Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 210: Chương 210



Nhắc đến đua thuyền, Đoàn Đoàn lập tức trở nên hào hứng, trong nháy mắt lại tràn đầy sức sống, líu lo nói: "Cha ơi! Nãi nãi và ngoại tổ mẫu đã may cho chúng ta bộ đồ đua thuyền rất oai phong! Đoàn Đoàn rất thích!"

Tần Tĩnh Trì cười nói: "Vậy ngày mai chúng ta cố gắng hết sức, giành lấy vị trí đầu tiên nhé!"

"Vâng ạ! Hihi... cố lên!"

Hai cha con định tiếp tục tặng bánh chưng cho Đại Ngưu và những người khác nhưng vừa về đến nhà, lại thấy trong bếp nhà mình cũng chất đầy mấy giỏ bánh chưng chính là do Đại Ngưu, Tần Đắc Chính và Lý Quý mang đến.

Bánh chưng họ gói phần lớn là bánh chưng trắng, chỉ dùng gạo nếp, không thêm gì khác.

Tuy nhiên, Giang Oản Oản cũng đưa phần đã chuẩn bị sẵn ở trong nhà để họ mang về, việc này giúp Tần Tĩnh Trì khỏi phải đi thêm một chuyến nữa.

Tần Tĩnh Trì nhìn những chiếc bánh chưng này, bất lực lại đưa giỏ cho Giang Oản Oản, mở miệng nói: “Viễn thúc cũng cho chúng ta một giỏ bánh chưng nhân thịt, làm sao mà ăn hết được đây?”

Giang Oản Oản nhìn những chiếc bánh chưng trước mặt nên nhất thời cũng không biết xử lý như thế nào, bỗng cảm thấy đau đầu.

"Đây đều là những thứ người ta tặng cho chúng ta, cũng không tiện tặng lại cho người khác, chúng ta chỉ có thể tự giữ lại mà ăn dần."

May mắn là nhà có nhiều người, mọi người đều thích ăn bánh chưng, Giang Oản Oản cất một ít vào không gian, ăn dần cũng không bị hỏng, cũng không sao.

Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng trống chiêng trong thôn vang lên ồn ào, Đoàn Đoàn cau mày trở mình trên chiếc giường nhỏ của mình, bịt tai lại, chui vào dưới con thỏ bông muốn tiếp tục ngủ nhưng tiếng ồn bên ngoài ngày càng lớn, hơn nữa còn không ngừng lại.

Cậu bé khẽ hừ một tiếng, đành bất lực ngồi dậy, xuống giường vén rèm cửa sổ, mở cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy trên con đường dưới lầu, thôn dân đang mặc những bộ quần áo mới may riêng cho cuộc đua thuyền, từng nhóm từng nhóm đi qua, nhìn hướng đều là đi về phía sông Hoài Tang.

Đoàn Đoàn nhìn thấy cảnh tượng này, nào còn buồn ngủ, vội vàng xỏ giày chạy xuống lầu.

Vừa xuống đến tầng dưới, thấy Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì vẫn chưa xuống lầu nên biết hai người họ vẫn chưa thức dậy.

Thế là tiểu tử lại chạy lên lầu, dừng lại trước cửa phòng ngủ của Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, nhón chân gõ cửa, nhỏ giọng nói: "Cha nương, hai người dậy chưa sao?"

Giang Oản Oản đang nằm trên giường ngủ nướng, Tần Tĩnh Trì thì chỉ mặc một chiếc tiết khố, để trần thân trên đứng bên cạnh tủ quần áo đang tìm cho Giang Oản Oản bộ quần áo để mặc trong ngày hôm nay.

Hắn nghe thấy giọng nói của tiểu tử, vội vàng nói: "Đoàn Đoàn vào đi con!"

Ngay sau đó, Đoàn Đoàn đẩy cửa bước vào, phấn khích nói: "Cha nương! Dưới lầu có rất nhiều người ạ! Họ đều mặc quần áo mới để đua thuyền, đẹp lắm ạ! Đoàn Đoàn cũng muốn mặc ạ!"

Thấy Tần Tĩnh Trì đang đứng cạnh tủ quần áo, cậu bé liền nói thêm: "Cha ơi, cha cũng phải mặc cùng Đoàn Đoàn nhé!"

Giang Oản Oản ngồi dậy trên giường, nói với Đoàn Đoàn: "Bảo bối, lại đây! Để cha con tìm quần áo trong tủ đi! Con lại đây ngủ với nương một lát."

Đoàn Đoàn nghe xong liền cười tươi rói trèo lên giường, nằm gọn trong lòng Giang Oản Oản, nhẹ nhàng sờ vào bụng nàng, nói với giọng mềm mại: "Đệ đệ, hôm nay ca ca và cha đi đua thuyền đấy! Chúng ta nhất định sẽ giành được vị trí đầu tiên! Đợi sau này đệ ra đời, lớn lên, ca ca và cha cũng sẽ dẫn đệ đi nhé! Đệ ngoan ngoãn trong bụng nương nhé!"

Giang Oản Oản hôn Đoàn Đoàn, xoa đầu cậu bé nói: "Yên tâm, nương và đệ đệ sẽ cổ vũ cho hai cha con!"

Tần Tĩnh Trì ôm hai bộ quần áo lớn nhỏ màu đỏ trắng xen kẽ trong tủ quần áo và một bộ quần áo màu xanh nhạt của Giang Oản Oản đi tới.

Vẫy tay về phía Đoàn Đoàn đang ở trong chăn: "Nhi tử lại đây, để cha mặc cho con."

Nhìn thấy đống quần áo trước mặt hai mắt Đoàn Đoàn sáng lên, tay chân nhanh nhẹn bò ra khỏi chăn, nhào vào lòng Tần Tĩnh Trì: "Cha cha! Mau giúp Đoàn Đoàn mặc vào!"

Đoàn Đoàn mặc quần áo đua thuyền một cách nhanh chóng, liền đứng trên giường sốt sắng giúp Tần Tĩnh Trì buộc thắt lưng.

Hai tay Tần Tĩnh Trì buông thõng tự nhiên, để mặc tiểu tử nhà mình làm.

Đoàn Đoàn rất muốn học theo cách Giang Oản Oản thường giúp cậu bé buộc thắt lưng để thắt nơ bướm cho Tần Tĩnh Trì nhưng lại luôn làm không được.

Cậu bé gãi đầu, nhìn Giang Oản Oản với ánh mắt cầu cứu: "Nương ơi, nơ thắt kiểu gì vậy? Đoàn Đoàn thắt không được."

Giang Oản Oản mặc quần áo xong bèn xuống giường đi đến trước mặt Tần Tĩnh Trì, thắt dây vải màu đỏ ở eo hắn thành một chiếc nơ hoàn hảo, sau đó lại chỉnh sửa quần áo cho Đoàn Đoàn, thắt dây vải trên áo cậu bé thành chiếc nơ giống hệt.

Tần Tĩnh Trì nhìn chiếc nơ trên eo mình, giả vờ chê bai nói: "Sao ta lại có thể thắt thứ này chứ? Người khác nhìn thấy chẳng phải sẽ cười nhạo ta sao!"

Đoàn Đoàn vốn rất vui khi thấy hai cha con có chiếc nơ giống nhau, nghe hắn nói vậy thì ôm lấy hai chân hắn, nũng nịu nói: "Cha ơi! Giống Đoàn Đoàn thì tốt biết bao! Người khác nhìn vào sẽ biết ngay cha là cha của con!"

Tần Tĩnh Trì cúi đầu nhìn tiểu tử trước mặt, bế cậu bé lên, sau đó chỉ vào má mình: "Con hôn cha nhiều cái, cha sẽ đồng ý thắt giống con."

Nghe lời cha nói, Đoàn Đoàn ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn, hôn liên tiếp mấy cái: "Moah! Moah!"

Tần Tĩnh Trì búng nhẹ lên trán cậu bé: "Thế này mới ngoan!"

Giang Oản Oản cầm lấy chiếc băng đô bên cạnh, nhìn hai cha con không ngừng cười đùa: "Được rồi! Hai người đừng nghịch nữa, lại đây, để ta đeo băng đô cho."

Lúc này Tần Tĩnh Trì mới vội vàng đặt cậu bé lên giường.

Chỉ trong chốc lát, hai cha con đã đeo lên chiếc băng đô màu đỏ giống hệt nhau.

Trên dải băng màu đỏ thêu hình chiếc thuyền nhỏ màu trắng, rất phù hợp với màu sắc của quần áo đua thuyền.

Giang Oản Oản búi tóc củ tỏi cao cho Đoàn Đoàn, kết hợp với chiếc băng đô màu đỏ trên trán, cậu bé từ một cục bông nhỏ mềm mại đáng yêu biến thành một cục bông nhỏ bảnh bao tuấn tú.

Sau khi cả ba người họ đi xuống cầu thang. Ở dưới lầu, Giang Hiền Vũ và Tần phụ đã pha xong một ấm rượu hùng hoàng.

"Đoàn Đoàn, lại đây, gia gia sẽ bôi rượu hùng hoàng cho con."

Đoàn Đoàn nhảy xuống bậc thang cuối cùng, sau đó chạy lon ton đến trước mặt Tần phụ, nhắm mắt lại và ngẩng đầu nhỏ lên: "Gia gia, bôi đi ạ!"

Tần phụ dùng tay chấm một ít rượu hùng hoàng bôi lên trán cậu bé rồi lại bôi lên bàn tay nhỏ của cậu: "Xong rồi."

Sau đó, những người khác trong nhà cũng lần lượt bôi một ít lên người.

Sau đó, Lý Tam Nương và Tần mẫu bưng ra từ bếp vài bát mì.

Lý Tam Nương kéo Tiểu Đoàn Đoàn đang đứng ở cửa bếp, cười nói: "Đoàn Đoàn mau lại đây ăn mì nào, hôm nay ngoại tổ mẫu và nãi nãi cho con hai quả trứng chần, phải ăn hết đấy."

Đoàn Đoàn l.i.ế.m li.ếm môi nhỏ, cười híp mắt gật đầu: "Con biết rồi ạ, ngoại tổ mẫu."

Đoàn Đoàn ăn xong bữa sáng, nhớ lại chuyện hôm qua Tần Tĩnh Trì nói có thể cho cậu bé ăn một cái bánh chưng nhân thịt, bèn kéo tay Tần Tĩnh Trì lắc lắc: "Cha ơi, mau lên! Bánh chưng nhân thịt! Hôm qua, cha đã hứa rồi!"

Tần Tĩnh Trì uống xong ngụm canh cuối cùng trong bát, lau miệng, mới liếc nhìn cậu bé nói: "Trí nhớ của con thật tốt! Chờ chút, cha lấy cho con là được."

Sau khi Tần Tĩnh Trì đứng dậy, tiểu tử như một con rệp nhỏ bám sát theo sau hắn, chăm chú nhìn chằm chằm vào động tác của hắn. Khi hắn lấy ra một chiếc bánh chưng từ tủ, đôi mắt to của cậu bé lập tức bừng sáng, kiễng chân đưa tay ra đón.

Tần Tĩnh Trì bóc hết lá dong rồi mới nhét bánh chưng vào tay cậu bé: "Ăn đi!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 211: Chương 211



Sau khi Đoàn Đoàn ăn hai miếng, Tần Tĩnh Trì mới dắt con sóc nhỏ miệng nhét đầy thức ăn đi về phía phòng khách.

Giang Oản Oản, Tần mẫu sau khi Đoàn Đoàn ăn hai miếng, Tần Tĩnh Trì mới dắt con sóc nhỏ miệng nhét đầy thức ăn đi về phía phòng khách.

Giang Oản Oản, Tần mẫu và Lý Tam Nương thu dọn một chiếc giỏ tre, bên trong đựng một ít thịt khô, bánh ngọt và bánh chưng và một bình trà bưởi lớn và vài chiếc cốc nhỏ.

Giang Hiền Vũ và Tần phụ thì cầm hai chiếc bàn xếp nhỏ.

Giang Oản Oản thấy mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, bèn nói với hai cha con vừa đi ra từ bếp: "Được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ra sông Hoài Tang thôi! Ước chừng người đã rất đông rồi."

Hàng năm vào Tết Đoan Ngọ ở đây, ngoài việc ăn bánh chưng và bôi rượu hùng hoàng còn có hoạt động đua thuyền ở sông Hoài Tang.

Mỗi nhà sẽ tự chuẩn bị quần áo đua thuyền, còn thuyền thì do huyện nha cung cấp.

Đua thuyền có nhiều hình thức thi đấu khác nhau, có một nhà thành một đội, cũng có một người lớn dẫn theo một đứa trẻ thành một đội và cả những đội gồm năm sáu thanh niên trai tráng đua thuyền, vì vậy hôm nay cuộc đua thuyền sẽ diễn ra từ sáng đến tối, Tết Đoan Ngọ cũng được coi là lễ hội lớn nhất sau Tết Nguyên Đán.

Cả nhà vừa xách giỏ đi ra khỏi cửa, bên ngoài Đại Ngưu họ đã dẫn theo Cẩu Đản, Nhị Oa và Tiểu Bảo đợi ở cửa, họ vừa định gõ cửa thì Tần Tĩnh Trì và mọi người đã đi ra.

Đoàn Đoàn nhìn thấy mấy tiểu tử, vui mừng chạy đến trước mặt họ, xoay mấy vòng, vui vẻ nói: "Cẩu Đản ca ca, Nhị Oa ca ca và Tiểu Bảo đệ đệ, các người mau nhìn xem! Đây là quần áo đua thuyền mà nương và nãi nãi đã đặc biệt làm cho đệ đó!"

Sau đó cậu bé còn cẩn thận kéo kéo dải băng đỏ trên trán: "Còn cả cái này nữa! Cái này gọi là băng đô đó, cũng là nương và nãi nãi làm cho đệ!"

Cẩu Đản đưa tay nhẹ nhàng sờ vào dải băng đô của cậu bé, sờ vào chiếc thuyền trắng được thêu trên đó, rồi lại cẩn thận quan sát Đoàn Đoàn một lượt, không nhịn được khen ngợi: "Đoàn Đoàn! Hôm nay quần áo đua thuyền của đệ thật là đẹp!"

Sau đó cậu bé lại nhìn về phía Tần Tĩnh Trì, thấy Tần Tĩnh Trì mặc quần áo và đeo dải băng đô giống hệt Đoàn Đoàn, cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần: "A! Tĩnh Trì thúc thúc và đệ mặc quần áo giống nhau kìa!"

Đoàn Đoàn cười híp mắt: "Bởi vì Đoàn Đoàn và cha là một đội mà! Nương đệ nói chúng ta mặc đồ này gọi là quần áo chiến đấu cũng gọi là đồ đôi! Mặc quần áo như vậy sẽ giúp tinh thần chúng ta dâng cao! Giành lấy chức vô địch!"

Càng nói, giọng nói càng trở nên to hơn.

Đoàn Đoàn luôn ghi nhớ những lời Giang Oản Oản nói với cậu bé, âm thầm tự cổ vũ bản thân!

Quần áo đua thuyền của Cẩu Đản và Nhị Oa chỉ có màu sắc giống với trang phục của Đại Ngưu và những người khác, bởi vì chỉ mặc một lần trong năm nên cũng không tốn nhiều công sức để làm, kiểu dáng là cơ bản nhất.

