Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 400: Chương 400



Tần Tĩnh Trì vỗ nhẹ tay Giang Oản Oản, sau đó nhìn về phía Mộ Quy Hoằng: "Bệ hạ, người không biết, Đoàn Đoàn khi nghe tin Thái tử điện hạ gặp nguy hiểm, liền lập tức cưỡi ngựa chạy tới, chúng ta... Thực sự có chút không yên lòng."

Mộ Quy Hoằng sững sờ sau đó không biết nghĩ đến điều gì, vội vàng đáp ứng: "Đúng là nên như vậy, Đoàn Đoàn này và Thái tử của ta quan hệ thật sự rất tốt!"

Giọng điệu của ngài ấy có ẩn ý.

Ngài ấy nghĩ, Tần Kỳ An này đã là Trạng Nguyên, thiếu niên lang tuấn tú xuất chúng, lại đa tài đa nghệ như vậy, thật xứng đôi với công chúa của ngài ấy!

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhìn nụ cười đầy ẩn ý trong mắt ngài ấy, hoàn toàn không hiểu ra sao.

Chỉ cần ngài ấy đồng ý là được.

Bởi vì họ đều phải gấp rút đi Mộc Thành, Đô Đô lại phải ở lại đọc sách, cho nên định để Mộ Quy Hoằng trực tiếp mang vào cung, ở cùng Mộ Nam Diệp trước, dù sao Mộ Nam Diệp và nó cũng chơi rất thân, hai huynh đệ cả ngày mặc dù không thích đọc sách nhưng tính cách đều hoạt bát thú vị, hoàn toàn không cần lo lắng họ sẽ đánh nhau.

"A! Cha nương! Hai người định bỏ rơi con sao? Chỉ để lại một mình con!"

Đô Đô cả người ủ rũ không chịu nổi, ngoại tổ phụ, ngoại mẫu, tổ phụ mẫu và tiểu cữu cữu của nó đều đã về huyện Khúc Phong. Hiện tại, cha nương và ca ca cũng phải đi Mộc Thành, chỉ để lại một mình nó cô đơn không nơi nương tựa, nó khổ quá! Trong lòng nó thật sự quá khổ!

"Con không thể đi cùng các người sao? Một mình con, các người không lo lắng sao? Nếu như con đánh nhau thì sao? Nếu như con còn đánh Diệp Nhi thì sao? Nó là tiểu hoàng tử! Con đánh nó, phỏng chừng phải bị đánh mấy chục gậy! Các người cũng không lo lắng sao?"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì tự thu dọn đồ đạc, hoàn toàn không muốn quan tâm đến nó.

Mà Mộ Nam Diệp ở bên cạnh cười mỉm mỉm vội vàng "phá bĩnh": "Đô Đô ca ca, huynh yên tâm, cho dù huynh đánh đệ bầm dập, đệ cũng sẽ không để phụ hoàng đánh huynh mấy chục trượng đâu! Đệ rất có nghĩa khí!"

Đô Đô nhìn cậu bé với vẻ mặt thất vọng: "Diệp Nhi, đệ biết hành động hiện tại của mình gọi là gì không?"

Mộ Nam Diệp lắc đầu: "Gọi là gì ạ?"

"Gọi là đồng đội lợn." Đô Đô nói từng chữ một cách nghiêm túc.

Mộ Nam Diệp bĩu môi, thầm nghĩ đây chắc hẳn không phải là từ tốt đẹp gì.

Lòng tò mò không thể kìm nén, cậu bé liền buột miệng hỏi: "Vậy "đồng đội lợn" nghĩa là gì nhỉ? Phải chăng ý là đệ đáng yêu như lợn con?"

Chưa kịp chờ Đô Đô trả lời, cậu bé lại tự lẩm bẩm: "Nhưng mà, nghe nói lợn con ăn rất nhiều, lúc đệ ngồi trên xe ngựa đi qua phố, đệ thấy những con lợn đó xấu xí lắm, không hề đẹp tí nào."

Đô Đô mặt không cảm xúc gật đầu: "Đệ nói đúng, lợn con thực sự không đáng yêu nhưng…

Giọng điệu Đô Đô thay đổi: "Nhưng nó lại ngu ngốc và hậu đậu! Giống như Diệp Nhi vậy, chỉ toàn phá hư chuyện của huynh, không phải lợn con thì là gì? Không phải đồng đội lợn thì là gì?"

"Hừ! Đô Đô ca ca! Huynh quá đáng ghét! Đệ quyết định rồi, sau này đệ chỉ thích Kỳ An ca ca thôi! Sẽ không thích huynh nữa! Đệ không chơi với huynh nữa! Đệ cũng không muốn ngủ chung với huynh nữa!" Mộ Nam Diệp rất hay giận dỗi, cậu bé không muốn ở cùng với người ghét bỏ mình, trừ khi…

Cậu bé bĩu môi nhìn Đô Đô: "Trừ khi huynh cầu xin đệ!"

Đô Đô nhíu mày, cầu xin cậu bé! Cậu bé tưởng mình là nam chính trong truyện à? Tự tin thế cơ à? Bá đạo thế cơ à?

Nó quay sang Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì: "Cha, nương, con thực sự không thể đi cùng hai người sao ạ?" Nó còn nháy mắt với hai người.

Giang Oản Oản khoanh tay trước ngực: "Không được, đừng hòng nghĩ đến chuyện đó."

Đô Đô uể oải ngã người xuống ghế, bưng cốc nước trái cây phì phèo nhấm nháp.

Mộ Nam Diệp nhấm nháp nước trái cây, nhìn vẻ tức tối của Đô Đô, không khỏi có chút hả hê.

"Đồng đội lợn, đệ cười gì?"

Mộ Nam Diệp sững người, nheo mắt làm vẻ mặt quỷ quyệt với Đô Đô, đợi đấy, dù Đô Đô có van xin thế nào, cậu bé cũng sẽ không cho Đô Đô ở cùng mình!

Tuy nhiên, đến cuối cùng, Đô Đô vẫn không tránh khỏi số phận bị bỏ lại một mình.

Nhìn đội quân đang dần khuất xa, nét mặt nó u ám, không nhìn thấy một chút ý cười.

Nó chính là cây cải trắng nhỏ, dưới ruộng vàng!

Quân tiếp viện mang theo thuốc s.ú.n.g đã được chế tạo bắt đầu lên đường nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, Mộ Quy Hoằng đã phái đi hai vạn tinh binh.

Giờ đây đã có thuốc s.ú.n.g có thể chống lại người Nam Di, vậy tất nhiên cũng không cần phái đến mười vạn tinh binh nữa.

Ở một bên khác, Tần Kỳ An gấp rút lên đường. Sau bốn ngày, cuối cùng đã đến được Mộc Thành.

Nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện, cả người Mộ Nam Tinh trong nháy mắt cứng đờ, cây bút lông trong tay "rầm" một tiếng rơi xuống nghiên mực.

Nàng ấy hoảng loạn chớp chớp mắt, vội vàng cầm bút lông lên.

Nuốt nước miếng, ánh mắt liếc về phía Tần Kỳ An, trên mặt vẫn giả vờ trấn định.

"Ngươi... Sao ngươi lại tới đây?"

Ánh mắt đen nhánh của Tần Kỳ An chăm chú nhìn nàng ấy, trong mắt cậu có rất nhiều cảm xúc mà Mộ Nam Tinh không hiểu, như là lo lắng, lại như là trách cứ.

Mộ Nam Tinh cảm thấy mình rõ ràng không hề làm gì sai trái nhưng ánh mắt của thiếu niên trước mặt lại khiến nàng ấy vô cớ muốn né tránh.

Tần Kỳ An nhìn nàng ấy vẻ mặt bình tĩnh, khi thấy cậu đến mà không hề có gợn sóng nào, vẻ ngoài lạnh lùng và bình tĩnh khiến người ta vừa yêu vừa ghét.

Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ấy, sợi dây căng thẳng trong lòng Tần Kỳ An bỗng chốc được nới lỏng, may mắn thay… May mắn thay nàng ấy không sao.

Mộ Nam Tinh bị ánh mắt rực cháy của cậu nhìn chằm chằm đến nỗi toàn thân bắt đầu cảm thấy không thoải mái.

Bỗng nhiên, thiếu niên ở cách nàng ấy không xa bước tới hai bước, Mộ Nam Tinh giật mình, cũng luống cuống lùi lại hai bước.

Tần Kỳ An nhìn thấy cảnh này, tâm trạng bỗng chốc chìm xuống, cậu cau mày, ánh mắt đen kịt.

Làm sao vậy?

Vậy là bắt đầu ghét cậu rồi sao?

Mộ Nam Tinh, nàng ấy thực sự không thể chấp nhận sao? Nhưng... Nhưng cậu không thể! Tần Kỳ An nghĩ, dù sao, nàng ấy đã không từ chối cậu bao nhiêu năm nay, tại sao giờ lại từ chối?

Chỉ thay đổi một mối quan hệ, thay đổi một trạng thái, chúng ta vẫn như trước đây thôi...

Cậu nuốt nước bọt, đột nhiên tiến đến gần Mộ Nam Tinh, ôm chặt lấy eo nàng ấy.

"Hít!" Mộ Nam Tinh cau mày.

Tần Kỳ An thấy vậy, vội vàng buông nàng ấy ra, một lúc sau lại vừa buồn vừa nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên lại lo lắng, cậu nhìn chằm chằm vào người trước mặt: "Mộ Nam Tinh, huynh... Huynh có bị thương không? Nhanh cho ta xem!"

Mộ Nam Tinh vội vàng xoay người lại, tay khẽ vu.ốt ve vết thương bên hông, giọng điệu không cho phép nghi ngờ: "Không có! Ngươi không cần lo lắng!"

Mặt Tần Kỳ An không biểu cảm nhìn chằm chằm vào lưng nàng ấy, nhìn thấy vai nàng ấy khẽ run lên, cậu thở dài, nhẹ nhàng kéo cánh tay nàng ấy, dỗ dành: "Tinh Tinh ca ca, huynh ngoan ngoãn để ta xem vết thương của huynh đi, sao huynh lại để mình bị thương thế? Ta giúp huynh xem, rồi bôi thuốc cho huynh!"

Mộ Nam Tinh nhìn ánh mắt chăm chú của cậu ẩn chứa sự lo lắng thái quá, trong lòng cực kỳ không thoải mái.

Nghĩ đến ngày trước khi nàng ấy rời khỏi kinh thành, Tần Kỳ An đã nói với nàng ấy những lời đó, trong lòng nàng ấy rất không thoải mái.

Tần Kỳ An làm sao... Làm sao có thể có loại ý nghĩ đó với nàng ấy chứ? Họ là bằng hữu, là huynh đệ mà.

Cậu thậm chí còn không biết tình huống thực sự của bản thân, nếu trong hoàn cảnh này, cậu vẫn thích nàng ấy thì... Thì họ càng không có khả năng!
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 401: Chương 401



Nghĩ đến đây, lòng Mộ Nam Tinh đột nhiên thắt lại, nhận ra mình đang nghĩ gì, nàng ấy vội vàng gạt bỏ những suy nghĩ này, không, dù thế nào thì họ cũng... Cũng không nên có khả năng.

Từ lúc nàng ấy trở thành Thái tử, nàng ấy chưa từng nghĩ đến những thứ này.

Nàng ấy gạt tay Tần Kỳ An ra: "Ta thật sự không sao."

Sau đó nàng ấy lại nhận ra điều không ổn: "Bây giờ ngươi hẳn là còn chưa bắt đầu thi Điện chứ? Thời khắc quan trọng như vậy, ngươi tới đây làm gì?"

Mộ Nam Tinh cau mày: "Ngươi mau trở về đi! Đừng hồ đồ!"

Tần Kỳ An nhìn nàng ấy hoàn toàn không có lấy một chút vui mừng nào vì sự xuất hiện của cậu.

Trong lòng cậu lập tức như bị cơn mưa lạnh lẽo dội xuống.

Rõ ràng trước đây không phải như vậy, cho dù cậu thỉnh thoảng trở về huyện Khúc Phong, chỉ đi mười mấy ngày, khi trở về, Mộ Nam Tinh nhìn cậu đều rất vui mừng, tại sao... Lớn lên lại càng lạnh nhạt hơn?

Cậu nắm chặt tay, không được! Cứ tiếp tục như vậy không được! Cậu không muốn cả đời đều như vậy, cậu không muốn quan hệ của họ mãi cứ lạnh nhạt như thế này.

Tiếp tục như vậy... Cậu sẽ phát điên mất...

Cậu nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mộ Nam Tinh, ánh mắt đen kịt. Sau một hồi chần chừ, cơ thể như không nghe lời, cậu bước đến sau lưng nàng ấy.

Nhẹ nhàng đặt tay lên cổ nàng ấy, vòng lấy.

Cậu nhẹ nhàng hôn lên má Mộ Nam Tinh: "Tinh Tinh ca ca, huynh không nhớ ta sao? Nhưng ta nhớ huynh quá, cũng lo lắng cho huynh quá, huynh không thể đuổi ta đi được."

Nghe giọng nói trầm thấp nhưng lại trong trẻo bên tai, vừa oán trách vừa giận dỗi, vành tai Mộ Nam Tinh bắt đầu ửng đỏ.

Mãi đến khi môi cậu chạm vào má nàng ấy, cơ thể nàng ấy bị bỏng rát mà rụt lại đột ngột.

"Tần Kỳ An, ngươi không thể làm vậy, rõ ràng biết ta là nam nhi, sao có thể như vậy?"

Ánh mắt Tần Kỳ An tối sầm lại. Vài năm trước khi nhận ra mình có những tâm tư này, cậu thực sự đã hoảng loạn một thời gian nhưng khi nhìn thấy tiểu cữu mình yêu thương Thời Tẫn đến vậy, cậu không còn hoảng loạn nữa.

Mặc dù cậu luôn chỉ muốn ở bên nữ nhi, nhưng... Nhưng cậu thực sự không thể kìm nén được sự yêu thích và ha.m mu.ốn chiếm hữu đối với Mộ Nam Tinh.

Nhìn thấy nàng ấy nói chuyện vui vẻ với các tướng sĩ Hắc Kỵ trong quân đội, cậu rất ghen tị, nhìn thấy có người trong Quốc Tử Giám tìm kiếm kho báu để lấy lòng nàng ấy, cậu rất ghen tị, nhìn thấy cung nữ giúp nàng ấy sắp xếp quần áo, cậu cũng rất ghen tị.

