Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 80



Thấy nàng tiến đến thì dừng bút. Hắn xưa này luôn có đôi mắt tinh ý, lập tức thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.

Diệp Gia tắm nhanh, chủ yếu là nàng rửa người mỗi ngày để không bị bẩn, sau một lúc tắm rửa xong, nàng nhanh chóng cất chậu và xô vào trong phòng. Sau khi rót nước trở về, Chu Cảnh Sâm còn đang ngồi ở bàn trong nhà chính vẽ tranh.

Lúc hắn vẽ tranh vẻ mặt trâm tĩnh, khí chất cao quý khắc sâu trong xương cốt được bộc lộ qua từng động tác của anh ấy.

Diệp Gia đến gần, nhìn kỹ hơn hình dáng của bức tranh này, có chút giống địa đồ của Bắc Đình đô hộ phủ. Mặc dù Đại Yên không phải là bất kỳ triều đại nào trong lịch sử cổ đại, nhưng bản đồ của lục địa này cũng tương tự. Trái tim nàng khẽ động, biết rằng Chu Cảnh Sâm sẽ không cam lòng ở vùng đất nghèo nàn này cả một đời, sớm muộn gì cũng sẽ trở về Yên Kinh. Vẽ bức tranh này, chắc đã lên kế hoạch từ lâu. Diệp Gia đột nhiên mất hứng.

Cất thùng kỹ càng ở bếp, nàng rút khăn trên kệ xuống lau tóc ướt, thả tóc ra quay về đông phòng.

Chu Cảnh Sâm đi vào sau. Cầm ngọn đèn dầu trong tay, đôi lông mày trong veo của hắn bị ánh sáng nhuộm như một tầng ánh sáng. Hắn cũng là một người thích sạch sẽ, tắm hai hoặc ba ngày một lần. Có lẽ vừa rửa mặt ở bếp, thái dương ướt, trên người còn mang theo hơi nước ướt át.

Diệp Gia đặt khản vải vê trên kệ, không khách sáo đá giày ra lăn một vòng đến bên cạnh.

Nàng thích ngủ gần tường, vấn đề thói quen, cảm thấy tương đối có cảm giác an toàn. Bây giờ vách tường nhà bằng đất toàn là đất, lại gân sẽ bị bẩn khắp người, nhưng Diệp Gia không đổi được thói quen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-80.html.]

Trên giường chỉ có một tấm chăn mỏng, Diệp Gia liếc nhìn người đang đứng trước giường đốt đèn một chút, câm lấy chăn bông quấn quanh người rồi chuẩn bị ngủ.

Nàng nằm cứng đờ, không nhúc nhích chút nào ra phía sau. Yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng ếch trong bụi rậm. Diệp Gia nhắm mắt lại, chịu đựng một lúc lâu nhưng vẫn mở mắt ra, xoay người đối diện với người đang đứng đốt đèn bên cửa sổ.

"Sao vậy?" Diệp Gia vẻ mặt khó hiểu nói: "Không ngủ chàng đứng ở bên cạnh nhìn ta làm gì?

Nữ tử trên giường để xõa mái tóc đen ra trải đầy giường, nằm nghiêng cau mày nhìn hắn, đôi mắt sáng như sao. Chu Cảnh Sâm hạ mắt xuống, mím môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Gật gật đầu, đặt ngọn đèn trong tay lên chiếc ghế gỗ ở cuối giường, sau đó từ từ giật đai lưng cởi áo khoác ra, sau đó lên giường một cách có trật tự dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Gia. Diệp Gia:

Chẳng biết tại sao, Diệp Gia nhíu mày. Người này rõ ràng không làm gì, nhưng nàng vẫn có một cảm giác áp bách kỳ lạ.

Người nam nhân có mùi hương cỏ cây mát lạnh dễ ngửi, hắn vừa lên đến, trên người mơ hồ có hơi thở thuộc về khác giới khiến thần kình Diệp Gia căng thẳng. mặc dù không có trạng thái nổi da gà nhưng Diệp Gia cảm nhận được sự uy h**p, Chu Cảnh Sâm nằm ngoài rìa đưa lưng về phía nàng. Diệp Gia híp mắt nhìn chằm chằm sau lưng hắn hồi lâu mới yên lặng nhắm mắt lại.

Chu Cảnh Sâm đang nằm cùng nàng, bóng đèn chiếu rọi từ trên người hắn, bóng đen bao phủ Diệp Gia. Sau khi chân chờ một lúc, hắn đột nhiên lật người lại, giường gỗ trong đông phòng không lớn lắm, Diệp Gia cảm thấy kích thước giường ngủ lúc nằm lên còn được, Chu Cảnh Sâm vừa lên lập tức chật chội, Ánh mắt hắn sắc bén, phát hiện lông mi Diệp Gia đang run rẩy, cuối cùng trong lòng hắn dường như cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Xung quanh tĩnh mịch mà yên bình, chỉ còn lại tiếng ếch kêu trong bụi cỏ.

Một lúc lâu, Diệp Gia nhắm chặt hai mắt, nhưng thật ra lại bịt tai nghe lén động tĩnh phía sau. Cảm giác được Chu Cảnh Sâm cử động, có tiếng sột soạt, sau đó ánh sáng tối sầm lại, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 81



Người đàn ông phía sau lại nằm xuống, tiếng thở nhẹ và đều đặn đan xen với hơi thở trong treo của nam nhân. Diệp Gia âm thầm niệm Thần chú Đại Bi trong lòng...

Sau đó, cứ như vậy kiên trì ngủ thiếp đi.

Cửa sổ mở một nửa, một làn gió nhẹ thổi vào trong phòng. Hương thơm của người nữ tử trên giường chui vào chóp mũi.

Có một câu nói ôn hương nhuyễn ngọc, đó là cảnh tượng lúc này. Trong bóng tối, nam nhân nằm nghiêng chậm rãi mở một đôi mắt. Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng làm nổi vật ánh mắt sáng kia đến lạ thường. Ánh mắt Chu Cảnh Sâm vô thức rơi xuống chỗ có lồi có lõm trên người nữ tử, cách quá gần, gần đến mức khiến hắn không bình tĩnh được.

Giây lát, hắn có thể thở dài một hơi xoay người cũng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm, Diệp Gia nhắm mắt lại miễn cưỡng duỗi lưng mỏi ngồi dậy, mở mắt ra mới ý thức được mình đổi giường vào tối qua.

