Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 160: Chương 160



Phó cục trưởng Khâu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, thực ra vừa rồi cũng không có mất đi lý trí, chỉ vì mối quan hệ với nhà Trâu gia, mới cho nhà Ô Thiện Bình thêm một chút thời gian. Tuy nhiên, trước mắt, Ô Thiện Bình ngoài cãi vã ra, không thể đưa ra được bất kỳ bằng chứng xác đáng nào, chỉ kêu gào người ta giả mạo, ông ấy không thể chờ đợi được nữa, bắt đầu xử lý thông tin: “Có thư giới thiệu của đơn vị không?”

“Đúng vậy, thư giới thiệu của đơn vị, để tôi xem đơn vị nào cấp chứng nhận.” Ô Thiện Bình nổi giận đùng đùng nói: “Chờ sự việc được giải quyết xong, tôi sẽ tự mình viết thư báo cáo!”

Sự tự tin của bố đã khiến cho Ô Lâm Lâm vững tin hơn nhiều, càng nhìn người này càng thấy không giống Thủy Lang, chắc chắn là ỷ mình có mất phần giống Thuỷ Mộ Hàm, mới có thể bị khối tài sản kếch xù làm cho mờ mắt, to gan tới đây giả mạo.

“Mau lấy chứng nhận của đơn vị ra, dám tới đây, sao vậy? Sợ rồi sao? A, lá gan cũng chỉ có từng đó thôi!”

Thủy Lang không nhìn bọn họ, nói với phó cục trưởng Khâu: “Không có thư giới thiệu của đơn vị.”

“Ha!” Ô Lâm Lâm đột nhiên cười lạnh: “Tôi biết mà, bố ơi, bố đoán đúng rồi!”

Ô Thiện Bình chậm rãi lấy lại tự tin: “Nếu như vừa rồi cô trực tiếp rời đi, tôi cũng sẽ không so đo với cô, nhưng đã đến nước này, tôi cho cô biết cô không xong đâu, hôm nay tôi…”

“Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, tôi là nhân viên trao đổi nhà ở mới của bộ phận an ninh nhà ở.”

Những lời cười lạnh,, mỉa mai, đắc ý, tự tin… tất cả đều đông cứng trên khuôn mặt của hai bố con, hai người giống như là bị điểm huyệt, giơ ngón tay lên, nheo mắt lại, không nhúc nhích.

Giống như hai tác phẩm điêu khắc thất bại, bị vứt bỏ.

Sắc mặt Thân Tú Vân vừa rồi còn từ nghi ngờ chuyển sang mừng rỡ, bây giờ cũng cứng đờ, vẻ mặt cứng ngắc nhìn Thủy Lang.

Khuôn mặt xanh xao của Trâu Khải tỏ ra ngạc nhiên: “Cô nói gì vậy? Cô là nhân viên trao đổi nhà ở mới của Cơ quan quản lý bất động sản à?”

“Hứ!”

Ô Lâm Lâm bỗng nhiên cử động, khoanh tay trước ngực, cười một tiếng mỉa mai: “Cô thật là giỏi giả vờ, nghe ngóng cũng rất rõ ràng, có thể nghe ngóng rõ ràng những thay đổi biên chế của đơn vị chúng tôi, cô biết rõ ràng như vậy, mọi người có lẽ thật sự sẽ bị cô lừa rồi, đáng tiếc cô lại đụng trúng chính chủ rồi, Ô Lâm Lâm tôi đây mới là nhân viên trao đổi nhà mới!”

Trong văn phòng vang lên tiếng cười nhạo , không chỉ người nhà Ô Thiện Bình cười mà gần như toàn bộ nhân viên đang làm việc trong văn phòng đều cười.

Ngoại trừ phó cục trưởng Khâu.

“Thủy Lang ở số 6 đường Ngô Đồng, người giới thiệu, phó cục trưởng Hứa?”

Tiếng cười lập tức dừng lại.

Nhanh chóng trở về dáng vẻ chỉnh tề.

Toàn bộ người trong văn phòng đều biến thành gà câm, trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Thủy Lang.

Thật lâu sau, vẫn vô cùng yên tĩnh.

Thủy Lang khẽ mỉm cười: “Đúng vậy.”

Phó cục trưởng Khâu so sánh với ảnh chụp, gật đầu: “Hồ sơ của cô đều ở đây, đã được đưa vào biên chế chính thức của cục quản lý bất động sản, nhưng...”

“Không thể nào!!!!!!”

Âm thanh mà Ô Lâm Lâm phát ra đã phá vỡ lịch sử âm lượng dù là giọng nói hay là tiếng hét mà cô ta từng phát ra, người nghe dường như cảm thấy dây thanh quản của cô ta đã bị xé toạc bởi âm thanh đó, như thể chỉ một giây sau cô ta sắp ho ra máu.

“Khụ khụ khụ khụ...”

Ô Lâm Lâm lại xé dây thanh quản ra, hét lên: “Tôi mới là nhân viên trao đổi nhà mới!!!”

“Bang Bang!"
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 161: Chương 161



Ô Thiện Bình và Thân Tú Vân đồng thời bổ nhào vào bàn đăng ký, nhìn phó cục trưởng Khâu ở giữa, đang muốn nói chuyện, phó cục trưởng Khâu đột nhiên ngước mắt lên, đôi mắt đằng sau cặp kính sâu không thấy đáy, giống như một cái giếng cổ, trong nháy mắt khiến hai người bị ngập đến cổ, lý trí c*̃ng theo đó mà hoàn hồn.

Khi đó, gia đình Trâu gia đã tìm đến phó cục trưởng Khâu để nhờ giúp đỡ, bọn họ cũng đưa cho ông ta hai nghìn nhân dân tệ, tuy nhiên, lúc đó phó cục trưởng Khâu cho biết ông chỉ có trách nhiệm đề cử tên của Ô Lâm Lâm cho cục trưởng, không đảm bảo bất kỳ kết quả nào.

Ô Thiện Bình lập tức đồng ý, nhận định phó cục trưởng Khâu lần đầu tiên tiến cử người, cục trưởng nhất định sẽ nể mặt ông ấy mà đồng ý, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Kết quả hiện tại, người tiến cử Thủy Lang là phó cục trưởng Hứa!

Lại là phó cục trưởng Hứa!

Khuôn mặt của Ô Thiện Bình và Thân Tú Vân trở nên tái nhợt, không biết là đang nghẹt thở hay là tức giận.

Hận không thể nào tìm phó cục trưởng Khâu đòi một câu trả lời, lãng phí hai nghìn nhân dân tệ trôi theo dòng nước, mất một nhà máy gỗ, còn hối hận, vô cùng hối hận, đã không tiếp tục đi tìm phó cục trưởng Hứa.

Nếu như lúc ấy kiên trì tìm phó cục trưởng Hứa, công việc này nhất định là của Lâm Lâm!

Nghĩ đến đây, lại nghĩ đến tên trộm c.h.ế.t tiệt đó.

Sau đó, hai người dừng lại, đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên nhận ra những điều này dường như đều không còn quan trọng!