Tần Kỳ An nghĩ, cậu khao khát có một ngày nào đó, tất cả những chuyện này, từng chuyện từng chuyện, đều có thể được giao vào tay mình. Cậu mong muốn được cùng nàng ấy trò chuyện vui vẻ, người tìm kiếm kho báu để lấy lòng nàng ấy là mình, người giúp nàng ấy sắp xếp quần áo, xử lý những việc lặt vặt trong cuộc sống cũng là mình.

Cậu lại hôn lên má Mộ Nam Tinh: "Tinh Tinh ca ca, ta chỉ thích huynh thôi, ta không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì khác."

Mộ Nam Tinh nhắm mắt lại, nàng ấy nghĩ, không được, cậu thích nam giới nhưng nàng ấy không phải.

Nàng ấy dùng hết sức đẩy người đang đứng sau lưng mình, ôm chặt lấy nàng ấy, giọng điệu lạnh lùng: "Tần Kỳ An, chúng ta chỉ là bạn, ngươi thích nam giới nhưng ta không thích, nếu ngươi cứ khăng khăng như vậy, e rằng chúng ta thậm chí còn không thể làm huynh đệ."

Tần Kỳ An ngây người nhìn nàng ấy, lòng bỗng chốc như trống rỗng, sự mệt mỏi sau bao ngày đi đường dường như ùa về, cả người không còn chút sức lực nào.

Cậu chớp mắt, xoa đôi tay bị nàng ấy bẻ ngược ra sau, nhất thời không biết nên làm gì.

Bị từ chối một cách rõ ràng như vậy, cậu nhất thời không nói nên lời.

Mộ Nam Tinh nhìn cậu cúi đầu, chớp mắt hoảng loạn, ngẩn người, đây là làm gì vậy?

Tần Kỳ An cảm thấy mình thật tệ hại, cậu không thể kiềm chế được, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng rát, thực sự muốn khóc.

Cảm nhận được nước mắt trong mắt lăn xuống, Tần Kỳ An mở to mắt, vội vàng quay người đi, nuốt nước bọt, cố gắng kìm nén giọng run rẩy của mình. Lên tiếng: "Ừm... Ừm... Ừm, ta... Huynh cứ coi như ta chưa nói gì nhé, chúng ta... Vẫn là huynh đệ."

Cậu không dám nữa, cậu cảm thấy mình thật hèn nhát nhưng cậu biết Mộ Nam Tinh là người nói là làm, cậu không thể chấp nhận việc nàng ấy không coi cậu là huynh đệ nữa, nếu vậy, cậu sẽ chỉ đau khổ hơn bây giờ gấp nghìn lần, không! Gấp hàng nghìn hàng vạn lần!

Vai cậu sụp xuống, như một chú chó lớn thất vọng, Mộ Nam Tinh không nhịn được dời mắt đi, như vậy là tốt rồi, dứt khoát, họ... Thực sự không hợp nhau.

Hai người im lặng hồi lâu.

Mộ Nam Tinh mím môi: "Đoàn Đoàn! Ngày mai, ngươi... Ngươi hãy trở về, làm tốt kỳ thi, ngươi lần này quá vội vàng rồi."

Tần Kỳ An cười nhẹ, Tần Kỳ An à Tần Kỳ An, cậu xem kìa, dù cậu lo lắng cho nàng ấy đến thế nào, suốt dọc đường không ngừng nghỉ, ngựa cũng kiệt sức rồi nhưng nàng ấy không thích cậu chính là không thích cậu, thậm chí còn không muốn nhìn cậu.

Cậu cố gắng kìm nén cảm giác chua xót và đau đớn dâng trào trong lòng nhưng Mộ Nam Tinh, cậu thực sự thích nàng ấy, làm sao cậu có thể nỡ rời xa nàng ấy vào lúc này, cậu lo lắng cho nàng ấy, lo lắng đến chết!

“Bây giờ đệ đã tới rồi, không hề muốn rời đi, đệ sẽ ở đây với huynh, nói không chừng còn có thể giúp được gì đó.”

“Không được, đệ…”

Tần Kỳ An bình tĩnh nhìn nàng ấy, cậu ngắt lời: “Đệ nói, đệ muốn ở lại!”

Thấy cậu nhất quyết muốn như vậy, nhất thời Mộ Nam Tinh không biết nên làm gì cho phải.

Rồi lại thấy vẻ mặt ủ rũ của cậu, Mộ Nam Tinh thở dài: “Đệ nghỉ ngơi trước đi, ngủ một giấc rồi nói tiếp.”

Sau đó, nàng ấy hỏi: “Đói không?”

Tần Kỳ An lắc đầu: “Đệ không đói.”

Mộ Nam Tinh cụp mắt nhìn: “Vậy đệ cứ ngủ ở đây đi.”

Tần Kỳ An nhìn chiếc giường đơn sơ ở đằng sau, rồi lại nhìn chằm chằm nàng một lúc: “Được.”

Sau khi thấy cậu nằm lên giường, Mộ Nam Tinh nhìn gương mặt ngủ thiếp đi của cậu, im lặng một hồi lâu.

Nhìn một lúc, nàng ấy mới nhẹ nhàng trừng mắt, cố gắng kìm nén sự nóng rực ở trong mắt,quay người ra khỏi quân trướng.

“Thái tử điện hạ, người Nam Di lại sắp tấn công rồi!”

Mộ Nam Tinh nhìn quân Nam Di cách tường thành mười mấy dặm, trên mặt nàng ấy tràn đầy ý chí chiến đấu.

“Truyền lệnh xuống yêu cầu các binh lính tập hợp lại, chúng ta tiếp tục ra ngoài thành nghênh địch!”

Mộ Nam Tinh không biết người Nam Di có thể phá núi dời tường không, nàng ấy không biết chúng còn bao nhiêu người, có thể khống chế được không.

Dưới tình huống còn rất nhiều thứ không thể chắc chắn, nàng ấy chỉ có thể nhanh chóng đánh bại, không cho bọn chúng thời gian, càng không cho bọn chúng kịp thở.

Khi Tần Kỳ An tỉnh lại thì sắc trời đã dần tối, cậu ngồi dậy rồi nhìn quanh quân trướng một vòng, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Mộ Nam Tinh đâu.

Cậu vội vàng đứng lên, sau khi mặc y phục lại, cậu nhanh chóng đi ra ngoài.

Chỉ thấy ở ngoài quân tướng, thỉnh thoảng lại có người khiêng các binh sĩ bị thương nặng đi chữa trị.

Trong lòng trầm xuống, cậu vội vàng kéo một binh sĩ đang chạy đi: “Thái tử điện hạ đâu?”

Người kia vội vàng nhìn cậu rồi sốt ruột nói: “Thái tử điện hạ đang đánh địch ở ngoài thành! Người Nam Di rất nhiều! Chúng ta chỉ có mấy nghìn binh tướng mà bọn chúng lại phát tới ít nhất hai vạn người! Không nói nữa, chúng ta phải nhanh chóng đi chi viện!’

Thấy người kia đeo cung tiễn nhanh chóng leo lên tường thành, cậu không kịp suy nghĩ nhiều mà vội vàng theo sát người kia.

Khi trèo lên tường thành, nhìn phía xa toàn là cảnh tượng c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau.

Thấy thỉnh thoảng trên chiến trường lại có người ngã xuống, trái tim của Tần Kỳ An hẫng một nhịp: “Mộ Nam Tinh…”

Cậu hốt hoảng tìm kiếm khắp nơi, Mộ Nam Tinh, huynh tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!

Chẳng mấy chốc, cậu đã nhìn thấy một người ngồi trên lưng ngựa, sau lưng đeo cung tiễn, trên tay cầm trường thương.

Đôi mắt của cậu sáng lấp lánh, tìm thấy rồi!

Cậu tìm một bộ cung tiễn bị vứt sang một bên ở trên tường thành rồi nhanh chóng nhắm chuẩn.

Chẳng mấy chốc, một mũi tên đã được b.ắ.n ra.

Tên tướng địch đang đánh nhau với Mộ Nam Tinh lập tức ngã xuống.

Tần Kỳ An bình tĩnh lại, cậu tiếp tục kéo cung, chẳng mấy chốc mũi tên thứ hai… thứ ba…

Hôm nay không hiểu vì sao, cậu b.ắ.n cung rất chuẩn, nếu như đang luyện tập trên sân trường, có lẽ mười mũi tên chỉ có thể b.ắ.n trúng một nửa.

Mộ Nam Tinh nhìn những tên binh sĩ Nam Di hết người này tới người khác ngã xuống ngựa, nàng ấy kinh ngạc nhìn về phía tường thành.

Chỉ thấy thiếu niên nằm ngủ say trên giường của nàng ấy cách đây không lâu đang đứng trên tường thành, cầm cung tên ngắm chuẩn vào kẻ địch.

Trong lòng nàng ấy cảm thấy rất phấn khích, đằng sau có Tần Kỳ An, dường như nàng ấy lập tức trở nên tràn đầy sinh lực.

Lau m.á.u bị dính trên mặt đi, đôi mắt nàng ấy sắc bén nhìn lướt qua quân địch ở xung quanh, nàng cầm trường thương lần lượt c.h.é.m cổ từng tên địch, chẳng mấy chốc, t.h.i t.h.ể đã ngã như ngả rạ.

Nhưng lúc này, đột nhiên có một nam nhân cưỡi ngựa nâu đang phi nước đại tới, hắn ta đeo một bộ cung tên trên lưng.

Khi tới khoảng cách đủ gần, người kia nhanh chóng tháo cung tên và bắt đầu nhắm vào Mộ Nam Tinh.

Tần Kỳ An nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt nhanh chóng trở nên đỏ bừng, sương mù lan ra rất nhanh, cậu mở to đôi mắt và nhanh chóng lấy một mũi tên khác rồi cũng bắt đầu giương cung.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 402: Chương 402



Nhưng mà người kia thực sự ở quá xa, hết mũi tên này tới mũi tên khác đều không thể khiến người kia bị thương một chút nào.

Sắc mặt Tần Kỳ An lập tức trở nên trắng bệch: “Mộ Nam Tinh! Mau tránh ra!”

“Mộ Nam Tinh! Mộ Nam Tinh!”

Bởi vì hét quá to khiến giọng nói của anh trở nên khàn khàn.

Nhìn mũi tên b.ắ.n vào sau lưng Mộ Nam Tinh, đôi mắt đỏ hoe của Tần Kỳ An lập tức rơi nước mắt.

“Không!”

Cậu nhìn chằm chằm vào sợi dây thừng trên tường thành, sau khi siết chặt hai ba lần, cậu lập tức cầm dây rồi nhảy xuống.

Khi đáp xuống cổng thành, cậu phớt lờ cơn đau ở lòng bàn chân mà chạy nhanh hơn bao giờ hết.

Nhưng khi cậu chạy tới trước mặt Mộ Nam Tinh, nàng ấy đã ngã mạnh xuống đất từ trên lưng Hắc Phong.

Tần Kỳ An nhìn mũi tên dài ở trên người nàng, rồi lại nhìn miệng vết thương đang liên tục chảy máu, cậu lo lắng tới mức gương mặt trở nên đỏ bừng.

Cậu ôm Mộ Nam Tinh, ngẩng đầu lên nhìn nam nhân đang ngồi trên lưng ngựa kia với ánh mắt lạnh băng.

Cậu cầm lấy trường thương màu trắng bạc đã rơi xuống khỏi tay Mộ Nam Tinh, cầm thật chặt, sau đó từ từ đi tới chỗ tướng địch kia và nặng nề ném cây trường thương vào hắn ta.

Chẳng bao lâu sau, nam nhân đã bị rơi xuống khỏi lưng ngựa, m.á.u từ miệng liên tục chảy ra, đỏ như m.á.u trên người Mộ Nam Tinh vậy.

Tần Kỳ An nhìn chằm chằm gương mặt dính đầy m.á.u tươi của Vương Viêm: “Ta đưa thái tử về trước.

Vương Viêm c.h.ặ.t đ.ầ.u một tên địch, hắn ta nhìn cậu và vội vàng gật đầu, trong mắt toàn là tia máu: “Tần công tử, xin người hãy cứu thái tử điện hạ!”

Tần Kỳ An không kịp nói bất cứ lời gì, cậu nhanh chóng ôm Mộ Nam Tinh quay về.

Trở lại quân trướng, đặt Mộ Nam Tinh lên giường, cậu nhìn mũi tên ở eo nàng ấy, cậu vừa chạm nhẹ vào mà cả hai tay đã run rẩy.

“Mau gọi thái y! Thái y theo ta tới đâu rồi?” Giọng nói của cậu rất khàn.

Bây giờ cậu phải xử lý vết thương cho nàng ấy.

Cậu tránh vết thương của nàng ấy rồi từ từ cởi bỏ áo giáp ở trên người Mộ Nam Tinh.

Sau đó là tới áo ngoài, áo trong.

Nhìn bờ vai trắng nõn ở trước mặt, cậu hơi khựng lại một chút rồi tiếp tục cởi y phục ra.

Chỉ là… Cậu cau mày, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, vừa nghi ngờ vừa khó hiểu.

Sao… Còn phải quấn vải trắng làm gì vậy?

Nhìn tấm vải trắng bị m.á.u tươi nhuộm đỏ, thấy Mộ Nam Tinh với sắc mặt tái nhợt đang cau mày và nhắm chặt hai mắt, cậu thở dài rồi tìm một cái kéo, từ từ cắt tấm vải này ra.

Tấm vải trắng bị tháo ra, cậu nhìn t*m l*ng tr*ng n*n mịn màng của Mộ Nam Tinh mà ngẩn người, sau đó vội vàng dời tầm mắt sang nơi khác.

Một lát sau, cậu mới ôm người vào trong lòng, định xử lý vết m.á.u trên người nàng ấy trước.

Nhưng khi cánh tay đụng phải nơi chưa từng được được chạm vào bao giờ, cảm giác mềm mại đầy xa lạ.

Cậu khẽ run lên, sau đó từ từ tới gần bờ vai mịn màng của Mộ Nam Tinh và ngơ ngác nhìn xuống.

Chỉ vừa nhìn một chút, cậu đột nhiên quay mặt sang chỗ khác, chỉ trong chốc lát, cả cổ, mặt và tai của cậu bắt đầu trở nên đỏ ửng không thể khống chế được.

Đôi mắt mở to, cậu hoàn toàn không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, mình đã nhìn thấy cái gì.

Trái tim thắt lại, cậu vô thức nín thở.

Cậu ngơ ngác nhìn chiếc cổ trắng nõn của Mộ Nam Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Trong lúc cậu đang ngẩn người thì lại nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền vào.

“Thái tử điện hạ sao rồi? Bị trúng tên ở đâu?”

“Bị b.ắ.n ngay giữa eo, Tần công tử đang ở trong đó! Lý thái y, ngài… Ngài nhất định phải cứu chữa cho thái tử điện hạ đó!”

