Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 180: Chương 180



Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhìn bộ dạng nhỏ bé của cậu bé, chỉ đành bất lực lại buồn cười nhìn nhau.

Tần Tĩnh Trì ôm cậu bé vào lòng, cười nói: "Không quấn lấy nương nữa sao?"

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Nương vẫn luôn ở đây, nhưng cha thì không."

Tần Tĩnh Trì nhận được ánh mắt oán trách của cậu bé thì nhướng mày: "Được được được, hôm nay cha sẽ ôm Đoàn Đoàn của chúng ta ngủ."

Ôm nhi tử vào lòng rồi lại kéo Giang Oản Oản dựa vào vai mình, hắn mới hài lòng.

Đợi đến khi Đoàn Đoàn phát ra tiếng ngáy nhỏ, Giang Oản Oản mới nhẹ giọng dặn dò: "Ra ngoài phải cẩn thận, gặp nguy hiểm thì trốn vào không gian, biết chưa?"

"Đi khoảng mười lăm ngày là sẽ về ngay, khi nào đến gần huyện Khúc Phong của chúng ta rồi, thì lấy hết hạt giống ra, sau đó tìm một tiêu cục nào đó giúp hộ tống chàng về, nếu không với nhiều thứ như vậy, một mình chàng không mang về được mà còn bị trộm để ý."

Nghe nàng lải nhải dặn dò, khóe miệng Tần Tĩnh Trì không ngừng cong lên, nghiêng đầu hôn lên môi nàng: "Ta biết, nàng nói với ta mỗi ngày, ta đều nhớ hết rồi, yên tâm."

Giang Oản Oản nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, bất lực gật đầu: "Được rồi, ra ngoài thì phải cẩn thận mọi việc."

"Ừm, được."

"Ngủ thôi."

Ngày hôm sau, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản dậy sớm, sợ Đoàn Đoàn dậy sẽ khóc lóc nên khi Đoàn Đoàn còn ngủ say, Tần Tĩnh Trì đã đeo một cái bọc lớn lên lưng rồi đi.

Khi Đoàn Đoàn thức dậy nghe được tin này, mặc dù không khóc nhưng cả người đều ủ rũ, Giang Oản Oản nhìn bộ dạng tủi thân của cậu bé, trong lòng đau xót nhưng đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi, đành phải dỗ dành cậu bé nhiều hơn.

Nghĩ đến việc khi Tần Tĩnh Trì trở về, họ sẽ trồng khoai tây, thời gian cũng không còn nhiều, dù sao thì tiệm lẩu và tiệm hải sản đều có người, Giang Oản Oản định đưa Đoàn Đoàn về nhà ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu chơi vài ngày, vừa hay cũng có thể xua tan nỗi nhớ của Đoàn Đoàn.

"Đoàn Đoàn, nương đưa con đến nhà ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu chơi vài ngày chịu không?"

Đôi mắt Đoàn Đoàn đỏ hoe hít mũi, nghe vậy mới ngẩng đầu lên một cách tủi thân: "Được."

"Bảo bối ngoan, đừng buồn nữa, lát nữa chúng ta đến đó, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu thấy con không vui, họ cũng sẽ buồn."

Đoàn Đoàn nhìn nàng, cúi đầu im lặng một lúc, mới nhìn nàng cười nhẹ nhàng nói: "Đoàn Đoàn không buồn nữa." Nói xong, cậu bé lại bĩu môi oán trách: "Chỉ là cha quá đáng, không đợi Đoàn Đoàn dậy đã đi rồi, nương cũng vậy, cũng không gọi Đoàn Đoàn."

Giang Oản Oản chột dạ liếc nhìn cậu bé, ánh mắt đảo quanh rồi dỗ dành: "Đều là lỗi của cha con, cha con bảo nương không được gọi con."

"Hừ! Cha xấu xa!"

Ăn xong bữa trưa, Giang Oản Oản dặn vài câu với Tần phụ Tần mẫu, lúc này nàng mới xách một giỏ đồ nắm tay Đoàn Đoàn đi.

Đến nhà Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương, Đoàn Đoàn lại phấn khích được Giang Oản Oản bế xuống xe ngựa, cậu bé nhanh chóng chạy đến trước cửa lớn "bốp bốp" vỗ cửa: "Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu! Mau mở cửa!"

"Mau ra mở cửa cho Đoàn Đoàn và nương đi!"

Lý Tam Nương đang cầm một chiếc áo trên tay khâu, nghe thấy tiếng động bên ngoài, vội buông chiếc áo xuống, vừa bước vào sân đã nghe thấy giọng nói mềm mại của Đoàn Đoàn, bà ấy vô cùng kinh ngạc nhanh chóng bước tới mở cửa.

Vừa mở cửa, Đoàn Đoàn như một quả pháo nhỏ lao vào lòng bà ấy, cọ cọ vào chân bà ấy mềm mại gọi: "Ngoại tổ mẫu! Đoàn Đoàn nhớ ngoại tổ mẫu!"

Khi vào nhà nàng không thấy Giang Hiền Vũ, Giang Oản Oản còn chưa kịp hỏi thì Đoàn Đoàn đã lên tiếng: "Ngoại tổ mẫu, ngoại tổ phụ đâu?"

Lý Tam Nương cười nói: "Ngoại tổ phụ con có việc ra ngoài, một lát nữa sẽ về."

Đến tối, Giang Oản Oản và Lý mẫu nấu cơm xong, ngoài cửa mới có tiếng động, Đoàn Đoàn nghe thấy biết là ngoại tổ phụ của mình đã về thì lén lút trốn ra sau một cái ghế, mà chiếc ghế rộng nên vừa vặn che hết cả người nhỏ bé của cậu bé.

Giang Hiền Vũ vào nhà nhìn thấy Giang Oản Oản, lập tức mừng rỡ sau đó lại nhìn quanh, nghi hoặc hỏi: "Oản Oản, Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn sao không đến?"

Giang Oản Oản giải thích: "Tĩnh Trì... Chàng ấy đi xa rồi, nói là đi ra ngoài nhập hàng, còn Đoàn Đoàn thì..."

Đoàn Đoàn thấy nàng sắp nói đến mình thì lập tức chui ra khỏi sau ghế: "Ngoại tổ phụ!"

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Giang Hiền Vũ, Đoàn Đoàn chu cái miệng nhỏ, trên mặt đầy vẻ đắc ý: "Ngoại tổ phụ bị Đoàn Đoàn lừa rồi!"

“Đoàn Đoàn, mau lại đây, ngoại tổ phụ bế nào!”

Đoàn Đoàn cười tít mắt chạy nhanh đến bên Giang Hiền Vũ, sau đó được ông ấy dùng một tay bế bổng lên.

Giang Hiền Vũ ước lượng tiểu tử trong lòng, cười nói: "Ồ, Đoàn Đoàn của chúng ta nặng hơn rồi, còn trắng trẻo hơn nữa."

Đoàn Đoàn nghe xong trợn tròn mắt: "Ngoại tổ phụ, Đoàn Đoàn nặng lắm sao? Vậy ngoại tổ phụ đừng bế Đoàn Đoàn nữa! Nặng lắm!"

Giang Hiền Vũ cười ha hả: "Một tiểu tử như con, nặng được đến đâu chứ, ngoan ngoãn để ngoại tổ phụ bế."

"Hì hì... Vâng ạ."

Giang Oản Oản bưng một bát canh đặt lên bàn ăn, cười nói: "Cha, cha buông Đoàn Đoàn xuống, chúng ta ăn cơm thôi."

"Đúng vậy, ngoại tổ phụ, ngoại tổ phụ mau đặt Đoàn Đoàn sang bên cạnh đi, chúng ta ăn cơm rồi."

Giang Hiền Vũ nghe lời, đặt Đoàn Đoàn xuống chiếc ghế bên cạnh.

Sau khi dùng bữa xong, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương mới hỏi đến chuyện Tần Tĩnh Trì đi xa.

Giang Oản Oản giải thích: "Hôm trước, huyện con tình cờ có một người nước ngoài đến, nói rằng quê hương của hắn ta có rất nhiều loại lương thực năng suất cao, Tĩnh Trì liền muốn đi theo hắn ta để mua một ít về trồng. Đoán chừng chàng ấy sẽ phải đi thuyền từ huyện bên cạnh, tính ra cũng phải mất ít nhất mười ngày."

Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ nghe xong đều nhíu chặt mày.

Lý Tam Nương lo lắng không thôi: "Oản Oản à, nơi Tĩnh Trì đến e rằng rất xa! Nương nghe nói từ huyện bên cạnh ra khơi, đến những nơi rất kỳ lạ, người dân ở đó đều có tóc vàng mắt xanh, không biết có đúng không."

"Nhưng mà những điều này không phải là quan trọng nhất, Tĩnh Trì đi một mình rất nguy hiểm, xa như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?"

Giang Hiền Vũ mím chặt môi: "Nương con nói đúng, không nên để nó đi, giờ các con cũng đã mở được hai cửa tiệm rồi, dù sao cuộc sống cũng đã khá giả, hà tất phải mạo hiểm như vậy?"

Giang Oản Oản không ngờ lời nói dối tùy tiện của mình lại khiến họ lo lắng như vậy, suy nghĩ một lúc, nàng lại mở lời: "Cha nương yên tâm, chàng ấy không đi một mình, còn đi cùng một nhóm người buôn bán nữa, hơn nữa họ cũng không nhất định đến tận nước ngoài đó. Con đã dặn chàng ấy rồi, bất kể thành công hay không, trong vòng nửa tháng phải trở về, chàng ấy cũng đã đồng ý."

"Chắc sẽ không có chuyện gì đâu."

Lý Tam Nương lơ đễnh lau bàn: "Trời đất phù hộ, nhất định phải bình an trở về, những người buôn bán đó, mỗi lần đi một chuyến là không mất vài người đâu? Trời ơi..."

Tuy Đoàn Đoàn không hiểu nhưng nghe họ nói cũng nhận ra rằng lần đi này của Tần Tĩnh Trì rất nguy hiểm.

Lúc này, tiểu tử cũng không khỏi lo lắng: "Nương ơi, cha... Cha sẽ không sao chứ?"

Giang Oản Oản bất đắc dĩ nhìn Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương, lại nhìn Đoàn Đoàn chớp chớp mắt nhìn mình, nói: "Thật sự sẽ không sao đâu, nếu không thì nương có thể yên tâm để cha con đi mà không lo lắng sao?"

"Cha nương cũng đừng lo lắng, chàng ấy sẽ sớm trở về thôi, không sao đâu, lần này nhân lúc chàng ấy không có nhà, con đưa Đoàn Đoàn ở lại thêm vài ngày."

Hai cụ nghe đến đây mới bắt đầu vui vẻ trở lại.

Giang Hiền Vũ cười ha hả lại bế Đoàn Đoàn vào lòng nói: "Tối nay Đoàn Đoàn ngủ với ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu nhé, được không?"

Đoàn Đoàn cười gật đầu: "Được ạ."

Giang Oản Oản thấy sự chú ý của hai người đều đổ dồn vào Đoàn Đoàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 181: Chương 181



Giang Oản Oản đưa Đoàn Đoàn ở lại đây bảy tám ngày mới trở về nhà.

Tần phụ Tần mẫu chờ đến khi họ về thì ôm Đoàn Đoàn vừa ôm vừa hôn, nhớ thương vô cùng.

Giang Oản Oản nhìn cảnh này, lại nhớ tới cảnh Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương ôm Đoàn Đoàn, đột nhiên cảm thấy nếu hai người họ có thể ở gần nhau hơn thì tốt biết bao, hiện tại tuy không xa lắm nhưng dù sao cũng không tiện để gặp mặt.

Nàng ngồi trên ghế sô pha trầm ngâm nhưng bị Tần phụ Tần mẫu cắt ngang.

"Oản Oản? Oản Oản?"

"Á! Á? Có chuyện gì vậy nương?"

Tần mẫu lo lắng nhìn nàng: "Sao vậy, sao về nhà lại cứ ngơ ngẩn thế này?"

Giang Oản Oản hoàn hồn, mỉm cười với bà: "Không có gì đâu nương, con chỉ nghĩ đến việc Tĩnh Trì sắp về rồi."

Mấy ngày nay, ngày nào hai người họ cũng gặp nhau trong không gian vài lần, ngày nào Giang Oản Oản cũng sẽ nấu cơm xong, múc một bát để vào không gian, chỉ cần Tần Tĩnh Trì vào là có thể ăn.

Mặc dù hắn chỉ cần tìm thời cơ thích hợp để vận chuyển hạt giống lương thực trong không gian về nhưng hắn thực sự cũng đi theo một nhóm người buôn bán đi về hướng kinh thành, chuyến đi này cũng khá thuận lợi.

Trên đường đi, Tần Tĩnh Trì thấy thứ gì mới lạ hoặc phù hợp với người nhà thì đều mua rồi để vào không gian, hiện tại trong không gian chất đầy mấy tấm gấm hoa văn màu sắc cực đẹp, là Tần Tĩnh Trì cố ý mua về để may quần áo cho Giang Oản Oản.

Mua cho Đoàn Đoàn một bộ quần áo gấm nhỏ được may cực kỳ tinh xảo và một đôi giày da nhỏ màu xanh nhạt.

Còn mua cho Giang Oản Oản, Tần mẫu và Lý Tam Nương mỗi người một chiếc vòng ngọc cực kỳ đẹp.

Những thứ còn lại cũng đều là vải vóc hoa văn hơi bình thường, tuy không đẹp bằng mấy tấm vải mà hắn cố ý chọn cho Giang Oản Oản nhưng đẹp hơn nhiều so với những thứ mà họ mua ở huyện Khúc Phong, giá cả cũng cực kỳ rẻ.

Tần Tĩnh Trì nghĩ rằng mang về cũng có thể kiếm được ít bạc, thế là hắn chất đầy cả không gian.

