Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 930: Cao Vĩnh Xương



A Cốt Đả bình tĩnh nhìn đối thủ cũ Tiêu Nham Thọ chết trước mặt mình, mười mấy kỵ binh Liêu quốc còn sót lại phía sau thấy chủ tướng của mình đã chết, giờ phút này cũng đều bi phẫn rống giận một tiếng, khua chiến đao nhằm thẳng về phía A Cốt Đả, nhưng bọn họ mới chỉ vừa cử động, ngay lập tức đã có vô số mũi tên bay ra giống như châu chấu thành đàn, bắn chi chít khiến cả người lẫn ngựa trở thành những con nhím.

Cho đến lúc này, chỉ thấy A Cốt Đả nhảy xuống khỏi chiến mã dưới thân, nhặt lên chiến đao mà Tiêu Nham Thọ ném tới trước mặt mình, sau đó chậm rãi đi tới trước thi thể Tiêu Nham Thọ, thấy đối phương dù đã chết nhưng đôi mắt vẫn còn giận dữ mở trừng trừng, tuy vậy nhưng A Cốt Đả lại không có lấy nửa phần do dự, giơ tay tháo mũ giáp của Tiêu Nham Thọ xuống, sau đó nắm tóc một đao chém đứt thủ cấp của ông, việc này không chỉ để hả giận, mà do uy vọng của Tiêu Nham Thọ trong quân đội Liêu quốc rất cao, nếu như đưa đầu của ông ta tới Liêu quốc, chắc chắn có thể tạo thành một đả kích vô cùng nghiêm trọng đối với khí thế quân Liêu.

Chỉ chốc lát số quân Liêu còn sót lại cũng bị tiêu diệt sạch sẽ, đội kỵ binh dưới trướng Tiêu Nham Thọ chạy ra khỏi chiến trường cuối cùng cũng không thể trốn thoát được vận mệnh bị diệt vong, ngoại trừ một số ít kỵ binh vận khí vô cùng tốt nương theo bóng đêm trốn thoát được ra, còn lại gần như đều bị diệt toàn bộ, A Cốt Đả sai người chặt tất cả thủ cấp của quân Liêu treo lủng lẳng phía dưới cổ ngựa, đây cũng là truyền thống lúc đánh nhau của người Nữ Chân.

Đợi tới khi bình minh kéo tới, A Cốt Đả dẫn đầu đại quân đại thắng trở về, những đội kỵ binh bị chia nhỏ ra trên các nẻo đường cũng đều trở về đơn vị, ngoại trừ tổn thất hơn một ngàn người trên chiến trường ra, cuối cùng hơn ba nghìn kỵ binh còn lại cũng đã tập hợp đầy đủ, ngay lập tức phi thẳng đến dưới chân thành Liêu Dương phủ, dù sao lần này bọn họ cũng đáp ứng lời mời của người Bột Hải đến cứu viện họ, về phần hành động kế tiếp như thế nào, hai bên vẫn còn cần phải thảo luận kỹ càng hơn.

Lúc Cao Vĩnh Xương biết được A Cốt Đả thật sự mang theo thủ cấp của Tiêu Nham Thọ trở về cũng vô cùng khiếp sợ, phải biết rằng trước đó y đã từng bị Tiêu Nham Thọ đè ép đến mức nào, thiếu chút nữa đã người chết mà nước mất, lại không nghĩ tới người Nữ Chân chỉ dựa vào mấy ngàn binh lực đã có thể đánh Tiêu Nham Thọ đến mức thảm bại, hơn nữa còn g**t ch*t đối phương, điều này khiến y có một loại nhận thức tỉnh táo đối với thực lực của người Nữ Chân, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy vô cùng kiêng kị A Cốt Đả.

- A Cốt Đả huynh đệ, bên trong thành Liêu Dương chúng ta nhân khẩu rất đông, thật sự không có chỗ để các người đóng quân, chỉ có thể sắp xếp được một doanh trại quân đội bên ngoài thành cho đại quân của các người, hy vọng A Cốt Đả huynh đệ đừng có ghét bỏ!

Bên ngoài tòa thành Liêu Dương phủ, Cao Vĩnh Xương mang vẻ mặt nhiệt tình hoan nghênh A Cốt Đả trở về, chẳng qua thứ nhiệt tình đó cũng chỉ là thể hiện vẻ ngoài mà thôi, ngay cả thành cũng không cho đối phương tiến vào, ý nghĩ phòng bị trong đó không cần nói cũng có thể hiểu được.

A Cốt Đả nghe xong lời nói của Cao Vĩnh Xương, không ngờ thần sắc lại vô cùng bình tĩnh, dường như lời này của đối phương cũng không hề nằm ngoài dự liệu của gã, chẳng qua cũng chỉ thản nhiên mở miệng nói:

- Đã để Bệ hạ phải phí tâm, những huynh đệ thủ hạ này của ta sau khi trải qua đại chiến cũng đều vô cùng mỏi mệt, có thể có được một chỗ nghỉ ngơi cũng đã đủ rồi!

Cao Vĩnh Xương vẫn luôn âm thầm quan sát sự biến hóa trên nét mặt A Cốt Đả, tuy rằng ông ta đã tự lập làm đế nhưng thực lực lại còn chẳng bằng nổi một đầu lĩnh của tộc Nữ Chân như A Cốt Đả, cho nên thực sự ông ta vô cùng sợ hãi A Cốt Đả sẽ trở mặt, may mắn rằng vẻ mặt của đối phương cũng không thay đổi quá nhiều, điều này khiến cho ông ta nhẹ nhàng thở phào, đồng thời trong lòng cũng cười thầm, dù sao người Nữ Chân cũng chỉ là những kẻ man rợ, có lẽ trên chiến trường mình không phải đối thủ của gã, nhưng nếu như xét trên phương diện đùa bỡn tâm cơ, cho dù A Cốt Đả có thúc ngựa cũng sẽ không bì kịp, thế nhưng Cao Vĩnh Xương lại không hề biết rằng, nếu như những gì trong lòng ông ta để cho Tiêu Nham Thọ đã chết kia biết được, chỉ sợ sẽ lớn tiếng cười nhạo đối phương là kẻ vô tri.

Ngay sau đó Cao Vĩnh Xương đích thân cùng A Cốt Đả đi vào doanh trại quân đội đã an bài sẵn, trong đại doanh đã đốt sẵn một đống lửa trại lớn, bên trên đặt những chiếc nồi to, trong nồi đựng thịt dê đang nấu hương thơm ngào ngạt, ngoài ra còn có rất nhiều loại rượu ngon, có thể nói rằng Cao Vĩnh Xương đang tẩy trần đón gió cho A Cốt Đả, cũng đã bỏ ra không ít vốn liếng, dù sao kiêng kị thì kiêng kị, nhưng ông ta cũng không muốn đắc tội với A Cốt Đả.

Dưới sự chiêu đãi của Cao Vĩnh Xương, A Cốt Đả cũng không hề khách khí, vui vẻ ăn uống nhiệt tình suốt bữa tiệc tẩy trần. Sự phóng khoáng như thế khiến Cao Vĩnh Xương đối với gã càng thêm khinh thường, trước kia ông ta chỉ nghe nói rằng A Cốt Đả là một nhân vật, nhưng hôm nay gặp cũng chỉ thấy bình thường mà thôi, dưới sự dẫn đầu của loại mãng phu này, cho dù người Nữ Chân có mạnh mẽ cũng chẳng thể làm nên chuyện lớn gì.

Cuối buổi tiệc rượu, A Cốt Đả đã uống đến mức say mèm, những người Nữ Chân khác cũng uống đến mức ngà ngà say, lúc này Cao Vĩnh Xương mới cáo từ trở lại trong thành. Đến ngày hôm sau, khi Cao Vĩnh Xương mời A Cốt Đả vào thành nghị sự, không ngờ A Cốt Đả lại không hề phòng bị chút nào liền dẫn theo mười mấy người vào thành, cũng đồng ý kết minh với nước Đại Nguyên của Cao Vĩnh Xương, hiệp lực đối phó nước Liêu, việc này rốt cục cũng khiến chút phòng bị cuối cùng của Cao Vĩnh Xương tan thành mây khói, đích thân ký kết minh ước với A Cốt Đả, song phương coi như chính thức kết minh.

A Cốt Đả nghỉ ngơi và chỉnh đốn quân đội ở ngoài thành Liêu Dương mấy ngày, trong khoảng thời gian này, Cao Vĩnh Xương đối xử với A Cốt Đả vô cùng nhiệt tình, gần như cách mỗi ngày lại mở tiệc chiêu đãi một lần, đối với loại tiệc tùng thế này lần nào A Cốt Đả cũng uống đến mức say mèm rồi rời khỏi, dường như là không hề lo lắng cho sự an toàn của mình tại Liêu Dương phủ, điều này lại càng khiến cho Cao Vĩnh Xương thêm tín nhiệm A Cốt Đả, trong lòng rốt cục cũng quyết định muốn kết minh thực sự với người Nữ Chân.

