Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 120



Chuyện này xảy ra quá nhanh không kịp chuẩn bị, nằm ngoài dự tính của hắn ta.

Trình tiểu nhị gia tức giận đến mức g.i.ế.c người cũng hết cách, đã thành kết cục đã định.

Trên thực tế, Trình Phong cảm thấy cho dù Diệp Gia đã gả cho người khác, cô nương của hắn ta vẫn là cô nương của hắn ta. Hắn ta xưa nay không thèm để ý đến thứ gọi là trinh tiết, cho dù cô nương của hắn ta có tấm thân xử nữ hay không, Diệp tam vẫn là Diệp tam. Trình tiểu nhị gia tính tình ngông cuồng, ở tận đáy lòng không để vị hôn phu của Diệp Gia vào mắt. Vẫn luôn đợi thời cơ chín muôồi, g.i.ế.c c.h.ế.t tướng công xấu số của Diệp Gia, cướp cô nương của hắn ta vê.

Nhưng sau khi gặp được trực tiếp Chu Cảnh Sâm từ lần trước, hắn ta đã mất tinh thần một thời gian.

Những năm qua vào nam ra bắc, Trình Phong đã nuôi được một cặp mắt biết nhìn người ác. Tiểu tử của Chu gia vừa nhìn đã biết là rông phượng trong loài người, trên mặt chứa đựng sự hòa nhã lễ độ, thực chất bên trong không dễ chọc và bá đạo, hắn ta vừa nhìn đã biết.

Hôm đó mặc dù Trình Phong không đối đầu chính diện với Chu Cảnh Sâm, chỉ là mặt đối mặt, nhưng hắn ta vẫn có trực giác nhạy bén. Thứ hai, bề ngoài của tiểu tử kia vậy mà tốt như vậy, làm cho lòng người khó chịu. Kiến thức của cô nương gia hơi hạn hẹp một chút, giống như bị người kia ngoắc ngoắc ngón tay cũng có thể bị cám dỗ. Trước kia Trình Phong dám tặng đồ cho Diệp Gia một cách trắng trợn, nhưng hôm nay lại không có nhiều can đảm như vậy.

Yên tĩnh một lúc lâu, hai người đã lâu không gặp, lúc này ánh mắt Trình Phong nhìn chằm chằm vào Diệp Gia có chút tham lam.

Vì lo lắng thân phận của nhau hắn ta kiềm chế thu hồi ánh mắt, chỉ hỏi Diệp Gia có muốn đến quán trà bên cạnh ngồi một chút không: "Lan này ta đi Giang Nam, đi qua rất nhiều nơi trên đoạn đường này, mang theo rất nhiều món đồ thú vị về. Có y phục và trâm hoa thịnh hành nhất của Yên Kinh, phụ nhân cô nương của Giang Nam thích son phấn nhất, nàng tất nhiên sẽ thích. Mới gọi A Tang về lấy, lát nữa sẽ đưa tới."

"Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng mà không có công không nhận lộc, đồ của Trình nhị gia ta không thể lấy." Diệp Gia không phải nguyên chủ, không thể nào nhận đồ của hắn ta. Không biết rõ nguyên chủ chung đụng với hắn ta như thế nào, Diệp Gia đành phải tỏ ra lạnh nhạt.

Trình Phong nhíu mày, có chút không thích ứng với thái độ của Diệp Gia. Hắn ta muốn nói lời gì đó, lo lắng xung quanh toàn là người nên lại nuốt xuống. Một đại nam nhân như hắn ta không thèm để ý những lời đồn nhảm, nhưng Diệp Gia là nữ tử, lại làm việc trên trấn quanh năm. Trên trấn có vài lời đồn gân đây hắn ta cũng có nghe nói tới, nhớ lại lần trước Diệp Gia bị người ta đập đầu đẩy xuống nước, thật ra hắn ta có thể hiểu được sự thay đổi trong thái độ của nàng.

Suy nghĩ một lát, biết điều lùi lại mấy bước. Diệp Gia thấy hắn ta lùi lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Trình tiểu nhị gia nóng tính làm việc dường như không quá liều lĩnh. Diệp Gia nói thẳng trong nhà còn có việc phải làm, không thể nói chuyện nhiều với hắn ta được, cáo từ trước.

Dứt lời, thay đổi phương hướng đi về phía cổng thị trấn.

Trình Phong không cản nàng. Nghĩ mấy ngày nữa lại phải đi chở hàng, sợ là lại không gặp được nàng một khoảng thời gian dài. Nên theo sát không xa không gần nói: "Gia nhi, nếu như cuộc sống trong nhà nàng khó khăn, cứ nói với ta. Trong tay ta vẫn còn có chút tiên dư, nàng câm dùng đi."

"Không cần, ý tốt của Trình tiểu nhị gia ta xin chân thành ghi nhớ, nhưng giữa ngươi và ta không thân cũng chẳng quen, không thể nhận ngân lượng của ngươi." Diệp Gia dừng bước, quay đầu nhìn về phía hắn: "Hơn nữa, ta không thiếu tiền."

Trình Phong cứng đờ, vẻ mặt có chút tổn thương.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 121



Hắn ta há to miệng còn muốn nói gì đó, Dư thị lo lắng cho Diệp Gia không biết từ chỗ nào đi tới, bước nhanh tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Gia. Bà ấy ngăn giữa hai người, giống như vô ý cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người: "Gia nương, ta vừa mới đến cửa hàng son phấn tìm con, con đi quá nhanh, nương không đuổi theo kịp."

Bà ấy nói chuyện rất tự nhiên, trong lúc nói chuyện quay đầu nhìn về phía Trình Phong cách ba bước, ánh mắt có một tia sắc bén.

Trình Phong nuốt xuống những lời đã đến khóe miệng, đứng tại chỗ chắp tay nhìn bà ấy.

Vẻ ngang ngược của thiếu niên được thể hiện vô cùng rõ nét ở trên người Trình Phong. Hắn ta không quan tâm ánh mắt cảnh cáo của Dư thị, nói với Diệp Gia một cách tự nhiên: "... Nàng đến cổng thị trấn đợi ta một lát. Những đồ kia đã sớm mang đến cho nàng, lát nữa tiểu Hạ Tang sẽ đưa tới. Không phải là vật phẩm gì quý giá, chỉ là chút đồ cho cô nương gia ngắm nghía. Trong nhà của ta không có tỷ muội, nếu như nàng không cần thì ném đi."

Hắn ta dứt lời, gật gật đầu với Diệp Gia rồi quay người rời đi.

Dư thị đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn ta dần dần đi xa, quay đầu nhìn Diệp Gia.