Nàng xoa xoa đầu, bên cạnh không có ai. s* s**ng một chút, đệm chăn đã lạnh. Diệp Gia nhíu mày, chậm rãi mặc quần áo đi ra. Thấy đã gần tháng năm, trời sáng càng lúc càng sớm. Diệp Gia hít sâu một hơi, nghe thấy tiếng xe sột soạt trong sân. Nàng đang tò mò trong lòng, đi theo tiếng động ra phía sau nhà và nhìn thấy Chu Cảnh Sâm mặc áo vải đang chẻ củi ở sân sau.

Không biết hắn dậy từ khi nào, chỉ mặc một chiếc áo mùa hè mỏng, cánh tay mảnh khảnh và mạnh mẽ lộ ra, lưng ướt đẫm mồ hôi. Củi đầy trên mặt đất, xem ra chẻ củi từ rất sớm.

Diệp Gia đi tới nhặt củi hỗn độn sang một bên, quay đầu lại thì thấy mặt đất xanh mướt. Chỉ trong vài ngày, rau he đã phát triển rất nhiêu. Diệp Gia ngồi xổm ở bên cạnh, đưa tay ra đo, xem ra đã ăn được rồi. Nàng hạnh phúc trong lòng, ngay lập tức quyết định ăn bánh trứng hà rau hẹ vào buổi sáng.

Đúng lúc làm một chút để nếm thử mùi vị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-81.html.]

Nghĩ như thế, Diệp Gia vội vàng đi múc nước rửa mặt, vệ sinh cá nhân,

Đâu tiên nàng thay quần áo tiện lợi của mình và đi đến nhà bếp lấy một con dao, mang theo chậu, đầu tiên cắt một nắm rau he và đặt chúng vào chậu. rau he mới trông vừa non vừa xanh, mùi rất thơm. Diệp Gia cẩn thận hái rau hẹ, rửa sạch vài lần rồi đặt lên thớt, xoay người đi lấy vài quả trứng. Nhà mình ăn tất nhiên không cần keo kiệt, bỏ nhiều trứng cũng không sao.

Ngủ ngon trong đêm, lúc này cũng đói lả. Diệp Gia vừa đánh tan trứng gà vừa vò bột mì.

Bánh trứng gà rau hẹ làm rất dễ, chiên trứng gà xong dùng trước khi để nguội. Cắt rau hẹ thành miếng nhỏ trứng cũng được cắt nhỏ. Đổ hai thứ lại với nhau và trộn với nhau, rưới dầu mè và trộn đều. Thêm muối cho vừa ăn trước khi bọc nhân bánh. Bánh trứng gà rau he chỉ cân dùng một gia vị, không cần thêm gì khác cũng đủ tươi. Thật ra bánh rau he cũng không tệ, nghĩ lại, Diệp Gia lại làm mấy cái bánh rau he.

Bên này tiếng nồi cháo vang lên, Nhuy Tả Nhi ngửi thấy mùi vọt vào: "Thẩm nương, người đang làm đồ ăn ngon! Thơm quá đi!"

Tiểu cô nương bây giờ có thể nói rất trôi chảy, đương nhiên câu nói thuận nhất chính là câu này. Gần như ngày nào cũng muốn nói. Người vẫn chưa cao bằng đùi Diệp Gia, Diệp Gia đi đến đâu cũng đi theo khắp nơi, cứ xoay tròn như một cái đuôi nhỏ.

Diệp Gia cười một tiếng: "Đi đi, nhanh sang một bên đợi, đợi lát nữa cho ngươi ăn đầu tiên."

Đứa trẻ ôm khuôn mặt nhỏ cười hì hì, ngoan ngoãn nghe lời đứng ở bên cạnh.

Dư thị bây giờ không phải dậy sớm để buôn bán, lúc này mới tắm rửa xong, ngửi thấy mùi thơm đi ra nhìn thấy Diệp Gia đang làm bánh ở bếp sau. Ánh mắt đầu tiên của bà ấy nhìn vào nồi, sau đó nhìn vào cổ Diệp gia. Diệp Gia ăn mặc mỏng manh, cổ áo cũng không cao. Dư thị thấy cổ nàng trắng bệch, không có vết đỏ nào cả, lập tức thất vọng.

Chưa từ bỏ ý định nhìn lâu thêm vài lần.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 82



Trong lòng bà ấy không khỏi thắc mắc, đêm qua hai người bọn họ ngủ chung một phòng, sao lại không có dấu vết gì cả?

Cuối cùng thì Dư thị cũng là một người lịch sự. Nếu có gì lo lắng cũng chỉ lẩm bẩm trong lòng, sẽ không hỏi trước mặt Diệp Gia. Bà ấy đứng bên nồi quan sát một lúc lâu, suy nghĩ, rồi lại đi ra ngoài tìm nhi tử. Dư thị tìm một vòng trong phòng ngoài phòng, cuối cùng thấy nhi tử đang khom lưng rửa mặt bên cạnh giếng. Không biết chuyện gì đã xảy ra vào sáng sớm, nhi tử đổ đầu mồ hôi, tóc cũng ướt.

Lúc này nắng sớm chiếu lên trên lưng hắn, vóc người đó, hình thể đó... Không giống như là không làm việc mà.

Dù sao bà ấy cũng ngại, trong lòng không được tự nhiên cũng chỉ dậm chân lại quay vào bếp.

Lấy khăn lau mặt xuống, Chu Cảnh Sâm liếc nhìn bóng lưng phẫn nộ của mẹ, ánh mắt có chút d.a.o động, ảm đạm. Sau khi đổ nước và mang chậu vào nhà, hắn lại vào trong và thay quần áo.

Khi vào bếp, mấy nữ tử trong nhà đều đang ăn.

Một mùi thơm lan tỏa, ba nữ tử lớn nhỏ mỗi người có một chiếc bánh, ngồi ở bếp ăn. Khói lửa trong bếp bao phủ ba người, có một mùi dễ chịu không thể giải thích được. Thành thật mà nói, bánh trứng gà rau hẹ có vị rất ngon. Sợi mì chân một nửa làm cho lớp vỏ có màu nâu vàng ở cả hai mặt. Bột có dầu, nhân được gói kỹ, chiên kỹ mà vẫn còn nước súp. Cắn một miếng, nóng đến mức mọi người không nỡ nhổ ra.

"Nương, bánh trứng gà rau hẹ này hương vị được không?" Diệp Gia vừa ăn vừa hỏi.

Dư thị bây giờ cũng không có thói quen im lặng khi ăn, liên tục gật đầu: "Ngon hơn bánh củ cải nhiều."

Dư thị vốn có một dạ dày chim nhỏ, thông thường một chiếc bánh có thể no một nữa. Nhưng hôm nay, chiếc bánh này đặc biệt hợp khẩu vị của bà ấy, hương vị tươi ngon gây nghiện cho mọi người. Thậm chí bà ấy ăn hai cái vẫn chê không đủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-82.html.]

