Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 110: Chương 110



Lâm Giang chỉ vào đống tôm cua đã được rửa sạch sẽ ở trong chậu: “Tĩnh Trì ca, vừa rồi bọn đệ thấy khách sắp vào nên đã xử lý tôm cua trước rồi, tạm thời vẫn còn đủ dùng.”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Vậy thì được!”

Nói xong, hắn lại nói với Giang Oản Oản: “Oản Oản, ta sang nhà bên cạnh xem thử, sáng sớm hôm nay, sư phụ tới bảo đã giúp chúng ta để hết bàn ghế vào trong tiệm rồi.”

Giang Oản Oản ngạc nhiên nói: “Nhanh thế! Vậy chàng cứ đi trước đi, đến khi nào đóng cửa thì thiếp sẽ đi xem cùng chàng.”

Những bộ bàn ghế gì đó cần đặt trong cửa hàng ở bên cạnh của bọn họ đều giao cho Lý Đại Sơn làm, vì vậy hai người bọn họ cũng đưa chìa khóa cho ông ấy để bất cứ khi nào ông ấy làm xong sẽ có thể đưa tới luôn.

Giang Oản Oản bận rộn một hồi, nàng vừa đi ra khỏi phòng bếp thì lập tức hỏi Lý Tam Nương: “Nương, vừa rồi nướng ăn tôm xong có cảm thấy khó chịu ở đâu không ạ?”

Lý Tam Nương nghe vậy thì vội vàng lắc đầu: “Không có, không có.”

Lúc này, Giang Oản Oản mới yên tâm gật đầu: “Vậy được để con làm một phần thịt cua cho nương nhé, có cua có tôm, lát nữa con xào thêm cho nương một phần tôm hùm đất cay, nương mang về cho... Cha... Cha con ăn cùng nhé.”

Lý Tam Nương liên tục gật đầu: “À! Được được được!”

“Ngoại tổ mẫu, tại sao lúc trước Đoàn Đoàn chưa từng gặp người vậy ạ? Người không đến thăm Đoàn Đoàn.”

Lý Tam Nương nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Đoàn Đoàn, trong lòng bà ấy cảm thấy rất áy náy, ngoại tôn của bà ấy đã sắp được bốn tuổi rồi mà bây giờ mình mới tới thăm. Nếu bà ấy kiên trì thêm một chút nữa, mấy ngày sau lại tới thử vài lần, nói không chừng sẽ có thể chứng kiến quá trình lớn lên của tiểu tử.

Lý Tam Nương cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cậu bé, bà ấy nói: “Thật xin lỗi con, là ngoại tổ mẫu sai, sau này ngoại tổ mẫu nhất định sẽ tới thăm Đoàn Đoàn nhiều hơn, thậm chí còn dẫn theo cả ngoại tổ phụ tới, được không?”

Đoàn Đoàn khẽ nghiêng cái đầu nhỏ, cậu bé nghi ngờ hỏi: “Ngoại tổ phụ của Đoàn Đoàn là ai vậy ạ?”

“Ngoại tổ phụ của Đoàn Đoàn chính là cha của nương con.”

Đoàn Đoàn vui vẻ vỗ tay: “Cha của nương? Vậy chắc chắn ngoại tổ phụ rất thích nương!”

Sau đó tiểu tử kiêu ngạo nói: “Bởi vì cha của Đoàn Đoàn cũng rất thích Đoàn Đoàn đó ạ!”

Tần Tĩnh Trì đi sang bên cạnh nhìn thoáng qua số bàn ghế rồi lập tức trở lại, trong lúc hắn đang ghi nhớ các món ăn thì lại nghe thấy tiểu tử nói vậy, hắn cười khẽ một tiếng, trước khi đi vào phòng bếp còn không quên véo mặt Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn chu môi nhìn cha mình đã đi vào phòng bếp, cậu bé lặng lẽ phàn nàn: “Ngoại tổ mẫu, Đoàn Đoàn nói cho người biết nhé, có đôi khi cha thật sự rất đáng ghét, thường xuyên bắt nạt Đoàn Đoàn, vừa rồi cha còn véo mặt Đoàn Đoàn đó!”

Lý Tam Nương nhìn dáng vẻ đáng yêu này, bà ấy cực kỳ thích cậu bé, vì vậy đã ôm cậu bé rồi thơm một cái.

Sau đó bà ấy nói: “Cha con véo mặt con cũng chỉ vì cảm thấy con rất đáng yêu, rất thích con.”

Đôi mắt to tròn của Đoàn Đoàn chớp chớp, cậu bé hỏi: “Thật ạ? Nhưng cha không chỉ véo mặt của Đoàn Đoàn mà còn véo mũi Đoàn Đoàn, còn cù Đoàn Đoàn, hơn nữa...”

Đột nhiên nghĩ tới hành vi ngày đó của Tần Tĩnh Trì, Đoàn Đoàn lập tức cảm thấy tức giận, cậu bé tiếp tục nói: “Hơn nữa Đoàn Đoàn còn phát hiện buổi tối, cha sẽ lén bế Đoàn Đoàn vào đằng trong giường, Đoàn Đoàn chỉ thích ngủ giữa cha và nương thôi!”

Nói xong, tiểu tử nghĩ tới người cha xấu nhà mình thì càng tức giận hơn, cái miệng nhỏ cũng vểnh cao hơn.

Lý Tam Nương nghe thấy vậy, bà ấy xấu hổ bật cười, tạm thời không biết nên nói gì cho phải, vì vậy chỉ có thể xoa đầu tiểu tử để an ủi.

“Nương, thịt cua làm xong rồi, nương mau ăn thử đi ạ.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Giang Oản Oản đã bưng một nồi thịt cua hầm ra, sau đó còn đi xới thêm một bát cơm.

Đoàn Đoàn ngửi được mùi thơm, cậu bé nói: “Nương, Đoàn Đoàn muốn ăn với ngoại tổ mẫu, Đoàn Đoàn cũng đang rất đói!”

Giang Oản Oản mỉm cười, nàng gật đầu: “Được, để nương xới cơm cho con.”

“Vâng ạ!”

Xới cho tiểu tử một chén cơm nhỏ, sau đó Giang Oản Oản múc thịt và nước hầm vào cho cậu bé rồi đặt bát sang bên cạnh, đồng thời nói với Lý Tam Nương: “Nương, nương cứ để nó ngồi ở bên cạnh đi, dạo nào có lẽ tiểu tử tăng thêm vài cân nên bế nó rất mệt, còn mỏi tay nữa, nương cứ để tiểu tử tự xúc ăn là được rồi.”

Đoàn Đoàn nghe thấy vậy, cậu bé giữ chặt một tay của nàng rồi nói: “Nương… Đoàn Đoàn không nặng, cha nói Đoàn Đoàn rất nhẹ, còn có thể bế Đoàn Đoàn bằng một tay đó! Hơn nữa cha còn bảo Đoàn Đoàn phải ăn nhiều cơm vào!”

Giang Oản Oản nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cậu bé rồi nói: “Đó là bởi vì cha rất khỏe nên mới có thể bế Đoàn Đoàn nhẹ nhàng như vậy.”

Thấy dáng vẻ buồn bã của tiểu tử, nàng nói thêm: “Bởi vì Đoàn Đoàn nhà chúng ta lớn rồi, mà lớn lên thì sẽ nặng hơn cao hơn, giống như cha con vậy. Sau này, con sẽ có thể bế nương, nói không chừng còn có thể bế cả cha nữa đó.”

Đoàn Đoàn nghe thấy vậy, cậu bé há to mồm, ngây ngốc hỏi: “Nhưng cha rất cao rất to! Mà Đoàn Đoàn chỉ nhỏ thôi.” Nói xong, cậu bé còn cúi đầu nhìn tay chân nhỏ bé của mình.

Giang Oản Oản cười nói: “Phải thêm rất nhiều năm sau thì con mới có thể giống như cha được, ừm... Có lẽ phải qua vài chục lần sinh nhật nữa mới được.”

Đoàn Đoàn nghe thấy vậy, cậu bé vỗ bộ n.g.ự.c nhỏ bé của mình: “Cũng may, Đoàn Đoàn sẽ còn được cha bế rất lâu nữa!”

Giang Oản Oản và Lý Tam Nương không còn cách nào nữa mà chỉ đành bật cười, Giang Oản Oản khẽ vuốt cái mũi nhỏ của cậu bé rồi cười nói: “Đoàn Đoàn của chúng ta đúng là một đứa bé thông minh mà.”

tiểu tử cười nhẹ: “Hì hì...”

Thấy có khách đi vào, Giang Oản Oản lập tức nói: “Vậy nương và Đoàn Đoàn cứ từ từ ăn đi ạ, con vào phòng bếp làm việc đây,”

Lý Tam Nương gật đầu: “Được được được, con mau đi đi.”

Lý Tam Nương đặt Đoàn Đoàn ngồi sang ghế bên cạnh, lúc này, bà ấy mới cẩn thận quan sát nồi tôm cua hầm, mà thịt tôm lúc trước bà ấy ăn là do Giang Oản Oản đã bóc vỏ. Hơn nữa lúc đó tâm tư của bà ấy đều đặt hết lên người Đoàn Đoàn và Giang Oản Oản nên cũng không chú ý tới mình đang ăn cái gì, hương vị của nó ra sao.

Bây giờ thấy thái độ của Giang Oản Oản không giống với trước kia nữa mà trở nên dịu dàng đi rất nhiều, trong lòng bà ấy không còn sự thấp thỏm nữa nên đương nhiên sẽ quan tâm tới món ăn thơm ngào ngạt ở trước mặt.

Chỉ thấy bà ấy cẩn thận từng li từng tí gắp một con tôm lên, nhìn con côn trùng dài dài kia, bà ấy hơi nhíu mày, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Giang Oản Oản đang mỉm cười làm việc trong phòng bếp qua ô cửa sổ nhỏ, trong lòng bà ấy cảm thấy vô cùng chua xót.

Bà ấy biết điều kiện của bọn họ không tốt lắm, nhưng lại không ngờ mở cửa hàng cũng chỉ có thể bán những thứ như con côn trùng này, có lẽ tiền thuê căn nhà này cũng tốn không ít bạc!

Nghĩ tới chuyện trong nhà vẫn còn chút bạc, bà ấy thầm quyết định sẽ trợ cấp cho nhà nữ nhi nữ tế của mình một chút.

Thấy bà ấy thất thần suy nghĩ gì đó, Đoàn Đoàn đang ăn một miếng cơm trộn rất ngon lành đã kéo góc áo của bà ấy rồi nói: “Ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu, sao người lại không ăn vậy ạ? Thịt tôm và thịt cua đều ngon lắm đó ạ!”

