Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Rapper Đạo Trưởng Và Con Chó Lột Xác - Toái Ngân Kỷ Lượng

Rapper Đạo Trưởng Và Con Chó Lột Xác - Toái Ngân Kỷ Lượng
Chương 5: Chương 5



Tôi đẩy cửa chạy ra ngoài.

Nhưng cửa đã bị dì Thái khóa trái.

Dù tôi có dùng hết sức bình sinh...

Cũng không nhúc nhích.

Lúc này đèn ở nhà chính cũng sáng lên, chắc là dì Thái và cậu con trai ngốc của dì sắp ra rồi.

Tuy không biết bọn họ đóng vai trò gì trong chuyện này, nhưng chắc chắn không phải vai tốt.

Mắt tôi đảo quanh, cuối cùng dừng lại ở đống ve chai cạnh cửa.

Không kịp nghĩ nhiều, tôi dẫm lên đống đồng nát sắt vụn đó, dùng sức nhảy lên.

Quên mất người đã từng nói, con người khi cực kỳ sợ hãi sẽ có tiềm năng vô hạn.

Tuy bị mảnh thủy tinh trên tường cứa vào, nhưng cuối cùng tôi cũng nhảy ra ngoài được.

Trước khi rời đi, tôi liếc mắt nhìn vào sân.

Chỉ một cái liếc mắt, da đầu tôi lại tê dại.

Hai người một chó, đang mỉm cười nhìn tôi dưới mưa.

Không đuổi theo, cũng không vội vàng.

Như kiểu chắc chắn tôi không thể thoát khỏi lòng bàn tay họ.

Và tôi cũng nhanh chóng hiểu ra tại sao họ lại tự tin như vậy.

Vừa chạy ra khỏi ngõ, đầu tôi đã bắt đầu choáng váng.

Nhớ đến bát canh mà dì Thái cố ý múc cho tôi lúc ăn tối, tôi chỉ muốn móc ruột mình ra ngay tại chỗ.

Nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn.

Ngoài việc tiếp tục chạy, tôi không còn con đường nào khác.

Khán giả trước màn hình trợn tròn mắt.

[Không phải chứ, con chó đó vừa nói chuyện thật à? Đừng cãi nữa, tôi đang nướng thịt.]

[Thôi được rồi, tôi thừa nhận là cậu đã dọa tôi sợ rồi đấy, bảo con chó đó ngậm miệng lại đi.]

[Chắc là kịch bản thôi, thật đến thế cơ à?]

[Không không không, tôi vẫn không tin, chắc chắn là chủ thớt đang nói tiếng bụng! Là một người duy vật kiên định, nếu chuyện này là thật thì tôi sẽ trồng cây chuối ăn shit!]

Nhưng tôi không có thời gian để xem mấy bình luận này.

Tôi mở livestream là để Lý Quan Ngư biết tình hình của tôi.

Nhưng sao anh ta vẫn chưa đến?

Tiếng cười quái dị vang lên sau lưng.

Tôi ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy dì Thái cầm liềm, đang đi về phía tôi.

Dáng đi của dì không nhanh, giống hệt như những bà cụ bình thường khác, nhưng vẫn dễ dàng rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi.

À, thì ra do tôi không chạy nổi nữa.

Dưới cơn mưa to, tôi bắt đầu mất nhiệt, dần dần không nhấc nổi chân.

Chỉ có thể dựa vào tường, dùng ý chí để chống chọi.

Không biết từ lúc nào Phú Quý đã xuất hiện sau lưng dì Thái, há cái họng khàn đặc nói:

"Cháu ngoan, đừng sợ, ta đưa cháu về nhà."

Tôi nhắm mắt chờ chết.

Nhưng ngay khi móng vuốt của Phú Quý chỉ còn cách tôi 0.01 cm, thì từ xa vang lên một tiếng hét:

"Giành người với tao à?

"Con chó già nhà mày chán sống rồi hả?"

10

Đột nhiên tôi hiểu được tại sao lại có nhiều người gọi Lý Quan Ngư là chồng yêu đến vậy.

Anh ta cưỡi chiếc xe đạp Thống Nhất đến cứu mạng chó của tôi.

Chả khác gì Tôn Ngộ Không cưỡi mây ngũ sắc đến rước tôi về?

Tôi thề, tiền nhuận bút tháng sau, tháng sau nữa, tôi sẽ dâng hết lên đạo quán Mao Sơn!

