Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 370: Chương 370



Giang Oản Oản gật đầu: "Tiểu tử, đệ may mắn thật, nhanh như vậy đã ở bên nhau rồi, nhanh hơn tỷ tưởng tượng nhiều!"

Sau một hồi lâu, Giang Oản Oản do dự mãi nhưng cuối cùng không nhịn được mở lời: "Hôm qua các đệ... Không... Không làm gì quá đáng đúng không?"

Giang Tư Nguyệt nghe vậy, trực tiếp bị sặc cháo: "A tỷ, tỷ nghĩ gì vậy? Bọn đệ đều là nam nhân, có thể làm gì được chứ?"

Ngay sau đó lại nói: "Dù sao thì đệ và chàng ấy đã... Đã ở bên nhau rồi, chàng ấy đã là người của đệ rồi, đệ sẽ tìm cơ hội nói với cha nương, hy vọng họ có thể đồng ý, còn nữa.” Cậu ta nhìn Giang Oản Oản nói: "Tỷ, tỷ phải giúp đệ."

"Tỷ tất nhiên sẽ giúp đệ nhưng đệ ấy là người của đệ rồi... Là có ý gì, chẳng lẽ hôm qua các đệ đã làm gì rồi đúng không? Đệ mới ở bên đệ ấy, sao... Sao có thể nhanh như vậy được?" Giang Oản Oản vô cùng kinh ngạc.

Giang Tư Nguyệt cúi đầu: "Dù sao thì đệ cũng đã... Đã hôn chàng ấy rồi, sau này chàng ấy chắc chắn là người của đệ!"

Lúc này Giang Oản Oản mới thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ hôn thôi sao? Đệ thật sự làm tỷ sợ c.h.ế.t khiếp! Tỷ còn tưởng đệ đã làm chuyện gì thú tính, bỏ mặc người ta lại một mình, thật là vô trách nhiệm."

Giang Tư Nguyệt nghi ngờ nói: "Chàng ấy đâu phải cô nương, bọn đệ có thể làm gì quá đáng chứ, nhiều nhất cũng chỉ là hôn hít ôm ấp thôi." Cậu ta càng nói giọng càng nhỏ, cảm thấy nói chuyện này với tỷ tỷ của mình có phần không được tự nhiên.

Giang Oản Oản trợn tròn mắt: "Đệ không hiểu về nam hài và nam hài... Sao?"

"Có ý gì?"

Giang Oản Oản nhìn cậu ta với vẻ khó nói, đừng như vậy chứ, chẳng phải tiểu tử này trước mười lăm tuổi vẫn còn ở trong loại địa phương đó sao, nghe ngóng được chút ít cũng phải hiểu chứ, sao lại không biết được?

"Trước đây đệ không biết chuyện này sao?" Nàng không nhịn được hỏi.

Giang Tư Nguyệt nhíu mày: "Đệ... Đệ không biết, đệ cũng chưa từng xem."

Giang Tư Nguyệt chỉ cần nghĩ đến việc mình là sản phẩm của nơi đó, cậu ta lập tức thấy buồn nôn, sao có thể xem những thứ đó được.

Giang Oản Oản biết cậu ta không thích nhắc đến những chuyện này nhưng giờ cậu ta đã có người trong lòng, mà họ lại có mối quan hệ đặc biệt như vậy, không tìm hiểu thêm một chút sao được.

Hơn nữa nàng đoán Giang Tư Nguyệt chắc là ở trên.

Nàng muốn nói gì đó nhưng lại thấy chuyện này do nàng nói ra có phần kỳ lạ.

Hơn nữa, thiếu niên mà Giang Tư Nguyệt thích nhanh chóng ở bên cậu ta như vậy, chứng tỏ thiếu niên kia chắc đã thích Giang Tư Nguyệt từ lâu.

Vậy thì Giang Tư Nguyệt cũng nên hiểu biết đôi chút.

Giang Oản Oản nghĩ, thôi vậy, nàng không nói nữa, đợi đến khi họ đến bước đó rồi sẽ hiểu thôi.

Nghĩ ngợi một lúc, nàng cảm thấy mình như bà mai già, chuyện gì cũng phải quản, thật là bất lực.

"Thôi vậy, sau này đệ sẽ hiểu thôi."

Khuôn mặt Giang Tư Nguyệt đầy vẻ khó hiểu, hoàn toàn không hiểu nàng muốn nói gì.

"Tỷ, tỷ đừng thừa nước đục thả câu, cuối cùng tỷ muốn nói gì vậy?" Giang Tư Nguyệt vô cùng tò mò.

Giang Oản Oản thực sự không nói nên lời: "Không có gì, không có gì, đệ cứ coi như tỷ nói bậy đi."

Giang Tư Nguyệt đành gật đầu, tiếp tục húp hết phần cháo còn lại.

Trong Quốc Tử Giám, Đô Đô nghe phu tử đọc sách được một canh giờ, cuối cùng mới cũng được nghỉ ngơi, nó lập tức gọi trái gọi phải, gọi hết các đồng học nhỏ trong lớp đến: "Các ngươi mau lại đây, hôm nay ta mang đồ ăn ngon đến này! Có mứt hoa quả, có bánh trái, còn có thịt khô nữa! Tay nghề của nương ta siêu lắm! Các ngươi được ăn là may mắn lắm đấy!"

Đám hài tử nghe thấy tiếng nó thì nhanh chóng chạy đến cạnh nó: "Tần Kỳ Tranh, là bánh trái gì vậy?"

"Thịt khô gì vậy? Vị gì vậy?"

"Tần Kỳ Tranh, chia cho ta một miếng thịt khô đi, ta thích ăn thịt."

...

Đô Đô lấy một túi lớn đồ ăn vặt bọc giấy dầu trong cặp sách ra đặt lên bàn, mở giấy dầu ra, bên trong có nho khô, khoai lang tím sấy khô, bánh lê và thịt bò viên.

Đô Đô khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu lên nói: "Được rồi, đây là tất cả đồ ăn mà ta mang đến, các ngươi muốn ăn gì thì cứ lấy, dù sao cũng là mang đến cho các ngươi mà."

Đám hài tử này lấy một miếng bánh lê, đứa lấy một ít nho khô, lại lấy thêm chút thịt bò viên.

Ngươi một miếng ta một miếng, ăn vô cùng vui vẻ.

Vốn dĩ chúng đã thích theo Đô Đô vì Đô Đô mang ván trượt đến, hôm nay lại có đồ ăn ngon thì chúng càng nghe lời nó hơn.

Sau khi ăn xong đồ ăn ngon, Đô Đô lập tức dẫn theo một đám người tới đại viện bên ngoài nghỉ ngơi.

Đô Đô đi trước, nó bước đến chỗ rẽ thì nghe thấy có người ở góc tường thì thầm to nhỏ gì đó.

Ban đầu nó không để tâm, định bỏ đi thì bỗng nghe thấy ba chữ "Tần Kỳ An."

Nó ra hiệu cho đám hài tử phía sau im lặng rồi dựa lưng vào tường lắng nghe, nó muốn xem thử đám người này định nói gì về ca ca nó!

"Tần Kỳ An, tên chó tạp chủng kia! Hắn ta là cái thá gì chứ? Năm đó, Tế Tửu đã đuổi hắn ta đi, kết quả Thái tử điện hạ vừa nói, không ngờ gọi hắn ta quay lại. Giờ ta lại vào lớp hắn ta, nhìn hắn ta cứ như cái đuôi chó bên cạnh Thái tử điện hạ, ta lập tức muốn đập hắn ta một trận!"

"Đúng vậy! Hắn ta kiêu ngạo lắm! Ta thấy trợ học cứ khen hắn ta nên ta muốn nhờ hắn ta viết giúp một bài sách luận, thế mà hắn ta chẳng thèm để ý đến ta! Nếu không phải nể mặt Thái tử, ta đã xử lý hắn ta từ lâu rồi!"

"Trợ học cũng mù mắt rồi, ngày nào cũng khen hắn ta! Ngay cả Thái tử cũng không được đối xử như vậy!"

"Chờ đấy, trợ học khen hắn ta như vậy, Thái tử điện hạ mất mặt, không trừng trị hắn ta mới lạ! Chắc chắn không đến lượt chúng ta ra tay, hắn ta xong đời rồi! Hahaha!"

...

Đô Đô siết chặt hai tay, ca ca của nó tốt như vậy! Đám tiểu nhân đáng ghét này! Chỉ biết nói những lời bẩn thỉu sau lưng người khác!

Thật tức c.h.ế.t đi được!

Nó siết chặt nắm đ.ấ.m trực tiếp xông ra ngoài.

Nhìn hai thư sinh trước mặt, nó trừng mắt nhìn họ.

Sau đó đang lúc hai người kia kinh ngạc thì nó đã nhanh chóng đ.ấ.m mỗi người một phát, tuy nó mới hơn bảy tuổi nhưng trước đây thường theo Trương Đại Trụ học võ nên sức lực không nhỏ.

Hai người kia bị nó đánh trúng bụng, đau đến mức phải ôm bụng thở hổn hển.

"Ngươi là ai? Ngươi dám đánh ta?"

"Ngươi có biết cha ta là ai không?"

Đô Đô lấy hết can đảm rồi lại đá mỗi người họ mấy cái, vừa đá vừa nói: "Ta mặc kệ các ngươi là ai! Các ngươi nói xấu sau lưng ca ca ta này, chửi bới này! Ai là chó tạp chủng? Chính là các ngươi! Ta khinh! Ca ca ta... Lợi hại hơn các ngươi... Lợi hại hơn gấp mấy lần! Huynh ấy mới không thèm chơi với các ngươi!" Nó vừa thở hổn hển vừa nói.

"Các ngươi so với ca ca ta, chẳng là cái thá gì! Ca ca ta... Là muốn... Là muốn thi Trạng Nguyên!"

"Còn muốn huynh ấy viết sách luận cho các ngươi, các ngươi mơ mộng hão huyền quá rồi!"

Đám hài tử đi theo Đô Đô nhìn thấy cảnh này, đứa nào đứa nấy đều kinh ngạc trợn tròn mắt.

Ngay sau đó, từng đứa từng đứa cũng tham gia vào cuộc chiến: "Tần Kỳ Tranh, ta đến giúp ngươi!"

"Ta cũng đến giúp ngươi!"

"Ta cũng đến!"

...

Ngay lập tức, hai thư sinh mười mấy tuổi đã bị đám hài tử nhỏ hơn bọn hắn mấy tuổi vây quanh.

Mặc dù sức lực của chúng không lớn nhưng ngươi đá một chân, ta đá một chân, cũng đã đá hai người kia không nhẹ.

"Á! Ta phải về mách cha ta!"

"Á!"

Đô Đô đánh chán chê rồi mới dừng tay, ngăn những hài tử khác định tiếp tục đá, thở hồng hộc nói: "Được rồi, được rồi, cẩn thận đánh quá nặng, chúng ta cũng sẽ bị liên lụy."

Đô Đô biết mức độ này hoàn toàn không gây thương tích nghiêm trọng, đây là do Trương Đại Trụ dạy nó, cho nên dù họ có mách với phu tử thì nó cũng không sợ, họ sẽ chẳng làm được gì!
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 371: Chương 371



Nghĩ đến đây, Đô Đô vỗ tay hài lòng, lại quay đầu nói: "Lần sau còn nghe thấy các ngươi nói xấu ca ca ta thì ta còn đánh các ngươi!"

Sau đó nó vẫy tay với những hài tử khác: "Chúng ta về thôi."

Gần đến trưa, Giang Oản Oản định bảo Tần Tĩnh Trì đi đón hai nhi tử về ăn cơm sớm nhưng lại bị phu tử đột nhiên đến nhà cắt ngang.

"Tần Kỳ Tranh ở Quốc Tử Giám đã đánh người với những bằng hữu khác, đánh đến mức người ta không đứng dậy nổi, hai người là cha nương của nó phải không? E rằng phải theo chúng ta đến đó một chuyến để bàn bạc cách giải quyết."

Giang Oản Oản nghe vậy thì khựng lại, nàng và Tần Tĩnh Trì nhìn nhau, trong lòng căng thẳng, mới vội vàng nói: "Được, được, chúng ta sẽ đi theo ngài ngay."

Đến phòng học, Đô Đô đang ngồi ở chỗ của mình, trò chuyện với một tiểu hài tử khác ngồi sau.

Giang Oản Oản thở dài, trực tiếp đi tới túm lấy tai nó: "Đô Đô!"

Đô Đô đau đớn vội quay đầu lại: "Nương!"

Nó lại nhìn Tần Tĩnh Trì: "Cha!"

"Cuối cùng cha nương cũng đến!"

Tần Tĩnh Trì nghiêm mặt nói: "Đừng nũng nịu, mau nói xem cuối cùng là thế nào? Phu tử nói con đánh người, tại sao con lại đánh người?"

Nói đến đây, Đô Đô vô cùng tức giận.

"Cha, nương, hai người không biết đâu, hai tên tiểu nhân kia lén lút nói xấu ca ca, còn mắng ca ca nữa! Con tức quá!" Nó nghiến răng nghiến lợi nói.

Ngay sau đó, thấy vị trợ học đi theo vào từ cửa, nó lại vội vàng nói: "Họ còn mắng con ghê tởm, còn nói sẽ đánh con một trận, họ cao lớn như vậy, con không hề làm hại họ, họ chắc chắn không bị thương, không tin... Không tin thì cho đại phu kiểm tra xem!"

Nói rồi, trên mặt nó hiện rõ vẻ tủi thân, như thể đã phải chịu một oan ức lớn lao.

Những hài tử khác trong lớp cũng vội vàng gật đầu.

“Hai người kia bắt nạt Tần Kỳ Tranh, chúng ta mới giúp hắn, nếu không họ cao lớn như vậy, chúng ta nào dám đánh họ chứ?”

"Đúng vậy, đúng vậy! Họ còn mắng chúng ta!"

"Họ còn nói sau này sẽ xử lý chúng ta nữa!"