Sau khi Đoàn Đoàn được ăn thử vị ngon do thịt cua mang lại thì cũng không còn cảm thấy con cua quá đáng sợ nữa. Lúc rảnh rỗi, cậu bé còn ngồi xổm bên cạnh vạc nước và dùng nhánh cây nhỏ chọc chúng, nói chuyện phiếm với chúng, cậu bé cứ tôm tôm rồi lại cua nhỏ khiến người ta cảm thấy cái tên này cũng đáng yêu.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 111: Chương 111



Lý Tam Nương lập tức phản ứng lại, bà ấy xoa đầu cậu bé rồi nói: “Ngoại tổ mẫu ăn ngay đây, Đoàn Đoàn cũng mau ăn đi.”

Sau đó, Lý Tam Nương lập tức gắp một con tôm rồi cho thẳng vào miệng nhai.

Đoàn Đoàn vội vàng nói: “Ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu, đầu của tôm tôm không ăn được đâu ạ, cũng có thể bóc vỏ nữa.”

Vốn dĩ Lý Tam Nương đang nhai rất ngon lành, khi nghe tiểu tử nói vậy thì vội vàng nhổ ra, sau đó nói: “Ngoại tổ mẫu thấy rất ngon nên không bóc vỏ cũng được, chỉ là đầu của nó đúng là không ăn được.”

Nói xong, bà ấy tiếp tục gắp một miếng thịt cua, tuyệt vời, thịt cua tươi mềm, nước súp đậm đà thơm lừng, Lý Tam Nương ăn từng miếng một, thỉnh thoảng bà ấy sẽ gắp cho Đoàn Đoàn chút cua tôm. Sau một hồi ăn thịt, bà ấy thấy Đoàn Đoàn đang ăn cơm trộn nước hầm thơm ngào ngạt thì cũng học theo, bà ấy trộn một bát cơm, vừa ăn miếng đầu tiên, bà ấy lập tức kinh ngạc tới mức mở to mắt và thốt lên: “Ngon quá!”

Đoàn Đoàn cười hì hì nói: “Nương nấu cơm rất ngon đó ạ!”

Lý Tam Nương quay đầu nhìn Giang Oản Oản, bà ấy nhớ lúc nữ nhi còn ở nhà, nàng không hề biết nấu cơm, bây giờ không ngờ lại có thể nấu được những món ngon như vậy.

Sau đó, bà ấy không khỏi nghĩ tới Giang Hiền Vũ ở nhà, khi về phải nói chuyện với lão già cố chấp này mới được, sao có thể thật sự không nhận nữ nhi của mình được chứ?

Ăn cơm xong, bà ấy bế Đoàn Đoàn nói chuyện một hồi, Lý Tam Nương định trở về.

“Oản Oản, nương về trước nhé, con... Con đừng trách cha con nữa, lúc trước ông ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi!”

Lý Tam Nương nghĩ tới chuyện lúc trước thì lập tức thở dài, tại sao trước kia nữ nhi nhà mình lại thích Lý Vị cơ chứ? Tuy Lý Vị kia là một thư sinh nhưng lại không phải là loại người tốt lành gì, ngày ngày tiêu tiền của cha nương mà lại không chăm chỉ học hành. Cả ngày chỉ biết quanh quẩn ở xóm làng chơi với đám đồng môn xấu của hắn ta, thậm chí còn bị Giang Hiền Vũ tận mắt nhìn thấy.

Giang Hiền Vũ vô cùng tức giận, ông ấy trở về lập tức bảo nàng phải cắt đứt mối quan hệ với hắn ta, nhưng Giang Oản Oản lại không tin, cũng không bằng lòng làm theo, Giang Hiền Vũ bất lực chỉ có thể dẫn nàng đi xem dáng vẻ buồn nôn của tên Lý Vị kia.

Kết quả sau khi bị Lý Vị tùy tiện lừa gạt vài câu, Giang Oản Oản lại tha thứ cho hắn ta, thậm chí còn khăng khăng muốn gả cho hắn ta.

Sau này Lý Vị lấy được một loại thuốc từ kỹ viện và muốn bắt nạt Giang Oản Oản, tình cờ bị Tần Tĩnh Trì phát hiện rồi cứu ra.

Mặc dù đôi phu thê Giang Hiền Vũ biết Tần Tĩnh Trì không làm bất cứ chuyện gì vượt quá khuôn phép nhưng thấy Giang Oản Oản vẫn bướng bỉnh, thậm chí còn định tha thứ cho tên Lý Vị kia. Giang Hiền Vũ thật sự không còn cách nào nữa, ông ấy không muốn nhìn nữ nhi nhà mình tiếp tục nhảy vào hố lửa, vì vậy đã lấy lý do Tần Tĩnh Trì có tiếp xúc da thịt với nữ nhi của ông ấy và ép hai người thành thân.

Nghĩ tới những chuyện này, Lý Tam Nương tiếp tục nói: “Tên Lý Vị kia thật sự không phải là thứ gì đó tốt đẹp! Con nói xem con đã tận mắt nhìn thấy hắn ta đi vào kỹ viện, sao lại còn không nghe lời cha con, không cắt đứt với hắn ta đi.”

Lý Tam Nương nói xong, trong lòng bà ấy giật mình thon thót và vội vàng giải thích: “Nương... Không phải là nương chỉ trích con, nương chỉ là... Chỉ là muốn...”

Giang Oản Oản nghe thấy vậy, nàng cũng đã hiểu đại khái được toàn bộ mọi chuyện, khi thấy dáng vẻ vừa sốt ruột vừa căng thẳng của bà ấy thì vội vàng cầm lấy tay của bà ấy rồi nói: “Nương, nương nói đúng, trước kia là do... Con mắt mù, bây giờ con đã có Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn rồi, chúng con sẽ sống với nhau thật tốt, chuyện trước kia con cũng đã quên hết rồi, sau này chúng ta cứ coi nó là quá khứ đi ạ.”

Lý Tam Nương thấy nàng nói vậy thì lập tức rơi nước mắt, bà ấy liên tục gật đầu: “Được được được, như vậy là tốt rồi, con cũng tha thứ cho cha con đi, thật ra trong lòng ông ấy rất nhớ con đó.”

Giang Oản Oản suy nghĩ một hồi rồi nói: “Con sợ... Cha vẫn còn đang trách con.”

Lý Tam Nương nghe vậy, bà ấy liên tục đảm bảo: “Không đâu, qua vài ngày nữa nương sẽ dẫn ông ấy tới thăm con và Đoàn Đoàn, nếu ông ấy mà biết mình có một ngoại tôn đáng yêu như thế thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ!”

“Vâng ạ, vậy cha nương mau tới nhé.”

Đoàn Đoàn đứng bên cạnh yên lặng lắng nghe, cậu bé nghe tới đây thì vội vàng tò mò hỏi: “Nương, ngoại tổ mẫu, là ai muốn tới thăm Đoàn Đoàn vậy ạ?”

Giang Oản Oản ôm tiểu tử vào trong lòng, nàng nói: “Là ngoại tổ phụ của Đoàn Đoàn, chính là cha của nương.”

Đoàn Đoàn mở to mắt, cậu bé ngạc nhiên hỏi: “Cha của nương ạ?”

Giang Oản Oản xoa gương mặt của cậu bé và nói: “Đúng rồi, đến lúc đó ngoại tổ phụ sẽ tới nhà ta làm khách, Đoàn Đoàn phải gọi ngoại tổ phụ thật nhiều, có lẽ ngoại tổ phụ vẫn còn tức giận với nương, con làm nũng với ngoại tổ phụ thì không chừng ngoại tổ phụ sẽ tha thứ cho nương.”

Mặc dù Đoàn Đoàn cảm thấy thắc mắc vì sao ngoại tổ phụ lại tức giận với nương mình nhưng cậu bé vẫn nghiêm túc gật đầu, đồng thời mềm mại hứa hẹn: “Chắc chắn Đoàn Đoàn sẽ làm cho ngoại tổ phụ tha thứ cho nương, sau đó Đoàn Đoàn sẽ thơm ngoại tổ phụ thật nhiều.”

Sau đó cậu bé còn nói thầm: “Lúc gia gia tức cha, Đoàn Đoàn cũng ôm và thơm gia gia, sau đó người sẽ không tức giận nữa!”

Giang Oản Oản nhìn bánh bao nhỏ ngoan ngoãn ở trong lòng, nàng cảm thấy vô cùng thích cậu bé, vì vậy đã khẽ cắn lên gương mặt của cậu bé vài lần: “Haha... Nương, ngứa con!”

Lý Tam Nương ở bên cạnh nhìn hai mẫu tử, trong mắt bà ấy tràn đầy ý cười, sau đó nghĩ tới lão già ở nhà thì nắm c.h.ặ.t t.a.y và vô thức gật đầu, bà ấy nhất định phải thuyết phục ông ấy mới được.

Tỉnh táo lại rồi nhìn sắc trời, khi thấy đã sắp tới thời gian xe bò phải đi, hôm nay bà ấy lén ngồi xe bò của người trong thôn tới đây, bây giờ đã gần tới thời gian người ta hẹn trở về với bà ấy rồi.

“Oản Oản, vậy nương về trước nhé, không lát nữa sẽ không có xe để về.”

Giang Oản Oản gật đầu, sau đó nàng nói thêm: “Nương, nương chờ một lát đã, để con làm cho nương thêm một phần tôm.”

Nói xong, không để bà ấy kịp nói gì, Giang Oản Oản đã vội vàng đi vào phòng bếp, nàng nhanh chóng xào bốn năm cân tôm hùm cay, đựng trong một cái hũ rồi đặt vào một cái rổ. Sau đó nàng đi ra khỏi phòng bếp, đưa cho Lý Tam Nương, còn không yên tâm mà dặn dò: “Nương, trước tiên nương để cho cha con ăn thử một con đã, đợi khoảng nửa canh giờ, nếu không cảm thấy khó chịu thì sẽ không có vấn đề gì có, có thể tiếp tục ăn.”

“Còn nữa, những con tôm này phải bóc vỏ đi, không được ăn đầu.”

Lý Tam Nương gật đầu: “Được rồi được rồi, nương biết rồi.”

Sau đó, bà ấy ngồi xổm xuống xoa đầu Đoàn Đoàn và nói: “Đoàn Đoàn, ngoại tổ mẫu về nhà trước nhé, khoảng vài ngày nữa ngoại tổ mẫu sẽ dần ngoại tổ phụ tới thăm Đoàn Đoàn của chúng ta.”

Đoàn Đoàn cười híp mắt, cậu bé gật đầu: “Vâng ạ, vậy ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ mau tới thăm con nhé!”

“Được.

Lý Tam Nương nhanh chân đi tới cổng thành, từ xa xa đã nhìn thấy xe bò đang chờ mình.

