Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 60



Chu Cảnh Sâm ở bên ngoài sân không biết làm gì, nói một câu có việc đi ra ngoài một chuyến rồi chống nạng đi ra ngoài.

Diệp Gia có chút bất ngờ, nhìn ve phía Dư thị. Dư thị cũng đâu biết?

Hai người hai mắt nhìn nhau đều không quan tâm, dù sao một nam tử trưởng thành như Chu Cảnh Sâm, ra ngoài còn cần người nhìn. Diệp Gia bên này xử lý sạch sẽ thịt dê bắt đầu xào thịt. Bây giờ Dư thị cũng đã nhóm lửa thành thạo, đang nhóm lửa cho Diệp Gia ở phía sau. Chưa đầy một lát, mùi thịt thái thơm nức bay ra, đừng nói là Nhuy Tả Nhi thèm, ngay cả Dư thị cũng chui ra ngoài từ sau bếp. Đứng ở bên cạnh nồi nhìn chằm chằm.

"Ngày mai sẽ bán cả buổi sáng, không làm bánh củ cải." Diệp Gia vừa xào vừa nói với Dư thị: "Lát nữa nương vào trong thôn hỏi thử, xem nhà ai có trứng gà, chúng ta trữ ở trong nhà nhiều chút.

Nhụy Tả Nhi chớp mắt to ngẩng đầu lên nhìn Diệp Gia, Diệp Gia nhịn không được, múc một muôi thịt thái cho nàng bé nếm thử trước.

Dư thị thấy ghen ty, nhưng bà ấy là tổ mẫu, cho dù Diệp Gia có múc cho bà ấy thì bà ấy cũng không tiện ăn. Đứng ở bên cạnh hỏi Diệp Gia cần trứng gà làm gì. Thời đại này trứng gà không rẻ, một văn tiên một quả.

"Tất nhiên là làm mới buôn bán." Diệp Gia cười cười, bánh củ cải dễ làm, không biết vánh trứng gà rau hẹ này có bán được không.

Trong lòng nàng suy nghĩ chuyện này, đúng lúc thịt thái đã xào chín, mì cũng đã xong. Diệp Gia bên này cắt mì, nàng vốn định học làm mì sợi ở đời sau. Nhưng lực tay không đủ, chỉ có thể cắt. Đúng lúc đã làm mì xong, Chu Cảnh Sâm chống nạng từ ngoài phòng vào. Không biết hắn ra ngoài làm gì, khi trở ve sắc mặt có chút âm trâm.

Diệp Gia lắng lặng nhìn hắn, ánh mắt của hắn quét tới.

Chỉ cân một lát, ánh mắt của hắn đã thay đổi thành vẻ ôn hòa nhẹ nhàng ban đầu.

Món mì hầm thịt dê này được tấm tắc khen ngợi, ngay cả Chu Cảnh Sâm tính tình khiêm tốn không lộ liễu cũng khen một câu ngon.

Dư thị vừa ăn vừa suy nghĩ viển vông, hỏi có thể ra ngoài bán món mì này không. Bà ấy mới mở miệng đã bị Diệp Gia bác bỏ. Thứ này làm rất tốn thời gian. Thịt dê lại có giá như thế nào? Nhà mình ăn còn được, làm việc buôn bán này, trên trấn mấy người có thể ăn được? Sợ là lỗ đến mức không có quần mà mặc.

Dư thị thức tỉnh, tiếc nuối trong lòng. Diệp Gia buông bát xuống vừa muốn nói chuyện, bên ngoài sân có người đến.

Người kia giọng rất có sức, đẩy cửa tiến vào là đứng ở trong sân gọi tên Diệp Gia. Diệp Gia vội vàng ra ngoài nhìn thử, lại là tẩu tử Diệp Trương thị kia. Diệp Trương thị nhìn thấy Diệp Gia là tiến lên kéo tay nàng: "Gia nương, muội nhanh đi với ta một chuyến, cứu mạng quan trọng."

Vừa mới nói chuyện đã khiến Diệp Gia khó hiểu: "Hả?"

Sốt ruột quá nên hoảng loạn, Diệp Trương thị kéo Diệp Gia đi. Người của Trương gia đều cao lớn, Diệp Trương thị và Diệp Gia đứng cùng nhau có thể thấy nàng ta lớn hơn một vòng. Lúc này trên tay nàng ta dùng sức kéo người đi, Diệp Gia hoàn toàn không tránh thoát được.

Diệp Gia còn chưa nói gì đã bị nàng ta kéo ra khỏi thôn.

Dư thị bỏ tay Nhuy Tả Nhi ra đuổi theo. Nhưng Diệp Trương thị đang rất vội, bà ấy hoàn toàn không đuổi kịp.

Trên thực tế, trong lòng Dư thị có chút sợ nhà mẹ đẻ của Diệp Gia. Nhà mình và Diệp Gia đã kết thân lâu như thế, cho dù là lân trước nhi tử xảy ra chuyện bị khiêng về hay là con dâu rơi xuống nước hôn mê bất tỉnh, Diệp Gia bên kia đều không có người ai đến thăm dù chỉ một chút, nhưng hễ là con gái ruột, thì không có nhà ai có thể làm như thế. Hóa ra tưởng rằng chuyện này đã đủ vô lý, kết quả người của Diệp gia này còn làm tuyệt hơn. Khi cần bọn hắn giúp đỡ thì không thấy ai, nhưng nhà mình gặp chuyện là chạy đến rất tích cực.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 61



Đại tẩu của Diệp Gia chạy đến mấy lần. Nhiều lần đều không phải là nhận lỗi xin lỗi, ngược lại còn đến muốn Diệp Gia giúp biện hộ cho muội tử nhà nàng ta.

Đấn lần này, Diệp gia ở trong đầu Dư thị đã không có ấn tượng tốt: "Này này này, muốn làm cái gì vậy hả? Không nói gì hết vừa đến là kéo người đi, làm gì có chuyện như thế?"

Dư thị đi chậm, bà ấy đuổi tới cổng thôn che n.g.ự.c th* d*c, hai người kia đã đi ra ngoài rất xa.

"Nương quay về đi." Chu Cảnh Sâm chẳng biết đuổi theo lúc nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người đi xa: "Ta đi xem thử."

Dư thị nghe xong vội vàng gật đầu, bảo hắn đi mau.

Diệp Gia bị Diệp Trương thị kéo tới chợ ngói trên trấn. Nhắc tới cũng đúng là khiến cho người ta bội phục, người khác mở quầy hàng từ sáng cho tới trưa đã là đỉnh cao, Trương gia này lại bày cả một ngày. Giống như sợ buổi sáng nộp mười văn không đáng giá, cả ngày đều bán bánh.

