Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 445: Chương 446: Hô Diên Bình thất lạc



- Tam ca nhị, biện pháp này của ngươi thật sự được sao? Hô Diên Bình nhìn Triệu Nhan với vé mặt không tin.

- Chuyện này huynh cứ yên tâm đi, tuyệt đối hữu hiệu! Triệu Nhan vỗ ngực cam đoan, đồng thời nhìn tá điền đứng bên cạnh đang tỏ vẻ khó xử, ra hiệu bắt đầu ra tay.

Nơi này là trong nhà một tá điền đang nuôi vịt, sân dẫn ra sông Biện, một nữa sân trước được quây lại để nuôi vịt, hơn trăm con vịt đều được nuôi dưỡng trong đó, tuy nhiên hiện tại vịt đều bị đuổi ra sông kiếm ăn, chỉ có tay trái tá điền kia cầm lấy một con, tay phải thì cầm một ống trúc làm công cụ, cũng không phải làm gì?

- Ra tay đi, nếu con vịt này chết, đến lúc đó gia chủ của ngươi đương nhiên sẽ bồi thường tiền cho ngươi! Triệu Nhan nhìn tá điền này không xuống tay được, lập tức lại thúc giục, ống trúc trong tay đối phương chính là công cụ cho vịt ăn, đây kỳ thực là một cái phễu được đặc chế, mũi nhọn phía trước có thể câm mỏ vịt vào, sau đó đổ thức ăn lỏng vào trong bụng vịt.

Nghe Triệu Nhan nói, tá điền kia rốt cuộc nhẫn tâm, ngón tay dùng sức mở miệng con vịt ra, sau đó câm ống trúc vào, bưng thức ăn cho vịt bên cạnh bắt đầu rót vào, vịt y nuôi dưỡng hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên thấy kiểu cho ăn này, thậm chí theo y, đây căn bản không phải cho vịt ăn mà là tra tấn vịt, cuối cùng sẽ chỉ đùa giỡn con vịt đến chết.

Vừa rồi ở bên kia sông cả nhà Triệu Nhan gặp thê tử của Hô Diên Bình, biết khó khăn phu thê Hô Diên Bình đang gặp phải, vừa vặn Triệu Nhan biết phương pháp nhồi vịt để vỗ béo này, vì thế liền chủ động chạy tới tìm Hô Diên Bình, kết quả sau khi Hô Diên Bình nghe thấy lại vốn không tin được, vì thế Triệu Nhan đơn giản sai người chuẩn bị nhồi một con vịt ăn, thế nên mới có thực nghiệm trước mắt này.

Vịt bị người nhét đầy miệng bằng ống trúc, đương nhiên hết sức không thoải mái, vì thế liều mạng giấy dụa, tá điền càng rót thức ăn cho vịt vào trong càng làm con vịt này sắp bị dọa đến điên rồi. Tuy nhiên dù nó có giãy dụa như thế nào nhưng cuối cùng vẫn không giấy được khỏi tay người nuôi vịt, cuối cùng khi thức ăn cho vịt được đổ vào miệng, lại không tự chủ được nuốt xuống, kết quả chỉ trong chốc lát, Triệu Nhan và Hô Diên Bình có thể nhìn thấy rõ ràng cái bụng con vịt này phồng lên.

- Quận vương, Chủ gia, không thể cho ăn nữa, cho nữa con vịt này sẽ không chống đỡ nổi mà chết mất! Lúc này người nuôi vịt bỗng nhiên dừng lại lên tiếng cầu khẩn, những con vịt này đều là y nuôi lớn từng chút một, tuy cuối cùng nhất định vẫn sẽ bán lấy tiền, nhưng cũng có chút tình cảm, dùng biện pháp thô bạo này "tra tấn” vịt, thật sự khiến y không đành lòng.

- Được rồi, hiện tại có thể dừng lại rồi. Tuy nhiên những con vịt còn lại toàn bộ cũng phải cho ăn như vậy, hơn nữa lần lượt từng vòng, đừng để vịt chạy loạn! Triệu Nhan không biết vịt ăn bao nhiêu, đương nhiên phải nghe theo ý kiến của người nuôi vịt, tuy nhiên sau khi nhồi vịt phải tận lực giảm bớt hoạt động của vịt, như vậy mới có thể khiến vịt sớm béo lên.

- Hả? Chuyện này Người nuôi vịt nghe thấy Triệu Nhan sai bảo, trên mặt lộ vẻ khó xử, một con vịt thì cũng thôi, chết rồi cũng không sao. Nhưng tất cả vịt đều làm như vậy, nếu chẳng may đều chết hết, vậy cả nhà bọn họ có thể sống thế nào đây?

- Được rồi, không phải chỉ là mấy con vịt thôi sao, tất cả đều nghe theo Tam ca nhỉ sai bảo, hơn nữa hôm nay ta sẽ lệnh cho các tá điền khác trong trang, tất cả đều phải dùng cách này để nuôi vịt, hơn nữa sẽ còn phái người giám sát, nếu có ai dám không nghe lời, cẩn thận ta tăng địa tô đó! Hô Diên Bình thấy sau khi vịt bị đổ thức ăn vào bụng không ngờ không chết, điều này khiến y cũng thêm chút tin tưởng vào Triệu Nhan, mạnh mẽ ra lệnh, dù sao vịt trong trang năm nay cũng không bán được, không bằng đều thử thí nghiệm biện pháp của Triệu Nhan một chút xem có được hay không.

Nghe được chủ gia đã lên tiếng, thân là tá điền người nuôi vịt đương nhiên không dám nói gì nữa, lập tức khúm núm vâng dạ, Triệu Nhan và Hô Diên Bình lúc này mới ra khỏi nhà tá điền, sau đó đi lòng vòng trong thôn trang, Hô Diên Bình cũng giới thiệu cho Triệu Nhan về thôn trang nhà mình.

Ngoại trừ Thượng Thủy trang ra, Triệu Nhan cũng là lần đầu tiên đi thăm những thôn trang khác, tên của 'thôn trang nhà Hô Diên Bình có chút đặc sắc, gọi là Áp Trang, trong trang phần lớn tá điền dựa vào nuôi vịt mà sống, điểm ấy tuy rằng khác với Thượng Thủy trang nhưng bản chất kì thật cũng giống nhau, hai thôn trang đều không sản xuất lương thực mà dựa vào sản xuất nông sản phẩm phụ để sinh sống, một nơi là trồng rau một nơi là nuôi vịt, đều cung cấp thực phẩm cho thành thị khống lồ là thành Đông Kinh, chỉ có điều so sánh với Thượng Thủy trang đã giàu lên, Áp trang này vẫn vô cùng nghèo túng như trước, nhà cửa trong trang nhà nào cũng cũ nát, quả thực không khác gì so với Thượng Thủy trang lúc trước.

Sau khi tùy ý đi lòng vòng, Triệu Nhan đi theo Hô Diên Bình về trạch viện của y, trạch viện này cũng được xây dựng ven sông, đối diện với trạch viện của Triệu Nhan cách một con sông, chỉ có điều diện tích không lớn như trạch viện của Triệu Nhan, cũng không tỉnh mỹ như trạch viện của Triệu Nhan, tuy nhiên so với Áp trang, trạch viện này của Hô Diên Bình khả năng có giá trị hơn trạch viện của Triệu Nhan một chút, dù sao có một thôn trang cũng tương đương có một nguồn thu nhập, mà Triệu Nhan chỉ sở hữu có một tòa trạch viện.

- Hô Diên huynh, trong khoảng thời gian này đang bận việc gì vậy, sao không thấy huynh ra ngoài? Sau khi đi vào phòng khách ngồi xuống, Triệu Nhan bỗng nhiên cười mở miệng hỏi

- Ôi, trong khoảng thời gian này gấp gáp ra ở. riêng, nương tử nhà ta lại quản chặt, đương nhiên không có cách nào ra ngoài, mặt khác Cửu ca nhỉ sau khi tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, ngày nào cũng bận rộn không thấy bóng dáng, Tam ca nhỉ huynh cũng là người rất bận rộn, lại bận chuyện của học viện, còn phải xây dựng trường tiểu học, ta cũng không tiện đến quấy rầy ngươi. Hô Diên Bình biểu lộ vẻ mặt mất mát vô cùng hiếm thấy, trước kia Triệu Nhan và Tào Tung cũng giống y, nhưng hiện giờ hai người bọn hắn đều có việc của riêng mình, duy có y chỉ có thể ở nhà, điều này khiến trong lòng Hô Diên Bình tự nhiên có chút khổ sở, dù sao y có thế nào nhưng vẫn là một nam nhân.

