Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 170: Chương 170



Đợi đến khi thịt bò om bắt đầu mềm nhừ, thì cho cà chua cắt miếng và khoai tây cắt miếng vào om tiếp.

Tới khi khoai tây mềm nhừ, nêm nếm gia vị rồi cho nước sốt sánh lại, một phần bò hầm cà chua thơm nức đã hoàn thành.

Đợi đến khi Giang Oản Oản bưng một nồi đất hầm bò cà chua bốc hơi nóng hổi đặt lên bàn ăn, mọi người càng thèm hơn.

Đoàn Đoàn mới được Lý Viễn lén đút cho vài miếng thịt dê, cậu bé thấy Giang Oản Oản đi ra thì lặng lẽ l.i.ế.m miệng, mềm mại nói: “Nương, khi nào mới có thể ăn cơm?”

Giang Oản Oản cười nói: “Thức ăn đều đã đủ, nhóc mèo tham ăn!”

Tần nương và Lý Tam Nương ở phía sau nàng, một người bưng một bát canh xương, một người bưng cơm cũng đi đến gần bàn ăn.

Lúc này, bên ngoài bắt đầu vang lên từng tiếng pháo bông, đùng đùng liên tiếp.

Tần phụ và Giang Hiền Vũ cũng vội vàng cầm pháo hoa đi ra ngoài, bắt đầu đốt.

Đoàn Đoàn đứng ở cửa ôm Tiểu Bất Điểm có chút bị dọa sợ, chỉ giơ lên một bàn tay nhỏ che tai lại.

Giang Hiền Vũ đứng cạnh cậu bé bật cười, nhanh chóng giúp Đoàn Đoàn che đi lỗ tai còn lại.

Ngay tức khác Đoàn Đoàn cười tươi như hoa: “Hihi… Ngoại tổ phụ! Năm mới thật náo nhiệt! Sẽ thật tuyệt nếu có thể đón năm mới mỗi ngày!”

Giang Hiền Vũ xoa đầu cậu bé thấy tiếng pháo đã không còn nữa, thế là bế Đoàn Đoàn vào nhà.

Trước khi ăn, Giang Oản Oản lấy một cái bát đựng cơm và thức ăn Tiểu Bất Điểm, ở đây họ ăn bữa cơm tất niên phải cho mèo chó trong nhà ăn trước, họ mới được ăn.

Đợi đến khi Tiểu Bất Điểm ăn ngon lành, Giang Oản Oản đã rót trà bưởi hoặc rượu nho cho mọi người, nâng ly lên, vui vẻ nói: “Năm mới vui vẻ!”

Tiếp theo Lý Viễn nâng ly nói: “Hy vọng năm sau mọi người đều khỏe mạnh bình an.”

Mọi người đều nói vài câu chúc mừng, ngay cả Đoàn Đoàn cũng học theo động tác của những người khác, bưng chiếc cốc nhỏ của mình mềm mại nói: “Ừm… Hy vọng năm sau cha nương, gia gia nãi nãi, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, tiểu thúc thúc, Lý gia gia, Tô nãi nãi, tiểu thẩm còn có Tiểu Bất Điểm và ngựa nhỏ đều luôn cùng Đoàn Đoàn đón năm mới!"

Giang Oản Oản xoa đầu tiểu tử nói: "Dĩ nhiên, sang năm chúng ta cũng sẽ bên cạnh Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn của chúng ta cũng phải thật vui vẻ lớn lên."

“Vâng!”

Tần Tĩnh Trì cũng nhẹ nhàng vỗ vai tiểu tử.

Đoàn Đoàn đã sớm nhìn chằm chằm vào con dê nướng nguyên con rồi, cậu bé chỉ ăn vài miếng đang rất thèm, nhất thời không nhìn thấy món ăn nào khác kéo tay áo Giang Oản Oản nói: “Nương ơi nương, nhanh gắp cho Đoàn Đoàn một ít thịt dê đi!"

Giang Oản Oản khẽ cười dùng d.a.o cắt cho cậu bé vài miếng, sau đó lại cắt hết thịt trên con dê nướng nguyên con xuống, để tiện cho mọi người gắp ăn.

Làm xong lại múc cho Đoàn Đoàn một muỗng lớn món bò hầm cà chua: "Đoàn Đoàn, con nếm thử món này đi, món này ăn ngon lắm."

Tô Hà đã sớm gắp thịt bò hầm ăn, nghe Giang Oản Oản nói, bà ấy liên tục gật đầu: “Đúng, Đoàn Đoàn, thịt bà này rất ngon, ngon không kém so với thịt dê đâu.”

Đặc biệt là nước sốt của khoai tây và cà chua mềm nhừ bên trong hòa quyện với nhau, múc một thìa rưới lên cơm, thơm đến nỗi lè lưỡi!

Lúc này Đoàn Đoàn cũng không vội ăn thịt dê nữa, gắp một miếng thịt bò hầm cho vào miệng.

Tần Tĩnh Trì ăn thức ăn, thỉnh thoảng gắp một ít món ăn ở xa cho Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn, chỉ một lát sau, bát nhỏ của Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn đã chất đầy các loại thức ăn.

Thấy hắn lại tiếp tục gắp một con tôm lớn, Giang Oản Oản vội cản lại: “Được rồi được rồi, bát của thiếp không thể để được nữa rồi.”

Tần Tĩnh Trì mới thu tay lại, đổi hướng đặt tôm vào trong bát Đoàn Đoàn.

Mặc dù bát của tiểu tử đã đầy ắp nhưng cậu bé vẫn không từ chối, thấy Tần Tĩnh Trì lại gắp cho mình một con tôm, tiểu tử hạnh phúc cười tít mắt, lúc thì một miếng thịt dê, lúc thì một con tôm to, ăn ngon lành.

Ăn xong bữa cơm tất niên, tiếng pháo nổ bên ngoài vẫn liên tục vang lên, mãi không dứt.

Mọi người giúp nhau dọn dẹp bát đũa sạch sẽ, rồi quây quần bên bàn trà.

Giang Oản Oản mỉm cười nhìn Tần Tĩnh Trì, Tần Tĩnh Trì hiểu ý nhanh chóng ôm một đống pháo hoa từ phòng chứa đồ bên cạnh cửa ra.

Đem đồ ra ngoài trời, Tần Tĩnh Trì vào nhà đi đến trước mặt Đoàn Đoàn, bế cậu bé lên rồi lại ra sân.

Lý Viễn và Tần phụ đã uống khá nhiều rượu nho nên dựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi trong trạng thái mơ màng, những người khác cũng theo ra sân.

Đoàn Đoàn ôm cổ Tần Tĩnh Trì nghi ngờ hỏi: "Cha, chúng ta ra ngoài sân làm gì vậy?"

Tần Tĩnh Trì để cậu bé đứng xuống, cười nói: "Đoàn Đoàn sẽ biết ngay thôi."

Nói xong, hắn châm ngòi pháo hoa, chỉ một lát sau, bầu trời đã nở rộ những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu.

Pháo hoa là thứ không hề rẻ, người trong thôn họ hàng năm chỉ mua một ít pháo nổ để đốt, ngay cả những nhà trước kia có điều kiện khá giả cũng chưa từng mua pháo hoa.

Vài ngày trước, khi Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đi mua pháo thì nhớ tới Đoàn Đoàn chưa từng thấy thứ này nên cũng tiện thể mua thêm một số pháo hoa, coi như là mua cho cậu bé trong nhà một bất ngờ nhỏ.

Nhìn pháo hoa nổ tung trên bầu trời, Đoàn Đoàn mở to mắt, đôi mắt trong veo tràn ngập sắc màu rực rỡ.

Cậu bé ngây người nhìn một lúc lâu, sau khi phản ứng lại lập tức reo lên sung sướng: “A! Cha! Nương! Đây là gì thế? Đẹp quá!”

Giang Oản Oản ngồi xổm xuống đặt tay lên vai Đoàn Đoàn, ôm lấy cậu bé mỉm cười nói: “Đây gọi là pháo hoa, Đoàn Đoàn thích không?”

“Thích thích! Đẹp quá!”

Lý Tuyết Trân nhìn pháo hoa trên trời, khuôn mặt đầy nụ cười, lắp bắp nói: “Thật đẹp!”

Tần Tĩnh Nghiễn nghiêng đầu nhìn nàng ấy, ngơ ngác nhìn một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: “Năm sau chúng ta cũng mua đi, sẽ mua cho nàng thật thật nhiều, được không?”

Lý Tuyết Trân nhìn cậu, cắn cắn môi rồi mỉm cười thành tiếng: “Ừ, được.”

Tần Tĩnh Nghiễn nghe xong lại tiếp tục nhìn pháo hoa rực rỡ trên không trung, mỉm cười như ý.

Lý Tuyết Trân liếc nhìn cậu rồi lại tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp trên bầu trời.

Pháo hoa này không chỉ mang đến bất ngờ cho Đoàn Đoàn, mà những nhà khác trong thôn cũng bị những đóa hoa lửa bạc trên bầu trời thu hút, mỗi nhà đều tụ tập ở sân nhà mình, ngây ngốc nhìn chằm chằm.

“Cha nương, đẹp quá! Hình như là nhà của Tĩnh Trì thúc bắn!”

Đại Ngưu sờ đầu Cẩu Đản, mỉm cười khen ngợi: “Đây là pháo hoa, cũng chỉ có nhà Tĩnh Trì thúc của con mới có thể mua được để bắn.”

Giá pháo hoa cao đến mức nào, dù Đại Ngưu chưa từng mua nhưng cũng biết.

Thấy đôi mắt nhi tử nhà mình mắt sáng rực: “Đợi Tết năm sau, cha nương cũng sẽ mua cho Cẩu Đản, có được không?”

Cẩu Đản vui vẻ kéo cánh tay hắn ta, vui vẻ nói: “Có thật không?” Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Đại Ngưu, cậu bé vui vẻ cười híp mắt: “Tốt quá! Đa tạ cha!”

Đợi đến khi tất cả pháo hoa đều b.ắ.n hết, đêm cũng đã khuya, người trong thôn thấy trên không trời không còn xuất hiện cảnh tượng rực rỡ sắc màu nữa, dần dần luyến tiếc trở về nhà.

Còn ở nhà họ Tần, Đoàn Đoàn cũng ngoan ngoãn được Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nắm tay dắt vào nhà.

Trong nhà, Lý Viễn, Giang Hiền Vũ và Tần phụ đã mơ màng dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi.

Tần nương đi tìm vài tấm chăn đắp cho ba người họ, sau đó mọi người ngồi quây quần bên lò sưởi trò chuyện.

Đoàn Đoàn được Tần Tĩnh Nghiễn ôm vào lòng chơi trò rút gỗ với Lý Tuyết Trân.

“Haha… Tiểu thúc thúc, ngã ngã! Thúc thua rồi!”

Tần Tĩnh Nghiễn bất lực thở dài, cúi đầu xuống nói: “Hai người nhẹ một chút!”

Đoàn Đoàn và Lý Tuyết Trân mỉm cười nhìn nhau, rồi cùng nhau búng hai ngón tay vào trán cậu.

Tần Tĩnh Nghiễn giống như tác quái, che trán gào thét: “Ui nha! Hai người đều không thương ta, đâu c.h.ế.t mất!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 171: Chương 171



Đoàn Đoàn bị biểu cảm nhăn nhó của cậu chọc cười không ngừng: “Haha…”

Lý Tuyết Trân thấy dáng vẻ này của cậu, cười đến đau cả bụng.

Mấy người họ chơi thật lâu, Đoàn Đoàn đã ngủ thiếp đi trong lòng Tần Tĩnh Nghiễn.

Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn đang ngủ say, nhanh chóng xoa xoa tay nhỏ bé chân nhỏ, lại nhẹ nhàng xoa xoa mặt cho cậu bé, đang muốn nói gì đó thì Tần Tĩnh Trì nhanh chóng nói với Tần Tĩnh Nghiễn: "A Nghiễn, đệ bế Đoàn Đoàn vào phòng đệ nằm đi, tối nay để nó ngủ với đệ."

Tần Tĩnh Nghiễn vui vẻ gật đầu: "Được được được! Tiểu tử này, đệ bảo nó ngủ với đệ, nó còn chê đệ, chờ ngày mai nó thức dậy đoán chừng sẽ rất thú vị!"

Giang Oản Oản khựng lại một chút nhìn Tần Tĩnh Trì rồi vội vàng dời mắt đi.

Tần Tĩnh Trì thấy nàng luống cuống đi giặt khăn lau mặt cho Đoàn Đoàn, hắn nhìn theo bóng lưng nàng khóe miệng khẽ cong lên.

Tần mẫu ngồi trên ghế sô pha ngáp một cái, rồi nói: "Gần đến giờ tý rồi, chúng ta đi ngủ thôi."

Giang Oản Oản gật đầu: "Được, nương, để Tĩnh Trì và A Nghiễn đỡ ba người họ vào phòng ngủ."

Nói xong, Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn lập tức dìu ba người họ vào phòng ngủ.

Đợi mọi người đều đã ngủ, thấy Tần Tĩnh Trì đang tắm trong phòng tắm, Giang Oản Oản nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm rồi vội vàng lên lầu, nhanh chóng nằm lên giường nhắm mắt lại.

Khi Tần Tĩnh Trì bước vào, dưới ánh nến mờ ảo, hắn thấy nàng nằm nghiêng trên giường, nhắm chặt mắt lông mi còn hơi run rẩy, hắn cũng không vạch trần vén chăn nằm xuống bên cạnh nàng.

Giang Oản Oản thấy hắn mãi không có động tĩnh gì thì nhẹ nhàng thở phào nhưng không biết rằng người bên cạnh đang chìm trong bóng tối, nghiêng đầu nhìn nàng nở nụ cười đầy ẩn ý.

Đợi đến khi nàng mơ màng buồn ngủ, lúc này nàng mới cảm thấy có một đôi bàn tay ấm áp và rộng lớn đặt lên eo mình.

