Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 50



Dường như biết Diệp Gia đang suy nghĩ cái gì, Chu Cảnh Sâm liếc nhìn nàng một cái, trong đôi mắt đó lại mang theo ý cười. Hắn không nói gì kích động người khác, quay người giúp đỡ bưng giỏ trúc tới. Cầm đôi đũa, tay thon dài nắm lấy đũa cũng đâu vào đấy kẹp bánh rán trong chảo dầu xếp gọn vào trong. Diệp Gia chỉ phiền muộn trong chốc lát, lấy nắp nồi ra đậy lên.

Đang chuẩn bị nhấc nồi lên trên xe đẩy, bị người đè cánh tay xuống.

"Đứng bên cạnh, để ta."

Diệp Gia nhếch miệng, nhận lấy nạng của hắn, đứng ra phía sau.

Bị thương thì bị thương, nam tử khỏe là trời sinh. Chân Chu Cảnh Sâm bị thương cũng không ảnh hưởng đến lực cánh tay của hắn, bình thường Diệp Gia cần nhấc chung với Dư thị mới có thể chuyển được cái bếp, hắn lại nhấc lên trên xe đẩy một cách dễ dàng.

Sau khi mọi thứ được sắp xếp gọn gàng quay người lại xách một thùng phôi bánh lớn lên xe, nói với Diệp Gia: "Đi thôi."

"..." Nắm quyền chủ động cũng rất tự nhiên. Diệp Gia trâm mặc một lát, mừng rỡ nhẹ nhõm.

Nhưng mà lời kế tiếp của Chu Cảnh Sâm, lại khiến Diệp Gia biết rõ.

Trên thực tế, Lý Bắc trấn bị trụ sợ nắm trong lòng bàn tay.

Nói đến tây bắc hoang vắng, khác với trung nguyên bố trí quan nha nghiêm ngặt, chức trách rõ ràng. Kiểm soát nội bộ rối loạn. Bắc Đình Đô Hộ phủ lớn như vậy nắm phần lớn hộ dân trong tay. Người này dựa vào chiến công leo lên hàn môn. Biết đánh trận lại không biết quản lý. Không đọc sách nhiều, phía dưới nuôi không ít thủ hạ. Mà những thủ hạ đi theo kia phần lớn là cá mè một lứa.

Đều là hạng người chiếm danh phận nhưng không quản lý, dựa vào binh và chiến công của thủ hạ đưa tay để yêu cầu sự cống hiến từ bên dưới.

Vùng tây bắc nghèo, một là vị trí địa lý nghèo, thứ hai là con người. Trụ sở bên kia thiếu bạc thiếu lương thực thiếu người đều phải ra tay, trong tay bọn họ lại có binh quyền, dân chúng cũng không dám không cho.

Diệp Gia đưa nạng cho hắn, trong lòng suy nghĩ, đẩy xe đẩy cùng hắn tiến vào chợ ngói.

Hôm nay không biết vì may mắn hay sao, hai trăm năm mươi cái bánh không bao lâu đã bán gân hết. Cũng rất lạ là hôm nay đến mua bánh có rất nhiêu phụ nhân trên trấn, chỉ thấy các nàng di vào chợ ngói đi dạo một vòng lại vòng tới. Đứng ở trước sạp bánh chọn lựa nói chuyện với Chu Cảnh Sâm.

Những người này vẻ mặt tươi cười, nói chuyện thì thâm nhẹ giọng. Giọng nói của hắn êm tai, mỉm cười nói chuyện có thể khiến người ta thấy thoải mái. Các phụ nhân vây quanh trước sạp bánh không đi, mua một cái hai cái, chưa đầy một láy đã bán được không ít. Làm được lâu hay không vẫn phải xem ngoại hình!

Diệp Gia sau khi phát hiện điểm này có chút hối hận, nàng không khỏi bắt đầu suy tư, nếu nhan sắc dùng tốt như thế, có phải nàng nên tháo khăn trùm đầu xuống không. Được rồi, nam nhân khác với nữ nhân, vẫn đừng nên tranh khí thế nhất thời này. Trong lòng nàng nghĩ cái gì đều hiện hết lên mặt, Chu Cảnh Sâm nhìn thấy, nhịn không được lại cười một tiếng.

Ánh mắt Diệp Gia đảo qua, hắn lập tức ngừng cười.

n*n b*p bả vai, Diệp Gia lấy bao tay xuống, chuẩn bị dọn quán. Nhớ ra củ cải trong nhà đã hết, diệp Gia lại đi dạo trong chợ ngói.

Nàng vừa đi, Trương Xuân Phân lại đi bộ tới. Sạp hàng của huynh đệ nàng ta bày ở giữa, hơi cách xa chỗ này một chút. Bởi vì củ cải không phải thứ gì hiếm, sáng sớm bán được không bao nhiêu.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 51



Cho tới bây giờ bên kia vẫn còn đợi không.

Chỉ thấy đôi mắt dài nhỏ của nàng ta như có như không đảo trên mặt Chu Cảnh Sâm, tròng mắt quay tròn, chỉ chốc lát sau trên mặt mang theo tia không cam lòng. Khóe mắt Chu Cảnh Sâm liếc qua, không thèm để ý, chỉ làm như không thấy.

Trong lòng Trương Xuân Phân có thể nghĩ cái gì? Còn không phải đang oán hận điểm này với Diệp Gia.

Nếu nói trước kia trong lòng nàng ta cực kỳ ghét bỏ Chu gia, lúc này lại có chút ghen ty. Con người là như vậy, một khi ghen ghét là hận không thể một mất một còn với đối thủ không dính nổi một chút chỗ tốt. Dưới cái nhìn của nàng ta, Diệp Gia nên sống vừa khổ vừa mệt, nam nhân vừa xấu vừa nghèo, tốt nhất cả đời bị nàng ta ép tới mức không ngóc đầu lên được. Ai biết được người khổ dịch trong lời đồn lại có dáng vẻ như thiên tiên thế này? Nếu sớm biết nhi tử của Chu gia như thế này, nàng ta còn lâu mới để Diệp Gia chiếm lợi.

Đúng vậy, sau khi nhìn thấy Chu Cảnh Sâm nàng ta lại cảm thấy Diệp Gia chiếm lợi. May mà nàng ta đẩy tới, Diệp Gia mới được gả cho người tuấn tú như thế. Nghĩ lại mà khó chịu trong lòng. Diệp Gia dựa vào cái gì mà may mắn có được nam nhân như thế?

Trương Xuân Phân đi lên nói chuyện với Chu Cảnh Sâm. Nàng ta không nói gì khác, đi lên hỏi Diệp Gia tại sao gần đây không lên trên trấn chơi.

