Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống

Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 130



Sự quyến rũ của nội tạng heo nằm ở chỗ này, ai thích thì sẽ mê mẩn vô cùng, mỗi miếng ăn đều khiến toàn thân tế bào như muốn nhảy múa theo hương thơm béo ngậy của lòng.

Lòng non mềm dẻo, thơm bùi, ăn cùng cơm trắng càng làm nổi bật hương vị đậm đà của nước hầm, càng ăn càng ghiền.

Văn Giác tự nhận mình là người tốt, nên quyết định không nói cho Liễu Tri Hứa biết đây là món gì.

Hắn ta khẽ ho một tiếng, tiếp tục nói với Lục Vân Sơ: "Xem ra mục đích của đám người này không đơn giản, ta đã, ực, chuẩn bị phòng bị–––" Hắn ta nói không nên lời, quá ngại ngùng, hắn ta thực sự không thèm, sao hắn ta lại thèm được, nhưng mùi hương này thật quá quyến rũ, quá mê hoặc.

May mà Lục Vân Sơ đang bận ăn, không để ý đến hắn ta, nếu không nhất định sẽ cười nhạo hắn ta một phen.

Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: "Đợi ta tóm được bọn chúng, tuyệt sẽ không nương tay."

"Bộp" Lục Vân Sơ giữ tay Văn Triển lại: "Đừng ăn vội thế, toàn mỡ đấy, không phải đã bảo chàng nhúng qua nước lẩu rồi sao?"

Văn Triển ngượng ngùng cười cười, ra vẻ vô tình quên mất, mím môi nhìn Lục Vân Sơ, sợ nàng giận.

Nếu Văn Giác biết nói "trời ơi", thì giờ phút này hắn ta nhất định phải thốt lên "trời ơi đất hỡi!", nhưng hắn ta không biết, nên chỉ có thể thầm than trong lòng một tiếng "ối chao!".

Không, đây không phải A Triển mà ta biết!

Lục Vân Sơ không thể nào nổi giận với biểu cảm này của hắn, chỉ có thể lải nhải: "Ta làm tất cả những điều này là vì ai chứ?"

Nàng gắp một miếng lòng non xào khô: "Món này cũng ngon, thơm béo hơn, chàng thử xem."

Văn Triển mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào món lòng non kho tàu, đầu đã nghiêng qua, không cần nhìn, há miệng ra đón lấy.

Tư thế đút cho ăn này quen quá rồi nhỉ!

Văn Giác lại liên tục "ối chao" mấy tiếng.

Món lòng non xào khô vẫn giữ được lớp mỡ bên trong thành ruột, khác với mỡ thịt nổ, mỡ của lòng non được xào săn lại, nhai dai không nát. Vỏ ngoài giòn tan, mỗi miếng nhai đều cảm nhận được vị béo ngậy đậm đà.

Gia vị tươi ngon cay tê nằm gọn trong nếp gấp của lòng non, được chiên giòn trong mỡ tươm ra từ lòng, nhai vừa thơm vừa tê, thật là hấp dẫn.

Văn Triển sáng mắt lên, dứt khoát chuyển mục tiêu, chuyên tâm vào món lòng xào khô.

Liễu Tri Hứa vô thức bị cuốn hút, nếm thử một miếng, cũng làm ra vẻ mặt y hệt, vội vàng gắp lòng xào khô.

Còn Văn Giác đã dời mắt, đang ra sức tìm lại chủ đề nói dở lúc nãy.

Nghĩ đến sinh mạng của bá tánh, nghĩ đến kẻ nham hiểm dám khiêu khích mình, nghĩ đến hậu quả nếu không phát hiện ra, hắn đứng dậy, trầm giọng nói: "Không ngờ suýt chút nữa bị lột da rút gân, thật là sỉ nhục. Ngày sau ta nhất định sẽ đòi lại tất cả, cho chúng sống không bằng chết, hối hận vì đã coi thường ta, dám cả gan giương oai trên địa bàn của ta! Ta, Văn Giác, xin thề tại đây, nhất định sẽ lấy răng đền răng, lấy mắt đền mắt!"

Một bài diễn thuyết hùng hồn hào hùng khép lại, hắn ta nhắm mắt lại, bình ổn lại dòng m.á.u nóng sục sôi, lại khôi phục hình tượng nam chính tràn đầy khí thế.

Hắn ta quay đầu lại, trên mặt không tự chủ được mang theo nụ cười tà mị, chắc hẳn họ nhất định đã bị khí thế của hắn ta chấn động đến mức...

"Nhoàm nhoàm nhoàm." Nhai lòng xào khô.

"Xụp xụp xụp." Xới cơm.

"Keng keng keng." Gắp thức ăn điên cuồng đến mức đũa liên tục chạm vào thành bát sứ.

Một cơn gió thổi qua, mang theo hương thơm của lòng xào, thổi không tan, là nỗi cô đơn của Văn Giác.

Văn Giác bực bội ngồi bên bàn.

"Ăn xong chưa?" Hắn ta sốt ruột thúc giục.

Ba người kia đang ăn ngon say sưa, nào có ai để ý đến hắn ta.

Hắn ta gục gục bàn: "Ăn nhanh lên, tối nay bọn chúng có thể sẽ phái người hành động, chúng ta cần phải mai phục sớm, tranh thủ bắt sống được."

Lục Vân Sơ ngạc nhiên hỏi: "Chúng ta?"

Văn Giác nhướng mày, không hiểu nàng đang thắc mắc cái gì.

Lục Vân Sơ xác nhận lại: "Ý huynh là chúng ta cùng hành động?"

Văn Giác gật đầu với vẻ mặt đương nhiên.

Lục Vân Sơ đầy đầu dấu hỏi: "Quyết định khi nào vậy, sao ta không biết?"

Hắn ta còn giải thích với vẻ bực bội: "Ngươi đã là người trong cuộc, thì phải cùng hành động chứ."

Lục Vân Sơ lập tức trợn mắt.

Kiểu bá đạo gia trưởng này, làm với nữ chính thì gọi là tình thú của tiểu tình nhân. Làm với người lạ thì gọi là có bệnh.

"Huynh anh minh thần võ, thông tuệ hơn người, dưới tay cao thủ nhiều như mây, tại sao phải lôi kéo một nữ tử yếu đuối như ta và một người bệnh tật như chàng."

Nàng và Văn Triển đang hưởng tuần trăng mật, giữa đêm khuya bỏ mặc những việc nên làm mà không làm, lại xen vào chuyện g.i.ế.c người âm mưu thì có phải là quá rảnh rỗi không?

Văn Giác khinh khỉnh: "Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, ta đã bắt gặp ngươi rồi, thì tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội trốn thoát."
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 131



Lục Vân Sơ và hắn ta thật sự không thể đối thoại: "Huynh có lầm không, ta là phạm nhân sao?"

Văn Giác liếc nhìn Văn Triển: "Hoặc là ngươi có thể đi một mình."

Lục Vân Sơ cười khan hai tiếng: "Huynh tự ý quyết định thay ta cũng coi như rồi, nhưng huynh có hỏi Văn Triển xem chàng có nguyện ý đi theo ta hay không?"

Văn Giác nghẹn họng: "Đệ ấy chưa từng thấy thủ đoạn hiểm ác của nữ nhân thế gian, bị ngươi nhất thời mê hoặc cũng là chuyện thường, ta không thể khoanh tay đứng nhìn."

Văn Triển ăn xong, ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái, rõ ràng vẫn là vẻ mặt vô cảm, nhưng lại khiến Văn Giác hơi chột dạ.

Hắn quay đầu lại, kéo kéo tay áo Lục Vân Sơ, ý tứ rất rõ ràng: Đừng chấp nhặt với hắn ta.

Lục Vân Sơ mỉm cười với hắn, không quên nói móc nữ chính, liếc nhìn Liễu Tri Hứa: "Ồ, vậy chắc hẳn huynh đã thấy qua rất nhiều thủ đoạn của nữ nhân thế gian mới dám nói như vậy nhỉ."

Văn Giác theo bản năng trả lời: "Đương nhiên—" Nói được hai chữ thì đột ngột dừng lại.

Lục Vân Sơ: "Ồ~"

Văn Giác lại bắt đầu nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ý ngươi là sao? Ta đã bắt được bao nhiêu nữ tặc, gặp qua bao nhiêu vụ án do nữ nhân thao túng phía sau, đương nhiên là đã từng chứng kiến thủ đoạn của họ rồi."