Cũng phải nói, mặc dù bánh nhà hắn ta làm không ngon nhưng rẻ. Bánh củ cải bán cả một ngày, kiếm được lời trên mặt toàn là ý cười. Nhưng mà lúc này cũng cười không nổi. Đằng trước quầy hàng có một đám người vây quanh, Diệp Gia bị Diệp Trương thị kéo vào trong đám người. Thì thấy Trương Xuân Phân bị xé y phục thành từng mảnh co quắp khóc ló trên mặt đất, bên cạnh một đám người chỉ trỏ, huynh tẩu Trương gia đứng ở bên cạnh như hồ lồ miệng cưa không nói lời nào.

Diệp Gia vừa đi vào, nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú ở đối diện.

Thiếu niên kia mày kiếm mắt sáng, thân hình cao lớn, ăn mặc gọn gàng, bên hông còn mang đoản đao. Chất liệu y phục tốt hơn những người bụi bẩn ở xung quanh gấp mấy lần, một đám người trẻ tuổi có cách ăn mặc giống như hắn ta vây quanh, trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau dáng vẻ đúng là có mấy phần dọa người. Nhưng mà thiếu niên kia vừa nhìn thấy Diệp Gia, đôi mắt lập tức sáng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-61.html.]

Hắn ta vừa định đi tới, nhưng nhìn xung quanh một vòng thì đứng im tại chỗ. Cách tỷ muội Trương Xuân Phân xa xa nhìn nàng.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Diệp Gia không mù, dáng vẻ của thiếu niên kia không cần phải nói, chắc chắn là Trình nhị.

Vừa mới hỏi, bên cạnh tự nhiên có người biết chuyện giải thích. Hóa ra lại là Trương Xuân Phân tự mình gây chuyện.

Kể cũng đáng đời, Trương Xuân Phân gần đây ăn mặc xinh đẹp đi dạo trên trấn.

Cách ăn mặc của nàng nương gia vốn cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng không biết làm sao lại bị kẻ thù ngày xưa nhìn thấy. Tính cách đáng ghét của Trương Xuân Phân không phải một người hai người thấy vậy, Diệp Gia trang có rất nhiều nàng nương không hợp với nàng ta. Nhiều người sinh lòng ghen ghét, nghĩ Trương Xuân Phân ngày xưa trộm y phục đồ trang sức của Diệp Gia, quay đầu bẩm báo chuyện này cho Trình tiểu nhị gia.

Người được gọi là tiểu nhị gia của Trình gia thật ra chính là Trình Phong. Từ nhỏ đã kiêu ngạo, bình thường chưa từng qua lại với nàng nương trên trấn trong thôn. Người duy nhất hắn ta để mắt tới cũng chỉ có một mình Diệp tam. Hắn ta đã duyệt Diệp tam, khi vận chuyển còn vui vẻ tìm vài thứ tốt để tặng cho nàng nương người ta để lấy lòng nàng. Kết quả hắn ta hao tâm tốn sức mất công tặng đồ lại bị một người kỳ lạ ăn trộm, còn chủ nhân thì ăn mặc rách nát mỗi ngày, là ai cũng sẽ không chịu nổi.

Trình tiểu nhị gia là người nóng tính, làm việc cũng cực kì tàn nhẫn. Cũng không biết người kia ghé lỗ tai nói gì với hắn ta, chọc cho tiểu nhị gia tìm tới cửa. Cho dù Trương Xuân phân là nàng nương gia cũng dứt khoát thô bạo.

Sự việc bị bại lộ, người bên cạnh chỉ trích, có phụ nhân kia còn nói thẳng nàng nương không cân mặt mũi như thế này thì ai dám lấy? Dù nhà nàng có cho nàng cũng không muốn cưới.

Trương Xuân Phân nghe thấy vậy, khuôn mặt chữ điên vừa đỏ vừa tím, khóc đến mức mắt sưng như quả hạch đào.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 62



Diệp Trương thị đau lòng, lau nước mắt ngồi xuống đất khóc: "... Không phải chỉ mặc mấy món y phục của nàng lấy chút đồ trang sức của nàng thôi sao. Trình nhị gia cũng quá hẹp hòi, vậy mà sai người lột y phục của muội tử đáng thương này của ta ở bên đường!"

"Muội tử của ta mới bao nhiêu tuổi, mười bảy tuổi! Hoàng hoa đại khuê nữ còn chưa xuất giá!" Giọng nói của Diệp Trương thị này cực kì chua, khóc lóc cũng làm cho người ta nhức đầu: "Các ngươi nhìn xem đây là chuyện con người làm được sao? Lột y phục của đại nàng nương người ta bên đường như vậy là chuyện mà con người làm được sao? Thân thể của Xuân Phân ta bị người khác nhìn thấy, từ nay vê sau làm sao còn có thể nói với gia đình chồng?”

Trình Phong kia nhướng mày, ngay lập tức nổi giận: "Lão tử hôm nay không chỉ lột y phục của nàng ta, còn muốn mạng của nàng tai"

Nói xong, hắn ta sai người kéo Trương Xuân Phân lên muốn ném xuống sông ở lối vào thị trấn.

Trương Xuân Phân ngày thường tính tình rất ngang ngược kêu gào giống như heo bị mổ.

"..." Diệp Gia nhìn thấy cảnh này đã hiểu đã sơ sơ. Trình nhị này vừa lột y phục vừa ném xuống nước, rõ ràng là đã có người nói cho Trình nhị biết chuyện nàng bị Trương Xuân Phân đẩy xuống nước. Thiếu niên này làm như vậy là đang báo thù giúp nàng?

Diệp Gia núp ở bên cạnh đám người, còn chưa làm gì đã bị Diệp Trương bị kéo ra: "Gia nương, Gia nương muội mau tới nói một chút với Trình nhị đi! Trước kia muội chơi thân với Trình nhị, muội đến nói chắc chắn hắn sẽ nghe... Tháng tư nước rất lạnh, một nàng nương gia không biết bơi như nàng rơi xuống nước sẽ chìm mất. Dù sao muội cũng lớn lên với nàng, tỷ muội nhiều năm như thế, muội mau cứu Xuân Phân đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-62.html.]

Diệp Gia khuyên cái rắm! Trương Xuân Phân làm được thì phải chịu được. Nàng không được lợi gì, còn phải dọn dẹp chuyện xấu của người khác: "Xin lỗi tẩu tử, huynh đệ tẩu còn đứng ở bên cạnh không làm gì, hay là tẩu tử đến tìm huynh đệ nhà mình thử xem? Ta thấy huynh đệ Trương gia người nào người nấy cao lớn, ba bốn trăm cân củ cải gánh khoảng mười dặm đường cũng không mệt. Bọn hắn còn không bảo vệ được, thân thể bé nhỏ như ta càng không thể bảo vệ được."

