Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 390: Chương 390



Nghe đến đây, Giang Tư Nguyệt lập tức ngã ngồi xuống đất, sợi dây căng thẳng trong lòng suốt năm năm đột nhiên đứt đoạn.

Cậu ta muốn tiếp tục hỏi gì đó nhưng không thể nói ra nổi một chữ, một câu nào.

Khóe mắt cậu ta lập tức đỏ hoe, từng giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi, cậu ta siết chặt lấy n.g.ự.c mình, chỉ cảm thấy trái tim như bị những tảng đá lớn liên tục đập vào, trên tảng đá có lẽ còn có những cây kim thép vừa sắc bén vừa nhọn, không ngừng đ.â.m vào n.g.ự.c cậu ta.

Giang Tư Nguyệt cảm thấy nếu như mổ nó ra ngay bây giờ thì bên trong đã m.á.u me đầm đìa, tan nát không chịu nổi rồi.

"A Tẫn... A Tẫn... Ngươi thật sự... Không đợi ta nữa sao..."

"Ngươi thật tàn nhẫn… Ngươi thật quá tàn nhẫn…"

"Tại sao không đợi thêm một chút, ngươi thực sự không muốn gặp lại ta sao? Thậm chí… Thậm chí không muốn gặp ta dù chỉ một lần sao?"

Nhìn thấy vẻ đau đớn tột cùng của cậu ta, trong nhất thời ông lão không biết phải nói gì…

Giang Tư Nguyệt khóc nức nở rồi ngã quỵ xuống.

Làm cho ông lão hoảng sợ: "Thiếu niên lang! Thiếu niên lang! Ngươi tỉnh lại! Tỉnh lại đi!"

Ông lão đỡ cậu ta dậy, không nhịn được mà lên tiếng: "Đã như vậy, hà cớ gì lúc trước..."

Giang Tư Nguyệt mơ màng tỉnh dậy, chỉ nhìn thấy trong bóng tối là mái tranh phủ đầy mạng nhện.

Cậu ta ngơ ngẩn nhìn chằm chằm những mạng nhện đó, không nhúc nhích nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống, môi vẫn không ngừng run rẩy.

"Thiếu niên lang, mau dậy, uống chút cháo đi."

Giang Tư Nguyệt mấp máy môi, khó khăn lên tiếng hỏi: "Hắn... Hắn bị bệnh lao phổi, vậy... Vậy sau đó thì sao?"

Ông lão thấy cậu ta vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện này bèn đặt bát xuống chiếc bàn gỗ đầy vết xước: "Sau khi hắn chết, thôn dân cùng nhau lên núi kiếm ít gỗ về làm quan tài, chôn hắn trên sau núi."

"Chuyện xảy ra khi nào ạ?" Giọng Giang Tư Nguyệt nhẹ bẫng, nếu không lắng nghe kỹ, e rằng sẽ tan theo gió.

"Hai tháng rồi, hắn tuy nhìn không có vẻ gì là có tiền nhưng vẫn thường mua kẹo cho trẻ con trong thôn."

Ông lão cố gắng nhớ lại tình hình hôm đó: "Hôm ấy, bọn trẻ trong làng sáng sớm đã đến gõ cửa nhà hắn, nói là… Là muốn giúp hắn xách nước nhưng gõ mãi mà không thấy ai ra mở."

Giang Tư Nguyệt lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi: "Rồi sao nữa ạ?"

"Bọn trẻ đều biết sức khỏe hắn không tốt, trước đây cũng thường xuyên ngất xỉu thế nên cho rằng lần này cũng vậy, mọi người bèn cạy cửa vào, sau đó..."

Ông lão không khỏi đưa tay lau nước mắt: "Sau đó... Thấy hắn nằm trên giường, bên miệng và trên gối toàn là m.á.u tươi, ngày thường hắn tuy cũng thường ho ra m.á.u nhưng hôm đó cực kỳ nghiêm trọng, nếu không sẽ không chảy nhiều m.á.u đến vậy, bọn trẻ bị dọa sợ, đợi đến khi gọi người lớn đến thì mới biết người đã ra đi rồi..."

Giang Tư Nguyệt nắm chặt lấy tấm chăn có phần cứng trên người, cậu ta chớp chớp mắt, cố gắng ngăn dòng nước mắt chảy ra: "Lão công công ơi, ta muốn... Muốn đi thăm chàng ấy."

Ông lão gật đầu: "Được, lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi, chúng ta không biết hắn tên gì nên không lập bia mộ cho hắn, nếu ngươi là người nhà của hắn, thì ngươi... Ngươi hãy lập một cái cho hắn."

Giang Tư Nguyệt khẽ gật đầu: "Vâng."

Nghe thấy Giang Tư Nguyệt chỉ nói một chữ mà giọng đã run rẩy, ông lão cũng không nỡ nhìn thêm: "Thiếu niên lang, lão phu đợi ngươi ở ngoài, ngươi mặc quần áo xong thì chúng ta sẽ đi."

Trên bãi đất hoang phía sau núi, một gò đất đã mọc đầy cỏ xanh um tùm.

Ông lão nhìn thấy nơi này, không khỏi nói: "Hơn hai tháng rồi, cỏ trên mộ hắn đã mọc dài như vậy."

Giang Tư Nguyệt nhìn từ xa gò đất đơn độc kia, trong khoảnh khắc không dám bước tới.

Trong lòng cậu ta vô cùng sợ hãi, hai chân mềm nhũn, chỉ cần bước qua đó, cả đời này cậu ta sẽ thật sự không còn A Tẫn nữa.

Ông lão thấy cậu ta dừng bước, nghi ngờ nhìn cậu ta: "Đi chứ! Giúp hắn nhổ cỏ cũng tốt."

Ngực Giang Tư Nguyệt đau đớn vô cùng, chỉ cảm thấy mỗi hơi thở ra đều mang theo nỗi đau.

Cậu ta hít sâu một hơi, bước chân lại bắt đầu di chuyển.

Rất nhanh đã đến trước ngôi mộ hoang.

Cậu ta nhìn màu xanh um tùm trên mộ, không nhịn được mà đưa tay nhổ từng cây cỏ dại, từng cây một.

Trên gò mộ, một bông hoa nhỏ màu hồng nhú lên một nụ hoa nhỏ, trông có vẻ e lệ.

Giang Tư Nguyệt nhổ hết cỏ dại, chỉ chừa lại bông hoa nhỏ màu hồng đó.

Cậu ta nhìn bông hoa đó, luôn cảm thấy có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ, nó e lệ giống như A Tẫn của cậu ta nhưng lại không hoạt bát, rực rỡ giống cậu ấy.

Giang Tư Nguyệt nghĩ, A Tẫn của cậu ta những năm xa cậu ta nhất định đã thay đổi rất nhiều, thích chơi với trẻ con như vậy chắc hẳn đã trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, cũng nói nhiều hơn chứ?

Giang Tư Nguyệt nhìn gò đất nhỏ này, lại nhìn sườn núi hoang vu xung quanh, trong lòng không khỏi lại dâng lên một trận đau xót.

"Thiếu niên lang, đây là tấm ván gỗ và con dao, ngươi khắc cho hắn một tấm bia đơn giản đi."

Giang Tư Nguyệt chậm rãi nhận lấy tấm ván gỗ và con d.a.o nhưng lại chần chừ không xuống tay được.

Mặc dù mọi dấu hiệu đều cho thấy ngôi mộ đơn độc trước mắt chính là A Tẫn của cậu ta nhưng… Nhưng nhỡ đâu thì sao?

Nếu như không phải thì sao?

Cậu ta ôm lấy chút hy vọng cuối cùng, cố gắng phản bác, muốn tìm ra một chút bằng chứng để chứng minh tất cả đều sai.

Người nằm ở đây không phải A Tẫn của cậu ta, A Tẫn của cậu ta có thể đang sống ở một nơi nào đó trên thế giới này, thực ra cậu ấy chỉ có một mình nhưng cũng vô ưu vô lo, cũng không bệnh tật gì.

Ông lão đứng trước mộ, không nhịn được mà nói: "Tuy hắn bị bệnh, thích xem kịch nhưng hắn còn thích một người nữa."

Sợi dây cuối cùng trong đầu Giang Tư Nguyệt "bụp" một tiếng hoàn toàn đứt đoạn.

"Thích… Người như thế nào ạ?" Giọng cậu ta run rẩy, tay cầm tấm ván gỗ cũng đột nhiên mất sức.

"Ta cũng không biết là người như thế nào, dù sao thì cũng là một nhóm người diễn qua diễn lại trên sân khấu, hắn nói hắn thích một người đóng vai tướng quân, trước khi đi, hắn còn nói đã lâu không có cơ hội xem, đặc biệt thích người đó có thể đến Yến thành của chúng ta."

"Bộp!"

Một giọt nước mắt rơi xuống tấm ván gỗ.

Thật sao?

Phải!

Nhưng cậu ta có nên tin không?

Không! Cậu ta không muốn tin!

A Tẫn của cậu ta nhất định còn sống! Nhất định còn sống!

Người trong ngôi mộ này không phải A Tẫn của cậu ta!

Đúng! Không phải!

Giang Tư Nguyệt cố gắng thuyết phục bản thân, đừng tin!

Cậu ta nhìn sâu vào ngôi mộ trước mặt, xoay người bỏ chạy, không phải! A Tẫn của cậu ta không chết!

A Tẫn của câu ta chỉ cần mãi trong lòng cậu ta thì cậu ấy không chết, gò đất… gò đất chỉ… Là đệ đệ của Thời Quỳnh, không phải A Tẫn của cậu ta… Không phải…

Ông lão thấy cậu ta chạy đi, vô cùng kinh ngạc, sao lại đi thế này? Không nói đến chuyện di dời mộ, ít nhất cũng phải dựng một tấm bia mộ chứ!

Thấy Giang Tư Nguyệt đã biến mất ở cuối đường, ông lão mới đột nhiên nhận ra túi bạc của cậu ta vẫn còn trong n.g.ự.c mình!

Ông lão vừa định đuổi theo, bước chân lại đột nhiên dừng lại, ông lão sờ so.ạng túi tiền, lại nhìn ngôi mộ hoang trước mắt sau đó giấu túi tiền vào trong tay áo.

Mười mấy ngày sau, ngôi mộ hoang được tu sửa, không chỉ có bia mộ đẹp, mà gò đất cũng được xây lại cẩn thận bằng gạch đá, trông giống như một căn nhà nhỏ xinh xắn.

Ông lão nhìn ngôi mộ như được tái sinh trước mắt, khẽ nói: "Vì hắn đã đến rồi lại đi, cũng không quan tâm đến con, vậy thì gia gia sẽ dùng số bạc hắn để lại để xây lại nhà cho con, cái này nhất định tốt hơn cái nhà tranh cũ nát của con trong làng nhiều, con cũng đừng nhớ nhung hắn nữa."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 391: Chương 391



Bên kia, Giang Tư Nguyệt cũng đã trở về Kinh thành.

Nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của cậu ta, mọi người cũng ngầm hiểu mà không hỏi han gì.

Nhìn là biết không tìm được, giống hệt như lúc trước khi trở về.

Mọi người cũng đã quen rồi.

Trở về phòng ngủ của mình, Giang Tư Nguyệt ngơ ngẩn lấy ra từ trong ngăn kéo một cuốn sổ vẽ, bên trong chỉ vẽ một người, từ những trang giấy ố vàng ban đầu cho đến trang cuối cùng vẫn còn mang theo mùi mực tươi mới.

Lật từng trang từng trang, thiếu niên bên trong dần dần được vẽ càng ngày càng tinh tế, càng ngày càng truyền thần.

Giang Tư Nguyệt nhìn từng bức họa Thời Tẫn với nụ cười nhàn nhạt trên cuốn sách, trên mặt tràn đầy ý cười, ánh mắt si mê và tràn ngập sự lưu luyến.

Lật đến trang cuối cùng, nhìn thấy trang giấy trắng, cậu ta đột nhiên lại nhớ đến ngôi mộ hoang vắng kia.

Cậu ta đột nhiên mở to mắt! Cuốn sách trong tay "rầm" một tiếng rơi xuống bên giường, cậu ta như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng và đáng sợ, sau đó nhanh chóng chui vào trong chăn, kéo chăn quấn chặt lấy mình.

Miệng lẩm bẩm.

"A Tẫn không chết! Đó không phải A Tẫn của mình! A Tẫn không chết! Không chết..."

Đôi mắt cậu ta trống rỗng, đen kịt.

Ngay sau đó, một bàn tay thò ra khỏi chăn, nhanh chóng kéo cuốn sách ảnh bên giường vào.

Giang Tư Nguyệt đưa cuốn sách ảnh lên môi hôn nhẹ nhàng rồi ôm chặt nó vào lòng: "A Tẫn... A Tẫn... A Tẫn của ta sẽ không bao giờ rời xa ta, đúng không?"

Lắng nghe sự im lặng xung quanh, cậu ta tiếp tục nói: "Ừ, ta đã nghe thấy."

Bên trong phủ Tướng quốc, Thời Quỳnh đọc xong bức thư trên tay, mắt vì kinh ngạc mà run lên.

Cậu ta không nhịn được lại nhìn địa điểm trên thư, khó khăn nuốt nước bọt.

"Người đâu! Người đâu!"

Rất nhanh, hộ vệ ào ào chạy vào.

"Đại nhân, có việc gì sai bảo?"

Thời Quỳnh nghiến răng nghiến lợi: "Có tung tích của Nhị công tử rồi, ở... Yến thành! Chuẩn bị ngựa, chuẩn bị xe! Lập tức xuất phát!"

Mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sau đó vội vàng đồng thanh nói: "Vâng!"

Sau khi mọi người rời đi, Thời Quỳnh nắm chặt tờ giấy trong tay: "A Tẫn à, chỉ cần đệ quay về, ca ca cái gì cũng nghe đệ, cái gì... Cũng nghe đệ."

Thời Quỳnh dẫn mọi người một đường thúc ngựa phi nhanh, chỉ dùng năm ngày thời gian đã đến Yến thành.

Lại qua mấy ngày, một đội người mặc tang phục màu trắng từ cái thôn trang cũ nát ở Yến thành một đường trở về Kinh thành.

Hài cốt trong mộ phần được mang về, cả đường đi Thời Quỳnh không có biểu cảm gì.

Cho đến khi hài cốt được chôn cất lại, khóe mắt cậu ta đã đỏ bừng.

Ngoại trừ Giang Tư Nguyệt, tất cả mọi người nhà họ Tần nghe thấy động tĩnh đều đến, họ đứng dưới mưa phùn, nhìn cỗ quan tài được người của phủ Tướng quốc khiêng đi xa, họ mới phản ứng lại.

Lý Tam Nương ngơ ngác thì thầm: "A Nguyệt nhà chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Thời Quỳnh vẫn chưa hồi phục sau cái c.h.ế.t của Thời Tẫn, Mộ Quy Hoằng đã vội vàng triệu cậu ta vào cung.

"Cái gì?" Thời Quỳnh kinh ngạc nói!

"Nhanh như vậy?"

