Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 710



Bản thân Diệp Gia cũng cảm thấy món canh gà nhạt nhão này khá khó ăn, sau khi nghe thấy hắn ngồi ở bên cạnh mình cứ không ngừng cảm thán vê món ăn, càng nghe nàng càng cảm thấy khó chịu. Nàng không nhịn được mà uống ba ngụm canh, nhìn thấy hắn gắp một miếng thịt kho tộ không ngừng ve vẩy nó ở trước mặt nàng, nàng lập tức đập đũa xuống bàn.

“Chu Doãn Nam! Chàng đang làm gì vậy!

Chu Cảnh Sâm chậm chạp nhai miếng thịt trong miệng mình, liếc mắt nhìn nàng: "Nàng ăn đi, không đói bụng sao?”

Đương nhiên là nàng đói bụng! Nhưng bát canh của không ngonll Nếu như tên khốn này không ăn cơm trước mặt nàng thì có thể Diệp Gia vẫn có thể chịu đựng được. Khi nhìn thấy người ở trước thoải mái ăn uống no say còn nàng chỉ có thể ăn canh gà nhạt nhẽo, đúng là muốn lấy mạng người mài

"... Chàng đang định làm cái quái gì vậy?" Diệp Gia cũng không phải là người quá ngu ngốc, nàng vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt thối tha này của Chu Cảnh Sâm. Sau khi cẩn thận xem xét biểu cảm của Chu Cảnh Sâm, nàng đưa ra một kết luận: "Đừng đùa giỡn với ta nữa, hành động này có thể làm cho bị trâm cảm sau sinh."

Chu Cảnh Sâm gần như bị nghẹn bởi lời nói của nàng, hắn hơi khựng lại rồi hỏi: "... Trâm cảm sau sinh là gì?"

"Ý trên mặt chữ." Tâm trạng của Diệp Gia cũng không thay đổi quá nhiều mà nàng chỉ nhìn Chu Cảnh Sâm rồi nói một cách kỳ quái: "Sau khi sinh co sẽ cảm thấy uất ức."

Chu Cảnh Sâm: "..."

"Còn gì nữa?" Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của hắn, Diệp Gia liếc nhìn những miếng thịt kho tộ được đặt trên đĩa. Mặc dù miệng không ngừng ch** n**c dãi, nàng vẫn cố kiêm chế d*c v*ng của mình: "Vẻ mặt của ngươi trông như thể ta nợ ngươi tám triệu lượng bạc."... Chỉ vậy thôi sao, nàng bị làm sao vậy? Chu Cảnh Sâm lo lắng thở dài, tiểu cô nương này là một người không bình thường.

Chu Cảnh Sâm hiếm khi trở nên ngây thơ như vậy, cho dù là kiếp rước hay kiếp này, hắn đều bình tĩnh và tự kiềm chế được, thậm chí còn có hơi thờ ơ lạnh nhạt. Nhưng không biết vì sao mà sau khi gặp được Diệp Gia, cảm xúc của hắn càng ngày càng thay đổi. Giống như lúc này, cho dù hắn là một vị thần cũng thực sự bị nàng chọc cho tức giận.

Hắn mở miệng muốn nói gì đó. Nhưng khi hắn liếc mắt nhìn Diệp Gia thì thấy sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt, mặt mày tràn đây sự mệt mỏi. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy sự tức giận của hắn là khá vô lý. Hắn thở dài rồi đặt đũa xuống: "Gia nương, ta là tướng công của nàng."

Đột nhiên, không biết vì sao mà Diệp Gia lại cảm thấy rùng mình, nàng mở to mắt nhìn hắn.

"Bất cứ lúc nào, ta cũng muốn được ở bên cạnh nàng." Đây không phải là sự ảo tưởng của Chu Cảnh Sâm, mà là Diệp Gia quả thật có hơi đề phòng hắn: "Cho dù nàng có đang ở trong tình huống nào, có bộ dạng như thế nào thì ta vẫn luôn là tướng công của nàng. Ta hy vọng rằng nàng có thể coi ta là một người trong cuộc, là người thân cận với nàng nhất."

Diệp Gia:

"Nàng cũng đã thấy trạng thái chật vật nhất của ta, vào lúc sống dở c.h.ế.t dở ta hoàn toàn trân như nhộng, vào lúc ta tàn phế què quặt nàng cũng đều nhìn thấy." Chu Cảnh Sâm vẫn luôn mơ hồ hạnh phúc khi ở bên cạnh Diệp Gia, nhưng trái tim hắn thật sự sáng ngời như gương, mọi thứ đều rõ ràng. Đôi khi hành động bài ngoại quả thực rất vô hại, nhưng vẫn làm cho hắn cảm thấy không được thoải mái khi bị từ chối vào những lúc sinh tử thế này: "Ta hy vọng nàng có thể tin tưởng ta."

Diệp Gia mím môi, cúi đầu xuống.

"Ta không cân nàng phải trở nên hoàn hảo, cũng không nàng phải bất khả chiến bại. Đôi khi, nàng có thể ỷ lại vào ta nhiều hơn một chút cũng không sao." Chu Cảnh Sâm dịu giọng, nhẹ giọng nói: "Nàng có thể tin tưởng Tứ muội và nương vậy thì nàng càng phải tin tưởng ta nhiều hơn.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 711



Diệp Gia có hơi bối rối trước lời nói đột ngột của hắn, nàng hơi khựng lại, đại khái là nàng có thể đoán được hắn đang nói đến chuyện nàng đuổi hắn ra khỏi phòng sinh trong lúc sinh để.

Nàng mấp máy môi và không nói gì cả.

Chu Cảnh Sâm thấy nàng nhìn xuống suy nghĩ thì lập tức nói: "Sau này, khi có chuyện xảy ra, thì ta có phải là người đầu tiên mà nàng cảm thấy tin tưởng nhất hay không? Đừng bỏ rơi ta nữa có được không?”

"... Ta không hề bỏ rơi chàng." Diệp Gia khit mũi, nhưng không ngờ Chu Cảnh Sâm lại lo lắng chuyện này.

Nói đến đây, lúc đó nàng đuổi Chu Cảnh Sâm ra ngoài, đơn giản là vì không muốn hắn tận mắt nhìn thấy tình cảnh thảm khốc này. Đó không phải là vấn đề tin tưởng hay không tin tưởng, chỉ là trong một khoảnh khắc nàng cảm thấy cảnh tượng này rất đáng sợ, nàng cảm thấy rằng ai đó sẽ mất h*m m**n đối với người phụ nữ của mình sau khi nhìn thấy quá nhiêu. Nàng cảm thấy rằng cuộc sống tương lai của mình sẽ còn dài, nàng vẫn muốn mình còn một chút bí ẩn và hấp dẫn hơn.

