Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 955: Biết tin Gia Luật Ất Tân



- Những nạn dân này ở đâu tới vậy.

Gia Luật Ất Tân giận dữ hổn hển hét, ngay tại bên ngoài cửa sau phủ đệ của lão ta, tự nhiên chen chúc toàn là nạn dân, những nạn dân này cũng bị quân phản loạn làm tỉnh giấc, hiện tại cả đám giống một đám ruồi không đầu dường như chỉ muốn trốn chạy, nhưng vốn dĩ không gian ngoài cửa sau cũng không lớn, lại chen chúc gần vạn dân, căn bản không có khả năng giải tán, thậm chí còn xảy ra hiện tượng giẫm đạp, vô số nạn dân trong lúc hỗn loạn đau đớn kêu lên, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

- Khởi bẩm lão gia, không phải hôm qua lão gia đã phân phát cháo cho nạn dân sao? Tiểu nhân cảm thấy để cho nạn dân ở trước cửa lớn sẽ làm mất đi thể diện của phủ chúng ta, cho nên hay là sai người phát cháo ở cửa sau, để nạn dân thấy hấp dẫn mà đến, ngoài ra những nạn dân khác trong thành cũng đều vội vã chạy qua, vì thế mới có nhiều người đến như vậy.

Lúc này quản gia phụ trách phát cháo ngày hôm qua giải thích với vẻ mặt cầu xin, hắn ta vừa rồi chỉ vì lo sợ mới quên luôn việc dân chạy nạn chắn đầy ở cửa sau.

- Đồ khốn khiếp!

Gia Luật Ất Tân nghe đến đó tức giận thiếu chút nữa là hộc máu, lập tức một cước đá tên quản gia ngã ngửa, sau đó quay người nghĩ ra một chỗ khác trốn khỏi phủ, nhưng không đợi lão ta đi được bao xa thì nghe thấy phía trước truyền đến từng đợt la hét, hiển nhiên là quân phản loạn đã chém giết vào trong phủ, nếu lão ta còn đi về phía trước, rất có khả năng đụng độ với đối phương.

Nghe được tiếng chân phản quân càng ngày càng gần, Gia Luật Ất Tân cũng mất đi vẻ ung dung ngày thường, lập tức hoảng hốt quay người chạy về, nhưng lúc lão ta vừa quay lại cửa sau, lại nhìn thấy nạn dân ngoài cửa càng thêm hỗn loạn, nhưng lần này Gia Luật Ất Tân cũng bất chấp, lập tức lệnh cho gia binh và người hầu cầm vũ khí tiến lên chém giết, mong rằng trước khi quân phản loạn truy đuổi đến lão ta có thể tự mình mở ra một con đường máu.

Nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, gia binh và người hầu thủ hạ của Gia Luật Ất Tân đều phát điên, dù sao thì bọn chúng tất cả đều là tay sai của lão ta, bình thường cũng ỷ lại không ít vào danh tiếng của Gia Luật Ất Tân ở bên ngoài tác oai tác quái, lúc này nếu rơi vào tay phản quân, chỉ sợ cũng không có kết cục gì tốt đẹp, bởi vậy đám người này không do dự liền giơ cao vũ khí chém giết nạn dân, nhất thời trước cửa đều là máu thịt tung tóe, tiếng k** r*n của nạn dân trước khi chết thảm càng không dứt bên tai.

Tuy nhiên tất cả đều đã quá muộn, không đợi Gia Luật Ất Tân mở ra được một con đường máu, quân phản loạn đằng sau đã đuổi tới, lúc đó bọn chúng nhìn thấy phía trước cửa sau một hàng mười mấy chiếc xe ngựa, gần như tất cả quân phản loạn mắt đều ánh xanh, bởi vì bọn chúng biết đây chắc chắn là gia quyến của Gia Luật Ất Tân, hơn nữa đám người còn đang chạy trốn, chắc chắn mang theo thứ đáng giá nhất trên người, vì thế chỉ cần đuổi kịp đám người trên xe ngựa là bọn chúng có thể phát tài rồi.

Cũng chính bởi vậy cho nên quân phản loạn gần như không do dự xông lên chém giết. Phần lớn người của Gia Luật Ất Tân đều bị phái đi phía trước giết nạn dân để mở đường, căn bản không có bao nhiêu người phòng hộ, kết quả trong chớp mắt đã bị quân phản loạn đuổi giết đến tận cạnh xe ngựa. Gia Luật Ất Tân trên xe ngựa nhìn thấy càng ngày càng nhiều phản quân, lập tức toàn thân đóng băng. Đặc biệt nhìn thấy những xe ngựa phía sau đã bị phản quân đuổi tới, thê thiếp con cái từng người bị bắt đi hoặc g**t ch*t, càng khiến lão ta cảm nhận một nỗi bi ai và bất lực trước giờ chưa từng có.

Cuối cùng có quân phản loạn đuổi tới xe ngựa của Gia Luật Ất Tân, phu xe và hộ vệ rất nhanh bị g**t ch*t, sau đó cửa xe ngựa "Ầm~" một tiếng bị đá văng ra, vào lúc tên phản quân bên ngoài cửa nhìn thấy trong xe ngựa là Gia Luật Ất Tân, trên mặt cũng lộ ra vẻ mừng như điên, lập tức quát to một tiếng nói:

- Gia Luật Ất Tân ở trong này, ông đây phát tài rồi!

Vốn dĩ Gia Luật Ất Tân trong lòng còn tồn tại một chút hy vọng hão huyền, hy vọng quân phản loạn muốn bắt sống mình, nhưng sau khi tên phản quân hét to lên một tiếng, dường như sợ người khác chiếm công, dứt lời liền hung dữ vung đao chém xuống, kết quả cái đầu già nua của Gia Luật Ất Tân bay vòng lên, đập hai phát vào thành xe, rồi bị tên phản quân nắm trong tay, sau đó gã giơ cao tay tán dương công lao của chính mình, lúc này trên đầu của Gia Luật Ất Tân đôi mắt vẫn mở thật to, xem chừng đến lúc chết cũng không nhắm mắt.

Gia Luật Ất Tân cả đời làm nhiều việc ác, Liêu Quốc sở dĩ đi đến bước đường này, lão ta gần như phải gánh hơn một nửa trách nhiệm, có thể nói lão ta cả đời này gần như chưa làm được việc tốt gì, nhưng trước lúc chết một ngày lại nhiệt huyết dâng trào, không ngờ lại còn phát cháo cho nạn dân, tuy rằng động cơ cũng không thể gọi là trong sáng nhưng lão ta cũng coi như đã làm một việc thiện hiếm thấy, đáng tiếc cũng chính việc thiện này lại gián tiếp dẫn đến cái chết của lão ta, có thể thấy sự đời thật khó liệu, việc nhỏ này cũng khiến đám sử gia và học giả đời sau bàn luận hăng say, dân gian càng xuất hiện không ít phiên bản truyền miệng, chỉ sợ ngay cả Gia Luật Ất Tân cũng không ngờ tới.

Sau khi Gia Luật Ất Tân chết, đầu của lão ta lập tức bị đưa đến tay tên phát động quân phản loạn Gia Luật Dư Đổ, lại nói tới trận phản loạn này chính là do gã và Gia Luật Nô Chương cùng bày mưu, Gia Luật Dư Đồ tuy rằng không trực tiếp kiểm soát cổng thành nhưng gã nắm giữ trong tay số quân cũng không ít, hơn nữa phần lớn đều là tâm phúc của gã, bởi vậy khi gã hạ mệnh lệnh xuống, một phần quân theo sự điều khiển của Gia Luật Nô Chương tấn công cổng thành, dẫn Nữ Chân tiến vào, một phần quân khác gã tự mình chỉ huy gây hỗn loạn ở trong thành.

