Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 945: Đợi đã



- Tướng quân bị thương hôn mê, trong thành không có lương thực, chúng ta ở chỗ này chỉ có thể chờ chết, nên ta cảm thấy nên đánh ra ngoài, ta đây không tin vài tên người Nữ Chân có thể ngăn năm vạn đại quân ta!

Triệu Giai vừa mới tới ngoài phòng nghị sự liền nghe tiếng một vị tướng lĩnh lớn giọng la lối.

- Không được, tướng quân trước kia đã nói, người Nữ Chân chỉ ước chúng ta rời Liêu Dương phủ, như vậy bọn chúng lại có thể một đường tập sát thảm khốc như Tiêu Nham Thọ năm ấy, nên việc này là không thể, biện pháp tốt nhất là ở nơi này chờ đợi viện quân!

Lời của đối phương cứng rắn nói ra thì nghe thanh âm một tướng lĩnh khác vang lên, lần này Triệu Giai nhận ra đó là giọng của Thôi tướng quân.

- Nhưng hiện tại tướng sĩ trong thành đã biết chuyện, cũng nhiều người không tin nhưng nếu tướng quân không lộ diện, nhất định chuyện này sẽ được chứng thực, đến lúc đó nếu tướng sĩ trong thành đều biết, quân tâm dao động, trong thành còn không có lương thực thật khó mà ngăn trở người Nữ Chân tiến công!

Chỉ nghe một tướng lĩnh cao giọng nói.

Những lời này đã chỉ ra điểm mấu chốt, nhất thời trong sảnh không khí có chút trầm mặc, ngay cả Thôi tướng quân kia cũng chẳng lên tiếng nữa, nhân cơ hội này, Triệu Giai liền vào bẩm báo:

- Khởi bẩm các vị tướng quân, thuộc hạ bắt được một đám thích khách trong thành, hẳn là đồng bọn với những thích khách tối qua, hơn nữa thà chết không hàng, hiện thi thể bọn chúng đều được mang tới rồi!

- Thích khách? Lại có thích khách tới?

Các tướng lĩnh trong phòng đều bực bội, một trong số đó nghe Triệu Giai nói mà hết kiên nhẫn bực bội hỏi.

- Khởi bẩm tướng lĩnh, hôm qua thuộc hạ sau khi trở về ngẫm nghĩ mãi không rõ vì sao thích khách dường như biết trước và mai phục tại nơi tướng quân quan sát tình hình, sau đó trong lúc vô ý đã hiểu ra tất cả đều là kế của người Nữ Chân, kế trong kế chính là liên hoàn kế!

Triệu Giai nói xong đem những điều mình nghĩ ra trong quá trình tìm hiểu nói hết một lượt làm bọn Thôi tướng quân kinh ngạc nhìn y một cái, không nghĩ một hộ vệ trẻ tuổi bên cạnh Hô Diên tướng quân có thể nhìn thấu ba cạm bẫy của người Nữ Chân, dù sau khi chuyện đã xảy đến mới nghĩ ra nhưng cũng chứng tỏ y là kẻ hơn người.

Biểu hiện của Triệu Giai khiến họ kinh ngạc nhưng so với chuyện đang gặp khốn cảnh trong thành, thích khách cũng chẳng phải chuyện gì to tát, bọn họ nghe xong chỉ thấy Thôi tướng quân sắc mặc bình thản nói:

- Làm rất đúng, chuyện này chúng ta đã biết, đem thi thể những người Nữ Chân đó treo trên cổng thành xem như cho chúng một bài học, cũng không còn việc gì ngươi hãy lui ra đi!

Tuy nhiên Triệu Giai có chút chần chừ chốc lát mới mở miệng hỏi:

- Các vị tướng quân, Hô Diên tướng quân đối đãi với ta như con cháu, hôm qua ngài ấy bị tập kích trong lòng ta vô cùng khó chịu, không biết hiện tại ngài ấy như thế nào, đã tỉnh hay chưa?

Vốn tình hình Hô Diên Bình là quân cơ bí mật, nhưng Triệu Giai vừa lập công lớn, lại là thân vệ của Hô Diên Bình, hôm qua cùng ông trải qua vụ ám sát nên cũng chẳng cần dối gạt làm gì, Thôi tướng quân liền nói:

- Tướng quân vẫn như cũ, y quan nói tướng quân muốn tỉnh phải qua vài hôm nữa!

Nghe Hô Diên Bình vẫn còn hôn mê, dù y quan đã nói không có nguy hiểm tính mạng nhưng Triệu Giai vẫn không kìm được phải bận tâm, trong lòng lại tự trách nếu hôm qua có thể ngăn ám tiễn kia không chừng Bình thúc sẽ chẳng có việc gì, năm vạn đại quân cũng không sa vào hoàn cảnh như hiện tại.

- Được rồi, ngươi đừng lo lắng, tướng quân sớm muộn cũng sẽ tỉnh, ngươi cũng nên nghỉ ngơi, chúng ta còn việc phải thảo luận!

Thôi tướng quân nhìn Triệu Giai đứng đó không nhúc nhích, vẻ mặt đau buồn càng thêm có hảo cảm với y, giọng điệu cũng nhẹ nhàng khuyên nhủ.

- Vâng!

Triệu Giai có đau buồn nhưng cũng vâng lệnh sau đó xoay người bước đi, nhưng khi sắp ra tới cửa, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, bước chân cũng chậm một nhịp, trên mặt thoáng do dự nhưng cuối cùng cũng quay lại nói:

- Các vị tướng quân, Hô Diên tướng quân trọng thương chỉ có thể giấu diếm nhất thời, không bao lâu sẽ truyền tới trong quân đều biết, lúc ấy tạo thành hậu quả nghiêm trọng không nói cũng biết, không biết các vị tướng quân có biện pháp nào giải quyết?

Vốn Thôi tướng quân có ấn tượng tốt với Triệu Giai, nhưng khi nhìn y chuẩn bị rời khỏi lại ngừng lại hỏi thăm làm cách nào giải quyết chuyện Hô Diên Bình bị thương làm ảnh hưởng trong quân, liền lộ ra vẻ mặt không hài lòng, đây vốn không phải là việc một thân vệ có thể quan tâm tới.

- Chuyện này không cần ngươi quan tâm, vẫn mau lui xuống đi!

Thôi tướng quân lại lên tiếng, y là tướng lĩnh theo Hô Diên Bình lâu năm, uy vọng cũng cao nhất nhưng không thể cao tới nỗi thay thế Hô Diên Bình ra lệnh chỉ huy toàn quân, nên lúc này cũng chỉ buồn rầu.

Nhưng Triệu Giai nghe xong cũng không rời đi, mà trên mặt lộ ra một nụ cười:

- Các vị tướng quân, kỳ thực tại hạ có một biện pháp này, nếu có thể sẽ chẳng lo chuyện tướng quân bị thương truyền đi mà còn có thể an ổn quân tâm, hi vọng các vị tướng quân có thể xem xét!

- Làm càn, đây là nơi nào lại để một tên nhóc miệng còn hôi sữa nói xằng nói bậy?

Tuy nhiên Triệu Giai vừa dứt lời đã thấy một tướng lĩnh cường tráng quát to, vị tướng lĩnh này họ Dư, vì tính cách nóng nảy như núi lửa sắp bùng nổ nên người ta gọi là Dư Hỏa Sơn, hôm qua nghe tin Hô Diên Bình bị thương thiếu chút y đã định chém đầu cả đám thân vệ bọn Triệu Nhan.

