Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đỉnh Cấp Alpha Xuyên Thành Trùng Đực Vô Dụng

Đỉnh Cấp Alpha Xuyên Thành Trùng Đực Vô Dụng
Chương 55: Chương 55



Mặc dù Đường Luật đã cố gắng giản lược lời nói của mình, nhưng cuộc chiến này không thể chỉ bằng vài từ là nói hết được.

Ngu Lăng Phỉ nhân cơ hội này hỏi Du Hằng: "Đội trưởng Du, anh có muốn gặp trưởng hạm Đường không?"

"Lăng Phỉ!" Tông Minh nhìn Ngu Lăng Phỉ một cách không tán thành, "Trải nghiệm của Tiểu Hằng quá khó tin, càng ít người biết về vấn đề này càng tốt."

Ngu Lăng Phỉ có chút không nói nên lời: "Phó hạm Tông, ý của tôi là để cho đội trưởng Du gặp trưởng hạm Đường trong thân phận Trùng tộc, anh hẳn là biết, hiện tại tốt nhất không thể là kẻ thù của toàn bộ Trùng Tinh. Không phải lúc nào chúng ta cũng có thể lấy ít thắng nhiều."

Tông Minh dừng một chút, biết mình đã hiểu lầm, nhưng vẫn không đồng ý: "Cô cho rằng Đường Luật sẽ không nhận ra sao?"

Ngu Lăng Phỉ ngậm miệng không nói, cô không dám bảo đảm loại chuyện này. Rốt cuộc thì Đường Luật không còn là A ngu ngốc cả ngày chỉ biết lảm nhảm và la hét rằng ông đây là thiên hạ đệ nhất nữa.

"Huống chi, lập trường hiện tại của đối phương là chúng ta xâm lược lãnh thổ của bọn họ, ở khu Hoa Hạ có câu nói cho dù có ở xa cũng sẽ bị trừng phạt, chưa kể còn là cấp quốc gia, cô cho rằng Tiểu Hằng có thể tự mình ngăn cản sao?" Tông Minh hỏi lại, đưa ra lý do hợp lý để phủ quyết đề nghị của Ngu Lăng Phỉ.

Nhưng Tông Minh không ngờ, Signor - trùng khiến hắn có chút ghen ghét nói: "Hùng chủ có thể ngăn cản, bây giờ hùng chủ là thái tử."

Du Hằng gật đầu: "Đúng vậy, chỉ là hoàng thất quyền thế yếu, vừa lúc tôi có ý định tập hợp quyền lực, tôi muốn gặp Đường Luật, tôi có thể ngăn chặn chiến tranh xảy ra, chờ tôi nắm quyền, tôi cũng có thể thiết lập quan hệ ngoại giao với Liên Hợp Quốc."

Ngu Lăng Phỉ sợ ngây người.

"Đội trưởng Du, anh đã xuyên qua thời không rồi, vậy mà vẫn là người thắng nhân sinh à? Thái tử?! Trời ạ, tại sao tôi không được may mắn như vậy? Thật tốt quá, tôi cũng muốn làm thái tử."

Xét về mặt chính trị, Tông Minh mạnh hơn Ngu Lăng Phỉ rất nhiều.

Sau khi biết Du Hằng là Thái tử của Trùng Tinh, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là vui vẻ, mà là lo lắng hỏi: "Tiểu Hằng, cậu nói chờ cậu nắm quyền, tình hình hiện tại của Trùng Tinh không tốt lắm sao?"

Du Hằng không ngạc nhiên khi Tông Minh có thể nhìn ra, dù sao đội phó Tông Minh từng là bộ não của đội bọn họ.

"Đúng vậy, nhưng anh Tiểu Tông, anh không cần lo lắng, tôi đã thử qua, với thực lực tuyệt đối, tôi có thể thành công tập trung quyền lực, vấn đề còn lại chỉ là phân tán thực lực của những quý tộc từng nắm giữ quyền lực." Du Hằng cần một cơ hội để nuôi dưỡng một thế lực đủ sức cạnh tranh với các quý tộc, đội viễn chinh Liên Hợp Quốc chính là cơ hội này.

Khi giải thích với Tông Minh một cách nghiêm túc, Du Hằng không bỏ qua Signor, ánh mắt của anh nhiều lần rơi vào Signor, cho Signor cảm giác an toàn.

Loại chăm sóc này khiến Tông Minh cảm thấy có chút không thoải mái, hắn muốn bỏ qua hết mức có thể, nhưng không thể, cho nên đành phải cắt đứt tận gốc: "Đã như vậy, vậy thì theo tôi đến chiến hạm viễn chinh gặp Đường Luật."

*

Hạm viễn chinh đậu trên không ở nơi đoàn quân thứ bảy từng đóng quân, nó treo lơ lửng như một pháo đài không quân khổng lồ.

Khi Du Hằng và Signor đến đó, rất nhiều thành viên đội viễn chinh đang tập trung tại "Pháo đài bay", thình lình xuất hiện hai Trùng tộc không có bảng tên nhận dạng, cần được xác minh thủ công, do phó hạm Tông và Thiếu tá Ngu làm người bảo lãnh, điều này đã thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng vì các quy định quân sự nghiêm ngặt nên không gây ra náo động.

Tuy nhiên, vẫn có một vài phó hạm từ các khu vực không phải khu Hoa Hạ đến và chặn nhóm Du Hằng lại.

"Tông, người Hoa Hạ các anh có một câu châm ngôn là dẫn sói vào nhà." Một nam Alpha tóc vàng mắt xanh mặc một bộ quân phục màu xanh ô liu phong lưu phóng khoáng, cổ áo mở rộng đến dưới ngực và bụng, chỉ có một cúc áo vàng miễn cưỡng khép áo lại, không đến mức lộ ngực: "Đại chiến sắp xảy ra, Trùng tộc đột nhiên xuất hiện ở Đông Cảnh, phó hạm Tông, anh không hạn chế hành động của bọn họ, mà còn đối xử lịch sự với bọn họ, dẫn bọn họ đến chiến hạm viễn chinh...."

Gã dừng lại một chút, biểu cảm cà lơ phất phơ được thay thế bằng sự nghiêm túc và hung dữ: "Phó hạm Tông, anh muốn khiến tất cả mọi người ở hạm viễn chinh này đều không thể quay về sao?!"

Tông Minh đã tranh chấp với người này được một hai ngày, hắn rất ngứa mắt với loại người phóng túng như Danny, nhưng lúc này hắn vẫn nói chuyện rất lịch sự: "Phó hạm Danny, đây là khách quý được trưởng hạm Đường Lộ mời tới, đây cũng là cơ hội quan trọng để giải quyết trận chiến gian khổ này."

"...... được trưởng hạm mời" Những người đứng gần Danny nghe thấy tên của Đường Luật như thể nghe thấy tên của một quỷ vương nào đó, họ thế mà nhanh chóng rút lui, cũng chẳng thèm quản Danny, tìm lý do rời đi.

Chỉ có Danny, trong đôi mắt xanh biếc lóe lên dữ tợn, nói với thái độ kỳ quái: "Phó hạm Tông, mỗi lần anh lấy danh nghĩa trưởng hạm Đường làm việc, anh có biết phía dưới có bao nhiêu người nói vị trí phó hạm mà anh có được là nhờ vào loại giao dịch bẩn thỉu nào đó không?"

Lời này Phó hạm Tông đã nghe thấy vô số lần, lần nào cũng có thể tâm lặng như nước xem như không nghe thấy, nhưng hôm nay, trước mặt Du Hằng bị Danny sỉ nhục, khiến tinh thần hắn có chút không ổn định, theo phản xạ nhìn Du Hằng, sợ Du Hằng hiểu lầm.

Du Hằng thấy Danny sỉ nhục đội phó cũ của mình, rất là không vui, người của đội A bọn họ, sao có thể bị thứ xấu xí gì đó bắt nạt được?

Bề ngoài Du Hằng không để lộ sự hiểu biết của mình đối với Danny, một kẻ chỉ biết ăn chơi, nên không thể lấy sinh hoạt cá nhân hỗn loạn của Danny để công kích gã, thậm chí anh còn không thể nói được ngôn ngữ thông dụng của Liên Hợp Quốc, mặc dù có hạn chế những vẫn có biện pháp đối phó, Du Hằng thao túng tinh thần lực của mình đánh thật mạnh vào eo của Danny, khiến gã loạng choạng ngã quỳ xuống đất.

"Bảo, eo người này có vẻ không tốt lắm" Du Hằng cố ý giả vờ không biết bọn họ có mang thiết bị phiên dịch, nghiêng đầu thì thầm với Signor.

Signor ngầm hiểu, hắn hùa theo Du Hằng nói: "...... Hùng chủ, em có thể giới thiệu phòng tập gym ở Trùng Tinh cho anh ta, nghe nói bên đó có chế độ rèn luyện, chế độ ăn uống và các phương tiện khoa học công nghệ để điều trị lực eo của giống đực."

Ngu Lăng Phỉ bật cười, còn thêm dầu vào lửa: "Cuộc sống riêng tư của phó hạm Danny quá phong phú, tôi nghĩ anh ta thật sự cần loại phòng tập gym này."

Signor mở màn hình ánh sáng ảo màu xanh nước từ vòng tay nhận dạng, thả ra địa chỉ bằng chữ rất lớn, nói với Ngu Lăng Phỉ: "Bác sĩ Ngu có thể chụp ảnh trước, khi cần cô có thể giới thiệu nó cho vị tiên sinh này."

Danny xấu hổ đứng dậy, hét vào mặt Signor, "Đồ chó! Cút đi! Hạm viễn chinh không phải là nơi dành cho những trùng hôi thối chúng mày! Còn mày," gã chỉ vào Du Hằng, "Mày là thứ gì, vừa rồi mày đã làm gì tao?!"

Máy phiên dịch phiên dịch lại ngôn ngữ thông dụng của Liên Hợp Quốc, biến sự tức giận trở nên vô cảm, khiến Danny rất không hài lòng, gã thấp giọng mắng một câu: "Cái máy phiên dịch rác rưởi này!"