Tiểu hài nhi bên cạnh ăn một cái vào bụng vẫn còn nhìn chằm chằm Diệp Gia, bị Diệp Gia ngăn lại: "Con nít chỉ có thể ăn một cái."

Nhuy Tả Nhi giơ cái bụng nhỏ của mình lên muốn nói rằng mình đã trưởng thành, nhưng Diệp Gia lạnh lùng từ chối. Cảm nhận được có người, Diệp Gia ngẩng đầu nhìn Chu Cảnh Sâm đang đứng ở cửa. Can một miếng bánh, thuận miệng hỏi một câu: "Tướng công, lại ăn thử không?”

Chu Cảnh Sâm: "..."... Tất nhiên là ăn.

Bánh trứng gà rau hẹ nhận được nhiều lời khen. Chu Cảnh Sâm không có đam mê ăn nhiều cũng ăn bốn cái. Bốn cái bánh lớn như cái bát, hắn ăn bốn cái. Sau khi ăn xong, hắn cũng không quên dùng khăn lau miệng chậm rãi, hỏi Diệp Gia dự định bán bao nhiêu tiền một cái.

"Ít nhất phải mười văn tiền một cái." Dư thị thật sự cảm thấy ngon: "Bánh củ cải cũng đã sáu văn, thứ này chắc chắn phải đắt hơn chút."

Bánh trứng gà rau hẹ được coi là đồ ăn mới mẻ, chúng hiếm khi được bán trên thị trường. Thứ hai, nàng cho trứng vào chiếc bánh này, còn thêm dầu mì cũng dùng loại tốt, tất nhiên phải bán đắt hơn. Nhưng xét về khả năng chỉ tiêu của người dân Lý Bắc trấn, quá đắt không thể mở ra nguồn tiêu thụ: "Mười văn có vẻ hơi đắt. Trên trấn có bao nhiêu người có thể bỏ ra mười văn tiền để ăn một cái bánh?"

Kích thước chiếc bánh của Diệp Gia tính theo khẩu phần ăn không đủ no nên bán với giá mười văn tiền sợ hơi nhiều.

"Trước tiên quyết định bảy văn tiền một cái. Rau hẹ là nhà mình trồng, chi phí trứng gà bột mì cũng không mắc." Nghĩ như vậy, Diệp Gia bỗng nhiên vỗ vỗ cánh tay Chu Cảnh sâm rất thành khẩn nói: "Tướng công, mảnh đất trồng rau hẹ ở sân sau của ta chàng phải chăm sóc tốt. Việc buôn bán trong nhà từ nay về sau có kiếm tiên được không coi như nhờ cả vào chàng.

Chu Cảnh Sâm: "..."

Nói bán là bán, rau hẹ vừa mọc, đã có thể làm được việc buôn bán này.

Rau hẹ xử lý dễ hơn củ cải nhiều.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 83



Củ cải phải được rửa sạch cắt và chần còn để ráo nước, rau hẹ chỉ cần được cắt nhỏ là có thể dùng được, chỉ có trứng là rắc rối hơn phải chiên. Trên thực tế, trứng cũng dễ chín, dầu nóng chiên sơ là chín. Sau khi ăn sáng xong, Diệp Gia và Dư thị đi ra sân sau cắt một bó rau hẹ lớn, rửa sạch hoặc cắt giao cho Dư thị đi làm là được.

Cắt rau hẹ không cần quan tâm đến kỹ năng dùng dao, Dư thị cũng có thể làm được.

Về phân Chu Cảnh Sâm, Diệp Gia không thể để hắn ngồi yên, bị gọi đến nhào bội.

Nó rất dễ thực hiện, một buổi sáng làm hai ba trăm cái. Diệp Gia thầm nghĩ, trứng không thể để qua đêm, tối chiên trứng trộn nhân là được rồi. Đợi sau này thời tiết nóng nực, bánh để qua đêm có thể vẫn sẽ bị thiu, đến lúc đó sợ phải dậy sớm vào sáng hôm sau để làm. Bánh trong ngày được làm vào ban đêm, một canh giờ là làm xong.

Bây giờ đã buổi tối muộn, ngày mai còn phải dậy sớm đi bày quầy bán hàng. Đợi buổi tối rửa mặt xong quay về phòng, Diệp Giai nhìn Chu Cảnh Sâm đang ngồi ở mép giường, rất bình tĩnh. Nếu có lần thứ nhất chắc chắn có lần thứ hai, lần thứ nhất ngủ thiếp đi, lân thứ này cũng không có gì ghê gớm.

Diệp Gia cởi áo khoác nằm xuống giường, nhưng Chu Cảnh Sâm ngồi bên cửa sổ một lúc lâu, không đi ngủ. Hắn cầm quyển sách lặng lẽ đọc ở đằng kia, đợi người trên giường thở đều đặn rồi mới đặt xuống, nhéo lông mày. Trong lòng nhiếp chính vương lúc này khá bất lực. Thân thể mười chín tuổi quá trẻ khỏe, nếu ngủ gần nhau như thế này thì quả thực có chút khó khăn.

Hồi lâu, hắn thở ra một hơi, chấp nhận số phận về giường nằm xuống.

Ngày hôm sau, trước bình minh, Diệp Gia dậy sớm dọn dẹp. Gần như vừa động đậy, Chu Cảnh Sâm đã tỉnh lại. Xoa xoa sống mũi, hắn nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra. Ngoài cửa, xe bò của ông Tôn đã đến, giúp đưa bếp nồi lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-83.html.]

Bởi vì thuê ông Tôn thật sự thuận tiện, Diệp Giai nghĩ một lượng bạc một tháng cũng không đắt, cho nên mới tiếp tục thuê xe của ông ta.

Mọi thứ được chuyển lên xe, sau khi Chu Cảnh Sâm rửa mặt xong, hắn vượt qua Diệp Gia để nhấc thùng bánh lên xe. Hai người lên xe và vội vã đến thị trấn. bọn hắn đến sớm. Cùng lúc với ông lão bán bánh củ cải. Trương gia có lẽ chậm trễ bởi vì chuyện ngày hôm qua, sáng nay tôi cũng không thấy. Quay hàng tây thi từ từ di chuyển bếp nồi xuống, những tiểu thương của chợ sáng cũng đã tập hợp lại.

Có một vị khách quen thuộc ăn bánh quầy hàng tây thi cười híp mắt đợi, vừa đợi vừa nói chuyện với hai vợ chồng.

