Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đỉnh Cấp Alpha Xuyên Thành Trùng Đực Vô Dụng

Đỉnh Cấp Alpha Xuyên Thành Trùng Đực Vô Dụng
Chương 65: Chương 65



Thủ Đô Tinh, cung Thái tử.

Signor đang ở trong phòng ngủ chính của Cung Thái Tử, hắn ngồi bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay danh tính bị hỏng, không nói lời nào.

Sau một lúc lâu, có tiếng gõ cửa phòng ngủ, giọng nói của Berne truyền đến từ bên ngoài vào: "Signor, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Signor phớt lờ gã, hắn không thích Berne, nhưng hắn cũng biết Berne rất giỏi mê hoặc lòng người, không nên dễ dàng gặp mặt, đặc biệt là khi tình trạng hiện tại của hắn không ổn, nếu gặp Berne, hắn sợ rằng mình sẽ bị gã lừa lạt.

Nhưng đóng cửa, làm lơ cũng không ngăn được cái miệng của Berne.

Berne ở bên ngoài cười khẽ: "Tướng quân Signor, tôi nghĩ ngài cần phải xem xét lại chiếc vòng tay nhận dạng của mình."

Khi Signor nhìn thấy một thông báo hiển thị trên vòng tay của mình, hắn chỉ liếc qua, chứ không định quan tâm, nhưng khi nhìn thấy nội dung thông báo trên đó, hắn đột nhiên bật dậy, chiếc ghế hắn đang ngồi bị hất đổ.

Thông báo là: Muốn biết nơi nào vẫn còn S-001 không?

Lý trí mách bảo Signor rằng chuyện do Berne nói ra chắc chắn có điều mờ ám, nhưng cơ thể hắn không kìm được mà mở cửa, mời Berne vào.

Berne đỡ chiếc ghế bị ngã lên, thong thả ngồi xuống, rồi mới nói, "Vài tháng trước, có một thảm họa liên quan đến S-001, Signor, cậu hẳn là còn nhớ chứ? Cuộc chiến với dị thú S-001 lần đó, đã để lại vài đứa trẻ với hình dạng dã thú, ba cảnh đều cho rằng đó là tàn dư thử nghiệm của tổ chức Dị Thần, nhưng trên thực tế, mọi thứ trong căn cứ thực nghiệm đã bị phá hủy...... Signor, cậu biết chúng là gì phải không?"

Nó là dị thú tiến hóa từ S-001.

Signor cũng chợt hiểu ra, việc đầu tiên Du Hằng yêu cầu Tổ chức Dị Thần làm là thu thập tất cả 'bán thành phẩm' ở ba cảnh và gửi chúng đến Tinh cầu thực nghiệm Tây Cảnh.

Berne nhìn thấy biểu cảm của Signor, biết hắn đã hiểu ý mình, gã mỉm cười rất dịu dàng, "Tôi từng huấn luyện những đứa trẻ đó ở Tây Cảnh, chúng có những đặc tính tương tự như S-001."

Đặc tính của S-001 là khả năng kiểm soát từ trường và có thể tạo ra một quả cầu thời không màu đen, sẽ rời đi mỗi khi đảo ngược.

Signor ngước lên nhìn Berne, đôi mắt xám đầy dò xét.

"Ông muốn cái gì?"

Berne đến để nhắc nhở hắn chắc chắn là có ý đồ gì đó.

"Tôi có thể muốn gì? Tiểu Hằng là con trai tôi, nó mất tích, tôi dĩ nhiên muốn đưa nó trở về" Berne chơi bài tình cảm, thấy Signor không tin cũng không thèm quan tâm, dù có ý đồ gì thì lúc này Signor đang nôn nóng, thời gian dài rồi cũng sẽ không truy cứu nữa, "Tôi chỉ nghĩ, nếu cậu đi, Thủ Đô Tinh này vừa mới ổn định, e rằng sẽ lại loạn, hay là cậu đi đến tinh cầu thực nghiệm, còn tôi ở lại chống đỡ nơi này, giữ kín việc cậu đã rời đi?"

Signor vừa nghe xong những gì gã nói, liền nhận ra rằng Berne này muốn lợi dụng sự vắng mặt của mình để nắm lấy quyền lực của Thủ Đô Tinh.

Lần đầu tiên gặp Berne, Signor đã biết Berne là kẻ có tham vọng rất lớn, nhưng hắn không ngờ rằng sau khi nhìn thấy hắn hợp tác với người của chiến hạm viễn chinh trấn áp tất cả quý tộc của Thủ đô, gã vẫn dám có những suy nghĩ như vậy.