Trước kia nhóm Đại Ngưu đều chưa bao giờ tham gia đua thuyền, bởi vì trong nhà nghèo nên cũng lười làm quần áo mới, nhiều lắm là đến sông Hoài Tang bên kia tham gia náo nhiệt.

Mà năm nay điều kiện trong nhà tốt hơn, người báo danh tham gia sẽ nhiều hơn.

Trước đây, người dân thôn Tần gia hiếm khi tham gia lễ hội nhưng năm nay nhờ có phường đậu phụ của Giang Oản Oản, họ cũng kiếm được một ít tiền nên bắt đầu quan tâm đến những sự kiện náo nhiệt như vậy.

Thấy thôn dân từng nhóm từng nhóm đi về phía trước, Đoàn Đoàn cũng hào hứng thúc giục, cất giọng mềm mại nói: “Chúng ta mau đi thôi! Mọi người đều đi rồi!”

Vì sông Hoài Tang cách thôn họ không xa nên mọi người không đi xe ngựa mà định đi bộ thẳng đến đó.

Mấy tiểu tử nắm tay nhau đi phía trước, người lớn thì vừa đi vừa trò chuyện phía sau.

Chẳng mấy chốc, khi còn cách một cây cầu, khung cảnh náo nhiệt của sông Hoài Tang đã hiện ra trước mắt, nhìn ra xa, biển người đông nghịt, tiếng người ồn ào, náo nhiệt vô cùng!

Hoạt động đua thuyền này không phải huyện nào cũng tổ chức, bởi vì huyện Khúc Phong của họ so với những huyện khác hơi phồn vinh hơn một chút. Hơn nữa Lý Viễn cảm thấy bách tính quanh năm suốt tháng ngoài việc bận rộn với ruộng đồng nên không có hoạt động giải trí nào, cho nên mới kiên trì tổ chức mỗi năm một lần.

Hôm nay ông ấy và Tô Hà cũng đi tới đây nhưng mà hai người chỉ ở trên đình bên bờ sông Hoài Tang nghỉ mát, xem náo nhiệt, vui chơi với bách tính.

Bởi vì cách một cây cầu, Đoàn Đoàn chỉ có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ náo nhiệt, mà không nhìn thấy cảnh tượng.

Vì vậy tiểu gia hỏa chạy về phía sau, kéo tay Tần Tĩnh Trì, liền làm nũng nói: "Cha! Cha mau bế Đoàn Đoàn lên, con muốn xem!"

"Sắp đến rồi." Tuy rằng miệng Tần Tĩnh Trì nói lời kia nhưng tay lại đã bế Đoàn Đoàn lên, sau đó tiểu gia hỏa liền vững vàng ngồi lên vai hắn.

Một tay Đoàn Đoàn ôm lấy cổ Tần Tĩnh Trì, một tay che lên mắt để che bớt ánh nắng chói chang, nhìn về phía xa.

Thấy nhiều người lớn trẻ nhỏ đang nô đùa dưới nước, mặt sông lấp lánh ánh sáng những cành liễu ven bờ rủ xuống, đung đưa theo gió, quả là một cảnh tượng núi sông hồ biển rực rỡ phồn thịnh.

Đoàn Đoàn vô cùng phấn khích, hét về phía Cẩu Đản và những người khác ở phía trước: “Cẩu Đản ca ca! Có rất nhiều người! Rất náo nhiệt!”

Nghe thấy lời cậu bé, Cẩu Đản và Nhị Oa nhanh chóng chạy lên đầu cầu bám vào lan can, chăm chú nhìn về phía trước.

Tiểu Bảo cũng không chịu thua kém, chạy theo sau họ, lắc lư chạy tới, cố gắng nhón chân nhìn, sau đó trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, một tay nắm lấy vạt áo của Nhị Oa, một tay chỉ xuống cầu, nói với giọng trẻ con: “A!Ca ca ơi! Rất nhiều người!”

Nhị Oa xoa đầu nhỏ của cậu bé, cười khanh khách: "Tiểu Bảo, các ca ca lát nữa cũng dẫn đệ xuống sông chơi nhé."

Mực nước sông Hoài Tang này rất nông hơn nữa xung quanh sông đều có rất nhiều nha dịch nhìn chằm chằm, cho nên lúc đua thuyền, cho dù tiểu đồng cũng tham gia, đều sẽ không xảy ra chuyện gì.

Sau khi mọi người đến bờ sông, Giang Oản Oản đã tìm một bãi cỏ xanh mướt, trải tấm vải trải giường mới toanh mang từ nhà lên, sau đó đặt hai chiếc bàn nhỏ lên, bày bánh ngọt và trà đã mang theo lên bàn.

Đại Ngưu và những người khác cũng mang theo một ít đồ ăn và một tấm vải lớn, cũng học theo Giang Oản Oản trải ra.

Mấy tiểu tử thấy có nhiều người cởi giày, đi lại bên sông, chúng cũng cởi giày ra.

Giang Oản Oản và Kim Thị bèn vội vàng cất giày cho chúng vì bên bờ sông thỉnh thoảng có gió thổi, sợ giày bị thổi bay, hơn nữa bên bờ sông người đến người đi nếu ai không cẩn thận đá một cái, e là sẽ không tìm lại được.

Vừa cởi giày, mấy đứa nhỏ đã nóng lòng muốn chạy ra bờ sông.

Giang Oản Oản vội vàng kéo họ lại và dặn dò: “Các con đi ra bờ sông cẩn thận một chút, đừng đến chỗ nước sâu ở giữa nhé! Biết chưa?”

Mấy tiểu tử liên tục gật đầu, Đoàn Đoàn nói: “Con biết rồi, nương!”

“Biết rồi ạ!” Tiểu Bảo cũng cười híp mắt nói.

“Thẩm yên tâm!”

Tay Cẩu Đản đặt lên vai Nhị Oa, cười ngây ngô: “Thẩm, chúng cháu sẽ chú ý an toàn!”

Tần Tĩnh Trì ở một bên xoa nhẹ đầu nhỏ của Cẩu Đản, cười nói: "Cẩu Đản là huynh trưởng, phải trông nom các đệ đệ đàng hoàng!"

"Vâng!"

Giang Oản Oản gấp ống quần cho Đoàn Đoàn, liền cười nói: "Đi chơi đi!"

Được cho phép, mấy đứa nhỏ liền vui vẻ khẽ hô một tiếng, hưng phấn nắm tay nhau, chạy về phía bờ sông.

Nhưng mà mấy tiểu tử không thể chơi ở bờ sông lâu, chỉ khoảng hai khắc đồng hồ, đua thuyền liền bắt đầu, cuộc thi của Đoàn Đoàn và Tần Tĩnh Trì ngay ở mấy lượt đầu, Cẩu Đản và Đại Ngưu, Tần Đắc Chính và Nhị Oa cũng lần lượt với họ.

Hai tay Đoàn Đoàn khoanh trước n.g.ự.c đứng bên cạnh Tần Tĩnh Trì khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, trên mặt tràn đầy phấn khích và tự tin.u và Lý Tam Nương thu dọn một chiếc giỏ tre, bên trong đựng một ít thịt khô, bánh ngọt và bánh chưng và một bình trà bưởi lớn và vài chiếc cốc nhỏ.

Giang Hiền Vũ và Tần phụ thì cầm hai chiếc bàn xếp nhỏ.

Giang Oản Oản thấy mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, bèn nói với hai cha con vừa đi ra từ bếp: "Được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ra sông Hoài Tang thôi! Ước chừng người đã rất đông rồi."

Hàng năm vào Tết Đoan Ngọ ở đây, ngoài việc ăn bánh chưng và bôi rượu hùng hoàng còn có hoạt động đua thuyền ở sông Hoài Tang.

Mỗi nhà sẽ tự chuẩn bị quần áo đua thuyền, còn thuyền thì do huyện nha cung cấp.

Đua thuyền có nhiều hình thức thi đấu khác nhau, có một nhà thành một đội, cũng có một người lớn dẫn theo một đứa trẻ thành một đội và cả những đội gồm năm sáu thanh niên trai tráng đua thuyền, vì vậy hôm nay cuộc đua thuyền sẽ diễn ra từ sáng đến tối, Tết Đoan Ngọ cũng được coi là lễ hội lớn nhất sau Tết Nguyên Đán.

Cả nhà vừa xách giỏ đi ra khỏi cửa, bên ngoài Đại Ngưu họ đã dẫn theo Cẩu Đản, Nhị Oa và Tiểu Bảo đợi ở cửa, họ vừa định gõ cửa thì Tần Tĩnh Trì và mọi người đã đi ra.

Đoàn Đoàn nhìn thấy mấy tiểu tử, vui mừng chạy đến trước mặt họ, xoay mấy vòng, vui vẻ nói: "Cẩu Đản ca ca, Nhị Oa ca ca và Tiểu Bảo đệ đệ, các người mau nhìn xem! Đây là quần áo đua thuyền mà nương và nãi nãi đã đặc biệt làm cho đệ đó!"

Sau đó cậu bé còn cẩn thận kéo kéo dải băng đỏ trên trán: "Còn cả cái này nữa! Cái này gọi là băng đô đó, cũng là nương và nãi nãi làm cho đệ!"

Cẩu Đản đưa tay nhẹ nhàng sờ vào dải băng đô của cậu bé, sờ vào chiếc thuyền trắng được thêu trên đó, rồi lại cẩn thận quan sát Đoàn Đoàn một lượt, không nhịn được khen ngợi: "Đoàn Đoàn! Hôm nay quần áo đua thuyền của đệ thật là đẹp!"

Sau đó cậu bé lại nhìn về phía Tần Tĩnh Trì, thấy Tần Tĩnh Trì mặc quần áo và đeo dải băng đô giống hệt Đoàn Đoàn, cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần: "A! Tĩnh Trì thúc thúc và đệ mặc quần áo giống nhau kìa!"

Đoàn Đoàn cười híp mắt: "Bởi vì Đoàn Đoàn và cha là một đội mà! Nương đệ nói chúng ta mặc đồ này gọi là quần áo chiến đấu cũng gọi là đồ đôi! Mặc quần áo như vậy sẽ giúp tinh thần chúng ta dâng cao! Giành lấy chức vô địch!"

Càng nói, giọng nói càng trở nên to hơn.

Đoàn Đoàn luôn ghi nhớ những lời Giang Oản Oản nói với cậu bé, âm thầm tự cổ vũ bản thân!

Quần áo đua thuyền của Cẩu Đản và Nhị Oa chỉ có màu sắc giống với trang phục của Đại Ngưu và những người khác, bởi vì chỉ mặc một lần trong năm nên cũng không tốn nhiều công sức để làm, kiểu dáng là cơ bản nhất.

Trước kia nhóm Đại Ngưu đều chưa bao giờ tham gia đua thuyền, bởi vì trong nhà nghèo nên cũng lười làm quần áo mới, nhiều lắm là đến sông Hoài Tang bên kia tham gia náo nhiệt.

Mà năm nay điều kiện trong nhà tốt hơn, người báo danh tham gia sẽ nhiều hơn.

Trước đây, người dân thôn Tần gia hiếm khi tham gia lễ hội nhưng năm nay nhờ có phường đậu phụ của Giang Oản Oản, họ cũng kiếm được một ít tiền nên bắt đầu quan tâm đến những sự kiện náo nhiệt như vậy.

Thấy thôn dân từng nhóm từng nhóm đi về phía trước, Đoàn Đoàn cũng hào hứng thúc giục, cất giọng mềm mại nói: “Chúng ta mau đi thôi! Mọi người đều đi rồi!”

Vì sông Hoài Tang cách thôn họ không xa nên mọi người không đi xe ngựa mà định đi bộ thẳng đến đó.

Mấy tiểu tử nắm tay nhau đi phía trước, người lớn thì vừa đi vừa trò chuyện phía sau.

Chẳng mấy chốc, khi còn cách một cây cầu, khung cảnh náo nhiệt của sông Hoài Tang đã hiện ra trước mắt, nhìn ra xa, biển người đông nghịt, tiếng người ồn ào, náo nhiệt vô cùng!

Hoạt động đua thuyền này không phải huyện nào cũng tổ chức, bởi vì huyện Khúc Phong của họ so với những huyện khác hơi phồn vinh hơn một chút. Hơn nữa Lý Viễn cảm thấy bách tính quanh năm suốt tháng ngoài việc bận rộn với ruộng đồng nên không có hoạt động giải trí nào, cho nên mới kiên trì tổ chức mỗi năm một lần.

Hôm nay ông ấy và Tô Hà cũng đi tới đây nhưng mà hai người chỉ ở trên đình bên bờ sông Hoài Tang nghỉ mát, xem náo nhiệt, vui chơi với bách tính.

Bởi vì cách một cây cầu, Đoàn Đoàn chỉ có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ náo nhiệt, mà không nhìn thấy cảnh tượng.

Vì vậy tiểu gia hỏa chạy về phía sau, kéo tay Tần Tĩnh Trì, liền làm nũng nói: "Cha! Cha mau bế Đoàn Đoàn lên, con muốn xem!"

"Sắp đến rồi." Tuy rằng miệng Tần Tĩnh Trì nói lời kia nhưng tay lại đã bế Đoàn Đoàn lên, sau đó tiểu gia hỏa liền vững vàng ngồi lên vai hắn.

Một tay Đoàn Đoàn ôm lấy cổ Tần Tĩnh Trì, một tay che lên mắt để che bớt ánh nắng chói chang, nhìn về phía xa.

Thấy nhiều người lớn trẻ nhỏ đang nô đùa dưới nước, mặt sông lấp lánh ánh sáng những cành liễu ven bờ rủ xuống, đung đưa theo gió, quả là một cảnh tượng núi sông hồ biển rực rỡ phồn thịnh.

Đoàn Đoàn vô cùng phấn khích, hét về phía Cẩu Đản và những người khác ở phía trước: “Cẩu Đản ca ca! Có rất nhiều người! Rất náo nhiệt!”

Nghe thấy lời cậu bé, Cẩu Đản và Nhị Oa nhanh chóng chạy lên đầu cầu bám vào lan can, chăm chú nhìn về phía trước.

Tiểu Bảo cũng không chịu thua kém, chạy theo sau họ, lắc lư chạy tới, cố gắng nhón chân nhìn, sau đó trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, một tay nắm lấy vạt áo của Nhị Oa, một tay chỉ xuống cầu, nói với giọng trẻ con: “A!Ca ca ơi! Rất nhiều người!”

Nhị Oa xoa đầu nhỏ của cậu bé, cười khanh khách: "Tiểu Bảo, các ca ca lát nữa cũng dẫn đệ xuống sông chơi nhé."

Mực nước sông Hoài Tang này rất nông hơn nữa xung quanh sông đều có rất nhiều nha dịch nhìn chằm chằm, cho nên lúc đua thuyền, cho dù tiểu đồng cũng tham gia, đều sẽ không xảy ra chuyện gì.

Sau khi mọi người đến bờ sông, Giang Oản Oản đã tìm một bãi cỏ xanh mướt, trải tấm vải trải giường mới toanh mang từ nhà lên, sau đó đặt hai chiếc bàn nhỏ lên, bày bánh ngọt và trà đã mang theo lên bàn.

