Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 440: Chương 441: Tây Hạ rút quân.



- Ha ha ha Triệu Nhan mới vừa đi đến cửa chính của Thủy Củng điện thì nghe thấy tiếng cười sang sảng của Triệu Thự, âm thanh lớn xém khiến hắn làm đổ xi-măng ở trong tay, nhưng mà đồng thời hẳn cũng có chút kỳ lạ, có phải có chuyện gì mà khiến cho Triệu Thự hào hứng như vậy không?

Hai ngày trước hắn nghĩ đến loại vật liệu xây dựng xi-măng này, sau đó mượn lực lượng của Quân Khí Giám, cuối cùng cũng thành công đốt chế ra xi-măng, hiện giờ trong tay hắn đang bưng một cái khay, trên khay có để hai phần xi-măng, một phần trong đó là xi-măng bột còn chưa sử dụng, phần còn lại đã thêm nước và đá trộn lại với nhau, sau đó đông cứng lại tạo thành một tấm xi-măng cứng chắc, làm như vậy là để so sánh càng dễ hơn, hơn nữa để cho thấy đặc tính của xi-măng.

Nghe được tiếng cười sảng khoái bên trong của Triệu Thự, Triệu Nhan nhất thời cũng không biết có nên đi vào hay không? Vì hắn cũng là lăn đầu tiên nghe thấy Triệu Thự cười vui vẻ như vậy, cũng không biết là chuyện vui gì, bây giờ bản thân cũng không tiện đi vào làm phiền.

Nhưng mà ngay lúc Triệu Nhan đang lưỡng lự thì bỗng nhiên thấy có một người đi từ trong đại điện ra, khi nhìn thấy người này, hẳn liền tiến lên trước vô cùng hưng phấn kéo ông ta lại: - Lão Hoàng, rốt cuộc là chuyện gì, cha làm gì mà cười vui vẻ vậy?

Trên khuôn mặt của Hoàng Ngũ Đức vốn đang mỉm cười, khi nhìn rõ người kéo mình lại là Triệu Nhan thì liền lộ ra biểu hiện mừng rỡ nói: - Quận Vương ngài đến thật đúng lúc, tiền phương truyền đến tin chiến thẳng, người Tây Hạ đã rút quân rồi, Quan gia sau khi nhận được thông báo mừng rỡ, nên mới cười lớn như vậy.

- Cái gì, Tây Hạ rút quân rồi hả? Vậy đại ca sao rồi, hiện giờ vẫn còn đang ở trại Tam Xuyên sao? Triệu Nhan nghe được tin tức này cũng không khỏi vui mừng mà hỏi, trước đó tuy sau khi hẳn đã biết người Tây Hạ bị Triệu Húc ngăn chặn, chuyện rút quân là điều trước. sau gì cũng xảy ra, chỉ là người Tây Hạ một ngày không rút quân thì hắn lại một ngày không yên tâm, bây giờ sau khi nghe được thông báo này, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều rồi.

- Dĩnh Vương điện hạ rất tốt, nói ra thì sau khi người Tây Hạ rút quân, Dĩnh Vương điện hạ liền đem tin tức này thông qua chim đưa thư để truyền về, chỉ là chim đưa thư bay về cũng cần phải có thời gian, dự đoán là việc người Tây Hạ rút quân có lẽ là thông tin của 3 ngày trước rồi, bây giờ cho dù Dĩnh Vương điện hạ chưa rời khỏi trại Tam Xuyên, dự đoán là cũng nhanh rồi! Hoàng Ngũ Đức lại một lần nữa cười nói.

- Thật tốt quá. Triệu Nhan lại một lần hưng phấn la to, Triệu Húc không có sao, điều này khiến việc bất an trong lòng hắn cũng biến mất đi, sau khi đợi Triệu Húc trở về, hẳn nhất định phải khuyên đối phương tuyệt đối không thể tự mình lên chiến trường được.

Sau đó Triệu Nhan lại hỏi thăm kỹ lưỡng quá trình người Tây Hạ rút quân, kết quả Hoàng Ngũ Đức nói cho hắn nghe, sau khi người Tây Hạ tấn công lâu không vào trại Tam Xuyên, Lý Lượng Tộ tuy không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, thậm chí trong đất nước họ cũng xuất hiện dấu hiệu bất an, việc xui xẻo hơn nữa là, khí hậu mới vừa chuyển từ thu sang đông, khu vực gần trại Tam Xuyên vừa có trận tuyết lớn với quy mô không nhỏ, kết quả là càng khiến cho bên đội tấn công của quân Tây Hạ không ngừng kêu khổ. Cuối cùng ép Lý Lượng Tộ không thể không lựa chọn rút quân.

Ngoài ra điều đáng nhắc đó chính là khi Lý Lượng Tộ kêu gọi rút quân lại không có che giấu điều gì, hơn nữa chọn ban ngày để thu dọn doanh trại, sau đó nghênh ngang đi khỏi chiến trường, thậm chí lúc rời khỏi, còn khiêu khích với quân đội Đại Tống ở đối di kết quả là không ít tướng quân Đại Tống cũng muốn đuổi theo người Tây Hạ để cho họ một bài học, nhưng lại bị Triệu Húc và Dương Văn Quảng ngăn chặn, vì đây rất có khả năng là cái bẫy cuối cùng mà Lý Lượng Tộ, lập ra, nếu như quân đội Ðại tống đuổi theo thì rất có 'thể bị người Tây Hạ giết lại, hơn nữa họ đã thành công để ngăn chặn người Tây Hạ, thật sự là không căn thiết phải mạo hiểm.

Hắn nghe đến đây cũng gật đầu tán thành, bây giờ chính là mấu chốt Đại Tống chuẩn bị diệt Hạ, tuyệt đối không thể xuất hiện sự cố nữa, cho nên quyết định của Triệu Húc và Dương Văn Quảng rất chính xác, hơn nữa người Tây Hạ bây giờ càng hống hách, sau này thì càng xem thường Đại Tống hơn, đợi đến sau khi người Tây Hạ hoàn toàn không ngó tới Đại Tống thì đến lúc Đại Tổng bỗng nhiên phát động công kích, tuyệt đối có thể đánh đến người Tây Hạ trở tay không kịp, ở trong một thời gian ngân lấy được chiến quả lớn nhất.

- Tốt lắm, Lão Hoàng, ông đi làm chuyện của ông đi, ta đi gặp phụ hoàng đã, nói cho người một chuyện vui mừng khác! Triệu Nhan cười nói với Hoàng Ngũ Đức. Tiếng cười trong điện Thùy Cúng đã tắt, cũng là lúc đi nói việc xi-măng với Triệu Thự rồi.

- Quận Vương, ngài có chuyện gì vui? Nghe được lời nói của Triệu Nhan, Hoàng Ngũ Đức không những không đi mà còn cảm thấy kỳ lạ truy hỏi, nếu như là những vương gia khác, Hoàng Ngũ Đức nhất định sẽ không dám truy hỏi, nhưng mà hắn và ông ta là bạn hữu lâu năm, nói chuyện đương nhiên là thoải mái hơn nhiều.

- Ha ha, có nhìn thấy đồ vật trên tay ta không, đây gọi là xi-măng, còn đối với tác dụng của nó haha, mấy ngày nữa ông sẽ biết! Tâm trạng hiện giờ của Triệu Nhan khá tốt, cố tình mập mờ với Hoàng Ngũ Đức, sau đó xoay người đi vào Thùy Củng điện, vì hẳn biết cho dù hắn không nói thì Hoàng Ngũ Đức cũng có thể thông qua thám tử được sắp đặt trong Quân Khí biết được chuyện về xi-măng.

Sau khi hắn đi vào Thùy Củng điện, liền thấy Triệu Thự với vẻ mặt hưng phấn đi qua đi lại trong đại điện, xem ra ông cũng chưa thức tỉnh từ trong tin mừng Tây Hạ rút quân, Triệu Nhan cũng là người rất biết điều, liền đi lên trước lớn tiếng nói: - Phụ hoàng hồng phúc tề thiên, lần này người Tây Hạ rút quân, đợi đến khi hai nước gặp lại nhau, chính là ngày bọn họ diệt vong.

