Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 220: Chương 220



Mặc dù ngày hè nóng nực, tất cả mọi người đều không có cảm giác thèm ăn nhưng bởi vì Lý Viễn biết có lẽ sản lượng của khoai tây sẽ rất cao nên trong lòng vô cùng thoải mái, ông ấy còn béo lên vài cân.

Tần Tĩnh Trì cũng không ở lâu, hắn ngồi uống nước trà một lúc rồi lập tức đi tới tiệm làm gỗ.

Thật ra không phải ngày nào hắn cũng tới tiệm làm gỗ, mặc dù đại đa số thời gian đều sẽ tới đây nhưng thỉnh thoảng cảm thấy lười biếng, hoặc là đột nhiên nảy ra ý tưởng thì sẽ ở nhà điêu khắc vài thứ.

Cửa tiệm này chỉ là nơi bán các món đồ từ gỗ do Tần Tĩnh Trì làm, vì vậy việc buôn bán có tốt hay không, thật ra cũng không quá quan trọng.

Nhưng cho dù như thế, ngày nào cửa tiệm cũng có rất đông khách, một phần là vì các món đồ dùng vừa xinh xảo vừa mới mẻ, nhưng chủ yếu là bởi các món đồ chơi nhỏ ở trong tiệm rất được tiểu oa nhi ưa chuộng.

Cũng vì thế, khi Tần Tĩnh Trì vừa tới, tiểu nam hài đang ngồi trước bậc thang của cửa tiệm nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt vừa khóc lóc rất buồn, khi nhìn thấy hắn lập tức nở nụ cười vui vẻ.

“Cha! Cha xem đi! Con nói lão bản bán tranh ghép hình chắc chắn sẽ tới mà! May mà chúng ta vẫn chưa đi!”

Cha của tiểu nam hài bất lực nhìn cậu bé, sau đó mới nở nụ cười với Tần Tĩnh Trì xem như chào hỏi.

Tần Tĩnh Trì đứng bên cạnh vừa mở cửa vừa hỏi: “Các ngươi muốn mua cái gì vậy?”

Ngay khi hắn vừa mở cửa, tiểu nam hài đã lập tức theo sát sau, cậu bé nhanh nhẹn đi tới trước kệ đặt các món đồ chơi thủ công, ngẩng đầu lên quan sát thật kỹ.

Đột nhiên đôi mắt của cậu bé sáng lên, sau đó chỉ vào một bộ ghép hình còn sót lại ở trên kệ rồi phấn khích nói: “Cái này cái này! Lão bản, ta muốn cái ghép hình này!”

Tần Tĩnh Trì đi tới lấy bộ ghép hình xuống cho cậu bé rồi mở hộp ra, đưa bức tranh ở bên trong cho cậu bé nhìn: “Trong tiệm chỉ còn lại mỗi một bộ ghép hình, bộ này được vẽ hình heo con, ngươi thích không?”

Tiểu nam hài gật đầu: “Thích ạ, thích ạ!”

Cha của tiểu nam hài thấy cậu bé vui vẻ như vậy thì lập tức lấy túi tiền ra: “Lão bản, bao nhiêu tiền vậy?”

“Của ngươi một trăm văn tiền.”

Nam nhân nghe thấy giá cả thì hơi nhíu mày, tuy có do dự một hồi lâu nhưng lại nhìn tiểu nam hài đang nở nụ cười, cúi đầu loay hoay nhìn bộ ghép hình, không biết nghĩ tới chuyện gì đó, đôi lông mày dẫn thả lỏng rồi sảng khoái trả tiền.

Mỗi ngày hắn ta đều phải tới huyện Lâm để làm việc, đi sớm về trễ, vì vậy cũng không có thời gian chơi với nhi tử của mình, hôm nay mãi mới có thời gian rảnh, hơn nữa đã đồng ý sẽ mua thứ đồ mà cậu bé thích, hắn ta không thể để cậu bé thất vọng được.

“Mang một phần dưa hấu tới đây!”

“Chúng ta cũng lấy một phần!”

Tần Tiểu Quang bưng dưa hấu, bàn này lấy một phần, bàn kia lấy một phần, cậu ta đã bận rộn tới mức chân không chạm đất.

Bây giờ tất cả dưa hấu ở ngoài ruộng đều đã chín, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì hái rất nhiều và cho vào không gian dự trữ để mùa thu hoặc mùa đông sẽ lấy ra ăn, nhưng bọn họ trồng được rất nhiều.

Họ không chỉ trồng trên một mẫu đất ban đầu mà còn mua hai mẫu đất hoang để trồng.

Bây giờ lại nhận ra, cho dù mọi người ăn nhiều thế nào cũng không thể hết được, vì vậy đã chuyển dưa hấu tới tiệm lẩu để bán.

Thời tiết nóng nực, vì vậy khách hàng của tiệm lẩu đã không còn nhiều như trước, nhưng mọi người vẫn không nhịn được mà muốn ăn vài miếng, vì vậy khi buổi tối mát mẻ hơn, trong tiệm lẩu lại kín bàn.

Hơn nữa, sau hay ngày từ khi trong tiệm có dưa hấu, dần dần khách hàng còn nhiều hơn cả vào mùa đông, tất cả mọi người đều chỉ mong chờ những quả dưa hấu mọng nước mát lạnh.

Mà dưa hấu chỉ có mỗi ở trong tiêm lẩu, hơn nữa giá còn không hề rẻ, một đĩa khoảng tám, chín miếng mà phải mất mấy chục văn để mua, nhưng cho dù như thế thì mỗi ngày đều chỉ có cung không đủ cầu.

Giang Oản Oản thấy việc bán dưa hấu đã thúc đẩy việc làm ăn của tiệm lẩu, vì vậy phải giới hạn số lượng này, cho dù ở trong ruộng vẫn còn rất nhiều nhưng cũng không thể chịu nổi việc bán cả trăm cân dưa mỗi ngày được!

Sau vài ngày bán dưa hấu, tiệm lẩu đã hoàn toàn nổi tiếng ở trong huyện, vào mùa hè nóng nực có thể ăn được một miếng dưa hấu ngọt ngào mát lạnh, điều này thật sự vô cùng thoải mái, vì vậy ngày nào cũng có người xếp hàng dài trước tiệm lẩu để chờ.

Cũng vì vậy, khi vừa mới bán bữa sáng xong, khách hàng trong tiệm lại ngồi chật kín bàn khiến mấy người Tần Tiểu Quang vừa vui vừa buồn, vốn dĩ bây giờ bọn họ phải nên được nghỉ ngơi!

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện ngày nào bọn họ cũng có thể ăn nửa quả dưa hấu, Tần Tiểu Quang lập tức ngây ngô cười, cho dù bận rộn hơn nữa thì cậu ta vẫn cảm thấy xứng đáng!

Tiểu nhị ở trong tiệm và Lâm Lộ, Lâm Giang ở tiệm hải sản, cùng với

Trương thúc và Trương thẩm đều sẽ được chia nửa quả dưa hấu, vì vậy dưới cái nắng trời chói chang, mọi người làm việc mà không hề cảm thấy vất vả.

Huống hồ tiền công của họ được trả rất cao, hơn nữa còn có thể ăn dưa hấu ngon ngọt miễn phí, chỉ những điều này thôi cũng đã khiến cuộc sống tràn đầy niềm vui rồi.

Hiện tại, trong tiệm lẩu có một vị khách ăn mặc sang trọng, dáng người cao gầy, khí chất lỗi lạc cùng với sự uy nghiêm từ trong con người của ngài ấy.

Tần Tiểu Quang nhanh chóng ngừng suy nghĩ, cậu ta cười nhẹ đi về phía ngài ấy, sau khi cẩn thận quan sát thì mới nói: “Khách quan, đây là lần đầu tiên ngài tới tiệm lẩu của chúng ta đúng không? Ngài muốn ăn gì vậy?”

Mộ Quy Hoằng cẩn thận đánh giá tiệm lẩu này, khi thấy trong tiệm rất sạch sẽ thì mới nói với Tần Tiểu Quang: “Chỗ của các ngươi có nhã gian không? Cho ta một phòng.”

Mặc dù mặt mày của Mộ Quy Hoằng cũng rất tuấn tú nhưng sự uy nghiêm ở trên người ngài ấy lại khiến Tần Tiểu Quang không khỏi run rẩy, vì vậy cậu ta nào còn tâm trạng để chú ý tới diện mạo của ngài ấy nữa.

Khi nghe thấy vậy, cậu ta vội vàng gật đầu: “Có... Có ạ! Chúng ta có nhã gian ở trên tầng! Khách quan, ngài đi theo ta.”

Mộ Quy Hoằng nhấc vạt áo rồi đi theo cậu ta lên trên tầng.

Sau khi ngài ấy đã ngồi xuống, Tần Tiểu Quang mới nơm nớp lo sợ giới thiệu về nổi lầu.

Sau một hồi giới thiệu, ngón tay của Mộ Quy Hoằng khẽ gõ lên bàn, ngài ấy nói: “Vậy cho ta một nồi lẩu bán chạy trong tiệm lẩu của các ngươi đi, còn đồ ăn thì lấy mỗi thứ một phần! Còn nữa... Phần dưa hấu kia thì lấy hai phần!”

Thấy cuối cùng ngày ấy cũng đã chọn đồ ăn: “Vâng ạ! Ngài chờ một lúc, ta sẽ lập tức mang thức ăn lên cho ngài!”

Nói xong, cậu ta vội vàng đi xuống tầng như thể vừa mới được ân xá.

Cậu ta đi vào trong phòng bếp nói cho Thẩm Mộc biết những món ăn cần mang lên, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm: “A Mộc! Ngươi không biết đâu, vị khách vừa rồi thật sự rất uy nghiêm đó! Đến huyện lệnh đại nhân cũng phải kém xa! Ta còn không dám nói nhiều với ngài ấy!”

Thẩm Mộc kéo góc áo của cậu ta: “Ngươi đừng nói nhảm nữa, đại nhân trong huyện của chúng ta là quan gia đó! Sao có thể cho chúng ta tùy tiện bàn tán được chứ! Huống hồ người kia cũng không phải là quan, sao có thể khoa trương được như thế chứ?”

Tần Tiểu Quang nói: “Vậy ngươi mang thức ăn lên với ta đi, ta sẽ cho ngươi cảm nhận thật kỹ càng!”

“Đi thì đi, ta muốn xem người kia có thật sự như lời ngươi nói không!”

Sau đó, Thẩm Mộc cẩn thận đặt từng đĩa thịt tươi ngon và rau củ lên xe đẩy rồi mới đi bổ hai đãi dưa hấu, sau đó, cậu ta mới đi cùng Tần Tiểu Quang lên tầng, bởi vì không thể đẩy xe lên cầu thang nên hai người họ chỉ có thể cùng mang thức ăn lên, nhưng bởi vì có quá nhiều đồ ăn nên việc đặt lên khay rồi bưng lên thật sự rất chậm.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 221: Chương 221



Sau khi chuyển tất cả đồ ăn vào trong phòng ăn, Thẩm Mộc ở lại sắp xếp đồ ăn, còn Tần Tiểu Quang đi xuống tầng bưng nồi lẩu lên.

Thẩm Mộc vừa sắp xếp vị trí vừa cẩn thận từng li từng tí đánh giá Mộ Quy Hoằng, nhưng chỉ một lúc sau, cậu ta đã hoảng hốt cúi đầu xuống và không dám nhìn nữa.

Không bao lâu sau, Tần Tiểu Quang đã bưng nồi lẩu lên.

Sau khi chuẩn bị xong, cậu ta cẩn thận giới thiệu về cách ăn của từng món ăn, sau đó, Tần Tiểu Quang nhìn Thẩm Mộc rồi mới nói với Mộ Quy Hoằng: “Khách quan, ngài cứ từ từ dùng bữa, nếu có việc thì cứ gọi chúng ta, chúng ta ở ngay dưới tầng nên sẽ nghe thấy.”

Mỗ Quy Hoằng phất tay: “Xuống đi.”

Sau đó, ngài ấy lại chợt nhận ra ở đây chẳng qua chỉ là một quán ăn nhỏ, động tác này của ngài ấy đã quá cao cao tại thượng, vì vậy đã nói tiếp: “Có việc gì ta sẽ gọi các ngươi...”

“Vâng... Vâng ạ!”

Tần TIểu Quang và Thẩm Mộc không biết thế nào là sự uy nghi của bề trên, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ này của Mộ Quy Hoằng, trong lòng hai người không khỏi cảm thấy có lẽ đây là quan lớn quý tộc ở kinh thành.

Sau khi Mộ Quy Hoằng rời khỏi kinh thành, ngài ấy chưa từng ăn được món ăn nào vừa miệng, hôm nay tới đây với mục đích đó là miễn cưỡng ăn một bữa có thể nuốt trôi, nhưng huyện Khúc Phong này không thể so sánh được với kinh thành, ngài ấy đã tới hai ba tửu lầu trông không quá đơn sơ nhưng đồ ăn trong mấy tửu lầu đó thật sự rất khó nuốt.

Ngài ấy đến tiệm lẩu này là bởi vì đi ngang qua, thấy trong tiệm truyền ra tiếng trò chuyện sôi nổi, có lẽ hương vị sẽ không quá kém nên mới tới đây,

Mà hiện tại, nồi lẩu ở trên bàn đã bắt đầu sôi sùng sục, Mộ Quy Hoẳng ngửi thấy mùi thơm, ngài ấy xoa bụng, sau đó dựa theo những lời mà Tần Tiểu Quang nói, đầu tiên cho thịt bò vào nồi, sau khi thấy thịt đổi màu thì lập tức vớt ra rồi chấm vào đĩa nước chấm, cho vào miệng và cẩn thận nếm thử.

