Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 140



Lá lách heo tất nhiên phải càng mới càng tốt, dù sao xà bông thơm có tác dụng nhiều ít quyết định ở vật bài tiết bên trong lá lách. Đã muộn như vậy, trở vê cũng không làm được. Bỏ qua một ngày, đến mai sợ là không có hiệu quả tốt như vậy.

Trên trấn chỉ còn lại một cửa hàng thịt, đồ te mỗi ngày g.i.ế.c hai đến ba con heo, Diệp Gia muốn năm cái lá lách heo cũng hơi khó. Đồ tể biết được Diệp Gia mua chút nội tạng heo về ăn, thật sự không cảm thấy kỳ quái.

"Ngày mai ta g.i.ế.c ba con heo, có thể cho ngươi ba cái lá lách." Đồ tiền kiếm được của Diệp Gia không ít tiền, hai người cực kì thân, nghe nói nàng cần cũng chỉ có thể nghĩ cách một chút: "Nếu không ngày mai chạng vạng tối các ngươi đến tìm ta, ta đến ông chủ Lý kiếm cho ngươi hai cái nữa."

Nghe hắn ta nói như vậy, Diệp Gia tất nhiên đồng ý.

Mang theo đồ về đến nhà, đúng lúc ở đầu thôn gặp được ông Tôn chở hai cháu trai. Cả nhà thật xa nhìn thấy Diệp Gia nhanh chóng dừng xe lại. Nhìn thấy Diệp Gia cầm đồ trên tay, nhanh chóng giúp nàng nâng lên trên xe: Ta đúng là mặt dày mà.”

Hai đứa cháu trai của ông Tôn cũng rất nghe lời, ông Tôn bảo chào người là chào người.

Diệp Gia đáp lại, lại mở một bọc quả điểm tâm ra, cho hai người mỗi người một cái. Hai người vốn không dám nhận, mắt nhìn Ông Tôn thấy ông ấy gật đầu mới nhận lấy, cháu trai lớn của Tôn gia đã quen từ trước, khách sáo cảm ơn Diệp Gia. Diệp Gia sờ lên đầu đứa lớn, trẻ con vẫn rất thú vị, khuôn mặt hồng hồng cúi đầu xuống.

Đến cổng nhà, Diệp Gia để Dư thị xách đồ về, thả hai đứa trẻ xuống. Để ông Tôn đánh xe đưa nàng đến Quách gia kiều một chuyến.

Ông Tôn cũng không hỏi nhiều, lúc trước Diệp Gia bao xe của ông ấy cũng đã nói, Chu gia có việc ông ấy nhất định phải đưa. Đi tới Quách gia kiêu không tính là quá xa, xe bò cũng đi nhanh, đi hai nén nhang. Diệp Gia đến Quách gia kiều tùy tiện kéo người trong thôn lại hỏi Quách Hoài. Chuyện này chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, tìm người mà thôi. Ai ngờ nàng vừa nhắc đến Quách Hoài, sắc mặt phụ nhân bị kéo lại lập tức trở nên cổ quái.

Phụ nhân kia nhìn chằm chằm Diệp Gia hồi lâu, ánh mắt đó giống như Diệp Gia là đồ dan. Nhưng mà vẫn chỉ đường cho Diệp Gia.

Đợi đến khi xe bò đi đến nhà Quách Hoài, Diệp Gia mới mơ hồ hiểu được ánh mắt của phụ nhân kia nhìn nàng là có ý gì. Nhà Quách Hoài rách nát giống như một ngôi nhà bỏ hoang sắp sập bất cứ lúc nào. Trong sân đầy những khúc gỗ mục nát. Nhiều loại nấm có màu sắc rực rỡ mọc lên từ những khoảng trống trên cọc gỗ. Trong sân có thể thấy cỏ dại khắp nơi và có mùi lạ.

Quách Hoài đang ở ngay trong sân, ngồi xổm ở bên cạnh một cái vạc đá chơi đùa một gốc cây trông cổ quái. Cầm cái bầu trong tay, đang tưới nước lên trên cây. Nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt quái dị của Diệp Gia.

Hắn ta vuốt vuốt râu ria thưa thớt, mỉm cười: "Đệ muội tại sao lại tới đây?"

Diệp Gia thu hồi ánh mắt quan sát xung quanh, chỉ thuật lại lời nói của Chu Cảnh sâm cho Quách Hoài nghe.

Quách Hoài nghe xong sắc mặt thay đổi, rồi sau đó lại khôi phục lại nụ cười trên mặt. Gật gật đầu, mời Diệp Gia vào nhà uống trà.

Diệp Gia nhìn ngôi nhà đang lắc lư trong mưa gió, nuốt lời từ chối đã tới miệng xuống. Mặc dù không biết rõ nội tình của Quách Hoài như thế nào, nhưng có thể liên quan đến Chu Cảnh Sâm, sau này được lưu danh vào sách, chắc là một người tài giỏi có tính tình kỳ quái.

Nước trà tất nhiên cũng không phải loại trà ngon gì, chỉ là hai củ trà ngâm trong nước thường, thậm chí không có mùi vị gì..

Diệp Gia uống nửa bát, truyền lời lại xong định rời đi. Đi tới cửa, khóe mắt Diệp Gia liếc mắt nhìn thấy một tấm cờ hiệu mà hắn ta tùy ý đặt ở bên cạnh cửa.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 141



Chữ viết phía trên cũng rất điên cuồng, Diệp Gia thấy được rõ ràng: Bằng lòng với số mệnh cho nên không lo...

Người tốt, một thầy bói phong kiến mê tín!

Chẳng trách lúc trước Diệp Gia nhìn thấy hắn ta đã cảm thấy hắn ta trông quen mắt, thầy bói không phải đều trông giống như thế này sao?

"Đệ muội, sắc mặt sao vậy?" Quách Hoài vẫn rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, nhìn thấy sắc mặt cổ quái của Diệp Gia đoán được nàng đã nhìn thấy gì đó. Nhưng mà hắn ta cũng không thèm để ý, vuốt vuốt ria mép thưa thớt. Cười híp mắt nhìn Diệp Gia.

Diệp Gia lắc đầu, không có ý định kỳ thị nghề nghiệp của người khác. Trên thực tế, trong lịch sử đã có không ít danh nhân cũng là thây nói. Cho dù là thầy bói thật hay giả, những người theo kiểu thây bói đều sẽ nhìn mặt mà nói chuyện. thế là Diệp Gia cũng thu hồi những ý nghĩa lung tung kia. Suy nghĩ một chút cũng cười nói: "Nếu Quách đại ca không chê, sau này rảnh rỗi tới nhà dùng cơm."

