Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 140: Chương 140



Chu Quang Hách sửng sốt, vô số từ ngữ quay vòng trước mắt, bên tai vang lên tiếng “ong ong”, nhưng anh không thể nào ghép những từ này lại thành câu, hiểu được ý nghĩa của chúng.

“Cháu có nghe không vậy?:

Cục trưởng Chu nhìn anh, cau mày nghi hoặc: “Chuyện gì vậy? Trước đây cháu hoàn toàn không biết đến những chuyện này sao? Cô bé cố tình giấu diếm cháu à?"

“Không phải.”

“Cô ấy không phải như vậy.”

Chu Quang Hách còn đang ở trong tình trạng rối rắm, nhưng nghe bác mình nói như vậy, anh lại vô thức bảo vệ Thủy Lang.

Đây là tiếng nói từ tận đáy lòng.

Xuất phát từ khoảng thời gian ở chung này, sự chân thành của Thủy Lang đối với anh, đối với mẹ con chị cả, cũng tới từ cảm giác mà Thủy Lang mang lại cho anh.

Cô coi thường sự giấu diếm và lừa gạt.

“Vậy thì thế nào? Tại sao nhìn bộ dạng cháu giống như không biết gì cả?”

“Cháu...”

Chu Quang Hách mở miệng, lại phát hiện không thể nói ra được một lời nào, hoàn toàn mất hết sự tự tin trước khi đến đây.

Ngoài cái tên Thủy Lang, anh hoàn toàn không biết gì cả.

Anh không biết là sai ở chỗ nào, vì sao Thủy Lang đột nhiên lại không phải là em gái của đồng đội mình?

“Cháu biết.”

Cục trưởng Chu quen biết bao nhiêu người, đương nhiên nghe ra được sự cố chấp và thiếu tự tin trong lời nói của cháu trai, ông ấy cũng không vội phản bác, lại hỏi: “Vậy cháu có biết bố cô ấy là ai không?”

Chu Quảng Hà: “...”

Anh không biết, hoàn toàn không trả lời được.

“Bố cô ấy đang làm việc ở chỗ này.”

Chu Quang Hách kinh ngạc ngước mắt lên: “Ai?”

“Cháu không biết sao?”

Cục trưởng Chu thấy anh lại không nói ra lời, dáng vẻ giống như bị sét đánh, cũng không đ.â.m chọc anh nữa: “Bố cô ấy là Ô Thiện Bình, chủ nhiệm bộ phận an ninh nhà ở, cô ấy có mẹ kế làm việc ở Cục Công thương, tên là Thân Tú Vân, còn có một em gái và một em trai, em gái trên là Ô Lâm Lâm cũng làm việc ở đây, là nhân viên tạm thời.”

Chu Quang Hách lại đột nhiên giống như bị sét từ trên trời đánh xuống.

Đây không phải là gia đình mà cách đây mấy ngày anh đã bắt về đồn, giam suốt đêm sao?

Thế mà...

Lại là bố vợ anh?

“Chỉ là.” Cục trưởng Chu mở hồ sơ ra: “Gia đình này sống trong căn nhà gỗ vốn là của Thủy Mộ Hàm, là một gia đình vợ chồng đều là cán bộ công nhân viên, điều kiện sống ở Thượng Hải được coi là thượng hạng, nhưng cô bé mà cháu cưới, từ lúc mười lăm tuổi đã bị đuổi đi xuống nông thôn ở vùng hoang dã phương Bắc, gần mười năm không trở về, cũng không phải hai người này không có năng lực đưa người trở về, quan hệ của bọn họ khó mà nói được.”

Mối quan hệ chắc chắn không tốt.

Nếu không lúc kết hôn đã phải thông báo, còn lâu như vậy không qua đó gặp mặt.

Nhưng ý từ trong lời nói của bác không đơn giản như vậy.

Đầu óc Chu Quang Hách mặc dù còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cũng đã khôi phục được suy nghĩ.

“Mẹ của cô bé?”

“Đã qua đời rồi.”

Cục trưởng Chu nói chuyện rất bình tĩnh: “Trong nhà tù Đề Lam Kiều, dùng bàn chải đánh răng được mài nhọn tự đ.â.m vào cổ họng mình.”

Chu Quang Hách cau chặt lông mày, bởi vì những lời này mà cả người tỉnh táo lại: “Có bối cảnh như vậy, bố của cô bé lại không bị ảnh hưởng gì, vẫn có thể làm việc ở cục quản lý bất động sản mà sao?"

Cục trưởng Chu cầm tách trà lên thổi thổi: “Người khác có giác ngộ."

Cổ họng Chu Quang Hách trong nháy mắt cảm giác như bị một cái cán bàn chải đánh răng nhọn đ.â.m vào, lỗ chân lông khắp cơ thể run lên, trái tim thắt lại, trưởng thành vào thời đại đó, đương nhiên anh hiểu được bên trong năm chữ đơn giản này là những sóng gió hỗn loạn gì.

“Bác, hôm nay bác tìm cháu tới, có phải vì xuất thân của cô bé không thể đi làm được ở cục quản lý bất động sản được phải không?”

Cục trưởng Chu không nói phải cũng không nói không phải: “Bác nghe nói cháu kết hôn rất vội vàng, vừa đúng trong khoảng thời gian cháu xuất ngũ chuyển ngành, chuyển hộ khẩu về thành phố. Nói cách khác, đối tượng kết hôn kết hôn của cháu chưa trải qua thẩm tra chính trị của quân đội, khi vào Cục Công an, cháu đã kết hôn rồi. Hôm nay bác gọi cháu đến đây chỉ để hỏi cháu một chút, cháu có biết mình kết hôn với loại người nào không?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 141: Chương 141



Cảm giác ngạt thở trong cổ họng Chu Quang Hách không những không giảm bớt mà ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng.

“Phiền phức lớn rồi.” Cục trưởng Chu than nhẹ một tiếng, đặt cái cốc trở lại bàn: “Cô ấy đột nhiên từ vùng hoang dã phương Bắc chạy về, chắc chắn đã nhận được tin tức gì đó.”

“Tin tức gì?”

“Một nhóm trí thức đã trở về thành phố, quốc gia có ý định khôi phục quyền lợi và bồi thường, cùng lúc đó, năm danh mục đen bị phân loại cũng bước vào giai đoạn xem xét lại,. Thuỷ Mộ Hàm là con gái một, lòng can đảm của bà ấy thật đáng khen ngợi, nhưng lại thân cô thế cô, kết quả rất khó xác định, quá trình này cực kỳ nguy hiểm.”

Chu Quang Hách đi về phía trước hai bước, nói: “Bác...”

“Xem ra hai người là có tình cảm.” Cục trưởng Chu ngắt lời: “Xem ra cô bé này thật sự rất thông minh.”

“Không phải.” Chu Quang Hách không biết cuộc hôn nhân này rốt cuộc tại sao lại thành ra như vậy, nhưng anh rất chắc chắn, cô bé này không phải giống như bác đang nghĩ: “Cô ấy không phải hạng người như vậy đâu, bác, cô bé là người có năng lực, bác...”

“Bây giờ đầu óc cháu hồ đồ rồi.”

Cục trưởng Chu lại ngắt lời anh: “Trước tiên cháu trở về suy nghĩ rõ ràng, lấy lại lý trí, sau đó lại tới nói cho bác biết, đây không phải chuyện của một mình cháu, hiểu không?”

Chu Quang Hách nuốt xuống những lời phía sau, hiểu rất rõ rằng nếu mình để bác giúp đỡ thì sau này chính là quan hệ chặt chẽ.