Tuy nhiên A Cốt Đả lại không thể nào cứ dừng mãi ở Liêu Dương phủ được, rất nhanh gã liền từ giã Cao Vĩnh Xương, đối với việc này không ngờ trong lòng Cao Vĩnh Xương lại sinh ra mấy phần tình cảm khó buông xuống, nhưng dù sao Liêu Dương phủ cũng là đô thành của ông ta, không thể có chuyện cứ để quân đội của người khác trú đóng mãi tại nơi này như vậy được, cho nên sau khi ông ta cho tổ chức một buổi yến tiệc long trọng tiễn đưa A Cốt Đả, ngày hôm sau liền đích thân dẫn đầu quần thần tiễn đưa A Cốt Đả rời đi.

- A Cốt Đả huynh đệ, lần này đa tạ các người tới cứu viện mới có thể giúp nước Đại Nguyên ta biến nguy thành an, ngày sau ta và đệ liên kết cùng chống lại quân Liêu, nếu như tiêu diệt được Liêu quốc, ta và đệ sẽ chia đôi giang sơn Đại Liêu, cùng làm hoàng đế!

Cao Vĩnh Xương tiễn A Cốt Đả ra tới mười dặm ngoài thành, sau đó giơ bát rượu lên, nói.

- Liêu quốc là kẻ thù chung của người Nữ Chân chúng ta và người Bột Hải, huynh đệ ta cũng vô cùng hi vọng có thể cùng tác chiến với Cao đại ca, cùng nhau tiêu diệt Liêu quốc!

Giờ phút này A Cốt Đả cũng mang vẻ mặt dũng cảm giơ cao bát rượu nói, nói xong hai người cùng uống cạn bát rượu mạnh, sau đó nhìn nhau cười to, vốn dĩ Cao Vĩnh Xương đã xưng đế, nhưng để tỏ lòng thân thiết với đối phương nên đã xưng hô A Cốt Đả là huynh đệ, cuối cùng A Cốt Đả cũng chỉ có thể gọi ông ta là Cao đại ca, hai người lúc uống rượu hễ mở miệng là lại một tiếng ‘đại ca’, ‘huynh đệ’, quả thực nghe giống hệt như anh em ruột thịt.

Kế tiếp, Cao Vĩnh Xương lại nói thêm với A Cốt Đả một hồi lâu nữa, ngoại trừ chuyện hai bên kết minh với nhau ra, ông ta lại dặn dò A Cốt Đả đi trên đường cần cẩn thận các kiểu, giống hệt như đôi huynh đệ bình thường khi chia ly, mà A Cốt Đả cũng biểu hiện vô cùng nhiệt tình, dặn dò Cao Vĩnh Xương nhất định phải bảo trọng thân thể, cuối cùng hai người ‘giày vò khốn khổ’ nửa ngày sau đó mới bịn rịn chia tay.

Mắt thấy A Cốt Đả dẫn đầu kỵ binh đang dần dần biến mất trên đường chân trời phía xa, lúc này Cao Vĩnh Xương mới hoàn toàn yên lòng, sau đó dẫn đầu văn võ bá quan trở về Liêu Dương phủ, quân đội hộ vệ xung quanh nhìn thấy người Nữ Chân rời khỏi, tương tự cũng buông lỏng cảnh giác, đặc biệt khi bọn họ tới trước cổng thành Liêu Dương phủ, không ít người liền thoải mái nói cười rộn ràng.

Song cũng đúng lúc này, đột nhiên dị biến nổi lên, một đội kỵ binh Nữ Chân bỗng nhiên xuất hiện, đánh giết từ hướng tây bắc xông tới Liêu Dương phủ, trước khi đám người Cao Vĩnh Xương đi đến đã đánh giết tới chỗ Liêu Dương phủ, lúc này tướng phòng giữ cổng thành Liêu Dương phủ bởi vì nhìn thấy đám người Cao Vĩnh Xương trở về nên căn bản cũng không có chút phòng bị nào, sau đó tuy rằng phát hiện ra kỵ binh Nữ Chân đánh giết từ phía sau Cao Vĩnh Xương nhưng cũng không dám đóng cửa thành, bởi vì Hoàng đến bệ hạ của bọn họ còn đang ở bên ngoài thành, nếu như lúc này đóng cửa, chẳng phải là chắn luôn cả đám người Cao Vĩnh Xương ở ngoài thành hay sao, nếu như chẳng may kỵ binh Nữ Chân làm ra điều gì bất lợi với Cao Vĩnh Xương, như vậy y có chết muôn lần cũng không thể chối bỏ được sai lầm này.

Khi Cao Vĩnh Xương nhìn thấy kỵ binh Nữ Chân đánh giết từ phía sau tới ngay lập tức cũng trở nên mê man, mới vừa rồi ông ta rõ ràng còn nhìn thấy A Cốt Đả dẫn kỵ binh rời khỏi, cho dù là vòng qua một vòng rồi lại giết tới nhưng cũng không thể nào có khả năng nhanh như vậy được, cho nên ông ta căn bản không biết đội kỵ binh Nữ Chân này ở đâu chui ra, cũng không biết nên đối phó như thế nào.

- Ha ha ha, cuối cùng đại ca huynh cũng đến, bọn người Bột Hải này thật đúng là liều mạng, lại có thể ngăn trở ta cả một thời gian dài như vậy!

A Cốt Đả tự mình dẫn đầu quân đội vây công cửa thành, lúc này chỉ nhìn thấy trong nhóm người Nữ Chân đầu tiên vào thành có một người cưỡi ngựa chạy tới cất tiếng cười to, người này chính là Ngô Khất Mãi trước kia đã đánh nghi binh Hoàng Long phủ, sở dĩ mấy ngày hôm nay A Cốt Đả vẫn ở lại Liêu Dương phủ không đi chính là để chờ y tới.

- Liêu Dương phủ so với Hoàng Long phủ còn mạnh hơn rất nhiều, nơi tốt như thế này mà lại bị loại thùng cơm như Cao Vĩnh Xương chiếm lấy quả thực khiến người khác tức giận giậm chân, chỉ cần chúng ta chiếm được nơi này, tương lai muốn người có người, muốn tiền có tiền, là có thể lập quốc xưng đế, khiến nơi này trở thành long hưng chi địa của người Nữ Chân ta!

Cho dù là lấy bụng dạ của A Cốt Đả lúc này cũng không kìm được hưng phấn nói, gã thèm muốn Liêu Dương phủ này đã nhiều ngày rồi, thậm chí là ngay cả lúc gã tới cứu viện Cao Vĩnh Xương cũng không hề mang theo loại hảo tâm gì.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 931: Kim quốc thành lập



Chương 933

- Vì sao? Vì sao? Cao Vĩnh Xương ta tự hỏi không hề có điểm nào có lỗi với A Cốt Đả ngươi, vì sao ngươi lại muốn đánh lén ta?

Cao Vĩnh Xương bị trói gô lại mang vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm A Cốt Đả, cao giọng chất vấn, nếu như trước đó người Nữ chân không đánh giết vào thành, ông ta còn tự tin có thể mượn tường thành mà ngăn trở sự tiến công của đối phương, nhưng đội quân Nữ Chân kia lại bất ngờ đánh vào tường thành, khiến cho toàn bộ tường thành biến thành thứ trang trí, cuối cùng cho dù ông ta có phản kháng thế nào cũng khó mà thoát khỏi được vận mệnh bị bắt giữ, chẳng qua là hiện giờ ông ta vô cùng không phục, bởi vì trước kia quả thực ông ta thật lòng muốn kết minh với người Nữ Chân, lại không nghĩ rang cuối cùng đổi lại bằng sự phản bội của người Nữ Chân.

A Cốt Đả bình tĩnh nhìn Cao Vĩnh Xương đang nổi trận lôi đình, sau một lát mới lộ ra một nụ cười, nói:

- Cao đại ca việc gì phải tức giận như thế, lúc trước ngươi không cho chúng ta vào thành, chẳng phải là phòng bị chúng ta đó ư, chỉ tiếc rằng con người của ta có một tật xấu, người khác càng không muốn cho ta có được một vật gì đó thì ta lại càng muốn thu nó vào trong tay, cho nên Liêu Dương phủ này ta phải đoạt lấy, hi vọng Cao đại ca đừng để ý quá mức!

