Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 700



Những năm gần đây, Tôn Ngọc Sơn đã nhanh chóng phát triển bản thân và đã có thể tự đứng vững trên đôi bàn chân của mình. Đại khái là Chu Cảnh Sâm khuyên nhủ một chút, dặn dò hắn ta theo dõi sát sao tuyến phòng ngự thứ nhất của trấn Lý Bắc, hắn đã lên xe trở vê Đông Hương trấn ngay trong ngày hôm đó.

Với thời tiết tuyết rơi đầy đường, con đường thực sự rất khó đi. Hắn khởi hành lên đường vào chiều hôm đó, hành trình vốn dĩ ba đầu vốn dĩ chỉ trong một ngày đã kéo dài một ngày một đêm.

Còn chưa kể đến việc Chu Cảnh Sâm gặp phải tình trạng tuyết rơi dày khi trở về, nghe nói từ khi bước vào tháng 12, trong trấn đã có thêm rất nhiều người đi cửa hàng ma. Thị trấn không lớn, ngoại trừ những quán ăn còn có nhiều người làm hơn một chút, về cơ bản nhiều nhất có cũng chỉ có một đến hai cửa hàng. Có vẻ như cửa hàng ma là một cửa hàng không may mắn, chỉ có một cửa hàng trong một thị trấn. Vào những ngày tuyết rơi nặng hạt, nó cũng không mở, một số người đang liên tục gõ cửa để hỏi xem có ai ở đó không.

Xe ngựa của Chu Cảnh Trần vừa đến thị trấn đã gặp phải cảnh tượng này, người bên ngoài xe ngựa kêu thảm thiết. Nghe nói rằng có một số người trong gia đình trực thuộc ở các thôn vì không thể chịu đựng cái thời tiết giá lạnh này mà c.h.ế.t cóng ở ngoài đường. Trong thời tiết giá lạnh này, t.h.i t.h.ể cần được thu thập và chôn cất, vì vậy họ mới vội vã đến thị trấn bên trên để đặt quan tài.

"Chết cóng sao?" Lông mày của Chu Cảnh Sâm nhíu chặt lại khi nghe được tin tức từ bên ngoài: "Tình hình bây giờ đã trở nên nghiêm trọng như vậy rồi sao?"

Những ngày này, Chu Cảnh Sâm bận rộn sửa chữa những phân bị hư hỏng của thành trại, giao phó việc phổ biến giường lò cho Quách Hoài. Vì để việc này được phổ biến càng sớm càng tốt, Chu Cảnh Sâm thậm chí còn cử một đội ngũ đến để giúp đỡ nha phủ truyền bá thông tin. Đã hơn một tháng kể từ khi Quách Hoài có được bức tranh trong tay vậy mà ở Đông Hương trấn còn có người bị c.h.ế.t cóng. Lông mày của hắn nhíu thật chặt, lập tức chỉ vào người hỏi thăm tin tức.

Tin tức điều tra được cũng không tốt, vốn dĩ, Bắc Đình Đô Hộ phủ đã chiếm một diện tích rất lớn mà dân cư ở khu vực này lại rất thưa thớt, việc đi lại cũng rất khó khăn. Đồng thời, con đường trong những ngày tời tiết giá lạnh trơ nên rất khó đi vì vậy việc quan phủ phổ biến và chuyện sử dụng giường lò rất khó khăn.

Nói cách khác, vẫn chưa có ai đến Đông Hương trấn.

Thời gian quá ngắn, rất khó có thể kịp thời cải thiện tình hình khó khăn trong mùa đông giá rét. Cũng không phải là người trong nha phủ không quan tâm đến họ mà ngay cả chính việc làm ra giường lò cũng phải hao tốn một ngày. Tiến độ chậm chạp này hiển nhiên sẽ dẫn đến sự trì hoãn. Những người bị đóng băng ở Đông Hương trấn đều là những người ở ngôi làng phía Bắc, hầu hết những người không thể sống sót là người già ốm yếu về mặt thể chất ở nhà, hoặc trẻ em còn quá nhỏ và yếu ớt.

Chu Cảnh Sâm ngẫm nghĩ một lát, sau đó nhỏ giọng nói với người ngoài xe ngựa: "Chúng ta về nhà trước đi."

Xe ngựa chậm rãi di chuyển, lúc họ trở vê nhà họ Chu đã là buổi tối. Khi người hầu đến cửa, có người vội vàng chạy đến chỗ Diệp Gia báo tin. Diệp Gia vốn tưởng rằng ít nhất, hắn cũng sẽ phải ở lại thành trại bên đó cho đến cuối tháng, không ngờ, hắn lại trở ve sớm như vậy. Bây giờ, cái thai trong bụng nàng đã hơn tám tháng tuổi, việc đi lại cũng khá bất tiện cho nên nàng cũng không vội vàng ra cửa đón hắn.

Chu Cảnh Sâm nhìn một đám người đi ra, ánh mắt vô thức nhìn quanh đám đông vài lần, nhưng lại không nhìn thấy Diệp Gia.

Dư thị sắc bén nhận ra ánh mắt không người liếc qua liếc về vê của hắn, bà ấy không khỏi bật cười.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 701



Doãn An lúc này càng ngày càng giống một chàng trai trẻ, ngay cả biểu cảm cũng trở nên sống động hơn rất nhiều. Tuy rằng trong lòng Dư thị cảm thấy rất vui vẻ nhưng bà ấy sẽ không nói gì vê đôi vợ chồng trẻ ở bên ngoài mà chỉ nói giúp Diệp Gia một câu: "Cơ thể gia nương bây giờ đang rất nặng nề, trong cái thời tiết giá lạnh như thế này nàng ấy cũng không thể di chuyển ra ngoài được. Mà sao con lại canh đúng lúc này để trở về?"

"Tuyết rơi không ngừng cho nên truyện tu sửa thành trại bên đó không thể nào thực hiện được, có tu sửa cũng chỉ phí công vô ích." Đương nhiên là Chu Cảnh Sâm sẽ biết đến chuyện cơ thể của Diệp Gia đang rất nặng nề, không tiện đi lại. Tuy nhiên, khi nhìn thấy một đám người đi ra chào đón mình, trong lòng hắn không khỏi mong muốn có một chút may mắn, nữ tử này cũng đang nhớ hắn: "Nương, dạo này sức khỏe của người và gia nương vẫn ổn chứ?"

"Vẫn rất tốt, vẫn rất tốt." Đã muộn như vậy rồi, nhà họ Chu cũng đã ăn tối xong rồi. Nhưng mà Dư thị vẫn thuận miệng hỏi: "Con đã ăn gì chưa?"

