Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 935: Đại quân chia ba đường



Chương 937

Nghe thấy Hô Diên Khánh hỏi đến kế hoạch tấn công Liêu quốc lần này, Dương Hoài Ngọc cũng không lập tức trả lời ngay, bởi vì chuyện này nằm trong số quân sự cơ mật cần giữ kín cao, trên giáo trường có nhiều người, thực sự không phải là địa phương nên thảo luận những chuyện này, cho nên ông cùng với Hô Diên Khánh lên ngựa, sau đó cưỡi ngựa đi tới một chỗ thấp trên ngọn núi phía đông của Cổ Bắc Khẩu, đứng từ nơi này có thể nhìn thấy được lãnh thổ rộng lớn của nước Liêu phương bắc.

Dương Hoai Ngọc dẫn theo Hô Diên Khánh tới chỗ thấp trên núi này, sau đó vung roi chỉ vào vùng lãnh thổ rộng lớn của nước Liêu tại phương bắc, nói:

- Sư Nghĩa, ngươi nhìn xem, năm xưa chúng ta đã từng chiếm giữ mảnh đất đai rộng lớn này, thậm chí thiếu chút nữa Lăng vương Điện hạ đã đánh tới kinh đô Liêu quốc, đáng tiếc lúc ấy thực lực của chúng ta không đủ, cho dù có đánh hạ hết đất đai của đối phương nhưng cũng không có cách nào chiếm lĩnh được, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ lui về.

Nói tới đây, chỉ thấy trên mặt Dương Hoài Ngọc lộ ra vẻ tiếc nuối, đương nhiên nếu như không phải vì biến pháp đã khiến cho quốc lực Đại Tống suy thoái, nói không chừng ngay cả thành đô Trung Kinh của nước Liêu cũng đã thuộc về Đại Tống bọn họ rồi.

Tuy nhiên tiếc nuoi thì tiếc nuoi, gio phut nay Duơng Hoai Ngọc lại tiếp tuc mở miệng nói:

Bất quá tuy nam đo chúng ta lui trở về, nhưng đã thể hiện rõ được uy phong của Đại Tống ta, sau trận chiến đó, Đại Tống chúng ta cũng đè ép luôn Liêu quốc xuống dưới, rốt cuộc cũng không cần phải lo lắng tới việc Liêu quân xuôi nam, mà ngược lại, Liêu quốc còn phải từng giây từng phút lo lắng đến việc đại quân chúng ta bắc thượng, hơn nữa mấy năm nay tuy rằng chúng ta không dụng binh, nhưng cũng hề nhàn rỗi, vẫn cố gắng thu hút người Hán tại đất Liêu đến định cư trong cảnh nội Đại Tống, thành quả cũng vô cùng rõ ràng, ngươi nhìn mảnh đất phía trước mắt này mà xem, tính theo khoảng cách từ dưới chân chúng ta tới kinh đô, có lẽ đây chẳng phải là thành trấn tốt đẹp gì, ngay cả biên quân của Liêu quốc cũng đã rút lui đến đóng quân trong thành An Bắc cách đây mấy chục dặm, co thể nói rằng chỉ cần chúng ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể chiếm cứ được mảnh đất đai rộng lớn này!

Nghe tới đó, Hô Diên Khánh cũng không kìm được một cảm giác nhiệt huyết sôi trào, khi xưa bởi vì tranh đoạt vùng đất Yến Vân, y đã suất lĩnh các huynh đệ đại chiến với quân Liêu mấy trận, cuối cùng đã đuổi quân Liêu ra khỏi mười sáu châu Yến Vân, nhưng cũng có không ít huynh đệ đã ngã xuống trên chiến trường, tuy nhiên hiện giờ xem ra, sự hi sinh của bọn họ đều vô cùng đáng giá.

Thế nhưng Dương Hoài Ngọc nói tới đây vẻ mặt cũng lại biến đổi, đổi sang một loại vẻ mặt trịnh trọng, tiếp tục nói:

- Tuy mấy năm nay Liêu quốc không ngừng suy yếu nhưng dù sao vẫn còn là một nước lớn, cho dù phương bắc có người Nữ Chân kiềm chế vẫn không nên xem nhẹ, huống chi mục tiêu chiến lược của chúng ta lần này là tiêu diệt kẻ địch lớn Liêu quốc trước, sau đó có thể tập trung toàn lực đối phó với người Nữ Chân vừa mới quật khởi, cho nên kế hoạch tấn công Liêu quốc lần này thực ra chia làm ba phần.

- Ba phần?

Hô Diên Khánh nghe tới đó cũng không kìm được kinh ngạc nói, y đã từng tham gia hai cuộc chiến diệt Hạ và thu phục Yến Vân, nhưng kế hoạch của cả hai chiến dịch đều là một chỉnh thể, không nghĩ tới lần tấn công Liêu quốc này lại được chia ra làm ba phần, xem ra triều đình quả thật là tương đối coi trọng Liêu quốc.

- Đúng vậy, nói chính xác thì chính là đại quân chia làm ba đường, tuy nhiên bởi vì tam lộ đại quân này cách nhau quá xa, rất khó hình thành tác chiến hiệp đồng, cho nên đại quân mỗi lộ đều có nhiệm vụ tác chiến của riêng mình, như vậy cho dù bất kỳ một lộ đại quân nào không hoàn thành nhiệm vụ của mình cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn quấy nhiễu đến hai lộ đại quân còn lại.

Dương Hoài Ngọc mở miệng nói.

- Giáo quan, đường này của chúng ta nhất định là đại quân chủ công, như vậy đại quân hai lộ khác ở nơi nào?

Hô Diên Khánh nghe đến đó cũng lại cất tiếng hỏi, mười sáu châu Yến Vân chính là cửa tấn công vào Liêu quốc tốt nhất, hơn nữa nơi này còn tập trung mười lăm vạn đại quân, cho nên Hô Diên Khánh mới khẳng định chắc chắn đây là phương hướng chủ công.

- Ha ha, không tồi, xem ra mấy năm nay ngươi cũng không hề thụt lùi!

Dương Hoài Ngọc nghe thấy lời nói của Hô Diên Khánh cũng không kìm được vui mừng mà cười nói, tuy nhiên ngay sau đó sắc mặt lại trở nên nghiêm túc:

- Về phần đại quân hai đường còn lại, trong đó một đường xuất binh từ tây bắc, chủ lực chính là Tây quân, do Cổ lão tướng quân Cổ Hà dẫn đầu, mục tiêu tác chiến của họ la lam thế nao để chat đứt moi liên hệ giữa khu vực trung tâm Liêu quốc và man tộc ở thảo nguyên phương bắc, phòng ngừa việc sau khi Liêu quốc chiến bại sẽ trốn về phương hướng thảo nguyên!

- Không ngờ Cổ lão tướng quân quả thực đích thân dẫn binh xuất chinh!

Khi Hô Diên Khánh nghe thấy tên Cổ Hà cũng không kìm được kinh ngạc mà lẩm bẩm, năm xưa vào lúc tấn công Tây Hạ, lão tướng quân Dương Văn Quảng phụ thân của Dương Hoài Ngọc tự mình dẫn binh, mà trợ thủ quan trọng nhất của Dương lão tướng quân chính là Cổ tướng quân Cổ Hà, lúc ấy Hô Diên Khánh mới chỉ là một Đô đầu nho nhỏ, đối với y, Cổ lão tướng quân chính là một nhân vật lớn mà y chỉ có thể ngưỡng mộ, về sau khi Tây Hạ bị diệt, Cổ lão tướng quân vẫn luôn trấn thủ tại nơi đó, tiếp tục bình định phản loạn và đạo phỉ xung quanh vùng đất thuộc Tây Hạ xưa kia và Tây Vực, kết quả ông ấy cố gắng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng khiến cho tây bắc Đại Tống và Tây Vực đều an định lại, nay Cổ lão tướng quân cũng đã sắp sửa bảy mươi tuổi đến nơi rồi, lại không nghĩ rằng ông ấy cũng muốn tham gia cuộc chiến diệt Liêu lần này.

Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Hô Diên Khánh, Dương Hoài Ngọc cũng không kìm được mở miệng cười nói:

- Cổ lão tướng quân chính là do một tay phụ thân ta cất nhắc, hơn nữa tính cách của ông ấy cũng giống cha ta, đều là lão nhân không chịu phục bao giờ, mặt khác ông ấy từng nói, năm đó ông đã tham dự cuộc chiến diệt Hạ, lần này bất kể như thế nào cũng muốn được tham dự cuộc chiến diệt Liêu, được vậy cho dù có phải chết trên chiến trường thì cũng có thể nhắm mắt.

Hô Diên Khánh nghe đến đó cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Cổ lão tướng quân, phỏng chừng ông muốn trong mấy năm cuối đời có thể oanh oanh liệt liệt đại chiến một trận, đợi tới sau khi đánh xong cuộc chiến này, sợ rằng Cổ lão tướng quân cũng phải rời khỏi quân ngũ về nhà dưỡng lão. Nghĩ đến đây, Hô Diên Khánh cũng không kìm được thở dài:

- Như vậy cũng tốt, Cổ lão tướng quân kinh nghiệm phong phú, luôn nổi tiếng với danh xưng dụng binh vững vàng, để ông ấy chủ trì đại quân tây bắc lộ này, ngược lại cũng không cần phải lo lắng đến việc tham công liều lĩnh.

Điểm ấy ta cung tan thanh, phong chung lý do trieu đinh đồng y để Cổ lão tướng quân xuất binh cũng là vì xem trọng phương diện dụng binh vững vàng này của ông ấy.

- Đúng rồi, vậy đường tiến công còn lại là từ đâu, sẽ không phải là theo đường biển chứ?

Lúc này Hô Diên Khánh bỗng dưng nghĩ tới điều gì, lập tức cất tiếng hỏi.

