Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 230: Chương 230



Giang Hiền Vũ nghi ngờ nhìn nàng: “Nhưng mà trong chậu gỗ lớn có nhiều đá hơn mà, nếu không dùng thì lãng phí lắm đó.”

Lúc này, Giang Oản Oản mới cười giải thích: “Trong cái chậu gỗ lớn này có chứa diêm tiêu, chúng rất độc nên không được dùng chúng ta chỉ dùng những thứ chưa từng tiếp xúc với diêm tiêu và đóng băng tự nhiên thôi ạ.”

Giang Hiền Vũ nghe thấy chuyện có độc thì vội vàng đặt rìu xuống: “Được được được, vậy chúng ta đừng dùng nó, ôi trời, lại còn có độc nữa, may mà hôm nay có con nói, nếu không để một ngày nào đó con không làm mà để cha làm, có lẽ cha đã lấy số đá trong chậu gỗ lớn ra để ăn rồi.”

“Không sao đâu ạ, hôm nay biết là tốt rồi, sau này chỉ cần nhớ kỹ là được.”

Sau khi Giang Hiền Vũ đi ép nước dưa hấu, Giang Oản Oản đã bổ một quả dưa hấu chuẩn bị sẵn sàng.

Khi số đá trong chậu gỗ lớn liên tục bốc hơi lạnh, Giang Oản Oản thấy Giang Hiền Vũ ở trong sân đang liên tục đập đá thì sẽ hơi nóng, vì vậy nàng lập tức pha cho ông ấy một cốc trà bưởi mật ong mát lạnh.

Giang Hiền Vũ dùng rất nhiều sức, mặc dù trong lúc đập vụn đá thì vẫn có một chút khí lạnh bốc lên nhưng ông ấy vẫn nóng đến mức toát mồ hôi.

Tiểu Bất Điểm thông minh nằm xuống cạnh cái cối, thỉnh thoảng lại ngoe nguẩy cái đuôi, thấy dáng vẻ lè lưỡi của nó thì cũng đoán được có lẽ nóng quá nên mới nằm gần như vậy.

Sau khi uống cạn cốc trà bưởi mật ong mát lạnh, ông ấy mới cảm thấy thoải mái hơn: “Thời tiết này mà được uống một ly trà đá, có lẽ chẳng khác gì nhiều kem tươi mà con nói đâu nhỉ?”

Giang Oản Oản cười nói: “Kem tươi là đá có thể ăn được, thật ra cũng không kém nhiều nhưng mà vẫn mát hơn, chắc chắn Đoàn Đoàn thích ăn kem hơn.”

Giang Hiền Vũ cười ha ha: “Có lẽ thằng bé đã uống trà bưởi đến ngán rồi, thằng bé sẽ thích những thứ mới mẻ hơn.”

Giang Oản Oản gật đầu: “Đúng vậy, thật ra Tĩnh Trì cũng thích ăn những thứ mới mẻ, lần nào con làm cái gì đó, chàng và Đoàn Đoàn đều rất tích cực.”

Giang Hiền Vũ uống một ngụm trà: “Hai cha con chắc chắn sẽ giống nhau! Thật ra bề ngoài giống cũng hơi giống, nương con nói hai cha con nó từ cái mũi lần lông mày đều giống nhau, nhưng thứ khác thì giống con hơn. Vì vậy nương con nói có lẽ tiểu Đoàn Đoàn nhà chúng ta lớn lên sẽ còn tuấn tú hơn cả cha và thúc thúc của thằng bé.”

Giang Oản Oản cười gật đầu, sau một hồi suy nghĩ, dường như đúng là như vậy. Vốn dĩ Đoàn Đoàn đã đáng yêu hơn mấy tiểu nữ oa cùng thôn, bây giờ thằng bé còn rất thích chưng diện, quần áo và giày dép mặc cả ngày phải phối màu sắc phù hợp với nhau. Mỗi khi thiết kế ra được một kiểu y phục mới, cậu bé sẽ kịch động muốn mặc thử trước, chẳng giống với cha cậu bé mặc y phục mà không thèm lựa chọn một chút nào.

Nếu như vậy, không chỉ có vẻ ngoài không tệ mà lại còn thích chưng diện, sau này sẽ là một thiếu niên tuấn tú, không biết sẽ được bao nhiêu nữ hài yêu thích đây.

Hơn nữa, Giang Oản Oản nghĩ Đoàn Đoàn nhà mình có tính cách rất dịu dàng, sau này sẽ là một tiểu thiếu nhiên vừa dịu dàng và tốt bụng, có lẽ sẽ không phải là đồ tồi, đúng chứ?

Nhưng mà nhà họ vẫn phải dạy dỗ cậu bé một chút, không cầu mong sau này cậu bé sẽ làm được chuyện lớn, ít nhất những thứ cần phải làm thì vẫn có thể đảm đương được, biết lễ phép, phân biệt được thiện ác, kính trọng trưởng bối, thương yêu nương tử và hài tử.

Giang Oản Oản tỉnh táo lại, nàng không khỏi lắc đầu, mình đã nghĩ quá xa rồi, bây giờ thằng bé nhà họ mới chỉ là một tiểu oa nhi hơn bốn tuổi, còn rất lâu mới có thể trưởng thành, tất cả mọi thứ đều có thể từ từ dạy dỗ.

Đêm rất khuya, ở ngoài sân có hai chiếc xe ngựa lần lượt dừng lại.

Đoàn Đoàn là người đầu tiên đi xuống xe ngựa, theo sau là Nhị Oa và Cẩu Đản.

Còn mấy người Tần phụ Tần mẫu và Lý Tam Nương đi sát sau, còn mấy người Lý Quý thì đi xuống từ trong một chiếc xe ngựa khác.

Lý Quý, Tần Đắc Chính và Đại Ngưu cùng góp tiền để mua một con ngựa, ở đằng sau là một chiếc xe ngựa rất to đủ để ngồi khoảng bảy tám người.

Tối hôm nay, đôi phu thê Lý Quý dẫn Tiểu Bảo tới nhà ngoại tổ mẫu của thằng bé, vì vậy tất cả mọi người mới dừng tại trước cửa nhà Tần Tĩnh Trì, sau đó mới đi.

Bởi vì khi ở trên xe ngựa, mấy tiểu tử có vén rèm lên để gió thổi vào nên có nóng đến mấy vẫn không đổ mồ hôi, vì vậy hôm nay về nhà, Đoàn Đoàn không nóng lòng đi tắm rửa.

“Nương! Ngoại tổ phụ! Chúng con về rồi ạ!”

Đoàn Đoàn đi vào trong sân trước, Cẩu Đản và Nhị Oa theo sát sau cậu bé, còn Tần Đắc Chính và Tần phụ Tần mẫu bị tụt lại phía sau, mấy người vẫn ung dung đi vào nhà.

Trong nhà, Giang Oản Oản đã chuẩn bị sẵn sàng vài phần kem dưa hấu, chỉ chờ bọn họ vào nhà thôi.

Ba tiểu tử nhảy nhót đi vào, vừa vào nhà đã lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng bởi vì ngay sau đó, ba cậu bé đã cảm nhận được có một luồng khí lạnh phả vào mặt.

Mặc dù ba thằng bé cảm thấy rất mát mẻ nhưng lại càng thấy tò mò hơn.

“Nương, nương! Sao nhà chúng ta lại mát vậy ạ?”

Đoàn Đoàn cảm thấy rất nóng lòng, cậu bé nhìn trái nhìn phải và lập tức phát hiện ở trên bàn ăn có đặt một cái bình miệng rộng ở bên cạnh cái bình được đặt vài cái bát.

Bởi vì mỗi ngày trở về, gần như trên bàn đều được đặt các món ăn, vì vậy dù Đoàn Đoàn có ngửi được mùi thơm đặc biệt thì cũng không quá để ý.

Còn ở những chỗ khác cũng không có cái gì đặc biệt, thậm chí còn không có chậu nước được đặt trong nhà.

Vì vậy thằng bé cảm thấy rất tò mò.

Đến cả Cẩu Đản và Nhị Oa cũng chưa từ bỏ ý định mà nhìn xung quanh.

Còn Giang Oản oản ngồi trên ghế số pha chưa kịp nói gì thì Giang Hiền Vũ đã bưng một bình trà bưởi mật ong mát lạnh cùng với một cái đĩa lớn có đá ở trong, sau đó ông ấy cắt dưa hấu thành vài miếng nhỏ và đặt vào trong đĩa.

Thấy mấy thằng bé vẫn còn nhìn đông nhìn tây mà không thèm nhìn về phía bàn ăn ở trong phòng bếp, ông ấy lập tức bật cười thành tiếng.

“Đoàn Đoàn, Cẩu Đản, Nhị Oa, các con mau tới đây xem đi, hôm nay có một món rất ghê gớm đó, các con đoán xem đó là cái gì?”

Mấy thằng bé nhăn mũi gắng sức ngửi thì cũng chỉ ngửi được mùi dưa hấu thoang thoảng, bởi vì ngày nào ba cậu bé cũng ăn dưa hấu nên đều cảm thấy rằng không phải là cái này.

Ngửi được một hồi, Đoàn Đoàn nhíu mày: “Ngoại tổ phụ, không có mùi thơm gì ạ!”

Cẩu Đản và Nhị Oa cũng gật đầu và đồng thanh nói: “Không có ạ!”

Lúc này, Giang Hiền Vũ mới lên tiếng: “Các con không ngửi được mùi dưa hấu sao?”

Đoàn Đoàn nghi ngờ nói: “Nhưng mà ngày nào chúng con cũng ăn dưa hấu mà, không phải ngoại tổ phụ nói là có món mới sao?”

Cẩu Đản và Nhị Oa cũng nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu.

“Món mới mà ta nói chính là làm từ dưa hấu đó.”

Đoàn Đoàn nghiêng đầu, sau một hồi sau nghĩ, cậu bé thật sự không thể nghĩ ra được dưa hấu có thể làm được món gì mới.

Thấy Giang Hiền Vũ nở nụ cười, Đoàn Đoàn không còn xoắn xuýt nữa, nếu ngoại tổ phụ nhà mình đã nói có món mới thì chắc chắn là có.

Nhưng bây giờ điều cậu bé quan tâm nhất đó là sao trong nhà lại mát như vậy, mặc dù vẫn còn chút hơi nóng nhưng rõ ràng là đã mát mẻ hơn rất nhiều.

“Ngoại tổ phụ, sao trong nhà lại mát vậy ạ?”

Giang Hiền Vũ x.oa n.ắn gương mặt nhỏ bị nóng đến đỏ bừng của cậu bé: “Bởi vì làm món ăn mới nên mới mát như thế đó.”

Giang Oản Oản ngồi bên cạnh thấy ba thằng bé ríu rít liên tục hỏi Giang Hiền Vũ, nàng bất lực cười nói: “Cha, cha đừng nói với mấy đứa nó nữa, nếu cha có sức để mấy đứa nhỏ hỏi cha một canh giờ!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 231: Chương 231



Giang Oản Oản biết Đoàn Đoàn sẽ làm như vậy bởi lúc trước khi bọn họ mới trồng dưa hấu, khi vừa rảnh rỗi, thằng bé này sẽ lập tức hỏi về dưa hấu, cái miệng nhỏ nói liên tục không ngừng.

Đoàn Đoàn nghe thấy vậy thì chu miệng với Giang Oản Oản: “Nương! Đoàn Đoàn chỉ muốn biết thôi mà!”

Cẩu Đả và Nhị Oa đứng bên cạnh Đoàn Đoàn cũng liên tục gật đầu.

Giang Oản Oản đỡ bụng đứng dậy, nàng đi đến chỗ ba cậu bé, xoa đầu mấy đứa nó rồi mới nói: “Các con tới đây đi, ăn rồi sẽ biết.”

Sau đó, ba đứa trẻ cũng không nói gì nữa mà ngoan ngoãn đi theo Giang Oản Oản về phía cái bàn ăn được đặt trong phòng bếp.

Càng gần phòng bếp, hơi lạnh càng rõ hơn.

Giang Oản oản cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn vịn vào bàn ăn và cố gắng kiếng mũi chân để nhìn, nàng cười khẽ.

Sau đó, nàng liên tục đưa ba bát đá cho mấy cậu bé: “Đây là kem dưa hấu, các con mau nếm thử đi, có lẽ hôm nay nóng lắm rồi đúng không? Mau ăn cho mát.”

Ba cậu bé cầm cái chén nhỏ lạnh băng ở trong tay, khi nhìn thấy món kem dưa hấu đỏ mọng vẫn còn đang bối hơi lạnh, cả ba lập tức mở to mắt hoặc há hốc miệng, dáng vẻ đều trông rất ngạc nhiên.

“Đá, đá, đá! Là đá này!” Đoàn Đoàn hét lớn.

Cẩu Đản bị giọng nói của cậu bé làm tỉnh táo lại từ trong kinh ngạc, miệng mấp máy nói ra vài chữ: “Mùa hè, sao lại... Sao lại có đá được chứ?”

Cái miệng nhỏ của Nhị Oa mở thật to, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh táo, Giang oản Oản thấy dáng vẻ này của cậu bé thì đưa tay khép miệng giúp cậu bé lại.

Nhị Oa chép miệng vài lần, sau đó cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Giang Oản Oản: “Thẩm thẩm, thật sự... Thật sự là đá sao ạ? Sao thẩm... Thẩm lại có thể trữ đá lâu vậy ạ?”

Mấy người Tần phụ vừa từ ngoài đi vào nghe được vài từ đá nhưng lại không nhìn thấy đá dâu thì còn tưởng mấy tiểu tử nóng đến mức khó chịu nên mới nghĩ tới những khối đá mát mẻ.

Vì vậy Tần phụ nói: “Bây giờ mới tháng sáu, tháng bảy lấy đâu ra đá chứ, nếu muốn có đá thì phải đợi đến mùa đông!”

Nói tới đây, ông ấy hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Nhưng mà nghe nói nhà có tiền thì sẽ dự trữ đá của mùa đông, nhưng mà số đá có thể tích trữ được rất ít, ở trong mùa hè này, đá là thứ rất quý giá đó!”

