Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 380: Chương 380



Còn Giang Hiền Vũ suy nghĩ về tình cảnh khó xử của mình nên cũng đành đồng ý.

Lý Tam Nương đau lòng giúp cậu ta lau vết thương trên trán, miệng lẩm bẩm: "Chúng ta cũng đâu phản đối, sao phải dập đầu dữ vậy! Cho dù không bị thương, chỉ cần đến làm nũng với chúng ta, chúng ta có thể không đồng ý sao?"

Cuối cùng Giang Tư Nguyệt cũng nở một nụ cười nhàn nhạt: "Đa tạ nương."

Lúc này, Giang Hiền Vũ đứng bên cạnh khẽ ho một tiếng: "Khụ…"

Giang Tư Nguyệt quay đầu nhìn ông ấy: "Cũng đa tạ Cha."

Giang Hiền Vũ gật đầu, biện giải cho mình: "Chúng ta cũng không phải là kẻ cố chấp bảo thủ, sao có thể không đồng ý."

Giang Oản Oản thở dài: "A Nguyệt, cuối cùng là chuyện gì vậy?"

"A tỷ…" Sắc mặt Giang Tư Nguyệt dần trầm xuống: "Hôm qua, A Tẫn mới nói với đệ rằng hôm nay đến đón chàng ấy nhưng chàng ấy lại không đến Quốc Tử Giám, đệ đến phủ Tể tướng thì họ lại nói chàng ấy đi du học rồi, chuyện này… Chuyện này tuyệt đối không thể!"

"Người nhà đệ ấy biết chuyện của các đệ rồi sao?" Giang Oản Oản cau mày.

Giang Tư Nguyệt gật đầu: "Biết rồi, chắc là hôm qua biết, đệ nghi ngờ... Nghi ngờ A Tẫn bị nhốt rồi! Đệ... Đệ muốn đi tìm chàng ấy!"

"Nhưng mà... Tiểu cữu cữu, họ chắc chắn sẽ không cho cữu vào đâu!" Đoàn Đoàn chen vào nói.

Giang Tư Nguyệt nói: "Đợi đến nửa đêm cữu sẽ lén đi!"

Bây giờ nghĩ lại, Giang Tư Nguyệt lại thấy mình có phần bốc đồng, cậu ta đã xác định được A Tẫn vẫn còn ở phủ Tể tướng nên còn nhiều cách khác để gặp lại cậu ấy!

Lý Tam Nương lo lắng nói: "Phủ Tể tướng chắc chắn có rất nhiều hộ vệ! Liệu có nguy hiểm không?"

Giang Tư Nguyệt vỗ nhẹ tay bà ấy an ủi: "Nương, nương yên tâm, nếu bị họ phát hiện thì cùng lắm là lại bị ném ra ngoài thôi, sẽ không nguy hiểm đâu!"

Giang Oản Oản biết, cậu ta đã có ý định này thì họ ngăn cản cũng vô ích.

Tần Tĩnh Trì vỗ vai Giang Tư Nguyệt: "Tỷ phu sẽ đi cùng đệ, ở bên ngoài đợi đệ."

Giang Tư Nguyệt cảm kích gật đầu: "Đa tạ tỷ phu."

Đến nửa đêm, Giang Tư Nguyệt và Tần Tĩnh Trì lập tức tới phủ Tể tướng.

Hai người đi vòng quanh phủ Tể tướng một vòng, tìm một chỗ tường tương đối thấp rồi dừng lại. Tần Tĩnh Trì cúi người: "Đệ giẫm lên lưng ta mà qua! Ta sẽ ở đây đợi đệ!"

Giang Tư Nguyệt gật đầu rồi giẫm lên vai hắn nhanh chóng trèo qua tường, sau đó quay đầu gật đầu với Tần Tĩnh Trì, sau đó nhảy vào trong vườn.

May mắn thay, hộ vệ trong phủ Tể tướng không nhiều lắm, Giang Tư Nguyệt đi thẳng cũng không gặp phải quá nhiều hộ vệ.

Ngoài hôm nay ra, cậu ta chưa từng đến phủ Tể tướng nên hoàn toàn không biết phòng ngủ của Thời Tẫn ở đâu, chỉ có thể chầm chậm tìm từng phòng một.

Từ tiền viện tìm đến hậu viện, cho đến khi nghe thấy một tiếng ho cố nén mới đột ngột dừng lại.

Cậu ta không kìm được run rẩy, là... Là A Tẫn! Là A Tẫn! Cậu ấy vẫn còn... Cậu ấy thực sự vẫn còn ở đây!

Giang Tư Nguyệt tưởng tượng ra vị trí vừa phát ra tiếng ho, chậm rãi bước đến cho đến khi đến trước một căn phòng đóng cửa mới chợt dừng lại.

Cậu ta cúi đầu nhìn ổ khóa trên cửa, ánh mắt trầm xuống, A Tẫn thật sự bị nhốt rồi... May quá... May quá cậu ta đã tìm được cậu ấy! Nếu không, A Tẫn của cậu ta chắc chắn sẽ rất đau lòng, cũng sẽ rất thất vọng.

Cậu ta giật ổ khóa mấy lần rồi quay người tìm kiếm khắp nơi thì tìm được một sợi dây thép.

Cậu ta cắm sợi dây thép vào lỗ khóa, nghe tiếng động xoay mấy vòng, ổ khóa đã mở ra.

Cậu ta nhẹ nhàng bước vào phòng rồi từ từ đóng cửa lại.

Vừa vào cửa, Giang Tư Nguyệt lại nghe thấy tiếng ho nhẹ liên tiếp của Thời Tẫn khiến lòng cậu ta như bị một tấm lưới dày đặc quấn chặt, ngột ngạt đến nỗi không thở nổi.

Sao nghe có vẻ bệnh nặng thế này?

Chẳng phải mới chỉ qua một ngày sao? Sao A Tẫn của cậu ta lại bị bệnh rồi?

Cậu ta cố gắng kìm nén cơn giận dữ và lo lắng trong lòng, nhẹ nhàng bước đến bên giường, nhìn Thời Tẫn chỉ lộ ra một cái đầu. Giang Tư Nguyệt chỉ thấy khóe mắt nóng lên, trong lòng cậu ta vô cùng khó chịu, cuối cùng... Cuối cùng cũng gặp được... Gặp được A Tẫn của cậu ta.

Cậu ta chớp mắt, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên chăn, dịu dàng gọi: "A Tẫn? A Tẫn? Bảo bối?"

Thời Tẫn chỉ cảm thấy toàn thân như được ngâm trong nước nóng, không chỉ vết thương do roi đánh ở chân và eo, hình như cậu ấy còn bị cảm lạnh.

Cậu ấy vừa đau vừa nóng, mặt và người đau rát, thỉnh thoảng lại cảm thấy rất lạnh, cậu ấy cảm thấy toàn thân không thể cử động, có cảm giác như sinh mạng đã đến hồi kết.

Cậu ấy không khỏi nghĩ, chẳng lẽ ông trời nhanh chóng nghe được nguyện vọng của cậu ấy sao? Nhanh chóng khiến cậu ấy bị bệnh như vậy nhưng... Nhưng cậu ấy muốn tham lam hơn một chút, cậu ấy thực sự muốn gặp A Nguyệt của cậu ấy một lần cuối.

Cậu ấy thực sự không tham lam, chỉ cần một lần! Chỉ cần gặp một lần là cậu ấy đã vô cùng vui mừng, vô cùng thỏa mãn rồi!

Sau đó, cậu ấy ho nhẹ một tiếng rồi lại bắt đầu bi thương, thở dài nặng nề, Giang Tư Nguyệt... A Nguyệt... Tướng công... Ta thực sự muốn gặp huynh một lần nữa, huynh có thể... Có thể đến gặp ta không? Thực sự chỉ một lần...

Nửa mơ nửa tỉnh, cậu ấy đột nhiên mơ màng nghe thấy tiếng mở khóa, cậu ấy nghĩ rằng ca ca của cậu ấy đã muộn thế này rồi mà vẫn không chịu buông tha cho cậu ấy một chút sao? Ca ca còn muốn nói gì nữa đây? Bản thân cậu ấy còn có thể đồng ý với ca ca điều gì nữa đây?

Nhưng, dần dần, cậu ấy phát hiện ra có điều không ổn, nếu thực sự là ca ca của cậu ấy thì vừa vào cửa Thời Quỳnh phải thắp nến rồi nói thẳng.

Vậy thì người này là ai?

Cho đến khi người kia chậm rãi tiến đến gần giường, cậu ấy đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thanh mát nồng nàn.

Cậu ấy chợt mở to hai mắt!

Đây là… Là mùi hương trên người A Nguyệt!

Thực sự là... A Nguyệt của cậu ấy đến thăm cậu ấy sao?

Cậu ấy vừa nghĩ đến đây thì đã nghe thấy giọng nói mà cậu ấy đã nhớ tới cả ngày, tưởng rằng không còn cách nào nghe được nữa.

"A Tẫn!"

Thời Tẫn rất muốn lên tiếng, cậu ấy rất muốn nhào vào lòng Giang Tư Nguyệt! Rất muốn ôm chặt lấy cậu ta! Nhưng mà... Nhưng mà cậu ấy không dám, cậu ấy rút lui.

Cậu ấy nghĩ, nếu như ca của cậu ấy biết được, ca ca lại muốn làm hại bản thân thì phải làm sao?

Cậu ấy nhẹ nhàng đảo mắt, cậu ấy thật sự không biết phải làm sao, cậu ấy rất muốn nghe thấy giọng nói của cậu ta! Rất muốn nhìn thấy Giang Tư Nguyệt.

Cậu ấy nghĩ rằng A Nguyệt, huynh nhanh chóng thắp nến lên được không? Để ta nhìn huynh, nhìn xong, ta sẽ... Có thể nhẫn tâm... Đuổi huynh đi.

Giang Tư Nguyệt gọi mấy tiếng cũng không có ai đáp lại, cậu ta cũng không quan tâm đến việc có bị phát hiện hay không mà trực tiếp thắp nến rồi cầm chân nến bước đến bên giường.

Mượn ánh nến soi sáng đã lập tức nhìn thấy Thời Tẫn mở to mắt nhìn chằm chằm cậu ta.

Cậu ta thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đặt chân nến lên bàn cạnh giường, sau đó trực tiếp cúi người ôm lấy Thời Tẫn: "A Tẫn, sao ngươi không nói gì? Có phải ngươi đang trách ta không? Có phải trách ta đến muộn không?"

Cậu ta nhìn kỹ khuôn mặt của Thời Tẫn, nghiêm túc nói: "Xin lỗi, ta đến muộn rồi! Xin lỗi."

Thời Tẫn chăm chú nhìn Giang Tư Nguyệt, nhìn cậu ta ôm mình với vẻ lo lắng và áy náy, nhìn vẻ mặt vừa mất lại có được của cậu ta làm trong lòng cậu ấy ngọt ngào, Thời Tẫn ngẫm nghĩ: Như vậy là đủ rồi.

Cậu ấy lưu luyến rất lâu: "Giang Tư Nguyệt." Thời Tẫn chậm rãi mở miệng.

Giang Tư Nguyệt nhìn cậu ấy, nhẹ giọng đáp: "Ừ?"

"Ta đã đính hôn rồi."

Nghe giọng điệu bình thản của cậu ấy khiến trái tim Giang Tư Nguyệt chợt ngừng đập một nhịp: "Cái... Cái gì?"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 381: Chương 381



Thời Tẫn cố nén nỗi đau nhói trong lòng, nghiến răng, nói tiếp: "Ta nói... Ta đã đính hôn rồi, không thể..."

Cậu ấy cố gắng kìm nén sự chua xót trong mắt: "Không thể tiếp tục đùa như vậy nữa, huynh cũng... Huynh cũng đừng đến tìm ta nữa."

Giang Tư Nguyệt như nghe thấy một chuyện cười lớn: "Đùa sao?"

"A Tẫn, ngươi đang đùa với ta sao? Có phải ngươi trách ta đến muộn không? Đều là lỗi của ta! Để bảo bối của ta thất vọng nhưng mà... Nhưng mà ngươi tha thứ cho ta, được không?"

Thời Tẫn nắm chặt ga giường, cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn ôm Giang Tư Nguyệt: "Giang Tư Nguyệt, huynh mới là người đùa giỡn, ta... Ta đã đến tuổi thành thân, không thể tiếp tục làm bậy nữa, hơn nữa... Với lại ta sẽ đi du học trong vài ngày nữa, huynh đừng đến tìm ta nữa."

Khuôn mặt Giang Tư Nguyệt tối sầm lại, cậu ta nheo mắt, đầu lưỡi đẩy má: "Làm bậy? Thời Tẫn, ngươi có thật sự biết mình đang nói gì không?"

Thời Tẫn nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta, nhịn đau nhức thấu xương trên người mà lật người, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt, cậu ấy quay lưng về phía Giang Tư Nguyệt, lạnh lùng nói: "Lúc ra ngoài, nhớ đóng cửa."

Sắc mặt Giang Tư Nguyệt âm trầm xuống ngay tức khắc, cậu ta nhìn Thời Tẫn quay lưng về phía mình, thật sự không tin được A Tẫn ngoan ngoãn của cậu ta có một ngày lại nói ra những lời tuyệt tình như vậy.

Thấy người trên giường hoàn toàn không có xu hướng quay lại nhìn mình, Giang Tư Nguyệt mặt không biểu cảm cúi người, trực tiếp ôm chặt Thời Tẫn vào lòng.

Cũng mặc kệ người trong lòng giãy giụa thế nào, Giang Tư Nguyệt cũng không muốn để ý, cậu ta ép Thời Tẫn quay mặt lại rồi hôn lên môi cậu ấy.

Cho đến khi khuôn mặt bị nước mắt ướt đẫm của cậu ấy cọ ướt, lông mi của Giang Tư Nguyệt khẽ run lên rồi chậm rãi mở mắt ra.