...

Những hài tử người xướng người hoạ nói khiến vị trợ học cũng bắt đầu do dự.

Cha nương của hai người kia đều không làm quan viên, tuy không cần thiết phải trêu chọc họ nhưng một đám người nhà trước mắt này ít nhiều gì cũng có quyền thế rất lớn, trợ học cũng không cần thiết phải trêu chọc nhiều người như vậy.

Còn Giang Oản Oản vừa nghe xong thì lập tức sa sầm mặt, nói: "Nơi này của các người là Quốc Tử Giám, chửi mắng người khác, những người này cũng không quản sao? Trợ học, ngài chỉ cần đưa hai học trò kia đi chẩn bệnh ở y quán là được! Tiền thuốc thang thì chúng ta sẽ chịu nhưng chuyện họ chửi mắng hai nhi tử của ta, cũng phải xin lỗi! Chúng ta không phải dễ bắt nạt!"

Trợ học liếc nhìn, sao đột nhiên lại trở thành người ngoài cuộc thế này, ban đầu chỉ muốn để phu thê nhà họ Tần bồi thường xin lỗi, sao giờ lại càng có lý hơn rồi?

Còn bên kia, Đoàn Đoàn và Mộ Nam Tinh cũng nghe được tin.

Đoàn Đoàn vô cùng lo lắng, sao đệ đệ của cậu bé có thể đánh lại được những người mười mấy tuổi chứ! Đệ đệ của cậu bé mới chỉ hơn bảy tuổi!

Cũng không biết nó có bị thương không, có khóc không?

Cậu bé vội vã chạy đến lớp học của Đô Đô, Mộ Nam Tinh bám sát phía sau với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Đô Đô! Đệ sao rồi? Cha, nương..."

Đoàn Đoàn vừa vào cửa đã nhìn thấy Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: "Sao cha nương lại đến đây?"

Tần Tĩnh Trì nói: "Trợ học bảo chúng ta đến giải quyết chuyện Đô Đô đánh người, kết quả lại là lỗi của hai người kia."

Đoàn Đoàn cũng không bận tâm đến những chuyện này, cậu bé vội bước tới cạnh Đô Đô, hai tay sờ so.ạng khắp người nó: "Đô Đô, hai người kia có bắt nạt đệ không? Họ đánh đệ ở đâu? Đệ mau nói cho huynh biết! Đệ có đau không?"

Đô Đô vừa nhìn thấy cậu bé thì càng tủi thân hơn: "Ca ca, những người đó đáng ghét lắm, họ mắng huynh! Hừ! Họ nói huynh là tiểu nhân, nói huynh không giúp họ làm bài tập nên họ mới mắng huynh! Họ thật ghê tởm!"

"Hơn nữa... Hơn nữa đệ còn chưa đánh trúng họ thì họ đã vu khống trước, rõ ràng đệ chỉ cao đến vai họ, sao có thể đánh thắng họ được chứ? Huống chi bọn họ còn có hai người!"

Đô Đô ôm lấy eo ca ca, thế mà bắt đầu khóc nấc lên, nước mắt giàn giụa trên mặt.

Trợ học run rẩy hành lễ với Mộ Nam Tinh. Nhất thời cũng không dám nói bừa nữa.

Trợ học thấy Đô Đô khóc không ngừng, trong lòng bỗng thấy áy náy, đúng vậy, lúc đầu chỉ có Tần Kỳ Tranh đánh hai người kia, hai người kia đều cao hơn nó một cái đầu, sao có thể bị nó bắt nạt được chứ?

Mộ Nam Tinh hiểu được đại khái, đang định mở lời thì lúc này, người đưa hai người bị đánh đến Thái Y Viện cũng đã trở về.

Trợ học vừa thấy, lập tức hỏi: "Thế nào? Thế nào? Thương thế của họ có nghiêm trọng không?"

Người kia trả lời thành thật: "Thưa trợ học đại nhân, Thái y nói họ không bị thương ở đâu, không sao cả, chỉ có một chút bầm tím ở chân, ta nghĩ... Có thể là do những hài tử khác vô tình đá trúng lúc giúp đỡ nhưng đại nhân cứ yên tâm, Thái y nói chỉ cần hai ba ngày là khỏi."

Nghe xong, Tần Tĩnh Trì nói thẳng: "Trợ học đại nhân, ngài cũng đã nghe thấy rồi đấy, tiểu nhi nhà ta không hề làm hại họ chút nào, vết thương duy nhất đều là do các bằng hữu của nhi tử ta giúp đỡ mới vô tình gây ra, mà nhi tử của ta e rằng mới là người bị hại."

Giang Oản Oản phụ họa: "Đúng vậy, hơn nữa tiểu nhi nhà ta cũng đã nói, đều là vì hai người kia mắng chửi hai huynh đệ chúng nên nó mới ra tay, nếu nhi tử của ta là kẻ đáng ghét thì những bằng hữu này của nó cũng sẽ không giúp nó đâu!"

Những hài tử trong phòng nghe vậy đều đồng loạt gật đầu.

"Đúng vậy đúng vậy! Tần Kỳ Tranh rất tốt!"

"Hắn còn chia đồ ăn ngon cho chúng ta!"

"Hôm đó hắn còn giúp ta bắt con sâu đáng ghét!"

"Hắn thực sự rất tốt!"

...

"Cái này..." Trợ học nhất thời luống cuống tay chân, phải làm sao đây? Thái tử cũng ở đây, hơn nữa rất rõ ràng Thái tử đứng về phía Tần Kỳ An.

Hơn nữa, đúng là hai người kia không đúng.

Vì vậy, ông ta nhìn Mộ Nam Tinh thăm dò: "Nếu... Nếu đã như vậy thì... Thì không truy cứu Tần Kỳ Tranh nữa, bọn họ đều có lỗi, vậy thì... Thì tha thứ cho đối phương đi."

Đô Đô nghe vậy, sao có thể được, nó nắm lấy vạt áo Đoàn Đoàn lau nước mắt cho mình: "Không được! Hắn ta mắng chửi chúng ta thì tính sao! Là họ mắng chúng ta trước! Là lỗi của họ! Con chỉ bị ép buộc thôi!"

Nó ngẫm nghĩ rồi nức nở nói: "Bắt họ xin lỗi con và ca ca! Nếu không con sẽ không đồng ý như vậy!"

Tần Tĩnh Trì nói: "Tính tình con ta lương thiện, chưa từng làm hại người khác, nay lại vô cớ bị mắng chửi. Trợ học đại nhân, chúng ta thật sự cần một lời xin lỗi."

Ánh mắt Mộ Nam Tinh sắc bén nhìn chằm chằm trợ học: "Đã rõ chân tướng, trợ học đại nhân hãy xử lý công bằng, nên xin lỗi thì xin lỗi!"

Trợ học vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng! Đợi hai người kia trở về, thần sẽ bắt chúng xin lỗi Tần Kỳ An và Tần Kỳ Tranh!"

Mộ Nam Tinh gật đầu rồi nhìn về phía Đoàn Đoàn: "Ta về trước đây."

Cậu bé biết, khi thấy Đô Đô khóc thương tâm như vậy thì Đoàn Đoàn sẽ muốn về nhà một chuyến.

Còn Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đã nhận được lời hứa, cũng không nói thêm gì nữa.

"Trợ giảng đại nhân, hôm nay tiểu nhi nhà ta bị lo sợ, chúng ta xin phép đưa nó về trước, tạm thời xin nghỉ một ngày."

Trợ học đại nhân nào dám không đồng ý: "Phu nhân nói đúng, hai tiểu hài quả thật nên về nhà nghỉ ngơi."

Đám tiểu hài ngồi nghiêm chỉnh trong lớp thấy Đô Đô sắp đi, vội quan tâm hỏi: "Tần Kỳ Tranh, ngày mai đến sớm nhé."

"Tần Kỳ Tranh, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe!"

"Ăn nhiều đồ ngon vào!"

...

Đô Đô nức nở gật đầu: "Ta biết... Biết rồi, các ngươi đừng lo cho ta."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 372: Chương 372



Nhưng vừa lên xe ngựa nhà mình, Đô Đô lập tức ngừng khóc, nó lại dùng tay áo Đoàn Đoàn lau nước mắt.

Trên mặt nhanh chóng nở một nụ cười đắc ý: "Hừ! Còn muốn con xin lỗi! Không đời nào!"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì thở dài như thường lệ, bọn họ biết, tiểu tử này tuyệt đối sẽ không để mình chịu thiệt.

Đoàn Đoàn ngây người ra: "Đô Đô, đệ... Đệ không sao chứ?"

Đô Đô nằm nửa người trên đùi Đoàn Đoàn, nhìn cậu bé nói: "Ca ca, đệ chỉ giả vờ khóc thôi, mệt muốn chết, còn phải học cách rơi nước mắt, nước mắt cả đời của đệ đã khóc hết trong hôm nay rồi!"

Đoàn Đoàn sờ đầu Đô Đô, kinh ngạc nói: "Giả vờ sao?"

Đương nhiên Đô Đô gật đầu: "Tất nhiên rồi, đệ giả vờ khóc chẳng phải để đệ trông đáng thương hơn sao! Như vậy bọn họ sẽ thương hại đệ, rồi họ sẽ thấy đệ đánh người chắc chắn có lý do chính đáng, cũng là bất đắc dĩ!"

Đoàn Đoàn bất lực nói: "Đệ... Đệ đúng là lợi hại!"

Giang Oản Oản mỉm cười nói: "Đoàn Đoàn, con không biết đâu, khi đệ đệ của con học ở huyện Khúc Phong, là một tiểu bá vương, quen giả vờ ngoan ngoãn đáng thương nên mỗi lần đều không bị truy cứu."

Đô Đô vội phản bác: "Nương, con có giả vờ ngoan ngoãn đáng thương đâu? Con thật sự bị bắt nạ, con làm vậy là để tự bảo vệ mình! Ai bảo bọn họ bắt nạt con, trộm đồ của con! Hừ, con sẽ không ngoan ngoãn im lặng đâu! Phải cho bọn họ nếm thử sự lợi hại của con, nếu không bọn họ sẽ không biết hối cải!"

Giang Oản Oản bất lực xoa trán: "Ừm ừm, đúng đúng đúng! Nhưng hôm nay con thực sự không đánh người ta bị thương đúng không?"

Đoàn Đoàn cũng đầy vẻ nghi ngờ: "Đúng vậy, huynh nghe nói hai người đó được khiêng ra ngoài, không đi nổi!"

Tần Tĩnh Trì biết lý do nhưng chỉ cười không nói, dù sao nhi tử của hắn cũng không làm gì xấu, cũng không phải nó chủ động gây sự nên hắn cũng không trách cứ.

Nói đến chuyện này, Đô Đô lại càng tự hào, nó ngồi bật dậy, một tay đặt lên vai Đoàn Đoàn: "Ca ca, huynh thật ngốc, đương nhiên là đệ đánh rồi! Bọn họ nói những lời đó, đệ tức muốn phát điên! Làm sao có thể không đánh!"

"Vậy thái y kiểm tra rồi, sao lại nói họ không sao?"

Đô Đô cười nói: "Vì đệ có tuyệt kỹ mà Đại Trụ thúc dạy đệ, đánh vào một số chỗ chỉ khiến hắn ta cảm thấy đau nhưng thực ra không gây hại gì!"

Nó bĩu môi nói: "Đệ không có ngốc! Sao có thể để lại nhược điểm cho họ được! Nếu thực sự đánh bị thương! Vậy cha nương phải giải quyết hậu quả cho đệ! Thế sao được! Rõ ràng là họ chửi người trước, đương nhiên phải bắt họ xin lỗi!"

Tần Tĩnh Trì ngồi ngoài xe ngựa, vừa đánh xe vừa quay đầu cười nói: "Cha biết ngay mà! Nhi tử của cha thật thông minh!"

Đô Đô khoanh tay trước ngực: "Đương nhiên rồi! Con là người thông minh nhất nhà mình mà!"

Đoàn Đoàn xoa đầu Đô Đô: "Ừm, đệ đệ của huynh thông minh quá!"

Nhưng mà... Đoàn Đoàn nhíu mày nói: "Đô Đô, đệ còn quá nhỏ, họ cao hơn đệ nhiều như vậy, sao đệ lại dám đánh họ? Nếu họ hợp sức đánh đệ thì sao? Sau này gặp người lợi hại hơn đệ, đệ phải làm sao?"

Thấy tiểu tử không nói gì, Đoàn Đoàn nói tiếp: "Ca ca biết, đệ không muốn huynh bị mắng nhưng họ chỉ ghen tị với huynh thôi, như vậy chỉ làm cho huynh cảm thấy tự hào, vì họ không bằng huynh nên chỉ dám nói suông."

"Sau này, nếu đệ nghe thấy nữa thì cãi lại họ vài câu là được, không cần động thủ, động thủ chỉ làm bẩn tay Đô Đô của chúng ta thôi!"

Đô Đô gật đầu như có điều suy nghĩ: "Nhưng mà, ca ca, họ chỉ mắng huynh thôi sao? Có đánh huynh không? Và có phải là hai người bắt nạt huynh mà huynh nói không?"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nghe xong, cái này không bỏ qua được.

Giang Oản Oản vội nhìn Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn ngoan ngoãn nói cho nương biết, họ bắt nạt con như thế nào? Sao con không nói với cha nương?"

Vẻ mặt Tần Tĩnh Trì nghiêm túc, nhanh chóng đánh xe về đến cửa nhà rồi vội nhìn ba mẫu nữ trong xe: "Vào nhà rồi nói!"

Đoàn Đoàn nhìn cha nương mình như vậy, cậu bé nuốt nước bọt trong sự lo lắng, vô cùng căng thẳng.

Nghĩ đến tên tội đồ còn đang ôm vai mình, cậu bé hung hăng quay đầu nhìn Đô Đô, nghiến răng nhỏ giọng nói một câu.

Đô Đô nói xong thì vội vàng che miệng, nhìn cậu bé đầy vẻ chột dạ.