Lửa đã được thắp lên, đặt chảo rán, Diệp Gia thoa một lớp dầu rồi bắt đầu chiên bánh trứng gà rau hẹ. Không thể không nói mùi của rau hẹ rất tuyệt vời, hương vị đậm đà, gió thổi qua, thổi đi khắp nơi. Có người kia vốn muốn ăn bánh củ cải chiên, bây giờ ngửi thấy mùi thơm nức mà mắt đói xanh. Rất nhiều người lúc đầu không muốn mua đồ ăn cũng thực sự bị mùi thơm làm cho thèm, đi tới hỏi.

Diệp Gia mỉm cười: "Bánh trứng gà rau hẹ mới, đầy đủ vị ngon, bảy văn tiên một cái, nếm thử không?”

Gió thổi hợp với tình hình, hương thơm thoang thoảng xung quanh. Diệp Gia làm bốn cái như thường lệ rồi đưa cho Ô Tô và Tứ Lặc đang canh giữ cửa.

Bình thường bọn hắn giữ cửa trông rất nghiêm túc và uy nghiêm, đây là lân đầu tiên bọn hắn ăn bánh và nói chuyện. Lời khen ngợi khiến những tiểu thương nhân trước mặt Tứ Lặc ch** n**c miếng. Vốn dĩ nghĩ rằng bảy văn tiền hơi đắt, lúc này cũng muốn đi thử.

Một hồi như thế, quây hàng tây thi được một đám người vây quanh. Thứ này làm rất nhanh, một nồi có thể làm ra ba mươi cái. Vừa ra nồi vừa nóng vừa thơm, cắn một miếng đầy nhân bánh, nước rau hẹ ứa ra khiến người ta nhịn không được ăn miếng lớn. Khi nếm thử trứng bên trong, những người ăn bánh đều phấn khích, chiếc bánh bảy văn tiên chứa đầy trứng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 84



Đây chỉ là đắt hơn một văn tiền so với bánh củ cải sợi, quả nhiên đáng đồng tiền.

Lần này ăn trứng gà, người mua bánh ngay lập tức không cảm thấy đắt tiền.

Thời đại này không thể ăn trứng gà ở nhà và trứng ở trong bánh, chủ quầy tây thi buôn bán tốt bụng. Giống như Dư thị, bánh rau hẹ còn hấp dẫn hơn bánh củ cải. Những người làm việc này ăn một cái bánh không đủ, lại muốn ăn thêm. Lấy ăn thêm, cầm ba cái bốn cái. Hôm qua làm khoảng ba trăm cái, sau một hồi khai trương đã bán hơn một trăm cái.

Lần này không có hai cách bán rẻ hơn mấy văn tiền, bảy văn tiên một cáu là bảy văn tiền một cái, không úp mở chút nào. Mặc dù hai vợ chồng đã sớm đoán được rằng bán chạy hơn bánh củ cải, nhưng lại không ngờ là bán chạy như thế.

Đợi đến lúc mở cửa, Ô Tô để lại vị trí cạnh cửa cho quầy tây thi như thường lệ.

Diệp Gia dặn dò ông Tôn đặt nồi lên kệ trên xe bò, có người muốn mua thì đi theo xe bò để lát nữa làm trước cho người đó. Diệp Gia tất nhiên mỉm cười đồng ý, ngay cả Ô Tô và Pháp Lặc cũng cầm tiền tới mua thêm mấy cái. Từ lúc quen biết với Chu Cảnh Sâm, ngoại trừ buổi sáng đưa cho bọn hắn hai cái, lấy thêm lại không thích ăn quyt. Không cần Diệp Gia nói, bọn hắn câm bánh quăng tiên vào trong bát rồi rời đi.

Hơn ba trăm cái bánh, mới qua giờ thìn một khắc đã bán gần hất.

Diệp Gia để lại cho ông Tôn hai cái, ông ta đi từ sáng sớm cũng đã đói bụng, bây giờ đang đợi ở bên ngoài hàng rào. Thấy Diệp Gia lại mang đồ ăn cho mình, ông Tôn xoa xoa tay có chút ngại. Người của Chu gia bao tiền thuê xe của ông ta, còn trả không ít. Đã vậy thỉnh thoảng còn cho ông ta chút đồ ăn lót bụng, làm người thật tốt bụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-84.html.]

"Đúng lúc trong nhà bán thứ này, cũng không phải dùng tiên mua." Diệp Gia từng nhìn thấy người già cô đơn lẻ loi sẽ chú ý chút, tính tình này của nàng đến đâu cũng không thay đổi được: "Thúc cứ ăn đi. Tương lai trong nhà có việc không chừng còn phải nhờ thúc hỗ trợ?"

Ông Tôn nghe thấy thì nóng mắt, liên tục nói: "Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên."

Gia đình ông Tôn thật ra là quân hộ, lúc còn trẻ ông lão cũng đã từng tới chiến trường. Khi lớn tuổi thì lui về, mới cưới vợ ở gần thôn trú lại. Bây giờ ngoại trừ tiểu nhi tử đang ở nhà giúp đỡ, con cháu lớn đều đi tới doanh địa. Cuộc sống của Tôn gia khó khăn, lại sinh quá nhiều hài tử. Nhi tử đều là quỷ c.h.ế.t đói đầu thai, ngoại trừ có thể đánh thì không biết làm gì khác. Diệp Gia nói hỗ trợ thật đúng là có thể thật. Ông Tôn nghe nói Chu gia là kẻ ngoại lai, nam nhân của toàn gia c.h.ế.t hết trên đường. Một người độc đinh. Chu gia không có ai, Tôn gia ông ta lại nhiều con cháu.

Chưa kể đến việc ông Tôn còn nhớ đến lời nói của Diệp Gia để xoa dịu trái tim mình, nói một ngày này vậy mà kiếm được hai lượng ba tiền lẻ tám mươi tiền đồng.

Diệp Gia cũng có chút kích động. Một ngày kiếm được hai lượng, một tháng tính ra cũng có thể có sáu bảy mươi hai. Mặc dù trứng gà hơi đắt, một văn tiền một cái, nhưng một chậu rau hẹ cũng mới bỏ bảy tám quả trứng. Nếu sợ cắn rứt lương tâm, bỏ mười quả trứng cũng không lỗ.

Rau hẹ nhà mình trồng, một bao hạt giống mấy chục văn. Thứ này lớn nhanh, bảy ngày là đã mọc dài. Ngoại trừ bột mì tốn chút tiền, chi phí thật ra rất thấp. Chẳng trách kiếm trước có rất nhiều cửa hàng bán quà vặt đều phát tài.

Diệp Gia nóng lòng, nhịn không được lại vỗ v6 Chu Cảnh Sâm đang đứng thu dọn đồ đạc ở bên cạnh: "Tướng công, đi, hôm nay đi kéo vải!"

