Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 110



Lục Vân Sơ nhìn về phía trước, quả nhiên thấy bóng mấy đứa nhỏ biến mất rất nhanh.

Nàng nói: "Dừng xe lại. Ta nghĩ chắc là chúng ta dọa dân làng rồi." Nàng cứ tưởng những ngôi làng bị thảm sát trong câu chuyện sẽ không hề đề phòng, không ngờ lại thành ra thế này.

Thanh niên trai tráng trong thôn đều đi doanh trại cả rồi, bọn trẻ con ở lại đảm nhiệm việc trinh sát, nhìn đoàn người bọn họ có vẻ không phải người lương thiện, xông vào thôn sợ sẽ khiến họ kinh hãi, điều này trái với ý định ban đầu của nàng.

Lúc này trời đang chiều, cả đoàn người cứ ngâm mình ở đây cũng phí thời gian, chi bằng dừng lại ăn uống nghỉ ngơi lấy sức.

Đối với đề nghị của nàng, đám thị vệ chẳng hề ngạc nhiên, xuống ngựa giúp đỡ thu dọn đồ đạc, đã quen từ lâu rồi.

Lương thực mà Lục Vân Sơ mang theo rất nhiều, dọc đường ăn uống không hề tiết kiệm.

Nàng lấy dồi gạo và gia vị từ trong xe ngựa ra, dựng bếp nhỏ ngay tại chỗ.

Cách làm dồi gạo và dồi huyết tương tự nhau, khác biệt ở chỗ dồi gạo là gạo, đậu hũ, rau củ thái nhỏ, thịt heo thái nhỏ trộn lẫn với nhau rồi nhồi vào ruột, nhân rất phong phú, vừa cơm vừa rau, vừa no vừa ngon.

Đặt nồi lên đun nước sôi, luộc chín dồi gạo rồi thái lát, có thể trộn, có thể chan canh, cũng có thể chiên giòn lớp vỏ ngoài, cách ăn rất đa dạng.

Lớp vỏ của dồi gạo cũng giống như xúc xích, đều được làm bằng ruột heo, bị phần nhân căng phồng làm cho mỏng tang, trong suốt. Phần nhân vì có thêm gạo nếp nên rất mềm dẻo, trông có vẻ bình thường, nhưng thực ra rất thơm béo, vì thêm đủ loại rau củ thái nhỏ, lại không hề ngấy.

Cho thêm một muỗng canh gà cô đặc đông lạnh, mỡ gà tan dần ra, nước canh chuyển sang màu trắng sữa, hòa quyện với màu đỏ sậm của dồi gạo, màu xanh mướt của hành lá, màu sắc phong phú, trong tiết trời ảm đạm của mùa đông, một bát dồi gạo chan canh xanh đỏ như vậy rất k.ích th.ích vị giác.

Không cần quá nhiều gia vị, một chút tương đậu nành ngọt thanh là đủ. Dồi gạo mềm mại quyện với nước canh nóng hổi, vừa có thịt vừa có rau vừa có cơm, hương vị đa tầng, ngon đến mức nuốt cả lưỡi.

Đám thị vệ cũng như mọi khi, bưng bát lên là húp soạc soạc ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa tấm tắc khen: "Cách làm này ngon thật, hơn hẳn lương khô, trước đây đi theo chủ tử, ngày nào cũng bánh mì ngâm nước nóng, cho dù có thêm bao nhiêu thịt khô cũng nuốt không trôi." Chủ tử dĩ nhiên là Văn Giác.

"Nhưng làm cái này có hơi kỳ công nhể, thôi chúng ta cứ nhai bánh mì khô cho lành."

Văn Triển ngồi cạnh Lục Vân Sơ, ăn hết một bát dồi gạo rất nhanh, cúi gằm mặt xuống, vẻ hơi buồn.

Nỗi buồn của hắn đến rất kỳ lạ, chỉ tại đám thị vệ ăn nhiều hơn hắn quá nhiều.

Thực ra Lục Vân Sơ không hề cố ý chia ít cho hắn, phần ăn còn nhiều hơn cả lúc ở phủ đệ, nhưng so với người khác, phần ăn tăng thêm này lại chẳng có vẻ gì là tăng thêm cho lắm.

Văn Triển biết mình nghĩ vậy là không nên, nhưng gần đây hắn đọc được quyển thoại bản, công chúa lại thích gã phu xe quả phu cơ bắp cuồn cuộn chứ không thích vị trạng nguyên nho nhã, từng câu từng chữ cứa vào lòng hắn, khiến hắn bứt rứt khó yên.

Hắn phải cường tráng hơn một chút. Văn Triển nghiêm túc suy nghĩ, không biết có phải uống rượu ăn thịt mới có được thân hình vạm vỡ như bọn họ không?

Lục Vân Sơ thấy hắn ăn nhanh lạp xưởng xong, thuận miệng hỏi: "Vị ngon không?"

Văn Triển hoàn hồn, vội vàng gật đầu. Nhưng thần sắc của hắn có vẻ không đúng lắm, trước kia ăn xong, dù no hay chưa no, Văn Triển đều đã quen mắt nhỏ dòm dòm xin thêm, dù chỉ một ngụm canh cũng được, luôn khiến Lục Vân Sơ cảm thấy mình đang ngược đãi hắn.

Nhưng hôm nay hắn lại lơ đãng, ánh mắt liếc về phía xa, không biết đang nhìn cái gì?

Lục Vân Sơ không hỏi, chỉ dùng que tre xiên một miếng lạp xưởng, đưa lên lửa.

Ngọn lửa l.i.ế.m qua lạp xưởng, nướng lớp vỏ ngoài giòn tan, những miếng mỡ bên trong lạp xưởng bị nhiệt độ cao tan chảy, xèo xèo nổi bong bóng dầu. Dầu mỡ thấm vào gạo nếp, khiến nó nhuốm một lớp dầu bóng loáng, càng thêm dai thơm mướt.

Suy nghĩ của Văn Triển bị mùi thơm kéo về, ánh mắt vô thức từ người tráng hán chuyển sang lạp xưởng.

Lục Vân Sơ giơ miếng lạp xưởng lên, Văn Triển theo bản năng nhìn theo miếng lạp xưởng di chuyển tầm mắt.

Nàng giơ tay, ánh mắt hắn cũng hướng lên trên; nàng dừng lại, ánh mắt hắn cũng dừng lại.

Lục Vân Sơ bỗng nhớ đến kiếp trước còn ở hiện đại.

Khi đó nàng ở ghép, bạn cùng phòng nuôi hai con mèo. Dù nàng ăn gì, mèo của bạn cùng phòng cũng lập tức xuất hiện, chân trước bám vào mặt bàn, mắt tròn xoe, cũng không kêu, cứ nhìn chằm chằm, như thể nói ngươi có chút lương tâm thì cho bổn miêu ăn một miếng.

Khốn nạn là có vài thứ ngươi cho nó ăn, nó ngửi ngửi hai cái rồi vẫy đuôi bỏ đi.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 111



Lục Vân Sơ tôi luyện được một trái tim sắt đá, bỏ miếng lạp xưởng vào miệng, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của Văn Triển.

Nhưng Văn Triển không thể so sánh với mèo được, mèo kén ăn, Văn Triển cho gì ăn nấy, không kén chọn chút nào, điểm này tốt hơn mèo nhiều.

Văn Triển thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía đám tráng hán.

Bọn họ ăn đến mặt đỏ bừng, chưa nuốt xuống đã bắt đầu cười nói ha hả, lưng khòm xuống, nhìn kiểu gì cũng thấy cục mịch.

Văn Triển cúi đầu suy nghĩ, bắt chước động tác của bọn họ, từ từ khom lưng xuống.

Lục Vân Sơ lại bắt đầu nướng lạp xưởng, mùi thơm theo hơi nóng bốc lên không trung, như một chiếc móc câu, vô tình câu mất ánh mắt của Văn Triển.

Hắn không phải là đói, chỉ là đơn thuần… hơi thèm.

Lục Vân Sơ lắc lắc miếng lạp xưởng trên không trung, ánh mắt Văn Triển cũng theo đó mà lắc lư.

Nàng nín cười, nghiêng đầu nhìn hắn.

Văn Triển lập tức thu hồi ánh mắt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thần sắc không tự nhiên đã tố cáo sự hối hận của chàng.

Thật mất mặt. Hắn thẳng lưng, theo bản năng nắm chặt vạt áo.

"A." Lục Vân Sơ đột nhiên đưa que tre đến trước mặt hắn.

Văn Triển sững sờ, mắt mở to.

"Há miệng." Nàng nói.