Chu Cảnh sâm nhìn có chút muốn cười: "Không phải ngày nào cũng lên sao?"

Trương Xuân Phân nhìn gương mặt này có chút choáng váng, mở miệng nói: "Không phải lên trên trấn bày quây hàng. Là đến tìm người. Ngươi không biết sao? Gia nương nàng ta biết lấy lòng nam tử, khiến cho người ta đuổi tới tặng đồ tốt cho nàng..."

"ồ?"

Nói xong, Trương Xuân Phân vừa định nói những chuyện kia của Diệp Gia ra. Nhưng nàng ta vừa muốn mở miệng, quay đầu nhìn thấy Diệp Gia dẫn người trở vê, sợ một hồi Diệp Gia sẽ huyên náo cho nàng ta mất mặt, để lại một ánh mắt muốn nói lại thôi rồi rời đi.

Chi Cảnh sâm đưa mắt nhìn nàng ta đi xa, cúi đầu bật cười một tiếng.

Diệp Gia quay về thấy hắn đang cười, kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, vẫn hỏi một câu: "Cười gì vậy?”

"Không có gì." Chu Cảnh Sâm lắc đầu, Tôn lão hán bên kia đuổi xe bò tới.

Diệp Gia nhìn chăm chằm hắn hồi lâu, không nhìn ra gì thì không quan tâm nữa.

Tôn lão hán chính là lão đầu mà Diệp Gia thuê xe, họ Tôn. Ông ta nhanh nhẹn giúp Diệp Gia đưa đồ lên xe bò. Bên người còn có một người trẻ tuổi mặt đen đi theo. Gầy gò, ăn mặc cũng rách tả tơi, dáng vẻ trông thật thà, ánh mắt cực kì trong trẻo. Tôn lão hán vội vàng kéo người ra nói với Diệp Gia đây là tiểu nhi tử của ông ta Tôn Ngọc Sơn, chính là đến Chu gia làm việc ngay hom nay.

"Lão bản nương." Tô Ngọc Sơn nhếch miệng cười một tiếng, trông càng khờ hơn.

Diệp Gia quan sát trên dưới, vóc dáng của hắn ta không cao. Thật ra làm việc vặt cũng không cần đòi hỏi khắt khe, có thể làm việc rõ ràng là được. Nàng nhìn thoáng qua rồi gật gật đầu, biểu thị đồng ý: "Được, lát nữa về nhà với ta thử xem."

Ngược lại Chu Cảnh Sâm ở bên cạnh nhìn Tôn Ngọc Sơn hồi lâu, thấy hắn ta đi đường đặt chân rất nhẹ, ánh mắt có chút lấp lóe.

Diệp Gia cũng không chú ý ánh mắt của hắn, chỉ huy Tôn lão hán chạy xe bò ra bên ngoài. Mình thì theo thường lệ đi đến chỗ đại thúc bán dê mua nửa thùng sữa dê về, rồi sau đó lại mua một giỏ lớn củ cải để cho người ta đưa ra.

Bao lớn bao nhỏ, một đoàn người về Chu gia trước.

Ngói đã được chở vê hôm qua, phụ tử Tôn gia hai người giúp đỡ tháo nồi và bếp và củ cải xuống.

Dư thị nghe thấy động tĩnh đi ra từ trong nhà, nhìn thấy nhiêu đồ đạc, nhanh chóng tới giúp một tay. Hôm nay bà ấy không cần ra quầy, ở trong nhà rảnh rỗi làm điểm tâm. Nói là làm điểm tâm thật ra là nấu chút cháo.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 52



Thứ khác bà ấy không biết làm, giúp đưa đồ vào nhà, quay đầu nhìn trong n.g.ự.c Tôn lão hán có cái bánh cao lương bẩn thỉu, dứt khoát gọi ông ta vào cho một cái.

Tôn lão hán đương nhiên từ chối. Ông ta tới để đưa đồ, không phải tới làm khách. Sao có thể bắt người ta trả tiền còn ăn cơm của người ta. Nhưng từ chối một hồi thấy bà ấy không phải khách sáo giả, thế là theo ăn một bát cháo.

Người Chu gia phúc hậu, bọn hắn tất nhiên sẽ tận tâm. Tôn lão hán trước khi đi còn dặn dò Tôn Ngọc Sơn phải làm việc thật tốt, rồi sau đó mới vui vẻ rời đi.

Tôn Ngọc Sơn đúng là tay chân chịu khó như Tôn lão hán nói. Ăn xong là lập tức bò lên trên nóc nhà xem.

Diệp Gia đứng ở trong sân, cách thật ra nhìn lên trên nóc nhà. Nhuy Tả Nhi tò mò, cũng học theo Diệp Gia nhìn lên nóc nhà. Nhưng mà nàng bé còn quá thấp, không nhìn thấy. Dư thị đứng ở bên cạnh nhìn trong mắt trên mặt đều là ý cười. Bà ấy nhịn không được liếc nhìn nhi tử ở bên cạnh. Nóc nhà phải sửa, trong nhà tất nhiên không thể có người. Chu Cảnh Sâm ngồi trên ghế đẩu ở viện tử, ánh mắt trâm tĩnh quan sát hết tất cả.

"Hôm nay ra ngoài với Gia nương thế nào?" Dư thị mong hắn sống tốt với Diệp Gia, hiếm khi hai ngươi ở chung, tất nhiên phải hỏi.

Chu Cảnh Sâm không có biểu cảm gì: "Làm ăn rất náo nhiệt."

"Nương hỏi con chuyện này sao?" Dáng vẻ khó chơi của hắn khiến Dư thị có chút tức giận: "Nương hỏi con, con và Gia nương thế nào. Doãn An, hai con đã thành thân hơn hai tháng, đến nay vẫn còn chia phòng. Con đừng nghĩ đến Cố gia kia nữa, sống thật tốt với Gia nương đi."

Chu Cảnh Sâm trầm mặc không nói gì.

Hồi lâu, hắn đột nhiên hỏi một câu: "Gia nương thường xuyên đi lên trấn?"

Câu hỏi này khiến trái tim Dư thị đột nhiên đập một cái. Bà ấy lập tức quay đầu dò xét vẻ mặt của nhi tử, tiểu tử này không biết là giống ai. Trên mặt hoàn toàn không nhìn ra chút manh mối gì. Dư thị đoán không ra nên úp mở trả lời: "Nàng lớn lên trên trấn, tất nhiên thường xuyên đi lại"

"Ừm.

Hai mẹ con dừng ở đây.