Nhìn thấy vẻ mặt này của người bạn thân, Triệu Nhan cũng có chút khó chịu, tuy nhiên bản thân Hô Diên Bình y còn có bệnh, đầu óc thường sẽ có lúc đơ, tuy rằng chỉ trong thời gian rất ngắn nhưng lại ảnh hưởng rất lớn, khiến Hô Diên Bình vốn không thể làm những việc mình muốn làm như người bình thường, đối với điều này Triệu Nhan cũng bất lực.

- Á? Tuy nhiên lúc này Triệu Nhan bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, lập tức quay đầu nói với Hô Diên Bình: - Hô Diên huynh, bệnh của huynh còn khả năng chữa khỏi hay không?

-Ôi, từ sau khi ta mắc phải bệnh này, trong nhà cũng mời đến vô số danh y, đáng tiếc lại không có bất cứ hiệu quả nào, phỏng chừng là trừ phi Hoa Đà tại thế, nếu không đừng nghĩ tới việc chữa khỏi căn bệnh của ta.

Hô Diên Bình lúc này lại thở dài nói, có thể là đã bị Triệu Nhan và Tào Tung k*ch th*ch nên Hô Diên Bình bây giờ nhìn có vẻ trưởng thành hơn nhiều, không ngốc nghếch như trước kia.

- Cũng không nhất định là vậy, Tào lão thần tiên và Trực Lỗ Cổ đều ở thành Đông Kinh, hay ta dẫn huynh đi nhờ họ phán đoán suy luận một chút nhé? Triệu Nhan nói xong lời cuối cũng có chút tự trách, lúc trước Tào Dật và Trực Lỗ Cổ tới kinh thành, hắn nên nghĩ đến việc nhờ họ giúp trị bệnh của Hô Diên Bình, nhưng mãi tới bây giờ hắn mới nhớ tới.

Tuy nhiên khiến Triệu Nhan cảm thấy không ngờ chính là, chỉ thấy Hô Diên Bình cười khổ một tiếng nói: - Vô dụng thôi mấy năm trước khi ta thành thân cùng nương tử, lão nhân gia ông ấy đã giúp ta phán đoán rồi, lúc ấy ông ấy cũng bất lực với quái bệnh của ta, cho nên hiện tại cũng không cần làm phiền đến lão nhân gia ngài nữa!

Ngày hôm qua Triệu Nhan vừa tới Thượng Thủy Trang, còn ở lại Trường quân đội và học viện Truy Nguyên một lúc, tuy nhiên cách học viện không xa về phía đông đã có một tòa đạo quán đang được xây dựng rất nhanh chóng, đây cũng là tòa đạo quán thứ hai Đạo môn xây dựng ở đây, cũng lấy tên là Hiển Vi quán, xem ra bọn họ cũng nhận ra tiềm năng của Thượng Thủy trang, tuy nhiên hiện giờ Thượng Thủy. trang thực sự phát triển không tồi, đặc biệt sau khi có học viên và trường quân đội, nơi này về sau nhất định sẽ biến thành một nơi vô cùng quan trọng, Đạo môn xây dựng đạo quán ở đây cũng hết sức có tầm nhìn.

Hiển Vi quán đang được xây dựng ở đây đã xong một nửa rồi, Tào Dật và những người trong Đạo môn cũng vẫn không rời đi, ban đầu ở nhờ trong học viện Truy Nguyên, sau đó Triệu Nhan chuyển đi, cho nên bọn họ lại chuyến vào biệt viện của Triệu Nhan, hiện tại Hiển Vi quán tuy rằng mới xây được một nửa nhưng đã có thể cho người ở, cho nên bọn họ lại dọn vào đây.

Xe ngựa của Triệu Nhan và Hô Diên Bình chạy một đường như điên, sau khi tới trước cả Hiển Vĩ quán, hai người lập tức nhảy xuống xe ngựa đi vào tìm Tào Dật, tuy nhiên đợi khi Triệu Nhan hỏi đạo sĩ bên trong mới biết, hôm nay Tào Dĩnh có việc ra ngoài, may mắn Trực Lỗ Cổ vẫn ở trong đạo quán, chỉ có điều bình thường y say mê nghiên cứu y thuật, cùng với dùng kính hiển vi quan sát thế giới vi mô, người bình thường căn bản không gặp được y, đương nhiên Triệu Nhan không nằm trong số đó, chỉ thấy hẳn kéo Hô Diên Bình hấp tấp chạy vào phòng nghiên cứu y thuật của Trực Lỗ Cổ, nhưng vừa mới vào cũng thiếu chút nữa khiến hai người Triêu Nhan sợ chết khiếp.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 446: Chương 447: Giải phẫu



Phòng nghiên cứu y thuật của Trực Lỗ Cổ bố trí vô cùng đơn giản, bốn vách tường sơn trắng tỉnh, ở phía đông có một cái giá sách dựa vào tường, trên đó xếp đầy sách, thoạt nhìn như một thư phòng bình thường. Nhưng cũng ở trong thư phòng này từ phía tây, ánh mặt trời rọi vào thông qua một cửa sổ đang mở, vô số tro bụi đang bay múa ở trong ánh mặt trời.

Nếu chỉ là như vậy thì đương nhiên không thể thiếu chút nữa hù chết khiếp Triệu Nhan và Hô Diên Bình. Chỉ có điều nơi mà ánh mặt trời chiếu vào, một lão giả mặc áo trắng cả người đều là máu tươi, trong tay cầm một lưỡi dao sắc bén dính đầy máu tươi. Trên mặt mang theo nụ cười dữ tợn, mà trước mặt ông ta là một thị thể đã bị mổ bụng, lộ ra các loại nội tạng đủ màu sắc. Trong không khí lại tràn ngập mùi máu tanh và mùi thối rồng nặc, làm cho người ta ngửi thấy chỉ muốn ói.

Triệu Nhan và Hô Diên Bình không có bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào xông vào phòng, chợt thấy cảnh tượng dường như chỉ xuất hiện ở trong phim của đời sau. Dù cho người có thần kinh thép cũng sẽ bị hù chết khiếp, trong đó Hô Diên Bình bị dọa đến cứng người, đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt tràn đầy kinh khủng.

- Trực... Trực thần y, ngài không phải là đang giải phẫu thi thể chứ?

Triệu Nhan đã trải qua lớp học giải phẫu ở đời sau, rất nhanh cũng cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút quen thuộc. Nếu đặt thêm vài chiếc ghế ở trước mặt Trực Lỗ Cổ, tồi một đám học sinh ngồi ở đó, quả thực không khác gì với lớp học giải phẫu ở đời sau.

Lão giả người đầy máu tươi chính là Trực Lỗ Cổ mà Triệu Nhan muốn tìm. Khi thấy có người xông vào, ông ta có chút tức giận, nhưng khi thấy người đi vào là Triệu Nhan thì lập tức lộ ra tươi cười hưng phấn nói: - Lão phu vừa mới biết được hệ thống tuần hoàn huyết dịch theo như lời của Quận Vương. Đang chuẩn bị thỉnh giáo Quận Vương một phen, không nghĩ tới ngài lại đến đây. Ngoài ra ta nhắc lại một lần nữa, lão phu không phải họ Trực!

- Mẹ nó, Trực thần y ngài giải phẫu thi thể thật sao? Triệu Nhan nghe đến đó cũng chấn động, hắn không nghĩ tới lá gan của Trực Lỗ Cổ lớn như vậy. Chuyện này nếu để cho người biết thì chẳng những ông ta sẽ thân bại danh liệt, đồng thời còn liên lụy đến hắn. Thậm chí còn bị mang tiếng xấu.

- Quận Vương ngài nhìn rõ ràng đi, đây là một con khi! Lúc này Trực Lỗ Cổ có chút bất đắc dĩ giải thích Tuy rằng ông ta rất muốn giải phẫu một thi thể người chân chính, nhưng lý trí lại ngăn cản ông ta, vì thế ông ta chỉ có thể ra tay với khi. Dù sao thì Triệu Nhan nói con khi và người tuy rằng có chút khác biệt, nhưng cũng không phải quá lớn, những thứ người có thì chúng gần như đều có.