Bà ấy cầm tôm vội vàng đi tới rồi nói: “Thật xin lỗi, khuê nữ của ta nhất quyết muốn làm đồ ăn để ta mang về, ta đã nói là xe bò đang đợi mà con bé vẫn muốn làm, ôi trời... Thật sự không thể lay chuyển được con bé mà.”

Người đánh xe nghe thấy vậy, đồng thời lại ngửi được mùi thơm của đồ ăn thoang thoảng trong không khí, hắn ta nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Thẩm à, tay nghề nấu nướng của khuê nữ nhà thẩm chắc chắn phải rất tốt đó! Từ xa cháu đã ngửi được mùi rồi, đây là thứ gì vậy ạ? Thơm quá!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 112: Chương 112



Lý Tam Nương nhếch miệng, bà ấy nói: “Khuê nữ và nữ tế của ta có mở một tiệm đồ ăn ở trong huyện, tên là Tiệm hải sản An An, ngon lắm đó, nếu cháu thấy thơm thì sau này có thể tới đây ăn thử.”

“À! Vậy nữ nhi và nữ tế của thẩm giỏi thật đó!”

Lý Tam Nương kiêu ngạo ưỡn ngực: “Ừm, tạm được thôi.”

Sau khi Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn nhìn Lý Tam Nương rời đi, Đoàn Đoàn mới ngẩng đầu lên hỏi: “Nương, cha của nương có giống cha của Đoàn Đoàn không ạ?”

Giang Oản Oản khẽ véo gương mặt của tiểu tử, nàng cười nói: “Đoàn Đoàn thích cha vậy sao?”

Đoàn Đoàn nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên rồi ạ, cha rất tốt đó! Vì vậy có phải tất cả cha đều tốt như vậy không ạ?”

Giang Oản Oản suy nghĩ một hồi, nàng nói: “Ừm... Đại đa số cha đều sẽ rất tốt, nương... Cha cũng rất tốt.”

Đoàn Đoàn như có điều gì suy nghĩ rồi mới gật đầu, nhưng mà... Nhưng mà Đoàn Đoàn từng thấy có một vài người cha đánh vào m.ô.n.g hài tử nhà mình, sau đó cậu bé lại nghĩ đến chuyện cha cũng thường xuyên vỗ vào cái m.ô.n.g nhỏ của mình, Đoàn Đoàn không nhíu mày và cũng không còn cảm thấy bối rối nữa.

Tần Tĩnh Trì đi ra khỏi phòng bếp thì thấy hai mẫu tử đang đứng ngẩn người trước cửa tiệm, hắn nghi ngờ: “Hai mẫu tử đang làm cái gì vậy? Sao lại đứng ngẩn người ở đấy?”

Nói xong, bây giờ Giang Oản Oản mới kịp phản ứng lại, nàng vội vàng bế Đoàn Đoàn đi vào trong tiệm.

Đoàn Đoàn nép vào trong lòng nương mình, cậu bé nói: “Cha, Đoàn Đoàn và nương đang tiễn ngoại tổ mẫu chứ không phải là đang ngẩn người.”

Tần Tĩnh Trì nói: “Cha sợ hai mẫu tử bị gió thổi lạnh mà.”

Đoàn Đoàn lập tức rút đôi bàn tay nhỏ đang nhét ở trong túi áo ra: “Cha xem đi, tay của Đoàn Đoàn được nhét trong áo, không lạnh được đâu ạ.”

Tần Tĩnh Trì bất lực nhìn tiểu tử, hắn khẽ gõ vào cái đầu nhỏ của cậu bé rồi nói: “Được rồi.”

“Lão bản, lão bản nương! Cho chúng ta vài phần tôm hùm đất cay và thịt cua hầm đi! Hôm nay phu tử cho tan muộn, đói c.h.ế.t chúng ta rồi!”

Vương Lâm Chi còn chưa đi vào cửa mà giọng nói đã truyền vào, sau đó một nhóm thư sinh đi vào trong tiệm.

Trong tiệm vẫn còn mấy vị khách đang ngồi chờ, Giang Oản Oản chỉ có thể xin lỗi bọn họ: “Có lẽ các ngươi phải chờ hơi lâu, nhưng mà ta sẽ làm nhanh thôi.”

“Tuấn Phong ca ca!”

Hiếm khi Tần Tuấn Phong được Tần Duyệt dẫn theo, cậu bé đứng ở trong đám người, dáng người nhỏ con khiến Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì không thể phát hiện, nhưng bánh bao nhỏ Đoàn Đoàn lại nhìn thấy gương mặt bé nhỏ của cậu bé qua đám người.

Nghe thấy tiếng gọi của Đoàn Đoàn, Tần Tuấn Phong lập tức chen ra khỏi đám đông, một lúc sau mới thoát khỏi vòng tròn này, hai đứa bé một lớn một nhỏ cầm tay nhau trò chuyện rất vui vẻ.

Giang Oản Oản nhìn thấy bé đầu đinh thì cũng rất vui vẻ: “Tuấn Phong, lâu rồi thẩm thẩm mới gặp cháu đó.”

Tần Tuấn Phong ngại ngùng nhìn Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì, cậu bé ngoan ngoãn chào: “Tĩnh Trì thúc thúc, thẩm thẩm!”

Nghĩ đến chuyện tiểu tử chưa từng ăn thử tôm cua, Giang Oản oản vội vàng bóc vỏ một con tôm rồi đưa cho cậu bé: “Tuấn Phong, cháu ăn thử xem có bị dị ứng không.”

Bây giờ ngày nào tiệm của bọn họ sẽ để một phần nhỏ tôm hoặc cua để cho những người chưa từng ăn ăn thử.

Giang Oản Oản suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có lẽ hôm nay không kịp, thôi thì đừng ăn tôm cua, để thẩm làm cho cháu một bát cơm nhé, còn tôm cua đợi hôm nào tới thì ăn.”Tần Tuấn Phong mỉm cười, cậu bé ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, cháu cảm ơn thẩm!”

“Vậy cháu cứ chơi với Đoàn Đoàn đi nhé.”

Tần Tĩnh Trì tiếp tục gọi món cho khách, còn Giang Oản Oản bận rộn đi vào trong bếp với một đống công việc.

Đoàn Đoàn thấy ở bên ngoài đã không còn ghế ngồi, cậu bé thông minh kéo Tần Tuấn Phong đi vào trong quầy: “Tuần Phong ca ca, chúng ta ngồi đây đi, ở đây không lạnh đâu!”

Trước tiên, nàng hầm nhừ hai phần thịt cua hầm ở trên bếp, sau đó đi tới kệ đặt rau củ trong bếp xem thử và lấy ra một quả cà tím rồi lấy miếng thịt nạc mà sáng nay bọn họ nấu mì vẫn còn ở trên tường xuống. Sau một hồi suy nghĩ, nàng quyết định là cho Tần Tuấn Phong món cà tím thịt băm trộn cơm, đúng lúc sáng nay Đoàn Đoàn ăn ít nên cũng có thể ăn cùng.

“Lâm Lộ, cứ để Lâm Giang xử lý mấy con cua kia đi, đệ tới đây canh nồi thịt cua trên bếp giúp ta, khi nào gần cạn nước thì đệ gọi ta nhé.”

Lâm Lộ vội vàng đứng lên và đi tới bên cạnh cái bếp: “Vâng, tẩu tử.”

Lâm Giang thấy Giang Oản Oản rửa thịt và cà tím thì nghi ngờ hỏi: “Tẩu tử, chẳng phải gần đây chúng ta mới ăn món này sao?”

Giang Oản Oản mỉm cười, nàng nói: “Tiểu Tuấn Phong nhà Tần Tiền ca ở trong thôn theo Tần Duyệt tới đây, ta nghĩ tiểu tử chưa từng ăn thử tôm cua nên cũng không để tiểu tử ăn mà định làm cơm, đúng lúc Đoàn Đoàn ở cùng có thể ăn thêm chút nữa.”

“À, vậy sao, nghe nói tiểu Tuấn Phong kia tuổi còn nhỏ mà thường xuyên được phu tử khen ngợi đó ạ, có lẽ qua vài năm nữa có thể làm tú tài thì sao.”

Giang Oản Oản cười gật đầu: “Đệ nói đúng.”

Nghĩ đến tiểu tử kia cũng rất thông minh, còn nhỏ mà rất giống một thư sinh, dáng vẻ đó hoàn toàn giống của một người đọc sách, có lẽ tương lai sẽ rất tươi sáng.

Nói xong, thịt và cà tím đều đã được rửa sạch, vẩy bớt nước, Giang Oản Oản lập tức đi băm thịt rồi cho vào trong bát, sau đó nàng cắt cà tím thành từng miếng dài khoảng bằng ngón trỏ, cho thêm hành gừng tỏi và một ít ớt.

Tiếp theo, nàng đặt cái nồi thỉnh thoảng được dùng để nấu cơm lên bếp, cho cà tím và xào mềm rồi mới cho một ít dầu vào, vớt ra để dùng sau.

Khi dầu ở trong nồi đã nóng, nàng cho thịt băm vào xào một lúc rồi bỏ hành gừng tỏi và ớt vào xào thơm, sau đó cho thêm cà tím trong bát vào, xào một chút rồi cho thêm ít nước vào nồi, thêm chút đường, đậy nắp, đun với lửa nhỏ một hồi chờ cạn nước.

Còn ở trên một cái bếp khác, nước trong tôm cua đã gần cạn, khi nghe thấy tiếng gọi của Lâm Lộ, nàng vội vàng đi tới đó, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đệ cho gia vị vào đi, ta đứng bên cạnh xem.”

Lâm Lộ nghe thấy vậy thì lập tức trở nên căng thẳng, lần này không phải là luyện tập mà là làm cho khách ăn đó: “Tẩu tử, cái này... Đệ sợ...”

“Không sao đâu, có ta nhìn rồi mà.”

Lâm Lộ gật đầu, cậu ấy lấy hết can đảm để cho những gia vị cần dùng vào theo liều lượng cụ thể, sao đó cậu ấy căng thẳng nhìn Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản dùng một cái thìa nhỏ nếm thử nước súp, nàng nở nụ cười rồi cho toàn bộ thịt cua vào trong một cái hũ, sau đó nói: “Rất tốt, đệ mau mang ra cho khách đi.”

“À! Vâng ạ!” Lâm Lộ vui vẻ bưng cái hũ đi ra khỏi phòng bếp.

Sau khi cậu ấy bưng hai phần thịt cua hầm ra ngoài, Giang Oản Oản chuẩn bị phần tiếp theo đặt lên bếp, sau đó để chúng tự hầm ở đó, Giang Oản Oản vội vàng đi tới xem món cà tím thịt bằm của mình.