Vừa mở mắt ra, cậu ta đã ngây người, thiếu niên trong lòng mình mặt đầy nước mắt, cậu ấy khóc đến cả người run rẩy, đáng thương như chú mèo con bị bỏ rơi trong đêm đông.

Giang Tư Nguyệt chậm rãi buông tay, cậu ta không nỡ, không nỡ để Thời Tẫn đau lòng như vậy.

"A Tẫn..."

Thời Tẫn nghe giọng điệu buồn bã của Giang Tư Nguyệt khiến lòng cậu ấy như bị xé làm đôi, đau đớn vô cùng.

Thời Tẫn không ngừng khóc, cậu ấy hoàn toàn không cảm thấy mình sốt cao đến mức nào, vết thương do roi quất trên chân và eo sau một lúc giằng co lại rỉ máu.

Chỉ cần nhấc chăn lên là có thể nhìn thấy trên áo lót trắng của cậu ấy đầy những vết m.á.u đỏ tươi li ti.

Giang Tư Nguyệt thấy cậu ấy khóc đau lòng như vậy, chỉ dám thử dò xét ôm lấy vai cậu ấy: "A Tẫn, ngươi đừng khóc, ngươi muốn làm gì ta cũng đồng ý, chỉ cần ngươi đừng khóc..."

Nghe đến đây, nước mắt Thời Tẫn rơi càng dữ dội hơn, cậu ấy dựa vào lòng Giang Tư Nguyệt nức nở, lợi dụng lúc khóc lóc muốn cố gắng ở bên Giang Tư Nguyệt thêm chút nữa.

Cậu ấy nghĩ, thật sự quá đáng ghét, rõ ràng muốn người ta đi nhưng cậu ấy lại không khống chế được trái tim mình.

Cậu ấy biết lần này Giang Tư Nguyệt đi có thể cậu ấy sẽ không bao giờ gặp lại được nữa, vừa nghĩ đến điều này, cậu ấy đã đau buồn đến tột cùng.

Giang Tư Nguyệt cố gắng ôm chặt Thời Tẫn rồi lại ôm chặt cậu ấy, có lẽ là chạm vào vết thương trên eo nên Thời Tẫn đột nhiên run lên.

Cuối cùng Giang Tư Nguyệt cũng nhận ra có gì đó không ổn nhưng không phải là run rẩy vừa rồi trên người Thời Tẫn truyền đến, mà là cậu ta càng ôm càng phát hiện người trong lòng nóng vô cùng.

Cậu ta vội sờ mặt Thời Tẫn thì thấy càng nóng hơn.

Cậu ta rất sợ hãi nên vội ôm người muốn đi ra ngoài, mà Thời Tẫn vừa không còn chăn che đậy, những vết m.á.u đỏ tươi li ti trên áo lót trực tiếp đập vào mắt.

Giang Tư Nguyệt nhìn những vết đỏ tươi li ti này, chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập.

Cậu ta ngây người mở to mắt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, khoé mắt đỏ hoe: "A... A Tẫn... Sao… Sao ngươi lại bị thương... Bị thương nặng như vậy?"

Thời Tẫn nghe thấy giọng nói run rẩy vì sợ hãi của cậu ta thì miệng bĩu ra.

Cậu ấy thực sự muốn làm nũng, cậu ấy muốn Giang Tư Nguyệt hôn cậu ấy thật nhiều, ôm cậu ấy thật chặt.

Cậu ấy muốn nói, Giang Tư Nguyệt, ta đau lắm.

Nhưng cậu ấy không dám vì cậu ấy nhớ tới khoảnh khắc hôm qua khi Thời Quỳnh cầm d.a.o găm muốn đ.â.m thủng cổ họng mình thì cậu ấy lập tức không dám.

"Giang Tư Nguyệt, huynh buông ta xuống, huynh đã nhìn thấy rồi, ta cũng không giấu huynh nữa."

Cậu ấy lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Giang Tư Nguyệt, giọng điệu cũng lạnh lùng như vậy: "Ca ca của ta phát hiện ra chuyện của chúng ta, hôm qua ta phản kháng một chút nhưng ta thực sự quá sợ đau, cho nên... Cho nên ta đã đồng ý đính hôn, ta không muốn bị đánh nữa, huynh đừng ép ta... Ta cầu xin huynh..."

Giang Tư Nguyệt nhìn cậu ấy nói, nước mắt không ngừng chảy ra, nhất thời không biết còn có thể nói gì, cậu ta chỉ cảm thấy cả người mình đều c.h.ế.t lặng.

Cậu ta cảm thấy mình hoàn toàn không thể động đậy, không thể buông Thời Tẫn trong lòng xuống, cậu ta cũng không ôm cậu ấy đi.

Chỉ cảm thấy thời gian như trôi qua cả một đời, Giang Tư Nguyệt mới bừng tỉnh, người trong lòng cậu ta là người cậu ta đã nhận định, cho dù có mang cậu ấy về trói lại thì cậu ta cũng sẽ không buông tay.

"A Tẫn, ta đưa ngươi đi, đến một nơi không ai biết chúng ta, đến đó, ngươi cũng không cần bị đánh nữa, ta cũng... Có thể ở bên ngươi."

Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Giang Tư Nguyệt, Thời Tẫn nghĩ tại sao cậu ấy đã nói như vậy rồi mà Giang Tư Nguyệt vẫn không chịu buông tay?

Lòng cậu ấy vừa chua xót vừa đau đớn, Giang Tư Nguyệt của cậu ấy thực sự yêu cậu ấy, thực sự rất yêu cậu ấy…

Giang Tư Nguyệt trừng mắt, cố gắng kìm nén nước mắt trong khoé mắt.

Sau đó lại ôm Thời Tẫn đặt lên giường rồi c.ởi quần áo của cậu ấy ra, nhìn những vết roi đỏ chói trên người cậu ấy mà nước mắt của Giang Tư Nguyệt không còn kìm nén được nữa.

Cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của Giang Tư Nguyệt rơi xuống chân mình, Thời Tẫn cảm thấy nóng đến mức hơi đau.

Ngay sau đó, khi Giang Tư Nguyệt cúi xuống, hôn lên vết thương của cậu ấy thì cả người Thời Tẫn đều choáng váng, cảm nhận được hơi ấm trên chân mình, cậu ấy thực sự không nhịn được nữa.

Khi Thời Tẫn dùng sức nhào vào lòng cậu ta, hôn mạnh lên môi, cằm, má và trán của cậu ta. Giang Tư Nguyệt cũng ôm chặt lấy cậu ấy.

"A Tẫn... Bảo bối... Ngươi chịu khổ rồi, ngươi đừng lừa ta nữa..."

Đúng vậy, sao cậu ta có thể không biết từng chữ, từng câu Thời Tẫn nói đều là giả?

Mặc dù A Tẫn của cậu ta có đôi khi hơi yếu đuối trước mặt cậu ta nhưng cậu ấy không thể dễ dàng từ bỏ tình cảm này của họ.

Cậu ta đều biết cả.

"Bảo bối, ta đưa ngươi đi, không ai biết chúng ta! Không ai có thể ngăn cản chúng ta nữa!"

Thời Tẫn điên cuồng hôn.

Lên cổ, lên n.g.ự.c và lên bất cứ nơi nào của cậu ta nhưng trong miệng không nói thêm một lời nào.

Cho đến khi quần áo của Giang Tư Nguyệt bị cậu ấy cởi ra, dây lưng cũng rơi xuống gầm giường.

Thời Tẫn mới ngâm nga bên tai Giang Tư Nguyệt: "A Nguyệt, chúng ta... Làm đi."

Chưa kịp để Giang Tư Nguyệt phản ứng, cậu ấy đã nắm tay cậu ấy đặt sau lưng mình rồi tiếp tục dụ dỗ: "Ta biết huynh không hiểu, không sao... Ta dạy huynh, ta đã học rồi."

Giang Tư Nguyệt kinh ngạc nhìn động tác của Thời Tẫn, cảm nhận được hơi ấm và sự chật chội nơi đầu ngón tay, nếu cậu ta còn không hiểu, vậy thì cậu ta đúng là kẻ ngốc.

Vì Thời Tẫn bị thương nên cậu ta hoàn toàn không dám cử động: "A Tẫn, không được, ngươi… Ngươi còn bị thương, không được…"

Thời Tẫn co rúm trong lòng cậu ta, cả người run lên, cậu ấy chỉ dừng lại một lát rồi lại tiếp tục động tác, hoàn toàn không muốn dừng lại, cậu ấy nức nở nhìn Giang Tư Nguyệt: "Ta muốn… Ta rất muốn…"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 382: Chương 382



Giang Tư Nguyệt sửng sốt rồi nhẹ nhàng hôn đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cậu ấy, nhẹ giọng nói: "Được."

Giang Tư Nguyệt nằm trên người cậu ấy, chỉ dám cử động nhẹ nhàng.

Nghe tiếng kêu như mèo con của Thời Tẫn, cậu ta nhịn đến nỗi toàn bộ trán đều đẫm mồ hôi.

Thời Tẫn từng chút một lau đi mồ hôi cho cậu ta: "Ta không đau, không sao đâu."

Giang Tư Nguyệt nhìn cậu ấy thật sâu, động tác trở nên mãnh liệt hơn.

Nghe thấy giọng Thời Tẫn đột ngột cao vút thì tốc độ của cậu ta rất nhanh.

Cũng dùng sức hơn.

Đôi mắt Thời Tẫn mơ màng, người cậu ấy rất đau như thể bị một vật khổng lồ cán qua nhưng trong lòng lại thoải mái chưa từng có, cậu ấy quá vui mừng nhìn tấm lưng rộng lớn của Giang Tư Nguyệt, cậu ấy khẽ cười.

Cậu ấy... Mãn nguyện rồi.

Giang Tư Nguyệt mặc quần áo chỉnh tề, ngồi xổm bên giường nắm tay cậu ấy: "Bảo bối, thuốc đâu? Ta giúp ngươi bôi thuốc, vết thương do roi quá nặng."

Thời Tẫn cầm lấy lọ thuốc mỡ bên giường đưa cho cậu ta: "Tướng công, huynh giúp ta bôi thuốc, rất đau, huynh phải nhẹ tay."

Giang Tư Nguyệt nhìn vẻ đáng thương và tủi thân của cậu ấy thì vội vàng gật đầu rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cậu ấy, sau đó mới bắt đầu bôi thuốc với động tác cẩn thận nhưng vụng về.

Thời Tẫn không chớp mắt nhìn cậu ta như muốn khắc sâu hình ảnh người trước mắt vào trong tim.

Cậu ấy nhìn chân mày, đôi mắt, mũi, miệng của Giang Tư Nguyệt rồi đến cả bàn tay, cậu ấy cố gắng nhìn từ trên xuống dưới hết lần này đến lần khác, cho đến khi Thời Tẫn cảm thấy mình sẽ không bao giờ quên được nữa thì cậu ấy mới hài lòng mỉm cười.

Bôi xong thuốc mỡ, Giang Tư Nguyệt lại không kìm được mà hôn cậu ấy: "Chờ ngươi dưỡng thương vài ngày, chúng ta sẽ đi, đi thật xa, được không?"

Thời Tẫn cười tít mắt gật đầu: "Được, ta chờ tướng công!"

Nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu ấy khiến Giang Tư Nguyệt ngẩn người, cũng không biết vì sao, cậu ấy cảm thấy mình nên vui mừng mới phải nhưng không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót và buồn bã, Thời Tẫn mỉm cười càng vui vẻ, cậu ta càng thấy khó chịu.

Cậu ta hôn nhẹ lên mắt Thời Tẫn: "Vậy... Ta đi trước."

Thấy cậu ta muốn đứng dậy, Thời Tẫn vội nắm lấy cánh tay cậu ấy: "Tướng công!"

Giang Tư Nguyệt quay đầu nhìn cậu ấy, cười nói: "Sao vậy? Không nỡ xa ta sao?"

Thời Tẫn ngây ngốc gật đầu: "Ừ, không nỡ."

Cậu ấy chớp mắt rất nhanh lại buông ra, cậu ấy cố gắng nở một nụ cười: "Được rồi, huynh đi đi, nếu không ta sẽ càng không nỡ hơn!"

Giang Tư Nguyệt hôn mạnh lên môi cậu ấy, sau đó xoa đầu cậu ấy rồi lại cẩn thận đắp chăn cho Thời Tẫn, lúc này mới lưu luyến mở cửa đi ra ngoài.

Đóng cửa lại, khôi phục nguyên trạng ổ khóa xong cậu ta mới theo đường cũ rời đi.

Trên đường về, Giang Tư Nguyệt đi bên cạnh Tần Tĩnh Trì, trên mặt không giấu được nụ cười.

Tần Tĩnh Trì đợi cậu ta ở bên ngoài tường thành cả một hai canh giờ, hắn chỉ tùy ý quan sát biểu cảm của Giang Tư Nguyệt là biết cậu ta đã gặp người.

Cho nên hắn cũng không hỏi nữa.

Mà nhìn Giang Tư Nguyệt ra khỏi phòng, trong mắt Thời Tẫn lập tức tràn ngập nước mắt.

Cậu ấy trùm chăn, đau khổ khóc nức nở, cậu ấy dùng sức xé rách chăn đệm, muốn dùng cách này để giảm bớt cảm giác đau đớn và chua xót trong lòng.

"A Nguyệt... A Nguyệt... Tướng công..."

Cậu ấy gọi từng tiếng nhưng giọng nói lại bị chặn chặt trong chăn, không thể truyền ra ngoài được chút nào.

Đêm thứ hai, màn đêm vừa buông xuống, phủ Tể tướng đã cho một chiếc xe ngựa rời đi, trên xe ngựa có người thỉnh thoảng lại ho khan đến xé lòng, tiếng ho ấy làm kinh động cả đàn chim đang hót trên cành cây.

Thẩm Lai nhìn sắc mặt Thời Tẫn tái nhợt, dựa vào cửa sổ nhắm chặt hai mắt, trong mắt tràn đầy lo lắng.