Dưới ánh mắt mong chờ của tôi, Lý Quan Ngư lao đến.

Dì Thái lại như thể có mắt sau lưng.

Trước khi Lý Quan Ngư dùng kiếm gỗ đào đâm vào eo Phú Quý, dì đã giơ liềm lên trước.

"Mẹ kiếp, Cổ thi!"

Không chút do dự, Lý Quan Ngư lấy mũi chân làm trụ, nhảy lên yên xe, lao vun vút qua dì Thái.

"Đừng đuổi theo tôi! Muốn giết thì giết thằng nhóc kia kìa!!"

Dì Thái hoang mang.

Dì Thái trầm tư.

Dì Thái hạ liềm xuống.

Lý Quan Ngư...

Chạy mất rồi!!!

Được rồi, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không bao giờ đến đền thắp hương nữa.

Lòng tôi nguội lạnh như tro tàn, nhưng bản năng sinh tồn vẫn thúc giục tôi tiếp tục chạy về phía trước.

Vài giây sau, giọng nói của Lý Quan Ngư lại vang lên trong bộ đàm.

"Cậu mẹ nó sao không nói còn có cả Cổ Thi nữa chứ.

"Không đủ trang bị, cậu cứ chống cự trước đi!"

Tôi.

Vừa phải chống cự Cổ Thi vừa phải chống cự con chó lột da.

Làm sao đây, tôi xin hỏi?

11

Tôi chỉ có thể cắm đầu chạy thục mạng.

Nhưng khi rẽ vào một con hẻm, tôi bị ai đó đánh ngã bằng gậy.

Con trai ngốc của dì Thái cầm một cây gậy gỗ, nhìn tôi cười ngây ngô.

"Cơ thể mới, không được, chạy chạy."

Có ý gì?

Con trai ngốc của dì Thái cũng muốn dùng cơ thể tôi để đổi mạng à?

Nhưng tôi không còn sức để suy nghĩ tiếp.

Trước khi bất tỉnh, một bàn tay nhăn nheo cầm chiếc điện thoại của tôi, tắt nguồn.

Dòng bình luận cuối cùng tôi nhìn thấy là:

[Nói thật, điện thoại của streamer hiệu gì vậy, mưa to như thế mà không hỏng, xin link mua với.]

...

Tỉnh lại lần nữa, mưa đã tạnh.

Trong nhà, nến đỏ lung linh, hương nếp thơm ngào ngạt.

Tay chân tôi bị trói vào 4 góc giường gỗ đỏ, bày ra tư thế xấu hổ đến mức viết trong tiểu thuyết cũng bị cấm.

Dì Thái định c** q**n áo của tôi.

Nhưng khi nhìn thấy miếng ngọc Phật trên ngực tôi, bà ta bị một luồng sáng vàng kim dọa sợ phải lùi lại.

Bà ta nhìn Phú Quý một cái, Phú Quý đi đến bên cạnh con trai ngốc, đưa móng vuốt ra hiệu cho nó đi lấy.

Con trai ngốc hiểu ý, đi đến, dùng liềm móc một cái, miếng ngọc Phật của tôi rơi vào tay nó.

Rồi nó nhẹ nhàng ném vào một chậu máu chó nhớp nháp.

Mùi tanh hôi nồng nặc, miếng ngọc Phật lập tức mất đi ánh sáng.

Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng đã chết.

Bỗng nhiên, ngực tôi nặng trĩu.

Giọng nói già nua, khàn đặc của Phú Quý vang lên trên đầu:

"Cháu ngoan, nhìn thấy ông nội, sao lại chạy?"

Người sắp chết thì gan cũng lớn.

Xui xẻo cả nửa đời người, nghe thấy một con chó cũng dám leo lên người tôi gọi cháu nội, tôi lập tức giận đến mức không thể nhịn nổi.

"Ông mày mới là ông nội mày!!"

Vừa dứt lời, tôi bỗng cảm thấy giọng nói này rất quen tai.

Dì Thái thúc giục: "Đừng làm loạn nữa lão Chu, đêm dài lắm mộng, mau tiến hành nghi lễ đi."

Lão Chu?

Chờ đã, bà ta gọi Phú Quý là lão Chu, Phú Quý lại gọi tôi là cháu ngoan.

Chẳng lẽ con chó chết tiệt đó thật sự là ông nội tôi?

Nhưng ông nội tôi đã tèo 20 năm rồi mà.

