Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 940: Thần tuân chỉ!



Hô Diên Khánh xin chỉ thị từ Dương Hoài Ngọc rất nhanh được đáp lại, Dương Hoài Ngọc lần này là thống soái trong đợt tiến công này, có quyền tự quyết trên chiến trường, nên đối với chuyện này ông hoàn toàn có thể tự làm chủ, về việc Gia Luật Thuần có ý quy thuận Đại Tống cũng nhanh chóng đáp ứng, và cũng đáp ứng luôn điều kiện Gia Luật Thuần đề xuất.

Sự đồng ý này nằm trong dự liệu của Hô Diên Khánh, y liền triệu kiến Gia Luật Đại Thạch, truyền đạt ý quyết định của Dương Hoài Ngọc, liền yêu cầu Gia Luật Đại Thạch mang thành ý của mình đến, dưới tình huống đó Gia Luật Đại Thạch đầu tiên về báo cáo tin tốt cho Gia Luật Thuần, sau đó lại ra khỏi thành, hộ tống Hô Diên Khánh và mệnh lệnh cho binh lính xung quanh quy hàng, vài hôm sau Gia Luật Thuần chính thức quy thuận Đại Tống.

Tin tức Gia Luật Thuần đầu hàng truyền ra, ở Liêu quốc hình thành một cơn chấn động lớn, đối với triều đình hiện đang bấp bênh là một đòn trời giáng, dù sao danh tiếng Gia Luật Thuần thật là quá lớn rồi, trước đây Gia Luật Nô Chương tạo phản thiếu chút là điều kiện cho Gia Luật Thuần đăng cơ, nhưng bản thân y lại cự tuyệt, liền đầu nhập Đại Tống, không phải nói làm hoàng đế Liêu quốc còn không bằng đầu hàng Đại Tống hay sao.

Dĩ nhiên đối với hành động này của Gia Luật Thuần, khiến nhiều quý tộc Liêu thống hận mắng to y là quân b*n n**c, nhưng mắng xong nhiều người lại suy nghĩ sâu xa, người như Gia Luật Thuần còn đầu nhập Đại Tống càng chứng tỏ Đại Liêu đã chẳng còn chút hi vọng nào, càng làm người ta thêm phần bất an, càng vì chính mình mà an bài đường lui. Rất ít người xem trọng Kim quốc vừa quật khởi, vì thế bắt đầu cùng bọn người Kim mọi rợ tiếp xúc, tuy nhiên càng nhiều người đối với Đại Tống ôm lòng hảo cảm, nhất thời quan viên Liêu quốc âm thầm liên hệ với Đại Tống lại càng nhiều không đếm xuể.

- Khốn kiếp, một đám khốn kiếp!

Trong hoàng cung Gia Luật Tuấn tức giận mắng to, Gia Luật Thuần hàng Tống làm gã tức chết, mà hôm nay mới nhận được tin, Đông thành bên kia truy ra mấy phong thư. Không ngờ trong triều đình có người viết thư quy hàng gửi cho Đại Tống, làm cho gã càng tức giận bội phần.

- Bệ hạ bớt giận, kẻ thù bên ngoài tuy đáng chết nhưng cũng là do Gia Luật Thuần đầu hàng Đại Tống tạo ra ảnh hưởng ác liệt, tiếc là tên gian tặc này thoát ra quá nhanh, gia quyến sớm rời đi đến Trung Kinh rồi, từ đó mới thấy hắn ta đã có ý đầu nhập Tống quốc từ sớm rồi!

Gia Luật Ất Tân vội vàng khuyên nhủ, lão đem tất cả tội đổ lên đầu Gia Luật Thuần, lại quên rằng sở dĩ Liêu Quốc đi tới bước đường này cũng có quan hệ mật thiết với việc lão làm loạn triều chính.

- Đừng nói những điều vô dụng này, những đại thần đi theo địch tất cả đều xử trảm cho ta, mặt khác phương bắc như hổ rình mồi, nam lại có Đại Tống từng bước áp sát... làm như thế nào mới là tốt?

Gia Luật Tuấn lúc này vung tay áo nói, dù bình thường gã ngu ngốc nhưng lúc này cũng cần tỉnh hồn, bởi vì Đại Liêu thật sự sắp diệt vong rồi, chẳng qua tỉnh táo mới phát hiện không ngờ giang sơn của mình đã vỡ nát thành như vậy.

- Chuyện này...

Nghĩ tới đó Gia Luật Ất Tân cũng chần chừ, thế cục này lão so với Gia Luật Tuấn càng thấy rõ hơn, lúc trước tiến công Kim quốc đã động viên tất cả quân đội còn sót lại, nếu đánh thắng vẫn còn con đường sống, nhưng lại bị đánh bại, giờ hai mặt nam bắc đều bị kẻ thù giáp công, nhưng ngay cả quân đội để chống cự cũng không còn thì có biện pháp gì nữa?

- Nói! !!

Nhìn Gia Luật Ất Tân im lặng nửa ngày, Gia Luật Tuấn liền nổi giận gầm lên:

- Trước đây trẫm giao triều chính cho ngươi toàn quyền xử lý, nay giang sơn thành bộ dạng này, ngươi nên chịu tội gì đây!

- Thần…

Gia Luật Tuấn trút giận một trận lên Gia Luật Ất Tân, nhưng cũng không dám thật sự bắt Gia Luật Ất Tân lại, bởi vì lúc này gã phát hiện trên dưới triều đình tất cả đều là người của Gia Luật Ất Tân, nếu bây giờ mình động đến Gia Luật Ất Tân, sợ rằng triều đình sẽ lập tức náo loạn ngất trời, mà với tình hình Liêu quốc bây giờ tuyệt đối không chịu nổi một cuộc nội loạn, vì vậy gã cũng chỉ có thể tạm thời trấn an Gia Luật Ất Tân, nghĩ biệt pháp giải quyết nguy cơ bên ngoài mới là lẽ phải.

Nghĩ tới đây, Gia Luật Tuấn cuối cùng thở phì phì ngồi xuống, sau đó cùng thương lượng với Gia Luật Ất Tân chuyện điều binh, lúc trước mười vạn đại quân đã bị quân Kim đánh bại, cuối cùng Gia Luật Tuấn chỉ còn lại ba bốn vạn bại binh đổ lại, trong khoảng thời gian này sau khi điều động quân đội từ các nơi, cuối cùng tụ tập gần mười vạn đại quân, chút binh lực này phòng thủ thì có thừa nhưng tiến công thì không đủ, phải biết rằng quân Tống tất cả chia làm ba đường, chỉ riêng quân trung lộ đã lên tới con số kinh người là mười lăm vạn, mà bọn họ còn phải phòng bị người của Kim quốc từ phương bắc đánh tưới, cho nên chút binh lực này căn bản không đủ nhét kẽ răng.

- Bệ hạ, trong lúc phi thường làm được chuyện phi thường, hiện giờ quân đội quốc nội có lẽ đã không thể rút ra thêm được, hai nước Tống Kim lại tiến sát từng bước, vì thế chỉ còn một biện pháp, đó chính là trưng binh!

Gia Luật Ất Tân cuối cùng lên tiếng đưa ra một biện pháp.

- Trưng binh? Chúng ta lấy cái gì mà chiêu mộ binh đây?

Gia Luật Tuấn nghe thấy biện pháp này cũng nhướn mày hỏi ngược lại, bởi vì trưng binh cũng không phải chuyện dễ dàng, muốn để một người bình thường trở thành sĩ tốt thì cần huấn luyện, cấp vũ khí, khôi giáp, tiêu tốn thời gian và tiền bạc, nhưng bọn họ hiện giờ thời gian thì không có, tiền bạc thì không còn, trong tình hình này dù có muốn trưng binh cũng chẳng khác nào có tâm mà không có sức.