Sau khi Dư tướng quân lên tiếng những tướng quân khác đều mang sắc mặt khó coi, dù sau bọn họ cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt thì sao tin người trẻ tuổi trước mắt có thể nghĩ ra cái gì? Điều này làm cho bọn họ theo bản năng có chút không vui.

Tuy nhiên Thôi tướng quân lại rất có hứng thú với lời của Triệu Giai, liền chủ động khuyên nhủ:

- Lão Dư, các người đừng tức giận, người trẻ tuổi đầu óc linh hoạt không chừng có phương pháp tốt, chúng ta nghe một chút cũng không sao!

Có lời của Thôi tướng quân các tướng quân khác cũng không nói thêm gì, Triệu Giai mới có thể lên tiếng:

- Kỳ thực biện pháp này rất đơn giản, uy vọng của Hô Diên tướng quân trong quân cực kỳ cao, được tướng sĩ tin phục, cho dù bị vây trong thành cũng không vì vậy mà bối rối, nhưng hiện tại tướng quân đã bị thương, chúng ta có thể tìm một người có uy vọng thay Hô Diên tướng quân…

- Nói nghe hay hơn hát, đi nơi nào tìm người như vậy!

Triệu Giai nói chưa xong đã bị người nóng nảy kia cắt ngang!

- Có một người tuyệt đối uy vọng trên cả Hô Diên tướng quân!

Triệu Giai dù sau cũng là người trẻ tuổi, đối diện với Dư Hỏa Sơn cứ hơi tí là lên tiếng quát, lập tức giọng nói của y cũng mang theo chút lạnh lùng.

- Không có khả năng!

Dư Hỏa Sơn lại lạnh lùng nói.

- Sao lại không khả năng, chẳng lẽ Lăng Vương điện hạ uy vọng lại kém hơn Hô Diên tướng quân sao?

Triệu Giai lại mở miệng phản bác, chi quân đội này là chiến đội trong hải quân, mà hải quân là do Triệu Nhan một tay tạo ra, uy vọng trong quân không ai có thể vượt qua hắn, dù là Triệu Hú đương kim hoàng đế cũng không thể so sánh, Hô Diên Bình càng không cần nói tới.

- Khốn kiếp, ai không biết Lăng Vương uy vọng cực cao nhưng Lăng Vương ở kinh thành làm sao ở đây được, ngươi nói những điều này là đang đùa chúng ta sao?

Dư Hỏa Sơn nghe tới đó càng tức giận, tính tình nóng nảy rốt cục bị Triệu Giai chọc tới, nói xong muốn rút đao chém Triệu Giai một nhát.

Tuy nhiên lúc này Triệu Giai mặt không đổi sắc hét lớn một tiếng:

- Lăng Vương đương nhiên không có biện pháp tới nơi này nhưng chúng ta có thể nghĩ cách mượn uy vọng của người mà dùng một chút!

- Mọi người đều biết Lăng Vương và Vương phi có một người con trưởng là Triệu Giai từ lâu đã được phong vương thế tử, đoạn thời gian trước vị Lăng Vương thế tử này từng bái phỏng Hô Diên tướng quân, chúng ta từng gặp qua, vô cùng trùng hợp Lăng Vương thế tử này và ta tướng mạo có vài phần tương tự, nếu ta đứng ra nói mình là Lăng Vương thế tử, mượn uy vọng của Lăng Vương trong quân ắt có thể ổn định lòng quân!

Triệu Giai cũng không trực tiếp công bố thân phận mà làm cho mình trở thành một Triệu Giai giả mạo, vì người thật sự biết thân phận của y chỉ có Hô Diên Bình, mà Hô Diên Bình lại hôn mê không ai chứng minh thân phận, nói ra khó làm người khác tin được, thứ hai thân phận y quá mức đặc thù, trong quân quá phức tạp, nói ra sẽ dẫn tới một số phiền phức không đáng, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng bản thân.

- A?

Triệu Giai vừa nói xong, cả đám người Thôi tướng quân đều sửng sốt, trong số đó không ít tướng lĩnh tường gặp qua Triệu Nhan liền nhanh chóng đánh giá Triệu Giai, phát hiện đối phương quả thực có vài phần giống Lăng Vương, nếu mượn thân phận Lăng Vương thế tử đích thị có thể đạt được mục đích trấn an lòng quân, vì uy vọng của Triệu Nhan quá cao, mặc dù con hắn không có quân công nhưng người ta là Vương thế tử, cùng bị vây bên trong thành cùng ăn ở với tướng sĩ, người khác còn có gì phải oán thán?
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 946: Lại nói vì thiếu lương thực



Trong giáo trường lớn nhất ở Liêu Dương phủ thành, ngoại trừ các tướng sĩ gác tường thành, còn lại gần bốn năm ngàn tướng sĩ gần như đều tập trung ở đây. Triệu Giai một thân áo giáp oai hùng đứng giữa sàn đấu võ đài trên cao, trên gương mặt trẻ tuổi đầy vẻ kiên nghị lớn tiếng nói:

- Các vị huynh đệ, có lẽ mọi người sẽ cảm thấy kỳ quái vì sao hôm nay huấn thoại không phải Hô Diên tướng quân mà là tại hạ, một người trẻ tuổi không ai biết mặt!

Triệu Giai vừa dứt lời, phía dưới các tướng sĩ ngơ ngác nhìn nhau, từ khi y bước ra các tướng sĩ đã ngỡ ngàng, càng thấy kỳ quái vì không ai nhận ra y, có điều quân Tống kỉ luật nghiêm minh nên không ai dám mở miệng, lúc này nghe lời Triệu Giai nói càng thấy lạ kỳ.

Nhìn các tướng sĩ phía dưới dù thần sắc nghi hoặc nhưng đều không tự tiện mở miệng, làm cho Triệu Giai càng tán thưởng gật đầu, điều này đủ chứng minh Bình thúc trị quân cẩn thận, nghiêm minh.

Chỉ thấy Triệu Giai ho một tiếng hướng ánh mắt bốn ngàn tướng sĩ tập trung tới mình mới nói tiếp:

- Hiện ta giới thiệu với mọi người thân phận của mình, có lẽ mọi người từng nghe nói qua phụ thân của ta chính là Lăng Vương của Đại Tống, ta chính là Lăng Vương thế tử Triệu Giai.

“Ầm!”

Triệu Giai vừa nói ra thân phận, tướng sĩ bên dưới bất chấp kỉ luật gì đó, liền bùng nổ nghị luận, tin tức này quả kinh người, Lăng Vương thế tử Triệu Giai không ngờ cùng bọn họ bị vây trong Liêu Dương phủ thành, khiến mọi người có loại cảm giác không thể tin được.

Các tướng sĩ bên dưới nghị luận, Thôi tướng quân và những người khác đứng ở phía sau cũng không ngăn lại, vị Dư tướng quân nóng nảy nhỏ giọng nói với Thôi tướng quân:

- Lão Thôi, sao ta luôn cảm thấy tiểu tử này thật không đơn giản, nhìn khí độ thong dong của hắn ta nào giống người bình thường đâu, ngài nói xem, có lẽ nào hắn ta chính là Lăng Vương thế tử hay không?

- Cái gì mà thật hay giả, y hiện tại chính là Lăng Vương thế tử, tất cả tướng sĩ đều tin y là Lăng Vương thế tử, như vậy quân tâm mới không loạn, năm vạn người này mới đầy đủ khí thế mà đối kháng người Nữ Chân, chờ viện quân đến, về sau ngàn vạn lần không nên hỏi chuyện vớ vẩn này!