“Tôi đã biết cô là Thủy Lang, tôi biết tôi không nhận nhầm.”

Giọng nói của Trần Khải rõ ràng là đang lấy lòng, khiến Ô Thiện Bình và Thân Tú Vân ngay lập tức đứng thẳng dậy, nhìn về phía người bên cạnh.

“Không thể nào!!!!!!”

Sau khi Ô Lâm Lâm biết là Thủy Lang, thần thái càng trở nên điên loạn hơn, vừa trải qua việc cướp được Trâu Khải, nghĩ rằng mình có thể có được niềm vui mà mình hằng mơ ước trong đời trước mặt Thủy Lang, lại bị một tiếng “chồng” của Thủy Lang đập vỡ, nghe nói Thủy Lang là giả mạo, mới có cơ hội th* d*c, một lần nữa được sống lại.

Lại không ngờ, đả kích lớn nhất trong cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu.

Thủy Lang trở thành nhân viên trao đổi nhà ở mà cô ta đã chờ đợi mấy năm nay mới nhìn thấy được chút ánh sáng hy vọng.

Biên chế chính thức.

Sự thật này giống như một ngọn núi lớn, còn ngọn núi cao nhất thế giới, đỉnh Everest đang trải qua bão tuyết, đột ngột từ dưới đất trồi lên đổ ập xuống đầu cô ta, nặng tựa vạn quân, băng hàn thấu xương!

“Phốc!!!”

Một dòng m.á.u tươi phun ra từ trong cổ họng của Ô Lâm Lâm, trực tiếp b.ắ.n thẳng vào khuôn mặt và cái miệng hé mở của Thân Tú Vân đang chạy tới nhìn cô ta, một giọt không lọt, lập tức đem tiếng hét chói tai hai chữ “Lâm Lâm” cùng với m.á.u c*m v** trong cổ họng bà ta.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 162: Chương 162



“Lâm Lâm!”

Ô Thiện Bình vội vàng chạy tới: “Con làm sao vậy? Đừng gấp, hít sâu một hơi, Trâu Khải, đưa Lâm Lâm đến bệnh viện!”

“Con không đi!” Ô Lâm Lâm vịn tay bố, chỉ vào bàn đăng ký: “Đăng ký!”

Dù có c.h.ế.t cô ta cũng phải chứng kiến bố mình đăng ký xong mới chết!

“Đã thành ra như vậy rồi.” Thủy Lang thật sự quan tâm nhìn cô ta: “Tốt nhất là nhanh chóng đến bệnh viện đi, mạng sống quan trọng, tôi nói thật đấy.”

“Cô!” Ô Lâm Lâm lập tức tâm tình d.a.o động càng thêm dữ dội, cảm thấy lửa giận lại bắt đầu công tâm: “Cô, nằm mơ đi!”

Thân Tú Vân dã tỉnh táo lại, phun một ngụm xuống đất, không để ý ánh mắt chán ghét của người khác, lao về phía con gái: “Lâm Lâm, con thế nào rồi?”

Ô Thiện Bình dùng ngón tay bắt mạch cho con gái rồi nói: “Chắc là con bé bị cảm xúc tức giận kích động, khí nóng và nộ khí công tâm, hoả tâm quá thịnh dẫn đến thổ huyết. Bây giờ bà lập tức đưa Lâm Lâm đến bệnh viện, làm kiểm tra chi tiết. Con bé không thích hợp tiếp tục đợi ở đây nữa, nhất định phải tránh xa nguồn cơn gây ra áp lực, làm dịu cảm xúc.”

Thủy Lang xua tay thúc giục: “Đi nhanh đi.”

“Cô!” Ô Lâm Lâm trừng mắt nhìn Thủy Lang, xông về phía trước, lại bị Thân Tú Vân vội vàng ôm chặt lấy ngăn lại: “Trâu Khải, mau cùng dì đưa Lâm Lâm đi bệnh viện!”

Mặc dù chồng đã nói không sao nhưng là thổ huyết đó!

Trong ấn tượng của Thân Tú Vân, thổ huyết thường có nghĩa là tính mạng đang gặp nguy hiểm, không thể sống được bao lâu!

Bà ta thực sự không thể đứng yên được nữa, nhất định phải lập tức đưa con gái đi kiểm tra kỹ càng toàn thân trên dưới, từ trong ra ngoài!

Hôm nay Trâu Khải mất hết khả năng tự chủ, đến bây giờ vẫn chưa quản lý tốt biểu cảm trên khuôn mặt, vẫn còn lưu lại vẻ méo mó trước đó, liếc nhìn Thủy Lang.

Không thể không thừa nhận, vị hôn thê mà anh ta chưa bao giờ để ở trong lòng này, vì muốn thu hút sự chú ý của anh ta, làm ra hành động trả thù, đã thực sự đạt được mục đích.

Anh ấy thực sự cảm thấy phẫn nộ, còn cảm thấy không nỡ.

Nhưng bây giờ tình trạng vị hôn thê không ổn, lại thổ huyết, lo lắng làm chậm trễ thời gian chữa trị tốt nhất nên đành phải tạm thời phải gạt hết mọi tâm tư sang một bên.

Anh ta cưỡng ép cõng Ô Lâm Lâm trên lưng, trước khi rời đi còn muốn nói với Thủy Lang một câu, cô chờ đó.

Kết quả vừa quay người lại đã nhìn thấy Chu Quang Hách chặn lấy Thuỷ Lang cực kỳ chặt chẽ, lập tức cảm thấy trong cổ họng cũng nổi lên vị tanh, sợ mình ở lại lâu hơn một chút nữa cũng sẽ phun ra máu, không cam tâm cắn răng rời đi.

Thủy Lang nhìn hai bố con vẫn còn ở lại chỗ này: “Con gái của ông đã thành ra như thế, ông còn ở lại đây à?”

Ô Thiện Bình lập tức đỏ bừng mặt, cảm thấy ánh mắt mọi người trong văn phòng đều đang nhìn mình đầy vẻ kỳ lạ, nóng lòng muốn cứu vãn hình ảnh tượng, vội vàng nói: “Bố có hai đứa con gái, không thể chỉ tập trung vào một người, con còn ở đây, sao bố có thể đi được?”

“Cũng đúng, dù sao chúng ta cũng là người một nhà.” Thủy Lang cười một tiếng: “Nếu đã là một gia đình, tôi là chị cả, ta đương nhiên phải nhường nhịn em gái. Ông nhanh đi chăm sóc em gái đi. Tôi sẽ xử lý tốt việc đăng ký bên này.”

Sắc mặt Ô Thiện Bình càng đỏ hơn, mấy lần mở miệng đều không thể nói ra lời, lúc sắp tái nhợt, đột nhiên nếm được mùi vị mực, lập tức trong lòng nhẹ nhõm, căn bản không ai có thể nhìn thấy sắc mặt thật của ông ta!

Có lớp mực này che trên mặt, ông ta cũng không sợ bị người khác nhìn thấy!

Lập tức chẳng những cảm thấy da mặt mình dày lên mà lý trí đã mất cũng dần quay trở lại.