- Ha ha ha, Nhan nhỉ con cũng rất biết nói chuyện, nhưng mà Tây Hạ quấy rối Đại Tống ta mười mấy năm, người trong triều đình luôn nghẹn hơi, hy vọng là có thể giống như con nói, nhất cử tiêu diệt được kẻ cường địch này! Triệu Thự lúc này cũng thỏa thuê mãn nguyện nói, đừng xem sức khỏe của ông ta không được tốt, nhưng thái độ đối với bên ngoài lại rất mạnh mẽ, trước đây là không có thực lực và cơ hội, bây giờ thực lực của Đại Tống không ngừng tăng lên, còn có nội loạn ở Bắc Liêu, cơ hội tốt để chiến bại Tây Hạ, điều này khiến cho dã tâm của ông ta cũng lớn hơn.

- Phụ thân anh minh thần võ, chỉ là Tây Hạ thôi thì nhất định sẽ tiêu diệt được! Triệu Nhan lại một lần nữa nịnh bợ Triệu Thự mà nói. Bây giờ hẳn phát hiện da mặt của mình cảng ngày càng dày ra, nịnh bợ như vậy. cũng không đổi sắc mặt, xem ra bản thân mình sau k đến Bắc Tống không ngừng thay đổi.

- A, tay con đang cầm cái gì vậy Nhan nhĩ? Lúc này Triệu Thự cuối cùng cũng thấy được xi-măng trong tay của Triệu Nhan, liền có chút kinh ngạc mà hỏi, có thể khiến cho Triệu Nhan đích thân mang vào cung thì nhất định không phải vật tầm thường.

- Phụ thân, cái này gọi là xi-măng, là vật mà mấy ngày trước nhỉ thần mới nghĩ ra, thông qua Quân Khí Giám mà đốt chế ra đó Triệu Nhan nói xong đem sự tình của xi-măng giới thiệu 1 lần, đặc biệt là tác dụng của xi-măng, là điểm quan trọng mà hẳn muốn nói. Đương nhiên hắn cũng nói luôn cái lợi và cái hại của xi-măng, cũng chính việc hắn muốn nói nếu như bị kẻ địch lấy được xi-măng này sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đối với Đại Tống, cũng để cho Triệu Thự suy nghĩ kỹ càng hơn.

- Ha ha ha, Nhan nhỉ con nghĩ nhiều quá rồi đó, cổ nhân nói không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, hiện giờ con đang phạm lỗi lầm này đó! Điều khiến Triệu Nhan không nghĩ đến là lòng dạ của Triệu Thự lại rộng rãi so với trí tưởng tượng của hắn, lại không để ý đến hậu quả nghiêm trọng khi xi:măng bị kẻ địch lấy đi, có lẽ đây là lòng dạ của đế vương của một đại quốc.

- Nhi thần tuân mệnh!

Triệu Nhan nghe đến đây cũng động lòng, thân là quận vương của Đại Tống, hẳn cũng có thể khống chế một số thương nhân tham gia vào sản xuất xi-măng, nhưng mà cho dù hắn có từ bỏ cách nghĩ này, dù gì x-măng đã tặng cho Triệu Thự rồi, lợi nhuận đầu nhất định bị triều đình lấy đi, lợi nhuận còn lại tuy nhiều, nhưng bị hạn chế cũng khá lớn, hắn đã phát minh ra xà phòng và đồ hộp, nói không chừng sau này còn có thể phát minh thứ có được lợi nhuận lớn hơn, cho nên cũng không căn phải xem trọng lợi nhuận ít ỏi của xi-măng nữa.

Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Triệu Thự cũng hài lòng gật đầu, lại mở miệng nói: - Nhan nhi, người Tây Hạ hiện giờ cũng rút quân rồi, ngoài ra sự chuẩn bị đối chiến với Tây Hạ cũng gần xong rồi, dự tính là vào mùa thu năm sau là có thể phát động chiến lược tiêu diệt Tây Hạ lần này, trong khoảng thời gian này con cũng phải chú ý một chúy đến Quân khí giám, Thẩm Quát vừa mới rời khỏi, Quân giám khí lại phải đảm trách chức trách quan trọng cung cấp vũ khí cho quân đội, tuyệt đối không thể để có sai sót gì.

- Phụ thân yên tâm, nhỉ thần hiểu mà! Triệu Nhan nghe đến đây liền gật đầu nói. Nhưng mà nói đến chiến tranh với Tây Hạ, hẳn lại nghĩ đến một việc quan trọng, nhất thời không biết có nên nói với Triệu Thự hay không?
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 441: Chương 442: Sự sắp xếp của Trường quân đội



- Phụ thân, có một chuyện con muốn phụ thân có thể cho phép! Triệu Nhan lưỡng lự một hồi, cuối cùng cũng quyết định đem chuyện mà mình nghĩ đi thương lượng với Triệu Thự, dù gì việc này nếu như không có sự đồng ý của Triệu Thự, vốn không thể thành công

- Hả, có chuyện gì? Lúc này Triệu Thự cũng có. chút kinh ngạc hỏi. Lâu rồi ông ta cũng không thấy. Triệu Nhan lộ ra biểu hiện lưỡng lự như vậy.

- Là như vậy, phụ thân cũng biết là trường quân đội vốn lấy bồi dưỡng tướng lĩnh làm mục tiêu, chỉ là để muốn trở thành một tướng lĩnh đủ tư cách trong quân đội thì không thể chỉ nhờ vào những thứ học. trong trường quân đội, cần để cho họ đích thân trải nghiệm sự tàn khốc của chiến trường và máu tanh, chỉ có trải qua chiến tranh thật sự, họ mới có thể trưởng thành hơn, cho nên con hy vọng phụ thân sẽ cho phép, để cho các học viên trong trường quân đội đều đi tham gia vào trận chiếu tiêu diệt Tây Hạ này! Triệu Nhan lúc này nói với vẻ mặt nghiêm túc, thật ra chuyện này hắn vốn đã nghĩ lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội nói ra.

Nhưng mà Triệu Thự nghe đến đây lại kỳ lạ nhìn Triệu Nhan, có chút không hiểu hỏi:

- Nhan nhi, ta nhớ trước kia ta không phải từng cho phép, để trường quân đội tự lựa chọn một số học viên đi tham gia vào trận chiến diệt Hạ sao? Sao hôm nay con lại nhắc đến chuyện này thế?

- Phụ thân, lần trước phụ thân chỉ là cho phép để chúng con lựa chọn những học viên ở lớp cao đi tham nhưng mà sau khi con và Trương Tái, Dương Hoài Ngọc thương lượng, cảm thấy trận chiến diệt Hạ là cơ hội hiếm có, nếu như mà lỡ qua cơ hội này e là học n trong thời gian ngắn không thể gặp trận chiến với quy mô lớn như vậy nữa, cho nên chúng con cảm thấy nên để học viên của toàn trường quân đội đều tham vào trận chiến này, đương nhiên những người này là tướng lĩnh tương lai của Đại Tống, họ quá lầm là quan sát trận chiến, đa phần đều không phải thật sự lên chiến trường. Lúc này Triệu Nhan mở miệng giải thích.

Thật ra cách nghĩ này là mấy ngày trước Trương Tái đích thân kiếm hẳn, sau đó thương lượng với hắn, đối với điều này Triệu Nhan cũng hết sức ủng hộ, chỉ là chuyện này nhất định phải được Triệu Thự cho phép, cho nên hắn mới nhân lúc Triệu Thự đang vui vẻ mà nói ra.

Nghe được Triệu Nhan lại muốn đem toàn bộ trường quân đội đến chiến trường, hơn nữa còn trong trận chiến đối với Tây Hạ, điều này khiến cho Triệu Thự lưỡng lự, đừng xem ông ta thường ngày không hỏi không màng gì đến trường quân đội, những việc trong trường quân đội đều đưa cho Triệu Nhan quản lý, nhưng thật ra trong lòng ông ta cực coi trọng trường quân đội, đặc biệt là các công tử ăn chơi sau khi trải qua sự cải tạo của trường quân đội, ai ai cũng ra dáng, cho dù không trở thành đại tướng, nhưng làm một võ tướng cấp trung cấp cũng rất hợp lý, cho nên không đến bước đường cùng, Triệu Thự cũng không nỡ để cho học viên của trường quân đội đi mạo hiểm.