Tuy nhiên, nàng không phủ nhận những gì mà Chu Cảnh Sâm nói, quả thực nàng có một mức độ cảnh giác nhất định đối với Chu Cảnh Sâm.

Nghĩ đi nghĩ lại, thực sự không còn gì để giải thích: "... Được rồi, lân sau nếu chàng muốn thì cứ vào cùng ta, ở bên cạnh và chăm sóc cho ta."

Chu Cảnh Sâm không ngờ nàng sẽ mủi lòng, hắn có hơi sững sờ một hồi.

"Chàng nói rất đúng." Thành thật mà nói, cho dù họ đã kết hôn lâu như vậy rồi nhưng Diệp Gia chưa bao giờ thực sự có cảm giác rằng mình đã kết hôn. Nàng luôn nhìn mọi vấn đề từ góc độ của một người, lời nói của Chu Cảnh Sâm vào lúc này nhắc nhở nàng. Nàng không còn cô đơn nữa, nàng đã có một ngôi nhà ở đây. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, nàng dịu dàng nói: "Nếu mối quan hệ của hai chúng ta không bị tan vỡ thì chúng ta sẽ phải ở bên nhau dài lâu vì vậy chúng ta thực sự cần phải thay đổi nhận thức của mình."

Chu Cảnh Sâm trâm ngâm một lúc lâu rồi mới định thần lại. Nụ cười ở khóe miệng hắn càng lúc càng lớn, không biết vì sao mà hắn lại có hơi phấn khích.

Chu đáo cầm cái bàn đặt ở trước mặt nàng để sang một bên, Chu Cảnh Sâm cúi xuống ôm nàng vào lòng.

"Lần sau quên đi, nàng thừa biết là ta đang muốn nói gì, đủ rồi." Bản thân Chu Cảnh Sâm cũng không thích trẻ con lắm, kiếp trước hắn cũng không có một đứa con nào. Đời này hắn có một đứa con coi như là đã quá thần kỳ rồi: "Chúng ta chỉ cần một đứa trẻ này thôi là đủ rồi."

Hai người đang nói chuyện trong phòng, Dư thị bưng một bát canh bổ tới. Hiện giờ cơ thể Diệp Gia đang suy yếu, tận dụng thời gian này để tẩm bổ cho cơ thể thật tốt, sức khỏe của nàng sẽ được cải thiện.

"Sao con lại ăn ở đây?" Dư thị vừa từ bên ngoài đi vào, mắt trông thấy thức ăn bóng dầu thơm phức đặt trên bàn thấp thì nhíu mày lại: "Gia Nương còn chưa dùng, mà con đã dùng thức ăn trước rồi sao?"

Chu Cảnh Sâm bỗng nhiên bị lời nói của Dư thị làm tổn thương trong chốc lát cười cũng không được mà khóc cũng không hay: "Nương, con đang nói chuyện với Gia Nương bên đây mà."

"Có gì mà con lại nóng vội như vậy? Bình thường không có thời gian để nói nên lúc này mới nói hả?" Lúc này trong lòng Dư thị cảm thấy vui mừng và tràn đầy năng lượng: "Gia Nương à, con vẫn chưa từng bế em bé phải không? Cân nặng là sáu cân, một đứa nhóc bu bẫm! Ăn được ngủ được và được chăm sóc rất chu đáo!"

Em bé trong bụng hắn rất ngoan ngoãn, Diệp Gia nghe thấy cũng không chút bất ngờ. Nghĩ tới em bé đã được sinh ra, những việc khác cũng phải thực hiện. Điều đầu tiên chính là đặt tên. Diệp Gia vốn không giỏi đặt tên, trước đó từng nghĩ tới mấy cái tên, bây giờ nghĩ lại cảm thấy cái nào nghe cũng không hay.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 712



Ánh mắt nhìn vào Chu Cảnh Sâm, cho rằng học vấn của Chu Cảnh Sâm tích lũy uyên thâm, nên giao cho hắn đặt tên: "Tướng công có thể nghĩ ra một cái tên hay cho em bé không?"

Hai ngày từ khi Diệp Gia ngủ say, Chu Cảnh Sâm đã khoanh tròn mấy cái tên: "Quyết định chọn ba cái. Một là Vân Lễ, một là Ảnh Hòa, một là Sơ Nghiêu, hoặc là Thuật Bạch. Ta cảm thấy Ảnh Hòa hoặc Thuật Bạch khá hay. Phong cảnh núi cao, địa lợi nhân hòa. Kế chí thuật sự, bạch thủ bất du. Gia Nương, còn nàng thấy sao?"

"Ừm..." Tên này có liên quan đến cả một đời, Diệp Gia luôn cảm thấy khi lớn lên tên của một người có thể ảnh hưởng đến tính cách. Ngay sau đó nàng trầm ngâm cẩn thận đọc những cái tên: "Chu Vân Lễ, Chu Ảnh Hòa, Chu Sơ Nghiêu, Chu Thuật Bạch... Có vẻ như Chu Thuật Bạch nghe hay hơn? Nhưng mà tướng công, sao ta lại cảm thấy những cái tên chàng đặt đều rất điêm đạm vậy?"

Mỗi cái tên nghe vẻ đều nho nhã lễ độ, Diệp Gia còn tưởng rằng Chu Cảnh Sâm sẽ lấy một cái tên đây tham vọng nữa chứ.

"Tất nhiên là hy vọng con cái chúng ta có được một cuộc sống yên bình và suôn sẻ."

Chu Cảnh Sâm phá lên cười, nếu Chu Diệp không hành động liều lĩnh như vậy, hắn tự coi mình là người điềm đạm, lịch sự. Hắn không thể sống một cuộc sống yên bình, trong tương lai có thể xây dựng một giang sơn cho các con mình và sống một cuộc sống yên bình, êm đềm.

"Thuật Bạch cũng được." Nếu Diệp Gia đã quyết định chọn Thuật Bạch, vậy thì chính là Thuật Bạch.

Đặt tên đã quyết định xong, Dư thị nghĩ đến việc đặt cho đứa bé một tên mụ: "Đứa bé tính tình hôn nhiên nên đặt tên mụ cũng có thể áp chế lại".