Chu Cảnh Sâm lắc đầu: "Con vội vàng đi thẳng một mạch về nhà, không ghé lại dừng chân ở đâu cả."

"Vậy à..."

Dư thị cũng đoán được hắn chưa ăn gì. Ngồi trên xe ngựa suốt chặng đường, không có nơi nào để tìm được một ngụm thức ăn nóng hổi ngoại trừ nhấm nháp một ít đồ khô. Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã rất tối, vào lúc này, Diệp ngũ muội đã sớm trở về viện nghỉ ngơi rồi cho nên muốn gọi nàng ấy ra nấu ăn cho Chu Cảnh Sâm cũng không phải là điêu dễ dàng. Nếu vậy thì đến nhờ Hỉ Lai nấu một tô mì nóng hổi rồi đưa đến co hắn có lẽ sẽ tốt hơn.

"Nương, không cần phải vội vàng như vậy đâu, con cũng không phải là tiểu hài tử, con có thể tự săn sóc cho mình."

Dư thị cau mày khi nghe thấy hắn nói như vậy: "Đừng bắt gia nương nấu ăn cho con. Nếu thực sự không còn cách nào khác thì còn tự mình đi ra sau bếp nấu một chút cháo đi. Ta thấy bát cháo mà con nấu cho gia nương lần trước cũng ổn đấy..."

Lời nói bất thình lình này của bà ấy làm cho Chu Cảnh Sâm cảm thấy xấu hổ, chuyện này xảy ra cách đây cũng khá lâu rồi, không ngờ có một ngày, Dư thị lại lôi chuyện này ra nói lại.

Chu Cảnh Sâm có hơi xấu hổ, mơ hồ gật đầu: "Cũng được."

Dự thị không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy độ dạng nhút nhát hiếm này của hắn. Tuy nhiên, cũng không nên lam quá, một người có da mặt mỏng mà bị trêu trọc nhiều quá sẽ dẫn đến chuyện bị phản tác dụng. Hai mẹ con họ đứng tại chỗ nói chuyện thêm một lúc nữa thì Dư thị mới thả hắn đi.

Lúc này Chu Cảnh Sâm mới thấp giọng nói cáo từ rồi vội vàng trở vê nhà chính. Khi hắn đến nhà chính, trời đã tối đến mức ma hắn không thể nhìn được năm ngón tay của mình. Trong phòng, thắp đèn sáng trưng, Diệp Gia đang ngôi ở mép bàn vẽ gì đó. Sắc mặt bình tĩnh và rất tập trung.

Trên thực tế, trong trấn đã xảy ra những chuyện gì, Diệp Gia đều biết hết. Nàng đang sống ở Đông Hương trấn hì hiển nhiên nàng sẽ rất quan tâm và hỏi thăm tình hình bất thường ở trong trấn. Bản thân nàng cũng là một người nhạy bén, có một số việc không cần người khác chỉ ra, nàng có thể đoán được toàn cảnh sau một hồi suy nghĩ. Thời tiết lạnh bất thường đương nhiên sẽ mang lại kết quả xấu, con người bị c.h.ế.t cóng. Đúng nghĩa là lạnh đến mỗi c.h.ế.t cóng.

Nghĩ đến bức tranh vẽ giường lò lúc trước đã để lại ấn tượng trong đầu Chu Cảnh Sâm, đương nhiên nàng sẽ nguyện ý cố gắng giúp đỡ với một chút sức mọn của mình. Thành thật mà nói, nếu nàng không lựa chọn ở bên Chu Cảnh Sâm, chắc chắn nàng sẽ không ra mặt để xử lý chuyện này. nhất định sẽ không ra mặt quan tâm. Nhưng có một câu nói gọi là tại vị mưu chính, bây giờ nàng đã đứng ơ vị trí này vì vậy phải gánh vác một phần trách nhiệm.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 702



Mặc dù đã trôi qua hơn một năm rồi, nhưng Diệp Gia vẫn không quên kỹ thuật vẽ tranh của mình. Lúc này, nàng không chỉ vẽ cấu trúc của giường lò, mà còn vẽ cả cấu trúc của bức tường và lò sưởi. Một số gia đình nghèo khổ, họ thực sự rất quan tâm đến chỉ phí để làm ra một cái giường lò.

Lúc trước, Diệp Gia đã xây dựng bốn cái giường lò trong nhà, nhân công và vật liệu cộng lại tốn gần ba lượng bạc. Nói cách khác, muốn là một cái cái giường lò mà chỉ có một lượng bạc là không đủ. Một số gia đình, thậm chí họ còn lấy hết tiền tích kiện của cả nhà ra cũng không đủ, e rằng họ thà chịu rét còn hơn bỏ tiền ra làm giường lò. Sẽ thuận tiện hơn và rẻ hơn khi tạo ra lò sưởi hoặc tường lửa. Thậm chí khẽ cắn môi cũng có thể làm ra.

Diệp Gia bận rộn làm việc, nhất thời không để ý động tĩnh ở phía sau. Khi nàng nhận thấy ai đó đang đến gần chính là lúc một cái gì đó ấm áp đến từ phía sau và chạm vào d** tai của nàng, lúc này này mới chợt tỉnh ra và không còn đắm chìm trong bản vẽ nữa.

Nàng quay đầu lại và bắt gặp một đôi mắt cong cong mang ý cười.

Trên người Chu Cảnh Sâm cũng xen lẫn một ít khí lạnh, phần tóc đen rủ xuống vai Diệp Gia, lạnh như băng. Chu Cảnh Sâm nhìn xuống những thứ trên bản vẽ, ý cười dần dần nhạt đi, hắn trở nên nghiêm túc:

"Đây là... 2"

"Sơ đồ cấu tạo của giường lò." Diệp Gia biết hắn sẽ trở vê cho nên nàng cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn ở đây vào lúc này: "Nhưng chỉ phí để làm ra giường lò có hơi cao. Cuộc sống của người dân Tây Bắc rất khó khăn và họ không có nhiều tiền để làm việc này. Sau khi suy nghĩ, ta đã vẽ kết cấu của tường lửa và lò sưởi. Mặc dù hai loại này không sạch sẽ và an toàn như giường lò nhưng chỉ cần cẩn thận hơn một chút thì vẫn có thể sử dụng chúng. Quan trọng nhất là chi phí xây dựng thấp hơn rất nhiều”.