Chu Cảnh Sâm liếc nhìn tay áo dính đầy dầu, cụp mắt không nói nhìn nàng. Nghe Diệp Gia vui vẻ nói: "Khởi đầu tốt đẹp, chúng ta đi kéo thêm vài khúc vải, thay y phục mới cho nương và Nhuy Tả Nhi!"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 85



Trước khi đi qua đó, Diệp Gia đi mua sữa dê ở sap hàng của ông cụ ôm nửa thùng sữa dê về. Nhìn con dê con đang kêu be be trong bãi nhốt dê phía sau ông ta, Diệp Gia nhịn không được hỏi bán con dê con kia giá bao nhiêu.

Ông cụ bán dê bây giờ cũng đã quen thân với Diệp Gia, nói chuyện cũng khách sáo: "Nếu ngươi muốn, cho ngươi năm trăm văn một con."

Năm trăm văn? Giá này rẻ hơn rất nhiều so với Quách Hưng gia trong thôn. Quách Hưng gia mở miệng là tám trăm văn, ánh mắt Diệp Gia không nhịn được vòng quanh bãi nhốt dê. Nuôi dê nhỏ có chút tốn thời gian, muốn uống sữa dê còn phải đợi dê mẹ sinh con. Vậy mua một con dê là không đủ. Không thể thiếu một đực một cái. Tính như thế nhưng thật ra còn không bằng đến sạp hàng của ông cụ mua sữa dê mười văn tiền mỗi ngày.

Nhưng mà nàng muốn nuôi dê cũng không phải đơn giản vì sữa dê, Chu gia không có ruộng đất cũng không có ai biết trông trọt, nuôi dê tương đương với việc tích trữ tư sản.

"Bán cho ta hai con." Diệp Gia cắn răng một cái mua: "Một đực một cái."

Ông cụ bán dê nhìn nàng một cái, không nói gì, bắt hai con cho nàng.

Diệp Gia nghe tiếng dê nhỏ vừa chạy vừa kêu be be, ôm ở trong tay lông xù cũng rất đáng yêu. Chỉ là trên người hơi nặng mùi, ngại đến luống cuống. Diệp Gia quay đầu nhét dê con vào trong n.g.ự.c Chu Cảnh Sâm, mặc kệ sắc mặt của hắn lập tức cứng ngắc, thẳng thắng sai bảo hắn: "Ta ôm không được, tướng công, chàng ôm đi. Thứ này từ nay về sau sẽ là tài sản của nhà chúng ta, chàng ôm cho cẩn thận."

Chu Cảnh Sâm: "..."

Hắn có thể như thế nào? Cho dù có bệnh thích sạch sẽ cũng phải nhịn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-85.html.]

Mua dê, tốn một lượng bạc.

Diệp Gia nhìn bụi đất trên người bị móng cừu đá vào, cũng không cảm thấy gì cả. Lúc đầu vì nữ tử bày quầy hàng bán bên ngoài bất tiện nên nàng ăn mặc hơi bẩn thỉu. Cũng không phải là bẩn, bán đồ ăn sao có thể bẩn? Mà là y phục trên người chuyên dùng để nấu nướng. Giặt tới mức phai màu, còn chắp vá. Trên đầu còn quấn khăn, đề phòng mình phơi nắng càng ngày càng đen như than.

Nói mới nhớ, trước kia cách ăn mặc thành như thế này cũng vì cảm thấy vùng đất tây bắc này không yên bình, sợ nữ tử đi ra ngoài làm ăn sẽ chuốc họa. Bây giờ có Chu Cảnh Sâm đi theo, nàng thật ra có thể không cần ăn mặc khó coi như vậy. Đợi lát nữa đến khuê phòng mua vải mới, nàng sẽ vứt hết những thứ rách rưới này.

Nghĩ như thế, Diệp Gia nghĩ nếu đã muốn sửa soạn, cũng phải đến sửa hàng son phấn đi dạo một lần.

Nói cho cùng, nàng thật ra cũng là người thích chưng diện. Trước kia vì vấn đề sinh tôn đặt ở trước mặt nên không để ý tới, bây giờ có tiền thừa tất nhiên sẽ suy nghĩ đến. Gương mặt này của nàng đẹp mắt cỡ nào, làn da mem mại biết bao nhiêu. Nắng và gió ở tây bắc kinh khủng thế nào. Ngày nào cũng ngửa mặt lên trời phơi gió phơi nắng như vậy, đừng để làn da đẹp này của nàng bị cháy nắng!

Bây giờ nàng dựa vào việc còn trẻ nền tảng tốt mới không thèm để ý, nhưng qua mấy năm nữa thì sao? Nữ tử dưỡng da không thể qua loa một chút nào.

Suy nghĩ trong lòng, Diệp Gia lại đi tới cửa hàng son phấn. Chu Cảnh Sâm thấy nàng rẻ đông rẻ tây, không đến khuê phòng, ngược lại còn rẻ vào cửa hàng son phấn. Không còn gì để nói đồng thời lại cảm thấy buồn cười, tính tình của người vợ này của hắn đúng là không thể đoán được.

Diệp Gia đến cửa hàng son phấn đi dạo một vòng, nhìn phấn sáp son môi, cuối cùng lại tay không di ra.

Hết cách, một phần là đồ đắt đến mức nực cười, ở địa phương nhỏ bé này một hộp son phấn tốn ba lượng bạc, một hộp phấn sáp rẻ cũng một lượng rưỡi, đắt đến mức ra giá năm sáu lượng. với cái giá này, Diệp Gia có tiền cũng không nỡ mua.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 86



Một phần khác là vì màu sắc son phấn cũng không tốt, quá đỏ. Phấn sáp thì quá trắng, bôi ở cổ tay bám không tốt, trông trắng giả tạo.

Diệp Gia nhớ rằng loại phấn mà phụ nữ thời xưa sử dụng có chứa chì. Cũng không biết phấn trắng giả có làm hỏng mặt mình hay không nên không dám dùng Nhưng mà đi một chuyến như thế lại cho Diệp Gia cảm hứng, nếu như có thể làm ra loại son dưỡng môi có màu sắc đẹp thì lợi nhuận sẽ rất lớn.

Diệp Gia biết phương pháp làm son phấn thời xưa, đây vốn là một sở thích. Ai ở thời đại học chẳng có sở thích riêng? Chơi đi chơi lại. Chỉ có điều tính cách của nàng chăm chỉ, trước khi làm đều tìm hiểu rõ ràng vật liệu. Lại không ngờ rằng phải xuyên qua nơi quỷ quái này một cách bất ngờ, vì sinh tôn, bây giờ nàng hận không thể lấy tất cả những thứ mà nàng đã làm khi buồn chán trong quá khứ và dùng chúng để kiếm tiền.