Hắn ta cứ lải nhải giải thích, Lục Vân Sơ tai này lọt tai kia, đặt bát đũa xuống, vẫy tay gọi tiểu nhị, nhờ hắn dọn dẹp.

"… Sao ngươi có thể gian xảo như vậy, cắt xén ý nghĩa của ta? Ta biết ngươi vẫn còn hận ta…"

Lục Vân Sơ kéo tay áo Văn Triển: "Đi thôi, lên lầu dọn dẹp một chút."

Văn Triển gật đầu.

"… Ta không biết rốt cuộc ngươi có dụng ý gì, ta chỉ biết ngươi cứ nhắm vào ta như vậy, nhất định là…"

Hai người xoay người rời đi, Văn Giác thiếu chút nữa không thở nổi.

Hắn ta tức giận đ.ấ.m bàn: "Các người có nghe ta nói không hả! Có ai không!"

Trả lời hắn ta là bóng lưng không chút phản ứng của hai người.

Văn Giác: "Các người!"

Hắn ta nén giận, không muốn để Liễu Tri Hứa thấy dáng vẻ mất mặt của mình, quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc ghế trống không.

Liễu Tri Hứa đâu?

Nàng ấy đi khi nào?

Nụ cười đẹp trai trên mặt Văn Giác còn chưa kịp nở đã đông cứng lại, hắn ta hít sâu vài hơi, gân xanh nổi lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "… Tại sao không ai nghe ta nói vậy, tại sao!"

Bỏ qua thân phận nam chính của Văn Giác, nếu Văn Giác muốn Lục Vân Sơ và Văn Triển sống dưới mí mắt mình, thì hai người thật sự khó mà tìm được cơ hội chuồn đi.

Bản thân hắn ta đã mang theo rất nhiều người, cộng thêm thị vệ mà Lục Vân Sơ mang theo từ Văn phủ, xác suất hai người thoát khỏi đám người này là rất nhỏ.

Lục Vân Sơ trở về phòng, đóng cửa lại, oán trách: "Hắn rốt cuộc muốn làm gì vậy, sao phiền phức thế."

Văn Triển nắm lấy tay nàng, viết trên lòng bàn tay nàng: Chờ chuyện này xong, chúng ta sẽ đi, ta sẽ nói với huynh ấy.

Lục Vân Sơ sững người: "Chàng muốn ở lại?"

Trong mắt Văn Triển lộ ra vẻ áy náy, gật đầu, tiếp tục viết: Ta không yên tâm.

Lục Vân Sơ dịu giọng, thở dài: "Chuyện này giao cho Văn Giác đi, cứ yên tâm." Văn Giác nhìn có vẻ không đáng tin cậy, nhưng dù sao cũng là nam chính, làm việc thì không có vấn đề gì.

Văn Triển lại cứng người, sắc mặt có chút không tự nhiên.

Viết chữ "nàng" trên tay nàng, liền dừng lại không viết nữa.

Lục Vân Sơ hỏi hắn: "Sao vậy?"

Văn Triển lắc đầu, không nói nữa. Lục Vân Sơ nói rất nhiều, Văn Giác nhất định có thể xử lý tốt chuyện này. Văn Triển trải qua bao nhiêu năm đã sớm hiểu rõ đạo lý này, người được thiên mệnh chiếu cố làm việc đâu đến lượt hắn lo lắng, chỉ là hắn cuối cùng vẫn không thể buông bỏ được, rõ ràng người khác sống trong nước sôi lửa bỏng, hắn lại quay đầu sống an nhàn tự tại, thật sự lương tâm bất an.

Lục Vân Sơ không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng thấy tâm trạng hắn không tốt, cũng không hỏi thêm, chỉ nói: "Nếu chàng muốn ở lại xem, thì ở lại đi."

Văn Triển lập tức vui mừng ngẩng đầu lên.

Lục Vân Sơ vỗ vai hắn: "Đánh răng rửa mặt, thu dọn hành lý, chắc lát nữa Văn Giác sẽ đến giục đấy."

Quả nhiên, Lục Vân Sơ vừa đánh răng xong, Văn Giác đã gõ cửa.

Lục Vân Sơ mở cửa, hắn ta không chút khách khí lập tức đi vào.

Văn Triển đang thu dọn y phục bên giường, Văn Giác liếc nhìn, sắc mặt không được tốt, nhỏ giọng hỏi Lục Vân Sơ: "Hai người… ở chung một phòng?"

Lục Vân Sơ: "Không thì sao?"

Văn Giác mấy lần muốn mở miệng, lại nuốt xuống, kéo Lục Vân Sơ: "Đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Lục Vân Sơ hất tay hắn ta ra: "Không."

Vừa lúc Văn Triển xoay người, Lục Vân Sơ vốn đang hờ hững lập tức thay đổi sắc mặt thành dáng vẻ uất ức: "Huynh đừng có động tay động chân."Văn Giác da đầu tê dại, lập tức buông tay, quay lại, quả nhiên thấy Văn Triển đang dùng ánh mắt bình thản vô ba nhìn mình chằm chằm.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 132



Văn Giác uất ức lắm.

"A Triển..."

Văn Triển không để ý đến hắn, vẫy tay với Lục Vân Sơ, giơ hai bộ y phục trong tay lên, phủi phủi.

Lục Vân Sơ giơ tay chỉ: "Muốn bộ bên trái."

Văn Triển mỉm cười với nàng, xoay người, tiếp tục xếp y phục.

Văn Giác sắp tức c.h.ế.t rồi, hạ giọng: "Sao ngươi có thể để đệ ấy làm mấy việc này?"

Lục Vân Sơ vô tội nói: "Không phải ta bảo chàng làm, chàng tự nguyện, hơn nữa chàng xếp y phục rất ngay ngắn, lại còn phân loại theo màu sắc và kiểu dáng..."

Văn Giác không nghe nổi nữa, hất tay áo bỏ đi.

*

Trước khi trời tối, cả nhóm ra khỏi cửa. Để tránh tai mắt người khác, chia thành nhiều nhóm, Lục Vân Sơ và Văn Triển đương nhiên là đi cùng Văn Giác.

Văn Giác và Văn Triển cưỡi ngựa đi trước, Lục Vân Sơ và Liễu Tri Hứa ngồi xe ngựa phía sau.

Văn Giác và Văn Triển cùng nhau im lặng, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: "Đệ và nàng rốt cuộc là thế nào?"

Văn Triển nghiêng đầu, khó hiểu nhìn hắn.

Còn có thể thế nào nữa?

Văn Giác biết lời này của mình hỏi cũng vô ích, với cả Văn Triển cũng chẳng thể trả lời mình, nhưng hắn ta vẫn không nhịn được, tiếp tục nói: "Năm xưa hai người thành thân, ta cũng có phần trách nhiệm rất lớn. Ta thấy đệ thật sự phẫn uất, muốn k.ích th.í.ch đệ một chút, không ngờ thành ra nông nỗi này."

Văn Triển vốn không muốn đáp lại hắn ta, nhưng thấy hắn ta ủ rũ, vẫn khẽ thở dài, giơ tay vỗ vai hắn ta.

Văn Giác lập tức thấy dễ chịu hơn nhiều: "Đệ trách ta không?"

Văn Triển đương nhiên là lắc đầu.

Văn Giác liền nói: "Vậy thì tốt quá. Ta lập tức làm cho hai người hòa ly, nàng ta tuyệt đối không phải là người phù hợp."

Văn Triển vốn dĩ không có biểu cảm gì, nghe xong lời này, liếc hắn ta một cái đầy vẻ bất lực, thúc ngựa vượt lên trước một đoạn dài, không muốn đi cùng hắn ta nữa.

Văn Giác lập tức đuổi theo.

Hai người rời khỏi đội, một trước một sau đến địa điểm tập kết.

Văn Triển xuống ngựa, Văn Giác cũng theo sát, xuống ngựa sau đó chạy nhanh lại, túm lấy hắn, vẻ mặt không hiểu hỏi: "Sao đệ nói giận là giận vậy?"

Văn Triển không nói.

Văn Giác sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng: "Là do ta nói hai người không xứng đôi sao?"

Văn Triển vốn không muốn để ý tới hắn ta, nhưng thấy hắn ta lo lắng như vậy, vẫn quyết định nói rõ với hắn ta.

Hắn nhặt một cành cây trên đất, tìm một mảnh đất bằng phẳng, viết lên trên đó: Không phải.

Văn Giác hớn hở ra mặt: "Đệ cũng cảm thấy hai người không xứng đôi sao? Ta đã bảo mà, người như nàng, vốn không phải người phù hợp, sao đệ có thể không nhận ra chứ?"

