Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 860: Chương 860



Nói xong, ông ta lại cố ý đến gần dì Liễu, hạ giọng nói: “Nếu không muốn con gái và con rể mất mặt thì đừng lãng phí thời gian ở đây.

Để con gái bà ra ngoài trước, sau này chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Lâm Trạch Tây hừ lạnh một tiếng, biết ông ta cố ý lựa chọn thời gian này để tới đây, bởi vì ông ta biết không dám để bản thân mất mặt thì bọn họ nhất định sẽ lựa chọn giải quyết ổn thỏa chuyện này.

Nhưng ông ta đã sai!

Lâm Trạch Tây không phải là người dễ bị bắt nạt như vậy, mặt mũi là cái chó gì chứ?

"Ông là ba vợ của ai? Tôi không biết ông! Vợ tôi chỉ có một người mẹ vợ, ba vợ đã mất từ lâu rồi."

"Chẳng lẽ lúc đầu ông ta không c.h.ế.t sao?Lo lắng mẹ vợ của tôi sinh bệnh sẽ kéo ông xuống, cho nên ông mới trốn đi giả c.h.ế.t hả?"

"Mặc kệ ông là ai, mẹ vợ của tôi cùng Phương Lâm hiện tại đều do tôi che chở, đừng có ai có suy nghĩ muốn bắt nạt bọn họ.

Lâm Trạch Tây tôi là người đầu tiên không đồng ý."

Ba Liễu không ngờ Lâm Trạch Tây lại không sợ phiền phức như vậy, chuẩn bị hét lên: "Được, được! Vậy tôi sẽ gọi cả hàng xóm ra xem náo nhiệt xem con rể của ai dám đối xử với ba vợ như vậy?”

Lâm Trạch Tây nghe vậy khịt mũi hừ lạnh, đầu tiên là thả Liễu Phương Lâm xuống.

kéo cô ấy ra phía sau.

Sau đó anh ta mới xắn tay áo chậm rãi đi đến trước mặt ông ta: "Được rồi, hôm nay tôi sẽ cho ông biết, các lão gia ở thủ đô như chúng tôi có sợ gặp rắc rối hay không, anh hai, em rể, giúp tôi đóng cửa lại đi! Ngày hôm nay ông đừng nghĩ tới chuyện chưa nói rõ đã rời khỏi.”

Cha Lưu thấy hắn nghiêm túc, không khỏi sợ hãi lùi lại: "Cái gì? Ngày trọng đại này, cậu còn muốn đánh tôi sao?"

Lâm Trạch Tây nắm chặt nắm tay: “Nếu ông nhất quyết tìm không vui, vậy tôi cũng không ngại đổ m.á.u mừng hôn lễ của chúng tôi đâu.

Yên tâm, cứ coi như quà chúc mừng của ba vợ giả như ông chúc mừng chúng tôi.”

DTV

Lâm Trạch Tây vừa nói lời này, mọi người ở trong sân đều tiến lên vây quanh ba Liễu.

"Đúng vậy, hôm nay đừng nghĩ tới việc đi ra dễ dàng như vậy!"

“Chúng tôi đều là người nhà mẹ đẻ của dì Liễu và Phương Lâm, ai dám gây sự?”

Ở trong sân ngoại trừ những người được Lâm Trạch Tây mang đến đón dâu, những người còn lại trong sân đều là đồng chí trong tiệm cơm.

Mọi người đều đã sớm nghe nói về quá khứ trước đây của dì Liễu, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến, họ mới nhận ra người đàn ông này có thể gian xảo và vô liêm sỉ đến mức nào.

Không có ngoại lệ, tất cả đều đứng về phía dì Liễu..

Ba Liễu chợt sợ hãi khi thấy bọn họ nhiều người mà không ai sợ phiền phức.

Ông ta vội vàng tìm cơ hội thoát ra khỏi đám đông và hoảng sợ chạy bừa về phía cửa.

Không ngờ vừa chạy tới cửa, đã ngã một cái.

Ba Liễu “ôi” một tiếng, mặc kệ cơn đau, nhanh chóng nắm lấy cửa định mở ra.

Lâm Hạo Nam và Chu Cận Xuyên đều mặc quân phục canh giữ ở cửa, dáng vẻ uy nghiêm: "Lần sau khi nào ông tới đây? Nhớ chào hỏi một tiếng trước nhé? Chúng tôi đều ở đây đợi ông."

Ba Liễu bị anh ta làm cho hoảng sợ, không cần hỏi cũng biết hai người trước mặt không dễ đối phó.

"Không, không không, lần sau tôi không tới, không tới nữa, các người tiếp tục, tiếp tục đi.”

Chu Cận Xuyên lại hỏi: “Ông xác định sẽ không tới sao?”

"Không tới!"

Lâm Hạo Nam hừ lạnh một tiếng: "Được, những lời này của ông, tôi đã ghi nhớ, lần sau nếu ông lại đến, tôi sẽ không buông tha ông."

Ba Liễu cảm thấy chân mình bị dọa đến mềm nhũn, đang chuẩn bị ngã xuống thì cánh cửa đột nhiên mở ra.

Khi nhìn thấy của lớn, ba Liễu không thèm nói gì, trực tiếp chạy ra ngoài.

Sau khi một hơi chạy ra khỏi con hẻm, ông ta mới chậm rãi ngồi xuống nghĩ lại mà thấy sợ.

Lúc trước ông ta chỉ nghĩ con gái của ông ta đã tìm được một tên côn đồ trẻ tuổi đang dấn thân vào kinh doanh, nhưng ông ta không ngờ trong nhà của đối phương lại có nhiều nhân vật lợi hại như vây.

Có vẻ như cô con gái này sau này thực sự không thể trêu vào.

Sau khi ba Liễu rời đi, trong tứ hợp viện lại khôi phục náo nhiệt.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 861: Chương 861



Lâm Hạo Nam trực tiếp đốt một quả pháo dài ở cửa, mọi người đều hô lên: "Cô dâu sắp ra ngoài rồi!"

Bầu không khí vốn ngưng trọng lại lập tức được nhen nhóm một lần nữa, Lâm Trạch Tây bỗng nhiên dùng một tay lấy chìa khóa từ trong túi quần ra đưa cho dì Liễu: “Mẹ, con vốn là định chờ tới ngày mai hết bận rộn thì sẽ dẫn hai người đi xem, cho hai người một niềm vui bất ngờ.”

“Đây là phòng tân hôn do chính con vụng trộm mua, rất gần đây nên hai người khi đi làm đều rất thuận tiện, hiện tại đã bố trí xong xuôi, chờ khi trở về con sẽ dẫn theo Phương Lâm, chúng ta cùng dọn qua đó ở, về sau sẽ không còn người dám khi dễ hai người.”

Nhà họ Tô ở bên kia.