Vốn dĩ, Chu Cảnh Sâm đang định phái người đến hỏi rõ Quách Hoài về lý do làm cho tiến độ làm việc trở nên trì trệ. Trước đây hắn cũng đã từng cân nhắc đến chỉ phí của giường lò, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ. Bây giờ, sau khi nghe thấy Diệp gia nói như vậy, hắn đã suy đoán được, đây chính là nguyên làm cho việc phổ biến việc sử dụng giường lò trở nên khó khăn.

Nhưng dù nó có đắt đến đâu thì cũng phải làm, không thể để bị c.h.ế.t cóng được: "Chi phí để xây dựng một cái giường lò tốn khoảng bao nhiêu?"

"Ban đầu, chi phú để ta làm bốn cái giường lò ở bên kia mất khoảng ba lượng bảy xu." Diệp Gia suy nghĩ một chút: "Cộng thêm hai bữa cơm canh nữa."

Chu Cảnh Sâm biết rất rõ về chuyện nhà Diệp Gia đã phải chật vật như thế nào cho đến nàng bắt đầu bày quán một quây hàng nhỏ, cộng thêm cả chuyện này nữa cũng phải hơn bốn lượng bạc. Chia đều ra để làm bốn cái giường lò thì đúng là hầu hết mọi người đều không có khả năng chỉ trả số tiền này. Hắn hơi khựng lại, quay đầu lại nhìn về phía tường lửa mà Diệp Gia đã vẽ: “Cái này thì sao?"

"Việc xây dựng tường lửa đơn giản hơn nhiều." Chính bản thân tường lửa cũng rất đơn giản, bao gồm ba phần: lò nung, tường lửa và ống khói. Lòng lò có thể đặt bên trong tường lửa. Nó cũng có thể được đặt sát tường để tạo thành một cái bếp lò. Thân tường lửa có các ống khói, các bức tường rỗng ngắn được xây dựng thành kích thước không đồng đều. Ống khói có thể được xây dựng trong tường tùy theo điều kiện, cho phép khói nóng lưu chuyển trong tường.

Quá trình càng dài, thời gian lưu nhiệt càng lâu, hiệu suất nhiệt càng cao và tản nhiệt đồng đều. Ống khói được sử dụng như một kênh xả khói, được sử dụng như một sự kết hợp giữa việc nấu nướng và sưởi ấm, nhưng tường lửa sẽ không thể dùng để chịu lực. Đơn giản là chỉ cần sử dụng bộ điều khiển trung tâm trên tường và bếp để kết nối, sử dụng nguyên lý tăng không khí nóng để duy trì nhiệt độ.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 703



"Vấn đề duy nhất chính là tường lửa có yêu cầu tương đối khá cao về cấu trúc của ngôi nhà." Diệp Gia giải thích đơn giản, không biết Chu Cảnh Sâm có hiểu không, nàng tiếp tục nói: "Nếu cấu tạo của căn nhà không hợp lý, sẽ tạo ra rất nhiều khói, khi sử dụng sẽ không được thoải mái lắm. Tuy nhiên, tình trạng này cũng tốt hơn nhiều so với việc bị đóng băng, chỉ cần chú ý thông gió thì họ vẫn có thể sống sót qua mùa đông."

Chu Cảnh Sâm cũng không hiểu rõ những thứ này như Diệp Gia, nhưng khi nhìn vào bản vẽ, hắn đại khái có thể hiểu được: "Công trình này có thể kiểm soát được chi phí hay không?”

"Có thể." Diệp Gia gật đầu: "Dùng vật liệu rẻ hơn cũng không sao. Nhưng nếu có thể, ta đề nghị làm giường lò vẫn là tốt nhất. Nếu quan phủ có thể giúp đỡ người về phương diện này, có lẽ cuộc sống của người dân sẽ được cải thiện và trở nên dễ dàng hơn rất nhiều."

Thành thật mà nói, Chu Cảnh Sâm cũng nghĩ đến việc để quan phủ hỗ trợ người dẫn một phần chi phí. Ví dụ, đối với phần tiền thuê người làm ra giường lò, quan phủ có thể chi trả cho người dân số tiền này.

Hoặc là đàm phàm với các thương lái để giảm giá chi phí các nguyên vật liệu. Nhưng mà, đây chỉ là kỳ vọng của hắn, hắn còn chưa thương lượng với Quách Hoài. Nhưng nếu như, ở những nơi khác tình hình này có thể được cải thiện thì đó chắc chắn là một con đường khởi đầu tốt.

Nghĩ đến đây, Chu Cảnh Sâm nhớ tới vấn đề thay thế vật liệu xây tường thành mà Diệp Gia đã nhắc tới.

Lúc đó, trong thư Diệp Gia chỉ đề cập đến nó mà nhưng không đưa ra một phương pháp rõ ràng về việc sử dụng loại vật liệu nào: "Nhân tiện, gia nương, lúc trước, phương pháp để sửa chữa tường thành nàng đã đề cập đến là từ đâu ra vậy?"

"Việc tu sửa tháp canh không được thuận lợi sao?" Diệp Gia cau mày.

"Ừ." Mặc dù Triệu Vĩ Thanh là người của công bộ, hắn ta đã từng tham gia xây dựng các đình lầu, cũng như các cung điện hoàng gia và biệt thự hoàng gia. Nhưng đối với việc xây dựng các tháp phòng thủ quan trọng về mặt quân sự và các vật thể khác hắn ta không có quá nhiều hiểu biết."Triệu Vĩ Thanh cũng đã cố gắng thay thế nó bằng bùn hoàng thổ được người dân địa phương sử dụng để xây nhà, nhưng kết quả làm ra luôn chỉ ở mức tạm được."

Diệp Gia chớp mắt, trong lòng nàng thâm nghĩ, nếu chỉ ở mức tạm được, xem ra hắn ta đã làm sai tỉ lệ.

Sau khi suy nghĩ một lát, nàng hỏi: "Tướng công, chàng định khi nào sẽ đến đó một lần nữa?"

"Mùa đông này sẽ không bao giờ trôi qua nữa." Thời tiết này rất khó để thực hiện bất cứ điều gì, việc sửa chữa phải đợi cho đến khi tuyết tan hết là vào mùa xuân năm sau. Bây giờ thiếu đi tháp canh hơn, chúng ta càng phải cần cẩn thận hơn: "Bây giờ, trước hết chúng ta cứ lo liệu cho xong chuyện giường lò đi đã.”

Diệp Gia gật đầu: "Chờ đến khi tuyết người rơi, ta sẽ cùng chàng đi đến thành trại ở trấn Lý Bắc."