Lúc A Cốt Đả nói chuyện vẫn luôn luôn giữ nụ cười, nhưng trong nụ cười đó Cao Vĩnh Xương lại cảm nhận được một loại lạnh lẽo băng giá, đến lúc này ông ta mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngay từ đầu chính mình đã bị A Cốt Đả lừa gạt, gã cũng chẳng phải là một dã nhân đầu óc ngu si, mà là một kẻ kiêu hùng gian trá khó gì sánh được.

Nhìn thay vẻ mat ngu ngo cua Cao Vĩnh Xuong, A Cot Đa cưoi lạnh một tiếng, sau đó lại hạ giọng nói:

Nhìn vao nhung gi nguoi da tung chieu dai chung ta luc truoc, lien cho ngươi được toàn thây đi!

Nói xong A Cốt Đả vung tay lên, hai bên lập tức có người bắt Cao Vĩnh Xương đi xuống, đến ban đêm, Cao Vĩnh Xương đã bị người của A Cốt Đả dùng dây cung thắt chết, nước Đại Nguyên vừa mới được thành lập không lâu cũng theo đó mà tan thành mây khói, người Bột Hải khi trước còn mang giấc mộng đẹp phục quốc cũng lập tức tỉnh táo lại, trong đó có một vài người không cam lòng muốn phản kháng, nhưng lại bị người Nữ Chân đàn áp một cách tàn khốc, những người còn lại phần lớn đều thành thành thật thật làm dân chúng quy thuận người Nữ Chân.

Sau khi người Nữ Chân chiếm được Liêu Dương phủ, A Cốt Đả ban lệnh cho đệ đệ của mình dẫn binh khuếch trương xung quanh, đồng thời cũng tuyển nhận dân chúng địa phương vào quân đội, mở rộng thực lực của chính mình. Trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, thực lực của người Nữ Chân bành trướng một cách nhanh chóng, thực lực quân đội cũng lại một lần nữa đột phá đến hơn vạn người. Ngo Khat Mai cung dẫn quan bình định hon nam muơi chau xung quanh Liêu Dương phủ, giúp bọn họ có được một khu địa bàn cho riêng mình, thực sự trở thành 'muốn người có người, muốn tiền có tiền'.

Dưới tình hình như vậy, cuối cùng A Cốt Đả cũng ra quyết định làm một việc đã mơ ước từ lâu, đó chính là lập quốc, vì thế ngay trong năm đó, cũng chính là tháng mười năm Đại Tống Nguyên Hữu thứ tám, A Cốt Đả chính thức kiến quốc xưng đế, lấy quốc hiệu là Đại Kim, niên hiệu là Thu Quốc, công khai dựng lên đại kỳ phản Liêu, kể từ đó chính thức tuyên chiến với nước Liêu, nếu như Liêu quốc vẫn không có một chút phản ứng nào, như vậy ngày sau nhất định sẽ dùng mặt quét đất, uy vọng của Gia Luật Tuấn thân là Hoàng đế Liêu quốc cũng bị đả kích nặng nề.

Cũng chính bởi vậy, cho nên sau khi A Cốt Đả tuyên bố lập quốc không lâu, Gia Luật Tuấn tức giận phừng phừng lại lần nữa điều tập mười vạn đại quân chuẩn bị tấn công Kim quốc, nhưng còn chưa kịp đợi y phát binh, A Cốt Đả ngược lại đã xuất binh trước một bước, nhân lúc Gia Luật Tuấn đang trưng binh, khiến cho binh lực Hoàng Long phủ hư không, A Cốt Đả đã dùng thế sét đánh không kịp bưng tai xuất binh tấn công chiếm Hoàng Long phủ, cách làm như vậy quả thực đã đánh thẳng vào mặt Liêu quốc, nghe nói đã khiến Gia Luật Tuấn thiếu chút nữa tức giận đến mắc bệnh, vì thế không lâu sau khi Kim quốc chiếm cứ Hoàng long phủ, mười vạn đại quân Liêu quốc đã tập trung binh lực tấn công Hoàng Long phủ, chuẩn bị quyết một trận tử chiến với Kim quốc.

Mấy năm nay thực lực của Liêu quốc đã giảm sút rất nhiều, tuy rằng mang danh binh lực trăm vạn, nhưng đó chính là đã tính toàn bộ quân đội trong cả nước. Những quân đội đó bình thường để giữ gìn trị an thì còn được, nhưng nếu thuc su để bon họ đi đanh giac, chỉ sợ con chua kịp lên chiến trường cung đã có mot nửa số người chạy tron, cho nen binh lực thực sự mà Liêu quốc có thể sử dụng thật ra cũng không nhiều, hơn nữa mấy năm nay vì để quét sạch người Nữ Chân nên đã làm hao tổn một phần binh lực không nhỏ, lại càng khiến cho binh lực của Liêu quốc như lấy trứng chọi đá. Lần này Gia Luật Tuấn có thể tập kết được mười vạn đại quân, cũng chính là đã điều động tất cả binh lực trong cả nước, có thể nói rằng đã dự định được ăn cả ngã về không.

Đại Tống cũng vẫn chú ý tới trận quyết chiến giữa Liêu quốc và Kim quốc, bên trong Thùy Củng Điện tại hoàng cung thành Đông Kinh, Triệu Hú cau mày xem hết số tình báo trong tay, sau đó mới đưa chúng tới trước mặt Triệu Nhan, nói:

Tam thuc, lần này Liêu quốc đã mang binh lực cả nước ra quyết chiến với Kim quốc, nếu như bọn họ có thể thắng, vậy thì cũng không có gì để nói, nhưng nếu bọn họ thua, như vậy chúng ta có lẽ là nên lập tức xuất binh?

Nghe thấy lời của Triệu Hú, chỉ thấy Triệu Nhan sau khi trầm mặc một hồi rốt cục cũng chậm rãi mở miệng:

Không cần cho thêm nữa, cho dù lần này Gia Luật Tuấn có tập hợp lực lượng cả nước thì cũng kho mà có thể thắng được Kim quốc, cho nên chúng ta vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, khi hai nước Kim Liêu phát sinh quyết chiến, chúng ta liền tức khắc tiến công Liêu quốc, tranh thủ trước khi Liêu quốc bị sụp đổ mà giành được càng nhiều đất đai và tài nguyên hơn nữa!

- Tam thúc, người chắc chắn rằng Liêu quốc nhất định sẽ bại ư, tuy rằng mấy năm nay thực lực của Liêu quốc giảm xuống rất nhiều, nhưng dù sao đi chăng nữa đó cũng là một nước lớn, mà Kim quốc chỉ mới vừa lập quốc được một thời gian, sau khi quân đội được mở rộng mới có tổng cộng khoảng hai vạn người, trước kia sở dĩ bọn họ khiến Liêu quốc không có cách đối phó, chủ yếu vẫn là do chiến thuật của họ mơ hồ, căn bản không đối địch trực diện với Liêu quân, nhưng nếu như lần này mà quyết chiến trực diện, ai thắng ai thua chỉ sợ rằng còn chưa thể biết trước được?

Lúc này lời nói của Triệu Hú mang theo một chút nghi ngờ.

- Nước Liêu trước kia quả thuc la manh hổ, đáng tiếc hiện tại con mãnh hổ này đã bị bệnh vô cùng nghiêm trọng, chỉ có thể dựa vào uy phong trước kia mà hù dọa người khác, ngược lại Kim quốc chính là con sói đói mới vừa thoát ra khỏi lồng giam, đối với chúng mà nói, con hổ bệnh tật Liêu quốc chẳng qua chỉ là một loại đồ ăn khá lớn mà thôi.

Triệu Nhan vô cung tự tin noi, trước kia nước Liêu nhận được sự ủng hộ của Đại Tong mà còn không thể tiêu diệt được người Nữ Chân, cho dù bây giờ Gia Luật Tuấn có tỉnh ngộ được, nhưng người Nữ Chân cũng đã đầy đủ lông cánh, quả thực đúng là lúc vút thẳng lên trời, dựa vào thực lực của Liêu quốc hiện giờ tuyệt đối không thể nào ngăn được nổi người Nữ Chân.

Nghe thấy lời so sánh của Triệu Nhan, Triệu Hú cũng không khỏi trầm tư một lát, cuối cùng gật đầu nói:

- Thật sao, vậy ta sẽ thảo luận với các đại thần về chuyện xuất binh, ngoài ra còn có phía đám người Dương Hoài Ngọc ở mười sáu châu Yến Vân bên kia, ta cũng sẽ ra lệnh cho bọn họ chuẩn bị tốt việc xuất binh.

Triệu Hú cũng không phải thực sự bị lời nói của Triệu Nhan thuyết phục, chẳng qua y tin tưởng vào phán đoán của tam thúc mình, bởi theo như những gì y đã nói, gần như phán đoán của tam thúc đối với người Nữ Chân không hề xuất hiện sai lầm, cho nên tuy rằng trong lòng y vẫn còn chút hoài nghi nhưng lại càng tin tưởng vào phán đoán của Triệu Nhan hơn.