Ánh mắt của Diệp Gia bình tĩnh thản nhiên, không có chút ý định né tránh nào.

Dư thị khẽ giật mình, cong môi cười, kéo Diệp Gia đi về phía chợ ngói. Vừa rồi bà ấy đuổi theo vội vội vàng vàng, gọi ông Tôn ở chợ ngói đợi, lúc này tất nhiên phải quay về đi cùng xe. Liên quan đến việc Trình tiểu nhị gia tại sao lại đi theo Diệp Gia, hai người vừa rồi mới nói gì, trong lòng Dư thị có chút không được thoải mái. Nhưng mà bà ấy vừa nghĩ tới tính tình của Diệp Gia, khôn ngoan mà im lặng không nói gì.

"Đi thôi, xe bò còn đang đợi." Thái độ Dư thị nói chuyện không khác ngày xưa chút nào, nhìn không ra cảm xúc: "Sợ là chờ sốt ruột, nhanh chút."

Diệp Gia thấy bà ấy như vậy thì nhướng mày, đây chính là điểm thoải mái khi ở chung với Dư thị, rất ít khi khiến cho người ta khó xử ở trước mặt mọi người.

Nhẹ gật đầu, Diệp Gia hoàn toàn không đi ra cổng thị trấn, chỉ trở ve cửa ra vào của chợ ngói với Dư thị.

Mẹ chồng nàng dâu lên xe bò, mang theo một xe đồ đạc lắc lư quay vê Chu gia.

Ông Tôn giúp hai người chuyển đồ đạc vào trong nhà, Dư thị đến nhà hàng xóm đón Nhuy Tả Nhi về. Diệp Gia trả tiền thuê xe tháng này cho ông Tôn, quay đầu ngâm đầu heo vào trong nước. Nói thật ra, vật lớn như đầu heo, đao dùng để thái thịt trong nhà không đủ. Suy nghĩ kĩ, Diệp Gia lấy đao phay lớn ra.

Đặt một cái thớt gỗ xuống đất, nàng tự hỏi bắt đầu chặt từ chỗ nào.

Nhụy Tả Nhi chạy về nhà là đuổi theo dê be be của cô bé chạy khắp sân. Nuôi hai tháng, dê đã lớn hơn cả Nhuy Tả Nhi. Diệp Gia vào trong bếp múc một bầu sữa dê, lại kiếm chút đồ ăn cho Điểm Điểm ăn. Khi trở về, Dư thị đã thay y phục ra sân sau cắt rau he.

Diệp Gia cho Điểm Điểm ăn no, cũng đi vào trong phòng thay y phục. Cùng với Dư thị ngồi xổm ở bên cạnh giếng, một người c.h.ặ.t đ.ầ.u heo một người rửa rau hẹ.

Đâu heo này còn rất lớn, ít nhất phải hai mươi lăm cân. Trước tiên Diệp Gia cắt một vòng thịt cổ heo ra, rồi mới c.h.ặ.t đ.ầ.u heo thành hai khác, lấy não heo ra. Cắt bỏ vành tai khóe mắt sương mũi và bạch hạch. Loại bỏ chất bẩn trong khoang mũi và rửa lại nhiều lân bằng nước sạch. Rồi sau đó lại lấy d.a.o cạo hết những sợi lông rụng trên đó, không được thì kẹp nhổ.

Mẹ chồng nàng dâu hai người bận rộn, Dư thị bỗng nhiên nhắc đến Chu Cảnh Sâm. Nói một hôi cũng có chút kỳ quái, bà ấy nói Chu Cảnh Sâm biết văn biết võ, đừng thấy gầy gò yếu ớt, thật ra võ nghệ không tệ: "Doãn An mười ba mười bốn tuổi đã từng đi săn gấu. Mặc dù nó mặc y phục trông gây gò, cởi y phục cánh tay vừa to vừa dài, gầy gò có lực. Người ngoài cầm đao cũng chưa chắc có thể đánh được nó tay không tấc sắt."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 122



"..." Diệp Gia chậm rãi thẳng người lên nhìn về phía Dư thị.

Ánh mắt Dư thị lóe lên, lại rũ tầm mắt xuống.

Diệp Gia đại khái hiểu được ý của bà ấy. Suy nghĩ một lát, nàng nói chuyện buổi sáng cho Dư thị biết.

Dư thị không hỏi thẳng, nàng cũng phải nói ra. Nếu không bản thân không làm gì lại bởi vì suy đoán mập mờ tạo ra vướng mắc cũng không được.

Trên thực tế, Dư thị quả thực có chút không vui trong lòng. Bà ấy đã sớm nghe nói tới tin đồ về Diệp Gia và Trình Phong trên thị trấn, sợ nhi tử không có ở đây, con dâu bị người ta dụ dỗ đi mất. Nhưng khoảng thời gian này ở chung sớm tối lại biết rõ tính tình của Diệp Gia, cảm thấy với phẩm hạnh của con dâu không thể nào làm ra loại chuyện đó. Vừa rồi ở trên trấn bà ấy tới trễ, thật xa nhìn thấy hai người nói chuyện với nhau, cụ thể nói gì bà ấy không nghe thấy.

Năng lực nhìn mặt mà nói chuyện của Dư thị cũng không tệ lắm, dù sao cũng xuất thân từ thế gia đại tộc. Nhìn vẻ mặt hai người vừa mới nói chuyện, giống như con dâu hết tâm tư, Trình nhị kia vẫn còn có chút chưa từ bỏ ý định. Trong lòng có suy đoán, lúc này nghe Diệp Gia nói đúng với suy đoàn của bà ấy, lập tức yên lòng.

"Nếu nói như vậy, chủ quán của cửa hàng son phấn này giống như không biết làm việc." Mặc dù Dư thị đã quen làm chưởng quỹ phủi tay mặc kệ, nhưng quản lý hạ nhân lại biết từ khi ra đời. Có câu nói trên làm dưới theo, người cấp trên làm việc bất chính, người phía dưới mới biết học theo: "Chỉ sợ b*** chiều chúng ta thương lượng cũng không thành."

Diệp Gia tất nhiên cũng biết, nhưng lời này cũng không phải tuyệt đối: "Tạm thời đợi buổi chiều ta lại đến xem thử."

Mười miếng xà bông thơm mang ra ngoài thử vào buổi sáng lại mang về, khác với tưởng tượng của Diệp Gia. Tâm tính của Diệp Gia lại không phải yếu ớt như vậy, nhưng sau sự việc này, nàng lập tức nhận ra việc mình đang làm có vấn đề. Có lẽ từ lúc xuyên qua đến nay làm việc đều quá dễ dàng trôi chảy, bây giờ nàng coi đó là điều hiển nhiên. Đây không phải là tâm lý làm việc tốt, từ nay về sau phải cẩn thận.