Sắc mặt Mộ Quy Hoằng nặng nề: "Ở biên cương, quân đội Nam Di đã vây quanh Mộc Thành rồi, có thể tấn công bất cứ lúc nào! Báo cáo khẩn cấp vừa tới!"

Mặc dù biết nhà Thời Quỳnh xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng việc này đã hoàn toàn không thể trì hoãn.

Thời Quỳnh suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Bệ hạ, hiện giờ chỉ có thể phái binh qua trước! Mộc Thành là thành nhỏ, binh tướng bên trong cộng lại chỉ có một hai nghìn người, nếu người Nam Di tấn công, họ không thể chống đỡ được bao lâu nữa!"

Nghĩ đến phía sau Mộc Thành đều là đồng bằng, chỉ cần Mộc Thành bị phá, quân đội Nam Di sẽ thế như chẻ tre, một đường đánh thẳng vào Kinh thành, cậu ta cảm thấy sợ hãi: "Thần xin bệ hạ, không thể trì hoãn nữa! Mộc Thành xây ở nơi cao, người Nam Di tạm thời hẳn là không đánh vào được nhưng động tác của chúng ta cũng phải nhanh chóng!"

Mộ Quy Hoằng gật đầu: "Vậy ái khanh cho rằng... Ai có thể đảm đương trọng trách này?"

Thời Quỳnh trầm tư một lát, do dự một chút, mở miệng nói: "Võ Nguyên đại tướng quân lúc trước khi tiên đế còn tại vị thường xuyên chinh chiến bên ngoài, kinh nghiệm phong phú, hẳn là có thể đảm đương trọng trách này!"

Ánh mắt Mộ Quy Hoằng liếc nhìn xa xăm: "Nhưng Võ Nguyên đại tướng quân đã sáu mươi tuổi, vốn nên là tuổi an dưỡng tuổi già, lúc này phái ông ta xuất chinh, e rằng... Có chút không ổn."

Thời Quỳnh đang muốn nói gì đó, đột nhiên bị Mộ Nam Tinh đi vào ngắt lời.

"Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý đi! Để nhi thần dẫn Hắc Kỵ đi!"

"Nhưng… Nhưng con chưa từng lên chiến trường, không có kinh nghiệm…" Mộ Quy Hoằng lời nói đầy do dự.

"Phụ hoàng! Xin người hãy tin tưởng nhi thần! Nhi thần nhất định sẽ dốc hết sức lực, bảo vệ con dân Diên Khánh bình an! Nhất định khải hoàn trở về!" Mộ Nam Tinh sốt ruột tiếp tục nói.

Thời Quỳnh nhìn Mộ Nam Tinh, nếu Thái tử đi, cũng có thể ổn định lòng quân, huống chi những năm này Mộ Nam Tinh mang theo Hắc Kỵ đánh hạ rất nhiều sào huyệt của sơn phỉ, nếu xuất chinh, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.

Nghĩ đến đây, cậu ta không nhịn được mở miệng nói: "Bệ hạ, vi thần cho rằng phái Thái tử điện hạ lĩnh binh đi là một hành động sáng suốt! Thái tử điện hạ ngay cả Thanh Viễn sơn dễ thủ khó công cũng có thể công hạ, hơn ngàn sơn phỉ mà Thái tử điện hạ đã bắt được toàn bộ, công tích như vậy vi thần còn nhớ rõ mồn một!"

Mộ Nam Tinh tiếp tục nói: "Nhi thần nguyện xin mệnh đi trước! Mong phụ hoàng đáp ứng."

Mộ Quy Hoằng nhìn thoáng qua Thời Quỳnh, tuy rằng ngài ấy biết Mộ Nam Tinh thân là Thái tử, lại thống lĩnh Hắc kỵ đại quân, theo lý vốn nên trở thành người đầu tiên xuất chinh nhưng hoàng hậu sợ là sẽ không đồng ý.

Mộ Quy Hoằng khoát tay: "Trẫm suy nghĩ thêm."

Sau đó ngài ấy lại nhìn về phía Thời Quỳnh: "Thừa tướng, nhà ái khanh còn có tang sự thì về trước đi, trẫm suy nghĩ thêm, ngày mai vào triều lại sắp xếp kế hoạch."

Thời Quỳnh gật đầu: "Vâng, vi thần xin cáo lui."

Thấy Thời Quỳnh đi rồi, Mộ Nam Tinh vội vàng đi về phía Mộ Quy Hoằng, sốt ruột nói: "Phụ hoàng! Cứ để nhi thần đi! Hơn nữa nhi thần còn thống lĩnh Hắc Kỵ! Sẽ không có chuyện gì đâu, người cũng không cần lo lắng! Phụ hoàng! Binh tướng ở Mộc Thành không thể chờ được nữa!"

Mộ Quy Hoằng thở dài một hơi thật sâu: "Tinh nhi, con... Con muốn đi, mẫu hậu con cũng sẽ không đồng ý, con dẫn binh đi tiễu phỉ, nàng đã rất tức giận rồi, chuyện này mà đi biên quan dẫn binh đánh giặc, nàng càng sẽ không đồng ý!"

Mộ Nam Tinh cau mày: "Nhi thần đi nói với mẫu hậu, nhi thần... Nhất định phải đi!"

Nói xong, liền ra khỏi ngự thư phòng, đi thẳng đến tẩm cung của Hoàng hậu.

"Tinh nhi, con đã nhiều ngày không đến thăm mẫu hậu rồi! Sao hôm nay lại nhớ đến đây vậy?"

Cảnh Nam Chi uống trà, cười tủm tỉm hỏi.

Vẻ mặt Mộ Nam Tinh nghiêm túc nói: "Mẫu hậu, quân đội người Nam Di vây quanh bên ngoài Mộc Thành, sợ là mấy ngày nữa sẽ đánh vào rồi! Nhi thần... Nhi thần muốn lĩnh binh xuất chinh!"

Cảnh Nam Chi mở to hai mắt, lỡ tay đánh vỡ chén trà trong tay: "Con nói gì? Lĩnh binh xuất chinh! Năm ngoái con... Con đi Thanh Phong sơn kia, trở về đã bị thương ở cánh tay rồi! Còn muốn ra chiến trường gì nữa! Bản thân con tình huống thế nào con không rõ sao? Còn muốn ta nhắc nhở con ư?"

Sắc mặt Mộ Nam Tinh vừa nghiêm túc lại nghiêm chỉnh: "Mẫu hậu, hy vọng người nhớ kỹ, nhi thần hiện giờ là Thái tử, Thái tử phải gánh vác trách nhiệm mà Thái tử nên có!"

Cảnh Nam Chi đột ngột đứng dậy, "bốp" một cái tát vào mặt cậu ấy, môi run rẩy, muốn nói gì đó, nhìn những cung nhân cúi đầu bên cạnh, lên tiếng: "Cút hết cho ta!"

Đợi đến khi các cung nhân đều ra ngoài, Cảnh Nam Chi mới hít một hơi thật sâu: "Mộ Nam Tinh! Giờ con là Thái tử! Nhưng... Nhưng trong lòng con cũng rõ ràng, con không thể là Thái tử cả đời được! Chẳng lẽ con thực sự muốn sống như vậy cả đời sao?"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 392: Chương 392



Mộ Nam Tinh nhắm mắt lại: "Mẫu hậu, nhi thần không hiểu, tại sao lúc đầu mẫu hậu lại làm vậy? Giờ đây, phụ hoàng cũng đã lên ngôi bao nhiêu năm rồi! Nhi thần cũng đã trở thành Thái tử, nếu… Nếu lúc này nói ra sự thật, mẫu hậu muốn phụ hoàng nghĩ như thế nào? Muốn cho tất cả triều thần nghĩ như thế nào?"

Sau đó, giọng cậu ấy dần thấp xuống: "Có lúc nhi thần thực sự không hiểu nổi, từ nhỏ đến lớn bao nhiêu năm nay, hoá ra mẫu hậu thật sự có thể giấu diếm phụ hoàng lâu như vậy!"

Ngực Cảnh Nam Chi phập phồng dữ dội, lại tát cậu ấy một cái nữa: "Mộ Nam Tinh! Lúc đầu mẫu hậu làm vậy để làm gì? Mẫu hậu đều là vì con mà! Nếu con chỉ là đích nữ, ai có thể bảo vệ con được! Chỉ khi con là đích tử, mới có thể được phong tước Thế tử, mới có thể khiến người ta không dám tùy ý làm tổn thương con!"

Nàng ấy ngã ngồi xuống đất, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: "Những năm nay ta đều là vì con! Nếu không phải vì sự an nguy của con mà lo lắng, ta thân là mẫu thân của con, sao có thể nhẫn tâm để nữ nhi của mình giả trang nam nhi nhiều năm như vậy!"

Mộ Nam Tinh cúi đầu nhìn nàng ấy, nàng ấy lắc đầu: "Mẫu thân..."

Đột nhiên nhìn thấy ở chỗ bình phong đôi mắt tròn xoe kinh ngạc của Mộ Quy Hoằng, cậu ấy môi mấp máy, lại không nói tiếp được nữa: "Phụ... Phụ hoàng..."

Cảnh Nam Chi nghe đến đây, tiếng khóc đột nhiên dừng lại, nàng ấy chậm rãi quay đầu: "A Hoằng..."

Mộ Quy Hoằng từng bước khó khăn đi đến bên cạnh hai người họ, môi khó khăn mấp máy: "Các người... Các người vừa nói gì? Nữ... Nữ giả nam trang là có ý gì?"

Mộ Nam Chi cúi đầu xuống, im lặng không nói.

Mộ Quy Hoằng lại nhìn về phía Mộ Nam Tinh: "Có ý gì?"

Mộ Nam Tinh lắc đầu, sau đó quay đầu đi.

Mộ Quy Hoằng tức giận vô cùng: "Các người nói đi! Rốt cuộc là có ý gì? Nói thật cho trẫm!"

Ngài ấy nhìn thoáng qua Mộ Nam Tinh, sau đó ngồi xổm xuống nắm lấy cánh tay của Cảnh Nam Chi, gầm lên: "Hoàng hậu, nàng nói! Có ý gì?"

Cảnh Nam Chi bị ngài ấy làm cho sợ hãi đến mức thân thể run lên một cái, ngay sau đó lại cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: "Có ý gì? Chính là ý mà chàng nghe được! Tinh nhi là nữ hài, chính là như vậy."

Hai tay Mộ Quy Hoằng buông lỏng, ngay sau đó ngã xuống đất, giọng nói nhẹ bẫng: "Tại sao? Nàng tại sao lại làm như vậy? Nàng làm sao nhẫn tâm được? Để nữ nhi giả nam nhi một hai mươi năm, nàng... Nàng… Làm sao nhẫn tâm?"

"Làm sao có thể bỏ mặc được? So với sự an toàn của con bé, chuyện này chẳng là gì cả! A Hoằng, chàng cũng biết mà! Trước đây nhi nữ của Đại hoàng tử c.h.ế.t như thế nào? Mới mười ba tuổi đã bị người ta hạ độc... Không chịu nổi nhục đã nhảy xuống sông! Còn nữa…"

Nàng ấy lau nước mắt: "Còn nhi nữ thứ hai của Ngũ hoàng tử, ba tuổi đã bị người ta đầu độc chết, Tiên đế đã xử lý thế nào? Chỉ vì là nữ nhi nên đã dễ dàng tin vào cái cớ c.h.ế.t vì ho! Thực tế thì sao? Chàng và thiếp đều biết rõ là do tai mắt của các hoàng tử khác làm! Từng vụ, từng việc, giờ đây thiếp vẫn còn nhớ rõ ràng!"

"Chàng nói… Nếu như từ đầu Nam Tinh không được phong làm Thế tử, mà chỉ là đích nữ của nhà ta thì sẽ ra sao, cả hai ta đều không dám đảm bảo!"

Nghe những lời này, Mộ Nam Tinh vội vàng quỳ xuống bên cạnh Cảnh Nam Chi: "Mẫu hậu."

Nhìn thấy quầng thâm mắt của Cảnh Nam Chi rồi lại nhìn sang Mộ Nam Tinh đang khóc nước mắt giàn giụa, Mộ Quy Hoằng im lặng hồi lâu mới đưa tay ôm hai mẫu tử họ vào lòng.

"A Chi, xin lỗi, ta... Ta không nghĩ đến những điều này nhưng mà... Nhưng mà hiện giờ tất cả đều tốt rồi, Tinh nhi nhà chúng ta cũng lớn thế này rồi, tất cả đều tốt rồi."

"Chỉ là... Lúc trước nàng cũng nên thương lượng với ta mới đúng."

Cảnh Nam Chi nức nở, thân thể khẽ run: "Thương lượng?" Nàng ấy cười khổ một tiếng: "Lúc trước ta sinh Tinh nhi, chàng ở phương Nam trị thủy, Tinh nhi đã ba tháng tuổi, chàng mới trở về, thiếp làm sao thương lượng với chàng?"

Mộ Quy Hoằng sửng sốt, đúng vậy, ngài ấy có tư cách gì để nói như vậy chứ?

Nhiều năm như vậy, ngài ấy chưa từng chăm sóc Mộ Nam Tinh thật tốt, lúc nàng ấy còn nhỏ, ngày nào ngài ấy đều bận rộn bên ngoài, ngay cả cơ hội ôm nàng ấy cũng rất ít, đừng nói đến việc phát hiện nàng ấy là nữ hài.

Ngài ấy ôm chặt hai mẩu tử: "Xin lỗi, A Chi, ta xin lỗi nàng, Tinh nhi, phụ hoàng cũng xin lỗi con."

Mộ Nam Tinh nhẹ nhàng cọ cọ vào vai ngài ấy: "Phụ hoàng, nhi thần không trách phụ hoàng, nhi thần cũng đã quen với cuộc sống như vậy rồi, chẳng phải phụ hoàng cũng biết đấy sao? Thậm chí bây giờ con có thể thống lĩnh Hắc Kỵ, không khác gì nam nhi cả."

Mộ Quy Hoằng nghe đến đây, cảm thấy trong lòng càng áy náy hơn: "Thống lĩnh Hắc Kỵ? Đây vốn không phải là điều con nên gánh vác, con cũng không cần làm những việc này, Tinh nhi, sau này, con chính là công chúa của Diên Khánh ta."

Mộ Nam Tinh khựng lại, nàng ấy vội vàng ngẩng đầu lên: "Phụ hoàng! Không được! Nhi thần có thể không làm Thái tử nhưng Hắc Kỵ đã ở dưới trướng nhi thần nhiều năm như vậy! Cha không thể thu hồi lại được! Huống chi... Huống chi con còn phải đi Mộc Thành nữa!"

Mộ Quy Hoằng lắc đầu: "Không được! Con là phận nữ nhi, lên chiến trường toàn là nam tử! Sao có thể được? Không được! Mẫu hậu con không đồng ý là đúng! Phụ hoàng cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý!"

Mộ Nam Tinh nhìn hai người họ biểu cảm kiên quyết, suy nghĩ một chút, quyết định đánh bài đồng tình.