- Bệ hạ, vừa rồi thần đã nói, lúc phi thường làm được chuyện phi thường, nói khó nghe thì Đại Liêu ta hiện giờ đã ở trong tình trạng sống chết tồn vong, thân là con dân Liêu quốc dĩ nhiên cần tận trung với Đại Liêu ta, hiện giờ trong phạm vi thống trị của Đại Liêu ta hẳn là ít cũng có trăm vạn nhân khẩu, trong những người này lại có không ít thanh tráng, chỉ cần những người này tham gia mộ binh, dù không có thời gian huấn luyện nhưng chỉ cần vũ khí cơ bản cũng có thể nương tựa tường thành mà phòng thủ, hẳn là có thể phát huy tác dụng.

Gia Luật Ất Tân lúc này vẻ mặt âm lãnh nói tiếp.

- Hừm, ý của ngươi là cưỡng ép trưng binh?

Gia Luật Tuấn lúc này cuối cùng cũng hiểu ra, lập tức hết sức khiếp sợ nói. Cưỡng ép trưng binh thật ra cũng là chuyện rất phổ biến, đặc biệt là trong lúc loạn thế, để nhanh chóng khuếch trương thực lực của mình, không ít người cũng làm chuyện cưỡng ép trưng binh. Có điều dù sao Liêu quốc cũng đã lập quốc mấy trăm năm, trong dân gian đã tạo nên uy vọng rất lớn, nếu lúc này cưỡng ép trưng binh nhất định sẽ khiến cho danh vọng của triều đình đi xuống đáy cốc, danh vọng mấy trăm năm qua hoàng tộc bọn họ gây dựng được cũng sẽ bị hủy hoại trong phút chốc.

Thấy Gia Luật Tuấn hơi do dự trước việc cưỡng ép trưng binh, Gia Luật Ất Tân lại lên tiếng khuyên nhủ:

- Bệ hạ, thần cũng biết chuyện này có ảnh hưởng hết sức nghiêm trọng, nheng hiện giờ triều đình đã đứng trước bờ vực sinh tử tồn vong, nếu không dùng biện pháp này, sợ rằng Đại Liêu ta sẽ rơi vào tay người khác, bởi vì có câu da còng lông mộc, còn chồi còn đâm cây, Bệ hạ người nhất định phải phân rõ nặng nhẹ!

Dựa vào biện pháp như thế, số lượng Liêu quân nhanh chóng khuếch trương, rất nhanh đã lên đến ba mươi vạn người. Chỉ có điều trong đó phần lớn đều là bình dân vừa mới cầm vũ khí, căn bản không trải qua bất kì sự huấn luyện nào, nhưng Gia Luật Tuấn mặc kệ những điều đó, trực tiếp ra lệnh cho phò mã Tiêu Đức Nhượng suất lĩnh hai mươi vạn đại quân đi về phía nam, bày ra phòng tuyến chặt chẽ ở châu Nghi Không, hi vọng có thể ngăn cản quân Tống.

Có điều khi Tiêu Đức Nhượng đang suất lĩnh hai mươi vạn đại quân rời khỏi Thượng Kinh, Kim quốc đã rất lâu không có động tĩnh bỗng suất binh từ Đông Kinh Liêu Dương phủ, lần này quân đội người Nữ Chân cũng đạt tới năm vạn người, vốn dĩ trong khoảng thời gian này A Cốt Đả luôn kiên nhẫn hấp thu các loại tài nguyên từ Liêu Dương phủ và Hoàng Long phủ, đồng thời khuếch trương quân đội ra hơn nữa, rốt cuộc làm cho đại quân của mình đạt tới con số trước nay chưa từng có là năm vạn người, mặc dù trong năm vạn người này phần lớn cũng không phải người Nữ Chân, nhưng để tướng lĩnh người Nữ Chân lãnh đạo, lực chiến đấu của bọn họ cũng không kém, mặt khác gã lại nghe được tin hai mươi vạn đại quân của Liêu quốc đã rời khỏi thành Thượng Kinh cho nên mới quyết định xuất binh, tính toán sẽ tới đoạt lấy thành Thượng Kinh trước quân Đại Tống.

Thành Thượng Kinh là đô thành của Liêu quốc, thuộc về dải đất tinh hoa nhất của Liêu quốc, mặc dù lúc trước phải trải qua trận phản loạn của Gia Luật Nô Chương nhưng xung quanh thành Thượng Kinh cũng tập trung gần một nửa nhân khẩu và tài nguyên của Liêu quốc, nếu người Nữ Chân chiếm cứ nơi này lập tức thực lực sẽ tăng lên đáng kể, nếu như chờ tới khi bọn họ tận dụng hết tài nguyên của Thượng Kinh, vậy bọn họ sẽ trở thành một cường quốc chân chính rồi, đến lúc đó Đại Tống muốn toàn diệt Kim quốc chỉ sợ cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Nhân viên của Hoàng Thành Ty Đại Tống cũng rất nhanh truyền về tin tức Kim quốc tấn công Thượng kinh, kết quả chuyện này cũng làm cho Dương Hoài Ngọc đang lãnh binh rất căng thẳng, tức khắc ra lệnh cho quân trung lộ tăng nhanh tốc độ, đồng thời quân đông lộ và tây lộ cũng bắt đầu những hành động của riêng mình, trong nhất thời cả vùng đất Liêu quốc tràn ngập khói lửa chiến tranh, khắp nơi đều là binh hoang mã loạn!
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 941: Công thành!



Tháng tư, vùng đất phía đông bắc thời tiết đã ấm dần lên, nhưng khi màn đêm buông xuống vẫn còn rét lạnh, đặc biệt là đợt rét tháng ba làm không khí xuống càng thấp, nếu khi dừng lại nơi dã ngoại không đốt lên một đống lửa thìcăn bản không ngăn được gió lạnh thấu xương.

Triệu Giai ngồi trước lều bên cạnh đống lửa, cẩn thận đem cặp lồng quân dụng đặt trên lửa chờ, sau khi nước bên trong sôi sùng sục y mới lấy ống trúc mang theo bên người ra, đổ ra một nắm viên mỡ dê cho vào cặp lồng, sau đó mấy một cái bánh cứng chắc nướng trên lửa. Lần này bọn họ mang theo hành lý nhẹ để hành quân, tất cả chỉ mang theo đồ ăn cho ba ngày cho nên bọn họ nhất định trong vòng ba ngày phải tới đích và hoàn thành mục tiêu tác chiến.

Viên mỡ dê là một loại lương khô của Đại Tống, bên ngoài dùng mỡ dê bao bọc, có thể giúp thứ bên trong không bị biến chất, bên trong chính là dùng bột mì, đường, muối, thịt, hạt, các loại rau quả được hong khô trộn lại một khối thành lương khô, lại dùng một cặp lồng quân dụng bao lại, luộc chín lên chính là một khẩu phần ăn đầy đủ dinh dưỡng, hơn nữa thêm một cái bánh mì đủ để no bụng, nhưng hương vị này thì khỏi nói, trong lục quân tất cả các tướng sĩ đều đối với nó hận thấu xương, nhưng cũng chỉ có loại lương khô này mới có thể mang theo lâu dài mà không biến chất, lại nhiều chất dinh dưỡng, nên chưa có loại lương khô quân dụng nào thay thế được nó.

