Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 130: Chương 130



“Ai?”

Chu Quang Hách tò mò nhìn cô: “Người nào?”

Thủy Lang vẫn đang nhìn chằm chằm, cau mày lục lọi trong ký ức, khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, tình cờ nhìn thấy nhóm người kia đang rẽ vào cửa đồn công an, đứng quay lưng về phía cô, càng nhìn càng thấy quen mắt, nhưng cô không thể nhớ ra là ai, đã thấy ở đâu: “Nhìn quen quen.”

“Em en à?”

“Không nhớ ra, thôi bỏ đi, đi về trước.”

Chu Quang Hách kéo xe ba gác đi vào ngõ Ngô Đồng, lập tức thu hút một đám trẻ con đi theo phía sau, người lớn cũng kinh ngạc đuổi theo.

“Cán bộ Thuỷ, nhà các người lại ăn Tết à?”

“Tết cũng không ai mua nhiều đồ như vậy, trong này còn có một cái đài nữa!”

"Chu Quang Hách, đây là các người dọn nhà từ chỗ nào tới sao? Định tổ chức một đám cưới khác à?”

Không phải Tết cũng không phải đám cưới, nhưng vẻ mặt của Chu Quang Hách lại không khác gì ăn tết, tổ chức đám cưới: “Cô bé đã giúp giải quyết một vấn đề lớn trong sở chúng tôi, đây đều là đồ đạc mà lãnh đạo và gia đình đồng nghiệp đưa cho cô ấy, không liên quan gì đến tôi."

“Cái gì?”

“Sao cô bé này anh lại có năng lực lớn như vậy? Lại còn có thể giải quyết vấn đề ở đồn công an.”

“Nhìn những thứ này, vẫn đề đó cũng không nhỏ đâu, quả thực, Chu Quang Hách, anh thật là may mắn!”

“Thật ngưỡng mộ anh tìm được một người vợ như vậy. Cán bộ Thủy, cô còn có chị em nào khác không? Giới thiệu cho con trai tôi đi!”

“Tôi nhớ ra rồi!”

Trong lúc ồn ào, Thủy Lang đột nhiên hét lên: “Tôi biết anh ta là ai rồi!”

Đúng lúc Chu Quang Hách đi tới cửa nhà, dừng xe lại, đỡ người xuống trước: “Là ai?”

Thủy Lang nhìn đám người đi theo mình, tạm thời không trả lời, trước tiên mang hết tất cả đồ đạc trên xe vào trong nhà, sau đó chỉ huy ba bé gái ra ngoài lấy đồ đạc còn lại, không để ý hàng xóm đang đứng đầy bên ngoài, trực tiếp đẩy Chu Quảng Hách vào trong phòng, đóng cửa lại.

“Người đó là người ở chợ đen!”

Sắc mặt Chu Quang Hách đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Ai? Em nói người vừa rồi phó đội trưởng Trâu đưa về sao?”

“Chính là người đàn ông mặc áo len xanh bị hai cảnh sát giữ ở giữa.” Thủy Lang nghĩ trái nghĩ phải: “Ông ta chắc chắn không phải là người đơn giản ở chợ đen, có thể có quan hệ với... người ở đơn vị giống như các anh, nhất định là có liên quan, anh có thể đi điều tra rõ ràng, phái người đi tra xét được không?”

Nếu thật sự có thể điều tra ra, cuộc sống thoải mái của tiểu tam ít nhất sẽ bị cắt đi một nửa.

“Sao em biết được?” Thông tin này giống như một bước đột phá đối với Chu Quảng Hách, người đã ngày đêm theo dõi mấy ngày nay: “Em có chắc không? Là người đến từ chợ đen nào? Tên là gì? Chủ yếu xử lý hạng mục nào?”

“Em đã từng thấy ông ta giao dịch với người khác, chắc chắn tám mươi phần trăm là ông ta. Em không biết tên, về phần danh mục thì…”

Thủy Lang cau mày nói: “Không phải chỉ một hai loại cho nên em mới nói ông ta không phải là nhân vật nhỏ đơn giản. Chẳng phải đã bị bắt rồi sao? Anh mau đi thẩm vấn đi.”

“Vậy tôi về đơn vị trước.” Chu Quang Hách mở cửa: “Những thứ này để ở nhà giao cho em sửa soạn lại.”

“Đi, đi nhanh đi.”

Trong đầu Thủy Lang đột nhiên lại hiện lên hình ảnh khuôn mặt bên dưới mũ công an, có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được.

Sau trải nghiệm vừa rồi, cô không tiếp tục cố gắng suy nghĩ nữa, đặt sang một bên, chờ chút không nghĩ nữa, nói không chừng lại có thể nhảy ra người đó là ai.

-

Đồn công an đường Phục Mậu.

“Vút.”

Lại một roi đánh mạnh vào người Trần Vệ.

Trần Vệ cắn răng, trong mắt tràn đầy oán hận, là oán hận đối với Thân Tú Vân.

Ông ta nhìn vào quan hệ hợp tác nhiều năm, cho Thân Tú Vân thời gian, không trực tiếp đến Cục Công Thương gây sự với bà ta

Nhưng không ngờ ở nhà lại chờ được con rể của bà ta, không nói hai lời đưa ông ta về đồn, sau đó còn hỏi một câu: “Gần đây ông rảnh rỗi lắm phải không?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 131: Chương 131



Sau khi ông ta trả lời “phải”, phó đội trưởng Trâu đã dùng tư hình với ông ta.

“Vút!”

“Vút vút vút!”

Hết roi này đến roi khác, sợi roi da trâu quất nát nhừ từng cọng lông của Trần Vệ, c*̃ng may là trên người có áo len này nên cả người mới không bị đánh tới da tróc thịt bong.

Nhưng dù vậy, những đòn roi nối tiếp nhau quất trên cơ thể ông ấy vẫn đau đến mức xương cốt tê dại.

Ông ta dám phản kháng khi đối phó với Thân Tú Vân, nhưng đối mặt với phó đội trưởng Trâu, còn là trong phòng thẩm vấn của đồn công an, ông ta không dám có một chút tâm tư phản kháng nào, chỉ có thể chịu đựng.

Mỗi lần nhận một roi vào người, lòng căm thù của ông ta đối với Thân Tú Vân lại càng sâu thêm một bậc.

Ông ta thầm nghĩ, chịu đựng xong ra ngoài, nhất định không cho bà ta được yên ổn!

“Cốc cốc.”

Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng thẩm vấn.

Trâu Khải thu lại cây roi da trâu, chậm rãi quấn thành một vòng nhỏ nhét vào ngăn kéo, nhìn gương trên tường, chỉnh sửa lại phần tóc trên trán vì đánh người mà trở nên lộn xộn, phát hiện trong mắt tức giận tới sung huyết, trở nên đỏ rực, chậm rãi hít sâu mấy hơi điều chỉnh lại: “Ngồi vào ghế đi.”

Trần Vệ cố chịu đựng cơn đau, loạng choạng đứng dậy từ trên mặt đất, ngồi vào ghế, nhìn vị phán quan Tu La vừa rồi lại biến thành người, trong lòng rùng mình một cái.

Trâu Khải cài cái cúc đầu tiên trên cổ áo: “Biết nên nói thế nào rồi chứ?”

