Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 230: Chương 230



“Sao tôi có thể ngồi yên được?” Thủy Lang lắc đầu, rất căng thẳng, dáng vẻ hoang mang lo sợ: “Tôi cũng không biết chuyện này có sai sót gì, chứng nhận được cấp rõ ràng là phù hợp với quy định, tôi cũng trở về thành phố kết hôn theo quy định, ở lại thành phố dựa theo chính sách, tại sao lại đột nhiên bị trục xuất trở về, trở về còn bị giam giữ, còn bị huỷ bỏ vĩnh viễn tư cách trở về thành phố, đồng chí lãnh đạo, nếu đổi lại là anh, anh có thể ngồi yên được không?”

Khi nhìn tận mắt, cô gái nhỏ trước mặt càng lộ ra vẻ yếu đuối, không hề bình tĩnh và điềm đạm như khi xuất hiện trên báo.

Có người sớm đã suy đoán hình ảnh của cô trên báo là hình tượng do cục quản lý bất động sản Phục Mậu cố tình dựng lên, mục đích là để tiết lộ thông tin chi tiết về ngõ Bình An, nhe vậy cho dù sau này ngõ Bình An có gây rắc rối cũng không ảnh hưởng đến danh tiếng của cục quản lý bất động sản khu Phục Mậu.

Bây giờ nhìn thấy đôi mắt đỏ như thỏ của cô bé, tính cách giống như cừu non sợ sói, sự cảnh giác trong lòng Chương Cường lập tức giảm đi không ít, mặc dù vừa rồi là bọn họ cố ý nhầm lẫn không thể hù dọa đối phương, cũng không cần phải lo lắng.

“Cô không cần phải căng thẳng. Hôm nay chúng tôi đến đây để điều tra. Nếu cô nói không phải, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra chuyên sâu, sẽ không buộc tội oan cho cô.”

“Thật sao?” Thủy Lang rơi nước mắt, vỗ vỗ ngực: “Không phải anh vừa mới nói muốn đem tôi về biệt giam sao?”

“Đó là bởi vì chúng tôi chỉ hiểu một mặt của tình hình. Nếu cô đã nói không phải, chúng tôi không thể để cô chịu oan, cô yên tâm.” Chương Cường liếc nhìn Chu Quang Hách: “Chúng tôi muốn mượn phòng họp của các anh một chút được không? Chúng tôi có một số việc phải nói chuyện riêng với đồng chí Thủy Lang.”

Chu Quang Hách cau mày nói: “Tôi và đồng chí Thủy Lang là vợ chồng, nếu có chuyện gì có thể nói với cả hai chúng tôi.”

“Đồng chí công an, việc này là trái quy định.”

“Không có...”

Thủy Lang nhìn về phía Chu Quang Hách đang nói được nửa chừng, nói: “Anh dẫn mọi người đến phòng họp đi.”

Chu Quang Hách nhìn Thủy Lang một hồi, sau đó quay người dẫn người đi ra ngoài.

Trong phòng họp.

Thủy Lang ngồi xuống, trong mắt vẫn còn có chút hoảng sợ: “Lãnh đạo, giấy đăng ký kết hôn tôi đã điền đầy đủ từng cột, phải mất ba tháng mới xét duyệt xong để về thành phố. Anh nghe được từ chỗ nào tôi làm việc không hợp quy định? Sẽ không phải là từ chỗ người thân của tôi đấy chứ? Lãnh đạo, anh tuyệt đối không được tin lời bọn họ, bọn họ chỉ muốn tranh đoạt tài sản của mẹ tôi thôi.”

“Chúng tôi đều là vì nhân dân phục vụ, chúng tôi nhất định sẽ điều tra kỹ càng.” Chương Cường đổi giọng nói: “Chỉ là, người thân mà cô nhắc đến, cũng đúng lúc hôm nay chúng tôi tới đây là để hỏi cô chuyện này, cách đây không lâu, xảy ra vụ việc nhân viên cục Công thương làm giả giấy tờ, theo điều tra, người liên quan là cô và nghi phạm là...”

“Tôi không biết nên gọi bà ấy là gì nữa.” Thủy Lang lấy khăn tay ra lau nước mắt: “Tôi vốn tưởng bà ấy là mẹ kế, kết quả mười năm sau khi tôi trở về, bà ấy đột nhiên trở thành vợ của chú tôi.”

Chương Cường nhìn đồng nghiệp của mình.

Một nhân viên nói: “Tại sao tới mẹ kế và thím mà cô cũng không phân biệt được vậy? Có phải lúc đó các người chưa từng chia nhà không? Chú và bố của cô luôn sống trong cùng một ngôi nhà sao?”

Thủy Lang gật đầu: “Bởi vì bà nội tôi vẫn còn sống nên anh em bọn họ chưa từng chia nhà.”

Đôi mắt của các nhân viên Ban thanh niên trí thức lập tức sáng lên, thậm chí có người còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trên mặt Chương Cường xuất hiện một nụ cười: “Cho nên, lúc đó cô đã biết các người là người một nhà, năm 1968 về quê, cô biết mình phải hy sinh, biết mình phải thay thế em gái xuống nông thôn sao?”

Thủy Lang còn chưa kịp nói gì thì hai người nhân viên còn lại đã thổn thức:

“Thật là đáng thương, bố cô thật là thiên vị.”

“Quá hiểu chuyện, một đứa trẻ không có mẹ sớm biết lo liệu việc nhà.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 231: Chương 231



Thủy Lang được an ủi, nước mắt càng rơi dữ dội hơn: “Lãnh đạo, tôi sợ phải trở về đó, tôi không muốn bị giam giữ, cũng sợ bị huỷ bỏ tư cách quay lại thành phố, nơi đó quá lạnh, tôi có một bóng ma tâm lý đối với chỗ đó, tôi muốn ở lại Thượng Hải, tôi không muốn vĩnh viễn phải ở lại vùng hoang dã phương Bắc.”

Cô bé càng khóc càng sợ hãi thì trong mắt các nhân viên Ban thanh niên trí thức lại càng hiện lên ý cười.

“Cô đừng sợ, hôm nay chúng tôi tới đây chính là để điều tra.” Chương Cường nhận lấy túi tài liệu từ tay đồng nghiệp, lấy giấy chứng nhận bên trong ra: “Cô ký tên vào giấy chứng nhận này trước đi, bởi vì lúc đó cô xuống nông thôn không rõ nguyên nhân, có bị lừa xuống nông thôn hay không vẫn còn là nghi vấn, cho nên khả năng lần này cô chạy trốn sẽ cao hơn, chỉ cẩn xác định khi đó cô có tấm lòng đầy nhiệt huyết, hưởng ứng lời kêu gọi của đất nước lên núi xuống nông thôn nên mới về nông thôn, như vậy cô sẽ không còn bị nghi ngờ là đang chạy trốn nữa, sẽ không bị giam cầm nữa, c*̃ng sẽ không bị trục xuất về vùng hoang dã phương Bắc, vĩnh viễn không thể trở về thành phố.