Ăn xong một miếng thịt bò, trong mắt ngài ấy tràn ngập sự kinh ngạc, sau đó không khỏi gật đầu và nói khẽ: “Không ngờ ở trong huyện Khúc Phong này lại có món ngon như vậy.”

Nhưng mà nồi lẩu này không chỉ nóng hổi mà còn có vị tê cay, ăn được một lúc, trên trán của Mộ Quy Hoằng đã lấm tấm mồ hôi.

Ngài ấy kéo vạt áo rồi vô thức nhìn hai đĩa dưa hấu ở bên cạnh, sau đó nghĩ đến chuyện Tần Tiểu Quang nói dưa hấu mát lạnh có thể giải nóng thì lập tức cầm lên ăn thử.

Vốn dĩ không có nhiều hy vọng nhưng khi vừa ăn một miếng dưa thì không thể dừng lại được, mãi đến khi đã ăn hết sạch hai đĩa dưa hấu, ngài ấy mới dừng lại.

Nhìn trên bàn chỉ còn lại vỏ dưa hấu, ngài ấy lập tức gọi một tiếng: “Tiểu nhị!”

Tần Tiểu Quang đứng chờ ở cẩu thang, vừa nghe thấy tiếng gọi của ngài ấy, cậu ta vội vàng chạy lên: “Khách quan, ngài cần gì vậy ạ?”

Mộ Quy Hoằng chỉ vào đống vỏ dưa hấu rồi nói: “Cái này, mang thêm hai phần nữa.”

Tần Tiểu Quang nghe thấy vậy thì khó xử nói: “Khách quan, cái này... Số dưa hấu hôm nay đã được bán hết rồi ạ, nếu ngài muốn ăn thì có thể đợi đến ngày mai.”

Mộ Quy Hoằng cau mày rồi khẽ thở dài: “Thôi vậy, lui xuống đi.

Nhiều ngày bị đói bụng, hôm nay coi như đã được lấp đầy bao tử, Mộ Quy Hoằng ăn uống no nê ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới đứng dậy đi tính tiền.

“Cạch!” Một thỏi vàng ròng được đặt xuống quầy thu ngân, Lý Nghiêm vốn đang tính sổ sách, khi nhìn thấy một thỏi vàng ở trước mặt thì mở to đôi mắt, sau đó kinh ngạc mà vội vàng ngẩng đầu lên, không để cậu ta kịp nói gì, Mộ Quy Hoằng đã thản nhiên nói: “Tính sổ sách xong, còn lại chia cho mấy tiểu nhị ở trong tiệm của các ngươi đi.”

Nói xong, ngài ấy chậm rãi đi ra ngoài.

“A! Khách quan! Ngài đưa nhiều lắm đó ạ! Không được đâu!”

Cuối cùng Lý Nghiêm cũng tỉnh táo lại cậu ta cầm thỏi vàng đuổi theo.

Mộ Quy Hoằng nhìn người ở trước, ngài ấy hơi khẽ cau mày: “Mùi vị trong cửa hàng của các ngươi không tệ, coi như đây là ta thưởng cho. Một chút tiền thôi, cũng không tính là quá nhiều.”

Lý Nghiêm ngơ ngác nhìn bóng lưng đã đi xa của ngài ấy, cậu ta cúi đầu nhìn thỏi vàng trong tay mà chỉ cảm thấy nóng như lửa đốt, khi muốn nói gì đó thì Mộ Quy Hoằng cũng đã đi xa, mà đằng sau lại có khách đang chờ tính tiền nên cậu ta chỉ đành thôi.

Đến giữa trưa, sau khi Tần TĨnh Trì đến đây thì cậu ta mới lấy thỏi vàng ra: “Lão bản, huynh nhìn xem! Kia... Vị khách quan kia nói là thưởng cho bọn đệ nhưng mà... Nhưng mà cái này có giá trị hơn một trăm lượng bạc đó, cái này... Phải làm sao bây giờ?”

Tần Tĩnh Trì im lặng một lúc: “Vị khách kia ăn mặc thế nào?”

Lý Nghiêm nói: “Rất sang trọng! Nhìn rất giống y phục của quan gia lão gia có tiền!”

Nghe thấy vậy, Tần Tĩnh Trì vật đầu: “Nếu như vậy thì đệ cứ chia tiền cho các tiểu nhị ở trong tiệm là được, là tiền mà khách thưởng thì các đệ cứ cầm, đây là thứ mà các đệ nên có!”

Lý Nghiêm ngây ngốc gật đầu, cậu ta gắng sức nuốt một ngụm nước bọt, cầm thỏi vàng trong tay mà liên tục run rẩy, nếu chia cái này ra thì mỗi người ít nhất cũng được chia ba bốn tháng tiền công đó!

Tần Tĩnh Trì vỗ vai cậu ta và cười nói: “Được rồi, xem đệ kìa, chỉ cần các đệ cố gắng làm việc thì tất sẽ có hồi báo. Đệ đi đổi thỏi vàng này thành bạc rồi chia cho những người khác đi, ta đi trước.”

Lý Nghiêm gật đầu, niềm vui và sự phấn khích đột nhiên xuất hiện, cậu ta nhanh chóng chạy ra ngoài tiệm lẩu và đi thẳng tới tiền trang, chỉ trong vài khắc đồng hồ ngắn ngửi, cậu ta cẩn thận ôm một túi bạc lớn vội vàng trở về tiệm.

Mấy người Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc vẫn chưa biết chuyện có tiền thưởng, bây giờ khi nhìn thấy dáng vẻ kích động của Lý Nghiêm thì đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc!

Lý Nghiêm vẫn luôn bình tĩnh, vì vậy bọn họ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mất bình tĩnh của cậu ta.

“A Mộc, Lý Nghiêm bị sao vậy?”

Thẩm Mộc nhìn Tần Tiểu Quang rồi thử suy đoán: “Ta thấy cậu ta mỉm cười đến mức cứng đờ cả mặt rồi, chẳng lẽ là... Đã thích thầm cô nương nào chăng? Hoặc là cô nương mà cậu ta thích đồng ý gả cho cậu ta?

Tần Tiểu Quang mở to mắt: “Trời ạ! Cậu ta sắp có nương tử rồi hả? Sao lại nhanh vậy?”

...

Chủ đều của hai người dần lệch hướng, chẳng biết từ khi nào đã gạt câu chuyện kia vào một góc, cuộc thảo luận càng ngày càng sôi nổi.

“Phải không vậy, người ngươi nói có phải là tiểu nữ nhi của nhà họ Trần không?”

Tần Tiểu Quang nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Có lẽ không phải đâu, lần trước ta thấy cậu ta cười với nữ nhi của nhà họ Trương bán gạo ở trong huyện mà.”

Thẩm Mộc hoảng sợ nói: “Thật không vậy? Đúng là tiểu thư của nhà họ Trương hả?”

...

Lý Nghiêm cẩn thận cho túi bạc cất vào trong tủ và khoá lại, cậu ta định đợi đến khi đóng cửa rồi sẽ chia cho mọi người.

Nào ngờ được khi cậu ta vừa xử lý số bạc xong, đi đến bên cạnh hai người Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc thì lại nghe được những lời này, khóe miệng của cậu ta hơi trùng xuống rồi vỗ vai của hai người, sau đó giải thích với vẻ mặt bình tĩnh: “Ta không thích cô nương nào hết, tiểu nữ nhi của nhà họ Trần là ai? Ai là tiểu thư của nhà họ Trương vậy?”

Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc đột nhiên nghe thấy giọng nói của chính chủ vang lên bên cạnh, cả hai đều trợn tròn mắt rồi vội vàng che miệng lại.

Tần Tiểu Quang cười lành lành, cậu ta nói: “Cái gì... Cái gì mà tiểu nữ nhi nhà họ Trần, tiểu thư nhà họ Trương chứ, ta... Ta và A Mộc đang nói đùa thôi, haha...”

Thẩm Mộc ở bên cạnh chột dạ cúi đầu, cậu ta giữ im lặng như thể người vừa rồi gắng sức nói những suy đoán kia không phải là cậu ta vậy.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 222: Chương 222



Thấy Lý Nghiêm sắp đ.ấ.m hai người họ, Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc liếc nhìn sau và rồi nhanh chóng rời xa chiến trường, sau đó giọng nói của hai người lại truyền ra từ trong phòng bếp: “A Nghiêm, ngươi... Ngươi nhanh lên đi, chúng ta... Chúng ta sắp phải đi chào khách rồi đó!”

Thẩm Mộc nói tiếp: “Đúng đúng đúng, ôi trời, sao số thịt bò này vẫn chưa được thái ra vậy! Để ta thái trước, miễn cho lát nữa khách lại hỏi.”

Lý Nghiêm bất lực nhìn hai người ở trong bếp với ánh mắt oán hận, sau đó cậu ta mới trở lại quầy thu ngân, khi liếc nhìn ngăn tủ chứa bạc, vẻ bất lực trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt kiêu ngạo.

Chỉ nhìn vào đây, người không biết còn tưởng rằng cậu ta sắp thành thân đó.

Ở cạnh khung cửa của nhà bếp, chẳng biết từ khi nào mà Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc đã ló đầu ra, khi thấy Lý Nghiêm ngồi trong quầy hàng, hai người mới nhìn nhau rồi vỗ n.g.ự.c và thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tối, khi tất cả khách hàng đều đã ăn xong, Lý Nghiêm lập tức nói: “Tiểu Quang, chúng ta đóng cửa đi, có lẽ sẽ không có ai tới nữa đâu.”

“À, được thôi!”

Sau khi mọi người cùng lau sạch bàn ghế, quét dọn và lau sạch sẽ mặt đất, tất cả đều bóp vai bóp cổ, khi định đi lên tầng thì Lý Nghiêm lại gọi họ lại.

“Mọi người chờ một chút, ta có việc muốn nói với mọi người.”

Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc nhận thua liếc nhìn nhau, cả hai đều cho rằng cậu ta lợi dụng “chức vị” của mình để xử lý chuyện ban ngày.

Kết quả ngay sau đó, hai người đi theo mấy nhân viên khác cùng đi tới trước quầy của Lý Nghiêm, khi vừa định nhận sai thì đã thấy Lý Nghiêm mở một ngăn tử khóa ra, sau đó lấy một túi đồ lớn từ trong đó, trông có vẻ rất nặng.

Bởi vì tấm vải bọc bạc hơi bẩn nên mọi người đều không có mấy tò mò mà chỉ nghi ngờ nhìn cậu ta.

Lý Nghiêm nhìn bọn họ, sau đó từ từ mở từng lớp vải một.

Ngay sau đó, số bạc trắng bóng đã lộ ra

Mọi người nhìn thấy một túi bạc lớn thì đôi trợn tròn mắt rồi lập tức nghi ngờ nhìn Lý Nghiêm.

“A Nghiêm, ngươi... Ngươi định nuốt bạc của lão bản làm tiền riêng hả?”

“Lý Nghiêm, ta sẽ không làm chuyện bẩn thỉu này với ngươi đâu!”

“Đúng vậy, ngươi mau trả lại đi, sao ngươi lại có thể làm ra loại chuyện này được chứ! Lão bản và lão bản nương đối xử rất tốt với chúng ta mà!”

...

Lý Nghiêm nổi giận đánh vào đầu của mấy người một cái và nói: “Ta là người như vậy hả? Các ngươi nghĩ đi đâu vậy?”

Tần Tiểu Quang nói thầm: “Vậy... Vậy ngươi cầm túi bạc to như vậy làm gì? Nhìn có vẻ phải hơn một trăm lượng bạc đấy.”

Thỏi bạc bình thường có thể đổi được một trăm lượng bạc, nhưng thỏi bạc của Mộ Quy Hoằng lại quá nguyên chất nên lão bản của tiền trang đã đổi cho một trăm hai mươi lượng bạc.

Lúc này, Lý Nghiêm mới bất lực giải thích: “Các ngươi còn nhớ vị khách ăn mặc sang trọng của ngày hôm nay không?”

Mặc dù Mộ Quy Hoằng chưa đến ba mươi tuổi, thậm chí là bởi vì sống trong nhà giàu có mà trông mặt của ngài ấy giống một công tử trẻ khoảng hai mươi tuổi, nhưng khí chất của ngài ấy quá mạnh mẽ nên Lý Nghiêm mới cảm thấy người ta chắc chắn là một đại lão gia giàu có.

Mộ Quy Hoằng là do Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc cũng đón tiếp nên đương nhiên cả hai vẫn còn nhớ, khi nghe thấy vậy thì đồng thanh nói: “Đương nhiên là nhớ rồi!”

Lý Nghiêm nhìn bọn họ rồi từ từ nói: “Đây là tiền thưởng của vị lão gia kia.”

“Cái gì?”

“Hức!” Tần Tiểu Quang vội vàng che miệng lại, cậu ta kích động nói: “Thưởng cho ngươi?”

Những người khác đều cảm thấy vô cùng hâm mộ!

“Nào nào! A Nghiêm! Đây chính là hơn một trăm lượng bạc đó! Sao ngươi lại may mắn vậy chứ?”

“Đúng thế! Số bạc này đủ để ngươi xây vài tòa nhà lợp ngói gạch xanh đấy!”

Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy vô cùng hối hận: “Ôi trời! Đáng lẽ ta và A Mộc nên ở ngoài nhã gian của ngài ấy chờ mới đúng, nói không chừng ngài ấy ăn xong mà thấy chúng ta thì có lẽ sẽ được thưởng một chút!”