Ha ha, ngươi vẫn thông minh hệt như lúc trước, mới nói một nửa ngươi đa có thể đoán ra được nửa còn lại, đại quân đường còn lại quả thực là tiến công theo đường biển, hơn nữa còn do phò mã Từ Nguyên tự mình lãnh binh, đường huynh Hô Diên Bình của ngươi cũng ở trên thuyền, bọn họ từ trên biển tiến công Liêu quốc, chủ yếu là để chiếm lĩnh vùng địa khu duyên hải của Liêu quốc, thậm chí những lúc cần thiết cũng sẽ cùng phối hợp tác chiến với chúng ta.

Dương Hoai Ngọc nghe đến đó lại mở miệng cười nói.

- Quả nhiên là vậy!

Hô Diên Khánh cũng lộ ra một nụ cười hiểu rõ.

- Giáo quan ngài quá khen rồi, thực ra những thứ này cũng đâu phải là ta đoán ra, mà là lúc ta nhận được lệnh điều động của triều đình, đường huynh của ta cũng nhận được lệnh, chẳng qua y lại không chịu nói nội dung điều lệnh, ta đoán hẳn là có liên quan đến Liêu quốc, hiện tại xem ra quả thực là như vậy!

Khi Hô Diên Khánh nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại một chút rồi hiếu kỳ truy vấn tiếp:

- Giáo quan, nhánh quân của chúng ta cũng đã dùng tới mười lăm vạn binh lực, nếu như lại tính thêm cả quân đội tây lộ và đông lộ, như vậy lần tấn công này rốt cuộc triều đình chuẩn bị muốn điều động tất cả bao nhiêu binh lực?

- Lần này số lượng binh lực được vận dụng nói trước không phải chỉ là một con số nhỏ, đối với Đại Tống chúng ta, dù sao đây cũng là một cuộc chiến có quy mô lớn trong lịch sử. Trung lộ của chúng ta là phương hướng chủ công có mười lăm vạn đại quân, mà tây lộ quân cũng phải phong tỏa liên hệ giữa Liêu quốc và man tộc thảo nguyên, số binh lực sử dụng đương nhiên sẽ phải nhiều hơn, đạt đến con số kinh ngạc là hai mươi vạn, về phần hải quân đông lộ ngoại trừ việc tất yếu là đóng quân trấn thủ phía nam, gần như số còn lại đều đã được điều tới vùng duyên hải phương bắc, binh lực ít nhất cũng phải mười lăm vạn, như vậy, chỉ tính riêng mỗi binh lực trực tiếp dùng cho việc đánh giặc đã lên tới con số kinh người là năm mươi vạn, nếu tính thêm phụ binh và binh lực vận chuyển vật tư trong quân, tổng nhân số chắc chắn sẽ là hơn trăm vạn, vật tư tiêu hao dự tính nhiều không đếm xuể, có thể nói rằng Đại Tống chúng ta không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tiêu diệt bằng được Liêu quốc!

- Trăm vạn đại quân?

Hô Diên Khánh nghe đến đó mắt cũng không khỏi lóe sáng, từ khi Đại Tống lập quốc, chỉ sợ rằng đây chính là lần đầu tiên điều động nhiều quân đội đến vậy. Nghĩ đen trường hợp một tram vạn đại quân đồng loạt đánh vào lãnh thổ Liêu quốc rộng lớn hùng vĩ, Hô Diên Khánh cũng không kìm được cảm giác nhiệt huyết sôi trào, thậm chí còn hận rằng không thể chỉ huy đại quân đánh tới Liêu quốc ngay lúc này, lập nên công trạng diệt Liêu đầu tiên.

- A? Cũng không đúng, nếu như là năm xưa khi Liêu quốc cường thịnh, chúng ta điều động nhiều binh lực như vậy thì cũng không có gì đánh trách, nhưng hiện giờ thực lực của Liêu quốc đã cuc kỳ suy yeu, hon nữa lại con co nguoi Nữ Chan phương bắc kiềm chế, chúng ta lập tức điều động nhiều binh lực như vậy, sợ là không phải chỉ vì mỗi việc tiêu diệt Liêu quốc đúng không?

Hô Diên Khánh cũng không bị hưng phấn làm choáng váng đầu óc, rất nhanh đã phát hiện ra điều khác thường trong đó nên mở miệng hỏi.

- Ha ha, ta biết ngay là không thể gạt được ngươi mà!

Thấy Hô Diên Khánh rốt cục cũng hiểu ra, Dương Hoài Ngọc bên cạnh cũng không kìm được cười lớn một tiếng, sau đó mới nói ra mục đích vì sao Đại Tống lại điều động tới một trăm vạn đại quân.

Thật ra nguyên nhân Đại Tống sử dụng nhiều binh lực như vậy cũng rất đơn giản, theo như thảo luận của Triệu Hú và Triệu Nhan, bọn họ hi vọng sau khi tiêu diệt Liêu quốc xong xuôi có thể một tiếng trống hăng hái tinh thần, diệt luôn Kim quốc vừa mới thành lập, như vậy cũng có thể loại bỏ hoàn toàn mối uy h**p này đối với Đại Tống, đương nhiên cái này cũng không phải là mục tiêu nhất thiết đều phải hoàn thành, tuy nhiên sau khi diệt sạch Liêu quốc, bọn họ nhất định sẽ đối kháng trực diện với Kim quốc của người Nữ Chân, cho nên dù không thể tiêu diệt được Kim quốc nhưng cũng phải dạy cho đối phương một bài học, khiến cho bọn chúng không thể toàn lực khuếch trương thế lực của mình.

- Thì ra là vậy, sau khi đối phó Liêu quốc xong còn muốn đối phó Kim quốc, lại cũng phải nói thêm, Kim quốc mới thành lập của người Nữ Chân quả đúng là con gián đánh mãi không chết, Giáo đốc vẫn luôn muốn tiêu diệt bọn chúng, vì thế thậm chí còn kết minh với cả Liêu quốc, đáng tiếc bởi vì sự bất lực của Liêu quốc lại khiến người Nữ Chân dần dần trở nên kiêu ngạo, thế nhưng vận may của người Nữ Chân cũng chỉ được tới đó thôi, đợi đến khi gặp bọn chúng trên chiến trường, ta sẽ cho chúng biết thế nào mới là cường quân chân chính!

Khi Hô Diên Khánh nói xong câu cuối cùng, trong ánh mắt cũng lóe lên thứ hàn quang khó hiểu, mấy năm nay khi y ở phía nam, những bộ lạc không chịu phục tùng Đại Tống luôn luôn có kết cục chẳng hay ho gì, phần lớn đều bị bọn họ diệt tộc, người Nữ Chân này lại được triều đình coi trọng như vậy, đã cho thấy rằng y cũng chỉ có thể đem thủ đoạn sử dụng với Nam Dương bên kia áp dụng với người Nữ Chân.

Sau khi rõ ràng kế hoạch tấn công nước Liêu lần này, kế tiếp Hô Diên Khánh lại hỏi thăm Dương Hoài Ngọc về một vài phương diện cụ thể, đối với việc này Dưong Hoai Ngọc cung kiên nhẫn trả lời, dù sao Hô Diên Khánh cũng là trợ thủ quan trọng nhất của ông, chỉ có giúp y hiểu được kế hoạch chi tiết của toàn bộ chiến dịch thì mới có thể khiến y phối hợp với mình được tốt hơn.

Cùng lúc với việc quân đội tại biên cảnh Đại Tống bên này điều động binh mã, Hoàng đế Liêu quốc Gia Luật Tuấn cũng chỉ huy mười vạn đại quân đi chinh phạt Kim quốc, A Cốt Đả vừa mới xưng đế cũng không hề yếu thế chút nào, dẫn đầu hai vạn binh lực chủ động nghênh địch, song phương gặp nhau tại địa khu ruộng đồi, bất quá đối với trận chiến quyết định vận mệnh quốc gia của hai nước lần này, song phương cũng thể hiện vô cùng cẩn thận, vừa mới bắt đầu cũng không lập tức khai chiến ngay mà phái ra những tiểu đổi để thử đối phương.

Kim quốc tuy rằng vừa mới thành lập nhưng bọn họ đã từng nhiều lần lấy ít địch nhiều mà thắng Liêu quốc, cho nên sĩ khí cũng dâng cao, lúc đối mặt với quân Liêu cũng có ưu thế tâm lý ban đầu. Thế nhưng lần này Liêu quân do Gia Luật Tuấn ngự giá thân chinh, hơn nữa số lượng của bọn họ còn gấp mấy lần đối phương, cho nên lúc giao chiến thử nghiệm, không ngờ lại đánh nhau với Kim quốc đến mức gay cấn, cả hai bên cũng đều có cả thắng lẫn bại.

Bên trong đại doanh Kim quốc, A Cốt Đả đang rất nghiêm túc quan sát sa bàn trước mặt, vốn dĩ sa bàn này là thứ cơ mật trong quân đội Đại Tống nhưng trên đời này đâu có bức tường nào mà gió không lọt qua, huống chi từ mười mấy năm trước sa bàn này cũng đã được ứng dụng trong quân đội Đại Tống, độ khó của việc mô phỏng cũng không cao, thế nên mấy năm trước đã bị Liêu quốc biết được, vì thế trong quân Liêu cũng bắt đầu chế tác sa bàn, cái sa bàn trước mặt A Cốt Đả chính là cái gã lấy được khi tấn công Hoàng Long phủ, hiện tại gã đang vô cùng nghiêm túc ngồi quan sát địa hình trên sa bàn, dường như là đang nghiên cứu cái gì đó.

- Đại ca, Liêu cẩu đối diện có phải đã bị điên rồi hay không, không ngờ hiện giờ cứ khi bắt đầu trận chiến thì lại ỷ vào ý định không muốn sống, hôm nay chúng ta lại thua thêm một trận!

A Cốt Đả cũng không để ý tới Ngô Khất Mãi đang tức giận mà tiếp tục ghé vào sa bàn nghiên cứu suy ngẫm, qua một hồi lâu, cuối cùng Ngô Khất Mãi cũng từ trong tức giận tỉnh táo lại, lúc này rốt cuộc mở miệng nói:

- Đại ca, trải qua thử nghiệm mấy ngày nay, thực lực của Liêu quân vượt xa năm xưa, chúng ta muốn thoải mái đánh thắng được chúng, căn bản chính là việc không thể nào, huynh có biện pháp nào tốt không?