Nói xong, không đợi Trần Vệ trả lời, giống như là sớm đã chắc chắn ông ta không dám nói lung tung, trực tiếp mở cửa, giơ lên khuôn mặt tươi cười: “Đội trưởng Chu, sao anh lại đến đây?”

Chu Quang Hách liếc nhìn người đàn ông đang ở bên trong: “Tiến triển thế nào rồi?”

“Miệng rất cứng, còn phải tiếp tục thẩm” Trâu Khải nhìn Mã Hổ đang đứng canh giữ ngoài cửa: “Chỉ là nghi ngờ ông ta là phần tử ngoài vòng pháp luật phá hoại việc thu mua thống nhất tiêu thụ thống nhất, vẫn chưa xác định được, đội trưởng Chu có ý kiến gì không?”

“Đội trưởng Chu sẽ không cướp đi đối tượng của tổ hai chúng tôi chứ?" Mã Hổ cười nói: “Đội trưởng Chu có nhiều vấn đề trong tay, bận rộn đến không chịu nổi.”

Chu Quang Hách không trả lời hai người, đi hai bước về phía phòng thẩm vấn, Trâu Khải lập tức đứng thẳng chặn cửa lại” “Đội trưởng Chu, mặc dù tổ một và tổ hai đều thuộc đội an ninh, nhưng người là tổ hai đưa về, vẫn nên để chúng tôi thẩm vấn đi.”

Lời này có ý là đang nhắc nhở Chu Quang Hách, bây giờ trên danh nghĩa anh là quyền đội trưởng, nhưng thực quyền của anh chỉ là đội trưởng của tổ một, mặc dù anh có quyền can thiệp vào công việc của tổ hai, nhưng hai tổ vẫn có sự tách biệt, không thể nhìn thấy có công lao là muốn đến nhúng tay vào, phải có chút tự mình hiểu lấy đi.

“Tránh ra.”

Chu Quang Hách chính là không hề tự mình hiểu lấy.

Nụ cười trên mặt Trâu Khải lập tức biến mất: “Chu... quyền đội trưởng, nếu như anh nhất quyết muốn vào phòng thẩm vấn này, tôi nhất định phải tìm sở trưởng tới, muốn một quyết định chắc chắn.”

“Anh muốn đi thì đi.”

Chu Quang Hách tiếp tục tiến đi về phía trước một bước, thái độ rất kiên quyết.

Trâu Khải nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc, thần sắc trong mắt liên tục thay đổi, đột nhiên ôm lấy vai Chu Quang Hách nói: “Được được được, nếu anh muốn thì có thể nhìn một chút. Chúng ta đã quen biết bao nhiêu năm, vào đi, đã sớm nghe nói anh là đại cao thủ trong lĩnh vực điều tra, hôm nay cũng cho chúng tôi được mở rộng tầm mắt một chút.”

Chu Quang Hách đẩy cánh tay anh ta ra, đi vào phòng thẩm vấn, ở khoảng cách gần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trần Vệ.

Hai tay Trâu Khải ở phía sau siết chặt thành nắm đấm, mấy năm nay Trần Vệ đi theo mẹ vợ tương lai làm việc, trong đó không thể thiếu sự giúp đỡ của anh ta.

Nếu đổi lại là người khác đến, anh ta sẽ không lo lắng như vậy.

Đều là bởi vì Chu Quang Hách đã nổi tiếng, đã nghe nói từ lâu, đã thẩm vấn được nhiều đặc vụ của địch như vậy, một Trần Vệ này...

Nỗi sợ hãi không rõ ràng khiến Trâu Khải càng siết chặt nắm đ.ấ.m chặt hơn.

Cũng may anh ta biết rất rõ về Trần Vệ, trước đó, đã kiểm soát vợ con ông ta ở nông thôn, nên mới không lộ ra sơ hở trước mặt Chu Quang Hách.

Hiện tại chỉ có thể hy vọng Trần Vệ có thể chịu đựng được Chu Quang Hách thẩm vấn.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 132: Chương 132



Người trong phòng thậm chí không dám thở mạnh, da đầu giống như bị treo lên, chờ đợi hành động tiếp theo của Chu Quang Hách , không ngờ Chu Quang Hách không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm Trần Vệ một lúc, rồi sau đó rời đi.

Giống như lần này đến đây một chuyến, chỉ để xem ông ta trông như thế nào.

Trâu Khải buông nắm đ.ấ.m ra, nhưng sợi dây cung căng cứng vẫn không hề nới lỏng, anh ta túm lấy Mã Hổ, nhỏ giọng nói: “Đi đến tòa nhà số 2 đường Phục Nam, báo cho bọn họ tin tức Trần Vệ đã bị bắt.”

Mã Hổ gật đầu, lao ra ngoài.

...

“Cái gì?”

Thân Tú Vân bị lời nói của con gái dọa đến chân mềm nhũn, ngã xuống đất: “Cậu ta thật sự m.á.u lạnh vô tình như vậy sao?”

Ô Lâm Lâm không khóc nổi nữa, sốt ruột dậm chân: “ Còn không phải do mẹ hết sao? Không có một chút hành động nào, mới khiến Trâu Khải phát bực.”

“Sao mẹ lại không hành động chứ?”

Thân Tú Vân hát cốc cà phê trên bàn trà xuống, cơn tức giận và phẫn nộ trong lòng bị đè nén đến cực điểm, bà ta gầm lên: “Mẹ vì cậu ta, đã tìm đến phó sở trưởng của chúng ta! Ân tình mẹ bỏ ra nhiều năm như vậy, luôn không nỡ dùng tới, bây giờ cũng đã dùng hết, còn muốn mẹ như thế nào nữa?”

Ngoài những điều này, mỗi ngày bà ta đều phải nơm nớp lo sợ đề phòng Trần Vệ đột nhiên xuất hiện ở nơi làm việc, cuộc sống của bà ta giống như giẫm trên băng mỏng, cả đêm ngủ không yên, mới mấy ngày trôi qua đã trực tiếp sụt mất mười cân!

Không ngờ, dù đau khổ thành ra như vậy, Trâu Khải không có lương tâm kia, lại vẫn đuổi cùng g.i.ế.c tận gia đình bọn họ!

“Choang!”

Ô Thiện Bình suýt chút nữa đập vỡ ly thủy tinh trên bàn, trên mặt tràn đầy tức giận: “Tên này thật là ác độc!”

“Con phải làm sao đây?” Ô Lâm Lâm lo lắng gần như phát điên: “Mẹ, Trần Vệ đã bị bắt, có phải Trâu Khải không có ý định cưới con nữa không? Có phải anh ấy muốn chia tay với con không?”

“Đã là lúc nào con còn nghĩ đến những chuyện này?”

Thân Tú Vân tức giận ném cái gối trên sofa vào mặt con gái mình: “Con đúng là đồ không có chí tiến thủ, lúc này con không lo lắng cho công việc của mẹ, cũng không lo mẹ con có thể bị buộc tội phá hoại thu mua thống nhất tiêu thụ thống nhất , bị bắt đi phải ngồi tù, còn đi lo lắng cho vị hôn phu kẻ cầm đầu kia có kết hôn với con hay không!”

“Còn không phải là tại mẹ sao?” Ô Lâm Lâm hất văng cái gối đi: “Nếu như đêm đó mẹ không bỏ chạy, sao có thể xảy ra những chuyện này? Mẹ, ngươi thật đúng là vào thời khắc mấu chốt lại sơ suất!”