Tình hình của nóc nhà quả thực giống như những gì Diệp Gia đoán, ngói dùng trên đó không hề được trái vữa, chỉ có ngói. Ngói đã nát hết, lớp cỏ phía trên cũng nát. Chẳng trách trong phòng có mùi ẩm mốc khó chịu, có lẽ là do mùi của lớp cỏ này.

Tô Ngọc Sơn hỏi Dư thị lấy chổi, bò lên trên nóc nhà quét hết đống cổ xuống dưới.

Cỏ vừa rơi xuống đất, bị gió thổi qua, mùi hương đó xen lẫn với tro bụi nông đến mức suýt chút nữa khiến Dư thị và Nhuy Tả Nhi ngất đi. Dư thị vội vàng bịt mũi tiểu tôn nữ lại, xanh mặt hỏi Diệp Gia có cần những cỏ này nữa không.

"Bỏ đi." Cũng đã thành như vậy rồi còn lấy làm gì, Diệp Gia vẫn chưa kéo khăn trùm đầu xuống. Không biết từ đâu lấy được một miếng vải nhỏ nữa, bịt mũi mình lại: "Nếu như nương muốn dùng thứ này nhóm lửa, ta khuyên nương nên từ bỏ."

Dư thị không ngờ Diệp Gia vừa nhìn đã nhìn thấy suy nghĩ của bà ấy, lập tức xấu hổ: "Ném đi cũng lãng phí, đốt đi còn có thể đỡ củi lửa một hai ngày."

Diệp Gia liếc qua Dư thị vừa định nói chuyện, quay đầu phát hiện Chu Cảnh Sâm sững sờ bị cỏ nát dính đầy đầu ở góc sân. Lúc này trên đỉnh đầu trên vai đều là cỏ nát, tro bụi đây người hắn, có mấy cái c*m v** đầu tóc hắn. Người này xưa nay không có biểu cảm gì, dáng vẻ ngây thơ này là lân đầu, Diệp Gia nhìn từ bên cạnh, cười trên nỗi đau của người khác suýt chút nữa cười thành tiếng.

Chu Cảnh Sâm vội càng chống nạng đứng sang một bên, tay phủi đẩu phủi người.

Hắn phủi đầu không mặn không nhạt. Không biết là không nhìn thấy hay không sờ thấy, có một cây cỏ nát cắm thẳng vào trong tóc của hắn, phủi thế nào cũng không đến.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 53



Diệp Gia vốn muốn cười cợt người ta. Nhưng nhìn thấy cái tay kia của Chu Cảnh Sâm mỗi lân đều nhắm sai mấy cây cỏ kia, nàng có chút không cười được. Lần một lần hai không làm rơi, lần ba lần bốn vẫn còn ở đó. Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đáng c.h.ế.t của Diệp Gia nhịn không được, bước nhanh tiến lên kéo cổ áo của hắn cưỡng ép kéo người cúi xuống hái được cây cỏ kia.

Túm xong cây cỏ mới phát hiện không đúng, bốn mắt nhìn nhau, Chu Cảnh Sâm vòng tay qua eo của nàng.

Dư thị nghẹn họng nhìn trân trối. Diệp Gia vừa nghiêng đầu, bà ấy vội vàng giả vờ bận rộn, ôm tiểu tôn nữ rời đi: "Gia nương, ta đi rửa củ cải, ta bắt đầu vào đi cắt...

Diệp Gia: "..." Làm gì vậy, phủi cỏ mà thôi.

Lất cỏ nát xuống, nói vỡ bên trên cũng phải lấy xuống vài trải lại. Tôn Ngọc Sơn đã từng làm thợ hồ, nhưng chỉ là học đồ. Không biết làm, không biết nhiều về cách thức. Hắn ta sử lý ngói vỡ và cỏ nát ở trên xuống, sau đó không biết nên trải ngói lần nữa hay là trát vữa trước, hắn ta không biết.

Đứng lên gãi đầu nửa ngày, Diệp Gia gọi hắn ta xuống trước.

Hắn ta không biết nhưng Diệp Gia lại biết rõ. Kiến trúc nông thôn thời cổ khác với đời sau, nhưng trình tự thật ra cũng tương tự. Cấu tạo khung nhà cơ bản không thay đổi, cột gỗ đỡ xà ngang, trên xà nhà lại lập dựng cột thấp đỡ xà nghiêng. Các khung được kết nối với nhau và bắt chéo theo chiều dọc và chiêu ngang để tạo nên một khung vững chắc. Sau đó trét bùn lên các tấm mái, dân gian gọi là bùn, chính là vữa hoa đào. Phần trên được làm nhãn và sau đó lát gạch.

Vữa hoa đào dùng để chỉ loại vữa làm từ vôi sống và đất sét vàng trộn với nước. Dùng đất sét vàng và vôi sống sống chia ba bảy trộn với nước. Đất sét vàng có thể đào sau núi, chỉ là không biết kiếm vôi sống ở đâu.

Nàng nói thâm trong miệng, Tôn Ngọc Sơn tai thính nghe thấy được. Nói trên trấn có bán, mười lăm văn tiền một túi.

"Vậy thì tốt." Trát nóc nhà thì hai túi là đủ.

Diệp Gia vốn định cùng đi với hắn ta, nhưng nghĩ lại không đi nhanh bằng hắn ta sẽ để lỡ chuyện, nên đưa tiền cho hắn ta đi mua.

Tôn Ngọc Sơn đi nhanh đến mức sắp bằng xe lừa, đồ đạc chỉ trong chốc lát đã mua vê. Diệp Gia ngồi xổm ở bên cạnh vê thành một nắm. Vì lí do kỹ thuật, vôi sống không nhẫn mịn như đời sau, nhưng cũng dùng được. Tôn Ngọc Sơn ném hai túi vôi sống lên trên mặt đất, lại đi ra sau núi đào đất.

Thanh niên này đúng là làm được việc, làm việc nhanh nhẹn. Không đầy một lát, hắn ta đã gánh hai gánh đất sét vàng lớn về.

Diệp Gia quả thực có chút giật mình, người này nhìn gây nhưng lại khỏe như thế. Hai gánh kia ít nhất phải hai trăm cân. Lại nắm một nắm khác ép trong tay, chất đất vô cùng mịn. Diệp Gia ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, nghe lão nông trong thôn nói ngày mai trời có thể mưa. Thế là nàng chỉ huy Tô Ngọc Sơn trộn bùn theo tỉ lệ, chuyện sau đó giao lại hết cho Tô Ngọc Sơn làm.

Trong nhà đang sửa nóc nhà, làm đồ ăn cũng không thể làm trong sân. Nếu không sẽ tro bụi khắp nơi.