Nhắc tới cũng vừa khéo, quan hệ của Gia Luật Dư Đổ và Gia Luật Ất Tân cũng không hòa hợp, mà phủ đệ của hai người lại cách nhau không xa, hơn nữa Gia Luật Ất Tân nắm giữ quyền lực triều đình Liêu Quốc, nếu như lão chết nhất định sẽ khiến cho cả thành Thượng Kinh như rắn mất đầu, đến lúc đó cũng dễ xảy ra hỗn loạn, cho nên Gia Luật Ất Tân liền trở thành mục tiêu đầu tiên của gã.

Sau khi quân phản loạn bắt đầu tấn công, Gia Luật Dư Đổ liền phái ba nghìn quân tinh nhuệ bên cạnh gã tiến đến truy bắt Gia Luật Ất Tân, không ngờ rằng cuối cùng lại thành công vô cùng dễ dàng như vậy. Lúc Gia Luật Dư Đổ nhìn thấy đầu của Gia Luật Ất Tân, thậm chí còn không dám tin, bởi vì gã biết trong phủ Gia Luật Ất Tân nuôi không ít gia binh, dù đánh không lại thì cũng có thể chạy trốn, cho nên muốn bắt được lão cũng không phải chuyện dễ. Trong kế hoạch của gã, có thể làm cho Gia Luật Ất Tân chạy trốn tán loạn, không có thời gian tổ chức quân lính trong thành để trấn áp quân phản loạn là kết quả tốt nhất, nhưng kết quả cuối cùng lại là Gia Luật Ất Tân chết trong tay gã.

Không ngờ xảy ra việc ngoài ý muốn, Gia Luật Dư Đổ liền phản ứng rất nhanh, lập tức gã sai người đem đầu của Gia Luật Ất Tân treo vào một cây trúc nhọn dài, sau đó chạy tới cổng thành chi viện cho Gia Luật Nô Chương. Lúc này Gia Luật Nô Chương đang tranh giành cổng thành với quân trấn giữ cổng, bởi vì quân trấn giữ cổng thành thề sống chết không lùi bước, khiến cho bọn hắn tiến quân không được thuận lợi, nhưng lúc Gia Luật Dư Đổ đem đầu của Gia Luật Ất Tân đến trước trận chiến, kêu to: “Gia Luật Ất Tân đã chết”, quân chấn giữ cổng thành lập tức lòng quân đại loạn, đặc biệt là không ít người biết Gia Luật Ất Tân, lại càng không có tinh thần chiến đấu, đám người Gia Luật Dư Đổ nhân cơ hội này, một lần hành động đánh chiếm được cổng thành, rồi mở cổng thành ra.

Nơi đám người Gia Luật Dư Đổ tiến đánh chính là cổng thành phía Nam, đây vốn dĩ không phải hướng tấn công chính của đám người Nữ Chân, cho nên lực lượng chấn giữ ở đây cũng khá mỏng, đây cũng là nguyên nhân chính khiến bọn Gia Luật Dư Đổ có thể dễ dàng công phá, có điều người Nữ Chân ở thành phía Bắc đã sớm nhận được tin tức, cho nên nhanh chóng ẩn mình vào màn đêm lặng lẽ đi đến phía ngoài cửa Nam, đợi đến khi cổng thành mở ra, A Cốt Đả tự mình chỉ huy quân đội liền ra lệnh một tiếng, tất cả kị binh Nữ Chân tiên phong xông vào cổng thành.

Gia Luật Dư Đổ và Gia Luật Nô Chương đứng trước cổng thành nghênh đón A Cốt Đả, đợi A Cốt Đả vào thành, Gia Luật Dư Đổ lập tức đem đầu của Gia Luật Ất Tân dâng lên, dùng thứ này để biểu lộ công lao của mình. Đối với việc này A Cốt Đả cười và khen ngợi vài câu, sau đó lập tức để Gia Luật Dư Đổ dẫn đường, gã muốn nhanh chóng tiến đánh hoàng cung Liêu Quốc, tốt nhất là có thể bắt sống Gia Luật Tuấn.

Gia Luật Tuấn sớm đã bị quân phản loạn trong thành làm tỉnh giấc, ý niệm đầu tiên của gã không phải là tổ chức ổn định binh lính, mà là lập tức phái người đến gọi Gia Luật Ất Tân vào cung, bởi vì mấy năm nay gã hầu như đem mọi việc lớn nhỏ của triều đình giao cho lão, bởi vậy việc tìm Gia Luật Ất Tân đã trở thành thói quen của gã, nhưng khi người gã phái đi quay lại, nói cho gã biết tin xấu, phủ đệ của Gia Luật Ất Tân đã bị quân phản loạn đánh chiếm, hơn nữa bản thân Gia Luật Ất Tân cũng không thấy bóng dáng đâu, nghe quân phản loạn nói bọn chúng đã g**t ch*t Gia Luật Ất Tân, hơn nữa quân trấn giữ cổng thành cũng có người nhìn thấy đầu của Gia Luật Ất Tân.

Biết tin Gia Luật Ất Tân có thể đã bị giết bởi tay quân phản loạn, Gia Luật Tuấn ngồi thừ người trên ghế rồng, cảm thấy trống vắng trong lòng, giống như mất đi chỗ

- Bệ hạ, quân Kim đã vào thành, hơn nữa sẽ nhanh chóng đánh đến tận hoàng cung, xin Bệ hạ lấy đại cục làm trọng, lập tức rời khỏi kinh thành.

- Hả? Việc này…

Nghe được lời Tiêu Hòa Thượng, Gia Luật Tuấn mới tỉnh táo lại từ khi nghe tin Gia Luật Ất Tân chết, nghĩ đến quân Kim sẽ nhanh chóng đánh đến đây khiến cho gã càng hoảng loạn, lập tức vội vàng dặn dò kẻ dưới:

- Nhanh. Mau đưa Hoàng hậu và Thái tử đến đây, Cấm vệ quân bảo vệ bọn ta ra khỏi thành.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 956: Tàn quân Liêu Quốc?



- Tra… Tra…

Tiêu Địch Liệt một khắc cũng không ngừng thúc giục chiến mã, ở phía sau y là một đội hơn năm nghìn kị binh, đây cũng là tất cả quân kị binh tiên phong của bọn họ, vì có thể sớm ngày tới Thượng Kinh, thân làm quan tiên phong tướng Hô Diên Khánh đem tất cả năm nghìn kị binh trong quân tiên phong tập trung lại, giao cho Tiêu Địch Liệt dẫn đầu, lệnh cho y bằng cách nhanh nhất đuổi tới Thượng Kinh, bởi vì Hô Diên Khánh lo lắng sau khi quân Kim biết Liêu Quốc đầu hàng Đại Tống sẽ giành trước công hạ thành Thượng Kinh, cho nên liền phái Tiêu Địch Liệt đi đường suốt đêm, hy vọng có thể sớm đến thành Thượng Kinh, từ đó chi viện Liêu Quốc triển khai binh lực.

- Mau! Tăng tốc độ, trước trưa ngày mai cần phải chạy tới ngoài thành Thượng Kinh!

Tiêu Địch Liệt vừa thúc ngựa vừa hô lớn với đám tướng sĩ phía sau y, bọn họ một hàng toàn là một kị binh hai ngựa, một con ngựa chạy đã mệt liền đổi một con ngựa khác, khát đói liền trực tiếp ăn uống trên ngựa, điều này cũng phần lớn nhờ vào quân Tống được huấn luyện nghiêm khắc, kị binh càng phải mô phỏng theo tiêu chuẩn dân du mục để huấn luyện. Tiêu Địch Liệt phỏng đoán cho dù là ở Liêu Quốc, cũng chỉ có loại kị binh chủ chốt Thiết Lâm quân mới có thể đạt đến trình độ đội kị binh Đại Tống phía sau mình này.