Mở nắp nồi ra, nước trong đó đã gần cạn, Giang Oản Oản điều chỉnh gia vị, nếm thử rồi hài lòng gật đầu, cà tím mềm mềm, mùi thịt lan tỏa, chắc chắn hai tiểu tử sẽ rất thích.

Lấy hai cái đĩa lớn rồi xới cơm vào, múc từng thìa cà tím thịt băm rưới lên cơm, sau đó đặt hai cái thìa lên hai đĩa cơm, lúc này Giang Oản Oản mới bưng tới cho hai đứa bé.

Còn Lâm Lộ và Lâm Giang ở bên cạnh đang liếc nhau, cả hai nhớ tới món cà tím thịt bằm vừa rồi thì đều nuốt nước bọt, thật sự quá thơm!

“Tuấn Phong, thẩm thẩm làm cơm trộn cho cháu này, cháu mau ra ăn đi, Đoàn Đoàn, sáng nay con ăn ít, con cũng ra ăn cùng với ca ca đi.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 113: Chương 113



Hai tiểu tử dắt tay nhau đi ra khỏi quầy, khi thấy món cơm trộn thơm nức mũi ở trên bàn thì đều cảm thấy vui vẻ: “Trời ơi! Nương, trông ngon quá!”

“Thẩm Thẩm, thơm thật đấy! Chắc chắn sẽ rất ngon! Cháu cảm ơn thẩm!”

Giang Oản Oản xoa đầu hai tiểu tử rồi nói: “Được rồi, mau ăn đi.”

Ở một bên khác, mấy người Vương Lâm Chi đang ngơ ngác nhìn hai tiểu tử ăn ngon lành, bọn họ đồng loạt nói: “Lão bản nương, món cơm trộn gì đó của ngươi cũng làm cho chúng ta vài phần đi! Thơm quá.”

Giang Oản Oản bất lực mỉm cười: “Món này là ta tùy tiện làm thôi, chúng ta không bán, hơn nữa bây giờ có quá nhiều khách, ăn tôm cua cũng rất ngon mà.”

Nàng vừa nói xong, ngay sau đó đã có tiếng kêu than vang lên: “Nhưng mà thơm quá đi mất!”

Giang Oản Oản bật cười nhưng cũng không nói gì thêm, nàng vội vàng trốn vào trong phòng bếp.

Đoàn Đoàn và Tần Tuấn Phong nhìn các thư sinh ca ca ở bên cạnh rồi che miệng khẽ cười trộm.

Phần tôm cua của các thư sinh vẫn chưa lên, vì vậy bọn họ đã vây quanh hai tiểu tử và nhìn chằm chằm món cà tím thịt băm ở trong bát như sói như hổ, nhìn đến mức khiến hai tiểu tử ngây người.

“Nấc... Nấc...”

Đoàn Đoàn sợ hãi tới mức bị nấc cụt, tiểu tử vỗ n.g.ự.c và chu miệng nói: “Các ca ca, nấc... Các ca đừng vây quanh... Nấc... Đoàn Đoàn và Tuấn Phong ca ca nữa, nấc... Đoàn Đoàn... Nấc... Sợ lắm đó!”

Vương Lâm Chi và Thẩm Nham là hai người dẫn đầu tới nhìn lập tức sờ mũi, cả hai khẽ xoa đầu hai tiểu tử rồi nói: “Ca xin lỗi, các ca ca thèm ăn quá nên không chịu nổi.”

“Nấc... Vậy... Nấc... Các ca ca có muốn ăn thử cơm... Nấc... Của Đoàn Đoàn không ạ?”

Nói xong, tiểu tử còn cẩn thận dùng thìa múc phần cơm ở trên đĩa mà mình chưa động tới sang bên cạnh, bàn tay cầm thìa của cậu bé bé run run bởi vì vẫn còn bị nấc cụt.

“Mau... Nấc... Mau ăn đi ạ!”

Tần Tuấn Phong cũng bắt chước Đoàn Đoàn xúc một thìa cơm rồi đưa người quen thuộc nhất của cậu bé là Tần Duyệt: “A Duyệt thúc thúc cũng ăn ạ.”

Mọi người nhìn hai bánh bao nhỏ mềm mại, ngoan ngoãn ở trước mặt thì trong lòng không khỏi cảm thán.

Tần Duyệt cầm lấy tay của Tần Tuấn Phong vòng lại và cho vào trong miệng cậu bé, sau đó cậu ấy nói: “Tuấn Phong ăn đi, lát nữa thúc thúc ăn tôm cua rồi.”

Tuần Tuấn Phong híp mắt nhai cơm trong miệng, cậu bé gật đầu: “Vâng ạ.”

Mặc dù Vương Lâm Chi và Thẩm Nham rất thèm nhưng sao bọn họ có thể ăn cơm của mấy đứa bé được, vì vậy đã xoa đầu Đoàn Đoàn, lắc đầu rồi nói: “Đoàn Đoàn ăn đi, các ca ca chờ thịt cua hầm ăn.”

Đoàn Đoàn cụp mắt xuống, cậu bé bất đắc dĩ nhận lại phần cơm của mình: “Vâng ạ, vậy Đoàn Đoàn sẽ tự ăn.”

Nói xong, cậu bé “A” một miếng rồi xúc cơm vào trong miệng, đồng thời cũng không còn bị nấc cụt nữa.

Nhận ra được điều này, tâm trạng của tiểu tử lập tức trở nên vui vẻ, nở nụ cười nhẹ, hai cái lúm đồng tiền lập tức hiện ra, dáng vẻ đáng yêu này khiến Thẩm Nham và Vương Lâm Chi không mê không được.

Những người khác đã giải tán và ngồi vào bàn nhưng hai người vẫn còn đang vui vẻ nhìn Đoàn Đoàn ăn cơm, bỗng Vương Lâm Chi thở dài: “Đệ đệ của ta chính là một con quỷ nghịch ngợm phiền phức, nếu nương ta sinh được một đệ đệ đáng yêu ngoan ngoãn như này, vậy ta tình nguyện dành hết tiền tiêu vặt và tiền tiết kiệm để mua đồ ăn ngon cho tiểu tử.”

Thẩm Nham vỗ đầu cậu ấy rồi nói: “Ngươi thôi khoác lác đi, tiền tiêu vặt mà cha ngươi cho không phải là đều bị ngươi dùng để ăn hết sao, ta thấy cho dù đệ đệ của ngươi có ngoan ngoãn thì cũng vô ích thôi.”

Sau đó cậu ấy còn nói thêm: “Nếu tiểu Đoàn Đoàn là đệ đệ của ta, ta không chỉ mua đồ ăn ngon cho tiểu tử mà còn mua cả đồ đẹp nữa.”

Vương Lâm Chi liếc mắt rồi cũng vỗ đầu cậu ấy, sau đó nói: “Ngươi thôi đi, số tiền tiêu vặt mà cha ngươi cho, ngoại trừ ăn ra thì đều bị ngươi cầm đi để mua quần áo và ngọc bội, còn cả đủ thứ linh tinh trên đời này, ngươi chính là một con chim công đấy!”

Đoàn Đoàn vừa ăn món cơm trộn thơm lừng vừa tập trung nghe hai người phàn nàn về nhau, khi nghe đến chỗ thú vị, cậu bé còn che miệng cười trộm, cười được một lúc rồi mới tiếp tục cầm thìa lên ăn từng miếng cơm nhỏ.

Đến khi Đoàn Đoàn và Tần Tuấn Phong ăn gần xong thì phần tôm hùm đất cay và thịt cua hầm của các thư sinh cũng bắt đầu được bưng lên từng phần một, Vương Lâm Chi và Thẩm Nham không tranh cãi với nhau nữa, hai người lập tức ngồi vào chỗ, chẳng mấy chốc, trong quán lại vang lên tiếng bóc vỏ tôm và tiếng húp nước.

Các thư sinh ăn ngon lành, tiếng than thở bắt đầu vang lên.

“A! Tuyệt vời!”

“Đói bụng cả sáng rồi, cuối cùng cũng được sống lại!”

Có người còn nuối tiếc nói: “Đáng tiếc lão bản đóng cửa quá sớm, nếu không buổi tối tới ăn một phần tôm hùm đất cay, vậy mới có thể thỏa mãn được!”

“Đúng vậy, ban ngày cha ta phải đến cửa tiệm, lần trước buổi tối hiếm khi muốn đi ăn tôm hùm đất cay cùng với nương ta, kết quả sau khi tới đây thì lại thấy cửa lớn đóng chặt!”

“Hahaha, sau đó thì sao?”

“Sau đó hả, bọn họ...”

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã giải quyết xong một bàn toàn những món ngon.

Ai nấy đều sờ cái bụng hơi nhô lên, l.i.ế.m môi và cảm thấy vẫn chưa thoả mãn, nhưng mà bụng đã không thể chứa nổi được nữa, mọi người từ từ đứng dậy đi trả tiền.

Tần Tuấn Phong thấy bọn họ đi trả tiền, bàn tay nhỏ lục lọi trong túi áo rồi lấy ra một chuỗi tiền xu ở trong đó, cậu bé đi theo bọn họ, kiễng chân, giơ đồng tiền lên định trả tiền.

“Tĩnh Trì thúc thúc, thẩm thẩm, cả cháu nữa ạ!”

Tần Tĩnh Trì nhận lấy tiền xu hoặc bạc vụn của đám người, khi thấy tiểu đầu đinh kiễng chân muốn trả tiền thì cười nhẹ rồi xoa đầu cậu bé: “Cháu khách sáo với thúc thúc và thẩm thẩm làm gì?”

Giang Oản Oản đang đếm tiền xu, nàng bất lực cười: “Tuấn Phong khách sáo với thúc thúc và thẩm thẩm vậy sao?”

Tần Tuấn Phong cười gãi đầu, cậu bé nói: “Nhưng mà cha có dặn cháu ăn cái gì cũng phải trả tiền, nếu không thì chính là một đứa bé hư, thúc thẩm sẽ ghét cháu.”

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nghe vậy chỉ biết bất lực liếc nhìn nhau một cái, Giang Oản Oản nhéo mặt cậu bé rồi nói: “Tuấn Phong hiểu chuyện như vậy, thẩm thẩm và thúc thúc thích cháu còn không kịp, sao có thể ghét được chứ? Sau này Tuấn Phong tan học có đói bụng thì cứ đến đây nhé.”

Đoàn Đoàn đứng bên cạnh ôm chân Tần Tĩnh Trì, cậu bé cũng mỉm cười rồi nói: “Đoàn Đoàn không ghét, Đoàn Đoàn rất thích Tuấn Phong ca ca!”