Thôi tướng quân nghe Dư Hỏa Sơn hỏi cũng nghiêm mặt nói, kỳ thực trong lòng y làm sao không hiếu kỳ cho được, nhưng so với thân phận Triệu Giai, tính mạng của năm vạn quân mới là trọng yếu.

Lúc trước Triệu Giai cùng Thôi tướng quân bọn họ bày kế “giả mạo” chính mình mượn uy danh của phụ thân đại diện cho Hô Diên Bình chỉ huy toàn quân, dù biện pháp này có chút khó tưởng tượng nhưng trên lý luận thì có thể thực hiện, hơn nữa Thôi tướng quân cũng chẳng còn biện pháp nào đành đồng ý biện pháp này, nên mới có cảnh tượng hôm nay.

Triệu Giai để một khoảng thời gian cho người bên dưới chấp nhận thân phận của mình rồi mới nói tiếp:

- Vốn là đi lính trong hải quân, là hạm trưởng chiến hạm chủ lực, lần này cùng tham dự tiến công trong chiến tranh Liêu Quốc, trước ở Thần Châu ta biết Hô Diên tướng quân sẽ bất ngờ tập kích Liêu Dương phủ, ta cảm thấy vô cùng hứng thú với chuyện này, muốn tận mắt thấy lục quân và hải quân có gì khác biệt trong tác chiến nên đã cầu Hô Diên tướng quân cho ta gia nhập hành động lần này, các vị cũng biết Hô Diên tướng quân và gia phụ có giao tình nhiều năm, cuối cùng cũng đáp ứng yêu cầu của ta an bài ta ở bên cạnh làm thân vệ.

Nói tới đây, chỉ thấy Triệu Giai dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:

- Tuy nhiên khuya hôm trước khi người Nữ Chân tiến vào trong thành đánh lén, Hô Diên tướng quân đã nhìn thấu kế chúng an bài người tác chiến, không ngờ người Nữ Chân gian trá sớm đã mai phục thích khách, thừa dịp Hô Diên tướng quân quan sát tình hình chiến đấu đã ám sát người, khiến Hô Diên tướng quân hiện trọng thương hôn mê.

Xôn xao… Triệu Giai vừa dứt lời bên dưới một mảnh xôn xao, mà lúc trước trong quân tuy rằng có người nghe được chuyện này nhưng không dám tin, dù sao Hô Diên Bình là chủ tướng luôn có người bảo hộ, người Nữ Chân dám ở bên cạnh ám sát là chuyện khó, nhưng nghe Triệu Giai nói chuyện là thật, hơn nữa còn bị thương nặng, giờ đang hôn mê bất tỉnh, làm không ít tướng sĩ tức giận mà trong lòng cũng không yên, chủ tướng bị thương như vậy, kế tiếp bọn họ nên nghe ai chỉ huy?

Nhìn các tướng sĩ nghị luận, Triệu Giai lại lớn tiếng nói:

- Tuy nhiên các vị huynh đệ không cần lo lắng, Hô Diên tướng quân không nguy hiểm tính mạng, y quan nói ngài sẽ sớm tỉnh lại, nhưng trong khoảng thời gian này, ta sẽ tạm thay thế Hô Diên tướng quân tiếp quản quân đội, mà mọi người cũng không cần lo lắng về người Nữ Chân ngoài thành vì trước đó Hô Diên tướng quân đã ra đối sách, chúng ta chỉ cần ở đây án binh bất động, viện quân sẽ nhanh chóng tới, người Nữ Chân ngoài thành sẽ không đánh mà bại, ta là vãn bối sẽ không thay đổi đối sách của tướng quân, mấy ngày kế tiếp chúng ta cùng thủ thành chờ viện quân tới!

Triệu Giai vừa dứt lời, chỉ thấy Thôi tướng quân và Dư tướng quân bước lên phía trước, quét mắt nhìn tướng sĩ bên dưới, sau đó Thôi tướng quân uy vọng cao nhất mở miệng nói:

- Các vị tướng sĩ, vốn thế tử Lăng Vương trong quân là chuyện vô cùng cơ mật, ngoài Hô Diên tướng quân, chúng ta và một số người khác, tất cả không ai biết nhưng nay tướng quân bị thương nên Lăng Vương thế tử mới mạo hiểm để lộ thân phận, cùng mọi người đồng lòng trấn thủ Liêu Dương phủ!

Đây cũng là một điều được thảo luận ổn thỏa, Thôi tướng quân cố ý nói bọn họ đã sớm biết thân phận Triệu Giai, càng xác thực thân phận của y, hơn nữa tướng sĩ bên dưới không ít người là học viên Học viện hải quân đã tốt nghiệp, dù chưa gặp Triệu Nhan nhưng cũng từng xem qua tranh của hắn, dễ dàng thấy Triệu Nhan và Triệu Giai có tướng mạo giống nhau nên họ không còn nghi ngờ mà càng tin tưởng thân phận của Triệu Giai.

Thân phận của Triệu Giai được các tướng sĩ tín nhiệm, chuyện kế tiếp càng đơn giản, lấy danh vọng của Triệu Nhan, trưởng tử của hắn trong nguy nan tiếp quản quân đội cũng là chuyện phải làm, hơn nữa Triệu Giai cũng sẽ không chỉ huy một cách cố chấp, cũng khiến quân đội bớt tính nguy hiểm, lại được đám Thôi tướng quân ủng hộ, nên y vô cùng thuận lợi tạm thời tiếp quản quân đội, đương nhiên đây chỉ là danh nghĩa, chỉ huy chân chính là Thôi tướng quân và các tướng lĩnh chủ chốt.

Kỳ thực ngoài thành A Cốt Đả cũng không biết Hô Diên Bình rốt cục đã chết hay chưa, cũng không biết thích khách mình an bài như thế nào, chẳng qua việc gì phải làm thì cũng làm rồi, nên mặc kệ an bài có thành công hay không đều phải thử một lần, dù sao chỉ là ở bên ngoài kêu vài câu, nếu Hô Diên Bình chưa chết tự nhiên sẽ đứng ra làm sáng tỏ còn chẳng may chết thật rồi, khi bọn họ kêu gọi đầu hàng ắt sẽ khiến quân tâm Tống quân dao động.

Kết quả khiến A Cốt Đả thêm vạn phần vui mừng là trước đây khi công thành Liêu Dương phủ Hô Diên Bình đã không xuất hiện mà nay mình la hét như thế vẫn không xuất hiện, có thể đối phương đã bị trọng thương, ngay cả ra mặt làm sáng tỏ cũng không là được, càng khiến hắn chỉ huy kẻ dưới điên cuồng tấn công Liêu Dương phủ.

Thấy Liêu quân điên cuồng tiến công, các tướng lĩnh chủ yếu và Thôi tướng quân gần như đều lên đầu thành đốc chiến, trong vòng một ngày đã đẩy lui hơn mười lượt tiến công của người Nữ Chân. Lại nói tiếp như Triệu Giai biểu hiện thân phận an định quân tâm mới làm cho đòn tâm lý của A Cốt Đả mất hiệu quả, nhưng trong giao chiến cường độ cao thế này, thể lực binh sĩ nhanh chóng bị tiêu hao, các tướng sĩ một ngày chỉ có hai chén cháo loãng đỡ đói, đánh mấy trận thể lực đã tiêu hao hết ngồi la liệt trên đầu thành không dậy nổi, khiến bọn Thôi tướng quân chỉ có thể thay phiên quân lên đầu thành canh giữ đứng vững giữa sự tiến công của người Nữ Chân.