Nghĩ như vậy, nàng hỏi: "Nương, bộ y phục kia của ta đã làm xong chưa?"

"Hôm qua đã làm xong, quên đưa cho con." Dư thị tất nhiên biết lý lẽ này. Coi trọng quân áo trước coi trọng người sau, ở đâu cũng như thế: "Lát nữa con vào trong phòng thử mặc xe, có vừa người không. Nếu có chỗ nào không hợp nương sửa lại một chút."

Diệp Gia gật gật đầu, rửa nửa canh giờ mới rửa sạch sẽ hoàn toàn đầu heo.

Kho đầu heo thật ra rất đơn giản, trụng trong nước hơn một khắc đồng hồ, phải loại bỏ hết bọt m.á.u và mùi tanh rồi mới vớt ra rửa lại bằng nước. Rồi sau đó lại nấy một nồi nước sôi cho đầu lợn đã rửa sạch vào, cho hành, gừng vào đun sôi, hớt bọt, đun đến chín lần thì vớt ra. Như vậy mới được xem là xử lý sạch sẽ, bỏ đầu heo đã chín một nửa vào trong nồi lớn nấu.

Phương pháp mà Diệp Gia kho khác rất nhiêu với phương pháp kho bình thường, điểm giống là cắt nguội, đợi nấu xong đầu heo cắt thành miếng mỏng, đập tỏi, gừng, rau cần, và trộn dấm dầu nước lại, ăn vào sẽ đưa miệng hơn.

Đâu heo được nấu trong nồi, Dư thị cũng đã xử lý xong rau hẹ. Đi vào trong phòng lấy y phục đã làm của Diệp Gia ra, bảo nàng vào trong phòng thay đổ. Chất liệu Diệp Gia chọn là màu tương phi, Dư thị làm váy thắt eo, còn đặc biệt phối với túi lưới đẹp mắt. Diệp Gia không biết mặc, lăn lộn một hồi lâu không biết mặc như thế nào, vẫn là Dư thị thấy nàng lâu vậy mà vẫn không ra ngoài mới nhanh chóng vào mặc giúp nàng.

Không thể không nói, gu thẩm mĩ của Dư thị thật sự rất tốt. Loại vải này không tính là tốt nhưng lại được bà ấy cắt may như thế, mặc lên trên người Diệp Gia lập tức trở nên cao quý trang nhã.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 123



Lúc trước Diệp Gia không phải chưa từng nhìn thấy cách ăn mặc của phụ nhân giàu sang trên trấn, đều không may đẹp như thế này.

Sau khi mặc túi lưới trên lưng rủ xuống xong, Dư thị lại thuận tay búi tóc cho Diệp Gia.

Đây là vẫn còn chưa trang điểm, nhưng đã nâng cấp giá trị nhan sắc của nàng lên mấy cấp bậc. Có câu nói người dựa vào cách ăn mặc, ngựa dựa vào yên, Diệp Gia sửa soạn một chút như vậy, khẽ cười cũng có thể cười đến lóa mắt người khác. Dư thị nhìn nàng ngược lại có chút lo lắng trong lòng: "Ăn mặc như vậy con lên trên trấn một mình sợ là không thể an tâm, đợi ta thay y phục, ta cũng đi cùng.”

Nói chuyện xong, bà ấy lại thở dài: "Nếu như Doãn An ở nhà thì tốt rồi."

Diệp Gia lập tức hiểu được ý của bà ấy, quá gây chú ý. Nhưng chuyện này cũng hết cách, từ nay về sau nếu còn phải làm ăn, sửa soạn vẻ be ngoài là điêu cần thiết. Thấy Diệp Gia đã thay y phục xong, Dư thị cũng không bảo nàng cởi ra.

Giữa trưa ăn một bữa vô cùng đơn giản, hai người lại cầm xà bông thơm đến cửa hàng son phấn trên trấn.

Bây giờ lại không hề bị ngăn lại, tiểu nhị của cửa hàng son phấn đi nói với chưởng quầy. Chưởng quầy của cửa hàng son phấn là một nữ chưởng quầy, có khuôn mặt vuông, xương gò mát rất cao, hốc mắt hãm sâu, tướng mạo có chút cay nghiệt.

Buổi chiêu đã sớm đợi trong tiệm, nhìn thấy hai nữ tử một già một trẻ tiến đến, lập tức đôi mắt sáng lên.

Tướng mạo của Diệp Gia không tâm thường, Dư thị tất nhiên cũng không tâm thường.

Trên thực tế, người có thể sinh ra hài tử có dung mạo giống như Chu Cảnh Sâm, tướng mạo của mẫu thân đương nhiên cũng không kém. Dư thị lúc tuổi còn trẻ là một trong hai mỹ nhân của Yên Kinh, so với tài nữ khác, bà ấy chính là dựa vào khuôn mặt chiếm được danh tiếng là một trong hai mỹ nhân. Già cũng khó giấu được sự xinh đẹp. Ngày bình thường che giấu không hiện ra, bây giờ đã sửa soạn, thể hiện thần thái, được gọi là một mỹ nhân đẹp như tranh vẽ.

Chưởng quầy bị phong thái phu nhân thế gia của Dư thị hù cho sửng sốt một chút, đợi Diệp Gia lấy xà bông thơm ra, nói đến chuyện buôn bán, lập tức trở nên vô cùng cẩn thận: "Ta họ Dương, người ngoài gọi ta là Dương Tứ Nương."

Dương Tứ Nương đương nhiên nhận ra xà bông thơm, vừa lấy đồ ra nàng ta lập tức nói rõ mình có ý định mua xà bông thơm.

Diệp Gia thở phào nhẹ nhõm, cũng không vòng vo với nàng ta: "Không biết Dương chưởng quầy muốn ra giá bao nhiêu?"

Ánh mắt Dương Tứ Nương đảo một vòng trên mặt Diệp Gia và Dư thị, không đáp ngược lại hỏi trong tay hai người cung cấp được bao nhiêu miếng.

"Mười miếng, đồ không nhiều, để lại mấy miếng cho nhà dùng." Diệp Gia cũng thẳng thắn, nếu như thành tâm muốn buôn bán, tất nhiên phải nói rõ ràng: "Nhưng nếu có thể gửi bán thời gian dài, chúng ta có thể cung cấp được nhiều hàng hơn."

Diệp Gia vừa nói ra lời này, tâm tư của chưởng quầy lập tức hiện lên.