Tiền phải kiếm từng chút từng chút, đường phải đi từng bước từng bước. Mặc dù trong đầu Diệp Gia có cả tá cách kiếm tiền, nhưng trước khi làm cũng phải mở rộng sạp hàng ra mới có thể có tiên vốn đi làm. Yên lặng thở ra một hơi, Diệp Gia cũng nhớ kỹ chuyện này.

Diệp Gia rất nhanh đã bình tĩnh lại, dẫn theo Chu Cảnh Sâm đến khuê phòng.

Chu Cảnh Sâm để mặc nàng kéo cánh tay đi. Trên đường đi hắn ôm con dê con nửa câu oán hận cũng không có, cũng phải nói, tính cách này của hắn đúng là rất làm hài lòng nữ tử. Ít nhất thì Diệp Gia rất vui lòng dẫn hắn đi dạo, công cụ người không oán không hối.

Trước khi đi, Chu Cảnh Sâm quay đầu liếc nhìn cửa hàng son phấn. Hơi cúi đầu xuống, ánh mắt trầm tĩnh rơi vào lông mày nhíu chặt của Diệp Gia. Từ trước đến nay hắn nói rất ít, lúc này im lìm không một lời theo sát Diệp Gia tiến đến khuê phòng.

Thấy nàng cầm vài miếng vải trong đó do lên trước mặt hắn, một hơi cam bốn năm miếng vải nhịn không được nhech khóe miệng lên.

Diệp Gia lơ đãng khẽ nhìn, nhịn không được lườm hắn một cái: "Có biết câu nói tú sắc khả xan không?”

"Hửm?”"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-86.html.]

Dừng một chút, Chu Cảnh Sâm hỏi: "Tú sắc khả xan*? Là chỉ ta?"

*Tú sắc khả xan: ám chỉ vẻ đẹp bê ngoài.

Câu nói này rất mới mẻ. Chu Cảnh Sâm đã từng nghe rất nhiều lời ca ngợi, người tán dương hắn tuấn tú đếm không hết. Nhưng dùng từ này vẫn là lần đầu tiên. Nam nhân cao lớn cúi đầu nhìn mình một chút, lại ngẩng đầu nhìn Diệp Gia vẻ mặt lập tức kỳ lạ.

Diệp Gia dù bận vẫn ung dung gật đầu: "Chàng ăn mặc đẹp một chút đi lại trước mặt ta, tâm trạng của ta mỗi ngày đều sẽ tốt hơn nhiều."

Chu Cảnh Sâm nghẹn lời. Hơn nửa ngày, han dở khóc dở cười: "... Cảm ơn lời khen của nàng?"

"Không cần khách sáo."

Diệp Gia hào phóng xua tay chặn lại, mang vài miếng vải này lên xe bò, vô cùng vui vẻ đi về nhà.

Kiếm tiền dễ thì dùng tiền càng dễ, Dư thị sớm biết con dâu là người tiêu xài phung phí, lại không ngờ sáng sớm nàng đã tiêu hết số tiền kiếm được mà vẫn phải bù vào hai lượng bạc. Năm miếng vải đều được làm bằng vật liệu bên màu, có giá hời ba lượng bạc. Dư thị nói thầm trong lòng nhưng cũng sẽ không nói ra điều gì, biết được chỗ này có một miếng của bà ấy, lập tức mặt mày hớn hở.

"Màu sắc này có phải quá trẻ không?" Dư thị chỉ vào mảnh vải của mình.

Nếu là ngày trước, Dư thị chắc chắn sẽ không vui vẻ đến mức ngay cả nô bộc hạ đẳng trong vương phủ cũng không nhìn trúng chất vải này, nhưng lúc này đã khác xưa. Ba năm rồi bà ấy chưa từng nhìn thấy chất vải nào tốt hơn: "Ta mặc sợ sẽ làm trò cười cho người ta."

"Trò cười cái gì?" Dư thị đang cầm miếng vải màu thu hương, màu sắc có chút giống với màu quả ô liu nhạt của thế hệ sau. Không tính là quá sặc sỡ, nhưng chắc chắn là sáng hơn rất nhiều so với những chiếc áo khoác mặc ở nhà của phụ nhân nông thôn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 87



Diệp Gia thấy ba ấy ở nhà khoảng thời gian này da dân dần trắng nõn, mặt cũng không vàng như nến nữa. màu thu hương cũng làm nổi bật, khiến trắng lên: "Miếng vải này thích hợp với nương, làm một cái váy vừa vặn.

Dư thị cười đến mức trong mắt đều là tia sáng, nữ tử nào không thích xinh đẹp? Dư thị đã có tuổi cũng thích xinh đẹp. Bà ấy thích đến mức không buông miếng vải xuống, lại câm miếng vải màu sáng mà Diệp Gia mua cho Nhuy Tả Nhi.

s* s**ng mấy lần thì biết miếng vải này mềm mại, phù hợp cho trẻ con.

Trong lòng vui vẻ, bà ấy nhịn không được đưa mắt về phía Chu Cảnh Sâm. Ý tứ đó cũng rất rõ ràng, chính là để cho hắn mở rộng tầm mắt nhìn xem người vợ mình chọn chu đáo đến mức nào. Ai ngờ ngẩng đầu một cái thì thấy ánh mắt của nhi tử đang dán trên người Diệp Gia, vẻ mặt thì lạnh nhạt nhưng ánh mắt nhìn thế nào cũng thấy nặng ne. Dường như phát hiện ra sự dò xét của bà ấy, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ trong nháy mắt đã thu lại sạch sành sanh.

Dư thị cau mày, trong chốc lát đúng là không hiểu rõ nhi tử của mình đang suy nghĩ cái gì trong lòng.

Diệp Gia không chú ý tới vẻ mặt giằng co lúc này của hai mẹ con. Nàng chọn vải chi mình cũng không tệ, định lấy ra làm hai cái áo mùa hè. Nhưng mà nàng khâu cúc áo thì được, thêu thùa may xiêm y thì đúng là không có khả năng.

"Chuyện này không khó, ta ở nhà rảnh rỗi không có việc gì, đúng lúc có thể làm." Dư thị công dung ngôn hạnh đều rất tốt, trong đó may vá là tốt nhất. Nếu không đến nơi này lâu như thế cũng đã sớm c.h.ế.t đói. Bà ấy cuộn vải vóc lại: "Lat nữa đo cho các con, làm xong xem thử."

Diệp Gia vốn muốn nói tìm người may, nhưng Dư thị muốn làm thì cứ để cho bà ấy làm: "Không vội, y phục của nhà mình, rảnh rỗi rồi làm."

