Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 320: Chương 320



Câu nói đó khiến trái tim Tô Ý vốn đang bất an lập tức dịu lại.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Chu Cận Xuyên bá đạo như vậy.

DTV

Đôi mắt đen láy của anh dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối bên cửa sổ toát lên vẻ kiên định lạ thường.

Những lời nói cứng rắn mà Tô Ý đã chuẩn bị sẵn cũng không thể thốt ra được, cô chỉ im lặng nhìn anh.

Thấy vậy, Chu Cận Xuyên cong môi, đưa tay lên xoa nhẹ trán cô: “Anh đảm bảo, dù gặp bất cứ vấn đề gì anh cũng sẽ giải quyết ổn thỏa, em cứ yên tâm chờ đợi, sẽ không lâu nữa đâu.”

Tô Ý ngượng ngùng mấp máy môi.

“Em thật sự không có sốt ruột...”

Lời còn chưa dứt, môi cô đã bị anh nhẹ nhàng chặn lại.

Nghĩ đến Diệp Noãn Noãn còn đang ngủ trong phòng, Tô Ý mở to mắt, chỉ về phía giường, ú ớ hai tiếng.

Chu Cận Xuyên hiểu ý, vươn tay kéo rèm cửa sổ lại.

Tuy hai người đang ở trong phòng, nhưng lại lộ ra bên ngoài.

May mà lúc này đã khuya, đường phố bên dưới nhà khách hầu như không còn bóng người qua lại.

Có lẽ vì bị lời nói lúc nãy của Tô Ý k*ch th*ch, tối nay Chu Cận Xuyên đặc biệt quấn người.

Anh quấn lấy cô rất lâu, dỗ dành cô, cam đoan với cô rằng những lời anh nói lúc nãy chỉ là đùa, rồi mới chịu rời đi.

…..

Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng.

Tô Ý đã dậy gọi Diệp Noãn Noãn, lúc chải tóc cho cô bé, đôi mắt cô bé vẫn còn nhắm nghiền.

Diệp Tiểu Vũ cũng chẳng khá hơn là bao.

Thấy vậy, Tô Ý bảo Chu Cận Xuyên thu dọn đồ đạc sớm một chút, để hai đứa nhỏ ngủ thêm một lúc trên xe.

Chờ đến nơi rồi hãy ăn sáng.

Trên đường về, hai đứa trẻ đều dựa vào ghế sau ngủ ngon.

Trong xe chỉ còn lại Chu Cận Xuyên và Tô Ý là tỉnh táo.

Có lẽ vì tối qua quấn quýt nhau quá lâu, không khí trong xe lúc này có phần ám muội hơn hẳn mọi khi.

Thấy cô cúi đầu không nói gì, Chu Cận Xuyên thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô, mỉm cười.

Tô Ý thấy vậy, bèn chủ động tìm chủ đề: “Chiếc xe này lái có khó không anh?”

Chu Cận Xuyên cong môi.

“Em muốn học lái xe à?”

“Ừm, cũng muốn thử.”

“Vậy từ mai anh dạy em nhé.”

Thực ra Tô Ý biết lái xe, ở hiện đại cô cũng có bằng, chỉ tiếc là hiện tại không có điều kiện để lái.

Giờ Chu Cận Xuyên muốn dạy, cô liền thuận theo đồng ý, nói không chừng ngày nào đó sẽ dùng đến.

Buổi sáng, đường phố còn vắng vẻ, Chu Cận Xuyên lái xe với tốc độ vừa phải, đến khi vào đến khu đại viện thì vừa kịp giờ chạy đến trường học.

Trên xe, hai đứa trẻ vội vàng ăn sáng, sau đó đeo cặp sách vào rồi nhanh chóng tan học.

Tô Ý nhìn một xe đầy ắp đồ đạc mà nhăn mặt, liền đem phần của chị Trịnh và chị Diêu ra trước để mang đi cho họ.

Sau đó, cô lại chọn ra những món đồ mà mọi người trong quán cơm muốn, số còn lại cô quyết định không dọn dẹp nữa, đợi tối về nhà rồi tính tiếp!

Chu Cận Xuyên mang đồ vào phòng, thấy cô đã sắp xếp xong xuôi, liền đề nghị: "Đồ đạc nhiều như vậy, hay là để anh đưa em đến thị trấn."

Tô Ý nhìn số đồ trên tay mình rồi gật đầu đồng ý.