Đại Ngưu và những người khác cũng mang theo một ít đồ ăn và một tấm vải lớn, cũng học theo Giang Oản Oản trải ra.

Mấy tiểu tử thấy có nhiều người cởi giày, đi lại bên sông, chúng cũng cởi giày ra.

Giang Oản Oản và Kim Thị bèn vội vàng cất giày cho chúng vì bên bờ sông thỉnh thoảng có gió thổi, sợ giày bị thổi bay, hơn nữa bên bờ sông người đến người đi nếu ai không cẩn thận đá một cái, e là sẽ không tìm lại được.

Vừa cởi giày, mấy đứa nhỏ đã nóng lòng muốn chạy ra bờ sông.

Giang Oản Oản vội vàng kéo họ lại và dặn dò: “Các con đi ra bờ sông cẩn thận một chút, đừng đến chỗ nước sâu ở giữa nhé! Biết chưa?”

Mấy tiểu tử liên tục gật đầu, Đoàn Đoàn nói: “Con biết rồi, nương!”

“Biết rồi ạ!” Tiểu Bảo cũng cười híp mắt nói.

“Thẩm yên tâm!”

Tay Cẩu Đản đặt lên vai Nhị Oa, cười ngây ngô: “Thẩm, chúng cháu sẽ chú ý an toàn!”

Tần Tĩnh Trì ở một bên xoa nhẹ đầu nhỏ của Cẩu Đản, cười nói: "Cẩu Đản là huynh trưởng, phải trông nom các đệ đệ đàng hoàng!"

"Vâng!"

Giang Oản Oản gấp ống quần cho Đoàn Đoàn, liền cười nói: "Đi chơi đi!"

Được cho phép, mấy đứa nhỏ liền vui vẻ khẽ hô một tiếng, hưng phấn nắm tay nhau, chạy về phía bờ sông.

Nhưng mà mấy tiểu tử không thể chơi ở bờ sông lâu, chỉ khoảng hai khắc đồng hồ, đua thuyền liền bắt đầu, cuộc thi của Đoàn Đoàn và Tần Tĩnh Trì ngay ở mấy lượt đầu, Cẩu Đản và Đại Ngưu, Tần Đắc Chính và Nhị Oa cũng lần lượt với họ.

Hai tay Đoàn Đoàn khoanh trước n.g.ự.c đứng bên cạnh Tần Tĩnh Trì khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, trên mặt tràn đầy phấn khích và tự tin.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 212: Chương 212



Ngẩng đầu nhìn Tần Tĩnh Trì, Đoàn Đoàn nói với giọng mềm mại: “Cha! Chúng ta phải cố gắng cố gắng rồi lại cố gắng! Phải giành được giải nhất! Nương nói chúng ta phải làm gương tốt cho để đệ!”

Giọng nói mềm mại của cậu bé lại toát ra một sự nghiêm túc và nhiệt huyết, ngược lại khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Tần Tĩnh Trì không nhịn được cười, véo má cậu bé, gật đầu nói: “Được được được! Vậy Đoàn Đoàn phải cố gắng nhiều hơn mới được!”

Đoàn Đoàn bĩu môi: "Cha, cha đừng cười! Khi chúng ta đua thuyền thì nhất định không được cười! Nương nói sẽ không có sức lực! Như vậy chúng ta sẽ không phải là người về nhất!”

Tần Tĩnh Trì ngồi xổm xuống, nắm chặt tay, cổ vũ: "Vậy chúng ta cố lên!"

"Ừm ừm!"

Theo tiếng trống vang lên, tất cả các đội đều lên thuyền nhỏ, Đoàn Đoàn ngồi trước mặt Tần Tĩnh Trì, hai tay lần lượt nắm lấy mái chèo hai bên thuyền thử thăm dò chèo vài cái, cảm thấy bản thân có thể chèo được, cũng không quá tốn sức, cậu bé mới cười hài lòng buông mái chèo xuống. Đoàn Đoàn ghiêng đầu nhìn về phía bờ sông, nhìn Giang Oản Oản, Tần phụ Tần mẫu cùng với Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương đang vẫy tay với cậu bé, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn!

Tần Tĩnh Trì cẩn thận buộc chặt dây vải nối giữa cậu và Đoàn Đoàn, duỗi thẳng hai chân, cảm thấy có thể khóa chặt cậu bé trong lòng, mới cầm mái chèo chèo nhẹ vài cái, sau đó lại kiểm tra mái chèo nhỏ của Đoàn Đoàn, thấy mái chèo đều không có vấn đề, lúc này mới yên tâm.

Đặt hai tay lên vai Đoàn Đoàn, chờ đợi cuộc thi bắt đầu.

Chẳng mấy chốc lại có một tràng trống vang trời, hai cha con lập tức nắm chặt mái chèo, ra sức chèo về phía trước.

Vừa chèo, Đoàn Đoàn vừa lớn tiếng hô vang khẩu hiệu tự nghĩ ra của mình: "Cha! Đoàn Đoàn! Là! Số một!”

“Cha! Đoàn Đoàn! Là! Số một!”

...

Giọng nói trong trẻo lại có phần mềm mại, vừa đáng yêu vừa dễ thương.

Những người không tham gia trên bờ nghe thấy tiếng trẻ con không ngừng truyền đến cũng cùng nhau hô hào: "Cố lên! Cố lên! ...”

Nghe thấy tiếng cổ vũ không ngớt bên bờ, Đoàn Đoàn càng hăng hái hơn! Khẩu hiệu hô vang cũng càng to hơn!

Tần Tĩnh Trì cúi đầu nhìn tiểu tử đang cố gắng cử động hai bàn tay nhỏ bé, chỉ thấy mái tóc mềm mại của cậu bé đã ướt đẫm mồ hôi.

Khi chèo thuyền, cơ thể nhỏ bé của cậu bé lắc lư trước sau, búi tóc trên đầu cũng lắc lư theo, dải vải đỏ buộc tóc búi bị gió thổi bay phấp phới.

Tần Tĩnh Trì nghĩ thầm, hôm nay Oản Oản buộc tóc cho tiểu bảo bối của họ hơi lỏng ...

Sau đó liền nghĩ, vì để búi tóc của cậu bé không bị bung ra, hắn cũng phải chèo nhanh hơn mới được.

Đoàn Đoàn cố gắng chèo thuyền, dần dần, hai cánh tay nhỏ bé bắt đầu mất sức, tiếng hô khẩu hiệu trong miệng cũng dần nhỏ đi.

Nhưng lúc này, cậu bé lại phát hiện thuyền nhỏ của họ di chuyển nhanh hơn, nhìn về phía trước, không thấy một chiếc thuyền nhỏ nào, cậu bé quay đầu ngẩng đầu nhỏ lên nhìn thì thấy trán Tần Tĩnh Trì đầy mồ hôi, động tác trên tay rất nhanh!

Lại nhìn về phía sau, chỉ thấy những chiếc thuyền nhỏ khác đều bị họ bỏ xa.

Nhìn kỹ lại, hai người Cẩu Đản và Đại Ngưu lại gần mình nhất.

Mặt cả hai cha con đều đỏ bừng vì nóng, thấy thuyền nhỏ của họ đang lao nhanh về phía mình, Đoàn Đoàn đột nhiên quay đầu lại, bỗng cảm thấy mình lại có thêm sức lực!

"Cha! Đoàn Đoàn! Là! Số một!..."

Khẩu hiệu quen thuộc lại vang lên!

Theo động tác nhanh hơn, khẩu hiệu cũng trở nên gấp gáp!

Nhìn thấy đích đến gần trong gang tấc, Đoàn Đoàn dựa vào lòng Tần Tĩnh Trì hít một hơi thật sâu, bàn tay nhỏ bé nhanh như ảo ảnh.

Khi thuyền nhỏ chạm vào dải vải băng đỏ ở đích đến, Đoàn Đoàn kiệt sức ngã vào lòng Tần Tĩnh Trì.

Tần Tĩnh Trì lau mồ hôi trên trán cho cậu bé, sau đó cởi bỏ dải vải buộc giữa hai người, bế cậu bé lên bờ.

Đoàn Đoàn còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Tần Tĩnh Trì đã bế cậu bé tung hứng lên trời.

Đoàn Đoàn nhìn bầu trời xanh và ánh nắng ấm áp trên đầu, đôi mắt to tràn đầy ý cười.

"Cười khúc khích... Hi... Hi... Cha! Chúng ta có phải... Số một không?"

Tần Tĩnh Trì ôm cậu bé hôn mấy cái: "Phải! Đoàn Đoàn của chúng ta thật là giỏi! Con chèo nhanh như cha!"

Lúc này, Giang Oản Oản và Tần phụ bọn họ cũng vội vàng đi tới, nhìn Đoàn Đoàn khen ngợi không ngớt.

"Ôi chao! Tôn tử ngoan của bà thật là lợi hại! Chèo nhanh quá!"

"Đoàn Đoàn và cha con phối hợp thật ăn ý!"

...

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Đoàn Đoàn cũng ôm Tần Tĩnh Trì hôn mấy cái: "Cha cũng giỏi lắm! Chèo nhanh quá!"

Tần Tĩnh Trì cười chỉ vào những chiếc thuyền nhỏ khác trên sông: "Đương nhiên! Hai cha con chúng ta bất khả chiến bại!"

"Hihi... Ừm!"

Ngay sau đó, Đoàn Đoàn thấy hai người Cẩu Đản và Nhị Oa còn chưa cập bến, liền ngồi trên vai Tần Tĩnh Trì, hò hét cổ vũ.

"Cẩu Đản ca ca cố lên!"

"Nhị Oa ca ca cố lên!"

...

Chẳng mấy chốc, Cẩu Đản và Đại Ngưu đã lên bờ, là đội về nhì, còn Nhị Oa và Tần Đắc Chính thì chậm hơn nhiều, vì chân cẳng Tần Đắc Chính bất tiện, hai cha con họ cũng không cầu mong có thành tích tốt, chỉ định chơi cho vui mà thôi.

Nhị Oa thấy Đoàn Đoàn và Cẩu Đản đã lên bờ, cười híp mắt nói: "Cha, cha xem! Đoàn Đoàn và Cẩu Đản ca ca là người thứ nhất và thứ hai ạ! Giỏi quá!"

Tần Đắc Chính cúi đầu nhìn cậu bé, có chút áy náy: "Nhị Oa, cha chèo chậm quá... Chúng ta bị tụt lại phía sau rất xa..."

Nhị Oa cau mày lắc đầu: "Cha, chúng ta chỉ đến đây để chơi thôi mà! Không cần phải thắng! Thắng cũng chỉ được một giỏ bánh chưng và một túi gạo, nhà chúng ta đã có rất nhiều bánh chưng rồi ạ! Hơn nữa bánh chưng này chắc chắn không ngon bằng bánh chưng mà Oản Oản thẩm cho chúng ta!"

Tần Đắc Chính nhìn Nhị Oa, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng: "Ừ, Nhị Oa nói đúng, dù sao cũng chỉ là đến chơi, vậy chúng ta chèo chậm một chút, cha sẽ chơi với Nhị Oa lâu hơn một chút."

“Vâng ạ!”

Chẳng mấy chốc, vòng đầu tiên của cuộc đua thuyền rồng đã gần kết thúc.

Tần Đắc Chính cũng đưa Nhị Oa lên bờ.

Tiếp theo là vòng đua thuyền rồng thứ hai và thứ ba.

Vì mấy tiểu tử chỉ có một vòng thi đấu, những vòng tiếp theo không liên quan gì đến họ nên mọi người lại quay trở lại bãi cỏ lúc đầu.

Tần Tĩnh Trì đặt Đoàn Đoàn ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh.

Thấy búi tóc nhỏ của Đoàn Đoàn đang tụt xuống, Tần Tĩnh Trì mới nhớ ra phải buộc tóc cho Đoàn Đoàn.

Hắn chưa từng làm tóc cho Đoàn Đoàn, dù sao hiện tại cũng không có việc gì bèn ôm cậu bé vào lòng, cởi dây buộc tóc màu đỏ trên búi tóc ra, mái tóc mềm mại của Đoàn Đoàn liền xõa xuống.

Đoàn Đoàn đưa tay nhỏ ra vuốt tóc mái che mắt, nghi ngờ nhìn Tần Tĩnh Trì: "Cha, cha biết làm không? Cha chưa từng buộc tóc cho Đoàn Đoàn mà!"

Lúc Đoàn Đoàn hai ba tuổi, tóc dài ra, đều là tùy tiện tìm một sợi dây buộc lại, Tần Tĩnh Trì không biết làm, cũng chưa từng thử qua.

Tần Tĩnh Trì búng nhẹ lên trán cậu bé: "Cha thử xem, nếu không được thì để nương con đến làm là được."

Lúc này Đoàn Đoàn mới gật đầu: "Được rồi nhưng cha phải nhẹ nhàng đấy nhé, không được giật tóc con đâu!"

Tuy nhiên, Tần Tĩnh Trì loay hoay trên đỉnh đầu cậu bé một hồi lâu cũng không thể tạo ra một búi tóc tử tế.

Giang Oản Oản uống xong trà trong cốc, nhìn Đoàn Đoàn co ro trong lòng hắn, cau mày, mới nói với Tần Tĩnh Trì: "Thôi, chàng xem chàng đã làm tóc của Đoàn Đoàn nhà chúng ta thành cái dạng gì rồi? Làm bao nhiêu lần rồi mà vẫn không được."

Tần Tĩnh Trì đành buông tay bất lực: "Thôi thôi, ta thật sự không làm được việc này."

Đoàn Đoàn ngẩng đầu lên nhìn hắn với vẻ ghét bỏ, sau đó liền bò đến bên cạnh Giang Oản Oản: "Nương ơi, nương mau giúp con buộc tóc lại đi, cha làm rối tóc con rồi nhưng mà không sửa lại được." Cậu bé bĩu môi phàn nàn.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 213: Chương 213



“Được rồi, nương sẽ làm cho Đoàn Đoàn của chúng ta hai búi tóc nhỏ vừa đáng yêu vừa cá tính.”

Chẳng mấy chốc, Đoàn Đoàn với mái tóc xõa tung trong lòng Giang Oản Oản đã biến thành một cậu bé bụ bẫm, gọn gàng.

Trên đầu là hai chiếc bánh bao vô cùng hoàn hảo, quần áo cũng được Giang Oản Oản cẩn thận chỉnh sửa lại, cho nên dáng vẻ giống như lúc trước khi thi chèo thuyền.

Giang Oản Oản ngẩng đầu lên nhìn kỹ một lượt, lại chỉnh lại dây buộc tóc cho nhi tử, mới hài lòng gật đầu: "Được rồi!"

Tay Đoàn Đoàn giơ lên sờ hai búi tóc nhỏ trên đầu, lắc lắc đầu, thấy hai búi tóc vẫn nguyên vẹn liền vui vẻ ôm lấy Giang Oản Oản và hôn một cái: "Nương giỏi nhất!"

Ngồi chơi trên bãi cỏ đến tận chiều, cuộc đua thuyền rồng cũng dần kết thúc, tiếp theo là phần trao giải thưởng.

Lúc này, Lý Viễn mới bước ra khỏi đình nghỉ mát và bắt đầu trao giải theo thứ tự từ hạng ba đến hạng nhất của mỗi vòng thi.