"Danny Drows, với tư cách là phó hạm thanh tra kỷ luật, nếu anh lại thiếu tôn trọng với các vị khách quý một lần nữa, tôi sẽ tạm thời cách chức anh ngay bây giờ với lý do trì hoãn tình hình chiến đấu." Tông Minh đứng ra, lạnh lùng cảnh cáo Danny.

Danny tức giận: "Tao là phó hạm! Tao là đội trưởng của đội tiên phong! Tông Minh, mày dám cách chứ tao ư?!"

"Anh ta không dám cách chức anh, tôi dám." Khi Tông Minh chuẩn bị dùng quyền của mình để cách chức Danny, thì một người đàn ông cao lớn với mái tóc đen và đôi mắt đen bước đến, giọng nói trầm thấp, nhưng cực kỳ có khí thế.

Người đàn ông mặc một bộ quân phục màu xanh ô liu, trên huân chương là ba ngôi sao với một đôi cánh dang rộng.

Quân hàm thượng tướng cao nhất của Liên Hợp Quốc, cùng với huy chương vàng có hình dạng của một hành tinh ghim trên ngực áo, cho phép hắn ta có quyền bãi miễn chức vụ của bất kỳ ai trong quân đội trong thời gian đặc biệt.

Du Hằng cũng đã từng có một huy chương như vậy.

Khi anh trở thành người mạnh nhất ở Liên Hợp Quốc.

"Đường, trưởng hạm Đường." Danny có thể ở sau lưng nói xấu Đường Luật, nhưng khi đối mặt với Đường Luật, một cái rắm cũng không dám thả, "Tôi, tôi......"

Gã còn chưa nói xong, Đường Lộ đã túm lấy cổ áo gã, nheo mắt lại, thấp giọng hỏi: "Từ khi nào, người của khu Hoa Hạ tôi, có thể tùy ý để anh bắt nạt? Anh đoán xem nếu tôi ném anh ra ngoài vũ trụ để anh tự sinh tự diệt, thì người khu Mỹ có dám nói một lời hay không?"

Danny biết rất rõ khu Mỹ sẽ không dám.

Cho dù người mạnh nhất ở khu Mỹ có bị Đường Luật g.iết c.hết, khu Mỹ cũng không dám nói một lời, huống chi gã còn không phải là người mạnh nhất ở khu Mỹ.

Ở Liên Hợp Quốc, ai mạnh người đó có quyền lên tiếng.

"A, hèn nhát!" Đường Luật ném Danny ra, có chút khinh thường vỗ vỗ bụi không tồn tại trên tay áo, lạnh lùng liếc nhìn gã, nói: "Cút."

Danny không dám khiêu khích Đường Luật, nhanh chóng cút.

Những người xung quanh cố ý đi chậm lại để xem náo nhiệt cũng nhanh chóng bỏ đi, vì sợ bị Đại Ma Vương Đường Luật bắt được sai lầm, ném vào vũ trụ để tự kiểm điểm lại.

Cuối cùng, chỉ còn lại vài người bọn họ ở chỗ kiểm tra thủ công.

Đường Luật quay đầu lại, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Du Hằng.

Du Hằng đang nghĩ Đường Luật đã trở thành người mạnh nhất ở Liên Hiệp Quốc, nhưng phong thái của đại ma vương này không thay đổi chút nào, anh quay đầu lại phát hiện ánh mắt nóng bỏng của Đường Luật thì có chút không thể giải thích được, anh dán sát vào tai Signor hỏi: "Bảo, trên mặt tôi có dính gì không?"

Signor không vui lắm, lúc hắn vừa thấy Đường Luật đi ra, sự nhạy cảm tự nhiên của trùng cái đối với sự hoa đào hùng chủ nói cho hắn biết, người này cũng thích hùng chủ của mình.

Sau Tông Minh, hắn lại có thêm một tình địch.

Du Hằng quá xuất sắc, Signor muốn giấu anh đi, tựa như một con rồng giấu kho báu mà nó yêu thích nhất.

Nhưng sự không vui này đã bị xua tan khi Du Hằng tự nhiên thân mật với hắn trước mặt người khác.

Hắn kiềm chế ý cười nơi khóe miệng, dính chặt lấy Du Hằng, học theo anh khẽ nói: "Đẹp trai."

Du Hằng: "......"

Bé con của anh ngày càng biết nói chuyện.

Du Hằng véo mặt Signor, không coi ai ra gì hỏi: "Bé con ngọt ngào, đến lúc nghỉ ngơi sẽ thưởng cho em."

Mắt Signor sáng lên.

Có phải phần thưởng mà hắn muốn không?

"Hạm viễn chinh không phải là nơi để hai người nói chuyện yêu đương." Trên mặt Đường Luật lộ ra vẻ không vui: "Ngu Lăng Phỉ nói, các người có thể ngăn cản Trùng Tinh khai chiến với chúng tôi, là có ý gì?"

Ngu Lăng Phỉ lập tức giơ tay lên nói: "Anh ta hỏi tôi vì sao phó hạm Tông còn chưa đến phòng chỉ huy, tôi chỉ nói một câu, không ngờ anh ta lại trực tiếp tới."

Phó hạm Tông liếc nhìn Ngu Lăng Phỉ với vẻ không tán thành, nhưng việc đã đến nước này, nói gì cũng vô dụng.

Hiện tại hắn không còn cách nào khác đành phải làm người trung gian nói: "Trưởng hạm Đường, đây là Thái tử điện hạ của Trùng Tinh, hắn nguyện ý làm... trùng trung gian, để chúng ta thiết lập quan hệ ngoại giao với Trùng Tinh, tình hình cụ thể nên vào trong phòng họp nhỏ nói đi?"

"Thái tử điện hạ? Làm sứ giả đến hòa giải, còn gọi đại quân tiếp cận?" Đường Luật nhìn chằm chằm Du Hằng, có chút hung hăng nói: "Mấy ngày trước, nguyên soái của quân đoàn thứ bảy Đông Cảnh Nhất Tinh cũng nói như vậy, nhưng khi đang đàm phán hòa bình thì bên kia phá hủy điểm viễn chinh, khiến chúng ta phải ở lại nơi này."

Signor cau mày: "Hùng chủ sẽ không làm hại đội viễn chinh!"

Sự chán ghét của Đường Luật đối với Signor thể hiện rõ trên khuôn mặt của anh ta: "Nguyên soái của Quân đoàn thứ bảy cũng nói sẽ không, nhưng anh ta không ngăn cản các thế lực khác. Cho dù hắn là Thái tử của Trùng Tinh, làm sao tôi biết hắn có giống với Ngôn Tịch hay không?"
 
Đỉnh Cấp Alpha Xuyên Thành Trùng Đực Vô Dụng
Chương 56: Chương 56



"Vậy thì thử xem, để xem tôi có thể chấm dứt cuộc chiến này hay không," Du Hằng thấy Signor bị Đường Luật mắng, trong lòng có chút không vui, tay anh vuốt nhẹ eo Signor an ủi, "Bây giờ anh ngoại trừ cùng tôi thử xem thì cũng chỉ có thể dẫn dắt đội viễn chinh chiến đấu, một khi chiến đấu chống lại quân tiếp viện, trưởng hạm Đường, đội viễn chinh của anh có thể sẽ bị hao tổn ở Trùng Tinh."

Tiếng uy h**p của Đường Luật đột nhiên im bật.

Dù khoa học kỹ thuật rất mạnh, nhưng đứng trước sức mạnh của cả Trùng Tinh, đội viễn chinh có thể không tổn thất sao?

Đường Luật liếc nhìn Signor, vẻ mặt cương quyết lóe lên chút không cam lòng.

Lúc Du Hằng không thể giải thích được, Signor đột nhiên lên tiếng, thu hút sự chú ý của Du Hằng: "Hùng chủ, em muốn liên lạc với Nguyên soái Ngôn Tịch."

Du Hằng suy nghĩ một chút, quả thật phải liên lạc với Ngôn Tịch và Hòa Bội, bọn họ cũng không muốn gây chiến với đội viễn chinh.

"Các anh có thể liên lạc với quân đoàn thứ bảy, đúng không?" Du Hằng nghiêng đầu nhìn Đường Luật, "Tôi muốn liên lạc với Nguyên soái Ngôn Tịch."

Đường Luật liếc nhìn Signor, vẻ mặt sắc bén vặn vẹo, sự bài xích của anh ta vô cùng rõ ràng, nhưng anh ta không nói gì, mà trực tiếp dẫn bọn họ đến phòng chỉ huy, kết nối với quân đoàn thứ bảy ngay tại chỗ.

"...... Tôi là Nguyên soái của quân đoàn quân thứ bảy Đông Cảnh, Ngôn Tịch."

Đường Luật liếc nhìn Du Hằng nói: "Đây là chiến hạm viễn chinh, tôi là Đường Luật, trưởng hạm của chiến hạm viễn chinh...... Nguyên soái Ngôn Tịch, ở đây có hai tên Trùng tộc muốn nói chuyện trực tuyến với anh."

Ngôn Tịch đang bị các thế lực phân chia của mười hai tinh cầu ở Đông Cảnh làm cho đau đầu, nghe thế thì ngạc nhiên, hai tên Trùng tộc?

Chẳng lẽ có trùng đực cấp S không muốn sống, không nghe khuyên bảo lén lút nhập cư trái phép đến Đông Cảnh Nhất Tinh?

Không có gì ngạc nhiên khi Ngôn Tịch nghĩ như vậy, đội tuần tra của họ đã bắt được vài trùng đực cấp S đang lén quay trở lại Đông Cảnh Nhất Tinh, họ không thể mắng hay đánh cấp S, chỉ có thể khua môi múa mép thuyết phục và dùng cấp S khác để trấn áp.

Dưới chính sách hà khắc như vậy, mà vẫn có cấp S chạy tới đó?

Lúc Ngôn Tịch cau mày, hắn ta phát hiện người trên màn hình ánh sáng ảo trước mặt đã trở thành một trùng mà hắn ta khá quen thuộc.

Hắn ta sững sờ: "Signor, Du-"

Chữ Hằng còn chưa kịp thốt lên, Signor đã nói: "Nguyên soái, Thái tử điện hạ muốn có sự ủng hộ của ngài."

Ngôn Tịch đã làm việc với Signor nhiều năm, ngay lập tức hiểu được ám chỉ của hắn.

Ngôn Tịch khẽ nói: "Tôi sẵn lòng cống hiến hết mình vì điện hạ."