Thực sự phải cẩn thận. ·

Cũng thực sự cần phải nhanh chóng quay tìm hiểu rõ ràng, đây rốt cuộc là chuyện gì.

...

Anh lại lần nữa gọi tới phòng thường trực của chi bộ trung đoàn Quân khu biên giới phía bắc..

“Xin giúp tôi gọi Từ Giang tới nghe điện thoại.”

Thời tiết cùng biên giới phía Bắc vẫn rất xấu, đứt quãng mấy lần, cuối cùng cũng nghe được giọng của Từ Giang, lập tức từ đầu bên kia truyền đến một giọng nói phấn khích: “Tôi còn tưởng anh không coi tôi là anh em nữa!”

Chu Quang Hách: “Anh đang nói bậy gì vậy? Hai chúng ta là quan hệ gì chứ?”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, lão Chu, tôi nghe đoàn trưởng nói anh cũng đã kết hôn rồi. Tốt lắm, tôi biết với tướng mạo và nhân phẩm của anh, không thể nào không tìm được đối tượng!”

Chu Quang Hách nghe vậy trong lòng cứng đờ, nhưng vẫn kiên trì hỏi: "Ngươi có nhận ra em gái nuôi của mình không?"

"Cái gì? Em gái tôi? Làm sao tôi có thể có được thứ đó! Người ta tránh mặt tôi đã muộn rồi, ai sẽ nhận tôi là anh trai của họ."

Chu Quảng Hách: “...”

“Lão Chu, tôi thực sự xin lỗi anh về chuyện của em gái tôi, không ngờ cô ấy đến Thượng Hải không phải để tìm anh kết hôn, mà là dẫn theo con đi theo đuổi tiểu thịt tươi. Anh kết hôn rồi, tôi cũng yên tâm, chúc hai người bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử!”

Lời này đã hoàn toàn nói thẳng ta, không còn bất kỳ khả năng nào nữa.

Quả thực anh đã nhận nhầm người.

Chu Quang Hách cầm điện thoại không nhúc nhích, đầu dây bên kia đã bị ngắt kết nối do thời tiết ở vùng biên giới phía Bắc.

Trong đầu anh đang nhớ lại mình đã nhận nhầm người thế nào, lại mơ mơ hồ hồ kết hôn như thế nào?

Từ khi còn nhỏ anh đã nghiêm khắc, thận trọng, không bao giờ ngờ rằng chuyện lớn nhất trong cuộc đời lại trở thành chuyện hoang đường nhất trong cuộc đời anh.

Thủy Lang có biết không?

Một nam một nữ từ ngoài cửa sổ đi ra, Trâu Khải đi phía trước, Ô Lâm Lâm ôm hộp cơm đi theo phía sau.

“Đồng chí Chu?”

Trong đầu Chu Quang Hách vang lên tiếng nổ “Ầm.”, sợi dây hỗn loạn đột nhiên bị giật ra.

Ô Lâm Lâm, con gái của Ô Thiện Bình và Thân Tú Vân, em gái của Thủy Lang.

“Con rể của tôi là đội trưởng đội an ninh các người!”

Bên tai lại truyền tới một giọng nói.

Trước khi anh đến, người duy nhất trong đội an ninh được gọi là đội trưởng là Trần Khải, phó đội trưởng Trâu.

Chu Quang Hách đặt điện thoại xuống, chạy như bay bước nhanh ra ngoài.

“Các người được lắm, dám lừa gạt tôi, hại tôi thiệt quân.”

Trâu Khải đứng dưới gốc cây, khuôn mặt bị bóng cây che phủ, đôi mắt đỏ ngầu, trong ánh mắt ẩn chứa sự tức giận và không cam lòng cực kỳ sâu sắc.

“Không phải như vậy đâu.” Ô Lâm Lâm bị bộ dáng của anh ta dọa cho sợ hãi, vô ý nói: “Em không biết chuyện này, em luôn thúc giục mẹ đi tìm phiếu xăng, em không biết tại sao bọn họ lại đi tìm bác Trâu và dì Sở, em thực sự không biết .”

“Cô không biết.” Trâu Khải gạt tàn thuốc vào thân cây, dùng sức xoay vòng vòng, ấn đầu lọc cho đến khi biến dạng: “Ngày ngày cô ở cùng với bố mẹ, cô làm cái gì? Cô cho rằng khiến bố mẹ tôi gật đầu, bố mẹ cô sẽ được như ý nguyện sao? Nằm mơ!”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 142: Chương 142



“Trâu Khải, anh đừng tức giận.” Ô Lâm Lâm rất sợ hãi, nhưng lại mạnh dạn bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy sau lưng anh ta, bắt chước lời nói nhẹ nhàng của mẹ, đáng thương nói: “Việc thăng chức của anh rất quan trọng, nhưng bố mẹ em cũng không nói gì sai cả, lúc này điều quan trọng nhất không phải là công việc anh, mà là tương lai của hai nhà chúng ta, anh nên để Trần Vệ được sớm thả ra, bên chỗ mẹ em vẫn đang chờ ông ta... A!”

Ô Lâm Lâm đang nói đột nhiên hét lên, Trâu Khải đang quay lưng về phía cô ta bị dọa đến giật mình, quay đầu lại thì thấy Chu Quang Hách lặng lẽ đứng bên cạnh mình, ánh mắt còn hung ác hơn cả anh ta, nhìn chằm chằm vào anh ta.

Trâu Khải nhanh chóng xem xét lại lời mình vừa nói, xác định không có gì ghê gớm, sau đó nhanh chóng xem xét lại những lời Ô Lâm Lâm vừa nói, cảm thấy không bị lộ ra từ ngữ quan trọng nào nên mới thả lỏng thần sắc nói: “Đội trưởng Chu từ đâu tới vậy? Sao vậy? Tâm tình không tốt à?”

Chu Quang Hách liếc nhìn Ô Lâm Lâm: “Các người có quan hệ gì?”

Giọng điệu tra hỏi khiến Trâu Khải và Ô Lâm Lâm lập tức cảm thấy sau gáy lạnh toát, nhớ lại vừa rồi ở nơi công cộng cũng không có làm hành động gì quá thân mật, chỉ lôi kéo một chút thôi, cũng không có gì ghê gớm.

Nhưng Trâu Khải sợ Chu Quang Hách cố ý chỉnh mình, nắm được đuôi sẽ không thả ra, cho dù trong lòng không muốn thừa nhận, lúc này vẫn nói: “Chúng tôi là quan hệ vợ chồng chưa cưới.”

“Trở thành vợ chồng chưa cưới từ khi nào vậy?”

“Đội trưởng Chu, anh đang thẩm tra tôi sao?”

Ánh mắt Chu Quang Hách càng thêm âm trầm, nhìn chằm chằm Trâu Khải.

Từ đáy lòng Trâu Khải cảm thấy ớn lạnh, có một loại dự cảm không thể nào hiểu được, hôm nay Chu Quang Hách thật sự đến đây để chỉnh mình, tốt nhất là không nên cho anh bất cứ cơ hội ra tay nào: “Đã đính hôn được vài năm rồi.”

Ô Lâm Lâm vô cùng vui mừng khi nghe Trâu Khải thừa nhận thân phận của mình trước mặt người khác: “Đúng vậy, chúng tôi đã đính hôn từ lâu rồi!”

Chu Quang Hách: “Trước khi đính hôn anh có từng hẹn hò với ai không?”

