Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 220: Chương 220



Ô Thiện Bình cầm lấy đũa đang chuẩn bị ăn cơm, nghe bà ta nói như vậy liền đưa bát cơm tới trước mặt mẹ: “Mẹ, mẹ đã tới đây rồi thì cứ sống thật tốt, mẹ có thể ở trong phòng chủ nhân, muốn ở bao lâu thì ở, muôn ăn cái gì thì ăn.”

Trong mắt lão phu nhân hiện lên vẻ hài lòng, nhưng trên mặt lại toát ra vẻ lo lắng: “Con mụ già đó... Mẹ Nguyên Diệp, bây giờ đã bị giam lại, đơn vị công tác sẽ không đến thu hồi nhà đấy chứ?”

“Sẽ không đâu, sao có thể như vậy?” Ô Thiện Bình ăn cơm canh gà đầy một miệng: “Việc của cô ấy vẫn cần phải điều tra, tạm thời sẽ không ảnh hưởng gì tới công việc, mẹ cứ yên tâm ở lại đây đi.”

“Tạm thời thì chưa, nhưng sau này có xảy ra không?” Bà cụ nhìn đứa con trai thứ hai nằm nghỉ ngơi trong phòng chủ nhân mấy ngày không chịu ra ngoài: “Thiện Bình, con biết Thiện Thành đã là cho con những gì, đã hy sinh cho con bao nhiêu không?”

Ô Thiện Bình ăn không ngon nữa, cau mày nhìn mẹ: “Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại nhắc đến chuyện này? Mấy năm nay con sống dễ dàng sao? Lúc trước nếu không phải là con kết hôn với Mộ Hàm, đổi thành con mọt sách Thiện Thành kia, những năm này có thể làm tới chủ nhiệm cục quản lý bất động sản sao? Có thể gửi tiền cho mẹ hàng tháng sao? Hay là đã sớm ngồi trong nhà tù Đề Lam Kiều, phục vụ trong trại cải tạo, không biết có giữ được mạng hay không?

“Đúng, những vất vả của con, mẹ đều nhìn thấy hết.” Lão phu nhân ôn hoà nói: “Nhưng con cũng biết, mấy năm nay Thiện Thành luôn nhớ mãi không quên đối với thành phố Thượng Hải, hiện tại mẹ Nguyên Diệp đã bị giam giữ, sau này không biết sẽ xảy ra chuyện gì, hay là nhân lúc này, chuyển công việc của cô ta cho Thiện Thành, như vậy vừa có thể giữ được căn nhà, tiền lương cũng không bị giảm đi chút nào, con thấy sao?”

Ô Thiện Bình càng nhíu mày chặt hơn: “Cho dù chuyển, cũng phải chuyển cho Lâm Lâm, nếu không con bé sẽ bị cưỡng chế về nông thôn.”

“Chuyển cho con bé sao?” Lão phu nhân đặt bát đũa xuống, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói: “Xuống nông thôn thì đã làm sao? Mấy năm nay không phải chúng ta đều ở nông thôn sao? Thiện Bình, con không thể làm sói mắt trắng, lúc trước Thiện Thành để con thay thế tên tuổi ân nhân cứu mạng, kết hôn với Thuỷ gia, sau đó cưới một người vợ khác cũng chưa từng đụng tới, lại để cho con ngủ với cô ta, sinh cho con một đứa con trai, mấy năm nay nó không có vợ cũng không có con, nó chỉ muốn vào thành phố Thượng Hải, chính là có chấp niệm với thành phố Thượng Hải. Con chuyển công việc cho nó, nó cởi được nút thắt trong lòng, chẳng lẽ không được sao?”

“Mẹ nhìn mẹ kìa, nhắc đến những chuyện này làm gì?" Ô Thiện Bình hoàn toàn ăn không nổi nữa, ném bát đi: “Hồi đó Mộ Hàm không chịu sinh thêm con, đứa trẻ lại mang họ Thủy, nó ở nông thôn cả ngày sống mơ mơ màng màng, cưới vợ về cũng để cô ấy độc thủ khuê phòng, chính mẹ để con ngủ với cô ấy để sinh ra cháu trai cho mẹ, bây giờ lại đổ tội lên đầu con.”

Lão phu nhân “phi” một tiếng: “Con thật sự cho rằng mẹ không biết sao? Con mụ già đó ỷ vào vẻ ngoài có mấy phần giống Mộ Hàm, ngày ngày dụ dỗ con, trông ngóng con, hai người đã sớm ngủ với nhau rồi!”

Sắc mặt Ô Thiện Bình lúc đỏ lúc xanh, trầm mặc không nói.

“Con nhất định phải chuyển công việc này cho em trai con!" Lão phu nhân nhìn căn nhà gỗ, “Mẹ cũng không muốn về nông thôn nữa. Bây giờ hai anh em đều có công việc, có nhà ở, mẹ sẽ ở lại trong thành phố hưởng phúc, có được không?

Ô Thiện Bình suy nghĩ một chút, nhận ra không có Thân Tú Vân, đúng là ông ta dễ để tâm vào những chuyện vụn vặt không dứt ra được, lão phu nhân đã lớn tuổi, thấy nhiều chuyện.

Cũng giống như hai ngày vừa qua, ông ta cảm thấy trời đã sập xuống, mọi chuyện coi như xong, nhưng chỉ vài câu nói, mẹ ông ta chống bầu trời lên lại được, ông ta cười nói: “Được rồi, đương nhiên rồi, mẹ là lão thái quân trong nhà , mẹ cứ ở lại thành phố hưởng phúc, sống trong nhà gỗ, đừng về nông thôn nữa”.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 221: Chương 221



Lão phu nhân lập tức mỉm cười, cả đời này bà ta rất muốn sống trong một căn nhà gỗ lớn, trước đây không thể nào với tới, không ngờ khi về già cuối cùng bà ta cũng có thể vào ở, còn có thể ở gian phòng chủ nhân tốt nhất!

Bà ta lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng không còn hoảng loạn nữa, đôi chân cũng không còn yếu ớt nữa, toàn thân tràn đầy sinh lực!

"Nếu mấy người chị em già của mẹ biết chuyện này, bọn họ sẽ ghen tị c.h.ế.t mất…”

“Bố!”

Cánh cửa chính đột nhiên bị đẩy ra, Ô Lâm Lâm mồ hôi đầm đìa, mặt mũi tràn đầy kinh hoàng lao vào: “Không xong rồi! Mẹ bị bắt rồi!”

Lão phu nhân mới cười được nửa miệng, há miệng ra, sững sờ nhìn cháu gái.

Ô Thiện Bình không có phản ứng, chỉ cau mày nói: “Không phải mẹ con đã sớm bị bắt, đang bị nhốt ở đồn công an chờ điều tra sao?”