Điều này cũng không phải chuyện nhỏ. Diệp Gia mẫu thân không đáng tin suy tư một lúc cũng không nghĩ ra được tên nào hay ho, thành thật nói: "Tên mụ chỉ để gọi chơi thôi. Nếu không thì mỗi người chúng ta đặt một tên mụ, mỗi người gọi tên mình đặt cũng được "

Dư thị, Chu Cảnh Sâm: "..."

Không thể không nói, đôi khi cách nghĩ của Diệp Gia thực sự không hạn chế một kiểu.

Nếu những đứa trẻ đã được sinh ra khỏe mạnh, chuyện sau này cũng sẽ dần dần được lên kế hoạch. Điều phải đối mặt bây giờ là còn chưa tới mười ngày nữa là đến năm mới, trong nhà có khá nhiều thứ phải chuẩn bị. Vào đêm giao thừa năm ngoái, Chu gia đã đưa mấy đồng liêu cô độc của Chu Cảnh Sâm đến đón giao thừa hai năm náo nhiệt cùng nhau. Năm nay trong nhà có thêm thành viên mới, dĩ nhiên phải tổ chức ăn mừng một cách đàng hoàng.

"Đứa cháu cục vàng của ta thật biết chọn ngày" Dư thị ôm Tiểu Thuật Bạch mừng rỡ, miệng cười không khép lại được: “Sinh ngày 23 tháng chạp âm lịch."

Không thể không nói, sự ra đời của Tiểu Thuật Bạch đã mang lại cho Dư thị một niềm an ủi vô cùng lớn, thậm chí có thể nói là sự cứu rỗi. Nhịp tim căng thẳng của Dư thị được thả lỏng, và toàn thân đều nhẹ nhõm. Nếu không phải điều kiện không cho phép, Dư thị ước gì có thể tổ chức một bữa tiệc rửa tội long trọng, mời tất cả những người may mắn trong thị trấn đến tham dự.

"Doãn An, bây giờ cữu cữu và ngoại tổ phụ con đang ở đâu?"

Vì có cháu trai, Dư thị mới có can đảm gặp mặt người của Dư gia mà đã bị bà ấy làm liên lụy. Chu Cảnh Sâm sớm đã đoán được bà ấy sẽ hỏi, cười nói: "Người đang trên đường tới đây."

"Con đi đón khi nào vậy?!" Dư thị giật mình lắp bắp, nghĩ đến từ phụ từ mẫu sắp tới bỗng chốc trong lòng có chút xấu hổ không giấu được sự phấn khích, giơ tay đánh Chu Cảnh Sâm vài cái: "Con, sao chuyện này mà con cũng không bàn bạc với ta?”

Chu Cảnh Sâm để bà ấy đánh vài phát, cười nói: "Dù sao vẫn nên gặp nhau, đã nửa năm trôi qua, ngoại tổ bên đó cũng lo lắng cho người."

Dư thị nghe lời này thì im lặng một lúc, không hiểu sao mắt lại đỏ hoe.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 713



Mẫu tử hai người im lặng như vậy hồi lâu, Dư thị thở dài nói: "Đúng vậy, trốn tránh thế này cũng không phải cách. Ngoại tổ con đã lớn tuổi rôi, cũng không biết có thể khỏe mạnh được bao nhiêu năm nữa, nhân lúc này có thể hiếu thảo được cũng vì ông trời thương xót ta. Là lỗi của ta."

Trong khoảng thời gian này, Dư thị không thể ngồi yên chờ người của Dư gia tới. Vốn dĩ đều đã chuẩn bị xong đồ Tết, nhưng bây giờ lại cảm thấy vẫn chưa đủ. Sớm muộn cũng phải xuống nhà kho kiểm tra lại một phen, lúc nào cũng lo thiếu gì đó, tiếp đãi không được tốt. Trong lòng hoảng sợ, bà ấy lại không dám nói cho người ngoài biết, bà ấy đã dẫn Nhuy Tả Nhi đi thắp nén hương cho các con trưởng và con thứ của Cảnh vương vào lúc sớm chiều.

Nói ra mới nhớ, từ khi Chu gia định cư ở Thẩm phủ, Dư thị đã xây một gian phòng riêng dùng làm từ đường để bài vị. Bất kể là Cảnh vương phủ có hơn chục đích thứ, ngoại trừ những người còn sống và những người không thể thờ cúng trong từ đường, toàn bộ đều được đặt ở đây.

Ngay khi đốt vài nén hương, Dư thị không kìm được mà lẩm bẩm gì đó trước bài vị của Cảnh vương: "Doãn An, tên đầu sỏ ngang ngược này cũng xem như đã tỉnh ngộ rồi. Cuối cùng thành gia lập nghiệp và đã đưa cho nhà chúng ta câu trả lời rồi. Tiểu Thuật Bạch của chúng ta được sinh ra phải gọi là một điều tốt, cha nương của đứa bé đều là những người thông minh xuất chúng, sau này đứa bé này chắc chắn sẽ hậu sinh khả úy và còn vượt trội hơn nữa, mọi người cũng có thể an giấc ngàn thu ở dưới nơi chín suối được rồi..."

Ngày tháng trôi qua chậm chạp, vì sự chờ đợi dài dằng dặc. Dư thị thực sự không ngờ tới rằng người đầu tiên đến Chu gia không phải là người của Dư gia mà cuối cùng lại là người của Diệp gia đến hỏi thăm tung tích của Diệp ngũ muội.

Diệp Tô thị bỗng nhiên gõ cửa vào một buổi sáng, bà đến đột ngột nên không kịp chuẩn bị.

Dư thị hơi sững sờ khi gặp bà ta quá đột ngột. Đầu óc rối bời. Tại sao Diệp Tô thị lại đến Chu gia vào dịp cuối năm. Bên ngoài trời tuyết rơi dày, Diệp Tô thị một người đàn bà yếu đuối của gia đình sao có thể đi một chặng đường dài tới đây?

Diệp Tô thị thực ra có hơi sợ Dư thị, bà ta đã không thể nói gì tốt đẹp trước mặt Dư thị, chỉ hèn nhát nói rằng muốn gặp con gái bà ta.

Tuy Dư thị không hiểu mục đích của bà ta, nhưng người ta đến tìm con gái mình, bà ấy không thể không cho được. Quay lại gọi Anh Đào đi gọi Diệp tứ muội và Diệp ngũ muội đến đây. Kết quả là mắt Diệp Tô thị đỏ hoe khi nhìn thấy con gái mình. Nước mắt cứ thế tuôn ra, khóc tới nỗi có hơi ban thần.