Tuy nhiên ngay lúc đám người Tiêu Địch Liệt đang tăng tốc gấp rút lên đường, bỗng nhiên chỉ thấy con đường phía trước bụi bay mịt mù, dễ nhận thấy có một đoàn người ngựa tới gần, khiến cho gã lập tức hét lớn:

- Toàn quân dừng lại không tiến lên, chuẩn bị tốt chiến đấu.

Theo mệnh lệnh của Tiêu Địch Liệt, tất cả kị binh bắt đầu sửa sang lại đội hình và rút binh khí chuẩn bị tốt chiến đấu, liền thấy phía trước trinh thám dò đường chạy như bay đến lớn tiếng bẩm báo:

- Khởi bẩm tướng quân, phía trước phát hiện một đội tàn quân Liêu Quốc.

- Tàn quân Liêu Quốc?

Tiêu Địch Liệt nghe thấy tin này cũng hơi sửng sốt, sau đó y liền thầm nghĩ không tốt, vội vàng thúc giục toàn quân tiến lên, kết quả liền thấy phía trước trên con đường xuyên qua rừng cây có một đội quân chạy như bay đến, mà khi nhìn thấy đội quân này, y cuối cùng cũng hiểu tại sao trinh thám lại gọi bọn chúng là tàn quân rồi.

Chỉ nhìn đội quân này số người đại khái khoảng chừng hai nghìn người, tất cả đoàn người đều mặc y phục, trang bị và áo giáp của quân Liêu, nhưng đám người này cũng thảm hại vô cùng, áo giáp y phục phần lớn đều rách nát, xộc xệch, không ít vũ khí trong tay quân Liêu cũng bị quẳng đi, vốn dĩ cờ hiệu nên là đại diện thân phận chỉ còn lại một cây cọc không. Lá cờ phía trên cũng không biết sớm đã bay đi đâu, hơn nữa đám quân Liêu ai cũng đều là bộ dạng hoảng hốt lo sợ, giống như đang bị người nào đuổi theo, hiển nhiên bọn chúng là đội quân Liêu vừa mới bị quân địch đánh bại.

Nhìn thấy phía trước là tàn quân Liêu Quốc, không đợi Tiêu Địch Liệt mở lời, chỉ thấy trong quân đối phương một con chiến mã chạy ra, trên ngựa là một viên quan trung tuổi Liêu Quốc vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng mở miệng hỏi:

- Phía trước có phải quân Tống?

Nhìn thấy viên quan Liêu Quốc chạy ra, Tiêu Địch Liệt có chút sững sờ, bởi vì đối phương lại là người quen của y. Lập tức chỉ thấy y nhanh chóng thúc ngựa tiến lên chắp tay nói:

- Đúng vậy, không ngờ lại có thể gặp Tiêu lâm nha ở đây, Tiêu mỗ xin hành lễ tại đây.

- Ngươi… Ngươi là Tiêu tiểu tướng quân!

Viên quan trung tuổi nhìn thấy Tiêu Địch Liệt cũng kinh ngạc kêu lên, Tiêu Nham Thọ danh tiếng ở trong quân cực lớn, người bình thường đều quen gọi lão là Tiêu lão tướng quân, mà Tiêu Địch Liệt thân là con trai lão, lại rất có tài quân sự, bởi vậy người quen của Tiêu Địch Liệt đều quen gọi y là Tiêu tiểu tướng quân. Mà viên quan trung tuổi đang nói chuyện chính là người quen của cha con gã, Tiêu Hòa Thượng giữ chức quan bái cục đô lâm nha.

- Không ngờ Tiêu lâm nha còn nhận ra Tiêu mỗ. Không biết Tiêu lâm nha từ đâu đến, và muốn đi đâu?

Tiêu Địch Liệt lúc này cười nhạt một tiếng mở miệng nói, Tiêu Hòa Thượng là một trong số ít quan viên không thuận theo Gia Luật Ất Tân, và với phụ thân y Tiêu Nham Thọ có một chút giao tình, trước kia ông cũng từng thấy qua đối phương vài lần, cho nên lúc này mới có thể nhìn qua là nhận ra.

Tiêu Hòa Thượng nhìn Tiêu Địch Liệt. Lại nhìn quân Tống phía sau y, lúc này rốt cục mới nhớ ra, Tiêu Địch Liệt hình như sớm đã nương nhờ bên Đại Tống, hơn nữa bây giờ nhìn lại địa vị đối phương ở trong quân Tống cũng không thấp, không ngờ có thể tự mình dẫn đầu nhiều kị binh như vậy. Đặc biệt là đội kị binh quân Tống này tuy không có tỏ ra dáng vẻ tiến công nhưng vẫn có thể cảm nhận được sát khí đằng đằng, giống như mãnh hổ chỉ nhằm người mà ăn, chỉ riêng khí thế này cũng đủ để làm cho người khác cảm thấy khiếp sợ.

Tuy nhiên hiện tại cũng không phải lúc ôn chuyện cũ, sau khi Tiêu Hòa Thượng xác nhận đám người Tiêu Địch Liệt là quân Tống, lập tức lộ ra vẻ mặt mừng rỡ nói:

- Tiêu tiểu tướng quân, bọn ta mới từ thành Thượng Kinh chạy ra đây, Bệ hạ cũng ở trong quân bọn ta, chỉ có điều phía sau có một đội kị binh Nữ Chân đang truy sát bọn ta, người của bọn chúng đông hơn bọn ta, xin Tiêu tiểu tướng quân nhất định phải bảo vệ bình an cho Bệ hạ.

Nghe được Gia Luật Tuấn cũng ở trong đám tàn quân, Tiêu Địch Liệt sắc mặt cũng tối sầm lại không kìm được, dù sao phụ thân y tuy rằng không phải trực tiếp chết trong tay Gia Luật Tuấn, nhưng với Gia Luật Tuấn cũng không phải không có liên quan, cho nên y với Gia Luật Tuấn cũng không có thiện cảm, tuy nhiên y cũng có thể phân rõ công tư, biết Gia Luật Tuấn hiện tại đối với Đại Tống vẫn còn hữu dụng, bởi vậy cuối cùng y bớt tối sầm mặt gật đầu nói:

- Tiêu lâm nha yên tâm, các người đã quy hàng Đại Tống ta, như vậy cũng là con dân của Đại Tống ta, ta thân là tướng quân Tống, tự nhiên cũng sẽ đảm bảo an toàn của các người!

- Đa tạ Tiêu tiểu tướng quân!

Tiêu Hòa Thượng cũng nghe ra trong lời nói Tiêu Địch Liệt có ý bất mãn, đối với chuyện của Tiêu Nham Thọ, ông cũng biết Liêu Quốc có lỗi với cha con y, cho nên Tiêu Địch Liệt giận dữ liền đầu quân vào Đại Tống, ông cũng cảm thấy mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, thậm chí phía sau Gia Luật Tuấn trong đám quân cũng nhận ra tướng quân Tống phía trước không ngờ là Tiêu Địch Liệt, trong lúc nhất thời tự nhiên cảm thấy không còn mặt mũi gặp y, đơn giản liền đứng trong đám quân không đi ra, hết thảy giao cho Tiêu Hòa Thượng ra xử lí.

Hai ngày này đối với Gia Luật Tuấn mà nói, quả thực giống như trải qua một cơn ác mộng, đêm hôm đó Gia Luật Dư Đổ dẫn quân gây hỗn loạn ở trong thành, chẳng những g**t ch*t Gia Luật Ất Tân người gã coi trọng nhất, hơn nữa còn mở cổng thành cho quân Kim tiến vào thành, đợi đến lúc Tiêu Hòa Thượng kịp nhắc nhở gã thời phản ứng, đưa theo đám phi tần và hoàng tử muốn chạy trốn khỏi hoàng cung, lại phát hiện quân Kim đã đánh đến ngoài hoàng cung và bắt đầu tấn công cổng cung, điều này khiến cho tình thế Gia Luật Tuấn gặp phải càng thêm nguy cấp.