Bỗng nhiên tôi nhớ lại lúc bà nội hấp hối, chỉ vào Phú Quý và di ảnh của ông nội rồi ú ớ gì đó.

Lúc ấy tôi cứ tưởng bà muốn tôi chăm sóc tốt hai thứ này.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ bà nội đã sớm phát hiện ra điều bất thường, đang ám chỉ điều gì đó với tôi.

Thấy mắt tôi càng lúc càng mở to, Phú Quý cười khẩy: "Nhận ra rồi à?"

Mẹ kiếp!!!

Ông nội ruột cấu kết với người ngoài hãm hại cháu nội?!

"Đệt mẹ mày #¥%……&! Ông già mất nết@#¥%..."

Tôi chửi tất cả những câu tục tĩu mà tôi có thể nghĩ ra.

Nhưng khổ nỗi hai tay bị trói, không có chút sức sát thương thực tế nào.

Ông nội, ồ không, Phú Quý cũng chẳng thèm bực mình.

Nó nhảy xuống giường, ngậm lấy túi gạo nếp, dùng những hạt gạo rắc xuống vẽ bùa.

Dì Thái cũng phụ giúp, thắp sáng tất cả nến trong nhà.

"Hề hề." Bên tai vang lên một tràng cười ngây ngô.

Tôi quay đầu lại, suýt nữa thì ngất xỉu.

Con trai ngốc trắng trẻo tráng kiện đã nằm bên cạnh tôi, ngoan ngoãn chờ đổi da.
 
Rapper Đạo Trưởng Và Con Chó Lột Xác - Toái Ngân Kỷ Lượng
Chương 6: Chương 6



Bốn mắt nhìn nhau, tôi khóc không ra nước mắt.

Rốt cuộc Phú Quý đã dan díu với dì Thái từ bao giờ?

Và tại sao, kẻ bị tráo hồn lại chuyển từ Phú Quý sang thằng con ngốc của dì?

Làm xong mọi việc, dì Thái ngồi xuống, ngậm một ngụm nước rồi phun xuống đất.

Sau đó hai tay chắp lại như đang nâng một bông hoa, bắt đầu niệm những câu thần chú mà tôi không hiểu.

Còn Phú Quý thì nhảy lên tủ, hứng thú nhìn tất cả.

Đúng vậy, tôi lại có thể nhìn thấy biểu cảm của con người trên mặt một con chó.

Tôi cảm thấy buồn nôn dữ dội.

Không lâu sau, cả người tôi run lên.

Như có một móng vuốt sắc nhọn, kéo linh hồn tôi ra khỏi thể xác.

Một đường đen từ từ hiện lên giữa cổ tay tôi.

Tôi biết.

Việc lột da, đã bắt đầu rồi.

12

Phú Quý từ trên tủ nhảy xuống, nhanh nhẹn như một con mèo.

Nó ngậm dao găm, dùng sức đâm vào tim tôi.

Tôi có thể cảm nhận được máu của mình đang tan thành sương mù, bay ra khỏi cơ thể.

Đâm tôi xong, Phú Quý lại đi về phía con trai ngốc.

"Yên tâm, ông sẽ không để thân thể của cháu rơi vào tay người ngoài đâu."

Chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng "Rắc—"

Phú Quý nhảy lên ngực con trai ngốc, một phát cắn đứt cổ nó!

Tôi: "?"

"Không!" Dì Thái hét lớn, muốn xông ra, nhưng ngay lúc đứng dậy, đã phun ra một ngụm máu tươi.

Dì Thái khó tin: "Ông bỏ gì vào nước bùa?!"

Nhưng chưa đợi Phú Quý trả lời, bà ta đã lăn ra ngất xỉu.

Ồ, hiểu rồi, cũng thèm muốn tôi, đấu đá với nhau đấy mà.

Không khí lạnh lẽo bao trùm, Phú Quý cười khẩy rồi đâm dao vào ngực mình.

Máu tươi lập tức phun ra.

Da chó phủ trên người nó, khô quắt, tróc ra với tốc độ cực nhanh.

Chưa đầy 1 phút, chỉ còn lại một khối thịt nhầy nhụa, giống như con sâu thịt.

Nó từ từ bò về phía tôi.

Tôi vùng vẫy, nửa người sắp lăn xuống giường.

Tôi "Oa" một tiếng bật khóc.

Ngay khi nó sắp bò lên người tôi, chui vào vết thương trên ngực.

