Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 685: Chương 685



Tô Ý hoàn toàn không ngờ đến chuyện này, chính xác mà nói, cô không biết gì về việc này.

"Ba tôi muốn thu mua nhà máy sữa mạch nha?"

"Chính xác, tối hôm qua ba tôi vừa gọi điện cho tôi, hỏi tôi có gây phiền phức cho ông ấy không? Tôi biết nhà các cô có thực lực hùng hậu, trước đây là tôi không biết lượng sức mình, có thể cầu xin các cô giơ cao đánh khẽ không?"

Tô Ý nghĩ một lúc: "Chuyện này thì tôi không quản được, thu mua doanh nghiệp không phải chuyện đùa, tôi tin ba tôi cũng không vô duyên vô cớ mà muốn thu mua.

Nếu ba cô thấy không hợp lý, hoàn toàn có thể đề xuất phản đối với cơ quan, sau này đừng tìm tôi nữa."

Nói rồi, cô lại tiếp tục mở sách trên bàn ra đọc.

Tần Như Vân thấy Tô Ý không chịu nể mặt, đứng một lúc cũng đành ngơ ngác cầm hành lý đi ra ngoài.

Đợi người đi rồi, Tô Ý nghĩ nghĩ lại thấy chuyện này có gì đó bất thường.

Cô cũng lo liệu Liêu Chính Dân có vì cô mà nhất thời xúc động thu mua một nhà máy vô dụng không.

DTV

Dù bình thường ông ấy không phải người như vậy, nhưng cũng không thể đảm bảo không có lúc bốc đồng mà ra quyết định.

Vì vậy, cô lập tức thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà một chuyến.

Đợi khi về đến nhà, Liêu Chính Dân và Tô Nhân đều có mặt, hai người đang đi dạo trong sân.

Thấy Tô Ý về, hai người không khỏi vui mừng.

"Sao con lại về giờ này? Một lát nữa không có tiết học sao?"

Tô Ý đa một tiếng: "Chiều không có tiết, con về xem sao."

Tô Nhân và Liêu Chính Dân liếc nhìn nhau, thử hỏi: "Có phải vì cô bạn trong bức ảnh lần trước không?"

Tô Ý thấy có chuyện gì cũng không giấu được hai người này.

"Nhưng không phải vì cô ấy, con chỉ lo hai người mải lo cho con mà trút giận."

Tô Nhân thở dài, trách nhẹ cô một cái: "Con bé này, đến lúc này rồi mà vẫn bình tĩnh như vậy.

Nếu không phải mẹ không yên tâm đi tìm Tiểu Bắc, chắc mẹ còn không biết ở trường học đã xảy ra chuyện lớn như vậy, sao con không nói với ba mẹ một tiếng?"

Lần này Liêu Chính Dân cũng hoàn toàn đứng về phía Tô Nhân: "Lần này mẹ con nói không sai, nhà ta nhiều người như vậy, sao có thể để họ bắt nạt con được.

Lần sau gặp chuyện này nhất định phải báo với mọi người sớm."

Trong lòng Tô Ý ấm áp, gật đầu: "Con biết rồi, sẽ không có lần sau đâu."

Thấy Tô Ý đồng ý, Liêu Chính Dân mới giải thích: "Chuyện thu mua thì con không cần lo, dù khởi đầu đúng là để trút giận cho con, để họ nếm thử mùi vị khổ sở, nhưng nhà mình cũng không phải dư tiền không có chỗ để tiêu."

Tô Ý nghe Liêu Chính Dân nói vậy, liền biết chắc chắn ông ấy có kế hoạch gì đó.

Cô rất tò mò liền hỏi: “Ba, ba định làm gì với việc thu mua nhà máy sữa mạch nha ấy?”

Liêu Chính Dân ngừng lại một chút, sau đó kể cho Tô Ý nghe về kế hoạch của mình.

Mặc dù hiện tại sữa mạch nha vẫn là một sản phẩm bán chạy khắp cả nước, nhưng giờ kinh doanh sữa mạch nha không còn dễ như những năm bảy mươi nữa.