Cũng chính vì lý do trên, cho nên Triệu Thự sau khi nghe lời nói của Triệu Nhan, trên mặt hiện lên vẻ mặt lưỡng lự, một hồi sau mới ngẩng đầu lên nói: - Nhan nhỉ, con nghĩ việc những học viên trong trường quân đội đều lên chiến trường trải nghiệm là cần thiết sao?

- Đó là đương nhiên, chỉ cần trải qua sự gột rửa của chiến tranh, họ mới thật sự trở thành quân nhân, thậm chí con còn thương lượng qua với Trương Tái, sẽ thêm một nội quy trong trường quân đội, đó chính là học viên trước khi tốt nghiệp, nhất định phải được trường học tổ chức cho đi đến chiến trường thực tập vị trí tiền tuyến, chỉ có trải qua kỳ thực tập đậu, họ mới có thể tốt nghiệp từ trường quân đội! Lúc này Triệu Nhan lại 1 lần bổ sung nói, quan quân vốn là vị trí coi trọng thực tiễn và kết hợp với lý luận, cho nên thực tập đối với trường quân đội là rất quan trọng

- Ta hiểu rồi, hiện giờ bên trường quân đội tổng cộng có bao nhiêu người? Lúc này Triệu Thự đột nhiên than thở, sau đó lại hỏi tiếp, ý tứ từ giọng điệu đó cũng khiến lòng Triệu Nhan vui mừng.

- Khởi bẩm phụ thân, hiện giờ trường quân đội tổng cộng có ba lớp, trong đó lớp cao nhất tổng cộng. có 150 người, lớp thứ hai hơn 200 người, lớp thứ ba 230 người, cộng lại là 580 người, ngoài ra cộng thêm huấn luyện viên và nhân viên quản lý trong trường học thì dự tính số lượng cuối cùng là được 650 người! Triệu Nhan trả lời với chất giọng khẳng định, để cho Triệu Thự đồng ý chuyện này, trước đó hắn đã chuẩn bị không ít, đối với tình trạng của trường quân đội thì càng hiểu rõ hơn.

- Sáu trăm năm mươi người, nói nhiều cũng không nhiều, Nhan nhỉ các con dự tính làm sao sắp xếp cho đám học viên? Lúc này Triệu Thự tay vuốt râu mà hỏi Ông ta biết Triệu Nhan nhất định sẽ không để đám học viên ồ ạt đến chiến trường, nhất định có sự sắp xếp rõ ràng, cho nên mới hỏi như vậy.

- Khởi bẩm phụ thân, học viên lớp ba sau khi trải qua hai năm học tập này, kiến thức lý luận cũng đã học được khá nhiều rồi, đồng thời cũng để họ huấn luyện thành binh lính đạt yêu cầu, cho nên con hy vọng có thể để 150 học viên của lớp ba sắp xếp ở trong quân đội, tốt nhất là bộ phận chú lực, để bọn họ phụ trách quân quan cơ bản trong quân đội, ví như như là thập trưởng, đô đầu.sau đó sắp xếp bọn họ đích thân lên chiến trường, chỉ có khi lên chiến trường, mới có thể thấy được hiệu quả học tập ngày thường của họ.

Nói đến đây, Triệu Nhan dừng một chút lại nói tiếp: - Đối với lớp thứ hai còn lại, thời gian họ học tập còn khá ngắn, để họ vào quân đội chủ lực thì hơi mạo hiểm, nhưng mà để huấn luyện cho bọn họ, tốt nhất vẫn là để họ dự bị vào trong quân đội đảm nhận quân quan. Quân đội này rất ít cơ hội lên chiến trường, đa số là làm những việc vận chuyển, dọn dẹp chiến trường Bọn họ theo quân đội cũng có thể rèn luyện một chút, còn đối với học sinh lớp thứ nhất, bọn họ thì không cần phải vào quân đội, chỉ cần liệt vào 1 quân đội đặc thủ, để họ theo đại quân mở mang kiến thức, trải nghiệm sự tàn khốc và máu tanh của chiến trường là được rồi.

Nghe thấy Triệu Nhan có sự sắp xếp khác nhau đối với 3 lớp trong trường quân, Triệu Thự cũng lộ ra vẻ mặt tầm tư, học viên trong trường học tuy không nhiều, để sắp xếp họ vào trong quân đội đảm nhận quân quan là điều không khó, chỉ là ông ta có chút lo lắng là những học viên trường quân đội chưa từng lên chiến trường sau khi vào trong quân đội, ảnh hưởng đến sức chiến đấu của quân đội, đặc biệt là họ đều đi đến trong quân đội đảm nhận quân quan cấp thấp, ảnh hưởng đối với quân đội thì càng lớn, nếu như có xảy ra chuyện gì, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch tác. chiến của Đại Tống đối với Tây Hạ.

- Được rồi, ta có thể đồng ý sự sắp xếp của Nhan nhi với học viên trong quân đội, nhưng mà quân Tây nổi danh là bướng binh, không chịu thuần phục, học viên của bọn con tuy có thể sắp xếp vào trong, e là sẽ không dễ đứng trong đó! Triệu Thự tuy có chút lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn cần răng đồng ý, dù gì sự xuất hiện của trường quân đội càng khiến ông ta nắm vững trường quân đội, tăng thêm sự thống trị của Đại Tống, cho nên e là mạo hiểm 1 chút cũng đáng.

- Đa tạ phụ thân nhắc nhở, nếu như học viên trong trường quân không thể đứng vững trong quân đội, vậy cũng chỉ có thể trách họ không có bản lĩnh, không thể trách người khác được! Triệu Nhan nghe đến đây cũng hưng phấn mà nói.

Quân đội trong Đại Tống chia ra cấm quân và quân đội vùng ven, trong đó cấm quân chủ yếu là bộ phận tác chiến, còn quân đội vùng ven là dựa theo khu vực đóng quân chia thành cấm quân trong kinh thành, 3 bộ phận quân Tây và quân Hà Bắc, trong đó tác chiến với Tây Hạ chủ yếu là quân Tây, cũng chính là quân đội mà trước đây Triệu Húc chỉ huy, quân Tây nổi tiếng tác phong dũng mãnh, hơn nữa cũng khá bài ngoại, học viên của trường quân muốn đứng vững trong quân Tây, thật sự không phải là chuyện dễ, nhưng mà chỉ căn học viên của đợt 1 có thể đứng vững trong quân Tây, sau này học viên tốt nghiệp của trường quân muốn lại đi đến đó cũng dễ hơn nhiều.

Sau đó Triệu Nhan lại cùng với Triệu Thự nói một chút về sự chuẩn bị tác chiến đối với Tây Hạ. Ban nấy Triệu Thự cũng nói rồi, mùa thu năm sau sẽ phát động trận chiến diệt quốc này, vì thế các nơi của Đại Tống cũng đã bắt đầu phát động, thậm chí điều khiến Triệu Nhan không nghĩ đến là Triệu Thự lại không tính để cho Triệu Húc trở vẽ, mà lại để cậu ta ở lại trong quân Tây, một mặt giám thúc quân Tây rèn luyện, chuẩn bị tốt cho trận chiến diệt Hạ năm sau, đương nhiên để không gây sự chú ý với Tây Hạ, Triệu Húc sẽ sắp xếp một người thế thân gióng trống khua chiêng mà trở về kinh thành, còn chính y thì sẽ lặng lẽ ở lại đó.

Nói đến đây, Triệu Thự ngừng một chút rồi nói: - Nói ra Tây Hạ là họa lớn của Đại Tống ta, để người khác dẫn binh ta không yên tâm, lần này biểu hiện trong quân đội của Húc nhỉ làm ta rất hài lòng, ngoài ra thân là hoàng tử của Đại Tống, nếu như có thể đích thân dẫn binh, cũng có thể ủng hộ dũng khí cực lớn, cho nên cuối cùng ta suy nghĩ quyết định đồng ý yêu cầu của nó.

- Nhưng mà.. Triệu Nhan vốn muốn mở lời khuyên Triệu Thự suy nghĩ kỹ, nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng không còn cách mở miệng nói: - Nếu như đại ca đã quyết định rồi thì con cũng chỉ có thể giúp đại ca làm nhiều vũ khí hơn chút, hy vọng đại ca có thể chiến thắng trở về.

