Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 190: Chương 190



“Không nhanh như vậy đâu, các người đừng nghe gió thành mưa.”

Chu Quang Hách dựng xe, rửa tay bằng xà phòng, đi tới bên cạnh Thủy Lang, cầm chai nước ngọt trước mặt cô lên: “Của em à?”

Lúc Thủy Lang gật đầu, trong nháy mắt nước ngọt đã bị lấy đi.

Chu Quang Hách đưa chai nước ngọt lên môi, hơi ngửa đầu, yết hầu không ngừng nhấp nhô, một chai nước ngọt chỉ còn thấy đáy.

Thủy Lang: “?”

Quan hệ giữa hai người bọn họ có thể uống chung một chai nước ngọt sao?

“Anh khát nước quá.” Chu Quang Hách đặt cái chai rỗng lên bàn, từ dưới đất lấy ra một chai mới, mở nắp, đặt trước mặt Thủy Lang.

Thủy Lang: “...”

Tại sao vừa rồi không trực tiếp mở một chai mới?

“Anh đã ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Chu Quang Hách giữ lấy vai Tống Khởi Ba, ngăn cản anh ấy đứng dậy nhường chỗ, nhìn đồ ăn trên bàn: “Kim đan len? Một bữa tiệc?”

Đột nhiên, một cái đùi gà được đưa tới.

So với những xiên thịt nhỏ trên đĩa, cái đùi gà này có thể nói là hạc giữa bầy gà.

Chu Quang Hách sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên, trong mắt tràn đầy ý cười, trái tim vốn ở vị trí ban đầu lại bắt đầu d.a.o động, nhưng không phải căng thẳng như trước khi trở về, mà là nhẹ nhàng muốn bay ra ngoài.

“Em ăn đi.”

“Em đã ăn một cái rồi.” Thủy Lang không nói, còn đặc biệt để lại hai cái trong bếp, chuẩn bị chờ anh trở về sẽ chiên cho anh ăn, bây giờ cô định sẽ chiên cho mình ăn: “Anh ăn cái này đi.”

Những người đang buôn chuyện dừng lại, nhìn hai người bọn họ.

Chu Quang Hách không muốn trở thành người đi buôn chuyện, nhận lấy đùi gà cắn một miếng: "Thật sự rất ngon."

Thịt gà còn rất ngọt.

Tống Khởi Ba ho nhẹ một tiếng: “Mới vừa nói tới đâu nhỉ, không nhanh như vậy phải không? Còn có chuyện gì mờ ám à?”

“Ngày mai nhân chứng sẽ được triệu tập.” Chu Quang Hách nhìn Thủy Lang: “Nhân chứng đã lên đường rồi.”

Thủy Lang cau mày: “Nhân chứng là ai?”

Chu Quang Hách cũng khẽ cau mày theo: “Em trai của Ô Thiện Bình, Ô Thiện Thành.”

“Loạn, thật sự là loạn.” Tống Khởi Ba lắc đầu: “Tôi vốn tưởng rằng nơi hỗn loạn nhất ở khu Phục Mậu chỉ có bên trong ngõ Bình An, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này trên đường Phục Nam.”

“Ngõ Bình An?” Chu Huỷ tò mò hỏi: “Chính là ngõ có dân số bình quân đông nhất, nhưng bình quân nhà ở lại nhỏ nhất? Tại sao lại hỗn loạn?”

“Không đăng ký thì không biết, vừa đăng ký liền giật mình. Trong đó chuyện gì cũng có, loạn tới thất điên bát đảo, căn bản không giải quyết được, nhảy lầu, cầm đao, xế chiều hôn nay đã trực tiếp doạ người trong cục quản lý bất động sản bỏ chạy.” Tống Kỳ Ba nhìn Thủy Lang ở bên cạnh đang suy nghĩ: “Chị dâu, tôi nghe nói người ở nhiều phòng ban của cục quản lý bất động sản của chị đều đã tham gia vào đội đăng ký. Chị sẽ không bị chuyển đến đó đấy chứ?”

Thủy Lang còn chưa kịp nói gì thì người hàng xóm trong ngõ đã giật mình hét lên:

“Cô không thể đi, cô không thể đi đến chỗ đó!”

“Ở đó đều là những người ngang ngược, không chỉ là hộ nghèo mà là đặc biệt nghèo, chuyện gì bọn họ cũng có thể làm được.”

“Tôi nghe nói không ít người bị lừa đến đó, náo loạn rất nhiều năm rồi nhưng không có cách gì giải quyết được.”

“Ở đó có rất nhiều trao đổi ngầm, chính quyền không thể dễ dàng giải quyết những tranh chấp, nên đẩy lên chính phủ, muốn chờ chính phủ giải quyết.”

“Cô bé, dù đầu óc cô thông minh cũng đừng dính vào đống lộn xộn ở đó.”

“Cán bộ Thuỷ là người mới, không có khả năng giải quyết phiền toái lớn như vậy, yên tâm đi.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 191: Chương 191



Phản ứng của mọi người khơi dậy sự tò mò của Thủy Lang: "Ở trong ngõ Bình An xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tình hình trước mắt vô cùng phức tạp, anh cũng đang trong giai đoạn điều tra.” Chu Quang Hách trả lời cô: “Trong sở gần đây có bắt giữ mấy người, đều sống trong ngõ Bình An.”

“Ý anh là ngư long hỗn tạp?” Thủy Lang nghe tai này ra tai kia, không để ở trong lòng: “Tổ đăng ký đều là nhân viên kỳ cựu trong cục, tôi là nhân viên mới, lại là mới từ vùng hoang dã phương Bắc trở về, bọn họ sẽ không để cho tôi đi đâu. Mọi người yên tâm đi.”

Nghe vậy, hàng xóm thở phào nhẹ nhõm, cho rằng thật may mắn, còn liên tục nhắc nhở các bé gái có mặt ở đó tuyệt đối không được chạy về phía đoạn đường đó.

Bữa tiệc xiên chiên khiến người trong ngõ phải nán lại trước nhà Chu đến tận nửa đêm, từng đợt người bưng bát cơm chạy tới.

Cánh cổng vốn có người còn không nhìn rõ, trong vòng một đêm gần như tất cả già trẻ lớn bé trong ngõ Ngô Đồng đều có thể nhận ra.

Ăn xong, mọi người cũng không phải vỗ m.ô.n.g rời đi, cùng nhau giúp đỡ dọn dẹp xoong chảo, đũa, bàn rồi để ở bếp sau nhà Chu gia, thậm chí còn quét dọn sân vườn trước rồi mới vỗ cái bụn đã được ăn no vui vẻ về nhà đi ngủ.

Bồn tắm đã được Chu Quang Hách lau chùi hai lần bằng chất khử trùng từ trong ra ngoài, sau đó tráng lại bằng nước sạch, lại đun sôi hai nồi hấp lớn bằng thép, đổ nước nóng vào, hoà với nước lạnh, nhiệt độ nóng vừa phải, anh gọi Thuỷ Lang vào.