Dư thị vào bếp kéo giỏ củ cải đã được rửa sạch ra đất trống sân sau, định lát nữa làm ở sân sau. Nhưng mà bà ấy vừa kéo đã bị Diệp Gia ngăn lại: "Nương, hôm nay chúng ta không làm, đến mau nghỉ một ngày."

Làm bánh củ cải cũng sắp hai tháng, trừ đi chỉ phí lương thực cho một nhà bốn miệng ăn và những thứ linh tinh, doanh thu thuần được hai mươi ba hai lượng sáu đồng tiên. Những đồng tiền này Dư thị dùng dây nhỏ bắt đầu xỏ qua, giấu ở dưới giường tây phòng. Lúc đầu Dư thị muốn để lại tiên cho Diệp Gia, dù sao cũng là do Diệp Gia kiếm được. Nhưng Diệp Gia không muốn, bảo bà ấy cất cẩn thận, lúc này bà ấy mới vui vẻ cất đi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 54



Chu Cảnh Sâm lang lặng nhìn Diệp Gia chỉ huy Tôn Ngọc Sơn pha vữa, ánh mắt lại rơi xuống người nữ tử bụi bẩn lần nữa.

Nữ tử không ăn mặc đẹp, cũng không trâm châu ngọc bội, đôi mắt sáng ngời trong ánh đèn rực rỡ. Có lẽ đã trôi qua quá lâu, trí nhớ của hắn mơ hồ. Cũng có lẻ kiếp trước hắn tự mình đắm chìm trong oán hận hoàn toàn không có tâm tư để ý Diệp thị, hắn mới phát hiện Diệp thị này giống như người xa lạ. Khác xa người ích kỷ ngu xuẩn trong trí nhớ của hắn.

Diệp Gia cảm nhận được có người đang nhìn nàng, nghiêng đầu sang chỗ khác, đối diện với ánh mắt của người đang ngồi trên ghế đầu kia.

Mới bị cỏ nát dính vào, lúc này hắn kéo băng ghế đến bên hàng rào, người đang ngồi dựa vào tường hàng rào. Khi bốn mắt nhìn nhau, người kia cong cong khóe mắt về phía nàng. Trái tim Diệp Gia đập thình thịch, nghiêng mặt về, cầm xẻng xúc bùn vào trong thùng, nàng quay đầu vào bếp.

Đã gọi người ta tới nhà làm việc, còn nói cho người ta ăn cơm no. Diệp Gia đương nhiên sẽ không keo kiệt. Buổi sáng khi hạ quầy hàng Diệp Gia cố ý cắt hai cân thịt, còn mua một con cá lớn.

Nhắc mới nhớ, vùng tây bắc này thật ra cũng không tính là hoang vắng. Muốn thịt có thịt muốn cá có cá. Cá tự nhiên giống như cá hồi, cá chó, cá đầu to, cá trê, cá năm sọc, cá tuế, cá xích sảo, cá hồi bắc cực. Lý Bắc huyện có sông, giống loài cũng phong phú. Cá chép, cá trích, cá trắm cỏ, cá đen bình thường đều có. Chỉ có điều dân bản xứ không ăn cá nhiều, những tôm cá tươi mới này rất ít khi được mang lên bàn.

Diệp Gia là người phương nam, lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam chính cống, thích ăn cá cũng biết làm cá. Bình thường không làm là vì Chu gia không có đủ gia vị, thứ hai là ngại phiên phức trong nhà có trẻ con. Lúc này đãi người tất nhiên phải làm một con cá.

Con cá xích lư này nàng định làm thịt kho tàu, thật ra theo khẩu vị của nàng tất nhiên hấp sẽ ngon hơn. Nhưng khẩu vị của người phía bắc ăn mặn, cũng không ăn quen cá hấp. Cân nhắc đến việc bọn hắn sẽ thấy tạnh mới lùi lại mà cầu việc khác làm thịt kho tàu. Diệp Gia cứ như vậy bưng chậu cá đến bên cạnh giếng, câm đao nhìn con cá nhíu lông mày. Dư thị ôm Nhuy Tả Nhi cũng đi theo, ở bên cạnh không dám phát ra tiếng mà nhìn nàng nhíu mày.

Hồi lâu, Dư thị dường như phát hiện ra sự buồn rau của Diệp Gia, nhỏ giọng hỏi một câu: "Gia nương, không biết g.i.ế.c sao?"

Biểu cảm của Diệp Gia cứng ngắc lại: Nương, nương biết g.i.ế.c sao?"

"..." Biểu cảm của Dư thị cũng cứng ngắc lại.

Mẹ chồng nàng dâu hai người một người là vương phi tương lai, mười ngón tay không dính nước mùa xuân. Lưu vong ba năm bị mài mòn góc cạnh, mọi chuyện đều đang tìm tòi nhưng học hỏng hết. Một người là sinh viên tài cao khoa kỹ thuật học hành gian khổ hai mươi năm, biết nấu cơm nhưng gà cũng không dám giết, Nhìn con cá xích lư vẫy đuôi trong chậu gỗ như rồng bơi trong chậu, hai người liếc nhìn nhau, cũng không ra tay từ đâu.

Diệp Gia nhíu mày suy nghĩ một lát, cảm thấy mình đã rơi vào hoàn cảnh như thế này còn sĩ diện cái gì? Định vào trong phòng lấy chày gỗ ra. Cá sống nàng không dám nhưng lấy chày gỗ đập c.h.ế.t thì nàng dám.

Nàng cắn răng một cái đứng lên, vừa mới định đi lại nghe thấy một tiếng ho khan nhẹ nhàng.

Diệp Gia bực bội ngẩng đầu, người trên ghế đẩu đã đứng lên, chống nạng không nhanh không chậm đi tới, giọng nói của Chu Cảnh Sâm vẫn êm tai như vậy, nhẹ nhàng: "Đưa đao cho ta."

Nói xong, đi tới trước mặt Diệp Gia.

Sau đó cầm lấy tay đang cầm đao của Diệp Gia, chậm rãi lấy đi đao trong tay nàng. Ngồi xuống, giơ tay lên một đao chính xác. Máu chảy ra, trên mặt hắn còn mang theo ý cười nhàn nhạt.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 55



Ánh nắng chiếu vào mặt của hắn, lông mi như lông quạ tạo nên bóng đen xanh dưới mí mắt. Tướng mạo của hắn tuấn mỹ hiếm có, màu da như ngọc, gương mặt sáng lấp lánh.