Một nhà trở về nhà, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Đoàn Đoàn, nói rõ ràng đi!" Giang Oản Oản nói.

"Tốt nhất là đừng nói dối!" Tần Tĩnh Trì nhìn cậu bé chằm chằm.

Đoàn Đoàn lập tức rũ vai, hoàn toàn mất hết sức lực.

Cậu bé ngẫm nghĩ một lúc, mới yếu ớt mở miệng kể lại những lời đã nói với Đô Đô hôm đó.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nghe xong, lập tức thở phào nhẹ nhõm, may mà không bị đánh.

Giang Oản Oản bất lực nhìn Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn nhà nàng không biết có phải do nguyên nhân từ nhỏ hay không, tính cách không hề mạnh mẽ như Đô Đô, gặp chuyện gì cũng đều giữ thái độ thờ ơ.

"Đoàn Đoàn, sau này gặp chuyện như vậy thì phải nói với người nhà, một đại gia đình như vậy còn sợ không đòi lại công bằng cho con sao?"

Đoàn Đoàn mỉm cười gật đầu: "Nương, mặc dù con không trêu chọc người khác nhưng con cũng không để mình chịu thiệt! Từ đó về sau, con không còn đối xử tốt với họ nữa, dù sao họ cũng không đánh con hay làm gì cả, con cứ coi như không có họ là được!"

Cậu bé suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Nếu con cứ nhớ những mối thù này thì chẳng phải họ sẽ đắc ý sao? Trong mắt con, họ chẳng là gì cả, không đáng để con buồn lòng."

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì miễn cưỡng bị cậu bé thuyết phục. Tuy Đoàn Đoàn nhà họ nhẫn nhịn, cũng không nói nhiều như Đô Đô nhưng mỗi câu nói ra đều khiến người ta không thể phản bác.

Tần Tĩnh Trì xoa đầu cậu bé: "Dù sao thì sau này nếu gặp phải những chuyện như thế này, chắc chắn phải nói cho chúng ta biết! Nếu không để chúng ta biết được thì đừng hòng được hưởng trái ngọt!"

"Vâng, con biết rồi!"

Còn Đô Đô thấy ca ca mình chỉ dăm ba câu đã dỗ được cha nương mình thì mỉm cười trở lại, lập tức cho rằng ca ca mình chắc chắn cũng sẽ không trách mình.

Cho nên nó chỉ kéo Đoàn Đoàn lại hỏi: "Vậy ca ca, thật ra hai người đó có phải là những kẻ trước đây đã bắt nạt huynh không?"

Vẻ mặt Đoàn Đoàn nghi ngờ: "Huynh không biết họ trông như thế nào nên... Cũng không rõ."

Đô Đô vỗ tay: "Để đệ mô tả cho huynh nghe!"

"Một tên mập ú, không biết ở nhà ăn thứ gì mà béo như vậy, cha nương của hắn ta thấy hắn ta béo thế mà không quản!"

Nó đột nhiên nhận ra mình lạc đề, tiểu hài ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: "Mặt hắn ta nhiều thịt, mắt thì nhỏ xíu, giống như hai hạt đậu nành!"

Nói xong, trên mặt nó toàn là vẻ chê bai, thật sự là quá xấu xí! Đô Đô nghĩ, nếu không phải muốn dạy cho họ một bài học thì mình chắc chắn sẽ không lại gần bọn họ!

Ca ca mình nói đúng, đánh họ chỉ làm bẩn tay mình! Sau này mình không thể đánh họ nữa!

"Còn tên kia thì trông cũng bình thường nhưng mà, khóe miệng hắn ta có một nốt ruồi đen to tướng! Nhìn giống bà mai Vương trong thôn chúng ta nhưng bà mai Vương còn tốt hơn hắn ta nhiều! Mỗi lần bà mai Vương nhìn thấy đệ đều nói sau này sẽ giúp đệ chọn một nương tử xinh đẹp có thể khiến người ta yêu thích!"

Ngay sau đó nó nhìn Tần Tĩnh Trì rồi lại nhìn Giang Oản Oản, cuối cùng nhìn Đoàn Đoàn, nghiêm túc khen ngợi: "Ôi chao, không biết người nhà chúng ta sinh ra sao mà ai cũng đẹp thế này! Cả con nữa! Đôi khi con cũng thấy phiền lắm, đẹp quá, sau này bị quá nhiều cô nương thích thì phải làm sao đây?"

"Đô Đô, mặc dù hai người đó nhân phẩm không tốt nhưng nếu là người khác, con không được phép trêu chọc ngoại hình của họ. Ngoại hình là bẩm sinh, là cha nương ban cho, không thể dùng làm vũ khí tấn công người khác! Biết chưa?" Giang Oản Oản véo tai nó dặn dò.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 373: Chương 373



Đô Đô bĩu môi, xoa tai mình nói: "Nương, con có coi thường ngoại hình của người khác đâu? Những người khác dù có không đẹp lắm nhưng họ rất tốt bụng, rất dễ mến, con cũng thích ở bên họ mà!"

"Hai người đó chính là tướng do tâm sinh, nhân phẩm họ không tốt nên trông cũng không đẹp!"

Giang Oản Oản bất đắc dĩ cười cười: "Con nha!"

"Con nói vốn là sự thật mà!"

Giang Oản Oản nghĩ, tuy hai nhi tử của mình đều có phần coi trọng ngoại hình nhưng ngày thường đều rất lễ phép, cũng không phải là những hài tử hư hỏng chỉ biết nói bừa.

Tiểu tử Đô Đô này cũng vậy, không ai trêu chọc nó thì nó cũng sẽ không vô cớ hạ thấp người khác.

Cho nên mỗi lần Giang Oản Oản giáo dục Đô Đô, nó đều ngồi một bên chỉ cười không nói.

Giang Oản Oản luôn sợ hai tiểu tử lớn lên sẽ hư hỏng, nhưng nàng biết Đô Đô chỉ là không chịu thua thiệt, thực tế cũng là một hài tử lương thiện.

"Được rồi, hôm nay không đi học nữa, vậy hai đứa ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, mai hãy đi!" Tần Tĩnh Trì nói.

Giang Oản Oản mỉm cười nói: "Tĩnh Trì, chúng ta và nhi tử đều chưa ăn cơm!"

Tần Tĩnh Trì buồn cười xoa trán: "Loay hoay một lúc, ta quên mất!"

Giang Oản Oản đứng dậy: "Trong bếp đã chuẩn bị xong thức ăn, đã xào một ít, còn một ít chưa xào nhưng chắc là đã nguội rồi! Hơn nữa cũng không biết cha nương và A Nguyệt đi đâu, sáng sớm đã không thấy người đâu."

Tần Tĩnh Trì khoác vai nàng bước về phía bếp, vừa đi vừa nói: "Chẳng phải chúng ta còn mấy ngày nữa phải về huyện Khúc Phong sao, mấy lão nhân nói không nỡ xa hai tôn tử, định ở lại chăm sóc chúng nên họ định đi mua một cửa tiệm, làm tới làm lui, g.i.ế.c thời gian, A Nguyệt thì đi cùng họ."

"Thì ra là vậy, sao lại không về ăn cơm? Nhưng mà ăn bên ngoài cũng được."

Thấy cha nương mình vào bếp, Đoàn Đoàn mới nhìn sang Đô Đô: "Đô Đô, sau này đệ không được hành động thiếu suy nghĩ, ca ca và cha nương đều không ở bên đệ, nếu bị thương chúng ta sẽ rất lo lắng. Hôm nay đệ có tức giận thế nào cũng nên nói cho huynh biết trước, không được tự mình xông lên! Sau này chắc chắn không được như vậy nữa!"

Đô Đô mặt lạnh, miệng bĩu ra: "Nhưng mà họ nói huynh! Đệ thực sự không nghe nổi! Rõ ràng ca ca của đệ là người tốt nhất trên thế giới! Họ không hiểu huynh chút nào! Khi nghe những lời đó đệ chỉ muốn đánh họ đến mức cha nương họ nhận không ra!"

Trong lòng Đoàn Đoàn ấm áp lại dễ chịu: "Huynh biết đệ không muốn bọn họ nói huynh nhưng huynh không để ý mà! Đệ mới là người huynh để ý, bọn họ nói gì huynh cũng không buồn nhưng nếu đệ bị thương, huynh sẽ rất buồn!"

Đô Đô nghe xong, khóe miệng không nhịn được cong lên: "Huynh thích đệ, vậy mà huynh cứ nói đệ nghịch ngợm! Còn cứ nói chữ đệ viết xấu!"

Đoàn Đoàn đặt tay lên vai nó, dỗ dành: "Ca ca cũng không nói sai mà, đệ viết đúng là ngoằn ngoèo, huynh thật sự... Thật sự có hơi không nhìn được."

Tiếp đó, cậu bé lại nắm lấy một bàn tay nhỏ của Đô Đô, vừa ngắm vừa trêu chọc: "Dáng dấp của Đô Đô nhà ta tuấn tú như vậy, sao bàn tay này lại viết chữ xấu thế nhỉ? Sau này người khác nhìn vào, nghĩ thầm, ôi chao, đây là tiểu công tử nhà ai mà đẹp thế. Kết quả người ta nhìn thấy chữ của đệ, chỉ biết nhíu mày thở dài, đệ nói xem như vậy thì làm sao được?"

Đô Đô trừng mắt nhìn cậu bé: "Ca ca, huynh nói bậy! Sau này đệ chắc chắn sẽ viết chữ đẹp! Cho dù đệ có viết chữ xấu cũng không sao, đệ chắc chắn sẽ không học hành giỏi giang giống như huynh! Sau này đệ có thể theo nghiệp võ, trở thành một đại tướng quân chỉ cần vài chiêu là đánh bại được toàn bộ kẻ địch! Oai phong lắm đấy!"

Nói rồi, nó còn làm vài động tác đánh võ, nháy mắt với Đoàn Đoàn: "Thế nào, huynh thấy oai phong không?"

"Ừm, oai phong oai phong! Đệ lợi hại quá đi mất!"

"Hì hì, tất nhiên rồi!"

...

Buổi tối, nghĩ đến những tiểu đồng học của Đô Đô đã lần lượt đứng ra bênh vực Đô Đô, còn giúp nó đánh người, Giang Oản Oản nghĩ, thế nào cũng phải đền đáp người ta.

Thế là nàng định dùng mứt lê, mứt đào, mứt nho và mứt dâu tây cất trong không gian để làm nhiều bánh gạo nhỏ và bánh mochi vị trái cây, vừa ngon vừa mát, vừa khéo trong nhà còn kem tươi thừa từ hôm qua, hôm nay dùng hết luôn.

Mứt dâu tây chỉ có một vò, so với các loại mứt khác đều có tới mấy vò, quả thực ít ỏi đến đáng thương.

Trong nhà kính của nhà trồng một khoảng dâu tây lớn, mùa xuân đều hái ăn, mọi người trong nhà đều rất thích ăn dâu tây. Lúc trước Giang Oản Oản đã cho Đoàn Đoàn và Giang Tư Nguyệt một ít, khi quả sắp chín thì nàng làm hết số còn lại thành mứt dâu tây.

Nhưng mười vò làm lúc trước đều được nàng cất vào hầm rượu trong nhà, Đô Đô thỉnh thoảng lại lén ăn vụng, cộng thêm những người khác cũng thỉnh thoảng thích pha nước uống nên tiêu thụ rất nhanh, cuối cùng đến giờ chỉ còn lại một vò như vậy.

Nói ra cũng may mắn, hạt dâu tây này là do Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì tình cờ phát hiện khi dọn dẹp không gian, ngay cả Giang Oản Oản cũng không biết đó là hạt gì, có lẽ chỉ là trước đây vô tình bỏ vào.

Nàng nghĩ dù sao cũng rảnh rỗi, cứ thử trồng xem sao, kết quả đợi đến khi lá lớn lên mới phát hiện ra đó lại là dâu tây khiến nàng vô cùng phấn khích!

Sau khi cây dâu tây lớn lên, cả nhà họ cố ý dựng một nhà kính ấm áp, chuyên dùng để trồng dâu tây.

Đợi đến khi dâu tây ra quả chín, Tần phụ Tần mẫu, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương nếm thử dâu tây thì lập tức bị chinh phục, dâu tây trực tiếp vượt qua dưa hấu trở thành loại trái cây yêu thích nhất của họ.

Đô Đô càng thích không thôi, thậm chí còn coi dâu tây như cơm mà ăn.

Đoàn Đoàn ở nhà một thời gian cũng theo đệ đệ ăn hàng ngày, đến khi sắp đi còn hái một giỏ lớn mang theo.

Đô Đô vào bếp, thấy trên bàn một hũ mứt dâu tây đỏ tươi, thèm đến ch.ảy nước miếng: "Nương, không phải nương nói là không còn nữa sao? Sao lại còn nhiều thế này!"

Vừa nói xong nó đã cầm một chiếc thìa lớn sạch sẽ trong tay, múc một thìa, một thìa mứt dâu tây ch.ảy nước hấp dẫn đã bị Đô Đô nhét vào miệng trong khoảnh khắc tiếp theo.

"Ngon quá! Thơm quá!"

Thấy nó còn muốn tiếp tục, Giang Oản Oản vội ngăn lại: "Chỉ còn một hũ này thôi, con không được ăn nữa, nương muốn làm bánh ngọt cho các tiểu đồng học của con, đa tạ các đồng học ấy đã giúp đỡ con hôm nay."

Đô Đô l.i.ế.m thìa, nghe đến đây, nghĩ đến dáng vẻ hào hiệp của đám tiểu đồng học hôm nay, nó miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi nhưng nương cũng đừng làm nhiều quá, có thể dùng các loại mứt khác để làm nhiều hơn mà."

Giang Oản Oản kéo tai nó: "Con đúng là một tiểu quỷ tham ăn! Các đồng học ấy chắc chưa từng ăn dâu tây, hãy để chúng nếm thử."