Vừa dứt lời, liền thấy Văn Triển viết tiếp dưới đất: Ta mới không phải là người xứng đôi kia.

Văn Giác ngẩn ra, trừng mắt, xác nhận mình không nhìn lầm chữ vì trời tối: "Đệ đang nói gì vậy?"

Văn Triển không động đậy.

Văn Giác đi vòng quanh hắn vài vòng, đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, cuối cùng ngồi xổm trước mặt hắn: "Đệ, đệ, ôi! Đệ là đang nghĩ nàng thích ta, đệ chỉ là kẻ thế thân thôi sao?"

Văn Triển: ...

Hắn bỏ bút xuống.

Văn Giác nắm lấy hắn, rõ ràng giây trước còn nói hươu nói vượn, giây sau lại nói một câu như người: "Đệ nghĩ sao, đệ thích nàng sao? Nếu thích thì vì sao lại không thể là người phù hợp được?"

Nhắc đến Lục Vân Sơ, sắc mặt Văn Triển trở nên dịu dàng, nhặt cành cây lên: Ta...

Viết được một chữ, những chữ sau lại chẳng viết ra được.

"Ta vẫn cho rằng đệ không nên động lòng với nàng ta, nàng ta không phải người tốt." Văn Giác nghiêm túc nói: "Chuyện này đúng là một mớ hỗn độn, đệ đừng vướng vào."

Văn Triển dưới đất cào cào hai cái, bôi đi chữ vừa viết, bên cạnh viết: Huynh đừng bôi nhọ nàng ấy.

Văn Giác rất bực bội: "Đó là trọng điểm sao? Sao đệ lại tin tưởng nàng ta như vậy? Thái độ của nàng ta với ta, đệ không thấy sao?"

Văn Triển ngẩng đầu, liếc xéo hắn ta một cái, dường như đang nói: Huynh chẳng phải đáng đời sao?

Trong lòng Văn Giác trúng một mũi tên, hít sâu một hơi, quyết định đổi chủ đề: "Được rồi, nếu đệ đã để ý nàng ta, vậy thì bảo nàng ta hoàn lương, cùng đệ an phận sống qua ngày——"

Văn Triển liếc hắn ta một cái, hắn ta ngậm miệng, đổi giọng: "Thôi được, ta không nói nàng ta nữa. Còn nàng ta, đối xử với đệ thế nào? Đệ có chắc là không bị nàng ta lừa gạt mê hoặc—ý ta là, đệ chắc chắn là đệ thích nàng ta?"

Văn Triển gật đầu lia lịa.

Văn Giác lại hỏi: "Còn nàng ta thì sao?" Hắn ta cho rằng Lục Vân Sơ vẫn chưa buông bỏ mình, nếu không đã chẳng khắp nơi nhắm vào mình, hơn nữa chắc chắn sẽ không đối xử với Văn Triển thật lòng, cho nên câu này là muốn hỏi Lục Vân Sơ đối xử với hắn ra sao.

Văn Triển trên đất viết vài chữ, Văn Giác cúi đầu, trong nháy mắt im bặt.

Văn Triển hiểu lầm, tưởng hắn hỏi "Còn nàng ta thì sao?" là chỉ "Nàng ta cũng thích đệ sao?".
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 133



Mà câu trả lời của hắn là: Người như ta, nào dám nhận hai chữ "thích" chứ.

Văn Giác nghẹn họng, tức giận vô cùng, trong n.g.ự.c như bị một tảng đá chặn lại, lại chẳng biết xả ra bằng cách nào.

Hắn ta thở dài một hơi: "Đệ! Sao đệ lại nghĩ vậy!"

Ánh trăng rọi lên khuôn mặt Văn Triển, khiến khuôn mặt hắn được bao phủ bởi một tầng lạnh lẽo m.ô.n.g lung.

Văn Giác nghiến răng nghiến lợi: "Sao đệ lại không xứng? Đệ, ít nhất đệ cũng đẹp trai mà!"

Nói xong liền hối hận, lời này đối với một nam tử hán đại trượng phu thật sự là một sự sỉ nhục. Hắn ta đang định sửa lời, lại thấy Văn Triển hình như nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên cười rộ lên, nụ cười ấy là sự sảng khoái hắn ta chưa từng thấy bao giờ, như mây nhẹ ra khỏi núi.

Hắn không đầu không đuôi viết dưới đất: Nàng ấy đối xử với ta rất tốt.

Văn Giác bị nụ cười của hắn làm cho chói mắt, hết giận, thở dài nói: "Bây giờ đệ thành ra thế này, là vì nàng ta sao?" Có vài chuyện không phải hắn ta không thấy, thực ra vẫn là vì cảm giác thất bại mà không dám thừa nhận: "Lúc trước đệ…ngay tại trận như vậy, bây giờ nhìn có sinh khí hơn nhiều." Câu này nói rất khẽ, sợ mạo phạm đến Văn Triển.

Văn Triển lại cong khóe môi, đôi mắt dịu dàng đến lạ, tay trái ôm đầu gối, tay phải dùng cành cây viết chữ: Tình này khiến người ta mềm lòng, tâm mềm rồi, thì không nỡ c.h.ế.t nữa.

Văn Giác nhìn câu này hồi lâu không nói, trong miệng dâng lên một cổ vị đắng, cuối cùng chỉ lẩm bẩm: "Ta không hiểu."

Văn Triển cười cười, không nói gì.

Có tiếng xe ngựa chạy tới, hắn lập tức đứng dậy, nhìn về phía đầu đường.

Lục Vân Sơ vén rèm, thấy Văn Triển thì thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay với hắn.

Văn Triển mỉm cười gật đầu với nàng.

Văn Giác vốn đang hoang mang cộng thêm buồn bực, vừa thấy nụ cười này của hắn, lập tức chuyển thành tức giận.

Nói sao nhỉ, Văn Triển vẫn luôn lạnh như băng, cười cũng là cười lạnh như băng, nhìn thì dịu dàng, thực ra chẳng có chút sinh khí và hơi ấm nào.

Thế mà vừa thấy Lục Vân Sơ, lập tức đổi mặt, giống như mèo con phơi nắng lăn lộn vậy.

Hắn ta tức tối đá đá đất bùn, đá cho chữ viết nhoè đi.

Mềm lòng cũng không thể mềm lòng đến mức này chứ! Thật là không ra thể thống gì!

Bốn người hội hợp xong, Văn Giác dẫn mọi người vào địa điểm đã được bố trí từ trước.

Lục Vân Sơ phát hiện nơi này không chỉ có thị vệ, mà còn có một người ăn mặc như hòa thượng.

Người này gầy nhom, như con khỉ, nhưng trên người có một loại không khí lắng đọng thâm sâu, khiến người ta nhìn vào muốn chắp tay xưng một tiếng "Đại sư".

Văn Giác giới thiệu bọn họ cho đối phương quen biết.

"Đây là trụ trì Hối Cơ."

Vị hòa thượng chắp tay, gật đầu thân thiện với họ.

Văn Giác chỉ vào Văn Triển nói: "Đây là đệ đệ của ta." Đến lượt Lục Vân Sơ, mãi mới nói: "Đây là... đệ muội của ta."

Lục Vân Sơ cảm thấy pháp hiệu của hòa thượng này rất quen tai, nghĩ kỹ lại, đây chẳng phải là cánh tay đắc lực của Văn Giác được nhắc đến trong sách, vị hòa thượng vạn năng kia sao.

Lục Vân Sơ vốn tưởng ông ta hẳn là một ông lão tóc bạc trắng, không ngờ nhìn lại khá trẻ.

Văn Giác bổ sung một câu: "Lần này may mắn phát hiện ra âm mưu của Tĩnh vương, đều nhờ vào nàng."

Cũng coi như nói được câu tiếng người, Hối Cơ nói với Lục Vân Sơ: "Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, A Di Đà Phật."

Lục Vân Sơ chắp tay, vái lạy rất không chuẩn: "Vậy ta đây coi như đã cứu được rất nhiều mạng người rồi, tiếp theo xin đừng để ta xui xẻo như vậy nữa."

Lời này nói ra rất vô lễ, Văn Giác nhỏ giọng quát: "Này, muội nói chuyện cho đàng hoàng." Rồi quay sang nói với Hối Cơ: "Đại sư đừng trách."

Lục Vân Sơ trợn mắt nhìn hắn ta, ban đêm bị lôi ra phục kích vốn đã rất khó chịu, còn mong ngươi hòa nhã được sao.

Không ngờ hòa thượng Hối Cơ lại cười: "Nữ thí chủ quả là người có tính tình."