- Con khỉ? Triệu Nhan nghe đến đó lập tức đi lên phía trước, kết quả phát hiện đúng như Trực Lỗ Cổ nói. Nằm trên bàn giải phẫu là một con khi lớn bị cạo sạch lông, nhìn thoáng qua thì khá tương tự với người thật, cũng không trách vừa rồi hắn nhìn nhầm.

- Hô, làm ta sợ muốn chết, nếu ngài thật sự giải phẫu thi thể người thì chỉ sợ Quận Vương ta cũng sẽ bị người khác thóa mạ rồi.

Lúc này Triệu Nhan rốt cục thở phào một hơi dài. Trực Lỗ Cổ cảm thấy hứng thú với giải phẫu, nhất định là đã bị ảnh hưởng bởi kiến thức y học mà mình dạy cho ông ta. Vì thế nếu Trực Lỗ Cổ thật sự giải phẫu thi thể người thì hẳn cũng sẽ bị liên lụy. Dù sao thì văn hóa Trung Nguyên luôn hết sức tôn kính với người chết, chớ nói chỉ là khinh nhờn thi thể của bọn họ,

- Quận Vương yên tâm đi, nếu là có một ngày lão phu thật sự giải phẫu thi thể người thì sẽ trở về nước Liêu. Nơi đó không thể so với Đại Tống, hơn nữa lão phu cũng có chút ảnh hưởng ở nước Liêu. Muốn lặng lẽ nghiên cứu thi thể người thì hẳn là không vấn đề gì! Lúc này Trực Lỗ Cổ lại cười nói, ông ta đến Đại Tống đã hơn một năm, cũng là thời điểm trở về rồi

Nghe được Trực Lỗ Cổ muốn trở về nước Liêu, Triệu Nhan cũng vô cùng luyến tiếc, thứ nhất đối phương là thần y, có ông ta ở đây liền tương đương với tính mạng của mình được đảm bảo. Thứ hai Trực Lỗ Cổ học y thuật của mình nhiều như vậy, nếu trở lại Liêu quốc truyền thụ cho người khác, điều này làm cho. Triệu Nhan cũng có chút không thoải mái, dù sao thì nước Liêu là kẻ địch của Đại Tống.

- Đúng rồi, Trực thần y vì sao ngài phải trở về nước Liêu vậy? Sắp tới sẽ có một cơ hội cho ngài giải phẫu thi thể, hơn nữa còn sẽ không để người chú ý, nhưng cần thần y ngài đợi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa! Lúc này Triệu Nhan đột nhiên lóe lên một ý tưởng nói, hẳn bỗng nhiên nghĩ đến cuộc chiến diệt quốc giữa Đại Tống với Tây Hạ, đợi sau khi chiến tranh bắt đầu, trên chiến trường người chết khắp nơi. Đến lúc đó tùy tiện tìm một thi thể của sĩ tốt Tây Hạ cũng đủ cho Trực Lỗ Cổ nghiên cứu, hơn nữa đợi sau khi chiến tranh bắt đầu thì ánh mắt mọi người đều tập trung vào cuộc chiến, tự nhiên không có ai chú ý Trực Lỗ Cổ đang làm cái gì.

- Thật vậy chăng, rốt cuộc là cơ hội gì? Trực Lỗ Cổ nghe đến đó cũng không khỏi vội vàng hỏi. Tuy rằng khi và người rất giống nhau, nhưng kết cấu cơ thể lại có số một khác biệt rất nhỏ với cơ thể con người. Tuy rằng những khác biệt này thoạt nhìn không lớn, nhưng y thuật lại không chấp nhận được qua loa, một khác biệt nhỏ cũng có khả năng tạo thành tử vong cho người bệnh. Vì thế ông ta đã sớm muốn mổ cơ thể người ra để nhìn kết cấu trong đó.

- Ha hả, lúc này ta không thể nói, tuy nhiên ngài yên tâm, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp tất cả, tuyệt đối sẽ làm cho ngài có thi thể đây đủ nghiên cứu! Triệu Nhan đương nhiên không có khả năng nói kế hoạch diệt quốc của Đại Tống với Tây Hạ cho Trực Lỗ Cổ, dù sao đây là một trong những bí mật cao cấp nhất của Đại Tống. Mặt khác dù sao Trực Lỗ Cổ cũng là người Liêu, mặc dù trong lòng đối phương cũng không quan tâm quốc tịch, cũng chưa bao giờ quan tâm tranh chấp giữa Đại Tống và nước Liêu, nhưng đề phòng thì lại không thể thiếu.

Nghe được cam đoan của Triệu Nhan, Trực Lỗ Cổ cũng gật đầu, ông ta tin tưởng Triệu Nhan sẽ không lừa ông ta. Nhưng đúng lúc này, Hô Diên Bình vẫn bị vây ở trạng thái đơ người bỗng nhiên "a" một tiếng, nhảy dựng lên xoay người bỏ chạy, xem ra y cũng bị bộ dạng vừa rồi của Trực Lỗ Cổ hù dọa.

Triệu Nhan tự nhiên sẽ không để cho Hô Diên Bình chạy ra ngoài, vội vàng đuổi theo giữ chặt y giải thích một lần, thì ra lão giả bên trong lại là thần y Trực Lỗ Cổ sắp chữa bệnh cho mình. Tuy rằng biết rõ đối phương giải phẫu là con khi, nhưng Hô Diên Bình rất lo lắng hỏi Triệu Nhan: - Tam ca nhị, vị thần y này ngươi giới thiệu sẽ không mổ bụng ta ra giống như mổ con khi kia chứ?

- Ngươi đừng lo lắng, Trực Lỗ Cổ được xưng là thần y đệ nhất của nước Liêu, đặc biệt cực kỳ tỉnh thông châm cứu và xem bệnh. Đối với cái này tổ phụ ta cũng rất tự tỉ, nói không chừng bệnh của ngươi chỉ cần được ông châm hai châm là có thể chữa khỏi rồi. Triệu Nhan vỗ bả vai Hô Diên Bình an ủi, hiện tại hẳn cũng chỉ có thể khuyếch đại y thuật của Trực Lỗ Cổ, miễn cho Hô Diên Bình không dám cho đổi phương trị liệu.

Mặc dù Hô Diên Bình vẫn còn chút hoài nghi với lão đại phu mổ bụng con khi trong phòng kia. Nhưng nghĩ đến mình vì bệnh mà không làm được việc gì, lập tức cắn răng một cái, hạ quyết tâm đi theo Triệu Nhan trở lại phòng. Sau đó Triệu Nhan mới giới thiệu Hô Diên Bình với Trực Lỗ Cổ, cũng nói rõ ý đồ mà mình đến.

Trực Lỗ Cổ nghe được bệnh tình của Hô Diên Bình cũng cảm thấy hết sức hứng thú, lập tức để đối phương ngồi ở nơi có ánh sáng đầy đủ, vận dụng phương pháp xem bệnh của mình xem hơn nửa ngày, thậm chí cuối cùng còn rất cẩn thận mà chẩn đoán mạch cho Hô Diên Bình, hỏi một chút nguyên nhân bị bệnh của Hô Diên Bình, cùng với tình huống khi phát bệnh Hô Diên Bình cũng trả lời từng câu một, chỉ có điều sau khi Trực Lỗ Cổ nghe xong, vẻ mặt càng lúc càng ngưng trọng.

- Thế nào, bệnh tình của Hô Diên huynh có thể trị được không? Triệu Nhan nhìn thấy vẻ mặt của Trực Lỗ Cổ, trong lòng cũng trầm xuống, nhưng vẫn mở hỏi

- Trực thần y, có lời gì ngài cứ việc nói thẳng, ta cũng đã quen rồi! Hô Diên Bình cũng không ngốc, nhìn thấy vẻ mặt của Trực Lỗ Cổ cũng có chút nản lòng thoái chí hỏi, trong lòng kỳ thật đã không ôm hy vọng quá lớn

- Ha ha, Quận Vương không cần phải khách sáo, trị bệnh cứu người là bổn phận của thầy thuốc, chỉ cần Quận Vương đừng quên chuyện vừa rồi đáp ứng ta là được! Lúc này Trực Lỗ Cổ cười lớn mở miệng nói, có thể làm cho Triệu Nhan sửa lại xưng hô với mình, ngoài ra vừa rồi đối phương đã đáp ứng để ông ta giải phẫu thi thể người, điều này làm cho Trực Lỗ Cổ hết sức cao hứng.