Quách Hoài nhìn nàng cười cười, bỗng nhiên nói một câu: "Doãn An cưới được nàng dâu tốt.

Diệp Gia: "..." Khen nàng thì khen nàng, liên quan gì tới Chu Cảnh sâm?

Diệp Gia chuyển lời lại, trong lòng Quách Hoài tự có cân nhắc. Chuyện sau đó không nhiều lời với Diệp Gia, Diệp Gia cũng không hỏi nhiều.

Ngẩng đầu thấy sắc trời không còn sớm, Diệp Gia ngồi lên xe bò của ông Tôn quay vê.

Mấy đứa trẻ trong nhà đã chơi chung với nhau. Hoặc là nói, hai đứa cháu trai của Tôn gia đang dỗ dành Nhuy Tả Nhi chơi. Có lẽ biết được Chu gia là chủ của tổ phụ, hai người làm gì cũng để Nhuy Tả Nhi quyết định, Nhuy Tả Nhi cũng là đứa trẻ tốt tính, hoàn toàn không cần bọn chúng dỗ. Diệp Gia sau khi vào cửa, Nhuy Tả Nhi đang mang theo hai đứa trẻ của Tôn giả ngồi xổm trước ổ Điểm Điểm thì thầm.

Điểm Điểm từ sau khi dáng dấp lớn hơn một chút, tính hình cũng trở nên hung dữ. Nó cũng khác so với chó bình thường, sẽ không sua bay bạ, chỉ thích núp trong bóng tối lang lặng mà nhìn chằm chằm vào người khác. Ôm đến Chu gia lâu như vậy, ngay cả bà Vương hàng xóm cũng không biết Chu gia đang nuôi một con ch.ó không sủa.

Diệp Gia trở về, Điểm Điểm từ trong ổ nhảy lên một cái. Nhanh chóng vọt tới một bên chân nàng, vòng quanh chân của nàng ngửi mùi.

Tiếng kêu ngao ngao vẫn còn mang theo âm sữa, ông Tôn phía sau cất kỹ xe bò nhìn thấy nhịn không được nhìn lâu thêm một chút. Lạ thật, con ch.ó xám này càng ngày càng giống sói? Tò mò trong lòng, đã thấy Diệp Gia ngồi xổm người xuống ôm lấy con vật nhỏ, con ch.ó lông xám kia ngẩng cái đầu nhỏ lên từ trong n.g.ự.c Diệp Gia không ngừng l.i.ế.m cằm Diệp Gia, thế là ông ay lại thu hồi ánh mắt lại.

Dư thị từ sân sau đi ra, bên chân còn dính bùn đất.

Chu Cảnh Sâm không ở nhà, ba khóm rau hẹ ở sâu sau kia đều là do Dư thị chăm sóc. Bởi vì thu nhập trong nhà phần lớn đều là kiếm được từ chỗ sạp hàng ăn, Dư thị cực kì yêu quý ba miếng đất đó, tưới nước bón phân đều tự đi làm.

Hôm nay cả một ngày Diệp Gia đều chạy ở ngoài, không có thời gian rảnh rỗi. Dư thị ở nhà sớm đã xử lý rau hẹ xong đặt ở bếp, rảnh rỗi còn đi mua hai cái đầu heo về. Học theo cách Diệp Gia xử lý mỗi ngày, làm sạch sẽ. Chỉ là bà ấy không biết kho, nếu không thịt đầu heo này đã được kho xong từ lâu. Thấy ông Tôn đi theo phía sau Diệp Gia, Dư thị lập tức chắc chắn trong lòng.

Bởi vì muốn mời khách, Diệp Gia cố ý làm mấy món ăn. Đúng lúc kho đầu heo, Diệp Gia và Dư thị mời ông Tôn ngồi ở trong sân.

Chuyện cũng chỉ có một chuyện là mướn người làm việc.

Trấn Lý Bắc không có người môi giới, đa phân chủ quán trên trấn mướn người làm việc đều đặc biệt được người quen giới thiệu. Hoặc là tìm người trong họ hàng trong thôn làm giúp, hoặc là bảo khách quen trong cửa hàng truyền miệng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 142



Tiên công cho bao nhiêu thật ra phải xem chủ thuê, trên thị trường thật ra không có một giá cả thống nhất nào. Thời đại này cũng không có pháp luật bảo vệ người lao động, hầu hết người lao động ngắn hạn và dài hạn đều phụ thuộc vào người sử dụng lao động.

Diệp Gia không muốn tìm người cùng thôn, không tin được những người này là một chuyện, nguyên nhân chủ yếu là vì Chu gia không có người thân ở Vương gia thôn. Nếu xảy ra chuyện gì thế đơn sức bạc, Chu Cảnh Sâm lại không có ở trong thôn, các nàng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.

Suy nghĩ lại, Dư thị nói rõ chuyện tuyển người làm cho ông Tôn biết. Lúc này bà ấy cũng nói chuyện dễ nghe: "Cả nhà chúng ta ở trong thôn cũng không có người đáng tin. Khoảng thời gian này may mà có Tôn lão ca giúp đỡ trước sau. Ra ngoài làm việc, đều là Tôn lão ca giúp đỡ. Bây giờ nhà ta bỏ tiền ra tìm người, không bằng bỏ số tiền này tìm Tôn lão ca. Người ngoài làm việc chúng ta không tin được."

Ông Tôn ngày ngày đưa đón mẹ chồng nàng dâu Chu gia, Diệp Gia đang làm gì ông ấy biết rõ hơn người ngoài. Vốn dĩ Dư thị không nói, ông ấy thật ra cũng muốn mặt dày mày dạn nói chuyện này một chút. Lúc này Dư thị nói lời khéo léo như vậy, ông ấy tất nhiên đồng ý ngay lập tức.

Chuyện tiên công còn chưa nói ông ấy đã đồng ý, cũng là vì ông Tôn tin tưởng người của Chu gia. Biết được hai mẹ chồng nàng dâu này là người tốt bụng.

Diệp Gia dẫn người đến vì biết ông ấy sẽ đồng ý, lúc này tất nhiên mặt mày hớn hở: "Tôn thúc không cần lo lắng, ta và nương không phải kiểu người bóc lột hà khắc. Nếu đã tìm Tôn thúc làm việc, tiền công ta cũng sẽ không bạc đãi thúc."

Suy nghĩ một hồi, xà bông thơm không phải làm hàng ngày. Bây giờ mối làm ăn này vẫn chưa náo nhiệt đến mức nào, tất nhiên có một đơn hàng sẽ làm một lần hàng. Tiền khởi công Diệp Gia cho ông Tôn tất nhiên chỉ có tính theo ngày. Diệp Gia trả tiên khởi công cũng nhiều, một ngày một trăm văn, bao hai bữa cơm.