Ánh mắt Lục Vân Sơ đảo qua đảo lại giữa hai người, xem ra hiện tại họ vẫn chưa thân thiết lắm.

Văn Giác cười gượng hai tiếng, nói với Lục Vân Sơ: "Muội nói lại chi tiết tình hình cho đại sư nghe một lần nữa đi."

Đây là chuyện chính, Lục Vân Sơ cũng không cãi lời, ngoan ngoãn đi qua nói chi tiết với Hối Cơ một lần nữa.

Hối Cơ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi chi tiết, nói chuyện xong mới nói một câu: "Nữ thí chủ công đức vô lượng."

Lục Vân Sơ nhìn ông ta, nghĩ kiếp trước và kiếp trước nữa, cái c.h.ế.t của mình nói không chừng còn có ông ta ở phía sau bày mưu tính kế, ai ngờ kiếp này ông ta lại ở đây bình tĩnh nói nàng "công đức vô lượng".

Nàng xưa nay vốn lanh mồm lanh miệng, cố ý muốn trêu chọc vị "đại sư" này, bèn cười hỏi: "Đại sư, người tốt có được báo đáp tốt không?"

Hối Cơ đáp: "Gieo nhân tốt gặt quả tốt, gieo nhân xấu gặt quả xấu."
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 134



"Vậy ngài xem giúp ta, số phận sau này của ta thế nào? Nay đã gieo nhân tốt, có thể kết thiện quả không?"

Vốn là nói đùa, Hối Cơ lại ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ bị ánh mắt này của ông ta làm cho không được tự nhiên, sờ sờ mặt mình: "Sao, các vị hòa thượng còn xem tướng nữa hả, đây chẳng phải là thứ của Đạo gia sao?"

Hối Cơ mỉm cười: "Ta không xem ra được số mệnh của thí chủ."

Lục Vân Sơ không hề ngạc nhiên với đáp án này, trong tiểu thuyết ông ta bày mưu tính kế, làm ra đủ loại sáng chế, chính là chưa từng làm hòa thượng đàng hoàng, Lục Vân Sơ từng nghi ngờ ông ta là hòa thượng giả mạo lừa đảo.

Nàng qua loa nói: "A Di Đà Phật, đa tạ đại sư." Xoay người định đi.

Lại nghe thấy phía sau nói: "Nhưng ta có thể thấy được số mệnh của hắn."

Lục Vân Sơ quay đầu lại, thấy Hối Cơ vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía xa.

Nàng nhìn theo ánh mắt của Hối Cơ, thấy Văn Triển cùng Văn Giác đứng sóng vai, dáng người thẳng tắp, tà áo bay phấp phới, dường như sắp hòa vào màn đêm mênh mông.

Lục Vân Sơ dừng bước, không tỏ ý kiến: "Số mệnh gì?"

Hối Cơ bước lên phía trước, ánh mắt vẫn đặt trên bóng lưng Văn Triển không rời đi: "Kiếp nạn đã qua."

Lục Vân Sơ là người biết cốt truyện, nghe vậy không hề kinh ngạc, trái lại có chút bất ngờ về tài nghệ của Hối Cơ. Xem ra cũng không phải kẻ lừa bịp.

Nàng gật đầu, đang định bước đi thì nghe ông ta nói tiếp: "Lạ thật, sao trên người hắn lại mang mệnh số của người khác?"

Lục Vân Sơ kinh ngạc quay đầu nhìn ông ta.

Hối Cơ lộ vẻ mặt khó hiểu: "Số c.h.ế.t thảm, hẳn là của người thân huyết thống." Ánh mắt ông ta rơi xuống chân Văn Triển, lông mày nhíu chặt, không còn giả bộ cao nhân nữa, lẩm bẩm: "Còn... tàn?"

Lục Vân Sơ không hiểu ông ta đang nói gì, nhưng chữ cuối cùng lọt vào tai cô lại như sấm sét giữa trời quang.

Nàng thôi làm bộ lơ đãng: "Ngài nói gì?"

Hối Cơ lắc đầu, thậm chí còn bứt tóc, cái đầu trọc lốc sáng bóng: "Hẳn là gãy chân rồi, nhưng... lẽ nào giống như kiếp nạn c.h.ế.t mà lại thoát được? Cũng không đúng, nếu thoát được thì ta đã không thấy."

Lời này khiến Lục Vân Sơ nổi da gà, cả người cứng đờ: "Nếu không gãy chân, chỉ là chịu nỗi đau gãy chân thì sao?"

Hối Cơ chợt hiểu ra, nhưng ngay sau đó lại rơi vào hoang mang: "Vậy thì có thể giải thích được, nhưng mà như vậy... lại không hợp lý, nào có chuyện như vậy, quá kỳ lạ."

Những lời sau đó của ông ta Lục Vân Sơ không nghe nữa, nàng vội vàng bước đến chỗ Văn Triển, nắm lấy tay hắn.

Văn Triển quay đầu lại, đang định cười thì thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, nụ cười liền tan biến, thay vào đó là sự thắc mắc.

Hắn siết nhẹ tay nàng, hỏi nàng sao vậy.

Văn Giác thấy Lục Vân Sơ lại gần, liền nói: "Lục Vân Sơ, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Lục Vân Sơ không rảnh để ý đến hắn ta: "Không rảnh."

Văn Giác đang định nổi giận thì thấy Lục Vân Sơ nâng mặt Văn Triển lên, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Chàng có chuyện gì giấu ta không?"

Vẻ mặt nàng quá nghiêm túc khiến tim Văn Triển đập mạnh, hắn rất muốn trả lời "không", nhưng trước mặt Lục Vân Sơ, hắn không muốn nói dối, nên chỉ cúi đầu nhìn xuống đất, không nhìn nàng nữa.

"Văn Triển?" Nàng cao giọng.

Văn Giác định mắng Lục Vân Sơ nhưng ngửi thấy bầu không khí kỳ lạ liền im lặng.

Văn Triển vẫn im lặng, cụp mi xuống, hắn biết cách giả câm hơn bất kỳ ai.

Lục Vân Sơ buông tay hắn ra, lùi lại nửa bước: "Chàng có chuyện giấu ta."

Giọng nàng đều đều, nhưng Văn Triển lại giật mình, vội ngẩng đầu lên muốn nắm lấy tay nàng.

Văn Giác đứng bên cạnh lo lắng, tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm thấy Lục Vân Sơ không thể bắt nạt Văn Triển, vội vàng khuyên: "Làm gì vậy, không thể nói chuyện tử tế được à?"

Lục Vân Sơ trừng mắt nhìn hắn ta, hắn ta lập tức im bặt, nhưng ngay sau đó lại phản ứng lại, hắn ta dựa vào đâu mà phải sợ nàng chứ?!

Thế là hắn ta vỗ vai Văn Triển, trầm giọng nói với Lục Vân Sơ: "Ta có chuyện muốn nói với ngươi, lại đây."

Lục Vân Sơ vốn không muốn để ý đến hắn ta, nhưng thấy Văn Triển cứ im lặng, sợ mình nóng nảy nổi giận với hắn, chi bằng nói chuyện với Văn Giác, trút giận lên đầu hắn ta.

Nàng theo Văn Giác ra một góc, đứng dưới gốc cây: "Huynh muốn nói gì?"

Văn Giác nhăn mặt, một lúc sau nghiến răng nói: "Ngươi nghĩ sao?"

"Nghĩ sao là nghĩ sao?"

Hắn ta "hừ" một tiếng: "Lúc trước ngươi bám riết lấy ta, giờ lại giả vờ chán ghét, quay sang đeo bám A Triển, đừng tưởng ta không biết ngươi đang tính toán gì."

Lục Vân Sơ ngỡ ngàng trước sự tự luyến của hắn ta, nhưng nghĩ kỹ lại, lúc trước nữ phụ si mê hắn ta như vậy, giờ thay đổi khác hẳn, ai cũng phải nghi ngờ.

"Trước đây ta mù quáng, chẳng hiểu gì về tình ái, cứ khăng khăng đeo bám huynh, mãi đến khi gặp Văn Triển mới nhận ra bản thân trước kia ngu muội đến nhường nào." Nàng cẩn thận giải thích.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 135



Văn Giác tuy không tin, nhưng lời giải thích này cũng chẳng có gì để phản bác: "Tốt nhất là vậy."

Hắn ta khoanh tay ra sau, không nhìn nàng nữa: "Nếu ngươi muốn thứ gì, cứ nói thẳng ra, không cần phải quanh co lòng vòng lợi dụng A Triển. Ta không quản ngươi dùng cách gì khiến A Triển si mê ngươi, nhưng ta khuyên ngươi, tốt nhất đừng khiêu chiến giới hạn của ta."