Chu Cảnh Sâm ngước mắt lên nhìn nàng.

Diệp Gia nâng cằm lên, nghiêng đầu nhìn hắn nở một nụ cười: "Ta không dám nói ta rất thành thạo về phương diện này, nhưng ta dám cam đoan ta biết một chút vê nó."

"Các vật liệu được sử dụng chủ yếu là gạch, đá phiến và vữa."

Diệp Giai giải thích rõ ràng chỉ tiết sơ đồ kết cấu cho Chu Cảnh Sâm. Để phòng ngừa việc thiếu thợ xây và không thể chuẩn bị được vữa trộn có độ kết dính cao, Diệp Gia cũng nói rõ về tỷ lệ thành phần của vữa trộn một cách rất chi tiết: "Trong ba thứ này, cái tiện lợi nhất đương nhiên là lửa. Tuy nhiên, phạm vi cung cấp năng lượng nhiệt của lửa bị hạn chế và nó có hiệu quả tương tự như lò than. Hãy xem thử người dân phù hợp với loại nhà nào, hoặc họ có thể mua được ngôi nhà nào."

Một khi bức tranh đã được vẽ xong, việc phổ biến không thể bị trì hoãn nữa. Chu Cảnh Sâm ở bên này lập tức cho người đi thông báo cho Ba Trát Đồ Ba Trát Đồ đã điều động một đội quân để giảm bớt gánh nặng thiếu nhân lực xây dựng.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 704



Mặc dù những người lính trong trại không biết cách xây dựng, nhưng cũng có không ít người đã làm được. Chỉ cần có người hướng dẫn họ, họ đều có thể làm được những việc này.

Chu Cảnh Sâm vừa trở ve cũng không có thời gian nghỉ ngơi, mặc dù những chuyện này không cần hắn phải đích thân giám sát. Nhưng có một số việc đã được thực hiện dưới danh nghĩa của hắn vì vậy hắn phải cùng họ gánh vác danh tiếng. Chu Cảnh Sâm không phải là người tỏ ra tử tế và không mong chờ sợ báo đáp, khi bắt đầu thăng tiến, đương nhiên hắn sẽ muốn có danh tiếng và sự ủng hộ của mọi người vậy nên, hiển nhiên hắn sẽ không thể thờ ơ với danh tiếng và sự giàu có. Bây giờ họ phải làm những điều có lợi cho người dân, họ nên tận dụng cơ hội này để rao giảng đạo lý hiền đức yêu thương dân, vừa vặn một mũi tên trúng hai con nhạn.

Đương nhiên, trong chuyện này không thể thiếu sự giúp đỡ của Diệp Gia, tuy rằng Diệp Gia đang mang thai nên không tiện đứng ra làm việc. Nhưng để dựng một lêu phát cháo thì cân phải sắp xếp cho những người ở dưới đi làm việc. Diệp Gia dựng một chỗ trú ẩn trong thị trấn, nơi để nhiều người vô gia cư có thể tránh khỏi cái lạnh và nhận được hai bữa ăn mỗi ngày.

Chỗ trú ẩn này được Diệp Gia đặc biệt bố trí trong những trận chiến đã diễn ra trước đó, chỗ trú ẩn được bố trí ở một số thị trấn lân cận gần đó. Vào lúc đó, nó được đặc biệt thiết kế để cung cấp nhà ở tạm thời cho những người phải di dời do chiến tranh. Sau đó, sau khi tình hình ở thị trấn Toái Diệp và trấn Lý Bắc lần lượt được ổn định, những người chạy nạn đó đã trở vê quê hương. Chỗ trú ẩn cũng không bị phá hủy vì vậy Diệp Gia đã chủ động biến nó thành một nơi tương tự như một tổ chức phúc lợi ở những thế hệ sau này.

Cùng lúc đó, tại trấn Tử Hạ thuộc thôn Lạc Tứ, một thôn làng trực thuộc thị trấn, ở phía Đông, có một ở trong thôn đang khóc lớn.

Căn phòng đổ nát và chật hẹp chứa đầy những lỗ đen. Sau nhiều ngày tuyết rơi nặng hạt, tuyết đã chất đống khắp sân. Bởi vì tuyết quá dày đặc nên đã làm cho gạch ngói của mái nhà trượt xuống theo tuyết, căn phòng này càng lúc càng trở nên đổ nát hơn. Gió lạnh thổi qua những ô cửa sổ gần bằng miệng giếng. Trong phòng có một bóng người đang khóc nức nở, có người đứng ở cửa thì thầm trao đổi với nhau, sau khi nhìn lại tình hình trong nhà, họ không khỏi thở dài.

"Hết xăng rồi sao?" Một người đàn ông mặt đen không giấu được khuôn mặt nứt nẻ vì lạnh của mình lên tiếng hỏi.

"Thực có lỗi... Người phụ nữ trẻ bị thẩm vấn lắc đầu và nói: "Ông trời ơi, tại sao người lại không cho ta một con đường sống. Không có người nối dõi, không có tiền bạc, tuổi già sức yếu, không có một ai chiếu cố dù chỉ là một đêm đông lạnh giá. Vừa nãy ta mới nhìn, lục tung cả nhà cũng chỉ thấy mỗi một cái áo khoác cũ, phần lõi bên trong của cái áo rất cứng. Hôm qua, Lý lão thái còn nói, hai ngày nữa sẽ đến nhà con gái để tránh rét..."

"Haizz, năm nay thời tiết thất thường, chỗ nào cũng lạnh." "Đúng vậy, hôm qua lão Dương nhà Dương Tam thúc chẳng phải cũng phải là, hôm nay cũng suýt chút nữa là không cứu được đó sao?”

"Chao ôi... Ông trời sao lại không chừa cho ta một con đường sống..."

Trong lúc họ đang nói chuyện, ở ngoài sân, có một đám người đang đi vào.

Thôn Tứ Đạo này không phải là chỗ gần với trấn Đông Hương nhất, sau khi tất ca những thôn ở xung quanh được sắp xếp xong thì cối cung cũng đến lượt thôn Tứ Đạo. Kết quả là khi những người lính đóng quân vừa đến đã va phải một người bị c.h.ế.t cóng. Mùa đông năm nay, có vẻ như những người già góa bụa của gia đình này đều đang gặp khó khăn.