“Em ngâm mình cho đỡ mệt.”

Nhìn bồn tắm trắng tinh, bên ngoài có vài cánh hoa hồng vừa mới nở vào mùa xuân, hộp xà phòng và dầu gội đặt ở một bên, trên mặt đất còn có hai bình thuỷ nước nóng, hơi nóng lập tức giống như bốc vào lòng, trong lòng toàn thân ấm áp dễ chịu: “Cám ơn.”

Chu Quang Hách hơi khép cánh tay lại, xách thùng nước lạnh: “Không cần phải nói lời này, em tắm rửa trước đi.”

Nhìn bóng lưng anh biến mất trong hành lang, sau khi vào phòng bếp lại tiếp tục bận rộn, Thủy Lang mấp máy môi, đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Dòng nước nóng ấm áp bao trùm cơ thể mệt mỏi, Thủy Lang tựa đầu vào bồn tắm, khép hờ mắt hưởng thụ, dần dần thả lỏng tinh thần.

Khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt nhìn về phía cái móc trên bồn rửa, ở đó treo một cái khăn mặt sọc xanh trắng, có cảm giác cũ kỹ, nhìn qua có vẻ rẻ tiền mà đã được sử dụng rất lâu, màu xanh bão hòa không còn sáng nữa nhưng màu trắng lại rất sạch sẽ, không có dấu hiệu ố vàng hay xám xịt.

Có thể thấy tính cách tiết kiệm và sạch sẽ của chủ nhân qua cái khăn mặt này.

Lại nhìn cái d.a.o cạo trên cái kẹp dưới cái khăn mặt, không phải là kiểu dáng mới ở cửa hàng mà là loại d.a.o chỉ những kỹ thuật viên có kinh nghiệm hàng chục năm làm việc trong tiệm cắt tóc mới dám sử dụng. Nó vô cùng sắc bén, không cẩn thận có thể cắt vào mặt, không ai dám dùng ở nhà, anh lại dám.

Thủy Lang nhếch khoé môi, nhiều chi tiết như vậy vẫn luôn ở ngay trước mắt cô, nhưng dường như bây giờ cô mới nhìn thấy.

Cửa phòng tắm đã đóng lại bốn mươi phút, mười phút trước, bên trong từng truyền đến tiếng nước, không phải do cơ thể cử động mà là tiếng nước b.ắ.n tung tóe khi có người đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm. .

Nhưng lại không thấy người trong đó bước ra.

Chu Quang Hách nhớ lại cảnh bốn mươi phút trước, hai người đứng ở cửa.

Anh bước vào phòng, đi tới trước tủ quần áo, khi nhìn đến một ổ khóa, anh dừng lại, đứng hồi lâu rồi gõ vào cánh cửa đối diện.

Tối nay được ăn món xiên chiên, giày vò quá lâu, ba bé gái ăn đến bụng nhô lê cao, đã nằm dài trên giường ngáy o o.

Chu Huỷ nghe thấy tiếng gõ cửa: “Thủy Lang à? Đợi chút, chị đi qua mở cửa.”

Chu Quang Hách nghe được chị cả muốn tới mở cửa, biết các bé gái đều đã ngủ hết, suy nghĩ một chút, chậm rãi đi tới: “Không cần, em không có việc gì đâu, mẹ con chị đi ngủ đi.”

“Cộc cộc.”

Chu Quang Hách ôm áo sơ mi trắng đứng ở cửa: “Anh cầm quần áo tới đây.”

Tiếng nước b.ắ.n tung tóe lại từ bên trong truyền đến, cánh cửa chậm rãi mở ra, một vệt sáng từ bên trong lọt ra ngoài, cổ tay gầy gò trắng nõn lấm tấm những giọt nước, giống như ngó sen mỏng manh vừa mới mọc ở phía dưới ao sông vào tháng ba, tháng tư rải rác khắp nơi, những ngón tay ngâm nước nóng đỏ bừng, tựa như đầu hoa sen mới lộ ra các góc nhọn.

Chu Quang Hách giơ cánh tay cứng ngắc lên đưa cái áo sơ mi trắng ra, khe sáng lại bị bóng tối nuốt chửng.

Những hành lang chật hẹp và bóng tối tĩnh lặng k*ch th*ch những suy nghĩ xấu xa bị kiềm chế sâu nhất trong lòng con người.

Mồ hôi đổ như mưa.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 192: Chương 192



Chu Quang Hách bước nhanh về phía bếp sau, mở vòi nước, tạt nước lên mặt.

“Cái đó.”

Chu Quang Hách quay người lại, trước mắt một mảnh sương mù, vạt áo sơ mi trắng gần như không che được đùi, đôi chân thon dài trắng nõn đứng trên mặt đất, đung đưa theo ánh sáng.

Anh lắc đầu, nước từ cằm chảy xuống yết hầu, đôi mắt rất nhanh đã khôi phục ánh sáng, anh siết chặt bàn tay bên cạnh bồn rửa, dùng lực cho đến khi các khớp tay chuyển sang màu trắng, ngọn lửa vừa rồi đã dịu lại, giống như là bị đổ xăng vào, ném thêm một que diêm đang cháy, lửa cháy lan khắp trời.

Hành lang dẫn vào phòng khách tối om, ánh trăng yếu ớt từ cửa trước và cửa sau không thể lọt vào được, cửa phòng tắm mở ra, ánh đèn sợi xuyên qua áo sơ mi trắng của cô, gần như trong suốt, áo sơ mi trắng đường cong lả lướt, tràn ngập màu hồng, vòng eo được ôm gọn, bên trong không có bất kỳ thứ gì trói buộc...

Hơi thở nặng nề, ẩn mình trong bếp sau.

Chu Quang Hách quay đầu, cúi người xuống, nhét cổ và mặt xuống bồn nước, nước lạnh xối vào tóc, nước b.ắ.n tung tóe từ sau gáy chảy vào áo sơ mi, chẳng bao lâu, áo sơ mi trắng trở nên trong suốt, dán vào phía sau lưng, hiện a những đường cong bắp thịt rắn chắc.

“Anh gội đầu bằng nước lạnh à?”

Giọng nói xuyên qua tiếng nước, gần trong gang tấc, Chu Quang Hách vội vàng tắt vòi nước, ánh mắt nhìn ra cửa sổ phía sau: “Em vào trước đi.”

Thủy Lang đứng ở cửa bếp sau: “Dầu gội của anh đây.”

“Không cần đâu.”

Giọng nói của anh khàn khàn khiến Thủy Lang cau mày: “Anh bị cảm à?”

“Không.”

Người anh sắp nóng tới nổ tung.

“Em để dầu gội ở đây.” Thủy Lang cầm trong tay khăn mặt màu xanh trắng: “Vừa rồi em đi vào quên mang theo khăn mặt, em dùng khăn của anh lau khô, cái này anh đừng dùng nữa, đợi chút nữa em đưa khăn mặt của em cho anh dùng.””