Cái gì gọi là nụ cười ấm áp như gió mùa xuân? Là cái này. Đương nhiên, sẽ ấm áp như mùa xuân hơn nếu trên mặt người này không dính máu. Diệp Gia tê rần, cúi đầu nhìn về phía con cá xích Lư đầu một nơi thân một nẻo. Suýt nữa quên mất trong nhà còn có một người c.h.é.m người như cắt dưa.

"Thứ này phải làm thế nào?" Nam nhân ngẩng đầu, trong mắt lọt cảnh xuân, lắng lặng sáng ngời chói mắt.

Diệp Gia: "..." Nếu trên tay đã dính tanh thì để hắn làm.

Diệp Gia thật ra cũng không có sỉ diện như vậy, g.i.ế.c con cá mà thôi. Kiếp trước nàng còn nhìn thấy mẹ giống bị động kinh phong nắm lấy con cá điên cuồng đập lên trên mặt đất ở trong phòng bếp, m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp tường trân nhà phòng bếp. thế là nàng ngồi xổm xuống, nghiêm trang chỉ huy Chu Cảnh Sâm cách lấy mang cá ra, m.ổ b.ụ.n.g mổ ngực, xử lý nội tạng, nhân tiện bóc lới màng đen ở vách trong bụng cá: "Thứ này nhất định phải xử lý sạch sẽ, nếu không sẽ vừa tanh vừa đắng."

Chu Cảnh Sâm gật gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy làm rất sạch sẽ.

Toàn bộ quá trình Diệp Gia ở bên cạnh giám sát, hài lòng gật gật đầu. Sau đó mới quay đầu đi bưng thịt ra, lạch cạch một tiếng đặt tới bên cạnh hắn: "Nếu đã làm thì làm hết đi. Tướng công, thịt cắt miếng."

Nói xong, nàng dùng tay dựng lên một độ dày, để hắn cắt theo độ dày này.

Chu Cảnh Sâm: "..."

Hắn cắt thịt cũng rất nhanh, thanh đao mà Diệp Gia cảm thấy dùng không tốt ở trong tay hắn lại linh hoạt giống như ngón tay của hắn. Diệp Gia ổn định tinh thân nhanh chóng cắt đồ ăn kèm. Nhuy Tả Nhi ngôi xổm ở bên cạnh bị hành làm cay nước mắt ào ào. Vừa bị cay đến nỗi không mở nối mắt vừa sống c.h.ế.t không đổi chỗ, hai tay nhỏ ngắn nắm thành đ.ấ.m không chịu nổi dụ mắt, vẫn không quên hỏi: "Thẩm nương, làm đồ ăn ngon sao?"

"Đúng, ăn ngon." Diệp Gia thật sự nhìn thấy mà muốn cười: "Ngươi đứng xa một chút, thái hành cay mắt."

Tiểu hài nhi nghe lời dịch ra sau, vẫn ngồi xổm không đi.

Trôi qua hai tháng, Nhuy Tả Nhi đã thay đổi. Trước kia tiểu nha đầu gầy ốm như que củi đã lớn hơn một vòng. Màu da cũng được nuôi trắng nõn, tóc khô sơ không dưỡng tốt dễ như vậy, nhưng người đã sớm được nuôi trăng tinh như búp bê phúc.

Nói cho cùng, Chu gia không xấu xí. Nghe Dư thị nói, phụ thân mẫu thân của Nhuy Tả Nhi có tướng mạo tốt nhất, sợ là từ nay về sau chỉ có hài tử của Doãn An mới có thể so với Nhuy Tả Nhi. Nói xong, Dư thị vẫn không quên dùng khóe mắt liếc mắt nhìn Diệp Gia, ý đó đồ dan cũng có thể nhìn hiểu. Diệp Gia giả câm giả điếc vờ như không nhìn thấy, nực cười, hài tử của Chu Cảnh Sâm hắn có liên quan gì tới Diệp Gia nàng?

Tôn Ngọc Sơn làm việc vô cùng nhanh nhẹn, trong vòng một buổi sáng, hắn ta đã trát được nửa bên nóc nhà. Có lẽ ăn bữa cơm đến buổi chiều là có thể làm xong.

Diệp Gia bên này làm một con cá kho lớn, hầm hai cân thịt kho. Làm một đĩa bạch tùng xào dấm, lại làm củ cải viên. Ăn kèm với rau trộn, làm một bàn lớn. Mặc dù giữa trưa vẫn là cơm ngũ cốc, Diệp Gia còn chưng một nồi bánh bao làm từ bột mì. Gia đình bình thường không thể ăn nổi bánh bao làm từ bột mỳ, vì bột mì đắt. Nhắc mới nhớ, bánh củ cải sợi của Diệp Gia bán được cũng có công lao của bột mì.

Tôn Ngọc Sơn một thân bùn đất nhảy xuống từ nóc nhà, Diệp Gia cho hắn ta chút nước nóng lau chùi. Sau đó bày một bàn trong sân.

Nông dân chỉ khi ăn tết trên bàn mới có thức ăn mặn, Tôn Ngọc Sơn thấy Chu gia chiêu đãi hắn ta vừa có cá vừa có thịt, trong lòng cũng cảm kích.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 56



Đợi đến khi nếm thử một miếng thịt, đôi mắt kia cũng không nhấc khỏi bát nổi. Đừng nói là Tôn Ngọc Sơn chưa từng ăn đồ ăn ngon như vậy, Chu Cảnh Sâm nếm thịt cá cũng nhíu mày, Diệp Gia làm cá kho dùng cách nấu của Giang Nam, thích thả chút đường cho tươi.

Mùi vị thơm ngon này khiến Nhuy Tả Nhi không ngừng ăn cá. Ngay cả Dư thị luôn chê cá tanh cũng gắp thêm mấy đũa.

Tôn Ngọc Sơn buổi chiều càng cố gắng làm việc hơn. Diệp Gia thấy hắn ta mệt mỏi th* d*c, vội vàng gọi hắn ta xuống uống chút nước trả nghỉ ngơi rồi làm tiếp. Nhưng mà người này chưa ngồi được một lát đã tiếp tục làm việc. Đến trời tối, nóc nhà của Chu gia mới tính là xây xong.

Diệp Gia lui ra thật xa nhìn lên trên, ngói mã rất kín. Sau này chắc là không cần sợ mưa dột nữa.

Ban đêm Tôn Ngọc Sơn ăn cơm ở Chu gia, Diệp Gia kết tiền công. Thật ra cái nóc nhà này một mình hắn ta chia làm hai ngày để sữa cũng được. Nhưng người này đúng là thành thật, cứ thế xây xong trong một ngày. Diệp Gia nhớ giữa trưa còn một bát thịt nên để Tôn Ngọc Sơn bưng vê.