Diệp tứ muội và Diệp ngũ muội cũng ngơ ngác, một ngày tuyết rơi dày đặc, thân nương từ Luân Đài trở về? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Mọi chuyện diễn ra mà không cần hỏi xem sao, sắc mặt của Diệp ngũ muội trở nên tái nhợt. Suy cho cùng, Diệp Tô thị chạy một chuyến như vậy vẫn vì cuộc hôn sự giữa Diệp ngũ muội và con trai Nghiêm gia. Cuộc hôn sự này đã gây phiên phức từ đầu năm tới mãi cuối năm vẫn chưa dừng lại. Diệp Đồng Sinh tâm mắt hạn hẹp như vậy, vì sự giàu có của Nghiêm gia khiến Diệp Tô thị đích thân tới giành người. Người ta nói rằng nếu Diệp ngũ muội vẫn hiếu thảo và quan tâm đến phụ mẫu, thì cả đời này dù có lãng phí thời gian ở cái bếp cũng sẽ không làm cha mẹ phải xấu hổ.

"Đệ nương, nếu con có thể trơ mắt nhìn nương ngươi c.h.ế.t thì đi ngay đi." Diệp Tô thị luôn có cách ứng phó với con gái mình. Tất cả con gái trong nhà đều thương xót bà ta, không muốn thấy bà ta rơi nước mắt. Diệp Tô thị hèn hạ ngồi xuống ghế, quay đầu lại với bộ dạng tuyệt vọng.

Sắc mặt Diệp ngũ muội tái nhợt.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 714



"Nương, người lại không biết tính cách của con trai Nghiêm gia bên đấy hay sao?" Diệp tứ muội hơi không thể tưởng tượng được: "Với bộ dáng của hắn ta, người định để ngũ muội làm góa phụ cả đời sao?"

Diệp Tô thị nghe những lời nàng ấy nói cũng chỉ biết khóc. Diệp ngũ muội đã từng nói những lời này trước đây, hết lần này đến lần khác, Diệp Tô thị sớm đã thờ ơ. Lúc này không những không nao lòng, ngược lại còn cảm thấy khó chịu: "Đây là hôn sự của muội muội con, con lại xen vào làm gì hải"

Diệp tứ muội bị sự vô sỉ của bà ta tát thẳng vào mặt, đến mức nghẹn ngào, hồi lâu không thể nói thành lời.

Một số lời đã từng nói trước đây, bây giờ nói lại cũng chẳng có ích gì. Diệp Tô thị lại khống chế người y như cũ: "Nhà chúng ta đã nhận ba trăm lượng và tiền lễ vật của Nghiêm gia rồi. Cha con sớm đã tiêu số tiền đó để làm mai làm mối cho huynh trưởng và cháu trai của con. Bây giờ Nghiêm gia đến tìm chúng ta để lấy lại, thì chúng ta cũng không thể lấy đâu ra được! Đệ nương, con thật sự có thể trơ mắt nhìn cha nương mình bị ép c.h.ế.t lúc tuổi già sao..."

Ngay từ đầu Dư thị đã biết Diệp ngũ muội bỏ nhà đi vì hôn sự, nhưng thật ra nội tình như nào thì bà ấy không rõ lắm. Lúc này đầu óc cứ như trên mây, bối rối, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên ra sức giúp: "Thông gia, bà đang làm gì vậy? Chuyện hôn sự không thành thì để sau bàn lại. Đừng đem chuyện c.h.ế.t chóc nói ở miệng vào dịp năm mới thế chứ..."

"Thông gia, đây là chuyện trong nhà của Diệp gia ta."

Câu nói của Diệp Tô thị quá đốp chát, khiến Dư thị khó nói nên lời.

Bà ấy nhìn Diệp tứ muội, Diệp tứ muội muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại do dự. Muốn nói điều gì, nhưng có vẻ băn khoăn giữ thể diện trong nhà, nên cuối cùng không tiết lộ. Trước đây Diệp ngũ muội cũng khóc lóc, cũng gây rối, thậm chí còn bỏ chạy, biết cha ruột không coi con gái mình như một con người. Nàng ấy không còn mong nương có thể giúp mình nữa, mặt ngơ ngác đứng sang một bên và không nói gì.

Diệp Tô thị nhìn thấy nàng ấy như vậy thì tức giận: "Đệ nương, cả đời ta vì Diệp gia chưa từng ăn thức ăn ngon hay dùng đồ tốt, cả đời đã khổ lắm rồi. Giờ đây khó khăn lắm mới có được một cuộc sống yên ổn, con cứ coi như thương xót nương con không được hay sao?"

"Nương, con thương xót người, ai sẽ quan tâm đến con?" Diệp ngũ muội lòng lạnh như tro nguội, nàng ấy chỉ hỏi bà ta: "Con mới mười sáu tuổi, đời này của con không xứng đáng được sống tốt hơn sao?"

Diệp Tô thị nghẹn ngào, dừng lại, quở trách: "Con đang nói cái gì vậy? Nghiêm gia họ có chỗ nào không tốt?"

Trong thời gian này, Diệp Tô thị đã bị sự giàu có của Nghiêm gia làm mờ con mắt. Với số tiền của lão thái thái nhà quan, dăm ba bữa Nghiêm gia lại mời đôi phu thê già Diệp gia đến Nghiêm phủ ng6i. Ngay cả đồ ăn thức uống, Nghiêm gia cũng hứa rằng chỉ cần Diệp ngũ muội gả qua đây, thậm chí họ sẵn sàng tặng cho Diệp gia hai cửa hàng làm lễ vật. Sau thời gian này, mọi người ở Luân Đài đều biết Nghiêm gia và Diệp gia sắp thành thông gia rồi.

Nói cách khác, nếu Diệp ngũ muội không gả cho Nghiêm gia, những nhà khác cũng sẽ không sẵn lòng lấy nàng ấy. Diệp Tô thị cảm thấy bản thân đang không coi con gái mình là con người, tuy sau này có thể không có cuộc sống của đôi phu thê, nhưng Nghiêm gia lại giàu cgl

"Đời người chỉ cân ăn ngon và mặc đẹp, những ngày tháng sau này sẽ không gặp phải khó khăn trong cuộc sống!"