Đúng lúc này, xe của Lâm Lạp Bắc và Lâm Thư Thư đã tới trước cửa.

Bước chân xuống xe của Lâm Lạp Bắc có vẻ hơi kích động lập tức chạy về phía ghế phụ, sau khi mở cửa đã trực tiếp bế Lâm Thư Thư ra khỏi xe.

Ngay sau đó, hoa tươi và tiếng pháo mừng vang khắp trời.

Tô Nhân đỡ Tô Ý, hai người cũng không dám tiến về phía trước quá, chỉ đứng trong sân mỉm cười nhìn hai người đi tới phía sân.

Tô Ý nhìn đồng hồ, trong mắt có chút nghi hoặc: "Sao anh ba vẫn chưa về vậy ạ? Theo lý mà nói, anh ấy ở gần hơn nhà Thư Thư hơn mà."

Tô Nhân cũng có chút lo lắng: "Trên đường chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao? Để mẹ gọi điện thoại hỏi xem."

Hai người nói xong vừa quay người bước vào nhà thì lại nghe thấy tiếng ô tô ở bên ngoài.

"Đến rồi! Đến rồi! Chắc chắn là bọn họ đã đến rồi!"

Tô Nhân nhanh chóng đỡ Tô Ý, Tô Ý đỡ bụng cô, hai người chậm rãi đi về phía cửa.

Sau đó cô lập tức nhìn thấy Lâm Trạch Tây ôm Liễu Phương Lâm xuống xe.

Ngay sau đó, lại là bông hoa tươi cùng pháo mừng lại nổ trên đỉnh đầu.

Sau khi hai vợ chồng mới cưới bước vào viện, họ chính thức đổi cách gọi bằng việc kính trà.

Tô Nhân và Liêu Chính Dân cười tươi đến mức khuôn mặt gần như co giật, nhưng họ vẫn không thể kìm nén được niềm vui.

DTV

Mọi người ở trong sân nhà họ Tô náo nhiệt một hồi lâu, thấy đã gần đến giờ ăn cơm, lúc này họ đứng dậy cùng nhau tới tiệm cơm tổ chức tiệc cưới.

Tô Nhân và Liêu Chính Dân ở lại cuối cùng, thấy đám cưới hết thảy diễn ra suôn sẻ và không nhìn thấy Lâm Gia Quốc, lúc này họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Cho rằng Lâm Gia Quốc nhất định đã bị vợ ông ta thuyết phục.

Không ngờ, hai người vừa bước tới cửa khách sạn đã nhìn thấy một nhóm người ồn ào, đang lôi kéo với hai người mới cưới là Lâm Trạch Tây và Lâm Lạp Bắc nói cái gì đó.

Hai người Lâm Trạch Tây và Lâm Lạp Bắc không biết sự tình trước đó của Lâm Gia Quốc, khi nhìn thấy nhiều người như vậy, đầu óc hai người họ đều rối mù.

Chỉ có vợ chồng Lâm Vọng Đông ngăn cản, cố gắng kéo mấy người nhà họ Lâm đi.

Ai có thể ngờ rằng những người nhà họ Lâm giống như thạch cao da chó, l.i.ế.m khuôn mặt tươi cười, rõ ràng là không chịu rời đi.

Tô Nhân thấy vậy, vội vàng bước tới, sắc mặt đột nhiên tối sầm.

Nói với Lâm Trạch Tây và Lâm Lạp Bắc: "Các con dẫn Phương Lâm và Thư Thư vào tiệm cơm trước đi.”

Nói xong, bà ấy lại nhìn Lâm Vọng Đông và Lâm Hạo Nam: "Hai người các con ra cửa đón khách vào chỗ ngồi đi.

Đừng lo, chuyện ở đây cứ giao cho mẹ đi."

Bốn người con trai nhìn nhau, gật đầu đáp ứng.

Tô Ý lo lắng mẹ cô sẽ không chống đỡ nổi, cô vừa định bước tới thì bị Liêu Chính Dân chặn lại: “Cận Xuyên, con trông chừng Tô Ý cho tốt, đừng để con bé đi lung tung.

Ba mẹ sẽ vào trong sớm thôi."

Chu Cận Xuyên cũng gật đầu, dẫn Tô Ý đi vào.

Sau khi mọi người rời đi, Tô Nhân ngước mắt lên nhìn một lượt người nhà họ Lâm.

Ngoài Lâm Gia Quốc và Lưu Hồng Linh, mẹ chồng cũ của bà ấy và cặp vợ chồng của lão đại cũng đến, họ còn mang theo hai đứa con trai của họ.

Tính cả đứa trong bụng, tổng cộng có tám người..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 862: Chương 862



Tô Nhân đè nén lửa giận, hỏi mấy người đó một câu: "Các người tới đây nhiều người như vậy là—”

Không đợi bà ấy nói xong, bà lão đã lên tiếng: "Chúng tôi tới đây là để uống rượu mừng! Trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ cô muốn đuổi chúng tôi đi sao?"

Tô Nhân đã nhìn thấy trình độ của bà già này, khóc lóc om sòm, trước mặt nhiều tân khách như vậy, ở ngay cửa khách sạn đích thật là không nên huyên náo đến quá khó coi.

Bà liền nhìn bà lão cười nói: "Vậy là bà đến để uống rượu mừng à? Dễ nói thôi! Vậy tôi sẽ dẫn các người vào!”

Lời này vừa nói ra, người nhà Lâm có mặt đều sửng sốt.

Vốn tưởng rằng hôm nay bọn họ nhất định không thể uống rượu mừng, hơn nữa bọn họ tới đây chỉ là để lấy tiền, cũng không hẳn là đến đây để uống rượu mừng.

Trên đường đến đây, tất cả đều đã thống nhất trước, ai sẽ chịu trách nhiệm đóng vai tốt và ai sẽ chịu trách nhiệm đóng vai xấu.

Bà lão sẽ chịu trách nhiệm hành động như kẻ lưu manh, nhưng không ngờ tới hành động này lại vô dụng?

Bất quá từ góc nhìn của bà lão, Tô Nhân, người phụ nữ này chưa bao giờ cho bà ta sắc mặt tốt, ỷ vào trong nhà có chút tiền thối, nên đối với bà lão như bà ta toàn là ghét bỏ.

Hôm nay thấy bà “khúm núm” lấy lòng như vậy, trong lòng không khỏi sảng khoái vài phần.

Sau đó, bà ta gọi mọi người cùng vào, uống rượu mừng trước rồi nói sau.

Dù sao thì hôm nay bà ta chắc chắn sẽ lấy số tiền này.

DTV

Vừa vào khách sạn, Tô Nhân liền trực tiếp dẫn mấy người đi dọc hành lang đi thẳng vào trong.