Lại qua bảy tám ngày, cuối cùng Tần Tĩnh Trì cũng dẫn theo một nhóm người, kéo theo từng xe hạt giống trở về.

Người trong thôn Tần gia nhìn thấy nhiều thứ như vậy, đều há hốc mồm kinh ngạc, người trong thôn nghe nói hắn kéo rất nhiều thứ về đều tụ tập ở ngoài cửa nhà hắn để xem náo nhiệt.

Tần Tĩnh Trì vừa vào cửa, Đoàn Đoàn đã vui mừng chạy đến.

Đợi tiểu tử đến trước mặt Tần Tĩnh Trì thì nhanh tay nhanh mắt bế tiểu hài tử của mình vào lòng.

"Cha ơi!"

Tần Tĩnh Trì mỉm cười hôn cậu bé mấy cái: "Có nhớ cha không?"

"Nhớ ạ! Đoàn Đoàn nhớ cha siêu siêu nhiều!" Tiểu tử nói xong lập tức ôm đầu hắn hôn mấy cái, sau đó mới cong mắt nhìn Tần Tĩnh Trì: "Cuối cùng cha cũng về rồi!"

Giang Oản Oản và Tần phụ Tần mẫu ở bên cạnh nhìn hai phụ tử họ, đều không khỏi bật cười.

Đoàn Đoàn nghe thấy tiếng cười của họ cũng không thấy ngượng ngùng, vì quá nhớ Tần Tĩnh Trì nên cậu bé không quan tâm đến những điều này.

Đợi những người giúp vận chuyển hàng hóa xuống hàng, Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh muốn giúp đỡ, Đoàn Đoàn cũng không chịu xuống mà ôm chặt Tần Tĩnh Trì không buông.

Nhưng có những người này giúp dỡ hàng, Tần Tĩnh Trì nhìn tiểu hài tử đang bám dính trong lòng, cũng không xen vào nữa, chỉ ôm Đoàn Đoàn ở bên cạnh chỉ đạo mọi người đặt hàng hóa vào đúng vị trí.

Đoàn Đoàn cúi đầu nhìn những bao tải trên mặt đất, trong mắt toàn là vẻ tò mò, thế là cậu bé đến gần bên tai Tần Tĩnh Trì khẽ hỏi: "Cha ơi, đây là gì vậy? Nhiều thứ quá!"

Tần Tĩnh Trì bế cậu lên, nói: "Đều là lương thực có thể ăn được, ừm... Là khoai tây và lúa gạo các thứ, còn có một số hạt giống rau cải và trái cây."

"Sau này sẽ trồng hết hạt giống trái cây, về sau Đoàn Đoàn của chúng ta muốn ăn bao nhiêu cũng có!"

“Vâng! Được ạ.”

Hàng hóa dỡ xuống mất gần một canh giờ mới xong.

Trả tiền công cho những người khuân vác, đợi họ đi rồi, những người vây quanh ngoài sân mới bắt đầu bàn tán.

Có một lão hán nhìn vào những thứ lộ ra từ trong bao tải trên mặt đất giống như lương thực, mới hướng về phía Tần Tĩnh Trì trong sân hỏi: "Tĩnh Trì, gạo mang về đây đều là lương thực sao?"

"Sao đi một chuyến chỉ mua lương thực về vậy?"

Tần Tĩnh Trì giải thích: "Đại bá, lương thực này có rất nhiều loại mà nơi chúng ta không có, sản lượng đặc biệt cao, là ta mua từ tay người nước ngoài."

Nghe xong, không chỉ lão hán mà ngay cả những người khác ngoài sân cũng đều phấn khích, đối với những người nông dân thì lương thực có sản lượng cao đối với họ chắc chắn là sức hấp dẫn lớn.

Vì vậy, mọi người đều xôn xao hỏi han.

"Tĩnh Trì à, loại hạt giống này của ngươi có mấy loại? Sản lượng đều cao hay sao?"

"Ngươi mua nhiều như vậy, có thể bán một ít cho ta thử trồng được không?"

Nhìn ánh mắt của mọi người vừa có chút tò mò vừa có chút mong đợi, Tần Tĩnh Trì mỉm cười rồi nói: "Mọi người đừng vội, ta mua nhiều lắm, lát nữa mời trưởng thôn đến, mỗi nhà chia cho các ngươi một ít là được. Nhưng cũng không chia được nhiều đâu, người trong thôn chúng ta đông, nhà chúng ta cũng phải trồng, cho nên mọi người thông cảm cho."

Lão hán vừa hỏi lại vội nói: "Cái này... Cái này sản lượng thật sự cao sao? Chúng ta chưa từng thấy loại lương thực này, có ngon không?"

"Tĩnh Trì, có lương thực mới, nếu sản lượng thực sự cao thì chúng ta đều muốn chia một ít về trồng, chỉ sợ... Sợ trồng không tốt, lỡ trồng không tốt thì chẳng phải uổng phí ruộng đất sao?"

Tần Tĩnh Trì nhìn Giang Oản Oản, thấy nàng gật đầu mới nói nguyên văn lời nàng đã dặn dò từ trước cho người trong thôn: "Các vị thúc bá thẩm cứ yên tâm, lúc ta mua lương thực đã để họ dạy ta cách trồng, không cần lo lắng."

"Hơn nữa, những hạt giống này có hạn, mỗi hộ cũng không chia được bao nhiêu, ước chừng không trồng được đến một mẫu, huống hồ còn phải trồng khoai tây nữa. Huyện lệnh đại nhân cũng đã nói, khoai tây trồng không tốt thì miễn thuế, nếu trồng tốt thì sản lượng cũng rất cao, một mẫu ruộng này cũng không đáng kể."

Thôn Tần gia của họ đất đai rộng rãi, đời này qua đời khác, mỗi nhà mỗi hộ truyền lại ruộng đất đều có mười mấy mẫu, cho dù là những người sau này mới chuyển đến thôn thì ruộng đất cũng có thể có năm mẫu, cho nên một mẫu ruộng không tới dùng để làm thí nghiệm cũng không tính là gì.

Huống chi những hạt giống này đều là hạt giống tốt đã được cải tiến lai tạo, Giang Oản Oản đều biết cách trồng. Cho dù có không tốt đến mấy thì cuối cùng sản lượng thu được cũng cao hơn nhiều so với mấy loại lương thực mà họ trồng hàng năm hiện nay.

Mọi người nghe hắn giải thích như vậy cũng hơi yên tâm, dù sao thì nhà họ cũng trồng, không thể hại nhiều người như vậy được.

Tần Tĩnh Trì trở về cũng hơi mệt, hôm nay lương thực tạm thời đều được bày ở trong sân, đợi đến ngày mai rồi tính tiếp.

Buổi tối, Giang Oản Oản đun mấy chậu nước nóng đổ vào thùng tắm, thử nhiệt độ nước rồi hô to phía phòng khách: "Tĩnh Trì! Tĩnh Trì? Mau đến tắm đi!"

Tần Tĩnh Trì nghe thấy tiếng nàng, lập tức đặt bánh bao nhỏ dính người trong lòng xuống: "Đoàn Đoàn, cha đi tắm, con ngồi chơi một mình trước nhé."

Nhưng tiểu tử này vẫn bám riết lấy hắn, cứ thế đi theo đến tận phòng tắm.

Đoàn Đoàn thấy hắn cởi hết quần áo ngâm mình trong bồn tắm, lại nhìn về phía Giang Oản Oản đang đi ra khỏi phòng tắm lấy quần áo sạch thì duỗi tay nhỏ kéo lấy cánh tay Tần Tĩnh Trì: "Cha, Đoàn Đoàn có thể tắm cùng cha không?"

Tần Tĩnh Trì nhướng mày nhìn tiểu tử dính người nhà mình, quả là gánh nặng ngọt ngào nhưng bản thân hắn cũng rất nhớ cậu bé.

Cho nên, hắn nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ của cậu bé rồi cười nói: "Được, lại đây, cha c.ởi q.uần áo cho con."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 182: Chương 182



Đợi đến khi Giang Oản Oản ôm áo lót của Tần Tĩnh Trì đi vào thì Đoàn Đoàn đã nằm tr*n tr**ng trong lòng Tần Tĩnh Trì rồi.

Hai phụ tử đều hơi nheo mắt, vẻ mặt hưởng thụ.

Giang Oản Oản khẽ cười một tiếng cầm khăn mặt, bước đến trước bồn tắm rồi đặt khăn tắm lên bồn tắm, nhanh chóng xoa bóp ở vai gáy cho Tần Tĩnh Trì.

Tần Tĩnh Trì mở mắt ra nhìn nàng, nghiêng đầu hôn lên tay nàng một cái: "Vất vả cho nương tử rồi."

Giang Oản Oản cúi người hôn lên mặt hắn, cười nói: "Thế nào, lực này có vừa không?"

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Vừa phải."

Nhưng Giang Oản Oản chưa xoa được bao lâu thì đã bị hắn nắm lấy tay: "Được rồi, thịt ta cứng như vậy, nàng xoa mỏi lắm."

Giang Oản Oản nghe xong thì rút tay ra giúp hắn đ.ấ.m nhẹ vài cái, cười nói: "Như vậy được không? Như vậy không mỏi chút nào."

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nắm lấy hai tay nàng: "Nghe lời!"

Giang Oản Oản bĩu môi, từ phía sau ôm lấy cổ hắn: "Được rồi."

Đoàn Đoàn ngửa đầu ra sau nhìn dáng vẻ của Giang Oản Oản cười khúc khích, cậu bé còn bắt chước theo: "Hì hì... Được rồi."

Giang Oản Oản lộ ra vẻ tức giận, sau đó dùng tay múc nước trong bồn tắm dội lên mặt Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn lập tức ướt như chuột lột, cậu bé ngây ngốc nhìn Giang Oản Oản, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

"Hahaha..."

Tần Tĩnh Trì nhìn bánh bao nhỏ ngốc nghếch, nhẹ nhàng nhéo vành tai nhỏ của cậu bé: “Nhóc nghịch ngợm, hoàn hồn đi!"

Đoàn Đoàn lau vội những giọt nước trên mặt, tròng mắt đảo một vòng cũng múc nước lên, dội lên người Giang Oản Oản. Chỉ là bàn tay nhỏ của cậu bé vốn dĩ không lớn, đợi đến khi múc lên thì chẳng còn lại bao nhiêu nên dội lên người Giang Oản Oản thì chỉ có thể coi là rảy vài giọt nước mà thôi.

Nhưng nhìn những giọt nước trên mặt Giang Oản Oản, Đoàn Đoàn vẫn rất hài lòng: "Haha... Nương cũng giống Đoàn Đoàn rồi!" Sau đó còn làm một cái mặt quỷ: "Lêu lêu lêu."

Giang Oản Oản lau sạch những giọt nước nhìn Đoàn Đoàn thỉnh thoảng lại nghịch ngợm như bây giờ, trong lòng không hiểu sao lại vui vẻ. Nàng chỉ hy vọng Đoàn Đoàn giống như những tiểu tử bình thường khác, cho dù có nghịch ngợm một chút, quậy phá một chút cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn so với trước kia ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.

Nghĩ đến đây, nàng thở phào nhẹ nhõm rồi nhẹ nhàng nhéo vành tai mềm mại của Đoàn Đoàn nói: "Nhóc quậy, còn bắt nạt cả nương của con, xem nương không chỉnh đốn con cho ra trò."

Nói xong, nàng lại múc nước dội lên người Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn đương nhiên cũng không chịu thua, lập tức múc nước tạt trả lại.

Chỉ một lát sau, trong phòng tắm khắp nơi đều là dấu vết của cuộc chiến té nước giữa hai mẫu tử họ.

Tần Tĩnh Trì nhìn Đoàn Đoàn trong bồn tắm đang bám chặt lấy vai hắn, giãy giụa muốn đứng dậy khỏi người hắn, lại quay đầu nhìn Giang Oản Oản đang trốn sau lưng mình, trên người cũng ướt như chuột lột, chỉ đành bất đắc dĩ chống trán cười.

Cái chính là hai mẫu tử càng chơi càng hăng, nước b.ắ.n tung tóe còn nhiều hơn.

Bị chiến trường của hai người ảnh hưởng, Tần Tĩnh Trì lau vội nước trên mặt, thở dài dùng một tay trói chặt hai tay Giang Oản Oản, một tay ôm chặt bánh bao nhỏ: "Được rồi, hai tiểu quỷ, nhìn xem hai người đã làm phòng tắm thành ra dạng gì rồi?"

Đoàn Đoàn giả vờ rất tủi thân, nắm lấy tay hắn mách lẻo: "Cha, nương bắt nạt Đoàn Đoàn, cha xem tóc Đoàn Đoàn ướt hết rồi!"

Giang Oản Oản cũng không chịu thua, giãy khỏi tay Tần Tĩnh Trì ôm lấy cổ hắn, nhịn cười rồi bĩu môi nói: "Đoàn Đoàn cũng bắt nạt thiếp, chàng cũng phải làm chủ cho thiếp."

Tần Tĩnh Trì nhướng mày: "Vậy hai người cũng làm tóc ta ướt hết, như vậy phải làm sao?"

"À..."

"Hì hì..."

Hai mẫu tử nghe lời than thở bất lực của hắn, trong lòng đều cảm thấy áy náy.

Đoàn Đoàn liếc nhìn Giang Oản Oản, chớp chớp mắt với nàng, Giang Oản Oản lập tức bế tiểu tử ra khỏi bồn tắm nhanh chóng mặc quần áo cho cậu bé, áy náy chớp mắt: "Nước... Nước đã nguội rồi, chàng tắm xong nhanh ra đi, thiếp bế Đoàn Đoàn ra ngoài trước, kẻo nó bị lạnh."

Đoàn Đoàn ôm cổ nàng, nhìn Tần Tĩnh Trì nghiêm túc gật đầu: "Sẽ bị lạnh đó!"

Nhìn bóng dáng bọn họ bỏ chạy thục mạng, Tần Tĩnh Trì xoa trán cười: "Thật là!"