Văn Triển chưa kịp phản ứng, nhưng nghe nàng ra lệnh, lập tức há miệng.

Ngay sau đó, Lục Vân Sơ trực tiếp đút miếng lạp xưởng vào miệng hắn.

Môi chạm vào thức ăn ấm nóng, Văn Triển cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đã xảy ra.

Hắn kinh ngạc trừng mắt, miệng vẫn còn ngậm lạp xưởng, hai má phồng lên một chút, quay đầu ngây ngốc nhìn Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ suýt bật cười, nàng cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, ra lệnh: "Nhai đi."

Văn Triển đầu óc vẫn còn choáng váng, nàng bảo gì hắn làm nấy, máy móc nhai.

Dồi heo nướng trên than hồng thơm lừng, giòn rụm mằn mặn, hương thơm cùng hơi nóng của nhân bánh lan tỏa khắp khoang miệng, lưu lại dư vị thơm ngon.

"Ngon không?" Lục Vân Sơ hỏi.

Hắn vội nuốt xuống, gật đầu lia lịa.

Giờ phút này hắn mới hiểu ra chuyện gì vừa xảy ra trong nháy mắt, mặt đỏ bừng từ cổ lên tới tận mang tai, đầu óc ong ong.

Lục Vân Sơ không nhịn được nữa, bật cười ha hả, hỏi: "Còn muốn ăn nữa không?"

Văn Triển theo bản năng gật đầu, rồi lại vội vàng lắc đầu nguầy nguậy.

Nàng đoán hắn chắc là ngại ngùng, nên nướng thêm một cái nữa, đưa dồi heo đến trước mặt Văn Triển.

Văn Triển ngửi thấy mùi thơm, theo bản năng há miệng, cắn lấy dồi lợn.

Ngay sau đó, hắn nhíu mày, vẻ mặt hối hận không giấu được.

Lục Vân Sơ thấy Văn Triển thật thú vị, cứ nhìn hắn chằm chằm, khiến hắn cứ cúi gằm mặt xuống.

Nàng đang định trêu chọc Văn Triển thêm chút nữa thì một đứa trẻ từ trong bụi cỏ chui ra, cắt ngang hành động của nàng.

Khuôn mặt đứa trẻ đỏ ửng vì lạnh, mặc chiếc áo bông vá víu, nhìn dồi heo thèm thuồng.

Nghe thấy động tĩnh, đám thị vệ giật mình, đồng loạt đứng dậy, làm đứa trẻ giật nảy mình.

Nhưng thằng bé khá gan dạ, không bỏ chạy, ngược lại còn tiến lại gần Lục Vân Sơ vài bước.

Lục Vân Sơ ra hiệu cho đám thị vệ, bảo họ không cần phải cảnh giác như vậy.

Nàng nói với đứa trẻ: "Lại đây."

Thằng bé do dự.

"Ta cho con ăn đồ ngon."

Nó rề rà rồi cũng lại gần Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ không lừa nó, lập tức múc cho nó một bát dồi heo, đứa trẻ không nói hai lời, bưng bát lên ăn ngấu nghiến.

Thấy nó bớt cảnh giác, Lục Vân Sơ mới hỏi: "Con làm gì ở đây?"

Vừa ăn dồi lợn, nó nói lí nhí: "Vừa nãy con ngủ quên, mở mắt ra thì mấy ca ca kia biến hết rồi."

Thằng bé chỉ chừng ba tuổi, Lục Vân Sơ không nhịn được cười: "Họ chạy về rồi."

Đứa trẻ bỗng khựng lại, dè dặt nhìn Lục Vân Sơ, giờ mới nhận ra nàng có lẽ là "người xấu" mà người lớn vẫn nói.

Nhưng người xấu sẽ không cho nó đồ ăn ngon như vậy. Đứa trẻ lại yên tâm.

Không lâu sau, một nhóm người đi về phía này.

Người dẫn đầu là một cô nương cột tóc đuôi ngựa, vẻ mặt cương nghị, còn cao hơn đám thiếu niên đi phía sau.

Nàng ấy dẫn theo một đám thiếu niên, đám thị vệ lập tức đặt bát xuống, đứng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.

Nàng ấy lập tức đứng lại, đưa mắt nhìn quanh đám người, cuối cùng dừng lại ở Lục Vân Sơ và đứa trẻ bên cạnh nàng.

Sau đó lên tiếng, giọng hơi khàn: "Tiểu Sơn, lại đây."

Đứa trẻ tên Tiểu Sơn nhìn nàng ấy, lại nhìn bát thức ăn chưa ăn hết, do dự một chút rồi mới đặt bát xuống, chạy về phía cô nương kia.

Cô nương thấy đoàn người của Lục Vân Sơ không hề ngăn cản, trông có vẻ khá thân thiện, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lục Vân Sơ hỏi: "Các ngươi là dân làng ở phía trước?"

Nàng ấy gật đầu.

Lục Vân Sơ mỉm cười thân thiện: "Vậy cho chúng ta xin tá túc vài ngày được không?"

Nàng ấy lập tức căng thẳng, nhíu mày, tỏ vẻ cảnh giác.

"Nếu chúng ta muốn làm gì, cứ xông thẳng vào là được, cần gì phải hỏi."
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 112



Điều này nói không sai. A Nguyệt hơi yên tâm một chút. Các ca ca giao cho nàng ấy nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho mọi người, nhưng nàng ấy vẫn còn là một tiểu cô nương, dân làng không hoàn toàn nghe theo lời nàng ấy. Nàng ấy bảo đám trẻ con trong thôn ở đây canh gác, nếu có giặc cướp vào thôn thì nhanh chóng báo tin, như vậy mọi người có thể kịp thời lên núi lánh nạn. Nhưng người già cả không thể di chuyển, vào núi lại cần thời gian, hơn nữa thời tiết lại rét mướt, không thể chờ đợi lâu, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.

Nhóm người này ăn mặc chỉnh tề, khí chất bất phàm, chắc chắn không phải là giặc cướp. A Nguyệt mở lời: "Mọi người đi theo ta." Trong thôn không có lao động, mùa đông này rất khó khăn, nếu quý nhân có thể ban thưởng một chút, cũng đủ cho họ ăn rất lâu.

Đến thôn, Lục Vân Sơ phát hiện cổng thôn đóng chặt, người thưa thớt.

A Nguyệt nói nhỏ với thiếu niên phía sau vài câu, thiếu niên đó lập tức chạy về phía núi.

Nàng ấy cũng không lúng túng, giải thích với Lục Vân Sơ: "Gần đây có thổ phỉ lộng hành, không thể không cẩn thận."

Lục Vân Sơ không khỏi cảm thán, họ phòng bị như vậy đã là cố gắng hết sức rồi, nhưng vẫn không thể tránh khỏi lũ thổ phỉ hung hãn.

Không lâu sau, dân làng từ trên núi xuống, cẩn thận nhìn Lục Vân Sơ và những người đi cùng.

A Nguyệt sai người dọn dẹp nhà trống cho họ, dân làng bớt dè dặt, nhiệt tình tranh nhau dọn nhà, chỉ để có thể lấy chút tiền thưởng.

Lục Vân Sơ và Văn Triển đương nhiên được phân căn nhà tốt nhất trong thôn, trải chiếu đệm, nhóm lò sưởi, điều kiện ở không khác gì quán trọ, thậm chí còn ấm cúng hơn nhiều.

Lục Vân Sơ bất giác nhớ đến kiếp trước trốn ở vùng quê, có chút cảm khái.

Sau một hồi dọn dẹp, trời đã tối, Lục Vân Sơ gọi thị vệ trưởng đến, nhỏ giọng dặn dò. Họ phải ở lại đây thêm một thời gian, sớm tối gì cũng phải cảnh giác, đề phòng thổ phỉ vào thôn.

Thị vệ trưởng nhớ tới toán người gặp trên đường, sắc mặt nghiêm túc, gật đầu đáp ứng.

Văn Triển vừa rửa mặt xong đã thấy cảnh này. Hai người đứng ở ngoài cửa, hòa vào màn đêm, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ có thể thấy tư thế thân mật.

Văn Triển không nhìn thêm, thu hồi ánh mắt, nhưng trong đầu toàn là câu chuyện công chúa và thị vệ trong thoại bản.

Hắn hiếm khi có lúc trẻ con như vậy, đau khổ đ.ấ.m đầu, cố gắng xua đuổi những chữ viết trong đầu.

Sau này không thể xem mấy quyển thoại bản lung tung đó nữa, đầu óc bị làm cho mụ mị hết cả.

Văn Triển gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, thay y phục sạch sẽ, bắt đầu tỉ mỉ trải giường.