Tần Tuấn Phong xấu hổ mím môi, cậu bé nói: “Ca ca cũng thích Đoàn Đoàn, thích cả thúc thúc và thẩm thẩm.”

Thấy tất cả mọi người phải ra về, Tần Tuấn Phong vội vàng nói: “Vậy cháu đi trước đây ạ, cảm ơn thẩm thẩm đã làm cơm cho cháu, ngon lắm ạ, cháu rất thích!”

Đoàn Đoàn kéo tay cậu bé lưu luyến không rời: “Tuấn Phong ca ca, ca ca nhớ đến chơi với Đoàn Đoàn đó.”

Tần Tuấn Phong gật đầu: “Ừm!”

Sau khi bọn họ đã đi hết, Giang Oản Oản buột miệng nói: “Tần Tiến ca dạy dỗ Tuấn Phong tốt thật đấy, tiểu tử là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại còn rất lễ phép nữa.”

Tần Tĩnh Trì cũng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”

Đoàn Đoàn ở bên cạnh nghe thấy vậy, cậu bé lập tức ôm chân Giang Oản Oản và nói: “Nương, cha, Đoàn Đoàn cũng rất ngoan, Đoàn Đoàn còn lễ phép nữa! Vừa rồi các thư sinh ca ca còn khen Đoàn Đoàn nữa ạ, các ca ca còn nói muốn có đệ đệ như con nữa!”

Cậu bé nói xong còn kiêu ngạo chu môi như thể muốn bảo con cũng rất ngoan mà, cha nương đừng hâm mộ hài tử nhà khác nữa.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh trì nhìn nhau, tiểu tử này còn biết ghen tị nữa.

Giang Oản Oản xoa đầu cậu bé, còn Tần Tĩnh Trì thì ngồi xổm xuống nói: “Đương nhiên cha nương biết rồi, Đoàn Đoàn của cha nương là bảo bối ngoan ngoãn nhất trên đời này, là tiểu bảo bối có một không hai của cha nương.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 114: Chương 114



Giang Oản Oản cũng cười nói: “Tiểu hài nhi của nhà khác có tốt thì cũng kém Đoàn Đoàn của chúng ta, cha nương yêu con nhất.” Nói xong, nàng còn cúi đầu xuống thơm tiểu tử một cái.

Đoàn Đoàn nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, cậu bé mềm mại nói: “Đoàn Đoàn cũng yêu cha nương nhất! Cha nương cũng là bảo bối của Đoàn Đoàn!”

Đôi phu thê mỉm cười, ánh mắt nhìn nhi tử nhà mình tràn ngập sự yêu thương.

...

Sau khi đóng cửa tiệm, Giang Oản Oản bảo hai huynh đệ Lâm Lộ và Lâm Giang về trước, còn nàng và Tần Tĩnh Trì dẫn theo Đoàn Đoàn đóng cửa lại rồi đi sang cửa hàng bên cạnh.

Dùng chìa khoá mở cửa ra, bàn ghế bên trong đã được sắp xếp rất ngay ngắn.

Bàn mà bọn họ yêu cầu được làm theo dạng hình vuông, trên mặt bàn còn được bôi một lớp sơn chống cháy đặc biệt, khi biết điều này, Giang Oản Oản cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ triều đại này đã có sơn chống cháy rồi, nhưng mà như vậy cũng rất tốt, dù sao bàn được làm bằng gỗ, nếu có thì sẽ an toàn hơn.

Đến lúc đó chỉ cần đặt nồi lẩu chuyên dụng là được rồi, nhưng mà nồi phải thiết kế lại để đẹp hơn.

Hiện tại, triều đại này đã bắt đầu sử dụng than đá. Mặc dù nó rất đắt với những gia đình bình dân, bình thường chỉ dùng than lửa nhưng mà tất cả mọi người đều sẽ tiết kiệm tiền để đợi tới mùa đông lạnh giá, khi đó đều sẽ mua nhiều hoặc ít than đá về để đốt, cái này chiếm một phần lớn chi tiêu trong các gia đình.

Đây đều là những điều mà Tần Tĩnh Trì nói cho nàng biết, nếu không Giang Oản Oản hoàn toàn không biết đến những thứ này.

Nhưng mà bởi vì vậy mà Giang Oản Oản cũng không cần lo lắng đến vấn đề than củi, chỉ là tiền vốn có thể sẽ cao hơn.

Cửa tiệm này rất to, ngoại trừ phòng bếp, nơi đặt gia vị ở bên ngoài ra thì còn có thể đặt hai mươi cái bàn lớn trong này là không thành vấn đề, ở giữa mỗi cái bàn sẽ có vách ngăn bằng gỗ, nơi này chẳng khác nào một tiệm lẩu mang hơi hướng cổ kính ở hiện đại cả.

Giang Oản Oản đi tới đi lui trong sảnh, nàng cảm thấy vô cùng hài lòng.

Sau đó mới đi lên tầng, trên tầng vẫn chưa được bày biện bất cứ cái gì, Giang Oản Oản định sẽ dùng hơn nửa diện tích trên tầng làm thành phòng riêng, phần còn lại sẽ có vách ngăn ra vào, dựng thêm vài gian phòng. Khi đó hai huynh đệ Lâm Lộ và Lâm Giang sẽ có thể ở tại nơi này, nếu tuyển thêm vài người nữa thì vẫn có thể ở đây, khi ấy sẽ bảo Tần Tĩnh Trì làm mấy cái giường gỗ hai tầng, một phòng sẽ có thể ở được bốn người.

Nàng cẩn thận xem xét bố cục ở trên tầng rồi khoa tay nói với Tần Tĩnh Trì: “Chúng ta có thể làm phòng riêng ở chỗ này, còn nơi này là phòng ở cho nhân viên.”

Tần Tĩnh Trì nắm tay Đoàn Đoàn đứng bên cạnh liên tục gật đầu: “Ta thấy phòng riêng ở các tửu lâu đều được ngăn cách bằng những khối gỗ dày, rất chắc chắn, để ta tìm thời gian nói với sư phụ một tiếng, bảo ông ấy giúp chúng ta làm là được.”

Giang Oản Oản nói tiếp: “Vâng, bàn ở trong phòng riêng cần được làm to hơn để có thể cho khoảng tám chín người ngồi được.”

“Được, ta nghe nàng.”

Hai người hăng hái bắt đầu lên kế hoạch, còn Đoàn Đoàn cũng ngẩng đầu chăm chú lắng nghe, khi thấy cha nương phấn khích nói về điều gì đó trông rất vui vẻ, mặc dù tiểu tử không hiểu nhiều lắm nhưng vẫn nở nụ cười ngọt ngào.

Giang Oản Oản cúi đầu, nàng lập tức thấy cậu bé đang cười tươi, vì vậy vừa cười vừa ôm lấy cậu bé rồi nói: “Đoàn Đoàn của chúng ta cũng rất vui vẻ phải không? Tiệm lẩu của nhà chúng ta đã sẵn sàng rồi, không bao lâu nữa sẽ có thể chuẩn bị mở cửa.”

Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ, mở cửa đón khách, Đoàn Đoàn rất thích nồi lẩu!”

Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh nhìn mẫu tử hai người cười vui vẻ, trên mặt hắn không khỏi tràn ngập ý cười, trong đôi mắt chính là hình bóng của hai bảo bối.

Một nhà ba người nói chuyện một hồi, sau đó Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn bằng một tay, tay còn lại nắm tay của Giang Oản Oản và từ từ đi xuống tầng.

Ba người đã ở lại trong tiệm quá lâu, vì vậy khi về tới nhà, trời đã tối rồi, Tần phụ Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn cầm đèn dầu đứng ở cổng chờ. Từ xa, Tần Tĩnh Nghiễn đã mơ hồ nhìn thấy ba người họ, cậu kích động nói: “Về rồi về rồi, con đã nói là sẽ không có chuyện gì đâu mà.”

Tần phụ Tần mẫu lạnh nhạt nhìn cậu một cái, sau đó hai người cầm đèn lồng đi tới đón bọn họ: “Các con về rồi, sao hôm nay về muộn vậy?”

Giang Oản Oản cười nói: “Sư phụ của Tĩnh Trì đã mang bàn trong tiệm lẩu của chúng con tới, chúng con ở lại xem thử nên mới mất rất nhiều thời gian.”

Tần Tĩnh Nghiễn nghe thấy vậy thì kích động nói: “Vậy chẳng phải tiệm lẩu của chúng ta sắp khai trương rồi sao?”

Tần Tĩnh Trì thấy cậu nói to như vậy, hắn bất lực lắc đầu rồi nói: “Nào có dễ dàng như vậy, vẫn còn rất nhiều những thứ khác phải chuẩn bị đấy.”

Giang Oản Oản thấy dáng vẻ thất vọng của cậu, nàng nói: “Nhưng mà có lẽ sẽ nhanh thôi.”

Bên ngoài, gió lạnh thổi qua khiến Đoàn Đoàn phải rụt cổ lại, Tần Tĩnh Trì lập tức đi vào cổng trước: “Chúng ta mau vào thôi, ngoài này lạnh lắm.”

Hôm nay, Tần phụ ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì làm, sau buổi trưa thấy gió lạnh bắt đầu thổi, ông nghĩ tới chuyện mấy người Tần Tĩnh Trì về nhà chắc chắn sẽ rất lạnh vì vậy đã lấy một cái lò lửa nhỏ ở bên nhà cũ tới rồi đốt than đá đắt đỏ lên.

Vừa bước vào nhà, mọi người lập tức ngồi quanh bếp lửa.

Hôm nay, Tần mẫu đã học Giang Oản Oản làm một nồi cơm chiên trứng, mùi vị khá ngon, nhân lúc ba người còn đang sưởi ấm bà vội vàng đi tới bếp bưng cái nồi đất đặt lên bếp để làm nóng, sau đó lấy thêm vài cái bát và thìa ra rồi xới cơm chiên cho ba người bọn họ: “Mau ăn cho còn nóng, nương cho mấy quả trứng gà liền, thơm lắm đó.”

Ba người ngửi được mùi cơm chiên thì vội vàng nhận lấy bát và ăn từng miếng một rất ngon lành.

Tới bây giờ, từ tận đáy lòng, Giang Oản Oản vẫn phải cảm thán trứng gà được nhà nuôi rất thơm, nào giống với những quả trứng trước kia, tuyệt đối không thơm bằng. Sau này khi xảy ra tận thế, đến bóng dáng của quả trứng cũng không thấy.

“Ngon quá, trứng gà thơm thật đấy! Cơm cũng rất thơm!”

Thấy Giang Oản Oản khen ngợi, Tần mẫu cười nói: “Con thích thì tốt rồi, các con thích ăn là nương vui.”