Bà lão ngạc nhiên hô lên một câu: "Không phải tất cả khách uống rượu mừng đều ở đại sảnh sao? Tại sao cô lại đưa chúng tôi vào nhà?"

Tô Nhân cũng không tranh cãi với bà ta, chỉ cười giải thích: “Trong sảnh toàn là khách bình thường tôi sẽ nhờ khách sạn mở phòng riêng cho các người, đồ ăn nào cũng là ngon nhất, một nhà các người vừa vặn một bàn, khi ăn cũng không cần gò bó.”

Bà lão thầm nghĩ cũng đúng, có phòng riêng cũng tốt.

Đợi lát nữa cũng thuận lợi cho việc đòi tiền, nếu Tô Nhân không đồng ý, bà ta có thể quay lại sảnh gây rắc rối.

Thế là tất cả bọn họ đều đi theo tới phòng riêng.

Sau khi vào phòng riêng có vài người vừa ngồi xuống, Liêu Chính Dân đã mang theo một nhóm người rầm rầm từ bên ngoài xông vào.

Một hàng người sau khi đi vào, bọn họ lập tức vây quanh mấy người kia, tình cờ từng người đứng ở phía sau từng người.

Liêu Chính Dân đồng thời chặn cửa lại: "Mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi.

Các phòng phía trước, phía sau, bên trái và bên phải đều trống."

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của những người trong nhà họ Lâm đều thay đổi.

"Các người đang làm cái gì đó?"

"Chẳng lẽ các người còn có thể nhốt chúng tôi sao? Đây chính là phạm pháp đó!”

Tô Nhân cười lạnh nói: "Là chính người tự đưa tới cửa nhà chúng tôi, chúng tôi chỉ là mời các người vào phòng riêng trò chuyện, sao có thể gọi là phạm pháp? Chúng tôi có chạm vào các người không?"

Nói xong Tô Nhân lập tức quay đầu nhìn Lâm Gia Quốc và Lưu Hồng Linh.

“Lần trước hai người ở bệnh viện đã nói những gì? Có cần tôi nhắc lại không?”

Sắc mặt của Lưu Hồng Linh trắng bệch: “Chị, em đã ngăn cản, nhưng không thể cản được, chuyện này không thể trách em được!”

Tô Nhân thấy vẻ mặt chột dạ của cô ta thì nhịn không được mà mỉm cười: “Thật vậy sao? Không thể cản?”

“Em gái, làm người không thể tham lam như vậy, nếu cái gì cũng muốn thì kết quả sẽ chẳng được thứ gì.”

Lâm Gia Quốc vừa nghe thì lập tức tức giận: “Tô Nhân, bà có ý gì, bà đừng có khi dễ cô ấy, Hồng Linh tuổi còn nhỏ còn đang mang thai, bà muốn cái gì chứ?”

"Hồng Linh đã kể cho tôi nghe, lần trước ở bệnh viện bà đã uy h.i.ế.p cô ấy! Đúng là đồ đàn bà ác độc!!!"

Nhìn thấy gân xanh trên trán ông ta nổi lên, đưa tay đỡ bụng của Liễu Hồng Linh, dáng vẻ như muốn nói ai khi dễ người phụ nữ của ông ta thì ông ta sẽ liều mạng với người đó.

Bà không khỏi thấy buồn cười.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 863: Chương 863



Không biết đến lúc ông ta biết được sự thật thì sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ?

Bà cũng không gấp nên cứ để cho bọn họ nhảy nhót một lúc.

Lâm Gia Quốc nói xong, bà lão cũng vỗ bàn nói: "Đúng vậy, nếu cô dọa đứa nhỏ trong bụng Hồng Linh, dọa nạt chắt trai nhỏ của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô!"

"Hôm nay là ngày cưới của cháu trai thứ ba và thứ tư của tôi, tôi không chấp nhặt với cô, chúng ta tới đây là để uống rượu mừng, cô bày nhiều người mặc đồ đen như vậy là có ý gì hả?"

Tô Nhân mím môi cười cười: "Thật vậy sao? Vậy bà nội như bà tới đây uống rượu mừng thì tính cho bao nhiêu tiền mừng thế?”

Bà lão nghe vậy thì sắc mặt nhất thời trở nên u ám, không rõ ràng.

Tô Nhân cười lạnh một tiếng, lập tức vạch trần: "Vậy ra một đám người như các người đây, có nhiều người đều là tay không vác mặt đến uống rượu mừng sao?"

Tô Nhân nói xong, mấy người nhà họ Lâm có mặt đều không dám nói một lời.

Bà lão bị bà áp chế mạnh mẽ như vậy nên trong lòng tự nhiên không phục: “Tôi là bà nội của bọn chúng, chúng tôi đều là người nhà, mà cô muốn tiền mừng gì hả? Hơn nữa, cô cũng không thiếu chút tiền đó.

Sao lại có thể mở miệng đòi vậy hả?”

"Nếu thật sự muốn cản trở chúng tôi rời đi thì nhanh chóng dọn đồ ăn lên đi.

Cháu trai nhỏ của tôi nhất định đói rồi!"

Tô Nhân cười khúc khích.

Thật sự đã lâu lắm rồi không gặp, làm Tô Nhân cũng quên mất độ vô lại của bà ta.

Đáng tiếc bà ấy không còn là Tô Nhân bao dung mọi chuyện, chỉ muốn làm hòa với người khác.

“Được thôi, các người đang đói phải không? Đợi chút nhé!"

Nói xong, Tô Nhân trực tiếp nói với thủ hạ mặc vest đen của bà: “Lát nữa các người chỉ cần đúng nhìn và đừng làm gì cả.

Nhưng nếu có người không nghe lời mà lớn tiếng làm phiền sự vui vẻ của những người khách khác thì các người đừng khách khí.”

“Nên trói thì trói, nên bịt miệng thì bịt miệng.”

Bà lão nghe vậy thì lập tức hét lên: "Sao cô dám——"

Tô Nhân trực tiếp nhặt khăn trải bàn trên bàn nhét vào trong miệng bà ta: "Bà cho rằng tôi có dám không?"

Sau khi nhét khăn trải bàn xong, Tô Nhân vẫy vẫy tay rồi nói: “Chờ sau khi tiệc tàn, tôi sẽ quay lại tính sổ với các người."

Nói xong, bà dẫn Liễu Chính Dân ra ngoài để chiêu đãi quan khách.

Tô Ý lo lắng nên khi nhìn thấy hai người họ, liền nhanh chóng bước tới.

DTV

Lâm Vọng Đông và những người khác cũng bước tới: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"

Tô Nhân cười lắc đầu: "Không có chuyện gì, bọn họ muốn tới uống rượu mừng, không có chỗ ngồi nên mẹ đã bố trí phòng riêng cho bọn họ, có người nhìn thì sẽ không ra ngoài gây phiền toái.