Đợi cặp lồng luộc nước súp chín, Triệu Giai lấy cặp lồng trên lửa xuống, sau đó dùng thìa nếm hương vị, cảm thấy không quá tệ giống như các tướng sĩ nói, lại nói tiếp khi y là hải quân ở trên thuyền ăn nhiều nhất là các loại cá, mà trên thuyền còn không có phương tiện đốt lửa chỉ có nước ấm ấm mà uống nên theo y, loại súp được nấu chín của lục quân như thế này hương vị cũng ngon lắm rồi, ít nhất còn dễ uống hơn mùi vị nước ngọt trên thuyền.

- Giai nhi, cảm giác như thế nào, nếu không quen ta lập tức đưa ngươi quay lại!

Đúng lúc này bỗng nhiên một tướng lĩnh trung niên uy vũ đi tới, cười nhìn Triệu Giai nói. Người này thân hình cao lớn, tướng mạo uy vũ, đó là Hô Diên Bình, bạn tốt năm ấy của Triệu Nhan, mấy năm nay vẫn ở phía nam, chỉ huy chiến đội lính thủy đánh bộ trong lực lượng hải quân, dù sao ở hải ngoại, chiến đấu muốn thắng đều là dựa vào lục quân quyết định thắng bại, bởi vậy trong hải quân cũng có một số chiến đội lính thủy đánh bộ khá lớn.

- Bình thúc ngài đừng nghĩ đến chuyện dẫn ta trở về, ta đã tới đây chính là muốn theo ngài đi Liêu Dương thành đánh phủ đầu, còn không chẳng phải uổng công rồi sao?

Triệu Giai ha ha cười ngẩng đầu nói, bọn họ trước là hải quân đông lộ, dọc đường đi đánh úp vùng duyên hải Liêu quốc, cơ bản chưa gặp ai chống cự, sau lại thoải mái chiếm cứ Thần Châu.

Thần Châu cách Liêu Dương phủ cũng không xa, lúc trước người Nữ Chân chiếm cứ Liêu Dương phủ, sau này lấy nơi đó làm nơi lập quốc đem Hoàn Nhan bộ lạc di dời tới đó, khi Gia Luật Tuấn cùng A Cốt Đả quyết chiến ở Hoàng Long phủ đã đem toàn bộ binh coi giữ Liêu Dương phủ điều động không còn, dù sau này có bổ sung thêm một ít nhưng phòng thủ vẫn rất mong manh, khi A Cốt Đả dẫn binh trực tiếp tiến đánh thành Thượng Kinh của Liêu quốc, không để ý an nguy Liêu Dương phủ, sau đó Hô Diên Bình và Từ Nguyên thảo luận quyết định mục tiêu của quân đông lộ là tiến vào Liêu Dương phủ, nhân cơ hội này chiếm cứ kinh đô Kim quốc, sẽ khiến A Cốt Đả trước sau đều gặp khó khăn.

Vì thế, nên Hô Diên Bình suất lĩnh năm vạn đại binh chuẩn bị tập kích bất ngờ Liêu Dương phủ, dọc theo con đường này bọn họ mặc khinh trang đi tới, mỗi người chỉ mang theo những vật tư cơ bản nhất. Hôm nay mới là ngày đầu tiên, vốn Triệu Giai là hải quân căn bản không cần theo đại quân Hô Diên Bình đánh lén Liêu Dương phủ, chỉ có điều y cứ khăng khăng muốn nhìn nơi ở của người Nữ Chân, nên lẵng nhẵng theo Hô Diên Bình cả nửa ngày, cuối cùng Hô Diên Bình đành đáp ứng dẫn y theo.

Nhìn Triệu Giai kiên quyết như vậy, Hô Diên Bình cũng chỉ cười ha ha ngồi xuống nói:

- Giai nhi, ta nghe nói ngươi muốn lái tàu biển đi xem thế giới, lần này lại ầm ĩ đòi theo ta đánh lén Liêu Dương phủ là như thế nào?

Nghe được Hô Diên Bình hỏi vấn đề này, Triệu Giai cũng cười nói:

- Bình thúc ngài cũng biết ra khơi cũng không phải chuyện dễ dàng, chuyện này ta đã chuẩn bị mười mấy năm, lại hoàn toàn không thể chuẩn bị tốt hết, mặt khác Đại Tống và Kim quốc vừa khai chiến, cha ta vẫn nhìn rõ người Nữ Chân là kẻ thù lớn nhất của Đại Tống nên ta muốn tiêu diệt xong Kim quốc rồi mới ra khơi.

Nói tới đây Triệu Giai đưa cặp lồng súp trong tay cho Hô Diên Bình:

- Bình thúc ngài còn chưa ăn cơm, có muốn nếm thử đặc sản lục quân của các ngài không, hương vị cũng không tệ.

Hô Diên Bình cũng không khách khí thản nhiên tiếp nhận cặp lồng súp uống một hớp:

- Còn nói đến hương vị gì chứ, ngươi mới bắt đầu uống nên không cảm thấy gì, lâu dần sẽ cảm thấy đây là thứ khó uống nhất thế gian!

Nói tới đây Hô Diên Bình dừng một chút cười nói:

- Mặt khác ngươi cũng thật biết chuyện, cha ngươi có ngươi là con trai đúng là bớt lo nghĩ!

Đối với đứa cháu Triệu Giai này, Hô Diên Bình và Tào Tung cũng hết sức tán thưởng, dù sao lấy xuất thân của y cũng không cần cố gắng như thế, nhưng y tận lực muốn thoát khỏi ảnh hưởng gia đình, dựa vào khả năng của mình mà trưởng thành, loại chí khí này không phải ai cũng có, hơn nửa năng lực của y cũng hết sức xuất sắc, trong đám trẻ tuổi, có mấy ai so sánh được với y.

Hô Diên Bình nói xong đưa cặp lồng qua, Triệu Giai nhận lấy cũng uống một ngụm, sau đó lại cắn một miếng bánh, một ngày hành quân y cũng mệt sắp chết rồi, dù lương thực này chả ngon lành gì, nhưng cũng đỡ hơn không có gì ăn.

Nhìn Triệu Giai bộ dáng ăn ngấu nghiến, Hô Diên Bình cũng chỉ cười ha ha, chỉ thấy y lấy bánh bột trong tay Triệu Giai giành tới tay, sau đó xé từng miếng quăng vào trong nồi súp:

- Làm thế này sẽ dễ ăn hơn, còn dễ tiêu hóa hơn nữa, ăn xong đừng vội nghỉ ngơi, đi lại trong doanh một lát, dù sao hôm nay đã đi cả ngày rồi, ăn xong lập tức đi ngủ ngày hôm sau toàn thân đều sẽ đau nhức, càng khó chịu hơn!

- Haha, đa tạ Bình thúc!

Triệu Giai lại cười nói sau đó cúi đầu soạt soạt ăn hết cơm, lúc này Hô Diên Bình lại tiếp tục tuần doanh nên Triệu Gian cùng ông ấy đi vòng vòng doanh trại, hiện y là thân vệ túc trực cạnh Hô Diên Bình, đi theo cũng là chuyện thường tình.

Hô Diên Bình cũng muốn dẫn y theo bên người, vừa đi vừa giới thiệu một số chuyện trọng yếu và những nơi cần phải chú ý trong công tác bố trí phòng thủ, ở đây hoàn toàn khác biệt với hải quân, Triệu Giai cũng thấy được điều tốt, thỉnh thoảng lên tiếng thỉnh giáo, hiểu thêm một vài chuyện cũng không phải là chuyện xấu.