Signor hừ lạnh: "Không cần thiết, ông đi cùng tôi đến Tây Cảnh Thực Nghiệm."

Trước đây, Du Hằng từng mang theo Berne, bây giờ Signor cũng làm như vậy, hắn nhất định sẽ không để Berne cướp đồ của Du Hằng.

Berne khựng lại: "Cậu muốn tôi đi theo làm gì? Không sợ tôi cản đường sao?"

Signor liếc nhìn Berne, "Ông không đánh lại tôi."

Berne từ lâu đã không còn là đối thủ của Signor, đặc biệt là sau khi Du Hằng rời đi không lâu, Signor cũng không biết vì sao, nhưng năng lượng trùng văn ngày càng ổn định, còn càng ngày càng mạnh hơn, đừng nói là Berne, ngay cả Đường Luật cũng không phải là đối thủ của hắn.

"Ông có thể đi rồi, khi nào cần đến tinh cầu thực nghiệm, tôi sẽ báo cho ông." Signor ra lệnh đuổi khác, sự chú ý của hắn lại quay trở lại chiếc vòng tay nhận dạng trong tay, hoàn toàn không hay biết ánh mắt đắc ý lóe lên trong đáy mắt Berne khi gã khép cửa phòng lại.

*

Việc rời khỏi Thủ Đô Tinh đi đến tinh cầu thực nghiệm Tây Cảnh đã bị Đường Luật và những người khác phản đối kịch liệt.

Trong khoảng thời gian này, Đường Luật đã hợp tác với Signor để trấn áp các quý tộc ở Thủ Đô Tinh, anh ta đánh giá khá cao sức mạnh và lòng dũng cảm của Signor, người cuối cùng anh ta ngưỡng mộ đến vậy là Du Hằng.

Không ngờ hai người này đều là não yêu đương.

"Signor, cậu dựa vào đâu cho rằng tàu viễn chinh chúng tôi sẽ ở đây để bảo vệ Thủ Đô Tinh cho cậu?" Đường Luật tính tình không tốt, lên tiếng giễu cợt.

"Signor, lời Đường Luật nói có hơi khó nghe, nhưng tôi cũng có ý giống vậy, tàu viễn chinh của chúng tôi không có lý do gì phải bảo vệ nơi này," Tông Minh khuyên nhủ, "Tôi tin rằng đội trưởng Du nhất định sẽ tìm được đường quay về, Nếu cậu cứ liều lĩnh đi tìm như thế, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao? Hoặc là nếu cậu đi rồi, đội trưởng Du quay lại thì sao?"

Ngu Lăng Phỉ gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa tôi cảm thấy gần đây tình trạng cơ thể cậu rất lạ, các chỉ số cao đến mức thật đáng sợ, tôi nghĩ cậu nên nghỉ ngơi thật tốt, làm rõ nguyên nhân tại sao cơ thể lại biến đổi như vậy trước đã."

Tất cả mọi người đều không đồng ý.

Nhưng Signor đã quyết định đi, cho dù phải nhân lúc người khác không đề phòng, hắn cũng sẽ đi.

Thậm chí còn cố ý gây chuyện, điều ba người Đường Luật đi chỗ khác, rồi tự mình dẫn theo một đội binh sĩ, vội vã cùng Berne đi tinh cầu thực nghiệm ở Tây Cảnh.

Đến khi Đường Luật và những người khác phát hiện, Signor và nhóm của hắn đã đi xa, hoàn toàn không thể đuổi kịp.

Đường Luật tức giận đến mức đập bàn.

"Vô trách nhiệm! Không có tinh thần gánh vác! Đây mà là tướng quân à?!" Đường Luật tức giận đến mức hai mắt đỏ hoe, "Thật con mẹ nó, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa!"

Ngu Lăng Phỉ: "......"

Khi sắp đến tinh cầu thực nghiệm ở Tây Cảnh, Berne bỏ trốn, đi cùng gã còn có đám tinh tặc.

Signor không quan tâm, tâm trí hắn đều đặt cả vào tinh cầu thực nghiệm, Berne và bọn kia bỏ trốn, hắn cũng không rảnh để đuổi theo.

Mãi cho đến khi hắn trở về thủ đô tinh, Giản mới chạy đến tìm hắn, vừa thấy liền hỏi, "Có chuyện gì với Berne vậy?!"

Signor ngơ ngác khó hiểu: "Có chuyện gì xảy ra à?"