Thủy Lang cầm lấy tài liệu lên xem: “Đơn tình nguyện xin về nông thôn?”

“Đồng chí Thủy Lang nhất định là một người có tấm lòng nhiệt huyết. Hai ngày trước cô còn lên mặt báo, phấn đấu quên mình vì nhân dân, là một phần tử tiên tiến.”

“Đồng chí Thủy Lang vốn xuất thân là nhà tư bản, nhưng lại là một trong những thanh niên tốt đầu tiên đăng ký lên núi xuống nông thôn. Làm sao có thể là không tự nguyện được?”

Hai người nhân viên, một người nịnh nọt, một người nhắc nhở Thủy Lang về thành phần xuất thân của mình, tấn công từ hai phía, vừa dỗ dành vừa đe dọa, không để người ta có đường sống sót.

Đừng nói thành phần không tốt, dù thành phần tốt, cũng phải đi xuống bậc thang này.

Trong mắt Thủy Lang lộ ra vẻ bối rối: “Lúc đó tôi xuống nông thôn chính là tự nguyện, tại sao còn phải ký đơn tình nguyện? Đợi đã, vừa rồi ý của các anh là chỉ cần tôi ký đơn tình nguyện này thì có thể tiếp tục ở lại trong thành phố phải không? Sẽ không bị giam giữ, sẽ không bị huỷ bỏ tư cách vĩnh viễn?”

Chương Cường gật đầu: “Đúng, đúng là như vậy.”

Thủy Lang càng bối rối hơn: “Vậy nếu tôi không ký, tôi sẽ bị đưa về phòng biệt giam, hủy bỏ vĩnh cửu trở về thành phố sao?”

Chương Cường không nói gì, thấy con vịt sắp tới tay, hai nhân viên phía sau vội vàng nói: “Đúng là như vậy, cô ký xong sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Thủy Lang nhìn lãnh đạo: “Thật sao?”

Nhìn thấy ánh mắt vui mừng của cô bé, còn có biểu cảm hưng phấn bên trong, Chương Cường chậm rãi gật đầu, lặp lại một lần nữa: “Đúng vậy, nếu không ký, cô sẽ bị giam giữ, bị huỷ bỏ tư cách trở về thành phố, một khi ký xong, cô sẽ không còn bị nghi ngờ nữa.”

“Vậy thì tôi...”

Nhân viên Ban thanh niên trí thức đang định thở phào nhẹ nhõm, Thủy Lang đột nhiên dừng lại, hơi thở bọn họ cũng nghẹn lại theo.

Thủy Lang nhìn vẻ mặt căng thẳng rõ ràng của mấy người đó, đột nhiên cười một tiếng.

Các nhân viên của Ban thanh niên trí thức vô thức cười theo cô, nín thở chờ đợi cô nói ra chữ “ký” tiếp theo.

Thủy Lang cầm lấy tờ đơn lên nói: “Vậy thì tôi đi lấy bút.”

Âm thanh thở ra không đều đặn nặng nề vang lên.

Chương Cường lấy ra từ trong túi áo một cây bút, mở nắp đưa cho Thủy Lang: “Cô dùng cái này đi.”

Thủy Lang cầm lấy bút, nhìn một chút: “Cái bút này của anh nhìn đẹp đấy, đắt tiền phải không? Hiệu gì vậy?”

Chương Cường hít sâu một hơi, kiên nhẫn nói: “Không đắt, rất rẻ, mực đều hút rất tốt, cô nhanh ký tên đi.”

Thủy Lang mở lòng bàn tay, dùng bút máy tùy tiện viết một chữ Chu, đưa lên mũi ngửi ngửi: “Anh dùng loại mực gì? Cũng rất đắt tiền phải không? Mùi cũng không tệ, là nhãn hiệu gì?”

Các nhân viên của Ban thanh niên trí thức, thái dương đã nổi gân xanh, răng gần như muốn nghiến gãy.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 232: Chương 232



Người nhân viên dễ kích động nhất trực tiếp nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô có còn muốn ở lại thành phố Thượng Hải không? Nếu không ký, cô sẽ quay về vùng hoang dã phương Bắc, ở trong vùng đất băng tuyết mãi mãi, cả đời cũng đừng nghĩ đến việc quay lại thành phố Thượng Hải nữa!”

“Được thôi.”

Vốn cho rằng sẽ thấy Thủy Lang bị dọa sợ tới thất sắc, giống như lúc trước.

Đột nhiên nghe được hai chữ này, người trong ban thanh niên trí thức đều ngây ngẩn cả người.

Chương Cường cau mày, cho là mình nghe nhầm: “Cô nói được thôi là ý gì?

“Không phải muốn đưa tôi về vùng hoang dã phương Bắc sao?” Thủy Lang đặt bút máy lên trên tờ đơn tự nguyện xuống nông thôn: “Khi nào đưa tôi đi?”

“Cô!”

Tất cả người trong Ban thanh niên trí thức đều kinh ngạc nhìn Thủy Lang, cô bé trước mặt lập tức từ một con thỏ trắng nhỏ biến thành một con sói to lớn hung dữ, bọn họ còn có chút không kịp phản ứng.

“Cô không sợ sao?” Trái tim Chương Cường đột nhiên đập loạn xạ: “cô trở về sẽ bị giam giữ, vĩnh viễn không có tư cách trở về thành phố, sẽ ở lại vùng hoang dã phương Bắc mà cô sợ nhất suốt đời, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn, còn không được gặp chồng cô, cô không sợ sao?”

“Tôi sợ.” Thủy Lang đặt một tay lên trên mặt bàn, hơi nghiêng người: “Nhưng không phải các người nói tôi phạm tội sao? Tôi phải hợp tác với anh, nếu không tội sẽ tăng thêm một bậc sao? Vậy có lẽ sẽ bỉ xử b.ắ.n phải không?”

Những người ở ban thanh niên trí thức nghe tới xử b.ắ.n đều rùng mình, nuốt nước bọt một cái, nhìn Thủy Lang.

Phòng họp rơi vào im lặng.

Khí thế của cả hai bên đã hoàn toàn thay đổi.

Thủy Lang giống như thợ săn đang săn mồi, trong khi bọn họ lại trở nên bối rối, choáng váng không kịp phản ứng, giống như cừu non đội lốt sói.