Nghe thấy âm thanh càng ngày càng gần, Tần Kỳ An không thể kinh ngạc tiếp nữa, cậu vội vàng kéo y phục trùm lên cơ thể của Mộ Nam Tinh.

Khi thái y bước vào quân trướng, ông ấy nhìn thấy Tần Kỳ An đang ngẩn người ôm chặt Mộ Nam Tinh.

“Tần công tỷ, ngài mau cởi y phục của thái tử điện hạ ra đi, để lão phu nhìn xem vết thương thế nào rồi.”

Tần Kỳ An cau mày, cậu suy nghĩ một hồi rồi từ từ rời cánh tay đang ôm eo Mộ Nam Tinh lên trên một chút, khi cảm nhận được xúc cảm mềm mại kia, lông mi cậu khẽ run lên.

Sau đó cậu nhìn thái y nói: “Vết thương của thái tử điện hạ ở ngay sau lưng, ngài mau xem cho huynh ấy đi!”

Thái y do dự nói: “Cái này… Cái này… Tần công tỷ, tốt nhất ngài nên cởi hết y phục của thái tử điện hạ ra đi, nếu để như vậy lão phu không tiện xử lý vết thương lắm, hơn nữa ngài đừng ôm thái tử điện hạ như vậy chứ?”

Tần Kỳ An nhíu mày, cậu nói với vẻ mặt nặng nề: “Lý thái y, thái tử điện hạ không bao giờ thích bị người lạ chạm vào người, nếu ngài dám để huynh ấy cởi áo nới dây lưng trước mặt ngài, vậy đến khi huynh ấy tỉnh lại, ta khó mà giải thích cho lắm!

“Vậy… Vậy được rồi!” Thái y chỉ có có thể thỏa hiệp.

Qua một hồi lâu, mũi tên gãy trong vết thương đã được rút ra, nhưng vết thương đã khiến nàng ấy chảy m.á.u rất nhiều.

Nhìn gương mặt trắng bệch của Mộ Nam Tinh, thái y lo lắng lau mồ hôi, Tần Kỳ An nhìn chằm chằm người nằm trong n.g.ự.c mình, trong lòng cậu cảm thấy rất đau đớn.

Cậu cúi đầu, dùng cằm nhẹ nhàng chạm vào tóc nàng ấy, rồi lại hôn nhẹ lên mái tóc đó, trong mắt tràn ngập sự yêu thương.

Khi thái y lau mồ hôi thì ngẩng đầu lên và vô tình nhìn thấy cảnh này, ,trong lòng ông ấy sợ hãi, vội vàng cúi đầu xuống.

Tần công tử luôn thân thiết với thái tử điện hạ, chẳng lẽ… Chẳng lẽ là kiểu quan hệ đó sao?

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì lại không thể, cữu cữu của Tần công tử chính là Giang Tư Nguyệt đó, chuyện của Giang Tư Nguyệt và nhị công tử của Thời gia, khắp kinh thành không ai là không biết, không ai là không hiểu được!

Chẳng lẽ như lời người khác nói, chất tử tiểu cữu, mặc dù vẻ ngoài không giống nhau nhưng có sở thích giống nhau sao?

Vậy mà thái tử điện hạ cũng bằng lòng?

Trong lòng ông ấy trải qua bao khó khăn, nếu nói cho bệ hạ biết chuyện này thì sẽ ra sao, vậy… Ta nên làm gì đây?

Đến lúc đó e rằng địa vị thái tử của thái tử điện hạ khó giữ được.

Nhưng mà nghĩ tới tiểu hoàng tử ở trong cung suốt ngày dính vào thái tử điện hạ, ông ấy lại không thể chắc chắn, tiểu hoàng tử và thái tử điện h* th*n thiết với nhau như thế, vậy chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện huynh đệ tranh chấp đâu nhỉ.

Thấy ông ấy xử lý vết thương rất chậm chạp, Tần Kỳ An lạnh lùng nói: “Lý thái y! Thái tử điện hạ không chịu nổi sự chậm trễ của ngươi đâu!”

Thái y sợ hãi nhanh chóng cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc băng bó cho nàng ấy.

Sau khi tất cả mọi chuyện đã được xử lý xong, ông ấy mới nhìn Tần Kỳ An dặn dò: “Tần công tử, thái tử điện hạ bị mất m.á.u quá nhiều nên cần phải nghỉ ngơi thật tốt, vết thương này rất nghiêm trọng, có lẽ nửa đêm sẽ lên cơn sốt, khi ấy ngài phải lau người cho ngài ấy và nhanh chóng thông báo cho ta biết.”

Tần Kỳ An gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi mau lui xuống nấu thuốc cho thái tử điện hạ đi!”

“Vâng.”

Sau khi thái y ra khỏi quân trướng, Tần Kỳ An mới nhẹ nhàng đặt Mộ Nam Tinh nằm xuống giường.

Bởi vì băng bó vết thương nên nàng ấy chỉ có thể mặc y phục khá rộng.

Tần Kỳ An suy nghĩ một hồi, cậu tìm một cái áo trong sạch sẽ trong số y phục của mình tới.

Sau đó, cậu cởi bộ y phục bị mình tùy tiện mặc lên người Mộ Nam Tinh.

Nhìn cơ thể trắng nõn ở trước mặt, tai cậu bỗng chốc đỏ bừng lên.

Cậu hoảng sợ nhắm mắt lại, sau đó từ từ mặc y phục giúp Mộ Nam Tinh.

Nhưng do nhắm mắt chìm vào bóng tối nên cậu không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, thế nên thỉnh thoảng hai tay sẽ chạm phải nơi không nên chạm.

Sau khi mặc áo xong, cậu vỗ gương mặt nóng bừng của mình, nhìn chiếc quần dính đầy m.á.u của Mộ Nam Tinh mà cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng nếu lại nhắm mắt, cậu rất sợ mình sẽ luống cuống tay chân giống như vừa rồi.

Cậu nhìn chằm chằm Mộ Nam Tinh một hồi lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm.

Cho dù như thế nào thì cả đời này cậu cũng chỉ thích mình Mộ Nam Tinh, Mộ Nam Tinh cũng chỉ có thể thích cậu, chỉ có thể ở bên cậu mà thôi, vì vậy… Cậu chạm vào chỗ nào, nhìn thấy chỗ nào, có lẽ… Cũng không quá quan trọng.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 403: Chương 403



Sau khi củng cố tâm lý của mình, động tác của cậu trở nên thoải mái hơn nhiều.

Cho dù có chạm vào da đùi ấm áp của nàng, hai bàn tay của cậu cũng chỉ khựng lại một chút rồi nhanh chóng tiếp tục.

Khi thay quần cho nàng ấy xong, cậu đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó lẳng lặng đánh giá người đang nằm trên giường.

Mộ Nam Tinh ngủ say trông dịu dàng hơn bình thường rất nhiều, nàng ấy không hề có chút lạnh lẽo, cứng rắn như thường ngày.

Tần Ký An cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng ấy, sau đó lại h*n l*n ch*p m** của nàng, cậu cố gắng tới gần đôi môi tái nhợt kia.

Tần Kỳ An nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của nàng.

Cậu ngồi bên giường, đưa tay chạm vào gương mặt của nàng ấy: “Tinh Tinh ca ca… Thì ra… Huynh không phải là tinh tinh ca ca của ta, mà là… Tinh Tinh tỷ tỷ...”

Không bao lâu sau, cậu nghe thấy giọng nói to của Vương Viêm ở bên ngoài, lúc này cậu mới nhận ra cuộc chiến ở ngoài thành vẫn chưa dừng lại.

Cậu vội vàng ra khỏi quân trướng.

Nhìn Vương Viêm vừa về, cậu vội vàng hỏi: “Sao rồi? Chúng ta có thắng không?”

Vương Viêm càng căng thẳng hơn cậu: “Tần công tử, thái tử điện hạ thế nào rồi? Vết thương có nghiêm trọng lắm không? Có đáng ngại không?”

Tần Kỳ An lắc đầu: “Chảy m.á.u rất nhiều nhưng may mà cung tên không làm tổn thương tới chỗ nghiêm trọng, tạm thời không nguy hiểm.”

Nghe tới đây, cuối cùng Vương Viêm cũng thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi…”

Sau đó hắn ta nói tiếp: “Tạm thời chúng ta đã đánh lui quân Nam Di, nhưng lại không biết tình huống của ngày mai sẽ như thế nào.”

Tần Kỳ An chắp tay nhìn hắn ta: “Bây giờ, thái tử điện hạ đang bị trọng thương, ngày mai ta sẽ cùng các ngươi ra ngoài thành đánh địch.”

Mặc dù lúc trước, Tần Kỳ An giúp Mộ Nam Tinh diệt sạch một sơn trại, nhưng Vương Viêm vẫn không tin vào sức chiến đấu của cậu cho lắm.

Mặc dù không đến nỗi quá kém so với người khác, nhưng so với hắn ta thì lại kém rất xa.

Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Vương Viêm, Tần Kỳ An mím chặt môi, cậu lạnh lùng nhìn hắn ta rồi đi vào quan trướng.

Vương Viêm theo sát sau.

Nhìn Mộ Nam Tinh nằm trên giường, hắn ta không khỏi thở dài: “Tiểu nhân của Nam Di thực sự quá ghê tởm! Vậy mà lại dám trốn trong đám người để đánh lén! Nếu hắn không trốn trong đám người Nam Đi kia, thái tử điện hạ cũng sẽ không để ý ở đó, nếu không sao hắn có thể thành công được chứ?”

Ngay sau đó, hắn ta lập tức nghĩ tới chuyện Tần Kỳ An đã g.i.ế.c c.h.ế.t người ngồi trên ngựa kia, Vương Viêm lập tức cảm thấy thoải mái.

Không ngờ Tần công tử thường ngày không thể hiện gì, ngay thời khắc mấu chốt lại lợi hại như thế, không nói tới một thương kia, đến cả mấy mũi tên được b.ắ.n ra từ trên tường thành đều trúng mục tiêu.

Tần Kỳ An vừa nghe tiếng lẩm bẩm của hắn ta vừa ngồi bên giường, thỉnh thoảng sờ lên trán Mộ Nam Tinh, sau đó lại sờ trán mình, sợ rằng nàng ấy sẽ bị sốt.

“Vương phó tướng, nếu không thì ngươi cứ về trước đi, hôm nay chinh chiến ngoài thành, chắc chắn ngươi cũng mệt rồi, ngày mai không biết sẽ như thế nào, ngươi nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Vương Viêm tiến lên một bước, hắn ta đi tới cạnh giường nhìn Mộ Nam Tinh, không yên tâm nói: “Tần công tử, vậy người hãy chăm sóc cho thái tử điện hạ thật tốt, buổi tối nhớ để ý nhé!”

Tần Kỳ An gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi mau về đi!”

Thấy cậu gấp gáp muốn đuổi mình đi, Vương Viêm không nhịn được mà mím môi: “Được rồi, được rồi.”

Gấp làm gì chứ!

Chẳng mấy chốc, trời đã tối, thái y bưng chén thuốc đi vào.

Tần Kỳ An để Mộ Nam Tinh tựa vào lòng mình, sau đó cậu cầm chén thuốc, đút từng muỗng nhỏ cho Mộ Nam Tinh.

Cũng may mặc dù Mộ Nam Tinh chưa tỉnh nhưng vẫn có thể tự nuốt thuốc, chẳng mấy chốc đã uống thuốc xong.

Tần Kỳ An ăn bữa cơm đơn giản, màn đêm dần tối sầm.

Cậu đóng cánh cửa gỗ của quân trướng lại rồi ngồi xuống trước giường.

Cậu hôn Mộ Nam Tinh một cái nhẹ rồi khẽ nói: “Tinh Tinh… Tỷ tỷ, hôm nay, ta phải ngủ như thế nào đây? Ta ngủ bên cạnh tỷ nhé?”

Cậu vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của nàng ấy rồi nói: “Nếu tỷ không nói gì, ta sẽ coi như tỷ đã đồng ý rồi.”

Nằm bên cạnh Mộ Nam Tinh, toàn thân Tần Kỳ An không khỏi run rẩy, cậu hít sâu, sau đó nghiêng người đối mặt với Mộ Nam Tinh, cậu vừa nắm tay vừa nhìn nàng ấy.

Mãi đến nửa đêm, Tần Kỳ An cảm thấy hơi buồn ngủ, đột nhiên cậu cảm thấy tay mình nóng lên, vì vậy lập tức mở mắt ra.

Cậu vội vàng đứng lên, lấy khăn vải nhúng nước nóng rồi cẩn thận lau người cho Mộ Nam Tinh.

Cậu lau mặt và cổ cho nàng ấy.

Nghĩ đến chuyện còn phải lau người, cậu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại rồi từ từ cởi áo của Mộ Nam Tinh.

Sau khi áo trong được cởi ra, cậu đỡ Mộ Nam Tinh dựa vào n.g.ự.c mình, sau đó tiếp tục nhắm mắt lau người cho nàng ấy.

Đầu Mộ Nam Tinh dựa vào vai cậu, gương mặt đối diện với cổ cậu, hơi nóng trong miệng nàng ấy liên tục phả ra.

Tần Kỳ An run lên vì hơi thở nóng rực này, chiếc khăn trong tay bất cẩn rơi xuống.

Cậu hoảng loạn giơ tay rồi bắt đầu mò mẫm khắp nơi trên giường.

Nhưng tìm một hồi lâu vẫn không sờ được cái khăn.

Cậu thầm nói: “Ta thật sự không cố ý đâu, ta không hề muốn nhìn chút nào.”

Sau đó cậu lập tức mở to hai mắt, cúi đầu nhìn chiếc khăn bị rơi xuống n.g.ự.c Mộ Nam Tinh.

Cậu nhìn chằm chằm nó, khi định đưa tay ra thì lại cảm thấy khung cảnh trước mặt thật sự rất đẹp, nó khiến cậu không nhịn không được mà muốn nhìn nhiều hơn.

Cậu nín thở, khi vươn tay ra và sắp chạm vào cái khăn, cậu lại vội vàng nhắm hai mắt lại.

Sau khi cầm được chiếc khăn, bàn tay như bị bỏng mà nhanh chóng rụt lại.

Sau đó cậu tiếp tục lau người cho cô, sau khi lau xong nửa người trên, dù thế nào cậu cũng không dám lau nửa người dưới.

Cậu lau tới lau lui nhiều lần, sau đó cẩn thận đắp chăn vào cho Mộ Nam Tinh.

Bởi vì chuyện này xảy ra mà cậu không dám lên giường ngủ nữa, chỉ nắm tay nàng ấy, nghiêm túc ngồi cạnh giường canh giữ.

