Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 190: Chương 190



Đoàn Đoàn bĩu môi nhìn cha rồi lại cúi đầu quan sát mình: "Hừ! Nương nói, Đoàn Đoàn sẽ lớn lên!"

Tần Tĩnh Trì lười tranh luận với tiểu tử này, hai phụ tử nghỉ ngơi một lát, Tần Tĩnh Trì mới lại dắt Đoàn Đoàn từ từ chạy về nhà.

Khi hai người về đến nhà, mới thấy trong sân có mấy người đang vây quanh.

Tần Tĩnh Trì đóng cửa lại, nghi hoặc hỏi: "Tam thúc, mọi người có chuyện gì vậy?"

Tần phụ ở bên cạnh nói: "Trước Tết Tam thúc các con thấy nhóm người Đại Ngưu đi bán đậu phụ, giờ mở tiệm nướng, bán chẳng được bao nhiêu, muốn hỏi xem có thể làm đậu phụ mỗi ngày để bán cho họ không, giờ trong thôn không bận rộn, họ định chở đi bán ở các trấn khác."

Nhìn vẻ mặt lo lắng của họ, Tần Tĩnh Trì cười nói: "Tam thúc, mọi người đợi một lát chuyện này phải để nương tử con quyết định, con đi hỏi nàng ấy."

Tần tam thúc gật đầu liên tục: "Đương nhiên rồi!"

Tiếp đó, Đoàn Đoàn cũng chạy theo sau Tần Tĩnh Trì, hai phụ tử lên lầu.

Trên lầu phòng ngủ, Giang Oản Oản mới vừa tỉnh dậy đang định xuống giường thì thấy hai người họ đi vào.

Thấy vẻ mặt như đã dậy từ lâu của họ, Giang Oản Oản hỏi: "Hôm nay hai phụ tử đi chạy à?"

Tần Tĩnh Trì gật đầu, nói: "Hôm nay tam thúc đến, nói là muốn mua một ít đậu phụ ở đây mang đi bán ở các trấn khác, nàng nghĩ sao?"

Giang Oản Oản nghe xong, gật đầu: "Tất nhiên là được rồi, dù sao cũng chỉ cần đậu phụ tươi, có gì mà không được."

Nghĩ một lúc, Giang Oản Oản lại cau mày nói: "Chỉ là nếu chúng ta làm đậu phụ để bán thì rất mệt, phiền phức lắm!"

"Hay là thế này nhé, chúng ta mở một xưởng làm đậu phụ tìm người trong thôn đến làm đậu phụ, những người không thể đến xưởng làm đậu phụ có thể đến lấy hàng, giá nhập hàng thống nhất khi họ mang đậu phụ ra ngoài bán cũng phải thống nhất giá."

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Ý kiến này không tệ, mọi người trong thôn có thể tìm việc làm, chắc chắn đều đồng ý!"

"Vậy chàng hãy đi nói với tam thúc, bảo thúc ấy đợi chúng ta mở xưởng làm đậu phụ xong rồi hãy đến lấy hàng."

"Được!"

Trước đây khi Đại Ngưu bán đậu phụ rán, đã có rất nhiều người muốn mua riêng đậu phụ trắng, chỉ là họ luôn bận rộn nên không quản chuyện đậu phụ, giờ đây cửa hàng không cần họ lo lắng quá nhiều nên có thể mở xưởng làm đậu phụ rồi. Đến lúc đó không chỉ có đậu phụ, còn có thể làm các sản phẩm từ đậu như đậu phụ rán, đậu phụ khô, tàu hũ ky.

Nói là làm, chỉ mười mấy ngày, Tần Tĩnh Trì đã tìm được một số người trong thôn, cùng nhau giúp xây một xưởng làm đậu phụ ở phía bên kia ngôi nhà cũ.

Sau đó, nhờ trưởng thôn rao tin tuyển người làm.

Tin tức này vừa truyền ra, ngày hôm sau trong sân và ngoài sân nhà họ đã tụ tập rất nhiều người trong thôn.

"Thật không ngờ một tháng được tám trăm văn!"

"Đúng vậy! Còn có thể làm ngay trong thôn, hy vọng chúng ta đều có thể vào xưởng làm đậu phụ đó!"

"Không biết tuyển bao nhiêu người? Nhưng ta đoán là không cần nhiều người, ta thấy là chúng ta khó mà vào được!"

Tần tam thúc nghe thấy ở bên cạnh, liền cười nói: "Không vào xưởng làm đậu phụ cũng không sao, chúng ta có thể bán đậu phụ mà! Tĩnh Trì đã nói, chúng ta có thể đến lấy hàng, bán ra ngoài cũng có thể kiếm được nhiều tiền, hẳn là không kém gì làm công!"

Nghe đến đây, một nữ nhân bên cạnh lên tiếng: "Ôi, vậy ta có thể để tướng công ta đi bán đậu phụ! Dù sao giờ cũng không bận rộn, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi."

"Trương tẩu tử, nếu tẩu có thể làm công trong xưởng làm đậu phụ, Trương ca lại đi bán đậu phụ, đây cũng là một khoản thu nhập không nhỏ! Chỉ không biết đậu phụ có dễ bán không?"

Tần tam thúc cười nói: "Các ngươi không biết Tần Đại Ngưu bán đậu phụ chiên kiếm được bao nhiêu tiền đâu! Giờ đã mở tiệm ở huyện rồi! Cho nên đậu phụ này chắc chắn dễ bán!"

...

Lúc này, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đi ra, nhìn thấy một đám đông trong sân thì cũng giật mình, họ cần gì nhiều người như vậy chứ!

Giang Oản Oản nghĩ một lúc rồi lên tiếng: "Các vị thúc bá thẩm hãy yên lặng một chút."

Đợi sân không còn tiếng động, nàng mới tiếp tục nói: "Xưởng làm đậu phụ của chúng ta không lớn, không cần quá nhiều người."

"Ừm… Ước chừng chỉ cần khoảng mười người thôi."

Nhìn ánh mắt mong đợi và lo lắng của mọi người, Giang Oản Oản không biết phải làm sao.

Tần Tĩnh Trì kéo nàng vào nhà rồi nói: "Thế này nhé, chúng ta chỉ cần những người có hoàn cảnh nhà không tốt thôi, những người khác có thể để họ lấy đậu phụ đi bán."

Giang Oản Oản gật đầu: "Được, nghe chàng."

Đi ra ngoài, Tần Tĩnh Trì nói: "Vì mọi người đến quá đông, chúng ta chỉ có thể lấy mười người, chúng ta đã bàn bạc, chỉ cần những người có hoàn cảnh nhà khó khăn nhưng những người khác cũng đừng nản lòng. Sau này lấy đậu phụ ra ngoài bán cũng rất kiếm tiền, sẽ không ít hơn làm công trong xưởng làm đậu phụ."

Mọi người nghe vậy, đều hiểu mà gật đầu.

Tần Tĩnh Trì thấy vậy, nhìn mọi người nói: "Vậy thì Trương tẩu tử, Lý Nguyệt... Tần Đại Trụ, những người này ngày mai đến làm nhé."

Mọi người nghe thấy những lời này càng không nói gì nữa, ngược lại còn nhìn họ với ánh mắt khác, Trương tẩu tử một mình nuôi một tiểu tôn tử, hài nhi và nhi tức năm ngoái không may qua đời, giờ đây trong nhà rất nghèo khó!

Lý Nguyệt một mình nuôi ấu đệ, trên còn có một nương nằm liệt giường phải chăm sóc... Đây đều là những gia đình nghèo khó trong thôn.

Thấy mọi người đều không có ý kiến gì, Giang Oản Oản liền nói: "Đợi làm xong đậu phụ, mọi người hãy đến lấy hàng, lấy đậu phụ ở đây hai văn một cân, mọi người mang ra ngoài bán thì giá thống nhất là ba văn một cân."

Mọi người đều nghe rất chăm chú, đợi nói xong, mọi người mới dần dần rời đi.

Nhưng cuối cùng trong sân vẫn còn lại hai nam nhân.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì, Tần Thiết mới ngập ngừng hỏi: "Chúng... Chúng tôi không có tiền, có thể nợ một ít, bán đậu phụ xong rồi trả lại được không?"

Tần Tĩnh Trì biết hai người này đều là người thật thà trong thôn, đương nhiên là không có vấn đề gì.

"Được, đến lúc đó các ngươi đến nói một tiếng là được."

Những ngày sau đó, mười người được chọn đều đến phường đậu phụ từ rất sớm, sau khi ký vào thỏa thuận không được truyền công thức ra ngoài, họ theo Tần phụ Tần mẫu học trong hai ngày, sau đó đều có thể thành thạo.

Hôm nay, trời vừa sáng, từng mẻ đậu phụ trắng nõn đã được bày lên bàn, người trong thôn biết hôm nay có thể lấy hàng nên đã sớm đứng chờ ở bên ngoài phường đậu phụ, giờ khi đậu phụ vừa làm xong mọi người đều vây quanh.

Tuy nhiên, vẫn có một số người dù đã đến nhưng không chen lên lấy hàng, họ đứng quan sát ở một bên, đều muốn đợi những người lấy hàng đi bán, xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.

Tần Thiết đã nói trước với nhóm người Tần Tĩnh Trì, cho nên hôm nay khi đến, hắn ta lấy luôn năm mươi cân.

Hầu hết những người khác chỉ mua hai ba mươi cân, thấy hắn ta lấy nhiều như vậy không khỏi khuyên can: "Tần Thiết, sao ngươi lại mua nhiều thế? Lỡ bán không hết thì không được trả lại đâu!"

"Đúng vậy! Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, số tiền này phải mất đến một trăm văn tiền đấy!"

...

Mọi người khuyên can hắn ta nhưng Tần Thiết đều không để tâm, nhớ tới việc hiện tại nhóm người Tần Đại Ngưu đều muốn xây nhà khiến hắn ta không khỏi phấn chấn, họ chính là nhờ bán đậu phụ này mà kiếm được nhiều tiền như vậy. Mỗi ngày hắn ta chỉ cần đi nhiều nơi hơn là được, thế nào cũng bán hết! Nếu ngày nào cũng bán tốt như vậy thì cuối năm nhà hắn ta cũng có thể xây nhà mới rồi!

Nhưng giờ hắn ta không biết rằng, mục tiêu này có thể sớm sẽ đạt được!

Đến khi mặt trời ngả về tây, những người đi bán đậu phụ đều vui vẻ trở về thôn.

Nhưng mọi người đều không vội về nhà mình, vừa vào thôn đã chạy đến phường đậu phụ.

Vào đến phường đậu phụ đã thấy một nhóm người vây quanh Tần phụ bắt đầu nói chuyện rôm rả về việc muốn lấy thêm đậu phụ.

"Tần bá, ngày mai ta muốn lấy năm mươi cân! Bá nhất định phải giữ lại cho ta đấy! Bên nương gia của nương tử ta ở trấn trên bán rất chạy! Nếu không phải hơi xa thì ta đã về sớm rồi!"

"Còn ta nữa, ta nữa, ta muốn lấy ba mươi cân!"

"Ta cũng muốn lấy năm mươi cân!"

...

Tần phụ ngơ ngác nhìn họ liên tục gật đầu: "Được, được, được!"

Tần Tĩnh Trì đi đến nhìn cảnh này mới lên tiếng: "Mọi người đừng vội, ngày đầu đậu phụ bán chạy có thể là vì mọi người thấy lạ, sau này chưa chắc đã bán chạy như vậy, mọi người nên cẩn thận thì hơn, nếu không lãng phí cũng không tốt!"

Thực ra mọi người cũng chỉ nhất thời bốc đồng mới đến đặt thêm, giờ nghe hắn nói cũng đã bình tĩnh lại đôi chút.

Tần Tĩnh Trì nói đúng, ai nhìn thấy đồ mới lạ cũng muốn thử nhưng không ai cũng có thể mua mỗi ngày!

Nghĩ đến điều này, nhiều người đã từ bỏ ý định đặt thêm, vẫn lấy theo số lượng như hôm nay.

Nhưng một số người vẫn muốn thử thì cũng chỉ tăng thêm khoảng hai mươi cân so với số lượng bán hết hôm nay.

Trong khi đó, Tần Thiết đang từ thị trấn bên cạnh khiêu gánh trở về, hắn ta bước nhanh như bay vô cùng phấn khích, hắn ta đi đến trấn Vĩnh Phong mất gần một canh giờ nhưng chỉ mất hơn nửa canh giờ để bán hết đậu phụ, lúc hắn ta rời đi vẫn còn nhiều người chưa mua được đã đặt hàng với hắn ta!

Tần Thiết nghĩ, ngày mai phải đi nhiều một chút! Thêm vài chục cân nữa chắc chắn cũng có thể bán hết dễ dàng!

Nhưng khi đến phường đậu phụ lại nghe Tần Tĩnh Trì nói vậy, hắn ta có chút do dự nhưng vẫn muốn thử: "Vậy... Vậy ngày mai ta lấy tám mươi cân, nếu bán không hết ở trấn trên, ta cũng có thể đi đến các thôn gần đó! Ta nghĩ là không sau đâu!"

Thấy hắn ta kiên quyết, Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Được, vậy ngày mai ngươi cứ đến lấy."

Sau đó thấy Tần Thiết lấy túi tiền ra, Tần Tĩnh Trì nói: "Ngươi không cần trả cho ta, mấy ngày nay ngươi có thể nợ, đợi hai ngày nữa kiếm đủ tiền vốn rồi trả ta cũng không muộn."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 191: Chương 191



"Hả! Được được được!"

Phường đậu phụ dần đi vào ổn định, số lượng đậu phụ mọi người đi bán cũng gần như cố định.

Còn đậu hũ non mới ra lò mỗi sáng cũng được đóng gói rất nhiều để mang đến tiệm lẩu, làm thành đậu hũ não ngọt hoặc đậu hũ não mặn, đều bán rất chạy!

Bên phía Giang Oản Oản cũng bắt đầu dạy cho các công nhân trong phường đậu phụ làm các loại như đậu phụ rán, đậu phụ khô và đậu phụ nhồi.