Đừng xem thường một trăm văn này, khuê phòng lớn nhất trên trấn một tháng chỉ có hơn tám lượng bạc. trước đó Dư thị đi làm công mỗi ngày, ngồi trong phòng hậu viện của người thêu cả một ngày, thêu đến mức choáng váng. Một tháng ba mươi ngày, còn chỉ bao một bữa cơm. Chia đều ra thì tiền công một ngày là bao nhiêu? Diệp Gia trả tiền công như vậy có thể nói là nhiều đến mức khiến ông Tôn cam cũng bỏng tay.

"Chuyện này, chuyện này..." Người ta bằng lòng trả số tiên công này, ông Tôn có trung thực đến đâu cũng không thể đẩy ra ngoài. Mặt mo đỏ bừng vò đầu bứt tai, hơn nửa ngày mắt đỏ hông cảm ơn Diệp Gia và Dư thị đã quan tâm.

Diệp Gia xua tay, cười cười nói: "Nhà ta bình thường cũng may là có Tôn thúc giúp đỡ, không cân phải khách sáo như vậy." Ông Tôn vội nói mình sẽ làm việc thật tốt, nói xong, thoáng mở to mắt nhìn về phía đứa cháu trai lớn bên này: "Xuyên Tử cũng có thể làm. Nếu như sau này Chu gia có chuyện vặt vãnh gì ngại phiên, sai Xuyên Tử làm chạy chân cũng được."

Diệp Gia quay đầu liếc nhìn qua, đứa trẻ Xuyên tử với đôi mắt đen nhánh tỏa sáng. Thấy ánh mắt Diệp Gia nhìn tới, cậu bé ngại ngùng cúi đầu chạy sang một bên. Nàng biết hài tử nông thôn bốn năm tuổi đã bắt đầu làm công cho nhà, nữ oa năm sáu tuổi đã giặt quần áo nấu cơm cũng nhiều, nhưng trong quan niệm vốn có của nàng không có cách nào sử dụng lao động trẻ em, mỉm cười vào bếp làm việc.

Kho thịt đầu heo phải biết canh giờ, bởi vì phải làm cắt lát nguội, không cần kho quá mềm. Nếu không ăn vào sẽ không giòn.

Trong khoảng thời gian nói chuyện, thịt đâu heo cũng đã kho gần xong.

Diệp Gia đi lấy đũa chọc chọc, nhìn màu sắc gần được gắp thịt đầu heo ra đặt ở trong chậu gỗ lớn để nguội. Chọn một miếng thịt đầu heo cộng với hai cái tai heo, Diệp Gia nhanh chóng cắt cần tây và rau thơm tỏi băm, chế nước kho rưới lên rồi trộn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 143



Dọn nồi xong, Diệp Gia lại làm một món thịt dê xào rau, ăn kèm với ba món chay và canh trứng.

Ông Tôn mang theo hai cháu trai ăn ở Chu gia một bữa phong phú, hai trẻ thường xuyên ăn chút đồ ăn vặt gia gia mang về từ Chu gia. Sau một bữa ăn cơm Diệp Gia nấu, ngon đến mức suýt chút nữa gặm cả đĩa. Dư thị nhìn thấy thì bật cười, lại lấy chút mứt hoa quả cho hai đứa trẻ ăn.

Ăn xong trời đã tối, ông Tôn vội vàng mang theo hai đứa cháu trai rời khỏi Chu gia.

Dư thị dọn dẹp nồi bát chậu bồn, dỗ Nhuy Tả Nhi vào nhà ngủ. Mẹ chồng nàng dâu hai người mới có thời gian rảnh ngồi xuống nói chuyện.

Diệp Gia muốn mướn người, sắp xếp người làm việc thế nào vẫn là vấn đề. Kiến thức ở đây có rất nhiều nhưng nếu phải chia nhỏ ra thì nó liên quan đến sự thành công lâu dài trong kinh doanh. Theo suy nghĩ của Diệp Gia, không thể chia việc cho một người làm. Không thể bởi vì trả nhiều tiền công mà ném hết mọi việc ra ngoài, dạy người khác làm việc chỉ có thể dạy một phần, phương pháp làm cụ thể vẫn phải giấu ở trong tay người nhà.

Diệp Gia nói chuyện, Dư thị tất nhiên hiểu được. Đây cũng là lợi ích của việc đọc sách nhiều, năng lực phân tích mạnh hơn rất nhiều người chung thời đại.

Mặc dù ông Tôn làm việc ổn thỏa, nhưng Diệp Gia đã quen không thích dùng tiên bạc để thử lòng người. Vào thời cổ đại, không có luật bảo vệ độc quyền, chế tạo xà bông thơm cũng được coi là một kỹ thuật độc quyên. Giao tất cả cho người ngoài là không thể, nếu không sự phụ dạy đồ đệ c.h.ế.t đói cũng vô nghĩa.

Hai người bàn bạc một chút, quyết định chia cho ông Tôn công việc giã lá lách heo.

Thứ nhất nam tử khỏe, ông Tôn mặc dù đã có chút tuổi, nhưng khỏe hơn nhiều so với Diệp Gia và Dư thị. Cho thêm các loại vật liệu sau đó giao cho Diệp Gia. Về phần mài đậu tắm, Dư thị vốn định giao cho đứa cháu trai lớn của Tôn gia làm. Bị Diệp gia nói chuyện, cảm thấy đậu tắm vẫn được xem như là một trong số nguyên liệu quan trọng không thể thiếu để làm xà bông thơm, lập tức vẫn quyết định tự mình làm.

Tiết kiệm công sức không phải là con đường tốt nhất, dính đến làm ăn, Dư thị tất nhiên biết rõ nặng nhẹ.

"Vậy được, đến mai lá lách heo đưa tới, chúng ta dọn sạp hàng là có thể làm." Diệp Gia cảm thấy Dư thị quả nhiên là đối tác làm ăn tốt, bà ấy thông tình đạt lý biết phân tích, có rất nhiều lời nói với bà ấy đều hiểu rất nhanh.

Dư thị gật gật đầu, để chén xuống đứng lên. Đang chuẩn bị vào bếp giúp làm bột cho món bánh trứng hẹ cho sáng mai.

"Nương, tối này ta không làm." Diệp Gia vội vàng gọi bà ấy lại: "Sau này trời nóng nực, để bánh qua đêm mùi vị tất nhiên sẽ giảm đi rất nhiều. Nhà ta mỗi ngày chỉ bán ba trăm cái bánh, cố gắng làm mệt chút làm cho hoàn hảo. Bảng hiệu quây tây thi này của chúng ta cũng không thể vì trời nóng mà sập được."