Quả nhiên là nam chính, lúc nghiêm túc đe dọa người khác, khí thế rất mạnh, nếu là người thường nghe xong thì dù thế nào cũng sẽ sợ hãi.

Nhưng người đứng trước mặt hắn không phải người thường, Lục Vân Sơ: "Phì!"

Văn Giác không nhịn được, lập tức quay đầu trừng mắt: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào, buông tha đệ ấy không được sao? Ngươi xem đệ ấy, đi theo sau ngươi, giống như biến thành người khác vậy!"

"Thế thì đã sao, bây giờ như vậy không tốt sao?"

"Tốt thì tốt, nhưng mà, nhưng mà ngươi và đệ ấy không xứng." Văn Giác nghĩ đến những chuyện làm trước đây của Lục Vân Sơ, đau lòng khôn xiết: "Cho dù ngươi thật lòng muốn tốt với đệ ấy, nhưng ngươi là nữ tử như vậy, làm sao có thể ở bên đệ ấy được!"

Lục Vân Sơ cũng tức giận: "Xứng hay không đến lượt huynh nói? Chúng ta chính là một đôi trời sinh!"

Nàng quay người muốn đi, Văn Giác vội vàng kéo nàng lại: "Khoan đã, ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì mới chịu buông tha đệ ấy?" Hắn ta trầm giọng: "Đệ ấy mệnh nhiều trắc trở, một lòng cầu chết, giờ cuối cùng cũng khôi phục lại sinh khí, đừng để đệ ấy chịu khổ nữa."

Câu cuối cùng coi như là lời người, Văn Giác nói như vậy, Lục Vân Sơ nghe mà khó chịu, cơn giận tan đi, nghiêm túc đáp: "Dù huynh có tin hay không, ta là thật lòng, ta sẽ không để chàng chịu khổ nữa."

Nàng có dáng vẻ nghiêm túc như vậy, Văn Giác lại là lần đầu tiên thấy, ngơ ngác nói ra lời đã chuẩn bị sẵn: "Lấy cái gì cho ngươi thì ngươi mới chịu rời đi?"

Lục Vân Sơ cười, nàng nhe hàm răng trắng ra nhìn Văn Giác.

Văn Giác rốt cuộc cũng yên lòng, phải như vậy chứ, nàng độc ác như thế, nhất định là có mục đích.

"Nói đi, lấy gì đổi?"

Lục Vân Sơ vẫy tay với hắn ta, hắn ta ghé tai lại gần.

Lại nghe nàng nhỏ nhẹ bên tai: "Đổi cái gì chứ, đổi rồi ta đi đâu tìm mỹ nam tử sưởi ấm giường cho ta?"

Văn Giác hóa đá.

Lục Vân Sơ nói xong liền đi, để lại một mình hắn ta vẫn chưa hết bàng hoàng.

Mặt hắn ta nhanh chóng đỏ bừng vì tức giận, hệt như một con gà trống đang nổi khùng, chỉ tay vào bóng lưng Lục Vân Sơ mắng: "Lục Vân Sơ! Ngươi có còn biết xấu hổ hay không! Ngươi là nữ nhân! Nói năng cái kiểu gì vậy!" Hắn ta vừa dậm chân vừa nghiến răng: "Ta đã biết ngươi là đ* h** s*c, dâm tâm bất tử, sắc mê tâm khiếu…" Chữ đằng sau càng lúc càng nhỏ, chỉ dám lẩm bẩm trong miệng, không dám hét lên cho người khác nghe.

Lục Vân Sơ đi qua kéo Văn Triển: "Đi, chúng ta về quán trọ ngay bây giờ."

Văn Triển không biết Lục Vân Sơ đoán được gì, lòng thấp thỏm, Lục Vân Sơ kéo hắn, hắn cũng không phản kháng, cúi đầu đi theo.

Văn Giác vội vàng đến ngăn cản: "Ngươi đi đâu?"

"Về quán trọ." Lục Vân Sơ đáp: "Trời lạnh thế này, huynh muốn chúng ta ở đây thức đêm với huynh à? Hay là thiếu người làm, phải để hai người bọn ta làm thay?"

Lục Vân Sơ đã nói chuyện với Hối Cơ về tình hình cụ thể rồi, ở lại đây đúng là không còn tác dụng gì nữa, nhưng Văn Giác lại không muốn thả nàng đi: "Ngươi kéo A Triển về làm gì?"

Lục Vân Sơ đẩy hắn ta ra: "Huynh nói làm gì?"

Cộng thêm câu nói vừa rồi của Lục Vân Sơ, Văn Giác không tự chủ được suy nghĩ lệch lạc, mặt hắn ta đỏ như gan heo, quay đầu nhìn Văn Triển: "A Triển, đệ có muốn về cùng nàng không?"

Văn Triển đương nhiên gật đầu.

Văn Giác to khỏe như hòn đá, đẩy một cái không nhúc nhích, Lục Vân Sơ bèn đẩy hắn ta thêm cái nữa: "Tránh ra, đừng làm chậm trễ chúng ta về ngủ."

Hắn ta kinh ngạc đến há hốc mồm: "Ngươi ngươi ngươi sao có thể nói thẳng ra như vậy? A Triển, A Triển, đệ đã cùng nàng, cùng nàng… cùng giường cùng chiếu rồi sao?"

Chuyện riêng tư thế này Văn Triển sẽ không trả lời, hắn cảm thấy Văn Giác không tôn trọng Lục Vân Sơ, nhưng Lục Vân Sơ không những không để ý, ngược lại còn rất thích thú chọc tức Văn Giác: "Còn hơn thế nữa."

Nói xong, nàng hất Văn Giác ra, kéo Văn Triển đi mất.

Văn Giác ngây ngốc đứng tại chỗ, khó mà tưởng tượng được A Triển thanh phong minh nguyệt như vậy lại rơi xuống trần tục, bị người vấy bẩn.

Hắn ta đến cả sức lực để đuổi theo cũng không còn, chỉ có thể đứng từ xa gào lên: "Bên ngoài quán trọ đều là người của ta, ngươi đừng hòng bắt A Triển đi."

Lục Vân Sơ coi như không nghe thấy, kéo Văn Triển lên xe ngựa, tranh thủ thời gian chưa muộn, nhanh chóng lên đường về thành.

Đến quán trọ, khách nhân bên trong đều đã nghỉ ngơi, tiểu nhị nhanh nhẹn, lập tức mang nước nóng lên.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 136



Lục Vân Sơ nói với Văn Triển: "Chàng tắm rửa trước đi, xong rồi ta có chuyện muốn hỏi chàng."

Văn Triển vô cùng bất an, nếu có thể, hắn hy vọng những bí mật kia cả đời cũng sẽ không bị Lục Vân Sơ biết được.

Hắn tắm rửa rất chậm, khăn mặt che trên mặt, hận không thể che đến tận khi trời đất sụp đổ.

Lục Vân Sơ vốn đang nặng lòng suy tư, thấy hắn như vậy không khỏi buồn cười: "Đừng có lề mề nữa."

Văn Triển bỏ khăn ướt xuống, nghiêng đầu liếc trộm Lục Vân Sơ, sau đó hơi tăng tốc độ, nhưng vẫn cứ chậm chạp.

Lục Vân Sơ bước tới, cười nói: "Chàng muốn chà rách mặt luôn hay sao?"

Giọng điệu nàng có chút trách cứ, Văn Triển run mi, cúi đầu nhận lỗi.

Dáng vẻ hắn thật ấu trĩ, Lục Vân Sơ thở dài, túm lấy vạt áo hắn, hôn mạnh một cái: "Không nên như thế."

Sau đó nàng quay đi tắm rửa.

Văn Triển nhìn bóng lưng nàng, nghĩ đến biểu cảm vừa rồi, chắc là nàng không còn giận nữa, thở phào nhẹ nhõm.

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, hơi đắc ý, thì ra hôn một cái là hết giận rồi, hắn dường như đã nắm bắt được tính tình của nàng rồi.

Đợi đến khi Lục Vân Sơ tắm rửa thay y phục xong xuôi, Văn Triển cũng đã thu dọn xong, ngồi không yên mà lắc lư bên cạnh bàn.

Lục Vân Sơ vỗ vỗ giường: "Lại đây."

Văn Triển cứng đờ, không biết Lục Vân Sơ đã đoán được gì, hắn phải làm thế nào để giấu diếm nàng đây.

