Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 40



Nàng ta đang ở dưới lều kia hết nhìn đông tới nhìn tây, không biết đang đợi ai.

Một lát sau, một thiếu niên cao lớn tuấn tú ôm một cái bao lớn vội vàng chạy tới. Hai người không biết nói gì, nam tử đưa đồ cho Trương Xuân Phân xong là rời đi. Trương Xuân Phân c*n m** d*** nhìn chằm chằm vào bóng lưng của thiếu niên kia đi xa, oán hận đánh lên trên bọc quần áo kia hai lần. Diệp Gia thấy kỳ lạ, Trương Xuân Phân ôm bọc quần áo xoay người rời đi.

Diệp Gia chớp chớp mắt, nghĩ lại dân phong hung ác của Lý Bắc trấn này cũng không cảm thấy có gì ghê gớm. Gọi chiếc xe tranh thủ chạy vê.

Vương gia thôn cách thị trấn không xa, mới một khắc đồng hồ. Thuê xe mấy văn tiên. Đồ đạc hơi nặng, trả mười văn là đưa đến tận nhà. Mẹ chồng nàng dâu hai người lại bao lớn bao nhỏ quay về, hai ngày liên tiếp đều như vậy. Người cùng thôn đương nhiên đều biết.

Vừa vào thôn đã gặp hai ba phụ nhân cùng nhau đến thăm. Tươi cười hỏi thăm nhìn lên xe.

Nhắc tới cũng trùng hợp, trong số người tới có Lưu đại nương đã từng làm việc chung với Dư thị ở khuê phòng trên trấn.

Lưu đại nương và Dư thị, vì lấy tiên mà bị ông chủ ghét bỏ, bị sa thải. Bây giờ trong nhà thiếu thu nhập, cuộc sống khổ sở. Ngày xưa bà ta và Dư thị cũng có chút giao tình, dù sao ngày nào cũng cùng nhau bắt đầu làm việc cùng nhau tan làm. Bà ta hỏi, Dư thị cười nói: "Con dâu có thể làm việc, mở sạp hàng nhỏ bán chút đồ ăn trên trấn, kiếm chút tiền cho một nhà bốn miệng sống tạm."

Lưu đại nương lại không hỏi làm ăn bán đồ ăn gì, nhìn một sân củ cải này còn có thể không biết? Bà ta nghĩ thâm, củ cả có gì ngon. Thứ nát trong đấy cho heo ăn, còn ai thật sự có thể bỏ tiên ra mua hay sao? Nhưng mà ngoài miệng lại nói có chuyện buôn bán này là tốt.

Ngồi ở Chu gia nửa ngày không đi, Dư thị khách sáo giữ lại ăn bữa cơm.

Lưu đại nương ăn đến mức không nỡ buông đũa, ăn hai bát cơm. Ở nhà mình cũng không thể ăn no bụng như vậy. Bà ta cũng không vội, Dư thị đâu thể nói. Cuối cùng bà ta lau miệng, cũng đánh giá ve Diệp Gia. Không ngờ con dâu của Chu gia thanh danh không tốt nhưng lại biết nấu ăn. Tay nghề này đặt ở trên trấn, không chừng thật sự có thể kiếm chút.

Ai da, bữa cơm này, ngon đến mức khiến bà ta suýt chút nữa nuốt đầu lưỡi.

Lưu đại nương ăn một bữa cơm no, lại lề mề ở Chu gia nửa ngày mới đi.

Dư thị biết cuộc sống gia đình bà ta không tốt, thật sự không đến mức hẹp hòi như vậy. Diệp Gia nhìn chằm chằm phụ nhân kia đi xa, quay đầu về phòng, Dư thị đã dọn bát đũa rửa dưới bếp. Buổi chiều bận rộn đến tối, lại làm hơn trăm bánh. Lại ngẩng đầu, trời đã tối rồi.

Diệp Gia quay về phòng lại bưng nửa chậu ruột già ra, định ban đêm sẽ cắt một đoạn chiên ăn. Còn có một miếng thịt ba chỉ mua hôm qua, trong nhà có chút tiền dự trữ, Diệp Gia muốn tận hưởng. Xa xỉ một chút làm thịt kho tàu!

Cũng không phải nói Diệp Gia hẹp hòi, giữa trưa đãi khách không lấy thịt ra. Có câu nói tiền tài không để ra ngoài, Chu gia có tiếng nghèo ở Vương gia thôn. Nàng nhi quả mẫu cũng không có sự giúp đỡ, dù sao cũng phải che giấu chút mới sống yên ổn.

Diệp Gia mang theo một miếng thịt vào bếp, Nhuy Tả Nhi nhanh nhẹn nện bước nhỏ nhắn đuổi theo.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 41



Câu nói nàng bé hay nói nhất chính là: "Thẩm nương, đồ ăn ngon sao!"

"Đúng." Đừng nói, tỉnh cảm con người là do cảm xúc sinh ra. Lúc trước Diệp Gia còn cảm thấy Nhuy Tả Nhi có chút xấu, lúc này nhìn đứa trẻ lại thấy càng ngày càng xinh. Giao cho nàng bé phụ trách, Diệp Gia rửa thịt một lần, ho lông dưới đáy nồi, rồi lại chân qua nước: "Ngươi đợi, lát nữa cho ngươi ăn miếng lớn!"

Đôi mắt tiểu hài nhi lóe sáng, toét miệng cười: "Lớn!"

Diệp Gia bên này bận rộn, Dư thị đỡ Chu Cảnh Sâm vào nhà. Một lần nữa nằm lại trên giường, hai mẹ con giằng co, Dư thị lại thở dài. Lời nhàm tai nói nhiêu roi cũng vô dụng, tính tình của nhi tử không phải người nói một hai câu là có thể khuyên được. Nghĩ lại, bà ấy muốn nói khuyên hắn dọn tới tây phòng rồi lại thôi. Đưa tay chỉnh lại chăn đệm cho hắn, nói vào bếp giúp Diệp Gia nhóm lửa.