Giản sốt ruột: "Gã liên kết toàn bộ tinh tặc, định tự lập vương quốc!"

Tinh cầu thực nghiệm vốn thuộc về ngoại vực, mà ngoại vực chính là địa bàn của tinh tặc, mặc dù tinh cầu thực nghiệm không có tinh tặc, nhưng tin tức Berne tuyên bố độc lập đã lan ra.

Berne ngông cuồng tuyên bố rằng gã sẽ chiếm giữ tất cả vùng lãnh thổ ngoài đế quốc, lập ra một quốc gia mới, ai không phục thì gã sẽ đánh chiếm nơi đó.

Lúc này Signor mới hiểu ra là mình đã bị Berne lừa gạt.

Ngay từ đầu Berne đã không hề có ý định tranh quyền ở thủ đô tinh, gã quá thông minh, biết rõ muốn nắm giữ quyền lực ở Thủ đô tinh là rất khó, nếu Du Hằng quay lại, thì dù có giành được cũng phải nhường lại. Còn ở chỗ của tinh tặc, không liên quan đến đế quốc, gã tập trung quyền lực, tự lập vương quốc, đến khi Du Hằng quay lại thì cũng không có lý do gì để đoạt lại.

Ngay từ đầu, Berne đã dùng kế dương đông kích tây.

Signor bị Berne lừa, tuy trong lòng không vui, nhưng cũng không quá để tâm, hắn nói: "Đừng quan tâm đến chuyện đó nữa, tinh cầu thực nghiệm này chẳng phải nuôi rất nhiều 'bán thành phẩm' sao? Tôi muốn tụi nó tạo một quả cầu thời không màu đen!"

Giản sững sờ: "Cái gì?"

Signor nói, "Tôi muốn vào trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, tìm hùng chủ, mang anh ấy về nhà."

......

Signor hoàn toàn không ngờ tới, quả cầu thời không màu đen do lũ trẻ "bán thành phẩm" hợp lực tạo ra, hắn lại không thể bước vào — mà ngược lại, còn dẫn dụ đến hàng vạn dị tộc.

Đúng, đó là những dị tộc có hình dạng tương tự với đám "bán thành phẩm" kia.

Trên vùng đất rộng lớn, dị tộc đông đến mức che phủ cả bầu trời.

Lúc đầu, bọn chúng không có bất kỳ ác ý nào, Signor thậm chí còn có thể trò chuyện với một vài người, từ đó biết được quả cầu thời không màu đen này là một chiều — chỉ có thể cho phép bọn họ từ quê hương "lồng giam" đến đây, chứ không thể từ bên này đi qua đó.

Signor còn định hỏi thêm về quê hương của họ ở đâu, trông như thế nào và liệu họ có từng nhìn thấy Du Hằng hay không, nhưng còn chưa kịp hỏi, những dị tộc vốn hiền hòa bỗng nhiên bạo phát, mắt đỏ rực, nhìn thấy sinh vật sống là tấn công.

Nếu Signor không tránh nhanh, e là đã bị móng vuốt của chúng xé rách rồi.

Căn cứ thực nghiệm lập tức phát động cảnh báo, bắt đầu đối phó với đám dị tộc điên loạn.

Nhưng trong căn cứ thực nghiệm không có nhiều trùng, đối mặt với hàng chục ngàn dị tộc, cho dù có nhiều vũ khí nhiệt năng đến đâu cũng không cách nào chống đỡ nổi.

Liên tục thất bại, Signor bị đám trùng trong tổ chức Dị Thần ở căn cứ thực nghiệm bài xích, gây khó dễ.

Giản vất vả đứng ra giảng hòa.

Tại chỗ đóng quân tạm thời, Signor nhìn về cái lỗ đen khổng lồ trên bầu trời xa xăm, trầm mặc rất lâu rồi nói: "Đã có không ít dị tộc rời khỏi tinh cầu thực nghiệm và mở rộng lãnh thổ của họ ra các khu vực bên ngoài, trùng đầu tiên phải đối mặt với chuyện này e là Liên bang tinh tặc mà Berne vừa tự lập, những dị tộc này chỉ tấn công sinh vật sống, khu cảng không bị phá hoại. Đến lúc đó, các cậu rời khỏi tinh cầu thực nghiệm, gia nhập với Berne."

Giản làm như không nghe thấy từ 'các cậu' trong lời nói của Signor, cau mày nói: "Nếu chúng tôi di chuyển với quy mô lớn về phía cảng, sẽ bị đám dị tộc đó phát hiện. Không thể xuyên qua căn cứ ban đầu để đến cảng được."