“Không phải! Mẹ bị bắt lại rồi!” Ô Lâm Lâm nhìn thấy bố, sốt ruột đến mức rơi nước mắt: “Hôm nay mẹ được bảo lãnh ra ngoài, mẹ đưa con đi đến cục công thương tìm phó cục trưởng Lưu để chuyển công việc. Ai ngờ vừa vặn đụng phải công an ở trong văn phòng, mẹ và phó cục trưởng Lưu đều bị bắt đi rồi!”

“Bị bắt? Mẹ con còn dùng những giấy từ kia ở những chỗ khác sao?”

Ô Thiện Bình trợn mắt kinh ngạc, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên đứng phắt dậy: “Phó cục trưởng Lưu cũng bị bắt đi, là nắm được nhược điểm chợ đen sao?”

Lão phu nhân lập tức cảm thấy váng đầu hoa mắt, hai chân như nhũn ra, đôi tay run rẩy miễn cưỡng nắm lấy tay vịn của ghế sô pha: “Bắt giữ, bắt giữ là có ý gì? Công việc đâu rồi? Đã chuyển được công việc chưa?”

“Chưa! Vừa mới đến nơi đã bị bắt rồi!” Ô Lâm Lâm khóc đến mặt đầy nước mắt, dậm chân: “Lần này thì hết thật rồi! Chẳng mấy chốc mẹ sẽ bị kết án! Công việc của con không còn nữa, Trâu Khải nhất định sẽ không kết hôn với con nữa, con còn... còn có thể bị cưỡng ép đưa về nông thôn! Bố ơi!!”

“Trời ơi!” Lão phu nhân tê liệt ngã gục trên ghế sô pha: “Con khốn này! Lúc ra ngoài không tới tìm mẹ, lại lén lút tìm tới cửa để người ta bắt đi! Con mụ khốn kiếp! Cô ta chính là tai ương của nhà Ô gian chúng ta!”

Mặc dù Ô Thiện Bình bị tin tức dữ bất thình lình này làm chấn động đến mức không kịp phản ứng, nhưng trong lòng ông ta sớm đã có chuẩn bị cho chuyện này, mấy ngày trước ông ta đã trải qua một sóng to gió lớn thật sự, tương đương với từng c.h.ế.t qua một lần, nên bây giờ vẫn có thể ổn định được, ngồi xuống ghế sofa, suy nghĩ xem liệu bản thân có hành vi nào liên quan với chuyện ở chợ đen phải chịu liên lụy hay không.

“Bố ơi!” Ô Lâm Lâm ngồi bên cạnh bố, lắc lắc cánh tay ông ta: “Khi mẹ bị bắt đi, trong văn phòng chẳng những có công an mà còn có cục trưởng cục công thương, lãnh đạo đảng ủy, mẹ chắc chắn sẽ bị khai trừ.”

“Đừng lo lắng, đừng lo lắng.”

Ô Thiện Bình vỗ vỗ vào bàn tay của con gái: “Cho dù mẹ con mất việc, con không có hộ khẩu, vẫn còn có bố ở đây, còn có hai gian phòng, con có thể tiếp tục ở, bố sẽ nuôi con.”

Lão phu nhân nghe xong, lập tức nhảy dựng lên: “Nuôi không con bé sao? Con thật sự có thể làm như vậy sao? Nhiều năm như vậy, hai người các con đều cầm tiền lương cán bộ, chúng ta cũng không đến ở trong thành phố để các con nuôi không, bây giờ con lại nuôi không một người, chúng ta phải làm sao? Vừa rồi con còn nói để cho mẹ ở lại trong thành phố hưởng phúc, con quên rồi sao?”

Ô Thiện Bình lập tức cảm thấy đầu mình to ra: “Con không quên, mẹ, mẹ cũng sống ở đây, không phải có hai gian phòng sao, cả hai đều có thể ở mà.”

“Vậy Thiện Thành ở đâu?” Lão phu nhân tức giận nói: “Con khốn già đã lén lút phá hỏng công việc của Thiện Thành, không thể để con khốn nhỏ mà cô ta sinh ra đến cướp nhà của Thiện Thành!”

“Bà ơi! Dù sao cháu cũng là cháu gái ruột của bà mà!” Ô Lâm Lâm sụp đổ, nói: “Cháu không muốn xuống nông thôn chịu khổ chịu tội, bà có nghe thấy không?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 222: Chương 222



“Xuống nông thôn chính là chịu khổ chịu tội? Lang Nhi đã chịu đựng mười năm, chúng tao ở nông thôn cũng đã chịu đựng mấy chục năm, cũng chưa từng thấy mày đau lòng thương xót chúng tao. Mày đã ở thành phố hưởng phúc nhiều năm như vậy, cũng nên đổi lại rồi.” Lão phu nhân đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn con trai lớn: “Thiện Bình, sau này chúng ta ở trong thành phố, một cọng hành cũng phải dùng tiền mua. Số tiền các con dành dụm phải đưa hết cho mẹ, mẹ không có một xu nào, chỉ dựa vào tiền này mà sống thôi.”

Ô Thiện Bình dừng lại một chút, trước mắt hiện lên hình ảnh Thủy Lang đang đếm một xấp tiền.

“Tiền này là của mẹ cháu!"” Ô Lâm Lâm vừa nghe xong liền biết lão phu nhân muốn làm gì, chính là muốn lấy hết tiền trong nhà, không cho cô ta một xu nào, làm sao có thể như vậy được?

Dù là cô ta tiếp tục ở thành phố hay phải xuống nông thôn, đều phải cần rất nhiều tiền!

Trong nhà có bao nhiêu tiền, trong lòng cô ta cũng biết được đại khái.

“Bố, con muốn hai nghìn tệ!”

Sắc mặt Ô Thiện Bình càng trở nên khó coi.

Trước mắt lại hiển hiện nụ cười đắc ý của Thủy Lang.

“Hai nghìn nhân dân tệ? Mày đúng là sư tử há mồm. Bố mày lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Lão phu nhân không chịu: “Bản thân mày cũng làm việc ở cục quản lý bất động sản, lương nhân viên tạm thời cũng phải mười mấy hai mươi tệ phải không? Mày sống trong nhà, ăn trong nhà, dùng trong nhà, tiền tiết kiệm còn chưa đủ cho mày dùng sao? Nói đến đây, mày cũng phải đem một ít tiền tiết kiệm ra hiếu kính tao, không nhiều đâu, năm trăm tệ là được.”

“Năm trăm tệ!”

Ô Lâm Lâm thiếu chút nhổ nước bọt vào mặt lão phu nhân: “Bà là bà nội, không cho tôi tiền, còn muốn lấy tiền lương của tôi, còn là năm trăm tệ! Mấy năm nay, hàng tháng bố tôi đều gửi tiền cho bà, bà cũng tiết kiệm được không ít nhỉ? Bây giờ tôi không có việc làm, còn phải xuống nông thôn, sao bà không cho tôi một ít? Không nhiều, một nghìn tệ!”

“Mày...”

“Đừng ồn ào nữa!”

Ô Thiện Bình mắng xong, dùng hai tay xoa xoa thái dương đau nhức: “Hiện tại tôi không còn một xu nào, tất cả tiền trên người đều dùng để mua con gà này rồi.”

