Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 210: Chương 210



Đại sảnh đồn công an rơi vào sự im lặng c.h.ế.t chóc.

Gia đình đứng trước mặt Thủy Lang dường như đột nhiên bị rút mất linh hồn, đột tử.

Trước khi chết, dường như đã trải qua một cơn kinh hãi tột độ, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy được Hắc Bạch Vô Thường, có lẽ là Hắc Bạch Vô Thường quá kinh khủng, cho nên bị dọa sợ đến mức hai tròng mắt đều lồi ra một nửa, miệng há hốc, bởi vì sợ hãi quá mức mà chảy ra nước bọt, đang nhỏ giọt xuống.

Chỉ là đứng trước mặt bọn họ không có Hắc Bạch Vô Thường, chỉ có Thủy Lang.

Thủy Lang đang mỉm cười.

Đột nhiên, hai hàng nước mắt rơi xuống từ đôi mắt nửa lồi ra của Ô Thiện Bình, tia m.á.u đỏ ngầu đã che kín nhãn cầu, nhưng người vẫn còn nguyên vẻ khiếp sợ, giống như nội tạng và mạch m.á.u trong cơ thể đã bị chia năm xẻ bảy, bề ngoài có thể tạm thời không nhìn thấy được.

Thân Tú Vân đang nắm lấy cửa phòng thẩm vấn cũng đứng cứng đờ trong tư thế vặn vẹo tới kỳ lạ, mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng sợ, nhìn kỹ hơn, từng sợi lông trên người bà ta đều run rẩy.

Ô Lâm Lâm há miệng to đến nỗi các đường nét trên khuôn mặt đều bị biến dạng, đôi mắt lồi ra một nửa giống bố mình, hô hấp dừng lại, trái tim dường như ngừng đập, toàn thân run rẩy, chứng tỏ cô ta vẫn còn sống. .

Lão phu nhân đã không còn dáng vẻ yếu đuối động một chút lại muốn ngất đi như trước nữa, hai tay như vuốt rồng bóp vào tay con trai thứ, bà ta không thể tin nổi nhìn chằm chằm Thủy Lang, hai mắt đỏ ngầu giống như máu.

Đứa trẻ nào nhìn vào cũng sẽ gặp ác mộng suốt đời.

Ô Thiện Thành thì lại đờ đẫn, là người giống như hồn đã lìa khỏi xác nhất, tay ông ta bị mẹ bóp tới chảy m.á.u nhưng ông ta không có một chút phản ứng nào.

Những người trong cục quản lý bất động sản và người của đồn công an đều bàng hoàng, không ngờ lại xảy ra việc như vậy.

Chẳng mấy chốc, mơ hồ có một chút phấn khích, phấn khích vì vui mừng cho Thủy Lang.

Trong tay Thủy Lang không có di chúc, không mang theo trong người, sớm đã thuộc lòng rồi: “Các người c.h.ế.t rồi à?”

“Rầm!”

Cửa phòng thẩm vấn vang lên một tiếng động rất lớn, Thân Tú Vân ngã xuống đất, âm thanh tạo ra đã khiến linh hồn của đám người quay trở lại.

“Không thể nào!!!”

Nước mắt Ô Thiện Bình rơi xuống ào ào, gào thét đến vỡ cả giọng: “Không thể nào...!!!”

“A a a...”

Ô Lâm Lâm ôm đầu đau đớn đến muốn nổ tung, nước mắt làm mắt cô ta cay xè đến không thể mở ra được, cô ta cũng không muốn mở ra, hiện tại chỉ muốn ngất đi mà chết!

“Cháu nói bậy!” Lão phu nhân hét lớn, lảo đảo chạy đến trước mặt Thủy Lang, nắm lấy cánh tay cô: “Cháu nói bậy, cháu nói bậy phải không? Ông ngoại cháu đã mất từ lâu, tất cả đều là của mẹ cháu, của mẹ cháu!!!”

Thủy Lang cúi đầu nhìn lão phu nhân: “Bà cho là như vậy thì chính là như vậy.”

Lão phu nhân nghe xong, trên mặt không hề lộ ra vẻ vui mừng, ngược lại sự tuyệt vọng càng sâu hơn, gục xuống nói: “Thuỷ Mộ Hàm!!!”

“Không thể nào!” Ô Thiện Bình lắc đầu như trống, nước mắt chảy dài xuống cổ, trên trán lấm tấm mồ hôi, bờ môi trắng bệch: “Không phải, không thể nào. Khi bố bị bệnh nặng, tôi luôn ở bên giường, chính tai nghe thấy ông ấy giao toàn bộ tài sản cho Mộ Hàm, giao cho Mộ Hàm! Cô lừa tôi, cô dùng đủ thủ đoạn lừa tôi”

“Không phải ông muốn đi đăng ký sao?” Thủy Lang nhìn gia đình này sụp đổ, cô chỉ cười cười: “Đi đi.”

“Là cô đang giở trò!”

Sự đắc ý vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là sự bàng hoàng và tan nát cõi lòng, ngoài miệng Ô Thiện Bình la hét lừa tôi, là giả nhưng đôi chân vẫn không động đậy chút nào: “Đều là của mẹ cô, là tài sản chung của vợ chồng tôi! Tôi là người thừa kế hàng thứ nhất!”

“Ở đây có rất nhiều đồng nghiệp của cục quản lý bất động sản, cục quản lý bất động sản cách đây không xa, chỉ hai trạm, đi tầm mười phút là đến nơi.” Thủy Lang chỉ vào cửa: “Ông cứ đi hỏi xem, xem ai là người sở hữu căn nhà gỗ, rốt cuộc Thuỷ Tòng Khiên hay là Thuỷ Mộ Hàm.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 211: Chương 211



Đột nhiên trong hành lang vang lên tiếng bước chân, Thân Tú Vân tránh thoát viên công an, tóc rối bù chạy tới, thần sắc điên cuồng, lao tới trước mặt Ô Thiện Bình, bắt được ông ta: “Đại ca! Đi! Đi hỏi, nhanh đi hỏi xem, hỏi xem là ai!”

“Bố!” Lúc này Ô Lâm Lâm cũng không đoái hoài xem nên gọi bác hay gọi bố, kéo Ô Thiện Bình muốn đi ra ngoài: “Đi đăng ký! Đi xác nhận! Đi lấy tài sản, đi lấy tài sản của chúng ta!”

Hai chân của Ô Thiện Bình như bị đóng đinh xuống đất, dù cho hai mẹ con có lôi kéo thế nào, đều không nhúc nhích.

“A...”

Thân Tú Vân giống như nổi điên giơ nắm đ.ấ.m lên, không ngừng đánh vào n.g.ự.c Ô Thiện Bình, nước mắt tuôn rơi: “Đi! Đi! Tại sao ông không đi?”

Ô Lâm Lâm thất thần nhìn bố mình: “Bố, tại sao bố không đi? Bố là... không dám sao?"\”

“Trời ơi!” Lão phu nhân đột nhiên ngã thẳng về phía sau, lần này không có con trai thứ hai đứng ở phía sau, bà mất cảnh giác, ngã xuống đất “ầm” một tiếng, nảy đom đóm mắt, định hét lên cái gì cũng quên mất, vô thức đưa tay lên: “Cứu mạng!”

Không ai cứu bà ta.

Đứa con trai cả giống như đã chết.