Đoàn Đoàn ở bên cạnh nghe thấy vậy, cậu bé vội vàng nuốt miếng cơm trong miệng rồi mềm mại nói: “Đoàn Đoàn rất thích, ngon lắm ạ!”

Tần mẫu yêu thương xoa đầu tiểu tử: “Vậy cháu ngoan ăn nhiều một chút, lần sau nãi nãi lại làm cho con nhé.”

“Vâng ạ!”

Sau khi ăn cơm và dọn dẹp xong, Tần mẫu nói: “Lần trước nương và Oản Oản có mua vải cho ba phụ tử đấy, nương đã làm quần áo xong rồi, mỗi người hai bộ, vải rất dày, lát nữa ba người mặc thử xem sao.”

Sau đó bà nói với Giang Oản Oản: “Còn của Oản Oản và Đoàn Đoàn thì còn phải cần chút thời gian nữa mới làm xong.”

Cuộn vải màu xanh băng mà các nàng mau được thật sự rất đẹp, Giang Oản Oản còn cố ý thiết kế y phục cho mình và Đoàn Đoàn, vì vậy Tần mẫu làm rất cẩn thận.

Vốn dĩ Giang Oản Oản định thiết kế luôn cho cả Tần phụ và hai người Tần Tĩnh Trì nhưng lại bị Tần mẫu từ chối, bà nói nam nhân không cần mặc quần áo quá đẹp, làm cho bọn họ sẽ rất lãng phí thời gian. Hơn nữa ba người bọn họ đều đồng ý với lời này, Giang Oản Oản thấy mấy người Tần mẫu rất nghiêm túc nên cũng không khăng khăng muốn làm, nhưng mà nàng lại không để ý tới sự phản đối của Tần mẫu mà thiết kế cho bà môt bộ quần áo.

Vốn dĩ Tần mẫu định tùy tiện làm cho mình nhưng Giang Oản Oản lại nói nàng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thiết kế ra được bộ quần áo này, nếu không dùng thì quá lãng phí. Lúc này Tần mẫu mới định làm bộ y phục của mình thật đẹp.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 115: Chương 115



Giang Oản Oản nói: “Không sao đâu ạ, con không vội, dù sao con vẫn còn mấy cái áo rất dày, Đoàn Đoàn cũng có mấy bộ rồi. Nương, nương cứ làm bộ của nương trước đi ạ.”

Sau đó nàng lại lo lắng nói: “Nương, nương đã phải may quần áo rồi, sau đó lại phải làm cả đệm ghế sô pha, như vậy rất mệt. Hay là chúng ta cứ chia đệm ghế ra đi, thuê người khác làm cho, như vậy tốc độ vừa nhanh mà người cũng sẽ không quá mệt.”

Tần mẫu không chút nghĩ ngợi mà từ chối: “Không cần không cần, nương rất rảnh, làm những thứ này đúng lúc có thể g.i.ế.c thời gian.”

Bà nói xong, Tần Tĩnh Nghiễn lập tức tiếp lời: “Nương, nếu không nương nghe lời tẩu tử đi, con thấy ngày nào nương cũng dậy rất sớm để làm, buổi tối thì thắp đèn làm, nương nên... A...”

Tần phụ cũng gật đầu theo Tần Tĩnh Nghiễn.

Tần mẫu nghe thấy vội thì vội vàng véo Tần Tĩnh Nghiễn một cái rồi trừng mắt nhìn Tần phụ: “Con đang nói cái gì vậy, nương không mệt, hơn nữa buổi sáng nương bị tỉnh giấc sớm, buổi tối không ngủ được nên mới mang ra để may quần áo thôi.”

Nói xong, bà còn liếc mắt nhìn Giang Oản Oản.

Giang Oản Oản thấy Tần Tĩnh Nghiễn nói vậy, nàng nhíu mày, Tần mẫu thấy dáng vẻ này của nàng thì vội vàng giải thích: “Oản Oản, con đừng nghe thằng nhóc này nói linh tinh, nương thật sự...”

Bà còn chưa kịp nói xong thì đã bị Giang Oản Oản cắt ngang, Giang Oản Oản cầm lấy tay của bà rồi nói: “Nương, nương nghe con đi ạ, bây giờ điều kiện của nhà chúng ta đã tốt hơn rồi, không cần thiết phải vất vả như vậy, nếu sau này đôi mắt của nương xảy ra vấn đề thì phải làm sao bây giờ?”

Tần Tĩnh Trì cũng nghiêm túc nói: “Nương, nương cứ nghe Oản Oản đi ạ.”

Đoàn Đoàn lo lắng đi đến đứng giữa Tần mẫu và Tần phụ, cậu bé ôm cánh tay của Tần mẫu và mềm mại nói: “Nãi nãi, người phải ngoan ngoãn nghe lời nương đi, được không ạ?”

Tần mẫu nhìn Đoàn Đoàn, rất lại nhìn mấy người Giang Oản Oản, bà đành bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Được rồi, nhưng mà quần áo của các con vẫn nên để nương may đi, còn đệm ghế thì để người ngoài làm cũng được.”

Giang Oản Oản suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy sau này nương chỉ cần may quần áo cho cả nhà chúng ta là được rồi, còn những thứ khác như đệm gì đó thì cứ giao cho người khác, hơn nữa thời gian mỗi ngày nương may vá quần áo không được quá ba canh giờ đâu đó!”

Vốn dĩ Giang Oản Oản thấy ba canh giờ đã rất dài nhưng nàng biết theo tính cách của Tần mẫu bà tuyệt đối sẽ không đồng ý, vì vậy mới nói ra khoảng thời gian dài như vậy.

“Vậy sao được chứ? Ba canh giờ đủ để làm được cái gì đây?” Quả nhiên, đến ba canh giờ mà Tần mẫu vẫn không đồng ý.

Sau đó, Tần mẫu nói tiếp: “Oản Oản, ba canh giờ là quá ngắn, không thể đủ để làm bất cứ cái gì hết.”

Suy nghĩ một lúc, bà nói thêm: “Như vậy đi, mỗi ngày bốn canh giờ, chỉ cần trời vừa tối thì nương sẽ không làm nữa.”

Thấy vẻ mặt năn nỉ của Tần mẫu, Giang Oản Oản vừa bất lực vừa mềm lòng: “Được ạ được ạ, nhưng mà nương làm được nửa canh giờ thì phải nghỉ ngơi một lúc, nhìn xa xa hoặc là xoa bóp cho đôi mắt.”

Sau đó, nàng dạy Tần mẫu vài bài vật lý trị liệu cho đôi mắt, Giang Oản Oản cũng bảo những người khác học theo, nếu sau này rảnh rỗi thì có thể xoa bóp một chút, nhất là Tẫn Tĩnh Nghiễn thường xuyên viết sách thì càng phải chú ý hơn.

Đoàn Đoàn là tiểu hài tử cũng phải được chú ý từ nhỏ, Giang Oản oản định sau khi đưa cậu bé đến học đường thì cũng phải để cậu bé nuôi dưỡng thói quen này.

Học được một hồi, mọi người cũng đã học gần xong, Tần mẫu lấy quần áo ra rồi nói: “Ba phụ tử mau đi mặc thử đi, nếu có chỗ nào không vừa thì để nương sửa lại.”

Ba người cầm y phục của mình rồi lập tức mặc vào, tất cả đều mặc thử hai bộ quần áo của mình, tất cả đều có vẻ rất vừa vặn.

Sau khi thử y phục xong, thời gian đã rất muộn, sợ trời quá tối mà Tần Tĩnh Nghiễn lại không để ý quá nhiều nên Tần Tĩnh Trì đã đi cùng bọn họ, đưa hai người về.

Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn rửa mặt xong, đến khi nàng đã lên giường mà Tần Tĩnh Trì vẫn chưa trở về.

Đoàn Đoàn ngồi trên cái ghế nhỏ ở cạnh giường sưởi tay trước bếp lò, Giang Oản Oản tạm thời xách bếp lò vào đây, nàng định đợi căn phòng ấm hơn, đến khi Tần Tĩnh Trì trở về thì xách ra ngoài.

Giang Oản Oản nhìn chằm chằm cái bếp lò nhỏ, đột nhiên nàng nghĩ đến điều gì đó mà lập tức ngồi dậy, đi xuống giường, ngồi trước bàn và lấy giấy bút ra bắt đầu tô tô vẽ vẽ.

Vậy mà nàng lại không nghĩ tới nếu có than củi và than đá gì đó, vậy bọn họ hoàn toàn có thể làm một cái lò sưởi âm tường ở trong phòng, vậy vào ngày tuyết rơi, cả nhà ngồi trước lò sửa âm tường sưởi ấm thì rất tuyệt vời!

Lúc trước trong tận thế, mùa đông ở đó rất lạnh, ở hội trường lớn nhất trong căn cứ của bọn họ có làm một cái lò sưởi âm tường. Mới đầu bọn họ đi tìm vật tư vẫn còn có thể tìm được một chút than đá về nhưng mà sau này dần dần không tìm được than đá nữa, vì vậy mọi người chỉ có thể đi tới khu rừng ở gần đó chặt cây về đốt.

Giang Oản Oản tập trung vẽ lò sưởi âm tường, Tần Tĩnh Trì ở bên ngoài đã sắp đi vào rồi mà nàng vẫn chưa phát hiện.

Tần Tĩnh Trì thấy bếp lò ở trong phòng ngủ, trước tiên hắn bế Đoàn Đoàn lên giường, mang bếp lò ra bên ngoài, sau khi hắn đã làm xong những việc này mà Giang Oản Oản vẫn chưa nhận ra.

Tần Tĩnh Trì nghi ngờ nhìn nàng, đi tới bên cạnh nhìn nàng đã vẽ thứ gì đó, hắn vui vẻ hỏi nàng: “Nàng đã vẽ cái gì vậy?”

“A! Chàng làm thiếp sợ muốn chết!”

Giang Oản Oản che n.g.ự.c thở phì phò, nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái.

Tần Tĩnh Trì ở đằng sau cúi người ôm lấy nàng, hắn dỗ dành: “Ta sai rồi, nàng đừng tức giận.”

Giang Oản Oản đ.ấ.m nhẹ vào người hắn vài lần, sau khi bình tĩnh lại, nàng mới chỉ vào giấy và nói: “Thiếp định lắp cái này vào trong phòng khách ở nhà mới của chúng ta, cái này được gọi là lò sưởi âm tường.”

Sau đó nàng nói thêm: “Nhưng mà cái lò sưởi âm tường này phải có đường ống dẫn ra ngoài tường, cái này phải mới thợ cả xây nhà đến làm cho chúng ta mới được.”

“Lò sưởi âm tường? Thứ này quả là đồ tốt mà!”