Chu Cảnh Sâm không nói một lời đưa mắt nhìn bà ấy rời đi, mi mắt run ray mấy lần, thật sự không nói gì.

Trở lại bếp, Diệp Gia đã hầm thịt. Thịt kho tàu phải hầm lâu một chút mới có thể mềm nát. Chỉ có một cái bếp, hầm thịt là không nấu được gì nữa. Dư thị thấy Diệp Gia bưng chảo lớn rán bánh ra, kỳ lạ vây lại: "Đang muốn làm gì vậy? Buổi tối làm bánh?"

Bánh củ cải sợi ăn rất ngon, bán ra ngoài cũng tự ăn. Thấy hôm nay cũng đã muộn, không có thời nhào bột làm bánh, chiên mấy cái bánh làm món chính cũng được. Nhưng mà bọn họ thì được, còn người nằm ở đông phòng lại không được. Hắn vẫn còn phải uống thuốc, chưa uống xong thuốc thì đừng nghĩ đến việc ăn củ cải. Ngay cả một nhân lực mười chín tuổi cũng không ngừng ăn cháo, vẫn phải làm cơm.

Diệp Gia mỉm cười: "Không, hôm nay chúng ta ăn món mới."

Đời trước Diệp Gia đi công tác ở bên ngoài đến đông bắc đã từng ăn thử thức ăn ngon của nông dân chính gốc, tên là bánh luộc. Đó là một loại đồ ăn hâm, một loại bột mì dính vào cạnh nồi. Đến lúc đố đồ ăn hầm mềm nhun bột mì cũng ngấm vào nước canh, vô cùng thơm. Đúng lúc hôm nay trong nhà hầm thịt kho tàu làm bánh luộc. Một miếng thịt bốn người ăn là không đủ, Diệp Gia thấy thịt hầm gân như đã mềm nát, cắm đũa vào có thể nhổ lên được, thì bỏ trứng đã luộc chính và bạch tùng vào.

Một nồi lớn đầy ắp, vừa mở nắp nồi, Dư thị trợn tròn cả mắt.

Nói thật, từ khi Dư thị bị lưu đày đến Lý Bắc trấn này, suy nghĩ duy nhất chính là nhi tử có thể sống sót từ tây trận. Cuộc sống đã nát bét không còn hi vọng. Tính tình của con dâu Diệp Gia này đúng là kỳ lạ, cứ thế khiến người c.h.ế.t ống lại tạo ra hi vọng. Bây giờ Dư thị cũng giống như Nhuy Tả Nhi, mỗi ngày đều mong ngóng có món ngon gì trong bếp.

"Nương, nương đến đông phòng xem có thể đỡ tướng công ra được không." Diệp Gia thật sự không giỏi chăm sóc bệnh nhân, nhìn Chu Cảnh Sâm ngồi trên ghế đẩu cả buổi chiều, nàng luôn vô thức quên mất người ta gãy chân: "Bánh luộc này phải ăn lúc nóng, vừa ra nồi. Nếu để ra ngoài sẽ ăn không ngon."

Dư thị càng nghĩ cũng không để ý, thật sự đi đến đông phòng đỡ Chu Cảnh Sâm.

Chu Cảnh Sâm được đỡ xuống giường không nhịn được đỡ trán. Những cũng đừng nói, đã uống cháo nhiều ngày, hắn và Dư thị đều ngóng trông đồ ăn ngon. Cả nhà ngồi trong phòng bếp nhỏ chật chội, ngồi xung quanh chảo chiên.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 42



Phía sau là bếp lớn bốc hơi nóng, đêm đầu tháng hai trời còn lạnh, hơi nóng lượn lờ, lại có mấy phần ấm áp.

Diệp Gia phát cho mấy người mỗi người một bát, roi mới cầm xẻng sắt múc cho mỗi người một xẻng thịt xẻng đồ ăn vào trong bát, sau đó đắp một cái bánh bột ngô lớn lên trên đồ ăn. Ngồi xuống bắt đầu ăn: "Ăn thôi, để nguội sẽ cứng."

Vừa bắt đầu ăn vừa không quên thả ruột già vào trong chảo chiên lớn. Tiếng dầu kêu xèo xèo, thơm nức.

Chu Cảnh Sâm ngôi bên cạnh Diệp Gia, dở khóc dở cười bưng lấy bát.

Nhuy Tả Nhi đã bỏ đũa đi, nắm lấy bánh dồn vào trong miệng. Ngược lại là Dư thị ăn một miếng thịt, đôi mắt cũng trợn tròn: "Tay nghề của Gia nương làm sao tốt vậy, nấu thịt cũng ngon như vậy?”

Diệp Gia cười một tiếng, lật đầu đũa trở mặt ruột già trong chảo chiên.

Ruột già xèo xèo trên dầu chiên, Diệp Gia lấy kéo lớn cắt thành từng miếng. Lại lật từng miếng. Nàng cam hành gừng tỏi hạt vừng muối làm nguyên liệu đơn giản. Thấy một miếng đã được chiên giòn, kẹp một miếng chấm vào trong chén nước chấm rồi ăn. Những người khác học theo, cắn một miếng, cháy thơm, bên ngoài giòn bên trong mềm, còn ăn ngon hơn cả xào lăn. Chu Cảnh Dâm vẫn còn có chút không quen, do dự hồi lâu, cũng học ăn một miếng.

Sau đó không một ai nói chuyện, đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào trong chảo, từng người ăn đầu cũng không ngẩng lên được. Nhuy Tả Nhi còn nhỏ, ăn không suôn sẻ như người lớn. Một miếng nhỏ có thể nhai rất lâu, nóng đến nhe răng trợn mắt.

