Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 150: Chương 150



Trước mặt cục trưởng Chu bày một hàng hồ sơ, nhìn về phía Chu Quang Hách đang đứng yên không ngồi, hỏi: “Cháu đã biết rõ mọi chuyện chưa?”

Chu Quang Hách đặt hai hộp trà lên bàn: “Bác ơi, nếu thuận tiện thì giúp vợ cháu nhiều thêm một chút.”

Cục trưởng Chu nhìn anh chằm chằm: “Anh có chắc chắn nhận người vợ này không?”

Chu Quang Hách nghiêm túc nói: “Cô ấy vẫn luôn là vợ cháu.”

“Cô ta là phiền toái lớn.” Vẻ mặt cục trưởng Chu không chắc chắn: “Cô ấy cũng nhận cháu à, sẽ nhận cháu cả đời sao?”

Chu Quang Hách thậm chí không chớp mắt nói: “Đương nhiên.”

Cục trưởng Chu cầm một hộp trà lên nhìn: "Hai hộp trà vụn cộng lại cũng không đến năm tệ. Đây là loại trà gì?”

Chu Quang Hách chỉ vào dòng chữ trên đó: “Không phải ở đây có viết Minh Tiền Long Tỉnh.”

“Minh Tiền...”Cục trưởng Chu vội đẩy hộp trà ra: “Lần trước cháu trực tiếp đưa tới hai bình sữa mạch nha đến đơn vị của bác, l* m*ng, làm việc không đáng tin cậy chút nào, bác mắng cháu cũng không có tác dụng gì, lần này lại trực tiếp mang đến cho bác... Lần trước dù sao cũng là sữa mạch nha chính hãng. Lần này là gì? Bác từng nghe qua Vũ Tiền Long Tỉnh, Minh Tiền Long Tỉnh, nhưng đây là lần đầu tiên bác nhìn thấy Minh Tiền Long Tỉnh.”

Chu Quang Hách tò mò: “Rát nổi tiếng sao? Khá đắt tiền, một hộp giá sáu tệ.”

“Nổi tiếng nhưng quá nổi tiếng, nếu không phải cháu đưa ra, cuộc đời này tới lúc nhắm mắt chưa chắc bác có thể nhìn thấy!” Cục trưởng Chu chợt vỗ bàn: “Một hộp lại có giá tới sáu tệ!”

Chu Quang Hách đẩy hộp trà về phía trước: “Bác, bác không nên khách sáo, đây là cháu hiếu kính bác, bác không thể không nỡ uống được.”

“Cút đi, mau cút đi!” Cục trưởng Chu tức giận đến lỗ mũi bốc khói.

“Bác, ngoài chuyện công việc ra.” Chu Quang Hách bước tới nói: “Ngày mai chính thức đăng ký phải không? Nếu có người xông vào giành trước khi cô bé đến, làm phiền bác nhất định phải...”

“Cháu còn muốn tiến thêm thước.”Cục trưởng Chu mở ngăn kéo ra, ném hai hộp trà vào trong đó: “Đi, đi đi, đi nhanh lên.”

Tháng Tư sắp bắt đầu, mọi người đều sốt ruột chăm chú theo dõi văn phòng cục trưởng, ngay cả một con muỗi bay ngang qua cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Dù phòng cục trưởng được cách âm rất tốt nhưng câu nói giận dữ “Cút.” và tiếng đập bàn đột ngột vẫn truyền ra ngoài.

Ô Thiện Bình nhìn “người thân tới vòi tiền”, trong mắt ánh lên ý cười đắc ý, đi đến nhà Trâu gia một chuyến, không những giải quyết được nguy cơ do Trâu Khải gây ra mà còn hồi sinh trong đường chết. Trâu gia vì con gái, còn đặc biệt tìm tới phó cục trưởng Khâu, bọn họ âm thầm giao cho phó cục trưởng Khâu hai nghìn tệ, bảo đảm được nhân lên gấp đôi!

Mặc dù khả năng bên phía phó cục trưởng Hứa rất cao nhưng đây là lần đầu tiên phó cục trưởng Khâu đưa danh sách giúp người khác, cục trưởng không thể không cho phó cục trưởng Khâu thể diện, lần này công việc của Lâm Lâm nhất định ổn thỏa một trăm phần trăm!

Từ giờ trở đi trong cục quản lý bất động sản có hai người, dù là tin tức hay quan hệ thì con đường phía trước sẽ hoàn toàn bằng phẳng.

Đợi đến ngày mai đăng ký!

Ô Thiện Bình cúi đầu xuống, che đi khóe miệng đã gần chạm đến sau tai.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 151: Chương 151



“Thủy Lang, phó cục trưởng Hứa đến rồi!"

Phải đến tối ngày 31/3, phó cục trưởng Hứa rốt cuộc cũng mang theo nụ cười trên môi bước vào nhà Chu gia.

Thủy Lang đi ra khỏi phòng: “Tôi còn tưởng không được phê duyệt, phó cục trưởng Hứa mới không đến.”

“Sao có thể!” Phó cục trưởng Hứa cười hì hì, lấy giấy chứng nhận từ trong túi ra: “Tôi đã nói mà, mắt nhìn người của tôi rất chuẩn, có suy nghĩ giống với cục trưởng, lấy được giấy chứng nhận rồi, ngày mai chín giờ đến cục quản lý bất động sản báo cáo.”

Ngoài mặt Thủy Lang có vẻ bình tĩnh nhận giấy chứng nhận, nhưng thực ra trong lòng cũng là thở phào nhẹ nhõm thật to: “Phó cục trưởng Hứa, cám ơn ông rất nhiều.”

“Không cần khách sáo, cô có thể vào làm, tôi cũng rất vui.” Phó cục trưởng Hứa nhận lấy trà Chu Huỷ rót, ngồi lên ghế uống một ngụm rồi vỗ n.g.ự.c một cái nói: “Chỉ là lần này thực sự là cạnh tranh rất khốc liệt, ngay cả phó cục trưởng Khâu của chúng tôi cũng đưa ra danh sách, ông ấy luôn không quan tâm đến những chuyện này, không ngờ lần này lại nửa đường xông ra, không sao, không sao, người mà ông ấy giới thiệu không được, không có năng lực gì, cũng chỉ là một cái gối thêu, nếu không lần này thật sự khó nói.”

“Phó cục trưởng Hứa chắc chắn đã bỏ ra rất nhiều công sức cho việc này.” Thủy Lang cầm ấm trà lên giúp rót thêm trà: “Cám ơn ông đã vất vả.”

“Cũng khá vất vả, nhưng vẫn là cô có năng lực nên cuối cùng bên chỗ cục trưởng mới chọn cô.”

Phó cục trưởng Hứa lấy trong túi da ra một tờ tài liệu khác nói: “Vị trí này của cô rất khan hiếm, là nhân viên trao đổi nhà ở, nhà ở Thượng Hải rất nhỏ, trước đây còn có thể chấp nhận được, nhưng bây giờ bọn trẻ cùng tầm tuổi của cô đã đến tuổi kết hôn, nếu nhà không ở được thì giải pháp duy nhất là đổi nhà với người khác, như vậy ai cũng biết chức vụ này sau này sẽ vô cùng nổi tiếng.”

Nhân viên trao đổi nhà ở

Thủy Lang cầm tài liệu kinh ngạc nhướng mày, phó cục trưởng Hứa nói không sai chút nào, đây quả thực là một vị trí béo bở!

Trong những ngày tới, sẽ có rất nhiều người đội mưa đội nắng chờ đợi ở chợ trao đổi hàng ngày, để có thể đổi lấy một căn nhà có thêm chút khí gas, một phòng tắm, một ban công.