Giang Oản Oản lấy một cái bát, múc một bát mứt đưa cho nó: "Đi chia cho ca ca ăn đi."

Đô Đô nhận lấy bát, vui vẻ chạy ra khỏi bếp.

Giang Oản Oản mỉm cười quay người tiếp tục làm bánh.

Đô Đô bưng bát nhỏ chạy đến phòng Đoàn Đoàn, nhẹ nhàng gõ cửa: "Ca ca, huynh đang đọc sách sao? Đệ có thể vào không?"

Đoàn Đoàn nghe thấy giọng của nó nhưng cậu bé không buông bút trong tay, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Vào đi."

Đô Đô đẩy cửa bước vào, quan sát kỹ căn phòng của cậu bé thì thấy cậu bé đang ngồi bên bàn, thế là nó vội vàng bưng bát bước tới: "Ca ca, có mứt dâu tây! Mấy hôm trước nương còn nói là hết rồi! Nương lừa đệ!"

Nhìn thấy bát mứt dâu tây trước mặt mình, Đoàn Đoàn lập tức buông bút, đôi mắt sáng lên, lại gần ngửi ngửi: "Thơm quá!"

Đô Đô đưa thìa cho cậu bé: "Ca ca mau ăn đi!"

Đoàn Đoàn nhận lấy thìa ăn một miếng lớn rồi đẩy bát về phía Đô Đô: "Đệ đệ, phần còn lại đệ ăn đi."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 374: Chương 374



Đô Đô thấy cậu bé chỉ ăn một thìa, mà mứt dâu tây trong bát cũng không vơi đi bao nhiêu, nó nhíu mày: "Ca ca, huynh ăn tiếp đi! Huynh còn chưa ăn mà! Còn nhiều lắm!"

Đoàn Đoàn xoa đầu nó: "Không phải đệ thích ăn sao? Nước miếng sắp chảy ra rồi kìa, đệ ăn đi, ca ca không thèm, chỉ nếm thử thôi."

Đô Đô liếc nhìn cậu bé rồi múc một thìa đầy mứt dâu tây, nhân lúc cậu bé nói chuyện, miệng hơi há ra thì lập tức nhét vào miệng cậu bé: "Bảo huynh ăn thì huynh ăn đi! Thực ra đệ đã ăn rất nhiều rồi! Đây đều là nương bảo đệ đưa cho huynh!"

Đoàn Đoàn nuốt mứt dâu tây trong miệng xuống, tin là thật: "Vậy ca ca chia cho đệ ăn, phần còn lại đều cho đệ!"

Vừa nói xong cậu bé cầm thìa múc một thìa đưa đến bên miệng nó: "Ăn nào."

Đô Đô hừ hừ hai tiếng, vui vẻ há miệng ăn hết mứt dâu tây.

Ăn xong nó nhất quyết không chịu ăn nữa, trực tiếp chạy ra khỏi cửa, nói vọng từ ngoài cửa vào: "Ca ca ăn hết đi nhé! Một lát nữa đệ sẽ vào lấy bát! Không được lãng phí đâu!"

Đoàn Đoàn bưng bát, nhìn bát mứt dâu tây còn lại hơn một nửa, bất đắc dĩ cười.

Rất nhanh, bánh của Giang Oản Oản đã làm xong.

Bánh nhỏ lạnh ngắt, cắn một miếng ở giữa còn có đủ loại mứt chảy ra.

Bánh mochi bên ngoài là một lớp vỏ bánh làm từ bột nếp và sữa, bên trong có kem, đủ loại mứt và bánh quy vụn, trông mập mạp, tròn vo.

Đô Đô vừa nhìn thấy đã không nhịn được lấy một cái bánh mochi dâu tây mà nó đã chọn lọc kỹ càng để ăn.

Vừa ăn vừa nhắm mắt gật đầu, vô cùng hưởng thụ.

"Ngon quá! Nương, con không nỡ mang cho người khác ăn đâu."

Giang Oản Oản trách móc: "Nói bậy bạ gì thế! Đây vốn là làm riêng cho người khác mà!"

Nói rồi, Giang Oản Oản nhanh chóng xếp tờ giấy dầu thành từng hộp giấy nhỏ, cho từng cái bánh lương và bánh mochi mềm vào đó rồi cất vào phòng chứa đồ ăn bằng băng, nơi đó toàn là những thùng băng, nhiệt độ rất thấp, cất ở đó là vừa.

Những cái bánh mochi và bánh lương còn lại vẫn rất nhiều, cả nhà mỗi người ăn một ít cũng đủ rồi.

Những món ngọt này dễ ngán, cũng không ăn được nhiều.

Đô Đô lại tiếp tục chọn những cái bánh mochi còn lại, ca ca của nó vẫn đang học nên nó phải chọn cho ca ca của nó một cái bánh to và tròn, bọc nhiều mứt dâu tây, loại đó đặc biệt ngon.

Lại nghe thấy tiếng gõ cửa, Đoàn Đoàn nhìn cái bát trơn nhẵn, cậu bé đã không nhịn mà được ăn hết cả mứt dâu tây.

Cậu bé khẽ ho một tiếng: "Vào đi."

Tiếp đó thấy Đô Đô bưng một cái bánh mochi tròn vo, lớp vỏ bánh còn phảng phất màu đỏ đi vào.

"Ca ca! Nhanh lên! Đây là bánh mochi vị dâu tây nương làm, siêu ngon! Đệ chọn cho huynh cái bánh này đặc biệt to! Nhìn là biết bọc nhiều mứt lắm!"

Đoàn Đoàn vui vẻ cắn một miếng thật to: "Đã lâu lắm rồi huynh không được ăn! Vẫn ngon như vậy!"

Đô Đô cười híp mắt cầm cái bát nhỏ trơn nhẵn trên bàn của cậu bé: "Ca ca, huynh ăn đi, đệ ra ngoài trước, nương còn làm bánh lương, lát nữa huynh cũng có thể ăn!"

"Ừm ừm, được, Đô Đô, đệ cũng mau đi ăn đi!"

Ngày hôm sau, Đô Đô và Đoàn Đoàn mỗi đứa xách một cái giỏ lớn nhỏ đến Quốc Tử Giám.

Đô Đô ngồi vào chỗ của mình, mở giỏ ra: "Mọi người mau đến đây! Mang đồ ngon đến cho mọi người đây!"

Đám tiểu hài nghe được lời nó nói đã lập tức vây quanh.

Vì hôm qua Đô Đô khóc quá thương tâm nên sáng nay mọi người thấy nó đều không dám đến gần.

"Tần Kỳ Tranh, hôm qua ngươi không sao chứ?"

"Cha nương của ngươi không trách ngươi chứ?"

"Ngươi có bị mắng không?"

...

Đô Đô lắc đầu: "Ta có làm gì sai đâu, cha nương của ta mắng ta làm gì? Họ nên khen ta mới phải!"

Nó cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy từng cái bánh mochi trắng muốt trong giỏ ra đưa cho chúng: "Đây là bánh mochi siêu ngon, mỗi cái bánh mochi có thể có loại mứt khác nhau nhưng cũng rất ngon!"

Không đợi đám tiểu hài phấn khích, nó lại tiếp tục lấy bánh lương ra, chia cho mỗi đứa hai miếng: "Cái này cũng ngon lắm!"

Đợi chia xong, nó mới nói: "Đây là để đa tạ các ngươi đã giúp ta hôm qua, còn nói giúp ta, đa tạ các ngươi!"

Đám tiểu tử cầm bánh mochi ăn, đầu cũng không ngẩng lên, đứa nào còn để ý đến lời nó nói nữa.

Đô Đô nhìn chúng ăn kem đầy miệng thì chê bai lắc đầu.

Ngay sau đó, nó cẩn thận lấy ra cái bánh mochi vị dâu tây mà nó đã giấu riêng, vui vẻ ăn.

Bên kia, bánh mochi và bánh lương mà Đoàn Đoàn mang theo thì ít hơn nhiều, cậu bé định mang cho Mộ Nam Tinh, còn những người khác...

Cậu bé nhìn Thời Tẫn bên cửa sổ, dường như Thời công tử rất thân thiết với tiểu cữu của mình nên cậu bé định chia cho cậu ấy một ít.

Thời Tẫn mới đến lớp của họ vào trước Tết năm ngoái nên Đoàn Đoàn chưa từng chia đồ ăn cho cậu ấy.

Hơn nữa, Thời Tẫn trông lớn hơn Đoàn Đoàn nhiều, hoàn toàn là một thiếu niên mười bảy tuổi nên Đoàn Đoàn nghĩ rằng cậu ấy sẽ không chơi với một tiểu hài tử như mình, cho nên, cậu bé cũng không nói chuyện nhiều với cậu ấy.

"Tinh Tinh ca, huynh ăn trước đi, đệ mang cho Thời công tử một ít."

Trước ánh mắt nghi ngờ của Mộ Nam Tinh, cậu bé giải thích: "Hình như huynh ấy rất thân với tiểu cữu của đệ, chắc họ là bằng hữu nên đệ muốn tặng cho huynh ấy một ít."

Mộ Nam Tinh mới gật đầu: "Được thôi."

Khi Đoàn Đoàn xách giỏ đến bên Thời Tẫn, cậu bé thấy cậu ấy đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, trên mặt là ý cười không kìm nén được.

Đoàn Đoàn ngẩn người, dạo này không biết Thời Tẫn gặp chuyện vui gì, thỉnh thoảng lại thấy cậu ấy nhìn ra ngoài cửa sổ cười ngây ngô.

Cậu bé khẽ ho một tiếng, thấy Thời Tẫn đột ngột quay đầu lại, Đoàn Đoàn mới mở giỏ lấy bánh mochi và bánh lương cho cậu ấy: "Thời công tử, huynh và tiểu cữu của đệ là hảo bằng hữu phải không? Đây là bánh mà nhà đệ làm, đệ nghĩ rằng hai người quen biết nhau nên đệ mang đến cho huynh nếm thử."

Thời Tẫn ngạc nhiên nhìn cậu bé rồi nhìn những cái bánh trên bàn, vội vàng đa tạ: "Đa... Đa tạ!"

Thời Tẫn nhìn những cái bánh trên bàn, có chút thụ sủng nhược kinh, đây là do nhà Giang Tư Nguyệt làm…

Thậm chí còn cố ý mang đến cho cậu ấy…

Cậu ấy cẩn thận cầm lấy một cái bánh mochi, thử cắn một miếng.

Lớp vỏ bánh mochi mỏng và mềm mại, vừa cắn một miếng kem tươi và mứt trái cây ngọt thanh đã tràn ngập giữa môi và răng. Mứt trái cây có vẻ là mứt lê, bên trong có những miếng thịt lê nhỏ giòn ngọt, tiếp theo là ăn đến phần bánh quy vụn, hương vị phong phú, ngon tuyệt!

Thời Tẫn có hơi không nỡ ăn nhiều!

Cậu ấy nghĩ, người nhà Giang Tư Nguyệt thật lợi hại, vậy mà lại có thể làm ra những thứ ngon như vậy!

Ăn được một lúc, cậu ấy đột nhiên nhớ ra, nếu Giang Tư Nguyệt là tiểu cữu của Tần Kỳ An, vậy thì lần trước cậu ấy nhìn thấy nữ nhân kia là tỷ tỷ của cậu ta, vậy thì... Vậy thì nữ nhân kia là... Là nương của Tần Kỳ An sao?

Tần Kỳ An đã mười mấy tuổi rồi! Mà nữ nhân kia trông giống như tỷ tỷ của cậu bé, hoàn toàn không giống nương của cậu bé.

Một nhà bọn họ đều đẹp như vậy, ngay cả Tần Kỳ An cũng tuấn tú vô cùng!

Đoàn Đoàn quay đầu lại thấy Thời Tẫn ăn từng miếng nhỏ một cách trân trọng, không khỏi mỉm cười, hình như Thời Tẫn cũng không lạnh lùng như vậy.

Mộ Nam Tinh thấy Đoàn Đoàn lại nhìn chằm chằm vào Thời Tẫn thì cau mày, Đoàn Đoàn sao vậy? Sao cứ thích nhìn chằm chằm vào Thời Tẫn thế này?

Cậu bé cầm một cái bánh lương bẻ làm đôi, một nửa tự ăn, một nửa nhét vào miệng Đoàn Đoàn: "Ăn bánh!"

Lúc này Đoàn Đoàn mới hoàn hồn, cậu bé cười nói: "Tinh Tinh ca, ở nhà đệ đã ăn nhiều rồi, những thứ này đều là mang đến cho huynh, huynh ăn nhiều hơn đi!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 375: Chương 375



Mộ Nam Tinh gật đầu: "Rất ngon."

Đoàn Đoàn quay đầu nhìn cậu bé: "Sau này đệ sẽ học theo nương đệ, làm cho huynh ăn!"

Mộ Nam Tinh cong môi cười, nhìn cậu bé nói: "Được."

Đoàn Đoàn nhìn hàng mi dài của Mộ Nam Tinh dưới ánh nắng mặt trời đổ xuống một bóng nhỏ, không khỏi nhìn kỹ, dần dần nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cậu bé.

Sau đó không biết từ lúc nào, cậu bé đã đưa tay chạm vào hàng mi của Mội Nam Tinh, nói khẽ: "Tinh Tinh ca, huynh thật đẹp."

Mộ Nam Tinh khựng người, chớp mắt, hoảng loạn quay người đi: "Nói bậy gì đó."

Đoàn Đoàn bất đắc dĩ nghĩ, cậu bé cũng không nói dối.

Sau khi tan học, Đoàn Đoàn dẫn Đô Đô đi thẳng đến gần cổng hoàng cung, từ xa, cậu bé đã nhìn thấy cỗ xe ngựa mà Giang Tư Nguyệt thường dùng đỗ bên ngoài hoàng cung.

Đô Đô chỉ vào cỗ xe ngựa, vui vẻ nói: "Ca ca, huynh xem! Là xe ngựa của tiểu cữu! Hôm nay tiểu cữu đến đón chúng ta!"