“Cái gì?”

Lão phu nhân và Ô Lâm Lâm đồng thời không thể tin nổi hét lên: “Tiền của bố đâu?”

“Tất cả đều bị con khốn thối tha Thủy Lang kia lấy đi rồi!” Ô Thiện Bình tức giận đập tay xuống bàn: “Đến một xu tiền lẻ cũng lấy đi hết, một tờ phiếu lương thực cũng không để lại cho bố!”

Lão phu nhân lập tức trợn trắng mắt lên, sắp ngất đi lần nữa, vội vàng tự véo vào người mình, biết bên cạnh có một con sói đang đợi, tuyệt đối không thể ngất đi để cô ta lấy hết số tiền có thể vẫn còn ở trong nhà. .

Ô Lâm Lâm cảm thấy tim mình sắp ngừng đập: “Chuyện xảy ra khi nào, khi nào vậy?”

“Vào ngày chúng ta bị đưa đến đồn cảnh sát, con bé đã lấy hết tiền trong ngăn kéo ở phòng sách của bố.”

“Vậy đây là kẻ trộm!”

Ô Lâm Lâm tức giận nhưng lại vui mừng nói: “Bố, bây giờ chúng ta đã bắt được nhược điểm của cô ta rồi, cô ta đã lấy trộm tiền của nhà chúng ta, chúng ta cùng nhau đến đồn công an báo án! Bắt Thuỷ Lang lại, để cô ta nếm thử cảm giác bị giam trong tù!”

Không ngờ trong lúc tuyệt vọng này, Thủy Lang lại đưa đến một cơ hội lớn như vậy!

Lần này nhất định không bỏ qua cho cô!

“Không được!”

Ô Lâm Lâm đang hưng phấn tới cực điểm, nghe như vậy ngây ngẩn cả người, nhìn hai người lên tiếng cùng lúc, còn chưa kịp hỏi tại sao không được, lão phu nhân đã nghiêm khắc dạy dỗ: “Cái gì mà trộm tiền của nhà các người? Mày là do mẹ mày lén lút sinh ra, Thuỷ Lang mới là con gái danh chính ngôn thuận của bố mày, con bé cầm tiền của bố mày là chuyện đương nhiên!”

Đương nhiên, sau này bố cô cầm tiền của Thủy Lang cũng là chuyện đương nhiên!
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 223: Chương 223



Ô Thiện Bình cũng nghĩ như vậy: “Thủy Lang không phải người nhà chúng ta sao? Cái gì mà kẻ trộm? Con đúng là điên rồi, bố không ngờ con lại m.á.u lạnh như vậy, còn muốn tống chị gái vào tù!”

Ô Lâm Lâm trợn tròn mắt, hai mắt nhìn bố mình chằm chằm, đầu óc choáng váng, không nói được một lời nào.

Chuyện này vẫn chưa xong, lão phu nhân còn tiếp tục nói: “Xem mày có thể làm được gì, Thủy Lang không tống mày vào tù cũng đã nể mặt người bà này rồi, mày đúng là không ra gì, để mày ở trong thành phố hưởng phúc nhiều năm như vậy, mày thật sự cho rằng mình là con của vợ chính thức sinh ra à, mày chi là một đứa con hoang sinh ra trong hang chuột, một chút tự mình hiểu láy cũng không có!”

“Mẹ!”

Sắc mặt Ô Thiện Bình trở nên vô cùng khó coi, đây không phải là mẹ cũng đang mắng ông ta luôn sao.

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, chỉ mặt Ô Lâm Lâm nói: “Mẹ nói cho con biết, nếu con dám ra tay tàn nhẫn hủy hoại danh dự của Thủy Lang, mẹ sẽ không tha cho con đâu!”

Còn muốn lấy tiền của cô thì có thể!

Đồ con hoang!

Ô Lâm Lâm bị mắng thì hoàn toàn c.h.ế.t lặng, phải rất lâu mới phản ứng được, cô ta không thể tin được nhìn bố mình: “Bố! Đây là ý gì? Bố đây là đang nói chuyện cho Thủy Lang sao? Cô ta đã đưa cả mẹ con và Nguyên Diệp vào tù rồi, bây giờ cô ta tự đưa nhược điểm ra, tại sao bố không tống cô ta vào tù, còn nói giúp cho cô ta? Tại sao? A a a!”

Tiếng hét khiến màng nhĩ của Ô Thiện Bình đau nhức, bộ não vừa mới hồi phục cũng bị chấn động này làm tổn thương: “Con câm miệng lại cho bố! Không muốn xuống nông thôn thì ngoan ngoãn ở lại trong thành phố đợi đi, nếu con không ngoan ngoãn thì xuống nông thôn đi!”

Ô Lâm Lâm vừa mới sắp nổi điên, nghe xong lời này, trong mắt càng thêm không dám tin.

Người bố trước kia vô cùng yêu thương cô ta, bây giờ lại đối xử với cô như vậy!

Vậy mà lại mặc kệ cô ta!

Muốn đưa cô ta xuống nông thôn chịu khổ chịu tội!

“Nên đưa xuống nông thôn đi!” Lão phu nhân tức giận, nhìn thấy con trai muốn bỏ đi, vội vàng đưa tay ra nói: “Tháng này chắc cũng đã phát tiền lương rồi, con lấy ra đưa cho mẹ, sau này con ăn mặc dùng đều để mẹ chuẩn bị cho con.”

Ô Thiện Bình giật mình, lúc này mới nhớ tới hôm qua mình đã đến đơn vị lĩnh lương, lấy ra từ trong người một phong bì, móc ra chín tờ đại đoàn kết: “Con để lại mười tệ, tám mươi tệ này đưa cho mẹ.”

Lão phu nhân hài lòng, đưa tay lấy tiền.

Đột nhiên, Ô Lâm Lâm lao tới, định giật lấy tám mươi nhân dân tệ, nhưng đã bị lão phu nhân túm tóc đè xuống ghế sofa.

Ô Lâm Lâm nắm chặt tiền không chịu thả, cô ta làm nhân viên tạm thời ở cục quản lý bất động sản, mặc dù một tháng có mười tám nhân dân tệ nhưng số tuện kia mua vải bông, mua áo len lông dê, mua đồ trang điểm, không thừa lại gì.

Mỗi tháng không những không tiết kiệm được một xu nào mà còn phải xin bố mẹ trợ cấp thêm mười mấy hai mươi tệ, bây giờ tiền còn lại trên người thậm chí còn không đủ để mua một con gà.

Cho nên cho dù da đầu có bị kéo rách, đau đến cả người đều nổi da gà, đau đến la hét liên tục, cô ta vẫn không chịu buông tay.

Lão phu nhân nhìn thấy tiền bị cướp, cả người tràn đầy khí lực, giơ tay tát mạnh vào mặt cháu gái:

“Bốp!”

“Buông ra!”

“Không buông!”