“Công an!”

Thủy Lang đột nhiên gọi một tiếng, mấy người trong Ban thanh niên trí thức đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô, giây tiếp theo, Chu Quang Hách đã dẫn theo người đẩy cửa đi vào.

Tất cả công an đều đứng ở cửa ra vào xem náo nhiệt, vừa bước vào, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc công chính.

“Các người muốn trục xuất tôi xuống nông thôn, phải cần có công an phối hợp bắt giữ đúng không?” Thủy Lang đẩy cây bút và đơn tình nguyện giao cho Chu Quang Hách: “Có giấy trục xuất không? Lấy ra đi, tôi cũng không cần phải trở về thu dọn đồ đạc nữa, tôi có thể rời đi ngay bây giờ.”

Chương Cường nhìn chằm chằm tờ đơn tình nguyện trên bàn, bàn tay dưới gầm bàn siết chặt lại, kiềm chế ý muốn lao tới giật lại, đột nhiên đứng dậy: “Vừa rồi tôi cũng đã nói rồi, cô đã nói là về thành phố đúng theo quy định, chúng tôi phải xem lời nói của đồng chí nhân dân là quan trọng nhất, sau này sẽ phải tiến hành điều tra chuyên sâu, tôi đưa tờ đơn tình nguyện này về trước, nếu như còn cần, chúng tôi sẽ...”

Tờ đơn tình nguyện và cây bút máy đã bị Chu Quang Hách lấy đi, Chương Cường không thể giữ được giọng nói bình tình nữa, mồ hôi đã chảy thành dòng trên trán: “Đồng chí công an, đây là tài liệu của chúng tôi.”

Thủy Lang nghi hoặc nhìn người của Ban thanh niên trí thức: “Các người không định bắt tôi sao?”

Một nhân viên căng thẳng tới nói không trôi chảy: “Chúng tôi chưa từng nói muốn bắt cô, chúng tôi chỉ đang điều tra mà thôi!”

“Đã như vậy.” Thủy Lang từ trên ghế đứng dậy, nhìn mấy người kia đang căng thẳng đến đổ mồ hôi: “Các đồng chí công an, làm phiền tạm giam những người này lại!”

Phòng họp lại yên tĩnh trong giây lát.

“Cô nói gì?”

Chương Cường không thể tin nhìn Thủy Lang: “Tạm giam chúng tôi?”

Những nhân viên khác của Ban thanh niên trí thức cũng giật mình, hoàn toàn không ngờ toeis Thủy Lang lại nói như vậy, vội vàng nói:

“Cô đang đùa gì vậy? Cô có quyền gì mà bắt giữ chúng tôi? Chúng tôi đã phạm tội gì?”

“Chúng tôi là cán bộ của ban thanh niên trí thức, vừa tới đây để điều tra một số tình huống, tại sao các anh lại kêu cảnh sát bắt giữ chúng tôi?”

“Tôi chính thức khởi kiện ban thanh niên trí thức. Lý do này đã đủ chưa?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 233: Chương 233



Thủy Lang đứng ở đầu bàn dài trong phòng họp: “Nếu như vẫn chưa đủ, tham gia vào âm mưu hãm hại đưa người xuống nông thôn, hoặc bị chứng cứ giả lừa gạt, công việc xảy ra sai sót, không điều tra rõ ràng, mười năm sau nhận được báo cáo, không những không bồi thường kịp thời, ngược lại làm việc theo tác phong quan liêu, ý đồ muốn trấn áp, ép buộc tôi ký đơn tình nguyện, sai càng thêm sai, có tội hay vô tội cứ chờ toà án thẩm vấn phán quyết.

Các nhân viên của ban thanh niên trí thức đều ngây ngẩn cả người, tất cả đầu bị dọa cho sợ hãi.

Một lúc lâu sau, Chương Cường vẫn không dám tin nhìn Thủy Lang: “Khởi kiện? Tòa án? Cô đang nói gì vậy?”

Toà án bị phá hủy đã bao nhiêu năm!

Khỏi kiện ban thanh niên trí thức?

Cả thành phố Thượng Hải, không phải, là cả nước, đều chưa bao giờ nghe nói!

Quả thực là hoang đường!

“Cũng may là các người chủ động tới tìm tôi, nếu không, không biết phải điều tra bao lâu nữa chuyện giả mạo giấy tờ, sắp xếp cho tôi xuống nông thôn.” Thủy Lang cười nói: “Cục công an vừa xây dựng lại cơ quan tòa án, hôm nay chính thức bắt đầu thẩm tra xử lý các vụ án dân sự, ban thanh niên trí thức của các người có lẽ là người đầu tiên, các đồng chí công an, tất cả nhân chứng vật chứng đều ở đây, chuyện tôi bị đưa xuống nông thôn phải làm phiền các anh rồi.”

Chu Quang Hách nhìn về phía người của ban thanh niên trí thức: “Mời đi theo chúng tôi đến phòng thẩm vấn, hợp tác điều tra việc Thân Tú Vân giả mạo giấy tờ hãm hại Thuỷ Lang phải đi về nông thôn.”

“Không...” Chương Cường sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch: “Chúng tôi chỉ tới đây để điều tra việc đồng chí Thủy Lang xuống nông thôn. Các anh không thể, không thể đột nhiên bắt giữ chúng tôi được! Việc này không phù hợp với quy định!”

Những người phía sau đều bị dọa đến thất sắc.

Vốn dĩ bọn họ muốn mượn đồn công an để uy h.i.ế.p Thủy Lang, sau đó dùng thủ đoạn nhẹ nhàng để Thủy Lang ký đơn tình nguyện về quê xuống nông thôn nhờ đó giải quyết thành công mối nguy ở ban thanh niên trí thức.

Bắt đầu rất thuận lợi, quá trình cũng rất thuận lợi, nhưng tại sao đột nhiên lại chuyển hướng thành ra kết quả này?

Là sai ở đâu?

Chương Cường nhìn về phía Thủy Lang, chợt tỉnh ngộ: "”Cô! Cô chỉ là giả vờ thôi!”

Thủy Lang nhíu mày: “Anh đang nói gì vậy?”

“Cô giả vờ! Tất cả đều là giả vờ! Cô vậy mà lại lừa gạt chúng tôi!”

“Cô hoàn toàn không hề sợ hãi, là cố ý hãm hại chúng tôi?”

“Đúng là như vậy rồi, vừa rồi còn khóc lóc thảm thiết, đều là giả vờ, rõ ràng cô đều là giả vờ!”

Các nhân viên của ban thanh niên trí thức đều không thể tin được nhìn Thủy Lang, tức giận, tức giận, có có nỗi sợ hãi lan tràn từ tận đáy lòng.