*

Bên trong phòng tuyến của mười hai tinh cầu Đông Cảnh.

Quân tiếp viện từ Thủ Đô Tinh phái tới cuối cùng đã phá vỡ hàng rào từ trường, cùng lúc đó thông tin liên lạc cũng được khôi phục, lúc họ chuẩn bị liên lạc với đơn vị đồn trú của Quân đoàn thứ bảy, thì phát hiện cơ giáp át chủ bài của Quân đoàn thứ bảy, Hồng Đồng, đang chặn phía trước quân tiếp viện.

Tổng chỉ huy quân tiếp viện, La Đinh, một trùng đực cấp S trẻ tuổi xuất sắc, nhìn chằm chằm vào màn hình ánh sáng khổng lồ trong phòng chỉ huy trong vài giây và nói: "Kết nối với cơ giáp này."

La Đinh nói chuyện chậm rãi, nhưng không ai trong phòng chỉ huy dám xem thường anh ta.

Cơ giáp Hồng Đồng nhanh chóng được kết nối, nhưng ngoài dự liệu của họ là trùng xuất hiện ở trung tâm màn hình là một trùng đực với vết sẹo màu hồng ở bên má trái khuôn mặt.

"Xin chào, các vị viện binh." Du Hằng nói: "Tôi là...... Đàm Thiên Lãng."

Thái tử đã biến mất hơn mười năm, trong những năm qua quyền lực hoàng gia dần dần bị các quý tộc làm rỗng, theo lý mà nói, tên tuổi của Đàm Thiên Lãng không có lực uy h**p gì.

Nhưng Du Hằng đã đe dọa và uy h**p trùng đực già cấp S ở Nam Cảnh Nhất Tinh, chuyện này đã lan truyền trong toàn bộ giới quý tộc.

Quân tiếp viện không bị cô lập với thế giới, đối với chuyện này rất hiểu biết.

Trong phòng chỉ huy chính, những trùng bị cái tên này làm choáng váng đều là quân trùng, nhưng cũng không vì vậy mà nghị luận sôi nổi trong phòng chỉ huy.

La Đinh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ của Du Hằng một lúc lâu, hỏi: "Thái tử, ngài đang chặn đường tôi sao?"

Du Hằng lắc đầu: "Không có."

Vừa nói xong, Quân đoàn thứ bảy kết nối với chủ hạm viện quân.

"Tư lệnh La, quân đoàn thứ bảy liên hệ." Giọng nói nhắc nhở truyền đến bên phía Du Hằng, Du Hằng làm động tác mời nói: "Tư lệnh La có thể liên hệ với quân đoàn thứ bảy trước."

La Đinh im lặng hàng chục giây mới đồng ý kết nối với Quân đoàn thứ bảy.

Tuy nhiên, trùng xuất hiện không phải là nguyên soái Ngôn Tịch của Quân đoàn thứ bảy, mà là một trùng đực có ngoại hình hung ác.

Signor ngồi ở ghế lái phụ của Hồng Đồng, tắt mic bên này, nói với Du Hằng: "Có chút trùng hợp, chúng ta cố ý để Nguyên soái Ngôn Tịch thả trùng đực già cấp S Giả Sâm, và La Đinh - tổng chỉ huy quân tiếp viện, hai gia tộc này có quan hệ liên minh."

Du Hằng nhíu mày: "Vậy vừa lúc, chỉ huy quân tiếp viện sẽ tấn công theo sự xúi giục của Giả Sâm, còn tôi sẽ dùng vũ lực trấn áp bọn họ, để giới quý tộc ở Thủ Đô Tinh phải thành thật lại."

Signor dừng lại một chút, nhíu mày, có hơi một lời khó nói hết, nói: "Nhưng, hùng, tiên sinh, La Đinh là trùng đực cấp S nổi tiếng ngay thẳng."

Ngay thẳng?

Không đợi Du Hằng hiểu rõ, Giả Sâm hoảng hốt nói: "La Đinh? Sao lại là cậu? Quên đi, cậu nhanh, nhanh chóng báo cáo với Thủ Đô Tinh, có chủng tộc không rõ xâm chiếm mười hai tinh cầu ở Đông Cảnh, chúng đã chiếm đóng Đông Cảnh Nhất Tinh, thực lực rất mạnh mẽ, kỹ thuật của bọn họ cao hơn chúng ta, bọn họ còn có năng lực khống chế dị thú! Tôi yêu cầu nhiều viện quân hơn, tốt nhất là để cho nhà họ Tần ra mặt!"

La Đình nhìn chằm chằm Giả Sâm hơn mười giây rồi mới nói: "Chú Giả, xin hãy chờ một chút, cháu sẽ chuyển lời của chú đến Thủ Đô Tinh, còn về quân tiếp viện, Thủ Đô Tinh sẽ đưa ra quyết định đúng đắn về việc này-"

Anh ta còn chưa nói xong, Giả Sâm đã đập bàn: "Ngu ngốc! Cậu có biết khả năng điều khiển dị thú đại biểu cho cái gì không?! Nếu như chúng ta có thể bao vây và chiếm lấy phương pháp điều khiển dị thú từ chúng, chúng ta sẽ không phải chịu đựng sự tấn công của dị thú nữa!"

La Đinh vẫn chậm rãi, không tức giận trước những lời mắng mỏ của Giả Sâm, cũng không bị lay động bởi lợi ích của Giả Sâm.

Anh ta nghi ngờ hỏi: "Vẫn chưa kết nối được với Thủ Đô Tinh sao?"

Giả Sâm đỏ mặt tức giận: "La Đinh! Tên ngu ngốc nào để cậu làm chỉ huy quân tiếp viện thế hả?!"

Du Hằng không ngờ chỉ huy quân tiếp viện lại...... Ừm, có vẻ khá ngây thơ.

Hắn hỏi Signor: "Bảo bảo, em có chắc là nhà họ Giả và nhà họ La là liên minh không?"

Signor gật đầu: "Chắc chắn, nhưng La Đinh là một ngoại lệ trong số các trùng đực cấp S, anh ta cực kỳ mạnh mẽ, nhưng lại có tính cách kỳ quặc. Từ trước đến nay chỉ biết hoàn thành nhiệm vụ, về phần những chuyện khác không liên quan đến nhiệm vụ, anh ta đều giao lại cho quân đội của Thủ Đô Tinh."

Du Hằng mỉm cười, không nói gì.

Theo anh thấy, đây không phải là tính cách kỳ quặc, mà là bảo toàn bản thân.

Cuộc trò chuyện của Giả Sâm và La Đinh vẫn tiếp tục.

"Là tất cả trùng đực cấp S của Thủ Đô Tinh tiến cử tôi làm chỉ huy quân tiếp viện, nhiệm vụ của tôi là tìm ra lý do tại sao mười hai tinh cầu ở Đông Cảnh bị phong tỏa, cũng như ổn định phòng tuyến của mười hai tinh cầu ở Đông Cảnh, còn về vấn đề thiết lập quan hệ ngoại giao không thuộc thẩm quyền của tôi." La Đinh giải thích với Giả Sâm.

"Vậy cậu có biết Đông Cảnh Nhất Tinh đã bị chủng tộc không rõ chiếm đóng không! Phòng tuyến mà cậu phải phụ trách không còn nằm trong tầm kiểm soát của Quân đoàn thứ bảy nữa!" Giả Sâm đi thẳng vào vấn đề.

Lúc này, biểu cảm của La Đinh cuối cùng cũng thay đổi.

Anh ta hỏi: "Phòng tuyến không thuộc về quân đoàn thứ bảy?"

Giả Sâm: "......"

Cảm giác như chó trùng này không hề lắng nghe những lời trước đó mà ông ta đã nói?!

Bây giờ có mắng cũng vô dụng, Giả Sâm hít sâu một hơi nói: "Liên lạc với Thủ Đô Tinh, tăng viện quân, chiếm lại Đông Cảnh Nhất Tinh! Mấu chốt là phải chiếm-"

Còn chưa nói xong, La Đình đã cúp máy, nói thẳng: "Tiến đến Đông Cảnh Nhất Tinh chiếm lại phòng tuyến."

Các trùng trong phòng chỉ huy chính do dự: "Nhưng phía trước còn có Thái tử điện hạ......"

La Đinh nhìn thẳng vào Du Hằng, hỏi: "Thái tử, ngài định ngăn cản tôi sao?"

Du Hằng mở mic, gật đầu: "Đúng vậy."

La Đinh nói: "Rất tốt, thực hiện nhiệm vụ, kẻ cản đường, giết không tha."

Đối với Thái tử, La Đinh không có một chút tôn kính nào, anh ta đã từng đánh nhau với Thái tử, Thái tử bị anh ta đánh bại.

Mặc dù đã nghe nói rất nhiều về việc Thái tử đã trở nên mạnh mẽ hơn từ gia tộc, nhưng La Đinh không nghĩ rằng mình sẽ thua Thái tử.

Mặc dù bây giờ Thái tử có khả năng du hành xuyên thời gian và không gian, nhưng cơ giáp vẫn còn quá nhỏ so với chiến hạm.

Cuộc chiến sắp nổ ra.

La Đinh vừa định chỉ huy một đội cơ giáp nhỏ vây khốn Thái tử, nhưng không ngờ thuộc hạ của mình lại kinh hãi nói: "Chỉ, chỉ huy La! Phía trước, phía trước xuất hiện một, một lỗ đen?!"

La Đinh sững sờ: "Anh nói cái gì?!"

Trước khi đội phó kịp trả lời, La Đinh đã nhìn thấy trên màn hình chính của phòng điều khiển, là một 'mắt lỗ đen' khổng lồ chậm rãi trôi nổi sau cơ giáp Hồng Đồng, 'mắt lỗ đen' này không có vẻ dữ tợn, ở bên cạnh cơ giáp Hồng Đồng lại ngoan ngoãn như một thư nô nhỏ.

Du Hằng nói: "Quả cầu thời không màu đen, ta đưa các ngươi trở về Thủ Đô Tinh, thế nào?"

Sau đó, anh nói thêm: "Nhưng có thể thoát ra đúng chỗ hay không đều phụ thuộc vào may mắn."