Đoàn Đoàn gật đầu: "Chúng ta đi nhanh thôi."

Nhưng khi họ sắp đi đến cổng lớn thì thấy một bóng người mặc đồ trắng lên xe ngựa, sau đó... Sau đó xe ngựa đã không quay đầu lại mà rời đi.

Dù xe ngựa quả thực không quay đầu lại nhưng tiểu thúc của họ là sao vậy? Không phải đến đón họ sao?

Mặt Đô Đô đầy nghi ngờ xen lẫn kinh ngạc nhìn Đoàn Đoàn: "Tiểu thúc… Không đến đón chúng ta sao?"

Sắc mặt Đoàn Đoàn phức tạp, dù không dám tin nhưng sự thật đúng là như vậy, tiểu thúc của họ đón người khác lại không đón hai huynh đệ họ.

Quan hệ của tiểu thúc của họ và Thời Tẫn đã tốt đến vậy rồi sao? Thậm chí đích thân đến đón!

"Ca ca, người lên xe ngựa của tiểu thúc là ai vậy? Hắn ta có mặt mũi quá đi! Tiểu thúc còn bỏ rơi chúng ta!" Đô Đô thật sự không hiểu nổi.

Đoàn Đoàn nhìn theo chiếc xe ngựa đi xa, nói: "Người đó là nhị công tử phủ Tể tướng, hình như quan hệ của huynh ấy và tiểu thúc rất tốt! Năm ngoái huynh ấy còn đến huyện Khúc Phong của chúng ta xem tiểu thúc biểu diễn! Chính là vào giữa năm, tháng chúng ta trở về."

Đô Đô nhấc cặp sách của mình lên: "Thì ra là vậy."

Đoàn Đoàn thấy động tác của nó thì duỗi tay ra: "Đưa cặp sách cho ca ca, huynh xách cho."

Đô Đô lắc đầu: "Đệ có sức lắm! Không cần ca ca!"

Đoàn Đoàn thấy nó xách cặp sách đi nhanh về phía trước, vội vàng đuổi theo: "Được rồi, Đô Đô của chúng ta lớn rồi, trước kia đều để huynh giúp đệ xách đồ nặng."

Đô Đô quay đầu lại: "Bây giờ đệ có thể tự xách rồi! Không cần người khác giúp nữa!"

Nó nghĩ, những tên tiểu đồng học của nó đều tự mình đeo cặp sách đi học, nó không thể kém hơn chúng được!

Đoàn Đoàn nắm tay nó đi nhanh về trước: "Vậy thì đi nhanh nào, ca ca sắp đói c.h.ế.t rồi!"

Bên kia, chiếc xe ngựa vốn chạy như bay chậm rãi dừng lại trước cửa Lăng Tiêu Lâu.

Giang Tư Nguyệt dẫn Thời Tẫn vào phòng của mình.

Dù hiện tại gần như cậu ta đều ở nhà mới nhưng căn phòng ở Lăng Tiêu Lâu này cậu ta cũng dọn dẹp cẩn thận, thỉnh thoảng có thể dẫn Thời Tẫn đến đây, cũng coi như là một nơi để đi chơi.

Giang Tư Nguyệt ấn vai Thời Tẫn, để cậu ấy ngồi vào bàn.

Mà trên bàn đã bày sẵn mấy món ăn, có thịt bò kho, ngao xào tỏi, khoai tây xào ớt xanh, còn có một bát canh sườn hầm củ cải.

Mắt Thời Tẫn sáng lấp lánh nhìn cậu ta: "Huynh nấu sao? Nhưng ta chưa từng ăn bao giờ."

Giang Tư Nguyệt cúi đầu hôn lên trán cậu ấy, nhẹ giọng nói: "Ừ, cho nên phải ăn nhiều một chút, phải ăn hết sạch."

Thời Tẫn trực tiếp cầm đũa, hành động thực tế, ăn từng miếng một.

"Huynh nấu, ta đều sẽ ăn hết!" Cậu ấy vừa ăn vừa cười.

Giang Tư Nguyệt ngồi đối diện cậu ấy, vừa ăn vừa thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cậu ấy.

Dù sao chỉ cần là cậu ta nấu thì Thời Tẫn đều rất thích, ngoan ngoãn ăn hết những món cậu ta gắp.

Rất nhanh, cơm nước xong xuôi, Thời Tẫn ngồi một lát đã dọn dẹp bát đũa với Giang Tư Nguyệt.

Giang Tư Nguyệt lau sạch nước canh trên khóe miệng cậu ấy: "Hôm nay đọc sách cũng mệt cả ngày rồi, ngoan ngoãn ngồi nghỉ ngơi. Nếu thực sự buồn chán thì cầm sách đọc, trong ngăn kéo của ta có, tự ngươi tìm xem có thích quyển nào không."

"Ta dọn dẹp xong sẽ nói tiếp."

Giang Tư Nguyệt véo má cậu ấy: "Ừm? Không nghe lời sao?"

Thời Tẫn liếc nhìn cậu ta, do dự một lát rồi mới gật đầu: "Được rồi, ta đi tìm xem."

Giang Tư Nguyệt bưng bát đũa ra ngoài, Thời Tẫn lập tức đi đến bên giường ngồi xuống, kéo ngăn kéo dưới bàn cạnh giường ra lục lọi.

Trong ngăn kéo là từng quyển sách được xếp ngay ngắn, Thời Tẫn lật từng quyển một, đột nhiên một tờ giấy rơi ra từ trong trang sách.

Cậu ấy tò mò nhặt tờ giấy lên, do dự một lúc, vẫn không kìm được sự tò mò mà chầm chậm mở tờ giấy ra.

Nhìn ba chữ "Giang Tư Nguyệt" trên tờ giấy, lúc đầu cậu ấy không có phản ứng gì, đó không phải tên Thời Tẫn của cậu ta sao, nếu là tên cậu ta thì cậu ta đoán rằng trong lòng đã vui mừng từ lâu rồi.

Nhưng mà, nhìn một lúc lâu, cậu ta mới nhận ra có hơi không ổn.

Bởi vì ba chữ trên tờ giấy càng nhìn càng quen thuộc, nhìn thế nào cũng thấy giống như cậu ta viết vậy?

Thời Tẫn chớp mắt, nhất thời không nghĩ ra.

Khi Giang Tư Nguyệt đi vào, thấy cậu ấy cầm tờ giấy ngẩn người khiến cậu ta tò mò đi tới vỗ vai Thời Tẫn: "Xem gì thế? Tìm được..."

Nhìn tờ giấy trên tay Thời Tẫn, giọng cậu ta đột nhiên dừng lại.

Thời Tẫn nghi ngờ ngẩng đầu nhìn cậu ấy: "Chữ này sao lại giống như... Giống như ta viết vậy?"

Giang Tư Nguyệt cúi đầu nhìn cậu ấy, chậm rãi nói: "Không cần nghi ngờ, chính là chữ viết của A Tẫn nhà ta!"

"Nhưng... Tại sao vậy? Huynh lấy ở đâu ra?"

Giang Tư Nguyệt liếc mắt nhìn giường của mình, nháy mắt với cậu ấy: "Ngươi đoán xem?"

Thời Tẫn đầy vẻ nghi ngờ: "Ta đoán không ra... A!" Thời Tẫn đột nhiên mở to mắt kinh ngạc: "Là... Là lần ta say rượu đó sao?"

"Đúng rồi! Ngày đó ngươi ngã trên giường ta, sau đó ta nhặt được."

Ngay sau đó, Giang Tư Nguyệt cầm lấy tờ giấy trên tay cậu ấy, nhìn cậu ấy trêu chọc: "Thì ra A Tẫn nhà ta thích ta từ sớm như vậy? Còn lén viết tên ta?"

Tiếp đó, cậu ta còn ra vẻ bình phẩm: "Ừm... Không tệ, viết đẹp lắm!"

Thời Tẫn vội vàng muốn giật lại tờ giấy nhưng Giang Tư Nguyệt vốn đã cao, cậu ta lại cố tình giơ tờ giấy cao lên nên Thời Tẫn hoàn toàn không giật được.

Giang Tư Nguyệt nhìn người trước mặt đang nhảy nhót, cậu ta mỉm cười, sau đó nắm chặt tờ giấy, ôm chặt cậu ấy vào lòng.

"A Tẫn... Tẫn nhi... Bảo bối..." Cậu ta áp vào tai Thời Tẫn khẽ gọi.

Thời Tẫn trong lòng cậu ta chỉ cảm thấy toàn thân không tự chủ được mà muốn ngã xuống, cả người cậu ấy mềm nhũn, xấu hổ vô cùng, phản bác một cách yếu ớt: "Huynh... Huynh đừng gọi bậy!"

Giang Tư Nguyệt nhìn cậu ấy tủi thân: "Sao ta lại gọi bậy? Ngươi không phải là A Tẫn của ta sao? Ngươi không phải Tẫn nhi của ta sao? Ngươi không phải... Bảo bối của ta sao?"

Nhìn ánh mắt nồng cháy của cậu ta khiến Thời Tẫn bị bỏng đến không dám nhìn nữa, vội vàng cúi đầu: "Huynh... Huynh quá... Quá sến súa, ta là một nam nhân, gọi gì... Gì mà bảo bối chứ!"

Nói hai chữ này, Thời Tẫn đều cảm thấy rất xấu hổ!

Giang Tư Nguyệt nghiêm mặt nhìn cậu ấy: "Tại sao không thể gọi? Ta đã nói, ngươi là thê tử của ta, ngươi chính là bảo bối của ta!"

Thấy Thời Tẫn vẫn cau mày, đôi mắt cậu ta sáng như đuốc: "Hửm?"

Thời Tẫn bất đắc dĩ gật đầu: "Được... Được rồi, ta thật sự sợ huynh rồi."

Thấy Giang Tư Nguyệt bắt đầu có hành động không đứng đắn, Thời Tẫn vội vàng thoát khỏi vòng tay cậu ta: "Hôm nay ta có thứ phải viết, huynh đừng làm loạn."

Giang Tư Nguyệt nhìn cậu ấy đầy vẻ tủi thân: "Thậm chí không được hôn một cái sao?"

Thời Tẫn nhớ lại cảnh cậu ta hôn một cái là không dừng lại được nên đã kiên quyết lắc đầu: "Không được! Tuyệt đối không được!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 376: Chương 376



Hai người nhìn nhau hồi lâu, Giang Tư Nguyệt mới dần chịu thua: "Được rồi, vậy ta giúp ngươi mài mực."

Hai người ngồi bên bàn, Thời Tẫn đột nhiên nhìn cậu ta: "Tờ giấy đó, huynh... Huynh đưa ta."

Giang Tư Nguyệt nhướng mày: "Ngươi nghĩ hay lắm, ta đã nhặt được thì là của ta! Muốn lấy lại thì dùng chính ngươi để đổi!"

Thời Tẫn trừng mắt nhìn cậu ta, hiếm khi nổi giận và rồi bắt đầu làm nũng: "Hừ! Đưa thì đưa, không đưa thì thôi!"

Giang Tư Nguyệt nghe thấy giọng điệu hơi cao của cậu ấy, chỉ thấy trong lòng như có mèo cào, khó chịu vô cùng.

Thời Tẫn thấy cậu ta im lặng hồi lâu thì nghiêng đầu nhìn trộm, lại thấy vẻ mặt cậu ta nghiêm túc khiến cậu ấy giật mình, mình... Mình không có ý gì khác, sao Giang Tư Nguyệt... Lại tức giận?

Thời Tẫn thấy cậu ta tức giận nên có hơi sợ hãi, chẳng lẽ cậu ta không thích mình nữa rồi sao?

Phải chăng giọng điệu của mình không tốt? Vậy mình có nên xin lỗi không? Cậu ấy nghĩ đi nghĩ lại, vừa căng thẳng vừa dè dặt, dù sao... Dù sao cậu ấy cũng chưa từng nói chuyện như vậy trước mặt Giang Tư Nguyệt, không biết cậu ta có thấy mình khác với trước đây không.

Rồi... Rồi cậu ta sẽ không thích mình nữa sao?

Thời Tẫn cau mày, sao được! Tuyệt đối không được!

Cậu ấy căng thẳng, vội vàng ôm Giang Tư Nguyệt hôn một cái: "Huynh đừng giận, ta... Ta không cố ý..."

Giang Tư Nguyệt nhìn cậu ấy với vẻ phức tạp, sao A Tẫn của cậu ta lại ngoan ngoãn như vậy? Thật khiến người ta yêu thích, thật khiến người ta đau lòng...

Thời Tẫn giật mình, cậu ấy liếc nhìn thì phát hiện những ngón tay của Giang Tư Nguyệt đang siết chặt ở eo cậu ấy đã trắng bệch.

Tiếp đó Thời Tẫn dựa vào vai Giang Tư Nguyệt, thở phào nhẹ nhõm nói: “Huynh... Huynh càng ngày càng không kiêng nể gì cả.”

Sau đó, nói gì Giang Tư Nguyệt cũng không chịu buông Thời Tẫn ra, chỉ muốn ôm cậu ấy.

"Huynh như vậy... Thì sao ta viết được? Tay ta không tiện." Tuy miệng Thời Tẫn phàn nàn nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười, mãi không tan, trong lòng cậu ấy ngọt ngào, vừa tê vừa ngứa, ngọt đến nỗi muốn vỡ tung!

Giang Tư Nguyệt nói: "Ta cứ ôm, ngươi viết đi, như vậy cũng viết được mà."

"Sao được?" Tuy miệng Thời Tẫn không muốn, còn kiêu ngạo nói lời từ chối nhưng không đợi Giang Tư Nguyệt nói gì, cũng không đợi cậu ta có động tác gì thì Thời Tẫn đã vội vàng cầm bút, sợ cậu ta thật sự không ôm mình nữa.

Giang Tư Nguyệt khẽ cười, miệng nói không muốn nhưng lòng thì rất thành thật.