Góc cạnh nào cũng phải để ý. Lục Vân Sơ ngủ không yên, thích cựa quậy, ga giường phải đè nhiều lớp.

Lục Vân Sơ vừa vào cửa đã thấy Văn Triển đang cúi người quỳ bên giường, vươn tay trải giường.

Ánh cam của ngọn nến chiếu lên người hắn, phác họa một quầng sáng mềm mại.

Do tư thế hơi thoải mái, vạt áo bị kéo lên, càng làm nổi bật vóc dáng.

Cảm thấy ánh mắt chăm chú của Lục Vân Sơ, Văn Triển quay đầu, bắt gặp nàng đang nhìn mình.

Lục Vân Sơ chột dạ giải thích: "Mông... không phải... vạt áo cong lên... không phải... vạt áo chưa được kéo thẳng."

Văn Triển không hề đề phòng, nghiêng đầu nhìn ra sau, kéo vạt áo.

Chăn đệm đã trải xong, hắn xuống giường đi giày, ngồi xuống bên bàn vuông, do dự một chút, cuối cùng vẫn không lấy thoại bản ra.

Gần đây hắn cứ "nghiền ngẫm", Lục Vân Sơ thấy vậy hơi lạ, nhưng cũng không hỏi.

Nàng rửa mặt xong, cởi áo khoác ngoài, lăn lên giường. Văn Triển lót đệm rất dày, mềm mại, nằm lên người như lún xuống, vô cùng dễ chịu.

Dù gì Văn Triển ngồi trước bàn vuông ngẩn ngơ cũng chẳng có việc gì làm, Lục Vân Sơ bèn gọi hắn: "Lên giường nằm đi, lạnh lắm."

Văn Triển quay sang nhìn nàng, lắc đầu.

Nàng vẫy tay: "Lên đi."

Văn Triển vẫn lắc đầu.

"Chàng muốn đọc sách à?" Lục Vân Sơ hỏi.

Vừa hỏi xong, Văn Triển liền không lắc đầu nữa, do dự bò lên giường.

Thân hình hắn cao lớn, vừa lên giường, bỗng chốc hơi chật, tạo cảm giác ấm áp hơn hẳn.

Thời xưa chẳng có trò giải trí gì, Lục Vân Sơ lấy giấy bút, dạy Văn Triển chơi cờ caro.

Văn Triển rất nhanh nắm được cách chơi, sau đó đánh cho Lục Vân Sơ thua tan tác.

Lục Vân Sơ lập tức hết hứng thú: "Hay là chúng ta nói chuyện đi."

Văn Triển gật đầu, cất giấy bút.

Bên ngoài gió rít gào, hình như lại bắt đầu rơi tuyết, tiếng gió tiếng tuyết càng làm cho trong nhà thêm yên tĩnh.

Lục Vân Sơ cảm thấy buổi tối nhàm chán mà nhàn nhã thế này thật an nhàn, nàng nhớ tới một câu thơ: "Gió cuốn sông hồ mưa tối làng, bốn bề núi reo như sóng biển. Củi suối lửa nồng chăn ấm áp, ta cùng mèo con chẳng ra ngoài".

Cơn gió mạnh thổi bay những đám mây đen dày đặc, hôm sau trời trong mây tạnh.

Nhà nhà đều đem y phục chăn màn ra phơi, nói nói cười cười, khung cảnh vô cùng nhàn nhã.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 113



Lục Vân Sơ đẩy cửa ra ngoài, điều đầu tiên nhìn thấy chính là cảnh tượng này, trên mặt hiện lên ý cười, quay đầu nói với Văn Triển: "Cuộc sống thôn quê thế này cũng không tệ nha."

Văn Triển đi theo ra ngoài, ánh mặt trời chiếu lên mặt, hắn bất giác nheo mắt, khóe miệng nhếch lên.

Thấy Lục Vân Sơ ra ngoài, A Nguyệt không biết từ đâu xuất hiện, cẩn thận hỏi: "Quý nhân muốn dùng gì cho bữa điểm tâm ạ? Trong thôn còn một con heo, nếu quý nhân muốn ăn thịt, chúng ta sẽ làm thịt nó ngay bây giờ."

Lục Vân Sơ nhìn trời, bây giờ cũng không còn sớm nữa: "Ta ăn đại chút gì cũng được, đến trưa hãy nhóm lửa nấu cơm. Còn việc làm thịt heo..." Nàng nhìn A Nguyệt, thấy trong mắt nàng ấy toàn là mong đợi, liền nói: "Làm thịt đi." Họ nuôi heo cũng không ăn, cuối cùng cũng đưa lên thành bán, chi bằng bán cho Lục Vân Sơ, khỏi phải chạy vạy, lại còn được thêm chút tiền.

Sắp làm thịt heo rồi, cả thôn bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.

Lục Vân Sơ bị sự náo nhiệt này lôi cuốn, đi theo đoàn người về phía trước, sau đó bị tiếng heo kêu thảm thiết làm cho chùn bước, lặng lẽ quay trở lại.

Văn Triển đứng ở cửa đợi nàng, thấy nàng trở về, trên mặt lộ ra ý cười như đã "lường trước được".

Lục Vân Sơ bất đắc dĩ nhún vai, đang định nói gì đó thì thị vệ trưởng đi tới gọi nàng.

Lục Vân Sơ quay đầu lại, nói nhỏ vài câu với thị vệ trưởng.

Nụ cười trên mặt Văn Triển biến mất, vai rũ xuống, cả hàng lông mày lẫn ánh mắt đều ủ rũ.

Hắn quay về phòng, lấy cuốn thoại bổn làm xáo trộn tâm tư ra, nhét vào tận cùng bên trong xe ngựa.

Nói chuyện với thị vệ trưởng xong, Lục Vân Sơ quay người lại, phát hiện Văn Triển không thấy đâu, tìm xung quanh một hồi, thấy hắn đang nằm cuộn tròn trên xe ngựa, không biết đang nghĩ gì.

Lục Vân Sơ gõ gõ thành xe: "Văn Triển?"

Văn Triển đang suy nghĩ miên man, nàng vừa lên tiếng, hắn giật cả mình, "bịch" một tiếng, đầu đập vào nóc xe.

"Chàng ngồi đây làm gì vậy?"

Văn Triển lắc đầu, tỏ ý không có gì.

Theo cách ứng xử trước đây, Lục Vân Sơ chắc chắn sẽ hỏi cho ra lẽ, nhưng hôm nay nàng chỉ gật đầu, "ừ" một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Văn Triển nhìn theo bóng lưng nàng, dần dần cau mày.

Còn Lục Vân Sơ bề ngoài thản nhiên, vừa quẹo qua góc, lập tức lén lút thò đầu nhìn về phía xe ngựa.

Ngọc Nương nói bước thứ hai là phải "dụ dẫm rồi lại buông", lúc gần lúc xa, khiến hắn cảm thấy không có người bên cạnh lải nhải thì không quen.

May mà có xe ngựa che chắn, Lục Vân Sơ không thấy được vẻ mặt cô đơn trên gương mặt Văn Triển, bằng không nhất định sẽ lập tức đổi sắc mặt, dính sát vào hắn mà nịnh nọt.

Nàng quay trở lại, vừa đúng lúc gặp A Nguyệt.

A Nguyệt có chút ngượng ngùng, nói với Lục Vân Sơ: "Quý nhân, gạo trắng chúng ta tích trữ không đủ rồi." Thực ra cho dù đủ thì cũng không phải là loại mà mấy người Lục Vân Sơ có thể ăn. Vỏ trấu chưa được tách, toàn là gạo tấm gạo cũ.

Lục Vân Sơ hơi sững người: "Trên xe ngựa của chúng ta có, không cần lo lắng."

A Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi thị vệ trưởng dúi cho nàng ấy một cục bạc lớn, khiến nàng ấy sợ hãi, lo lắng hầu hạ không chu đáo.

Nàng ấy nở nụ cười, đi về phía khoảng đất trống bằng phẳng trong thôn, Lục Vân Sơ đi bên cạnh nàng ấy, cùng nàng ấy trò chuyện: "Các ngươi ngày thường đều ăn gì?"

"Cơm đậu nành." A Nguyệt đáp.

Vừa hay đi đến khoảng đất trống, chỉ thấy trên đất phơi đầy đậu đủ màu sắc.

"Các ngươi ngày thường đều ăn những thứ này sao?"

"Sẽ trộn thêm gạo vào."

Lục Vân Sơ gật đầu, thuận miệng nói: "Ngươi có biết đậu có rất nhiều cách chế biến không? Vỏ đậu, đậu hũ non, đậu phụ, đậu khô... Phương pháp nấu nướng khác nhau thì hương vị cũng khác nhau, ví dụ như luộc vỏ đậu, xào vỏ đậu, chiên vỏ đậu, kho vỏ đậu..." Nói đến đây, nàng ngưng bặt.