Thẩm Mộc gật đầu: “Đúng vậy! Trời ơi! Hối hận muốn chết!”

Sau đó, Thẩm Mộc sờ số bạc trắng bóng rồi hỏi: “A Nghiêm, có phải vị lão gia kia thấy ngươi rất lợi hại nên mới thưởng cho người, đúng không? Mấy người lão bản cũng khen ngươi tính sổ sách rất rõ ràng! Ngươi giỏi thật đó!”

Lý Nghiêm cười như không cười nhìn bọn họ, cậu ta nói: “Nếu các ngươi đã nói như vậy thì ta đành bỏ hết số bạc này vào túi riêng vậy, mệt cho hôm nay vị lão gia kia còn bảo ta chia cho các ngươi, xem ra hình như các ngươi không cần lắm!”

Nói xong, cậu ta từ từ bóc từng lớp vải lại.

Tần Tiểu Quang ngẩn người, khi thấy số bạc sắp được gọi kỹ thì vội vàng nắm lấy tay của Lý Nghiêm, sau đó nhìn cậu ta và nói: “Thật sự... Thật sự có phần của chúng ta sao?”

Lý Nghiêm nhìn cậu ta, sau đó lại mở lớp vải ra và chia cho mỗi người hai nén bạc, tổng cộng lại là hai mươi lượng.

Sau khi chia xong, cậu ta mới lên tiếng: “Vị đại lão gia kia nói bởi vì đồ ăn trong tiệm của chúng ta khá ngon, hợp khẩu vị của ngài ấy nên mới cho tiền thưởng, vì vậy không phải là ai lọt vào mắt của ngài ấy, mà là nồi lẩu và dưa hấu của chúng ta lọt vào mắt của người ta!”

Hai mắt của Thẩm Mộc phát sáng, cậu ta cầm hai né bạc, thử cắn một cái, khi nghe thấy Lý Nghiêm nói vậy thì buột miệng nói: “Vậy nên chúng ta phải cảm ơn lão bản và lão bản nương đó! Quả đúng là phụ mẫu tái sinh của ta! Đại ân nhân mà!”

Tần Tiểu Quang vỗ vai cậu ta, sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì đó mà nói với Lý Nghiêm: “A Nghiêm, cái này... Khách thưởng nhiều tiền như thế, có lẽ chúng ta nên nói với lão bản một tiếng đúng chứ? Dù sao cái này cũng được thưởng vì món ăn trong tiệm, nó cho cùng chúng ta là được hưởng lợi từ nồi lẩu và dưa hấu mà.”

Lý Nghiêm cười nói: “Ta đã nói rồi, là lão bản bảo ta đi đổi thỏi vàng ra bạc rồi chia cho các ngươi, không phải là ta tự ý làm chủ.”

“Thỏi vàng?”

“Hả?”

Lý Nghiêm tiếp tục nói: “Vị đại lão gia kia đưa cho ta một thỏi vàng, các ngươi không biết đâu, thỏi vàng kia rất nguyên chất, lão bản tiền trang nói cho ta biết ông ta đã mở tiền trang ở trong huyện Khúc Phong được rất lâu rồi, đã từng được gặp vàng thỏi nhưng lại chưa từng thấy một thỏi nguyên chất như thế, màu sắc còn rất sáng nữa! Vì vậy đã đổi được thêm hai mươi lượng bạc, nếu là thỏi vàng bình thường thì chỉ có thể đổi được một trăm lượng thôi.”

Tất cả mọi người vây quanh đều nuốt nước bọt, khi nghe thấy vậy thì đồng loạt cảm thán.

“Trời ơi! Chỉ thưởng cho mấy nhân viên như chúng ta mà đã dùng vàng thỏi rồi, vậy vị đại lão gia kia phải có rất nhiều tiền, đúng chứ?”

“Có lẽ còn giàu hơn cả nhà họ Thẩm trong huyện của chúng ta đấy!”

“Hừ, đâu chỉ có vậy, Thẩm viên ngoại kia đến tiệm lẩu của chúng ta ăn không biết bao nhiêu nồi lẩu rồi mà chưa từng thấy ông ta thưởng cho chúng ta đấy!”

Thẩm Mộc nghiêm túc gật đầu: “Trương Dật nói rất đúng, Thẩm viên ngoại kia chỉ là kẻ có tiền bình thường thôi, vị đại gia cho chúng ta tiền mới thật sự lợi hại!”

Mà vị đại gia lợi hại này hiện đang ngồi uống trà trong Lý phủ.

Khi Mộ Quy Hoằng đang uống trà, tất cả nha hoàn đều được cho lui xuống, lúc này, Lý Viễn và Tô Hà mới quỳ xuống hành lễ.

Mộ Quy Hoằng cười nói: “Hai người các ngươi không cần đa lễ, Lý đại nhân, lần này ngươi đã lập công lớn rồi đó!”

Lý Viễn nghe thấy vậy thì vô cùng lo lắng, ông ấy nói: “Điện hạ, thật ra công lao này không chỉ có mỗi một mình ta, mà tất cả còn là do dân chúng lấy toàn bộ số khoai để đi trồng thì mới có kết quả này.”

Mộ Quy Hoằng gật đầu, ngài ấy trở nên nghiêm túc: “Trong thư ngươi nói... Sản lượng của khoai tây kia có thể được ban nghìn cân... Nếu như thật sự có thể, không nói đến ba nghìn cân, cho dù là hai nghìn cân thì đã quá đủ rồi, đó chính là công trạng lớn lắm đó, từ ấy bách tính sẽ không cần lo bị đói bụng, các tướng sĩ ở biên cương cũng không cần mang bụng đói đi g.i.ế.c địch!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 223: Chương 223



Lý Viễn nói: “Điện hạ nói đúng, số khoai tây này gần như đã lớn rồi, có lẽ qua khoảng thời gian nữa thì sẽ thu hoạch được, lúc đó ngài có thể tới xem thử, cũng có thể nếm thử.”

“Đó là đương nhiên, ta mất công xa xôi ngàn dặm tới đây cũng chỉ vì muốn xem thu hoạch thế nào!”

Mới đầu, khi Mộ Quy Hoằng đọc được thư của Lý Viễn thì đã nghi ngờ rất lâu, nhưng ngài ấy biết Lý Viễn là người thế nào nên ông ấy sẽ không nói dối, vì vậy sau một hồi suy nghĩ, ngài ấy lập tức sắp xếp tất cả mọi thứ ở kinh thành, rồi lại tìm chút phiền phức cho nhị hoàng huynh kia để có thể tạm thời ngăn chặn ngài ta, lúc này mới đi tới đây một mình.

Tạm thời, Mộ Quy Hoằng để chuyện khoai tây qua một bên, lúc này, ngài ấy mới chú ý tới nước trà mà mình uống có vị ngọt và còn mang theo mùi trái cây, không hề giống với loại trà đắng khác.

“Trà này...”

Lý Viễn nương theo ánh mắt của ngài ấy mà nhìn chén trà ở trong tay nhà ấy, thấy vẻ mặt của ngài ấy có vẻ không phải là không thích thì mới kịp phản ứng lại rồi vội vàng trả lời: “Dạ, đây là đại ca của tiểu tế vi thần đưa tới, tên là trà bưởi mật ong.”

Hiện tại, Lý Viễn và Tô Hà không còn uống trà bưởi mật ong nữa, không phải là vì đã uống đến ngán mà là trà bưởi không còn nhiều, lúc trước Giang Oản oản làm nhiều nên có tặng cho bọn họ rất nhiều, trước kia, sau khi ăn xong, bọn họ đều sẽ pha hai bình để uống, nhưng Giang Oản Oản cũng không còn bao nhiêu nên cả hai đành phải uống tiết kiệm.

Nghĩ tới đây, Lý Viễn nhìn Mộ Quy Hoằng: “Nếu điện hạ thích, trong nhà thần vẫn còn một bình trà bưởi mật ong này, khi nào ngài rời đi thì có thể mang một bình này đi ạ.”

Mộ Quy Hoằng cười nói: “Đó chẳng phải là chiếm lợi ích của các ngươi sao?”

Lý Viễn lắc đầu: “Nào có nào có, ngài thích là được.”

Hai người họ nói chuyện một hồi thì Tần Tĩnh Nghiễn dẫn Lý Tuyết Trân trở về.

Ngày nào Lý Tuyết Trân cũng ở nhà không làm gì, thật sự rất nhàm chán nên mỗi ngày nàng ấy đều ở lại trong tiệm sách cùng với Tần Tĩnh Nghiễn.

Hai người vừa đi vào thì lập tức nhìn thấy có một người xa lạ đang ngồi ở ghế chính, cả hai lập tức nhận ra thân phận của người này không hề đơn giản.

Lý Viễn vội vàng nói: “Các con mau quỳ xuống hành lễ với đại nhân đi, đây là đại nhân từ kinh thành tới để xem xét việc thu hoạch khoai tây, không được vô lễ.”

Không thể tiết lộ thân phận của Mộ Quy Hoằng, cho dù là nữ nhi và nữ tế của mình cũng không được, nếu không có thể dẫn tới họa sát thân.

Tần Tĩnh Nghiễn vừa định đỡ Lý Tuyết Trân quỳ xuống hành lễ, Mộ Quy Hoằng lập tức chú ý tới cái bụng hơi phình to của nàng ấy nên đã nói: “Không cần hành lễ, ta và Lý đại nhân khá thân thiết với nhau, các ngươi không cần khách sáo như vậy.”

“Vâng.”

Lúc này, trong phòng bếp đã có đồ ăn, Tô Hà nói: “Đại nhân, đồ ăn đã nấu xong rồi, chúng ta vào ăn cơm nhé.”

Mộ Quy Hoằng gật đầu: “Ta cũng đói bụng rồi.”

Sau đó lập tức nói: “Nhắc tới chuyện này, đồ ăn trong tiệm cơm của huyện các ngươi quả là không tệ!”

Lý Viễn nghi ngờ nhìn ngài ấy: “Đại nhân nói là?”

Mộ Quy Hoằng nói: “Nhưng mà tên tiệm lại không tao nhã một chút nào, tên là “tiệm lẩu An An” gì đó.”

Mọi người nghe thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc.

Mộ Quy Hoằng híp mắt hỏi: “Sao vậy? Có quan hệ gì với các ngươi sao?”

Lý Viễn nhìn Tần Tĩnh Nghiễn rồi mới lên tiếng: “Không dám giấu ngài, tiệm lẩu kia là do ca ca ruột của tiểu tế mở, mùi vị quả thực rất ngon. Hơn nữa họ còn mở một tiệm hải sản ở bên cạnh tiệm lẩu, hương vị cũng vô cùng ngon, hai ngày này, vi thần sẽ dẫn ngài tới ăn thử.”

Nghe đến đây, Mộ Quy Hoằng nhìn Tần Tĩnh Nghiễn rồi nói: “Tiệm lẩu kia của các ngươi quả thực rất ngon, nhưng mà...”

Tần Tĩnh Nghiễn lo lắng, cậu sợ ngày ấy không được tiếp đón tốt, ngay sau đó, cậu lại nghe thấy ngài ấy nói: “Nhưng mà dưa hấu gì đó ở trong tiệm của các ngươi quá ít, ta chỉ mới gọi hai đĩa thôi mà đã bán hết rồi.”

Lý Viễn nghe thấy vậy thì vội vàng phân phó với Tiểu Ngọc đứng bên cạnh: “Ngươi mau đi bổ một đĩa dưa hấu cho đại nhân đi! Bổ nhiều một chút!”

“Dạ! Vâng ạ!”

Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: “Đại nhân, ca ca và tẩu tử của ta trồng được rất nhiều dưa hấu, nếu ngài thích, ngày mai ta sẽ về nhà hái vài quả cho ngài ăn, nhưng mà ăn nhiều dưa hấu sẽ rất dễ bị lạnh bụng, vì vậy không nên ăn nhiều.”

Chẳng mấy chốc, một đĩa dưa hấu lớn và các món ăn đã được dọn lên bàn.

Mộ Quy Hoằng nghĩ tới lời nói vừa rồi của Tần Tĩnh Nghiễn, vì vậy ngài ấy chỉ ăn vài miếng dưa hấu rồi dừng lại, sau đó mới nhìn những món ăn ở trên bàn.

Lý Viễn chỉ vào đĩa khoai tây nanh sói ở trên bàn và giới thiệu: “Đây chính là khoai tây, ngài nếm thử nhé?”

Món khoai tây nanh sói này là do đầu bếp ở trong phủ cố ý học với mấy người Giang Oản Oản, vì vậy hương vị cũng coi như là không tệ.

Chuyến đi này, Mộ Quy Hoằng vì khoai tây mà đến, khi nghe thấy vậy, ngài ấy lập tức gắp một miếng nếm thử.

Vừa ăn một miếng, trong mắt Mộ Quy Hoằng lập tức tràn ngập sự hứng thú, sau đó không nhịn được mà vươn đũa ra.

Sau khi ăn thêm vài miếng liền thì mới đặt đũa xuống, ngài ấy khen ngợi: “Hương vị của thứ này thật sự rất ngon! Ta cứ tưởng khoai tây này có sản lương cao thì có lẽ mùi vị sẽ không ổn lắm, cuối cùng lại là do ta nghĩ lầm.”

Lý Viễn cười nói: “Ngài thích thì tốt rồi! Hơn nữa ăn khoai tây này còn cảm thấy rất chắc bụng!”’

Mộ Quy Hoằng gật đầu, trong mắt ngài ấy toàn là những suy nghĩ sâu xa.