Chắc là thấy Diệp Gia mặt mỏng, Dư thị lại trông nhu ngược không làm sản xuất. Nghĩ rằng người này một ngày tới hai chuyến vội vã như vậy, nhất định là đang vội bán hàng ra, cân dùng tiền gấp, thái độ của nàng ta lập tức cao lên. Ỷ vào cửa hàng son phấn của nàng ta ở trên trấn, nàng ta đảo mắt, nói thẳng muốn ra giá mua một trăm văn một miếng.

"Hai vị có chỗ không biết, thứ này ở trấn Lý Bắc có quy định khác với trung nguyên. Người trung nguyên ai cũng đầy hầu bao, tất nhiên bỏ tiền ra mua được. Dân chúng ở trấn Lý Bắc cuộc sống khó khăn, mua không nổi đồ quá đắt đỏ. Cho dù đồ tốt định giá cao cũng không bán được, thì cũng vô ích."

Chưởng quầy nói chắc như đỉnh đóng cột: "Hơn nữa, xà bông thơm hai người các ngươi lấy ra này nhìn bê ngoài thật ra không tính là quá tốt. Hồng nhạt, mùi hương mặc dù không tệ, bán ở trấn Lý Bắc cũng được. Nếu như ta mua, cũng chỉ có thể bán với giá thấp. Làm ăn cũng không thể không kiếm tiền, ta ra một trăm văn đã là giá tiền rất phúc hậu rồi."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 124



Không thể không nói, những lời nói điêu toa này còn có thể nói như vậy, da mặt của chưởng quầy này quả thực khiến Diệp Gia kinh ngạc.

Nàng sớm đã đoán được giá một lượng bạc không dễ thương lượng, có thể phải miệng lưỡi nhiều một chút. Nhưng cảm thấy giá tiên này có thể nói tiếp. Ngược lại không ngờ rằng chưởng quầy này lại xem người ta như đồ ngu, dứt khoát chặt đẹp ép giá của nàng xuống một trăm văn.

Chưởng quầy thấy sắc mặt của hai người không dễ nhìn, đoán được là vừa rồi mình mở lời có hơi quá.

Vừa rồi nàng ta đã ngửi thử, mùi của xà bông thơm này thơm hơn nhiều so với trấn Đông Hương bán, mùi hương của hoa quế. Sợ người bị nàng ta dọa chạy, thế mà mỉm cười nói: "Như vậy đi, ta cũng không phải là loại người lòng dạ hiểm độc, lần đầu làm ăn cũng phải phúc hậu chút. Mười miếng này của ngươi to nhỏ không đều. Lớn ta trả thêm cho ngươi một chút, một trăm năm mươi văn một miếng. Mua hết mười miếng, vừa vặn trả cho người một lượng rưỡi tiên."

Sắc mặt Dư thị đã tái mét nhìn về phía Diệp Gia.

Diệp Gia nửa câu cũng không muốn nói, nói chuyện làm ăn với một người xem các nàng như đồ ngu là điều vô nghĩa. Nàng không nói tiếng nào cầm bao vải lại, Dương chưởng quầy cười nửa ngày chủ đợi động tác này của nàng, lập tức khuôn mặt kiên quyết có chút cứng đờ.

"Hai vị làm vậy là sao? Cảm thấy giá cả không hợp ý sao?"

Dương Tứ Nương giơ tay đè bao vải xuống, giật giật khóe miệng lại cười: "Hai vị khoan đã, đừng vội bọc lại. Không phải vẫn còn đang thương lượng sao? Hai vị cũng đừng trách ta ra giá quá thấp, đây cũng là vì hết cách, toàn bộ thị trấn chưa từng có xà bông thơm. Da phần bách tính trên trấn đều chưa từng nghe nói tới, ta lần đầu tiên mua lại thứ này cũng không biết có thể bán được hay không, tất nhiên phải cẩn thận một chút. Hơn nữa, thứ này của ngươi nhìn màu sắc không giống với xà bông thơm bình thường, cũng không biết rửa mặt rửa tay có thể có hiệu quả hay không..."

Diệp Gia ngước mắt nhìn ve phía nàng ta, cũng không vạch mặt, chỉ là nụ cười trên mặt đã phai nhạt đi nhiều: "Ta lấy ra bán, đương nhiên là dùng tốt. Xà bông mùi hoa quế này dùng thường xuyên không chỉ có thể làm cho da căng bóng như mỡ đông, còn có thể khử dầu khử tanh. Ngay cả mùi tanh khi ăn cua g.i.ế.c cá cũng có thể loại bỏ được."

Dương Tứ Nương cau mày giống như đang suy nghĩ.

Thế là Diệp Gia lấy ra một miếng nhỏ xà bông thơm đã cắt ra, bảo chưởng quầy thử ngay tại chỗ.

Dương Tứ Nương đã tin trong lòng, nhưng vì có thể ép giá vẫn giả bộ gọi người làm bưng một chậu nước và một củ hành tới. Hành tây rất nặng mùi, vừa chạm vào tay đã đầy mùi hăng. Nàng ta nắm lấy hành tây vuốt vuốt, rồi sau đó mượn miếng xà bông thơm nhỏ đã cắt kia của Diệp Gia rửa tay.

Cũng phải nói, sử dụng hết không chỉ có ngón tay sạch sẽ, còn có thể ngửi thấy một mùi hoa quế thoang thoảng thơm ngát.

Chuyện rõ ràng không thể mở mắt nói lời bịa đặt, Dương Tứ Nương nhìn xà bông thơm này ánh mắt càng nóng rực. Trong lòng biết nếu thứ này mang lên kệ hàng, sợ là còn bán chạy hơn cả trấn Đông Hương bên kia. Trong lòng mừng thầm, trên mặt giả vờ trầm tư.

Hồi lâu, nàng ta giống như cắt thịt mở miệng: "Ta chỉ có thể thêm mươi văn mỗi miếng. Miếng nhỏ một trăm hai mươi văn một miếng, lớn một trăm bảy mươi văn. Nếu như hai vị đồng ý, ta sẽ câm mười miếng này của ngươi. Từ nay về sau nếu ngươi vẫn còn, ta cũng sẽ thu theo giá tiền này."

Nàng ta thêm như vậy còn không bằng không thêm, Diệp Gia kìm nén cơn tức giận trong lòng. Quả nhiên đã bị chọc tức. Có người không thành tâm buôn bán, ngươi dây dưa với nàng ta nửa ngày cũng uổng phí nước bọt. Lập tức câm bao vải lên nói: "Thôi, mối làm ăn hôm nay của chúng ta sợ là không thể đồng ý."