Người con trai thứ hai cũng giống như đã chết,

Con dâu phát điên rồi.

Cháu gái thất thần.

Chu Quang Hách bước tới.

Thủy Lang liếc nhìn một cái, sau đó quay người nói: “Đi thôi.”

Lão phu nhân lập tức lồm cồm bò dậy, nói: “Tôi cũng đi!”

Ô Thiện Bình đột nhiên cười một tiếng, khiến hai mẹ con đang trong trạng thái điên cuồng suy sụp dừng lại, ngẩng đầu nhìn ông ta lúc này tinh thần có chút không bình thường.

“Ha ha ha ha ha...”

Ô Thiện Bình chỉ vào Thủy Lang, lại không giống như là đang nhìn Thủy Lang, không ngừng cười lớn: “Cô lợi hại! Cô thật là lợi hại!”

“Bố, bố sao vậy?” Ô Lâm Lâm ôm lấy bố, gào khóc: “Ông đi đăng ký đi!”

“Cút đi!” Ô Thiện Bình vung tay tát một cái vào mặt Ô Lâm Lâm, ông ta chỉ nhìn Thủy Lang cười nói: “Cô lợi hại, quả nhiên, từ đầu đến cuối cô không có một chút tình cảm nào với tôi, tôi chưa bao giờ lọt vào mắt cô, chưa từng lọt vào đôi mắt cao quý của cô!”

Thủy Lang nhìn ông ta phát điên.

“Thuỷ Mộ Hàm!”

Ô Thiện Bình lại rơi hai hàng nước mắt: “Cô thật là tàn nhẫn!”

“Bố…” Ô Lâm Lâm trong nháy mắt khôi phục sự bình tĩnh, đôi mắt cũng rưng rưng: “Là thật sao? Tài sản của chúng ta đều không còn rồi sao?”

Thủy Lang cười lạnh một tiếng: “Tài sản của các người?”

“Thật không biết xấu hổ!”

“Thật là vô liêm sỉ, cả nhà đều nhòm ngó tài sản của người khác, ngay cả cháu gái cũng coi như chuyện đương nhiên.”

“Không phải vừa rồi lão phu nhân đa nói ra hết tâm tư của mình rồi sao? Thật sự là tâm địa rắn độc!”

“Thật sự là ông trời có mắt, không để cho gia đình này thành công!”

“Mặt người dạ thú, lòng lang dạ sói, quá ác độc!”

Những người đứng xem đã nhịn rất lâu, sau khi nghe được câu hỏi của Thủy Lang, lại nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách, điên cuồng của gia đình này, rốt cuộc nhịn không được nhổ nước bọt chửi rủa.

Chu Quang Hách ra hiệu cho công an đưa Thân Tú Vân trở về phòng thẩm vấn.

Cảnh sát vừa di chuyển, Thân Tú Vân đã lập tức hoảng sợ hét lên, giống như bị kéo xuống địa ngục, vội vàng túm lấy góc áo của Ô Thiện Bình, giữ chặt không thả: “Cứu tôi với! Đại ca cứu tôi với!”

“Mẹ!” Ô Lâm Lâm đi lên ôm lấy cánh tay mẹ, sụp đổ khóc lớn, trong lòng cô ta biết rõ không có nhà, không có tài sản, mẹ còn dính líu sâu vào vụ án làm giả giấy tờ, lần này là tai kiếp khó thoát.

Về phần mình, dù là công việc hay hôn nhân, cô ta đều phải trơ mắt nhìn tất cả tuột khỏi tay mình.

Trơ mắt nhìn tất cả nhà gỗ, xe ô tô, tài sản đều tuột khỏi trong lòng bàn tay mình, rơi vào tay Thủy Lang, người mà cô ta không muốn nhìn thấy nhất.

Hai mẹ con lập tức ôm nhau khóc lóc thảm thiết, giống như sắp phải sinh ly tử biệt.

“Nguyên Diệp!” Ngoài bản thân ra, Thân Tú Vân còn nghĩ đến con trai, cố gắng nhắc đến con trai để gọi Ô Thiện Bình tỉnh táo trở lại: “Mẹ! Nguyên Diệp, cứu mạng, cứu chúng con!”

Nhìn Ô Thiện Bình còn đang vừa khóc vừa cười, lão phu nhân không ngừng lay gọi ông ta, sau khi lay đứa con trai lớn, lại đi đến lay đứa con trai thứ hai vẫn còn đang sững sờ, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, ruột gan đứt ra từng khúc.

Thủy Lang cười cười, quay đầu nhìn về phía Chu Quang Hách: “Em đói bụng, muốn đi ăn.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 212: Chương 212



Chu Quang Hách cười một tiếng đáp lại: “Muốn ăn gì?”

Thủy Lang đang định nói thì Ô Thiện Bình đột nhiên xông ra ngoài, làm cho tất cả mọi người sững sờ, lão phu nhân và Ô Lâm Lâm ngừng khóc, một giây sau lập tức đuổi theo.

“Ông ta làm gì vậy? Đi đến cục à?”

“Đúng vậy, ông ta chạy về phía đường Phục Hưng.”

“Đi, chúng ta cũng đi thôi, vừa vặn trở về cục nhìn một chút.”

“Đi cái gì? Chúng ta đến đây để hợp tác điều tra.”

“...”

Chu Quang Hách nhìn về phía Thủy Lang: “Em có đi không?”

Thủy Lang sờ bụng: “Em đói.”

“Vậy đi ăn trước đi.”

Ô Thiện Bình chạy loạn trên đường, đ.â.m sầm vào người qua đường, dọa người đi xe đạp, đầu xe đạp lắc lư lao về phía ông ta, nhưng ông ta dường như không cảm thấy đau đớn, hai chân không ngừng nện bước, không ngừng tăng tốc xông về phía trước.

Khi đến cục quản lý bất động sản, ông ta vốn đã bị nhốt mấy ngày, hốc hác, chật vật không ra hình người, sau khi biết chuyện di chúc, lại thêm nước mắt nước mũi tùm lum, mồ hôi đầm đài.

Chạy một đường, lúc này trên người Ô Thiện Bình ướt đẫm mồ hôi, trên quần dính vài vết bánh xe đạp, giày da bị rớt mất một chiếc, bít tất mài lủng thò ngón chân ra ngoài, móng chân bị sứt mẻ một mảng, còn đang chảy máu, đi trên đường, mỗi bước là một vệt m.á.u in lại.

Nhưng ông ta dường như không biết đau, không biết mệt mỏi, lao vào đại sảnh.

Ông ta không cảm nhận được nhưng lại dọa sợ người trong cục quản lý bất động sản.

“Người vô gia cư ở đâu tới vậy?”

“Sao trông như sắp g.i.ế.c người vậy, bảo vệ đâu!”

Ô Thiện Bình giống như không nghe được giọng nói của người khác, cũng không nhìn thấy ai, lao đến văn phòng đăng ký, một lần nữa gây ra sự hoảng loạn la hét.

“Rầm!”

Phó cục trưởng Khâu vừa đến, quay người lại đã thấy một người đàn ông giống như người điên đang nằm sấp trên bàn, bị dọa tới ly trà vừa rót b.ắ.n tung tóe khắp nơi: “Ông là... chủ nhiệm Ô ?"