Kế tiếp Triệu Nhan lại quan tâm hỏi thăm một chút về phương án trị liệu Trực Lỗ Cổ với Hô Diên Bình, lại nói tiếp bệnh của Hô Diên Bình là ở đầu. Bệnh này ở đời sau là rất khó chữa trị, chớ nói chỉ là vào thời Bắc Tống.

Trực Lỗ Cổ cũng không giấu diếm Triệu Nhan, ông ta nói cho Triệu Nhan, Hô Diên Bình bị thương đầu do rơi tử trên cao xuống. Dùng cách nói của trung y chính là kinh mạch trong đầu ứ đọng, mà dùng cách nói của Triệu Nhan chính là thần kinh trong đầu bị tổn thương. Đối với bệnh này, Trực Lỗ Cổ quyết định châm cứu, mát xa, hơn nữa cộng thêm uống thuốc, tu bổ lại thần kinh trong đầu y. Chỉ có điều chuyện này cũng không phải một sớm một chiều có thể làm được, theo ông ta dự tính thì cũng phải mất khoảng nửa năm đến một năm mới có hiệu quả.

- Đừng nói nửa năm đến một năm, cho dù là mười năm tám năm ta cũng có thể chờ được, bệnh của tại hạ xin nhờ lão thần y! Lúc này Hô Diên Bình cũng từ trong trạng thái ngẩn người tỉnh lại. Y cũng lập tức. trịnh trọng thi lễ một cái với Trực Lỗ Cổ. Y biết lấy thân phận của đối phương, trị bệnh cho y là nể mặt của Triệu Nhan và Tào Dật, căn bản không cần thủ lao, thậm chí nếu mình muốn trả thủ lao thì có vẻ quá khinh thường đối phương rồi. Vì thế y cũng không nhắc tới.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 447: Chương 448: Chí hướng của Hô Diên Bình.



Sau khi quyết định phương án trị liệu của Hô Diên Bình, Trực Lỗ Cổ buộc y mỗi ngày phải đến chỗ ông ta một chuyến, tiến hành châm cứu và mát xa. Mặt khác về phương thuốc thì ông ta sẽ thương lượng với Tào Dật, tranh thú tìm ra phương thuốc tốt nhất. Khi bọn họ đang nói chuyện chợt nghe bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân. Tiếp đó liền thấy Tào Dật tiên phong đạo cốt đi đến, nhưng khi y nhìn thấy Triệu Nhan thì cười khổ một tiếng nói: - Tôn tế, ngươi lừa bịp chúng ta!

Nhìn thấy Tào Dật đi vào, Hô Diên Bình và Triệu Nhan lập tức đứng lên thi lễ, sau đó Triệu Nhan có chút khó hiểu hỏi:

- Tổ phụ nói gì vậy, tại sao ta lại lừa bịp các ngài?

- Còn không phải là khinh khí cầu kia sao. Lúc trước ngươi để cho chúng ta giúp ngươi tạo ra khinh khí cầu, và cho phép chúng ta sử dụng khinh khí cầu. Nhưng sau triều đình nhúng tay, chỉ cho phép chúng ta sử dụng khinh khí cầu truyền giáo ở phía nam xa xôi. Ở kinh thành và vùng phía bắc cấm khinh khí cầu xuất hiện. Hôm nay ta vốn muốn tìm người nói giúp ta một chút, hy vọng có thể để cho chúng ta sử dụng khinh khí cầu ở kinh thành, nhưng lại không có người nào bằng lòng ra mặt. Tào Dật lại cười khổ mở miệng nói.

Nghe được thì ra là chuyện này, Triệu Nhan cũng hết sức bất đắc dĩ. Tuy rằng hắn đã sớm phát minh ra khinh khí cầu, hơn nữa còn dựa vào nó tránh được một kiếp. Nhưng sau khi Triệu Thự bọn họ biết khinh khí cầu thì cho rằng khinh khí cầu có thể ứng dụng vào quân sự, vì phòng ngừa loại phương tiện này truyền bá đến Tây Hạ và nước Liêu nên đã cấm đạo môn ở phương bắc sử dụng. Ở phía nam xa xôi cách nước Liêu và Tây Hạ quá xa thì có thể sử dụng.

- Chuyện này tôn tế không giúp được ngài rồi. Tuy rằng Quân Khí Giám cho rằng khinh khí cầu có tác dụng có hạn trong quân sự, nhưng phụ thân và vài vị tướng công lại không cho là như vậy, vì thế chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn khinh khí cầu không thể nào xuất hiện trên không kinh thành được. Lúc này Triệu Nhan cũng là bất đắc dĩ mở miệng nói, tuy rằng hắn biết, đợi cho sau khi tiêu diệt Tây Hạ, phỏng chừng Triệu Thự sẽ bỏ lệnh cấm khinh khí cầu. Chỉ là hiện tại hắn không thể nói, miễn cho truyền đi khiến cho người xấu đoán được gì đó.

- Ôi, quên đi, ta cũng biết phải lấy đại cục làm trọng, coi như là một chút cống hiến của đạo môn chúng ta làm cho triều định đi! Tào Dật cũng biết Triệu Nhan cũng không giúp được gì. Y nói những điều này đều chỉ là giận một chút, ngay sau đó y lại nhìn Hô Diên Bình hỏi: - Tôn tế, hai người các ngươi sao lại cùng nhau tới đây?

Hô Diên Bình vội vàng nói nguyên nhân mình tới nơi này, sau khi Tào Dật nghe xong lập tức bắt mạch cho y. Kết quả sắc mặt y vui mừng nói: - Không tệ không tệ, mấy năm trước ta xác thực bất lực với bệnh của ngươi. Nhưng hiện tại khác rồi, hơn nữa lại có y thuật của lão ca Trực Lỗ Cổ. Chí ít là nắm chắc bảy phần trở lên chữa khỏi bệnh của ngươi!

Cho dù là ở đời sau, tỉ lệ chữa trị thành công bệnh tật ở não bộ giống Hô Diên Bình cũng không cao, bây giờ Tào Dật lại nói nắm chắc bảy phần, có thể nói đã là tương đối cao, điều này cũng làm cho trong lòng Hô Diên Bình càng thêm yên tâm. Sau khi nói lời cảm tạ với hai người Trực Lỗ Cổ và Tào Dật, lúc này mới cùng với Triệu Nhan rời khỏi Hiển Vi Quan chưa xây dựng xong.

- Hô Diên huynh, chúng ta lập tức trở về nói tin tức này cho Tam tỷ, đến lúc đó không biết nàng ấy sẽ vui sướng đến chừng nào đâu. Sau khi hai người ngồi trên xe ngựa, Triệu Nhan lập tức hưng phấn mở miệng nói, bệnh tình Hô Diên Bình có thể chữa khỏi, người vui mừng nhất còn người nào ngoài vợ của y chứ.

Nhưng khiến Triệu Nhan không nghĩ tới chính là Diên Bình nghe được đề nghị của hẳn cũng do dự một chút, sau đó bỗng nhiên mở miệng nói: - Tam ca nhị, hiện tại ta rất muốn đi trường quân đội nhìn một cái. Dù sao nơi này cách trường quân đội cũng không xa, không bằng ngươi dẫn ta đi một chuyến!

Triệu Nhan nghe được lời nói của Hô Diên Bình không khỏi sửng sốt, nghĩ mãi mà không rõ vì sao y bỗng nhiên muốn đi trường quân đội. Nhưng nhìn thấy bộ dạng trịnh trọng của Hô Diên Bình, cũng không hỏi nhiều, sau đó phân phó phu xe chuyển hướng đi trường quân đội.

Sau khi xe ngựa đi qua cầu bắc qua sông Thanh Thủy, trường quân đội cũng đã hiện ra ở xa xa. Lúc này Triệu Nhan phát hiện Hô Diên Bình bên cạnh vén rèm xe nhìn về phía trường quân đội ở phía trước. Tuy rằng xe ngựa còn cách trường quân đội một quãng đường khá dài, nhưng có thể nghe được rõ ràng tiếng hô của các học sinh khi thao luyện trong trường quân đội, làm cho người ta có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

Nhìn thấy vẻ khao khát trên mặt Hô Diên Bình, Triệu Nhan dường như đoán được cái gì, đợi cho xe ngựa đi đến trước cửa trường quân đội, hắn quay đầu nói với Hô Diên Bình: - Hô Diên huynh, bây giờ sắc trời còn khá sớm, không bằng chúng ta đi vào trường quân đội một chuyến được không?