Hai ngày sau, các thôn dân ở thôn Tần gia quyết định đi thu hoạch khoai tây.

Lá khoai tây đang từ từ khô héo, đây cũng là lúc nên đi đào về nhà.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cho tiểu nhị ở trong tiệm của bọn họ được nghỉ vài ngày, vì vậy cả tiệm đậu phụ cũng tạm đóng cửa.

Thu hoạch khoai tây không mất quá nhiều thời gian như cày bừa vụ xuân, hơn nữa không phải ruộng đất nào của các thôn dân cũng trồng khoai tây, vì vậy mỗi hộ gia đình chỉ cần khoảng năm sáu ngày là sẽ thu hoạch xong.

Lý Viễn biết hôm nay là ngày thôn Tần gia bắt đầu thu hoạch khoai tây, vì vậy ông ấy đã dẫn Mộ Quy Hoằng tới đây.

Đằng sau dãy núi ở thôn Tần gia có một cánh đồng rộng thênh thang, vì vậy ít nhiều gì những hộ gia đình ở đây đều có mảnh ruộng nên hầu hết mọi người sẽ trồng khoai tây ở đây.

Sáng sớm, khi mặt trời vẫn còn đang trốn sau những dãy núi, ở trong thung lũng đã vang lên những tiếng cười vui vẻ, trên các mảnh ruộng đều có người đang hăng sài đào khoai tây, khi khoai tây đào được càng ngày càng nhiều, tâm trạng cười thôn dân cũng càng phấn chấn hơn.

Lúc này, Lý Viễn, Tần Tĩnh Trì và Mộ Quy Hoằng đang đứng ở ven ruộng nhìn thôn dân từng nhà thu hoạch khoai tây.

Tần Tĩnh Trì tới đây cùng với Lý Viễn và Mộ Quy Hoằng, hôm nay, nhà của bọn họ cũng đang đào khoai, ở mảnh ruộng cách đó không xa, Tần phụ, Giang Hiền Vũ và Tần Tĩnh Nghiễn đang gắng sức đào, khi cuốc được cuốc xuống đất thì đều có thể thấy những củ khoai tây to nhỏ khác nhau lăn ra, nhìn trông vô cùng khả quan.

Mặc dù Mộ Quy Hoằng chưa từng trồng hoa màu nhưng ngài ấy từng chứng kiến cảnh bách tính thu hoạch thóc gạo, thóc là lương thực quan trọng nhất ở Diên Khánh của bọn họ, nhưng điều không thể phủ nhận đó là sản lượng của thóc gạo quá thấp, mỗi mẫu đất chỉ có thể thu được hai trăm cân thóc là nhiều nhất, mà đây còn là sản lượng khi mưa thuận gió hòa mới có thể đạt được.

Nhưng lại nhìn số khoai tây chất đống ở trước mắt, chỉ vẻn vẹn mới đào được một đoạn mà sản lượng đã được mấy trăm cân.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 224: Chương 224



Trong lòng Mộ Quy Hoằng cảm thấy vô cùng rung động, vào giờ phút này, khi nhìn thấy cảnh tượng ở trước mặt, trong mắt ngài ấy hiện lên sự nhiệt tình chưa từng có.

Nếu như... Nếu như sau này, ngài ấy thành công ngồi lên ngôi vị kia, vậy ngài ấy chắc chắn phải làm cho toàn bộ bách tính và binh tướng hộ quốc ở Diên Khánh đều được cơm no áo ấm!

Ngày đầu tiên, bởi vì nhà nào cũng đào được rất nhiều khoai tây, cõng tới cõng lui về nhà phải mất rất nhiều thời gian, vì vậy số khoai tây được đào còn chưa hết một mẫu đất.

Nhưng khi về tới nhà, mọi người đều tự cân thử, chưa tới một mẫu đất nhưng ít nhất cũng đã ba nghìn cân! Nhà nào nhiều hơn còn có thể đạt được tới bốn nghìn cân, nếu cứ tính như vậy, đến khi đào hết một mẫu đất, vậy sản lượng của số khoai tây này có lẽ phải được bốn nghìn cân, thậm chí là nhiều hơn!

Không chỉ Mộ Quy Hoằng, đến Lý Viễn và Tần Đại Hải nghe được tin tức này đều phải c.h.ế.t lặng.

Lúc trước, Tần Tĩnh Trì nói ba nghìn cân trên một mẫu đất chỉ là ước tính sơ bộ, lần này khi có kết quả thật sự, Lý Viễn cảm thấy vô cùng vui mừng.

Ngày mai, Mộ Quy Hoằng và Lý Viễn định sẽ ở lại trong thôn xem thử, vì vậy hôm nay hai người họ đã ở lại nhà họ Tần.

Sau khi đưa Lý Viễn và Mộ Quy Hoằng về nhà, Tần Tĩnh Trì phải đi đón Đoàn Đoàn.

Hôm nay, tất cả người quen ở trong huyện đều bận rộn thu hoạch khoai tây ở thôn, tiệm sách cũng đóng cửa, vì vậy sau khi mấy đứa Đoàn Đoàn được tan học sẽ không có nơi nào để đi nên hắn phải tới sớm để đón cậu bé.

Khi Tần Tĩnh Trì vừa đến cổng của học viện, xe ngựa còn chưa dừng lại mà Đoàn Đoàn, Cẩu Đản và Nhị Oa đã nhảy nhót chạy tới.

“Cha!”

“Thúc thúc!”

“Thúc thúc tới rồi ạ!”

Sau khi bế từng thằng nhóc lên xe, Tần Tĩnh Trì mới nhảy lên xe ngựa rội vội vàng chạy đi.

Đưa Cẩn Đản và Nhị Oa về tới nhà, sau đó hai cha con Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn mới ngồi trên xe cùng trở về nhà.

Nghĩ tới chuyện trong nhà còn có khác, Tần Tĩnh Trì xoa đầu Đoàn Đoàn và dặn dò: “Đoàn Đoàn, hôm nay, nhà chúng ta có khách tới, vị khách này là quan nên con phải ngoan ngoãn, biết chưa hả?”

Đoàn Đoàn vội vàng gật đầu: “Vâng ạ! Con biết rồi, cha! Con sẽ thật ngoan!”

Khi hai cha con về nhà, đồ ăn đều đã được bày hết lên bàn.

Những món trên bàn đều là những món ăn mà Giang Oản Oản từng làm, nhưng Tần mẫu và Lý Tam Nương không cho nàng làm nên hôm nay nàng làm người chỉ đạo, tất cả những món ăn mà hai bà nấu đều được Giang Oản Oản nêm nếm, hương vị rất ngon.

Đoàn Đoàn ngồi ở giữa Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, cậu bé cầm bát ăn từng miếng cơm nhỏ, thỉnh thoảng còn dùng bát làm vật che chắn để lén lút nhìn Mộ Quy Hoằng ở đối diện.

Mộ Quy Hoằng đã nhận ra ánh mắt của thằng bé từ lâu, mặc dù Đoàn Đoàn nhìn chằm chằm mình nhưng bởi vì cậu bé chỉ lớn hơn tiểu oa nhi ở trong nhà một chút, vì vậy ngài ấy cũng không cảm thấy chán ghét mà lại còn cảm thấy Đoàn Đoàn rất đáng yêu.

Chỉ là thằng bé này càng ngày càng to gan, khi thấy ngài ấy không thèm để ý thì cũng không cầm bát để che nữa, đến cả lúc gặm sườn cũng nhìn trộm ngài ấy.

Vừa nhìn vừa nói nhỏ với Giang Oản Oản ở bên cạnh: “Nương, con nhìn vị thúc thúc này thật kỹ rồi! Ừm... Là người đẹp nhất mà Đoàn Đoàn từng thấy.”

Thằng bé cũng không hiểu khí thế đáng sợ trên người Mộ Quy Hoằng mà chỉ chú ý tới dáng vẻ tuấn tú của ngài ấy, vì vậy cậu bé mới không nhịn được mà nhìn chằm chằm ngài ấy.

Giang Oản Oản nhẹ nhàng xoa đầu Đoàn Đoàn rồi nói: “Con không được nhìn chằm chằm khách một cách vô lễ như vậy, nếu bị người khác liên tục nhìn con như thế, con sẽ cảm thấy mất tự nhiên đúng không?”

Đoàn Đoàn nghe thấy vậy thì nghiêm túc gật đầu, cậu bé cũng không nhìn chằm chằm Mộ Quy Hoằng, kể từ khi đó, sự chú ý của cậu bé đã bị một bàn đồ ăn phong phú hấp dẫn.

Hôm nay, trên bàn không chỉ có đầy đủ các món chính mà còn đặt một đìa dưa hấu lớn và cà chua bi.

Vốn dĩ số cà chua bi này đã có thể ăn được từ hai ngày trước, nhưng Giang Oản Oản lại quên mất, đến hôm nay, Tần mẫu bảo sẽ làm món trứng xào cà chua thì nàng mới nhớ ra.

Đoàn Đoàn rất thích ăn cà chua, bây giờ, khi nhìn thấy những quả cà chua đỏ mọng tròn trịa thì không nhịn được mà vươn tay ra, cậu bé cầm lấy một quả cà chua vẫn còn dính nước và cho vào trong miệng.

Ngay sau đó, đôi mắt nai tơ của cậu bé mở to: “Nương! Ngon quá!” Ăn xong, cậu bé nói.

Giang Oản Oản nói nhỏ: “Đây là cà chua bi có thể coi là hoa quả, Đoàn Đoàn thích thì ăn nhiều lên.”

Mà ở đối diện, Mộ Quy Hoằng ăn từng món ăn mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc, những món ăn này ngon không kém gì ngự trù trong cung làm.

Và bởi vì ngài ấy đã quen ăn những món do ngự trù làm, vì vậy cho tới bây giờ, khi được ăn những món chưa từng ăn thử này, ngài ấy cảm thấy còn ngon hơn.

Trên bàn có các món sườn xào chua ngọt, móng giò hầm, thịt lợn thái lát sốt tỏi, lạp xưởng hấp, còn có cả món dưa chuột trộn, nộm tàu hủ ky, trứng xào cà chua, súp lơ xào và súp cá viên cà chua, Mộ Quy Hoằng chưa từng ăn thử tất cả những món này, vì vậy ăn vô cùng ngon miệng, hiếm khi hôm nay, ngài ấy ăn hết hai bát cơm.

Nếu được ngự trù mà hoàng thượng ban cho ngài ấy biết được, có lẽ sẽ vui vẻ cả ngày.

Trong lúc ăn cơm, Tần Tĩnh Trì lấy một bình rượu nho ra cho ngài ấy nếm thử, khi Mộ Quy Hoằng nhìn thấy màu sắc của rượu nho thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc, sau khi uống, hương rượu thơm nồng, ban đầu hơi chua nhưng lại có hậu vị ngọt ngào, ngài ấy uống xong một cốc thì liên tục gật đầu: “Không tệ!”

Lý Viễn thấy ngài ấy thích thì vội vàng nói: “Nếu đại nhân thích, Tĩnh Trì vẫn còn một ít, ngài có thể mang về để uống.”

Tần Tĩnh Trì vội vàng nói: “Đúng vậy, đại nhân cứ mang về đi, rượu nho này có vị rất đặc biệt, chưa kể màu sắc cũng rất đẹp, hương vị ngọt ngào, ở nơi khác sẽ không có đâu, rượu này được thê tử của ta tự nghiên cứu rồi ủ.”

Phong thái của người trước mặt vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường, Tần Tĩnh Trì biết Lý Viễn đang nghĩ cho nhà bọn họ, nếu nhà họ có thể dựa vào nhân vật lớn này, vậy việc làm ăn sau này sẽ càng dễ dàng hơn.

Mặc dù bây giờ chỉ mới mở một vài tiệm ở trong huyện Khúc Phong, nhưng Giang Oản Oản và hắn đều hiểu được nếu muốn được ổn định thì không thể trì tệ mãi được, có thể được mở rộng ra bên ngoài và mở được bao lâu, tất cả điều này phải được suy nghĩ thật kỹ.

Huống chi với cách làm người của Lý Viễn thì người ông ấy trung thành chắc chắn sẽ không kém,

Mộ Quy Hoằng nhìn rượu vang đỏ được đựng trong cái chén sứ trắng, mặc dù hương vị không ngon bằng rượu ngon tốt nhất ở trong cung, nhưng lại thắng ở điểm màu sắc đặc biệt, nếu dâng tặng cho phụ hoàng thì cũng được coi là một món mới mẻ.

Mộ Quy Hoằng nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản rồi nói: “Vậy thì... Bổn quan cung kính không bằng tuân mệnh.”

Cả nhà trước mắt này cũng được coi là người thật thà, mặc dù trong lòng đôi phu thê này thông minh nhưng cũng không phải là hạng người thâm hiểm xảo trá, sau này thỉnh thoảng ban thưởng một chút tiền là được. Hơn nữa nhìn dáng vẻ trắng nõn mềm mại của tiểu oa nhi ở đối diện chẳng khác gì tiểu oa nhi ở nhà mình, ngài ấy không khỏi mềm lòng.

Nhìn Đoàn Đoàn rồi lại nghĩ tới hài tử ở nhà, đã rời đi nhiều ngày rồi, ngài ấy có hơi nhớ thằng bé.

Đặt bát đũa xuống, Mộ Quy Hoằng nhìn Đoàn Đoàn ở đối diện liên tục ăn thứ quả đỏ mọng ở trong đĩa, đột nhiên ngài ấy cảm thấy có lẽ thứ quả đo đỏ kia còn ngọt hơn cả dưa hấu ở trong tay mình.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 225: Chương 225



Vì vậy ngài ấy nhanh chóng ăn hết miếng dưa hấu trong tay rồi cầm một quả cà chua lên ăn thử.