Hắn đi tới, chủ động nắm tay Lục Vân Sơ, viết lên đó: Muộn rồi, ngủ đi thôi.

Lục Vân Sơ chưa từng thấy dáng vẻ này của Văn Triển, nghiêm túc trịnh trọng liếc nhìn hắn.

Nàng kìm nén ý cười, không thể để Văn Triển lảng tránh được.

"Chân chàng là thế nào?"

Văn Triển kinh hãi ngẩng đầu.

Hắn tim đập như sấm, không khống chế được biểu cảm, vội vàng né tránh ánh mắt, nhưng Lục Vân Sơ nâng mặt hắn lên, không cho hắn trốn tránh: "Vị hòa thượng kia nói chàng gánh chịu mệnh số ta bị gãy chân, có thật vậy không?"

Cho dù Văn Triển có đề phòng đến đâu cũng không ngờ một hòa thượng lại có thể nhìn thấu bí mật của mình.

Hắn toát mồ hôi lạnh, đối diện với ánh mắt Lục Vân Sơ, hắn cúi đầu, không nói lời nào. Đây là biện pháp duy nhất hắn nghĩ ra để vừa không nói dối, lại vừa có thể né tránh truy hỏi.

Lục Vân Sơ nào có để hắn làm vậy, nàng nâng mặt hắn, ép hắn ngẩng đầu: "Chàng là đang ngầm thừa nhận sao?"

Dù Văn Triển đã ngẩng đầu, ánh mắt vẫn cứ liếc sang một bên. Cái gọi là vùng vẫy giãy chết, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Lục Vân Sơ không cần hắn gật đầu cũng đã biết đáp án.

"Ta hiểu rồi."

Hiểu gì rồi?

Trong lòng Văn Triển hơi hoảng, hắn rất sợ sau khi Lục Vân Sơ phát hiện những điều này, nàng sẽ không còn dùng ánh mắt trước kia nhìn mình nữa.

Hắn đột nhiên dời mắt về, thấy Lục Vân Sơ cúi đầu suy nghĩ, nhíu chặt mày, hoảng đến mức toát cả mồ hôi lạnh.

Hắn vội vàng cúi xuống, hôn lên mi tâm nàng.

Lục Vân Sơ ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: "Chàng làm gì—"

Hắn chặn môi nàng lại.

Lục Vân Sơ ngây người.

Nàng rất nhanh hiểu được suy nghĩ của Văn Triển, hắn thành kính hôn nàng, lực đạo rất nhẹ rất êm, lại hết sức lấy lòng, hôn đến mức triền miên, không để nàng có thể th* d*c.

Nàng kìm nén trái tim đang đập loạn nhịp, cảm thấy vừa xót xa vừa buồn cười.

Hắn đang nghĩ gì vậy? Cứ tưởng như thế này là có thể mê hoặc nàng, khiến nàng chuyển dời sự chú ý, không truy cứu nữa sao?

Sự thật đúng là như vậy.

Văn Triển là kẻ mới vào nghề, trong tình huống khẩn trương, lại quên cả việc đổi hơi thở, bản thân hắn đã thở không đều, còn không buông nàng ra, cố gắng tước đoạt hơi thở của nàng, khiến nàng không nghĩ ngợi gì nữa.

Lục Vân Sơ phối hợp đáp lại hắn, rồi từng chút một tiến lại gần, đẩy vai hắn một cái, hắn bất ngờ ngã ngửa ra sau.

Mái tóc đen xõa ra, như lụa trải dài, lướt qua mu bàn tay Lục Vân Sơ, lạnh lẽo, khiến mu bàn tay nàng ngứa ngáy.

Văn Triển ngẩn ra, sau đó lại cho rằng mình đã thành công, khóe miệng vô thức cong lên, giống như mỗi lần lừa được Lục Vân Sơ múc thêm cho mình một muỗng vậy.

Lục Vân Sơ phát hiện ra vẻ mặt nhỏ bé của hắn, trong lòng mắng hắn một câu "đồ ngốc".

Nàng cúi người xuống, dùng chiêu thức tương tự mê hoặc Văn Triển.

Làm sao Văn Triển có thể chống đỡ được, nhanh chóng rơi vào trạng thái choáng váng, dùng tay giữ lấy gáy nàng.

Trong lúc đầu óc hắn đang mơ hồ, Lục Vân Sơ buông hắn ra, ngẩng đầu lên, hắn lập tức th* d*c, quên mất chuyện quan trọng khác, chính là lúc này, nàng nhanh nhẹn lùi ra sau, vén ống quần của hắn lên.

Văn Triển chớp chớp mắt, đợi đến khi hơi nóng trước mắt tan đi mới cảm nhận được động tác của nàng.

Hắn ngồi dậy, Lục Vân Sơ liền giữ hắn lại, cưỡng chế kiểm tra chân hắn.

Quả nhiên, ở đầu gối và bắp chân của hắn có một vết sẹo sâu, giống hệt vết sẹo do gãy chân của nàng lúc trước.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 137



Cuối cùng Văn Triển cũng vùng ra khỏi Lục Vân Sơ, vội vàng rụt chân lại, che đi vết sẹo.

Hắn cúi đầu luống cuống, cố gắng suy nghĩ xem nên giải thích thế nào.

Lục Vân Sơ không cho hắn bất kỳ thời gian nào, nàng hỏi: "Chuyện này xảy ra khi nào?"

Nàng nghĩ đến sáng hôm sau khi mình được cứu, Văn Triển cuộn tròn trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn khôn cùng, liền đoán: "Là sáng hôm đó sao, lúc đó đã chịu đựng nỗi đau gãy chân rồi à?"

Văn Triển bỗng nhiên quỳ ngồi dậy, nắm lấy tay nàng.

Hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn nàng, mong nàng đừng hỏi nữa.

Lúc này, Lục Vân Sơ sẽ không để hắn trốn tránh, nàng cố gắng làm dịu giọng nói: "Tại sao chàng không muốn nói cho ta biết?"

Tại sao? Bản thân Văn Triển cũng không hiểu rõ, không muốn nói cho nàng biết, sợ nói ra rồi nàng sẽ hiểu rõ ràng khoảng cách giữa hai người. Nàng là một người toàn vẹn và tự do, còn hắn lại là quân cờ của tạo vật, vô dụng và bất lực đến vậy, ngay cả việc cứu nàng cũng không làm được, chỉ có thể thay nàng gánh chịu nỗi đau.

Hắn muốn chứng minh bản thân mình có ích, vội vàng viết vài chữ lên lòng bàn tay nàng.

Hắn viết nhanh và vội, Lục Vân Sơ không thể nào phân biệt được: "Chàng nói gì vậy?"

Văn Triển bèn chậm lại, nhưng vẫn không giấu được ngón tay run rẩy: Ta đã quen rồi, với ta mà nói, đó không đau. Ta có thể...

Hắn ngập ngừng, viết lại: Ta không phải vô dụng.

Lục Vân Sơ im lặng, chậm chạp không đáp.

Văn Triển càng thêm hốt hoảng, hắn vừa rồi quá nôn nóng, không biết nên diễn đạt như thế nào, không đúng, không nên nói như vậy.

Hắn toan nắm lấy đầu ngón tay Lục Vân Sơ, viết lại chữ, nhưng Lục Vân Sơ hất tay hắn ra.

"Văn Triển, rốt cuộc chàng đang nghĩ gì vậy?" Nàng nén giận, gằn từng tiếng hỏi hắn.

Văn Triển ngừng thở nửa nhịp, chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng.

Ánh mắt nàng là phẫn nộ không giấu được, Văn Triển chưa từng thấy nàng như vậy, tim thắt lại.

Hắn quả nhiên vẫn làm hỏng chuyện rồi. Hắn vừa rồi nói gì, hắn đã không nhớ rõ, bây giờ ngay cả cách chuộc lỗi cũng không nghĩ ra.

Hắn đang định né tránh, lại thấy nước mắt Lục Vân Sơ bỗng nhiên lăn xuống.

Chưa bao giờ hắn hốt hoảng hơn lúc này, không màng đến gì khác, vội vàng thẳng người, theo bản năng đưa tay lau nước mắt cho nàng.

Nước mắt nàng nóng hổi, nhỏ giọt trên mu bàn tay hắn, dường như thiêu một lỗ thủng, khiến toàn thân hắn đau đớn.

Môi hắn mấp máy, rất muốn nói "Đừng khóc", nhưng lại không phát ra tiếng. Hắn chính là một người vô dụng như vậy, trơ mắt nhìn nàng rơi lệ, ngay cả lời an ủi cũng không nói nên lời.