Nhưng lúc này Hô Diên Bình lại lắc đầu nói: - Không cần, trường quân đội là nơi quan trọng, không phải là nơi để người không có phận sự như ta đi vào Đợi đến khi ta khỏi bệnh sẽ đường đường chính chính tiến vào trường quân đội học tập, trở thành một tướng lĩnh chân chính, cùng với những đường huynh đường đệ cùng ra trận giết địch. Nói không chừng di nguyện của tổ tiên sẽ được thực hiện ở trong tay chúng ta!

Tổ tiên của Hô Diên Bình là Hô Diên Tán mặc dù không nổi tiếng lắm, nhưng cứng rằn, mạnh mẽ, một lòng muốn công phạt nước Liêu thu phục Yến Vân. Đáng tiếc lúc ấy thực lực của Đại Tống không đủ, nước Liêu lại hết sức cường thịnh, cho nên Đại Tống căn bản không dám khiêu khích nước Liêu quá mức. Vì thế Hô Diên Tán để lại chữ trên mặt của con cháu đời sau lam ro y chỉ, ví dụ như trên ót của Hô Diên Bình có bốn chữ lớn "Xích tâm sát tặc”, từ sau tai đến hai má cũng có hai hàng chữ nhỏ "Xuất môn vong gia vi quốc, lâm trận vong tử vĩ chủ”. Đây là dấu hiệu của nam nhân Hô Diên gia, từ đó có thể biết tấm lòng trung thành với quốc gia của Hô Diên Tán, đáng tiếc bởi vì đủ loại nguyên nhân làm cho Yến Vân hiện tại vẫn ở trong tay của nước Liêu. Điều này cũng đã trở thành một tâm bệnh của Đại Tống.

- Thì ra là thế, không nghĩ tới Hô Diên huynh lại có chí hướng như thế. Đợi sau khi huynh khỏi bệnh thì ta cũng đại biểu trường quân đội hoan nghênh huynh vào học tập. Sau này nói không chừng có thể thu phục được Yến Vân! Lúc này vẻ mặt Triệu Nhan trịnh trọng nói, nhất định là không kịp tham gia vào cuộc chiến Tây Hạ lần này rồi. Nhưng đợi sau khi tiêu diệt Tây Hạ, cường địch của Đại Tống cũng chỉ còn lại Bắc Liêu, chỉ là nếu muốn đối phó với nước Liêu thì chỉ sợ phải chuẩn bị ít nhất là vài năm. Khi đó Hô Diên Bình phỏng chừng cũng đã tốt nghiệp học viện quân sự rồi.

Hô Diên Bình nghe được lời nói của Triệu Nhan không khỏi hưng phấn gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn trường quân đội, bỗng nhiên lại có chút thâm trầm nói: - Lúc trước ta nghe nói tin tức Tam ca nhỉ thành lập trường quân đội thì lúc đầu cũng không thèm để ý, sau lại gặp các đường huynh đệ Khánh ca nhi, nghe bọn họ nói rất nhiều về trường quân đội. Lúc này mới khiến ta biết trường quân đội là để làm gì, mặt khác cuộc sống trong trường quân đội cũng rất thú vị.

Nói tới đây, Hô Diên Bình dừng một chút lại nói tiếp: - Từ đó về sau, ta vẫn nghĩ đến trường quân đội, thậm chí ta còn đi tìm cha ta nói cho ông ấy biết về ý nghĩ của mình. Nhưng cha ta lại nói, cho dù đưa ta đến trường quân đội, sau khi họ thành đưa đến quân đội, nhưng trên chiến trường thay đổi chỉ trong nháy mắt, bệnh của ta không thể khống chế. Đến lúc đó nếu chẳng may trên chiến trường phát bệnh, chỉ sợ sẽ làm mình và thủ hạ chịu chết, cho nên còn không bằng thành thật ở nhà.

Hô Diên Bình nói xong lời cuối cùng, giọng điệu cũng có chút nghẹn ngào, điều này làm cho Triệu Nhan không kìm nổi thở dài an ủi: - Hô Diên huynh, chuyện đã qua cũng đừng nhắc lại nữa. Bây giờ bệnh của huynh đã có hy vọng khỏi hắn, đợi đến khi huynh hết bệnh thì chắc chắn có thể trở thành một đại tướng của Đại Tống ta!

- Ha hả, ta cũng không dám suy nghĩ được làm đại tướng, nam nhân của Hô Diên gia chúng ta ngoại trừ Khánh ca nhỉ thì không có ai có đầu óc cả. Ta cũng chỉ hy vọng có thể giống tổ tiên như vậy, ra chiến trường giết kẻ thù là được rồi! Hô Diên Bình không hổ là kế thừa truyền thống tốt đẹp của nam nhân Hô Diên gia, thần kinh thép, rất nhanh khôi phục lại cười nói.

Nghe được Hô Diên Bình nói như thế, Triệu Nhan cũng không khỏi cười ha hả. Hô Diên Bình không muốn vào trường quân đội trong lúc này, Triệu Nhan tự nhiên cũng không miễn cưỡng y. Vì thế miễn cưỡng dừng một lát ở trước cửa trường quân đội, thủ vệ trường quân đội nhìn thấy xe ngựa của bọn họ dừng lại quá lâu, lập tức tiến lên chuẩn bị hỏi, nhưng khi nhìn đến bên trong là Triệu Nhan thì lui xuống.

Đợi cho Triệu Nhan và Hô Diên Bình trở lại trạch viện bên cạnh bờ sông Biện thì đã là hoàng hôn. Lúc này đã đến giờ ăn cơm tối, Triệu Nhan vốn tưởng rằng thê tử của Hô Diên Bình hẳn là đã trở lại, không nghĩ đến về nhà Hô Diên Bình mới biết được, hoá ra Tào Dĩnh mở tiệc ở đối diện nhà y, vì thế hôm nay Hô Diên phu nhân không về nhà ăn cơm tối.

- Bệnh? Bệnh gì? Ngươi ngã bệnh sao? Tam tỷ của Tào Dĩnh trong lúc nhất thời không phản ứng, thậm chí nàng sớm đã thành thói quen với bệnh tật của Hô Diên Bình, bởi vậy căn bản không nghĩ đến vấn đề này.

- Không phải, ta là nói... Hô Diên Bình nhìn thấy thê tử không rõ, cũng không khỏi vội vã muốn giải thích, kết quả lại cà lăm. Điều này làm cho Triệu Nhan có chút bất đắc dĩ, chỉ đành thay y kể lại một lần chuyện xem bệnh ngày hôm nay.

- Chuyện này... chuyện này có thật không vậy? Sau khi Hô Diên phu nhân nghe được tin tức này, nhất thời cũng không thể tin được, ngay sau đó nước mắt liền rơi xuống. Tào Dĩnh nhìn đến đây, lập tức đưa mắt ra hiệu Triệu Nhan. Sau đó hai người ra khỏi Noãn các, nhường không gian lại cho vợ chồng Hô Diên Bình. Vừa vặn Triệu Nhan cũng có một ý tưởng muốn thương lượng với Tào Dĩnh một chút.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 448: Chương 449: Vịt nướng.



- Tam ca nhí, ngươi chuẩn bị đồ ăn xong chưa? Bụng của ta sắp đói đến xẹp lép rồi nè. Trong phòng khách của trạch viện mà Triệu Nhan mới mua, Hô Diên Bình gõ cái bàn hô lớn, trong phòng khách ngoại trừ gã thì còn có vợ của gã, cùng với Triệu Nhan và Tào Dĩnh. Hôm nay Triệu Nhan mời vợ chồng bọn họ đến nhấm nháp một món ăn đặc biệt, chỉ có điều hiện tại đã xế. chiều rồi mà món ngon vẫn chưa được bưng lên.

- Được rồi, đừng kêu nữa, món ngon của nhà tam ca nhi có người nào không biết, nếu hắn cố ý gọi chúng ta qua đây thì chắc chắn không phải là món ăn bình thường, chờ thêm một lát cũng đáng!

Lúc này thê tử của Hô Diên Bình lườm gã một cái nói, vị tam tỷ này của Tào Dĩnh tên chỉ có một chữ Nghê. Mang tính cách mạnh mẽ nổi tiếng của vùng Đông Kinh, bình thường Hô Diên Bình bị nàng quản lý gắt gao. Nhưng theo Triệu Nhan thấy thì Hô Diên Bình cũng thích bị như vậy, từ đó có thể thấy tình cảm phu thê giữa bọn họ cũng không tệ lắm.