La Đinh bắt đầu thấy lo lắng với 'mắt lỗ đen' này, anh ta không nghĩ Thái tử đang nói dối, dù sao kết quả kiểm tra đã chứng minh rằng nó có sức tấn công tương đương với 'mắt lỗ đen'.

"Ngải Duy đâu? Để Ngải Duy xuất chiến." La Đinh nhớ tới tin tức gia tộc gửi tới, nhà họ Ngải đã đầu hàng Thái tử, trong trường hợp này, để Ngải Duy xuất chiến, anh ta không chỉ có thể thử sức mạnh của 'Mắt Lỗ Đen', mà còn không mất một binh lính nào.

Dù sao thì Thái tử sẽ không giết trùng nhà họ Ngải.

Đội phó nhanh chóng báo cáo: "Chỉ huy La, phó chỉ huy Ngải từ chối tham gia trận chiến, anh ta nói Trùng Hoàng tại thượng, đối đầu với Thái tử hoàng tộc là bất kính với Trùng Hoàng."

La Đinh rơi vào im lặng.

Nhà họ La chỉ có một trùng đực cấp S, muốn để nhà họ La có được chỗ đứng vững chắc trong cuộc chiến tranh giành quyền lực cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu anh ta chết, thì những anh em trùng cái của nhà họ La phải làm sao bây giờ?

Nếu anh ta không thực hiện nhiệm vụ, giống như Ngải Duy chẳng phải sẽ gây thù với công tước Tần sao?

"Chỉ huy La, nhiệm vụ của anh là bảo vệ phòng tuyến của mười hai tinh cầu ở Đông Cảnh", ngay lúc La Đinh do dự, Ngải Duy gửi tin nhắn đến, "Không cần thiết phải xung đột với Thái tử, trên thực tế, chúng ta có thể chọn đôi bên cùng có lợi, ví dụ như anh hỏi Thái tử, rốt cuộc tại sao ngài ấy lại muốn cản ngắn chúng ta?"

La Đinh nhìn chằm chằm vào vòng tay thân phận một lúc lâu, khi phó tướng thận trọng gọi điện thoại cho anh ta, anh ta đã xóa tin nhắn và nói với Du Hằng: "Thái tử, vì sao ngài lại ngăn cản tôi chiếm lại phòng tuyến?"

Du Hằng thầm nghĩ, thật sự là một trùng khôn ngoan biết tự bảo vệ mình.

Anh nói: "Bởi vì tôi muốn thiết lập quan hệ ngoại giao. Ngay từ đầu, chủng tộc không rõ không hề có ý thù địch với chúng ta, mà là do Giả Sâm và một số trùng đực đã tấn công điểm viễn chinh của họ khiến họ bị kẹt lại ở Đông Cảnh Nhất Tinh, bên kia có công nghệ cao hơn chúng ta, có thể loại bỏ mối nguy hiểm tiềm ẩn của dị thú, tôi muốn dùng một cách hòa bình hơn để giải phóng Trùng Tinh khỏi mối nguy hiểm tiềm ẩn của những dị thú, mà anh chiếm lại phòng tuyến, sẽ gây cản trở tôi thiết lập quan hệ ngoại giao."

Đối mặt với sức mạnh, La Đinh không dám mạo hiểm, anh ta chỉ có thể lựa chọn lùi bước: "...... Phòng tuyến vẫn là của Quân đoàn thứ bảy, thiết lập quan hệ ngoại giao không thuộc trách nhiệm của tôi."

Nói cách khác, nếu không chiến đấu thì được, nhưng phòng tuyến phải được kiểm soát bởi Quân đoàn thứ bảy, để anh ta còn phải quay về báo cáo.
 
Đỉnh Cấp Alpha Xuyên Thành Trùng Đực Vô Dụng
Chương 57: Chương 57



Đông Cảnh Tam Tinh.

Ngay khi Giả Sâm bị La Đinh cắt đứt liên lạc, ông ta vừa tức giận vừa lo lắng, mắng, "Ngu ngốc! Chờ tôi liên lạc được với quân đội ở Thủ Đô Tinh, tôi-"

"Ông làm sao? Hạ bệ nhà họ La?" Ông ta còn chưa nói xong, liền có một đoàn quân trùng dũng mãnh xông vào, trùng đứng đầu vừa lên tiếng là một trùng đực trẻ tuổi, "Thật đáng tiếc, ông không có cơ hội liên lạc với quân đội ở Thủ Đô Tinh đâu."

Giả Sâm nhìn chằm chằm vào trùng đực trẻ tuổi một lúc: "Hòa Bội?" Ông ta liếc nhìn đám quân trùng xung quanh, ngoại trừ một trùng đực là Hòa Bội, còn lại đều là quân thư, ông ta cười lạnh: "Chỉ bằng một trùng cấp A như cậu, còn là đứa con bị gia tộc Hòa bỏ rơi, cùng với một đám quân thư, mà muốn ngăn cản tôi?"

Hòa Bội cười: "Vậy ông cứ thử xem tôi có thể ngăn cản được hay không."

Không cần Hòa Bội nói, Giả Sâm cũng sẽ thử, đồng tử ông ta giãn ra, toàn bộ nhãn cầu chuyển sang màu xanh, giống như màu sắc của biển cả yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiếng kêu của chim hải âu.

Đó là thôi miên.

Kỹ năng thiên phú của Giả Sâm với tư cách là một trùng đực cấp S, theo tuổi tác càng lớn, năng lực càng mạnh.

Ông ta vốn tưởng rằng muốn thôi miên Hòa Bội và đám quân thư này là dễ như trở bàn tay, nhưng không ngờ, ông ta đã dùng rất nhiều năng lượng, đừng nói đến Hòa Bội, ngay cả quân thư cũng không bị ảnh hưởng.

Giả Sâm kinh ngạc nhìn họ, tức giận nói: "Các cậu, các cậu......"

Hòa Bội giơ tay phải lên, trên tay là một chiếc vòng cùng loại với vòng tay thể thao, cười nói: "Ông đúng là không có chút hiểu biết nào về công nghệ."

Lúc Du Hằng đưa Signor đến Đông Cảnh Tam Tinh để lấy cơ giáp Hồng Đồng, anh đã đưa cho Quân đoàn thứ bảy một lô vòng tay tương tự như vòng tay thể thao, đây là thứ được Liên Hợp Quốc đặc biệt dùng số tiền lớn để chế tạo ra nhằm ngăn chặn những chiến sĩ có tinh thần lực mạnh mẽ nhưng lại có ý đồ phản quốc.

"Cậu hợp tác với đội viễn chinh?" Đôi mắt Giả Sâm mở to, "Hòa Bội, cậu muốn phản quốc?!"

Hòa Bội làm một cử chỉ, quân thư lập tức tiến lên, bắt lấy Giả Sâm và đưa ông ta đi gặp bạn cũ của mình, đồng thời nói, "Sao có thể gọi là phản quốc được? Thái tử là trữ quân, tôi tuân theo mệnh lệnh của Thái tử, thiết lập quan hệ ngoại giao với đội viễn chinh, đây là rõ ràng là thể hiện lòng trung thành với Đế quốc và Thái tử."

Giả Sâm phản ứng lại: "Liên lạc với viện quân bên ngoài......"

Hòa Bội cười: "Đương nhiên là tôi cố ý để ông liên lạc với viện quân, sau đó diễn một vở kịch, để ông kích động viện quân khai chiến, Thái tử của chúng tôi mới có cơ hội thể hiện thực lực, để những quý tộc ở Thủ Đô Tinh biết điều một chút, thu lại bàn tay đang chìa ra."

Khi Giả Sâm bị giam cầm, bên phía Du Hằng với sức mạnh tuyệt đối đã mang theo viện binh do La Đinh dẫn đầu, thông qua quả cầu thời không màu đen, rất nhanh đã đến Đông Cảnh Nhất Tinh.

Về phía Đông Cảnh Nhất Tinh, phần lớn lực lượng của Quân đoàn thứ bảy đã trở về Đông Cảnh Nhất Tinh, chiến hạm viễn chinh lơ lửng phía trên Quân đoàn thứ bảy, trông vô cùng hài hòa.

Du Hằng đưa La Đinh đến gặp Ngôn Tịch, để Ngôn Tịch nói với anh ta phòng tuyến đã thuộc về Quân đoàn thứ bảy.

Nhiệm vụ của La Đinh đã hoàn thành xuất sắc.

Du Hằng hỏi: "Chỉ huy La, anh có thể báo cáo kết quả công tác rồi."

La Đinh nhìn chằm chằm Du Hằng một lúc lâu rồi hỏi: "Thực lực của ngài so với trước kia tăng lên rất nhiều."

"Nhờ tổ tiên phù hộ, khiến tôi có được gen cấp S+," Du Hằng trợn mắt nói dối, "Chỉ huy La, bây giờ anh định trở về Thủ Đô Tinh sao? Tôi đưa anh đi?"

Ngay lúc La Đinh chuẩn bị lên tiếng, một con A-001 lao tới, sắc mặt La Đinh thay đổi nhanh, anh ta chuẩn bị rút dao thì thấy trên A-001 xuất hiện một người, đó chính là Ngu Lăng Phỉ, cô chào hỏi Du Hằng: "Thái tử! Không phải các anh muốn đi săn dị thú sao? Bây giờ chúng tôi đưa các anh đi!"

La Đinh nhìn chằm chằm A-001, là trùng đực hàng đầu của Đế quốc, anh ta có hiểu biết nhiều về dị thú hơn trùng khác, anh ta biết A-001 rất mạnh, nhưng anh ta không ngờ dị tộc lại có khả năng khống chế dị thú, còn cùng Thái tử thiết lập quan hệ ngoại giao.

Sau khi Thái tử có được sức mạnh to lớn, lại nhận được sự ủng hộ của chủng tộc khác, xem ra hoàng quyền vốn suy yếu sắp bị phe Thái tử đoạt lại.

Quý tộc hẳn nên đau đầu, nhưng La Đình lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Đặc biệt là khi nhìn thấy tương tác giữa Du Hằng và Signor, thấy Du Hằng không liếc mắt đưa tình với trùng cái khác, La Đinh cảm thấy như mình đã nhìn thấy một tia sáng trong đêm tối.