Thật vất vả cho đến tối, Thôi Tướng quân cho rằng bọn người Nữ Chân sẽ đình chỉ tiến công nhưng không ngờ tới đối phương lại châm lửa lớn, châm đuốc trên chiến trường chuẩn bị đánh trong đêm, đối với quân Tống không có quân lương bổ sung thể lực quả là một tai họa lớn.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 947: Bình thúc



- Giết!

Triệu Giai cầm đao đứng ở đầu thành cùng tướng sĩ giết địch, dù bọn Thôi tướng quân không muốn cho y mạo hiểm dù thân phận Triệu Giai là thật hay giả hiện cũng gánh trọng trách ổn định nhân tâm, nên không thể phát sinh bất trắc gì, tuy nhiên Triệu Giai lại có ý lên chiến trường, vì y biết tình thế hiện nay nguy cấp, chỉ cần y ra chiến đấu khẳng định có thể ủng hộ khí thế của các tướng sĩ một cách tốt nhất.

Trên thực tế cũng đúng là như vậy, khi Triệu Giai lên đầu thành tự mình chém giết người Nữ Chân liền khiến sĩ khí chiến đấu tăng vọt, dường như không còn mệt và đói, những người Nữ Chân leo lên công thành đều bị tướng sĩ Tống đánh rớt xuống, chẳng những không công phá được một mảnh tường thành nào mà còn tổn thất thê thảm nghiêm trọng, trên tường thành thi thể người Nữ Chân chất đầy.

Trận công thành thảm thiết này liên tục tới nửa đêm, ngoài thành Nữ Chân đã phải trả giá thật lớn, thương vong quá nhiều mà không công phá được Liêu Dương phủ thành khiến A Cốt Đả đành bất đắc dĩ thu binh về trại. Tướng sĩ đầu thành nhìn người Nữ Chân rút đi liền lớn tiếng hoan hô, nhưng cũng có người lập tức ngồi xuống tê liệt, bọn họ đã sớm tiêu hao hết khí lực chỉ nhờ sĩ khí chống đỡ, giờ kẻ địch đã rút đi, thả lỏng người tự nhiên không gắng gượng được nữa, một đám nằm rồi ngồi thở hổn hển, chẳng để ý bên cạnh là máu tươi thịt nát cũng không thèm động đậy tí nào.

- Ăn cơm thôi!

Tuy nhiên khi một tiếng kêu cơm những binh sĩ giả chết liền bò dậy, không ít người bụng đói meo, cả ngày chưa ăn uống gì, Triệu Giai vì giữ gìn hình tượng không dám nằm ra đất như những tướng sĩ khác, chỉ dựa vào thành th* d*c, nghe tới ăn cơm cũng thấy bụng đói lả, giờ cái loại canh suông kia cũng hóa thành mỹ vị rồi.

Y liền vịn lấy tường thành đứng dậy, chuẩn bị nhìn coi ở đâu có cơm ăn, đúng lúc này chỉ thấy Thôi tướng quân một thân máu tươi bước tới, trong tay bưng hai bát nước nóng hổi bước tới đưa trước mặt y cười to:

- Tiểu vương gia cực khổ rồi, không nhờ sự ủng hộ của ngươi, lần này chỉ sợ sẽ chết dưới tay người Nữ Chân, mau lại đây ăn chút gì đi!

Ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức bụng càng đói cồn cào, nhận lấy bát to định uống, mới thấy bên trong chen đầy thịt y liền kinh ngạc hỏi:

- Thôi tướng quân, trong quân chúng ta ngay cả đồ ăn còn không có, ở đâu ra thịt thế này?

Nghe Triệu Giai hỏi, Thôi tướng quân liền cười quỷ dị nói:

- Haha, trên chiến trường không thiếu nhất chính là thịt, dưới chân ngươi không phải đều là thịt của những thi thể này sao, cũng là thứ tốt để ăn đấy!

Nghe Thôi tướng quân nói, Triệu Giai bị hù dọa, hay tay cũng run lên xém chút đem bát ném luôn, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm nói:

- Tướng quân, đây không phải… là thịt người chứ?

Nhìn Triệu Giai khẩn trương, Thôi tướng quân chỉ cười ha ha, qua một hồi lâu mới vỗ vai y:

- Yên tâm đi, chúng ta còn chưa bị buộc tới bước đường đó, những thịt này là thịt ngựa, lão Dư muốn bồi bổ cho các huynh đệ bèn giết chiến mã đi, dù vậy cũng không đủ cho hai bữa!

Nghe là thịt ngựa mà không phải thịt người, Triệu Giai mới bình tĩnh lại, giết người phải có can đảm nhưng ăn thị người không phải chỉ là vấn đề can đảm thôi, vả lại nghĩ tới Dư Hỏa Sơn tính tình nóng nảy không ngờ thời khắc mấu chốt giết chiến mã đi, phải biết kỵ binh trong hải quân lục chiến không nhiều lắm, lần này đánh lén Liêu Dương phủ chỉ đem theo ba ngàn, Dư tướng quân là người thống lĩnh đội kỵ binh này, yêu quý chiến mã vô cùng, mấy hôm nay thiếu lương thực chiến mã cũng không có cỏ ăn, nghe nói Dư tướng quân tình nguyện mình chịu đói cũng phải đem lương khô còn dư lại cho chiến mã ăn, giờ hạ lệnh giết chiến mã làm quân lương cũng là quyết định hết sức khổ sở.

Tuy nhiên sau khi cảm thán xong Triệu Giai cũng bắt đầu ăn, dù sao hiện tại quan trọng nhất là lấp đầy bụng, từ nhỏ tới lớn chưa từng chịu qua đói khát, nên sau khi vào hải quân, ngẫu nhiên gặp thời điểm thiếu lương thực nhưng đa số đều trên biển, dù chỉ là bắt cá cũng có thể có đầy đủ thức ăn mà ăn, chỉ có điều có khi ăn thịt cá nhiều sẽ có cảm giác muốn ói thôi.

Dù thịt ngựa chẳng có mùi vị gì vì trong quân không có gia vị khiến thịt hơi tanh và hoàn cảnh xung quanh cũng không thích hợp ăn cơm, trong vòng ba bước còn có mười cỗ thi thể, lại có thi thể bụng bị xé ra, ruột thò ra ngoài, máu tanh tràn ngập không khí, nhưng Triệu Giai dường như chẳng bị ảnh hưởng chút nào, ăn hết thịt trong bát, còn ăn hết sạch sành sanh canh trong bát, đáy bát cũng sạch bóng.

Nhìn Triệu Giai ăn như quỷ chết đói đầu thai Thôi tướng quân chỉ đứng bên cạnh cười ha ha, vỗ vai nói y bây giờ mới giống đàn ông chân chính, sau đó đem bát của mình chia y phân nửa, mới đầu Triệu Giai còn từ chối nhưng Thôi tướng quân lại nói:

- Khách khí cái gì, cho ngươi thì ngươi cứ ăn, ăn nhiều một chút mới có khí lực giết địch, tuổi tác ta lớn rồi, ăn uống ngày càng kém, nếu ta còn trẻ một ngày ăn một con dê chứ chả chơi!

- Tạ ơn tướng quân!

Triệu Giai sợ y mà từ chối nữa tướng quân sẽ tức giận, chỉ nói tạ ơn sau đó nhai như hổ vồ, sói nuốt, đợi y ăn xong sạch chén Thôi tướng quân mới cười hài lòng.