...

Ngày hôm sau, Tần phụ Tần mẫu đã gọi Tần Đại Hải tới.

Tần Đại Hải vừa nghe có lương thực mới, sao còn ngồi yên được lập tức theo hai người họ đến nhà họ Tần.

"Tĩnh Trì à, mấy loại hạt giống này của các con bán giá thế nào?"

Tần Tĩnh Trì nghe xong, không khỏi nhìn về phía Giang Oản Oản.

Vốn dĩ Giang Oản Oản không định kiếm tiền từ những hạt giống này, chỉ nghĩ rằng năng suất cao lại là giống đã được cải tiến, phần lớn đều kháng sâu bệnh, còn chịu được rét. Nếu chia nhau trồng xuống thì sau này sản lượng lương thực của thôn sẽ tăng lên rất nhiều, tương lai trồng được nhiều lương thực hơn, phổ biến ra ngoài cũng rất tốt.

Nhưng người trong thôn nhìn thấy bọn họ vất vả vận chuyển về, nếu không lấy tiền chắc chắn mọi người không dám trồng mà còn nghi ngờ nữa, thế là Giang Oản Oản ngẫm nghĩ rồi nói: "Thúc, thế này nhé, lúc Tĩnh Trì đi mua về thì giá cơ bản là hai văn tiền một cân, mặc dù trên đường chúng ta thuê người áp tải cũng tốn kha khá tiền bạc, nhưng mọi người cũng đều không dễ dàng, vậy thì cứ theo giá này mà bán đi."

Tần Đại Hải nghe vậy, thì thấy họ thật nghĩa khí, liên tục gật đầu đồng ý.

Tiếp đó, họ gọi tất cả người trong thôn đến, hừng hực khí thế bắt đầu chia lương thực.

Trong bao tải lương thực có khoai tây, ngô, gạo, khoai lang, khoai lang tím, người trong thôn cũng trồng lúa, khoai tây thì họ cũng đào được ít ở trên núi nhưng rõ ràng so với những hạt giống này, chất lượng kém hơn hẳn.

Ngô, khoai lang và khoai lang tím thì họ chưa từng thấy, nhưng mọi người nghĩ đến lời Tần Tĩnh Trì nói hôm qua nên đều quyết định lấy một ít về nhà trồng.

Có mấy người nhìn thấy màu sắc của khoai lang tím đều kinh ngạc, họ chưa từng thấy loại lương thực có màu sắc như vậy, nhưng thấy một củ khoai lang tím cũng gần bằng một cân, còn lớn hơn cả khoai tây nên cũng hơi yên tâm.

Bận rộn cả một buổi sáng, mỗi nhà mới cõng hạt giống mình được chia đi ra khỏi sân nhà họ Tần.

Tần Đại Hải cũng cùng nương tủ của mình vội vàng cõng hạt giống về nhà.

Nhưng Đại Ngưu và mấy nhà khác lại bị giữ lại.

Giang Oản Oản lấy hết các loại hạt giống rau khác ra, chia cho mỗi nhà một ít hạt giống ớt, hành tây, cà chua.

Mấy nhà họ vui vẻ cầm hạt giống về, dù sao thì cứ theo nhóm người Giang Oản Oản cùng nhau trồng thì chắc chắn không sai.

Chia xong cho người trong thôn, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì lại mang đến cho Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ khá nhiều.

"Cha nương, đây đều là hạt giống lương thực mà Tĩnh Trì mang về, năng suất rất cao, gạo này cũng tốt hơn nhiều so với những loại chúng ta vẫn trồng! Năm nay cha nương hãy trồng những loại này!"

Tần Tĩnh Trì tiếp lời Giang Oản Oản: "Nhạc phụ nhạc mẫu, hai người cũng không cần vội vàng trồng, đợi con và Oản Oản làm xong việc nhà thì sẽ đến giúp hai người, hai người chưa từng trồng, cũng không biết cách."

Hai cụ ngây người nhìn mấy bao tải hạt giống lương thực trên mặt đất, nghe xong liên tục gật đầu.

Sắp bắt đầu mùa xuân canh tác, cửa tiệm nướng của Đại Ngưu cũng tạm thời đóng cửa.

Tiệm lẩu và Tiện hải sản bên kia, Giang Oản Oản cũng cho các tiểu nhị trong cửa hàng nghỉ phép một tháng để về quê làm ruộng.

Đối với họ mà nói, mùa xuân canh tác là chuyện rất quan trọng, dù không kiếm được tiền cũng phải gieo hết lương thực xuống, như vậy mới yên tâm.

Bên huyện, Tần Tĩnh Nghiễn cũng đưa Lý Tuyết Trân về, ban đầu cậu sợ Lý Tuyết Trân chưa từng làm ruộng nên muốn nàng về nhà Lý Viễn ở một thời gian, nhưng Lý Tuyết Trân nhất quyết muốn đến giúp, cậu cũng chỉ có thể chiều theo ý của nương tử.

Theo mùa vụ thích hợp để trồng hạt giống, khoai tây là loại phải trồng đầu tiên.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 183: Chương 183



Mọi người đều chưa từng trồng, vì vậy đều đến nhà họ Tần để học hỏi.

Thời mạt thế, mặc dù khí hậu không tốt nhưng Giang Oản Oản cũng từng trồng lương thực, cho nên nàng đều biết cách trồng.

Khoai tây to hơn thì cắt thành bốn miếng, nhỏ hơn thì cắt đôi, chỉ có những củ to bằng ngón tay cái của nam tử trường thành thì không cần cắt, có thể trực tiếp trồng.

Thời đại này cũng có phân bón, chỉ là rất đơn giản nhưng có còn hơn không.

Đầu tiên đào từng hố nhỏ trên đất khô, sắp xếp đều đặn, khoảng cách giữa các vị trí vừa phải, sau đó cho một miếng khoai tây vào mỗi hố nhỏ, cho phân bón làm từ rau dại hoặc lá cây vào, tiếp đó rắc một lượng phân bón thích hợp, cuối cùng là lấp hố nhỏ thành gò đất nhỏ, cứ như vậy là đã trồng xong.

Người trong thôn vừa học vừa giúp họ, vì vậy trong hai ngày này khoai tây của nhà họ đã trồng được gần hết.

Lúc này, mọi người cũng học được kha khá rồi, vì vậy đã trở về nhà bận rộn với ruộng đất của mình.

Vài ngày sau, trên những cánh đồng rộng lớn của thôn Tần gia, khắp nơi đều là người, ai nấy đều hăng hái bận rộn trên ruộng đất của mình, thỉnh thoảng còn xả cổ họng hỏi những người khác đã trồng được bao nhiêu rồi, cảnh tượng làm ruộng trông giống như đi họp chợ vậy, rất náo nhiệt.

Cả khe núi đều vang vọng tiếng cười nói của mọi người, hương thơm của hoa dại trên núi thoang thoảng, thấm vào lòng người.

Tuy nhiên, trong lúc bận rộn, mọi người cũng tranh thủ thời gian rảnh rỗi đến xem ruộng đất của người khác, để tránh người khác làm sai, hoặc để phòng ngừa nhà mình trồng sai.

Trên bờ ruộng, một đám tiểu hài tụ tập lại với nhau, hoặc đan dây thừng chơi, hoặc thỉnh thoảng đuổi bắt nhau, dù sao xung quanh đều là người trong thôn, mọi người cũng không quản đám tiểu tử này.

Còn Đoàn Đoàn thì bước những bước chân ngắn ngủn theo sau Giang Oản Oản và Lý Tuyết Trân, cùng họ xách bánh táo đỏ và trà đến, nhìn trái nhìn phải, không thấy cha mình và những người khác thì cất giọng mềm mại như sữa gọi: "Cha! Tiểu thúc thúc! Gia gia! Mọi người đang ở đâu vậy?"

Tần Tĩnh Trì nghe thấy giọng nói của bánh bao nhỏ thì vội ngẩng đầu lên: "Nhi tử! Ở đây!"

Đoàn Đoàn nhìn kỹ, thấy Tần Tĩnh Trì đang vẫy tay với mình ở một thửa ruộng không xa bên trái, cậu bé nhanh chóng chạy đến, cười híp mắt ôm lấy chân Tần Tĩnh Trì: "Cha, nương làm bánh, còn có trà, chúng con cố ý mang đến cho cha!"

Vừa nói xong thì Giang Oản Oản và Lý Tuyết Trân đã xách đồ đến.

Giang Oản Oản đặt đồ xuống cầm một miếng bánh táo đỏ đút cho Tần Tĩnh Trì, sau đó lại nói với Tần Tĩnh Nghiễn và Tần phụ: "A Nghiễn, cha, hai người mau đến ăn đi, bánh táo đỏ hôm nay hấp, cũng không khác gì bánh nướng, nhưng cũng rất thơm ngọt."

Lý Tuyết Trân thì kéo Tần Tĩnh Nghiễn sang một bên, kiễng chân lên lau mồ hôi cho cậu.

Tần phụ nghe xong, cũng thu dọn một chút vội vàng ngồi xuống bờ ruộng.

Đoàn Đoàn thấy tay gia gia mình còn dính đất đã vội cầm một miếng bánh táo đỏ, đút cho ông: "Đoàn Đoàn đút cho gia gia, gia gia há miệng nào!"

Tần phụ cười ha ha nhìn tôn tử ngoan của mình, nghe lời cậu bé cúi đầu ăn từng miếng một.

"Tôn tử ngoan cũng ăn đi! Đừng chỉ đút cho gia gia thôi."

Tiểu gtử lắc đầu: "Ừm... Đoàn Đoàn ở nhà đã ăn rất nhiều rồi! Ăn không nổi nữa."

Đút xong một miếng bánh táo đỏ, tiểu tử lại cẩn thận rót cho ông một tách trà bưởi: "Gia gia mau uống trà đi."

Mùa xuân ấm áp, gió nhẹ thoảng qua mang theo chút hơi lạnh nhưng vừa làm xong việc thì lại là lúc nóng nực, ăn bánh ngọt, uống trà rồi hóng gió như thế này thật là thoải mái.

Tần phụ uống trà, nhắm mắt lại một cách thoải mái.

Đoàn Đoàn thấy vậy, cũng cúi đầu uống một ngụm nhỏ ở miệng bên kia của tách trà: "Oa! Trà bưởi mát lạnh ngon quá!"

"Thế thì tôn tử ngoan uống nhiều vào."

"Vâng vâng!"

Đoàn Đoàn chẹp miệng lại uống một ngụm, rồi đưa tách trà cho Tần phụ: "Gia gia uống!"

Đợi ba người Tần phụ, Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn ăn no uống đủ, trong giỏ vẫn còn rất nhiều bánh táo đỏ.

Đoàn Đoàn nhìn nhìn rồi nắm tay Giang Oản Oản nói: "Nương ơi, con chia bánh còn lại cho Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca ăn, được không ạ?"

Giang Oản Oản xoa đầu cậu bé gật đầu: "Đi đi, cầm giỏ cẩn thận, đừng chạy!"

"Vâng ạ."

Đoàn Đoàn đi đến bên ruộng nhà Cẩu Đản thì thấy Cẩu Đản đang cầm một cái giỏ tre nhỏ, ném từng củ khoai tây xuống hố đất nhỏ.

Đại Ngưu và Kim Thị thì một người bón phân, một người lấp đất hố.

Đoàn Đoàn thấy Cẩu Đản không ngừng di chuyển thân hình nhỏ bé, vội vàng vẫy tay với cậu bé: "Cẩu Đản ca ca! Ca ơi!"

Cẩu Đản nghe thấy tiếng, vội ngẩng đầu lên thì thấy Đoàn Đoàn đến, nhanh chóng đặt giỏ tre nhỏ xuống chạy đến bên cậu bé: "Đoàn Đoàn, sao thế? Sao đệ lại đến đây?"

Đoàn Đoàn giơ giỏ trong tay lên lắc lắc: "Nương đệ làm bánh ngọt, Đoàn Đoàn đến tặng Cẩu Đản ca ca!"

"Đúng rồi, Nhị Oa ca ca đâu rồi ạ? Đoàn Đoàn đi cả đường không thấy huynh ấy."

Cẩu Đản khẽ cười rồi hướng về phía bờ ruộng nhà mình hét lên một tiếng, sau đó Nhị Oa từ bậc đất bên cạnh ruộng chạy lên: "Cẩu Đản ca ca, sao thế? Ồ, Đoàn Đoàn!"

Đoàn Đoàn đặt giỏ xuống dưới bóng cây, cười híp mắt mở tấm vải phủ trên giỏ ra: "Nhìn này! Là bánh ngọt!"

Đợi Cẩu Đản và Nhị Oa ăn xong, Đoàn Đoàn đã cầm hai miếng đi đến bên Đại Ngưu và Kim thị: "Thúc ơi, thẩm ơi, Đoàn Đoàn mang bánh ngọt đến cho thúc thẩm đây! Thúc thẩm mau ăn đi."

Đại Ngưu phủi tay, cười nói: "Tiểu Đoàn Đoàn, các cháu ăn có đủ không? Sao còn mang cho thúc thẩm nữa vậy?"

Đoàn Đoàn nghe xong, cười tít mắt: "Đủ ạ đủ ạ! Nương của cháu làm nhiều lắm!"

Kim Thị cười nói: "Thế Đoàn Đoàn ăn no chưa?"

"Thẩm ơi, Đoàn Đoàn ở nhà ăn nhiều lắm rồi ạ!"

Sau đó thấy tay hai người đều bẩn, Đoàn Đoàn bắt chước cách vừa nãy đút cho mỗi người vài miếng.

Đút bánh ngọt xong, thấy Đoàn Đoàn định đi, Đại Ngưu gọi cậu bé lại: "Tiểu Đoàn Đoàn, tối đến nhà Đại Ngưu thúc ăn cơm nhé? Gọi cả cha nương và gia gia nãi nãi đến nữa, hôm qua Đại Ngưu thúc mua hai con gà, tối Đoàn Đoàn đến phải ăn nhiều vào mới được."