Chết cóng do quá lạnh là một điều rất phổ biến. Trong nhà cũng có rất nhiều người c.h.ế.t đói vì không có thức ăn dự trữ ở nhà.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 705



Những người ở khu đóng quân nghe dân làng mồm năm miệng mười nói họ nên tái định cư cho người già. Sau đó, có người đi gọi trưởng thôn. Trưởng thôn vội vàng đi tới, cũng nhân tiện mời các trưởng lão trong thôn đi cùng, sau rất khách khí mời mọi người đến nhà mình. Trưởng đoàn trưởng của đội đã thông báo cho trưởng thôn của thôn Tứ Đạo về kế hoạch làm giường lò hoặc tường lửa một cách ngắn gọn và súc tích, đồng thời giải thích rõ kế hoạch của bên trên.

Ngay khi họ nói đến vấn đề này, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Đây là lần đầu tiên dân làng nghe đến giường lò, họ chưa từng nhìn thấy nó cho nên trong tiềm thức hiển nhiên họ sẽ nghi ngờ về nó.

"Tường lửa và lò sưởi có thực sự hữu ích hay không?" Một số người đang có cuộc sống tốt hơn, họ có thể sử dụng lò than. Hay đơn giản là rúc sau bếp lửa, đây là lân đầu tiên ta nghe thấy có thể đốt lửa dưới gâm giường: "Nửa đêm ngủ có bị bỏng hay là bị thiêu c.h.ế.t hay không?”

Chuyện là, trong số những người lính ở khu đóng quân khi đến thôn Tứ Đạo thì nhìn thấy có người ở trong thôn cho nên họ lập tức kể lại câu chuyện về việc sử dụng giường lò ở những nơi khác.

"Thúc thúc. Giường lò này là đồ tốt"

Người đó thuyết phục: "Giường lò này là thứ mà chỉ có giới quý tộc mới có thể mua được. Những người bình thường như chúng ta không có phước được hưởng những thứ tốt đẹp như vậy, chủ tử sợ rằng mọi người sẽ không thể sống sót trong mùa đông này và cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy cuộc sống khốn khổ của người dân chúng ta. Bức tranh này là do chính tay nương nương của chủ tử tự mình vẽ ra, chủ tử đặc biệt lấy nó ra để cho những người dân thường như chúng ta dùng. Các thợ xây ở địa phương cũng không thể nào có được nó, đây là chủ tử cố ý phái tới đây một sư phụ lợi hại để giúp đỡ chúng ta làm giường lò. Thật hiếm khi mới có một cơ hội tốt như vậy ngàn vạn lần không nên bỏ lỡ..."

Những người khác có thể không tin điều họ nói nhưng khi nhắc tới Diệp Gia muốn làm điều đó thì có một số người lập tức tin vào điêu đó.

Chưa kể đến việc Diệp Gia đã dựng lều phát cháo và bố trí chỗ trú ẩn trong suốt hai năm qua. Lúc đầu, nó đã tiêu tốn lượng thực từ hai kho lương, có rất nhiều áo bông khẩn cấp và tất cả các đại phụ đều phải tập trung đến đây để khám và chữa trị miễn phí cho những người chạy nạn. Những việc làm này có vẻ hơi mơ hồ, nhưng chúng đã thiết lập một hình ảnh tuyệt vời trong lòng mọi người. Chưa kể, người dân ở trấn Đông Hương đều biết được chủ tử nương nương là một người tốt bụng và yêu thương dân người dân hết mình. Ngay cả ở huyện Kashgar việc sử dụng tên tuổi của Diệp Gia cũng cực kỳ có hiệu quả.

Bằng cách này, vấn đề về việc sử dụng giường lò đã được giải quyết một cách dễ dàng hơn. Lần này, Chu Cảnh Sâm phái binh lính đóng quân ở trên chiến trường đến đây làm việc giúp đỡ người dân và cũng không vì mục đích gì cả, nhưng nguyên vật liệu để làm ra giường lò thì người dân vẫn phải tự chỉ trả, tuy nhiên, chỉ cần tiết kiệm được tiền thuê người làm thì đã tiết kiệm được một khoản tiền rất lớn rồi. Một số gia đình còn vừa có thể sống một cuộc sống thoải mái lại còn vừa có khả năng chi trả cho chuyện này.

Muốn làm ra giường lò phải mất cả một ngày, về sau phải mất bốn đến năm nó ngày mới khô hoàn toàn. Một đội quân được chia nhỏ ra để đến được nhiêu nhà khác nhau làm giường lò, chỉ mất chưa đầy nửa tháng đã đến thôn Tử Đắc. Tháng 12 âm lịch năm nay, họ không có thời gian rảnh dỗi. Chu Cảnh Sâm lợi dụng đêm giao thừa triệu tập tất cả các tướng quân ở Bắc Đình đến để bàn bạc chuyện này, mãi cho đến ngày 23 tháng 12, hắn mới có thời gian rảnh dỗi.
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 706



Trong khoảng thời gian này, Diệp Gia đang chăm chú nhìn vào phía dưới giường lò, vốn tưởng rằng họ sẽ sống yên ổn đến cuối năm. Ai mà ngờ đứa trẻ trong bụng vốn đang rất ngoan ngoãn đột nhiên lại trở nên khó chịu vào đêm 21 tháng 12 trước khi năm mới đến.

Diệp Gia bỗng cảm thấy giật mình, lúc đó nàng đang làm ầm lên với Chu Cảnh Sâm, đè hắn xuống giường mà không đứng dậy được. Chu Cảnh Sâm vì lo lắng cho thân thể của nàng nên không dám nhúc nhích, nghẹn đỏ mặt để nàng tùy ý hồ nháo. Bầu không khí đang nóng dần lên, váy của nàng trở nên ướt sũng, ngay cả khi dòng nước ấm chảy xuống bắp chân thì nàng cũng không có phản ứng gì, Chu Cảnh Sâm cảm nhận được sự ẩm ướt nên mới ngồi dậy: "Có chuyện gì đang xảy ra vậy!"

"A, hình như nước ối vỡ rồi." Chuyện xảy ra đột ngột đến mức Diệp Gia không kịp phản ứng, cả người nàng trở nên cứng đờ.

Ngay sau khi Chu Cảnh Sâm nghe tin nàng đã vỡ ối, sắc mặt hắn lập tức trở nên tái nhợt.