“Ai là chủ nhân cuối cùng của căn nhà số 2 đường Phục Nam?” Ô Thiện Bình nhìn chằm chằm vào phó cục trưởng Khâu: “Ngôi nhà sẽ được trả lại cho người thừa kế của ai?”

Phó cục trưởng Khâu: “Con gái duy nhất của Thuỷ Tòng Khiên và người thân còn sống của Thủy Mục Hàm.”

“Sao không nói thẳng là người thân của Thuỷ Tòng Khiên?” Ô Thiện Bình cuối cùng cũng tìm được bước đột phá: “Sao lại nói là Thuỷ Mộ Hàm? Tại sao lại muốn tìm người thân còn sống của Thuỷ Mộ Hàm!”

“Thuỷ Tòng Khiên đã qua đời được năm năm trước khi ngôi nhà bị trưng thu. Ông ấy cũng chỉ có một người con gái, cũng đã qua đời.” Phó cục trưởng Khâu cau mày: “Thuỷ Tòng Khiên không có anh em hay họ hàng gì cả, vì vậy đương nhiên chúng ta phải bắt đầu từ người thân liên quan tới Thuỷ Mộ Hàm, thế nào, không phải ông vẫn luôn biết sao?”

“Tôi biết cái rắm.”

Ô Thiện Bình tức giận gầm lên: “Chủ hộ không phải Thuỷ Mộ Hàm, mà là Thuỷ Tòng Khiên. Tôi không hề biết gì cả, tại sao cho tới bây giờ các người không hề nhắc tới, không hề nói cho tôi!”

Hai bà cháu vừa đuổi tới còn đang thở hổn hển, nghe được những lời này, lập tức giống như bị sét đánh.

Lão phu nhân vốn đã bị ngã đập đầu, bị đả kích tinh thần nặng nề, vừa rồi còn phải chạy một đoạn đường dài tới cục quản lý bất động sản để tận mắt xác nhận, thể lực hầu như không còn, bây giờ tai nghe mắt thấy tin tức được xác nhận, lập tức trợn trắng mắt, quay người lại, mềm nhũn rồi ngất đi trên người cháu gái.

Tuy nhiên, cơ thể của Ô Lâm Lâm thậm chí còn yếu ớt hơn cả lão phu nhân, gặp đả kích nặng nề nhất, không thể chịu đựng được nữa cũng ngất đi, hai bà cháu cùng nhau ngã xuống đất.

Trước khi ngất đi, cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa rồi Ô Thiện Bình không muốn đến xác nhận.

Đây là một đòn chí mạng!

Một đòn chí mạng!

Ô Thiện Bình mắng chửi nước miếng tung bay, triệt để đắc tội phó cục trưởng Khâu, ông ta bị người của đội bảo vệ ghim xuống đất, vẫn còn đang nổi điên.

“Bánh gạo sườn heo, thịt kho tàu, đùi gà om, bắp cải non và một phần rau mầm.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 213: Chương 213



Thủy Lang đang ngồi trong căng tin của đồn công an, ăn như gió cuốn.

Xương sườn mới được chiên giòn, cắn nhẹ một cái là một miệng thịt lớn, đây không phải là sườn nhỏ chua ngọt mà là xương sườn to, được cắt thành từng miếng một, lấy sóng đao đập cho nhừ, tẩm trứng và bột mì vào ướp, sau đó cho vào chiên ngập dầu trong nồi, xốp giòn thơm nức, ăn kèm với bánh gạo, đó chính là món bánh gạo sườn heo mà tất cả người ở Thượng Hải đều phát cuồng.

“Ngon quá.”

“Ăn chậm một chút.”

“Em mệt c.h.ế.t mất, hơn nửa ngày nay làm nhiều việc như vậy, bụng đã sớm đói meo rồi.” Thủy Lang thích nhất chính là sau khi làm việc vất vả được lấp đầy bụng bằng đồ ăn ngon, xoa dịu tinh thần: “Không ngờ căn tin của các anh có thể làm được những món này.”

“Trong căng tin chúng ta cái gì cũng có, tay nghề của đầu bếp vô cùng tốt!” Lý Hoa cầm một chai chai nước ngọt đặt trước mặt Thủy Lang: “Chị dâu, uống cái này đi cho đỡ ngán.”

Phía trên bình nước ngọt có cắm ống tre, thời đại này, chỉ có thể nhìn thấy ống hút ở các nhà hàng phương Tây, khi người dân bình thường uống nước giải khát, hoặc là uống bằng miệng hoặc dùng ống tre.

Thủy Lang cảm thấy rất thú vị, cầm ống tre lên hút một hơi, thật sự rất ngon, trong nước ngọt có mùi lúa mì thoang thoảng: “Oa, thoải mái quá!”

Chu Quang Hách mỉm cười nhìn cô: “Em có muốn uống thêm một chai nữa không?”

“Vậy lấy thêm một chai nữa!” Thủy Lang cuốn bánh gạo lại nhét vào miệng, thưởng thức hương vị thơm ngon của cơm, còn chưa ăn xong đã gắp thêm một miếng thịt kho tàu nhét vào trong miệng.

Trước kia lúc mệt mỏi nhất, món cô thích ăn nhất là thịt bò, mỗi lần ăn xong sức lực lại quay trở lại.

Nhưng ở thời đại này, thịt lợn đã quý giá như vậy, làm sao có thể ăn được thịt bò, dù có thì cũng đã hầm mềm, không phải là thịt bò bít tết mà cô thích ăn.

Nghĩ đến đây, Thủy Lang đột nhiên nhớ tới, trong tay mình còn có mấy phiếu ăn ở tiệm cơm Tây, lấy được từ chỗ Thân Tú Vân trao cho, lập tức hưng phấn nhìn Chu Quang Hách đang ngồi bên cạnh: “Hôm nào chúng ta đi ăn cơm Tây đi, em còn mấy phiếu ăn chưa dùng tới.”

“Cơm Tây?” Lý Hoa “Oa” một tiếng: “Chị dâu, chị thật là lãng mạn, có thể hẹn hò ở một nhà hàng phương Tây."

Tay bưng đĩa của Chu Quang Hách run lên, chậm rãi đặt trước mặt Thủy Lang: “Khi nào có ngày nghỉ, anh sẽ đến đó xếp hàng trước.”

Thủy Lang gắp miếng sườn thổi cho bớt nóng: “Nghe nói phải xếp hàng dài lắm, đến lúc đó em đi chung với anh, dân theo mấy người chị cả và bà nội đi cùng, em có đủ tiền.”

Lý Hoa úp sấp xuống trước mặt Thủy Lang: “Chị dâu, chị dâu, chị cũng đưa em đi cùng với.”

Thủy Lang lắc đầu: “Chỉ đủ cho gia đình chúng tôi, không có phần anh.”

Lý Hoa thất vọng thở dài, khóe miệng Chu Quang Hch hơi nhếch lên, cầm đũa gắp một miếng cơm lớn.

Buổi chiều, cục quản lý bất động sản phối hợp với công an hoàn tất hồ sơ ngõ Bình An, lúc lúc Thủy Lang đang chuẩn bị rời đi thì bị sở trưởng gọi lên văn phòng.

“Đồng chí Thủy Lang, trong sở đã phát lương rồi.”