"A Tẫn, chữ ngươi viết thật đẹp, ngươi vẽ tranh cũng rất giỏi!"

Thời Tẫn liếc nhìn cậu ta nói: "Chẳng phải huynh nói ta chỉ biết vẽ tranh sơn thủy, khi ta vẽ huynh, vẽ không tốt lắm, không muốn luyện thêm nữa! Sau này huynh rảnh rỗi thì ngồi đó, ta vẽ huynh!"

Giang Tư Nguyệt gật đầu: "Ta vinh hạnh."

Thời Tẫn ngồi trên đùi cậu ta, viết xong thì vươn vai rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có chút buồn bã nghĩ, mình lại phải về rồi.

"A Nguyệt, ta phải đi."

Giang Tư Nguyệt sờ má cậu ấy, tay khựng lại, cậu ta hôn lên má và cằm Thời Tẫn, đáng thương nói: "Không thể không về sao? Một đêm cũng không được sao? A Tẫn..."

Thời Tẫn lắc đầu: "Không được, nếu ca ca ta phát hiện thì không ổn, huống chi, quần áo trên người ta không che được cổ, ngày mai ta phải thay quần áo khác!"

Giang Tư Nguyệt thoáng chột dạ, lập tức ôm cậu ấy đến tủ quần áo.

Mở tủ quần áo ra, Giang Tư Nguyệt đặt cậu ấy xuống, lục lọi một loạt quần áo gấm trắng kiểu dáng khác nhau, trên quần áo gấm trắng đều thêu hoa văn màu trắng, tao nhã mà tinh xảo.

Giang Tư Nguyệt ngắm nhìn rồi chọn ra một cái có cổ hơi cao đưa cho Thời Tẫn: "Ngươi thử cái này xem, những quần áo trắng trong tủ đều là ta làm cho ngươi."

Thời Tẫn kinh ngạc nhìn cậu ta: "Sao huynh... Sao huynh lại làm nhiều như vậy, hơn nữa..." Cậu ấy sờ vào quần áo, không khỏi cảm thán: "Hơn nữa, quần áo này chắc chắn không rẻ, tuy huynh có tiền nhưng cũng không thể lãng phí như vậy, trong nhà ta cũng có nhiều quần áo! Huynh lại làm nhiều như vậy cho ta!"

Giang Tư Nguyệt trải quần áo ra, chậm rãi mở miệng: "Yên tâm, ta không tốn tiền, đây là bà bà của ngươi tự tay làm cho ngươi."

"Cái gì?" Thời Tẫn rất kinh ngạc! "Huynh đã nói với nhà huynh rồi sao?"

Giang Tư Nguyệt lắc đầu: "Ta nói ta có một hảo bằng hữu, thấy quần áo trên người ta đẹp nên hắn ta cũng muốn mua, sau đó… Nương của ta biết được số đo của ngươi, bà ấy đã rất vui mừng rồi may nhiều như vậy."

Nghe đến đây, Thời Tẫn không khỏi thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại có chút mất mát không rõ nguyên do.

"Vậy thì tốt, huynh không thể nhất thời hồ đồ mà nói hết ra được! Đợi… Đợi sau này chúng ta cùng nói."

Giang Tư Nguyệt gật đầu nhưng trong lòng lại nghĩ, sao ta nỡ để ngươi đối mặt với ta được chứ? Đã là tướng công của ngươi, ta phải có ý thức và trách nhiệm của một tướng công.

Giang Tư Nguyệt định thần lại đã thấy Thời Tẫn đang kéo quần áo, tỉ mỉ ngắm nghía, vừa xem vừa cười trông có vẻ rất thích.

"Thế nào? Lần này có quần áo rồi, có thể ở lại không?" Giang Tư Nguyệt cười nói.

Thời Tẫn ôm quần áo lắc đầu: "Đã may cho ta, vậy ta ôm quần áo về, ta vẫn phải về."

Được rồi! Người không giữ được, lại mất một bộ quần áo.

"Vậy… Ngươi mặc vào cho ta xem trước đã."

Thời Tẫn nhìn quanh phòng, không có chỗ nào có thể che chắn, kiên quyết lắc đầu: "Nếu huynh thật sự muốn xem, vậy ngày mai huynh tiếp tục đến đón ta đi."

Vừa nói xong thì trong lòng Thời Tẫn có chút lo lắng, cậu ấy không biết mình có thể yêu cầu Giang Tư Nguyệt thường xuyên đến đón mình không nhưng cậu ấy thực sự rất muốn được gặp cậu ta mỗi ngày, thực sự rất rất muốn!

Giang Tư Nguyệt thấy cậu ấy đang lặng lẽ đánh giá mình, thế là vui vẻ đồng ý: "Được, ngày mai sẽ đến đón ngươi, sau này, mỗi ngày ta đều đến đón!"

Thời Tẫn cố gắng kìm nén niềm vui trong lòng: "Vậy... Vậy có làm phiền huynh không? Huynh còn phải tập luyện."

Giang Tư Nguyệt véo mặt cậu ta: "Chỉ là đón ngươi tan học, cũng không mất nhiều thời gian, đến lúc đó ngươi ngoan ngoãn ngồi dưới làm bài tập, ta... Sẽ tập luyện trên đài, như vậy chúng ta cũng sẽ bầu bạn với nhau."

"Vậy huynh phải giữ lời, ngày mai ta tan học sẽ đợi ở cổng hoàng cung, huynh không đến ta sẽ không đi!" Thời Tẫn không nhịn được muốn tùy hứng một chút.

"Được, ngoan ngoãn đợi tướng công đến đón nhé."

Tiễn Thời Tẫn về phủ Tể tướng, Giang Tư Nguyệt mới mang sắc mặt phức tạp, vừa căng thẳng vừa về nhà.

Cậu ta nghĩ không biết khi nào nói chuyện của cậu ta và Thời Tẫn mới thích hợp?

Thôi, đừng nghĩ đến chuyện này nữa, trước tiên hãy sắp xếp nhà cửa của hai người họ cho ổn thỏa đã.

Những ngày này Giang Tư Nguyệt đã xem rất nhiều nhà, cậu ta đã chọn được một căn, đợi làm xong khế nhà đất sẽ bắt đầu sắp xếp thật tốt, đến lúc đó cho Thời Tẫn một bất ngờ.

Cậu ta đã lên kế hoạch rất nghiêm túc, cũng đã tưởng tượng đến tương lai hạnh phúc và suôn sẻ của mình và Thời Tẫn.

Cậu ta nghĩ rằng chỉ cần họ đều ưng thuận nhau thì sẽ không có gì là không giải quyết được.

Nhưng mà, mọi chuyện sẽ không thuận lợi giống như họ tưởng tượng.

Ngày hôm sau, Giang Tư Nguyệt cũng chờ Thời Tẫn ở cổng hoàng cung như hôm qua, hôm nay cậu ta còn cố ý mang cho Thời Tẫn một phần sườn non chiên giòn mà cậu ta mang từ nhà đến.

Sườn non chiên giòn này là Giang Oản Oản mới chiên, giòn tan thơm phức! Cậu ta ôm chặt sườn non chiên giòn trong lòng, sợ nó sẽ nguội mất.

Cậu ta nghĩ rằng A Tẫn của cậu ta chắc chắn sẽ rất rất thích.

Nhưng mà mãi cho đến khi sườn non chiên giòn trở nên vừa lạnh vừa cứng, cậu ta vẫn không thấy bóng dáng của Thời Tẫn đâu.

Đoàn Đoàn dắt Đô Đô bước ra khỏi cổng cung, lại nhìn thấy xe ngựa của tiểu cửu nhà cậu bé.

Nhưng Đoàn Đoàn biết, nếu tiểu cữu nhà cậu bé không nói trước thì chắc là không phải đến đón họ, chẳng lẽ là đến đón Thời Tẫn?
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 377: Chương 377



Cậu bé nghi ngờ nghĩ, nhưng hôm nay Thời Tẫn không đến mà? Chẳng lẽ tiểu cữu nhà cậu bé không biết?

Nghĩ một hồi, Đoàn Đoàn vẫn dắt Đô Đô bước tới.

Cậu bé thành thạo trèo lên xe ngựa, vén rèm xe lên đã bị Giang Tư Nguyệt túm lấy: "A Tẫn, hôm nay ngươi... Đoàn Đoàn!"

Đoàn Đoàn liếc nhìn cậu bé: "Tiểu cữu, cữu đến đón Thời công tử sao?"

Giang Tư Nguyệt ngẩn người gật đầu: "Đúng vậy! Sao con biết?"

"Bởi vì hôm qua con và Đô Đô đã nhìn thấy, chúng con còn tưởng cữu đến đón chúng con, kết quả là đã thấy Thời công tử lên xe ngựa của cữu từ xa, sau đó... Hai người đi mất!"

Đoàn Đoàn vừa dứt lời, Đô Đô cũng đã thò đầu từ trong xe ra: "Đúng vậy! Tiểu cữu không đón chúng con! Thật là làm người ta đau lòng mà!"

Giang Tư Nguyệt nhìn chúng, khẽ ho một tiếng để che giấu sự chột dạ của mình.

"Hôm nay tiểu cữu cũng đón các con, cũng đón các con!" Cậu ta vội vàng nói.

Đoàn Đoàn kéo Đô Đô ngồi vào xe ngựa rồi mới hỏi: "Tiểu cữu, vậy hôm nay cữu cũng đón Thời công tử sao?"

Giang Tư Nguyệt gật đầu.

"Nhưng hôm nay huynh ấy không đến Quốc Tử Giám."

Giang Tư Nguyệt sửng sốt, nhíu mày, sao A Tẫn lại không đến? Chẳng lẽ bị bệnh rồi sao?

Nghĩ đến đây, cậu ta vội hỏi: "Đoàn Đoàn, vậy các con có biết tại sao chàng ấy không đến không?"

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Trợ học đại nhân không nói, chỉ nói là dạo này huynh ấy có thể sẽ không đến, bởi vì Tể tướng đại nhân đã đặc biệt xin nghỉ cho huynh ấy."

Nghe đến đây, sườn non chiên giòn trong lòng Giang Tư Nguyệt đột nhiên rơi xuống, lăn lông lốc khắp xe ngựa.

Trong lòng cậu ta tràn ngập nỗi sợ hãi và căng thẳng vô cớ.

Chẳng lẽ ca ca của A Tẫn đã biết chuyện của họ rồi sao?

Chẳng lẽ A Tẫn… A Tẫn đã bị đánh rồi sao? Nếu không thì tại sao lại không đến?

Giang Tư Nguyệt càng nghĩ càng thấy không ổn, cậu ta quay đầu nhìn Đoàn Đoàn và Đô Đô đang nhặt sườn non chiên giòn: "Đoàn Đoàn, Đô Đô, các con ngoan, tự về nhà được không? Tiểu cữu có việc gấp, không thể đưa các con về nhà được."

Đoàn Đoàn nhìn sườn non chiên giòn bẩn trên tay, thấy vẻ mặt lo lắng của tiểu cữu thì vội gật đầu.

Ngay sau đó, Đoàn Đoàn lập tức dẫn Đô Đô xuống xe ngựa.

Sau khi xuống xe ngựa, Đô Đô nhìn theo chiếc xe ngựa dần đi xa mà chu môi nói: "Tiểu cữu có chuyện gì vậy?"

Đoàn Đoàn xoa đầu Đô Đô: "Chắc chắn là chuyện rất quan trọng, nếu không tiểu cữu sẽ không vội vàng như vậy."

Đến trước cửa phủ Tể tướng, Giang Tư Nguyệt nhìn chằm chằm vào cánh cổng rồi nhảy xuống xe ngựa, bước tới gõ cửa.

Rất nhanh, cánh cổng được mở ra, hộ vệ nhìn thấy Giang Tư Nguyệt trước mắt thì kinh ngạc, hỏi: "Tư Nguyệt công tử, ngài... Ngài đây là...?"

Vẻ mặt Giang Tư Nguyệt đầy sự lo lắng: "Ta đến tìm Thời Tẫn, chính là nhị công tử của phủ các ngươi!"

Hộ vệ vô cùng kinh ngạc, nghĩ đến chuyện mà Tể tướng đại nhân dặn dò tối hôm qua, hắn ta vội nói: "Ta... Nhị công tử nhà ta đã ra ngoài du học, không có ở nhà."

Giang Tư Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng mình khẽ chùng xuống, ngày hôm qua còn vui vẻ nói muốn mình đi đón, sao có thể đột nhiên đi du học được?

Cậu ta tuyệt đối không thể tin được!

"Hộ vệ đại ca, ngươi không cần lừa ta, ngày hôm qua chúng ta còn ở cùng nhau, chàng ấy cũng không hề nói sẽ đi du học! Xin ngươi nói cho ta biết, chàng ấy có ở đây không?" Giang Tư Nguyệt nắm lấy cánh tay hộ vệ, lo lắng hỏi.

Hộ vệ chỉ biết lắc đầu: "Tư Nguyệt công tử, ngài đừng làm khó tiểu nhân, nhị công tử nhà ta thật sự đã đi du học rồi!"

Sắc mặt Giang Tư Nguyệt trầm xuống: "Nếu ngươi vẫn nói như vậy, vậy ta sẽ tự vào tìm."

Nói rồi cậu ta lập tức xông vào, vừa đi vừa gọi tên Thời Tẫn: "Thời Tẫn! Thời Tẫn! Ngươi có ở đó không? Nếu có thì đáp ta một tiếng!"

Hộ vệ ở phía sau kéo cậu ta lại: “Tư Nguyệt công tử, ngài không thể xông vào như vậy! Ngài không thể làm khó ta! Nhị công tử nhà ta thật sự đi du học rồi, ta không lừa ngài đâu!”

Giang Tư Nguyệt không màng tất cả hất hắn ta ra, bước chân càng thêm gấp gáp: "Thời Tẫn! Thời Tẫn!"