Đậu phụ rán dù là thái sợi trộn gỏi hay dùng để nhúng lẩu đều rất ngon.

Đậu phụ khô có thể dùng để xào thịt, đậu phụ nhồi nấu trong nước dùng đậm đà, ngấm đẫm nước dùng cũng rất ngon.

Kể từ khi có những món này, mọi người cũng lấy hàng thường xuyên hơn, họ không chỉ lấy đi bán mà còn thường mua về nhà ăn, ngay cả Tần phụ Tần mẫu cũng rất thích ăn những món này.

Đến khi những người lấy hàng đều đến đặt trước số đậu phụ cần lấy vào ngày hôm sau, mặt trời đã bắt đầu lặn, Tần Tĩnh Trì nói với Giang Oản Oản một tiếng rồi vội vàng đánh xe ngựa đi đón Đoàn Đoàn.

Thời điểm này, Đoàn Đoàn đã tan học từ lâu nhưng thỉnh thoảng Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản có việc nên sẽ đến muộn một chút. Vậy nên mỗi ngày Đoàn Đoàn tan học ra đều theo Cẩu Đản và Nhị Oa đến tiệm nướng, mặc dù Giang Oản Oản không cho mấy tiểu tử này ăn nhiều đồ nướng nhưng đôi khi chúng cũng sẽ kéo nhóm người Đại Ngưu nũng nịu, như vậy cũng có thể ăn một ít, nếu không ăn thịt nướng thì Kim thị và những người khác cũng sẽ nấu mì cho mấy tiểu tử ăn.

Hoặc là được Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân đón đến hiệu sách xem tranh, ăn bánh ngọt, tóm lại là mỗi ngày tiểu tử đều có chỗ đi, cứ như vậy, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản hoàn toàn không lo lắng.

Chỉ là hôm nay Tần Tĩnh Trì đến hiệu sách và tiệm nướng, nhưng mấy tiểu tử đều không có ở đó.

Hôm nay là Đại Ngưu đi đón chúng, nói là đã đi nửa canh giờ rồi mà vẫn chưa về nên nhóm người Tần Đắc Chính đều nghĩ rằng Đại Ngưu dẫn chúng đến hiệu sách, trước đây cũng đã từng có trường hợp như vậy.

Vài ngày trước, Đại Ngưu đi đón đám tiểu tử đã dẫn chúng đến hiệu sách, còn ăn một ít bánh ngọt ở đó mới về, lúc đó Kim thị và những người khác còn tưởng là có chuyện gì, kết quả khi tìm đến thì thấy một nhóm lớn nhỏ đang thích thú ăn bánh ngọt, uống trà.

Thế nên hôm nay Đại Ngưu không về thì họ cũng không quan tâm.

Tần Tĩnh Trì nghe xong, lập tức vội vã đến Thường Hoa học viện.

Vừa vào học viện, hắn đi thẳng đến lớp học của mấy tiểu tử.

Khi sắp đến lớp của chúng thì hắn nghe thấy tiếng khóc nức nở của tiểu hài.

Tiếng khóc đó rất trẻ con, có hơi giống tiếng khóc tủi thân của Đoàn Đoàn, Tần Tĩnh Trì vội vàng chạy đến.

"Hu... Đoàn Đoàn ca ca, đều tại Lâm Tử Hành, cậu ấy quá xấu xa, đã ăn hết kẹo mà đệ muốn đưa cho huynh!"

Khi Tần Tĩnh Trì vào lớp, hắn thấy một tiểu hài nắm tay Đoàn Đoàn của mình đang nức nở đau lòng.

Đoàn Đoàn không ngừng vỗ vai cậu bé an ủi: "Không sao đâu, Tiểu Bao Tử, cậu ấy đã ăn thì đã ăn, ngày mai ca ca sẽ mang cho ngươi đồ ăn ngon khác, đừng khóc nữa."

Cẩu Đản và Nhị Oa cũng ở bên cạnh an ủi: "Tiểu Bao Tử, đừng buồn nữa."

Nhị Oa tiếp lời Cẩu Đản, nói tiếp: "Tiểu Bao Tử, không sao đâu, mấy hôm trước Lâm Tử Hành béo ú kia cũng đã ăn bánh đệ đưa cho huynh, huynh cũng không đâu có khóc."

Nghe đến đây, Tiểu Bao Tử khóc càng thương tâm hơn: "Hu... Cậu ấy thật đáng ghét!"

Đại Ngưu và Vương Lâm Chi đứng bên cạnh nhìn mấy tiểu tử mà bất lực.

Vương Lâm Chi nhìn tiểu ngoại sanh của mình khóc thương tâm, vốn định an ủi một chút nhưng Tiểu Bao Tử cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y Đoàn Đoàn không chịu buông, cậu ấy cũng không có cách nào.

"Đoàn Đoàn? Chuyện gì thế này?"

Đoàn Đoàn thấy Tần Tĩnh Trì đi vào, cậu bé lập tức vui mừng kêu lên: "Cha!"

Nếu như trước đây, Đoàn Đoàn đã sớm nhào vào lòng Tần Tĩnh Trì rồi nhưng giờ đây Tiểu Bao Tử nắm chặt lấy tay áo của cậu bé nên đành phải thôi.

Tần Tĩnh Trì xoa đầu Đoàn Đoàn, rồi nghi hoặc nhìn Tiểu Bao Tử đang nức nở tò mò đánh giá mình: "Đoàn Đoàn, không lẽ con… Con đánh nhau với tiểu đệ này sao?"

Đoàn Đoàn nhìn Tiểu Bao Tử nước mắt lưng tròng, bất đắc dĩ giải thích: "Không phải đâu, cha, ban đầu Tiểu Bao Tử định cho con kẹo ăn, nhưng hình như kẹo bị một người khác trong lớp con trộm mất, nên Tiểu Bao Tử mới buồn khóc."

Tần Tĩnh Trì nói: "Thế thì Đoàn Đoàn không ăn là được rồi." Nói xong lại nhìn Tiểu Bao Tử bên cạnh Đoàn Đoàn: “Tiểu Bao Tử, Đoàn Đoàn ca ca của cháu không ăn kẹo nữa rồi, nên cháu đừng buồn nữa, thúc phải dẫn huynh ấy về nhà."

Lúc này Vương Lâm Chi cũng vội vàng tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ còn lại của tiểu ngoại sanh nhà mình, dỗ dành: "Tiểu Bao Tử, về nhà với cữu cữu đi, được không? Ngày mai, cữu cữu sẽ bảo ngoại tôn mẫu gói nhiều kẹo cho cháu mang đến cho Đoàn Đoàn ca ca ăn."

Tiểu Bao Tử nghe xong bĩu môi, vẫn không chịu buông tay mà liên tục lắc đầu: “Đoàn Đoàn ca ca!"

Đoàn Đoàn thấy nước mắt cậu bé không ngừng chảy, liền vội vàng lau cho cậu bé, lau xong lại nhìn bàn tay nắm chặt lấy tay áo mình của cậu bé, càng thêm bối rối.

Cậu bé nhìn Tần Tĩnh Trì: “Cha, làm sao bây giờ?”

Tần Tĩnh Trì nhìn Tiểu Bao Tử đang buồn bã, suy nghĩ một lúc rồi nói với Vương Lâm Chi: "Hay là hôm nay cứ để tiểu tử này đến nhà ta chơi, chơi với Đoàn Đoàn một ngày, ngày mai ta sẽ đưa hai đứa đến học viện."

Vương Lâm Chi nhìn Tiểu Bao Tử, suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, dù sao thì họ cũng thường đến tiệm của Tần Tĩnh Trì để ăn cơm, cũng coi như khá quen rồi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hai tiểu tử này, xem ra quan hệ cũng rất tốt.

Nói ra thì, trước đây cậu ấy không biết mình còn có một tiểu ngoại sanh như vậy, mấy tháng trước, nhị tỷ được gả đến kinh thành đột nhiên trở về, rồi dẫn theo tiểu tử này về.

Những năm gần đây, nhị tỷ của cậu ấy cũng rất ít khi gửi thư về nhà, lúc đầu khi tỷ ấy gả đến kinh thành thì cha nương của cậu ấy đã không đồng ý, vì thân thể nhị tỷ phu kia của cậu ấy rất yếu, trong nhà cũng chỉ có một lão nương.

Mặc dù họ làm ăn ở kinh thành có thể ăn uống không lo nhưng cha nương của cậu ấy vẫn luôn lo lắng cho nữ nhi mình, kết quả là sau bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng nhị tỷ phu ấy cũng qua đời vì bệnh, còn nương của nhị tỷ phu kia thì đã mất từ mấy năm trước.

Kể từ khi tướng công mất, nhị tỷ của cậu ấy cũng không còn tâm trí để quản lý cửa tiệm. Sau hơn một năm, đành phải bán hết sản nghiệp ở kinh thành, mới đưa tiểu tử này trở về huyện Khúc Phong.

Hoàn hồn lại, Vương Lâm Chi thở dài: "Vậy thì lão bản Tần, hôm nay nhờ các ngươi chăm sóc Tiểu Bao Tử nhà ta một chút."

Tần Tĩnh Trì cười nói: "Không sao, dù sao thì hai tiểu tử này cũng chơi rất hợp, Tiểu Bao Tử đến nhà ta chơi, chúng ta rất hoan nghênh!"

Sau đó Vương Lâm Chi lại xoa đầu Tiểu Bao Tử dặn dò: "Đến nhà Đoàn Đoàn ca ca chơi, phải ngoan ngoãn biết chưa?"

Tiểu Bao Tử chớp mắt, gật đầu: "Biết... Biết rồi ạ, tiểu cữu cữu."

Đợi Vương Lâm Chi đi rồi, Tần Tĩnh Trì đánh xe ngựa đưa Đại Ngưu và Cẩu Đản đến tiệm nướng trước, sau đó mới chở Đoàn Đoàn và Tiểu Bao Tử về nhà.

Hắn ngồi ngoài xe đánh xe, còn Đoàn Đoàn và Tiểu Bao Tử thì ngồi trong xe thì thầm nói chuyện.

"Đoàn Đoàn ca ca, chúng ta... Chúng ta sắp đến nhà huynh sao?"

Đoàn Đoàn gật đầu: "Đúng vậy, Tiểu Bao Tử, nhà huynh rất vui, về đến nhà, Đoàn Đoàn ca ca sẽ cho đệ chơi đồ chơi nhỏ."

“Hi hi… Được.”

Nói rồi, Tiểu Bao Tử lại nhíu mày: “Đoàn Đoàn ca ca, sau này chúng ta đừng chơi với Lâm Tử Hành nữa! Kẹo đó rất ngon! Là đệ cố tình để dành cho Đoàn Đoàn ca ca..." Nói đến đây, Tiểu Bao Tử càng khó chịu hơn.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 192: Chương 192



Đoàn Đoàn thấy vậy thì vội vàng an ủi: “Tiểu Bao Tử, đệ ngoan nào, về đến nhà huynh sẽ lấy thịt khô ngon cho đệ, còn có kẹo bưởi đệ thích nữa được không?"

Nghe đến đây, Tiểu Bao Tử l.i.ế.m môi mới thôi khóc: "Vâng ạ!"

Nghe hai tiểu tử này nói chuyện, Tần Tĩnh Trì ngồi ngoài xe không khỏi cong môi: "Kéo!" Chớp mắt, rẽ qua khúc quanh, hắn đã nhìn thấy ngôi nhà sáng đèn của mình từ xa.

Giang Oản Oản đang ngồi trên ghế sô pha, cầm cuốn thoại bản mà Tần Tĩnh Nghiễn đã đưa cho nàng hai ngày trước đọc say sưa, đột nhiên nghe thấy tiếng Đoàn Đoàn, thế là nàng vội vàng đặt cuốn sách xuống.

Đi đến cửa, nàng thấy Tần Tĩnh Trì dắt hai tiểu tử vào, một đứa tất nhiên là Đoàn Đoàn nhà cô, còn một đứa tiểu tử khác thì nàng chưa từng gặp.

Đợi họ vào nhà, Giang Oản Oản mới hoàn hồn lại, vội vàng tìm một đôi dép lê nhỏ của Đoàn Đoàn đưa cho Tiểu Bao Tử.

Mặc dù Đoàn Đoàn lớn hơn, nhưng Tiểu Bao Tử cũng có thể đi tạm.

Tiểu Bao Tử chớp chớp mắt nhìn Giang Oản Oản, đợi Giang Oản Oản cười xoa đầu cậu bé, cậu bé mới ngượng ngùng trốn sau lưng Đoàn Đoàn còn nhỏ giọng gọi "ca ca."

Giang Oản Oản mỉm cười với cậu bé rồi lại nhìn Đoàn Đoàn: "Bảo bối, đây là bạn mới của con à?"

Đoàn Đoàn cười tít mắt gật đầu, kéo Tiểu Bao Tử sau lưng ra nói: "Nương, đây là Tiểu Bao Tử, ngoài Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca, con chơi với đệ ấy nhiều nhất ở học viện! Chính là... Chính là đệ đệ đã cho Đoàn Đoàn kẹo hồ lô lần trước."

Tiếp đó lại chỉ vào Giang Oản Oản nói với Tiểu Bao Tử: "Tiểu Bao Tử, đây là nương của huynh, nương của huynh lợi hại lắm, biết làm rất nhiều món ngon!"

Giang Oản Oản cười kéo tay Tiểu Bao Tử nói: "Tiểu Bao Tử, chào cháu, chào mừng cháu đến nhà thẩm chơi, cháu dễ thương quá!"

Tiểu Bao Tử ngây ngốc nhìn nàng, ngượng ngùng mãi một lúc sau, dưới sự động viên của Đoàn Đoàn mới mở miệng: "Thẩm... Thẩm ơi."

Tần phụ Tần mẫu từ bếp đi ra thấy trong nhà có thêm một tiểu hài tử, cũng hòa nhã nói chuyện với cậu bé.

Sau khi chào hỏi xong, Đoàn Đoàn đã kéo cậu bé ngồi xuống ghế sô pha, Giang Oản Oản bưng một đĩa thịt bò khô tẩm gia vị vừa làm hôm nay, còn rót cho hai tiểu tử này mỗi đứa một cốc trà bưởi mật ong.