Trời nóng thức ăn đúng là dễ hỏng, đặc biệt là thức ăn bọn hắn nấu. Từ trước đến nay Dư thị sẽ không bao giờ khoa tay múa chân ở lĩnh vực mình không am hiểu, Diệp Gia nói như vậy thì bà ấy sẽ nghe. Đúng lúc buổi chiêu rảnh rỗi, mẹ chồng nàng dâu hai người tắm rửa hóng mát trong sân.

Cũng sắp tới tháng sáu, tháng bảy tháng tám sợ là sẽ nóng bức. Không biết phải chịu đựng như thế nào ở thời cổ đại không có quạt không có điều hòa này.

Gió chiều thổi tới mang tới cảm giác mát mẻ, Diệp Gia cầm chiếc quạt hương bồ lớn quạt gió bỗng nhiên nảy ra ý tưởng: "Nương, nương nói xem sân nhà ta có phải nên trồng cây không? Trơ trụi như vậy, quá nắng nóng, có giếng cũng không chịu được."

Diệp Gia không nhắc tới thì Dư thị cũng không nghĩ đến, vừa nhắc đến, Dư thị quay đầu nhìn sân nhà mình cũng cảm thấy không ổn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 144



Nhắc mới nhớ, sân này của Chu gia không tính là nhỏ, trước sau chiếm hơn bốn trăm mét vuông. Nhưng mà đây cũng là vì may mắn trấn Lý Bắc không đáng tiền, lại ít người. Sân nhà ai cũng rất lớn, rất nhiều người đều nuôi súc vật ở trong sân nhà mình.

Chu gia là một gia đình nhỏ. Ba căn phòng nhỏ được làm nhỏ dần để tiết kiệm vật liệu khi mới xây dựng. Khu vực tây bắc đang là mùa hè, phòng thấp sẽ rất nóng. Trước kia Diệp Gia không định đợi lâu, cho nên không quan tâm. Nhưng bây giờ làm ăn cũng phải làm ở chỗ này, trong nhà có điều kiện tất nhiên cũng phải nâng cấp lên mới được.

"Ta nghĩ đợi đến khi việc buôn bán xà bông thơm của nhà ta thực sự làm được, trong tay có nhiều tiền hơn, ta sẽ xây lại cái nhà này." Diệp Gia nói tùy tiện, từng câu từng chữ lại giống như hòn đá nhỏ đập vào trong lòng nàng: "Đến lúc đó lại bàn bạc với hàng xóm một chút, mua đất ở gân, làm một cái viện tử lớn một chút. Dựa vào tường trông nho hoặc là hoa cây..."

Dư thị uống một ngụm nước đậu xanh của trấn Tỉnh Thủy, một ngụm nước ngọt làm mát bụng: “Gia nương nghĩ là được."

Diệp Gia cười một tiếng, ngước đầu nhìn lên lấy bầu trời.

Ánh chiều tà le lói, một loại không khí yên bình, Hai người ngồi một hồi trong sân rồi quay về phòng ngủ của mình. Bốn giờ sáng ngày hôm sau, đốt đèn nhào bột gói bánh bột ngô ở trong bếp. Dư thị đã dan dần làm thành thạo, bây giờ cũng không cần Diệp Gia chỉ cũng có thể gói rất tốt.

Hai người bận rộn một hồi, ngoài cửa nghe thấy động tĩnh của xe bò mới đi mở cửa.

Sau khi chợ ngói có thêm sạp hàng ăn, bánh bột ngô cũng không còn nổi tiếng nữa. Có nhiều thứ khi mới ăn thì thấy rất ngon, nhưng ăn lâu ngày sẽ không còn hiếm nữa. Diệp Gia không phải không nghĩ tới việc đổi sang bán món khác, nàng thậm chí cũng suy nghĩ đến việc bán bánh rán. Nhưng nghĩ lại không thể quá tham lam, sau này nàng không còn nhiều thời gian và công sức để làm kinh doanh khác mà tập trung vào việc quản lý quầy bán đồ ăn sáng ở trấn Lý Bắc.

Nhưng mà bánh rán thì đúng là đáng để làm thử một lần, đợi rảnh sẽ làm, nhà mình ăn.

Hôm nay các nàng lên trấn sớm, khi đến sạp hàng nhà khác vẫn còn chưa mở cửa. Bánh trứng gà rau hẹ bán chạy, sáng sớm rất bận rộn. Ba trăm cái bánh bột ngô rất nhanh đã bán xong, đến thời gian bắt đầu bán thịt đầu heo.

Hai người mới mang cái bàn lên, thật xa nhìn thấy một cô nương cao lớn ôm bao đồ lớn tới. Diệp Gia cúi đầu loay hoay thớt gỗ và nước dùng, Dư thị thấy người kia đi thẳng về phía quầy tây thi tưởng là nàng ta muốn mua bánh bột ngô. Lập tức đứng lên cười nói: "Xin lỗi, hôm nay bánh bột ngô đã bán hết rồi. Muốn ăn, chỉ có thể đợi sáng ngày mai..."

Bà ấy còn chưa nói hết lời, cô nương kia đã mỉm cười quay đầu nhìn về phía Diệp Gia. Những lời khác cũng không nói nhiều, nàng ta đặt bao đồ lớn kia vào trong tay Diệp Gia: "Gia nhi, đây là tiểu nhị gia bảo ta mang tới cho ngươi."

Diệp Gia ngẩng đầu, cô nương kia trách móc: "Hôm đó đưa đến cổng thị trấn không thấy ngươi, ta lại phải mang về. Mấy ngày trước tiểu nhị gia sẽ cùng với thương đội chở hàng đến Nam Việt không có ở đây, nên ta đưa tới cho ngươi. Ngươi cất kỹ đi, nếu không tiểu nhị gia quay về hỏi, ta lại phải chịu phạt."

Nói xong, nàng ta bỏ đồ xuống rồi chạy.

Diệp Gia ngẩn người, muốn đuổi theo, bên cạnh có người ăn đã quen thịt đầu heo của quầy tây thị thấy thịt vừa mới lên nên đến hỏi.

Có khách đến không thể bỏ mặc, tất nhiên phải bán hàng. Ngược lại Dư thị ở bên cạnh gặm bánh bột ngô liếc nhìn bao lớn kia, lập tức nhớ đến chuyện vài ngày trước đó con dâu gặp phải Trình Phong ở trên trấn. Gia nương cũng đã nói rõ không nhận đồ của hắn ta, người này làm sao còn đuổi theo người ta đưa?
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 145



Sắc mặt Dư thị lập tức có chút khó coi, thâm nghĩ lão nhị Trình gia này làm sao không có chút mắt nhìn nào!