Nàng ấy dập đầu mấy cái về phía Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi: "Phụ hoàng mẫu hậu, từ nhỏ đến lớn nhi thần chưa từng cầu xin hai người điều gì, hiện giờ, đây là lần đầu tiên nhi thần cầu xin hai người, cầu xin hai người, để nhi thần đi Mộc Thành!"

Nàng ấy liên tục dập đầu, dần dần, trán đều trở nên đỏ bừng.

Mộ Quy Hoằng nhìn không được, vội vàng đỡ nàng ấy dậy: "Tinh nhi, con là nữ nhi! Việc ra chiến trường này... Ra chiến trường, không nói đến sự an nguy của con, cho dù là phương diện khác cũng có quá nhiều bất tiện."

Mộ Nam Tinh lắc đầu: "Phụ hoàng, những thứ này đều không phải là vấn đề, phụ hoàng biết mà, năm ngoái con còn ở giáo trường một tháng! Bên trong giáo trường cũng toàn là nam nhi, thật sự không có bất tiện gì! Phụ hoàng tin con!"

Mộ Quy Hoằng nhìn nàng ấy ra sức cầu xin, đau lòng không thôi: "Tinh nhi... Quá nguy hiểm, phụ hoàng... Phụ hoàng lo lắng cho con..."

"Phụ hoàng, người hãy đồng ý đi." Mộ Nam Tinh tiếp tục nói.

Mộ Quy Hoằng nhìn nàng ấy chằm chằm, trong lòng thở dài một tiếng: "A Chi, nàng thấy thế nào?"

Cảnh Nam Chi che mắt lắc đầu, trong lòng nàng ấy tất nhiên không thể chấp nhận nhi nữ mình cả ngày c.h.é.m g.i.ế.c trên chiến trường, cùng một đám nam nhân xông pha trận mạc, nhưng... Nhưng nàng ấy lại sợ Mộ Nam Tinh sẽ ghét bỏ họ: "Thiếp... Thiếp không biết..."

Mộ Quy Hoằng thở dài thật sâu: "Tinh nhi, phụ hoàng đồng ý với con nhưng con phải mang theo vài người đáng tin cậy bên người chăm sóc con!"

Mộ Nam Tinh vui mừng khôn xiết, nàng ấy vội vàng gật đầu: "Dạ! Phụ hoàng nói gì nhi thần đều đồng ý!"

"Tinh nhi, ngàn vạn lần phải chú ý an toàn!" Cảnh Nam Chi run giọng nói.

"Vâng! Con biết rồi, mẫu thân."

Ngày thứ hai, Mộ Quy Hoằng lập tức hạ chỉ phái Mộ Nam Tinh dẫn theo đại quân Hắc Kỵ đi đến Mộc Thành chống địch.

Tần Kỳ An vừa nghe tin tức này, lập tức không để ý đến Giang Tư Nguyệt cử chỉ quái dị ở nhà nữa.

Liền lập tức đi tìm Mộ Nam Tinh.

"Mộ Nam Tinh! Rốt cuộc là chuyện gì? Có phải huynh đi cầu xin bệ hạ, để người phái huynh đi không! Sao huynh không thương lượng với đệ một chút chứ! Chuyện lớn như vậy, đệ hoàn toàn chưa từng nghe huynh nói qua."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 393: Chương 393



Mộ Nam Tinh xoa huyệt thái dương: "Kỳ An, ta là Thái tử, cũng là thống lĩnh của Hắc Kỵ, sự tồn tại của Hắc Kỵ chính là vì ngày này, đệ không hiểu, đừng làm loạn."

Tần Kỳ An cau mày: "Cái gì gọi là đệ làm loạn? Mộ Nam Tinh! Huynh thật là... Không thể nói lý! Năm ngoái một mình đi tiễu phỉ! Huynh biết đệ lo lắng cho huynh bao nhiêu không?"

"Đây đều là những việc ta nhất định phải làm, hơn nữa ta cũng muốn đi!"

"Vậy ta đi cùng huynh!" Tần Kỳ An chỉ suy nghĩ một lát.

Mộ Nam Tinh ngẩng đầu nhìn hắn: "Đệ đang nói đùa với ta sao? Đệ mới vừa thi Hội, sau khi có kết quả rồi, còn có thi Đình, đệ có thể tự chịu trách nhiệm một chút hay không?"

Đầu lưỡi Tần Kỳ An chọc chọc gò má mình, lập tức cắn răng, cậu thật sự là bị người trước mắt làm cho tức chết.

Nhìn nàng ấy cho dù đến thời khắc như thế này, vẫn là lạnh lùng thản nhiên, vẻ mặt không chút biểu cảm nhưng trong nháy mắt có một loại cảm giác bất lực sâu sắc.

"Mộ Nam Tinh, đệ lo lắng cho huynh, đệ... Không thể để huynh gặp nguy hiểm, huynh có hiểu hay không?" Cậu nhẹ giọng nói.

Mắt Mộ Nam Tinh chớp chớp: "Thánh chỉ đã ban xuống, ta sẽ bình an trở về, đệ thi cử nhất định không có vấn đề gì, hãy chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi Đình, biết đâu, đợi sau này đệ thi đậu Trạng nguyên, ta cũng đã trở về rồi."

Tần Kỳ An nhìn nàng ấy chằm chằm: "Huynh đừng chuyển chủ đề, nhiều năm như vậy huynh thật sự không có một chút cảm giác gì sao? Vì sao đệ lại quan tâm huynh như vậy, vì sao lại lo lắng đến thế, huynh thật sự không hiểu sao?"

Nàng ấy luống cuống mở miệng nói: "Mộc Thành tình thế căng thẳng, ngày mai nhất ta định phải xuất phát, ta... Ta về cung trước."

Mắt nàng ấy không dám nhìn về phía Tần Kỳ An.

Mộ Nam Tinh xoay người định đi, Tần Kỳ An không nghĩ ngợi gì, trực tiếp nắm lấy cánh tay nàng, sau đó kéo một cái, ôm Mộ Nam Tinh thấp hơn hắn một cái đầu vào lòng.

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Mộ Nam Tinh, ánh mắt cậu tối sầm lại.

Mộ Nam Tinh nhìn ánh mắt cậu mang theo nguy hiểm, vội vàng vùng vẫy: "Đệ đừng như vậy! Quá gần rồi! Ta đã nói! Ta không thích!"

Tần Kỳ An đau đầu nghĩ, lần đầu tiên cảm thấy người trước mắt có chút ồn ào.

Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng trước mắt, như bị ma xui quỷ khiến mà cúi đầu tiến lại gần.

Khi môi chạm môi, cả hai đều sững sờ, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Mắt Tần Kỳ An mở to nhìn hàng mi run rẩy của Mộ Nam Tinh, cảm nhận đôi môi khẽ run rẩy của nàng ấy, cậu nuốt nước bọt, môi mấp máy, nhẹ nhàng cắn lấy cánh môi nàng ấy.

Mắt Mộ Nam Tinh mở to, như bỗng nhiên tỉnh táo lại, vội vàng đẩy cậu ra.

"Tần Kỳ An! Ngươi làm gì vậy? Sao ngươi... Ngươi... Ngươi có thể như vậy?"

Tần Kỳ An bị nàng ấy đẩy đến lảo đảo.

Cậu cũng không ngờ mình sẽ làm ra hành động như vậy nhưng từ khoảnh khắc này, bỗng nhiên cậu hiểu ra rằng đây là điều cậu luôn mong muốn bấy lâu nay.

Cậu l.i.ế.m môi, khóe miệng cong lên, mỉm cười nhìn nàng ấy: "Ngày nào ta cũng muốn làm vậy! Khi đi riêng với huynh trong xe ngựa, khi cùng cưỡi một con ngựa với huynh, khi đi ăn tối với huynh, từng giây từng phút, ta đều có ý nghĩ này."

Cậu từng bước tiến gần nàng ấy: "Mộ Nam Tinh, huynh càng không muốn ta đến gần, ta càng muốn đến gần, huynh càng không muốn ta chạm vào, ta càng muốn chạm vào!"

Mộ Nam Tinh cau mày, có chút luống cuống, nàng ấy chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, hoàn toàn không biết phải xử lý thế nào, mặc dù nàng ấy biết điều này là sai trái nhưng trong lòng nàng ấy lại không hề có sự bài xích nào, chỉ cảm thấy không nên như vậy.

Bỗng nhiên, nàng ấy mở to mắt kinh ngạc, bây giờ nàng ấy trong mắt Tần Kỳ An rõ ràng là một nam tử đích thực!

Cậu đã làm chuyện như vậy, vậy thì...

Nàng ấy đột nhiên nhìn về phía cậu: "Ngươi có phải đã quên chuyện gì không? Ta... Ta là nam tử! Ta là Thái tử! Sao ngươi dám!"

Ánh mắt Tần Kỳ An tối sầm: "Ta có gì không dám?"

Lúc đầu Tần Kỳ An ý thức được bản thân có ý nghĩ khác thường với Mộ Nam Tinh, cậu cũng hoảng hốt bất an thật lâu, thế nhưng nhìn thấy tiểu cữu cữu vì Thời Tẫn mà đau lòng như vậy, cậu cảm thấy mình không sai.

Cậu chỉ là thích một người giống như tiểu cữu cữu mà thôi, sao có thể sai chứ?

"Ngươi... Ngươi không thể như vậy, ngươi tự suy nghĩ cho kỹ đi, đừng đến tìm ta nữa, ta... Ngày mai ta sẽ đi rồi, đợi ta... Đợi ta trở về, ngươi ngươi... Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, ngươi hãy cân nhắc những cô nương khác nhiều hơn, biết đâu... Biết đâu sẽ có người ngươi thích."

Mộ Nam Tinh lắp bắp, nói năng vấp váp, hiếm khi nào nàng ấy lại trở nên khách sáo và luống cuống như vậy, hoàn toàn khác với vẻ bình tĩnh tự chủ thường ngày.

Nói xong, nàng ấy lập tức bước nhanh rời đi.

Tần Kỳ An nhìn bóng lưng nàng ấy, nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, móng tay được cắt tỉa gọn gàng vì dùng sức quá độ mà dần dần c*m v** da thịt.

Tuy nhiên, cậu không cảm thấy chút đau đớn nào, thậm chí ánh mắt càng thêm sáng rõ, ánh nhìn cũng càng thêm nóng bỏng.

Cậu nhìn về phía xa, khẽ lẩm bẩm: "Ta sẽ suy nghĩ kỹ, sẽ suy nghĩ cách nào để có được huynh... Mộ Nam Tinh, ta... Chờ huynh trở về."

Ngày hôm sau, cộng thêm một nghìn kỵ binh Hắc Kỵ, Mộ Nam Tinh đã mang theo tổng cộng năm nghìn quân tinh nhuệ và một vài ma ma đi theo. Các ma ma đều là do Cảnh Nam Chi hết sức yêu cầu nàng ấy mang theo.

Mộ Nam Tinh cưỡi trên lưng Hắc Phong, dần dần rời khỏi cổng Kinh thành, như có linh cảm, nàng ấy không nhịn được mà quay đầu nhìn lại lên tường thành.

Thấy Tần Kỳ An đứng lặng lẽ ở đó, ánh mắt là sự bình tĩnh và lạnh nhạt mà nàng ấy hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Nàng ấy nghiến răng, vội vàng quay đầu đi.

Thôi được! Có thể đến tiễn cũng không tệ, sau này cũng hy vọng họ còn có thể... Không... Hy vọng họ còn có thể làm bạn hữu bình thường!

Tần Kỳ An nhìn bóng người mặc giáp trắng ngà dần dần khuất xa, trong lòng trống rỗng, luôn cảm thấy có một loại bất an khó tả.

Cậu nghĩ, cứ đợi thêm một chút nữa, đợi đến sau khi thi Đình kết thúc, cậu sẽ đi tìm nàng ấy.

Trở về nhà, thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của cậu, Giang Oản Oản nhìn Tần Tĩnh Trì, miệng mấp máy: "Chàng mau an ủi nhi tử đi."

Tần Tĩnh Trì hiểu ý, khẽ ho một tiếng, kéo Tần Kỳ An ngồi xuống: "Nhi tử, làm sao vậy? Con đang lo lắng cho Thái tử điện hạ sao? Không sao đâu, bên cạnh Thái tử điện hạ có Hắc Kỵ, hơn nữa, nghe nói địa thế Mộc Thành cao hiểm, dễ thủ khó công, ngài ấy sẽ không sao đâu."

Tần Kỳ An khẽ gật đầu: "Ừm."

Nghe thấy lời đáp hờ hững của nhi tử, Tần Tĩnh Trì thở dài, nhìn về phía Giang Oản Oản, lặng lẽ nói: "Ta không an ủi được, nhi tử không nghe lọt tai."

Giang Oản Oản liếc mắt nhìn hắn, người này thật sự là, nào có an ủi người như vậy? Thật là xéo xắt, không nên nhắc đến chuyện gì thì lại cứ nhắc đến chuyện đó!

Nàng ngồi xuống bên cạnh Tần Kỳ An, cười nói: "Nhi tử, kết quả thi Hội sắp ra rồi phải không? Thế nào? Có nắm chắc không? Biết đâu lại đứng đầu bảng đấy!"

Tần Kỳ An nhìn nàng một cái: "Nương, hai người không cần an ủi con, con không sao, hai người có thời gian, hay là... Quan tâm tiểu cữu cữu nhiều hơn đi, cữu ấy mới... Mới khó khăn."

Nghe đến đây, ánh mắt Giang Oản Oản khựng lại.

Nghĩ đến Giang Tư Nguyệt, hốc mắt nàng đỏ lên.

Không nhịn được mở miệng: "A Nguyệt... Tại sao... Haiz… Sao Thời công tử lại... Lại mất chứ?"

Tần Kỳ An thở dài.

Nếu tin tức Thời Tẫn c.h.ế.t đi không được xác nhận thì tốt rồi, trước kia dù mọi người đều có suy đoán như vậy, trong lòng Giang Tư Nguyệt vẫn còn một tia hy vọng, lúc đó thỉnh thoảng cũng sẽ khẽ cười, nào giống như bây giờ...

Nghĩ đến việc cậu ta suốt ngày điên cuồng, ôm lấy quần áo mà Thời Tẫn trước đây từng mặc, không ngừng lẩm bẩm, nói lảm nhảm.

Nhiều lúc, khi nàng gọi cậu ta, phải mất một lúc lâu cậu ta mới phản ứng lại, mới có thể trả lời.

"Cha nương, chúng ta... Chúng ta có nên đưa cữu cữu đi tìm đại phu không ạ? suốt ngày cữu ấy cứ mơ hồ, ngây ngốc như vậy, sau này… Sau này thật sự sẽ mãi như vậy sao? Phải làm sao đây?"

Giang Oản Oản nói: "Ngoại tổ phụ, ngoại mẫu đã sớm đưa A Nguyệt đi rồi, sau khi đi A Nguyệt cũng không giãy giụa, đại phu chuẩn mạch xong cũng nói là bó tay, nói rằng tâm bệnh cần chữa bằng tâm dược nhưng đâu có thuốc chữa được tâm bệnh..."

Tần Kỳ An nhìn về phía phòng ngủ của Giang Tư Nguyệt, một lúc lâu sau vẫn không lấy lại được tinh thần.