Đến khi đến thị trấn, Từ Tiểu Cần và chị Mai cùng mọi người đang tất bật làm việc.

Thấy cô đến, mọi người vây quanh cười hỏi: "Cái váy này đẹp quá, có phải hôm qua em đi mua không đấy?"

Tô Ý cúi đầu nhìn, lúc nãy chỉ lo dọn đồ, cô quên mất việc thay chiếc váy trên người.

Vừa định giải thích thì Từ Tiểu Cần đã nhanh nhảu vạch trần: "Em nhớ sáng qua lúc chị đi cũng mặc bộ này mà, chẳng lẽ hôm qua chị không về nhà sao?"

Tô Ý trừng mắt nhìn cô nàng: "Chị mặc lại một ngày thì có sao?"

"Thôi thôi, được rồi."

Tô Ý vội vàng ngắt lời, chia đồ cho mọi người, sau đó cầm hai hộp bánh ngọt lên: "Hôm qua em mua ở chợ đấy, mọi người chia nhau ăn thử xem.

À, dạo này mọi người vất vả quá, nên thay phiên nhau nghỉ ngơi, tranh thủ dẫn gia đình đi chơi đâu đó một chút."

Nghe nói không chỉ có đồ ăn ngon mà còn được nghỉ ngơi, mọi người đều reo hò vui mừng.

…..

Bên kia, Chu Cận Xuyên đưa Tô Ý xong liền lái xe thẳng về đơn vị.

Anh vừa bước vào tòa nhà văn phòng thì thấy Tạ Tiểu Quân chạy vội đến báo cáo: "Báo cáo đoàn trưởng Chu, có hai đồng chí họ Lâm đang ở văn phòng đợi anh, họ đến từ sáng sớm rồi ạ."

"Họ Lâm?" Chu Cận Xuyên khựng bước, trong đầu nhất thời không nghĩ ra có người họ Lâm nào lại đột ngột xuất hiện ở đây.

Hơn nữa lại còn là hai người.

Tuy nhiên, anh vẫn bước thẳng đến văn phòng, đẩy cửa ra, quả nhiên thấy hai người đang ngồi đợi trên ghế sofa.

Nhìn thấy Chu Cận Xuyên, cả hai đều mỉm cười đứng dậy.

"Cận Xuyên, lâu không gặp.".

.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 321: Chương 321



Chu Cận Xuyên nhận ra người đến là Lâm Hạo Nam, vui mừng bước đến ôm chầm lấy anh ta: "Hạo Nam, sao cậu lại đến đây đột ngột vậy? Sao không gọi điện thoại trước?"

Lâm Hạo Nam mỉm cười: "Muốn cho cậu bất ngờ đấy, không ngờ tiểu tử cậu đến Tây Bắc rồi lại lười biếng thế này, tớ nhớ hồi nhỏ cậu chưa bao giờ ngủ nướng, hồi ở trường quân đội lúc nào cũng là người dậy tập luyện đầu tiên."

Chu Cận Xuyên cười gượng: "Sáng nay có chút việc bận."

Hai người bằng tuổi nhau, từ nhỏ đã cùng lớn lên trong một khu đại viện, sau này cùng vào trường quân đội, được phân về cùng một đơn vị nên rất thân thiết.

Thậm chí còn thân hơn cả Lục Trường Chinh.

Trong lúc hai người trò chuyện, Lâm Thư Tuyết đúng bên cạnh mỉm cười nhìn.

DTV

Cô đã nhiều lần tìm cách chen vào nói chuyện nhưng đều không thành.

Thấy hai người mải mê trò chuyện, cô bèn cố gắng xen vào: "Anh Cận Xuyên, em cũng đến đây mà, sao anh như không nhìn thấy em vậy?"

Chu Cận Xuyên nhìn cô ngẩn người, dường như không nhận ra.

"Xin lỗi, mấy năm không về kinh, anh nhất thời không nhận ra em."

Lâm Thư Tuyết bĩu môi: "Đâu có lâu như vậy, mới hai năm không gặp thôi mà."

Lúc này Chu Cận Xuyên mới nhớ ra cô là ai: "Lâm Thư Tuyết? Sao em lại đến đây?"

"Anh Cận Xuyên không chịu về, nên chúng em đành phải đến thăm anh vậy."

Nghe cô gọi như vậy, Chu Cận Xuyên cảm thấy da đầu căng thẳng: "Khoan đã, em gọi anh là gì cơ?"