Diệp Tô thị không có suy nghĩ gì lớn, cả đời này của bà ta cho dù con trai lên làm hiệu úy cũng không thể ăn thịt hằng ngày. Có sự giúp đỡ của Nghiêm gia, họ mới có thể sống những ngày tháng ăn ngon uống đã. Không những hôn sự của con trai trưởng được giải quyết mà hôn sự của cháu đích tôn, cháu trai thứ và thậm chí cả những cháu trai sau này cũng có thể được quyết định, và mỗi người trong số họ đều là con nương của gia đình giàu có.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 715



Dựa vào sự tiến cử của Nghiêm gia, Diệp gia họ sẽ hoàn toàn được thăng chức.

"Con không còn nhỏ tuổi mà bất cẩn, suốt ngày nghĩ đến chuyện không đâu." Diệp Tô thị dùng giọng điệu từng trải ra dạy dỗ: "Ta nói cho con biết, thành hôn xong cũng như vậy. Nam nhân đẹp hay xấu cũng không quan trọng, chỉ cần trong nhà có của cải, thì cả đời này con sẽ không bao giờ phải khổ."

Bà ta đã nói đến như vậy rồi, Diệp ngũ muội vẫn không nghe lời.

"Con đúng là một con nha đầu độc ác! Như vậy mà lại có thể không quan tâm đến sống c.h.ế.t của người nhà mình, chỉ quan tâm đến hạnh phúc cá nhân của mình!" Diệp Tô thị trút bỏ bộ dạng yếu đuối và rơi nước mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to đục ngầu như thể người trước mặt không phải là con bà ta đẻ ra mà là kẻ thù đã đến phá hoại những ngày tháng tốt đẹp của bà ta: "Ta đã nói cả lời tốt và lời xấu với con rồi, nương đã cầu xin nhưng con cũng không đồng ý. Cả đời ta đã tạo ra nghiệp chướng gì mà lại sinh ra một đứa con gái độc ác như con thế này! Ta để lại lời nói ở đây, đệ nương, nếu hôm nay không gả qua đó, chuẩn bị đợi để hôm khác nhận lại xác nương con đi!”

Dư thị chưa kịp mở miệng nói câu công bằng thì Diệp Tô thị đã ra sức đập vào cột nhà. Điệu bộ một là khóc lóc, hai là quấy rối, ba là treo cổ tự tử này khiến mọi người trong phòng kinh ngạc. Diệp tứ muội nhanh nhạy tóm lấy nương, không để bà ta va chạm thành công. Nhưng bây giờ Diệp ngũ muội cũng không thể đi được.

Diệp tứ muội khóc đến sưng cả mắt, nhưng nàng ấy không có cách nào kìm chế được, bà ta là thân nương của ba tỷ muội, không ai hiểu rõ tính tình của Diệp Tô thị hơn nàng ấy. Yếu đuối là yếu đuối thật, ngang bướng cũng là ngang bướng thật. Vốn dĩ không thể lung lay được. Diệp ngũ muội ngồi gục xuống đất, đến khóc cũng không thể. Diệp không ở Chu gia quá lâu, dường như nóng vội thành hôn, lúc đó đã kéo nàng ấy lên xe rồi chở đi.

Chuyện này xảy ra đột ngột, lúc Diệp Gia biết chuyện thì đã là buổi tối. Dư thị có ý để Diệp Gia bớt lo lắng, do dự một lúc, bèn kể lại chuyện Diệp Tô thị đến đưa Diệp ngũ muội đi.

Sắc mặt Diệp Gia bỗng chốc tối sâm lại: "Bà ta tới khi nào?"

"Sáng nay đến, lúc đến đang tìm người, đón người xong liền rời đi ngay." Dư thị thở dài, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nương miễn cưỡng như vậy.

Thực ra, tình huống sáng nay có vẻ hơi kỳ lạ với nàng, vốn dĩ nàng muốn ra tay ngăn cản. Tuy Diệp Tô thị dẫn theo một vài vệ sĩ nhưng Chu gia có ý muốn ngăn lại, Diệp Tô thị cũng không gây chuyện được suôn sẻ như vậy. Nhưng Dư thị thân là một người ngoài cuộc cũng không biết rõ nội tình, thật sự rất xấu hổ khi can thiệp vào chuyện nhà người khác. Suy cho cùng, nàng là một người ngoài cuộc vốn không có quyền can thiệp vào cuộc hôn sự do cha nương ruột quyết định. "Gia Nương à..."

Lúc này nhìn thấy sắc mặt Diệp Gia không vui, trong lòng Dư thị cũng có chút không yên tâm: "Rốt cuộc việc hôn sự kiểu gì mà phiền phức thế này? Khi nhìn thấy bà thông gia vừa khóc lóc, vừa gây náo loạn rồi đòi treo cổ tự tử, điệu bộ ấy tựa như là sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục tiêu. Hôm qua đệ nương mới chỉ nói được hai câu, bà thông gia đã lao thẳng vào cột. Dáng điệu đó, ta đứng ngoài nhìn cũng không dám cản..."

"Nói ra thì là một câu chuyện dài, thật khó để giải thích chuyện gì đang xảy ra ở đây..." Tính khí đôi phu thê già Diệp gia này không dễ hòa hợp. Lúc Diệp Gia dùng kế để đưa người đi cũng không ngờ sẽ xảy ra những chuyện như vậy.

Dù sao đi nữa, số mệnh của Diệp ngũ muội ít nhiều đều có liên quan đến nàng. Cũng không biết bên Luân Đài đã xảy ra chuyện gì khiến Diệp Tô thị chạy như con thiêu thân ra ngoài trời tuyết lớn, Diệp Gia vừa nghĩ đến thì sắc mặt liền lập tức trở nên khó coi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 716



Dư thị nhìn vẻ mặt của nàng, đặt đứa trẻ lại vào nôi: "Việc này con muốn lo liệu sao?"

"Chắc chắn phải lo liệu, chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của ngũ muội mà."

Diệp ngũ muội lo lắng giữ thể diện cho cha nương Diệp gia, không muốn tiết lộ mọi chuyện ra bên ngoài. Nhưng Diệp Gia lại không quan tâm đến sống c.h.ế.t của người trong nhà đó, suy nghĩ một hồi. Nàng chỉ đơn giản lấy tấm màn che ra và nói: "Phu tế mà đôi phu thê kia chọn cho ngũ muội là một tên đồng tính luyến ái nam ph*ng đ*ng. Nghe nói tính tình hắn ta quái đản, còn hơi coi thường nữ nhân. Nghiêm gia đã chi rất nhiều tiên cho Diệp gia vì đứa con trai này. Lần này nương con tới, hoặc là Nghiêm gia nghĩ ra nhiều điều tốt hơn để gây ấn tượng với cha con, không thì là Diệp gia có điểm yếu nào đó bị người ta nắm thóp."