Sở trưởng Lam đẩy một phong bì tới nói: “Trước đó chúng tôi đã quyết định, người nào đổi phiếu với cô sẽ trả một tháng tiền lương. Tổng cộng có hai mươi mốt người, số tiền này là hơn 670 tệ. Ngoài ra, trong sở có một số phiếu hàng tương đối hiếm, tôi đã để một phiếu xe đạp vào đây, vẫn phải nói lời cảm ơn một lần nữa, may mắn có cô đưa phiếu xăng tới, đã giúp đơn vị vượt qua khó khăn, hiệu suất công việc được cải thiện rất nhiều.”

“Tôi còn tưởng ông tìm tôi có chuyện gì, vậy tôi xin nhận.”

“Cô nhận lấy đi, đương nhiên phải nhận, nhất định phải nhận!”

Thủy Lang cầm lấy một cấp phong bì dày cộp nhét vào túi: “Sở trưởng Lam, chuyện này coi như xong rồi, sau này các người không cần để ở trong lòng nữa. Các ông âm thầm đóng góp cho trị an ở thành phố Thượng Hải cả ngày lẫn đêm. Tôi cũng là người dân thành phố Thượng Hải, giúp đỡ một chút trong khả năng của mình, không có gì đâu.”

Vẻ mặt sở trưởng Lam tràn đầy vẻ tán thưởng: “Chính là nhờ ý thức phi thường của cô mà sáng nay cô mới có thể đứng ra, lập nên sự tích anh hùng.”

Thủy Lang dừng lại một chút, cười nói: “Chuyện đó có gì đâu.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 214: Chương 214



“Sao có thể không có gì? Lần này cô đã lập công lớn.” Ánh mắt sở trưởng Lam rất hiền lành: “Ngày mai cô sẽ biết, sẽ có niềm vui bất ngờ.”

“Hả?”

Thủy Lang sửng sốt: “Niềm vui bất ngờ gì?”

Sở trưởng Lam cười nói: “Đã là bất ngờ thì đương nhiên phải giữ bí mật.”

“Được rồi, tôi đi đây. Tạm biệt sở trưởng Lam.”

“Tạm biệt.”

...

Sáng hôm sau, không đợi được niềm vui bất ngờ, chờ được kinh hãi.

Chu Huỷ ôm ngực, nhìn bức ảnh trên trang nhất tờ báo.

Thủy Lang mặc áo cán bộ màu đen, đeo túi da màu đen kiểu của người đưa thư, hai b.í.m tóc xoã xuống vai, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt bình tĩnh, không có một chút sợ hãi nào, trong tay cầm b* q** diêm đang cháy, trước mặt cô là một người đàn ông xem ra chính là kẻ xấu, trên tay ôm thùng xăng, vẻ mặt thất sắc, những người xung quanh sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trợn ngược, bộ dạng cũng hoảng sợ giống như như người bán xăng, ảnh tượng thật hãi hùng khiếp vía.

Tiêu đề ghi bằng chữ lớn: [Hoa Mộc Lan đương đại! Phấn đấu quên mình, xả thân cứu người, lâm nguy không sợ! 】

“Đây là cán bộ Thuỷ!”

“Cô bé, ôi, trái tim tôi đập nhanh thình thịch rồi, đáng sợ quá! Cô đã tới chỗ đó sao?”

"Ồ, hôm qua tôi có nghe nói trong ngõ Bình An xảy ra chuyện lớn, may mắn có anh hùng kịp thời nhảy ra, tôi còn tưởng là người đàn ông nào đó, không ngờ tới là cán bộ Thủy của chúng ta!”

“Lá gan cô cũng lớn quá! Ôi, không được, không được, tôi chỉ cần nhìn vào tờ báo này một chút, chân đã nhũn ra! Không thể đứng vững được nữa!”

“Đúng vậy, tôi nhìn mà trái tim cũng run lên, Chu Huỷ, cô không sao chứ?”

Chu Huỷ xua tay, đặt tờ báo xuống, cầm ly nước lên uống mấy ngụm, chậm rãi trấn tĩnh lại tâm trạng, nhìn về phía Thủy Lang đang ngồi ăn bên cạnh: “Lần sau em không nên làm như vậy nữa, nếu em gặp nguy hiểm tới tính mạng thì phải làm sao?”

Thủy Lang cắn trứng gà, cũng không nói những người đó chẳng qua là đầu óc phát sốt không muốn sống, chỉ gật đầu một cái, sau đó quay sang làm mặt quỷ với Nhị Nha.

Nhị Nha che miệng cười khúc khích, đặt đũa xuống, cầm tờ báo chạy ra ngoài, cô bé định đi tìm chị cả và Tam Nha.

Chu Huỷ thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, không nói nữa, lại nhịn không được cầm tờ báo lên đọc, vừa nhìn qua đã không chịu được xúc động, lập tức lại bỏ ra xa, sau đó, lại muốn tiếp tục đọc.

Mấy người hàng xóm cũng cảm thấy như vậy, vừa lo lắng cho Thủy Lang nhưng lại nhịn không được muốn đọc.

Hoa Mộc Lan đương đại, một anh hùng, là một cán bộ ngõ Ngô Đồng của bọn họ!

Trong lòng người nào cũng có một có một cảm giác tự hào.

Bọn họ muốn cầm lấy tờ báo tới những ngõ khác nói chuyện!

Ai đi làm thì đi làm, ai đi buôn chuyện thì đi, Thủy Lang cầm tờ báo lên đọc.

Phóng viên có mặt tại hiện trường ngày hôm qua đã mô tả những gì đã xảy ra trên báo, bọn họ sử dụng lời lẽ rất tích cực, cái gì mà anh dũng hy sinh, phấn đấu quên mình, cái gì mà con đường của nhân dân, làm sao có thể để cho tội phạm làm càn? Hoàn toàn biến cô thành hình tượng một anh hùng đương đại, một đoạn văn khơi dậy nhiệt huyết trong lòng mọi người.

Thủy Lang nhìn thấy suýt chút nữa cũng kích động, cười nhẹ một tiếng rồi tùy ý để ở một bên.

“Thế nào? Không vui à?” Chu Quang Hách bước vào, ánh mắt tránh né tờ báo, buổi sáng chỉ cầm tờ báo lên nhìn qua một lần rồi không nhìn lại nữa.

“Cũng tạm.”

Tâm trạng thực sự có thể được thể hiện bằng hai từ này.

Bởi vì cô hoàn toàn không dũng cảm tới mức chủ động đứng ra, mà là bị đẩy ra khi, không thể không đối mặt, khi bị đẩy ra làm những chuyện đó, cô cũng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện được khen ngợi, càng đừng nói đến chuyện sẽ được đăng trên báo, cho nên không cảm thấy hưng phấn chút nào.

Nhưng việc được lên lên báo, được phong làm anh hùng chắc chắn không phải là kết quả mà người đã đẩy cô mong muốn, nghĩ tới không những kế hoạch của người đó không thành công mà còn phải nhìn cô được khen ngợi, tâm trạng cô lại cảm thấy rất tốt.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 215: Chương 215



Cho nên nhìn chung, là cũng tạm.

“Em ăn xong chưa? Đi thôi.”

Chu Quang Hách đẩy xe đạp đi phía trước, trong ngõ có quá nhiều người, tạm thời không thể ngồi lên xe, định ra đến đầu ngõ lại nói

“Có phải sở trưởng Lam có cho em một tờ phiếu xe đạp không?”