Signor chỉ vào quả cầu thời không màu đen vẫn còn tồn tại trên bầu trời: "Nhìn thấy đằng kia không? Có rất nhiều dị tộc đang bảo vệ nơi đó, bọn chúng rất coi trọng nơi đó, tôi sẽ thu hút toàn bộ sự chú ý của dị tộc, các cậu nhân cơ hội rời đi."

"Không được!" Giản lập tức từ chối không chút do dự, "Cậu điên rồi sao? Nếu Điện hạ trở về mà cậu không còn, tôi biết ăn nói thế nào với điện hạ đây."

Signor nói, "Tôi là người tạo ra tai họa này. Không nói đến chuyện lấy cái chết để chuộc tội, nhưng vì các cậu mà giành lấy chút sinh cơ, là điều tôi nên làm."

Hắn chẳng quan tâm Giản có đồng ý hay không, đôi cánh bất ngờ dang rộng, dưới ánh sáng mặt trời, những hoa văn trên đôi cánh đỏ sẫm tỏa sáng rực rỡ.

"Tạm biệt." Signor bay lên trời, không cho Giản cơ hội phản ứng gì cả.

Hắn dùng chính bản thân mình làm mồi nhử, giành lấy thời gian vô cùng quý giá cho Giản và các trùng khác.

Với đôi mắt đẫm lệ, Giản tức giận mắng đám trùng trong căn cứ thực nghiệm, những kẻ tỏ thái độ bất mãn với Signor: "Bây giờ các cậu hài lòng chưa? Còn không đi mau?!"

Khi có cơ hội sống, đám trùng im lặng không dám hé lời, chỉ cúi đầu theo sát đại đội hướng về phía cảng.

Giản ngã xuống, nhìn lên bầu trời, nơi Signor né tránh hết dị tộc này đến dị tộc khác, lao về phía quả cầu thời không màu đen, dáng vẻ chẳng khác gì thiêu thân lao vào lửa, Giản chợt dâng lên một suy đoán, Signor tạo ra thời gian cho họ, có lẽ còn vì lý do khác... Có lẽ, hắn muốn liều mạng xông vào quả cầu kia để đi tìm Du Hằng?

Trên thực tế, đó đúng là những gì Signor đang nghĩ.

Bây giờ trong toàn bộ đế quốc, không thể tìm thấy bất kỳ con S-001 nào, quả cầu thời không màu đen này là cơ hội duy nhất của hắn.

Đã gần hai tháng rồi, Signor không thể chờ đợi lâu hơn nữa.

Nhưng như dị tộc đã từng nói đây là lối đi một chiều, không thể đi ngược lại.

Signor lao đến, đụng phải một lớp tường vô hình, choáng váng đầu óc, suýt nữa rơi xuống.

Chính ý nghĩ được gặp lại Du Hằng đã giúp hắn gượng vững lại, móng vuốt sắc bén xé nát hết dị tộc này đến dị tộc khác, giành được cơ hội tiếp tục va vào bức tường vô hình kia.

Hắn điên cuồng va đập, dùng móng vuốt, đôi cánh, bất kỳ thứ gì có thể trở thành vũ khí — dù vỡ đầu máu chảy, hắn cũng chưa từng từ bỏ.
 
Đỉnh Cấp Alpha Xuyên Thành Trùng Đực Vô Dụng
Chương 66: Chương 66 [Hết]



Lăng mộ Dị Thần, bên trong biển hoa.

Du Hằng đã giao đấu hàng trăm lần với thanh đao của Đàm Ảnh, nhưng vẫn không tài nào vượt qua được người đàn ông tóc vàng này, mỗi lần anh sắp thắng, thư quân của ông ta, Nguyên soái Đan – lại lao ra ngăn cản.

"Các ngươi rốt cuộc có ý gì!" Du Hằng tức giận đến mức nghiến răng, "Nếu thư quân của tôi chết, thì cái mộ Dị Thần này có là gì, tôi cũng mặc kệ!"

Hiện tại, mấy chục vạn dị tộc đang đổ về Trùng tộc, ngay cả thú triều bọn họ còn không thể ngăn cản nổi, loại dị tộc đã hình thành nên một nền văn minh chủng tộc như này, làm sao bọn Signor có thể ngăn cản.

Đàm Ảnh vẫn nói một câu như cũ: "Khi nào thắng ta, ngươi mới có thể đi."