"Để con đi xem cữu ấy."

Tần Tĩnh Trì vội vàng kéo cậu: "Chờ đã, con mang cho nó ít đồ ăn vào đi, khuyên nó ăn một chút, trước đó, nương con và ngoại mẫu con đều đã mang đồ ăn đến cho nó nhưng nó đều không ăn."

Tần Kỳ An bưng một đĩa bánh ngọt và một ấm trà nóng đứng trước cửa phòng ngủ của Giang Tư Nguyệt gõ cửa, hồi lâu vẫn không có ai nói gì, cũng không có ai ra mở cửa.

Cậu thành thạo đẩy cửa bước vào.

Vừa vào, một luồng gió lạnh thấu xương ập đến, thời tiết vốn đã lạnh, cửa sổ trong phòng ngủ của cậu ta lại mở toang.

Cả người chỉ mặc một bộ đồ lót mỏng, trong lòng ôm một cuốn sách tranh ngây người đứng trước cửa sổ, không nhúc nhích.

Tần Kỳ An nhìn cậu ta một cái, chậm rãi đặt đồ ăn trong khay lên bàn.

Sau đó đi đến trước mặt cậu ta: "Tiểu cữu cữu, đến ăn chút gì đi, trưa cữu vẫn chưa ăn gì cả, ít nhất cũng phải ăn một chút chứ."

Giang Tư Nguyệt liếc nhìn cậu, mắt tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, sau một lúc lâu, cậu ta lại từ từ quay đầu lại.

"Đoàn Đoàn, A Tẫn... Trước đây là bạn học cùng lớp với con phải không?"

Tần Kỳ An gật đầu: "Vâng, chúng con học cùng lớp hơn một năm."

Giang Tư Nguyệt vội vàng nắm lấy cánh tay cậu: "Vậy... Vậy con kể cho tiểu cữu cữu nghe về chàng ấy đi, bình thường chàng ấy như thế nào? Đã từng nói những gì? Hay cười không? Nói nhiều không?"

Tần Kỳ An ngẩn người, nhìn ánh mắt nóng lòng hiếm thấy của cậu ta, trong lòng vô cùng khó chịu.

Rõ ràng... Bản thân đã nói với cậu ta rất nhiều lần, đã kể chi tiết tất cả những gì cậu đã thấy và nghe về Thời Tẫn.

Thậm chí, cậu cũng không nhớ nổi mình đã kể bao nhiêu lần, nhiều đến mức cậu không cần phải nhớ lại, mà có thể kể lại từ đầu đến cuối một cách trôi chảy.

Nhưng Giang Tư Nguyệt lại luôn như lần đầu tiên, đều muốn nghe cậu kể.

"Tiểu cữu cữu, vậy cữu ăn hết đồ ăn đi, con sẽ kể cho cữu nghe."

Giang Tư Nguyệt quay đầu nhìn đồ ăn trên bàn, gật đầu: "Được! Cữu ăn!"

Cậu ta ăn rất nhanh, một miếng bánh lớn bằng nửa bàn tay, bị cậu ta một miếng đưa vào trong miệng.

Tần Kỳ An bị cậu ta làm cho giật mình, vội vàng rót cho cậu ta một chén trà: "Tiểu cữu cữu! Cữu ăn chậm một chút! Ăn chậm một chút!"

Rất nhanh, bánh ngọt và trà nóng trong đĩa đều bị cậu ta ăn sạch sẽ.

Hai mắt cậu ta sáng ngời nhìn về phía Tần Kỳ An: "Đoàn Đoàn, nhanh! Con mau kể cho tiểu cữu cữu nghe! Tất cả mọi thứ, ta đều muốn nghe!"

"Lúc Thời công tử mới đến, mọi người biết huynh ấy là công tử của phủ Thừa tướng cho nên đều rất muốn lấy lòng huynh ấy. Sau đó, Thời công tử nói rằng huynh ấy chỉ thích giao du với những người có tài, nếu chỉ là hạng vô tích sự thì đừng đến trước mặt huynh ấy."

Giang Tư Nguyệt nằm sấp trên bàn, mỉm cười: "A Tẫn, hắn chính là như vậy nhưng... Nhưng trước mặt ta hắn chưa bao giờ nghiêm túc như thế, hắn rất đáng yêu."

Tần Kỳ An cười nói: "Huynh ấy không thích nói chuyện lắm nhưng lại rất tuấn tú, vì vậy nhiều bạn học còn lén lút thảo luận rằng một nam nhân như huynh ấy chắc chắn sẽ không trăng hoa bên ngoài, gia cảnh cũng tốt, đều muốn gả tỷ muội trong nhà cho huynh ấy."

"Không thể nào, A Tẫn là của ta! Hắn chỉ thích ta thôi, người khác có thích hắn thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là ảo tưởng!" Giang Tư Nguyệt cau mày phản bác.

"Đúng đúng đúng, Thời công tử chỉ thích cữu thôi! Huynh ấy chỉ vui vẻ khi ở trước mặt cữu."

Giang Tư Nguyệt hài lòng gật đầu: "A Tẫn ấy, chàng ấy chỉ là một người nói nhiều khi ở trước mặt ta thôi, chàng ấy rất thích ăn lẩu, rõ ràng là sợ cay nhưng lại không thể nào dừng lại được, chàng ấy ăn đồ ngon còn dễ bị no căng cơ, ngốc lắm."

Cậu ta ngừng một chút, lại nhẹ giọng hỏi: "Đoàn Đoàn, con nói... Chàng ấy ở dưới kia có bị người khác bắt nạt không? Ở dưới kia, người ta còn coi chàng ấy là công tử của phủ Thừa tướng không? Họ có tôn trọng chàng ấy không? Nếu chàng ấy bị bắt nạt thì phải làm sao? Có ai có thể giúp đỡ chàng ấy không?"

Tần Kỳ An nhìn thấy hốc mắt cậu ta bắt đầu đỏ lên, trong lòng cũng vô cùng khó chịu, cậu hít một hơi, cười nói: "Tiểu cữu cữu, cữu đừng lo lắng, Thời công tử là người cực kỳ tốt, ông trời đều nhìn thấy tất cả, những người ở cùng với huynh ấy, chắc chắn cũng đều là người tốt, biết đâu người khác... Người khác còn chăm sóc huynh ấy."

Giang Tư Nguyệt yên tâm gật đầu: "Ừ! Chắc chắn A Tẫn của ta ở đâu cũng có thể bình an thuận lợi!"

"Tiểu cữu cữu, cữu ngủ một giấc đi, sau khi tỉnh dậy, chúng ta sẽ đi thăm Thời công tử, huynh ấy chắc chắn cũng nhớ cữu."

Giang Tư Nguyệt được cậu dìu nằm lên giường, sắc mặt trắng bệch trong giây lát, đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội vàng lắc đầu, cậu ta kéo chăn trên người cuộn chặt lấy mình: "Không! Ta không đi! Đó không phải A Tẫn của ta! A Tẫn của ta không có chết! Không có chết! Hắn chắc chắn sẽ đợi ta đi tìm hắn! Không! Hắn không có chết! Không có chết..."

Tần Kỳ An sững sờ, lại bắt đầu rồi…

Cậu đắp chăn cho cậu ta, mở miệng nói: "Tiểu cữu cữu, vậy cữu nghỉ ngơi cho khỏe trước đi."

Không lâu sau, kết quả thi Hội cuối cùng cũng được công bố.

Cả nhà họ Tần đã đến cổng Cống viện từ sớm để chờ đợi.

Tất nhiên không chỉ có họ, còn có rất nhiều sĩ tử và người xem náo nhiệt khiến con phố trước cổng Cống viện chật cứng người.

Rất nhanh bảng vàng bắt đầu được dán lên.

Nhìn những chữ nhỏ dày đặc trên bảng, Đô Đô dựa vào việc mình nhỏ người, nhanh chóng chui vào phía trước, rất nhanh đã nhìn thấy ba chữ "Tần Kỳ An" ở vị trí đầu tiên!

Nó vô cùng vui mừng nhưng cũng nằm trong dự đoán.

Nó lại nhanh chóng chui ra.

"Cha nương! Tổ phụ mẫu! Ngoại tổ phụ, ngoại mẫu! Ca ca là người đứng đầu! Là Hội nguyên! Ca ca thật là lợi hại! Quả nhiên là ca ca của con!"

Đô Đô líu lo khoe khoang không ngừng.

Những người xung quanh nghe thấy, trong mắt đều tràn đầy sự ngạc nhiên và hâm mộ.

Nhìn nhà này giống như nhà giàu có, bây giờ lại nuôi dưỡng được một sĩ tử đổ đầu bảng, nói không chừng sau này còn là Trạng nguyên, sau này à, thật sự xem như bay lên cành cao rồi!

Giang Hiền Vũ vừa nghe, vui mừng trực tiếp ôm Đô Đô hôn mấy cái, như thể Đô Đô mới là Trạng nguyên.

Đô Đô lau mặt: "Ây da, ngoại tổ phụ! Không thể hôn con nữa! Con đã mười hai tuổi rồi!"

Giang Hiền Vũ xoa đầu cậu bé: "Ca ca con nói đúng, con vẫn còn là một nhóc lùn! Chờ con cao lớn mới tính là trưởng thành, hơn nữa ngoại tổ phụ đây là thích con mà."

"Được rồi, được rồi, thật khiến người ta mệt mỏi."

Tần phụ nói: "Vì chúng ta đã xem bảng rồi thì mau trở về thôi, nói cho ca ca con tin tức tốt này!"

Đô Đô nhịn không được mở miệng: "Chắc chắn ca ca cũng biết mình thi tốt rồi! Huynh ấy còn lười đi cùng chúng ta đến xem."

"Phải phải phải, đi nhanh lên, nhóc lùn."

"Ây da, không phải là người lùn, tổ phụ cũng nói như vậy, phiền c.h.ế.t người ta."

Tiểu tử phồng má tức giận đi về phía trước.

Thấy mọi người đi theo phía sau, đi chậm rì, nó lại không nhịn được quay đầu thúc giục: "Mọi người đi nhanh lên nào!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 394: Chương 394



Giang Oản Oản khẽ cười: "Thật là một tiểu tử miệng cứng lòng mềm."

Tần Tĩnh Trì mỉm cười: "Không phải sao."

Rất nhanh trở về nhà, Đô Đô dẫn đầu chạy vào trong nhà. "Ca ca! Ca ca! Chúng ta về rồi! Huynh là Hội nguyên! Là người đứng đầu! Thật là quá lợi hại! Quá giỏi! Người khác nghe đệ nói ca ca đệ là Hội nguyên, ánh mắt nhìn đệ đều ghen tị không chịu được! Thật là để đệ được nở mày nở mặt một phen!"

Tần Kỳ An nghe thấy giọng nói của nó, vội vàng đi tới che miệng nó, nhỏ giọng nói: "Đệ đừng ồn ào, tiểu cữu cữu đang ngủ! Đệ để cữu ấy ngủ một giấc thật ngon đi."

Đô Đô vừa nghe, trong mắt lập tức dâng lên một tia lo lắng: "Tiểu cữu cữu... Tối hôm qua lại gặp ác mộng sao?"

"Ừ, bây giờ cuối cùng cũng ngủ rồi."

Đô Đô cau mày, nó ngồi trên ghế, nhỏ giọng nói: "Tiểu cữu cữu cứ như vậy thì phải làm sao đây? Ngày nào cũng ngủ cũng không ngon, ăn không ngon, gầy rộc cả người rồi."

"Haiz... Lòng cữu ấy thật khó chịu..."

Tần Kỳ An nghĩ, tại sao ông trời không thể cho tiểu cữu cữu mình hạnh phúc một chút chứ?

Chẳng lẽ Giang Tư Nguyệt có gia đình rồi thì không thể có người yêu được sao?

Khi Giang Tư Nguyệt đến nhà họ, tuy cậu còn nhỏ nhưng cậu biết, trước đây Giang Tư Nguyệt đã trải qua rất nhiều khổ sở, chỉ riêng việc dưỡng thương đã mất gần một tháng mới khỏi.

Cuối cùng cũng đến nhà họ, cuối cùng cũng tốt hơn một chút, mới mấy năm trôi qua, lại xảy ra chuyện như vậy...

Đô Đô ngước nhìn Tần Kỳ An: "Ca ca ơi, Thời công tử thật sự cứ thế mà mất rồi sao?"

Tần Kỳ An gật đầu: "Ừ... Hôm đó đệ không phải đã thấy sao, được Tể tướng đại nhân đích thân đón về, đã an táng rồi đấy."

"Ca ca ơi, vậy tiểu cữu cữu sẽ... Sẽ đau buồn cả đời giống như bây giờ sao? Vậy tiểu cữu cữu sẽ mãi mãi không cười nữa sao? Trước kia tiểu cữu cữu rất hay cười, cữu ấy còn thích kể cho đệ nghe những chuyện kỳ lạ mà cữu ấy gặp phải khi đi xa, bây giờ cữu ấy... Cữu ấy đã thật lâu rồi không nói chuyện tử tế với đệ."

Đô Đô lau nước mắt: "Ca ca ơi, trong lòng đệ thật sự rất buồn, đệ... Đệ đều không dám... Không dám nói chuyện với cữu ấy, vừa nhìn thấy cữu ấy gầy như vậy, đệ không nhịn được lại muốn khóc."

Tần Kỳ An ôm lấy vai nó, dỗ dành: "Đô Đô ngoan, tiểu cữu cữu... Tiểu cữu cữu cũng rất đau buồn, cữu ấy không thể khống chế bản thân, cữu ấy cũng rất khó khăn..."

Giang Tư Nguyệt dựa vào sau cánh cửa phòng ngủ của mình, lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai huynh đệ họ, khóe mắt không kìm được rơi xuống vài giọt nước mắt.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ánh mắt lơ đãng, như thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thời Tẫn, như thể nhìn thấy đôi má ửng đỏ và ngại ngùng của cậu ấy lần cuối họ gặp nhau, lại như thể nhìn thấy dáng vẻ bĩu môi trách móc khi cậu ấy tức giận, cuối cùng là ngôi mộ cô đơn trong thung lũng hoang vắng.

Cậu ta nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trượt ra từ đôi mắt nhắm nghiền.

Sau đó, câu ta mở mắt ra, nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm: "A Tẫn, bây giờ ta không thể đi cùng ngươi, ngươi hãy đợi ta, tất cả người thân của ta vẫn còn ở đây, đối với ta, họ cũng quan trọng như ngươi, ta không thể ích kỷ như vậy, cũng không thể tuyệt tình như vậy."

Cậu ta lau khô nước mắt, mở tủ quần áo chọn một bộ gấm màu trắng tinh mặc vào, cẩn thận chỉnh trang lại quần áo, hít sâu một hơi, rồi mở cửa đi ra ngoài.

Trên mặt cậu ta mang theo nụ cười rạng rỡ, bước vào sảnh nhỏ, xoa đầu Đô Đô, sau đó nhìn về phía Tần Kỳ An nói: "Đoàn Đoàn nhà chúng ta thật lợi hại! Là Hội nguyên rồi! Vậy Trạng nguyên nhất định cũng sẽ là của con."