Thấy đệ đệ mình rốt cục cũng không kìm nổi mà hỏi ý kiến mình, A Cốt Đả cũng cười ha hả, sau đó đứng thẳng người mở miệng nói:

- Biện pháp đương nhiên là ta có, hơn nữa đã sớm cho người chuẩn bị, tính toán thời gian, phỏng chừng cũng sắp có tin tức truyền tới rồi, đến lúc đó nhất định mười vạn đại quân của Gia Luật Tuấn sẽ có đi mà không có về!
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 936: Phản loạn Liêu quốc tái khởi



Trong một tòa phủ đệ của thành Thượng Kinh Liêu quốc, ba nam tử Liêu quốc ăn mặc theo phong cách Quý Châu đang nghị sự, trong số đó có hai người trung niên đã hơn bốn mươi tuổi, người còn lại là một thanh niên mới chừng hai mươi, chỉ thấy một người trung niên có vẻ lớn tuổi hơn mở miệng nói:

- Hai vị, hiện tại Gia Luật Tuấn đã dẫn binh xuất chinh, đúng là thời cơ khởi sự vô cùng tốt, bên phía ta đã chuẩn bị xong nhân sự, sẽ chờ hai vị thuyết phục được Trịnh vương Điện hạ, đến lúc đó chúng ta công chiếm Thượng Kinh, trọng lập tân quân!

- Đặc Mạt Diễn, ngươi nói liệu chúng ta có thể thành công không?

Người trung niên nhỏ tuổi hơn một chút cũng mở miệng, người trung niên này dáng người mập mạp khuôn mặt bóng loáng, trong đôi mắt không hề lớn lóe ra vài phần nghi ngờ, tựa hồ cũng không tin tưởng lắm cái chuyện trong lời nói của đối phương.

- Phụ thân, đã đến lúc này rồi người còn do dự điều gì nữa, hơn nữa người thử tới đầu đường thành Thượng Kinh nghe ngóng một chút mà xem, xem có bao nhiêu người mắng mỏ sau lưng Gia Luật Tuấn, từ đó có thể thấy được y không được yêu thích đến mức nào, trái lại là Trịnh vương dượng ta, chẳng những từ sớm đã mang hiền danh, hơn nữa khi lần trước trấn áp người Bột Hải còn từng chủ động yêu cầu ở lại để kìm chân đại quân người Nữ Chân, tuy rằng cuối cùng người ở lại là Tiêu Nham Thọ nhưng cũng đã khiến uy vọng của dượng ta tăng cao, có thể nói chỉ cần chúng ta thuyết phục được dượng, giơ cánh tay hô to ủng hộ ngài đăng cơ, nhất định sẽ tập hợp được rất nhiều người, đến lúc đó toàn bộ Liêu quốc chính là của chúng ta!

Người trung niên béo vừa mới dứt lời, chỉ thấy người trẻ tuổi bên cạnh đã mở miệng đoạt trước nói, người thanh niên này dáng hình cũng tương tự, vô cùng mập mạp, đứng chung với phụ thân gã một chỗ giống hệt như hai viên thịt, chỉ có điều nét mặt của gã lại không giống với phụ thân mình, trên mặt người trẻ tuổi là thần sắc tràn đầy hưng phấn, dường như đã sớm chìm đắm trong mộng đẹp vào khoảnh khắc dượng mình đăng cơ, gã cũng được nắm quyền.

- Tiêu hiền chất nói không sai, hiện giờ bên phía ta đã chuẩn bị xong, chỉ cần Trịnh vương phủ hô to một tiếng, nhất định có thể bác bỏ kẻ hôn quân Gia Luật Tuấn này, trả lại cho Đại Liêu một mảnh càn khôn sáng sủa!

Lúc này người trung niên kia lại mở miệng mê hoặc thêm lần nữa.

Nghe thấy lời nói của con trai mình và người trung niên, cuối cùng người trung niên mập mạp cũng cắn răng hạ quyết tâm, liền gật đầu nói:

- Được rồi, vậy ta sẽ đi gặp tỷ tỷ của ta, sau đó sẽ cùng tỷ ấy khuyên nhủ Trịnh vương, đến lúc đó còn hi vọng Đặc Mạt Diễn ngươi tới tương trợ nhiều thứ!

- Tiêu huynh an tâm, mặc dù tại hạ chỉ là một kẻ vũ phu nhưng cũng biết thế nào là quốc gia hưng thịnh diệt vong. Câu nói thất phu hữu trách này, dựa vào hiền đức của Trịnh vương, ngày sau nhất định có thể dẫn dắt Đại Liêu ta khôi phục lại thực lực năm xưa.

Người trung niên tên Mạt Đặc Diễn lại dùng vẻ mặt kiên nghị nói, tuy nhiên sau khi y nói xong những lời này, trên mặt bỗng nhiên lộ ra mấy phần tươi cười nịnh nọt nói tiếp:

- Tương lai nếu như Trịnh vương đăng cơ, vậy Tiêu huynh chính là quốc cữu rồi, đến lúc đó Đặc Mạt Diễn còn cần phải nhờ Tiêu huynh chiếu cố hơn mới đúng!

- Ha ha, nào có nào có, nếu như Đặc Mạt Diễn ngươi có thể trợ giúp Trịnh vương đi lên ngôi vị Hoàng đế, đó cũng chính là long công, đến lúc đó chúng ta phải ủng hộ lẫn nhau mới đúng chứ!

Nghe được Mạt Đặc Diễn nói mình là quốc cữu, người trung niên mập mạp cũng không kìm được lộ ra một nụ cười tham lam, hai con mắt nhỏ tí xíu trên khuôn mặt cũng nhanh chóng bị chỗ thịt béo che lấp mất.

Người trung niên dáng vẻ mập mạp này tên là Tiêu Địch Lý, ông ta chính là em vợ của Trịnh vương Gia Luật Thuần, mà lúc trước Gia Luật Thuần cùng Tiêu Nham Thọ trấn áp phản loạn của người Bột Hải, tuy rằng không thành công, nhưng bởi vì biểu hiện trên chiến trường của Trịnh vương khiến cho uy danh của y trong Liêu quốc rất cao, thậm chí có không ít người còn nói y thích hợp làm Hoàng đế hơn Gia Luật Tuấn, việc này khiến cho Tiêu Địch Lý thân là em vợ của Gia Luật Thuần cũng mang suy nghĩ tương tự.

Tiếp sau đó ba người Đặc Mạt Diễn lại thảo luận chi tiết thêm về việc khởi sự, rồi mới tự giải tán rời đi, trong đó hai cha con Tiêu Địch Lý cùng nhau rời khỏi, sau đó mang theo người rời khỏi thành Thượng Kinh chạy suốt đêm tới Long Hóa Châu, nơi đó có một đội quân đang đóng, mà thống soái của đội quân này chính là Gia Luật Thuần trong lời bọn họ.

Chẳng qua hai phụ tử Tiêu Địch Lý cũng không hề biết rằng, sau khi Đặc Mạt Diễn tiễn bước hai cha con bọn họ rời đi, vẻ tươi cười nịnh nọt trên mặt cũng biến mất không còn thấy đâu nữa, ngược lại thay vào đó là một tia cười lạnh, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm:

- Quả thực đúng là hai con lợn, khinh địch như vậy mà đã tin tưởng ta sẽ giúp đỡ bọn chúng khởi binh tạo phản sao, thế nhưng Gia Luật Thuần cũng không phải là một nhân vật đơn giản, chắc chắn y sẽ không dễ dàng bị phụ tử Tiêu Địch Lý nói động như vậy, tuy nhiên giờ đã không còn vấn đề gì nữa, chỉ cần có thể mượn dang nghĩa của Gia Luật Thuần dùng tạm, như vậy đại cục kế tiếp liền có thể được định ra rồi!

Lúc nói tới đây, người trung niên tên Đặc Mạt Diễn này cũng không khỏi lộ ra mấy phần tươi cười đắc ý, Đặc Mạt Diễn là tên tự của y, tên gọi thực sự của người trung niên này là Gia Luật Nô Chương, cũng coi như xuất thân trong hoàng tộc, chỉ có điều liên hệ máu mủ giữ y và Gia Luật Tuấn cũng khá xa, hơn nữa cũng không hề được coi trọng, thậm chí ngay cả thế hệ phụ thân của y, ngay cả một chức quan cũng không khá khẩm lên được, thế nhưng y cũng dựa vào chính tài năng của mình mà một đường thăng chức, thậm chí đã làm tới vị trí Phó sứ thống quân quân đội đông bắc lộ, chẳng qua là do cai quản quân không nghiêm nên mới bị giáng chức trở thành tướng phòng thủ cửa phía nam thành Thượng Kinh, điều này cũng khiến y vô cùng thống hận trên dưới Liêu quốc, cho nên lần này châm ngòi cho phụ tử Tiêu Địch Lý khuyên bảo Gia Luật Thuần tạo phản chính là có dụng tâm kín đáo.

Buổi đêm hôm đó, Gia Luật Nô Chương cũng lập tức bắt đầu hành động, y âm thầm triệu tập toàn bộ thế lực mà mình đã xây dựng lại, chẳng những số đó đã có một ngàn người trong quân đội, ngoài ra cũng không thiếu những kẻ du côn lưu manh thành Thượng Kinh, thậm chí ngay cả trộm cướp và sơn tặc ngoài thành cũng không hề ít, những kẻ thượng vàng hạ cám này cùng tập trung lại một chỗ, cuối cùng tổng cộng có hơn ba ngàn người.

Gia Luật Nô Chương vốn dĩ chính là tướng phòng giữ cửa phía nam thành Thượng Kinh, cho nên y có thể dễ dàng để cho toàn bộ những người này vào được trong thành, đến lúc rạng sáng, y bỗng nhiên dẫn đầu những người này đánh vào trong thành từ cửa phía nam, sau đó nhanh chóng khống chế hoàng cung và những nơi quan trọng, bởi vì lúc trước Gia Luật Tuấn ngự giá thân chinh đã điều động toàn bộ binh lực cả nước nên giờ binh lực trong kinh thành chỉ còn là hư không, không ngờ Gia Luật Nô Chương vô cùng thoải mái đã chiếm cứ toàn bộ thành Thượng Kinh.