Sau khi ăn xong, Thôi tướng quân đứng lên xem bộ muốn rời đi, lại như nghĩ tới điều gì, liền nhìn Triệu Giai thấp giọng hỏi:

- Tiểu tử, chúng ta cũng coi như trên chiến trường đồng sinh cộng tử, giờ ngươi nói ta biết ngươi là Triệu Giai thật hay giả?

Trên đời này làm gì có ai là đồ ngốc, lúc mới bắt đầu, Thôi tướng quân bọn họ sẽ chỉ nghĩ Triệu Giai là thân vệ bình thường, nhưng thấy biểu hiện của y mấy hôm nay làm bọn họ hiểu được lai lịch Triệu Giai không đơn giản, loại khí chất kia người bình thường nào có được, hơn nữa khi hỏi thăm các thân vệ khác về lai lịch kết quả không ngờ không ai trả lời, vì vậy dù không biết thân phận Triệu Giai thật sự là gì nhưng cũng biết y do tự tay Hô Diên Bình an bài vào, nên trước đó đã có lệnh không cho bất kỳ ai tiết lộ một chút tin tức nào về Triệu Giai và cũng không được đem ra thảo luận.

Theo những biểu hiện của thân vệ này, Thôi tướng quân bọn họ tự nhiên đoán được lai lịch Triệu Giai không đơn giản, hơn nữa Triệu Giai lại tự mình đề xuất giả mạo Triệu Giai, thậm chí ngay cả việc biểu hiện thân phận cũng do y tự mình thể hiện càng làm các tướng lĩnh như Thôi tướng quân hoài nghi, người trẻ tuổi ưu tú trước mắt rất có thể chính là con trai của Lăng vương.

Đối với nghi vấn của Thôi tướng quân, Triệu Giai cũng không thấy bất ngờ vì y biết khi mình nói dối lỗ hổng cũng nhiều, mà các tướng quân đều là tinh anh, một đám người nhìn thô kệch nhưng tâm tư cẩn mật, nên nhìn thấu lời nói dối của mình cũng chẳng lạ gì, tuy nhiên y cũng không có ý định lập tức thừa nhận, chỉ thần bí tươi cười trả lời Thôi tướng quân:

- Thôi tướng quân nói gì vậy, dĩ nhiên ta chính là Lăng vương thế tử Triệu Giai rồi!

- À!

Nhìn Triệu Giai trực tiếp thừa nhận, Thôi tướng quân càng sửng sốt, sau đó y bỗng nhiên nghĩ tới, để đảm bảo thân phận Triệu Giai giả không bị bóc trần, bọn họ yêu cầu Triệu Giai ở đâu cũng phải tự xưng Lăng vương thế tử, nên nhất thời cũng không biết lời y là thật hay giả.

Không đợi Thôi tướng quân kịp phản ứng chỉ thấy y ôm quyền nói:

- Thôi tướng quân, xem ra người Nữ Chân sẽ không đánh tới nữa, ta còn phải đi thăm Hô Diên Tướng quân, xin cáo từ!

Triệu Giai nói xong hành lễ với Thôi tướng quân rồi xoay người rời đi, mấy ngày nay Triệu Giai cũng không quên quan tâm Hô Diên tướng quân, nương theo thân phận hiện tại thật dễ dàng gặp Hô Diên Bình, y vẫn áy náy vì không giúp Hô Diên Bình đỡ được mũi tên kia mà tự trách, nên mỗi ngày đều dành thời gian chăm sóc Hô Diên Bình nhiều hơn.

Tuy rằng thân thể hết sức mỏi mệt nhưng Triệu Giai vẫn đi tới phòng Hô Diên Bình, lúc này y quan chuẩn bị thay thuốc cho ông, Triệu Giai tự mình tiến lên giúp tuy nhiên sau khi thay thuốc bỗng nghe Hô Diên Bình phát ra một tiếng than nhẹ, sau đó chậm rãi mở mắt khiến Triệu Giai hưng phấn hô to:

- Bình thúc, rốt cuộc ngài cũng tỉnh rồi!

Dù từ trong hôn mê mới tỉnh lại, Hô Diên Bình ban đầu có chút mê man nhìn Triệu Giai rồi sau một hồi mới nghĩ tới tình cảnh hiện tại, nhớ lại chuyện bị ám sát, làm cho ông cả kinh muốn ngồi dậy lại động vết thương đau đến nỗi mồ hôi đầy trán, Triệu Giai vội vàng đỡ lấy rồi nói:

- Bình thúc, ngài trước tiên nằm xuống, y quan nói miệng vết thương vừa khép lại, ngàn lần không thể lộn xộn nếu không sẽ lại khiến miệng vết thương nứt ra!

- Bốn ngày rồi, trong quân lẽ nào không biết tin ta hôn mê?

Hô Diên Bình nghe xong cũng kinh ngạc hỏi, cả nước Triệu Giai đưa tới cũng quên uống!

- Ha ha, Bình thúc ngài uống chút nước đi, ta lại cho người chuẩn bị chút cháo, ngài vừa ăn vừa nghe ta nói, mấy hôm nay ta bận chết đi được.

Bỏ xuống áp lực trong quân, Triệu Giai lại khôi phục bản tính trẻ tuổi hoạt bát nói.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 948: Việc đệ nói ta cũng hiểu được



Triệu Giai vừa trải qua đại chiến, lại không ngờ Hô Diên Bình trong hôn mê tỉnh táo lại, làm y hết sức hưng phấn, chạy trước chạy sau cho người chuẩn bị cháo loãng, còn có mấy vị y quan bắt mạch, kết quả cho thấy thương thế tuy nặng nhưng lại chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần nghỉ ngơi tốt vài ngày là không sao nữa.

Hô Diên Bình vừa tỉnh táo lại còn chút mơ hồ nhìn thấy Triệu Giai thân đầy máu tươi chạy tới lui liền sửng số, giữ y lại hỏi:

- Chuyện như thế nào, người Nữ Chân công phá rất mạnh ư, sao cả cháu cũng lên tới chiến trường rồi?

Đúng lúc này cháo loãng cũng đưa tới nên Triệu Giai một bên đưa cháo cho Hô Diên Bình, lại đem chuyện mấy hôm nay nói lại một lần, gồm cả chuyện người Nữ Chân đoán được ông bị thương, sau đó lại tấn công Liêu Dương phủ thành, làm Hô Diên Bình càng khiếp sợ, ngắn ngủi có vài ngày mà phát sinh nhiều sự tình như vậy.

- Tốt! Tốt lắm! Giai nhi nay đã trưởng thành, có thể trong thời khắc mấu chốt quyết đoán có biện pháp an định nhân tâm, nếu cha cháu mà biết chuyện sẽ tự hào vì cháu!

Nghe Triệu Giai nói xong, Hô Diên Bình càng mừng vỗ vai Triệu Giai khen ngợi.

Nghe Hô Diên Bình khen, Triệu Giai hơi ngượng ngùng, rồi lại nhớ tình huống mấy ngày trước, càng khiến y tự trách:

- Bình thúc, mấy ngày trước lúc người gặp thích khách đều do cháu không thể đỡ mũi tên khiến người trọng thương, xém chút mất mạng, cháu…!

Triệu Giai nói chưa xong đã bị Hô Diên Bình mắng:

- Ngốc à, Bình thúc mà dựa vào cháu đỡ tên cho ta, ngày sau còn mặt mũi nào nhìn cha cháu, ta còn phải đa tạ mũi tên đó không có bắn trúng cháu ấy!