Đoàn Đoàn nhớ tới thịt gà mềm mại, không khỏi nuốt nước miếng, đôi mắt sáng lấp lánh gật đầu: "Được ạ! Đại Ngưu thúc phải đợi Đoàn Đoàn đấy nhé! Đoàn Đoàn đi báo với cha nương đây!"

Nói xong, cậu bé nhảy tưng tưng đi về phía bóng cây.

Kim Thị vội vàng dặn dò: "Đoàn Đoàn, đi chậm thôi, đừng chạy, đừng nhảy, đường gồ ghề lắm, cẩn thận đấy."

Đoàn Đoàn nghe xong vội dừng bước, quay người lại gật đầu: "Biết rồi ạ, thẩm!"

Đi đến bên Cẩu Đản và Nhị Oa, Đoàn Đoàn thấy trong giỏ vẫn còn bánh táo đỏ nên đã bảo Nhị Oa cầm đi cho Tần Đắc Chính, sau đó mới xách giỏ đi về.

Đại Ngưu và Kim Thị nhìn theo tiểu tử từ từ đi đến bên ruộng nhà mình, rồi mới tiếp tục công việc trên tay.

Buổi tối, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản xách theo mấy cân lạp xưởng đã dắt Đoàn Đoàn đến nhà Đại Ngưu, Tần phụ Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn đều hơi mệt nên đều lười đi, thế là không đi cùng họ.

Đến nhà Đại Ngưu mới phát hiện, họ không chỉ mua hai con gà trống lớn, mà còn mua thêm mấy cái giò heo.

Một nhà ba người ở đó ăn một bữa thật ngon, rồi mới thong thả về nhà.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản trồng nhiều khoai tây hơn nên trồng gần bốn ngày mới xong, còn những nhà khác trong thôn thì trồng ba ngày là xong, Lý Viễn cũng không dám để họ trồng quá nhiều nên mỗi nhà chỉ trồng khoảng hai mẫu.

Trồng xong khoai tây, họ lại theo Giang Oản Oản học cách trồng khoai lang và khoai lang tím, những thứ này trồng ít hơn nữa, mỗi nhà mỗi hộ đều chưa đến nửa mẫu.

Trồng xong những thứ này, người trong thôn cũng không được nghỉ ngơi lại phải trồng lúa nước, mặc dù mọi người đều lấy được khá nhiều giống mới từ Giang Oản Oản nhưng phương pháp trồng lúa nước thì mọi người đều rất thành thạo nên cũng không cần phải học.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 184: Chương 184



Liên tục bận rộn khoảng một tháng rưỡi thì việc cày cấy mùa xuân của thôn mới coi như kết thúc, vốn chỉ cần một tháng là có thể trồng xong nhưng vì khi trồng ngô có một số nhà không cẩn thận làm c.h.ế.t khá nhiều cây con, thế là phải trồng lại nên mất nhiều thời gian.

Nhóm người Giang Oản Oản thì kết thúc sớm, chỉ mất một tháng đã trồng xong khoai tây, khoai lang tím, lúa nước và ngô, còn trồng thêm đủ loại rau.

Không chỉ vậy, còn giúp Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương trồng xong.

Không giống như người trong thôn, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương trồng toàn bộ hạt giống mà Giang Oản Oản cho, hai cụ rất tin tưởng nữ nhi con rể mình.

Cày cấy mùa xuân kết thúc nhưng người trong thôn vẫn không được thư giãn, mặc dù hạt giống đã được gieo hết nhưng sau này có kết quả hay không mới là điều quan trọng.

Còn tiệm lẩu và tiệm hải sản của Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng tiếp tục bắt đầu kinh doanh.

Cách nhau hơn một tháng không mở cửa, hai người họ đều đi giám sát mấy ngày, luôn lo lắng mọi người nghỉ dài ngày trở lại sẽ xảy ra vấn đề nhưng may mắn là họ lo lắng thừa.

Thấy mọi người đều sắp xếp cửa tiệm trật tự, hai người cũng yên tâm.

Trên đường về, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì bàn bạc về chuyện của Đoàn Đoàn.

"Tĩnh Trì, hai ngày nay chúng ta sắp xếp lại phòng của Đoàn Đoàn đi, chúng ta đã hứa với nó, thời gian này bận quá, lại bỏ bê nó rồi."

"Được, hai ngày này sẽ sắp xếp, vả lại nó cũng phải đến học đường rồi."

Giang Oản Oản gật đầu: "Đúng vậy, hài tử bốn tuổi nhà chúng ta cũng phải đeo cặp sách đến học đường rồi!"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mất hai ngày để sắp xếp xong căn phòng nhỏ của Đoàn Đoàn.

Ngoài cửa treo một chú thỏ nhỏ bằng vải màu xanh nhạt, bên dưới chú thỏ là một tấm gỗ nhỏ được đánh bóng, trên đó viết dòng chữ "Ngôi nhà của bảo bối Đoàn Đoàn".

Trong phòng, Giang Oản Oản đã đặc biệt làm rèm cửa màu xanh nhạt, ở vị trí sâu trong phòng đặt một chiếc giường không quá lớn cũng không quá nhỏ, ga trải giường và vỏ chăn đều màu xanh nhạt.

Bên cạnh giường là một chiếc tủ quần áo nhỏ, hầu hết quần áo của Đoàn Đoàn đều được treo ngay ngắn trong đó, còn một số bộ thì được để trong phòng của Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, sau này thỉnh thoảng cậu bé ngủ cùng họ cũng có thể mặc.

Đối diện giường là một chiếc bàn vuông nhỏ, dưới bàn có mấy chiếc ghế, hai bên bàn đều được làm thành giá sách, một nửa giá sách bày đủ loại đồ chơi của cậu bé, một nửa còn trống, sau này có thể để sách vở của Đoàn Đoàn.

Trên bàn nhỏ còn đặt một lọ hoa nhỏ, bên trong cắm vài cành hoa đỗ quyên đang nở rộ rực rỡ.

Trên sàn phòng trải một tấm thảm nhỏ màu vàng nhạt, kết hợp với màu xanh nhạt chủ đạo của căn phòng càng làm tăng thêm sức hút cho nhau.

Việc bố trí phòng, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đều giấu Đoàn Đoàn mà làm, ngay cả con thỏ bông và tấm biển gỗ treo ngoài cửa cũng đều dùng một tấm vải che lại.

Giang Oản Oản xem xét kỹ càng trong phòng, thấy đã cơ bản xong xuôi mới cùng Tần Tĩnh Trì ra khỏi phòng.

Xuống đến tầng dưới, Giang Oản Oản vỗ nhẹ vào cái m.ô.n.g nhỏ đang chu ra trên ghế sô pha đang muốn mở cửa sổ, cười nói: "Đoàn Đoàn, nương và cha chuẩn bị cho con một bất ngờ, đi thôi, dẫn con đi xem!"

Đoàn Đoàn quay phắt đầu lại, vui mừng đến nỗi không muốn đi giày, dang hai tay về phía hai người: "Cha, nương! Là bất ngờ gì vậy ạ? Đoàn Đoàn muốn xem!"

Tần Tĩnh Trì bế tiểu tử cùng Giang Oản Oản đi lên tầng.

Đến trước cửa phòng, Giang Oản Oản giật tấm vải xám trên cửa xuống, tức thì chú thỏ bông màu xanh được đan bằng len xuất hiện trước mắt.

Đoàn Đoàn mở to mắt, vui mừng nhìn hai người: "Thỏ bông!"

Giang Oản Oản cười, giật tấm biển gỗ treo trên cửa xuống nói: "Trên tấm biển gỗ này còn viết chữ nữa, "Ngôi nhà của bảo bối Đoàn Đoàn"."

Tiếp đó, nàng đẩy cửa ra: "Bảo bối, xem con có thích căn phòng nhỏ của con không?"

Giang Oản Oản vừa mở cửa phòng, Tần Tĩnh Trì đã đặt tiểu tử xuống thảm, Đoàn Đoàn ngơ ngác thốt lên: "Oa! Ở đây còn đẹp hơn cả phòng của cha và nương! Đoàn Đoàn thích lắm!"

Đoàn Đoàn nhìn trái ngó phải, lúc thì mở tủ quần áo ra xem, lúc thì trốn sau rèm cửa cười khúc khích, lúc lại nhào lên chiếc giường êm ái, ôm con thỏ bông trên giường, vừa kích động vừa phấn khích!

"Cha, nương! Đến đây nhanh! Chiếc giường nhỏ này thoải mái quá!"

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản vừa đến bên giường đã bị tiểu tử này kéo ngã xuống giường nhỏ.

Giang Oản Oản nhìn lên trần nhà, vu.ốt ve khuôn mặt nhỏ của Đoàn Đoàn dịu dàng nói: "Đoàn Đoàn, mấy ngày nữa con sẽ phải đến học đường rồi, vào học đường là thành người lớn rồi."

Đoàn Đoàn lăn qua lăn lại trên giường, thoải mái nhắm mắt lại, nghe lời nàng nói, vui vẻ gật đầu: "Vâng! Nương, Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca có cùng đi với Đoàn Đoàn không ạ?"

Tần Tĩnh Trì thấy cậu bé cử động lung tung, nhanh chóng ôm tiểu tử vào lòng: "Được rồi, cẩn thận ngã khỏi giường."

Giang Oản Oản nhìn tiểu tử trong lòng Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Tất nhiên rồi, các con cùng đi."

"Oa! Tốt quá!"

"Vậy thì nương, sau này Đoàn Đoàn có thể dẫn Cẩu Đản ca ca và các bạn đến phòng Đoàn Đoàn chơi không ạ, ừm... Còn ngủ cùng Đoàn Đoàn nữa ạ?"

"Tất nhiên là được rồi, sau này Đoàn Đoàn có bạn mới cũng có thể dẫn về nhà."

"Hi hi... Tuyệt quá!"

Tần Tĩnh Trì vu.ốt ve đầu nhỏ của Đoàn Đoàn nghiêm túc nói: "Đến học đường không được đánh nhau với người khác, biết chưa? Phải ngoan ngoãn, nếu có ai bắt nạt con thì về nói với cha và nương, chúng ta sẽ làm chủ cho con!"

"Vâng vâng, được ạ."

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu qua khe hở rèm cửa vào phòng, Giang Oản Oản nghiêng đầu nhìn hai phụ tử đang tắm mình trong nắng, thì thầm nói chuyện khiến nàng chỉ thấy nắng đẹp, thời gian ấm áp và dài lâu...

Hai ngày sau, Tần Tĩnh Trì, Giang Oản Oản, Đại Ngưu và Tần Đắc Chính cùng nhau dẫn bánh bao nhỏ nhà mình đến Thường Hoa học viện.

Mấy tiểu tử này mặc trường sam nhỏ tinh xảo, trên lưng đeo chiếc cặp nhỏ mà Giang Oản Oản đặc biệt thiết kế cho chúng, trên cặp của Đoàn Đoàn thêu hình chú thỏ bông, trên cặp của Cẩu Đản thêu hình chú hổ nhỏ, trên cặp của Nhị Oa thêu hình chú gấu nhỏ, trông thật đáng yêu.

Mấy người họ nộp tiền học, nhìn mấy thiểu tử hành lễ bái sư, Giang Oản Oản nắm tay Đoàn Đoàn dặn dò: "Buổi trưa, các con đi đến cổng học viện, nương sẽ đến đón các con về tiệm của chúng ta ăn cơm, biết chưa?"

Đoàn Đoàn cười tươi như hoa gật đầu: “Biết rồi ạ, nương yên tâm! Đoàn Đoàn và Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca sẽ ngoan ngoãn!"

Cẩu Đản và Nhị Oa ở bên cạnh nghiêm túc gật đầu: "Thẩm yên tâm!"

"Chúng cháu sẽ ngoan ngoãn!"

Giang Oản Oản nhìn ba đứa nhỏ, dịu dàng nói: "Tốt, ở học đường phải nghe lời phu tử!"

Ba tiểu tử lại cùng nhau gật đầu.

Đợi nhìn chúng được phu tử dẫn vào lớp, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình, mấy người họ mới lưu luyến không thôi rời đi.

Buổi trưa, ba tiểu tử này nắm tay nhau ra khỏi học viện, vừa đến cổng đã thấy Giang Oản Oản đang vội vã ngoắc tay: "Ở đây!"

Ban đầu ba tiểu tử này còn ngó đông ngó tây, thấy nàng đi tới thì vội chạy lại, mấy tiểu tử thân thiết vây quanh Giang Oản Oản, lúc thì gọi "nương", lúc thì gọi "thẩm", ríu rít không ngừng.

Giang Oản Oản dẫn chúng đi về phía tiệm lẩu: "Cẩu Đản, Nhị Oa, sau này các cháu cứ theo Đoàn Đoàn đến tiệm lẩu ăn cơm, cha nương các cháu ở tiệm nướng cũng khá bận, dù sao thẩm cũng phải nấu cơm cho Đoàn Đoàn, sau này các cháu cứ ăn cùng nó."

Ba tiểu tử này tình cảm tốt, thật ra Giang Oản Oản cũng coi chúng như con của mình, bây giờ chúng cũng không còn sợ nàng, thỉnh thoảng còn làm nũng bên nàng giống như Đoàn Đoàn.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 185: Chương 185



Hai Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu: "Đa tạ thẩm!"

Đến tiệm lẩu, Giang Oản Oản liền bưng lên bàn những món đã nấu xong, đang đặt trên bếp giữ ấm, có cá chua ngọt, lạp xưởng hấp và rau xanh xào, ba tiểu tử ăn rất ngon!

Vốn Đại Ngưu và Tần Đắc Chính cũng không tiện để con mình cứ ăn của nàng mãi, họ nói để chúng đến tiệm nướng ăn là được nhưng dưới sự thuyết phục của Giang Oản Oản, cuối cùng họ mới đồng ý. Nhưng Giang Oản Oản vất vả giúp đám tiểu tử nấu cơm nên họ mỗi ngày đều mua ít thịt, bắt ít cá các loại mang đến, Giang Oản Oản cũng không khách sáo đều nhận hết.