- Ha ha, vẫn là Tam tỷ tỉnh mắt, lần trước cùng Hô Diên huynh trở về từ Hiển Vĩ Quán, ta liền nghĩ đến món ngon này. Chỉ là muốn làm ra món ngon này cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Từ ngày đó vẫn chuẩn bị đến hôm qua mới hoàn thành, có thể nói ta cũng là lần đầu tiên thưởng thức món ngon này, cũng không biết mùi vị ra sao đây? Lúc này Triệu Nhan cũng cười lớn nói, vì làm ra món ngon này, hẳn đã bảo phòng bếp thử nghiệm nhiều lăn. Trong đó những thành phẩm thứ nghiệm đều bị nha đầu Tiểu Đậu Nha ăn hết. Mãi đến hôm qua đầu bếp mới làm ra thành công món ngon đạt yêu cầu của Triệu Nhan, vì thế hắn mới mời vợ chồng Hô Diên Bình đến.

- Phu quân làm món ăn này vô cùng thần bí, mấy ngày nay phòng bếp đã làm nhiều thành phẩm thử nghiệm, đáng tiếc đều bị phu quân đưa cho nha đầu bên người ăn. Chúng ta muốn thưởng thức trước một chút cũng không được, vì thế hiện tại ta cũng rất tò mò rốt cuộc là món ăn như thế nào?

Lúc này Tào Dĩnh cũng mở miệng nói, nhưng lời của nàng cũng là nửa thật nửa giả. Trước đó nàng. chưa từng nếm qua món ăn này là thật, nhưng nàng đã sớm biết món ngon mà Triệu Nhan muốn làm là cái gì rồi.

- Nghe Tứ muội nói như vậy, ta càng thêm tò mò rồi, lát nữa ta phải thưởng thức tận tình một phen mới được! Lúc này Tào Nghệ lại cười mở miệng nói, trong khoảng thời gian này nhà nàng có việc vui liên tục. Đầu tiên là chuyện về vịt được giải quyết, sau đó bệnh của Hô Diên Bình lại có hy vọng chữa khỏi. Điều này làm cho tâm tình nàng vô cùng tốt, trên mặt suốt ngày đều mang theo nét tươi cười.

Khi mọi người đang nói chuyện thì thấy Mịch Tuyết dẫn theo bốn thị nữ bưng khay đi tới. Sau đó đưa đến trước mặt Triệu Nhan bốn người, chỉ thấy trong khay đặt một cái dĩa lớn, trong đĩa là một con vịt nướng vàng óng ánh. Xung quanh đĩa lớn còn đặt vài cái đĩa nhỏ, trên đó lần lượt là bốn thứ bánh tráng, nước tương, dưa leo xắt sợi, hành lá xắt sợi. Đây là phương pháp ăn vịt nướng Sơn Đông vô cùng chính tông ở đời sau, kỳ thật cũng là vịt nướng đại biểu cho Toàn Tụ Đức.

- Nào, mọi người thừa dịp còn nóng thưởng thức. một chút hương vị của vịt nướng này như thế nào đi! Triệu Nhan lập tức nói với bọn họ, món ngon mấy ngày nay hắn chuẩn bị chính là vịt nướng này. Trong đó khó khăn nhất chính là bếp lò, kết quả mời rất nhiều thợ thủ công mới chế tạo thành công. Sau đó lại để cho đầu bếp thử nghiệm vài lăn, rốt cục nắm giữ được thế lửa, có thể nói là hết sức không dễ dàng.

Vợ chồng Hô Diên Bình nhìn thấy món ngon mà mình đợi nửa ngày lại là vịt nướng, lập tức đều ngơ ngác nhìn nhau. Thôn trang của bọn họ vốn chính là nuôi vịt, gần như tất cả món ăn về vịt đều đã nếm qua, Triệu Nhan dùng một món vịt nướng để chiêu đãi bọn họ. Thật sự có cảm giác chuyện bé xé ra to.

Triệu Nhan cũng nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của vợ chồng Hô Diên Bình, nhưng hẳn lại không vội vã giải thích, mà là căm lấy một tấm bánh tráng mỏng manh trải trên tay, sau đó lại cho một ít tương ngọt ở trên đó Lúc này lại đặt thịt vịt nướng, dưa leo xắt sợi, hành lá xắt sợi ở phía trên, vịt nướng đưa lên thoạt nhìn là một con còn nguyên. Nhưng kỳ thật đã bị đầu bếp với kĩ thuật cất tỉnh xảo cắt thành từng lát, sau đó lại ghép thành con vịt, không nhìn kỹ thì khó biết được.

Chỉ thấy Triệu Nhan cuốn bánh tráng lại, sau đó đặt ở trong miệng nhẹ nhàng cần, trên mặt lập tức lộ ra vẻ say mê. Kiếp trước hẳn đã nếm qua vịt nướng, chỉ tiếc vẫn vô duyên chưa được đến Bắc Kinh, đương nhiên cũng chưa nếm qua món vịt nướng Toàn Tụ Đức chính tông, nhưng hiện tại hắn cảm thấy đầu bếp nhà. mình làm món vịt nướng này cho dù là kém Toàn Tụ Đức, nhưng vẫn ngon hơn rất nhiều so với vịt nướng mà mình ăn ở các quán ăn ở kiếp trước.

Vợ chồng Hô Diên Bình và Tào Dĩnh nhìn thấy vẻ mặt say mê của Triệu Nhan, ba người cũng đều hết sức kinh ngạo, bọn họ đều biết Triệu Nhan hết sức soi mới với món ăn ngon. Món ăn có thể khiến hắn lộ ra vẻ mặt như vạy, hương vị chắc chẩn ngon khỏi phải nói rồi. Ba người bọn họ lập tức cũng đều học theo Triệu Nhan dùng bánh tráng gói thịt vịt, sau đó đặt ở trong miệng nhẹ nhàng cần xuống. Kết quả bọn họ khiếp sợ, thịt vịt trong miệng rất giòn, hương vị ngọt ngào, lại thêm vào các loại gia vị, ở trong miệng hình thành một loại hương vị khó có thể nói nên lời, quả thực là một loại hưởng thụ khó được.

Sau khi cần miếng thứ nhất, Tào Dĩnh ba người liền không nhịn được cần mấy miếng ăn hết cuốn trên tay. Sau đó ăn ngấu ăn nghiến, chỉ trong chốc lát, con vịt trước mặt Hô Diên Bình và Triệu Nhan đã bị bọn họ ăn sạch sẽ, Tào Nghê và Tào Dĩnh ăn không hết một con vịt, nhưng cũng ăn hơn một nửa con.

- Hô, món vịt nướng này của tam ca nhỉ thật sự là quá ngon. So sánh với vịt nướng này của ngươi thì các món vịt ta ăn trước kia quả thực không đáng nhắc tới! Lúc này Tào Nghê thở dài ra một hơi, vẻ mặt sảng khoái nói, đồng thời đưa con vịt trước mặt mình chưa ăn hết đến trước mặt Hô Diên Bình. Kết quả Hô Diên Bình cũng không khách sáo, bưng lên chén đĩa liền găm lấy găm để, dù sao đều là người một nhà, cũng không cần băn khoăn lễ nghĩ.

- Ha ha, mặc dù trong kinh thành có bán vịt nướng, nhưng ta dám đánh cuộc, vịt nướng của bọn họ căn bản không thể so sánh với vịt nướng của tai Triệu Nhan nghe được đối phương khích lệ cũng không khỏi đắc ý nói.

Món vịt nướng này đã xuất hiện từ rất lâu, chỉ có điều đến đời sau thì mới phát minh ra được bí quyết nướng vịt, đó là khi nướng vịt thì phải rót nước sôi vào bụng. Như vậy khi nướng vịt xong thì thịt vịt sẽ không 'rở nên cứng ngắc, hơn nữa da vịt sẽ trở nên mỏng mà giòn, trở thành chỗ ngon nhất trên thân con vịt nướng. Đương nhiên ngoài những thứ này, bếp lò cũng hết sức quan trọng. Mặt khác còn phải nằm vững thế lửa, cùng với lựa chọn vịt và cách giết vịt những thứ này đều có chú ý, chỉ làm đúng hết những bước trên thì mới có thể làm ra món vịt nướng ngon như vậy.