Du Hằng lạnh lùng nhìn ông ta: "Một vị khai quốc đế vương chính danh như ông, lại hành xử thật đáng xấu hổ như vậy, thần dân của ông có biết không?!"

Đàm Ảnh không cảm thấy xấu hổ, mà còn âm thầm vui mừng vì được thư quân của mình ra tay cứu giúp.

"Ta và Tiểu Hoài là một thể, có gì đáng xấu hổ đâu?"

Du Hằng nghiến răng, đang định nói gì đó thì cảnh tượng xung quanh đột nhiên dao động như bị cắt rời, biển hoa lúc thì biến thành những công trình bê tông cốt thép, có lúc lại tràn ngập mùi thơm của thiên nhiên.

Hai khung cảnh đan xen khiến vùng đất vô cùng bất ổn.

Giữa sự hỗn loạn, Du Hằng dường như nhìn thấy Thánh Địa Tây Cảnh mà mình từng đến, thậm chí còn nhìn thấy cảnh Khang Tùng quay video trong tòa nhà.

Anh tận mắt chứng kiến Khang Tùng để lại những lời trăng trối rồi bình thản chết đi.

"Khang Tùng!" Khi nghe Khang Tùng tự buộc tội và muốn xóa bỏ 'vết nhơ', Du Hằng hét lên, cố gắng ngăn Khang Tùng lại, nhưng khi anh vươn tay ra, thì tất cả chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước, đều là hư ảo.

"Ông cho tôi xem những cái này là có ý gì?" Sắc mặt Du Hằng trầm xuống, anh lạnh lùng nhìn Đàm Ảnh và thư quân của ông ta: "Chọc giận tôi? Khiêu khích tôi?"

Nếu muốn làm vậy, chẳng phải nên cho anh thấy tình cảnh của Signor, để có tác động mạnh hơn sao?

"Không gian chồng chéo," Đàm Ảnh liếc nhìn Du Hằng, "Ngươi thật may mắn."

Du Hằng: "???"

Anh có chút không hiểu nổi vị khai quốc đế vương này, ngoài việc nói gì làm nấy thì hoàn toàn không ra dáng hoàng đế.

Đặc biệt là, anh hình như nghe ra vài phần ghen ghét từ lời nói của Đàm Ảnh??

Đàm Ảnh không giải thích, chỉ nói: "Ngươi có thể rời đi mà không cần kế thừa lăng mộ của Dị Thần, nhưng ta có một điều kiện."

Du Hằng cảm thấy trong lời nói của Đàm Ảnh có ẩn ý, trong đó chắc chắn có mưu kế gì đó, nhưng ý nghĩ rời đi cứ lơ lửng trong lòng, anh sốt ruột liền hỏi thẳng: "Điều kiện gì?"

Hiện tại anh không thể thắng được Đàm Ảnh, cho nên chỉ có thể lựa chọn chấp nhận điều kiện.

"Bởi vì không gian chồng chéo, nếu ngươi không làm gì thì lăng mộ của Dị Thần cũng sẽ rơi xuống nơi này," Đàm Ảnh chỉ vào cảnh biển hoa lóe lên căn cứ thứ nhất của Tây Cảnh, "Khi sương mù màu đen lan ra bên ngoài, thì lăng mộ của Dị Thần rất có khả năng sẽ chiếm lĩnh toàn bộ tinh vực."

Du Hằng nhíu mày, nếu thật sự trở nên như vậy, sợ sẽ xảy ra chuyện lớn.

Về sương mù đen, Du Hằng đã nghe Khang Tùng nói về nó, một khi quặng đen nổ tung, sương mù đen lan tràn, nó sẽ nuốt chửng tất cả các dạng sống, khiến chúng biến mất khỏi thế giới.

"Ta sẽ trải rộng tinh thần lực ra ngoài, hòa làm một với lăng mộ của Dị Thần, cố định nó lại trong dòng loạn lưu của thời không, để nó không rơi xuống tinh vực của Trùng tộc và nuốt chửng các dạng sống," Đàm Ảnh nắm tay Đan Hoài Hành nói tiếp, "Nhưng những dị tộc đã rời khỏi nơi này, tiến vào tinh vực của Trùng Tộc – chính là thần dân của ngươi – ngươi phải bảo vệ họ."

Du Hằng hỏi: "Lúc trước ông nói, dị tộc rời khỏi biển hoa này sẽ mất đi ý thức, rơi vào trạng thái giết chóc điên cuồng, thấy sinh vật sống là giết, vậy làm sao tôi có thể bảo vệ họ được? Để Trùng tộc lấy máu thịt để chặn miệng của dị tộc à?"