Đương nhiên, những thứ này đều là Diệp Gia suy đoán, nếu không Diệp Tô thị sao có thể kiên quyết như vậy? Lúc đó nội tâm của Diệp Tô thị đã không mạnh mẽ như thế.

Dư thị sững sờ hồi lâu, không kịp phản ứng lại.

Khi ngẩng đầu nhìn Diệp Gia, nhìn thấy vẻ mặt của nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác hoang đường: "Nếu đã là kẻ đồng tính luyến ái, vậy thì sao có thể gả con gái cho hắn ta được? Thông gia không phải là đẩy người vào chỗ nước sôi lửa bỏng sao? Nếu thật sự để cho đệ nương gả vào Nghiêm gia, cả đời này đều sẽ bị hủy hoại. Đây còn là cha nương ruột không vậy

Đúng là cha nương ruột rồi, nhưng họ cũng là cha nương ruột đã bán cả ba người con gái để đổi lấy của cải. Nguyên chủ lúc đó không được phu thê già Diệp gia coi trọng, còn không phải ba mươi hai lượng cũng đã đủ để gả con gái vào Chu gia hay sao? Nhưng không cần phải nhắc lại những chuyện cũ này nữa... Ngày xưa, lòng hiếu thảo vẫn được coi trọng. Dù trong lòng Diệp Gia vẫn coi thường đôi thu thê kia, nhưng vẫn phải ngậm miệng lại.

Dư thị mím môi, lẩm bẩm mấy chữ: "Trời ơi, trời ơi..."

Quay đầu lại mới chợt nhớ ra mình nhất thời ích kỷ, trái lại có chút lo lắng, hỏi: "Vậy, vậy những người đó đã bị bắt đi rồi, phải làm sao đây?"

"Nhân tài rời đi, hẳn là còn chưa rời đi huyện Khách Thập." Sau đó Diệp Gia thực sự cũng đoán được dựa theo lời nói của Diệp ngũ muội. Mặc dù triều đại này không có bệnh AIDS hay các loại bệnh lây truyền qua đường t*nh d*c, nhưng không quan tâm là cổ đại hay hiện đại, đồng thê cũng là một nhóm người thảm thương nhất. Đặc biệt ở thời đại trọng nam khinh nữ này, cho dù mọi người đều biết nam tử là đồng tính luyến ái, thì vẫn sẽ bêu rếu việc không thể sinh con của nữ tử để đổ trách nhiệm lên đầu các nàng.

Gả cho một người đồng tính luyến ái, về cơ bản là đang thẳng tay hủy hoại cuộc đời của một nữ tử.

"Tướng công người đâu?" Bây giờ cơ thể Diệp Gia thật sự không thích hợp để đi lại, hơn nữa nàng mới sinh con được mấy ngày. Khi cơ thể nàng còn yếu, Dư thị thậm chí cũng không yêu cầu nàng ra khỏi phòng, dù bản thân muốn giúp Diệp ngũ muội cũng không thể tự làm được.

"Hôm qua Doãn An không ở đây sao?" Dư thị sững sờ nhắc tới: "Ha? Tên tiểu tử này lại chạy đi đâu rồi?"

Hai người vừa nói chuyện, Chu Cảnh Sâm đã trở về từ hành lang với một chồng sách trên tay. Hắn đương nhiên biết trong nhà xảy ra chuyện gì, hắn cũng biết rất rõ Nghiêm gia là người như thế nào. Từ trước đến nay Chu Cảnh Sâm không cho phép xảy ra sai lâm nào xung quanh mình, hắn có thói quen kiểm soát rõ ràng mọi thứ liên quan đến chính mình.

Nói đến đây, với Diệp ngũ muội mà nói chuyện này giống như trời sập, nhưng với Chu Cảnh Sâm xem ra nó không phải chuyện gì to tát cả. Một thương nhân nhỏ như Nghiêm gia, cũng chỉ lừa được Diệp gia chưa từng nhìn thấy thế giới rộng lớn. Chỉ cần tìm đại bất kỳ lý do nào để kiểm tra sản nghiệp đó đều có thể lật đổ gia sản của nhà đó.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 717



Huống chi, mấy năm nay Nghiêm gia cũng không làm được chuyện gì tốt, nếu không sao lại phải cầu xin đôi phu thê già Diệp gia mà chẳng được gì chứ?

Hắn chậm rãi đi tới, đặt sách lên bàn, vừa sắp xếp lại cẩn thận vừa nói: "Chuyện này mọi người không phải lo lắng, đã giao cho Liễu Nguyên rồi."

"Liễu Nguyên?"

"Ừm”" Chu Cảnh Sâm vuốt tóc xõa trước mặt rồi quay người: "Vừa khéo tìm được việc cho cậu ta làm.”

Nếu đã giao cho Liễu Nguyên xử lý, Diệp Gia sẽ không còn lo lắng gì nữa. Liễu Nguyên nhìn thì có vẻ lười nhác, nhưng thực chất làm việc lại rất dứt khoát, gọn gàng. Nhưng mà đã lâu rồi Diệp Gia không nghe thấy cái tên này, cho rằng Liễu Nguyên dường như sẽ không còn xuất hiện ở Chu gia nữa.

Dừng một chút, nàng hỏi: "Tướng công, không phải Liễu Nguyên đang ở An Tây Đô Hộ phủ sao? Thế nào lại chạy tới Luân Đài vậy?"

"Bên Luân Đài có một số việc cần phải xử lý." Chu Cảnh Sâm không nói rõ ra: "Cậu ta tới đây một chuyến, hiển nhiên đã có chuẩn bị trước..."

Diệp Gia chớp mắt, đoán rằng chuyện này có thể có liên quan đến cuộc tuyên chiến với triều đình vào đầu xuân năm sau. Chu Cảnh Sâm thích sắp đặt trước khi làm việc gì, tuy Diệp Gia hỏi nhưng cũng không hỏi quá chỉ tiết. Gật đầu rồi, Diệp Gia cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Dư thị nhìn Diệp Gia bên trái rồi lại nhìn Chu Cảnh Sâm bên phải, đột nhiên hỏi một câu kỳ lạ: "Doãn An, ta nhớ năm nay Liễu Nguyên cũng đã hai tư, hai lăm tuổi gì đó rồi phải không?"

"Hả?”" Bà ấy đột nhiên hỏi vấn đề này, Chu Cảnh Sâm có chút không kịp phản ứng.

“Thành thân chưa?"

