều tượng trưng cho một nghề nghiệp khác nhau.

Ngoài những thứ Triệu Lam chuẩn bị, các cậu các mợ cũng thêm vào vài món, ai cũng mong đứa nhỏ chọn được đồ vật đại diện cho nghề nghiệp của mình.

Thần Thần và An An ngồi giữa khăn đỏ, cả hai ngó nghiêng xung quanh.

An An là người đầu tiên bò dậy, với tay chộp lấy khẩu s.ú.n.g đồ chơi mà cậu hai đặt gần đó, ngồi nghịch nghịch..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 878: Chương 878



Lâm Hạo Nam kích động: "Con bé này sau này chắc sẽ làm quân nhân đây!"

Các cậu còn lại không chịu thua: "Con gái sao lại đi làm quân nhân?"

"Đúng đó, tại anh để đồ gần quá đó chứ!"

Vừa dứt lời, Thần Thần đã bắt đầu chọn đồ, chỉ thấy thằng bé lướt qua từng món, cuối cùng chỉ giữ lại chiếc kính lúp của Lâm Lạp Bắc.

Lâm Lạp Bắc vừa mới trách Lâm Hạo Nam, giờ thì không còn gì để phàn nàn nữa.

"Tốt lắm, em rất tin tưởng vào Thần Thần, đứa trẻ này sau này sẽ làm nhà khoa học!"

Sau bữa tiệc đầy tuổi, Tô Ý dự định chính thức trở lại công việc.

Trước đây dù làm việc lặt vặt nhưng cô vẫn phải chăm con, nên ít nhiều bị hạn chế đi lại.

Giờ đây hai đứa nhỏ đã bắt đầu ăn cơm và uống sữa bột, cô mới yên tâm trở lại công việc.

DTV

Việc đầu tiên Tô Ý phải lo là chuyện bên nhà hàng.

Kể từ khi Tạ Tiểu Quyên và Giang Viễn kết hôn vào mùa hè này, hai người đã quyết định ổn định cuộc sống.

Giang Viễn cũng không muốn tiếp tục làm tài xế lái xe đường dài khắp nơi nữa.

Cùng lúc đó, Tô Ý cũng muốn mở chi nhánh thứ ba ở Bắc Kinh, nên sau khi bàn bạc, mọi người quyết định giao nhiệm vụ mở chi nhánh này cho Giang Viễn và Tạ Tiểu Quyên.

Chi nhánh thứ ba nằm ở khu vực khá xa hai chi nhánh trước, nhưng cũng là một đoạn đường sầm uất.

Với kinh nghiệm mở hai chi nhánh trước, lần này mọi việc diễn ra thuận lợi hơn nhiều.

Mỗi lần mở chi nhánh mới, đối với Tô Ý, đó đều là cơ hội tích lũy kinh nghiệm.

Khi thời cơ chín muồi, Tô Ký Xuyên Thái sẽ tiếp tục mở chuỗi nhà hàng khắp cả nước.

Vì vậy, bây giờ cần tranh thủ tích lũy thêm kinh nghiệm.

Sau khi lo xong chuyện nhà hàng.

Tô Ý dự định ghé qua nhà máy dược phẩm.

Những ngày này, cô luôn trăn trở về nhà máy dược phẩm, nghe nói ông Tôn đang dẫn đầu phát triển công thức thuốc mới.

Nhưng chưa kịp qua đó, Lâm Trạch Tây đã đến trước và kéo cô đi.

"Em gái à, mau cùng anh qua nhà máy thực phẩm xem sao đi!"

Tô Ý tưởng có chuyện gì, đến nơi mới thấy mọi thứ đều ổn thỏa.

Lâm Trạch Tây cau mày: "Không ổn rồi! Nhiều khách hàng đã gửi thư góp ý cho chúng ta, em xem, mọi người nói rằng ăn mãi mì ăn liền thì cũng ngán, đề nghị chúng ta thêm nhiều thịt như trong hình ảnh, dù giá có cao hơn cũng không sao!"