Yên tâm, các con cứ đi làm việc của mình đi."

Một lúc sau, tiệc cưới chính thức bắt đầu.

Tô Nhân đặc biệt sắp xếp ghi hình và quay phim, còn có nghi thức hôn lễ đã được sắp xếp từ trước.

Tuy không phức tạp như thời hiện đại nhưng vẫn mang đầy tính lễ nghi.

Các quan khách cũng đặc biệt hiếm lạ và náo nhiệt.

Một bữa tiệc cưới hoành tráng đã kết thúc thành công tốt đẹp, khách mời đều nhao nhao chào hỏi rồi giải tán.

Cuối cùng chỉ còn lại người trong nhà.

Tô Nhân dặn dò mọi người về nghỉ ngơi trước, còn bà và Liêu Chính Dân ở lại giải quyết chuyện của nhà họ Lâm.

Khi cả hai quay lại phòng riêng, trong phòng có vài người đều bị nhét khăn ăn vào miệng.

Tô Nhân và Liêu Chính Dân bất đắc dĩ nhìn nhau.

Có vẻ như những người này vừa rồi đã gây ra không ít rắc rối.

"Tháo hết cho bọn họ đi! Ra tay nhẹ một chút, làm bọn họ bị thương thì không tốt đâu."

Những lời nói phù phiếm này khiến nhà họ Lâm rất tức giận.

Mới vừa buông ra, bà lão đã dẫn đầu hét lên.

Tô Nhân không nói gì mà liếc nhìn bà ta: "Khách đã về hết rồi, hiện tại bà la hét cho ai xem chứ?"

Lâm Gia Quốc tức giận đứng dậy: "Tô Nhân, họ Liêu kia, các người đừng khinh người quá đáng.

Các người thực sự cho rằng chúng tôi không dám báo cảnh sát sao?"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 864: Chương 864



Tô Nhân nhún vai nói: "Ông báo đi, ông có chứng cớ sao?"

"Ông dẫn nhiều người đến đám cưới gây sự như vậy, tôi chưa động thủ đã coi như khách khí rồi.”

Lời này vừa nói ra, bà lão ở bên cạnh lập tức gầm lên: "Cái họ Tô kia, cô mà không động thủ sao? Cô khi dễ một bà lão như tôi, cô nhất định sẽ không được c.h.ế.t tử tế!"

Tô Nhân nghe xong cũng không có nói nhảm với bà ta, trực tiếp tát vào mặt bà ta một cái.

Cái tát này, bà ấy đã muốn tát từ sớm! Đúng là đã ghiền!

"Bây gờ tôi đã động thủ rồi, các người đi báo đi! Để xem cảnh sát nghĩ ai đúng? Nhân tiện, tốt nhất các người nên nghĩ xem nên nói với cảnh sát về việc uy h.i.ế.p con trai tôi lấy tiền thế nào đi, số tiền đó cũng không phải là tiền phụng dưỡng bình thường.”

Trong mắt bà lão hiện lên một tia áy náy, chuyện này bà ta không dám dây dưa.

Bà ta thật sự sợ Tô Nhân sẽ có thể đưa ra được một số bằng chứng.

DTV

Vì vậy, bà ta lại bắt đầu làm loạn: "Tôi nói cho cô biết, con dâu của tôi đang mang thai, các người nhốt chúng tôi ở đây, nếu cháu trai nhỏ của tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho các người."

Tô Nhân hừ lạnh nói: "Cũng đâu phải là cháu ruột của bà, bà khẩn trương như thế để làm gì?”

"Cái gì?"

Lâm Gia Quốc lúc này cũng sửng sốt: "Bà có ý gì?"

Tô Nhân nhún nhún vai: "Em gái Hồng Linh, lúc trước tôi đã hứa giúp cô giấu đi, nhưng cô lại làm việc không tốt, cô không thể trách tôi bất nghĩa đâu nhé."

Lâm Gia Quốc lúc này kích động đứng lên: "Tô Nhân, bà nói rõ cho tôi, lời này của bà là có ý gì?"

Tô Nhân nhếch môi cười nhìn ông ta: "Ý gì sao? Lúc mẹ ông giới thiệu đối tượng cho ông, bà ta không giúp ông tìm hiểu rõ ràng sao? Người ta là dẫn theo đứa nhỏ đến.

Người nhà họ Lâm các người lời được một đứa trẻ, đã chiếm được tiện nghi lớn thế còn gì?”

Sắc mặt Lưu Hồng Linh tái nhợt, mồ hôi bắt đầu đổ xuống: "Bà ta đang nói nhảm, Gia Quốc, lần trước em đã nói với anh là bà ta đã ở trong bệnh viện vu khống em, bà ta là muốn châm ngòi ly gián quan hệ vợ chồng của chúng ta."

"Bà ta là ghen tị vì em nhỏ tuổi hơn bà ta, không muốn để đứa lớn tiếp tục bỏ tiền ra nuôi em trai này của chúng ta!”

Tô Nhân tức giận nhún vai: "Tôi chỉ nói thế thôi, các người có tin hay không thì tùy.

Về phần có phải như vậy hay không, các người đi hỏi thăm một chút là có thể biết.”

Lâm Gia Quốc vốn là không chịu tin, dù sao lần trước Lưu Hồng Linh cũng đã tiêm nhiễm ông ta.

Nhưng bây giờ thấy Tô Nhân chắc chắn như vậy, ông ta càng cảm thấy việc tiêm nhiễm lần trước của Lưu Hồng Linh là có tính toán trước.

Nhìn vẻ mặt áy náy của Lưu Hồng Linh, ông ta lập tức hiểu ra điều gì đó.

Cả người giống như bị sét đánh, lập tức giơ tay đánh Lưu Hồng Linh.

"Con khốn này! Lúc trước cô nóng lòng muốn gả tới đây như vậy là vì sợ không thể giấu được đứa con trong bụng có đúng không hả?"

Lưu Hồng Linh bị tát, cô ta choáng váng, ôm mặt khóc lóc thảm thiết.

"Đứa bé trong bụng em thật sự là của anh! Nếu không tin thì có thể đi hỏi bệnh viện!"

Không nói thì không sao, lời này vừa nói xong Lâm Gia Quốc càng nghi hoặc hơn: “Khó trách lúc trước cô nói với tôi bệnh viện Bắc Hà không được, cô một mực đến thủ đô.

Thì ra là sớm đã có người ở bệnh viện kia biết cô có thai rồi phải không?”

Cả người Lưu Hồng Linh run rẩy, cảm thấy lòng nghi ngờ của Lâm Gia Quốc quả thực rất nặng nề.

Rõ ràng cô ta đã được tiêm nhiễm từ trước, sao còn có thể bị Tô Nhân dùng một câu châm ngòi như thế?