Hầu như mọi thanh niên ở Thượng Hải lớn lên trong thời đại này đều từng trải qua việc đổi nhà một lần, hai lần, ba lần, thậm chí nhiều hơn nữa.

Các nhân viên trao đổi nhà ở, trong vòng mười lăm năm tới, trước khi nhà ở thương mại ra đời vào những năm 1990, bất cứ ai giữ chức vụ này đều sẽ là người mà mọi người ở Thượng Hải đều muốn lấy lòng kết giao.

Cho dù là chạy xe trên đường, gặp được nhân viên trao đổi nhà ở của cục quản lý bất động sản, đều phải vội vàng đạp phanh nhảy xuống chào hỏi.

Nhưng lúc này, Thủy Lang cũng không có biểu hiện ra mình biết nhiều như vậy: “Tôi cũng không hiểu lắm, nhờ phó cục trưởng Hứa sắp xếp.”

Phó cục trưởng Hứa lập tức cười tươi như hoa: “Đây chỉ là biên chế của cô thôi, trước khi chính sách chính thức được ban hành, bình thường cô sẽ làm công việc này, khi phòng ốc chính thức cải tạo xây dựng mới là lúc cô thực sự có đất dụng võ, cô yên tâm, đến lúc đó, tiền lương tiền thưởng mà cô nhận được sẽ không ít đâu.”

“Từ giờ trở đi tôi đều nghe theo phó cục trưởng Hứa.” Thủy Lang lấy ra một phong bì nói: “Phó cục trưởng Hứa, vất vả cho ông ông rồi. Tôi luôn làm việc vùng hoang dã phương Bắc, từ mười nhân dân tệ một tháng, đến sau này là mười lăm nhân dân tệ, mỗi tháng bớt ăn bớt mặc, cuối cùng tiết kiệm được số tiền này. Tôi nghe nói sắp xếp công việc đều phải đưa tiền mặt, tôi giao tất cả số tiền tiết kiệm của tôi cho ông, ông thấy có đủ không?”

Phó cục trưởng Hứa vừa nghe được Thủy Lang nói, hai mắt thực sự sáng lên.

Lại nghe được câu phía sau bớt ăn bớt mặt, Toàn bộ! Tiền tiết kiệm! Đều! Giao! Cho! Ông!

Trong lòng ông ấy nhất thời hưng phấn dâng trào, quả nhiên ông ấy không nhìn lầm, cô bé này quả nhiên là rất tốt bụng, người lương thiện, biết nhớ ơn, ông ấy thật sự cảm nhận được cô là đang m.ó.c t.i.m móc phổi.

Ông ấy đưa tay nhận lấy phong bì, khi mở ra, khóe miệng giật giật mấy lần, ngoại trừ một tờ năm tệ và hai tờ một tệ, còn lại đều là tờ tiền hai xu màu xanh lá cây, một xu màu nâu những đồng hai xu, năm xu leng keng.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 152: Chương 152



Ít ỏi đến đáng thương!

Phó cục trưởng Hứa đẩy phong bì lại, lấy ví tiền ra: “Cô bé ơi, làm sao tôi có thể nỡ nhận tiền của cô? Cô cầm lấy hai mươi tệ này, còn có mấy tấm phiếu vải phiếu giày này, mua một cái áo sơ mi tốt, một đôi giày da, để bản thân có thể diện một chút!”

“Không, không, tôi không thể nhận được.”

“Cầm lấy đi, chờ cô có thành tích ở cục quản lý bất động sản, nhất được không được quên Bá Nhạc tôi.”

Thủy Lang lập tức nói: “Phó cục trưởng Hứa, ông nói cái gì vậy? Tôi có quên bố ruột, cũng không thể quên ông được. Ông chính là bố ruột đã tái sinh ra tôi!”

Sắc mặt phó cục trưởng Hứa đột nhiên lập tức từ hoa tươi biến thành hoa hướng dương: “Tốt tốt tốt, tôi hiểu tâm ý của cô, tôi cũng yên tâm. Vậy cô làm việc đi, tôi về ăn cơm trước, ngày mai gặp lại.”

Người vừa rời đi, Chu Huỷ vẫn còn thất thần, nhìn Thủy Lang nhét hai tấm phiếu vào túi, tam quan lại lần nữa bị đả kích.

Đối với những người khác, kiếm được một công việc, năm trăm nhân dân tệ là không thể thiếu, một công việc như cục quản lý bất động sản, tuỳ tiện một vị trí trong văn phòng, ngoài những mối quan hệ vững chắc, vị trí kém cỏi nhất cũng phải mất ít nhất hơn một nghìn nhân dân tệ.

Vị trí béo bở hơn, hai nghìn nhân dân tệ là tuyệt đối trốn không thoát, cô ấy đã chuẩn bị sẵn tiền, kết quả là Thủy Lang không những không mất một xu nào, lần đầu tiên là có được một cái đồng hồ La Mã quý giá, đến phút cuối cùng, còn lấy được hai mươi tệ nữa để mua một bộ trang phục!

Chu Huỷ lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua chuyện như vậy!

Quả thực chính là chưa từng nghe thấy!

Nếu không phải nhìn thấy tận mắt, người ta nói cho cô ấy, cô ấy sẽ cho rằng người đó đang khoác lác.

Khoác lác cũng không thể thổi phồng như vậy!

“Thủy Lang, em thật sự là quá lợi hại, nhất định có thể lập được thành tích ở Cục quản lý Bất Động Sản, làm ra thành tích khiến người ta phải mở rộng tầm mắt!”

Thủy Lang cười nói: “Chị cả, em còn chưa vào làm, chị đã tạo cho em áp lực lớn như vậy rồi.”

Chu Huỷ vội vàng xua tay nói: “Không phải, không phải, chị chỉ bộc lộ cảm xúc thôi, em đừng nghe chị nói bậy, cũng đừng cảm thấy áp lực.”

“Em dâu.”

Từ cánh cửa sau đang mở, có thể nghe thấy âm thanh của ai đó đang đi xuống cầu thang.

Kim Xảo Chi trong bộ đồ ngủ đi dép lê chạy xuống: “Vừa rồi có người từ Cục quản lý Bất động sản tới sao? Có phải đến báo em đi làm không?”

“Thấy phó cục trưởng Hứa vui vẻ đến rồi lại vui vẻ đi thì nhất định là như vậy rồi.” Uông Tú bước qua cửa: “Đáng tiếc, lão Thạch nhà chúng ta sắp thương tâm muốn c.h.ế.t rồi.”

“Chị dâu, chị có thật sự chắc chắn mình sẽ đi làm ở Cục quản lý bất động sản không?” Tống Khởi Ba cũng bước qua cửa, trên tay cầm một cái ấm quân đội: “Nếu chị chắc chắn đi làm bên đó, cái ấm này tôi phải đưa về thôi.”

“Cái gì? Thực sự đi phòng quản lý bất động sản sao?”

Lão Du Điều cũng đột nhiên từ ngoài cửa xông vào: “Đáng tiếc, đáng tiếc, tôi còn muốn đợi cô đi nhà máy gỗ số 1, làm phó xưởng trưởng Thạch phải kinh ngạc.”

Uông Tú lập tức ném ánh mắt hình viên đạn qua..

“Người đi rồi à?” Sau phòng bếp lại truyền tới một giọng nói khác, bà Lư đi đến giữa hai cánh cửa, nhìn xuống sàn nhà một chút, không cởi giày, vểnh tai lên nghe: “Cục quản lý bất động sản sao có thể dễ vào như vậy, người ta tự mình tới cửa, chắc chắn là đến xin lỗi phải không?”