Thủy Lang im lặng, đợi anh nhìn sang: “Có thì sao?”

Bước chân Chu Quang Hách dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên: “Em lên ngồi trước đi? Anh đẩy em đi.”

“Không cần.” Thủy Lang lỗ tai có chút nóng lên:“Ra đến đường cái lại nói.”

“Mợ của cậu không thể lợi hại bằng mợ nhỏ của tôi! Mợ nhỏ của tôi cái gì cũng có thể làm được, còn là một đại anh hùng!”

Giọng nói của Nhị Nha đột nhiên vang lên từ trong con hẻm.

“Anh hùng thì sao chứ? Mợ nhỏ của cậu là anh hùng, cũng không phải cậu là anh hùng, cậu đắc ý cái gì?”

“Mợ nhỏ của tôi là anh hùng, tôi cũng là anh hùng, tôi đương nhiên là đắc ý!”

Thủy Lang cười ra tiếng: “Nhị Nha đã tự tin hơn rất nhiều so với lần đầu tiên em tới đây.”

“Bởi vì con bé rất ngưỡng mộ em.” Chu Quang Hách tiếp tục đẩy xe đạp đi về phía trước: “Cũng bởi vì em cho ba bé gái sức mạnh, bọn chúng mới có thể tự tin như vậy!”

“Cậu còn chưa đi học, cậu mù chữ, còn tự xưng là anh hùng, hừ!”

Thủy Lang dừng lại, tiếng xích xe đạp cũng dừng lại.

Đợi một lúc lâu, cũng không nghe thấy giọng nói của Nhị Nha nữa, ngược lại là nghe được lời nói của đứa trẻ vừa nói kia vô cùng kiêu ngạo:

“Câm à, ha ha, mù chữ mù chữ !?

“Tôi biết chữ!”

“Vậy thì có ích gì, cậu không đi học, không có chứng nhận tốt nghiệp, chính là mù chữ, sau này sẽ không có đơn vị nào tuyển dụng cậu đi làm, cậu sẽ trở thành lưu manh trên đường phố, ha ha!”

“Chúng ta đi trước đi.” Chu Quang Hách đẩy xe đạp, tiếp tục đi về phía cửa lớn.

Thủy Lang đi theo phía sau, cúi đầu trầm tư.

Thời đại này, hạn ngạch nơi làm việc rất quý giá, mặc dù nói công việc có thể mua bán, trao đổi nhưng đều là chuyện bí mật, nói một câu với lãnh đạo nơi làm việc, lãnh đạo nhắm một mắt mở một mắt cho đi qua, dù sau đều là người có một cái đầu hai cái chân, chỉ cần là cương vị không yêu cầu kỹ năng đặc biệt thì đều không khác nhau là mấy.

Vì vậy, một khi người thân thể không trọn vẹn giống như chị cả được chuyển đến nhà máy, không thể làm việc nhưng vẫn chiếm một vị trí, chính là chính là tấm bia sống, không ai dám đổi, cũng không có lãnh đạo nào dám gật đầu.

“Hiện tại, chị cả dán hộp diêm, tạm thời không cần lo lắng về tiền sinh hoạt hàng tháng.” Chu Quang Hách nhìn ra Thủy Lang ssang suy nghĩ chuyện gì: “Anh định bắt đầu từ bên chỗ trường học trước.”

“Trường học lại càng không dễ xử lý, đều được phân bổ theo khu phố, học sinh đều có khẩu phần lương thực cố định, không có hộ khẩu thì làm sao đến trường được?”

Mặc dù cô chưa từng sống ở thời đại này, nhưng kỳ thực có một số quy tắc rất đơn giản, nếu có việc làm thì có hộ khẩu, có nhà, có khẩu phần lương thực, con cái có thể đến trường, có thể sống ở thành phố, nếu không thì phải xuống nông thôn, trở về quê hương.

Chu Quang Hách cau mày, chuyện này quả thực rất khó khăn: “Từ từ sẽ được, cứ để chị cả dạy bọn nhỏ học biết chữ ở nhà trước. Trong trường học có rất nhiều lớp phức chế, chỉ cần bọn nhỏ biết chữ, không phải học từ đầu, rất nhanh có thể nhảy lớp.”

“Lớp phức chế?”

Thủy Lang vừa rồi còn cảm thấy quy tắc của thời đại này không khó lắm, lại bị mấy chữ xa lạ này làm khó: “Đây là ý gì?”

Chu Quang Hách giải thích: “Chính là ngồi trong một lớp học với những học sinh có trình độ học tập khác nhau. Chỉ có một giáo viên, học xong lớp một sẽ lên lớp ba, đại loại là như thế.”

“Ồ, hoá ra là thế!”

Thủy Lang nghe vậy có chút vui mừng nói: “Nếu đã như vậy, thật sự không cần phải sốt ruột như vậy. Chỉ là, nhanh một chút sẽ tốt hơn, cùng lắm là trả gấp đôi số tiền, đừng để chậm trễ.”

Kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ sớm được khôi phục.

Buổi sáng lúc đi ra, cô còn nghĩ đến việc khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, đến nơi làm việc, lại bị một phần thưởng làm cho sững sờ.

Thủy Lang nhìn phó cục trưởng Hứa hôm qua đã giống như hoa nở, bây giờ vẫn đang nở rộ, thậm chí còn rực rỡ hơn, phó cục trưởng Khâu bình thường ăn nói rất nghiêm túc, bây giờ cũng cười tươi giống như một đoá hoa.

“Chỉ tiêu đề cử đi học đại học? Cho tôi vào đại học?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 216: Chương 216



“Chuyện này còn cần xem cô nghĩ thế nào.” Phó cục trưởng Hứa đang định giải thích thì đột nhiên lại đi về phía cửa văn phòng: “Các đồng chí phóng viên, các đồng chí đến sớm như vậy sao? Mau mời vào, Tiểu Trương, nhanh pha trà đi!”

“Hoa Mộc Lan đương đại!”

Thủy Lang nhìn người phóng viên hôm qua bị cảnh sát truy đuổi, coi tin tức như mạng sống, anh ấy tỏ vẻ vui mừng đưa tay về phía cô: “Xin chào.”

Phóng viên mới vừa rồi lộ ra vẻ vui mừng, khi đi đến trước mặt Thủy Lang, đột nhiên dừng lại, giống như trong lòng xuất hiện cảm giác e ngại: “Hôm nay tôi đặc biệt đến đây là để phỏng vấn cô.”

“Không phải phỏng vấn.” Phó cục trưởng Hứa giải thích: “Đồn công an đường Phục Mậu và văn phòng của chúng tôi sẽ trao phần thưởng cho thành tích anh hùng của cô ngày hôm qua, các đồng chí nhân dân đều đang mong đợi những việc làm dũng cảm của cô sẽ tiếp tục được đăng lên báo nên các đồng chí phóng viên đã đến đây để quay phim quá trình trao thưởng.”.

“Phần thưởng?” Thủy Lang vẫn còn có chút mơ hồ, túi xách vẫn còn đang treo trên người, còn chưa tháo xuống: “Chính là chỉ tiêu đề cử đại học?”

Cô không dám có hứng thú với giải thưởng này chút nào.

Hiện tại trường đại học duy nhất chỉ là Đại học Công Nông Binh, một trường đại học tuyển sinh hoàn toàn dựa vào đề cử.