Nói tới đó Hô Diên Bình nhìn Triệu Giai đang cầm cháo trong tay cười nói:

- Được rồi, hai người chúng ta đừng khách khí, nhanh đem cháo tới, ta thật sự đói bụng lắm rồi!

Nghe Hô Diên Bình nói tới Triệu Giai mới cười ha hả, không nghĩ tới chuyện này nữa liền đưa cháo cho Hô Diên Bình, nhưng Hô Diên Bình lại thấy quá chậm liền gượng ngồi lên cầm bát cháo uống sạch một hơi, còn muốn uống tiếp nhưng bị y quan khuyên can rằng ông mới tỉnh lại, dạ dày yếu ớt không nên ăn quá no, làm Hô Diên Bình cầm chén lưu luyến không muốn buông.

Tin Hô Diên Bình tỉnh lại rất nhang tới tai các vị tướng quân, những người này qua đại chiến đều quá mệt mỏi, một số còn bị thương, lúc này cũng buồn ngủ nhưng nghe tin Hô Diên Bình tỉnh lại liền từ trên giường nhảy dựng lên chạy tới nơi này, chẳng qua khi vào phòng nhìn Hô Diên Bình và Triệu Giai cười nói, đám người Thôi tướng quân liếc nhìn nhau, càng thêm khẳng định người thanh niên này chính là Lăng Vương thế tử chân chính rồi.

Thấy Thôi tướng quân bọn họ tiến vào, Hô Diên Bình cũng không vội công khai thân phận Triệu Giai mà chỉ cho Triệu Giai đứng cạnh mình, mới nhìn mấy người Thôi tướng quân nói:

- Ta hôn mê mấy hôm, lão Thôi và các vị huynh đệ đã cực khổ rồi!

- Tướng quân khách khí rồi, chúng ta cũng chỉ là tận chức trách của mình!

Đám người Thôi tướng quân đều có chút kích động nói, bọn họ đều là cấp dưới theo Hô Diên Bình đã nhiều năm, thấy ông tỉnh lại cảm giác như tìm được điểm tựa, nhất là vị Dư tướng quân kia kích động nước mắt lưng tròng, thật sự làm Triệu Giai có cái nhìn khác về ông ta.

Nhìn lão huynh đệ kích động, Hô Diên Bình cũng an ủi bọn họ vài câu, sau đó mới nghiêm sắc mặt hỏi:

- Ta nghe nói, bọn người Nữ Chân điên cuồng tấn công, dù đã đánh lui bọn chúng nhưng chúng ta cũng tổn thất không nhỏ, hiện tại các người tự mình báo cáo tổn thất với ta, còn nữa, lương thảo có thể kiên trì trong bao lâu?

Thấy Hô Diên Bình vừa tỉnh lại chuyện đầu tiên là hỏi tình huống trong thành, Thôi tướng quân liền tiến lên tự mình bẩm báo tổn thất và một số quân tình, Hô Diên Bình vừa nghe vừa phân phó sự vụ, sau khi Thôi tướng quân bẩm báo xong, ông đã hiểu đại khái tình hình trong thành.

Vốn ông còn bận tâm mình hôn mê mấy hôm, mặc dù có Triệu Giai an ổn lòng người nhưng cũng sẽ xuất hiện một vài nhiễu loạn, nhưng nghe Thôi tướng quân bẩm báo xong ông mới hoàn toàn an lòng, tuy rằng đại chiến hôm nay cũng khiến bọn họ tổn thất mấy ngàn tướng sĩ nhưng lại khiến người Nữ Chân phải trả giá đắt, hơn nữa trong thành cũng ổn định, vấn đề lớn nhất ở đây là thiếu lương thực, nhưng tính toán thời gian thì viện quân cũng sắp tới rồi.

Cùng lúc đó sau khi tấn công Liêu Dương phủ thành không công được mà phải lui, A Cốt Đả liền gọi Ngô Khất Mãi tới trong doanh trướng nghị sự, vì gã hiện cũng đang gặp phải một lựa chọn vô cùng nan giải.

- Đại ca, công thành và thủ thành cũng không phải chuyện chúng ta am hiểu, hôm nay cũng đã dốc hết toàn lực rồi, nhưng tổn thất quá nghiêm trọng, không đánh mà phải lui, xem ra quân Tống mạnh hơn Liêu quân rất nhiều, dù bị nhốt thiếu lương thực nhưng cũng không thể coi thường!

Ngô Khất Mãi vừa bước vào đã nói với A Cốt Đả đang ngồi cau mày.

- Ta đã biết!

A Cốt Đả nhìn Ngô Khất Mãi một cái rồi mới nói:

- Quân Tống hung mãnh vượt xa dự liệu của ta, nhưng hôm nay ta có thể kết luận, cạm bẫy ta đã thiết lập sẵn không hề có hiệu quả, nếu không sẽ không thể xảy ra chuyện dù chủ tướng Hô Diên Bình cả ngày không xuất hiện trên tường thành nhưng không có chủ tướng chỉ huy quân Tống vẫn còn sức chiến đấu cường đại đến thế, thật khiến ta không rét mà run.

Nghe đại ca nói Ngô Khất Mãi cũng thầm hoảng sợ, may mà bọn họ không có ý đối kháng quá cứng với quân Tống mà dùng mưu dẫn chúng vào Liêu Dương phủ thành, nếu đường đường chính chính giao phong, chỉ sợ quân đội Nữ Chân bách chiến bách thắng như bọn họ cũng sớm bại rồi.

Sau một hồi ngơ ngẩn, Ngô Khất Mãi rất nhanh tỉnh táo lại mới nói:

- Đại ca, làm sao đây, Liêu Dương phủ thành trong thời gian ngắn là không thể công phá, viện quân của Tống lúc nào cũng có thể tới, nếu chúng ta không lui chẳng may bị quân Tống tiếp viện ngăn lại, muốn chạy cũng muộn rồi.

Lời Ngô Khất Mãi nói cũng là chuyện A Cốt Đả lo lắng nhất, chỉ thấy gã nghe xong thở dài nói:

- Nhị đệ đệ nói đúng, hơn nữa viện quân của Tống đã tới, trưa hôm nay ta mới nhận được tin tức, thám mã đã phát hiện đội quân tiền tiêu, dựa theo suy đoán của ta, chậm nhất chiều mai sẽ tới nên trước xế chiều ngày mai chúng ta cần phải quyết định là đánh hay chạy?

Nghe nói viện quân quân Tống đã ở phía sau cách không còn xa, Ngô Khất Mãi càng chấn động vội vàng nói:

- Đại ca còn do dự gì nữa, chiều mai viện quân của địch đã tới, chúng ta chỉ còn nửa ngày thời gian, mặc dù chúng ta bất kể thương vong tấn công mạnh mẽ vào, làm sao trong thời gian ngắn mà công phá Liêu Dương phủ thành được, càng không còn thời gian mà làm tốt phòng bị trước khi viện quân Tống tới, chúng ta nên rút lui thôi, rừng xanh còn đó lo gì không có củi đun, chỉ cần chúng ta còn quân đội trong tay, ngày sau cơ hội đánh bại quân Tống còn nhiều!

- Việc đệ nói ta cũng hiểu được, chỉ là vì dụ dỗ năm vạn quân Tống vào bẫy, chúng ta đã tiêu hao toàn bộ khí lực, rời cả Liêu Dương phủ thành đi, mục đích là để tiêu diệt một chi quân Tống, từ đó làm nhuệ khí quân Tống suy sụp, không nghĩ rằng trả một cái giá quá đắt như vậy mà cuối cùng lại thành không công mà lui, còn phải vứt bỏ cả toà phủ thành Liêu Dương, ta làm sao cam tâm đây!

