Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 160: Chương 160



Tần Tĩnh Nghiễn nghĩ thầm, những con búp bê bằng đất sét này không dễ làm, không chỉ làm hỏng mấy con mà còn tốn của cậu mấy lượng bạc!

Đoàn Đoàn nhìn một lúc lâu mới kinh ngạc nói: "Tiểu thúc thúc, đây... Đây là Đoàn Đoàn sao? Con búp bê này giống Đoàn Đoàn quá! Đoàn Đoàn cũng có những bộ quần áo này!"

Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: "Đúng vậy, chính là Đoàn Đoàn của chúng ta, tiểu thúc cố ý tìm người đặt làm, có thích không?"

Đoàn Đoàn gật đầu liên tục: “Hi hi… Thích thích!”

Đừng nói Đoàn Đoàn thích, ngay cả Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng không khỏi nhìn chằm chằm vào những con búp bê bằng đất sét này.

Tần Tĩnh Trì nhìn Tần Tĩnh Nghiễn, trong ánh mắt đều là ý nhìn khác xưa.

Đoàn Đoàn sờ con búp bê này, lại sờ con búp bê kia, vẻ thích thú hiện rõ.

Giang Oản Oản nhìn Tần Tĩnh Trì, hai người mới lấy ra hai chiếc hộp gỗ đơn giản.

“Đoàn Đoàn bảo bối, sinh thần vui vẻ, hy vọng con luôn lớn lên khỏe mạnh, mỗi ngày đều vui vẻ!”

"Đây là quà cha và nương đã làm cho con, là hai món đồ chơi nhỏ, con xem có thích không?"

Đoàn Đoàn nghe xong lập tức vui vẻ mở hai chiếc hộp ra.

Tranh ghép hình đã được ghép xong và đặt trong hộp, trong hộp còn có cả bản vẽ của bức tranh này.

Đoàn Đoàn nhìn bức tranh chú thỏ nhỏ ăn củ cải, chỉ thấy vô cùng đáng yêu: "Nương, Đoàn Đoàn thích bức tranh này!"

Tiếp đó, nhìn vào chiếc hộp kia thấy có những khối gỗ nhỏ và mấy viên xúc xắc, gãi đầu, có chút nghi hoặc.

"Cha, nương, đây là cái gì vậy?"

Lý Viễn nhìn hai thứ này, không hiểu sao lại cảm thấy chắc chắn không đơn giản.

Giang Oản Oản cười nhẹ một tiếng, nói: "Nương sẽ dạy con chơi tranh ghép hình trước nhé."

Nói rồi liền xáo trộn tranh ghép hình trong hộp.

Đoàn Đoàn muốn ngăn cản nhưng không kịp nữa rồi.

Cậu bé vừa muốn khóc vừa nhìn những khối gỗ lộn xộn, như thể không tin bức họa trong tức khắc đã bị phá hỏng: "Nương… Nương, bức tranh… Của Đoàn Đoàn…”

Giang Oản Oản cười nhẹ một tiếng, rồi bắt đầu ghép từng khối một.

Chỉ một lát sau, bức tranh lại được khôi phục nguyên trạng, Đoàn Đoàn há hốc mồm, ngây người nhìn: "Hả? Tranh... Tranh lại đẹp rồi!"

Những người khác cũng tỏ ra kinh ngạc.

Lý Viễn không khỏi gật đầu, nói: "Đồ chơi này quả thực đặc biệt, rất thích hợp cho hài tử chơi."

Cẩu Đản và Nhị Oa vây quanh Đoàn Đoàn, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ không khác gì Đoàn Đoàn.

Tiếp đó, Giang Oản Oản lại xếp chồng chồng lên cao, nhìn Tần Tĩnh Trì, rồi hai người cùng chơi.

Trước tiên là lắc xúc xắc, số điểm cao hơn của Giang Oản Oản là người đầu tiên rút một thanh gỗ từ bên dưới, hai người vừa chơi vừa giải thích.

Mọi người không kể lớn nhỏ, đều vây quanh bàn trà, chăm chú nhìn.

Đợi đến khi chồng gỗ đổ sụp, Giang Oản Oản nói: "Cứ như vậy, ai làm cho chồng gỗ đổ trước thì người đó thua."

Lý Viễn vỗ tay, cười nói: "Tuyệt! Đồ chơi này quả thực rất thú vị!"

Đoàn Đoàn xem một lúc, đã nóng lòng muốn chơi: "Nương ơi nương, bây giờ Đoàn Đoàn muốn chơi liền! Có được không?”

Cuối cùng, cảnh tượng trong phòng khách là một nhóm người lớn vây quanh ba tiểu tử chơi đồ chơi, chơi đến tận nửa đêm.

Đại Ngưu và Tần Đắc Chính mở cửa, liền thấy bên ngoài băng tuyết ngập trời, gió tuyết bay mù mịt.

Tần Tĩnh Trì đi tới, nói: “Hay là cả nhà Đại Ngưu ca, Đắc Chính ca, Tam ca đừng về nữa, bên ngoài gió tuyết thổi dữ quá, các huynh cứ dẫn theo tẩu tử và mấy tiểu tử ở lại một đêm đi, dù sao thì trong nhà đệ cũng có nhiều phòng lắm."

Đại Ngưu và Tần Đắc Chính nhìn nhau, lại nhìn ra bên ngoài, một cơn gió lạnh thổi tới khiến hai người đành bất đắc dĩ đồng ý.

Hôm nay Lý Quý vốn định về sớm để đón Tiểu Bảo từ nhà gia gia nãi nãi về, giờ thì chỉ còn cách ngày mai mới đi được, đành phải gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta ở lại một đêm vậy, làm phiền đệ rồi."

Tần Tĩnh Trì vỗ vai hắn ta: "Huynh nói gì vậy." Sau đó, mấy người họ đóng cửa vào nhà.

Ba tiểu tử này chơi xếp chồng, Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân cũng hòa vào đám tiểu tử chơi xếp hình.

"A Trân, ở đây chắc là miếng này, là chân thỏ."

Đôi mắt Lý Tuyết Trân sáng lấp lánh nhìn cậu gật đầu, nhận lấy mảnh gỗ ghép vào bức tranh ghép hình: "Ừm ừm, để ở đây vừa khít!"

Nhị Oa tò mò lại gần Tần Tĩnh Nghiễn, nhìn hai người họ ghép hình.

"A Nghiễn thúc, trò ghép hình này thật vui!"

Tần Tĩnh Nghiễn bế cậu bé lên đùi mình, nói: "Vậy Nhị Oa chơi với Tiểu thẩm đi, A Nghiễn thúc dạy cháu."

"Vâng! Được…"

Lý Tuyết Trân nhìn Nhị Oa ngoan ngoãn, mỉm cười chỉ vào một số chỗ trống trên bức tranh ghép hình, nói: "Nhị Oa nhìn xem, chỗ này nên để miếng nào nhỉ?"

Nhị Oa nhìn Lý Tuyết Trân cười tươi, có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cúi đầu nhìn mấy miếng ghép hình bên cạnh, quan sát kỹ một lúc rồi cầm lên một mảnh ghép vào chỗ trống mà Lý Tuyết Trân chỉ, vừa khít để lắp vào mắt chú thỏ: "Tiểu thẩm ơi, tiểu thẩm xem này! Vừa khít!"

Lý tuyết trân tán dương: "Ừ, Nhị Oa thật giỏi!"

Không lâu sau, Đoàn Đoàn và Cẩu Đản ở bên cạnh cũng đưa đầu lại gần, Cẩu Đản lại gần Tần Tĩnh Nghiễn, còn Đoàn Đoàn thì tựa đầu vào án thư cạnh tay Lý Tuyết Trân, chớp chớp đôi mắt to, chỉ vào một chỗ trống ở góc, cười tươi nói: "Tiểu thẩm ơi tiểu thẩm ơi, chỗ này phải để củ cà rốt!"

Lý Tuyết Trân cười bế Đoàn Đoàn vào lòng, nói: "Được rồi, Đoàn Đoàn cùng Nhị Oa và Cẩu Đản chơi cùng đi, tiểu thẩm chơi mệt rồi."

Đoàn Đoàn dựa vào lòng nàng ấy gật đầu: "Vâng, được…"

Tần Tĩnh Nghiễn bế Nhị Oa trong lòng, một tay khác khoác vai Cẩu Đản, nhìn Lý Tuyết Trân đối diện. Rồi lại nhìn Đoàn Đoàn trong lòng nàng ấy, không biết nghĩ đến điều gì mà khóe miệng cậu không tự chủ được mà cong lên, trên mặt toàn là ý cười.

Lý Tuyết Trân ngẩng đầu vô tình chạm phải ánh mắt đang nhìn chăm chú của cậu, khiến hai má nàng ấy ửng hồng vội cúi đầu, vùi đầu vào chiếc mũ lông xù của Đoàn Đoàn.

Một lúc sau, nàng ấy mới hơi ngước mắt nhìn Tần Tĩnh Trì, nhìn cậu mỉm cười.

Không lâu sau, Giang Oản Oản xoa đầu mấy tiểu tử nói: "Được rồi, giờ đã muộn, các cháu đừng chơi nữa, mau đi ngủ đi."

Lý Viễn và Tô Hà, Tần phụ Tần mẫu cùng với Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ thường ngày ngủ sớm nên vào lúc này họ đã ngủ một lúc lâu.

Mấy tiểu tử nghe xong, đều không nỡ nhìn bức tranh ghép hình và bộ rút gỗ, mới từ từ cất bức tranh ghép hình và bộ rút gỗ vào hộp.

Mọi người rửa mặt xong, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đưa Lý Tuyết Trân lên lầu.

"Tuyết Trân, Viễn thúc và Tô thẩm đã ở phòng bên, tối nay muội cứ ngủ gian phòng này đi."

"Vâng, được."

Giang Oản Oản lại nhìn Tần Tĩnh Trì mỉm cười nói: “Ta đi xuống trước.”

Tần Tĩnh Nghiễn liếc nhìn Giang Oản Oản, rồi hắn đứng ngoài cửa nhìn Lý Tuyết Trân nhỏ giọng nói: "Cũng không biết khi nào chúng ta mới thành thân, lúc nảy nhìn thấy mấy tiểu tử, ta lập tức thấy... Chúng ta như đã có mấy hài tử rồi."

Lý Tuyết Trân thẹn thùng nhéo cánh tay cậu: "Ta muốn ngủ rồi!"

Nói xong thì đóng cửa phòng lại.

Tần Tĩnh Trì dựa vào cửa, ngẩng đầu cười khẽ một tiếng, mới xuống lầu.

Lý Tuyết Trân nhìn bóng người ngoài cửa biến mất, mới nhếch miệng lên giường.

Tắm rửa cho mấy tiểu tử xong, Tần Tĩnh Trì nhanh chóng dẫn Đại Ngưu và Tần Đắc Chính lên lầu, phu thê Lý Quý ngủ ở dưới lầu.

Cẩu Đản và Nhị Oa đều lên lầu, trong lúc chờ Tần Tĩnh Trì rửa mặt, Đoàn Đoàn đã kéo Giang Oản Oản ngồi xổm bên cạnh cái lồng.

Đoàn Đoàn vu.ốt ve chú chó nhỏ trong lồng, nói: "Nương, chú chó nhỏ thật đáng yêu, lông nó thật mềm mại, sờ thật thích!"

"Nương, chúng ta cho chó nhỏ lấy cái tên đi, có được hay không?"

Giang Oản Oản nói: "Chó nhỏ là gia gia tặng cho Đoàn Đoàn, tự Đoàn Đoàn đặt tên đi."

Đoàn Đoàn gãi đầu, ngẫm nghĩ một lúc lâu nói: "Chó nhỏ nhỏ như vậy, chúng ta... Hãy gọi nó là "Tiểu Bất Điểm" đi!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 161: Chương 161



Tần Tĩnh Trì đi ra phòng tắm, lau mặt lên giọt nước, nghe được Đoàn Đoàn lời, khẽ cười nói: "Chó nhỏ đó lớn lên thì thế nào? Vẫn gọi là "Tiểu Bất Điểm" sao?"

Giang Oản Oản liếc nhìn hắn, nói với Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn đừng để ý đến cha con, cái tên "Tiểu Bất Điểm" này hay lắm, Đoàn Đoàn của chúng ta đặt hay lắm! Chú chó nhỏ nhà chúng ta cứ gọi là "Tiểu Bất Điểm" đi!"

Đoàn Đoàn bĩu môi nhìn Tần Tĩnh Trì: "Xem đi, nương cũng nói hay mà!"

Cũng không quan tâm Tần Tĩnh Trì có biểu cảm gì, Đoàn Đoàn lại vu.ốt ve lưng chú chó nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Bất Điểm, ngươi phải ngoan ngoãn nhé! Sau này không được cắn người đâu đấy!"

Tần Tĩnh Trì nghe hài tử lẩm bẩm nói chuyện, cậu bé còn chưa dứt lời đã bị hắn một tay bế cậu bé kẹp ngang hông, tay còn lại nắm tay Giang Oản Oản nói: "Được rồi, lên lầu ngủ thôi!"

Có lẽ đã quá giờ ngủ bình thường, Đoàn Đoàn đã nằm xuống giường nhưng cũng không ngủ được, cậu bé chớp chớp mắt nhìn Giang Oản Oản rồi lại nhìn Tần Tĩnh Trì, sau đó lại duỗi hai tay nhỏ ra nắm lấy tay hai người, mềm mại ngọt ngào nói: "Cha ơi nương ơi, hôm nay Đoàn Đoàn vui lắm! Cảm ơn cha nương đã nhớ sinh thần của Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn còn không nhớ."

"Vả lại còn gọi ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, Lý gia gia và Tô nãi nãi đến."