Bọn họ là người hiểu biết rộng rãi, vốn cho rằng cùng nhau đi tới, đe doạ một cô bé sẽ không có vấn đề gì.

Mặc dù bề ngoài cô bé này nhìn tương đối không tầm thường, nhưng nếu thực sự không tầm thường, tại sao không sớm trở về thành phố Thượng Hải, tại sao phải ở vùng hoang dã phương Bắc chịu khổ chịu tội suốt mười năm?

Ai ngờ được rằng bọn họ không những không đạt được mục đích mà bây giờ nghĩ lại, còn luôn bị cô nắm mũi dắt đi, không hề hay biết đi theo những giọt nước mắt đáng thương của cô, bị dẫn dắt từng bước để lấy ra đơn nhận tình nguyện, hoàn toàn nhảy vào trong bẫy của cô!

Bao nhiêu người như vậy đều bị cô ta lừa đi vào bẫy!

Thủy Lang khẽ mỉm cười nói: “Hẹn gặp lại ở toà án.”

“Cô!”

Chương Cường chỉ vào Thủy Lang, không nói được một lời nào, sau đó bị công an bắt đi.

Khi những người khác của ban thanh niên trí thức bị bắt đi, ánh mắt bọn họ nhìn Thủy Lang có chút gì đó không cam tâm, tất cả đều không dám tin, cô thật đáng sợ!

Yêu nghiệt!

Đây là yêu nghiệt!

...

Sau một buổi sáng bận rộn, bởi vì đột ngột xảy ra chuyện Ban thanh niên trí thức, Thủy Lang điền vào hồ sơ khởi kiện chính thức, sau khi làm xong thì ở căng tin đã quá giờ ăn cơm trưa.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 234: Chương 234



Bởi vì trước đó đầu bếp chính của căn tin từng dùng xe trong sở, may mắn nhờ Thủy Lang đổi phiếu xăng mới không xảy ra chuyện gì, ông ấy chủ động nấu hai bát mì cay thịt lợn thái hạt lựu, sau khi Thủy Lang nài nỉ nhiều lần, ông ấy mới chịu nhận tiền và phiếu lương thực.

Cô bắt xe buýt đến cục quản lý bất động sản vừa kịp trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc.

“Không phải bây giờ đang tạm ngừng trao đổi nhà sao?”

“Đồng chí, trước khi toàn thành phố tiến hành đăng ký, tôi đã thương lượng trao đổi xong rồi, chỉ là anh ấy về quê, bây giờ mới trở về thôi.”

Thủy Lang ngồi vào bàn làm việc, nhìn hai tờ giấy chứng nhận đơn vị, hỏi Lâm Hậu Bân trước mặt: “Thư ký Lâm, tình hình này có thể đổi được không?”

Bóng lưng Lâm Hậu Bân cứng đờ, chậm rãi xoay người lại, liếc nhìn Thủy Lang một lát, sau đó lại nhìn về phía hai nhân viên công chức đang nở nụ cười lấy lòng, lập tức đổi sắc mặt sang vẻ thiếu kiên nhẫn:

“Cả thành phố đều đang đăng ký, các người không biết sao? Hôm nay thông cảm cho các người một chút, ngay mai thông cảm cho bọn họ một chút, chúng tôi còn có thể làm việc được không, đã ở lâu như vậy rồi, đợi thêm hai tháng không được sao? Sao cứ phải đi đổi vào lúc này, là nhà các người mọc chân chạy mất, hay là nhà sắp bị tịch thu?”

Sắc mặt hai người công nhân viên chức kia đầy vẻ ngượng ngùng: “Thực sự xin lỗi đã gây phiền toái cho các anh, là con trai chúng tôi đang gấp rút kết hôn, đã ấn định ngày rồi, không thể trì hoãn thêm nữa.”

“Ông nội thằng bé bị bệnh nặng, chỉ muốn sớm nhìn thấy cháu trai mình kết hôn.”

Thủy Lang bước lên trước hỏi: “Hai người co mang theo giấy chứng nhận được đơn vị phê duyệt không?”

“Có mang theo.” Người công nhân viên lấy ra, định đưa cho Thủy Lang, Thủy Lang chỉ vào Lâm Hậu Bân nói: “Đưa cho lãnh đạo.”

Vẻ tức giận trên khuôn mặt Lâm Hậu Bân lập tức biến mất sau khi nghe được bốn chữ này, anh ta không chút nào miễn cưỡng đưa tay ra, nhận lấy giấy chứng nhận đơn vị công tác của hai người, kiểm tra một lần rồi đưa cho Thủy Lang: “Vậy cô giúp đỡ một chút, để người ta sớm được kết hôn đi.”

Thủy Lang phê duyệt thông qua, cấp giấy chứng nhận trao đổi nhà cho hai người: “Trước tiên chúc con trai hai người có một đám cưới vui vẻ.”

“Cảm ơn, cảm ơn cô bé, cảm ơn, cảm ơn lãnh đạo của cô.”

Hai công nhân viên kia nhận giấy chứng nhận, vui vẻ rời đi.

“Tâm địa cô cũng thật là tốt.”

Lâm Hậu Bân nhìn Thủy Lang rồi quay người đi.

Cân nhắc tình hình cũng rất tốt.

Anh ấy thực sự có khả năng!

“Cán bộ Thủy, cô bận à?”

Một cô gái đứng ở cửa, gõ cửa một cái, mỉm cười nhìn Thủy Lang.

Lâm Hậu Bân ngồi ở phía trước trợn mắt nói: "Mới đi làm chưa đầy hai tiếng, đây đã là người thứ mấy rồi?”

Thủy Lang ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì sao?”

“Cô có định học đại học không?” Lâm Hậu Bân cướp lời trước khi cô gái kia kịp mở miệng: “Nếu cô không đi học, có định chuyển nhượng suất đề cử đi học đại học đó không?”

Cô gái kia đỏ mặt trừng mắt nhìn Lâm Hậu Bân, mặc dù người này rất đáng ghét nhưng cũng đỡ cho cô ta phải mở miệng, nhìn về phía Thủy Lang cười một tiếng: “Cán bộ Thuỷ, chính là như vậy.”

Thủy Lang cười nói: “Bây giờ tôi còn chưa nghĩ tới.”

Chắc chắn là không đi.

Chưa nghĩ tới là chưa biết sẽ tặng cho ai.

Có nhiều người muốn như vậy, cho ai, không cho ai, cho ai sẽ đắc tội ai, không thể nhận lời với cả đơn vị, không thể không giải quyết các mối quan hệ, đương nhiên không thể hành động thiếu suy nghĩ.