Bà ấy nghe con trai nói, con trai của lãnh đạo chỗ làm đợi bảy tám năm, nhưng vẫn không thể đợi được một vị trí ở Cục quản lý bất động sản.

Mặc dù cô bé quả thực có năng lực, nhưng bà ấy không thể tin được con trai của lãnh đạo đơn vị con trai đã đợi nhiều năm như vậy vẫn không thể được vào đơn vị, mà cô bé này lại có thể lập tức vào được.

“Vào làm, là nhân viên trao đổi nhà ở.”

Bà Lư khựng lại.

Hai chiếc giày bay ra ngay lập tức, bà ấy giẫm chân trần trên sàn nhà chạy về phía trước.

“Cái gì! Ôi!”

“Nhân viên trao đổi nhà ở? Khẩu khí lớn lắm!”

“Thật là một vị trí tốt, tôi còn tưởng rằng cô muốn vào làm lao động khổ sai!”

“Với vị trí này, kể từ bây giờ ngưỡng cửa nhà cô sẽ bị giẫm nát thành từng mảnh!”

“Chị dâu, trâu, chị thật sự là trâu, chị thực sự là người lợi hại nhất mà tôi từng thấy!"

Vì công việc của Thủy Lang mà phòng khách tràn ngập lời khen ngợi, thu hút không ít hàng xóm từ bên ngoài đi vào.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 153: Chương 153



“Thật sự là nhân viên trao đổi nhà ở sao?” Bà Lư muốn nắm lấy tay Thủy Lang nhưng lại bị né tránh, lập tức lại đi vòng qua phía trước Thủy Lang: “Vợ Chu Quang Hách, cô thật sự làm nhân viên trao đổi nhà ở Cục quản lý bất động sản à?”

“Đúng vậy, chính là nhân viên trao đổi nhà ở.” Mặt mũi Kim Xảo Chi đỏ bừng, còn kích động hơn cả Thủy Lang: “Bà Lư, bà mới hơn sáu mươi tuổi, lỗ tai đã không nghe rõ rồi sao?”

“Vậy thì tốt quá!” Bà Lư đột nhiên vỗ tay nói: “Hai người chúng ta đã sắp bảy mươi rồi, sống ở lầu ba, cầu thang dốc đứng đến muốn mạng, thực sự leo không nổi nữa, cán bộ Thủy, cô đi làm ở Cục quản lý bất động sản, nếu tầng trệt có phòng nào có sân vườn sẵn sàng đổi, cô nhất định phải lưu ý giúp chúng tôi.”

Mọi người nghe được bà Lư đổi cách xưng hô thành "Thủy cán bộ", tất cả đều cúi đầu cười thầm.

“Nhà bà ở lầu ba, no, nóc nhà nghiêng không nói, lại chỉ có một gian phòng, chỉ có nửa cái sân phơi, lại muốn đổi sang phòng tầng trệt có sân vườn.” Uông Tú lắc đầu: “Sợ là đổi không được đâu.”

Bà Lữ lập tức nói: “Cán bộ Thủy tài giỏi như vậy, có thể nghĩ giống cô sao?”

Uông Tú: “Bà…”

“Tôi còn chưa vào cục quản lý bất động sản, bà đã sắp xếp việc cho tôi rồi à?” Thủy Lang lật tờ phiếu từ trong túi ra, chuẩn bị mua thịt lợn.

“Cô là cán bộ ngõ của chúng tôi.” Bà Lư nói như là chuyện đương nhiên: “Cán bộ ngõ chính là phải phục vụ nhu cầu của người dân. Nếu không, tại sao còn làm cán bộ làm gì?”

“Bà cũng đã làm cán bộ ngõ nhiều năm như vậy, nghe nói con trai bà là lãnh đạo nhỏ của nhà máy vật tư y tế.” Thủy Lang không thèm nhìn bà ấy một cái, “Sao bà không bố trí việc làm cho những người thất nghiệp trong ngõ? Đúng không, lão Du Điều?”

Lão Du Điều đột nhiên được gọi tên thì sửng sốt, lập tức kêu lên: “Đúng vậy, cán bộ Lư, trước đây tôi đã xin bà bao nhiêu lần, đến bây giờ bà không còn là cán bộ nữa, cũng chưa bố trí cho tôi một công việc nào, thậm chí một công việc tạm thời cũng không có.”

Bà Lư mấy lần mở miệng nhưng không nói được lời nào, cảm thấy như mặt mình đã rơi xuống đất, lập tức cố làm ra vẻ hừ lạnh một tiếng rồi chân trần bỏ chạy.

“Đừng nghe lời bà ấy.” Kim Xảo Chi gần đây gặp rất nhiều rắc rối với bà Lư vì chuyện sân phơi, mỗi ngày khi thức dậy, đều phải ra sân phơi để chiếm chỗ trước: “Lúc bà ấy còn trẻ, nhìn vẫn còn được. Nhưng bây giờ lớn tuổi, luôn ỷ vào tuổi tác, bắt người khác phải nhượng bộ phục tùng bà ta.”

“Trước đây đều là các người luôn đưa đồ ăn cho chúng tôi.” Thủy Lang lấy ra phiếu hai cân thịt: “Tối mai, lúc tan làm, tôi đi mua thịt làm cơm thịt kho mời mọi người ăn.”

Kim Xảo Chi là người đầu tiên trả lời: “Vậy ngày mai tan làm chị sẽ không về nhà bố mẹ đẻ nữa!”

"Vậy tối mai anh sẽ không nấu ăn. Chúc anh ngày đầu tiên đi làm suôn sẻ."

"Có lộc ăn rồi, còn chưa ăn được đồ ăn chị dâu nấu, ngày mai nhất định phải đến nếm thử.”

“Cô thật hào phóng, hai cân thịt, cắt thành miếng, phải làm bao nhiêu thịt kho chứ?”

...

Mười hai giờ đêm, Ô Lâm Lâm và Trâu Khải, chân tay run rẩy, cử động đôi chân cứng ngắc, chạy về nhà.

Vừa hận vừa cảm thấy may mắn vì đến lúc này mới về nhà, không bị người khác hỏi lung tung này nọ, chỉ trỏ.

Trong uỷ ban khu phố, cô ta đã chịu đủ rồi!

Khi đến trước cửa nhà, cổ tay của Ô Lâm Lâm đã yếu ớt đến mức không thể nhấn được tay nắm cửa, chỉ có thể đập đầu vào cửa: “Mẹ, con về rồi.”

Đầu đã đập đến choáng váng, từ bên trong mới truyền đến tiếng bước chân: “Viết xong rồi à?”

“Nào có nhanh như vậy, Trâu Khải xin nghỉ khu phố cho ngủ, ngày mai tan làm sẽ lại qua đó.: Nhắc đến lời này, Ô Lâm Lâm lấy lại tinh thần, nhìn bố mình đang ngồi trên ghế sofa: "Bố, con đã được phê duyệt chứng nhận chuyển sang làm chính thức chứ? Ở chỗ nào?”

“Vẫn chưa.” Thân Tú Vân vẻ mặt ủ rũ, tinh thần rất chán nản, nhưng không phải là vì chuyện con gái chuyển chính thức, mà là vì bản thân, bị vị quyền đội trưởng đội an ninh kia dọa đến không ngủ được, vừa giận vừa tức, chỉ cần vừa nhắm mắt lại, hai chữ báo cáo đã khiến bà ta hoảng sợ: “Con cũng đừng lo chuyện đó, là chuyện ván đã đóng thuyền. Cứ yên tâm đi ngủ đi. Ngày mai còn có chuyện lớn phải làm.”