Sau khi khống chế được kinh thành, Gia Luật Nô Chương lập tức công khai tuyên bố Gia Luật Tuấn ngu ngốc vô đạo, khiến cho dân chúng Liêu quốc lầm than, cho nên y phụng lệnh Trịnh vương Gia Luật Thuần tới thành Thượng Kinh khởi sự, xóa bỏ ngôi vị hoàng đế của Gia Luật Tuấn, ủng hộ lập Gia Luật Thuần lên làm đế.

Tin tức Gia Luật Nô Chương tạo phản vừa mới ra đến bên ngoài, đầu tiên cả thành Thượng Kinh là một mảnh xôn xao, ngay sau đó không ngờ lại có không ít người hưởng ứng, hơn nữa cũng có không ít trong số đó là quý tộc Liêu quốc, dù sao những gì mà mấy năm nay Gia Luật Tuấn đã làm bọn họ cũng đều thấy, đã vô cùng thất vọng với vị hoàng đế này, chẳng qua là bình thường không có ai dẫn đầu, bọn họ cũng sẽ không nói gì, nhưng hiện tại đã có người công khai tạo phản, hơn nữa còn nhân danh ủng hộ lập Gia Luật Thuần lên làm hoàng đế, điều này khiến cho không ít người cũng bắt đầu động tâm.

Cũng chính bởi vậy, tin tức Gia Luật Nô Chương ủng hộ lập Gia Luật Thuần lên làm hoàng đế rất nhanh đã truyền bá khắp toàn bộ Liêu quốc và những vùng đất xung quanh, không ít quý tộc bên ngoài cũng đều hưởng ứng, trong lúc nhất thời thanh thế cũng càng lúc càng lớn, tiếng hô ủng hộ Gia Luật Thuần lên ngôi vị Hoàng đế cũng càng ngày càng cao, toàn bộ Liêu quốc quả thực giống như thật sự sắp sửa thay trời đổi đất.

Trong một tòa quân doanh lại Long Hoa Châu tây bắc, Trịnh vương Gia Luật Thuần hai tay run run cầm tình báo trong tay, trên mặt cũng đầy vẻ khủng hoảng, mà lúc này phụ tử Tiêu Địch Lý cũng đã sớm chạy tới Long Hoa Châu đang ở trong đại trướng, giờ phút này không khỏi mở miệng khuyên nhủ thêm lần nữa:

- Tỷ phu, bên phía Gia Luật Nô Chương đã thành công khống chế thành Thượng Kinh, chỉ chờ ngài vào thành xưng đế, ngài còn do dự điều gì nữa, mau theo chúng ta tới thành Thượng Kinh thôi!

- Câm mồm!

Gia Luật Thuần nghe đến đó bỗng nhiên quay đầu giận dữ hét lên với Tiêu Địch Lý, hai con mắt cũng đỏ bừng bừng, vốn dĩ khi mấy ngày trước phụ tử Tiêu Địch Lý tìm tới chỗ y, khuyên nhủ y đăng cơ làm hoàng đế, Gia Luật Thuần cũng không hề để trong lòng, bởi vì chính y cũng biết cậu em vợ này của mình là loại đức hạnh như thế nào, thậm chí y còn tưởng rằng đây chỉ là lời nói mê sảng Tiêu Địch Lý trong lúc choáng váng nhất thời, chứ tuyệt đối không nghĩ tới lúc này chỉ mới trong vòng mấy ngày mà không ngờ bên phía Gia Luật Nô Chương đã thực sự tạo phản, hơn nữa còn luôn miệng nói muốn ủng hộ lập mình làm hoàng đế, đây quả thực đúng là đặt mình trên đống lửa mà nướng luôn rồi.

- Dượng, hiện giờ người tức giận cũng đã muộn, Gia Luật Nô Chương bên kia cũng đã chiếm cứ thành Thượng Kinh, tin tức này đã truyền ra ngoài, hơn nữa còn được nhiều người ủng hộ như vậy, từ đó có thể thấy rằng Gia Luật Tuấn không hề được yêu thích cỡ nào, mà dượng đăng cơ lại chính là hi vọng trong lòng dân chúng, cho nên dượng cũng không nên từ chối nữa!

Đúng lúc này, đứa con trai của Tiêu Địch Lý cũng mở miệng khuyên, theo gã, chuyện này ván đã đóng thuyền, dù dượng mình muốn từ chối cũng là điều không thể nào được nữa.

Nghĩ đến mấy trăm năm cơ nghiệp của Đại Liêu chuẩn bị bị hủy bởi tay cậu em vợ tầm nhìn thiển cận này, Gia Luật Thuần cũng không kìm được căm tức vạn phần, lập tức cũng lười tranh cãi vô nghĩa với phụ tử Tiêu Địch Lý, trực tiếp gọi hộ vệ bên ngoài tiến vào, sau đó lớn tiếng ra lệnh:

- Bắt hết hai cha con Tiêu Địch Lý lại cho ta, đợi về sau sẽ tiếp tục xử lý!

- Tỷ phu, vì sao ngài lại bắt hết chúng ta vậy? Chúng ta cũng là vì…

Tiêu Địch Lý nghe đến đó cũng vội vàng hô lớn biện hộ cho bản thân mình, đáng tiếc Gia Luật Thuần lại vung tay lên, trực tiếp sai người bịt chặt miệng của gã lại, sau đó vô cùng nôn nóng đi tới đi lui bên trong đại trướng, y chẳng những lo lắng cho mười vạn đại quân thủ hạ của Gia Luật Tuấn, mà mặt khác còn lo lắng cho vận mệnh của chính mình, cứ coi như y không biết rõ tình hình trong chuyện này, nhưng cái kẻ Gia Luật Nô Chương kia lại tuyên bố ủng hộ lập mình làm đế, quả thực chính là thiêu nướng y trên ngọn lửa mà.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 937: Đại Thạch hiền chất



Gia Luật Thuần lo lắng, nhưng lại có người còn gấp gáp hơn cả y, người này đương nhiên chính là hoàng đế Liêu quốc Gia Luật Tuấn. Vốn dĩ gã đang đánh nhau với người Nữ Chân tại Hoàng Long phủ, sau khi hai bên thử tiến công thăm dò lẫn nhau một thời gian ngắn, cả hai đều có thắng có thua, thậm chí Liêu quân bởi vì có sĩ khí tăng vọt, nhân số đông hơn nên đã chiếm được ưu thế, điều này cũng khiến cho Gia Luật Tuấn bừng bừng hùng tâm muốn đánh tan đại quân Kim quốc vừa mới thành lập, cũng giống hệt như năm xưa Gia Luật Trọng Nguyên phản loạn, tiêu diệt hoàn toàn mối uy h**p là người Nữ Chân này.

Nhưng điều khiến Gia Luật Tuấn tuyệt đối không nghĩ tới chính là, ngay lúc y đang chuẩn bị triển khai quyết chiến với quân Kim thì bỗng nhiên nhận được tin tức từ hậu phương truyền đến, Gia Luật Nô Chương khởi binh tạo phản, đã chiếm lấy thành Thượng Kinh, hơn nữa còn ủng hộ lập đường đệ Gia Luật Thuần của mình làm đế, điều càng tệ hại hơn chính là, không ngờ bên trong quốc nội Đại Liêu lại có không ít người ủng hộ chuyện này, hiện tại trong nước đã loạn thành một bầy, ngay cả hậu cần đại quân của y cũng phải chịu ảnh hưởng vô cùng lớn.

Gia Luật Tuấn nhận được tin tức hậu phương có người tạo phản cũng ngay lập tức vừa sợ vừa giận, rốt cục không còn tâm tư triển khai quyết chiến với Kim quốc mà lập tức quyết định triệt binh trở về bình định, dù sao thì theo gã, ngôi vị hoàng đế của chính mình đã sắp bị kẻ khác cướp mất, chuyện này đương nhiên lớn hơn uy h**p của Kim quốc một chút, chỉ cần có thể bình định được phản l**n tr*ng n**c, cho dù có bị Kim quốc chiếm mất một ít đất đai thì cũng chẳng là gì.

Chuyện quốc nội phát sinh phản loạn lớn như vậy, cho dù Gia Luật Tuấn muốn giấu diếm cũng không được, rất nhanh đã truyền khắp khiến cả quân doanh đều biết tới, trong lúc nhất thời toàn bộ đại doanh quân Liêu ai cũng đều hoang mang, hơn nữa việc Gia Luật Tuấn bỗng nhiên hạ lệnh rút quân lại càng khiến cho binh lính chẳng còn tâm trí chiến đấu, sau khi mọi người vội vàng chuẩn bị xong xuôi liền lập tức nhanh chóng lui lại phía sau.

Có lẽ theo như cách nhìn của Gia Luật Tuấn, binh lực của mình đang chiếm ưu thế, hơn nữa lúc trước trong trận chiến thử nghiệm, quân Kim còn phải chịu một chút thiệt thòi nhỏ, cho nên gã nghĩ quân Kim sẽ không truy kích, nhưng gã lại quên mất rằng, sở dĩ A Cốt Đả có thể suất lĩnh bộ tộc Hoàn Nhan nho nhỏ đi được tới ngày hôm nay, chính là dựa vào sự to gan lớn mật, mỗi lần bọn họ đánh trận với quân Liêu cũng đều là lấy ít thắng nhiều, cho nên bọn họ có đầy đủ tin tưởng đi mạo hiểm.

Cũng chính bởi vậy, cho nên sau khi đại quân của Gia Luật Tuấn vừa mới lui về phía sau ngay lập tức liền bị kỵ binh Kim quốc chặn lại. Đầu tiên là hai đội kỵ binh chế trụ phần đuôi đại quân quân Liêu, sau đó A Cốt Đả đích thân dẫn hơn một vạn quân chủ lực điên cuồng tấn công trung quân Liêu quân, nơi đó cũng chính là vị trí của Gia Luật Tuấn, như vậy cũng chính là nơi phòng ngự mạnh nhất. Thế nhưng A Cốt Đả lại cố tình chọn lựa địa phương được phòng ngự mạnh nhất này mà xông tới, bởi vì chỉ cần đánh tan phòng ngự nơi này, sự an toàn của Gia Luật Tuấn cũng phải chịu uy h**p, đến lúc đó quân Liêu nhất định sẽ đại loạn, gã cũng có thể nhân cơ hội mà tăng thêm chiến quả.