Một tiếng động rất rõ, giống như tiếng băng cát-sét được cho vào máy nghe nhạc phát ra từ mái nhà.

Sao tôi lại biết rõ đến vậy?

Bởi vì ngay sau đó, một mảnh ngói lớn rơi xuống, trúng ngay trán tôi.

Tôi suýt chết tại chỗ.

Nhưng từ trong đôi mắt đẫm lệ, tôi vẫn nhận ra người đeo máy nghe nhạc là Lý Quan Ngư.

[Ngoài cửa sổ mưa rơi tí ta tí tách, ba ngày ba đêm vẫn còn rơi…] (bài Mưa lớn vẫn đang rơi)

Anh ta lăn xuống, dùng một con dao găm bằng bạc đâm xuyên qua cơ thể con sâu thịt.

"Chờ mày lột da, lúc yếu ớt nhất chính là lúc này."

Nói xong, anh ta xoay người, ném mạnh con gà trống đang cầm trên tay trái vào người dì Thái.

"Đi đi cưng!"

1 giây, 2 giây, 3 giây, dì Thái vẫn đứng im không nhúc nhích.

"Ơ? Sao lại chết rồi? Làm tốn công tao quay về lấy con gà."

"Anh, anh đến cứu tôi rồi."

Tôi thật sự sắp phát điên vì sợ hãi, nhìn Lý Quan Ngư khóc không thành tiếng.

"Nhìn cậu kìa." Anh ta quay đầu lại, nhưng không đến cởi trói cho tôi ngay, mà cầm cái điện thoại đang buộc trước ngực, giơ lên trước gương chụp ảnh, "Các em yêu, nói lại lần nữa nào, phải tin tưởng khoa học."

Anh ơi, anh mới dùng khinh công bay vào đây mà anh?

Tôi nào dám nói.

Tôi nào dám hỏi.

"Cầm hộ tôi cái này."

Tương tác xong, Lý Quan Ngư nhét điện thoại cho tôi, rồi ngồi xuống cởi trói.

Buổi livestream vẫn còn tiếp tục, bình luận sôi nổi, nhưng hoàn toàn khác với không khí trong phòng livestream của tôi.

[Không hiểu gì cả, chỉ muốn hôn môi đạo trưởng thôi.]

[Hahahaha chồng em đúng là khác biệt, mẹ kiếp tin tưởng khoa học.]

[Không hổ là người đàn ông tui nhìn trúng, trạng thái tinh thần xinh đẹp này~]

[Nói cho những ai không biết tại sao lại bật nhạc nhé, đây là tuyệt kỹ bí truyền của chồng em, chiêu này gọi là "Cấp cấp như luật lệnh chi trong BGM của anh, anh vô địch".]

[À đúng rồi, cái người nói nếu là thật thì sẽ trồng cây chuối ăn shit đâu rồi? Tôi có quay video làm bằng chứng đấy, bao giờ ăn thì nói, tôi bảo con chó Labrador nhà tôi ị cho cục to nhé.]

[Hahahahaha chị gái ơi sao lại nói chuyện tục tĩu trong buổi livestream của chồng em thế? Thật là, gọi em là (♥).]

Bình luận ồn ào, vô cùng náo nhiệt.

"Được đấy, khá có bản lĩnh, ngay cả Cổ Thi cũng bị cậu g**t ch*t."

Lý Quan Ngư gỡ miếng vải đỏ cuối cùng đang trói tay chân tôi, ngẩng đầu nói.

Tôi định mở miệng nói không phải tôi.

Ngẩng đầu lên, đã thấy dì Thái phía sau anh ta, cổ bẻ ngoặt sang bên trái "rắc" một cái.

Sau đó, cả người dì ấy dùng tư thế vô cùng vặn vẹo từ dưới đất đứng dậy.

"Thái Thái Thái..."

Bình luận rất đúng lúc:

[Có thứ gì đó vỡ vụn, cúi đầu nhìn xuống, mẹ ui, thì ra là thế giới quan duy vật của tui.]

Cả người tôi tê dại.

"Dì... dì Thái cử động rồi!"

"Cử động?" Lý Quan Ngư quay đầu lại, đối mặt với cái miệng đầy máu của dì Thái.

"Bà già này không đánh răng à?"

Lý Quan Ngư tát một cái vào đầu dì Thái, làm đầu dì ấy càng lệch hơn.

Nhưng dì Thái dường như không có cảm giác gì, vẫn cứ lao vào người Lý Quan Ngư.