Nàng chỉ thuận miệng nói ra, nhưng đối với A Nguyệt mà nói, không khỏi có chút cảm giác như "Sao không ăn thịt đi".

Nàng quay đầu nhìn A Nguyệt với vẻ áy náy, lại thấy A Nguyệt trợn to mắt, vẻ mặt kinh ngạc: "Quý nhân thật am hiểu về ẩm thực."

Nàng ấy không giận là tốt rồi, Lục Vân Sơ yên lòng, ngượng ngùng nói: "Không tính là am hiểu, chỉ là tham ăn mà thôi."

A Nguyệt nhìn nàng, do dự một chút, rồi vẫn nuốt xuống lời muốn nói.

Lục Vân Sơ quyết định buổi trưa ăn một bữa ngon, phải chuẩn bị từ sớm. Nàng nói với A Nguyệt một tiếng, A Nguyệt liền dẫn nàng đến nhà có bếp núc tốt nhất trong thôn.

Dặn dò đại nha hoàn và thị vệ đem lương thực trên xe xuống, với sự giúp đỡ của phụ nhân trong thôn, Lục Vân Sơ bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

Hấp cơm lên, trong bếp lập tức tràn ngập mùi thơm nồng nàn của gạo, hít một hơi cảm thấy thật hạnh phúc.

Vì Lục Vân Sơ dự định ăn cùng mọi người, nên định làm những món ăn có khẩu phần nhiều, cách làm không quá cầu kỳ, nấu chung một nồi lớn. Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định làm món thịt ba chỉ kho dưa chua với miến.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 114



Món thịt ba chỉ kho dưa chua với miến là món ăn chính với dưa chua, thịt ba chỉ và miến, còn có thêm tiết canh, đậu phụ đông lạnh, hầm một nồi lớn, trông rất chất lượng. Miến sau khi hút nước dùng thì nở ra, phồng lên, sôi sùng sục, làm cho nước dùng cũng trở nên sền sệt, nhìn qua toàn là nguyên liệu.

Mùi dưa chua đặc biệt nồng nàn, chua chua mằn mặn, xộc vào mũi, khiến đầu lưỡi tê tê, chỉ muốn nuốt nước miếng. Hầm thịt bằng củi là cách khơi dậy mùi thơm nhất, dưới lửa nhỏ hầm liu riu, vị chua thơm của dưa chua thấm vào tất cả các nguyên liệu, bay ra khỏi bếp, lan tỏa khắp sân.

Trong sân càng lúc càng đông người, trẻ con hít hà mùi thơm, bị người lớn phát hiện liền chạy tán loạn, một lát sau lại quay trở lại.

Cho đến khi món thịt ba chỉ kho dưa chua với miến được hoàn thành, đã xua đuổi vài đợt trẻ con.

Lục Vân Sơ cũng đói rồi, mỉm cười nói với những phụ nhân đang giúp đỡ xung quanh: "Mọi người cùng lại đây ăn nào."

Họ ngẩn ra, không hiểu ý của Lục Vân Sơ.

"Hấp nhiều cơm thế này, chúng ta chỉ có ba mươi mấy người, sao ăn hết được?"

"Cái này…" Họ vốn tưởng có thể xin chút nước dùng cho con ăn, nào ngờ quý nhân lại hào phóng như vậy.

Họ không biết quyết định thế nào, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng A Nguyệt chạy đến nói: "Vậy thì đa tạ quý nhân, để bọn nhỏ lại đây hết đi."

Dù phần này có đủ hay không, mọi người đều ưu tiên cho trẻ con trước.

Một bát cơm trắng, một bát dưa chua hầm thịt mỡ với miến, chỉ ngửi thôi cũng thấy sảng khoái cả người. Bọn trẻ nôn nóng, ôm bát cơm ngồi xổm xuống đất bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Dưa chua bốc khói nghi ngút, cho vào miệng, vị mặn tươi đậm đà khiến chân răng tê dại. Thịt mỡ đúng như tên gọi, phần mỡ nhiều, trông trắng nõn mềm mại, mỡ thấm vào nước dùng, được vị chua của dưa chua át đi cảm giác ngấy, ăn vào chỉ còn hương thơm của thịt. Thịt ba chỉ mỡ nạc đan xen, cảm nhận phong phú, ăn một miếng thịt, kèm một miếng dưa chua, quả thật là tuyệt phối.

Đậu phụ bình thường cũng trở nên ngon lạ thường, các lỗ nhỏ thấm đẫm nước dùng, gắp lên nặng trĩu, còn nhỏ nước, cho vào miệng, mềm mại chua thơm, rất đưa cơm. Còn miến được hầm nhừ, thấm hết tinh hoa của dưa chua và thịt mỡ, mềm dẻo dai, rất đậm đà, không chỉ đưa cơm mà còn no bụng, chỉ ăn miến thôi cũng thấy hạnh phúc.

Quả không hổ là món ăn thường ngày của người Đông Bắc, càng là món ăn thường ngày, ăn càng thấy hương vị ấm áp, ấm lòng lại ấm dạ.

Trẻ con ăn đến nỗi cười toe toét, người lớn cũng không nhịn được nở nụ cười, mọi người im lặng ăn cơm, chỉ hận không thể vùi đầu vào bát.

A Nguyệt đi về phía Lục Vân Sơ, ra vẻ như có điều muốn nói.

Lục Vân Sơ dừng động tác trên tay, hỏi nàng: "Ngươi muốn nói gì?"

Nàng ấy ấp úng hồi lâu, khuôn mặt màu lúa mì ửng đỏ: "Phu nhân, người, người là người tốt."

Câu này khiến Lục Vân Sơ bật cười, xem ra là có chuyện muốn nhờ: "Chỉ là một bữa cơm, có gì mà người tốt."

A Nguyệt liếc nhìn nàng một cái, hít sâu một hơi, lấy hết can đảm: "Phu nhân, sáng nay người nói đậu có rất nhiều cách ăn, người có thể nói cho ta biết được không?" Nàng ấy vừa nói xong liền bổ sung: "Nếu không được thì thôi vậy, xin người đừng giận."

Lục Vân Sơ không ngờ lại là chuyện này, nàng gật đầu: "Đương nhiên được, dù sao ta cũng không có việc gì, chiều nay dạy ngươi được chứ?"

Nàng đồng ý nhanh như vậy, A Nguyệt không ngờ tới, ngạc nhiên nhìn nàng, sau khi phản ứng lại cũng không khách sáo, cười tươi: "Được, đương nhiên là được."

Quả nhiên vẫn là con nít, vừa vui mừng liền nhảy cẫng lên, quay người chạy ra khỏi bếp.

Lục Vân Sơ bất đắc dĩ mỉm cười, múc cho mình và Văn Triển hai bát dưa chua hầm thịt mỡ với miến, chan trực tiếp lên cơm. Nước dùng ngon như vậy mà không trộn cơm thì thật là có lỗi với món ngon, nước dưa chua ngấm vào hạt cơm căng mọng, khiến cơm cũng nhuốm vị chua cay mặn mà, dùng thìa ăn là sướng nhất.

Nàng vẫn tìm thấy Văn Triển trên xe ngựa, nói với hắn: "Văn Triển, ra ăn cơm."

Văn Triển thò đầu ra, vẻ mặt vẫn còn phiền muộn, như gặp phải điều gì khó giải quyết, nhìn thấy Lục Vân Sơ, lông mày giãn ra đôi chút, trong mắt bất giác lộ ra ý cười.

Lục Vân Sơ ngồi lên tấm ván trên càng xe, đưa bát cho Văn Triển, chân đung đưa trong không trung.

Văn Triển ngồi song song với nàng, nhận lấy bát lớn, ngửi mùi hương, mắt sáng lên. Múc một thìa cho vào miệng, vẻ mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Thích không?"

Văn Triển gật đầu.

Nàng nói đùa: "Chàng cái gì cũng thích ăn, trên đời này có món nào chàng không thích không?"

Văn Triển bưng bát, hì hục thổi nguội, nghe vậy quay đầu lại, mắt cười cong cong, lắc đầu.

Lục Vân Sơ nói: "Đó là chàng vẫn chưa ăn đủ nhiều thứ đâu."