Chờ Đại Ngưu vui vẻ dắt Cẩu Đản xách theo bánh chưng và gạo ngon xuống khỏi bục gỗ, rất nhanh đã đến lượt Tần Tĩnh Trì được xướng lên.

“Tiếp theo là giải nhất, Tần Tĩnh Trì, Lý Hiền, Trương Vượng, những ai được xướng tên hãy dẫn nhi tử mình lên nhận giải thưởng.”

Lời vừa dứt, Đoàn Đoàn đã hào hứng được Tần Tĩnh Trì nắm tay, nhảy chân sáo lên bục.

Hai cha con đứng trên bục gỗ, đặc biệt thu hút sự chú ý.

Tần Tĩnh Trì mặc bộ quần áo đua thuyền gọn gàng, trán buộc dải băng tinh xảo, tóc đen buộc thành đuôi ngựa cao bằng vải đỏ, dung mạo tuấn tú, đường nét trên khuôn mặt thanh thoát. Tuy sắc mặt lạnh lùng nhưng giữa chân mày lại lộ ra một tia vui mừng, cúi đầu nhìn tiểu tử trước mặt, thần sắc dịu dàng vô cùng.

Mặc dù đã có con nhưng trông hắn vẫn là một thiếu niên lạnh lùng, tuấn mỹ, phóng khoáng.

Còn Đoàn Đoàn được hắn dắt tay cũng ăn mặc giống vậy nhưng trên đầu cậu bé không chỉ búi tóc củ tỏi mà dải băng đỏ cố định búi tóc còn được Giang Oản Oản thắt thành một chiếc nơ bướm to, một đoạn dải băng dài ra bay phất phới, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cùng với đôi mắt sáng long lanh và lúm đồng tiền ngọt ngào, trông hệt như một viên kẹo sữa nhỏ nhắn đáng yêu.

Các phu nhân và tiểu thư dưới đài xem náo nhiệt, nhìn thấy hai cha con có dung mạo xuất sắc như vậy, đều không khỏi nhìn đến ngây người.

Tuy nhiên, họ biết Tần Tĩnh Trì đã có một đứa con lớn như Đoàn Đoàn nên cũng không có ý nghĩ gì thêm, ngược lại còn quan tâm đến cậu bé Đoàn Đoàn mềm mại và ngọt ngào hơn.

Đoàn Đoàn thấy các thẩm, các cô và các tỷ tỷ dưới khán đài đều nhìn mình chằm chằm với ánh mắt sáng lấp lánh, không khỏi ngượng ngùng, gọi một tiếng trốn sau lưng Tần Tĩnh Trì.

Lý Viễn dẫn theo lính hầu phát thưởng cho họ, khi đi đến bên cạnh họ thì nhìn thấy Đoàn Đoàn chui ra từ bên hông Tần Tĩnh Trì, không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng véo má.

Đoàn Đoàn nhìn ông ấy, khẽ gọi một tiếng "Lý gia gia!" Sau đó chớp chớp mắt to nhìn ông ấy cười ngọt ngào.

Lý Viễn nhìn tiểu tử đáng yêu trước mặt liền lại xoa đầu nó, nói: "Tiểu tử này thật đáng yêu!"

Mọi người dưới đài vốn đã thích Đoàn Đoàn, sau khi được Lý Viễn khen ngợi như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Đoàn Đoàn càng thêm nhiệt liệt.

Tần Tĩnh Trì nhận lấy gạo ngon và bánh chưng được phát, sau đó liền dẫn Đoàn Đoàn xuống đài.

Đương nhiên Đoàn Đoàn cầu còn không được, cậu bé đứng trên đài bị mọi người đánh giá nên chỉ cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.

Cậu bé vừa xuống đài liền nhào vào lòng Giang Hiền Vũ đang đợi ở bên cạnh bậc thang gỗ, nhìn thoáng qua ở bên cạnh có một phụ nhân trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm mình, cái đầu nhỏ liền lập tức vùi vào lòng Giang Hiền Vũ, không còn dám ngẩng lên nữa.

Tần Tĩnh Trì nói với Giang Hiền Vũ họ: "Giải thưởng cũng đã nhận được, chúng ta có muốn về không?"

Đoàn Đoàn nhất thời không nỡ rời xa cảnh náo nhiệt này, nghe vậy vội ngẩng đầu lên: "Cha ơi, chúng ta sắp đi rồi ạ?"

"Ừm... Đoàn Đoàn còn muốn chơi nữa không?"

Ngay sau đó, hắn chỉ về phía bãi cỏ nơi Cẩu Đản và Nhị Oa đang thu dọn đồ đạc: "Con nhìn kìa, các ca ca cũng sắp về nhà rồi nếu chỉ còn chúng ta ở đây thì cũng không vui, đúng không? Hơn nữa trời cũng không còn sớm nữa."

Đoàn Đoàn chỉ biết gật đầu: "Vậy chúng ta về nhà thôi."

Tuy rằng còn có chút lưu luyến nhưng liếc nhìn đồ đạc trong tay Tần Tĩnh Trì và nghĩ đến việc họ đã giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi đua thuyền, cậu bé thở phào nhẹ nhõm, hôm nay đã vui vẻ như vậy, đúng là nên về nhà rồi.

Trên đường về, mặt trời dần dần lặn xuống, những tia sáng rực rỡ lấp lánh trên bầu trời. Đoàn Đoàn ngồi trên vai Tần Tỉnh Trì, quay đầu lại nhìn sông Hoài Tang phía sau. Trên mặt nước lấp lánh những tia sáng rực rỡ, dòng người bên sông dần dần tản ra, chỉ còn lại vài người thưa thớt.

Đoàn Đoàn nhìn xung quanh một chút, rồi quay đầu lại, hai tay đan vào nhau đặt dưới cằm Tần Tĩnh Trì, cái đầu nhỏ tựa vào đầu Tần Tĩnh Trì, cuộn tròn thành một cục lông lười biếng.

Một tay Tần Tĩnh Trì vịn cái m.ô.n.g nhỏ của Đoàn Đoàn, một tay nắm Giang Oản Oản, Tần phụ Tần mẫu họ thì đi ở phía trước trò chuyện.

Dưới ánh tà dương chiếu rọi, đám người họ dần dần chỉ để lại một chút bóng nghiêng ở cuối đường.

Tại thôn Tần gia, trong một thung lũng nhỏ, tiếng trẻ con ríu rít liên tục vang lên.

Vài ngày sau Tết Đoan Ngọ, cây khoai tây trên cánh đồng đã phát triển tươi tốt và sum suê. Trên cây khoai tây, những quả nhỏ kết thành từng chùm. Giang Oản Oản ước chừng khoai tây đã có thể ăn được liền bảo Tần Tĩnh Trì bọn họ qua đào một ít mang về.

Hôm nay, Đoàn Đoàn không đi học, vừa đúng ngày nghỉ liền vui vẻ đeo cái giỏ nhỏ sau lưng đi theo Tần Tĩnh Trì. Cậu bé được Giang Hiền Vũ dắt, chậm rãi đi trên bờ ruộng. Chú chó nhỏ đi theo sau bọn họ, vẫy đuôi suốt dọc đường, chỗ này ngửi ngửi, chỗ kia đánh hơi.

Đoàn Đoàn nhìn cây ngô và cây khoai tây trên ruộng, đi một lát lại tiến lên sờ sờ chạm chạm.

"A… Cây khoai tây phát triển thật tốt! Trên đó còn mọc quả nhỏ nữa! Có thể ăn được không?"

Tần Tĩnh Trì quay đầu lại, lắc đầu với cậu bé: "Nương con nói chúng ta phải ăn khoai tây được chôn dưới đất, những quả nhỏ màu xanh này không thể ăn được."

Đoàn Đoàn gật đầu: "Ồ, được ạ."

Cậu bé đi đến ruộng ngô bên cạnh, so sánh chiều cao của cây ngô, lại kêu lên: "Ngoại tổ phụ! Đây là ngô sao? Cao quá ạ! Cao hơn Đoàn Đoàn nhiều ạ!"

Tần Tĩnh Trì đặt sọt xuống bên cạnh ruộng khoai tây, cầm cuốc lên, cẩn thận thử đào vài nhát.

Lúc đầu còn hơi thiếu kinh nghiệm, vài nhát cuốc xuống đã đào hỏng mấy củ khoai tây to hơn nắm tay hắn.

Giang Hiền Vũ nhìn ở một bên, đau lòng không thôi.

Đoàn Đoàn đi theo phía sau, nhặt khoai tây. Cậu bé nhặt lên củ khoai tây lớn bị đào thành hai nửa, ngẩng đầu nhìn Giang Hiền Vũ, đau lòng chu môi: "Cha ơi, cha đào cẩn thận nha! Cha xem! Củ khoai tây lớn như vậy mà bị thành hai nửa rồi!"

Tần Tĩnh Trì nhìn những củ khoai tây trên mặt đất, trừ khoai tây nhỏ, đều bị đào vỡ, trong lòng chột dạ, ho nhẹ một tiếng, sau đó mới bắt đầu đào ngang.

Lần này có kinh nghiệm, khoai tây đều được đào lên nguyên vẹn.

Khoai tây mới đào được một đoạn nhỏ, giỏ đã đầy. Tần Tĩnh Trì lại đào thêm vài nhát cuốc, giỏ nhỏ Đoàn Đoàn mang theo cũng đầy ắp!

Giang Hiền Vũ nhìn những củ khoai tây to lăn ra dưới lưỡi cuốc, vẻ mặt kinh ngạc và chấn động vẫn chưa biến mất.

Chỉ một đoạn ruộng khoai tây nhỏ đã đào được nhiều khoai tây như vậy ư! Vậy sản lượng một mẫu phải nhiều đến mức nào chứ?

Tần Tĩnh Trì đào xong cũng ngơ ngẩn hồi lâu, khoai tây này lớn hơn nhiều so với những củ họ đào được trên núi, không chỉ kích thước lớn hơn mà chỉ riêng một vị trí đã đào được thêm vài cân.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 214: Chương 214



Khoai tây họ trồng đều là giống khoai tây trong không gian, quả thực giống tốt hơn. Hơn nữa đây đều là do nhà tự tay trồng tỉ mỉ, bón thêm phân, khoảng cách giữa mỗi cây đều vừa phải, chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với khoai tây mọc tự nhiên trên núi.

Sọt nhỏ của Đoàn Đoàn đựng đầy khoai tây, sọt nhỏ bị kéo đến biến dạng.

Cậu bé học theo Tần Tĩnh Trì xắn tay áo lên, hít một hơi thật sâu, ngồi xổm xuống còn muốn tiếp tục đeo giỏ lên.

Giang Hiền Vũ nhìn thấy vội vàng kéo cậu bé dậy: "Đoàn Đoàn, con sao có thể đeo nổi! Để ngoại tổ phụ đeo cho! Nặng lắm!"

Nói xong liền bưng cái giỏ nhỏ lên như bưng chậu, còn Tần Tĩnh Trì cũng đã đeo giỏ lớn lên lưng.

Đoàn Đoàn thấy ngoại tổ phụ và cha đều đang đeo hoặc bưng khoai tây, cậu bé không có việc gì làm bèn đi đến bên cạnh Giang Hiền Vũ, đưa tay nhỏ ra phía dưới giỏ cố sức nâng lên, vừa đi vừa nhún nhảy theo.

Ba người trở về nhà, Giang Oản Oản vội vàng ra sân, nhìn những củ khoai tây trong giỏ, mỗi củ đều to bằng hai bàn tay của nàng thì vui mừng nói: "Nhiều thế này, mọi người đào mấy luống vậy?"

Lúc gieo trồng, họ đều gieo theo chiều rộng của ruộng, chia thành từng đoạn, mỗi đoạn ước chừng năm sáu thước, lúc đó gieo khoảng mười mấy hạt giống khoai tây.

Tần Tĩnh Trì cười nói: "Chúng ta mới đào một đoạn đã được nhiều khoai tây như vậy rồi! Loại này năng suất quá cao!"

Giang Oản Oản cũng không ngờ năng suất khoai tây lại cao như vậy, ngay sau đó niềm vui sướng dâng trào.

"Thật tốt quá! Mấy ngày trước, Viễn thúc còn lo lắng khoai tây sẽ không trồng được, bây giờ nếu ông ấy biết năng suất cao như vậy thì chắc hẳn cũng sẽ rất vui mừng!"

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Ngày mai sau khi ta đưa Đoàn Đoàn đến trường, ta sẽ đi nói chuyện này với ông ấy trước, sau đó mới đến cửa hàng."

"Được!"

Giang Oản Oản nghĩ, sản lượng khoai tây nhà mình tốt như vậy, vậy thì khoai tây của những người khác trong thôn, mặc dù phần lớn dùng hạt giống đào trên núi nhưng chắc cũng không kém là bao!

Đến lúc đó, mọi người nộp thuế xong, nhà mình cũng có thể giữ lại được rất nhiều!

Tần Tĩnh Trì đổ hết khoai tây trong giỏ ra, Đoàn Đoàn ngồi xổm bên cạnh, cẩn thận tìm kiếm từng củ một. Đột nhiên cậu bé nhìn thấy thứ gì đó, mắt sáng lên, liền lấy ra từ trong đống khoai tây một củ khoai tây kỳ lạ gồm hai củ lớn và một củ nhỏ dính liền vào nhau, vui vẻ giơ lên trước mặt Giang Oản Oản: "Nương ơi! Nương xem! Củ khoai tây này trông thật đáng yêu! Có phải nó rất giống cha, nương và Đoàn Đoàn không?"

Giang Oản Oản cầm lấy xem, mỉm cười gật đầu: "Ừ! Giống!"

Bỗng nhiên Đoàn Đoàn nghĩ ra điều gì đó, lại nhíu mày: "Không! Vẫn không giống, phải có thêm một củ khoai tây nhỏ nữa mới giống, đệ đệ không có ở đây!"

Tiếp theo, cậu bé lại cười nói: "Nương ơi, hôm nay chúng ta ăn củ khoai tây to này nhé! Hầm mềm mềm, ngon lắm!"

Giang Oản Oản gãi gãi cằm nhỏ của cậu bé: "Ừm... Ngày mai chúng ta ăn khoai tây hầm nhé, khoai tây mới dùng để om ăn là ngon nhất, vừa thơm vừa ngọt!"

Đoàn Đoàn được nàng gãi cảm thấy thoải mái vô cùng, nheo mắt ngẩng đầu nhỏ gật gật: "Dạ!"

Giang Oản Oản nhìn con mèo nhỏ đáng yêu nhà mình, khẽ cười một tiếng, rồi cúi đầu hôn cậu bé một cái.

Vì là khoai tây mới nên chỉ cần dùng đá mỏng cạo nhẹ, vỏ khoai đã được cạo sạch sẽ.

Khoai tây hầm vốn có thể hầm nguyên củ nhưng khoai tây này thực sự quá lớn nên Giang Oản Oản bảo Tần Tĩnh Trì cắt một củ khoai tây lớn thành ba đến bốn miếng.