Nhìn thấy tình hình khẩn cấp, Trương Lâm cũng lập tức đưa ra phán đoán chính xác, dẫn đầu kị binh thuộc hạ đi đánh tan quân Kim đang tấn công cửa cung, cũng may mắn lúc này quân Kim đánh đến hoàng cung số lượng không nhiều, điều này mới khiến y có thể dễ dàng xông vào hoàng cung.

Gia Luật Tuấn nhìn thấy Trương Lâm tiến đến cứu giá, lúc ấy gã cũng cảm động nước mắt lưng tròng, bởi vì cái gọi là lâu ngày mới biết lòng người, lúc này gã mới có chút hối hận về quyết định trước đó. Tuy nhiên Trương Lâm không chút do dự, lập tức bảo vệ Gia Luật Tuấn và gia quyến của gã đánh ra khỏi hoàng cung, thẳng đến cửa thành mà đi, y cũng biết lúc này thành Thượng Kinh nhất định là giữ không được, nhưng y nhất định phải bảo vệ tốt an toàn của Gia Luật Tuấn.

Coi như vận khí của Gia Luật Tuấn tốt, quân Kim vào thành Thượng Kinh dĩ nhiên gây nên đại loạn, nhưng cũng đồng thời che giấu rất tốt cho hành tung của đám người Gia Luật Tuấn, khiến cho bọn y rất dễ dàng tiến ra khỏi cổng thành. Nhưng A Cốt Đả sớm đã có bố trí, đợi đến lúc Gia Luật Tuấn ra khỏi thành đang vội vàng chạy về phía Nam, phía trước đột nhiên có quân mai phục xông ra, hóa ra A Cốt Đả sớm đoán được trong thành nếu có người chạy trốn ra, nhất định sẽ chạy về phía Nam nhờ vả Đại Tống, bởi vậy sớm đã bố trí quân mai phục tại đây.

Đám người Gia Luật Tuấn chỉ lo chạy thoát thân, vốn không nghĩ đến phía trước có quân mai phục, kết quả bất ngờ không kịp phòng bị bị đánh trở tay không kịp, hơn nữa binh lực đối phương cũng đông hơn bọn y, cho nên đám người Gia Luật Tuấn căn bản không chống đỡ được, may mắn ở thời điểm cuối cùng Trương Lâm chủ động yêu cầu ở lại cầm chân quân Kim, điều này mới giúp Gia Luật Tuấn dẫn đầu đám quân còn lại chạy tìm đường sống, tuy nhiên phía sau rất nhanh truyền đến tin Trương Lâm tử trận, sau đó quân Kim liền một mạch đuổi theo bọn y không dừng, mãi tới hiện giờ thì gặp được bọn Tiêu Địch Liệt.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 957: Lúc này chỉ thấy một viên tướng Tống



Biết được thành Thượng Kinh đã rơi vào tay Kim Quốc, điều này làm cho Tiêu Địch Liệt cũng không kìm được vừa tức giận vừa không biết làm sao, tức giận là vì Liêu Quốc rõ ràng có tường thành kiên cố có thể cố thủ, binh lực cũng gấp mấy lần người Nữ Chân nhưng lại vẫn cứ vào mấy ngày cuối cùng để thành Thượng Kinh bị thất thủ trong tay người Kim, dù sao đối với Liêu Quốc mục nát, y cũng hiểu rất rõ, lúc này y càng cảm giác mình quy thuận Đại Tống là một quyết định sáng suốt, nếu không sớm muộn cũng phải chôn cùng Liêu Quốc.

Lập tức Tiêu Địch Liệt phái người thông báo cho Hô Diên Khánh phía sau và phái ra một tiểu đội kị binh dẫn đám người Gia Luật Tuấn đi gặp đại quân phía sau, về phần sắp xếp cho bọn họ như thế nào cũng không phải việc y có thể quản được, về phần kị binh thuộc hạ còn lại do y tự mình dẫn đầu tiếp tục chạy vội về phía trước, dù sao mệnh lệnh lúc trước của y là nhanh chóng đến được thành Thượng Kinh, tuy hiện tại thành Thượng Kinh đã thất thủ rồi nhưng y hy vọng có thể đến được Thượng Kinh thám thính một chút tình hình, để phần lớn hậu phương làm tốt việc chuẩn bị tiến công.

Cũng chính bởi vậy cho nên Tiêu Địch Liệt sau khi đưa đám người Gia Luật Tuấn đi, lập tức tăng tốc độ chạy tới thành Thượng Kinh, tuy nhiên lúc này y cũng biết phía trước có một đội kị binh quân Kim đang đuổi theo đám người Gia Luật Tuấn, bởi vậy y cũng bảo quân làm tốt chuẩn bị chiến đấu, đợi đến lúc hoàng hôn, cuối cùng gặp phải kị binh Kim Quốc trước mặt, đối phương đại khái có khoảng ba nghìn người, chỉ là bọn chúng không biết sẽ gặp phải kị binh Đại Tống, bởi vậy lúc hai quân gặp nhau, có lẽ có chút chuẩn bị không kịp.

Tiêu Địch Liệt tuy rằng trẻ tuổi nhưng còn trẻ mà lớn lên ở trong quân doanh, đối với chiến thuật của kị binh vô cùng tinh thông, y nắm lấy cơ hội quân Kim chuẩn bị không kịp, dùng tốc độ nhanh nhất xông tới phía đối phương, và trong đội tiên phong đi trước là hai đội cung thủ, cuối cùng một hàng đã biến thành pháo thủ, quân Kim tuy cũng còn đánh lại được cung thủ, nhưng dù sao chuẩn bị không kịp, đánh trả cũng có chút vô lực, căn bản không thể tạo ra ảnh hưởng gì với quân Tống. Ngược lại là bọn chúng bị cung thủ và hỏa tiễn quân Tống làm cho đội hình lộn xộn, hơn nữa số quân đông lại lâm vào tình thế xấu. Bởi vậy đội tiên phong của Tiêu Địch Liệt đánh cho đối phương đại bại, thậm chí ngay cả chủ tướng đối phương cũng bị chết trong tay quân địch.

Chiến thuật của kị binh vốn chính là như vậy, luôn là tốc chiến tốc thắng. Nếu lúc kị binh đang giao chiến với quân địch, thời gian bị trì hoãn càng lâu, đối với bọn chúng càng thêm bất lợi, mà kị binh quyết đấu trực diện với kị binh, bình thường chỉ cần hai ba đội tiên phong có thể quyết được thắng thua. Đặc biệt là khi một bên chiếm được ưu thế, bình thường đều lấy thái độ trấn áp để tiêu diệt đối phương.

Kị binh Kim Quốc bại trận, kị binh còn dư lại phân tán khắp nơi, Tiêu Địch Liệt ở phía sau truy kích một lượt, cuối cùng tiêu diệt hơn nửa kị binh Kim Quốc nhưng vẫn có một số ít chạy thoát được, tuy nhiên gã cũng chẳng muốn truy đuổi, dù sao đối với bọn chúng mà nói, hiện tại quan trọng nhất là nhanh chóng đến được thành Thượng Kinh, điều tra rõ tình hình bên đó.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau Tiêu Địch Liệt sai người chạy đi, tuy rằng trước đấy tiêu diệt kị binh Kim Quốc khiến chậm trễ một thời gian ngắn nhưng đến buổi chiều, bọn họ cuối cùng cũng đến được dưới thành Thượng Kinh, chỉ là lúc này ngoài thành khắp nơi đều là quân Kim, bọn họ vừa mới đến lập tức bị quân Kim tấn công, may mắn bọn họ cũng không phải dễ đối phó, tuy nhiên sau khi đánh bại mấy đội quân Kim, rất nhanh dẫn dụ đại quân của quân Kim đổ bộ tới. Điều này làm cho bọn họ không thể không nhượng bộ, quân Kim cũng hết sức kiêng kỵ với quân Tống, giống như sợ rơi vào cái bẫy của quân Tống cho nên cũng không dám đuổi theo. Bởi vậy Tiêu Địch Liệt sau khi lui lại mười dặm liền tạm thời dựng trại đóng quân, chuẩn bị giám sát hướng đi của quân Kim.