Chu Quang Hách: “..,”

Cô là muốn anh c.h.ế.t ngay đêm nay sao?

“Anh có nghe không vậy?”

“Ừ.”

Thủy Lang xỏ dép trở về phòng, cửa còn chưa kịp đóng lại thì đột nhiên truyền đến một tiếng động rất lớn, cô đi ra nhìn xem thì thấy hành lang tối om, cửa phòng tắm đã bị đóng lại.

Mấy phút trôi qua.

“Cộc cộc.”

Thủy Lang cầm khăn mặt đứng ở cửa: “Sao anh gấp vậy, vội đi vệ sinh sao? Em còn chưa đưa khăn mặt cho anh.”

Nói xong, bên trong không có tiếng động nào.

Cũng không phải hoàn toàn không có, chỉ là rất nhỏ, tí tách tí tách.

Thực sự là đi vệ sinh sao?

Thủy Lang quay lại phòng lấy móc treo quần áo, treo khăn tắm lên rồi lại đi đến cửa phòng tắm: “Em treo khăn tắm lên tay cầm, anh tắm xong thì tự lấy, em về phòng đây.”

“Ừ.”

Nghe được câu trả lời của anh, vành tai Thủy Lang đột nhiên nóng lên, cô cau mày quay về phòng.

Sau khi mặc quần áo xong, cô nằm xuống giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết mình đã nhìn bao lâu, liên tục ngáp, sau đó mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, rồi lại tỉnh lại, ngồi dậy, vuốt vuốt mặt, tỉnh táo lại.

Sau đó ngồi một lát lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại, người vẫn chưa trở lại.

“Cái quái gì thế, tự mình nói muốn trò chuyện, lề mà lề mề.”

Thủy Lang nhướng mí mắt lên, dựa vào đầu giường tiếp tục chờ đợi.

Khi tỉnh lại lần nữa, cô nhìn đồng hồ, thấy mình vậy mà đã ngủ được một tiếng rồi!

Người vẫn chưa đi ra!

Vừa vén chăn ra khỏi giường, lại nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, Thủy Lang ngáp lớn một cái, ngồi ở bên mép giường chờ người đi vào: “Anh làm gì mà...”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 193: Chương 193



Đôi mắt của người đàn ông đỏ rực như sói tuyết trong núi tuyết ở vùng hoang dã phương Bắc.

“Anh khóc à?” Thủy Lang nuốt lại lời phàn nàn vào trong bụng, nghi ngờ nhìn anh: “Anh làm sao thế? Vừa rồi anh khóc à?”

Chu Quang Hách nhìn cô bé mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, bờ vai căng cứng hơi buông lỏng, anh cúi đầu cầm bột giặt trên mặt đất lên, lại muốn đi ra ngoài.

“Anh đang làm gì vậy?” Thủy Lang chặn người lại, thấy trên tay anh đang cầm một cái khăn màu hồng xoắn lại giống như bánh quai chèo: “Anh đã tắm rồi, lại còn giặt, chẳng lẽ còn muốn rửa mặt nữa? Sau này, cái khăn này anh cứ dùng đi, anh nhanh lên, không phải nói muốn chuyện sao? Em đã đợi anh rất lâu rồi.”

“Anh giặt xong sẽ quay lại.”

Chu Quang Hách cầm chậu bỏ chạy.

Thủy Lang cau mày, đứng ở trên giường nhìn ra bên ngoài, phát hiện anh không chỉ đi giặt khăn mặt, còn giặt những bộ quần áo khác nữa, đây là muốn trốn tránh sao?

Anh vừa trốn tránh, Thủy Lang đã hoàn toàn không còn muốn nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi nữa.

Cả người cũng tràn đầy tinh thần.

Hạ quyết tâm, tối nay sẽ nói chuyện đạt được kết quả mới đi ngủ.

Chu Quang Hách đang giặt quần áo bên ngoài, đột nhiên ngửi thấy mùi cà phê, anh ngừng động tác giặt quần áo lại, chậm rãi quay đầu nhìn thấy cô bé đang cầm tách trà sứ trắng tựa vào cửa thổi hơi nóng rồi nhấm nháp..

“Đã muộn như vậy, uống cà phê không sợ mất ngủ à?”

“Sao giọng anh vẫn khàn thế?”

“...”

“Không phải là bị cảm lạnh đấy chứ?”

“Không.”

“Vậy thì nhanh lên một chút đi vào đi, lạnh quá.” Thủy Lang vốn muốn trực tiếp nói chuyện bên ngoài, ai ngờ vừa mặc bộ đồ ngủ đứng trước cửa uống cà phê nóng, đã không chịu nổi nữa, vội vàng chạy về phòng. .

Chu Quang Hách phơi quần áo xong, ngay khi vừa cảm thấy cơ thể không còn nóng nữa, lại nhìn thấy cái khăn tắm màu trắng xanh treo ở góc, anh nhìn chằm chằm một lúc, rèn luyện ý chí, phát hiện lý trí cùng lắm cũng chỉ có thể trói hai tay ra sau lưng, anh quay người đi vào trong nhà.

Ngọn đèn sợi đốt phía trên đã tắt, ánh đèn mờ ảo ở bên đầu giường đã được bật lên, mùi cà phê thoang thoảng, cả hai người đều mất cảm giác buồn ngủ.

Thủy Lang nhìn người đã trải chăn nệm trên mặt đất, đắp kín chăn đỏ lên người: “Anh biết từ khi nào?”

Chu Quang Hách ngước mắt nhìn cô: “Ngày 31 tháng 3.”

Thủy Lang không hề kinh ngạc, nhưng cũng không để ý đến ý nghĩa bên trong: “Lúc đó em nhận nhầm người, còn anh thì rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Em hỏi tôi có phải họ Trâu không, anh lại tưởng là em hỏi họ Chu??

Nói xong cả hai đều bật cười.

Vốn dĩ không muốn đối mặt với điều đó chút nào, nhưng bây giờ thực sự đã nói đến, ngoài việc cảm thấy buồn cười, cũng không xấu hổ như trong tưởng tượng: “Thật là đáng ghét, tiếng bản ngữ Thượng Hải và tiếng phổ thông lại có khác biệt lớn như vậy, thế nào mà Trâu và Chu lại được phát âm giống nhau?”

Nụ cười trên mặt Chu Quang Hách đột nhiên dừng lại: “Em muốn kết hôn với người họ Trâu sao?”

Thủy Lang: “...”

“Lúc đó em kết hôn với ai không quan trọng, em chỉ muốn sớm trở về thành phố, đồng thời sớm được ở lại, không muốn lại bị đưa về vùng hoang dã phương Bắc là được. Cho nên, anh thấy đấy, em cũng không hỏi anh tình hình chi tiết.”

“Đúng vậy.”