"Quà sinh thần của Đoàn Đoàn cũng rất thích, con heo trên ổ khóa vàng nhỏ rất đáng yêu, quần áo mà ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu tặng rất ấm. Mặt ngọc nhỏ nhóm người Đại Ngưu thúc tặng rất đẹp, đôi giày hổ nhỏ nãi nãi làm cũng rất đáng yêu, Tiểu Bất Điểm mà gia gia tặng, Đoàn Đoàn thích lắm. Tiểu thúc thúc tặng búp bê nhỏ là Đoàn Đoàn nè, cảm thấy còn đáng yêu hơn cả Đoàn Đoàn nữa!"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì chăm chú nhìn tiểu hài tử của mình, chỉ nghe cậu bé tiếp tục nói: "Tần phụ Tần mẫu Đoàn Đoàn bức tranh ghép hình và bộ rút gỗ rất thú vị, bánh kem nương làm siêu ngon! Hôm nay tất cả mọi thứ Đoàn Đoàn đều rất rất thích!"

"Tất cả những bất ngờ mà cha nương chuẩn bị, Đoàn Đoàn đều rất thích! Cám ơn cha nương!"

Giang Oản Oản ngẩn người nhìn Đoàn Đoàn, nàng hoàn toàn không ngờ Đoàn Đoàn lại nói ra những lời này, quả thật không giống như lời một hài tử bốn tuổi có thể nói.

Giang Oản Oản nhìn cái miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm của tiểu tử, che miệng cậu bé lại nói: "Đoàn Đoàn không cần phải cảm ơn cha nương, con là bảo bối của chúng ta, chúng ta vốn là nên chuẩn bị tiệc sinh thần bất ngờ cho con."

Tần Tĩnh Trì xoa xoa cái đầu nhỏ mềm mại của Đoàn Đoàn, ôn tồn nói: "Đúng vậy, sau này sinh thần của Đoàn Đoàn của chúng ta đều sẽ náo nhiệt như hôm nay, trước kia là cha nương không tốt, đều không tổ chức sinh thần tử tế cho Đoàn Đoàn."

Đoàn Đoàn nhìn hai người họ một lúc lâu không nói gì, dần dần còn rơi nước mắt.

Chỉ nghe cậu bé nức nở nói: "Đoàn Đoàn rất rất vui, trước kia gia gia nãi nãi nấu trứng cho Đoàn Đoàn ăn, Đoàn Đoàn... Đoàn Đoàn cũng rất thích, nhưng mà... Nhưng mà hôm nay khác lắm, có rất rất nhiều người... Tổ chức sinh thần cho Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn còn nhận được rất rất nhiều quà mình thích!"

Trước đầy Đoàn Đoàn nhìn thấy cha nương của những tiểu hài tử khác đều tổ chức sinh thần cho họ, cậu bé rất hâm mộ, có thể ăn đồ ngon, còn có thể nhận được quà nhỏ nhưng đến sinh thần của cậu bé, nương thì không nhớ, chỉ có cha nhớ nhưng có thể ăn một lúc hai quả trứng, cậu bé cũng đã thấy rất hạnh phúc!

Nhưng hôm nay như thế này, cậu bé chỉ cảm thấy mình hạnh phúc đến muốn ngất đi, rất sợ sau này sẽ không còn nữa.

Nghĩ đến đây, cậu bé không khỏi nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: "Sau này cha nương cũng phải... Tổ chức sinh thần cho Đoàn Đoàn nhé!"

Giang Oản Oản ôm cậu bé vào lòng rồi hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé, vẻ mặt phức tạp lại áy náy: “Ừ, sau này chúng ta đều sẽ tổ chức sinh thần cho Đoàn Đoàn hàng năm!"

Đoàn Đoàn tươi cười nói: "Đoàn Đoàn là tiểu hài tử hạnh phúc nhất!"

Cho đến khi Đoàn Đoàn ngủ thiếp đi trong vòng tay họ, Giang Oản Oản vẫn cảm thấy có hơi buồn.

"Tĩnh Trì, Đoàn Đoàn của chúng ta không có cảm giác an toàn, sau này phải quan tâm đến nó nhiều hơn mới được!"

Tần Tĩnh Trì híp mắt, gật đầu: "Được, sẽ quan tâm đến nó, nàng mau ngủ đi."

Giang Oản Oản cọ đầu vào chiếc mũ lông xù của Đoàn Đoàn, mới nhắm mắt lại.

Sáng ngày hôm sau, ba tiểu tử ăn xong mì thì mặc quần áo dày lông xù, ngồi xổm trong sân đắp người tuyết, Lý Tuyết Trân cũng ở bên cạnh giúp đỡ, chẳng bao lâu đã đắp xong một người tuyết không ra hình thù gì.

Tần Tĩnh Nghiễn từ trong nhà đi ra, nhìn người tuyết nói: "Các cháu làm cái gì thế này? Không thấy giống người tuyết chút nào!"

Vừa dứt lời, cậu đã bị ba nhỏ một lớn trừng mắt: "Tiểu thúc, đây chính là người tuyết mà! Thúc không có biết thưởng thức gì cả!"

Lý Tuyết Trân phụ họa theo Đoàn Đoàn: "Thúc đúng là không có mắt nhìn, mắt cũng không dùng được nữa rồi, chúng ta đắp đẹp thế mà!"

Ba tiểu tử đó cũng đồng thanh nói: "Đúng! Đắp đẹp mà!"

Bốn người đắp xong người tuyết, nhưng lại có tình bạn cách mạng sâu đậm, lúc này đều đứng chung một chiến tuyến.

Tần Tĩnh Nghiễn sờ mũi rồi liếc nhìn Lý Tuyết Trân nói: "Được rồi được rồi, đắp đẹp, được chưa."

Tiếp đó lại nói: "Các cháu mau vào đi, bên ngoài lạnh quá, cẩn thận không lát nữa sẽ bị nhiễm lạnh."

Lúc này mấy người họ mới chậm rãi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, Đoàn Đoàn cầm cái xẻng nhỏ, Cẩu Đản và Nhị Oa cầm cái thùng gỗ nhỏ, Lý Tuyết Trân thì cầm mảnh vải vụn để trang trí người tuyết. Mấy người họ mới cùng nhau theo Tần Tĩnh Yến vào nhà.

Lý Viễn nhìn Lý Tuyết Trân và mấy tiểu tử đi vào, cười nói: "Nha đầu này, cứ như một hài tử chưa lớn vậy, còn theo đám Đoàn Đoàn đắp người tuyết."

Lý Tuyết Trân lên tiếng: "Ai nha, cha, vui mà, cùng đám tiểu tử Đoàn Đoàn chơi vui hơn nhiều!"

Tần Tĩnh Yến nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng ấy, không khỏi ngẩn người ra.

Lý Viễn nhìn thấy cậu ngây người ra như vậy, không khỏi chán ghét: "Khụ..."

Tần Tĩnh Yến hoàn hồn lại, lúc này mới vội vàng dời mắt đi. Cậu thế mà lại nhìn chằm chằm A Trân như vậy ngay trước mặt Viễn thúc, Viễn thúc sẽ không cho rằng cậu là tên háo sắc chứ!

Tiếp đó lại lặng lẽ quan sát Lý Viễn, thấy ông ấy đều chú ý vào đám tiểu tử Đoàn Đoàn. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm rồi lại tiếp tục liếc nhìn Lý Tuyết Trân, đôi mắt híp lại cười.

Nhóm người Đại Ngưu cũng phải đưa mấy tiểu tử về, họ còn phải bận việc cửa tiệm.

Cẩu Đản và Nhị Oa đều có chút không nỡ đi, còn muốn chơi với Đoàn Đoàn, cho nên dùng ánh mắt đều đáng thương nhìn cha nương mình.

Giang Oản Oản nhìn thấy cảnh này, cười nói: "Đại Ngưu ca, A Chính ca, cứ để hai tiểu tử này ở nhà chơi với Đoàn Đoàn đi, dù sao về cũng chẳng có việc gì."

Hai người nhìn nhi tử của mình, thì thấy ánh mắt mong chờ như đúc ra một khuôn của chúng, bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu.

"Vậy làm phiền Tĩnh Trì và Oản Oản giúp chúng ta trông chúng một chút."

Đại Ngưu nói tiếp: "Cẩu Đản, con cùng Nhị Oa ở nhà thúc thẩm phải ngoan một chút, biết không?"

"Vâng…"

"Con biết rồi ạ!"

Giang Oản Oản cười nói: "Hai tiểu tử này ngoan như vậy, muội và Tĩnh Trì đều rất thích."

Đợi nhóm người Đại Ngưu đều đã rời khỏi, cả nhà Lý Viễn cũng muốn về huyện. Hôm qua Lý Viễn nghỉ một ngày, về còn có rất nhiều việc cần xử lý.

Lý Tuyết Trân đi theo sau Lý Viễn và Tô Hà, ngoái đầu nhìn Tần Tĩnh Nghiễn rồi mới theo lên xe ngựa.

Giang Oản Oản đứng cạnh Tần Tĩnh Trì, cười nói: "Đều là Viễn thúc và Tô thẩm hiểu chuyện, nếu không thì làm sao có chuyện nhi nữ nhà người ta chưa thành hôn đã đưa đến nhà của tướng công tương lai ở một ngày, đệ nên biết đủ đi."

Tần Tĩnh Nghiễn xoa gáy, ngượng ngùng cười nói: "Đệ... Đệ chỉ là..."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 162: Chương 162



Giang Oản Oản cười khẽ một tiếng, cũng không nói gì nữa mà nhanh chóng vào nhà.

Trên ghế sô pha, Giang Hiền Vũ đang ôm Đoàn Đoàn nói chuyện: "Đoàn Đoàn à, con phải nhớ ngoại tổ phụ nhé, lát nữa ngoại tổ phụ cũng phải đi rồi."

Lý Tam Nương ngồi bên cạnh, không chịu yếu thế nói: "Đoàn Đoàn cũng phải nhớ ngoại tổ mẫu!"

Giang Oản Oản bật cười bước tới, nói: "Cha nương, đi gì mà đi! Ở đây thêm mấy ngày đi, trời băng tuyết phủ thế này, về cũng chỉ ở nhà không có việc gì làm."

Đoàn Đoàn cuộn tròn trong lòng Giang Hiền Vũ liên tục gật đầu: “Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đừng đi! Ở lại chơi với Đoàn Đoàn nha!"

Tần phụ bên cạnh cũng nói: "Ông thông gia, bà thông gia, các người nghe Oản Oản đi, ở lại thêm mấy ngày nữa, mấy ngày này, chúng ta định g.i.ế.c hai con lợn nuôi trong nhà, các người mang về ăn một ít."

Lý Tam Nương nghe xong liên tục lắc đầu: "Không được, không được! Sao mà được!"

Tàn mẫu vội nói: "Vậy thì ở lại ăn vài bữa thịt lợn cũng được mà!"

Giang Hiền Vũ nhìn Lý Tam Nương, trầm ngâm một lát nói: "Vậy được, chúng ta ở lại giúp đi, trời tuyết lớn thế này, hai con lợn cũng không dễ dọn dẹp."

Giang Oản Oản cười nói: "Sắp g.i.ế.c lợn rồi sao? Lợn nhà chúng ta một con cũng phải bốn năm trăm cân! Hai con lợn chắc được rất nhiều thịt!"

Nàng ngẫm nghĩ rồi lại nói tiếp: "Đến lúc đó một ít chúng ta dùng để làm thịt xông khói, một ít dùng để làm lạp xưởng đi!"

Giang Oản Oản không khỏi nhớ tới món cơm niêu thơm phức, bên trong có lạp xưởng mùi khói thơm nức, ngon lắm!

Mấy người họ nghi hoặc nhìn nàng, vẫn là Tần Tĩnh Trì hỏi: "Lạp xưởng là thứ gì vậy?"

Nghĩ một lúc, Giang Oản Oản nói: "Ôi, đến lúc làm thì biết thôi, mọi người yên tâm, ngon lắm!"

Vài ngày sau, sáng sớm, ngoại trừ Đoàn Đoàn vẫn ngủ như một chú heo con, mọi người trong nhà đều đã thức dậy, bếp lò ở ngôi nhà bên cạnh cũng đã sớm nhóm lửa, còn đun một nồi nước nóng to.

Sau khi trời sáng trưng, trong căn nhà cũ không ngừng vang vọng tiếng heo kêu, từ từ yên lặng lại.

Đoàn Đoàn nằm trong chăn nhíu mày, gãi gãi lỗ tai rồi tiếp tục phát ra tiếng ngáy nhỏ.

"Tần thúc Tần thẩm, con heo này của nhà thúc thẩm thật là lớn."

Thợ g.i.ế.c lợn được mời đến hôm nay là ở thôn bên cạnh, năm nào hắn ta cũng đến thôn Tần gia g.i.ế.c lợn, nên cũng quen mặt với Tần phụ Tần mẫu.

Tần phụ cười nói: "Haha... Thức ăn cho lợn nhà ta ăn vào mùa đông đợt này không tốt lắm, khiến nó gầy đi một chút rồi đấy!”

Cho dù ai được khen lợn nhà mình to, nuôi tối thì cũng sẽ vui vẻ một lúc lâu, Tần phụ Tần mẫu cũng không ngoại lệ.

Thợ g.i.ế.c heo: "Con lợn nhà thúc thẩm năm nay là một trong hai con lợn lớn nhất mà ta từng g.i.ế.c trong năm nay."

Hắn ta lại hỏi: “Năm nay thịt heo này của nhà thúc thẩm có kéo đến huyện bán không?”

Tần phụ nghe xong lắc đầu liên tục: "Không bán không bán, nhà chúng ta đông người, trong nhà ăn cũng không đủ!"

Thợ g.i.ế.c lợn nghe xong lời này, vô cùng kinh ngạc, hai con lợn béo lớn như vậy sao có thể không bán, con lợn hai trăm cân của nhà khác còn phải chia một nửa ra bán!

Hắn ta lắp bắp nói: "Thịt heo này cộng lại cũng cỡ tám chín trăm cân! Thật sự không bán sao?"

Tần mẫu nói: "Chúng ta không bán, chỉ biếu tặng, để lại cho trong nhà ăn cũng sẽ không còn dư lại gì."

Thợ g.i.ế.c lợn sững sờ gật đầu: “Được.”

Sau khi phụ dựng con lợn lên, thợ g.i.ế.c lợn nhanh chóng nhúng lông lợn với Tần Tĩnh Trì và Đại Ngưu, tiếp theo là cắt thịt lợn.