“Có phải anh quản hơi nhiều rồi không?” Trâu Khải nhìn chung quanh: “Đây vẫn còn ở trong sân, cũng không tính là nơi công cộng, chúng tôi là vợ chồng chưa cưới, cô ấy ôm tôi một chút cũng không có chuyện gì lớn, phải không?”

“Không có!”

Ô Lâm Lâm chú ý tới vẻ mặt Chu Quang Hách rõ ràng có chút không kiên nhẫn được nữa, vội trả lời: “Trước đây chúng tôi chưa bao giờ có đối tượng nào khác.”

Chu Quang Hách quay đầu hỏi Ô Lâm Lâm: “Có phải cô có một người chị gái không?”

Sắc mặt Ô Lâm Lâm đột nhiên tái nhợt: “Cái đó không tính! Chỉ là hai nhà đính ước miệng làm thông gia từ nhỏ, không gặp mặt chính thức cũng không có tiệc đính hôn chính thức. Chúng tôi thì khác, chúng tôi là chính thức!”

Trâu Khải nghe anh nhắc đến vị hôn thê cũ, trong lòng cũng bồn chồn theo, không biết Chu Quang Hách là có ý gì, lập tức nhấn mạnh: “Chúng tôi là quang minh chính đại, trước đây tôi cũng chưa từng có đính ước từ bé, ngoại trừ Ô Lâm Lâm, tôi chưa từng đính hôn với bất cứ ai.”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Ô Lâm Lâm ý thức được mình đã nói sai, sắc mặt càng tái nhợt, vội vàng bổ sung: “Ý tôi là là người thân của tôi, không phải Trâu Khải, chúng tôi là kết hôn lần đầu.”

Trâu Khải ngầm trừng mắt nhìn Ô Lâm Lâm, trước đây vì những thứ kia, cảm thấy Ô Lâm Lâm là người ngoan ngoãn, dễ kiểm soát, về về làm vợ cũng không thua kém lắm.

Sau khi Ô Thiện Bình và Thân Tú Vân đi tìm bố mẹ sau lưng anh ta, Ô Lâm Lâm lại không báo tin kịp thời, bây giờ lại nhìn cô ta gặp chuyện dáng vẻ hoảng loạn đến mức nào, đột nhiên cảm thấy dù là vì những thứ kia, cũng không thể thực sự cưới loại người này về làm vợ, nếu không sớm muộn gì anh ta cũng sẽ bị người này hại chết.

Sự nhấn mạnh và bổ sung của hai người đã thể hiện vô cùng tinh tế câu nói giấu đầu lòi đuôi.

Chu Quang Hách nhìn Trâu Khải, bên tai không ngừng vang lên giọng nói của Thủy Lang.

“Đồng chí họ Chu?”

“Đồng chí họ Trâu?”

Chu và Trâu nhảy qua nhảy lại, Chu Quang Hách thực sự rất hy vọng chữ trong lời này là chữ Chu, nhưng anh cũng biết rất rõ đó là Trâu.

Người Thủy Lang vốn muốn cưới, chín mươi chín phần trăm chính là Trâu Khải!

“Đội phó đội an ninh, ở nơi công cộng không những không làm gương tốt, ngược lại dõng dạc nói chuyện này không có gì, không tôn trọng thanh danh nữ đồng chí chút nào.” Chu Quang Hách không để ý đến sắc mặt khó coi của Trâu Khải, nhìn về phía Ô Lâm Lâm: “Cô không những không phản đối mà còn nói chuyện giúp anh ta, hai người có vấn đề băng hoại về tư tưởng nghiêm trọng, về đồn chép lại tuyển tập tư tưởng Mao một nghìn lần.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 143: Chương 143



Đôi mắt của Ô Lâm Lâm mở to, chép lại tuyển tập tư tưởng Mao một nghìn lần!

Chep xong bàn tay sẽ gãy mất!

Trâu Khải dùng giọng điệu không khách sáo nói: “Đội trưởng Chu, anh hơi quá đáng rồi!”

Chu Quang Hách hừ lạnh một tiếng: “Vậy để ủy ban khu phố tiến hành cải tạo tư tưởng cho hai người.”

“không muốn!”

Ô Lâm Lâm vội vàng hét lớn, đi đến ủy ban khu phố, danh tiếng của cô ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn: “Tôi chép!”

Trâu Khải biết rõ đạo lý này hơn ai hết, nhìn chằm chằm Chu Quảng Hà, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chép!”

“Muộn rồi.”

Chu Quang Hách vẫy tay ra hiệu cho người đang nghe lén bên cạnh nói: “Hai người này quá ngoan cố, đưa đế khu phố chỗ đăng ký hộ khẩu, nói rõ tình hình. Ngoài việc tiếp nhận cải tạo tư tưởng từ ủy ban khu phố, còn phải chép lại tuyển tập tư tưởng Mao một nghìn lần.”

“Vâng! Đội trưởng Chu!” Lý Hoa cúi chào: “Đi thôi, phó đội trưởng Trâu.”

“Tôi không muốn...”

Ô Lâm Lâm tuyệt vọng khóc rống hô to: “Tôi không đi, tôi sẽ chép lại tuyển tập tư tưởng Mao một nghìn lần trong đồn công an! Tôi không đi!”

“Im miệng!”

Ánh mắt của Trâu Khải hận không thể đem vị hôn thê của mình đi lăng trì.

Mới vừa rồi còn đang nghĩ nếu kết hôn với cô ta sớm muộn cũng sẽ bị cô ta hại chết, vạn vạn lần không ngờ lại đến nhanh như vậy, còn chưa kết hôn đã bị cô ta liên luỵ danh tiếng.

“Chu Quang Hách!”

Trâu Khải nhìn theo bóng lưng Chu Quảng Hà, giống như muốn cắn nát ba chữ này: “Anh chờ đó, có một ngày tôi sẽ nắm được đuôi anh!”

Chu Quang Hách đi tới đại sảnh, gặp Trần Vệ vừa mới được thả ra.

“Đưa ông ấy đến phòng thẩm vấn, tôi sẽ đích thân thẩm vấn.”

Trần Vệ bị giam hai ngày, vừa nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài, lại bị giam lại.

...

Buổi chiều, một chiếc máy may được giao đến nhà Chu gia, Thủy Lang mua từ một cửa hàng quốc doanh bằng phiếu người khác đưa cho.

Chủ yếu là gửi vải đến nhà bà ngoại, mới phát hiện ra bà ngoại không có máy khâu, phải khâu quần áo bằng tay, liền quyết định nhanh đi mang một cái về.

Chạng vạng tối, hoàng hôn tràn ngập trong sân nhà Chu gia, trên bàn ăn trong phòng khách đặt một cái đài, trên đó đang phát vở kịch Thượng Hải “Bàn phu tác phu”, giai điệu uyển chuyển du dương.

Bà Tống đeo kính đọc sách, ngồi sau máy may, hai chân đạp tới đạp lui trên bàn đạp, cây kim trên bàn di chuyển lên xuống, một ống tay áo màu đen hiện ra bên dưới đường may, từng đường kim mũi chỉ đầu rất hoàn hảo.

Thủy Lang đang ngồi ở cửa ra vào, dưới chân lại có một vòng mùn cưa, cô đang dùng chút gỗ thừa mấy ngày trước làm một số đồ vật nhỏ, đầu tiên là làm ba băng ghế dài nhỏ, trên tay đang chính là giàn trồng hoa, tổng cộng ba tầng, có thể đặt chín chậu hoa.