Ông ấy vừa nói xong thì Đoàn Đoàn đã vui vẻ bưng bát kem của cậu bé chạy ra: “Gia gia, không phải đâu, người mau nhìn đi ạ! Là đá thật đó!”

Mấy người Tần phụ nhìn kỹ thứ trong bát mà Đoàn Đoàn cầm, đôi mắt lập tức mở to, đồng thời cảm thấy vô cùng kích động.

Tần Đắc Chính không nhịn được mà nhìn Tần Tĩnh Trì, hắn ta kinh ngạc đến mức buột miệng nói: “Nhà đệ có thể dự trữ đá từ mùa đông sao?”

Tần Tĩnh Trờ ngẩn người nhìn cái bát đang bốc hơi lạnh trong tay Đoàn Đoàn, kem dưa hấu đã bắt đầu hơi tan chảy: “Nhà đệ không dự trữ băng, vậy cái này từ đâu ra thế?”

Giang Oản Oản đi tới, nàng đặt tay lên vai của tiểu Đoàn Đoàn và nói: “Kem sắp tan rồi kia, Đoàn Đoàn mau ăn đi.”

Đoàn Đoàn vội vàng gật đầu: “Vâng ạ!”

Nói xong, cậu bé dùng thìa gỗ nhỏ múc một miếng kem thật to cho vào miệng, sau khi bị lạnh tới mức giật mình, đôi mắt nai con của cậu bé nhắm lại rồi mới nói: “A! Lạnh quá! Nhưng mà... Nhưng mà rất ngon!”

Ăn xong một miếng, thằng bé lại múc thêm một thìa lớn, khi đang muốn đút cho Tần Tĩnh Trì ở trước mặt thì Giang Oản Oản đã nói: “Đoàn Đoàn, con cứ ăn đi, ở trên bàn vẫn còn nhiều lắm.”

Sau đó, nàng nhìn mấy người Tần Tĩnh Trì: “Khối đá này là do ta vừa mới làm, chúng ta có làm kem dưa hấu, còn có trà bưởi mật ong lạnh và dưa hấu ướp đá, mọi người mau tới ăn cho mát đi, lát nữa chúng ta còn phải sang nhà của Đại Ngưu ca đó.”

Mấy người thấy ba thằng bé Đoàn Đoàn, Cẩu Đản và Nhị Oa ăn kem rất thoải mái thì cũng không tò mò nữa, tất cả đồng loạt bước nhanh tới bên cạnh bàn ăn, Giang Hiền Vũ lập tức đưa từng bát kem một để bọn họ bắt đầu ăn.

Chẳng mấy chốc, trong nhà liên tục vang lên những tiếng cảm thán.

“Ôi trời! Thoải mái thật đó!”

“Nào ngờ được vào mùa hè mà ta vẫn có thể ăn đá! Hơn nữa còn ngon như thế!”

“Đúng thế, tay nghề của Oản Oản tốt thật đấy, kem dưa hấu gì đó còn ngon hơn cả dưa hấu!”

Người lớn cầm bá đứng bên cạnh bàn ăn, còn mấy đứa bé Đoàn Đoàn thì bưng bát đi ra ngoài sân, ngồi trên ghế đá trong sân, ba cậu bé còn có thể nhìn thấy cảnh hoàng hôn rực rỡ nơi chân trời.

Đoàn Đoàn vừa ăn kem vừa nhìn hoàng hôn ở xa xa, khóe miệng hơi nhếch lên, hai mắt nhắm lại, cậu bé đang rất hưởng thụ!

Rất nhanh, kem đá xay trong chậu gỗ nhỏ đã bị ăn hết sạch.

Trời cũng đã khuya, không còn đủ thời gian để làm thêm mấy phần nữa. Vốn dĩ Giang Oản Oản và Giang Hiền Vũ định làm một ít để mang đi cho phu thê Đại Ngưu nếm thử một chút. Bây giờ đã ăn hết sạch, nàng cũng chỉ có thể làm thêm một phần khác. Nàng mang một đĩa dưa hấu ướp lạnh và một bình trà bưởi mật ong chưa uống hết đi.

Sau khi khóa cửa lại, một nhóm người vừa nói vừa cười đùa đi về phía nhà Đại Ngưu. Ba đứa nhỏ nắm tay nhau, sôi nổi đi phía trước. Tần phụ và Giang Hiền Vũ đi sau bọn họ trò chuyện.

Tần Tĩnh Trì nắm tay Giang Oản Oản, đi chậm rì rì cuối cùng.

“Nương tử, món kem đá xay hôm nay là chuyện gì vậy? Sao nhà chúng ta có đá thế?”

Giang Oản Oản khẽ nhếch môi cười: “Chàng đoán xem!”

Tần Tĩnh Trì không nhịn được nhéo hai má trắng nõn của nàng: “Sao ta đoán được. Chẳng qua mùa đông nhà chúng ta không dự trữ đá, hơn nữa ta cũng chưa từng nghe nói huyện Khúc Phong có nhà nào có thể trữ đá. Cho nên, loại đá băng này chắc chắn là nàng làm ra.”

Giang Oản Oản ngẩng đầu cười, nhìn về phía hắn nói: “Tướng công của thiếp thật thông minh!” Sau đó nàng lập tức nhếch môi kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là thiếp làm ra rồi.”

Tần Tĩnh Trì lại không nhịn được xoa hai má của nàng: “Ôi, nương tử của nhà ai mà lại lợi hại như vậy!”

Giang Oản Oản kéo cánh tay của hắn rồi ôm lấy: “Là nhà tướng công của thiếp đó!”

Tần Tĩnh Trì không kiềm chế được khẽ cười ra tiếng. Có lẽ vì nương tử của mình đang mang thai, thỉnh thoảng nhìn nàng ngây thơ như Tiểu Đoàn Đoàn, giống như một cô bé năm sáu tuổi.

Hắn không khỏi nghĩ, nếu sau này bọn họ có một cô bé, đoán chừng cũng sẽ đáng yêu như nàng.

Vốn dĩ Tần Tĩnh Trì luôn tỏ thái độ thờ ơ với đứa con chưa sinh ra của bọn họ. Nhưng ngay lúc này, hắn lại đột nhiên hy vọng nếu là một bé gái giống như Giang Oản Oản thì tốt biết mấy.

Giang Oản Oản dựa vào cánh tay hắn cọ qua lại cọ lại, mới nghiêm túc nói: “Chàng còn nhớ thiếp bảo chàng tìm đá tiêu không?”

Tần Tĩnh Trì cúi đầu nhìn nàng: “Dĩ nhiên nhớ rồi, cũng không biết nàng tìm đá tiêu để làm gì nữa? Hơn nữa nó còn mọc đầy ở góc tường, cũng không giống như những viên đá cuội nhẵn nhụi ở sông, những viên đá này ít nhất còn có thể dùng lát đường.”

“Những viên đá tiêu này đâu có vô dụng. Món kem đá xay hôm nay chúng ta ăn được làm từ thứ này đó!”

Tần Tĩnh Trì kinh ngạc nhìn nàng: “Mấy viên đá tiêu này… Sao… Sao có thể? Thật sự có thể làm được kem à?”

Sau đó ánh mắt hắn không khỏi nghi ngờ: “Không phải là nàng lừa tướng công của nàng chứ!”

Hắn hoàn toàn không tưởng tượng được thứ này lại có công dụng như vậy!

Giang Oản Oản đánh vào cánh tay của hắn: “Ai lừa chàng chứ! Thiếp đã nói cho chàng là nơi ở trước kia của thiếp rất thần kỳ rồi mà! Dùng đá tiêu làm kem hoàn toàn không phải chuyện gì lạ!”

Tần Tĩnh Trì giả vờ như đau đớn, xoa chỗ cánh tay bị nàng đánh: “Nàng đang muốn ám sát tướng công của mình à? Hơn nữa làm sao ta biết là nàng lừa ta hay không chứ? Ta có bóng ma đấy. Lần trước là ai nói với ta có thể dùng đất sét làm món ăn ngon?”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 232: Chương 232



Thật ra Tần Tĩnh Trì không phải là người khờ khạo, chủ yếu là do Giang Oản Oản có thể biến đậu phụ mốc meo thành đậu phụ thối thơm ngon. Cho nên đoán chắc hắn bị tay nghề nấu nướng của nàng làm cho mê đắm, mới có thể tin rằng đất sét thật sự dùng để bôi trực tiếp lên con gà. Kết quả khiến hắn phải rửa đi rửa lại vài lần mới sạch.

Giang Oản Oản cười tủm tỉm nhìn hắn: “Đúng là làm đồ ăn mà. Không phải lần trước chàng ăn gà nướng đất sét rồi sao? Mùi vị không ngon à?”

Đoàn Đoàn đi phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn. Cẩu Đản và Nhị Oa cãi nhau ầm ĩ, nhưng thật ra đã đi phía trước cách xa cậu bé.

Cậu bé nhìn thấy hai người Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản bước đi chậm rì, mỉm cười vui vẻ. Đoàn Đoàn không nhịn được chạy lại phía bọn họ, ôm chặt lấy chân Tần Tĩnh Trì.

“Cha nương ơi, hai người nói chuyện gì thế? Đoàn Đoàn cũng muốn nghe!”

Tần Tĩnh Trì duỗi một tay ôm lấy tiểu tử, cười nói: “Sao con không đi cùng Cẩu Đản và Nhị Oa vậy?”

Đoàn Đoàn nhìn Cẩu Đản và Nhị Oa vẫn còn đang cãi nhau ầm ĩ phía trước, nhẹ giọng cười nói: “Con không biết Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca nói chuyện gì đó, Nhị Oa ca ca tự mình tức giận đuổi theo huynh ấy muốn đánh nhau.”

Nói xong, tiểu tử lại nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, trách móc nói: “Cha nương à, hai người còn chưa nói cho Đoàn Đoàn vừa rồi hai người đang nói chuyện gì đâu! Không được lảng sang chuyện khác đâu.”

Giang Oản Oản bất lực nhéo lỗ tai nhỏ của cậu bé: “Con học cách nói chuyện này ở đâu? Còn biết nói không được lảng sang chuyện khác?”

Vẻ mặt Đoàn Đoàn tỏ vẻ đương nhiên, mở miệng nói: “Nương nói thế mà! Mỗi lần cha chọc nương giận, cha nói chuyện khác. Nương sẽ nói như thế với cha.”

Nói xong, tiểu tử rất vui vẻ: “Câu này hữu dụng quá! Sau này nương sẽ dạy Đoàn Đoàn những câu khác nữa…”

Đoàn Đoàn lẩm bẩm một mình, Giang Oản Oản nghe thấy, nhất thời có hơi dở khóc dở cười. Sức quan sát của tiểu gia hỏa này rất mạnh!

Sau khi Đoàn Đoàn nói xong, ý thức được Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì còn chưa trả lời cậu bé vấn đề vừa rồi, thì cậu bé lại bĩu đôi môi nhỏ nhắn: “Xem đi xem đi, nương lại lảng sang chuyện khác rồi. Nương còn chưa trả lời Đoàn Đoàn hai người đang nói chuyện gì đâu!”

Tần Tĩnh Trì bóp cái miệng nhỏ nhắn của cậu bé, bất lực nói: “Con là chim sẻ nhỏ à? Mỗi ngày ríu ra ríu rít, khiến cho cha của con đau đầu lắm.”

“Hừ! Cha thối!”

Giang Oản Oản nắm bàn tay của Đoàn Đoàn nói: “Chúng ta vừa nói chuyện làm gà nướng đất sét lần trước, chắc là cha con đói rồi.”

Đoàn Đoàn vừa nghe thì nghĩ đến chân gà mềm thơm. Cậu bé khẽ nuốt nước miếng, cúi xuống n.g.ự.c Tần Tĩnh Trì nói nhỏ vào tai Giang Oản Oản: “Nương ơi, hôm nào chúng ta lại làm gà nướng đất sét ăn đi, để cho cha thối giúp chúng ta lau sạch bùn bẩn nhé! Ừm… Nếu làm tốt, con sẽ để cha ăn m.ô.n.g gà! Được không nương?”

Giang Oản Oản nhịn cười: “Ừ… Được!”

Vẻ mặt Tần Tĩnh Trì không có biểu cảm gì ôm chặt tiểu tử kia, nhéo hai má mềm mại của cậu bé: “Cha còn đang ôm con đó. Con cảm thấy con nói thầm thì cha không nghe thấy sao? Mấy ngày trước nương của con vừa kể cho con chuyện tự mình dối mình, con đã quên rồi à?”

Đoàn Đoàn trợn đôi mắt to tròn nhìn hắn, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn phải nhượng bộ trước uy quyền của cha mình: “Vậy nếu cha nghe được rồi, thì hôm nào chúng ta làm gà nướng đất sét nhé, được không?”

Tiểu tử kia chân thành cam đoan nói: “Cha không cần ăn m.ô.n.g gà đâu! Ừm… Cha có thể ăn cánh gà!”

Tần Tĩnh Trì khẽ cau mày: “Sao vậy, cha của con không xứng ăn chân gà của con à?”

Đoàn Đoàn lắc đầu: “Ôi chao, cha ngốc quá. Một cái chân gà phải để cho nương nữa, nương còn đang mang thai đệ đệ nhỏ đấy! Ừm… Còn một cái kia… Một cái kia…” Đoàn Đoàn gãi đầu, nhất thời không biết nên nói như thế nào: “Một chân khác có nên để cho gia gia nãi nãi, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu không? Nhưng vẫn không đủ rồi! Vậy con phải làm sao bây giờ đây?”

Lần trước Giang Oản Oản bị ép ăn một cái chân gà nướng đất sét, còn lại một chân là Đoàn Đoàn ăn.

Đoàn Đoàn cau mày suy nghĩ. Lần này cậu bé không thể ăn chân gà nữa, phải để phần cho gia gia nãi nãi và ngoại tổ mẫu ngoại tổ phụ! Bản thân cậu bé không thể chiếm một chân gà nữa! Cậu bé và cha cùng ăn cánh gà vậy! Cánh gà cũng ngon lắm!