Như vậy, trong lòng nhóm người Đại Ngưu cũng thấy thoải mái hơn.

Ba tiểu tử vì còn nhỏ, nên buổi tối học xong sớm hơn một chút, lúc này Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đều còn ở trong tiệm, vì vậy ba tiểu tử sẽ đến hiệu sách của Tần Tĩnh Nghiễn. Thỉnh thoảng vào lúc hai phu thê họ rảnh rỗi, chúng sẽ ngoan ngoãn ngồi bên bàn sách ở tầng một nghe Tần Tĩnh Nghiễn hoặc Lý Tuyết Trân kể chuyện cho chúng nghe, cho đến khi muộn hơn một chút thì Giang Oản Oản và Đại Ngưu sẽ đến đón những tiểu tử này.

Lý Tuyết Trân nhìn ba tiểu tử đang chăm chú nhìn hai người họ, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Đợi chúng đi hết, nàng kéo Tần Tĩnh Nghiễn, kích động nói: "Tướng công, chàng nói xem những tiểu tử như Đoàn Đoàn còn chưa biết chữ, kể cho chúng nghe nhiều câu chuyện nhỏ chắc là chúng sẽ rất thích?"

Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: "Đó là lẽ thường tình, hài tử đều thích nghe những thứ này, cũng giống như người lớn thích nghe tiên sinh kể chuyện vậy."

Lý Tuyết Trân tiếp lời: "Vậy chàng nói xem thiếp có thể vẽ một số truyện tranh cho hài tử xem được không, dùng tranh để kể một câu chuyện, như vậy thì dù không viết chữ lên đó, hài tử cũng có thể hiểu được."

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn nàng, mắt sáng lên: "Cũng được đó, ta thấy những bức tranh nàng vẽ vừa đơn giản vừa đáng yêu, những hài tử chắc chắn sẽ rất thích!"

Lý Tuyết Trân được cậu khuyến khích, trong mắt tràn đầy ý cười: "Vậy thiếp sẽ thử!"

“Được!”

Sau vài ngày, Lý Tuyết Trân đã vẽ xong một câu chuyện nhỏ, là câu chuyện về một tiểu tử mang theo một chú mèo nhỏ đi lang thang khắp nơi.

Sau khi vẽ xong, khi Giang Oản Oản đến hiệu sách, Lý Tuyết Trân vui mừng đưa cho nàng xem.

Giang Oản Oản cầm xem một lúc, đôi mắt liền sáng lên, bức tranh của Lý Tuyết Trân đặc biệt giống với tranh phác thảo thời hiện đại, vì là vẽ cho hài tử xem nên khắp bức tranh đều toát lên vẻ ngây thơ, hoàn toàn là một cuốn truyện tranh!

"Tuyết Trân, không ngờ muội lại vẽ đẹp đến vậy! Phong cách vẽ đặc biệt đáng yêu! Câu chuyện cũng rất ấm áp, đợi đám tiểu tử Đoàn Đoàn tan học về, ta sẽ cho chúng xem nếu chúng cũng thích thì có thể vẽ thêm nhiều để bán trong tiệm!"

Tuy Lý Tuyết Trân đã được Tần Tĩnh Nghiễn khen ngợi nhưng nghe Giang Oản Oản nói vậy, trong lòng vẫn không khỏi vui mừng: "Vâng, được, đợi Đoàn Đoàn tan học về muội sẽ cho nó xem!"

Sau đó, Giang Oản Oản lại cùng nàng ấy thảo luận về nhiều cốt truyện, một lúc lâu sau, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của Lý Tuyết Trân, nàng mới trở về cửa tiệm của mình.

Mười ngày sau, Nhã Văn thư phòng đã bày bán hàng chục cuốn truyện tranh.

Vừa bày ra, chỉ trong vòng hai ngày đã bán hết sạch.

Vì là truyện ngắn nên vẽ một cuốn truyện tranh cũng không mất nhiều thời gian, nhưng Tần Tĩnh Nghiễn sợ Lý Tuyết Trân quá vất vả nên chỉ để nàng ấy vẽ hai ba cuốn một ngày rồi thôi.

Như vậy, truyện tranh này cung không đủ cầu, lại càng trở nên nổi hơn, những tiểu thiếu gia và tiểu thư nhà giàu trong huyện đều lấy việc mua được truyện tranh sớm nhất làm vinh dự.

Hôm nay, Tô Hà đến hiệu sách, nhìn cảnh trên dưới đều là khách khiến bà ấy không khỏi giật mình, bà ấy chưa từng thấy hiệu sách nào có nhiều khách như vậy.

Nhưng nghĩ đến cảnh tượng nà ấy đến nhà Vương phu nhân làm khách mà mình đã nhìn thấy, bà ấy khẽ cười cũng không thấy lạ nữa.

Bà ấy ngồi bên bàn sách đợi Tần Tĩnh Nghiễn bưng trà và bánh ngọt đến, rồi nhìn hai phu thê họ nói: "Thật không ngờ, tiệm sách này của các con lại làm ăn tốt đến vậy! Hôm qua nương đến nhà họ Vương làm khách, mấy tiểu tôn tử và tiểu tôn nữ của họ quây quần bên nhau xem một cuốn truyện tranh nhỏ, trông rất thích thú, xem xong nhanh chóng ôm chân Vương phu nhân nũng nịu nói là muốn mua thêm vài cuốn nữa."

Tô Hà uống một ngụm trà rồi nói tiếp: "Nương hỏi mới biết những cuốn truyện tranh đó đều được bán hết ở hiệu sách của chúng ta."

Tần Tĩnh Nghiễn dịu dàng nhìn Lý Tuyết Trân, rồi mới cười nói: "Nhạc mẫu, những cuốn truyện tranh đó đều do A Trân vẽ, được mọi người yêu thích lắm! Nhiều người muốn đến mua nhưng sao Tuyết Trân có thể vẽ kịp chứ, giờ đã đặt trước mấy chục cuốn rồi. Ban đầu con định mời thêm vài người cùng vẽ nhưng tranh của A Trân vẽ luôn có một cảm giác đặc biệt, người khác hoàn toàn không bắt chước được, đành phải thôi vậy."

Tô Hà cười gật đầu: "Không chỉ có truyện tranh đâu, còn có tiểu hài tử của nhà họ Vương, chính là người đang học ở Thường Hoa học viện, cậu ta ấy, mua về một quyển sách tên là "Phi Sa" Vương viên ngoại cầm qua xem một lần, sau đó cũng giống như hài tử của mình, cả ngày ôm quyển sách đó không nỡ buông tay, Vương phu nhân ghét c.h.ế.t hai phu tử họ."

"Vương phu nhân nói rằng, sau khi hai phu tử họ đọc xong, cả ngày than thở, thậm chí còn bắt đầu hối hận vì không tự học võ từ nhỏ, hối hận vì không thể báo đáp đất nước!"

Nghĩ đến cảnh Vương phu nhân vừa nói vừa trợn mắt, Tô Hà không khỏi bật cười.

"Con rể của nương đúng là lợi hại, nếu không phải cha của Tuyết Trân không cho ta nói, lúc đó nương đã khoe khoang với Vương phu nhân rồi, cuốn sách đó chính là con rể ta viết!"

Nghĩ đến chuyện trước đây Vương phu nhân còn thăm dò nói rằng Tần Tĩnh Nghiễn không xứng với Tuyết Trân, Tô Hà có chút không vui nhưng lão đầu tử nhà mình lại không cho bà ấy nói, nếu không bà ấy đã nói ra còn có thể hả giận một chút.

Lý Tuyết Trân và Tần Tĩnh Nghiễn nhìn nhau, cười nói: "Nương, cha nói vậy là đúng, A Nghiễn cũng không muốn mọi người biết là chàng ấy viết, nếu không đến lúc đó sợ rằng cửa tiệm sẽ chật cứng người mất."

Những người đã đọc "Phi Sa", biết rằng chỉ có hiệu sách của họ bán cuốn sách này, đều rất tò mò, lần lượt đến thăm dò xem tác giả là ai, hai người chỉ cần đối phó với những người đó thôi cũng đã rất mệt rồi.

Tô Hà vừa ăn bánh ngọt, vừa nuốt xuống mới mở miệng nói: "Nương cũng chỉ nói vậy thôi, con rể của nương lợi hại như vậy, đương nhiên muốn nói với người khác rồi! Nhưng bây giờ hiệu sách của các con ở huyện đã nổi tiếng rồi, nương cũng mừng cho các con!"

Tần Tĩnh Nghiễn nghe vậy, không khỏi đỏ bừng tai có chút ngượng ngùng.

Tô Hà và hai người họ nói chuyện phiếm, một lúc sau đã ăn hết một đĩa bánh ngọt và vài cốc trà nếp.

Đến lúc đi, mới nhớ ra mục đích mình đến hiệu sách: "Ồ! Đúng rồi! Tối nay các con đến nhà ăn cơm! Vương bá mua một con nai, tối nay làm riêng cho các con ăn!"

"Con nai đó to lắm đấy, nương đến tiệm lẩu xem, bảo Oản Oản và Tĩnh Trì cũng đưa Đoàn Đoàn đến nhà!"

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu, cười nói: "Ồ, vậy là tối nay chúng ta có phúc rồi, chúng ta đến, ước chừng là ăn hết một bữa!"

"Cứ ăn thoải mái đi, vốn dĩ là mua để bồi bổ cho các con!"

Đợi Tô Hà đi xa, Tần Tĩnh Nghiễn nghĩ đến nụ cười đầy ẩn ý của bà ấy, vẫn còn như hòa thượng bị hiểu lầm, không hiểu ra sao.

Cậu nghi hoặc nhìn Lý Tuyết Trân: "Sao vừa nãy nhạc mẫu lại nhìn chúng ta với vẻ mặt đó?"

Lý Tuyết Trân đỏ bừng tai, lười để ý đến cậu, liếc nhìn cậu rồi đi vào phòng nghỉ bên cạnh.

Nàng ấy ngồi vào bàn không khỏi nhớ tới lời Tô Hà nói với nàng ấy mấy ngày trước.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 186: Chương 186



"Tuyết Trân à, hai đứa thành thân mấy tháng rồi, cũng nên có thai rồi chứ."

Nói xong còn sờ bụng nàng ấy, thấy bụng nàng ấy không nhô lên lại quan sát nàng ấy một lúc mới nói: "Hình như con vẫn chưa có, không được, nương phải nghĩ cách."

Lý Tuyết Trân ngây người nhìn bà ấy, khuôn mặt đỏ bừng: "Nương, cứ... Cứ thuận theo tự nhiên là được rồi, dạo này hơi bận, ai... Ai có tâm trí..."

Tô Hà nghe xong gật đầu, lẩm bẩm: "Ồ, có phải là về rồi không có sức không? Không sao, nương sẽ nghĩ cách, mấy ngày nữa sẽ bảo người mang một con nai đực về bồi bổ cho A Nghiễn!"

Nghĩ đến đây, Lý Tuyết Trân vội vàng lắc đầu cố gắng quên đi những gì Tô Hà nói.

Nhưng nàng ấy không khỏi đưa tay sờ lên bụng mình, không biết đến bao giờ mình mới có tiểu bảo bảo... Nếu sau này đáng yêu như Đoàn Đoàn thì tốt biết mấy.

Tần Tĩnh Nghiễn đi vào, nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ấy còn tưởng nàng ấy đau bụng: "A Trân, sao vậy? Đau bụng à?"

Tiếp đó lại nói: "Có phải là đến tháng rồi không?" Ngẫm lại thì thấy không đúng: "Nhưng ngày tháng cũng không trùng khớp? Có phải mấy ngày nay đụng nước đá không? Đến sớm rồi?"

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn vẻ mặt ngây người của Lý Tuyết Trân, tưởng mình đoán đúng, luống cuống tay chân rồi vội vàng lo lắng nói: "Ta ra sân sau đun cho nàng chút nước đường!"

Tiếp đó khoác chiếc áo choàng treo bên cạnh cho nàng, định đi ra ngoài.

Lúc này Lý Tuyết Trân mới hoàn hồn, hai má ửng hồng: "Không... Không phải, bụng thiếp không… Có khó chịu! Chàng... Chàng không cần quan tâm thiếp."

Tần Tĩnh Nghiễn ôm lấy vai nàng ấy: "Thật sự không sao chứ? Ta là tướng công của nàng, có chuyện gì thì phải nói cho ta biết chứ!"

Lý Tuyết Trân ngượng ngùng liên tục lắc đầu: "Thật sự không sao! Thiếp... Thiếp ôm bụng là... Là do hơi đói thôi, chàng nghĩ gì vậy."

Lúc này Tần Tĩnh Nghiễn mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!"

"Vậy chúng ta đến tiệm của a ca ăn cơm nhé? Ăn hải sản thì sao?"

Lý Tuyết Trân lắc đầu: "Chàng bị dị ứng hải sản không ăn được, thiếp ăn một mình thì có ý nghĩa gì, không ăn!" Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vội vàng nói: "Ừm... Chúng ta tự nấu mì đi, hôm qua tẩu tử đã cho chúng ta một lọ nhỏ nước sốt trộn mì, ngửi thấy thơm lắm, hôm nay chúng ta ăn cái đó!"

Tần Tĩnh Nghiễn vu.ốt ve đầu nàng ấy, gật đầu dịu dàng nói: "Được, ta đi nấu, nàng ngồi đây nghỉ ngơi đi."

"Ừm, được."

Thấy cậu quay người đi bận rộn, Lý Tuyết Trân mới phản ứng lại được là hai người họ đều không có ở ngoài trông tiệm, thế là vội vàng đi ra ngoài.