Rất nhanh, từng miếng thịt lợn nặng khoảng mười cân được xếp ngay ngắn khắp sân.

Thợ g.i.ế.c lợn thường không lấy tiền khi g.i.ế.c lợn cho nhà khác, chỉ lấy lông lợn của chủ nhà là được, còn lại thì tùy thuộc vào chủ nhà là người như thế nào, có người hào phóng có thể cho hai ba cân thịt lợn làm tiền công.

Tần Tĩnh Trì thấy hắn ra xách heo lông chuẩn bị đi thì vội đưa một miếng thịt lợn lớn cho hắn ta: "Ngươi cũng cực khổ, miếng này thịt ngươi mang về ăn đi."

Người g.i.ế.c lợn nhìn miếng thịt lợn to đùng được xách trong tay hắn, hai mắt mở to. Hắn ta thường xuyên g.i.ế.c lợn nên rất hiểu, miếng thịt này ước chừng phải mười cân!

"Thật... Thật sự cho ta sao?"

Tần Tĩnh Trì bật cười đưa thịt lợn về trước: “Đúng, tặng ngươi!"

Cuối cùng thợ g.i.ế.c lợn xách lông lợn và thịt lợn ra khỏi sân với khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ, hôm nay hắn ta thực sự kiếm được bộn tiền!

Tần mẫu thấy hắn ta đi, cười nói: "Tiểu tử nhà họ Lâm này khá tốt, trước đây cha của tiểu tử này cũng là thợ g.i.ế.c heo! Bây giờ cha nó đã không còn, những năm tháng này nó đi theo học hỏi cũng không uổng phí, nhìn thoáng qua cũng đủ biết thịt này nó cắt tốt thế nào!"

Tần phụ cười nói: “Đúng vậy, quả thật không tệ, khi g.i.ế.c lợn cũng không để lãng phí một giọt m.á.u lợn nào.”

Để lại một phần ba lượng thịt để làm lạp xưởng, phần thịt còn lại để dành một phần ăn trong thời gian này, phần còn lại đều ướp muối, hai ngày nữa sẽ hun khói.

Nhưng Tần Tĩnh Trì rất thích thịt lợn tươi nên khi mọi người chuyển thịt vào nhà, Giang Oản Oản đã lợi dụng lúc Tần Tĩnh Trì không để ý, bỏ mấy miếng vào không gian.

Vài miếng này trong số rất nhiều miếng thịt nên Tần phụ Tần mẫu không phát hiện ra.

Dọn dẹp xong thịt, Giang Oản Oản xách một miếng thịt cho Đại Ngưu, Tần Đắc Chính và Lý Quý mỗi người một miếng.

"Đại Ngưu ca, A Chính ca và Tam ca, các huynh cầm thịt này trở về nếm thử đi."

Ba người liên tục xua tay, Lý Quý nói: "Không được, không được! Chúng ta chỉ tới giúp một chút thôi, sao có thể nhận một miếng thịt lớn như vậy được!"

Tần Tĩnh Trì nhét sợi dây đang treo miếng thịt vào tay họ: "Sao các huynh cứ khách sáo thế này! Mấy ngày nay các huynh cũng đã vất vả chuyện cửa tiệm rồi!"

Thật ra cửa tiệm của họ cũng được coi là mở chung, ngoài lúc mua, những việc khác Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cơ bản đều không quản nữa.

Tần phải đang nói: “Hả, đây là đều chúng ta nên làm!"

Giang Oản Oản nói: "Các huynh còn khách sáo như vậy nữa, sau này bọn muội cũng không dám tìm các huynh giúp."

Mấy người họ nghe lời này của nàng, mới nhận thịt.

Đại Ngưu nói: "Vậy... Vậy thì đa tạ các đệ, việc này cũng không tính làm gì, đã nhận một miếng thịt lớn của các đệ, thật xấu hổ!"

Tần Tĩnh Trì nói: "Đại Ngưu ca, các huynh cầm đi, lấy về xào cho tiểu tử nhà mình ăn."

“Được được được.”

Đợi mọi người đi hết, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mới mỗi người cầm một miếng thịt, xách một miếng gan lợn, mỗi người bưng một chậu tiết lợn về, Tần phụ Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn đi theo sau họ khóa cửa, cũng cùng nhau đi ra ngoài.

Để đồ vào bếp, Giang Oản Oản nói với Tần Tĩnh Trì: "Chàng mau đi gọi heo nhỏ lười nhà mình dậy đi, ta ở đây làm cơm."

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Được."

Sau khi Tần Tĩnh Trì lên lầu, Giang Oản Oản bắt đầu rửa rau, cuối cùng chỉ xào một đĩa thịt xào lớn, một đĩa gan lợn xào, tiếp theo là món chính, chính là tiết lợn.

Trong nồi đang đun một nồi canh cải thảo, chuẩn bị một phần nước chấm cho mỗi người, Giang Oản Oản vội bưng rau và tiết lợn tươi lên bàn, tiếp đó bưng nồi canh cải thảo đã đun lên bếp nhỏ bên cạnh bàn ăn để tiếp tục đun.

Lúc này, Tần Tĩnh Trì đã ôm Đoàn Đoàn rửa mặt xong ngồi xuống ghế.

Đoàn Đoàn nhìn m.á.u lợn đỏ rực thì trợn to đôi mắt: “Cha, đây là con lợn đã g.i.ế.c của chúng ta sao?”

Trước đây Tần phụ Tần mẫu cũng đã cho lợn ăn, lúc g.i.ế.c lợn Đoàn Đoàn cũng ở đó, nó biết tiết lợn này là thứ còn lại sau khi g.i.ế.c lợn.

"Đúng vậy, hôm nay thức ăn đều là thịt heo tươi! Con cũng ăn nhiều tiết lợn một chút.”

Đoàn Đoàn bĩu môi nói: "Tế tại sao không gọi Đoàn Đoàn! Đoàn Đoàn cũng không biết!”

Tần mẫu ở bên cạnh cười nói: "Nói cho con biết, con lại ngăn cản chúng ta không cho giết."

Năm ngoái Đoàn Đoàn ở nhà họ, vốn nói là muốn ăn thịt lợn tươi, rất vui vẻ, kết quả đến lúc g.i.ế.c lợn, tiểu tử này nhìn con lợn đã ôm chân thợ g.i.ế.c lợn, vừa khóc vừa kêu không cho giết.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 163: Chương 163



Mãi đến khi Tần Tĩnh Nghiễn bế cậu bé ra ngoài chơi, mới nhân cơ hội giết.

Đoàn Đoàn nghe xong, che mắt, mềm nhũn nói: "Nhưng... Nhưng Đoàn Đoàn muốn xem mà."

Giang Oản Oản cười nói: "Được rồi, con chỉ phụ trách ăn thịt heo được rồi!"

Nói xong, nàng lập tức lấy ra một cục tiết lợn, đặt trên tay rồi từng miếng từng miếng cho vào nồi canh cải thảo đang sôi.

Tiết lợn chín rất nhanh, vừa chín tới, Giang Oản Oản nhanh chóng múc một thìa cho mỗi người vào bát: "Mọi người tự chấm nhé, bây giờ đặc biệt mềm."

Tần phụ gắp một miếng tiết lợn bọc một miếng cải thảo, khuấy vào một chút trong nước chấm rồi nhét vào miệng.

Sảng khoái ăn một miếng khen ngợi: "Tiết lợn này ăn kèm với nước chấm mà Oản Oản pha, ăn không hề kém thịt."

Sau khi ăn xong thì bắt đầu làm xúc xích.

Tần phụ, Giang Hiền Vũ và Tần Tĩnh Trì phụ trách cắt thịt, Giang Oản Oản cùng nhóm người Tần mẫu cùng nhau nêm nếm các loại gia vị vào thịt băm đã bằm xong.

Ướp thịt xong thì bắt đầu xử lý lòng, sau khi xử lý sạch lòng. lúc này thịt cũng đã ngấm gia vị, thế là bắt đầu nhồi thịt đã ướp vào lòng.

Làm lạp xưởng mãi đến chiều tối mới làm được một nửa số lượng dự kiến.

Giang Oản Oản nói với Đoàn Đoàn đang đứng sau nàng, giúp nàng bóp vai: “Đoàn Đoàn, được rồi, con bóp lâu như vậy, tay nhỏ chắc đã mỏi rồi."

“Vâng ạ…”

Tiếp đó nói với Tần phụ Tần mẫu: "Ngày mai chúng ta nhồi nốt số lạp xưởng còn lại đi."

Mấy người họ nghe xong lời của này mới bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc trong bếp.

Ngày hôm sau lại nhồi lạp xưởng từ sáng sớm, tiếp đó treo tất cả trong nhà cũ bên cạnh để gió thổi khô, như vậy mới coi như là làm xong.

Buổi chiều Tần Tĩnh Trì bắt đầu hun khói thịt. Trong quá trình hun khói còn cho thêm khá nhiều vỏ quýt, thế thì thịt hun khói ra sẽ vô cùng thơm!

Giúp họ hun thịt xong, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương cũng định về. Trước khi đi, Tần phụ Tần mẫu nhất quyết tặng cho họ mấy chục cân thịt hun khói và lạp xưởng.

Giang Oản Oản dặn dò: "Cha nương, hai người lấy lạp xưởng này về phơi khô thêm trong bảy đến tám ngày nữa là có thể ăn, khi ăn cắt thành miếng mỏng, chỉ cần chưng một lúc đã ăn rất ngon."

Lý tam nương cười gật đầu: "Được được được, nương biết rồi, ông bà thông gia cũng thiệt là, đưa cho chúng ta nhiều đồ mang về như vậy, sao mà ăn cho hết."

Tần mẫu ở bên cạnh cười nói: "Cái này cũng không nhiều, hai người ăn xong, cứ bảo cho Oản Oản và Tĩnh Trì đưa thêm cho hai người."

Giang Hiền Vũ và Tần phụ khiêng thịt và lạp xưởng lên xe ngựa rồi nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

"Oản Oản, chúng ta đi trước."

Nói xong lại nhìn về phía Đoàn Đoàn đang ôm con ch.ó nhỏ đứng bên cạnh, nói: "Đoàn Đoàn, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu phải đi, con có muốn đi chơi với chúng ta vài ngày hay không?"

Đoàn Đoàn đặt chó nhỏ xuống đất, chạy tới ôm lấy chân ông ấy, nũng nịu nói: "Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, không thể ở thêm vài ngày sao?"

Giang Oản Oản nhìn Giang Hiền Vũ nói: "Cha, hôm nay Đoàn Đoàn không đi đâu, đi thì hai người còn phải mất công chăm sóc nó, hơn nữa nó đi một chuyến, chắc là mấy con gà cha nuôi sẽ bị diệt sạch."

Giang Hiền Vũ sờ vào đầu nhỏ của Đoàn Đoàn cười nói: "Ngoại tôn tử của cha thích ăn, dù có ăn hết thì đã sao."

Đoàn Đoàn nghe xong thì cọ cọ chân ông ấy, đôi mắt to mỉm cười đến chỉ còn một khe hở: “Hihi… Ngoại tổ phụ tốt nhất!”

Giang Oản Oản bất đắc dĩ cười, hai cụ này thật sự quá chiều tiểu tử này, thật là có chút đồ ngon đều dành cho cậu bé ăn, cứ như sợ cậu bé không ăn no vậy.

Lý tam Nương nhìn Giang Oản Oản: "Oản Oản, hay là chúng ta dẫn Đoàn Đoàn đến nhà chơi vài ngày được không?"

Tần phụ Tần mẫu có hơi căng thẳng nhìn họ, sợ là họ sẽ thật sự dẫn Đoàn Đoàn đi.

Lần trước Đoàn Đoàn đi chơi chỉ có vài ngày, trong nhà không còn bánh bao nhỏ líu lo này thì đều lạnh lẽo hơn nhiều, bây giờ còn nỡ để Đoàn Đoàn bị dẫn đi sao.

Giang Oản Oản liếc nhìn họ, mới nói với Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương: “Cha nương, thôi vậy, để Đoàn Đoàn ở nhà đi, lần trước vừa đi rồi."

Tiếp đó lại nói: "Đợi đến Tết, con và Tĩnh Trì sẽ đón cha nương đến ăn Tết cùng! Đến lúc đó lại có thể gặp Đoàn Đoàn rồi."

Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu: "Vâng vâng, đến Tết ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu nhất định phải đến nhé! Phải đến ăn Tết cùng Đoàn Đoàn!"

Lý Tam Nương cười nói: "Được, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu chắc chắn sẽ tới đón tết cùng Đoàn Đoàn của chúng ta."

Thời gian trôi qua rất nhanh, chưa được mấy ngày, Đại Ngưu đã mở cửa tiệm nướng.

Trước cửa tiệm nướng dựng hai cái vỉ nướng, Kim thị và Tần Đắc Chính đang bận rộn trong tiệm, Đại Ngưu và Lý Quý thì nướng thịt xiên ở bên ngoài.

Người đi đường bị mùi thơm của thịt xiên hấp dẫn, rất nhanh đã vây quanh thành một đám đông: "Lão bản, thịt của các ngươi bán thế nào vậy?"

"Thịt này ngửi thơm thật, chỉ là hơi ít thôi!"

Đại Ngưu cười nói: "Chúng ta gọi đây là nướng, rau một văn tiền hai xiên, thịt lợn hai văn một xiên, thịt bò ba văn một xiên."

Hắn ta vừa dứt lời, đã có tiếng của một hài tử truyền tới: “Nãi nãi, nãi nãi, con muốn ăn! Muốn ăn!”

Lão phu nhân dắt hài tử mặc quần áo không tệ, nhìn là biết gia cảnh tốt. Sau khi nghe được lời tôn nữ, lão phụ nhân nói: "Vậy cho ta năm xiên thịt bò đi."

Đại Ngưu tiếp tục phết một lớp nước sốt lên xiên thịt bò, cười nói: "Được!"

Thịt bò lại được lật nướng thêm vài lần, tiếp đó nhanh chóng được hắn ta đặt lên đĩa lớn bên cạnh, rồi rút ra năm xiên: “Đây, xiên thịt bò!”