Anh ta không nhịn được hỏi: "Thái tử điện hạ, không biết ngài đối với trùng cái...... Có ý kiến gì không?"

Du Hằng vừa mới bảo Địch Trác đi cùng Ngu Lăng Phỉ, đột nhiên nghe thấy lời nói của La Đinh, anh lập tức đề phòng: "Anh muốn nói cái gì? Đưa anh em trùng cái của anh làm thư hầu cho tôi? Quy phục tôi theo cách này?"

"Xin lỗi, tôi không cần. Bạn đời của tôi chỉ có Signor." Du Hằng nắm lấy tay Signor, tỏ rõ thái độ với La Đinh, phá vỡ ý tưởng của một số quý tộc ở Thủ Đô Tinh, đồng thời cho Signor một lời hứa hẹn.

Sắc mặt âm trầm của Signor tan biến ngay lập tức, tất cả những suy nghĩ nham hiểm và đáng khinh bỉ đều biến mất.

Hắn tới gần Du Hằng một chút, không nói gì, nhưng loại năng lượng dính dính đó cũng đủ để trùng ngoài nhìn ra sự dung túng và cưng chiều của Du Hằng dành cho Signor.

La Đinh xem ở trong mắt, ghi tạc trong lòng, anh ta cho rằng Thái tử sẽ là cơ hội của anh ta.

"Không, trùng cái của nhà họ La tôi, không làm thư hầu, cho dù ngài có là Thái tử điện hạ."

Du Hằng nhướng mày, anh hiểu ý của La Đinh, anh cũng biết vì sao La Đinh lại bo bo giữ mình trong cuộc đấu tranh đảng phái và tạo ra hình tượng đầu gỗ cứng nhắc.

Đây đều là để bảo vệ trùng nhà họ trong hoàn cảnh không mấy thân thiện với trùng cái này.

Đã như thế, họ là những trùng đứng trên cùng một chiến tuyến.

Du Hằng khen ngợi: "Chỉ huy La, anh rất giỏi."

La Đinh không nói nhiều mà hỏi thẳng: "Điện hạ, tôi phải trở về báo cáo, không biết điện hạ có gì muốn nói hoặc cần mang về cho Hoàng đế bệ hạ không?"

Nói là Hoàng đế bệ hạ, nhưng trên thực tế là nói cho toàn bộ quý tộc ở Thủ Đô Tinh.

Với thái độ bo bo giữ mình lâu dài của La Đinh, câu hỏi này chẳng khác nào nói thẳng với Du Hằng là nhà họ La đứng về phe Thái tử và sẵn sàng phục vụ Thái tử.

Mà lý do nguyện trung thành là quyền bình đẳng cho trùng cái.

Điều này cũng giống như những gì Du Hằng đang lên kế hoạch.

Du Hằng không khách khí, trực tiếp nói: "Tôi sẽ đưa dị tộc đến Thủ Đô Tinh, ký thỏa thuận thiết lập quan hệ ngoại giao với dị tộc, hy vọng quý tộc sẽ hợp tác với hoàng thất, chuẩn bị mọi thứ."

"Lấy thân phận Thái tử?" La Đinh nhắc nhở: "Thái tử là trùng đứng đầu đế quốc, thân phận Thái tử có thể thể hiện sự tôn trọng đối với dị tộc."

Du Hằng liếc mắt nhìn La Đinh nhiều hơn một cái, trùng đực này còn trẻ, ngày thường giả vờ ngu ngốc, nhưng khi gặp chuyện quan trọng lại suy xét rất chu toàn.

"Anh nói có lý, tôi sẽ thương lượng với hùng phụ", Du Hằng đồng ý với ý kiến của La Đinh.

La Đinh không nói thêm gì nữa, nhanh chóng chuẩn bị thành lập một đội ngũ, trở về Thủ Đô Tinh phục mệnh.

Anh ta không cần Du Hằng đưa đi, nói: "Tốt hơn hết là điện hạ nên trở về khi lên ngôi."

Trong khoảng thời gian này, chính là thời gian để cho các quý tộc chuẩn bị, những kẻ quy phục, dùng; kẻ phản loạn, giết.

*

Sau khi viện quân rời đi, trùng đầu tiên Du Hằng liên lạc là Hoàng đế hiện tại, trùng gần như đã bị tước hết quyền lực, Đàm Khiếu.

Lúc này Đàm Khiếu vô cùng bất mãn với tư cách là một hoàng đế, nhất cử nhất động của ông đều bị quy định nghiêm ngặt, khi nào gặp ai, khi nào ngủ với ai, tất cả đều được sắp xếp rõ ràng.

Bất ngờ nhận được cuộc gọi từ con trai, Đàm Khiếu vô cùng vui vẻ, đặc biệt là trùng bên cạnh không nói lời nào, trực tiếp chuyển cuộc gọi cho ông.

"Thiên Lãng!" Ngay khi được kết nối, Đàm Khiếu nóng lòng gọi tên con trai, khi thấy Du Hằng trên màn hình xanh nước thì sững sờ một lát, "Con, mặt của con?"

Du Hằng không đeo khẩu trang, anh phản ứng rất nhanh, sờ sờ vết sẹo bên mặt trái, mở mắt nói dối: "Đây là cái giá của trưởng thành."

Đàm Khiếu im lặng một lát rồi nói: "Con trai, con chịu khổ rồi."

"Hùng phụ, tôi cần phải kế vị ngai vàng." Du Hằng không nói mấy lời hoa mỹ, anh từ Khang Tùng biết được, tuy Đàm Khiếu là hoàng đế, nhưng ông tự biết mình không có năng lực, trên cơ bản đều nghe lời Thái tử nói.

Quả nhiên, Đàm Khiếu lập tức nói: "Được, được, được, ta chờ ngày này lâu lắm rồi."

Sau khi hưng phấn xong, ông lập tức hỏi: "Chỉ là công tước Tần......"

Du Hằng nói thẳng: "Người có năng lực là vương, công tước Tần không có tư cách phản bác, nếu có, tôi sẽ đích thân gặp công tước Tần."

Có con trai làm hậu thuẫn, Đàm Khiếu tự tin lên một chút, nhất là khi nhìn thấy trùng hầu bên cạnh cúi đầu không nói gì, ông cũng không dám tự mình cúp liên lạc với Du Hằng, vì vậy ông nói: "Con trai, đừng lo lắng, ta nhất định sẽ cho con một buổi lễ kế vị thật vẻ vang."

Du Hằng suy nghĩ một hồi, nói thêm: "Hãy làm lễ kế vị cùng với lễ mừng nghênh thú thư quân đi."

Đàm Khiếu sững sờ: "Thiên Lãng, con có thư quân sao?"

"Đúng vậy," Nói đến Signor, lông mày của Du Hằng dịu đi rất nhiều, "Là Signor."

*

Sau khi cùng Đàm Khiếu nói một số chi tiết xong, đã khá muộn.

Vốn dĩ định đi gặp Đường Luật, nhưng lại bị chuyện này hoãn lại.

Bây giờ anh rất muốn gặp Signor.

Muốn nói với bảo bảo, anh sẽ khiến cho toàn Trùng tộc biết rằng bọn họ là một đôi được trời đất tạo nên và sẽ được cả mạng chúc phúc.

Du Hằng cười tủm tỉm, vui vẻ đi đến căn biệt thự nhỏ mà bọn họ sắp ở, nhưng không ngờ nửa chừng lại gặp được Đường Luật với vẻ mặt bình tĩnh.

Du Hằng sững sờ, còn chưa kịp hỏi gì thì Đường Luật đã tung một nắm đấm qua đây.

Anh né tránh vài lần, có chút không giải thích được, chỉ hỏi: "Trưởng hạm Đường, anh có ý gì?"

Không biết câu này có vấn đề gì, mà nắm đấm của Đường Luật càng hung hơn.

Du Hằng cũng có chút tức giận, không né tránh nữa, trực tiếp đánh nhau với Đường Luật.

Anh phải thừa nhận Đường Luật mạnh hơn trước rất nhiều, so với Du Hằng uổng phí sáu mươi năm, cộng thêm thân thể mới của Du Hằng không được huấn luyện để tạo ra phản ứng cơ bắp, dưới tình huống Du Hằng không sử dụng tinh thần lực thì có chút không địch lại Đường Luật.

Không còn cách nào, Du Hằng đành phải dùng tinh thần lực.

Anh nhảy lùi về phía sau, tinh thần lực lao ra, uy h**p Đường Luật bằng một cỗ cưỡng ép mạnh mẽ.

Thứ giống như vòng tay thể thao trên tay phải Đường Luật, lập tức nổ tung.

"Anh-" Đường Luật mất cảnh giác, "Đê tiện! Thế mà sử dụng tinh thần lực."

Du Hằng không thể giải thích được: "Tinh thần lực là một phần sức mạnh của tôi, tại sao tôi không thể sử dụng?"

Không đợi Đường Luật lên tiếng, Ngu Lăng Phỉ vội vàng đi tới, nói: "Đường Luật, đầu óc anh có bệnh sao? Khi anh đánh nhau với người ta còn không cho người ta sử dụng thế mạnh của họ à? Thế anh cũng đừng dùng chân của mình? Đùi của anh cũng đủ mạnh rồi."

Đường Luật im lặng, hắn cũng nhận ra mình vô lý.

"Trưởng hạm Đường, tôi có thù hằn gì với anh à? Còn ở đây phục kích tôi?" Du Hằng nhíu mày, cảm thấy Đường Luật quả thật là có bệnh, "Tôi vừa cứu đội viễn chinh, anh liền muốn giết tôi? Không sợ sau khi tôi chết, đội viễn chinh của anh sẽ bị bao vây và tiêu diệt sao? Sao mà anh có thể làm trưởng hạm được vậy? Một chút trách nhiệm—"

Còn chưa nói xong, Đường Luật dưới tinh thần lực của Du Hằng chật vật đứng dậy, hắn đỏ mắt mắng Du Hằng: "Anh có tinh thần trách nhiệm, thì đến làm trưởng hạm đi! Du Hằng, đây là mẹ nó chính là trách nhiệm của anh! Anh không phụ trách, bỏ gánh không làm, tôi đây mới phải làm!"

Du Hằng sững sờ, không chỉ vì Đường Luật nhận ra anh, mà còn là vì anh thấy Đường Luật, cái loại alpha cứng rắn như sắt này, khóc.
 