Văn Triển hơi nghiêng đầu, lời này nói chí phải, hắn tán thành gật gù.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 115



Khi họ ở cạnh nhau, thường là Lục Vân Sơ nói, hắn yên lặng lắng nghe, dùng nụ cười đáp lại. Hôm nay cũng vậy, hai người ngồi song song trên tấm ván gỗ, trước mắt là những dãy núi trùng điệp, đỉnh núi điểm xuyết tuyết chưa tan, dưới ánh nắng ấm áp nhuộm một tầng màu ấm.

"Vừa rồi A Nguyệt tìm ta, muốn ta dạy nàng cách làm đậu." Lục Vân Sơ thủ thỉ: "Ta cảm thấy... vừa kỳ diệu vừa buồn."

Văn Triển hơi nhướng mày, tỏ vẻ không hiểu, ra hiệu cho nàng nói tiếp.

Lục Vân Sơ lại không biết nói sao, nàng sờ sờ gáy, ậm ờ: "Chỉ là cảm thấy, họ đều rất chất phác, đều đang rất nghiêm túc với cuộc sống."

Văn Triển nghe xong tán thành gật đầu, nhưng không thể hiểu được cảm giác của nàng.

Hắn vỗ vỗ vai nàng, bảo nàng đừng buồn.

Lục Vân Sơ gạt bỏ muôn vàn cảm xúc trong lòng, mỉm cười với Văn Triển, cúi đầu ăn cơm.

Buổi chiều nàng tìm A Nguyệt, ngoài cách làm cơ bản ra, còn tỉ mỉ dạy nàng ấy rất nhiều món ăn đơn giản mà ngon miệng.

A Nguyệt tỏ lòng vô cùng biết ơn, chẳng mấy chốc đã thoải mái trò chuyện với Lục Vân Sơ: "Ta định chờ qua mùa đông, sẽ ra trấn làm ăn buôn bán, kiếm ít tiền, để bọn trẻ không phải suốt ngày ăn cơm độn đậu nữa."

Nàng ấy nói xong, ngượng ngùng đỏ mặt, giải thích: "Ta biết kiếm tiền không dễ dàng gì, chỉ là muốn thử xem sao. Đậu phụ ở trấn bán rất đắt, lần trước đi, nghe giá mà giật cả mình. Chỗ chúng ta không có gì khác, nhưng tay nghề làm đậu phụ thì rất khá. Ngoài ra, ta nghe nói nhà giàu thích ăn sơn hào hải vị, chờ sang xuân, ta sẽ vào núi đặt bẫy săn bắt..."

Nàng ấy vừa chăm chú học hỏi, vừa ríu rít kể về những dự định tương lai, trong lòng Lục Vân Sơ lại càng khó xử.

Trong câu chuyện, A Nguyệt cuối cùng đã không chờ được đến "mùa xuân" trong kế hoạch, cả thôn đều trở thành phông nền cho sự hy sinh vô tội.

Ngoài cách làm đậu, Lục Vân Sơ dồn hết tâm sức dạy A Nguyệt tất cả những gì nàng có thể nghĩ ra được về ẩm thực, từ cách làm tương, nước chấm đến các phương pháp nấu như xào, rán, rim, kho, hầm, đều tỉ mỉ giảng giải vài lần, chỉ mong A Nguyệt không biết chữ có thể nhớ kỹ.

Vài đêm sau, Lục Vân Sơ đang ngủ say, Văn Triển đột nhiên ngồi bật dậy, đánh thức nàng.

Hắn ra hiệu với nàng, ấn ấn góc giường bảo nàng ngủ tiếp, cầm lấy con d.a.o găm trên rương đẩy cửa ra ngoài.

Giấc ngủ của Lục Vân Sơ hoàn toàn tan biến, nàng ngồi dậy, ôm chăn chờ đợi.

Chẳng mấy chốc, từ xa vọng lại tiếng đao kiếm va chạm, xen lẫn tiếng kêu la đau đớn xé lòng.

Tim Lục Vân Sơ đập thình thịch, đầu óc rối bời, nàng xuống giường, khoác áo ngoài, đẩy cửa nhìn ra.

Nơi này cách cổng thôn không xa, nhưng trời tối đen như mực không nhìn thấy gì cả, nàng chỉ có thể chắc chắn là thị vệ đang canh gác không cho bọn thổ phỉ vào thôn.

Nàng định đợi Văn Triển và thị vệ trưởng trở về, không ngờ người đầu tiên chờ được lại là A Nguyệt y phục xộc xệch, tóc tai rối bù, thấy Lục Vân Sơ liền thở phào nhẹ nhõm, hổn hển nói: "Cô nương không sao là tốt rồi. Mau, đi theo ta, đi đường sau núi."

Sự hoảng sợ trong mắt A Nguyệt sắp trào ra, Lục Vân Sơ sờ sờ đầu nàng ấy: "Đường sau núi chắc chắn đã bị chặn rồi, ngươi không nghe thấy tiếng la hét sao?"

Nước mắt A Nguyệt lập tức tuôn rơi: "Ta không biết, ta vừa nghe thấy động tĩnh liền lập tức đến tìm cô nương. Vậy, vậy..."

Lục Vân Sơ vội vàng an ủi: "Nhà sau thôn cũng có người của ta, hẳn là không sao đâu."

A Nguyệt lúc này mới yên lòng, không kịp nói thêm gì, chạy về phía sau thôn để xác nhận mọi người an toàn.

Cũng chẳng biết qua bao lâu, gió lạnh thổi tê tái mặt Lục Vân Sơ, tiếng la hét c.h.é.m g.i.ế.c mới dần tan.

Văn Triển đi tới trước, m.á.u me be bét quanh người, nét mặt vẫn bình thản.

Thấy nàng đứng bên ngoài, hắn cau mày không đồng tình, bước nhanh tới muốn nàng vào nhà.

Khi sắp đến gần nàng, hắn chợt dừng bước, nhận ra mình bê bết máu, không nên lại gần.

Hắn chỉ vào trong nhà, ý bảo nàng vào trong.

Lục Vân Sơ lại đột nhiên tiến lên, Văn Triển chưa kịp lùi lại đã bị nàng nắm lấy tay.

"Chàng có bị thương không?"

Văn Triển lắc đầu.

"Thị vệ thì sao?"

Hắn cau mày, gật đầu nặng nề.

Tay hắn lạnh ngắt, trên người nồng nặc mùi m.á.u tươi, Lục Vân Sơ muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ thở dài: "Chàng vào thay y phục trước đi, hơ ấm người đã, đợi mọi người ổn định lại rồi hãy đun nước nóng tắm rửa."

Văn Triển gật đầu, hiện tại không phải lúc nói chuyện.

Hắn vào nhà, thị vệ trưởng cũng nhanh chóng đi tới.

"Mọi người bị thương nặng không?" Câu đầu tiên Lục Vân Sơ hỏi chính là về thương thế.

"Không nặng lắm, nhưng vết thương lần trước chưa lành, giờ lại thêm vết thương mới, đám người này không phải hạng dễ đối phó, lần sau gặp lại…"

Hắn ngập ngừng.

Lúc này trong thôn dần dần sáng đèn, đám nữ nhân hài tử trốn trong nhà nãy giờ ra hỏi han tình hình, biết đã thoát khỏi đại nạn, liền quây quần lại, chắp tay khấn vái tạ ơn trời đất.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 116



Trời đất có gì đáng tạ ơn?

Sinh linh lầm than, chỉ là đá kê chân cho nam chính leo l*n đ*nh cao. Người ta nói trời đất vô tình, xem vạn vật như cỏ rác, nhưng theo nàng thấy, trời đất thực sự có sự thiên vị, đế vương tướng soái, được trời ban cho ưu ái, còn những người dân thường tuy nhỏ bé nhưng lại sống rất nghiêm túc thì lại chẳng đáng được che chở sao?

Lục Vân Sơ quyết định: "Ngươi viết thư báo cho Văn Giác chuyện này." Báo cho Văn Giác, đồng nghĩa với việc chuyện nàng mang Văn Triển bỏ trốn sẽ bị bại lộ, tương lai lại thêm một biến số khó lường.

Nàng thở dài: "Nhất định đừng nói cho hắn biết lộ trình của ta và Văn Triển."

Thị vệ gật đầu, không dám nán lại, xoay người cưỡi ngựa đến trấn trên.

Lục Vân Sơ có chút lo lắng, lại có chút chán nản, xoay người vào nhà.

Văn Triển đang lau vết m.á.u trên ngón tay. Hắn dùng đoản đao, m.á.u không tránh khỏi b.ắ.n lên mặt, giọt m.á.u như cánh hoa rơi rải rác trên gò má trắng bệch, ở giữa có một vệt m.á.u chảy xuống, nhìn qua có vẻ đẹp quỷ dị.

Lục Vân Sơ đi tới, hắn lập tức buông khăn tay, nhìn về phía nàng.