Cô bé nhìn chằm chằm vào thịt bò, vội vàng nhận lấy xiên thịt muốn nhét vào miệng.

Lão phu nhân bên cạnh trả tiền xong thì nhìn thấy cảnh này, vội vàng lấy xiên thịt trong tay cô bé, nói: "Này, con thổi nguội rồi hãy ăn, thịt này còn nóng đấy!"

Cô bé kiễng chân muốn lấy xiên thịt trong tay bà ấy: “Nãi nãi! Thịt thịt!”

Lão phu nhân bất lực mỉm cười, thổi cho cô bé vài lần mới đút cho cô bé: “Con ăn đi.”

Cô bé ăn mấy miếng lập tức vui vẻ: “Nãi nãi, thịt thịt ăn ngon lắm, nãi nãi cũng ăn đi!”

Lão phu nhân cũng cầm một xiên nếm thử, vừa ăn một miếng vào đã khựng lại, tiếp đó nói với Đại Ngưu: “Cho ta thêm hai mươi xiên nữa!”

Xiên thịt này thực sự thơm! Nhi tử, nhi tức phụ, còn cả bạn già nhà bà ấy chắc cũng sẽ rất thích!

Thấy họ ăn xong còn muốn lấy thêm nhiều như vậy, những người khác cũng theo đó nói ngươi mấy xiên ta mấy xiên.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản từ tiệm lẩu đi sang, đến cửa tiệm thì thấy đông nghịt người, hơn nữa trong tiệm cũng có khá nhiều khách.

Tần Tĩnh Trì đến bên cạnh Lý Quý nói: “Tam ca, hôm nay mới khai trương thế nào, còn bận rộn sao?"

Lý đắt ngẩng đầu nhìn họ, cười nói: "Bận thì bận, nhưng trong lòng ta đây vô cùng vui vẻ, làm ăn tốt thế này, là điều mà chúng ta cũng không ngờ tới!"

Đại Ngưu thấy họ tới, cũng mỉm cười nói: "Tĩnh Trì, Oản Oản, đệ muội vào trong tìm chỗ ngồi đi, chúng ta nướng vài xiên cho hai người ăn."

Giang Oản Oản lắc đầu nói: "Không cần, Đại Ngưu ca, chúng ta đã ăn trong tiệm rồi mới tới."

Thấy Kim Thị và những người khác đều đang bận rộn bên trong, nàng không khỏi hỏi thêm: "Đại Ngưu, các huynh và tẩu tử đều đến rồi, Cẩu Đản và Nhị Oa thì sao?"

"Hai tiểu tử đó cũng đến nhưng đang ở sân sau, A Chính đã nhóm lò sưởi cho hai tiểu tử này nên cũng không lạnh."

Giang Oản Oản nói: "Vậy muội dẫn chúng đi tiệm lẩu, đã lâu rồi chúng chưa ăn lẩu, muội dẫn chúng đi ăn một bữa."

Đại Ngưu nói: "Hay là thôi đi, các muội cũng bận rộn, đừng để ý đến chúng, lát nữa để cho nương Cẩu Đản rang chút cơm cho chúng ăn là được rồi."

"Không bận, cứ như vậy đi, muội và Tĩnh Trì dẫn hai tiểu tử này đi!"

Nói xong đã nhanh chóng vào trong tiệm.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 164: Chương 164



Khi Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì bước vào tiệm, Đoàn Đoàn và Nhị Oa đã ra khỏi sân sau, đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ giúp xâu thức ăn.

Giang Oản Oản tiến lại xoa đầu hai đứa nhỏ, nói với Kim Thị rằng: “Tẩu tử, ta sẽ đưa hai đứa đến tiệm lẩu ăn lẩu, mọi người cũng đang bận, đừng quản chúng nữa."

Cẩu Đản và Nhị Oa ngẩng đầu nhìn hai người họ, ngạc nhiên mừng rỡ lên tiếng: "Thúc, thẩm!"

Nhị Oa mỉm cười híp mắt: "Thẩm! Sao thẩm và Tĩnh Trì thúc tới đây vậy!"

Giang Oản Oản cười nói: "Chúng ta dẫn các cháu đi ăn."

Lúc này Kim Thị mới nói: "Oản Oản, hay là như vậy đi, lát nữa ta nấu cho chúng là được rồi."

Tần Tĩnh Trì nắm tay Đoàn Đoàn và Nhị Oa, nói: "Mọi người còn phải để ý đến chúng, dù sao bọn đệ cũng không bận ở tiệm, có thể giúp trông chúng."

Kim Thị mới gật đầu: "Được rồi, thật phiền hai người quá."

Dẫn hai tiểu tử ra khỏi cửa, Giang Oản Oản lại nói: “Tẩu tử, nếu lát nữa mọi người hết bận rồi thì đến tiệm lẩu hoặc tiệm hải sản ăn cơm đi, đừng tự nấu, mất công lắm!"

Tuy Kim Thị không định đi nhưng vẫn đáp: “Được được được, nếu chúng ta hết bận thì sẽ đến."

Đến tiệm lẩu, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì sắp xếp cho Đoàn Đoàn và Nhị Oa ngồi ở một chiếc bàn trống ở góc, rồi vào bếp lấy thức ăn cho chúng.

Nước lẩu và thịt được mang lên, hai đứa nhỏ vui vẻ ăn uống. Thỉnh thoảng Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì giúp chúng nhúng thức ăn hoặc gắp thịt, tiện thể cầm sổ sách ra xem.

Giang Oản Oản tiến lại gần Tần Tĩnh Trì, cùng xem sổ sách nhưng khi thấy lợi nhuận ghi trên đó, không khỏi kinh ngạc. Thời gian này bận rộn, cũng không để ý nhiều đến sổ sách, vậy mà giờ một ngày đã có thể kiếm được hai trăm đến ba trăm lượng bạc, ngay cả tiệm hải sản nhỏ hơn cũng có thể thu về khoảng một trăm năm mươi lượng mỗi ngày.

"Tĩnh Trì, một ngày chúng ta lại có thể kiếm được nhiều lợi nhuận như vậy sao?"

Tần Tĩnh Trì mỉm cười gật đầu: "Cả tiệm lẩu lẫn tiệm hải sản của chúng ta, cả ngày không lúc nào ngớt khách, hơn nữa giờ Tần Tiểu Quang và Lâm Lộ Lâm Giang đều phải đến tối mịt mới nghỉ, đương nhiên sẽ kiếm được không ít."

Giang Oản Oản gật đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay là chúng ta cho Lý Nghiêm và Lâm Lộ làm chưởng quầy đi, có lúc chúng ta không đến tiệm, phải có người quản việc chính mới được."

"Lý Nghiêm làm việc cẩn thận, tính toán chưa bao giờ sai sót, những người khác lại không giỏi lắm, hơn nữa phẩm chất cũng tốt, trước hết cứ để đệ ấy làm, Lâm Lộ rất đĩnh đạc, làm chưởng quầy cũng không tệ. Những người khác ngày nào cũng bận rộn như vậy cũng rất vất vả, vậy thì tăng lương cho họ đi. Cũng sắp đến Tết rồi, đến lúc đó phát cho họ chút đồ ăn và tiền thưởng cũng được."

Tần Tĩnh Trì cười gật đầu: "Được, đều nghe nàng."

Đợi Nhị Oa và Đoàn Đoàn ăn xong lẩu và tiêu thức ăn, thấy bên ngoài lại có tuyết rơi, Giang Oản Oản đã đưa hai tiểu tử lên ký túc xá của đám tiểu nhị ở tầng trên, có một chiếc giường tầng được trải chăn, nhưng bình thường không có ai ngủ nên Giang Oản Oản sắp xếp cho hai đứa ngủ trên giường.

"Cẩu Đản, Nhị Oa, bên ngoài trời rất lạnh, hai cháu ngoan ngoãn nằm ở trên giường ngủ một giấc đi."

Hai tiểu tử vùi lấp mình trong chăn rồi cười khanh khách gật đầu: "Vâng."

"Dạ biết, thẩm."

Đợi trời dần tối, Giang Oản Oản bảo mấy người Tần Tiểu Quang nghỉ ngơi, Tần Tĩnh Trì cũng đến tiệm hải sản bảo nhóm người Lâm Lộ đóng cửa, rồi đến tiệm lẩu.

Đợi mọi người ngồi vào bàn, Lâm Lộ nghi hoặc hỏi: “Tĩnh Trì ca, sao hôm nay lại bảo bọn đệ nghỉ sớm vậy? Còn nhiều khách chỉ đến ăn vào buổi tối."

Tần Tĩnh Trì nghiêm túc nói: "Hôm nay, có chuyện muốn tuyên bố."

Mọi người thấy mặt hắn không có nụ cười, đều có chút bồn chồn.

Thẩm Mộc tiến lại gần Tần Tiểu Quang nói nhỏ: “Tiểu Quang, có phải lão bản và lão bản nương thấy trong tiệm có quá nhiều người, muốn đuổi việc vài người không?"

Tần Tiểu Quang hơi căng thẳng gật đầu: "Không biết.”

Tần Tiểu Quang nghĩ, tiệm lẩu của họ có tổng cộng sáu người, tiệm hải sản tuy không lớn nhưng cũng có bốn người, quả thực có hơi nhiều, ước chừng đuổi việc một hai người cũng rất có khả năng.

Thấy vẻ mặt của mọi người vừa nghiêm túc vừa lo lắng, Giang Oản Oản cười nói: "Mọi người đừng lo lắng, là chuyện tốt!"

Tần Tĩnh Trì bên cạnh cũng bắt đầu cười lên: "Đối với mọi người mà nói đúng là chuyện vui, mọi người đừng có lo lắng."

Lâm Giang nghi ngờ hỏi: "Đó là... Chuyện gì?"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhìn nhau, mới bắt đầu nói: “Là như vầy, mỗi ngày mọi người vất vả thế nào chúng ta đều thấy trong mắt, hôm nay cũng vừa tròn một tháng tiệm lẩu của chúng ta khai trương, cũng nên phát tiền công cho mọi người rồi, dưới đây ta đọc tên thì lên lĩnh tiền công."

Mọi người nghe xong, mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nghĩ đến việc sắp được lĩnh tiền công thì lại vui vẻ, ngồi trên ghế nhỏ giọng bàn tán.

Giang Oản Oản khẽ cười một tiếng rồi nói: "Tiệm hải sản cũng nên phát tiền công, cứ bắt đầu từ mọi người đi."

"Lâm Lộ Lâm Giang, các đệ năm lượng!"

Hai người nghe thấy tên mình, vừa đứng dậy khỏi ghế thì nghe thấy nàng nói tiếp, khiến hai người đều trợn tròn mắt.

Lâm Lộ ngây ngốc hỏi: "Tẩu tử, cái này... Cái này không đúng, bọn đệ... Bọn đệ không... Không có…”

Hắn ta còn chưa nói xong, Giang Oản Oản đã ngắt lời: "Bây giờ mỗi ngày các đệ vất vả như vậy, nghỉ ngơi cũng rất muộn, cho nên chúng ta tăng tiền công cho các đệ, về sau hai người làm việc cho tốt là được."

Hai huynh đệ nhận lấy tiền mới mặt đỏ bừng vì kích động, cùng nói: “Đa tạ tẩu tử, đa tạ Tĩnh Trì ca!”

Lâm Lộ lại nói: "Bọn đệ… Bọn đệ chắc chắn sẽ nấu hải sản thật tốt!”

Những người khác ngồi đó, nhìn thấy số bạc trong tay họ đều tỏ vẻ hâm mộ, nhưng lại nghĩ đến việc hai huynh đệ người ta là đầu bếp, tiền công chắc chắn cao nên cũng không nghĩ nhiều nữa.

Chỉ là theo từng người lĩnh tiền công của mình, vẻ kinh ngạc trên mặt mọi người vẫn không hề giảm đi.

Trương thúc Trương thẩm mỗi người lĩnh bốn lượng, tất cả mọi người trong tiệm lẩu cũng mỗi người lĩnh bốn lượng.

Tần Tiểu Quang ngơ ngác nhìn số bạc trong tay, nói với Lý Nghiêm cũng đang ngơ ngác bên cạnh: "A Nghiêm, ngươi... Ngươi mau nhéo ta một cái, đây là thật sao?"

Lúc họ đến thì nói là hai lượng bạc, chỉ hai lượng bạc này cũng là số tiền mà người trong thôn làm việc nặng một tháng cho nhà giàu có ở huyện mới được, vậy mà bây giờ số bạc nhận được lại tăng gấp đôi!

Thẩm mộc nghe được lời của hắn ta, cũng đưa tay mình ra nói: “A Nghiêm, ngươi... Ngươi cũng bóp bóp ta!”

Chỉ là còn chưa đợi Lý Nghiêm nói gì, Giang Oản Oản lại tiếp tục nói: “Đôi khi ta và Tĩnh Trì có thể rất bận, không đến tiệm được, cho nên chúng ta muốn chọn ra hai người trong mọi người làm chưởng quầy.”

Lúc này lời nàng nói lại giống như một quả b.o.m nổ dưới nước, khiến mọi người càng thêm kích động.

Nàng cũng không vòng vo mà nói thẳng: “Tiệm hải sản chính là Lâm Lộ đi, đệ ấy làm người chững chạc thực tế, làm việc cũng cẩn thận, xứng đáng làm chưởng quầy.”

Nàng lại nói tiếp: “Tiệm lẩu thì là Lý Nghiêm, đệ ấy tính toán rất tốt, làm việc cũng linh hoạt nghiêm túc, phẩm chất cũng rất tốt.”

"Nhưng mọi người cũng đừng đố kỵ với họ, đây đều là chúng ta tự quyết định, những người khác không làm chưởng quầy, chúng ta cũng sẽ không bạc đãi mọi người. Vả lại nếu họ làm chưởng quầy thì mọi việc đều phải do họ xử lý, cũng không nhàn nhã đâu."

Tần Tiểu Quang ngẩn người rồi vội nói: “Tẩu tử, chúng ta cũng không làm được chưởng quầy! Lý Nghiêm làm là đúng! Cứ để Lý Nghiêm làm đi!"