Sau khi rời khỏi hoàng cung, Triệu Nhan đi đến Quân khí giám trước, sau đó chuyển lời sự quyết định về xi-măng của Triệu Thự cho Tô Tụng, để ông ta tiếp xúc với người trong Công bộ, đối với chuyện tiếp theo sẽ làm gì, đó là chuyện của họ, sau đó Triệu Nhan thấy trời còn sáng, với tốc độ nhanh nhất trở về trường quân đội ở ngoài thành, nói chuyện học viên trường quân vào quân Tây với Trương Tái bọn họ, tiện đường đi vòng vòng trong học viên Truy Nguyên.

Đợi đến khi Triệu Nhan trở về với toàn thân mệt mỏi thì lại thấy Tào Dĩnh và Tiết Ninh Nhi, Gia Luật Tư một đám phụ nữ ở đó líu ríu thảo luận cái gì đó, khuôn mắt của ai cũng lộ ra thần sắc phấn khởi.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 442: Chương 443: Thanh Minh Thượng Hà



~ Chuyện gì mà các nàng vui vẻ vậy? Triệu Nhan nhìn Tào Dĩnh các nàng cũng không kìm được tò mò hỏi

~Phu quân, tòa nhà góc đông nam kia đã mua lại rồi, bên bán cũng đã đưa khế đất tới rồi, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể dọn tới tòa nhài Tào Dĩnh thấy Triệu Nhan bước vào cũng lập tức hưng phấn mở miệng nói. Nàng biết Triệu Nhan không thích ở tại 'vương phủ cho nên tòa nhà góc đông nam kinh thành vốn chính là mua vì Triệu Nhan, đương nhiên trong chuyện này cũng có chút tâm tư riêng mà nàng không muốn người khác biết.

- Ồ, mua lại rồi thì tốt, qua mấy ngày cả nhà chúng ta cùng đi thăm một chút, thuận tiện ở lại vài ngày, hơn nữa lần trước chỉ có ta và nàng đi lòng vòng xem qua, vốn không kịp nhìn kĩ tòa nhà đó. Triệu Nhan chạy một ngày trời mặc dù có hơi mệt, nhưng nghe tòa nhà kia đã mua lại, cũng không ngăn được có chút vui vẻ, lại nói lúc trước hắn và Tào Dĩnh mặc dù đã đi xem qua một vòng, nhưng toà nhà này diện tích rộng lớn, xây dựng thanh nhã duyên dáng cũng để lại cho hẳn ẩn tượng tất sâu.

- Đâu cần qua mấy ngày, vừa rồi tụi thiếp cùng tỷ tỷ cũng đã thương lượng xong rồi, ngày mai sẽ tới tòa nhà xem xét, nghe tỷ tỷ nói bên cạnh tòa nhà chính là sông Biện, hơn nữa còn có một bãi sông, trên bãi sông tất cả đều là vịt hoang, đến lúc đó chúng ta có thể săn thú, hơn nữa từ khi mang thai Tư Lăng, thiếp cũng không có thời gian cưỡi ngựa bắn cung. Gia Luật Tư lúc này cũng tiến lên nói, khi nói đến cưỡi ngựa bản cung, trên mặt cũng lộ vẻ chờ mong, trước kia khi ở Liêu quốc, nàng cũng không quá thích cưỡi ngựa bản cung, nhưng cũng không hiểu vì sao, sau khi theo Triệu Nhan về Đại Tống, trái lại có chút hoài niệm cuộc sống trước kia.

- Săn thú có thể, tuy nhiên không thể dựa theo quy củ bên kia của các nàng, nếu không ta sẽ phải nhịn đói mất. Triệu Nhan vừa nghe Gia Luật Tư nhắc tới săn thú, lập tức nghĩ tới cuộc sống trước kia ở Liêu quốc, đặc biệt quy củ quý tộc Liêu quốc săn thú không được mang theo thức ăn, càng khiến hắn phải chịu đói nhiều lần.

- Á, rốt cuộc là quy củ gì, không ngờ khiến phu quân nhịn đói? Nghe lười Triệu Nhan nói, Tiết Ninh Nhĩ theo sát phía sau cũng hết sức tò mò nói, trong nhà chỉ có nàng và Gia Luật Tư đã sinh hạ hài tử cho Triệu Nhan, hơn nữa còn đều là sinh con gái, cho nên hai nữ nhân bình thường rất gần gũi, chỉ có điều nàng cũng rất ít hỏi thăm chuyện giữa Triệu Nhan và Gia Luật Tư. Dù sao Gia Luật Tư thân phận quá mức mẫn cảm, cho dù các nàng đều biết Gia Luật Tư là công chúa Liêu quốc, nhưng cũng sẽ không dễ dàng nhắc tới.

- Hi hi Gia Luật Tư nghe lời Triệu Nhan nói, cũng lập tức nghĩ tới chuyện ban đầu, lập tức không kìm nổi mỉm cười, sau khi nghe Tiết Ninh Nhi truy hỏi, ngay lập tức nói ra quy củ quý tộc Khiết Đan đi săn không cho phép mang theo thức ăn, và còn chuyện Triệu Nhan không bắt nổi con mồi nào, kết quả không ngờ tới bờ sông câu cá. Chuyện này khiến Tào Dĩnh các nàng đều cười ngặt nghẽo, bởi vì các nàng cho tới bây giờ chưa từng ngờ tới Triệu Nhan cũng có lúc chật vật như vậy.

- Phu quân, con cá lúc trước chàng nướng cháy đen rồi, hơn nữa mới tặng nửa con cho ta, cho nên bây giờ chàng còn nợ ta nửa con cá đói Gia Luật Tư lúc này cười hì hì nói đùa với Triệu Nhan, tuy rằng đã là mẹ của một đứa nhỏ nhưng có một phu quân không đứng đắn như Triệu Nhan, các nàng đều duy trì một tính tình vui vẻ, bình thường sẽ lộ ra thái độ của cô gái nhỏ như vậy, đang cũng là chỗ bất đồng rõ ràng giữa gia đình Nhan và các gia đình quý tộc khác.

- Ta không phải cũng đã cho nàng một đứa con gái rồi sao. Đây còn mạnh hơn nhiều so với nửa con cá đó. Triệu Nhan lúc này cũng cười đùa, nghĩ đến tình huống quen biết Gia Luật Tư ở Liêu quốc, cùng với sau này duyên trời đưa đẩy làm sao khiến hai người ở chung một chỗ, mặc dù mới qua được một năm, nhưng ngẫm lại vẫn khiến người ta có chút cảm khái.

Đối với câu đùa của Triệu Nhan, Gia Luật Tư cũng không kìm được liếc mắt nhìn hắn. Tuy nhiên khóe miệng lại lộ ra một nụ cười ngọt ngào, tuy rằng lúc trước nàng và Triệu Nhan có chút hiểu lầm, thậm chí mỗi lần gặp Triệu Nhan đều có chút tức giận, nhưng hiện giờ ngẫm nghĩ, lại cảm thấy hết sức thú vị, thậm chí có chút ngọt ngào.

Sáng sớm hôm sau, một nhà Triệu Nhan an trên xe ngựa đã chuẩn bị xong, trên xe ngựa một đám nữ nhân líu ríu thảo luận không ngừng, đại khái mất nguyên một canh giờ, rốt cuộc đi tới góc đông nam thành Đông Kinh, nơi này là nơi sông Biện chảy từ Đông Kinh ra, thuyền lui tới không ngừng, cầu đá hoặc cầu gỗ cao cao được dựng lên nối tiếp nhau, đường sông cũng như đường bộ người qua lại như mắc cửi, thoạt nhìn hết sức phồn hoa.

- Hả? Đây đây nhìn qua hơi quen mắt? Trong xe chuyện hắn chen vào không lọt,

cho nên đành phải mở cửa sổ thưởng thức cảnh sắc bên ngoài, kết quả phát hiện khiến hẳn vô cùng bất ngờ là, tuy rằng hắn lần đầu tiên đến khu vực này, nhưng cảm giác cảnh sắc bên ngoài hết sức quen mắt, đặc biệt là cảnh sắc trên đường sông sông Biện càng làm cho hắn có cảm giác như đã gặp ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra rốt cuộc là từng gặp lúc nào?