Hiện tại người đã từ vùng hoang dã phương Bắc trở về, đứng ở chỗ này, hai bố con thật sự không cần phải ở hai phe đối lập, Ô Thiện Bình càng nghĩ đầu óc càng rõ ràng hơn, ông ta thay đổi chiến lược, nói: “Con còn trẻ, chuyện lớn cứ để bố lo.”

“Ông lo sao?”

Thủy Lang giễu cợt nhìn ông ta, đột nhiên lùi về sau một bước, tránh đường: “Được rồi, tôi cũng muốn nghe xem ông lấy thân phận gì đi đăng ký.”

Từ buổi sáng Ô Thiện Bình đã luôn mồm hô hào mình là người thừa kế, là cư dân gốc, nhìn khoảng cách tới bàn đăng ký chỉ có mấy bước, Thủy Lang còn cố ý nhường bước, sau đó lại nhìn ra vẻ mỉa mai trên mặt cô, hai chân ông ta đột nhiên giống như bị nhét đầy chì, không thể tiến về phía trước.

Người trong văn phòng và những người chen chúc ở hành lang trước cửa đều bị hành động của Thủy Lang hấp dẫn, vô thức nín thở, đôi mắt tập trung vào Ô Thiện Bình.

Ba người phó cục trưởng Khâu nhìn nhau, chờ đợi người đi tới.

Ô Thiện Bình vẫn bất động.
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 163: Chương 163



Qua một hai phút, ông ta vẫn không nhúc nhích.

Người bên ngoài nín thở, không nhịn được nữa, hít một hơi thật sâu rồi phát ra âm thanh thúc giục:

“Ông ta đang làm gì vậy? Đã chậm trễ lâu lắm rồi.”

“Đúng vậy, ông ta đã lãng phí cả buổi sáng, giống như đang quay một bộ phim hài vậy.”

“Mới vừa rồi còn tranh giành với con gái, bây giờ con gái đã cho ông đi đăng ký, ông lại ở đó làm vật trang trí, đầu óc nhất định là có vấn đề!”

Vừa rồi còn tưởng có mực che trên mặt, không sợ người ta chỉ trỏ, mới trôi qua không bao lâu, Ô Thiện Bình đã cảm thấy không đất dung thân.

Thấy gia tài bạc triệu đang ở ngay trước mắt, ngôi nhà gỗ, cửa hàng, nhà máy, vốn chủ sở hữu, cổ tức... mà ông ta mong muốn nhất, đằng sau những tài sản đó là sự theo đuổi, đố kỵ, ghen ghét, sùng bái và xã hội thượng lưu... Những thứ mà năm đó, cũng là vừa rồi khiến ông ta điên cuồng, mất lý trí đều ở ngay phía trước, khoảng cách chưa đầy ba mét.

Ông ta chỉ cần bước vài bước, chỉ vài bước chân bình thường là có thể đạt được, nhưng hết lần này tới lần khác ông ta lại không thể cử động được khi nhìn Thủy Lang, nhìn thấy khí chất tự tin và ánh mắt giễu cợt của cô.

Ông ta biết đôi chân mình không phải gắn đầy chì, mà là sự tự tin của ông ta quá thấp, trái tim quá yếu đuối.

Con gái này rốt cuộc là biết gì rồi?

Là thật sự biết hay là giả vờ biết?

Ô Thiện Bình chưa bao giờ dám tùy tiện thử, không có Thân Tú Vân, ông ta càng không dám thử.

Ông ta bị Thủy Lang dọa cho sợ hãi.

“Tôi đã cho ông một cơ hội.” Thủy Lang nhìn ông ta chằm chằm mỉm cười, sau đó xoay người đi về phía quầy đăng ký: “Phiền phức…”

“Trước tiên phải cần cấp giấy chứng nhận của đơn vị!”

Ô Thiện Bình đột nhiên hét lên, sau khi hét lên, trong lòng lập tức vỗ tay vì sự nhanh trí của mình: “Đúng! Giấy chứng nhận của đơn vị, phó cục trưởng Khâu, không có giấy chứng nhận của đơn vị, như vậy là trái với quy trình thủ tục.”

Phó cục trưởng Khâu liếc nhìn Ô Thiện Bình, sau đó lại nhìn về phía Thuỷ Lang: “Quy trình đúng là như vậy. Trước tiên, cô phải làm thủ tục nhận chức, sau đó đến gặp ông ấy, bố của cô, lãnh đạo bộ phận an ninh nhà ở, lấu giấy chứng nhận của đơn vị, sau đó mới tới đăng ký.”

Ô Thiện Bình siết chặt nắm tay, áp chế hưng phấn trong lòng, quyền kiểm soát đã trở lại trong tay ông ta!

Chỉ cần ông ta kéo dài thời gian, đúng, là thời gian.

Thủy Lang bất ngờ xuất hiện, làm rối loạn tất cả kế hoạch của bọn họ!

Trước mắt điều bọn họ cần nhất chính là thời gian, tranh thủ được thời gian, quay về thương lượng lại, bàn bạc lại kế hoạch với Trâu gia cũng được, bình tĩnh điều tra rõ ràng tình hình hiện tại của Thủy Lang cũng được, hoặc là dỗ dành Thủy Lang cũng được, tất cả đều cần thời gian.

Dù chỉ có nửa ngày thì cũng vẫn tốt hơn là phải hành động khi không được tỉnh táo cho lắm.

Thủy Lang tò mò hỏi: “Có nhất thiết phải nhờ lãnh đạo bộ phận an ninh nhà ở cấp giấy chứng nhận không?”

Phó cục trưởng Khâu dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Thủy Lang: “Nhất định phải tìm lãnh đạo Cục quản lý bất động sản cấp giấy chứng nhận.”

Trên khóe môi Thủy Lang hiện lên một nụ cười, gật đầu với phó cục trưởng Khâu: “Vậy tôi sẽ hoàn tất thủ tục nhận việc, lấy chứng nhận của đơn vị rồi đến đăng ký.”

Ô Thiện Bình thở dài một hơi, cơ thể căng cứng cũng thả lỏng xuống, sau khi thả lỏng, một cơn đau đột nhiên ập đến, trước mắt mờ đi, suýt chút nữa ngã xuống đất, ông ta lắc lắc đầu, ông ta phải đi đến bệnh viện!

Đương nhiên tốt nhất là để Thủy Lang đưa ông ta tới đó.

Đợi đến khi đến bệnh viện rồi đưa người đi hoặc để ở một phòng bệnh nào đó.

Là có thể kéo dài ra rất nhiều thời gian!

Nếu có thể trì hoãn lâu hơn một chút, để cô không còn thời gian làm thủ tục nhận việc thì công việc của cục quản lý bất động sản sẽ không chờ ai, đến lúc đó ông ta sẽ lấy thân phận người làm bố, đi xin lỗi lãnh đạo, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội này sắp xếp lại cho Lâm Lâm!
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 164: Chương 164



Ô Thiện Bình cảm thấy vô cùng vui mừng với mưu kế của mình, đôi mắt lập tức khôi phục lại ánh sáng: “Thuỷ...”