Không thể không nói rằng hành động này của A Cốt Đả là vô cùng mạo hiểm, bởi vì nếu như gã không thể phá vỡ được phòng ngự của trung quân Liêu quân, rất có thể sẽ khiến mình đầu rơi máu chảy, thậm chí nếu như bị phía đuôi Liêu quân vây kín, chỉ sợ sẽ khiến tất cả kỵ binh dưới trướng gã cũng bị vây nốt, đến lúc đó ngay cả gã cũng khó mà có thể chạy thoát, nhưng cho dù là vậy, gã vẫn như cũ lựa chọn phương thức mạo hiểm, mà hơn nữa lại còn thành công.

Sức chiến đấu của quân Liêu vốn dĩ không bằng quân Kim, hơn nữa quốc nội còn đang phản loạn, Gia Luật Tuấn lại quá mức vội vàng khiến cho lòng người của cả đại quân hoang mang, cho nên đúng lúc đối mặt với sự tấn công của quân Kim, không ngờ mấy vạn trung quân lại không ngăn được nổi hơn một vạn kỵ binh quân Kim, nhất là khi Gia Luật Tuấn nhìn thấy kỵ binh quân Kim xung phong liều chết lao tới, không ngờ lại sợ tới mức cưỡi ngựa bỏ chạy. Cuộc sống chìm ngập trong tửu sắc mấy năm nay đã sớm làm hao mòn hết vũ dũng trên người gã rồi, đối với tính mạng của bản thân gã vô cùng quý trọng, không dám để chịu bất kỳ một chút phiêu lưu nào, cho nên mới dẫn đến loại tình huống như lúc này.

Nhưng Gia Luật Tuấn lại là người đứng đầu Liêu quốc, tất cả mọi người trong Liêu quân đều chú ý tới gã, kết quả Gia Luật Tuấn vừa mới chạy trốn, mui xe mang theo dấu hiệu chứng tỏ thân phận gã cũng lui theo về phía sau, điều này khiến cho khí thế của quân Liêu bay sạch, huống chi lúc này A Cốt Đả còn dẫn đầu kỵ binh chia cắt trung quân thành hai phần khiến cho đội quân phía sau của bọn họ khó chú ý, càng làm cho chỉ huy Liêu quân đại loạn, căn bản không thể tạo ra được chút phản kích hữu hiệu nào.

Chứng kiến loại tình huống này, A Cốt Đả cũng cảm thấy rất hưng phấn, lập tức quay ngựa lại xông lên chém giết, hơn nữa lần nào cũng chọn đúng phương hướng Gia Luật Tuấn trốn mà đuổi giết, kết quả khiến cho Gia Luật Tuấn bị hù dọa đến mức chỉ lo liều mạng chạy trốn, căn bản không có cách nào chỉ huy đại quân, từ đó lại càng khiến cho Liêu quân thêm loạn, toàn bộ đại quân bị người Nữ Chân chia nhỏ ra thành bảy tám phần, cuối cùng hoàn toàn tan rã, bị kỵ binh Kim quốc trên chiến trường tùy ý chém giết.

Trận chiến tại phía nam Hộ Bộ Đáp Cương này giằng co suốt một ngày một đêm, cuối cùng chấm dứt hoàn toàn với kết quả Liêu quân đại bại, sau khi kiểm kê toàn bộ chiến trường, số quân Liêu chết trận lên đến hơn ba vạn người, đại bộ phận quân đội còn lại cũng bị quân Kim đuổi giết, Gia Luật Tuấn dưới sự hộ vệ của một đội quân trung thành đã chạy thoát khỏi chiến trường, gần như ném bỏ lại toàn bộ các thứ như trâu ngựa, vũ khí, lương thực, việc này cũng khiến cho A Cốt Đả chẳng những đánh thắng một trận lớn, mà hơn nữa còn thu về không ít vật tư, đối với Kim quốc vừa mới thành lập mà nói, đây quả thực giống như cảnh đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Một trận chiến tại Hộ Bộ Đáp Cương giúp cho Kim quốc vừa mới thành lập đứng vững hoàn toàn gót chân, lại còn chiếm cứ được cả hai địa khu rộng lớn là Hoàng Long phủ và Liêu Dương phủ của Liêu quốc, lấy hai địa phương này làm căn cơ, bắt đầu khuếch trương thế lực của mình ra bên ngoài. Trái lại, sau khi Liêu quốc thảm bại, cũng làm mất nốt đại quân chân chính cuối cùng trên chiến trường, thậm chí sau khi Gia Luật Tuấn đang lẩn trốn về hậu phương, trong lúc nhất thời không có cách nào đi tới thành Thượng Kinh bình định loạn phản Gia Luật Nô Chương, từ đó có thể thấy được sự suy nhược của Liêu quốc.

Đợi đến nửa tháng sau, lúc này Gia Luật Tuấn mới triệu tập mấy vạn tướng sĩ, sau đó chạy như bay trở về thành Thượng Kinh bình định. Lúc mới bắt đầu Gia Luật Nô Chương tuyên bố xưng danh lập Gia Luật Thuần lên làm hoàng đế, nhưng chẳng những Gia Luật Thuần bên kia không đồng ý, mà ngược lại còn bắt nhốt hai cha con Tiêu Địch Lý được phái đi khuyên nhủ, điều này khiến cho không ít người vốn ủng hộ cảm thấy gặp phải đả kích vô cùng lớn, hơn nữa sau khi Gia Luật Nô Chương chiếm được thành Thượng Kinh, không ngờ lại phóng túng cho sĩ tốt đánh cướp trong kinh thành, kết quả trong lúc nhất thời đã đánh mất lòng người.

Cũng chính là dưới tình huống như vậy, khi Gia Luật Tuấn dẫn đầu hơn mấy vạn tướng sĩ trở lại thành Thượng Kinh đã vô cùng dễ dàng đuổi được Gia Luật Nô Chương chạy đi, nhưng lúc này thành Thượng Kinh đã bị Gia Luật Nô Chương tàn phá kinh khủng, rốt cục cũng chẳng còn phồn thịnh được như trước, việc này cũng khiến Gia Luật Tuấn như đụng phải sấm sét lớn, lập tức huy động cả nước bắt giữ Gia Luật Nô Chương đang trốn chạy.

Cùng lúc với khi Gia Luật Tuấn trở lại thành Thượng Kinh, Gia Luật Thuần tại Long Hóa Châu cũng cho chém đầu phụ tử Tiêu Địch Lý, sau đó mang thủ cấp của bọn họ đến trước mặt Gia Luật Tuấn, rồi tự mình vào kinh thỉnh tội. Vốn dĩ Gia Luật Tuấn cũng có chút hoài nghi Gia Luật Thuần, tuy nhiên thấy y cũng không hề tham dự việc phản loạn của Gia Luật Nô Chương, hơn nữa còn chủ động g**t ch*t phụ tử Tiêu Địch Lý phạm tội, điều này cũng khiến cho Gia Luật Tuấn cảm thấy Gia Luật Thuần vô cùng trung thành với mình, cho nên chẳng những không hề trách tội y, mà ngược lại còn trọng dụng Gia Luật Thuần, gia phong y thành quốc vương Tần Tấn.

- Phù ~ Đúng là nguy hiểm thật, lần này thiếu chút nữa đã bị hai cha con Tiêu Địch Lý ngu xuẩn kia hại chết!

Trong đại doanh bên ngoài Long Hóa Châu, sau khi Gia Luật Thuần nhận phong thưởng của Gia Luật Tuấn trở về cũng không kìm được thở phào một hơi, sau đó vẫn tê liệt ngồi nguyên một chỗ không hề nhúc nhích, trên mặt cũng đầy vẻ mệt mỏi, trong khoảng thời gian này y cũng vô cùng lo lắng hãi hùng, sợ rằng vị đường huynh kia sẽ kiêng kị chính mình, sau đó vấn tội y, may là vận khí của mình không tệ, cuối cùng cũng tránh được một kiếp.

Ngay khi Gia Luật Thuần đang âm thầm cảm thấy may mắn, chỉ thấy tấm rèm cửa của đại trướng bỗng nhiên bị đẩy ra, sau đó một tướng lĩnh trẻ tuổi tầm mười bảy mười tám đi đến, cười ha hả hành lễ với y, nói:

- Chúc mừng vương thúc tránh được một kiếp!

Nhìn thấy người trẻ tuổi này, Gia Luật Thuần cũng không kìm được lộ ra tươi cười nhiệt tình, đứng lên nói:

- Đại Thạch hiền chất không cần đa lễ, lần này cũng may nhờ có cháu giúp ta bày mưu tính kế mới có thể giúp ta tránh được một kiếp này, cho nên phải nhận cái cúi đầu của ta mới đúng!

Gia Luật Thuần nói xong cũng thật sự khom người thi lễ với người thanh niên trước mặt, người thanh niên đó cũng không tránh né, thoải mái nhận cái thi lễ của Gia Luật Thuần, sau đó mới nói:

- Vương thúc, tuy rằng đã tránh được một kiếp này, nhưng hiện tại Đại Liêu đã nguy cơ chất chồng như núi, cánh chim Kim quốc đã dang rộng, Đại Tống phía nam cũng như hổ rình mồi chúng ta, ta và ngài thân là hoàng tộc, nếu như không nghĩ ra biện pháp tự cứu lấy mình, chỉ sợ cuối cùng vẫn khó lòng thoát chết được!

Gia Luật Đại Thạch vô cùng nghiêm túc nói, trên khuôn mặt trẻ tuổi cũng lộ ra một loại trầm ổn và cơ trí không phù hợp với độ tuổi của y.