Trình Phong là nhân tình của nguyên chủ, có thể đối với Diệp Gia mà nói lại là người xa lạ. Nói thật ra, ấn tượng mà Trình Phong để lại cho Diệp Gia còn không sâu sắc bằng Trương Xuân Phân. Buôn bán một hồi, Diệp Gia lập tức ném hắn ta ra sau đầu.

"Nương, nhanh nhanh phụ một tay." Thịt tươi mới bưng lên tất nhiên nhiều người mua, Diệp Gia bận rộn không ngớt tay: "Giúp ta bọc đồ lại."

Dư thị vội vàng đè chút chuyện này xuống, tới hỗ trợ một cách trơn tru.

Hai người bận rộn cho tới trưa, không đến buổi trưa hai cái đầu heo đã bán hết. Dư thị mệt mỏi tựa ở giá gỗ nhỏ đ.ấ.m bóp eo. Diệp Gia nghĩ lát nữa phải đến nhà đồ rể hỏi chuyện lá lách heo, nên gọi Dư thị nghỉ ngơi một lát ở quây hàng, nàng thì đi vào chợ ngói.

Nhắc mới nhớ, chợ ngói của trấn Lý Bắc nhìn thì không lớn nhưng thật ra đồ buôn bán lại có rất nhiêu chủng loại. Chỉ là có nhiều hương liệu không tìm thấy được ở trung nguyên, ở nơi này đều có thể tìm được. Không chỉ có hương liệu, dược liệu, còn có nô lệ, súc vật, ngựa. Nhưng ngựa lại không phải thứ có thường xuyên, thứ nhất là quý giá, thứ hai là người bán đều nhà giàu. Một tháng cũng chỉ có thể nhìn thấy một lần, hôm nay đúng lúc có bán. Diệp Gia không phải không thích ngựa, dù sao ngựa cũng chạy nhanh hơn trâu. Nhưng một con ngựa ít nhất cũng ba mươi lượng, ngựa tốt đáng giá ngàn vàng. Nàng rất biết điều, thu hôi con mắt dư thừa của mình, đi đến sạp hàng đồ tể.

Bởi vì vị trí của chợ ngói không cố định, ngoại trừ quầy tây thi của Diệp Gia được Ô Tô và Tứ Lặc cố định sẵn, người khác không dám động. Những người khác xem vận may giành chỗ. Đồ tể đã buôn bán lâu dài, vị trí nằm ở khu vực đó. Nhưng hôm nay không biết làm sao, hình như không có ai.

Diệp Gia tìm một vòng bên trong cũng không tìm được sạp hàng đồ tể, đang định đến chỗ đại thúc bán dê mua sữa dê. Bỗng nhiên nghe thấy từ xa có tiếng người la hét, rồi có tiếng người chạy như điên về phía chợ ngói. Ngay sau đó, là âm thanh đồ đạc rơi xuống. Chợ ngói vốn sôi động yên bình bỗng trở nên hỗn loạn.

Trong lòng nàng đang cảm thấy kỳ quái, một đại hán bên cạnh gào lớn một câu: "Đi nhanh một chút, mã phỉ đến rồi! Mã phỉ tiến vào trấn!"

Vừa gáo lên như vậy, toàn bộ chợ ngói đều loạn.

Diệp Gia phản ứng nhanh, nhanh chóng đến chỗ đại thúc bán dê lấy sữa dê rồi rời đi. Nàng đi rất nhanh, chạy thật nhanh đến hàng rào cổng. Lúc này bán hàng rong ở chợ ngói cũng rục rịch, gánh đồ gánh hàng, dọn sạp hàng. Chợ ngói vốn dĩ ngay ngắn trật tự đột nhiên trở nên hỗn loạn. Diệp Gia vác theo sữa dê tới cổng, cũng may Dư thị đã mang hết đồ lên xe bò.

"Sao vậy? Tại sao sắc mặt lại như thế này?" Dư thị vẫn chưa biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy chợ ngói hỗn loạn có chút tò mò: "Bên trong đánh nhau sao? Tại sao những người kia đều dọn sạp hết rồi?"

"Đi mau, nương, không rảnh để nói." Diệp Gia kéo bà ấy lại.

Gắt gao kéo Dư thị đang định nhìn quanh phía sau mình vừa đi nhanh vừa thấp giọng nói: "Vừa nghe thấy có người hô nói có mã phỉ tiến vào thị trấn!"

Vừa mới nói xong, mặt mũi Dư thị trắng bệch. Lập tức không còn tò mò nữa, nhanh nhẹn bò lên trên xe bò.

Ông Tôn phản ứng cũng nhanh, ngước mắt nhìn chợ ngói không chút do dự, nghiêm túc bảo Diệp Gia mau lên xe. Sau đó mặc kệ bên cạnh có tiểu thương đón xe, ông ấy quất mạnh roi trâu, xe bò ngay lập tức di chuyển. Diệp Gia quay đầu nhìn chợ ngói chưa đến một giây đã rối tung cả lên, xa xa nhìn thấy người tứ tán bốn phía có chút cảm giác xa lạ sợ hãi run rẩy.

Nói thật, cảm giác này của nàng vô cùng đột ngột, có loại cảm giác rất hoang đường không chân thật.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 146



Nhưng nhìn thấy bụi mù cuồn cuộn cách đó không xa, tai thính đúng là nghe thấy tiếng vó ngựa hỗn loạn. Cuối cùng Diệp Gia cũng tin mã phỉ thật sự đã tiến vào thị trấn. Nhưng mà tại sao? Trong trấn Lý Bắc có mười thôn, lần trước khi Chu Cảnh Sâm vẽ bản đổ nàng nhìn vài lần, trấn Lý Bắc được bao quanh bởi các thôn hình vòng tròn ở trung tâm. Theo logic thông thường, không phải bọn mã phỉ nên vào thôn trước sao?

Diệp Gia cau mày, vừa cảm thấy chuyện này có điểm gì là lạ, vừa không dám kiểm tra vận may của mình đi xem tình hình một chút. Nếu đúng là mã phỉ tiến vào thị trấn, nàng có mấy cái đầu để đủ cho bọn hắn chặt? Hoặc là ngại ngoại hình của mình còn chưa đủ thu hút người khác?

Xe bò chạy tới cổng thị trấn, ông Tôn nói, không đi con đường thường di kia, đổi thành đi đường nhỏ về thôn.