Lúc đó, nhà máy sản xuất sữa mạch nha còn khá ít, nên cung không đủ cầu.

Còn bây giờ, các nhà máy sản xuất sữa mạch nha không chỉ nổi lên khắp cả nước, mà còn có nhiều nhà máy lớn ở các thành phố lớn như Thượng Hải đã nhập khẩu công nghệ sản xuất tiên tiến hơn.

Hiện nay, không chỉ thị trường đã bão hòa mà sự cạnh tranh cũng càng ngày càng gay gắt.

Nhà máy sản xuất sữa mạch nha mà nhà họ Tần quản lý, dây chuyền sản xuất đã cũ kỹ, hương vị công thức cũng bình thường.

Chỉ có thể bán ở Bắc Kinh và các hợp tác xã cung ứng và mua bán xung quanh, đã sớm trở nên số vào chẳng bằng số ra.

Tô Ý nghe xong cảm thấy rất có lý: “Con cũng nghĩ vậy, kinh doanh sữa mạch nha không thể duy trì được nhiều năm nữa, thực sự nên sớm chuẩn bị chuyển đổi.”

Liêu Chính Dân gật đầu tán thưởng: “Đúng vậy, bọn ba dự định sau khi thu mua sẽ đưa vào đây chuyền sản xuất các loại đồ uống khác, hơn nữa chuyện này cũng nhận được sự ủng hộ từ địa phương, ba tin vẫn có tiềm năng lớn.”.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 686: Chương 686



Tô Ý vẫn tò mò: “Ba, vậy ba định sản xuất loại đồ uống nào?”

“Hiện tại, ba dự định đầu tư vào các sản phẩm từ sữa và bột đậu nành, những thứ này giàu dinh dưỡng hơn nhiều so với sữa mạch nha, còn về các hương vị khác thì ba vẫn chưa nghĩ ra, con có ý tưởng gì không?”

Tô Ý suy nghĩ một lúc: “Con nghĩ nếu có thể thì thử làm trà sữa cũng không tệ, lần trước khi chúng ta đi Cảng Thị đã uống một lần, con thấy vị trà sữa còn ngon hơn sữa mạch nha, cảm giác uống cũng vượt trội hon."

Liêu Chính Dân nghe vậy cười ha ha: “Quả nhiên là người trẻ có đầu óc thông minh hơn.”

Tô Nhân thấy hai người nói về công việc thì không dừng lại, vội vàng ngắt lời: “Chuyện này không thể nói hết trong một chốc một lát được, ăn cơm trước đi.”

…..

Kể từ khi Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ rời khỏi ký túc xá, cuộc sống trong trường của Tô Ý và mọi người cuối cùng cũng yên bình trở lại.

Kỳ thi cuối kỳ cũng sắp đến, mọi người đều dồn trọng tâm vào việc chuẩn bị thi cử.

Đối với Tô Ý muốn tốt nghiệp sớm và điên cuồng đăng ký học phần, càng bận đến mức không có thời gian để chạm đất.

Cho đến khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, kỳ nghỉ đông bắt đầu, cuối cùng cô mới thực sự được thư giãn.

Vì ký túc xá vẫn chưa có sinh viên mới chuyển vào, thời gian này chỉ có bốn người ở lại.

Dần dần, Liễu Phương Lâm vốn không có mấy tồn tại cũng trở nên thân thiết với mọi người.

Lâm Thư Thư và Bạch Miêu Miêu là người địa phương, tất nhiên kỳ nghỉ đông cũng ở lại Bắc Kinh.

Còn Liễu Phương Lâm vì nhà quá xa, đi về lại mất tiền vé xe, nên quyết định không về từ sớm.

Khi kỳ thi kết thúc, cô ấy liền đi khắp nơi tìm việc.

Vì không muốn làm phiền Tô Ý và các bạn, Liễu Phương Lâm không nói cho họ biết về việc mình đi tìm việc, chỉ nói muốn ở lại ôn bài, tranh thủ tốt nghiệp sớm như Tô Ý.