Đỉnh Cấp Alpha Xuyên Thành Trùng Đực Vô Dụng
Chương 58: Chương 58



Du Hằng thích nhìn Signor khóc, đặc biệt là trên giường.

Nhưng nhìn Đường Luật khóc, anh chỉ cảm thấy ớn lạnh.

Đàn ông đổ máu không đổ lệ, anh khóc cái gì chứ?

"Tiểu Ngu," Du Hằng có chút không kiên nhẫn, "Phiền cô đưa trưởng hạm Đường trở lại tàu viễn chinh, tôi về nhà trước."

Ngu Lăng Phỉ: "......Được."

Đường Luật thấy Du Hằng xoay người rời đi, rất tức giận: "Du Hằng! Tình yêu đã làm giảm đi khí phách hăng hái của anh rồi sao?"

Du Hằng dừng lại, Đường Luật nghĩ anh bị lời nói của hắn thuyết phục, lập tức tránh khỏi Ngu Lăng Phỉ đuổi theo Du Hằng, khi khoảng cách gần một mét, hắn duỗi tay về phía Du Hằng, đầy mong đợi nói: "Du Hằng, khi điểm viễn chinh được thiết lập, hãy theo chúng tôi trở về Liên Hợp Quốc, tôi tin rằng với khả năng chiến đấu của anh, sau khi rèn luyện có thể nhanh chóng trở lại đỉnh cao và trở thành người mạnh nhất trong Liên Hợp Quốc, chúng ta có thể trở thành đối tác tốt nhất và đưa khu Hoa Hạ trở thành một nhà lãnh đạo trong Liên Hợp Quốc."

"Trước tiêu chuẩn quốc gia của Liên Hợp Quốc, trước lá cờ của khu vực Hoa Hạ, anh đã từng thề rằng anh sẽ vì Hoa Hạ, vì Liên Hợp Quốc mà dâng hiến bản thân, dành cả cuộc đời để trở thành thanh khiếm của khu vực Hoa Hạ?! Bây giờ anh vì đắm chìm trong tình ái mà khiến cơ thể trở nên rỉ sét..."

Du Hằng liếc nhìn bàn tay đang vươn lại đây của Đường Luật, không nắm lấy, cắt ngang lời nói của Đường Luật, hỏi: "Tôi không thể nghỉ hưu à?"

Đường Luật dừng lại: "...... Chờ về già, chúng ta có thể cùng nhau nghỉ hưu."

"Xin lỗi, tôi không muốn nghỉ hưu cùng anh," Du Hằng từ chối, "Giữa chúng ta là thế hệ mới thay thế thế hệ cũ, không phải là đối tác tốt nhất."

Cuộc sống của anh tại Liên Hợp Quốc đã kết thúc với vụ nổ tự sát. Giờ đây, anh đã được tái sinh ở Trùng Tinh, dù có ký ức, nhưng anh đã có một thân phận mới và bắt đầu một cuộc sống mới.

Sau khi Du Hằng nói xong, anh xoay người rời đi.

Con đường dài rợp bóng cây này, tựa như chia làm hai nữa, khi Du Hằng rời đi, chẳng khác nào chia tay Đường Luật và những người khác, từ đó mỗi người một ngả, chia xa từ đây.

Bàn tay vươn ra của Đường Luật nắm chặt thành nắm đấm, sững sờ nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa của Du Hằng.

Cùng vẻ mặt như vậy, còn có Tông Minh.

Ngu Lăng Phỉ là người duy nhất tỉnh táo trong ba người, thở dài nói: "Đuổi theo ánh sáng thì không có vấn đề gì, nhưng sao còn muốn nắm giữ ánh sáng?"

Tông Minh lắc đầu: "Tôi không nghĩ mình có thể nắm giữ được hắn, tôi chỉ cảm thấy...... Không cam lòng, tại sao người khiến hắn sẵn sàng ở lại, lại không phải là tôi."

Mà lại là đứa trẻ mà bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới......

Ngu Lăng Phỉ thầm cảm thán trong lòng, chuyện này cũng có chút dấu vết, lúc trước cũng từng gặp một đứa trẻ đáng thương, đội trưởng Du cũng cứu, nhưng anh chỉ dành sự nghiêm túc và quan tâm cho Signor mà thôi.

Loại chuyện này đã được định sẵn ngay từ đầu rồi.

Ngu Lăng Phỉ liếc nhìn Đường Luật đang đứng bất động trước mặt, đi tới đẩy Đường Luật quay lại, vỗ mạnh vào lưng hắn, lấy thái độ của trưởng bối, nghiêm túc nói: "Tiểu Đường à, anh phải nghe lời đội trưởng Du, anh là người kế nghiệp hắn, phải nên cố hết sức chạy về phía trước, chứ không phải giống như một đứa trẻ, để người quá cố đến thay anh đấu tranh. Người đã chết, khoảnh khắc hắn chết đi, gánh nặng của hắn cũng đã kết thúc."

Đường Luật tự lẩm bẩm: "Cho nên, vĩnh viễn không thể...... trở thành đồng đội sao?"

"Làm người kế nghiệp không tốt sao? Làm đồng đội không phải là tìm ngược à?" Ngu Lăng Phỉ âm thầm phỉ nhổ một câu, cô vẫn chưa quên ngày đêm bị đội trưởng Du áp chế.

Những lời phỉ nhổ này hay những thứ cầu mà không được, Du Hằng đều không biết gì cả.

Du Hằng trở về nhà của mình và Signor.

Signor đã tắm rửa xong, mặc đồ ngủ ngồi trong phòng khách, đang lật xem các tài liệu điện tử, trong thời gian hắn vắng mặt, đã tồn đọng lại một đống tài liệu cần ký tên.

Hắn đang hết sức tập trung, nhưng khi Du Hằng vừa bước vào cửa, hắn lập tức nhìn lên.

Khi nhìn thấy Du Hằng, đôi mắt xanh xám của Signor lập tức sáng lên, lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm.

Sự khó chịu ở chỗ Đường Luật ngay lập tức bay sạch.

Du Hằng đứng ở cửa, mở rộng vòng tay với Signor và nói: "Bảo bảo, đến đây."

Signor bối rối, nhưng không hỏi tại sao, hắn bước tới ôm eo Du Hằng.

"Hùng chủ," Signor dụi dụi vào cổ Du Hằng, hương thơm của rượu khiến mặt mày đẹp trai của hắn có chút mê ly, "Ngài bị làm sao vậy?"

Du Hằng cắn nhẹ hắn nói: "Để em giữ chặt tôi, nếu không tôi sẽ bị người khác cướp đi."

Sắc mặt Signor hơi thay đổi, bàn tay siết chặt lại một chút, hỏi: "Ngài đã gặp Đường Luật? Hay là đội phó Tông?"

Nghe thấy bảo bảo nói ra hai cái tên, Du Hằng có chút kinh ngạc, kéo ra một khoảng cách hỏi: "Sao em biết?"

Signor không lên tiếng, hắn nhào vào lòng Du Hằng, ôm eo anh thật chặt, hỏi: "Hùng chủ có muốn tắm không? Cùng tắm nhé?"

"...... Cùng tắm? Không phải em tắm rồi sao?" Du Hằng hỏi, cảm thấy hơi kỳ lạ, chẳng phải bảo bảo bị tiêu chuẩn kép thói ở sạch sao? Có thể không tắm, nhưng luôn thúc giục anh phải tắm? Bây giờ đã tắm, lại muốn cùng tắm với anh?

Vì muốn tắm uyên ương à?

A, bảo bảo thật háo sắc nha.

Nhưng mà anh rất thích.

......

......

Ánh trăng dày đặc, Du Hằng vẻ mặt mệt mỏi ngã quỵ trên giường, nhịn không được v**t v* mái tóc mềm mại của bảo bảo đang nằm trên người mình, hỏi: "Đã lấp đầy em chưa?"

Signor cả người bủn rủn, rõ ràng là không dậy nổi, nhưng vẫn cứ dính lấy Du Hằng, nói: "Vẫn chưa, còn thiếu một chút."

Du Hằng cười to mắng: "Bảo bảo ngốc."

Sau đó, anh vòng tay ôm hắn, hôn lên tóc mai của hắn nói: "Ừm, nhưng tôi hết rồi, chỉ có thể để lần sau."

"...... Hết, hết rồi?" Signor phản ứng chậm chập, "Đã đưa hết toàn bộ cho em rồi?"

Du Hằng nói: "Đúng vậy, tất cả đều cho em, cho em hết, vậy nên yên tâm ngủ đi, được không?"

Đáp lại anh là hô hấp dần đều của Signor.

Du Hằng véo mũi hắn, thì thào nói: "Nhóc dâm, sao tính chiếm hữu của em lại mạnh mẽ như vậy chứ?"

*

Trước khi trở về Thủ Đô Tinh, Du Hằng đã liên lạc với Khang Tùng.

Nói chính xác, là Khang Tùng chủ động liên lạc với anh.

Khang Tùng rất lo lắng nói: "Điện hạ, xảy ra chuyện rồi! Sau khi Berne đem tất cả 'sản phẩm thất bại' đến tinh cầu thực nghiệm, hắn bắt đầu huấn luyện bọn chúng bằng phương pháp huân luyện đặc công."

Sản phẩm thất bại mà Khang Tùng nói là những dị thú S-001 chưa tiến hóa hoàn toàn.

Ngay từ đầu Du Hằng đã muốn đưa bọn chúng đến tinh cầu thực nghiệm, trên thực tế anh đã có ý tưởng huấn luyện chúng, để sau này nếu xảy ra chuyện thì bọn chúng cũng có khả năng tự bảo vệ mình, hoặc trở thành tư binh của mình cũng không tệ.

"Một mình Berne huấn luyện?" Du Hằng nhíu mày, thật ra anh vẫn không yên tâm lắm về Berne, chẳng qua là gã mạnh mẽ và có năng lực lãnh đạo, ở thời điểm Dị Thần như rắn mất đầu này, cần phải có một nhân tài như gã.

Một con dao sắc vẫn nên có một vỏ bọc phù hợp.