Cuộc sống có hi vọng ngay cả đi ngủ cũng dễ chịu hơn nhiều. Dư thị bây giờ cũng không vươn mình ngủ không được, bởi vì ngày mai còn phải lên trấn dọn quây vào sáng sớm.

Có lẽ vì một nhà độc quyền không có sạp hàng đồ ăn của nhà khác. Mẹ chồng nàng dâu hai người làn ăn ngày ngày náo nhiệt, mười ngày tiếp theo, kiếm lời được bảy tạm lượng. Đây là thu nhập đã trừ chi phí và ăn uống của cả nhà. Có tiền trong túi, sầu khổ trên mặt Dư thị cũng vơi bớt đi nhiều. Bởi vì ăn ngon ngủ ngon, cả nhà đều nở nang qua ngày, làm hiện ra dung mạo xinh đẹp của bà ấy.

Trên thực tế, chợ ngói bên này mỗi ngày đều có một cặp mẹ chồng nàng dâu tướng mạo xinh đẹp tới bán bánh, bây giờ đã truyền ra khắp trấn. Kẻ ranh mãnh đặt tên cho sạp hàng hai người là sạp hàng tây thi. Cũng phải nói, cái tên này mặc dù khiến Diệp Gia xấu hổ đến trợn trắng mắt mấy ngày, nhưng cũng mang đến tên tuổi cho sạp hàng bánh củ cải sợi của hai mẹ chồng nàng dâu. Không chỉ có người của chợ ngói đến ăn, các gia đình trên trấn cũng tới nếm thử.

Buôn bán mỗi ngày một khá hơn, trong tay có chút tiền dư, Diệp Gia nhớ tới chuyện mua ngói sửa nóc nhà. Mặc dù Lý Bắc trấn không nhiều mưa, năm nay lại có nhiều mưa bất ngờ. Nhưng cũng không thể nói từ nay về sau không có mưa. Nóc nhà dù sao cũng không thể để bị dột. Ngày hôm đó Diệp Gia và Dư thị thu sạp hàng xong thì đi đến lò gạch.

Lý Bắc trấn chỉ có một nhà lò gạch, đốt gạch cũng đốt ngói. Toàn bộ thị trấn thậm chí là trấn lân cận cũng phải mua gạch mua ngói ở đây.

Khi hai người đến, quản sự của lò gạch không có mặt. Chỉ có mấy thiếu niên choai choai mới lớn ra cổng xem. Diệp Gia nói rõ ý đến, hồi lâu, một hán tử trung niên khỏe mạnh từ trong phòng đi ra.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 43



Người kia giữ lại một chùm râu dê, mắt sưng húp, mũi to, mang theo mũ mềm, ăn mặc rất lịch sự. Nhìn thấy người đến là hai phụ nhân ăn mặc rách rưới, cặp mắt sưng húp kia còn không thèm nhấc lên.

Lại nghe nói chỉ muốn mua một ngàn miếng ngói nhỏ, ngói vỡ, lúc này hào hứng nói chuyện cũng mất. Nhưng mà thịt muỗi cũng là thịt, một miếng ngói vỡ cũng là tiền. Há miệng nói muốn năm trăm văn, cũng không cho cơ hội mặc cả, quay người muốn đi.

Diệp Gia vốn còn muốn gọi hắn ta sai người dẫn các nàng đi xem một chút, thấy thái độ của quản sự này thì không nhịn được nhíu mày. Nhưng nghĩ lại nơi này chỉ có một nhà lò gạch này, nói khác không có, muốn nói gì đó lại đành thôi. Diệp Gia xuất thân là dân kỹ thuật, làm việc mấy năm, đối với mấy thứ này rất quen thuộc, muốn nói nung gạch ngói hoàn toàn không khó, cũng chỉ có thời đại này không nhiều mới càn rỡ như vậy.

Chậm rãi thở ra một hơi, Diệp Gai đi theo học đồ đi xem ngói.

Hai người bọn họ tới vội, vốn là dọn sạp hàng tới nhìn thử, trong nhà thật ra vẫn chưa chuẩn bị. Diệp Gia đi theo học đồ xem ngói, s* s**ng một chút, chỉ nói buổi chiều lại dẫn người tới đến lúc đó sẽ trả tiền.

Học đồ kia cũng không nói gì, đôi mắt nhìn thẳng vào mặt Diệp Gia.

Diệp Gia xinh đẹp đó là chuyện ai cũng công nhận, Dư thị thấy không ổn, kéo Diệp Gia ra đằng sau. Nhưng mà vóc người của bà ấy và Diệp Gia cũng không kém là bao, cản cũng không ngăn được. Đôi mắt của mấy tên học đồ trẻ tuổi kia nhìn ra sau bà ấy. Diệp Gia lại không cảm thấy có gì, hai người bọn họ đã làm ăn ở chợ ngói hơn một tháng đã sớm quen thuộc.

"Nương, ta về trước đí." Sữa nóc nhà là chuyện bắt buộc phải làm: "Mang đồ của sap hàng về."

Bọn họ mới đi ra khỏi sân của lò gạch, đụng phải một chiếc xa la ngay đầu ngõ. Ngõ rất nhỏ hẹp, đi thẳng chỉ đủ cho một chiếc xe đi qua. Mặc dù xe đẩy của hai mẹ chồng nàng dâu không chiếm diện tích, nhưng nếu như đụng vào nhau vẫn sẽ trầy xước. Hai người rõ ràng lui xe vê trong sân lò gạch. Học đồ trong sân còn chưa kịp đi ra nói chuyện, chiếc xe la kia đã tiến vào. Trên xe có một nam nhân trung niên bụng phệ bước xuống.

Nam nhân kia vỗ bụng dưới, quản sự trong phòng vừa rồi còn lười nhác chạy chậm đến. Có lẽ là có người nhìn thấy, nói cho hắn ta. Hắn ta vừa chạy vừa mang theo nụ cười tha thiết trên mặt, tự mình lên đỡ tay: "Lão gia làm sao lại đến đây?"