Lúc ban đầu, anh luôn cảm thấy cô bé này không mấy hứng thú đối với anh, chỉ nghĩ là không có tình cảm, cần phải từ từ bồi dưỡng, chưa bao giờ nghĩ tới bên trong còn có nguyên nhân.

Đợi đến sau này, trải qua thời gian sống chung, lại qua chuyện phiếu mấy trăm lít xăng, anh tin tưởng hai người đã nảy sinh tình cảm, kết quả không tới hai ngày, đã bị bác gọi đi, phát hiện ra rằng vợ anh hoàn toàn không phải là vợ anh.

“Ôi, lúc đó có phải anh đến đón người không?” Thủy Lang ngồi dậy: “Chẳng lẽ là đi đón đối tượng kết hôn sao? Vậy cả hai chúng ta đều nhận nhầm, cô gái đó đã đi đâu rồi?”

“Cũng may, cô ấy đến thành phố không phải vì anh.” Lúc đó Chu Quang Hách nói chuyện điện thoại xong, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm: “Cô ấy là em gái đồng đội của anh, lý lịch không được tốt, hai anh em trời nam đất bắc đã hơn mười năm chưa từng gặp mặt, không hề biết cô ấy đã có con rồi. ”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 194: Chương 194



Giọng điệu Chu Quang Hách có chút gấp gáp, nhưng Thủy Lang lại chăm chú lại nghe. không chú ý tới: “Thật sự là may mắn.”

Căn phòng đột nhiên trở nên im lặng.

Cả hai người đều trầm mặc.

"Em." Chu Quang Hách quay người, ngẩng đầu nhìn cô đang ngồi trên giường: “Trước đây em đã nói, sau này sẽ không đối xử tệ với anh, có phải em và Trâu Khải có thỏa thuận gì không?”

“Chỉ là em có gửi cho anh ta một bức điện báo, nói với anh ta rằng em muốn về thành phố lấy lại nhà và tài sản, cần anh ta giúp đỡ kết hôn.” Nhắc tới đây, Thủy Lang cau mày, trong lòng có một cảm giác sợ hãi: “Anh ta đã đính hôn với Ô Lâm Lâm, sau khi nhận được điện báo, tại sao không nói với Ô Thiện Bình?”

Chu Quang Hách khựng lại, xoay người ngồi dậy: “Anh ta không nhận được sao?”

“Em gái đồng đội của anh tới đây không phải vì anh là chuyện gặp may. Em đã ghi rõ địa chỉ của gia đình Trâu giả, không thể nào gửi điện báo cũng nhầm người.” Trong lòng Thủy Lang đột nhiên cảm thấy bất an: “Chẳng lẽ là có người khác ở nhà Trâu gia nhận được điện báo, nhưng không phải là Trâu Khải nhận?”

“Rất có thể.” Chu Quang Hách cau mày suy nghĩ: “Khả năng điện báo không đến nơi là rất thấp, em còn biết người nào ở Trâu gia nữa không?”

“Anh muốn nói, người có ý tốt với em sao?” Thấy anh gật đầu, Thủy Lang suy nghĩ một chút, “Thật ra mẹ Trâu Khải là bạn thân của mẹ em, chỉ là hai người là bạn thân khi còn nhỏ. Bà ấy cũng không được gọi là có ý tốt, nếu không thì em cũng không cần phải đi đến vùng hoang dã phương Bắc.”

“Chuyện này…” Chu Quang Hách còn đang nghĩ đến người trong nhà Trâu gia, đã bị cô bé cắt ngang: “Dù sao thì chúng ta tạm thời đã đăng ký rồi, không cần lo lắng về việc điện báo có được nhận hay không, đừng để chủ đề này đi quá xa, vẫn nên nói về chuyện của hai chúng ta một chút.”

Chu Quang Hách ngẩng đầu nhìn cô: “Chúng ta, em muốn ở bao lâu cũng được, có gì cần thì cứ việc nói.”

Thủy Lang dùng ngón tay v**t v* cái cốc ấm áp: “Chúng ta nhận giấy đăng ký kết hôn là do tin tức sai sót, mơ mơ hồ hồ .”

Nhắc tới chuyện này, hết chuyện này tới chuyện khác, từng cảnh tượng trong nháy mắt đè lên trái tim cô, cô nhận nhầm người, hoàn toàn coi anh là đối tác vì lợi ích, nhưng anh lại không biết mình đã nhận nhầm người, luôn coi cô ấy là người vợ thật sự của mình mà đối đãi.

Trong cuộc sống, anh chăm sóc cô rất chu đáo, hết lòng tin tưởng cô về tài chính, dành cho cô đủ sự tôn trọng trong quan hệ vợ chồng.

Nhất là bây giờ anh còn ôm chăn nệm nằm dưới đất.

Nghĩ đến lý do tại sao anh lại nằm dưới đất...

Thủy Lang cúi đầu, hai mắt bị khói trắng hun đến nóng lên.

“Hiện tại mọi việc gần như đã xử lý ổn thỏa, em đã có việc làm, hộ khẩu cũng sẽ sớm được chuyển về, cục quản lý bất động sản có lẽ có ký túc xá tập thể, còn có…”

Đối diện không có bất kỳ một âm thanh nào.

Thủy Lang vừa ngẩng đầu lên liền thấy khóe miệng của anh căng cứng, mặc dù ánh mắt vẫn bình tĩnh nhưng chân tay cũng căng thẳng giống như khóe miệng: “Em có thể vào được cục quản lý bất động sản, chắc chắn là may mắn nhờ có anh. Nếu như cục trưởng không phải là bác của anh thì lần này khả năng vào được khẳng định không phải một trăm phần trăm. Trước đó anh không biết em nhận nhầm, luôn tưởng rằng đang giúp đỡ vợ mình, đây là ân tình em nợ anh, nếu anh lại muốn tìm vợ, thì...”

“Không phải.”

“Không phải cái gì?”

Chu Quang Hách nhìn cô chăm chú.

Vừa rồi anh đã nghe ra được ý tứ của cô, đối với cô mà nói, cuộc hôn nhân này cho dù là nhận nhầm người thì ý định ban đầu cũng sẽ không thay đổi, đều là hôn nhân thỏa thuận có tính toán.

Lẽ ra anh nên thức thời một chút, phối hợp với cô, nhưng anh lại vô thức không muốn.

Nhưng việc này không phải do anh có muốn hay không.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 195: Chương 195



Một khi ban hành chính sách mới, cô sẽ lại trở về là thiên kim đại tiểu thư gia tài bạc triệu, sống trong căn nhà gỗ giống như trong quá khứ.

Còn anh chỉ là một công an còn bình thường hơn cả bình thường, chỉ có một căn phòng trong một con hẻm, cho dù sau này đơn vị có thể sẽ cấp nhà thì nhiều nhất cũng chỉ là một gian phòng cùng loại, so với căn nhà gỗ ở số 2 đường Phục Nam là một trời một vực.

Một người bình thường giống như anh, trên vai còn có gánh nặng chị cả và ba đứa trẻ...