Tiểu Bao Tử ngoan ngoãn nhận lấy cốc, mũi nhỏ ngửi thấy mùi thơm của bưởi đã vội vàng uống một ngụm.

Uống xong, mắt cậu bé híp lại trông rất thích.

Đoàn Đoàn đưa cho cậu bé một miếng thịt bò khô: "Tiểu Bao Tử, đệ nếm thử xem, đây là thịt bò khô, thơm lắm!"

Tiểu Bao Tử đưa mũi đến gần tay Đoàn Đoàn ngửi ngửi, ngửi thấy mùi thơm của thịt bò khô, mắt cậu bé sáng lên vội há miệng ngậm lấy miếng thịt bò khô.

Nhắm mắt nhai nhai, cuối cùng nuốt miếng thịt khô xuống, cậu bé mới nói: "Đoàn Đoàn ca ca, thịt này thơm quá! Còn ngon hơn cả kẹo mà nương và ngoại tổ mẫu cho đệ!"

Đoàn Đoàn cười nói: "Vậy Tiểu Bao Tử ăn nhiều vào, sau này nếu đệ muốn ăn, huynh có thể mang đến học đường cho đệ ăn."

"Vâng vâng, được." Nói xong, Tiểu Bao Tử bĩu môi nói: "Nhưng... Nhưng chúng ta phải giấu kỹ, không thể để Lâm Tử Hành lén ăn nữa!"

“Được!”

Hai tiểu tử đã ăn xong bữa cơm thơm phức, rồi ngồi bên bàn trà chơi trò ghép hình, nhưng đó lại là trò ghép hình mà Tần Tĩnh Trì mới làm cho Đoàn Đoàn, bức ghép hình này được vẽ phức tạp hơn một chút, khi làm cũng lớn gấp đôi bức mà Đoàn Đoàn làm vào ngày sinh thần, chơi sẽ có tính thách thức hơn.

Nhưng đối với Đoàn Đoàn mà nói thì cũng không tính là quá khó.

Nhìn Đoàn Đoàn không lâu sau đã ghép xong một bức tranh hoàn chỉnh, đôi mắt Tiểu Bao Tử trợn tròn: “Quao! Con cọp nhỏ!”

Trên bức ghép hình vẽ một con hổ lớn và một vài chú hổ nhỏ, vì phong cách vẽ của Giang Oản Oản hơi ngộ nghĩnh nên những chú hổ trong tranh vừa oai phong vừa có chút đáng yêu.

Đoàn Đoàn bật cười rồi nhanh chóng làm lộn xộn toàn bộ mảnh ghép gỗ: “Tiểu Bao Tử, ca ca dạy đệ cách ghép lại, rất đơn giản nha!”

Tiểu Bao Tử hoàn toàn chăm chú vào trò ghép hình, trong ánh mắt tràn đầy sự tò mò và phấn khích: "Được ạ!"

Không biết Tiểu Bất Điểm vào nhà từ lúc nào, giờ đang ngoan ngoãn nằm bên cạnh Đoàn Đoàn, còn Đoàn Đoàn thì vu.ốt ve nó từng chút một, Tiểu Bao Tử nhìn thấy cũng phấn khích vu.ốt ve.

Tiểu Bất Điểm ở nhà rất ngoan, lúc Đoàn Đoàn không có nhà thì cả ngày đều ở bên cạnh Tần phụ, thỉnh thoảng phơi nắng hoặc được Tần phụ dắt đi dạo bên ngoài, ngày thường rất ngoan!

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì ngồi một bên nhìn hai tiểu tử chơi vui vẻ, cũng không quản chúng nữa mà hai người tới gần nhau cùng chăm chú đọc sách.

Câu chuyện tên là [Đoạn Kiều].

Thoại bản lần này của Tần Tĩnh Nghiễn kể về một vị Huyện lệnh thanh liêm tên là Lương Úy. Trong một lần dịch bệnh, ông ấy đã xông pha nơi tuyến đầu, ngay khi dịch bệnh mới phát hiện, ông ấy đã nỗ lực ngăn chặn nguồn lây đóng cửa thành không để dịch bệnh lây lan khắp nơi, phân tán những người nhiễm bệnh và chưa nhiễm bệnh ở hai bên cách xa nhau trong huyện.

Tuy nhiên, một mình ông ấy không thể ngăn cản được ý chí cầu sinh của người dân, có một số người mắc bệnh đã lén đào đường hầm ra khỏi thành, khiến các thị trấn và thôn mạc xung quanh nhanh chóng trở nên tang thương.

Lương Úy thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, các ngự y triều đình phái đến vẫn chưa tới, ông ấy đã quyết định chặt đứt cây cầu duy nhất thông đến Châu* của họ, nhờ đó mới ngăn chặn được dịch bệnh tiếp tục hoành hành, tên sách cũng bắt nguồn từ đây.

*Châu(州): Đơn vị hành chính thời xưa.

Sau đó, ông ấy trở về thành, tiếp tục an ủi người dân, cùng với hơn chục vị đại phu còn lại trong huyện sắc thuốc, giúp đỡ hàng ngày cho đến khi quân đội và ngự y triều đình phái đến, Lương Úy cũng đã không tránh khỏi kiếp nạn này.

Trước khi nhắm mắt, ánh mắt ông ấy vẫn tràn đầy hy vọng nhìn về hướng kinh thành.

Câu chuyện đến đây là kết thúc, cũng không nói thêm về tình hình dịch bệnh sau đó nhưng dịch bệnh vốn khó chữa, dù trong sách không viết thì mọi người đọc xong đều hiểu, những người nhiễm bệnh trong thành cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp...

Giang Oản Oản vừa đọc vừa gật đầu, tâm trạng phức tạp và nặng nề nói với Tần Tĩnh Trì: "A Nghiễn thật lợi hại! Mỗi câu chuyện đều cảm động như vậy, lần này chắc lại gây sốt một phen rồi."

Tần Tĩnh Trì nhìn mấy hàng chữ cuối cùng, thấp giọng đáp lời: "Đúng vậy."

Đoàn Đoàn và Tiểu Bao Tử chú ý tới hai người họ đang cầm sách, khuôn mặt đầy nặng nề thì ngẩn người.

“Cha nương, sao vậy?”

Tiểu Bao Tử đứng phía sau Đoàn Đoàn, cũng chớp chớp đôi mắt nghi ngờ nhìn hai người họ.

Giang Oản Oản khép sách lại rồi mới cười nói: "Không có gì, Tiểu Bao Tử và Đoàn Đoàn chơi có vui không?"

Tiểu Bao Tử mỉm cười gật đầu: "Thẩm thẩm, vui lắm!"

Đoàn Đoàn ra dáng vẻ một ca ca khoác tay nhỏ lên vai Tiểu Bao Tử, cười híp mắt nói: “Tiểu Bao Tử rất thông minh nha! Đã biết chơi ghé hình rồi đấy!”

Giang Oản Oản nghe xong thì gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Nói xong, mới ý thức tới thời gian đã không còn sớm, nàng vội vàng nói: "Đã trễ lắm rồi, hai đứa nên đi ngủ nào, hôm nay chơi đến đây thôi."

Hai tiểu tử này ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ!"

“Vâng ạ.”

Đoàn Đoàn ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Nương, hôm nay Tiểu Bao Tử ngủ với Đoàn Đoàn được không? Gường của Đoàn Đoàn rất lớn, có thể ngủ chung!"

Giang Oản Oản gật đầu: "Nhưng con phải chăm sóc đệ đệ thật tốt, đắp kín mền, không được để nhiễm lạnh."

"Vâng vâng, được ạ!"

Chờ cho hai người họ đều tắm xong, lúc này Đoàn Đoàn mới kéo Tiểu Bao Tử chạy lên lầu.

Bước tới trước cửa phòng, cậu bé lập tức chỉ con thỏ nhỏ được đan và tấm ván nhỏ trên cửa nói: “Tiểu Bao Tử, đây chính là phòng của ca ca! Phía trên còn viết phòng nhỏ của Đoàn Đoàn nè."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 193: Chương 193



“Oa! Con thỏ nhỏ!” Tiểu Bao Tử nhìn con thỏ trên cửa mà ngạc nhiên vui vẻ lên nói.

Rồi Đoàn Đoàn nhanh chóng lấy chìa khóa của mình ra mở cửa kéo cậu bé vào phòng: “Đệ nhìn xem! Có phải phòng của ca ca rất đẹp đúng không?”

Đoàn Đoàn ôm gấu bông lên giường: "Đệ xem, đây chính là gấu bông thỏ nhỏ mà nãi nãi của huynh đã làm! Còn có gấu bông heo nhỏ!"

Tiếp theo lại vui vẻ bước tới trước bàn đọc sách, chỉ trên giá sách để hình tiểu nhân nhi đất sét, khoe khoang nói: "Đệ xem này, có phải cái này đặc biệt dễ thương không? Đây là huynh! Là tiểu thúc thúc của huynh cố ý làm quà sinh thần tặng huynh nha..."

Tiểu Bao Tử ngây ngẩn nhìn mọi thứ trước mặt, nói: "Đoàn Đoàn ca ca, phòng ngủ ca ca thật là đẹp!"

Nói xong cậu bé nắm chặt tay, giọng nói mềm mại: “Về nhà đệ cũng phải bảo nương và ngoại tổ mẫu giúp đệ làm!”

Đoàn Đoàn mỉm cười rồi kéo tay nhỏ của cậu bé đến bên giường, trước tiên là cởi giày, tiếp đó là nhảy lên giường: “Tiểu Bao Tử, đệ mau lên đây! Giường của ca ca rất mềm đấy!”

Chờ Tiểu Bao Tử bò lên giường, Đoàn Đoàn lập tức nhét gấu bông heo nhỏ cho cậu bé: "Đệ có thể ôm con heo nhỏ ngủ nha!"

Tiểu Bao Tử lăn tới lăn lui ở trên giường, nghe vậy thì vội vàng ôm lấy con heo nhỏ: "Hi hi hi... Được ạ!"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì dọn dẹp xong ở dưới lầu mới tới xem hai tiểu tử.

Đoàn Đoàn nghe thấy có tiếng gõ cửa, giòn giã nói: "Vào đi ạ!"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đi vào nhìn hai tiểu tử nằm trong chăn đang được đắp đến tận cằm, hài lòng gật đầu, lại dém chăn cho chúng, kiểm tra xem cửa sổ đã đóng chưa rồi mới đi đến bên giường ngồi xuống, nói: “Hai con mau ngủ đi, đợi các con ngủ rồi cha nương sẽ đi ra.”

Đoàn Đoàn và Tiểu Bao Tử nghe xong, ngoan ngoãn đáp một tiếng, lập tức nhắm chặt mắt lại.

Chỉ một lát sau, tiếng thở đều đều của hai tiểu tử này đã vang lên, thỉnh thoảng còn chóp chép cái miệng.

Tần Tĩnh Trì nhẹ giọng nói: “Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”

Đợi Giang Oản Oản đến cửa phòng, Tần Tĩnh Trì mới tắt ánh nến rồi từ từ khép cửa phòng lại.

Ngày hôm sau, ánh nắng tràn ngập sân vừa ấm áp vừa dễ chịu, Tiểu Bất Điểm nằm sấp bên chiếc ghế bập bênh của Tần phụ, thỉnh thoảng lại kêu lên hai tiếng.

Mà bên trong nhà, Đoàn Đoàn và Tiểu Bao Tử vừa ăn sáng xong đang chuẩn bị đến học đường.

Giang Oản Oản nhanh chóng đóng gói rất nhiều thịt bò khô cho chúng: "Hai con mang đến học đường ăn nhé, chia cho Cẩu Đản và Nhị Oa hoặc những bạn học khác, biết chưa?"

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đứng đợi, chời tới khi Giang Oản Oản bỏ thịt bò khô được đựng trong chiếc túi có mấy lớp giấy dầu vào cặp thì mới gật đầu: “Biết rồi ạ, nương.”

Vừa nói xong, cậu bé đã kéo tay nhỏ của Tiểu Bao Tử chạy thật nhanh ra sân.

Chưa đầy mấy ngày, hiệu sách của Tần Tĩnh Nghiễn lại có sách mới.

Lần này bởi vì có lòng tin cho nên quyển sách [Đoạn Kiều] này, Tần Tĩnh Nghiễn ước chừng đã in ba trăm bản đều được cậu bày toàn bộ lên bàn sách tầng một.

Từ sau khi [Phi Sa] nổi đình nổi đám, lúc nào hiệu sách của họ cũng tấp nập người ra vào, từ các thư sinh trong học viện đến những người đọc sách khác, ngày nào cũng ghé hiệu sách một vòng.

Nhưng họ cũng không chỉ đến vì [Phi Sa], tầng hai của hiệu sách cho phép họ thoải mái ngồi lại, trong tiệm còn có bánh ngọt ngon và trà thơm, đây cũng là những lý do quan trọng thu hút họ.

Không chỉ có như vậy, thỉnh thoảng trong tiệm còn có cảnh tượng hai phu thê dẫn tiểu hài tử tới mua sách tranh.

Hôm nay, Trương Thần vừa vào tiệm sách đã thấy trên bàn dài để một chồng sách mới khiến biểu cảm của hắn ta vừa mừng vừa sợ.

Đi nhanh đến bên bàn đọc sách, khi thấy hai chữ trên bìa sách là "Nghiễn Thanh", trong lòng hắn ta càng vui mừng hơn.

Chỉ thấy hắn ta lau tay vào trường sam rồi mới trịnh trọng cầm lấy quyển sách trên cùng của chồng sách, lật hai trang, gọi trà và bánh ngọt rồi vén trường sam nhanh chân lên tầng hai.

Ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, nhìn tên sách [Đoạn Kiều], hắn ta cũng không còn quan tâm đến những thứ khác, lật từng trang đọc. Cuốn này quả thực khác với [Phi Sa], [Phi Sa] có phần đầu kể về quá trình chung sống của Cảnh Phóng và nghĩa phụ nên thực ra cũng khá ấm áp, nhưng [Đoạn Kiều] thì ngay từ đầu đã là dịch bệnh bùng phát trong thành, cho nên cả quyển sách từ đầu đến cuối đều tràn ngập bi thương.