Nam nhân được gọi là lão gia kia híp mắt lại, đôi mắt nhìn vê phía Diệp Gia và Dư thị. Đôi mắt của quản sự hơi chuyển động, lập tức thay đổi thái độ, vẻ mặt tươi cười: "Hai vị đã xem ngói chưa? Ta sẽ gọi người dẫn các ngươi đi xem thử nhé?"

Dư thị nói thẳng là đã đi xem, buổi chiều lại đến. Nói xong, cùng với Diệp Gia hai người đẩy xe đẩy rời khỏi ngõ nhỏ này.

Mẹ chồng nàng dâu hai người ra khỏi ngõ nhỏ ánh mắt đê tiện ở phía sau mới biến mất. Lúc này Diệp Gia cúi đầu nhìn y phục bụi bẩn trên thân hai người trong lòng lại thấy may mắn. Lý Bắc trấn cũng không thái bình, nữ tử xinh đẹp không phải là chuyện tốt. Diệp Gia và Dư thị hai người tâm sự nặng nề đẩy xe về nhà, đều sợ hãi trong lòng. Diệp gia cơm nước xong xuôi hiếm khi tới đông phòng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 44



Dư thị liếc qua, yên lặng kéo Nhuy Tả Nhi đang muốn đến đông phòng tìm thẩm nương đi.

"Tướng công." Giọng nói mêm mại, dễ nghe êm tai.

Mặc dù đã nghe mấy lần, nhưng đối diện với việc nghe Diệp Gia gọi hắn là tướng công như vậy, ấn đường của Chu Cảnh Sâm vẫn bỗng nhiên nhảy một cái.

Hắn nhướng mày lên, đợi.

Diệp Gia càu mày nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, sau đó đôi tay sờ lên. Chu Cảnh Sâm chớp mắt, ấn đường nhảy rõ ràng hơn.

Nhưng mà người này đúng là rất biết giữ bình tính, mặc cho Diệp Gia sờ nắn xoa bóp đùi hắn nửa ngày, trên mặt vẫn là vẻ bất động như núi. Đôi mắt lắng lặng nhìn Diệp Gia. Hồi lâu, Diệp Gia không phát hiện được gì buồn bực thu tay lại, nhíu mày nhìn về phía hắn: "Tướng công, Ta sẽ tìm ngươi làm cho chàng cái quải, ngày mai chàng và ta cùng nhau lên trấn bán đồ ăn đi.”

Không thấy nam nhân này nhíu mày hô đau, Diệp Gia cũng không phân biệt được thương tích của hắn như thế nào. Nghĩ rằng trước kia là đến bước đường cùng mới không để ý tới gương mặt chuốc họa này của mình. Bây giờ có tiền để dành, Diệp Gia mới có thời gian tính toán chuyện khác.

Hôm nay đúng là một lời nhắc nhở cho nàng, nàng và Dư thị hai người làm ăn trên đường dù sao cũng không an toàn. Lý Bắc trấn không phải quá thái bình, các nàng ở trên đường lâu như thế không xảy ra việc gì là vì may mắn. Nhưng con người không thể dựa vào may mắn cả đời, sẽ có lúc thất thủ. Nàng và Dư thị hai người ngay cả bếp cũng phải khiêng đi, thật sự gặp phải du côn vô lại háo sắc, sợ chỉ chịu thua thiệt.

"Nương đã lớn tuổi, buổi sáng để nương nghỉ ngơi nhiều một chút." Nàng nghĩ lại nói: "Làm ăn, vẫn là tướng công phụ một tay thì tốt hơn."

Chu Cảnh Sâm hơi suy nghĩ một chút là hiểu được ý của Diệp Gia. Nhớ đến sắc mặt khi các nàng trở về vào buổi sáng, ánh mắt tối sâm lại trong phút chốc. Khóa miệng map máy, gật gật đầu: "Được."

Không tiện đến lò gạch, nhưng ngói vẫn phải chở về. Nóc nhà dột mua không phải là vấn đề, không có đủ bồn để hứng nước mưa. Diệp Gia gọi chiếc xe bò, bỏ ra hai mươi văn tiền nàng để nhờ lão hán nàng thường thuê xe đi mua giúp một ngàn miếng ngói nhỏ mang tới. Nhân tiện Diệp Gia đi một chuyến tới nhà thợ mộc, thật sự tìm người làm quải. Chỉ là khi thợ mộc hỏi Chu Cảnh Sâm cao bao nhiêu, Diệp Gia suy nghĩ một lúc lâu.

Nhớ lại khi mình đứng trước mặt Chu Cảnh Sâm chỉ tới cằm của hắn, mơ hồ đo ra chiều cao. Thợ mộc làm một cái nạng thô sơ.

Mười văn tiền, ngay cả gỗ cũng tính một lượt, vẫn rất rẻ. Diệp Gia cam nang ngồi lên xe bò, một xe ngói trở về. Nhắc mới nhớ, lão hán này cũng quen biết với Diệp Gia. Khoảng thời gian này Diệp Gia chạy lên trấn trong thôn, phần lớn đều thuê xe của ông ta. Thường xuyên qua lại hai người cũng làm quen.

Trên đường chở ngói, Diệp Gia thuận miệng nói muốn tìm người sửa nóc nhà.

Lão hán nghe vậy, xoa xoa đôi bàn tay, ngập ngừng hơn nửa ngày mới nói nhà mình có con trai có thể chịu được cực khổ. Rất khỏe, làm bùn quấy tương đều biết, leo cao xuống thấp cũng nhanh nhẹn, tay chân chịu khó còn rất nghe lời, hỏi Diệp Gia công việc này có thể để tiểu nhi tử của ông ta làm hay không.