Nàng mơ màng vỗ nhẹ vào tay hắn, lẩm bẩm nói: “Chàng làm gì vậy?”

Nghe thấy giọng nói mềm mại của nàng, Tần Tĩnh Trì ôm nàng vào lòng cúi đầu vùi vào cổ nàng, nhẹ nhàng m.út, cắn.

Giang Oản Oản lập tức tỉnh táo lại, đúng lúc bên tai truyền đến giọng nói của hắn, khàn khàn nhưng lại mang theo một sức quyến rũ kỳ lạ: “Đừng động, chỉ một lần có được không?”

Nói xong không đợi Giang Oản Oản nói gì, hắn lại tiếp tục hôn lên sống lưng nàng...

Giang Oản Oản chỉ cảm thấy cả người mình chìm nổi, cảm giác này dường như vô tận.

Nàng cắn chặt môi, oán hận nghĩ, sau này không thể nghe lời ngon ngọt dụ dỗ của hắn nữa, đây đâu phải chỉ một lần... Rõ ràng là còn lâu hơn nữa...

Đợi đến khi Giang Oản Oản ngủ say, Tần Tĩnh Trì không mặc gì ngồi ở đầu giường, dưới ánh sáng mờ ảo cúi đầu nhìn kỹ người nằm bên cạnh mình.

Hắn lau những giọt mồ hôi li ti trên người nàng, lại vuốt lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi của nàng, cười nhẹ một cách nghiêm túc lại dịu dàng, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng đến cực điểm trán nàng, lúc này mới chịu tắt ngọn nến trên tủ đầu giường đã cháy sắp tắt, nằm xuống ôm lấy bờ vai mịn màng của nàng kéo nàng vào lòng mình.

Mồng một Tết, Giang Oản Oản mơ màng mở mắt nhìn ánh sáng mờ ảo ngoài cửa sổ, lại nghiêng đầu nhìn nam nhân đang chôn đầu vào hõm cổ nàng ngủ say, mới phản ứng lại rằng còn rất sớm, hôm qua giày vò đến tận khuya, không ngờ nàng lại thức dậy sớm như vậy.

Nàng khẽ thở dài muốn trở mình nhưng lại hoàn toàn không có sức.

Tần Tĩnh Trì bị tiếng động nhỏ của nàng đánh thức, cau mày mới khó khăn mở mắt, đập vào mắt là xương quai xanh tinh xảo trắng nõn của Giang Oản Oản.

Hắn nhẹ nhàng hôn một cái rồi mơ màng hỏi: "Sao đã thức rồi? Còn sớm mà."

Giang Oản Oản nghe giọng nói khàn khàn pha chút từ tính của hắn, cảm thấy tai mình ngứa ngáy.

"Thiếp muốn trở mình, tay hơi tê."

“Được.”

Ai ngờ, Giang Oản Oản vừa mới xoay người, cả người đã ngã vào người Tần Tĩnh Trì.

Nàng ngơ ngác nhìn Tần Tĩnh Trì, cảm nhận được cơn đau nhức xen lẫn cảm giác tê buốt ở eo.

"Sao eo của thiếp… Thiếp lại đau thế này!"

Tần Tĩnh Trì nhìn nàng, chớp mắt rồi mới chậm chạp châm nến trên tủ.

"Ta... Khụ... Ta xem thử."

Hắn nhẹ nhàng ôm Giang Oản Oản vào lòng, rồi mượn ánh nến nhìn.

Chỉ thấy trên làn da trắng nõn ở eo của Giang Oản Oản toàn là những vết bàn tay bầm tím.

Hắn cúi đầu ngây người nhìn vết thương, lại ngẩng đầu nhìn Giang Oản Oản đang mặt không biểu cảm nhìn mình, nhất thời không biết nói gì.

Hôm qua hắn vốn đã uống rượu với Lý Viễn và Tần phụ, đến khi lên giường men say còn sót lại thúc đẩy, quả thực là so với mọi khi đều... Đều táo bạo hơn một chút.

Giang Oản Oản nhéo mạnh hắn một cái: "Chàng xem chàng làm chuyện tốt gì này! Đây... Đây đều bầm tím thành cái dạng gì rồi!"

Giang Oản Oản cúi đầu quan sát kỹ những vết bầm tím trên eo của mình, càng nhìn càng tức, nhẹ nhàng chạm vào một cái lập tức truyền tới một cơn đau nhói, giờ đây nàng mới thấy eo đau nhức cả ngày so với cảnh tượng hôm nay thì quả thực là chuyện nhỏ.

Tần Tĩnh Trì thấy nàng mặt mày u ám nhìn mình, nhìn vết thương của nàng thì vừa áy náy vừa đau lòng, vội vàng nói: "Ta... Ta đi lấy dầu thuốc đến thoa cho nàng."

Nói xong hắn nhanh chóng nhảy xuống giường, vội vàng xuống lầu tìm thấy lọ dầu thuốc mà Tần mẫu để rồi vội vàng lên lầu.

Giang Oản Oản cảm nhận được không khí lạnh lẽo trong không khí, thấy hắn chỉ mặc tiết khố, để trần n.g.ự.c mà đi ra ngoài vừa lo lắng vừa sốt ruột.

Thấy hắn cuối cùng cũng vào phòng, Giang Oản Oản vội lên tiếng: "Lạnh như vậy, chàng cũng không mặc quần áo, hơn nữa trong nhà có nhiều khách như vậy, bộ dạng này của chàng… Chàng thì làm sao mà được!"

Tần Tĩnh Trì mỉm cười lên giường ôm chặt nàng vào lòng, cuộn tròn chăn: "Không lạnh, ta lo quá nên quên mất."

Sau đó lại nói: "So ra thì, nhà cũ trước kia của chúng ta tốt hơn, chỉ có ba người chúng ta, muốn làm gì cũng không sao."

Giang Oản Oản nằm trong lòng hắn, rụt rè một chút, cười nói: "Đó là chàng không biết xấu hổ!"

Tần Tĩnh Trì ôm nàng một lúc thì nói: "Nàng nằm sấp xuống đi, vết thương đều ở sau lưng, ta bôi thuốc cho nàng."

Giang Oản Oản vừa định động, mới phản ứng lại rằng mình còn không mảnh vải che thân, nàng đỏ mặt nói: "Chàng... Chàng đưa... Đưa quần áo của thiếp... Cho thiếp trước đi."

Quần áo của nàng đều bị Tần Tĩnh Trì ném xuống đất, giờ chúng đều đang nằm trên mặt đất nhăn nhúm, hoàn toàn không thể mặc được.

Tần Tĩnh Trì nhìn quần áo trên đất, cũng không thấy áy náy mà ngược lại cười xấu xa: "Trên người nàng, nơi nào ta chưa từng thấy, xấu hổ cái gì!"

Nói xong, từ dưới giường kéo quần áo mặc vào rồi ôm Giang Oản Oản lật người, tiếp đó kéo chăn cuộn tròn, chỉ để lộ phần eo, mới lấy dầu thuốc đang định thoa, Giang Oản Oản đã nhíu mày nói: "Chàng mau lấy một cái áo dày trong tủ ra mặc vào, nếu bị lạnh thì làm sao bây giờ!"

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu làm theo, tùy tiện khoác áo vào, đổ dầu thuốc vào lòng bàn tay, đợi đến khi dầu thuốc nóng lên, mới đặt tay lên eo nàng nhẹ nhàng xoa bóp.

Hai tay Giang Oản Oản chồng lên nhau chống đầu, nhìn cơ bụng của Tần Tĩnh Trì theo hơi thở mà phập phồng, lại thuận theo cơ bụng mà trượt ánh mắt xuống, cho đến khi rơi vào đường nhân ngư mới hài lòng dừng lại, thẳng thắn nhìn ngắm khóe miệng không khỏi cong lên.

Thoa hết vết thương, Giang Oản Oản cảm thấy dầu thuốc đã hấp thụ gần hết thì bảo Tần Tĩnh Trì giúp nàng lau sạch dầu thuốc còn sót lại.

Đợi Tần Tĩnh Trì thu dọn xong, Giang Oản Oản ôm lấy eo thon của hắn áp mặt vào cơ bụng, mới nói: "Nhanh đắp chăn vào, da chàng đều lạnh ngắt rồi, nhanh chóng làm ấm đi."

Hơi thở ấm áp quanh quẩn ở bụng hắn, Tần Tĩnh Trì chỉ đành khó chịu xoa xoa đầu Giang Oản Oản.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 172: Chương 172



Đợi nàng lại ngủ say, Tần Tĩnh Trì mới thở phào nhẹ nhõm, gỡ tay nàng khỏi eo mình tiếp tục ôm nàng vào lòng.

Hai người ngủ một giấc này là rất lâu, đợi đến khi mọi người trong nhà đều đã dậy, phòng ngủ của bọn họ vẫn đóng chặt.

Đoàn Đoàn bị Tần mẫu và Lý Tam Nương ngăn lại, cũng không cho cậu bé vào.

“Nãi nãi, ngoại tổ mẫu, sao cha nương còn chưa dậy nữa!"

Tần mẫu nhìn Lý Tam Nương, tiếp đó cười nói: "Hôm qua cha nương con ngủ muộn nhất, cho nên hôm nay để họ ngủ thêm một lát."

"Ồ, được rồi."

Đợi đến khi Giang Oản Oản mở mắt ra lần nữa, bên ngoài đã sáng trưng mà Tần Tĩnh Trì vẫn còn ngủ say.

Qua một lúc lâu, Giang Oản Oản mới cảm thấy không ổn, người này nóng bỏng! Nhận ra điểm này, Giang Oản Oản vội vàng lại sờ trán hắn, cũng nóng hổi.

Giang Oản Oản không màng đến cơn đau ở eo, vội vàng mặc quần áo, động tác cứng ngắc đi xuống lầu.

"Oản Oản, các con dậy rồi."

Lý Tam Nương trêu chọc nhìn nữ nhi của mình, không thấy Tần Tĩnh Trì thì lại nghi hoặc hỏi: "Tĩnh Trì đâu? Nó còn chưa dậy sao?"

Giang Oản Oản lo lắng nói: "Không, hôm qua chàng ấy... Chàng ấy bị lạnh, có hơi sốt rồi."

Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Viễn ở bên cạnh nghe thấy, cũng lo lắng không thôi.

“Tẩu tử, đệ lập tức đi hốt thuốc cho a ca!"

“Được được được, A Nghiễn, đệ đi nhanh về nhanh!"

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu rồi lập tức ra cửa.

Giang Oản Oản thì nhanh chóng đi đến nhà bếp, đổ một chậu nước ấm, ngẫm nghĩ lại đổ một bình nhỏ rượu nho, đều bưng lên lầu.

Đoàn Đoàn nghe nói cha mình bị bệnh, lo lắng lại sốt ruột, cũng bước những bước chân ngắn theo sau Giang Oản Oản cũng lên lầu.

Nhóm người Tần phụ Tần mẫu cũng đi theo.

Trong phòng ngủ, Giang Oản Oản lấy một chiếc khăn tay bỏ vào nước nóng thấm ướt, vội vã vắt khô đang định giúp Tần Tĩnh Trì lau người.

Thấy trong phòng vây quanh một nhóm người, nàng vội nói: "Cha nương, không sao, hai người đừng vây quanh nữa, sẽ bị lây cảm lạnh đấy, lây sang cho mọi người thì không tốt, mau ra ngoài đi, con lau cho chàng ấy. Một lát nữa nấu chút thuốc uống rồi tính tiếp."

Tần mẫu tiến lên nhìn Tần Tĩnh Trì, lo lắng nói: "Hay là trực tiếp đến y quán xem đi."

Tần phụ lắc đầu nói: "Trước tiên xem uống thuốc thế nào đi, người ta đều nói mùng một Tết mà đến y quán, cả năm sau đều sẽ bệnh tật ốm yếu."

Giang Oản Oản nói: "Không sao, con lau người cho chàng ấy, nhiệt độ hạ xuống thì không sao nữa."

Khi mọi người đều đã ra ngoài, Đoàn Đoàn lại bám chặt lấy cửa không chịu đi: "Nương, Đoàn Đoàn muốn ở cùng cha, có thể không xuống dưới không?"

Giang Oản Oản nghe vậy liền đi đến trước mặt hắn, nói: "Đoàn Đoàn, con còn quá nhỏ, tiểu hài tử là dễ mắc bệnh nhất nên con và nãi nãi xuống dưới đi. Cha con không sao đâu, chắc chẳng mấy chốc là khỏe lại thôi, đừng lo lắng."

"Nếu không, đợi đến khi cha con tỉnh lại, con lại ốm mất, cha con sẽ tự trách mình, nương cũng sẽ rất lo lắng, con ngoan ngoãn nghe lời, được không?"

Đoàn Đoàn bĩu môi: "Được rồi, vậy khi cha khỏe lại, Đoàn Đoàn sẽ vào nhé."

"Được."

Tiểu tử này mới chịu theo Tần mẫu nắm tay dắt xuống lầu, cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn lại.

Giang Oản Oản thở dài quay lại bên giường, bắt đầu lau người cho Tần Tĩnh Trì.

Tần Tĩnh Trì mơ màng mở mắt ra, chỉ thấy miệng lưỡi khô khốc, môi động đậy mới mở lời: "Oản Oản, giờ là canh mấy rồi? Chúng ta có phải... Có phải nên dậy rồi không."

Giang Oản Oản vội hỏi: "Chàng thấy thế nào? Chàng đang bị sốt! Chàng có biết không!"

Một lúc sau Tần Tĩnh Trì mới mỉm cười nói: "Có lẽ... Có lẽ không sao đâu, ta khỏe lắm, nàng lại không biết sao."

Giang Oản Oản nhẹ nhàng vỗ một cái vào người trước mặt đang nói chuyện có khí nhưng không có lực: "Chàng nói năng còn yếu ớt thế kia, vậy mà không sao gì, chàng thật là..."