Dứt lời, kéo Dư thị muốn đi ra ngoài.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 125



Nữ chưởng quầy đâu chịu để bọn hắn cứ thế mà đi được. Lập tức đứng dậy ngăn cản.

Nàng ta vẫn còn muốn nói gì đó, Diệp Gia lại dứt khoát vạch trần nói thẳng: "Chưởng quầy cũng đừng có xem hai người chúng ta là đồ ngu không biết giá thị trường mà trêu đùa, xà bông thơm không có mùi thơm của trấn Đông Hương cũng có thể bán được mọt lượng hai tiền một miếng. Xà bông thơm có mùi hoa quế này của ta, cam tới ít nhất cũng bán được một lượng rưỡi tiên. Hai người chúng ta vốn thành tâm làm ăn với ngươi, ngươi lại lừa gạt như vậy, không nói cũng được.

Nữ chưởng quầy không ngờ Diệp Gia đã sớm biết chuyện lâm trấn bán xà bông thơm, lập tức thay đổi sắc mặt, bầu không khí trở nên lúng túng.

Nhưng đã nói đến nước này, bảo nàng ta tự thừa nhận mình cố ý lừa người khác là không thể nào. Nàng ta chỉ cười cho qua hai tiếng, ra tư thế mời ở lại. Nói thẳng phía bên mình thật ra khẽ cắn răng vẫn có thể tăng giá.

"Vậy Dương chưởng quầy muốn ra giá bao nhiêu?"

"Năm trăm văn một miếng, lớn sáu trăm văn, thế nào?"

Diệp Gia cũng không có tâm trạng dây dưa với nàng ta, dứt khoát cùng với Dư thị vòng qua nàng ra đi ra khỏi cửa hàng son phấn..

Lúc này nàng lại ảo não trong lòng, đúng là như Dư thị đã nói, thuộc hạ làm việc bất chính, người cấp trên cũng không phải dễ đối phó. Nghĩ đến việc cửa hàng phấn son kia một hộp hương phấn có thể bán được ba lượng, giá cả phải vô lý đến thế nào. Đúng là không thể trông cậy vào người phúc hậu.

Sau khi ra ngoài, sắc mặt hai mẹ chồng nàng dầu cũng không dễ nhìn lắm.

"Thôi, bớt lười biếng lại. Xà bông thơm này của ta vẫn nên đến trấn Đông Hương hỏi thử." Diệp Gia hít sâu, phun sự tức giận ra ngoài.

Dư thị cũng nghĩ như thế, hai người trầm mặt đi về nhà.

Hai người về đến nhà, Nhuy Tả Nhi ngủ một giấc tỉnh lại. Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, từ nhà bà Vương chạy ra ngoài. Diệp Gia mang đồ vào trong phòng, lại thay y phục ra, lò lửa trong bếp đã tắt. Đâu heo kho trong nồi tản ra mùi thơm, Diệp Gia câm đũa chọc chọc, lại cắt một miếng nhỏ nếm thử, hai mắt sáng lên.

Đợi lát nữa chế nước kho, thêm dấm, mùi vị sẽ gần giống thế kia.

Diệp Gia bên này nhanh chóng chế nước kho, nhặt đôi tai heo ra, đao sắc cắt miếng mỏng. Nhanh chóng đập mấy nhánh tỏi, cắt thành tỏi băm. Rau thơm cắt thành đoạn ngắn, mùi tây cắt thành từng miếng, rau thơm chính là rau thơm ở thế hệ sau, mùi tây cũng chính là rau cần. Sau đó tưới nước sốt đã chế xong vào và trộn đều.

Bên này vừa trộn xông, Dư thị bên kia cũng đã thay y phục ra. Sắc mặt của nàng không dễ nhìn lắm, trở ve phòng suy nghĩ, vẫn cảm thấy không nuốt trôi cơn giận này. Diệp Gia lại làm thêm vài món ăn, chưng mấy cái bánh bao. Sau khi thời tiết dần dần nóng lên thì không thích ăn cơm trong phòng. Diệp Gia làm cái bàn gỗ, bọn hắn ăn ở trong sân.

Sắc mặt tối sâm của Dư thị sau khi ăn một miếng tai heo, đôi mắt lập tức sáng lên.

"Ngon miệng không?" Diệp Gia cười tủm tỉm: "Sau khi trời nóng nực, bán đồ nhắm này chắc là sẽ bán rất chạy."

Dư thị ăn mấy đũa, phiền muộn trong lòng cũng biến mất sạch.

"Trong nhà vẫn còn thừa chút rượu." Lẫn trước mua đãi khách, bây giờ vẫn còn lại một chút. Diệp Gia bình thường không uống rượu, nhưng hôm nay có thịt đầu heo, ăn cùng rượu thật ra là tốt nhất: "Hay là hôm nay uống một chút?"

Dư thị cũng có chút thèm, gọi Diệp Gia đi lấy rượu tới.

Hai người mới rót một chén nhỏ, uống một chút xíu, Dư thị cũng cảm thấy rượu rất mạnh. Rượu của tây bắc đều rất mạnh, không ngọt giống rượu trái cây ngày xưa bà ấy uống. Bà ấy ăn liên tục mấy đũa thịt đầu heo để đè mùi rượu xuống, bỗng nhiên nói: "Gia nương, hôm nào làm món này đưa tới cho Doãn An. Giờ ta mới nhớ, hơn mười ngày nữa là sinh nhật Doãn An. Nó đã không tổ chức sinh nhật rất nhiều năm, con thay nương đi qua thăm nó một chút."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 126



"Y phục hôm nay mặc không tệ." Dư thị uống rượu nên cũng có chút buông thả: "Mặc y phục hôm nay mà đi."

Cắt một bát thịt đâu heo bưng qua cho bà Vương hàng xóm, Diệp Gia trở về lại bắt đầu làm việc.

Việc buôn bán xà bông thơm tạm thời chỉ có thể để qua một bên, nhưng mà bà chủ của cửa hàng son phấn diễn xuất đủ kiểu đã giúp cho Diệp Gia khẳng định được một chuyện. Đồ nàng làm là đồ tốt, chắc chắn có giá trị với thương gia, chỉ có điều không gặp được người buôn bán có tâm, nếu không nhất định có thể cung cấp hàng hóa lâu dài.

Vốn dĩ Diệp Gia nghĩ rằng làm thử bán lẻ trước. Bán ở trên trấn có tiếng rồi sau đó lại mở rộng sản xuất, nàng mới có vốn liếng nói chuyện làm ăn với đại thương đội. Nếu không chỉ câm đồ đi tìm người, người ta dựa vào cái gì phải gặp nàng. Hơn nữa chút mua bán nhỏ nhét kẻ răng như thế này, người ta cũng chướng mắt.