“Bốp bốp!”

“Đồ con hoang, buông ra!”

“Cút đi! Không buông, tôi không buông!”

“Bốp bốp bốp!”

Lão phu nhân không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào, đứng dậy xắn tay áo lên, định tát cô ta lần nữa, qua khoé mắt lại nhìn thấy trong tay người con trai lớn còn thừa lại mười tệ, bà ta vội vàng giật lấy, nhanh chóng nhét vào túi rồi lại giơ tay lên vung về phía Ô Lâm Lâm.

“Bốp bốp bốp bốp!”

“A a a!!!”

Ô Thiện Bình nhìn đôi bàn tay trống rỗng của mình, sau khi kịp phản ứng, lập tức gia nhập chiến trường: “Mẹ, trả mười tệ lại cho con!”

“Mười tệ, năm mươi, một trăm, hai trăm, ba trăm, năm trăm, một nghìn, hai nghìn, hai nghìn năm trăm…”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 224: Chương 224



Cái chăn bông màu xanh quân đội được trải phẳng trên giường, trên đó xếp mười mấy xấp đại đoàn kết theo thứ tự, bày gần nửa cái giường.

Thủy Lang tiếp tục đếm số tiền trong tay, khi đếm đền tờ cuối cùng: “Ba ngàn ba trăm ba mươi ba tệ! Hắc hắc.”

Mới vào thành phố không bao lâu, mới đi làm được ba ngày, đã tiết kiệm được một số tiền lớn như vậy!

Nếu cầm số tiền này đi mua phòng xây nhà, một căn nhà hai tầng ba phòng ngủ một phòng khách thì thật là hoàn hảo!

Đó chỉ là tiền mặt, cô còn có một đống phiếu hàng hóa khan hiếm.

Ví dụ như có phiếu xem phim, phiếu xe đạp, phiếu mấy trăm ký lương thực, phiếu mấy trăm mét vải, phiếu mấy chục cân thịt, phiếu đường, phiếu bột mì... Ngoài ra còn có cả đống phiếu sữa bò, phiếu vật dụng hàng ngày, thậm chí cả phiếu công nghiệp cũng có.

Nếu lấy ra đổi thành tiền thì có thể lấy được một hai nghìn tệ.

Nhưng tạm thời không thiếu tiền, không cần phải cầm đi đổi tiền.

Chịu đói ở vùng hoang dã phương Bắc ba tháng, trong lòng rất không có cảm giác an toàn, hiện tại chỉ khi có đủ của cải mới có thể yên tâm.

Thủy Lang ngâm nga một bài hát, xếp từng xấp tiền một lại, nhét vào trong túi dệt.

Đi được nửa đường, cửa bị đẩy ra.

Thủy Lang vội vàng che cái túi lại: “Sao hôm nay anh giặt đồ nhanh thế””

“Chỉ là xả nước nhanh thôi.” Chu Quang Hách nhìn túi dệt trong n.g.ự.c cô và một xấp đại đoàn kết trong tay cô, anh cầm lấy cái khăn mặt màu hồng treo trên cổ lên lau tóc: “Anh không nhìn đâu, em tiếp tục đi.”

Thủy Lang vội vàng cất tờ tiền, khóa vào trong tủ rồi rút chìa khóa ra: “Anh có thể nhìn mà.”

Chu Quang Hách rút khăn mặt ra, mái tóc ướt bị lau tới rối bù, hai mắt mang theo ý cười nhìn Thủy Lang: “Nghe nói đơn vị của em thưởng cho em năm trăm tệ phải không?”

“Em cũng rất ngạc nhiên, bọn họ lại có thể thưởng nhiều tiền như vậy.” Thủy Lang đưa tay ra nói: “Đưa khăn của anh lau tay cho em, em vừa mới đếm tiền xong, lười chạy vào nhà vệ sinh rửa.”

Chu Quang Hách đi tới bên giường, dùng khăn mặt phủ lên tay trái của cô, lau chùi cẩn thận.

Mùi thơm của dầu gội dầu truyền dọc theo lòng bàn tay, xông thẳng vào trái tim, những ngón tay trong khăn mặt khẽ run lên, trên mặt Thuỷ Lang không nhìn ra bất kỳ điều gì khác thường, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể.

Sau khi tay trái được lau xong, tay phải cũng được lau sạch cẩn thận.

Thủy Lang lập tức rút tay lại, động tác hơi nhanh một chút, khiến toàn bộ quá trình bình thường lại trở nên bất thường.

Bầu không khí lập tức rơi vào sự không tự nhiên rất kỳ lạ.

Một lúc sau, bầu không khí chẳng những không dịu bớt mà còn tiếp tục dâng cao, Chu Quang Hách lại cầm khăn mặt lên lau tóc, còn chà sát phía sau gáy.

Thủy Lang lập tức có cảm giác đầu ngón tay như đang v**t v* vào làn da sau gáy anh, trái tim hơi tê dại, lan ra toàn thân.

“Em...”

“Anh xuống dời đi, ai bảo anh ngồi trên giường thế?”

Chu Quang Hách vừa mở miệng đã bị đá văng ra ngoài, ngồi xếp bằng trên tấm chăn đỏ trên sàn nhà, mỉm cười nhìn cô.

“Cười cái rắm.” Thủy Lang nhìn cái chăn bông đôi màu đỏ có chữ song hỷ, giấu đi vẻ xấu hổ: “Em nghe phó cục trưởng Hứa nói, cục công an các anh cũng có ý định khen thưởng em, có thể nào cung là năm trăm tệ không?”

Lúc đầu nói là ngày hôm sau, nhưng sau đó cục công an thông báo, đổi thành ba ngày sau, cũng chính là ngày mai.

Nghe nói ngày mai cục công an có một cuộc họp thăng chức quan trọng, có mời cô và các đồng chí khác được khen thưởng cùng tới tham gia đại hội.

“Không thể nói chắc chắn được.” Chu Quang Hách gấp bốn cái khăn mặt thành hình vuông rồi đặt vào chậu tráng men ở góc phòng: “Hệ thống công an vừa mới được khôi phục lại chưa đầy năm năm, các phương diện tài chính đều luôn thiếu thốn, chi là sự việc lần này chấn động như vậy, có lẽ sẽ không thấp hơn phần thưởng của đơn vị bên em đâu.”

“Chấn động.” Thủy Lang cười khẽ một tiếng: “Chức vụ quyền đội trưởng của anh, có phải ngày mai cũng được đổi không?”

Chu Quang Hách không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ cười nói: “Phải đến ngày mai mới biết.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 225: Chương 225



Thủy Lang lập tức duỗi người, ngáp dài một cái: “Nghỉ ngơi lấy tinh thần, sáng sớm ngày mai em muốn ăn mì hoành thánh gà!”

“Ngủ đi, sáng mai anh nấu giúp em.”

...

Buổi sáng, Thủy Lang bị tiếng chim bồ câu đánh thức.