Tần Tĩnh Trì nắm lấy hai tay nàng, cười nói: "Đừng giận, ta thật sự không sao, nằm một lúc là khỏe lại thôi."

Giang Oản Oản bĩu môi: "Thiếp không giận, thiếp chỉ... Chỉ lo lắng cho chàng thôi."

Bấy lâu nay, Tần Tĩnh Trì luôn tỏ ra như không sợ gì, cũng chẳng bao giờ ốm đau trước mặt nàng, bây giờ hắn đột nhiên nằm trên giường yếu ớt như vậy, tuy Giang Oản Oản không tỏ vẻ gì trước mặt mọi người nhưng trong lòng cũng sợ lắm.

Sờ trán hắn, thấy vẫn còn sốt, nàng lại đổ rượu vào khăn, tiếp tục lau cho hắn.

Tần Tĩnh Trì cũng mặc cho nàng làm, tuy không hiểu tại sao lại phải dùng rượu lau mãi nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi được nàng chăm sóc, được nàng lo lắng.

Giang Oản Oản lau đến n.g.ự.c hắn, thấy hắn còn cười không khỏi lẩm bẩm: "Để chàng lạnh như vậy hằng ngày, cũng không biết mặc quần áo tử tế, còn không ngoan bằng Đoàn Đoàn nhà thiếp, chỉ biết làm người ta lo lắng..."

Tần Tĩnh Trì dụi dụi vào cánh tay nàng, cười nhẹ: "Ta là bệnh nhân mà, sao nàng còn trách ta được, sau này ta sẽ mặc quần áo tử tế."

"Hừ, thế mới được."

Lau rượu xong một lượt, Tần mẫu đã bưng lên một bát thuốc và một bát cháo, thấy Tần Tĩnh Trì đã tỉnh táo thì vội vàng nói: "Tĩnh Trì, mau mau mau, uống hết bát thuốc và cháo này đi, con nói xem, sao lại bị cảm lạnh thế này, ngủ phải đắp chăn cho kỹ mới được."

Tần Tĩnh Trì nghe bà lẩm bẩm nói, cũng cười trên mặt mà nghe: "Con biết rồi, nương, sau này con sẽ chú ý."

Tần mẫu cầm lấy bát thuốc đã uống hết của hắn, nói: "Được rồi, uống thuốc xong thì đắp chăn ngủ một giấc cho khỏe, ôi, năm mới thế này mà lại mắc phong hàn, thật là bất cẩn quá."

"Vậy nương xuống trước nhé."

Đợi Tần mẫu đóng cửa lại, Giang Oản Oản cẩn thận đắp chăn cho hắn nói: "Được rồi, uống thuốc xong, cũng uống cháo rồi, đắp chăn ngủ đi, tỉnh lại là khỏe thôi."

Tần Tĩnh Trì mắt dõi theo động tác của nàng, thấy nàng kéo eo không tự chủ được mà vu.ốt ve, Tần Tĩnh Trì lo lắng nói: "Thế nào? Eo còn khó chịu lắm không?"

Giang Oản Oản bĩu môi, nhẹ nhàng nhéo tai hắn: "Tốt hơn rồi, nhưng mà tối qua chàng quá mức, đáng phạt!"

Tần Tĩnh Trì mặc cho nàng nhéo, nhìn nàng dịu dàng nói: "Vâng vâng vâng, nương tử nói gì cũng đúng."

Một lúc sau, Giang Oản Oản mới cúi xuống hôn hắn một cái: "Chàng nghỉ ngơi cho khỏe, thiếp xuống dưới xem đã."

Tần Tĩnh Trì mấp máy môi, muốn nói "đừng hôn ta, cẩn thận lây bệnh", nhưng ngửi thấy mùi thơm quanh mũi và cảm giác ấm áp trên trán, lại không nỡ nói ra.

"Ừ, nàng đi đi."

Đi đến cửa, nghĩ ngợi một chút Giang Oản Oản lại quay người đi đến bên tủ, mở ngăn kéo bên trong lấy ra hai cái túi gấm đỏ, trên đó còn thêu một chú hổ nhỏ.

Nàng cầm một cái đưa cho Tần Tĩnh Trì: "Tiền mừng tuổi của Đoàn Đoàn, tối nay chàng tự đưa cho nó, thiếp đưa tiền của thiếp cho nó trước."

"Được."

Đoàn Đoàn ngồi trên đệm trước lò sưởi, hai tay chống cằm thở dài, thấy Giang Oản Oản từ trên lầu xuống thì vội vàng đứng dậy đi giày vào chạy đến bên nàng: "Nương, cha... Cha thế nào rồi?"

Giang Oản Oản xoa đầu cậu bé, dịu dàng nói: "Cha không sao, đừng lo lắng."

Ngay sau đó lấy ra từ trong túi áo chiếc túi gấm đựng tiền đưa cho Đoàn Đoàn: "Đây là tiền mừng tuổi cho Đoàn Đoàn của chúng ta, cất kỹ vào."

Nơi này vốn không có tục lệ mừng tuổi này nhưng sau khi Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nói về thứ này, hai người đã quyết định cũng mừng tuổi cho Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn cầm lấy túi gấm, hai mắt sáng lấp lánh: "Nương, đây là tiền... Tiền mừng tuổi sao?"

"Đa tạ nương!"

Đứa nhỏ cầm lấy túi gấm, nghĩ ngợi một chút nói: "Nương, Đoàn Đoàn có thể lên lầu thăm cha không?"

"Cha con đang ngủ, đợi cha con thức rồi con hãy lên, tránh làm ồn đến cha."

"Vâng ạ."

Lý Viễn và những người khác lại ở đây thêm nửa ngày, mãi đến chập tối, sư gia của huyện nha có việc tìm đến, Lý Viễn đã vội vàng dẫn theo Tô Hà và Lý Tuyết Trân về.

Đến tối, Giang Oản Oản đẩy cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng bưng đồ ăn đến bên giường, đặt đồ ăn lên tủ đầu giường rồi đưa tay sờ trán Tần Tĩnh Trì.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 173: Chương 173



Cẩn thận sờ một lúc, lại sờ trán mình, mới yên tâm, cuối cùng cũng hạ sốt.

Nghĩ đến việc hắn đã ngủ một ngày, Giang Oản Oản nhẹ nhàng gọi hắn: "Tĩnh Trì, Tĩnh Trì? Mau dậy ăn chút gì đi, ăn xong rồi ngủ tiếp."

Tần Tĩnh Trì mở đôi mắt mơ màng, thấy nàng đến gần bên tai mình thì duỗi tay ôm người vào lòng: "Ừm... Được, dậy ngay."

Giang Oản Oản nằm trên người hắn, dịu dàng nói: "Được rồi, chàng đã hạ sốt rồi, hẳn là không sao nữa, hôm nay chỉ uống cháo, chắc là đói lắm rồi. Mau dậy ăn chút gì đi rồi uống thêm bát thuốc hãy ngủ tiếp, được không?"

Tần Tĩnh Trì vu.ốt ve đầu nàng, nhắm mắt mỉm cười: "Được, nghe lời nương tử, dậy ăn cơm, uống thuốc ngay."

Hai người nằm một lúc, Tần Tĩnh Trì nghĩ ngợi một chút rồi lại nói: "Nương tử, nàng đút ta ăn, được không?"

Giang Oản Oản cười nhẹ một tiếng, rồi ngồi dậy, cúi đầu nhìn hắn nói: "Ừm... Thấy hôm nay chàng là người bệnh, thiếp sẽ thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ của chàng."

Đợi Đoàn Đoàn mở cửa đi vào, liền bắt gặp Tần Tĩnh Trì mặc áo ngoài dày dựa vào đầu giường, cúi đầu ăn từng miếng đồ ăn mà Giang Oản Oản đút, ánh mắt không rời khỏi mặt nàng, trên mặt cũng tràn đầy ý cười.

“Cha! Cha còn khó chịu không?" Đoàn Đoàn thấy hắn có chút tinh thần vội chạy đến bên giường, nắm tay hắn lo lắng hỏi.

Tần Tĩnh Trì nuốt thức ăn trong miệng, cười nói: "Không sao, không sao, đừng lo lắng."

Đoàn Đoàn nghe xong vỗ ngực, khẽ thở phào: "Phù… Cũng may, cũng may."

Ngay sau đó lại nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ, nói: "Cha không ngoan, nương nói đều là vì cha không mặc quần áo tử tế nên mới bị cảm lạnh, sau này Đoàn Đoàn nhất định phải giám sát cha mặc quần áo tử tế mới được!"

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản bị hắn chọc cười. Đột nhiên nghĩ đến điều gì, hắn vội vàng lấy chiếc túi đỏ dưới gối ra đưa cho Đoàn Đoàn nói: "Nhi tử, mau cầm tiền mừng tuổi, năm sau Đoàn Đoàn của chúng ta phải bình an, khỏe mạnh."

Đoàn Đoàn vui mừng nhận lấy túi tiền, sau đó lại lấy ra chiếc túi mà Giang Oản Oản đưa cho cậu bé, thích thú sờ mó. Đợi Tần Tĩnh Trì ăn cơm xong, uống thuốc xong, Đoàn Đoàn nhìn khắp phòng, lúc thì sờ tủ, lúc thì mở tủ quần áo, thò đầu vào nhìn trái nhìn phải.

Giang Oản Oản nhìn tiểu tử này sờ chỗ này, nhìn chỗ kia, thì nghi hoặc hỏi: “Đoàn Đoàn, con làm gì vậy?"

Đoàn Đoàn nắm chặt túi tiền, ngoan ngoãn trả lời: “Nương, Đoàn Đoàn muốn tìm một chỗ để cất tiền mừng tuổi cẩn thận."

Giang Oản Oản nghĩ ngợi một chút nói: "Đoàn Đoàn có thể để đồ của mình vào phòng nhỏ của mình mà."

Đoàn Đoàn gãi đầu, nhíu mày nói: “Nhưng… Nhưng Đoàn Đoàn không muốn ngủ ở đó."

Giang Oản Oản cười nói: "Không phải là để Đoàn Đoàn tự ngủ ngay đâu, nhưng Đoàn Đoàn cũng cần có phòng nhỏ của mình chứ, phải không?"

"Có thể để những món quà sinh thần mà mọi người tặng cho con và những món đồ chơi mà gia gia nãi nãi cho con vào phòng. Đợi đến mùa xuân, cha nương đưa Đoàn Đoàn đến học đường, Đoàn Đoàn về có thể làm bài tập trong phòng nhỏ của mình."

"Ừm… Đến lúc đó Đoàn Đoàn có thể dẫn Cẩu Đản và Nhị Oa đến chơi, cũng có thể dẫn các bạn học nhỏ của con đến làm khách."

Đoàn Đoàn ngồi bên giường ngây người lắng nghe, Tần Tĩnh Trì nhìn cậu bé mỉm cười nói: "Phòng của Đoàn Đoàn là nơi của riêng Đoàn Đoàn, đợi qua một thời gian nữa, cha nương sẽ mua cho con một ổ khóa nhỏ, Đoàn Đoàn muốn vào thì mở khóa vào, ra ngoài thì có thể khóa cửa lại, không ai được xông vào."

Đoàn Đoàn kích động nhìn Tần Tĩnh Trì, lại nhìn Giang Oản Oản, cười toe toét: "Thật sao? Tốt quá!"

Tiếp đó liền chạy đến trước tủ, mở tủ ra ôm chiếc hộp gỗ lớn bên trong ra, vui vẻ lật xem những món đồ chơi nhỏ bên trong: "Vậy Đoàn Đoàn phải để những bức tranh ghép, rút gỗ, xe ngựa nhỏ, chuồn chuồn nhỏ… Mà gia gia nãi nãi vào đây! Còn cả tượng đất nhỏ mà tiểu thúc tặng nữa…"

Giang Oản Oản khẽ chạm vào mũi nhỏ của cậu bé nói: "Được, những ngày nghỉ Tết này, nương và cha sẽ giúp Đoàn Đoàn của chúng ta trang trí phòng thật đẹp."

“Vâng vâng! Được…”

Đoàn Đoàn vui vẻ lật xem những món quà nhỏ của mình, sau đó lại trân trọng bỏ tiền mừng tuổi mà Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản tặng vào hộp gỗ.

Giang Oản Oản nắm tay nhỏ của cậu bé hỏi: "Đoàn Đoàn có mở túi tiền ra xem bên trong có gì không?"

Đoàn Đoàn không biết tiền mừng tuổi là tiền bạc, còn tưởng chỉ là một chiếc túi tiền mà thôi, cậu bé rất thích con hổ nhỏ trên túi tiền.

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Không có ạ, nương, túi tiền nhỏ có thể mở ra không? Túi tiền nặng quá."

Hai sợi dây buộc chặt miệng túi tiền thành hình nơ bướm, Đoàn Đoàn cũng không nỡ nghịch lâu.

Tần Tĩnh Trì cười nói: "Mở ra xem nào."

Dưới sự khích lệ của hai người, Đoàn Đoàn cẩn thận rút dây nơ bướm, trước tiên mở chiếc túi tiền mà Giang Oản Oản tặng cho cậu bé.

Đoàn Đoàn đưa tay nhỏ ra lấy đồ bên trong.

Bên trong có một lượng bạc vụn, còn có một chiếc vòng bạc nhỏ.

Tiếp theo là chiếc túi tiền mà Tần Tĩnh Trì tặng, bên trong cũng có một lượng bạc nhưng vòng tay đã được đổi thành mặt dây chuyền thỏ nhỏ bằng bạc.

Đoàn Đoàn nhìn chiếc vòng tay và mặt dây chuyền, cậu bé thích lắm: "Oa! Thỏ nhỏ!"

Nhưng sau khi phấn khích, Đoàn Đoàn lại nắm chặt đồng bạc nghi hoặc hỏi: "Cha nương, sao lại cho Đoàn Đoàn bạc vậy?"