Đàm Ảnh lắc đầu: "Không, ngươi phải tái lập một 'Lăng mộ Dị Thần' mới trong tinh vực của Trùng tộc, trải rộng tinh thần lực ra toàn bộ tinh vực, dùng tinh thần lực đặc hữu của Dị Thần để giúp bọn họ khôi phục lý trí."

Du Hằng đã hiểu.

Có rất nhiều dị tộc trong lăng mộ Dị Thần, nếu không có tinh thần lực của Dị Thần trấn áp, chúng sẽ mất lý trí và rơi vào cuộc chiến giết chóc.

Mà loại tinh thần lực này là được lăng mộ Dị Thần nuôi dưỡng ra, không có hình thể cụ thể, muốn có thực thể phải tiến vào thời không đặc thù, sau đó được triệu hồi trở lại, thừa kế Mộ Thần Dị để trấn áp dị tộc.

Tuy nhiên, để kế thừa Lăng mộ Dị Thần đòi hỏi phải có tinh thần lực mạnh đến mức thay thế được Dị Thần đời trước.

Giờ đây tình huống đặc biệt xuất hiện: Du Hằng có thể rời đi sớm, nhưng đám dị tộc kia thì không.

Du Hằng nhìn càng ngày càng nhiều dị tộc đang bay về phía thông đạo, anh bắt đầu sốt ruột, "Được rồi, tôi đồng ý, bây giờ tôi có thể rời đi rồi chứ?"

Đàm Ảnh mỉm cười: "Đương nhiên." Vừa dứt lời, ông ta ném một chiếc nhẫn bạch kim cho Du Hằng, ngay khi Du Hằng chạm vào thì liền biến thành màu đỏ đen, "Hạt giống hoa Dị Thần, hãy gieo trồng chúng, ngươi sẽ thích đấy."

Du Hằng cầm lấy chiếc nhẫn bay lên trời.

Lần này, không có chướng ngại vật, rất dễ dàng để đi vào thông đạo.

Khoảnh khắc anh bước vào, thông đạo lập tức đóng lại, còn biển hoa lãng mạn ban nãy thì héo tàn toàn bộ, lộ ra bùn đen và xương trắng, hoang vu tiêu điều.

Đàm Ảnh thở dài: "Tiểu Hoài lại phải cùng ta trồng hoa rồi, lần này thật sự không thể rời khỏi đây được nữa."

Trở thành người giữ mộ là tự giam mình trong một vùng đất, mãi mãi bị ràng buộc với 'lăng mộ Dị Thần'.

Đan Hoài Hành sờ sờ đầu Đàm Ảnh: "Không biết lớn nhỏ, phải gọi anh Hoài, anh Hoài sẽ trồng hoa cho em."

Đàm Ảnh nghiêng đầu hôn Đan Hoài Hành, rất biết co được dãn được: "Anh Hoài."

*

Signor chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế.

Bức tường vô hình này như một ngọn núi cao chót vót, dù hắn dùng đủ loại kỹ năng cũng không thể đột phá.

"Cách duy nhất, em lại không thể đột phá......" Signor kiệt sức rơi xuống, nhìn lên bầu trời không có vết nứt nào, "...... Vậy là em không thể gặp lại anh nữa sao?"

Chấp niệm suốt sáu mươi năm, sau khi có lại rồi, chỉ được hai tháng, Signor không thể chấp nhận nổi.

Hắn không thể chờ thêm sáu mươi năm nữa, chờ một trùng đực không tồn tại.

Trong trạng thái mơ hồ, Signor dường như nhìn thấy Du Hằng, người ấy vươn tay về phía mình.

"...... Hùng chủ, cuối cùng anh cũng đến đón em sao?" Signor giơ tay lên, bàn tay dính máu do dự hướng lên trên, khi gần chạm vào bàn tay mạnh mẽ, xương khớp rõ ràng của của Du Hằng, hắn theo phản xạ rụt lại, sợ rằng đó chỉ là ảo ảnh, nhưng rút lại chưa đầy một centimet đã để Du Hằng bắt được.

Signor sững sờ, đôi mắt xanh xám trợn to đầy kinh ngạc.

"Hùng, hùng chủ?" Signor không thể tin được, ngón áp út của hắn cẩn thận gõ nhẹ vào bàn tay của Du Hằng, có thể chạm vào, thật sự tồn tại...... Du Hằng!