“Vậy cô suy nghĩ một chút, thông báo cho tôi đầu tiên được không? Tôi rất cần suất đề cử này, khi vào đại học, tôi có thể trở thành nhân viên chính thức.”

“Chờ tôi nghĩ kỹ rồi sẽ nói.”

Cũng may, những người trong văn phòng này, dù là nhân viên chính thức hay nhân viên tạm thời, đều rất đúng mực, chưa từng cắn chặt không buông, nếu không sẽ rất đau đầu.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 235: Chương 235



“Mấy ngày nay cô là tâm điểm chú ý, những người này đều là lấy hết can đảm đến tìm cô.” Lưu Đức Hoa bưng một chén sứ trắng rót nước nóng đi tới: “Trước kia nếu có người có suất đề cử đi học đại học mà không muốn đi, đừng nói là đi ăn cơ, cho dù là đi vệ sinh cũng có một đống người tranh giành nhau đưa giấy vệ sinh.”

“Sau khi vào đại học, sẽ có cơ hội trở thành nhân viên chính thức, đây là cơ hội từ trên trời rơi xuống, ai lại muốn bỏ qua cơ hội?”

Lâm Hậu Bân quay lại nhìn Tiểu Khả Mai đang định pha trà cho Thủy Lang: “Nếu không đến, ngoại trừ sợ hãi, rất có thể còn vì trong văn phòng có một người nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng trước.”

Tiểu Khả Mai vừa mới cầm lấy bình trà hoa cúc, mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ không dám đi đến trước Thủy Lang.

Thủy Lang liếc nhìn cô ấy một cái, nhưng cũng không đưa cốc qua, nhìn về phía Lưu Đức Hoa: “Có phải chỉ tiêu đại học trong tay tôi chỉ có người trong cục quản lý bất động sản mới được dùng thôi không?”

“Chuyện đó là đương nhiên.” Lưu Đức Hoa thổi trà nóng trong cốc: “Thế nào? Cô muốn đưa cho người ở bên ngoài sao?”

Lâm Hậu Bân nhìn Thủy Lang nói: "Mỗi đơn vị chỉ đề cử một người, người không thuộc đơn vị có thể sử dụng sao?”

“Cán bộ Thuỷ!"

Đột nhiên có vài người mồ hôi đầy đầu từ bên ngoài bước vào.

“Cán bộ Thuỷ, công việc của chúng tôi ở ngõ Bình An không thể nào tiến triển được, cần phải có cô ra tay!”

“Ngõ Bình An?” Thủy Lang nghi hoặc nhìn những người trong đội đăng ký: “Bọn họ không phải đều đã thành thật rồi sao?"

“Chỉ thành thật trước mặt cô thôi!” Tổ trưởng Từ Bang lau mồ hôi: “Chúng tôi đến đó, bọn họ vẫn không hợp tác, mặc dù không còn nằm giữa đường nữa nhưng khi chúng tôi trưng cầu ý kiến, đã có một đống người vây quanh “Ong ong ong"” gây rối, cãi lộn không ngừng, phóng viên cũng không thể làm gì được, những người này thực sự là có quá nhiều thủ đoạn! Thật đáng giận, thật sự đáng giận!”

Thủy Lang mở tư liệu mấy con phố ra: “Tôi còn có rất nhiều tư liệu vẫn chưa ghi nhớ, không có thời gian.”

“Ghi nhớ tư liệu là cách ngu ngốc nhất, cô gia nhập nhóm của chúng tôi là được mà, đi mấy chuyến là sẽ hiểu rõ ràng mọi chuyện.” Từ Bang tỏ vẻ lo lắng: “Có cô tham gia, chúng ta sẽ nhanh chóng vượt qua, giải quyết chuyện ở ngõ Bình An sớm một chút, tôi mới có thể ngủ ngon giấc.”

Thủy Lang cũng không ngẩng đầu lên: “Không đi, bên ông nhân số vừa đủ, đừng để tôi trở thành người xấu.”

Từ Bang quay đầu nhìn mặt bốn người còn lại, trên đầu càng đổ nhiều mồ hôi: “Tôi đi tìm phó cục trưởng Hứa!”

“Đúng là thực tế trước mắt, vì lợi ích, đến đồng nghiệp lâu năm, nói không cần là không cần.” Lâm Hậu Bân lắc đầu: “Cô không nên đi, nếu không chắc chắn sẽ đắc tội ai đó.”

“Phú quý đang ở ngay trước mắt, đừng nói là đồng nghiệp, người thân cũng có thể bị đuổi khỏi cục.”

Lưu Đức Hoa ngồi vào chỗ của mình: “Thủy Lang, cô thật sự không muốn đi sao? Ngõ Bình An là một vấn đề khó khăn, nhưng cũng chính vì là một vấn đề khó khăn nên ai có thể đăng ký thành công chắc chắn sẽ nằm trong người ưu tú nhất trong đợt bình xét hàng năm. Năm sau trong cục có cải cách lớn những người ưu tú này đều là những ứng cử viên thăng chức làm lãnh đạo nhỏ, cô không muốn làm sao?”

Thủy Lang cầm bút lên, nói: “Tôi cần sao?”

Lưu Đức Hoa: "..."

Lâm Hậu Bân: "..."

Những người khác trong văn phòng: “…”

Lưu Đức Hoa giơ ngón tay cái lên: “Tôi quên mất, một anh hùng, phấn đấu quên mình, một anh hùng có cống hiến trong trị an, lần bình xét thường niên năm nay, nói cô đứng thứ hai, không ai dám nhận mình là số một.”

“Có thể tốt hơn thì sao.” Phó cục trưởng Hứa đứng ở cửa vẫy tay với Thủy Lang: “Tới văn phòng của tôi, tôi có việc cần cô.”

Thủy Lang đứng dậy, Lưu Đức Hoa lại gần: “Chị Thuỷ, nhớ mang theo tiểu đệ, đừng quên, chúng ta đã là một tổ."
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 236: Chương 236



Lâm Hậu Bân giả vờ đọc tài liệu, nhưng thực tế lỗ tai đã dựng đứng lên..

Tiểu Khả Mai muốn nhìn Thủy Lang nhưng lại sợ gây áp lực cho cô nên ánh mắt lại tránh đi.

Thủy Lang bước ra ngoài.

“Tôi sẽ không đi.”

“Sao cô lại không đi? Cơ hội đang ở ngay trước mắt!”

Phó cục trưởng Hứa rót một tách trà cho Thủy Lang: “Cục cải cách nhà ở sắp bắt đầu làm việc, cô được điều động qua đó so với cô được thăng chức trực tiếp làm cán bộ qua đó giải quyết, khi đến thời điểm, sẽ hoàn toàn khác nhau”.