Sau đó Triệu Nhan và Triệu Hú lại thảo luận thêm một vài điểm chi tiết về vấn đề xuất binh, lúc này mới rời khỏi hoàng cung, tuy nhiên đến giờ này sắc trời đã trở nên tối hẳn, thành Đông Kinh đang nghênh đón chợ đêm vô cùng náo nhiệt, cho dù bây giờ đã bước vào tháng mười một rồi nhưng vẫn không ngăn nổi sự nhiệt tình của mọi người như trước kia, đứng trên đầu đường Đông Kinh sẽ lập tức có một loại cảm giác gió lạnh của mùa đông tựa hồ cũng bị sự náo nhiệt của mọi người làm cho ấm áp hơn, đến khi thổi tới thân người cũng không còn cảm thấy quá mức rét lạnh nữa.

Triệu Nhan thích nhất chính là cảnh tượng náo nhiệt đầu đường phố chợ, hôm nay hắn vô cùng hưng trí, đặc biệt là khi nghĩ đến chuyện vừa rồi thương lượng với Triệu Hú, cũng không hề lo lắng đến chuyện ăn uống, chắc chắn trong nhà đã chuẩn bị xong xuôi bữa cơm chiều, nhưng lúc này ngửi thấy từng đợt mùi hương lan tỏa trong không khí truyền đến, quả thực k*ch th*ch vị giác của hắn, cuối cùng không ngờ hắn cho người dừng xe lại, sau đó mang theo hộ vệ tùy tiện đi dạo loanh quanh trong chợ đêm, lại nói tiếp, trước kia khi hắn còn trẻ cũng thường xuyên cùng mấy người Tào Tung đi dạo quanh chợ đêm, nhưng về sau khi tuổi ngày một tăng, cũng rất ít khi có được tâm tình như vậy.

Điều mà thành Đông Kinh không thiếu nhất chính là người có tiền có quyền, cho nên trong chợ đêm tùy ý nhìn cũng có thể thấy những người mang theo người hầu hoặc hộ vệ giống như Triệu Nhan, hơn nữa mấy năm nay hắn đều ru rú ở trong nhà suốt ngày, trừ việc qua lại với một vài người đặc biệt ra, quả thực số người Triệu Nhan quen biết cũng không được coi là nhiều, cho dù có là người nhận ra được hắn, nhưng phỏng chừng cũng sẽ không nghĩ tới đường đường Lăng Vương sẽ một thân một mình đi lại loanh quanh trong chợ đêm thế này, vì vậy nên Triệu Nhan cũng không cần phải lo lắng việc bị lộ thân phận.

Tuy nhiên vào lúc Triệu Nhan đang chuẩn bị xoay người rời khỏi, khóe mắt bỗng nhiên đảo qua một sạp hàng bán đậu hũ, sạp hàng này cũng khá lớn, là một quán nằm tại ven đường, phía dưới lều bày mười mấy chiếc bàn dài ghế dựa, chẳng những sạp hàng này bán đậu hũ mà ngoài ra còn bán cả một vài loại bánh rán và bánh bao, trong thời tiết giá lạnh buổi đêm như thế này mà uống một chén tào phớ nóng hôi hổi, ăn kèm với mấy chiếc bánh bao thịt hoặc bánh rán lớn, đó cũng là một chuyện vui vẻ khó có được.

Ánh mắt của Triệu Nhan đương nhiên không phải bị thức ăn trên sạp đậu hũ thu hút, vừa rồi khi ánh mắt hắn vô tình đảo qua nơi đó, lại phát hiện có một người trẻ tuổi vô cùng đặc biệt ngồi tại một chiếc bàn phía sau sạp đậu hũ, chỉ thấy đối phương thân hình cao lớn khí vĩ bất phàm, hơn nữa dường như trên người y còn mang theo một loại khí chất kỳ lạ, khiến cho người chung quanh dù vô ý hay hữu ý cũng không dám ngồi bên cạnh y, cho nên chẳng những bàn y ngồi không có người, mà ngay cả mấy chiếc bàn xung quanh cũng đều không có ai.

- Ô? Thật thú vị, tại sao lại thấy y ở nơi này?

Lần đầu tiên Triệu Nhan nhìn thấy người thanh niên này cũng cảm thấy vô cùng quen mắt, sau đó cẩn thận suy nghĩ liền hiểu được thân phận của đối phương, chỉ có điều khiến hắn kinh ngạc chính là, đáng nhẽ người thanh niên này phải ở nơi cách đây hơn ngàn dặm mới đúng, tại sao lại bỗng nhiên thấy y ở đầu đường kinh thành được đây?
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 932: Nguyên nhân Đại Tống hùng mạnh



Chương 934

Nhìn thấy người trẻ tuổi đang ngồi trong quán đậu hũ vùi đầu ăn uống mà xung quanh lại không có ai nguyện ý tiến gần kia, sau khi Triệu Nhan nhận ra được thân phận của đối phương cũng cảm thấy vô cùng tò mò, lập tức cười ha hả muốn tiến lên, thế nhưng lúc này đầu lĩnh hộ vệ Ngưu Liệt bên cạnh hắn lại chợt khuyên ngăn:

- Điện hạ, người thanh niên này không đơn giản, ngồi trong phố xá náo nhiệt thế này mà lại không có ai dám tới gần, đây rõ ràng là sát nhân đã giết nhiều, trên người mang theo một cỗ sát khí kinh người, hơn nữa nhìn bộ dạng gã ngồi ăn uống, hiển nhiên là đã dạo qua trong quân một thời gian tương đối dài, người như vậy có thể sẽ mang lại nguy hiểm.

- Không sao, người này ta biết, thế nhưng y lại không hề biết ta.

Triệu Nhan cười ha hả nói, sau đó hắn cũng không giải thích thêm quá nhiều, lập tức cất bước đi vào bên trong quán hàng đậu hũ kia, hơn nữa cũng không hề lựa chọn chỗ ngồi, mà trực tiếp ngồi xuống đối diện người trẻ tuổi kia.

Xin hỏi ta có thể ngồi ở chỗ này được chăng?

Sau khi ngồi xuống, Triệu Nhan cười ha hả mở miệng nói, chỉ thấy người thanh niên này cũng kinh ngạc nhìn hắn một cái, phỏng chừng y cũng biết chính mình sinh ra một loại khí chất khiến người khác chớ lại gần, đương nhiên cũng có chút ý chí kiên định không bị ảnh hưởng, chẳng qua xung quanh y cũng không hề thiếu bàn trống, nhưng người trung niên khí chất nho nhã trước mắt này lại cố tình muốn ngồi đối diện mình, việc này quả thực có chút kỳ quái.

- Cứ tự nhiên!

Tuy rằng người trẻ tuổi có cảm giác rằng đối phương đang cố ý tiếp cận nhưng y vẫn chua quen thuoc voi cuoc song tai thanh Dong kinh nay, thuc sự không có cách nào để gây ra chuyện gì, nói xong cũng cúi đầu tiếp tục ăn lấy ăn để, chuẩn bị ăn xong sẽ lập tức lên đường sớm một chút, lại nói tiếp từ lúc y vào kinh thành chỉ mải du ngoạn, thậm chí ngay cả cơm trưa và chiều cũng đã quên mất phải ăn, cho đến khi bụng đói không chịu nổi nữa mới nhớ tới, may là thành Đông kinh này không cấm đi lại ban đêm, trong chợ đêm buổi tối gần như chỗ nào cũng đều bán thức ăn, ví dụ như đậu hũ của nhà này cũng không tệ chút nào.

- Tiểu huynh đệ là người nơi nào, đến kinh thành từ bao giờ vậy?

Triệu Nhan bảo chủ quán mang cho mình một chén đậu hũ mặn, sau đó cười ha hả hỏi người trẻ tuổi ngồi đối diện.

Nghe thấy Triệu Nhan chủ động mở lời, người thanh niên này cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái nhìn hắn một cái, một lúc sau mới lãnh đạm mở miệng nói:

Vị tiên sinh này làm sao lại biết ta không phải nhân sĩ Đông kinh?

- Ha ha, việc này rất đơn giản, đầu tiên tuy rằng quan thoại của tiểu huynh đệ ngươi không tệ, nhưng phát âm vẫn còn có chut chưa đung chuẩn, thứ hai nhìn cách ăn mặc của tiểu huynh đệ không hề giống người thiếu tiền, nhưng đôi giày lại bị mài mòn khá nhiều, điều này cho thấy ngươi đã đi cả một quãng đường dài, cho nên ta mới lớn mật kết luận ngươi không phải là người địa phương.