Nói rồi, anh nhíu mày nhìn sang Lâm Hạo Nam, như muốn hỏi tại sao lại đưa cô đến đây.

Lâm Hạo Nam có vẻ lúng túng: "Cái đó, tiện thể tôi có nhiệm vụ đến gần đây, con bé ở nhà cũng không có việc gì làm, nên đi theo tôi luôn, cậu yên tâm, chúng tôi chỉ đến thăm cậu thôi, sẽ không làm phiền công việc của cậu đâu."

Không hiểu sao, Chu Cận Xuyên đột nhiên nhớ đến lần trước sau khi thăm tù về, Tô Ý đã hỏi anh về chuyện vợ sắp cưới và thanh mai trúc mã.

Mới có mấy ngày trôi qua, Lâm Thư Tuyết đã đến đây? Chẳng phải quá trùng hợp sao?

Mặc dù giữa anh và Lâm Thư Tuyết không có gì mờ ám, cũng không phải thanh mai trúc mã gì cả.

Nhưng bên cạnh anh lại có một cô gái như vậy, khó tránh khỏi việc Tô Ý hiểu lầm.

Nghĩ vậy, Chu Cận Xuyên lập tức cảnh giác: 'Mọi người đến đây tôi đương nhiên hoan nghênh, nhưng cách xưng hô này không được đâu, hoặc là giống trước đây gọi anh trai như anh trai em, hoặc là gọi tên đầy đủ hoặc đồng chí Chu!"

Lâm Hạo Nam vội vàng cười xoa dịu: "Đúng rồi, Cận Xuyên bây giờ đã có đối tượng rồi, nên chú ý cách xưng hô một chút."

Lâm Thư Tuyết gật đầu lia lịa: "Xin lỗi anh, lâu ngày không gặp, nhất thời kích động nên em quên mất."

Chu Cận Xuyên có chút bất ngờ: "Làm sao mọi người biết tôi có đối tượng?"

Lâm Hạo Nam cười lớn: "Không chỉ biết cậu có đối tượng, mà còn biết cậu đã nộp đơn xin kết hôn rồi, chỉ là hiện tại chưa thuận lợi lắm, đúng không?"

"Chúng ta là anh em nhiều năm như vậy, chuyện lớn như kết hôn mà cậu cũng không nói với tôi một tiếng sao?"

Chu Cận Xuyên cười ngại ngùng: "Không phải tôi cố tình giấu cậu, mà chúng tôi cũng mới quen nhau chưa lâu, vốn định chờ qua một thời gian nữa, khi nào về kinh sẽ giới thiệu cho mọi người, không ngờ mọi người lại đến đây trước."

Lâm Thư Tuyết vốn còn ôm một tia hy vọng, mong rằng những gì mình nghe được đều là giả.

Nào ngờ Chu Cận Xuyên đã thẳng thắn thừa nhận chuyện mình sắp kết hôn.

Hơn nữa, khi nhắc đến người yêu, vẻ mặt anh hoàn toàn thay đổi.

Lâm Thư Tuyết bị anh trai kéo ra khỏi tòa nhà văn phòng, trên mặt còn mang vẻ hậm hực: "Anh hai, chúng ta khó lắm mới đến đây thăm anh Xuyên, sao anh lại muốn đi nhanh như vậy?"

Lâm Hạo Nam thở dài nhìn cô em gái: "Trước khi đi em đã hứa với anh thế nào? Em nói em đã sớm hết ý với Cận Xuyên, cũng sẽ không làm phiền đến cậu ấy, anh mới đồng ý đưa em đến đây."

Lâm Thư Tuyết bĩu môi, cãi lại: "Nhưng trước đây anh cũng tán thành Chu Cận Xuyên làm em rể mà, sao bây giờ lại không được nữa?"

Lâm Hạo Nam tức đến nghẹn lời: "Trước kia? Trước kia Cận Xuyên chưa có đối tượng, bây giờ cậu ấy đã nộp đơn xin kết hôn rồi, có thể giống nhau sao?"

"Thì đã sao? Chẳng phải anh vừa nói, báo cáo kết hôn của cậu ấy còn chưa được duyệt, hơn nữa còn không suôn sẻ, ai biết cuối cùng có được phê duyệt hay không."

Lâm Hạo Nam cười lạnh: "Em không hiểu cậu ấy rồi, chỉ cần là việc cậu ấy đã quyết tâm thì nhất định sẽ làm được, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi!"