Khang Tùng lắc đầu: "Giản cũng đi theo, không biết bằng cách nào, sức mạnh của Giản hiện giờ ngang bằng với Berne, tạm thời có thể chế ngự gã, nhưng thưa Điện hạ, Berne rất giỏi dùng âm mưu thủ đoạn, gã còn xúi giục trùng ở phía tây đi theo mình. Tôi sợ điều này sẽ trở thành mối họa lớn trong tương lai."

Du Hằng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ đích thân đi xem."

Bây giờ anh có thể hoàn toàn kiểm soát kỹ năng xuyên không gian của quả cầu không gian màu đen, nên anh có thể đi bất cứ nơi nào anh muốn.

"Khang Tùng, Berne đã đến tinh cầu thực nghiệm, tôi hy vọng anh có thể kiểm soát các thành viên còn lại của Tổ chức Dị Thần, đừng để họ làm điều gì xấu." Du Hằng hiện đang bận rộn với lễ đăng cơ và thiết lập quan hệ ngoại giao với tàu viễn chinh, anh không muốn tổ chức Dị Thần gây rắc rối trong khoảng thời gian này.

Khang Tùng gật đầu: "Thần nhất định không phụ sự kỳ vọng."

Trước khi cúp máy liên lạc, Du Hằng hỏi thêm: "Ở Thánh Địa có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không?"

Kể từ khi anh dần dần làm chủ được khả năng vượt qua không gian của quả cầu thời không màu đen, trong lòng anh luôn có một giọng nói thúc giục anh trở về Thánh địa.

Như thể Thánh Địa có thứ gì đó mà anh cần.

Từ trước đến nay Du Hằng vẫn luôn kiên nhẫn, anh không muốn bị giọng nói khó giải thích này điều khiển, cho nên trước khi làm rõ nguồn gốc của tiếng nói này, anh sẽ không dễ dàng trở về Thánh Địa.

Khang Tùng dừng một chút rồi nói: "Xung quanh Thánh Địa có một lớp màn chắn, lúc nào cũng phát ra ánh sáng đen kịt, căn cứ thứ nhất bên ngoài Tây Cảnh xuất hiện một số lượng lớn quặng đen không rõ, chỉ chạm nhẹ sẽ phát nổ, biến thành chất lỏng màu đen, trùng bị bao phủ thành kén và dần dần mất đi dấu hiệu sự sống."

Du Hằng nhíu mày, Thánh Địa thật sự có vấn đề sao?

"Sao anh không nói chuyện này ngay từ đầu?" Du Hằng hỏi.

"Tôi nghe nói Điện hạ sắp đăng cơ." Khang Tùng trả lời.

Khi Berne đi đến tinh cầu thực nghiệm, Khang Tùng biết Du Hằng có thể dễ dàng giải quyết tham vọng của Berne, nhưng những khoáng thạch màu đen không thể giải thích này ở Thánh địa quá xa lạ, Khang Tùng không muốn Du Hằng mạo hiểm giải quyết vấn đề của Thánh Địa trước lễ đăng cơ.

Nếu Du Hằng mất dấu hiệu của sự sống trong cái kén đen, giống như những trùng khác, những nỗ lực của họ trong nhiều năm sẽ là vô ích.

Du Hằng hiểu ý của Khang Tùng, anh im lặng một lát rồi nói: "Các anh để mắt tới tình hình của Thánh địa, trước khi lễ đăng cơ kết thúc và thiết lập quan hệ ngoại giao hoàn tất, tôi sẽ không giải quyết vấn đề của Thánh Địa, nhớ kỹ, đừng để trùng đến gần, cố gắng giảm thiểu tối đa thương vong không cần thiết."

Khang Tùng thở phào nhẹ nhõm: "Vâng, điện hạ."

Sau khi liên lạc kết thúc, Du Hằng gục xuống ghế sofa ở nhà, nhìn lên trần nhà, nghĩ về Thánh địa.

Lúc này, bên ngoài có chuông cửa, Du Hằng nhìn màn hình hiển thị, chính là Hòa Bội.

Du Hằng không đi ra ngoài, trực tiếp ra lệnh mở cửa, để Hòa Bội tự mình đi vào.

"Sao cậu lại trở thành Thái tử rồi?" Hòa Bội vừa bước vào đã hỏi câu này.

Khi vừa biết Du Hằng bất ngờ trở thành Thái tử, anh ta đã gặp qua Du Hằng, nhưng anh ta chưa có cơ hội nói chuyện riêng. Lần này, khó khăn lắm anh ta mới trở về từ Tam Tinh, thậm chí còn chưa gặp con trai, đã lập tức đến chỗ Du Hằng.

Du Hằng quay đầu nhìn Hòa Bội, rất bình tĩnh nói: "Tôi vốn dĩ là Thái tử."

Hòa Bội không tin: "Nhóc con, đừng đùa nữa, tôi đã từng gặp Thái tử rồi."

Du Hằng: "...... Được thôi, Thái tử là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi, trước khi qua đời, anh ta đã yêu cầu tôi thay thế vị trí Thái tử."

"Chết, chết rồi?" Hòa Bội kinh ngạc hỏi, "Sao anh ta có thể chết đột ngột như vậy? Chẳng lẽ anh nghiên cứu đến chết?"

Du Hằng liếc nhìn Hòa Bội một cách kỳ lạ, dường như anh ta biết rất rõ về Đàm Thiên Lãng.

"Không, anh ta bị thư phụ của tôi giết," Du Hằng không có ý định giấu diếm, vì khi anh cần giúp đỡ, Hòa Bội và Ngôn Tịch đã không ngần ngại phối hợp, nên anh cảm thấy không cần phải che đậy gì.

Sau khi kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối trong sự kinh ngạc của Hòa Bội, anh nhìn thấy sự u ám trong mắt Hòa Bội, liền an ủi: "Nén bi thương."

Hòa Bội lắc đầu: "Tôi đã sớm biết, một ngày nào đó, anh ta sẽ bị gánh nặng trên người đè chết. Vì muốn phục hưng Hoàng thất, anh ta không từ bất cứ thủ đoạn nào."

Du Hằng không trả lời, Đàm Thiên Lãng đã chết, nói thêm cũng vô dụng.

Đối với Đàm Thiên Lãng mà nói, cái chết cũng có thể là một sự giải thoát.
 
Đỉnh Cấp Alpha Xuyên Thành Trùng Đực Vô Dụng
Chương 59: Chương 59



Đàm Thiên Lãng đã chết, không quan trọng là đúng hay sai.

Chẳng lẽ ở trước mặt Du Hằng, la lối muốn giết thư phụ của Du Hằng, báo thù cho Thái tử?

Đừng nói đến việc anh ta có thể đánh thắng hay không, dù có thể đánh thắng, vậy Hòa Bội giết thư phụ của Du Hằng, dẫn đến đường ai nấy đi?

Hòa Bội không muốn như vậy, so với sự cố chấp của thái tử Đàm Thiên Lãng, anh ta càng hy vọng vị vua tương lai sẽ là Du Hằng.

Đối với những gì Du Hằng đang làm, Hòa Bội cho rằng những suy nghĩ trong lòng anh ta cũng giống như Du Hằng.

Vấn đề bây giờ không phải là Thái tử Đàm Thiên Lãng chết như thế nào, kẻ thù là ai, mà là Du Hằng có thể thay thế Đàm Thiên Lãng ngồi trên ngôi vị thái tử cả đời hay không?

Hòa Bội im lặng một lát, hỏi: "Cậu định dùng thân phận Thái tử của Đàm Thiên Lãng luôn sao? Không định...... Dùng tên của mình?"

Dựa theo những gì Du Hằng nói, lão hoàng đế cũng là hùng phụ của anh, nếu thông báo với bên ngoài Thái tử đã chết, Du Hằng hoàn toàn có tư cách kế thừa vị trí Thái tử bằng tên riêng của mình, không cần phải dùng tên của Đàm Thiên Lãng.

Du Hằng không quan tâm đến chuyện này, anh xua tay nói: "Đổi qua đổi lại quá phiền phức."

Hòa Bội: "...... Tôi nghe nói cậu muốn tổ chức lễ đăng cơ và lễ cưới với Signor cùng lúc với nhau?"
Du Hằng chưa nói với ai về chuyện này, chuẩn bị gây bất ngờ cho Signor.

Bây giờ bị Hòa Bội nói ra, Du Hằng nhíu mày hỏi: "Hòa tiên sinh, anh nghe nói chuyện này ở đâu?"

Hòa Bội liếc nhìn Du Hằng, có chút bất lực nói: "Tin tức từ Thủ Đô Tinh, Hoàng đế bệ hạ đang cùng chuẩn bị hai chuyện này."

"Tất cả đều biết hết rồi?" Du Hằng có chút lo lắng, không lẽ bảo bảo cũng biết rồi? Vậy lễ mừng được anh lên kế hoạch tỉ mỉ chẳng phải không thể tạo bất ngờ cho bảo bảo sao?

Có vẻ như anh sẽ phải tạo ra một bất ngờ bí mật khác, loại mà không ai biết cho đến ngày đăng cơ.

Hòa Bội khó hiểu nhìn Du Hằng, lúc yêu cầu lão hoàng đế chuẩn bị, Du Hằng hoàn toàn không kiềm chế, sao bây giờ lại không muốn bị trùng biết chứ?

Du Hằng không giấu diếm Hòa Bội: "Tôi muốn cho bảo bảo một bất ngờ, nhưng bây giờ đã bị biết trước, nên không tính là bất ngờ."

Hòa Bội: "......"

Nếu là trùng cái nhà anh ta khi nghe thấy lời này của Du Hằng, có lẽ sẽ khá vui mừng, dù sao cũng đã xem Signor như con cháu trong nhà, Signor có nơi gửi gắm tốt, làm sao có thể không vui mừng cho hắn được?

Nhưng Hòa Bội lại thấy không thuận mắt lắm, khi trước lúc Du Hằng chưa xuất hiện, anh ta đã biến Ngôn Tịch trở thành đối tượng được hâm mộ nhất của tất cả trùng cái trên Tinh Võng.

Bây giờ anh ta có thể đoán trước đối tượng được hâm mộ nhất trong tương lai sẽ trở thành Signor.