Hắn lập tức cúi xuống bế Diệp Gia lên. Hắn không quan tâm đến quân áo bị xé toạc, chiếc cổ thon dài và một nửa phần n.g.ự.c bị lộ ra ngoài. Hắn chỉ khoác lên người một cái áo mỏng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài: "Hoài Bội, Tiểu Lê! Lập tức đi gọi đại phu và bà đỡ tới đây, bảo nhà bếp nấu nước nóng, chuẩn bị sinh rồi. "

Những điều này đã được chuẩn bị kể từ khi Diệp Gia mang thai, Chu Cảnh Sâm sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã đích thân lo liệu mọi chuyện, vì để phòng ngừa các đại phu nhỏ ở địa phương làm việc không an toàn cho nên hắn đã đặc biệt tìm kiếm những cuốn sách liên quan đến phụ khoa để đọc. Diệp Gia nép người vào trong n.g.ự.c hắn, nghe từng nhịp tim đập thình thịch của hắn, nàng tỉnh táo đến lạ thường: "Đừng hoảng hốt, sinh con đầu lòng cũng không dễ dàng như vậy."

Chu Cảnh Sâm nhìn bộ dạng thờ ơ của nàng thì cũng có hơi buồn cười nhưng bây giờ đang ở trong tình huống này, hắn không thể cười nổi: "Nàng có muốn ăn một chút gì không?”

Có rất nhiều nữ nhân sau khi sinh xong thì không còn sức lực nữa cái, mà Diệp Gia nói mọi người nên yên tâm thì lại chính là cái mà những người khác không yên tâm. Chu Cảnh Sâm luôn cảm thấy nàng ăn quá ít, thân hình quá gầy.

Nghĩ đến đây, hắn quay đầu gọi tùy tùng: "Đến nhà kho lấy ra cây nhân sâm già ra đi."

Một đêm đáng lẽ phải trở nên hỗn loạn lại thành ra rất yên ổn nhờ vào sự sắp xếp bài bản của Chu Cảnh Sâm.

Khi Dư thị biết tin lập tức chạy tới thì thấy Diệp Gia vẫn đang ngồi trên giường, vẫn chưa bắt đầu cơn đau chuyển dạ. Chu Cảnh Sâm ngồi bên cạnh nàng, rõ ràng là hắn đang rất bình tĩnh nhưng khi nhìn kĩ lại thì thấy mặt và môi của hắn đều trắng bệch. Lúc này hắn chỉ mặc một cái áo mỏng, thậm chí còn đi giày ngược. Vốn dĩ, lúc đầu Dư thị còn cảm thấy có hơi hoảng hốt thì khi nhìn thấy bộ dạng như vậy của nhi tử thì sau đó bà ấy lại lập tức bật cười. "Vẫn còn phải đợi một lúc nữa con mau chóng đi thay y phục đi, lát nữa quay lại đây cũng được. Nhìn xem, con đang mặc cái gì vậy?"

Dư thị cũng không hề nói đến chuyện nam nhân vào phòng sinh là một điều xui xẻo. Bà ấy chưa bao giờ tin vào những điều vô nghĩa như vậy cho nên bà cảm thấy rất vui khi nhi tử của mình nguyện ý ở bên cạnh nàng. Lúc này, bà ấy chỉ đơn thuân cảm thấy Chu Cảnh Sâm ăn mặc rất khó coi là, một người mẹ như bà ấy không thể nào chịu nổi: "Sau khi gia nương sinh con, trong thời gian ở cữ, nàng ấy sẽ rất yếu ớt. Con cần ở nhà chăm sóc cho nàng ấy, lúc này con cũng không được phép mình bị nhiễm phong hàn."

Chu Cảnh Sâm nhìn Diệp Gia đang cúi đầu cặm cui cam bát ăn và không hề lên tiếng

Diệp Gia mở to mắt nhìn hắn, Chu Cảnh Sâm thở dài một hơi: "Vậy thì ta sẽ đi thay quần áo, nàng cứ từ từ ăn."

Diệp Gia thổi nước súp mì nóng hổi rồi húp một ngụm....
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 707



Kể từ khi mang thai, tiểu cô nương này luôn cư xử một cách kì lạ, bây giờ hắn không thể nào nắm bắt được suy nghĩ của nàng. Tuy nhiên đúng là vào lúc này bị nhiễm phong hàn sẽ không tốt cho Diệp Gia và đứa trẻ.

Ngay sau khi hắn thay quần áo xong thì đại phu và bà đỡ cũng đã đến.

Bà đỡ đi vào phòng và không nói gì cả mà chỉ sờ sờ bụng Diệp Gia, vén váy của nàng lên nhìn và nói một câu: "Vẫn còn sớm, không phải vội."

Diệp Gia nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, lúc nay nàng bình chân như vai ăn hết bát mì sau đó còn thuận tiện ăn hết một chén canh. Sau khi Chu Cảnh Sâm thay quần áo rồi đi ra, Diệp Gia thậm chí còn muốn ngủ thêm một chút nữa. Tuy nhiên bà đỡ cảm thấy nàng cứ ngồi như này là không tốt, tốt nhất là nên để nàng xuống giường và đi lại loanh quanh, việc đi lại giúp ích rất nhiều cho việc đứa trẻ dễ dàng chui ra ngoài. Thành thật mà nói, nằm xuống không đau thì không có nghĩa là khi đi lại sẽ không đau. Nhưng vì để giảm bớt sự đau đớn trong quá trình sinh đẻ, Diệp Gia vẫn cắn răng bước đi loanh quanh.

Diệp tứ nguội và Diệp ngũ nguội không thể nào ngủ được. Họ nhanh chóng mặc quần áo vào và đi đến đây để chăm sóc nàng. Lúc trước khi Diệp Tứ nguội mang song thai, nàng ấy và Diệp Gia tuy là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng họ lại cùng có một bộ khung xương nhỏ. Chưa kể đến việc sinh đôi còn đau đớn đến mức suýt chết. Tuy nhiên lúc này Diệp tứ muội cũng không nói ra những lời này để dọa Diệp Gia mà chỉ vắt hết óc để truyền thụ lại kinh nghiệm của mình cho Diệp Gia: "Khi tỷ muốn sinh con, ngàn vạn lần tỷ nhớ thở ra và làm theo bà đỡ."

Diệp Gia hiểu rằng việc hít thở đúng cách cũng là một cách để giảm đau, lúc này bụng nàng không đau nên mới có sức để trò chuyện với mọi người. Nhưng nàng còn chưa kịp dứt lời, sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên thay đổi, những cơn đau dồn dập dâng lên từng đợt, hai bên thái dương toát mồ hôi lạnh.