Nói xong, không đợi Lâm Thư Tuyết đáp lại, anh đã bước lên xe.

Hai anh em lái xe rời khỏi đại viện, đi về phía thị trấn.

Trên đường đi, Lâm Thư Tuyết nhìn thấy một nhà khách bên đường..

.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 322: Chương 322



Cô vội vàng lên tiếng bảo anh trai dừng xe: "Anh hai, ở đây cũng có nhà khách, hay là chúng ta ở lại đây đi, đỡ phải chạy vào huyện làm gì, anh với anh Xuyên lâu ngày không gặp cũng có thể ở cùng nhau tâm sự."

Lâm Hạo Nam dừng xe, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ở đây cũng được, nhưng em phải hứa với anh một chuyện, đừng có ôm mộng tưởng gì về Chu Cận Xuyên nữa, nếu cậu ấy thích em thì đã thích từ lâu rồi, đâu đợi đến bây giờ."

Trong lòng Lâm Thư Tuyết không phục, nhưng ngoài miệng vẫn phải đồng ý: "Em hứa với anh là được rồi, lần này em đến đây chỉ là muốn thăm người bạn cũ, tiện thể xem mặt đối tượng của cậu ấy, nếu cô gái kia thật sự xứng với anh Xuyên, em cũng sẽ không nói gì nữa."

Lâm Hạo Nam thầm nghĩ, xứng hay không đâu phải do cô quyết định, nhưng nghĩ đến tính cách ương bướng của cô em gái, có nói cũng vô ích nên đành bỏ qua.

Hai anh em vào nhà khách, thuê phòng xong liền đi vào huyện lấy hành lý.

Sau khi loay hoay một hồi, cũng đã gần đến trưa.

Lúc ở thị trấn, Lâm Thư Tuyết đã để ý thấy quán cơm Tứ Xuyên Như Ý mà Bạch Văn Nhã nhắc đến.

Thực ra cô đã sớm muốn đến xem thử người phụ nữ mà Chu Cận Xuyên thích rốt cuộc trông như thế nào, chỉ là chưa có cơ hội.

Giờ đã gần đến giờ ăn trưa, Lâm Thư Tuyết bèn giả vờ kêu đói bụng, muốn đi ăn cơm.

Lâm Hạo Nam đành phải gác công việc sang một bên, đưa cô em gái đi ăn cơm.

Ban đầu, anh định đưa cô đến quán cơm quốc doanh.

Nào ngờ Lâm Thư Tuyết lại kéo anh đến thẳng quán cơm Tứ Xuyên Như Ý: "Anh hai, lúc nãy trên đường đến đây em thấy quán cơm này, cơm ở quán quốc doanh có gì ngon đâu, hay là chúng ta thử món Tứ Xuyên đi?"

Lâm Hạo Nam là người thích ăn cay, nghe vậy liền gật đầu đồng ý.

Chỉ là anh thấy hơi kỳ lạ với biểu hiện của Lâm Thư Tuyết: "Không phải em không ăn được cay sao?"

Lâm Thư Tuyết cười cười: "Em ăn ít một chút là được rồi, chủ yếu là anh thích ăn cay mà."

Nói xong, không đợi Lâm Hạo Nam phản đối, cô đã kéo anh vào quán.

Tuy rằng chưa đến giờ cao điểm, nhưng quán cơm Tử Xuyên Như Ý đã có khá đông khách.

DTV

Lâm Hạo Nam vừa ngồi xuống đã đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó cúi đầu nhìn thực đơn.

Anh không ngờ ở một thị trấn xa xôi như vậy lại có một quán ăn sạch sẽ và đặc sắc đến thế.

Anh gọi ngay hai món, sau đó quay sang hỏi Lâm Thư Tuyết: "Em xem có muốn gọi thêm gì không?"

Lâm Thư Tuyết vẫn đang lén lút quan sát mọi người trong quán, nhưng tìm một vòng cũng không thấy ai giống với bà chủ Tô Ý mà Bạch Văn Nhà miêu tả.

Thấy Từ Tiểu Cần đưa thực đơn cho mình, cô liền nhìn chằm chằm vào cô phục vụ với vẻ mặt kỳ quái.

Cảm thấy không giống, cô mới miễn cưỡng lật giở thực đơn.