Tần Tĩnh Trì cầm tờ giấy trên bàn lên xem kỹ, hắn nói: “Nếu lắp cái lò sưởi âm tường này, vậy khi tuyết rơi, trong phòng chắc chắn sẽ rất ấm áp.”

Giang Oản Oản ngẩng đầu lên, nàng kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi!”

Đoàn Đoàn nằm trên giường, cậu bé nhìn cha và nương mình vừa nói vừa cười thì cảm thấy rất tò mò, vì vậy vội vàng đi tới mép giường rồi níu lấy Tần Tĩnh Trì cách mình khá gần, cậu bé tò mò hỏi: “Cha nương, hai người đang nói cái gì vậy, Đoàn Đoàn cũng muốn nghe!”

Hai người cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn đang chớp chớp mắt trông rất tò mò rồi nhìn nhau cười, sau đó Giang Oản Oản mới nói: “Cha và nương đang bàn bạc xem nên trang trí nhà mới của chúng ta như thế nào.”

Nói tới đây, Đoàn Đoàn cảm thấy rất phấn khích: “Nương, vậy khi nào chúng ta mới được chuyển vào nhà mới vậy ạ?”

Đôi phu thê cất bản vẽ và bút mực vào trong ngăn kéo, hai người một trái một phải cùng ngồi lên giường, Giang Oản Oản bế Đoàn Đoàn ngồi ở giữa, sau đó nàng mới nói: “Ừm... Có lẽ là phải cần nửa tháng nữa, đợi khi nào Lâm Lộ thúc thúc học được cách làm tôm cua, khi ấy cha và nương sẽ bớt thời gian ở nhà để sắp xếp nhà mới của chúng ta.”

Đoàn Đoàn vui vẻ nói: “Đoàn Đoàn rất muốn ở nhà mới, khi ấy gia gia nãi nãi và tiểu thúc thúc sẽ có thể ở cùng chúng ta rồi!”

Tần Tĩnh Trì đưa tay khẽ vuốt gáy của tiểu tử, hắn cúi đầu nói khẽ: “Cha và nương sẽ nhanh chóng để Đoàn Đoàn của chúng ta vào nhà mới ở.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 116: Chương 116



“Haha... Vâng ạ!” Tiểu tử vô cùng vui vẻ, híp mắt nở nụ cười rất tươi, hiếm khi còn để lộ ra cả hàm răng trắng đều.

Sau khi dỗ tiểu tử ngủ, Giang Oản Oản nhìn Tần Tĩnh Trì rồi nói: “Tĩnh Trì, ngày mai chúng ta vào trong huyện, chàng tranh thủ đi tìm thợ cả Diêu xây nhà cho chúng ta, hỏi ông ấy xem cái lò sưởi âm tường này có thể làm được không.”

“Ừm, được.”

Sau đó, Giang Oản Oản nói thêm: “Thiếp định hai ngày nay sẽ để Lâm Giang và Lâm Lộ làm, sau khi hai đệ ấy học được cách làm, chúng ta sẽ có thời gian để trang trí nhà mới, sớm ngày đón cha nương tới ở cùng. Nếu không ban ngày cha nương ở đây, buổi tối lại còn phải đi về, như vậy quá phiền phức.”

“Hơn nữa, khách tới nhà chúng ta cũng không thể ở lại qua đêm, vì vậy phải mau chóng hoàn thiện.”

Tần Tĩnh Trì rất chăm chú nghe nàng nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ đáp lại.

Trong lúc nói chuyện, Giang Oản Oản nghĩ tới Lý Tam Nương, nàng hỏi: “Nguyên chủ... Cha nương và nguyên chủ từng xảy ra chuyện gì vậy? Không biết vì sao trong ký ức của thiếp không có một chút nào liên quan tới hai người họ.”

Giang Oản Oản nghĩ tới dáng vẻ tràn đầy yêu thương của Lý Tam Nương, hiếm khi nàng cảm nhận được sự thân thiết và ràng buộc do cha nương ruột mang lại, mặc dù Tần phụ Tần mẫu đổi xử với nàng rất tốt nhưng trong lòng nàng biết, cảm giác mà Lý Tam Nương mang đến cho mình không giống với hai người họ.

Nàng nghĩ, có lẽ đôi phu thê bọn họ rất thương nguyên chủ, chỉ là nguyên chủ lại không vừa ý, nhờ vả kẻ xấu mà vẫn không chịu sửa đổi.

Nàng khẽ thời dài, dù sao bây giờ nàng đã tới đây rồi, cha nương của nàng ta đương nhiên chính là cha nương của nàng, sau này nàng sẽ là người hiếu thảo với hai người họ.

Tẫn Tĩnh Trì thấy nàng hỏi vấn đề này, hắn cẩn thận kể lại cho nàng biết tất cả mọi chuyện trước kia.

Giang Oản Oản nghe xong, nàng nhẹ nhàng gật đầu, quả thực không khác suy đoán của nàng cho lắm.

Nếu đã như vậy, chắc chắn cha nàng ta phải rất thất vọng về nữ nhi là nguyên chủ, vì vậy mới có thể không qua lại với Tần Tĩnh Trì, cũng không cho Lý Tam Nương sang thăm bọn họ.

Bây giờ trong lòng Giang Oản Oản đã hiểu rõ, nàng thở phào nhẹ nhõm và định qua khoảng thời gian bận rộn này, nàng sẽ đi thăm hai người bọn họ.

Ngày hôm sau, Tần Tĩnh Trì đưa Giang Oản Oản đến tiệm, khi thấy hai người Lâm Lộ và Lâm Giang đã tới thì mới đi tìm Diêu Khôn, nhà ông ấy ở ngay trong huyện nên cũng không cần đi xa.

Những ngày này, Diêu Khôn không có việc gì nên vẫn luôn ở nhà, khi thấy Tần Tĩnh Trì tới tìm mình để giúp làm lò sưởi âm tường thì ông ấy cũng có việc để làm.

Ông ấy cầm bản vẽ mà Tần Tĩnh Trì đưa, xem xét kỹ càng.

Sau một hồi nghiên cứu, ông ấy nói: “Các ngươi định xây thứ này ở phòng nào, nếu đặt ở mặt tường phía bên trái từ cửa đi vào thì sẽ dễ hơn, ống khói có thể kéo lên cao, dọc theo cửa sổ nhỏ trong phòng để ra ngoài, đúng lúc cái cửa sổ kia lại ở đằng sau căn nhà nên sẽ không ảnh hưởng đến mỹ quan.”

Diêu Khôn hiểu rất rõ những thứ liên quan đến căn nhà mới của bọn họ, dù sao cũng là do ông ấy xây, hơn nữa căn nhà đẹp như thế, đương nhiên ông ấy sẽ nhớ rõ.

Từ cửa dẫn vào phòng khách, từ cửa chính đi vào, rẽ trái đúng lúc có một căn phòng nhỏ. Vốn dĩ mấy người Giang Oản Oản định dùng nó để chứa những thứ đồ linh tinh, bây giờ cho đường ống vào đó sẽ không ảnh hưởng bất cứ cái gì, cũng chẳng gây trở ngại.

Nghe thấy ông ấy nói vậy, Tần Tĩnh Trì biết có thể xây được, cuối cùng hắn cũng yên tâm: “Thợ cả Diêu ngài cảm thấy nên xây như nào thì sẽ ổn, nương tử của ta nói chỉ cần không phá hỏng mỹ quan và bố cục toàn căn nhà là được.”

Diêu Khôn cười gật đầu: “Vậy thì được, mặc dù thứ này được thiết kế rất cẩn thận nhưng sẽ không mất quá nhiều thời gian, qua mấy ngày nữa, ta sẽ dần vài người tới làm.”

Tần Tĩnh Trì cười gật đầu: “Vậy được, khi nào ngài đến sửa cũng được, cha nương ta luôn ở nhà, nhưng mà chúng ta cần làm nhanh bởi vì chúng ta cũng đang vội chuyển vào.

Diêu Khôn liên tục gật đầu: “Ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ lập tức đi làm.”

Giải quyết xong chuyện lò sưởi âm tường, Tần Tĩnh Trì lại đi tìm Lý Đại Sơn và nhờ ông ấy giúp sửa lại tầng hai của tiệm lẩu.

Lý Đại Sơn đi theo hắn vào trong cửa tiệm xem thử độ cao của nóc nhà.

Khi nghe thấy yêu cầu của Tần Tĩnh Trì, Lý Đại Sơn suy nghĩ một hồi rồi quyết định sẽ làm một cái vách tường gỗ vừa dày vừa cao, như vậy sẽ rất tốt với một vài vị khách thích sự riêng tư.

Phần còn lại định làm phòng ngủ cho nhân viên thì sẽ được làm hẳn một bức tường gỗ dày, chỉ chừa lại đủ để lắp cánh cửa, như vậy đã ngăn tầng hai thành hai phần.

Lý Đại Sơn nói đại khái suy nghĩ của ông ấy cho Tần Tĩnh Trì biết, Tần Tĩnh Trì rất hài lòng: “Vậy còn phải làm phiền sư phụ rồi ạ.”

Lý Đại Sơn vỗ vai hắn, ông ấy nhìn hắn rồi nói: “Sư đồ ta cần gì phải nói đến chuyện phiền phức hai không, đợi khi nào hai con khai trương, sư phụ nhất định sẽ tới.”

Tần Tĩnh Trì cười nói: “Phải vậy rồi ạ, khi ấy sư phụ phải tới đó.”

Lại nghĩ tới bây giờ đã tới buổi trưa, Tần Tĩnh Trì lập tức nói: “Sư phụ, sư phụ tới cửa tiệm hải sản của chúng con ăn cơm đi ạ, lần trước người ăn cơm ở nhà con, không phải cũng cảm thấy tôm cua rất ngon đấy ạ.”

Thấy ông ấy muốn từ chối, Tần Tĩnh Trì còn nói tthêm:”Hơn nữa, cửa tiệm hải sản của chúng con đã mở cửa lâu như thế mà người còn chưa từng tới ăn thử.”

Lý Đại Sơn không thể lay chuyển được hắn thì cũng chỉ đành gật đầu, nhưng mà quả thực ông ấy cũng thèm món đó. Cách đây không lâu, khi ông ấy tới căn nhà mới của bọn họ để đưa số đồ dùng cuối cùng thì đã bị đôi phu thê Tần Tĩnh Trì giữ lại trong nhà để ăn cơm, đúng vào ngày hôm đó Giang Oản Oản nấu tôm cua, hương vị đó thật sự khiến ông ấy phải nhớ nhung rất lâu.