Mặc dù Bắc Kinh là một thành phố rộng lớn, cơ hội việc làm so với các thành phố khác cũng nhiều hơn.

Nhưng công việc tạm thời trong kỳ nghỉ đông như thế này không dễ tìm, Liễu Phương Lâm đội gió lạnh đi tìm việc suốt hai ngày, ban đầu tìm được một công việc rửa bát tại một nhà hàng phương Tây.

Nhưng mới làm được một ngày đã bị một bà già thay thế với mức lương thấp hơn một nửa.

Có thể thấy công việc rửa bát cạnh tranh lớn đến nhường nào.

Liễu Phương Lâm cảm thấy mình không có nhiều tài năng khác, nhưng ít nhất tiếng Anh cũng khá, liền lấy hết can đảm đến hỏi khách sạn Hữu Nghị có cần thuê nhân viên tạm thời không.

Khách sạn Hữu Nghị chỉ tiếp đón khách ngoại quốc.

Ngoài dịch vụ phòng, ở đây còn có vài nhà hàng với các hương vị khác nhau.

Nơi mà Liễu Phương Lâm đến phỏng vấn là nhà hàng Trung Hoa, ban đầu người ta thấy cô ấy là sinh viên đại học thì không muốn nhận.

Dù sao khách đến đây ăn đều là khách quý, nếu vì phục vụ không thành thạo mà xảy ra sự cố gì, rất dễ trở thành sự kiện ngoại giao.

Liễu Phương Lâm không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, liền chủ động đề nghị thử việc hai ngày, không đạt yêu cầu thì không cần trả lương.

Người phụ trách nhà hàng thấy cô ấy nhanh nhẹn gọn gàng hơn nữa tiếng Anh giao tiếp cũng lưu loát, liền đồng ý.

Trong lúc Liễu Phương Lâm đang làm việc tại khách sạn Hữu Nghị thì Tô Ý cũng bận rộn không kém.

Gần đây, nhà máy mì ăn liền vừa mới sản xuất thành công mà hộp và mì cốc, đang chuẩn bị bắt đầu sản xuất hàng loạt.

Để đến tháng ba khi tham gia hội chợ mùa xuân sẽ chính thức tung ra thị trường.

Lúc đó, nhân cơ hội mở rộng thị trường nước ngoài.

Nhưng hiện tại tin tức này lại bị truyền ra sớm, từ tận bên nước Nghê Hồng cũng đã nhận được tin.

Thậm chí thông qua bộ phận ngoại thương để liên hệ với Liêu Chính Dân, nói là muốn đặt hàng một lô mì ly trước Tết Nguyên đán của nước Hoa.

Liêu Chính Dân muốn Tô Ý được rèn luyện thêm, hơn nữa ý tưởng mì cốc ban đầu cũng là do Tô Ý đề xuất.

DTV

Cho nên sau một cuộc tiếp xúc đơn giản, ông ấy giao nhiệm vụ đón tiếp khách ngoại quốc cho Tô Ý và Lâm Trạch Tây.
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 687: Chương 687



Một người phụ trách đàm phán, một người phụ trách bảo vệ an toàn cho Tô Ý.

Ngày hôm đó, hai người cùng dẫn khách ngoại quốc tham quan đơn giản nhà máy, sau đó cùng đưa khách về lại khách sạn Hữu Nghị.

Để thể hiện thành ý, hai người còn đặc biệt đưa hai vị khách ngoại quốc đến nhà hàng Trung Hoa trong khách sạn Hữu Nghị để ăn cơm.

Trong bữa ăn, không khí trên bàn ăn luôn khá hòa hợp.

Tuy Lâm Trạch Tây không biết tiếng Anh, nhưng cũng đảm nhận tốt nhiệm vụ tiếp đãi.

Không ngờ đang nói chuyện, đối phương lại đề nghị muốn ngày mai quay lại tham quan nhà máy lần nữa.

Tô Ý tỏ vẻ khó hiểu: “Ông Dã Điền, hôm nay chúng ta đã tham quan nhà máy theo yêu cầu của ông rồi mà? Không biết là các ông còn có thắc mắc gì sao?”