Qua nửa canh giờ nữa, cuối cùng người trên giường đã khỏi sốt, cậu sờ trán và chắc chắn rằng nàng ấy đã khôi phục lại như bình thường.

Mà bây giờ, ngoài trời đã bắt đầu sáng hơn.

Tần Kỳ An nhét tay Mộ Nam Tinh vào trong tay, sau đó lập tức đi ra khỏi quân trướng.

Lúc này, người Nam Di đã bắt đầu chuẩn bị ra tay.

Cậu bước lên lầu ở cổng thành, nhìn chằm chằm hướng người Nam Di dựng trại, sau đó cẩn thận quan sát địa hình.

Lầu cổng thành ở Mộc thành được xây giữa hai ngọn núi cao, phía sau lầu là một vùng đồng bằng, mà vị trí của người Nam Di đang ở là một khu trũng nhỏ của vùng đồng bằng ấy.

Giữa đồng bằng có một dòng sông nhỏ, lượng nước rất ít nhưng cũng đủ để giải quyết vấn đề về nước của người Nam Di.

Tần Kỳ An nhìn chằm chằm con sông chỉ rộng khoảng một mét kia đến ngẩn người.

Sắp đến mùa mưa, sắc mặt cậu trở nên nặng nề, vào này ở Mộc Thành, chắc chắn sẽ xuất hiện rất nhiều cơn mưa, nếu cậu nhớ không lầm, năm ngoái và năm trước nữa, Mộc Thành đã xảy ra lũ lụt.

Nhưng bởi vì địa hình của Mộc Thành khá cao nên thiên tai cũng không nghiêm trọng lắm, tuy nhiên con sông nhỏ ở ngoài Mộc Thành lại vì nước mưa dâng lên, biến sông thành biển, khó mà đi vào.

Tần Kỳ An ngẩng đầu nhìn ánh bình minh rực rỡ nơi chân trời, cậu thì thầm: “Ánh sáng ban mai không tắt, hoàng hôn xuất hiện ở ngàn dặm, mới sáng sớm mà ánh bình minh đã đẹp như thế, vậy hôm nay khó tránh khỏi có một cơn mưa…”

Sáng sớm, Vương Viêm tìm cậu ở khắp nơi, cuối cùng khi lên tới lầu tường thành hắn ta đã nhìn thấy cậu.

“Trời ơi, Tần công tử! Không phải hôm nay người nói sẽ ra ngoài thành đón địch với ta sao? Chúng ta nên chuẩn bị thôi!” Hắn ta nhìn quân trướng của người Nam Di ở xa xa rồi tiếp tục nói: “Người Nam Di đã bắt đầu tập hợp binh rồi.”

“Không! Hôm nay sẽ không ra khỏi thành, chúng ta cứ thủ ở cổng thành là được.”

Sau đó, cậu nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, tự bọn chúng sẽ ngoan ngoãn lui binh thôi.”

Vương Viêm nghi ngờ nhìn cậu: “Hả? Tần công tử, có phải người lại có chủ ý xấu gì không?”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 404: Chương 404



Tần Kỳ An nhíu mày: “Chủ ý xấu gì chứ? Ngươi cứ chờ thì sẽ biết, ngươi… Có thể thủ vững không?”

Đương nhiên Vương Viêm lập tức gật đầu: “Mộc thành của chúng ta dễ thủ khó công! Đương nhiên có thể thủ được! Nhưng mà… Thái tử điện hạ sợ người Nam Di sẽ tiếp tục chế tạo ra kỳ vật phá núi rời đó, vì vậy ngài ấy định đánh đòn phủ đầu, nhân lúc bọn chúng chưa kịp chuẩn bị mà tấn công bọn chúng trước!”

Tần Kỳ An lắc đầu: “Không sao hết, cứ nghe ta, hơn nữa hai ngày này, có lẽ viện binh cũng sắp tới rồi, chúng ta đừng nói vội, cứ kéo dài thêm vài ngày, vài ngày… Là được rồi.”

Vương Viêm như có điều gì đó suy nghĩ mà gật đầu: “Được, nơi này có ta rồi, người mau đi chăm sóc thái tử điện hạ đi!”

Trở lại quân trướng, ngay sau đó ma ma lập tức bưng chén thuốc vào.

Tần Kỳ An tiện tay nhận lấy: “Để ta, ngươi mau lui ra ngoài đi.”

Đi tới bên giường, Tần Kỳ An vừa định nâng nàng ấy ngồi dậy thì thấy Mộ Nam Tinh nhíu mày, sau đó từ từ mở mắt ra.

Tần Kỳ An vội vàng đặt chén thuốc trong tay xuống, cậu vội vàng đỡ nàng ấy ngồi dậy: “Sao rồi? Có đau ở đâu không?”

Mộ Nam Tinh nhíu mày nhìn cậu rồi nhẹ nhàng chạm vào vết thương ở trên lưng: “Tình hình chiến đấu… Tình hình chiến đấu thế nào rồi?”

“Không sao cả, hôm qua, Vương Viêm dẫn quân tạm thời đánh lui người Nam Di rồi, hôm nay vẫn chưa có động tĩnh gì.”

Mộ Nam Tinh gật đầu, nàng ấy khẽ thở dài: “Vậy thì tốt rồi… Tốt rồi.”

Nàng ấy cúi đầu vén chăn lên, khi vừa định xuống giường thì đột nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn.

Động tác của nàng ấy bỗng dừng lại, y phục trên người nàng… Y phục này tuyệt đối không phải là của mình, nàng khó khăn nuốt nước bọt, hơn nữa… Hơn nữa nàng ấy cảm nhận được rất rõ ràng n.g.ự.c mình thoải mái hơn, còn rất mát mẻ, cảm giác này… Không thích hợp! Vô cùng bất thường!

Nàng ấy đột nhiên đưa tay lên sờ n.g.ự.c mình, ngay sau đó, tâm trạng lập tức chìm xuống, gương mặt trở nên tái nhợt như thể bất ngờ bị một thùng nước đá dội thẳng lên dầu, dường như trong lòng đột nhiên bị một tảng đá chặn lại khiến nàng ấy cảm thấy rất khó chịu.

Lông mi của nàng ấy khẽ run, đôi môi không khỏi run rẩy: “Ai… Ai đã thay y phục cho ta?”

Nghe thấy giọng nói khàn khàn lạnh lùng của nàng ấy, trên mặt Tần Kỳ An không khỏi có ý cười.

Cậu hơi khựng lại, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Mộ Nam Tinh đã gắng sức kéo lấy tay cậu: “Rốt cuộc là ai?”

Tần Kỳ An áy náy nhìn nàng ấy, sau một hồi do dự, cậu mới ấp úng nói: “Là… Là…”

Nhìn ánh mắt sắc bén của Mộ Nam Tinh, dường như nàng ấy đang muốn g.i.ế.c người, Tần Kỳ An nuốt nước bọt, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục nói: “Là đệ!”

Nghe đến đây, bàn tay đang nắm lấy tay cậu của Mộ Nam Tinh như không còn sức lực nữa.

Ánh mắt nàng ấy run rẩy, bàn tay nắm chặt mép chăn đầy nếp nhăn đang được đắp trên người mình.

Tần Kỳ An thấy nàng ấy không nói gì, trong lòng lập tức cảm thấy không yên tâm, đôi môi cậu mấp máy: “Tinh Tinh ca ca.”

Mộ Nam Tinh từ từ buông tay ra, nàng ấy bình tĩnh nhìn cậu rồi cười nhạo một tiếng nói: “Sao thế? Không phải đệ đã thấy rồi à? Ta không phải là ca ca! Nếu đệ đã biết sự thật của ta rồi, biết ta là nữ tử thì sao không mau cút đi đi!”

Mình không phải nam tử, mà cậu cũng đã biết rồi, vậy Mộ Nam Tinh cũng không còn suy nghĩ gì nữa, chẳng bằng nhanh chóng giải quyết luôn, nhưng bây giờ thấy cậu như thế, có lẽ đã không còn nghĩ tới chuyện không nên làm rồi.

Nàng ấy kìm nén nỗi đau vô cớ xuất hiện ở trong lòng, nói tiếp: “Nếu đệ đã biết, nể tình tình bạn nhiều năm của chúng ta, hy vọng đệ đừng nói ra ngoài.”

Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của nàng ấy, trái tim của Tần Kỳ An lập tức nguội lạnh, nàng ấy thật sự…

Đến một cơ hội nhỏ nhoi cũng không bằng lòng cho cậu sao?

Nhưng… Nhưng nghĩ đến chuyện mình làm ngày hôm nay, tảng đá trong lòng cậu nhanh chóng rơi xuống.

Suy cho cùng thì mình đã nhìn thấy cơ thể của nàng ấy, còn sờ… Yết hầu của cậu lên xuống, sờ cũng đã sờ rồi, cho dù nàng ấy không đồng ý thì mình cũng phải chịu trách nhiệm.

Nghĩ tới chuyện này, Tần Kỳ An ngẩng đầu lên rồi nhìn nàng ấy với đôi mắt sáng rực, cậu cúi đầu đi tới trước mặt nàng ấy, từ từ đưa tay buộc dây áo trước n.g.ự.c nàng ấy lại.

Mộ Nam Tinh cảm nhận được luồng khí nóng rực ở trước n.g.ự.c mình, nàng nắm chặt tay, tai trở nên đỏ ửng, nàng ấy muốn nói gì đó nhưng lại hoàn toàn không thể thốt nên lời, động tác trên tay hoàn toàn trở nên cứng đờ, chỉ có thể để mặc cậu thích làm gì thì làm.

Tần Kỳ An từ từ buộc dây lưng cho nàng ấy, đôi môi ghé sát bên tai nàng, sau đó, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất có lực truyền vào trong tai Mộ Nam Tinh.

“Tinh Tinh tỷ tỷ của đệ, cả người tỷ có chỗ nào thì đệ đều nhìn thấy hết rồi, cũng…”

Cậu cười khẽ một tiếng: “Cũng đã chạm vào vài lần.”

Lần này, Mộ Nam t*nh h**n toàn đỏ mặt.

Nhưng cậu còn tiếp tục thêm mắm dặm muối mà nói tiếp: “Vì vậy tỷ chính là của ta! Của một mình ta! Nếu cầu xin hoàng thượng tứ hôn với lý do ta đã chạm vào tỷ, ta cảm thấy có lẽ ngài ấy sẽ đồng ý đấy, tỷ nói xem…”

Cậu khẽ phả hơi vào tai nàng ấy: “Ngài ấy sẽ đồng ý chứ?”

Sau đó, cậu đưa tay đỡ đầu Mộ Nam Tinh, nghiêng người cắn mạnh vào cổ nàng ấy một cái.

Nhìn vết đỏ bừng kia, cậu thỏa mãn hài lòng đứng dậy, sau đó ôm Mộ Nam Tinh vẫn còn đang ngơ ngác vào trong lòng rồi cầm chén thuốc trên bàn lên và nói: “Nào, ngoan ngoãn uống thuốc đi!”

Cuối cùng Mộ Nam Tinh mới có phản ứng, nàng ấy hít sâu một hơi, sau đó ngạc nhiên nhìn Tần Kỳ An: “Đệ… Đệ…”

Đôi mắt cô đỏ hoe, qua bao nhiêu năm nhưng nàng ấy chưa từng tiếp xúc với nam nhân nào như thế này: “Đồ vô sỉ!”

Nhìn vẻ thẹn quá hóa giận đó, Tần Kỳ An chỉ cảm thấy nàng ấy càng đáng yêu hơn.

Thấy nàng ấy tức giận nhìn mình, trong lòng Tần Kỳ An lập tức trở nên mềm mại, cậu đưa tay sờ mặt nàng ấy, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi có vẻ hơi trắng bệch của nàng ấy.

Mộ Nam t*nh h**n toàn ngẩn người, nàng ấy bị cậu đè chặt trong lòng, vết thương trên người rất đau, nhưng đau thì cũng thôi đi, mấu chốt là cả người nàng ấy lại trở nên cứng đờ, muốn đẩy cậu ra nhưng lại không có sức.

Qua một hồi lâu, Tần Kỳ An mới rời khỏi môi nàng, cậu nhìn nàng bằng ánh mắt nóng rực, sau đó cúi đầu nhìn đôi môi căng mọng của nàng, dường như trong mắt có ngọn lửa sắp bùng cháy khiến Mộ Nam Tinh càng căng thẳng hơn.

Nhưng chỉ thấy cậu cúi đầu l.i.ế.m môi, cũng không tiếp tục nữa.

“Được rồi, nếu nàng muốn ta hôn nàng thì phải uống hết thuốc trước đi đã, nếu không ta sẽ không hào phóng như thế đâu!”

Nghe thấy lời nói vô cùng xấu hổ của cậu, khóe mắt của Mộ Nam Tinh không khỏi giật giật: “Sao đệ… Sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ!”

Tần Kỳ An từ chối cho ý kiến với lời nói của nàng ấy, cậu ung dung múc một muỗng thuốc rồi nhẹ nhàng nhìn nàng ấy: “Uống đi.”

Mộ Nam Tinh nhìn cậu, sau đó nàng ấy cầm bát và uống cạn hết thuốc này.

Tần Kỳ An nhíu mày: “Tinh Tinh tỷ tỷ nhà ta lợi hại quá!”

Mộ Nam Tinh lập tức đẩy gương mặt đang nghiêng về phía mình ra, nàng ấy nghiêm túc nói: “Tần Kỳ An, đệ đừng làm như vậy! Đệ… Khi đệ biết ta là nam tử thì đã nói thích ta, còn nói… Nói là đệ…. Không thích nữ tử, bây giờ… Bây giờ lại thế này, đệ đừng như vậy!”

Cậu ôm người trong lòng chặt hơn, đôi môi Tần Kỳ An ghé sát tai nàng ấy, cậu vừa dịu dàng vừa nghiêm túc nói: “Mộ Nam Tinh, ngần ấy năm qua, nàng có thấy ta nói thích ai ngoại trừ nàng chưa? Lúc nào cũng là ta đuổi còn nàng thì chạy, cho dù nàng là nam hay nữ thì ta cũng chỉ yêu mỗi nàng thôi, nàng không được từ chối ta!”

Sau đó, cậu lại làm nũng: “Tinh Tinh tỷ tỷ, nàng là người tốt nhất với ta, chắc chắn nàng sẽ thỏa mãn điều ta muốn, chắc chắn nàng sẽ không từ chối ta, đúng không?”

“Nàng là nam ta thích, nàng là nữ thì ta cũng thích, trên thế giới này, ta chỉ thích mỗi nàng thôi, nếu không phải là nàng, người khác dù là nam hay nữ thì cũng chẳng là gì hết!”