Nghe đệ đệ khuyên bảo cuối cùng A Cốt Đả cũng bình tĩnh phần nào, lập tức nghiêm túc phân tích thế cục một chút mà nói:

- Được rồi, lần này ta quả thật là quá vọng động, hiện tại đã không còn thích hợp mặt đối mặt mà giao chiến với quân Tống, đối với Kim quốc chúng ta vẫn nên cướp đoạt thêm nhiều tài nguyên từ Liêu quốc, khuếch trương thế lực, dù thế nào tóm lại cũng phải tăng cường thực lực bản thân!

- Đai ca nói quá đúng, từ thời khắc khi Đại Tống xuất binh với Liêu quốc, Liêu quốc cũng đã không xong rồi, nay mấy chục vạn quân Tống đang tiến về thành Thượng Kinh của Liêu quốc, chúng ta cũng không thể nhàn rỗi, đặc biệt là Thượng Kinh xa hoa nhất Liêu quốc, nếu có thể chiếm cứ nơi đó, cũng có thể phá hỏng kế hoạch của quân Tống, lại chiếm được địa khu tốt nhất của Liêu quốc tăng cường thực lực, chính là nhất cử lưỡng tiện!

Ngô Khất Mãi lại lên tiếng nhắc tới Thượng Kinh, trong mắt đầy tham lam, bởi vì nơi đó có vô số của cải và mỹ nữ gã nằm mơ cũng muốn tới.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 949: Nói tới đây



Sáng sớm ngày thứ hai sau khi Hô Diên Bình tỉnh lại, tướng sĩ trên đầu thành bỗng phát hiện đại doanh Nữ Chân ngoài thành biến mất. Hóa ra người Nữ Chân đã thừa dịp đêm tối rút lui. Điều này làm cho quân Tống trong thành hoan hô như sấm động. Hô Diên Bình nghe được tin này, không màng thân thể trọng thương, bắt Triệu Giai đỡ xuống đầu thành, tự mình sai hai đội ngũ ra khỏi thành xem xét, phát hiện người Nữ Chân đã thực sự lui binh mới thực sự yên lòng.

Buổi chiều cùng ngày, rốt cuộc Từ Nguyên đích thân dẫn đầu năm vạn viện quân cũng đuổi tới. Tuy nhiên, lần này đánh úp phủ thành Liêu Dương không được như ý muốn lắm. Dù bọn họ chiếm được phủ thành Liêu Dương, đây cũng chỉ là một tòa thành trống, căn bản không có thứ gì giá trị cả, đã thế còn suýt nữa trúng quỷ kế của A Cốt Đả khiến năm vạn đại quân lâm vào khốn cảnh, thiệt thòi lần này quả là không nhỏ.

Mặt khác, đối với Đại Tống mà nói, phủ thành Liêu Dương chẳng qua chỉ là một cái gân gà. Kiểu như, nếu buông bỏ nơi này, người Nữ Chân đã đi nhất định sẽ quay trở lại, phải về chiếm chỗ này lần nữa. Nhưng nếu cứ đóng quân ở đây mãi thì tiêu tốn rất nhiều nhân lực, vật lực. Không chỉ vậy, nơi đây là một tòa thành trống không, không có gì thực sự giá trị cả. Do đó, phủ thành Liêu Dương trở thành một món ăn không thấy vị, bỏ đi thì tiếc.

Cuối cùng, Từ Nguyên và Hô Diên Bình bàn bạc lại với nhau, quyết định tạm thời chiếm cứ phủ thành Liêu Dương. Gần đây, bọn họ mới có cơ hội giao thủ với người Nữ Chân, tuy phải chịu chút thiệt thòi nhưng không thể nói là không có chiến tích. Nếu không chiếm thành, khí thế ở quân sẽ giảm đi đáng kể. Ngoài ra, phủ thành Liêu Dương ví như đô thành của Kim quốc Nữ Chân, chiếm lấy nơi này có ý nghĩa chính trị rất lớn. Đại Tống nhiều tiền thế lớn, cho dù mình có chịu chút thiệt thòi cũng không thể để Nữ Chân chiếm tiện nghi được. Cho nên, tiêu tốn tiền bạc, nhân lực là hoàn toàn đáng giá.

Nhưng mà từ sau khi chiếm phủ thành Liêu Dương, đông lộ quân Từ Nguyên bọn họ đã hoàn thành mục tiêu chiến lược của mình. Đằng nào cũng là hải quân, mục tiêu chủ yếu của bọn họ vẫn là vùng duyên hải Liêu Quốc. Lần này đánh chiếm Liêu Dương đã khiến bọn họ lệch khỏi kế hoạch ban đầu. Vì vậy, kế tiếp bọn họ chỉ cần củng cố chiến quả là được, cùng lắm là phối hợp thêm với quân trung lộ của Dương Hoài Ngọc.

Cùng lúc đó, đông lộ quân đã được báo cáo tỉ mỉ đến kinh thành. Thân là hoàng đế, Triệu Hú vội xem chiến báo trước. Lúc xem đến đoạn Hô Diên Bình đánh úp Liêu Dương, chợt phát hiện đường huynh Triệu Giai của mình đang ở trong quân, lấy thân phận mình để ổn định quân tâm, rồi lần lượt đánh bại từng đợt tiến công của người Nữ Chân, Triệu Hú không khỏi vô cùng kinh ngạc. Triệu Hú lập tức vội vàng gọi Triệu Nhan vào cung, dù sao thì chuyện lớn như vậy, tam thúc cũng nên biết.

Triệu Nhan trước đó vẫn chưa biết chuyện Triệu Giai chạy theo Hô Diên Bình đến tận Liêu Dương phủ, hắn chỉ biết Triệu Giai tham gia cuộc tấn công Liêu này thôi. Nhưng theo hắn, Triệu Giai là hải quân, còn là hạm trưởng, nhiều lắm là thừa lúc thuyền đi dọc thành trì Liêu quốc, bắn vài quả pháo lên, căn bản không có gì nguy hiểm.

Cũng bởi vì vậy, khi Triệu Hú gọi hắn tiến cung, hắn còn tưởng rằng cuộc chiến với Liêu quốc có vấn đề, không ngờ Triệu Hú vừa thấy hắn, vẻ mặt lại cực kì hâm mộ:

- Tam thúc, xem ra đại ca lần này lập công lớn rồi, chỉ một người mà cứu mạng năm vạn tướng sĩ! Lại còn dẫn đầu đại quân đánh đuổi người Nữ Chân thành công nữa chứ! Vừa nghĩ tới là cảm thấy phấn khích rồi, thật hâm mộ đại ca có thể có cơ hội như vậy!

Triệu Nhan nghe Triệu Hú nói nhưng không hiểu làm sao, cho nên lấy tờ chiến báo xem một lần, bấy giờ mới hiểu được những chuyện đã xảy ra, vui mừng không thôi. Có điều nghĩ mà sợ, nếu lúc ấy Triệu Giai không quyết đoán đứng ra thu phục quân tâm, nói không chừng phủ thành Liêu Dương sẽ bị người Nữ Chân phá được. Chẳng may Triệu Giai rơi vào tay A Cốt Đả, chỉ sợ bị trả thù thê thảm mất, dù sao người A Cốt Đả hận nhất chính là mình.