Triệu Nhan cũng không để ý tới thái độ của đối phương, mà vẫn cười ha hả như c* rồi phan tích, tuy nhiên han cung chỉ là hậu Gia Cat Lượng, trên thực tế hắn đã phát hiện ra thân phận của đối phương trước, sau đó mới suy luận ra những thứ này.

Nghe thấy câu trả lời của Triệu Nhan, người trẻ tuổi cũng không khỏi kinh ngạc nhìn hắn một cái, dù sao y cũng lần đầu tiên gặp được người có quan sát tỉ mỉ đến vậy, điều này khiến cho y sinh ra vài phần hứng thú với Triệu Nhan, lập tức mở miệng hỏi thêm lần nữa:

- Không nghĩ rằng tiên sinh lại quan sát cẩn thận được đến vậy, không biết tiên sinh có thể nhìn ra được ta là người nơi nào chăng?

Sau khi người trẻ tuổi hỏi vấn đề này liền hứng thú nhìn cham chằm Triệu Nhan, bởi vì y cảm thấy cho dù người trước mặt này có lợi hại đến mức nào thì cũng không thể đoán ra được xuất thân của y, thế nhưng y lại tuyệt nhiên không nghĩ tới, chỉ thấy Triệu Nhan nghe xong lời nói liền bình tĩnh đánh giá y vài lần, sau đó bỗng nhiên vô cùng kiên định nói:

- Ngươi không phải người Tống!

- Ngươi ...

Người trẻ tuổi đột nhiên nghe thay loi nói của Triệu Nhan, lập tức khiếp sợ đứng bật dậy, Ngưu Liệt và đám hộ vệ phía sau Triệu Nhan bỗng nhiên nhìn thấy cũng đồng thời hùng hổ trừng mắt nhìn người trẻ tuổi đối diện, sợ rằng y sẽ có hành động bất lợi nào đó với Triệu Nhan.

- Được rồi, tất cả các ngươi lui ra đi!

Lúc này Triệu Nhan cũng ra lệnh cho đám người Ngưu Liệt, sau đó mỉm cười nhìn vẻ mặt khiếp sợ của người trẻ tuổi trước mặt.

- Rốt cục thì ngươi là ai?

Thấy Triệu Nhan nói toạc ra thân phận của mình, nhưng dường như không hề mang theo chút ác ý nào, điều này khiến cho người trẻ tuổi tỉnh táo lại, lập tức chậm rãi ngồi xuống hỏi.

Thấy dáng vẻ khẩn trương mới rồi của người thanh niên, bỗng nhiên Triệu Nhan lại nghĩ đến tin tức vừa mới nhận được, ngay lập tức thở dài một tiếng, mở miệng nói:

- Ta là ai không quan trọng, chẳng qua là Đại Tống chúng ta vừa mới nhận được một tin tức, khi Tiêu lão tướng quân Tiêu Nham Thọ của Liêu quốc trấn áp phản loạn của người Bột Hải đã bị người Nữ Chân đánh lén từ phía sau, bất hạnh bị ngộ hại!

Triệu Nhan vừa dứt lời, chỉ thấy người trẻ tuổi đối diện khiếp sợ đứng dậy, trên mặt cũng tràn đầy vẻ bi thương tột độ, mãi lâu sau mắt y mới rưng rưng, trầm giọng hỏi Triệu Nhan:

Tin tuc trong loi tiên sinh đa được xác thực sao?

- Cực kỳ chính xác!

Lúc này Triệu Nhan cũng trịnh trọng nói, người trẻ tuổi trước mắt này chính là Tiêu Địch Liệt con trai của Tiêu Nham Thọ, tuy rằng trước kia hắn chưa từng nhìn thấy đối phương tận mặt, nhưng lại đã xem qua bức họa của Tiêu Địch Liệt, thêm nữa đối phương lại là người mà con trai mình chiêu mộ được, cho nên hắn cũng đặc biệt chú ý tới Tiêu Địch Liệt, chẳng qua là đối phương đã mất tăm mất tích tại Liêu quốc sau khi Tiêu Nham Thọ bị bắt, ngay cả Hoàng Thành Ty cũng không thể tra được hành tung của y, lại không nghĩ rằng y đã vô thanh vô tức đi tới kinh thành Đại Tống.

Nghe thấy câu trả lời của Triệu Nhan, hi vọng xa vời cuối cùng trong lòng Tiêu Địch Liệt rốt cục cũng tan vỡ, những giọt nước từ khóe mắt cũng không kìm nổi tràn trên khuôn mặt, nhưng chỉ chốc lát y liền ý thức được rằng biểu hiện của mình có chút khác thường, có thể khiến cho người có tâm tư chú ý tới, ngoài ra người trung niên trước mắt này cũng vô cùng kỳ quái, y không hiểu sao bỗng nhiên ông ta lại nói với mình tin tức này, chẳng lẽ là đã biết được thân phận của mình rồi sao?

Nghĩ tới đây, Tiêu Địch Liệt lập tức lau khô nước mắt, tạm thời giấu nỗi buồn đau trong lòng, mắt đỏ bừng nhìn chăm chú Triệu Nhan trước mặt, hỏi:

- Các hạ rốt cuộc là ai, vì sao lại nói tin tức này cho tại hạ?

Chỉ thấy Triệu Nhan quan sát đám người xung quanh, sau đó lộ ra một nụ cười, nói:

- Ở đây đông người quá, thân phận của ta không tiện tiết lộ cho ngươi biết ở chỗ này, tuy nhiên nếu như ngươi muốn biết, vậy hãy đi theo ta một chuyến.

Triệu Nhan nói xong liền đứng dậy, trước đó Tiêu Địch Liệt cũng cảm giác được đối phương không có ác ý, hơn nữa dường như đối phương lại đã biết được thân phận của mình, cho nên y nhất định phải làm rõ chuyện này, vì thế cũng đứng dậy theo, trả tiền rồi nối gót Triệu Nhan đi ra khỏi chợ đêm, cuối cùng bước tới chỗ một chiếc xe ngựa khá rộng, sau đó Triệu Nhan mời Tiêu Địch Liệt lên xe, đối với việc này Tiêu Địch Liệt cũng không hề do dự chút nào, trực tiếp chui thẳng vào trong thùng xe.

Sau khi Triệu Nhan ngồi vào trong xe, nhìn thấy Tiêu Địch Liệt mang vẻ mặt bình tĩnh ngồi vào chỗ kia, điều này khiến cho hắn không kìm nổi cảm thán:

- Tiêu tướng quân thực sự là can đảm, tha hương tại dị quốc như thế này mà cũng dám một mình bước lên xe ngựa của một người xa lạ!

- Quả nhiên ngươi đã biết thân phận của ta, rốt cuộc ngươi là ai?

Tiêu Địch Liệt nghe đến đó liền hỏi ngay, đừng có thấy y trẻ tuổi, nhưng thân làm một người chinh chiến qua không biết bao lần trong đời, y lại có một loại cực kỳ nhạy cảm với nguy hiểm, thế nhưng từ trên người Triệu Nhan y lại không hề cảm nhận được hiểm nguy, cho nên lúc này mới an tâm đi theo tới đây.

Nghe thấy Tiêu Địch Liệt hỏi về thân phận của mình, Triệu Nhan chần chừ một chút cuối cùng cũng mở miệng:

Năm ngoai Giai nhi trở về kinh, nó noi cho ta biết luc ở Liêu quốc nó đã kết giao với cậu, cũng khen ngợi tài năng của cậu không dứt miệng, đứa con trai này của ta tuy rằng thoạt nhìn tính tình hiền hòa, nhưng trong tâm lại vô cùng cao ngạo, người có thể khiến nó thật tâm khen ngợi cũng không nhiều, cho nên ta mới cố ý lưu ý một chút về tin tức của cậu.

- Ngài ... Ngài ... Không ngờ ngài lại là Lăng vương Điện hạ?

Tiêu Địch Liệt nghe thấy, không ngờ Triệu Nhan lại là phụ thân Lăng vương của Triệu Giai, cũng lập tức trở nên khiếp sợ, y không nghĩ tới mình chỉ mới vừa vào kinh thành đã gặp được ngay Lăng vương Triệu Nhan trong truyền thuyết.

Ha ha, người trẻ tuổi không cần phải kinh ngạc như vậy, hôm nay ta cũng tâm huyết dâng trào nên mới tùy tiện dạo quanh chợ đêm, lại không nghĩ tới sẽ gặp được cậu, trước kia ta đã từng thấy qua bức họa của cậu, lại cộng thêm khí chất tỏa ra trên người cậu, lúc này mới liếc mắt một cái nhận ra được, lại nói tiếp cậu quả thực có duyên với phụ tử chúng ta.