Bà đỡ xem xét từng chút rồi để nàng xuống giường đi loanh quanh. Diệp Gia đau đến mức cảm thấy hơi mơ hồ thì đã bị Chu Cảnh Sâm cưỡng ép ôm đi. Không biết là đã đi bộ trong bao lâu, Diệp Gia cảm thấy linh hồn của mình sắp bị xé nát. Rốt cuộc bà đỡ đã đến lúc rồi. Diệp tứ muội đã từng sinh con rồi cho nên nàng ấy có thể ở trong phòng giúp đỡ một tay. Diệp ngũ muội không muốn rời đi nhưng Dư thị cảm thấy nàng ấy sẽ sợ hãi nên bà ấy đã kêu người đuổi nàng ấy đi. Dư thị nhìn Chu Cảnh Sâm một lát, trong lúc bà ấy không biết có nên đuổi nhi tử của mình hay không thì Chu Cảnh Sâm lại nói một câu: "Con sẽ ở lại chăm sóc nàng ấy. Nhưng lại bị Diệp Gia ngắt lời.

"Chàng cũng đi ra ngoài đi." Diệp Gia không cần một nam tử ở trong phòng chăm sóc cho mình, nàng không thích dáng vẻ xấu hổ của mình bị quá nhiêu người chứng kiến.

Chu Cảnh Sâm không hề khó chịu với lời nói của Diệp Gia mà hắn chỉ cau mày nói câu câu: "Ta phải tự mình trông coi nàng thì mới có thể yên tâm." "Không cần." Diệp Gia kiên trì nói: "Chàng đi ra ngoài canh giữ đi." Chu Cảnh Sâm còn muốn nói tiếp điêu gì đó thì bà đỡ đã mở miệng ngắt lời: "Chủ tử, ngài ở đây cũng chỉ làm lãng phí thời gian và làm xao nhãng tâm trạng của mọi người mà thôi. Sao ngài không đi ra ngoài để cho chủ tử nương nương có thể yên tâm sinh nở. Hài tử không thể đợi được nữa, ngài đừng ở đây làm lãng phí thời gian nữa."

Dư thị không thể chịu đựng được nữa, bà ấy mở miệng trực tiếp trách mắng: "Đi nhanh đi! Lằng nhà lằng nhằng!"

Nói đến chuyện này, Chu Cảnh Sâm cho dù có lo lắng đến đâu thì cũng không làm đước gì, hắn chỉ có thể liếc nhìn Diệp Gia một chút rời đi."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 708



Vốn dĩ, Diệp Gia cho rằng dù có khó khăn đến đâu thì cũng không khó khăn đến mức này. Kết quả là quá trình sinh đẻ này phải mất một ngày một đêm. Một đứa trẻ trước nay luôn ngoan ngoãn bây giờ lại trở nên lì lợm, thực ra là vì nó chưa bộc lộ ra mà thôi. Cuối cùng Diệp Gia yếu ớt kêu lên, nếu không có miếng nhân sâm cấp cứu từ bên ngoài áp vào dưới lưỡi, có lẽ nàng sẽ không còn chút sức lực nào mà ngủ thiếp đi.

Trong phòng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, Chu Cảnh Sâm nhìn bóng người không ngừng run rẩy trong phòng, hắn chưa từng thấy qua sự dày vò đáng sợ nào như vậy cả.

Trước đây hắn đã từng bị thương rất nặng, ở kiếp trước hắn đã bị thương đến mức nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng hắn chưa bao giờ có tâm tư cảm thấy rụt rè. Đây là lần đầu tiên hắn không thể thấy những gì bên trong đang diễn ra mà chỉ nghe thấy một loạt tiếng la hét cả, người hắn bị kéo căng thành dây cung. Chu Cảnh Sâm vô thức siết chặt ngón tay. Ngay cả khi tuyết rơi ở hành lang bị gió thổi rơi vào vai mình thì hắn cũng không có phản ứng gì cả.

Tiếng la hét của Diệp Gia quá dữ dội, gia nương chưa bao giờ phải tâm tê phế liệt như vậy...

Chu Cảnh Sâm th* d*c, chuyện sinh nở là việc hắn không thể làm gì cả... Chu Cảnh Sâm không khỏi suy nghĩ, hắn và gia nương chỉ cân một đứa con thôi, như vậy là đủ rồi. Từ nay về sau, hắn không cần phải có thêm hài tử khác, chỉ cần một đứa là đủ rồi.

Từ khi hoàng hôn đến lúc bình minh, từ lúc bình minh đến lúc hoàng hôn... Cuối cùng trong phòng cũng phát ra tiếng khóc của đứa trẻ, rốt cuộc Chu Cảnh Sâm cũng đã tỉnh táo lại.

"Chủ tử là một tiểu thiếu gia, là một tiểu thiếu gia!" Giọng nói truyền tin tức của bà đỡ vang lên, bên trong lại truyên đến nụ cười ngạc nhiên của Dư thị, một lúc lâu sau đó, cánh cửa đang đóng kín được mở ra, từ bên trong đó vang lên một tiếng kêu. Suốt một đêm không ngủ, trên khuôn mặt của Dư thị tràn đầy sự mệt mỏi nhưng cũng không khỏi giấu được sự vui vẻ. Bà ấy lao ra ôm lấy cánh tay của Chu Cảnh Sâm và không khỏi run rẩy nhưng lúc này hắn không quan tâm đến chuyện bà ấy mà chỉ quan tâm đến Diệp Gia bây giờ như thế nào rồi.

"Đừng, bây giờ đừng đi vào đó." Dư thị túm lấy hắn: "Gia nương còn chưa thu dọn xong, nếu bây giờ con đi vào đó, nàng ấy sẽ tức giận."

Diệp Gia là người rất bình tĩnh nhưng điều đó không thể ngăn cản việc nàng giữ thể diện. Bây giờ hai chân nàng còn đang dang rộng vì sinh hài tử, phần th*n d*** đầy máu, nàng không muốn để cho người ta thấy cảnh tượng như vậy. Chu Cảnh Sâm có hơi lo lắng nhưng cũng đứng yên một chỗ chờ đợi.

Đợi đến khi Diệp tứ muội giúp Diệp Gia dọn dẹp, thay quần áo tắm rửa xong, rốt cuộc, Chu Cảnh Sâm cũng được gặp Diệp Gia.

Hắn không nói thêm bất kỳ một điều gì nữa, chóp mồng nặc mùi m.á.u tanh nồng đặc sệt, mắt nhìn rõ mồn một từng chậu nước lẫn m.á.u lần lượt được mang ra ngoài. Hắn cởi áo ngoài ra, quấn áo lên người Diệp Gia đang nhắm mắt nằm im bất động, bế nàng trở ve phòng ngủ. Hài tử vẫn còn ở đang nằm ở trong nôi ở bên cạnh, Dư thị nhìn thấy hắn bế nương tử rời đi, bà vừa định mở miệng nói gì đó thì đã bị Diệp tứ muội kéo tay áo loi sang một bên.