"Nhị biểu ca, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao muội chỉ vắng mặt hai ngày mà huynh đã thành ra thế này? Hơn nữa đại biểu ca cũng vậy, không bàn bạc với muội một tiếng đã để muội đưa huynh về."

Trong lòng Thẩm Lai rất không tình nguyện, nàng ấy vẫn muốn ăn đồ ngon do Tần Gia Bảo làm cho nàng ấy nữa mà! Sau này còn được ăn nữa không?

Nàng ấy thở dài nặng nề.

Thời Tẫn mở mắt nhìn nàng ấy, không lực nói: "Muội tự về đi! Ngày mai cứ tùy tiện đặt huynh ở một huyện thành hay trấn nào đó là được."

Thẩm Lai ngạc nhiên lại nghi ngờ nói: "Nhị biểu ca! Huynh còn bị thương nặng như vậy! Hơn nữa còn nhiễm phong hàn nặng như thế! Sao muội có thể tùy tiện bỏ huynh lại được?"

Thời Tẫn lại nhắm mắt: "Tùy muội!"

Giọng cậu ấy nhỏ như muỗi kêu, thoảng như không có.

Thẩm Lai nghe vậy, không khỏi cau mày, một người khỏe mạnh như vậy, sao lại bệnh thành ra thế này?

Ngày hôm sau, nhân lúc phu xe và Thẩm Lai đều vào phòng nghỉ ngơi, Thời Tẫn mặc quần áo đen tuyền, đeo hành lý đơn giản rồi tự mình rời đi, không để lại một lời nhắn nào.

Nhìn bầu trời đầy sao trăng, Thời Tẫn cố gắng quấn chặt áo ngoài dày trên người, cậu ấy nghĩ bây giờ mới chỉ là mùa thu mà sao đã lạnh như vậy rồi?

Thẩm Lai tỉnh dậy đã phát hiện không thấy Thời Tẫn đâu, cả người đều ngây ngốc, nàng ấy dẫn theo hai phu xe tìm khắp huyện thành nơi họ ở nhưng không ai phát hiện ra tung tích của Giang Tư Nguyệt.

Tìm kiếm hai ngày, nàng ấy thực sự không còn cách nào khác nên đành dẫn người trở về kinh thành.

Nghe tin Thời Tẫn mất tích, sách trong tay Thời Quỳnh rơi xuống đất.

Nghĩ đến vết thương đầy mình của Thời Tẫn, cậu ta không kìm được tức giận, quay sang nhìn Thẩm Lai và hai phu xe: "Các ngươi trông coi người kiểu gì vậy? Sao lại để đệ ấy chạy mất? Các ngươi không thấy đệ ấy bị thương sao? Đã bị thương rồi mà các ngươi còn để đệ ấy chạy mất! Các ngươi đúng là có bản lĩnh!"

Thẩm Lai bị giọng điệu và sắc mặt giận dữ của Thời Quỳnh dọa sợ run rẩy, làm nàng ấy không khỏi giải thích: "Đại biểu ca, nhị biểu ca đợi sau khi chúng ta ngủ say thì huynh ấy mới trốn đi, chúng ta... Chúng ta cũng không có cách nào!"

Thời Cung thở dài nặng nề: "Người đâu!"

Nhìn đám hộ vệ trước mặt, cậu ta nhìn họ chằm chằm: "Đưa nhị công tử về cho ta! Cho dù có lật tung cả Diên Khánh lên, ngươi cũng phải tìm ra đệ ấy cho ta!"

Còn Giang Tư Nguyệt lại không hề hay biết chuyện Thời Tẫn rời đi rồi mất tích.

Tối hôm trước, cậu ta đến phòng ngủ của Thời Tẫn, không thấy cậu ta đâu, chỉ nghĩ rằng cậu ấy tình cờ không có ở đó, dù sao thì hai người đã hẹn nhau rồi nên Giang Tư Nguyệt không hề sợ hãi.

Nhưng nửa đêm hôm nay, cậu ta lại đến phòng ngủ của Thời Tẫn, chỉ thấy Thời Quỳnh đang mặt mày xanh mét.

Thời Quỳnh thấy Giang Tư Nguyệt thì tức giận nhìn cậu ta: "Tư Nguyệt công tử, ta thật không ngờ! Đã đến nước này rồi, ngươi còn dám đến đây!"

Thời Quỳnh đột ngột đứng dậy: "Tư Nguyệt công tử, cuối cùng đệ đệ của ta bị ngươi giấu ở đâu?"

Giang Tư Nguyệt nghe lời này của Thời Quỳnh thì nghi hoặc không hiểu: "Cái gì gọi là ta giấu chàng ấy đi? Nếu ta thật sự giấu chàng ấy, ngươi cho rằng ta còn dám lén lút đến đây sao?"

Ngay sau đó, cậu ta nhìn Thời Quỳnh với ánh mắt sắc bén: “Không thấy chàng ấy? Tại sao không thấy chàng ấy?”

Thời Quỳnh nói: "Hôm qua đệ ấy rời khỏi kinh thành, sau đó biến mất, không phải ngươi mang đi còn có thể là ai? Vốn dĩ đệ ấy định đi... Du học nhưng giữa đường lại không thấy!"

Giang Tư Nguyệt nắm lấy vạt áo Thời Quỳnh: "Chàng ấy cũng đã hứa sẽ rời đi với ta, sao lại đi du học? Chàng ấy không thể lừa ta!"

Thấy vẻ mặt Giang Tư Nguyệt không giống giả vờ, lòng Thời Quỳnh hoàn toàn chìm xuống đáy vực.

Giang Tư Nguyệt thấy Thời Quỳnh không nói một lời, tiếp tục truy hỏi: "Có phải ngươi ép buộc chàng ấy không? Hả? Có phải không?"

Thấy Thời Quỳnh vẫn không mở miệng, Giang Tư Nguyệt chầm chậm buông tay, cậu ta vô lực ngã xuống đất thì thầm: "Không thể... Không thể! A Tẫn đã hứa sẽ cùng ta đến một nơi không ai biết, chúng ta sẽ sống hạnh phúc, sẽ không còn ai quấy rầy nữa! Không thể, chàng ấy không nỡ đi! Chàng ấy cũng không nỡ bỏ ta! Ta biết..."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 383: Chương 383



Thời Quỳnh cúi đầu liếc nhìn cậu ta rồi dời mắt đi: "Nếu ngươi không biết đệ ấy ở đâu, vậy thì rời đi đi, nếu không ta cũng chỉ có thể mời Giang Tư Nguyệt công tử ra ngoài."

Đôi mắt Giang Tư Nguyệt đỏ ngầu nhìn Thời Quỳnh, tiếp tục nắm lấy vạt áo cậu ta: "Không thể! Có phải ngươi cố ý giấu chàng ấy đi không? Có phải không? Có phải không?"

Thời Quỳnh hất tay cậu ta ra: "Tư Nguyệt công tử xin hãy rời đi! Ta sẽ tự mình tiếp tục tìm người."

"Cuối cùng chàng ấy ở đâu? Chàng ấy sẽ không rời xa ta! Sẽ không rời xa ta! Chàng ấy đã hứa rồi! Đã hứa rồi..."

"Thời Quỳnh! Cuối cùng ngươi đã ép buộc chàng ấy như thế nào? Nếu ngươi không ép buộc chàng ấy, sao chàng ấy có thể rời đi? Sao chàng ấy có thể đau khổ đến vậy? Ngươi là huynh trưởng của chàng ấy, chẳng lẽ không hề đau lòng cho chàng ấy sao?"

Đôi mắt Thời Quỳnh run run, chẳng lẽ cậu ta thật sự sai rồi sao? Nhưng mà... Nhưng mà cậu ta thật sự không muốn đệ đệ của mình đi vào vết xe đổ, cha nương của bọn họ cũng sẽ không đồng ý.

Cậu ta làm vậy là vì tốt cho A Tẫn!

Cậu ta làm vậy là vì tốt cho A Tẫn!

Cậu ta cố gắng tự thuyết phục mình hết lần này đến lần khác, những gì cậu ta làm đều là đúng, chỉ là A Tẫn còn quá nhỏ, không hiểu được tấm lòng của cậu ta mà thôi.

Cuối cùng, Giang Tư Nguyệt lại một lần nữa bị ném ra khỏi phủ Tể tướng.

Giang Tư Nguyệt ngã ngồi ở cổng lớn phủ Tể tướng, nhất thời không biết phải làm sao.

A Tẫn của cậu ta, cuối cùng sẽ đi đâu?

Thời Tẫn thật sự đã rời đi rồi sao?

Thời Tẫn thật sự… Không cần cậu ta nữa sao?

Nửa đêm, bên ngoài đổ mưa rả rích, Đô Đô ngủ một giấc thì chỉ thấy đói cồn cào, nên nó đã mơ màng mò vào bếp muốn tìm thứ gì đó để ăn.

Nhưng mà, khi nó cầm mấy cái bánh quy đi ra khỏi bếp thì thấy trong tiểu sảnh có một bóng đen lớn, bóng đen đó đang cúi đầu, cộng thêm nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ khiến cả người Đô Đô run rẩy.

Môi nó run rẩy, giãy giụa hồi lâu, cuối cùng kêu thành tiếng: "Á! Cha nương! Gia gia nãi nãi! Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu! Ca ca! Tiểu cữu! Trong nhà có quỷ! Có quỷ! Ôi… Quỷ!"

Lúc này, cả nhà đều bị tiếng hét của tiểu hài đánh thức.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản vội vàng mặc quần áo, nhanh chóng bước vào tiểu sảnh rồi vội thắp nến trên bàn.

Đô Đô vừa thấy họ đã lập tức nhào vào lòng ôm chặt lấy họ, thân thể nhỏ bé vẫn đang run rẩy vì sợ hãi: "Hức... Cha nương, quỷ! Hu... Con... Con sợ c.h.ế.t mất..."

Thắp nến lên, nhờ ánh nến mà Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản mới nhìn thấy Giang Tư Nguyệt đang đứng bên cạnh, toàn thân cậu ta ướt đẫm nước mưa, khoé mắt đỏ hoe, mày mắt cụp xuống, cho dù tiếng hét lớn như vậy của Đô Đô cũng không khiến cậu ta tỉnh táo lại, cậu ta vẫn ngây ngốc đứng đó không nói một lời.

Nhìn thấy dáng vẻ ướt như chuột lột của cậu ta, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đều không khỏi cau mày.

Giang Oản Oản nhẹ nhàng vỗ lưng Đô Đô: "Đô Đô ngoan, không phải quỷ gì đâu, là tiểu cữu mà, không phải người lạ, đừng sợ nữa."

Đô Đô nghe vậy, nó mới nức nở quay người lại nhìn Giang Tư Nguyệt.

Nhưng khi thấy Giang Tư Nguyệt còn đáng sợ hơn cả lúc ở trước cửa phủ Tể tướng hai ngày trước, nó lập tức khóc to hơn.

Nó thoát khỏi vòng tay của Tần Tĩnh Trì, chạy một mạch vào lòng Giang Tư Nguyệt đang ướt sũng: "Oa… Tiểu cữu, cữu dọa c.h.ế.t con rồi! Cữu dọa c.h.ế.t con rồi!"

Đô Đô sờ khắp người Giang Tư Nguyệt, thấy người cậu ta toàn ướt sũng, nó nức nở hỏi: "Tiểu cữu, cữu làm sao vậy? Sao lại thế này? Cữu đừng dọa con... Con sợ lắm!"

Lúc này, Tần phụ Tần mẫu, Lý Tam Nương, Giang Hiền Vũ và Đoàn Đoàn cũng bước ra.

Mọi người nhìn thấy dáng vẻ của Giang Tư Nguyệt, trong lòng đều run lên.

Giang Tư Nguyệt bị Đô Đô sờ mó, lắc lư, đôi mắt vô hồn cuối cùng cũng động đậy, cậu ta đột nhiên vô lực ngã gục xuống đất, lẩm bẩm: "Không còn nữa... Không còn nữa, A Tẫn của ta biến mất rồi... Ta không biết chàng ấy đi đâu rồi?"

Mọi người nhất thời không biết phải làm sao, cũng không biết phải nói gì.

Nhìn thấy dáng vẻ đau buồn tột cùng của cậu ta, mọi người nhìn nhau đều có chút bối rối.

Sao lại mất tích được?

Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương ngồi xổm xuống, vỗ vai cậu ta.

Giang Hiền Vũ nói: "Nhi tử, đừng sợ, nó... Nếu nhi tức của cha mất tích, chúng ta sẽ đi tìm nó! Chúng ta sẽ đi tìm từng ngày, từng nơi, lật tung Diên Khánh lên mà tìm, sao có thể không tìm thấy chứ? Đúng không?"

"Cha con nói đúng! Nhi tử, cả nhà chúng ta đông như vậy, sao có thể không tìm thấy nó chứ! Chắc chắn sẽ tìm được! Một ngày không tìm thấy, chúng ta tìm hai ngày! Hai ngày không tìm thấy, chúng ta tìm một tháng, một tháng không tìm thấy, chúng ta... Chúng ta tìm một năm, hai năm, ba năm! Chắc chắn sẽ tìm được!"

Giang Tư Nguyệt khẽ gật đầu: "Ừ, chắc chắn sẽ tìm được, chắc chắn sẽ tìm được..."

Đô Đô ôm lấy cánh tay cậu ta, cũng gật đầu: "Sẽ tìm được!"

Đoàn Đoàn cũng chạy đến, ôm đầu Giang Tư Nguyệt: "Tiểu cữu, chúng ta sẽ giúp cữu tìm, Thời công tử thích cữu như vậy, chắc chắn cũng muốn gặp lại cữu."

Tần phụ nói: "Chúng ta có nhiều cửa tiệm như vậy, bảo họ giúp tìm, A Nguyệt, đừng lo!"

Tần nương nói: "Đúng vậy! Chắc chắn sẽ tìm được!"

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì ngồi xổm bên cạnh cậu ta, một người giúp cậu ta vắt nước mưa trên áo, một người giúp cậu ta lau nước trên mặt.