“Mày là đứa con bất hiếu!”

Thân Tú Vân từ dưới đất bò dậy, lao về phía con gái mình, một bàn tay tiếp một bàn tay đánh vào người cô ta, cảm xúc đã bị con gái chọc cho tức giận tới không chịu đựng nổi!

“Được rồi!”

Ô Thiện Bình lại vỗ bàn một cái: “Tất cả im miệng hết cho tôi!”

Hai mẹ con đang lôi kéo nhau, bởi vì âm thanh chấn nhiếp này làm cho dừng lại.

Thân Tú Vân té nhào xuống dưới chân Ô Thiện Bình, ghé vào trên đầu gối của ông ta, thái độ khiêm nhường thần phục, khóc như mưa: “Đại ca, ông nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Trong nháy mắt Ô Thiện Bình bình tĩnh hơn rất nhiều, sắc mặt cũng không khó coi như vừa rồi nữa: “Thằng nhóc này, tôi thấy cậu ta không phải muốn đuổi cùng g.i.ế.c tận chúng ta, giống là đang ép chúng ta tăng tốc độ, nhanh đưa phiếu qua cho cậu ta hơn.”

Ô Lâm Lâm nghe được lời này, vẻ hoảng sợ trên mặt đột nhiên chuyển thành vui mừng: “Đúng vậy, đúng đúng, nhất định là như vậy.”

“Cho dù là như vậy, chúng ta thật sự không có cách, không thể lấy được những tấm phiếu đó được!” Chính vì nguyên nhân này, Thân Tú Vân mới có thể hoàn toàn suy sụp: “Tên khốn Trần Vệ đó vốn đã trở mặt không quen biết, hiện tại lại bị bắt đi, tôi đã nhờ vào quan hệ tìm tới phó sở trưởng Lưu, ngược lại quan hệ gần như đã tan vỡ, chỉ mới qua mấy ngày nay, chúng tôi đã thực sự lâm vào đường cùng rồi!”

“Mẹ!” Ô Lâm Lâm hét lên: “Chính mẹ đã nói nhất định sẽ giúp Trâu Khải lấy được phiếu trước tháng tư mà! Mẹ không thể thất hứa được!”

Thân Tú Vân hét lớn: “Mày câm miệng lại cho tao!”

“Lâm vào đường cùng, thì thay một con đường khác.” Ô Thiện Bình nghĩ đến tin tức trong cục vừa nhận được: “Chúng ta trực tiếp đến nhà Trâu gia!”

“Trâu gia?”

Thân Tú Vân giật mình, lập tức từ kinh hãi chuyển thành vui mừng, nắm lấy tay Ô Thiện Bình: “Đại ca, đã nắm được thông tin chính xác rồi sao?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 133: Chương 133



“Bên chỗ cục trưởng là tường đồng vách sắt, , không thể lấy được bất kỳ tin tức nào. Phó cục trưởng Hứa thì có thể hỏi được, nhưng vì chậm chạp không thể đưa ra thứ ông ta muốn, nên gần đây ông ta không thân thiện với tôi. Tôi là hỏi được một chút tin tức từ chỗ phó cục trưởng Khâu, xem ra cũng không chênh lệch lắm.”

Giọng nói của Ô Thiện Bình dần dần bình tĩnh lại: “Cho dù tệ hơn nhiều, chúng ta vẫn phải đi, không thể để tiểu tử đó phá đường đi của chúng ta, để mặc cậu ta ép chết.”

“Đại ca, vẫn là ông lợi hại nhất, tôi không nghĩ ra bất cứ biện pháp nào, nếu cái nhà này không có ông làm trụ cột, chúng ta đã xong đời rồi."

Thân Tú Vân nói với Ô Thiện Bình: “Nhưng mà đại ca, nếu thật sự có chủ trương mà chúng ta nghe trước đây thì chẳng những trả lại nhà, mà tất cả tài sản cũng sẽ trả lại, vậy một xưởng gỗ kia, lúc trước nhà Trâu gia đã muốn, lần này sợ là chúng ta không thể không giao ra.”

Trên mặt Ô Thiện Bình hiện lên vẻ đau lòng: “Vậy cũng không còn cách nào khác, phải bảo vệ được bà.”

Trong lòng Thân Tú Vân tràn đầy yêu thương lập tức tuôn ra toàn bộ trên mặt, bà ta nhào vào trong n.g.ự.c Ô Thiện Bình, vùi đầu khóc lớn: “Đại ca, đời này có c.h.ế.t tôi cũng phải đi cùng ông, tôi không thể rời xa ông được!”

Ô Lâm Lâm nhìn bố mẹ ôm nhau, lại nghĩ đến bố mẹ Trâu Khải, lập tức run lập cập.

...

“Phó cục trưởng Hứa, ông có ý gì?”

“Không có ý gì cả.” Phó cục trưởng Hứa nhìn ra bên ngoài một chút, vụng trộm mở hộp đồng hồ ra: “Cô có biết đây là cái gì không?”

Thủy Lang nhìn một chút rồi nói: “Đồng hồ.”

Rõ ràng.

Người không mù đều có thể nhận ra.

“Đây không phải là một đồng hồ bình thường!” phó cục trưởng Hứa chỉ vào mặt đồng hồ: “Đây là đồng hồ nhập khẩu, lại là đồng hồ tốt nhất trong số đồng hồ nhập khẩu, đồng hồ La Mã mà người bình thường có tiền cũng không mua được!”

Thủy Lang nhíu mày lại, mới vừa rồi thật sự không nhận ra, sau khi nhìn kỹ lại, mới phát hiện ra nó giống hệt cái đồng hồ tiểu tam nhờ người tìm.

Nếu cô nhớ không lầm thì lúc đó tiểu tam nói vì công việc của con gái nên nhất định phải lấy được đồng hồ La Mã đưa cho phó cục trưởng Hứa.

Kết quả là lúc này phó cục trưởng Hứa lại cầm một cái đồng hồ La Mã đưa tới chỗ cô.

“Phó cục trưởng Hứa, ông là có ý gì?”

“Tôi thấy cô đeo nó rất hợp.” Phó cục trưởng Hứa đẩy cái đồng hồ đến trước mặt Thủy Lang, hưng phấn nói: “Đồng hồ này là tôi tất vất vả tìm người lấy được phiếu kiều hối, đặc biệt đi cửa hàng kiều hối mới mua được, bỏ ra hơn ba trăm nhân dân tệ, còn đắt hơn ba cái đồng hồ lớn, còn là món duy nhất trong cửa hàng. Vốn dĩ là mua cho con trai tôi cưới vợ, nhưng bây giờ, tôi có việc quan trọng hơn phải làm, chính là đưa đồng hồ này cho cô.”

Phó cục trưởng Hứa nghĩ như vậy.

Trước kia người ta nhờ vả ông ấy đều phải đưa các loại đồ vật.

Hiện tại ông ấy cần tới Thủy Lang, cũng không thể chỉ nói suông, đương nhiên phải đưa tới chút quà, người ta mới có thể đồng ý.

“Tại sao đột nhiên lại đưa cho tôi một thứ đắt tiền như vậy?” Thủy Lang đẩy hộp đồng hồ về vị trí ban đầu.