- Theo như quan sát của cháu mấy năm nay, kỳ thật Đại Tống đã sớm không còn coi trọng Liêu quốc chúng ta, nhưng bọn họ lại vô cùng kiêng kỵ Kim quốc vừa mới quật khởi, trước kia liền nghĩ hết tất cả mọi biện pháp kiềm chế sự quật khởi của chúng, hiện tại Kim quốc đã đánh hạ đại quân của Bệ hạ, sẽ nhanh chóng bắt đầu khuếch trương, Đại Tống nhất định sẽ không ngồi yên, cho nên chắc chắn bọn họ cũng sẽ xuất binh, sau đó tranh đoạt quốc thổ Liêu quốc chúng ta với Kim quốc, do đó gián tiếp kiềm chế sự khuếch trương của Kim quốc!

Gia Luật Thuần nghe đến đó sắc mặt cũng đại biến, y luôn vô cùng tin phục mưu trí của Gia Luật Đại Thạch, nếu như y đã nói Đại Tống nhất định sẽ xuất binh, như vậy chắc có lẽ là không sai, chỉ có điều dựa vào tình hình hiện giờ của Liêu quốc, nếu như lại gặp phải sự tiến công từ phía nam của Đại Tống, đến lúc đó chỉ sợ toàn bộ Liêu quốc đều sẽ sụp đổ, mà hoàng tộc bọn họ biết làm thế nào để tự bảo vệ mình được đây?

Mấy ngày sau đó, Gia Luật Đại Thạch một lời thành sấm, tam lộ đại quân của Đại Tống xâm chiếm Liêu quốc, điều động binh lực hơn trăm vạn, tin tức này vừa phát ra, toàn bộ Liêu quốc đều lâm vào tuyệt vọng!
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 938: Ngươi biết ta?



- Vào thành!

Theo tiếng hô ra lệnh của Hô Diên Khánh, năm vạn đại quân tiên phong đồng loạt tiến vào bên trong thành An Bắc, mà những quân Liêu phụ trách thủ thành đã sớm buông bỏ vũ khí, một đám người cười nịnh nọt đứng nghênh đón trước cửa, thành An Bắc vốn là thành trấn quan trọng phía nam của quân Liêu, trong thành có rất nhiều quân đội trú đóng, chủ yếu là để phòng ngừa việc quân Tống bắc thượng.

Thế nhưng một thời gian trước Gia Luật Tuấn tấn công Kim quốc đã điều động hơn một nửa số quân của nơi này đi, sau đó tuy rằng cũng có bổ sung thêm một ít, nhưng đầu tiên là số lượng lại không nhiều lắm, thứ hai là phần lớn số binh lính được bổ sung cũng không kịp huấn luyện, tổng số quân Liêu bên trong thành cũng chỉ mới tầm khoảng một vạn người.

Đương nhiên, nếu như nhìn trên phương diện số lượng quân đội, Liêu quân phù trợ tường thành cũng có một đội chủ lực, chẳng qua là thành An Bắc đã một thời gian dài không được cung cấp vật tư rồi, những thứ khác không đề cập tới, tướng sĩ trong thành ngay cả cơm ăn cũng không đủ, căn bản không có khí lực để thủ thành, cho nên khi tướng phòng giữ trong thành nhìn thấy năm vạn đại quân dưới trướng Hô Diên Khánh cũng vô cùng dứt khoát lựa chọn mở cổng thành đầu hàng, dù sao nếu đi theo Đại Tống thì ít nhất cũng có thể có được một chút cơm no.

Hô Diên Khánh nghĩ tới sự quan trọng của thành lũy quân sự An Bắc thành, đương nhiên cũng không dễ dàng khinh địch, theo như phỏng đoán trước đó của bọn họ, còn tưởng rằng sẽ phải xảy ra một trận ác chiến, vì thế y còn cố ý mang theo rất nhiều hỏa khí, nghĩ rằng khi công thành nhất định sẽ dùng tới, lại không ngờ căn bản không cần động thủ mà đối phương đã liền chủ động đầu hàng, vừa mới bắt đầu Hô Diên Khánh còn có chút hoài nghi, lo lắng đối phương gian trá, thế nhưng sau khi bọn họ vào thành, đến khi tướng phòng thủ của đối phương mở miệng cầu lương thực của y, lúc này y mới hiểu rõ được tình trạng quẫn bách bên trong thành.

Sau khi ngoài ý muốn chiếm được thành An Bắc một cách nhanh chóng, Hô Diên Khánh lập tức báo cáo với đại quân của Dương Hoài Ngọc ở phía sau, đợi đến sau khi đối phương đến được nơi này, y sẽ lại lập tức dẫn binh xuất phát, một đường lao thẳng tới phủ Đại Định thuộc Trung Kinh nước Liêu, dọc con đường này y gần như không gặp phải Liêu quân, thậm chí bởi vì Liêu quân trong thành An Bắc đầu hàng một cách dứt khoát, khiến cho Liêu quân phía sau còn không nhận được tin tức quân Tống đánh tới, cho đến khi nhìn thấy quân Tống mới trở nên kinh ngạc.

Lúc này chính là thời điểm Liêu quốc bị bao vây suy yếu nhất, mà Đại Tống đã sớm có mưu đồ này từ lâu, cho nên thân làm tiên phong, Hô Diên Khánh tiến quân vô cùng thuận lợi, dọc theo đường đi không gặp phải sự chống cự nào đã tới được phụ cận phủ Đại Định nằm tại Trunh Kinh nước Liêu, so với những nơi số lượng người thưa thớt lúc trước, số người sinh sống tại Trung Kinh lại tương đối đông đúc, dù sao nơi này cũng thuộc loại khu vực phồn hoa của nước Liêu, lại là một trong những trung tâm chính trị của Liêu quốc, cho nên cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, mặt khác nơi này cũng có hơn năm vạn đại quân đang trú đóng, muốn phá được nơi này cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

- Tướng quân, theo như tin tức ta thăm dò được, người trấn thủ thành Trung Kinh bỗng nhiên đổi thành Tần Tấn vương Gia Luật Thuần vừa mới được phong chức, đây là một kẻ không đơn giản, cho nên kế tiếp tướng quân nhất định phải hành quân thật cẩn thận.

Trong đại trướng trung quân, Tiêu Địch Liệt chắp tay đứng đối diện Hô Diên Khánh lên tiếng. Sau khi y dẫn quân chạy tới Cổ Bắc Khẩu, vẫn luôn nghe lệnh dưới trướng Dương Hoài Ngọc, lần tấn công Liêu quốc này, y chủ động yêu cầu gia nhập đội quân tiên phong của Hô Diên Khánh, bởi vì y vô cùng quen thuộc với các phương diện của Liêu quốc, cho nên Dương Hoài Ngọc cũng đồng ý với yêu cầu của y, mà Hô Diên Khánh cũng sử dụng đúng tác dụng, dọc theo đường đi đều luôn hỏi thăm Tiêu Địch Liệt về biến động trên các phương diện của Liêu quốc.

- Gia Luật Thuần? Kẻ này chính là cái người Trịnh vương đã cùng trấn áp người Bột Hải với lệnh tôn ngươi?

Hô Diên Khánh nghe thấy tên của Gia Luật Thuần cũng nhanh chóng phản ứng, lúc trước y từng tìm hiểu rất rõ những nhân vật quan trọng bên trong nước Liêu, trong đó Gia Luật Thuần chính là một trong những nhân vật quan trọng nhất.

- Đúng vậy, thời gian vừa rồi Liêu quốc có người tạo phản, cũng muốn ủng hộ lập Gia Luật Thuần lên làm đế, thế nhưng chẳng những Gia Luật Thuần không đồng ý mà ngược lại còn giết người đã khuyên nhủ y xưng đế, bởi vậy nhận được sự tán thưởng của Gia Luật Tuấn, vốn dĩ y trấn thủ tại Long Hóa Châu bên kia, nhưng chẳng biết tại sao lại bỗng nhiên dâng tấu chương lên Gia Luật Tuấn, thỉnh cầu trấn thủ thành Trung Kinh, kết quả là Gia Luật Tuấn cũng đồng ý, vì thế y được điều đến đóng quân tại phủ Đại Định, khi chúng ta bắt đầu phát động tiến công Liêu quốc cũng chính là lúc y vừa mới nhậm chức.

Tiêu Địch Liệt lại lần nữa bẩm báo.

Những tình báo này đều là do Tiêu Địch Liệt biết được từ trong miệng một số tù binh, uy vọng trong quân của phụ tử bọn họ cực cao, không ít tù binh đã làm theo lời khuyên của y mà quy hàng Đại Tống, thậm chí còn có một vài đội quân Liêu khi mới vừa gặp quân Tống đã trực tiếp bị y chiêu hàng, điều này cũng giúp y lập được công lao không hề nhỏ.

- Thú vị thật, Long Hóa Châu giáp với Kim quốc, y không ở đó mà chống lại người Nữ Chân, đột nhiên lại chạy tới thành Trung Kinh làm cái gì, chẳng lẽ là bởi vì rất sợ chết hay sao? Tuy nhiên vận khí của y cũng quá kém rồi, không ngờ lại gặp phải việc Đại Tống chúng ta tiến công Liêu quốc, lần này bất kể như thế nào y cũng sẽ không trốn thoát.

Giờ phút này Hô Diên Khánh cũng thấp giọng lẩm bẩm, tuy nhiên nói thì nói vậy nhưng qua một vài chuyện, y lại hiểu rõ Gia Luật Thuần dường như không phải là một người sợ chết, cho nên việc Gia Luật Thuần bỗng nhiên chạy đến nhậm chức tại Trung Kinh hình như có vài phần kỳ quái thì phải?

Bất quá chỉ một lát Hô Diên Khánh đã hiểu được dụng tâm của Gia Luật Thuần, ngay sau khi y dẫn đầu đại quân liên tục phá tan mấy cứ điểm của quân Liêu xung quanh phủ Đại Định, rất nhanh đã dẫn binh đến dưới tòa thành Trung Kinh, cũng đúng lúc này, bỗng nhiên có một người trẻ tuổi đơn thương độc mã lao ra từ trong thành Trung Kinh, sau đó đến bên ngoài đại doanh quân Tống cầu kiến y.