Nói chuyện như thế, mọi người nhìn về phía quây hàng bên kia. Huynh đệ Trương gia bị bà nương của hắn ta cản lại.

Diệp Trương thị nhìn thấy cảnh này xấu hổ muốn chửi ầm lên, nhưng mắng trên đường sẽ làm mất mặt huynh đệ nàng ta. Diệp Trương thị nhẫn nhịn cơn giận trong đầu. Tức giận huynh đệ nhà mình không được việc. Vừa lo lắng Trương Xuân Phân bị người ta ném xuống nước.

Lập tức sắc mặt vừa xanh vừa tím, tức giận lên không để ý gì ra vẻ: "Muội đừng ép buộc tal Huynh đệ kia của ta vốn sống theo sắc mặt của bà nương, hai đệ muội kia của ta đều lòng dạ hiểm độc, nếu không ta có thể chạy đi xa như vậy đến Chu gia tìm muội sao? Đây là vì hết cách! Ta chạy đi tìm ngươi như vậy, chuyện đã đến nước này muội còn một mực từ chối? Trái tim của muội làm sao lại cứng như thế?"

Diệp Gia bị nàng ta mắng thì không hiểu nổi? Huynh đệ ruột của nàng ta cũng không tới giúp, một người ngoài như nàng không giúp đố thì chính là lòng dạ sắt đá?

Chết cười. Diệp Gia chớp chớp mắt nghĩ thầm, hôm nay nàng cứ lòng dạ sắt đá như thế đấy? Nàng không đi.

Nhưng Diệp Trương thị đâu có dễ dàng buông tha cho nàng, thấy nàng khó chơi lập tức bốc hỏa. Nghĩ ngươi không dễ dàng với ta thì ta cũng sẽ không dễ dàng với ngươi. Há miệng bắt đầu chỉ trích Diệp Gia và Trình nhị có tư tình, nói thẳng những việc Trình nhị đang làm bây giờ chính là đang báo thù cho Diệp Gia.

"Diệp Gia trang và Vương Gia thôn có ai không biết ngươi và Trình nhị ngoại tình? Diệp Gia ngươi tưởng ai cũng ngu sao? Đừng có không thừa nhận! Lúc trước tướng công của ngươi còn đang lao dịch ở tây trận ngươi suốt ngày chỉ chạy lên trấn."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 63



"Đi cả một ngày. Ai chẳng biết ngươi đến tìm Trình nhị? Bây giờ còn giả vờ trong sạch, gọi nhân tình tới trừng trị muội tử của ta. Ta vốn còn nể mặt người nhà mà giữ thể diện cho ngươi, cho ngươi thể diện mà không cần!"

Diệp Trương thị nhổ nước bọt xuống đất, kéo Diệp Gia muốn động thủ: "Bao ngươi đi thì ngươi đi, cái đồ đ* nhà ngươi vẫn còn không biết xấu hổ mà giả vờ giả vịt!"

Bàn tay to khỏe của nàng ta suýt chút nữa thì kéo gãy tay Diệp Gia.

Trình nhị bên kia vẫn luôn nhìn về phía này, lập tức muốn tới giúp. Tay mắt lanh lẹ bịt miệng Diệp Trương thị, cánh tay Diệp Trương thị đang kép Diệp Gia bị một bàn tay trắng nõn gỡ xuống.

Diệp Trương thị kêu thảm một tiếng. Chỉ thấy trong đám người có một người trẻ tuổi cao gầy bước ra.

Người trẻ tuổi nói một câu dịu dàng: "Gia nương."

Hắn đứng ra, đám người đều yên lặng.

Diệp Gia nhìn thấy hắn cũng không kinh ngạc. Vừa rồi Diệp Trương thị ồn ào lớn như vậy, hắn không điếc nên nghe thấy được. Thấy hắn không có nạng, Diệp Gia lắc lắc cánh tay hỏi một câu: "Không cần nạng vẫn có thể đi được sao?"

"Ừm"" Hắn lặng lẽ đứng ở đó, xuân quang rực rỡ chiếu vào cả người hắn trắng muốt như ngọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-63.html.]

Ánh mắt Chu Cảnh Sâm rơi xuống mặt của Diệp Trương thị đang há to mồm choáng váng. Người bên cạnh xem náo nhiệt đều là người bán hàng rong của chợ ngói, đều nhận ra hắn, một hồi như thế cũng nhận ra đây là hai lão bản của quầy hàng tây thi. Ánh mắt cổ quái đảo quanh trong đám người, Trình nhị bên cạnh thu hồi cánh tay đang nâng lên. Đứng thẳng ở bên khác, híp mắt dò xét Chu Cảnh Sâm.

Không cần phải nói, chỉ cần không mù cũng biết được người này là ai. Diệp Trương thị phản ứng một lát, đôi mắt nhìn chằm chằm Chu Cảnh Sâm đảo vòng quanh. Vừa rồi vội đến Chu gia, không chú ý tới vị muội phu này. Bây giờ thấy dáng vẻ của muội phu, dường như đã nghe thấy những gì nàng ta vừa nói. Nhưng mà dù nghe nàng ta nói nàng dâu nhà mình cấu kết với nam nhân trên trấn, nét mặt hắn vẫn lạnh nhạt, nhìn không ra manh mối gì.

Diệp Trương thị buông tay xuống, đau đến co giật. Ngẩng đầu nhìn, muội tử ruột đang ở cách đó không xa. Trình nhị nói ném người xuống sống thật ra không làm thật, nếu không sao có thể kéo tới lúc nàng ta chạy đi chạy về như thế.

Lúc này hai người trẻ tuổi kéo Trương Xuân Phân còn chưa đi, mở to hai mắt nhìn bên này.

Cũng không biết đầu óc của Diệp Trương thị bị làm sao, hay là thật sự không biết sợ. Cũng đã đến nước này, muội ruột đang còn bị người ta túm chặt. Nàng ta không để ý tới những điều này, ngược lại còn tức giận Diệp Gia không nể mặt nàng ta, muốn Diệp Gia mất mặt trước mặt mọi người.