Đại Nha và Nhị Nha đã viết các con số dưới chiếc ghế nhỏ.

Đại Nha là 1, Nhị Nha là 2, Tam Nha là 3, bây giờ đang ngồi trên đó.

Hai đứa lớn giúp mẹ nhồi bột mì trắng, Tam Nha cầm lấy bánh quy bơ đưa đến miệng mợ nhỏ, để mợ nhỏ cắn một miếng trước.

Khi Chu Quang Hách bước vào nhà, thứ anh nhìn thấy chính là hình ảnh khoảng thời gian yên bình đầy pháo hoa này.

Nếu là thường ngày, chắc chắn anh sẽ không kiềm chế được mà mỉm cười, trực tiếp bước vào bức tranh mà không cần suy nghĩ hay do dự.

Nhưng hôm nay, anh lại đẩy xe đạp, đứng ở cửa rất lâu, không nhúc nhích.

“Cậu về rồi!”

“Đứng ở đó giống như một bức tranh vậy.” Thủy Lang ngẩng đầu nhìn người đàn ông: “Anh không đi vào, còn đợi mọi người ra ngoài mời anh sao?”

Chu Quang Hách dắt xe đạp đi vào cửa: “Mua máy may à?”

“Vé của em, tiền của anh.” Ánh mắt Thủy Lang nhìn trên người anh rồi lại nhìn trên chiếc xe đạp: “Anh không đi căng tin mà đi chợ mua đồ ăn à?”

“Anh đổi được xương sườn từ bếp trưởng ở căng tin.” Chu Quang Hách xách theo một cân sườn đi đến bên cạnh Thủy Lang: “Bà ngoại, mặt trời đã lặn rồi, bà có nhìn rõ không? Để cháu giúp bà di chuyển máy may đến dưới ánh đèn.”

“Nhìn thấy, cháu cứ làm việc của mình đi.” Khi bà Tống may quần áo, hoàn toàn không thể nhận ra rằng bà ấy đã bảy mươi tuổi, đôi mắt tinh tường, đôi tay nhanh nhẹn, cầm kéo lên cắt sợi chỉ, một cái áo khoác màu đen có cổ đã được làm xong: “Thủy Lang, cháu thử xem.”

“Cháu đi rửa tay.”

Thủy Lang đem giàn trồng hoa đã sắp làm xong để sang một bên, đi đến bên cạnh bồn rửa tay, rửa tay bằng xà phòng, rồi mới mặc cái áo khoác mới may len người: “Rất vừa vặn, nhìn đẹp không?”

“Đẹp!”

“Mợ nhỏ mặc gì cũng đẹp!”

“Mặc màu đen cũng có thể đẹp như vậy!”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 144: Chương 144



Chu Quang Hách rất thừa nhận câu nói này của bà ngoại , áo khoác đen mặc trên người cô bé khiến làn da của cô trắng hơn bình thường mấy phần, ngoài làm nổi bật làn da, ngũ quan cũng trở nên thanh tú hơn, tôn lên vòng eo săn chắc tràn đầy sinh lực, rõ ràng là màu áo khoác của cán bộ già, âm u đầy tử khí, để cô mặt lại thực sự tỏa ra sức sống.

Giống như Lan Trinh trong “Bàn phu tác phu” đang phát trên đài.

Câu chuyện xưa có phần giống với hôn nhân của bọn họ.

Chỉ là thân phận đã bị hoán đổi, theo cốt truyện, Thủy Lang đáng lẽ phải là nam chính Tằng Vinh chịu đựng nhục nhã, còn anh nên là nữ chính Lan Trinh, nhưng về tính cách thực tế, Thủy Lang lại giống Lan Trinh hơn.

Chu Quang Hách nghĩ đến thời cấp hai ngây thơ, lớp trưởng đã vụng trộm mang cái đài trong nhà đến trường để nghe, vở kịch được phát lúc đó chính là “Bàn phu tác phu”

Anh vẫn còn nhớ các bạn nam trong lớp nói rằng Lan Trinh mạnh mẽ ngang ngược thực sự quá đáng yêu, biết chồng mình có huyết hải thâm thù, bao dung và thấu hiểu cho chồng mình, vì chồng mà có thể trở mặt với phụ huynh, đi đại náo nhà Triệu gia, ở mọi phương diện, cô ấy đều thực sự là người tình trong mộng, một người vợ hoàn hảo.

Chu Quang Hách đã hơn một lần cảm thấy mình may mắn khi cưới được một người vợ như Thủy Lang, nhưng lại chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa.

Bây giờ không biết có phải biết được có thể rất nhanh sẽ mất đi, mọi điều tốt đẹp về Thủy Lang lần lượt hiện ra rõ ràng hơn trước mắt.

Khuôn mặt tươi cười của chị cả, làn da ngày càng có khí sắc, bộ quần áo mới sạch sẽ, vừa vặn, chiếc xe lăn độc nhất vô nhị được thiết kế cẩn thận, quan trọng nhất là tâm trạng của chị cả đã hoàn toàn khác so với trước đây.

Ba bé gái cũng giống như vậy, mặc áo sơ mi hoa, tất trắng, giày da nhỏ có khóa, tóc được buộc gọn gàng thành đuôi ngựa, cả người tỏa ra mùi kem dưỡng da Ngọc Lan.

Quan trọng nhất là phong thái tự tin, không hề có chút nhát gan, không giống như trước kia cả ngày cúi đầu tự ti, trốn tránh ánh mắt của người khác, sợ hãi phải đối mặt với người khác.

Ngay cả bà ngoại, hai bên lông mày cũng không còn sầu khổ nữa mà là sự mãn nguyện, trong lòng bà ấy đang tỏa ra sự nhẹ nhõm, thậm chí có thể nói là hạnh phúc, cũng long trời lở đất giống như ngày bà ấy nhìn thấy anh mới trở về từ biên giới phía Bắc.

Tất cả những chuyện này từ khi nào lại trở nên như vậy, anh phát hiện mình căn bản không nhớ được.

Tại sao lại không nhớ rõ?

Bởi vì tất cả những điều này đều là nhờ sự nỗ lực của Thủy Lang mà thay đổi.

Thủy Lang chưa bao giờ nói ra, cho dù là bất cứ chuyện gì mình đã từng làm, cô đều chưa từng nói ra.

Mà anh.

Những gánh nặng vốn khó có thể giải quyết chỉ trong một sớm một chiều, ngoại trừ việc đưa ra một ít phiếu, anh phát hiện mình chưa từng nỗ lực làm bất cứ việc gì, tất cả tinh thần đều tập trung vào vị trí mới.

Mà ngay cả vị trí mới, Thủy Lang cũng đã vì anh mà cân nhắc và giải quyết những vấn đề khó khăn, mối nguy hiểm tiềm ẩn.

Mà cô nhờ vào năng lực của chính mình khiến ba đơn vị tốt tranh giành nhau mời về làm việc.

Giờ này phút này, Chu Quang Hách rất muốn nói với đám bạn học kia của mình.

Tôi tìm được một người vợ còn hoàn hảo hơn cả tình nhân trong mộng của các anh..

“Anh đang làm gì thế?"”

Thủy Lang nhìn vào đôi mắt sáng như ánh đèn điện của Chu Quang Hách: “Anh đang khóc à?”

“Cái gì?” Chu Quang Hách đổ xương sườn trong túi vào chậu tráng men: “Em thật khó hiểu.”

“Anh mới thật khó hiểu.” Thủy Lang đá văng cái chậu tráng men trên sàn nhà: “Anh bị váng đầu rồi à, lại đổ thức ăn vào chậu rửa mặt.”