Phó cục trưởng Hứa cầm hộp đồng hồ lên, trực tiếp đặt trước mặt Thủy Lang: “Tôi nói thẳng vậy, đương nhiên là muốn cô đến làm việc ở cục quản lý bất động sản của chúng tôi. Nhà máy gỗ số 1 và Nhà máy vật tư Y tế đều chẳng ra gì đâu, ngày ngày làm việc khổ cực, kiếm chút tiền lương, một chút lợi ích cũng không có. Cục quản lý bất động sản của chúng tôi thì khác, quan hệ quen biết, tin tức chính sách, tiền lương tiền thưởng, cái gì cũng có. Có thể nói, hai nhà máy đó có thể cho cái gì, cục quản lý bất động sản chúng tôi sẽ cho cô nhiều hơn, mà những thứ có thể nhận được từ cục quản lý bất động sản chúng tôi, cô sẽ nhìn thấy, nghe được, hai nhà máy bên kia hoàn toàn không thể so sánh được.”

Thủy Lang cúi đầu, đè xuống ý cười trên môi.

Thấy cô như vậy, phó cục trưởng Hứa tưởng cô còn đang do dự nên lấy đồng hồ ra đặt lên bàn: “Cô cũng đừng suy nghĩ nữa, cô còn trẻ, nhìn thấy ít, nên nghe lời người lớn tuổi chúng tôi nhiều hơn, đeo cái đồng hồ này vào tay đi, đừng nghĩ ngợi gì nữa, cô gật đầu một cái, tôi sẽ ra khu phố lấy giấy giới thiệu, đến đơn vị báo danh cô với cục trưởng.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 134: Chương 134



"Tôi không có trưởng bối, lời phó cục trưởng Hứa nói đối với tôi đều là lời vàng ngọc. Tôi rất biết ơn.”

Lời nói của Thủy Lang khiến hai mắt phó cục trưởng Hứa sáng rực lên, sau đó cô lại nói: “Đồng hồ tôi không cần đâu, ông vẫn nên cầm về để con trai cưới vợ đi.”

“Không không không, đồng hồ này là tặng cho cô, không tặng cho bất cứ ai khác.” Phó cục trưởng Hứa vốn đã thích Thủy Lang, là kiểu thích coi trọng đối với thế hệ trẻ, bây giờ lại nghe cô nói mình không có trưởng bối, lòng yêu mến nhân tài lại càng sâu sắc hơn: “Cô nghe lời tôi, đến làm việc ở Cục quản lý Bất động sản, mặc dù cuối cùng vẫn phải cần sở trưởng phê duyệt, nhưng cô không cần lo lắng, tôi và cục trưởng luôn hiểu ý nhau, trước kia danh sách tôi đưa qua, hầu hết đều được cục trưởng phê duyệt, con mắt nhìn người của tôi rất chuẩn, chỉ cần cô gật đầu, cam đoan chín mươi phần trăm sẽ có vị trí biên chế trong Cục quản lý Bất động sản.

Thủy Lang vẫn không đeo đồng hồ, vẻ mặt có chút do dự muốn nói lại thôi.

“Có phải cô còn có yêu cầu gì khác không?” Phó cục trưởng Hứa lập tức hỏi: “Cô cứ nói ra đi, nếu là chuyện dễ giải quyết tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức giải quyết giúp cô.”

“Cũng không phải chuyện gì lớn.” Thủy Lang nghiêng người, thấp giọng hỏi: “Phó cục trưởng Hứa, tôi nghe nói trong nước có dự định cho một nhóm trí thức trở về thành phố, còn có chuyện kia, ông hiểu ý tôi chứ, nghe nói quốc gia còn có ý định phát tiền lương tài sản cho bọn họ nữa phải không?”

Phó cục trưởng Hứa do dự một lát, cảm thấy quả thực cũng không phải chuyện gì lớn, hiện tại đã có một nhóm trí thức lên tàu trở về thành phố: “Đúng là như vậy, nhưng cụ thể ra sao thì tôi cũng không biết, trước bắt chỉ là giai đoạn chuẩn bị đăng ký thôi.”

Đây chính là tin tức chính xác!

Thủy Lang tiếp tục thấp giọng hỏi: “Vậy ông có biết khi nào thì dãy nhà gỗ trên đường Phục Nam bắt đầu chính thức đăng ký không?”

“Ngày 1 tháng 4.”

Phó cục trưởng Hứa nhìn Thủy Lang: “Sao cô lại hỏi chuyện này? Cô có người thân sống ở khu đó sao?”

Thủy Lang kìm lại sự hưng phấn dâng trào trong lòng, gật đầu không giải thích: “Phó cục trưởng Hứa có thể nói cho tôi biết chuyện này, tôi có thể nhìn ra được, ông thực sự coi tôi là người của mình, sau này tôi nhất định sẽ phụ lòng kỳ vọng của phó cục trưởng Hứa, chăm chỉ đi theo ông làm việc.”

“Thật sao?”

Phó cục trưởng Hứa ngạc nhiên kém chút nhảy dựng lên: “Vậy bây giờ cô theo tôi qua khu phố lấy thư giới thiệu, tôi sẽ nhanh chóng nộp hồ sơ, đưa hồ sơ xong còn phải đợi xét duyệt thêm mấy ngày nữa , chúng ta nhanh một chút, có lẽ sẽ vừa vặn kịp đi làm vào ngày 1 tháng 4.”

“Làm phiền phó cục trưởng Hứa rồi.”

“Không phiền, không phiền, chúng ta đi thôi.”

Chủ nhiệm uỷ ban khu phố không ngạc nhiên chút nào khi Thủy Lang có thể tìm được việc làm nhanh như vậy, ông ấy đã sớm nhìn ra năng lực của Thủy Lang không phải bình thường, cực kỳ hợp tác, tích cực giúp đỡ làm thư giới thiệu nộp cho phó cục trưởng Hứa.

“Cán bộ Thuỷ, chúc mừng cô. Xem ra không tới mấy ngày nữa, cô có thể chuyển hộ khẩu về thành phố rồi, sau này sẽ có khẩu phần lương thực.”

Thủy Lang cười nói: “Cám ơn chủ nhiệm.”

Chủ nhiệm uỷ ban khu phố xua tay nói: “Tôi có làm gì mà cô phải cám ơn, chỉ hy vọng khi cô bận rộn làm việc, cũng sẽ không quên chuyện trong ngõ.”

“Không thể quên được việc, tôi có thể đi làm nhanh như vậy là nhờ có chảy nhiệm và hàng xóm.”

“Nói nhảm, chủ yếu vẫn là dựa vào năng lực của chính cô, chúng ta chẳng qua chỉ là giúp cô giới thiệu một chút thôi.”

Chủ nhiệm uỷ ban khu phố được cô nói như vậy, trong lòng rất vui mừng, bởi vì Thuỷ Lang cũng biết chuyện ngày hôm đó ông ấy đã đến cục quản lý bất động sản để khoe khoang về cô: “À đúng rồi, vừa vặn cô tới đây, tôi không cần phải đi một chuyến. Hiện tại Chu Huỷ ở nhà không có việc làm, trong thời gian ngắn hộ khẩu không thể chuyển về, khu phố cũng không thể sắp xếp công việc giúp cô ấy, nhưng nhà cô quả thực có rất nhiều người không có hộ khẩu, nếu không phải cô có bản lĩnh, tìm hai vợ chồng Chu Phục Hưng đòi một phần tiền, cuộc sống sẽ thực sự khó khăn, cho dù bây giờ có tiền, nhưng cuộc sống của bốn mẹ con bọn họ còn dài, không thể ngồi không miệng ăn núi lở, cho nên khu phố định giao cho cô ấy mấy công việc dán hộp bìa cứng, bao diêm. Cô hỏi cô ấy xem có chịu làm không.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 135: Chương 135



“Dán bao diêm? Đương nhiên là chị bằng lòng!”