Chỉ thấy nàng ta dừng một chút, sau đó kéo tay Chu Cảnh Sâm nhiều chuyện nói: "Tam muội phu đúng không? Ta là đại tẩu tử của Diệp Gia, ngươi gọi ta đại tẩu là được rồi. Ngươi tới muộn chắc là không biết được xảy ra chuyện gì, ta sẽ nói cho ngươi biết. Bà nương này của ngươi không chung thủy, thừa dịp ngươi không ở nhà câu kết với người trên trấn! Lúc này nhân tình của nàng ta vì xả giận cho nàng ta, tìm người tới ức h.i.ế.p nàng nương nhà lành!"

Diệp Gia cũng đến cạn lời với người có đâu óc không được bình thường này, lúc này rồi còn nhớ tìm phiên phức cho nàng?

Nàng đi lên một tay đẩy tay của Diệp Trương thị xuống, còn chưa lên tiếng, Chu Cảnh Sâm liếc nhìn động tác của Diệp Gia, nhìn về phía Diệp Trương thị chậm rãi mở miệng. Giọng nói của hắn quạnh quẽ như gió, vừa ra khỏi miệng đã khiến cho người ta tỉnh táo: "Đại tẩu nên quản lý tốt muội muội ruột nhà mình rồi nói sau."

Khuôn mặt mia mai của Diệp Trương thị cứng đờ, nghẹn lời.

Chu Cảnh Sâm cũng không nói nhiều, lẳng lặng quét mắt một vòng. Ánh mắt rơi xuống khuôn mặt của Trình Phong, trong giây lát rồi lại quay lại Diệp Gia.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 64



Bốn mắt nhìn nhau, bà nương" ngoại tình bị hắn bắt được này trên mặt không có một chút xấu hồ nào, chỉ dửng dưng đối mặt với hắn như vậy, không chỉ không chột dạ, còn tỏ ra hả hê cười trên nỗi đau của người khác.

Chu Cảnh Sâm: ”..."

Hồi lâu, hắn rủ mắt xuống đi tới nắm chặt cổ tay Diệp Gia: "Nương tử, đi thôi, không phải đã nói buổi chiều còn có việc sao?"

Diệp Gia cúi đầu nhìn cổ tay bị tay hắn cầm, ngẩng đầu lại nhìn về phía người này.

Sắc mặt Chu Cảnh Sâm lạnh nhạt, buông thõng tâm mắt, vóc người thẳng tắp. Giống như hành động này vô cùng bình thường, nâng ngón tay thon dài lên, ngón trỏ hơi cong, tự nhiên vuốt tóc rối ở thái dương cho Diệp Gia.

Diệp Gia: ˆ..."

Đương nhiên cũng không hất ra, nhìn không chớp mắt gật đầu.

Vợ chồng hai người cứ như vậy rời khỏi quây hàng. Hai người đi ra ngoài thật xa, Chu Cảnh Sâm mới quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên cường tráng cao gầy trong đám người.

Đôi mắt của thiếu niên kia lóe sáng lạ thường, giống như một loại hung điểu xoay quanh cát. Ngược lại có chút thú vị.

Hai người quay về Chu gia, đến cổng đã được Dư thị lo lắng đón vào. Dư thị hòi liên miên lải nhải rất nhiều, Diệp Gia úp mở nói Trương Xuân Phân lại gây chuyện, bảo nàng qua giảng hòa. Dư thị nghe xong lại là Trương Xuân Phân này, nghĩ tới lần trước cũng chính là nàng nương này đẩy con dâu xuống nước làm cho nửa c.h.ế.t nửa sống, lập tức nhịn không được mắng vài câu.

Bà ấy cũng không biết mắng người, chỉ biết vài câu khốn nạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-64.html.]

Nhụy Tả Nhi cũng học vẹt theo, giãm chân một cái, nói bằng giọng sữa: "Khốn nạn!"

Diệp Gia nghe thấy không nhịn được cười: "Nương, đừng quan tâm chuyện của người ta, Trương Xuân Phân như thế nào cũng không liên quan đến nhà ta. Buổi chiều bớt thời gian, đi đến mấy thôn hỏi xem có nhà ai có trứng không. Nếu như thuận tiện thì bắt mấy con dê vê nuôi đi."

Mua sữa dê suốt cũng không được, không bằng tự nuôi.

Diệp Gia nói xong, quay đầu rời đi. Chu Cảnh Sâm bên cạnh cau mày nhìn nàng đi xa, hồi lâu, nhịn không được bật cười.

Diệp thị này gan rất lớn nhỉ? Hắn không hỏi, nàng đúng là dám lừa gạt hắn như vậy, một lời giải thích cũng không có?

Chuyện bán bánh củ cải tạm thời phải tạm dừng, trong hâm nhà còn dư mấy chục cân củ cải. Làm nhân bánh và bán cùng lắm là một buổi sáng. Buổi chiều Dư thị trong lúc rảnh rỗi rửa sạch sẽ những củ cải này, cũng cắt gọn nhúng nước, để ráo nước để sang một bên đợi Diệp Gia về làm nhân bánh. Chỉ còn lại một ít một mình nàng có thể làm được, không quá nhiều. Cất trứng gà không nỡ để cho người trong nhà ăn, giữ lại lên trên trấn bán. Lúc này có người trong làng nghe một văn tiên một cái muốn mua cũng chạy đến hỏi.

Nàng chen ở phía trước, sững sờ khi Diệp Gia hỏi về đàn cừu con. Có rất nhiều người chăn nuôi dê trong làng, thời đại này cũng có nhiều người vào trong làng nàng nhận nuôi dê non. Thời đại này, dê rất đắt, một con dê trưởng thành có thể được bán với giá hai lượng bạc trong thị trấn. Nhưng dê con chắc chắn không có giá cao như dê trưởng thành. Quách Hành gia do dự hồi lâu, mở miệng nói giá cao, nói muốn tám trăm văn.

Diệp Gia thật sự không có khái niệm vê giá dê, nhưng khi nhìn vẻ mặt của những người xung quanh thì biết rằng người này đang đòi giá cao.

Nàng dừng một chút, không nói gì.

Quách Hưng gia dường như biết mình ra giá hơi quá, sắc mặt thay đổi, nói: "Nếu Gia nương người của thôn. Quê nhà chúng ta ở gần, tất nhiên không nói đến giá của người ngoài. Nếu ngươi muốn mua dê nhỏ nhà ta, bán cho ngươi bảy trăm năm mươi văn một con."

Diệp Gia không đồng ý nàng ta ngay lập tức, chỉ cười nhạt, nói rằng mình chỉ hỏi thử, sẽ quay lại xem lúc rảnh.