Xong xuôi, Giang Oản Oản nhẹ giọng nói: "A Nguyệt, đi tắm rửa sạch sẽ, nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta nghỉ ngơi xong mới có thể đi tìm người."

Trong lúc đưa cậu ta đi tắm, cả nhà đều ngồi trong tiểu sảnh chờ đợi, mỗi người đều lộ vẻ lo lắng.

"Hai ngày hôm này A Nguyệt đều vui vẻ như vậy, sao lại... Ta còn tưởng rằng sau này hai đứa có thể thuận lợi ở bên nhau, ai ngờ... Thôi..."

Lý Tam Nương thở dài buồn bã.

Nếu thật sự không tìm được, vậy thì A Nguyệt nhà họ phải làm sao đây?

Giang Hiền Vũ vỗ vai bà ấy để an ủi.

Đô Đô chống cằm, bánh quy trong tay cũng không ăn nổi nữa, liên tục thở dài.

Đoàn Đoàn đột nhiên nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó khi Thời Tẫn bước về phía xe ngựa của tiểu cữu mình.

Người đó nhìn thấy xe ngựa của tiểu cữu mình, bước chân cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều, Đoàn Đoàn chưa từng thấy cậu ấy vui vẻ hoạt bát như vậy, đó là lần đầu tiên, mà… Tất cả đều là vì… Tiểu cữu của mình…

Mọi người chờ rất lâu nhưng vẫn không thấy Giang Tư Nguyệt ra ngoài.

Tần Tĩnh Trì cau mày, vội đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm, chỉ thấy Giang Tư Nguyệt nằm trong bồn tắm, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Tần Tĩnh Trì vỗ tay cậu ta: "A Nguyệt! A Nguyệt? A Nguyệt!"

Tần Tĩnh Trì kiểm tra một chút, nhận ra cậu ta chỉ mệt quá mà ngủ thiếp đi, lúc này hắn mới yên tâm mặc quần áo cho cậu ta rồi dìu người ra ngoài.

Đặt Giang Tư Nguyệt lên giường, Lý Tam Nương cẩn thận đắp chăn cho cậu ta, sau đó mới nói: "Để đệ ấy ngủ một giấc thật ngon đi! Ngày mai tính tiếp."

Đô Đô nằm cạnh Giang Tư Nguyệt, nhìn cậu ta, suy nghĩ một lúc nó nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nói: "Cha nương, hôm nay con ngủ với tiểu cữu nha, cữu ấy bị ướt mưa nhiều như vậy, lỡ bị sốt thì sao! Con cũng có thể chăm sóc cữu ấy."

Giang Oản Oản thầm nghĩ, tiểu tử này tối ngủ như heo con, còn muốn chăm sóc người khác nữa sao!

Nhưng nghĩ đến tâm trạng Giang Tư Nguyệt không tốt, khi tỉnh dậy có một tiểu hài ở bên cạnh, chắc sẽ tốt hơn một chút.

Cho nên nàng gật đầu: "Vậy con ngủ ngoan, đừng làm ồn tiểu cữu của con."

Đô Đô gật đầu: "Vâng vâng! Con biết rồi! Con sẽ ngoan!"

Sáng sớm, Giang Tư Nguyệt giật mình tỉnh giấc, cậu ta bật dậy: "A Tẫn!"

Cậu ta nhìn quanh thì phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ của mình, A Tẫn của cậu ta đâu rồi?

Cậu ta bất lực cúi đầu, dần dần, khoé mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã, cậu ta ôm đầu gối vùi đầu vào hai cánh tay, khóc đến nỗi cả người run rẩy.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 384: Chương 384



Đô Đô bị cậu ta đánh thức, nó chui vào trong chăn nghe tiếng khóc của cậu ta mà đau lòng vô cùng.

Nó không dám nhúc nhích, im lặng lắng nghe, cảm nhận được giường rung lên vì Giang Tư Nguyệt run rẩy.

Nó bĩu môi, tiểu cữu…

Đợi Giang Tư Nguyệt khóc đủ, cậu ta chậm rãi lau nước mắt định xuống giường thì nghe thấy tiếng nức nở bên cạnh.

Cơ thể cậu ta cứng đờ trong nháy mắt, đây là...

Giang Tư Nguyệt chậm rãi vén chăn lên, chỉ thấy Đô Đô đang cuộn tròn nức nở tới thương tâm trong chăn bên cạnh cậu ta.

"Đô Đô..."

Đô Đô vừa nghe thấy giọng Giang Tư Nguyệt thì ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Đôi mắt nó đỏ hoe, nước mắt vẫn không ngừng rơi, thật đáng thương!

Đô Đô bĩu môi, bò vào lòng cậu ta: "Tiểu cữu, cữu đừng buồn, cữu buồn là con cũng muốn khóc, hu... Tiểu cữu, đáng thương quá... Hu..."

Giang Tư Nguyệt bối rối vỗ nhẹ lưng nó, cậu ta không ngờ mình lén khóc vài tiếng mà tiểu tôn này lại nhìn thấy, nghe thấy, còn khóc theo cậu ta, chuyện này...

"Đô Đô ngoan, cữu... Cữu không khóc! Tiểu cữu không khóc nữa, con ngoan nhé."

Sau khi cậu ta dỗ dành một lúc, rốt cuộc Đô Đô cũng nín khóc: "Vậy… Vậy tiểu cữu cũng đừng khóc, nếu không… Nếu không con cũng khóc theo cữu! Muốn khóc thì cùng khóc!"

Giang Tư Nguyệt cười nhẹ: "Được, tiểu cữu hứa với con, sẽ không khóc nữa nhưng mà, Đô Đô, sao con lại ở trên giường của tiểu cữu vậy?"

Nghe vậy, Đô Đô thở dài: "Còn không phải là để chăm sóc cữu sao! Cữu bị ướt mưa, nếu bị cảm thì phải làm sao, chẳng phải sẽ lo c.h.ế.t người à!"

Giang Tư Nguyệt sửng sốt, cậu ta nhìn hài tử dễ thương trước mặt, nghe những lời trẻ con của tiểu tử nhưng đều là lời quan tâm đến cậu ta, làm cậu ta chợt hiểu ra mình thật tệ!

Dù thế nào đi nữa, cũng không thể để người nhà lo lắng, A Tẫn thì cậu ta sẽ cố gắng tìm, một năm, hai năm… Bao nhiêu năm cũng không từ bỏ nhưng những người thân bên cạnh cậu ta, cậu ta cũng phải hiếu thuận, yêu thương họ, tuyệt đối không thể làm những chuyện khiến họ lo lắng nữa.

Cậu ta ôm Đô Đô vào lòng dỗ dành: "Đô Đô, vậy một lát nữa con đừng nói với mọi người là tiểu cữu đã khóc được không? Tiểu cữu hứa với con, sau này chắc chắn sẽ không khóc nữa, được không?"

Đô Đô cố sức lau khô nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nhìn cậu ta nói: "Hừ! Sau này con sẽ ngủ với cữu mỗi ngày, dù sao cữu khóc thì con cũng khóc! Con xem cữu còn khóc được không!"

Nó lập tức nhảy xuống giường, vừa mặc quần áo vừa nói: "Không nói thì không nói, dù sao con đã quyết định như vậy rồi, tùy cữu muốn xem con khóc hay không? Nếu cữu không muốn thấy con khóc òa lên thì hãy vui vẻ lên!"

Nói xong, nó lại bổ sung thêm một câu: "Mau dậy ăn sáng đi! Ăn no rồi mới có thể tập trung tìm tiểu cữu nương của con!"

Nói rồi, nó mở cửa chạy ra ngoài.

“Tiểu cữu nương…”

Giang Tư Nguyệt lẩm bẩm một tiếng rồi khẽ cười, cậu ta thầm nghĩ nếu A Tẫn của cậu ta nghe thấy cách gọi này, e rằng sẽ đỏ bừng cả tai, thậm chí còn chui vào lòng cậu ta làm nũng.

Lấy lại tinh thần, cậu ta không còn buồn thương nữa, trong đầu chỉ toàn là những nơi mà Thời Tẫn có thể đến nhưng nếu A Tẫn của cậu ta cố tình muốn rời đi thì sợ rằng không dễ tìm được.

Tuy nhiên, cậu ta sẽ từ từ tìm từng nơi một.

Thế nhưng ngày qua ngày, năm qua năm, thoắt cái đã năm năm trôi qua.

Nhưng vẫn không có tin tức gì về Thời Tẫn.

Thời gian trôi qua lâu đến nỗi Giang Tư Nguyệt đã dần quen với những ngày tháng không có Thời Tẫn, cảm thấy dùng cả quãng đời còn lại để chậm rãi nhớ về cậu ấy cũng được.

"Đoàn Đoàn, thật sự chỉ có thể mang theo loại bánh này thôi sao? Không thể mang theo loại có nhân được sao?"

Giang Oản Oản nghi ngờ hỏi.

Tần Kỳ An lắc đầu: "Nương, mang theo đồ ăn gì, người ta cũng sẽ bẻ ra kiểm tra kỹ càng, nếu bẻ ra thì nhân gì cũng sẽ bị moi ra, như vậy cũng không có mùi vị gì nên không cần phải phiền phức như vậy."

Giang Oản Oản ngẩng đầu nhìn thiếu niên đã cao hơn nàng rất nhiều, thậm chí còn cao hơn cả Tần Tĩnh Trì, nàng gật đầu rồi lại lo lắng nói: "Nương nghe nói hội thi này phải thi chín ngày! Giữa chừng lại không được cho ra ngoài, cứ ở trong đó chín ngày như vậy, ra ngoài sẽ ra sao đây?"

Tần Kỳ An đặt tay lên vai nàng, dỗ dành: "Nương, nương đừng lo, sức khỏe của con rất tốt, chỉ có chín ngày thôi, không sao đâu, mọi người cứ ở nhà đợi con về!"

Giang Oản Oản gật đầu: "Được rồi, đến ngày con ra ngoài, chúng ta sẽ cùng nhau đón con!"

"Vâng."

Giang Tư Nguyệt và Đô Đô giúp cậu kiểm tra bút mực, thấy không có vấn đề gì mới cẩn thận giúp cậu bỏ vào túi đựng sách.

"Ca ca, huynh phải thi thật tốt! Tới khi ra ngoài không chừng đã là hội nguyên rồi! Đến lúc đó hoàng đế bá bá lại thích huynh như vậy, chẳng phải Trạng Nguyên sẽ dễ như trở bàn tay sao!"

Đô Đô cười híp mắt nói.

Tần Kỳ An cười nói: "Đệ nói bậy gì vậy! Bệ hạ là minh quân, đương nhiên chỉ coi trọng người thực sự có tài, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy!"

Giang Tư Nguyệt vỗ vai cậu: "Ngày mai thi thật tốt, chúng ta ở ngoài đợi con về."

"Vâng! Được!"

Rất nhanh, Tần Tĩnh Trì, Tần phụ và Giang Hiền Vũ đã bước vào từ sân, Tần Tĩnh Trì không thể từ chối họ nên đành phải đi cùng họ mua đủ thứ cho đại tôn tử từ sáng sớm.

Đồ ăn, đồ dùng, đồ mặc, đủ cả.

Vì đương kim hoàng đế thương xót cho các sĩ tử đi thi nên cho phép họ mang theo nhiều đồ hơn trước nhưng việc kiểm tra vẫn không hề lỏng lẻo.

Tần Kỳ An nhìn cha mình xách một giỏ lớn đồ đạc, nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng: "Cha, cha cũng không khuyên gia gia nãi nãi và ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu một chút, nhiều đồ thế này, con cũng không mang vào được! Hơn nữa, sĩ tử đông như vậy, nếu mỗi người đều mang nhiều đồ thế này thì chỉ riêng việc kiểm tra cũng phải mất nhiều ngày, còn thi cử gì nữa."

Tần Tĩnh Trì bất lực nói: "Cha cũng không có cách nào, con tự nghĩ cách đi. Dù sao đây cũng là tình thương của họ dành cho con, con tự cân nhắc đi."

Tần Kỳ An hít một hơi thật sâu rồi bước ba bước thành một bước tới ôm lấy Tần mẫu đang đi về phía cậu: "Nãi nãi, con không dùng đến những thứ này, nãi nãi giữ lại, đợi con về rồi dùng."

Tần mẫu trừng mắt nhìn cậu: "Không mang theo cái gì! Nói bậy! Ta nghe người ta nói, chốn trường thi đó không phải nơi người ta ở! Ngày mai con phải mang theo những thứ này cho ta! Chăn ấm, đồ ăn! Thứ nào không cần thiết chứ? Bệ hạ đã nói có thể mang nhiều đồ! Chúng ta phải tuân theo thánh dụ!"

Tần Kỳ An nhìn đồ trước mặt, thấy vẻ mặt nghiêm túc của nãi nãi nên đành bất lực gật đầu.

Đô Đô đứng bên cạnh cười trộm, vẻ mặt hả hê.

Tần Kỳ An liếc nhìn nó rồi vội vàng dời mắt đi, cậu thực sự không muốn nhìn cái miệng hở hoác của nó.

Tần Kỳ An thấy kỳ lạ, rõ ràng răng của cậu đã thay hết từ trước mười tuổi, còn Đô Đô đến giờ vẫn chưa thay xong.

Nó cười, chỗ răng cửa vốn có giờ chỉ còn một khoảng trống lớn trông thật buồn cười.

Nhưng nó lại không hề thấy mình buồn cười, còn lấy đó làm thú vui.

"Đô Đô, đệ đừng cười nữa, đệ thật xấu xí!" Tần Kỳ An không nhịn được mà nói.

Đô Đô nghe vậy thì vội vàng che miệng lại: "Ca ca, huynh thật đáng ghét! Rõ ràng Nam Tinh ca ca nói đệ như vậy rất đáng yêu mà!"

Tần Kỳ An trợn mắt: "Nam Tinh ca ca gì chứ! Đệ phải gọi là Thái tử điện hạ! Nếu để người khác nghe thấy thì sao?"