Khi một nhóm người đến nhà Đại Ngưu, Kim Thị đã làm một bàn lớn đồ ăn và đang chờ mọi người.

Đoàn Đoàn vui vẻ chạy vào nhà, nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, vui vẻ vỗ tay: “Oa! Thẩm làm thiệt nhiều đồ ăn ngon!”

Cậu bé nhìn thấy trên trán Kim Thị và Đại Ngưu lấm tấm mồ hôi, cậu bé lập tức nhớ đến dưa hấu ướp lạnh và trà bưởi mật ong bọn họ mang đến: “Đại Ngưu thúc, thẩm! Chúng con mang dưa hấu ướp lạnh và trà bưởi mật ong qua đây nè! Mọi người có phải nóng quá hay không? Mau ăn một chút đi! Như thế này sẽ mát hơn nhiều đó!”

Cẩu Đản khoác tay lên vai Đoàn Đoàn, nhìn cha nương cậu bé gật đầu: “Đúng rồi ạ! Mát lạnh lắm! Ăn ngon nữa!”

Ánh mắt Đoàn Đoàn nhìn về phía Tần phụ đang cầm dưa hấu và nước trà. Cậu bé thấy ông đặt giỏ lên trên bàn, thì cùng với Cẩu Đản một người kéo Kim Thị một người kéo Đại Ngưu đi về phía bàn. Đoàn Đoàn còn nhanh miệng thúc giục: “Hai người mau đến đi ạ! Không đá tan luôn ra đấy!”

Khi hai phu thê bọn họ đi đến trước bàn, dưa hấu trên bàn vẫn tươi mát, bên ngoài ấm trà bưởi mật ong vẫn còn một lớp sương trắng. Hai người mỗi người uống một chén trà bưởi mật ong, ngay lập tức cảm giác toàn thân sảng khoái, hơi nóng đã tiêu tan được tám chín phần.

Hai người uống xong, Đại Ngưu mới nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: “Sao ta cảm giác nước trà giống như được lấy từ mùa đông vậy, đặt trong giếng nước thì cũng không thể mát lạnh như thế này được!”

Bởi vì lúc mang dưa hấu đi đã lấy đá ra, đá trong trà cũng đã tan hết. Hai người không phát hiện ra có đá, cho nên cũng không quá sốc.

Lúc này, Tần Đắc Chính ở một bên cười nói: “Đại Ngưu ca, đá được thả vào nước trà này rồi, sao có thể không lạnh được?”

“Đá? Thế mà các ngươi dự trữ đá băng sao? Có thể dự trữ à?”

Tần Đắc Chính cũng không nhịn được nhìn Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì, vấn đề này hắn ta cũng chưa được giải đáp đâu.

Giang Oản Oản lắc đầu, mở miệng nói: “Thật ra ta tự tạo ra đá.”

“Tự tạo ra đá?”

Hai người không kiềm chế được kêu lên!

Đại Ngưu thốt lên: “Khối đá băng này rất có giá trị. Vào mùa hè, có thể sánh ngang với vàng đấy! Nếu tự làm thì có giá trị bao nhiêu đây?”

Tần Đắc Chính đứng bên cạnh liên tục gật đầu, chẳng qua nghĩ lại, nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, nghiêm túc nói: “Tĩnh Trì, Oản Oản, các ngươi phải giấu kỹ cách làm ra đá băng này đó! Không thể nói cho ai! Khối đá băng này dễ kiếm tiền như thế, chắc chắn sẽ thu hút kẻ xấu!”

Đại Ngưu cũng nghiêm túc gật đầu: “Các ngươi cũng không thể tùy ý cho người khác xem, tạm thời cũng không được bán! Nếu không đến hỏi huyện lệnh đại nhân, xem thử ông ấy nói như thế nào đi.”

Lý Viễn và bọn họ xem như thân thích, lại là huyện lệnh, chắc là có thể nghĩ cách.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đều ngạc nhiên nhìn Tần Đắc Chính. Bọn họ không ngờ Tần Đắc Chính và Đại Ngưu sẽ nói như vậy, ngay cả chính bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến mức này.

Đại Ngưu và Tần Đắc Chính liếc nhìn nhau một cái, cả hai đều biết chuyện này quan trọng như thế nào. Bởi vì mấy ngày trước cửa tiệm thịt nướng của bọn họ đã thu hút một tên trộm, tên trộm đã biến cửa tiệm thịt nướng thành một mớ hỗn độn. Chắc là muốn tìm công thức làm món thịt nướng!

Bởi vì không có tổn thất gì, nên hai người bọn họ và Lý Viễn chỉ đóng đinh cửa sổ mà tên trộm đã trèo qua rồi báo quan trên. Sau đó mọi chuyện cũng trở nên yên tĩnh, khách nhân cũng vẫn đông như bình thường. Vì thế hai người cũng không nói cho Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 233: Chương 233



Ngay cả thịt nướng cũng có thể thu hút kẻ trộm, càng đừng nói đến đá lạnh còn có giá trị hơn thịt nướng! Nếu không chú ý, nói không chừng còn rất nguy hiểm nữa!

Tần Tĩnh Trì nhìn Giang Oản Oản, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc. Nếu muốn bán đá, nhất định phải tìm một nhân vật lớn có quyền lực hợp tác mới được…

Tần Tĩnh Trì im lặng một lúc, không nhịn được nghĩ đến Mộ Quy Hoằng.

Giang Oản Oản đang nghe Tần Đắc Chính và Đại Ngưu nói, nghĩ đến việc làm đá. Trong lòng không khỏi thấy ấm áp, hai người bọn họ đúng là rất quan tâm đến nhà nàng. Nếu là người khác có lẽ chỉ suy nghĩ làm sao lấy được công thức rồi.

“Đại Ngưu ca, A Chính ca. Chúng ta đã biết, chắc chắn sẽ chú ý, sẽ không để cho người khác biết được.”

Đại Ngưu và Tần Đắc Chính gật đầu: “Vậy được rồi. Nếu cần dùng đá thì cứ bí mật làm trong nhà, đừng để người trong thôn phát hiện ra. Nếu như bị phát hiện, các ngươi cứ nói là dự trữ từ năm trước. Có lẽ bọn họ sẽ không hỏi nhiều đâu.”

Sau đó Đại Ngưu kéo Đoàn Đoàn, Cẩu Đản và Nhị Oa đến trước mặt, cẩn thận dặn dò: “Ba đứa các con ngàn vạn lần không được nói chuyện làm đá băng ra, cũng không thể nói cho ai! Nếu không sẽ có rất nhiều người xấu tìm đến cửa đấy!”

Tiểu tử bị biểu cảm nghiêm túc của bọn họ dọa sợ đến mức gật đầu thật mạnh: “Vâng! Đoàn Đoàn biết rồi ạ! Không được nói cho ai hết!”

Cẩu Đản vỗ n.g.ự.c của cậu bé: “Con biết rồi ạ. Nhất định phải ngậm miệng, không được nói cho ai hết!”

Nhị Oa cũng bảo đảm: “Con cũng sẽ không nói! Con ít nói lắm! Sẽ không nói ra đâu!”

Đại Ngưu xoa đầu từng đứa trẻ một: “Các con ngoan quá!”

Kim Thị ở bên cạnh mở miệng nói: “Tốt lắm, mấy tiểu tử của chúng ta đều rất ngoan. Bảo không nói ra, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Đồ ăn trên bàn đều sắp nguội rồi, mau ngồi xuống ăn cơm thôi!”

Tần phụ, Tần mẫu, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương vừa mới nghe được những lời của Đại Ngưu đều bị dọa sợ. Bây giờ Kim Thị lên tiếng nhắc nhở, mới tỉnh táo lại.

Tuy trong lòng bốn lão nhân rất lo lắng, nhưng bây giờ Đại Ngưu nói đúng là không sai. Hỏi huyện lệnh đại nhân chắc chắn là đúng! Cho nên bọn họ cũng không nói gì thêm.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì liếc nhìn nhau, cũng không nghĩ nhiều nữa. Một bàn đồ ăn như vậy, bây giờ ăn ngon mới là đúng!

Từ năm ngoái đến năm nay thi thoảng Kim Thị cũng đi theo Giang Oản Oản học nấu ăn. Bây giờ hương vị đồ ăn nàng ta làm đã rất ngon rồi! Nàng ta cũng biết nấu thêm rất nhiều món.

Trên bàn có cá nấu dưa chua, thịt xào ớt, chân giò kho tiêu, dưa chuột trộn, cải trắng xào, canh rau đậu phụ.

Mỗi món ăn đều rất nhiều. Bởi vì bàn không đủ chỗ, mỗi món đều có hai đĩa, lần lượt xếp trên hai cái bàn.

Ba đứa nhỏ, Tần phụ, Tần mẫu, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương ngồi cùng một bàn. Tần Tĩnh Trì, Giang Oản Oản và bọn Đại Ngưu ngồi ở bàn khác.

Ba đứa nhỏ ăn rất nhiều kem dưa hấu, trong miệng còn tràn ngập vị ngọt. Bây giờ ăn một bàn đủ loại món, thật sự ăn rất ngon!

Lý Tam Nương múc cho bọn chúng mấy miếng chân giò to được hầm mềm nhũn, thêm một chút canh nóng. Mỗi tiểu tử một cái thìa to, vui vẻ ăn uống.

Tất cả mọi người ăn uống no nê, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mới ngồi sang một bên trò chuyện với bọn Đại Ngưu về những điều bọn họ cần chú ý khi xây nhà.

Thực ra, nhóm thợ xây nhà này cũng chính là nhóm người đã xây nhà cho Giang Oản Oản, cho nên không cần lo lắng nhiều. Chỉ là bọn Đại Ngưu không xây ngôi nhà lớn như vậy, cho nên chắc chắn sẽ có một số điểm khác biệt khi xây.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nói một cách cẩn thận, hai phu thê Đại Ngưu cẩn thận lắng nghe. Ngay cả Tần Đắc Chính rất nghiêm túc lắng nghe.

Sau khi bọn Đại Ngưu xây nhà xong, nhà của hắn ta cũng bắt đầu được xây dựng. Bây giờ nghe một chút, đến lúc đó nếu gặp phải tình huống như này thật ra cũng có thể tránh được một chút rắc rối.

Sau khi cơm nước và nói chút chuyện xây nhà xong, cả nhà họ Tần dẫn Đoàn Đoàn đi về thì trời đã rất khuya, ánh trăng treo trên cao.

Hôm nay Đoàn Đoàn ăn rất no, cho dù ăn xong có ngồi nghỉ một lúc thì cậu bé vẫn thấy hơi đầy bụng.

Cậu bé ôm bụng, đôi chân ngắn ngủn đi chậm rì rì, nhìn Tần Tĩnh Trì thì vô thức tăng tốc nhanh hơn. Tiểu tử kia chỉ có thể kéo áo hắn: “Cha nương ơi, hai người đi chậm lại một chút, chờ Đoàn Đoàn với! Đoàn Đoàn ăn no quá! Phải đi chậm thôi ạ!”

Giang Oản Oản cúi người xoa cái đầu nho nhỏ của cậu bé, nói: “Con đi có mệt không? Con có muốn cha ôm con đi không?”

Đoàn Đoàn lắc đầu: “Dạ. Thôi ạ, Đoàn Đoàn phải tự đi. Có lẽ về tới nhà thì sẽ không đầy bụng nữa đâu.”

Giang Oản Oản gật đầu: “Được, vậy chúng ta đi từ từ nhé. Đợi cho đến khi nào nhà chúng ta đủ ăn đủ uống, để cho bảo bối Đoàn Đoàn không phải mệt mỏi đi bộ nữa!”

“Hì hì… Vâng ạ!” Đôi mắt Đoàn Đoàn nheo lại cười.

Giang Oản Oản nhìn thấy, trái tim mềm nhũn, tiểu gia hoả nhà nàng thực sự rất thích cười. Cho dù tâm trạng nàng không tốt, nhìn thấy cậu bé nghiêng cái đầu nhỏ cười tươi, nàng cũng quên hết mọi thứ.

Mùa hè ve sầu kêu inh ỏi, ánh trăng bạc chiếu sáng cả đồi núi. Những bông hoa dại ven đường bị gió thổi bay, hương thơm dịu nhẹ của hoa bay trong không khí.

Ngay cả tiếng muỗi thỉnh thoảng vo ve cũng khó có thể lọt vào tai được.

Tần phụ, Tần mẫu, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ đi phía sau bọn họ, không nhịn được mỉm cười nhìn gia đình ba người đi phía trước.

Về đến nhà tắm rửa xong, Đoàn Đoàn ngáp một cái rồi leo lên chiếc giường nhỏ của mình đi ngủ.

Sau khi tất cả mọi người đã ngủ say, Đoàn Đoàn nằm trên giường nhíu mày, không buồn ngủ chút nào. Bên tai cậu bé toàn là tiếng muỗi vo ve, đôi bàn tay nhỏ của cậu bé liên tục vỗ qua vỗ lại, nhưng không đập được một con muỗi nào!

Đoàn Đoàn tức giận lăn hai vòng trên giường, lập tức chui cả người vào trong chăn. Lần này không nghe thấy tiếng muỗi kêu nữa, cũng sẽ không bị muỗi đốt.

Nhưng chỉ chốc lát sau thì cậu bé nóng đến đổ mồ hôi, nằm trong chăn không thở được.

Đoàn Đoàn bĩu môi, chợt nhớ ra điều gì đó, trên mặt lại nở nụ cười.

Chỉ thấy cậu bé hất chăn ra, mặc quần áo vào rồi đi dọc theo ánh trăng ngoài cửa sổ, xỏ đôi hài nhỏ của mình vào. Cậu bé nhẹ tay nhẹ chân mở cửa ra, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau đó gõ cửa phòng ngủ bên cạnh.

Tiểu tử kia sợ làm phiền gia gia, nãi nãi, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu nên không dám nói gì, chỉ nhẹ nhàng gõ cửa.