Thương đội ở đây, tất nhiên vẫn là thương đội của Trình gia.

Diệp Gia đã cố ý đi nghe ngóng, thương đội của Trình gia rất uy tín. Tác phong làm việc cũng đâu ra đấy, tốt bụng hơn nhiêu so với thương đội đi qua khác. Diệp Gia không phải là người vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, không càn thiết vì tránh hiềm nghi mà cố gắng bỏ gần tìm xa. Nhưng nàng hi vọng đến lúc tìm đến Trình gia trao đổi, không cẩn bản thân sử dụng nhân tình đi tìm Trình nhị, mà là thẳng thắn đến tìm thương đội của Trình gia nói chuyện.

Diệp Gia tính toán lối buôn bán trong lòng, buổi chiều còn phải làm bánh với Dư thị.

Dư thị dù sao cũng không phải người thực sự ngốc, trước kia không biết làm là bởi vì không ai dạy. Bây giờ ngày nào cũng xem Diệp Gia làm như vậy, bà ấy học nhiều lần cuối cùng cũng học được cách gói bánh. Tốc độ tay mặc dù không theo kịp Diệp Gia, nhưng cũng có thể gói giống.

"Sáng mai bán thịt đầu heo sao?" Dư thị vừa bận rộn vừa hỏi Diệp Gia: "Ta luôn cảm thấy đồ nhắm bán buổi sáng không phải thời điểm tốt."

Diệp Gia tất nhiên biết. Khẩu vị người bình thường vào buổi sáng đều rất thanh đạm, thịt đầu heo có tỏi có dấm, sáng sớm ăn chắc chắn thấy lạ. Diệp Gia nhớ rõ kiếp trước chủ quán thịt đầu heo bán loại này cũng bắt đầu bán từ mười giờ sáng, bán cả ngày, đến tối dọn sạp. Hôm qua Diệp Gia làm món này vốn là để thử mùi vị trước. Mũi vị thực sự ngon, nàng mới có thể mang đi bán ở quầy hàng.

"Ngày mai sạp hàng nhà ta bày lâu một chút. Buổi sáng ta bán bánh bột ngô trước, đến giờ ty ba khắc lại đổi sang bán thịt đầu heo."

Bây giờ trên thị trường đã có thêm mấy nhà bán đồ ăn, ngoại trừ quây tây thi của Chu gia vẫn náo nhiệt như cũ, ông lão bán bánh rau hẹ theo sát sau. Ngoại trừ Trương gia và nhà Lưu đại nương, còn có thê một nhà bá. Sớm đã không phải là một mình quầy tây thi độc chiếm thị trường, Trấn Lý Bắc có tất cả bao nhiêu người? Trong lòng Diệp Gia cho rằng thị trường ăn uống đã sớm bão hòa, không cần thiết phải đ.â.m đầu vào phương diện buôn bán đồ ăn.

Nhưng mà bởi vì quầy tây thi nấu đồ ăn ngon, buổi sáng sớm khoảng ba trăm cái bánh vẫn có thể bán được. Bây giờ mỗi ngày chỉ làm ba trăm cái bánh.

Dư thị rất tán thành, nói chuyện, bà ấy nhớ tới đi mở nắp nổi: "Buổi tối ăn xong những cái kia còn lại bao nhiêu?”

"Còn lại khoảng hai mốt hai hai cân." Diệp Gia đã cắt thịt cổ heo ra, bớt đi khoảng ba cân. Nàng và Dư thị đều là người ăn ít, uống rượu dùng bữa mới ăn hết hơn một cân tai heo. Bưng cho Vương đại nương một bát, còn lại đều còn ở trong nồi.

Trên thị trường mua thịt đầu heo mười tám văn một cân, xử lý xong lại kho lên để nguội cắt ra, kết hợp với nước kho bán, cộng tổng chỉ phí, ít nhất cũng phải bán được hai lăm hai sáu văn một cân.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 127



Trấn Lý Bắc chỉ có một nhà bán thịt chín, tây nhai bên kia bán thịt bò thịt dê. Thịt dê thịt bò đắt hơn thịt heo nhiều, thịt bò kho tương bán một lượng hai một cân. Diệp Gia đang suy nghĩ giá tiền này của mình không biết có thể cao lên một chút không.

"Nương cảm thấy thịt của chúng ta bán ba mươi văn một cân có thể bán được không?"

Lời này đã hỏi khó Dư thị, không có nhiều người trên trấn ăn thịt. Trong thôn đa phần đều là quanh năm suốt tháng ăn tết mới ăn mặn, cũng chỉ có Chu gia có một con dâu làm được việc, bọn họ mới thường xuyên được ăn ngon.

"Khó mà nói." Dư thị thật ra có chút lo lắng bán không hết: "Hay là bán thử trước một chút xem thử."

Cũng chỉ có thể như vậy. Vạn sự khởi đầu nam, mò đá qua sông.

Nhắc mới nhớ, bán thịt chín khác bán bánh. Dù sao ăn thịt cũng không thể tiện tay câm một bọc đồ là có thể lấy đi giống như bánh. Thịt phải cắt theo cân, phải cân lên, còn phải cho nước tương trộn vào. Sáng mai làm nước dùng chắc chắn không kịp, Diệp Gia phải chế nước dùng xong trước mới được, lại làm một cái nồi chứa thật sâu. Đóng kín nắp nồi, sợ ngày mai lắc đổ ra ngoài. Dư thị và Nhuy Tả Nhi hỗ trợ lột tỏi, hai người im lặng không một tiếng động lột được rất nhiều tỏi, để Diệp Gia cắt nát cam bát nhỏ sắp xếp gọn. Rau thơm và cần tây cũng rửa sạch cắt gọn.

Diệp Gia cẩn thận kiểm tra mọi thứ, cảm thấy chưa đủ, còn cần một cái thớt gỗ lớn và một cái cân nhỏ.

"Nương, ta còn cần một cái giá đỡ gỗ nhỏ." Diệp Gia suy nghĩ khi cắt thịt phải có giá đỡ gỗ dựng lên: "Chính là giống như cái giá đỡ để bày bán bánh ngọt cắt trên bàn chặt. Nếu không, ngày mai sẽ khó mà làm được, không dễ dàng."

Dư thị nghe nàng nói chuyện cũng hiểu được, cau mày nghĩ: "Những thứ đó trong nhà không có. Đi tìm thợ mộc làm cũng không kịp."

"Đúng vậy, đã muộn vậy rồi."