Đến thôn, mọi nhà trong thôn đều đóng cửa. Nhiều gia súc, gia cầm của người dân nuôi trong sân nhà biến mất. Diệp Gia biết nhà nào trong thôn cũng đào hầm, có lẽ đều giấu gia súc trong hầm.

Một cái thôn lớn như vậy, vậy mà trong thời gian một buổi sáng đã không thấy bóng dáng, sân Chua gia vẫn khóa lại không mở ra. Nhuy Tả Nhi đang ở nhà bà Vương. Bọn họ đi đến trước cửa nhà bà Vương, cửa Vương gia tất nhiên cũng đóng chặt, giống như không có người. Ông Tôn chạy đến cổng thôn nhìn một lát, trở về nói dẫn các nàng đến ngọn núi phía sau.

"Ngọn núi phía sau có hang ẩn nấp." Ông Tôn lúc này nói chuyện lại cực kì nghiêm túc: "Quay về cầm đồ quý giá đi trước, đến ngọn núi phía sau tránh nạn."

Diệp Gia nghe giọng điệu của ông ấy, lại nhìn dáng vẻ tránh nạn thành thạo của Vương gia thôn. Bất tri bất giác ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Lập tức không còn xoắn xuýt, nhanh chóng về nhà lấy đồ quý giá trong nhà ra cùng với Dư thị, Diệp Gia thuận tay ôm Điểm Điểm chẳng biết trốn ở phía sau cửa từ lúc nào rồi đi.

Chuyện xảy ra đột ngột, Dư thị vậy mà không quên xách hai túi bột mì lên. Đồ đạc sau bếp bà ấy đều mang hết lên xe.

Đợi ông Tôn đưa hai người đến ngọn núi phía sau, Diệp Gia nhớ tới lúc trước hang động tìm được khi đi dạo ở ngọn núi phía sau. Nên cùng với Dư thị hai người đi về phía cái hang đó. Ông Tôn lo lắng cho cháu trái trong nhà, nói trở bề thôn của mình xem thử rồi rời đi.

Mẹ chồng nàng dâu hai người tới cửa hang, suýt chút nữa thì bị một cây đao c.h.é.m chết. tay mới sờ đến cỏ cây che hang động, mấy đao đã vung tới. Đợi Diệp Gia lên tiếng, bên trong mới thu hồi đao. Trốn ở trong hang động quả nhiên là người trong thôn, một cái hố giấu bảy tám người, đều là người già trẻ em. Trùng hợp thay, bà Vương đang ôm Nhuy Tả Nhi ở bên trong.

Nhụy Tả Nhi nhìn thấy Dư thị và Diệp Gia, mắt đỏ bừng nhào tới ôm lấy chân Diệp Gia.

"Thẩm nương, tổ mẫu." Cô bé còn chưa biết chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên bị bế đến chỗ này, cô bé tủi thân.

Thấy là người trong thôn, các nàng cũng mở đường cho người hai người tiến vào. Diệp Gia và Dư thị ngồi xổm đi vào, hang động chật chội một đám nữ nhân mùi cũng không dễ ngửi. Phụ nhân khác sống không bằng Chu gia, ngày bình thường cũng chẳng cần tắm rửa. Thời tiết nóng lên, mùi cũng có chút khiến cho người ta choáng váng.

Diệp Gia ngồi xổm một lát, muốn đi ra ngoài hít thở, bị bà Vương kéo lại.

"Gia nương, ít nhất là ba ngày, đừng ra ngoài." Bà Vương nói chắc như đỉnh đóng cột: "Đám mã phi kia đêm nay sẽ vào thôn."

Bà Vương chắc chắn như vậy, phụ nhân khác cũng không có ý phản bác. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bọn hắn, Diệp Gia cũng bỏ qua chút tâm tư già mồm: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mã phỉ tại sao lại đến đột ngột như vậy? Tại sao không hề có chút cảnh báo nào?"

"Mã phỉ bình thường đều tới nhanh, khi trời tối sẽ vào thôn hoặc tiến vào thị trấn, cướp giật, cướp một vòng là đi."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 147



Những người khác xen vào, đè thấp giọng nói: ".. Hôm qua đám mã phi kia đã tới Vu gia thôn ở biên giới tây bắc."

"Náo loạn một đêm ở Vu gia thôn, vừa cướp vừa giết, nghe nói sáng sớm Vu gia thôn đều không có mấy người còn sống."

Nói xong, có người lau nước mắt: "Tỷ tỷ của Vương tứ tẩu trong nhà có mấy cô nương đều bị mấy tên phỉ đồ bắt đi, chà đạp đến mức không thành hình người. Nhét ở ngọn núi phía sau cổng thôn, trên người không có một miếng da lành lặn, h* th*n đều là máu. Sáng sớm tinh mơ hôm nay đám lưu manh này thuận theo con đường phía sau ngon núi của Vu gia thôn đến thị trấn. Bên ta may mắn, sáng sớm phát hiện không đúng về thôn truyền tin..."

"Tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng không có ai quản lý sao? Bên trụ sở thì sao?" Dư thị nghe vậy thì khinh thường, run rẩy một lúc lâu mới nổi giận nói: "Vu gia thôn xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn hắn đang làm gì vậy!"

"Làm gì quản lý! Thục nương, là ngươi không biết, Vu gia thôn đến trấn Đông Hương bên kia vừa đi vừa vê đến một ngày! Không nói đến tình trạng tối hôm qua, không một ai của Vu gia thôn ra ngoài được, không đưa tin được đến trụ sở. Cho dù có đưa tin tới, bọn hắn cũng không thể quản lý được!"

Người của Vương gia thôn đời đời kiếp kiếp sống ở chỗ nà, sớm đã thành thói quen: "Đám mã phỉ kia không ham chiến, phần lớn là cướp xong bỏ chạy. tên nào cũng có ngựa, người mọc mười chân cũng đuổi không kịp. Đợi binh lính của trụ sở tới, bọn hắn đã sớm chạy mất dạng."

Nói xong, một đám người than ngắn thở dài.

Trái tim Diệp Gia dần dần chìm xuống, nghĩ đến những tưởng tượng về việc mình nói cắm rễ ở nơi này vào tối hôm qua, ngược lại rất có cảm giác ngu xuẩn suy nghĩ hão huyền. ngước mắt vô thức đối diện với Dư thị.

Vẻ mặt Dư thị hoảng loạn, nhịn không được đưa tay nắm lấy tay Diệp Gia.

"Gia nương." Trong lòng Dư thị rối loạn, mặc dù bà ấy đã ở Vương gia thôn ba năm, nhưng tình huống giống thế này là lần đầu tiên gặp phải. Trước kia cũng đã từng nghe nói mã phỉ vào thôn cướp người cướp lương thực, nhưng mỗi lần đều là lấy đồ rồi đo, chưa từng nghe nói tới việc g.i.ế.c người: "Gia nương..."