- Tam thúc này, đại ca cũng ở trên chiến trường rồi, bây giờ tiến triển chúng ta tấn công Liêu quốc thì không thuận lợi lắm, cho nên tam thúc xem ta có thể ngự giá thân chinh không? Phụ hoàng năm đó tự tay san bằng Tây Hạ, nếu giờ ta cũng tiêu diệt được Liêu quốc, chắc chắn sẽ khiến mọi sử sách đều ca tụng!

Đợi Triệu Nhan xem xong chiến báo, Triệu Hú bỗng cười hì hì, nói. Thân là một đế vương trẻ tuổi, y cũng có khát khao tự mình kiến công lập nghiệp trên chiến trường. Chỉ tiếc thân phận lại không y lên chiến trường dễ dàng như vậy, cho dù là ngự giá thân chinh, y cũng không thể tự định đoạt.

- Cháu đừng có nghĩ đến chuyện đó nữa, coi như là ta ủng hộ giúp cháu tạm thời quản chuyện triều chính cũng vô dụng, những đại thần trên triều kia nhất định không cho cháu rời khỏi kinh thành đâu. Tốt nhất là cháu bỏ suy nghĩ ấy đi!

Triệu Nhan nghe Triệu Hú nói xong thì lườm y một cái. Ý nghĩ của Triệu Hú, hắn có thể hiểu, nhưng tuyệt đối không đồng ý. Năm đó, khi Triệu Húc tấn công Tây Hạ chỉ là thái tử, mà giờ Triệu Hú đã là hoàng đế rồi, lỡ chẳng may có gì sơ suất, giang sơn xã tắc Đại Tống coi như xong. Vì thế, chẳng những Triệu Nhan không mạo hiểm mà đại thần trên triều cũng không đồng ý để y rời khỏi kinh thành.

Thấy chuyện ngự giá thân chinh của mình ngay cả tam thúc thường hiểu mình nhất cũng không đồng ý, Triệu Hú không khỏi thở dài. Thật ra, y biết chuyện này là không có khả năng, nhưng trong lòng vẫn ấp ủ chút hi vọng xa vời, giờ thì hay rồi, chút hi vọng này hoàn toàn bị dập tắt rồi. Điều này làm y càng thêm hâm mộ đại ca Triệu Giai của mình. Thân đế vương, tuy có được thiên hạ nhưng không thể có thứ tự do trân quý nhất, vậy chẳng khác nào là mất hết tất cả.

Tiếp đó Triệu Nhan thảo luận với Triệu Hú tình hình chiến đấu với Liêu quốc. Lại nói bất kể đông lộ quân hay tây lộ quân đều tiến công vô cùng thuận lợi và hoàn thành tốt mục tiêu đã đề ra, thậm chí đông lộ quân còn chiến được kinh đô của Kim quốc, coi như vượt chỉ tiêu. Tuy vậy, trung lộ quân mà Dương Hoài Ngọc dẫn đầu có chút không thuận lợi, đây cũng là nguyên nhân Triệu Hú vừa nói tấn công Liêu quốc không thuận lợi lắm.

Trung lộ quân của Dương Hoài Ngọc từ lúc vừa khởi đầu cũng không phải chịu kháng cự quá mạnh mẽ, thậm chí Gia Luật Thuần trấn thủ thành Trung Kinh cũng lựa chọn đầu hàng Đại Tống. Nhưng từ khi đẩy mạnh tiến công lên phía bắc lại gặp phải lực cản rất lớn. Bởi Gia Luật Tuấn không để ý đến thế cục Liêu quốc, bất chấp cưỡng ép trưng binh nhập ngũ với số lượng lớn, khiến quân đội Liêu quốc số lượng tăng thêm nhiều. Tân binh vừa chiêu mộ lực chiến thấp thì dù sao cũng còn số lượng áp đảo. Mỗi bước Dương Hoài Ngọc tiến tới đều phải đánh vô số Liêu quân, dẫn đến kéo tiến độ quân trung lộ xuống nghiêm trọng, mà bên phía Đại Tống không còn cách gì hay hơn để xử lý.

Nói xong chuyện Liêu quốc, Triệu Nhan đang định cáo từ thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện đã nghĩ đến lúc trước. Bước chân tức thì dừng lại, vẻ mặt do dự, mãi sau mới nói:

- Bệ hạ, thần có chuyện muốn thương lượng với người!

Nghe Triệu Nhan tự nhiên gọi mình là “bệ hạ”, Triệu Hú lập tức ngồi thẳng người. Mỗi khi tam thúc gọi y là “bệ hạ”, nhất định việc cần nói sẽ có liên quan đến triều chính:

- Tam thúc xin cứ nói!

Triệu Nhan vẫn do dự thêm lúc nữa mới chịu nói:

- Bệ hạ, lúc trước thần có nhận được một tin từ châu Âu, tuy không ảnh hưởng gì đến Đại Tống ta lắm, nhưng lại có quan hệ với đại ca người.

- Châu Âu? Chẳng lẽ là liên quan đến đại ca và tiểu thiếp là công chúa châu Âu của huynh ấy?

Triệu Hú nghe vậy, vẻ mặt có vẻ rất hứng thú. Đối với diễm ngộ của Triệu Giai, y hâm mộ vô cùng, mà y ngay cả hoàng cung cũng không ra nổi, nói gì là gặp công chúa. Hơn nữa, trên đời này làm gì có nhiều công chúa vậy cho y gặp?

- Đúng vậy, cha Agnes là hoàng đế tối cao của đế quốc La Mã thần thánh – Henry đệ tứ, nhưng không may bị hai đứa con trai phản bội, chết bệnh trên đường. Trước khi chết, ông ta lại truyền ngôi vị hoàng đế cho Agnes, cho nên theo lí mà nói, Agnes mới là hoàng đế tối cao của đế quốc La Mã thần thánh.

Nói tới đây, Triệu Nhan dừng lại một chút:

- Chỉ là trong tay Agnes không có binh quyền, cho nên sau khi cha nàng chết mới không thể không trốn ra ngoài. Hai vị huynh trưởng của nàng vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế tối cao mà không ngừng phát động chiến tranh. Trong đó, đại ca nàng được giáo hoàng ở La Mã ủng hộ, còn nhị ca thì được quốc nội các nước chư hầu ủng hộ. Nói chung là thế lực hai bên ngang nhau, đại chiến nhiều năm bất phân thắng bại, còn khiến cả nền móng đế quốc La Mã thần thánh lung lay, dân chúng khổ không tả xiết. Thậm chí, có không ít người bắt đầu hoài niệm những ngày hòa bình khi Henry đệ tứ còn tại vị, cho nên...

Chẳng qua lúc này Triệu Hú chợt tỉnh táo lại, hơi chút phiền não:

- Tam thúc, cách tam thúc nói đúng ra rất hay, nhưng châu Âu ở xa Đại Tống như vậy, khoan không nói gì khác, chỉ cho một hạm đội khởi hành thôi cũng không phải chuyện dễ dàng chứ đừng nói đến chuyện trao đổi về sau. Nếu vấn đề này không giải quyết được ổn thỏa, chỉ sợ giúp Agnes đoạt lại ngôi vị hoàng đế rồi, ta cũng mất ảnh hưởng trong thời gian dài ở châu Âu?

- Ha ha, chuyện này rất dễ, bây giờ ta có hai biện pháp. Mau bảo người lấy bản đồ ra, ta giải thích cho tỉ mỉ một chút!

Triệu Nhan cười một tiếng, dường như vấn đề khoảng cách này đối với hắn không đáng kể chút nào.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back