Càng đi về phía trước, lòng Giang Tư Nguyệt càng thêm nặng trĩu, trong lòng cậu ta trống rỗng, hoàn toàn không biết có thể gặp lại Thời Tẫn hay không, luôn có cảm giác không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa.

Rất nhanh cậu ta đã đi vào hậu viện, Giang Tư Nguyệt đã nhìn thấy Thời Quỳnh đang ngồi trong vườn hoa từ xa.

Thời Quỳnh đang uống trà thì nhìn Giang Tư Nguyệt xông vào nên cậu ta mỉm cười, sau đó phất tay với hộ vệ phía sau Giang Tư Nguyệt, lúc này hộ vệ mới rời đi.

Giang Tư Nguyệt đứng tại chỗ nhìn Thời Quỳnh hồi lâu, ngón tay bị chính mình bấu đến chảy máu, cảm thấy hơi đau, cậu ta mới chậm rãi bước tới bên cạnh Thời Quỳnh.

Cậu ta hành lễ với Thời Quỳnh rồi cố gắng kìm nén nỗi đau đang cuồn cuộn trong lòng, trầm giọng nói: "Tể tướng đại nhân, không biết Thời Tẫn ở đâu? Ta... Ta có chuyện muốn tìm chàng ấy."

Thời Quỳnh uống một ngụm trà, tiếp đó mới chậm rãi nói: "Tư Nguyệt công tử là tai không nghe thấy sao? Hộ vệ nhà ta cũng đã nói với ngài rồi đúng không? Đệ đệ của ta đi du học rồi, đệ ấy không ở nhà."

Giang Tư Nguyệt nghiến chặt răng: "Tể tướng đại nhân đừng nói đùa, hôm qua Thời Tẫn còn nói hôm nay sẽ dùng bữa với ta, sao có thể đột nhiên đi du học được!"

Thời Quỳnh nghe giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của cậu ta thì khẽ cười một tiếng: "Tư Nguyệt công tử thật biết nói đùa, Thời Tẫn và ngài là quan hệ gì? Sao có thể chuyện gì cũng nói với ngài được?"

Giang Tư Nguyệt không nhịn được nữa, cậu ta tiến lên dùng sức kéo cổ áo Thời Quỳnh: "Thời Quỳnh, ngươi biết rồi đúng không? Ta cũng không cần giấu ngươi nữa, ta và Thời Tẫn là phu thê, là quan hệ yêu nhau, là ta yêu chàng ấy, chàng ấy cũng yêu ta! Cho nên ta chắc chắn phải biết chàng ấy ở đâu!"

Thời Quỳnh thản nhiên nhìn cậu ta: "Tư Nguyệt công tử xin hãy cẩn thận lời nói! Thời Tẫn đã định hôn, chỉ đợi đệ ấy trở về là sẽ thành thân! Về phần vị hôn thê của đệ ấy, Tư Nguyệt công tử hẳn cũng biết, chính là biểu muội của đệ ấy, tên là Thẩm Lai, dung mạo rất đẹp, phẩm tính cũng không tệ, là một cô nương rất tốt."

Nói đến đây, ánh mắt cậu ta nhìn Giang Tư Nguyệt bắt đầu trở nên sắc bén: "Cho nên... Tư Nguyệt công tử đừng nói bậy nữa, kẻo hỏng mất mối lương duyên tốt của đệ ấy!"

Giang Tư Nguyệt tức đến mức cả người run rẩy: "Không... Không thể nào, ta chỉ muốn biết chàng ấy ở đâu? Chàng ấy không thể đồng ý được! Ngươi tự tiện định hôn cho chàng ấy, ngươi không sợ chàng ấy hận ngươi sao?"

Thời Quỳnh cười lớn: "Hahaha, hận ta?" Cậu ta gỡ tay Giang Tư Nguyệt đang dần buông lỏng: "Tương lai của đệ ấy chỉ biết đa tạ ta!"

Giang Tư Nguyệt nổi gân xanh: "Cuối cùng Thời Tẫn ở đâu? Ngươi nói cho ta biết! Ngươi nói cho ta biết! Ta muốn gặp chàng ấy!" Giang Tư Nguyệt túm lấy cánh tay Thời Quỳnh, khoé mắt đỏ ngầu, sắc mặt âm trầm.

Dù Thời Quỳnh đã quen nhìn những tên tội phạm hung ác nhưng cũng thấy dáng vẻ của Giang Tư Nguyệt lúc này rất hung dữ! Không khá hơn những tên tội phạm kia là bao.

Thời Quỳnh hất tay Giang Tư Nguyệt ra: "Ta đã nói rồi! Đệ ấy đúng là đi du học rồi! Nhưng đi đâu thì ta không rõ!"

Ngay sau đó, Thời Quỳnh hét lớn: "Người đâu!"

Đợi một đám hộ vệ chạy vào, cậu ta chỉ vào Giang Tư Nguyệt nói: "Mời Giang công tử ra ngoài cho ta!"

Hộ vệ thấy là Giang Tư Nguyệt nên đều có hơi do dự nhưng nhìn sắc mặt Thời Quỳnh càng lúc càng tệ, bọn họ đành phải làm theo.

Thấy Giang Tư Nguyệt phản kháng dữ dội, mấy người trực tiếp đánh cậu ta một trận rồi ném cậu ta ra ngoài.

Giang Tư Nguyệt lau vết m.á.u trên khóe môi, cố gắng bò dậy, lảo đảo đi đến trước cổng lớn, lại tiếp tục gõ cửa: "Thời Tẫn! Ta muốn gặp Thời Tẫn!"

"Thời Tẫn! Nếu ngươi ở đó thì mau ra gặp ta!

A Tẫn! Ngoan nào! Ngươi mau mở cửa, mau mở cửa! Ngươi mau ra đây!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 378: Chương 378



Tiếng đập cửa và tiếng gọi của cậu ta nặng nề, thu hút từng nhóm người lại gần.

Mọi người thấy cậu ta là Giang Tư Nguyệt thì đều vô cùng phấn khích, người nọ muốn xông lên, người kia muốn xông lên nhưng nghĩ đến việc Giang Tư Nguyệt sẽ báo quan rồi lại nghĩ đây là cổng lớn phủ Tể tướng nên đành phải thôi không dám tiến lên.

Mà nghe tiếng gọi của Giang Tư Nguyệt, mọi người đều hóng hớt.

"Thời Tẫn này là ai? Là tiểu thư của phủ Tể tướng?"

"Tể tướng đại nhân không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau sao? Đây chính là Giang Tư Nguyệt! Nhà ai không muốn gả nữ nhi cho Giang Tư Nguyệt chứ?"

"Đúng vậy! Nghe Giang Tư Nguyệt này gọi đến khản cả giọng thì Thời Tẫn này phải đẹp đến mức nào! Các cô nương ở kinh thành này sợ là phải đau lòng c.h.ế.t mất!"



Còn những người biết Thời Tẫn, sắc mặt đều thay đổi, một nam nhân cau mày đoán: "Giang Tư Nguyệt này chẳng lẽ là đoạn tụ?"

Những người khác không biết chuyện bên trong, nghe vậy đều vây quanh: "Ý ngươi là gì? Sao lại nhắc đến đoạn tụ?"

"Chẳng lẽ... Thời Tẫn này là nam nhân?"

Nam nhân thở dài: "Tể tướng đại nhân chỉ có một đệ đệ, tên là Thời Tẫn! Sao có thể là nữ nhân được?"

"Trời... Thì ra là vậy!"

"Đoạn tụ?"

"Ta đã bảo mà, chẳng trách Tể tướng đại nhân không đồng ý, thì ra là vậy, nếu là ta, ta cũng không thể đồng ý được!"



Mọi người chỉ trỏ, bàn tán xôn xao nhưng Giang Tư Nguyệt hoàn toàn không để tâm, cậu ta liên tục đập cửa đến mức hai bàn tay đỏ ửng, sưng tấy, giọng nói cũng trở nên khàn đặc nhưng cậu ta vẫn không chịu dừng lại.

Cậu ta phải gặp Thời Tẫn!

Cậu ta nhất định phải gặp Thời Tẫn!

Hai người mới ở bên nhau, nhà cửa còn chưa kịp trang hoàng, còn rất nhiều chuyện muốn làm!

Thời Tẫn là của riêng cậu ta, trên đời này cậu ta vốn chẳng có gì để giữ lại, chỉ có Thời Tẫn!

Nghĩ đến những chuyện này, khoé mắt cậu ta không khỏi nóng lên, nước mắt chực trào ra nhưng cậu ta cố gắng kìm nén.

A Tẫn của cậu ta chắc chắn đang đợi cậu ta! Biết đâu A Tẫn đã bị Thời Quỳnh nhốt trong một căn phòng nào đó trong phủ Tể tướng!

Bị chính ca ca mình nhốt, chắc chắn là vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi!

"A Tẫn! Đừng sợ! Ta ở ngay bên ngoài!"

"Thời Quỳnh! Mở cửa ra! Ta muốn gặp A Tẫn! Ngươi không thể nhốt chàng ấy! Ngươi mở cửa cho ta... Mở cửa cho ta!"



Nhìn cậu ta gào thét từng tiếng, nhìn đám đông náo nhiệt cũng không khỏi động lòng.

Giang Tư Nguyệt có điều kiện tốt như vậy, mọi người đều cho rằng sau này cậu ta chắc chắn sẽ có tam thê tứ thiếp.

Nhưng giờ đây, không ai ngờ rằng cậu ta lại vì một nam nhân mà làm đến mức này.

Cuối cùng bên phía nhà họ Tần cũng nhận được tin.

Ngoài Giang Oản Oản ra, mọi người đều không biết gì, hoàn toàn không biết tại sao Giang Tư Nguyệt lại gây chuyện ở cửa phủ Tể tướng.

Nghĩ đến việc ở phủ Tể tướng, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ trực tiếp sợ đến mức ngã quỵ xuống đất.

Tần phụ Tần mẫu, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì, cùng hai tiểu tử trong nhà đều đã đến.

Cỗ xe của họ dừng lại không xa phủ Tể tướng, họ chỉ có thể đi bộ vào vì xung quanh toàn là người, đường xá đông nghịt, đừng nói là xe ngựa, ngay cả người cũng khó mà chen vào.

Đoàn Đoàn và Đô Đô nhảy xuống xe trước.

Đô Đô kéo Đoàn Đoàn, cố hết sức chen vào đám đông, vì chúng là hai tiểu tử nên chúng đã nhanh chóng chui đến cửa phủ Tể tướng.

Vừa chui ra, Đoàn Đoàn và Đô Đô nhìn thấy tóc tai tiểu cữu rối bù, vạt áo toàn là vết bẩn, ngay cả khóe miệng cũng có vết máu.

Thấy cảnh này, chúng lập tức không nhịn được, nước mắt của Đoàn Đoàn không ngừng lăn dài, còn Đô Đô thì trực tiếp khóc òa lên, vừa khóc vừa chạy.

Nó chạy đến bên Giang Tư Nguyệt, ôm chặt lấy chân cậu ta: "Tiểu cữu, tiểu cữu! Cữu sao vậy? Huhuhu! Tiểu cữu, đừng dọa con!"

Giang Tư Nguyệt hoàn toàn không để ý đến bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì xung quanh, tay của cậu ta không ngừng động đậy, miệng liên tục lẩm bẩm.

Chỉ là động tác của cậu ta không còn mạnh như lúc đầu, giọng nói cũng khàn khàn, hoàn toàn không thể hét lớn được.

Đoàn Đoàn tiến lại gần, nghe cậu ta khàn khàn thốt ra hai chữ "Thời Tẫn" khiến lòng cậu bé không khỏi run lên.

Cậu bé bước lên kéo Giang Tư Nguyệt: "Tiểu cữu, cữu đang làm gì vậy? Cữu tìm Thời công tử sao? Huynh ấy không gặp cữu sao? Sao cữu lại thành ra thế này?"

Cậu bé kéo lấy bàn tay còn lại đang rũ xuống của Giang Tư Nguyệt thì thấy bàn tay đó sưng đỏ, lòng bàn tay toàn là vết m.á.u do chính cậu ta cào ra.

Đoàn Đoàn không nhịn được nữa, nước mắt không ngừng rơi: "Tiểu cữu, huynh ấy không... Không gặp cữu sao? Con sẽ gõ cửa giúp cữu, hôm qua con có tặng huynh ấy bánh mochi, huynh ấy còn vui vẻ ăn, huynh ấy không thể không gặp con được."

Nói xong, Đoàn Đoàn lập tức đập mạnh cửa: "Thời công tử! Thời công tử! Nếu huynh nghe thấy thì có thể ra gặp tiểu cữu của đệ không! Huynh gặp cữu ấy đi mà!"

Đô Đô thấy vậy, lập tức lau nước mắt rồi cũng chạy theo đập cửa: "Ra mở cửa! Ra mở cửa! Gặp tiểu cữu của đệ đi! Gặp cữu ấy đi!"



Bên trong phủ, Thời Quỳnh nghe thấy tiếng hai tiểu tử thì càng đau đầu, sao lại còn có thêm hai tiểu tử nữa!

Sao Giang Tư Nguyệt này đã qua lâu như vậy rồi mà vẫn còn đập cửa! Cậu ta thực sự thích A Tẫn đến vậy sao?

Nhưng thích của cậu ta có thể kéo dài được bao lâu?

"Đại nhân, có cần chúng ta đuổi họ đi không?" Hộ vệ bên cạnh hỏi.

Thời Quỳnh lắc đầu: "Mặc kệ họ đi, dù sao thì họ cũng chỉ đập cửa ở đây thôi, đập mệt rồi sẽ tự đi thôi."

Quay lại hậu viện, cậu ta đi thẳng đến phòng ngủ của Thời Tẫn, mở khóa cửa.

Vừa vào đã thấy Thời Tẫn nằm trên giường, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, cậu ấy khẽ nói: "Đại ca, huynh nói tại sao thứ huynh không có được, huynh lại muốn ta cũng không có được?"