Đô Đô bĩu môi: "Giờ đệ và Nam Tinh ca ca thân lắm! Huynh ấy còn nói đệ học võ, học cưỡi ngựa giỏi hơn huynh nhiều! Hơn nữa, chính huynh ấy không cho đệ gọi huynh ấy là Thái tử điện hạ!"

Tần Kỳ An không chút nể nang mà vạch trần: "Vậy sao huynh ấy nói đệ đọc sách kém xa huynh, đệ lại quên rồi sao?"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 385: Chương 385



Đô Đô cứng miệng nói: "Nhưng Nam Tinh ca ca vẫn luôn khen đệ! Huynh ấy chưa từng khen huynh nhiều như vậy!"

Giang Oản Oản đứng bên cạnh nghe hai huynh đệ họ đấu khẩu, bất lực lên tiếng: "Được rồi, Đoàn Đoàn, con đừng so đo với đệ đệ, Đô Đô, con đừng chọc ca ca, ngày mai ca ca phải đi thi rồi! Nếu ảnh hưởng đến ca ca, con sẽ không có kết cục tốt đâu!"

Tần mẫu cũng gật đầu: "Lời nương các con nói đúng đấy!"

Tần Kỳ An cười toe toét thêm dầu vào lửa: "Nhóc lùn, huynh đi tìm Nam Tinh ca ca luôn khen đệ đây, chắc huynh ấy không hẹn đệ đúng không? Nhưng huynh ấy lại hẹn huynh, giờ phải làm sao đây?"

Cậu đi về phía cửa, giữa đường thì xoa đầu Đô Đô: "Vậy ca ca của đệ đành tự đi thôi, hahaha!"

Đô Đô mặt không biểu cảm nhìn cậu rời đi, sau đó nhìn Giang Oản Oản, đành tự mình tìm bậc thang để xuống: "Thôi vậy, huynh ấy sắp đi thi rồi, con mới lười so đo với huynh ấy."

Nói xong, nó khoanh tay sau đầu rồi chậm rãi bước ra khỏi vườn.

Giang Oản Oản đứng phía sau nhìn dáng vẻ của nó, không nhịn được lên tiếng: "Đi đứng cho đàng hoàng, đừng có lêu lổng! Trông chả ra sao cả."

"Còn biết rồi." Đô Đô quay đầu nháy mắt với nàng, còn tặng nàng một nụ hôn gió.

Sau đó, nó không ngoảnh lại mà rời khỏi nhà.

Giang Oản Oản bất lực nhìn Tần mẫu, cả hai bật cười thành tiếng.

Những người khác ngồi trước bàn cũng không nhịn được cười.

Tần Kỳ An đến giáo trường thì thấy Mộ Nam Tinh đang cưỡi Hắc Phong, quay lưng về phía cậu quan sát quân Hắc Kỵ tập luyện.

Cậu khẽ cười, chậm rãi bước tới, trực tiếp lật người lên ngựa ngồi sau Mộ Nam Tinh.

Cậu ôm Mộ Nam Tinh vào lòng, duỗi tay nắm lấy dây cương, nghiêng đầu cười với cậu ấy.

Hắc Phong đã quen với những động tác này của cậu, còn Mộ Nam Tinh thì vẫn giật mình như mọi khi.

"Tần Kỳ An! Đệ lại đến nữa sao?" Mộ Nam Tinh bất lực nói.

Tần Kỳ An ghé sát vào tai cậu ấy, khẽ nói: "Tinh Tinh ca, Thái tử điện hạ của đệ, huynh lại không chịu ngừng lại! Đệ đang giúp huynh luyện tập đấy, nếu một ngày nào đó huynh ra chiến trường, có người lén lút tập kích huynh từ phía sau, huynh cũng phải có sự chuẩn bị chứ?"

Mộ Nam Tinh thành thạo đưa tay đẩy đầu cậu ra: "Ta đã nói rồi, đệ đừng đến gần ta như vậy, thở ra bên tai ta, khó chịu lắm!"

Tần Kỳ An nhìn đôi tai trắng nõn của cậu ấy, lại nhìn xuống cần cổ trắng ngần của cậu ấy rồi đột nhiên nắm chặt dây cương, nắm lấy tay Mộ Nam Tinh đang cầm roi ngựa, quất một cái, Hắc Phong phi nhanh về phía trước.

Mộ Nam Tinh không kịp phản ứng, cả người không tự chủ được ngả về phía sau, Tần Kỳ An nắm chặt dây cương, cũng ôm chặt cậu ấy: "Tinh Tinh ca! Huynh yên tâm, đệ sẽ ôm chặt huynh! Đã lâu không gặp Hắc Phong, nó thích đệ, đang thay huynh chào đón đệ đấy!"

“Này!”

Gió từng cơn thổi vù vù bên tai, vì vẫn là mùa xuân nên thời tiết còn hơi lạnh.

Gió lạnh thổi tới khiến Mộ Nam Tinh không nhịn được mà răng va vào nhau lập cập, thân thể cũng không tự chủ được mà run rẩy.

Có lẽ Tần Kỳ An đã nhận ra nên cậu kéo chiếc áo choàng dày của mình, quấn chặt Mộ Nam Tinh vào lòng mình: "Như vậy sẽ không lạnh nữa."

Toàn thân bỗng cảm thấy ấm áp, Mộ Nam Tinh dựa vào n.g.ự.c cậu, không nhịn được mà nhắm mắt lại một cách thoải mái.

Tần Kỳ An nghiêng đầu nhìn cậu ấy, mỉm cười rồi ôm chặt hơn.

Đột nhiên, không biết cánh tay đang kéo dây cương phía trước của Tần Kỳ An đã chạm vào đâu mà Mộ Nam Tinh cứng người, đột ngột ngồi thẳng dậy dịch người về phía trước một chút: "Đệ… Đệ đừng ôm ta chặt như vậy, ta… Ta không thích."

Tần Kỳ An tỏ vẻ tủi thân, biện giải: "Chẳng phải đệ nghĩ như vậy sẽ ấm hơn sao!"

Cậu ôm chặt Mộ Nam Tinh kéo cậu ấy trở lại lòng mình rồi gác đầu lên vai cậu ấy, cọ má vào má Mộ Nam Tinh: "Tinh Tinh ca… Huynh không lạnh nhưng đệ lạnh."

Cảm nhận được làn da ấm áp trên má, cơ thể Mộ Nam Tinh không tự chủ được mà run lên: “Đệ... Đệ đã bao lớn rồi! Đệ còn tưởng là lúc nhỏ sao? Còn... Còn làm nũng…”

Tần Kỳ An lắc đầu: “Cho dù đệ bao lớn, huynh đều là Tinh Tinh ca của đệ! Tinh Tinh ca… Tinh Tinh ca…”

Mộ Nam Tinh bối rối nắm lấy yên ngựa định xuống ngựa: "Đệ… Đệ tự cưỡi đi! Ta… Ta xuống xem họ luyện tập."

Nhưng Tần Kỳ An nào cho cậu ấy cơ hội đó, cậu lại quất một roi ngựa, vốn dĩ Hắc Phong đã dừng lại tiếp tục phi trên giáo trường: "Ngày mai đệ phải thi rồi! Lo lắng lắm! Huynh chiều đệ lần này thôi!"

Dù chỉ cần muốn là có thể xuống ngựa bất cứ lúc nào nhưng Mộ Nam Tinh nghĩ lại, thôi vậy, người này đúng là phải thi nhiều ngày, cứ mặc cậu đi.

Những người trên giáo trường đang cầm đao thương so tài. Nhìn thấy hai người họ cưỡi Hắc Phong chạy vòng quanh nhưng họ đã quen từ lâu rồi.

Thậm chí mọi người còn đồn đại riêng với nhau rằng hai người họ có phải đoạn tụ không, dù sao thì tiểu cữu của Tần Kỳ An, tức là Tư Nguyệt công tử năm xưa cũng đã làm ầm ĩ mấy ngày vì nhị công tử của phủ Tể tướng!

Chuyện đó ai mà không biết chứ!

Tần Kỳ An là ngoại sanh của Giang Tư Nguyệt, nói không chừng… Cũng vậy!

Mọi người vừa luyện tập vừa nói chuyện phiếm.

“Chẳng lẽ Thái tử điện hạ và Tần công tử thật sự là như vậy sao?”

“Ngài ấy không thể… Không thể!”

“Ai nói không thể? Quan hệ tốt kia của hai người họ… Chậc chậc chậc, cũng không chắc đâu!”

"Có liên quan gì đến chúng ta chứ! Thái tử điện hạ là chủ tử của chúng ta! Người làm gì thì chúng ta không được bàn tán!"

"Ta chỉ nói vậy thôi, ta chỉ… Chỉ thấy nếu Thái tử điện hạ là như vậy thì… Thì sau này ngôi vị hoàng đế chẳng phải… Chẳng phải sẽ rơi vào tay tiểu hoàng tử sao!"

"Tiểu hoàng tử bám riết lấy Thái tử điện hạ của chúng ta quá! Ngày nào cũng đòi theo Thái tử điện hạ đến giáo trường, chắc sẽ không tranh giành với Thái tử điện hạ của chúng ta sao?"

“Nhưng… Nếu Thái tử điện hạ ở bên Tần công tử, vậy cũng… Cũng…”

Nghe nói như vậy, những người khác cũng không bằng lòng!

“Cũng cái gì? Tần công tử mang rất nhiều món ăn ngon kia tới, đều là nuôi chó sao?”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Ngài ấy tốt với chúng ta như vậy, chúng ta cũng không phản đối! Huống chi, chúng ta cũng không có lập trường giai cấp để phản đối.”

“Hahaha, nếu ngài ấy mang thêm món ăn cho chúng ta, ta cũng… Cũng có thể đồng ý hôn sự này.”

Bên này đang bàn tán sôi nổi, còn hai nhân vật chính ở bên giáo trường vẫn đang cưỡi Hắc Phong đi đi lại lại.

Mọi người không khỏi nghĩ, Hắc Phong thật sự phải chịu đựng quá nhiều.

Thấy Tần Kỳ An vẫn chưa có ý định dừng lại, Mộ Nam Tinh thở dài, đột nhiên giật dây cương, cậu ấy quay đầu nhìn Tần Kỳ An: "Được rồi, đệ còn muốn thế nào nữa?"

Tần Kỳ An gật đầu hài lòng: "Được rồi, được rồi!"

Vừa nói xong, cậu lập tức lật người xuống ngựa.

Cậu ngẩng đầu nhìn Mộ Nam Tinh trên lưng ngựa rồi duỗi tay ra, chớp mắt với Mộ Nam Tinh: "Xuống đi, đệ đỡ huynh!"

Mộ Nam Tinh liếc nhìn cậu, không nói một lời đã xuống ngựa từ phía bên kia.

Lúc này, ở cổng giáo trường có một tiểu nam hài năm sáu tuổi nhảy xuống từ một chiếc xe ngựa, phía sau có mấy cung nhân lo lắng đi theo cậu bé.

"Ôi chao, tiểu hoàng tử, người chậm một chút!"

"Chậm một chút! Nếu ngã thì làm sao bây giờ!"

Tiểu nam hài không ngoảnh đầu lại mà chạy thẳng vào giáo trường.

Chạy một lúc đã nhìn thấy Mộ Nam Tinh từ xa, đôi mắt tiểu hài sáng lên, chạy càng nhanh hơn!

Không lâu sau, cậu bé đã đ.â.m vào lòng Mộ Nam Tinh: "Hoàng huynh! Hoàng huynh!"

Mộ Nam Tinh cúi đầu nhìn tiểu nam hài đang ôm chân mình, bất lực xoa trán: "Diệp nhi! Sao đệ lại tự ý chạy ra khỏi cung vậy? Phụ hoàng và mẫu hậu có biết không?"

Mộ Nam Diệp lắc đầu: "Không biết!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 386: Chương 386



Tiểu tử bĩu môi nói: "Hoàng huynh, hôm nay huynh lại không đợi đệ! Hôm qua đệ đã nói rồi, hôm nay đệ muốn đến đây với huynh! Cho nên đệ chỉ có thể tự đến!"

Sau đó cậu bé lại nhìn về phía Tần Kỳ An, ánh mắt cậu bé dừng lại trên người Tần Kỳ An, đánh giá từ trên xuống dưới mấy lần: "Tần công tử! Huynh lại chiếm lấy hoàng huynh của đệ! Huynh thật phiền phức!"

Tần Kỳ An thành thạo véo má phúng phính của cậu bé, mỉm cười nói: “Tiểu hoàng tử điện hạ là hâm mộ c.h.ế.t huynh sao?"

Tiểu nam hài bĩu môi: "Hừ! Hoàng huynh của đệ thích đệ nhất! Đệ là thân đệ của huynh ấy! Huynh là ai?"

Tiểu tử quay đầu nhìn Mộ Nam Tinh: "Hoàng huynh, phải không? Huynh nói xem huynh có thích đệ nhất không?"

Mộ Nam Tinh gật đầu qua loa: "Đúng đúng đúng, hoàng huynh thích Diệp nhi của chúng ta nhất."

Cậu ấy vừa dứt lời thì tiểu tử lập tức đắc ý nhìn Tần Kỳ An.

Tần Kỳ An cười khẽ rồi đặt tay lên người Mộ Nam Tinh, sau đó nhân lúc cậu ấy không chú ý, trực tiếp ôm người lên.

Cậu cúi đầu nhìn tiểu tử, đắc ý nói: "Huynh còn có thể ôm hoàng huynh của đệ, đệ thì không làm được đâu?"

Mộ Nam Diệp kinh ngạc liếc nhìn cậu, sau đó hừ lạnh một tiếng: "Huynh đừng đắc ý! Đợi đên lớn lên là có thể ôm được rồi!"

Mộ Nam Tinh kinh ngạc trong chốc lát, vội vàng giãy khỏi vòng tay của Tần Kỳ An, giọng không khỏi cao lên: "Đệ đang làm gì vậy?"

Tần Kỳ An ngẩn ra: "Huynh... Huynh giận rồi sao?"