Thật ra vừa rồi khi ăn trứng xào cà chua, ngài ấy cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng bây giờ khi ăn cà chua bi lại hoàn toàn không thể cảm nhận được vị của cà chua bi giống với vị của cà chua trong món trứng xào cà chua.

Ngài ấy ăn thử một quả cà chua bi, sau đó hơi nhíu mày.

Đoàn Đoàn chứng kiến cảnh tượng này, cậu bé không kìm được mà nói: “Thúc thúc, đây là cà chua bi!” Sau đó, cậu bé chỉ vào món trứng xào cà chua rồi nói tiếp: “Nó có hương vị giống với cà chua ở đây, chỉ là hình dáng rất nhỏ thôi ạ!”

Tần Tĩnh Trì vội vàng véo nhẹ vào gáy của Đoàn Đoàn, đồng thời nói: “Đoàn Đoàn, đây là Mộc đại nhân, không phải là thúc thúc, con không được vô lễ!”

Đoàn Đoàn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Tĩnh Trì thì lập tức nói: “Thật xin lỗi ngài! Mộc đại nhân, Đoàn Đoàn không cố ý gọi ngài là thúc thúc đâu ạ.”

Mộ Quy Hoằng thấy Đoàn Đoàn nói vậy thì liền tục liếc nhìn Tần Tĩnh Trì sau đó ngài ấy cười nói: “Tuổi tác của ta cũng không lớn lắm, tiểu oa nhi này cứ gọi ta là thúc thúc cũng được, tiểu hài tử thì gọi Mộc đại nhân làm gì!”

Họ Mộ là họ của hoàng thất, vì vậy khi Lý Viễn giới thiệu ngài ấy cho bọn họ thì đã nói là họ Mộc, nếu như vậy, mọi người sẽ không phải quá lo nghĩ.

Sau đó, ngài ấy nhìn Đoàn Đoàn rồi cười nói: “Con tên là Đoàn Đoàn đúng không?”

Đoàn Đoàn nhìn ngài ấy và ngơ ngác gật đầu: “Đúng ạ! Đây là nhũ danh mà nương đặt cho con!”

Giang Oản Oản bất lực mỉm cười, thằng bé này! Lại nữa rồi, cũng không biết cậy bé thích nhũ danh này như thế nào mà đến một người xa lạ cũng lôi ra để nói.

Mộ Quy Hoằng cười khẽ: “Ừm, nhũ danh rất đáng yêu, sau này Đoàn Đoàn không cần gọi thúc là Mộc đại nhân, con cứ gọi thúc là Mộc thúc thúc đi!”

Mấy ngày nảy, ngài ấy sẽ ở lại thôn Tần gia này, và chắc chắn sẽ luôn ở tại nhà họ Tần, vì vậy ngại ấy không muốn bọn họ quá cung kính, dù sao bọn họ sẽ vĩnh viễn không biết thân phận của ngài ấy, mấy ngày này cứ tùy tiện đi.

Huống hồ ở trong kinh thành, ngài ấy cũng không thích những lễ nghĩa sáo rỗng này, nếu không phải hôm nay, ngài ấy muốn đi cùng Lý Viễn tới đây xem tình hình thu hoạch khoai tây, khi có thân phận quan gia này sẽ tiện hơn thì có lẽ ngài ấy sẽ dùng tên tuổi của một thương nhân để thoải mái hơn.

Đoàn Đoàn thấy ngài ấy cười vui vẻ thì chỉ cảm thấy càng tuấn tú hơn, nhất thời cậu bé ngây người nhìn, sau một hồi lâu, thằng bé mới tỉnh táo lại rồi ngọt ngào gọi một tiếng: “Mộc thúc thúc!”

“Ừm, ngoan!”

Sau một hồi, Mộ Quy Hoằng lại thấy Đoàn Đoàn vui vẻ án cà chua bi, ngài ấy cũng cầm một quả lên.

Nhưng lần này, khi ăn lại cảm thấy không còn kỳ là nữa, qua một lúc, ngài ấy còn cảm thấy càng ăn càng thích.

Có lẽ là do vừa rồi, ngài ấy mới ân một miếng dưa hấu nên quả cà chua bi lần trước mới kỳ lạ như vậy Mộ Quy Hoằng nghĩ.

Đoàn Đoàn thấy thúc thúc tuấn tú ở trước mặt cũng thích ăn cà chua bi như cậu bé thì lập tức như thể tìm được đồng đội, đôi mắt to tròn tràn ngập ý cười.

“Mộc thúc thúc, có phải cà chua bi rất ngon, đúng không ạ? Nó được cha con mua hạt giống ở nơi rất xa về đó ạ.”

Mộ Quy Hoằng cười rồi gật đầu: “Mùi vị lần này của cà chua bi quả thật rất ngon!”

“Hì hì... Ôi trời ơi!” Thằng bé cười một tiếng rồi lại ăn một miếng: “Ừm... Ngon thật đó!”

Ăn tối xong, Đoàn Đoàn đi dạo ngoài sân một lúc để tiêu cơm, sau đó lập tức về phòng, kiễng chân cầm cặp sách của mình xuống rồi lấy bút lông, giấy viết và nghiên mực ra đặt ngay ngắn trên bàn, lấy một cái đêm nhỏ ra và ngồi xuống, cậu bé định viết vài chữ Đại.

Thật ra thằng bé có hơi hiếu thắng, bởi vì Lâm Tử Hành là người viết chữ đẹp nhất lớp nên cậu bé cảm thấy rất ghen tị, vì vậy mỗi ngày về nhà, bất kể có muộn thế nào thì vẫn luôn cố gắng viết vài chữ đại rồi mới bằng lòng đi ngủ.

Mặc đù cậu bé vẫn ham chơi nhưng vẫn sẽ viết chữ đại xong rồi mới chơi đồ chơi.

Mộ Quy Hoằng nhìn Đoàn Đoàn tự giác ngồi ngay ngắn viết chữ ở trước bàn trà, rồi lại nghiêng đầu nhìn những người khác ở trong nhà, khi thấy bọn họ đều không để ý tới cậu bé mà vẫn đang nói chuyện, tán gẫu hoặc là dọn dẹp đồ đạc ở trong phòng bếp.

Điều này càng làm nổi bật lên sự điềm tĩnh và kiên trì của cậu bé vẫn còn nhỏ này.

Nhưng chỉ cần cẩn thận nhìn thì sẽ phát hiện mặc dù Tàn Tĩnh Trì và Giang Oản Oản không ở bên cạnh Đoàn Đoàn mà ngồi cách xa, thế nhưng hai người vẫn luôn nhìn cậu bé với ánh mắt dịu dàng với vẻ mặt trìu mến và ẩn chứa niềm tự hào.

Mộ Quy Hoằng cẩn thận quan sát ba người nhà bọn họ, ngài ấy không khỏi nghĩ tới bản thân mình, Tinh nhi thích múa thương vung gậy. Mỗi lần ngày ấy về nhà, Tinh nhi sẽ vui vẻ kéo ngày ấy muốn múa kiếm cho ngài ấy xem nhưng hình như ngài ấy lại luôn từ chối, ngày nào cũng phải đối mặt với những khó khăn do nhị hoàng huynh gây ra, còn phải tìm mọi cách để được phụ hoàng yêu thích. Vì vậy thật sự không có tâm sức để quan tâm gì nữa.

Nhưng thật ra ngài ấy biết, mới sáu bảy tuổi mà Tinh nhi đã vất vả luyện kiếm như vậy cũng là vì sau này có thể trợ giúp ngài ấy ngồi lên ngôi vị kia.

Bây giờ, khi nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ, hòa thuận của cả nhà Tần Tĩnh Trì, Mộ Quy Hoằng bắt đầu cảm thấy không chắc chắn, Tinh nhi còn nhỏ như vậy, vốn dĩ cậu bé nên tập viết chữ giống như những đứa trẻ khác, là lứa tuổi thơ vốn nên chơi đùa với bạn đồng trang lứa, nên vô lo vô nghĩ học hành ở trên học đường.

Nhưng hiện tại, bởi vì cậu bé sinh ra trong nhà đế vương nên đã khiến cậu bé còn nhỏ mà lại trưởng thành giống như người lớn, làm chuyện mà một người mười, hai mươi tuổi mới phải làm... Như vậy có thực sự đúng không? Nhưng nếu không như vậy, liệu các huynh đệ kia sẽ nhân từ một chút không?

Không! Bọn họ sẽ không!

Nếu bọn họ có thể ngồi lên ngôi vị kia, chắc chắn bọn họ sẽ chỉ đuổi cùng g.i.ế.c tận!

Một người... Cũng không được bỏ qua!

Mộ Quy Hoằng nắm chặt tay, ngài ấy không nên... Cũng không thể từ bỏ những suy nghĩ này, bất kể là vì Tinh nhi, hay là vì mẫu phi của Tinh nhi, ngài ấy không thể thả lỏng!

Đoàn Đoàn viết xong hai chữ đại, cậu bé cảm thấy vô cùng hài lòng, cái đầu nhỏ vô thức gật một cái.

Lại nhớ tới chuyện nương bảo viết chữ một lúc thì phải duỗi cánh tay, đứng lên vận động, Đoàn Đoàn véo nhẹ vào đôi chân của mình, đồng thời còn đung đưa đôi tay nhỏ nhắn.

Kết quả cậu bé vừa định cử động cổ, đứng lên uốn éo thì lại nhìn thấy dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa độc ác của Mộ Quy Hoằng.

Đoàn Đoàn sợ tới mức run lên một cái.

Sau đó, cậu bé không nhịn được mà nhìn Mộ Quy Hoằng, sau một hồi suy nghĩ, cậu bé đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Mộ Quy Hoằng, kéo góc áo của ngài ấy rồi mềm mại nói: “Mộc thúc thúc, thúc sau vậy ạ? Có phải... Có phải vừa rồi Đoàn Đoàn tập thể dục nên đã làm phiền thúc rồi không? Thúc đừng tức giận nhé.”

Mộ Quy Hoằng nhìn dáng người nhỏ bé ở trước mặt mình đang nơm nớp lo sợ nói thì vội vàng tiết chế lại vẻ mặt đáng sợ của mình, ngài ấy dịu dàng nói: “Không đâu, Mộc thúc thúc không tức giận, chỉ là Mộc thúc thúc nhớ nhi tử nhà thúc thôi, nhắc tới, thằng bé chỉ lớn hơn con có vài tuổi, vì vậy cũng xem như là tiểu ca ca.”

Đoàn Đoàn nhìn nụ cười nhẹ của Mộ Quy Hoằng, cậu bé không khỏi nói: “Vậy chắc chắn tiểu ca ca cũng tuấn tú như Mộc thúc thúc vậy! Ừm... Sau này, Mộc thúc thúc có thể dẫn tiểu ca ca và thẩm thẩm tới nhà của Đoàn Đoàn chơi, cha con đã làm rất nhiều đồ chơi cho con, lúc đó con sẽ bảo cha làm cho tiểu ca ca nữa.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 226: Chương 226



Một Quy Hoằng nghe lời nói ngây thơ của cậu bé, ngài ấy cười rồi gật đầu, sau đó xoa đầu cậu bé và nói: “Ừm, được, nếu có cơ hội thúc sẽ dẫn thằng bé tới đây, nhưng mà sau này nếu Đoàn Đoàn học thật giỏi, tương lai có cơ hội lên kinh thành tham gia thi cử, vậy con cũng có thể được gặp tiểu ca ca.”

Đoàn Đoàn nghiêm túc bóp tay: “Vâng ạ! Mỗi ngày, Đoàn Đoàn sẽ cố gắng học tập, sau này con muốn thi làm Trạng Nguyên!”

Nói xong, khi thấy Mộ Quy Hoằng bật cười, Đoàn Đoàn cũng can đảm hơn, cậu bé nói: “Mộc thúc thúc, thúc có muốn chơi đồ chơi với Đoàn Đoàn không?”

Dù sao Mộc Quy Hoằng cũng rảnh rỗi, vì vậy ngài ấy đã đồng ý với lời mời này.

Đoàn Đoàn vui vẻ cười híp mắt, cậu bé nhanh chóng ôm một hộp gỗ lớn từ trên tầng đi xuống.

Sau khi đặt hộp gỗ lên bàn trà, Đoàn Đoàn vừa sắp xếp lại các mảnh ghép vừa lẩm bẩm: “Đây là trò chơi ghép hình, cha con mới làm cho con đó ạ.”

“Bộ ghép hình này to quá! Đoàn Đoàn vẫn luôn không ghép xong, hôm nay có Mộc thúc thúc ghép cùng với con, vậy chắc chắn chúng ta sẽ hoàn thành!”

Mộ Quy Hoằng cẩn thận quan sát những mảnh gỗ nhỏ ở trên bàn trà, nhất thời ngài ấy không biết nên chơi như thế nào, sau đó lại thấy Đoàn Đoàn lấy một bức tranh từ trong hộp gỗ ra, trên đó là hình ảnh một nhóm tiểu oa nhi đang chăn trâu ở vùng núi.

Hai bên đường được vẽ những cây cao tươi tốt cùng với những bông hoa sặc sỡ sắc màu, hai con trâu đang cúi đầu gặm cỏ dại ở ven đường, tiếp đó là một vài đứa trẻ đang chơi trò đuổi bắt.