Du Hằng vội vã chạy ra từ thông đạo, vừa đúng lúc nhìn thấy Signor đầy máu ngã xuống, anh giật mình vội vàng túm lấy bảo bảo hư không nghe lời này.

Anh kéo bảo bảo hư dính đầy máu vào trong vòng tay mình, đang định mắng vài câu thì nghe thấy bảo bảo hư nói: "...... Không phải là đâm không vỡ sao?"

Du Hằng sững sờ, đâm không vỡ?

Anh hơi cúi đầu xuống, áp trán vào trán Signor để xem lại tình huống khi đó, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nghĩ đến việc Signor không thể tìm thấy S-001 và coi lối đi này là con đường cuối cùng, nhưng lại không thể phá vỡ nó, tim Du Hằng như bị bóp nghẹt, tại sao lúc đó anh không kéo Signor cùng đến 'Lăng mộ Dị Thần' chứ?

Du Hằng ôm Signor chặt hơn một chút, lắc đầu nói: "Bảo bảo, em đã cố gắng hết sức, làm sao có thể có chuyện không thể đâm vỡ chứ? Em nhìn lại thử xem?"

Khi Signor nhìn theo hướng ngón tay của Du Hằng, rào chắn ban đầu giống như một ngọn núi sừng sững bỗng "rắc" một tiếng nứt ra, rồi như kính vỡ, nát vụn thành tro bụi.

Khi rào chắn tan vỡ, lối đi ban đầu cũng hoàn toàn đóng lại.

Signor sững sờ: "Vỡ, vỡ rồi?"

Du Hằng gật gật đầu, nói dối không chớp mắt: "Đáng tiếc là lối đi bên kia đã đóng lại, mà tôi lại đến sớm hơn một bước, nếu không thì bảo bảo đã có thể đi qua thông đạo tìm tôi rồi."

Signor được dỗ dành, hắn đến gần Du Hằng hơn một chút, thì thầm: "Đến sớm là tốt rồi......"

Nếu không thể gặp lại Du Hằng, mà hắn lại không thể vượt qua rào cản đó, Signor sẽ tuyệt vọng. Nhưng nếu đã gặp lại Du Hằng, có thể phá vỡ rào cản hay không cũng không quan trọng.

Du Hằng không nhịn được mà hôn lên giữa chân mày của Signor, thì thầm: "Bảo bảo ngoan, nghỉ ngơi đi, chờ em tỉnh lại lần nữa, chúng ta đã an toàn rồi."

Lời vừa dứt, tinh thần lực của Du Hằng bùng phát, bắt đầu từ tinh cầu thực nghiệm ở Nam Cảnh, lan rộng ra toàn bộ tinh vực.

Mà trên các hành tinh được bao phủ, những dị tộc đang điên cuồng lần lượt yên tĩnh lại, màu đỏ tươi trong mắt họ mờ dần, khôi phục lý trí, họ mơ hồ nhìn quanh, đối diện với các tộc khác đang cầm vũ khí cảnh giác.

"Đây là ...... Làm sao vậy?"

Sau khi tinh thần lực hoàn toàn bao phủ toàn bộ tinh vực, Du Hằng phát ra mệnh lệnh: "Chư thần, mau trở về."

Về đâu? Về nơi khởi nguyên.

Du Hằng nghĩ nghĩ, lãnh thổ của Trùng tộc khó mà dời chỗ để nhường cho dị tộc, vậy thì hãy mở rộng ra tinh vực ngoài. Dị tộc có khả năng sinh tồn rất mạnh, sống ở vùng ngoài tinh vực sẽ không thành vấn đề.

Các quân đoàn thuộc bốn cảnh chứng kiến dị tộc đang phát cuồng bỗng rút lui, ai nấy như trút được gánh nặng trong lòng, cho đến khi mưa từ trên trời rơi xuống, rửa sạch vết máu loang lổ, bọn họ mới tỉnh thần lại, đồng thời ném mũ và hét lên: "Sống rồi, chúng ta sống rồi-"

Chỉ có Liên bang tinh tặc mới vừa độc lập, là chịu tổn thất nặng nề.

Họ không hô to ăn mừng, nghĩ rằng đó chỉ là thời gian nghỉ ngơi tạm thời, nói không chừng còn có gì đó chờ họ phía sau, liệu toàn bộ tinh tặc có còn ai sống sót.

Tiền tuyến của Liên bang tinh tặc.

Thủ lĩnh Berne, ngã xuống vùng đất đầy gió cát của sa mạc, máu tươi hòa vào cát, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không dấu vết.