Sau khi rửa mặt xong, Chu Quang Hách bưng hoành thánh gà nấu trong nồi hai tai đặt trước mặt Thủy Lang.

Những miếng hoành thánh tròn trịa, trong suốt đang tỏa ra hơi nóng trong buổi sáng se lạnh, trong nước súp có mấy miếng da gà màu vàng óng, rong biển, hành thơm, tôm khô, chỉ cần húp một ngụm canh thôi cũng khiến người ta phải nhíu mày.

“Ngon quá!” Thủy Lang cầm thìa thổi thổi nước súp, cho hoành thánh vào trong miệng, lập tức nheo mắt lại vì hương vị thơm ngon tan chảy trong miệng, khác với những món hoành thánh cô từng ăn trong các nhà hàng tiệm cơm, Chu Quang Hách làm da hoành thánh rất dai, như thể được quét một lớp mỡ lợn nóng hổi, vừa thơm vừa ngon

Không có nhà hàng nào làm giống thế này, quả thực có thể nói là độc nhất vô nhị.

“Ngon quá, ngon quá.”

Chu Quang Hách lại bưng một nồi khác đặt trước mặt chị cả, Đại Nha Tam Nha đi theo phía sau, tay cầm một cái bát nhỏ và đôi đũa.

Khi bọn họ cho mì hoành thánh vào bát, Thủy Lang đã ăn hết nửa nồi, trên chóp mũi có một lớp mồ hôi mỏng, nuôi một thời gian khuôn mặt nhỏ trắng trẻo đã có chút hồng hào.

Là hồng hào khoẻ mạnh.

Chu Quang Hách rất hài lòng.

“Ăn chậm thôi.”

“Không thể ăn chậm được, ăn nóng mới ngon.”

Một nồi đất hoành thánh hầm đều chui vào bụng Thủy Lang, một giọt nước súp cũng không thừa lại, cô cảm thấy toàn thân ấm áp, vỗ nhẹ vào bụng nhìn ba bé gái: “Khuôn mặt đứa nào cũng có da có thịt rồi.”

Nhất là Tam Nha, cô bé hơi mập lên, nhìn rất có phúc tướng.

Đại Nha Nhị Nha đều trắng ra, c*̃ng có thịt, ngũ quan xinh đẹp đến kinh người.

Thủy Lang quan sát một hồi, Đại Nha có tướng mạo như một đóa hoa trắng nhỏ, có một đôi mắt không tròn cũng không to lắm, hình dáng đặc biệt ưa nhìn, trong ngoài khóe mắt đều là khuôn mẫu của phẫu thuật thẩm mỹ, quan trong là còn tràn đầy linh khí, giống như tuỳ tiện chạm một cái là có thể bóp ra nước mắt giống như trân châu, tràn đầy cảm giác cổ tích, nếu người có đôi mắt này đi đóng phim, bảo đảm một lần là nổi tiếng, có vô số người hâm mộ.

Sau khi Nhị Nha được nuôi dưỡng, các đường nét trên khuôn mặt thậm chí còn thanh tú hơn Đại Nha, khung xương rất đẹp, có nét giống Chu Quang Hách, nhưng c*̃ng chính là bởi vì có chút giống anh nên đôi mắt và lông mày có thêm mấy phần khí khái hào hùng, không có cảm giác cổ tích giống như Đại Nha, rất dễ phân biệt.

Cái miệng nhỏ nhắn hồng hào và khuôn mặt bụ bẫm của Tam Nha càng dễ phân biệt hơn.

“Chị cả, ba bé gái của chúng ta chỉ gọi là Đại Nha, Nhị Nha và Tam Nha thôi sao? Bọn họ không có tên à?”

Chu Huỷ ngẩng đầu từ trong bát lên, nhìn ba đứa con gái đang nhìn mình chằm chằm: “Chị có đặt, nhưng trong thôn không có ai gọi, cảm thấy khó gọi, đều gọi từ Đại Nha xuống.”

Thủy Lang tò mò hỏi: "Khó nói? Là cái gì?"

“Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm.” Chu Huỷ có chút ngượng ngùng: “Đại Nha là Tử Thanh, Nhị Nha là Tử Câm, Tam Nha là Tử Du.”

“Kinh Thư?” Thủy Lang nhìn ba bé gái đang tự gọi tên mình: “Họ là gì?”

Ý cười của Chu Huỷ dừng lại, một lúc sau mới nói: “Họ Chu.”

Ba bé gái nhìn mẹ một chút, không nói gì.

Thủy Lang cười nói: “Họ Chu? Giống em, cũng mang họ mẹ.”

Đôi mắt của ba bé gái lập tức sáng lên, giống mợ nhỏ!

Tuyệt vời!

Thủy Lang thấy chị cả vẫn không muốn nhắc tới chuyện ở dưới nông thôn, không hỏi nhiều nữa, cùng Chu Quang Hách đi làm.

Hôm qua, phó cục trưởng Hứa đã đặc biệt thông báo với cô rằng hôm nay cô không cần tới đơn vị, để cô trực tiếp đến cục công an.

Khi bước vào hội trường, đã có những hàng đồng phục xanh trắng, phù hiệu màu đỏ hai vai, trên mũ cũng có một phù hiệu màu đỏ đứng xếp hàng chỉnh tề, Thủy Lang được mời ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Phó cục trưởng Hứa cũng đến, hào hứng trò chuyện với lãnh đạo cục công an.

Chu Quang Hách ngồi vào đội ngũ của đồn công an khu Phục Mậu.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 226: Chương 226



Trâu Khải cố gượng cười cười, ánh mắt u ám, ngồi ở giữa.

Rất nhiều công an vẫy tay chào Thủy Lang, thái độ cực kỳ nhiệt tình, Thủy Lang giơ tay hành lễ, lập tức được một nhóm người đáp lễ lại, sau đó mọi người đều phá lên cười.

Người lãnh đạo vừa bước vào, bọn họ lập tức khôi phục dáng vẻ nghiêm túc.

Đại hội ở những năm 1970 về cơ bản không khác gì đại hội ở hậu thế.

Ngoài việc trên tường và sân khấu còn có thêm vài khẩu hiệu, sàn nhà đại sảnh láng xi măng, ghế làm bằng gỗ sơn đỏ, các lãnh đạo hô khẩu hiệu nhiều hơn một chút, còn lại thì gần như không khác nhau là mấy.

Thủy Lang nhịn không được ngáp dài, hoành thánh lúc ăn thì rất ngon, nhưng bột mì trắng lại nhanh tăng đường, dễ gây buồn ngủ.

“Con đường của nhân dân, sao có thể để cho tội phạm làm càn?”

“Chào mừng Hoa Mộc Lan đương đại, một đồng chí hăng hái làm việc nghĩa, cống hiến cho sự nghiệp trị an, đồng chí Thủy Lang!"

Giọng nói vang dội uy lực cùng tiếng vỗ tay nồng nhiệt trong phút chốc vang lên khiến Thủy Lang đang buồn ngủ giật mình, hai mắt rưng rưng bước lên.