Dư thị sững sờ một lát, Diệp tứ muội mở miệng nói:

"Hình như, tỷ phu đang rất tức giận."

Dư thị liếc mắt nhìn bóng lưng đang dần dần biến mất ở của của Chu Cảnh Sâm, bà ấy lập tức nhận ra hình như đúng là như vậy. Nhi tử của bà ấy, là một một bên lòng vững dạ không biết tức giận là gì, làm một người khẩu phật tâm xà trời sinh, thế mà lúc này lại trở nên nóng giận bất thường. Cẩn thận từng li từng tí quấn lấy cháu trai lại, bà ấy lẩm bẩm: "Nó tức giận cái gì? Nó cũng không phải làm người cảm thấy mệt mỏi khi sinh con..."
 
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 709



Chu Cảnh Sâm không biết vì sao mình tức giận, nhưng hắn vẫn tức giận, còn rất tức giận.

Cẩn thận đặt người đó giường, hắn nhìn chằm chằm vào cái người đang bất tỉnh với đôi môi trắng bệch. Cho dù, Diệp tứ muội đã tắm rửa sạch sẽ cho Diệp Gia rồi nhưng hắn vẫn bảo Tiểu Lê xách một thùng nước tới đây để hắn tự mình lau chùi cho Diệp Gia một phen.

Diệp Gia ngủ rất sâu, mãi cho đến khi chạng vạng tối hôm sau nàng mới yếu ớt mở mắt ra. Vừa mở mắt ra nhìn, nàng không thấy ai ở trong phòng cả.

Nàng đang buồn bực, ngay khi nàng định đứng dậy, đã có một giọng nói yếu ớt tư xa truyền đến: "Đừng nhúc nhích, nằm xuống đi."

"Hả?" Vốn di Diệp Gia tưởng rằng trong phòng không có ai, nhưng không ngờ lại có: "Ai ở bên đó vậy?"

Chu Cảnh Sâm nghe thấy nàng nói như vậy, hắn nghiêm mặt đi đến bàn lời cô, đi đến bên bàn rót một chén nước, sau đó xoay người đưa cho nàng. Sau khi nước được đổ vào cổ họng, Diệp Gia mới dần dần cảm thấy dễ chịu hơn. Tuy rằng nàng nói không rõ ràng, nhưng mà lại chính là rất rõ ràng. Chu Cảnh Sâm có vẻ không được vui lắm. Diệp Gia chớp mắt, nàng thầm nghĩ tại sao hắn lại có biểu cảm như vậy: "Đứa nhỏ thì sao? Là trai hay gái?"

"Trước đó, trong phòng sinh ta đã quá mệt mỏi, sau khi nghe bà đỡ nói một câu: "Sinh đi sinh đi." Diệp Gia nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Lúc này, sau khi tỉnh dậy nàng và vẫn còn hơi mê man: "Sao ta lại không thấy mọi người?"

"Ở phòng bên, Ngũ muội và nhũ mẫu đang chăm sóc cho hài tử"

Bình thường Diệp Gia phải làm rất nhiều việc, cho nên không có thời gian cho hài tử b.ú vì vậy họ đã đặc biệt tìm một nhũ mẫu ở phủ. không có sữa kung fu, cho nên nhà đặc biệt tìm một cô gái bán sữa.

"Ưm..." Diệp Gia gật đầu sau khi nghe hắn nói xong, nàng cũng không vội vàng đi gặp đứa bé. Nàng chỉ cảm thấy đau khắp cơ thể.

Bây giờ, sứ lực của nàng đã bị cạn kiệt, bụng thì trống rỗng, điều này thực sự khó chịu. Sau khi nhìn Chu Cảnh Sâm đứng bên giường và không nói một lời nào cả, trong lòng nàng cảm thấy sững sờ. Sắc mặt này của Chu Cảnh Sâm là đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

“Có chuyện gì vậy?”

Chu Cảnh Sâm nhìn bộ dạng ngơ ngác của nàng và thở dài. Như thể cuối cùng nàng cũng nhận ra rằng mình đang đói, hắn cố nâng người nàng dậy mà không nói một lời và để nàng dựa vào cột giường. Sau đó, hắn bước ra khỏi phòng và kêu người đưa canh gà tới. Trong phòng còn có một chiếc bàn nhỏ là chỗ mà bình thường Diệp Gia hoặc Chu Cảnh Sâm sẽ đọc sách và làm sổ sách. Hắn nhanh chóng một cái bàn ở trước mặt nàng.

Tô mì này là đã được Diệp tứ muội chuẩn bị từ lâu, tuy rằng thịt gà được hâm mềm nhưng lại không được nêm nếm một chút gia vị nào.

Diệp Gia cầm thìa múc nhẹ nhàng uống một thìa canh, sau đó ngẩng đầu lên: "Không có muối."

"Ừm, không thể ăn muối." Giọng điệu có hơi căng thẳng. Cho dù mì đã được đưa tới nhưng Chu Cảnh Sâm cũng không chịu rời đi, hắn đặt một cái bàn khác đặt lên giường. Chu Cảnh Sâm cởi giày một cách đường hoàng, khoanh chân ngồi xếp bằng.

Diệp Gia có hơi sững sờ một lát, nàng trợn tròn hai mắt to nhìn hắn: "Hả??"

Chu Cảnh Sâm thậm chí còn không thèm ngước mắt lên nhìn, hắn quay người đi để người khác mang đồ ăn vào. Tiểu Lê mang hộp thức ăn và đặt nó lên chiếc bàn con. Gần như ngay khi nó được lấy ra, mùi thơm của thức ăn được nấu chín cẩn thận đã xộc thẳng vào mũi họ. Khi nhìn xuống, sẽ thấy màu sắc bóng loáng và ngon miệng. Chu Cảnh Sâm đối diện với nàng, liếc mắt nhìn nàng, từ từ cầm đôi đũa đang ở trước mặt mình lên.... Đây vốn là một người im lặng, nhưng bây giờ hắn dường như đang bị một linh hồn xa lạ nào đó chiếm hữu. Môi một đũa thức ăn, nàng cảm thấy món ăn này rất ngon. Hắn cứ hùng hồn và hùng hồn và từng câu nói của hắn đều rất lôi cuốn.

Diệp Gia:

"Thật là thơm." Chu Cảnh Sâm cho một miếng thịt vào trong miệng, khẽ nói.
 
Back
Top Bottom