Giang Oản Oản mệt mỏi nằm trong n.g.ự.c Tần Tĩnh Trì, đột nhiên nghe thấy tiếng động, nàng vội vàng dùng tay cản lại khi Tần Tĩnh Trì sắp ghé đầu lên vai nàng: “Chàng có nghe thấy tiếng động gì không? Hình như là tiếng gõ cửa?”

Tần Tĩnh Trì dùng một tay ôm chặt hai tay nàng, nhẹ giọng cười nói bên tai nàng: “Nàng đừng có kiếm cớ, đại phu nói có thể rồi. Hơn nữa mọi người trong nhà đã ngủ say, sao có người đi gõ cửa được!”

Giang Oản Oản cẩn thận nghe lại, hình như không nghe thấy nữa, thì chỉ có thể nói với hắn: “Vậy chàng… Chàng nhẹ thôi nha!”

Đoàn Đoàn đứng ngoài cửa, nhìn quanh bốn phía, bởi vì trong phòng không có cửa sổ để ánh sáng chiếu vào, cho nên có hơi tối. Đoàn Đoàn nhìn trái nhìn phải, trong lòng cảm thấy có hơi sợ hãi. Vì thế lo lắng dựa vào cửa nghe ngóng, không nghe thấy tiếng cha nương ra mở cửa, thì lại gõ cửa.

Lần này không chỉ Giang Oản Oản, mà cả Tần Tĩnh Trì cũng nghe thấy.

Hắn nhìn Giang Oản Oản đã – cởi – hết – quần áo, bất lực cúi đầu nhìn phần – thân – dưới của mình, khẽ thở dài một tiếng. Sau đó hắn yếu ớt cầm lấy tiết y tiết khố vứt bừa bãi trên giường mặc vào cho nàng, mặt không biểu cảm nói: “Ta đoán là thằng nhóc con nhà chúng ta đến quấy nhiễu.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 234: Chương 234



Giang Oản Oản mỉm cười, hôn nhẹ lên môi hắn: “Được rồi, chàng nhanh mở cửa đi. Không biết sao Đoàn Đoàn lại đến đây, rõ ràng lúc thiếp đóng cửa con còn đang đắp chăn, chuẩn bị đi ngủ.”

“Để ta đi xem.”

Nói xong, Tần Tĩnh Trì nhặt tiết y tiết khố vứt dưới giường rồi mặc lên, lúc này mới đi ra mở cửa.

Lúc hắn sắp mở cửa, Đoàn Đoàn đang giơ tay tiếp tục gõ cửa, thấy cửa đột nhiên mở ra, ngẩng đầu lên nhìn Tần Tĩnh Trì với vẻ tủi thân: “Cha à, sao lâu như vậy mà cha mới mở cửa ạ! Bên ngoài tối thui, Đoàn Đoàn rất sợ!”

Tần Tĩnh Trì bất lực xoa khuôn mặt nhỏ mềm của cậu bé: “Sao con chưa ngoan ngoãn đi ngủ vậy?”

Đoàn Đoàn nhíu mày, tủi thân tức giận nói: “Trong phòng Đoàn Đoàn có nhiều muỗi lắm, ồn ào cực! Con không ngủ được!” Nói xong cậu bé còn vươn cánh tay nhỏ bé ra: “Cha ơi, trên tay con còn bị cắn, ngứa lắm! Còn cả…”

Ánh sáng ngoài cửa vô cùng tối mờ, Tần Tĩnh Trì căn bản không nhìn thấy gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn cậu bé vươn cánh tay ra.

Thế là hắn bế thằng nhóc con miệng còn đang lải nhải vào trong phòng, đặt cậu bé lên giường, rồi mới nhìn Giang Oản Oản nói: “Tiểu tử bị muỗi đốt, nói là không ngủ được. Hôm nay ngủ cùng chúng ta.”

Giang Oản Oản nhìn thấy ánh mắt oán hận của hắn, khẽ cười một tiếng, rồi ôm lấy Đoàn Đoàn còn đang bĩu môi hôn một cái: “Vậy hôm nay Đoàn Đoàn ngủ cùng cha và nương nhé! Để nương nhìn xem, con muỗi thối kia cắn Đoàn Đoàn nhà chúng ta như thế nào?”

Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh im lặng thắp đèn, ngay lập tức ngọn đèn sáng lên.

Đoàn Đoàn những lời Giang Oản Oản nói, ngay lập tức cảm thấy nàng như chỗ dựa vững chắc, ôm cánh tay của nàng bắt đầu lớn giọng than phiền: “Nương à, nương không biết con muỗi kia đáng ghét như thế nào đâu, kêu vo ve mãi không dừng! Đoàn Đoàn vỗ một lúc lâu, vẫn không đập được con nào, bọn chúng rất tinh ranh! Giống như con hồ ly tinh ranh trong truyện nương kể cho con nghe!”

Tần Tĩnh Trì lấy lọ thuốc mỡ trong tủ mấy ngày trước hắn mua ở y quán ra, đi đến trước giường, gãi cằm Đoàn Đoàn: “Nào, tiểu tổ tông đến đây, duỗi tay ra để cha bôi thuốc cho con.”

Lúc này Đoàn Đoàn mới buông cánh tay Giang Oản Oản ra, xắn ống tay áo lên, trên cánh tay cậu bé có một vết muỗi đốt sưng to và hơi đỏ.

Tần Tĩnh Trì lấy một ít thuốc mỡ cẩn thận bôi lên cho cậu bé, còn nói thêm: “Còn nữa không con?”

Đoàn Đoàn vội vàng tụt quần xuống, bàn tay nhỏ xinh chỉ vào m.ô.n.g mình: “Cha ơi, chỗ này chỗ này! Chỗ này cũng có, ngứa lắm!”

Tần Tĩnh Trì ngơ ngác nhìn vết muỗi đốt trên m.ô.n.g của cậu bé, bật cười nói: “Sao nó có thể cắn ở chỗ này? Mà vết còn to hơn trên tay!”

Giang Oản Oản nghe thấy Tần Tĩnh Trì nói, cũng nhìn kỹ xem, bất lực cười nói: “Đoàn Đoàn, có phải con cởi hết quần áo đi ngủ không? Nếu không sao con muỗi có thể cắn ở chỗ này?”

Đoàn Đoàn không nhịn được che m.ô.n.g lại, đỏ mặt xấu hổ lúng túng nói: “Đoàn Đoàn ngủ ở phòng mình mà, buổi tối nóng quá.”

Giang Oản Oản kéo chiếc quần đùi mỏng dưới chân cậu bé lên, cười nói: “Nương đã may quần đùi quần đùi, còn mỏng như này, sao lại nóng được?”

Đoàn Đoàn nghiêm túc gật đầu: “Thực sự rất nóng mà!”

Mặc dù quần đùi không ảnh hưởng gì, nhưng Đoàn Đoàn cảm thấy không mặc sẽ mát mẻ hơn!

Sau khi bôi thuốc mỡ cho tiểu tử kia xong, đặt cậu bé nằm giữa giường. Tần Tĩnh Trì nhìn Giang Oản Oản bất lực cười rồi thổi tắt ngọn đèn. Giang Oản Oản nhìn hắn cười ranh mãnh.

Đoàn Đoàn nằm trên giường, có lẽ do quá thời gian ngủ thường ngày, cho nên cậu bé chớp mắt liên tục, không hề buồn ngủ.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhắm mắt lại, đã hơi mơ màng ngủ rồi nhưng tiểu tử ở giữa thi thoảng lại cựa người, lăn qua lăn lại, khiến hai người tỉnh dậy.

Tần Tĩnh Trì nhéo gáy cậu bé: “Mau ngoan ngoãn ngủ đi, đừng làm phiền đến nương.”

Đoàn Đoàn quay đầu nhìn về phía Giang Oản Oản đang nằm nghiêng, đưa tay chạm vào bụng của nàng. Thân hình nhỏ bé co vào trong chăn. Sau đó áp đầu nhỏ vào sát bụng Giang Oản Oản, cẩn thận lắng nghe, nhưng chẳng nghe thấy tiếng gì cả.

Tiểu tử kia thất vọng lắc đầu, lập tức chưa từ bỏ ý định vươn đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng vu.ốt ve bụng Giang Oản Oản. Vu.ốt ve được một lúc, Đoàn Đoàn định rút tay ra thì ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, cậu bé cảm nhận được một cú đạp vào lòng bàn mình, vội vàng kéo tay Tần Tĩnh Trì: “Cha ơi, đệ đệ động đậy nè. Hình như đệ ấy đạp vào bụng nương.”

Lúc này Giang Oản Oản cũng cảm nhận được bụng mình bị tiểu tử bên trong đá một cái.

Tần Tĩnh Trì nghe Đoàn Đoàn nói, cũng vội vàng cúi người áp sát vào bụng Giang Oản Oản nhẹ nhàng xoa.

Mãi cho đến khi lòng bàn tay cảm nhận được một cú đá sinh động, hắn vừa vui mừng vừa ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Oản Oản: “Oản Oản! Con đang động đậy này.”

Giang Oản Oản cười gật đầu: “Thiếp biết rồi, tiểu gia hỏa này đã gần sáu tháng tuổi. Các nương nói, tiểu tử kia bắt đầu thích động đậy. Sau này có lẽ còn động đậy mạnh hơn đấy!”

Đoàn Đoàn nghe được tiếng tiểu bảo bảo đạp, cũng chui ra khỏi n.g.ự.c Tần Tĩnh Trì, nhìn Giang Oản Oản nói: “Nương ơi, có phải trước đây Đoàn Đoàn cũng động đậy trong bụng nương như thế này đúng không?”

Thật ra khi Giang Oản Oản mang thai Đoàn Đoàn, chắc do Đoàn Đoàn ở trong bụng rất ngoan. Cho nên đa số thời gian nàng sẽ không bị thứ ban đầu gọi trở lại.

Đúng vậy, chính là thứ đó! Giang Oản Oản thực sự không biết nên gọi nữ nhân đã chiếm đoạt cơ thể của mình suốt nhiều năm như thế nào!

Mà vì không bị gọi trở về, thật ra Giang Oản Oản cũng không biết cảm giác khi Đoàn Đoàn ở trong bụng mình là như thế nào.

Chẳng qua nhìn thấy dáng vẻ Đoàn Đoàn tò mò nhìn mình, Giang Oản Oản nghĩ ngợi, xoa đầu cậu bé nói: “Ừm… Đoàn Đoàn có động đậy. Nhưng mà Đoàn Đoàn không hoạt bát như tiểu bảo bảo, lười biếng lắm, thời gian động đậy rất ít.”

Đoàn Đoàn nghe xong, vui vẻ cười nói: “Vậy chứng minh lúc đó Đoàn Đoàn là một tiểu bảo bảo rất ngoan! Cũng không có đạp nương!”

Trong lòng Giang Oản Oản đau xót hôn cậu bé: “Đương nhiên rồi, Đoàn Đoan là tiểu bảo bảo ngoan nhất!”

Khóe miệng Đoàn Đoàn vui vẻ nhếch lên, đôi chân nhỏ bé liên tục vùng vẫy, như muốn thể hiện chủ nhân nhà mình tự hào biết bao nhiêu.

Tần Tĩnh Trì ôm Giang Oản Oản vào lòng, để nàng dựa vào người hắn ngủ, như thế sẽ không quá mệt mỏi. Chỉ là Đoàn Đoàn vân đang chen ở giữa hai người bọn họ. Tần Tĩnh Trì nhìn Đoàn Đoàn đang đắp chăn, nói: “Đoàn Đoàn à, ngày mai còn phải đi học đấy, nhanh ngủ đi.”

Đoàn Đoàn thò cái đầu nhỏ ra khỏi chăn, nhìn hắn gật đầu nói: “Con biết rồi, Đoàn Đoàn đi ngủ ngay ạ!”

Tần Tĩnh Trì vỗ vị trí phía sau mình nói: “Con ngủ ở bên cạnh cha đây này. Bụng của nương con lớn, cần dựa vào cha mới có thể thoải mái ngủ được.”

Đoàn Đoàn nhìn bụng Giang Oản Oản, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tần Tĩnh Trì. Lúc này mới không tình nguyện bò qua người Tần Tĩnh Trì, nằm xuống phía sau hắn. Sau đó một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến: “Con đi ngủ đây ạ! Phù phù…”

Khoé miệng Tần Tĩnh Trì khẽ nhếch lên, ôm lấy Giang Oản Oản, để nàng dựa vào người mình. Tần Cảnh Trì mới hài lòng vùi đầu vào cổ nàng, nhắm hai mắt lại.

Ngày hôm sau, vì Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhớ đến chuyện làm đá nên sau khi đưa Đoàn Đoàn đến học viện, thì đã mang đá tiêu đến Lý phủ.

Bây giờ vẫn còn sớm, Lý Viễn còn chưa đến phủ huyện, Lý Tuyết Trân và Tần Tĩnh Nghiễn cũng chưa đến tiệm sách. Mọi người đang ngồi quanh bàn ăn mì.

Trong lúc ăn, Tiểu Ngọc dẫn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản vào.

Nhìn thấy hai người bọn họ đi vào, Tô Hà vội vàng hỏi: “Tĩnh Trì, Oản Oản, hai đứa ăn sáng chưa? Có muốn ăn thêm mì không?”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 235: Chương 235



Giang Oản Oản lắc đầu: “Không cần đâu, Tô thẩm, chúng cháu ăn xong rồi đến tìm Viễn thúc có chút việc. Mọi người mau ăn đi!”

Lý Viễn vội vàng uống ngụm canh cuối cùng, đặt bát xuống, hỏi: “Tĩnh Trì, Oản Oản, là chuyện gì?”

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản liếc nhìn nhau, rồi nhìn Lý Viễn: “Là chuyện vô cùng quan trọng!”

Lý Viễn thấy hai người bọn họ không trực tiếp nói ra mà vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng căng thẳng, mở miệng nói: “Vậy hai người đi đến thư phòng nói chuyện với ta.”

Sau đó ông ấy chợt nhìn b: chuyện cười kỳ diệu ở thiên hạọn Tần Tĩnh Nghiên nói: “Các ngươi cứ ăn từ từ.”