Dê của Quách Hành gia không vội bán. Sau núi đầy cỏ, thả dê ra ăn một ngày rồi về, chúng trưởng thành trong một vài tháng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 65



Nhà bọn hắn nuôi dê cũng coi như biết cách nuôi, ngoài ra, trong thị trấn có một cửa hàng bán thịt muốn lấy, nếu không bán được thì tự nuôi ở nhà. Diệp Gia không hỏi nàng ta cũng không nói, chỉ hỏi Diệp Gia muốn lấy trứng gà khi nào, nói nhà mình đã cất được vài giỏ lớn. Không chỉ có trứng gà, mà còn có trứng ngỗng và trứng vịt.

Nghe thấy có trứng vịt, Diệp Gia có hứng thú. Nhờ có sở thích ăn uống từ kiếp trước, nàng cũng biết ngâm trứng vịt muối. Hơn nữa nàng còn có thể làm trứng lòng đào.

Thời đại này thật ra trứng vịt không bán chạy bằng trứng gà, chủ yếu là vì trứng vịt có mùi tanh, không ăn ngon bằng trứng gà. Mặc dù lớn hơn so với trứng gà, nhưng thật ra không có nhiều người ăn, cũng không bán được. Diệp Gia do dự một lát, thăm dò nói muốn mua một văn tiên hai cái.

Ai biết vừa nói xong, đôi mắt phụ nhân xung quanh đều sáng lên.

Ai cũng biết trứng vịt không dễ bán, thông thường ai có trứng vịt sẽ chiên lên và ăn. Quách Hưng gia chỉ hỏi thăm thôi, nhưng ai biết Diệp Giai thật lòng muốn mua? Tuy rằng giá đưa ra quả thực không cao, đồ ăn cũng chỉ để ăn, nhưng bán đi thì lại có tiền thật! Lập tức, có người khác xen vào, nói trước Quách Hưng gia là nhà mình cũng có rất nhiều trứng vịt. Hỏi Diệp Giai giá bao nhiêu?

Diệp Giai chỉ muốn làm mấy quả trứng vịt muối cho nhà mình ăn, đương nhiên không muốn nhiều: "Một trăm cái."

Nghe nàng nói như thế, chẳng phải ai cũng muốn giành sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-65.html.]

Những phụ nhân nông thôn này không quan tâm đến việc tranh giành xấu hổ, những nhà có nhiều trẻ em có bảy hoặc tám miệng ăn. Tiền giật ra là sinh mệnh, ai quan tâm chút xấu hổ này. Lập tức từng người một kéo Diệp Gia lại và nói rằng khoảng một trăm quả trứng vịt này cả nhà các nàng có thể bao trọn. Diệp Gia bị làm ồn đến mức đầu óc đau nhức, nói thẳng ai có có trứng đưa trứng đến sân Chu gia. Trứng gà cần trăm quả trứng vịt cũng vậy.

Nói xong không quan tâm các nàng nói trứng nhà tốt trứng nhà ai không tốt, quay đầu bước đi.

Nàng vừa đi, các phụ nhân lập tức giải tán, tất cả đều về phía gom trứng. Diệp Gia tản bộ một vòng ở trong thôn, đi sạo đến sau núi.

Sau tháng tư, ngọn núi đã xanh tốt. Lá nảy mầm, cỏ và cây mọc lên. Nhiều trẻ em trong làng chăn thả gia súc và dê trên sườn núi. Diệp Gia đi lên núi, phát hiện một số hang động được rào lại bởi cỏ và cây cối ở ngọn núi phía sau. Hang động sạch sẽ, và có dấu vết của một số hoạt động của người dân. Nàng đang thắc mắc trong lòng, quay đầu lại nhìn thấy rất nhiều rau dại mọc lên từ trên cỏ. Và rất nhiều hành lá dại.

Hành lá dại, thứ này ăn rất thơm. Diệp Gia thuận tay nhổ, nhổ rất nhiêu, ôm một ôm nhỏ về nhà. Trở lại Chu gia, trong sân đã có rất nhiều thiếu phụ chờ sẵn. Dư thị bị người vây quanh mồm năm miệng mười. Dư thị nghe đại khái, nhẹ giọng thì thầm gì đó bảo những người này bình tĩnh lại. Đừng thấy bà ấy tính tình yếu đuối, nhưng nàng ấy có một cách tốt để đối phó với những điều này nhưng lại khá giỏi trong việc giải quyết những việc này.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Gia quay về, lập tức dùng ánh mắt hỏi nàng. Diệp Gia gật gật đầu, Dư thị lại mỉm cười nói chuyện với mọi người.

Diệp Gia ôm một bó lớn hành lá dại vào trong bếp, nghĩ lại, lấy một bó nhỏ ra định nuôi.

Trong tương lai muốn nấu ăn ở nhà cũng không cần phải mua hành lá bên ngoài, trông chúng trên mảnh đất ở sân sau, trong nhà muốn ăn ra cắt một nắm là được. Nhuy Tả Nhi đang đùa gà trong sân, không biết nàng bé học được từ ai. Mỗi ngày có một cái xẻng nhỏ để đào trong đất, đào được rất nhiều giun đất để cho gà ăn. Những con gà này ăn ngô không lớn nhanh bằng khi ăn giun đất, chúng được nàng bé cho ăn đến béo mập.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 66



"Thẩm nương, ăn ngon!" Tiểu nàng nương bây giờ vừa trắng vừa mềm, vô cùng xinh đẹp. Dù trên mặt dính bùn vẫn đáng yêu xinh đẹp, trông mong chớp mắt to ở cạnh cửa, cầm một vật nhỏ chạy tới cho Diệp Gia xem: "Xem! Của A Hoal"

A Hoa là con có màu sắc sặc sỡ nhất trong bốn con gà, nó rất hung dữ và mổ bất cứ ai đến gần.

Diệp Gia ngẩng đầu nhìn lên, thấy trong tay đứa nhỏ đang có một quả trứng tròn. Nàng bé cẩn thận cầm nó đưa tới, Diệp Gia sờ sờ, nó vẫn còn nóng. Chắc là mới đẻ chưa được bao lâu. Trời! Gà trong nhà cũng bắt đầu đẻ trứng rồi sao? Diệp Gia chạy ra ngoài, ngồi xổm bên cạnh chuồng gà nhìn vào bên trong. Kết quả bị một con gà hoa lớn mổ vào đầu dữ dội.

Chu Cảnh Sâm mỉm cười nhìn con gà và người đánh nhau bên cạnh chuồng gà, cho đến khi Diệp Gia bị con gà mổ cho bỏ chạy. Hắn chỉ cười toe toét như nở hoa. Ngay khi Diệp Giai quay đầu lại, thấy hắn đang cười, đột nhiên nổi giận không chỗ phát tiết: "Chàng cười cái gì?"

"Bình thường không cho ăn, bọn chúng tất nhiên không nhận ra nàng." Chu Cảnh Sâm thu lại nụ cười trên môi.