Ngay khi Triệu Nhan đang nghỉ hoặc trong lòng, bỗng nhiên chỉ thấy trên đường sông phía trước xuất hiện một cây cầu gỗ hình vòm, toàn bộ cầu lớn có vẻ ngoài tuyệt đẹp, kết cấu tinh xảo, mặt cầu cũng hết sức rộng lớn, thậm chí hai bên mặt cầu còn bày hai dãy hàng rong cố định, đồ ăn vặt, tạp hóa, vân vân Người qua cầu thỉnh thoảng dừng lại, quán nhỏ buôn bán cò kè mặc cả, hơn nữa cho dù là có dãy hàng rong này chiếm cứ không ít chỗ trên mặt cầu, nhưng khu vực còn lại ở giữa vẫn có thể cho ba cỗ xe ngựa song song đi qua, từ đó có thể biết quy mô của cây cầu gỗ lớn này.

- Đây đây là Hồng Kiều? Triệu Nhan nhìn thấy cây cầu gỗ lớn này, trong đầu lập tức lóe lên một ý nghĩ, rốt cuộc nghĩ ra mình đã thấy qua cảnh sắc nơi này ở đâu rồi, thậm chí còn lập tức kêu lên tên cây cầu gỗ lớn này, đây là trên bức "Thanh Minh Thượng Hà Đồ' mà đời sau được xưng là quốc bảo, cây cầu lớn này chiếm cứ vị trí vô cùng trọng yếu, đồng thời điều này cũng làm cho Triệu Nhan hiểu ra, khu vực khi bắt đầu đến mình đã đi ngang qua này chính là địa phương trong bức tranh Thanh Minh Thượng Hà Đồ.

- Ha ha, phu quân lại ngẩn người rồi, cây cầu kia rõ ràng tên là Ngũ Xa Kiều, làm gì có Hồng Kiều gì chứ?

Lúc này Tào Dĩnh trong xe ngựa nghe thấy câu nói của Triệu Nhan, không kìm nổi cười mở miệng nói, lần trước nàng và Triệu Nhan đã tới đây một lần, chỉ có điều khi đó Triệu Nhan vẫn ngồi trong xe ngựa, vốn không chú ý tới cảnh sắc bên ngoài, nhưng thật ra tình hình trên đoạn đường này nàng đều hiểu rõ.

~ Ngũ Xa Kiều? Vì sao lại gọi như vậy? Triệu Nhan lấy làm lạ hỏi, Hồng Kiều trong Thanh Minh Thượng Hà Đồ của đời sau tuy rằng chiếm cứ vị trí vô cùng trọng yếu, nhưng không ghi rõ tên của nó, cho nên đời sau mới gọi là Hồng Kiều, về cái tên chân chính của cây cầu, đời sau đương nhiên không thể biết, trừ phi bọn họ có thể xuyên qua giống như Triệu Nhan, mới có thể biết được cây cầu kia không ngờ lại tên là Ngũ Xa Kiều.

- Ha ha, kỳ thật rất đơn giản, phu quân chàng xem quy mô cây cầu kia rất lớn, trên cầu đủ chỗ cho năm chiếc xe ngựa song song đi qua, tên cầu từ đó mà thành, chỉ có điều hiện giờ hai bên cầu bị dãy hàng rong chiếm cứ, cho nên chỉ có thể đủ chỗ cho ba cỗ xe ngựa đi qua thôi. Tào Dĩnh lại cười giải thích.

- Thì ra là thế, vậy hắn phải gọi là Tam Xa Kiều mới đúng. Triệu Nhan nghe đến đó tự nói một câu, sau đó lại quay đầu đánh giá cảnh sắc trên sông Biện ở bên ngoài, lại nói tiếp bức tranh Thanh Minh Thượng Hà Đồ của Trương Trạch Đoan hẳn là quang cảnh sông Biện vài thập niên sau, tuy nhiên có một số cảnh vật vẫn không có bất kỳ biến hóa gì, tỷ như đường sông, cầu và cửa thành, thoạt nhìn quả thực giống như được vẽ nên từ cảnh thật, thậm chí khiến Triệu Nhan có cảm giác như đang ở trong bức tranh vậy.

Xe ngựa của đám người Triệu Nhan dọc theo sông Biện ra khỏi cửa thành, cửa thành này gọi là Biện Hà Giác Môn, là một cửa thành không lớn lắm, tuy nhiên trên cửa thành có đập nước, khi buông xuống có thể ngăn cách trong và ngoài sông Biện, ngăn cản thuyền và kẻ địch tiến vào, xe ngựa của Triệu Nhan dọc men theo đập nước ra khỏi thành, sau đó trở về một tòa nhà cách cửa thành không xa.

- Vâng, Quận vương! Lão Phúc lập tức vâng một tiếng, sau đó đi phía trước dẫn đường, sau khi đi vào tòa nhà bắt đầu giới thiệu, lại nói tiếp tòa nhà này so ra có thể lớn hơn biệt viện ở đông thành của Triệu Nhan, theo lão Phúc đánh giá đo đạc ít nhất lớn hơn gấp hai lần trở lên, viện tử trong nhà cũng rất nhiều, gần như hợp làm một, tuy nhiên trong tòa nhà vẫn phân rất rõ ràng, đây cũng là quy củ của những gia đình lớn.

Tòa nhà tuy lớn nhưng kiến trúc vô cùng tỉnh mỹ, Triệu Nhan và Tào Dĩnh lần trước chỉ xem qua, hiện giờ sau khi cẩn thận xem xét, cũng cùng khen không dứt miệng, về phần Tiết Ninh Nhi và Gia Luật Tư, Nhan Ngọc Như các nàng càng tán thưởng vô cùng đối với tòa nhà này, thậm chí đã thương lượng viện tử mình muốn ở rồi.

Sau khi dạo trong nhà một vòng, Gia Luật Tư lập tức không kìm được kéo đám người Triệu Nhan ra bờ sông, bởi vì nàng nghe Tào Dĩnh nói, bờ sông có rất

nhiều vịt hoang có thể săn thú, tuy nhiên đợi khi Triệu Nhan đi tới bờ sông lại chợt phát hiện một chuyện kì lạ.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 443: Chương 444: Vịt hoang kì lạ



Trong nước sông lạnh như băng, một con vịt hoang to mọng đang vui vẻ bơi qua bơi lại, chỉ có điều nó cũng không biết rằng nguy hiểm đang ập xuống, từ bên bờ sông truyền đến mọt tiếng "Vút”, tiếp theo mộ mũi tên lông vũ thật dài tựa như tia chớp bay tới, lập tức bắn trúng cánh con vịt hoang, kết quả con vịt hoang này ngã phịch trên mặt sông, sau đó liền nổi trên mặt nước không nhúc nhích.

- Bắn trúng rồi, tài bắn cung của Tư nhi muội muội thật lợi hại! Trên bờ sông Tiết Ninh Nhi nhìn thấy, cũng không khỏi vô cùng tần thưởng, chỉ thấy Tào Dĩnh và Tiết Ninh Nhi các nàng mấy nữ tử đều mặc trang phục thợ sẵn, trong tay cầm cung tiễn tinh xảo, dáng vẻ như nữ thợ săn, thoạt nhìn có chút tư thế hiên ngang.

- Ha ha, tỷ tỷ chê cười rồi, tài bản cung của ta kỳ thực cũng không là gì, nếu thật sự là cao thủ bản cung chân chính, chỉ sợ sẽ một mũi tên bẳn trúng đầu vịt hoang, ta còn kém xa lắm. Gia Luật Tư nói cũng đúng tình hình thực tế, tài bản cung của nàng đừng nói trong quý tộc Khiết Đan, cho dù so với các tỷ muội của nàng cũng chỉ là bình thường, nhưng so sánh với nữ tử Đại Tống lại có vẻ vô cùng giỏi, dù sao nữ tử Đại Tống rất ít ra ngoài săn thú.

"Thấy Gia Luật Tư có thu hoạch, Tiết Ninh Nhi và Nhan Ngọc Như, Âu Dương Uyển Linh cũng đều không cam lòng yếu thế, đều kéo cung tiễn nhắm vào vịt hoang trên mặt sông. Phía sau tòa nhà Triệu Nhan mua không xa chính là một bãi sông không người, trên bãi sông cỏ lau khắp nơi, chỉ có điều bây giờ trời lạnh cho nên cỏ lau cũng đều biến thành một mảnh khô vàng, mà trong bãi sông đầy cỏ lau và trên mặt sông này, chỉ có vịt hoang du đăng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Gia Luật Tư các nàng chạy tới săn thú.