Giang Oản Oản mỉm cười giải thích: "Tiền mừng tuổi là để tặng tiền bạc, sau này Đoàn Đoàn có thể để dành tiền mừng tuổi hàng năm, sau này đi học đường, biết đâu lại có thể dùng đến."

“Vâng, được ạ, vậy thì để cùng với đồ chơi nhỏ của Đoàn Đoàn."

Sau đó cẩn thận đặt đồng bạc vào dưới cùng của hộp và cất kỹ.

Mặc dù Đoàn Đoàn không dùng đến bạc nhưng cậu bé biết bạc là thứ tốt, có thể mua đủ thứ đồ.

Tiếp đó dọn dẹp hộp gỗ của mình lại để vào tủ, tiểu tử cầm mặt dây chuyền và vòng tay bước tới bên giường.

Kéo sợi dây khóa bình an trên cổ mình ra, Đoàn Đoàn hỏi: “Nương, bây giờ Đoàn Đoàn có thể đeo thỏ nhỏ không?"

Giang Oản Oản gật đầu, cười nói: "Tất nhiên có thể, Đoàn Đoàn có thể đeo thay đổi khóa bình an và mặt dây chuyền thỏ con."

"Đến đây, nương giúp con đeo, vòng tay nhỏ cũng giúp con đeo."

Đứa nhỏ cười tít mắt gật đầu: “Vâng…”

Ngay sau đó ngẩng đầu lên, mặc cho Giang Oản Oản giúp cậu bé tháo khóa bình an, lại đeo mặt dây chuyền nhỏ.

Vừa đeo vào, tiểu tử không ngừng vu.ốt ve mặt dây chuyền, hoàn toàn không nỡ buông tay.

Giang Oản Oản nhìn bộ dạng này của hắn, không khỏi bật cười, đứa nhỏ này lúc mới đeo khóa bình an cũng rất thích, lúc nào cũng muốn nắm lấy để chơi, giờ có cái mới, lại quên mất khóa bình an.

Giang Oản Oản đưa khóa bình an cho cậu bé nói: “Đoàn Đoàn, nhanh cất khóa bình an của con đi, đây là quà sinh thần mà Lý gia gia tặng cho con, phải cất kỹ đấy."

Lúc này Đoàn Đoàn mới buông mặt dây chuyền trong tay, ngẩng đầu lên, vội vàng cầm lấy khóa bình an chạy đến bên tủ, cẩn thận bỏ vào hộp gỗ: “Nương, Đoàn Đoàn cất xong rồi."

Giang Oản Oản kéo tay nhỏ của cậu bé rồi lại đeo vòng bạc cho cậu bé.

Trên vòng tay có ba chiếc chuông nhỏ, chuông được chạm rỗng, trên đó chạm khắc những hoa văn tinh xảo phức tạp, trông vô cùng đẹp.

Vừa đeo vòng tay vào, Đoàn Đoàn vội giơ tay lên, tò mò lắc chuông.

Nghe tiếng leng keng trong trẻo, lại tiếp tục vui vẻ lắc cổ tay chơi đùa.

Tần Tĩnh Trì dựa vào đầu giường mà tự vào vai Giang Oản Oản, hai người mỉm cười nhìn tiểu tử nhà mình, nhìn cậu bé cười tít mắt chơi vui vẻ như vậy, nghe tiếng cười mềm mại của cậu bé, trong lòng đều ấm áp.

Nhìn một lúc, Giang Oản Oản quay đầu nhìn Tần Tĩnh Trì: "Hay là chàng nằm xuống nghỉ ngơi đi, thân thể này vẫn chưa khỏe hẳn đâu."

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ cười nói: “Nương tử, ta đã nằm cả ngày rồi, thật sự nằm không được nữa."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 174: Chương 174



Giang Oản Oản bất đắc dĩ nhìn hắn: "Vậy... Vậy được rồi, hay là... Xuống lầu ngồi một lát đi, ngồi trước lò sưởi cũng không lạnh, không làm chàng lạnh đâu, hoạt động một chút cũng tốt."

"Ừ, nghe nàng."

Hôm sau, sức khỏe của Tần Tĩnh Trì đã tốt hơn nhiều, không còn vẻ ốm yếu như hôm đầu nữa. Lúc này Giang Oản Oản mới hoàn toàn yên tâm.

Một nhà lười biếng ở nhà được bảy tám ngày, coi như đã qua Tết.

Tiệm lẩu và tiệm hải sản cũng bắt đầu mở cửa bình thường. Năm nay, các tiểu nhị trong cửa hàng cũng được coi là đã có một cái Tết vui vẻ, ai nấy đều nở nụ cười tươi trên môi.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhìn dáng vẻ này của họ, trong lòng cũng rất vui vẻ.

Tần Tiểu Quang thấy hai người họ tới thì tươi cười nói: “Lão bản, lão bản nương, cái lạp xưởng mà hai người tặng cho bọn đệ ăn Tết thơm quá! Chỉ cần thái ra rồi hấp như hai người nói thôi mà mùi vị đã ngon hơn tất cả các món mà nương đệ đã làm!"

Lý Nghiêm đứng trong quầy cũng lên tiếng: "Đúng vậy, ngoài lạp xưởng ra, kẹo bưởi cũng rất ngon, a muội của đệ thích lắm, nha đầu đó còn tranh với đệ nữa!"

Giang Oản Oản cười nói: "Mọi người thích ăn là tốt rồi, ăn ngon rồi thì làm việc không được qua loa đâu đấy."

"Vâng! Chắc chắn rồi!"

Tiếp lời Tần Tiểu Quang, Thẩm Mộc nói tiếp:"Những ngày Tết này đệ ăn uống no say rồi, tiếp theo phải làm việc chăm chỉ thôi!"

Tần Tĩnh Trì nói: "Được, các đệ siêng năng làm việc, chúng ta đến tiệm hải sản nhìn một chút."

Tiệm hải sản bên này đã được Trương thúc Trương thẩm và Lâm Lộ Lâm Giang dọn dẹp sạch sẽ, chỉ chờ đón khách đến.

Hai người nhìn một lúc, mới hài lòng gật đầu.

Ngồi trong tiệm một lúc lâu, bên ngoài cửa tiệm vang lên giọng của Tưởng Đại Hải: “A Lộ, A Giang! Mau tới đây! Ta đưa hải sản tới.”

Đợi cân xong tôm cua, tính tiền xong, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cũng đi theo ra ngoài xem.

Nhưng hôm nay không chỉ tặng tôm hùm đất và cua gì đó nữa, sau khi nhận tiền, Tưởng Đại Hải đã mang một thùng ngao hoa lớn trên xe xuống.

Tương Đại Hải cười nói:"Thứ này vớt được nhiều quá nên mang tặng các muội, dù sao chúng ta cũng không ăn hết được."

Lâm Lộ Lâm Giang nhìn, nhất thời không biết phải xử lý thế nào: “Đại Hải ca, thứ này có ăn được không?"

Giang Oản Oản cười nói: "Ăn được, chúng ta thêm một món vào quán đi."

“Đại Hải ca, ngao hoa này của huynh cũng cân lên xem có bao nhiêu đi."

Tưởng Đại Hải lắc đầu liên tục: “Đây là ta tặng cho các muội, cân gì chứ! Không cần không cần.”

Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh lên tiếng: "Sao mà không trả tiền được, ý của nương tử đệ là sau này huynh có thể mang đến đây, về sau chúng ta sẽ thêm món này vào tiệm."

"Lần sau cân sau, hôm nay nói tặng các đệ là tặng các đệ, nếu các đệ trả tiền thì ta giận đấy."

Giang Oản Oản cười nói: “Được rồi, vậy lát nữa ta làm một ít, Đại Hải ca phải mang về ăn đấy."

Tưởng Đại Hải cười thật thà: "Được chứ! Những ngày Tết này, ta đều nhớ tôm cua muội làm, người nhà cũng thèm lắm!"

Tần Tĩnh Trì nói: "Vậy thì mang về nhiều nhiều."

Mời Tưởng Đại Hải ngồi xuống bên bàn ăn, đợi Lâm Lộ Lâm Giang mang ngao hoa vào bếp, Giang Oản Oản lấy một chậu nhỏ ra, thêm nước sạch và một ít dầu cùng với muối để nó nhả cát thêm một lúc nữa.

Khoảng nửa canh giờ sau, Trương thúc Trương thẩm cũng đến giúp rửa vỏ ngao hoa.

Sau khi rửa sạch, Lâm Lộ Lâm Giang đứng cạnh Giang Oản Oản, nhìn nàng làm ngao hoa.

Nếu ngao hoa mà là món mới thì họ phải học thật nghiêm túc, phải học nhanh mới được.

Không lâu sau, một nồi ngao hoa tỏi lớn đã ra lò.

Vỏ ngao hoa đã mở hết, thịt ngao hoa trên vỏ ngao được bao phủ bởi nước sốt, húp một miếng là cực kỳ ngon.

Giang Oản Oản múc một phần cho Tưởng Đại Hải để sang một bên trước, sau đó mời mọi người cùng thưởng thức.

Tuy Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đã ăn rồi nhưng đó là trước khi mở tiệm, lần này ăn cũng giống như những người chưa từng ăn khác, hoàn toàn không dừng lại được.

Không lâu sau, trên bàn ăn chỉ còn lại một bàn đầy vỏ ngao hoa.

Lâm Giang l.i.ế.m môi, thỏa mãn nói: "Món ngao hoa này chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích, thơm quá! Đúng là tẩu tử lợi hại!"

Tưởng Đại Hải ăn xong ôm bụng, cười nói: "Thứ này quả nhiên phải mang đến cho đệ muội, chỉ có đệ muội mới có thể làm ra được hương vị tuyệt vời như vậy."

Sau đó Tưởng Đại Hải lại nói: "À, Oản Oản, lần đầu tiên muội mua con mực ở chỗ ta, muội còn muốn không? Cũng có thể bắt được nhiều nhưng không nhiều bằng ngao hoa và tôm cua."

Giang Oản Oản suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Được, vậy sau này Đại Hải ca cũng mang đến cho chúng ta đi."

Con mực này có thể mang đến tiệm nướng của Đại Ngưu, làm thành đồ nướng cũng là một món ngon!

"Được, vậy sau này ta cũng mang đến."

Tiếp theo Lâm Lộ Lâm Giang lại xào cho hắn ta một phần tôm cua, hắn ta mới hài lòng trở về.

Thực ra cách làm ngao hoa tỏi cũng giống như tôm cua, Lâm Lộ Lâm Giang học cũng không khó, nhưng một ngày, ngao hoa làm ra đã có thể bán được.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, vài ngày sau, tiệm của Đại Ngưu vốn đã đông khách lại thêm một món mực nướng ngon tuyệt, càng thu hút được một lượng lớn khách quan.

Tiệm lẩu, tiệm hải sản và tiệm nướng đều mở cửa kinh doanh đâu vào đấy, dần dần lại trôi qua hơn một tháng.

Phát tiền công cho mọi người, tất cả mọi người lại một phen phấn khởi, hăng hái làm việc!

Còn bên nhà, Tần phụ Tần mẫu cũng đang gấp rút chuẩn bị các công đoạn để Tần Tĩnh Nghiễn thành hôn.

Cuối cùng, đến ngày mười lăm tháng hai.

Tần Tĩnh Nghiễn mặc bộ hỉ phục màu đỏ rực, cười ha ha đi đến huyện đón dâu.

Cậu ngồi trên lưng ngựa đen, khi dừng lại trước cửa Lý phủ, bên đường đông nghịt người, vừa nhìn Tần Tĩnh Nghiễn vừa nhìn cánh cổng Lý phủ được trang hoàng đèn kết hoa, ríu rít nói chuyện.

"Đây chính là con rể của huyện lệnh đại nhân sao? Thật sự là đẹp trai, chỉ không biết là công tử nhà nào? Ta chưa từng thấy huyện có một công tử nào đẹp trai như vậy."

"Nhà của tiểu công tử không ở huyện, nghe nói là ở thôn!"

"Hí... Vậy... Vậy mà huyện lệnh đại nhân cũng đồng ý gả nữ nhi mình đi sao?"

"Ai mà biết được, nhưng nhìn cảnh này, không giống nhà nghèo, có lẽ tiểu thư thực sự thích, điều kiện cũng không tệ lắm nên mới đồng ý."

Nói xong, Tần Tĩnh Nghiễn gõ cửa, được gia đinh nghênh đón vào.

Không lâu sau, chỉ thấy cánh cửa lớn mở ra lần nữa: "Nhanh nhanh nhanh, ra rồi ra rồi!"

Chỉ thấy Lý Viễn và Tô Hà nắm tay Lý Tuyết Trân, từ từ dắt nàng ấy đang đội khăn che mặt đi bên cạnh Tần Tĩnh Nghiễn.

Những gia đinh phía sau lần lượt khiêng ra từng chiếc rương lớn, Tiểu Ngọc đi theo sau vừa khóc vừa cười, tuy không nỡ xa tiểu thư nhà mình, nhưng lại vui mừng cho nàng ấy.

Còn những người dân vây quanh, ánh mắt đều đổ dồn vào những chiếc rương lớn mà họ khiêng ra.

“Ôi trời, đây phải là bao nhiêu của hồi môn vậy!"

"Đương nhiên rồi, đây chính là nữ nhi của huyện lệnh đại nhân xuất giá! Sao của hồi môn có thể ít được chứ?"

Đi đến ngoài cửa, Tần Tĩnh Nghiễn quay lại nhìn họ vừa căng thẳng vừa bối rối.

Lý Viễn và Tô Hà nhìn Tần Tĩnh Trì, hai người nắm tay nữ nhi của mình không khỏi siết chặt, khóe mắt còn ửng đỏ.

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn bộ dạng của họ, trong lòng càng thêm căng thẳng: “Viễn… Nhạc phụ, nhạc mẫu, con… Con đón Tuyết Trân đi…”

Sau một lúc Lý Viễn mới gật đầu với Tô Hà, kéo tay Tần Tĩnh Nghiễn rồi đặt tay Lý Tuyết Trân vào tay cậu.