Trường đại học này vô cùng nổi tiếng, sau khi vào học, cho dù là được phân công công việc hay là thăng chức trong đơn vị mình đang làm cũng đều sẽ có ưu thế hơn so với người bình thường.

Nếu không phải cô xuyên không, có lẽ bây giờ đã cảm thấy rất vui vẻ, rất vinh dự.

Nhưng cô lại là người biết diễn biến sau này.

Một khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, Đại học Công nông binh sẽ ngay lập tức rơi vào tình thế khó xử, những người tốt nghiệp Đại học Công nông binh cũng sẽ rơi vào thế khó, không còn đi đến đâu cũng là cái bánh thơm ngon được người khác cực kỳ hâm mộ nữa,

“Tất nhiên là không chỉ có như vậy, đây chỉ là một trong những phần thưởng mà thôi.”

Phó cục trưởng Hứa lấy ra một biểu ngữ lớn màu đỏ, một phong bì và một tấm bằng khen từ phía sau bàn làm việc: “Đây là phần thưởng do Đảng ủy Cục quản lý Bất động sản trao cho cô để khen ngợi hành động dùng cảm, tích cực vì nhiệm vụ, cùng với giấy khen và tiền thưởng năm trăm tệ, đây là biểu ngữ và giấy khen của cô.”

Năm trăm nhân dân tệ!

Thủy Lang sửng sốt, tiền lương một tháng chỉ có ba mươi tệ, gần hai năm mới được năm trăm tệ, đây là một số tiền rất lớn!

“Tách.” Phóng viên chụp lại biểu cảm của Thủy Lang: “Đồng chí Thủy Lang, cô cầm biểu ngữ lên, tôi chụp ảnh cho cô một tấm hình.”

“Mau, mau cầm lên.” Phó cục trưởng Hứa đưa biểu ngữ cho Thủy Lang, cẩn thận chỉnh lại cho ngay ngắn: “Chúng ta chụp ảnh trước đi, cục Công an cũng đang chờ trao giải thưởng trị an, cũng đang đợi đồng chí cầm biểu ngữ chụp ảnh, đồng chí phóng viên, khi các anh chọn ảnh làm phiền anh chọn tấm ảnh chụp cục chúng tôi.”

“Tách, tách.” Phóng viên nhìn vào máy ảnh: “Chắc chắn rồi, các ông có muốn chụp ảnh chung không?”

Phó cục trưởng Hứa và phó cục trưởng Khâu lập tức đứng ở hai bên trái phải Thủy Lang đang cầm biểu ngữ.

“Đồng chí Thủy Lang, xin hãy cười lên, nhìn hai vị cục phó còn vui vẻ hơn cô nhiều.”

Thủy Lang nhếch khóe miệng, cười không lộ răng, khuôn mặt nhỏ nhắn hình trái xoan, lông mày lá liễu, đôi mắt như sương, nhìn yêu kiều thanh tú, khi lấy nét trước ống kính, đẹp đến mức kinh người, ai nhìn và cũng không dám tin một cô bé mỏng manh yếu đuối như vậy lại có thể trấn áp được những người ở ngõ Bình An, giảm đi một cơn nguy nan.

Quả thực chính là một ví dụ sống động cho câu nói không nên xem mặt mà bắt hình dong.

“Cô đã đọc báo chưa?”

Trong lúc phỏng vấn, phóng viên ngồi trên một cái ghế sofa, cách Thủy Lang khoảng chừng hai ba mét.

Thủy Lang gật đầu.

Không nhìn ra có chút hào hứng kích động nào, điều này hoàn toàn khác với những người bọn họ đã phỏng vấn trước đây.

Nhưng người phóng viên lại không cảm thấy kỳ lạ.

Bởi vì chuyện nhỏ hôm nay chẳng là gì so với ngày hôm qua, trước tình hình lúc đó Thủy Lang vẫn có thể mặt không đổi sắc, nói chi là bây giờ.

Phỏng vấn vài câu, bọn họ mới nhận ra Thủy Lang không thể nào nói ra bất cứ lời xã giao nào nên phóng viên quyết định trở về tự mình viết báo, viết thật phấn chấn lòng người, viết thành tấm gương tiên tiến mẫu mực!

“Đáng tiếc không thể nhìn thấy được dáng vẻ hưng phấn của cô.” Phóng viên Ngô Vận cười nói: “Bài báo về câu chuyện dũng cảm của cô có thể được phát hành, nhưng ngày hôm qua thật sự là khó khăn trắc trở, nếu không có thái độ kiên quyết của cục trưởng Chu của các cô và cục trưởng Ngụy của cục Công an, cuối cùng thậm chí còn báo cáo với tổng cục quản lý bất động sản và tổng cục công an, có thể cô đã không đọc được.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 217: Chương 217



Thủy Lang cau mày nói: “Có gì khó khăn trắc trở?”

“Ngõ Bình An...” Ngô Vận nói một nửa, bỗng nhiên ngừng lại: “Những chuyện này trong nội bộ cô có lẽ phải biết, tôi cũng không muốn nói nhiều. Đồng chí Thủy Lang, cảm ơn sự hợp tác của cô, đợi đến lúc cục công an tới trao thưởng, chúng ta sẽ gặp lại.”

Mặc dù trong lòng Thủy Lang tràn đầy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi phóng viên nữa mà đứng dậy bắt tay anh ta: “Cám ơn.”

Sau khi phóng viên rời đi, phó cục trưởng Hứa bước vào.

“Những phần thưởng này đã tính là gì.”

Thủy Lang tỉnh táo lại, hỏi: “Còn có gì khác nữa sao?”

“Đảng ủy đề cử cô vào danh sách vào đại học, đây chính là công nhận cô.” Không có người ngoài, thái độ của phó cục trưởng Hứa càng thân thiết hơn: “Thủy Lang, cô thật là có bản lĩnh, ngày đầu tiên đi làm, đã làm ra một trận chiến lớn như vậy, trên tổng cục cũng phải ra mặt, đơn vị nào có một nhân viên như vậy đều phải làm một cái chiêu bài vàng rực rỡ mà cúng bái, chưa kể cô còn có năng lực, tương lai thật sự rất hứa hẹn!”

Thậm chí hôm qua ông ta còn được Tổng cục khen ngợi!

“Nhờ có phó cục trưởng Hứa đề cử, tôi mới có thể có cơ hội nhận được những khen thưởng này.”

Phó cục trưởng Hứa lập tức cười lớn, nhận ra lời nói này của Thủy Lang chính là thật lòng.

“Phó cục trưởng Hứa.” Thủy Lang đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi phóng viên có nói việc viết bài về chuyện của tôi ngày hôm qua rất khó khăn trắc trở, tại sao lại khó khăn trắc trở như vậy?”

“Ngõ Bình An quá phức tạp, khu vực đó năm năm trước được chia vào khu Phục Mậu, vốn thuộc về khu Bằng Bắc.” Phó cục trưởng Hứa không chút do dự, hiện tại ông ta đã xem Thủy Lang là người của mình: “Hôm qua lãnh đạo khu Bằng Bắc đề nghị không nên báo cáo, lo sợ nếu làm lớn chuyện sẽ khiến tình hình ở ngõ Bình An trở nên phức tạp hơn, cũng sợ sẽ khiến ngõ Bình An có mâu thuẫn với cục quản lý bất động sản, hơn nữa còn kéo theo công an dính dáng vào, bởi vì ngày hôm qua có công an đến hiện trường, nhưng cái chính là bọn họ sự dư luận quần chúng, cũng chính là cô, một cô bé lại đứng lên hành động đầy dũng cảm, sợ ảnh hưởng đến uy tín của công an trong quần chúng, cho nên muốn đem chuyện ngày hôm qua chuyện nhỏ biến thành không có.”