“Đúng đúng đúng.”

Ô Lâm Lâm thoải mái cười nói: “Sao còn chưa mang chứng nhận chuyển chính thức về nhà? Ngày mai con vẫn đi làm bình thường, chắc chắn sẽ trực tiếp làm công việc của nhân viên chính thức, đúng không bố?”

“Chuyện đó còn cần phải nói sao?”

Ô Thiện Bình ngáp một cái, vẻ mặt tự tin thoải mái nói: “Công việc của con đã không thể có bất kỳ thay đổi nào nữa, ngày mai quan trọng hơn là phải đăng ký. Mau đi ngủ đi. Ngày mai cả nhà chúng ta cùng nhau đến đó, không được thiếu người nào.”

“Trâu Khải cũng nói sẽ đi cùng con tới đó.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 154: Chương 154



Ô Lâm Lâm ôm lấy cánh tay của bố mình: “Bố, sau khi đăng ký xong, căn nhà gỗ này có phải tất cả đều là của chúng ta giống như trước đây không?”

Nghe được hai chữ “trước đây”, Ô Thiện Bình dừng lại một chút.

Một bàn tay đập vào đầu Ô Lâm Lâm, Thân Tú Vân mắng: “Nha đầu con, sao có thể giống như trước đây? Từ nay trở đi, hơn mười gian phòng từ trên xuống dưới trong căn nhà này, tất cả đều là của một nhà bốn người chúng ta ở.”

“Vậy con và Trâu Khải muốn ở nguyên một tầng!” Ô Lâm Lâm ôm bố mình nũng nịu, “Bố, có được không?”

“Không cho con ở thì cho ai ở.” Ô Thiện Bình cười nói:“Chẳng những trong nhà gỗ tuỳ con chọn, chờ lấy được tiền, cũng cho con chọn một chiếc ô tô.”

“Thật sao, một chiếc ô tô sao?” Trong đầu Ô Lâm Lâm lập tức xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp tao nhã, xoay người bế một cô bé trắng như tuyết vào trong xe ô tô, quản gia mở ra cánh cửa màu đen, xe trượt ra khỏi nhà gỗ, nhanh chóng rời đi trên đường cái trong ngõ Ngô Đồng, trên đường đi bị tất cả những người khác ghen tị: “Con muốn một chiếc ô tô Austin nhỏ!”

Nụ cười trên mặt Ô Thiện Bình lập tức cứng đờ.

Một cái tát vang nặng hơn lại giáng xuống đầu Ô Lâm Lâm.

“Con mau đi ngủ đi!”

Thân Tú Vân đuổi con gái đi, v**t v* lưng chồng: “Đại ca, ông có chuyện gì muốn làm à?”

Thành công làm Ô Thiện Bình chuyển hướng sự chú ý: “Trước tiên tôi sẽ sửa sang lại căn nhà gỗ này, chúng ta cũng sẽ mua một chiếc ô tô, thuê về một quản gia, một người gác cổng, một đầu bếp, người làm vườn, bảo mẫu dọn dẹp vệ sinh cũng không thể thiếu, không thể để cho bà vất vả.”

Thân Tú Vân ôm lấy vai chồng, áp mặt vào: “Đại ca, ông đối với tôi là tốt nhất, ở cục quản lý bất động sản có anh, Cục Công Thương có em, lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Ô Thiện Bình nắm chặt tay bà ấy nói: “Nhà máy gỗ số 1 sắp được giao cho gia đình Trâu gia, nhưng chúng tôi vẫn có cửa hàng ba tầng ở đường Hoài Hải, ngoài ra chúng tôi còn có cổ phần ở một số nhà máy khác. Chỉ tính cổ tức những năm thì ít nhất cũng có mấy chục vạn tiền mặt, cộng thêm tài sản tịch thu năm đó... Không tính khoản này, chính là sau này yên ổn nhận cổ tức, tiền cũng sẽ càng ngày càng nhiều, gia đình bốn người chúng ta sẽ tiêu không hết được.”

“Đầu óc chúng ta cũng không phải là không thông minh, sẽ không ngồi ăn núi lở.” Nghe chồng nói, Thân Tú Vân cảm thấy nỗi hoảng sợ một ngày một đêm vừa rồi đã dịu xuống” “Đại ca, không ngờ chúng ta lại thật sự đợi được một ngày này, cuối cùng chúng ta cũng có thể quang minh chính đại trở thành chủ nhân của ngôi nhà gỗ này.”

Ô Thiện Bình nghe được lời này, trong lòng đột nhiên dâng trào cảm xúc, hận không thể lập tức chạy đi đăng ký: “Đợi được, cuối cùng cũng đã đợi được rồi.”

Hai vợ chồng ôm nhau, tiếp tục trò chuyện chở lấy được tài sản trong tay, sẽ mua cái gì, làm việc gì, nếu có thể ra nước ngoài thì thật là tốt, có thể đáp máy bay đến Anh xem một chút.

Ở nước ngoài mua đồng hồ thương hiệu nổi tiếng, mua kim cương ba carat, năm carat, mười carat!

Sau này mỗi tháng tổ chức tiệc một lần, mỗi một lần, đều sẽ đeo một viên kim cương lớn!

Đến lúc đó, bà ấy sẽ trở thành đối tượng ghen tị của tất cả phụ nữ ở Thượng Hải phải ghen tị.

...

“Anh đưa em đi làm à?”

Thủy Lang mặc cái áo sơ mi trắng mà Chu Quang Hách nhờ bà ngoại may trong ngày cưới, một cái áo khoác đen kiểu cán bộ được may riêng, quần dài cũng là mới may, là Chu Quang Hách đã mua sau khi nhận được giấy chứng nhận, mang giày da vẫn luôn chưa mang tới.

“Anh đạp xe đưa em đi.”

Chu Quang Hách xách một ấm nước nóng đựng sữa đậu nành vừa mua ở bên ngoài, trong nồi hấp sắt lấy ra bánh nướng, bánh quẩy và bánh gạo, nhìn Thủy Lang đang đứng trước gương tết tóc, anh hỏi: “Ăn bánh quẩy quấn bánh nướng sao?”

“Em sẽ ăn một quả trứng và một tách cà phê.”

Thủy Lang tết hai b.í.m tóc dài vừa phải, cô vốn nghĩ nên buộc tóc đuôi ngựa thấp là tốt nhất, nhưng thời đại này chính là như vậy, nếu tóc cô không giống người khác thì chính là kẻ lạc loài. Cô lại không thích để buộc tóc ngắn thống nhất, trắng gây ra rắc rối cần thiết, đành phải tết tóc thật gọn gàng, bóng mượt.

“Em không ăn bánh quẩy quấn bánh nướng sao?” Chu Quang Hách kinh ngạc: “Cũng không ăn bánh gạo sao?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 155: Chương 155



“Hôm nay không ăn, ăn đồ ăn chính sẽ buồn ngủ.”

Hôm nay là ngày bắt đầu chiến đấu.

Nhất định phải điều chỉnh tinh thần của bản thân tới mười hai điểm.

Thủy Lang lấy cái cốc của mình ra, múc hai thìa bột cà phê, đổ nước sôi vào, dùng một cái đũa khuấy đều: “Anh không bận việc à? Nếu bận thì em tự đi bộ qua đó là được rồi.”

“Anh sẽ đưa em đến đó.”

Chu Quang Hách tiếp tục thuyết phục: "Mới bảy giờ rưỡi, em uống từ từ thôi.”