"Như vậy cũng được sao?" Tôn Ngọc Sơn câm bốn mươi văn tiền công, còn hai bữa cơm, đã sớm cảm thấy được nhiều. Lúc này liên tục khoát tay không dám nhận: "Lão bản nương phúc hậu, ta không thể cầm cái này được."

diệp Gia vốn cũng không phải khách sáo với hắn ta, thịt này đúng là cho Tôn lão hán. Nói nàng dối lòng cũng được, Diệp Gia chỉ cảm thấy lão đầu kia gây ốm đáng thương. Nông dân thành thật, nàng muốn cho người ta ăn chút gì đó: "bảo ngươi cầm về thì cứ cầm về đi, sáng mai bảo cha của ngươi đừng tới đây. Hôm nay trong nhà không làm bánh, ngày mai không bày quầy. Ngày mốt lại xem, nếu như trời mưa, bảo cha ngươi ở nhà nghỉ một ngày. Đợi mưa tạnh lại đến."

Tôn Ngọc Sơn vừa cảm kích vừa xấu hổ, liên tục cảm ơn Diệp Gia rồi mới đi.

Chu Cảnh Sâm ở bên cạnh quan sát, hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng: "Gia nương, Tôn gia kia là Tôn gia đến từ Hạ Gia Kiêu của huyện Can đúng không?”

"Hả?" Diệp Gia đâu biết Hạ Gia Kiều huyện Càn ở đâu? Sửng sốt một chút, không chắc chắn lắm: "Chắc là vậy."

Chu Cảnh sâm đưa mắt nhìn nàng một lát, thấy Diệp Gia trong mắt của hắn dần dần đỏ mặt, hắn cúi đầu xuống mỉm cười.

"..." Diệp Gia đỏ mặt không phải vì chuyện gì khác là xấu hổ. Chẳng biết tại sao, nói chuyện với Chu Cảnh Sâm luôn có cảm giác bị hắn chèn ép trí thông minh. Trơ mắt nhìn bóng lưng hắn chậm rãi chống nạng rời đi, cảm giác tự nhiên khiến cảm giác quen thuộc này trở nên mạnh mẽ hơn. Được rồi, tại sao nàng phải luôn cạnh tranh với người này xem ai thông minh hơn? Có thời gian rãnh rỗi nghĩ toàn thứ không đâu.

Nghĩ như vậy, Diệp Gia quay đầu quay về phòng.

Vẫn phải nói, Diệp Gia đã nói. Buổi tối trời còn ổn, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã mưa.

Chợ ngói ngày mưa không mở. Diệp Gia ngủ tới hừng sáng, nhìn chằm chằm vào nóc nhà có chút lo lắng. Bùn trên nóc nhà không biết đêm qua đã khô chưa, trời mưa sữa không uổng công đúng không? Nàng bung dù ra, cũng may ngói mã kín. Hôm qua sợ không đủ, cố ý mua thêm năm trăm miếng ngói. Xếp dày đặc. Mưa đập vào gạch và trượt xuống mà không làm ướt bùn bên dưới.

Người một nhà thở phào nhẹ nhõm, nghĩ may là Gia nương quả quyết tiêu số tiền này, nếu không nóc nhà sửa cũng vô ích.

Ai biết trận mưa này rơi liên tục bốn ngày. Bốn ngày liên tiếp không buôn bán, đến ngày thứ năm Dư thị bắt đầu lo lắng. Mấy ngày nay gia đình không có việc gì để làm chỉ rửa củ cải trộn nhân bánh, dồn được ba bốn trăn bánh đẩy lên trên trấn bán.

Không may, hôm nay vừa lên thị trấn, cổng chợ ngói có thêm hai quây hàng bán bánh.

Tình cờ, đều là làm bánh củ cải.

Thời tiết dần ấm lên, mặt trời mọc từ sáng sớm.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 57



Sáng sớm, phía trước chợ ngói tiếng người huyên náo. Hai quầy hàng bán bánh kia tới sớm hơn Diệp Gia, khi Diệp Gia đến bọn hắn đã buôn bán. Liếc nhìn Chu Cảnh Sâm, hai người đều bày quầy hàng ra đâu vào đấy.

Hai quây bánh một ở trong cùng cạnh hàng rào, là một đôi vợ chồng trung niên khỏe mạnh. Một gia đình khác là một lão hán, cùng với một hài tử năm sáu tuổi đi theo. Bánh của hai nhà và Diệp Gia làm vẫn rất khác nhau. Trên thị trường không thể mua được cái chảo rán đáy phẳng như Diệp Gia, bọn họ dùng cái nồi miệng lớn. Chảo rán của Diệp Gia được làm nóng đều, bánh ra ngoài vàng giòn, bên trong thơm ngon. Bọn hắn không làm được, cũng sẽ không làm, chỉ gói bánh củ cải băm nhỏ như một chiếc bánh bao. Lấy vỏ bột mì bọc nhân kéo dài toàn bộ, ném vào chảo dầu chiên.

Diệp Gia liếc qua, thứ lão hán làm có chút giống với bánh rau hẹ ở đời sau. Vợ chồng trung niên cách khá xa, không nhìn thấy là làm gì.

Thành thật mà nói, bày quầy bán hàng phải nắm bắt thời cơ. Sau khi đói vào buổi sáng, không có nhiều người. Có lẽ đã muộn, quây hàng mới vẫn chưa biết ăn ngon hay dở. Có người buổi sáng đói quá phải sang quán khác ăn vì mùi đồ chiên thơm lừng.

Việc kinh doanh ngày hôm nay không còn náo nhiệt như xưa. Ngoại trừ một bộ phận nhỏ đã quen với hương vị của quầy tây thi cố ý chờ Diệp Gia, phần lớn mọi người đói bụng đã sớm mua lót bụng. Đợi đến khi hàng rào kéo ra một lúc chỉ bán được khoảng bốn mươi cái.

Diệp Gia nhíu mày, ngược lại Chu Cảnh Sâm ve vỗ nàng: "Đi vào trước đi."

Có câu nói vào trước là chủ, người ngoài chậm thì không bằng người tới sớm nhất. Quay hàng tây thi của Diệp Gia có quan hệ tốt với người canh cổng, Ô Tô và Tứ Lặc đương nhiên giữ lại vị trí tốt nhất cho Chu gia.

Mấy ngày trước trời mưa, làm hơn ba trăm cái bánh. Bình thường một canh giờ là có thể đóng quán, hôm nay đến giờ mới bán được một nửa. Còn lại một nửa, tất nhiên không thể mang về, thứ này trời nóng sẽ không thể cất đi. Vốn dĩ đã cất trong nhà hai ngày, cất thêm một ngày nữa sẽ hỏng. Nhưng mà cũng may có gương mặt hòa nhã của Chu Cảnh Sâm, phụ nhân trên trấn vẫn thích đến quây tây thi mua bánh.