Hai huynh đệ nhìn cậu ta đột nhiên thay đổi lớn như vậy, đều hoàn toàn không biết làm sao, bây giờ cậu ta có dáng vẻ này, hai người họ không cảm thấy vui mừng bao nhiêu, ngược lại cảm thấy càng khó chịu hơn.

"Tiểu cữu cữu."

Đô Đô ngẩng đầu nhìn cậu ta, đôi mắt đỏ hoe. Lông mi còn dính giọt nước.

Giang Tư Nguyệt lau nước mắt cho nó: "Tiểu tử, con khóc cái gì, hôm nay là ngày vui lớn Đoàn Đoàn nhà chúng ta thi đậu, không nên khóc."

Đô Đô chớp chớp mắt, chớp đi nước mắt, một tay ôm lấy eo Giang Tư Nguyệt.

Đô Đô cảm nhận được chỉ cần một cánh tay của nó là có thể ôm trọn vòng eo của mình, còn có chút cấn tay, nó lại không nhịn được bĩu môi nhưng lại không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nó cọ cọ vào eo Giang Tư Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Tiểu cữu cữu, cữu đừng đau buồn nữa, Thời công tử cũng không hy vọng cữu đau buồn."

Nghe đến đây, Tần Kỳ An không nhịn được nhíu mày, Đô Đô này, lại nhắc đến chuyện không nên nhắc rồi!

Lúc này, sao có thể nói những điều này chứ!

Nào ngờ, Giang Tư Nguyệt xoa đầu Đô Đô, cười nói: "Đúng vậy, tiểu cữu cữu biết, tiểu cữu nương của con ấy à, nhất định là không muốn tiểu cữu cữu đau buồn cho nên sau này cữu sẽ không đau buồn nữa."

Tần Kỳ An đột nhiên nhìn về phía Giang Tư Nguyệt, chính cậu đã nhắc đến...

Lúc này, Giang Oản Oản họ một nhóm người cũng đã trở về.

Mọi người vào nhà nhìn thấy Giang Tư Nguyệt dáng vẻ mày mắt hàm chứa ý cười, nụ cười đều cứng đờ.

Lý Tam Nương ấp úng nói: "A Nguyệt..."

Giang Oản Oản họ cũng đều có chút kinh ngạc, nhất thời đều không dám lên tiếng.

Giang Hiền Vũ nhìn Lý Tam Nương, lại nhìn Giang Oản Oản, miệng trong nháy mắt như có ngàn cân nặng.

"A Nguyệt... Nhi tử, con ăn sáng chưa?"

Giang Tư Nguyệt lắc đầu: "Cha nương, Tần thúc Tần thẩm, mọi người làm cho con chút đồ ăn đi, con đói bụng quá! Con muốn ăn bánh bột mì nướng."

Mấy người già vừa nghe, vội vàng gật đầu.

"Nhi tử! Con đợi nhé, cha nương đi làm ngay đây! Chỉ muốn ăn bánh bột mì nướng thôi sao? Có muốn ăn thêm chút gì khác không?"

Tần mẫu đi theo sau Lý Tam Nương hỏi: "Có muốn nấu cho con thêm chút canh đậu phụ sợi không? Nấu một nồi canh xương thơm ngon đậm đà cho con nhé, được không?"

Giang Tư Nguyệt trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ: "Vâng! Được ạ! Canh đậu phụ sợi của Tần thẩm nấu vẫn luôn rất ngon! Con cũng muốn ăn!"

Tần mẫu và Lý Tam Nương vừa nghe, hai người nhanh chóng kéo Giang Hiền Vũ và Tần phụ vào bếp.

Rất nhanh, trong bếp liền truyền đến tiếng loảng xoảng leng keng.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhìn Giang Tư Nguyệt phản ứng như vậy, nhìn nhau một cái, Giang Oản Oản tiến lại gần hơn một chút.

"A Nguyệt, đệ... Đệ sao..."

Nàng có chút không biết nên hỏi thế nào, chẳng phải đây là cảnh tượng mà tất cả mọi người đều mong đợi sao? Nhưng mà... Nhưng mà quá khác thường rồi.

Nàng không biết nghĩ đến điều gì, trong lòng không khỏi chấn động, nàng vội vàng nắm lấy tay Giang Tư Nguyệt: "A Nguyệt... Đệ không thể... Không thể làm chuyện dại dột! Cha nương, còn có tỷ, chúng ta nhiều người như vậy đều lo lắng cho đệ như thế, đệ không thể ích kỷ như vậy! Biết không?"

Giang Tư Nguyệt cười vỗ vỗ tay nàng: "Tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi! Đệ thật sự không sao, chỉ là đột nhiên đói bụng, muốn ăn chút gì đó, đệ cũng muốn lên sân khấu biểu diễn."

Giang Oản Oản hoài nghi nhìn chằm chằm cậu ta đánh giá hồi lâu: "Đệ nói thật sao, đệ... Đệ có thể sao?"

Giang Tư Nguyệt nhẹ nhàng cười: "Chắc chắn A Tẫn cũng hy vọng đệ như vậy, đệ nhớ hắn nhưng đệ cũng không thể rời xa mọi người, tỷ, đệ sẽ sống thật tốt, sẽ không nghĩ quẩn, mọi người đừng lo lắng."

Tần Tĩnh Trì vỗ vỗ vai câu ta: "Như vậy mới đúng, đã nghĩ thông suốt rồi, vậy thì ăn cơm thật ngon nên làm gì thì làm cái đó."

Giang Tư Nguyệt chớp chớp mắt, thu lại ánh nước trong mắt: "Vâng, được ạ."

Mấy người già trong bếp bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng bưng lên bàn là mấy phần bánh bột mì nướng, một phần lớn canh đậu phụ sợi, còn có mấy lồng bánh bao nhân cua, bánh bao nhân tôm và bánh xếp chiên.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 395: Chương 395



"A Nguyệt, đến đây! Mau! Ăn nóng!"

"Đúng đúng đúng, hôm nay bánh bao nhân cua ngon lắm! Con ăn nhiều thêm mấy cái!"

"Còn có cái này… Cái bánh xếp chiên này cũng vậy, ta chiên rất lâu đấy! Còn chiên hỏng hai cái, bị nương con mắng, con nhất định không được lãng phí tay nghề của ta!"

Giang Tư Nguyệt gật đầu: "Được, con nhất định ăn nhiều, ngửi thật thơm! Mọi người cũng mau ngồi xuống ăn!"

Mọi người nghe vậy, vội vàng ngồi xuống.

Đô Đô bịch một cái ngồi xuống bên cạnh cậu ta: "Cữu ơi, con muốn ăn bánh bao nhân tôm, cữu gắp cho cháu một cái đi!"

Giang Tư Nguyệt vội vàng gắp cho nó mấy cái: "Đô Đô của chúng ta chắc cũng đói rồi?"

Đô Đô há miệng to ăn bánh bao, chỉ biết gật đầu.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"A Tẫn vẫn chưa được ăn, thật đáng tiếc, nếu chàng ấy đã ăn rồi, chắc chắn cũng sẽ rất thích."

"Cái bánh bao này cũng vậy, chắc chắn chàng ấy sẽ thấy rất mới lạ, có lẽ cũng có thể ăn hết hai lồng đấy, chàng ấy hễ ăn được món ngon là không dừng lại được."

"Tơ đậu khô... Chàng ấy cũng chưa được ăn, trước đây mình nên đưa chàng ấy về nếm thử bữa sáng mà mọi người làm."

...

Mọi người nghe cậu ta nói hết câu này đến câu khác, mỗi câu nhất định đều nhắc đến Thời Tẫn.

Động tác cắn bánh bao của Đô Đô đột nhiên dừng lại.

Lý Tam Nương vội vàng cúi đầu, lén lau nước mắt.

Giang Oản Oản sững sờ một chút, sau đó liền hiểu ra, phụ họa nói: "Đúng vậy, đệ nên dẫn hắn về để chúng ta gặp mặt, người mà A Nguyệt nhà chúng ta thích như vậy, nhất định là một thiếu niên tuấn tú, phong quang tễ nguyệt."

Tần Kỳ An nhìn bốn vị trưởng bối, thấy sắc mặt họ đều bi thương, vội vàng nói: "Cữu ơi, chắc chắn Thời công tử rất thích ăn những món này, khi nào chúng ta đi thăm huynh ấy nhé! Mang cho huynh ấy nhiều đồ ăn ngon, để nãi nãi và ngoại mẫu làm nhiều thêm một chút, trước kia không được ăn, sau này có thể ăn rồi."

Giang Tư Nguyệt tiếp tục ăn một miếng lớn đậu phụ khô: "Đúng vậy nhưng không thể mang rượu cho hắn, hắn uống một chén là say, lỡ như để hắn say rượu nữa, chắc chắn hắn lại trách ta."

Lý Tam Nương lặng lẽ lau nước mắt, dịu lại một lúc, mới cười nhìn Giang Tư Nguyệt: "Ừ, nương làm nhiều hơn một chút, nhi tức phụ của nương thích ăn gì? Nương đều làm cho nó!"

Giang Tư Nguyệt bẻ ngón tay đếm đếm, nói: "Chàng ấy á, thích rất nhiều, chàng ấy rất thích lẩu, món xào trong Thực Vân Gian của chúng ta cũng không có món nào không thích! Nhưng mà... Chỉ cần là nương làm, chàng ấy nhất định đều thích."

Lý Tam Nương vội vàng gật đầu: "Tốt tốt tốt, vậy nương sẽ nhìn mà làm, chúng ta đều đi xem nhi tức phụ, mỗi lần đều làm chút đồ ăn mới, nó hẳn là sẽ rất thích."

"Đúng! Cha cũng giúp làm!" Giang Hiền Vũ cũng không hề kém cạnh.

Ngày hôm sau, bốn người già dậy sớm từ sớm, sáng sớm đã bận rộn trong bếp.

Sau khi mọi người trong nhà thức dậy, họ đã đóng gói tất cả các món ăn đã nấu chín vào một hộp đựng thức ăn lớn và cùng nhau đi đến lăng mộ của Thời Tẫn.

Giang Tư Nguyệt từ xa đã nhìn thấy ngôi mộ được tu sửa giống như một cung điện nhỏ, không khỏi nhớ lại ngôi mộ hoang nhỏ đổ nát ban đầu.

Cậu ta nghĩ, cậu ta thật tệ, lúc đó chắc chắn cậu ta đã phát điên, nếu không thì sao lại để A Tẫn của cậu ta một mình lẻ loi ở ngôi làng hẻo lánh đó chứ?

Trong lòng cậu ấy có ghét cậu ta không?

Hơn nữa, câu ta cũng quên đi xem căn nhà tranh mà cậu ấy đã ở, đó là nơi dừng chân cuối cùng của cậu ấy, cậu ta lại không đi xem...

Đầu ngón tay cậu ta gắt gao hãm vào trong da thịt bàn tay, rất nhanh, một giọt lại một giọt m.á.u tươi liên tiếp chảy ra, qua hồi lâu, đợi đến khi xe ngựa của họ dừng lại trước lăng mộ trên đường, cậu ta mới chậm rãi buông tay ra.

Cậu ta nghĩ, cậu ta muốn nói lời xin lỗi với A Tẫn của cậu ta, về sau cậu ta khẳng định sẽ không lại bỏ lại một mình cậu ấy, sẽ không bao giờ nữa.

Mọi người đi theo sau lưng Giang Tư Nguyệt xách hộp thức ăn, chậm rãi đi tới trước lăng mộ.

Giang Tư Nguyệt nhìn hai chữ Thời Tẫn trên lăng mộ, chớp mắt một cái, mới chậm rãi mở hộp thức ăn ra.

Đem từng món ăn thơm ngào ngạt trong hộp đặt trước bia mộ.

Giang Tư Nguyệt lẩm bẩm nói nhỏ: "A Tẫn, hôm nay ta mang theo cha nương đến thăm chàng, những món này đều là do họ làm cho chàng, rất thơm, nếu chàng còn thích ăn món gì khác, hãy báo mộng cho ta, được không?"

Hắn nghe thấy tiếng gió nhẹ bên tai, cười nói: "Vậy coi như chàng đã đồng ý rồi nhé."

Hắn nghĩ, A Tẫn của cậu ta ngay cả khi trả lời cũng dịu dàng như vậy.

Sau đó cậu ta lại rót một chén rượu trái cây xuống đất trước bia mộ: "A Tẫn, chàng đừng trách tướng công lại cho chàng uống rượu, rượu này không nặng, rất thanh ngọt, ngay cả tiểu ngoại tôn của chúng ta là Đô Đô cũng có thể uống một chén, không sao đâu."

Một mình cậu ta ngồi trước mộ nói chuyện thật lâu sau đó mới quay đầu nhìn những người khác phía sau.

"Cha nương, Tần thúc Tần thẩm, tỷ tỷ, tỷ phu, còn có cả Đoàn Đoàn và Đô Đô, mau lại đây chào hỏi hắn đi, đây coi như là lần đầu tiên mọi người gặp mặt."

Vài trưởng bối chần chừ một lát, rồi từng người một bước lên phía trước: "Tiểu Tẫn, ta là nương của Tư Nguyệt, con cũng có thể gọi ta là nương."

"Tiểu Tẫn có thể gọi ta là cha."

"Ta là Tần thúc của con, đây là Tần thẫm của con."

Đô Đô ba bước hai bước tiến lên, ngồi xổm xuống bên cạnh Giang Tư Nguyệt: "Tiểu cữu nương, cháu là Đô Đô, tiểu cữu nương đừng nhìn cháu thấp bé, thật ra cháu đã mười hai tuổi rồi, cha nương cháu nói cháu chỉ là chưa dậy thì, cháu sẽ nhanh chóng lớn lên thôi!"

Suy nghĩ, Đô Đô lại tiếp tục nói: "Tiểu cữu nương, người phải thường xuyên đến trong mơ của tiểu cữu cữu để thăm cữu ấy, cữu ấy rất nhớ người."

Đợi tiểu tử lẩm bẩm nói xong, Giang Tư Nguyệt xoa đầu nó, sau đó nghiêng đầu dựa vào bia mộ, nhỏ giọng nói: "A Tẫn, chàng đừng ngại ngùng, Đô Đô vẫn luôn gọi chàng là tiểu cữu nương, ta cũng thấy cách gọi này rất hay."

"A Tẫn, chàng ngoan ngoãn đợi ta, tha thứ cho sự bá đạo và ích kỷ của ta, chàng ở dưới đó đừng thích người khác, cho dù... Cho dù người khác đối xử tốt với chàng, chàng cũng... Cũng phải đợi ta."



Ở phía xa, Thời Quỳnh vén rèm xe ngựa, ngồi trên xe nhìn một đám đông trước mộ Thời Tẫn, lại cẩn thận nhìn Giang Tư Nguyệt đang ngồi trước bia mộ, dựa vào bia mộ nói gì đó, đột nhiên mở miệng nói: "Dừng lại!"

Một giọng nam từ bên ngoài xe truyền đến: "Đại nhân, chúng ta không phải là muốn đi tế bái Nhị công tử sao?"