Nàng thuận tay cầm lấy khăn tay, nhân lúc vết m.á.u chưa khô, lau vết m.á.u trên mặt hắn.

"Lúc trước có lẽ ta đã phạm phải sai lầm." Nàng lẩm bẩm.

Văn Triển không hiểu.

Nàng không giải thích, chỉ nói: "Nói là muốn chạy trốn, nhưng lại dần dần bị cuốn vào vòng xoáy."

Tâm trạng nàng xuống dốc, Văn Triển cảm thấy buồn bã, nắm lấy cổ tay nàng, muốn nắm tay nàng để an ủi.

Ánh nến chập chờn, đồng tử Lục Vân Sơ đột nhiên co lại.

Vết cắt mãi chưa lành trên tay Văn Triển đã biến mất, thay vào đó là một vòng sẹo màu nâu đen.

Khăn tay trong Lục Vân Sơ rơi xuống, nàng nắm lấy cổ tay hắn, không dám tin mà nói: "Vết thương trên cổ tay chàng… khỏi rồi?"

Văn Triển cau mày khó hiểu, ánh mắt dừng lại trên cổ tay mình, nín thở.

Ngón tay nàng chạm nhẹ vào vết sẹo trên cổ tay hắn, đầu ngón tay lạnh lẽo khiến hắn không khỏi run lên.

Vết sẹo không nông, dưới ánh đèn mờ nhạt hiện lên màu xám đậm, sờ vào rất trơn nhẵn, không hề có cảm giác lồi lõm, không giống sẹo mà giống như một dấu ấn.

Không giống như trước đây thoát c.h.ế.t trong gang tấc, sự thay đổi bất ngờ này mang lại niềm vui quá lớn, Lục Vân Sơ run run hàng mi, ngẩng đầu nhìn Văn Triển.

Trong mắt hắn cũng có sự kinh hỉ, nhưng càng nhiều hơn là sự cảm kích không nói nên lời.

Hắn mỉm cười với Lục Vân Sơ, nụ cười dịu dàng ấm áp.

Lục Vân Sơ buông cổ tay hắn ra, hỏi: "Trên người chàng thì sao?"

Văn Triển sững người, hắn cố gắng cảm nhận vết thương trên người, nhưng nỗi đau dai dẳng bấy lâu nay đã khiến hắn tê liệt với cảm giác đau đớn, không thể cảm nhận được vết thương có khá hơn hay không.

"Chàng cởi áo ra cho ta xem vết thương."

Văn Triển không ngờ nàng lại yêu cầu như vậy, có lẽ vì tình cảnh lúc này không hề mờ ám, nên cũng không do dự lưỡng lự, nhanh chóng cởi áo.

Áo từ vai trượt xuống, tụt đến eo, những vết sẹo lởm chởm trên người hắn càng thêm rõ ràng.

"Đều lành rồi sao?" Lục Vân Sơ không ngờ chỉ vì thay đổi một chút hướng đi nhỏ của cốt truyện mà lại có được niềm vui lớn đến vậy.

Tay nàng đặt lên vết sẹo sâu nhất, dài nhất trên n.g.ự.c Văn Triển, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da ấm áp khiến người ta run lên theo bản năng, cơ bắp căng cứng.

Hơi thở Văn Triển cũng ngừng lại theo sự căng cứng của cơ bắp, mặc cho nàng cảm nhận kỹ lưỡng.

Lực đạo của nàng rất nhẹ, sợ làm chàng đau, cảm giác lướt qua nhẹ nhàng đó lại khiến Văn Triển cảm thấy khó chịu.

Hắn cúi đầu, ánh mắt di chuyển theo ngón tay nàng.

Dưới ánh nến, hắn nhìn rõ thân thể mình. Làn da trắng nõn không có mấy chỗ lành lặn, chi chít những vết sẹo lớn nhỏ, còn nhìn thế này… ghê tởm vô cùng.

Hắn vội vàng kéo áo lên, che khuất thân thể mình.

"Sao vậy?" Lục Vân Sơ tưởng mình làm hắn đau: "Ý chàng là vết thương đã lành nhưng vẫn còn đau sao?"

Văn Triển quay mặt đi, mím môi lắc đầu.

Lục Vân Sơ tưởng hắn ngại ngùng, không nói gì, chỉ vui vẻ nói: "Thật tốt quá, hoá ra ta thật sự có thể vô tình thay đổi nhiều thứ đến vậy." Nàng nhảy lên giường, nằm dài ra thành hình chữ "đại", lẩm bẩm: "Thật sự nhẹ cả người, tự dưng thấy mình đạt được mục tiêu gì đó to lớn lắm, cảm giác như hoàn thành đại sự."

Tư thế của nàng rất trẻ con, Văn Triển không khỏi lắc đầu cười, nhưng trong mắt lại không giấu được nỗi buồn.

Vết thương đã lành, nàng lại bớt thương hại mình thêm vài phần.

Hắn rất tỉnh táo, thứ mình có thể dựa vào, kỳ thực chỉ là lòng tốt của nàng mà thôi. Nếu sự thương hại cạn kiệt, nàng còn lý do gì để ở bên cạnh mình nữa?

Lục Vân Sơ lăn một vòng, vẫy tay với Văn Triển: "Mau đi rửa mặt, rồi qua ngủ đi, ngủ nhiều thì sẹo mới mau mờ."
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 117



Văn Triển cứng người, đứng dậy mỉm cười với nàng, xoay người đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt liền biến mất.

Gió lạnh thổi tung mái tóc hắn, dưới ánh trăng, hắn sờ lên vết sẹo trên cổ tay mình, mày mắt lạnh lùng như phủ lớp băng tuyết.

Sao lại lành rồi chứ?

Hắn thở dài, nhắm mắt lại, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ không hay trong đầu.

Hắn vốn tưởng mình đã thấu hiểu sự thật, tâm bình lặng như nước, vạn sự đều không hổ thẹn với lòng, nào ngờ vẫn có tư tâm, có những suy nghĩ khiến người ta hoang mang.

Lục Vân Sơ nằm trên giường sắp ngủ thiếp đi, Văn Triển mới đến.

Nàng nghe thấy tiếng vải vóc sột soạt, mở mắt ra, phát hiện Văn Triển đã thổi tắt nến.

Nàng không nhìn rõ nét mặt Văn Triển, dụi dụi mắt, lầm bầm: "Ngày mai đợi thị vệ trưởng về, chúng ta liền đi thôi." Nói xong, không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, ngủ say.

Văn Triển ngồi bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn dung nhan đang ngủ của nàng, vô thức nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa đầu nàng.

Hôm sau, thị vệ trưởng suốt đêm lên đường đã trở về, còn chưa kịp thở đã tìm Lục Vân Sơ.

"Phu nhân, lời nhắn đã truyền ra ngoài, chủ tử chắc sẽ nhanh chóng đến." Văn Giác luôn anh minh thần võ, thị vệ trưởng rất tin tưởng hắn ta.

Lục Vân Sơ gật đầu, tuy Văn Giác rất đáng ghét, nhưng trong việc lớn vẫn sáng suốt.

Nàng không muốn gặp Văn Giác, nhưng đành phải đi theo tuyến đường cũ, đợi xác nhận Văn Giác đã chấp thuận mới an tâm.

"Ngươi về nghỉ ngơi, sau giờ ngọ chúng ta lên đường." Nàng quyết định.

Thị vệ trưởng gật đầu, xoay người đi, chưa được mấy bước, lại đột nhiên quay đầu nói với Lục Vân Sơ: "Nhị phu nhân, người là người tốt."

Hắn ta bất ngờ nói ra câu này, Lục Vân Sơ không nhịn được cười: "Sao lại nói vậy?"

Thị vệ trưởng biết Lục Vân Sơ và Văn Triển lần này đi rất kín đáo, cố gắng tránh tai mắt của Văn Giác, hắn ta vẫn luôn do dự có nên báo tin cho Văn Giác hay không, nhưng tuy là thuộc hạ của Văn Giác, được phân đến viện của Văn Triển, chủ tử lại là Lục Vân Sơ và Văn Triển, hắn ta không thể phản bội chủ tử, nên giữ kín lời, không báo tin nữa.

Không ngờ Lục Vân Sơ lại vì nguy cơ chưa chắc chắn, chủ động liên lạc với Văn Giác, thật không giống nàng ngày thường.

Hắn ta hơi đỏ mặt: "Người thiện tâm, đối xử với người khác ôn hòa, thẳng thắn hào phóng, hơn nữa…"

Hắn ta ấp úng, Lục Vân Sơ nói tiếp: "Hơn nữa cơm nước cũng ngon phải không?"