Sau đó vỗ vai Tần Tĩnh Nghiễn, mấp máy môi, mới mở miệng nói: “Con… Tuyết Trân đã… Giao cho con, con bé là nữ nhi duy nhất của cha nương, con… Con phải đối xử thật tốt với con bé, nếu không… Nếu không…”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 175: Chương 175



Tần Tĩnh Nghiễn nắm c.h.ặ.t t.a.y Lý Tuyết Trân: “Nhạc phụ nhạc mẫu yên tâm, sau này con chắc chắn sẽ đối xử tốt với Tuyết Trân, sẽ yêu thương nàng ấy, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với nàng ấy."

Tô Hà ở một bên nghẹn ngào, có chút không nói nên lời, sau một lúc mới nức nở nói: "Thật tốt... Thật tốt với con bé."

“Vâng!”

Lý Tuyết Trân nghe thấy tiếng cha nương nghẹn ngào, nước mắt cũng không ngừng rơi.

Tần Tĩnh Nghiễn cảm nhận được trên tay có một giọt nước mắt ấm áp rơi xuống, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lý Tuyết Trân hơn.

Sau đó Lý Viễn phất tay: “Được rồi, đi thôi.”

Lúc này, Tô Hà mới luyến tiếc buông tay Lý Tuyết Trân.

Sau đó Lý Tuyết Trân và Tần Tĩnh Nghiễn lập tức quỳ xuống bái biệt hai người.

Lý Viễn và Tô Hà đỡ họ dậy: “Được rồi, đi đi.”

Tần Tĩnh Nghiễn liếc nhìn họ rồi ôm eo Lý Tuyết Trân, đi về phía kiệu hoa phía sau.

Đợi Lý Tuyết Trân ngồi vào kiệu hoa, Tần Tĩnh Nghiễn nhảy lên ngựa rồi quay đầu nhìn kiệu hoa, mỉm cười vui vẻ nhanh chóng ra hiệu cho những người khác lên đường.

Đợi đến gần nhà họ Tần, tiếng pháo nổ vang xa, còn nổ không ngừng, Đoàn Đoàn và Cẩu Đản cùng mấy người họ đều mặc quần áo mới màu đỏ vàng, lát nữa còn phải lăn giường.

Vài hài tử ngồi vây quanh cửa lớn, từ xa nhìn thấy kiệu hoa và Tần Tĩnh Nghiễn ngồi trên con ngựa đen, Đoàn Đoàn vội kéo Cẩu Đản và Nhị Oa: "Nhanh nhanh nhanh, tiểu thúc thúc và tiểu thẩm... À không đúng! Là tiểu thúc thúc và tiểu thẩm thẩm đã về rồi!"

Chỉ một lát sau, trong nhà, tiếng của tiểu tử vang lên: “Cha nương! Tiểu thúc thúc dẫn tiểu thẩm thẩm về rồi! Đoàn Đoàn và Cẩu Đản ca còn có Nhị Oa ca đều nhìn thấy!"

Giang Oản Oản vội kéo mấy tiểu tử đang kích động: “Được được được, các con ngoan ngoãn tìm chỗ ngồi đi, đừng chạy lung tung, tiểu thúc các con về rồi, sắp bái đường rồi, các con không được quậy phá có biết không?"

“Vâng vâng, biết, nương.”

“Biết ạ, thẩm!”

“Thẩm yên tâm, chúng cháu sẽ ngoan ngoãn!”

Không lâu sau, Tần Tĩnh Nghiễn đã dẫn Lý Tuyết Trân vào cửa, cả của hồi môn của Lý Tuyết Trân, bày đầy cả nửa cái sân.

Những người trong thôn đến ăn tiệc mừng nhìn cảnh tượng trước mắt thì không khỏi há hốc mồm, nhiều của hồi môn như vậy! Quả nhiên là nữ nhi của huyện thái gia!

Lúc đầu, khi người trong thôn biết Tần Tĩnh Nghiễn muốn cưới nữ nhi của huyện thái gia, không một ai tin, trong mắt họ cho dù hiện tại điều kiện nhà họ Tần có tốt đến đâu thì cũng chỉ là thôn dân chân lấm tay bùn, sao có thể có phúc cưới được tiểu thư khuê các!

Sau đó cho đến khi huyện thái gia đến nhà họ Tần ăn Tết, mọi người mới không thể không tin.

Từ đó về sau, mọi người nhìn Tần Tĩnh Nghiễn như nhìn tân khoa Trạng Nguyên, đều cho rằng Tần Tĩnh Nghiễn cưới được Lý Tuyết Trân chính là đem lại vinh quang cho thôn của họ, quả thực là niềm tự hào của thôn họ! Sau này thôn của họ và huyện thái gia đều có quan hệ thông gia, so với các thôn khác không biết lợi hại hơn đến đâu.

“Nhất bái cao đường!”

Mọi người thấy hai người mới bắt đầu bái đường, đều ngậm miệng, chăm chú quan sát.

“Nhị bái thiên địa!”

“Phu thê giao bái!”

“Lễ thành! Đưa vào động phòng!”

Đợi đến khi tân nương được đưa vào phòng tân hôn, trong sân cũng bắt đầu mở tiệc.

Lý Tuyết Trân còn chưa vào phòng tân hôn, nhóm người Tần mẫu đã bế Đoàn Đoàn và mấy tiểu tử đặt lên giường cưới nằm lăn mấy vòng.

Bế mấy tiểu tử cười toe toét xuống giường, Tần mẫu lại rải trên giường một ít táo đỏ, lạc gì đó, mới dẫn chúng ra ngoài.

Đêm đến, Tần Tĩnh Nghiễn ở trong sân tiếp khách, bị kéo uống không ít rượu.

Đợi đến khi khách khứa đều đã tản đi, mặt cậu cũng đỏ bừng, được Tần mẫu và những người khác đỡ đến cửa phòng tân hôn, cậu mới tự mình đẩy cửa phòng đi vào, lúc vào bước chân có chút lảo đảo.

Mơ màng đi đến bên giường thì ngây ngốc ngồi xuống cạnh Lý Tuyết Trân.

Nghe thấy động tĩnh cậu gây ra, Lý Tuyết Trân căng thẳng nắm chặt góc áo, nàng ấy cúi đầu nhìn qua khăn trùm đầu nhưng chỉ có thể nhìn thấy những ngón tay xương của Tần Tĩnh Nghiễn.

Nàng ấy nhìn chằm chằm một lúc lâu, Tần Tĩnh Nghiễn mới hoàn hồn, lúc này mới bắt đầu căng thẳng chỉ thấy cậu vê ngón tay, rồi đứng dậy vén khăn trùm đầu của Lý Tuyết Trân.

Khăn trùm đầu được vén xuống, Lý Tuyết Trân mặc hỉ phục đỏ rực, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, khi ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt đong đầy nước như có những vì sao nhỏ lấp lánh.

Tần Tĩnh Nghiễn cúi đầu ngây ngốc nhìn người trước mặt, ngay cả hơi thở cũng chậm lại rất nhiều, chỉ sợ mình sẽ làm kinh động đến nàng ấy.

Lý Tuyết Trân nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu phì cười: "Chàng làm gì vậy?"

Tần Tĩnh Nghiễn hoàn hồn, ánh mắt lảng tránh, thậm chí có chút không dám nhìn nàng ấy.

"Chúng ta... Chúng ta đi uống rượu giao bôi."

Hai người ngồi bên bàn, Tần Tĩnh Nghiễn rót hai chén rượu.

Uống xong, Tần Tĩnh Nghiễn lại căng thẳng, tiếp đó lại không nhịn được tiếp tục nhìn nàng ấy, nắm c.h.ặ.t t.a.y hít một hơi thật sâu, mới chậm rãi ngồi xuống ghế bên cạnh nàng ấy.

Lý Tuyết Trân nhìn lung tung, hai tay chắp lại, nắm chặt ngón tay, nhất thời cũng căng thẳng theo.

Qua một hồi lâu, Tần Tĩnh Nghiễn mới nắm lấy tay nàng ấy, sau đó trực tiếp ôm người vào lòng mình ngồi.

"Á! Chàng..."

Lý Tuyết Trân không ngờ cậu lại có hành động như vậy, nhất thời càng thêm căng thẳng.

Tần Tĩnh Nghiễn ôm lấy eo nàng ấy, đầu dựa vào vai nàng ấy nhẹ giọng nói: "A Trân, chúng ta... Chúng ta cuối cùng cũng thành thân rồi."

"Ừm!"

Nhìn khuôn mặt e thẹn, đôi mắt long lanh của nàng ấy khiến Tần Tĩnh Nghiễn đột nhiên không còn căng thẳng nữa, ngược lại nảy sinh tâm tư khác...

Chỉ thấy cậu nhìn thẳng vào mắt Lý Tuyết Trân, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng ấy.

Lý Tuyết Trân giật mình, sau đó lại từ từ thả lỏng ôm lấy cổ cậu.

Chiếc tay áo rộng thùng thình buông xuống, để lộ cánh tay trắng nõn của nàng ấy, dưới ánh nến chập chờn khiến cánh tay đó trắng đến mức chói mắt.

Tần Tĩnh Nghiễn mãi không nỡ buông người trong lòng ra, đến khi Lý Tuyết Trân thở gấp, cậu mới buông lỏng nàng ra một chút.

Sau đó không đợi Lý Tuyết Trân kịp nghỉ ngơi, cậu đã ôm eo nàng ấy đi về phía giường.

Chỉ một lát sau, trong màn đã quần áo bay lượn, ngay sau đó, đôi giày thêu đặt lệch lạc bên cạnh giường đã bị hỉ phục đỏ rực che kín, tiếp đó là áo ngoài, áo trong của tân lang...

Cuối cùng, đôi giày thêu trên giường dần dần bị từng lớp áo đè lên, lăn xuống dưới giường.

Trong màn, một cánh tay trắng nõn buông thõng bên mép giường đung đưa, một lúc sau, trong màn lại lộ ra một cánh tay gầy gò nhưng rắn chắc, nắm lấy cánh tay trắng nõn kia…

Đồng thời ở dưới lầu, ba tiểu tử Đoàn Đoàn, Cẩu Đản và Nhị Oa đang che miệng cười khúc khích.

Vốn dĩ tổ chức tiệc rượu, bọn chúng đã rất phấn khích, sau khi lăn giường, ba tiểu tử càng phấn khích hơn, cảm thấy vô cùng thú vị.

"Cẩu Đản ca ca, thật tuyệt, tiểu thúc thúc và tiểu thẩm…" Nói đến đây Đoàn Đoàn che miệng cười trộm một cái, mới tiếp tục nói: "Không đúng, là cuối cùng cũng được thành thân với tiểu thẩm thẩm rồi, chắc chắn tiểu thúc thúc vui lắm!"

Nghe xong, Cẩu Đản và Nhị Oa đều cười gật đầu đang định nói gì đó, thì nhóm người Đại Ngưu từ bên ngoài cửa đi vào: "Cẩu Đản, trời đã tối rồi, chúng ta về nhà thôi."

"Nhị Oa, con đến đây với cha, chúng ta về nhà thôi!"

Nói xong, Đại Ngưu và phu thê Tần Đắc Chính đã bế Nhị Oa mặc đồ mừng vui của nhà mình về nhà.

Đợi đến khi bọn họ đều đi rồi, Đoàn Đoàn cũng không nhịn được mà ngáp mấy cái.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì tiễn nhóm người Đại Ngưu xong đi vào thì nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ của Đoàn Đoàn, nhanh chóng lau mặt, rửa chân cho cậu bé rồi bế vào phòng ngủ.

Hôm nay Đoàn Đoàn cùng hai tiểu tử chạy nhảy khắp nơi, vừa chạm giường đã ngủ.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 176: Chương 176



Ngày hôm sau, khi Lý Tuyết Trân thức dậy nhìn lên trần nhà mà vẫn có chút ngơ ngác.

Nàng ấy ngẩn người một lúc lâu mới như nhớ ra điều gì đó, ngoảnh đầu nhìn về phía bên cạnh mình, nhìn nam nhân không chút biểu cảm đang ngủ, chỉ cảm thấy cậu có vẻ rất khác so với dáng vẻ cười híp mắt thường ngày.

Nhìn thấy cảnh này, nàng ấy không tự chủ được mà đưa tay khẽ chạm vào chiếc mũi cao thẳng của cậu.

Tần Tĩnh Nghiễn nhíu mày lẩm bẩm: "Đoàn Đoàn, đừng nghịch, tiểu thúc thúc buồn ngủ lắm…"

Lý Tuyết Trân nghe được lời cậu nói, nàng ấy không khỏi bật cười.

Tần Tĩnh Nghiễn nghe tiếng cười của nàng ấy, ngẩn người một lúc mới mở mắt ra, nhìn Lý Tuyết Trân chậm rãi mỉm cười nói: "Ta quên mất, còn tưởng là tiểu Đoàn Đoàn dậy sớm làm ồn với ta chứ."

Nói xong lại ôm lấy Lý Tuyết Trân cọ cọ.

Gò má Lý Tuyết Trân không chút trở ngại mà dán vào n.g.ự.c cậu, vẫn có chút không quen với cảm giác da thịt chạm vào nhau như thế này, chỉ một lúc sau sắc mặt đã trở nên ủng đỏ.

Lý Tuyết Trân đẩy cậu ra nhẹ giọng nói: "Chúng ta dậy thôi, còn phải đi kính trà cho… Cho cha nương nữa."

Tần Tĩnh Nghiễn nhắm mắt lại tiếp tục cọ cọ vào cổ nàng, giọng nói trầm thấp: "Ừm… Được."