Dư thị cười híp mắt gật đầu đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-87.html.]

Vui vẻ một hồi, Diệp Gia lại lấy con dê con trong sọt ra. Hai con dê con chạy trong sân, khiến Nhuy Tả Nhi mở thật to đôi mắt. Sau đó ve tay chạy theo sau m.ô.n.g con dê con. Vốn dĩ Dư thị đang nghĩ trong cái sọt kia có cái gì mà nặng như vậy, không ngờ lại là hai con dê con: “Đây là sao? Nhà ta phải nuôi dê hả?"

"Đúng." Diệp Gia nhếch miệng cười: "Nhà ta không có ruộng không có đất, nuôi chút dê, năm nay cũng coi như có tài sản."

Lời nói này tùy ý, nhưng không biết tại làm sao đôi mắt Dư thị lập tức đỏ lên.

Bà ấy khit mũi, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, nuôi dê, ta cũng có gà, ăn tết cũng có tài sản."

Diệp Gia không hiểu sự kích động trong lòng bà ấy, nhưng đại khái cũng có thể hiểu được. Bỏ đồ xuống rồi mang theo thức ăn vào bếp. Nhuy Tả Nhi đuổi theo con dê con chạy một vòng lại một vòng trong sân, cười đến mức khắp nhà đều nghe thấy tiếng cười của cô bé. Ánh mắt Chu Cảnh Sâm đuổi theo bóng dáng của Nhuy Tả Nhi, còn chưa động đã bị Dư thị vỗ một cái. Dư thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cảm thấy Nhuy Tả Nhi tốt, tại sao không tự mình sinh một đứa?!"

Bà ấy đang băn khoăn hai ngày nay trên cổ Diệp Gia sạch sẽ, không có một chút dấu vết nào: "Cũng đã ở chung một phòng, mình cưới vợ đàng hoàng. Doãn An, con nói cho mẹ biết rốt cuộc là con muốn gì?"

Chu Cảnh Sâm vốn cảm thấy chất nữ nhi dễ thương làm người ta yêu thích, không ngờ lại dẫn tới chuyện này.

"Nương, bây giờ tình hình trong nhà như vậy, nhi tử làm sao có tâm trạng đó?" Chu Cảnh Sâm thu hồi ánh mắt, lúc này nhàn nhạt thở dài nói: "Hơn nữa, tương lai chúng ta thật sự muốn mọc rễ ở chỗ này sao? Sớm muộn gì cũng phải về Yên Kinh, tốt nhất là đừng làm lỡ gia nương."

"Cái gì gọi là làm lỡ gia nương?" Dư thị nghe xong lời này lập tức không vui: "Gia nương tiến vào cổng Chu gia là được cưới hỏi đàng hoàng, do nương của con tự mình đi mời, là nàng dâu chính thức của Chu gia."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 88



"Tương lai nếu có biến cố, gia nương tất nhiên phải tiến lùi với chúng ta. Nương biết con không cam tâm, cũng hiểu được con không buông bỏ được mối thù của cha và huynh. Chuyện này nương không cản con, nhưng tương lai Cảnh vương phủ được giải oan, báo được thù, gia nương phải vê Yên Kinh với chúng ta. Con cứ từ chối như vậy rốt cuộc là vì sao? Có phải còn nhớ mong Minh Hi của Cố gia không?”

Trong lòng có rất nhiều ưu phiền nhưng không nói rõ với Dư thị. Chu Cảnh Sâm cũng chỉ có thể ngậm miệng không nói: "Mẫu thân đừng đoán mò, không liên quan đến Cố cô nương."

Dư thị tức giận lại vỗ cho hắn một cái: "Con cứ cố chấp đi! Tương lai mà hối hận thì cũng đáng đời conl"

Tương lai hắn có hối hận không cũng không rõ, Diệp Gia bưng một chậu thịt dê ra, lại lấy hai củ khoai. Buổi trưa hôm nay có món canh thịt dê hâm khoai, thừa một phần thịt dê, Diệp Gia định làm món thịt dê bắt cơm đơn giản. Nàng rất muốn ăn cơm, ăn bánh bột một khoảng thời gian dài, nàng cực kì muốn ăn cơm. Có lẽ vì quá thèm, Diệp Gia vừa vo gạo vừa làm thịt dê bắt cơm tự mình nuốt nước bọt.

Dư thị nhìn thấy bóng dáng nàng lắc lu nhanh chóng nuốt lời trong cổ họng xuống, âm thầm võ Chu Cảnh Sâm một cái nữa, bà ấy mới xoa xoa tay tới hỏi: "Gia nương đang làm gì vậy? Trưa nay chúng ta ăn cơm thịt dê sao?”

"Thịt dê bắt cơm!" Diệp Gia nghĩ đến đồ ăn ngon, chình mình cũng vui vẻ: "Đồ ăn ngon, giữa trưa nương sẽ biết."

Dư thị vốn dĩ bị sự cố chấp của nhi tử khiến cho buồn bực mất tập trung, nghe thấy đồ ăn ngon thì hóa giải không ít. Bà ấy ngồi xổm ở bên cạnh nhìn Diệp Gia lấy một quả màu tím to bằng nắm tay hơi có chút tò mò, người không biết nấu cơm thật sự không biết. Diệp Gia thấy bà ấy tò mò, vừa rửa vừa giải thích cho bà ấy biết: "Thứ này gọi là hưng cừ, có cách gọi khác là bì nha tư, là một món ăn của tây vực, có thể tăm thêm mùi cho đồ ăn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-88.html.]

Hưng cừ chính là hành tây thứ này vẫn rất phổ biến ở vùng đất Bắc Đình đô hộ phủ này. Chỉ là Dư thị ít nhìn thấy.

Dư thị gật gật đầu, ngồi xổm ở bên cạnh nhìn Diệp Gia cắt. Vốn là xem trò vui, kết quả sau mấy lát cắt mùi cây bay lên, mẹ chồng nàng dâu hai người đều nước mắt nước mũi dàn giụa. Diệp Gia vừa cắt vừa ch** n**c mắt đến nỗi không mở nổi mắt. Sau đó nàng thực sự không cắt được nữa thì đứng lên gọi người. nàng vừa lau mắt, kết quả tay vừa cắt hưng cừ sờ vào càng cay hơn. Nàng úp sấp bên cửa sổ gọi người, Chu Cảnh Sâm tưởng có chuyện gì đau lòng xảy ra với nàng.

"Không không." Diệp Gia vừa nói chuyện vừa rơi nước mắt: "Chàng ra giúp ta một chút."

Chu Cảnh Sâm nào dám không giúp, đã khóc thê thảm đến mức này rồi.