Thủy Lang ngửi mùi cà phê, nhìn ánh nắng bên ngoài, đưa cốc lên miệng, thổi ra một làn khói trắng, nếm thử hương thơm êm dịu.

...

Ngày 1 tháng 4, 8 giờ 30 phút sáng.

“Các người cũng đã đến rồi. Chúng tôi đã đợi cả tiếng đồng hồ rồi. Tại sao còn không đăng ký cho chúng tôi? 8h30 đã có người, các người có thể trực tiếp bắt đầu rồi!”

Văn phòng của bộ phận cải cách và phát triển nhà ở tràn ngập tiếng la hét của Ô Lâm Lâm.

“Có chuyện gì ồn ào vậy?” Chủ nhiệm Lý Song Hải nghiêm nghị, xách cặp công văn từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy là Ô Lâm Lâm, vẻ mặt căng thẳng giãn ra: “Tôi còn tưởng là người dân nào đó ở đây gây ồn ào, hóa ra là con gái của lão Ngô, cháu đang làm gì vậy? Mới đợi nửa tiếng đã không chịu nổi rồi sao?”

Ô Lâm Lâm sửng sốt, trước kia chủ nhiệm Lý gặp cô ta, cũng sẽ không bao giờ cởi bỏ chiếc mặt nạ nghiêm túc của mình.

Bây giờ cô ta làm ầm ĩ thành ra như vậy, vậy mà ông ấy không những không coi thường mà còn nói đùa với cô với giọng điệu nhẹ nhàng.

Đây là tại sao? Những người trong cục quản lý bất động sản đều là người thông minh, điều này không đơn thuần chỉ vì bọn họ biết trước rằng cô ta đã chuyển từ nhân viên tạm thời thành nhân viên chính thức, mà chủ yếu là vì biết rằng gia đình cô ta sắp trở mình phất lên!

Cảm nhận được sự thay đổi của người lãnh đạo già trong đơn vị, đặc biệt là còn ngay trước mặt Trần Khải, Ô Lâm Lâm lập tức cảm thấy rất có thể diện về sự thay đổi như vậy! Quá có mặt mũi rồi!

Đây vẫn chỉ là mới bắt đầu thôi!

“Chú Lý, chú đăng ký giúp cho nhà cháu trước, cháu thấy trước đây chú cứ đến nơi làm việc là sẽ bắt đầu bận rộn. Đối tượng của cháu còn đang chờ đi làm, cháu cũng phải quay lại phòng ban xử lý công việc, nhà cháu xếp hàng đầu tiên, chú làm nhanh giúp chúng ta!

Ô Thiện Bình không hề trách con gái mình cố tình gây chuyện, ông ấy cũng muốn đăng ký sớm một chút, trong lòng sẽ yên tâm hơn.

Mặc dù không thể có bất kỳ sai sót gì, nhưng ba mươi năm qua đã trải qua biết bao thăng trầm, gắng gượng vượt qua bao nhiêu giông bão, thứ ông ta mơ ước tha thiết thế mà thật sự đang ở ngay trước mặt, làm thế nào có thể bình tĩnh được, trong lòng đã sớm sốt ruột muốn chết.

“Hôm nay khác với ngày thường.” Chủ nhiệm Lý tổng đi vòng qua bàn làm việc, không ngồi ở ghế chính mà ngồi ở ghế phụ bên cạnh: “Đây là sự kiện quan trọng của quốc gia, không thể xảy ra chút sai sót nào, tôi cũng không có tư cách ký tên. Hôm nay phải đợi cho phó cục trưởng Khâu đến, đúng giờ mới có thể tiến hành, không thể sai một giây.”

“Phó cục trưởng Khâu?”

Thân Tú Vân hỏi xong, nhìn thấy chủ nhiệm Lý gật đầu, kém chút cười ra tiếng.

Trên mặt Ô Thiện Bình và Ô Lâm Lâm đều lộ ra, trong lòng cũng không sốt ruột như vừa rồi nữa.

Ô Lâm Lâm nắm lấy tay Trâu Khải, nhỏ giọng nói: “Nếu là phó cục trưởng Khâu, rất nhanh liền có thể đăng ký xong.”

Trâu Khải rút tay ra một tiếng “vù”.

Mặc dù tay chân rất khó chịu, nhưng ngay sau đó nhìn Ô Lâm Lâm cũng không có gì không vừa mắt.

Dù sao hôm nay, thứ anh ta đăng ký chính là thứ anh ta muốn có nhất, có thể nói là một trong những ước mơ lớn nhất trong cuộc đời anh ta.

Mà giấc mơ này đang ở ngay trước mắt, chỉ vài phút nữa là có thể đi được bước đầu tiên.

Cho dù là bị một con lợn ôm lấy, anh ta cũng có thể nhìn một cách trìu mến.

Mấy phút sau, phó cục trưởng Khâu mang theo một đoàn người vô cùng oai phong đi tới.

Ô Thiện Bình và Thân Tú Vân đã quen với việc nhìn thấy chuyện người nhiều việc lớn, hơi thở cũng đã bắt đầu rối loạn, trái tim gần như sắp nhảy ra khỏi miệng, chưa bao giờ đập như thế này trước đây.

Dù sao hôm nay chỉ cần đăng ký xong, bọn họ sẽ trở thành những người ở tầng cao nhất của Thượng Hải.

Gia tài bạc triệu, chỉ thuộc về bọn họ!

“Số 2 đường Phục Nam, người thân còn sống, Thủy Lang, Ô Thiện Bình.” Phó cục trưởng Khâu đọc tài liệu trong tay: “Người có ở đây không?”

“Đến đây, tôi đến đây, tôi đến đây.”

Sau khi mở miệng, Ô Thiện Bình vẫn không giữ được bình tĩnh, hai chân bước về phía trước, ống quần vẫn run rẩy.

Đây không phải là sợ hãi mà là phấn khích.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 156: Chương 156



Là cảm giác kích động không thể diễn tả được, thế gian c*̃ng không có mấy người có thể có cơ hội nếm thử.

“Tôi là Ô Thiện Bình, người thừa kế... cư dân... người ở... người ở... số 2 đường Phục Nam.”

Thư ký hai bên chủ nhiệm Lý cùng làm việc, cầm ảnh trong tài liệu đối chiếu với khuôn mặt của Ô Thiện Bình, gật đầu xác nhận với phó cục trưởng Khâu.

Phó cục trưởng Khâu: “Thủy Lang và ông có quan hệ gì? Cô ấy không tới sao?”

“Là bố con, là mối quan hệ bố con.”

Ô Thiện Bình nắm lấy mép bàn, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, đầu óc đã thiếu dưỡng khí.

Nhưng chỉ cần nói ra những lời cuối cùng đã soạn sẵn, ông ta sẽ đứng ở độ cao mà người bình thường cả đời không thể chạm tới, ông ta lập tức dùng hết sức lực, mới khiến cho đôi môi không run rẩy nữa.

“Cô ấy hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia lên núi xuống nông thôn, chủ động dấn thân đến vùng hoang dã phương Bắc, xây dựng tổ quốc, cô ấy không về được, tất cả đều do tôi...”

“Thủy Lang tới rồi!”

Bên ngoài đột nhiên vang lên một âm thanh rõ ràng, mọi người trong văn phòng đều ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài.

Ngoại trừ một số người quay lưng về phía cửa.

Vừa rồi âm thanh bên ngoài khiến bọn họ sinh ra một loại cảm giác giống như đang ở trên chiến trường, đột nhiên gặp phải một loạt s.ú.n.g kẻ địch b.ắ.n tới, một phát s.ú.n.g b.ắ.n trúng vào tim, cơ thể lập tức cứng đờ trong một tư thế kỳ lạ, một mũi tên m.á.u xuyên qua trái tim bay ra!