Từ Tiểu Cần thấy cô nhìn mình như vậy, trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng vẫn nhẫn nhịn hỏi: "Đồng chí, xin hỏi chị muốn gọi món gì ạ?"

Bị giục, Lâm Thư Tuyết bèn lật qua lật lại thực đơn vài lần.

Sau đó, cô ta lên tiếng, giọng điệu có chút chê bai: "Ở đây các người chỉ có mỗi một vị thôi sao? Sao món nào cũng cay vậy?"

Từ Tiểu Cần thầm đảo mắt, nghĩ thầm không ăn được cay thì đến quán cơm Tứ Xuyên làm gì.

Nhưng nghĩ khách hàng là thượng đế, cô vẫn kiên nhẫn giải thích: "Không phải đâu ạ, nếu không ăn được cay lắm thì có thể yêu cầu nấu nhạt, còn nếu không ăn được cay thì ở trang sau có những món không cay, ví dụ như khoai tây sợi, nấm hương xào rau, còn có..."

Từ Tiểu Cần còn chưa giới thiệu xong, Lâm Thư Tuyết đã lên tiếng: "Anh hai, em muốn thử món thịt kho tàu, không biết có thể không cho ớt được không nhỉ?"

Từ Tiểu Cần ngẩn người, đành phải nói: "Để tôi vào bếp hỏi thử."

Nói xong, cô vội vàng chạy vào bếp, kể lại chuyện vừa rồi cho Tô Ý nghe.

"Em cảm thấy người phụ nữ kia không phải đến ăn cơm, mà là đến kiếm chuyện ấy, vừa vào quán đã nhìn ngó xung quanh, còn hỏi món thịt kho tàu có thể không cho ớt hay không."

Tô Ý nghe xong, dừng tay, cởi tạp đề ra: "Để chị ra nói chuyện với cô ta."

Nói xong, cô cầm tờ thực đơn chưa kịp ghi món, bước ra ngoài.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 323: Chương 323



Lâm Hạo Nam đang định khuyên em gái, nếu không có món gì muốn ăn thì đổi quán khác, dù sao đây cũng là quán cơm Tứ Xuyên, nếu không có chút ớt nào thì cũng không đúng.

Anh vừa dứt lời, định đứng dậy đi tìm cô phục vụ lúc nãy để xin lỗi, thì bất chợt nhìn về phía nhà bếp.

Anh sững người khi nhìn thấy cô gái vừa bước ra từ trong bếp.

Cô gái này, chẳng phải là người mà anh đã gặp trên đường ở thành phố hôm qua sao?

Sau khi về đến nhà, Lâm Hạo Nam cứ nhớ mãi khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau của hai người.

Ngoài ngoại hình, điều khiến anh cảm thấy quen thuộc chính là đôi mắt của cô gái ấy.

Anh đã suy nghĩ cả đêm mà vẫn không tài nào nhớ ra được cô gái ấy giống ai.

Cho đến khi nhìn thấy gương mặt của cô hiện ra sau tấm mành, Lâm Hạo Nam bỗng chốc nhớ ra.

Cô gái này, trông rất giống mẹ anh.

Nói đúng hơn là giống mẹ anh lúc còn trẻ.

Giống hệt như khuôn đúc từ những bức ảnh cũ kỹ của mẹ anh trong nhà!

Phát hiện này khiến Lâm Hạo Nam kích động đến run người.

Anh hận không thể vội vàng kéo cô lại gần để nhìn cho rõ.

Tô Ý nhìn thấy hai người, cũng ngẩn ra, không ngờ lại trùng hợp đến vậy.

Thấy người đàn ông cứ nhìn mình chằm chằm, cô bèn lên tiếng: "Đồng chí, xin hỏi anh cần gì ạ?"

Lâm Hạo Nam lúc này mới nhận ra mình thất thố, vội vàng lấy lại tinh thần, nghiêm túc hỏi: "Đồng chí, cô có người thân nào ở Kinh Thị không?"

Câu hỏi của Tô Ý khiến cả hai người ngớ người.

Thời buổi này đi xin việc mà còn hỏi xem có họ hàng gì trong Kinh Thị không?

Cô mỉm cười, cố gắng giữ bình tĩnh: “Đồng chí, có họ hàng hay không thì liên quan gì đến việc chúng tôi nấu ăn ngon hay không? Anh chị còn muốn gọi món gì nữa không ạ?"