Nàng nói đùa như vậy hóa giải sự lúng túng, thị vệ trưởng cười to. Cười vài tiếng, hắn ta kìm lại nụ cười, chắp tay với Lục Vân Sơ: "Thuộc hạ xin đi dọn dẹp."

Lục Vân Sơ phẩy tay: "Đi đi."

Bọn họ nói cười vui vẻ, không khí hòa hợp, Văn Triển vốn không muốn nghe, nhưng phòng ốc cách âm kém, những âm thanh này đều chui vào tai hắn.

Hắn vô cùng căm ghét bản thân đang ghen tuông này, chán ghét sự bất lực của mình.

Hắn không thể cười, không thể cùng nàng nói cười, càng không thể nói ra những lời êm tai, chỉ có thể viết những câu chữ nhạt nhòa trên giấy. Một tháng hai tháng cũng được, thời gian dài, ai mà không chán?

Lục Vân Sơ trở về, Văn Triển đang viết chữ trên sổ tay của mình.

Quyển sổ này chính là quyển sổ ghi chép lại những sinh hoạt thường nhật của họ trước đây, dù là một ngày chạy trốn tẻ nhạt, Văn Triển cũng lấy ra ghi chép lại.

Lục Vân Sơ ban đầu rất tò mò, sau phát hiện toàn là những ghi chép vụn vặt hàng ngày thì không còn hứng thú nữa.

Nàng rất muốn nói cho Văn Triển biết, nhật ký không phải viết như vậy, viết giống sổ ghi chép hồi ký, sau này xem lại không thấy chán sao?

"Văn Triển." Nàng mở miệng cắt ngang hắn: "Chúng ta buổi trưa xuất phát, giờ thu dọn đồ đạc trước đã."

Văn Triển khép sổ lại, đứng dậy, chưa đi được mấy bước, bỗng dừng lại.

"Sao vậy?"

Hắn nghiến răng, nhìn sắc trời, trong lòng lo lắng. Nhưng đối mặt với câu hỏi của Lục Vân Sơ, hắn chỉ giả vờ bình thường lắc đầu.

Lục Vân Sơ biết mỗi lần hắn lên cơn đều là vào sáng sớm, nhưng vết thương trên người hắn hôm qua đã khỏi, nên không nghĩ đến chuyện này, nói: "Ta đi tìm A Nguyệt dặn dò, lát nữa quay lại."

Văn Triển gật đầu, thấy nàng xoay người, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nàng vừa đi, hắn liền cố nén đau, lết đến cửa, chốt then cài lại.

Cơn đau tuy không dữ dội như trước, nhưng vẫn khiến hắn quỵ xuống đất. So với chính mình ngày xưa tê liệt, hắn ngày càng giống người sống, muốn ăn, muốn ngủ, muốn cùng Lục Vân Sơ ngắm trăng phơi nắng.

Trở thành người sống khiến hắn không còn tràn đầy sinh lực như trước, đầu óc nảy sinh những suy nghĩ phức tạp không sao gạt bỏ được, khiến hắn trở nên yếu đuối hơn nhiều.

Lục Vân Sơ trở về thấy cửa phòng đóng chặt, có chút nghi hoặc. Khi trước, Văn Triển thay đồ cũng đâu có khóa cửa.

Nàng vỗ cửa: "Văn Triển, chàng làm gì vậy, sao lại khóa cửa?"
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 118



Trong phòng không có động tĩnh, Lục Vân Sơ cũng không sốt ruột, đứng ở cửa chờ Văn Triển ra mở cửa.

Chờ một hồi mà cửa vẫn chưa mở, nàng tăng thêm lực vỗ cửa: "Chàng đang ngủ sao?" Không nên chứ, vừa nãy đã dậy rồi mà.

Trong lòng nàng dâng lên dự cảm chẳng lành: "Có phải chàng lại lên cơn đau không?" Thế nhưng bọn họ đã trải qua bao nhiêu chuyện, Văn Triển không nên trốn tránh nàng khi phát bệnh, nàng đã bày tỏ thái độ rõ ràng, hắn không nên vẫn như vậy.

Nàng tiếp tục vỗ cửa, người trong nhà vẫn không đáp lại. Nàng sợ hắn lên cơn đau đụng phải vật gì đó, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Mà phòng người ta lại không thể đạp cửa, nàng đi vòng quanh, chui qua cửa sổ vào trong.

Thấy Văn Triển quỳ một gối trên đất, Lục Vân Sơ đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó bốc lên một ngọn lửa giận vô danh.

"Văn Triển! Chàng làm sao vậy!" Nàng tiến lại gần: "Chàng có biết ta lo lắng cho chàng thế nào không, ta còn tưởng chàng đập đầu vào đâu rồi—"

Nàng nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Văn Triển, vốn đã không có bao nhiêu huyết sắc, giờ khắc này như mất hết sinh khí. Hắn dường như không nghe thấy tiếng của Lục Vân Sơ, mãi đến khi nàng đến gần, hắn mới như có cảm giác mở mắt ra, trong mắt toàn là sương mù hoang mang.

Cơn giận của nàng lập tức tiêu tan, đang định đi tới, Văn Triển lại kéo nàng, sờ sờ chân nàng, xác nhận nàng là người thật.

Hành động này khiến Lục Vân Sơ vừa buồn cười vừa khó hiểu, nàng kéo vạt áo ra: "Chàng lên giường nằm đi, ta không lại gần chàng nữa."

Văn Triển ù tai nghiêm trọng, đã không phân biệt được môi trường xung quanh và hiện thực, Lục Vân Sơ nói gì hắn cũng không nghe thấy, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của nàng.

Lần này hắn nắm lấy tay nàng, cố nén đau viết lên tay nàng: Nàng chưa đi sao?

Bốn chữ này đã hao hết toàn bộ sức lực của hắn, viết xong hắn liền không chống đỡ nổi nữa, ngã xuống đất.

Lục Vân Sơ bất đắc dĩ: "Ta đi đâu được?" Nghĩ đến lúc Văn Triển phát bệnh sẽ có chút mê sảng, nàng không nghĩ nhiều, đỡ Văn Triển lên giường rồi lui ra xa.

Đi ngang qua bàn, đúng lúc quyển sổ trên bàn đang mở ra, ánh mắt Lục Vân Sơ lướt qua, bỗng phát hiện có điểm gì đó không đúng, quay người lại xem kỹ một lượt.

Văn Triển không còn ghi chép những chuyện vụn vặt hàng ngày nữa, mà bắt đầu viết ra tâm trạng của mình. Mô tả về tâm trạng rất ít, từng chữ từng câu đều lộ ra suy nghĩ kiên quyết tin rằng nàng sẽ rời đi.

Nàng có chút không thể tin nổi, thảo nào vừa rồi hắn lại sinh ra nghi ngờ như vậy, thì ra là vẫn luôn bất an như thế sao?

Văn Triển vùi mặt vào trong chăn, không nhìn thấy mặt, giống như trước đây vẫn trốn tránh nàng, không cho nàng nhìn thấy dáng vẻ khi mình phát bệnh.

Lục Vân Sơ vừa tức vừa bất lực, sải bước tiến đến, mạnh mẽ lật hắn lại, vén tóc trên trán hắn lên.

Mèo vờn chuột, muốn bắt thả ra gì đó, Lục Vân Sơ hoàn toàn không cần nữa.

Văn Triển mở mắt ra, trong mắt một mảnh sương mù.

"Nhìn rõ ta là ai chưa?"

Hắn ngây người chớp chớp mắt, một lúc sau mới phản ứng lại, khẽ gật đầu.

"Biết ta là thật chưa?"

Văn Triển lại ngẩn ngơ một lúc, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay nàng, mới gật đầu. Phản ứng lại, lập tức muốn quay mặt đi, không để nàng thấy dáng vẻ xấu xí của mình khi lên cơn đau.

Hành động này của hắn hoàn toàn chọc giận Lục Vân Sơ, nàng nắm chặt cằm hắn, hung hăng hôn xuống môi hắn.

Văn Triển bất động, có thể nói toàn thân hắn không còn chút sức lực nào, ngay cả sức lực chống lại cơn đau cũng không giữ nổi.

Sương mù trong mắt hắn tan đi, từ từ mở to mắt, đến cả thở cũng quên mất.

Nụ hôn này chẳng ra gì, giống như một con dấu hơn, nàng thậm chí còn c*n m** d*** của hắn: "Đau không? Đau thì nhớ lấy."

Chẳng đau chút nào, nàng không nỡ dùng sức, cảm giác thật ra rất nhẹ. Nhưng Văn Triển lại không cảm thấy những cơn đau dữ dội kia, chỉ cảm nhận được cảm giác nàng mang đến.