Mộ Nam Tinh nhìn cậu: "Ta... Có nhiều người như vậy, đệ ôm ta làm gì? Để người khác nhìn thấy thì sẽ nói thế nào? Không hợp phép tắc!"

Tần Kỳ An gật đầu, biểu cảm có hơi tổn thương: "Được rồi, đệ... Đệ sẽ không như vậy nữa."

Mộ Nam Tinh nhìn vẻ mặt buồn bã của cậu, muốn nói lại thôi, cậu ấy muốn nói gì đó nhưng nhất thời không biết nói thế nào đành phải quay người đi.

Mộ Nam Diệp thấy Tần Kỳ An ăn quả đắng, tuy rằng cậu bé nên vui mừng nhưng nhìn thấy vẻ mặt không vui của hoàng huynh, cậu bé muốn cười lại phải cố nhịn.

"Hoàng huynh…"

Mộ Nam Tinh nắm lấy vai cậu bé nói: "Diệp nhi, hoàng huynh đã nói với đệ rồi, đệ không được tự ý chạy đến giáo trường! Chỉ khi hoàng huynh dẫn đệ đến, đệ mới có thể đến! Phải nghe lời, biết chưa?"

Mộ Nam Diệp bĩu môi: "Hoàng huynh không dẫn đệ đến, huynh chỉ biết nói dối! Chỉ biết lừa hài tử! Đệ không theo huynh, huynh sẽ không dẫn đệ đến! Ngày nào huynh cũng ở bên ngoài, đệ đều không nhìn thấy huynh! Huynh không dẫn đệ theo, đệ chỉ có thể một mình."

Dứt lời, cậu bé càng buồn hơn, miệng cứ mếu máo, Mộ Nam Tinh và Tần Kỳ An nhìn thấy thì biết cậu bé sắp khóc rồi.

Tần Kỳ An và Mộ Nam Tinh nhìn nhau, sau đó Tần Kỳ An ôm Mộ Nam Diệp vào lòng: "Tiểu hoàng tử điện hạ, nếu đệ khóc, mọi người sẽ cười nhạo đệ đấy, lúc hoàng huynh của đệ nhỏ như đệ, huynh ấy cũng không khóc đâu."

Mộ Nam Diệp vừa nghe, miệng nhỏ lập tức không mếu nữa, cậu bé trừng mắt nhìn Tần Kỳ An, được voi đòi tiên để tranh thủ quyền lợi cho mình: "Muốn đệ không khóc cũng được, đệ muốn đến nhà huynh chơi! Huynh bảo đệ đệ của huynh dạy đệ chơi ván trượt! Được không?"

Tần Kỳ An cười gật đầu: "Có gì không được, nếu đệ muốn, lúc nào cũng được!"

Tiểu tử vừa nghe đã lập tức cười phá lên: "Vậy hôm nay đệ có thể đến không?"

"Được!"

Mộ Nam Diệp vừa nghe thì vùng vẫy xuống đất: "Vậy hôm nay đệ không làm phiền hai người nữa! Đệ đi đến nhà huynh chơi!"

"Hoàng huynh, hai người chơi vui nhé! Đệ đi đây!"

Mộ Nam Tinh ngớ người nhìn theo bóng lưng của cậu bé, tiểu tử này nói là làm!

Qua ngày khác, cũng chẳng biết cậu bé sẽ làm trò gì!

Lúc trở về, Mộ Nam Tinh nhìn Tần Kỳ An đang dựa vào cửa sổ xe giận dỗi, nghĩ đến ngày mai cậu sẽ đi thi khoa cử, cậu ấy vẫn nên dỗ dành một chút.

"Tần Kỳ An?"

Tần Kỳ An nhìn cậu ấy: "Sao vậy?"

"Đệ giận cái gì? Đệ rõ ràng biết ta không thích đệ đột nhiên đụng vào ta, đột nhiên ôm ta! Đệ đột nhiên như vậy, tất nhiên ta sẽ không quen."

Lúc này Tần Kỳ An mới quay đầu lại: "Đệ không hiểu tại sao huynh luôn như vậy, chúng ta là quan hệ gì? Chúng ta có thể coi là cùng nhau lớn lên nhưng... Đệ luôn cảm thấy huynh có chuyện gì đó giấu đệ, mà không phải chuyện nhỏ."

Ánh mắt Mộ Nam Tinh khựng lại: "Đệ nghĩ nhiều rồi."

Cậu ấy kéo cánh tay Tần Kỳ An dỗ dành: "Được rồi, đệ đừng giận nữa, nói vậy, ngày mai đệ vào trường thi rồi, trong đó hoàn cảnh không tốt lắm, đồ ăn cũng chỉ có thể mang theo đồ đơn giản, mang thêm chăn ấm. Buổi tối thì nghỉ ngơi sớm, đừng để bài thi đến tối hoặc mấy ngày sau mới làm, biết chưa?"

Lúc này Tần Kỳ An mới cười với cậu ấy: "Ừ, gia gia nãi nãi và ngoại tổ phủ ngoại tổ mẫu mua cho đệ rất nhiều thứ lộn xộn, cái gì cũng có! Huynh không cần lo lắng."

Mộ Nam Tinh gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Mỗi lần khoa cử đều là vào đầu xuân, thời tiết vẫn còn rất lạnh, có thể có người mắc phong hàn, cũng có thể không có cách nào ăn cơm nóng, cho nên sau khi thi xong, rất nhiều người trở về đều sẽ bị bệnh một trận.

Sáng sớm hôm sau, cả nhà họ Tần đưa Tần Kỳ An đến trường thi.

Bên ngoài trường thi đã xếp hàng dài, mỗi thí sinh đều cầm hoặc ôm đủ thứ đồ đạc.

Tuy nhiên, phần lớn thí sinh không phải người kinh thành nên chỉ có một mình, không có người đi cùng.

Còn Tần Kỳ An thì cả nhà đi theo như thế này là cảnh tượng chưa từng có.

Ngay cả thí sinh bản địa ở kinh thành cũng chỉ có nhiều nhất hai ba người đi cùng, chứ không có tận bảy tám người như họ.

Ngay cả Đô Đô cũng giúp xách đồ.

Bởi vì nó vừa nói là gió lùa vào miệng thì miệng sẽ đau nên nó vừa bịt miệng vừa nói: "Ca ca ơi, lúc huynh thi đừng sợ, với huynh mà nói chắc chắn là dễ lắm. Thi xong vui vẻ, ra ngoài vui vẻ, sau đó vui vẻ ăn đồ ngon nương nấu!"

Giang Tư Nguyệt véo tai nó: "Nói bậy bạ gì thế? Phải thi thật nghiêm túc! Lúc thi phải nghiêm túc cẩn thận mới được!"

"Vâng vâng! Vậy thì nghiêm túc cẩn thận! Nhưng cũng có thể vui vẻ mà! Không mâu thuẫn gì cả."

Tần Kỳ An nhận lấy đồ trong tay nó: "Chỉ đệ là có lý!"

Tần Tĩnh Trì vỗ vai Tần Kỳ An: "Nhi tử, đừng căng thẳng, lúc thi bình tĩnh, đỗ cũng được, không đỗ cũng không sao!"

Giang Oản Oản véo mạnh hắn một cái: "Chàng nói cái gì thế? Nhi tử của chúng ta ngày nào cũng vất vả như thế, đương nhiên phải chúc nó đỗ! Bây giờ nói những lời mất tinh thần thế làm gì! Mau phi phi phi!"

Tần Tĩnh Trì bất lực nhìn nàng: "Nói thế thì ngốc quá."

Thấy Giang Oản Oản trừng mắt, hắn vội vàng nói: "Được được được! Phi phi phi! Phi phi phi! Được chưa?"

Thấy cha mình bị ăn h**p, huynh đệ Tần Kỳ An và Đô Đô cười khúc khích.

Đại nhi tử thì hắn không dám nói gì, nhưng tiểu nhi tử thì hắn không thể bắt nạt một chút sao.

Nghĩ đến đây, Tần Tĩnh Trì trực tiếp đặt hai tay dưới cánh tay Đô Đô rồi cù nó, Đô Đô sợ nhất cái này.

"A! Cha! Hahaha! Cha! Cha phiền quá đi! Hahaha! Nương! Ca! Hai người mau cứu con đi! Hahaha!"

Đô Đô né trái tránh phải trong lòng Tần Tĩnh Trì nhưng sao né được bàn tay vô tình của Tần Tĩnh Trì!

Tần phụ Tần mẫu, Giang Tư Nguyệt, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương kéo Tần Kỳ An sang một bên dặn dò cẩn thận, nào có quan tâm đến việc tiểu tử này có bị bắt nạt hay không.

Giang Oản Oản đứng bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác, không giúp đỡ cũng không ngăn cản.

Cuối cùng Đô Đô cũng thoát ra được, nó nhanh chóng chạy đến sau lưng Giang Oản Oản rồi ôm chặt lấy eo nàng không buông: "Nương! Nương mau! Đuổi đại thúc xấu xa này đi cho con! Con sắp bị ông ấy bắt nạt c.h.ế.t rồi! Huhuhu…"

Nói xong, nó còn bắt đầu giả vờ khóc nhưng khóe mắt lại không có một giọt nước mắt nào.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 387: Chương 387



Giang Oản Oản kéo nó đến trước mình: "Được rồi, được rồi! Phụ tử hai người đang làm gì vậy! Hôm nay ca ca nhà chúng ta mới là đối tượng mọi người nên quan tâm, ca ca đã sắp vào trong rồi, hai người đừng chơi ở đây nữa.”

Đô Đô chỉ gật đầu mà lòng không phục nói: "Vâng ạ."

Ngay sau đó nó còn không cam lòng làm mặt quỷ với Tần Tĩnh Trì.

Sau khi Tần phụ Tần mẫu và những người khác đã cẩn thận dặn dò, Tần Kỳ An cũng nên vào trong.

Cậu cầm tất cả mọi thứ trong tay để chuẩn bị kiểm tra: "Được rồi, gia gia nãi nãi, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, trời lạnh, mọi người hãy về nhà sớm đi! Đợi con trở lại!"

Ngay sau đó thúc giục: "Mọi người đi nhanh đi, con nhìn mọi người đi rồi con sẽ vào!"

Mọi người mới bất đắc dĩ xoay người, một bước xoay đầu ba lần giống như đang tiễn biệt nhau hàng nghìn dặm.

Khi một nhà già trẻ lớn bé của họ đi xa, đã biến mất không thấy thì Tần Kỳ An lại bắt đầu nhìn xung quanh, nhìn thật lâu cũng không thấy người mà mình muốn gặp.

Nhưng quân lính ở cửa viện đã bắt đầu thúc giục: "Là thí sinh phải không? Nếu đúng thì vào nhanh, việc kiểm tra nhiều đồ đạc như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian!"

Cậu gật đầu, lại đợi thêm một lúc nhưng vẫn không thấy ai đến, chỉ có thể mang theo bao lớn bao nhỏ vào cổng viện.

Khi cậu vừa vào không bao lâu thì có một chiếc xe ngựa dừng ở cửa viện, sau đó, Mộ Nam Tinh nhanh chóng nhảy xuống xe.

Cậu ấy nhìn kỹ xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tần Kỳ An, cậu ấy thở dài. Bỏ đi, chín ngày mà thôi, chỉ là đoán chừng sau chín ngày thì người nọ sẽ lại dỗi cậu ấy.

Trở lại trên xe ngựa, Mộ Nam Diệp vội hỏi: "Hoàng huynh, sao huynh trở về nhanh thế? Huynh không gặp huynh ấy hả?"

Mộ Nam Tinh gật đầu: "Ừ, chắc là đệ ấy đã vào cổng viện rồi."

Thấy cậu ấy có phần lo lắng, Mộ Nam Diệp kéo tay cậu ấy nói: "Hoàng huynh, đừng lo lắng! Chắc chắn huynh ấy sẽ đỗ! Dù đôi khi huynh ấy thích quấn huynh nhưng huynh ấy vẫn rất lợi hại!"

Mộ Nam Tinh nhíu mày nhìn cậu bé trước mặt: “Lần đầu tiên ta nghe đệ khen đệ ấy như vậy? Nếu đệ cảm thấy đệ ấy rất lợi hại, thế tại sao đệ luôn nhìn đệ ấy không thuận mắt?”

"Hoàng huynh, nói đến điều này thì đệ lập tức tức giận, đệ luôn cảm thấy huynh ấy có ý đồ bất chính với huynh! Ngày nào huynh ấy cũng quấn huynh thì thôi, thế mà huynh ấy còn nói xấu đệ trước mặt huynh, đệ đã nghe thấy rồi! Cho nên huynh ấy thật sự đáng ghét!"

"Nói xấu gì vậy? Sao huynh không nhớ!"

Mộ Nam Diệp cuống cuồng nói: "Chính là lần đó! Lần đó đệ lén chạy ra ngoài tới nhà huynh ấy để tìm huynh, huynh ấy nói đệ là một tiểu quỷ dính người!"

Mộ Nam Tinh khẽ cười: "Nhưng đệ không phải là một tiểu quỷ dính người sao? Hơn nữa, ngày đó đệ ấy cũng khen đệ đáng yêu, đệ không nghe thấy phần này sao?"

"Hoàng huynh! Sao nam nhân có thể nói đáng yêu được? Điều đó không phải là lời khen, nếu... Nếu sau này huynh ấy muốn khen đệ, huynh bảo huynh ấy khen đệ tuấn tú, khen đệ thông minh! Đó mới là những lời đệ thích nghe!"

Giọng ngừng lại một lúc rồi cậu bé nói tiếp: “Với lại... Với lại đệ cũng không quá dính người! Hoàng huynh là hoàng huynh của đệ, hoàng huynh lợi hại như vậy, đệ hâm mộ huynh như thế thì có gì sai?”

Sau khi cậu bé hỏi xong thì cậu ấy đáp lại nghiêm túc: "Không sai! Không có chút sai lầm nào cả!"