- Phu quân nói rất đúng, đừng nói là toàn bộ thành Đông Kinh, cho dù là toàn bộ Đại Tống cũng khó có thể tìm ra món vịt ngon như vậy. Thậm chí chỉ bằng món ăn này cũng đủ để bảo đảm cho một tửu lâu lớn kinh doanh thịnh vượng! Lúc này Tào Dĩnh cũng dùng khăn lông ướt lau sạch miệng nói, mặc dù vịt nướng rất ngon, nhưng không cẩn thận rất dễ dàng dinh tương ở trên miệng.

- Nếu quả thật có tửu lâu bán vịt nướng như vậy, sau này ta nhất định phải đến mỗi ngày! Lúc này Hô Diên Bình cuối cùng ăn hết sạch thịt vịt còn dư lại của Tào Nghệ, nhưng có chút chưa thỏa mãn mà nói.

- Ha ha, Kỳ Vị Lâu của tứ muội là một trong những tửu lâu đứng đầu ở kinh thành, nếu bán ra món ăn này thì chắc chắn có thể hấp dẫn càng nhiều người đến đây thưởng thức. Tam tỷ trước tiên ở đây chúc mừng Tứ muội kinh doanh thịnh vượng!

Lúc này Tào Nghê lại cười mở miệng nói.

Nghe được lời nói của Tào Nghệ, Tào Dĩnh đầu tiên là lộ ra vẻ mặt tự hỏi, ngay sau đó lắc đầu nói: - Không được, trong Kì Vị Lâu đã có quá nhiều món ăn rồi. Hơn nữa mỗi ngày số lượng khách đến đã đạt đến mức tối đa, dù có tăng thêm một vài món ngon thì chỉ sợ cũng không thể tăng thêm bao nhiêu thu nhập. Vì thế ta cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là mở thêm một tửu lâu, chỉ bằng một món vịt nướng này là có thể gánh vác toàn bộ tửu lâu rồi!

Lúc này Tào Nghê lại mỉm cười duyên dáng nói, nàng khá kiên cường, luôn không phục với người nào Nhưng đối với cô muội muội Tào Dĩnh này lại hết sức phục.

- Tam tỷ, nương tử lần này thật không gạt tỷ đâu Trong khoảng thời gian này trong phủ tiêu tiền như nước, muốn mở một tửu lâu thật sự là có tâm mà không có lực. Nhưng ta cảm thấy nếu Tam tỷ có hứng thú, chúng ta có thể hợp tác cùng mở một tửu lâu, như thế nào? Triệu Nhan cuối cùng nói ra mục đích chủ yếu mà hôm nay mời vợ chồng Hô Diên Bình tới, mấy ngày hôm trước khi hắn vừa nghĩ đến vịt nướng thì trong lòng cũng đã có suy nghĩ này rồi. Một mặt là trong phú hắn thật sự không còn đủ tiền, thứ hai là vợ chồng Hô Diên Bình sống cũng không sung túc, dù sao thì thu nhập của việc bán vịt ở thôn trang cũng có hạn, hơn nữa còn không quá ổn định, cho nên không bằng mời bọn họ cùng xây dựng một tửu lâu, như vậy cũng có thể giúp bọn họ một tay.

- Cùng nhau mở tửu lâu? Tào Nghê nghe được đề nghị của Triệu Nhan đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền quay đầu dùng một loại ánh mắt như cười như không đánh giá Triệu Nhan và Tào Dĩnh, dường như là đã nhìn thấu ý nghĩ trong lòng hai người bọn họ. Điều này cũng làm cho trong lòng Triệu Nhan căng thẳng, nghĩ thầm rằng xem ra nữ nhân của Tào gia đều không đơn giản!
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 449: Chương 450: Triệu Húc mời khách



Gió lạnh thấu xương, trời đất lộ vẻ xơ xác tiêu điều. Mùa đông năm nay tới chậm hơn một chút so với năm ngoái, nhưng lại vô cùng lạnh. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Vị Thủy và Lạc Thủy ở hai bên Khánh Châu cũng đã đóng một lớp băng rất dày. Trên mặt băng thậm chí xe ngựa có thể đi lại, như vậy khá thuận tiện cho giao thông ở Khánh Châu. Nhưng mấy ngày gần đây trời u ám, xem ra bất cứ lúc nào đều có thể có tuyết rơi. Đợi đến khi tuyết lớn ngập đường thì toàn bộ giao thông của Khánh Châu sẽ bị tê liệt trong thời gian ngắn, đến lúc đó thành Khánh Châu cũng sẽ mất liên hệ với bên ngoài. Nhưng tại loại thời tiết này thì cũng không cần lo lắng người Tây Hạ tiến công Đại Tống, có thể nói có được cũng có mất.

Triệu Húc ở trại Tam Xuyên ngăn chặn thành công quân đội Tây Hạ, nhưng cũng không lập tức rời khỏi, mà luôn đóng quân ở trại Tam Xuyên đến mùa đông, sau khi xác định người Tây Hạ sẽ không quay lại thì lúc này mới luân phiên rút lui quân đội khỏi trại Tam Xuyên. Phần lớn nhân mã đều trở vẽ nơi đóng quân mà mình đóng, gần hai vạn quân đội còn lại thì được Triệu Húc bố trí ở thành Khánh Châu, phòng ngừa người Tây Hạ mạo hiểm giá lạnh tiến công Đại Tống, đến lúc đó y cũng tiện cho việc triệu tập quân đội nghênh chiến.

Khánh Châu là thuộc quản lý của Hoàn Khánh Lộ, trong thành thiết lập các cấp hành chính, trong đó chức quan đứng đầu Hoàn Khánh Lộ gọi là Quan sát an phủ sử, bình thường do quan văn đảm nhiệm, nắm giữ quyền lớn của một lộ. Quyền lực đại khái có thể so sánh với Tiết Độ Sứ vào cuối thời Đường, cho nên được xưng là soái thần. Soái thần đương nhiệm của Hoàn Khánh Lộ tên là Thái Đỉnh, cũng là thi nhân nổi tiếng trong lịch sử. Mặt khác Thái Đỉnh cũng vô cùng tính thông quân sự, thủ ở Khánh Châu nhiều năm, từng nhiều lăn đánh đuổi người Tây Hạ tấn công, có thể nói là có công lao to lớn.

Phủ soái thần của Thái Đỉnh ở trong thành Khánh Châu, chẳng qua từ sau khi Triệu Húc đi vào Hoàn Khánh Lộ thì phủ soái thần của Thái Đỉnh liền nhường cho Triệu Húc, dù sao thứ nhất Triệu Húc là hoàng tử của Đại Tống. Mặt khác vì để cho Triệu Húc danh.

chính ngôn thuận điều động các lộ đại quân ở tây bắc, Triệu Thự bố trí chức vị Quan sát sử tây bắc cho Triệu Húc, có thể vừa tiết chế các lộ ở tây bắc, vừa là người lãnh đạo trực tiếp của Thái Đỉnh. Đương nhiên chức vị này của Triệu Húc cũng không phải là chức vị thường trực, đợi cho Triệu Húc trở lại kinh thành sẽ tự động cách chức.

Theo thời tiết lạnh dần, Triệu Húc cũng giảm bớt số lần ra ngoài, phần lớn thời gian đều ở trong phủ soái thần. Hôm nay vừa vặn là ngày mười, phần lớn quan viên ở thành Khánh Châu đều nghỉ ngơi, Triệu Húc mở tiệc trong phủ soái thăn, mời Thái Đỉnh cùng với Dương Văn Quảng, hai người bọn họ một văn một võ, nắm giữ quyền lực hành chính và quân sự của Hoàn Khánh Lộ. Triệu Húc mời bọn họ tới là vì có một số việc muốn nói cho bọn họ biết.

- Điện hạ, ngài thật sự không trở lại kinh thành sao? Trong noãn các, Dương Văn Quảng râu tóc bạc trắng hỏi Triệu Húc, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Tiệc rượu còn chưa bắt đầu, rượu và thức ăn cũng chưa được bưng lên. Nhưng Triệu Húc chợt tuyên bố y sẽ không vẽ kinh, mà sẽ ở thành Khánh Châu. Dương Văn Quảng và Thái Đỉnh hết sức kinh ngạc, thậm chí có chút không dám tin tưởng, dù sao Triệu Húc là Thái tử của Đại Tống, nếu không trở lại kinh thành thì có trời biết sẽ có biến cố gì xảy ra?