Cho lượng mỡ heo vừa đủ vào nồi, thêm lượng ớt, tiêu, gừng tỏi vừa đủ để phi thơm, sau đó cho vào một bát nước lọc, rồi đổ khoai tây vào nồi. Rắc một ít muối và đường lên khoai tây, đậy nắp nồi, để hầm khoai tây.

Tiếp theo, Giang Oản Oản lại làm một món cá thái lát sốt cà chua trên bếp lò bên cạnh. Nước sốt của món cá thái lát sốt cà chua rất tươi ngon, nếm thử rất ngon miệng, Giang Oản Oản cũng không cần nấu canh riêng.

Rất nhanh, khoai tây hầm bên cạnh đã bắt đầu cạn nước, mở nắp nồi, Giang Oản Oản dùng đũa chọc thử, cảm thấy khoai tây đã rất mềm nhừ liền rắc vào một nắm hành lá và rau mùi, thêm chút xì dầu, đảo vài cái, món khoai tây hầm đã hoàn thành.

Thấy đã ổn, Tần Tĩnh Trì nhanh tay lẹ mắt kéo Giang Oản Oản sang một bên: "Được rồi được rồi, để tamúc cho vào bát, món cá thái lát sốt cà chua đã được nhạc phụ bưng ra ngoài rồi, nàng mau ra ngoài ngồi nghỉ ngơi đi!"

Giang Oản Oản bị "đuổi" ra khỏi bếp, vừa cúi đầu đã nhìn thấy Đoàn Đoàn đang l.i.ế.m nước canh cá còn sót lại trên môi nhưng vẫn nhìn về phía bếp, không ngừng nuốt nước miếng.

"Nương ơi, khoai tây được chưa ạ?"

Giang Oản Oản vừa dắt tay cậu bé đi ra ngoài, vừa nói: "Được rồi được rồi, cha con sắp bưng ra rồi, Đoàn Đoàn sắp được ăn rồi."

Đoàn Đoàn ngồi trên bàn ăn, nhìn những miếng khoai tây hầm to, ngửi thấy mùi thơm, nước miếng chảy ròng ròng.

Cậu bé cầm đũa của mình, xiên một miếng khoai tây nguyên vẹn, thổi một cái, rồi ăn từng miếng nhỏ.

Khoai tây vừa vào miệng trước tiên là vị cay tê của tỏi, sau đó là vị ngọt thanh nhàn nhạt của khoai tây. Mọi người đều ăn rất ngon lành, ngay cả Giang Oản Oản luôn không có khẩu vị tốt lắm cũng ăn được mấy miếng.

Hôm nay cũng không nấu cơm nên chỉ ăn khoai tây đã đủ no rồi.

Mọi người ăn được mấy miếng khoai tây, mới lấy bát nhỏ múc cá và nước canh đầy nửa bát, uống từng ngụm từng ngụm canh, ăn thịt cá.

Sau bữa ăn, Đoàn Đoàn dựa nghiêng vào cánh tay Tần Tĩnh Trì, xoa bụng, vô cùng thỏa mãn.

"Tối nay khi ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu về, cũng để họ nếm thử khoai tây, ngon quá ạ!"

Thực ra trong nhà đã lâu không ăn khoai tây, hôm nay lại là khoai tây mới, đúng lúc non mềm, hơi ngọt, cậu bé đương nhiên là thích vô cùng!

Ngày hôm sau, Tần Tĩnh Trì đưa Tần mẫu và Lý Tam Nương đến cửa tiệm quần áo trước, sau đó đưa Đoàn Đoàn đến học viện, mới đánh xe ngựa đi tìm Lý Viễn.

Vì thời gian còn sớm, Lý Viễn vẫn chưa đến huyện nha, khi Tần Tĩnh Trì và người nhà mang theo một sọt khoai tây vào, ông ấy đang bưng một bát cháo trắng.

Thấy là Tần Tĩnh Trì, ông vội vàng đặt bát cháo xuống, nghi ngờ hỏi: "Tĩnh Trì, sao cháu lại đến đây? Đã ăn sáng chưa? Hay là cùng chúng ta uống chút cháo đi, ăn cùng củ cải muối mà lần trước các cháu mang đến rất ngon!"

Tần Tĩnh Trì lắc đầu: "Viễn thúc, cháu ăn rồi mới đến. Hôm nay cháu đến, chủ yếu là mang cho thúc và Tô thẫm một ít khoai tây mới, hai người nếm thử xem, còn thơm ngon hơn khoai tây năm ngoái, sản lượng... Cũng không tệ!"

Mắt Lý Viễn mở to: "Khoai tây đã có thể ăn được rồi sao?"

Nói xong ông ấy vội vàng đi đến bên cạnh Tần Tĩnh Trì, cúi đầu xem xét những củ khoai tây trong giỏ.

Tay ông ấy cầm từng củ lên cân, cảm nhận được trọng lượng nặng trịch của khoai tây liền vui mừng nói: "Tĩnh Trì, các cháu đã từng trồng trọt, chắc hẳn hiểu rõ! Mau nói cho ta biết, sản lượng khoai tây này mỗi mẫu khoảng bao nhiêu?"

Tần Tĩnh Trì do dự một chút, nói một cách thận trọng: "Con ước chừng có thể được 3000 cân ạ!"

"Cái gì! Cao như vậy sao?"

Lý Viễn không ngờ năng suất khoai tây có thể cao như vậy, phải biết rằng trước đây lúa nước mà người dân huyện Khúc Phong trồng năng suất thấp đến đáng thương. Những năm tốt có lẽ chỉ được hơn ba trăm cân, nếu năm nào khí hậu không tốt thì càng không nói được, thậm chí có khả năng mất trắng.

Trước đây lương thực chủ yếu là lúa nước, sau khi người dân nộp thuế xong, cũng mất đi một phần nhỏ, chỉ khi sản lượng cao hơn một chút, cả nhà chắt bóp sinh hoạt mới có thể miễn cưỡng no bụng.

Giờ đây, chỉ một mẫu đất trồng khoai tây đã có thể đạt sản lượng gấp mười lần ruộng lúa! Lý Viễn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nếu để toàn bộ người dân Diên Khánh đều trồng khoai tây, vậy thì...
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 215: Chương 215



Nghĩ đến đây, nét mặt Lý Viễn không khỏi trở nên nghiêm túc. Chuyện quan trọng như vậy, ông ấy còn phải lên kế hoạch cẩn thận, không thể lơ là.

Tần Tĩnh Trì thấy Lý Viễn như vậy bèn vội vàng giải thích: "Viễn thúc, khoai tây này phải đợi đến mấy ngày gần thu hoạch mới biết được tốt xấu. Chúng cháu cũng chỉ mới đi đào một ít, cháu cũng không dám khẳng định liệu sản lượng khoai tây của tất cả các ruộng đều có thể cao như vậy hay không."

Hắn nhìn Lý Viễn lại tiếp tục nói: "Hơn nữa, khoai tây nhà cháu trồng không phải là đào từ trên núi mà là trước khi vào xuân, cháu đã ra ngoài một thời gian, mua từ một người nước khác. Khoai tây mà thôn dân trồng cháu cũng không biết liệu có thể cho sản lượng cao như vậy hay không."

Lý Viễn bình tĩnh lại: "Được, vậy chúng ta cứ đợi khoai tây của các nhà đều thu hoạch xong thì xem tình hình thế nào rồi tính tiếp."

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Vâng."

Mấy ngày tiếp theo, Tần Tĩnh Trì đi tìm Tần Đại Hải để ông ấy thông báo cho thôn dân đào một ít khoai tây ra ăn, tiện thể hỏi han tình hình trồng khoai tây của từng nhà.

Thôn dân nghe được tin này, lập tức run rẩy vác sọt, mang cuốc vào ruộng.

Tuy nhiên, vì Tần Đại Hải nói khoai tây vẫn chưa hoàn toàn chín nên chỉ cần đào một ít để nhà mình ăn là được, cho nên mỗi nhà chỉ mang theo một cái sọt.

Trong chốc lát, mỗi mảnh ruộng trong thung lũng đều có người đến.

Lúc đó, Trương thúc Trương thẩm nghe lời Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, không chỉ trồng khoai tây đào được trên núi, mà còn chia ra hơn một trăm cân từ số khoai tây Tần Tĩnh Trì mang về để trồng.

Họ trồng nhiều hơn so với các nhà khác, vì vậy hai người vừa nghe nói khoai tây đã có thể ăn được nên trong lòng luôn lo lắng không thôi. Hai phu thê xin phép Giang Oản Oản rồi đến đào khoai tây.

Trương thúc nắm chặt cán cuốc, nhất thời có chút căng thẳng.

Trương thẩm thở dài: "Thôi được rồi, đào đi! Nếu không phát triển tốt thì chúng ta cũng chẳng còn cách nào."

Nghe những lời này Trương thúc căng thẳng xoa tay, đang định đào xuống thì nghe thấy trong thung lũng truyền đến một loạt tiếng ồn.

Hai người nhìn nhau, tạm thời cũng không quan tâm đến khoai tây nữa, đặt cuốc xuống, bước nhanh về phía nơi phát ra tiếng động, muốn xem họ đang nói gì.

Gần đến nơi, Trương thẩm nhìn kỹ thì thấy một nữ nhân da ngăm đen, khỏe mạnh đang cười toe toét, bà ấy bất lực bĩu môi, nói với Trương thúc: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là con Trâu Quế Phương!"

Trương thẩm vẫn còn nhớ chuyện Trâu Quế Phương nói xấu Giang Oản Oản khi Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản tổ chức tiệc tân gia.

Còn Trâu Quế Phương ở đằng kia mắt tinh lắm, thấy họ liền gọi: "Trương thẩm ơi, hai người cũng đào khoai tây sao?"

Trương thẩm và Trương thúc nhìn nhau, mới miễn cưỡng đi, đáp: "Phải đó, trưởng thôn không phải nói có thể ăn rồi sao."

Trâu Quế Phương cũng không nhìn ra vẻ mặt không thoải mái của Trương thẩm, bà ta là người hay quên nên đã sớm quên mất chuyện hai người từng cãi nhau. Chỉ thấy bà ta kéo Trương thẩm, hào hứng chia sẻ niềm vui của mình và chỉ vào một đống khoai tây to trên ruộng cười nói: "Bà xem! Khoai tây này thật sự rất tốt, chỉ đào chỗ trồng một củ khoai tây, đã có nhiều khoai tây mới to và nặng như vậy!"

Mắt Trương thúc và Trương thẩm mở to nhìn chằm chằm vào đống khoai tây kia.

Trương thẩm nghĩ, thảo nào Trâu Quế Phương lại vui mừng như vậy! Định thần lại, bà ấy vội vàng nói: "Cái kia, Trâu thẩm, chúng ta cũng phải đến ruộng nhà mình xem thử!"

Nói xong, bà ấy kéo Trương thúc vẫn còn đang kinh ngạc bèn vội vàng bước nhanh trở về.

Trâu Quế Phương lại tiếp tục cười nói vui vẻ với những người khác.

Trương thúc và Trương thẩm bị Trâu Quế Phương k.ích thí.ch như vậy bèn nhìn đống đất nhỏ trước mặt cũng không còn căng thẳng nữa.

Trương thẩm cầm lấy cái cuốc trên ruộng liền một cuốc đào xuống, cái cuốc đầu tiên đã vô tình đào hỏng một củ khoai tây hơn một cân nên Trương thẩm cũng không còn tâm trạng vui mừng, đau lòng vô cùng, ôm củ khoai tây thở dài: "Sao lại đào hỏng rồi! Củ khoai tây to như vậy!"

Trương thúc nói: "Cái này có gì, chúng ta mang về băm nhỏ cho gà ăn là được! Cũng không lãng phí!"

Nói xong định cầm lấy cái cuốc từ tay Trương thẩm nhưng Trương thẩm đã đào hỏng một củ, làm sao chịu đưa cho ông ấy liền trừng mắt nhìn ông một cái, nói: "Để ta để ta! Chàng mà đào hỏng củ khoai tây to của ta thì sao?"

Sau đó cẩn thận đào ngang, chỉ một lát sau, sọt khoai tây đã đầy ắp, hai phu thê trên đường về nhà còn cố ý đi vòng qua chỗ Trâu Quế Phương.

Trương thẩm ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đi bên cạnh Trương thúc đang cõng khoai tây, trên tay cầm hai củ khoai tây to nhất, kiêu ngạo vô cùng!

Trâu Quế Phương nhìn hai củ khoai tây lớn trong tay bà ấy, kinh ngạc nói: "Khoai tây này của nhà bà mỗi củ phải được một hai cân chứ? Ôi chao, to thật đấy!"

Trương thẩm gật đầu, nhếch miệng nói: "Cũng tạm được! Chúng ta mới đào một đoạn nhỏ, giỏ đã đầy, sản lượng khoai tây này thật sự rất cao!"

Khoai tây Trâu Quế Phương trồng là đào từ trên núi về, còn khoai tây trên ruộng của Trương thúc, lúc trồng dùng hạt giống khoai tây mới mà Tần Tĩnh Trì mang về, mỗi củ khoai tây trông còn to hơn khoai tây trong đống của Trâu Quế Phương một chút.

Trâu Quế Phương thèm thuồng nhìn hai củ khoai tây trong tay Trương thẩm, ánh mắt còn không khỏi liếc về phía những củ khoai tây trong giỏ của Trương thúc. Mặc dù khoai tây trong giỏ nhỏ hơn một chút nhưng so với khoai tây của bà ta vẫn được coi là lớn. Vốn dĩ Trâu Quế Phương tưởng rằng khoai tây nhà mình đã đủ lớn rồi, ai ngờ tầm nhìn của bà ta vẫn còn hạn hẹp!

Trên đường về nhà, Trương thúc Trương thẩm đi ngang qua rất nhiều mảnh ruộng, những người thôn dân đang đào khoai tây trên ruộng, đều có vẻ mặt vui mừng khôn xiết. Tuy nhìn thấy khoai tây trong sọt của họ to hơn một chút nhưng mọi người đã rất hài lòng, chỉ vây quanh họ khen ngợi một hồi lâu, cũng không có ai sinh ra tâm lý ghen tị.

"Vẫn là Trương thúc Trương thẩm có tay nghề trồng trọt tốt! Nhớ năm đó lúa nhà các người trồng cũng là tốt nhất thôn!"

Trương thẩm lắc đầu: "Chúng ta cũng chỉ là trồng đại thôi, chủ yếu vẫn là do khoai tây này năng suất cao, còn có Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản chỉ dạy tốt! Không biết lúc đầu họ làm thế nào mà phát hiện ra loại đồ tốt này chứ?"

Hầu hết thôn dân đều ít nhiều chịu ơn huệ của Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì, người nhà họ hoặc là lấy đậu phụ từ phường đậu phụ đem ra ngoài bán, hoặc là giúp Tần mẫu và Lý Tam Nương may vá quần áo, còn có một số ít người thì đến làm việc trong tiệm lẩu và tiệm hải sản do họ mở.

Chẳng phải Trương thúc và Trương thẩm là một trong số đó sao, lúc đầu thôn dân biết chuyện này còn ghen tị một hồi lâu!

Hai người dọc đường đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, cuối cùng cũng về đến nhà.

Ở phía bên kia, rốt cuộc Lý Viễn vẫn không yên tâm, sau buổi trưa ông ấy dẫn theo mấy nha dịch đến thôn Tần gia.