Từ trang đầu tiên, mỗi lần lật một trang, lòng Trương Thần đều trở nên căng thẳng, đến khi thấy có người trong thành lén đào đường hầm trốn ra thì tim như treo tận cổ họng.

Nhìn thấy vì mấy người đó mà các thị trấn xung quanh đều hoành hành dịch bệnh, hắn ta vốn dĩ là người đọc sách, cũng không khỏi quên mất lễ nghĩa, miệng không kìm được mà nói vài câu không hay.

Đến khi Lương Úy dẫn người chặt cầu, hắn ta vừa cảm thấy phấn chấn, vừa không khỏi lo lắng cho họ, con đường duy nhất này cũng bị cắt đứt, khả năng họ được cứu chữa càng mong manh.

Dưới cầu là dòng sông, nếu không phải vì quá sợ dịch bệnh sẽ lan rộng hơn thì Lương Úy cũng không tàn nhẫn như vậy, song trong lòng hắn ta cũng biết, cho dù triều đình phái ngự y xuống thì khả năng khống chế cũng không lớn, chỉ có chặt đứt thành bệnh dịch này thì các châu thành khác bên ngoài mới không rơi vào cảnh tuyệt vọng.

Trương Thần đọc đến đây, tự nhiên cũng hiểu rõ điều này khiến lòng hắn ta không khỏi cảm thấy bi thương.

Đến khi Quý Lễ cũng từ dưới lầu cầm [Đoạn Kiều] lên tìm hắn ta thì hắn ta đã đọc đến đoạn kết: "... Lương Úy nhìn hoàng hôn ảm đạm trên tường thành, trong mắt như có một ngọn lửa hy vọng đang lóe lên, cứ nhìn mãi... Đến khi mặt trời lặn hẳn, ông ấy cũng nhắm chặt mắt, nhưng khuôn mặt lại bình thản và dịu dàng, như thể chỉ chìm vào giấc mộng..."

“Trương Thần! Ngươi đọc chưa? Nghiễn Thanh tiên sinh có sáng tác mới!”

Ngay sau đó đã thấy quyển sách mới tính trong tay Trương Thần, Quý Lễ mới cười nói: "Hóa ra ngươi đã thấy rồi?"

Trương Thần đăm chiêu nhìn sách, nhẹ nhàng khép lại rồi mới nhìn Quý Lễ đối diện, hỏi: "Sao giờ ngươi mới đến? Ta đến đây từ trước giờ ngọ, giờ mặt trời sắp lặn rồi, ngươi mới đến!"

Quý Lễ cười nói: “Nhà có chút việc vặt, làm xong việc là đến đây ngay này.”

Sau đó hắn ta lại giơ [Đoạn Kiều] trong tay lên hỏi: “Thế nào? Ngươi đã đọc bao lâu rồi? Có phải cũng nói về thiếu niên anh hùng chinh chiến sa trường không?”

Trương Thần lắc đầu: “Không phải, ngươi đọc thì biết.”

Quý Lễ nghe xong chỉ thấy tiếc nuối, cuốn [Phi Sa] trước hắn ta còn chưa đọc đã nghiền, còn tưởng cuốn mới này cũng cùng thể loại, vừa hay có thể đọc cho thỏa thích!

Nhưng nghĩ đến tác giả là Nghiễn Thanh tiên sinh có thể viết ra [Phi Sa], dù bất kể là thể loại gì thì hắn ta đều vô cùng hứng thú!

“Để ta đọc xem…"

Trương Thần đã đọc xong sách, trong lòng cũng dần thoải mái, tâm trạng cũng không căng thẳng như lúc đọc.

Hắn ta ngồi đối diện, nhàn nhã rót một chén trà ăn bánh ngọt, thong dong nhìn Quý Lễ lật từng trang sách, lúc thì nhíu mày, lúc thì sợ hãi, lúc thì đau buồn, trông có vẻ hả hê.

Đến giờ ngọ, các thư sinh trong học viện cũng đã tan học nên bây giờ tầng hai đã dần dần ngồi đầy người, nhìn kỹ thì thấy hầu hết mọi người đều cầm trên tay một cuốn "Đoạn Kiều".

Cửa sổ tầng hai mở toang, gió mát buổi tối thổi qua, các thư sinh ngồi bên bàn đọc sách lật vài trang sách, rồi lại ngắm hoàng hôn ngoài cửa sổ, không khí yên tĩnh và thanh bình.

Tần Tĩnh Nghiễn nhẹ nhàng đặt trà và bánh ngọt lên bàn đọc sách bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn những thư sinh đang tắm mình trong ánh hoàng hôn, mỉm cười rồi nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Đến khi trời tối hẳn, các thư sinh trên lầu vẫn giả vờ như không biết, không thấy ai xuống lầu.

Lý Tuyết Trân bất đắc dĩ nhìn Tần Tĩnh Nghiễn, mỉm cười nói: “Làm sao đây? Câu chuyện của chàng quá thu hút người xem, mọi người đều đọc không nỡ buông!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 194: Chương 194



Tần Tĩnh Nghiễn nói: “Dù sao chúng ta cũng không có chuyện gì, hay là nấu chút mì trong bếp nhỏ ăn đi, ở lại trong tiệm lâu thêm một lúc, ta đi thắp đèn cho họ.”

Lý Tuyết Trân gật đầu: “Được, chàng đi đi, thiếp nấu mì cho chúng ta.”

Tần Tĩnh Nghiễn sờ đầu nàng ấy một cái rồi mới lên lầu.

Cầu thang lên tầng hai có một giá sách, trên giá sách bày đồ trang trí và mấy chiếc hộp gỗ, trong hộp gỗ toàn là nến.

Tần Tĩnh Nghiễn đặt nến lên từng bàn, thắp sáng, rồi trong tiếng đa tạ của mọi người mà xuống lầu ăn mì.

Đến giờ Tuất (khoảng bảy tám giờ tối), những người trên lầu mới ôm [Đoạn Kiều] xuống lầu.

“Tần lão bản, sách mới của Nghiễn Thanh tiên sinh thật là hay! Ta đọc một lèo xong hết, Nghiễn Thanh tiên sinh thật không hỗ là Nghiễn Thanh tiên sinh…”

Vương Lâm Chi cứ nói mãi, quên luôn việc mình định hỏi giá sách để trả tiền.

Cho đến khi người phía sau thúc giục, cậu ấy mới nhớ, ngượng ngùng hỏi: “Quyển này bao nhiêu tiền vậy?”

Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: Giống với quyển [Phi Sa], năm trăm văn.”

Vương Lâm Chi nghe xong thì sảng khoái trả tiền, trân trọng ôm [Đoạn Kiều] đi về phía cửa tiệm.

Khi bước về phía trước, cậu ấy còn nhìn những cuốn sách mới bày trên bàn dài. Thấy sách chỉ còn chưa đầy năm mươi cuốn, cậu ấy không khỏi mỉm cười nghĩ thầm, hôm nay đám Thẩm Nham đều không đến, đợi ngày mai tan học tới chắc là đã bán hết rồi! Vẫn là cậu ấy thông minh hơn! Đến lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ rất hâm mộ!

Quý Lễ và Trương Thần gần như là hai người cuối cùng xuống lầu.

Ban đầu Trương Thần thấy mọi người đã đi hết, đã bắt đầu thúc giục Quý Lễ nhưng sự chú ý của Quý Lễ đều dành vào sách, sao có thể chịu đi, cuối cùng nhất quyết xem hết, đên khi nến trên lầu hai tắt hết mới chịu theo hắn ta xuống lầu.

Lúc đọc sách không thấy, giờ đọc xong, Quý Lễ mới thấy bụng đói cồn cào.

Khi trả tiền, Quý Lễ nói với Trương Thần: “Hôm nay đã trễ thế này, đoán chừng cũng không còn cửa tiệm bào mở cửa, hôm nay chúng ta vẫn nên nhà ai nấy về ăn cơm đi.”

Trương Thần bất lực nói: “Vậy không phải đều do ngươi sao, đã thúc giục từ sớm, vẫn cứ không đi…”

Tần Tĩnh Nghiễn nghe vậy không khỏi đề nghị: “Nếu hai vị muốn tìm cửa tiệm để dùng bữa, có thể đến ăn lẩu và hải sản! Ăn ngon lắm, bây giờ vẫn chưa đóng cửa tiệm đâu.”

Trương Thần nghe xong nói: “Hôm qua chúng ta mới ăn lẩu cua, chẳng qua cái lẩu đó chỉ là nước luộc rau, ta và Quý Lễ đều cho rằng chắc là không ngon, cho nên đều không đi.”

Tần Tĩnh Nghiễn tìm cho bọn họ ít bạc lẻ, cười nói: "Vậy thì hôm nay các ngươi có thể đi nếm thử, tuy rằng là luộc rau, nhưng ngon hơn các ngươi tưởng tượng nhiều! Rất nhiều người đều thích!"

Nói tới đây, Tần Tĩnh Nghiễn nói tiếp: “Thật ra tiệm lẩu và tiệm hải sản đều là a ca và tẩu tử của ta mở, nếu các ngươi thích thích hải sản, nhất định phải tới nếm thử lẩu! Cũng cùng một lão bản mở, mùi vị chắc chắn sẽ không kém đâu.”

Quý Lễ nghe vậy thì vội kéo Trương Thần nói: “Thế thì hôm nay chúng ta đi nếm thử đi! Dù sao cũng đói, tùy tiện nếm thử một chút đi.”

Trương Thần thấy dáng vẻ thật sự bị thuyết phục của hắn ta, lập tức gật đầu: “Được rồi, chúng ta sẽ đi nếm thử ngay.”

Đợi đến khi hai người đi đến bên ngoài tiệm lẩu, quả nhiên trong tiệm vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.

Thời điểm này vốn chỉ nên có rất ít khách, nhưng đợi đến khi bọn họ đi vào trong tiệm, nhìn kỹ một chút, thế mà lại không tìm thấy một chỗ trống nào.

Tần Tiểu Quang trông thấy bọn họ, vội vàng nghênh đón: "Hai vị khách quan, hiện tại tiệm chúng ta đã kín chỗ rồi." Nói xong chỉ vào mấy chỗ ngồi bên cửa sổ, nói: "Nếu không các ngài ngồi ở đây chờ một lát đi."

Lúc này chỗ ngồi bên cửa sổ đã có mấy người đang ngồi chờ rồi.

Trương Thần và Quý Lễ nhìn cảnh tượng trong tiệm, kinh ngạc không thôi, giờ này rồi, thế mà vẫn còn nhiều người như vậy! Hơn nữa còn có người đang xếp hàng!

Hai người nhìn nhau, vô cùng hứng thú với tiệm lẩu này..

Quý Lễ gật đầu với Tần Tiểu Quang: "Được, vậy thì hai chúng ta chờ một lát là được."

“Được thôi!”

Đợi khoảng một khắc, lục tục có hai ba bàn khách rời đi, cuối cùng Quý Lễ và Trương Thần mới có thể ngồi vào bàn.

Dưới sự giới thiệu của Tần Tiểu Quang, hai người gọi một phần lẩu uyên ương, về đồ ăn, gọi hai phần thịt bò non, một phần khoai tây, một phần dạ dày, một phần tôm trượt, một phần đậu phụ rán, một phần rau xanh, một bình trà nếp và một phần cơm.

Hai người theo lời khuyên của Tần Tiểu Quang, pha hai phần nước chấm, nóng lòng chờ đợi một hồi, Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc một người bưng một nồi nước lẩu, một người đẩy một đĩa đồ ăn đi tới.

Đặt nồi lẩu xuống, đồ ăn đều bày lên bàn, giảng giải cho bọn họ cách nhúng dạ dày, Tần Tiểu Quang mới cười nói: "Khách quan cứ từ từ dùng, có việc gì thì gọi chúng ta là được."

Trương Thần nhắm mắt lại ngửi mùi thơm cay nồng của nước lẩu, khen ngợi: "Nước dùng này thơm quá!"

Quý Lễ múc một bát canh cà chua đưa cho hắn ta: "Tiểu nhị vừa rồi nói, nước dùng này rất thơm, có thể uống hết nước dùng rồi hãy cho đồ ăn vào luộc."

Hai người đều uống một bát canh cà chua nhỏ, Trương Thần lập tức bưng một phần thịt bò non nhúng vào cả nồi cà chua và nồi dầu ớt.

"Phù..." Trương Thần vừa thổi thổi thịt bò rồi cho vào miệng nhai rồi trừng mắt nhìn Quý Lễ: "Ta sai rồi! Nước luộc rau này chẳng trách được lại có nhiều người thích như vậy, hương vị này... Cái cảm giác này, quả thực không phải bình thường mà ngon!"

Quý Lễ nhìn biểu cảm khoa trương của hắn ta, không tin mà kẹp một miếng thịt bò trong nước chấm lên nếm thử, ăn xong một miếng, liền không muốn nói chuyện nữa, bởi vì... Quả thực quá ngon, hắn ta đã hoàn toàn không có miệng để nói chuyện.

Cuối cùng khi hai người bọn họ đi ra khỏi tiệm lẩu, khách trong tiệm đã đi gần hết rồi.

Bọn họ ăn trọn vẹn gần một canh giờ, không chỉ ăn sạch sẽ những món ăn gọi lúc đầu, sau đó lại gọi thêm một ít, đợi đến khi bụng không thể nhét thêm bất cứ thứ gì nữa, mới luyến tiếc dừng lại.

Quý Lễ đi ra ngoài tiệm, quay đầu nhìn lại tên tiệm, nhìn Trương Thần, nói: "Trước đây chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều! Ngay bên cạnh tiệm hải sản, chúng ta thế mà đều không đến!"

Trương Thần gật đầu: “Đúng vậy, ngày mai ta vẫn phải tới!”

“Ta cũng phải tới!”

Bên kia, Vương Lâm Chi ôm sách về nhà liền lại lật ra xem lần thứ hai.