Lục Vân Sơ tránh tay hắn, tự mình dùng tay áo lau nước mắt, trừng mắt nhìn hắn: "Rốt cuộc chàng coi ta là người thế nào, ta nếu là... Sao ta có thể ghét bỏ chàng?"

Văn Triển không thể phản bác, chỉ đành nghe mắng, nhưng lần này hắn không cúi đầu, hắn phải nhìn Lục Vân Sơ, để xác nhận nàng sẽ không khóc nữa.

Hắn lắc đầu.

"Chàng lắc đầu làm gì?"

Văn Triển bèn viết trên tay nàng: Ta sai rồi, ta không nên nói như vậy.

Lục Vân Sơ đ.ấ.m vào n.g.ự.c hắn một cái: "Chàng sai ở chỗ không nên nói vậy sao? Chàng sai ở chỗ không nên nghĩ như vậy, sai ở chỗ không nói cho ta biết, sai ở chỗ không ngừng nghi ngờ bản thân, không ngừng coi thường mình."

Lúc nàng nóng ruột, giọng nói sẽ rất nghiêm khắc, từng câu từng chữ nện trên đầu Văn Triển, khiến hắn vô cùng hoang mang.

Thôi rồi, nàng thực sự rất tức giận. Rõ ràng lúc nàng tức giận cũng nhấn mạnh bảo hắn đừng tự ti mặc cảm, nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy một cỗ nghẹt thở bao trùm nuốt chửng mình.

Hắn giống như một người sắp chìm xuống biển sâu, giữa cơn cuồng phong bão táp, may mắn vớ được một khúc gỗ nổi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sóng cuốn trôi.

Nếu hắn chưa từng nhìn thấy ánh sáng, sao có thể sợ chìm vào biển sâu tăm tối, rơi vào cái c.h.ế.t hỗn độn tĩnh lặng.

Hắn nắm lấy tay Lục Vân Sơ, không để nàng hất ra, hết lần này đến lần khác hôn lên đầu ngón tay nàng.

Hắn không nói được, không nói được lời khẩn cầu, chỉ có thể làm như vậy.

Lục Vân Sơ cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ thấy hắn cố gắng gập lưng, người cao lớn như vậy, co rúm lại, chỉ để có thể cúi xuống hôn lên đầu ngón tay nàng.

"Văn Triển, ngẩng đầu nhìn ta."

Nàng nói rõ từng chữ, như ngọc va vào nhau.

Văn Triển cứng người, sống lưng dần run lên, hắn nghe thấy, nhưng vẫn không ngẩng đầu, mà lại một lần nữa nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay nàng.

"Ta bảo chàng ngẩng đầu." Nàng nói: "Nhìn ta."

Văn Triển hoàn toàn cứng đờ, hắn không thể giả vờ không nghe thấy nữa, chỉ đành chậm rãi ngẩng đầu, từng chút từng chút thẳng sống lưng, cuối cùng ngẩng cằm lên.

Ánh mắt hắn cũng mang theo sự hốt hoảng, từ cằm nàng từng chút từng chút hướng lên trên, cuối cùng rơi vào đôi mắt nàng.

Hắn sợ hãi nhìn thấy sự phẫn nộ, thất vọng và chán ghét trong mắt nàng.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 138



Nhưng không, nàng mắt đỏ hoe, chăm chú nhìn hắn, như thể trên thế gian này ngoài hắn ra, nàng chẳng còn nhìn thấy ai khác.

Lục Vân Sơ hỏi: "Văn Triển, chàng nhìn vào mắt ta, nói cho ta biết, chàng sợ cái gì?"

Nàng vẫn nhớ lần đầu gặp mặt, hắn là một người cứng đầu như vậy, thà quỳ gối chịu đựng vết thương lở loét đầy chân, cũng không chịu uốn cong sống lưng.

Vậy mà một người như thế, lại vì sợ nàng chán ghét, sợ nàng bỏ rơi mình, mà khúm núm lấy lòng, liều lĩnh hôn lên đầu ngón tay nàng, sợ nàng sẽ tức giận vì sự che giấu của mình.

Nàng thật sự không biết phải làm sao, không dám nổi giận nữa, mà thở dài nói: "Ta phải làm sao, chàng mới tin tưởng tâm ý của ta đây?"

Văn Triển lông mi run rẩy, không hiểu ý nàng.

Nàng tiến lại gần hắn, hắn theo bản năng rụt rè né tránh.

Nàng vội vàng nắm lấy vạt áo hắn, trong lúc vội vàng, hai người lăn vào nhau.

Nàng đè lên người hắn, cứ như vậy nằm úp sấp, bò lên nằm gọn trên lồng n.g.ự.c hắn.

Tai nàng áp vào lồng n.g.ự.c hắn, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập mạnh mẽ.

"Ta không giận chàng đâu." Nàng nói: "Ta nổi giận là vì quá đau lòng, vì giận bản thân mình chưa làm tốt hơn."

Văn Triển không biết nói, không thể đáp lại nàng, nên nàng chỉ cần nói những điều của mình, không ai có thể lắng nghe nàng nói chuyện chăm chú hơn hắn.

"Ta không ngờ sẽ xảy ra những chuyện này, sao chàng không nói cho ta biết? Ta đều không biết chàng đã chịu những tổn thương này vì ta, còn cố gắng lúc chàng lên cơn..."

Nhịp tim đập mạnh mẽ, dồn dập của Văn Triển dần dần bình ổn trở lại.

"Trước đây chàng có biết nếu cứu người khác, sẽ phải chịu thay những đau đớn của người đó không?"

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

Trải qua chuyện vừa rồi, Văn Triển không dám nói dối nữa, do dự một chút, vẫn gật đầu.

Lục Vân Sơ thấy lòng chua xót, lại hỏi: "Lúc chàng đến tìm ta, có biết ta sẽ xảy ra chuyện gì không?"

Văn Triển lắc đầu.

"Dù ta gặp nguy hiểm như thế nào, chàng cũng sẽ đến cứu ta phải không?"

Văn Triển không chút do dự gật đầu.

Lồng n.g.ự.c nàng nghẹn lại, nghĩ đến những chuyện đã trải qua hai kiếp trước, hỏi: "Vậy nếu lúc đó ta sẽ chết, chàng cũng sẽ đến cứu ta, c.h.ế.t thay ta phải không?"

Văn Triển không cần suy nghĩ đã định gật đầu, vừa động đậy, lập tức thấy Lục Vân Sơ mắt đỏ hoe nhìn mình, vội vàng dừng lại.

Nàng đánh hắn một cái: "Sao chàng không nghĩ, nếu chàng thay ta chịu chết, để ta một mình trên thế gian này, ta phải làm sao?"

Chuyện này chưa xảy ra, Văn Triển không thể giả thiết, nhưng thấy Lục Vân Sơ đau lòng như vậy, hắn vội vàng nắm lấy tay nàng, lắc đầu, tỏ ý hắn sẽ không làm như vậy.

Nàng nhìn hắn chăm chú, một lúc lâu vẫn thở dài: "Nhớ lời chàng nói đấy." Nàng hỏi: "Gãy chân có đau lắm không?"

Văn Triển viết trên tay nàng: Cũng ổn.

"Đồ lừa đảo!" Nàng rút tay lại, gãy chân rõ ràng rất đau, nàng bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, sao lại "cũng ổn" được.

Giọng điệu nàng hơi kích động, Văn Triển liền lập tức luống cuống, vừa rồi nàng khóc lóc hất tay hắn để lại bóng ma quá lớn, đến mức ngay cả khi đối mặt với giọng điệu kích động cũng bắt đầu dè dặt cẩn thận.

Nàng giữ hắn lại, hôn mạnh một cái, đợi thân thể hắn dần dần mềm nhũn, không còn cứng đờ nữa mới buông ra.

Nàng nằm nhoài trên n.g.ự.c hắn, nhỏ giọng nói: "Có phải ta mỗi ngày nói một trăm lần thích chàng, chàng mới tin tưởng tâm ý của ta không?"

Hắn khẽ động đậy, hình như muốn giải thích.

Lục Vân Sơ ngẩng lên, nhích người lên cao hơn một chút, hôn hắn: "Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay." Nàng nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói: "Ta thích chàng."

Văn Triển khẽ mấp máy môi, cố gắng chống người dậy, kéo tay nàng lại định viết chữ.

Nàng ngồi dậy, tránh đi: "Ta không nghe chàng nói, chàng vừa nói là lại sắp sửa chọc tức ta."