Bọn họ người cũng gật đầu liên tục, tựa như chưởng quỹ là cái gì cực khổ lắm vậy.

Thẩm Mộc vỗ n.g.ự.c nói cùng Tần Tiểu Quang: "Tiểu Quang, hù c.h.ế.t ta, may mà không phải chọn chúng ta, sao chúng ta có thể làm chưởng quỹ! Vẫn là bưng thức ăn mang thức ăn là thích hợp với ta."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 165: Chương 165



Tần Tiểu Quang cùng mấy tiểu nhị khác nghe xong cũng mặt đầy tán đồng gật đầu.

Khi phát xong tiền công và cũng định xong chưởng quỹ, lúc này bên ngoài tiệm lẩu vang lên tiếng gõ cửa.

Tần Tiểu Quang đi mở cửa, nhóm người Đại Ngưu ở bên ngoài lập tức bước vào, trong miệng nói: "Tĩnh Trì, Oản Oản, chúng ta tới đón Cẩu Đản và Nhị Oa."

Tiếp đó họ thấy những người ngồi trong tiệm thật nghiêm chỉnh, lại không khỏi dâng lên nghi ngờ: "Đây là làm gì?"

Giang Oản Oản nói: "Đại Ngưu ca, muội và Tĩnh Trì đang phát tiền công cho mọi người."

Rồi lại hỏi: "Đại Ngưu ca, mọi người có đói bụng không? Muội nấu lẩu cho mọi người ăn nha?"

Nhóm người Đại Ngưu và Tần Đắc Chính nghe xong, vội vàng lắc đầu: "Không không không, chúng ta ăn rồi mới tới."

Mọi chuyện đều đã nói xong nên Giang Oản Oản bảo mọi người giải tán, rồi mới dẫn theo Đại Ngưu lên lầu gọi hai tiểu tử.

Lên đến lầu đẩy cửa phòng ra, qua ánh sáng mờ ảo của bầu trời bên ngoài cửa sổ, mấy người họ đến bên giường thì thấy hai tiểu tử đầu kề đầu đang ngủ say sưa.

Đại Ngưu khẽ bật cười: "Hai tiểu tử này, còn ngủ ngon lành đấy!"

Nói xong nhẹ nhàng lay chúng thức dậy: "Cẩu Đản, Nhị Oa, mau tỉnh lại, chúng ta nên về nhà rồi."

Cẩu Đản tỉnh dậy trước, mơ màng mở mắt ra thấy cha nương, cậu bé nhíu mày buồn ngủ: “Cha, nương, con buồn ngủ quá, ha..."

Mấy người họ dỗ dành một lúc mới gọi được hai tiểu tử này dậy và đưa về nhà.

Đợi mọi người đi, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì lại gọi Lý Nghiêm và Lâm Lộ vào phòng riêng, nói vài câu rồi mới chuẩn bị về.

Lý Nghiêm nắm chặt đồng bạc trong tay, nhớ tới những lời Giang Oản Oản vừa nói, trong lòng vô cùng xúc động.

"Nếu các đệ làm tốt, thì làm chưởng quỹ một tháng chắc chắn không chỉ có chừng này bạc, sau này nếu có ai gây chuyện gì, đều phải nhanh trí, phát hiện có điều gì không ổn thì lập tức báo cho chúng ta hoặc báo quan cũng được..."

"Bây giờ các đệ đã là chưởng quỹ rồi, nếu làm tốt, có thể đưa ra nhiều ý kiến, hoàn thiện những chỗ thiếu sót của tiệm, mỗi năm sẽ cho các đệ một ít hoa hồng, tiền hoa hồng còn cao hơn tiền công một tháng của các đệ!"

Hoàn hồn lại, Lý Nghiêm cất đồng bạc vào người rồi bước ra khỏi tiệm lẩu, đi về phía quầy thịt.

Trên đường về, xách theo hơn mười cân thịt lợn, dù tay đã cứng đờ vì lạnh nhưng khóe miệng cậu ta vẫn không ngừng nhếch lên, bước chân vẫn nhanh như thường.

“Cha nương, Tiểu Muội, con về rồi!”

Lý phụ Lý mẫu và Lý Tiểu Muội vừa chuẩn bị cơm xong, đang định ăn thì nghe được giọng nói kích động của Lý Nghiêm.

Đôi mắt Lý Tiểu Muội sáng lên: “Là a ca của con!”

Sau đó nhanh chóng đi mở cửa.

Lý phụ Lý mẫu cũng đứng dậy vội vàng đi ra cửa. Từ khi Lý Nghiêm đi làm ở tiệm lẩu, một tháng chỉ về nhà một lần, đừng nói đến Lý Tiểu Muội, ngay cả hai cụ cũng đều nhớ thương nhi tử của mình.

Lý Tiểu Muội mở cửa, vui vẻ nói: "A ca, sao hôm nay huynh lại về vậy?"

Lý mẫu cười nói: "Nha đầu này, a ca của con trở về cũng không được sao." Ngay sau đó nói với Lý Nghiêm: "Nhi tử, mau tới dùng cơm đi, đúng lúc chúng ta định ăn thì con trở về."

Lý Nghiêm nhìn cơm gạo lứt đơn giản và một đĩa củ cải luộc trên bàn ăn, bàn tay xách thịt lợn siết chặt lại, sau đó mới cười giơ cao miếng thịt lợn trong tay: “Nương, con mua thịt lợn, ước chừng mười mấy cân! Nương nhanh nấu một đĩa ra ăn đi.”

Lý phụ Lý mẫu nhìn thịt heo trong tay cậu ta mà đau lòng, Lý Tiểu Muội mới khoảng mười tuổi, cũng chưa hiểu gì nên khi nhìn có thịt lập tức vui vẻ không thôi.

Lý mẫu nói: "A nghiêm, sao con mua một miếng thịt lớn thế này! Miếng này là bao nhiêu tiền!"

Lý Nghiêm cười nói: "Nương, hôm nay chúng con được phát tiền công!"

Lý phụ nói: "Con vất vả lắm mới có hai lượng bạc, không thể phung phí! Sau này con lập gia đình đều phải dùng."

Lý Nghiêm cười nói: "Cha, con không chỉ nhận hai lượng, con..." Cậu ta nhìn chằm chằm Lý phụ một lúc rồi nói tiếp: "Bọn con nhận ước khoảng bốn lượng bạc! Vả lại Tĩnh Trì ca và tẩu tử còn nói con sẽ làm chưởng quỹ, về sau tiền công sẽ còn tăng lên nữa!"

Lý phụ Lý mẫu mở to mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau cha Lý mới nói: “Bốn… Bốn lượng bạc? Sao lại có nhiều thế này? Làm công ở huyện cũng chỉ được hơn hai lượng bạc! Ngay cả biểu ca của con đi rèn sắt ở huyện, một tháng cũng không đến ba lạng bạc!"

Lý Nghiêm cười nói: "Là Tĩnh Trì ca và tẩu tử nói chúng con đã làm việc vất vả trong thời gian này nên cố ý tăng tiền công, sau này cũng sẽ được nhiều như vậy!"

Lý mẫu gật đầu, mỉm cười mừng rỡ: "May mà lúc đầu con được chọn, nhà họ Tần đúng là phát đạt rồi, chỉ riêng tiền công đã phát nhiều như vậy, vậy thì tiệm của họ một tháng phải kiếm được bao nhiêu tiền bạc!"

Lý phụ cũng lên tiếng: "Họ phát đạt rồi cũng không quên kéo đỡ người trong thôn, ngay cả Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc cũng có hoàn cảnh giống nhà ta, giờ cùng được chọn đi, nhà họ cũng có thể khá hơn một chút rồi."

"A Nghiêm, người ta tốt với chúng ta như vậy, về sau các con không được vong ân phụ nghĩa, cũng đừng làm chuyện gian xảo."

Lý Nghiêm gật đầu: "Con biết, cha, chủ tiệm tốt như vậy, con chắc chắn sẽ làm thật tốt!"

Lý mẫu nhìn hai phụ tử nói chuyện, nhanh chóng xách thịt lợn vào bếp với Lý Tiểu Muội.

Bà ấy nhìn miếng thịt trên thớt, cẩn thận thái thành nhiều miếng rồi xếp vào tủ cất đi, chỉ để lại một miếng trên thớt.

Lý mẫu thấy trên miếng thịt có một miếng mỡ lớn nên đã lấy ra thắng một ít mỡ lợn, phần thịt còn lại thì hầm với củ cải, tuy là món ăn đơn giản nhưng ngoài Lý phụ Lý mẫu và Lý Tiểu Muội, ngay cả thường ngày Lý Nghiêm ăn uống rất ngon cũng ăn rất ngon miệng.

Trong lúc ăn cơm, Lý Tiểu Muội kéo tay Lý Nghiêm nói: "A ca, nếu mỗi ngày chúng ta đều có thể ăn thịt, thế thì cuộc sống thật thần tiên!”

Lý Nghiêm nhìn Lý Tiểu Muội đáng yêu ngây thơ, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sau này huynh chắc chắn đều mỗi ngày để muội và cha nương được ăn thịt!"

"Vâng vâng! Được!"

Mà bên này hai huynh đệ Lâm Lộ Lâm Giang đang trong ký túc xá, ngồi đối diện nhau ở hai bên bàn, lúc này mới móc tiền trong người ra.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Lâm Giang mới ngây người nói: “Ca... Thật sự... Là năm lượng sao?"

Lâm Lộ nhìn bạc trên bàn rồi lại nhìn Lâm Giang, tiếp đó cầm bạc lên cắn thử, mới nghiêm túc gật đầu một cái: "Hoàn toàn đúng!"

"A! Ca!"

Lâm Lộ bịt tai lại, sau đó kịp phản ứng vội vàng bịt miệng cậu ấy: "Đệ nhỏ giọng thôi, Tiểu Quang bên cạnh chắc đã ngủ rồi, cẩn thận đánh thức họ!"

Lâm Giang cười tươi, sau đó không biết nghĩ tới điều gì đó khiến hốc mắt bắt đầu đỏ lên: "Ca, nếu như mỗi tháng đều có nhiều tiền công thế này, vậy hai ba tháng... Là chúng ta đã có thể trả lại bạc đã thiếu!"

Lâm Lộ lau nước mắt cho cậu ấy, cũng thấy chua xót: "Đúng vậy, Tĩnh Trì ca nói sau khi làm chưởng quỹ, có thể sẽ tăng tiền công! Chúng ta trả hết nợ sớm, huynh sẽ để dành nhiều tiền hơn để thú nương tử cho đệ!"

Lâm Giang cười nói: "Không, huynh lớn hơn đệ, huynh nên thú trước đi, đệ... Muốn tự mình tiết kiệm!"

Lâm Lộ nhìn dáng vẻ hăm hở của cậu ấy, mỉm cười gật đầu: "Được, tự A Giang tiết kiệm."

Còn Tần Tiểu Quang và Thẩm Mộc phòng bên đang nằm trên giường, cũng phấn khích đến nỗi không nhắm mắt được, thỉnh thoảng lại móc bạc ra ngắm.

Thẩm Mộc vỗ một cái lên đầu giường mình thì thấy cái đầu nhô ra từ giường trên của Tần Tiểu Quang, cậu ta mới cười nói: "Tiểu Quang, thật tốt, ta nằm mơ cũng không nghĩ tới một tháng có thể kiếm được nhiều bạc thế này!"

Tần Tiểu Quang nghe xong rồi lại nằm xuống nói: "Cũng không phải sao! Nếu chúng ta có thể luôn làm trong trong tiệm lẩu, một năm này coi như có..." Suy nghĩ một lúc lâu cậu ấy mới nói tiếp: "Thì có bốn mươi tám lượng! Tiền cha nương ta tiết kiệm hơn nửa đời người đều không nhiều như vậy đâu!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 166: Chương 166



Thẩm Mộc siết chặt tay: "Tiểu Quang, chúng ta nhất định phải làm thật tốt! Đừng phạm sai lầm, cố gắng luôn ở lại của tiệm nhé!"

"Ừ, được!"

Hai nhà họ ở trong thôn khá gần nhau, hai người lại trạc tuổi nhau, cũng coi như cùng nhau lớn lên, đương nhiên tình cảm cũng tốt, cho nên khi Tần Tĩnh Trì đi tìm Tần Tiểu Quang, lúc đó Thẩm Mộc cũng đi cùng, cho nên Tần Tĩnh Trì lập tức gọi cả hai đến.

Hai người nhỏ giọng nói chuyện, dần dần ngủ thiếp đi.

Gần đến Tết, những người trong huyện ra ngoài buôn bán cũng lần lượt trở về, tiệm lẩu và tiệm hải sản cũng ngày càng đông khách, đông đến mức mỗi ngày chỉ có thể giới hạn số bàn.

Tiệm nướng của Đại Ngưu cũng đông nghịt khách, mỗi ngày đếm tiền kiếm được, trên mặt họ đều nở nụ cười.

Những vị khách đến thấy họ tươi cười như vậy, ngoài việc đồ ăn ngon, tâm trạng cũng tốt hơn đôi chút, cho nên hầu hết khách hàng đều trở nên thân thiết với họ, mỗi ngày mọi người đều đến gọi vài món để ăn.

Hơn nữa, đồ nướng mặc dù cầm que nhìn có vẻ nhiều nhưng lại không no bụng lắm, cho nên những nhà có tiền đều mua một lúc một trăm đến hai trăm xiên.

Mặc dù Đại Ngưu và Tần Đắc Chính nướng thịt xiên, mỗi ngày mệt đến nỗi tay không nhấc lên được nhưng trong lòng lại rất vui.

Nhân lúc cuối năm đông khách, họ đã dọn dẹp lại sân sau, mỗi ngày bán đồ nướng đến nửa đêm rồi ngủ luôn ở sân sau.

Rất nhanh đã đến ngày hai mươi tám tháng chạp, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nghĩ rằng hôm nay sau khi nghỉ bán sẽ cho mọi người nghỉ, đến mùng bảy tết mới quay lại.