Thủy Lang nhận lấy trà: “Chỉ đăng ký thôi à?”

Phó cục trưởng Hứa dừng lại, cười nói: “Đương nhiên, cho dù bọn họ sợ cô, nhưng cũng chứ chắc sẽ hợp tác với cô, đồng ý đăng ký đồng nghĩa với việc giao căn nhà của mình cho cục quản lý bất động sản, ngôi nhà chính là mạng sống của bọn họ không có nhà, mạng cũng không còn, cho nên bọn họ mới không sợ cô đe doạ, dù sao cô cũng không thực sự muốn lấy mạng của bọn họ, cho nên cuối cùng, cô chắc chắn phải rơi vào thế hạ phong.”

Thủy Lang gật đầu: “Chình vì tôi hiểu được điều này nên tôi mới nói là tôi không đi.”

“Ngõ Bình An quả thực rất phức tạp, là việc khó giải quyết nhất trong quá trình đăng ký tổng điều tra ở khu Phục Mậu lần này.” Phó cục trưởng Hứa thở dài: “Nhưng dù khó giải quyết đến đâu thì cũng phải giải quyết. Hơn nữa, càng khó khăn, cơ hội càng lớn, nhất là khi báo chí gây xôn xao dư luận, cấp trên đang chú ý đến. Nếu cô có thể giải quyết thành công, ngõ Bình An sẽ chính là nấc thang đầu tiên để cô bước thẳng lên mây xanh.”

“Chuyện mọi người đều không thể giải quyết được, tôi không có quyền gì cả, cũng không hiểu rõ tình hình, nấc thang lên mây xanh cũng cần phải có vật liệu, không thể xây dựng bằng không khí được đúng không?”

“Nhưng ngoài cô ra, không ai có thể đột phá được.” Phó cục trưởng Hứa đột nhiên tự hào cười một tiếng: “Bây giờ bọn họ có thể vào được, con đường duy nhất là do cô tạo ra, cho nên trong cục rất hy vọng cô có thể tới đó đàm phán, ít nhất bọn họ còn có thể nghe lọt tai, những người khác đã xây dựng mối quan hệ với bọn họ nhiều năm, bọn họ hoàn toàn không nghe.”

Tay cầm cốc của Thủy Lang dừng lại một chút: “Cho nên, cục không có ý định kéo dài nữa, đã quyết định xử lý cục diện rối rắm này?”

“Điều kiện cụ thể là gì, vẫn phải cần cô đi nói chuyện thương lượng.” Phó cục trưởng Hứa cầm lên một chồng tài liệu rất dày đặt ở trước mặt Thủy Lang: “Người có năng lực thì thăng chức, tăng lương, kẻ không có năng lực thì đục nước béo cò, nền móng bước đầu tiên đã chuẩn bị xong, cô xem đi”

Thủy Lang nhìn chằm chằm vào tài liệu hồi lâu: “Ông phải nói cho tôi biết một điểm mấu chốt, hạn mức cao nhất mà trong cục cho ngõ Bình An là gì?”

“Ở nguyên chỗ cũ, chỉ tiến hành cải tạo.” Phó cục trưởng Hứa vỗ vỗ tài liệu: “Điều kiện tiên quyết là ngõ Bình An cũng giống như những con hẻm khác, đều do cục quản lý bất động sản Phục Mậu điều phối.”

Thủy Lang ôm tài liệu rời đi.

...

“Mợ nhỏ ơi, đến giờ ăn cơm rồi.”

Tam Nha ghé vào cửa, nhìn Thủy Lang đang ngồi giữa một đống tài liệu.

“Đến đây.” Thủy Lang duỗi lưng một cái, hất văng một đống tài liệu, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tam Nha: “Ăn gì vậy?”

“Canh La Tống.”

Thủy Lang vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, ngồi vào bàn, một bát canh La Tống màu đỏ cà chua được đưa tới, ánh mắt cô lập tức bị miếng thịt bò cỡ một viên mạt chược hấp dẫn: “Lại có cả thịt bò!”

“Mấy ngày trước anh đã tìm người mua giúp.” Chu Quang Hách múc một bát cơm đầy đặt trước mặt cô: "Ăn đi để bổ sung năng lượng."

Thủy Lang cầm thìa lên húp một thìa canh trước, vị chua chua ngọt ngọt, thịt bò và cà chua luôn là sự kết hợp hoàn hảo, lập tức k*ch th*ch khẩu vị, nhét một miếng thịt bò lớn vào miệng, cắn một cái, hai mắt lập tức sáng lên, mềm mềm, giòn giòn, dai sai, có mùi thơm như sữa mà chỉ có thịt bò thượng hạng mới có, không hề tanh một chút nào, cô vội vàng nuốt xuống nói: “Ôi, thịt bò!”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 237: Chương 237



Mọi người trong bàn đều bị chọc cho cười phá lên.

“Cũng chỉ là thịt bò thôi mà.” Chu Huỷ cầm thìa múc thêm hai miếng nữa cho vào bát Thuỷ Lang: “Ăn nhiều một chút, đọc nhiều tài liệu như vậy, rất hại tế bào não.”

“Tế bào não?” Thủy Lang nhìn Chu Huỷ: “Chị cả, trước khi chị xuống nông thôn đã học tới cấp nào rồi?”

“Cấp trung học, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, em chỉ cảm thấy chị rất có học thức.”

Chu Huỷ lập tức cười nói: “Hơn mười năm nay chị không động đến một cuốn sách, còn có học thức gì chứ?”

“Văn hoá học được sẽ theo chị cả đời. Chị cả, chị đừng dùng hết thời gian vào dán hộp diêm và hộp bìa cứng, chị có thể lấy hết sách cũ ra đọc lại.” Thủy Lang nuốt một miếng cơm, một ngụm canh: “Em không nói sách tiểu học để ba cháu gái học biết chữ, mà là sách trung học trước kia của chị.”

“Được.” Chu Huỷ cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nghĩ Thủy Lang sợ mình ở nhà buồn chán nên mới nói như vậy.

“Đúng rồi.”

Thủy Lang vốn muốn nói nhưng vì quá bận rộn, không có thời gian: “Thời gian tới rất có thể sẽ có người tự xưng là thân nhân của em tìm tới cửa, chị cứ mặc kệ bọn họ, đuổi bọn họ đi là được rồi.”

Chu Huy ngạc nhiên nói: “Em vẫn còn người thân ở trong thành phố Thượng Hải à?”

Thủy Lang lắc đầu: “Bọn họ tự nhận là người thân của em, em không nhận bọn họ là người nhà.”