Vừa đúng buổi chiều cũng có nhiều thôn dân ra ruộng đào khoai tây, vì vậy Tần Tĩnh Trì liền dẫn ông ấy đi xem cùng.

Ngài huyện lệnh đứng ở một bên quan sát, những người thôn dân đang đào khoai tây đều hoảng sợ và căng thẳng, tay cầm cuốc cũng run run.

Lý Viễn cười ha hả: "Mọi người đừng căng thẳng, bản quan chỉ đến xem khoai tây các vị trồng phát triển thế nào thôi, cứ tiếp tục đào đi, bản quan đứng bên cạnh xem một chút, lát nữa sẽ rời đi."

Mọi người nghe ông ấy nói vậy mới hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó cúi xuống hào hứng đào khoai tây nhà mình.

Đào rồi đào, nhìn từng củ khoai tây tròn vo, mập mạp lần lượt lăn ra, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về khoai tây, dần dần, cũng không ai còn để ý đến Lý Viễn đang đứng trên bờ ruộng nữa.

Lý Viễn nhìn từng đống khoai tây trên ruộng, trong lòng cũng không kém phần kích động và phấn khích so với thôn dân.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 216: Chương 216



Mặc dù nữ nhân mang thai không nên ăn cay quá nhiều nhưng thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao, cùng lắm là lúc làm cho ớt ít một chút là được.

Nói là làm khi trở về nhà liền đeo tạp dề vào bếp.

Hôm nay trong nhà chỉ có Giang Hiền Vũ, nhiệm vụ của ông ấy ở nhà vốn là chăm sóc Giang Oản Oản, thấy vậy bèn vội vàng đi theo vào bếp: "Oản Oản à? Con muốn làm gì vậy? Để cha làm cho! Con đi nghỉ ngơi hoặc ra ngoài đi dạo cũng được!"

Giang Oản Oản mỉm cười lắc đầu: "Cha, thứ con muốn làm khá đơn giản, không mệt đâu, cha đến giúp một tay là được rồi."

Giang Hiền Vũ thực sự không am hiểu nấu nướng nên chỉ đành bất lực gật đầu: "Được được được! Vậy con muốn rửa rau gì, cắt gì, cứ để cha làm!"

Giang Hiền Vũ giúp rửa sạch đậu phụ, đặt ở bệ cửa sổ bên cạnh để ráo nước, Giang Oản Oản thì ở bên cạnh chuẩn bị nguyên liệu, thái gừng tỏi để sẵn.

Chờ đậu phụ ráo nước hoàn toàn thì cho vào chảo dầu chiên đến khi vàng đều rồi vớt ra.

Để lại một ít dầu trong chảo rồi cho gừng tỏi, vài quả ớt khô, hạt tiêu, lượng lá nguyệt quế, đại hồi và quế vừa đủ vào xào thơm, sau đó đổ đậu phụ đã chiên vào chảo, cho thêm muối, đường, nước tương, từ từ đảo đều để gia vị thấm.

Sau đó, múc đậu phụ ra, rắc bột ớt ngũ vị hương và bột thì là, như vậy đã có một phần món cay thơm phức đã hoàn thành.

Tuy nhiên, Giang Oản Oản chia món cay thành hai phần, phần của mình chỉ cho thêm một chút bột ớt và bột thì là, phần còn lại trong một chậu gỗ lớn thì cho nhiều bột ớt và bột thì là hơn, Giang Oản Oản không nhịn được gắp một miếng ăn thử, mùi vị thật sự quá đã!

Còn phần của mình thì nhạt hơn nhiều nhưng nàng vừa ăn xong phần cay, bây giờ ăn phần của mình cảm thấy hơi nhạt mà ăn lâu cũng thấy ngon.

Giang Hiền Vũ gắp mấy đũa ăn xong liền vội vàng đi lấy nửa vò rượu nho còn sót lại lần trước ông ấy và Tần phụ uống.

Ông ấy rót một chén rượu nho, dùng món cay làm đồ nhắm, ăn uống vui vẻ!

"Nhi nữ! Cái đầu của con làm sao mà nghĩ ra được vậy? Sao mà thứ gì con làm ra cũng ngon như vậy chứ?"

Nói xong lại nhấp một ngụm rượu nho, thở dài một tiếng, rồi lại tiếp tục gắp món cay.

Giang Oản Oản mỉm cười nói: "Cha, nếu cha thích, sau này con sẽ thường xuyên làm cho cha và mọi người nhắm rượu!"

Giang Hiền Vũ gật đầu: "Được! Nhưng mà, phải đợi con khỏe lại đã! Con bé này vẫn giống như hồi nhỏ, cả ngày hiếu động, chẳng nghe lời chút nào, đã mang thai ngoại tôn rồi mà vẫn không chịu ngồi yên!"

Giang Oản Oản bĩu môi: "Con muốn ăn mà!"

Sau đó, nàng nghịch ngợm đưa phần của mình đến trước mặt Giang Hiền Vũ: "Cha! Cha mau nếm thử của con đi!"

Giang Hiền Vũ nhìn phần món cay có màu sắc rõ ràng nhạt hơn nhiều so với phần ông ấy đang ăn, nghi ngờ nói: "Phần này của con có ngon không? Sao nhìn không thơm bằng phần cha đang ăn nhỉ?"

Miệng tuy nói vậy nhưng đũa trên tay lại không tự chủ được đưa tới, gắp một miếng món cay cho vào miệng, nuốt xuống, chê bai: "Ôi chao, phần đó con cứ tự ăn đi! Nhạt nhẽo quá!"

Giang Oản Oản thấy ông ấy chê bai, bĩu môi liền giống như hồi nhỏ, giật giật bộ râu đã dài ra của ông ấy: "Hừ! Phần ngon cũng là con làm đấy! Cha không khen con nhiều hơn mà còn chê bai!"

Giang Hiền Vũ đau đớn ôm lấy cằm, nhìn nhi nữ nhà mình cười nói vui vẻ, bất lực nói: "Con bé này, bao nhiêu năm rồi, vẫn chỉ biết giật râu cha! Không ngoan chút nào!"

"Hahaha... Cho cha chê món cay của con! Hừ!"

Giang Hiền Vũ cũng nhìn nhi nữ đối diện, trên mặt cũng đầy ắp nụ cười nhưng trong lòng lại cảm khái không thôi, dáng vẻ này của nhi nữ, khiến ông ấy cảm thấy như trở về lúc nàng mới ba bốn tuổi.

Lúc đó, con bé cũng hoạt bát tinh nghịch như vậy.

Lúc chạng vạng tối, Tần Tĩnh Trì đánh xe ngựa lần lượt đón Tần phụ Tần mẫu, Lý Tam Nương và Đoàn Đoàn nhà mình lên xe, rồi vội vàng phi nước đại về hướng nhà.

Bây giờ, thời tiết nóng bức, mặc dù đã gần đến chiều tối nhưng Đoàn Đoàn ngồi trong xe vẫn không ngừng đổ mồ hôi.

Cậu bé lau mồ hôi trên trán rồi vùng ra khỏi lòng Tần phụ: "Gia gia, Đoàn Đoàn đi ra ngoài đánh xe ngựa với cha nhé! Đoàn Đoàn nóng quá, phải ra ngoài hóng gió mới được!"

Xe ngựa đang chạy về phía trước, lắc lư lắc lư, Đoàn Đoàn cũng không đứng dậy, trực tiếp bò ra khỏi xe, vén rèm xe lên, trước tiên thò đầu nhỏ ra ngoài.

Tần Tĩnh Trì nghiêng đầu nhìn cậu bé: "Đoàn Đoàn, sao con lại ra ngoài?"

Vừa nói, hắn không khỏi giảm tốc độ, đợi Đoàn Đoàn từ từ bò đến bên chân hắn, mới giữ chặt tiểu tử trong lòng.

Đoàn Đoàn trong lòng hắn thổi gió mát, thoải mái thở dài: "Cha, trong xe nóng quá! Cho nên Đoàn Đoàn phải ra ngoài hóng gió với cha!"

Tần Tĩnh Trì cười nói: "Được! Vậy hai cha con chúng ta cùng đánh xe!"

Đoàn Đoàn cười khanh khách, miệng nói líu lo: "Giá giá giá! Ngựa ơi chạy nhanh lên nào! Khà khà..." Theo tốc độ của con ngựa đen tăng nhanh, Đoàn Đoàn hét lên: "A! Nhanh quá! Đoàn Đoàn sắp bay lên rồi!"

Đoàn Đoàn ngồi trong lòng Tần Tĩnh Trì reo hò, từng tiếng trẻ thơ theo gió bay xa tít tắp...

Cuối cùng, xe ngựa dừng lại trước cửa nhà.

Tần Tĩnh Trì kéo chặt dây cương, trước tiên xách tiểu tử trong n.g.ự.c xuống xe.

Đoàn Đoàn mới từ trên xe ngựa xuống, ghé vào cửa nhà Tiểu Bất Điểm liền vẫy đuôi chạy tới trước mặt cậu bé, ở bên chân cậu bé thân thiết cọ tới cọ lui.

Đoàn Đoàn ngồi xổm xuống, vuốt lông cho Nhóc Con: "Tiểu Bất Điểm, ngươi có nhớ Đoàn Đoàn không? Hôm nay con ở nhà có nghe lời nương và ngoại tổ phụ không?

Thấy Tiểu Bất Điểm l.i.ế.m li.ếm tay cậu bé, cậu bé mới cười híp mắt: "Ừ! Tiểu Bất Điểm đúng là cục cưng ngoan!”

Giang Oản Oản đỡ bụng đi đến cửa, giúp Đoàn Đoàn lấy chiếc cặp sách nhỏ trên lưng xuống, cười nói: "Tiểu Bất Điểm quả thực rất ngoan!"

Chó con... Không đúng... Hẳn là nên tính là chó lớn rồi, tên của nó thực sự khiến người ta có chút dở khóc dở cười, lông xù lại mập mạp một cục lớn, cứ khăng khăng gọi là Tiểu Bất Điểm.

Tiểu Bất Điểm này mỗi ngày ở nhà ăn cơm mọi người sẽ cho nó nằm ở cổng, thấy người lạ liền tru lên vài tiếng, thấy người nhà về thì vẫy đuôi lia lịa, nhanh chóng chạy đến bên chủ nhân, ân cần cọ cọ vào người.

Đừng nói Đoàn Đoàn, tất cả mọi người trong nhà đều rất thích con ch.ó con lông xù này.

Giang Oản Oản dắt tay nhỏ của Đoàn Đoàn đi vào nhà liền ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. Cậu bé hít hít mũi, bàn tay nhỏ được Giang Oản Oản nắm chặt hơn: "Nương ơi nương ơi, nương có phải đã làm món gì ngon không ạ? Thơm quá!"

Lúc này, Giang Hiền Vũ bưng một đĩa món cay ra khỏi phòng bếp, ông ấy xoa đầu nhỏ của Đoàn Đoàn, cười nhẹ: "Ai nha, cái mũi nhỏ của Đoàn Đoàn nhà chúng ta thật là thính! Gần giống Tiểu Bất Điểm nhà chúng ta rồi!"

Đoàn Đoàn trợn to mắt nhìn đĩa món cay trong tay ông ấy, hưng phấn nhảy lên vài cái.

"Đây là món ăn mới nương làm hôm nay sao? Trước đây nương chưa từng làm nha!"

Nói rồi cậu bé nhón chân, lấy một miếng món cay trong đĩa bỏ vào miệng, nhai nhai vài cái liền vội vàng nuốt xuống bụng.

Sau đó, cậu bé đi từng bước theo sát Giang Hiền Vũ, đợi ông ấy đặt đĩa món cay lên bàn ăn, Đoàn Đoàn liền nhanh chóng leo lên ghế của mình, cầm lấy đôi đũa trên bàn, gắp món cay, nhai từng miếng một, chân nhỏ đung đưa trên ghế, thoải mái vô cùng!

Đợi Tần Tĩnh Trì và Tần phụ Tần mẫu họ vào sau, cậu bé liền quay đầu lại vẫy tay: "Cha! Tổ phụ tổ mẫu! Ngoại tổ mẫu! Mau đến mau đến! Nương làm đồ ăn ngon! Thơm lắm!"

Mấy người quả thực cũng ngửi thấy mùi liền đều đi về phía bàn ăn.

Đoàn Đoàn vội vàng gắp món cay đút cho từng người, trên mặt tràn đầy mong đợi và hưng phấn, đợi bọn họ nhai vài cái liền chớp chớp đôi mắt to tròn, sốt ruột hỏi: "Thế nào? Thế nào? Có phải rất thơm không ạ?"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 217: Chương 217



Món cay này tuy đã chiên qua nhưng vì dùng đậu phụ tương đối dày cho nên món cay cuối cùng làm ra cũng không phải giòn, ăn còn có chút dai, ăn vào cũng có hơi giống thịt nướng.

Tần phụ cười tủm tỉm gật đầu: "Ừ! Thơm! Ngon!"

Sau đó lại tự mình gắp một đũa lớn ăn tiếp, vừa ăn vừa lại giống như Giang Hiền Vũ liền vội vàng đi tìm rượu.

Giang Hiền Vũ nhìn ở một bên, lập tức đoán được mục đích của ông: "Thông gia, nửa vò rượu còn lại lần trước chúng ta uống, hôm nay đã bị ta uống hết rồi, ông muốn uống thì phải mở vò mới thôi."

Tần phụ gật đầu: "Được! Vậy tôi đi mở một vò nữa, ông và ta uống thêm chút đi! Hôm nay, món ăn vặt Oản Oản làm thực sự rất ngon! Không uống cùng rượu ngon thì thật đáng tiếc!"

Giang Hiền Vũ bị ông nói như vậy, cơn thèm rượu lại nổi lên, bản thân còn chưa kịp phản ứng đã gật đầu đồng ý.

Vì Giang Oản Oản làm rất nhiều món cay, cho nên mọi người ăn xong, vẫn còn thừa lại khá nhiều.

Đoàn Đoàn nhìn đĩa món cay, chạy lon ton vào bếp, nhón chân, mở tủ chén tầng thứ hai, cẩn thận lấy ra chiếc hộp cơm nhỏ mà Tần Tĩnh Trì đã làm riêng cho cậu mấy hôm trước, ôm ra ngoài như báu vật đặt lên bàn ăn.

Hộp cơm nhỏ bằng gỗ, có hai tầng, tầng thứ nhất không chia ngăn, tầng thứ hai chia thành ba ngăn, nắp hộp có thể đóng chặt vào thân hộp. Trên nắp có một con thỏ được chạm khắc sống động như thật, hai bên nắp còn có hai quai xách nhỏ như tai thỏ, nhìn tổng thể đáng yêu và tinh xảo.

"Cha nương, ngày mai Đoàn Đoàn dùng hộp cơm nhỏ đựng món cay đến trường chia cho Cẩu Đản ca ca họ ăn được không ạ?"

Giang Oản Oản cười gật đầu: "Được! Nương đi lấy giấy dầu lót vào hộp cơm, rồi đựng món cay vào nhé."

"Vâng vâng! Tốt!"