Cho nên sáng nay, nàng đã căn cứ vào số người trong tiệm mà gói cho mỗi người bốn năm cân lạp xưởng để nếm thử, ngoài ra còn cùng Tần Tĩnh Trì đến cửa hàng thịt mua cho mỗi người hơn hai mươi cân thịt lợn tươi, cũng gói cho mỗi người một ít kẹo bưởi trong nhà, cứ như vậy là đã chuẩn bị xong quà Tết cho họ.

Hôm nay mới vừa qua buổi trưa, Giang Oản Oản đã cho tiệm lẩu và tiệm hải sản nghỉ bán.

"Hôm nay mọi người bắt đầu nghỉ, đến mùng bảy Tết mới quay lại."

Nói xong, Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn mang quà Tết đến.

Giang Oản Oản mỉm cười nói tiếp: "Cũng sắp Tết rồi, tặng mọi người chút quà, mỗi người bốn năm cân lạp xưởng, khoảng hai mươi cân thịt lợn tươi và một cân kẹo bưởi..." Thấy trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ phấn khích và xúc động, Giang Oản Oản tiếp tục nói: "Cùng với tiền thưởng hai lượng bạc cho mỗi người!"

Mọi người nghe xong, lại một trận kích động, tiếng bàn tán càng lớn hơn.

Thấy họ đều vui vẻ, trên mặt Giang Oản Oản cũng không nhịn được nở nụ cười: "Được rồi, mọi người nhanh chóng lấy quà của mình, đến đây nhận tiền thưởng rồi về nhà đi, chúng ta cũng phải đi mua thêm chút đồ Tết nữa!"

Tần Tiểu Quang nghe xong mỉm cười nhanh chóng bước tới cạnh Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản đưa cho cậu ấy hai lượng bạc rồi bảo cậu ấy xách quà đi.

“Đa tạ lão bản nương!”

Nay Lý Nghiêm đã làm chưởng quỹ, luôn cảm thấy việc mọi người vẫn gọi Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản là ca tẩu có phần không hợp phép tắc, cho nên trong tiệm vẫn gọi là lão bản và lão bản nương.

Những người khác thấy vậy, cũng lần lượt tiến lên. Đợi mọi người nhận đủ tiền thưởng và quà thì cùng nhau vui vẻ xách đồ về. Dù sao cũng là cùng một thôn, trên đường cũng có thể làm bạn.

Chờ bọn họ đi hết, Giang Oản Oản khóa cửa tiệm rồi đi dạo với Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn một lúc.

Trên phố rất náo nhiệt, hơn nữa đồ bán cũng nhiều hơn rất nhiều, có lẽ là do những người đi buôn mang về từ nơi khác nên có một số thứ trước đây không mua được.

Giang Oản Oản đi đến một quầy hàng nhỏ, trên quầy hàng có nhiều túi đựng rất nhiều thứ, nhìn thoáng qua, Giang Oản Oản liền thấy bên trong đựng hạt thì là.

Trong không gian của nàng không có bột thì là, rắc bột thì là lên đồ nướng quả là tuyệt!

"Lão bản, hàng này ngươi lấy từ đâu vậy? Bán thế nào?"

"Cô nương, đây là thứ ta mua ở kinh thành, từ tay một người ngoại quốc đen thui nhưng lại cao to vạm vỡ, nếu ngươi muốn, một túi này ngươi trả ba trăm văn là được."

Giang Oản Oản hỏi tiếp: “Vậy thứ này ngươi còn có thể lấy được nữa không?”

Lão bản lắc đầu: "Không được, ta chỉ tình cờ gặp người đó, tùy tiện mua một ít để thử thôi, nhưng nếu sau này ta ra ngoài thấy thì sẽ mang về cho các ngươi, nhưng mà..."

Giang Oản Oản cười nói: "Được được được, nếu ngươi mang về, cứ đến "Tiệm lẩu của An An" tìm ta là được!"

Đợi nhóm người Giang Oản Oản rời khỏi, lão bản kia lại tươi cười, ban đầu ông ta tưởng thứ này chẳng có tác dụng gì, hoàn toàn không có ai đến hỏi. Hơn nữa ngay cả ông ta cũng không biết đây là thứ gì, mua xong liền hối hận vì bị người da đen kia lừa nhưng lần này thì tốt rồi, cuối cùng cũng thoát tay.

“Tẩu tử, đây là thứ gì?”

Tần Tĩnh Nghiễn ngửi hạt thì là trong tay, nghi hoặc không hiểu.

Giang Oản Oản giải thích: "Thứ này mài thành bột, rải lên xiên nướng rất thơm!"

Đang khi nói chuyện, thấy có người xách mấy con gà rao bán, Giang Oản Oản vội đi mua hai con.

Sau đó lại mua thêm một số thứ lặt vặt như đường và những thứ khác, họ mới định về nhà.

Chỉ là khi sắp đến tiệm lẩu thì nàng lại thấy được có người dắt mấy con dê đang bán.

Ngày thường, hoàn toàn không thấy có người bán dê, Giang Oản Oản nghĩ đến hạt thì là vừa mua, dùng để nướng dê nguyên con thì vừa khít! Thế là nhanh chóng kéo Tần Tĩnh Trì đi mua một con.

Đến nhà, Đoàn Đoàn thấy họ dắt một con dê về, tò mò vô cùng, buông sợi dây đang dắt Tiểu Bất Điểm xuống rồi vội tiến lên muốn sờ.

Tần Tĩnh Trì vội ôm cậu bé lên nói: “Đoàn Đoàn, con dê này không ngoan đâu, cẩn thận nó đá con, đừng đến gần nó quá.”

Đoàn Đoàn nghe thế thì lập tức thu tay lại: “Cha, đây là gì vậy?”

Từ nhỏ tới lớn Đoàn Đoàn chưa từng nhìn thấy con dê, bây giờ khi nhìn thấy con dê thì tò mò không thôi.

Giang Oản Oản cười nói: “Con này giống với lợn và gà, ăn rất ngon.”

Đoàn Đoàn cười vang gật đầu: “Vâng!”

Sau khi tiểu tử này xuống đất lại dắt Tiểu Bất Điểm ngồi xổm trên đất vu.ốt ve sống lưng bóng mượt của Tiểu Bất Điểm, nhỏ giọng nói: "Tiểu Bất Điểm, nương nói đó là dê, ngươi có biết không?" Đoàn Đoàn che miệng cười khúc khích, tiếp tục nói: "Trước đây Đoàn Đoàn chưa từng nhìn thấy."

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì dọn dẹp đồ đạc, cũng không để ý đến một tiểu tử và một con ch.ó thì thầm ở góc nhà.

Hôm sau, sáng sớm Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương lại tới.

Cho đến giữa trưa, Lý Viễn và Tô Hà cũng đưa Lý Tuyết Trân đến cổng lớn.

Cha của Lý Viễn vốn là quan Hộ bộ ở kinh thành nhưng Lý Viễn chỉ là con của thiếp thất trong nhà, nương ông ấy sinh hạ ông ấy xong thì qua đời. Trên ông ấy còn có vài ca ca cùng cha khác nương nên ông ấy không được coi trọng trong nhà, lớn lên trong gian khó, sống chẳng khác gì người hầu trong nhà.

Nhưng ông ấy lại rất có chí khí, mới ngoài hai mươi tuổi đã đỗ Bảng nhãn, tuy không phải Trạng Nguyên, nhưng Bảng nhãn trẻ tuổi như vậy cũng rất hiếm.

Tô Hà là nữ nhi duy nhất trong nhà, được cưng chiều nhất, hơn nữa ngoại tôn tử của bà ấy còn là Tể tướng đương triều.

Hồi đó trong cung bày tiệc, nhìn thấy Lý Viễn phong độ, Tô Hà đã để mắt đến ngay, Lý Viễn cũng chú ý đến cô nương cười duyên dáng, mắt sáng như sao này.

Sau đó, mặc dù cha nương Tô Hà không quá chấp thuận nhưng không thể cưỡng lại ý muốn của bà ấy, vẫn đồng ý, sau khi hai người được thánh thượng ban hôn thì nhanh chóng thành thân.

Ban đầu Lý Viễn cũng được phân vào Hộ bộ nhậm chức nhưng lúc đó tình hình triều đình không ổn định, sợ ông ấy bị liên lụy thì ngoại tôn nữ của mình cũng sẽ chịu khổ, cho nên lúc đó Tể tướng đã cầu xin Hoàng đế cử Lý Viễn đến huyện Khúc Phong làm huyện lệnh. Cứ như vậy đã ở đây mười mấy hai mươi năm, tuy phu thê họ không được thăng quan tiến chức nhưng cuộc sống cũng coi như nhàn nhã tự tại.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 167: Chương 167



Lý Tuyết Trân cũng là sau khi họ đến đây mới sinh ra, khi còn rất nhỏ nàng ấy theo Tô Hà và Lý Viễn về nhà, hiện giờ bên phía Tô Hà cũng không còn mấy người thân thương với bà ấy, mà Lý Viễn vốn không hòa thuận với gia đình, cũng không về nhà họ Lý nên mấy năm nay họ đều đón tết ở huyện Khúc Phong.

Giang Oản Oản biết họ không về kinh nên bảo họ đến nhà mình ăn Tết cùng, ăn Tết phải náo nhiệt mới vui.

Lý Tuyết Trân thấy đã đến nơi, chỉnh lại áo choàng dày, rồi nhảy xuống xe ngựa.

Nhìn Đoàn Đoàn mặc đồ hồng phấn, lông xù, lại nhìn chú chó con đen trắng trong lòng cậu bé, mắt nàng ấy sáng lấp lánh: “Đoàn Đoàn! Chú chó con của cháu lớn nhanh quá!" So với lúc sinh thần của Đoàn Đoàn, chú chó con này trông béo hơn nhiều, lông cũng bóng mượt hơn.

Đoàn Đoàn ôm chú chó con chạy vào lòng nàng ấy: “Tiểu thẩm, Đoàn Đoàn đã đặt tên cho chú chó con rồi! Gọi là Tiểu Bất Điểm, tiểu thẩm thấy có dễ nghe không?"

Lý Tuyết Trân lẩm nhẩm mấy lần, lại nhìn chú chó con trong lòng cậu bé, gật đầu mỉm cười nói: “Dễ nghe dễ nghe, rất thích hợp, Đoàn Đoàn của chúng ta giỏi quá!"

Đoàn Đoàn nghe xong, xấu hổ ôm lấy chân nàng ấy.

Lý Viễn và Tô Hà từ phía sau đi tới, cười nói: "Đoàn Đoàn, có nhớ Lý gia gia không?"

"Dạ! Nhớ ạ."

"Ha ha... Lý gia gia ôm nào." Nói xong lập tức bế Đoàn Đoàn cùng nhau vào nhà. Tô Hà và Lý Tuyết Trân đi ở phía sau họ, khuôn mặt đầy nụ cười.

Sáng sớm, ngày ba mươi tháng chạp, Tần Tĩnh Trì cảm thấy khó thở, hít không vào, sau đó đột ngột mở mắt, phản ứng một lúc mới bất lực nhìn đứa con nhỏ đang nằm trên n.g.ự.c mình.

Không biết từ lúc nào mà Đoàn Đoàn đã nằm trên người hắn, khẽ ngáy, thỉnh thoảng lại gãi tai, vẫn ngủ rất say.

Hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh, Giang Oản Oản tựa đầu vào vai hắn, hai tay ôm lấy một cánh tay hắn, ngủ rất say.

Tần Tĩnh Trì nhẹ nhàng bế Đoàn Đoàn đặt vào ổ chăn, lại nhẹ nhàng rút cánh tay mình khỏi vòng tay Giang Oản Oản, hôn hai mẫu tử họ rồi đứng dậy mặc quần áo xuống lầu.

Dưới lầu, Tần phụ Tần mẫu, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương cũng đã dậy được một lúc rồi, thấy Tần Tĩnh Trì xuống lầu Lý Tam Nương lập tức đổ nước nóng đã đun sôi vào chậu gỗ: "Tĩnh Trì, mau lại rửa mặt đi."

Tần Tĩnh Trì rửa mặt xong thì nhóm lửa than trong lò sưởi với Tần phụ Tần mẫu.

Nhìn qua cửa sổ, có thể thấy xa xa một màu trắng xóa, trên trời cũng thỉnh thoảng có tuyết rơi.

Mọi người vừa mới dậy, chỉ cảm thấy lạnh vô cùng, đến khi lửa than trong lò sưởi cháy lên, lúc này xung quanh lò sưởi cũng dần ấm áp trở lại.

Tần Tĩnh Trì ngồi trước lò sưởi, sưởi ấm một lúc rồi lại lên lầu.

Đẩy cửa phòng ra, hai mẫu tử trên giường đã thức, đang nằm trong ổ chăn thì thầm to nhỏ.

Đoàn Đoàn vùi trong lòng Giang Oản Oản, nũng nịu: “Nương, Đoàn Đoàn không muốn xuống giường, trong chăn ấm quá!”

Giang Oản Oản vuốt mái tóc rối bù của cậu bé, nói: “Được, vậy Đoàn Đoàn ngủ thêm chút nữa đi.”

Tần Tĩnh Trì đóng cửa phòng, ngồi cạnh Giang Oản Oản, nhéo d** tai trắng nõn của nàng: “Ngủ thêm một lát đi, bên ngoài vẫn còn tuyết rơi, lạnh lắm.”

Giang Oản Oản rụt lại: “Tay chàng lạnh quá!”

Đoàn Đoàn nghe xong liền lộ ra cái đầu nhỏ trong lòng Giang Oản Oản, duỗi bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay Tần Tĩnh Trì. mở trừng hai mắt: “Ôi! Lạnh quá!”

Tần Tĩnh Trì làm bộ quái đản, mỉm cười dán lòng bàn tay vào khuôn mặt mềm mại của cậu bé: “Vẫn là khuôn mặt Đoàn Đoàn ấm áp, sưởi ấm cho cha đi.”

Đoàn Đoàn nhíu mày, nhưng lại miễn cưỡng dán khuôn mặt nhỏ của mình vào lòng bàn tay hắn chặt hơn.