Rất nhanh tuần doanh xong, Hô Diên Bình dẫn theo Triệu Giai trở về doanh trướng nghỉ ngơi, thân biên thân vệ đều hạ trại quanh lều tướng soái, Triệu Giai do thân phận đặc thù được an bài một gian lều trại riêng, kỳ thực ban đầu y hi vọng được làm một tướng sĩ bình thường tiến vào trong Lục quân nhưng Hô Diên Bình lo y gặp nguy hiểm thì không thể giao phó với Triệu Nhan nên mới có ý an bài như vậy.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, đại quân tiếp tục nhổ trại, bằng tốc độ nhanh nhất hướng về Liêu Dương phủ chạy như điên, trên đường gặp qua một số kỵ binh tiền tiêu của Nữ Chân nhưng đều bị kị binh Đại Tống dẹp sạch, lúc này cần tranh thủ thời gian nên dù bị người Nữ Chân biết tin tức cũng không quan trọng lắm.

Tới trưa ngày thứ ba, tường cao Liêu Dương phủ thành đã hiện ra trước mắt, làm cho tướng sĩ Đại Tống tinh thần rung lên, tốc độ di chuyển càng nhanh, vẻ mặt lạnh lùng càng tỏ ra hưng phấn.

Trong thành có lẽ đã nhận được tin tức, chỉ thấy cửa thành đóng chặt, quân coi giữ thành cũng làm xong công tác phòng bị, chỉ là bọn chúng biết tin hơi trễ, đội hình hỗn loạn, thông qua kính viễn vọng Hô Diên Bình còn thấy được vẻ mặt hỗn loạn của một số người Nữ Chân.

- Công thành!

Không ngừng nghỉ chút nào, Hô Diên Bình lãnh binh từ phía Nam Liêu Dương phủ thành tuyên bố công thành, tướng sĩ Tống liền lập đội, chia ra hai bên, ở giữa là đội pháo binh, sau đó hơn mười ổ hỏa pháo vang dội nhắm Liêu Dương phủ cửa thành thẳng tiến.

- Bình thúc, hình như có gì đó không đúng, Liêu Dương phủ thành là đô thành của Kim quốc, dù quân kim bị buộc đi đánh Liêu nhưng phòng thủ nơi này cũng đâu thể lơ là như thế được?

Lúc này Triệu Giai cũng có cảm giác không đúng liền đi lên nhắc nhở Hô Diên Bình.

Khi Triệu Giai vừa dứt lời chỉ thấy sau lưng một người cưỡi ngựa chạy như bay tới:

- Khởi bẩm tướng quân quân, ta phát hiện rất nhiều kỵ binh Kim quốc ở phía sau lưng!
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 942: Vết xe đổ của Tiêu Nham Thọ!



- Không xong!

Hô Diên Bình nghe nói sau lưng có nhiều kị binh người Nữ Chân đánh tới, sắc mặt đại biến thầm kêu một tiếng, sau đó chỉ huy người ra khỏi thành nghênh địch, chẳng qua lúc này đại bộ phận quân Tống đã vọt vào trong thành, ngoài thành chẳng còn nhiều, hơn nữa, càng không tốt chính là, ngoài thành chủ yếu là bộ binh, thật khó lòng chống lại kị binh của người Nữ Chân.

Nhìn tới tình huống này, Hô Diên Bình định mang kỵ binh ra nghênh địch tuy nhiên nhìn chân trời phía xa xa có thể thấy nhiều kỵ binh người Nữ Chân xung phong liều chết chạy về phía này, chưa đợi kỵ binh của địch giết tới bộ binh ngoài thành đã nguy nan rồi, dưới tình huống như thế, ông liền quyết đoán lệnh cho bộ binh ngoài thành tiến vào trong mượn tường thành phòng thủ.

Ở ngoài thành đánh tới nhưng người Nữ Chân dường như cũng không định cùng quân Tống tiếp chiến trực tiếp, sau khi thấy toàn bộ quân Tống rút vào trong thành liền ở ngoài thành vòng vòng ngựa mấy lượt, mục đích chính của bọn chúng hình như là đuổi quân Tống vào trong thành. Lúc này Hô Diên Bình cũng tỉnh ngộ, liền phái người điều tra trong thành, phát hiện toàn bộ Liêu Dương phủ thành là một toà thành trống, mọi người trong thành đều đã ra khỏi thành, lương thảo cũng không có để lại, đầu thành bố trí chút quân đội người Nữ Chân, mà trong đó ngoại trừ một ít người Nữ Chân còn lại đa số đều là người bình thường được mộ binh tạm thời.

- Khó trách, chúng ta giết vào trong thành quân coi giữ đầu thành lại kinh hoảng như thế, còn dễ dàng bị chúng ta giết, hóa ra bọn chúng đã sớm thiết kế một cái bẫy!

Hô Diên Bình cắn răng căm hờn nói.

Không nghĩ tới mình anh minh nửa đời người, cuối cùng lại bị lừa gạt trong tay bọn người Nữ Chân, bất quá hiện tại bọn họ bị nhốt bên trong Liêu Dương phủ thành, cũng không bị tổn thất gì, vấn đề duy nhất là lương khô có hạn, vốn nghĩ nhanh chóng đánh hạ nơi này có thể lấy một ít đồ tiếp tế nhưng hiện tại xem ra là không có khả năng, hơn nữa đội ngũ chuyển vật tư phía sau hẳn đã bị bọn người Nữ Chân đánh hạ rồi, căn bản không có khả năng mang tới, nếu không chém giết ra ngoài thì đành chịu bị người Nữ Chân vây khốn tới chết mà thôi.

Nghĩ tới đó, Hô Diên Bình sai người lên đầu tường thành phòng thủ, bắt đầu điều tra, vì ông hoài nghi người Nữ Chân muốn vây công bọn họ trong thành, không chừng còn có hậu chiêu gì đó có thể sẽ bị động tay động chân trong thành nên phải hoàn toàn điều tra qua một lần.

Theo điều tra được tiến hành liền phát hiện ra một chút dị thường, tỷ như không ít phòng chứa đầy củi lửa, thậm chí còn được ngâm dầu hỏa, rõ ràng chuẩn bị để phóng hỏa đốt thành, hơn nữa những điểm nhóm lửa cách tường thành không xa, chỉ cần ở ngoài thành dùng hỏa tiễn là có thể đốt trụi thành, Triệu Giai nghe tướng sĩ bên dưới bẩm báo xong cũng chấn động, không nghĩ tới bọn người Nữ Chân đánh cược quá lớn, vì tiêu diệt bọn họ mà hi sinh cả Liêu Dương phủ thành bồi theo.

Hô Diên Bình nghe thấy dị thường trong thành liền sai người phá hỏng, lại triệu tập các tướng lĩnh, sau đó phân công nhân sự, thực hiện tốt công tác phòng ngự trong ngoài, dù sao dù bọn người Nữ Chân chưa công thành nhưng ai biết lúc nào sẽ tấn công, nên an bài mọi việc trước.

- Bình thúc, theo tin tức chúng ta nắm được, đại bộ phận người Nữ Chân không phải hộ tống A Cốt Đả tấn công Liêu Quốc ư, sao lại bỗng nhiên xuất hiện nhiều kỵ binh ngoài thành như vậy?

Đợi các tướng sĩ rời đi, Triệu Giai mới có cơ hội nói ra suy nghĩ trong lòng.