Tô Ý tra xem, quả thật có không ít đề nghị như vậy.

Hiện nay, đời sống của mọi người đã dần khá lên, không còn phải dùng phiếu mua thịt, mỗi năm cũng không còn bị hạn chế lượng thịt như trước.

Nhưng muốn cho thêm miếng thịt lớn vào mì ăn liền thì không dễ, đừng nói kỹ thuật hiện giờ chưa đủ, dù có làm được thì chi phí cũng rất cao.

Đang suy nghĩ, Tô Ý bỗng phát hiện ra một vấn đề.

Trên thị trường hiện tại vẫn chưa có món đồ ăn kèm kinh điển của mì ăn liền – xúc xích sao?!

Khi phát hiện ra vấn đề này, Tô Ý vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Trước đây, suốt bao nhiêu năm liền, thịt lợn luôn là hàng hóa nằm trong diện quản lý, cần phải có phiếu mới mua được, tình trạng cung không đủ cầu vẫn rất nghiêm trọng.

Mấy năm gần đây, kể từ khi thực hiện chính sách khoán sản phẩm về từng hộ gia đình, ở các vùng nông thôn đã xuất hiện rất nhiều đoàn thể và cá nhân chăn nuôi lợn.

Giá thịt lợn cuối cùng cũng được thả nổi, đã vậy còn ngày càng giảm.

Sau khi có ý tưởng này, Tô Ý không thể ngồi yên tại nhà máy thực phẩm nữa, vội vàng bước ra ngoài.

Lâm Trạch Tây thấy cô vội vội vàng vàng, tưởng có chuyện gì quan trọng liền nhanh chân chạy theo.

"Có chuyện gì mà em chưa cả vào xưởng đã chạy đi rồi thế?"

Tô Ý quay đầu cười với anh ta: "Anh ba, kế hoạch mà anh vừa đề xuất không khả thi, chúng ta tạm thời không thể cho thêm miếng thịt lớn vào mì ăn liền nữa, nhưng em đã nghĩ ra cách khác hay hơn rồi."

Ánh mắt Lâm Trạch Tây mới vừa rồi còn ảm đạm thoáng chốc liền bừng sáng trở lại: "Cách gì vậy? Mau nói anh nghe đi.".
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 879: Chương 879



"Vậy anh lái xe đưa em về nhà đi, chúng ta cùng bàn bạc với ba rồi nói sau."

"Được!"

Trước đây, Liêu Chính Dân đã sống ở Hồng Kông rất nhiều năm, vậy nên ông ấy đã không còn xa lạ gì với các sản phẩm từ thịt lợn chế biến sẵn, vì vậy, bàn bạc với ông ấy là điều hợp lý nhất lúc này.

Quả nhiên, khi Tô Ý và Lâm Trạch Tây về đến nhà, kể lại chuyện thư góp ý từ khách hàng của nhà máy thực phẩm.

Phản ứng đầu tiên của Liêu Chính Dân cũng là nghĩ đến việc thay thịt lợn tươi bằng thịt lợn đóng hộp, nhưng ý tưởng của ông ấy là loại thịt hộp dùng để ăn trưa.

Tô Ý liền phản đối ngay và vẽ ra hình dáng của cây xúc xích mà cô đã từng ăn từ nhỏ ra.

"Loại này vừa tiện lợi vừa rẻ, đã vậy định lượng cũng vừa đủ, một cây xúc xích là vừa đủ ăn kèm với một gói mì.

Hai người thấy thế nào?"

Liêu Chính Dân và Lâm Trạch Tây đều gật đầu liên tục: "Như vậy là tốt nhất."

Công tác suốt những năm qua, Tô Ý đã quen với phong cách làm việc nhanh gọn, quyết đoán.

Với sự đồng ý của hai người, Tô Ý liền gấp rút tìm kiếm máy đóng gói xúc xích.

Sau khi tìm kiếm khắp nơi, không thể nào tìm được thiết bị tương tự ở trong nước, cũng không ai có thể chế tạo theo yêu cầu.