Lười biếng một lúc, Tần Tĩnh Nghiễn mới hoàn toàn tỉnh táo lại, ngồi dậy nhìn khắp nơi trong phòng, nhìn thấy trên chiếc bàn thấp quần áo trong ngoài chất đống lộn xộn, quay đầu nhìn lại người đang ngồi co ro trong chăn, thấy gò má nàng ấy đỏ bừng cậu khẽ ho một tiếng. Tần Tĩnh Nghiễn không mặc bất kỳ quần áo nào nhanh chóng xuống giường đi đến bên tủ quần áo.

Tùy tiện lấy quần áo mặc vào, lại lấy một chiếc áo lót của mình do dự đưa cho Lý Tuyết Trân: "A Trân, quần áo của nàng vẫn chưa dọn, nàng… Nàng… Mặc áo lót của ta trước đi, hay là nàng nói cho ta biết quần áo của nàng ở trong rương nào, ta lấy giúp nàng."

Lý Tuyết Trân duỗi cánh tay trần ra, nhanh chóng lấy chiếc áo trong tay cậu nhét vào trong chăn, bản thân nàng ấy cũng chui cả người vào trong chăn từ từ mặc quần áo.

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn thấy một cục trong chăn, lòng ngứa ngáy, mắt đảo khắp nơi, rồi cầm hết quần áo trên bàn thấp lên, nhanh chóng gấp từng cái một, cho đến khi cầm trong tay một chiếc yếm đỏ rực, ngón tay mới vô thức xoa nhẹ vài cái, một lúc sau mới vụng về gấp lại, gấp xong lại không hài lòng lại tiếp tục mở ra gấp lại.

Lý Tuyết Trân mặc áo lót, chui ra khỏi chăn nhìn thấy cảnh này khiến sắc mặt nàng đỏ bừng, nhẹ cắn môi nhỏ giọng nói: "Chàng… Chàng chàng đưa cho thiếp, thiếp… thiếp tự làm."

Động tác trên tay Tần Tĩnh Nghiễn khựng lại, lắc đầu nhìn nàng ấy cười nói: "Ta… Thích gấp áo lót của nương tử ta." Nói xong động tác trên tay cố ý chậm lại.

Lý Tuyết Trân nắm chặt góc áo cũng không để ý đến cậu: "Tùy… Tùy chàng."

Tiếp đó xuống giường, chỉ là chân vừa chạm đất, hai chân đã như không nghe sai khiến hoàn toàn không bước đi được, nhẹ nhàng động đậy một chút kéo đến gốc chân và chỗ không thể nói ra, lập tức một cơn đau đớn ập đến.

Nàng ấy khựng lại nhìn Tần Tĩnh Nghiễn, thấy cậu vẫn đang chú tâm vào quần áo mới vội vàng cẩn thận di chuyển hai chân đến bên cạnh mấy chiếc rương lớn trong phòng.

Mở chiếc rương chuyên đựng quần áo, lục lọi bên trong một lúc mới lấy ra một bộ quần áo màu hồng nhạt, rồi lại lục lọi vào bên trong, nhanh chóng rút ra một chiếc yếm màu trắng ngà. Thế là nàng ấy cầm chúng chậm rãi đi về phía giường.

Tần Tĩnh Nghiễn buông quần áo xuống thì nhìn thấy cảnh này, vỗ mạnh vào đầu mình vội vàng đi tới, ôm lấy eo nàng, bước dài đặt lên giường.

"Để ta giúp nàng mặc, được không?" Nói xong đã giúp Lý Tuyết Trân c.ởi quần áo.

Lý Tuyết Trân mở to mắt, vội vàng nắm lấy vạt áo của mình bị cậu kéo một cái, khiến chúng hơi mở ra: "Không không không… Thiếp tự làm, không cần chàng không cần chàng!"

Tần Tĩnh Nghiễn khẽ cười thành tiếng, nhẹ nhàng búng trán nàng ấy: "Nàng thẹn thùng cái gì?" Nói xong mắt không tự chủ được mà liếc nhìn n.g.ự.c nàng ấy, cách lớp áo lót rộng thùng thình, còn hơi có chút trong suốt, không biết nhìn thấy cái gì mà cậu khẽ ho một tiếng, giọng nói trầm thấp: "Ta đã nhìn thấy cả rồi."

“Chàng phiền c.h.ế.t đi được!" Lý Tuyết Trân úp lòng bàn tay lên mặt cậu, thẹn quá hóa giận nói.

"Chàng mau quay đi, đừng nhìn thiếp!"

Tần Tĩnh Nghiễn nhướng mày, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tùy nàng vậy."

Thấy cậu quay người đi, Lý Tuyết Trân mới mở quần áo lấy ra mặc vào chỉnh tề từ trong ra ngoài, mới khẽ ho một tiếng: "Thiếp… Thiếp xong rồi."

Tần Tĩnh Nghiễn ngắm nghía: "A Trân thật đẹp!"

"Thật biết nịnh mà." Nói xong, Lý Tuyết Trân nhanh chóng dọn dẹp giường.

Tần Tĩnh Nghiễn vội vàng kéo nàng ấy lại ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nói: "Để ta làm."

Gấp chăn đặt ở bên giường, kéo thẳng tấm ga giường hơi nhăn, đột nhiên nhìn thấy vết m.á.u đỏ trên ga giường, không hiểu sao cậu lại nhớ tới chuyện tối qua, khóe miệng hơi nhếch lên, nhanh chóng kéo hết ga giường xuống đặt vào giỏ đựng quần áo bẩn bên cạnh tủ quần áo.

Cầm giỏ đựng quần áo bẩn nắm tay Lý Tuyết Trân: "A Trân, chúng ta xuống dưới thôi."

Lý Tuyết Trân nhìn ga giường trong giỏ đựng quần áo bẩn, mới gật đầu với cậu.

Lúc xuống lầu, biết rõ Lý Tuyết Trân không được khỏe, Tần Tĩnh Nghiễn đã ôm chặt lấy eo Lý Tuyết Trân, dìu nàng ấy.

Rửa mặt xong, Lý Tuyết Trân đã vội kính trà với Tần phụ Tần mẫu.

Tần phụ Tần mẫu và Lý Tuyết Trân cũng coi như khá quen thuộc, uống xong trà, Tần mẫu cười ha ha nắm tay nàng ấy nói chuyện phiếm.

Tần Tĩnh Nghiễn thấy hai người vừa nói vừa cười, mà Lý Tuyết Trân cũng không câu nệ, lúc này cậu mới yên tâm, tiện tay xách giỏ đựng quần áo bẩn vào phòng tắm, đổ một ít nước nóng vào chậu gỗ bắt đầu giặt giũ.

Lý Tuyết Trân nhìn phía phòng tắm, Tần mẫu khẽ cười nói: "Hai đứa mới thành thân này thích dính lấy nhau, A Trân, con đi tìm A Nghiễn đi."

Mắt Lý Tuyết Trân sáng lên, gật đầu: "Vâng, được."

Đi vào phòng tắm, nhìn thấy Tần Tĩnh Nghiễn đang ra sức giặt ga giường, trong lòng chỉ thấy vừa ngọt ngào vừa mềm mại: "A Nghiễn, thiếp giặt cùng chàng nhé."

Nói xong duỗi tay vào chậu muốn cùng giặt nhưng Tần Tĩnh Nghiễn đã vội vàng ngăn cản: "Ta làm là được, nàng ở bên ta là tốt rồi."

Lý Tuyết Trân cũng không nghe theo cậu mà cùng giặt: "Thiếp thích giặt cùng chàng."

Tần Tĩnh Nghiễn hôn nàng ấy rồi nhẹ giọng nói: "Được, vậy nàng giúp ta."

Buổi chiều, sau khi Lý Tuyết Trân và Tần Tĩnh Nghiễn dọn dẹp xong những thứ nàng ấy mang đến, Lý Tuyết Trân đã lấy ra hai tờ khế ước nhà.

Nàng ấy nhìn Tần Tĩnh Nghiễn nói: "Đây là của cha nương thiếp cho, hai căn nhà này đều ở trong huyện, một căn là nhà ở, một căn là cửa tiệm hai tầng."

Cửa tiệm và nhà ở này đều là Lý Viễn và Tô Hà đặc biệt mua lại cho Lý Tuyết Trân.

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn hai tờ khế ước nhà, ôn tồn nói: "Đây là của hồi môn mà nhạc phụ nhạc mẫu đặc biệt cho nàng, nàng phải cất giữ cẩn thận."

"Chàng nghe thiếp nói này, cha thiếp đưa giấy khế ước này cho thiếp chính là... Cửa tiệm là muốn mở hiệu sách, nhà ở là để chúng ta có thể ở trong huyện, thỉnh thoảng về thăm cha nương."

Sau đó, Lý Tuyết Trân cẩn thận nhìn sắc mặt cậu, tiếp tục nói: "Tất nhiên, nếu chàng không muốn, chúng ta sẽ ở cùng cha nương, dù sao thì thiếp cũng nghe theo chàng."

Trước khi họ thành thân, Lý Viễn đã tìm cậu nói những chuyện này, mặc dù cha nương không chia gia sản nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của Lý Viễn và Tô Hà, cậu lại không thể nói ra lời từ chối.

Cho nên, khi đó cậu đã do dự rất lâu rồi cũng nói chuyện này với Tần phụ Tần mẫu. May mắn thay, hai cụ cũng rất thoải mái, dù sao thì huyện cũng gần. Dù hai người có chuyển đến đó ở thì cũng có thể thường xuyên về thăm, nếu không thì hai cụ cũng có thể đến thăm họ, vì vậy sau khi Tần Tĩnh Nghiễn nói xong, họ cũng không suy nghĩ nhiều mà đồng ý.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 177: Chương 177



Hoàn hồn lại, Tần Tĩnh Nghiễn nắm lấy tay Lý Tuyết Trân nói: "Được, chúng ta đến trong huyện ở, thỉnh thoảng về thăm cha nương là được, dù sao thì trong nhà vẫn luôn có phòng của chúng ta."

Tiếp đó, Tần Tĩnh Nghiễn lại nói: "Tuy nhiên, giấy khế ước nhà và cửa tiệm thì nàng cứ cất giữ cẩn thận, hiệu sách cũng không cần mở quá lớn, ta sẽ nghĩ cách."

Lý Tuyết Trân cau mày, im lặng một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Tại sao không dùng cửa tiệm này? Đây là đặc biệt cho chàng mà, cha nương thiếp chỉ có mình thiếp là nữ nhi, chẳng phải bây giờ chúng ta đã là một nhà rồi sao? Sao chàng còn từ chối chứ?"

"Cửa tiệm tốt như vậy, không thể để đó phủ bụi được."

Nhìn thấy nàng ấy tủi thân, còn tỏ vẻ sắp khóc đến nơi, Tần Tĩnh Nghiễn sợ hãi vội vàng ôm nàng ấy vào lòng: "Nàng... Nàng đừng... Đừng buồn, cửa... Cửa tiệm này của nàng phải giữ bên mình, trên người phải có chút đồ vật có giá trị mới được."

Lý Tuyết Trân đ.ấ.m cậu vài cái nói: "Sao vậy, chàng sợ sau này chàng sẽ đối xử không tốt với thiếp sao?"

"Tất nhiên là không rồi!" Tần Tĩnh Nghiễn nhìn nàng ấy liên tục lắc đầu.

"Vậy thì thiếp không cần giữ lại, thiếp tin tưởng chàng, chàng yên tâm cầm mở cửa tiệm đi."

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn ánh mắt mong đợi của nàng, một lúc lâu mới gật đầu: "Được... Được rồi."

Lý Tuyết Trân nghe xong, vui vẻ ôm lấy vòng eo gầy của cậu: "Tuyệt quá! Đúng là như vậy!"

Tần Tĩnh Nghiễn vuốt đầu nàng ấy, chậm rãi nói: "Thực ra, thời gian này ta giúp a ca và tẩu tử, họ cũng cho ta một ít tiền công, vốn định thuê một cửa tiệm để mở tiệm, đợi sau này kiếm được bạc rồi mới mua."

Lý Tuyết Trân dựa vào n.g.ự.c cậu, cười nói: "Chúng ta mở tiệm cũng còn nhiều chi phí nữa, bạc mà chàng tích cóp được không biết có đủ dùng không, nhưng mà trên tay thiếp cũng có một ít, không sợ!"

Tần Tĩnh Nghiễn cúi đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng ấy, trong lòng rung động không thôi, hôn nàng ấy một cái nói: "Ừ, được."

Động tác của họ cũng rất nhanh, cửa tiệm mang phong cách cổ kính làm hiệu sách cũng không cần phải sửa sang gì nhiều, tầng một bày đầy đủ các loại sách, tầng hai thì bày đầy bàn ghế, ngày thường mua sách cũng có thể ngồi trên lầu đọc. Các thư sinh trong học viện đến đây chỉ để xem sách cũng được.

Nhưng tiền mua sách lại chiếm phần lớn, ban đầu Tần Tĩnh Nghiễn chỉ muốn mở một hiệu sách nhỏ, sách cũng không cần quá nhiều nên một trăm lượng bạc trên người cậu cũng đủ dùng.

Nhưng nếu hiệu sách lớn như vậy thì sách cần cũng nhiều hơn, nếu không thì trong tiệm trống quá cũng không hay.

Cho nên, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng cố ý đưa cho phu thê Tần Tĩnh Nghiễn hai trăm lượng bạc, cộng thêm số bạc của Lý Tuyết Trân và Tần Tĩnh Nghiễn thì đã đủ rồi.

Kệ sách ở tầng một của hiệu sách nhanh chóng được bày đầy đủ các loại sách, có Trung Dung Luận Ngữ, có Kỳ Vật Tạp Đàm của dân gian, cũng có sách thực hành như Thiên Công Tạo Vật.

Nhưng vì tiệm rất lớn nên tầng một còn để lại một khoảng không gian rất lớn, dựng lên một cái bục rộng, trông giống như sân khấu hát tuồng.

Đây vẫn là chủ ý của Giang Oản Oản, nói rằng mặc dù tạm thời không dùng đến nhưng sau này sẽ có tác dụng lớn.

Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân có thể coi là mê đệ mê muội của nàng, đều không quan tâm dùng để làm gì đã vui vẻ đồng ý.

Bây giờ, Tần Tĩnh Nghiễn nhìn những cuốn sách trên giá sách, mắt đều sáng lên.

Lý Tuyết Trân cười nói: "Những quyển thoại bản mà chúng ta in cũng sắp xong rồi, lát nữa đi hỏi thăm, đến lúc đó bày lên là có thể khai trương rồi!"

Tần Tĩnh Nghiễn nghĩ đến chuyện thoại bản mình viết cuối cùng cũng có thể cho nhiều người xem hơn, khiến cậu vô cùng vui mừng: "Ừ!"

Không đến hai ngày, thoại bản đều đã in xong, Tần Tĩnh Nghiễn chỉ in câu chuyện về người cha đã mất, nhi tử cũng tử trận mà cuối cùng vẫn không thể nhận ra nhau, cuối cùng đặt tên là "Phi Sa".

Nhưng Tần Tĩnh Nghiễn chỉ in khoảng một trăm bản, xem có ai thích rồi tính tiếp.

Nhưng Lý Tuyết Trân đều biết cậu chỉ lo lắng thừa thôi, vì câu chuyện thực sự rất cảm động, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích.

Ngày khai trương, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng dẫn theo Đoàn Đoàn đến.

Nhưng hiệu sách không giống với các cửa tiệm khác, mới khai trương lại còn vào buổi sáng thì thường không có người, phải đợi đến trưa hoặc chiều tối, các thư sinh trong học viện tan học thì mới có nhiều người, vì đám người đó mới là khách quan chính.

Mà trong tiệm không chỉ có đủ loại sách, còn có bánh ngọt và trà.

Bánh ngọt là bánh táo đỏ do Giang Oản Oản đặc biệt làm, bánh táo đỏ này chỉ làm một phần để bán trong hiệu sách, còn các tiệm lẩu và hải sản thì không có, trà thì có trà bưởi và trà nếp.

Lý Tuyết Trân nhìn bánh táo đỏ, cười nói: "Chỉ có tiệm chúng ta có bánh táo đỏ, không khéo sau này khách còn cố tình vì món này mà đến."

"Đúng vậy! Sau này chỉ có hiệu sách của chúng ta có món này, muốn ăn thì chỉ có thể đến đây thôi! Hơn nữa tẩu tử còn nói sau này sẽ làm thêm một số loại bánh mới để bán, đến lúc đó, không chừng lại có thể thu hút thêm nhiều khách nữa!"

Giang Oản Oản nhìn Tần Tĩnh Nghiễn nghiêm túc nói: "Không, ta dám chắc, sau này khách quan đến tiệm của đệ đều là vì đệ mà đến."

Tần Tĩnh Nghiễn cười sảng khoái: "Vâng!"

Đoàn Đoàn ở bên giá sách, kiễng chân lướt từng quyển sách trên giá, mắt sáng lấp lánh.

Cậu bé ngẩng đầu nhìn Tần Tĩnh Trì bên cạnh, nói: "Cha, Đoàn Đoàn đi học đường thì có thể đọc hết..." Nói rồi còn giơ cánh tay nhỏ vạch một vòng thật lớn: “... Nhiều sách như vậy không?"

Tần Tĩnh Trì cười xoa xoa đầu cậu bé: "Ừ, sau này Đoàn Đoàn của chúng ta sẽ trở thành Trạng Nguyên nhỏ, sách đọc có thể sẽ nhiều hơn ở đây rất nhiều!"

Đoàn Đoàn nghe xong, cười tít cả mắt: "Oa! Vậy thì Đoàn Đoàn lợi hại quá!"

"Nhưng mà, con phải học hành chăm chỉ ở học đường, nếu không cũng có rất nhiều hài tử đến học đường học mấy năm sách, cuối cùng lại chẳng đọc hiểu được một quyển sách nào."

Đoàn Đoàn nhìn hắn nghiêm túc gật đầu: "Vâng! Đoàn Đoàn nhất định sẽ học hành chăm chỉ! Sẽ trở thành người rất rất lợi hại!"

"Hải tử ngoan!"

"Hehe..."

Chưa đầy bao lâu sau khi khai trương, hiệu sách đã đón hai nam nhân khoảng hai mươi tuổi bước vào, thấy họ mặc cẩm y trường sam, hẳn là những người biết chữ.

Tần Tĩnh Nghiễn thấy vậy, vội vàng tiến lên đón: "Hai vị muốn mua sách hay muốn xem sách trong tiệm?"

Hai người nhìn nhau, một người đáp: "Lão bản, chúng ta chính là thấy có người mở một hiệu sách lớn như vậy, nên muốn vào xem thử."

"Vậy hai vị cứ tùy ý xem, sách ở đây của ta khá đầy đủ, đủ mọi thể loại."

Một người cẩn thận lật từng cuốn sách trên giá sách, người còn lại thì tùy ý ngắm nghía khắp nơi, bỗng liếc thấy trên bàn trước giá sách có bày sách mới, lập tức tò mò bước tới thì nhìn thấy hai chữ "Phi Sa" trên bìa sách, hắn ta tò mò lật ra đọc.

Hắn ta đọc từng chữ một, lúc đầu biểu cảm rất thoải mái nhưng sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc, người dựa vào bàn vẫn duy trì một tư thế, chỉ có một tay không ngừng lật trang.

Trường Thần ở bên giá sách thấy hắn ta như vậy, cũng tò mò tiến lại rồi nhìn chằm chằm vào những trang sách mà hắn ta đang lật, đọc theo vài trang.

Sau đó cũng tự mình cầm một cuốn sách xem kỹ.

Tần Tĩnh Nghiễn ở bên cạnh nhìn thấy hai người không ngừng lật trang, cảm thấy tim mình bắt đầu đập thình thịch, nghiêm túc quan sát biểu cảm của hai người, chỉ cần họ cau mày, trong lòng sẽ khựng lại sợ rằng mình viết không tốt.

Đến khi trên mặt họ nở nụ cười, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, cũng cười theo.

Lý Tuyết Trân nhìn tướng công ngốc nghếch đờ đẫn bên cạnh, lại nhìn hai vị khách đang đứng đọc sách chăm chú, nàng ấy nhanh chóng bước đến trước mặt hai người mở lời: "Nếu hai vị thích cuốn sách này thì lên lầu ngồi đọc đi, đứng mãi cũng mệt."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 178: Chương 178



Hai người bị nàng ấy cắt ngang, lúc này mới hoàn hồn.

"A! Được... Được."

Hai người đột nhiên thoát khỏi câu chuyện trong sách đều có chút ngẩn ngơ.

Tần Tĩnh Nghiễn ở bên cạnh cũng phản ứng lại, liền cười nói: "Ta dẫn hai vị lên lầu, tầng hai của hiệu sách chúng ta được dành riêng cho mọi người đọc sách."

Trường Thần và Quý Lễ ngạc nhiên nhìn nhau.

Trường Thần mở lời: "Như vậy được chứ?"

Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: "Hiệu sách của chúng ta bất kể mua sách hay không đều có thể xem ở đây, hơn nữa trong tiệm chúng ta còn có đồ ăn nhẹ, nếu hai vị đói cũng có thể gọi một ít để nếm thử."

Sau đó, hai người tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, nhờ Tần Tĩnh Nghiễn pha một ấm trà bưởi và một đĩa bánh táo đỏ, rồi lại tiếp tục lật "Phi Sa", tiếp tục đọc.

Đến khi Tần Tĩnh Nghiễn mang trà và bánh ngọt đến cho hai người, cả hai vẫn còn đọc rất say sưa.

"Đây là trà bưởi và bánh táo đỏ của hai vị, có nhu cầu gì thì gọi ta."

Cả hai chỉ gật đầu hờ hững, không thèm ngẩng đầu lên.

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn thấy dáng vẻ tập trung của hai người, không những không thấy họ không ngẩng đầu lên nói chuyện với người khác là bất lịch sự, ngược lại trên mặt còn nở nụ cười rạng rỡ.

Đặt đồ xuống, cũng không quấy rầy nữa, nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Xuống đến lầu, Giang Oản Oản cười nói: "Đệ xem, ta đã nói mà, truyện đệ viết chắc chắn sẽ được mọi người yêu thích, mới có hai người đến đã mê mẩn lật giở rồi đây."

Tần Tĩnh Nghiễn cười lắc đầu: "Tẩu tử, chưa chắc đâu, có thể đọc xong rồi người ta lại không thấy hay thì sao."

Lý Tuyết Trân bất đắc dĩ lắc đầu: "Tẩu tử nói đúng, muội thấy dáng vẻ của hai người kia chính là bị câu chuyện trong sách mê hoặc rồi."

Đọc được một nửa cuốn sách, Trường Thần đã vô cùng phấn khích, đặc biệt là khi thấy Cảnh Phóng ở bên ngoài biên ải tùy ý g.i.ế.c địch, trong lòng cũng theo đó mà căng thẳng run rẩy.

Hắn ta dừng lại, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt liền dừng lại trên ấm trà và bánh táo đỏ trên bàn.

Rót một tách trà bưởi, thấy trong nước trà có thịt bưởi, còn ngửi thấy mùi mật ong thanh ngọt, không khỏi nheo mắt lại, giơ tách trà lên uống.

Uống hết một tách đầy, đôi mắt hắn ta lập tức sáng rỡ lại cầm một miếng bánh táo đỏ lên nếm thử.

Chỉ thấy bánh táo đỏ vừa vào miệng, đã bị hắn ta nhai vài cái rồi nuốt xuống bụng.

Cho đến khi nhìn thấy trong đĩa không còn mấy miếng bánh táo đỏ, mới ngượng ngùng nhìn Quý Lễ vẫn đang tập trung vào trang sách, tiếp tục uống từng ngụm từng ngụm trà bưởi.

Thỏa thích uống hết một tách trà bưởi mới nói với Quý Lễ: "A Lễ, ngươi mau nếm thử trà và bánh này đi, ngon lắm!"

Quý Lễ bị hắn ta cắt ngang, hơi nhíu mày, một lát sau mới cẩn thận úp ngược sách xuống bàn, liếc nhìn hắn ta rồi cầm bánh táo đỏ lên nếm thử.

Ăn miếng đầu tiên thì dừng lại một chút, sau đó lập tức cầm miếng thứ hai.

Trường Thần rót một tách trà bưởi cho hắn ta nói: "Ngươi uống chút trà, trà này cũng rất ngon."

Quý Lễ cầm tách trà lên, ngửi thôi mà hắn ta đã nóng lòng uống một ngụm, trà bưởi vào miệng thanh hương ngọt ngào, hắn ta uống xong thì gật đầu lia lịa: "Không tệ, không tệ!"

Hai người uống hai tách trà, Quý Lễ lập túc cầm sách lên nhìn Trường Thần: "Ngươi đọc đến đâu rồi?"

Trường Thần vội đáp: "Chính là chỗ Cảnh Phóng đại chiến với quân Tây Bắc kia, trời ạ! Thật là chấn động!"

Nói xong đã khen ngợi: "Chỉ tiếc là ngươi và ta đều là phàm phu tục tử, không thể như Cảnh Phóng được lên chiến trường bảo vệ đất nước, tùy ý thoải mái g.i.ế.c địch, thật là đáng tiếc!"

Quý Lễ gật đầu: "Đúng vậy, quả là... Một điều đáng tiếc! Nhưng hai năm nữa nếu chúng ta may mắn đỗ đạt, thì cũng có thể tận hết sức mình cống hiến cho quốc gia rộng lớn và muôn dân."

"Ừ! Nói đúng lắm!"

Hai người khen ngợi một lúc lại cầm sách trên bàn tiếp tục lật xem.

Xem như vậy từ giữa trưa đến chiều tối.

Quý Lễ thấy Cảnh Phóng bị kẻ gian hại, tâm trạng lập tức căng thẳng, trong lòng là nỗi buồn và tuyệt vọng không thể nói thành lời.

Nhìn những trang sách còn lại không nhiều, lại nhìn Trường Thần ngồi đối diện mắt đỏ hoe, không khỏi thở dài.

Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua những đám mây ngũ sắc rực rỡ, Quý Lễ như thấy được Cảnh Phóng, hắn ta chính là ở dưới ánh hoàng hôn bên ngoài biên ải, bị quân địch do gian tế dẫn đến đ.â.m thủng tim bởi muôn mũi tên.

Nhưng trong sách, dù toàn thân hắn ta nhuốm đầy m.á.u tươi, gương mặt kiên nghị khi ngã xuống đất dính đầy bụi bặm, nhưng trong mắt hắn ta không phải là tuyệt vọng, mà là sự bất lực trước sự ra đi của sinh mệnh và nỗi nhớ nhung, mong đợi không rõ nguyên do.

Nhìn những trang sách còn lại không nhiều, Quý Lễ có chút không dám lật nữa.

Lúc này, Trường Thần lại lật toàn bộ sách về đầu, nước mắt trong mắt hắn ta cũng không kìm được mà rơi xuống, lẩm bẩm nói: "Tại sao? Tại sao anh hùng lại bị kẻ tiểu nhân giả dối, ích kỷ đó hãm hại? Cũng tại sao Cảnh Phóng không thể nhận nghĩa phụ của mình? Cả đời hắn ta đều khao khát có cha bên cạnh! Cuối cùng có được nghĩa phụ cũng không thể đi cùng hắn ta được mấy năm, cuối cùng, sao lại... Sao lại là kết cục như thế này?"

Quý Lễ nghe tiếng thở dài của hắn ta, đôi tay cuối cùng cũng không kìm được mà tiếp tục lật những trang cuối cùng.

Đọc xong, ngồi trên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ hoàng hôn, hai tay nắm chặt, một lúc lâu không nói gì...

Khi hai người hoàn hồn lại, phần lớn các bàn ở tầng hai đều đã có người ngồi, mọi người đều cầm đủ loại sách lật xem, có người còn cầm giấy bút tự viết.