Chỉ có điều khiến Tiêu Địch Liệt tuyệt đối không ngờ tới chính là, ngay khi y tới dưới thành Thượng Kinh thì ngày hôm sau, quân Kim ngoài thành đột nhiên biến mất, điều này làm cho y cũng hết sức nghi ngờ, lập tức phái trinh thám tới gần thành tìm hiểu tình hình, kết quả nửa ngày sau trinh thám quay về bẩm báo, bọn họ không hề phát hiện ra hành tung quân Kim, trên đầu thành cũng trống không, dường như quân Kim đã bỏ chạy rồi, chỉ có điều kì quái là trong thành cũng không có bất cứ động tĩnh gì, giống như quân Kim đem tất cả bách tính trong thành đều dời đi rồi?

Nghe được thông tin của trinh thám, Tiêu Địch Liệt càng thêm kinh ngạc, bởi vì dựa theo thời gian mà nói, quân Kim chiếm đóng thành Thượng Kinh chỉ mới ba ngày, nhưng trong ba ngày ngắn ngủi, tuyệt đối không có khả năng đem tất cả người trong thành dời đi, dù sao trong thành có tới hơn mười vạn dân, muốn đem tất cả dời đi cũng là cả một quá trình lớn, không đủ mười ngày nửa tháng tuyệt đối không có khả năng hoàn thành.

Mang theo nghi vấn trong lòng, Tiêu Địch Liệt lại phái trinh thám ra, nhưng lần này thám thính phạm vi lớn hơn, mấy đội trinh thám gần như chạy một vòng quanh thành Thượng Kinh, cuối cùng phát hiện phần lớn cổng thành đều bị đóng chặt, duy chỉ có cổng thành phía Bắc là mở, xem ra quân Liêu đúng là từ đây chạy ra, hơn nữa càng quái lạ hơn chính là, chạy một vòng cũng không nhìn thấy một bóng người.

Đợi đến lúc trinh thám bẩm báo lại, Tiêu Địch Liệt quyết định vẫn là vào thành xem thử, tuy nhiên y cũng không dám dẫn đầu vào cửa Bắc, dù sao nếu chẳng may người Nữ Chân đang bố trí mai phục trên đường, y muốn chạy trốn cũng không thoát được, cho nên y quyết định vẫn nên tiến vào từ cửa Nam, cổng thành ở đấy tuy rằng đóng chặt nhưng trên thành cũng không có quân trấn giữ, cho nên chỉ cần phái người bò lên trên tường thành, sau đó mở cửa thành là được.

Sau khi Tiêu Địch Liệt lệnh một tiếng, trong kị binh lập tức có mười mấy kị binh vội cưỡi ngựa chạy ra, trong tay quay một sợi dây thừng có trảo thép, sau đó bỗng nhiên phi trảo thép bay ra, trong nháy mắt liền rơi xuống và giữ chặt trên đầu thành, sau đó một đám tướng sĩ thân thủ linh hoạt lập tức bước ra, cầm dây thừng leo lên trên tường thành.

Vốn theo mệnh lệnh của Tiêu Địch Liệt, nhóm tướng sĩ đầu tiên đi lên được đầu thành lập tức đi xuống mở cổng thành ra, nhưng đúng lúc đám người kia vừa mới đi lên được đầu thành, tất cả đều ngơ người, không nhúc nhích nhìn vào trong thành, tuy rằng không thấy rõ nét mặt của bọn họ nhưng cũng có thể đoán được bọn họ nhất định nhìn thấy cảnh tượng khiến cho người ta khiếp sợ.

- Còn chờ cái gì nữa, còn không mau đi xuống mở cổng thành!

Lúc này chủ tướng phía dưới nhìn thấy thuộc hạ đang ngơ người, lập tức tức giận hét một tiếng lớn.

Nghe thấy lời quở mắng của chủ tướng, tướng sĩ trên đầu thành lúc này mới toàn thân trấn tĩnh tỉnh táo lại, tuy nhiên bọn họ cũng không làm theo lời dặn của chủ tướng xuống dưới thành, còn xoay người hét lớn với Tiêu Địch Liệt đang đợi phía dưới:

- Tướng quân, trong thành khắp nơi đều là máu tươi và xác chết, hình như một người sống cũng không có!

- Khắp nơi đều là xác chết, chẳng lẽ…

Tiêu Địch Liệt nghe thấy đến đó bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng khiến toàn thân y run sợ, lập tức ngẩng đầu hét lớn một tiếng:

- Nhanh mở cổng thành ra, ta muốn đích thân xem xét tình hình trong thành.

- Rõ!

Tướng sĩ trên đầu thành lúc này mới lớn tiếng đáp, xoay người chạy xuống dưới đầu thành, tuy nhiên cổng thành cũng không lập tức mở ra, hơn nữa đợi một lúc lâu sau cũng không thấy động tĩnh gì, cuối cùng Tiêu Địch Liệt lại phái ra mấy người, kết quả người ở trong bẩm báo, nói rằng cửa thành bị chặn, cần phải dọn dẹp mới có thể mở được, kết quả qua chừng một canh giờ mới nhìn thấy cổng thành nặng nề từ từ mở ra, mà lúc cổng thành mở ra, một luồng khí đặc mùi máu tanh lập tức bốc ra, đập vào mắt là một đống xác chết chất thành núi lấp kín gần nửa cổng thành.

- Khởi bẩm tướng quân, xác chết mặt sau cổng thành quá nhiều, vừa rồi chúng tôi dọn dẹp hơn nửa ngày cuối cùng cũng dọn được để có không gian mở cổng thành, tuy nhiên xác chết ở trong cổng thành nhất thời không thể dọn sạch được!

Lúc này chỉ thấy một viên tướng Tống thân đầy máu tươi bẩm báo với Tiêu Địch Liệt, máu tươi trên người gã tất nhiên không phải của gã, mà là vừa rồi lúc vận chuyển xác chết bị dính vào.

Tiêu Địch Liệt căn bản không chú ý đến bẩm báo của thuộc hạ, trong nháy mắt từ khi cổng thành được mở, sự chú ý của y đã bị đống xác chết chất đầy cửa thành thu hút, chỉ nhìn trong đống xác chết kì quái, phần lớn đều là bách tính bình thường, một số ít là mặc y phục của quân Liêu, những xác chết này chất tầng tầng lớp lớp một chỗ, khiến cho nửa cổng thành bị chất đầy, bọn họ muốn vào thành, chỉ có thể dẫm lên ngọn núi xác chết này mà vào.

- Rõ!

Tuy rằng mệnh lệnh của Tiêu Địch Liệt có chút kì lạ, nhưng Đại Tống luôn quân luật nghiêm minh, cho dù là Tiêu Địch Liệt lệnh cho bọn họ phải nhảy sông tự vẫn, bọn họ cũng sẽ không chút do dự mà làm, đây chính là ý nghĩa của quân lệnh như sơn, bởi vậy mấy nghìn kị binh Đại Tống đều xuống ngựa, ngoại trừ những người phải bảo vệ vòng ngoài, những người còn lại tất cả đều tham gia vận chuyển xác chết.