Thời Quỳnh thở dài: "Trở về trước đi, ngày khác lại đến."

A Tẫn à, chắc là đệ sẽ thích nhìn thấy hắn hơn phải không? Có phải mỗi ngày đều rất chán ghét nhìn thấy ca ca không? Nhưng mà ngày nào ca ca đều muốn đến thăm đệ, gặp đệ.

Đệ đừng trách ca ca, ca ca thật sự biết sai rồi.

Cậu ta quay đầu lại nhìn Giang Tư Nguyệt trước bia mộ, nhẹ giọng nói: "A Tẫn, đệ nói đúng, người kia quả thực là để ý đến đệ."

Xe ngựa dần dần quay đầu trở về. Trước bia mộ, Giang Tư Nguyệt nhẹ nhàng hôn lên hai chữ "Thời Tẫn" trên bia mộ, cười nói: "Bảo bối, ngày mai tướng công lại đến thăm chàng, chàng phải nhớ ta đó."

Sau đó, Giang Tư Nguyệt lại như trước kia tiếp tục trở về Lăng Tiêu Lâu nhưng việc nhất định phải làm mỗi ngày chính là đi thăm Thời Tẫn.

Bên kia, Mộc Thành, quả cầu lửa của người Nam Di ném vào trong thành từng quả một, những thanh kiếm lửa nối tiếp nhau, từng thanh từng thanh.

Mỗi ngày đều có một nhóm người Nam Di vào ban đêm trèo lên sườn núi nơi Mộc Thành tọa lạc, lén lút leo lên tường thành, lại bị từng Hắc Kỵ binh đá xuống.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 396: Chương 396



Phía sau không ngừng vận chuyển lương thảo, cho nên Mộ Nam Tinh tạm thời không quá lo lắng.

Nhưng trong lòng nàng ấy biết, hiện giờ những người Nam Di này chỉ là nghi binh tấn công mà thôi, công thành chân chính cũng sẽ không tản mạn như vậy.

Nàng nghĩ, những người này còn không biết đang kìm nén chiêu gì.

"Thái tử điện hạ, những người Nam Di này thật sự là âm hồn bất tán! mỗi lần lại có mấy chục người đánh lén như vậy, giống như gãi ngứa, phiền không chịu nổi!

Mộ Nam Tinh mãnh liệt nhìn về phía hắn ta, nàng ấy thần sắc nghiêm túc hẳn lên, chẳng lẽ những người này chính là tính toán như vậy?

Không đúng, nếu họ thực sự nghĩ như vậy thì quân đội Nam Di không có nhiều tổn thất về nhân sự, bên họ cũng hoàn toàn không có bất kỳ hy sinh nào, chẳng phải là phí công vô ích sao!

Vậy rốt cuộc là vì sao?

Nàng ấy suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra nguyên nhân.

Thôi vậy, cứ xem những người Nam Di này rốt cuộc muốn làm gì đi.

Lại năm ngày trôi qua.

"Thái tử điện hạ! Hôm nay mạt tướng điểm binh, phát hiện..." Người đến cúi người, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Mộ Nam Tinh một cái.

Mộ Nam Tinh nhíu mày: "Phát hiện cái gì? Đừng ấp a ấp úng, nói thẳng đi, chuyện gì xảy ra?"

"Mạt tướng phát hiện, binh sĩ của chúng ta thiếu hai mươi người." Người đến nói xong, lại vội vàng cúi đầu.

Tướng sĩ không hy sinh, lại biến mất, xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng người đến sợ hãi vô cùng, lại nghĩ đến thủ đoạn sấm sét của Mộ Nam Tinh khi thống lĩnh Hắc Kỵ, nàng ấy càng thêm hoảng sợ.

Con ngươi Mộ Nam Tinh run rẩy, nàng ấy nắm chặt góc bàn, ngón tay trắng bệch, biến mất?

Hai mươi người cứ như vậy biến mất? Hiện giờ lại không mở cổng thành giao chiến với Nam Di, dù sao không thể xuất hiện binh lính đào ngũ chứ?

"Ngươi đã tìm khắp trên dưới rồi sao? Toàn bộ trong thành đều đã tìm qua?" Nàng ấy vội vàng hỏi.

"Hồi bẩm điện hạ, đã tìm rồi! Đây chính là đại sự, mạt tướng trong thành đi đi lại lại tìm nhiều lần, cũng không phát hiện tung tích của họ."

Mộ Nam Tinh phất tay: "Ngươi lui xuống trước đi, ta suy nghĩ một chút."

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng ấy lại vội vàng gọi lại: "Chờ một chút!"

"Thái tử điện hạ?"

Mộ Nam Tinh nuốt nước bọt: "Ngươi đi gọi Vương Viêm trong Hắc Kỵ quân đến cho ta!"

"Vâng."

Rất nhanh, một nam nhân vóc dáng cao lớn, trên lông mày có một vết sẹo do đao c.h.é.m nhanh chóng bước vào: "Điện hạ, người tìm ta?"

Mộ Nam Tinh nhìn hắn một cái, vẫy vẫy tay: "Ngươi lại đây."

Vương Viêm vội vàng đi đến gần.

Cho đến khi Mộ Nam Tinh thấp giọng nói vài câu bên tai hắn ta, hắn ta đột nhiên trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn về phía Mộ Nam Tinh, lời nói mang theo run rẩy: "Điện hạ, thật… Thật sao?"

Mộ Nam Tinh lắc đầu: "Ta cũng không quá chắc chắn, đây chỉ là suy đoán tạm thời thôi." Ánh mắt nàng ấy sắc bén lạnh lẽo: "Ngươi đi xuống cứ làm theo lời ta nói, mỗi một người đều không bỏ qua cho ta, ngươi cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm túc điều tra! Bất kể điều tra ra cái gì cũng không được đánh rắn động cỏ, trở về báo cho ta trước tiên."

"Rõ! Mạt tướng lập tức đi điều tra!"

Đợi Vương Viêm ra khỏi cửa, Mộ Nam Tinh ngồi trên ghế, nàng ấy dùng sức xoa hai tay lạnh lẽo của mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khoảng không, thấp giọng lẩm bẩm: "Người Nam Di…"

Ngày hôm sau, Vương Viêm sáng sớm đã vội vàng đến phòng của Mộ Nam Tinh.

"Thái tử điện hạ... Đã tra ra rồi! Quả nhiên như người dự đoán! Thật sự là như vậy!"

Mộ Nam Tinh gật đầu: "Đã tra ra được rồi thì dễ xử lý, cả ngày Nam Di này lén lút làm mấy trò nhỏ khiến ta phiền phức không chịu nổi, bây giờ đã biết mục đích của họ, cũng dễ xử lý rồi!"

Nàng ấy suy nghĩ, nói: "Ngươi truyền xuống, nói rằng hôm qua điểm binh phát hiện thiếu hai mươi người, nói rằng sau này sẽ thường xuyên điểm binh! Như vậy cũng để trong lòng mọi người có chuẩn bị."

Vương Viêm vội vàng gật đầu: "Vâng!"

Mộ Nam Tinh chăm chú nhìn bản đồ địa hình trên bàn, từng chút từng chút quan sát.

Mộc Thành được xây dựng giữa hai ngọn núi cao, bên ngoài thành không xa chính là một vùng đồng bằng rộng lớn, muốn từ bình nguyên tấn công lên núi, không phải là chuyện dễ dàng.

Phải tổn thất bao nhiêu binh tướng đây.

Người Nam Di xem ra thật sự không phải là không có chuẩn bị.

Thế nhưng cho dù như vậy, quân lính chủ lực của họ còn có thể tấn công vào từ nơi nào đây?

Mộ Nam Tinh cẩn thận xem xét, phía tây nam của Mộc Thành là vách núi dựng đứng, hẳn là không phải, phía đông nam nối liền với núi cao, muốn vượt qua vừa tốn thời gian tốn sức lại không nói, dưới núi cao còn phải vượt qua một vùng hồ sâu mới có thể đến được xung quanh Mộc Thành, càng không thể nào.

Mộ Nam Tinh cau mày, vậy còn chỗ nào nữa?

"Trái-phải-trên-dưới... Dưới..."

Cây gậy gỗ trong tay Mộ Nam Tinh đột nhiên gãy: "Chẳng lẽ... Là địa đạo?"

Vương Viêm trở về quân doanh, nhìn xung quanh, sau đó đi vào trong lều quân, nhìn mấy người trong lều, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Những người đã tra ra được, chúng ta nhất định phải theo dõi sát sao mỗi ngày! Hắn đi đâu, làm gì, đều phải báo cho Thái tử điện hạ biết!"

"Hiểu rồi!"

"Biết rồi!"

Vài ngày sau, Vương Viêm bước chân vội vã, nhanh chóng chạy vào trong doanh trại của Mộ Nam Tinh.

"Thái tử điện hạ! Những người đó… Những người đó đang đào địa đạo! Chúng ta hiện giờ phải làm sao? Không thể để mặc cho họ hành động! Hay là mạt tướng trực tiếp c.h.é.m g.i.ế.c họ?"

"Bị thay thế có bao nhiêu người?"

"Một trăm linh bảy người!"

Mộ Nam Tinh gật đầu: "Một trăm linh bảy người, muốn đào thông đường hầm, khó như lên trời, họ ngốc à? Hoặc là họ trà trộn vào thành nhiều hơn số đó, hoặc là, màn kịch này của họ là để che mắt người khác."

Mộ Nam Tinh đột nhiên nhìn về phía Vương Viêm: "Các ngươi có bị phát hiện hay không? Bọn người đó có nhận ra điều gì không?"

Vương Viêm nuốt nước bọt: "Lý ra thì không thể nào."

"Vậy thì cứ quan sát tiếp, tạm thời họ không thể đào thông đường hầm được, đoạn từ thành dẫn ra đồng bằng bên ngoài này hẳn là toàn đá tảng nhưng với sức người, trừ khi trải qua thời gian dài, nếu không thì không đáng lo ngại, họ chẳng thể tạo ra sóng gió gì."

Mộ Nam Tinh lên tiếng.

Tuy nhiên, đến nửa đêm ngày hôm đó, đột nhiên từng quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống, lần này chỉ có vài chục người không giống như bất kỳ lần nào trước đó.

Mộ Nam Tinh đứng trên tường thành, nhìn ánh lửa dày đặc bên ngoài thành, trong mắt toàn là màu lửa lúc sáng lúc tối.

Người Nam Di đông nghịt, có người cưỡi chiến mã, cầm trường thương, có người tụ tập lại ôm lấy những khúc gỗ lớn, liên tục đập vào cổng thành.

Mộ Nam Tinh cầm một cây cung tên, kéo cung, vài mũi tên sắc bén trực tiếp b.ắ.n xuyên qua cơ thể người Nam Di dưới thành.

Nàng ấy vừa giương cung, vừa nhìn về phía Vương Viêm: "Bọn người đó bây giờ đang làm gì?"

Vương Viêm c.h.é.m một nhát xuống tên Nam Di đang trèo lên tường thành, đáp: "Vẫn đang đào hầm."

Bỗng nhiên, một tên lính hoảng hốt chạy đến trước mặt hai người: "Thái tử điện hạ! Vương phó tướng! Bọn người đó đào hầm truyền ra tiếng động vô cùng dữ dội! Bức tường thành mà họ đào qua đã bị rung sập một phần! Nếu cứ để họ tiếp tục như vậy thì... thì hậu quả không thể lường trước được!"

Mộ Nam Tinh buông thanh kiếm sắc bén trong tay xuống: "Cái gì? Tường thành rung sập?"

Lính ta mặt đầy vẻ hoảng sợ: "Không biết bọn chúng đã sử dụng thứ gì, uy lực vô cùng to lớn! Sau khi phát ra tiếng động, thuộc hạ đã phái người đi kiểm tra, những tảng đá bên trong đều bị nứt nẻ một lớp, nếu cứ thế này thì sớm muộn gì hầm cũng sẽ bị đào thông!"

"Tảng đá lớn đều bị chấn nứt?"

Mộ Nam Tinh đột nhiên trợn to hai mắt, vậy nếu dùng trên người thì sao? Tảng đá lớn còn như vậy thì… chỉ bằng thân thể huyết nhục làm sao có thể chống đỡ?
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 397: Chương 397



Nghĩ đến đây, nàng ấy không khỏi nhìn về phía ánh lửa dày đặc dưới chân thành, lòng đột nhiên chùng xuống.

"Nhanh chóng c.h.é.m c.h.ế.t những kẻ đó tại chỗ cho ta! Nhanh lên! Không! Giữ lại hai tên! Đưa về trại của ta!" Hai mắt Mộ Nam Tinh đỏ ngầu, bàn tay không tự chủ run rẩy.

Vương Viêm lĩnh mệnh nhanh chóng xuống khỏi thành lũy.

Mộ Nam Tinh sau đó nhanh chóng quay trở về trại của mình, lấy giấy bút ra và bắt đầu viết không ngừng.

"Người đâu!"

"Thái tử điện hạ!"

"Mau đưa bức thư khẩn cấp này đến Kinh thành! Phải nhanh! Ba ngày! Nhiều nhất là ba ngày phải đưa đến tay Bệ hạ! Điều này liên quan đến sự an nguy của toàn bộ bá tánh Mộc Thành, thậm chí là cả đất nước Diên Khánh! Cho nên phải nhanh!"

Người đến nhận lấy bức thư khẩn cấp rồi nhanh chóng chạy ra khỏi lều.

Mộ Nam Tinh nhìn theo bóng lưng của hắn ta, trong lòng đầy lo lắng và bất an, rốt cuộc thứ đó là gì?

Lại có thể làm sập cả tường thành!

Nàng ấy lập tức bước ra khỏi doanh trại và đi về phía bức tường thành bị sập.

Đến nơi, chỉ thấy tường thành hướng đông tây tuy không hoàn toàn sụp đổ nhưng đã xuất hiện những vết nứt lớn.

Bên kia, Vương Viêm đã tìm ra toàn bộ một trăm lẻ bảy người Nam Di mặc áo giáp binh lính Diên Khánh.

"Nói! Thứ các ngươi tạo ra tiếng động lớn trong đường hầm rốt cuộc là cái gì?" Giọng hắn ta lớn như sấm, cộng thêm thân hình vạm vỡ và khuôn mặt sẹo, hoàn toàn giống một tên cướp hung ác.

Ánh mắt sắc bén của hắn ta từng chút một quét qua những người Nam Di trước mặt: "Rốt cuộc là cái gì?"

Thấy họ hoàn toàn không trả lời, một dạng vẻ coi cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng, hắn ta vung đao trong tay, chỉ trong nháy mắt, một cái đầu lập tức lăn lông lốc trên đất.

Cơ thể người đó loạng choạng rồi ngã xuống đất, mặt đất ngay lập tức rung chuyển.

Chỉ thấy từ đầu người và chỗ cổ bị đao c.h.é.m ngang, m.á.u đỏ tươi ào ạt chảy ra, trong tiết trời se lạnh của mùa xuân, bốc lên một lớp sương mỏng.