Lúc này Triệu Nhan cũng cười cười cất tiếng, thế nhưng ngay sau đó hắn lại có chút nghi ngờ hỏi:

- Tiêu tướng quân, lúc trước khi phụ thân cậu bị bắt, chúng ta liền mất đi tin tức của cậu, theo như suy đoán của ta, cậu hẳn là sẽ tìm đến Đại Tống chúng ta nương tựa, chẳng qua là tại sao cậu lại một thân một mình đi tới Đông Kinh?

Nghe thấy Triệu Nhan hỏi nguyên nhân mà mình đến Đông Kinh, chỉ thấy Tiêu Địch Liệt do dự một lát, sau đó mới mở miệng nói:

- Lúc trước quả thực phụ thân đã sắp xếp xong xuôi đường lui cho ta, khi ông ấy bị áp giải tới kinh đô, dưới sự bảo vệ của một đội ngũ ta đã rời khỏi Hoàng Long phủ, cứ thế ẩn núp hành tung đi tới Đại Tống, vốn dĩ ta chỉ cần lộ ra thân phận của mình tại biên cảnh Đại Tống là được rồi, thế nhưng ...

- Việc này ta cũng không rõ.

Giờ phút này Tiêu Địch Liệt cũng chỉ cười khổ lắc đầu nói.

- Bắt đầu từ biên quan, ta vẫn luôn quan sát tất cả mọi thứ của Đại Tống, chế độ quân sự của Đại Tống quả thực mạnh hơn Đại Liêu chúng ta rất nhiều, đặc biệt là các tướng lĩnh đều tốt nghiệp từ Học viện quân sự, điều này có thể đảm bảo cho chất lượng và lòng trung thành của tướng lĩnh, mặt khác quân đội Đại Tống huấn luyện cũng nghiêm khắc hơn so với chúng ta, cộng thêm việc ứng dụng các loại hỏa khí, khó trách có thể đánh bại chúng ta. Ngoại trừ quân đội ra, ta còn quan sát rất nhiều phương diện khác của Đại Tống, nói thí dụ như kinh tế, trị an, rồi lại trị ... vân vân, dường như tất cả các phương diện đều mạnh hơn Đại Liêu chúng ta, nhưng cho đến cùng ta vẫn cảm giác những thứ này đều không phải nguyên nhân căn bản khiến Đại Tống hùng mạnh, cho nên chính bản thân mình cũng tự hồ đồ luôn mất rồi.

Nghe xong những lời nói này của Tiêu Địch Liệt, Triệu Nhan cũng không khỏi khẽ mỉm cười, bởi vì nguyên nhân khiến một quốc gia hùng mạnh không phải chỉ do mỗi một phương diện tạo thành, mà là tổng hợp nhiều phương diện lại cùng một chỗ, ví dụ như nguyên nhân mà Đại Tống cường thịnh đâu phải chỉ là do những thứ khoa học kỹ thuật mà Triệu Nhan mang tới từ tương lai, đồng thời còn phải nói đến cả các nguyên nhân như bố cục chính trị của Đại Tống, kinh tế hùng mạnh và cơ sở con người, tất cả những nguyên nhân này kết hợp cùng một chỗ mới tạo nên một Đại Tống hùng mạnh như ngày nay, cho nên ngay từ lúc bắt đầu Tiêu Địch Liệt đã sai lầm rồi, đương nhiên sẽ không tìm thấy được đáp án mà y muốn biết.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 933: Sắp xếp cho Tiêu Địch Liệt



Chương 935

Triệu Nhan cũng không nghĩ tới việc sẽ gặp Tiêu Địch Liệt tại chợ đêm của kinh thành, đối phương chính là bằng hữu của Triệu Giai, lại là Liêu tướng đầu tiên nguyện ý quy thuận Đại Tống, cho nên bất kể là về công hay tư, Triệu Nhan đều phải làm hết trách nhiệm thích hợp của một người chủ nhà, vi thế liền vô cùng nhiệt tình mời Tiêu Địch Liệt về nhà mình, bày tiệc rượu chiêu đãi.

Nhưng mà Tiêu Địch Liệt vừa mới biết được tin phụ thân mình đã chết trên chiến trường, y là một người con có hiếu, vừa rồi không biết thân phận của Triệu Nhan cho nên mới nén đau buồn, lúc này mặc dù có Triệu Nhan nhiệt tình chiêu đãi nhưng y vẫn đè nén cảm xúc xuống, cho dù rượu và thức ăn của Lăng Vương phủ có ngon đến thế nào nhưng y vẫn không có tâm tư gì để thưởng thức.

Triệu Nhan cũng nhận ra rằng Tiêu Địch Liệt tâm trạng không tốt, cho nên hắn cũng không có mời rượu mà chỉ tùy tiện hàn huyên với y vài câu sau đó sai hạ nhân đưa y đi nghỉ ngơi, thế nhưng đến ngày hôm sau, y lại nghe người hầu hạ Tiêu Địch Liệt nói, đêm qua sau khi Tiêu Địch Liệt trở về phòng liền muốn người hầu tìm cho mình một khối gỗ và vài thứ công cụ, tự tay khắc linh vị cho phụ thân Tiêu Nham Thọ của mình, sau đó ôm tấm bài vị khóc đến hừng đông mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Cũng chính bởi vậy cho nên mới đầu Triệu Nhan cũng không quấy rầy Tiêu Địch Liệt, cho đến tận ngày thứ ba mới đích thân đi gặp y, trải qua ba ngày hòa hoãn này, đau buồn trong lòng Tiêu Địch Liệt cuối cùng cũng được phát hết ra ngoài, chẳng qua cả người thoạt nhìn vẫn vô cùng tiều tụy, so sánh với ba ngày trước thì quả thực là cả người đều thay đổi.

- Tiêu hiền chất, trong khoảng thời gian này cậu ở Đại Tống cũng đã đi du ngoạn một thời gian tương đối dài, nói vậy thứ nên xem cũng đã đều xem cả, không biết cậu có tính toán gì cho ngày sau hay chưa?

Triệu Nhan nhấp một hớp trà sau đó hỏi Tiêu Địch Liệt vẻ mặt tiều tụy trước mắt, thật ra điều mà hắn hy vọng nhất chính là Tiêu Địch Liệt có thể gia nhập quân đội Đại Tống, sau đó tham dự vào hành động tấn công Liêu quốc, như vậy có thể mượn danh tiếng của phụ tử bọn họ để đả kích khí thế của quân Liêu, chẳng qua loại sự tình như thế này vẫn nên do chính bản thân Tiêu Địch Liệt đề xuất mới tốt.

Thấy Tiêu Địch Liệt nghe xong tính một lát, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn bằng ánh mắt tràn đầy tơ máu, trầm giọng nói:

- Lăng Vương Điện hạ, cha ta đã chết trong tay A Cốt Đả, thù giết cha không đội trời chung, thân là con của người, dù thế nào ta cũng phải báo thù cho phụ thân, mặt khác ta cũng biết Đại Tống rất có thể sẽ tấn công Liêu quốc, đến lúc đó ta sẽ toàn lực phối hợp với hành động của Đại Tống, chỉ hi vọng Điện hạ cho ta một lời hứa chắc chắn, ngày sau sẽ cho ta một cơ hội trả thù!

Quả nhiên là vậy, Triệu Nhan nghe xong thầm nghĩ trong lòng, hắn đương nhiên biết rằng dựa vào tính tình của Tiêu Địch Liệt, nhất định sẽ báo thù cho phụ thân, như thế đã nhất trí với mục tiêu quân sự của Đại Tống, nghĩ đến đây, Triệu Nhan lập tức cười nói:

- Tiêu hiền chất, cháu một lòng muốn báo thù cho phụ thân, trái tim này ta có thể hiểu, lại nói tiếp cũng rất đúng dịp, Đại Tống chúng ta cũng đang coi Nữ Chân chính là kẻ địch sinh tử, cho nên đối với người Nữ Chân cháu cũng không cần phải lo lắng, chỉ cần có Đại Tống ta ở đây, tuyệt đối không cho phép người Nữ Chân phương bắc càn rỡ!

- Thật sao?

Nghe đến đó ánh mắt Tiêu Địch Liệt cũng liền sáng lên, y biết rằng Đại Tống vẫn luôn luôn đả kích người Nữ Chân, nhưng hiện tại thực lực của người Nữ Chân lại tăng mạnh nên y rất lo lắng Đại Tống sẽ liên hợp với người Nữ Chân đối phó với Liêu quốc, neu như vay y se rat kho ma mưon thực lực của Đại Tống để báo thù.