Xác chết ở trong cổng thành chừng hơn một nghìn, trong đó phần lớn đều là bị lưỡi đao sắc chém chết, chỉ có tầng phía dưới cùng có thể là bị người đè chết, may mắn hiện tại đã là mùa đông, Thượng Kinh bên này lại vô cùng lạnh lẽo, cho nên xác chết đều bị đóng băng vừa lạnh vừa cứng, không bị mục rữa, nếu không chỉ riêng mùi thối tỏa ra đã có thể làm người ta tắc thở mà chết rồi, rất nhiều xác chết thậm chí vẫn còn giữ lại dáng vẻ khi chết, càng có không ít xác chết bị đóng băng cùng với máu tươi, bất luận như thế nào đều không thể tách ra, cuối cùng chỉ có thế lấy dây thừng kéo đến ngoài cổng thành.

Sau khi cổng thành được dọn dẹp sạch sẽ, cảnh tượng phía sau cổng thành rốt cục cũng hiện lên trước mặt đám người Tiêu Địch Liệt, kết quả chỉ thấy trên đường trong thành khắp nơi đều có máu tươi và xác chết, có nhiều chỗ cũng giống như cổng thành, bị chất cao thành núi xác chết, thậm chí nhìn theo hướng của những xác chết này là có thể đoán được bọn họ đang muốn chạy trốn hướng nào, cuối cùng lại bị đuổi dồn vào một chỗ, giết hại không còn một ai!
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 958: Kim quốc thảm bại



- Khởi bẩm tướng quân, thành Thượng Kinh bình thường nhân khẩu hơn mười vạn, mặt khác còn có mấy vạn dân chạy nạn, ngoại trừ rất ít người ẩn mình dưới hầm mới tránh được một kiếp nạn, phần lớn người dân bị người Nữ Chân tàn sát, cuối cùng số xác chết dọn ra đã quá mười hai vạn, ngoài ra vẫn còn không ít phần tay chân cụt căn bản ghép không thành hình người, cho nên vốn dĩ cũng không thể thống kê chính xác được số người tử vong, hơn nữa trong đám người tử vong, số lượng nữ nhân trẻ tuổi rất ít, nghe những người may mắn sống sót kể lại, người Nữ Chân từng bắt giữ nữ nhân trẻ tuổi trong thành, đoán chừng ít nhất có vài vạn nữ nhân trẻ tuổi bị quân Kim bắt đi, bao gồm cả cung nữ phi tần trong hoàng cung Liêu Quốc.

Tiêu Địch Liệt sắc mặt u ám nói với Hô Diên Khánh ở trước mặt.

Vào ngày thứ ba y đến Thượng Kinh, Hô Diên Khánh ở phía sau cuối cùng cũng đuổi tới, chỉ có điều y cũng như Tiêu Địch Liệt, nhìn thấy xác chết đầy thành, Tiêu Địch Liệt dẫn đầu năm nghìn thủ hạ dọn dẹp suốt ba ngày cũng chỉ dọn dẹp được một phần nhỏ, ngoài ra vẫn còn rất nhiều xác chết ở trong thành.

- Không bằng cầm thú!

Hô Diên Khánh nghe đến đó cũng không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói, tuy rằng bị tàn sát là người đô thành Liêu Quốc, nhưng trước đây Liêu Quốc đã quy thuận Đại Tống, tuy Đại Tống vẫn chưa tiếp quản nơi này nhưng người ở đây cũng một nửa thuộc người Đại Tống, hiện tại toàn thành hơn mười vạn người bị tàn sát, thêm mấy vạn nữ tử bị bắt đi, đây quả thực có thể gọi là vô cùng nhục nhã.

- Tướng quân, quân Kim tàn bạo bất nhân, quả thực không bằng cầm thú, mạt tướng thỉnh cầu Đại Tống ta xuất binh thẳng tới phủ Hoàng Long, lấy điều này để an ủi hơn mười vạn vong hồn thành Thượng Kinh!

Tiêu Địch Liệt lúc này nói với vẻ mặt bi thương. Tuy rằng y đã quy thuận Đại Tống nhưng y dù sao cũng là người Khiết Đan, thành Thượng Kinh là đô thành của Liêu Quốc, nơi đây cũng là nơi người Khiết Đan tập trung nhiều nhất, trong thành phần lớn dân ở lại đều là người Khiết Đan, nhưng bây giờ tất cả đều vì lưỡi đao của người Nữ Chân mà thành vong hồn, điều này làm cho y khó tránh khỏi đau buồn trong lòng.

- Kim Quốc nhất định là phải tấn công, tuy nhiên về việc khi nào thì tấn công, rồi nên đánh trận như thế nào, càng không phải chuyện chúng ta có thể quyết định được. Có điều ta đã đem việc Thượng Kinh bên này cấp báo Dương tướng quân, lại bảo ông bẩm báo gấp lên triều đình, nói vậy đến lúc đó triều đình chắc chắn sẽ không mặc cho người Nữ Chân kiêu ngạo như thế.

Hô Diên Khánh lúc này cũng có chút tức giận nói, tuy rằng trước đây y cũng giết người không ít nhưng mọi lần đều là trên chiến trường, người y giết cũng đều là người to gan chống lại mệnh lệnh của Đại Tống, nhưng giống như trước mắt như này không phân biệt nam nữ già trẻ tất cả đều bị giết hại, việc này y tuyệt đối không làm được.

Tiêu Địch Liệt cũng biết muốn tiến quân tới Kim Quốc không phải tự y có thể định đoạt, chỉ có điều vừa nghĩ tới mười mấy vạn bách tính thành Thượng Kinh bị chết thảm lại làm cho y không yên trong lòng, lập tức phẫn nộ ngửa mặt lên trời giận dữ hét lên một tiếng. Y với người Nữ Chân có mối thù giết cha, hiện tại lại tận mắt nhìn thấy quân Kim tàn bạo, có thể nói là thù nước hận nhà hòa làm một, khiến y hận không thể lập tức dẫn binh tiêu diệt Kim Quốc.

Vài ngày sau, Dương Hoài Ngọc rốt cục dẫn đầu đại quân đi đến thành Thượng Kinh, lúc bọn lão vừa liếc nhìn thấy xác chết bày ra ở ngoài thành một cái, tất cả tướng sĩ bình thường trong đại quân cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, đều hướng đến Dương Hoài Ngọc xin được chiến đấu. Nhất định phải tiêu diệt đám người Nữ Chân hung hăng, bởi vì tất cả bọn họ đều có thể cảm giác được, đây là người Nữ Chân đang thị uy với Đại Tống bọn họ, mà uy nghiêm của Đại Tống không thể để cho bất cứ kẻ nào thách thức.

Dương Hoài Ngọc cũng sắc mặt u ám, từ những xác chết này lão cũng có thể cảm nhận được người Nữ Chân có ý khiêu khích, điều này làm cho lão cũng hết sức căm tức, từ khi tòng quân tới nay, lão vẫn chưa từng bị ai khiêu khích như vậy, tuy nhiên lần này càng khơi dậy ý chí chiến đấu của lão. Từ thời khắc này, lão đang thề thầm trong lòng, đời này nhất định phải tiêu diệt Nữ Chân.

Thảm sát hàng loạt ở Thượng Kinh rất nhanh được truyền đến thành Đông Kinh, kết quả làm cho triều đình Đại Tống cũng vì vậy mà phẫn nộ, đặc biệt là Triệu Hú đang ở vào thời điểm nhiệt huyết tuổi trẻ hừng hực. Nữ Chân không ngờ dùng loại biện pháp này để thị uy với mình, càng làm cho y giận không kìm được. Một thánh chỉ truyền tới tiền tuyến, mệnh lệnh quân tây lộ và quân trung lộ cùng tiến quân, từ hai con đường đánh gọng kìm Kim Quốc chiếm giữ phủ Hoàng Long.