Chu Huỷ nghe qua là hiểu, trước đó cô ấy cũng biết gia đình Thủy Lang thành phần không tốt, mấy năm trước chắc chắn đã gây ra hiềm khích cả đời khó mà bù đắp, cô ấy gật đầu, không hỏi thêm nữa: “Được rồi, nếu bọn họ tới, chị sẽ nói em không có ở đây, không cho bọn họ nhìn thấy em, làm phiền em.”

Thủy Lang cười nhẹ: “Chị cả, chị thật là người thành thật.”

“Em đang lo lắng ai?” Chu Quang Hách ngồi xuống bên cạnh Thủy Lang, thấy cô không hề giấu diếm chị cả, anh cũng hỏi thẳng: “Nếu là Thân Tú Vân thì không cần phải lo lắng.”

Thủy Lang quay đầu nhìn anh: “Anh nói vậy là có ý gì? Có kết quả gì sao?”

Chu Quang Hách gật đầu: “Người cầm đầu phá hoại thu mua thống nhất tiêu thụ thống nhất, hoạt động có tổ chức, có dấu hiệu nhận hối lộ và th*m nh*ng, bị kết án mười sáu năm tù.”

Có một tiếng thở hổn hển vang lên.

Là Chu Huỷ và Đại Nha, Đại Nha lớn tuổi hơn một chút, hiểu biết nhiều, hơn nữa cô bé từng sống trong một chuồng bò cũ bên ngoài trại cải tạo, thường xuyên nhìn thấy những phạm nhân bị đưa tới.

Thường nghe nói là tù ba năm đến năm năm, tối đa là bảy năm, những người kia đã không muốn sống nữa, mười sáu năm tương đương với nỗi tuyệt vọng của những người đó nhân lên ba bốn lần!

Thủy Lang uống canh: “Sẽ bị đưa đi đâu?”

“Vẫn chưa quyết định, chỉ là chuyện chợ đen thôi., tội giả mạo giấy tờ vẫn chưa được quyết định.” Chu Quang Hách ăn một miếng cơm trắng: “Vốn dĩ đã tạm thời huỷ bỏ việc diễu hành thị chúng, nhưng gần đây gặp đúng đợt trừng trị nghiêm khắc, sự việc của Thân Tú Vân lại quá nghiêm trọng, cấp trên quyết định dẫn bà ta diễu hành thị chúng để dân chúng phê phán.”

Thủy Lang cười nói: “Tốt!”

Cô vốn dự định để bọn họ phải ngồi tù mấy năm trước, nếm trải mùi vị khổ sở thiếu ăn thiếu mặc, nghèo rớt mồng tơi, bị người bắt nạt. Chờ tới những năm 1980, đợt trừng trị nghiêm khắc nhất bắt đầu, khi đó các xét nghiệm quan hệ cha con cũng được thực hiện, cô sẽ để cho tiểu tam và người bố cặn bã đi chung ra đường diễu hành, tiếp tục ăn đạn.

Không ngờ tiểu tam lại được trải nghiệm trước.

“Khi nào thì diễu hành thi chúng?”

“Ba ngày nữa.”

“Vậy em nhất định phải đi xem.” Thủy Lang ăn hết một bát canh La Tống: “Tội danh làm giả giấy tờ, mặc dù Ô Thiện Bình không phải chủ mưu, nhưng cũng là người liên quan, đáng tiếc, Thân Tú Vân rất có thể sẽ một mình chịu tội, bảo vệ Ô Thiện Bình.”

Chu Quang Hách gật đầu: “Thân Tú Vân biết người của Ban thanh niên trí thức bị giam giữ, đúng là bà ta đã nhận hết trách nhiệm, không liên luỵ đến Ô Thiện Bình.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 238: Chương 238



Tên đàn ông cặn bã thật là may mắn.

Đầu tiên là Ô Thiện Thành bảo vệ.

Sau đó có Thân Tú Vân bảo vệ.

Thủy Lang buông đũa xuống, cho dù mấy năm nữa ông bố cặn bã này nhất định sẽ bị xử bắn, nhưng mấy năm này cũng không thể để ông ta sống tốt như vậy được.

Nhưng hiện tại, muốn đối phó với nhà Trâu gia, thực sự có chỗ cần dùng đến ông ta.

Thủy Lang vỗ bụng suy nghĩ.

...

Tối hôm qua, Thủy Lang vừa mới nói sẽ có người tới tìm cô, buổi sáng Chu Huỷ mở cửa đã nhìn thấy hai người đứng ở cửa.

“Cô là Chu Huỷ phải không? Chúng tôi tìm đồng chí Thủy Lang.”

“Thủy Lang không có ở đây, các người đi đi.”

“Trời còn chưa sáng, chúng tôi đã đợi ở đây, bây giờ vẫn chưa đến giờ làm việc, cô ấy chắc chắn vẫn còn ở nhà."

“Không có.” Chu Huỷ ngồi trên xe lăn, muốn đóng cửa lại.

“Chu Huỷ?” Một người đồng chí nữ trung niên có mái tóc hoa râm giữ lấy cửa: “Cô quên tôi là ai rồi sao? Cô có thể ở lại thành phố, là nhờ có tôi phê duyệt giấy xác nhận cho bà ngoại cô.”

Chu Huỷ sửng sốt: “Bà là chủ nhiệm Hoa sao?”

Không phải người thân của Thủy Lang sao?

Thủy Lang ngáp một cái, đi đến phòng khách, nhìn mấy người bờ vai đã phủ đầy sương sớm: “Nơi này cũng không phải toà án, mọi người đến đây làm gì?”

“Đồng chí Thủy Lang, tôi là Hoa Lan, chủ nhiệm ban thanh niên trí thức khu Phục Mậu.” Chủ nhiệm Hoa ngồi trên ghế, khoé mắt giống như sắp rũ xuống yết hầu: “Tôi nghe nói hôm qua có mấy người cải trang giả mạo là người của ban thanh niên trí thức chạy tới đồn công an tìm cô, khiến cô tức giận, khởi kiện Ban thanh niên trí thức của chúng tôi, tôi không ngờ lại có người to gan như vậy, khiến cô có hiểu lầm lớn như vậy, tôi thật sự xin lỗi.”

Thủy Lang nhíu mày: “Cải trang giả mạo?”

“Đúng vậy.” Hoa Lan tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Hôm qua đồn công an đã điều tra rõ ràng, chín năm trước những người đó đã đóng giả làm đội xuống nông thôn của ban thanh niên trí thức, tham gia vào vụ án làm giả giấy tờ của Thân Tú Vân. Trên thực tế, bọn họ không hề liên quan gì đến ban thanh niên trí thức chúng tôi, không có một mối liên hệ nào, bọn họ sẽ bị giam giữ, bị kết án và trừng phạt nghiêm khắc.”