Cuối cùng chỉ còn cách tìm mua máy đóng gói nhập khẩu từ nước ngoài về.

Việc liên lạc với nước ngoài không thuận tiện như ở trong nước, thông tin lại không minh bạch, nên mọi việc lập tức rơi vào bế tắc.

Đúng lúc Tô Ý đang bối rối thì bất ngờ nghe tin rằng thành phố Thượng Hải sắp tổ chức Hội chợ Triển lãm Quốc tế về Máy móc Thực phẩm.

Như tên gọi, hội chợ sẽ trưng bày những thiết bị máy móc tiên tiến nhất của ngành thực phẩm từ khắp nơi trên thế giới.

Chắc chắn sẽ có cả máy đóng gói xúc xích.

DTV

Nghe tin này, Tô Ý vừa phấn khởi vừa hào hứng, liền gọi ngay Lâm Trạch Tây thu xếp thời gian, cùng cô đi công tác ở Thượng Hải.

Thời gian xuất phát đã định, nhưng Tô Ý vẫn luôn bận tâm chuyện ở nhà.

Từ khi sinh con, đây là lần đầu tiên cô đi công tác, lần đầu tiên phải xa hai đứa nhỏ quá một đêm.

Về phía gia đình thì ai cũng ủng hộ cô.

"Con cứ yên tâm đi lo chuyện công việc, ở nhà có nhiều người thế này, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho bọn trẻ!"

Có người nhà làm chỗ dựa, Tô Ý cũng an lòng, chỉ lo lắng rằng hai đứa nhỏ sẽ không quen khi đêm đến mà không thấy mẹ.

May mắn là Chu Cận Xuyên thường xuyên chăm con, nên ban đêm có anh ở nhà thì mọi chuyện cũng sẽ đỡ hơn.

Đến sáng ngày xuất phát, Chu Cận Xuyên đặc biệt lái xe đưa hai người ra sân bay.

Lúc ra khỏi nhà, Thần Thần và An An mỗi đứa ngồi trong lòng ông bà nội.

Hai đứa nhỏ tưởng rằng mẹ chỉ đi làm, vui vẻ vẫy tay chào, miệng còn líu lo chào tạm biệt.

Tô Ý nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai đứa nhỏ vẫy tay, hốc mắt không khỏi đỏ lên.

Cô chợt nhận ra người khó nỡ rời xa nhất chính là cô, chứ không phải là hai đứa nhỏ.

Chu Cận Xuyên trước đó đã đọc sách, biết rằng đây là triệu chứng lo âu khi xa cách của người mẹ, vậy nên suốt dọc đường, anh luôn trò chuyện vui vẻ để giúp cô bớt căng thẳng.

Anh còn kể chi tiết kế hoạch chăm con của mình trong hai ngày tới.

Anh hiểu rằng càng nói rõ ràng cụ thể thì người mẹ sẽ càng an tâm.

Quả nhiên, khi đến sân bay, tâm trạng của Tô Ý đã khá hơn nhiều.

"Những ngày này cảm ơn anh.

Em xong việc sẽ lập tức mua vé máy bay về ngay."

"Ừ, không cần vội, buổi tối làm xong gọi cho anh, nhà có anh lo rồi, em cứ yên tâm."

Lên máy bay, Tô Ý lập tức nhập ngay vào chế độ làm việc.

Cô cùng Lâm Trạch Tây xem qua tài liệu về máy đóng gói mà cô đã thu thập từ nước ngoài.

Để tránh bị lừa, cô phải nắm vững thông tin trước khi đi.

Khi xuống máy bay, hai người liền bắt xe đến ngay hội chợ.

Hôm nay là ngày đầu tiên của hội chợ, để tiết kiệm thời gian, hai người không đến trước một ngày.

May mắn là họ có mục tiêu rõ ràng, bước vào hội chợ là đến thẳng khu trưng bày máy móc đóng gói.
 
Back
Top Bottom