Vương Viêm lạnh lùng nhìn những người còn lại, vừa lau m.á.u trên thanh đao cong, vừa tiếp tục nói: "Nói hay không nói?"

Nhóm người Nam Di này nhìn thấy xác c.h.ế.t trên mặt đất dần dần lạnh đi, trong lòng đều bắt đầu sợ hãi.

Tuy nhiên, bọn chúng thực sự có vài phần cứng rắn.

Mọi người tiếp tục lắc đầu.

Vương Viêm xoay xoay cổ, một tiếng thở dài vang lên, trong nháy mắt hai cái đầu rơi xuống đất.

"Không nói cũng không sao, chúng ta từ từ, từng người một… Từ từ."

Rất nhanh, trên bãi cỏ vàng úa mọc lên những mầm non xanh, nhanh chóng bị ngấm đầy m.á.u tươi, trông đáng sợ lại ghê tởm.

Mộ Nam Tinh đến nơi, nhìn cảnh tượng trước mặt, nhíu chặt mày, nàng ấy nhìn Vương Viêm: "Ta không phải bảo ngươi g.i.ế.c sạch người một cách gọn gàng, để lại hai người mang đến trướng quân sao?"

Vương Viêm vội vàng cúi thấp giọng: "Thái tử điện hạ, trực tiếp g.i.ế.c hết như vậy sẽ không có bất kỳ uy h.i.ế.p nào, bọn chúng sẽ không sợ hãi, như vậy thì chắc chắn sẽ không khai ra, phải giống như thuộc hạ mới có thể tra hỏi được gì đó."

Nói xong hắn ta liền chỉ vào tên lính Nam Di đang run rẩy toàn thân: "Điện hạ nhìn xem, thuộc hạ mới chỉ giải quyết được một nửa, bọn chúng đã sắp chịu không nổi rồi, không cần nhiều người, bọn chúng... Sẽ phải ngoan ngoãn khai hết ra!"

Mộ Nam Tinh cúi đầu nhìn xuống vệt m.á.u trên mặt đất, nói: "Nơi đây bị ngươi làm bẩn quá! Xong xuôi cho người dọn dẹp sạch sẽ!"

Vương Viêm khẽ cười: "Vâng! Chắc chắn sẽ dọn dẹp sạch sẽ! Tuy nhiên m.á.u thấm vào lòng đất, thuộc hạ sẽ không quản, dùng để bón hoa cỏ là tốt nhất! Đây chính là loại phân bón tuyệt vời!" Hắn ta nói với giọng lớn, như thể đang rất vui vẻ.

Chẳng mấy chốc, có một tên lính Nam Di không thể chịu đựng được nữa: "Ta nói! Ta nói! Các người đừng g.i.ế.c ta! Ta nói! Ta sẽ nói hết!"

Vương Viêm nhìn Mộ Nam Tinh: "Điện hạ, thành công!"

Hắn ta đi đến trước mặt tên lính Nam Di đó, dùng đao cong trong tay nhẹ nhàng nâng mặt người kia lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đó.

Ánh mắt Vương Viêm giống như rắn độc âm lãnh, ngay cả thanh đao cong cọ sát trên mặt người Nam Di, cũng giống như lớp da lạnh lẽo trên người rắn độc.

Người trước mắt càng bị dọa sợ đến thảm hại.

"Chúng ta… Chúng ta cũng không biết là thứ gì, chúng ta… Chúng ta chỉ là bị quốc sư phái đến, thứ đó là do hắn tình cờ chế tạo ra, có thể… Có thể có uy lực chẻ núi đá! Cho nên… Cho nên mới để chúng ta lẻn vào Mộc Thành, dùng thứ đó đào một đường hầm."

Tuy nhiên, họ cũng không biết thứ đó lại có uy lực lớn như vậy, ngay khi nghe thấy tiếng nổ, họ biết rằng mọi chuyện đã kết thúc. Tuy nhiên, khi bọn họ đang chuẩn bị chạy trốn, họ không ngờ rằng Vương Viêm lại đến nhanh như vậy.

Mộ Nam Tinh u uất mở miệng: "Vậy... Thứ đó ở đâu? Mang hết ra cho ta!"

Suy nghĩ, nàng ấy quay đầu nhìn Vương Viêm: "Vương phó tướng, lục soát cẩn thận cho ta!"

Người Nam Di lập tức lắc đầu: "Không còn nữa! Thật sự không còn nữa! Thứ này vốn là tình cờ chế tạo ra, số lượng rất ít, vừa rồi chúng ta đã dùng hết một lần! Đều không còn nữa!"

Vương Viêm giơ chân nâng đầu hắn ta lên: "Vậy... Quốc sư của các ngươi có phải còn nhiều không?"

"Chúng ta cũng không biết! Quốc sư tổng cộng cho chúng ta nhiều như vậy! Nói là để cho chúng ta tiết kiệm dùng, nhất định có thể đào ra địa đạo! Cho nên chúng ta cũng không biết còn có hay không, còn có bao nhiêu."

Mộ Nam Tinh híp mắt: "Vương Viêm, giam giữ toàn bộ họ lại, không cần cắt thức ăn, cũng không cần tra tấn họ."

Vương Viêm nghi ngờ nhìn về phía nàng ấy, nhỏ giọng dò hỏi: "Thái tử điện hạ, vì sao ạ? Họ chỉ là một đám tù binh mà thôi, trực tiếp g.i.ế.c xong việc!"

Mộ Nam Tinh giơ tay "bốp" vỗ đầu hắn ta một cái: "Vậy ta lúc trước có phải hay không cũng nên đem các ngươi cái kia một ổ tội phạm đều g.i.ế.c cho xong việc?"

Vương Viêm bất đắc dĩ cúi đầu: "Được rồi, được rồi!"

Trên đường trở về, Mộ Nam Tinh nghĩ, thứ đó nếu uy lực lớn như vậy thì tại sao người Nam Di lại mạo hiểm bị phát hiện, lén lút chui vào thành Mộc đào hầm? Mà không trực tiếp dùng để công thành?

Ánh mắt nàng ấy hơi nheo lại, vậy chỉ có một khả năng, chính là họ không còn dư thừa, dùng để công thành hoàn toàn không đủ.

Nếu đã như vậy thì sao không trực tiếp xuất thành nghênh địch?

Nhưng mà cứ đợi thêm vài ngày nữa, thứ nhất xem bên Kinh thành nói thế nào, thứ hai, cũng là xem thử suy đoán của nàng ấy có đúng hay không.

Rất nhanh, ba ngày sau, tin tức khẩn cấp cuối cùng cũng được đưa đến tay Mộ Quy Hoằng dưới sự thúc giục của ngựa.

"... Phụ hoàng, người Nam Di đã tạo ra một vật kỳ lạ, có thể chấn vỡ núi đá, uy lực vô cùng to lớn! Nhi thần không biết họ có bao nhiêu vật kỳ lạ, cũng không biết có thể giữ được Mộc Thành hay không, việc cấp bách là phải tăng thêm quân tiếp viện, đề phòng vật này..."

Mộ Quy Hoằng cau mày: "Vật kỳ lạ? Uy lực vô cùng to lớn... lại còn có thể chấn vỡ núi đá, nếu số lượng cực nhiều, vậy... Tinh nhi..."

Ngài ấy hít sâu một hơi.

Nếu thật sự là như vậy, vậy thân thể phàm tục trước thứ đó còn có thể sống sót sao?

Mộ Quy Hoằng khó khăn nuốt nước miếng.

Thời Quỳnh ngồi trước mặt ngài ấy, nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của ngài ấy, trong lòng hoảng sợ: "Bệ hạ, Thái tử điện hạ..."

Mộ Quy Hoằng lắc đầu, ánh mắt đen tối, đưa tờ tin tức khẩn cấp trong tay cho cậu ta: "Tể tướng tự xem đi!"

Thời Quỳnh càng xem càng sợ hãi: "Bệ hạ, vật này... Nếu người Nam Di có thể sản xuất liên tục vật này thì... Thì chỉ một Mộc Thành, sợ là... Sợ là không thể chống đỡ nổi!"

Mộ Quy Hoằng gật đầu: "Trẫm biết, vậy theo ái khanh nên tăng thêm bao nhiêu binh tướng thì thích hợp?"

Thời Quỳnh vẻ mặt nghiêm trọng: "Bệ hạ, thứ cho thần nói thẳng, nếu thật sự như chúng ta suy đoán, thì... Thì bao nhiêu binh tướng cũng đều là vô ích, chỉ có thể cầu nguyện người Nam Di không thể sản xuất ra lượng lớn vật này."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 398: Chương 398



"Vậy trẫm điều mười vạn tinh binh qua đó."

Thời Quỳnh liên tục lắc đầu: ""Bệ hạ! Không được! Vạn vạn không được! Kinh thành không thể không có binh tướng! Nếu điều nhiều người như vậy qua đó, thì kinh thành chỉ còn lại một vạn!"

"A Quỳnh, đó là..." Ngài ấy mấp máy môi: "Là nhi tử của trẫm, trẫm tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn, nó đã truyền tin khẩn cấp cho trẫm rồi, điều đó chứng tỏ tình hình của nó rất nguy cấp, không thể trì hoãn thêm! Quân cũng không thể ít!"

"Bệ hạ, vậy... Vậy ngày mai vào triều hỏi ý kiến các triều thần, biết đâu bọn họ có đối sách!" Thời Quỳnh lui một bước cầu xin.

Mộ Quy Hoằng suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu: "Bất kể ngày mai đại thần nói thế nào, quân này trẫm nhất định phải phái, A Quỳnh, ngươi lui xuống trước đi."

Mà ở cửa ngự thư phòng, Mộ Nam Diệp lại nghe thấy hết thảy.

Cậu bé sợ hãi trừng lớn hai mắt, Thái tử ca ca của cậu bé... Thái tử ca ca gặp nguy hiểm sao?

Hoàng huynh...

Đột nhiên Mộ Nam Diệp nghĩ ra điều gì, vội vàng chạy đi, rất nhanh đã ngồi xe ngựa đến phủ Tần gia.

"Tiểu hoàng tử điện hạ, ngài đến rồi, mau ngồi! Hôm nay muốn ăn gì ạ?" Giang Oản Oản cười hỏi.

Lúc này Mộ Nam Diệp nào còn tâm trạng mà quan tâm đến ăn uống.

Cậu bé lo lắng kéo tay áo Giang Oản Oản, hỏi: "Thẩm thẩm! Ca ca Kỳ An của con đâu? Huynh ấy ở đâu? Con muốn tìm huynh ấy! Có việc gấp! Rất gấp rất gấp!"

Tuy ngày thường tiểu gia hỏa không ưa Tần Kỳ An nhưng đến lúc nguy cấp này, vẫn là người đầu tiên nghĩ đến hắn.

Cậu bé biết, không ai quan tâm ca ca cậu bé hơn Tần Kỳ An!

Giang Oản Oản vội vàng vỗ vai cậu bé, an ủi: "Đừng sợ, Kỳ An ca ca của con tạm thời không có ở nhà nhưng sẽ nhanh chóng trở về, tiểu hoàng tử, hay là con nói cho thẩm thẩm biết, biết đâu thẩm thẩm cũng có thể giúp con nghĩ cách! Rốt cuộc là chuyện gì gấp gáp?"

Mộ Nam Diệp khóc tang mặt: "Con nghe thấy ở cửa ngự thư phòng... Nghe thấy phụ hoàng nói... Nói... Thái tử ca ca gặp nguy hiểm! Nói người Nam Di có thứ rất lợi hại! Cực kỳ đáng sợ!"

"Thứ gì? Đáng sợ thế nào? Tiểu hoàng tử, con mau nói rõ, con còn nghe thấy gì nữa?"

Tiếp theo, giọng nói nghẹn ngào mềm mại truyền đến: "Hu hu... Phụ hoàng và Tể tướng đại nhân nói... Nói thứ đó có thể bổ vỡ đá núi, ngay cả tường thành cũng bị chấn sập, đặc biệt đáng sợ! Uy lực vô cùng lớn!"

"Bốp!"

Nghe xong, chén trà trong tay Giang Oản Oản rơi xuống đất.

Trong lòng nàng chấn động không thôi, chẳng lẽ là thuốc nổ sao?

Hiện giờ, lại đã có người có thể chế tạo ra thuốc nổ rồi sao?

Nàng vội vàng kéo tay Mộ Nam Diệp: "Tiểu hoàng tử, vậy… Vậy bệ hạ và tể tướng đại nhân có nói Thái tử điện hạ thế nào không?"

Mộ Nam Diệp lau nước mắt: "Không, họ chỉ nói Thái tử ca ca của con có thể sẽ gặp nguy hiểm, ngoài ra không nói gì khác! Con quá lo lắng! Muốn mau chóng nói cho Kỳ An ca ca! Con muốn hắn mau đi cứu ca ca!"

Cậu bé biết, trước kia khi Thái tử ca ca lên núi tiễu phỉ, có một lần suýt gặp nguy hiểm, vẫn là Tần Kỳ An không biết dùng cách gì, cuối cùng không chỉ cứu được Thái tử ca ca cậu bé, còn triệt hạ cả ổ phỉ trong sơn trại đó! Rất lợi hại!

Cho nên khi có chuyện, phản ứng đầu tiên của cậu bé là mau chóng tìm Tần Kỳ An.

"Thẩm thẩm, Kỳ An ca ca sao còn chưa về? Huynh ấy không về, Thái tử ca ca của con phải làm sao?" Tiểu gia hỏa giọng nói run rẩy, nghe thật đáng thương.

Giang Oản Oản ôm cậu bé ngồi lên ghế, nhẹ giọng nói: "Tiểu hoàng tử, đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi, thẩm thẩm có cách, con ngoan ngoãn ngồi ăn chút gì đó trước đi."

Mộ Nam Diệp khóc đến nỗi mặt đỏ bừng.

Giang Oản Oản thở dài, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu bé: "Ngoan nào, ngồi đây đợi ca ca Kỳ An của con."

"Ừm, được ạ!"

Mộ Nam Diệp để mặc nàng lau nước mắt cho mình, vô cùng ngoan ngoãn.

Giang Oản Oản thất thần trở về phòng ngủ, thuốc nổ... Uy lực của thuốc nổ quá lớn, nếu dùng để công thành, chẳng phải là...

Trong mắt nàng chớp mắt dâng lên một tầng hơi nước.

Thuốc nổ thật sự quá đáng sợ, xuất hiện ở thời đại vũ khí lạnh như thế này, đối với tất cả mọi người đều là sự tồn tại như ác mộng.

Nếu là thuốc nổ chất lượng tốt, một phát đại bác có thể nổ tung mấy chục người, uy lực đó mới là mạnh mẽ.

Trước kia Giang Oản Oản ở mạt thế, để đối phó với tang thi cũng từng cùng người khác làm, họ rõ ràng biết từng bước và nguyên liệu chế thuốc nổ.

Nhưng khi đó, muốn tìm được những nguyên liệu kia cũng không đơn giản, hơn nữa, cho dù tìm được, cũng chỉ là rất ít lượng, hoàn toàn không đủ để chế tạo ra hỏa dược đủ để ngăn cản tang thi.