Chu Huỷ kinh ngạc nhìn Thủy Lang: “Chủ nhiệm uỷ ban khu phố nói như vậy sao? Chắc chắn có thể giao cho chị sao?”

“Chắc chắn.” Thủy Lang ngồi vào bàn uống nước: “Chị cả, chị định làm thật sao?”

“Làm! Nhất định phải làm!” Chu Huỷ đặt cái áo len đang đan được một nửa trên tay xuống bên cạnh: “Công việc dán hộp bìa cứng, bao diêm, không phải ai muốn cũng có thể làm được đâu. Khu phố thường giao cho những hộ gia đình khó khăn, chị đã sớn nghĩ đến việc này nhưng hộ khẩu của chị không ở trong thành phố, có lẽ sẽ không được xem xét, không ngờ khu phố lại phân cho chị.”

Trước kia Thủy Lang từng nghe qua công việc dán hộp giấy này, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy ai làm: “Một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Còn tùy vào tốc độ tay nhanh hay chậm, dán một nghìn hộp diêm có thể kiếm được sáu mươi xu bằng cách. Nếu tốc độ tay nhanh, mỗi tháng có thể kiếm được mười tệ, tốc độ tay bình thường có thể kiếm được khoảng năm tệ.” Trên mặt Chu Huỷ tràn đầy hy vọng: “Trước kia chị đã từng làm giúp bà cụ trong ngõ, mặc dù làm không nhiều, nhưng cũng không phải là người mới vào nghề, một tháng chắc có thể kiếm được năm tệ.”

“Còn có con!”

Nhị Nha ở một bên nghe rất lâu, trước đó mợ nhỏ từng nói, trong thành phố có nhiều cơ hội kiếm tiền hơn là kiếm công điểm làm ruộng, không ngờ cơ hội lại đến sớm như vậy: “Con sẽ dán giúp mẹ!”

“Con cũng muốn giúp mẹ kiếm tiền.” Đại Nha giơ tay, trong mắt c*̃ng tràn đầy hy vọng, nếu bọn họ kiếm được tiền, sẽ không bị người khác nói là gánh nặng của cậu mợ nữa: “Con sẽ làm cùng mẹ, cũng có thể kiếm được năm tệ.”

“Con có thể kiếm được mười tệ!” Tam Nha nói mà không biết trời cao đất rộng.

“Vậy thì thu nhập kiếm được một tháng cũng không thua kém công nhân người ta bao nhiêu.”

Thủy Lang nói xong, mấy bé gái đều hưng phấn nở nụ cười.

Công nhân đó!

Đó chính là đối tượng khiến người cả thôn đều ghen tị!

Là người mà ngay cả bí thư chi bộ thôn và vợ bí thư chi bộ thôn gặp cũng muốn lấy lòng!

Bọn họ vậy mà có thể kiếm được gần bằng một công nhân!

“Vừa đúng lúc, em muốn bàn chuyện ăn uống một chút.” Thủy Lang lấy hết số phiếu Chu Quang Hách đưa cho cô: “Chị cả, bây giờ chị ngồi xe lăn cũng có thể đi chợ mua đồ ăn, gạo hay những đồ nặng, chúng ta ai rảnh rỗi thì đi chợ, nấu cơm...”

“Chiều cao của chiếc xe lăn này vừa đủ để chạm tới bếp. Bếp ga cao, chị không cần, chị chỉ dùng bếp than để nấu ăn là được rồi.” Toàn bộ khuôn mặt của Chu Huỷ bây giờ, dù là làn da hay thần thái đều có sự thay đổi lớn so với trước đây: “Chiếc xe lăn này rất tiện lợi, hai ngày nay chị đã dùng quen rồi, em cứ yên tâm đi làm, không cần lo lắng cho chúng tôi. À đúng rồi, công việc ở cục quản lý bất động sản cũng không thể lấy không, tiền Phục Hưng đưa trước đó đã đưa hết cho chị rồi.”

Chu Huỷ đẩy xe lăn đi vào phòng, lúc đi ra, trong tay ôm một cái túi được buộc bằng dây thừng: “Đều ở đây, em cầm đi dự phòng.”

Ba nghìn tệ đều giao hết tất cả cho Thủy Lang, vừa rồi chị cả còn vì dán một nghìn bao diêm có thể kiếm được sáu mươi xu, không biết một tháng phải dán bao nhiêu bao diêm mới có thể kiếm được năm tệ mà vui vẻ không thôi, bây giờ trên mặt, trong mắt, trong thần sắc lại không có một chút nào không nỡ, cũng không có một tia đau lòng.

Trong lòng Thủy Lang căng lên, vị chua xộc lên chóp mũi, giơ tay vuốt vuốt: “Chị cả, em không nghe nói phải giao tiền, chị cứ cầm lấy đi.”

“Em cầm đi, cho em.”

“Ôi, chị cầm về lại đi.”

Thủy Lang vừa quay đầu lại thì thấy ba bs gái vẫn đang mặc bộ quần áo mới được may từ tấm vải đỏ mà trước đó cô đã đưa cho bọn họ.

Thời tiết lạnh, Đại Nha mặc một cái áo khoác màu xanh có lẽ là của bà ngoại, hai tay áo là dùng vải xám vải trắng vá lại trên nhưng chỗ rách.

Nhị Nha mặc áo sơ mi màu đỏ không có áo khoác, còn Tam Nha mặc một cái áo len rộng phải cột lại ở phía sau, cũng không biết là quần áo của Tiểu A Mao ở nhà mợ hay là quần áo của hai cô con gái nhà anh cả ở tầng trên.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 136: Chương 136



Trước đây bọn họ đi chân trần, sau đó Chu Quang Hách mua ba đôi giày vải màu đen đế vuông có khóa vừa chân, hai ngày qua không biết có phải Nhị Nha được ăn ngon hay không, cô bé đã cao hơn một chút, những ngón chân nhô ra trong đôi giày vải, có bốn khớp ngón chân bị đẩy lên trên tấm vải đen, rõ ràng là quá nhỏ.

Bản thân chị cả cũng mặc một bộ váy vải màu xám, cùng một cái quần đen đã bị cắt làm đôi, hai ống quần được buộc bằng dây thừng, sắc mặt từ đen đỏ khô nứt chuyển thành vàng như nến, mơ hồ để lộ ra một chút hồng hào.

Thủy Lang lấy được từ chỗ tiểu tam rất nhiều phiếu, sau đó được Chu Quang Hách đưa cho rất nhiều phiếu, lại lấy được từ chỗ đoàn công an rất nhiều phiếu, cô đưa ra lời mời: “Chị cả, chúng ta cùng nhau đi dạo cửa hàng bách hoá đi?”

Chu Huỷ ngồi trên xe lăn bị đẩy vào cửa hàng bách hóa, những ngón tay trong tay áo hơi run, trái tim c*̃ng đập không bình thường, sau lưng đổ đầy mồ hôi.