Buổi tối, nhóm người Tần Tĩnh Nghiễn còn chưa đến, thịt nai đã làm xong nhưng nghĩ đến thịt nai này chủ yếu là cho hai huynh đệ Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn ăn, Tô Hà lại bảo nhà bếp xào thêm chút thịt heo và rau.

Đợi đồ ăn bưng lên bàn, Tần Tĩnh Nghiễn đã dẫn Lý Tuyết Trân đến.

Không lâu sau, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cũng dẫn theo Đoàn Đoàn vào cửa.

Tuy Đoàn Đoàn đã lâu không đến đây nhưng lại không hề thấy xa lạ chút nào, vừa vào cửa đã nhào vào lòng Tô Hà ôm chân bà ấy nũng nịu.

Tô Hà vừa nhìn thấy bánh bao nhỏ mềm mại đeo cặp sách nhỏ, tim như muốn tan chảy: "Ai nha, lại đây để Tô nãi nãi ôm ôm nào."

Tô Hà hôn tiểu tử một cái rồi hỏi: "Đoàn Đoàn đi học đường cảm thấy thế nào? Có quen không?"

Đoàn Đoàn gật đầu, nói đến chuyện này là vô cùng phấn khích: "Vâng vâng, quen ạ! Đoàn Đoàn đã quen được mấy tiểu ca ca, còn có mấy đệ đệ nhỏ hơn Đoàn Đoàn nữa, các đệ ấy chỉ mới ba tuổi thôi!"

Giang Oản Oản ở bên cạnh buồn cười cào nhẹ vào mũi nhỏ của cậu bé: "Tiểu tử nhà con mới vừa đón sinh thần bốn tuổi xong, còn nói người khác nhỏ."

Đoàn Đoàn cười híp mắt nói: "Nhưng như vậy thì Đoàn Đoàn là ca ca rồi!" Nói đến đây, Đoàn Đoàn lập tức nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, chu môi nhỏ nhắn cáo trạng: "Đoàn Đoàn cũng không biết bao giờ mới có đệ đệ! Nương và cha chỉ biết lừa hài tử thôi! Còn nói..."

Giang Oản Oản vội vàng bịt miệng nhỏ không ngừng của cậu bé lại: "Haha... Mau ăn cơm đi, Tô nãi nãi của con đã đặc biệt chuẩn bị đồ ăn, không ăn nữa thì nguội mất."

Đoàn Đoàn nghe nàng nói vậy, lập tức bị phân tán sự chú ý, đợi Tô Hà bế cậu bé đặt lên ghế ngồi liền ngoan ngoãn ăn từng thìa từng thìa cơm.

Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn nhất thời cũng không nhận ra ăn nhiều thịt nai sẽ có tác dụng gì, một đũa một đũa gắp, ăn ngon lành.

Tô Hà và Lý Viễn thấy hai người họ thích ăn, trong lòng đều vui vẻ gật đầu liên tục.

Lý Tuyết Trân nhìn Tần Tĩnh Nghiễn muốn nói lại thôi, thấy cậu đã ăn được mấy đũa thì vội gắp cho cậu ít thịt heo và rau, vẻ mặt khó tả mở lời: "Chàng... Chàng ăn nhiều món khác một chút... Đừng chỉ chăm chăm ăn thịt nai."

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu: "Ừm, được!"

Tô Hà nhìn cảnh này, nhìn nữ nhi mình chê bai lắc đầu: “Ngày thường đã ăn rau, thịt heo nhiều rồi, hôm nay là để các con đến ăn thịt nai!" Nói rồi múc cho Tần Tĩnh Nghiễn một thìa lớn thịt nai hầm: "Nào! Ăn nhiều chút!"

Tiếp đó lại múc cho Tần Tĩnh Trì một thìa lớn.

Giang Oản Oản nhìn đống thịt nai chất đầy trong bát của Tần Tĩnh Trì, khóe miệng giật giật không hiểu sao lại cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Giờ ăn cơm, hai huynh đệ còn uống chút rượu với Lý Viễn. Đợi ăn xong, Tần Tĩnh Trì thì không thấy gì, còn Tần Tĩnh Nghiễn thì bắt đầu choáng váng rồi, thế là cậu và Lý Tuyết Trân ở lại nghỉ ngơi luôn, còn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản sợ Tân phụ Tần mẫu ở nhà lo lắng nên vẫn kiên quyết dẫn Đoàn Đoàn về.

Lý Tuyết Trân và Tần Tĩnh Nghiễn tắm rửa sạch sẽ rồi vào ở trong phòng ngủ mà nàng ấy từng ở.

Lý Tuyết Trân đi theo sau Tần Tĩnh Nghiễn, nhìn gáy và tai cậu đỏ bừng, trông thấy cậu lên giường rồi, lúc này nàng ấy chậm chạp ngồi vào bàn rót một tách trà mát uống, mắt không tự chủ được liếc nhìn Tần Tĩnh Nghiễn, đợi một lúc lâu, thấy dường như Tần Tĩnh Nghiễn đã ngủ mới nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cậu.

Vừa nằm lên giường thở phào nhẹ nhõm, bên tai nàng ấy đã thổi đến một luồng gió lạnh, quay đầu nhìn lại thì Tần Tĩnh Nghiễn đang chống đầu cười không rõ ý nhìn nàng ấy: "Nương tử, hôm nay sao nàng lại không bình thường như vậy?"

Lý Tuyết Trân xoa xoa vành tai ngứa ngáy, lắp bắp nói: "Không... Không có mà, sao... Sao lại nói vậy? Haha..."

Tần Tĩnh Nghiễn nheo mắt lại, ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: "Hay là ta có chỗ nào làm nàng không vui?"

Lý Tuyết Trân quan sát cậu cẩn thận, thấy cậu dường như không có hành động gì bất thường, lúc này mới thả lỏng: "Ôi chao, thật sự không có gì đâu, sao hôm nay chàng lại lề mề thế, mau ngủ đi, thiếp buồn ngủ quá!"

"Được rồi, không giận là tốt."

Tần Tĩnh Nghiễn biết đây là đang Lý phủ, đương nhiên sẽ không làm gì nàng ấy, chỉ là khi cậu ngủ một giấc rồi bị nóng tỉnh dậy thì lại là chuyện khác.

Sợ đánh thức Lý Tuyết Trân, cậu nhẹ nhàng xuống giường rót một tách trà lớn uống cạn, cảm thấy hơi đỡ hơn một chút, lúc này mới lên giường.

Chỉ là chưa được bao lâu lại có chút khô miệng.

Lý Tuyết Trân bị tiếng sột soạt khi cậu trở mình đánh thức, mơ màng lên tiếng: "Sao vậy?"

"A Trân, không biết sao, ta... Ta cảm thấy hơi khó chịu."

Nói xong nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Lý Tuyết Trân rồi không kiềm chế được mà hôn lên.

Lý Tuyết Trân sờ gáy cậu hơi nóng, bất đắc dĩ thở dài cam chịu nhắm mắt lại.

Vốn dĩ ngày thường Tần Tĩnh Nghiễn phải mất rất lâu, lần này được thịt nai trợ lực, cả người như không biết mệt mỏi, Lý Tuyết Trân nắm chặt cột chạm trổ ở đầu giường, nhíu mày tủi thân nghĩ, nương của nàng ấy thật sự hại người không ít, lần sau thế nào cũng phải ngăn cản mới được!

Còn Giang Oản Oản bên kia cũng chẳng khá hơn là bao. Tuy do Giang Oản Oản giận dỗi nên giờ mỗi lần Tần Tĩnh Trì đều có chừng mực nhưng hôm nay lại thực sự không nhịn được, mặc cho Giang Oản Oản cắn cánh tay hắn, vô lực vỗ vào lưng hắn nhưng nghe tiếng r*n r* khó nhịn của người trong lòng thì hắn vẫn không nỡ buông nàng ra. Mãi đến nửa đêm nến trong phòng ngủ của họ mới được thổi tắt.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 187: Chương 187



Ngày hôm sau, đợi đến khi mặt trời lên đến giữa không trung, Giang Oản Oản mới dụi dụi chăn, mơ màng sờ chăn bên cạnh, cảm thấy dưới tay trống không, lúc này mới khó khăn mở mắt ra.

Vừa đỡ eo đau nhức xuống giường, mở cửa sổ ra, mới thấy ánh nắng chói mắt bên ngoài đã lên cao như vậy.

Nàng không tin chớp chớp mắt, vội vịn cầu thang xuống lầu: "Tĩnh Trì! Tĩnh Trì? Đoàn Đoàn còn phải đến học đường nữa! Giờ là lúc nào rồi!"

Tần mẫu bưng một bát cháo, thấy nàng xuống lầu vội vàng đặt sang một bên: "Oản Oản, Tĩnh Trì đã đưa Đoàn Đoàn đến huyện từ lâu rồi, con yên tâm."

"Nó nói con hơi khó chịu, giờ đã đỡ hơn chưa? Nương nấu cháo cho con, nếu không được thì chúng ta đến y quán xem!"

Giang Oản Oản thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha rồi mới cười nói: “Nương, nương đừng lo, con không sao."

Thấy sắc mặt nàng không giống như đang ốm, Tần mẫu mới yên tâm: "Vậy thì tốt, vậy nhanh uống cháo đi."

“Vâng, được ạ.”

Giang Oản Oản ngồi trên ghế sô pha vẫn luôn cảm thấy bụng mình hơi đau, cảm giác có chút khác so với trước đây, nhưng nghĩ đến chuyện tối qua, nàng không nghĩ nhiều bưng bát cháo trắng Tần mẫu nấu mà húp.

Tần mẫu ngồi bên cạnh ôn tồn nói: "Oản Oản, có muốn lấy chút dưa muối ăn kèm không?"

Giang Oản Oản lắc đầu: "Không cần đâu, nương, cháo trắng này húp vào toàn là hương thơm của lúa gạo, thơm lắm!"

"Được, vậy thì cứ húp như vậy, trong bếp còn nữa, không đủ thì nương lại múc cho con." Thấy nàng uống hơi vội, Tần mẫu vội nói: "Uống từ từ thôi, đừng vội, có phải đói lắm không?"

Không đợi Giang Oản Oản nói gì, Tần mẫu đã trách móc: "Đều tại Tĩnh Trì, nương bảo cho con ăn sáng rồi hãy ngủ mà, nó cứ không cho nương đi."

Giang Oản Oản buông bát và thìa trong tay, ôm lấy tay Tần mẫu cười tươi nói: "Vẫn là nương thương con, không giống Tần Tĩnh Trì, chỉ biết bắt nạt người khác!"

Tần mẫu nghe vậy, cười đến nỗi khóe mắt toàn là nếp nhăn: "Sau này nó bắt nạt con, con cứ nói với nương, nương sẽ trị nó!"

"Vâng!"

Sau khi húp xong cháo, ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với Tần mẫu, dần dần, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng khách khiến cả căn phòng đều ấm áp.

Giang Oản Oản dựa vào ghế sô pha, buồn ngủ vô cùng, nàng dụi dụi mắt nói: "Nương, con buồn ngủ quá, con lên lầu ngủ một lát, có chuyện gì thì gọi con nhé!"

Tần mẫu gật đầu liên tục: "Đi đi, ngủ nhiều một chút."

Giang Oản Oản nằm trên giường ngủ một giấc, cuối cùng bị cơn đau bụng đánh thức.

Nàng khó khăn ngồi dậy, kiểm tra một chút, không phải đến tháng, lau đi những giọt mồ hôi mỏng trên mặt, trong lòng không khỏi ấm ức đều tại Tần Tĩnh Trì!

Ngồi một lúc, lại không nhịn được chui vào chăn mềm, muốn ép mình ngủ thêm một giấc nhưng bụng lại càng đau dữ dội, đành phải chống người khó khăn đi xuống lầu.

"Nương, bụng con đau quá! Nương nhanh giúp con lấy một cốc nước nóng đi."

Tần mẫu nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt thì giật mình, vội vàng đến chỗ cầu thang đỡ nàng: "Sao vậy, trước khi ngủ còn tốt mà!"

Đỡ nàng ngồi xuống ghế sô pha, Tần mẫu vội nói: "Nương lấy cho con nước đường đỏ! Con ngồi đợi một chút."

Đợi Tần mẫu bưng một cốc nước đường đỏ ra, Giang Oản Oản dựa vào lưng ghế sô pha nhíu chặt mày.

"Nước đường đỏ đây, mau uống đi!"

Giang Oản Oản nhận lấy nước đường đỏ nhưng tay lại không ngừng run rẩy làm đổ rất nhiều nước đường.

Tần mẫu thấy vậy, vội vàng đón lấy: "Nương đút cho con!"

Đợi nàng uống gần hết nửa cốc nước đường, sắc mặt càng thêm tái nhợt, Tần mẫu lo lắng nói: "Oản Oản, đi, nương đưa con đến y quán xem sao! Con xem sắc mặt con trắng bệch kìa! Sao thế này!"

Giang Oản Oản quay đầu nhìn ra cửa sổ, thấy trời đã chập tối thì lắc đầu: "Nương, đợi... Đợi Tĩnh Trì về, nếu vẫn còn đau, chúng ta hãy... Hãy đi, xe ngựa đã bị chàng ấy và cha lấy đi rồi, chúng ta muốn... Muốn đến huyện, con cũng không đi nổi."

Tần mẫu đành phải gật đầu: "Được, được, được, vậy thì đợi Tĩnh Trì, cha con cũng vậy, hôm nay không biết nghĩ thế nào, nhất quyết đòi cùng Tĩnh Trì đưa Đoàn Đoàn đến học đường, cũng không có ở nhà!"

Vừa chăm sóc Giang Oản Oản, Tần mẫu vừa không ngừng đi đến cửa lớn ngóng trông, lo lắng chờ đám người Tần Tĩnh Trì.

Lại đợi thêm hai khắc, cuối cùng mới thấy xe ngựa chạy đến từ cuối đường lớn.