Ông Dã Điền mỉm cười: “Là thế này, hôm nay chúng tôi chỉ xem qua dây chuyền sản xuất mì và đóng gói, ngày mai chúng tôi muốn xem thêm dây chuyền gia vị, có được không?”

Tô Ý và Lâm Trạch Tây nhìn nhau, phiên dịch lại lời của ông Dã Điền cho anh ta nghe.

Lâm Trạch Tây nghe xong liền cảm thấy không ổn: “Không phải tên này đang có âm mưu gì chứ?”

DTV

Tô Ý khẽ cười: “Chúng ta cứ xem thử đã.”

Nói xong, cô quay đầu nhìn ông Dã Điền: “Ông Dã Điền, chúng tôi vừa mới thảo luận qua, dây chuyền gia vị liên quan đến công thức bí mật quan trọng của chúng tôi, tạm thời không thể mở cửa cho tham quan, xin lỗi.”

Ông Dã Điền nghe xong nụ cười trên mặt liền có chút không tự nhiên, vừa định mở miệng tiếp tục thuyết phục.

Phía bên kia nhà hàng bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt.

Tô Ý và Lâm Trạch Tây theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau.

Sau đó nhìn thấy một cô gái trẻ đang đứng luống cuống tay chân, đầu bị đổ rượu vang đỏ lên.

Nước rượu đỏ tươi đang nhỏ từng giọt xuống sàn.

Tô Ý ban đầu thấy cô gái ấy có chút quen mắt, nhìn kỹ hơn, đó chẳng phải là bạn cùng phòng Liễu Phương Lâm của cô sao?

Tô Ý thấy người bị tạt rượu là Liễu Phương Lâm, không nói hai lời liền nhanh chóng bước tới.

"Phương Lâm, sao cậu lại ở đây? Chuyện gì xảy ra vậy?"

Liễu Phương Lâm thấy Tô Ý đến, vành mắt lập tức đỏ lên, sau khi gật đầu với cô thì quay lại kiên nhẫn giải thích với khách ngồi bàn.

Tô Ý cúi đầu nhìn, chỉ thấy khách ở bàn này là hai người phụ nữ đến từ nước Nghệ Hồng.

Hai người đang dùng tiếng Anh vụng về mắng Liễu Phương Lâm.

"Ai cho cô cái gan dám đưa chúng tôi ăn cá bốc mùi như thế này?"

"Mùi vị thật là kinh tởm, chẳng lẽ nhà hàng của mấy người không có món gì ăn được sao?"

Tô Ý nhìn qua bàn ăn, nhanh chóng hiểu ra vấn đề, kinh ngạc nhìn Liễu Phương Lâm một cái.

Liễu Phương Lâm vừa giải thích với hai người, vừa nói rõ nguyên do với Tô Ý.

"Hai người này nói muốn thử món cá chép thối(*), mình đã giải thích trước với họ, xác nhận họ có thể chấp nhận và muốn thử rồi mình mới gọi món cho họ, ai ngờ họ chưa thử đã mắng chửi."

(*)Cá chép thối: là một món ăn đặc trưng của ẩm thực nước Hoa, đặc biệt là ở tỉnh Hồ Nam.

Món ăn này nổi tiếng với cách chế biến độc đáo: cá được ủ lên men trong một thời gian dài, khiến cá có mùi rất mạnh.

Đây là một món ăn được yêu thích bởi những người thích thử thách khẩu vị và khám phá những hương vị lạ.

Cá chép thối có thể khiến nhiều người không quen ăn cảm thấy khó chịu vì mùi vị rất mạnh, nhưng với những người đã quen hoặc yêu thích món này, hương vị đặc trưng của nó lại là điểm thu hút.

Lâm Trạch Tây vừa đến cũng tức giận không thôi: “Thế này chẳng phải là bắt nạt người khác sao? Tự mình muốn thử, lên rồi không ăn thì thôi, sao còn tạt rượu lên người ta nữa!"