“Đồng chí tốt, đừng khóc!”

Cục trưởng Ngụy đưa biểu ngữ bằng lụa cho Thủy Lang, một huy chương sáng chói, lại thêm phong bì dày cộp, bắt tay: “Bậc cân quắc không thua đấng mày râu, thực sự khiến người ta phải kính nể!”

Thủy Lang cầm cờ hiệu, ôm huy chương và tiền thưởng, cùng cục trưởng Ngụy đối mặt với ống kính của phóng viên báo Thượng Hải, chụp một bức ảnh.

Đứng trên sân khấu, giữa vô số bộ đồng phục, người nổi bật nhất, có khí chất nhất đứng đối diện nhìn cô mỉm cười.

Thủy Lang vô thức mỉm cười đáp lại, đèn flash lập tức sáng lên trước mắt: “Tác tách tách”

“Đồng chí Thủy Lang, lúc này đồng chí có cảm tưởng gì?”

Thủy Lang ngẩng đầu ưỡn ngực: “Trị an ở thành phố Thượng Hải, người nào cũng đều có trách nhiệm.”

“Được!” Cục trưởng Nguỵ dẫn đầu vỗ tay, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Thủy Lang cầm biểu ngữ, tiền thưởng và huy chương danh dự đi xuống, Chu Quang Hách từ trong đám đông bước lên sân khấu, khi hai người đi ngang qua nau, tốc độ cả hai đều chậm lại, liếc nhìn nhau, ngầm hiểu ý nhau, lại tiếp tục khôi phục bước chân bình thường, một người lên sân khấu, một người xuống sân khấu.

“Đồng chí Chu Quang Hách, kể từ khi gia nhập đội công an chúng ta, đã ngày đêm dũng cảm, bất kể mưa gió, thiết diện vô tư, lãnh đạo đội an ninh đồn công an khu Phục Mậu trấn áp nghiêm khắc phần tử ngoài vòng pháp luật phá hoại thu mua thống nhất tiêu thụ thống nhất, trong khoảng thời gian ngắn đã bắt giữ băng nhóm tội phạm đứng sau chợ đen khu miếu cổ...”

Thủy Lang nhìn người đàn ông cao lớn thẳng tắp trên sân khấu, dường như còn đẹp trai hơn bình thường, khóe miệng nhếch lên không hề hạ xuống, cũng không nhận ra bên tai toàn là lời tán thưởng của cục trưởng Ngụy giống như đang khoe khoang con trai mình.

“Chu Quang Hách dựa vào chính trị vững vàng, tư tưởng của một đảng viên, kỹ thuật xuất sắc, kỷ luật nghiêm minh, tác phong cứng rắn, đã bứt phá trong quá trình đánh giá, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được nhân dân giao phó. Từ nay trở đi, đồng chí Chu Quang Hách sẽ chính thức đảm nhiệm chức vụ đội trưởng đội an ninh của đồn công an khu Phục Mậu, giải quyết vấn đề khó khăn cho nhân dân, cống hiến quên mình cho trị an ở thành phố Thượng Hải, đảm bảo xã hội ổn định, khu quản hạt bình an, cư dân bình an!”

Thủy Lang giơ tay hòa vào tiếng vỗ tay như sấm động.

Một lúc sau, Trâu Khải cũng lên sân khấu.

“Thân là đội phó đội an ninh, không những không làm một tấm gương tốt, còn làm ra hành vi không phù hợp ở nơi công cộng khi chưa kết hôn, không chú ý ảnh hưởng tác phong, gây rắc rối, phá hoại sự đoàn kết của tổ chức. Từ bây giờ trở đi, đội phó đội an ninh khu Phục Mậu sẽ bị giáng chức xuống làm công an của tổ hành động thuộc đội an ninh!”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 227: Chương 227



Khi Thủy Lang trở về Thượng Hải, đã nghe được tiểu tam bận rộn vì giành lấy chức vụ đội trưởng cho Trâu Khải, kết quả nửa đường bị cô lấy mất phiếu xăng, khổ sở lâu như vậy, không những không được thăng chức mà còn bị bị giáng liền hai chức!

Nhìn Trâu Khải trên sân khấu từ từ không thể gượng cười được nữa, sắc mặt đã tái xanh, sau khi bị phê bình, còn phải lấy ra từ trong túi quần một bản tự phê bình, trên mặt đầy vẻ uất ức, còn phải cố nặn ra nụ cười, đọc to trước mặt mọi người, tự nhận lỗi, tự kiểm điểm.

Thủy Lang nhịn không được cười ra tiếng.

Đại hội kéo dài rất lâu, phó cục trưởng Hứa vẫn chưa rời đi, Thủy Lang cũng không thể về sớm được.

Trực tiếp đi theo Chu Quang Hách về đơn vị, ăn cơm tại căng tin của bọn họ.

“Thủy Lang.”

Giọng nói nam tính vang lên,

Thủy Lang quay người lại nhìn sắc mặt Trâu Khải vẫn còn chưa khôi phục, không nói gì.

Giờ ăn ở căng tin bắt đầu lúc 11 giờ 30, bây giờ mới 11 giờ, Chu Quang Hách đi đến phòng làm việc của sở trương, cô ngồi ở vị trí của anh, xung quanh không có ai, không ngờ Trâu Khải lại đi tới.

Khi cô đang thắc mắc người này muốn làm gì.

Trâu Khải đưa tay ra phía trước, cầm hộp cơm bằng nhôm: “Anh nhớ trước đây em rất thích ăn bánh bao chiên. Cái này là vừa rồi trên đường về, anh đặc biệt đứng xếp hàng trước cổng cửa hàng ẩm thực, đợi một hàng dài mua giúp em.”

“Trâu Khải!”

Ô Lâm Lâm đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trâu Khải: “Anh! Trước kia đều là em dậy sớm đến cửa hàng ẩm thực xếp hàng mua đồ ăn cho anh. Năm năm qua, anh đã ăn không biết bao nhiêu bánh bao chiên em đưa, em chưa bao giờ được ăn đồ anh đưa, bây giờ anh lại xếp hàng mua cho cô ta!”

Khoảnh khắc đầu tiên Trâu Khải nhìn thấy Ô Lâm Lâm, nụ cười trên khuôn mặt anh ta lập tức biến mất, lời nói của anh ta dường như bị ép ra từ giữa hai hàm răng: “Sao cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi?”

Ô Lâm Lâm khựng lại, vừa rồi cô ta tức giận đến mức không nhận ra sắc mặt Trâu Khải có gì đó không ổn, lúc này nhìn đôi mắt anh ta giống như sắp phun ra lửa, giống như nếu không phải có Thủy Lang ở đây, anh ta sẽ trực tiếp mắng chửi tới m.á.u chó xối đầu, cơn giận lập tức giảm đi rất nhiều, đau lòng nói: “Em là hôn thê của anh, sao em không thể xuất hiện?”