Giang Oản Oản mơ màng nhìn hai phụ tử, một lúc sau mới vươn vai, vịn lấy cánh tay Tần Tĩnh Trì cố gắng ngồi dậy.

Nàng dựa vào vai Tần Tĩnh Trì, miễn cưỡng nói: “Tĩnh Trì… Tướng công… Chàng giúp thiếp mặc quần áo có được không?”

Tần Tĩnh Trì bị nàng gọi như vậy khiến cả người khựng lại, trong lòng vừa tê vừa ngứa. Một lúc sau, như không nhịn được nữa, hắn úp lòng bàn tay lên mặt Đoàn Đoàn che mắt cậu bé lại, nghiêng đầu hôn lên môi Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản nghĩ đến Đoàn Đoàn vẫn còn ở đó, trong lòng giật mình, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, hai tay chống vào n.g.ự.c hắn đẩy hắn ra.

Hôn một lúc, Tần Tĩnh Trì mới l.i.ế.m môi, ghé vào tai nàng cười nói: "Sau này cũng gọi ta như vậy đi."

Khuôn mặt Giang Oản Oản đỏ bừng, nhớ tới lời vừa thốt ra, nàng vô cùng xấu hổ lập tức trừng mắt nhìn hắn.

Đoàn Đoàn bị Tần Tĩnh Trì che mắt, khẽ thở dài, cũng không vùng vẫy. Qua một lúc lâu, thấy hắn vẫn còn che, tiểu tử mới mềm mại nói: “Cha, cha và nương vẫn còn hôn hôn sao? Tại sao lại lâu thế?”

Tần Tĩnh Trì giật giật khóe miệng, bất lực nhìn Giang Oản Oản, mới rút tay về nói: “Khụ… Được… Được rồi, thức… Thức dậy đi, cha mặc quần áo cho con.”

Ngay sau đó lại nhìn Giang Oản Oản hỏi: “Đoàn Đoàn mặc bộ quần áo đó sao?”

Giang Oản Oản ngáp một cái, nói: "Thiếp đi tìm cho con, chàng cứ lấy đại một bộ trong tủ quần áo cho thiếp."

Tần Tĩnh Trì gật đầu mở tủ quần áo nhìn vào, nghĩ ngợi một lúc, hắn lấy bộ gấm dày màu xanh như băng treo trong tủ quần áo.

"Đây."

Giang Oản Oản cầm lấy quần áo, mới phát hiện là bộ quần áo mới mà Tần mẫu làm lần trước, nàng và Đoàn Đoàn đều dùng cùng một loại vải, vẫn chưa mặc lần nào.

Suy nghĩ một lúc nói: "Trong tủ quần áo còn có của Đoàn Đoàn, cùng loại vải với thiếp, chàng mau lấy giúp con đi."

Một lúc sau, đợi Giang Oản Oản mặc bộ quần áo mới này, Tần Tĩnh Trì ngây ngốc nhìn nàng, hồi lâu không hoàn hồn lại được.

Bộ gấm màu xanh như băng thêu những chùm hoa lê trắng muốt, viền áo may bằng lông trắng, lông trên viền áo tươi sáng mảnh mai được quấn quanh cổ Giang Oản Oản một vòng, làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm trắng trẻo tinh xảo, nàng tùy ý búi tóc rồi cắm chiếc trâm gỗ mà Tần Tĩnh Trì tặng nàng lên.

Tần Tĩnh Trì ngây người nhìn nàng, hồi lâu không nỡ rời mắt.

Đoàn Đoàn cũng nhìn Giang Oản Oản, ngơ ngác qua một lúc lâu, đôi mắt sáng ngời nói: “Nương ơi nương! Đẹp quá! Hôm nay nương đẹp nhất nhất!”

Nói xong, cậu bé liền quay đầu nhìn Tần Tĩnh Trì, như thể đang nóng lòng muốn được công nhận, cậu sốt ruột hỏi: “Cha! Đoàn Đoàn nói đúng, đúng không?”

Tần Tĩnh Trì liếc nhìn cậu bé rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm Giang Oản Oản, sau đó mới phản ứng lại, ngơ ngác gật đầu: “Đúng… Đẹp lắm!”

“Hihi…” Đoàn Đoàn nhìn vẻ ngơ ngác của hắn, đôi mắt to tròn đều cười tít lên, cùng với hai lúm đồng tiền trên má, đúng là một cậu bé ngọt ngào.

Đoàn Đoàn tới gần bên tai Giang Oản Oản nói: “Nương, nương nhìn cha xem, cha cũng thấy nương rất đẹp nha!”

Giang Oản Oản đỏ mặt, lại chỉnh lại búi tóc đã búi gọn rồi vội vàng cầm lấy bộ quần áo nhỏ của Đoàn Đoàn, giũ giũ rồi bế Đoàn Đoàn vào lòng: “Được rồi, bảo bối ngoan, nương mặc quần áo cho con.”

Đoàn Đoàn nhìn bộ quần áo cùng màu với nương của mình, lập tức háo hức muốn mặc vào.

Vì vậy, cậu bé vội vàng duỗi thẳng tay nhỏ, ngoan ngoãn để Giang Oản Oản giúp mình mặc vào.

Quần áo của hai mẫu tử không chỉ cùng màu mà cả họa tiết thêu và kiểu dáng quần áo cũng giống nhau. Đoàn Đoàn chỉ là một tiểu tử, cũng không câu nệ kiểu dáng có hơi nữ tính hay không, nhưng khác biệt là bộ quần áo của Đoàn Đoàn còn được may riêng cho cậu bé một chiếc mũ nhỏ cùng màu.

Chiếc mũ nhỏ là mũ lôi phong, còn có thể che tai, mặc dù là mũ lôi phong nhưng lại không hề quê mùa, màu xanh băng giá kết hợp với lông dài trắng muốt, được Đoàn Đoàn đội trên đầu, rồi buộc hai sợi lông trắng kéo dài từ hai bên che tai thành một chiếc nơ dưới cằm. Đoàn Đoàn chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, càng khiến cậu bé trở nên đáng yêu và tinh sảo hơn.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 168: Chương 168



Giang Oản Oản mặc quần áo, đội mũ cho cậu bé xong, liền bị đứa con trai xinh đẹp của mình làm cho rung động, không nhịn được ôm cậu bé hôn mấy cái, ngay cả Tần Tĩnh Trì cũng cuối cùng chịu dời ánh mắt khỏi Giang Oản Oản, nhìn Đoàn Đoàn trắng trẻo xinh xắn trước mặt, cười liên tục.

Đoàn Đoàn bị hai người nhìn có chút ngượng ngùng, che mặt lại nhưng trong lòng lại rất tò mò không biết mình mặc quần áo mới trông như thế nào. Cậu bé vội vàng xuống giường, đi đôi giày nhỏ bằng lông xù rồi chạy đến bàn trang điểm của Giang Oản Oản, trèo lên ghế bắt đầu tự ngắm mình.

Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn nhìn chằm chằm vào gương, lúc thì sờ mũ, lúc thì vu.ốt ve lông ở cổ áo, khi nhìn vào gương, nụ cười trên khuôn mặt cậu bé không bao giờ ngừng.

Ngắm một lúc lâu, cuối cùng cậu bé mới chịu rời khỏi ghế.

Lông mày Giang Oản Oản hơi nhướng, cùng Tần Tĩnh Trì trêu chọc: “Đoàn Đoàn của chúng ta cũng là một tiểu bảo bối thích cái đẹp.”

Đoàn Đoàn nghe lời của nàng, tiểu tử thẹn thùng dậm chân: “Nương!”

Tần Tĩnh Trì cười khẽ một tiếng, véo má cậu bé rồi nắm tay cậu bé, nói: "Được rồi, chúng ta chỉ thấy con đẹp thôi, khen con một chút thì không được sao."

Giang Oản Oản cũng nắm bàn tay nhỏ còn lại của cậu bé, cười nói: “Được rồi, chúng ta đã kéo dài một lúc lâu, đoán cùng mọi người cũng đã rời giường, chỉ còn lại ba người chúng ta.”

Dưới lâu, mọi người đều đang ngồi trên ghế sô pha, ăn một ít đồ ăn nhẹ.

Thấy một nhà ba người họ đi xuống, Lý Tuyết Trân tùy ý liếc nhìn, rồi không thể rời mắt được nữa, nàng ấy vỗ vào cánh tay của Tô Hà bên cạnh: “Nương… Nương! Nương mau nhìn! Hôm nay tẩu tử và Đoàn Đoàn đẹp quá!

Tô Hà nghe xong ngẩng đầu lên, kinh ngạc không ngừng khen ngợi: “Trông đẹp quá!”

Đoàn Đoàn đi hết bậc thang cuối cùng, liền nhảy tưng tưng nhào vào lòng Tần Tĩnh Nghiễn gần nhất.

Tần Tĩnh Nghiễn bế cậu bé ngồi lên đùi mình, cậu bé liền vội vàng nhẹ nhàng kéo chiếc nơ bướm trên cằm mình, khoe khoang nói: "Tiểu thúc thúc, thúc xem này! Hôm nay Đoàn Đoàn mặc quần áo mới nè! Đẹp lắm! Và..." Chỉ thấy cậu bé kiêu ngạo cong môi, tiếp tục nói: "Nương còn thắt cho Đoàn Đoàn một chiếc nơ bướm!"

Nói xong lại tiếp tục kéo sợi lông ở cằm, ra hiệu trước mặt Tần Tĩnh Nghiễn: "Xem này!"

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn tiểu tử trong lòng như một tiểu tiên đồng, không nhịn được đưa tay ra bóp nhẹ, bóp mặt cậu bé, bóp tay cậu bé, lại bóp chân cậu bé.

Đoàn Đoàn cũng ngây ngốc mặc cho cậu hành động.

Tần Tĩnh Nghiễn bóp xong, mới như xác nhận, nói: "May quá! Ta còn tưởng là tiểu tiên đồng từ đâu đến đổi mất Đoàn Đoàn nhà ta rồi, hóa ra là... Đoàn Đoàn nhà ta biến thành tiểu tiên đồng rồi!"

Đoàn Đoàn chớp mắt, sau khi phản ứng lại đã cười khanh khách: “Chính là Đoàn Đoàn nha!”

Lý Tuyết Trân ở một bên nhìn, trong lòng bà ấy ngứa ngáy nhanh chóng đứng dậy đi tới trước mặt Tần Tĩnh Nghiễn, nói: “Chàng mau để ta ôm Đoàn Đoàn một chút.”

Tần Tĩnh Nghiễn nào dám trêu chọc nương tử tương lai của mình, nghe xong liền vội vàng đặt cục bột nhỏ trong lòng vào lòng nàng.

Lý Tuyết Trân hài lòng bế Đoàn Đoàn nhanh chóng đi tới trước mặt Lý Viễn và Tô Hòa.

Còn Tần phụ Tần mẫu, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương cũng chăm chú nhìn tiểu tử xinh đẹp kia.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nhìn nhau, bật cười, cũng không quan tâm đến cảnh Đoàn Đoàn bị người ta bế tới người ấy ôm lại.

Một gia đình lớn như vậy chỉ có một tiểu tử, không cưng chiều thì còn gì nữa.

Thấy Đoàn Đoàn đến trong lòng Tần phụ Tần mẫu, Lý Tuyết Trân kéo Giang Oản Oản ngồi xuống, nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi cười nói: “Tẩu tử, hôm nay tẩu và Đoàn Đoàn mặc quần áo này, hai người đẹp quá!”

Giang Oản Oản cười nói: “Là quần áo đẹp thôi.”

Lý Tuyết Trân lắc đầu: “Không, bộ quần áo này như cẩm thượng thiêm hoa, càng tôn lên vẻ đẹp của con!"

Ngay sau đó nhìn Đoàn Đoàn lại một trận cảm thán: "Đoàn Đoàn thật sự quá đáng yêu!"

Giang Oản Oản cười khẽ một tiếng, ghé vào tai nàng ấy thì thầm: "Dù sao thì muội và A Nghiễn chỉ hơn hai tháng nữa là thành hôn rồi, đến lúc đó hai người nhanh chóng sinh một đứa là được."

Ban đầu Tần phụ Tần mẫu định ít nhất phải ba tháng nữa mới thành hôn, cũng để chuẩn bị nhiều hơn nhưng Tần Tĩnh Nghiễn lại rất sốt ruột, Lý Tuyết Trân cũng chiều theo cậu. Lý Viễn và Tô Hà hỏi ý kiến của nàng ấy cũng nói là nghe theo Tần Tĩnh Nghiễn, cho nên Tần phụ Tần mẫu và Lý Viễn cũng chỉ đành đồng ý.

“Tẩu tử, tẩu… Tẩu đừng nói bậy.”

Giang Oản Oản liếc nhìn Tần Tĩnh Nghiễn đang trêu chọc Đoàn Đoàn, cười nói: "A Nghiễn thích Đoàn Đoàn như vậy, sau này hai người có con, không biết sẽ chiều chuộng thế nào, nếu sinh một đứa nữ nhi, sợ là sẽ được cưng chiều lên tận trời."

Lý Tuyết Trân nghe xong không khỏi nhìn chằm chằm Tần Tĩnh Nghiễn.

Dường như Tần Tĩnh Nghiễn cảm giác được có ai đó nhìn thì thấy Lý Tuyết Trân đang nhìn chằm chằm cậu, cậu mỉm cười với nàng ấy mà còn trừng mắt nhìn.

Giang Oản Oản nhìn vẻ liếc mắt đưa tình của hai người, sau đó lại nhìn Tần Tĩnh Trì bên cạnh, nàng cười bất lực lắc đầu cũng không quan tâm đến họ nữa.

Ăn trưa đơn giản xong, cả nhà bắt đầu chuẩn bị các món ăn cho bữa cơm tất niên.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đi vào bếp, nhìn quần áo của nàng, lại nhìn các món ăn chưa chế biến, không khỏi nhíu mày, hắn lập tức đi ra ngoài lấy một chiếc tạp dề lớn giúp nàng mặc vào.

Giang Oản Oản nhìn chiếc tạp dề hắn đưa tới mới phản ứng lại, mỉm cười, nàng thậm chí không nhận ra bộ quần áo này dễ bẩn đến thế, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay mặc nó quả là sai lầm."