Hai người lăn lộn sắp đến buổi trưa, ba trăm bốn mươi cái bánh củ cải xem như bán xong.

Lão hán bán bánh rau hẹ đã sớm dọn quán. Lần đầu tiên ông ta đến, làm không nhiều. Vừa mới bán buổi sáng đã rời đi. Ngược lại cặp vợ chồng trung niên kia và Diệp Gia cố gắng làm việc, không biết được bọn hắn rốt cuộc đã làm bai nhiêu cái bánh, quây tây thi đã dọn quán bọn hắn vẫn còn làm việc.

Diệp Gia nhân cơ hội đi xách sữa dê, thuận tiện liếc qua.

Hai vợ chồng này không biết làm, bánh là loại bánh rán nhà làm với củ cải thái nhỏ bọc trong bột mì. Bởi vì nối không tốt, bột có lẽ là bột ngũ cốc, màu sắc chiên lên không dễ nhìn. Nhưng bọn hắn bán rẻ, một cái bánh chỉ ba văn tiên, Trông lớn bằng bánh rán của Diệp Gia, chỉ là không dày đặc như của nàng. Có người không ăn nổi đồ đắt tiên, nên đến quầy hàng của bọn hắn mua.

Trong lòng có lẽ đã chắc chắn, Diệp Gia mang theo sữa dê vừa mới chuẩn bị. Thật xa nhìn thấy một người tới.

Đúng lúc là người quen. Trương Xuân Phân ôm một cái bát tới, xem dáng vẻ là đến đưa cơm. Diệp Gia quay đầu nhìn quầy hàng kia, nhớ tới hán tử mặt đen này không phải là huynh đệ Trương gia gánh củ cải đến chợ ngói bán ngày hôm đó sao? Vừa nhìn là hiểu.

Trương Xuân Phân hiển nhiên không nhìn thấy Diệp Gia, tới đưa com xong là xoay người muốn chạy. Bị phụ nhân khỏe mạnh kia một tay kéo lại.

Phụ nhân kia lớn giọng, nói chuyện vô cùng cay độc, ở ngay trên đường trực tiếp mắng Trương Xuân Phân thậm tệ: "Nha đầu c.h.ế.t tiệt vừa lười vừa tham lam kia! Bảo ngươi làm chút chuyện chỉ biết chạy!"
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 58



"Đưa cơm đến thôi cũng có thể đưa đến lúc trời tối! Không thấy ta và huynh đệ của ngươi bận rộn từ sáng sớm đến bây giờ vẫn chưa được ăn sao? Ngươi không biết phụ một tay, lại muốn chạy tới chỗ nào quyến rũ ai?"

"Ta quyến rũ ai ngươi nói nhảm, bêu xấu thanh danh của ta, nếu như ta không gả đi được đều tại ngươi!"

Phụ nhân kia mở miệng đã nói xấu thanh danh người ta, Trương Xuân Phân tức giận đến mức đỏ mặt.

Làm sao phụ nhân kia bỏ qua cho nàng ta, lời nói khó nghe hơn: "Không quyến rũ người khác ngươi có thể có y phục đẹp như vậy? Không có nam nhân cho ngươi tiền cho ngươi ăn mặc trang điểm lộng lẫy mỗi ngày? Lừa huynh đệ ngu ngốc của ngươi bỏ tiên ra mua son phấn cho ngươi sau lưng lão nương. Lão nương không đánh ngươi đã là hiền lắm rồi! Nhìn dáng vẻ thoa son trét phấn ngày ngày của ngươi, ai biết thì biết ngươi là nàng nương gia, không biết còn tưởng rằng là gà trong kỹ viện nào đó!"

ồn ào, người nhìn thấy đều vây quanh chỉ trỏ, Trương Xuân Phân hoảng hốt xấu hổ trong lòng, ngồi dưới đất che mặt khóc.

Diệp Gia đã từng nghe nói Trương Xuân Phân và tẩu tử của nàng ta không hợp nhau, tận mắt nhìn thấy như vậy vẫn là lần đầu tiên. Không ngờ Trương Xuân Phân cũng có khắc tỉnh, tẩu tử kia của Trương gia mắng nàng ta một câu chuẩn một câu. Chẳng trách lúc trước Diệp Trương thị lại đưa người tới Diệp gia, Trương Xuân Phân không nhận được sự ưu ái nào của tẩu tử nàng ta. Diệp Gia không có tâm trạng nghe chuyện nhà người khác, mang theo sữa dê quay ve quầy hàng nhà mình.

Chu Cảnh sâm đã thu dọn đồ đạc thỏa đáng. Đang đứng đợi nàng ở bên ngoài chợ ngói cùng với Tôn lão hán.

Xa xa nhìn thấy Diệp Gia tới, hắn chậm rãi tới bưng sữa dê cho nàng.

Hơn hai tháng trôi qua, chân của hắn cũng gần như khỏi hẳn. Bây giờ đi đường không cần chống nạng, chỉ cần chậm chút là được. hắn vừa đi vừa cúi đầu dò xét vẻ mặt của Diệp Gia. Vốn định thuyết phục một chút, thấy mặt mày nàng thoải mái, giống như không có chuyện gì thì thả lỏng.

"Nếm thử không?" Chu Cảnh Sâm đuổi theo Diệp Gia giơ một bọc giấy dầu lên.

Diệp Gia vốn đang suy tính, ngước mắt lên nhìn, trong bọc giấy dầu có hai loại bánh.

Không biết hắn đi mua từ lúc nào, đột nhiên lấy ra lặng lẽ như vậy khiến Diệp Gia kinh ngạc. Thấy nàng chớp chớp mắt, nam nhân hơi cong khóe mắt lên. Vải vóc rẻ tiên cũng không ngăn nổi khí chất thanh quý xuất trần quanh người hắn, hắn cúi người xuống nhìn thẳng Diệp Gia: "Cái bánh này mùi vị cũng tạm được, nhưng cái bánh chiên này khó mà nuốt được." Nói xong, xé một miếng nhỏ nhét vào trong miệng, còn lại đưa cho Diệp Gia.

Diệp Gia nếm thử, bánh củ cải dùng bột mì, củ cải bên trong chỉ là mùi vị củ cải đơn thuần. Gia vị không được tốt lắm, nhưng bên trong có chút nước canh, ăn nóng ở trong miệng cũng khá ổn. Một cái bánh chiên khác lại không ổn, khi ăn nóng nếm thử thì chát miệng, lạnh thì cứng đi.