Mộ Nam Tinh không ngờ người này lại làm nũng như thế, khi còn nhỏ thì cũng thôi, bây giờ trưởng thành rồi mà vẫn vậy, nàng ấy thật sự không thể từ chối cậu nổi.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 405: Chương 405



Bởi vì nàng ấy chưa từng từ chối.

Tần Kỳ An thấy hồi lâu mà nàng ấy vẫn chưa nói gì, động tác bắt đầu được một tấc lại tiến thêm một thước, cậu hôn tai, hôn cổ nàng ấy mà không có chút e dè nào.

Mộ Nam Tinh nằm trong lòng cậu run rẩy.

Sau đó nàng ấy đẩy đầu của cậu ấy ra xa mình: “Đệ đừng như vậy! Tần Kỳ An, đệ mau thả ta ra!”

Tần Kỳ An lập tức bất động, cậu dán chặt môi mình lên cổ nàng ấy, động tác vẫn không thay đổi, cậu nói: “Mộ Nam Tinh, tất cả lời nói của ta đều là thật lòng, ta thật sự rất thích nàng!”

Nói xong, cậu như phát điên lên: “Nàng có biết không? Khi thấy người trong Quốc Tử Giám lấy lòng nàng, ta cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ hận không thể đá bay bọn họ ra ngoài, còn cả mấy lão ma ma mặc y phục cho nàng nữa, ta ghen tị với bọn họ muốn chết! Ta không muốn để cho bất cứ kẻ nào chạm vào nàng! Nàng là của ta! Từ nhỏ tới lớn, nàng luôn là của ta! Ta nhất quyết không cho phép người khác cướp nàng khỏi tay ta!”

Ánh mắt của cậu nóng rực khiến Mộ Nam Tinh vừa nhìn cậu đã cảm thấy cả người như bị thiêu đốt đến bị thương.

Qua một hồi lâu, Mộ Nam Tinh mới nhẹ nhàng nói: “Đoàn Đoàn, đệ quá ỷ lại vào ta bởi vì chúng ta lớn lên cùng nhau, nếu đệ tiếp xúc với những người khác, chắc chắn đệ sẽ cảm thấy ta cũng không quá tốt đâu.”

Nghe thấy những lời đó của cậu, trong lòng Mộ Nam Tinh càng cảm thấy khó chịu hơn, đúng vậy, từ nhỏ hai người họ đã ở cạnh nhau, đến bây giờ Tần Kỳ An và nàng ấy vẫn như hình với bóng, sao cậu có thể có cơ hội để thích người khác được chứ?

Nếu… Sau này, hai người họ thật sự ở bên nhau, rồi sau đó cậu gặp được người mình thích, vậy nàng ấy phải làm sao giờ?

Mộ Nam Tinh không dám đánh cược, nàng ấy cũng không muốn đánh cược.

Chỉ cần không có bắt đầu thì sẽ chẳng có kết thúc.

Đúng vậy! Nàng ấy sợ! Bởi vì trên thế giới này, Tần Kỳ An là bằng hữu duy nhất của nàng, là thứ quý giá nhất, nàng không muốn đánh mất cậu.

Nếu hai người họ mãi mãi là bằng hữu thân thiết nhất, vậy tất cả đều không cần lo lắng rồi.

Giọng nói của nàng ấy hơi run lên: “Đoàn Đoàn đệ nghe lời ta, được không? Chúng ta… Chúng ta chỉ làm bằng hữu thôi là được rồi, nói không chừng sau này đệ sẽ gặp được người mình thực sự thích, chỉ là bây giờ trong mắt đệ có mỗi ta thôi, đệ chưa từng tiếp xúc với người khác.”

Hai mắt Tần Kỳ An đỏ lên: “Nàng cũng nói rồi đó, trong mắt ta chỉ có mỗi nàng thì sao có thể thích người khác được chứ?”

Cậu tránh vết thương của Mộ Nam Tinh và ôm nàng ấy chặt hơn: “Mộ Nam Tinh, coi như nàng thương hại ta đi, có được không?”

Nhìn ánh mắt tội nghiệp của cậu, trong lòng Mộ Nam Tinh trở nên mềm nhũn, não bộ lập tức ngưng hoạt động, đến khi nhận ra có gì đó không đúng thì nàng ấy đã quỷ xui thần khiến nói một chữ “Được”.

Ngay sau đó, nàng ấy lập tức cuống quýt lắc đầu: “Không không, ý của ta là… Chúng ta tạm thời… Tạm thời như thế này, nếu đệ… Nếu đệ có người mình thích, thì chúng ta vẫn sẽ là bằng hữu.”

Ánh mắt của Tần Kỳ An lập tức trầm xuống: “Cho nên ý của nàng là mấy lần ta nhìn thấy toàn bộ cơ thể của nàng đều không sao, chạm vào vài lần cũng không sao, hôn vài lần… Cũng không sao hả?”

Môi Nam Tinh nghe thấy những lời này, sắc mặt lập tức tái xanh: “Chàng không biết xấu hổ à! Tần Kỳ An, sao chàng lại có thể như vậy chứ?”

Cậu nhìn chằm chằm vạt áo trước n.g.ự.c nàng ấy rồi thản nhiên nói: “Tạm thời ở bên nhau chính là như vậy đó! Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, nàng là người của ta, cơ thể nàng, trái tim nàng đều là của ta! Ta muốn nhìn, muốn chạm vào, cũng muốn… Muốn hôn!”

Nói xong, cậu lập tức cúi đầu hôn lên chiếc dây thắt hình nơ bướm ở trước n.g.ự.c nàng.

Mộ Nam Tinh ngẩn người, cuối cùng cũng phản ứng lại, nàng ấy khiếp sợ tát cậu một cái!

“Tần Kỳ An! Chàng… Chàng… Chàng không biết xấu hổ à! Sao chàng lại như thế chứ!”

Tần Kỳ An lẽ lưỡi, cậu áp mặt mình vào sát nàng ấy: “Nàng xem! Nếu nàng ở bên ta, ta sẽ như vậy đó!”

Cậu nhẹ nhàng đỡ nàng ấy nằm xuống giường, sau đó ngồi bên giường rồi nói tiếp :”Đương nhiên, cho dù nàng không ở bên ta thì ta cũng muốn làm những chuyện này! Hơn nữa, ngay khi về kinh thành, ta sẽ lập tức đi cầu xin bệ hạ tứ hôn! Nàng trốn không thoát đâu!”

Nói xong, cậu bưng chén thuốc lên rồi nói: “Ta đi lấy đồ ăn cho nàng, nàng nghĩ kỹ đi, dù nàng đồng ý hay không đồng ý thì cũng không có gì khác nhau cả, không phải sao?”

Nhìn bóng lưng rời đi của cậu, Mộ Nam Tinh tựa đầu vào giường, nàng ấy cảm thấy rất tức giận, sao cậu lại trở nên như thế… Nghịch ngợm như vậy?

Thứ cho nàng ấy không thể nghĩ ra câu gì để hình dung đệ đệ nhỏ hơn mình vài tuổi này, cho dù cậu đã cao hơn mình một cái đầu, nhưng nàng ấy vẫn cảm thấy cậu là một đứa trẻ.

Sao lời nói lại không biết xấu hổ như thế chứ!

Mộ Nam Tinh thật sự không thể hiểu được, rõ ràng hai người luôn ở cùng nhau, rốt cuộc cậu học đâu ra mấy lời khiến người ta không nói nên lời này vậy.

Nàng ấy thật sự không biết nên làm gì với cậu.

Nàng ấy nghĩ trước nay mình vẫn luôn theo ý muốn của cậu. Thế cũng được, cứ thuận theo tự nhiên đi.

Chẳng mấy chốc Tần Kỳ An đã bưng một bát cháo loãng vào trong quân trướng.

Cậu đặt khay lên bàn rồi thuần thục hôn lên môi Mộ Nam Tinh một cái, như thể đã làm điều này vô số lần rồi.

Mộ Nam Tinh đã bỏ cuộc, nàng ấy chỉ đành làm theo ý cậu muốn, nếu bọn họ thật sự có thể… Thật ra trong lòng nàng ấy cũng không từ chối, trong bao năm nay, Tần Kỳ An là người duy nhất thân thiết với mình, cũng là người mà nàng ấy không bài xích.

“Nào, ăn chút gì đi, nàng bị thương nên chỉ được ăn những món thanh đạm, đợi khi nào vết thương của nàng lành rồi, ta sẽ chuẩn bị món ngon cho nàng.”

Mộ Nam Tinh thở dài, nàng ấy gật đầu: “Ừm.”

Ăn cơm xong, tâm trạng thoải mái hơn, Mộ Nam Tinh lập tức cảm nhận được cơn đau nhức ở vết thương rất rõ ràng.

Thấy nàng ấy nhíu mày, Tần Kỳ An từ từ đỡ nàng ấy nằm xuống, sau đó lập tức muốn cởi áo trong của nàng ra.

Hành động này đã khiến Mộ Nam Tinh sợ tới mức cầm c.h.ặ.t t.a.y cậu: “Chàng làm gì vậy?”

Tần Kỳ An nhìn nàng ấy một cái, tránh khỏi tay nàngrồi tiếp tục hành động.

Cậu kéo áo trong của Mộ Nam Tinh đến một vị trí nào đó, sau đó xích lại gần eo nàng ấy, từ từ thổi.

Cậu ngẩng đầu lên nói: “Như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút, nàng ngoan ngoãn nằm xuống cố gắng ngủ đi, ngủ rồi sẽ không còn cảm thấy đau nữa.”

Nói xong, cậu lại tiếp tục thổi.

Thổi như vậy khiến Mộ Nam Tinh lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhưng mà… Nàng ấy phản xạ có điều kiện sờ đầu cậu: “Chàng thổi như vậy sẽ rất mệt đó, không cần đâu.”

Tần Kỳ An cọ mái tóc vào lòng bàn tay của nàng ấy: “Ta không mệt, chỉ cần nàng dễ chịu hơn là được.”

Mộ Nam Tinh xoa đầu cậu, nàng ấy từ từ ngủ thiếp đi.

Nghe thấy tiếng hít thở lúc nông lúc sâu, Tần Kỳ An cẩn thận đắp chăn vào cho nàng ấy, cậu nói khẽ: “Tinh Tinh tỷ tỷ của ta, nàng phải ngoan nhé.”

Lúc này, trên trời đột nhiên xuất hiện tiếng sấm sét đùng đoàng, cơn mưa to trút xuống vòng vây người Nam Di ở trong khu thấp bé ở vùng đồng bằng.

Vương Viêm nhìn Tần Kỳ An, hắn ta vỗ vai cậu và cười nói: “Người đoán trúng thật rồi! Cơn mưa này không biết khi nào mới dừng lại! Lần này, chắc chắn người Nam Di sẽ bị mưa lớn làm tổn hại rất nhiều!”

Tần Kỳ An ởn nụ cười, bây giờ mới chỉ như thế thôi, nếu trời đổ mưa tầm vài ngày vài đêm, vậy… Chắc rất thú vị.

Sau một ngày được mưa to cọ rửa, nước ở vùng đồng bằng càng ngày càng dâng cao, bây giờ mực nước đã cao đến bắp chân của người trường thành.

Đúng lúc này, Giang Oản oản và Tần Tĩnh trì tới Mộc Thành cùng với viện binh.

“Cha mẹ? Sao cha mẹ lại tới đây vậy?”

Tần Kỳ An ngơ ngác nhìn chằm chằm hai người đột nhiên tới đây.

Giang Oản Oản bất lực véo tai cậu: “Con mặc kệ cuộc thi đình hả? Con vội vàng tới đây mà không thèm để ý tới chuyện gì hết!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 406: Chương 406



Tần Kỳ An vội vàng nói: “Con không còn cách nào khác mà, tình huống ở Mộc Thành rất khẩn cấp, nếu thái tử điện hạ gặp nguy hiểm thì phải làm sao?”

Giang Oản Oản nhìn cậu: “Nương biết con lo lắng cho thái tử điện hạ, nhưng nếu người Nam Di có quá nhiều thuốc nổ, vậy đến mười người như con cũng không thể làm nên chuyện gì!”

Tần Kỳ An bỗng bị dạy dỗ: “Nương, con không nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà… Nhưng mà con sợ Nam Tinh sẽ gặp nguy hiểm.”

Tần Tĩnh Trì ôm vai Giang Oản Oản: “Được rồi, nàng đừng trách thằng bé nữa, cũng may mà chúng ta đã tìm được cách đối phó.”

Trái tim Tần Kỳ An khẽ động: “Cách đối phó gì ạ?” Trong mắt cậu tràn đầy vẻ háo hức.

Giang Oản Oản mỉm cười, quay lưng chỉ vào đống đồ ở trên xe ngựa: “Thuốc nổ càng mạnh hơn!”

Sau đó, nàng lại hỏi: “Tình huống hiện tại ở Mộc Thành thế nào rồi? Người Nam Di có dùng thuốc nổ nữa không?”

Tần Kỳ An lắc đầu: “Không ạ, sau khi con tới đây thì chưa từng thấy dùng, hơn nữa hai ngày nay còn có mưa, nếu không dừng thì người Nam Di sẽ không chịu nổi, bây giờ nơi ở của bọn chúng sắp chìm rồi.”

Giang Oản Oản thở phào nhẹ nhõm: “May mà các con không có việc gì.”

Nụ cười của Tần Kỳ An tắt ngấm: “Thái tử điện hạ bị trúng tên, nhưng may mà không nghiêm trọng, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là được.”

“Vậy con mau dẫn cha mẹ tới thăm thằng bé đi! Sao lại bị trúng tên chứ!” Trên mặt Giang Oản Oản tràn đầy lo lắng.

Khi trở về quân trướng, Mộ Nam Tinh vẫn còn đang ngủ say.

Tần Kỳ An đi tới cạnh giường nhìn thoáng qua, thành thục đưa tay sờ trán Mộ Nam Tinh, rồi cẩn thận đắp chăn cho nàng ấy, sau đó cậu nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản oản: “Nàng ấy đang ngủ, đợi nàng ấy tỉnh lại rồi nói sau.”

“Cha mẹ, con dẫn hai người đi nghỉ ngơi trước nhé.”

Bây giờ, Giang Oản Oản mới tỉnh táo lại từ trong cử chỉ thân mật của cậu với Mộ Nam Tinh: “À, được.”

“Đoàn Đoàn, con đang ở đâu vậy”

Tần Kỳ An vén một cái lều ở cách quân trướng không xa, nghe thấy nàng nói vậy, cậu thản nhiên trả lời: “Con ở với thái tử điện hạ.”