Chờ bọn họ đi rồi, Tần Tĩnh Nghiễn mới nhìn Lý Tuyết Trân, nghi ngờ nói: “Ca và tẩu tử của ta muốn nói chuyện gì nhỉ? Sao nhạc phụ lại dẫn đến thư phòng nói chuyện, không phải rất phiền phức à?”

Lý Tuyết Trân khẽ lắc đầu cười nói: “Không phải cha thiếp nói chuyện quan trọng đều đi đến thư phòng à? Có lẽ trông đại ca và tẩu tử nghiêm túc quá, cho nên cha thiếp tưởng có chuyện gì lớn đấy.”

Khi họ đến thư phòng, Tần Tĩnh Trì nói: “Viễn thúc, Oản Oản có thể tạo ra đá! Chúng cháu biết mùa hè, đá rất quý giá. Cho nên chúng cháu muốn đến hỏi ý kiến của thúc. Khối đá băng này dùng để kinh doanh có được không?”

“Cái gì? Tạo ra đá băng!”

Chén trà Lý Viễn vừa đưa lên miệng đã rơi bộp xuống đất.

Ông ấy cau mày như vừa nghe được chuyện cười kỳ diệu ở thiên hạ, vì thế hỏi lại lần nữa: “Cháu vừa nói chính là tạo ra đá băng!”

Lý Viễn nghi ngờ nhìn bọn họ, vừa chăm chú nhìn ánh nắng gay gắt của mùa hè ngoài cửa sổ. Chắc chắn bây giờ là mùa hè, ngoại trừ tự dữ trữ đá, nếu không tuyệt đối không thể xuất hiện đá băng.

Chuyện làm ra đá băng này rất vô căn cứ, trăm triệu lần ông ấy cũng không thể tin được!

Tần Tĩnh Trì thấy dáng vẻ ông ấy nghi ngờ, còn nghiêm túc gật đầu: “Đúng thật là tạo ra đá!”

Nói xong, Tần Tĩnh Trì lấy ra cục đá tiêu bọn họ đặc biệt mang đến: “Dùng thứ này thì có thể tạo ra đá!”

Giang Oản oản cũng nói: “Viễn thúc, sao chúng cháu có thể nói giỡn thúc chuyện này được.”

Cuối cùng mối nghi ngờ của Lý Viễn cũng được giải quyết, sau khi người hầu mang một chậu nước đến. Ông ấy nhìn thấy Giang Oản Oản bỏ cục đá tiêu vào, dần dần tan ra.

Ông ấy trợn hai mắt nhìn nước trong chậu gỗ đang dần đóng băng, ánh mắt run lên vì kích động.

Một lúc lâu sau ông ấy mới tỉnh táo lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: “Sao hai người lại nói cho ta cách làm đá? May mà là ta! Nếu là người khác, có lẽ đã mất mạng rồi!”

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì liếc nhìn nhau, rồi mới nhìn Lý Viễn : “Chúng cháu biết tạo ra đá băng là chuyện lớn nên mới đến tìm thúc. Thúc cảm thấy chúng cháu nên làm như nào mới phải đây?”

Suy nghĩ một lúc, Tần Tĩnh Trì còn nói thêm: “Viễn thúc, vậy Mộ đại nhân… Chúng ta… Có thể hợp tác với ông ấy không?”

Tần Tĩnh Trì nghĩ chắc là Mộ Quy Hoằng có quyền lực rất lớn. Mặc dù mối quan hệ của bọn họ và ngài ấy cũng khá tốt nhưng Tần Tĩnh Trì không biết người giống như ngài ấy, liệu có phải tất cả đều là gặp dịp vui đùa hay không.

Nhưng nghĩ đến ngọc bội mà Mộ Quy Hoằng tặng cho Đoàn Đoàn, Tần Tĩnh Trì lại không chắc chắn.

Giang Oản Oản cũng nói: “Viễn thúc, thật ra chúng ta tạo ra đá băng không nhất thiết để kiếm tiền. Thúc cũng thấy đó, công thức làm ra đá này vô cùng đơn giản. Nếu sau này Mộ đại nhân có thể quảng bá nó đến toàn bộ Diên Khánh của chúng ta, chắc cũng có thể chứ.”

Giang Oản Oản nghĩ thầm, bọn họ cũng không nhất định phải dựa vào việc làm ra đá băng để kiếm nhiều tiền. Nếu nàng và Tần Tĩnh Trì đoán không sai, Mộ đại nhân chắc người của nhà họ Mộ và họ Mộ chính là quốc họ!

Nếu đưa công thức này cho Mộ Quy Hoằng, cũng có thể đảm bảo một nhà bọn họ cả đời bình an. Bằng cách này, với mối quan hệ của ngài ấy, bọn họ muốn đến kinh thành mở quán rượu đúng là càng dễ dàng hơn một chút.

Bây giờ, huyện Khúc Phong của bọn họ quá nhỏ, không có quan to quý nhân. Nhờ mối quan hệ với Lý Viễn, cho nên bọn hắn mới có thể thuận lợi mở tiệm lẩu và tiệm hải sản.

Nhưng một khi đến kinh thành, quán rượu ở nơi đó đa số đều là nhóm quan liêu tự mở ra. Nếu bọn họ mở tiệm quá bắt mắt, những người đó sẽ bóp c.h.ế.t bọn họ dễ dàng giống như bóp c.h.ế.t một con kiến.

Lý Viễn im lặng nhìn bọn họ, trong lòng cũng biết hai người bọn họ chắc chắn đã đoán sơ qua thân phận của Mộ Quy Hoằng. Trong lòng ông ấy cũng biết, công thức làm ra đá băng quan trọng như vậy. Đặt trong tay Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì, giống như đặt một chiếc bánh bao nhân thịt trước mặt một con chó. Mức độ nguy hiểm khó có thể tưởng tượng được, mà đừng nói bọn họ, ngay cả chính ông ấy cũng không thể tự bảo vệ được mình!

Cẩn thận nghĩ ngợi, Lý Viễn mới từ từ mở miệng nói: “Ta viết thư cho ngài ấy ngay đây!”

Lý Viễn nghĩ chuyện làm ra đá băng này là chuyện quan trọng. Nếu điện hạ nhận được sự giúp đỡ này, ngài ấy sẽ có lợi thế quan trọng để đối đầu với Nhị hoàng tử!

Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng giá cả của khối đá băng, tiền bạc thu được sau này có thể nuôi sống không biết bao nhiêu binh sĩ đấy!

Giang Oản Oản nhìn Lý Viễn thử mở miệng nói: “Viễn thúc, Mộc đại nhân có phải đương kim Tam hoàng tử điện hạ đúng không?”

Mộ Quy Hoằng không phải chỉ là Mộ Quy Hoằng thôi.

Lý Viễn ngạc nhiên nhìn nàng, không ngờ sau khi bọn họ đoán được lại nói thẳng ra.

Lý Viễn gật đầu: “Hai người đoán đúng rồi. Ta cũng sẽ không giấu giếm hai người, Mộ đại nhân đúng là Tam hoàng tử Ninh Vương.”

Mặc dù Mộ Quy Hoằng đã được phong làm Vương, đáng ra phải được ban cho đất phong mới đúng. Nhưng nhiều năm qua thân thể của đương kim Thánh thượng không tốt, nên dự định giữ ngài ấy ở lại kinh thành. Tuy bên ngoài nói là bầu bạn nhưng trên thực tế chính là để kiểm soát các hoàng tử khác mà thôi.

Thật ra Lý Viễn cũng không có ý định ủng hộ, nhưng tình huống ở kinh thành phức tạp. Lúc trước Mộ Quy Hoằng có ơn với ông ấy. Nếu không có Mộ Quy Hoằng giúp ông ấy giải quyết Châu Toàn, ông ấy cũng không có cách nào cắt đứt sạch sẽ quan hệ với gia đình đó. Hơn nữa, tính cách của Mộ Quy Hoằng càng nhân từ và tốt bụng hơn Nhị hoàng tử của bọn họ. Sau này người như vậy làm quân chủ, dân chúng thiên hạ mới có thể an cư lạc nghiệp.

Trong kinh thành, Nhị hoàng tử và Mộ Quy Hoằng là hai đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ nhất. Lòng dạ Nhị hoàng tử thâm sâu, cực kỳ tàn bạo. Nhưng bởi vì là con của hoàng hậu mới mất nên hơn nửa số người ở triều đình đều ủng hộ ngài ta.

Còn Mộ Quy Hoằng lại không có nhiều sự giúp đỡ. Mẫu phi của ngài ấy có địa vị thấp kém, những người ủng hộ ngài ấy đều là những người nhìn trúng trái tim nhân từ của ngài ấy.

Nghĩ tới đây, Lý Viễn thở dài, nói tiếp: “Bây giờ thân thể của Thánh thượng ngày càng suy yếu, triều đình hừng hực khí thế tranh đấu. Ta tin mấy năm trước các ngươi cũng đã nghe được một số tin đồn. Khi Nhị hoàng tử đi qua phương Bắc, chỉ bởi vì dân chúng trong thôn không ra đường tiếp đón ngài ta thì ngài ta đã tàn sát toàn bộ người dân trong thôn. Người như vậy mà ngồi ở vị trí cao, nếu tức giận, đến lúc đó sợ rằng sẽ có nhiều sinh linh phải chịu khổ!”

Lý Viễn chống tay lên bàn, khẽ nói tiếp: “Cho nên, Tam hoàng tử điện hạ nhất định phải ngồi lên vị trí kia! Công thức làm ra đá băng này là sự trợ giúp rất lớn. Tam hoàng tử là người tốt, đưa công thức này cho ngài ấy, sau này ngài ấy sẽ không đối xử tệ bạc với các ngươi.”

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản chăm chú lắng nghe, bọn họ tự nhiên hiểu đạo lí này.

Tần Tĩnh Trì nói: “Viễn thúc à, bọn cháu không lừa dối thúc đâu. Chờ tới lúc Oản Oản sinh đứa nhỏ trong bụng, chúng cháu dự định sang năm sẽ đến kinh thành một chuyến, tính mở thêm mấy cửa tiệm nữa. Nhưng thúc cũng biết đấy, huyện Khúc Phong không thể bằng với kinh thành được. Sau lưng những cửa tiệm to nhỏ ở nơi đó, có lẽ đều không phải người bình thường. Chúng cháu giao công thức này cho Tam hoàng tử điện hạ, cũng chỉ hy vọng sau này chúng cháu có làm gì thì sau lưng cũng người giúp đỡ, mọi chuyện sẽ không bị cản trở.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 236: Chương 236



Lý Viễn bỗng nhiên hiểu ra: “Thì ra là thế, chuyện này hai người không cần lo lắng. Thật ra cho dù hai người không có công thức này thì Tam hoàng tử cũng sẽ giúp hai người.”

Lý Viễn không biết nửa tháng Mộ Quy Hoằng sống cùng bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Mấy ngày trước, Mộ Quy Hoằng viết thư cho ông ấy, phần lớn đều là quan tâm đến một nhà bọn họ. Thậm chí còn nói mấy ngày nữa sẽ viết thư cho nhi tử của bọn họ, khiến Lý Viễn ngạc nhiên mãi.

Phải biết rằng, Mộ Quy Hoằng viết thư cho ông ấy đều là trong lúc bận rộn. Hơn nữa những bức thư hiếm hoi ông ấy nhận được cũng bởi vì năng suất khoai tây tăng cao.

Ông ấy thật sự không thể hiểu được, tại sao Mộ Quy Hoằng lại đối xử khác biệt với một gia đình nông thôn như vậy.

Nghe ông ấy nói, Giang Oản Oản không nhịn được bật cười: “Tam hoàng tử điện hạ đúng là người tốt. Tuy ngài ấy có thể chỉ là nói đùa nhưng trước khi rời đi, ngài ấy còn nói sẽ viết thư cho tiểu tử kia, còn tặng Đoàn Đoàn một miếng bạch ngọc.”

Hai mắt Lý Viễn trợn to: “Bạch ngọc? Chính là miếng ngọc bội ngài ấy luôn đeo ở bên hông sao?”

Giang Oản Oản không hiểu tại sao ông ấy lại khiếp sợ như thế. Nghe nói từ nhỏ điện hạ đã đeo miếng bạch ngọc đó. Tuy không nghe nói có ý nghĩa gì quan trọng nhưng ngài ấy đã đeo nó rất nhiều năm. Lý Viễn xem như nhìn Mộ Quy Hoằng lớn lên từ khi ngài ấy mới mười tuổi, miếng ngọc đó chưa bao giờ rời khỏi ngài ấy!

Đột nhiên Lý Viễn nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản với biểu cảm phức tạp, không hiểu tại sao lại nghĩ đến Đoàn Đoàn và đôi phu thê tốt bụng ở nhà họ Lý. Ông ấy nghĩ thầm, gia đình này chắc có một loại ma lực ấm áp, khiến cho người ta nhịn không được quý mến.

Bản thân ông ấy không phải cũng như thế sao? Dần dần, mối quan hệ với gia đình bọn họ cũng gần gũi như vậy.

Sau khi tỉnh táo lại, Lý Viễn khó hiểu nói: “Tam hoàng tử rất thích các cháu. Mấy ngày trước ngài ấy gửi thư cho ta, còn nói không lâu nữa sẽ viết thư cho các cháu đấy.”

Nghe vậy, hai mắt Giang Oản Oản sáng ngời, rồi nhìn Tần Tĩnh Trì, cười nói: “Cháu còn nghĩ lúc đấy ngài ấy nói đùa thôi. Chờ lúc ngài ấy gửi thử đến, chắc Đoàn Đoàn sẽ rất vui vẻ. Chắc là mỗi ngày sẽ không lôi kéo cháu hỏi khi nào Mộ thúc thúc mới gửi thư nữa.”

Tần Tĩnh Trì bất lực gật đầu: “Đúng vậy, ngày nào tiểu gia hoả kia cũng hỏi một lần.”