"Ba văn tiên cũng đắt." Giọng nói của nam nhân nhàn nhạt, khiến cho người nghe tâm cũng tính lặng.

Diệp Gia ngẩng đầu nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, Diệp Gia dời ánh mắt đi trước.

Xe bò đưa đến cổng Chu gia cũng đã là buổi trưa.

Hôm nay bán nhiều, Dư thị đã sớm chuẩn bị sẵn sàng trở về muộn. Nhưng không nghĩ rằng sẽ muộn như thế, bà ấy mang theo Nhuy Tả Nhi ở trong nhà đợi đã lâu không thấy hai người trở về, mấy lần đến cổng thôn nhìn quanh cũng không thấy bóng người, còn tưởng rằng hai người đã xảy ra chuyện gì ở trên trấn. Suýt chút nữa đi lên trấn tìm người. Lúc này thấy hai người trở về sắc mặt không phải quá tốt, mở miệng hỏi tình hình.

Diệp Gia cũng không giấu diếm bà ấy, nói ra chuyện trên trấn có thêm hai quầy bán bánh.

Dư thị nghe vậy thì biến sắc, lập tức cũng có chút hoang mang. Cũng không trách được Dư thị không giữ được bình tĩnh, là bà ấy sợ.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 59



Chu gia vất vả lắm mới có một việc làm để sống tạm, làm sao mới kiếm được tiền hai tháng rưỡi đã có người cướp. Lưu vong ba năm, Dư thị đã sớm không còn là Cảnh vương phi không biết làm việc trong mắt không dính bụi như trước nữa. Ở vùng đất hoang tây bắc này, là rồng thì cũng cuộn lại.

Mặc ngươi biết đọc biết viết, cho dù có giỏi đoán lòng người đến đâu, ăn không đủ no vẫn c.h.ế.t đói như thường.

Lúc này nghe thấy chuyện làm ăn bị người ta cướp nên hoảng hốt, bà ấy hoảng đến đỏ mặt: "Phải làm sao mới được đây? Làm sao những người này biết làm theo, nhà khác làm bánh, bọn hắn cũng làm bánh, không có lối buôn bán khác sao?"

"Đừng hoảng, nương, đây không phải chuyện lớn gì."

Thành thật mà nói, ăn hai tháng một mình bỗng nhiên bị chia cắt, là trong tâm cá nhân đều không công bằng. Nhưng trong buôn bán, không có khả năng làm độc quyền thì không thể quá ngang ngược. Nhà mình muốn ăn cơm, nhà khác cũng muốn chút canh uống. Nhất là nơi khổ thế này thì nhà ai cũng khổ.

Hơn nữa, dù sao làm ăn cũng phải xem vào bản lĩnh, không thể ngươi bày quầy bán hàng là không cho phép người ta bày.

Diệp Gia sau khi xem qua tình hình của hai quây bán bánh này đã chắc chắn trong lòng. Thứ nhất, hương vị bánh của nàng ngon đủ nguyên liệu, còn là bột mì trắng. Thứ hai đồ ngon hay dở thì luôn có khoảng thời gian mới mẻ. Khoảng thời gian mới mẻ trôi qua mới thấy rõ ràng. Đồ tốt tất nhiên vẫn tốt, không cần người khác dở thủ đoạn, mình sẽ không làm tiếp được. Quá trình này cần thời gian, một ngày hai ngày hoàn toàn không nhận ra được gì.

"Đồ ăn ngon hay dở, người ta ăn sẽ biết rõ." Diệp Gia trấn an nói: "Bánh nhà ta đúng là ngon. Hơn nữa, lúc đầu bánh củ cải cũng không thể làm cả đời. Đợi trên thị trường ăn xong củ cải, sau này còn phải đổi trò."

Đúng vậy, trên thị trường hiện này không thể mua được củ cải nữa. Muốn mua thì phải đợi mùa đồng.

Hóa ra những củ cải này chính là đồ thừa mua trong hầm của người khác, đồ cất một mùa đông chất lượng vốn cũng không tốt. Lúc trước chọn làm bánh củ cải có nhân là vì củ cải rẻ, đợi củ cải không còn trên thị trường, việc buôn bán này không ngừng cũng không phải ngừng.

Diệp Gia suy nghĩ, lại đi đến sân sau nhìn miếng đất kia.

Mấy ngày trước mưa, không ngờ Chu Cảnh Sâm đã xử lý hết miếng đất trông này. Những hạt giống mà nàng đưa cho hắn cũng được trồng xuống. Hôm nay có nắng, có vài loại lớn nhanh đã mọc mầm xanh.

Dư thị theo nàng ra xem, thấy nàng nhìn chằm chằm không biết đang suy nghĩ cái gì, quay đầu đi tìm nhi tử.

Chu Cảnh Sâm lắc đầu: "Gia nương có cách."

Lúc ấy Diệp Gia đưa cho Chu Cảnh Sâm ba túi hạt giống, một túi là bạch tùng một túi củ cải một túi rau tẩy ruột (rau hẹ). Củ cải phải trông sau mùa thu, bạch tùng và rau tẩy ruột có thể trông được. Thời tiết ấm áp có thể phát triển nhanh chóng. Bây giờ rau tẩy ruột đã mọc mầm xanh, đời trước người ta thường nói cắt gốc rau hẹ sẽ có gốc khác mọc ra, thật ra chính là để miêu tả rau hẹ lớn nhanh.

Đi vòng quanh mảnh đất kia rất lâu, nàng phủi m.ô.n.g một cái đứng lên: "Nương, giữa trưa hôm nay ăn bữa ngon.

Dư thị nhìn nàng nhìn nụ cười trên mặt, trái tim hoảng loạn cũng bình tĩnh lại. Cũng phải nói, đến vùng tây bắc này, nhi tử ruột có nói nhiều đến đâu cũng không thể khiến bà ấy yên tâm bằng một câu nói của Diệp Gia. Trong lòng biết con dâu chắc chắn lại có chủ ý, trên mặt bà ấy mới thả lỏng: "Tay nghề của nương không ổn, chỉ nấu cơm. Gia nương muốn là món mới sao?"

Diệp Gia gật gật đầu: "Mua chút thịt dê, trưa hôm nay ăn mì hầm thịt dê."

Mì thịt dê thì Dư thị biết, mì hầm thịt dê thì lại chưa từng nghe tới. Nhưng mà Diệp Gia làm gì, bọn hắn ăn là được. Dư thị kéo theo Nhuy Tả Nhi muốn đi bên cạnh Diệp Gia, cùng nhau quay lại bếp.
 
Back
Top Bottom