Đây là hồi hộp, cũng là kích động, càng là cảm động.

Thủy Lang quả thực đã làm được một việc mà cô ấy có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Thủy Lang đưa cô ấy đi dạo cửa hàng bách hóa!

Lại là cửa hàng bách hóa trên đường Hoài Hải!

Biểu hiện của Đại Nha, Tam Nha còn hồi hộp hơn cả mẹ mình, vừa đi ngang qua những tòa nhà cao tầng, lần đầu tiên nhìn thấy những ngôi nhà như thế này, thế giới quan bị tác động mạnh mẽ, tới bây giờ còn chưa kịp phản ứng, theo sát bên người mợ nhỏ, sợ bị lạc.

Nhị Nha đã từng nhìn qua một lần, cả người nhẹ nhàng như bình thường, vừa rồi trên đường đi còn giới thiệu với Đại Nha và Tam Nha cửa hàng nơi mua xe lăn cho mẹ, cửa hàng ẩm điểm tâm quà vặt, mua thức ăn ẩm thực chỗ mua bánh bao chiên, bánh quẩy, sữa đậu nành, tiệm cơm quốc doanh có bảng hiệu lớn nhất chỗ mua đồ ăn.

Trước khi bước vào cửa hàng bách hóa, Nhị Nha đã được Đại Nha và Tam Nha nhìn bằng ánh mắt sùng bái, nâng lên trời.

Sau khi vào cửa hàng bách hóa, lại từ trên trời rơi xuống tới, ở bên người mợ nhỏ.

Cô bé chưa từng đến nơi này.

Nhìn thực sự cao cấp!

Lại có ba tầng lầu, mỗi một tầng có rất nhiều cửa hàng, có quần áo, giày dép, chai lọ, quầy hàng tủ kính, kệ dựa vào tường, chất đầy đồ đạc, mỗi một thứ ở đây bọn họ đều chưa từng nhìn thấy, mỗi một thứ đều khiến bọn họ không thể rời mắt.

“Hai bình kem dưỡng da.”

Thủy Lang đi đến quầy sản phẩm hóa chất hàng ngày, lấy phiếu sản phẩm hóa chất hàng ngày ra đưa cho nhân viên mậu dịch.

“Nhãn hiệu Hữu Nghị hay Nhã Sương?”

“Nhãn hiệu Hữu Nghị.”

Chủ yếu là do số lượng nhiều.

Nhã Sương chỉ một lọ nhỏ, giá còn đắt hơn một tệ.

Hai bình kem dưỡng da trắng lớn được đặt trên quầy, Thủy Lang cầm một bình lên nói: “Chị cả, bình này là cho chị và ba cháu gái dùng.”

“A? Mặt chúng ta không cần dùng đâu.”

“Mặt của mẹ con chị kém hơn với người khác sao? Sao lại không cần?”

Trong lòng Chu Huỷ cảm thấy ấm áp, cười nói: “Được rồi, em nói là được, mua gì cũng là em quyết định.”

Phía sau xe lăn có một túi đựng đồ, được cố ý thiết kế như thế, khi mua đồ ở cửa hàng bách hóa cũng không cần túi đựng, Thủy Lang để kem dưỡng da vào trong, trên tay không cần xách theo bất cứ thứ gì.

“Kem dưỡng da thật là thơm.”

Nhị Nha vụng trộm nói với Đại Nha, cả hai người đều không kiềm chế được mỉm cười, đi theo sát bước chân của mợ nhỏ.

Thủy Lang cầm tấm vải lên so lên người chị cả, màu nào cũng đẹp, hoàn toàn không chọn được, cuối cùng lấy một tấm màu đỏ hồng ra so sánh: “Chị cả, mặc dù bây giờ da chị vẫn còn vàng vọt nhưng lại rất xinh đẹp, màu này rất hợp.”

Chu Huỷ xua tay không muốn màu đỏ: “Cái này, cái này sáng quá, chị không thể mặc được.”

“Đúng là chị hợp với những màu sắc đơn giản thanh lịch hơn.” Thủy Lang chọn một loại vải không quá mỏng cũng không quá dày, chênh lệch nhiệt độ giữa buổi ngày và ban đêm rất lớn, mặc vào cũng không lạnh cũng không nóng, chọn màu vàng cánh gián, lại chọn thêm màu tím khoai môn mỏng hơn một chút, cả hai đều là vải màu nhạt: “Chị cả, chị thích không?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 137: Chương 137



“Thủy Lang, để nhiều lại may quần áo mới cho các người đi.” Chu Huỷ không nhìn tấm vải khuyên nhủ: “Em và em trai tôi đi làm, phải ăn mặc chỉnh tề một chút, có thể diện một chút, chị ở nhà mang cái choàng ngắn như vậy là được rồi, thật đấy, rất đủ rồi.”

“Anh ấy ngày ngày mặc đồng phục cảnh sát, không cần nhiều phiếu vải như vậy. Chị ở nhà thì sao? Ở nhà cũng phải ăn mặc sạch sẽ, thoải mái chứ. Hơn nữa, bây giờ chị đã có xe lăn, còn phải đi chợ mua đồ ăn nên phải ăn mặc tốt một chút.”

Thủy Lang gật đầu với nhân viên mậu dịch, thanh toán phiếu và tiền vải: “Hơn nữa, nếu chị ăn mặc đẹp đẽ đi ra ngoài, chính là cho bọn em thể diện, thể hiện bọn em đối xử tốt với chị.”

Chu Huỷ nói đùa: “Em thật sự thuyết phục được chị rồi, nói tới tâm động rồi, được, vậy ta mỗi ngày chị đều ăn mặc chỉnh tề, để cho người ta nhìn thấy các em đối xử tốt với chị như thế nào, cũng khiến chị cảm thấy dễ chịu.”

“Nghĩ như vậy là được rồi.”

Thủy Lang đi đến cửa hàng giày da, nghĩ đến người nhà công an đã đưa cho mình ba phiếu giày da, cô quay đầu nhìn lại đôi giày duy nhất của ba bé gái, bước vào cửa hàng lấy một đôi giày da nhỏ có khóa, nói: “Mua giày trẻ em, tính giá như thế nào?”

Nhân viên mậu dịch: “Tùy theo cỡ chân của trẻ em, một phiếu mua giày của một người đàn ông trưởng thành trung bình có thể mua được hai đôi giày trẻ em.”

“Còn bàn chân của một đứa trẻ nhỏ như vậy thì sao?” Thủy Lang chỉ vào chân Tam Nha .

Nhân viên mậu dịch nhìn qua rồi nói: “À, đứa trẻ này chưa đầy năm tuổi, cỡ giày khoảng 17, tính một nửa thì hơi thiệt, nếu mua thêm đôi lớn thì có thể tính chung một phiếu.”

“Hai người này không cao, tính như vậy cũng nhiều rồi.” Thủy Lang nhìn đôi giày da trong cửa hàng, kiểu dáng đều có cảm giác thời đại, khi đi nhận giấy đăng ký kết hôn, Chu Quang Hách đã mua cho cô một đôi, nghĩ đến ngày ngày anh còn đang đi đôi giày lính, hình như không thấy thay đổi, không bằng đem góp phiếu lại đi mua giày da, sau này mang giày gia đi bắt tội phạm cũng là một dạng vũ khí!