“Em không nợ anh bất cứ ân tình nào cả, là anh nên cám ơn em.”

Thủy Lang nhìn vẻ mặt ủ rũ của anh, dừng lại một chút: “Ý anh là cám ơn em đã sửa sang lại phòng của chị cả sao? Chuyện này không cần để ở trong lòng, lúc đó em thực sự không nghĩ nhiều, nhưng trong quá trình làm việc, lại nghĩ đến nếu cải tạo tốt một chút, thu hút sự chú ý của hàng xóm và khu phố thì cũng sẽ làm cho cục quản lý bất động sản chú ý tới, em cũng có chút tư tâm của mình.”

“Anh cũng có tư tâm.”

Chu Quang Hách lặng lẽ nhìn cô: “Cho nên, em cũng không cần để ở trong lòng, về việc anh kết hôn lần nữa, em không cần phải suy nghĩ, tình hình trong sở em cũng đã biết một chút, hiện tại là thời điểm không ổn định, anh tạm thời không có ý nghĩ đó, em cứ yên tâm tiếp tục ở lại đây.”

Thủy Lang suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Giả sử anh có... đối tượng mình thích thì không cần quan tâm đến hoàn cảnh của em, anh phải lập tức nói cho em biết, đến lúc đó hộ khẩu của em có lẽ đã được chuyển về rồi, cho dù khu phố không sắp xếp, em cũng có thể ở nhà khách, em có tiền mà.”

Chu Quang Hách giật giật khóe miệng, khẽ gật đầu.

Nói xong, trong lòng đáng lẽ phải nhẹ nhõm giống như buông được một tảng đá lớn, nhưng Thủy Lang lại cảm thấy có chút ngột ngạt, khi cúi đầu nhìn thấy ly cà phê trong tay, lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “Nửa đêm quả nhiên không nên uống cà phê, tinh thần tỉnh táo quá lại có chút buồn bực.”

“Anh đi lấy cho em một cốc nước nóng.”

Chu Quang Hách vén chăn đứng dậy, mở cửa, bước vào bóng tối của phòng khách, quay lưng về phía phòng, ôm ly thuỷ tinh hồi lâu không nhúc nhích.

“Đừng lấy nhiều quá, để lâu sẽ bị nguội.”

“Được.”

Uống nước xong, có lẽ đã cà phê trong người đã loãng đi, Thủy Lang cảm thấy trong n.g.ự.c không còn khó chịu nữa, Thủy Lang vén chăn lên chui vào, tắt đèn, bắt đầu buồn ngủ.

Đêm khuya, con mèo trong ngõ lại đ*ng t*nh kêu gào rất lớn.

thảo nguyên trống trải tối tăm, nhưng không thể nhìn thấy một tia lửa nào.

-

Bình minh lên, bên trong ngõ Ngô Đồng bị đánh thức bởi tiếng chào hỏi, tiếng chuông xe đạp leng keng, tiếng chim bồ câu trắng vỗ cánh kêu gù gù trên mái nhà.

Một ngày bận rộn lại bắt đầu.

Thủy Lang cầm một cái thìa cán gỗ, múc một thìa vào trong chén Chu Quang Hách, lại cầm một que bột chiên lên, gấp làm đôi, cuộn vào bên trong bánh quẩy rồi đưa cho anh.

Mọi người trong bàn đều bị ngây người.

Tam Nha đang nằm sấp trên bàn, đầu tiên nhìn cậu mình đang sửng sốt, sau đó lại nhìn sang mợ nhỏ: “Cậu không ăn được bánh quẩy.”

“A?” Thủy Lang nghi ngờ nhìn Chu Quang Hách: “Không phải hầu như ngày nào anh cũng mua bánh quẩy sao? Anh không ăn được sao?”

Tam Nha ngoẹo đầu: “Đó là bởi vì mợ nhỏ thích ăn bánh quẩy, cậu mới có thể ngày nào cũng mua.”

Thủy Lang ngây ngẩn cả người, cẩn thận nghĩ lại một lần, dường như xác nhận chưa từng thấy anh ăn bánh quẩy bao giờ.

“Em ăn đi.” Chu Quang Hách cầm cái thìa có cán gỗ giúp cô đổ sữa đậu nành, sau khi múc đầy, anh mở hũ đường múc hai thìa đường trắng cho vào, cầm đũa của cô khuấy đều, nhìn mọi người vẫn còn ngơ ngác: “Muộn làm rồi.”

Thủy Lang nhét bánh quẩy vào miệng, dùng sức cắn một miếng, nhìn chằm chằm Chu Quang Hách xem anh sẽ ăn cái gì.

Khi cô nhìn thấy anh cầm một quả trứng luộc chín lên, đập đập, bóc vỏ ngoài xong lại đặt lên đĩa trước mặt cô.

Tư thế vô cùng mượt mà, cực kỳ tự nhiên.

Thủy Lang lại sửng sốt.

Lại nhìn chị cả và ba bé gái, phát hiện phản ứng của bọn họ cũng là xem đó là chuyện bình thường.

Tại sao trước đây cô không cảm nhận được?

Lại luôn coi cách cư xử của anh chỉ là để làm hài lòng đối tác của mình, cho nên cô luôn hưởng thụ sự phục vụ của anh như một lẽ đương nhiên như vậy?
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 196: Chương 196



Chu Quang Hách nhìn cô: “Không muốn ăn à?”

“Anh có thích mì thịt băm dưa muối không?”

Thủy Lang cố gắng nhớ lại anh thích ăn gì, cuối cùng nhớ lại ngày đầu tiên đến Thượng Hải, lần đầu tiên anh đến cửa hàng ẩm thực điểm gọi món gì đó, một bát mì, còn bị cô chia nửa bát.

“Cũng được.” Chu Quang Hách cũng chú ý đến sự kỳ lạ của cô: “Sao vậy?”

Thủy Lang phát hiện mình không nhớ được một món nào, không biết anh thích nhất món nào: “Anh thích ăn bánh nướng? Bánh gạo? Màn thầu? Tiểu Long bao? Bánh ngọt? Sủi cảo? Bánh bao thịt, bánh bao chay?”

Chu Quang Hách cười khẽ một tiếng: “Trừ bánh quẩy ra, ăn cái gì cũng được.”

Cứ nói ra đi!

Trong trí nhớ của cô chưa từng có lúc nào anh kén ăn, hơn nữa, ở thời đại này, vật tư thiếu thốn, hầu hết mọi người đều không có đủ tự tin để kén chọn đồ ăn, không giành ăn đã là không tệ rồi.

“Vậy cho anh bánh nướng.”

“Cảm ơn.”

Bất ngờ nghe được hai chữ này, Thủy Lang nhấm nuốt dừng lại, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao anh cứ luôn nhấn mạnh cô không cần dùng hai chữ này.

Một cảm giác xa cách.

Một cảm giác lạnh nhạt.

Có phép lịch sự lẽ ra là điều nên làm, nhưng Thủy Lang đột nhiên phát hiện ra mình cũng không thích nghe anh nói ra hai chữ này.