Bây giờ nghĩ lại, quả thực là do cô ta đã đánh giá thấp kẻ địch, cô ta vốn định dẫn cả nhà tới gây náo loạn, dựa vào chuyện Tô Nhân không dám ở trước mặt mọi người nháo quá khó coi

Không ngờ tới...

Nói cái gì cũng đã quá muộn, bây giờ cô ta không còn cách nào khác ngoài việc cúi đầu khóc rống không nói lời nào..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 865: Chương 865



Nhìn thấy Lưu Hồng Linh cam chịu, Lâm Gia Quốc tức giận đến suýt phun ra một ngụm máu.

Ông ta chỉ vào mũi Tô Nhân, chửi: "Vậy là lần trước ở bệnh viện bà đã biết rồi! Bà cố tình giấu không nói, chính là để hôm nay xem tôi bị chê cười đúng không?

Tô Nhân nhấp một ngụm, nói: "Đúng vậy, chuyện này là do các người tự chuốc lấy! Đáng đời!"

Khi Lâm Gia Quốc sụp đổ, bà lão cũng chẳng khá hơn là bao.

Dù sao quan hệ giữa bà ta với Lâm Gia Quốc mới tốt đẹp hơn chút, mà giờ chính bà ta lại tìm cho Lâm Gia Quốc một mối hôn sự như vậy, rất có thể mối quan hệ giữa hai mẹ con lại một lần nữa xa cách.

Nghĩ đến đây, bà lão tức giận đến mức nhào vào Lưu Hồng Linh, lúc này muốn đánh nhau.

Tô Nhân thấy vậy thì vội vàng sai người kéo Lưu Hồng Linh ra.

“Ngày trọng đại, tôi không muốn bất cứ ai phải chết, các người muốn nháo thì đợi khi trở về tìm nhà họ Lưu nháo đi.”

Nói xong, Tô Nhân phân phó người đưa Lưu Hồng Linh ra ngoài trước, để người nhà mẹ đẻ của cô ta đến đón.

Bà không muốn làm ô uế mạng người.

Về phần những việc bẩn thỉu do nhà họ Lưu làm, thì để nhà họ Lưu đích thân ra tay chống lại nhà họ Lâm đi!

Sau khi tiễn Lưu Hồng Linh đi, Tô Nhân không muốn dây dưa với những người này nữa, lập tức chuẩn bị đi ra ngoài với Liêu Chính Dân.

Nào biết bà lão mất phòng vệ bắt đầu lăn lộn trên mặt đất.

"Họ Tô kia, lòng dạ cô độc ác, chuyện hôm nay tôi không để yên cho cô đâu!"

DTV

"Các người làm loạn chuyện của Gia Quốc, nếu không bồi thường một khoản tiền tới đây, bà lão như tôi sẽ liều mạng cùng các người nháo một trận!”

Liêu Chính Dân thấy vậy thì ngăn trước mặt Tô Nhân, sau đó lấy ra một tập tài liệu ở trong người và ném về phía Lâm Gia Quốc.

"Bà thật sự cho rằng trong tay chúng tôi không có nhược điểm của các người sao?"

"Các người tự mình xem đi!"

Lâm Gia Quốc cầm lấy nhìn xem, cả người lập tức tê liệt ngã xuống đất.

Rõ ràng nhà họ Lâm đã bị điều tra từ trên xuống dưới, từ thế hệ ba ông ta mạo danh làm việc cho người khác, đến hai vợ chồng lão đại chiếm đoạt tài sản nhà nước, rồi đến chuyện hai người con trai lén lấy đồ của nhà máy đang làm, tất cả đều được ghi chép rõ ràng trong đó.

Mọi thứ đều được viết rất rõ ràng, kể cả thời gian.

Anh cả nhà họ Lâm nhận lấy nhìn xem, xem xong cũng bị dọa tới trọn tròn mắt.

Ông ta lập tức kéo bà già lên khỏi mặt đất.

“Mẹ, con nghĩ chúng ta nên coi mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm nay đã xong đi, chúng ta về nhà thôi.”

Liêu Chính Dân lạnh nhạt nhìn trò hề của gia đình đó: "Về nhà? Sau này các người còn tới nữa không?”

Anh cả nhà họ Lâm nhanh chóng xua tay nói: “Không tới, sẽ không tới nữa đâu, ông yên tâm, khi về tôi sẽ trông chừng mẹ và em trai, sẽ không bao giờ để bọn họ tới tìm các người gây rối nữa.”

“Còn đám uy h.i.ế.p đòi tiền không?”

"Tôi không dám nữa, tôi không dám nữa, đợi chúng tôi trở về sẽ lập tức đem tiền trả lại cho các người.”

"Được, tạm thời tin các người một lần cuối, nếu không…"

Liêu Chính Dân chưa kịp nói xong thì gia đình bốn người của lão đại đã bế bà lão và Lâm Gia Quốc ra khỏi cửa: "Tuyệt đối không có lần sau!"

Nhìn thấy người nhà họ Lâm vừa bò vừa đi, trong lòng Tô Nhân vô cùng vui mừng.

Sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, hai người chuẩn bị cùng nhau về nhà.

Lúc này, tất cả khách khứa đều đã về nhà của mình, tất cả những người còn lại đều là người trong nhà họ Tô.

Nhìn thấy hai người trở về, mọi người đều quan tâm hỏi thăm chuyện nhà họ Lâm xử lý như thế nào.

Tô Nhân không muốn nhắc đến sự tình của nhà họ Lâm vào một ngày tốt lành như thế này nên bà ấy nói đại khái với mọi người rằng người nhà họ Lâm quay về rồi.

Lại dặn dò hai vợ chồng con cả sau này đừng nói chuyện với Lâm Gia Quốc, cũng đừng ngu ngốc mà gửi tiền cho ông ta nữa.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 866: Chương 866



Lâm Vọng Đông ăn thiệt thòi một lần, đã sớm hối hận từ lâu nên nhanh chóng đồng ý.

Bận rộn hơn nửa ngày, mọi người đều có chút mệt mỏi.

Hơn nữa chạng vạng tối sẽ có người tới nhà nháo động phòng, cho nên tranh thủ buổi chiều này, nhanh chóng để mọi người về phòng nghỉ ngơi.

Tô Ý rất tò mò về những chuyện phát sinh vào ban ngày, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt Tô Nhân, cô càng tin rằng chắc chắn trong chuyện này có chuyện xưa gì đó.

Hai người này dạo này thần thần bí bí, ngay từ đầu đã có không thích hợp, chắc chắn họ đã sớm biết chuyện nhà họ Lâm từ lâu rồi.

Mà sau khi Tô Nhân trở về, trên mặt bà ấy lộ ra vẻ kiêu ngạo cùng vui mừng!

Thế là cô lặng lẽ đi hỏi bà ấy.