“Hai vé giày da đổi lấy ba đôi giày trẻ em và một đôi giày người lớn.”

Thật hiếm thấy người ra tay hào phóng như vậy, ba bes gái quả thực dáng dấp rất gầy, đo cỡ chân của Tam Nha còn nhỏ hơn cỡ 17 ước tính, chỉ có thể mặc giày cỡ 15, nhân viên mậu dịch quyết định bán!

Lúc lấy giày người lớn, khi nghe đến giày đàn ông size 44, cô nhân viên mậu dịch lại tái mặt đi, hét lên bị lỗ lớn!

Cô ta còn tưởng là mua cho cô gái này mang!

“Mợ nhỏ, cháu có thể mua thêm một đôi tất trắng nữa được không?”

Tam Nha ôm đôi giày da của mình, mạnh dạn hỏi: "Cháu nhìn thấy Tiểu Mẫn và mấy bé gái trẻ trong ngõ đi tất trắng cùng giày da đen.”

Đại Nha gật đầu quyết liệt: “Đi trên đường giống như một con thiên nga nhỏ.”

“Bọn họ nói họ là những con thiên nga nhỏ, nói bọn cháu là những con vịt con xấu xí.” Nhị Nha nói ra lời nói thật: “Mợ nhỏ ơi, tất có đắt không? Nếu đắt thì chúng ta sẽ không mua.”

“Tất, hình như không cần phiếu” Thủy Lang quay lại cửa hàng giày da: “Các người có bán tất trắng không?”

“Có, một đôi giá một xu.”

“Lấy cho tôi ba đôi!”

Ba bé gái ôm đôi giày da nhét đầy tất trắng nhỏ, không nỡ cất đi, vừa đi vừa cúi đầu ngửi ngửi, mùi giày da mới thơm quá!

Đại Nha chạy tới chỗ Thủy Lang: “Mợ nhỏ ơi, mợ không muốn mua gì à?”

“Mua chứ, mợ đang thiếu túi.” Thủy Lang đi đến một cửa hàng bán đồ da. Thượng Hải trời mưa nhiều, mua ao vải phải có phiếu vải, túi dây cảm thấy không có cảm giác riêng tư nên dứt khoát mua một cái túi da: “Chị cả, chị chọn một cái đi.”

“Chị?” Chu Huỷ vội xua tay: “Túi thì chị thật sự không cần.”

“Mẹ ơi, mẹ chọn một cái đi.” Nhị Nha giục mẹ: “Quần áo mới phối với một cái túi da mới. Con muốn nhìn thấy mẹ xách túi.”

Dù sao c*̃ng nói không lại mợ nhỏ.

Mọ nhỉ muốn mua, cái cái nào mà không mua được!

“Mua về đựng tiền.” Thủy Lang mỉm cười cầm lên một cái túi đeo chéo nữ bằng da nhiều ngăn có khóa kéo:“Nếu đeo cái này thì thật là có thể diện.”

Túi hình lưỡi liềm, nhìn thục nữ văn nhã, Chu Huỷ kiềm chế mong muốn cái đẹp trong lòng, hồi lâu sau, đột nhiên nhảy dựng lên hai lần: “Ồ, đắt lắm à?”

“Chị cả, cái này coi như đây là quà em tặng chị đi.” Thủy Lang đã đi thanh toán rồi, ngoại trừ ba tấm phiếu giày da, tất cả đều dùng phiếu Chu Quang Hách đưa: “Vốn định mua cho chúng ta hai cái nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, lỡ như cầm nhầm sẽ chậm trễ thời gian làm lỡ chuyện, em vẫn nên lấy cái này.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 138: Chương 138



Cũng là một cái túi đeo chéo, hình dáng giống như túi của người đưa thư, có khóa da, màu đen, đơn giản và trang nhã, có thể đựng đồ, thời thượng lại rất phong cách Tây.

Chu Huỷ gật gật đầu: “Nhìn rất đẹp.”

Đeo hai cái túi da lên lưng, lấy chìa khóa, tiền, phiếu, khăn tay và những thứ thượng vàng hạ cám khác trong người ra rồi nhét vào túi, lập tức cảm thấy đi lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Lại nhìn Chu Huỷ, nhân viên mậu dịch đã điều chỉnh dây đai xuống phía dưới thắt lưng của cô ấy, vốn dĩ điều chỉnh ở mức ngắn nhất vẫn hơi dài, dễ bị kẹt trên bánh xe lăn, hiện tại đục thêm ba lỗ nữa đã trở thành cái túi hoàn hảo nhất dành cho chị cả ở cả Thượng Hải này.

“Cám ơn em, Thủy Lang.” Chu Huỷ giống như mấy đứa con gái trước đó, cầm túi da lên ngửi ngửi, sau đó lại buông ra, quay lại bên hông, vui vẻ nhìn một lúc: “Chỉ có em là vẫn để chị ăn mặc như người bình thường.”

Thủy Lang cười không nói gì, chỉ cần đợi thời gian tiến về phía trước, đọc nhiều sách hơn, đi nhiều hơn, mở mang đầu óc, sẽ biết thế giới này rất rộng lớn.

Sau khi rời khỏi cửa hàng bách hóa, mấy người Thủy Lang lại vội vàng đi đến cửa hàng quốc doanh.

Ba bé gái mỗi người lại được mua một mảnh vải bông có thể may áo sơ mi hoa, vải đen mới tinh để may quần, còn được tự mình lựa chọn một màu, một loại chất liệu để may áo khoác.

Đại Nha chọn vải len màu xanh da trời, Nhị Nha chọn vải dày màu cam, Tam Nha chọn vải nhung màu hồng.

“Cuộc sống xem ra thật sự là càng tốt đẹp hơn.” Chu Huỷ nhìn tấm vải nhân viên mậu dịch đã cắt xong: “Trước kia chị chưa từng thấy trong cửa hàng có nhiều màu sắc như vậy, thông thường đều là màu đen, trắng, xám và xanh lam, màu đỏ cũng rất ít gặp.”

Túi phía sau xe lăn đã đầy, Thủy Lang lấy túi gói mấy vải đặt vào trong lòng chị cả, dù sao ngồi trên xe lăn được đẩy đi, cũng sẽ không thấy mệt mỏi: “Sau này sẽ càng ngày càng có nhiều màu sắc hơn.”

Thủy Lang tự mình cũng chọn tấm vải dày màu đen, mua tấm vải dày màu xanh cho bà ngoại, sau đó gửi tất cả số vải đó đến nhà bà ngoại, nhờ bà lão làm quần áo giúp.

“Bà ngoại lần này nhất định sẽ rất vui vẻ.” Chu Huỷ ôm những tấm vải đủ loại màu sắc, còn chưa đưa cho bà ngoại, cô ấy đã rất vui mừng rồi.

Thủy Lang còn cân bánh quy bơ, bánh ngọt trứng gà mới nướng, táo xanh, cam xanh vừa mới bày bán ở cửa hàng, đồng thời mua một số dụng cụ, vật dụng nhỏ cho gia đình, trong đó có xơ mướp cọ nồi, nước rửa chén, giấy nháp, pin đèn pin, hộp cơm sắt...

Cuối cùng buổi trưa cũng không về nấu ăn, đẩy chị cả xếp hàng trước tiệm cơm quốc doanh!