Diệp Gia vỗ vỗ bà ấy, từ trong cái sọt sau lưng lấy ra mấy món đồ.

Một cái là đao phay nàng dùng c.h.ặ.t đ.ầ.u heo, một cái là lưỡi búa bửa củi trong nhà, thêm một con đao thái thịt. Vừa rồi nàng trở về nàng lấy rương tiền, còn lại chính là tìm mấy thứ này. Lúc này cầm ở trong tay cân nhắc mấy lần, đưa d.a.o phay cho Dư thị.

Mặc dù không nói chuyện, nhưng một thanh đao phau cũng đã an ủi Dư thị rất nhiều.

Diệp Gia lẩm bẩm trong cái sọt, đột nhiên, một cái đầu lông mượt mà thò ra ngoài. Các phụ nhân nup ở trong động kinh hồn bạt vía không ngờ cô vợ trẻ của Chu gia này vào giờ phút này, vẫn không quên mang chó theo. Bọn họ còn chưa hỏi tại sao chạy trốn còn không quên mang theo chó, chỉ thấy chân sau của Điểm Điểm nhanh nhẹn đạp một cái, nhảy ra khỏi sọt. Lặng yên không một tiếng động tới gần cửa hang, cặp mắt sâu kín kia tập trung vào cửa hang.

Diệp Gia trong nháy mắt làm ra một động tác "xuyt.

Trong hang động lập tức yên tĩnh, trong cỏ cây truyền đến tiếng bước chân, còn kèm theo tiếng hít thở rất trâm thấp. Lông tơ lập tức dựng đứng, sắc mặt Dư thị trắng bệch, Diệp Gia gần như che miệng nhỏ của Nhuy Tả Nhi lại ngay lập tức.

Phụ nữ trẻ em trong hang động cuộn mình vào chỗ sâu, có người dũng cảm rón rén mờ tới cạnh cửa hang.

Nhưng mà chốc lát, bụi cỏ đổ rào rào lắc một cái, tiếng bước chân kia dường như đã đi xa. âm thanh cỏ cây bị đạp cũng nhẹ đi nhiều. Nhưng tất cả mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ, Điểm Điểm vẫn ngồi xổm ở đầu tiên, kích thước không lớn, oai phong lãm liệt. Toàn thân nhỏ xù lông dựng thẳng lên, cơ thể nhỏ gầy sụp xuống thật chặt. Trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ uy h**p.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 148



Giống như nghe thấy chút âm thanh cảnh cáo, cỏ cây mới đổ rào rào lại lắc một cái, có tiếng bước chân nặng nề đi xa. Theo tiếng bước chân còn có tiếng người nói chuyện huyên thuyên, lời nói xen lẫn ngôn ngữ chẳng biết ở đâu Diệp Gia có chút nghe không hiểu.

Có phụ nhân nghe hiểu, cúi đầu quái dị liếc nhìn Điểm Điểm.

Điểm Điểm hoàn toàn không quan tâm, nhô ra ngoài bụi cỏ gào lên hai tiếng, một lát lại chui vào lại. Gật gù đắc ý phì mũi ra một hơi, sau đó lắc lắc cái đuôi nhỏ quay trở về bên cạnh Diệp Gia, làm ổ bên cạnh chân của nàng.

Diệp Gia lân đầu tiên gặp phải chuyện như thế này, nói thật còn có chút không biết rõ tình hình. Buổi sáng còn buôn bán rất tốt, trong lòng nàng còn đang tính toán chuyện làm ăn. Quay về thôn lại biến thành như vậy. Buổi sáng cho tới bây giờ chỉ mới ăn một cái bánh bột ngô, lúc này Diệp Gia có chút đói đến mức dạ dày khó chịu. Ngược lại Dư thị bỗng nhiên cầm tay Diệp Gia, lén lút đưa cho nàng một miếng bánh ngọt.

Thấy Diệp Gia nhìn qua, ám chỉ nàng lén bỏ vào trong miệng. Diệp Gia nhân lúc không có ai chú ý nhét vào trong miệng, Dư thị mới giả vờ giả vịt vuốt lưng Điểm Điểm, nói thâm không phí công nuôi con vật nhỏ này.

Mấy phụ nhân bên cạnh vừa rồi nhìn Điểm Điểm hồi lâu suy nghĩ một lát mở miệng hỏi: "Tiểu tức phụ Chu gia, ngươi đang nuôi chó hay là sói vậy?"

"Chó." Diệp Gia còn chưa nuốt hết đồ ăn trong miệng, nói chuyện vụng về,

Sau đó phụ nhân kia cũng không để ý nữa, ánh mắt quái dị liếc nhìn Điểm Điểm, thấy thế nào cũng không giống. Nhớ tới những lời người bên ngoài vừa nói, nói nơi này giấu một ổ sói con, nàng ta càng nhìn càng cảm thấy giống sói: "Ta thấy phần đuôi của con vật nhỏ này dựng thẳng, sẽ không phải là sói con chứ?"

Diệp Gia giật mình, liếc mắt nhìn đuôi của Điểm Điểm, kiên định lắc đầu: "Là chó, tướng công của ta bắt được từ bên ngoài, loài chó hung dữ nhất."

Nàng chắc chắn như vậy, người khác cũng không hỏi nữa.

Nói thật ra, nếu có người nuôi sói trong thôn, người khác nuôi dê gà vịt trong nhà đương nhiên sẽ không vui. Người ở nông thôn đều biết, sói là đông vật vô cùng hung dữ, sự hung tàn nhất trong bản tính chính là ăn thịt. Nếu như ngày nào đó không chú ý, chạy vào nhà người khác cắn c.h.ế.t giá súc, thì phải tính như thế nào? Vừa rồi lo lắng nên không ai nghĩ tới, bây giờ đã an toàn tất nhiên có tâm tư lo lắng đến chuyện khác.

Diệp Gia sờ sau lưng Điểm Điểm, đối diện với ánh mắt của mọi người nói: "Ta chỉ nuôi trong sân, sẽ chú ý. Bình thường không để nó chạy loạn ở bên ngoài."

Các phụ nhân suy nghĩ trong lòng, ngoài miệng không nói ra. Diệp Gia nói thẳng ra như thế khiến bọn họ thấy lúng túng. Phong ba lần này chưa đợi đến ba ngày, hôm sau trời vừa sáng đã có người trong thôn tiến đến phía sau núi gọi. Đám mã phỉ hôm qua đi đến thị trấn, không may gặp phải người Trình gia, đánh cướp đến tây nhau còn chưa đến Vương gia thôn đã bị các hung thần của Trình gia đánh c.h.ế.t mấy tên. Còn lại cưỡi ngựa bỏ chạy, đồ đạc đánh cướp được cũng không kịp mang thép đã hốt hoảng chạy trốn.