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhìn nhau, trong mắt hai người tràn đầy sự kinh ngạc, cũng dần hiểu ra.

Hai người họ nhìn Tần Kỳ An một lúc, sau đó ăn ý không hỏi nữa.

Nhìn bóng lưng Tần Kỳ An bước nhanh tới quân trướng của Mộ Nam Tinh, Giang Oản Oản thở dài.

Tần Tĩnh Trì ôm vai nàng: “Than thở làm gì, không phải chúng ta đã đoán được từ lâu rồi sao, chỉ cần nhi tử thích là được.”

Giang Oản Oản buồn bã nhìn hắn: “Chúng ta thì là gì chứ, ta chỉ sợ bệ hạ sẽ không đồng ý thôi! Người nhi tử thích là thái tử chứ không phải là một người bình thường đâu!”

Nhất thời, Tần Tĩnh Trì cảm thấy hơi nóng lòng.

Nhưng cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi, dù sao từ trước tới giờ, Mộ Quy Hoằng luôn tỏ ra rất thích nhi tử nhà họ, nói không chừng ngài ấy lại đồng ý thì sao.

Mưa to liên tục ba ngày, mặc dù mưa không ngớt nhưng người Nam Di lại không hề lui binh, thay vào đó còn bắt đầu đánh trống bày trận, Tần Kỳ An đỡ Mộ Nam Tinh lên lầu cửa thành, nhìn binh Nam Di ở phía xa, trong lòng hai người không khỏi cảm thấy lo lắng.

Xem ra người Nam Di đã định ra tay tàn nhẫn rồi.

Quả nhiên sau buổi trưa, người Nam Di bắt đầu tấn công mạnh mẽ trong cơn mưa to.

Hơn nữa không biết mỗi người bọn họ ôm thứ gì ở trong ngực, ai nấy đều ôm chặt mà lao về phía trước.

Khi chạy tới cửa của Mộc Thành thì đồng loạt ném thứ đồ trong tay vào cổng thành.

Nhìn tới đây, trong lòng Mộ Nam Tinh giật mình thon thót, quả nhiên một khắc sau, tường thành rung mạnh lên.

Nàng ấy mở to hai mắt, quay đầu nhìn Tần Kỳ An: “Kia, đó chính là thứ đồ kỳ lạ đó, xem ra bọn họ không định kéo dài thời gian nữa nên đã dùng tới thứ này!”

Nghĩ tới đây, Mộ Nam Tinh không nhịn được mà thầm oán trách bản thân mình, nếu nàng ấy không bị thương thì chắc chắn đã đánh lui người Nam Di rồi.

Bây giờ…

“Báo! Thái tử điện hạ, chúng ta…. Tường cổng thành của Mộc Thành chúng ta rung chuyển đến mức sắp nứt ra rồi!”

“Ngài và Tần công tử mau xuống với chúng ta đi!”

Mộ Nam Tinh và Tần Kỳ An nhanh chóng quay người xuống thành.

“Kỳ An, chúng ta phải ra ngoài đánh địch! Không thể để bọn họ tiếp tục như thế nữa! Nếu không Mộc Thành sẽ gặp nguy hiểm mất!”

Mộ Nam Tinh không khỏi cảm thấy may mắn, may mà vừa rồi viện binh đã tới, nếu không tình huống sẽ càng không mấy khả quan hơn!

Khi xuống thành, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì lập tức tới đón hai người họ.

Mộ Nam Tinh vội vàng nói: “Thúc thúc, thẩm thẩm, hai người tới đây làm gì vậy? Mau về đi! Nơi này nguy hiểm lắm!”

Giang Oản Oản lắc đầu: “Thái tử điện hạ, ngài quên mục đích lần này tới đây của chúng ta rồi sao? Ta đi xem tình hình trước, nếu bọn họ đã có thuốc nổ, vậy ta muốn xem thử chất lượng của nó như thế nào?”

Mộ Nam Tinh thầm giật mình, nàng ấy bỗng nhìn Tần Kỳ An, Tần Kỳ An không nói cho nàng ấy biết chuyện thuốc nổ!

Tần Kỳ An chưa từng thấy uy lực của thuốc nổ nên cũng không quá để trong lòng, đương nhiên cậu đã quên mất chuyện này.

Bốn người cũng đi đến cổng thành, Giang Oản Oản nhìn những thứ kia phát nổ, uy lực còn không mạnh bằng một phần ba thuốc nổ của họ, trong lòng nàng tầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu vậy thì chỉ cần dùng một ít thuốc nổ đã có thể khiến người Nam Di khiếp sợ rồi.

Suy cho cùng thuốc nổ của họ mới thực sự là thứ mạnh mẽ.

Chẳng mấy chốc, những binh sĩ đã mang thuốc nổ lên tường thành, họ đặt thuốc nổ vào s.ú.n.g ống được chế tạo đơn giản trong hai ngày qua.

Giang Oản Oản kiểm tra thử rồi nói: “Châm lửa bắn!”

Chẳng mấy chốc, từng đợt thuốc nổ này tới đợt thuốc nổ khác được b.ắ.n vào giữa đám người Nam Di.

Trong khoảnh khắc này, tiếng nổ lớn và tiếng la hét thê thảm của người Nam Di quanh quẩn bên ngoài Mộc Thành.

Chỉ một quả cầu lửa đã có thể giải quyết mười mấy binh sĩ.

Người Nam Di ngơ ngác nhìn đồng đội bị g.i.ế.c c.h.ế.t ở bên cạnh, nhất thời bọn chúng hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, thật sự quá đáng sợ!

Bàn tay cầm đao thương của chúng không khỏi run rẩy, những binh sĩ ôm thuốc nổ không dám lao lên nữa, thuốc nổ trong n.g.ự.c đồng loạt rơi xuống đất.

Thậm chí có người trong số họ còn sợ hãi tới mức ngã xuống đất, không thể đứng dậy được.

Mộ Nam Tinh và Tần Kỳ An chưa từng được chứng kiến loại thuốc nổ có uy lực lớn như vậy bao giờ, thực sự còn lợi hại hơn thuốc nổ của người Nam Di không biết bao nhiêu lần!

Loại thuốc nổ này chỉ cần một quả đã có thể nhẹ nhàng nổ nát cửa của Mộc Thành.

Mà thuốc nổ của người Nam Di phải nổ rất nhiều lần thì lầu cổng thành mới bắt đầu có khe nứt.

Mộ Nam Tinh chớp mắt nhìn, khó khăn nuốt nước bọt, nàng ấy vô thức nín thở, nàng biết rõ thứ này quan trọng như thế nào với Diên Khánh của bọn họ.

Có trận chiến ngày hôm nay, nàng ấy tin chắc không chỉ người Nam Di, ngay cả những kẻ đang để mắt tới họ khác cũng không dám có bất cứ suy nghĩ nào nữa!

Hai tay Tần Kỳ An nắm chặt, đây chính là thuốc nổ sao? Có thứ này, khi ở trên chiến trường thì chỉ có mỗi quân địch bị tổn thương nặng nề, mà người nắm giữ thuốc nổ… Không hề tổn thất một binh một tốt nào cả.

“Thái tử điện hạ, có cần tiếp tục nữa không?”

Đám binh sĩ nạp thuốc nổ nói với vẻ mặt tràn đầy sự phấn khích, chỉ hận không thể nổ thêm tám mươi, một trăm cái nữa cho đã nghiền.

Mộ Nam Tinh mỉm cười, nàng ấy nhìn đám quân bại trận từ trên tường thành rồi ung dung nói: “Không b.ắ.n nữa, đừng lãng phí bảo bối của chúng ta như thế!”

Sau đó nàng ấy nói tiếp: “Được rồi! Gọi Vương Viêm tới đây cho ta!”

“Rõ!”

Chẳng mấy chốc, tiếng cười ha ha của Vương Viêm đã truyền tới: “ Thái tử điện hạ! Lợi hại quá mất! Thứ này quả thực là bảo bối mà! Điện hạ nhìn mấy người Nam Di kia đi, cả đám sợ tới mức đang chạy trối c.h.ế.t như cháu trai kìa! Ha ha ha!”

Hiếm khi Mộ Nam Tinh cười vui vẻ: “Vương phó tướng, ngươi dẫn người đi truyền lời cho tướng lĩnh của Nam Di, thông báo cho Nam Di vương bảo rằng muốn chúng ta ngừng chiến thì phải cử sứ thần vào kinh thương lượng chuyện cống nạp, nếu không chúng ta sẽ tiếp tục đánh tới đô thành của bọn chúng.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 407: Chương 407



Vương Viêm cười gật đầu: “Được! Thuộc hạ lập tức dẫn người đi ạ!”

Sau ba ngày, mưa to đã tạnh, sau khi b.ắ.n thêm vài quả thuốc nổ, người Nam Di cũng đã hoàn toàn lui binh.

Mà vết thương bị trúng tên trên người Mộ Nam Tinh đã từ từ khỏi hẳn.

Tần Kỳ An nhất quyết bảo Mộ Nam Tinh tiếp tục dưỡng thương thêm vài ngày, sau khi sắp xếp việc sửa chữa tường thành, mọi người mới bắt đầu lên đường trở về kinh đô.

Trên đường về, hai người Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì ngồi cùng một chiếc xe ngựa, còn Mộ Nam Tinh và Tần Kỳ An ngồi trên một chiếc xe khác.

Mộ Nam Tinh dựa vào xe ngựa, đôi mắt hơi nheo lại, nàng ấy làm ngơ trước đôi mắt sáng rực của Tần Kỳ An.

Tần Kỳ An khoanh tay ngồi cạnh, nhìn chằm chằm vào nàng ấy.

Mộ Nam Tinh thở dài rồi từ từ mở mắt ra: “Chàng đừng nhìn chằm chằm ta như thế, đi đường dài, chẳng lẽ chàng không mệt sao? Không buồn ngủ à?”

Tần Kỳ An nở nụ cười: “Trước mắt có cảnh đẹp như vậy, sao ta có thể buồn ngủ được chứ?”

Khóe môi Mộ Nam Tinh giật giật, nàng ấy nghĩ thầm, sao lúc trước chưa từng thấy chàng như thế chứ?

Đôi môi mấp máy, nàng ấy lại lười nói chuyện.

Vì vậy lập tức nhắm mắt lại.

Tần Kỳ An không phải là một người an phận, không bao lâu sau, cậu không ngồi im được nữa, cậu từ từ dịch lại ngồi bên cạnh Mộ Nam Tinh từng chút một, cậu vô tội chớp mắt, mà cánh tay cũng từ từ vòng qua eo Mộ Nam Tinh.

Eo Mộ Nam Tinh lập tức hơi run rẩy.

Nàng ấy bỗng mở mắt ra trừng cậu: “Chàng lại thế, không thể ngồi yên được hả?”

Tần Kỳ An chu môi, cậu vừa vô tội vừa đáng thương kéo tay nàng ấy, đầu cậu cọ vào cổ nàng ấy: “Tinh Tinh tỷ tỷ, ta muốn hôn nàng.”

Mộ Nam Tinh nghĩ có lẽ mình sẽ cảm thấy buồn nôn, nhưng khi cúi đầu nhìn mái tóc đen dày của cậu cọ vào cổ mình, nàng ấy không khỏi cảm thấy cậu thật sự rất đáng yêu, quá đáng yêu!

Chết mất thôi!

Mộ Nam Tinh nghĩ một hồi, có lẽ nàng ấy bị cậu dẫn đi lạc đường rồi, nếu là lúc trước, nàng ấy tuyệt đối sẽ không có những suy nghĩ như thế này.

Nàng ấy nghiêng đầu rồi sờ đầu cậu: “Được rồi, tóc chàng làm ta ngứa quá.”

Tần Kỳ An cười híp mắt ngẩng đầu nhìn nàng ấy, Mộ Nam Tinh mở miệng định nói gì đó nhưng đã bị Tần Kỳ An lợi dụng hôn lên môi nàng ấy.

Trong lúc hơi thở giao nhau, đôi mắt của Mộ Nam Tinh dần nắm lại, hai tay nàng từ từ đặt lên gáy cậu.

Tần Kỳ An mở to mắt nhìn nàng ấy, nhưng lại chỉ thấy hàng lông mi khẽ run lên, một vài sợi nước giữa đôi môi của hai người.

Cậu hài lòng nhắm mắt lại và tiếp tục hành động.

Hơi thở của Mộ Nam Tinh dồn dập, khi thật sự không thể chịu nổi, nàng ấy bắt đầu xoa đầu cậu, ra hiệu cho cậu biết mình không chịu nổi nữa.

Tần Kỳ An cảm thấy mê mẩn, cậu thực sự rất thích cảm giác khi môi lưỡi kề sát nhau đến mức không nỡ buông ra.

Mộ Nam Tinh bất lực mở mắt ra, nàng ấy dùng một tay kéo cổ của cậu ra xa mình.

Thấy mỹ vị trong miệng từ từ rời đi, Tần Kỳ An cảm thấy gáy đau đớn, cậu bất lực oán trách Mộ Nam Tinh: “Nàng kéo ta đau đó.”

Mộ Nam Tinh lau miệng: “Nếu hôn nữa thì ta sẽ tắt thở đấy, chàng có thể tiết chế hơn được không hả?”

Tần Kỳ An không khỏi thì thầm: “Không phải nàng cũng cảm thấy thoải mái hả?”

Mặt Mộ Nam Tinh đỏ lên, nàng ấy cảm thấy… Cảm thấy cũng được, hơi dễ chịu, nhưng… Nhưng cũng không thể cứ như vậy được!

Không được hôn môi, sau đó Tần Kỳ An lại hôn cằm nàng ấy, hôn từng cái từng cái một rồi nói: “Như vậy được chứ? Nàng cũng sẽ không cảm thấy khó chịu!”

Nàng ấy… Không thể phản bác được…

Mộ Nam Tinh hơi ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước mơ màng, nàng ấy sai rồi, suốt cả ngày, Tần Kỳ An vừa có thời gian đã kéo nàng ấy làm mấy chuyện này, nào còn có thời gian thích người khác chứ, nàng ấy nghĩ, nếu vậy có lẽ hai người họ sẽ thật sự dây dưa suốt cả đời rồi.

Có lúc, nàng ấy thật sự không thể hiểu được vì sao Tần Kỳ An lại thích ôm hôn mình như vậy, quả thực là một tên quỷ cuồng hôn mà, từ nhỏ tới lớn, ở cạnh nhau nhiều năm như thế mà nàng ấy hoàn toàn không hề phát hiện người này có kiểu đam mê như vậy.

Vài ngày sau, cuối cùng đoàn người cũng đã về đến kinh thành.