“Cô câm miệng cho tôi!” Trâu Khải chỉ vào cô ta: “Tôi cảnh cáo cô, đây là lần cuối cùng, sau này đừng để tôi nghe thấy nữa, chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào nữa, nếu không…”

Đôi mắt của Ô Lâm Lâm lập tức mở to, con ngươi run rẩy: “Anh... anh, đây là... có ý gì?”

“Ý gì à? Cô đừng ở đây giả vờ ngu ngốc với tôi!" Trâu Khải chỉ vào mặt mình: “Bởi vì thằng ngốc này, hôm nay tôi bị phê bình trước mặt mọi người trong cục, bị giáng liền hai cấp, đều là bởi vì thằng ngốc này!”

“Cho nên, anh không muốn kết hôn với em nữa sao?” Ô Lâm Lâm xông tới ôm lấy Trâu Khải, nhìn Thủy Lang: “Anh lại muốn đến với cô ta, anh ảo tưởng! Anh là của em, của em! Em mới là vị hôn thê của anh, vợ tương lai của anh!”

“Oẹ.”

Thủy Lang ngồi trên ghế, lùi lại mấy bước: “Bố mẹ cô đóng phim hài còn khiến người ta có hứng thú xem. Hai người thì tốt rồi, đóng phim tình cảm suýt chút nữa khiến người ta phun ra bữa sáng.”

“Cô câm miệng!” Ô Lâm Lâm chỉ vào Thủy Lang, căm hận nói: “Cô là tai họa! Đều là vì cô, ai bảo trở về? Vì sao cô không c.h.ế.t ở vùng hoang dã phương Bắc đi!”

“Cô câm miệng cho tôi!” Trâu Khải chỉ vào Ô Lâm Lâm: “Cút đi! Tôi không đánh phụ nữ, nhưng nếu cô không cút hoặc còn xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa, tôi chỉ có thể phá vỡ nguyên tắc!”

Thủy Lang đứng dậy, đi đến trước mặt Ô Lâm Lâm, Ô Lâm Lâm lập tức giơ tay che trước ngực, tư thế phòng thủ nhìn Thủy Lang: “Cô muốn làm gì?”

“Bốp!”

“A!”

Ô Lâm Lâm rụt cổ lại hét lên một tiếng, không thể tin được nhìn Thủy Lang, sau đó lại nhìn Trâu Khải đang che mặt đầy khó hiểu: “Trâu Khải, anh không sao chứ? Con khốn này, mày..."
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 228: Chương 228



“Bốp!”

“A!”

“Cứ mắng tiếp đi.” Thủy Lang xoa xoa cổ tay, nhìn vẻ mặt sợ hãi của Ô Lâm Lâm, không để ý tới Trâu Khải ở bên cạnh, trên mặt anh ta đã in rõ hai vết năm ngón tay đỏ rực.

“Cô!"” Ô Lâm Lâm kinh hãi, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, cô ta luôn phải cẩn thận dỗ dành Trâu Khải, nhưng Thủy Lang vừa giơ tay đã giáng hai bạt tai vào mặt anh ta!

"Tôi mắng cô, sao cô lại đánh anh ấy? Tại sao cô không đánh tôi?”

“Bốp! Bốp!”

Ô Lâm Lâm ôm mặt, khó hiểu nói: “Vừa rồi cô không đánh tôi, tôi cũng không có mắng cô, tại sao đột nhiên cô lại đánh tôi?”

“Vừa rồi tôi cảm thấy chó nhà có tang không xứng đáng với một bạt tai của tôi.” Thủy Lang cầm chai nước ngọt lên uống một ngụm: “Nhưng nếu cô thực sự muốn đồng cam cộng khổ với anh ta, tôi sẽ tỏ lòng tốt, cho cô được thỏa mãn mong ước, ai bảo chúng ta là chị em chứ, có thể giúp được, tôi vẫn sẽ giúp.”

“Cô!” Bàn tay Ô Lâm Lâm run rẩy, tức giận đến hoàn toàn không nói nên lời, hai mắt rưng rưng nhìn về phía Trâu Khải.

Trâu Khải ôm lấy khuôn mặt bỏng rát của mình, gầm lên: “Còn không mau cút đi!”

Nước mắt Ô Lâm Lâm rơi xuống tí tách, vừa đến nơi đã nhìn thấy Trâu Khải đang xun xoe bên cạnh Thủy Lang, cô ta vốn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng vẫn chưa nói gì, hiện tại cũng không thể giả vờ đáng thương được nữa.

Dù là tiền bạc hay hôn nhân, cô ta đều không giữ được gì.

Trâu Khải vốn đã tức giận, con khốn Thủy Lang này còn tát anh ta hai bạt tai!

Nghĩ tới Trâu Khải đã lớn như vậy, luôn là con cưng của trời, có lẽ đây là lần đầu tiên bị ăn bạt tai vào mặt, không biết sẽ tức giận đến mức nào... Nghĩ tới đây, Ô Lâm Lâm không còn dám tiếp tục đợi ở đây nữa, vội vàng ôm mặt khóc lóc chạy ra ngoài.

Trâu Khải buông tay xuống, khuôn mặt bị Thủy Lang tát cố nặn ra một nụ cười: “Em bớt giận chưa?”

Đột nhiên, Chu Quang Hách từ bên cạnh đi về phía Thủy Lang, đặt một bình thuốc lên ghế ngồi: “Giảm sưng tấy.”

Thủy Lang nhíu mày một cái, nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Trâu Khải: “Cho ai dùng?”

Chu Quang Hách nhìn lòng bàn tay đỏ bừng của cô, hỏi: “Tay em không đau à?”

Khóe miệng Trâu Khải lập tức run rẩy không thôi, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Chu Quảng Hà, giống như vừa rồi Ô Lâm Lâm nhìn chằm chằm Thủy Lang.

Thủy Lang xòe bàn tay ra, đưa tới, không nói lời nào.

Lông mi dài trên khuôn mặt Chu Quang Hách khẽ run, khóe miệng hơi nhếch lên, anh mở lọ thuốc mỡ ra, lấy ra một lượng cỡ đồng xu, bôi lên lòng bàn tay.

“Các người!”

Sắc mặt Trâu Khải tái xanh, cảm thấy tóc mình cũng xanh theo, lòng n.g.ự.c tức giận đến mức muốn nổ tung: “Ở nơi công cộng, các người hoàn toàn không để ý tới ảnh hưởng, các người nên đi học tư tưởng đi! Chép tư tưởng Mao một nghìn lần, không, mười nghìn lần, sau đó sẽ kiểm điểm trong đại hội tổng cục.”

Giống như anh ta!

Bọn họ phải chịu gấp đôi những khổ sở hôm nay của anh ta!

Thủy Lang nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”

Trâu Khải tức giận nói: “Tại sao à, còn hỏi tôi tại sao à? Các người ở đây, tình chàng ý thiếp...”

“Thì sao?” Thủy Lang tựa người vào ghế: “Đừng nói chỉ là bôi thuốc, cho dù là giống như các người ngày hôm đó bị bắt tại trận, ở trần ôm ấp nhau thì đã làm sao?”