Đương nhiên Diệp Gia biết. Gia cầm và gia súc những thứ này có dung tích não nhỏ, những người thường không cho chúng ăn tất nhiên không nhận ra. Diệp Gia chưa kịp nghĩ tới nhưng Nhuy Tả Nhi đột nhiên câm một quả trứng đi tới làm nàng ngạc nhiên. Chỉ muốn xem trong chuồng gà có trứng không. Dù sao nàng cũng đã mua bốn con gà mái trong một thời gian dài, một con đẻ trứng thì những con khác cũng nên đẻ trứng. Ai biết gà có thể dữ tợn như vậy!

"Nàng không cắt cánh!" Chu Cảnh Sâm bị Diệp Gia trừng cũng không thèm để ý, khóe miệng cong cong nói: "Không chừng ngày nào đó nó còn bay lên mổ nàng."

Diệp Gia: "..

Gà biết bay sao? Diệp Gia không biết. Nhưng không thể không nói, dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác của Chu Cảnh Sâm đúng là rất hả hê.

Nghĩ lại thì đúng là thế, gia câm như gà cũng là loài chim có cánh. Có cánh là có thể bay, kiếp trước gà ở trại gà trên núi đều bay khắp nơi. Trước đây nàng chưa bao giờ nuôi gà nên không hiểu. Bây giờ được thức tỉnh, tất nhiên ngay lập tức học được bài học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-66.html.]

Võ võ lông gà trên đầu, nàng quay đầu đi vào nhà tìm kéo.

Dư thị đối phó với nhóm người quay đầu lại thì thấy nhi tử vẫn đang đứng bên cửa sổ mà không biết đang nhìn cái gì, hơi động lòng. Từ sau khi nhỉ tử tỉnh lại, rất ít lần biểu hiện thoải mái như vậy, hầu hết toàn là tràn ngập đắng cay hận thù. Mặc dù không biết bên này đang xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng bà ấy vẫn xem như cưới đúng nàng vợ trẻ rồi. Nếu có thêm một chủ nhà trong gia đình, cuộc sống tốt đẹp tất nhiên sẽ mỉm cười.

Nghĩ đến đây, bà ấy không nhịn được bước tới, lại nhắc tới chuyện Chu Cảnh Sâm chuyển tới tây phòng.

Lần này Chu Cảnh Sâm không phản đối, chỉ rũ mắt xuống suy nghĩ một lát, nhẹ giọng nói: "Vẫn chưa đến lúc."

Dư thị không hiểu, cái gì gọi là vẫn chưa đến lúc?

Cau mày suy nghĩ một lát, bà ấy lại thở dài. Sau ba năm lưu đày, gia đình già trẻ đã c.h.ế.t bảy tám phần trên đường, nhắc đến, Cảnh Vương treo cổ tự tử trên đường đến nay còn chưa đủ ba năm. Nghĩ đến đây, tâm trạng nhẹ nhàng hơn của nà ấy đột nhiên lại chìm xuống. Nhưng con người không thể sống lại từ cái chết, sống thì vẫn phải sống. Thế là mang theo hai giỏ trứng lớn và trứng vịt đến phòng bếp tìm Diệp gia.

Diệp Gia tìm được một cái kéo, đi đến đông phòng kéo Chu Cảnh Sâm ra, hai người đứng trước chuồng gà, Diệp Gia nhét kéo vào tay hắn: "Chàng cắt đi!"

Chu Cảnh Sâm cầm kéo, không khỏi nheo mắt nhìn nàng.

Diệp Gia nhướng hàng lông mày xinh đẹp, nói với hắn đầy ngay thẳng: "Làm gì vậy? Đại nam nhân như chàng cắt cánh gà cũng không dám sao!"

Một nụ cười dần dần tích tụ trong mắt Chu Cảnh Sâm, hắn suy nghĩ một lúc như đang xấu hổ. Sau đó gật đầu.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 67



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Gia lập tức trùng xuống.

Nàng liếc nhìn dáng người cao lớn của Chu Cảnh Sâm, trợn mắt nhìn hắn, lấy đi chiếc kéo trong tay hắn. Trên trán vẫn còn dấu vết bị gà mổ, nàng tuyệt vọng nói: "... Đưa cho ta, chàng bắt lại để ta cắt. Ăn không ngồi rồi.

Chu Cảnh Sâm: "..."

"Nhìn ta làm gì?" Diệp Gia liếc mắt nhìn hắn: "Chàng cao lớn như thế, chẳng lẽ cũng không bắt được?"

"Nàng nói đúng lắm." Chu Cảnh Sâm một tay giữ môi ngăn nụ cười sắp bật ra, đang định nói gì đó. Bên cạnh có một tên nhóc thấp lè tè chạy tới. Nhuy Tả Nhi mặc một chiếc áo khoác hoa rách nát xông lại, ngôi xổm bên cạnh chuồng gà vươn tay ra tóm lấy một con gà mái lớn. Cố bé chưa cao tới đùi Chu Cảnh Sâm, một tay nắm cổ gà, tay kia nắm lấy vạt áo Diệp Gia kéo: "Thẩm nương, cắt!"

Diệp Gia lập tức nghiêng người qua, chộp lấy một chiếc cánh gà đang vỗ. xoạt xoạt hai lần cắt lông gà.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Diệp Gia cảm thấy con gà sau khi cắt xong đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Diệp Gia vỗ ve đầu đứa trẻ: "Vẫn là Nhuy Tả Nhi có ích hơn."

Đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt to và vui vẻ ưỡn bộ n.g.ự.c nhỏ của mình. Diệp Gia lấy kéo lại, mới ra tới cửa bị Dư thị kéo lại. Hai trăm quả trứng, trứng gà dùng để kinh doanh, trứng vịt Dư thị không biết xử lý như thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-67.html.]

"Ướp." Trứng vịt muối ướp dễ, ăn điểm tâm rất ngon: "Đợi sáng mai đóng quầy hàng ta mang một ít muốn và bình về."

Bởi vì không còn nhiều củ cải, chỉ làm một trăm hai mươi cái bánh. Nhắc đến đây, người dân thị trấn vẫn ăn bánh của Diệp Gia và thấy rất ngon. Hôm qua ăn đồ mới nếm thử. Để so sánh, đều cảm thấy vẫn là quầy hàng tây thi bán đồ ngon hơn. Khách hàng bị mất của ngày hôm qua đã trở lại. Quây hàng bên phía Trương gia đến từ sáng sớm, nhưng so sánh với hôm qua thì ảm đạm hơn rất nhiều. Nhưng ông lão đưa cháu trai đi bán nổ củ cải chiên đang buôn bán khá ổn.