Nói xong Lâm Trạch Tây vội vàng tìm khăn đưa cho Liễu Phương Lâm.

Anh ta còn muốn tiến tới lý luận với hai người phụ nữ.

Tô Ý thấy không ít khách nước ngoài đang nhìn về phía này, liền kéo Lâm Trạch Tây lại: “Anh đừng gây thêm rối nữa, chăm sóc Phương Lâm cho tốt, em sẽ giải thích với họ."
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 688: Chương 688



Nói xong, cô bước tới trước mặt hai người phụ nữ: “Nhân viên phục vụ đã giải thích với hai vị rồi, chất lượng cá không có vấn đề gì, cũng không làm người ăn vào bị bệnh, nếu hai vị không chấp nhận được thì nói để đổi món khác, tại sao lại tạt rượu lên người ta? Xin hãy xin lỗi cô ấy."

Người phụ nữ nước Nghê Hồng không chịu: “Chúng tôi không thể xin lỗi, đây là lỗi của mấy người, không phải lỗi của khách hàng chúng tôi."

"Đúng vậy, từ nhỏ chúng tôi đã ăn cá, chưa bao giờ ăn phải loại cá kinh tởm như thế này, hoàn toàn không thể so với trong nước chúng tôi."

Tô Ý cảm thấy buồn cười: “Rốt cuộc các vị là đến ăn cơm hay đến tìm cảm giác ưu việt? Nếu thấy không thể so sánh, tại sao lại gọi món?"

Hai người phụ nữ bĩu môi, tỏ ra kiêu ngạo.

Đến khi thấy ông Dã Điền đứng phía sau Tô Ý, hai người lập tức vẫy tay gọi hai người qua.

Ông Dã Điền thấy vậy đành bước tới.

Bốn người líu ríu nói một hồi bằng tiếng nước họ.

Tuy Tô Ý không hiểu nhưng nhìn động tác và biểu cảm cũng đoán ra được, hai người phụ nữ này chính là vợ của họ.

Họ nhân chuyến công tác đến nước Hoa để du lịch.

Không biết bị nhồi nhét tư tưởng gì, hai người phụ nữ này thấy cái gì cũng không vừa mắt, lúc nào cũng kéo chồng phàn nàn.

Ông Dã Điền lên tiếng an ủi vài câu, sau đó quay sang cười với Tô Ý: “Vì là người quen, chuyện này coi như bỏ qua, chỉ là hiểu lầm thôi."

Tô Ý hừ lạnh: “Ông Dã Điền, ông phân xử giúp tôi đi, bạn tôi chỉ là nhân viên phục vụ chịu trách nhiệm gọi món và phục vụ, tại sao phải chịu ấm ức lớn như vậy, một câu nhẹ nhàng là có thể bỏ qua sao?"

Nói xong, cô nhìn về phía hai người phụ nữ: “Hôm nay nhất định phải xin lỗi bạn tôi."

Ông Dã Điền thấy Tô Ý không chịu nể mặt, sắc mặt cũng khó coi: “Nếu cô nhất quyết bắt chúng tôi xin lỗi, thì giao dịch lần này không thành đâu."

Tô Ý vốn có ý này: “Chúng tôi cũng không ngờ ông lại là người như vậy, trong chuyện hợp tác chúng tôi thấy điều quan trọng nhất là phẩm chất của đối phương nên dù mấy người không nói, chúng tôi cũng không muốn tiếp tục bàn chuyện hợp tác nữa."

Ông Dã Điền tức giận vẫy tay trước mặt Tô Ý: “Người nước Hoa các cô thật vô lý!"

Lời vừa dứt, vợ ông Dã Điền như được cổ vũ, chỉ vào mũi Tô Ý nói: “Mấy người đều là đồ ăn trộm, mì cốc gì đó rõ ràng là ăn cắp của nước Nghê Hồng chúng tôi!"

Tô Ý nghe vậy, lập tức hiểu ra vấn đề.