Đương nhiên là thật rồi, thực ra nếu như giữa Đại Tống chúng ta và người Nữ Chân không cách một Liêu quốc thì sợ rằng chúng ta đã sớm phái quân trực tiếp quét sạch người Nữ Chân rồi, hiện tại người Nữ Chân quật khởi mạnh mẽ, thậm chí còn đã lập quốc, Liêu quốc tuy rằng nhìn như có vẻ hùng mạnh nhưng chỉ sợ dưới sự đả kích của người Nữ Chân, rất nhanh sẽ gục ngã, cho nên Đại Tống chúng ta nhất định phải đợi Liêu quốc gục ngã trước, chiếm được càng nhiều lãnh thổ va nhan khẩu của Liêu quốc truớc, do đo gian tiếp làm suy yếu thực lực của người Nữ Chân, mà trong quá trình này cũng chính là lúc bắt đầu quyết đấu chính thức giữa Đại Tống chung ta và người Nữ Chân!

Triệu Nhan mang vẻ mặt trịnh trọng nói.

Tuy rằng trước kia Tiêu Địch Liệt đã từng tán gẫu qua với Triệu Giai, nhưng một số tình báo cơ mật của Đại Tống, Triệu Giai cũng chưa từng tiết lộ cho y, cho đến tận lúc này y mới biết được kế hoạch tác chiến đối ngoại của Đại Tống, điều này cuối cùng cũng khiến y an lòng, lập tức tinh thần phấn chấn, nói:

Đa tạ sự tín nhiệm của Lăng Vương Điện hạ, một khi đã như vậy, Tiêu mỗ cũng an lòng, nếu như Điện hạ cảm thấy thích hợp, kính xin ngài hãy an bài một vài chuyện gì đó, Tiêu mỗ nguyện ý phối hợp với Đại Tống làm bất cứ chuyện gì!

Theo như suy nghĩ của Tiêu Địch Liệt, sau khi y đã đầu nhập vào Đại Tống, cho dù vẫn được nhậm chức trong quân đội Tống quốc như cũ nhưng nhiều lắm cũng chỉ là trên danh nghĩa, khả năng được mang binh đánh giặc thực sự vô cùng nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ làm một người tuyên truyền điển hình cho quân Tống, sau đó chiêu nạp được một ít quân Liêu quy hàng, tuy rằng trước kia Triệu Giai đã từng cam đoan, nhưng dù sao Triệu Giai cũng chỉ là vương thế tử chứ không phải Hoàng đế Đại Tống, cho nên Tiêu Địch Liệt cũng không thể nào tin tưởng hoàn toàn được, đối với việc này y cũng đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên mới phải nói như vậy.

Thế nhưng khi Triệu Nhan nghe thấy cũng chỉ thản nhiên cười nói:

- Tiêu tướng quân quá coi thường khí lượng của Đại Tống ta rồi, năm đó khi còn là thời Đường, đối với những tướng lĩnh dị tộc quy hàng, Đường Thái Tông cũng đều lớn mật phân công công việc, Đại Tống ta tự hỏi chút khí độ như vậy đương nhiên vẫn phải có, cho nên cháu không cần phải lo lắng, chỉ cần gia nhập trong quân, nhất định sẽ an bài cho cháu một chức vị thích hợp, chỉ cần cháu có năng lực, cho dù ngày sau có lên tới vị trí chủ tướng cũng không phải là một chuyện khó khăn.

Lời nói của Triệu Nhan gần như giống hệt với lời Triệu Giai nói lúc trước, thế nhưng thân phận của hai người lại hoàn toàn bất đồng, dù sao Triệu Nhan cũng không phải là Triệu Giai, ông ấy có một địa vị vô cùng quan trọng đối với triều đường Đại Tống, lời nói của ông ấy gần như cũng đại biểu cho thái độ của triều đình Đại Tống, điều này khiến Tiêu Địch Liệt không khỏi trở nên hưng phấn, lúc này ôm quyền hành lễ, nói:

- Đa tạ Điện hạ, nếu như Tiêu mỗ thật sự có thể lãnh quân, ngày sau nhất định dốc hết sức lực tiêu diệt kẻ địch lớn Nữ Chân này của Đại Tống, đồng thời cũng báo thù rửa hận cho phụ thân ta!

Cũng chính bởi những lời nói của Tiêu Địch Liệt lại càng khiến cho Triệu Hú thêm kiên định với quyết tâm tiêu diệt người Nữ Chân. Về phần Tiêu Địch Liệt, sau khi ở lại trong kinh thành mấy ngày, y liền nhận được bổ nhiệm chính thức của Đại Tống, chức vị mới đầu không cao cũng chẳng thấp, chỉ là một chức Quân chỉ huy sứ của quân đội Hà Bắc, thủ hạ là hai ngàn năm trăm tướng sĩ, cũng được xem như một tướng lĩnh cao tầng tiêu chuẩn, hơn nữa đội quân Hà Bắc này sắp được điều tới mười sáu chân Yến Vân đợi lệnh, bất cứ lúc nào cũng đều có thể tiến công Liêu quốc.

Sau khi nhận được bổ nhiệm, Tiêu Địch Liệt cáo từ Triệu Nhan rồi lập tức phi ngựa đi nhậm chức, y muốn lập công trong chuyện tấn công Liêu quốc, nhất định phải quen thuộc với quân đội trong tay, cho nên lúc này mới hi vọng đến nhậm chức sớm một chút, đến lúc đó sau khi hợp lại với quân đội mới có thể phát huy được thực lực của quân đội, ngoài ra sau khi y đến nhậm chức còn phải suất lĩnh quân đội đuổi tới Yến Vân, nghe theo sự điều khiển của Đại tướng quân Dương Hoài Ngọc, dựa vào thân phận đặc thù của y, chắc chắn sẽ được giao cho một nhiệm vụ đặc biệt, cho nên thời gian của y cũng không có nhiều.

Cũng trong thời gian Tiêu Địch Liệt chạy tới Hà Bắc nhậm chức, vì để trả lại mối han ngưoi Nữ Chan đa cuop mat Hoang Long phủ, Hoang đe Liêu quốc Gia Luật Tuấn đã triệu tập mười vạn đại quân, đích thân ngự giá thân chinh Hoàng Long phủ, mà Kim quốc vừa mới thành lập cũng tập hợp toàn bộ binh lực cả nước, gần hai vạn kỵ binh đuổi tới Hoàng Long phủ, dưới sự chỉ huy của Hoàng đế Kim quốc A Cốt Đả bày trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Đại Tống, tháng hai năm Thiệu Thánh đầu tiên, gió lạnh phương bắc đang từ từ trở nên yếu dần, tiết trời cũng bắt đầu đến đoạn thời gian ấm áp hơn, thế nhưng cũng chính vào trung tuần tháng hai, mười vạn đại quân do Gia Luật Tuấn dẫn đầu cuối cùng cũng chạy tới được vùng địa khu cách Hoàng Long phủ về phía nam hơn năm mươi dặm, trận chiến quyết định tương lai vận mệnh của hai nước Kim Liêu cuối cùng cũng sắp sửa được bắt đầu!
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 934: Cuộc đua ngựa tại giáo trường



Chương 936

- Sư Nghĩa, gia nhap hai quan may nam, không biet liệu ngươi con có thể cưỡi ngựa được hay chăng?

Trong giáo trường tại thành nam Cổ Bắc Khẩu, Dương Hoài Ngọc quay đầu mở miệng cười nói với Hô Diên Khánh vừa mới đuổi tới, hiện tại Hô Diên Khánh cũng đã hơn ba mươi tuổi, đương nhiên không thể lại tiếp tục gọi là 'Khánh ca nhi được nữa, cho nên Dương Hoài Ngọc mới gọi y bằng tên chữ như vậy.

- Ha ha, Giáo quan ngài đừng xem thường ta thế chứ, tuy rằng lúc ở phía nam không có nhiều nơi có thể dùng kỵ binh, nhưng bình thường cũng đâu hề bỏ qua thuật cưỡi ngựa, nhưng thực ra tuổi của Giáo quan ngài đã cao, không biết liệu có còn dũng mãnh được như năm đó hay chăng?

Hô Diên Khánh cũng cười lớn nói, đêm qua y mới vừa vặn đuổi tới Cổ Bắc Khẩu, chuẩn bị tham gia cuộc tấn công Liêu quốc lần này.