...

Trước chín giờ Thủy Lang đã đi vào văn phòng bộ phận an ninh nhà ở.

“Ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn. Tôi có thể tính là được nhìn thấy cao nhân rồi.”

Một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính mắt dày như đ.í.t chai, đi giày vải vuông đứng trước bàn làm việc của Thủy Lang: “Đã như vậy, còn muốn vào bộ phận của chúng tôi làm gì?”

Thủy Lang cau mày, đang định nói chuyện thì Lưu Đức Hoa đã đi tới, giơ đồng hồ lên nhìn một cái: “Mới tám giờ năm mươi phút, sao lại nói là muộn?”

“Lúc mới đến, tám giờ ba mươi phút chúng ta đã phải đến rồi, đổ đầy nước nóng ấm đun nước trong văn phòng, ai chẳng biết quy tắc này?" Lâm Hậu Bân đẩy kính mắt lên: “Chẳng lẽ bộ phận của chúng ta có người mới tới, chúng ta còn phải đi nấu nước nóng sao?”

“Đến rồi đến rồi, nước nóng đến rồi!”

Một cô gái tóc thắt hai bím, mặc áo khoác màu xanh, quần đen, phía trên còn có có miếng vá, trong tay mang theo hai bình giữ nhiệt chứa đầy nước nóng, sốt ruột vội vàng chạy vào: “Thư ký Lâm, bình nước nóng tốt rồi, bây giờ anh có muốn pha trà không? Tôi sẽ pha giúp anh.”

“Cô chỉ là nhân viên tạm thời, đến phiên cô pha à?” Lâm Hậu Bân nhìn Thủy Lang: “Cô không có mắt nhìn chút nào.”

Thủy Lang bước tới, cởi cái túi da đeo trên người ra, vẽ thành một vòng rồi đặt lên bàn, đồng thời hất cái cốc ở mép bàn rơi xuống.

“Choang!”

Cái cốc vỡ tan văng khắp mặt đất.

Văn phòng lập tức rơi vào yên tĩnh.

Lâm Hậu Bân trực tiếp tháo kính xuống , chỉ vào Thủy Lang: “Cô...”

Thủy Lang cau mày nói: “Ai không có mắt nhìn mà để cốc ở đây?”

Lâm Hậu Bân tức giận đến trừng to mắt: “Cốc của tôi, cô ngươi không nhìn thấy sao?”

“Tôi vừa mới tới, anh không thấy sao?” Thủy Lang đặt túi lên ghế: “Đồ đạc của ai thì tự đi xử lý sạch sẽ, đừng biến thành một đống rác rưởi, còn ở đây cản trở người đi lại.”

"Cô là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cô nói ai là rác rưởi?”

“Thủy Lang có ở đây không?”

Ngay lúc Lâm Hậu Bân lửa giận phun trào, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của thư ký Lưu, mọi người vội vàng nhìn sang, phát hiện trong tay thư ký của cục trưởng đang cầm một thùng giấy.

Lâm Hậu Bân quay lại nhìn thấy thư ký Lưu, lập tức thay đổi sắc mặt chào hỏi: “Thư ký Lưu, sao anh lại đến đây? Anh có việc gì thì nói cho tôi biết, chủ nhiệm Ô đã bị đưa đến đồn công an rồi.”

Thư ký Lưu gật đầu với anh ta một cái, sau đó đi vòng qua anh ta, đi về phía Thủy Lang, đi được nửa đường, anh ta nhìn mảnh vỡ của tách trà trên mặt đất: “Đây là thế nào?”

Thủy Lang chỉ thẳng vào Lâm Hậu Bân: “Của anh ta.”

Biểu cảm của Lâm Hậu Bân nhất thời cứng ngắc, muốn nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy thư ký Lưu đi thẳng về phía Thủy Lang, anh ta đột nhiên trở nên nghi hoặc không thôi, chẳng phải nói bối cảnh của người mới này là do phó cục trưởng Hứa tiến cử sao? Tại sao thư ký của cục trưởng lại đích thân đưa đồ tới cho cô?
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 197: Chương 197



Thư ký Lưu quay lại nói: “Thư ký Lâm, chủ nhiệm Ô vừa mới đi, văn phòng bộ phận này tới vệ sinh cũng không làm được sao?”

“Không phải!” Lâm Hậu Bân biến sắc, lập tức lấy chổi từ sau cửa ra: “Tôi vừa mới đánh rơi, vừa mới đánh rơi, tôi đang định lau chùi thì thư ký Lưu lại tới, cắt ngang, anh cẩn thận, tuyệt đối không nên dẫm vào chân.”

Thư ký Lưu bước qua đống mảnh vỡ trên mặt đất, đặt thùng giấy trước mặt Thủy Lang: “Đây là đồ làm việc cô để trong văn phòng cục trưởng, cục trưởng nhờ tôi đưa tới cho cô.”

Lâm Hậu Bân giật mình, cục trưởng lại có thể bảo thư ký giao đồ cho một nhân viên nhỏ?

Tại sao đồ đạc của nhân viên nhỏ lại được đặt trong phòng cục trưởng?

Chẳng lẽ tin tức có gì sai sao?

“Anh quét dọn sạch sẽ rồi à?” Thủy Lang ngồi tựa lưng vào ghế, chỉ vào chân mình: “Ở đây cũng có, lại đây quét đi.”

Nhìn thấy dáng vẻ cao ngạo của Thủy Lang, Lâm Hậu Bân gần như nghiến gãy hàm răng, thư ký Lưu vẫn còn đang nhìn anh ta, vừa rồi anh ta nói đồ vật đều là của mình nên chỉ có thể cầm chổi đi tới, cúi người quét sạch mảng vỡ dưới chân Thủy Lang.

“Chỗ này.”

“Còn có chỗ này nữa.”

“Ở bên kia, anh không nhìn thấy sao?”

Vòng eo của Lâm Hậu Bân càng lúc càng thấp, dưới sự chỉ huy của Thủy Lang, anh ta suýt chút nữa chui xuống gầm bàn, quỳ gối trên sàn nhà.

“Được rồi.” Thủy Lang tùy ý xua tay, “Đừng trì hoãn công việc của tôi.”

Lâm Hậu Bân nghiến răng nghiến lợi, muốn múa cây chổi trong tay lên đầu Thủy Lang!

Không phải cô nói chỗ này chỗ kia, anh ta còn lảng vảng ở đây sao?

Anh ta gần như quỳ xuống ngược lại thành kẻ lề mề rồi sao?

Nhưng thư ký Lưu vẫn còn đang nhìn , thông tin của anh ta sai rồi, không biết người mới tới này rốt cuộc có quan hệ gì với cục trưởng, anh ta chỉ có thể cúi đầu mỉm cười, cầm chổi bỏ đi.

Thư ký Lưu nghiêm túc nói: “Không thiếu thứ gì chứ?”