Diệp Gia và lão hán cũng coi như là người quen biết cũ. Lão hán không nhiều lời, nhưng làm người rất thành thật. Người đen gầy, còng lưng, y phục rách tung tóe ăn mặc có chút bẩn thỉu.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 45



Nghe ông ta nói đại nhi tử của ông ta đa tham gia quân ngũ ở trụ sở bên kia, quanh năm suốt tháng không về. Con dâu không chịu nổi bỏ chạy. Để lại hai đứa bé vẫn còn đang bò trên mặt đất. Bạn già trong nhà lại có bệnh, sinh bệnh bốc thuốc rất cần tiên. Không ai thu dọn trong nhà, cuộc sống của một nhà già trẻ cực kì khốn khổ. Hoàn cảnh của gia đình Diệp Gia cũng nghèo rớt mồng tơi, nghe lòng chua xót cũng không giúp được gì. Nhưng ông ta cũng đã mở miệng nhắc như vậy, Diệp Gia trâm ngâm một lát rồi đồng ý.

"Một ngày ba mươi văn tiền công, bao hai bữa cơm." Diệp Gia không biết rõ tiêu chuẩn của tiền nhân công ở chỗ này, nàng báo giá dựa trên quan niệm từ kiếp trước, kết hợp với mức giá địa phương và hạ giá.

Ai ngờ vừa nói ra đãi ngộ này, trong mắt lão hán đã ch** n**c mắt.

Ông ta đẩy xe bò trên trấn, một ngày đi sớm về tối cũng chỉ kéo hai ba chuyến như vậy. Thường xuyên chạy không biết ngày đêm, một ngày cũng kiếm được mấy chục văn. Diệp Gia vừa há miệng đã cho ba mươi văn, còn bao hai bữa cơm. Không phải là có tâm suy xét cho sao? Trong lòng lão hán vô cùng cảm kích. Lúc này vỗ n.g.ự.c đảm bảo, ngày mai ông ta đưa nhi tử tới chắc chắn sẽ làm việc thật tốt.

Diệp Gia gật gật đầu, để ông ta chất ngói ở trong sân rồi trả phí vận chuyển cho ông ta, bảo con của ông ta ngày mai tới vào giờ ty.

Người vừa đi, nàng lập tức cam nạng đi vào đông phòng.

Bây giờ Chu Cảnh Sâm đã có thể xuống đất đi. Nằm trên giường một tháng rưỡi gần hai tháng, xương cốt của cái chân kia cũng đã lành lại rất nhiêu. Chỉ là mới lành lại không thể mang vác nặng, phải có người đỡ. Diệp Gia cam nạng tới, đỡ người từ trên giường xuống. Chu Cảnh Sâm bây giờ đã quen với việc Diệp Gia lại gân, thường xuyên bị nàng đụng tay sờ chân, cũng sẽ không cảm thấy quá mất tự nhiên.

Diệp Gia để hắn ngồi ở bên giường, đưa nạng cho hắn. Chu Cảnh Sâm cầm chống thử đi một chút, ngắn.

Diệp Gia: ˆ... Chàng cao bao nhiêu?"

“Hơn tám thước.”

Đơn vị đo lường này có chút giống với thời chiến quốc, hơn tám thước gần bằng với mét tám lăm, mét tám sáu ở đời sau. Diệp Gia bỗng nhiên đi qua, Chu Cảnh Sâm chống nạng sững sờ, không rõ ràng cho lắm. Hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu nhìn nàng áp vào trong n.g.ự.c hắn. Cách rất gần, nghe thấy hô hấp của nhau, giống như hắn ôm hết người vào trong ngực.

Diệp Gia lại gân hắn lại không có cảm giác gì, nàng đang cau mày nghiêm túc ra hiệu đủ kiểu. Cái gọi là ra hiệu đủ kiểu chính là nàng từ đỉnh đầu của mình chậm rãi dời đến phía trên, sau đó đụng tới cằm của hắn mới dừng lại. Trong mắt Chu Cảnh Sâm nổi lên ý cười lam ta lam tấm. Hắn một tay đặt lên môi ho khan một tiếng, khiến Diệp Gia ngẩng đầu nhìn hắn. Sau đó hắn cầm tay Diệp Gia, từ cằm của mình dời đến yết hầu của mình: "Ở đây."

Diệp Gia:

Diệp Gia khó chấp nhận được sự thật, nàng cho rằng mình có dáng người mảnh mai tay dài chân dài. Bây giờ xem ra, nàng nhiều nhất là một mét sáu? Cũng có thể là một mét năm mấy? Không phải chứ. Cúi đầu nhìn thoáng qua nửa người dưới của mình, chân nàng rõ ràng là rất dài...

Trong lòng âm thầm tan nát, Diệp Gia nghiêm mặt gật gật đầu: "Chàng chấp nhận lấy dùng đi."

Nói xong, không cho hắn đáp lại đã vén màn cửa đi ra ngoài.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 46



Chu Cảnh Sâm nhìn màn vừa lắc lư qua lại và bóng lưng không thể che hết sự buồn bực của Diệp Gia, chẳng biết tại sao lại cúi đầu cười khẽ một tiếng.

Phải có người trông coi việc sửa nóc nhà, buôn bán trong nhà cũng không thể gián đoạn. Diệp Gia không biết nhi tử của lão hán có thể làm hay không, vẫn phải tự mình về theo dõi.

Kiến trúc thời cổ được xây dựng theo ba cấp độ, xây thô, xây sợi và xây khô.

Thông thường nhà bằng đất ở nông thôn với quy chế tâm thường được đều được làm bằng gạch thô. Chính là kiểu giống Chu gia. Khi xây tường cần chú ý đảm bảo các đường ngang dọc đều ngang, các mối nối vữa rộng, sau khi trát từng lớp gạch bằng bùn xám phải trát đầy vữa hoa đào để tăng cường sự liền khối của bức tường. Vữa hoa đào chính là vữa đất vàng xám trắng. Sửa nóc nhà cũng đơn giản, xếp ngói vỡ xong, cũng phải lát vữa hoa đào vào cho chắc chắn.