Cào cào cằm nhỏ của Đoàn Đoàn, Giang Oản Oản nhìn cậu bé ôm hộp cơm nhỏ như báu vật, liền biết cậu bé mang món cay chia cho bạn học ăn là một chuyện, mục đích chính sợ là muốn khoe khoang hộp cơm nhỏ của mình!

Lót giấy dầu cẩn thận vào hai tầng hộp cơm, Giang Oản Oản liền cho hết số món cay còn lại vào, cuối cùng thì đóng nắp lại, hộp cơm nhỏ đã nặng trĩu.

Đoàn Đoàn cầm hộp cơm nhỏ vui vẻ đi tới đi lui bên bàn ăn, vì hộp cơm nhỏ của mình cuối cùng cũng có đất dụng võ mà nhảy cẫng lên!

Tần Tĩnh Trì giữ vai cậu bé, cạo cạo mũi nhỏ của cậu bé, cười nói: "Vui như vậy sao?"

Đoàn Đoàn gật đầu lia lịa, búi tóc nhỏ trên đầu lắc lư, cười híp mắt lại, chu môi nói: "Hộp cơm nhỏ của Đoàn Đoàn cuối cùng cũng được dùng rồi! Cẩu Đản ca ca và Tiểu Bảo đệ đệ còn chưa thấy qua đâu! Đoàn Đoàn đã sớm muốn mang đến học viện cho họ xem rồi!"

Ngày hôm sau, Đoàn Đoàn ngồi ngay ngắn trước bàn học, cậu bé nghiêm túc lấy hộp cơm nhỏ yêu quý của mình từ trong cặp sách ra.

Cẩu Đản và Nhị Oa nhìn hộp cơm nhỏ nhắn đáng yêu này thì lập tức vây lại xem, đến cả Lâm Tử Hành và Tiểu Bao Tử đang thì thầm nói chuyện cũng bị thu hút.

Tiểu Bao Tử và Lâm Tử Hành nhìn nhau, sau đó vội vàng đi tới trước mặt Đoàn Đoàn.

Cậu bé nhìn hộp cơm khắc hình thỏ con ở trên bàn của Đoàn Đoàn rồi ghen tị nói: “Trời ơi! Đoàn Đoàn ca ca, đây là đồ chơi mới mà thúc thúc làm cho ca ca đó hả? Có phải ở tiệm cũng bán cái này đúng không? Đệ cũng muốn mua!”

Lâm Tử Hành cũng nhìn chằm chằm hộp cơm nhỏ, cậu bé nghiêm túc gật đầu: “Ta cũng phải đi! Ta muốn mua hình con hổ! Như vậy mới uy phong!”

Cẩu Đản và Nhị Oa cũng vươn tay sờ mò hộp cơm, cả hai cậu bé cũng muốn có một cái hộp cơm nhỏ như vậy.

Đoàn Đoàn cười tủm tỉm nhìn bọn họ, cậu bé lập tức mở hộp cơm trong tay ra.

Khi nắp hộp cơm vừa được mở ra, mùi thơm hấp dẫn ở bên trong lập tức lan tỏa.

Mấy cậu nhóc vây quanh hít sâu một hơi, ngay sau đó, mấy thằng bé khác ở trong phòng học cũng dần dần bị hấp dẫn mà vây quanh Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn lật giấy thấm dầu ở trong đó ra, que cay ở trong lập tức lộ ra: “Đây là món ăn mà hôm qua nương ta mới làm, ngon lắm đó! Tất cả mọi người mau tới nếm thử đi!”

Tiểu Bao Tử gắng sức nuốt một ngụm nước miếng, cái mũi nhỏ hếch lên hít hà, sau đó giọng nói trẻ con vang lên: “Đoàn Đoàn ca ca! Thẩm thẩm lợi hại quá! Sao thẩm thẩm lại luôn có thể làm món ngon vậy chứ?”

Đoàn Đoàn cầm đôi đũa gỗ được đặt ở cái khe ở bên cạnh hộp cơm lên, gắp một miếng que cay rồi cho vào trong miệng Tiểu Bao Tử: “Mau ăn thử đi! Ngon lắm đó!”

Sau đó, cậu bé lại đút cho những người khác mỗi người một miến, nhưng mà sức chứa của hộp cơm cũng chỉ có hạn, mà trong lớp của bọn chúng lại có hơn hai mươi đứa bé, mỗi người ăn một miếng, chẳng mấy chốc hộp cơm đã trống rỗng!

“Trời ơi! Đoàn Đoàn, ngon quá đi mất!”

“Nương của ngươi lợi hại thật đấy!”

“Đây là thịt gì vậy? Về nhà ta sẽ bảo cha nương mua cho!”

“Tần Kỳ An, loại thịt cay cay này ngon thật đó! Hộp cơm thỏ con của ngươi cũng rất đáng yêu!”

...

Nhóm tiểu đầu đinh ngươi một câu ta một câu ríu rít nói liên tục.

Đoàn Đoàn đã vứt giấy thấm dầu bị bẩn đi, sau đó cậu bé cẩn thận lau những chỗ bị bẩn của hộp cơm rồi mới kiêu ngạo nói: “Hộp cơm của ta là do cha cố ý làm cho để ta đựng đồ ăn vặt đó! Bởi vì ta rất thích thỏ con nên trên hộp cơm mới được khắc hình thỏ con! Đáng yêu lắm đúng không?”

Đáp lại cậu bé là những giọng nói trong trẻo của trẻ con: “Đúng vậy!”

“Đáng yêu quá!”

“Rất dễ thương! Cha ngươi có làm để bán không? Ta cũng muốn mua! Nếu có thể làm chim nhỏ thì sẽ tốt hơn.”

Đoàn Đoàn như có điều gì đó suy nghĩ, cậu bé gật đầu rồi nói: “Ừm... Tạm thời cha ta không làm, nhưng để ta về thử nói chuyện với cha, nếu cha đồng ý làm để bán thì ta sẽ nói cho các ngươi biết nhé!”

“Được!”

“Vậy thì tốt quá!”

“Tần Kỳ An, vậy ngươi nhất định phải bảo cha ngươi làm đó!”

Đoàn Đoàn gật đầu: “Ừm, ta sẽ bảo!”

Dần dần, mấy tiểu đầu đinh trong lớp từ từ trở về chỗ ngồi của mình, chỉ còn lại mấy người Tiểu Bao Tử, Lâm Tử Hành, Cẩu Đản và Nhị Oa vẫn còn l.i.ế.m môi đứng cạnh bàn của Đoàn Đoàn, đồng thời tiếp tục nói chuyện với cậu bé.

Tiểu Bao Tử nhìn chằm chằm chiếc hộp cơm có hình thỏ con nằm sấp ngủ, cậu bé yêu thích không rời mắt.

Nhưng mà nghĩ đến chuyện Đoàn Đoàn về nhà sẽ bảo Tần Tĩnh Trì làm để bán thì không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Cậu bé kéo tay của Đoàn Đoàn rồi nói: “Đoàn Đoàn ca ca, ca ca về nhớ bảo thúc thúc làm hộp cơm hình mèo con rồi bán cho đệ nhé! Nhất định phải làm đó!”

Cẩu Đản cười nói: “Tiểu Bao Tử, đệ có rất nhiều đồ hình mèo nhỏ vậy, sao đệ thích mèo vậy, nhà đệ có nuôi không?”

Nói tới đây, Tiểu Bao Tử lắc đầu, cậu bé uể oải nói: “Lúc trước từng nuôi, nhưng mà mèo con lén chạy đi, sau này đệ không còn tìm thấy nữa...”

Thấy Tiểu Bao Tử có vẻ khó chịu, Cẩu Đản lập tức tự trách, cậu bé không nên nói những lời này.

Lâm Tử Hành vỗ vai Tiểu Bao Tử: “Hiểu Thanh, ngươi đừng buồn, vốn dĩ mèo con rất nghịch ngợm mà, chúng... Bọn chúng luôn thích chạy linh tinh, ta... Trước kia ta từng nuôi nhưng cũng không biết đã chạy đi đâu mất.”

Tiểu Bao Tử nhìn cậu bé: “Thật sao?”

“Thật đó!”

Đoàn Đoàn cũng muốn cậu bé chú ý sang việc khác: “Tiểu Bao Tử, đệ yên tâm, ta chắc chắn sẽ bảo cha ta làm cho đệ một hộp cơm hình mèo nhỏ cực kỳ đáng yêu!”

Tiểu Bao Tử nghe thấy vậy thì lập tức nín khóc và mỉm cười: “Được được được!”

Lúc này, Trần phu tử đã đi vào cửa, Cẩu Đản, Nhị Oa và Lâm Tử Hành nhìn thoáng qua, ba tiểu đầu đinh lập tức nháy mắt với Tiểu Bao Tử đang quay lưng về phía cửa rồi nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.

Đoàn Đoàn cũng nhìn thấy Trần phu tử, cậu bé lập tức nháy mắt ra hiệu chi Tiểu Bao Tử đang đứng trước bàn của mình.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 218: Chương 218



Tiểu Bao Tử ngơ ngác nhìn cậu bé: “Đoàn Đoàn ca ca, ca ca sao vậy? Mắt ca ca bị khó chịu ạ? Có phải bị bụi rồi không? Để đệ thổi cho ca nhé!”

Nói xong, cậu bé lập tức tiến lại gần Đoàn Đoàn.

Trần phu tử bất lực nhìn tiểu đầu đinh ở trước mặt mình, ông ấy ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Lâm Hiểu Thanh!”

Bờ vai của Tiểu Bao Tử run lên, cậu bé từ từ xoay người lại và ngơ ngác nhìn ông ấy, sau đó mới chạy về chỗ ngồi của mình chỉ bằng hai ba bước.

Trần phu tử đi tới trước bàn của cậu bé, ông ấy nhẹ nhàng dí lên trán của cậu bé rồi bất đắc dĩ nói: “Sao ngày nào ta vào lớp cũng thấy con đang ở cạnh bàn của Tần Kỳ An vậy hả?”

Ông ấy vừa dứt lời, các tiểu đầu đinh khác trong lớp lập tức cười haha.

Tiểu Bao Tử ấm ức mím môi, cậu bé cũng không biết vì sao ngày nào cũng xui xẻo như vậy! Người bị phu tử bắt được luôn là cậu bé!”

“Con... Con cũng không biết nữa...”

Trần phu tử nghe thấy lời nói nhỏ của cậu bé thì nhẹ nhàng gõ vào cái đầu nhỏ đó nhưng cũng không nói gì nữa.

Tiểu Bao Tử chưa đầy bốn tuổi nên được xem như là người nhỏ tuổi nhất trong lớp, hơn nữa ngày nào cậu bé cũng hoạt bát, sáng sủa nên có vẻ hơi nghịch ngợm nhưng lại không khiến người ta phải chán ghét, mà chỉ khiến người ta càng yêu thích cậu bé hơn.

Thỉnh thoảng cậu bé còn làm một vài động tác nhỏ rất đáng yêu, vì vậy Trần phu tử càng không nỡ trách cậu bé.

Huống hồ lớp này được coi như là một lớp nhỏ tuổi nhất trong học viện, vì vậy các phu tử sẽ không quản lý quá nghiêm khắc, còn trong các lớp khác chỉ có học sinh mười mấy tuổi, vì vậy sẽ nghiêm khắc hơn rất nhiều, mười mấy tuổi cũng có nghĩa rằng sắp phải chuẩn bị cho kỳ thi huyện và thi phủ.

Mà người lợi hại nhất trong học viện, trong vòng khoa cử cuối cùng đã thi đậu tiến sĩ khi chỉ mới mười lăm tuổi.

Còn nhỏ như vậy mà có thể thi đậu tiến sĩ đã là điều không dễ dàng gì!

Vì vậy các phu tử trong học viện thường lấy vị thiếu niên trẻ tuổi này để làm gương cho học sinh noi theo, khen ngợi học sinh.

Đến cả lớp nhỏ như lớp của mấy đứa Đoàn Đoàn cũng đã nghe Trần phu tử nói về người này rất nhiều lần.

Mới đầu, các tiểu đầu đinh còn vô cùng ngưỡng mộ, nhưng đến lần thứ hai, ai nấy chỉ còn lại sự hào hứng, tuy nhiên càng về sau càng được nói nhiều nên tất cả bắt đầu trở nên không còn quan tâm nữa.

Mà hôm nay, Trần phu tử lại bắt đầu nhắc tới người đó: “Các con đó! Mặc dù còn nhỏ nhưng cũng phải noi gương Tạ sư huynh người ta kìa, chỉ mới mười lăm tuổi thôi! Mà người ta đã...”

Mặt trời lên mặt trăng lặn, dây leo dưa hấu được trồng trên đất vô cùng tươi tốt, dưới những tán lá màu xanh kia đang che giấu những quả dưa hấu căng tròn.

Hai người Tần Tĩnh Trì và Tần phụ chọn ra vài quả dưa hấu khá lớn, sau đó hài lòng ôm về nhà.

Hôm nay trời nắng chói chang, vẫn còn hơn nửa canh giờ nữa mới tới buổi trưa mà đã cảm thấy rất nóng!

Hai người ôm dưa hấu nhanh chóng về nhà!

“Oản Oản! Chúng ta hái dưa hấu về rồi này! Chúng ta còn cố ý hái hai quả thật to đó, nàng xem có được không?”

Giang Oản Oản đang ngồi trong nhà nghe thấy tiếng gọi, nàng vội vàng đỡ bụng từ từ đứng lên.

Ngay sau đó, Tần Tĩnh Trì và Tần phụ đã mang dưa hấu vào trong nhà, sau khi đặt quả dưa hấu lên bàn trà, Giang Oản Oản lập tức vỗ nhẹ, tiếng “bịch bịch” truyền ra, Giang Oản Oản cười tươi như hoa: “Ừm, chắn chắn quả dưa này sẽ rất ngọt! Nghe có vẻ vừa chín tới!”

Nhưng mà bọn họ không thể ăn hết hai quả dưa hấu này, huống hồ Giang Oản Oản cũng không thể ăn đồ quá lạnh, vì vậy chỉ bổ một quả dưa ra ăn, còn một quả khác sẽ treo trong giếng nước làm lạnh để cho mấy đứa Đoàn Đoàn tan học về ăn.

Tần Tĩnh Trì và Tần phụ chưa từng nhìn thấy dưa hấu nên nhất thời không biết xử lý như thế nào.

Giang Oản Oản nhìn bọn họ luống cuống tay chân cầm dưa, nàng nói: “Tĩnh Trì chàng đi rửa con d.a.o thái thịt của chúng ta vài lần rồi mang ra đây để thiếp bổ cho.”

Mặc dù d.a.o thái đồ ăn của bọn họ đều được rửa sạch sẽ nhưng để tránh cho trên con d.a.o vẫn còn có vị của hành tỏi và ớt, như thế sẽ ảnh hưởng tới vị và mùi thơm của dưa hấu nên vẫn phải rửa thêm vài lần.

Nói tới đây, Giang Oản Oản không khỏi nghĩ tới thời hiện đại, khi vẫn còn ở trong cô nhi viện, hiếm khi viện trưởng bổ dưa hấu cho bọn họ ăn, kết quả miếng dưa nào cũng có vị hành tỏi ở trên đó, mùi vị đó thật sự rất khó nói!

Chẳng mấy chốc, Tần Tĩnh Trì đã cầm d.a.o tới.