Chu Quang Hách: “...”

Nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Thủy Lang, Chu Quang Hách cầm cái chậu lên nói: “Lát nữa anh sẽ trụng qua nước sôi hai lần, đảm bảo rửa sạch sẽ.”

Thủy Lang gật đầu: "Anh không mệt sao? Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc mua thức ăn về nấu? Hơn nữa, hôm nay anh còn về sớm, bà ngoại nói làm bánh nướng bột mì cho chúng ta ăn.

Chu Quang Hách ngẩng đầu nhìn cô: “Anh muốn nấu sườn chua ngọt cho em ăn.”

Thủy Lang nhướng mày cười nói: “Vậy thì vất vả cho anh rồi, sườn xào chua ngọt ăn với bánh bột mì nướng rất hợp.”

“Thủy Lang, có phải ngày mốt em đến làm việc ở Cục quản lý Bất động sản không?”

Bà ngoại đột nhiên lên tiếng: “Mảnh vải xanh này bà để lại cho cháu may quần áo. Quần áo của bà nhiều lắm, không cần may đâu.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 145: Chương 145



“Vẫn chưa chắc chắn, phó cục trưởng Hứa vẫn chưa có tin tức gì.” Thủy Lang đi đến bên bà ngoại nói: “Đã nói may cho ai thì cứ may cho người đó, bà ngoại, sao bà lại thay đổi?”

“Vậy may cho Quang Hách đi.”

Bà Tống mỉm cười nhìn cháu trai rồi nói: “Chu Quang Hách, bà may áo cho cháu được không?”

Chu Quang Hách tỉnh táo lại nói: “Không cần đâu, bà ngoại , bà mặc đi. Cô bé bảo may cho bà thì bà cứ may đi. Bà đừng phản đối nữa. Máy may mới dùng có tốt không?”

“Dùng tốt lắm, làm cũng vô cùng nhanh.” Bà Tống nâng niu tấm vải xanh trong tay: “Thật là một cô bé tốt, tính tình rộng lượng, đầu óc nhanh nhạy, máy may vừa mua về còn không biết dùng, chỉ nhìn bà may một bộ, người ta đã học xong được cách làm rồi, cái áo trên người Đại Nha chính là cô bé làm.”

Đại Nha vội vàng đứng dậy, chỉnh lại cái áo sơ mi hoa trên người: "Còn có một cái áo khoác len, cũng là mợ nhỏ may, may rất đẹp.”

Chu Quang Hách cười nhìn Thủy Lang: “Tay nghề giỏi như vậy, hôm nào may cho anh một bộ đi.”

“Su này có phiếu vải chúng ta sẽ lại nói.” Thủy Lang xua tay, lại đi thuyết phục bà ngoại để bà may tấm vải xanh thành quần áo của mình.

Không hề thấy vẻ mặt đau đớn của Chu Quang Hách khi bị hai chữ “sau này” đánh trúng.

Chờ bà Tống may xong bộ quần áo cuối cùng, Chu Quang Hách cũng đã nấu xong bữa tối.

Sườn xào chua ngọt, bánh bột mì nướng, bí đỏ chưng táo đỏ, Chu Quang Hách còn đi đến bồn hoa ngoài sân, nhổ rau xanh đã mọc ra, xào một đĩa rau xanh với tỏi, đặt trước mặt Thủy Lang, anh biết cô thích nhất là rau xanh.

“Đại Nha, đem phần bí đỏ hấp táo đỏ và một chén sườn xào chua ngọt này sang gác xép bên cạnh đưa cho bà cụ.”

"Nhị Nha, đem bán bột mỳ này qua nhà phó xưởng trưởng Thạch phía trước, đưa cho dì Uông, buổi chiều cô ấy nói muốn ăn.”

Đại Nha, Nhị Nha mỗi người cầm lấy phần bát tráng men của mình, chia ra hành động.

Chu Quang Hách rửa tay rồi ngồi xuống chỗ ngồi ăn cơm quen thuộc, nhìn Thủy Lang chia cơm, loay hoay khí thế ngất trời, khóe miệng vô thức nở ra một nụ cười: "Lần sau..."

“Cái gì?” Thủy Lang nhìn người đàn ông chỉ nói một nửa, đột nhiên không nói nữa: “Lần sau thế nào?”

“Không có gì.” Chu Quang Hách nhận lấy bánh nướng: “Bà ngoại, bà cũng biết Thủy Lang thích ăn bánh nướng sao?”

“Đại Nha nói.” Bà Tống ngồi vào vị trí ở giữa: “Bà mới biết cô bé không thích ăn từng cái bánh nhỏ, mới đặc biệt mua bột mì về làm.”

“Bà nội, mẹ cháu bảo bà về nhà ăn cơm!”

Tiểu A Mao núp ở bên ngoài cửa, lộ ra nửa đầu nhìn vào.

“Bà cố đang ăn cơm ở đây rồi.” Tam Nha ngồi trên ghế, quay đầu nhìn cậu họ nhỏ, có mợ nhỏ ở phía sau, cô bé không còn sợ đối phương nữa.

Lúc này, ngược lại là Tiểu A Mao sợ Tam Nha, thậm chí còn không dám lộ mặt hoàn toàn, nghe được câu trả lời đang định bỏ chạy, kết quả vừa quay đầu đã đụng phải Đại Nha và Nhị Nha, khiến cậu bé ngã sấp, nằm rạp trên mặt đất, nhìn thấy hai cô bé đi tới đã hoàn toàn khác hẳn lúc trước, gọn gàng, sạch sẽ, xinh đẹp, lại có mùi thơm, cậu bé lập tức đỏ mặt, đứng dậy bỏ chạy.

Nhị Nha bối rối hỏi chị gái: “Cậu họ bị sao vậy?”

Đại Nha lắc đầu nói: “Mau vào nhà đi, mọi người đều đang đợi chúng ta.”

Sườn xào chua ngọt, chua chua ngọt ngọt, giống như quay quay lại bữa tiệc rượu ngày kết hôn.

Thủy Lang đã nhiều ngày không ăn, ăn hết miếng này đến miếng khác, liên tục bảy tám miếng, cảm thấy hơi ngọt quá, lúc này mới nguôi cơn thèm ăn, nhìn về phía người bên cạnh không ăn miếng nàng, chỉ nhìn mình chằm chằm, nói: “Trên mặt em có phải đang chiếu phim không?”

“Phim?” Chu Quang Hách bỗng nhiên có hứng thú, “Tối nay chúng ta đi xem phim nhé?”

Thủy Lang ngừng nhai, má trái phồng lên, đột nhiên đưa tay sờ lên trán anh. Chu Quang Hách trong lòng run lên, bả vai lập tức cứng đờ, trong tay cầm đũa gắp bánh vẫn giơ lên giữa không trung.

“Không nóng.”

Thủy Lang so sánh với trán của mình, cho rằng là bởi vì hai ngày nay anh ngủ dưới đất, bị cảm lạnh: “Vậy sao hôm nay anh lại kỳ quái như vậy?”

Chu Quang Hách chậm rãi đưa bánh vào miệng nhai, nhai xong nói: “Anh nhớ em có hai vé xem phim buổi tối, đợi lát nữa chúng ta đi xem đi.”

“Em có sao?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 146: Chương 146



“Có, rạp chiếu phim Nhân dân, chiếu lúc bảy giờ ba mươi.”

“Tại sao đồ của em, anh còn biết rõ hơn em vậy?”