Chỉ khi bền chắc, mưa tuyết mưa đá mới không đập lên mái nhà khiến khắp nơi bị dột.

Trong đêm Diệp Gia nói với Dư thị chuyện ngày mai để Chu Cảnh sâm đi ra quầy với nàng. Dư thị có chút do dự: "Cứ để ta đi chung đi. Doãn An vẫn chưa di lại được, có đi cũng không giúp được gì. Không chừng còn khiến con phân tâm chăm sóc nó, vậy không phải sẽ làm lỡ chuyện sao?"

"Tướng công có thể xuống đất đi lại." Diệp Gia cau mày: "Vừa làm nạng cho chàng ấy rồi, chàng ấy đã đi thử, làm được."

Dư thị vẫn có chút không yên lòng, đến đông phòng hỏi thử, nhi tử cũng định đi: "Mẫu thân, nơi này binh hoang mã loạn. Phụ nữ trẻ em bị lừa bị bắt cóc là chuyện thường có. Với dung mạo kia của Gia nương bày quầy bán hàng ở bên ngoài, bên cạnh không có nam tử, người yên tâm sao?”

Đâu phải Dư thị không biết. Hôm nay di tới lò gạch đụng phải nam nhân tai to mặt lớn kia, đôi mắt dâm tà tán lên người con dâu khiến Dư thị muốn gọi người móc mắt hắn ta ra. Nếu không phải rơi vào hoàn cảnh như thế này, nàng dâu của Chu Già bà ấy làm sao đến mức bị tiểu nhân như thế nào nhớ thương.

Nghĩ lại, mình đi theo đúng là không thỏa đáng bằng nhi tử. Bà ấy còn không khỏe bằng con dâu, thật sự gặp phải chuyện gì cũng chỉ có con dâu bảo vệ bà ấy. Dư thị cũng không khuyên giải, chỉ lo lắng: "Mặc dù thôn chúng ta lên trấn không xa, nhưng con đỡ nạng thế nào cũng không dễ đi. Nếu trong nhà có xe ngựa còn dễ nói, ngồi xe một khắc đồng hồ là đến. Con như vậy, cũng không thể ngồi trên xe để Gia nương đẩy con chứ?"

"Mẫu thân yên tâm, Gia nương sẽ sắp xếp." Chu Cảnh Sâm cười nhạt một tiếng: "Hơn nữa, chút đường này con vẫn đi được."

Nói xong, Dư thị lại nghĩ tới chuyện chuyển phòng. Thành hôn lâu như thế, mặc dù thành hôn không được làm long trọng giống như danh gia vọng tộc, nhưng hai người cũng là hôn sự được cưới hỏi đàng hoàng. Vợ chồng đứng đắn đâu thể luôn chia phòng ngủ. Bà ay do dự hồi lâu, vẫn hỏi: "Doãn An, Gia nương ngoài miệng không biết nói lời dịu dàng, nhưng tính tình thật ra cũng không tệ. sáng suốt lại rộng lượng, con dọn tới ở chung với nàng là hiểu. con xem..."

Vốn dĩ Dư thị tưởng rằng lần này vẫn sẽ bị từ chối, không ngờ bà ấy nói cho hết lời, nhi tử nhà mình rũ mắt xuống không nói gì. Bà ấy hơi động lòng, im lặng dù xét vẻ mặt của nhỉ tử. Thấy hắn rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nhưng ai hiểu con bằng mẹ, Dư thị vừa nhìn đã biết hắn có lẽ đã thoải mái.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 47



Thầm nghĩ ép buộc quá cũng không tốt, Dư thị buông rèm xuống: "Thôi, con suy nghĩ lại một chút đi."

Hôm sau, Diệp Gia trời chưa sáng đã thức dậy.

Dư thị đã quen sáng sớm ra quầy hàng với nàng, nàng khẽ động. Dư thị cũng thức dậy. Diệp Gia nhanh chóng rửa mặt trong phòng bên này, Dư thị đã vào bếp khuân đồ. Dời đồ ra ngoài, Chu Cảnh sâm thì chống một cái nạng hơi ngắn đứng ở nhà chính, người cũng đã thu dọn thỏa đáng.

Bên ngoài sân, một lão hán đẩy xe bò đang đợi ở ngoài.

Từ khi Diệp Gia quyết định để Chu Cảnh Sâm cùng với nàng đi ra quầy, dứt khoát bao hết xe bò của lão hán. Để ông ta vất vả chút, sáng sớm mỗi ngày đến Chu gia đón bọn họ ra quầy, đợi quầy hàng hết lại đến chở một chuyến. Bình thường nếu như Chu gia cần vận chuyển đồ đạc, cũng tới chở một chuyến. Diệp Gia cho ông ta một tháng một lượng bạc tiên công, không cần làm việc khác, một tháng này chỉ tập trung cho chuyện của Chu gia.

Mặc dù yêu cầu này có chút bá đạo, nhưng thật ra xem như cho nhiều. Lão hán một tháng chạy mù mắt cũng không chạy được một lượng bạc, Diệp Gia như vậy xem như là đã chiếu cố ông ta. Ông ta tất nhiên vô cùng cảm kích mà chấp nhận công việc này, lúc này đang ở trong sân giúp đỡ chuyển bếp nồi và phôi bánh.

Dọn xong đồ đạc, Diệp Gia để Chu Cảnh Sâm lên xe bò, mình thì ngồi xuống bên cạnh hắn.

Đã là trung tuần tháng ba, đất trời sống lại, vào ban ngày không lạnh nữa. Chỉ là sáng sớm không có mặt trời vẫn rất sáng, Diệp Gia không biết từ chỗ nào làm một chiếc khăn vải dệt thủ công, che đầu và mặt lại giống như đa số đại nương đại tỷ trong thôn.