- Gia Luật Đại Thạch? Người này ngươi đã từng nghe nói qua chưa?

Hô Diên Khánh lập tức quay đầu lại nhìn Tiêu Địch Liệt vừa mới chạy tới, sau khi y nhận được tin có sứ giả Liêu quốc tới đây, ngay lập tức liền gọi Tiêu Địch Liệt tới để hỏi, bởi vì cái người sứ giả tên Gia Luật Đại Thạch này căn bản y cũng chưa từng nghe nói tới.

- Không ngờ lại là y!

Tiêu Địch Liệt nghe thấy tên của Gia Luật Đại Thạch cũng không kìm được kinh ngạc nói.

- Tướng quân, Gia Luật Đại Thạch này cũng là người trong hoàng tộc, bất quá thứ giúp y nổi danh nhất vẫn là do tài học của chính mình, chưa tới hai mươi tuổi đã thi đậu tiến sĩ, hơn nữa lại còn là tiến sĩ người Khiết Đan duy nhất của chúng ta, ngoài ra ta nghe nói người này mưu trí vô song, thực sự là một nhân vật vô cùng khó dây dưa, không nghĩ tới y đã ở trong thành Trung Kinh.

- Một tiến sĩ chưa tới hai mươi tuổi?

Hô Diên Khánh nghe đến đó cũng không kìm được kinh ngạc lẩm bẩm, phải biết rằng bất kể là Liêu quốc hay Tống quốc, muốn thi đậu được tiến sĩ còn khó hơn cả lên trời, cho dù văn phong của Liêu quốc không dày đặc được bằng Đại Tống, độ khó của việc thi tiến sĩ cũng giảm hơn một chút, nhưng đối phương còn chưa tới hai mươi tuổi mà đã có thể thi đậu tiến sĩ cũng đủ để khiến cho người khác cảm thấy kinh ngạc rồi.

- Tiêu tướng quân, ngươi cảm thấy Gia Luật Thuần bỗng nhiên phái sứ giả Gia Luật Đại Thạch này đến đây, rốt cuộc là muốn làm chuyện gì?

Hô Diên Khánh suy tính một lát rồi mở miệng hỏi.

- Việc này...

Tiêu Địch Liệt nghe tới đó không khỏi do dự một chút, sau đó cũng cười khổ một tiếng, nói:

- Khởi bẩm tướng quân, ta đúng là không thể đoán ra được, đối phương có thể là muốn đầu hàng, cũng có thể là muốn dùng biện pháp gì đó để kéo dài thời gian, dựa vào tình hình hiện tại của Liêu quốc, cho dù phát sinh chuyện gì cũng đều không kỳ quái.

Nghe thấy lời nói của Tiêu Địch Liệt, Hô Diên Khánh cũng không kìm được cười lớn một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm, lập tức cho người mời Gia Luật Đại Thạch tiến vào, vốn dĩ Tiêu Địch Liệt muốn tránh mặt, dù sao y cũng là tướng đầu hàng, có một vài việc cơ mật y cũng không thích hợp tham dự, thế nhưng Hô Diên Khánh lại giữ y lại, qua khoảng thời gian này quan sát, Hô Diên Khánh đã hoàn toàn tín nhiệm Tiêu Địch Liệt, hơn nữa lại khẳng định chắc chắn tài năng của Tiêu Địch Liệt, để y lưu lại cũng chính là sự coi trọng đối với y.

Tiêu Địch Liệt cũng không ngốc, sau khi hiểu rõ rằng Hô Diên Khánh coi trọng mình, trong lòng y cũng vô cùng cảm kích, lại nói thêm y cũng cảm thấy vô cùng thân thiết với Hô Diên Khánh, bởi vì tổ tiên Hô Diên Khánh cũng không phải người Hán, điểm ấy có thể nhìn ra được từ dòng họ của Hô Diên Khánh, vậy mà đối phương hiện tại chẳng những là một trong những tướng lĩnh chủ chốt của Đại Tống, hơn nữa gia tộc Hô Diên còn là một trong những tướng tộc quan trọng của Đại Tống, điều này cũng khiến y có thể nhận ra rõ con đường tiếp theo mà mình muốn đi ở Đại Tống, chỉ cần bản thân mình đủ xuất sắc, chưa chắc đã không thể được như gia tộc Hô Diên.

Chỉ trong chốc lát, Gia Luật Đại Thạch nhận được mệnh lệnh dưới sự dẫn dắt của hộ vệ đã đi vào trong soái trướng, khi y nhìn thấy Hô Diên Khánh ngồi ngay ngắn ở phía trên liền lập tức khom mình hành lễ:

- Hạ quan Gia Luật Đại Thạch, bái kiến Hô Diên tướng quân!

- Miễn lễ!

Hô Diên Khánh thản nhiên mở miệng nói:

- Hiện tại hai nước đang giao chiến, Gia Luật Thuần không ở trong thành chuẩn bị cho chiến tranh ư, vì sao lại phái người đến nơi này của ta?

Nghe thấy lời nói của Hô Diên Khánh, Gia Luật Đại Thạch cũng không trả lời ngay, mà quay đầu nhìn về phía Tiêu Địch Liệt đứng bên cạnh, sau đó bỗng nhiên cười nói:

- Hô Diên tướng quân, vị bên cạnh ngài này chính là con trai của Tiêu lão tướng quân Tiêu Nham Thọ, Tiêu Địch Liệt tướng quân đúng không?

- Tâm tư thật kín đáo, không nghĩ rằng Liêu quốc suy bại như thế mà vẫn còn có nhân tài như ngươi!

Hô Diên Khánh ngồi ghế trên nghe xong phân tích của Gia Luật Đại Thạch cũng lập tức không kìm nổi liền vỗ tay tán dương, cho dù là Đại Tống nhân tài đông đúc nhưng cũng hiếm thấy người trẻ tuổi ưu tú như Gia Luật Đại Thạch, điều này khiến cho y không kìm được nổi lên tâm tư yêu mến người tài.

- Đa tạ sự khích lệ của tướng quân, đáng tiếc dưới tình hình hiện nay, cho dù có ưu tú tài năng như thế nào thì cũng vô dụng, Liêu quốc diệt vong là kết cục đã định, cuối cùng chỉ khác nhau mỗi ở chỗ là diệt vong trong tay ai mà thôi, đối với người Liêu chúng ta có chăng là cũng không khác biệt quá lớn, nhưng đối với Đại Tống và Kim quốc mà nói, đây lại là điều vô cùng quan trọng!

Lời nói của Gia Luật Đại Thạch bỗng nhiên chuyển hướng, trong ánh mắt y cũng lóe ra mấy phần tinh quang nhìn chằm chằm vào Hô Diên Khánh, bởi vì y biết rằng chủ đề này nhất định sẽ khơi dậy hứng thú của Hô Diên Khánh.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 939: Gia Luật Đại Thạch bỗng đề nghị!



Hô Diên Khánh và Tiêu Địch Liệt đều là rồng trong biển người, nghe hiểu trong lời Gia Luật Đại Thạch có chuyện gì đó, hai người thầm liếc nhau, sau đó Hô Diên Khánh mới nói:

- Gia Luật tiểu huynh đệ có lời gì cứ nói ra, bản tướng ta thô kệch trước giờ không thích nghe tiếng lóng!

- Ha ha ha Hô Diên tướng quân quả là người sảng khoái, tại hạ cũng xin nói thẳng!

Gia Luật Đại Thạch nghe xong chỉ cười lớn, có điều nào dám coi Hô Diên Khánh là người thô kệch, khi bằng tuổi mình đối phương đã vang danh thiên hạ, người như thế lẽ nào lại là mãng phu.

Nghĩ tới đây chỉ thấy Gia Luật Đại Thạch kìm chế nụ cười trên môi trịnh trọng nói:

- Hô Diên tướng quân, tại hạ được Tần Tấn Vương nhờ vả, lần này cầu kiến thật ra muốn làm một cuộc giao dịch.

- Giao dịch?

Hô Diên Khánh nghe xong có chút nghiền ngẫm nhìn Gia Luật Đại Thạch, sau đó mới cười nói:

- Dựa vào tình huống hiện tại ngươi và cả người sau lưng ngươi, vị Tần Tấn Vương kia còn vị thế gì để có thể cùng chúng ta bàn điều kiện?

Đối với sự châm chọc của Hô Diên Khánh, Gia Luật Đại Thạch cũng là ngoảnh mặt làm lơ, chỉ cười ha ha nói:

- Nếu là giao dịch, chúng ta tự nhiên có lợi thế, tỷ như Tần Tấn Vương nguyện dâng thành Trung Kinh ra quy hàng Đại Tống.cùng Tiêu tướng quân, cùng trợ giúp Đại Tống chiêu hàng Liêu quân ở các nơi, Tần Tấn vương chúng ta có lực ảnh hưởng trong binh rất lớn, dù kém cha con hai người Tiêu tướng quân một chút nhưng trên triều đình lực ảnh hưởng vượt xa bọn họ, đây chính là tin tốt với Đại Tống!

- Gia Luật Thuần cũng nguyện ý quy hàng ư?

Nghe Gia Luật Đại Thạch nói, Hô Diên Khánh càng kinh ngạc, Gia Luật Thuần không thể so với Tiêu Địch Liệt, vì y còn là anh em họ với Gia Luật Tuấn hoàng đế Liêu quốc, trong tay nắm giữ đại quyền, nhìn từ bất kì phương diện nào cũng thấy y bỗng nhiên đầu hàng thật ngoài dự đoán mà.

- Hô Diên tướng quân không cần kinh ngạc, thế cục Liêu Quốc các ngài so với chúng ta càng rõ ràng hơn, chỉ cần người có tầm nhìn xa cũng thấy Liêu quốc không còn sức xoay chuyển càn khôn, dù là hoàng tộc như Tần Tấn vương cũng không cam tâm chôn cùng Liêu quốc, dĩ nhiên phải vì tương lai của mình mà tính toán!

Gia Luật Đại Thạch chỉ nói.