Cảm giác bị so kém hơn này khiến Hòa Bội không dễ chịu lắm, anh ta không muốn nghe Du Hằng khoe khoang nữa, nên trực tiếp chuyển chủ đề, hỏi: "Tôi có thể biết kế hoạch tương lai của cậu là gì không? Tôi vẫn luôn cho rằng cậu là một trùng không ham quyền, vì sao đột nhiên lại muốn làm Thái tử thay Đàm Thiên Lãng?"

Mặc dù hỏi vậy, nhưng trong lòng Hòa Bội cũng biết, Du Hằng không tham lam quyền lực, dù sao với năng lực của bản thân Du Hằng, hơn nữa anh còn là con trai của lão hoàng đế, tin tức Thái tử chết lan truyền ra ngoài, hoàng gia lại không có hoàng tử có năng lực, Du Hằng kế vị vị trí Thái tử là điều chắc chắn.

Trực tiếp dùng thân phận của Đàm Thiên Lãng, Hòa Bội nghĩ Du Hằng nhất định là đang làm gì đó, chứ không phải tham lam quyền lực.

Du Hằng ngước mắt lên, từ trước đến nay đôi mắt đỏ đậm luôn có vẻ yêu dị, nhưng trong mắt Du Hằng chỉ có uy thế và sự thâm thúy.

"Cầm quyền, để thư hùng bình đẳng."

"Thế giới này, không coi tính mạng của trùng cái là mạng, cũng không coi trùng đực là trùng, gien, tinh thần lực, cấp bậc quyết định đắt rẻ sang hèn," Du Hằng nói, "Tôi thấy Berne có thể không chút do dự bóp nát trứng của chính mình ở bờ cát Trường Xà, chỉ vì là trứng trùng cái không có quyền thừa kế, không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào. Tôi cũng nghe từ miệng của nhiều trùng rằng trùng đực cấp cao được gọi là tài nguyên Đế quốc, Đế quốc cần năng lực của họ để duy trì cấp bậc giai cấp, cũng cần họ để lại nhiều huyết thống cấp cao hơn như lợn giống, bắt đầu bi kịch cả đời của những trùng đực cấp cao."

Hòa Bội không nói nữa, bởi vì tất cả những gì Du Hằng muốn thay đổi là những gì mà anh ta muốn làm khi còn trẻ.

Chỉ tiếc là anh ta thấp cổ bé họng, thế lực quá yếu, vì để bảo vệ bản thân thậm chí còn cắt đứt khả năng có thể trở thành cấp S.

Lật đổ xã hội méo mó này là điều không thể đối với anh ta, thực tế này đã đánh anh ta xuống đất và trở thành một trò cười thật lớn ở Thủ Đô Tinh.

Sau đó lại gặp Ngôn Tịch, anh ta đã đến Đông Cảnh, phải qua hết năm này đến năm khác anh ta mới lấy lại được lý tưởng trước đây của mình.

Một con châu chấu thực sự không thể làm rung chuyển một cái cây, nhưng anh ta có thể làm trùng tiên phong mở đường.

Từng chút một, anh ta sẽ xây dựng một nền tảng vững chắc và gieo hạt giống cho những trùng trong tương lai, cho một tương lai tốt đẹp hơn. Một ngày nào đó, hạt giống sẽ phá vỡ bức tường đá cứng rắn và mọc ra những bông hoa rực rỡ.

Nhưng Hòa Bội không ngờ rằng sẽ có ánh sáng đột ngột xuất hiện, với một tư thế không thể nghi ngờ, không thể phủ nhận, bao trùm cả thế gian.

Khiến cho hạt giống đã được Hòa Bội gieo trồng, nhanh chóng nảy mầm.

"Tôi nghĩ rằng trong tương lai, thư hùng có quyền bình đẳng, trùng cái sẽ không phải bị đối xử bất công từ khi còn nhỏ, mà trùng đực cũng không còn là tài nguyên công cộng của Đế quốc." Du Hằng tin rằng đây sẽ là thời đại tốt đẹp.

"Cậu định làm gì?" Nhịp tim bên ngực trái của Hòa Bội đập nhanh hơn, hưng phấn sắp tràn ra.

"Đầu tiên lấy bạo chế bạo, sau đó sử dụng giáo dục để gieo hạt giống của phẩm giá và bình đẳng vào trong xương máu của mỗi công dân Đế quốc." Ý tưởng của Du Hằng rất đơn giản, đi thẳng vào vấn đề.

Anh hiểu rõ cho cá không bằng dạy bắt cá.

Hòa Bội vỗ vỗ bàn, nói: "Tốt! Rất tốt!"

......

......

Du Hằng và Hòa Bội đã nói chuyện hồi lâu, nhờ có sự hỗ trợ của Hòa Bội, Du Hằng biết rất nhiều thế lực ngầm tiên phong cách mạng.

Hòa Bội vốn định chờ sau khi Du Hằng đăng cơ và tiến hành cải cách sẽ lấy những thế lực ngầm này để hỗ trợ Du Hằng.

Nhưng Du Hằng không đồng ý: "Giữ trước đã, chỉ cần bí mật hỗ trợ, chờ đến khi điểm quan trọng nhất được giải quyết, lại để những thế lực ngầm này xuất hiện trước mặt trùng."

Hòa Bội sững sờ: "Điểm quan trọng gì?"

Du Hằng liếc nhìn Hòa Bội, đơn giản rõ ràng nói: "Khả năng sinh sản, tỷ lệ thư hùng."

Lý do thiết yếu nhất cho sự biến dạng xã hội là tỷ lệ sinh không tốt, tỷ lệ hùng thư quá chênh lệch, vì sinh sản, mới có luật pháp dị dạng, và rồi dưới sự thúc đẩy của quyền lực, xã hội ngày càng trở nên dị dạng hơn.

Để giải quyết vấn đề này, Du Hằng đã đề xuất một vài hướng cho Hòa Bội, để anh ta và trùng của Viện nghiên cứu Khoa học và Đời sống nghiên cứu, còn anh nhân lúc Signor cùng người của tàu viễn chinh ra ngoài để thuần hóa dị thú, lén đến tinh cầu thực nghiệm.

Tinh cầu thực nghiệm đã thay đổi rất nhiều dưới sự thu dọn của cơ giới hóa.

Lúc Du Hằng đến đó, anh nhìn thấy một căn cứ huấn luyện đặc biệt hoàn chỉnh.

Berne đã huấn luyện những 'Sản phẩm thất bại' này một cách cực kỳ nghiêm ngặt, còn bắt được điểm yếu của những 'Sản phẩm thất bại' này, khiến cho những 'Sản phẩm thất bại' này không dám phản đối hay làm ầm ĩ.

Cùng Berne làm ẩm ĩ, chỉ có Giản.

Khi Du Hằng đến đó, đúng lúc nhìn thấy Giản đánh nhau với Berne.

"Anh đang thuần hóa thú đấy à! Họ thậm chí còn không có nhận thức của riêng mình!" Bản thân Giản đã từng là một đối tượng thực nghiệm, cũng đã từng được huấn luyện như một con thú, đặc biệt coi thường phương pháp huấn luyện của Berne, nhất là khi nhìn vào những 'Sản phẩm thất bại' này, gã cảm thấy như thể nhìn thấy mình của trước đây.

"Một tiểu đội tinh nhuệ ngoan ngoãn, nếu không rõ ai là chủ trùng, thì bọn nó sẽ là đao giết chủ." Ý tưởng của Berne rất trực tiếp, gã ta muốn một con chó biết nghe lời, không phải một trùng phản chủ, không có ý thức tự chủ là tốt nhất!

Nếu gã ta đánh không lại Giản, gã ta chỉ cần huýt sáo một tiếng, để 'Sản phẩm thất bại' đến đánh bại Giản.

Nếu không phải Du Hằng đến kịp thời, Giản đã bị nhóm 'Sản phảm thất bại' này xé nát rồi.

Khi Berne nhìn thấy Du Hằng, gã ta rất lo lắng: "Tiểu, Tiểu Hằng? Sao con lại tới đây?"

Du Hằng liếc mắt nhìn nhóm sản phẩm thất bại, những đứa này đều bị huyết thống và cấp bậc áp chế, lập tức thành thật lại.

"Tiểu Hằng, ta làm như vậy là vì tốt cho con, con muốn làm Thái tử, làm sao có thể không có tư binh? Đây đều là tư binh ta huấn luyện cho con," đầu óc Berne xoay chuyển rất nhanh, gã ta lập tức lấy lý do muốn huấn luyện tư binh cho Du Hằng, "Huấn luyện xong rồi, Tiểu Hằng, con chỉ cần huýt sáo theo tiết tấu, là có thể khiến bọn nó tuân lệnh......"

Du Hằng cắt ngang lời nói của gã ta, nói: "Ông huýt sáo như vừa rồi, để bọn nó tấn công tôi thử xem."

Berne sững sờ một lát: "Ta đây là chuẩn bị cho Tiểu Hằng con mà, làm sao có thể để bọn nó tấn công con? Tiểu Hằng, ta là thư phụ của con, ta tổn thương ai cũng sẽ không làm tổn thương con."

"Phì!" Giản nhổ nước bọt, phá đám nói, "Ông lòng muông dạ thú, tưởng Thái tử không biết sao?!"

Một tia tàn nhẫn lướt qua mắt Berne, có một loại hối hận tại sao gã ta không giết Giản sớm hơn.

"Ông không thử? Được thôi, vậy để tôi thử cho ông xem." Du Hằng hét lên với những đứa trẻ thành thật: "Đến đây, trói Berne lại."

Những 'Sản phẩm thất bại' lập tức trở nên hoạt bát, không hề tỏ ra thương xót với trùng điều khiển sinh tử trước đó chút nào, trực tiếp trói lại.

Ngoài ra còn có một "Sản phẩm thất" có đôi tai như S-001 hỏi bằng giọng sữa: "Lão đại đại, có thể cắn gã không ạ? Gã, gã thả chó chó cắn tụi em."

Berne bị trói không thể tin được, gã ta rõ ràng đã thuần hóa những 'Sản phẩm thất bại' này thành công, tại sao Du Hằng vừa trở lại tất cả đều thay đổi?!

"Đã hiểu chưa? Tôi không cần ông thuần hóa thú, bọn chúng vẫn luôn nghe lời tôi." Du Hằng lạnh lùng nhìn Berne nói.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back