Người đâu rồi?

Trong văn phòng có rất nhiều người, nhưng bóng dáng Thủy Lang và Chu Quang Hách đã biến mất từ lâu.

Ô Thiện Bình đang định hỏi phó cục trưởng Khâu thì bị một gia đình đột nhiên chen chúc tiến tới đẩy sang một bên.

Tiếng cãi vã không kém gì gia đình ông ta trước đó lập tức vang vọng cả văn phòng, đám người phó cục trưởng Khâu bị vây quanh cực kỳ chặt chẽ.

Ô Thiện Bình không những không có chỗ để chen vào, còn bị ép thẳng vào góc tường, bệnh viện cũng không thể đi được, sau lưng cọ vào vách tường, đau đến không muốn sống!

...

Văn phòng đăng ký ở tầng một, bộ phận an ninh nhà ở nằm ở tầng hai.

Thủy Lang và Chu Quang Hách cùng bước lên cầu thang.

“Xin chào, cho hỏi phó cục trưởng Hứa có ở đây không?”

“Phó cục trưởng Hứa sáng sớm đã dẫn đội của mình ra đường đăng ký nhà ở rồi. Các người có chuyện gì không?”

Thủy Lang hơi giật mình, đang muốn nói chuyện, cánh tay đã bị Chu Quang Hà đẩy một cái, cô ngẩng đầu nhìn anh.

“Đi thẳng tới phòng an ninh phòng ở xử lý chuyện nhận việc trước.”

Chu Quang Hách nhìn ra được cô không quen với thủ tục nội bộ của đơn vị, anh cầm lấy giấy chứng nhận nhận việc, dẫn cô đi đến bộ phận nhân sự, gõ cánh cửa: “Xin chào, chúng tôi là nhân viên trao đổi nhà ở mới, bên trên đã phê chuẩn đơn xin vào biên chế, hôm nay chính thức tới nhận việc.”

Chủ nhiệm bộ phận nhân sự là một người dì hơi lớn tuổi, đeo một cặp kính mắt: “Mời vào.”

Điền vào mẫu đơn, ký tên, đóng dấu, nhận sổ tay công nhân viên, sổ tay kế hoạch hóa gia đình dành cho phụ nữ đã lập gia đình, bình trà, sổ, bút, sau khi nhận xong, đến phòng hành chính ký tên, sau đó lại trao đổi với từng lãnh đạo, mỗi một người nói xong đều đưa cho cô một bản tuyển tập Mao Trạch Đông, sau đó đến phòng nhân sự điền vào giấy chứng nhận chuyển hộ khẩu của đơn vị, thông qua bản phê duyệt sổ khẩu phần lương thực cố định và một loạt giấy tờ cần thiết đã được uỷ ban khu phố đóng dấu...

So với thủ tục ký hợp đồng ở hậu thế, đòi hỏi phải tốn hao đầu óc xem xem điều khoản, thì việc nhận công tác ở thời đại này có quá nhiều việc vặt vãnh, cũng may có người dẫn cô chạy lên chạy xuống, còn đạp xe vừa đi vừa về. Nếu không thì chỉ những chuyện vụn vặt khi nhận việc này, rất có thể sẽ khiến sự kiên nhẫn của cô cạn kiệt.

Con dấu cuối cùng đã được đóng xuống, việc nhận việc cuối cùng cũng đã hoàn tất.

Đã đến giờ ăn cơm trưa mà phó cục trưởng Hứa vẫn chưa về.

Mặc dù Thủy Lang tin chắc ông bố cặn bã sẽ không dám tùy tiện đi đăng ký trong thời gian ngắn, nhưng dựa vào một chút ký ức mơ hồ của Thủy Lang, cô cũng hiểu rằng hai người này mặc dù bề ngoài đều là cán bộ công nhân viên có điều kiện khá tốt ở Thượng Hải, nhìn có vẻ có tố chất có năng lực nhưng trên thực tế, giới hạn cuối là cực kỳ thấp, có một số thủ đoạn không thể không đề phòng.

Có thể nhanh chóng nhờ phó cục trưởng Hứa cấp giấy chứng nhận của đơn vị, đi đăng ký sớm một chút.

Như vậy là an toàn nhất.

“Đi theo anh.”

Chu Quang Hách mang theo thùng giấy, bên trong đựng đầy những thứ nhận được khi Thủy Lang gia nhập đơn vị, đi một mạch đến văn phòng cục trưởng.

Thủy Lang kinh ngạc đuổi theo: “Không phải nói, bác anh rất lạnh nhạt với anh, không để ý tới anh sao?”

“Thử lại lần nữa.” Chu Quang Hách mỉm cười với cô, đi đến trước cửa phòng cục trưởng thì dừng lại, gõ cửa phòng thư ký bên cạnh trước: “Thư ký Lưu có ở đây không?”

Cửa phòng thư ký mở ra, thư ký Lưu nhìn thấy là Chu Quảng Hách, sắc mặt nghiêm túc lập tức giãn ra một chút, nở nụ cười có chút thân thiện, hạ giọng nói: “Cục trưởng còn chưa đi ăn trưa, có lẽ là đang đợi anh. Anh đợi một chút, tôi đi vào thông báo một tiếng trước đã.”

Sắc mặt Thủy Lang càng thêm kinh ngạc, thái độ của thư ký đối với người nào chính là thể hiện thái độ của cục trưởng đối với người đó, dáng vẻ cố gắng thân cận lấy lòng này, hoàn toàn không giống như những gì Chu Quang Hách và hai vợ chồng Chu Phục Hưng nói người bác này không thể với tới
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 165: Chương 165



Ngày hôm đó nói chuyện xong, Chu Quang Hách bề bộn nhiều việc, hai người không nhắc lại chuyện này nữa.

Thủy Lang cũng không nói tới nữa, dù sao bị nói là tới vòi tiền còn bị lạnh nhạt rất lâu, iệc này dù là ai cũng không dễ chịu.

Trong mắt cô, mối quan hệ giữa Chu Quang Hách và người bác ở cục quản lý bất động sản này cũng giống như anh trai và chị dâu nói, không được coi là người thân, không được người ta nhìn ở trong mắt.

Vì vậy, khi được kéo thẳng một đường đến văn phòng làm việc của cục trưởng.

Thủy Lang nhìn Chu Quang Hách, đôi mắt vốn luôn sâu thẳm càng thêm phức tạp.

“Bác ơi, bọn cháu đã làm xong thủ tục nhận việc rồi.”

“Người trẻ làm việc lề mà lề mề, đến bây giờ mới xử lý xong chuyện nhận việc.”

Lúc nói chuyện cục trưởng Chu vẫn luôn nhìn chằm chằm Thủy Lang, biểu cảm trên mặt vẫn hoàn toàn như cũ, không lạnh lùng cũng không nhiệt tình, nhưng ánh mắt lại khác với lúc nhìn Chu Quang Hách, dường như có chút ấm áp hơn. lại giống như thấy điều gì đó không ổn.