Trường Thần và Quý Lễ ngồi bên bàn, nghỉ ngơi một lúc lâu, uống hết trà bưởi trong ấm mới cầm sách xuống lầu.

Quý Lễ hỏi: "Lão bản, quyển sách này của ngươi giá bao nhiêu vậy?"

Tuy hai người đã xem xong nhưng lại không nỡ buông tay, đều muốn mua về xem thêm vài lần nữa.

Tần Tĩnh Nghiễn thấy họ muốn mua sách của mình, nét mặt tràn đầy ý cười đáp: "Quyển sách này vừa mới in, có hơi đắt, phải năm trăm văn tiền."

Quý Lễ và Trường Thần nghe xong đều gật đầu, sách vốn đã không rẻ, đây lại là sách mới thì đương nhiên sẽ không rẻ, hơn nữa giá mà Tần Tĩnh Nghiễn nói đã là rất rẻ rồi.

Hai người lập tức vui vẻ trả tiền, ôm sách như báu vật rồi bước ra khỏi cửa hàng.

Sau khi họ đi, không biết rằng mấy ngày sau, một quyển "Phi Sa" đã được truyền tụng trong nhóm văn nhân tao nhã.

Hôm đó, Vương Lâm Chi đi ngang qua cửa hiệu sách, tình cờ nhìn thấy Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đứng trước cửa bèn tiến lên chào hỏi, nói chuyện với họ xong, nghe nói đây là hiệu sách của Tần Tĩnh Nghiễn nên cậu ấy đã vào xem.

Lúc đó, trên bàn sách chỉ còn lại vài quyển "Phi Sa" cuối cùng, cậu ấy liếc thấy tên sách rồi cầm lên tùy ý lật xem, lật một trang trực tiếp bỏ lỡ giờ học buổi chiều.

Nhưng với tâm trạng kích động lúc đó của cậu ấy thì việc trốn học hay không cũng chẳng quan trọng.

Đọc xong cả quyển sách, cậu ấy vội vàng trả tiền.

Đến ngày hôm sau, cậu ấy mang sách đến học viện, một đám người tùy ý lật vài trang đã giật lấy từ tay cậu ấy, mấy người họ cùng nhau vây quanh xem.

Cả một buổi sáng chỉ xem được một nửa, đến khi tan học, họ kéo Vương Lâm Chi dẫn đường vội vã đến thư phòng Nhã Văn.

Chỉ là khi họ đến nơi thì "Phi Sa" đã sớm bán hết sạch.

"Lão bản, ngươi mau in thêm đi, chúng ta muốn mua mà! Câu chuyện này viết hay quá!"

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn đám người này, ngẩn người một lúc mới giải thích: "Hôm qua quyển sách này đã bán hết rồi, muốn in thêm thì phải đợi mấy ngày nữa."

Nghe xong, Thẩm Nham vội vàng gật đầu: "Không sao, chúng ta đợi, nhưng phải nhanh lên đấy!"

Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: "Được được được! Ta sẽ thúc giục!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 179: Chương 179



Nhìn bóng lưng các thư sinh rời đi, Lý Tuyết Trân nắm tay Tần Tĩnh Nghiễn mỉm cười nói: "Chàng xem, lời tẩu tử nói quả không sai, bây giờ khách quan đều đến vì sách của chàng rồi, chỉ trong hai ngày, hơn một trăm quyển sách đều bán hết sạch, còn có người giục chàng in thêm nữa kìa!"

Tần Tĩnh Nghiễn sờ đầu nhìn Lý Tuyết Trân cười ngây ngô: "Ta... Ta cũng không biết lại có nhiều người thích đến vậy."

Lý Tuyết Trân bật cười ôm lấy cổ cậu rồi hôn cậu một cái: "Tướng công của thiếp giỏi nhất, đừng tự ti!"

Tần Tĩnh Nghiễn cúi đầu nhìn, không tự chủ được mà mỉm cười rồi cúi đầu hôn nàng một cái, mới nói: "Ừm, đa tạ nương tử."

Tại Thường Hoa học viện, sau giờ học, nhóm người Thẩm Nham lại tụ tập lại với nhau, sôi nổi thảo luận về nội dung và cốt truyện của "Phi Sa", không lâu sau lại bắt đầu tò mò về tác giả viết "Phi Sa."

Vương Lâm Chi hỏi: "Các ngươi nói xem vị Nghiễn Thanh tiên sinh này là người như thế nào?"

Thẩm Nham nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Ta đoán người có thể viết ra câu chuyện bi tráng như vậy, chắc chắn là một lão tiên sinh!"

Những đồng môn khác cũng bàn tán rôm rả.

"Ta thấy Thẩm Nham nói đúng, vị Nghiễn Thanh tiên sinh này khi viết về chiến tranh cứ như thể đã từng trải qua vậy, chắc hẳn đã có một số kinh nghiệm về phương diện này."

Một người khác do dự nói: "Ta thấy cũng chưa chắc, trước đây Văn Điền tiên sinh viết ra những thứ rất bi thương, mọi người cũng tưởng hắn ta là một lão già gần năm mươi tuổi, nhưng cuối cùng lại là một tú tài hơn ba mươi tuổi viết."

Tuy nhiên, phần lớn mọi người vẫn cho rằng Nghiễn Thanh tiên sinh chắc chắn đã già, nên lời nói của người này nhanh chóng bị những lời bàn tán khác nhấn chìm.

Không chỉ các thư sinh trong học viện thảo luận về những điều này, mà ngay cả những văn nhân tao nhã khác cũng rất tò mò không biết người nào có thể viết ra câu chuyện hùng tráng bi thương như vậy.

Lý Viễn đến huyện nha, thấy sư gia Trương Ngôn vừa rảnh rỗi thì cầm một quyển sách lật xem, tò mò vô cùng.

"Sư gia, ngươi xem gì vậy? Sao lại nghiêm túc thế?"

Trương Ngôn bị ông ấy cắt ngang thì vội vàng đáp lời: "Đại nhân, đây là một quyển sách được mọi người truyền tụng trong huyện mấy ngày nay, tuy chủ tiệm nói chỉ là một quyển sách bình thường nhưng câu chuyện lại rất hào hùng, rất hấp dẫn!"

Lý Viễn nghe xong không khỏi tò mò: "Ta có thể xem không?"

"Đương nhiên rồi!"

Nói xong, Trương Ngôn nhanh chóng đưa sách cho ông ấy, dù sao ông ấy cũng đã xem xong một lần rồi nên cũng không quá luyến tiếc.

Lý Viễn vừa xem đã trôi qua hai canh giờ.

Thấy trời tối dần, ông ấy mới luyến tiếc khép sách lại nói: "Sư gia, ngươi mua cho ta một quyển đi."

"Đại nhân, ngài không biết đâu, sách này là của một hiệu sách mới mở bán, tổng cộng chỉ in hơn một trăm quyển, đã bán hết từ lâu rồi, đợt in tiếp theo cũng không biết bao giờ mới có."

Lý Viễn nhíu mày: "Hiệu sách nào vậy?"

Trương Ngôn đáp: "Chính là Nhã Văn thư phòng."

"Nhã Văn thư phòng... Nhã Văn..." Lẩm nhẩm mấy lần, Lý Viễn mới phản ứng lại, đây là hiệu sách của con rể và nữ nhi mình! Ông ấy cũng chỉ đến xem vào ngày khai trương, sau đó nha dịch đến tìm nên ông ấy cũng vội vã đi.

Nghĩ đến đây, Lý Viễn nói: "Hôm nay ngươi có xem sách không?"

Thấy Trương Ngôn lắc đầu, ông ấy nói: "Vậy đợi ta xem xong rồi trả lại cho ngươi."

Trương Ngôn xua tay: "Đại nhân nói gì vậy, ngài cứ từ từ xem."

Lý Viễn cầm sách đi ra khỏi huyện nha, ngẫm nghĩ một lúc rồi đến hiệu sách của Tần Tĩnh Nghiễn.

Vốn dĩ Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân định đóng cửa, bỗng thấy ông ấy đi vào, Lý Tuyết Trân ngạc nhiên vô cùng mừng rỡ, vội kéo ông ấy đến bên bàn ngồi xuống.

"Cha, sao cha lại đến đây? Đã muộn thế này rồi."

Tần Tĩnh Nghiễn đang sắp xếp lại sách cũng đi tới: "Nhạc phụ, con đi pha cho cha một ấm trà."

Lý Viễn gật đầu: "Được."

Thấy cậu đi vào bếp nhỏ, Lý Viễn tò mò nhìn quanh hiệu sách, quan sát một lúc rồi lấy sách trong lòng ra hỏi: "Tuyết Trân, các con đã bán hết sách này rồi sao?"

Lý Tuyết Trân nhìn quyển "Phi Sa" mà ông ấy lấy ra, mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, quyển "Phi Sa" này bán rất chạy, chỉ hai ngày là bán hết rồi."

"Cha, cha cũng thích câu chuyện này sao?"

Lý Viễn gật đầu: "Ta thấy sư gia xem rất chăm chú nên đã mượn ông ấy xem vài trang, quả thực rất hay! Có thể viết ra câu chuyện như vậy, e là một lão tiên sinh rồi?"

Lý Tuyết Trân che miệng cười rồi mới giải thích: "Cha, cha không biết đâu, quyển "Phi Sa" này là A Nghiễn viết, không phải lão tiên sinh nào đâu."

Lý Viễn nghe xong lập tức mở to mắt.

Đợi Tần Tĩnh Nghiễn bưng trà ra, cậu đã thấy Lý Viễn nhìn mình với ánh mắt đầy kinh ngạc và khen ngợi: "Con, rất tốt!"

Nhưng ông ấy cũng không nói thêm gì nữa, cuối cùng Tần Tĩnh Nghiễn nhìn theo bóng lưng ông ấy đi ra khỏi hiệu sách vẫn còn ngơ ngác, không biết nhạc phụ khen mình cái gì.

Mãi đến khi Lý Tuyết Trân giải thích, cậu mới hiểu ra, trong lòng lại có chút ngượng ngùng.

"Ôi trời! Cha! Sao cha lại phải đi lâu như vậy chứ? Đoàn Đoàn và nương sẽ nhớ cha lắm!" Đoàn Đoàn ôm chặt lấy cánh tay của Tần Tĩnh Trì, trong lòng vô cùng luyến tiếc: "Cha không đi không được sao?"

Tần Tĩnh Trì xoa đầu nhỏ của cậu bé, kiên nhẫn giải thích: "Cha nhất định phải đi, nhưng chỉ mười mấy ngày là đã trở về thôi."

Hiện tại, người trong thôn đã chuẩn bị bắt đầu trồng khoai tây rồi. Năm ngoái, Lý Viễn đã nói rằng sẽ thử trồng khoai tây nên trưởng thôn đã tổ chức cho từng nhà lên núi đào một ít về nhưng số lượng không nhiều, mọi người cũng không nỡ ăn chỉ đợi đến năm nay để trồng xuống.

Nhưng trong không gian còn rất nhiều hạt giống quan trọng, đương nhiên phải nghĩ cách lấy ra.

May mắn thay, Tần Tĩnh Trì có thể tự mình vào không gian, nếu không hắn và Giang Oản Oản cũng phải cùng nhau đi, đến lúc đó không biết phải dỗ dành bánh bao nhỏ này thế nào nữa.

Giang Oản Oản ở bên cạnh thu xếp quần áo mà hắn sẽ mang đi vào ngày mai.

Thực ra, quần áo và đồ ăn đều có thể để trong không gian, khi nào cần thì hắn vào không gian lấy là được.

Nhưng vì e ngại người đông mắt tạp nên cũng phải chuẩn bị một cái bọc, hơn nữa khi ra ngoài, đôi khi cũng không tiện vào không gian, cho nên Giang Oản Oản còn chuẩn bị cho hắn một ít đồ ăn nhẹ như thịt bò khô, thịt lợn khô.

Đến khi cả nhà ba người lên giường đi ngủ, Đoàn Đoàn vẫn còn thở dài thườn thượt.

"Cha, cha phải nhanh chóng trở về nhé!" Nói xong, cậu bé còn dán chặt vào Tần Tĩnh Trì, ôm chặt lấy cánh tay của hắn: "Cha ra ngoài phải ăn uống đàng hoàng! Phải chăm sóc tốt cho bản thân!"

Đây là lời Đoàn Đoàn học được từ Tần mẫu, khi Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân chuyển đến huyện, Tần phụ Tần mẫu cũng dặn dò như vậy cho nên Đoàn Đoàn đều ghi nhớ kỹ trong lòng.

Nghe giọng điệu mềm mại của tiểu tử này khiến lòng Tần Tĩnh Trì cũng mềm nhũn, nhẹ nhàng vỗ vào m.ô.n.g nhỏ của cậu bé, chậm rãi nói: "Ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời nương, còn có gia gia nãi nãi nữa, biết chưa?"

"Vâng, Đoàn Đoàn biết rồi."

Giang Oản Oản nhìn bộ dạng thê lương của tiểu tử này, không khỏi bật cười.

"Đoàn Đoàn, cha đi rồi thì nương vẫn ở đây mà, đừng buồn nữa được không?"

Đoàn Đoàn bĩu môi: "Nhưng… Nhưng mà cha phải đi xa như vậy, lâu như vậy cơ?" Nói xong, cậu bé gãi đầu: "Cha, Đoàn Đoàn đưa hết tiền mừng tuổi cho cha được không? Có tiền là mua được nhiều thứ lắm, không cần phải đi đâu cả."

Tần Tĩnh Trì nhéo nhẹ mũi nhỏ của cậu bé, cười nhẹ: "Cha ra ngoài không phải để kiếm tiền, mà có việc khác."

Đoàn Đoàn biết rằng khuyên can vô ích, đành phải ôm chặt lấy cánh tay của hắn, chu môi cọ xát mấy cái: "Vậy hôm nay cha phải ôm Đoàn Đoàn ngủ."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back