DTV

Cô không kìm được nhìn ông Dã Điền với vẻ dò xét: “Hóa ra các ông không phải công ty bách hóa gì cả, tôi thấy các ông cũng làm mì cốc nhỉ?"

"Đúng vậy, tôi thừa nhận mì cốc là do các ông sản xuất đầu tiên, nhưng đóng gói không phải là chuyện hiếm, chỉ là nhu cầu tất yếu của sự tiến bộ thời đại, tính toán kỹ càng muốn ăn cắp bí quyết nước sốt của người khác mới gọi là ăn cắp chứ?"

Lúc này trong nhà hàng có không ít khách nước ngoài cũng đến nước Hoa để bàn chuyện làm ăn.

Nghe nói ở đây đang bàn về đóng gói và gia vị, họ cũng lên tiếng.

"Vị tiểu thư này nói không sai, đóng gói không có bằng sáng chế, nhưng gia vị thì khác, hai chuyện này không thể đánh đồng."

"Đúng vậy, tôi thấy họ mượn danh đặt hàng để đến ăn cắp công thức."

"Chắc chắn là vậy, dù sao nước Nghê Hồng từng là nước sản xuất mì ăn liền lớn, giờ đột nhiên bị nước Hoa vượt qua, chắc chắn không dễ chịu."

Ông Dã Điền nghe những bình luận từ các quốc gia khác, mặt liền biến sắc vì tức giận.

"Mấy người nói bậy, mì ăn liền vốn do nước Nghê Hồng chúng tôi sáng chế, nước Hoa mấy người chẳng qua là ăn cắp thành quả của chúng tôi, rõ ràng mấy người mới là đồ ăn trộm."

Lâm Trạch Tây không hiểu tiếng Anh, gấp gáp kéo Liễu Phương Lâm bên cạnh.

"Bạn học này, mau dịch cho anh nghe."

Liễu Phương Lâm cũng rất kích động, vừa lo lắng nhìn Tô Ý, vừa vội vàng dịch lại cho anh ta nghe.

Lâm Trạch Tây nghe xong, giận đến nỗi giậm chân: “Ăn trộm! Họ dám nói ăn trộm, em mau hỏi mấy người nước Nghê Hồng đó, nào là sashimi, nào là matcha, có cái nào không phải trộm từ nước ta?"

Nói xong thấy Liễu Phương Lâm không động đậy..
 
Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục
Chương 689: Chương 689



Liền vội vàng kéo cô ấy một cái: “Em gái, em mau dịch đi."

Liễu Phương Lâm ngần ngại một chút, cuối cùng cũng thành thật dịch lại.

Tô Ý nói thêm: “Bạn tôi nói đúng, người nước Hoa chúng tôi luôn rộng lượng, chưa bao giờ so đo tranh cãi những điều này, nếu tra kỹ càng, từ mấy nghìn năm trước chúng ta vẫn là một nhà."

"Ông Dã Điền, quen biết một hồi, tôi tặng ông một câu, hòa khí sinh tài, không đủ năng lực thì phải rèn luyện nhiều hơn."

Nói xong Tô Ý kéo Liễu Phương Lâm ra ngoài.

"Anh ba, đi lấy đồ cá nhân của Phương Lâm đi, chúng ta đi thôi?"

Lâm Trạch Tây vội vàng gật đầu đồng ý.

Trong lúc chờ đợi, Liễu Phương Lâm áy náy nhìn Tô Ý: “Mặc dù mình cũng không rõ chuyện làm ăn mà mọi người bàn, nhưng bị mình làm hỏng thế này, mình xin lỗi."

Tô Ý cười bất đắc dĩ nhìn cô ấy: “Không sao, vừa rồi cậu cũng nghe rồi mà? Họ đâu phải đến bàn chuyện làm ăn, rõ ràng là không có ý tốt, nếu không phải gặp chuyện này, chúng mình còn không biết sẽ vòng vo với họ bao nhiêu thời gian nữa!"

Liễu Phương Lâm xoa xoa tay: “Không ảnh hưởng mọi người là được, mình không sao, hai người về trước đi, mình còn phải làm việc ở đây."