Chu Cảnh Sâm: "..."

Diệp Gia:

Dư thị buột miệng nói ra, thấy dáng vẻ vô cùng bối rối của cặp phu thê Chu Cảnh Sâm và Diệp Gia thì liền cười nói: "Chỉ là tò mò nên hỏi thôi, hỏi thôi."

"Mọi người cứ yên tâm, chuyện này sẽ được giải quyết ổn thỏa, Nghiêm gia không chống nổi sóng lớn này đâu."

Diệp Gia không biết cách giải quyết hoàn hảo mà Chu Cảnh Sâm đã nhắc đến là như thế nào. Nhưng năm nay trôi qua thật sự rất vội vã.

Đâu tiên là buộc phải tắm ba ngày, tất cả người Dư gia đến Chu gia. Trên dưới Dư gia đều có thái độ rõ ràng, tỏ ra hài lòng, xem trọng Tiểu Thuật Bạch. Người Dư gia biết rõ đứa trẻ này có ý nghĩa như thế nào với Dư thị, tất nhiên yêu ai yêu cả đường đi lối vê. Dư lão thái gia ôm đứa bé vào lòng không nỡ buông, bất ngờ mở mắt nói dối rằng con khỉ nhỏ màu đỏ này sinh ra cực kỳ anh tuấn.

Nói đi nói lại Diệp Gia không nhìn ra vẻ khôi ngô từ khuôn mặt đỏ bừng, nhưng không phủ nhận, được người khác khen như vậy, trong lòng Diệp Gia rất vui.

Vì người Dư gia đã ở đây nên năm nay sẽ không quay về. Bất kể là ở An Tây Đô Hộ phủ hay bây giờ ở Bắc Đình, họ đều được coi là khách. Nếu đã là khách thì ở đâu cũng vậy. Vừa khéo phủ đệ Chu gia đủ lớn, Dư thị cũng có ý giữ họ lại, qua Tết sẽ hoàn toàn không rời đi. Diệp Gia thực sự có hơi không thoải mái. Trong nhà có quá nhiều trưởng bối, không để ý mọi việc. Nhưng hiếm khi đến Tết, náo nhiệt một chút cũng tốt.

Tết này đông vui hơn năm ngoái, nụ cười trên môi Dư thị chưa hề tắt. Mấy cữu mẫu trong Dư gia là những người rất chu đáo, sẽ không gây rắc rối đâu. Thật trùng hợp, nhị cữu mẫu cũng am hiểu về phấn hồng và thủy phấn như Dư thị, hai người thực sự rất hợp nhau.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 718



Đợi khi nàng có thể di chuyển, không chỉ cơ thể khỏe mạnh hơn trước không ít mà dung mạo cũng đẹp hơn rất nhiều. Giống như một bông hoa vừa chớm nở bỗng nở rộ đủ màu sắc. Dung mạo mảnh mai này được mấy cữu mẫu Dư gia khen ngợi, không thua kém gì Dư thị khi còn trẻ.

Diệp Gia có hơi bất lực, cơ thể của nàng hồi phục, đã là tháng hai năm sau.

Gió xuân tháng hai như chiếc kéo, gió thì vẫn mải miết thổi trong khi tuyết thì tan chảy.

Thành trại trấn Lý Bắc được canh gác suốt mùa đông cuối cùng cũng có thể bắt đầu xây dựng. Những chuyện này không thể chậm trễ, Chu Cảnh Sâm đợi tuyết tan rồi lập tức viết thư cho Tôn Ngọc Sơn, để việc sửa chữa công vụ bị đình công trong hai tháng được bắt đầu. Diệp Gia không trì hoãn, tranh thủ tới thành trại nhanh nhất có thể. Cuối đông thiếu lương thực rất dễ xảy ra nạn thổ phỉ. Nàng đoán không sai, nhưng thực tế đầu mùa xuân mới là thời điểm cao độ của cướp bóc.

Vào thời điểm tuyết đã tan này, lương thực vẫn chưa được trồng thêm. Sau một ngày mùa đông, lương thực dự trữ trong nhà cũng đã cạn kiệt. Những người du mục phía bắc không còn lương thực dự trữ để sống, khả năng cao sẽ đi về phía nam để cướp bóc. Nói cách khác, việc sửa chữa thành trại là vô cùng khẩn cấp. Việc có gấp gáp hay thong thả, nếu đã giúp được, vậy thì cứ giúp hết sức có thể.

Diệp Gia cũng gửi thư cho Tôn Ngọc Sơn, sau đó bàn giao cho Dư thị roi vội vàng lên xe đến thành trại.

Mùa lạnh đã qua, mặc dù Bắc Lý trấn vẫn còn rất lạnh. Nhưng may thay, trận tuyết lớn mấy ngày liền cũng dừng lại.

Khi xe ngựa đến thành trì bị cô lập, trời đã chập choạng tối. Hoàng hôn đầy trời, thứ ánh sáng đỏ vàng đó bao trùm lên cả thành trì một tầng sáng chói. Bởi vì hắn đã thông báo trước với Tôn Ngọc Sơn, cho nên từ sớm đã có người đứng chờ ở cổng thành. Chu Cảnh Sâm vội chạy đến chỗ Luân Đài, Tôn Ngọc Sơn vẫn đang ngồi ở đây. Khi xe ngựa tiến vào thành trì bị cô lập, trực tiếp hướng đến doanh trại của Chu Cảnh Sâm.

Lần này rất có thể Diệp Gia không ở lại lâu, chỉ là đến xem có thể giúp gì không. Cho nên, không mang theo nhiều hành lý, cũng không cần Tôn Ngọc Sơn phải đặc biệt tiếp đãi, tự mình sắp xếp là được.

Tuyến phòng ngự ở Tây Bắc có mạnh hay không liên quan đến an nguy của toàn bộ Tây Bắc, cũng liên quan đến sự diệt vong của toàn bộ Chu gia. Diệp Gia đương nhiên sẽ quan tâm.

Cùng lúc đó, bên ngoài thành trì bị cô lập, Tôn Ngọc Sơn vẫn đích thân giám sát việc thi công của binh lính.