Đám người Ô Thiện Bình, Thân Tú Vân, Ô Lâm Lâm, Trâu Khải, ánh mắt trừng đến lồi ra bên ngoài, giống như trước khi c.h.ế.t vẫn không dám tin, từ từ quay đầu lại, sau đó, tất cả cảnh tượng dường như bị bấm nút trôi chậm lại.

Những người xếp hàng hai bên hành lang chờ đăng ký đều quay lại nhường đường.

Ánh nắng chiếu vào từ cửa kính cuối hành lang, trong chùm ánh sáng vàng, một đôi nam nữ thanh niên mặc đồ trắng, dáng người nổi bật, cao ráo thẳng tắp bước đi vững vàng nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, chầm chậm đi tới.

“Đông...”

Tiếng giày da chạm vào sàn nhà giống như tiếng đạn b.ắ.n ra từ s.ú.n.g của kẻ thù, một lần nữa găm thẳng vào cơ thể cứng ngắc của bốn người Ô Thiện Bình, Thân Tú Vân.

Cô gái có đôi mắt hai mí hẹp, đôi môi xinh xắn hơi nhô ra, trông giống như đang cười mà không phải cười.

Mỗi tiếng bước chân vang lên trong tai mấy người đó là tiếng s.ú.n.g có thể xé nát màng nhĩ!

Theo từng bước chân cô gái bước lại gần, họng s.ú.n.g đối diện lúc này dường như được thay thế bằng s.ú.n.g máy, trái tim bị b.ắ.n thành một cái sàng, dòng m.á.u không biết lần thứ mấy bay ra khỏi lồng n.g.ự.c của mấy người đó, đánh cho bọn họ thương tích đầy mình.

Mọi tiếng kêu gào đau đớn đều bị chặn lại trong cổ họng, không dám mở miệng hét lên.

Ông ta sợ nếu mở miệng phát ra âm thanh sẽ thu hút hỏa lực, ngay một phút sau đó sẽ bị b.ắ.n vào đầu, óc văng khắp nơi.

“Tôi là Thủy Lang.”

Thủy Lang bước vào văn phòng, nói: “Người thừa kế đầu tiên của nhà số 2 đường Phục Nam,.”

Trong văn phòng hoàn toàn yên tĩnh, ba người ngồi ở bàn làm việc vẫn không nhúc nhích, kinh ngạc nhìn chằm chằm Thủy Lang.

Cả tầng lầu yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.

“A!!!”

Thân Tú Vân đột nhiên hét lớn: “Cô!”

“Rầm!”

Ô Thiện Bình ôm lấy trái tim đập vào bàn làm việc, cường độ trực tiếp đẩy ông ta b.ắ.n ngược ra ngoài, vội vàng nắm lấy cây tùng trong chậu hoa bên cạnh để cố gắng đứng vững.

Cây tùng quá thấp, trực tiếp bị ông ta kéo xuống, theo bản năng sinh tồn, ông ta vặn vẹo thân thể, chộp lấy bàn tiếp tân bên cạnh.

Lại một tiếng “Rầm”, nửa người trên của Ô Thiện Bình vững vàng nằm ở mép bàn, trái tim đang bay lên không trung, vừa dừng lại một lát, phía sau lại vang lên tiếng chậu hoa sứ trắng bị vỡ tan.

Sau đó ông ta còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì một tiếng “ầm ầm” lại vang lên.

Bàn tiếp khách nghiêng về phía n.g.ự.c ông ta, đè ép cả người ông ta ngã ngửa về phía sau, những tập tài liệu nặng nề đổ ập xuống đập, những góc kim loại sắc nhọn của ngăn chứa đồ cứa vào da thịt.

Lọ mực đã mở nắp bay ra ngoài, tiếp tục phóng tới trước mắt Ô Thiện Bình, “bụp” một tiếng, đôi mắt rơi vào bóng tối ướt át, người cũng theo đó mà đổ xuống.

Khoảnh khắc ông ta rơi xuống đất, một tiếng hét chói tai vang vọng khắp cục quản lý bất động sản.

“?”

Thủy Lang cúi đầu từ trên cao nhìn xuống, nhìn người bố cặn bã đang chật vật: “Ông đang đóng phim hài đấy à? Có cần vỗ tay không?”

Ô Thiện Bình nghe xong, sắc mặt tái xanh.

Ai đang đóng phim chứ”

Ai cần tiếng vỗ tay”

Đau c.h.ế.t mất!
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 157: Chương 157



Ông ta cảm thấy lưng mình giống như bị những mảnh sứ trắng vỡ đ.â.m vào, vô số lá tùng đ.â.m vào vết thương đang chảy máu, chà sát vào người ông ta, cái bàn làm việc đè trước n.g.ự.c có cảm giác như nặng ngàn cân, không ngừng ép chặt ông ta vào những mảnh sứ trắng và lá tùng, cảm giác như trái tim sắp bị bóp nát, các mạch m.á.u trên khắp cơ thể sắp nổ tung.

Trong thoáng chốc, cả người đã nhuộm một màu đỏ nhưng ông ta vẫn có thể hét lên đau đớn: “A...!!!”

“Đại ca!!!”

“Bố!!”

Ba mẹ con vốn bị hù dọa tới choáng váng, nhìn thấy người bố đang nằm trên vũng m.á.u đỏ đen như đang hấp hối, cuối cùng cũng kinh hãi mà tỉnh táo lại, lao tới.

Người trong phòng làm việc cũng giật mình, người đợi ở ngoài cửa, người đứng gần đó cũng lao vào giúp đỡ nâng bàn lên.

“Đưa đến bệnh viện, nhanh đưa đến bệnh viện!”

Ô Thiện Bình vẫn đang nằm trên vũng máu, nghe xong lời này, vội vàng vươn tay ra ấn vào tay Trâu Khải, giãy giụa đứng dậy: “Tôi, tôi không sao, chỉ bị thương nhẹ một chút thôi!”

“Đại ca!” Thân Tú Vân hoảng sợ nhìn kiểm tra cơ thể chồng mình: “Ông có thể chịu đựng được không?”

Ô Thiện Bình chịu đựng cơn đau dữ dội trên lưng nói: “Không sao đâu. Trong lòng tôi tự biết mà, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không bị thương ở nơi nguy hiểm.”

Thân Tú Vân đau lòng gật đầu, chồng bà ta vốn là sinh viên y khoa, ông ấy nói không sao chắc chắn là không sao.

Sau khi hoảng sợ, Thân Tú Vân chợt nhớ ra điều gì đó, Thân Tú Vân đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thủy Lang, thấy Thủy Lang đã mất đi vẻ trẻ con, lớn lên càng xinh đẹp càng duyên dáng hơn trước đây, nhất là tự tin hơn, vô ý nói: “Nhìn cháu đi con nha đầu, hại bố cháu rồi!”

“Không phải có con gà mái già bị người bóp cổ kêu la mới dọa được người sao?”

Thủy Lang chỉ vào một đám người trong văn phòng: “Mọi người đều bị bà làm cho giật mình rồi.”

“Trời ơi, hét lên như vậy thật sự là dọa c.h.ế.t người rồi.”

“Không phải sao, hiện tại tôi mới hoàn hồn, trái tim vẫn còn đập thình thịch.”

“Người này cũng thật là ngay cả con gà mái già cũng không thể kêu như vậy.”

Nhiều người trong văn phòng vừa mới tỉnh táo lại, lần lượt nhìn Thân Tú Vân với ánh mắt giống như nhìn một người bệnh tâm thần.