Giang Oản Oản cầm dao, nàng bổ hai ba lần là đã có thể khiến trái dưa tách thành từng miếng, ruột đỏ bên trong lộ ra, ngay sau đó, một mùi thơm mát lạnh của trái câu thoang thoảng trong không khí.

Giang Oản Oản không khỏi hít sâu, mùi của dưa hấu rất dễ ngửi, dưới cái thời tiết nóng bức này, chỉ cần ngửi một chút đã cảm thấy mát mẻ.

“Tĩnh Trì! Cha! Hai người mau ăn đi ạ, ăn phần ruột dưa màu đỏ ở giữa, hạt màu đen thì phải nhổ ra đó ạ!”

Nói xong, nàng nóng lòng cầm một miếng dưa lên ăn.

Dưa hấu vừa xốp vừa ngọt, mọng nước, cho dù không phải là dưa hấu để lạnh thì Giang Oản Oản vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.

Còn Tần Tĩnh Trì và Tần phụ đã ăn được vài miếng, chẳng mấy chốc trên bàn trà có một đống vỏ dưa.

Tốc độ ăn của ba người rất nhanh, chỉ qua hai khắc đồng hồ mà trái dưa hấu đã bị phân chia sạch sẽ, Giang Oản Oản lo cho hài tử ở trong bụng nên cũng không ăn quá nhiều, vì vậy đại đa số đều nằm trong bụng hai cha con Tần Tĩnh Trì.

Mà sau khi hai người họ ăn xong đã vô thức nhìn về phía giếng nước với ánh mắt phấn khích.

Giang Oản Oản bất lực cười nói: “Dưa hấu không được ăn quá nhiều, ăn nhiều thì sẽ rất khó chịu vì lạnh bụng đó ạ, dù sao nhà chúng ta còn nhiều dưa hấu như vậy, mỗi ngày ăn một quả là được.”

Khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tần Tĩnh Trì và Tần phụ, Giang Oản Oản lại nói thêm: “Ừm... Dù sao trong nhà chúng ta cũng có rất nhiều người, buổi tối lại rất nóng, không thì đi hái thêm vài quả về rồi để lạnh nhưng đừng hái những quả quá to, hái quả nhỏ hơn một chút, vậy khi đó có thể cắt thành hai nửa rồi dùng thìa xúc ăn.”

“Sau đó hái thêm vài quả cho nhà Đại Ngưu ca ăn thử nữa ạ, dưa hấu của bọn họ trống muộn hơn chúng ta một thời gian nên có lẽ vẫn chưa chín!”

Cánh đồng mấy người Nhị Ngưu trồng dưa hấu khá râm mát.

Nàng vừa ra lệnh một tiếng, Tần Tĩnh Trì và Tần phụ lập tức đeo gùi đi ra ngoài.

“Được rồi, vậy chúng ta hái xong sẽ về ngay!” Miệng vừa nói, chân vừa bước nhanh hơn, vừa dứt lời thì người cũng đã biến mất khỏi cửa.

Giang Oản Oản mỉm cười, nàng ngồi trên ghế sô pha và cầm tấm vải ở bên cạnh lên cẩn thận thêu thùa.

Những ngày này, nàng ở trong nhà cảm thấy rát nhàm chán, vì vậy ngày nào cũng theo mấy người Tần mẫu và Lý Tam Nương học cách làm quần áo và thuê hoa, bây giờ đã dần dần ra hình dáng, chỉ là hoa văn được thêu ở trên quần áo vẫn cực kỳ đơn giản.

Ngày nào nàng cũng sẽ cầm tấm vải mềm mại để làm đồ lót cho hài tử ở trong bụng.

Giang Oản Oản đoán có lẽ đứa bé trong bụng sẽ được sinh vào khoảng tháng mười, vì vậy phải làm quần áo khá dày, hơn nữa phần lớn đột lót được làm kiểu áo liền quần, nàng đã làm theo kiểu dáng của những bộ quần áo ở hiện đại, như vậy đứa bé vừa được giữ ấm lại vừa rất tiện!

Đến khi Tần Tĩnh Trì và Tần phụ mang dưa hấu trở về thì y phục trong tay Giang Oản Oản đã hoàn thành xong.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 219: Chương 219



Đến chiều tối, Giang Hiền Vũ, Lý Tam Nương và Tần mẫu dẫn Đoàn Đoàn đi vào trong sân.

Vừa vào nhà, Đoàn Đoàn đã nóng lòng cởi đôi giày xăng đan mới được Tần mẫu và Lý Tam Nương làm cho mấy ngày nay, treo cặp sách nhỏ lên móc áo ở cạnh cửa, cởi áo ngoài, rồi lại cởi vài cúc áo trong ra, cậu bé nhanh chóng nằm sấp lên mặt bàn trà và rót một cốc nước lớn, uống ừng ực.

Sau đó, cậu bé nằm xuống mặt thảm rồi mềm mại nói: “Đoàn Đoàn sống lại rồi! Hôm nay vừa nóng vừa khát!”

Mấy người Giang Hiền Vũ cũng cầm cốc lên, rót một cốc nước thật to để uống.

Lý Tam Nương nói với Giang Oản Oản: “Bây giờ là tháng sáu nên rất nóng! Lúc trở về, cha con cưỡi xe ngựa mà cũng nóng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng!”

“Nương, dưa hấu của chúng ta đã bắt đầu chín rồi, hôm nay Tĩnh Trì và công công đã hái vài quả về, tất cả đều được đặt trong giếng hết, mát lắm đó ạ, mọi người mau nếm thử đi!”

Vừa dứt lời, Tần Tĩnh Trì và Tần phụ đã cầm ba quả rưỡi dưa hấu không to không nhỏ tới, Tần Tĩnh Trì dựa theo lời lúc trước Giang Oản Oản nói, hắn bổ mỗi quả dưa hấu thành hai nửa, còn Tần phụ thì đi tới phòng bếp lấy vài cái thìa rồi đặt lên nửa quả dưa hấu.

Đến khi bọn họ về sẽ lập tức chia cho mỗi người một nửa, còn mấy người Tần Tĩnh Trì sẽ lấy phần còn lại.

Đoàn Đoàn ôm dưa hấu ngồi xuống chiếc đệm ở trước cái lò sưởi âm tường, cậu bé đặt nửa quả dưa hấu lên cái bàn nhỏ rồi ngửi thật kỹ, sau đó mới cầm thìa nhanh chóng múc một thìa lớn cho vào trong miệng.

Ngay lập tức, vị ngọt mát của dưa hấu bùng nổ giữa môi lưỡi, vô cùng sảng khoái.

Đoàn Đoàn ăn xong một miếng rồi hét lên: “A! Dưa hấu ngon quá đi thôi! Rốt ngon! Thơm nữa!”

Mấy người Lý Tam Nương lại không thèm đoái hoài thì tới phản ứng của Đoàn Đoàn mà chỉ cúi đầu ăn từng miếng dưa hấu, một lúc sau, phần vỏ màu trắng đã bị khoét thành lỗ, không thể nhìn thấy màu đỏ của ruột dưa dâu nữa.

Tần Tĩnh Trì ăn hai miếng rồi định đi đưa cho nhà Đại Ngưu vài quả.

Trời càng ngày ngày càng nóng, sau khi quán độ nướng của bọn họ đóng cửa thì cũng không tụ tập ở sân sau nữa, bây giờ bọn họ đã mua ngựa, ngày nào cũng sẽ ngồi xe ngựa về thôn.

Bây giờ có lẽ bọn họ đã về.

Giang Hiền Vũ nói: “Khi chúng ta về, ngay sau đó mấy người Đại Ngưu cũng tới đón Cẩu Đản và Nhị Oa, bây giờ có lẽ đã về rồi! Chắc chắn nóng đến mức không chịu nổi! Bây giờ sang đưa cho bọn họ đúng lúc có thể giải khát.

Tần Tình Trì gật đầu: “Vậy con đi ngay đây ạ!”

Bình thường nếu Tần Tĩnh Trì ra ngoài tặng đồ, Đoàn Đoàn sẽ đi theo đằng sau hắn như một cái đuôi nhỏ, nhắm mắt theo sau, nhưng hôm nay thằng bé thật sự bị nóng đến mức mệt mỏi, vì vậy cũng không có hứng thú lắm.

Vốn dĩ Tần Tĩnh Trì còn tưởng rằng tiểu tử nhà mình sẽ làm bạn đồng hành với hắn, nhưng khi đã đeo giỏ trên lưng rồi mà cậu bé vẫn chưa xoay đầu lại nhìn, vì vậy chắc chắn cậu bé sẽ không bằng lòng đi theo nên hắn đành phải đi một mình.

Trước tiên, Tần Tĩnh Trì mang một trái dưa hấu sang cho mấy người Lý Quý và Tần Đắc Chính rồi mới ung dung đi tới nhà của Đại Ngưu.

Thời tiết nóng bức nên hắn cũng không muốn đi quá nhanh, nếu không khi về đến nhà, có lẽ quần áo sẽ bị ướt đẫm mồ hôi.

Đến khi hắn tới trước cửa nhà Đại Ngưu, Đại Ngưu đang ở trong sân múc hết gáo này tới gáo khác cho Cẩu Đản tắm, bởi vì hắn ta phải làm liên tục nên trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Còn Cẩu Đản chỉ cần hưởng thụ sự phục vụ của cái vòi sen, vô cùng thoải mái!

Tần Tĩnh Trì đứng ở ngoài sân, vẫy tay với bọn họ, Cẩu Đản là người đầu tiên nhìn thấy hắn, cậu bé lập tức chạy tới mở cửa cho hắn với đôi chân trần: “Tĩnh Trì thúc thúc, sao thúc lại tới đây vậy ạ? Hôm nay, Đoàn Đoàn không tới ạ?”

Tần Tĩnh Trì cười nói: “Trong lúc cày bừa vụ xuân, dưa hấu mà thẩm thẩm cháu trồng đã chín, rất ngọt đó! Chúng ta thấy dưa hấu nhà cháu vẫn chưa chín nên đã mang một quả tới cho mọi người ăn thử, đồng thời cũng có thể giải khát!”

Thấy Cẩu Đản không khỏi nhìn ra đằng sau lưng mình, hắn bất lực nói tiếp: “Buổi sáng, cháu và Đoàn Đoàn mới gặp nhau ở học đường mà, sao bây giờ đã nhớ thằng bé rồi vậy? Đoàn Đoàn đệ đệ của cháu nóng quá nên lười tới đây.”

Cẩu Đản cười ngây ngô: “Hôm nay, quả thực rất nóng! Sáng nay, lúc chúng cháu học, phu tử còn phải lấy mấy chậu nước lạnh đặt vào trong học đường, mở hết tất cả các cửa sổ ra nhưng tất cả mọi người vẫn cảm thấy rất nóng!”

Tần Tĩnh Trì nhìn thằng bé nhẵn bóng ở trước mặt, hắn trêu ghẹo: “Cha cháu còn đang tắm vòi sen giúp cháu mà! Không biết cháu có còn cần dưa hấu của nhà thúc để giải khát không?”

Bây giờ Cẩu Đản mới phản ứng lại, cậu bé xấu hổ che vị trí quan trọng của mình lại.

Lúc này, Đại Ngưu đi tới chỗ hai người bọn họ: “Tĩnh Trì à, mau vào nhà ngồi đi!”

Bấy giờ, cậu bé mới vội vàng kéo tay Tần Tĩnh Trì đi vào trong sân nhà: “Thúc thúc mau vào ngồi đi ạ!”

Vào lúc này, Kim Thị cầm một cái áo ngoài đi từ trong nhà ra, nàng ta mỉm cười đi tới bên cạnh Cẩu Đản, mặc áo vào cho cậu bé rồi cười nói: “Cẩu Đản thật là, quần áo còn chưa mặc mà đã đi tới chỗ này rồi!”

Sau đó, nàng ta cười nhẹ nhéo lỗ tai của Cẩu Đản: “Con có thấy xấu hổ không hả?”

Cẩu Đản buộc dây lưng lại, cậu bé xấu hổ nở nụ cười.

Tần Tĩnh Trì đi vào ngồi nhưng hắn cũng không định ngồi lâu, hắn giúp bọn họ cắt dưa hấu thành tiếng miếng theo cách cắt dưa hấu mà hôm nay học được.

Cẩu Đản ngửi được mùi của trái cây, cậu bé không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Tần Tĩnh Trì bổ dưa xong, hắn cầm một miếng dưa hấu ở gần phần giữa nhất rồi đưa cho cậu bé: “Phần dưa này ngọt nhất! Cẩu Đản ăn miếng đầu tiên đi!”

Cẩu Đản ăn miếng dưa hấu mọng nước, thơm ngọt, cậu bé thích tới mức nhảy cẫng lên vì sung sướng: “Trời ơi! Ngon quá! Hơn nữa dưa hấu còn lạnh như đá vậy, ăn xong thoải mái thật đó!”

Đại Ngưu và Kim Thị thấy Cẩu Đản ăn ngon như vậy thì nhìn nhau rồi không hẹn mà vươn tay ra.

Một lúc sau, một nhà ba miệng ăn ngồi luôn trong sân ăn từng miếng dưa hấu môt thỉnh thoảng Đại Ngưu còn phe phẩy cái quạt, vô cùng thoải mái!

Còn Tần Tĩnh Trì đang trên đường đi về nhà, trong tay hắn còn cầm một rổi đào giòn do bọn họ nhét vào tay.

Sáng ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng mà Tần Tĩnh Trì và Tần phụ đã đi đến ruộng dưa và hái đầy một gùi về, hai người định hôm nay sẽ lên huyện đưa cho Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Viễn ở xa mấy quả.

Đoàn Đoàn cũng đặt hai quả vào giỏ tre, cậu bé định mang đến học đường cho phu tử và các bạn khác cùng ăn.

Gần đây, Lý Tuyết Trân có thai nên rất kén ăn, hơn nữa thời tiết lại nóng nực khiến nàng ấy càng ăn không ngon, Tần Tĩnh Nghiễn lo lắng tới mức không biết nên làm gì cho phải, mặc dù Lý Viễn và Tô Hà đã làm cho nàng ấy rất nhiều món ngon nhưng đều không hề có tác dụng.

Hôm nay, Tần Tĩnh Trì mang dưa hấu tới lại rất đúng lúc!

Nhưng Giang Oản Oản sợ nữ nhân đang mang thai ăn quá nhiều dưa hấu thì lượng đường trong m.á.u sẽ bị tăng cao nên nàng đã cố ý dặn dò Tần Tĩnh Trì rằng không được cho Lý Tuyết Trân ăn quá nhiều.

Vì vậy, Lý Tuyết Trân rất trân trọng miếng dưa hấu này, nàng ấy ăn từng miếng nhỏ, dường như đang cẩn thận thưởng thức từng miếng một.

Tần Tĩnh Nghiễn ở bên cạnh thấy vậy thì cảm thấy rất đau lòng, dưa hấu trong miệng không thể nào nuốt trôi. Ngay khi Lý Tuyết Trân nghi ngờ nhìn sang thì cậu mới cùng nàng ấy ăn từng miếng dưa một.

Còn Lý Viễn và Tô Hà, mỗi người ôm một nửa quả dưa hấu và dùng thìa xúc ăn.
 
Back
Top