Thủy Lang kiểm kê xong, lắc đầu: “Đủ rồi, vất vả cho thư ký Lưu rồi, cám ơn anh.”

Thư ký Lưu vừa đi xong, cô chú ý tới mấy ánh mắt ngưỡng mộ đang nhìn mình.

Thủy Lang quay đầu lại, nhìn thấy cô gái vẫn đang cầm bình giữ nhiệt, bên cạnh Lưu Đức Hoa. giơ ngón tay cái lên với mình.

“Cô thật là giỏi.” Lưu Đức Hoa nhìn theo người đang ra ngoài đổ rác: “Người có thể trở thành nhân viên chính thức, ai cũng có chút bối cảnh, nhưng tất cả mọi người đều rất khiêm tốn, chỉ có cô là người đầu tiên to gan như vậy.”

Thủy Lang sắp xếp đồ đạc trong thùng: “Chẳng phải vừa rồi anh ta cũng rất to gan sao?”

“Anh ta chính là người như vậy, vừa rồi anh ta là đang thử thăm dò cô.” Lưu Đức Hoa thấp giọng nói: “Cô không thấy trong văn phòng không có mấy người sao? Tất cả mọi người đều đã ra ngoài tham gia tổ đăng ký, không có mấy người sẵn lòng ở lại tổ của anh ta. Anh ta là đang thăm dò thân phận của cô thế nào, qua cửa là sẽ đổi một bộ mặt khác.

“Đồng chí Thủy Lang.”

Lúc Lâm Hậu Bân đi vào, quả nhiên khuôn mặt lập tức thay đổi, biểu cảm tràn đầy nhiệt tình: “Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, cô không biết nội quy ở chỗ này của chúng ta, không phải tôi cố ý ức h.i.ế.p cô, nếu không tin cô cứ hỏi mọi người ở đây xem.”

Lưu Đức Hoa phối hợp "Ừ" hai tiếng, những người còn lại trong văn phòng đều gật đầu đồng tình.

Thủy Lang: “A.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 198: Chương 198



“Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, vẫn còn chưa biết gần đây văn phòng chúng ta bận rộn chuyện gì.” Lâm Hậu Bân không bị ảnh hưởng bởi thái độ lạnh lùng của Thủy Lang, lấy ra một tập tài liệu từ trên bàn: “Cô xem, Tổng cục phía trên đã giao nhiệm vụ, nhất định phải thực hiện hoàn thành xét duyệt đăng ký toàn bộ nhà ở trong khu trong thành phố trước tháng 7. Bộ phận an ninh của chúng ta thường tiếp xúc nhiều nhất với các nhà máy trên đường phố, cũng có số lượng người tham gia đội đăng ký đông nhất. Nhóm của tôi vừa vặn còn thiếu hai người, cô và Đức Hoa cùng tham gia thì thế nào?”

Thủy Lang nghi ngờ nhìn anh ta: “Tôi là nhân viên trao đổi nhà ở, còn chưa xác định được vị trí của mình, có thể tham gia nhóm đăng ký được sao?”

“Vị trí của cô hiện tại không có vấn đề gì, toàn thành phố đều đang bận rộn đăng ký. Trước khi tới cuối tháng bảy, ngoại trừ trường hợp đặc biệt sẽ không được phép đổi nhà.” Lâm Hậu Bân lại đeo kính mắt lên, giọng điệu tự tin nói: "Công việc của cô trong ba tháng này chính là cần tìm hiểu rõ ràng xem ở khu Phục Mậu, mỗi con đường có bao nhiêu ngôi nhà, khu vực nào thuộc về nhà máy nào, mỗi ngôi nhà có bao nhiêu người ở. Nếu không có người dẫn đi, cô phải lấy một cuốn sổ rồi tự mình chạy, chạy như vậy không biết phải chạy đến lúc nào, người mới đến khác đều có người dẫn đi, đã sớm đi rồi, thế nào? Tham gia nhóm của chúng tôi đi.”

“Tôi không muốn.:

“Tham gia vào nhóm của chúng tôi, tôi sẽ dẫn... cô vừa nói gì?” Giọng điệu vừa rồi của Lâm Hậu Bân tràn đầy tự tin, dù sao thì bây giờ anh ta cũng là lão đại trong văn phòng làm việc này rồi.

Một người mới tới có thể có cơ hội như vậy, cười còn không kịp, sao có thể không tới?

Kết quả Thủy Lãng lại từ chối gọn gàng mà dứt khoát!

Thủy Lang không để ý tới anh ta, nhìn về phía Lưu Đức Hoa: “Ngày đầu tiên đi làm của nhân viên mới, văn phòng không bố trí nhân viên kỳ cựu hướng dẫn sao?”

“Có, nhưng ngày hôm qua bộ phận của chúng ta xảy ra chút chuyện, chủ nhiệm Ô bị bắt đi, những người khác đều bận rộn chuyện của đội đăng ký, buổi sáng không tới đơn vị mà trực tiếp tập hợp ở bên ngoài.” Lưu Đức Hoa liếc nhìn sang Lâm Hậu Bân vẫn còn đứng yên không kịp phản ứng bên kia: “Thư ký Lâm là nhóm cuối cùng trong bộ phận của chúng ta.”

Lâm Hậu Bân nghe vậy, lập tức hất cằm lên, chờ Thủy Lang hối hận.

Thủy Lang: “Ồ.”

Sau chữ “Ồ” đó thì không có gì bất kỳ phản ứng nào.

“Ồ?” Lâm Hậu Bân hoàn toàn không muốn nói chuyện với người mới đến không có chút tầm nhìn này nữa: “Tôi nói cho cô biết, cho dù bây giờ cô muốn tới, tôi cũng không cần cô nữa, cô đã bỏ qua cái nhóm này rồi, phía trước chẳng còn chỗ tới nào nữa đâu!”

Dứt lời, giống như sợ Thủy Lang phản ứng, anh ta trực tiếp xoay người rời đi mà không quay đầu lại.

“Lẽ ra cô nên đi.”

Thủy Lang nhìn về phía người đang nói chuyện, là cô gái đang cầm bình nước nóng: “Cô cầm mãi không thấy mệt sao?”

Tiểu Khả Mai vội vàng đặt bình nước xuống: “Tham gia đội đăng ký sẽ có tiền thưởng, có thể ghi được điểm, sau này có thể giúp cô được đề bạt chức danh, tăng lương, thăng chức. Hơn nữa, tôi nghe nói sau khi đăng ký xong, sẽ có đại hội trao thưởng công khai, tổng cục đích thân chủ trì!”

Thủy Lang sắp xếp bàn làm việc: “Cô rất muốn đi sao?”

“Tôi?” Tiểu Khả Mai vội vàng xua tay: “Tôi không đủ tư cách, tôi là nhân viên trao đổi tạm thời, vẫn là... nói tóm lại, chỉ có những người nhân viên chính thức giống như các cô mới có thể chính thức tham gia. Trước đây, Ô Lâm Lâm là con gái của chủ nhiệm Ô, à không đúng, lúc đó tất cả mọi người đều cho rằng cô ấy là con gái của chủ nhiệm Ô, cô ấy còn không đủ tư cách tham gia .”