Tô Nhân bất đắc dĩ nhìn cô một cái: "Mẹ không có giấu con chuyện gì, có bầu cũng không ngại mệt.

Con còn không nhanh di nghỉ ngơi đi."

Tô Ý bị m.ó.c t.i.m gãi phổi, vội ôm lấy cánh tay Tô Nhân, nũng nịu nói: "Mẹ, mẹ nói cho con biết đi."

Tô Nhân không còn cách nào khác, ngoài sự tình bà và Liêu Chính Dân điều tra kể ra, sau đó đến bệnh viện để nói chuyện với hai người kia, cũng như chuyện xảy ra trong phòng riêng hôm nay.

Tô Ý nghe xong thì hô lên cho đã nghiền, khuyết điểm duy nhất là cô không thể được thấy náo nhiệt tại chỗ.

DTV

Tô Nhân bất đắc dĩ véo mũi cô: "Con đó, hiện tại con còn có tâm tình xem náo nhiệt, ngày dự sinh sắp đến rồi, con phải dồn hết tâm tư vào cơ thể, nếu cảm thấy không thoải mái thì nhất định phải nói với mẹ ngay, con biết không hả?”

Tô Ý ậm ừ: “Con biết rồi mà, hôm nay hai đứa bé trong bụng con rất ngoan, dù sao hôm nay cũng không thể sinh con được.

Buổi tối con vẫn muốn cùng mẹ đến phòng tân hôn xem náo nhiệt.”

Tô Nhân kiên quyết không đồng ý: "Tuyệt đối không được.

Đám cưới nhiều người náo động phòng như vậy, tất cả mọi người đều không cẩn thận, lỡ như con bị đụng trúng rồi sao?”

"Con biết, nhưng…" Không phải Tô Ý không biết nặng nhẹ, kỳ thực Lâm Thư Thư và Liễu Phương Lâm đều là bạn tốt của cô, nếu cô không đi, cô sẽ không bao giờ có cơ hội tham gia cuộc vui của hai người họ trong đời này.

“Nếu không, con sẽ để Cận Xuyên cùng con đi ra ngoài xem náo nhiệt.

Chúng con sẽ tránh xa, tuyệt đối sẽ không tiến tới."

Tô Ý lần này quyết tâm và kiên quyết không đồng ý.

"Cả ngày nay con cũng đã mệt mỏi rồi, ban đêm còn ở trong phòng, không được đi đâu cả.

Khi con của con chào đời, con có muốn góp vui thế nào thì mẹ cũng không quan tâm."

Tô Ý bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Được rồi, con nghe lời mẹ vậy."

Trời tối, Tô Ý nằm một mình trong phòng, nghe tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài, tâm trạng cô buồn bực.

Chu Cận Xuyên đứng ở bên cửa sổ, một hồi lại báo cáo tiến triển gần đây cho cô.

Tô Ý bất đắc dĩ xua tay nói: "Sao anh không xuống xem một mình đi! Em sẽ nằm một mình trên giường."

Cũng không thể tước bỏ quyền tham gia cuộc vui của Chu Cận Xuyên chỉ vì chuyện đó gây bất tiện cho cô.

Không ngờ, Chu Cận Xuyên trực tiếp kéo rèm lại: "Thật ra cũng chẳng có gì thú vị để xem cả.

Chúng ta đều đã từng trải qua chuyện đó trong lúc động phòng, cũng như nhau cả thôi."

Tô Ý mím môi cười nói: "Của chính mình sao có thể giống với xem náo nhiệt của người khác được chứ? Hơn nữa, ở bên kia của anh ba nhất định rất náo nhiệt..."

Đang nói nửa chừng.

Tô Ý đột nhiên ôm bụng kêu lên một tiếng rõ ràng.

Chu Cận Xuyên cũng bị cô làm cho giật mình, nhanh chóng ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên bụng: "Sao vậy? Em bé lại đá em à?"

Tô Ý cười khổ: “Chỉ sợ không đơn giản như vậy, đoán chừng hai đứa nhỏ cũng muốn xem náo nhiệt, muốn ra ngoài rồi!”

Chu Cận Xuyên nghe được lời này thì trên mặt hiện lên một tia hoảng sợ.

Trong đầu nhớ tới những lần tập luyện “Diễn Tập Sinh Con”..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 867: Chương 867



Anh nhanh chóng hỏi cô có thấy vết đỏ hay nước ối bị vỡ không, sau khi xác nhận xong, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vợ, em nằm yên một lát đi, để anh gọi mẹ lên trước, sau đó chúng ta thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến bệnh viện."

Tô Ý ậm ừ rồi nhanh chóng ôm lấy anh: “Đừng nói gì, chỉ cần nói với một mình mẹ là được.

Mọi người đều đang náo động phòng, lúc này đừng quấy rầy họ.

Dù sao đứa bé cũng chưa chào đời mà."

Chu Cận Xuyên ừ một tiếng, vội vàng đi xuống lầu tìm Tô Nhân.

Khi Tô Nhân nghe tin con gái sắp sinh, bà ấy sợ đến mức hoảng hốt chạy bừa, vội vàng bảo Liêu Chính Dân nổ máy xe trước, lập tức nhanh chóng chạy lên phòng ngủ của Tô Ý trên lầu.

"Mẹ đừng lo lắng hiện tại con đang đau bụng chuyển dạ bình thường, mẹ mang túi sinh đến bệnh viện trước đã."

Sau khi hai người thu dọn đồ đạc xong, đúng lúc cô lại phải chịu cơn đau đẻ thứ hai.

Tô Ý nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian đã gần mười lăm phút, vẫn còn sớm.

Vốn dĩ cô muốn ở nhà quan sát trước, nhưng Tô Nhân và Chu Cận Xuyên đã không nhịn được nữa.

"Mẹ, chúng ta đi bệnh viện đi, có bác sĩ và y tá chăm sóc thì chúng ta cũng yên tâm hơn."

Giọng điệu của Tô Nhân cũng có chút bối rối: "Đúng, đúng, đúng tốt nhất là đến bệnh viện sớm đi.

Buổi tối chúng ta sẽ bị tắc đường.

Hơn nữa, đây còn là song thai, không thể bất cẩn được! "

Tô Ý vốn không muốn làm phiền mọi người, nhưng khi ba người đi xuống lầu, tiếng động vẫn khiến mọi người kinh sợ.

"Tiểu Ý làm sao vậy? Có phải sắp sinh rồi không?"

Rầm một tiếng tất cả mọi người đều chạy ra nhìn cô.

Lần đầu tiên Tô Ý sinh con lại có nhiều người đến xem như vậy, Tô Ý thấy khá xấu hổ.

"Tôi không sao, chúng tôi đi bệnh viện trước đã, mọi người cứ tiếp tục đi."