Đợi xe ngựa dừng lại trước cửa, thấy vẻ mặt lo lắng của Tần mẫu chưa đợi bà nói gì, Tần Tĩnh Trì đã nghi hoặc hỏi: "Nương, sao vậy? Hôm nay sao lại đặc biệt ra đây đợi chúng con?"

Đoàn Đoàn thò đầu nhỏ ra khỏi rèm xe chớp chớp đôi mắt to, nhìn vẻ mặt của bà cũng đầy vẻ nghi hoặc.

Tần mẫu vội nói: "Cuối cùng mọi người cũng về rồi, hôm nay không biết Oản Oản bị làm sao, sau khi ngủ một giấc vào buổi trưa, bụng cứ đau mãi, sắc mặt trắng bệch! Chỉ đợi các con về đưa đi y quán xem sao!"

Tần Tĩnh Trì nghe đến mấy chữ đau bụng thì đã nghiêm mặt nhảy xuống xe ngựa.

Đoàn Đoàn nghe xong, vừa khóc vừa nức nở lo lắng chui ra khỏi xe ngựa, không đợi Tần phụ Tần mẫu bế đã trực tiếp nhảy xuống xe ngựa.

Tần phụ Tần mẫu nhìn thấy cảnh này, giật mình!

"Đoàn Đoàn!"

Đoàn Đoàn nhảy xuống, chân nhỏ bị rung lên nhưng lại cố gắng bỏ qua cảm giác tê tê ở lòng bàn chân, nhíu chặt mày vội vàng bĩu môi đi theo Tần Tĩnh Trì vào nhà, miệng không ngừng gọi “Nương."

"Oản Oản! Thế nào rồi? Sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này! Ta... Ta sẽ đưa nàng đến y quán ngay! Nàng cố chịu nhé!"

Nói xong lập tức ôm người chạy ra ngoài, Đoàn Đoàn còn chưa kịp nhìn thấy nương mình đã chạy theo sau Tần Tĩnh Trì.

Đặt Giang Oản Oản nằm xuống xe ngựa một cách cẩn thận, Tần Tĩnh Trì nói: "Cha nương, hay là hai người đưa Đoàn Đoàn về nhà đi, nhà cũng phải có người trông chứ."

Đoàn Đoàn mở to mắt, liên tục lắc đầu nghẹn ngào nói: "Đoàn Đoàn muốn trông nương! Không ở lại!"

Tần mẫu lên tiếng: "Ta đi theo để chăm sóc Oản Oản!" Nói rồi nhìn sang Tần phụ: "Lão đầu tử này ở lại nhà đi, dù sao ông đi cũng chẳng có tác dụng gì!"

Tần phụ ngẩn người còn chưa kịp phản ứng, Tần mẫu đã theo sau Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn lên xe, không lâu sau xe ngựa đã đi xa.

Tần Tĩnh Trì đánh xe ở bên ngoài, Đoàn Đoàn và Tần mẫu ở trong xe cùng Giang Oản Oản.

Đầu Giang Oản Oản gối lên chân Đoàn Đoàn, tiểu tử đã đắp chăn nhỏ cho nàng, kéo tay áo lau mồ hôi cho nàng, thỉnh thoảng còn hôn nàng vài cái: "Nương, cha sẽ sớm đưa chúng ta đến y quán thôi! Cố chịu thêm một chút nhé.”

Tần mẫu ngồi bên cạnh nhìn tiểu tử ngoan ngoãn như vậy, trong lòng không khỏi có chút bối rối, đột nhiên cảm thấy hoàn toàn không có gì bà có thể làm được.

Giang Oản Oản cười gật đầu với Đoàn Đoàn, nhìn thấy trong mắt cậu bé còn đọng nước mắt, liền an ủi: "Bảo bối đừng lo, nương không sao đâu!"

"Vâng."

Nghe thấy giọng điệu run rẩy, Giang Oản Oản khẽ thở dài, đưa tay nhéo nhẹ vành tai nhỏ của cậu bé để an ủi.

Chỉ hơn một khắc, xe ngựa đã dừng lại trước cửa y quán.

Tần Tĩnh Trì nhanh chóng bế Đoàn Đoàn xuống xe ngựa, rồi bế Giang Oản Oản vào y quán: "Đại phu! Đại phu! Mau giúp ta xem giúp nương tử của ta, nàng ấy đau bụng đã lâu rồi!"

May mắn thay, lúc này trong y quán không có quá nhiều người, lão đại phu bên trong liền lập tức nói: "Nhanh, đặt lên giường này đi! Để ta xem nào!"

Lão đại phu bắt mạch cho Giang Oản Oản rồi hơi nhíu mày, Tần Tĩnh Trì và những người khác nhìn thấy vẻ mặt của ông ấy thì tim đều như treo lên cổ họng: "Đại... Đại phu, nương tử của ta thế... Thế nào rồi?"

Một lúc sau, lão đại phu mới nói: "Không sao, là chuyện tốt, nương tử của ngươi đã có thai, đã được hơn hai tháng rồi."

"Á! Thật sự có thai rồi sao?" Lúc này vẻ lo lắng trên mặt Tần mẫu đã biến mất, thay vào đó là vẻ mừng rỡ.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 188: Chương 188



Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn cũng ngây người tại chỗ, nhất thời không kịp phản ứng.

Sau đó, lão đại phu lại nhìn Tần Tĩnh Trì với vẻ mặt kỳ lạ, tiếp tục nói: "Nhưng tình trạng hôm nay là động thai!"

Tần Tĩnh Trì hoàn hồn, còn chưa kịp vui mừng đã nghe thấy lời này lại lo lắng vô cùng: "Vậy... Vậy nàng ấy có sao không? Phải làm sao bây giờ?"

"Không sao, ta sẽ kê đơn thuốc cho các ngươi, về sắc cho nương tử ngươi uống, dưỡng mấy ngày là khỏi."

"Bây giờ cứ để nương tử ngươi nghỉ ngơi ở đây trước, uống thuốc xong, các ngươi hãy về."

Tần mẫu liên tục đáp ứng: "Được, đại phu, ngươi kê đơn thuốc cho chúng ta đi, ta sẽ đi sắc thuốc."

Nghe đến đây, cuối cùng Tần Tĩnh Trì cũng thở phào nhẹ nhõm rồi lại mừng rỡ nhìn Giang Oản Oản đang yếu ớt nở nụ cười, trong lòng đau xót cúi xuống hôn nàng, nhẹ nhàng nói: "Oản Oản, nàng nghe thấy chưa? Chúng ta lại có con rồi."

Giang Oản Oản gật đầu: "Thiếp nghe thấy rồi!"

Đoàn Đoàn phản ứng lại, vui mừng nhảy cẫng lên: "A! Đoàn Đoàn có đệ đệ rồi!"

Tần Tĩnh Trì vội bế tiểu tử lên nói: "Nhỏ tiếng thôi, nương của con đang khó chịu, đừng làm ồn đến nương của con."

Đoàn Đoàn nghe xong vội che miệng lại: "Vâng vâng, Đoàn Đoàn không nói nữa!"

Sau đó lại thì thầm: "Cha, cha thả Đoàn Đoàn xuống đi."

Đứa nhỏ vừa xuống đất, Giang Oản Oản nói: "Đoàn Đoàn không cần nhỏ tiếng như vậy, sẽ không làm ồn đến nương đâu."

Đoàn Đoàn chạy đến bên giường nắm lấy ngón tay Giang Oản Oản, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, chỉ vào bụng Giang Oản Oản thì thầm: "Nương, đệ đệ!"

Giang Oản Oản bất đắc dĩ mỉm cười, cũng không biết tại sao tiểu tử này lại cố chấp với đệ đệ như vậy, nếu sau này sinh nữ nhi thì sẽ không buồn sao?

Lúc này, Tần mẫu bưng một bát thuốc đen ngòm vào, nghe Đoàn Đoàn nói thì mỉm cười nói: "Tôn tử ngoan muốn có đệ đệ sao, có muội muội không tốt sao? Như vậy là vừa có nhi tử vừa có nữ nhi, tốt biết bao!"

Đoàn Đoàn nhíu mày, suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Ừm... Muội muội cũng được, chỉ là muội muội không thể chơi với nam tử như bọn con được, đệ đệ thì sẽ tốt hơn nhiều, Đoàn Đoàn có thể dẫn đệ ấy đi chơi khắp nơi!"

Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh cũng không quan tâm đến những gì cậu bé nói, nhẹ nhàng đỡ Giang Oản Oản ngồi dậy rồi nhận lấy bát thuốc từ tay Tần mẫu: "Nào, uống thuốc đi."

Giang Oản Oản nhìn bát thuốc đen ngòm, ngửi thấy mùi khó tả trong đó, nhíu mày: "Tĩnh Trì, khó ngửi quá, hơn nữa... Hơn nữa nhìn vào đã thấy đắng rồi."

Lúc này, Đoàn Đoàn tiến lại gần, ngửa đầu nhìn vào bên trong bát thuốc, vẻ mặt chê bai.

Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, đứa nhỏ vội lục lọi trong túi áo, chỉ một lát sau, liền lấy ra một miếng đường phèn bọc giấy dầu, đưa cho Giang Oản Oản, nói: "Nương, đây là một hài tử trong học đường chia cho Đoàn Đoàn, vừa thơm vừa ngọt, nương ngoan ngoãn uống hết thuốc, là có thể ăn rồi nhé!"

Từ khi đến học đường, Đoàn Đoàn, Cẩu Đản và Nhị Oa rất được các bạn nhỏ trong lớp ấu nhi yêu quý. Thỉnh thoảng chúng lại mang theo một ít đồ ăn vặt để chia cho mọi người, mấy ngày nay còn mỗi đứa mang theo một cuốn tranh đến học đường.

Những tiểu tử trong lớp nhìn thấy cuốn tranh, vô cùng kinh ngạc, về nhà đã kéo cha nương đi mua nhưng đã sớm bán hết sạch.

Chúng không còn cách nào khác, chỉ có thể thỉnh thoảng vây quanh ba tiểu tử, tụ tập lại cùng nhau xem tranh, có đồ ăn ngon đồ chơi hay cũng sẽ chia cho chúng.

Miếng đường phèn trong tay Đoàn Đoàn là do đứa nhỏ nhỏ nhất trong lớp tặng cho cậu bé, tiểu tử đó có tên thân mật là Tiểu Bao Tử. Đúng như tên gọi nhóc đó thực sự mềm mại như một bánh bao nhỏ, người nhà cũng rất cưng chiều, thỉnh thoảng lại mang kẹo bánh cho cậu bé, điều này lại tiện cho Đoàn Đoàn vì Tiểu Bao Tử rất thích chơi với Đoàn Đoàn, có đồ ăn gì cũng sẽ cho Đoàn Đoàn.

Tuy nhiên, Tiểu Bao Tử không phải do có thể cùng Đoàn Đoàn xem tranh mà thích chơi với Đoàn Đoàn, bởi vì ngay từ khi tranh vừa mới mở bán, cữu cữu của của cậu bé đã mua cho cậu bé rồi.

Còn lý do cậu bé thích chơi với Đoàn Đoàn thì lại là vì... Đoàn Đoàn đẹp trai!

Đoàn Đoàn nghĩ đến Tiểu Bao Tử, không hiểu sao lại muốn cười, lần đầu tiên gặp nhau Tiểu Bao Tử đã nắm chặt lấy tay áo của cậu bé, tủi thân gọi cậu bé là "ca ca đẹp trai".

Có lẽ vì còn nhỏ, lại là ngày đầu tiên đến học đường nên rất sợ người lạ, nhìn thấy Đoàn Đoàn đẹp trai, không hiểu sao lại rất tin tưởng cậu bé mà cứ nắm chặt lấy tay áo của cậu bé không chịu buông ra.

Giang Oản Oản nhìn miếng đường phèn Đoàn Đoàn đưa tới, bật cười: "Tiểu tử đó tặng cho con, sao con không ăn đi?"

Đoàn Đoàn không có ý ý tốt sờ đầu: "Hehe... Thật ra Đoàn Đoàn đã ăn hai miếng rồi, miếng này muốn mang về chia cho mọi người ăn."

Tần Tĩnh Trì bật cười cầm lấy viên đường, bóc lớp giấy dầu bên ngoài, lại bưng bát thuốc đến bên miệng Giang Oản Oản nói với nàng: "Được rồi, Đoàn Đoàn đã dành tặng viên đường của nó rồi, nàng cũng mau uống thuốc đi, uống xong bụng sẽ không đau nữa."

Giang Oản Oản bĩu môi, miễn cưỡng uống một ngụm, chỉ một ngụm này thôi cũng cảm thấy như muốn lấy mạng nàng rồi, thứ này còn mạnh hơn cả nước Hoắc Hương Chính Khí của thời hiện đại!

Tần Tĩnh Trì thấy nàng uống thuốc với vẻ mặt đau khổ, đau lòng không thôi: "Oản Oản, chúng ta uống một hơi hết luôn đi, đừng uống từng ngụm từng ngụm, như vậy sẽ càng khó chịu hơn."

Giang Oản Oản nhìn hắn, cảm nhận cơn đau âm ỉ ở bụng, hít một hơi thật sâu nhận lấy bát thuốc uống một hơi cạn sạch.

Nàng uống xong, Tần Tĩnh Trì nhanh tay nhét viên đường vào miệng nàng: "Được rồi, được rồi, làm ngọt miệng."

Đoàn Đoàn ở bên cạnh nắm tay Giang Oản Oản, cười tươi rói nói: "Được rồi, được rồi, nương giỏi quá, thuốc đã uống hết rồi!"

Giang Oản Oản nhéo nhẹ má cậu bé, mỉm cười cũng lười nói gì.

Đợi Giang Oản Oản nghỉ ngơi một lúc, Tần Tĩnh Trì mới đi tìm đại phu để trả tiền thuốc.

"Đại phu, tổng cộng là bao nhiêu tiền vậy?"

Lão đại phu liếc nhìn hắn nói: "Đưa ba trăm văn đi."