Nghe Gia Luật Đại Thạch nói Hô Diên Khánh và Tiêu Địch Liệt cũng liếc nhau, lý do này thật không chê vào đâu được, chẳng qua cũng làm người ta khó mà tin được, dù đầu hàng Đại Tống có thể bảo toàn tính mạng nhưng mang danh quân b*n n**c cũng như mang cái mạng nhỏ của mình giao vào tay kẻ khác, giống như Gia Luật Thuần là hoàng tộc địch quốc, bản thân y chính là uy h**p to lớn với Đại Tống, nếu chẳng may Đại Tống động tay động chân có thể thần không biết quỷ không hay khiến y chết đi, loại cảm giác này không tốt lắm.

Gia Luật Đại Thạch là kẻ khôn khéo hơn người, nhìn Hô Diên Khánh và Tiêu Địch Liệt trên mặt mấy phần đều là hoài nghi, liền nói:

- Hô Diên tướng quân nếu các ngài không tin, Tần Tấn Vương nguyện tỏ chút thành ý của mình, ở đông nam thành Trung Kinh còn đóng một chi ba ngàn quân đội, tướng lĩnh chi quân đội này là tâm phúc của Điện hạ chúng ta, chỉ cần Điện hạ hạ lệnh một tiếng sẽ bỏ vũ khí đầu hàng Đại Tống, mặt khác ta có thể ở lại đây làm con tin, như thế nào?

Nghe Gia Luật Đại Thạch nói bản thân sẽ ở lại nơi này làm con tin khiến Hô Diên Khánh cũng khá kinh ngạc, lúc này nếu y lại do dự, có vẻ không được phóng khoáng cho lắm, bởi vậy chỉ thấy y đánh nhịp nói:

- Tốt, nếu Tần Tấn vương có ý cải tà quy chính, Đại Tống tự nhiên cũng có lòng bao dung người, nhưng thiên hạ nào có bữa tiệc nào miễn phí, có điều kiện gì thì nói luôn, miễn cho ngày sau lại tốn nước miếng!

- Sảng khoái, Hô Diên tướng quân quả là người thống khoái, Điện hạ chúng ta quả thật có vài điều kiện, đối với Đại Tống nào có sá gì, chỉ hi vọng sau khi chúng ta quy hàng, Đại Tống đồng ý cho Điện hạ vẫn lưu lại bộ hạ cũ, cũng không phải có tư tâm gì, chỉ là muốn giúp Đại Tống lập thêm nhiều công lao, như một số châu phủ Tây bộ có quan hệ sâu xa với Điện hạ chúng ta, chỉ cần người ra mặt có thể thuyết phục bọn họ quy thuận Đại Tống!

Gia Luật Đại Thạch vẻ mặt thản nhiên đưa ra điều kiện của mình.

- Giữ lại quân đội?

Hô Diên Khánh nghe xong cũng nhướng mày, xem từ góc độ của Gia Luật Thuần giữ lại quân đội cũng có lý do của nó, chẳng may Đại Tống trở mặt y cũng có quân đội tự bảo vệ mình, nhưng với Đại Tống, đó là một tai họa ngầm, nếu đồng ý điều kiện, điều này có thể khiến Gia Luật Thuần và quân đội này không nghe theo sự điều động của triều đình tạo nên thế độc bá một phương, nếu đối phương càng phát triển nói không chừng càng có khả năng phục hồi Liêu quốc.

Suy xét tới lui Hô Diên Khánh nhất thời chưa đưa ra được chủ ý, mà chuyện này đã vượt quá chức vụ của y, Dương Hoài Ngọc mới là thống lĩnh toàn cục, chuyện trọng yếu như vậy cần Dương Hoài Ngọc định đoạt.

Nghĩ tới đây, Hô Diên Khánh chỉ ngẩng đầu nói:

- Điều kiện của các ngươi chúng ta có thể suy xét, tuy nhiên cần cấp trên đồng ý, nên Gia Luật huynh đệ nếu chưa vội vã quay về có thể ở lại chỗ này vài hôm.

- Đó là đương nhiên, ta lần này tới đây chính là phải nhận được câu trả lời chính xác mới có thể quay về, nên mấy hôm này phải quấy rầy rồi!

Gia Luật Đại Thạch lại chẳng hề khách khí liền hướng Hô Diên Khánh chắp tay nói.

Thấy đối phương đồng ý, Hô Diên Khánh bảo Tiêu Địch Liệt an bài chỗ ở, vì chuyện này còn là bí mật nên cũng không thể để nhiều người nhìn thấy Gia Luật Đại Thạch, vì thế Tiêu Địch Liệt dẫn y đến ở tại doanh trại của chính mình, còn Hô Diên Khánh liền viết thư cho Dương Hoài Ngọc, đem chuyện Gia Luật Thuần có ý hàng kể tỉ mỉ chi tiết một lần, sau đó cho người phi ngựa đến trong đại quân ở hậu phương.

Gia Luật Đại Thạch đi theo Tiêu Địch Liệt vào lều vải tạm thời của mình, đánh giá chung quanh một chút mới nói:

- Đại Tống quả nhiên phú quý, chỉ một gian lều bạt bình thường không ngờ cũng chế tác tinh mỹ lại vô cùng đầy đủ, khiến Đại Liêu ta phải khâm phục.

- Đại Tống đúng là hết sức giàu có, lúc trước ta mới đến cũng bị đãi ngộ này làm hoảng sợ, tuy nhiên Đại Tống đãi ngộ trong quân dù cao nhưng huấn luyện lại vô cùng nghiêm khắc, thu phục nhân tâm, trước kia ta ở Đại Liêu cho rằng Đại Tống chỉ có lấy hỏa khí làm đầu nhưng tận mắt nhìn họ huấn luyện mới thấy họ mấy lần đánh bại Liêu quốc đâu chỉ dựa vào hỏa khí hay may mắn mà còn chính là vào thực lực!

Tiêu Địch Liệt thở dài nói, đây là cảm nhận lớn nhất của y khi đầu nhập, bình thường không thể nói với ai, tuy nhiên Gia Luật Đại Thạch là một đối tượng tốt để thảo luận.

- Hả?

Gia Luật Đại Thạch nghe xong cũng nhướng mày cười nói:

- Không nghĩ Tiêu tướng quân đánh giá Tống quân cao như vậy, nhưng điều này cũng không kỳ quái, Đại Tống giàu có trong bốn biển dễ dàng tạo ra một đội quân hùng mạnh, mấy năm nay diệt Tây Hạ lại diệt Tử Hạ, mỗi lần tất chiến tất thắng, sĩ khí trong quân ngày càng cao, ngay cả Đại Liêu cũng bị đánh bại, nên sức chiến đấu càng mạnh là điều không có gì kỳ lạ!

Nói tới đây, chỉ thấy Gia Luật Đại Thạch thở dài, vẻ mặt có chút suy sụp nói:

- Nhưng trái lại ở nước ta, vốn Hoàng đế Bệ hạ thật vất vả mới khôi phục lại sau phản loạn Gia Luật Trọng Nguyên, nếu còn cơ trí, Đại Liêu sao lại thua kém Đại Tống chứ, đáng tiếc mấy năm nay người đã không để ý triều chính, năm đó bại trong tay Đại Tống cũng chẳng khiến hắn tỉnh táo được, tới nước này còn trách được ai!

Nghe Gia Luật Đại Thạch nhắc tới Hoàng đế Liêu quốc Gia Luật Tuấn, trên mặt Tiêu Địch Liệt có thêm vài phần thần sắc phức tạp, y hận Gia Luật Tuấn, vì người này gián tiếp làm cha mình chết trận, nhưng nghĩ tới cha mình cả đời tận trung vì Liêu quốc, trung với Gia Luật Tuấn dù trong tình thế bất lợi còn dặn dò không được ghi hận hoàng đế, có cơ hội phải bảo toàn tính mạng bảo vệ an toàn cho gã. Mà Tiêu Địch Liệt là một người con có hiếu, nghĩ tới lời phụ thân nhắc nhở, không biết sau này làm sao đối mặt với Gia Luật Tuấn đây.

- Gia Luật huynh đệ, trời cũng tối rồi, nói vậy cũng tới lúc ăn cơm chiều, Hô Diên tướng quân quân cơ bận rộn, chỉ sợ không có biện pháp thiết yến cho ngươi đón gió tẩy trần, để ta chuẩn bị chút thức ăn, trong quân không có rượu thịt chỉ có cơm canh sơ sài, hi vọng huynh đệ không ghét bỏ!

Tiêu Địch Liệt nghe tới đó liền tán thành, y vốn nghe nói kỳ danh của Gia Luật Đại Thạch, sớm muốn kết giao một phen, thứ hai đối phương đại biểu cho Gia Luật Thuần tới thảo luận việc quy thuận Đại Tống, nếu sự việc thành bọn họ đều là tướng lĩnh Liêu quốc hàng Tống, ngày sau qua lại nhiều hơn, chính là chuyện tốt.

Tiêu Địch Liệt liền cho người chuẩn bị đồ ăn, chỉ trong chốc lát, mấy món tuy rằng không được đẹp mắt nhưng rất nhiều, có thịt kho tàu, rau xanh, thịt dê nướng và các món ăn nổi tiếng trong quân, còn có một thố nước quả là khẩu phần được chia hàng tháng, nước quả này cũng là đồ hộp.

Nhìn đồ ăn phong phú càng làm Gia Luật Đại Thạch biết bình thường tướng sĩ Tống quân cũng ăn uống như vậy làm y không dám tin, có điều khi Tiêu Địch Liệt dẫn y đi dạo một vòng bên ngoài dù không muốn cũng phải tin thôi.

Lại một phen tán thưởng Đại Tống hậu đãi quân đội, sau đó hai người họ mới về lều trại, vừa ăn vừa nói chuyện, dù mặt ngoài hòa thuận nhưng thật ra bên trong đều có dụng tâm, Gia Luật Đại Thạch muốn thăm dò thêm nhiều tình báo trong quân Tống, mà Tiêu Địch Liệt cần xác định xem Gia Luật Thuần có thật sự quy thuận Đại Tống không?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back