Mộ Quy Hoằng nhìn bức tranh này, ngài ấy cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mặc dù bức tranh không có phong cảnh núi sông sống động, tươi đẹp hay là sự náo nhiệt ở thế gian, tuy chỉ là một bức tranh vô cùng bình thường nhưng điều khiến Mộ Quy Hoằng cảm thấy kinh ngạc đó là phong cách của bức tranh, tràn ngập sự trẻ thơ và thú vị, phong cách vẽ kỳ lạ, mọi nhân vật đều tròn trịa trông rất đáng yêu.

Ví dụ tiểu hài tử ở trong tranh đều có cái đầu to tròn, đôi mắt cũng to tròn, cái bụng phình lên, đến cả ngón chân cũng tròn tròn, mặc dù cách vẽ rất kỳ lạ, tất cả mọi thứ trong này đều tròn tròn nhưng không thể không thừa nhận rằng, nhân vật ở trong này đều vô cùng đáng yêu.

Sau khi Đoàn Đoàn bày mọi thứ ra xong, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Mộ Quy Hoằng: “Mộc thúc thúc, chúng ta cùng chơi đi ạ!”

Đoàn Đoàn bắt đầu ghép những mảnh ghép thành hình con trâu, bởi vì cậu bé đã chơi quá nhiều lần nên đã quen với mọi bộ phận của các con vật.

Mộ Quy Hoằng nhìn thấy những mảnh gỗ được ghép lại với nhau tạo thành một phần của bức tranh, ngài ấy hơi nhíu mày nhưng cũng đã biết chơi như thế nào.

Mộ Quy Hoằng cùng Đoàn Đoàn ghép những mảnh gỗ lại, chẳng bao lâu sau, hình ghép đã được hoàn thành.

Đoàn Đoàn vui vẻ nhìn Mộ Quy Hoằng: “Thúc thúc! Thúc giỏi thật đó! Mấy ngày trước, Đoàn Đoàn ghép như thế nào cũng thấy sai, hôm nay có thúc nên đã ghép xong rồi!”

Mộ Quy Hoằng cười nói: “Con có thể bảo cha nương của con giúp con ghép mà.”

Nói tới đây, Đoàn Đoàn chu miệng rồi thở dài: “Mấy ngày nay, cha nương của con đều rất bận rộn, hơn nữa... Hơn nữa hai người họ nói con phải học được cách tự lập, sau này sẽ không giúp con ghép hình như, con phải tự suy nghĩ, tự mình làm.”

Mộ Quy Hoằng nghe thấy vậy thì không khỏi nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản ở bên kia, ngài ấy cười nói: “Ừm, hai người họ nói có lý, dần dần con sẽ lớn lên, sau này, bất kể chuyện gì đều cùng phải tự làm, bây giờ đúng là nên học cách tự giải quyết một vài chuyện.”

Đoàn Đoàn gật đầu: “Vâng ạ, Đoàn Đoàn biết rồi.”

“Mộc thúc thúc!”

Đoàn Đoàn nhảy xuống xe ngựa, cậu béo cười hì hì lao vào trong lòng Mộ Quy Hoằng, cọ cọ vào chân của ngài ấy.

Thằng bé vẫn luôn nhiệt tình với người mình thích như vậy.

Mộ Quy Hoằng cầm cặp sách cho cậu bé rồi cười nói: “Nhóc con, hôm nay con có tập trung nghe phu tử dạy học không?”

Đoàn Đoàn gật đầu: “Có ạ! Đoàn Đoàn rất tập trung, rất nghiêm túc!”

Tần Tĩnh Trì buộc ngựa lại, lúc này hắn mới tiến lên rồi véo gương mặt của Đoàn Đoàn: “Cả ngày chỉ biết dính lấy Mộc thúc thúc, con không sợ Mộc thúc thúc chê con phiền sao?”

Đoàn Đoàn ngẩng đầu lên nhìn Mộc Quy Hoằng đang mỉm cười và nói: “Cha, cha nhìn xem! Mộc thúc thúc rất thích Đoàn Đoàn đó! Thúc thúc, con nói có phải không ạ?”

Mộ Quy Hoằng gật đầu: “Đương nhiên, thúc thúc rất thích Đoàn Đoàn.”

Đoàn Đoàn híp mắt cười, cậu bé nhanh chân chạy vào nhà: “Đoàn Đoàn đi thay giày đây!”

Tần Tĩnh Trì nhìn Mộ Quy Hoằng, hắn bật cười nói: “Thằng bé này! Đã quen làm nũng rồi!”

“Tĩnh Trì, ta càng ngày càng thích tiểu Đoàn Đoàn nhà ngươi rồi đó, thằng bé khiến ta không nỡ đi.”

Tần Tĩnh Trì khẽ nhíu mày: “Ngài phải đi rồi hả?”

“Ừm, trong kinh thành vẫn còn có việc, huống chi ban đầu ta tới đây cũng chỉ để xem tình trạng thu hoạch khoai tây như thế nào, bây giờ ta đã được chứng kiến rồi, đã có kết quả tốt nhất nên đương nhiên phải trở về.”

Mộ Quy Hoằng ở lại nhà họ Tần nửa tháng, một hai ngày đầu, Lý Viễn còn ở lại đây cùng với ngài ấy, nhưng huyện nha có rất nhiều việc phải làm, ông ấy không thể ở đây hằng ngày được.

Mà sau đó, Mộ Quy Hoằng cũng dẫn thân thiết hơn với Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, vì vậy cũng không cần ông ấy phải ở đây, hằng ngày ngài ấy tự ra ruộng xem là được.

Mới đầu, Lý Viễn cảm thấy rất sợ nên không dám lười biếng một chút nào, nhưng ở bên huyện nha liên tục thúc giục, ông ấy không còn cách nào khác đành phải trở về.

Mà bởi vì không thể cho mấy người Tần Tĩnh Trì biết thân phận của Mộ Quy Hoằng, vì vậy Lý Viễn chỉ có thể cẩn thận căn dặn họ không được mặc kệ ngài ấy, vì vậy đã gắng sức nói về chức quan hư cấu của Mộ Quy Hoằng, chỉ sợ mấy người Tần Tĩnh Trì không biết mức độ nghiêm trọng của việc này. Phải biết rằng mấy ngày sau đó, người ở tại nhà của bọn họ chính là Ninh vương, nhi tử thứ ba của đương kim hoàng thượng, chỉ cần hơi không cẩn thận thôi là sẽ có thể bị rơi đầu.

Sau một hồi cẩn thận dặn dò, Lý Viễn mới rời khỏi đây.

Mà bây giờ, các hộ gia đình trong thôn đã thu hoạch khoai tây xong, sau khi thu gom và cân đo thì có thể xác định được mỗi mẫu đất trồng khoai tây của các nhà đều đạt được sản lượng từ bốn nghìn cân trở lên. Mộ Quy Hoằng cảm thấy vui sướng, ngài ấy phải nhanh chóng trở về kinh thành để phổ biến việc trồng khoai tây ở khắp Diên Khánh. Hơn nữa qua nhiều ngày như vậy, có lẽ nhị hoàng huynh của ngài ấy cũng đã nhận ra có chuyện gì đó không đúng, có lẽ ngài ta sắp biến ngài ấy không ở tại kinh thành, vì vậy ngài ấy phải trở về càng sớm càng tốt.

“Vậy ngài định khi nào đi? Để ta và Oản Oản chuẩn bị đồ ăn cho ngài.”

Mặc dù Lý Viễn có nhiều lần nhắc nhở về chức quan rất lớn của Mộ Quy Hoằng để bọn họ để ý mọi thứ, nhưng sau mấy ngày Mộ Quy Hoằng ở tại nhà hắn, thường ngày không có kiểu cách nhà quan, tính cách cũng rất hiền lành. Tuy khí thế vẫn còn đáng sợ nhưng cũng đã thân quen với người nhà họ Tần hơn rất nhiều, hơn nữa Mộ Quy Hoằng còn rất thích các món ăn thường ngày của họ. Kể từ đó, mọi người cũng không còn cảm giác xa cách với ngài ấy.

Mộ Quy Hoằng cũng rất thích người nhà thân thiện và tốt bụng như vậy, hơn nữa quan hệ của ngài ấy và Tần Tĩnh Trì đang ngày càng thân thiết hơn, cũng bởi vì ngài ấy biết bộ bàn trà mà lúc trước, Lý Viễn tặng cho mình chính là do Tần Tĩnh Trì làm ra.

Lúc trước, ngài ấy dâng tặng bộ bàn trà đó đã phải đau lòng rất lâu mới dứt được, phải biết rằng độ tinh xảo và hoàn thiện của bàn trà kia phải nói là có một không hai!
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 227: Chương 227



Nghĩ tới đây, Mộ Quy Hoằng không khỏi cười nói: “Chắc là mấy ngày nữa sẽ đi, đồ ăn chắc chắn sẽ nhận, nhưng quan trọng nhất đó là bàn trà mà ngươi đồng ý làm cho ta thì đừng quên đó!”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Đương nhiên rồi, lần này bàn trà làm cho ngài được Oản Oản thiết kế, nhưng mà thứ này tốn khá nhiều thời gian, có lẽ đến khoảng cuối thu hoặc vào đông thì mới làm xong.”

Mộ Quy Hoằng cưới nói: “Đến khi đó, có lẽ tiểu oa nhi trong bụng đệ muội đã chào đời rồi.”

Nói tới đây, Tần Tĩnh Trì nở nụ cười: “Đúng vậy! Nếu ngài có thời gian rảnh thì có thể tới thăm, hoặc là có thể dẫn người nhà cùng tới chơi, Đoàn Đoàn rất muốn gặp Tinh Tinh ca ca đó.”

Mộ Quy Hoằng không biết đến cuối năm sẽ xảy ra những gì, ngài ấy không biết khi đó trong cung có phải sẽ càng dầu sôi lửa bỏng hơn không, hằng năm cứ tới thời điểm này, mấy huynh đệ kia của ngài ấy sẽ bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, chỉ thích chơi trò ngáng chân người khác vào dịp cuối năm.

Nhưng mà nếu khi đó có thể thì tới đây ở vài ngày cũng không tệ, nhưng có lẽ khả năng đó là rất thấp: “Nếu ta có thời gian, vào ngày đầy tháng của tiểu oa nhi nhà ngươi, ta chắc chắn sẽ dẫn cả nhà tới chúc mừng.”

“Vậy cứ quyết định như thế đi!”

Hai ngày sau, đã đến ngày Mộ Quy Hoằng phải rời đi.

Trước khi đi, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đã chuẩn bị cho ngài ấy một xe dưa hấu, bởi vì ngài ấy thích ăn xúc xích nên đã chuẩn bị cho ngài ấy mấy chục cân, rượu nho ở nhà không còn nhiều nên chỉ có thể tặng hai vò. Không chỉ có thể, Giang Oản Oản còn chuẩn bị cho ngài ấy rất nhiều thịt bò khô để ăn dọc đường.

Thấy Giang Oản Oản đã lớn bụng mà vẫn chuẩn bị cho ngài ấy những thứ này, mặc dù Mộ Quy Hoằng không biểu hiện ra ngoài mặt nhưng ngài ấy đã ghi tạc tất cả mọi thứ trong lòng.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Tần Tĩnh Trì nói: “Ngài chơi một chút, suýt nữa đã quên bộ xếp hình gỗ mà ta chuẩn bị cho Tinh nhi nhà ngài rồi, để ta đi lấy.”

Đến khi Tần Tĩnh Trì đi vào trong nhà, Đoàn Đoàn lưu luyến nhìn Mộ Quy Hoằng, cậu bé nói: “Mộc thúc thúc, sau này thúc có tới nữa không ạ?”

Mộ Quy Hoằng nhìn dáng người nhỏ bé đang ôm chân mình, nhất thời ngài ấy không biết nên dỗ cậu bé như thế nào, chẳng lẽ ăn ngay nói thật nói cho cậu bé biết có lẽ là mấy năm, mấy chục năm nữa, hoặc là cả đời sẽ không được gặp lại nhau sao?

Suy nghĩ một hồi, ngài ấy vẫn vu.ốt ve gương mặt mềm mại của Đoàn Đoàn và nói: “Khi nào thúc thúc có thời gian rảnh, thúc nhất định sẽ tới thăm Đoàn Đoàn.”

Nghe tới đây, Đoàn Đoàn cũng không vui vẻ gì mấy mà vẫn còn dáng vẻ khổ sở.

Qua mấy ngày ở chung, Mộ Quy Hoằng đã rất thích bánh bao nhỏ đáng yêu này, ngài ấy thật sự không nỡ nhìn dáng vẻ ấm cứ của cậu bé, suy nghĩ một lúc, Mộ Quy Hoằng mới nói tiếp: “Như vậy đi, khi nào thúc thúc tới kinh đô thì sẽ thường xuyên viết thư cho con, bảo cả Tinh nhi ca ca viết cho con nữa, được không?”

Đoàn Đoàn nín khóc, cậu bé mỉm cười gật đầu: “Vâng, được ạ, Mộc thúc thúc nói được làm được đó! Thúc nhất định phải bảo Tinh nhi ca ca viết thư cho Đoàn Đoàn!”

Mấy ngày nay, Mộ Quy Hoằng đã kể cho Đoàn Đoàn nghe về nhi tử của ngài ấy thích gậy và thương, kiếm như thế nào, vất vả luyện tập như thế nào. Đoàn Đoàn nghe thấy vậy thì cảm thấy vô cùng tò mò về Tinh nhi ca ca trong lời kể của ngài ấy, trong lòng cậu bé cảm thấy rất ngưỡng mộ!