Lưu Đức Hoa pha trà đi tới: “Những chuyện như thế này sẽ rất có ích cho việc thăng tiến của cô sau này, cô không nên hờn dỗi không đi, anh ta bằng lòng nhận cô, cũng là muốn cho cô một ân tình?”

“Hờn dỗi?” Thủy Lang cười nói: “Nhóm này thành lập như thế nào? Yêu cầu là gì?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 199: Chương 199



“Trong cục vô cùng ủng hộ vấn đề này, chỉ cần là nhân viên chính thức, ba người thành một nhóm, một người xét duyệt, một người trưng cầu ý kiến, một người đăng ký, nhiều hơn cũng được, tóm lại là không thể ít hơn ba người.” Lưu Đức Hoa ngồi bên cạnh giới thiệu: “Sau khi thành lập nhóm xong thì báo cáo cho cục, rất nhanh là có thể được bố trí ra đường để đăng ký ngay trong ngày.”

Thủy Lang tò mò nhìn anh ât: “Những người khác đều đi hết rồi, sao anh và người vừa rồi còn chưa đi?"

“Muốn đi cũng phải xem vị trí, không phải ai cũng có quyền tham gia.” Lưu Đức Hoa ngoẹo cổ: “Trước đây chúng tôi bận xử lý với cục Xây dựng, hôm trước vừa mới trở về.”

“Không xong rồi!”

Bên này còn đang trò chuyện, đột nhiên có một nhóm người từ bên ngoài lao vào: “Phó cục trưởng Khâu! Rất đông người trong ngõ Bình An đã phong tỏa mặt trước sông Tô Châu, ngăn cản người của tổ đăng ký tiến vào, bên kia còn có phóng viên, tất cả người của chúng ta đều không thể động vào được!”

Tất cả người trong văn phòng đều chen chúc ra cửa nhìn phó cục trưởng Khâu dần người của ông ta bước ra khỏi văn phòng đăng ký tầng một: “Chuyện thế nào? Không phải việc đăng ký ở ngõ Bình An đã bị đình chỉ rồi sao? Bọn họ còn gây rắc rối gì nữa?”

“Bây giờ bọn họ không cho chúng ta đi vào, còn làm ầm ĩ không cho đội đăng ký đi vào các ngõ khác. Bọn họ đều chặn ở trên đường, ông nhanh gọi điện thoại báo cho đồn công an đi!”

Lưu Đức Hoa ngo ngoe muốn động: “Chúng ta đi xem một chút đi?”

Thủy Lang nhướng mày: “Không tham gia đội đăng ký cũng có thể đi xem được sao?”

“Chỉ đi đến tổ đăng ký ở ngõ Bình An thôi. Nếu có người hỏi thì cứ nói là hai chúng ta…” Lưu Đức Hoa nhìn người xung quanh một chút: “Phải cần ba người mới được, nếu như có người hỏi thì cứ nói chúng ta là đội đăng ký ở ngõ Bình An, dù sao cô ngồi đợi trong sở cũng phải đọc tài liệu, đi ra ngoài chuyến này sẽ giúp cô bớt khổ sở ghi nhớ tài liệu trong vài ngày, cầu phú quý trong nguy hiểm, có đi không?”

Thủy Lang nghĩ tới lời hàng xóm nói tối hôm qua, đang định lắc đầu thì phó cục trưởng Khâu từ dưới lầu đã gọi lớn:

“Trên lầu còn có nhóm đăng ký nào không?”

“Có, ở đây!”

Liễu Đức Hoa giơ tay: “Chúng tôi có ba người!”

“Mau xuống đây, đi giúp đỡ một tay!”

“Đi thôi.” Lưu Đức Hoa quay lại lấy túi cho Thủy Lang, nhìn thấy Lâm Hậu Bân đi vào: “Chúng ta cùng đi được không?”

Vừa rồi Lâm Hậu Bân đã nghe được động tính, hai mắt sáng lên: “Đi…”

“Tính cả cô ấy vào.” Thủy Lang chỉ vào Tiểu Khả Mai bên cạnh, Tiểu Khả Mai sửng sốt, “Không được, tôi là nhân viên tạm thời.”

“Chỉ là gộp cho đủ nhóm thôi, chúng ta cũng không làm thật.” Thủy Lang không để ý đến sắc mặt khó coi của Lâm Hậu Bân: “Không phải cô cũng là nhân viên trao đổi nhà ở sao? Vừa vạn có thể đi.”

“Đi thôi, đi thôi.” Lưu Đức Hoa lại nghe thấy một tiếng gọi khác từ dưới lầu: “Dù sao chúng ta cũng không làm thật, chỉ đi qua tham gia náo nhiệt thôi.”

Tiểu Khả Mai nghe thấy các nhân viên chính thức đều nói như vậy, cô ấy đỏ mặt hưng phấn, cầm vở và bút chì lên, đi theo Thủy Lang xuống dưới lầu.

Lâm Hậu Bân hừ lạnh một tiếng, cầm lấy cuốn sổ của mình cũng đi theo.

...

“Hôm nay ai muốn đi qua thì bước qua xác tôi trước!”

“Ai dám động vào tôi, tôi lập tức nhảy xuống!”

“Ai dám tiến lên một bước, tô sẽ châm lửa bình xăng này!”

Thủy Lang vừa đi theo mọi người tới hiện trường đã nghe được những tiếng gào tê tâm liệt phế

Một đầu con sông Tô Châu ngăn cách ngõ Bình An với các con hẻm khác, ngõ Bình An nằm vị trí giao giới giữa khu Phục Mậu và khu Bằng Bắc, mặc dù gọi là ngõ nhưng lại hoàn toàn khác với ngõ Ngô Đồng và các ngõ gần đó, thậm chí có thể nói là một trời một vực.

Những ngôi nhà ở ngõ Ngô Đồng đều giống hệt nhau về hình dáng bên ngoài, màu gạch, cửa trước cửa sau, mỗi con đường và cách bài trí bên trong.

Ở ngõ Bình An thì hoàn toàn ngược lại.

Một nửa số ngôi nhà ở đây là những căn nhà gỗ hai tầng dựng bằng ống tre, có cửa sổ bằng gỗ sơn đỏ, hai bên phủ bùn vàng, mỗi tòa nhà cao ngang một ngôi nhà ngói ở quê, thậm chí còn tệ hơn cả một ngôi nhà ngói, nhìn như đã xây dựng được ba mươi năm, phía trước khu vực này là những ngôi nhà tranh nguyên bản ở khu ổ chuột.

Bây giờ nhìn từ xa đã thấy, ngoại trừ những bức tường xây bằng gạch ngói, mái nhàcó thể là bình thường mưa dột, lại đắp cỏ tranh lên.
 
Back
Top Bottom