Tiểu Bao Tử ở bên chân cậu ấy kéo kéo vạt áo cậu ấy, trong miệng nhỏ còn ngồm ngoàm nhai miếng bò khô mà ngày đó Giang Oản Oản cho cậu bé.

Vương Lâm Chi bất dắc dĩ ôm cậu bé vào lòng: “Tiểu Bao Tử, cữu cữu bế cháu, cháu đừng quấy rầy cữu cữu đọc sách.”

Tiểu Bao Tử tập trung ăn thịt khô, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ!”

Ngửi thấy mùi thì là nồng nặc trên người Tiểu Bao Tử, Vương Lâm Chi ngược lại có chút thèm, hôn cậu bé một cái rồi thương lượng với cậu bé: “Thịt bò khô của cháu, cho cữu cữu ăn một chút được không?”

Tiểu Bao Tử nhìn cậu ấy rồi mềm mại nói: “Nhưng… Nhưng mà không phải cữu cữu đã nói không ăn mà?”

Vốn dĩ hôm đó tiểu tử này mang một gói lớn bò khô về, vui vẻ chia cho bọn họ ăn, kết quả nhóm người Vương Lâm Chi đều muốn để lại cho Tiểu Bao Tử bảo cậu bé hãy tự ăn đi, tiểu tử đưa cho bọn họ mãi nhưng thấy bọn họ đều không ăn, thế là cậu bé tức giận nói một câu: "Nương, tiểu cữu cữu và ngoại tổ mẫu đều không ăn, vậy thì con tự ăn, sau này không chia cho mọi người nữa đâu!"

Cho nên hiện tại Vương Lâm Chi nhìn thấy Tiểu Bao Tử trước mặt chu môi, còn mang theo vẻ nghi hoặc khiến cậu ấy có chút chột dạ.

Nhưng Tiểu Bao Tử vẫn móc ra từ trong túi áo mình, miếng bò khô được bọc rất kỹ đưa đến trước mặt cậu ấy: "Hừ, ăn đi."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 195: Chương 195



Vương Lâm Chi cầm một miếng bỏ vào miệng rồi xoa xoa đầu nhỏ của cậu bé nói: "Được rồi, tiểu cữu cữu chỉ lấy một miếng, còn lại Tiểu Bao Tử tự giữ lại từ từ ăn đi."

Tiểu tử lại cầm một miếng nhỏ bỏ vào miệng nhai, mới cẩn thận bọc kỹ miếng thịt khô, trân trọng bỏ vào trong túi áo.

Vương Lâm Chi nhai thịt khô, đặt sách lên chân Tiểu Bao Tử, từng trang từng trang lật ra xem, một tay khác thì nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của tiểu hài trong lòng đùa giỡn.

Tiểu Bao Tử ăn xong thịt bò khô, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm Chi nói: “Tiểu cữu cữu.”

“Sao thế?” Vương Lâm Chi vừa đáp vừa lật sách.

“Ngày mai cháu… Cháu không về nhà, cháu muốn đến nhà Đoàn Đoàn ca ca chơi, cữu cữu… Cữu cữu nói với nương và ngoại tổ mẫu nha.”

Vương Lâm Chi nhíu mày: "Mấy ngày trước cháu mới đi, đã cho cháu đi một lần, thế mà còn nhớ mãi."

“Với lại, cũng do lần trước để cho cháu về nhà Đoàn Đoàn kia, mà nương và ngoại tổ mẫu của cháu đã mắng cữu cữu một trận đấy.”

Tiểu Bao Tử quệt miệng rồi nhìn cậu ấy: “Thịt mà cữu cữu ăn là nương của Đoàn Đoàn ca ca cho đấy, thế mà cữu cữu lại không cho cháu đi!”

Vương Lâm Chi bóp khuôn mặt nhỏ của cậu bé nói: “Muốn gì thì đi tìm nương và ngoại tổ mẫu của cháu mà nói, hai người họ nói mới tính.”

Tiểu Bao Tử bĩu môi, lẩm bẩm: “Nương sẽ không cho cháu đi.”

Vương Lâm Chi nhìn dáng vẻ mất mác của cậu bé, khẽ búng trán trán của cậu bé rồi nói nhỏ bên tai cậu bé: “Như vậy đi, ngày mai tiểu cữu cữu tan học, sẽ kép dài một lúc, cháu và Đoàn Đoàn ca ca của cháu nhanh chóng đi, cứ như vậy, khi trở về thì nương và ngoại tổ mẫu của cháu sẽ không mắng cữu cữu.”

Tiểu Bao Tử gật đầu: “Được ạ! Vậy thì đã nói xong rồi nha, ngày mai tiểu cữu cữu không thể tới đón cháu thật sớm đâu đấy!”

“Được được được, mau ăn thịt khô của cháu đi.”

Lý Nghiêm ngồi sau quầy, nhìn Tần Tiểu Quang và những người khác đi xuống từ trên lầu, buồn rầu nói: "Trời ơi... Mấy ngày nay không biết sao, buổi sáng chẳng có ai đến ăn lẩu, nhưng buổi trưa và buổi tối thì khách đông như trẩy hội."

Tần Tiểu Quang rửa mặt xong ở sân sau đi ra, cũng gật đầu, thở dài than ngắn: "Thế này thì biết làm sao? Buổi sáng chúng ta rảnh rỗi đến phát chán."

Lý Nghiêm nói: “Không được, ta phải hỏi lão bản chuyện này phải làm sao mới được.”

Thẩm Mộc gãi đầu, nghi ngờ hỏi: “Nhưng chẳng phải lần trước lão bản đã nói buổi sáng không ai tới là chuyện rất bình thường, bảo chúng ta không cần phải để ý đến sao?”

Ngay sau đó cậu ta lại nói: "Nhưng mà, buổi sáng không có khách, ta chẳng biết phải làm sao? Không có ai gọi tiểu nhị, ta thấy khó chịu lắm!"

Lý Nghiêm gật đầu dặn dò: "Các ngươi trông coi cửa tiệm cho cẩn thận, có lẽ hôm nay lão bản và lão bản nương sẽ không đến, ta sẽ đến thôn bàn bạc với họ, xem có thể bán thêm thứ gì khác không."

Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc vội vàng gật đầu.

Khi Lý Nghiêm về không đi xe ngựa hay xe bò, nhưng lúc đến thôn thì cũng chưa đến một canh giờ.

Giang Oản Oản nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, vội vàng đứng dậy đi xem.

Khi mở cửa thấy Lý Nghiêm ở bên ngoài, lòng không khỏi khẽ động, vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tiệm có chuyện gì sao? Hay là có người gây sự?"

Lý Nghiêm thấy vẻ hoảng hốt của nàng, vội vàng lắc đầu: "Không không không, tẩu tử đừng lo, tiệm không có chuyện gì, chỉ là đệ đến tìm mọi người có chút việc."

Tần mẫu thấy cậu ta vào thì rót cho cậu ta một tách trà: "A Nghiêm, mau uống trà đi, đúng rồi, đến sớm thế này, đã ăn sáng chưa?"

Lý Nghiêm gật đầu: “Thẩm, cháu đã ăn ở tiệm rồi mới tới.”

Sáng sớm hôm nay Tần Tĩnh Trì và Tần phụ đến ruộng làm cỏ, lúc hắn vào cửa thấy Lý Nghiêm cũng không khỏi kinh ngạc một lúc.

Tần Tĩnh Trì rửa tay xong, nhíu mày hỏi: “Tại sao đệ lại tới đây, trong tiệm xảy ra chuyện sao?”

Lý Nghiêm lắc đầu, thấy họ đều ngồi xuống, cậu ta mới nói: “Tĩnh Trì ca, tẩu tử, mấy ngày nay tiệm lẩu của chúng ta cũng không buôn bán được gì vào buổi sáng, nên đệ muốn tới hỏi xem huynh tẩu có muốn bán thêm món nào khác cho tiệm lẩu hay không?”

Giang Oản Oản cười nói: “Buổi sáng mọi người đều thích ăn thanh đạm, chắc chắn sẽ có rất ít ai mà sáng sớm đã tới tiệm lẩu ăn lẩu, buổi chiều và tối của tiệm chúng ta, khách vào đều đều đúng không?”

Lý Nghiêm gật đầu: “Sau chiều, buôn bán đều rất tốt! Người xếp hàng rất nhiều.”

Giang Oản Oản lập tức mỉm cười nói: “Ta thấy mấy ngày nay, tiền lời của chúng ta cũng không có giảm nên các đệ đừng lo lắng, buổi sáng không buôn bán được thì các đệ cũng có thể thả lỏng, nghỉ ngơi một lúc, hoặc là có thể ngủ nướng cũng được.”

Lý Nghiêm nghe xong, bất lực cười nói: “Tẩu tử, tẩu không biết thôi, lúc mọi người không có việc gì làm thì tay đều ngứa ngáy, vả lại bọn đệ đã làm việc cho tiệm, dừng tay một chút thì cả người lại khó chịu.”

Giang Oản Oản bất lực gật đầu: “Ừ… Vậy ta để suy nghĩ xem có thể bán thêm gì, bình thường các đệ cứ buôn bán cho tốt, đợi ta nghe ra rồi tính tiếp.”

Lý Nghiêm gật đầu: “Vâng vâng vâng, vậy tẩu tử, đệ về tiệm trước.”

Lý Nghiêm nghe xong lời của Giang Oản Oản, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Suy nghĩ lời vừa rồi của Lý Nghiêm, Giang Oản Oản bắt đầu suy tư, buổi sáng cũng không thể bán đồ ăn nhẹ được.

Ngẫm nghĩ một hồi, nàng thấy có thể bán đồ ăn sáng, chỉ là nếu hấp bánh bao thì nhóm tiểu nhị trong tiệm phải dậy từ khi trời chưa sáng, như vậy sẽ quá vất vả, nên nàng đã bỏ qua món bánh bao.

Thời hiện đại có rất nhiều loại đồ ăn sáng, nàng phải nghĩ xem có món nào đơn giản, làm không quá mệt.

Hơn nữa, phải là món ăn sáng mà các tiệm khác chưa từng làm mới tốt.

Suy tư thật lâu, nàng mới quyết định xong.

Hiện tại mỗi ngày phường đậu phụ của họ đều có thể làm ra rất nhiều thứ như đậu phụ rán, đậu phụ khô, có thể làm thành món miến xào thập cẩm, đây là món ăn quan trọng nhất ở những nơi có thói quen uống trà sáng, mà làm cũng không khó.

Tiếp đến, cũng có thể nấu một nồi cháo thịt nạc và vài chục quả trứng trà.

Không chỉ vậy, còn có thể làm bánh tráng cuốn, bên trong bánh có thể kẹp xúc xích, trứng ốp la và rau diếp, cũng có thể kẹp một phần khoai tây xào ớt xanh chua cay.

Nhưng những thứ này, mỗi ngày chỉ giới hạn bán vài chục phần, như vậy thì các tiểu nhị trong tiệm cũng sẽ không quá mệt, hơn nữa cũng có thể coi như chiêu trò để thu hút khách.

Nói làm là làm, những ngày sau đó, Giang Oản Oản đã lần lượt làm miến xào thập cẩm, trứng trà và bánh tráng cuốn cho người nhà ăn sáng, mọi người trong nhà đều rất thích.

Ngày đầu làm bánh tráng cuốn, nàng thấy Đoàn Đoàn thích lắm nên Giang Oản Oản đã dùng giấy dầu gói mấy phần bánh tráng cuốn cho Đoàn Đoàn mang đến học viện cho Cẩu Đản, Nhị Oa và Tiểu Bao Tử ăn.

Ngày hôm đó, Đoàn Đoàn vào học đường, vừa lấy chiếc bánh tráng cuốn được gói cẩn thận trong cặp sách ra, thì nghe thấy xung quanh có tiếng nuốt nước miếng.

Những người khác nhìn thấy đám Cẩu Đản ăn ngon lành, đều thèm thuồng lắm, cậu bé mập mạp Lâm Tử Hằng trong lớp họ hôm đó đã khóc lóc đòi đi mua về ăn.

Bây giờ tiểu thông minh Đoàn Đoàn này đã bắt đầu đứng dậy tuyên truyền.

“Loại bánh này gọi là bánh tay cầm, do nương ta làm! Chúng ta sẽ bán ở tiệm lẩu nhà ta, các ngươi muốn ăn thì đều có thể đến mua, trong tiệm không chỉ có loại bánh này, còn có đậu phụ giống như sợi mì, thơm phức, ngon lắm! Hơn nữa còn có trứng rất thơm!”

Tiếp đó cậu bé lại cong môi tiếp tục nói: "Nhưng nương ta đã nói, những món ngon này chỉ bán vài chục phần, rất ít, nếu các ngươi muốn ăn thì phải đến mua thật sớm!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 196: Chương 196



Những tiểu hài khác nghe đến đây, đều vô cùng phấn khích, nhưng bây giờ chúng cũng không mua được, chỉ có thể nhìn chằm chằm đám Tiểu Bao Tử đang ăn ngon lành.

Đoàn Đoàn nhìn vẻ mặt chăm chú của các bạn, suy nghĩ một lát rồi lại lấy từ trong cặp sách nhỏ của mình kẹo bưởi và bò khô mà mình cố ý mang theo, chia cho mỗi bạn một ít, ngay cả Lâm Tử Hành không ưa chúng cũng được chia một viên kẹo và một miếng bò khô.

Khi Đoàn Đoàn chia đều rất đau lòng, kẹo bưởi trong nhà cậu bé không còn nhiều, muốn ăn nữa thì phải đợi đến lúc trời đặc biệt lạnh mới được.

Nghĩ tới đây thôi, Đoàn Đoàn không khỏi thở dài.

Lâm Tử Hành ăn xong mấy món đồ ăn vặt mà Đoàn Đoàn chia cho cậu bé.

Cậu bé lau miệng rồi bước tới trước bàn của Đoàn Đoàn, thấy cậu bé không được tự nhiên nói: “Tần Kỳ An, cảm ơn ngươi đã chia cho ta đồ ăn ngon.” Sau đó vỗ n.g.ự.c một cái nói tiếp: “Sau này… Sau này chúng ta sẽ là bằng hữu, ngươi có chuyện gì đều có thể tìm ta.”