Giang Oản Oản xoa bụng, nàng đứng bên cạnh nhìn thằng bé nhà mình mà bất lực nở nụ cười, thật ra từ phản ứng hai ngày kia của Lý Viễn, nàng đã đoán được chắc chắn thân phận của Mộ Quy Hoằng không đơn giản chỉ là một chức quan lớn, lần này ngài ấy rời đi, nói không chừng cả đời không thể gặp lại, còn về chuyện viết thư, có lẽ cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, Đoàn Đoàn không hiểu, nhưng nàng sẽ không coi là sự thật...

Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Mộ Quy Hoằng ngồi lên xe ngựa, ngày ấy nhìn Đoàn Đoàn vẫn đang vẫy tay nhìn mình đầy trông mong, sau một hồi suy nghĩ thì đã lấy một miếng ngọc trắng ở bên hông rồi đưa cho cậu bé qua ô cửa sổ: “Đoàn Đoàn, thúc thúc tặng cho con một miếng ngọc, con nhớ giữ gìn cẩn thận nhé!”

Đoàn Đoàn vội vàng kiễng mũi chân lên cầm lấy, nhưng cậu bé vẫn lưu luyến nhìn Mộ Quy Hoằng, cậu bé không nỡ nhìn miếng ngọc trắng tinh xảo: “Mộc thúc thúc…”

Mộ Quy Hoằng nhìn Đoàn Đoàn, sau đó mới nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: “Nếu sau này các ngươi có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ cầm miếng ngọc bội này tới bất cứ nha môn nào ở trên kinh thành, ta sẽ tới giúp đỡ các ngươi.”

Mặc dù miếng ngọc bội này không phải là thứ gì quá quan trọng nhưng lại là thứ ngày ấy thường mang theo, vì vậy người trên kinh thành đều biết ngài ấy có một miếng ngọc này.

Mấy ngày nay, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì chưa từng thấy miếng ngọc bội này rời người ngài ấy, hai người đều chắc chắn đây là thứ rất quan trọng, vì vậy không chịu nhận lấy!

Giang Oản Oản vội vàng nói: “Đoàn Đoàn, con mau trả lại cho Mộc thúc thúc đi, miếng ngọc bội này rất quý giá, chúng ta không thể nhận lấy được!”

Đoàn Đoàn nghe thấy vậy thì vội vàng kiễng chân lên đưa lại cho Mộ Quy Hoằng.

Mộ Quy Hoằng bất lực nói: “Miếng ngọc này thật sự không có gì đặc biệt, chỉ là ngọc bội mà ta thường dùng thôi. Các ngươi cứ nhận đi, huống chi là ta tặng cho Đoàn Đoàn mà.”

Sau đó, ngày ấy nhìn cậu bé ở ngoài xe: “Đoàn Đoàn, con cứ nhận lấy đi, nếu không sau này, Mộc thúc thúc sẽ không viết thư cho Đoàn Đoàn đâu.”

Khi nghe thấy vậy, Đoàn Đoàn lập tức cầm chặt miếng ngọc bội: “Mộc thúc thúc thật xấu! Thúc nhớ phải viết thư cho Đoàn Đoàn đó ạ! Còn cả Tinh Tinh ca ca nữa! Cũng nhớ phải viết đó ạ!”

“Vậy con cứ ngoan ngoãn cất kỹ miếng ngọc bội mà thúc thúc đưa cho con đi.”

Đoàn Đoàn khó xử nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: “Cha nương?”

Giang Oản Oản nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Quy Hoằng, vì vậy cũng không muốn làm phật ý người ta: “Đoàn Đoàn, vậy con mau cảm ơn thúc thúc đi!”

Đoàn Đoàn lập tức nở nụ cười rạng rỡ, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Mộ Quy Hoằng: “Cảm ơn thúc thúc!" Sau đó còn không quên nhắc nhở: “Thúc thúc, thúc và Tinh Tinh ca ca nhớ viết thư cho Đoàn Đoàn đó ạ!”

Một Quy Hoằng gật đầu: “Được!”

Sau đó, ngài ấy nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: “Vậy... Ta đi nhé, các ngươi vào nhà đi.”

Nói xong, ngài ấy buông rèm xe xuống rồi nói với xa phu ở bên ngoài: “Đi thôi!”

Tiếng của xe ngựa nhanh chóng biến mất, xe ngựa cũng dần biến mất ở cuối đường, Giang Oản Oản xoa đầu Đoàn Đoàn và nói khẽ: “Chúng ta vào nhà thôi, Mộc thúc thúc đã nói rồi, nếu thúc có thời gian thì sẽ tới thăm con.”

Đoàn Đoàn vu.ốt ve miếng ngọc bội trắng trong hoàn mỹ ở trong tay, cậu bé miễn cưỡng gật đầu.

...

Sau khi thôn Tần gia đã thu hoạch khoai tây xong, ngày nào các thôn dân đều cười tủm tỉm, mỗi hộ gia đình đều trồng hai ba mẫu đất khoai tây, vì vậy cuối cùng mỗi nhà đều thu hoạch được hơn mười nghìn cân khoai tây. Nếu là lúc trước, bất cứ ai kể về chuyện có thể thu hoạch đương hơn mười nghìn cân khoai tây, tất cả mọi người đều chỉ cảm thấy người đó mơ mộng hão huyện, nhưng bây giò giấc mộng này lại thành sự thật!”

Mặc dù nhà nào cũng phải giao gần hai phần ba số khoai tây cho quan phủ, nhưng bọn họ đều không cảm thấy tiếc nuối một chút nào.

Vốn dĩ chỉ thu thuế một phần ba đã là rất nhiều, số còn lại là do quan phủ mua để làm khoai giống cho các châu huyện khác. Bởi vì số khoai tây dại trên núi không thể đào được quá nhiều, hơn nữa trong huyện Khúc Phong có rất nhiều thôn trấn và bách tính, vì vậy không đủ để chia khoai giống.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 228: Chương 228



Vì thế, thôn Tần gia được quan phủ phong cho danh hiệu thôn trang tiên tiến, đương nhiên đây là chủ ý của Giang Oản Oản nói cho Lý Viễn, nếu thế thì các thôn dân không chỉ cam tâm tình nguyện nộp thuế mà còn phải cảm ơn quan phủ.

Đương nhiên, chủ yếu là Giang Oản Oản đang mở đường cho những thứ có sản lượng cao hơn là lúa, ngô và khoai lang tím, nhà nào trong thôn cũng trồng những thứ này, vậy sau khi thu hoạch chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn.

Khoai tây đã có sản lượng cao đã vô cùng gây chú ý rồi, khi đó nếu còn loại lượng thực khác xuất hiện, đã có quan phủ che chở thì tất cả sẽ thuận lợi diễn ra hơn nhiều.

Hôm nay, Tần Thiết đến phường đậu phụ từ sớm để nhập hàng, hiện tại hắn ta đã mở một tiệm đậu phụ ở trong một thị trấn khác, trong tiệm có đậu phụ, đậu hủ ky và các loại đậu phụ khô, việc làm ăn ở đây rất phát đạt, mới không bao lâu mà đã kiếm được hai chục lương bạc, hắn ta định qua một hai tháng nữa thì sẽ xây nhà mới.

“Đại Trụ, ngươi cho ta tám mươi cân đậu phụ trắng, hai mươi cân đậu phụ khô và hai mươi cân đậu hủ ky nhé!”

Tần Đại Trụ nhanh nhẹn làm việc, khi đã đặt tất cả mọi thứ lên xe bò, hắn ta mới nói: “Tần Thiết à, gần đây có phải ngươi kiếm được rất nhiều bạc đúng không? Ngày nào ngươi cũng là người lấy nhiều hàng nhất đó!”

Tần Thiết cười ha ha: “Tạm được, ta mới mở một cửa hàng nhỏ, việc buôn bán cũng khá tốt! Ta đấy à, định qua hai tháng nữa tiết kiệm tiền để xây căn nhà mới!”

Trương đại thẩm đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn hắn ta: “Ôi trời! Mới mấy tháng mà tiểu tử nhà ngươi đã có thể xây nhà được rồi, nhanh thật đó! Ngươi chắc phải kiếm được rất nhiều tiền đúng không?”

“Bình thường thôi ạ! Trương đại thẩm, đấy là thẩm không biết rồi ạ, năm nay, những người khác ở trong thôn chúng ta cũng kiếm được rất nhiều tiền! Chỉ riêng tiền bán lương thực thôi đã được mấy lượng bạc rồi, ta nghe nói đã có vài nhà sắp xây rồi đó!”

Trương đại thẩm và Tần Đại Trụ mỉm cười rồi nói: “Đó đều là nhờ huyện lệnh của chúng ta đấy!”

Trương đại thẩm lại kiêu ngạo nói: “Năm nay nhà chúng ta trồng được ba mẫu đất khoai tây, ngoại trừ thuế ra, nhà ta bán được bốn nghìn cân, huyện nha thu hai văn tiền một cân, nhà chúng ta bán được tổng cộng tám lượng bạc đấy!”

Tần Đại Trụ gật đầu: “Nhà ta ít hơn một chút, nhưng cũng được bảy lượng!”

Tần Thiết cười gật đầu: “Nhà ta cũng được hơn bảy lượng bạc, nói đến đây, chúng ta có thể trồng được khoai tây thì phải cảm ơn nhà Tần Tĩnh Trì. Nếu không có bọn họ ăn khoai tây trước rồi cầm đi bán thì sẽ không được quan huyện đại nhân chú ý tới, vậy chắc chắn chúng ta sẽ không trồng được lương thực có sản lượng cao như thế!”

Trương đại thẩm cười nói: “Đúng vậy, không cần phải nói đâu xa, chỉ riêng cái phường đậu này thôi, người trong thôn chúng ta cũng được lợi rất nhiều, tất cả mọi người đều có thể kiếm bạc từ nói.”

Tần Thiết gật đầu, khi thấy mặt trời càng ngày càng cao, hắn ta vội vàng nói: “Trương đại thẩm, Đại Trụ, không nói nữa nhé! Ta lấy hàng về để mở cửa hàng! Hai người không biết đâu, ngày nào trong tiệm ta cũng có rất nhiều khách! Ta phải về sớm mới được!”

Nói xong, hắn vội vàng đánh xa bò rời đi.

Nói đến chuyện xây nhà, mấy người Đại Ngưu và Tần Đắc Chính đã chốt thời gian xây nhà, còn căn nhà của Lý Quý mới được xây mấy năm nên hắn ta định tiết kiệm tiền trước, giữ lại để sau này bảo nương tử chi tiêu cho con đi học.

Mấy ngày nay, dưa hấu trong ruộng của bọn họ đều đã chín hết nhưng lại không thể ăn hết, vì vậy họ đã chở tới quán đồ nướng để bán giống Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản.

Bây giờ thời tiết nóng ngực, ban ngày mọi người đều không muốn ăn đồ nướng, đại đa số đều đợi tới buổi tối mát mẻ hơn rồi mới đi ăn, lại thêm có cả dưa hấu nên việc buôn bán vào buổi tối của tiệm rất tốt!

Vì vậy, ngày nào mấy người Đại Ngưu cũng đợi đến buổi chiều mới tới mở cửa tiệm và trở về vào nửa đêm, bởi vì thời tiết mát mẻ, ánh trăng buổi tối chiếu sáng khắp con đường, vì vậy họ có thể thấy rõ được mọi thứ nên về muộn cũng không phải là vấn đề.

Bởi vì Đại Ngưu và Tần Đắc Chính đều muốn xây nhà, nhưng vì không muốn để chậm trễ việc kinh doanh trong cửa hàng, hai người họ đã chia nhau ra để xây nhà.

Nhà của Đại Ngưu sẽ xây trước, vì vậy tạm thời phu thê hai người sẽ không tới tiệm đồ nướng, ngày nào cũng ở nhà để xem các công nhân xây nhà, bên tiệm nước đã có mấy người Tần Đắc Chính và Lý Quý nên vẫn có thể giải quyết được.

“Cha nó! Chàng mau đến ruộng hái vài quả dưa hấu rồi để lạnh đi, lát nữa mang cho các công nhân xây nhà ăn!”

Từ sáng sớm, các công nhân xây nhà đã bắt đầu làm việc, Kim Thị vừa đưa Cẩu Đản đi học trở về, nàng ta lập tức bảo Đại Ngưu.

Đại Ngưu vội vàng đồng ý: “Được! Ta đi ngay đây! Để ta hái thêm vài quả cùng để lạnh, đến buổi tối Cẩu Đản đi học về sẽ có thể ăn.”

Đại Ngưu vừa đeo sọt trên lưng ra ngoài thì lại thấy cái vài nữ nhân đang chờ ngoài đó: “Tẩu tử Tần gia, chúng ta tới mua mấy quả dưa hấu của các ngươi, không biết có được không?”

Ngày nào cá thôn dân cũng phải chứng kiến cảnh mấy người Đại Ngưu ăn từng miếng dưa hấu, họ thật sự cảm thấy rất thèm nhưng bọn họ nghe nói tất cả dưa hấu đều được mấy người họ cầm tới tiệm bán, hơn nữa còn rất đắt!

Nhưng bọn họ thật sự không nhịn được mà muốn nếm thử, vì vậy đành kết bè kết bạn định đi hỏi thử, nghĩ rằng nếu là người trong thôn thì có lẽ sẽ được bán rẻ hơn một chút.

Kim Thị vội vàng gật đầu: “Có lẽ là được nhưng còn phải hỏi thử Đại Ngưu nhà ta nữa, huống hồ chúng ta đều chuyển tới trong quán đồ nướng để bán, vì vậy phải hỏi chàng ấy về giá cả đã.”