Thân Tú Vân lập tức giống như bị mọi người bóp lấy cổ họng, bị chỉ trỏ thì vô cùng xấu hổ, lần này biến thành gà câm, lời tiếp theo cũng không nói được.

Thủy Lang nhìn Ô Thiện Bình đang chật vật, vẻ mặt khó hiểu, vẫn đang đánh giá ông ta.

Và tiểu tam đang nhìn người chồng mới của mình với vẻ mặt bàng hoàng.

Tiếp đến bên cạnh là người con trai của tiểu tam đang đầy căm hận.

Lại tiếp đến cô con gái của tiểu tam mặt mũi tràn đầy bối rối

Cô thản nhiên liếc nhìn người đàn ông bên cạnh cô ta đang có ánh mắt trốn tránh.

Thủy Lang đang định lên tiếng trào phúng, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này quen quen, ánh mắt một lần nữa nhìn sang.

Một giây tiếp theo, con gái tiểu tam như đối mặt với kẻ thù kéo lấy cánh tay người kia: “Trâu Khải đã kết hôn với tôi rồi!”

Thủy Lang: “?”

Trâu Khải?

Vậy người chồng mới bên cạnh cô là ai???

Thủy Lang tỏ mặt khó hiểu hiếm thấy nhìn về phía Chu Quang Hách.

Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, một tầng ánh sáng vàng bao phủ khuôn mặt xương xẩu hoàn hảo của anh, anh rủ mắt xuống nhìn cô không biết bao lâu, trong mắt anh đều là bóng dáng của cô.

Chỉ một cái nhìn thôi cũng đã khiến trái tim cô đập nhanh..

Ô Lâm Lâm nhìn Thủy Lang, trong lòng cảm thấy sung sướng tới cực điểm!

Khổ sở lắm phải không? Thương tâm lắm phải không? Đố kỵ lắm phải không? Ghen ghét lắm phải không?

Chính là như vậy!

Nên có biểu cảm như vậy!

Từ lúc đính hôn tới nay, có nằm mơ cô ta cũng muốn nhìn thấy khoảnh khắc này, Thủy Lang vừa kinh ngạc vừa ghen tị nhìn vị hôn phu của mình kết hôn với cô ta!

Ô Lâm Lâm không để ý tới Trâu Khải cự tuyệt, ôm chặt lấy anh ta ngay trước mặt Thủy Lang, vẻ mặt đắc ý.

Khóc đi, nhanh khóc đi!

Càng khóc đến đáng thương, cô ta càng cảm thấy sung sướng!

Sự háo hức và vui vẻ của ngày đính hôn năm đó thậm chí còn không bằng một phần mười so với lúc này.

Thủy Lang và Chu Quang Hách nhìn nhau hồi lâu.

Trong đầu nhớ lại cảnh tượng lúc xuống tàu, càng nghĩ càng thấy bối rối, từ từ cúi đầu xuống.

Mà bộ dạng của cô lúc này, bởi vì đôi mắt cô không hề chớp, theo thời gian đã bị bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng manh, khuôn mặt cô cúi xuống, trong mắt Trâu Khải biến thành kiềm chế, kiềm chế những giọt nước mắt buồn bã muốn chảy xuống.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 158: Chương 158



Anh ta đột nhiên cảm thấy không thể rời mắt được nữa, trong lòng cũng bắt đầu không nỡ.

Hơn nữa, bọn họ từ khi sinh ra đã là một đôi phu thê được đính ước, bao nhiêu năm qua cô đều si mê anh ta không thay đổi, cho dù là đi vùng hoang dã phương Bắc, cô vẫn giữ nguyên lòng si mê chờ đợi ngày trở về thành phổ để kết hôn với anh ta.

Sự si mê này so với Ô Lâm Lâm, chỉ nhiều hơn chứ không ít.

Đáng tiếc mẹ cô đã sớm qua đời, bố không thương, mẹ kế không yêu, anh ta không còn cách nào khác, đành phải lựa chọn Ô Lâm Lâm được bố mẹ yêu thương.

Chỉ là, không ngờ rằng cô có thể một mình từ vùng hoang dã phương Bắc ngàn dặm xa xôi chạy về, còn xuất hiện vào thời điểm quan trọng.

Tất cả cũng là vì anh ta!

“Chồng.”

Đang lúc hai người đang vô cùng hưng phấn thì một tiếng “chồng” của Thủy Lang bất ngờ vang lên khiến nụ cười đắc ý trên mặt Ô Lâm Lâm và nụ cười ngượng ngùng mang theo vẻ tự hào của Trâu Khải đông cứng lại.

Thời gian đứng yên khoảng một phút.

Đột nhiên, Thủy Lang lại dời ánh mắt nhìn về phía Trâu Khải.

Trâu Khải khẽ giật mình, trong mắt càng thêm đắc ý, trong ánh mắt tràn đầy vẻ “Em đã thành công khơi dậy hứng thú của anh”, mỉm cười nhìn Thủy Lang.

Thành công làm cho Võ Lâm Lâm vẫn luôn chú ý tới anh ta sụp đổ, cô ta chỉ vào Thủy Lang hét lớn: “Anh không muốn người này...”

“Để anh chê cười rồi, đây là bố em và những thành viên mới trong gia đình ông ấy.”

Thủy Lang lần lượt chỉ từng người một, ánh mắt có chút chán ghét, giới thiệu với Chu Quang Hách.

Lời phía sau của Ô Lâm Lâm bị cắt đứt hoàn toàn.

Ánh mắt Trâu Khải vẫn dán chặt vào Thủy Lang đã trưởng thành và hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của anh ta.

Vừa rồi trong lòng không ngừng xoắn xuýt, cuối cùng đã đưa ra quyết định.

Hôm nay có thể thử cô một lần nữa, nếu như cô có thể chiến thắng được đám người Ô Lâm Lâm, đổi qua cưới cô cũng không phải là không thể.

Kết quả!

Cô đột nhiên gọi người khác là chồng!

Sự chuyển biến đột ngột xảy ra quá nhanh, lòng tự tin của Trâu Khải lại bị đả kích nặng nề, vẻ mặt anh ta không kịp khống chế, lộ ra vẻ cực kỳ méo mó.

Bóng dáng Thuỷ Lang trong mắt Chu Quang Hách khẽ lay động, tất cả đều là do chữ “chồng” tác động, anh vẫn còn choáng váng, nhưng cũng không quên vội vàng phát ra một tiếng “Ừ” từ trong cổ họng.

Khi Ô Thiện Bình và Thân Tú Vân nghe đến một tiếng gọi “chồng” này, suy nghĩ của bọn họ hoàn toàn khác với con gái và con rể tương lai, trực tiếp bị doạ cho sững sờ.

Nhất là Thân Tú Vân.

Những báo cáo mà Chu Quang Hách nắm được trong hai ngày qua khiến bà ta ăn ngủ không yên, đến ác mộng cũng không mơ thấy được.

Chỉ một mình Thủy Lang trở về, hai người ngoài sự kinh hãi bất ngờ ra, đều đang suy nghĩ, không sao cả.

Cô bé này dù có trở về cũng không sao cả.

Cô luôn nhát gan tự ti, cho dù vừa rồi có vẻ tự tin nhưng chắc chắn là đang giả vờ, cũng giống như trước đây, dù có biến thành dạng gì đi chăng nữa, cũng chỉ là để thu hút sự chú ý của bọn họ.

Cô vẫn là Thủy Lang khao khát tình yêu của bố, muốn trở thành một phần của gia đình bọn họ.