Tiểu Bao Tử nghe vậy vội vàng lau cái miệng nhỏ đang dính dầu mỡ, đặt bánh cầm tay còn lại lên bàn mình rồi duỗi cánh tay nhỏ ra, bĩu môi nói: “Lâm Tử Hành, Đoàn Đoàn ca ca là bằng hữu của ta và Cẩu Đản ca ca còn có Nhị Oa ca ca, mới không chơi với ngươi!”

“Lần trước ngươi còn trộm đường đường của Đoàn Đoàn ca ca! Ngươi thật xấu!”

Lâm Tử Hành nhìn Tiểu Bao Tử thấp hơn mình nữa cái đầu trước mắt, bất đắc dĩ giải thích: “Lâm Hiểu Thanh, ta nói hết rồi, ta không có trộm kẹo của ngươi, thật sự là con mèo trắng nhỏ trong học viện trộm, hôm đó chính ta nhìn thấy.”

Tiểu Bao Tử nghi ngờ nhìn cậu bé: “Ta mới không tin, có thể do ngươi thích ăn nên mới mập như vậy, chắc chắn là ngươi ăn!”

Lâm Tử Hành thở dài: “Ngươi đừng nói ta mập, nương ta nói sau này ta lớn lên, rút lại thì sẽ rất gầy.”

Đoàn Đoàn ở bên cạnh nghe hai người họ ngươi một câu ta một câu, cậu bé lập tức nói: “Được rồi, hai người đừng nói nữa, Lâm Tử Hành, sau này chúng ta chính là bằng hữu, còn có Tiểu Bao Tử, đệ ngoan ngoãn đi, chúng ta cũng không có nhìn thấy Lâm Tử Hành lấy kẹo, đệ đừng ầm ĩ với cậu ấy.”

Tiểu Bao Tử bĩu môi: “Vâng ạ.”

Sau đó cậu bé mới bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh bàn học của mình, cầm phần bánh cầm tay còn lại đưa lên cái miệng nhỏ ăn.

Trong khi đang ăn, thấy ánh mắt của Lâm Tử Hành thì cắn một miếng lớn, còn cố tình phát ra tiếng nhai, rồi mềm mại khoe khoang: “Bánh mà Đoàn Đoàn ca ca cho đệ ăn thật ngon.”

Chuyện trong học đường, Giang Oản Oản và những người khác đều không biết, lúc này nàng và Tần Tĩnh Trì đang dạy nhóm người Tần Tiểu Quang làm bánh cầm tay, nói chính xác hơn là ở bên cạnh hướng dẫn.

Bọn họ đều đã học được cách làm trứng luộc nước trà, ván đậu thái sợi và cháo thịt nạc, và đã học cách làm bánh cầm tay được hai ba ngày, nhưng họ vẫn nhân lúc còn sớm chưa có ai trên đường phố mà luyện tập thêm chút nữa.

Dần dần trên đường ngày càng có nhiều người hơn, lúc này nhóm người Tần Tiểu Quang đã tự mình chiên một cái bánh cầm tay, có miếng kẹp lạp xưởng được thái mỏng và trứng luộc, hoặc có miếng kẹp ớt xanh và khoai tây thái sợi, bắt đầu giải quyết vấn đề bữa sáng một cách vui vẻ.

Ngửi thấy mùi bánh cầm tay trên tay nhóm người Tần Tiểu Quang, người đi trên đường dần dần tụ tập lại.

“Thứ này của các ngươi là gì? Ngửi thấy rất thơm!”

“Bán thế nào? Cho ta một phần đi!”



Tần Tiểu Quang nuốt miếng bánh trong miệng rồi lấy một lọ sành chứ trứng luộc nước trà và một nồi cháo thịt nạc từ trong tiệm ra ngoài. Sau khi giới thiệu từng món một, cậu ấy mới nói: “Nếu mọi người thích thì có thể nếm thử, với lại tiệm chúng ta còn có một món ăn gọi là ván đậu thái sợi, món đó phải làm tại chỗ, các ngươi cũng có thể thử, ăn đặc biệt ngon!”

Trong những người quây quanh thì có rất nhiều người là khách quen, họ đều biết đồ ăn trong tiệm lẩu ngon đến thế nào. Bây giờ đột nhiên có món mới, đoán chừng cũng sẽ không kém, thế là dựa theo đề nghị của Tần Tiểu Quang, ngươi một phần bánh cầm tay, ta một phần ván đậu thái sợi, còn một số người thì múc một bát cháo thịt nạc kết hợp với hai quả trứng luộc nước trà.

Bất kể bánh cầm tay kẹp ớt xanh và khoai tây thái sợi hay kẹp lạp xưởng và trứng gà thì đều đặc biệt thơm ngon. Buổi sáng chính là thời điểm không có cảm giác thèm ăn, mà ăn một cái bánh cầm tay mặn mặn chua cay như vậy sẽ ngay lập tức kí.ch th.ích cảm giác thèm ăn.

Cháo thịt nạc thơm mềm dẻo, một bát xuống bụng khiến dạ dày lập tức được xoa dịu, lại thêm ngũ vị hương của trứng luộc nước trà, trong phút chốc đã được thỏa mãn cực lớn.

Mà ván đậu thái sợi cũng thơm nức mũi!

Bên trong ván đậu thái sợi không có mùi tanh của đậu, cảm giác mềm mịn, cộng thêm mùi thơm của nước súp khiến mùi vị và hương vị càng thêm đậm đà hơn. Ngoại trừ ván đậu thái mỏng, còn có miếng thịt lợn thái mỏng bên trong, nước súp chính là nước luộc gà vào tối hôm trước.

Ăn một sợi ván đậu, húp thêm một ngụm nước súp, đúng là một sự hưởng thụ tuyệt vời!

Nhưng món ăn sáng này chỉ bán nửa canh giờ thì đã hết.

Giang Oản Oản chỉ bảo nhóm người Tần Tiểu Quang luộc năm mươi sáu quả trứng, một nồi cháo thịt nạc, bột làm bánh cầm tay cũng nhào rất ít, da đậu phụ dùng để làm ván đậu thái sợi cũng chỉ hơn hai mươi cân, cho nên chỉ có năm mươi sáu phần, đương nhiên là hết nhanh.

Những người khác đến sau biết tin đều ảo não vì không mua được gì, còn thúc giục nhóm Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc tiếp tục nhào bột bán bánh cầm tay.

Tần Tiểu Quang nhìn thấy nhiều khách như vậy cũng không đành lòng bỏ qua những chuyện làm ăn tốt này, đôi mắt không khỏi nhìn về phía Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản lắc đầu với cậu ấy, rồi nói với những người đang vây quanh: “Ngày mai mọi người có thể lại tới, các ngươi cũng thấy đó, tiệm chúng ta chủ yếu bán lẩu, những điểm tâm sáng này chỉ là nhóm tiểu nhị trong tiệm chúng ta không có gì làm vào buổi sáng nên mới làm, đến trưa thì họ phải chuẩn bị đồ ăn kèm cho nồi lẩu, nên không có thời gian làm tiếp nữa.”

“Sau này, ngày nào tiệm chúng ta cũng sẽ chuẩn bị năm mươi đến sáu mươi phần mỗi loại điểm tâm sáng, nếu mọi người thích thì hãy tới sớm vào ngày mai, khi đó vẫn còn.”

Nghe lời này, đám đông vây quanh mới dần dần tản đi.

Tới gần trưa, tại Thường Hoa học viện, sau khi thấy phu tử thu dọn thước và sách, các tiểu hài trong lớp bắt đầu tự thu dọn cặp sách của mình.

Lâm Tử Hành nhanh chóng đeo hộp nhỏ của cậu bé lên rồi bước tới cạnh bàn đoàn đoàn: “Tần Kỳ An, các ngươi có về nhà ăn trưa sau giờ tan học không?”

Đoàn Đoàn cũng đâu vào đấy chỉnh sửa lại cặp nhỏ của mình rồi đáp: “Không, ta đến tiệm lẩu của nhà ta ăn cơm, nương và cha ta đều ở đó, họ sẽ làm cho ta.”

Tiểu Bao Tử đeo cặp nhỏ của mình lên lại gần nói: “Còn có đệ! Đệ cũng muốn đi ăn cơm cơm với Đoàn Đoàn ca ca!”

Thấy Tiểu Bao Tử bám theo sau Đoàn Đoàn cả ngày, thậm chí ăn cơm trưa cũng không chịu buông, Vương Lâm Chi đã trả tiền cơm trưa ở tiệm lẩu cho cậu bé, để Tiểu Bao Tử đến ăn cùng đoàn đoàn.

Lâm Tử Hành nghe được Đoàn Đoàn nhắc tới hai chữ tiệm lẩu thì không khỏi thèm thuồng, nhưng vẻ ngạc nhiên trên mặt vẫn không hề giảm bớt: “Hả! Tiệm lẩu là của nhà ngươi sao?”

Thấy Đoàn Đoàn kiêu ngạo gật đầu, Lâm Tử Hành hâm mộ nói: “Vậy thì ngươi hạnh phúc quá! Mỗi ngày đều có thể được ăn lẩu! Cha nương ta cũng chưa từng đưa ta đến đó được mấy lần!”

Đoàn Đoàn lắc đầu giải thích: “Không có, không phải ngày nào ta cũng ăn lẩu đâu, nương ta luôn xào thịt và rau ngon cho ta ăn cơm.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 197: Chương 197



Sau đó Đoàn Đoàn đeo cặp nhỏ lên lưng, nói: “Lâm Tử Hành, chúng ta phải đi ăn cơm, ngươi cũng mau về nhà đi.”

Nói xong thì nắm tay Cẩu Đản và Tiểu Bao Tử cùng nhau chạy chậm đến cổng học viện.

Lúc đến cổng, Tần Tĩnh Trì đã chờ ở bên ngoài từ lâu.

Mấy tiểu tử này mỉm cười chạy tới vây quanh tần tĩnh kỳ ríu rít gọi “cha” và “thúc”.

Khi vừa dẫn chúng tới tiệm lẩu, Đoàn Đoàn vào cửa nhìn thấy Giang Oản Oản liền muốn nhào tới, ngay sau đó lại nhớ tới nương mình đang mang thai tiểu bảo bảo, thế là chỉ nhẹ nhàng nắm tay nàng.

Chờ mấy tiểu tử đều ngồi vào phòng riêng, Giang Oản Oản mới mở cái lồng đậy các món ăn lên, có món gà giòn, trứng xào cà chua, tôm rim dầu và canh đậu hũ non.

Tiểu Bao Tử nhìn chằm chằm những món ăn trên bàn, còn lặng lẽ nuốt nước bọt.

Mặc dù mấy ngày nay Tiểu Bao Tử đã ăn cơm chung với Đoàn Đoàn nhưng không phải ngày nào Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng tới huyện, cho nên mấy ngày qua Tiểu Bao Tử và Đoàn Đoàn phải ăn đồ do nhóm người Tần Tiểu Quang nấu hoặc là đến tiệm nướng ăn cơm do nhóm người Kim thị nấu. Tuy hương vị tạm được, nhưng lại không sánh bằng một bữa cơm mà Giang Oản Oản nấu hôm nay.

Cẩu Đản và Nhị Oa cũng đã mấy ngày không được ăn đồ ăn mà Giang Oản Oản nấu, cho nên bây giờ trông chúng giống như những con mèo tham ăn.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng bưng bát ăn chung với đám tiểu tử.

Giang Oản Oản ăn vài miếng rồi gắp thức ăn cho đám tiểu tử.

Mấy tiểu tử đang ăn cơm cũng không yên lặng, thì thầm nói nhỏ.

“Đoàn Đoàn ca ca, ca ca đừng chơi với Lâm Tử Hành, huynh ấy rất thích bóp mặt đệ, rất đau!”

Đoàn Đoàn cười nói: “Tiểu Bao Tử, thật ra huynh cảm thấy Lâm Tử Hành rất tốt nha, lần trước sách vỡ của đệ rơi xuống đất, cậu ấy đã nhặt lên cho đệ đấy, còn thổi bụi trên sách nữa.”

Nhị Oa cũng cười híp mắt gật đầu: “Thật đó, hôm đấy huynh cũng nhìn thấy.”

Tiểu Bao Tử sững sờ chớp mắt: “Thật sao?”

Sau đó cậu bé lại nhai thịt, tự hỏi, chẳng lẽ Lâm Tử Hành kia thật sự không có trộm kẹo của mình? Quên đi, sau này mình có kẹo thì sẽ chia cho huynh ấy một ít là được.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nghe được mấy tiểu tử này nói, không khỏi lắc đầu mỉm cười.

Chờ đến khi đưa đám tiểu tử này đến học đường, Giang Oản Oản theo Tần Tĩnh Trì đi xem cửa tiệm.

Tiệm lẩu và tiệm hải sản cũng không có gì cần giúp, mà mấy ngày nay ngoài việc tần tĩnh trì ở nhà chăm sóc giang oản oản, thì chỉ làm một chút đồ lặt vặt hoặc một ít gia cụ tinh xảo trong nhà làm mộc.

Dù sao những đồ này bỏ cũng đã bỏ, đương nhiên phải bán đi, hơn nữa Giang Oản Oản cảm thấy tay nghề này của tần tĩnh trần, mở một tiệm mộc cũng rất tốt, nếu không đôi tay khéo léo của hắn sẽ bị chôn vùi.

Cũng may tiệm mộc cũng không cần lớn mấy, cuối cùng hai người nhìn trúng một căn nhà một tầng, phía sau tiệm còn có một cái sân, có thể dùng để làm kho.

Thế là họ vui vẻ nộp bạc, ký khế.

“Tĩnh Trì, thiếp thấy cửa tiệm này cũng không cần sữa chữa lại, có lẽ lão bản trước dùng cửa tiệm này để làm tiệm vải hoặc là tiệm bánh ngọt, nên cửa tiệm này khá sáng rực!”