- Không sai, chuyện này là ta tự mình cầu xin với phụ hoàng, hai vị đều là trọng thần tâm phúc của Đại Tống ta. Nói vậy cũng đều biết nội quốc đang chuẩn bị cuộc chiến diệt Hạ. Khi ta tới đây thì phụ hoàng đã nói qua, chỉ căn có thể ngăn cản người Tây Hạ, như vậy chậm nhất là mùa thu sang năm là có thể phát động cuộc chiến diệt Hạ. Đến lúc đó các lộ tây bắc chính là chủ lực diệt Hạ. Ta ở chỗ này cũng tiện cho việc triệu. tập các lộ đại quân! Triệu Húc giải thích nguyên nhân mà mình ở lại, Dương Văn Quảng và Thái Đỉnh đều là người tham dự trực tiếp vào cuộc chiến diệt Hạ, bởi vậy từ khi mới bắt đầu đã không có thể giấu diếm bọn họ.

- Điện hạ, nếu ngài ở lại thành Khánh Châu thì sẽ khiến cho người Tây Hạ chú ý. Nếu chẳng may bọn họ từ chuyện này mà đoán được gì đó, đến lúc đó chỉ sợ sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đối với cuộc chiến diệt Hạ.

Lúc này Thái Đỉnh bỗng nhiên mở miệng nói, chỉ thấy vị soái thần Hoàn Khánh năm nay khoảng hơn năm mươi tuổi, dáng người cao gầy, vừa thấy cũng biết là vị học giả uyên bác. Chỉ có điều hiện tại trên mặt Thái Đỉnh nhiều thêm vài phần phong sương, trên tai và tay cũng mang theo tổn thương do giá rét, đây là vết thương do mấy ngày hôm trước gã đi ra ngoài thành tuần tra. Từ đó có thể biết rét lạnh mùa đông ở tây bắc như thế nào.

- Chuyện này phụ hoàng đã thay ta nghĩ tới, ba ngày sau phần lớn người ở bên cạnh ta sẽ về kinh dưới sự hộ tống của quân đội. Trong xe ngựa của ta cũng sẽ bố trí một thế thân, đến lúc đó ta sẽ lặng lẽ ở lại Mặt khác Thái soái thăn đến lúc đó cũng phải chuyển về phủ, chỉ cần ta không lộ diện công khai thì người khác sẽ không biết ta còn ở thành Khánh Châu! Triệu Húc mở miệng giải thích.

- Thì ra là thế, nếu bệ hạ đã giúp điện hạ thu xếp xong xuôi, chúng ta sẽ đem hết toàn lực để hiệp trợ điện hạ che giấu tung tích! Thái Đỉnh nghe đến đó cũng đành phải lập tức mở miệng nói, Triệu Húc muốn ở trong phủ soái thần với gã, chuyện che giấu thân phận của Triệu Húc tự nhiên cũng rơi vào trên đầu gã.

- Điện hạ, sang năm thật sự sẽ phát động cuộc chiến diệt Hạ sao? Lúc này Dương Văn Quảng rốt cuộc tìm được cơ hội, lập tức hết sức kích động mở miệng hỏi. Thân là một lão tướng cao tuổi, cứ lúc nào đều có thể rút lui khỏi quân đội. Vì thế ông ta vô cùng quan tâm với cuộc chiến diệt Hạ, nếu có thể trước khi rời khỏi quân đội tham dự vào cuộc đại chiến này thì ông ta có chết cũng không tiếc.

- Điểm ấy không cần hoài nghị, ta biết rõ ràng hơn so với bất cứ kẻ nào đối với cuộc chiến diệt Hạ. Lần này người Tây Hạ không thể đánh vào Đại Tống ta, đối với kế hoạch diệt Hạ cũng không tạo thành ánh hưởng gì quá lớn. Theo ta thấy, mùa thu sang năm sau khi phát động cuộc chiến diệt Hạ thì đã xem như khá trễ rồi. Trên thực tế vào vụ thu hoạch hè năm tới thì cuộc chiến diệt Hạ có thể chính thức khởi động, bởi vậy toàn bộ kế hoạch chỉ có thể tiến hành sớm, tuyệt đối sẽ không lùi thời gian lại. Dù sao thì chúng ta đã chuẩn bị lâu lắm rồi! Lúc này vẻ mặt Triệu Húc kiên nghị nói.

Vì để cho cuộc chiến diệt Hạ càng thêm thuận lợi, lần này ngăn chặn người Tây Hạ y không sử dụng cả hỏa khí. Vì thế khiến quân đội Đại Tống thương vong rất lớn. Nhưng chỉ cần có thế đánh cho người Tây Hạ trở tay không kịp vào năm tới, như vậy tất cả những chuyện này đều đáng giá.

- Vậy cũng quá tốt rồi, nếu một trận chiến này có thể tiêu diệt Tây Hạ, ta liền dâng thư lên triều đình thỉnh cầu được điều trở lại kinh thành, đến lúc đó cũng có thể về thăm nhà nhiều hơn chút rồi!

Thái Đỉnh nghe được lời nói của Triệu Húc không khỏi kích động nói. Gã vốn là người Tống thành, chính là vùng Hà Nam Thương Khâu ở đời sau, cách kinh thành rất gần. Nhưng từ khi gã đậu Tiến sĩ vào năm hai mươi tuổi, gã vẫn luôn nhậm chức ở vùng tây bắc.

Đến hiện tại đã được ba mươi hai năm, trong ba mươi hai năm nay số lần về quê nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay. Theo tuổi tác càng lớn, gã càng hoài niệm cuộc sống ở quê nhà, cho nên mới cảm khái như thế.

- Ha ha, nếu soái thần trở lại kinh thành, lão phu cũng có thể về nhà an dưỡng tuổi già rồi. Đến lúc đó có cơ hội lại đi tìm soái thần uống rượu! Dương Văn Quảng lúc này cũng cười lớn mở miệng nói. Tuy rằng. Đại Tống văn đắt võ tỉ tiện, nhưng Thái Đỉnh hiểu biết rất nhiều về chiến sự, cũng không kỳ thị gì với võ tướng. Hơn nữa Dương Văn Quảng lại là trợ thủ quan trọng của gã, cho nên quan hệ cá nhân của hai người cũng xem là khá tốt.

Ngay khi Triệu Húc vừa dứt lời, không đợi Thái Đỉnh hai người lên tiếng, lúc này có người ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa nói: - Điện hạ, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, hiện tại có đưa vào hay không?

- Ha ha, thật đúng dịp. Tuyết ở phía ngoài vừa mới bắt đầu rơi thì rượu và thức ăn liền chuẩn bị xong, vừa vặn để chúng ta có thể vừa uống rượu vừa thưởng thức cảnh tuyết, cũng là một chuyện vui! Triệu Húc nghe đến đó cũng hết sức cao hứng nói, sau đó lập tức phân phó người ở phía ngoài đưa rượu và thức ăn lên. Kết quả chỉ trong chốc lát, từng món từng món được đưa lên.

-A, đây thật rất kì quái rồi, sao điện hạ tìm được nhiều hoa quả như vậy? Thức ăn vừa mới đưa lên, Thái Đỉnh liền lập tức vô cùng kinh ngạc hỏi, Dương Văn Quảng ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Bởi vì bọn họ phát hiện thức ăn trước mặt thậm chí có rất nhiều đều là dùng hoa quả chế biến thành, điều này nếu ở hai mùa hạ và thu thì rất bình thường. Nhưng trong mùa trời đông giá rét này, xuất hiện nhiều hoa quả như vậy thật sự là rất không bình thường.

- Ha ha ha, bổn vương biết thế nào các ngươi cũng sẽ hỏi như vậy! Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của hai người, Triệu Húc không kìm nổi thoải mái cười to, sau đó chỉ vào hoa quả trước mặt giải thích: - Lai lịch của những hoa quả này thật không đơn giản, chúng nó là do vị tam đệ kia của ta dùng phương pháp xử lý đặc biệt vào mấy tháng trước, đặt vào bình, gọi là thực phẩm đóng hộp. Sau đó đệ ấy tặng cho ta, chẳng qua là khi đó ta ở Tam Xuyên trại, hơn nữa dọc theo đường đi có rất nhiều hành lý, những vật Tam đệ đưa cũng không thể đưa đến tay của ta. Mãi đến khi ta trở lại Khánh Châu thì mới nhận được những thực phẩm đóng hộp này. Hơn nữa không chỉ là hoa quả, còn có rất nhiều loại thịt cũng được đóng hộp.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back