Hắn đi ra một hồi lâu mới hiểu rõ, nương mình và Diệp Gia khóc thành thế này là vì cay mắt bởi đồ ăn. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu hắn cảm thấy dở khóc dở cười. Gia nương ở đây, giống như trong nhà luôn xảy ra chuyện như thế này. Hắn cầm lấy dao, vốn nghĩ thứ này làm sao có thể tạo ra chuyện tào lao như vậy. Đợi hắn cắt mấy dao, nước mắt cũng chảy ào ào, Diệp Gia nhịn không được cười bật ngửa ra đằng sau.

"Được rồi được rồi, cắt như vậy là đủ rồi." Thịt dê bắt cơm bỏ chút hưng cừ làm đồ ăn kèm là được rồi. Nhà mình ăn thứ này cũng ít, có thể là vẫn chưa ăn quen mùi vị này, cho chút xíu tăng hương vị thôi.

Thịt dê bắt cơm không khó làm. Cà rốt củ thành miếng, chần thịt cừu và cắt thành khối vuông, hưng cừ cắt miếng dài. Sau khi dầu trong chảo nóng, cho gừng vào xào cho thơm. Hưng cừ cà rốt xào chín, cho thịt cừu và gia vị vào xào đến khi chuyển màu, xào trên lửa lớn trước khi cho gạo vào, thêm nước, muối vào nấu.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 89



Thật ra cà rốt phải bo vào sau, nhưng Diệp Gia không thích mùi vị của cà rốt sống, luôn cảm thấy khó ăn. Nhưng không bỏ cà rốt vào thì lại giống như thiếu gì đó, cho nên cố ý bỏ vào xào trước, muốn khiến nó mềm nát chút. Nàng làm phiên bản đơn giản, vốn là để nhà mình ăn, tất nhiên không cần làm quá cầu kì. Nhưng mà thứ này cũng không khó, thêm nước vào là có thể nấu nồi lớn.

Mùi thơm thật là thơm, lửa vẫn cháy, mùi thơm đến mức có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người. Dù cách xa nhau nhưng hàng xóm cũng không nhịn được mà tới hỏi thăm Diệp Gia ở nhà nấu món gì ngon. Diệp Gia trả lời qua loa vài câu cho qua. Nhuy Tả Nhi thèm đến mức không đuổi theo dê con nữa, mong chờ đưa cổ nhìn vào bếp lồ ở bên cạnh cửa phòng bếp. Cái mũi nhỏ khẽ hít, nước bọt cũng chảy ra.

"Đợi." Diệp Gia nhéo khuôn mặt mêm mại non nớt của cô bé một cái: "Lat nữa cho Nhuy Tả Nhi của chúng ta ăn trước một bát."

Nhụy Tả Nhi hoan hô một tiếng, ôm đùi Diệp Gia không ngừng hô thẩm nương tốt.

Không thể không nói, người phương nam vẫn thích ăn cơm. Khi mùi thơm của gạo truyền tới Diệp Gia cũng ngứa ngáy trong lòng. Nấu xong tắt bếp, lại chịu khó một nén nhanh mới mở nắp. Vừa mở nắp nồi, Dư thị và Nhuy Tả Nhi đều thò đầu sang nhìn. Nhuy tả Nhi dùng đôi bàn tay ngắn ngủi nắm lấy mép bếp và kiêng chân nhìn. Diệp Gia dùng xẻng xúc thịt cừu bên dưới lên, vừa xúc mùi thơm bay khắp nơi.

Thịt dê bắt cơm trông không đẹp nhưng ăn vô cùng ngon. Dư thị ăn cũng cảm thấy nhà mình có thể đi bán cơm.

"Đừng." Diệp Gia ăn một rưỡi thực không ăn được nữa, chống bàn đứng lên đi đi lại lại: "Thứ này quá tốn xông, trên trấn mọi người mua không nổi. Đồ tốt nhà mình ăn một chút là đủ rồi, buôn bán thì không được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-89.html.]

Dư thị cũng chỉ nói một chút, không thì cắt hưng cừ kia cũng đủ bọn hắn ăn một bầu.

Diệp Gia suy nghĩ một lát lại múc một chén lớn thịt dê bắt cơm, đưa qua cho lão thái thái sát vách. Mặc dù đồ là nhà mình làm, nhưng nơi này là nông thôn xa xôi, có chút đồ ăn cho hàng xóm một chút, tương lai có vấn đề gì cũng có người giúp đỡ. Để tránh phải giống như nàng khi vừa đến đây, Chu gia xảy ra chuyện, một mình dư thị lau nước mắt, không có ai giúp đỡ.

Lão thái thái sát vách từ lúc Diệp Gia mượn rượu sau đó cũng bắt đầu qua lại, làm bánh củ cải làm bánh rau hẹ, thỉnh thoảng Chu gia làm món gì ngon cũng sẽ đưa qua cho bà ấy một bát. Lão thái thái kia cũng có qua có lại, con trai con dâu trong nhà làm món gì cũng sẽ đưa chút cho Chu gia.

Qua lại như vậy ba tháng, bây giờ quan hệ cũng thân thiết chút. Thấy Diệp Gia lại bưng qua một bát đồ ăn, mặt mo cười nở hoa.

Nhưng mà cũng trùng hợp, khi Diệp Gia qua đưa đồ ăn gặp được con trai của lão thái thái cũng có mặt. Con trai của lão thái thái là hán tử tây bắc điển hình, vừa cao vừa khỏe, vô cùng khôi ngô. Không biết là làm công việc gì, trông dáng vẻ vô cùng hung hãn. Nhi tử hiếm khi về nhà một chuyến, lão thái thái vui vẻ trong lòng, nhịn không được nhiều lời với Diệp Gia.

Hóa ra, nhi tử này của lão thái thái làm việc cho thương đội. bình thường áp tiêu với người ta, đi con đường phía tây kia, rất lợi hại.

Làm việc cho thương đội, lại còn là người áp tiêu đi con đường phía tây kia, tâm tư Diệp Gia lập tức hoạt động. Đúng lúc đại hán kia nghe thấy ngoài phòng có tiếng nói chuyện ra nhìn thử, thấy người tới nhà thì lên tiếng chào hỏi. Diệp Gia giống như thuận miệng hỏi đại hán làm việc cho thương đội nhà ai, chạy được tiêu gì.

Nhà lão thái thái họ Vương, là người trong họ của thôn trưởng Vương gia thôn. Nhắc đến Vương gia ở trong thôn cũng được xem là thế gia vọng tộc, trong hơn hai trăm hộ dân có một nửa là họ Vương. Lại có quan hệ thân thích, cùng một chi đến năm đời.
 
Back
Top Bottom