Mộ Nam Diệp mỉm cười: "Được, Diệp nhi của chúng ta không sai, đệ chỉ là một bình giấm nhỏ thôi!"

Mộ Nam Tinh vừa định gật đầu nhưng nhận ra điều không ổn: "Bình giấm nhỏ là gì? Hoàng huynh, huynh lại đang trêu chọc đệ! Huynh cũng bắt đầu làm người ta chán ghét giống như huynh ấy rồi!"

"Nhưng..." Cậu bé lẩm bẩm: "Nhưng đệ vẫn rất thích huynh, ca ca, lát nữa chúng ta đi đâu đây? Đi giáo trường sao?"

Mộ Nam Tinh suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Chúng ta đón Đô Đô trước, đệ ấy đã không đến giáo trường rất nhiều ngày rồi, không thể tiếp tục lười biếng nữa!"

"Được được được! Chúng ta đi tìm huynh ấy! Huynh ấy đã hứa sẽ dạy đệ trượt ván vào hôm qua!"

"Chẳng phải đệ biết rồi sao?" Mộ Nam Tinh nghi ngờ hỏi.

"Mặc dù đệ biết nhưng chỉ biết trượt về phía trước một cách đơn giản, không… Không ngầu chút nào! Đô Đô, huynh ấy có nói huynh ấy trượt ngầu hơn đệ nhiều lắm!”

Đến nhà họ Tần, cả nhà họ đều bận rộn, Giang Oản Oản và Đô Đô đang ăn sáng. Trước khi đưa Tần Kỳ An đến Cống viện, Giang Oản Oản đã làm mấy lồng bánh bao, lúc trở về vẫn còn nóng hổi.

Đô Đô ăn từ tốn từng cái một, trông ăn rất ngon lành.

Sau khi Mộ Nam Tinh và Mộ Nam Diệp gõ cửa bước vào, Mộ Nam Diệp liếc mắt một cái đã nhìn thấy bánh bao trên bàn, cậu bé không nhịn được l.i.ế.m liế.m môi mấy cái, hương vị này thật sự quá thơm!

Giang Oản Oản vội vàng mời họ ngồi xuống.

"Thái tử điện hạ, tiểu hoàng tử điện hạ, hai người mau ngồi xuống ăn sáng đi! Hôm nay, bánh bao làm thơm lắm! Đô Đô nhà ta ăn cực kỳ nhiều luôn!"

Mộ Nam Diệp vội vàng gật đầu: "Thơm quá ạ! Thẩm!"

Mộ Nam Tinh nhìn bàn đầy thức ăn thơm phức, cũng không thể cưỡng lại được: "Chúng cháu lại đến ăn ké rồi."

Đô Đô chạy lon ton vào bếp lấy bát đũa đưa cho hai huynh đệ họ: "Nam Tinh ca ca, Diệp đệ đệ, hai người mau nếm thử đi, bánh bao này thật sự siêu ngon! Ca ca đệ trước khi đi thi Hương còn vội vàng ăn hết một lồng đấy!"

Mộ Nam Diệp nhận bát đũa là không kìm được lập tức gắp bánh bao ăn, bánh bao được làm nhỏ, lại không quá nóng nên ăn một miếng cũng vừa miệng.

"Oa! Ngon quá! Thẩm giỏi quá đi mất! Ngày nào cháu cũng muốn ăn!"

Giang Oản Oản cười nói: "Nếu tiểu hoàng tử nhà chúng ta thích vậy thì gọi một ngự trù đến tận nhà học, muốn ăn cũng tiện hơn một chút, nếu không cần ăn thường xuyên thì cứ đến nhà thẩm ăn, thẩm làm cho các con!"

Mộ Nam Diệp chỉ biết gật đầu: "Tốt! Cảm ơn thẩm!"

Mộ Nam Tinh bất đắc dĩ gõ cái đầu nhỏ của cậu bé: "Nói bậy bạ gì đó! Thẩm nào có thời gian làm cho đệ, cả ngày ăn chực uống chực vẫn chưa đủ hả, còn biết được voi đòi tiên nữa!"

Mộ Nam Diệp cười với cậu ấy sau đó giải thích: "Thái tử ca ca, đó là bởi vì thẩm thích đệ mà, thích đệ mới làm cho đệ! Có phải không? Thẩm?" Cậu bé quay đầu nhìn Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản gật đầu: "Đúng! Thẩm thích tiểu hoàng tử nhà chúng ta!"

Đô Đô cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, đệ cũng thích Diệp đệ đệ!"

Ăn sáng xong, Đô Đô thay một bộ quần áo gọn gàng rồi cùng hai huynh đệ Mộ Nam Tinh và Mộ Nam Diệp đến trường bắn.

Đô Đô tầm khoảng mười một, mười hai tuổi, tuy cơ thể chưa cao lớn nhưng sức lực lại không hề nhỏ, ít nhất có thể kéo được tất cả các loại cung tên nào hơn nữa tỷ lệ b.ắ.n trúng rất cao!

Đô Đô chọn một con ngựa nhỏ màu nâu, bắt đầu phi nước đại trên trường bắn.

Ngay cả những người lính Hắc Kỵ cũng cảm thấy nó có thiên phú dị bẩm, lợi hại hơn ca ca nó rất nhiều.

Nó còn nhận rất nhiều người ở trong Hắc Kỵ quân làm sư phụ, chỉ cần nhìn thấy người ta phương diện nào đó làm rất xuất sắc là muốn nhận người ta làm sư phụ!

Nhưng mà mọi người thích nó nên đều chiều theo nó, thậm chí còn tự hào vì trở thành sư phụ của nó, dù sao đây cũng đại diện cho sự khẳng định đối với thực lực của họ.

"Đô Đô! Mau tới đây! Sư phụ dạy con một bộ quyền pháp mới!"

"Đô Đô, đến chỗ Lý sư phụ nào! Sư phụ dạy con múa một bộ song thương!"

"Đến chỗ ta, sư phụ đối chiến với con! Kiểm tra con!"

...

Đô Đô xoay người xuống ngựa sau đó chui vào đám đông.

"Con muốn thử hết, các sư phụ đừng vội, con sẽ thử từng cái một!"

Mộ Nam Tinh nhìn họ với vẻ mặt quen thuộc, mặc dù Hắc Kỵ quân đều kính trọng cậu bé nhưng cũng không quá cung kính, họ sẽ tự giác huấn luyện, mệt mỏi thì tự nghỉ ngơi, thỉnh thoảng chơi đùa một chút, Mộ Nam Tinh cũng không quản.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 388: Chương 388



Còn Mộ Nam Diệp thấy Đô Đô tiến vào đám đông thì cũng đi theo vào trong, định xem náo nhiệt một chút.

Thấy Đô Đô liên tục di chuyển linh hoạt trước mặt từng gã nam nhân to lớn, thỉnh thoảng lại để lại dấu vết thương tích trên người họ, dù là cú đ.ấ.m vào bụng hay cú đá móc khiến họ ngã lăn ra đất!

Mọi người hoàn toàn không quan tâm đến những vết thương này, Đô Đô càng né đòn nhanh hơn hay khiến họ bị thương nặng đi chăng nữa thì họ vẫn cảm thấy vui vẻ.

Mộ Nam Diệp đứng nhìn từ xa, chỉ biết vỗ tay tán thưởng: "Đô Đô ca ca! Huynh thật tuyệt vời!"

"Cố lên!"

"Đánh hắn!"

Cuối cùng, Đô Đô mệt mỏi nằm lăn ra đất, còn Mộ Nam Diệp thì bị các sư phụ kéo sang một bên, nói muốn dạy cậu bé võ nghệ.

Mộ Nam Diệp vô cùng phấn khích, cậu bé xoa tay hầm hè rồi lao vào lòng một sư phụ, thấy vị sư phụ kia cúi người ôm bụng kêu đau, cậu bé cười ha hả, cảm thấy mình thật lợi hại.

Tuy nhiên, Đô Đô đang nằm nhìn thấy cảnh này, bất lực lắc đầu, Ngô sư phụ thả nước lộ liễu như vậy, chắc chỉ có Mộ Nam Diệp là không nhìn ra!

Nhưng mà thôi, đùa với trẻ con mà!

Mộ Nam Tinh đứng một bên nhìn họ ầm ĩ thì cũng lười quản, dù sao cậu ấy cũng xem những người này như bạn hữu sẽ không thật sự dùng thân phận tướng quân để yêu cầu họ.

Chỉ cần không chơi quá trớn, chỉ cần biết đâu là việc chính là được.

Tuy nhiên, không lâu sau, đột nhiên có một thị vệ nhanh chóng chạy vào thao trường, đến gần Mộ Nam Tinh nói một câu gì đó khiến cậu ấy mở to mắt!

"Diệp Nhi! Chúng ta phải về cung rồi! Đừng chơi nữa! Còn Đô Đô, ta cũng bảo người đưa đệ về nhé hay là hôm nay đệ ở lại đây luyện tập, lát sau ta bảo người đưa đệ về!"

Mộ Nam Diệp nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ca ca thì cũng không dám chơi điên cuồng nữa, lập tức chạy ra khỏi đám đông.

Còn Đô Đô nói: "Nam Tinh ca ca, huynh cứ đưa Diệp Nhi về trước đi! Lát sau đệ tự về nhà."

Mộ Nam Tinh gật đầu sau đó nhìn về phía một người nam nhân cường tráng: "Lý Khởi, lát nữa ngươi phụ trách đưa Đô Đô về nhà nhé! Các ngươi tự huấn luyện đi! Hôm nay ta có việc, sẽ không ở lại!"

Lý Khởi vội vàng gật đầu: "Vâng! Được ạ! Thuộc hạ đã rõ!"

Trở về cung, Mộ Quy Hoành với vẻ mặt nghiêm nghị đưa một tờ báo quân sự cho Mộ Nam Tinh: "Nam Tinh, người Nam Di cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi! Lương thảo chúng ta đưa đến biên giới đều bị bọn chúng đốt sạch."

Mộ Nam Tinh nhanh chóng đọc xong tờ báo quân sự trong tay, con ngươi run lên, sau đó nhìn Mộ Quy Hoành: "Phụ hoàng, xem ra chúng ta không thể tiếp tục nhân từ nữa! Có lẽ bước tiếp theo bọn chúng sẽ xâm phạm biên giới mất! Chúng ta phải ra đối sách nhanh mới được!"

Mộ Quy Hoành trầm tư một lúc lâu: "Qua thêm vài ngày nữa đi, hiện giờ đang là kỳ thi khoa cử, đợi qua hai tháng này, chúng ta sẽ tính sổ!"

Nghĩ ngợi một hồi, Mộ Nam Tinh gật đầu: "Phụ hoàng, nếu chúng ta tấn công trực tiếp thì việc đánh bại tiểu quốc Nam Di hoàn toàn không khó! Chỉ có điều, nước láng giềng Đông Nhạc nằm giữa Nam Di và nước Diên Khánh chúng ta sẽ không đứng nhìn. Họ có thể sẽ đóng vai chim sẻ, hưởng lợi từ cuộc chiến này!"

Mộ Quy Hoằng nhìn cậu ấy với ánh mắt trầm tĩnh: "Tinh nhi, nếu thật sự đến bước đường cùng, vậy thì cùng tiêu diệt luôn cả bọn chúng đi."

Mộ Quy Hoằng nghĩ, mặc dù ngài ấy không muốn thấy các quốc gia chìm trong tang thương nhưng... Trước tiên ngài ấy phải đảm bảo an toàn cho bách tính nước Diên Khánh.

Ngài ấy không thể và không muốn quan tâm quá nhiều đến những quốc gia khác.

Mộ Nam Tinh ngớ người: "Phụ hoàng, nếu chúng ta tấn công cả hai bên cùng lúc, e rằng sẽ không thể kiểm soát được tình hình."

"Ta biết." Mộ Quy Hoằng thở dài: "Cho nên vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn đi đến bước đó…"

Mộ Nam Tinh nhẹ nhàng gật đầu: "Con đã biết…"

Tuy nhiên, người Nam Di có thể sẽ không đợi đến khi khoa khảo hoàn toàn kết thúc.

Sau chín ngày bảy đêm ở lại trong Cống viện, cuối cùng Tần Kỳ An cũng có thể rời khỏi đây.

Đi ra khỏi Cống viện, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mang theo Đô Đô đến đón cậu, những người già trong nhà thì đang ở nhà chuẩn bị đồ ăn và đồ dùng cho cậu.

Nhìn từng sĩ tử bước ra trông như dân tị nạn, Đô Đô ngây người.

"Cha nương, họ đã trải qua những gì vậy ạ? Sao lại ủ rũ như vậy, ôi... Hai người mau nhìn kìa! Tóc họ còn dính bết lại với nhau! Bẩn quá!" Đô Đô lẩm bẩm bên tai hai người, giọng điệu đầy vẻ chê bai.

Giang Oản Oản bất lực nói: "Họ ở trong đó gần mười ngày, ăn không ngon, ngủ không yên, lại không được gội đầu tắm rửa, đương nhiên sẽ trông như vậy rồi, đừng có làm ồn nữa, biết đâu ca ca con còn tệ hơn họ ấy!"

"Á!" Đô Đô trợn tròn mắt kinh ngạc, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra ca ca mình sẽ bẩn thỉu đến mức nào.

Tuy nhiên... Tuy nhiên nếu ca ca mình thực sự bẩn thỉu như vậy thì nó sẽ cố gắng nhịn không chê bai ca ca.

Rất nhanh Tần Kỳ An đã mang theo đồ đạc đi đến cửa Cống viện, Đô Đô nhảy lên từng cái một, muốn nhìn cho kỹ nhưng mà nó quá thấp, hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.

Tần Tĩnh Trì cúi đầu nhìn nó một cái sau đó dùng một tay bế nó lên cao: "Nhìn cho kỹ xem ca ca ở đâu, cẩn thận một chút!"

Đô Đô nhận được nhiệm vụ gian khổ này, rất là nghiêm túc, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt sĩ tử, cuối cùng… "Tìm thấy rồi! Ca ca đi ra rồi!"