Sau khi nhận được thánh chỉ, sau thời gian nghỉ ngơi và chỉnh đốn ngắn ngủi, Dương Hoài Ngọc lập tức xuất binh tới phủ Hoàng Long. Trước đây lúc tấn công Liêu Quốc gần như là chiến tranh của một bên, quân đội Liêu Quốc số lượng đông, nhưng lúc đối đầu Đại Tống thường không đánh mà chạy, cho nên mười lăm vạn đại quân trong tay Dương Hoài Ngọc không có tổn thất gì quá lớn, duy trì còn khoảng mười bốn vạn người nguyên vẹn sức chiến đấu, lúc này càng bị người Nữ Chân khiêu khích càng khơi dậy ý chí chiến đấu, bởi vậy mười bốn vạn đại quân này sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, lập tức dốc toàn lực tiến đánh phủ Hoàng Long.

Cùng lúc đó, quân tây lộ nhận được mệnh lệnh tấn công cũng đang dưới sự chỉ huy của Cổ Hà Cổ lão tướng quân, từ tây nam tiến đánh phủ Hoàng Long. Kim Quốc vừa mới thành lập gần gặp phải đại quân hai lộ đánh gọng kìm của Đại Tống, hơn nữa số lượng đại quân mỗi lộ đều không kém tổng số quân trong nước, vả lại sức chiến đấu của quân Tống, quân Liêu càng không thể sánh bằng, điều này khiến cho Kim Quốc vừa mới thành lập lập tức rơi vào bước đường cùng.

Tuy nhiên A Cốt Đả cũng không phải là người dễ nhận thua, gã cũng biết thực lực bản thân nhất định không thể đồng thời đánh bại hai lộ quân Tống, tuy nhiên lúc đầu khi gã còn yếu thế bị quân Liêu thanh trừ cũng thường gặp phải tình huống này, cho nên gã sớm đã tích lũy được kinh nghiệm phong phú. Trước tiên gã phái đệ đệ của mình Ngô Khất Mãi dẫn đầu mấy nghìn quân gây rối loạn đại quân Dương Hoài Ngọc, mà gã thì mang theo đại quân chủ lực nghênh đón quân tây lộ do Cổ lão tướng quân chỉ huy, bởi vì gã sớm đã nghe nói đến đại danh của Dương Hoài Ngọc, biết được đối phương không dễ đối phó, ngược lại Cổ Hà vị lão tướng quân này danh tiếng ở Liêu Quốc cũng không nổi, hơn nữa số người quân tây lộ cũng ít, chỉ có mười vạn người, điều cốt yếu là một phần binh lực của quân tây lộ được Cổ Hà bố trí ở phía sau, để phòng ngừa Liêu Quốc và man tộc phía tây thảo nguyên làm loạn.

Chiến thuật này của A Cốt Đả vô cùng hiệu nghiệm, dùng ít binh lực giữ chân một đại quân của quân địch, sau đó lại tập trung binh lực tiêu diệt một đường khác, gã từng dùng biện pháp này để đánh bại mười vạn đại quân Liêu Quốc bao vây, hơn nữa lúc ấy binh lực trong tay gã vẫn chưa tới một vạn người, hiện tại trong tay gã nắm giữ khoảng chừng năm vạn đại quân, cho nên theo gã, mặc dù sức chiến đấu của quân Tống so với quân Liêu mạnh hơn thì chưa chắc bản thân gã đã không có hy vọng chiến thắng.

Tuy nhiên lần này A Cốt Đả bàn tới bàn lui, trước tiên Ngô Khất Mãi chỉ huy năm nghìn tinh binh đi giữ chân đại quân của Dương Hoài Ngọc, nhưng kị binh của Đại Tống vô cùng khó đối phó, Ngô Khất Mãi vừa mới xuất hiện trước mặt quân Tống, lập tức bị ba đội quân kị binh truy sát, hơn nữa binh lực mỗi đội đều hơn hẳn gã, điều này làm cho Ngô Khất Mãi chỉ có thể hoảng loạn mà chạy, thậm chí thiếu chút nữa bị ba đội kị binh liên hợp thắt chặt lại mà diệt, cuối cùng lúc chạy trốn ra được cũng tổn thất hơn ba nghìn binh lực, căn bản không thể đạt được mục tiêu chiến lược giữ chân địch.

Tuy nhiên thất bại trên chiến trường lần này rốt cục cũng thức làm A Cốt Đả thức tỉnh, khiến gã hiểu được bản thân gã với Đại Tống chênh lệch rất lớn, điều này cũng làm cho gã lập tức thay đổi chiến thuật, quyết dẫn đại quân rút lui khỏi phủ Hoàng Long, mà lúc này Ngô Khất Mãi cũng dẫn đầu một nghìn kị binh còn sống sót đến phủ Hoàng Long, kết quả sau khi hai huynh đệ mặt đầy bụi đất gặp nhau, tự nhiên lại cảm thấy bồi hồi xúc động.

Tuy nhiên hiện tại không có thời gian cho huynh đệ A Cốt Đả cảm động, đại quân hai lộ của Dương Hoài Ngọc và Cổ Hà đang trên đường chạy về phía phủ Hoàng Long bên này, hiện tại trước mặt A Cốt Đả chỉ còn lại hai con đường, thứ nhất chính là dựa vào tường thành phủ Hoàng Long cố thủ, tuy nhiên người Nữ Chân bọn chúng vốn lấy kị binh làm chủ, đối với thủ thành cũng không am hiểu mấy, mặt khác phủ Hoàng Long nhiều lần bị công phá, tường thành cũng có phần đổ nát, chỉ sợ chỉ cần quân Tống bắn mấy lượt là có thể phá vỡ tường thành, đến lúc đó nảy sinh chiến đấu trên đường ở trong thành càng bất lợi với chiến lược chỉ huy kị binh của gã hơn.

Ngoại trừ cố thủ ở ngoài, cách còn lại chỉ còn có chạy trốn, người Nữ Chân bọn chúng vốn am hiểu chuyện đánh không được thì bỏ chạy, chỉ cần trốn vào trong rừng sâu núi thẳm, đại quân dũng mãnh cũng không có cách nào lôi bọn chúng ra, tuy nhiên hiện tại không giống trước đây, A Cốt Đả đã lập quốc xưng vương, hơn nữa còn bắt được rất nhiều nhân khẩu lập nên cơ nghiệp Kim Quốc, nếu như lúc này bỏ phủ Hoàng Long, vùng lãnh thổ cuối cùng này để trốn vào trong núi sâu, như vậy số dân với tài nguyên này cũng đều phải bỏ lại, bởi vì bọn chúng không có khả năng dẫn theo mười mấy vạn người vào trong rừng sâu.

Đối với hai con đường trước mặt, A Cốt Đả trong nhất thời cũng khó có thể quyết định, mắt thấy đại quân hai lộ càng ngày càng gần, càng khiến cho gã cảm thấy vô cùng cấp bách, tuy nhiên cũng đúng lúc này, bỗng nhiên lại có một người cứu vãn Kim Quốc sắp lâm vào cảnh diệt vong.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 959: Vương thúc yên tâm



Trên một mảnh bình nguyên phía bắc Tây Kinh nước Liêu là nơi quân đội của Gia Luật Thuần sau khi quy hàng Đại Tống đồn trú, bên trong soái trướng (lều của nguyên soái) trong đại doanh, Gia Luật Thuần vẻ mặt do dự nhìn Gia Luật Đại Thạch nói:

- Đại Thạch hiền chất, tuy rằng chúng ta thân là tướng đầu hàng nhưng Đại Tống đối xử với chúng ta rất tốt, những điều trước đây đồng ý với chúng ta đều đã thực hiện, hơn nữa Dương tướng quân kia còn hứa hẹn với chúng ta sau này nhất định sẽ luận công ban thưởng, cho nên ta cảm thấy quy thuận Đại Tống cũng không có gì không tốt, bằng không thì cứ từ bỏ kế hoạch ban đầu đi.