“Khu Bằng Bắc.” Thủy Lang cau mày nhớ lại: “Chẳng lẽ người lãnh đạo bên đó họ Trâu sao?”

Phó cục trưởng Hứa nghi hoặc: “Không phải, cô muốn hỏi ai?”

Thủy Lang thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu: “Tôi chỉ hỏi vậy thôi, ông nói tiếp đi.”

“A, dù sao thì sau khi cục trưởng Chu nghe được chuyện này, ông ấy đã nói rằng tuyệt đối không thể xem chuyện này như không xảy ra được, chúng ta đã tiếp quản đống lộn xộn ngõ Bình An cho cục quản lý bất động sản khu Bằng Bắc, không thể nào lại nuốt giận, tuỳ ý để người khác đè đầu.” Phó cục trưởng Hứa cười giải thích: “Sau đó cục trưởng Triệu của cục công an cũng tuyên bố không thể đè xuống câu chuyện về hành động anh hùng của đồng chí. Ông ấy nói bất cứ người công an nào cũng sẽ tự hào về những người đồng chí như cô, yêu cầu nhật định khen thưởng thật lớn, tóm lại, việc làm dũng cảm của cô đã được đăng lên báo thành công, bên đảng uỷ cũng thể hiện hoàn toàn công nhận cô!”

Thủy Lang mỉm cười, trước mắt nhìn thấy được ánh sáng.

...

“Mẹ!”

“Đi thôi, chúng ta đi nhanh lên.”

Thân Tú Vân ôm con gái đi đến bến xe buýt: “Lần này mẹ ra ngoài, không biết có thể ở đạo bao lâu, giai đoạn xét xử nhất định phải có mặt bất cứ lúc nào, nhất định phải sớm xử lý xong việc của con.”

Ô Lâm Lâm đi theo mẹ, lên xe: “Mẹ, ai bảo lãnh mẹ ra ngoài vậy?”

“Con đừng hỏi nhiều như vậy.” Thân Tú Vân nhìn bộ dáng tiều tụy của con gái, đau lòng nói: “Mẹ sẽ không để con bị cưỡng chế xuống nông thôn, con tiện nhân Thủy Lang đó, không có gì có thể uy h.i.ế.p được con bé, sợ là em trai con sẽ phải ngồi tù mấy năm, nhưng đây cũng là cơ hội của con, nhà chúng ta như vậy, chỉ còn lại một mình con, miễn cưỡng có thể coi là phù hợp với các quy định chính sách không cần phải xuống nông thôn. Bây giờ chỉ cần mẹ giao lại công việc cho con thì con có thể ở lại thành phố Thượng Hải, tiếp tục sống tốt.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 218: Chương 218



“Mẹ, con đến gặp Trâu Khải, anh ấy không đối xử tốt với con, nhưng cũng không nói không giúp.” Trong ánh mắt Ô Lâm Lâm nhìn mẹ đầy mong đợi: “Có phải bọn họ bảo lãnh mẹ ra ngoài không?"

Thân Tú Vân đã không còn muốn đánh con gái mình nữa, mệt mỏi nói: “Gia đình chúng ta đã thành ra thế này rồi, lần này nếu con thật sự có năng lực dụ dỗ Trâu Khải, gả được vào nhà Trâu gia, coi như là tìm được con đường sống cho chúng ta.”

"Có thật là anh ấy không? Con biết mà, anh ấy vẫn có tình cảm thực sự với con!” Ô Lâm Lâm tự tin ôm lấy cánh tay mẹ: “Mẹ ơi, nếu con thực sự có thể tiếp nhận công việc của mẹ, thành công trở thành nhân viên chính thức của cục Công Thương, cho dù không có tài sản của Thuỷ Mộ Hàm, con vẫn có thể cưới Trâu Khải.”

Trong mắt Thân Tú Vân hiện lên một chút hy vọng, trong lòng biết suy nghĩ của con gái vẫn còn ngây thơ, nhưng hiện tại, ngoại trừ một chút hy vọng vào suy nghĩ ngây thơ này ra, không còn bất kỳ trông mong nào nữa.

“Nhưng mà bây giờ tên người mẹ còn có vụ án.” Ô Lâm Lâm lo lắng hỏi: “Mẹ có thể thành công chuyển công việc cho con được sao?”

“Việc này, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cũng may mẹ dùng những giấy tờ đó cào chuyện gì khác, chỉ sử dụng một lần ở ban Thanh niên trí thức thôi.” Thân Tú Vân cũng có chút lo lắng: “Chúng ta trực tiếp đến gặp phó cục trưởng Lưu, mặc dù lần trước vị quyền đội trưởng họ Chu kia đến điều tra mẹ, mẹ đã phải dùng tới ân tình với phó cục trưởng Lưu, nhưng nói là ân tình, cũng có thể nói là nhược điểm, đến lúc cần thiết, chỉ có cá c.h.ế.t lưới rách, chúng ta mới có một chút hy vọng sống sót, đây là cơ hội cuối cùng, cũng là cơ hội duy nhất của chúng ta!”

Sau khi nghe mẹ nói như vậy, khuôn mặt hốc hác mấy ngày nay của Ô Lâm Lâm đã khôi phục lại vẻ hồng hào.

Văn phòng cục công thương.

Thân Tú Vân tranh thủ giờ nghỉ trưa dẫn con gái đi vào cửa sau, lên cầu thang đến phòng làm việc của phó cục trưởng Lưu.

Phó cục trưởng Lưu vừa nhìn thấy Thân Tú Vân, sắc mặt lập tức thay đổi, định đóng cửa lại.

Thân Tú Vân lao tới, chen vào khe cửa, trực tiếp đe dọa: “Phó cục trưởng Lưu, vì giao tình trước đây của chúng ta, xin ông giúp tôi một lần cuối cùng, phê chuẩn cho Lâm Lâm thay thế công việc của tôi. Từ nay về sau, ông không cần phải gặp lại tôi nữa.”

Sắc mặt phó cục trưởng Lưu khó coi, đẩy cửa ra: “Tôi không có quyền này, bà nhanh đi đi!”

“Phó cục trưởng Lưu! Nếu ông không nói tới giao tình như vậy, ông chính là đang ép tôi!”

Thân Tú Vân dùng hết sức lực toàn thân chen vào khe cửa, sợ đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất để đóng cửa lại, bởi vì dùng sức mà mặt mũi đỏ bừng, trên cổ nổi lên gân xanh.

“Năm đó ông có thể lên vị trí chủ nhiệm là vì tôi chuẩn bị cho ông một trăm bao t.h.u.ố.c lá từ chợ đen, mới có thể đẩy ông lên. Những năm qua tôi có thể trụ vững được chợ đen khu miếu cỏ, đều là nhờ có ông nhắm một mắt mở một mắt, tôi có thể bình an vô sự. Lần trước tôi bị đội trưởng Chu đồn công an điều tra, cũng là ông khai man giúp tôi, mới để tôi tránh thoát được. Chúng ta đã sớm ngồi chung một con thuyền, nếu tôi không thể sống sót, ông cũng đừng nghĩ sẽ được sống tốt, danh sách năm đó ông viết cho tôi, tôi vẫn còn giữ lại đây!”