Phát hiện ánh mắt Chu Cảnh sâm nhìn tới, tay đang thắt nút của nàng dừng lại. Dừng một chút hỏi: "... Chàng cũng muốn sao?"

Chu Cảnh Sâm: "..."

Sau khi được điều trị bằng thuốc thang lâu như thế, người này đã không còn dáng vẻ gầy khô lạnh lùng như lúc trước. Buồn bực trong phòng cả một tháng, màu da dần dần trắng như tuyết. bây giờ nói về dung mạo, nói hắn một câu "thu thủy vi thân, nguyệt vi cốt" cũng không đủ. Hắn mới ra ngoài, lão hán lân đầu tiên nhìn thấy nam nhân của nhà này suýt chút nữa rơi tròng mắt ra ngoài, liên tục nói thâm dáng dấp trông như tiên nhân.

Tiên nhân với chả không tiên nhân, tiên nhân nhà ai mặc quần rách hai lỗ? Diệp Gia nghe thấy được nhỏ giọng nói thầm sau lưng.

Chu Cảnh Sâm vừa muốn cười vừa không nhịn được cúi đầu nhìn đầu gối của mình. Trên đầu gối đúng là rách hai cái lỗ, đã vá lại. Mặc dù y phục hơi rách nát, nhưng giặt rất sạch, mặc cũng không tính là khó coi. Hai người một xe lên trấn, người mua bánh lập tức vây quanh.

Nửa tháng này, người ăn bánh củ cải sợi càng đến càng nhiều. Bọn hắn cũng muốn làm ở nhà nhưng trong nhà không có tay nghề không làm vị này, cho nên mỗi sáng sớm đểu muốn ăn một cái này. Không phải sao, sạp hàng còn chưa dọn xong, một đám người đã há miệng muốn mua mấy cái bánh. Diệp Gia nhìn bọn hắn thỉnh thoảng cũng cảm thấy có điểm giống mình hồi học cấp hai, cấp ba lúc trước. Khi đó có mấy sạp hàng ở cổng trường, quây bánh ngon nhất kia, sáng sớm mỗi ngày cũng có đầy ngươi vây quanh như vậy. Những người này cũng giống như vậy.

Chu Cảnh Sâm lần đầu tiên tới, nhìn cảm thấy rất thú vị.

Hắn không giống Dư thị, lần đầu tiên không bỏ được sự xấu hổ.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 48



Đừng thấy hắn nhất cử nhất động vẫn rất giữ vẻ lịch sự của con cháu thế gia, nhưng tay mắt lanh lẹ tính sổ sách lấy tiền còn khôn khéo hơn Diệp Gia. Lúc đầu Diệp Gia gọi hắn tới chỉ là vì cho có người, ai ngờ đúng là tìm được người trợ giúp, sau này không cần nàng vừa tính vừa nhớ, một mình Chu Cảnh Sâm là đã làm tốt những thứ này, Diệp Gia chỉ lo rán bánh là được rồi.

Trước tiên Diệp Gia làm bánh cho những người vây quanh muốn mua, quay đầu chỉ về phía hai tráng hán đứng trước hàng rào.

Bây giờ cũng coi như quen biết với bọn hắn, bây giờ hai vị đại ca đã vô cùng chiếu cố đối với sạp hàng của Diệp Gia. Mẹ chồng nàng dâu hai người làm ăn lâu như thế không xảy ra chuyện gì, cũng có liên quan đến hai vị đại ca này.

Chu Cảnh Sâm cũng không cần Diệp Gia cố ý nói rõ, bọc hết mấy cái rồi đưa qua.

Hắn chống nạng, đi chậm rãi. Đưa qua cho hai tráng hán kia nghe hắn nói là tướng công của lão bản nương sạp hàng tây thi, cầm lấy bánh dò xét hắn một phen: "Người nhà này sao ai cũng cao như vậy?”

Chu Cảnh Sâm đưa bánh qua, Diệp Gia bên này bận rộn. Đúng lúc, ngẩng đầu một cái bắt gặp người quen.

Lúc đó Diệp Gia đang rán bánh cho người ta, người đi tới chỗ đất trống bên cạnh. Một hán tử cao lớn mặt đen khiêng mấy trăm cân củ cải phịch một tiếng buông hai gánh đồ ở bên cạnh gian hàng. Là huynh đệ Trương gia. Huynh đệ Trương gia không nhận ra Diệp gia, có lẽ vì khiêng khoảng ba trăm cân đồ lên trấn nên đói bụng, sai Trương Xuân Phân tới mua hai cái bánh lót bụng.

Năm nay Trương gia trông rất nhiêu củ cải ăn không hết, gánh tới chợ ngói tìm vận may.

Cũng không biết Trương Xuân Phân thuyết phục thế nào đi theo huynh đệ lên trấn. Lúc này ăn mặc một người mới tinh, trên mặt còn thoa son trét phấn. Nếu không phải tay áo y phục quá ngắn, váy không vừa thì cũng có mấy phần xinh xắn.

Nàng ta mở miệng mua hai cái bánh. Diệp Gia bận rộn cũng không ngẩng đầu, làm hai cái cho nàng ta. Làm xong bọc giấy dâu đưa tới, ngẩng đầu đúng lúc đối diện với đôi mắt của Trương Xuân Phân.

Diệp Gia một tay cam xẻng một tay cầm đũa, y phục cũ kỹ bụi bẩn, trông còn nghèo nàn hơn cả lão phụ ở cửa thôn.

Đôi mắt nhỏ dài của Trương Xuân Phân quét qua trên dưới Diệp Gia rồi cười: "Ồ, đây là không sống nổi ở Chu gia nên đi bán đồ ăn sao? Làm sao chỉ có một mình ngươi? Tướng công của ngươi đâu? À cũng đúng, nghe nói tướng công khổ dịch kia của ngươi đang nằm trên giường nửa c.h.ế.t nửa sống."