Nghe chuyện này chỉ thấy Hô Diên Bình cười khổ:

- Chúng ta đều bị bọn chúng lừa rồi, nếu ta đoán không sai, lúc trước chúng ta biết A Cốt Đả dẫn tất cả binh lính của phủ Liêu Dương đi tấn công Hoàng Long phủ, lúc ấy ta còn cảm thấy kì lạ. Khoảng cách giữa Hoàng Long phủ, Liêu Dương phủ và Thượng Kinh Liêu quốc gần ngang nhau, trong khi đó đường đi Thượng Kinh đến Liêu Dương phủ có tốt hơn một chút, vì sao gã lại chọn Hoàng Long phủ thành để xuất binh đến? Lại không nghĩ ra gã cho chúng ta một ảo giác khiến chúng ta nghĩ Kim quốc xuất binh từ Hoàng Long phủ, sẽ sơ sẩy phòng ngự Liêu Dương phủ, dụ chúng ta tiến công!

- A không đúng sao, A Cốt Đả lại không biết kế hoạch chúng ta chia ba đường, gã làm sao khẳng định chúng ta sẽ đánh lén gã ở Liêu Dương phủ thành?

Hô Diên Bình nói chưa xong, Triệu Giai cũng không hiểu mà ngắt lời.

- Đây cũng là chỗ cao minh của A Cốt Đả, đừng quên Hoàn Nhan bộ lạc từng bị chúng ta mấy lần dạy cho mấy bài học, hơn nữa sau đó chúng ta mấy lần cưỡi thuyền biến mất, mà với nền hải mậu Đại Tống chúng ta, A Cốt Đả chắc cũng biết chúng ta có một chi đội hải quân khổng lồ, chúng ta tấn công Liêu quốc khẳng định sẽ dùng tới hải quân, mang binh lực tới Liêu Quốc, mà Liêu Dương phủ lại ở gần bờ biển, chỉ cần tạo ra một hư ảnh binh lực Liêu Dương phủ, không sợ chúng ta không mắc mưu, trên thực tế gã lại mang binh từ Hoàng Long phủ đi nửa vòng biên cảnh Liêu quốc, khiến mọi người cho rằng bọn họ tấn công Liêu Quốc, cuối cùng lại vòng tới ngoài thành Liêu Dương phủ mai phục chờ chúng ta mắc câu!

Hô Diên Bình lúc này mới giảng giải, đáng tiếc bây giờ mới nhìn ra quỷ kế này, nếu không sao dễ dàng mắc mưu.

- Hừ, tên A Cốt Đả này mưu sâu kế độc, khó trách phụ vương luôn nói người Nữ Chân chính là mối họa lớn của Đại Tống, quả chính là như thế!

Triệu Giai nghe xong cũng thầm than, nghe nói A Cốt Đả kia và mình hơn kém nhau vài tuổi nhưng loại tâm kế và mưu kế này y không thể so bằng.

Tuy nhiên sau khi cảm thán, y lại hỏi:

- Bình thúc, tuy rằng chúng ta đã rơi vào bẫy của A Cốt Đả nhưng cũng chưa gặp tổn thất gì lớn, ngoài thành người Nữ Chân rất nhiều, khoảng năm vạn người tương đương với binh lực của chúng ta, lấy sức chiến đấu của chúng ta, giết ra ngoài không phải là chuyện khó, nhưng vậy vì sao phải khiến toàn quân rút vào bên trong Liêu Dương phủ thành mà không phải trực tiếp chiến đấu?

- Giai nhi sao lại quên, chúng ta chuẩn bị đánh lén Liêu Dương phủ, vì đánh nhanh nên tất cả tướng sĩ chỉ đem theo ba ngày thức ăn, giờ đã gần như không còn gì, tuy rằng đội chuyển vật tư sẽ tới nhưng bọn người Nữ Chân chắc sẽ chặn đánh, tới lúc đó dù đánh giết ra ngoài cũng không có được vật tư bổ sung, chẳng phải sẽ giẫm vào vết xe đổ của Hoàng Long phủ sao?

Hô Diên Bình chỉ cười khổ một tiếng rồi nói, đối với sự đáng sợ của A Cốt Đả, đối phương cũng khẳng định cũng đã tính đến việc bọn họ đánh lén sẽ không mang theo nhiều lương thảo nên mới để lại một toà Liêu Dương phủ thành trống rỗng chờ đón bọn họ, bao vây mà không tấn công, cũng khiến bọn họ hao hết lương thực.

- Vết xe đổ của Tiêu Nham Thọ!

Triệu Giai nghe tới đó liền bừng hiểu ra, Tiêu Nham Thọ cũng là vì thiếu lương thực, không thể không dẫn một trăm ngàn đại quân rút lui hướng Hoàng Long phủ, rốt cục bị A Cốt Đả đánh lén làm tổn thất lớn một nửa quân số, lần này người Nữ Chân là kế cũ lập lại, buộc bọn họ thiếu lương thực phải ra đi, may ra là Bình thúc trong thời gian ngắn sớm đã nhìn thấu kế này, tuy rằng hiện khốn thủ Liêu Dương phủ nhưng ít ra lại không cần lo lắng bị bọn người Nữ Chân đánh lén.

- Bình thúc, hiện chúng ta phải làm sao bây giờ, lương thực nếu không nhanh tới chỉ sợ cố thủ tường thành không được bao lâu nữa?

Vào ban đêm, đại quân của Hô Diên Bình nghỉ lại ở Liêu Dương phủ, mà ở ngoài thành người Nữ Chân cũng đang hạ trại nghỉ ngơi, trải qua phỏng đoán quân Tống dự đoán số người Nữ Chân ngoài thành khoảng năm vạn, chỉ sợ đây là tất cả binh lực của Kim quốc rồi, điều này cũng giúp Hô Diên Bình suy đoán, người lãnh binh ngoài thành chính là ban thân A Cốt Đả.

Buổi tối khi Triệu Giai chuẩn bị nghỉ ngơi bỗng nhiên nhận được tin Hô Diên Bình cho người đưa tới, bảo y tối ngủ không cần cởi giáp, vũ khí luôn đặt ở trong tay, khi ngủ cũng phải mắt nhắm, mắt mở khiến cho y cũng thấy kỳ quái, nghe nói trong thành đã phát hiện ra một nhóm vật dẫn lửa người Nữ Chân để lại, kể từ đó âm mưu của người Nữ Chân cũng bị bại lộ, vậy vì sao Bình thúc còn muốn y làm tốt việc phòng bị?

Triệu Giai tuy rằng không nghĩ ra mấu chốt trong đó nhưng y rất tin tưởng Hô Diên Bình, tối đến theo lời ông dặn dò, lúc nào cũng chuẩn bị sẵng sàng ôm vũ khí đi ngủ, mới vừa rồi còn bận tâm ngủ không được, nhưng hôm nay thật quá mệt mỏi, cuối cùng không biết làm sao lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trong lúc Triệu Giai say ngủ, bỗng nhiên bị một trận tiếng hô làm thức tỉnh, lập tức y cũng vô cùng cảnh giác từ trên giường nhảy dựng lên vội vàng chạy ra, bỗng nghe trong thành tiếng kêu giết rung trời, hiển nhiên là người Nữ Chân đã chém giết vào trong thành, thân vệ của Hô Diên Bình đều đuổi tới chỗ Hô Diên Bình để hộ vệ, y cũng chạy như bay tới đó, kết quả chỉ thấy Hô Diên Bình ngồi ngay ngắn trong đại sảnh, tựa như đối với tình huống này sớm đã đoán được!
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 943: Ám sát quỷ dị



Chương 945

Triệu Giai vốn không nghĩ tới người Nữ Chân vẫn có thể chém giết vào trong thành, bởi vậy mới vừa tỉnh lại cũng hết sức sốt ruột, bất quá nhìn Hô Diên Bình hết sức bình tĩnh ngồi tại chỗ kia dường như sớm đã biết được, làm y cũng thấy trong lòng trấn định, vừa rồi chút bối rối cũng chầm chậm bình phục lại.