"Berne!" Tên tinh tặc đầu tiên đi theo Berne ném vũ khí thô sơ của mình và cố gắng đỡ Berne dậy, "Anh không thể chết!"

Berne bị lật lại, nhìn lên ngân hà rực rỡ trên bầu trời sa mạc, cười nói: "Ah, sao lại không thể chết? Tôi muốn chết, anh ngăn nổi sao?"

Thủ lĩnh tinh tặc gọi trùng đến cầm máu cho Berne, đồng thời hung ác nói, "Đồ chó! Anh phải làm thủ lĩnh của Liên bang tinh tặc, mới ngồi lên ngai vàng chưa được mấy ngày, đã xông pha chiến trận. Giờ lại muốn chết? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!"

Berne phớt lờ hắn ta, ước mơ của gã là có toàn quyền tự chủ, làm vua một cõi, tự nắm vận mệnh của chính mình, gã đã làm được, yên ổn làm vua được ba ngày.

Mặc dù chỉ có ba ngày, nhưng gã phải có trách nhiệm với thần dân của mình.

Khi dị tộc tràn vào, gã đứng ở tuyến đầu, dựng lên một bức tường vững chắc che chắn cho những tên tinh tặc trong Liên bang tinh tặc.

Bây giờ dị tộc đã rút lui, đã đến lúc gã nghỉ ngơi.

Berne nói: "Đừng lo lắng, dị tộc sẽ không đến nữa, các anh đã giúp tôi làm vua ba ngày, còn tôi... đã tranh thủ cho các anh thêm ba ngày sống, coi như huề rồi...... Nếu con trai tôi đến giành quyền điều hành Liên bang, anh, các anh ngoan ngoãn một chút. Không đấu lại thì giơ tay đầu hàng."

Máu phun ra từ khóe miệng, hơi thở dần dần yếu đi.

Thủ lĩnh tinh tặc mắng một câu: "Berne □□ thư! Đồ chó! Muốn giao Liên bang tinh tặc cho con trai anh à? Anh nằm mơ đi! Anh phải cùng Liên bang tinh tặc lưu danh sử sách!"

Thủ Đô Tinh, cung Thái tử.

Đường Luật lạnh lùng nhìn đám quý tộc đang mưu toan ép cung: "Chính Hoàng đế Đàm Thiên Lãng đã thiết lập quan hệ ngoại giao với chiến hạm viễn chinh của tôi, chứ không phải đế quốc Trùng tộc của các ngươi! Tôi không định để khi hắn trở về lại không còn ai dùng được, nên – cút đi."

Lúc này, Du Hằng đã trồng xong hạt giống hoa Dị Thần ở Nam Cảnh, và đưa Signor trở lại Thủ đô tinh, vừa đến nơi, anh vừa lúc nghe được những gì Đường Luật nói.

Anh cười nói: "Sau khi ta trở về, muốn để ta còn có trùng dùng, vẫn có thể làm được. Vừa hay... ta cũng muốn đổi máu cho Đế quốc."

......

......

Ba năm sau.

Du Hằng đưa Signor và đứa con trai ngốc nghếch của mình đến Thánh địa của Tây Cảnh.

Sau khi sương mù đen tan biến, vùng đất linh thiêng này vẫn chưa được xây dựng lại hay quản lý, các tòa nhà cao tầng được bao phủ bởi thực vật hoang dã.

Du Hằng xé đám dây leo rập rạp, đi vào nơi Khang Tùng đã chết, nói với đứa con trai ngốc nghếch của mình: "Đàm ngốc nghếch(*), dâng hoa."

(*) 憨憨: có nghĩa là ngốc nghếch; ngây ngô là một kiểu mắng yêu. Hán việt là Hàm Hàm.

Đàm Tây phản ứng chậm chạp như con lười, lề mề đặt một bó hoa 'Dị Thần' lên chiếc ghế đã rỉ sét, sau đó quay đầu lại nói với Du Hằng: "Ba, ba, con, tên là, Tây, Tây, không, phải, Hàm, Hàm."

Du Hằng: "......"

"Bảo bảo, anh cảm thấy năm nay Tây Tây đi thi viết sơ cấp ở Liên bang, chắc sẽ thua thê thảm."

Signor không quan tâm: "Không sao cả, ai bắt nạt Tây Tây, em bắt nạt phụ huynh của đứa đó."

Du Hằng lấy tay che miệng, cố nhịn cười.

"Em, em nói đúng, như thế Tây Tây khỏi cần đánh mà vẫn thắng."

--KẾT THÚC--
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back