Thủy Lang suy nghĩ hai giây, lễ phép gọi: “Bác.”

Cục trưởng Chu nhếch khóe miệng, bưng tách trà sứ trắng lên ngang mặt, nhấp một ngụm rồi đặt xuống: “Sau này đi làm trong đơn vị, đừng tưởng rằng chúng ta là họ hàng, là có thể tuỳ tiện đi lên lôi kéo quan hệ với bác, chuyện xấu nói trước, bác khó chịu nhất là họ hàng cứ dính lấy bên cạnh, ít đến thôi.”

Thủy Lang không nói gì, cúi đầu co rúm lại bên cạnh Chu Quảng Hà.

“Đương nhiên.” Cục trưởng Chu ho nhẹ một tiếng: “Đây cũng không phải là cố ý nhằm vào cháu, bác đối xử với người nào cũng đều như vậy, cháu không tin thì đi trong cục tuỳ tiện kéo một người hỏi thử xem, bác cho tới bây giờ đều là lục thân không nhận, bọn họ đều gọi tôi là cái thùng sắt không lọt nước.”

Thủy Lang cúi đầu, giấu đi nụ cười trên môi, gật đầu nói: “Cháu hiểu rồi, thưa bác.”

Cục trưởng Chu nhìn cô bé, lại ho nhẹ hai tiếng: “Còn chưa ăn cơm phải không? Bác cũng đói bụng rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên cháu đi làm, vẫn chưa nhận được phiếu ăn phải không? Hai người cùng bác đến căng tin ăn cơm đi. Ôi, phiền phức, thật là phiền phức.”

“Bác ơi.” Chu Quang Hách đặt thùng giấy lên bàn: “Hôm nay bọn cháu tới, ngoài xử lý thủ tục nhận việc, chủ yếu còn để đăng ký căn nhà trên đường Phục Nam. Nhưng mà dựa theo quy trình thủ tục, cần có giấy chứng nhận của đơn vị, phó cục trưởng Hứa đã đi ra ngoài, tới bây giờ vẫn chưa trở về.”

Bóng lưng cao lớn, bờ vai rộng, vòng eo hẹp, bộ đồng phục cảnh sát màu trắng, mang lại cho người ta cảm giác an toàn mạnh mẽ, chóp mũi Thủy Lang bỗng nhiên truyền đến cảm giác như se lại.

“Một tờ giấy chứng nhận đơn vị cho nhân viên nhỏ, sao lại phải trực tiếp chạy tới chỗ này xin?”

Trên mặt cục trưởng Chu tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, mở ngăn kéo re, ném ra một phong bì: “Họ hàng, họ hàng, cục trưởng ở Thượng Hải cũng không được mấy người, nguyên nhân cũng là vì bị mấy người họ hàng vòi vĩnh làm cho phiền chết.”

Chu Quang Hách nhanh chóng đưa tay cầm lấy phong bì, bên ngoài phong bì không có chữ viết, nhưng có phù hiệu của cục quản lý bất động sản khu Phục Mậu thành phố Thượng Hải, mở ra thì thấy bên trong có giấy chứng nhận đơn vị của Thủy Lang, phía dưới đóng ba con dấu, một con dấu của cục an ninh nhà ở, theo thứ tự là con dấu của chủ nhiệm bộ phận an ninh nhà ở, con dấu của phó cục trưởng bộ phận an ninh nhà ở, con dấu của cục trưởng cục quản lý bất động sản, anh lập tức đưa cho Thủy Lang.

Trên khuôn mặt Thủy Lãng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cái này đã xong rồi sao? Nhanh như vậy!”

“Giống các người?” Cục trưởng chu đứng lên, chắp tay sau lưng bước ra ngoài, “Tuổi còn trẻ mà làm việc lề mà lề mề, bác thấy sớm muộn gì cũng phải đi uống gió tây bắc. Đi thôi, dẫn các người đi ăn một bữa.”

Chu Quang Hách ôm thùng giấy lên, mở phong bì trong tay ra: “Cất gọn vào, tránh khỏi đợi chút nữa không cẩn thận bị vò nát, hư hỏng.”

Thủy Lang gật đầu, nhận lấy phong bì, gấp giấy chứng nhận của đơn vị lại cẩn thận nhét vào trong người, cầm cái vỏ phong bì nhẵn bóng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn anh: “Cám ơn.”

Chu Quang Hách trầm mặc hai giây: “Không cần nói hai chữ này.”

“Các người nghĩ chỗ của bác là công viên ngoại ô phía Tây hay rạp chiếu phim Quốc Thái? Đường đường văn phòng cục trưởng cục quản lý bất động sản của bác là chỗ các người hẹn hò sao?”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 166: Chương 166



Cục trưởng Chu chắp tay sau lưng quay người lại: “Đi ăn cơm, cháu ôm cái thùng lớn như vậy làm gì? Đồ đạc của một nhân viên trao đổi nhà ở nho nhỏ để ở trong văn phòng cục trưởng cục quản lý bất động sản, còn sợ bị người ta lấy mất sao?”

Chu Quang Hách đặt thùng xuống, nói: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi.”

Thủy Lang và Chu Quang Hách sóng bước đi ra khỏi văn phòng cục trưởng, vừa bước ra đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô ngước đầu nhìn lên, các nhân viên công tác ở các bộ phận khác đi tới, đều ngạc nhiên nhìn bọn họ, đặc biệt là nhìn cô.

Sau khi theo cục trưởng Chu xuống đi cầu thang, mọi người đi ra hành lang tầng một đều ngây ngẩn cả người, nhất là những người trong phòng đăng ký cả buổi sáng đã xem trò hề, tất cả đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Thủy Lang.

Buổi sáng, một người xem ra không được bố mẹ yêu thương, không nơi dựa dẫm lại bất ngờ đi xuống chỗ này cùng với cục trưởng!

Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc và hâm mộ của mọi người, Thủy Lãng cúi đầu nói với Chu Quang Hách: “Sao lại có cảm giác như cáo mượn oai hùm vậy?”

“Cáo mượn oai hùm là cáo đi phía trước, hổ ở phía sau.” Chu Quang Hách cũng cúi đầu nói: “Chúng ta ở phía sau.”

Thủy Lang cười khẽ, vừa bước xuống một bậc thang tiếp theo, lại nhích đến gần anh: “Anh thật sự không vội đi làm sao? Đồn cảnh sát của anh không phải rất bận bộn nhiều việc sao? Mấy ngày trước, còn đến nửa đêm mới về nhà, hoặc là nửa đêm còn phải ra ngoài.”

“Anh đi làm luôn không nghỉ ngày nào, hôm nay đặc biệt xin nghỉ một ngày.” Chu Quang Hách chỉ đường cho Thủy Lang, ra hiệu quay lại nhìn đường: “Em không cần phải lo lắng cho anh nữa. bây giờ đã lấy được giấy chứng nhận đơn vị rồi, đợi buổi chiều đi làm thì đi đăng ký sớm một chút rồi trở về...”