Lại nói tiếp Dương Hoài Ngọc cũng không phải chỉ là mỗi Giáo quan của y trong Trường quân đội, hơn nữa hai người còn là bạn nối khố, năm xưa khi đánh chiếm mười sáu châu Yến Vân, y chính là trợ thủ đắc lực nhất của Dương Hoài Ngọc, chuyện tấn công Liêu quốc lần này lớn như vậy, đương nhiên triều đình sẽ muốn điều những tướng lĩnh ưu tú nhất đến chiến trường, vì thế Hô Diên Khánh vốn ở phía nam cũng bị điều đến Cổ Bắc Khẩu, đảm đương vị trí trợ thủ của Dương Hoài Ngọc. Dựa vào tài năng và kinh nghiệm từng trải của y hoàn toàn có thể tự mình đảm đương chức vị lớn trong lần tấn công Liêu quốc này, thế nhưng y lại cam tâm đảm nhiệm vị trí trợ thủ của Dương Hoài Ngọc, dù sao một ngày làm thầy cả đời là cha, những học sinh trong Trường quân đội đệ nhất đều vô cùng tôn kính Dương Hoài Ngọc, huống chi tài năng của chính bản thân Dương Hoài Ngọc cũng mạnh hơn bọn họ hẳn một bậc.

Tiểu tử thối dám nói ta gia sao, nếu không phục thì chúng ta liền so một trận, chạy vòng quanh giáo trường này mười vòng, ai xong trước người đó thắng!

Lúc này Dương Hoài Ngọc cũng lớn tiếng cười nói, từ sau khi nhìn thấy môn sinh đắc ý Hô Diên Khánh, ông đều cảm thấy cao hứng giống như thấy con trai của chính mình vậy, cho nên hôm nay tâm tình của ông vô cùng tốt, mới chủ động đề xuất muốn đua ngựa.

- Khó được mấy khi giáo quan có hứng như vậy, vậy học trò liền theo ngài chạy vài vòng thôi!

Hô Diên Khánh nghe tới đó liền lập tức đáp ứng. Một vài quan tướng xung quanh nghe thấy cũng bắt đầu ồn ào, không ít người ầm ĩ muốn tham gia, cuối cùng thậm chí có tới mấy chục con chiến mã tham gia sàn đấu của giáo trường, tiếng 'bắt đầu' vừa mới vang lên, dưới sự thúc giục của các kỵ sĩ, tất cả chiến mã đều tăng tốc chạy như điên, những tướng sĩ còn lại đứng xung quanh cũng cao giọng hò hét, khuyến khích ủng hộ cho mọi người cố lên, trong lúc nhất thời tiếng hô trong toàn bộ giáo trường vang lên như sấm.

Những tướng sĩ có can đảm tham gia trận đấu này, tat cả đều là người có trình độ cưỡi ngựa đáng kinh ngạc, nếu không căn bản cũng chẳng lên sân khấu làm gì cho mất mặt. Tuy rằng chức vị của Dương Hoài Ngọc và Hô Diên Khánh cao nhất nhưng mấy năm nay bọn họ chủ yếu dùng tinh lực trên phương diện chỉ huy, tuy rằng cũng không buông lỏng các phương diện kỳ thuật cưỡi ngựa hay võ nghệ, nhưng dù sao cũng không thể tập trung quá nhiều tinh lực, muốn đạt được hạng nhất cũng vô cùng khó khăn. Không ngờ tới người cuối cùng đạt được hạng đầu tiên lại là một tiểu tướng vừa mới tròn hai mươi tuổi, về phần hai người Dương Hoài Ngọc và Hô Diên Khánh, không ngờ chỉ đoạt được hạng bốn và hạng sáu, tuy nhiên cuối cùng cũng không nằm ngoài mười thứ hạng đầu tiên.

- Hô ~ không phục cũng không được, về sau thiên hạ này đều là của mấy người trẻ tuổi các ngươi rồi!

Dương Hoài Ngọc thở hổn hển chửi thề mấy câu rồi tùy ý ngồi xuống bên cạnh giáo trường, sau đó hưng phấn nhìn những tướng lĩnh trẻ tuổi trên giáo trường thở dài, thế nhưng lúc nói câu này trên khuôn mặt vẫn mang theo mấy phần mỉm cười, tuy rằng ông đã rời khỏi Trường quân đội rất nhiều năm rồi, nhưng khi nhìn thấy những người được Trường quân đội bồi dưỡng ngày một ưu tú, trong lòng ông cũng tràn đầy cảm giác tự hào.

Hu. Vừa roi tren san đau ta phat hien thay, khong ngo đam tieu tử kia vì muốn để cho ngựa chạy nhanh hơn một chút lại chích máu ngựa ra, chẳng lẽ bọn chúng không biết rằng làm vậy sẽ khiến ngựa chịu thương tổn rất lớn, cần phải nghỉ ngơi rất lâu mới có thể khôi phục lại được hay sao?

Lúc này Hô Diên Khánh có chút không phục nói, vừa rồi y chỉ đứng thứ tư, ba thứ hạng đầu đều bị đám tiểu học đệ của y chiếm mất, hơn nữa mấy đứa học đệ này còn sử dụng phương pháp chích máu để thúc ngựa tăng sức lực, bởi vì trong lúc ngựa tăng hết tốc lực, huyết áp toàn thân tăng cao sẽ tạo thành ảnh hưởng vô cùng lớn đối với ngựa, nếu như lúc này lại chích bớt máu ngựa ra, có thể tạm thời khiến cho con ngựa khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, chẳng qua biện pháp này có ảnh hưởng rất lớn đối với con ngựa đó, y cũng không cam lòng xuống tay với chiến mã thân yêu của mình như vậy.

Nghe thấy Hô Diên Khánh nói vậy, Dương Hoài Ngọc cũng chỉ cười ha hả, nói:

Sư Nghĩa ngươi không biết rồi, khi ta và nhóm người đồng lứa các ngươi gia nhập quân đội, cũng chính là lúc Đại Tống thiếu thốn chiến mã, cho nên chúng ta vô cùng trân trọng chiến mã của mình, coi chúng như là thân nhân của mình vậy, nhưng từ sau khi Đại Tống chúng ta đánh bại Tây Hạ và nhiều nơi khác, không những giành được vùng đất chăn nuôi ngựa, mà hơn nữa còn có thể mua được chiến mã từ chỗ Tây Vực, cho nên trong quân sớm đã không còn suy nghĩ thiếu thốn chiến mã, ngươi xem trong số kỵ binh dưới trướng ngươi đó, chẳng có ai là không một người hai ngựa, thậm chí các tướng lĩnh kỵ binh ưu tú hơn một chút mỗi người còn có tới năm sáu con ngựa tốt, cho nên bọn họ căn bản không cần phải lo lắng đến việc làm hao tổn sức của chiến mã, con này tạm thời không thể dùng, cùng lắm thì đổi sang con khác, dù sao cũng chỉ là chích máu, nuôi dưỡng một thời gian ngắn là có thể khôi phục lại được.

- Việc này ...

Hô Diên Khánh vẫn luôn ở trong quân đội phía nam, tại đó căn bản là không thể nào cưỡi ngựa cho nên cũng là lần đầu tiên nghe nói tới loại quan niệm mới như thế này trong quân, trong lúc nhất thời y cũng không biết nên bình luận như thế nào. Cái quan niệm không thương tiếc ngựa kiểu này chắc chắn y không thể làm được, nhưng nếu như tưởng tượng, có lẽ trong một vài thời điểm đặc thù, loại quan niệm bỏ qua ngựa như này có thể cứu được một mạng người, cho nên bất luận thứ gì cũng đều có hai mặt, y cũng chẳng thể độc đoán cho rằng làm như thế sẽ không tốt.

Thấy vẻ rối rắm trên khuôn mặt Hô Diên Khánh, Dương Hoài Ngọc ngồi bên cạnh chợt cất tiếng cười to, vỗ vỗ bờ vai của y, nói:

- Ha ha ha~ cũng chẳng phải thế sao, điểm ấy ta đã thấu hiểu rất rõ, giống như đám tiểu tử thối trong nhà ta ấy, có đứa thà đi học viện Truy Nguyên cũng không muốn tới Trường quân đội, cũng có đứa chọn đi Học viện Hải quân Quảng Châu, hằng năm ta đều không ở nhà, muốn quản chúng nó cũng không được, cuối cùng cũng chỉ có thể cho bọn chúng tự do đi những nơi chúng muốn mà thôi!

Dương Hoai Ngọc nghe xong lời nói của Hô Diên Khánh cũng không kìm được liền cất tiếng cười to, tuy nói rằng đám con trai của ông không chịu nghe lời, thế nhưng cũng đều không hề chịu thua kém, bất kể là làm việc gì cũng đều ra dáng, không có đứa nào trở thành kẻ ăn chơi trác táng trong kinh thành.

Dương Hoài Ngọc và Hô Diên Khánh hàn huyên vài câu, cuối cùng không tự chủ được liền chuyển chủ đề sang cuộc chiến với nước Liêu lần này, lúc này Hô Diên Khánh cũng mang vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Giáo quan, ta vừa mới chạy tới nơi này, vẫn còn chưa rõ ràng lắm về bố cục cuộc chiến ra sao, không biết liệu Giáo quan có thể giảng giải cho ta một phen chăng?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back