Tần Tĩnh Trì nhìn quanh: “Ừ, vài ngày nữa ta sẽ chuyển cái kệ gỗ lớn mà nàng dạy ta làm qua trước, sau đó ta sẽ chuyển tượng gỗ nhỏ và bàn ghế sang.”

Giang Oản Oản cười híp mắt gật đầu: “Được! Về sau cửa tiệm này sẽ là của chàng, chàng có thể làm tượng gỗ mình thích, đừng lo có ai mua hay không, cũng đừng lo vấn đề mỗi ngày phải mở tiệm, muốn tới thì tới, không muốn thì không đến, ở nhà với thiếp cũng được.”

Tần Tĩnh Trì sờ đầu nàng: “Ừ!”

Khoảng mười ngày sau, tiệm mộc của Tần Tĩnh Trì đã khai trương, kệ gỗ trong tiệm được trang trí chỉnh chu với các tượng gỗ động vật đáng yêu tinh xảo, còn có các đồ chơi nhỏ như ghép hình, xếp chồng.

Những món đồ lớn hơn còn có ngựa gỗ có thể lắc lư, những món đồ nội thất khác hoặc tinh xảo hoặc đơn giản.

Nhiều món đồ nội thất là một bộ, trên bàn ghế đều chạm khắc những họa tiết thống nhất, cả một bộ đặt trong nhà, không gì đẹp hơn.

Tuy nhiên, món đồ đặc biệt nhất trong cửa hàng là một bộ xếp hình kiến trúc lập thể, sau khi ghép xong hoàn toàn là một ngôi nhà gỗ nhỏ sống động như thật.

Trong nhà còn có một bộ đã làm xong đầu tiên để tặng cho Đoàn Đoàn, những loại xếp hình này rất khó, vẫn thích hợp hơn với những người lớn tuổi hơn, vì vậy, tiểu tử này vẫn thích những bộ xếp hình phẳng như trước.

Vào buổi trưa, một đôi phu thê đến cửa tiệm.

Hai người bước vào tiệm, vui mừng vu.ốt ve bộ đồ nội thất, nhìn những họa tiết chạm khắc tinh xảo trên đó, đều yêu thích không nỡ buông tay: "Nương tử, nàng xem bộ bàn ghế này đẹp thật! Hay là chúng ta mua bộ này đặt trong nhà mới ở huyện của chúng ta đi! Thật là hợp lý!"

Mặc dù phụ nhân trẻ tuổi thích bộ đồ nội thất này, nhưng nàng ta sờ những họa tiết chạm khắc và vân gỗ trên đó, liền biết không rẻ.

Phụ nhân kéo nam nhân sang một bên rồi nói: "Hay là thôi đi, giá cả ước tính rất đắt! Nhà mới của chúng ta đã tiêu tốn khá nhiều bạc rồi, sao có thể còn mua được những thứ như thế này!"

Vốn dĩ Giang Oản Oản đang ngồi trên ghế bập bênh bên cạnh đọc sách, thấy họ đi vào thì dừng lại, giờ nhìn bộ dạng của đôi phu thê này, cũng đoán được nguyên nhân.

"Các vị thích bộ đồ nội thất này sao?" Giang Oản Oản không nhịn được lên tiếng hỏi.

Phụ nhân trẻ tuổi do dự gật đầu: "Chúng ta khá thích, chỉ là không biết giá cả..."

Giang Oản Oản cười nói: "Thật ra cũng không tính là đắt lắm, gỗ làm bộ đồ nội thất này của nhà ta rất tốt, những họa tiết chạm khắc trên đó các vị cũng đã thấy, tướng công của ta đã mất rất nhiều thời gian mới hoàn thành được."

Thấy vẻ mặt phụ nhân càng do dự hơn, Giang Oản Oản tiếp tục nói: "Tuy nhiên, bộ đồ nội thất này bán không đắt, cả bộ... Ba lượng bạc, các vị có thể chấp nhận không?"

Không đợi phụ nhân nói, nam nhân trẻ tuổi đã vui mừng nói: "Thật sao? Chỉ cần ba lượng?"

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mỉm cười nhìn nhau, gật đầu: "Đương nhiên là thật, ban đầu ta chỉ làm chơi trong lúc rảnh rỗi rồi bán, đương nhiên giá cả sẽ không đắt."

"Hơn nữa, trong cửa tiệm của chúng ta còn có rất nhiều thứ khác." Nói rồi chỉ vào những bức tượng gỗ nhỏ trên giá gỗ: "Nếu các vị có nhi tử hay nữ nhi, những bức tượng gỗ này cũng có thể cho chúng chơi."

Hai phu thê họ đều mới cưới chưa lâu, tuổi tác cũng không lớn, nhìn những món đồ chơi nhỏ trên giá gỗ, đều thích vô cùng, nghe giá cả còn khá rẻ, nên lập tức mua thêm mấy món, cộng thêm cả bộ đồ nội thất, rất vui vẻ trả ba lượng và ba trăm văn tiền.

Dù sao nhà mới của họ cũng ở trong huyện, Tần Tĩnh Trì nhanh chóng giúp họ đưa đến tận nơi. Giang Oản Oản thì tiếp tục nằm trên ghế bập bênh trông cửa tiệm.

Mãi đến gần trưa, Giang Oản Oản mới vào hậu viện làm đồ ăn ngon cho nhi tử của mình.

Hôm nay học viện nghỉ, lúc này Đoàn Đoàn vẫn đang ở tiệm nướng chơi với Cẩu Đản.

Tần Tĩnh Trì đưa đồ nội thất đến nơi rồi đến tiệm nướng đón Đoàn Đoàn.

"Đoàn Đoàn, đi thôi, theo cha về tiệm mộc đi, đi chơi với nương con."

Đoàn Đoàn nhanh chóng ăn hết miếng thịt bò nướng cuối cùng trên xiên, nhanh chóng nhào vào lòng Tần Tĩnh Trì: "Đi thôi, cha!"

Dắt tay tiểu hài, hai phụ tử chậm rãi đi về phía tiệm mộc.

"Nương! Đoàn Đoàn về rồi!"

Giang Oản Oản lau mồ hôi cho cậu bé, cười nói: "Không phải hôm qua con nói muốn ăn sườn xào chua ngọt sao, hôm nay nương đã làm rồi, đảm bảo để mèo tham ăn nhà chúng ta ăn no nê."

Đoàn Đoàn cười tít mắt gật đầu: "Vâng vâng, vậy Đoàn Đoàn phải ăn thật nhiều!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 198: Chương 198



Ngay sau đó, cậu bé đưa tay nhỏ sờ bụng Giang Oản Oản, lại áp mặt nhỏ vào, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đệ đệ, hôm nay đệ ngoan không? Ở nhà phải nghe lời nương nhé! Không được để nương khó chịu!"

Giang Oản Oản xoa xoa đầu nhỏ của cậu bé, cười nói: "Đệ đệ mới lớn bằng này, đệ đệ của con vẫn chưa nghe thấy đâu."

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Nãi nãi nói, nếu hài nhi trong bụng nương không ngoan, bụng nương sẽ rất đau!"

Tần Tĩnh Trì đi vào phía sau, nhấc Đoàn Đoàn lên rồi đặt lên bàn ăn ở phía trong cửa tiệm: "Được rồi, ăn cơm thôi."

Giang Oản Oản không có khẩu vị nên chỉ ăn đại khái, thỉnh thoảng gắp cho hai phụ tử họ một ít thức ăn.

“Oản Oản, hài nhi trong bụng đã được ba tháng rồi, ngày mai con cùng Tĩnh Trì đi báo tin vui này cho thân gia công và thân gia mẫu đi.”

Mấy hôm trước, Tần mẫu tính thời gian thì đã đủ ba tháng nên cũng có thể nói chuyện vui này rồi.

Đoàn Đoàn ngẩng đầu hỏi: "Nãi nãi ơi, vậy Đoàn Đoàn có thể nói với Cẩu Đản ca ca không ạ?"

Tần mẫu gật đầu: "Được!"

Đoàn Đoàn nghe xong lời này thì trong lòng vui vẻ không thôi, từ khi nương của cậu bé mang thai tiểu đệ, ngày nào đến học viện, cậu bé cũng muốn nói nhưng lại nhớ lời gia gia nãi nãi dặn là ba tháng đầu không được nói với ai, cho nên cậu bé đành phải cố nhịn nhưng bí mật làm cậu bé khó chịu!

"Tuyệt quá! Tuyệt quá! Vậy mai con đi học đường sẽ nói với Cẩu Đản ca ca, Nhị Oa ca ca và Tiểu Bao Tử! Con có tiểu đệ đệ rồi!"

Giang Oản Oản nhìn Tần mẫu bất lực rồi nói: "Đoàn Đoàn, trong bụng nương có thể là muội muội, không nhất định là đệ đệ đâu."

Đoàn Đoàn nheo mắt cười: "Nương ơi, con thấy chắc chắn là đệ đệ!"

Tần mẫu cười nói: "Sau này nếu sinh muội muội, con cũng phải chơi với muội muội đấy!"

Đoàn Đoàn vỗ ngực: "Vâng vâng! Đoàn Đoàn thích cả đệ đệ lẫn muội muội!"

Hôm sau, Tần Tĩnh Trì đưa Đoàn Đoàn đến học viện trước rồi mới quay về nhà đón Giang Oản Oản cùng đi đến nhà Giang Hiền Vũ.

Nhưng vừa đến cửa, hai người đã nghe thấy tiếng ho không ngừng của Giang Hiền Vũ.

Giang Oản Oản nghe thấy tiếng ho gấp gáp không dứt, lòng thắt lại, liếc nhìn Tần Tĩnh Trì rồi lập tức đập cửa: "Cha nương! Con về rồi!"

Giang Hiền Vũ đang cho gà ăn trong chuồng gà cạnh sân, nghe thấy tiếng Giang Oản Oản vội vứt một nắm lá rau vào chuồng gà, nhanh chóng ra mở cửa.

"Oản Oản, khụ... Khụ... Tĩnh Trì khụ... Khụ... Các con... Các con đến rồi, mau vào đi!"

Giang Oản Oản lo lắng hỏi: "Cha, sao cha ho dữ vậy ạ? Cha có đi xem đại phu chưa? Cha ho bao lâu rồi?"

Giang Hiền Vũ xua tay: "Khụ... Khụ... Không... Không sao! Cha không... Khụ... Khụ... Không sốt, không sao đâu! Ho một thời gian sẽ khỏi thôi, khụ... Khụ... Năm ngoái cũng vậy, không phải cũng khỏi rồi sao."

Lý Tam Nương nghe thấy động tĩnh cũng vội vàng ra đón, tiếp lời Giang Hiền Vũ: "Không sao đâu, cha con đã uống thuốc rồi, năm ngoái cũng ho một thời gian rồi tự khỏi, không cần lo lắng."

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nghe vậy vẫn cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.

Tần Tĩnh Trì nói: "Nhạc phụ, cha mau lên xe ngựa, con đưa cha đến y quán kiểm tra! Ho như vậy rồi mà còn không tới đại phụ thì làm sao được!"

Giang Oản Oản cũng gật đầu lia lịa: "Cha, đi thôi, đừng để chúng con lo lắng."

Giang Hiền Vũ không lay chuyển được họ, đành phải lên xe ngựa.

Giang Oản Oản dặn dò: "Tĩnh Trì, chàng đưa cha đi đi, thiếp và nương ở nhà đợi hai người, cần bắt thuốc gì thì cứ bắt."

"Ví tiền ở trên người chàng, chắc là đủ, đi nhanh đi."

Tần Tĩnh Trì đỡ Giang Hiền Vũ lên xe ngựa, vội vàng gật đầu: "Được, được, được, ta biết rồi, nàng cũng không khỏe, mau vào nhà với nhạc mẫu đi, ta đưa nhạc phụ chẩn bệnh xong sẽ về!"

Đợi xe ngựa đi xa, Lý Tam Nương mới dẫn Giang Oản Oản vào nhà.

Nhớ tới lời Tần Tĩnh Trì vừa nói, Lý Tam Nương vội hỏi: "Oản Oản, Tĩnh Trì nói con không khỏe, là sao vậy? Có nghiêm trọng không?"

Giang Oản Oản kéo bà ngồi xuống ghế, cười nói: "Nương ơi, nương yên tâm, con không sao."

Ngay sau đó, nàng đỏ mặt nói: "Con... Con có... Có thai rồi, mấy hôm nay ăn uống không ngon, buồn nôn."

Lý Tam Nương kinh ngạc mở to mắt, kêu lớn: "Có thai rồi!"

Lý Tam Nương vây quanh nhìn kỹ nàng: "Bụng con vẫn chưa thấy to mấy, mấy tháng rồi?"

Giang Oản Oản cười nói: "Ba tháng rồi, thực ra hai tháng đã chẩn ra rồi, nhưng gia gia nãi nãi của Đoàn Đoàn nói ba tháng đầu không được nói cho nhiều người biết, phải đợi đến khi tình hình của hài nhi ổn định hơn rồi mới nói, thế là mấy hôm nay vừa đủ ba tháng, con và Tĩnh Trì mới đến nói với hai người."

Lý Tam Nương cười gật đầu: "Họ làm vậy là đúng, ba tháng đầu không được cho người khác biết."

Ngay sau đó bà ấy lại quan tâm hỏi: "Vậy... Vậy có nghén nhiều không?"

Giang Oản Oản lắc đầu: "Thực ra cũng bình thường, chỉ là thỉnh thoảng không ăn được cơm, mấy hôm nay bắt đầu buồn nôn rồi, cũng không biết mấy hôm nữa có nôn nhiều không."

Lý Tam Nương nắm tay nàng, nói: "Hy vọng nghén đừng nhiều quá, trước đây nương mang thai con, ngày nào cũng không ăn được cơm, nôn mấy tháng trời, lúc đó, cha con rất sợ, ngày nào cũng đi theo nương để chăm sóc nương, nhưng toàn làm hỏng việc."

"May mà sau đó không biết ông ấy lấy đâu ra mấy cân táo tàu, nương ăn vào mới đỡ hơn một chút."

Giang Oản Oản ôm lấy cánh tay bà ấy, nói: "Nương vất vả rồi, đa tạ nương."