Chỉ cần bọn họ công khai chấp nhận cô, cho dù cô có quay lại cũng không sao, kế hoạch cũng không hoàn toàn bị ảnh hưởng gì cả.

Đợi đến khi đăng ký hoàn tất, bọn họ sẽ lại đưa người về lại vùng hoang dã phương Bắc.

Dù sao chỉ cần bọn họ không đồng ý, cô cũng không thể nào ở lại Thượng Hải mãi được, không đi cũng phải đi!

Tuy nhiên, Thủy Lang đột nhiên lại gọi một tiếng “chồng”.

Mà người chồng đó còn là đội trưởng mới của đội trị an!

Người này rất có thể sẽ nắm giữ bà ta trong tay!

Lại là chồng của Thủy Lang?

Toàn thân Thân Tú Vân run rẩy như một cái sàng, bà ta ôm chặt lấy cánh tay chồng mình, nhìn như đang đỡ chồng nhưng thực ra là đang đỡ mình, nhỏ giọng hỏi: “Cô vừa nói gì vậy?”

Thủy Lang liếc bà ta một cái, khẽ cau mày nói: “Tai bà bị nhét lông lừa rồi à?”

Thân Tú Vân: “…”

Bà ta hoàn toàn không quen với thái độ của Thủy Lang, trong lòng suýt chút nữa bị lời này chọc cho tức điên, cố kìm nén cơn tức giận, nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: “Vừa rồi cô nói anh ta là ai?”

“Vị này.” Thủy Lang trịnh trọng giới thiệu trước mặt mọi người trong văn phòng: “Đây là chồng tôi, Chu Quang Hách.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 159: Chương 159



Ô Lâm Lâm há to miệng, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Thủy Lang và Chu Quang Hách.

Không phải gọi Trâu Khải sao?

Là gọi vị quyền đội trưởng này, chồng?

Chuyện này sao có thể xảy ra?

Làm sao Thủy Lang có thể có một người chồng khác?

"không thể nào!"

Ô Lâm Lâm nhìn chằm chằm Thủy Lang ở đối diện đang mỉm cười: “Trước kia không phải cô thích Trâu Khải sao?”

Thủy Lang kinh ngạc nhìn mấy người đối diện bị chấn kinh đến thất sắc, ánh mắt khinh thường: “Trâu Khải? Đó là thứ đồ chơi gì?”

Tia hy vọng còn sót lại trong lòng Trâu Khải lập tức tan vỡ, sắc mặt đen kịt, mơ hồ còn lộ ra chút xanh xao, trong lòng đột nhiên như biến thành một quả chanh, không ngừng vắt ra nước chua, lại giống như đột nhiên bị rắc lên một lớp ớt bột, đốt cháy bụng tới bốc lửa!

Vị hôn thê của anh ta kết hôn đối thủ một mất một còn của anh ta?

Điều này là không thể!!!

Đây là đã từng điều tra!

Đúng vậy, cô đã âm thầm điều tra anh ta, cô tức giận vì anh ta không kết hôn với cô, cố ý trả thù anh ta, không, là cố ý thăm dò xem rốt cuộc anh ta có ghen hay không, có quan tâm hay không!

Trâu Khải hung hăng thở ra hơi thở mà anh ta đã kìm nén bấy lâu nay.

Nhất định là như vậy!

Không có! Có! Sai!

Ngón tay Chu Quang Hách khẽ run lên, nắm đ.ấ.m đã siết chặt từ khi bước vào cửa, nhìn thấy Trâu Khải cuối cùng cũng từ từ thả lỏng.

Vừa rồi Thủy Lang nhìn thấy Trần Khải, biểu cảm đã ngay lập tức thay đổi, rõ ràng là giật nảy mình.

Ánh mắt từ xa lạ đến giống như đã từng quen biết.

Đúng như anh nghĩ, cô đã nhận nhầm người kết hôn.

Trong tình huống này, hành động và phản ứng của cô bé khiến anh đột nhiên bội phục từ tận đáy lòng.

Ngay cả trong quân đội, cũng có rất ít người có thể khiến anh rung động, có thể khiến anh bội phục từ tận đáy lòng như vậy.

Nhưng hiện tại trong lòng anh tràn đầy bội phục.

Bội phục cô có thể phản ứng ngay lập tức trong vòng chưa đầy một phút, không, thậm chí chưa đầy mười giây sau khi bị giáng một đòn nặng nề trong một hoàn cảnh quan trọng và gay cấn đến không phải bình thường như vậy, cũng trong một giây phản ứng kia, đã nghĩ ra một câu trả lời không có kẽ hở, khiến tất cả người đối diện phải thua cuộc.

Chu Quang Hách đi đến bên cạnh Thủy Lang, sóng vai đứng chung một chỗ với cô: “Xin chào, tôi là chồng của Thủy Lang. Chúng ta trước khi kết hôn là mối tình đầu của nhau, là yêu đương tự do.”

“Sao có thể thế được?”

“Không thể nào!”

Ô Lâm Lâm và Trâu Khải đồng thời hét lên.

Người trước là sụp đổ, lo lắng, giống như đã moi được trái tim của đối phương, kết quả lại tới một cọng tóc gãy cũng không lấy được

Người sau tỏ vẻ tức giận, sắc mặt tái xanh, dáng vẻ giống như người bị cắm sừng, bị phản bội.

Mọi người trong văn phòng đều quên mất công việc, nhìn chằm chằm bọn họ không rời mắt.

Những người xếp hàng bên ngoài cũng chen chúc trước cửa, hoàn toàn đắm chìm trong câu chuyện bát quái có vẻ hỗn loạn và đặc biệt hấp dẫn này mà quên mất mình đến đây để làm gì.

“Sao cô có thể kết hôn được?”

Ô Thiện Bình cuối cùng cũng lấy lại được chút ý thức: “Không đúng, cô căn bản không phải là Thủy Lang. Con gái Thủy Lãng của tôi nghe theo quốc gia kêu gọi lên núi xuống nông thôn, tham gia xây dựng ở vùng hoang dã phương Bắc. Chắc chắn là cô đã nghe nói bên trên có chính sách, mới giả mạo con gái tôi tới đây!”

Thủy Lang giễu cợt nhìn ông ta: “Mực bút máy đã che khuất tầm mắt của ông, chẳng lẽ cũng che mất cả đầu óc của ông rồi sao?”

Ô Thiện Bình theo bản năng giơ tay lau mặt một cái, kết quả khiến cả khuôn mặt đều đen thui: “Nói đi, có phải cô giả mạo con gái tôi phải không?”

Thủy Lang đột nhiên cười một tiếng: “Ông đoán xem.”

Ô Thiện Bình không thể thở được, suýt chút nữa ngã ngửa ra sau: “Cô thuộc đơn vị nào, thuộc khu phố nào, từ chỗ nào lấy được tin tức, lấy đâu ra tự tin mà đến đây vàng thau lẫn lộn!”

Thủy Lang chỉ xuống sàn nhà phòng cục quản lý bất động sản, rồi mới quay đầu nhìn về phía ba người phía sau bàn đăng ký: “Có thể bắt đầu đăng ký, Thủy Lang, cư dân gốc số 2 đường Phục Nam, con gái ruột duy nhất của Thủy Mộ Hàm, người thừa kế nhà số 2 đường Phục Nam.”

“Cô nói bậy!”

Ô Thiện Bình thất tha thất thểu kéo Thân Tú Vân đi tới: “Cô ta là giả mạo, tôi Ô Thiện Bình là người thừa kế nhà số 2 đường Phục Nam!”

“Im lặng!”
 
Back
Top Bottom