Còn chỗ vừa nãy đóng đinh con sâu thịt, lúc này trống trơn.

"Hỏng rồi, thứ đó không tìm được người để lột da, chui vào cơ thể Cổ Thi rồi!"

Lý Quan Ngư đá bay dì Thái.

Nhưng lúc này dì Thái đã hoàn toàn phát điên, mỗi lần bò dậy lại muốn dùng lớp da mục nát của mình quấn lấy Lý Quan Ngư.

Con cổ trùng trong cổ họng dì ấy chờ thời cơ hành động, chỉ cần Lý Quan Ngư sơ hở, nó sẽ lao ra như chớp.

Nó muốn chiếm lấy cơ thể Lý Quan Ngư!

Lúc này, không biết tôi lấy đâu ra dũng khí, nhặt mảnh ngói dày lên, ném về phía dì Thái.

"Bốp—"

Lý Quan Ngư: "?"

Tôi nhìn cục u trên đầu anh ta, nuốt nước miếng: "Nhầm."

May mà anh ta không rảnh để so đo với tôi, khi con sâu thịt trong miệng dì Thái tách ra làm hai, anh ta lại gia nhập cuộc chiến.

Nhưng tôi phát hiện ra một bug.

Đó là bây giờ dì Thái chỉ có thể xoay người, không thể quay đầu.

Điều này tạo thành một điểm mù.

Tôi nhặt một viên gạch, cẩn thận vòng ra sau lưng dì Thái.

Lúc thì ném gạch vào dì ấy.

Lúc thì ném gạch vào con sâu thịt A đang bò trên người Lý Quan Ngư.

Lúc thì ném gạch vào con sâu thịt B đang bắn về phía tôi.

Dần dần, tôi và Lý Quan Ngư phối hợp ăn ý hơn.

Nhưng hình như dì Thái không biết mệt.

Trong lúc giằng co, Lý Quan Ngư lấy ra lá bùa màu vàng cuối cùng trên người.

"Ép tao phải ra tay mạnh à."

"Ầm—"

Khi lá bùa bay ra, đầu dì Thái bị nổ tung một lỗ lớn.
 
Rapper Đạo Trưởng Và Con Chó Lột Xác - Toái Ngân Kỷ Lượng
Chương 7: Chương 7 (Hoàn)



"Không đánh lại, chạy!"

Chưa để tôi kịp phản ứng, Lý Quan Ngư đã ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà chính.

Tôi nhìn Cổ Thi cách mình vài mét...

Đúng là "chết bạn không chết mình". (tử đạo hữu bất tử bần đạo)

Tôi nào dám ở lại, lập tức đuổi theo.

Có lẽ vì cảm thấy mất mặt, Lý Quan Ngư cố ý giải thích:

"Trăng máu vẫn còn, thứ đó lại ký sinh vào Cổ Thi, thực lực tăng mạnh, chúng ta phải tránh mũi nhọn."

Tôi ngẩng đầu nhìn lên.

Trên bầu trời đen kịt, quả nhiên treo một vầng trăng máu.

Chạy theo Lý Quan Ngư đến đầu làng.

Chiếc xe đạp Thống Nhất của anh ta dựng cạnh cây cổ thụ đầu làng.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên xe!"

Lý Quan Ngư cắn đứt đầu ngón tay, nhảy lên yên sau, bảo tôi cầm lái.

Mặc dù miệng tôi hỏi tại sao tôi phải đạp xe, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy dì Thái không đầu, cơ thể tôi đã rất thành thật ngồi lên xe.

Lý Quan Ngư khịt mũi, nhìn Cổ Thi đang đuổi theo:

"Mày cứ chờ đấy, tao sẽ dùng tuyệt chiêu tiêu diệt mày."

Anh ta lục lọi gì đó ở phía sau, không biết đang làm gì.

"Viên Phật ngọc mà cậu lấy lúc nãy đâu?"

Không biết tại sao anh ta lại để ý, lúc tôi đi lấy viên Phật ngọc từ trong chậu máu chó.

"Trong túi, sao vậy?"

Lý Quan Ngư không khách sáo thò tay vào túi trái của tôi, giật lấy viên Phật ngọc.

"Phật quang vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cho tôi mượn dùng một tí."

Tuy đây là kỷ vật cuối cùng mà bà nội để lại cho tôi, nhưng trong thời khắc sinh tử, tôi cũng không dám làm mình làm mẩy.