Nói đến những lời liên quan tới chuyện mà hai người cố tình tránh né, bầu không khí đột nhiên rơi vào im lặng.

Dần dần, bởi vì hành lang không rộng lắm, từ đi song song dần dần thành một người đi trước, một người đi sau.

Lúc sắp bước ra khỏi hành lang, Thủy Lang đột nhiên dừng lại chờ anh đi tới.

Chu Quang Hách vốn cũng dừng bước lại theo, nhưng sau khi nhận ra điều gì đó, lại tiến về phía trước hai bước.

Hai người lại đứng cạnh nhau.

Thủy Lang không ngẩng đầu nhìn anh: “Đăng ký xong sớm một chút, khi trở về chúng ta sẽ nói chuyện.”

Khóe miệng Chu Quang Hách buông lỏng, “Ừ” một tiếng.

“Lề mề, người trẻ tuổi lề mà lề mề” Cục trưởng Chu đứng ở cửa sổ lấy cơm ở nhà ăn:“Còn đợi bác bưng đồ ăn cho các người à?”

“Cục trưởng, để tôi tới bưng giúp ông.”

“Cục trưởng, hôm nay có thể xuống đây ăn cơm sao?”

“Lâu lắm rồi không thấy cục trưởng xuống căng tin ăn cơm. Hôm nay sao có thể gặp được ông ở đây? Họ hàng tới sao?”

Cục trưởng Chu vừa mở miệng, lập tức có vô số nhân viên vây quanh ông ấy, muốn giúp đỡ một tay, muốn nói chuyện, mỗi người đều có tâm tư khác nhau, bình thường bọn họ sẽ không có được cơ hội này.

“Hai đứa cháu.” Cục trưởng Chu thản nhiên trả lời một câu, đồng thời nói với đầu bếp chạy tới trong cửa sổ: “Càm ba cái bát nhỏ, ba đôi đũa, không mang hộp cơm.”

Chu Quang Hách vốn muốn Thủy Lang ngồi chờ, nhưng nghĩ sau này đây sẽ là nơi cô ăn bữa trưa, hai người lại cùng nhau đi tới trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

“Các người muốn ăn gì?” Cục trưởng Chu ở trước mặt mọi người, vẫy tay với Thủy Lang: “Cháu đến đây gọi món.”

Một hơi thở nhẹ vang lên bên tai.

Cho dù đã rất kiềm chế.

Nhưng vẫn lọt vào trong lỗ tai Thủy Lang.

Ở kiếp trước, cô luôn dựa vào năng lực của mình để có được chỗ đứng, đây là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác được “người khác che chở” là như thế nào.

Không phải Thủy Lang không biết thay đổi linh hoạt, không phải chuyện gì cũng cứng nhắc, có tài nguyên không dùng, chỉ biết dựa vào chính mình người.

Có thể tính cách của cô ở kiếp trước là như vậy, nhưng sau khi trải qua cuộc sống ở nhà Chu gia, nhận ra rằng sự động viên tài chính và an ủi tinh thần có thể vẹn toàn đôi bên, giờ đây tâm trí cô đã dần được mở rộng.

Có một số nơi, chẳng hạn như cục quản lý bất động sản này, hoặc trong thời đại mà các mối quan hệ là quan trọng nhất này, nếu có thể có thể vẹn toàn đôi bên, cô sẽ không ngu ngốc mà không cần, cứng đầu đẩy ra.

“Thịt lợn tẩm bột là món ăn chiêu bài của căng tin chúng tôi, vịt sốt cũng khá ngon.”

Đột nhiên, một nhân viên nữ đi tới bên cạnh Thủy Lang nói: “Ngày mai đi làm, cô nhớ mang theo hộp cơm nhé.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 167: Chương 167



Thủy Lang nhìn cô ấy, làn da đầy đặn, đường nét thanh tú, trên lông mày trái có một nốt ruồi màu đen, nhưng không hề lộ liễu chút nào, thuộc về nốt ruồi duyên, người ta thường nói, là nốt ruồi thông minh: “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo, vậy cô tiếp tục gọi đi.” Nữ cán bộ nhìn cục trưởng Chu nghiêm túc, lùi lại một bước, mỉm cười với Thủy Lang: “Tôi cũng là nhân viên trao đổi nhà ở, tôi tên Tần Hạo.”

"Này, tôi tên Lưu Đức Hoa, chúng ta làm cùng một bộ phận.”

Thủy Lang tưởng rằng mình nghe nhầm, nhìn lại phía người tới thì thấy là một người đàn ông mặc áo len màu xanh, bên trong có áo sơ mi trắng, quần được ủi thẳng tắp, giày da bóng loáng, chính là người mà người bình thường sẽ nói là loại người ăn mặt đẹp.

“Anh tên là gì?”

“Lưu Đức Hoa.”

Một nửa đường nét trên khuôn mặt thực sự là có chút giống, nếu không có hàm răng hô kia, anh ấy rất giống đại minh tinh ở kiếp trước.

Nhưng vào thời điểm này, đại minh tinh vẫn chưa ra mắt ở Hồng Kông.

“Này, tôi làm việc cùng bộ phận với cô, tôi…”

“Có để cho người ta ăn cơm không?” Cục trưởng Chu đưa ba bát nhỏ cho Chu Quang Hách: “Các người không đói bụng thì người khác cũng không đói sao?”

Thấy Thủy Lang dễ nói chuyện, mọi người xúm lại lấy lòng người ta, nhưng lại bị một câu của cục trưởng dọa cho rụt người lại.

“Các người không gọi, tôi gọi hết đấy.”

Cục trưởng Chu cầm đũa đi đến trước bàn tròn ngồi xuống: “Hai đĩa thịt lợn tẩm bột, một phần tư con vịt sốt, một đĩa xà lách, hai quả trứng và ba phần cơm trắng, không đủ lại gọi thêm.”

“Đủ rồi.” Thủy Lang ngăn cản Chu Quang Hách đang muốn mua thêm: “Hai thịt một rau, rất tốt.”

"Rõ ràng là ba thịt một rau." Cục trưởng Chu gắp một quả trứng luộc đặt lên trên chén cơm của Thuỷ Lang: “Cô bé, đừng ghét bỏ lão già này, đũa vừa mới cầm lên, vẫn chưa chạm qua.”

Nói xong, ông ấy gắp một quả trứng luộc khác bỏ vào bát của Chu Quang Hách.

Chu Quang Hách muốn gắp trả lại: “Bác ơi, bác ăn đi.”

“Được rồi, cứ như vậy đi, đừng động nữa.”

Hành vi gắp đồ ăn của cục trưởng Chu lập tức khiến ánh mắt mọi người nhìn về phía Thủy Lang lại thay đổi, tất cả đều hiểu hôm nay cục trưởng là có ý gì..

Đây không phải là họ hàng tới vòi tiền.

Con trai và con dâu ông ấy có tới đây, ông ấy cũng không có bộ dạng này.

Thủy Lang đang ăn món vịt sốt thơm ngon với cục trưởng Chu ở bên này, bên kia Ô Thiện Bình vừa mới đến bệnh viện xử lý vết thương, bị nước muối rửa đau đến nhe răng khổ sở.