Từ lúc Tiết Ninh Nhi và Nhan Ngọc Như gia nhập, từng nhánh mũi tên lông vũ bay ra, chỉ có điều các nàng cũng không giỏi như Gia Luật Tư, cho nên sau khi liên tiếp b*n r* mấy mũi tên, không ngờ không bắn trúng con vịt nào, ngược lại còn hù dọa cho vô số hoang bay lên. Tuy nhiên chúng nó hình như rất thích bãi sông này, bay một vòng trên không trung rồi lại đáp xuống.

Cuối cùng Tiết Ninh Nhi là người đầu tiên không còn khí lực, rốt cuộc không kéo được dây cung, Nhan Ngọc Như đã từng luyện võ, tuy nhiên cũng chưa từng sử dụng cung tên, cho nên cuối cùng cũng không thu hoạch được gì. Vẽ phần Âu Dương Uyển Linh căn bản không kéo được cung ra, trong mấy nữ nhân nàng là người có khí lực yếu nhất.

Nhìn thấy mấy tỷ muội không biểu diễn được, Tào Dĩnh cũng không kìm được khẽ cười một tiếng, lập tức từ bao đựng tên rút ra một mũi tên dài gài lên dây cung, sau đó chậm rãi kéo chiếc cung tỉnh xảo, tay kéo cung đột nhiên buông ra, một mũi tên dài lập tức tựa như tia chớp bay ra, trong chớp mắt liền bắn trúng một con vịt hoang đang du động trên mặt sông.

- Oa. Không ngờ tài bản cung của Dĩnh Nhỉ tỷ tỷ cũng kinh người như thế? Nhìn thấy Tào Dĩnh một mũi tên bắn trúng mục tiêu, Gia Luật Tư bên cạnh lập tức kinh ngạc mở miệng kêu lên, vừa rồi biểu hiện của ba người Tiết Ninh Nhi làm cho nàng có chút lầm tưởng nữ tử Đại Tống đều không hiếu tiễn pháp, lại không nghĩ hóa ra Tào Dĩnh là cao thủ giấu tài không để lộ.

- Ha ha, thân là nữ nhỉ nhà tướng, đâu thể không hiểu về tiễn pháp được chứ, hơn nữa ta cũng chỉ học được chút mánh thôi. Không tính là gì! Tào Dĩnh lúc này cũng vô cùng khiêm tốn nói, lúc trước thời còn thiếu nữ nàng từng mơ ước được gả cho một vị thiếu niên anh hùng, tiễn pháp cũng vì vậy mà học, chỉ có điều giờ nghĩ lại, suy nghĩ lúc đó không khỏi có chút buồn cười, hơn nữa hiện giờ nàng thấy, Triệu Nhan so với phu quân trong mơ của nàng còn hoàn mỹ hơn.

Vừa nghĩ tới Triệu Nhan, Tào Dĩnh không tự chủ được quay đầu nhìn về chỗ Triệu Nhan, trước đó Triệu Nhan cũng đi theo các nàng săn thú, có điều khi nàng nhìn Triệu Nhan, lại thiếu chút nữa bật cười, bởi vì chỉ thấy Triệu Nhan đang ngồi trên một tảng đá ven bãi sông, trong tay tuy cầm cung tiễn nhưng ngồi đó bại lộ về trầm tư, ánh mắt cũng nhìn chăm chăm vào mặt sông, không biết đang suy nghĩ gì?

Phu quân đang suy nghĩ gì? Tào Dĩnh lập tức lên trước hỏi, Gia Luật Tư và Tiết Ninh Nhỉ các nàng cũng phát hiện dáng vẻ kì lạ của Triệu Nhan, lập tức tất cả đều xông tới.

- Kì lạ? Thật sự kì lạ? Chẳng lẽ các nàng không phát hiện ra chỗ kì lạ sao? Triệu Nhan lập tức ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tào Dĩnh các nàng, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc nghỉ vấn, dường như gặp phải vấn đề nan giải nào đó. Tào Dĩnh các nàng nhìn đến đây cũng đều thêm tò mò, dựa vào Triệu Nhan trong lòng các. nàng là một người cực kỳ bác học, trong thiên hạ hình như không có vấn đề nan giải nào làm khó được hẳn, thậm chí các nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Triệu Nhan.

- Phu quân, rốt cuộc có chỗ nào kì lạ? Gia Luật Tư tính cách thẳng thắn nhất, lập tức không kìm nổi mở miệng hỏi

- Các nàng xem! Triệu Nhan nói xong chỉ tay về đàn vịt hoang thản nhiên đắc ý trên mặt sông này, sau đó vẻ mặt không hiểu nói: - Hiện giờ cũng đã là mùa đông rồi, vịt hoang là một loài chim di trú, lẽ ra chúng đã sớm bay về phương nam tránh rét từ lâu, nhưng bây giờ vẫn ở chỗ này như trước, điều này làm cho ta bất kể ra sao cũng nghĩ không thông.

Triệu Nhan vừa thốt lên xong, lập tức khiến Tào Dĩnh các nàng cũng kinh ngạc, vừa rồi các nàng mải lo săn thú, căn bản không chú ý tới chuyện này, bây giờ nghe Triệu Nhan nói như vậy, lập tức cảm giác sự tình có hơi kì quái, chỉ có điều Triệu Nhan còn không nghĩ ra chuyện này, càng khỏi phải nói tới các nàng.

- Thôi đi, chuyện không nghĩ ra cũng đừng nghĩ nữa, dù sao những con vịt hoang kia đều là thật, chúng ta đi nướng vịt ăn! Thói quen tốt của Triệu Nhan lại phát huy tác dụng, chuyện không nghĩ ra thì không thèm nghĩ nữa, dù sao trên thế giới nhiều điều huyền bí như vậy, đừng nói là hẳn, cho dù là tập hợp trí tuệ của người đời sau cũng vẫn có tất nhiều bí mật cần được hé mở.

Nghe Triệu Nhan nói vậy, Tào Dĩnh các nàng cũng đều ném chuyện này sang một bên, tuy nhiên lúc này Gia Luật Tư cũng cười mở miệng nói: - Phu quân, ta cùng Dĩnh nhỉ tỷ tỷ đều bản trúng một con vịt hoang, chàng có phải nên hiển lộ chút tiễn pháp, để chúng ta được mở rộng tầm mắt không?

- Khụ, tiễn của nam nhân chỉ có thể giết địch sa trường, sao có thế tùy tiện hiển lộ? Huống chỉ hai con vịt vừa đủ cho chúng ta ăn, cho nên hôm nay đừng sát sinh nữa! Triệu Nhan vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt mở miệng nói, chỉ có điều lời nói mặt dày như thế phỏng chừng chỉ có hẳn có thể nói ra, đám người Tào Dĩnh bên cạnh sớm đã vì vậy mà cười ngả cười nghiêng rồi.

Tuy nhiên Triệu Nhan đối với điều này lại không chút phật lòng, dù sao hẳn cũng không phải siêu nhân không có khả năng toàn trí toàn tài, chắc chắn sẽ có một số nhược điểm của mình, huống chỉ hắn cũng biết, Tào Dĩnh các nàng thật ra thích mình có chút bất lực, dù sao ở thời đại này lúc mình có biểu hiện ưu việt quá nhiều, cho nên khiến Tào Dĩnh các nàng cảm thấy có chút không chân thực, chỉ có khi mình thể hiện là một người có nhược điểm, Tào Dĩnh các nàng mới có thể cảm thấy mình chân thực hơn.