Diệp Gia nghĩ hay là đến mai dùng bàn vuông của nhà bếp tạm một hôm trước. Nhưng mà cái cân thì nhất định phải có, chính là loại cân nhỏ. Dư thị ngồi trên ghế không nói gì, chốc lát võ tay, đi vào trong phòng bưng chút điểm tâm của Nhuy Tả Nhi ăn lại đi ra ngoài.

Chu gia không có cân nhỏ, nhưng bà Vương hàng xóm lại có.

Dư thị lần đầu đi mượn đồ, có chút xấu hồ. Bà Vương thấy dáng vẻ này của bà ấy, chủ động mở miệng hỏi bà ấy. Đã ăn của Chu gia nhiều đồ tốt như vậy, ngươi tốt với ta, ta đương nhiên cũng tốt với ngươi. Giữa làng xóm với nhau chính là có qua có lại như vậy. Bà Vương biết được việc Chu gia muốn buôn bán thịt đầu heo, nghe Dư thị nói không có bàn vuông nhỏ để dùng, bà ấy còn lấy giá đỡ thấp nhà mình dùng để bỏ đồ ra cho mượn. "Thục nương, ngươi xem lão cái giá đỡ này có thể dùng được không?"

Thục nương là khuê danh của Dư thị, nhà mẹ đẻ Dư thị họ Dư, khuê danh là Minh Thục. Bà Vương không biết tên của bà ấy là Minh Thục, nên gọi bà ấy là Thục nương.

Dư thị nhìn thấy gần giống, quay về gọi Diệp Gia tới.

Diệp Gia xem xét, đã qua thử độ cao một chút. Dựa vào chiêu cao của nàng đặt cái thớt gỗ lên trên kệ, thái thịt được. Có thể sử dụng ngăn tủ, bà Vương cũng vui vẻ: "Cam dùng đi, giá đỡ này ta đặt trong nhà cũng không có tác dụng gì."

Diệp Gia đâu thể nào dùng không đồ của người ta? Nông dân từng li từng tý đều là đồ tốt. Huống hồ một cái giá đỡ gỗ lớn như thế. Diệp Gia vội vàng nói chỉ mượn dùng hai ngày, đợi nhà mình đến chỗ thợ mộc làm xong giá đỡ đúng cỡ, sẽ trả lại cái này ngay lập tức.

Bà Vương không vội, tối hôm nay ăn một bát thịt đầu heo kia rất ngon, ngon đến mức bây giờ trong miệng bà ấy vẫn còn mùi vị ngon miệng kia.

Diệp Gia và Dư thị khiêng ngăn tủ vê, lại mượn bà Vương cái cân nhỏ.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 128



Có lẽ không nên gọi là cái cân, gọi là quả cân, loại cân này là loại cân được sử dụng ngày xưa, có quả cân rất nhỏ treo xuống. Trên thân cái cân vẽ vết khắc, móc đỡ hàng, quả cân rơi xuống phía sau, người ta chỉ cần nhấc dây thừng móc vào đó. Đợi hai bên cân bằng là đúng.

Trọng lượng lớn nhất của cái cân này cũng chỉ có hai mươi cân. Diệp Gia chưa bao giờ dùng loại cân này, bà Vương dạy nàng cách nhìn thang đo. Dư thị cũng ở bên cạnh quan sát, nhân cơ hội thử hai lần, cũng hiểu được phải xem cân như thế nào.

Ban đêm theo thường lệ làm ba trăm cái bánh, Diệp Gia rửa mặt xong sớm lên giường, chuẩn bị ngủ.

Điểm Điểm đã có thể chạy nhảy, tốc độ cũng rất nhanh. Ăn cái gì cũng nhiều, vóc dáng cao lớn, mùi sữa đầy người trước kia đã nhanh chóng biến mất, tứ chi trở nên thon dài, lông đen thùi dân dần có màu xám trắng, được nuôi rất tốt, bóng loáng không dính nước. Dần dần có chút giống một loại chó rất nổi tiếng ở thế hệ sao, husky. Nhưng màu lông không đều và rõ ràng bằng husky.

Diệp Gia càng nhìn càng thấy giống, mỗi ngày đều lo lắng nó tràn đầy tinh lực nhân lúc nàng không có ở nhà sẽ phá nhà. Tên nhóc này ngày bình thường không quá thích sủa, có vẻ không nghịch ngợm và phiên phức nhiều giống như husky. Chỉ im lặng từ một góc bí mật nào gân đó nhìn chằm chằm người.

Người xưa thường nói, chó cắn không sủa, Diệp Gia đoán, Điểm Điểm có lẽ là loại chó quá hung dữ, không thích sủa.

Lúc này Điểm Điểm cuộn tròn làm ổ dưới chân Diệp Gia, trong phòng hơi có chút động tĩnh, nó sẽ mở to mắt nhìn sang. Đôi mắt sâu kín hiện ra ánh sáng. Diệp Gia đưa tay vuốt vuốt trán nó, tên nhóc hừ hừ vài tiếng, duỗi đầu lưỡi đỏ thắm ra l.i.ế.m l**m lòng bàn tay của nàng, lại chậm rãi ung dung nằm sấp xuống dưới. Ban đêm ăn thịt đầu heo, Diệp Gia cũng cho nó một chén nhỏ không thêm gia vị, nó ăn no rồi là nhàn nhã ngáp.

Thổi đèn, một giấc đến bình minh. Hôm sau trời vừa sáng, Dư thị đang thu xếp ở sân.

Diệp Gia tỉnh dậy nhanh chóng rửa mặt, lại đi cho Điểm Điểm ăn. Dư thị vừa ôm Nhuy Tả Nhi đến nhà hàng xóm. Đã có chút tuổi, sáng sớm cho gà trong sân ăn. Bà Vương đặt bát thức ăn của gà xuống ôm lấy Nhuy Tả Nhi, bảo bà ấy nhanh quay về. Dư thị vội vàng trở về, đúng lúc nhìn thấy Diệp Gia đang khiêng đồ, đến phụ một tay khiêng, hai người dọn dẹp một chút vội vàng đi lên trấn.

Bán quen bánh bột ngô không còn phổ biến như lúc mới mở quán, thỉnh thoảng có người đến mua một, hai chiếc.

Ba trăm cái bánh bán đến giờ tụ vừa đúng lúc bán hết, Diệp Gia và Dư thị để lại một hai cái bánh chiên, cùng với Dư thị mỗi người một cái làm bữa sáng.

Hai người nghỉ ngơi một lát, ăn bánh bột ngô uống sữa dê đựng trong ống trúc, một lúc lâu tắt bếp lửa trong bếp. Hai người cất chảo rán đi, xách thịt đầu heo ra từ trong một cái sot khác.