Tiệm cơm quốc doanh thường ngày chật kín người, không quan tâm đến tính mạng của người khác, nhưng hôm nay mọi người đều lo lắng cho Chu Huỷ ngồi trên xe lăn, Thủy Lang và ba bé gái.

Mặc dù bọn họ đứng một chỗ nhìn rất đáng thương nhưng không ai có thể xem nhẹ những thứ đáng ghen tị trên người, trên xe lăn của bọn họ, lại cảm thấy bản thân mới là kẻ đáng thương.

Ngay cả người phục vụ thường ngày luôn phách lối, sau khi xa xa đánh giá những món bọn họ đã mua, khi hỏi bọn họ muốn món gì, cũng tỏ ra nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Thủy Lang đang đói bụng muốn chết, nhìn thực đơn bữa trưa hôm nay bày ra, trong tiệm cơm lúc này không phải muốn gọi món gì thì gọi cái đó, mà phải xem đầu bếp phía sau nhà hàng nấu món gì.

“Một phần lươn xào xì dầu, một nửa con gà luộc cắt miếng, một phần bắp cải xào nấm, một phần bánh hoa quế, và năm bát cơm.”

Món đầu tiên được phục vụ cũng chính là món đầu tiên cô gọi, mãi cho đến hậu thế, đều là món ăn nổi tiếng không thể thiếu trong nhà hàng Thượng Hải, lươn xào xì dầu.

Trên đĩa sứ tròn màu trắng, lươn được gỡ bỏ xương, cắt thành từng miếng nhỏ, sau khi xào với xì dầu và nước sốt đỏ, miếng lươn hơi cuộn tròn, bóng loáng trong suốt, mùi thơm nước sốt đậm đà

“Món này em không nấu được, cũng không dám nấu, ở tiệm cơm ăn thử cũng tốt."
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 139: Chương 139



Thủy Lang gắp một đũa đưa vào trog miệng, non mềm, lại có lượng hạt tiêu vừa phải, một khi đầu lưỡi đã nếm được vị ngon như vậy, sẽ không bao giờ quên được: “Tay nghề đầu bếp rất tốt, mau nếm thử đi.”

“Chị cũng đã rất nhiều năm không được ăn món này.”

Chu Huỷ không khách sáo, cầm đũa lên nếm thử, vừa nếm đã thấy ngon không dừng ăn được.

Ba bé gái chưa từng nếm qua món này, nhìn giống như rắn, thật sự giống rắn thì tốt, trong thôn ai bắt được rắn đều hưng phấn nhảy lên trời, hô hào, được ăn mặn rồi!

Ngoài lươn xào xì dầu, bánh hoa quế cũng là món Thủy Lang cảm thấy nhìn thôi đã không dễ làm, món này là gọi cho ba bé gái, vừa dọn ra, quả nhiên tròng mắt của các bé gái liền không chuyển động được nữa, trực tiếp sững sờ nhìn chằm chằm, chờ mợ nhỏ lên tiếng một câu, lập tức bắt đầu nếm thử.

Đối với ba cô gái, hôm nay giống như lần đầu tiên được ăn bánh hoa quế thơm ngọt, dư vị kéo dài.

...

“Mua cho anh sao?”

“Anh không thích sao?”

“Thích!”

Chu Quang Hách cầm lấy đôi giày da lật qua lật lại hồi lâu, nhìn một lượt rồi ngẩng đầu nhìn Thủy Lang, sau đó khóe miệng mang theo cười lại cúi đầu tiếp tục lật xem, rồi lại ngẩng đầu nhìn Thủy Lan, nụ cười không thể kiềm lại được: “Sao em lại nghĩ tới chuyện mua giày cho anh?”

“Góp phiếu.”

“...”

Chu Quang Hách lấy một tờ báo từ trên bàn trải xuống mặt đất, sau đó đặt đôi giày da của mình lên tờ báo, chỉ cần nhìn nhiều hơn một chút nữa, khóe miệng sẽ không hạ xuống được.

Điều này chứng tỏ trong lòng cô gái có anh.

Thực ra, hôm qua lúc phiếu mấy trăm lít xăng rơi từ trong túi ra, anh đã sớm hiểu rồi.

Hiểu rằng trong lòng cô bé có anh.

Chỉ là cô bé luôn mạnh miệng mềm lòng, không thích biểu đạt, ngoài miệng nói điều trái ngược với hành động của cô.

Tắt đèn.

Chu Quang Hách vén góc chăn bông lên, để người nào đó ngủ say có thể chui qua, anh lại vén góc chăn màu xanh quân đội lên, người cũng nhích qua bên kia.

Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu đau đớn

Thủy Lang đưa tay bật đèn, vén chăn lên, đứng dậy đạp Chu Quang Hách mấy cái: “Anh muốn làm gì? Có phải anh nổi lên ý đồ xấu không?”

Chu Quang Hách ôm bụng, bởi vì bị đạp đến sắc mặt đỏ bừng, không nói được một lời.

Tất cả sự tự tin vừa rồi đều bị đạp bay đi.

Trong lòng cô bé rốt cuộc có anh hay không, hoàn toàn không chắc chắn.

Thủy Lang ngồi trên giường, dùng chân đạp người đó xuống, sau đó lại đạp chăn bông xuống dưới: “Đêm nay anh phải ngủ dưới đất, không, từ nay về sau, anh đều phải ngủ dưới đất!”

Chu Quang Hách ôm lấy chăn bông, cảm nhận được hơi ấm, lập tức lại cảm thấy trong lòng cô bé vẫn là có anh.

Nếu không, sao lại ngay cả lúc này, vẫn còn lo lắng không biết anh có bị cảm lạnh không?

Là anh quá nóng vội.

Chu Quang Hách nằm nghiêng trên mặt đất, nhìn ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài, quấn chăn vào người chặt hơn.



Ôm chăn mền nằm trên sàn hai ngày, ông trời tốt, không ngừng hạ nhiệt độ, suốt đêm Chu Quang Hách liên tục ho khan, không biết có phải là ho quá giả hay không, tóm lại cô bé vẫn không mềm lòng.

Nhưng Chu Quang Hách không hề bị đả kích chút nào, anh có thể cảm nhận được cô bé đối tốt với anh, trong lòng cô có anh hay không, chuyện này không thể vì cô không cho anh lên giường mà bác bỏ được.

Chu Quang Hách rất tự tin, chưa bao giờ nghi ngờ sự tự tin này.

Cho đến khi người bác gọi anh đến cục quản lý bất động sản, hỏi chi tiết tình hình của Thủy Lang.

“Em gái của đồng đội?” Cục trưởng Chu đẩy một chồng hồ sơ dày đến trước mặt Chu Quang Hách: “Cô ấy là con một, trong nhà không có ai là tham gia quân ngũ, cháu có biết mẹ cô ấy là ai không? Thủy Mộ Hàm tiếng tăm lừng lẫy khắp giới thương nhân nước ngoài, bà ấy là con gái duy nhất của hội trưởng thương hội Hoa kiều ở nước ngoài, ông trùm khởi nghiệp bằng nghề môi giới, Thủy Tòng Khiên, thế hệ trước và thế hệ trước đó không có bất kỳ con cháu nào khác, cho dù có đi chăng nữa, tổ tiên có xuất thân buôn bán với phương tây như vậy, cũng không có khả năng trở thành quân nhân được.”
 
Back
Top Bottom