Về phần cách điều chế thuốc nổ... Tuy rằng nàng đã mười mấy năm không có tiếp xúc qua nhưng cũng còn nhớ rõ một ít.

Nàng không thể tin được, loại thuốc nổ do người xưa chế tạo này, nói chung là tốt hơn loại do nàng, người am hiểu công thức và quy trình, chế tạo.

Nàng hít một hơi thật sâu, nhanh chóng bắt đầu viết công thức, nàng muốn nhanh hơn một chút nhanh hơn một chút!

Ngay cả khi họ có thể chờ được, Mộ Nam Tinh cũng không chờ được! Tuy nhiên, cũng không cần lo lắng về nguyên liệu, kỹ thuật tạo băng của họ ở Diên Khánh đã phổ biến đến từng nhà cho nên mỏ tiêu thạch cũng rất dồi dào. Với nguyên liệu chính, mọi thứ đều không thành vấn đề.

Trong phòng ngủ, Giang Oản Oản viết gì đó rất nhanh chóng.

Viết xong công thức xong phải đi tìm nguyên liệu.

Ngoài diêm tiêu, còn cần lưu huỳnh và than củi.

Hai thứ còn lại cũng rất dễ tìm.

Giang Oản Oản từ một căn phòng khác, kéo theo Tần Tĩnh Trì đang khắc đồ vật nhanh chóng đi ra ngoài.

"Tĩnh Trì, nhanh lên, chàng đi cùng thiếp mua đồ! Thứ này rất quan trọng!"

Tần Tĩnh Trì đầy mặt ngờ hoặc nhìn chằm chằm nàng: "Đây là làm sao? Sao nàng lại gấp gáp như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

Giang Oản Oản vừa đi vừa nói.

"Người Nam Di chế tạo thuốc nổ! Lấy thứ đó có thể làm nổ tung núi đá, đất đai chấn nứt, uy lực vô cùng to lớn! Cho nên hiện tại Thái tử rất nguy hiểm! Nhất định chúng ta phải chế tạo ra thuốc nổ có uy lực càng thêm to lớn mới được! Bằng không đại quân Diên Khánh chỉ có thể mặc cho Nam Di nhào nặn."

Tần Tĩnh Trì vừa nghe, biểu tình cũng nghiêm túc, suy nghĩ một chút, hắn vội vàng kéo Giang Oản Oản: "Chờ một chút, Oản Oản, chúng ta đi vào bẩm báo Hoàng thượng trước tiên! Những thứ này tuy rằng rất dễ tìm nhưng muốn số lượng lớn, vẫn phải để Hoàng thượng làm chủ mới có thể lấy được!"

Giang Oản Oản vỗ đầu mình: "Nhìn thiếp kìa! Sao lại không nghĩ ra được chứ!"

Tần Tĩnh Trì vội vàng nắm lấy tay nàng: "Làm gì vậy! Sao lại vỗ mạnh như vậy!"

Giang Oản Oản mỉm cười, trong nhất thời nàng lại quên mất.

"Tĩnh Trì, chàng vào cung gặp Hoàng thượng đi! Thiếp ở nhà đợi chàng, a... Thôi vậy, chàng cũng không hiểu lắm về thuốc nổ, hay là để thiếp tự mình đi nói thì hơn."

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Đúng vậy, đây không phải là thứ nàng làm ra sao! Nhưng mà, Oản Oản, chỉ dựa vào những thứ bình thường này, thật sự có thể chế tạo ra thuốc nổ mạnh hơn so với của người Nam Di sao?"

Giang Oản Oản lắc đầu: "Thiếp cũng không chắc chắn, thiếp cũng không biết họ đã chế tạo đến mức độ nào, nếu như kỹ thuật của họ đã rất tiên tiến, vậy thì chúng ta chế tạo ra cũng chỉ có thể ngang sức ngang tài! Nếu như kỹ thuật của họ còn rất lạc hậu, vậy thì thuốc nổ chúng ta chế tạo ra nhất định sẽ có uy lực lớn hơn!"

Hai người đi đến tiểu sảnh, chỉ thấy Mộ Nam Diệp đang vừa lau nước mắt, vừa cầm bánh lê nhỏ ăn từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng còn uống chút nước trái cây.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 399: Chương 399



Tần Tĩnh Trì nhìn cậu bé khóc nức nở, bất lực nhìn sang Giang Oản Oản: "Tiểu tử này đến khi nào vậy?"

"Chính cậu bé đã nói với thiếp chuyện ở Mộc Thành, thiếp mới biết, nếu không thì sao lại vội vàng làm những việc này."

Giang Oản Oản nói xong liền đi đến bên cạnh Mộ Nam Diệp: "Tiểu hoàng tử, con có muốn cùng thẩm và thúc vào cung không? Chúng ta định đi tìm phụ hoàng cháu để bàn bạc trước."

Mộ Nam Diệp lau nước mắt, vội vàng nuốt bánh lê trong miệng xuống, lắc đầu: "Thẩm ơi, thúc ơi, con muốn ở lại đây đợi Kỳ An ca ca về! Con không muốn về cung."

Giang Oản Oản xoa đầu cậu bé: "Được rồi, con cứ ở lại nhà thẩm, từ từ ăn bánh, đợi ca ca về, chúng ta vào cung trước đây."

"Ừm ừm, tốt!"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì rời đi. Sau đó, Tần Kỳ An nhanh chóng dẫn theo Đô Đô trở về.

"Đô Đô, đã bảo đệ không được đánh nhau! Đệ cố tình không nghe, nhìn xem đệ bẩn thỉu kìa! Cẩn thận cha nương đánh đệ!"

"Đại ca, đệ có lí do mà! Đệ đâu phải ai cũng bắt nạt! Nếu không phải họ bắt nạt người khác, đệ cũng lười động thủ! Tay đệ đánh đau quá!"

Nghe đến đây, Tần Kỳ An nhịn không được "Bốp" một cái vỗ lên vai Đô Đô: "Đệ còn uất ức cái gì! Huynh đang bảo đệ suy ngẫm! Không phải bảo đệ nũng nịu với huynh!"

"Ai da, biết rồi nhưng ca ca ơi đừng nói với cha nương nhé!"

"Xem huynh có nói không!"

Hai huynh đệ vào trong nhà liền nhìn thấy Mộ Nam Diệp khóc đến mắt đỏ hoe như con thỏ nhỏ.

"Tiểu hoàng tử!"

"Diệp Nhi!"

Vừa nhìn thấy họ, nước mắt Mộ Nam Diệp lại tuôn rơi: "Kỳ An ca ca! Đô Đô ca ca!"

Mộ Nam Diệp ba chân bốn cẳng nhào vào lòng Tần Kỳ An: "Kỳ An ca ca! Hu hu hu! Thái tử ca ca của ta... Huynh ấy... Huynh ấy... Hu..."

Tần Kỳ An nghe cậu bé ấp úng, còn khóc thương tâm như vậy, sợ tới mức hồn vía lên mây: "Tiểu hoàng tử, mau nói rõ ràng với ca ca, ca ca của đệ… Ca ca của đệ làm sao vậy?"

Ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra, mỗi một chữ trong lời nói của cậu đều mang theo run rẩy.

Mộ Nam Diệp ngẩng đầu lên: "Kỳ An ca ca, phụ hoàng nói... Nói ca ca của ta gặp nguy hiểm, Kỳ An ca ca, huynh phải đi cứu ca ca! Huynh nhất định có thể cứu ca ca trở về! Đúng không?"

Trong nháy mắt Tần Kỳ An như mất hết sức lực ngã ngồi xuống đất, nhìn mọi thứ xung quanh, đầu óc choáng váng.

Qua một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng tìm lại được giọng nói của mình, hai cánh tay run rẩy, nhẹ nhàng nắm lấy vai Mộ Nam Diệp: "Diệp Nhi, là... Là nguy hiểm gì? Phụ hoàng đệ nói như thế nào? Con còn nhớ không? Đệ hãy từ từ từng chữ một nói cho huynh biết được không?"

Mộ Nam Diệp lại kể lại tất cả những lời cậu bé nghe được cho cậu.

"Kỳ An ca ca, phụ hoàng nói, thứ quái dị kia rất lợi hại!"

Mắt Tần Kỳ An đầy hơi nước, cậu khó khăn đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Mộ Nam Diệp, miệng mấp máy, khó khăn thốt ra một câu: "Diệp Nhi, đừng sợ, nhất định Kỳ An ca ca sẽ đưa ca ca đệ về an toàn, huynh... Huynh... Đi đây."

Nói xong liền nhanh chóng vào phòng ngủ, đơn giản thu dọn mấy bộ quần áo, mang theo chút bạc trên người liền vội vàng ra khỏi cửa.

Đô Đô thấy cậu hiện tại muốn đi, vội vàng kéo cậu lại: "Ca ca, hai ngày nữa là thi Điện rồi! Huynh... Lúc này huynh rời đi... Làm sao được?"

Tần Kỳ An lắc đầu: "Không quản được nữa, những thứ này đều không quan trọng, cái gì... Cũng không quan trọng bằng hắn."

Đô Đô lo lắng nói: "Ca ca, huynh chờ một chút đã! Huynh không nghe Diệp Nhi nói sao? Nương có biện pháp! Huynh chờ một chút, chờ cha nương từ trong cung trở về xem họ nói thế nào!"

Tần Kỳ An đẩy tay nó ra: "Đô Đô, ca ca một khắc cũng không chờ được nữa! Bây giờ phải đi! Đệ ở nhà cùng Diệp Nhi ngoan ngoãn chờ cha nương!"

Nói xong, đẩy cửa đi thẳng ra ngoài.

Trong sân rất nhanh vang lên tiếng ngựa hí.

Đô Đô dắt Mộ Nam Diệp đuổi theo ra, đứng trong sân nhìn Tần Kỳ An đang cưỡi trên lưng ngựa.

"Ca ca ơi, vậy huynh đi đường cẩn thận!"

"Kỳ An ca ca, huynh và Thái tử ca ca phải trở về an toàn nhé!"

Tần Kỳ An giật cương ngựa, gật đầu nghiêm túc: "Ta sẽ làm theo lời hứa, nhất định sẽ đưa Thái tử điện hạ bình an trở về."

Khi Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản trở về, nghe tin Tần Kỳ An đã trực tiếp rời đi, cả hai đều không khỏi lo lắng.

"Tĩnh Trì, chúng ta nên để một người ở lại đây mới phải, Đoàn Đoàn vốn đã rất quan tâm Thái tử, đột nhiên nghe tin này, ắt hẳn sẽ rất lo lắng!"

Tần Tĩnh Trì thở dài: "Việc trước mắt của chúng ta là phải nhanh chóng chế tạo ra thuốc nổ! Bệ hạ đã cung cấp cho chúng ta toàn bộ nguyên liệu trong kinh thành, và còn phái hai trăm người đến giúp đỡ, hẳn sẽ nhanh chóng thôi!"

Giang Oản Oản gật đầu: "Có thể chế tạo ra một ít trong một ngày. Trước mắt cứ đưa ra chiến trường trước, sau đó chúng ta tiếp tục làm!"

Ngay lập tức, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì dẫn theo hai trăm tinh binh bắt đầu luyện chế thuốc nổ.

Thậm chí cả Đô Đô và Mộ Nam Diệp cũng bám sát phía sau họ, không ngừng quan sát, mắt không chớp lấy một cái.

Ngay cả Mộ Quy Hoằng cũng luôn đứng bên cạnh họ canh giữ.

Trải qua một ngày một đêm không ngủ không nghỉ, thuốc nổ cuối cùng cũng được chế tạo ra, tuy nhiên vẫn cần kiểm tra xem tính năng thế nào mới được.

Vì không có thời gian để chờ đợi chế tạo ống phóng nên chỉ có thể chế tạo thuốc nổ thành dạng giống như mìn, làm thành hình cầu, sau đó gắn thêm dây cháy dài rồi châm lửa.

Đặt quả cầu thuốc nổ dưới tảng đá khổng lồ nặng ít nhất 400-500 cân, sau đó mọi người đứng cách đó hơn 100 mét.

Tần Cảnh Trì nhìn Giang Oản Oản, thấy nàng gật đầu, hắn hít một hơi thật sâu rồi châm ngòi.

Nhìn ngọn lửa cháy dần dần, từ từ lan đến dưới tảng đá, tất cả mọi người đều nín thở, tim đập thình thịch.

Chỉ trong chớp mắt, tảng đá đã bị vụ nổ dữ dội nghiền nát thành những mảnh vụn nhỏ.

Hai đứa trẻ Đô Đô và Mộ Nam Diệp há hốc miệng kinh ngạc đến mức có thể nhét được cả quả trứng vào.

Trong mắt Tần Tĩnh Trì và Mộ Quy Hoằng đều là không thể tin, Giang Oản Oản thì cười thở phào nhẹ nhõm.

"Thứ này… Chính là… Chính là thuốc nổ?"

Mộ Quy Hoằng lẩm bẩm trong miệng, muốn tiến lên xem xét.

Ngài ấy ngồi xổm xuống trước tảng đá vỡ vụn, tò mò cầm viên đá ngắm nghía, trong mắt đầy ý cười không thể kìm nén, nếu thứ này được sử dụng trên chiến trường thì ắt hẳn sẽ chiến thắng vang dội!

Những binh lính khác đã giúp chế tạo thuốc nổ, ngây người nhìn, nhìn nhau, cho dù trong lòng tò mò và kinh ngạc nhưng đều không dám tiến lên.

Dù sao, tiếng nổ lớn vừa rồi thực sự khiến họ sợ hãi, từng người đều có phần run rẩy.

Mộ Quy Hoằng lại cầm lấy thuốc s.ú.n.g đã chế tạo xong, cẩn thận xem xét thật lâu, sau đó phát ra một tràng cười lớn: "Tốt tốt tốt! Ha ha ha! Diên Khánh ta có được bảo bối như vậy, còn lo lắng gì người Nam Di nữa?"

Ngài ấy không tin, thứ kỳ lạ của người Nam Di có thể so sánh được với thuốc s.ú.n.g mà họ chế tạo sao?

Tiếp theo, ngài ấy nhìn về phía Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: "Tĩnh Trì, Oản Oản, hai phu thê các ngươi thật sự là đại công thần của Diên Khánh ta! Các ngươi có yêu cầu gì đều có thể nói với ta! Ta đều đáp ứng các ngươi!"

Giang Oản Oản nhìn Tần Tĩnh Trì: "Bệ hạ, phái quân tiếp viện có thể cho phép phu thê chúng ta cùng đi không?" Nàng chỉ vào hai trăm binh sĩ phía sau: "Quy trình chế tạo thuốc s.ú.n.g và công thức, họ đều đã học xong, rất là đơn giản cho nên hai người chúng ta muốn cùng đi Mộc Thành."

Mộ Quy Hoành nghi ngờ không hiểu: "Thế nhưng... Mặc dù có thuốc s.ú.n.g này nhưng chiến sự Mộc Thành căng thẳng, các ngươi chỉ cần dạy cách sử dụng thuốc s.ú.n.g là được, không cần phải đi."
 
Back
Top Bottom