Thịt đầu heo kho trước đó đã được cắt ra, mặt mũi heo đều đã được gỡ xuống. Nước dùng và tỏi thái lát, rau thơm cần tây trong một cái bồn lớn bày ở bên cạnh, Diệp Gia bày đầu heo sáng loáng đã được xử lý lên kệ.

Qua thời gian sáng sớm, thật ra chợ ngói không có nhiều người, còn đang đi đạo bên trong đều là các gia đình trên trấn. Đi dạo một vòng mua ít thức ăn, quay đầu đến cổng nhìn thấy cái giá đỡ như thế cũng có chút tò mò, thò đầu nhìn lại.

Diệp Gia biết lần đầu tiên bán thịt sẽ khó khăn, dù sao giá cũng cao. Cho nên làm một miếng thịt đầu heo vắt thành miếng mỏng, trộn lẫn với nước dùng thêm tỏi lát rau thơm cầu tây đặt ở bên cạnh bàn. Mùi thơm của tỏi rất hút người, thật xa cũng có thể ngửi thấy mùi. Rất nhiều người đi ngang qua lối ra nhìn qua cũng không nhịn được nhìn tới, Diệp Gia khuôn mặt tươi cười đón khách: "Ba mươi lăm văn một cân, thịt đầu heo nguội thái lát."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 129



Vừa hô giá ba mươi lắm văn, dọa đến không ít người. Diệp Gia cũng không sợ, có người rõ ràng muốn ăn lại tiếc rẻ, Diệp Gia cầm miếng nhỏ nhúng xuống, đưa cho bọn họ hai miếng thịt đầu heo trộn ăn thử.

Phương pháp bán hạ giá ăn thử như thế này có thể nhìn thấy ở khắp các siêu thị thế hệ sau, bây giờ lại không nhìn thấy nhiều.

Không thể không nói, một chiêu này dùng rất đúng chỗ. Người ăn thử một hai miếng thịt đầu heo kho sẽ không thỏa mãn, có vài người có tâm tự chiếm lợi tới nếm thử hai miếng. Ăn một đũa phát hiện mùi vị quả thực hút người, không mua cũng mua. Dư thị bây giờ cũng đã biết cách nói chuyện, vừa đưa cho bọn hắn thử một đũa vừa nói: "Thời tiết càng ngày càng nóng, mỡ lợn ăn phát chán, có thịt nguội cắt lát nhắm rượu thì ngon hơn."

Hai mươi cân thịt đầu heo, năm sáu người ăn thử, trong đó có một đại hán mặt đỏ một hơi mua ba cân

"Cắt cho ta miếng mũi heo này. Ta thích ăn phân xương sụn này, dai ngon!"

"Đại ca biết ăn uống, mũi heo này đúng là rất dai ngon!" Diệp Gia cắt xong cho hắn ta, bỏ hết nguyên liệu vào tưới nước dùng ngay trước mặt mọi người, trộn trước mặt mọi người. Mùi cay và mùi tỏi xông thẳng lên mũi, thơm đến ch** n**c miếng.

Đại nương cao khỏe ở bên cạnh đang ăn hai đũa móc túi tiền ra, móc ra mua nửa cân. Những người khác nhìn thấy thật sự là rất thèm ăn, nhất là Diệp Gia cố ý đứng ở đầu ngọn gió, mùi vị kia bị gió thổi qua, thật sự giống như câu vào trong lòng người khác. Mấy hán tử thèm ăn cắn răng một cái, mua một cân hai cân. Diệp Gia cười híp mắt trộn nó cho bọn hắn trước mặt mọi người, chớp mắt đã bán được gần mười cân.

Bán thịt vẫn là hán tử sẵn sàng chỉ tiền hơn phụ nhân.

Dư thị ngồi ở một bên lấy tiền, tim đập thình thịch. Không vì chuyện gì khác, nghe thấy tiếng tiền động đập ở trong rương tiên quá êm tai.

"Đến mai có nên làm nhiều chút không?” Nhanh như thế đã bán được một nửa, nhiều hơn ngoài dự kiến. Dư thị vốn nghĩ dân bản xứ ít ăn thịt heo, ăn thịt đầu heo sợ lại càng ít hơn, ai ngờ đồ ăn ngon thì không phân biệt loại thịt. Người ở trấn Lý Bắc bên này không giống nhà giàu trung nguyên kén chọn, ăn cái gì cũng không nói kiêng kị: "Nương thấy sợ là bán không bao lâu sẽ bán hết sạch."

Nhìn thấy trời càng ngày càng nóng, sắp đến buổi trưa. Người bận rộn cả buổi sáng đến giờ này đều đã đói bụng. Mùi thơm truyền tới, càng ngửi càng đói. Diệp Gia cười híp mắt đứng đấy, cảm thấy hôm nay gió thổi đến thật đúng là tốt.

Một mâm thức ăn nhỏ để thử chỉ còn lại một chút đáy, Dư thị có chút đau lòng, nhìn thấy Diệp Gia lại trộn một chút thả vào trong. Đợi không đến nửa canh giờ, mười cân thịt đầu heo còn lại cũng đã bán xong. Dư thị sợ lát nữa không mua được đầu heo, Diệp Gia làm việc ở đây, bà ấy vội vàng đến sạp thịt mua lại hai cái đầu heo lớn rồi thở hổn hển xách về. Hai người đói đến mức bụng kêu ùng ục, buổi sáng ăn một cái bánh không chống được cơn đói, lúc này đã tiêu hóa sạch sẽ. Diệp Gia yên lặng tháo khăn trùm đầu xuống, để hơi nóng bên trong tản ra ngoài.

Mẹ chồng nàng dâu hai người lại mua thức ăn, cho ông Tôn một bọc nhỏ thịt đầu heo còn lại, bảo ông ấy mang về ăn.

Ông Tôn từ sau khi cho Chu gia thuê xe, thường xuyên được ăn đồ ngon. Thời gian còn dài, ông ấy cũng không già mồm, im lặng không một lời giúp đỡ Chu gia làm việc. Ví dụ như Diệp Gia nói muốn mua cái cân, muốn làm giá gỗ nhỏ, ông ấy có thể tìm người mua lại với giá rẻ.

Bởi vì bán được hai mươi cân thịt đầu heo, kiếm được bảy trăm văn. Không tính là kiếm được quá nhiều so với bánh, nhưng nghĩ đến những gì đã ăn trong nhà còn tặng cho người ta, giữ lại ba cân thịt cổ heo.
 
Back
Top Bottom