Nói đến đây, trước khi Diệp Gia đến, người trông coi thành trì và chủ quản đã có vài lần cãi nhau ở bên ngoài thành trì vê việc tu sửa. Giám sát Triệu Vĩ Thanh đã từng tham gia vào việc thi công biệt cung. Chu Cảnh Sâm không có người nào khác có thể dùng được, cho nên hắn đương nhiên sẽ giao toàn quyền giám sát việc tu sửa cho Triệu Vĩ Thanh. Trong khoảng thời gian những người khác không có mặt ở thành trì bị cô lập, Triệu Vĩ Thanh hoàn toàn chịu trách nhiệm việc tu sửa. Do tâm quan trọng của nơi này, Triệu Vĩ Thanh thậm chí không cần phải thông báo với Tôn Ngọc Sơn, trực tiếp thay Chu Cảnh Sâm chịu trách nhiệm.

Hiển nhiên, năng lực của Triệu Vĩ Thanh không thể duy trì ở mức độ cao như vậy, dự án tu sửa rơi vào tình trạng tắc nghẽn.

Vào giữa tháng hai, một tháp canh đã được hoàn thành, tuy nói lấy bùn và gạch làm nguyên vật liệu chính, nhưng việc thông gió vẫn là vấn đề nan giải nhất. Để đảm bảo độ vững chãi của tháp canh, quá trình cải tạo tập trung vào việc tăng độ dày của bức tường. Tuy nhiên, vì bản thân tháp canh không thể chiếm diện tích lớn, nên nếu bức tường dày lên, không gian bên trong sẽ nhỏ lại. Sau khi không gian bên trong bị thu hẹp, vấn đề lớn nhất là rất khó để có người điều khiển trong tháp canh trong một thời gian dài.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 719



Các vấn đề về việc thông gió và thoát nước đều không thể giải quyết được, và một khi cuộc chiến bắt đầu, có người ném đầu pháo hoa hoặc thứ gì đó tương tự vào. Nếu khói không thể thông ra ngoài, nó có thể khiến những người bên trong bị ngạt thở. Những nhược điểm này quá rõ ràng, bất lợi lớn hơn lợi ích, thì đương nhiên hiệu quả sẽ bị suy giảm rất nhiều.

Ngay khi những vấn đề này được Triệu Vĩ Thanh trình bày ra ngoài, đã bị Chu Cảnh Sâm từ chối, lúc này hắn ta rơi vào tình huống xấu hổ.

Diệp Gia đi ra từ trong lêu chính, binh lính và thợ thủ công ở bên ngoài thành phố đều đang tạm dừng lại để nghỉ ngơi. Các vấn đề về tháp canh không thể giải quyết trong khoảng thời gian này, nhưng tường thành đã được cải tạo sao cho thuận tiện hơn. Mặc dù khá tốn công sức để thay đổi từ gỗ sang làm bằng bùn, nhưng một khi được hoàn thành, chắc chắn sẽ kiên cố hơn rất nhiều so với hàng rào gỗ.

Cái này được điều chế từ bột hoa đào, có thể các tỷ lệ cân xứng không giống nhau, nhưng không vì vậy mà sánh đặc lại.

Diệp Gia phết một chút ít lên tay, nếu san sệt thêm tí nữa, không chừng độ dính sẽ càng chắc chắn hơn nữa. Nếu nói vê vững chắc nhất, thì chắc chắn bê tông sẽ tốt hơn. Tuy nhiên, trong thế giới này không có thứ được gọi là bê tông, và trình độ kỹ thuật ở đây cũng không đạt được đến như vậy. Nhưng mà bột hoa đào này cũng được rồi. Không cần phải đợi đến trăm năm nữa, chỉ cần bảy mươi hoặc tám mươi năm nữa chắc chắn là có thể.

Nàng nhìn một lát, vỗ vỗ quần áo rồi lại đi đến nên móng ở bên kia.

Bởi vì muốn xây dựng kết cấu bên trong tháp canh là không xác định cho nên trước mắt phần móng chỉ là khung giàn giáo vuông vức cơ bản. Trên thực tế, bản thân tháp canh đóng vai trò là canh gác cho nên cấu trúc bên trong không cần phải phức tạp. Miễn là tâm nhìn được đảm bảo, bên trong càng đơn giản càng tốt. Diệp Gia đi dạo quanh nơi này, thậm chí còn chẳng quan tâm đến việc bộ y phục màu xám đang mặc rất dễ thu hút ánh nhìn.

Có rất ít phụ nữ ở trong thành trì bị cô lập, những thiếu nữ lại càng ít hơn. Đột nhiên lại phát hiện có thêm sự xuất hiện của một thiếu nữ, đương nhiên bọn họ sẽ hơi tò mò.

Lại nói tiếp, bên trong thành trì cũng có phụ nữ. Hầu hết trong số đó là hậu cần phụ trách việc duy trì sinh đẻ và hoạt động hàng ngày trong thành trì bị cô lập. Chủ yếu chịu trách nhiệm chăm sóc người bị thương, hoặc chịu trách nhiệm ve thực phẩm và mua sắm. Ngoài ra còn có một kỹ doanh ở phía đông. Nhiều gái m** d*m bị lưu đày tới phải sinh hoạt chỗ này, lúc cần thiết còn phải giải tỏa nhu cầu sinh lý cho những người lính ở biên giới. Tuy nhiên, hầu hết những người ra ngoài và đi bộ xung quanh là phụ nữ đến từ các ngôi làng ở biên giới phía tây bắc gân nhất với Bắc Lý trấn.

Khoảng thời gian này đang gấp rút tu sửa tường thành, thiếu nhân lực. Để hỗ trợ, việc tu sửa tường thành được hoàn thành một cách tốt đẹp, đôi khi sẽ có các cô gái trẻ ghé lại đây. Nhưng dung mạo như Diệp Gia thì chưa từng có.

Diệp Gia dạo quanh nền móng một vòng, rồi lại đi đến đánh giá chỗ tường thành.

"Đi hỏi xem, bây giờ Triệu đại nhân đang ở đâu?" Lần này Diệp Gia đến đây, ngoại trừ Tôn Ngọc Sơn và một cận vệ chủ trướng có quen biết, những người ngoài đều không biết. Để không bị chú ý, nàng đã đặc biệt thay một chiếc áo khoác màu xám để thuận tiện cho việc di chuyển.

Triển Lâm gật gật đầu, lập tức đi lên hỏi.

Vài người quay đầu lại nhìn Diệp Gia, ánh mắt sáng lên. Sau khi nhận ra ở phía sau nàng có hai người trông có vẻ không dễ chọc vào, liền thu hồi ánh mắt chỉ chỉ về phía Đông Bắc.

Bên ngoài tường thành, Triệu Vĩ Thanh đặc biệt dựng một nhà kho, đang ở bên trong vẽ tranh thì Diệp Gia dẫn người vào.
 
Back
Top Bottom