Lý Viễn khó hiểu cười, sau đó cũng không nghĩ nhiều nữa: “Hôm nay Đoàn Đoàn phải đến học viện đúng không? Đã mấy ngày rồi chúng ta còn chưa gặp nó đâu. Hôm nay Tô nãi nãi còn định chờ nó tan học rồi đến đón đấy. Nếu không thì tối nay hai người đừng về vội, dẫn Đoàn Đoàn về đây ăn một bữa cơm đi.”

Phu thê hai người gật đầu, tươi cười đồng ý.

Hơn mười ngày sau, Lý Viễn nhận được một phong thư. Sau khi mở ta, có bốn bức thư. Một bức gửi cho Lý Viễn, một bức gửi cho Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản. Một bức là Mộ Quy Hoằng gửi cho Đoàn Đoàn, còn một bức thư đặc biệt. Lý Viễn nhìn thoáng qua mặt trên thì biết không phải Mộ Quy Hoằng viết. Ông ấy nhìn kỹ, cuối bức thư có ba chữ “Mộ Nam Tinh”, còn mặt trên là “Gửi cho Đoàn Đoàn.”

Lý Viễn kinh ngạc nhìn một lúc, mới nhìn những thứ khác.

Ngoài những bức thư ra, trong phong thư còn có một xấp ngân phiếu. Hiển nhiên là gửi cho Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản.

Lý Viễn cũng không đếm, ông ấy đặt ba bức thư và ngân phiếu cạnh nhau, rồi mới mở bức thư của mình ra.

Bức thư gửi cho ông ấy rõ ràng rất ngắn, chỉ nói ngắn gọn tình hình ở kinh thành và năng suất quy hoạch khoai tây. Chi tiết nhất vẫn là chuyện làm ra đá băng.

Đương nhiên Mộ Quy Hoằng biết rõ vào mùa hè khối đá băng có giá trị biết bao nhiêu, số tiền bán theo cân cũng đắt ngang dầu.

Huống chi trong núi có rất nhiều quặng mỏ đá tiêu, không ai nghĩ rằng thứ này sẽ có tác dụng đến vậy. Sau khi đào lên, có thể liên tục tạo ra các khối đá.

Đồng thời Mộ Quy Hoằng dặn Lý Viễn ngàn vạn lần không được tiết lộ cách làm đá băng ra bên ngoài, cũng bảo ông ấy cam đoan Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản có thể tránh xa chuyện này ra, ngài ấy sẽ bảo vệ một nhà bọn họ an toàn.

Sau khi Lý Viễn đốt bức thư, mới cầm những bức thư còn lại và xấp ngân phiếu, đi tìm bọn Tần Tĩnh Trì.

Đúng lúc hôm nay Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đều đang ở xưởng gỗ. Lúc Lý Viễn đến, một người nằm trên ghế bập bênh nhắm mắt nghỉ ngơi. Người còn lại ngồi ở bên cạnh, cầm một khúc gỗ từ từ điêu khắc thứ gì đó.

Sau khi thấy Lý Viễn đến, Tần Tĩnh Trì vội vàng bỏ con d.a.o và miếng gỗ ra, đứng lên tiếp đón ông ấy: “Viễn thúc, mau ngồi đi! Hôm nay thúc không phải đến phủ huyện à? Sao thúc lại đến đây thế?”

Giang Oản Oản nghe thấy tiếng, cũng mở hai mắt.

“Viễn thúc, mau ngồi đi!” Giang Oản Oản đỡ tay vịn ghế bập bênh rồi ngồi dậy.

Lý Viễn cười nói: “Cháu cứ nằm đi Oản Oản. Không phải đứng lên đâu, ta cũng không có chuyện gì quan trọng. Chính là vị kia gửi thư cho các cháu, đúng lúc phủ huyện cũng không có việc gì làm nên ta đến đây đưa cho các cháu.”

Sau đó ông lấy lập tức đưa phong thư dày cộp cho bọn họ.

Tần Tĩnh Trì cầm phong thư, nghi ngờ nhìn Lý Viễn: “Sao bức thư này nặng vậy thúc? Còn có đồ gì nữa đúng không?”

Lý Viễn nói: “Các ngươi mở ra xem thì biết thôi.”

Tần Tĩnh Trì nhìn ông ấy một cái, lúc này mới mở phong thư ra. Mới vừa mở ra, lọt vào mắt hắn chính là bức thư Mộ Quy Hoằng viết cho bọn hắn, hai bức thư tiếp theo là gửi cho Đoàn Đoàn. Khi nhìn thấy cái này, Tần Tĩnh Trì không nhịn được khẽ cười một tiếng, thằng nhóc con nhà mình đúng là rất được yêu thích. Ba bức thư thì hai bức là của cậu bé rồi!

Sau đó phía dưới lộ ra một xấp ngân phiếu, Tần Tĩnh Trì nhìn một lúc rồi đưa ngân phiếu cho Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản cũng bất ngờ khi nhìn thấy nó.

Lý Viễn ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ, cười nói: “Ta nói ngài ấy sẽ không đối xử tệ bạc với các cháu rồi. Nhìn độ dày này chắc là một trăm ngàn lượng. Số tiền này đủ cho các cháu mở vài cửa tiệm ở kinh thành đấy.”

Bởi vì một trăm ngàn lượng đều là ngân phiếu, nhìn độ dày của ngân phiếu, Lý Viễn có thể đoán sơ qua.

Huyện Khúc Phong không thể bằng kinh thành. Cửa tiệm ở nơi đó một ngày có thể tùy tiện bán được hơn một trăm ngàn lượng. Chẳng qua số tiền này cũng đủ rồi.

Thật ra mấy ngày nay tiền lời của cửa tiệm lẩu và cửa tiệm hải sản có thể lên đến mấy ngàn lượng. Bây giờ trong nhà bọn họ cũng còn gần hai mươi hai ngàn lượng rồi. Nếu không hai người bọn họ cũng không dám tuỳ ý nhắc đến chuyện mở thêm cửa tiệm.

Giang Oản Oản cầm xấp ngân phiếu, ngơ ngác mở miệng nói: “Tổng cộng có một trăm ngàn lượng.”

Giang Oản Oản nghĩ thầm, không hổ là hoàng tử, ngài ấy đúng là nhiều tiền! Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại người ta phải tranh giành ngôi vua. Có lẽ số tiền bỏ ra cũng chỉ như chín con trâu mới vặt được một sợi lông thôi. Suy cho cùng tầm nhìn của bọn nàng còn thấp kém lắm.

Tần Tĩnh Trì đực mặt ra, hắn nghĩ đến bọn họ tích góp được hai mươi hai ngàn đã rất nhiều rồi. Bây giờ một trăm ngàn lượng trực tiếp rơi xuống, khiến da đầu hắn tê dại.

Hắn ngơ ngác nhìn Giang Oản Oản. Trong lúc ánh mắt hắn còn hốt hoảng, hắn vô tình nhớ đến thời điểm này năm ngoái.

Khi đó hình như mỗi ngày hắn đều phải đi qua đi lại giữa các thôn huyện. Hoặc phải tới tận cửa làm đồ nội thất cho nhà người ta. Chính hắn chọn những bộ bàn ghế đẹp nhất mang đi khắp nơi bán. Cho dù như vậy, mỗi ngày hắn chỉ bán được có hai trăm xu. Trong những lúc tồi tệ hơn, còn không có một xu nào trong tay, khi đó cả ngày hắn đều nóng lòng và c.h.ế.t lặng.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 237: Chương 237



Về đến nhà nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt và lạnh nhạt của Giang Oản Oản, lại như một cái gai đ.â.m vào lưng hắn. Hắn cảm thấy cuộc sống vô cùng khó khăn, mãi cho đến khi thân hình gầy gò nhỏ bé của Đoàn Đoàn vọt vào n.g.ự.c hắn. Trái tim hắn mới cảm thấy ngọt ngào hơn, mới có thể chống lại nỗi buồn và sự mệt mỏi vô tận trong lòng mình.

“Tĩnh Trì? Tĩnh Trì?”

Tần Tĩnh Trì nhìn vẻ mặt lo lắng của Giang Oản Oản. Lúc này hắn mới tỉnh táo lại, vỗ nhẹ vào tay của Giang Oản Oản, nói: “Ta không sao, chỉ là đột nhiên ta nghĩ đến chuyện khác thôi.”

Lúc này Giang Oản Oản mới nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay nóng bỏng của hắn, khẽ cười: “Vậy thì tốt rồi! Chàng dọa thiếp sợ đấy!”

Tần Tĩnh Trì cười, vội vàng vòng tay qua ôm vai nàng, dỗ dành: “Là lỗi của ta, lỗi của ta.”

Tần Tĩnh Trì nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, thở phào nhẹ nhõm nghĩ rằng tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều đã qua. Oản Oản của hắn xuất hiện như một nữ thần, không chỉ làm cho Đoàn Đoàn có nương, cũng cứu vớt chính hắn. Làm cho cuộc sống của bọn họ thay đổi nghiêng trời lệch đất, làm cho mọi người càng cố gắng làm việc và ôm chặt nhau hơn.

Tần Tĩnh Trì nhìn xấp ngân phiếu kia. Hắn nghĩ thầm, sau này bọn họ cũng có thể nhanh chóng kiếm được số tiền như này. Hắn có cha nương hiền lành, có thê tử yêu thương, cũng có những đứa con đáng yêu. Bây giờ mỗi ngày hắn đều tràn ngập nhiệt huyết đối với tương lai.

Lý Viễn nhìn khung cảnh hai phu thê bọn họ hoàn toàn quên mất ông ấy, vừa bất lực vừa buồn cười ho nhẹ một tiếng.

Giang Oản Oản nghe thấy tiếng động, mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy Tần Tĩnh Trì ra.

Tần Tĩnh Trì nhìn Lý Viễn đang trêu chọc bọn họ, sờ mũi, miễn cưỡng nói tránh sang chuyện khác: “Viễn thúc, thúc… Thúc ăn cơm chưa? Chúng ta… Chúng ta đến cửa tiệm hải sản ăn cơm nhé?”

Lý Viễn mỉm cười xua tay nói: “Ta không ăn đâu. Bây giờ vẫn còn sớm, ta phải về phủ huyện một lúc. Được rồi, hai người tự đọc thư đi. Ta về trước đây.”

Tần Tĩnh Trì nắm tay Giang Oản Oản tiễn ông ấy ra cửa: “Vậy Viễn thúc đi thong thả nhé. Hôm nào rảnh rỗi, thúc dẫn Tô thẩm đến nhà cháu chơi mấy ngày. Khi nào ăn hết dưa hấu thì thúc bảo Tĩnh Nghiễn đến cửa tiệm bảo cháu, chúng cháu lại lấy cho thúc nhé.”

Lý Viễn cười nói: “Được, được rồi, chờ khi nào ta rảnh đã. Với lại lần trước các cháu gửi nhiều dưa hấu bọn ta còn chưa ăn hết đâu! Khi nào chúng ta ăn hết, sẽ không khách sáo với các cháu đâu!”

Giang Oản Oản cười khanh khác nhìn ông ấy: “Vậy thúc đồng ý rồi nhé. Ăn hết thúc nhớ bảo Tĩnh Nghiễn đến lấy nhé!”

Sau khi Lý Viễn rời đi, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mới mở bức thư Mộ Quy Hoằng viết cho bọn hắn ra đọc.

“Tĩnh Trì, Oản Oản à. Ta đã thử công thức làm đá. Ta rất ngạc nhiên. Hơn hết cách làm ra đá băng này đúng là có tác dụng rất lớn.

Hai người đồng ý giao công thức làm đá băng quan trọng cho ta, trong lòng ta rất biết ơn. Hai người hãy nhận xấp ngân phiếu ta gửi. Tuy rằng giá trị của khối đá này không thể bằng một trăm ngàn lượng, nhưng ta mong hai người đừng coi thường.

Ngoài ra, nghe Lý đại nhân nói, hai người dự định đến kinh thành mở thêm cửa tiệm. Thật ra không đáng bao nhiêu, ở kinh thành ta có mấy cửa tiệm, ta sẽ giữ lại hết cho hai người…”

Mộ Quy Hoằng gửi thư cho bọn họ, câu từ rất giản dị. Nhưng cũng không nghiêm túc giống như bức thư của Lý Viễn.

Hai người đọc xong, nhìn xấp ngân phiếu. Mặc dù trong thư Mộ Quy Hoằng đề cập đến chuyện cửa tiệm của ngài ấy nhưng trong lòng hai người cũng không để tâm. Bọn họ đã nhận một trăm ngàn lượng rồi, sao có thể tham lam nhận cửa tiệm của người ta được.

Còn lại hai bức thư, hai người bọn họ đều không mở ra đọc, muốn chờ Đoàn Đoàn về thì đọc cho cậu bé nghe.

Tầm mười giờ tối, hai phu thê đến cửa học viên đón Đoàn Đoàn. Cẩu Đản và Nhị Oa đã lên xe ngựa cùng với Đại Ngưu, còn lại Đoàn Đoàn và… Tần Tuấn Phong.

Giang Oản Oản nhìn thấy Tần Tuấn Phong thì ngẩn người. Hai tháng trước tiểu gia hỏa này đi theo cha nương cậu bé đến nhà ngoại tổ mẫu ở biên giới Tây Nam rồi mà. Ngoại tổ phụ của cậu bé bị bệnh nặng. Có lẽ không còn sống được mấy ngày nữa, cho nên bọn họ chuyển đến đó ở vài tháng.

Bây giờ cậu bé đã trở về, không biết tình trạng của lão nhân gia kia như thế nào rồi.

Giang Oản Oản ngồi trên xe ngựa, vẫy tay chào hai đứa: “Đoàn Đoàn, Tuấn Phong, nhanh lên đây đi!”

Tần Tuấn Phong do dự một lúc, mới đi theo Đoàn Đoàn bước đến cạnh xe ngựa. Sau khi Đoàn lên xe ngựa, Tần Tuấn Phong mới hỏi: “Thẩm ơi, ngày mai hai người có đến phủ huyện không ạ? Nếu không thì thẩm đưa cháu đến nhà cô cô cháu nhé, ngay cạnh phủ huyện thôi, rất gần ạ!”