- Thế cục bên ngoài cũng được khống chế rồi, các huynh đệ cùng bản tướng đi xem bọn người Nữ Chân ấy vào bằng cách nào!

Nhìn Triệu Giai và hộ vệ tràn vào trong gian phòng của mình, Hô Diên Bình lúc này cũng bình tĩnh cười nói, sau đó đi ra phía ngoài, Triệu Giai cùng các thân binh vội vàng vây quanh Hô Diên Bình đề phòng người Nữ Chân phạm tới chủ tướng.

Nhân cơ hội này, Triệu Giai lại đi bên cạnh Hô Diên Bình, hộ vệ của Hô Diên Bình dù không biết thân phận cũng Triệu Giai nhưng thấy đãi ngộ của y cũng đoán được một ít, hơn nữa nguoi co thể đuợc lam than ve đều rat kín miệng nen bọn họ cũng không dám nghe ngóng thân phận của Triệu Giai, thậm chí càng không dám bàn luận miễn tiết lộ ra ngoài gây hậu quả nghiêm trọng.

Không đợi Triệu Giai Hô Diên Bình cũng đoán được y muốn nói gì, chỉ cười nói:

- Giai nhi, cháu phải nhớ kỹ, có khi địch nhân của cháu quá giảo hoạt sẽ đem cạm bẫy khổng lồ đặt trước mặt cháu, khi đó sẽ hấp dẫn ánh mắt và lực chú ý của cháu, cho cháu hiểu lầm là nguy hiểm cháu đã nhìn thấy, nhưng kỳ thực còn có cái bẫy chí mạng hơn đang chờ đợi cháu.

Triệu Giai nghe Hô Diên Bình nói cũng hiểu được, giật mình nói:

- Thì ra là thế, Bình thúc nói nơi này chỉ là bố trí giả đánh lạc hướng, kỳ thực sát chiêu còn ở cuối cùng, cũng như tối nay bỗng nhiên người Nữ Chân xuất hiện.

Đung vậy, những ngưoi Nữ Chan ấy sử dụng thủ đoan bịp bợm, tuy nhiên chỉ cần là tướng lĩnh vững vang cẩn than se phát hiện ra bố trí khoi dẫn kia nên ta mới kết luận đây chỉ là miếng mồi người Nữ Chân ném ra mà thôi, sát chiêu hẳn là ở phía sau, nên trước đó ta đã cho người đi bố trí một số chi tiết, hiện giờ xem ra quả nhiên là có hiệu quả!

Hô Diên Bình lúc này mới nói thêm lần nữa.

Trong lúc nói chuyện cũng là lúc bọn họ đi vào trên đường cái Liêu Dương phủ, chỉ thấy khắp nơi quân Tống vội mà không loạn, mỗi chi quân đội đều có tướng lĩnh chỉ huy, theo đám người Hô Diên Bình đi tới, xung quanh đội ngũ bảo vệ càng có thêm nhiều người, nhưng Hô Diên Bình cũng không thấy vui mừng, chỉ sai những người khác tới tiền phương trấn áp người Nữ Chân, thân vệ bên cạnh ông đã bảo hộ ông an toàn rồi.

Hô Diên Bình đi tới, tiền phương không ngừng có người tới báo tình hình chiến đấu, lúc này Triệu Giai mới hiểu ra được người Nữ Chân đã đào một địa đạo bí mật ở trong thành, ban ngày họ không phát hiện ra, đến tối người Nữ Chân dựa theo địa đạo giết vào trong thành, may mắn Hô Diên Bình sớm đã có sự chuẩn bị, người Nữ Chân mới vừa lao ra cũng bị Tống binh các lộ đuổi tới, bao vây người Nữ Châu ngay tại cửa địa đạo.

Hô Diên Bình đi vào nơi người Nữ Chân bị vây đánh giá địa hình bốn phía một chút, cuối cùng đi vào sừng phía Đông nam, là địa phương tương đối cao, nhìn theo cây đuốc trên tay hướng về phía chiến trường bên kia đánh giá, chỉ thấy mấy ngàn người Nữ Chân bị quân Tống bốn phía gắt gao bao vây tại chỗ, khắp nơi đều là tử thi, mà người Nữ Chân bị quân Tống đánh cho từng tầng một ngã xuống. Xem ra cầm cự không được bao lâu, trận đánh lén này sẽ chấm dứt trong thất bại của người Nữ Chân thôi.

Tuy nhiên khi Hô Diên Bình bọn họ đặt toàn lực chú ý tới chiến Tr**ng X* xa nơi đó, ai cũng không để ý bãi đất cách đó không xa, từ cửa sổ của căn nhà nhỏ từ từ mở ra, từ trong đó có mấy mũi tên nhọn lấp lánh, mục tiêu là đám người Hô Diên Bình.

- Vút vút vút!

Vài tiếng lên dây cung lần lượt vang lên, mấy mũi tên nhọn chớp mắt bay tới trước Hô Diên Bình, hộ vệ bên cạnh ông nháy mắt thấy được nguy hiểm nhất thời có mấy thân ảnh nhào tới chắn trước mặt ông.

Theo sau đó vài tiếng kêu thảm thiết, vài tên hộ vệ rốt cục đã ngăn được mũi tên nhọn, vốn là kẻ đứng bên cạnh Hô Diên Bình, Triệu Giai cũng phản ứng kịp liền nhào vào cạnh Hô Diên Bình, một mũi tên bay sát cánh tay y nhưng y không đỡ được, mũi tên liền cắm thẳng vào ngực Hô Diên Bình, càng trùng hợp chính là mũi tên này bắn ngay vào khe hở áo giáp, đi sâu vào bên trong vài tấc.

- A!

Triệu Giai nhìn mũi tên kia ghim vào trong người Hô Diên Bình, chính y lại biết lực, mắt thấy ông sắp ngã xuống đất, cất tiếng gọi. Hô Diên Bình trúng tên nháy mắt mặt trắng bệch, run rẩy vài cái trên ngựa, mắt thấy sẽ ngã ngựa nhưng cuối cùng đề khí, cưỡng ép bản thân ngồi ngay ngắn không rơi xuống, tướng sĩ xung quanh đều nhìn về phía ông, nếu ngã ngựa, nhất định lòng quân dao động, nên ông tuyệt đối không thể ngã xuống.

- Bình thúc!

Triệu Giai nằm trên mặt đất lập tức nhảy dựng lên, đỡ lấy Hô Diên Bình lảo đảo sắp ngã, tuy nhiên sắc mặt ông lại trắng bệch, thấp giọng nói:

- Ta còn chua chết! Lenh cho mọi nguoi không đuợc lộ ra, chung ta chầm chậm rút lui rồi mời y quan cứu chữa!

Triệu Giai biết Hô Diên Bình phân phó như vậy là lo lắng ông bị thương khiến lòng quân dao động, cũng nước mắt lưng tròng gật đầu xác nhận, sau đó bình tĩnh truyền lời thay Hô Diên Bình chỉ huy đội hộ vệ, cùng Hô Diên Bình ngồi chung một con ngựa đỡ ông chậm rãi rút khỏi chiến trường.