Trở về kinh thành, Mộ Nam Tinh lập tức dẫn đôi vợ chồng Tần Kỳ An và Giang Oản Oản cùng tiến cung.

“Tinh Nhi, vết thương của con thế nào rồi? Sao lại không cẩn thận như vậy chứ!”

Cảm Nam Chi kéo tay Mộ Nam Tinh, nàng ấy sờ hết nơi này tới nơi khác, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.

“Mẫu hậu, nhi thần không sao rồi, người đừng lo lắng.”

Trong mắt Mộ Nam Diệp tràn đầy nước mắt, thằng bé ôm chân Mộ Nam Tinh, bắt đầu rời nước mắt: “Thái tử ca ca, huynh có đau không? Đệ rất lo lắng cho huynh đó!

Mẫu hậu nói huynh bị thương, đệ đã khóc rất lâu!”

Mộ Nam Tinh xoa đầu cậu bé: “Được rồi, ca ca không sao hết, Diệp Nhi nhà chúng ta ở trong cung có nghe lời phụ hoàng và mẫu hậu không?”

Mộ Nam Diệp lau nước mắt, cậu bé thút thít đáp: “Có ạ, đệ rất nghe lời.”

Mộ Quy Hoằng vỗ vai Mộ Nam Tinh: “Tinh Nhi, an toàn trở về là tốt rồi, cũng may không xảy ra chuyện gì!”

Mộ Nam Tinh nở nụ cười.

Sau đó, Mộ Quy Hoằng lại nhìn Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì thì nói: “Tĩnh Trì, Oản Oản, hai người đi gấp nên trẫm không kịp nói lời gì, lần này, hai người các ngươi quả thực là có ơn lớn! Quả cầu lửa kia đúng là thứ thần kỳ, có thể gọi là quốc bảo của Diên Khánh chúng ta mà!”

Suy nghĩ một hồi, ngài ấy lại nói tiếp: “Các ngươi có muốn gì không? Hoặc là có tâm nguyện gì đó?”

Giang Oản Oản suy nghĩ, trong lòng nàng lập tức có một suy nghĩ, vì vậy không khỏi nhìn Tần Kỳ An và Mộ Nam Tinh.

Nàng và Tần Tĩnh Trì lại nhìn nhau, sau đó lập tức nói: “Bệ hạ, phu thê chúng ta không có tâm nguyện gì khác, chỉ là… Chỉ là hy vọng sau này, ngài có thể đồng ý với nhi tử của ta là Tần Kỳ An một chuyện là được rồi.”

Mộ Quy Hoằng nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì? Ngươi cứ việc nói thẳng, huống hồ trẫm rất thích đứa nhỏ Kỳ An này, nếu không phải là chuyện gì quá khó khăn, trẫm sẽ gắng sức thỏa mãn.”

Tần Kỳ An kinh ngạc nhìn Giang Oản Oản, chẳng lẽ cha nương đã nhìn ra chuyện của cậu và Mộ Nam Tinh rồi sao?

Cậu không khỏi cảm thấy ấm áp, rồi không kiềm được mà nhìn Tần Tĩnh Trì.

Tần Tĩnh Trì cười gật đầu.

Tần Kỳ An mở to mắt nhìn, cha nương tốt quá! Đến cả chuyện này mà cũng cân nhắc giúp cậu!

Giang Oản Oản mỉm cười nhìn cậu, ngay sau đó lập tức nói: “Bệ hạ, điều này phải hỏi nhi tử của ta, có lẽ không nhất định là ngay bây giờ.”

Mộ Quy Hoằng nhìn Tần Kỳ An: “Kỳ An, con nói cho trẫm nghe xem, con có yêu cầu gì?”

Tần Kỳ An nghe thấy vậy, cậu không khỏi nhìn Mộ Nam Tinh.

Mộ Nam Tinh thấy cậu nhìn mình thì không khỏi nhíu mày, cậu sẽ không… Muốn nói chuyện của bọn họ chứ? Sao có thể được?

Nàng ấy vội vàng lắc đầu rất nghiêm túc.

Tần Kỳ An cảm thấy đau lòng, nàng ấy… Không bằng lòng sao?

Cậu nghĩ thầm, Mộ Nam Tinh muốn thế nào thì mới bằng lòng đồng ý nói ra quan hệ giữa hai người họ với bệ hạ và hoàng hậu nương nương đây?

Rốt cuộc cậu phải làm gì đây?

Hai người không hề biết rằng cảnh tượng liếc mắt đưa tình giữa họ đã bị Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi nhìn thấy.

Cảnh Nam Chi nhìn Tần Kỳ An tuấn tú tao nhã, cơ thể cao to thì không khỏi cười nhẹ, nàng ấy vừa cười vừa gật đầu.

Trong lòng Mộ Quy Hoằng lập tức cảm thấy khó chịu, đây là con gái của ngài ấy đó, ngài ấy mới nhận ra con thôi, không thể để con gái lại vào cửa nhà người khác như vậy được!

Mặc dù ngài ấy luôn thích đứa bé Đoàn Đoàn này, nhưng cũng không thể cứ đưa con mình cho cậu được!

Trong lòng ngài ấy nghĩ như thế, thế nên không hề để ý tới đôi mắt sáng rực tràn đầy ý cười của Tần Kỳ An khi nhìn Mộ Nam Tinh.

Ngài ấy ho nhẹ một tiếng rồi mở miệng nói trước: “Nếu Đoàn Đoàn tạm thời không có tâm nguyện gì, vậy trầm sẽ ghi lại giúp con, nếu sau này con có điều mong muốn thì cứ tới tìm trẫm.”

Cảnh Nam Chi nhíu mày, trừng mắt nhìn ngài ấy.

Mộ Quy Hoằng bị cái nhìn của nàng ấy làm cảm thấy chột dạ, bởi vì vốn dĩ hai người họ đã thương lượng rồi, nếu Tần Kỳ An và Mộ Nam Tinh có suy nghĩ về chuyện đó thì sẽ lập tức tứ hôn cho hai người.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 408: Chương 408



Bây giờ Mộ Quy Hoằng vừa ra trận đã phản bội, đương nhiên Cảnh Nam Chi cũng nhìn ngài ấy không thuận mắt.

Tần Kỳ An nhìn chằm chằm Mộ Nam Tinh một hồi lâu, mãi đến khi nàng ấy dời tầm mắt, hoàn toàn không nhìn cậu nữa, cậu mới tỉnh táo lại.

Cậu thở dài, đành phải từ từ vậy, huống hồ cậu cũng không rõ vì sao bệ hạ và nương nương lại muốn để Mộ Nam Tinh nữ giả nam trang, nói không chừng bây giờ nhắc tới sẽ khiến họ không vui.

Vì vậy cậu nói: “Bệ hạ, tạm thời con không có điều gì mong muốn, nếu sau này có, con chắc chắn sẽ không khách khí với hoàng đế thúc thúc đâu ạ!”

Nói xong, cậu lập tức nở nụ cười xán lạn.

Nhìn dáng vẻ này của cậu, trong lòng Mộ Quy Hoằng không khỏi cảm thấy chột dạ.

Xong rồi!

Bây giờ, ngài ấy càng nhìn tiểu tử này càng thấy thuận mắt!

Không kể đến dáng vẻ khiến người khác phải ưa thích này của cậu, kể cả bài thi viết trong cuộc thi hội của cậu, ngài ấy càng cho một trăm điểm, thậm chí là một vạn điểm hài lòng.

Ngài ấy quyết định rồi!

Nếu Tinh Nhi nhà mình thật sự thích tiểu tử này, ngài ấy sẽ tứ hôn cho hai người họ mà không chút do dự!

Nhưng mà khi ngài ấy nhìn Mộ Nam Tinh, thấy dáng vẻ không để tâm của nàng ấy, thậm chí còn không vui thì không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ nha đầu nhà mình không thích tiểu tử này sao?

Nhưng không thể được, hai đứa nó ở chung với nhau từ nhỏ đến lớn, qua bao năm, mối quan hệ giữa hai đứa không hề có người nào có thể xen vào.

Thậm chí… Thậm chí trước kia, ngài ấy còn cho rằng hai người họ đồng tính, vì vậy mà ngài ấy còn khổ sở mất một hồi lâu.

Ngài ấy cảm thấy rất do dự, hoàn toàn không biết có nên đồng ý hay không.

Mặc dù trong lòng không muốn đồng ý, nhưng nghĩ tới đệ đệ của Thời Quỳnh, ngài ấy lại không chắc lắm, sợ rằng Mộ Nam Tinh và Tần Kỳ An sẽ có kết cục giống như hai người kia.

Nhận ra suy nghĩ của mình ngày càng lệch lạc, Mộ Quy Hoằng vội vàng tỉnh táo lại, ngài ấy đang nghĩ gì thế này!

Bây giờ, Tinh nhi nhà mình chính là một cô nương, tất cả mọi chuyện có thể giải quyết rất dễ dàng, ngài ấy không còn điều gì phải buồn rầu nữa.

“Được thôi, Đoàn Đoàn, con về rồi thì chuẩn bị cho cuộc thi đình đi! Mặc dù lần này con là hội nguyên, nhưng trong cuộc thi đình thúc thúc sẽ không thiên vị, con cũng đừng khiến thúc phải thất vọng!

Nghe thấy vậy, Tần Kỳ An và Mộ Nam Tinh bỗng ngẩng đầu nhìn ngài ấy.

“Hoàng thúc thúc, thi đình vẫn chưa bắt đầu ạ?”

Mộ Quy Hoằng gật đầu: “Vài ngày trước tình hình ở Mộc Thành nguy cấp như thế, trẫm nào còn tâm tư để làm những chuyện này! Vì vậy mới trì hoãn vài ngày.”

Nghe thấy vậy, Mộ Nam Tinh không khỏi nở nụ cười, nàng ấy nghĩ thầm thật sự rất tốt, quá may mắn mà!

Đột nhiên Tần Kỳ An quay đầu nhìn nàng ấy, thấy ý cười tràn đầy trên gương mặt của nàng ấy, trong mắt cậu toàn là sự dịu dàng.

Mộ Nam Tinh vô tình đối mắt với cậu, ngay sau đó lập tức dời tầm mắt, ánh mắt của cậu thật sự rất nóng, quá thiêu đốt người khác, nàng nghĩ thầm, ánh mắt này như thể cậu đang muốn ăn người khác vậy!

Tần Kỳ An nở nụ cười, quay mắt nhìn Mộ Quy Hoằng: “Vâng! Bệ hạ!”

Mộ Quy Hoằng vỗ vai cậu: “Sách luận trị quốc mà con viết không tệ, không chỉ lợi quốc lợi dân, việc thực hành cũng rất nhanh gọn, rất tốt!”

“Cảm ơn bệ hạ!” Tần Kỳ An quy củ nói.

Mộ Quy Hoằng chậc lưỡi: “Đứa nhỏ này, trưởng thành rồi vẫn có thể gọi thúc là thúc thúc mà, gọi bệ hạ làm gì chứ? Sau này đừng xưng hô xa lạ như thế nữa!”

Dù sao sau này con cũng là tiểu tế của trẫm mà!

Tần Kỳ An mỉm cười: “Vâng, thúc thúc.”

“Hahaha, bây giờ mới đúng!”

Suy nghĩ một hồi, Mộ Quy Hoằng nhìn đôi vợ chồng Giang Oản Oản: “Tĩnh Trì, Oản Oản, nếu hai người không muốn gì cả, thì trẫm chỉ đành ban thưởng vài thứ cho các ngươi thôi!”

Mộ Quy Hoằng biết với hai người họ, tiền tài gì đó tuyệt đối không phải là điều quan trọng, ngài ấy chỉ đành nghĩ đến phần thưởng khác.

Mà cái khác, ngài ấy im lặng một lúc, sau đó đã có dự định.

“Ban thưởng vạn lượng hoàng kim, năm trăm tấm gấm hoa, trăm cái ngọc thạch, và ba tấm kim bài, sau này, tấm kim bài này sẽ có thể bảo vệ an toàn của cả nhà các ngươi, yên tâm sống mạnh khỏe.”

“Tạ bệ hạ!”

Một nhà ba người nhà họ Tần vội vàng quỳ xuống cảm ơn.

“Mau đứng dậy đi!” Mộ Quy Hoằng vội vàng đỡ hai người đứng dậy: “Ta sẽ lập tức đi viết chỉ, ngày mai phần thưởng sẽ được đưa tới phủ của các ngươi!”

Đến khi cả nhà họ định ra ngoài, Mộ Quy Hoằng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngài ấy vội vàng nghiêm túc nói: “Đúng rồi, thuốc nổ kia rất quan trọng, Oản Oản, Tĩnh Trì, hai người tuyệt đối đừng tiết lộ cách phối ra ngoài đó!”

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhìn nhau, hai người vội vàng gật đầu: “Bệ hạ yên tâm, chúng ta biết lợi hại trong chuyện này, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài ạ!”

“Vậy thì tốt, các ngươi mau về nghỉ ngơi đi!” Mộ Quy Hoằng gật đầu.

Lúc rời đi, Tần Kỳ An không nhịn được mà nhìn Mộ Nam Tinh, cậu lặng lẽ nháy mắt với nàng ấy.

Tai Mộ Nam Tinh đỏ lên, nàng ấy mặt không đổi sắc cúi đầu xoa đầu Mộ Nam Diệp.

Trong lòng trở nên tê dại.

Dáng vẻ chớp mắt cười xấu xa của cậu cũng… Cũng hơi đáng yêu, nàng ấy không khỏi suy nghĩ.

Cảnh Nam Chi nhìn cảnh tượng mắt đi mày lại của hai người họ trước khi đi, nàng ấy che miệng cười trộm.

Sau khi ba người rời đi, Mộ Nam Tinh ngẩng đầu lên thì mới phát hiện phụ hoàng và mẫu hậu đang cười nhìn chằm chằm nàng ấy, trên mặt hai người họ toàn là ý cười không thể giải thích được.

Mộ Nam Tinh vừa nghi ngờ vừa khó hiểu.

Sao vậy?

“Phụ hoàng, mẫu hậu, hai người nhìn nhi thần làm gì vậy ạ?”

Đến Mộ Nam Diệp cũng thấy nghi ngờ.

Cảnh Nam Chi nhìn Mộ Nam Tinh, nàng ấy do dự một lúc, rồi lại nhìn Mộ Quy Hoằng, sau đó không nhịn được mà hỏi: “Tinh Nhi, Kỳ An… Hai con…”

Nghe tới đây, Mộ Nam Tinh sao có thể không hiểu nữa chứ?