Văn Triển sững người một chút, cụp mi xuống, luống cuống cúi đầu.

"Trừ khi chàng cũng nói những lời tương tự." Nàng lại hôn hắn: "Ta thích chàng."

Văn Triển ngơ ngác ngẩng đầu, hồi lâu mới hiểu ra nàng đang ám chỉ câu "thích chàng".

Nàng xòe tay, ý tứ rất rõ ràng: Viết cho ta thấy đi.

Văn Triển chần chừ mãi không có động tĩnh.

Lục Vân Sơ cứ nghĩ nhìn hành động lúc nãy của hắn thì hắn sẽ nóng lòng viết lời yêu thương để dỗ dành nàng.

Nàng đoán sai rồi, không cam lòng đưa lòng bàn tay lại gần hắn hơn.

Văn Triển nhìn lòng bàn tay nàng, lại ngước lên nhìn mặt nàng, không biết đang nghĩ gì.

Đúng lúc Lục Vân Sơ hết hy vọng, chuẩn bị rút tay về, thì hắn bỗng ngồi thẳng dậy, đầu gối khẽ động, tiến lại gần nàng.

Lục Vân Sơ thấy hắn ngẩng đầu, lấy hết can đảm nhìn nàng, cảm xúc dâng trào trong đáy mắt, vừa e thẹn vừa nồng nhiệt khó kìm nén.

Hắn nắm lấy tay nàng, lay lay, khiến nàng tập trung tất cả sự chú ý lên khuôn mặt mình.

Rồi hắn run rẩy đưa tay ra, nâng niu khuôn mặt nàng, không cho nàng dời mắt đi.
 
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 139



Hắn mở miệng, từng chữ một, hết sức nghiêm túc mấp máy môi với nàng.

"Ta".

Miệng hắn há ra, không phát ra tiếng, chỉ có thể mấp máy môi, trông hơi ngốc nghếch.

"Thích."

Chữ này cần phải hơi nhếch mép, hắn làm có chút vụng về, chăm chú nhìn nàng, sợ nàng không nhận ra khẩu hình của chữ này.

"Nàng."

Khẩu hình chữ này được thực hiện rất chậm, như thể đang mỉm cười, ngây ngô vô cùng.

"Nàng."

Nói xong chữ cuối cùng, hắn lo lắng nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Lục Vân Sơ nghẹn ngào, cố gắng nuốt nước bọt, kìm nén cảm giác muốn khóc.

Nàng cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, gật đầu, tỏ ý là mình đã "nghe" rõ.

Văn Triển thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười, nụ cười của hắn trong veo, sạch sẽ vô cùng, tựa như cỏ cây tự do sinh trưởng, mang theo hương thơm của cỏ xanh và ánh nắng.

Hắn lại làm thêm một lần nữa, lần này nhanh hơn một chút.

Bởi vì Lục Vân Sơ đã nói với hắn hai lần, vậy nên hắn cũng phải nói với nàng hai lần.

Nói xong, hắn nhìn nàng thật chăm chú, không chớp mắt lấy một cái.

Lục Vân Sơ nhìn hắn, nuốt lại vị chua chát, chậm rãi gật đầu.

Văn Triển lại lập tức mỉm cười, cười rất tươi, không nỡ rời mắt, chỉ muốn cùng nàng nhìn nhau thật lâu thật lâu.

Ta không thể nói những lời yêu thương nồng nàn, nên xin nàng hãy nhìn qua đôi mắt ta, nhìn thấy trái tim dịu dàng và chân thành của ta.

Trong lòng Lục Vân Sơ dâng lên cảm giác chua xót, nàng muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy nói gì cũng thừa thãi.

Cuối cùng nàng chọn cách ôm lấy Văn Triển.

Trên người Văn Triển luôn phảng phất mùi hương thuốc lạnh lẽo pha chút đắng, trước đây nàng ngửi thấy dễ chịu mà an tâm, giờ đây ngửi thấy không khỏi xót xa.

Có những lúc một cái ôm lặng lẽ còn hơn cả vạn lời nói, Văn Triển ngoan ngoãn để nàng ôm, một lúc sau khom lưng, đặt cằm lên vai nàng.

Hai người ôm nhau một lúc, Lục Vân Sơ nói: "Thôi, ngủ một giấc, tỉnh dậy xem tình hình bên Văn Giác thế nào rồi tính tiếp". Dù không thể tránh khỏi việc chạm mặt Văn Giác, nhưng Lục Vân Sơ không còn hoảng loạn muốn vùng vẫy bỏ chạy như trước nữa. Có Văn Triển ở đây, dù xảy ra chuyện gì, dù ở nơi đâu, nàng cũng cảm thấy vô cùng an tâm.

Nàng cùng Văn Triển nằm xuống, giường của quán trọ rất hẹp, bọn họ liền có thể danh chính ngôn thuận dựa sát vào nhau để sưởi ấm.

Nàng muốn hiểu Văn Triển hơn, muốn gần gũi hắn hơn, nhưng trải qua chuyện hôm nay, nàng phát hiện mình không thể quá nôn nóng, sẽ dọa hắn sợ.

Vì vậy, nàng chỉ hỏi Văn Triển: "Mỗi lần phát bệnh chàng đều đau như vậy sao?".

Văn Triển im lặng một lúc, xoay người lại, đối diện với nàng, lắc đầu.

Cái lắc đầu này có thể hiểu theo nhiều nghĩa, Lục Vân Sơ biết đây là tiểu xảo mà hắn dần dần mò mẫm ra được.

Văn Triển không muốn nói, vậy nàng sẽ không hỏi nữa.

Nàng hôn lên trán Văn Triển, nói với hắn: "Ngủ ngon, ngủ một giấc thật ngon nhé".

Nhưng Văn Triển lại mở to mắt nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh ánh sao, trông rất tỉnh táo.

Dù sao hôm nay hắn cũng coi như là chính thức tỏ tình rồi, đối với hắn mà nói là một trải nghiệm vừa mạo hiểm vừa bỡ ngỡ, hiện tại hắn đang rất phấn khích.

Nàng bất đắc dĩ dùng trán cọ cọ vào trán hắn: "Đồ ngốc." Chỉ là tỏ tình thôi mà, có cần phải thế không?

Nàng nghĩ, nàng còn muốn cùng Văn Triển trải nghiệm thêm nhiều điều nữa, dù là chuyện của người yêu, hay là chuyện của bằng hữu, người thân, chu du khắp nơi, trải nghiệm cuộc sống, bọn họ mới chỉ vừa bắt đầu thôi mà.

Lục Vân Sơ buồn ngủ, liền không để ý đến Văn Triển đang phấn khích, tự mình ngủ trước.

Văn Triển có thể coi là một người bạn cùng phòng điểm mười, bởi vì hắn có thể giữ im lặng tuyệt đối.

Lục Vân Sơ nhắm mắt ngủ, hắn liền không nhúc nhích, ngay cả tần suất hô hấp cũng giảm xuống, sợ ảnh hưởng đến nàng. Hắn len lén nhìn nàng, chỉ có lúc này mới dám mạnh dạn lên, tận hưởng khoảng thời gian ở bên nàng, không còn những băn khoăn khác.

Hắn ngủ rất muộn, nên hôm sau đương nhiên là không dậy nổi.

Lục Vân Sơ sau khi rửa mặt xong liền hỏi tiểu nhị, Văn Giác bọn họ cả đêm không về, cũng không biết mọi chuyện thế nào rồi.

Nàng nhẹ nhàng đi vào phòng, Văn Triển vẫn đang ngủ, nghe thấy tiếng động liền mơ mơ màng màng mở mắt.

Lục Vân Sơ nhẹ giọng nói: "Ngủ thêm một lát nữa đi, không gấp".

Hắn lắc đầu, cố gắng chớp chớp mắt để xua tan cơn buồn ngủ. Hắn cố gắng ngồi dậy, ép mình tỉnh táo, xuống giường rửa mặt mặc y phục.

Nếu Lục Vân Sơ không ngủ, hắn cũng sẽ không ngủ, hắn không muốn lãng phí thời gian ở bên nàng.

Lục Vân Sơ không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy sau lời tỏ tình hôm qua, Văn Triển dường như trở nên… bám người hơn một chút?

Nàng nhớ tới một đoạn mình từng đọc được trên mạng, đại khái là đừng đi trêu chọc những kẻ đáng thương không có gì, một khi bạn bước vào thế giới của họ, bạn sẽ trở thành tất cả của họ, một khi rời đi sẽ là trời sập đất nứt.
 
Back
Top Bottom