Vừa mới rời khỏi chiến trường, Hô Diên Bình không còn kiên trì nổi, thân mình mềm nhũn lập tức ngã xuống, may mà Triệu Giai lập tức bế ông xuống ngựa, quay về chỗ ở, y quan lập tức được mời, liền nhanh chóng chữa trị, mặt khác Triệu Giai cũng mời vài vị tướng lĩnh trọng yếu tới, dù sao chuyện lớn như thế cũng phải cho các vị tướng lĩnh biết chuyện, sau đó tìm ra một đối sách vẹn toàn.

- Sao lại như thế này, tướng quân sao lại bị thương?

Một vị tướng sĩ thân hình cao lớn tới nhìn đám thân vệ Triệu Giai thét lớn, vẻ mặt đầy tức giận, họ bị nhốt trong thành đủ uất ức, chủ tướng nay lại bị tập kích, nếu Hô Diên Bình xảy ra chuyện gì chỉ sợ năm vạn người sẽ chôn thân chốn này.

- Thôi tướng quân bớt giận, vừa rồi tướng quân ở phía xa quan sát tình hình chiến đấu, không nghĩ tới bên trong nhà dân có tiễn thủ tập kích, trên ngực tướng quân còn một mũi tên, lúc nãy còn có thể nói chuyện, giờ đã bất tỉnh nhân sự!

Triệu Giai chủ động tiến lên phía trước, hiện tại cũng nghĩ mãi vì sao bên trong nhà dân lại có kẻ địch, lẽ nào người Nữ Chân sớm biết bọn họ sẽ quan sát chiến trường ở nơi nào hay sao?

- Vậy hiện đại tướng quân có nguy hiểm tới tính mạng hay không?

Chỉ thấy Thôi tướng quân tức giận hỏi, dù lý do gì, Hô Diên Bình đã bị thương là do than vệ bên cạnh không lam tròn bổn phan mà ông ta cung không biết Triệu Giai, nghĩ y chỉ là hộ vệ bình thường nên sắc mặt cũng không tốt.

- Y quan vừa mới tới, chúng ta cũng không rõ!

Triệu Giai lúc này cũng vô cùng đau lòng nói, mũi tên kia ngay giữa ngực Hô Diên Bình, không biết có trúng tim hay không? Nếu thật sự tổn thương đến trái tim, chỉ sợ tính mạng nguy hiểm.

Nghe Triệu Giai trả lời Thôi tướng quân cũng chưa vừa lòng, ông ta thở phì phì chỉ vào Triệu Giai nói:

- Khốn kiếp, nếu tướng quân có xảy ra chuyện gì, thân vệ các người một đám chờ quân pháp xử trí!

- Khởi bẩm các vị tướng quân, mạt tướng tróc nã thích khách, phát hiện trong nhà dân có năm tên thích khách người Nữ Chân, đối phương sau khi phản kháng không xong liền tự sát, thi thể mạt tướng đã mang tới, mặt khác qua điều tra nhà dân, biết bọn thích khách này đã mai phục thời gian rất dài, không chừng trước khi chúng ta vào thành bọn chúng đã tiềm phục nơi đó rồi!

- Đã chết?

Thôi tướng quân nghe tới đó mắt hổ trợn lên, liền đi nhanh vào chỗ mấy thi thể thích khách, nhìn mấy lần, thét lớn rồi rút yêu đao đem chém thi thể thành khối vụn, dùng chuyện này bình ổn tâm trạng tức giận trong lòng.

Triệu Giai lặng nhìn Thôi tướng quân đem thi thể thích khách chém nát, vừa lo lắng tình hình Hô Diên Bình, vừa nghi ngờ khó hiểu, dựa theo lời tướng lĩnh bắt thích khách nói, thích khách đã sớm mai phục trong nhà dân nhưng khi y và Hô Diên Bình quan sát tình hình chiến địa cũng tùy cơ hội mà chọn ngẫu nhiên một địa điểm, đừng nói là thích khách, chỉ sợ tự mình Hô Diên Bình cũng làm sao biết là nơi nào để quan sát tốt, nhưng thích khách lại cố tình ẩn thân cách bọn họ không xa, tình huống này thật kỳ lạ, giống như người Nữ Chân đã nắm được hành động của bọn họ từ trước vậy?
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 944: Các huynh đệ



Triệu Giai cùng các vị tướng quân đều lo lắng cho Hô Diên Bình ở ngoài cửa phòng chờ, thẳng đến khi sắc trời phía đông đã sáng tỏ, lúc ấy mới thấy cửa phòng mở ra, sau đó vài y quan mệt mỏi đi ra, các vị tướng quân liền vây quanh bọn họ, không đợi bọn họ hỏi, lão y quan liền chủ động nói:

- Tướng quân tình hình vô cùng không ổn, mũi tên trong ngực dù không làm tổn thương trái tim nhưng cũng chỉ gần cách nửa tấc, điều này cũng khiến tướng quân bị thương nặng, bây giờ còn bị hôn mê, tuy nhiên tính mạng y thì không có vấn đề!

Nghe tính mạng Hô Diên Bình được bảo vệ tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, tuy nhiên sau đó đám Thôi tướng quân lại lộ ra vẻ mặt buồn rầu, bời vì hiện tại bọn họ bị nhốt ở trong Liêu Dương phủ thành, trong quân lại có nguy cơ thiếu lương thực, Hô Diên Bình thân làm chủ tướng, hơn nữa uy vọng của ông đủ lớn nên mới khiến quân tâm an ổn, hiện tại Hô Diên Bình đột nhiên ngã xuống, cho dù bọn họ có thể giấu diếm thương thế nhưng thời gian dài ông không thể lộ diện chỉ sợ sẽ khiến người hoài nghi, chẳng may để người khác biết ông đã bị thương hôn mê, chỉ sợ quân tâm đại loạn, lúc đó nếu không may người Nữ Chân vây thành toàn lực công phá, vậy bọn họ thật quá nguy hiểm.

Triệu Giai cũng hiểu lúc này mà Hô Diên Bình hôn mê hậu quả thật quá nghiêm trọng, liền cau mày, tuy nhiên loại sự tình này cũng căn bản không cần y suy xét, nên đau đầu nhất vẫn là bọn Thôi tướng quân, vì vậy chỉ biết Hô Diên Bình an toàn tính mạng, tất cả thân vệ cùng Triệu Giai đều bị đuổi đi, vốn bọn họ ắt phải chịu phạt nhưng họ đều là người của Hô Diên Bình, muốn phạt cũng là Hô Diên Bình tự phạt, hiện tại chỉ có thể đuổi đi làm việc khác, còn công tác hộ vệ do người khác tiếp nhận.

Biết Hô Diên Bình không có nguy hiểm gì về tính mạng, khổ sở trong lòng Triệu Giai cũng giảm bớt, nhưng lúc này y lại nghĩ tới vấn đề kia, chính là vì sao thích khách lại biết được vị trí bọn họ sẽ quan sát mà sớm mai phục và ám sát thành công?

Đối mặt với vấn đề này, Triệu Giai nghĩ hơn trăm lần cũng không có lời giải đáp, y còn nghĩ muốn thỉnh giáo Thôi tướng quân là lão tướng đầy kinh nghiệm nhưng lão tướng này còn hết sức tức giận với y, làm y cũng không dám loạn ngôn kẻo lại tự rước lấy bẽ mặt, hơn nữa những vị tướng quân kia đều chú ý chuyện Hô Diên Bình bị thương mà không có tinh lực để tâm chuyện nhỏ nhặt như thế.

- Xem ra chỉ có thể tự mình tìm ra đáp án của vấn đề này rồi!