Lâm Hạo Nam cũng cảm thấy mình hơi quá lời, bèn hạ giọng: “À, ngại quá, đồ ăn thì...

tôi đã gọi lúc nãy rồi, cứ theo đó mà làm nhé."

Tô Y gật đầu: “Vâng, vậy tôi đi làm việc tiếp đây.”

Nói xong, cô quay trở lại bếp.

Từ lúc nãy, Từ Tiểu Cần đã hé rèm cửa sổ sau bếp quan sát tình hình.

DTV

Vừa thấy Tô Ý vào, cô nàng liền buột miệng: “Em đã bảo mà, hai người đó đầu óc có vấn đề, cứ nhìn chằm chằm vào chị như muốn ăn tươi nuốt sống.

Bất lịch sự hết sức!"

"Nhất là cái con nhỏ kia, nhìn chị bằng ánh mắt hình viên đạn ấy.

Hay là gọi điện cho anh Chu đi, nhỡ đâu..."

Lời còn chưa dứt, tấm rèm bếp đã bị người ta vén lên từ phía sau.

"Đoàn trưởng Chu là ai mà liên quan đến các người?"

Từ Tiểu Cần giật mình khi thấy người phụ nữ kỳ lạ lúc nãy đang đứng trước mặt.

Cô nàng vội vàng chộp lấy cái muôi thủ thế, đồng thời kéo Tô Ý ra phía sau.

"Đồng chí! Đây là khu vực bếp, người không phận sự miễn vào."

Lâm Thư Tuyết nhìn chằm chằm vào Tô Ý một lúc, sau đó lặp lại câu hỏi: “Tôi hỏi Chu đoàn trưởng có quan hệ gì với các người?"

Lâm Hạo Nam nghe thấy tiếng động cũng vội vàng chạy vào: “Xin lỗi, xin lỗi cô!"

Nói rồi, anh ta định kéo Lâm Thư Tuyết ra ngoài.

Lâm Thư Tuyết nhận ra mọi người xung quanh đang nhìn mình, lúc này mới ý thức được hành động vừa rồi là bất lịch sự.

Ban đầu, cô ta định sẽ cho cô gái kia một bài học nhớ đời, cho cô ta biết ai hơn ai.

Cô ta cũng muốn nhân cơ hội này để khiến cô gái kia tự động rút lui.

Ai ngờ vừa chạm mặt, Lâm Thư Tuyết đã sững sờ.

Cô ta không ngờ người con gái trước mặt mình chính là người đẹp hôm qua mình nhìn thấy ở thành phố.

Càng đến gần, Lâm Thư Tuyết càng kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô gái.

Quả thực là xinh đẹp đến mức khiến người ta lu mờ.

Nghĩ đến sự chênh lệch giữa mình và cô gái, Lâm Thư Tuyết bỗng chốc mất bình tĩnh.

Nghe thấy hai người nhắc đến Chu đoàn trưởng, cô ta liền lao vào hỏi như vậy.

Giờ bình tĩnh lại, Lâm Thư Tuyết thấy mình thật không nên làm vậy.

Cô ta hít một hơi thật sâu, chủ động xin lỗi Tô Ý: “Xin lỗi cô, vừa rồi tôi nghe thấy mọi người nhắc đến anh Cận Xuyên nên hơi kích động quá."

Nghe cô ta gọi Chu Cận Xuyên một cách thân mật như vậy, trong lòng Tô Ý bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.

Cô thản nhiên đáp: “Chúng tôi không hề nhắc đến Chu Cận Xuyên."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 324: Chương 324



Lâm Thư Tuyết mỉm cười: “Tôi biết, ở đây chỉ có một Chu đoàn trưởng thôi, các người nói Chu đoàn trưởng chắc chắn là anh Cận Xuyên của tôi rồi."

Từ Tiểu Cần ngẩn người, sau đó nhìn sang Tô Ý: “Chị Tô Ý, con nhỏ này..."

Tô Ý thở dài: “Chiêu đãi khách trước đã!"

Lâm Thư Tuyết vẫn không có ý định bỏ cuộc: “Nói vậy, mọi người là bạn của anh Cận Xuyên sao? Vậy thì chúng ta cũng coi như là bạn bè rồi."

Thấy cô ta cố tình thể hiện sự thân mật với Chu Cận Xuyên, Tô Ý liền nói thẳng: “Tôi không phải bạn anh ấy, tôi là đối tượng của anh ấy.