Tần Tuấn Phong cũng hơi muốn theo bọn họ về nhà. Mặc dù Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì không phải họ hàng của cậu bé nhưng hai người đối xử rất tốt với cậu bé. Cho nên tiểu tử này rất thích bọn họ. Lâu như vậy không gặp, thật ra còn rất nhớ cậu bé.

Tần Tĩnh Trì ngồi trên xe ngựa, duỗi một tay đỡ cậu bé lên xe: “Ngày mai thúc còn phải đưa Đoàn Đoàn đệ đệ của cháu đến học viễn nữa. Hôm nay Tuấn Phong về thôn nhé, ngày mai thúc đưa cháu về.”

Sau khi Tần Tuấn Phong được hắn đỡ lên xe ngựa, sững sờ một lúc, rồi lập tức cười tủm tỉm gật đầu: “Được ạ. Vậy ngày mai cháu làm phiền thúc rồi.”

Giang Oản Oản cười nói: “Tuấn Phong à, nhanh vào trong xe ngựa ngồi đi. Mấy ngày rồi không gặp cháu, thẩm nhớ cháu lắm.”

Đoàn Đoàn cũng ôm cánh tay Giang Oản Oản cười khanh khách: “Đoàn Đoàn cũng rất nhớ Tuấn Phong ca ca!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Tuấn Phong đỏ bừng, lắp bắp mở miệng nói: “Cháu cũng nhớ thúc với thẩm, cả Đoàn Đoàn đệ đệ nữa!”

Giang Oản Oản xoa đầu cậu bé, hỏi: “Tuấn Phong à, ngoại tổ phụ của cháu thế nào rồi?”

Tần Tuấn Phong nghe vậy, nhíu mày buồn bã: “Ngoại tổ phụ… Ngoại tổ phụ mất rồi ạ.”

Giang Oản Oản chưa kịp nói gì thì Đoàn Đoàn thấy dáng vẻ buồn bã của cậu bé, đã nhanh nhẹn tiến lên ôm lấy cậu bé, an ủi: “Tuấn Phong ca ca ơi, ca ca đừng buồn nữa nha, ừm… Ừm...” Đoàn Đoàn cố gắng chuyển sự chú ý của cậu bé đi, nghĩ ngợi mãi, mới nói: “Tuấn Phong ca ca còn chưa được thử dưa hấu của nhà chúng ta đấy! Một tẹo nữa Đoàn Đoàn về nhà chọn một quả dưa hấu to nhất đưa cho Tuấn Phong ca ca mang về ăn nhé, được không ca ca?”

Tần Tuấn Phong nghi ngờ nhìn cậu bé: “Đoàn Đoàn, dưa hấu là cái gì vậy? Có phải là luộc lên rồi ăn đúng không?”

Đoàn Đoàn bịt cái miệng nhỏ lại lắc đầu cười: “Không phải đâu ạ! Ừm… Nương nói dưa hấu là trái cây!” Nói xong cậu bé quay đầu nhìn Giang Oản Oản: “Có phải không ạ? Nương ơi?”

Giang Oản Oản gật đầu: “Đoàn Đoàn nói đúng rồi, dưa hấu đúng là trái cây.”

Nghĩ tới những món ngon mà mình đã ăn ở nhà bọn họ, Tần Tuấn Phong không kiềm chế được mong chờ: “Vậy… Cháu thử một chút, một chút là được rồi.”

Tần Tuấn Phong vừa nói xong, thì cậu bé chú ý tới bụng Giang Oản Oản: “Ôi! Thẩm ơi, bụng của thẩm lớn quá! Có phải đệ đệ muội muội sắp chui ra đúng không?"

Giang Oản Oản lắc đầu: “Phải khoảng tháng mười, còn có mấy tháng nữa thôi.”

Dọc đường đi, Tần Tuấn Phong thi thoảng lại nhìn qua bụng của nàng, không nhịn được nghĩ thầm. Nếu cậu bé cũng có một người đệ đệ hoặc muội mội thì tốt biết mấy…

Về đến nhà, Đoàn Đoàn xuống xe trước, đôi chân ngắn ngủn chạy vào nhà nói: “Gia gia và nãi nãi ơi! Nhà chúng ta còn dưa hấu mới chưa ạ? Đoàn Đoàn muốn chọn một quả to rất to cho Tuấn Phong ca ca!”

Tần phụ vội vàng chỉ chiếc giỏ tre lớn ở trong góc sân: “Có có, hôm nay gia gia mới hái đấy, đều rất to! Tất cả đều là những quả dưa hấu ngọt!”

Nói xong thì đi theo sau tiểu tử kia chọn cùng cậu bé. Cuối cùng chọn được một quả dưa hấu nặng khoảng mười cân.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 238: Chương 238



Nhìn Đoàn Đoàn nhỏ bé, đang cố gắng ôm quả dưa hấu lên. Tần phụ vội vàng ôm nó vào trong ngực: “Ôi, cháu trai ngoan ngoãn của gia gia. Sau cháu ôm được chứ? Để gia gia ôm cho con!”

Đoàn Đoàn cười tủm tỉm nhìn ông, rồi đi trước dẫn đường: “Gia gia ơi, Tuấn Phong ca ca đang ngồi trên xe ngựa đợi con. Chúng ta nhanh mang dưa hấu cho ca ca thôi. Cha con còn phải đưa ca ca về nhà nữa!”

“Được được được, cháu ngoan đi chậm thôi!”

Chờ tới lúc ông ôm dưa hấu đi ra ngoài sân, Giang Oản Oản đã xuống xe ngựa, đứng ở một bên chờ.

Nàng đặt dưa hấu lên xe ngựa, dặn dò Tần Tĩnh Trì: “Chàng đưa Tuấn Phong về nhà đi, rồi nhanh trở về đấy!”

“Ta biết rồi.”

Đoàn Đoàn kéo mạnh dây đeo vai túi xách của mình. Cậu bé thấy xe ngựa đã đi xa dần, mới nắm tay Giang Oản Oản và theo sau Tần phụ đi vào cửa.

Buổi tối, Tần Tĩnh Trì dựa vào bên trái giường Đoàn Đoàn, còn Giang Oản Oản nằm bên phải Đoàn Đoàn.

Tần Tĩnh Trì lấy hai bức thư gửi cho Đoàn Đoàn ra, quơ quơ trước mặt cậu bé: “Để cha xem, Mộ đại nhân gửi thư cho ai đây?”

Đoàn Đoàn nghe hắn nói như vậy, lập tức trợn tròn hai mắt, vội vàng tung chăn đứng dậy: “Cha cha ơi! Là Mộ thúc thúc gửi đúng không ạ? Có phải Mộ thúc thúc gửi thư cho Đoàn Đoàn hay không? Mộ thúc thúc đã đồng ý sẽ viết thư cho Đoàn Đoàn rồi!”

Đoàn Đoàn kéo cánh tay Tần Tĩnh Trì, chui vào trong lòng hắn, cố gắng nhìn bức thư. Cậu bé nhìn thấy tên mình ở đầu bức thư, vui vẻ hét lên: “A! Chính là gửi cho Đoàn Đoàn, đúng không ạ? Có tên của Đoàn Đoàn kìa!”

Tần Tĩnh Trì liếc cậu bé, mỉm cười đưa bức thư cho cậu bé: “Có hai bức thư đấy, con tự cầm lên đọc đi. Để cha xem con nhận ra được bao nhiêu chữ.”

Đoàn Đoàn chớp mắt: “Ơ? Hai bức lận á?”

Tần Tĩnh Trì chỉ vào một bức thư, nói: “Bức này có chữ ký của Mộ Nam Tinh. Chắc là nhi tử Mộ thúc thúc gửi cho con.”

Nghe đến đây, Đoàn Đoàn vui vẻ cười thành tiếng: “Hì hì… Tinh Tinh ca ca thật sự viết thư gửi cho Đoàn Đoàn!”

Thật ra Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn bức thư này có hơi ngạc nhiên. Nhi tử của Mộ Quy Hoằng chưa từng gặp Đoàn Đoàn. Sao cậu ấy có thể viết thư gửi cho một người xa lạ chưa từng gặp mặt chứ.

Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn. Nàng nghĩ có thể là do Mộ Quy Hoằng yêu cầu Mộ Nam Tinh làm vậy.

Đoàn Đoàn tràn đầy thích thú mở bức thư Mộ Nam Tinh viết ra. Mặc dù Đoàn Đoàn chưa từng gặp Mộ Nam Tinh nhưng do hay đến tiệm sách của Tần Tĩnh Nghiễn. Ngày ngày đều tiếp xúc nên ảnh hưởng, cũng đã nghe hết cả câu chuyện “Cồn cát”. Cho nên trong tiềm thức tiểu tử kia, đã có một sự tôn sùng khó có thể giải thích đối với những người đã học võ và cưỡi ngựa từ nhỏ.

Mà khi Mộ Quy Hoằng còn ở đây, thỉnh thoảng sẽ ôm Đoàn Đoàn, khen ngợi Mộ Nam Tinh cưỡi ngựa và b.ắ.n cung giỏi như thế nào. Mặc dù mới sáu bảy tuổi đã có thể b.ắ.n c.h.ế.t một con đại bàng.

Mỗi khi như vậy, trong mắt Đoàn Đoàn đều là sự tôn sùng, giống như biến thành sự thật, đôi mắt sáng lấp lánh!

Mộ Quy Hoằng nhìn thấy dáng vẻ này của cậu bé thì càng thích kể về chuyện của Mộ Nam Tinh với cậu bé. Tuy ngài ấy không dành nhiều thời gian bên cạnh Mộ Nam Tinh. Nhưng đã kể lại hết từng chi tiết mà chính ngài ấy biết cho Đoàn Đoàn.

Cho nên với Đoàn Đoàn mà nói, Mộ Nam Tinh nhưng đã trở thành một người rất quen thuộc với mình.

Cậu bé mở bức thư ra, lọt vào mắt là hàng chữ viết tay ngay ngắn và đẹp đẹp. Lúc nhìn kỹ, mơ hồ có thể nhìn ra nét bút còn hơi mềm mại. Nhưng một đứa trẻ mới sáu bảy tuổi đã có thể viết ra kiểu chữ như vậy, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đều có hơi ngạc nhiên.

Đoàn Đoàn mở to hai mắt, cảm thán nói: “Ôi! Cha nương ơi! Sao ca ca viết chữ nhìn đẹp quá vậy! So sánh với Lâm Tử Hành thì viết đẹp hơn rất rất nhiều! Sao ca ca giỏi quá vậy!”

Giang Oản Oản xoa đầu tiểu tử kia, nói: “Vậy sau này con phải nghiêm túc học hỏi ca ca đấy. Cố gắng đến sáu bảy tuổi cũng có thể viết chữ đẹp được như vậy.”

“Vâng ạ…” Đoàn Đoàn đang cẩn thận đọc thư gật đầu, giọng điệu trả lời Giang Oản Oản không mấy chú ý.

Chẳng qua số chữ mà Đoàn Đoàn biết có hạn, chỉ có thể biết một số chữ đơn giản nhất. Tiểu tử kia nghe theo niềm tin của mình, thi thoảng tạm dừng một chút: “Nghe… Cha ta nói. Đệ tên là Đoàn Đoàn, ta tên là Mộ… Mộ Mộ Nam Tinh.” Đoàn Đoàn chỉ nhận ra chữ Mộ nhưng cậu bé biết tên của Mộ Nam Tinh nên đọc ra. Cậu bé lập tức kéo áo Tần Tĩnh Trì, chỉ vào hai chữ “Nam Tinh” hỏi: “Cha ơi, Đoàn Đoàn đọc có đúng hay không ạ? Có phải tên của Tinh Tinh ca ca hay không ạ?”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Đúng rồi, Đoàn Đoàn đọc đúng đó.”

Sau khi Đoàn Đoàn nhận được lời xác nhận thì cười tủm tỉm cúi đầu nhìn kỹ lại. Chẳng hai, cậu bé dừng lại nhìn hai chữ “Nam Tinh” một lúc lâu, mấp máy môi, liên tục đọc đi đọc lại mấy lần. Đôi tay nhỏ bé còn vân vê chăm một lúc lâu nữa. Chờ đến khi cậu bé cảm giác bản thân đã biết và viết được chữ này, thì mới đọc tiếp.

“… Cha ta nói… Nói đệ nhỏ tuổi hơn ta. Sau này ta gọi đệ là Đoàn Đoàn đệ đệ nhé.”

Những lời trong thư của Nam Tinh rất đơn giản, đều là mấy câu vu vơ. Cho nên Đoàn Đoàn đọc rất trôi chảy nhưng đến mặt sau thì phải cố hết sức: “Cảm ơn mọi người tặng cho ta… Ừm… Của ta…”

Đoàn Đoàn cau mày, mặt sau có rất nhiều chữ cậu bé không nhận ra. Vì thế đưa cho Tần Tĩnh Trì: “Cha đọc cho Đoàn Đoàn nghe nhé. Con không biết mấy chữ ở mặt sau.”

Tần Tĩnh Trì cầm lấy, chỉ vào những từ trong bức thư, đọc từng chữ một: “Cảm ơn mọi người đã tặng cho ta đồ chơi rút gỗ và bộ xếp hình.”

Đoàn Đoàn nghe đến đây thì nở nụ cười, bịt cái miệng nhỏ lại rồi nói: “Hoá ra… Hoá ra là đồ chơi rút gỗ. Cha đọc tiếp đi!”

“Dưa hấu cha ta mang về rất ngọt và ngon, còn cả thịt bò khô cũng rất thơm! Đệ thay ta cảm ơn thúc và thẩm nhé. Sau này ta vẫn sẽ viết thư cho đệ, đệ cũng có thể viết cho ta. Cha ta nói Lý đại nhân sẽ đưa giúp ta. Ừm… Chỉ viết đến đây thôi, ta còn phải đi luyện b.ắ.n tên nữa.”