Chu Quang Hách cười nói: "Lúc em trao đổi với người khác, anh luôn ngồi nhìn, đương nhiên nhớ rõ.”

“Tối nay anh không có việc à? Không cần phải ra ngoài tuần tra nữa à?”

“Hôm nay không đi, chúng ta đi xem phim.”

“Anh muốn đi thì đi thôi.” Thủy Lang cũng nhớ ra vé xem phim là khung giờ vàng, dù trực tiếp đi xếp hàng cũng khó mua được: “Nhưng chỉ có hai vé thôi.”

“Hai người các em đi đi.” Chu Huỷ cười nói: “Chúng ta cả ngày đi ra ngoài mua sắm, buổi tối phải đi ngủ sớm một chút.”

Tam Nha lập tức hợp tác ngáp một cái.

Trên bàn ăn lập tức vang lên tiếng cười.

Sở dĩ bảy giờ ba mươi tối là khung giờ vàng vì đó là lúc nam nữ thanh niên kết thúc một ngày bận rộn, là thời gian đi tìm người yêu, bình thường bọn họ tan làm lúc năm giờ ba mươi, về nhà ăn tối rồi ra ngoài đi đến đây, vừa vặn là bảy giờ ba mươi.

“Một túi ô mai, thêm hai quả hồng.” Thủy Lang đứng trước cửa sổ quán ăn vặt bên ngoài rạp chiếu phim: “Tôi cũng lấy hai lạng hạt hướng dương.”

Chu Quang Hách đi lên thanh toán, trong tay cầm vé xem phim, ngăn bên cạnh Thủy Lang, tránh cho cô bị người khác chen lấn.

Trong tay ôm hai cái túi giấy, Thủy Lang đi vào phòng chiếu phim thứ hai, tìm chỗ ngồi xuống.

Lúc này địa điểm chiếu phim vẫn là ghế gỗ, không cao cấp giống như ở hậu thế, hầu hết các phim cũng chỉ có đen trắng, hiếm có phim màu.

Nhưng buổi chiếu phim hôm nay là phim mới vừa mới ra mắt, có màu!

Chỉ chiếu vào khung giờ vàng vào ban đêm, điều này càng khiến việc mua vé xem phim trở nên khó khăn hơn.

“Vừa rồi trên cổng viết phim gì?”

“Tam giác đen.”

“A đúng rồi, giống như anh, làm trinh sát công an.” Thủy Lang nhét ô mai vào miệng: “Không đúng, bây giờ anh đang ở trong đội an ninh. Đồng phục cảnh sát trên ảnh vừa rồi cũng giống như quần áo của anh, đều là áo trắng, quần xanh.”

“Chúng ta đổi chỗ đi.”

Chu Quang Hách đột nhiên đứng dậy, Thủy Lang nhìn thấy bên cạnh anh có một cô gái ngồi liền đứng dậy bước tới: “Anh có muốn ăn hồng không?”

“Không ăn.”

Thủy Lang cầm quả hồng lên cắn một miếng, lông mày thả lỏng, chậm rãi nhai, chờ phim bắt đầu.

Màn che kéo ra, một tấm màn lớn xuất hiện, một chùm sáng từ phía cuối xuyên qua đỉnh đầu tất cả mọi người, chiếu vào tấm màn sân khấu, đèn trên cao vụt tắt, rạp chiếu phim chìm vào bóng tối.

Sau đó, bộ phim bắt đầu.

Đây là một bộ phim đặc vụ gián điệp, mặc dù có màu nhưng ngoại trừ màu đỏ ở giữa mũ cảnh sát, độ bão hòa màu của toàn bộ phim rất thấp, không khác gì đen trắng, bà lão bán kem là một đặc vụ già, biểu cảm của bà ấy rất tốt, có cảm giác chân thực vô cùng đáng sợ, lại phối hợp với nhạc nền kinh dị thỉnh thoảng phát ra.

Thực sự thích hợp cho các cặp đôi trẻ đang trong giai đoạn hẹn hò xem.

Cô gái vốn dĩ ngồi bên trái Thủy Lang đã không ngừng di chuyển, gần như ngã vào vòng tay của chàng trai bên cạnh.

Người đàn ông ngồi bên phải Thủy Lang cũng không ngừng chuyển động, suýt chút nữa đã rúc vào trong n.g.ự.c cô.

Thủy Lang nghiêng đầu nhìn anh: “Đừng quên, anh cũng là cảnh sát đấy.”

Chu Quang Hách dừng lại, ngồi thẳng dậy: “Cảnh sát thì sao?”

Thủy Lang cắn quả hồng nói: “Anh dũng cảm như vậy, hay là làm trinh sát đi?”

Chu Quang Hách trong bóng tối cười ra tiếng, tiếng cười chỉ có Thủy Lang mới có thể nghe được: “Em nhìn xem, nếu em may cho anh một bộ quần áo, lúc này đã phát huy tác dụng rồi.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 147: Chương 147



“Khi nào em rảnh rỗi, lại đi đến cửa hàng sẽ thuận tay mua vải cho anh.” Thủy Lang nhìn về phía trước xem phim: “Anh có yêu cầu gì về màu sắc không?”

Chu Quang Hách lại mang cho em một ít vải: "Vậy thì em phải nhớ, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng quên.”

“Anh không cần cách lỗ tai em gấn như vậy, em có thể nghe thấy mà.” Thủy Lang đẩy vai anh: “Anh ngồi qua bên kia đi, chúng tôi không giống những người khác, đến đây để yêu đương hẹn hò, anh chen qua đây làm gì, làm giống như hơn nửa năm chưa gặp vậy.”

Chu Quang Hách lại cười ra tiếng: “Anh muốn ăn ô mai.”

Thủy Lang đưa túi giấy ra, ra hiệu cho anh tự mình cầm lấy.

“Lúc đạp xe đến đây, lòng bàn tay anh đã ướt đẫm mồ hôi, vừa rồi còn luôn cầm vé xem phim.”

Thủy Lang lấy ra một quả ô mai, bực bội đưa tới, Chu Quang Hách cười nhẹ, há miệng, dùng đầu ngón tay bỏ ô mai vào trong miệng: “Thật là ngọt.”

“Yên tĩnh xem đi, em còn chưa biết đầu mối.”

Nhưng mà rất nhanh, Thủy Lang càng không biết đầu mối.

“Anh muốn ăn hạt dưa.”

“Tự lấy đi.”

“Tay anh bẩn.”

“Vậy thì đừng ăn.”

“Vậy anh bóc cho em ăn.”

“Không phải tay anh bẩn sao?”

“Anh cắn cho em ăn.”

“Chu Quang Hách.” Thủy Lang nheo mắt, quay đầu lại: “Nếu anh không muốn sống thì cứ nói thẳng.”

Chu Quang Hách đặt nắm tay lên môi cười khúc khích, đột nhiên nghiêng người về phía Thủy Lang nói: “Sau này nếu em lại đi xem phim, có phải sẽ nhớ anh làm phiền em như thế nào không?”

Nhất là xem phim với người khác.

“Vô lại.” Thủy Lang đẩy mặt anh ra: “Lại tới gần em như vậy, em sẽ móc mắt anh ra.”

Một lát sau.

Thủy Lang cong hai ngón tay tấn công sang sang bên cạnh, nhưng lại bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, muốn rút lại nhưng lại càng bị giữ chặt hơn, thấp giọng nói: “Có phải anh muốn tối nay tới cửa phòng cũng không thể đi vào không?”