Triệu Giai đột nhiên tự nhủ, y là người thích tìm gốc rễ của sự việc, gặp vấn đề nhất định tìm cách giải quyết, điều này cũng làm cho y có tính bất khuất, nên với vấn đề này nhất định phải tìm hiểu.

Cũng vừa lúc việc bảo hộ Hô Diên Bình đã có người khác tiếp nhận, y cũng chẳng có việc gì để làm liền trở lại chỗ hôm qua bị tập kích, tự mình đi tới chỗ nhà dân mà thích khách đã ẩn náu, theo một số dấu vết để lại tìm manh mối nhưng hao tốn cả buổi trưa không tìm ra được gì hữu dụng.

Mãi tới xế chiều, y mới trở lại chỗ ở của mình, hộ vệ thường ở tập trung, bởi vậy nay nhiệm vụ bảo vệ bị hủy bỏ, khiến những hộ vệ này không có chuyện làm, không ít người ngồi trong sân phơi nắng, có người mang theo cờ tướng giải trí, đây là thú chơi bồi dưỡng tư duy tướng sĩ, lại còn có thể giết thời gian, nên trong quân rất được hoan nghênh, không ít tướng sĩ đều mang theo một bộ cờ tướng nho nhỏ bên mình, đối với loại tình huống này Triệu Giai thật không ngờ tới.

Tuy nhiên ngay khi Triệu Giai đi ngang sân chuẩn bị về phòng mình nghỉ ngơi lại nghe một giọng nói một người chơi cờ đắc ý nói với đối thủ của mình:

- Ngươi mau hạ cờ xuống, hiện tại ngươi chỉ còn một con mã, hướng nào cũng không thoát chết đâu, mau ngoan ngoãn nhận thua đi!

Vốn đây chỉ là một câu hết sức bình thường khi chơi cờ, nhưng vào tai Triệu Giai làm y sửng sốt, trong đầu lóe lên một ý tưởng, giống như bắt được manh mối gì đó, nghĩ đi nghĩ lại lại như chẳng có gì, điều này khiến y thấy hết sức khó chịu, cuối cùng đi nhanh vào quan sát ván cờ đang đánh hi vọng có thêm chút linh cảm.

Chỉ thấy trên bàn bày trận cờ vô cùng đơn giản sáng tỏ, quân đỏ đã bị giết sạch rồi chỉ còn một con mã có thể nhảy, người vây cờ vô cùng thông minh, quân mã đặt ở vị trí nguy hiểm, dù nhảy hướng nào cũng chỉ còn đường chết, quân đỏ thua là đều chắc chắn.

Triệu Giai nhìn ván cờ đơn giản ánh mắt ngày càng sáng, đặc biệt khi nhìn thấy quân đỏ trong lúc nguy cấp lập tức tỉnh ngộ, liền hưng phấn bỏ chạy nhanh tới chỗ địa đạo hôm qua người Nữ Chân vào thành, sau đó nghiêm túc đánh giá một chút, cuối cùng khẳng định suy đoán của mình.

Lập tức chạy như bay đến chỗ bọn thân vệ, hô to một tiếng:

- Tất cả đứng lên theo ta đi bắt người!

- Bắt người? Bắt ai?

Nghe Triệu Giai hô không ít thân vệ sững sờ không nghĩ tới, nếu không phải phần lớn bọn họ đều biết thân phận Triệu Giai không bình thường, chỉ sợ không ai thèm để ý đến y.

- Tất nhiên là những thích khách hôm qua ám sát!

Triệu Giai lúc này mới hưng phấn la lớn.

- Thích khách không phải đã chết rồi ư? Thôi tướng quân còn đem thi thể bọn họ chém thành khối vụn, chúng ta đều nhìn thấy!

Lúc này trong số thân vệ có người cao giọng hỏi, không ít người kỳ quái nhìn Triệu Giai, bọn họ đang hoài nghi y có bị điên hay không?

- Mấy thích khách đó chỉ là một bộ phận nhỏ, còn có những thích khách khác tiềm phục trong thành, hiện tại trong thành đều là người của chúng ta, bọn họ không có khả năng đi lại tùy tiện, hẳn là đang ẩn nấp đâu đó!

Triệu Giai trừng mắt, đôi mắt chói lóa hưng phấn nói.

Nghe nói thích khách còn tiềm phục, một đám thân vệ đều im lặng, không chừng không ít người đều đang suy đoán Triệu Giai làm sao biết những điều này, mặt khác còn có một vài người không tin Triệu Giai nói, hôm qua Thiên tướng quân gặp chuyện, liền có người đến thẳng nơi bắn tên, thích khách cũng không có khả năng đủ thời gian chạy trốn, làm sao có thể còn lại thích khách chưa bị bắt chứ?

Nhìn những thân vệ này không hề nhúc nhích, Triệu Giai lúc này cũng có chút nóng nảy thét lớn:

- Các huynh đệ, Hô Diên tướng quân gặp chuyện, cũng là sỉ nhục của thân vệ chúng ta không bảo vệ người được an toàn, nay thích khách ám sát tướng quân còn một đám tiêu dao bên ngoài, chẳng lẽ các ngươi không nghĩ tới báo thù cho người sao?

Mất cả một buổi chiều, Triệu Giai rốt cuộc đem tất cả thích khách ẩn náu lôi ra ánh sáng bằng hết, tổng cộng có năm mươi người, phân bố ở mười điểm mai phục, hơn nữa tất cả các điểm mai phục bốn phía địa hình cao ráo, là nơi dễ dàng quan sát tình huống chiến trường.

Triệu Giai lúc này cũng hoàn toàn hiểu mưu kế của người Nữ Chân, đơn giản mà nói, người Nữ Chân thật ra thiết lập ba cạm bẫy, đầu tiên dùng kế hỏa công mê hoặc bọn họ, sau đó lại đào sẵn một cái địa đạo từ trước đó, nếu có thể thành công thì tốt mà nếu không cũng có thể thu hút được chủ tướng của quân Tống tới, lúc ấn chiến trường hỗn loạn chủ tướng sẽ tìm nơi cao để quan sát chiến trường, vì thế trước đó những nơi nào cao ráo người Nữ Chân đều mai phục thích khách, cứ như thế dù là bọn họ đứng từ hướng nào, nơi nào trên chiến trường đều chắc chắn sẽ bị ám sát.

Đương nhiên trong chuyện này cũng có chỗ khó, tỷ như vị trí khống chế chiến trường điều đó cũng tương đối dễ dàng, chỉ cần người Nữ Chân tử thủ là có thể hấp dẫn quân Tống lại chỗ này, còn một đối tượng khác chính là chủ tướng quân Tống, chắc chắn sẽ chọn nơi cao ráo để dễ dàng quan sát chiến trường, dù sao chiến trường lớn như vậy, địa điểm thích hợp quan sát rất nhiều, mà chủ tướng người Nữ Chân lại hết sức thông minh, gã biết Hô Diên Bình của quân Tống là một vị tướng tài khó có được, cho dù trong lúc vô tình cũng sẽ phải chọn một địa thế cao nhất để quan sát tình hình chiến đấu, cho nên chỉ cần cho thích khách mai phục xung quanh những nơi đó, kế hoạch cuối cùng quả nhiên đã thực hiện được rồi.

Triệu Giai mang theo số thi thể thích khách trở lại chỗ ở của Hô Diên Bình, tính toán báo cáo chuyện này với mấy người Thôi tướng quân, coi như bọn họ đã lập công chuộc tội, chỉ có điều bọn hò vừa bước vào phía ngoài đại sảnh nghị sự đã nghe được một trận tiếng cãi vã truyền ra từ bên trong!
 
Back
Top Bottom