Đô Đô thấy Tần Kỳ An nhìn xung quanh, vội vàng hô to: "Ca ca ơi! Ca ca ơi! Chúng ta ở đây! Ở đây!"

Nó vừa gọi, vừa vẫy tay!

Hơn nữa, nó lại được Tần Tĩnh Trì bế lên cao, đặc biệt dễ thấy cho nên khá dễ phát hiện, cộng thêm giọng nói sang sảng của nó muốn người ta không chú ý cũng khó.

Rất nhanh, Tần Kỳ An chen về phía họ.

"Phù... Đông quá!"

Đô Đô vội vàng muốn nhảy xuống khỏi người Tần Tĩnh Trì, Tần Kỳ An thấy vậy, trực tiếp dùng một tay nó xuống đất: "Cẩn thận chút."

Đô Đô xuống đất, cẩn thận quan sát Tần Kỳ An, từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân, sau đó lại tiến gần ngửi ngửi cậu.

Lập tức mãnh liệt lui ra, nó ở trước mũi quạt một cái: "Ca ca, cả người huynh đều thối!"

Tần Kỳ An vừa nghe trực tiếp kéo nó vào trong lòng mình: "Nào, cảm thụ một chút!"

Đô Đô giãy dụa một hồi lâu mới từ trong lòng cậu thoát ra.

"Ca ca ơi, đệ nói thật đấy, huynh chưa bao giờ bốc mùi như thế này!"

"Huynh không tắm rửa không gội đầu nhiều ngày như vậy nên đương nhiên sẽ thối rồi! Đệ không đau lòng ca ca đệ vất vả như vậy mà còn ghét bỏ huynh! Đệ còn là đệ đệ ruột của huynh hay không thế?"

Giang Oản Oản bất lực kéo Đô Đô lại: "Được rồi được rồi, mau giúp ca ca xách đồ, chúng ta mau về nhà thôi, để ca ca tắm rửa, gội đầu sau đó ăn một bữa thật ngon!"

Tần Kỳ An nhìn xung quanh, suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng hỏi: "Cha nương, Nam Tinh không đến sao?"

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản sững sờ.

"Ngày nào Thái tử điện hạ cũng rất bận rộn, hiện giờ lại đúng lúc kỳ thi Hội kết thúc nên tất nhiên càng có nhiều việc phải làm." Giang Oản Oản nói.

Tần Kỳ An gật đầu: "Được rồi."

Sau đó, cậu mỉm cười ôm lấy Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: "Đi thôi! Chúng ta mau về nhà! Con nhớ đồ ăn nhà lắm rồi! Thèm quá!"

Đô Đô cố gắng xách tấm chăn của mình, cười toe toét nói: "Ngoại tổ phụ, ngoại mẫu và tổ phụ mẫu đang ở nhà làm đồ ăn cho huynh đấy, hôm qua họ đã đi mua rất nhiều đồ ăn! Hôm nay, huynh tha hồ ăn ngon nhé!"

Tần Kỳ An vòng tay qua cổ nó: "Đi nào, nhóc lùn, chúng ta về nhà!"

"Đệ không phải nhóc lùn! Đệ chỉ là chưa cao thôi! Cứ chờ đấy! Sau này khi đệ lớn bằng ca ca, nhất định sẽ cao hơn ca ca!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 389: Chương 389



"Rồi rồi rồi! Đi nào!"

"Đừng có đến gần đệ như vậy, huynh hôi c.h.ế.t rồi! Đại ca, huynh..."

...

Rất nhanh một nhà bốn người ồn ào náo nhiệt đã về đến nhà.

Vừa bước vào sân nhà, Tần Kỳ An đã lập tức ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của thức ăn, cậu hít sâu một hơi, cảm thán: "Là mùi thịt bò viên tẩm ướp thì là! Còn có thịt kho tàu nữa! Thơm quá!"

Giang Oản Oản cười nói: "Chứ sao! Rau mua hôm qua đều là món con thích! Nhi tử, mau đi tắm rửa đi! Ra ăn cơm!"

"Dạ!" Tần Kỳ An vội vàng đáp ứng, trước khi chạy vào phòng tắm với bộ quần áo mới, cậu không quên kéo Đô Đô vào theo: "Nhóc lùn! Mau vào đây lau lưng cho ca ca đệ!"

Đô Đô nghĩ đến việc cậu thực sự đáng thương một mình chịu đói chịu rét trong trường thi mấy ngày liền nên cũng không so đo với cậu, cùng vào phòng tắm, liền tận tụy lau lưng cho cậu bé.

Tắm xong, Tần Kỳ An mặc bộ quần áo mới không khỏi thở phào một cách thoải mái: "Cuối cùng cũng được thay quần áo rồi!"

Lúc ăn cơm, Tần Kỳ An nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Giang Tư Nguyệt đâu.

Cậu ăn một miếng cơm, nghi ngờ hỏi: "Tiểu cữu cữu đâu? Cữu ấy đi đâu rồi? Còn nữa... Trước khi con vào trường thi, cữu ấy còn nói sẽ đến đón con! Hôm nay cũng không thấy cữu ấy đến!"

Mọi người nghe đến đây, đều không khỏi dừng lại động tác.

Thấy mọi người đều không nói gì, Tần Kỳ An sửng sốt một chút, nhẹ giọng hỏi: "Lại có tin tức của người đó sao?"

Đô Đô kéo kéo vạt áo cậu: "Chính là tiểu cữu nương của chúng ta nhưng mà... nhưng mà người truyền tin cũng không chắc chắn, đệ nghĩ, có thể lại muốn lừa tiền thôi! Nhưng đã nói với tiểu cữu cữu rồi mà cữu không nghe!"

Tần Kỳ An lại hỏi: "Vậy... Lần này cữu ấy đi đâu?"

Đô Đô liếc nhìn Lý Tam Nương, nhất thời không nói gì.

Lý Tam Nương nhẹ nhàng thở dài, gắp thêm thức ăn cho Tần Kỳ An rồi mới lên tiếng: "A Nguyệt ấy à, lần này đi biên cương, nghe nói... Nghe nói ở đó có một thiếu niên mặc áo trắng, đội nón che mặt quanh năm cho nên A Nguyệt cảm thấy chắc chắn là Thời Tẫn."

Tần Kỳ An khựng lại.

Những nam qua, tiểu cữu cữu của cậu vì Thời Tẫn không biết đã tiêu tốn bao nhiêu bạc, tiêu bạc thì thôi, vấn đề là phần lớn mọi người chỉ vì muốn lừa tiền của cữu ấy nến tin tức trong tay căn bản là giả.

Vì thế mỗi năm cữu ấy đi rất nhiều nơi nhưng về cơ bản đều là vô ích, chưa từng nhận được bất kỳ tin tức hữu ích nào.

Có một số lúc cậu lại không nhịn được mà nghĩ, có khi nào Thời Tẫn đã... Dẫu sao, sau này Thời Quỳnh cũng không thể tìm thấy cậu ấy, mới nói ra dáng vẻ lúc cậu ấy rời đi, không chỉ bị cảm lạnh nặng mà trên người còn có vết thương rất nghiêm trọng.

Hơn nữa lúc rời đi, trên người không có một chút tiền bạc nào, cho nên cậu ấy có thể sống đến bây giờ hay không cũng khó mà nói.

Nhưng Giang Tư Nguyệt lại không chịu từ bỏ, có lẽ trong lòng cậu ta đã biết người đó không thể tìm về được nữa nhưng cậu ta lại không có cách nào thờ ơ khi nghe được bất kỳ một tin tức nào có khả năng phát hiện ra người đó.

Có lẽ cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng rằng cả đời cũng không thể tìm thấy người đó.

Tuy nhiên, mỗi lần nghe được một chút tin tức nào đó là trong lòng cậu ta lại không nhịn được mà cảm thấy vui mừng.

Mọi người trong nhà đều biết điều này, mỗi lần nghe được những tin tức giả ấy, Giang Tư Nguyệt là người vui nhất.

Cho dù mọi người biết là giả thì cũng sẽ không vạch trần, để cậu ta thỉnh thoảng vui vẻ một chút cũng không có gì là không tốt.

Tần Kỳ An do dự một chút, nói: "Mọi người hãy lạc quan lên, biết đâu lần này tin tức nhận được là thật, nếu như thật sự là Thời công tử thì sao, nếu đúng là vậy thì tốt quá."

Động tác Lý Tam Nương gắp thức ăn khựng lại: "Hy vọng vậy, hy vọng nhất định sẽ như thế! Ta thật sự không muốn... Không muốn A Nguyệt cứ sống cả đời như vậy."

Giang Hiền Vũ vỗ vai bà ấy: "Đừng buồn, sẽ tìm được thôi."

Tần phụ Tần mẫu nhìn nhau, không nhịn được mà thở dài.

Họ đều hiểu rõ, nếu có thể tìm về được thì đã tìm về được từ lâu rồi, nào còn đợi đến bây giờ, hơn nữa lúc trước là Thời Tẫn tự mình rời đi, nói không chừng cậu ấy cũng không muốn để người khác tìm được mình.

Nếu một người không muốn bị người khác tìm thấy thì người khác có muốn tìm cậu ấy... Cũng là uổng công.

Biên cương, Yến thành.

Giang Tư Nguyệt nhìn ngôi làng đổ nát trước mắt, không nhịn được mà đỏ hoe mắt, A Tẫn của cậu ta thật sự... Ở đây sao?

Cậu ta cố gắng kiểm soát cảm xúc cấp bách của mình sau đó đi đến đầu thôn, nhìn thấy một ông lão lập tức vội vàng tiến lên: "Lão công công ơi, cho ta hỏi, thôn của lão công công có phải có một người đến đây hai năm nhưng mà quanh năm mặc áo trắng phải không ạ?"

Ông lão nhìn thấy dung mạo tuấn mỹ của cậu ta thì không khỏi ngẩn người.

Thôn nhỏ hẻo lánh như của họ, cả đời nào có thể nhìn thấy người có khí chất xuất chúng như vậy.

"Lão công công?"

Ngay cả giọng nói cũng rất dịu dàng dễ nghe.

Ông lão ngẩn người hồi lâu, cuối cùng mới hoàn hồn lại: "Thiếu niên lang, ngươi vừa nói gì cơ? Lão già ta không nghe rõ, ngươi nói lại một lần nữa đi!"

Giang Tư Nguyệt khẽ cười, tiếp tục hỏi: "Lão công công, ta muốn hỏi lão công công là trong thôn các lão công công có phải có một người thích mặc áo trắng không, nghe nói đã đến đây hai năm rồi, hiện giờ hắn đang ở đâu vậy?"

Ông lão giật mình: "Ngươi quen biết hắn ư?"

Giang Tư Nguyệt gật đầu rồi lại lắc đầu: "Ta không biết hắn có phải là người ta muốn tìm hay không, chỉ có gặp hắn mới biết được."

Ông lão thở dài: "Thiếu niên lang, người mà ngươi nói hình như hơn hai mươi tuổi rồi, cả người trông gầy yếu, ngày nào cũng ho, ở trong thôn chúng ta hắn lúc nào một mình, không quen ai, cũng không nói chuyện với ai cả."

Trong lòng Giang Tư Nguyệt run lên, thật sự... Là vậy sao?

Lúc A Tẫn rời đi đã bị cảm lạnh nặng, nếu như... Nếu như không được chữa trị kịp thời...

Giang Tư Nguyệt có chút không dám tin: "Lão công công, vậy người đó còn thích gì không ạ?"

Ông lão hồi tưởng một lát, nói: "Hắn à, vốn dĩ không có bao nhiêu tiền bạc đâu, có tiền cũng không chịu bắt thuốc khám bệnh, suốt ngày thích đến huyện thành xem cái thứ biểu diễn gì đó! Haizz..."

Giang Tư Nguyệt nuốt nước miếng, trong lòng run lên.

"Vậy... Vậy lão công công dẫn ta đi tìm người đó, được không?"

Ông lão nhìn hắn một cái, một hồi lâu sau vẫn không nói lời nào.

Giang Tư Nguyệt vội vàng nắm lấy cánh tay ông lão: "Lão công công, chỉ cần lão công công nguyện ý dẫn ta đi tìm thì muốn thế nào cũng được! Ta có thể đưa tiền cho lão công công!"

Nói rồi lấy từ trong túi áo ra một túi tiền đưa cho ông lão: "Lão công công xem số này có đủ không? Không đủ... Không đủ thì ta sẽ nghĩ cách khác."

Ông lão không nhận lấy bạc, thấy cậu ta thực sự lo lắng sốt ruột, ông lão bất lực, chỉ có thể lên tiếng: "Không phải ta không muốn dẫn ngươi đi mà là hắn đã không còn nữa rồi!"

Giang Tư Nguyệt khựng người, tay lập tức như mất hết sức, túi tiền trong tay cậu ta đột ngột rơi xuống: "Hắn... Hắn rời khỏi đây rồi sao? Vậy... Vậy lão công công có biết hắn đi đâu không? Hoặc là lão công công nói cho ta biết hắn đi hướng nào cũng được!"

"Tội nghiệp quá!" Ông lão cảm thán một tiếng.

"Thiếu niên lang, ý của ta không phải vậy!"

Ông lão nhìn chằm chằm cậu ta thở dài, một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Giang Tư Nguyệt càng thêm căng thẳng: "Lão công công, ta cầu xin ông, lão công công cứ nói cho ta biết đi!"

Ông lão nhẹ giọng nói: "Ngươi nếu đã là người quen biết hắn, vậy có phải là người nhà của hắn không?"

Giang Tư Nguyệt suy nghĩ một chút, gật đầu: "Phải!"

"Vậy các ngươi nếu đã là người nhà của hắn, vì sao lâu như vậy đều không đến tìm hắn? Hắn bệnh thành như vậy, người trong thôn đều sợ bị lây bệnh nên cũng không ai dám đi chăm sóc hắn, hắn... Đã mất rồi, là người c.h.ế.t rồi, hình như đại phu đến khám nói là bệnh lao phổi."
 
Back
Top Bottom