Như pháo hoa nổ tung trong đầu, trong lồng ngực, gân mạch toàn thân như có dòng nước nóng chảy qua, tim như muốn nổ tung, như kiến bò, môi vừa ngứa vừa tê dại.

Sương mù lại dâng lên trong mắt hắn, khác với hơi nước của cơn đau lúc nãy, lần này khóe mắt hắn đỏ lên.

Hắn không hề nghi ngờ nụ hôn này là thật, vì hắn tin chắc mình không dám mơ tưởng đến những điều này trong mơ.

Hắn ngây ngốc nhìn nàng, rõ ràng chỉ là chạm nhẹ một cái, hắn đã ngẩn ngơ như vậy, ngay cả hơi nước trong mắt cũng nhuốm màu kiều mị.

Lục Vân Sơ uy h**p: "Lần sau chàng còn dám như vậy, ta sẽ..." Không có gì để uy h.i.ế.p cả, nàng nghiến răng.

Không tìm cớ nữa, nàng lại cúi đầu, tiếp tục một vòng hành động vừa rồi.

Thôi giữ kẽ với thăm dò gì nữa, mình là nữ phụ ác độc xuyên sách mà, mình phải bá đạo vô lễ, cưỡng đoạt hắn!
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 119



Lục Vân Sơ ngẩng đầu, Văn Triển vẫn giữ nguyên trạng thái ngơ ngác, trông có vẻ đần độn.

Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, nhưng tai và cổ lại nhuốm một tầng hồng nhạt, toát ra một vẻ đẹp mong manh không khỏe mạnh.

Nàng hỏi: "Hết đau chưa?" Vừa mở miệng mới phát hiện giọng mình hơi khàn.

Khụ, không đến mức vậy chứ, nàng thật sự không có ý nghĩ đó, ban đầu chỉ muốn trừng phạt và trách mắng hắn thôi mà, thật đó.

Văn Triển vẫn dùng đôi mắt trong veo dài nhìn nàng, nghe thấy giọng nàng, cả người run lên, dường như cuối cùng cũng thoát khỏi sự hỗn độn, khôi phục lại tri giác.

Hắn chớp mắt, theo bản năng gật đầu, nhưng sau đó lập tức đổi hướng, yếu ớt lắc đầu.

Lục Vân Sơ buông hắn ra, đứng dậy, cười nói: "Cái gì vậy, ngay cả đau hay không cũng không cảm nhận được sao?" Nàng tiến lại gần Văn Triển, Văn Triển sẽ đau, cho nên vẫn là rời khỏi hắn nhanh một chút thì tốt hơn.

Văn Triển vì đau mà nhíu mày, nhưng lại cố gắng giãn mày ra, giả vờ như không đau.

Lục Vân Sơ đứng dậy được một nửa, thì bị một lực đạo níu lại, suýt nữa ngã xuống giường.

Cúi đầu nhìn xuống, tay Văn Triển đang níu lấy đai lưng của mình.

Hắn ra tay khi nào vậy? Sao nàng không cảm nhận được gì cả.

Cảm giác này thật kỳ lạ, dù có kéo tay kéo chân giật áo cũng không quyến rũ bằng níu đai lưng.

Nàng cúi đầu nhìn xuống, thấy Văn Triển mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, cơ thể run rẩy vì đau, cố gắng không nhắm mắt, cố gắng nhìn rõ nàng, hoàn toàn không ăn nhập gì với bầu không khí quyến rũ này.

Nàng lập tức mềm lòng, áy náy vì đầu óc mình đầy những thứ dơ bẩn.

"Buông tay." Nàng nói hai chữ.

Có lẽ vì hai chữ này phát âm đơn giản, câu nói ngắn, Văn Triển rất nhanh đã nhận ra được câu nói trong tiếng ù ù bên tai.

Hắn quá nghe lời, nghe lời đến mức sau khi nhận ra ý nghĩa câu chữ, theo bản năng liền muốn buông tay.

Nhưng trong lòng lại có một ý nghĩ kỳ lạ đối kháng, cố gắng chống đỡ để hắn vào khoảnh khắc buông tay lại nắm lấy đầu ngón tay nàng.

Từ những ý nghĩ ồn ào như "Chúng ta vừa làm gì?", "Nàng làm vậy có nghĩa là gì?", hắn chính xác chọn ra được ý nghĩ mãnh liệt nhất.

Không muốn nàng đi.

Lục Vân Sơ cảm giác tay hắn run dữ dội, nhất định là rất đau.

Nàng bất đắc dĩ nói: "Không đau sao? Buông tay ra, ta ở ngay bên cạnh nhìn, không đi."

Mồ hôi lạnh trượt xuống lông mi, châm chích mí mắt, Văn Triển run rẩy hàng mi hai cái, chậm chạp hiểu được lời nàng nói.

Hắn lắc đầu.

Đây dĩ nhiên là nói dối, hắn có chút thấp thỏm.

Lục Vân Sơ không vạch trần hắn, lại hỏi một câu: "Thật sao?"

Hắn gật đầu.

Nàng bất đắc dĩ cười, không hiểu tâm trạng của Văn Triển lắm.

Nàng cúi người xuống, Văn Triển nhất thời nín thở.

Mắt hắn ướt át, môi cũng ướt át, ánh mắt vẫn chưa rõ nét, giống như búp bê vải rách vớt từ dưới nước lên, khiến người ta không nhịn được muốn thương tiếc.

Lần này nàng không cắn hắn, mà nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Hắn đau lắm, răng cắn chặt, cho nên nàng không được đằng chân lân đằng đầu, chỉ lưu luyến trên đôi môi mềm mại vài cái.

Hắn run rẩy dữ dội hơn.

Nàng thuận thế kéo tay hắn ra - hắn đã không còn chút sức lực nào.

Lục Vân Sơ đứng dậy đi đến cạnh bàn, bên kia Văn Triển chậm rãi phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra, chớp mắt, một lúc sau, cuộn tròn người lại, từ từ vùi đầu vào trong cánh tay, giống như một con ốc sên rụt lại xúc tu.

Đợi hắn hồi phục lại, Lục Vân Sơ ra ngoài nhờ người ta chuẩn bị nước nóng. Đi ngang qua một sân, vừa đúng lúc nghe thấy có người nói sữa dê mua cho con nít uống không hết, tuy trời lạnh để như vậy cũng không sao, nhưng cũng không dám cho con nít uống nữa.

Lục Vân Sơ liền đến xin một phần, trong lúc chờ Văn Triển rửa mặt, nàng làm đậu đỏ đã ngâm thành chè đậu đỏ, khoai môn đã hấp chín xay nhuyễn thành khoai môn mịn, cho đường đỏ vào cùng với sữa dê nấu chung, theo nhiệt độ của sữa dê tăng lên, mùi sữa dần trở nên nồng đượm, mùi hương ngọt ngào lan tỏa trong không khí, ngọt ngào mà dai dẳng.

Chưa bưng vào cửa, mùi thơm ngọt ngào ấm áp đã vội vã chui vào trong nhà.

"Văn Triển." Nàng ló đầu vào, thấy Văn Triển đã rửa mặt xong, đang mặc y phục, bèn bưng đồ uống nóng vào phòng: "Uống chút đồ ngọt."

Văn Triển không nhịn được hít hít mũi, vô cùng đáng yêu, cộng thêm tóc mai hơi ướt, nhìn không còn chút nào vẻ lạnh lùng ngày thường.

Hắn mặc xong y phục, búi tóc lên cao, đi đến cạnh bàn ngồi xuống.

Hơi nóng thơm mềm, chỉ cần ngửi thôi đã thấy ngọt trong lòng. Lục Vân Sơ luôn cảm thấy sau khi chịu khổ phải ăn chút đồ ngọt để bù lại, nên mỗi lần muốn an ủi hắn, đều làm cho hắn đồ ngọt.

Văn Triển cười với nàng, cầm lấy thìa, chậm rãi uống.

Sữa dê thấm đẫm chè đậu đỏ và khoai môn, khiến chúng trở nên mịn màng, mùi sữa rất nồng. Ba thứ hòa quyện vào nhau, vị ngọt chồng chất, tạo cảm giác ngọt ngào mềm mại. Sữa dê đã khử mùi không còn mùi khó chịu, chỉ còn lại mùi sữa thơm ngậy, đường đỏ cho không nhiều, ngọt mà không ngấy, cùng với đậu đỏ mang hương thơm thanh mát và khoai môn mềm mịn, vừa ấm bụng vừa ấm lòng.
 
Back
Top Bottom