Sắc mặt phó cục trưởng Lưu tái nhợt, chậm rãi buông tay ra khỏi tay nắm cửa.

Thân Tú Vân lập tức thở phào nhẹ nhõm, trên mặt xuất hiện nụ cười nhìn Ô Lâm Lâm, ông trời cuối cùng cũng mở mắt, để bọn họ nắm lấy cơ hội cuối cùng, cơ hội duy nhất này!

Ô Lâm Lâm đứng sau lưng mẹ, nói: “Mẹ, mẹ thật là giỏi!”

“Đừng nói nhiều nữa.” Thân Tú Vân đứng thẳng người, đẩy cửa ra bước vào:“Thời gian không chờ đợi... A a a!”

Sắc mặt Ô Lâm Lâm thay đổi: “Mẹ, mẹ sao vậy... A a a!”

Hai mẹ con nhìn người trong phòng làm việc, vô thức đưa tay lên che ở trước ngực, hét lên, run rẩy không ngừng.

Có một bàn tay đặt trên tay vịn của ghế sofa, ngón tay thon dài, khớp nối rõ ràng, ngón trỏ đang móc vào một đôi còng tay tỏa ra ánh sáng bạc lạnh lẽo.

Anh quay đầu lại, khuôn mặt dưới chiếc mũ công an lạnh lùng,khí khái hào hùng, nhìn hai mẹ con, khóe môi hơi nhếch lên: “Có thể chính thức bắt giữ bọn họ.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 219: Chương 219



“Thiện Bình, tới ăn cơm đi.”

Lão phu nhân bưng một bát canh gà đặt lên bàn: “Tức giận cũng vô ích, con đừng bỏ đói thân thể, nghĩ tới những chuyện đó, kỳ thực mẹ cũng không ăn nổi.”

“Soạt.”

Lão phu nhân hớp một ngụm canh gà lớn, cầm một cái đùi gà cắn một miếng: “Mẹ thật sự là tức giận đến đau dạ dày!"

Ô Thiện Bình nằm dài trên ghế sô pha, không nhúc nhích, chỉ qua mấy ngày, ông ta đã giảm đi ít nhất mười cân, trong đó có tám cân giảm mất vào ngày phát hiện ra mình hoàn toàn không có tư cách thừa kế tài sản, nằm hai ngày cũng không thể bình tĩnh lại được.

“Ăn đi.” Lão phu nhân đưa cái đùi gà đã ăn một nửa, đưa vào miệng con trai: “Bọn họ tức giận thì có thể hiểu được, con thực sự không cần phải tức giận như vậy."

Nghe được câu này, mí mắt Ô Thiện Bình động đậy, nhìn về phía mẹ mình.

“Không phải nhà nước vẫn phải trả lại những ngôi nhà và tài sản đó sao? Là trả về trong tay Lang Nhi, cũng không phải chạy vào tay người khác.” Lão phu nhân tuổi tác cao, đã nhìn thấy nhiều chuyện, chứ tới hai ngày đã nghĩ thông suốt: “Lang Nhi là con của con, trong người con bé chảy dòng m.á.u của con, đây là sự thật cả đời không thể thay đổi.”

“Con bé đó.” Đã hai ngày nay Ô Thiện Bình không mở miệng nói chuyện, giọng nói phát ra khàn khàn: “Không nhận người thân, giở trò đùa nghịch chúng ta như vậy, cũng không chịu buông tha cho Nguyên Diệp.”

“Lang Nhi dù sao cũng đã xuống nông thôn chịu khổ nhiều năm như vậy, trong lòng có oán hận.” Lão phu nhân nhìn con trai không chịu ăn, tiếp tục cắn đùi gà: “Nhưng con đừng quên bản chất bên trong con bé có tính cách như thế nào, là nhu nhược, hèn nhát. Sở dĩ mấy ngày trước có thể làm như vậy là bởi vì kìm nén lửa giận, ai bảo lúc trước các người đưa con bé đến một nơi xa xôi như vậy, chỗ đó âm mấy chục độ đấy, con bé đã ở đó mười năm rồi, nếu để con đi, con có chịu nổi không?”

Ô Thiện Bình không lên tiếng.

“Phát tiết như vậy là tốt rồi, chúng ta là người lớn, sao có thể so đo với một đứa trẻ?” Lão phu nhân ngồi nhích về phía trước nói: “Bên chỗ Thủy gia không có họ hàng thân thích nào, cho nên Lang Nhi chỉ có chúng ta là người thân, chỉ cần chúng ta dỗ dành con bé, thương yêu con bé, chẳng phải nhà cửa, tài sản vẫn là của người bố ruột là con sao?”

Trong mắt Ô Thiện Bình xuất hiện một chút ánh sáng, chậm rãi ngồi dậy từ trên ghế sô pha.

Lão phu nhân mỉm cười: “Cho dù không thể lập tức đưa hết cho con, nhưng hôm nay con lấy một cửa hàng, ngày mai một chiếc ô tô, ngày mốt lại lấy tiền, dần dần, chẳng phải tất cả sẽ lại là của con sao?”

“Mẹ, rốt cuộc vẫn là mẹ có tầm nhìn xa!” Ô Thiện Bình bưng canh gà đang định húp một miếng thì đột nhiên ra một chuyện, lập tức dừng lại: “Nhưng Thủy Lang đã kết hôn với một người công an, còn là một người công an có năng lực, ngày đó mẹ cũng đã gặp rồi, chính là vị quyền đội trưởng đội an ninh.”

“Kết hôn thì đã làm sao? Dù có kết hôn thì con vẫn là bố của con bé.” Lão phu nhân nhai xương đùi gà: “Một căn nhà lớn như vậy, con muốn ở, con bé còn có thể đuổi con ra ngoài sao? Có nhiều nhà máy như vậy, ngoài tiền ra, tất cả đều là quan hệ đấy. Con quên rồi à? Trước đây lúc chúng ta chỉ vừa mới đính hôn với Thủy gia, người tới tặng quà hết lớp này đến lớp khác, đồ tốt nào cũng có, xếp hàng trước nhà chúng ta, đuổi cũng không đi.”

“Mẹ, mẹ nói rất đúng!” Ô Thiện Bình kéo nồi thép múc đầy một bát cơm: “Con quên mất những chuyện này, chỉ cần tài sản vừa trả về, sẽ lại có rất nhiều người lao tới lấy lòng chúng ta, con là bố của con bé, đây là chuyện con bé không thể thay đổi được!”

“Nghĩ như vậy là được rồi.” Lão phu nhân rất đắc ý, húp mấy ngụm canh gà, rồi thỏa mãn tựa lưng vào ghế sô pha nhìn gác xép trong căn nhà gỗ: “Mấy năm nay, các con bận rộn công việc, mẹ chưa bao giờ đến sống ở đây, vất vả lắm mới tới được, mấy ngày nay mẹ giống như chịu đại tội, đầu óc choáng váng, không thở nổi, đi đường chân như nhũn ra, trong lòng vẫn còn hoảng loạn.”
 
Back
Top