Tần Tĩnh Trì cười nói: "Không sao, những chuyện khác nàng cứ giao cho ta làm cũng được."

Giang Oản Oản nghiêng đầu hôn hắn một cái, ngay sau đó ánh mắt nhìn quanh rồi mới tới bên tai hắn nói: "Vậy… Đa tạ tướng công."

Đợi nàng cách xa một chút, Tần Tĩnh Trì đã nhìn nàng chăm chú, tuy trên mặt không biểu lộ gì nhưng vành tai đỏ ửng lại hoàn toàn bại lộ sự bối rối trong lòng hắn.

Hắn xoa xoa lỗ tai ngứa ngáy, chân mày hơi nhường rồi chậm rãi đến gần nàng, do Giang Oản Oản vẫn không lui về sau mấy bước nên đã bị hắn ôm eo.

Tần Tĩnh Trì vừa định hành động thì bị giọng nói của giang hiền võ cắt đứt.

"Tĩnh Trì, Oản Oản, con dê bên ngoài xử lý sạch sẽ rồi cắt thành miếng nhỏ hay sao?"

Giang Oản Oản đẩy Tần Tĩnh Trì ra, vội đi ra ngoài, nàng ho nhẹ một tiếng nói: "Cha, mọi người làm thịt dê, xử lý sạch sẽ là được, con sẽ nấu nguyên con dê nên không cần chặt miếng."

Giang Hiền Vũ gật đầu: “Được!”

Giang Oản Oản nói xong, mới quay lại bếp, nhìn vẻ mặt bất lực lại tủi thân của Tần Tĩnh Trì, nàng chột dạ dời mắt đi, nói: “Chúng… Chúng ta làm thức ăn đi.”

Tần Tĩnh Trì cũng không đáp lời mà đi đến cửa bếp nhìn ngó một chút, rồi bước tới sau lưng Giang Oản Oản ôm lấy nàng, nghiêng đầu nhìn cần cổ trắng nõn thon thả của nàng, lại nhìn vành tai hơi đỏ, hắn cong môi cười cúi xuống ngậm lấy vành tai nàng, dùng răng nhẹ nhàng mân, vê.

Giang Oản Oản rụt người lại trong vòng tay hắn, kinh ngạc nhìn về phía cửa bếp, thấy không có ai mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

“Chàng… Làm gì vậy? Mau… Mau buông… Nhà nhiều người như vậy!”

Tần Tĩnh Trì buông vành tai nóng bừng của nàng ra, lại kéo vạt áo nàng, ở vị trí mà quần áo có thể che được, mạnh mẽ m.út một cái, lập tức trên cần cổ nàng in hằn một vết hôn đỏ ửng.

Tần Tĩnh Trì hài lòng nhìn ngắm, mới giúp nàng chỉnh lại vạt áo, cong ngón tay khẽ búng vào trán nàng, cười xấu xa: "Để nàng trêu chọc ta!"

Giang Oản Oản sờ vào cổ chu môi: “Chàng… Chàng thật lớn gan, sao có thể làm loại chuyện này… Trong bếp!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 169: Chương 169



Tần Tĩnh Trì nghe xong lại cúi người xuống thổi một hơi bên tai nàng, cười nói: “Ừ… Vậy đợi tối… Ta lại làm loại chuyện này.”

Giang Oản Oản mở to mắt nhìn người trước mặt không hề biết xấu hổ, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là khâu nào xảy ra vấn đề, giờ đây người này càng ngày càng... Không biết xấu hổ!

Nàng luống cuống tay chân cầm một cây cải bắp nhặt lá vàng, trong lòng nghĩ, tối nay nhất định phải dẫn Đoàn Đoàn theo, còn phải ngủ trước mặt Đoàn Đoàn! A! Không đúng, hôm nay phải thức đến nửa đêm, đến lúc đó người này chắc chắn không còn tâm trạng làm chuyện đó!

Nghĩ đến đây, nàng gật đầu, hơi thở phào nhẹ nhõm, chu môi nhìn Tần Tĩnh Trì bên cạnh một cái, rồi lại cười.

Tần Tĩnh Trì khó hiểu nhìn người đột nhiên lại cười, vẻ mặt khó hiểu.

Chẳng được bao lâu, Lý Tuyết Trân đã dẫn theo Đoàn Đoàn cùng nhau vào bếp: "Tẩu tử, muội tới giúp tẩu đi."

Đoàn Đoàn vui vẻ nói: "Còn có Đoàn Đoàn!"

Bên ngoài sân đang làm thịt dê, Tần phụ Tần mẫu và những người khác không để cho Đoàn Đoàn đi ra ngoài nhìn nên bảo Lý Tuyết Trân trông cậu bé, một lớn một nhỏ ở bên ngoài ngồi nhàm chán, thế là đã vào đây.

Giang Oản Oản thấy đôi mắt phát sáng của hai người họ nhìn mình thì nói: "Ừ... Vậy thì giúp tẩu rửa khoai tây đi."

Trong chậu gỗ chứa đầy khoai tây bên cạnh mà Tần Tĩnh Trì đã gọt vỏ.

“Vâng, được!”

Giang Oản Oản đổ nước nóng đang ấm trên bếp lò vào chậu gỗ, rồi nói: "Hai người ngồi trên ghế đẩu nhỏ từ từ rửa đi."

Giang Oản Oản nhìn hai người họ đều như nhìn tiểu hài tử. Tính tình Lý Tuyết Trân hoạt bát ngây thơ có thể chơi với Đoàn Đoàn rất hợp, nên mọi người nhìn nàng ấy, cũng không coi nàng ấy là người lớn.

Lý Tuyết Trân xắn tay áo cho Đoàn Đoàn, hai người bắt đầu rửa từng củ một. Chẳng bao lâu sau Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cũng đã bày xong từng đĩa nguyên liệu tươi dành để nấu đồ ăn trên bàn dài.

“Oản Oản, chúng ta đã xử lý sạch con dê rồi, tiếp theo làm gì?”

Giang Oản Oản nhanh chóng phủi tay, vội đi vào trong sân.

Nàng nhìn kỹ rồi bảo Tần phụ và Giang Hiền Vũ giúp bê vào bếp.

Tiếp đó cho vào chậu một lượng rượu vàng, hành, gừng, tỏi, hạt tiêu, nước tương, đường trắng, muối và các loại bột gia vị, sau đó xoa bóp toàn bộ con dê từ trong ra ngoài, rồi để sang một bên ướp trước.

Đợi ướp khoảng hai canh giờ thì dựng con dê lên, đặt lên bếp than trong sân nướng.

Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh giúp lật nướng, Giang Oản Oản bưng một bát dầu lại, phết lên khắp các góc của con dê nướng.

Tần Tĩnh Nghiễn ở một bên nhìn, nói: "Tẩu tử, cảm giác cái này giống với xiên nướng của nhóm người Đại Ngưu ca.”

Giang Oản Oản gật đầu: “Đúng vậy! Đều giống nhau.”

Ngẫm nghĩ một lúc, Giang Oản Oản nói: “A Nghiễn, đệ và ca đệ ở đây nướng đi, giống như ta làm vừa nãy, thỉnh thoảng phết dầu là được, đợi nướng khoảng nửa canh giờ, thì đến bếp gọi ta."

“À! Được!”

Nhìn sắc trời, Giang Oản Oản ước chừng lúc này đã khoảng bốn giờ chiều, cũng nên bắt đầu xào rau, một năm chỉ có một bữa cơm tất niên, không thể qua loa được.

Đi đến bếp, ngay cả Lý Viễn và Tô Hà cũng đang giúp bóc tỏi bóc hành.

Thấy mọi thứ đã chuẩn bị xong, Giang Oản Oản liền bắc nồi lên bếp xào rau.

Bếp có hai bếp lò, Giang Oản Oản hầm xương trên một bếp lò trước, sau đó xào rau trên bếp lò bên kia.

Đoàn Đoàn và Lý Tuyết Trân hoàn toàn không giúp được gì, nên bị Tần phụ Tần mẫu và những người khác đuổi đến phòng khách ngồi.

Một lớn một nhỏ miệng nhai kẹo bưởi, má phồng lên nhìn vào bếp cùng thở dài.

Một lúc sau, Đoàn Đoàn như nhớ ra điều gì, mắt sáng lên: "Tiểu thẩm, chúng ta chơi xếp hình và rút gỗ đi! Đoàn Đoàn quên mất."

Mấy ngày trước Đoàn Đoàn chơi quá say mê nên bị Tần Tĩnh Trì tịch thu hai ngày. Hắn nghĩ đến Tết nên hôm qua mới trả lại cho tiểu tử này.

Đôi mắt Lý Tuyết Trân sáng lên gật đầu: “Được được được.”

Sau đó Đoàn Đoàn chạy lên lầu nhưng chỉ một lát sau đã ôm xếp hình và rút gỗ chạy nhanh xuống lầu.

Tiểu tử này suy nghĩ một lúc rồi đặt những đồ chơi này trên bàn nhỏ trước lò sưởi: “Tiểu thẩm mau mau tới đây, bên này ấm ấm, chúng ta chơi ở đây đi!”

Lý Viễn và Tô Hà là những người ít khi vào bếp, có nhóm người Tần phụ Tần mẫu ở đó nên hoàn toàn không giúp được gì, vì vậy không ngoài dự đoán, hai người cũng bị "đuổi" ra ngoài.

Nhìn Lý Tuyết Trân và Đoàn Đoàn đang cười ha hả trước lò sưởi, hai người nhìn nhau cũng đi qua đó ngồi xuống.

Trong bếp, từng món ăn lần lượt được dọn ra, còn con dê nướng nguyên con bên ngoài cũng đã nướng được gần nửa canh giờ.

“Tẩu tử, tẩu mau đến nhìn con dê nướng này thế nào? Có được chưa?”

Giang Oản Oản nghe giọng nói của Tần Tĩnh Nghiễn, nhanh chóng xoa tay: “Tới liền!”

Nàng liền bưng hai chiếc bình đất nhỏ đựng bột ớt ngũ vị hương và bột thì là, lại cầm một con d.a.o chặt, rồi đi ra sân.

Giang Oản Oản đặt những thứ đang bưng xuống, rồi cầm con d.a.o chặt khứa vài đường lên con cừu nướng nguyên con, sau đó lại phết dầu lên và tiếp tục nướng. Uớc chừng nướng thêm một khắc, nàng liền rắc đều bột ớt lên thịt cừu, nướng một lát, lại rắc bột thì là lên. Trong nháy mắt, mùi thì là và ớt hòa quyện với mùi thịt thơm nức bay vào trong nhà.

Đoàn Đoàn cầm một miếng ghép hình, gãi đầu, đang nghĩ xem nên đặt vào vị trí nào thì thoang thoảng ngửi thấy mùi thịt thơm, chỉ thấy mũi nhỏ của cậu bé khịt khịt, đặt miếng ghép hình xuống, rồi theo mùi hương đi ra sân.

Đương nhiên nhóm người Lý Viễn và Lý Tuyết Trân cũng ngửi thấy mùi nên đều theo Đoàn Đoàn ra sân.

Giang Oản Oản thấy họ đi ra thì cắt vài miếng thịt dê đặt vào khay: "Mau nếm thử xem mùi vị như thế nào."

Mọi người cũng lười cầm đũa, vội dùng tay cầm lấy nếm thử.

Đoàn Đoàn lo lắng duỗi tay ra thì bị Giang Oản Oản ngăn lại, lấy một miếng thổi thổi rồi mới đút cho cậu bé.

Đoàn Đoàn híp mắt nhai vài lần đã vội nuốt xuống bụng, ngay sau đó lại chớp mắt to nhìn Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản bị cậu bé nhìn đến lòng mềm nhũn, nhanh chóng lại đút cho cậu bé một miếng nữa.

Lý Viễn và Tần Tĩnh Trì thì liên tiếp ăn vài miếng, đợi đến khi thịt trong đĩa hết sạch mới dừng tay.

Lý viễn và Tô Hà vô thức l.i.ế.m môi nhìn con dê đang được nướng nguyên con với đôi mắt sáng ngời.

Hai người Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân thẳng thắn hơn nhiều, ăn xong trong khay đã không kịp chờ đợi muốn ăn nhiều hơn.

Tần Tĩnh Nghiễn nói: "Khà khà, tẩu tử, có thể cắt cho bọn đệ thêm chút nữa được không?"

Lý Tuyết Trân cũng dùng ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm nàng.

Giang Oản Oản cười bất lực, nói: "Sắp ăn được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, ta vào xào thêm hai món nữa, chúng ta có thể ăn rồi, trong nhà còn nhiều món ngon như vậy!"

Nói xong nàng lập tức chặt con dê nướng nguyên con thành vài miếng lớn cho vào một cái chậu gỗ nhỏ.

Tần Tĩnh Trì dập tắt than đang cháy hồng, rồi bê con dê nướng nguyên con theo mọi người vào nhà.

Đặt con dê nướng nguyên con vào giữa bàn ăn, Tần Tĩnh Trì lại theo Giang Oản Oản vào bếp bưng thức ăn, Lý Tuyết Trân và Tô Hà cũng theo sau bưng từng đĩa thức ăn ra.

Chỉ một lát sau, trên bàn ăn đã bày đủ các món ăn ngon, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, cá hồi sốt cà chua, dồi heo trộn, gà xào sả ớt, khoai tây xào chua cay, cải xào, tôm rim dầu, lạp xưởng hấp, thịt xông khói xào giá.

Giang Oản Oản nhìn những món ăn đã xào xong, định làm thêm món bò hầm cà chua nữa là xong.

Thịt bò sau khi chần qua nước sôi thì rửa lại bằng nước lạnh, đổ một lượng dầu thích hợp vào nồi, cho đường vào thắng lên, sau đó cho thịt bò vào xào cho lên màu. Trong quá trình xào cho thêm ớt, gừng, tỏi, hoa tiêu, đại hồi, lá thơm vào xào cho thơm, sau đó cho cà chua vào xào tiếp cho đến khi ra nước, rồi cho nước sôi vào, đậy nắp nồi om.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back