Dù sao cô sinh con cũng không cần nhiều người chăm sóc như vậy, chỉ cần Chu Cận Xuyên và Tô Nhân đi cùng là được rồi.

Mặc dù cô nói vậy nhưng mọi người đều vô cùng cẩn thận với cặp song sinh của Tô Ý.

Khi nghe tin cô sắp sinh, mấy anh trai chị dâu đều lo lắng đến mức vội vây xung quanh cô.

DTV

"Chúng ta cùng đi bệnh viện đi.

Nhanh, Hạo Nam lái xe đi."

Từ Đan và Diêu Ngọc Phương, một người là bác sĩ, một người là y tá, hai người vội vàng lên xe của Tô Ý để kiểm tra tình trạng của cô.

Sân nhà họ Tô bỗng chốc đã loạn thành một nồi cháo, nhất thời ai nấy đều muốn vào bệnh viện.

Tô Ý nhìn thấy cảnh tượng này thì bị doạ đến trợn tròn mắt, vội vàng ngồi dậy, hét ra ngoài cửa sổ: “Để chị dâu cả và chị dâu hai với mẹ đi cùng em đi.

Những người còn lại thì làm những gì nên làm, đặc biệt là anh ba và anh tư đó, hôm nay là ngày hai anh kết hôn, đừng bận tâm chạy đến bệnh viện làm gì! Chờ ngày mai rồi lại tới thăm em."

"Em là đi sinh con, không phải đi đánh sói, các anh đi cùng cũng vô dụng!"

"Các anh ngàn vạn lần đừng tới, bằng không em còn phải lo lắng cho mấy anh!"

Lời vừa nói xong, đúng lúc cơn đau chuyển dạ thứ ba ập tới.

Khi không đau đớn, Tô Ý cảm thấy mình vẫn như bình thường, nhưng khi cơn đau này ập đến, cô lập tức đau đến mức không nói được nên chỉ có thể nhắm mắt, tựa lưng vào chỗ dựa để giảm bớt cơn đau.

Chu Cận Xuyên lo lắng đến mức nhanh chóng khởi động xe, chuẩn bị lập tức đến bệnh viện.

Tô Nhân ngồi ở ghế phụ, trong khi Diêu Ngọc Phương và Từ Đan đang trông chừng Tô Ý, nhắc nhở cô những biện pháp phòng ngừa khi sinh con, để cô không bị đau.

"Khi đau thì hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tốt nhịp thở của mình.

Nhất định không được loạn.”

“Lát nữa chỉ cần làm theo hướng dẫn của bác sĩ.

Họ bảo em dùng sức thì cứ dùng sức.”

“Mẹ ơi, mẹ đã mang theo tất cả những đồ dự sinh đúng không ạ?”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 868: Chương 868



Lúc này Tô Nhân đang đếm đồ đạc xem mình đã mang theo hết đồ chưa, nghe hai người hỏi thì bà nhanh chóng đáp lại.

"Mẹ đã mang hết, tiêu rồi! Mẹ quên nói với đám người chị Lam rồi!"

Chu Cận Xuyên lúc này cũng ngồi nghiêm chỉnh, hai tay ôm chặt vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, không dám chớp mắt.

Anh sợ xóc nảy trên đường sẽ làm Tô Ý bị đau.

Nghe mẹ vợ nói, anh thậm chí không dám quay đầu lại mà trả lời thẳng: “Đừng lo, lát nữa đến bệnh viện dàn xếp ổn thoả cho Tiểu Ý rồi, con sẽ gọi điện về nhà nói một tiếng.”

"Cũng được, vẫn còn thời gian, vẫn còn thời gian."

Nói xong, bà ấy nhanh chóng quay đầu nhìn Tô Ý: "Tiểu Ý, hiện tại con cảm thấy thế nào rồi? Còn thấy khó chịu không?"

Tô Ý vừa trải qua cơn đau chuyển dạ nên có chút suy yếu, nhưng cô vẫn thản nhiên mỉm cười nói: "Mẹ đừng quá lo lắng, cứ thả lỏng đi.

Mẹ đã sinh năm đứa rồi mà."

Tô Nhân thở dài: "Mẹ chưa từng sinh đôi, đây không phải là đang sợ sao?"

“Đừng sợ, cứ nghĩ mà xem, chẳng bao lâu nữa mẹ sẽ là bà ngoại của hai đứa trẻ.

Sau này phải bận tâm rất nhiều thứ, nhân lúc này thả lỏng chút đi ạ.”

Tô Nhân biết con gái cố ý nói đùa để làm bà vui.

Nhưng lúc này bà thực sự không thể cười nổi.

Chu Cận Xuyên cũng vậy, mặc dù đã bước vào mùa thu nhưng buổi tối bên ngoài càng lạnh hơn.

Nhưng bây giờ cả người anh gần như ướt sũng, trán đổ mồ hôi, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.

Bất cứ khi nào Tô Ý r*n r*, anh đều cảm thấy cả người mình đều đau theo, chưa kể đến cả đường đi dày vò cỡ nào.

Rõ ràng là một đoạn đường rất quen thuộc, nhưng hôm nay lại đặc biệt xa lạ và dài vô cùng.

Cuối cùng cũng đến được bệnh viện, Chu Cận Xuyên nhanh chóng xuống xe, cẩn thận từng li từng tí ôm người ra ngoài.

Tô Ý kéo anh lại, phát hiện lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi, cô không khỏi đau lòng: "Không cần ôm, em có thể đi được rồi, em thực sự không sao."

Nói xong, cô từ từ đứng dậy và bắt đầu bước đi.

Bốn người trước sau đỡ cô vào phòng sinh, tay của Chu Cận Xuyên đã hơi run lên.

"Chị dâu, em có thể vào được không?"

DTV

"Không được, đừng nói là cậu, ngay cả chị cũng không vào được, không có chuyện gì đâu, cậu đừng lo lắng.

Chu Cận Xuyên lo lắng nhìn thoáng qua Tô Ý rồi nói: "Bà xã, anh đợi em ở bên ngoài nhé.

Nếu em có cần gì thì bảo y tá gọi cho anh."

Tô Ý phát hiện anh sắp khóc, liền mỉm cười vỗ vỗ vai anh: "Yên tâm đi lão Chu, không có việc gì đâu, em đã chuẩn bị xong."

"Tất cả sô cô la và nhân sâm đều mang theo rồi đúng không?"

"Ừm, đã mang tới, anh đừng lo lắng."

Nói xong Tô Ý lập tức đi vào phòng sinh.

Chu Cận Xuyên hạ tay xuống nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Tô Ý mà không chớp mắt.

Không biết tại sao, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy bối rối không chịu được.

Sau khi bước vào, anh không thể nhìn thấy được bên trong đang xảy ra chuyện gì, lỡ như có nguy hiểm gì thì sao?