“Đại ca,, sao rồi?”

Ô Thiện Bình vừa mở cửa phòng bệnh ra, Thân Tú Vân liền đã nhào tới đỡ lấy ông ta: “Vết thương trên người ông thế nào rồi?”

“Tôi đã rửa nước muối rồi, bôi thuốc và kê đơn thuốc giảm đau.” Ô Thiện Bình đau đớn không chịu nổi. Lúc ở văn phòng, ông ta mất đi lý trí, tập trung toàn bộ tinh thần vào việc đăng ký, mặc dù đau, nhưng đầu ông sẽ nhất thời quên đi..

Vừa rồi lúc rửa nước muối, tất cả sự đau đớn ở vết thương đều thức tỉnh, lúc này vừa nhìn thấy giường bệnh, đã nhanh chóng nằm xuống, rên hừ hừ.

Thân Tú Vân nhìn người chồng nằm ở giường bệnh bên phải, mặt mũi đã rửa sạch sẽ, thái dương vẫn còn ướt đẫm chưa được lau khô, không thể trực tiếp nằm xuống, chỉ có thể nằm sấp kêu đau, cái áo sơmi xanh đã nước mực nhuộm thành màu đen, ngoài cái đó ra còn có vết máu.

Sau đó bà ta lại nhìn con gái đang nằm trên giường bên trái, bị bác sĩ tiêm thuốc còn đang mê man, lông mày vẫn nhíu chặt, giống như ngay cả trong mơ cũng không cam lòng, trên cổ áo cũng có vết máu, tóc tai rối tung, chật vật không chịu nổi.

Lập tức ba ta nhịn không được khóc thành tiếng: “Đây là chuyện gì thế này? Tối qua vẫn còn vui vẻ, buổi sáng hôm nay mới đi đến trong cục một chuyến, cả hai người nhà chúng ta đều nằm trong bệnh viện rồi!”

“Không phải tất cả đều là vì Thủy Lang kia sao?” Ô Nguyên Diệp ngồi ở bên giường bệnh, đau lòng nhìn chịgái mình: “Đều là vì sự xuất hiện đột ngột của cô ta, mới khiến bố và chị gái bị doạ sợ đến tè ra quần!”

“Đứa trẻ này, sao con lại nói chuyện như vậy?” Thân Tú Vân tức giận đến mức không buồn lau nước mắt: “Mẹ đã bảo con đừng chơi với những người phía dưới nữa, không chăm chỉ học hành, suốt ngày không học được cái gì hay ho, thậm chí còn không biết nói một lời tử tế.”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 168: Chương 168



Ô Nguyên Diệp không phục, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn: “Vốn chính là như vậy, cô ta cứ đợi đây, sớm muộn gì con cũng cho cô ta tiêu đời.”

Ô Thiện Bình từ trên giường bệnh quay đầu lại: “Mày câm miệng lại cho tao!”

“Câm miệng thì câm miệng.” Ô Nguyên Diệp vẫn sợ bố: “Nhưng mà bố, bố vừa vào cửa đã nằm sấp xuống. Mẹ hỏi bố thế nào, bố cũng không nói, có đăng ký được nhà chưa? Tất cả đều thuộc về gia đình chúng ta sao?”

Thân Tú Vân đột nhiên ngừng khóc, vội vàng nhìn về phía chồng mình: “Ông xem, tôi nhìn thấy ông đau đớn, liền quên hết mọi chuyện. Chuyện đăng ký thế nào rồi?”

Những lời vừa rồi khiến cho Ô Thiện Bình vô cùng hưởng thụ, cảm thấy đau đớn trên người đã giảm bớt đi rất nhiều, “Tôi trong cái khó ló cái khôn, nói dựa theo quy trình, Thủy Lang phải đi làm thủ tục nhận việc, sau khi có được chứng nhận của đơn vị thì con bé mới có thể đăng ký, tạm thời ngăn cản được.”

Ô Nguyên Diệp nghi hoặc hỏi: “Ngăn cản? Bố, tại sao phải ngăn cản? Tại sao bố không trực tiếp đi đăng ký, lấy lại nhà và đồ của chúng ta?:

Thân Tú Vân cũng khó hiểu, “Đại ca, sao ông không trực tiếp đăng ký?”

Con trai hỏi, Ô Thiện Bình không có phản ứng gì, nghe được Thân Tú Vân vậy mà cũng hỏi như vậy, đôi lông mày vốn đang nhăn lại vì đau đớn lập tức càng nhăn lại chặt hơn, đôi lông mày gần như dính chặt vào nhau, nhìn về phía Thân Tú Vân.

“Sao ông lại nhìn tôi?”

Trên khuôn mặt Thân Tú Vân vẫn còn đọng lại nước mắt, lộ ra sắc mặt dễ khiến người ta buông lòng phòng bị, bà ta nhìn về phía chồng, đột nhiên đồng tử co rút lại, toàn thân cứng đờ.

Nhìn thấy cô như vậy, lông mày cau chặt của Ô Thiện Bình buông lỏng ra, nằm sấp trên giường: “Trâu Khải đi đâu rồi?”

“Anh Trâu về rồi.” Ô Nguyên Diệp thấy mẹ mình không động đậy liền đẩy bà ta một cái: “Mẹ, mẹ sao vậy?”

Thân Tú Vân bỗng nhiên nhảy dựng lên một cái, từ trên giường ngồi dậy, đứng thẳng lên, phát hiện con trai bị dọa sợ, vội vàng nói: “Không sao, không sao đâu.”

Ô Thiện Bình đưa tay ra, Thân Tú Vân vội vàng nắm chặt lấy, đỡ ông ấy từ trên giường ngồi dậy.

“Nhân lúc người nhà chúng ta ở đây, hai chúng ta trước tiên bàn biện pháp đối phó.” Ô Thiện Bình tiến đến đầu giường, dựa vào bên cạnh: “Thằng bé này, sau này khi gặp Thủy Lang, thành thật một chút cho bố, ngoan ngoãn gọi một tiếng chị cả, nếu không ông đây sẽ lột da mày!”

“Tại sao? Đồ bỏ đi đó, cô ta xứng đáng làm chị cả của con sao?”

Ô Nguyên Diệp nói xong, vô thức nhìn về phía mẹ mình, mong chờ được khen ngợi, cũng là muốn được giúp đỡ.

Không ngờ lần này mẹ chẳng những không khen ngợi, c*̃ng không giúp đỡ, ngược lại còn nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn khiển trách:: “Bố con nói đúng, sau này gặp lại chị cả của con, phải khách sáo một chút!”

“Có bệnh?” Ô Nguyên Diệp “phốc” một cái đứng dậy, tức giận rời khỏi phòng bệnh.

“Mấy đứa trẻ này là thế nào vậy?” Ô Thiện Bình đưa mắt nhìn quanh, thấy con gái mình vẫn đang nhắm mắt nằm trên giường, lắc đầu, "Không có đứa nào làm tôi yên tâm được. Chẳng phải ông nói đã liên tục xác nhận với vùng hoang dã phương Bắc rồi sao? Tuyệt đối không thể có sai lầm gì, tại sao Thủy Lang lại đột nhiên trở về?”

“Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho bên kia tính sổ! Mỗi tháng lấy một nửa tiền lương của Thủy Lang, tôi còn trợ cấp thêm cho anh ta, tôi đã gọi cho anh ta ba lần, anh ta đều nói đã tận mắt nhìn thấy Thủy Lang đốt di chúc, lần sau gọi lại, không phải nói Thủy Lang đã lên núi tuyết, thì là con bé đã vào thôn, tóm lại người chắc chắn còn ở chỗ đó.”

Mặt mũi Thân Tú Vân tràn đầy tức giận, sau khi bị chồng nhắc nhở, cuối cùng bà ta cũng tìm được chỗ để thực sự phát tiết lửa giận: “Tôi gọi điện ngay bây giờ!”
 
Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Chương 169: Chương 169



“Người đã tới đây rồi, còn có gì quan trọng hơn sao?" Ô Thiện Bình nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh, thấy những góc nhọn của tòa nhà trên đường Hoài Hải, nghĩ đến mình sắp cá vượt Long Môn, kết quả chỉ cách Long Môn một bước lại ngã ngửa chổng vó lên trời, lập tức không thể khống chế được hơi thở: “Chúng ta lập tức phải lập một kế hoạch chi tiết. Cho dù có để Thủy Lang ở lại, cũng không thể cứ như vậy buông tay!”

“Nhưng mà, con bé đó đã có gia đình rồi.” Thân Tú Vân nghĩ đến người kết hôn với Thủy Lang liền cảm thấy sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Người đó không phải là đồ trong ao, có anh ta ở đây, chỉ sợ chuyện phiền phức sẽ có nhiều thay đổi, chúng ta rất khó khống chế Thủy Lang giống như trước kia.”

“Cho dù con bé muốn lấy giấy chứng nhận của đơn vị hay chuyển hộ khẩu đều phải có chữ ký và sự đồng ý của tôi mới được.”

Ô Thiện Bình càng đắc ý: “Số 2 đường Phù Nam chỉ là mới bắt đầu thôi, Sau này, cửa hàng ba tầng trên đường Hoài Hải, nhà máy sản xuất gỗ số 1, tài sản được bên trên trả lại, cổ tức của những nhà máy khác, muốn đăng ký những thứ này, đều không thể thiếu giấy xác nhận của đơn vị, con bé này rốt cuộc là vẫn còn quá ngây thơ.”

“Đúng vậy, nếu con bé không làm thủ tục nhận việc, nhờ vào vị quyền đội trưởng kia, rất có thể sẽ đi đến đơn vị khác, nhưng vào làm ở cục quản lý bất động sản, con bé chính là vào được thì dễ, muốn ra ngoài, chỉ sợ chắp cánh c*̃ng khó chạy thoát.”

Trong thoáng chốc, ngôi nhà gỗ, xe ô tô, nhẫn kim cương, tiền giấy đều quay trở lại, quay vòng trước mắt để bà ta mặc sức lựa chọn, Thân Tú Vân cười đến đỏ mặt: “Đại ca, vẫn là ông lợi hại, ông lợi hại nhất!”

Ô Thiện Bình vốn cảm thấy mình cái khó ló cái khôn rất hay, lúc này được tâng bốc khen ngợi, khóe miệng rất nhanh đã bay lên trời, khi cả hai đều đã cười đủ, đem tất cả những kìm nén buổi sáng cười ra hết, tâm tình lại một lần nữa có thể thoải mái hơn, nói: “Chỉ là trong chuyện này còn có một mối nguy hiểm tiềm ẩn khác, nhất định phải để nhà Trâu gia đi giải quyết.”

“Ý ông là phó cục trưởng Hứa.”

Thân Tú Vân nói chính là một câu khẳng định, không phải câu nghi vấn: “Người này vừa dễ xử lý, vừa khó xử lý, chỉ cần có tiền và đồ vật làm ông ấy hài lòng thì sẽ dễ dàng xử lý. Về phần khó xử lý, người này quá...”

“Phó cục trưởng Hứa, bố và em gái tôi đều ở bên trong.”

“Sao vậy? Bố và chị gái cậu đều không khỏe à?”

“Bác Trâu, bác cũng tới.”

Ô Thiện Bình và Thân Tú Vân vểnh tai lên nghe xong, đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều thấy được sự vui mừng, một loại vui mừng đang buồn ngủ lại gặp chiếu manh.

Trong lòng cả hai người đều cảm thấy vui mừng vì ông trời quả nhiên đã đứng về phía mình!

“Thư ký Trâu! Phó cục trưởng Hứa!”

Hai người cùng nhau đuổi theo, quên hết sạch đau đớn.

...

1h30 chiều, giờ nghỉ trưa của cục quản lý bất động sản kết thúc.

Phó cục trưởng Hứa nghỉ trưa xong vội vàng trở về đơn vị.

Phía sau ông ấy là Ô Thiện Bình sống lưng thẳng tắp đi theo, theo sau là Thân Tú Vân và Ô Nguyên Diệp không đi làm cũng không đi học.

Một nhà ba người đều đang tinh thần phấn chấn, ngay cả bước đi cũng tràn đầy tự tin, giống như đang đi đánh một trận chiến đã sớm nắm chắc phần thắng..

Hành lang tầng mộ, một đầu dẫn đến cửa chính cục quản lý bất động sản, một đầu thông tới căng tin đơn vị.

Ô Thiện Bình dẫn vợ con từ cửa trước đi vào hành lang, ở phía đối diện, bóng dáng Thủy Lang cũng xuất hiện.

Khi bọn họ nhìn thấy nhau, bước chân đều dừng lại.

Ô Thiện Bình đút hai tay vào túi, vẻ mặt thoải mái.

Khóe miệng Thân Tú Vân nhếch lên một vòng cung ý vị sâu xa .

Ô Nguyên Diệp trực tiếp cao ngạo hất cái cằm nhọn lên, khinh thường nhìn về phía bên kia.

Biểu cảm của một nhà ba người mặc dù khác nhau nhưng ánh mắt lại giống nhau như đúc, đó là bọn họ chắc chắn con mồi bên kia sẽ ngoan ngoãn đi tới, cầu xin được chui vào cái lồng bọn họ đã bố trí sẵn.

Phó cục trưởng Hứa nhìn thấy người, trực tiếp chào hỏi.

Vẻ mặt của Ô Thiện Bình chẳng những không thay đổi mà ngược lại càng thêm tự tin, bởi vì phó cục trưởng Hứa đi qua bên đó, chính là quả pháo sáng đầu tiên bọn họ phát ra, trực tiếp nói với Thủy Lang, lối thoát duy nhất của cô đã bị chặn, người đã ở trong hành lang này, không còn lối thoát nào khác, dù có giãy dụa thế nào cũng vô ích, chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng chịu trói!

Quả nhiên, biểu cảm của Thủy Lang khựng lại.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back