Lý Tam Nương vỗ tay nàng, trên mặt nở nụ cười, cũng không nói gì thêm.

Một lúc lâu sau, Lý Tam Nương mới nói: "Oản Oản này, hay là con về đây ở một thời gian, nương chăm sóc cho con, được không?"

Nghĩ đến Giang Hiền Vũ đang ho không ngừng, lại nhìn ánh mắt ân thiết quan tâm của Lý Tam Nương, Giang Oản Oản im lặng một lúc lâu, mới nói: "Nương ơi, hay là nương và cha chuyển đến thôn Tần gia ở cùng chúng con đi."

"Hai người ở xa như vậy, con cũng không thể chăm sóc được, cha ho lâu như vậy rồi, mà con và Tĩnh Trì cũng không biết."

Nói xong những lời này, lòng Giang Oản Oản càng khó chịu hơn, hai người chỉ có mình nàng là nữ nhi, nàng lại ở xa, không thể chăm sóc tốt cho họ, chưa kể thỉnh thoảng hai cụ còn phải lặn lội đường xa đến đưa đồ ăn cho họ.

Hơn nữa, vì họ, sau khi Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương làm xong ruộng, lại mua thêm mấy chục con gà con, ngày nào cũng tận tình chăm sóc, hai người còn phải ra ngoài cắt rau xanh hoặc đào rau dại về cho gà ăn, nếu không phải vì nuôi để cho họ ăn, hai cụ đâu cần vất vả như vậy.

Nghĩ đến đây, Giang Oản Oản càng thấy mình bất hiếu, trong lòng vô cùng áy náy, bấy lâu nay nàng không ở bên cạnh họ, khiến họ luôn vất vả, giờ nàng đã về rồi lại còn đi lấy chồng…

Lý Tam Nương nghe xong giật mình, cười nói: "Con nói gì vậy! Gia nương của con sao có thể ở cùng bà gia của con được! Nói ra còn ra thể thống gì nữa!"

Giang Oản Oản nhìn bà ấy, đôi mắt đỏ hoe: "Nương, nương hãy hứa với con đi, con rất muốn ở cùng hai người."

Lý Tam Nương nhìn nàng tủi thân đáng thương, trong lòng đau xót nhưng ở cùng họ thực sự không hợp lễ nghĩa.

Huống chi, tuy không phải Tần phụ Tần mẫu là người so đo tính toán, nhưng trong lòng chắc chắn cũng không muốn.

"Oản Oản này, chuyện này... Chuyện này từ xưa đến nay chưa từng có ai làm như vậy, sau này con nhớ nương và cha thì về thăm chúng ta là được."

Giang Oản Oản lắc đầu: "Chỉ là hai người chưa nghe thấy thôi, nương gia và bà gia ở cùng nhau chắc chắn cũng có!"

Thấy Lý Tam Nương vẫn từ chối, Giang Oản Oản bèn định đợi Tần Tĩnh Trì đưa Giang Hiền Vũ về rồi sẽ bàn bạc với họ.

Đợi Giang Oản Oản không nhắc đến chuyện chuyển nhà nữa, Lý Tam Nương lại hỏi: "Oản Oản, các con đã ăn sáng chưa? Để nương đi làm chút đồ ăn cho con nhé."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 199: Chương 199



Rồi nhớ ra điều gì đó, bà ấy nói: "Đúng rồi, lần trước cha con đi huyện mua đồ, thấy có người bán bánh gạo, ông ấy mua một ít về, nương đi lấy cho con ăn!"

Giang Oản Oản mỉm cười gật đầu: "Vâng vâng! Được ạ."

Bánh gạo mà Giang Hiền Vũ mua về thực ra không được mềm lắm, đường cũng cho rất ít gần như không có vị ngọt nhưng Giang Oản Oản lại ăn rất vui vẻ.

Nhưng ăn hết một miếng bánh gạo thì nàng không ăn nổi nữa, khi Lý Tam Nương lại đưa cho nàng một miếng, nàng vội lắc đầu từ chối: "Nương ăn đi, con không ăn nổi nữa."

Lý Tam Nương cười bất lực: "Nha đầu này chắc là không thích ăn bánh gạo đúng không? Nhưng bánh gạo này đúng là không ngon bằng bánh táo đỏ con làm."

Giang Oản Oản cười nói: "Vậy đợi con làm nhiều một chút, bảo Tĩnh Trì mang đến cho cha nương."

"Xa xôi thế này, làm thế để làm gì! Nương chỉ nói vậy thôi, chỉ thấy cha con mua lỗ vốn rồi."

Đến trưa, Tần Tĩnh Trì và Giang Hiền Vũ từ huyện về, lúc xuống xe còn xách theo một gói thuốc to.

Thấy Giang Oản Oản ở trước cửa, Giang Hiền Vũ đưa tay lên ho nhẹ vài tiếng, rồi vội nói: "Oản Oản, con đứng đây... Khụ khụ... Đứng đây làm gì? Gió to thế này, lại còn có thai rồi, sao không biết tự chăm sóc mình."

Giang Oản Oản cười nhẹ: "Cha, cha biết rồi à. Nhưng gió này là gió nóng, không sao đâu, cha lo lắng quá rồi."

Tần Tĩnh Trì buộc ngựa xong, nhanh chóng ôm Giang Oản Oản theo Giang Hiền Vũ vào nhà.

"Cha, bệnh ho của cha không sao chứ?"

Giang Hiền Vũ cười nói: "Không sao, đi một chuyến còn bắt nhiều thuốc thế này, mất mấy trăm văn, lãng phí quá!"

Tần Tĩnh Trì nói: "Sức khỏe của cha không sao, chúng con mới yên tâm được, huống chi cho dù đại phu nói không có chuyện gì lớn, nhưng cũng không thể cứ ho mãi được, mấy ngày nay cha phải siêng uống thuốc mới được."

"Được được được, biết rồi, hai phu thê con thật là!" Miệng ông ấy nói lời phàn nàn nhưng trên mặt lại tràn đầy nụ cười.

Nói chuyện phiếm một lúc, Giang Oản Oản lại nhắc đến chuyện để hai người theo về thôn Tần gia ở.

Giang Hiền Vũ nghe xong đã lập tức phản đối: "Oản Oản, như vậy thật sự không hợp lễ nghĩa! Huống hồ cả đời của cha và nương sống ở đây, ở trong thôn còn nhiều ruộng đất như vậy, sao có thể nói đi là đi được!"

Tần Tĩnh Trì ngồi bên cạnh trầm ngâm, cũng thấy lời Giang Oản Oản nói rất đúng, hắn biết Giang Oản Oản từ nhỏ đã xa cách hai người, giờ trở về cũng không thể thường xuyên bầu bạn với họ, trong lòng nương tử chắc chắn sẽ buồn.

Một lúc sau, hắn mới nói: "Thưa nhạc phụ nhạc mẫu, lời Oản Oản nói không sai, hai người hãy cùng chúng con về đi, ruộng đất thì không cần lo, đưa cho đại nương bên cạnh ít bạc, bà ấy chắc cũng sẽ vui lòng giúp chăm sóc ruộng, đợi mấy tháng nữa thu hoạch hết lương thực rồi thì cho thuê ruộng đi."

"Nếu hai người không muốn ở chung với chúng con cũng được, dù sao bên cạnh nhà mới của chúng con còn một mảnh đất nền lớn, mấy ngày nữa con sẽ tìm người xây nhà cho hai người ở đó! Như vậy cha nương cũng ở gần chúng con hơn."

Giang Oản Oản nghe lời Tần Tĩnh Trì nói, nhìn hắn với ánh mắt sáng lấp lánh: "Đúng đúng đúng, Tĩnh Trì nói quá hay! Cứ quyết định như vậy đi." Thấy hai người vẫn cau mày, Giang Oản Oản tiếp tục nói: "Hơn nữa, Đoàn Đoàn nhớ cha nương thì ngày nào cũng có thể gặp, sau này hài nhi trong bụng con ra đời, hai người cũng có thể giúp chăm sóc."

Cuối cùng, dưới sự thuyết phục hết sức của Tần Tĩnh Trì và sự nài nỉ của Giang Oản Oản, hai cụ cũng đồng ý.

Nhưng trong lòng họ vẫn lo lắng, họ không phải là người trong thôn Tần gia, đến đó không chỉ xa lạ với môi trường, mà còn không quen biết ai, muốn đến nhà khác chơi cũng không biết đi đâu, nghĩ đến những điều này, lòng hai người đều bất an.

May mà muốn chuyển đến đó phải đợi đến khi xây xong nhà ở bên kia mới được.

Lý Tam Nương biết xây nhà mới phải tốn nhiều bạc, nên bà ấy đã đưa hết số bạc giấu trong tủ cho Giang Oản Oản.

"Oản Oản à, xây nhà mới phải nhờ Tĩnh Trì giúp đỡ, hai đứa cứ cầm số bạc này trước."

Giang Oản Oản lại đưa bạc trả lại cho bà ấy: "Nương, hai người không cần lo những chuyện này, con và Tĩnh Trì xây xong rồi, hai người chỉ cần đến ở là được, những chuyện khác không cần lo."

Giang Hiền Vũ cười nói: "Vậy thì hai đứa càng phải cầm số bạc này, chúng ta làm sao có thể ở không nhà mới được!"

Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh lên tiếng: "Nhạc phụ nhạc mẫu, hai người hãy cất bạc đi, xây nhà mới không tốn quá nhiều bạc, coi như là chúng con hiếu kính cha nương."

Thấy Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì vẫn từ chối, hai cụ đành phải cất bạc đi, trong lòng đều cảm thấy ấm áp.

Sau khi xác định xong chuyện này, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì về nhà rồi nói chuyện này với Tần phụ Tần mẫu, hai cụ cũng đều tán thành.

"Chuyện xây nhà, để ta và nương con trông coi, Tĩnh Trì thì vẫn cứ đến tiệm mộc của con trông coi đi, dù sao trước đây khi xây nhà mới, chúng ta cũng là người trông coi."

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Được, thưa cha, vậy cha và nương phải vất vả một chút rồi, Oản Oản mang thai cũng không làm được gì, e là nương còn phải giúp nấu cơm cho thợ."

Tần mẫu liếc nhìn hắn: "Vốn dĩ nương cũng không có việc gì làm, giờ có việc để làm, vừa hay!"

Tần mẫu nghĩ đến việc sau này nhóm người Lý Tam Nương sẽ chuyển đến, bản thân ở nhà cũng không quá buồn chán, trong lòng vô cùng phấn khởi.

Không khỏi cảm thán: "Đợi khi Lý gia mẫu đến, nương đã có thể ngày ngày sang chơi, nói chuyện với bà ấy, nương ở nhà này, mỗi ngày chỉ có thể đến phuongqf đậu phụ chơi, ngày nào cha con cũng chỉ biết ngồi trên ghế bành ngoài trời uống trà tắm nắng, cả ngày cũng không nói nhiều, những người khác trong thôn thì đều bận rộn, làm gì có thời gian nói chuyện với nương."

Giang Oản Oản cười nhẹ: "Nương, không phải bây giờ con ở nhà thường xuyên sao, nhưng đợi đến khi ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu của Đoàn Đoàn chuyển đến, trong nhà đúng là sẽ náo nhiệt hơn."

Lúc này, Đoàn Đoàn ở trong học viện, đang thao thao bất tuyệt kể cho một đám tiểu tử về tin vui Giang Oản Oản mang thai.

"Ta sắp có đệ đệ rồi, đệ đệ của ta chắc chắn sẽ rất đáng yêu, rất ngoan ngoãn! Sau này ta sẽ dạy đệ ấy đọc sách mỗi ngày!"

Cẩu Đản, Nhị Oa và Tiểu Bao Tử nghe vậy đều vui mừng thay cậu bé, còn vỗ tay phấn khích.

"Oa, đệ đệ của Đoàn Đoàn ca ca chắc chắn sẽ đẹp trai giống Đoàn Đoàn ca ca!"

Lâm Tử Hành nghe Tiểu Bao Tử nói, không khỏi lên tiếng: "Hiểu Thanh, thật ra không nhất định là đệ đệ đâu, cũng có thể là muội muội đấy."

Tiểu Bao Tử gãi đầu nói: "Muội muội... Muội muội cũng tốt mà, chắc chắn cũng sẽ rất xinh đẹp!"

Lâm Tử Hành nhìn Đoàn Đoàn một cách cẩn thận, nghiêm túc gật đầu: "Ừ, đẹp trai!"

Đoàn Đoàn nghe lời khen của họ, không khỏi chu môi, đôi mắt sáng lấp lánh: "Đương nhiên rồi!"

Khi tối về đến nhà, Đoàn Đoàn nghe được tin ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu sắp chuyển đến ở chung, vui mừng đến nỗi nhảy cẫng lên!

"Cha nương ơi, hai người nói thật chứ? Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu thật sự sẽ chuyển đến ở chung sao?"

Giang Oản Oản nắm lấy bàn tay nhỏ của con, xoa đầu con, cười nói: "Được rồi, đừng nhảy nữa, đương nhiên là thật rồi! Nương còn có thể lừa con sao?"

"Oa, tuyệt quá! Vậy sau này Đoàn Đoàn có thể ở cùng ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu mỗi ngày rồi!" Nghĩ đến cảnh sau này có thể gặp ông bà ngoại mỗi ngày, Đoàn Đoàn vui mừng khôn xiết.

"Ôi... Đoàn Đoàn đã lâu lắm rồi không gặp ngoại tổ phụ ngoại tôn mẫu, nếu không phải hôm nay đi học thì Đoàn Đoàn cũng có thể đi cùng cha nương rồi."

Nghe giọng nói mềm mại của tiểu hài, Giang Oản Oản bế cậu bé vào lòng hôn một cái: "Không lâu nữa ngoại tổ mẫu ngoại tổ phụ sẽ đến, cha và nương sẽ xây nhà mới cho ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu ở mảnh đất trống bên cạnh nhà mình, đến lúc đó Đoàn Đoàn có thể đến nhà ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu chơi mỗi ngày rồi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back