Có lẽ vì hôm qua bán được, hôm nay ông ta đã làm nhiều hơn chút. Trước khi hàng rào được mở cửa vào buổi sáng, nhiều người đã tập trung trước quầy hàng của ông ta. Có người nhiều chuyện đến hỏi Diệp Gia, làm ăn bị người ta cướp như thế không thể làm được. Xúi giục Diệp Gia tìm người yêu cầu giải thích, Diệp Gia liên bật cười.

Một trăm hai mươi cái bánh, được bán không lâu, quây hàng đã đóng cửa.

Diệp Gia kéo Chu Cảnh Sâm đến cửa hàng lương thực, mua một túi bột mì lớn. Vừa hay nhìn thấy trong cửa hàng lương thực có bán gạo. Thời đại này giao thông không phát triển, lúa phương Bắc rất đắt. Diệp Gia ngửi ngửi, gạo đắt hơn bột mì vài văn tiền. Can răng mua hai mươi cân.

Chu Cảnh Sâm không lên tiếng, cất lên xe. Chất đầy lương thực, bọn hắn mới ra cửa trấn đã bị người khác ngăn cản.

Đó là một nam nhân trẻ tuổi gầy gò và cao lớn. Nam nhân có khuôn mặt vàng, nhưng trông khá đẹp trai. Có lẽ vì cuộc sống trong nhà không tốt, ăn mặc mặc dù rách rưới nhưng lại được giặt rất sạch sẽ. Hắn ta nhìn thấy Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm xuất hiện, do dự một lát tiến lên ngăn cản xe bò. Diệp Gia vốn dĩ không nhận ra được, nhìn hắn ta chằm chằm một hồi lâu, dựa vào suy đoán gọi một câu: “Nhị ca?"

Người kia nhẹ gật đầu, sắc mặt khác thường, do dự một lúc lâu mới lên tiếng: "Tam muội, nương bị bệnh, muội và muội phu đến Không gia một chuyến."

Vào tháng Tư, cảnh xuân tươi đẹp, càng ngày càng nắng khiến người ta không thể mở mắt.

Nhà mẹ đẻ không thể không đi, Diệp Gia chiếm giữ thân thể của nguyên chủ, không thể không quan tâm đến cha mẹ ruột của nàng. Nhưng bọn họ vừa mới đóng quây, đưa một xe bò toàn gạo bột mì và gia vị đến nhà mẹ đẻ là chuyện không nên. Nàng liếc nhìn người thanh niên cao gầy trước xe bò, nghĩ rằng mình chỉ có thể kéo Chu Cảnh Sâm xuống xe bò: "Tôn lão, làm phiên ông đi một chuyến, đưa những thứ này về Chu gia. Ta và tướng công lại lên trên thị trấn một chuyến."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 68



Ông Tôn đương nhiên hiểu. Gật đầu, lái xe bò rời đi.

Lần trước, Diệp Gia bị Diệp Trương thị kéo về, hai tay trống trơn không mang theo bất cứ thứ gì. Nhưng lúc đó, nàng bị thương nặng và không có tiên. Lần này, huynh đệ ruột tới tận nơi tìm nói nương bị bệnh, Chu Cảnh Sâm lần đầu tiên theo nàng ve nhà mẹ đẻ, hai người tất nhiên không thể đi tay không.

Diệp Thanh Giang áy náy nhìn muội muội và muội phu, muốn nói rằng khi về nhà không phải mua gì cả. Nhưng nghĩ đến cảnh tượng ở nhà, cúi đầu xuống không nói gì.

Diệp Gia không mua nhiều, chỉ đến chợ ngói bắt con gà cắt thịt. Suy nghĩ rồi đến cửa hàng điểm tâm để mua một ít đường, nhét đồ vào trong tay Chu Cảnh Sâm rồi theo Diệp Thanh Giang quay về Diệp gia.

Diệp Gia Trang nằm ở phía nam thị trấn, xa hơn thôn Vương Gia một chút. Nhưng cũng không xa lắm, đi bộ thì đi khoảng một khắc đồng hồ. Ba người bọn họ không đi nhanh, lo lắng vết thương ở chân của Chu Cảnh Sâm tái lại. Diệp Thanh Giang lần đầu tiên nhìn thấy tam muội phu này, nói thật là kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Dù có suy nghĩ nát óc cũng không dám nghĩ rằng tam muội nhà mình gả cho nam tử trông giống thiên tiên như thế này.

Muốn mở miệng nhiều lần, nhưng khổ nổi là ăn nói vụng về. Nói được hai câu lại không biết nói gì tiếp, Chu Cảnh Sâm thấy thế nên hàn huyên trò chuyện với hắn ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-68.html.]

Nếu Chu Cảnh Sâm thật sự muốn tiếp xúc với người khác, có thể hợp ý với tất cả mọi người. Trên đường đến Diệp Gia trang bao xa? Khi đến cổng thôn của Diệp Gia trang, Diệp Thanh Giang đã thân thiết gọi hắn là muội phu. Chu Cảnh Sâm nhìn thì không nói gì nhiều, nhưng hắn chỉ cần dựa vào vài câu đã nhìn thấy hết mọi chuyện của Diệp Thanh Giang. Ngay cả muội muội giả Diệp Gia này cũng biết cuộc đời 23 năm này của Diệp Thanh Giang.

Năm mười một mười hai tuổi đi học nhưng không có tài năng, mười sáu mười bảy tuổi bỏ về nhà nuôi dê trồng trọt. Tuy nhiên, do sức khỏe yếu từ nhỏ nên thực chất mọi việc trồng trọt đất đai đều do một tay cô vợ trẻ làm. Nếu không phải vì kết hôn với một nàng dâu có năng lực, cuộc sống trong nhà sẽ là một mớ hỗn độn.

Diệp Gia ở bên cạnh nghe vậy sững sờ, khi nói đến kỹ năng ăn nói, người này vậy mà còn giỏi hơn nàng đã có kinh nghiệm ở chỗ làm việc.

Trong sân Diệp gia yên tĩnh có rất nhiều người đến, tất cả đều đến thăm Diệp Tô thị. Sau khi đến thăm, bọn họ đều không ở lại Diệp gia dùng cơm. Diệp Tố thị lần này thật sự bị bệnh nặng, đêm qua ngã xuống đất phun ra một ngụm m.á.u đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Hôm nay sân Diệp gia yên tĩnh, người lớn trẻ con đều cúi đầu làm việc, không dám nói tiếng nào.

Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm đi tới, đúng lúc đụng phải Diệp Trường thị đang đi ra ngoài đổ nước. Mặt Diệp Trương sưng nửa bên, đầu cúi xuống. Thấy Diệp Gia không dám lên tiếng, đổ nước xuống đất rồi lùi vào trong phòng không ra ngoài. Diệp Thanh Giang nhìn chằm chằm cửa phòng Diệp Trương thị, ánh mắt tràn đầy thù hận, nhưng lại kiêng kị vì đây là tẩu tử của mình. Đại ca đang trấn thủ biên cương ở trong doanh địa không về được, cho dù có bao nhiêu oán hận, hắn ta cũng chỉ có thể nuốt xuống. Hắn ta quay đầu lại vẫy tay gọi Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm vào nhà. Căn phòng không lớn, trong nhà chính có một lão đầu gầy gò lưng gù Người này Diệp Gia nhận ra, lần trước đã từng gặp. Đó là Diệp Vương Sơn, cha của nguyên chủ.

Diệp Vương Sơn thấy Diệp Gia đã trở vê cũng không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn người thanh niên cao lớn mang theo thứ gì đó ở bên cạnh.

Đây là lần đầu tiên ông ta gặp con rể, ông ta có chút sững sờ giống như Diệp Thanh Giang. Nhưng Chu Cảnh Sâm lại mở miệng, đi theo Diệp Giai gọi một tiếng cha, ông ta mới hoàn hồn gật đầu liên tục.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 69



Sau đó vẫy tay gọi tiểu tôn nữ phía sau rót trà, để con rể mới ngồi xuống uống trà.

Diệp Gia liếc mắt nhìn hắn, mặc kệ hắn, năng lực giao tiếp của người này không cần nàng lo lắng. Vén rèm lên và bước vào nhà. Nhìn thấy một người đang nằm trên giường, mặt gây và vàng. Bên cạnh giường có hai cô nương người đứng người ngồi đang lau nước mắt. Diệp Gia cũng nhận ra được một người trong đó, Diệp tứ muội lần trước đến bị Diệp Trương thị sai đi giặt quần áo. Ngôi bên mép giường lau nước mắt là Diệp ngũ muội, cô nương nhỏ nhất của Diệp gia.

Hai người ngẩng đầu lên khi nghe thấy động tĩnh, vừa nhìn thấy Diệp Gia nước mắt càng dữ dội hơn.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Gia đi tới, nhìn người trên giường, mặt đầy nhợt nhạt. Mặc dù chưa từng gặp người thật, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, mặc dù Diệp Tô thị tính tình yếu đuối, nhưng sức khỏe vẫn coi như mạnh khỏe. Làm sao mới mấy ngày đã biến thành như vậy?

Diệp tứ muội là hồ lô cưa miệng, hỏi nàng ấy chắc chắn không nói được gì. Diệp tam muội vốn tam tỷ là Diệp Gia, nhưng mẹ ruột gặp chuyện không may nàng ấy còn sợ cái gì? Lập tức than thở khóc lóc nói ra mọi chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-69.html.]

Lại là bên phía Diệp Trương thị gây chuyện. Vẫn là chuyện của Trương Xuân Phân. Cách đây mấy ngày trước, Trương Xuân Phân đã xảy ra một vụ bê bối lớn trong thị trấn, ăn cắp đồ của người ta còn bị một vài thanh niên lột y phục trên đường phố. Những chuyện như vậy, cho dù phong tục của tây bắc có cởi mở đến đâu cũng không đỡ được. Không phải sao, mấy nhà mà Diệp Trương thị cho Trương Xuân Phân đi xem mắt năm trước nghe xong chuyện này, liên tục từ chối việc xem mắt.

Trương Xuân Phỉ mười bảy mười tám tuổi, cái tuổi này vốn đã khó nói với người ta. Lớn hơn một tuổi là một cô nương già. Đợi thêm một chút nữa, e rằng sẽ không thể kết hôn được. Diệp Trương thị vất vả lắm cuối cùng mới nuôi lớn được muội tử này, đâu thể bỏ nàng ta ở nhà làm gái già được?

Nhưng danh tiếng của Trương Xuân Phân hỏng, người trong sạch không muốn cưới. Những người sẵn sàng kết hôn là những góa vợ già mù và què quặt trong làng, mấu chốt là những người này còn tuyên bố rằng nếu họ kết hôn với Trương Xuân Phân, phải có cửa hồi môn đủ dày mới bằng lòng. Khi Trương Xuân Phân nghe được chuyện này, đêm hôm đó đi tìm cái chết. Tẩu tử của Trương gia phủi tay mặc kệ không muốn quan tâm, chỉ có Diệp Trương thị là tỷ tỷ ruột đau lòng đến nhỏ máu.

Nàng ta hết cách, bắt đầu có ý đồ xấu. Nghĩ ra Diệp gia còn có hai cô em chồng vẫn chưa xuất giá. Dáng dấp cũng không tệ. Mặc dù không thể xinh đẹp bằng Diệp Gia, nhưng đi ra ngoài ai ai cũng khen. Nàng ta giở thủ đoạn, đến chỗ gái đ**m ở phía bắc thị trấn làm ít đồ để dụ Diệp tứ muội ra ngoài. Dưới danh nghĩa Diệp Tứ muội đến tìm người xem mắt, đến lúc đó thả đồ vào trong nước trà. Sau khi chàng trai uống trà xong, lại nhốt chàng trai và Xuân Phân vào trong phòng. Mọi chuyện xong xuôi việc kết hôn sẽ được giải quyết.

Chiêu này của nàng ta quả nhiên không cần mặt mũi, nhưng thanh danh của Trương Xuân Phân cũng không cân mặt mũi.

Nhưng thật trùng hợp là, người Diệp Trương thị tìm Trương Xuân Phân lại không thích. Với cái đức hạnh kia của nàng ta vẫn không thích nhà người ta nghèo. Diệp Trương thị lôi kéo một hồi Trương Xuân Phân không tiến vào, ngược lại còn đẩy Diệp tứ muội đi.

Một cô nương gia hiền lành như hoa như Diệp tứ muội, dù sao vẫn có người trong sạch âm thâm chờ đợi. Lúc đầu Diệp Tô thị đã tìm cho Diệp tứ muội một trưởng tử của nhà phú hộ trên trấn để xem mắt, người tướng mạo đoan chính, có thể chịu được cực khổ còn phúc hậu. Chỉ đợi Diệp tứ muội đến tháng sáu năm nay làm mai. Ai ngờ còn chưa đợi đến tháng hai, Diệp tứ muội đã bị người ta chà đạp như thế. Việc hôn nhân tốt đẹp còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
 
Back
Top Bottom