Trâu Khải tức giận cứng người, trơ mắt nhìn Thủy Lang đang mỉm cười: “Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp.”

“Rầm!”

Trâu Khải va vào cạnh bàn ở phía sau, cảm thấy mặt mình lại bị Thủy Lang tát một bạt tai, lực đạo còn mạnh gấp trăm lần so với hai cái tát trước đó cộng lại!

Đau đớn khiến răng anh ta va vào nhau, trái tim như tê dại!

Anh ta không bao giờ ngờ mình đã phải nén giận, chủ động đi xếp hàng mua bánh bao, cúi đầu lấy lòng Thủy Lang, lại nhận được kết quả như vậy!

“Đồng chí Thủy Lang có ở đây không?”

Đột nhiên, có mấy người mặc đồng phục cán bộ bước vào cửa.

Thủy Lang cau mày nhìn đối phương: “Tôi là Thủy Lang, các anh là ai?”

Một nhóm cán bộ đi ngang qua Trâu Khải, tới trước mặt Thủy Lang: “Xin chào đồng chí Thủy Lang, chúng tôi đến từ Văn phòng ban thanh niên trí thức Thượng Hải.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 229: Chương 229



Thủy Lang nhìn vẻ mặt của mấy người kia, không nói gì.

những người của văn phòng ban thanh niên trí thức liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy niềm vui trong mắt nhau, xem ra hôm nay bọn họ đã chuẩn bị rất kỹ càng, sẽ có thể đạt được kết quả tốt.

“Đồng chí Thủy Lang, đồng chí đã rời khỏi xã Lâm Mộc ở Hắc Giang vào ngày 19 tháng 3, được phép nghỉ phép mười lăm ngày để trở về thành phố. Bây giờ đã là ngày 6 tháng 4, kỳ nghỉ đã trôi qua rất lâu nhưng đồng chí vẫn ở lại trong thành phố.”

Cán bộ dẫn đầu trịnh trọng nói: “Hành vi của cô có dấu hiệu là đang bỏ trốn. Xin hãy hợp tác điều tra, nếu không cô sẽ bị đưa về Hắc Giang, nhận hình phạt biệt giam.”

Chu Quang Hách lập tức cau mày, quay người đối mặt với người của ban thanh niên trí thức, đứng chắn trước mặt Thủy Lang: “Cô ấy không phải tự mình chạy trốn, mà là về thành phố kết hôn. Chính sách quy định nếu thanh niên trí thức kết hôn với người có hộ khẩu thường trú được đăng ký tại thành phố, có thể trở lại thành phố và ở lại thành phố.”

Thủy Lang vẫn đang nhìn biểu cảm của bọn họ: “Lúc đó tôi xin phê chuẩn không phải là nghỉ phép mà là nghỉ kết hôn.”

Sắc mặt cán bộ dẫn đầu càng nghiêm túc hơn: “Vậy thì càng không phù hợp với quy định. Giấy chứng nhận cô đưa ra khi xin phép nghỉ kết hôn không đúng thủ tục quy định, lúc đó phải chăng đã có hành vi hối lộ, lừa dối cán bộ xã?”

Tên cán bộ phía sau giơ túi tài liệu trong tay lên, ánh mắt nhìn chằm chằm đầy vẻ áp bức về phía Thủy Lang, giống như bằng chứng việc Thủy Lang làm đã có sẵn trong túi tài liệu, cho dù cô có ngụy biện không chịu thừa nhận, chính là tội nặng thêm một bậc, cô sẽ ngay lập tức bị đưa lên tàu, trở về vùng hoang dã phương Bắc.

Chu Quang Hách hoàn toàn không hiểu rõ về tình hình của Thủy Lang trước khi cô trở lại Thượng Hải, nhìn sự tự tin của người ở ban thanh niên trí thức, nghĩ đến Thủy Lang thật sự có thể sẽ bị trục xuất xuống nông thôn, nhịp tim anh bất giác đập nhanh hơn, lòng bàn tay toát mồ hôi, căng thẳng quay người lại, bắt gặp ánh mắt Thủy Lang.

“Không có.”

Câu trả lời của Thủy Lang chưa đủ tự tin, Chu Quang Hách sững sờ, nhân viên ban thanh niên trí thức càng tự tin hơn.

Cán bộ đứng đầu tự tin nói: “Ngụy biện! Trước khi đến đây, chúng tôi đã điện thoại với đồng chí bí thư chi bộ thôn Sơn Tuyết, xã Lâm Mộc, Bắc Đại Hoàng. Cô lừa dối bí thư chi bộ, vi phạm quy định, quay về sống trong thành phố, nếu không chịu thừa nhận, tội nặng thêm một bậc, hiện tại, cô không chỉ bị trục xuất về Hắc Giang, còn có thể huỷ bỏ vĩnh việc tư cách quay về thành phố của cô!”

“Anh...”

“Sao có thể như vậy?”

Thủy Lang bước tới phía trước mặt Chu Quang Hà, nhìn các nhân viên ban thanh niên trí thức, trong mắt lộ vẻ lo lắng: “Tôi xin bí thư chi bộ thôn xác nhận để về kết hôn hợp pháp và đúng quy định, lúc đó bí thư thôn còn rất vui vẻ, nói rằng tôi đã gần hai mươi lăm tuổi, cuối cùng cũng đã kết hôn, vui vẻ hớn hở cấp giấy xác nhận cho tôi, còn phê duyệt thời gian nghỉ phép kết hôn nhiều nhất. Các người đã nói gì trên điện thoại? Sao lại trở thành lừa dối, hối lộ? Không được, bây giờ tôi phải mượn điện thoại của sở trưởng đồn công an để gọi cho bí thư chi bộ ngay.”

Nói xong, Thủy Lang định đi ra ngoài.

Sắc mặt nghiêm túc của người cán bộ dẫn đầu hơi thay đổi, anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đám cán bộ đi theo phía sau đã bước tới ngăn cản Thủy Lang.

“Sao vậy?” Thủy Lang nghi hoặc nhìn hai người cán bộ đứng trước mặt: “Các người muốn đi cùng tôi sao? Tôi cũng đang định nói các người nhất định phải đi cùng tôi, tôi phải giải thích, phải hỏi rõ ràng, còn phải để bí thư chi bộ giải thích rõ ràng cho các người, tôi không muốn bị trục xuất xuống nông thôn, bị giam giữ đâu.”

Trong mắt hai cán bộ đều có vẻ sốt ruột , nhưng lại không biết nên nói gì, vô thức nhìn về phía tổ trưởng.

Cán bộ đứng đầu đứng tại chỗ bất động, ước chừng một phút sau, quay đầu mỉm cười một tiếng với Thủy Lang: “Đồng chí Thủy Lang, không cần gấp, hôm nay chúng tôi đến đây chỉ là để kiểm tra tình hình, ngồi xuống trước đi.”
 
Back
Top