Thủy Lang nhìn vị đồng chí nữ tóc hoa râm hồi lâu, nhưng sắc mặt đối phương không hề thay đổi, lông mi cũng không động đậy một cái: “A”

Chu Huỷ bối rối: “Còn có người giả mạo làm cán bộ Ban thanh niên trí thức sao?”

“Đương nhiên, đâu chỉ giả mạo, cán bộ ban thanh niên trí thức chúng tôi còn khổ hơn cả những người lên núi, xuống nông thôn các người. Nói thật, cán bộ ban thanh niên trí thức chính là nơi trút giận của đa số các thanh niên trí thức. Mười năm qua, không biết chúng tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu lời vu khống và tin đồn nhảm, bị mắng chửi còn là nhẹ, chúng ta không chỉ một lần bị người thân của bọn họ làm bị thương, trong đó còn có phần tử ngoài vòng pháp luật châm ngòi ly gián, cố ý hãm hại.”

Chủ nhiệm Hoa nhìn về phía Thủy Lang: “Đồng chí Thủy Lang, ban thanh niên trí thức Phục Mậu rất chú ý đến việc đồng chí xuống nông thôn. Các đồng chí là lứa thanh niên trí thức đầu tiên về nông thôn. Lúc đó quả thực có sơ suất, thẩm tra không rõ ràng, một loạt cán bộ đã chủ động tới cục công an tự thú, hôm nay tôi đến đây để thay mặt ban thanh niên trí thức Phục Mậu xin lỗi và bồi thường cho cô.”

“Ồ.”

Thủy Lang tựa người vào ghế, khuôn mặt còn mang theo vẻ ngái ngủ, đôi mắt lười biếng: “Bồi thường cái gì?”

“Việc đầu tiên là chuyển hộ khẩu của cô về Thượng Hải, sắp xếp ổn định cho cô.” Chủ nhiệm Hoa cúi đầu nhìn tờ báo trên bàn có ảnh Thủy Lang ở trang nhất: “Nhưng bây giờ cô đã là nhân viên của cục quản lý bất động sản, lại là tiên tiến điển hình, công việc của cô còn tốt hơn gấp ngàn lần so với công việc mà ban thanh niên trí thức của chúng tôi sắp xếp, cho nên về mặt công việc, ban thanh niên trí thức không có năng lực giúp cô thêu hoa trên gấm, quyết định bù đắp chênh lệch tiền lương giữa thanh niên trí thức và công nhân trong mười năm này cho cô.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 239: Chương 239



"Thanh niên trí thức kiếm được mười lăm đến hai mươi nhân dân tệ một tháng, còn công nhân kiếm được ba mươi nhân dân tệ một tháng., chúng tôi tính theo mức mười lăm tệ một tháng, mười năm, một nghìn tám trăm nhân dân tệ, cô thấy thế nào?”

Thủy Lang miễn cưỡng cười một tiếng: “Tôi có công việc, lại thành ra là tôi không đúng sao?”

Chủ nhiệm Hoa khựng lại, không ngờ khi nghe được số tiền khổng lồ này, Thủy Lang lại không hề nhấc mí mắt lên chút nào, cũng không có một chút phản ứng nào.

Phải biết, đây là số tiền bồi thường cao nhất mà ban thanh niên trí thức khu Phục Mậu từng xuất ra kể từ khi thành lập tới nay!

“Hiện tại ban thanh niên trí thức có hạn ngạch việc làm, một vị trí là nhân viên khuân vác trong nhà máy xi măng, một vị trí là người bán rau ở chợ rau quốc doanh, còn có một vị trí là nhân viên phân loại tại cửa hàng bán lẻ trong hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, tất cả đều là những công nhân viên bình thường với mức lương ba mươi tệ một tháng, khác biệt rất nhiều so với nhân viên trao đổi nhà ở của cục quản lý bất động sản.”

Thủy Lang hơi ngồi dậy nói: “Tôi muốn vị trí ở cửa hàng bán lẻ trong hợp tác xã cung ứng tiếp thị.”

Trên mặt chủ nhiệm Hoa hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức gật đầu: “Được rồi, vị trí ở cửa hàng bán lẻ trong hợp tác xã cung ứng tiếp thị, vậy phụ cấp tiền lương mười năm thì sao?”

Thủy Lang ngáp một cái: “Gần đây tôi có một suất đề cử vào đại học, tôi đang nghĩ, nếu năm đó không xuống nông thôn thì bây giờ tôi đã tốt nghiệp đại học rồi.”

Chủ nhiệm Hoa cau mày: “Cô đã có chỉ tiêu đề cử đi học đại học, làm nhân viên trao đổi nhà ở, hiện tại lại có công việc trong hợp tác xã cung ứng tiếp thị, cô còn muốn thêm một chỉ tiêu đại học làm gì?”

“Vị trí ở cửa hàng bán lẻ trong hợp tác xã cung ứng tiếp thị để chị cả của tôi đảm nhận.”

Thủy Lang nói xong, Chu Huỷ đột nhiên bị gọi tên bối rối nói: “Tôi đảm nhận sao?”

“Cô ấy đi à?” Chủ nhiệm Hoa càng cau mày chặt hơn: “Cho dù là cửa hàng bán lẻ, cắt vải, xếp hàng và cân đều là những công việc nặng nhọc, trong cửa hàng bán lẻ còn có nhiều đồ lặt vặt, Chu Huỷ có thể làm được không?”

“Cho nên tôi mới nói bà cho tôi thêm một chỉ tiêu vào đại học.” Thủy Lang cầm lấy ly cà phê Đại Nha pha: “Hộ khẩu của chị cả tôi đăng ký ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị, chị cả thì vào đại học.”

Chu Huỷ trợn tròn mắt, chuyện trong mơ cô ấy cũng không bao giờ dám làm, Thủy Lang lại nói ra rất nhẹ nhàng, cảm giác như chủ nhiệm Hoa sắp nổi giận tới nơi.

“Có thể!”

Chu Huỷ trợn tròn tròng mắt nhìn về phía chủ nhiệm Hoa, trong trí nhớ của cô ấy, người này có lối làm việc rất kiên quyết, khi thanh niên trí thức về nông thôn, bị môi trường khắc nghiệt doạ cho sợ hãi bỏ chạy. Tuy nhiên, dưới sự uy nghiêm của chủ nhiệm Hoa, tất cả đều rơi nước mắt leo lên tàu hoả, có bà ấy trấn giữ Thượng Hải, không ai dám nghĩ đến việc trốn về thành phố.

Hiện tại thì sao?
 
Back
Top