Tiếng gió rít gào bên tai.

Tôi thầm cầu nguyện đừng hại Lý Quan Ngư chết, tôi dồn hết sức đạp xe.

Từ nhỏ đến lớn, đã có quá nhiều người rời bỏ tôi.

Không thể mất thêm anh ta nữa.

May thay, khi tiếng gầm gừ như dã thú đến gần, thì trên trời vang lên tiếng gà gáy.

Giờ Mão đã qua.

Lý Quan Ngư đạp một cái vào xe, suýt nữa đá tôi xuống mương:

"Sấm sét—

"Đến đây!"

Khi ánh sáng trắng lóe lên, tôi như thấy lại khung cảnh bà nội đeo viên Phật ngọc lên cổ tôi.

"Nhóc Lý của chúng ta, phải bình an lớn lên nhé."

13

"Mấy đứa nhỏ này, làm gì thế hả?"

Ông lão đi đổ bô vừa bước ra ngoài, đã thấy tôi và Lý Quan Ngư nằm bên bờ ruộng ngô.

Áo sơ mi của tôi rách thành từng mảnh, lủng lẳng trên người.

Trâm cài tóc của Lý Quan Ngư lệch lạc, mái tóc dài buông xõa.

"Bọn trẻ bây giờ..."

Ông lão lắc đầu bỏ đi.

Tôi và Lý Quan Ngư nhìn nhau.

Thoát chết trong gang tấc.

"Không ngờ cậu cầm gạch cũng dũng cảm phết đấy."

"Hầy, so với anh thì thường thôi."

"Nhưng mà có tuyệt chiêu ghê gớm vậy, sao anh không dùng sớm hơn?"

"Dùng sớm hơn?" Lý Quan Ngư ngồi dậy, "Cậu biết lá bùa đó đắt thế nào không?"

"Giết bà ta lúc trăng máu thì phải dùng 2 lá bùa của tôi!"

Tôi cũng ngồi dậy: "Có hai lá thôi á?"

"Chân tôi sắp bị viêm gân rồi, anh nỡ tiếc một lá bùa ư?"

Lý Quan Ngư giơ ngón tay lên, thản nhiên nói: "Một lá 300 triệu đấy."

"...Xin phép cáo lui."

14

Sau đó, tôi đi tìm người quen cũ của ông nội.

Kết hợp với những giải đáp của Lý Quan Ngư, dần dần tôi ghép lại được sự thật của câu chuyện.

Hóa ra mấy chục năm trước, dì Thái và ông nội từng là người yêu.

Bà nội phát hiện ra, vì đứa con thơ nên đã chọn cách nhẫn nhịn.

Nhưng bà không ngờ, ông nội không chỉ lăng nhăng, mà còn muốn trường sinh bất lão.

Thời trẻ, ông từng theo quân đội vào Tây Nam, ở đó, ông nội phát hiện ra một loại Cổ thuật có thể thay da đổi thịt.

Hơn 20 năm trước, ông nội cảm thấy đại nạn sắp đến.

Ông mua chuộc y tá, để mẹ tôi sinh non, biến mệnh cách của tôi thành âm.

Mẹ khó sinh, bố vì muốn cứu vợ đang bệnh nặng, nên mới trèo đèo lội suối đi vay tiền, cuối cùng qua đời vì tai nạn giao thông.

Không lâu sau, mẹ cũng rời khỏi nhân gian.

Nhưng ông nội vẫn không cam lòng.

Năm tôi 6 tuổi, bà nội phát hiện ra điều bất thường, kịp thời ngăn cản nghi lễ thay da của ông nội.

Ai cũng cho rằng ông nội đã chết.

Nhưng thật ra, linh hồn của ông trước khi hỏa táng đã nhập vào con chó già trong nhà.

Sau đó, ông nội đến tìm dì Thái, không biết 2 người đã đạt được thỏa thuận gì.

Tóm lại, dì Thái lại giúp ông nội thay da vài lần.

Nhưng người có mệnh âm bẩm sinh rất khó tìm, nên họ cố tình nuôi chó con.

Đến giờ, mổ bụng lấy thai.

Hai năm trước, cơ thể dì Thái cũng không ổn nữa.

Dì ấy lo đứa con trai ngốc của mình không ai chăm sóc, cầu xin ông nội biến dì ấy thành Cổ Thi.