Đếm tiền đồng đưa cho hắn, Tần Tĩnh Trì định đi, chỉ nghe đại phu cúi đầu giã thuốc chậm rãi nói: "Thanh niên sức nóng mạnh nhưng cũng phải tiết chế một chút, ba tháng đầu này rất yếu ớt, làm sao chịu đựng được..."

Tần Tĩnh Trì khóe mắt giật giật nhưng thấy lão đại phu ngẩng đầu nhìn lại với ánh mắt trêu chọc, không khỏi có chút chột dạ: "Biết... Biết rồi, đa tạ đại phu."

Đợi đến khi đi đến bên giường nhìn Giang Oản Oản xoa bụng cau mày, trong lòng không khỏi tự trách.

"Oản Oản, chúng ta về nhà thôi."

Giang Oản Oản đưa tay ra với hắn: "Được, chàng bế thiếp."

Tần Tĩnh Trì bế Giang Oản Oản đi trước, Tần mẫu thì ở phía sau dắt Đoàn Đoàn đi theo sát.

Khi xe ngựa sắp đến cửa nhà, từ xa đã thấy Tần phụ cầm đèn lồng đứng trên đường lớn chờ đợi sốt ruột, Tiểu Bất Điểm nằm sấp dưới chân Tần phụ, thỉnh thoảng lại vẫy vẫy đuôi, gầm gừ vài tiếng.

Nghe thấy tiếng bánh xe ngựa ông lập tức cầm đèn lồng tiến lên vài bước.

Đợi xe ngựa dừng lại, thấy Tần mẫu là người đầu tiên xuống xe.

Tần phụ vội vàng tiến lên hỏi: "Thế nào? Oản Oản không sao chứ?"

Tần mẫu cười ha hả nói: "Không sao, không sao! Lão đầu tử, Oản Oản có thai rồi!"

Tần phụ mở to mắt, niềm vui mừng hiện rõ trên mặt không ngừng gật đầu: "Tốt quá! Tốt quá! Lão bà, chúng ta lại sắp có tôn tử hoặc tôn nữ rồi!"

Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn xuống xe, lúc này mới bế Giang Oản Oản đang ngủ xuống.

Tần mẫu nhìn cảnh này rồi kéo Tần phụ nói nhỏ: "Ôi, ta quên mất Oản Oản ngủ rồi, chúng ta nói nhỏ thôi, con bé vất vả lắm mới ngủ được, đại phu nói động thai, mấy ngày nay còn phải dưỡng sức thật tốt."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 189: Chương 189



Đặt Giang Oản Oản nằm xuống giường một cách nhẹ nhàng, đắp chăn cho nàng, Tần Tĩnh Trì mới ngồi xuống bên giường chống đầu nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng.

Lúc này, Đoàn Đoàn cũng nhẹ nhàng bước đến bên giường kiễng chân lên nhìn Giang Oản Oản đang ngủ say, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh Tần Tĩnh Trì cùng nhau ngắm nhìn Giang Oản Oản.

Một lúc sau, Đoàn Đoàn ngáp một cái nói: "Cha, hôm nay Đoàn Đoàn có thể ngủ cùng với cha nương không?"

Kể từ khi Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản sắp xếp phòng cho Đoàn Đoàn, tiểu tử đã ngoan ngoãn ngủ một mình được mấy ngày rồi. Mặc dù thỉnh thoảng vẫn ngủ cùng với họ hoặc Tần phụ Tần mẫu nhưng cũng được coi là tiến bộ rất nhiều.

Nghe vậy, Tần Tĩnh Trì xoa đầu cậu bé nói: "Đoàn Đoàn đi ngủ với gia gia nãi nãi đi, đợi khi nào nương con khỏe rồi, chúng ta sẽ ngủ cùng nhau được không?"

Đoàn Đoàn nhìn Giang Oản Oản, thở dài: "Vâng ạ, vậy đợi khi nào nương khỏe, Đoàn Đoàn sẽ đến."

"Ha..."

Thấy tiểu tử lại ngáp một cái, Tần Tĩnh Trì nắm tay cậu bé nói: "Có phải buồn ngủ rồi không?"

Đoàn Đoàn dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, gật đầu.

"Vậy thì nhanh đi ngủ đi, xuống dưới tìm gia gia nãi nãi, để gia gia nãi nãi tắm rửa cho rồi lên giường nhé."

"Ha... Vâng, được ạ."

Đoàn Đoàn lại nhìn Giang Oản Oản, rồi mới bước những bước chân ngắn ngủn nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Thấy tiểu tử nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, Tần Tĩnh Trì mới cười quay người lại.

Khi Giang Oản Oản tỉnh dậy, Tần Tĩnh Trì đã nằm ngủ gục bên giường.

Nàng khẽ cử động, dường như bụng cũng không còn đau nữa, nàng xoa xoa bụng không khỏi mỉm cười, không ngờ trong bụng mình lại có một sinh linh bé nhỏ.

Xoa xoa bụng, Giang Oản Oản lại nhìn sang Tần Tĩnh Trì bên giường không khỏi ngây người.

Ngày thường người này không nói gì, đều có vẻ nghiêm túc nhưng khi ngủ, cả khuôn mặt đều thả lỏng lại trở nên ôn hòa bình dị hơn nhiều.

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn chăm chú, lông mày rậm, lông mi đen và dày, nghĩ đến hàng mi cong vút đen nhánh của Đoàn Đoàn, hẳn là giống cha cậu bé.

Giang Oản Oản nhẹ nhàng dùng ngón tay vu.ốt ve, chu môi, bất lực nghĩ rằng lông mi của mình không được dày lắm, tuy dài và cong nhưng nhìn không rõ lắm.

Tần Tĩnh Trì bị cơn ngứa ở mí mắt đánh thức, nhíu mày mở mắt ra, liền đối diện với đôi môi đang bĩu ra của Giang Oản Oản.

Mà Giang Oản Oản cũng không phát hiện ra người trước mặt đã tỉnh, miệng còn không khỏi lẩm bẩm: "Sao lông mi của chàng lại đẹp hơn của thiếp nhiều thế, nếu có thể chia cho thiếp một ít thì tốt biết mấy..."

Tần Tĩnh Trì cong môi cười tiến lại gần, hôn lên đôi môi hơi chu của nàng.

Hôn xong mới xoa đầu nàng, nói: "Thế nào? Còn khó chịu không?"

Nghe giọng nói hơi khàn khàn của hắn, mặt Giang Oản Oản đỏ ửng dùng chăn trùm đầu lại nói: "Không, đã... Đã không đau nữa rồi."

Một lúc sau, nghe thấy Tần Tĩnh Trì lục đục không biết đang làm gì, Giang Oản Oản mới vén chăn lên.

Tần Tĩnh Trì đưa cho nàng một cốc nước nói: "Nào, nàng uống chút nước đi."

Giang Oản Oản mới chống tay vào cánh tay hắn ngồi dậy, ừng ực uống hết cả một cốc nước.

Đưa cốc cho hắn, Giang Oản Oản hỏi: "Giờ là canh mấy rồi? Có phải đã rất muộn rồi không? Chàng mau thu dọn rồi lên giường ngủ đi."

Tần Tĩnh Trì ôm nàng vào lòng cách một lớp chăn hôn một cái, mới gật đầu: "Ta sẽ quay lại ngay."

Không lâu sau, Tần Tĩnh Trì đã nhanh chóng rửa mặt lên giường ôm Giang Oản Oản vào lòng.

Giang Oản Oản đẩy hắn ra: "Chàng... Chàng đừng ôm chặt như vậy, thiếp thở không nổi."

Tần Tĩnh Trì mới vội buông nàng ra: "Lỗi của ta, lỗi của ta!"

Hai người nằm trên giường đều có chút buồn ngủ, nhưng Tần Tĩnh Trì vẫn không muốn ngủ, hắn khẽ nói: "Oản Oản, xin lỗi nàng, nếu hôm qua không phải tại ta như vậy… Thì hôm nay nàng cũng không đau như vậy."

Giang Oản Oản véo tai hắn: "Hừ, biết lỗi là tốt!"

Tiếp đó, Tần Tĩnh Trì nhắm mắt lại, dụi đầu vào đầu nàng, lại mở miệng nói: "Nàng nói xem... Đứa bé trong bụng nàng này sẽ là nam nhi hay nữ nhi nhỉ?"

Giang Oản Oản nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy chàng thích nhi tử hay nữ nhi?"

"Ừm... Thật ra ta đều thích, nếu là nhi tử, giống như Đoàn Đoàn ngoan ngoãn, không nghịch ngợm thì tốt lắm. nếu là nữ nhi, mềm mại, chu đáo và hiểu chuyện, cũng rất tốt! Nhưng dù chúng có nghịch ngợm một chút, ta cũng sẽ rất thích."

Giang Oản Oản gật đầu, cười nói: "Thật ra ta hy vọng là một tiểu hài nữ, như vậy thì con cái đủ cả, tốt biết bao."

Tần Tĩnh Trì xoa bụng nàng, nói: “Hài tử này mới hơn hai tháng, tính như vậy, phải đến gần mùa đông năm sau mới sinh, cũng rất gần với sinh thần của Đoàn Đoàn." Nghĩ đến đây, Tần Tĩnh Trì khẽ nói: "Tiểu tử này chắc chắn sẽ ngoan như ca ca nó, chắc chắn sẽ được mọi người yêu quý."

Giang Oản Oản gật đầu đồng tình.

Chỉ là chuyện sau này mọi người chỉ đoán thôi, thực tế sẽ như thế nào, không phải nói là được.

Những ngày tiếp theo, Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn phải đến huyện, Giang Oản Oản được Tần phụ Tần mẫu chăm sóc chu đáo.

Tần phụ còn đi mua mấy con gà về để Tần mẫu hầm cho nàng ăn, ngày nào Giang Oản Oản cũng ăn thịt gà, uống canh gà, đến nỗi mấy ngày sau nhìn thấy những thứ này, trong lòng nàng liền phát hoảng, cuối cùng nàng không ăn nhiều, ngược lại tiện cho phụ tử Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn ngày nào đi học về đều được cha Tần mẫu cho ăn no bụng.

Ngày nào cũng ăn thịt gà mà nương không ăn được, Đoàn Đoàn đều vui vẻ, không hề chê bai, cũng không hề ngán.

Hôm nay, Tần Tĩnh Trì thấy Đoàn Đoàn thậm chí còn chưa kịp đặt cặp sách xuống, đã nhận lấy bát canh gà mà Tần mẫu đưa cho rồi uống, bất lực nhìn Giang Oản Oản, theo đà phát triển này...

Tần Tĩnh Trì xách cặp sách trên lưng tiểu tử bất lực nói: "Đoàn Đoàn, ngày nào con cũng uống nhiều canh gà, ăn nhiều thịt gà như vậy, không sợ béo tròn lên sao?"

Đoàn Đoàn nghe xong kinh hoàng mở to mắt, nghĩ đến Lâm Tử Hành trong lớp béo đến nỗi không đi nổi, lập tức đặt bát xuống: "Không uống nữa, không uống nữa! Đoàn Đoàn không muốn béo!"

Tần mẫu nhìn thấy cảnh này, vội trừng mắt nhìn Tần Tĩnh Trì: "Con nói bậy bạ gì vậy, Đoàn Đoàn của chúng ta còn nhỏ, vốn phải béo một chút mới đáng yêu!"

Giang Oản Oản nhìn khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của Đoàn Đoàn, cho rằng hoàn toàn không có xu hướng béo thêm. Hơn nữa nàng vất vả lắm mới nuôi được tiểu tử mập mạp một chút, sao có thể để hắn nói như vậy: "Đoàn Đoàn của chúng ta phải ăn nhiều mới tốt, nó còn đang lớn!"

Tần Tĩnh Trì nhìn khuôn mặt nhỏ của Đoàn Đoàn, cằm đôi ẩn hiện, bất lực đỡ trán, nghĩ thầm thôi thôi, nhi tử của mình béo một chút hắn cũng không chê.

Nhưng Đoàn Đoàn lại là người thích cái đẹp, nói gì cũng không uống nữa, ngày nghỉ hôm sau còn dậy sớm cùng Tần Tĩnh Trì ra ngoài chạy một lúc.

Nhưng thời tiết tháng ba tháng tư, nếu trời nắng thì ấm áp dễ chịu, lúc này đón gió núi, mũi ngửi thấy mùi thơm của hoa cỏ trên đồng ruộng, chạy một lúc cũng rất sảng khoái.

Đoàn Đoàn mới chạy được một lúc đã túm lấy ống tay áo của Tần Tĩnh Trì, mệt đến mềm oặt: "Cha ơi, không chạy nữa, không chạy nữa! Đoàn Đoàn mệt quá!"

Tần Tĩnh Trì kéo Đoàn Đoàn ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh, véo mũi cậu bé: "Nương con nói rồi, không muốn béo thì phải tập luyện nhiều với cha! Như vậy mới được ăn những thứ con thích."

Đoàn Đoàn thở hổn hển: "Vậy... Hừ... Vậy cha có phải... Hừ... Cũng vì sợ béo mới ra ngoài chạy không?"

Tần Tĩnh Trì lắc đầu: "Không, cha không béo, vì nương con nói chạy nhiều như vậy thì cơ thể sẽ khỏe hơn."

Đoàn Đoàn kéo cánh tay cha, so sánh với cánh tay mình nói: "Nhưng... Nhưng cha béo hơn Đoàn Đoàn nhiều lắm!" Nói rồi còn chụm hai bàn tay lại với nhau tạo thành một vòng tròn lớn: "Cha xem, tay của cha to... Bự như vậy!"

Tần Tĩnh Trì nhướng mày, cốc nhẹ vào trán Đoàn Đoàn: "Con so với cha à? Con mới lớn cỡ nào chứ?" Nói xong còn dùng cánh tay đo chiều cao của Đoàn Đoàn: "Một nhóc lùn, đương nhiên không khỏe bằng cha rồi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back