Diệp Gia không thèm để ý tới nàng ta, nghiêm mặt nói một câu: "Mười văn tiền." Trương Xuân Phân cười rất thoải mái, vốn phải trả tiên. Nhưng thấy lão bản là Diệp Gia thì không muốn trả. Nực cười, nàng ta cầm đồ của Diệp Gia còn phải trả tiền? Nàng ta nhét túi tiền vào trong túi, cam bánh muốn rời đi.

Mới đi hai bước, đã bị Diệp Gia kéo tay lại: "Mười văn tiền, không nghe thấy hả?"

Động tĩnh bên này lập tức kinh động đến người ở xung quanh, người bên hàng rào cũng nhìn qua. Chu Cảnh Sâm vốn dĩ đang nói chuyện với hai tráng hán, thấy bất thường thì đi tới. Trương Xuân Phân kia hống hách đã quen, mở miệng chỉ trích Diệp Gia hẹp hòi. Cái gì mà giữa tỷ muội còn lấy tiền, nói giống như Diệp Gia đòi tiên là không hợp lý đến mức nào.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 49



Diệp Gia đang muốn cãi lại, phía sau truyền đến từng tiếng nói êm tai của nam nhân: "Nương tử, chuyện gì vậy?"

Giọng nói của Chu Cảnh Sâm lọt vào tai như điện giật, khiến cho người ta có thể tê dại nửa người. Diệp Gia còn chưa có phản ứng quá lớn, Trương Xuân Phân nghiêng đầu sang chỗ khác, choáng váng.

Trương Xuân Phân nằm mơ cũng không nghĩ tới, tướng công nửa c.h.ế.t nửa sống kia của Diệp Gia lại trông như thế này. Đó là chân nhân sao? Ánh sáng chiếu lên đầu vai của nam tử trẻ tuổi kia giống như thiên tiên hạ phàm.

Nàng ta nhìn chằm chằm Chu Cảnh Sâm, dáng vẻ ngây ngốc kia bị huynh đệ Trương gia đợi nàng ta lâu không thấy về tìm tới nhìn thấy nhanh chóng kéo nàng ta ra.

Muội muội nhỏ tuổi này của hắn ta thích ganh đua so sách, không thích người khác tốt, cũng không biết tính tình này giống ail

"Mười văn tiền." Diệp Gia quan tâm hắn ta làm gì, ăn bánh là phải trả tiền.

Huynh đệ Trương gia to như gấu đen nhưng tính tình lại có chút thật thà. Ở bên cạnh đứng nửa ngày không nói nên lời, hoàn toàn khác với tính tính của hai tỷ muội Trương gia miệng lưỡi bén nhọn. Thấy Diệp Gia lạnh mặt, hắn ta liên tục sờ túi không ngừng. Lắp ba lắp bắp đếm mười văn tiền đưa qua, móng tay trên bàn tay thô ráp toàn là bùn, anh nông dân trung thực.

Trương Xuân Phân vẫn không phục: "Ta ăn hai cái bánh của nàng thì làm sao? Tỷ ta là tẩu tử của nàng, sinh dưỡng năm đứa bé cho Diệp gia nàng, ta còn không thể ăn hai cái bánh của nàng sao? Nhị ca thật là, cùi chỏ ngoặt ra ngoài!"

Huynh đệ Trương gia xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, rầu rĩ nói thẳng lần sau không mang theo nàng ta tới nữa.

"Không phải chỉ là bánh củ cải sợi thôi sao? Có ai không biết làm đâu!" Trương Xuân Phân tức giận cắn một cái bánh, trước khi bị lôi đi vẫn không quên nói dọa: "Ngày mai ta cũng sẽ mở sạp hàng, ta làm chắc chắn sẽ ngon hơn nàng!"

"Được rồi được rồi..." Huynh đệ Trương gia kéo Trương Xuân Phân đi....

Người đi, người vây quanh bốn phía cũng tản ra. Vốn cũng không có náo nhiệt gì, một người chốc đầu ăn không trả tiền, chuyện như thế không hiếm lạ gì ở Lý Bắc trấn. Thời đại này người thật sự nghèo đói đến dài cổ, đâu còn hiểu được liêm sĩ lễ nghĩa?

Đúng lúc chợ ngói mở, hàng rào mở ra, đám tiểu thương cũng không xem náo nhiệt, vội vàng đi vào giành chỗ.

Ô Tô và Tứ Lặc chính là hai đại hán trông coi chợ ngói mỗi ngày còn để lại vị trí cạnh cổng. Diệp Gia bên này chậm rãi thu dọn, vừa hỏi Chu Cảnh Sâm mới nói gì với hai đại hán canh cổng. Chu Cảnh Sâm cũng không giấu diếm gì, nói thẳng là thuận miệng trò chuyện hàn huyen với hai người. Rồi sau đó nói một chuyện với Diệp Gia, hai đại hán này nhìn thô kệch nhưng thật ra là đại đầu binh trong trụ sở. Bởi vì có liên quan gì đó đến nội quyết của một bách hội trưởng trong doanh địa. Mấy năm trước lui về từ chiến trường, được sắp xếp đến trông coi chợ ngói. Chợ ngói bên này thu tiền đều phải đưa đến trụ sở.

Diệp Gia dừng tay lại, nhìn về phía hắn: "... Chẳng phải chàng đi đưa bánh thôi sao? Đã trò chuyện sâu như thế rồi?"

"Thuận miệng trò chuyện hàn huyên." Nam nhân cười cười, thản nhiên nói: "Làm ăn ở chỗ của người ta, dù sao cũng phải nghe ngóng mới dễ làm việc."

Diệp Gia: "..." Nàng đưa bánh cho hai người kia nửa tháng cũng không biết được tên của người ta.
 
Back
Top Bottom