Nếu mọi người là bạn anh ấy, tôi sẽ gọi anh ấy đến đây luôn, tiện thể gặp mặt."

Lâm Thư Tuyết nghe vậy, biết ngay là cô định gọi điện cho Chu Cận Xuyên để "mách tội" mình, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Ra là chị dâu, anh Cận Xuyên cũng thật là, sao không nói cho chúng tôi biết chị dâu ở đây, đáng lẽ ra chúng tôi phải mua quà đến chào hỏi chứ.

Chúng tôi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thân thiết lắm."

Lâm Hạo Nam từ nãy đến giờ vẫn đang suy nghĩ về lời mẹ dặn, nên không để ý đến cuộc trò chuyện của hai người.

Đến khi hoàn hồn, anh ta đã cảm nhận được mùi thuốc s.ú.n.g nồng nặc trong không khí.

Không chần chừ, Lâm Hạo Nam đứng dậy: “Ra là em dâu, ngại quá! Chúng tôi đột nhiên có việc phải đi, không ở lại dùng cơm được nữa.

Tiền đồ ăn hết bao nhiêu, tôi gửi luôn cho cô?"

Tô Ý thản nhiên đáp: “Không cần đâu, mọi người đã lặn lội đường xa đến đây, là chúng tôi tiếp đón không chu đáo.

Khi nào anh Cận Xuyên rảnh, tôi sẽ bảo anh ấy mời mọi người một bữa."

Lâm Hạo Nam cảm thấy áy náy trước sự hào phóng của cô: “Hôm nay thật sự ngại quá, em gái tôi nói năng không suy nghĩ, mong cô đừng để bụng.

Anh Cận Xuyên tuy là anh em tốt của chúng tôi, nhưng tuyệt đối không phải như cô nghĩ đâu."

Lâm Thư Tuyết thấy anh trai mình trước mặt mọi người "vả mặt" mình như vậy, cảm thấy vô cùng nhục nhã, tức giận bỏ đi mà không nói một lời.

Lâm Hạo Nam thấy vậy, vừa muốn giải thích với Tô Ý, vừa sợ Lâm Thư Tuyết bỏ đi mất.

Anh ta đang phân vân không biết nên làm thế nào.

Tô Ý thấy vậy liền lên tiếng: “Anh cứ đi xem em gái anh thế nào đi! Khi nào rảnh ghé qua, tôi mời cơm."

Lâm Hạo Nam gật đầu: “Vâng, tối nay tôi sẽ đưa con bé đến xin lỗi cô sau."

Nói xong anh ta vội vàng chạy ra ngoài.

Hai người vừa đi khỏi, Từ Tiểu Cần và mọi người mới hoàn hồn.

Mọi người túm lấy Tô Ý, nhỏ giọng an ủi: “Tô Ý, đừng nghe con nhỏ điên đó nói linh tinh.

Em thấy Chu đoàn trưởng không phải loại người như vậy đâu."

Lý Kiến Quốc, người hiếm khi tham gia vào những câu chuyện phiếm, cũng lên tiếng: “Tiểu Tô, tôi biết Chu đoàn trưởng lâu rồi, cậu ấy không phải người như vậy đâu.

Hay là cháu gọi điện thoại hỏi cho rõ ràng đi."

Nhìn mọi người nghiêm túc như vậy, Tô Ý bỗng thấy ngại ngùng.

"Thôi, cô ta cũng đâu có nói gì quá đáng, bây giờ em gọi điện cho anh ấy chẳng khác nào tra khảo.

Nếu có chuyện gì, anh ấy sẽ tự nói với em.

Hơn nữa, em cũng không để bụng chuyện này đâu.

Mọi người mau đi làm việc đi!"

Đang giờ cao điểm, khách bắt đầu xếp hàng dài ngoài quán.

Mọi người không dám chậm trễ, nhanh chóng trở về vị trí của mình.

DTV

Tô Ý cũng đeo tạp đề, quay trở lại bếp.



Chu Cận Xuyên định bụng khi nào Tô Ý về sẽ gọi điện thoại chào hỏi trước, chứ nói qua điện thoại dăm ba câu chẳng rõ ràng.

Anh tính chờ cô chiều về đến nhà rồi nói chuyện trực tiếp.

Thế nên sau bữa trưa, anh cũng không vội đến văn phòng mà ở nhà chờ cô.

Ai ngờ, chờ mãi đến tận 3 giờ chiều mà vẫn không thấy cô đâu..
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back