Kế tiếp Triệu Nhan cùng Tào Dĩnh các nàng nói đùa vài câu, sau đó sai người đem vịt đã bản chết đến đây, Gia Luật Tư lo lắng vịt không đủ, vì thế lại ra tay bản chết hai con nữa, Tiết Ninh Nhi và Nhan Ngọc Như, Âu Dương Uyển Linh thì đi nhặt cành cây, các nha hoàn và người hầu xung quanh đều bị họ sai đi chỗ khác, bởi vì Triệu Nhan muốn cùng Tào Dĩnh các nàng tự mình nấu cơm dã ngoại

Triệu Nhan rất nhanh liền đốt cành cây thành một đống lửa trại, sau đó xử lý sạch sẽ vịt hoang, quết gia vị rồi trực tiếp xâu vào cảnh cây đặt trên đống lửa, lại nói tiếp mấy con vịt hoang này cũng có chút kì lạ, bình thường vịt sống ở dã ngoại vì nguyên nhân thực vật, trên người phần lớn là thịt nạc, nhưng những con hoang Gia Luật Tư các nàng săn được lại đều mập gầy như nhau, vô cùng thích hợp làm vịt nướng, đương nhiên đặt vịt nướng trực tiếp trên đống lửa như vậy sẽ không ngon bằng vịt nướng trong lò, tuy nhiên món ăn thôn quê chính là ăn như vậy, làm vịt nướng như vậy cũng càng thêm có thú vui thiên nhiên

Theo tiếng nổ trong đống lửa, thịt vịt cũng rất nhanh tản ra mùi hương mê người, Tào Dĩnh các nàng lúc này cũng đều xúm lại bên cạnh Triệu Nhan, líu ríu nói giỡn không ngừng, Tiết Ninh Nhi và Gia Luật Tư đều giao con cho bà vú chăm sóc, hiện giờ nơi này chỉ có Triệu Nhan cùng năm nữ nhân Tào Dĩnh các nàng, tất cả mọi người hết sức thoải mái.

Xem ra Tào Dĩnh quen biết đối phương, hơn nữa còn xưng hô tỷ muội, điều này khiến Triệu Nhan đoán đối phương rất có thể là nữ nhân của Tào gia, kết quả phán đoán của hẳn rất nhanh được chứng thực, chỉ thấy Tào Dĩnh kéo nữ tử kia tới trước mặt Triệu Nhan: - Phu quân, vị này là đường tỷ nhà mẹ đẻ của thiếp thân, phu quân của nàng chính là bạn tốt của người đó.

Tào Dĩnh lời còn chưa nói hết, chỉ thấy nữ tử này liền tùy tiện ngắt lời nàng nói: - Phu quân của ta chính là Hô Diên Bình, Quận vương khẳng định hết sức quen thuộc rồi!

- Á Triệu Nhan nghe đến đó cũng không kìm được hơi sửng sốt, hắn đã sớm biết người Hô Diên Bình cưới chính là đường tỷ của Tào Dĩnh, hơn nữa nghe nói vị đường tỷ này tính cách hung hãn, lúc còn thiếu nữ thanh danh đã nối tiếng ở ngoài, kết quả không ai dám cầu hôn, cuối cùng chỉ có thể gả cho tên Hô Diên Bình đầu óc có vấn đề, chỉ có điều tuy Triệu Nhan nghe qua kỳ danh, nhưng vẫn chưa từng gặp gia quyến Hô Diên Bình, đương nhiên cũng không biết vị đường tỷ này của Tào Dĩnh.

Tuy nhiên Triệu Nhan rất nhanh liền phản ứng kịp, ngay lập tức tiến lên chào hỏi vị thê tử của Hô Diên Bình này, sau đó Tào Dĩnh rất hưng phấn hàn huyên với đối phương, thông qua cuộc nói chuyện của nàng, Triệu Nhan giờ mới biết được hóa ra đối diện lại là thôn trang Hô Diên gia, thời gian trước Hô Diên gia ở riêng, kết quả Hô Diên chia đều tới thôn trang đối diện, không ngờ họ lại làm hàng xóm của nhau, có điều khi nói đến chuyện ở riêng này, trên mặt vị đường tỷ của Tào Dĩnh lại lộ ra vài phần cười khổ.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 444: Chương 445: Cách nhồi vịt



- Tam tỷ, vịt hoang trên mặt sông này là thôn trang các tỷ nuôi sao? Tào Dĩnh hàn huyên với thê tử của Hô Diên Bình một lúc, bỗng nhiên mở miệng hỏi vừa rồi đối phương ở trên thuyền gọi bọn họ là kẻ trộm vịt, tuy nhiên đây rõ ràng là vịt hoang, sao có thể có người nuôi dưỡng vịt hoang được?

Nghe thấy Tào Dĩnh hỏi như vậy, chỉ thấy vị phu nhân của Hô Diên Bình này cũng thở dài nói: - Tứ muội có điều không biết, những con vịt hoang này có thế nói là ta nuôi, cũng có thể nói là không phải ta nuôi

Hồ Diên phu nhân nói xong liền giải thích một lượt sự tình về những con vịt này, kết quả Triệu Nhan nghe xong cũng chậc chậc kêu kì lạ, đồng thời cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân vì sao những con vịt hoang này không bay đến phương nam tránh rét. Hóa ra là từ mấy tháng về trước người nhà Hô Diên đều cho. bọn vịt hoang này ăn, nuôi cùng thành béo béo mập mạp, cứ như vậy, năng lực bay của chúng sẽ yếu đi nhiều, hơn nữa đám vịt hoang này khá ngu xuẩn, sau khi nhìn thấy những thức ăn phong phú này cũng liền không muốn rời đi, vì thế mùa đông hiện giờ mới có chuyện vẫn còn vịt hoang ở nơi này.

- Thì ra là thế, ta hiểu rồi! Triệu Nhan nghe đến đó cũng cực kỳ hưng phấn nói, mặt khác hắn cũng bỗng nhiên nghĩ đến một số tin tức ở đời sau hẳn từng xem qua, trong tin tức nói có một số nơi người cho chim di trú ăn, kết quả làm những con chim di trú này mùa đông không bay đến nơi phía nam ấm áp, lúc ấy hắn còn có chút không dám tin, tuy nhiên hiện giờ xem ra hắn là sự thật.

- Tam tỷ, nếu muốn những con vịt hoang này, trực tiếp sai người bắt lại là được rồi, tại sao phải bỏ ra công sức nhiều như vậy nuôi nấng chúng nó chứ? Tào Dĩnh lúc này lại tò mò hỏi, vịt hoang trên sông Biện cũng không phải chỉ có một hai con, hơn nữa số lượng còn là một đàn lớn, nuôi nấng nhiều vịt như vậy cũng cần tiêu phí không ít tiền tài, cho nên phu thê Hô Diên Bình làm như vậy khẳng định phải có mục đích gì khác chứ?

-Ôi, nếu là những người khác hỏi vậy, ta nhất định sẽ không nói. Tuy nhiên nếu là Tứ muội hỏi, ta cũng không có gì phải giấu diếm, lại nói tiếp cũng là ta mệnh khổ, không ngờ gặp phải chuyện xui xẻo như vậy Hô Diên phu nhân cười khổ một tiếng kể lại chuyện đã rải qua, điều này làm cho bọn Triệu Nhan cuối cùng cũng hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.

Hóa ra mấy huynh đệ của Hô Diên Bình cũng đều đã thành niên, hơn nữa cũng đã lấy vợ sinh con. Dựa theo quy củ của Hô Diên gia, ngoại trừ trưởng tử của gia chủ phải kế thừa ra, các huynh đệ khác đều phải chia ra ra ngoài, đây cũng là chuyện rất bình thường, đương nhiên khi ở riêng nhất định sẽ được chia một phần tài sản của con cháu Hô Diên gia, hơn nữa giá trị cũng hết sức khả quan.

Phu thê Hô Diên Bình vận khí không tệ, rút thăm được thôn trang đối diện chỗ bọn Triệu Nhan này, chú ý là thôn trang không phải trạch viện, trong trang có không ít tá điền của Hô Diên gia. Điểm ấy không khác mấy so với biệt viện của Triệu Nhan, mặt khác bên cạnh thôn trang còn có một trạch viện, tuy rằng không đẹp bằng trạch viện Triệu Nhan mua, nhưng bởi vì ngay bên cạnh sông Biện cho nên cũng có giá trị xa xỉ.