Đang nói chuyện, Lâm Trạch Tây đã mang đồ cô ấy trở lại: “Làm việc gì chứ? Chuyện vừa rồi rõ ràng không phải lỗi của em, lãnh đạo của em cũng không dám ra mặt nói giúp, chỗ thế này không ở lại cũng được."

Liễu Phương Lâm dĩ nhiên biết rõ thái độ không trách nhiệm của lãnh đạo nhà hàng.

Nhưng với tình cảnh hiện tại của cô ấy, lòng tự trọng quan trọng, nhưng cơm ăn cũng không kém phần quan trọng.

Hơn nữa, cô ấy cũng phải rất khó khăn mới tìm được công việc này, không muốn vì vậy mà mất việc.

Cô ấy do dự một chút rồi nói: “Hay là hai người về trước đi? Em sẽ đi hỏi lãnh đạo một chút, hơn nữa em vẫn chưa được thanh toán mấy ngày qua lương mấy ngày qua."

Lâm Trạch Tây không nghĩ nhiều, trực tiếp nói: “Anh sẽ đi đòi tiền cho em."

Rồi anh bước đi ngay.

Tô Ý nhìn thấy vẻ bối rối của cô ấy, suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Phương Lâm, hiện tại nhà máy của mình đang chuẩn bị mở rộng thị trường nước ngoài, đang rất cần người.

Bình thường chỉ có một mình mình cũng không làm xuể, đang tính tìm vài người biết tiếng Anh để giúp.

Cậu có muốn qua giúp mình không?"

Liễu Phương Lâm nghe xong thì sững sờ một chút: “Có thể thật chứ? Nhưng mình chưa từng làm việc ở nhà máy."

"Không cần kinh nghiệm gì đâu, chỉ cần trình độ tiếng Anh của cậu tốt là được.

DTV

Hiện tại có một đống tài liệu cần người dịch, cậu cứ coi như là giúp mình đi."

Nghe vậy, Liễu Phương Lâm tất nhiên rất vui vẻ.

"Được, vậy mình sẽ thử xem sao.

Khi nào thì bắt đầu?"

"Ngày mai là cậu có thể bắt đầu đi làm rồi!"

"Tuyệt quá!"

Hai người đang bàn bạc thì Lâm Trạch Tây đã cầm tiền đi ra từ bên trong: “Họ không muốn đưa nhưng bị anh mắng cho một trận, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đưa ra.

Nói xong, anh ta nhìn về phía hai người đang cười vui vẻ, không nhịn được hỏi: “Hai người đang bàn chuyện gì mà vui thế?"

Tô Ý liền kể chuyện mình mời Liễu Phương Lâm đến làm việc cho anh ta nghe.

"Vừa hay đợi lát nữa mình cũng sẽ hỏi xem Thư Thư có muốn làm không, nếu cậu ấy đồng ý thì hai người sẽ có bạn đồng hành."

Liễu Phương Lâm nghe vậy càng vui mừng hơn.

Lâm Trạch Tây đưa tiền cho cô ấy rồi quay lại xe lấy khăn mặt.

"Anh ở đâu? Anh với Tô Ý mà tiện đường sẽ đưa em về."

Liễu Phương Lâm định từ chối, nhưng Tô Ý đã kéo cô ấy lên xe: “Đến trường học, Phương Lâm hiện tại vẫn đang ở ký túc xá trường."

Hai anh em đưa Liễu Phương Lâm đến tận trường, nhìn thấy cô ấy vào trong an toàn, Lâm Trạch Tây không nhịn được thở dài: “Cô gái tốt như vậy, một mình cũng thực sự không dễ dàng gì."

Tô Ý mím môi cười: “Anh ba, anh bắt đầu biết thương hoa tiếc ngọc từ khi nào vậy?"

Lâm Trạch Tây khịt mũi một tiếng: “Anh chỉ nói vậy thôi, chủ yếu là tức giận với đám người kia, thật là quá đáng, bắt nạt một cô gái nhỏ thì đáng gì?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back