Đoàn Đoàn nghe xong, cọ cánh tay Giang Oản Oản, cậu bé lấy bức thư trong tay Tần Tĩnh Trì ôm vào ngực, tủm tỉm cười nói: “Cha nương ơi, chắc chắn ca ca rất thích đồ chơi chúng ta đưa cho ca ca. Ca ca còn nói cảm ơn mọi người nữa.”

Sau đó Tần Tĩnh Trì lại đọc bức thư Mộ Quy Hoằng viết cho cậu bé. Ngài ấy viết cũng không dài lắm, đại ý là nhớ Đoàn Đoàn. Khi nào có thời gian sẽ dẫn Mộ Nam Tinh đến gặp cậu bé, còn dặn cậu bé chăm chỉ học tập và mấy chuyện linh tinh khác.

Đoàn Đoàn ôm hai bức thư trong tay như bảo bối, bò ra khỏi chăn, lăn qua người Tần Tĩnh đến đầu giường, vừa xỏ hài, vừa lẩm bẩm nói: “Đây đều là thư gửi cho Đoàn Đoàn. Con phải cất cẩn thận mới được. Sau này Mộ thúc thúc và Tinh Tinh ca ca đến đây, con sẽ… Cho bọn họ xem.”

Nói xong, cậu bé dùng đôi chân ngắn ngủn của mình, lấy một chiếc hộp tinh xảo trên giá sách xuống, xếp ngay ngắn bức thư vào bên trong rồi đóng nắp lại. Đoàn Đoàn còn hôn cái hộp một cái, mới đặt chiếc hộp gỗ lên giá sách.

Sau đó thì lại chạy đến giường bò qua người Tần Tĩnh Trì chui vào giữa giường, tủm tỉm cười chui vào trong chăn.

Giang Oản Oản nghiêng đầu hôn lên trán cậu bé, rồi chống đầu ngồi dậy: “Nếu đã đọc thư xong thì Đoàn Đoàn ngủ sớm đi nhé. Nương và cha về phòng đây.”

Hôm nay Đoàn Đoàn rất vui vẻ. Nếu là ngày xưa sẽ làm nũng để bọn họ ngủ cùng mình nhưng hôm nay lại ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ! Đoàn Đoàn cũng buồn ngủ rồi! Hừ hừ…”

Tần Tĩnh Trì nhìn thoáng qua hàng mi của Đoàn Đoàn còn đang đong đưa, khẽ cười một tiếng. Sau đó thổi tắt ngọn đèn ở đầu giường, đỡ Giang Oản Oản đi ra ngoài.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 239: Chương 239



Vài ngày sau, Tần Tĩnh Nghiễn mới đến tiệm sách mới mở. Bởi vì đông người, tầng trên tầng dưới của tiệm sách đều đã không còn chỗ ngồi.

Cuối cùng Thẩm Nham cũng lấy được một cuốn sách mới, đang định nhìn kỹ tiệm sách. Kết quả, cậu ấy lên tầng trên tìm, cũng không tìm được một chỗ nào.

Cậu ấy buồn bã ôm sách đi xuống tầng, liếc mắt một cái thì chú ý đến chiếc bàn lớn mà không thấy ai sử dụng bao giờ.

Thẩm Nham đi đến quầy tính tiền, nhìn Tần Tĩnh Nghiễn, chỉ vào cái bàn lớn nói: “Tĩnh Nghiễn ca, cái thứ giống như sân khấu kịch kia dùng để làm gì vậy? Nếu không cần nữa thì dỡ ra đi, thêm mấy bộ bàn ghế nữa. Ca nhìn xem, ta mua sách rồi nhưng không tìm được chỗ nào cả.”

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn sân khấu kịch kia, bất đắc dĩ nói: “Trong khoảng thời gian này ta bận quá quên mất. Đấy là tẩu tử của ta bảo ta giữ lấy, chắc là có tác dụng lớn. Cho nên không thể tháo ra, như vậy đi, ta tìm một chỗ cho đệ.”

Nói xong, thì dẫn cậu ấy vào căn phòng nhỏ ở cửa hông tiệm sách, đừng thấy nó nhỏ, nhưng lại được trang trí rất đầy đủ. Dù nhỏ nhưng vẫn đầy đủ không thiếu thứ gì, bên trong không chỉ có thể nấu ăn, còn bày một chiếc giường đơn giản nhưng rất chắc chắn. Được đặc biệt chuẩn bị riêng cho Lý Tuyết Trân, cạnh cửa sổ đặt một chiếc bàn, hai cái ghế dựa, vừa vặn có thể đọc sách ở trong này.

Đúng lúc ôm nay Lý Tuyết Trân không đến tiệm sách này. Thẩm Nham cũng xem như là người quen của bọn họ, cho nên để cậu ấy ở trong phòng này đọc sách cũng không sao.

Sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho cậu ấy, Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: “Được rồi. Đệ đọc sách đi, ta đang bận.”

“Được ạ! Nghiễn ca đi đi!”

Nhìn chiếc bàn trống lớn đối diện, Tần Tĩnh Nghiễn nghĩ ngợi. Cậu định buổi tối về nhà hỏi tẩu tử, lâu như vậy, chắc tẩu tử của cậu đã quên mất thứ này. Cậu cũng không biết dùng để làm gì. Bây giờ khách trong tiệm sách ngày càng đông, nếu bỏ cái bàn lớn đó đi, chắc sẽ rộng rãi hơn rất nhiều.

Tần Tĩnh Trì lo Lý Tuyết Trân đang bụng to nên cậu về nhà Lý Viễn nói với nàng ấy một câu. Cậu tính đi một mình, buổi tối ngủ qua đêm ở nhà luôn. Sáng sớm ngày mai thì đi theo Tần Tĩnh Trì về phủ huyện.

“Tối nay ta sẽ không về, đúng lúc dưa hấu trong nhà đã ăn hết. Ta về nhà hái một ít lên, buổi tối nàng nhớ ngủ sớm nhé. Đừng mãi ngồi vẽ tranh mà quên mất thời gian đấy.”

Mấy ngày nay Lý Tuyết Trân ít có thời gian đến cửa tiệm cùng cậu. Đầu tiên là cơ thể nàng ấy không chịu nổi, thứ hai là trong tiệm sách có nhiều người qua lại. Tần Tĩnh Nghiễn và Tô Hà sợ nàng ấy không cẩn thận va phải thứ gì đó, vì thế Lý Tuyết Trân chỉ có thể ở nhà.

Chẳng qua, Tần Tĩnh Nghiễn biết nàng ấy ở nhà cả ngày chắc chắn buồn chán. Cho nên cậu cũng không hạn chế nàng ấy vẽ tranh.

Nhưng nàng ấy vẽ tranh rất nhập tâm. Nghĩ đến đây, Tần Tĩnh Nghiễn bất lực lắc đầu. Mấy ngày nay, sau khi cậu ngủ thì nương tử của cậu vẫn còn vẽ tranh. Nàng ấy nói chỉ đang dọn dẹp thôi, nào biết được rằng sau khi cậu ngủ được một giấc tỉnh dậy, thấy nàng ấy còn đang vẽ tranh! Ngay cả chính cậu đi đến trước mặt, nàng ấy cũng không phát hiện!

Lý Tuyết Trân nắm lấy cánh tay của cậu lắc lư: “Ôi chao, sao chàng còn nhớ vậy! Chỉ có một lần đó thiếp quên mất thời gian thôi. Hơn nữa, ngày đó chàng còn nói bức tranh của thiếp rất đẹp đấy! Tướng công…”

Tần Tĩnh Trì nhéo nhẹ vành tai mềm mại và trắng trẻo của nàng ấy, bất lực hôn khẽ cười: “Khụ khụ… Nàng đúng là biết làm nũng. Bây giờ ta không chịu nổi đâu. Dù sao nàng nhớ kỹ một chút, ta dặn nhạc mẫu để ý nàng đấy. Nếu quá nửa đêm ngọn đèn trong phòng nàng không tắt, ngày mai ta trở về sẽ phạt nàng!”

Lý Tuyết Trân bĩu môi, nghĩ kỹ mới nói: “Chàng bắt nạt thiếp. Sau này khuê nữ hoặc nhi tử nhà chúng ta chào đời, thiếp sẽ bảo con không để ý đến chàng nữa.”

Tần Tĩnh Nghiễn bất cười nhìn nàng ấy, giở trò xấu nói: “Ta đây sẽ nói với con, lúc nương con mang thai con luôn không nghỉ ngơi, cũng không hề quan tâm đến con.”

“Chàng! Chàng chính là đồ tiểu nhân!”

Tần Tĩnh Trì nhìn nương tử của mình đứng trên ghế thở hổn hển, dỗ dành: “Được rồi, không trêu nàng nữa. Trời sắp tối rồi, ta đi trước đây.”

Lúc này Lý Tuyết Trân mới nhìn cậu: “Được rồi, vậy trên đường chàng nhớ cẩn thận đấy.”

“Ta biết rồi.”

Thời tiết nóng nực nên Tần gia dọn ra chiếc bàn đá ngoài sân ăn cơm cho mát.

Đoàn Đoàn bưng bát nhỏ, đứng trong sân ăn, thi thoảng lại ném một hai miếng thịt cho Tiểu Bất Điểm dưới chân.

Đoàn Đoàn đang ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu bé cẩn thận nghe lại lần nữa, thấy tiếng gõ cửa lại vang lên thì nhìn Tần Tĩnh Trì và những người khác đang ngồi trên bàn đá, vừa ăn cơm vừa nói chuyện.

Thấy bọn họ không nghe thấy gì, Đoàn Đoàn nhanh nhẹn đi đến trước cửa, nhẹ nhàng ghé vào cửa nói: “Ai vậy? Đến đây làm gì thế?”

Tiểu Bất Điểm ngồi dưới chân cậu bé l.i.ế.m mũi, vẫy đuôi và sủa.

Đoàn Đoàn bất lực duỗi chân nhẹ nhàng huých vào đầu Tiểu Bất Điểm, đưa ngón trỏ lên miệng, “suỵt” một tiếng, mới mở miệng nói: “Chó con ngoan nhé, mày đừng kêu, Đoàn Đoàn không nghe thấy tiếng gì cả.”

Sau khi Tiểu Bất Điểm không sủa nữa, Đoàn Đoàn mới nghe thấy giọng nói của Tần Tĩnh Nghiễn bên ngoài: “Đoàn Đoàn ơi, nhanh mở cửa cho thúc với.”

Đoàn Đoàn vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên mở to hai mắt. Cậu bé ôm cái bát nhỏ của mình, kiễng chân lên, cố gắng duỗi tay chạm vào chốt cửa. Một lúc sau, cánh cửa lớn mới mở ra.

“Tiểu thúc thúc ơi! Sao thúc lại về nhà vậy?”

Đoàn Đoàn nhìn về phía sau hắn: “Ơ, tiểu thẩm thẩm của con đâu? Cả Tô nãi nãi, Lý gia gia cũng không đến ạ!”

Tần phụ và Tần mẫu thấy Đoàn Đoản mở cửa, nhưng thật ra lại không phát hiện Tần Tĩnh Nghiễn đứng trong ở góc khuất cửa. Tần phụ còn chưa kịp đặt bát xuống, thì vội vàng đi đến: “Cháu ngoan của gia gia. Sao con lại mở cửa ra thế?”

Vừa tới cửa, thì nhìn thấy Tần Tĩnh Nghiễn: “A Nghiễn!” Tần phụ vội vàng quay đầu: “Bà nó ơi, A Nghiễn về rồi này!”

Tần Tĩnh Nghiễn nắm tay Đoàn Đoàn đi theo Tần phụ đến bàn đá: “Hôm nay mọi người ăn món gì vậy? Thơm quá trời! Còn mang đồ ăn ra ngoài này, ý kiến hay đấy, trong sân mát mẻ thật!”

Tần Tĩnh Trì bê ghế cho cậu, nhìn cậu: “Đệ ăn cơm chưa?”

Tần Tĩnh Nghiễn lắc đầu, nhìn một nồi thịt bò hầm cùng cà tím và khoai tây, và cá trê sốt cay đậm đà to bự đang toả hương thơm. Cậu vô thức nuốt nước miếng: “Chưa đâu! Đúng lúc đệ có thể ăn ké cơm!”

Đoàn Đoàn đang ngậm một miếng thịt bò trong miệng, hai má phồng lên. Nghe thấy cậu nói, cậu bé nheo mắt lại cười toe toét. Đến khi nuốt xong miếng thịt, Đoàn Đoàn mới nói: “Tiểu thúc thúc à, hôm nay đồ ăn đều là nương con làm đó, vô cùng thơm ngon! Thúc có lộc ăn lắm đấy! Tới đúng lúc luôn!”

Tần Tĩnh Nghiễn ăn một miếng dưa hấu ướp lạnh ăn trước, mới nhận bát cơm Giang Oản Oản múc cho cậu: “Cảm ơn tẩu tử.”

Lúc này nghe Đoàn Đoàn nói xong, cậu xoa đầu cậu bé: “Ôi! Con còn biết nói những lời này! Tiểu thúc thúc của con, thật sự đến đúng lúc!”

Mỗi lần trong nhà có người đến, đều tình cờ là bọn họ đang ăn cơm. Tần mẫu cũng thích tiếp đón người ta như thế này. Ví dụ như: “Hôm nay ngươi đúng là có lộc ăn, ta vừa mới làm…” Những lời này, Đoàn Đoàn nghe nhiều nên cũng bị ảnh hưởng, bây giờ cũng học được khuôn mẫu kiểu cách này.

Cơm nước xong xuôi, Tần Tĩnh Nghiễn ăn có hơi no, thì học theo Đoàn Đoàn đi lại trong sân, cùng nhau tiêu cơm.

Trở về phòng, Tần Tĩnh Trì ngồi trên ghế sô pha, nắm bàn tay nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn dạy cậu bé viết chữ. Giang Oản Oản ngồi bên cạnh hai cha con bọn họ, nhìn thấy Tĩnh Tĩnh Nghiễn thì hỏi: “A Nghiễn, sao hôm nay về đây một mình thế?”
 
Back
Top