Nhưng Cổ Thi dựa vào Cổ trùng điều khiển, không thể duy trì được bao nhiêu năm, nên dì Thái đề nghị thay da cho con trai.

Lý Quan Ngư nói, mệnh cách của tôi là vật chứa thích hợp nhất cho *m v*t.

Ngoài mặt ông nội đồng ý.

Nói với dì Thái, con trai ngốc chỉ cần thay da của tôi sẽ trở thành người bình thường.

Để dụ tôi về, dì Thái đã bỏ thuốc độc mãn tính vào rau mà dì ấy tặng cho bà nội.

Sau đó, cục điều tra vụ án đặc biệt cũng xác nhận điều này.

Họ phát hiện một lượng nhỏ chất độc trong giỏ rau mà bà nội thường dùng.

Tôi nhớ lại, khi nhìn thấy tôi trong đám tang, dì Thái rất vui mừng.

Dì ấy tưởng mình đã tìm được cách bù đắp cho con trai.

Nhưng dì ấy không biết, người thực sự muốn thay da với tôi lại là ông nội.

Dì Thái bận trước bận sau, chỉ làm áo cưới cho người khác, còn hại con trai mất mạng.

...

Sau đó, tôi hẹn gặp Lý Quan Ngư ở Đạo quán, kể lại toàn bộ sự việc cho anh ta nghe.

Anh ta nhận xét:

"Con người luôn quá tham lam, có núi bạc lại muốn núi vàng, làm hoàng đế rồi lại muốn thành tiên."

Anh ta nói với tôi.

Việc chuyển sinh nhiều lần đã khiến tên ông nội biến mất khỏi sổ sinh tử của Âm phủ.

Sau khi thân xác bị hủy, ông ta không thể nào đầu thai chuyển kiếp được nữa.

"Còn một thứ phải đưa cho cậu."

Trong lúc tôi đang ngẩn người, Lý Quan Ngư ném cho tôi một vật lành lạnh.

Tôi đưa tay đón lấy, phát hiện đó là viên Phật ngọc mà bà nội đưa cho.

"Chẳng phải nó đã bị anh dùng để giật Cổ Thi rồi ư?" Tôi thắc mắc.

"Ừ." Lý Quan Ngư gãi mũi, "Nên tôi làm cho cậu một cái giả."

Tôi: "..."

Rồi Lý Quan Ngư lấy của tôi hai đồng.

Một đồng là tiền công giải quyết Cổ Thi.

Một đồng là tiền làm lễ cho bà nội.

Tôi hỏi anh ta có phải ít quá không.

Anh ta xua tay, chỉ vào mấy chiếc Ferrari đủ màu đang đậu dưới núi, cười.

"Không còn cách nào khác, từ nhỏ đã thích cứu người giúp đời."

Hiểu rồi, cậu ấm không thiếu tiền.

Nghe nói ngày đến cứu tôi, anh ta đã lái chiếc Ferrari màu đỏ đó.

Chỉ là nửa đường bị cảnh sát giao thông bắt vì chạy quá tốc độ, nên mới mượn tạm một chiếc xe đạp Thống Nhất ở ven đường.

Sau đó, tôi đền cho người ta một chiếc xe đạp hiệu Vĩnh Cửu mới, chuyện cũng coi như xong.

Cầm viên Phật ngọc giả bước ra ngoài Đạo quán, đeo lên cổ, tôi cảm nhận được hơi ấm đã lâu không gặp.

Tốt quá, nhóc Lý đã bình an trưởng thành rồi.

"À đúng rồi, tôi sắp đến cục điều tra vụ án đặc biệt, bên đó đang thiếu người làm mồi nhử, cậu thử không?"

Tôi định hỏi mồi nhử là gì.

Nhưng Lý Quan Ngư lại nói:

"Bao ăn bao ở, một tháng 50 triệu."

Haha.

Hôm nay dù là Ngọc Hoàng có đến, thì người làm mồi nhử cũng phải là tôi.

Tôi nhảy lên chiếc xe đạp Thống Nhất của Lý Quan Ngư:

"Còn đứng đó làm gì, tôi không chờ nổi nữa!"

"Nhìn cậu kìa."

Lý Quan Ngư liếc tôi một cái, chở tôi xuống núi.

Nhưng chẳng mấy chốc tôi đã phát hiện.

Làm "mồi nhử" cho cục điều tra vụ án đặc biệt cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Ngoài bán mạng, còn phải bán thân...

(Hết)
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back