Vốn sau khi phu thê Hô Diên Bình rút được thôn trang này cũng hết sức vui sướng, trong đó vị đường tỷ của Tào Dĩnh này còn tốn thời gian tìm hiểu toàn bộ thôn trang một lần, sau nữa chuẩn bị kinh doanh thôn trang thật tỉ mỉ. Đáng nhắc tới chính là thôn trang của Hô Diên Bình này cũng không có bao nhiêu đất vườn, tuy nhiên bởi vì ở gần sông Biện cho nên trong trang phần lớn dựa vào nuôi vịt mà sống. Phải biết rằng thành Đông Kinh có trên trăm vạn nhân khấu, mỗi ngày thịt để ăn cần tiêu hao nhiều không đếm xuể, cho nên nuôi dưỡng vịt cũng là một cửa kinh doanh khá tốt.

uy nhiên giống như vị Hô Diên phu nhân này nói, có vẻ nàng thật sự là mệnh khổ, sau khi vừa mới tiếp nhận thôn trang này, gần thôn trang lại có một hộ địa chủ lớn cũng bắt đầu nuôi vịt. Đại địa chủ này cũng không biết lấy được bí quyết bí mật từ đâu, nuôi vịt cực kì mập cực kỳ lớn, thương gia vẫn thường thu mua vịt của nhà Hô Diên Bình sau khi phát hiện ra, lập tức quay ngoắt sang thu mua vịt của hộ đại địa chủ kia, kết quả làm cho vịt Hô Diên gia trang nuôi căn bản không bán được.

-Tá điền của Hô Diên gia vốn không có nhiều đất vườn, phần lớn dựa vào nuôi vịt mà sống, hơn nữa những con vịt này đều là Hô Diên gia bỏ tiền ra mua, đợi sau khi bán được đem tiền vốn và lợi tức trả lại cho Hô Diên gia, nhưng hiện tại vịt không bán được, đương nhiên cũng không thể nộp tiền vốn và lợi tức cho Hô Diên gia, là trước kia, phu thê Hô Diên Bình có thể không cần quan tâm, nhưng bọn họ vừa mới ở riêng, trong tay cũng không có nhiều tiền dư, hiện giờ nguồn thu duy nhất cũng bị chặt đứt, đương nhiên là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Đầu óc Hô Diên Bình có bệnh, đương nhiên không có cách nào nghĩ biện pháp giúp gia đình, cho nên hếtthảy mọi chuyện đều đặt lên vai vị tam tỷ của Tào Dĩnh này, lại nói tiếp vị Hô Diên phu nhân này cũng thật có bản lĩnh, sai người hỏi thăm khắp nơi, sau khi tốn một số tiền khá lớn, rốt cuộc nghe được bí quyết mật để nuôi vịt.

Bí quyết này để làm được cũng không dễ dàng, thậm chí Triệu Nhan nghe xong cũng hết sức kinh nạc, vậy bí quyết này không ngờ lại là cải tiến vị hoang thành vịt nhà, Hô Diên gia đầu tiên chính là dùng lượng lớn thời gian nuôi dưỡng vịt hoang, đợi cho những con vịt hoang này không biết bay nữa, liền bắt chúng về nuôi cùng vịt nhà, như vậy sau khi hai loại vịt giao phối kết hợp lại, sẽ sinh ra một loại vịt mới, hiện tại trên thị trường giá vịt hoang đắt hơn nhiều so với vịt nhà, cho nên loại vịt mới này rất có thể sẽ được những thương nhân thu mua hoan nghênh.

- Thật sự là cách hay, ta nghe nói phía nam có người quản gia đuổi heo mẹ vào trong núi, sau đó giao phối lợn rừng, do đó sinh ra được giống heo tốt hơn, không ngờ vịt cũng có thể làm như vậy. Triệu Nhan sau khi nghe xong cũng không kìm được tán thưởng một tiếng, xem ra trí tuệ của cổ nhân cũng không nên xem nhẹ, tuy rằng bọn họ không hiểu về hệ thống sinh vật học, nhưng cũng đã biết lợi dụng tạp giao để cải tiến giống gia súc gia cầm rồi.

- Ôi, biện pháp này mặc dù hay, nhưng cũng khiến chúng ta rơi vào hoàn cảnh phiêu lưu nhất định, dù sao cũng không ai biết vịt hoang và vịt nhà sẽ sinh ra con vịt như thế nào, hương vị thịt vịt ra sao, nếu chẳng may hương vị không ngon, chỉ sợ số tiền làn này quăng đi cũng sẽ thành nước đổ lá khoai thôi. Tuy nhiên tam tỷ của Tào Dĩnh lúc này cũng thở dài nói, Triệu Nhan vừa nghe cũng cảm thấy có lý, dù sao phương hướng tạp giao không ai có cách gì khống chế được, mặc dù khả năng lớn sẽ sinh ra giống vịt cải tiến hơn, nhưng cũng có thể sẽ xuất hiện loại mới bết bát hơn.

- Hầy! Ta thật ngu xuẩn, không ngờ thiếu chút nữa đã quân mất chuyện này! Triệu Nhan lúc này bỗng võ trán, trên mặt cũng lộ ra vài phần ảo não, nói đến vịt, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một bí quyết ở đời sau, mặc dù ở hậu thế không coi là gì đáng kể, nhưng có thể giải quyết ổn thỏa vấn đề phu thê Hô Diên Bình hiện giờ gặp phải.

- Phu quân, có phải chàng nghĩ ra cách gì để giúp tam tỷ bọn họ không? Tào Dĩnh hiểu Triệu Nhan nhất, khi nhìn thấy vẻ mặt hắn như vậy lập tức vui mừng bất ngờ hỏi, vị Hô Diên phu nhân kia nghe đến đó cũng dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Triệu Nhan, tuy rằng nàng biết Triệu Nhan vô cùng bác học, nhưng không tin hắn ngay cả chuyện nuôi vịt cũng đều am hiểu.

- Ha ha, ta đích thực nghĩ ra một cách, tuy rằng ta chưa thử qua nhưng từng thấy người khác dùng rồi, hơn nữa hiệu quá vô cùng tốt, ít nhất so với biện pháp tạp giao với vịt hoang của tam tỷ thì có thể xử lý mạnh hơn nhiều. Triệu Nhan lúc này cũng cười lớn mở miệng nói, Hô Diên Bình là bạn tốt của hắn, vị Hô Diên phu nhân trước mắt này lại là tam tỷ của Tào Dĩnh, bây giờ đối phương gặp phải chuyện khó xử, hắn đương nhiên phải giúp một tay.

- Đây Đây thực sự có thể sao? Hô Diên phu nhân nghe thấy biện pháp này của Triệu Nhan, nhất thời cũng có chút không dám tin tưởng hỏi, cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe nói có thể cưỡng chế vịt như vậy, tuy nhiên nếu thật sự có thể nuôi ra vịt vừa mập lại lớn, trái lại có thể giải quyết được khốn cục nhà bọn họ gặp phải rồi.

- Tam tỷ cứ yên tâm đi, nếu phu quân đã nói ra biện pháp này, nhất định sẽ có hiệu quả, mặt khác tam tỷ phu ở đâu, không bằng để nam nhân bọn họ thương lượng việc này, tỷ muội chúng ta hôm nay tụ tập vui vẻ đi! Tào Dĩnh không hoài nghỉ lời của Triệu Nhan chút nào, thậm chí nếu không phải đối phương là tam tỷ của nàng, chỉ sợ nàng thế nào cũng sẽ dùng phương pháp nhồi vịt này đổi về chút ưu đãi cho xem!

Vừa nghe Tào Dĩnh hỏi Hô Diên Bình, Hô Diên phu nhân lúc này mới cảm giác mình cùng thương lượng với Triệu Nhan việc này thật có chút không ổn, ngay lập tức cười sang sảng nói: - Phu quân ở ngay trong trang, ta đi bảo người gọi y đến, về phần phương pháp nhồi vịt, làm phiền em rể truyền thụ cho phu quân nhà ta nhé!

- Ha ha ha, việc rất nhỏ, tam tỷ không cần để trong lòng, ta cũng không nghĩ Hô Diên huynh lại ở ngay đối diện, tam tỷ cũng không cần phái người đi tìm y, để tự ta đi thuyền qua sông là được, về phần tam tỷ thì ở lại đi cùng nương tử các nàng tán gẫu thêm một lúc Lúc này Triệu Nhan lại cười lớn nói, nói tiếp hắn cũng rất lâu rồi không gặp Hô Diên Bình, cũng không giờ y thế nào, bệnh ở đầu có chuyển biến tốt đẹp chút nào không?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back