“Vừa rồi chàng mới tới ruộng để hái dưa, còn ta thì không thể đi được, các ngươi chờ một lúc được không?”

Phụ nhân vừa nói chuyện lập tức gật đầu: “Được mà, được mà, chúng ta chờ một lúc đi.”

Không để mọi người phải đợi lâu, Đại Ngưu đã cõng một gùi dưa hấu về nhà.

Hắn ta vừa đặt dưa hấu xuống, sau khi nghe Kim Thị nói lại chuyện vừa rồi, hắn ta lập tức gật đầu và cười nói: “Mọi người đều là đồng hương cả, lại còn là lần đầu tiên tới mua, như vậy đi, tôi sẽ bán rẻ hơn, năm văn tiền một cân được không?”

Nghe thấy vậy, Kim Thị kinh ngạc nhìn hắn ta, nàng ta không ngờ Đại Ngưu lại nói ra một cái giá rẻ như vậy. Phải biết rằng trong quán đồ nướng cả bọn họ đã bán ba mươi văn tiền một đĩa, mà một quả dưa hấu khá lớn lại có thẻ bổ được ra năm sáu đĩa.

Nếu bây giờ tính theo giá năm văn tiền một câu, vậy tám cân dưa hấu chỉ có bốn mươi văn tiền!

Mấy phụ nhân kia nghe thấy giá cả thì vô cùng vui mừng, bọn họ lập tức đi tới sọt dưa để chọn.

Kim thị nhíu mày nhìn Đại Ngư, nàng ta kéo hắn ta đứng sang bên cạnh và nói: “Sao chàng lại nói giá rẻ vậy hả, nếu bọn họ cảm thấy giá rẻ quá mà ngày nào cũng tới mua, vậy bên quán đồ nướng lấy gì để bán? Mấy người A Quý cũng không trồng dưa hấu nhiều như chúng ta, không bán được bao lâu đâu.”

Đại Ngưu hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, hắn ta là người tốt tính nên rất dễ nói chuyện, vì vậy vừa rồi đã buột miệng nói giá ra, bây giờ mấy người kia đã đang chọn dưa ở trong sọt rồi, hắn ta không khỏi nhìn Kim thị: “Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ? Ta... Ta không nghĩ nhiều như vậy.”

Kim thị bất lực trừng mắt nhìn hắn ta: “Để ta sang nói chuyện.”

Nói xong, Kim Thị lập tức đi tới trước mặt mấy phụ nhân rồi nói: “Các tẩu tử à, các tẩu cũng biết dưa hấu nhà chúng ta đều sẽ chuyển tới quán đồ nướng để bán, hơn nữa quán đồ nướng là do nhà chúng ta, Tần Đắc Chính, Tần Tĩnh Trì và Lý Quý cùng mở chung. Lúc trước mọi ngươi cùng mua hạt giống để trồng, nếu các tẩu mua nhiều thì chúng ta không thể làm chủ được, vì vậy có lẽ sau này sẽ không còn nhiều để bán cho các tẩu.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 229: Chương 229



Mọi người nghe thấy vậy thì cũng gật đầu, vốn dĩ các nàng ấy chỉ định tới mua để nếm thử thôi, mặc dù giá này đã coi là rất rẻ rồi nhưng cho dù cuộc sống của họ có khá hơn thì cũng không nỡ mua nhiều.

“Chúng ta biết, hơn nữa sao chúng ta có thể mua m.á.u được, huống chi giá mà các ngươi để cho chúng ta đã là rất thấp rồi, tiểu tử nhà ta nói một đĩa dưa hấu ở quán đồ nướng mà các ngươi bán có thể sẽ bằng giá mà ngươi bán cho ta, chúng ta cũng rất xấu hổ.”

Kim Thị thấy các nàng ấy dễ nói chuyện như vậy thì lập tức cảm thấy mình hơi nhỏ mọn, sau một hồi suy nghĩ, nàng ta mới nói: “Đợi đến sang năm, nếu có đủ hạt giống dưa thì các tẩu có thể trồng một chút, như vậy đủ để nhà ăn cũng được.”

Nàng ta từng nghe Giang Oản Oản nói rằng sau này có thể mua hạt giống dưa hấu về để chia cho người trong thôn, vì vậy nàng ta nói như vậy sẽ không sao cả.

“Được! Vậy sang năm chúng ta sẽ tới mua hạt giống của ngươi, sang năm ngươi nhớ để dành một ít cho ta nhé!”

“Được, được, được!”

Sau khi mỗi người vui vẻ cầm quả dưa hấu của mình rời đi, Đại Ngưu mới nhìn Kim Thị vào nói: “Nhưng chuyện như vậy, sau này nàng nên là người làm chủ đi, ta không hiểu nhiều chuyện nên có lẽ sẽ biến khéo thành vụng.”

Kim Thị nhìn hắn ta: “Được được, nếu không phải những người trong thôn chúng ta đều dễ tính thì có lẽ người ta sẽ có thành kiến với chúng ta đó.”

Sau đó lại nhìn về phía cái gùi trống rỗng trên đất và nói: “Dưa hấu đã bị các nàng ấy mua hết rồi, chàng đi hái lại đi.”

Đại Ngưu thấy nàng ta không tức giận thì hí hửng gật đầu: “Vậy để ta đi hái lại!”

Kim thị nhìn bóng lưng rời đi của hắn ta, nàng ta bất lực khẽ cười một tiếng và lắc đầu.

Sau đó vội vàng đi vào phòng bếp, trưa nay nàng cần phải nấu cơm cho các công nhân, buổi tối còn mời Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đến nhà ăn tối

Bởi vì căn nhà mới này của bọn họ được làm theo căn nhà của Tần Tĩnh Trì nên có rất nhiều thứ phải hỏi họ mới được.

Còn ở bên Giang Oản Oản, buổi sáng, Tần Tĩnh Trì thức dậy và đưa Đoàn Đoàn đi học, sau đó nàng cũng thức theo bởi vì bị nóng đến mức tỉnh dậy.

Nhưng mà hôm nay, nàng còn có chuyện phải làm, mấy ngày nay, sau khi Tần Tĩnh Trì làm bàn trà mới xong, Giang Oản Oản thật sự nóng tới mức không chịu được nên đã bảo hắn giúp mình tìm thật nhiều diêm tiêu về.

Khi Tần Tĩnh Trì tìm được những thứ này ở góc tường, mặc dù trong lòng hắn cảm thấy nghi ngờ nhưng Giang Oản Oản không nói cho hắn nên hắn cũng không hỏi nhiều, vì vậy hắn cũng không biết diêm tiêu này dùng để làm gì.

Giang Oản Oản nhìn đống diêm tiêu ở trước mặt, nàng mỉm cười, hôm nay sẽ làm kem dưa hấu cho cả nhà ăn, chắc chắn họ sẽ rất thích.

Giang Oản Oản rất thành thục việc dùng diêm tiêu để làm đá, trong thời tận thế, thời tiết trở nên xấu hơn bao giờ hết, nhiệt độ của mùa đông có thể lên tới âm ba bốn mươi độ, còn mùa hè thì thường tăng vọt lên khoảng bốn mươi độ, khi ấy hệ thống điện lực đã bị hỏng từ lâu nên điều hòa là một thứ gì đó rất xa vời.

Cuối cùng khi nóng đến mức không chịu được, người trong căn cứ đã thi nhau tìm kiếm tài liệu ở khắp nơi, cuối cùng tìm được một cách chế tạo đá rất đơn giản. Sau khi học được cách dùng diêm tiêu để tạo đá, bằng cách này, mùa hè của bọn họ mới mát mẻ hơn một chút.

Giang Hiền Vũ đang cho gà trong sân ăn, ông ấy lại đi cho heo ăn ở sân sau rồi mới quay lại sân và ngồi xuống ghế.

Ông ấy thấy Giang Oản Oản bưng hai cái chậu lớn thì vội vàng đứng lên: “Oản Oản, sao con lại không chịu ngồi yên vậy, bụng đã lớn như thế rồi còn cầm cái chậu to như thế làm gì? Con đặt đó đi, để cha làm cho!”

Sau khi đặt cái chậu gỗ lên bàn gỗ ở trong sân, ông ấy nói tiếp: “Con muốn làm gì thì cứ dặn dò cho làm, đừng thấy cha già mà coi thường, cha vẫn có thể làm việc tốt lắm đó!”

Giang Oản Oản bất lực mỉm cười, cha nàng chỉ mới khoảng bốn mươi tuổi, vẫn còn rất trẻ mà cả ngày cứ nói mình già rồi.

Nhưng mà hình như tất cả người cổ đại đều như vậy, nghĩ tới đây, Giang Oản Oản cười khẽ một tiếng, chẳng phải mình cũng là người cổ đại sao?

Đặt hai cái chậu gỗ lên bàn, trước tiên Giang Oản Oản cho cái chậu gỗ nhỏ và cái chậu gỗ lớn, sau đó đổ nước vào trong cả chậu gỗ lớn lẫn chậu gỗ nhỏ, sau đó liên tục cho diêm tiêu vào trong chậu gỗ lớn. Chẳng mấy chốc, nước trong chậu gỗ nhỏ đã dẫn đóng băng.

Vốn dĩ Giang Hiền Vũ chỉ định đứng bên cạnh xem có thể giúp đỡ gì không, ông ấy trợn mắt há mồm chứng kiến cảnh tượng này, sau khi ngẩn người cả buổi trời thì mới lắp bắp nói: “Băng, băng... Băng! Đóng băng! Oản Oản! Đóng băng kìa!”

Ai có thể ngờ được chỉ bằng vài thao tác đơn giản mà Giang Oản Oản đã có thể tạo ra đá!

Ông ấy có thể cảm nhận được khí lạnh đang liên tục tỏa ra từ chậu gỗ, sự kinh ngạc còn nhiều hơn cả niềm vui khi thấy được một khối đá.

Giang Hiền Vũ cảm thấy choáng váng, ông ấy hoàn toàn không biết mình nên có phản ứng gì mà chỉ vô thức đi tới trước chậu gỗ, hai tay đặt bên ngoài chậu gỗ, sau đó vừa tò mò vừa kinh ngạc nhìn diêm tiêu đang liên tục hấp thụ nhiệt độ, vừa rồi ông ấy có thấy Oản Oản bỏ thứ này vào trong chậu gỗ, sau đó mới bắt đầu đóng băng.

Giang Oản Oản mỉm cười chỉ vào diêm tiêu vào nói: “Cha, cái diêm tiêu này có thể tạo ra đá, thật ra thao tác rất đơn giản.”

Giang Hiền Vũ cười tươi đến mức híp mắt vào, nếp nhăn ở nơi khóe mắt chen chúc với nhau, quả thực ông ấy đang cảm thấy rất vui mừng.

“Cha, lát nữa sau khi nước đã hoàn toàn đóng băng, cha giúp con đập nát khối đá này, con sẽ làm kem dưa hấu cho mọi người ăn.”

Giang Hiền Vũ gật đầu: “Được được được! Để cha đập, con chuẩn bị nhiều một chút, đợi buổi tối khi tất cả mọi người trở về thì có thể cùng ăn với nhau, chắc chắn Đoàn Đoàn sẽ rất vui!”

Sau đó, ông ấy tiếp tục nói: “Ngày nào Đoàn Đoàn cũng kêu nóng, thằng bé mà nhìn thấy đá thì sẽ rất vui sướng.”

Nghĩ đến tiểu ngoại tôn nhà mình, Giang Hiền Vũ lập tức cảm thấy mềm lòng, hôm qua ngồi trên ghế sô pha cảm thấy rất nóng, mặc dù thằng bé cũng nóng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng nhưng vẫn cầm cái quạt hương bồ để quạt mát cho mình.

Ngoại tôn của bọn họ thật sự quá ngoan ngoãn, dịu dàng giống như một tiểu cô nương, nhưng thỉnh thoảng vẫn hoạt bát và kiêu ngạo, cái miệng nhỏ ríu rít liên tục nói những lời ngọt ngào, quả thực là một đứa bé ngoan.

Đến cả các tiểu cô nương khác ở trong thôn cũng không thể hiểu chuyện như cậu bé, lần nào Giang Hiền Vũ cũng không khỏi cảm thán không biết nữ nhi và nữ tế nhà mình dạy dỗ Đoàn Đoàn kiểu gì, sao có thể dạy được một hài từ ngoan ngoãn như vậy. Đến cả Giang Oản Oản hồi nhỏ cũng rất nghịch ngợm, còn thường xuyên ở bên ngoài nghịch tới nỗi y phục dính đầy bụi bẩn.

Nước trong chậu gỗ nhỏ dần dần đóng đá, Giang Oản Oản lập tức bưng chậu gỗ nhỏ ra rồi nói với Giang Hiền Vũ: “Cha, cha đập khối đá này thành từng miếng nhỏ thì sẽ dễ đập vụn hơn ạ.”

Giang Hiền Vũ gật đầu, ông ấy lập tức xắn ống tay áo lên rồi đi rửa cái rìu thật sạch sẽ, trước tiên bổ khối đá trong chậu gỗ nhỏ ra thành từng viên nhỏ, sau đó chuyển hướng sang cái chậu gỗ lớn, ngay khi ông ấy giơ rìu lên để bắt đầu làm thì lại bị Giang Oản Oản ngăn lại: “Cha, khối đá này không dùng được, cha đừng quan tâm đến nó, để con lấy một cái thùng gỗ nhỏ để đựng đá.”
 
Back
Top