“Suỵt.” Chu Quang Hách nghiêng người tới: “Nếu chúng ta lại cử động phía sau sẽ mắng đấy.”

Thủy Lang liếc nhìn về phía sau, ngồi ở đó là một người đàn ông độc thân bị hai đôi tình nhân vây ở giữa, nhìn bộ dạng anh ta giống như nhịn không được, sắp nổi phong ba.

“Tại sao anh ấy chỉ có một mình, lại chọn buổi chiếu dành cho tình nhân chịu khổ vậy?”

“Có lẽ là bị cho leo cây.”

Thủy Lang nhìn lại lần nữa, quả nhiên nhìn thấy bên cạnh có một cái ghế trống, anh chàng độc thân còn cầm ô mai trên tay, chưa hề ăn một viên nào.

Chu Quang Hách cách mặt Thủy Lang chưa đầy mười centimet, anh cẩn thận nhìn hàng mi dài cong cong của cô, cái mũi nhỏ thẳng đầy ngạo nghễ, đôi môi đầy đặn đỏ mọng, ngay cả lỗ chân lông nhỏ xíu cũng không bỏ sót. Thủy Lang bị anh nhìn sát như vậy, lòng bàn tay vô thức đổ mồ hôi, hơi nóng không ngừng truyền từ lòng bàn tay tới, cô nhận thấy yết hầu anh nhấp nhô, trong lòng nhất thời trở nên căng thẳng.

“Em nghĩ...”

“Chết tiệt! Ông đây không thể chịu đựng được nữa!”

Người đàn ông độc thân phía sau đột nhiên gầm lên giận dữ, dọa cho mầy đôi nam nữ đang chuẩn bị ôm nhau trong rạp chiếu phim hoảng sợ, lập tức tách ra, ngồi thẳng dậy, nhìn về phía trước, trái tim đập loạn xạ.

Ngoại trừ Chu Quang Hà, anh là người duy nhất không bị ảnh hưởng, vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Thủy Lang không buông.

“Buông ra.” Thủy Lang cau mày: “Đau.”

Chu Quang Hách chậm rãi buông ra, Thủy Lang lắc lắc tay, nhìn bà lão bán kem trên màn hình bị bắt, bộ phim cũng kết thúc.

“Kết thúc rồi, hoàn toàn không biết làm thế nào mà lấy được bí mật 110.”

“Đổi giả thành thật để lấy được hàng, dụ rắn ra khỏi hang rồi bắt giữ.”

“Có thể sao, mắt còn không thèm liếc qua bên đó lấy một cái, thế mà có thể nắm được tình tiết trong lòng bàn tay.”

Thủy Lang ôm đồ ăn vặt còn thừa lại hơn phân nửa, xếp hàng bước ra khỏi rạp chiếu phim.

Chu Quang Hách không hề nói, tình tiết này so với những đặc vụ của địch mà anh phá án bắt được trước đây đã thấm vào đâu: “Em có đói bụng không? Anh cs để lại một bát sườn xào chua ngọt, về nhà nấu mì sợi cho em ăn nhé?”

“Thêm ít rau xanh nữa.” Thủy Lang bước xuống bậc thang, bị gió đêm thổi qua, khoác áo khoác vào người rồi đi đến nơi dựng xe đạp: “Rau xanh trong bồn hoa càng ngày càng lớn, nếu không ăn lá nhanh, lá rau sẽ ố vàng, già đi.”

“Được.” Chu Quang Hách cởi áo khoác choàng lên người cô.

“Anh mặc đi, không lạnh lắm đâu.” Thủy Lang rũ vai, để áo khoác trượt xuống, để anh đỡ lấy: “Anh còn xun xoe nữa thì tối nay cũng đừng nghĩ đến chuyện vào phòng đi ngủ.”

Chu Quang Hách lại quấn áo khoác quanh người Thủy Lang một lần nữa, tập trung vào điểm mù của Thủy Lang, tập trung, chuyên chú, mỉm cười nhìn cô.

...

“Anh nói ai đang tìm tôi?”

“Chu Quang Hách, đội trưởng đội an ninh của đồn công an đường Phục Mậu.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 148: Chương 148



Thân Tú Vân lập tức giật mình, trong đầu suy nghĩ, sao người này có thể trực tiếp đến Cục Công Thương tìm bà ta, trên mặt lại không lộ ra bất kỳ biểu hiện gì, chỉ mỉm cười với đồng nghiệp rồi nói: “Có lẽ đoạn thời gian trước, ở gần nhà tôi có kẻ trộm, để tôi đi xem thử.”

Đi đến phòng tiếp tân, Thân Tú Vân không biết lần thứ mấy điều chỉnh tâm trạng, cuối cùng cũng cảm thấy hơi buông lòng, gõ cửa một cái, bước vào: “Chu... đội trưởng, nghe nói anh tìm tôi.”

Chu Quang Hách cầm trong tay một cuốn sổ và cây bút: “Mời ngồi, chúng tôi chỉ tới đây để điều tra một số chuyện thôi.”

“Là chuyện gì vậy? Thân Tú Vân nhịn không được hỏi trước, chậm rãi ngồi xuống đối diện Chu Quang Hách, cười nói: “Cục công thương chúng tôi luôn hợp tác với đồn công an , nếu có chuyện gì cần chúng ta phối hợp, anh cứ nói đi, không cần khách sáo.”

“Ngày 11/12/1976, từ 9h đến 9h30 sáng, bà đến muộn, đội an ninh đến chợ đen phía sau ngôi miếu cổ vào lúc 9h40, nhưng khi đến nơi thì chẳng có kết quả gì.”

Chu Quang Hách không nhìn thông tin trên tay: “4h chiều ngày 22 tháng 1 năm 1977, bà rời nhiệm sở sớm. Ngày hôm đó, cục Công Thương và đội trị an quốc gia hợp tác với cửa hàng cung ứng hàng hóa chuẩn bị đến chợ đen khu miếu cổ để trấn áp nghiêm khắc những phần tử ngoài vòng pháp luật phá hoại công tác thu mua thống nhất tiêu thụ thống nhất, nhưng cũng không thu được kết quả. Theo người trong cuộc tiết lộ, là bà luôn bí mật liên lạc với những người ở chợ đen, luôn tiết lộ thông tin thời điểm cụ thể của đội an ninh cho người đứng đầu thị trường chợ đen vào những thời điểm quan trọng.”

“Làm sao...”

Vẻ mặt Thân Tú Vân thực sự ngạc nhiên và hoảng sợ: “Làm sao có thể! Ai? Là người trong cuộc nào đã tiết lộ? Anh nói cho tôi biết, hoặc là để người đó đến trước mặt tôi, chúng ta sẽ đối chất với nhau. Tôi là người của cục công thương, là người ghét những phần tử ngoài vòng pháp luật phá hoại công tác thu mua thống nhất tiêu thụ thống nhất. Ai lại độc ác như vậy, lại muốn tạt nước bẩn vào người tôi, đội trưởng Chu, anh phải điều tra kỹ càng!”

“Đây không phải là đang điều tra kỹ càng sao?”

Chu Quang Hách không mang theo một chút cảm xúc nào nhìn Thân Tú Vân: “Hôm nay tôi tới đây chính là để điều tra rõ ràng xem có phải là nước bẩn hay không. Trước tiên bà phải giải thích rõ ràng, trong hao ngày bà đến trễ về sớm mà tôi vừa nhắc tới, bà đi đâu, làm gì, ai là nhân chứng?”