Tai nàng ấy đỏ bừng, đôi môi mấy máy, sau đó giả vờ bình tĩnh nói: “Chúng nhi thần… Chúng nhi thần không có gì hết…”

Cảnh Nam Chi nghi ngờ nói: “Đứa nhỏ này, con còn biết lừa chúng ta sao, vừa rồi hai con mắt đưa mày lại, chẳng lẽ ta và phụ hoàng con không nhận ra được à?”

Mộ Quy Hoằng gật đầu nói: “Tinh Nhi, nếu hai con đều có ý với nhau, vậy phụ hoàng… Phụ hoàng sẽ lập tức tứ hôn cho hai đứa!”

Sau đó, ngài ấy không cam lòng mà nói: “Nhưng trước đó chúng ta đã nói rồi, nếu con gả cho tiểu tử kia, sau này vẫn phải thường xuyên vào cung với chúng ta! Người khác nói gả nữ nhi đi như bát nước hắt ra ngoài, nhưng với phụ hoàng thì không phải như thế!”

Mộ Nam Tinh chỉ cảm thấy mặt mình nóng rực, nàng ấy chưa từng nghĩ tới chuyện Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi sẽ nói với mình những lời này, nàng ấy chỉ cảm thấy rất xấu hổ mà thôi.

Nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của Tần Kỳ An, mặc dù có vẻ cực kỳ thích nàng ấy, nhưng trong lòng nàng ấy vẫn chưa nắm chắc: “Phụ hoàng mẫu hậu, hai người đừng quan tâm tới chuyện này, nhi thần… Bây giờ chúng nhi thần vẫn chưa thể… Chưa thể thành hôn được.”

Huống hồ thân phận của nàng ấy vẫn không biết nên giải thích với người trong thiên hạ thế nào, tất cả mọi chuyện đều có vấn đề.

Cảnh Nam Chi nghe thấy vậy, trong lòng nàng ấy lập tức chắc chắn rằng xem ra hai người họ đã có ý với nhau, chỉ là chưa phá vỡ lớp cửa sổ giấy kia.

Nhưng mà, đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Nàng ấy bình tĩnh lại :”Cũng được! Vậy khi nào các con nghĩ tới chuyện này? Khi nào muốn cưới thì cứ nói cho phụ hoàng và mẫu hậu biết, chúng ta sẽ lập tức tứ hôn.”

Mộ Nam Tinh dừng lại, nàng ấy chỉ có thể vâng lời.

Mà thằng bé Mộ Nam Diệp nghe thấy chuyện này, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn một lúc, sau một hồi nhìn, cậu bé hoàn toàn không hiểu vì sao Kỳ An ca ca và thái tử ca ca lại phải tứ hôn?

Cậu bé gãi đầu, sau một hồi cố gắng tự hỏi mà vẫn nghĩ mãi không rõ, không thể hiểu được.

“Thái tử ca ca, tứ hôn gì vậy? Sao đệ không hiểu được ạ?”

Mộ Nam Tinh khựng lại, nàng ấy xoa đầu cậu bé rồi mất tự nhiên mà nói: “Diệp Nhi ngoan nhé, đây không phải là chuyện đệ nên nghĩ đến, đệ không cần phải để ý tới chuyện này đâu.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 409: Chương 409



Nàng ấy ngồi xổm xuống: “Diệp Nhi, đệ nói cho ca ca biết, trong khoảng thời gian ca ca ra ngoài, đệ đã làm gì vậy? Có phải lại lén lút chuồn ra khỏi cung không?”

Thằng bé lén lút nhìn Mộ Quy Hoằng và Cảnh Nam Chi, trong mắt tràn đầy sự ngây thơ và vô tội: “Không đâu, thái tử ca ca, đệ rất rất ngoan đó! Đệ còn làm bài tập về nhà nữa cơ!”

Mộ Nam Tinh nghi ngờ nhìn chằm chằm cậu bé: “Đệ chắc chắn đệ không đi tìm Đô Đô ca ca chơi chứ?”

Nàng ấy biết chắc thằng bé này hoàn toàn sẽ không chịu ngồi yên, cả ngày chơi ván trượt với Đô Đô, còn chơi rất nhiệt tình.

Mộ Nam Diệp chớp chớp mắt, sau một hồi lâu, cậu bé mới bất đắc dĩ nói: “Không phải là đệ muốn đi chơi với huynh ấy đâu, nhưng mà… Nhưng mà Đô Đô ca ca rất hay cầm ván trượt tới dụ dỗ đệ, đệ đã nói đệ không đi nhưng huynh ấy nói còn có đồ ăn ngon!”

Thằng bé nuốt nước bọt rồi tiếp tục nói: “Sau đó, đệ nhớ thái tử ca ca từng nói không được lãng phí thức ăn, bởi vì Đô Đô ca ca đã mang theo rất nhiều món ăn, vì vậy với nguyên tắc không được lãng phí thức ăn, đệ mới ra ngoài với huynh ấy.”

Mộ Nam Tinh suy nghĩ một hồi, vậy cũng không phải là đồng ý với ta rồi, có lẽ trong lúc ăn chơi sẽ rất thoải mái.

Mộ Nam Tinh nhéo đôi má phình lên của cậu bé: “Thôi quên đi, tối nay cầm bài tập tới Đông cung tìm ca ca!”

Nhìn hai tỷ đệ nhỏ giọng trò chuyện với nhau, Cảnh Nam Chi và Mộ Quy Hoằng nở nụ cười, hai người ngồi xuống, một người xử lý chính sự, một người ngồi ăn bánh ngọt.

Ở một bên khác, trong ánh mắt u oán của Đô Đô, ba người Giang Oản Oản đã về nhà.

Hôm nay, Đô Đô không vào trong cung, nó lén lút chạy đến Thực Vân Giang ăn món ngon.

Vốn dĩ nó định sẽ ở nhà một lúc, đợi đến muộn muộn thì sẽ mang vài thứ vào cung cho Mộ Nam Diệp.

Nhưng hôm nay cha nương đã về, vì vậy nó cũng không cần tiến cung nữa.

Đúng lúc nó thích ở nhà một mình, suy cho cùng ở trong cung cùng không quá thoải mái.

Nó nghĩ có lẽ đúng như lời nương nói, ổ vàng ổ bạc của người khác kém xa ổ chó thối tha của mình.

“Cha nương, cặp phu thê vứt bỏ nhi tử là hai người đã trở về rồi! Nếu không về thì con còn tưởng rằng hai người đã quên mất đứa con trai này rồi.” Đô Đô khoanh tay, đôi môi chu lên, trong miệng thì âm dương quái khí nói.

Giang Oản Oản bất lực xoa mặt nó: “Được rồi được rồi, con ngoan, nương ngồi xe ngựa mất vài ngày, cả cổ và vai đều cảm thấy rất đau nhức, con mau đ.ấ.m lưng cho nương đi nào.”

Đô Đô kiêu ngạo phàn nà: “Hừ, lúc này mới nhớ với con, nếu lúc trước hai người dẫn con đi cùng thì lúc ở trên xe ngựa, con có thể bóp vai cho nương rồi!”

Tần Tĩnh Trì che miệng nói: “Được rồi, sao con nói nhiều thế hả? Mau làm chuyện chính đi, bóp vai cho nương con xong, con còn phải bóp vai cho cha đó! Đừng lãng phí thời gian nữa!”

Thấy hắn ngồi xuống ghế rồi nhanh chóng nhắm mắt, Đô Đô trợn tròn mắt, đây… Đây là cha ruột sao?

Sao còn có người như vậy chứ, vậy mà lại bắt con trai mình làm tay sai hả?

“Trời ơi! Thế gian này còn công đạo không?”

Đang lúc suy nghĩ thì nó đã bật ra thành tiếng.

Tần Kỳ An uống một ngụm nước, cậu từ từ nói: “Nhưng đệ là người nhỏ nhất trong nhà, vì vậy trước mặt đệ, ai cũng là công đạo hết, mau làm việc của đệ đi! Đợi lát nữa bóp vai cho cha nương xong thì vẫn còn cả ca ca đó!”

Đô Đô tức giận trừng mắt nhìn cậu, sau đó nó bắt đầu bóp vai cho Giang Oản Oản.

Thỉnh thoảng còn ra sức nói thầm: “Ta là người thảm nhất trong nhà mình mà, đi đâu cũng không dẫn theo ta, chỉ biết bắt ta làm việc thôi, ta thảm quá mà! Ta không muốn sống nữa! Ta muốn đi tìm gia gia nãi nãi, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu và tiểu cữu cữu, ta muốn trốn khỏi nhà, ta muốn rời xa nơi tà ác này…”

Giang Oản Oản không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Cục cưng Đô Đô à, con ấm ức vậy sao?”

Đô Đô làm ra động tác khoa trương, nó giả bộ lấy một cái khăn nhỏ từ trong n.g.ự.c ra rồi buồn bã lau nước mắt: “Rau xanh, đất vàng…”

Giang Oản Oản lặng lẽ nhìn nó biểu diễn, khi nó yên lặng mở to hai mắt ẩn sau khăn tay, Giang Oản Oản nhíu mày: “Tiếp tục đi! Con đừng nói gì cả, đang diễn tốt mà!”

Đô Đô lắc khăn tay: “Nương, nương chán quá!”

Cuối cùng, Đô Đô vẫn cố gắng bóp vai, đ.ấ.m chân cho Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì.

Sau khi làm xong, nó xoa đôi tay mỏi nhừ của mình, nó chậm rãi đi đến chỗ Tần Kỳ An, động tác xoa tay càng cường điệu hơn, còn ho khan vài tiếng.

Tần Kỳ An nhìn nó: “Được rồi được rồi, ca ca không cần đệ bóp vai cho huynh đâu, đệ mệt mỏi rồi.”

Đô Đô nghe thấy vậy, tay lập tức không còn mỏi, tim không còn mệt nữa.

Nó đi tới đằng sau ghế Tần Kỳ An, ôm vai cậu rồi ngọt ngào nói: “Vâng ạ! Vẫn là ca ca yêu đệ nhất!”

Tần Kỳ An đẩy đầu nó ra: “Được rồi, đệ đừng ở đây hoa ngôn xảo ngữ với huynh nữa, mau đi làm bài tập của đệ đi.”

Đô Đô chớp chớp đôi mắt to tròn, nó mím môi rồi bắt đầu líu ríu khóc lóc kể lể: “Được rồi! Mọi người dùng xong là ném đi! Thật sự không có lương tâm mà.”

Tần Kỳ An vô cảm nghĩ một hồi rồi nói: “Huynh định đi ăn thịt bò nướng than, vừa nghĩ thôi đã thấy rất thơm rồi.”

m thanh kể lể của Đô Đô lập tức dừng lại nó chậc lưỡi: “Ha ha, ca ca à, huynh dẫn đệ theo với! Nếu huynh dẫn đệ theo thì huynh chính là ca ca tốt nhất!”

Tần Kỳ An nhìn nó một hồi lâu rồi mới gật đầu: “Được thôi.”

Huyện Khúc Phong.

“Sư phụ, người xem bức tranh của con đi, người thấy thế nào?”

Lâm Hiểu Thanh cầm bức tranh sơn thuỷ mà mình mới vẽ đưa cho nam tử mặc y phục màu đen, đội mỹ đen che mặt.

Nam tử hắc y nhận lấy bức vẽ của cậu bé rồi nhìn kỹ, giọng điệu vừa dịu dàng vừa lạnh nhạt truyền ra từ trong mũ: “Hiểu Thanh, con nhìn núi và mặt trời trong bức vẽ của con đi, con vẽ núi quá dốc, mặt trời thì quá to, vì vậy nhìn trông rất kỳ lạ, những nơi khác thì khá tốt.”

Lâm Hiểu Thanh như có điều suy nghĩ, cậu bé gật đầu: “Vâng, con biết rồi ạ.”

Nhận lấy bức vẽ, cậu bé kéo ghế ngồi sang bên cạnh, sau đó nhìn xung quanh, đánh giá khắp hoạ trai.

Đột nhiên, cậu bé nhìn thấy một bức vẽ ở trên tường.

Cậu bé ngạc nhiên đứng dậy, sau một hồi thưởng thức, cậu mới lên tiếng: “Sư phụ, người lại vẽ bức mới à! Lần này, người vẽ Tư Nguyệt công tử vẫn rất đẹp! Dáng vẻ đi dạo trong mưa của công tử vô cớ có cảm giác cô đơn, quả là tuyệt vời mà!”

Nam tử hắc y mất tự nhiên cong ngón tay, cậu ấy khẽ gật đầu: “Ừm, ta cũng rất thích.”

Lâm Hiểu Thanh thưởng thức bức vẽ mới xong, cậu bé không nhịn được mà nhìn gương mặt trong bức vẽ được treo trên các bức tường ở xung quanh, mỗi một bức đều không có ngoại lệ, tất cả đều là một người, đó là… Giang Tư Nguyệt.

“Sư phụ, người thích cữu cữu như vậy, vì sao người không tới tham gia buổi biểu diễn của Tư Nguyệt công tử vậy ạ?”

Nam tử hắc y không đáp lời, một hồi lâu sau, cậu ấy mới lên tiếng: “Hiểu Thanh, con cần về rồi.”

Lâm Hiểu Thanh ngẩn người, lúc này, cậu bé mới nhận ra hiện tại đã là chiều tối, cậu bé gật đầu: “Vâng ạ, vậy sư phụ cũng nghỉ ngơi sớm ạ.”

Sau khi ra khỏi họa trai, cậu bé không nhịn được mà quay đầu nhìn tấm biển hiệu treo phía trên họa trai, dưới ánh chiều tà, bốn chữ “họa trai Ngưỡng Nguyệt” trên đó trông có vẻ như là chữ viết ngoái lại lộ ra sự dịu dàng đầy cô đơn.

Cậu bé nghĩ thầm, sư phụ của minh thật lợi hại, ở huyện Khúc Phong họ không ai là không biết, mặc dù tác phẩm vẽ của cậu ấy chỉ có vẽ nhân vật và vẽ núi sông, nhưng rốt cuộc vẫn không ai có thể sánh bằng cậu ấy.”

Nhân vật được vẽ chỉ có Giang Tư Nguyệt, nhưng bức tranh vẽ người lại không bao giờ bán mà chỉ treo ở trong tiệm cho người khác thưởng thức, chỉ có tranh sơn thuỷ mới được bán.

Mà hoạ trai Ngưỡng Nguyệt chính là thiên đường của tất cả các cô nương, bởi vì nơi này có đủ dáng vẻ khác nhau của Giang Tư Nguyệt.

Khi thì là vẻ mặt chan chứa tình cảm, hay là nụ cười cởi mở, lúc lại là vẻ lạnh nhạt cô đơn.
 
Back
Top Bottom