Giọng cậu ấy khàn khàn và chậm chạp, như thể đã lâu lắm rồi không nói chuyện.

Thời Quỳnh ngồi bên bàn, nghe vậy thì lông mi khẽ run rồi nhanh chóng che giấu đi ý tứ khó hiểu trong mắt.

"Huynh làm vậy là vì tốt cho đệ, sau này đệ sẽ hiểu thôi, ngày mai đệ hãy lên đường đến nhà ngoại tổ phụ đi."

"Đại ca, huynh thật sự... Thật sự quá đáng."

Thời Quỳnh nghe xong, trên mặt không có gì khác thường: "Nếu Tiểu Lai không muốn gả cho đệ, huynh sẽ chọn cho đệ một cô nương tốt khác…"

Bỗng một cái chén đập vào vai cậu ta, Thời Quỳnh nhặt cái chén lên rồi nói tiếp: "Ta sẽ chọn cho đệ một cô nương tốt, đệ cứ đến nhà ngoại tổ phụ ở vài năm, đợi quên được hắn ta rồi thành thân cũng được."

Nghe lời nói như ban ơn của cậu ta, Thời Tẫn cười khẩy một tiếng: "Sao không phải là huynh tự đi tìm cho mình đi?"

Thời Quỳnh mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài: "A Tẫn, đệ đã hứa với ca ca thì phải làm được."

Nghe đến đây, Thời Tẫn không nhịn được nữa, cậu ấy ngồi dậy rồi lăn xuống giường túm lấy quần áo của Thời Quỳnh: "Ca ca! Tại sao? Tại sao? Tại sao huynh lại ép đệ như vậy! Huynh dựa vào việc mình là ca ca của đệ, dựa vào việc đệ mềm lòng nhưng... Nếu có một ngày đệ c.h.ế.t tâm, coi như không có ca ca là huynh thì sao? Huynh còn có cách gì để ép đệ?"

Thời Quỳnh cúi đầu nhìn đôi chân của cậu ấy, mũi hơi cay: "Dưỡng thương hai ngày rồi đi cũng được."

Nghe vậy, Thời Tẫn buông thõng tay đang túm lấy vạt áo cậu ta: "Ca ca."

Nghe Thời Tẫn nói ra chữ này, Thời Quỳnh cau mày, chữ này cậu ấy nói ra thật bi thương và đau đớn.

"Chỉ mong huynh có thể sống đến trăm tuổi, nếu đệ có thể mắc phải căn bệnh gì đó c.h.ế.t sớm thì tốt rồi, như vậy huynh sẽ không thể uy h.i.ế.p đệ nữa, bởi vì... Đệ cũng không còn cách nào nữa rồi..."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 379: Chương 379



Thời Tẫn nghĩ rằng nếu cậu ấy không thể tự quyết định sống c.h.ế.t của mình thì dù Thời Quỳnh có cầm d.a.o muốn làm hại cậu ấy bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì cậu ấy cũng không thể quản được.

Nhưng cậu ấy nghĩ nếu thật sự có thể như vậy thì tốt rồi, nếu cậu ấy c.h.ế.t rồi vẫn có thể gặp trong mơ, như vậy thì thỉnh thoảng họ vẫn có thể ở bên nhau.

Cậu ấy cũng sẽ luôn chờ Giang Tư Nguyệt, chờ đến khi tóc cậu ta bạc trắng rồi mới đến tìm, nghĩ đến người mà cậu ấy chờ là Giang Tư Nguyệt, cậu ấy cảm thấy dù bao lâu nữa, cậu ấy cũng có thể chờ được…

Thời Quỳnh nghe cậu ấy nói vậy, ánh mắt đờ đẫn rồi ngơ ngác cúi đầu nhìn Thời Tẫn.

Sau đó cậu ta chậm rãi ngồi xuống nắm lấy đôi vai của Thời Tẫn: “Sao đệ có thể nói ra những lời như vậy, A Tẫn, hắn ta còn quan trọng hơn cả huynh sao? Hả? Huynh là ca ca của đệ!"

Giọng cậu ta run rẩy không kìm nén được, đôi tay nắm lấy Thời Tẫn cũng run rẩy, căn bản không dám dùng sức.

Thời Tẫn khẽ cười: "Chẳng phải đệ chỉ có một tâm nguyện sao? Đệ còn chưa chết, sao thế? Huynh sợ đệ c.h.ế.t sao?"

Thời Quỳnh nhìn ánh mắt lạnh lùng của cậu ấy, nhất thời không nói nên lời.

Chỉ nghe Thời Tẫn lại nói tiếp: "Dù sao đệ cũng sợ huynh c.h.ế.t mà."

Thời Quỳnh ngẩn người hồi lâu, mới nhẹ nhàng bế cậu ấy lên giường: "Thời Tẫn, nếu đệ muốn tìm cái chết, vậy thì chỉ còn cách cả nhà chúng ta đoàn tụ dưới suối vàng."

Nghe thấy tiếng cửa lớn đóng lại, Thời Tẫn cố gắng chớp mắt, muốn nhịn lại những giọt nước mắt trong mắt nhưng cậu ấy thực sự không nhịn được, nước mắt theo đuôi mắt chảy vào tóc thấm vào gối.

Cậu ấy dụi vào gối, khẽ lẩm bẩm: "A Nguyệt... Giang Tư Nguyệt... Ta nhớ huynh quá..."

Ngoài cửa phủ Tể tướng.

Cuối cùng Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng đưa được mấy lão nhân ra khỏi đám đông.

Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ nhìn thấy dáng vẻ của Giang Tư Nguyệt, hai lão nhân lập tức đỏ hoe mắt.

"A Nguyệt, con làm gì vậy? Sao lại thành ra thế này hả?" Lý Tam Nương đỡ vai Giang Tư Nguyệt, nước mắt rơi lã chã.

"Nhi tử, con ngoan ngoãn về nhà với cha nương được không? Con đừng như vậy!" Giang Hiền Vũ nhìn thấy bàn tay đỏ ửng của Giang Tư Nguyệt, vội vàng kéo tay cậu ta ra khỏi cánh cửa: "A Nguyệt à! Con buông ra, có chuyện gì thì về nhà rồi nói!"

Giang Oản Oản nhìn thấy Giang Tư Nguyệt hoàn toàn không nghe lọt ta thì thở dài.

Nàng tiến lên, ghé vào tai Giang Tư Nguyệt nói: "A Nguyệt, chúng ta giữ được núi xanh thì không sợ hết củi đốt, đệ cứ về với chúng ta trước, về rồi chúng ta sẽ nghĩ cách giúp đệ."

Thấy Giang Tư Nguyệt hoàn toàn không nghe lọt tai.

Giang Oản Oản nhìn vẻ lo lắng sốt ruột của Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương, lại nhìn hai tiểu tử Đô Đô và Đoàn Đoàn nhà mình đang giúp gõ cửa, khóc đến mặt đỏ bừng, nàng không nhịn được trực tiếp tát Giang Tư Nguyệt một cái.

Lúc này Giang Tư Nguyệt mới chậm rãi quay người lại nhìn nàng.

"Giang Tư Nguyệt, đệ là nhi tử, là tiểu cữu, sao lại nhẫn tâm để cha nương và ngoại tôn theo đệ chịu tội ở đây? Đệ có thể hiểu chuyện chút được không?"

Giang Tư Nguyệt ngơ ngác nhìn Giang Oản Oản, khẽ nói: "Tỷ tỷ, A Tẫn... A Tẫn, chàng ấy biến mất rồi, đệ không nhìn thấy chàng ấy, người nhà chàng ấy cũng không cho ta gặp chàng ấy, đệ... Đệ không biết phải làm sao nữa."

Nghe giọng khàn của cậu ta, trong lòng Giang Oản Oản run lên rồi ôm lấy cậu ta, tay vỗ vai cậu ta: "A Nguyệt, đệ ngoan ngoãn về nhà với chúng ta, về rồi chúng ta sẽ nghĩ cách, được không?"

Tần Tĩnh Trì bước tới, vỗ vai Giang Tư Nguyệt: "Theo tỷ phu, tỷ tỷ và cha nương về nhà trước, sau này chúng ta sẽ nghĩ cách."

Giang Tư Nguyệt nhìn cha nương, tỷ tỷ và tỷ phu, Tần thúc Tần thẩm đang lo lắng sốt ruột trước mặt, lại nhìn Đô Đô và Đoàn Đoàn mặt mũi đỏ bừng dưới chân, trong nháy mắt chỉ cảm thấy mình thật sự không phải con người.

Cậu ta lại nhìn cánh cổng phủ Tể tướng, mới khẽ nói: "Chúng ta… Về nhà thôi."



"Đại nhân, Tư Nguyệt công tử đã được người nhà đưa về rồi."

Thời Quỳnh mài mực khựng lại, gật đầu: "Biết rồi."

Về đến nhà, Lý Tam Nương và Tần mẫu mỗi người nắm một tay Giang Tư Nguyệt cẩn thận bôi thuốc mỡ mát lạnh cho cậu ta.

Đô Đô và Đoàn Đoàn thì giúp cậu ta chải lại mái tóc rối bù.

Làm xong những việc này Giang Tư Nguyệt mới nắm lấy tay Lý Tam Nương, cổ họng cử động, khẽ nói: "Nương, con... Con có lỗi với nương và cha."

Tiếp đó cậu ta lại quỳ xuống đất: "Con có lỗi với mọi người, ban đầu con chỉ là một nô lệ, giờ mọi người lại coi con như thân nhi tử, đối xử với con tốt như vậy nhưng con... Nhưng con..."

Lý Tam Nương vội vàng muốn kéo cậu ta dậy.

"A Nguyệt của nương ơi! Con nói bậy bạ gì vậy! Gì mà coi như thân nhi tử? Con chính là nhi tử của chúng ta, sau này không được nói những lời tổn thương lòng người như vậy nữa! Bằng không cha nương thật sự tức giận!"

Giang Hiền Vũ nói: "A Nguyệt, hôm nay cuối cùng là sao vậy? Sao lại như vậy?"

Giang Tư Nguyệt nghe xong thì nhìn Giang Oản Oản, sau đó dập đầu với Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ mấy cái.

"Là con bất hiếu!"

Lý Tam Nương lau nước mắt: "A Nguyệt, cuối cùng là sao vậy? Con nói với chúng ta là được rồi! Con mau đứng lên đi!"

Giang Tư Nguyệt lắc đầu, mở miệng nói: "Con... Con có người trong lòng, chúng con đều ưng ý nhau."

Phu thê Lý Tam Nương nghe vậy, đây quả là chuyện tốt!

Ngay sau đó, Giang Tư Nguyệt lại nói tiếp: "Chàng ấy là nhị công tử của phủ Tể tướng."

"Nhị công tử tốt, nhị công tử tốt lắm!"

Lý Tam Nương chỉ biết phụ họa theo nhi tử mình, hoàn toàn không nhận ra cậu ta đã nói gì.

Còn Giang Hiền Vũ thì ngây người đứng tại chỗ, sau khi phản ứng lại, ông ấy vội vàng vỗ vai Lý Tam Nương.

"Nương tử! Là nhị công tử! Đó là nam nhân!" Giang Hiền Vũ kinh ngạc nói.

Còn Tần phụ Tần mẫu cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Đô Đô thì không hiểu lắm, nó hoàn toàn không nhận ra có chỗ nào không ổn.

Còn Đoàn Đoàn thì từ lúc ở cửa phủ Tể tướng đã nhận ra có điều không ổn, giờ nghe tiểu cữu của mình nói vậy thì bỗng nhiên hiểu ra.

Giang Tư Nguyệt liên tục dập đầu, miệng nói: "Cha, nương, con xin lỗi nhưng con thật sự rất thích A Tẫn, thật sự rất rất thích!"

Nhìn thấy trán cậu ta dập đến mức rướm máu, Lý Tam Nương đau lòng không nhìn nổi nữa.

"Nhi tử của nương, con đừng như vậy! Con nói gì nương cũng đồng ý! Đều đồng ý!"

Giang Hiền Vũ ngây người, ông ấy vội vàng nắm lấy tay Lý Tam Nương: "Lão bà tử! Đoạn tụ đấy! Đây chính là đoạn tụ đấy! Nếu nàng đồng ý, vậy... Vậy sau này Tư Nguyệt sẽ không có con!"

Lý Tam Nương hất tay ông ấy ra: "Không có con thì không có con! Sau này để Đô Đô và Đoàn Đoàn phụng dưỡng! Có gì đâu! Chỉ cần nhi tử của ta vui vẻ là được!"

Sắc mặt Giang Hiền Vũ do dự xen lẫn giãy giụa, thấy ông ấy vẫn không đồng ý, bà ấy trực tiếp nói: "Hồi đó, nhiều năm chàng không theo ta đi thăm nữ nhi chúng ta, mãi đến khi Đoàn Đoàn đã ba bốn tuổi chúng ta mới biết! Chàng còn muốn học cái tính cố chấp của chàng hồi đó nữa sao?"

Giang Hiền Vũ chột dạ liếc nhìn bà ấy: "Đã bao lâu rồi, nàng còn lôi ra nói!"

Lý Tam Nương trừng mắt nhìn ông ấy, trực tiếp đỡ Giang Tư Nguyệt dậy: "A Nguyệt, nương đồng ý! Nương đồng ý! Con đừng làm hại bản thân nữa! Vết thương vừa mới băng bó xong, giờ lại thêm nhiều rồi!"

Nhìn hành động của Lý Tam Nương, đừng nói Giang Hiền Vũ, ngay cả Giang Oản Oản, Tần Tĩnh Trì và Tần phụ Tần mẫu cũng ngây người.

Tần phụ Tần mẫu không ngờ rằng bà sui gia này của họ lại cởi mở như vậy!

Giang Oản Oản thì vui mừng, hai vị trưởng bối này chưa chắc đã thật sự ủng hộ nhưng họ thật sự yêu thương nhi tử của mình, chỉ là không nỡ để cậu ta đau khổ mà thôi.
 
Back
Top Bottom