“Việc này, việc này đã xảy ra lâu như vậy rồi, đột nhiên hỏi tôi như vậy, làm sao tôi có thể nhớ ra được.”

Áo sơ mi bên dưới áo khoác của Thân Tú Vân đã ướt đẫm, chỉ có bà ta mới biết, lúc nói chuyện hàm răng bà ta run rẩy tới va vào nhau như thế nào, bởi vì ngày mà Chu Quang Hách nhắc đến quả thực là ngày bà ta đích thân đi thông báo cho những người trao đổi thông tin ở gần đồn cảnh sát và những người trao đổi thông tin ở gần ngôi miếu cổ: “Chuyện này rất khó nhớ.”

“Rầm.”

Một chiếc còng tay nặng nề đặt trên bàn.

“Cái này, cái này, cái này cần có thời gian!”

Thân Tú Vân nhìn trên mặt Chu Quang Hách không có một chút biểu cảm nào, hai mắt cũng không có một chút nhiệt độ nào, biết một khi mình không nói ra được, anh nhất định sẽ còng tay bà ta, đưa bà ta về đồn thẩm vấn.

Điều này tuyệt đối không được!

Nếu bà ta mang theo còng tay bước ra khỏi tòa nhà cục công thương, từ hôm nay về sau bà ta sẽ trở thành đối tượng trọng điểm trong cục, không bao giờ được tự do như trước đây nữa.

Không thể rời khỏi phòng họp này.

Chỉ cần không đi ra ngoài, tùy tiện đưa ra bất cứ lý do gì là được.

Một khi bị đưa ra ngoài, coi như xong đời.

Ánh mắt Chu Quang Hách lạnh lùng nhìn người càng lúc càng không giữ được bình tĩnh: “Suy nghĩ ra chưa?”

Giọng nói này này không thua gì Hắc Bạch Vô Thường muồn lấy mạng.

Trên trán Thân Tú Vân lập tức đổ đầy mồ hôi, móng tay c*m v** lòng bàn tay, càng nóng lòng càng không dám tùy tiện mở miệng, nếu không sự tình sẽ trở nên hỗn loạn, một khi xuất hiện hỗn loạn sẽ có rất nhiều sơ hở.

Chu Quang Hách cầm lấy còng tay đứng lên.

“Phó chủ nhiệm Lưu!"
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 149: Chương 149



Thân Tú Vân dùng hết khả năng tự chủ của mình, cố gắng nặn ra được một nụ cười: “Tôi nhớ ra rồi, là phó chủ nhiệm Lưu. Cả hai lần đều là phó chủ nhiệm Lưu nhờ tôi đi làm việc.”

Chu Quang Hách: “Đi làm việc gì?”

Thân Tú Vân vặn chặt ngón tay: “Một lần là nhờ tôi mua giúp điểm tâm, một lần là nhờ tôi mua giúp bữa tối.”

Chu Quang Hách hỏi thêm mấy câu rồi nhìn về phía Lý Hoa, Lý Hoa bước ra ngoài, một lúc sau, anh ây đi vào cùng một người đàn ông trung niên vóc người hơi mập mạp.

Lý Hoa hướng Chu Quang Hách gật đầu, ra hiệu trên đường đã hỏi rõ tình hình.

Phó chủ nhiệm Lưu vẻ mặt có lỗi: “Thực sự xin lỗi, bởi vì công việc bận quá, đành phải nhờ đồng chí Thân mua cơm giúp tôi, không ngờ lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy.”

Chu Quang Hách lại ngồi xuống: “Sáng ngày 12 năm 1976, từ chín đến chín giờ ba mươi, mua điểm tâm ở đâu?”

Phó chủ nhiệm Lưu: “Nhà hàng Quang Minh, cách hơi xa khu công thương, cũng cách nhà tôi một đoạn đường vòng. Nhưng tôi thường thích ăn cơm của nhà hàng bên đó nên nhờ cán sự Thân mua giúp tôi.”

Chu Quang Hách: “Bốn giờ chiều ngày 22 tháng 1 năm 1977, mua bữa tối ở đâu? Sau khi mua xong đưa cho ông ở chỗ nào?”

Phó chủ nhiệm Lưu: “Nhà hàng Trung Hoa trên tầng hai khách sạn Nhân Dân. Món vịt sốt ở đó rất ngon, tan làm lúc năm giờ mà chạy tới đó sẽ hết. Cho nên tôi mới nhờ cán sự Thẩm đến đó mua giúp.

Giọng điệu Chu Quang Hách rất bình tĩnh: “Hai người đều đưa ra câu trả lời giống nhau.”

Móng tay c*m v** da thịt Thân Tú Vân khẽ buông ra, sau đó mới cố gắng thở mạnh một tiếng: “Làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp, đội trưởng Chu, sau này anh đừng doạ người như vậy.”

“Sau này.” Chu Quang Hách đóng nắp bút lại, kẹp vào sổ: “Quả thực là còn có sau này, đây mới chỉ là điều tra sơ bộ, những gì tôi vừa trình bày vừa rồi cũng không chính xác lắm, cũng không phải người trong cuộc tiết lộ ra, là người biết chuyện báo cáo, sau này chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt.”

Lòng bàn chân của Thân Tú Vân như nhũn ra, nếu không phải những năm này bà ta đã nhìn thấy việc đời nhiều như vậy, hai chữ “báo cáo” này đã có thể trực tiếp khiến bà ta sợ hãi đến bất tỉnh.

“Cảm ơn vì đã phối hợp.” Chu Quang Hách dẫn người đi tới trước mặt phó chủ nhiệm Lưu, “Biên bản ghi chép hôm nay sẽ được giao cho tổng cục Công thương Nhà nước.”

Khuôn mặt đang tươi cười của phó chủ nhiệm Lưu chợt cứng đờ, cười cứng ngắc, gật đầu.

Sau khi người rời đi rồi, ngay khi cửa phòng tiếp tân vừa đóng lại, Thân Tú Vân lập tức vịn lấy góc bàn từ từ trượt xuống mặt đất.

Sắc mặt phó chủ nhiệm Lưu rất khó coi, giọng điệu lạnh lùng: “Từ hôm nay trở đi, ân tình tôi nợ cô đã được trả hết, giữa chúng ta sẽ xóa sạch quan hệ, sau này không qua lại nữa.”

Thân Tú Vân sửng sốt: “Phó chủ nhiệm Lưu…”

“Bà đừng quên, cái gọi là ân tình đều là lời nói ngoài miệng, tôi chỉ coi trọng lời hứa của mình thôi." Phó chủ nhiệm Lưu mở cửa rời đi, không thèm quay đầu lại.

Thân Tú Vân hoàn toàn không ngờ tới, ân tình mà mình không nỡ dùng mấy năm nay cuối cùng lại được dùng vào việc này!

Ngoài việc đau lòng, bà ta lại nghĩ đến Chu Quang Hách nói là người biết chuyện báo cáo, còn nói sau này sẽ thường xuyên tìm đến bà ta, rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, cả người bắt đầu run lẩy bẩy.

Cả người sợ hãi tới cực điểm.

“Đừng sợ, đừng sợ, sắp đến rồi, sắp đến rồi, chỉ cần đăng ký trả lại nhà và tài sản thành công, sẽ có rất nhiều người đến giúp mình…”

...

Sau khi bước ra khỏi cục công thương, Chu Quang Hách không quay lại đơn vị làm việc để ăn trưa cùng đồng nghiệp mà trực tiếp phóng xe đi.

Hôm nay là ngày 31/3, ngày cuối cùng của tháng 3.
 
Back
Top Bottom