Thấy Gia Luật Thuần không ngờ muốn từ bỏ kế hoạch lúc đầu, Gia Luật Đại Thạch có chút lo lắng, lập tức khuyên nhủ:

- Vương thúc, hiện tại đang là lúc Đại Tống cần chúng ta, hơn nữa sau khi đánh bại Đại Liêu, bọn chúng cũng cần Bệ hạ và người ổn định lòng dân nước Liêu, cho nên Đại Tống tạm thời nhất định sẽ nghĩ biện pháp trấn an người, nhưng người nghĩ mà xem, đợi sau khi nước Liêu bình ổn lại, vương thúc người không những không có ích gì cho Đại Tống, ngược lại còn có thể khiến Đại Tống lo sợ sự tồn tại của người và Bệ hạ làm ảnh hưởng đến sự ổn định của nước Liêu, người thấy Đại Tống còn có thể giữ lại người sao? Người ngàn vạn lần đừng quên bài học của Đường hậu chủ đó.

- Chuyện này…

Gia Luật Thuần nghe đến đó cũng không khỏi do dự, tuy rằng ông không phải Hoàng đế nước Liêu nhưng danh tiếng trong nước Liêu cũng chỉ đứng sau Gia Luật Tuấn, nếu chẳng may người cầm quyền Đại Tống cho rằng sự hiện hữu của ông uy h**p đến an toàn của đất Liêu, như vậy Đại Tống sẽ âm thầm tiêu diệt ông.

Nghĩ đến đây, Gia Luật Thuần cũng không khỏi cười khổ một tiếng, ông là người vô cùng quý trọng tính mạng mình, nếu không lúc trước cũng sẽ không bỏ mặc thanh danh mà đầu hàng Đại Tống, tuy rằng việc ông đầu hàng Đại Tống là có mục đích khác, nhưng đồng thời cũng có ý đồ tự bảo vệ mình, cũng chính bởi vì vậy, ông không hy vọng tính mạng của mình bị người khác nắm ở trong tay.

Thấy thái độ của Gia Luật Thuần đã hòa hoãn hơn, Gia Luật Đại Thạch vội vàng mở miệng lần nữa khuyên nhủ:

- Vương thúc, đại trượng phu không thể một ngày không có quyền trong tay, đừng nhìn hiện tại Đại Tống cho người nắm binh lực trong tay, nhưng đợi đến khi họ nuốt chửng hết đất Liêu, nhất định sẽ ra tay với Vương thúc người đấy, đến lúc đó nếu như người giao quyền, mọi chuyện sẽ tùy ý Đại Tống nhào nặn, nếu không giao, Đại Tống nhất định sẽ thảo phạt, với thực lực Đại Tống bây giờ, người lấy gì mà ngăn cản?

Khi nói tới đây, Gia Luật Đại Thạch dừng một chút lại nói tiếp:

- Tuy nhiên nếu làm theo kế hoạch lúc đầu của chúng ta, nếu có thể phá tan phong tỏa của quân Tống, một bước chạy đến phía tây thảo nguyên, lấy thanh danh của người ở phía tây thảo nguyên khẳng định có thể chiêu mộ đại quân, đến lúc đó tiến có thể cùng Đại Tống tranh phong, lui có thể đến Tây Vực phát triển, Đại Tống tuy rằng hùng mạnh nhưng cũng không thể thật sự phái binh đến Tây Vực, đến lúc đó Vương thúc có thể xây dựng nước Liêu ở đó, nếu thành công thì chẳng những không phải nhìn sắc mặt kẻ nào, hơn nữa còn có thể kế vị ngôi vị Hoàng đế Liêu quốc, ngày sau trở thành chủ nhân phục hưng của người Khiết Đan.

Lời nói của Gia Luật Đại Thạch quả thật rất thuyết phục, Gia Luật Thuần vốn không phải một người chấp nhận đứng dưới người khác, trước kia là không có cơ hội cho nên mới che giấu dã tâm của mình, nhưng hiện tại có cơ hội thành lập một quốc gia của riêng mình, điều này làm cho dã tâm của ông bùng lên. Có câu loạn thế xuất anh hùng, thời điểm hiện tại đối với người Khiết Đan bọn hắn chính là loạn thế không hơn không kém, chỉ cần ông dựng lên cờ hiệu xây dựng lại nước Liêu, khẳng định có thể thu hút thêm nhiều người hơn nữa đầu nhập.

- Được! Quyết định như vậy đi. Đại Thạch hiền chất hãy đi chuẩn bị một chút, ba ngày sau phá tan phong tỏa của quân Tống, tiến quân thảo nguyên!

Gia Luật Thuần cuối cùng cắn răng mở miệng nói. Sau khi ra quyết định, Gia Luật Thuần lập tức ngồi bất động trên ghế, hơn nửa ngày vẫn chưa đứng lên, dù sao từ bỏ cuộc sống an nhàn hiện tại, lựa chọn một con đường đầy nguy hiểm và bất ngờ cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Lúc trước Gia Luật Thuần cũng không phải thật tâm đầu hàng Đại Tống, hàng mà là mượn việc này đánh lừa Đại Tống, mục đích thực sự của bọn họ là đi đến phía tây thảo nguyên, chẳng qua ba lộ đại quân Đại Tống cùng lúc xuất ra, lúc ấy con đường giữa đất đai và thảo nguyên của nước Liêu đã bị Cổ Hà lão tướng quân cắt đứt, Gia Luật Thuần không dám mạo hiểm như vậy, cho nên cuối cùng mới quyết định tạm thời đầu hàng Đại Tống, sau đó tìm cơ hội trốn đến thảo nguyên. Hiện giờ đại quân trung lộ và tây lộ của Đại Tống đều bị nhà Kim thu hút, binh lực hậu phương dường như không có, điều này đối với Gia Luật Thuần đương nhiên là cơ hội tốt ngàn năm có một.

Cũng chính bởi vì vậy, Gia Luật Thuần mới dám lớn mật như thế, không có quân lệnh mà tự tiện điều động quân đội rời khỏi nơi đồn trú, nhưng bọn họ đi về phía tây không được bao lâu liền gặp Cổ Hà lão tướng quân đóng giữ ở quân đội hậu phương, tuy nhiên bởi vì chiến tuyến quá dài cho nên đội quân Gia Luật Thuần gặp phải không quá đông, nên Gia Luật Thuần nhanh chóng tiêu diệt đội quân Tống này, còn đánh lén một trạm trung chuyển quân lương của Cổ lão tướng quân, lấy sạch lương thảo bên trong. Bởi vì bọn họ phải chạy tới thảo nguyên, trên đường khẳng định cần rất nhiều lương thảo chống đỡ.

Gia Luật Thuần làm loạn ở hậu phương, lại còn cướp một lô lương thảo, làm cho các thủ hạ của Cổ lão tướng quân loạn cả lên, thậm chí đại quân cũng bởi vì thiếu lương thảo mà không thể không dừng lại. Càng thêm khó khăn chính là sau khi Cổ lão tướng quân và Dương Hoài Ngọc biết chuyện, cũng không dám tùy tiện tiến công nước Kim nữa, để tránh việc loạn hậu phương dẫn đến hành động thất bại, điều này khiến nước Kim đang bên bờ diệt vong thoát được một nạn.

Đại quân Gia Luật Thuần sau khi phá tan phong tỏa của Đại Tống, vô cùng thuận lợi tiến vào bên trong thảo nguyên. Lại nói tiếp Gia Luật Thuần trước kia từng đại diện nước Liêu trấn an thảo nguyên, thậm chí còn bình định vài lần phản loạn trên thảo nguyên nên cũng có chút uy vọng, cho nên ông vừa đến thảo nguyên, lập tức tuyên bố lập nước, xưng đế, quốc hiệu vẫn như cũ là Đại Liêu, đời sau trong lịch sử gọi là Tây Liêu hay Hậu Liêu.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back