Thôn trưởng nói rõ ràng mọi chuyện, người của Vương gia thôn núp ở phía sau núi lập tức thu dọn đồ đạc xuống núi.

Diệp Gia và Dư thị vùi ở trong xó xỉnh, ra ngoài tay chân đều tê dại. Đến nhà, phát hiện trong nhà vẫn bị lục lọi. Hôm qua đám người kia chạy bốn phía, mấy người thuận theo phía đông chạy tới Vương gia thôn. Ít người chẳng trách ngày hôm qua ngọn núi phía sau lại cẩn thận như vậy.

Buồn rầu thở ra một hơi, Diệp Gia và Dư thị bắt đầu kiểm kê tài sản tổn thất.

Đệm chăn y phục trong nhà đều mất, chút vốn riêng Dư thị để dành cũng bị lấy mất. gạo hoa màu trong ngăn tủ sau bếp cũng không còn, một miếng thịt đặt ở trong thùng nước cũng mất.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 149



Ba khóm rau hẹ ở sâu sau không sao, lông gà trong sân trống không, nhưng bốn con gà và hai con dê Nhuy Tả Nhi nuôi đã được bà Vương nhốt trong hầm đất nhà bà ấy. Trừ những thứ đó ra không có tổn thất gì quá lớn.

"May là ta đã ôm rương tiền đi." Diệp Gia cực kì may mắn, hành động của nàng mặc dù có chút giống như yêu tiền như mạng, nhưng nếu như nàng không mang rương tiền đi, để ở trong nhà chắc chắn sẽ bị người ta lấy đi: "Neu không cả nhà lại phải uống gió tây bắc."

Dư thị cũng thấy may mắn, trong lòng còn có chút nghĩ mà sợ: "Nếu như đám người chờ hàng kia của Trình gia không có ở đây, chúng ta sợ là sẽ không gặp may mắn như thế."

Bà ấy vừa nhắc đến, trái tim Diệp Gia cũng trĩu nặng: "Cho dù như thế này, bây giờ chúng ta cũng an toàn."

Mặt mày Dư thị có chút u sầu, nhíu mày, dáng vẻ lo lắng.

Diệp Gia tất nhiên có thể hiểu được tâm trạng của bà ấy, chính là cảm giác bất an ăn bữa nay lo bữa mai. Vốn dĩ Diệp Gia còn muốn kéo dài thời gian, Lúc này thấy hàng rào tường sân nhà mình không chịu nỗi mấy cước nữa sẽ đổ xuống, bỗng nhiên hạ quyết tâm: "Nương, việc buôn bán của nhà ta tạm thời dừng lại trước, nhân lúc này bàn bạc một chuyện đi."

Dư thị đêm qua một đêm không ngủ, trong nhà loạn thành như vậy cũng không ngủ được, nên gật gật đầu đi ra phòng ngoài với Diệp Gia.

Diệp Gia trâm ngâm một lát, mở miệt nói một câu dọa sợ Dư thị: "Ta có đề nghị, cả nhà ta đến trấn Đông Hương sống đi thôi."

Thời xưa, con người rất chú ý đến cội nguồn, thậm chí còn nghiên cứu về cảm xúc khi về cội nguồn, đa số mọi người đều có suy nghĩ "Nghèo thì không chuyển, giàu cũng không chuyển. Dù Dư thị mới sống ở thôn Vương Gia 3 năm, nhưng khi Diệp Gia nhắc đến chuyện chuyển nhà thì Dư thị đã lập tức có phản ứng bài xích. Dưới bối cảnh của thời đại này, con người sẽ cảm thấy muốn tìm một chỗ dừng chân rồi cắm rễ ở đó. Nó khác với thói quen đi khắp nơi của Diệp Gia.

Nhưng mà Dư thị cũng hiểu rõ lo lắng của Diệp Gia, đúng là vị trí địa lý của thôn Vương Gia không tốt. Nếu đã rời đi thì cũng sẽ có một ngày quay về. Hơn nữa nếu phía Tây có chuyện thì các thôn xóm thuộc trấn Lý Bắc cũng sẽ chịu gánh nặng.

Nhưng mà nhắc đến chuyện chuyển nhà thì Diệp Gia ngược lại nhớ đến chuyện khác. Người lưu đày thì làm sao có thể tự tiện chuyển đi được?

Nàng suy nghĩ ở trong lòng, cũng bất giác hỏi ra ngoài miệng. Nếu hỏi người ngoài chuyện này thì chắc hẳn bọn họ sẽ không biết nguyên nhân, nhưng Dư thị lại hiểu biết. Sự thật là, đại đa số người lưu đày đều bị xử lý khác nhau tùy theo tội của bọn họ.

Tội danh càng nặng thì khu vực lưu đày càng xa, cùng với đó là điều kiện hoàn cảnh, điêu kiện kinh tế, sinh tôn càng lúc càng kém hơn. Chờ đến đất lưu đày thì nhóm phạm nhân đó sẽ bị quan viên ở đó xét xử. Nếu quá nghiêm trọng, phạm nhân sẽ bị đưa đi lao động khổ sai hoặc vào quân đội; Nếu tội nhẹ thì sẽ được thả tự do khi đến đất lưu đày.

Tình huống của Chu gia thuộc loại tội nghiêm trọng trong những tội nghiêm trọng, dù sao thì cũng là tội mưu phản. Nhưng Chu gia là hoàng thất huyết mạch, cho nên bọn họ vẫn còn có chút hy vọng. Vốn là Chu Cảnh Sâm sẽ bị đưa đi lao động khổ sai, vậy mà hắn cũng có thể sống tự do tại nơi đây giống như Dư thị và nữ quyến ở Vương phủ. Điều tôi tệ là có người muốn cắt đứt dòng dõi của Cảnh Vương phủ.

Cảnh vương phủ không còn coi trai, chỉ còn duy nhất một người là Chu Cảnh Sâm thì lại bị đưa đi một mình, bị sung đi lao động khổ sai ở đất hoang Tây Vực. Nếu không phải vào lúc khai hoang Chu Cảnh Sâm bị người khác hạ độc thủ, nửa sống nửa c.h.ế.t cho nên bị thủ lĩnh Tây Vực ném ra thì có lẽ hắn sẽ không thể nào sống sót rời khỏi Tây Vực.
 
Back
Top Bottom