Tô Ý sau khi đi vào thì quay đầu lại nhìn anh một cái, cô mỉm cười, làm động tác OK với anh: “Ở bên ngoài chờ em.”

Hốc mắt của Chu Cận Xuyên đỏ lên, anh còn chưa kịp nói chuyện, y tá đã đóng cửa lại: "Được rồi, các người đợi ở bên ngoài đi!"

Cửa phòng sinh vừa đóng lại, Chu Cận Xuyên trực tiếp dựa vào chân tường ngồi xổm xuống một bước cũng không muốn xê dịch.

Tô Nhân thấy anh hiện tại không có tâm trạng nên vội vàng đi đến bàn y tá gọi điện cho nhà họ Chu.

Vừa cúp điện thoại, đã có một nhóm người trên hành lang đi tới.

Nhìn kĩ thì hóa ra là con trai cả, con hai, con ba và con tư đều ở đây, ngoài ra còn có Liêu Chính Dân.

"Tại sao mấy người lại ở đây?"

"Mọi người đều không yên tâm! Ở nhà ngồi không yên nên tới xem! Tiểu Ý thế nào rồi?"
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 869: Chương 869



"Vừa mới vào phòng sinh, bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, mới vừa gọi điện thông báo cho nhà họ Chu."

Một lúc sau, trong phòng sinh vẫn không có động tĩnh gì.

Người của nhà Chu đã vội vàng chạy tới.

Triệu Lam nhìn thấy Chu Cận Xuyên chật vật ngồi xổm trên mặt đất, trước mắt bà ấy đột nhiên tối sầm.

May là bà ấy được Chu Hoằng Nghĩa đỡ lấy nên bà ấy mới không bị ngã xuống.

"Tiểu Ý không sao chứ?"

Tô Nhân cũng bị bà ấy làm cho giật mình: "Không có việc gì, vẫn ổn.

Con bé mới vào phòng sinh chưa lâu, vẫn chưa có động tĩnh gì."

Triệu Lam vỗ vỗ nhịp tim đang đập thình thịch của bà ấy, nói: "Vậy sao thằng nhóc c.h.ế.t tiệt kia lại chật vật ngồi xổm ở cửa như vậy? Tôi còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì."

Tô Nhân bị bà ấy chọc cười, bất đắc dĩ cười nói: "Cận Xuyên là lo lắng, thằng bé là lần đầu tiên làm ba nên cũng có thể hiểu được."

"Sao Tiểu Vũ và Noãn Noãn cũng ở đây? Ngày mai bọn chúng không đến lớp sao?"

"À, do hai đứa cũng không yên tâm, nhất quyết muốn đến xem.

Noãn Noãn khóc đòi tới, tôi lại không thể làm gì được!"

Tô Nhân giương mắt nhìn, ông Chu cũng tới đây.

Đoán chừng là cũng lo lắng.

Có nhiều người đứng ở hành lang như vậy cũng không được, Tô Nhân nhanh chóng nhanh chóng kêu mọi người phân tán, ngồi cách ra để không cản trở việc đi lại của y tá.

DTV

Ngoài ra, bà còn dặn thằng ba và thằng tư đưa vợ mới cưới nhanh chóng về nhà.

Nếu không thì đêm tân hôn lại ở bệnh viện cũng không phải chuyện gì tốt.

Mọi người đều biết đây là bệnh viện, không dám gây ra tiếng động nên ngồi im lặng chờ đợi.

Chỉ có Chu Cận Xuyên tiếp tục ngồi xổm ở vách tường ngoài cửa phòng sinh, một bước cũng không dám rời đi.

Mãi cho đến khi có tiếng hét vang lên từ bên trong, anh mới đột nhiên đứng dậy, vội vã bước nhanh tới.

Mãi đến khi y tá bước ra, anh mới nhanh chóng bước tới hỏi: "Y tá, vừa rồi có phải là tiếng kêu của vợ tôi không?"

Người kia tức giận nhìn anh: “Vợ anh tên gì?”

"Tô Ý."

"Không phải cô ấy! Cái người này thật là, sao ngay cả giọng của vợ anh mà anh cũng không nghe ra được vậy? Vợ anh vẫn còn khỏe.

Cô ấy vừa ăn sô cô la vừa đi dạo trong phòng sinh."

Lúc này ở trong phòng sinh.

Tô Ý quả thật là đang đi dạo và ăn sô cô la.

Mục đích của việc đi bộ là để lát nữa dễ sinh hơn, còn ăn sô-cô-la là để bổ sung chút năng lượng thể chất cho bản thân.

Ngay lúc cơn đau chuyển dạ ập đến, cô nhanh chóng trở lại trên giường và bắt đầu điều chỉnh nhịp thở.

Chờ cho cơn đau chuyển dạ qua đi, cô lại từ từ rời khỏi giường và tiếp tục đi bộ.

Người phụ nữ nằm ở giường bên cạnh đã nằm trên giường hơn mười tiếng, đứa nhỏ còn chưa có động tĩnh thì cô ấy đã cạn kiệt sức lực.

Bác sĩ yêu cầu cô ấy bắt chước Tô Ý đi dạo, nhưng cô ấy vẫn không đồng ý.

Tô Ý tốt bụng đưa đồ ăn cho cô ấy nhưng bị từ chối.

Nếu đã không cảm kích thì cô cũng không buồn thuyết phục nên cô kiên trì đi bộ một mình theo lời dặn của bác sĩ.

Mãi cho đến khi cơn đau chuyển dạ mỗi lúc một ngắn và cảm giác đau đớn càng ngày càng tăng, cô mới dừng lại và nằm trở lại giường.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ chính thức thông báo: "Cô sắp sinh rồi! Mọi chuyện khá tốt đẹp, lát nữa phải cố lên!"

Tô Ý vui mừng khôn xiết, ngoan ngoãn gật đầu: "Nhờ bác sĩ ạ!"

Nghĩ đến việc sớm được gặp hai đứa trẻ, đáy lòng Tô Ý bỗng cảm thấy phấn khích và hưng phấn.

Không biết chờ đợi cô và Chu Cận Xuyên rốt cuộc là hai đứa con gái hay hai đứa con trai.

Không ngờ, ngay khi bụng bắt đầu cử động, cơn đau lại tăng gấp mười lần so với lần trước.

Cơn đau lan khắp cơ thể, đau đến tận xương tủy!

Tô Ý nhanh chóng nghiêng đầu và uống một ngụm linh tuyền được đặt bên cạnh, trong giây lát cô thấy đỡ đau hơn, nhưng rất nhanh lại trở nên vô dụng.

Vừa rồi lúc đau chuyển dạ, rõ ràng nó có tác dụng.

Lúc này đừng nói là hít thở sâu, thậm chí cả cách thở khi đau, cô cũng đã quên.
 
Back
Top Bottom