Khi Lý Đại Sơn và Tần Tĩnh Trì đi sang cửa tiệm, trong đó đã ngồi chật kín người, tất cả mọi người đều đang ăn tôm hùm đất cay thơm ngào ngạt hoặc là thịt cua hầm.

Lý Đại Sơn ngửi được mùi thơm lừng ở trong tiệm, bụng của ông ấy lập tức trở nên cồn cào.

Thấy không còn chỗ ngồi, Tần Tĩnh Trì đã sắp xếp cho Lý Đại Sơn ngồi vào trong quầy mà Đoàn Đoàn thường hay ngồi.

Mặc dù cái bàn ở trong quầy không quá to, nhưng cũng đủ để Lý Đại Sơn ăn cơm ở đây.

“Sư phụ, người cứ ngồi ở đây đi ạ, để con đi nói với Oản Oản một tiếng, sẽ làm xong ngay thôi.”

Tần Tĩnh Trì vén rèm vải lên, khi hắn đi vào bếp, Giang Oản Oản đang đứng bên cạnh nhìn hai huynh đệ Lâm Lộ và Lâm Giang nấu đồ ăn, ba người bọn họ một người canh nồi trên bếp, một người làm tôm hùm đất cay, còn một người làm thịt cua hầm.

Giang Oản Oản thấy hắn đi vào, đôi mắt lập tức sáng lên, nàng vội vàng đi tới rồi nói: “Sao rồi, có thể là lò sưởi âm tường được không?”

Tần Tĩnh Trì cười gật đầu: “Được, thợ cả Diêu nói có thể đặt lò sưởi âm tường ở mặt tường bên trái từ cửa đi vào, đến lúc đó đường ống sẽ được kéo lên trên, đúng lúc có thể dọc theo cái cửa sổ ở trong căn phòng nhỏ.”

Giang Oản Oản nghe thấy vậy, nàng ngạc nhiên gật đầu: “Vậy thì tốt, dù sao cái phòng nhỏ kia cũng không có tác dụng gì quá lớn.”

“À! Đúng rồi, ta đã tới tìm sư phụ để giúp làm vách ngăn cho tầng hai của tiệm lẩu.”

“Ta có bảo sư phụ tới đây ăn chút gì đó, nàng cứ làm cho ông ấy một phần thịt cua hầm đi, lần trước ăn tôm thấy ông ấy lười bóc vỏ nên đừng làm.”

Giang Oản Oản bất lực gật đầu: “Chàng không nói sớm đi, thiếp làm ngay đây.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 117: Chương 117



Lúc này, nồi tôm cua trên bếp đều đã được Lâm Lộ và Lâm Giang điều chỉnh gia vị.

Giang Oản Oản nếm thử thấy mùi vị không tệ: “Khá tốt, mau mang ra ngoài đi.”

Hai huynh đệ vui vẻ nhìn nhau rồi nhanh chóng múc tôm cua vào trong đĩa và nồi, sau đó mang ra ngoài.

Giang Oản Oản nhanh chóng làm món thịt cua hầm, chẳng mấy chốc, mùi thơm đã truyền ra, sau khi điều chỉnh gia vị đơn giản, Giang Oản Oản bảo Tần Tĩnh Trì bưng ra ngoài.

Lý Đại Sơn thỏa mãn ăn no căng mới dừng lại, sau đó ông ấy ung dung đi về nhà.

Thấy sắc trời dần tối, mấy người Giang Oản Oản lập tức khóa cửa lại, không mở cửa hàng nữa.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì định đi mua thịt, còn Lâm Giang và Lâm Lộ thì trở về nhà trước.

Đến quán bán thịt, Giang Oản Oản mua một miếng thịt chân giò và bốn cái móng giò heo, bởi vì sáng nay, tiểu tử Đoàn Đoàn lôi kéo nàng một hồi lâu, cậu bé nói rằng muốn ăn móng giò heo và đương nhiên Giang Oản Oản sẽ thỏa mãn bảo bối ngoan ngoãn của nhà mình.

Hai người đã mua thịt xong, khi đang đi về phía cổng thành thì thấy có người cõng một gùi táo đỏ đi bán.

Giang Oản Oản nhìn qua thì phát hiện đã là táo đỏ đã được phơi khô, thuộc về loại táo khô, nàng thấy có thể dùng để nấu canh hoặc là dùng để làm bánh táo đỏ đều rất ngon, vì vậy Giang Oản Oản đã mua hết cả gùi táo đỏ kia.

Khi về tới nhà thì trời đã tối đen.

“Cha! Nương!”

Hai người vừa vào tới cửa, Giang Oản Oản lập tức bị một bánh bao nhỏ đen đen ôm chân.

Giang Oản Oản bế tiểu tử lên, nàng nhéo gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé rồi lo lắng nói: “Đã tối như vậy sao con còn đứng ở cổng chờ nương và cha hả, tối đen như thế này, một mình con có biết rất nguy hiểm không?”

Nói xong, nàng bế tiểu tử đi vào nhà, còn Tần Tĩnh Trì ở đằng sau không biết nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt nặng nề, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Tần phụ Tần mẫu thấy đôi phu thê bế Đoàn Đoàn đi vào, lúc này hai người mới biết tiểu tử này chẳng biết từ khi nào đã lén lút chuồn ra cửa chờ hai người họ.

“Đoàn Đoàn lại lén đi ra ngoài từ khi nào vậy?”

Khi trời còn chưa tối, cậu bé đã ngồi ở cổng chờ một hồi lâu, sau đó bị Tần phụ và Tần mẫu thay nhau bế vào phòng, tiểu tử tinh quái này lại lặng lẽ chạy ra ngoài.

Mặc dù chỉ đứng ở ngay cửa ra vào, nhưng nhỡ đâu có người xấu thì cũng rất nguy hiểm.

Tần Tĩnh Trì đặt giỏ táo đỏ và thịt xuống, hắn bế Đoàn Đoàn từ trong lòng Giang Oản Oản rồi đánh vào cái m.ô.n.g nhỏ của cậu bé vài cái.

Sau đó hắn nghiêm túc nói: “Tần Kỳ An, cha đã nói với con rồi, ở bên ngoài có rất nhiều kẻ xấu lừa bán tiểu hài tử. Cha đã bảo con buổi tối không có người lớn ở cạnh thì đứng có đứng bên ngoài, sao con lại không nghe lời gia gia nãi nãi hả, lại còn lén đi ra ngoài? Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì con bảo cha nương phải làm sao?”

Mặc kệ Đoàn Đoàn khóc lóc, hắn nói thêm: “Con không nhớ tiểu hài tử ở thôn bên cạnh mà cha kể cho con hả? Bởi vì buổi tối lén đi ra ngoài tìm hài tử khác chơi mà bây giờ tiểu tử mất tích rồi đó.”

“Cha mới nói với con không được bao lâu mà giờ con đã không nhớ phải không?”

Trong lòng Tần Tĩnh Trì tràn ngập sự sợ hãi, mặc dù hắn nói với Đoàn Đoàn rằng đứa bé kia đã mất tích, nhưng thật ra sau đó vài ngày, cha nương của đứa bé đó đã được gọi tới nha huyện để nhận thi thể. Khi tới đó, tiểu tử bị đánh đập tàn nhẫn, cả người toàn là những vết thương tím xanh.

Sau khi Tần Tĩnh Trì nhìn thấy cảnh tượng đó, rồi lại nhìn Đoàn Đoàn, trong lòng hắn chỉ còn lại sự lo lắng và sợ hãi. Trong khoảng thời gian đó, cho dù hắn có bận rộn đến mấy, ngày nào cũng cố gắng để trở về nhà thật sớm, chỉ khi thấy Đoàn Đoàn vẫn an toàn ở nhà thì hắn mới yên tâm được.

Mãi đến khi đám buôn người kia bị quan phủ bắt được, Tần Tĩnh Trì mới dần dần thả lỏng, nhưng mà cho dù như vậy, hắn vẫn không dám để tiểu tử đi ra ngoài vào ban đêm, cho dù ngồi ở cổng cũng không được.

“Huhu... Cha...”

Đoàn Đoàn mím môi, cậu bé ấm ức nhìn Tần Tĩnh Trì với đôi mắt rưng rưng nước mắt, thỉnh thoảng còn lau nước mắt trông rất đáng thương, cậu bé nức nở nói: “Huhu... Cha... Con... Xin lỗi, Đoàn Đoàn sẽ không... Như vậy nữa, cha đừng tức giận...”

Giang Oản Oản nghi ngờ nhìn Tần Tĩnh Trì: “Sao vậy? Chàng đừng tức giận nữa, chàng làm Đoàn Đoàn sợ rồi kìa, sau này bảo tiểu tử không đứng ở ngoài nữa là được mà.”

Thấy giọng điệu của Tần Tĩnh Trì nghiêm túc như vậy khiến Giang Oản Oản cảm thấy rất không quen.

Đến cả Tần phụ Tần mẫu cũng bị giật mình, hai người họ cũng an ủi: “Tĩnh Trì à, con đừng mắng Đoàn Đoàn nữa, tiểu tử còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện mà.”

Nói xong, Tần mẫu định bế Đoàn Đoàn ở trong lòng hắn đi.

Tần Tĩnh Trì tránh tay của bà, hắn nói: “Nương, nương đừng cưng chiều tiểu tử quá, nương cũng biết bị đám người kia bắt sẽ đáng sợ như thế nào mà. Nếu không để tiểu tử nhớ lâu, nhỡ xảy ra chuyện thì chúng ta hối hận không kịp đâu!”

Tần mẫu cũng biết chuyện này, nhưng mà bọn họ không nỡ nhìn tiểu tử khóc như vậy.

Đoàn Đoàn tựa đầu vào vai Tần Tĩnh Trì, cậu bé thút thít, thỉnh thoảng còn nấc một cái. Sau một lúc, cậu bé ôm Tần Tĩnh Trì rồi thơm lên mặt hắn một cái và mềm mại nói: “Cha... Nấc... Đoàn Đoàn nhớ cha... Và nương nên mới ra cổng ngồi chờ cha nương, Đoàn Đoàn ngồi ở ngay cổng... Nhà chúng ta mà.”

Thấy Tần Tĩnh Trì vẫn không nhìn mình, cũng không nói gì, tiểu tử mím môi, nước mắt lại vô thức rơi xuống, cậu bé sờ mặt Tần Tĩnh Trì, vừa khóc vừa nói: “Huhu... Cha... Nấc... Đừng... Đừng không để ý tới Đoàn Đoàn!”

Gian Oản Oản đứng bên cạnh chỉ có thể lau nước mắt cho tiểu tử, Đoàn Đoàn đáng thương nhìn nàng: “Nương…”

Giang Oản Oản nhìn tiểu tử rồi lại nhìn Tần Tĩnh Trì, sau đó nàng chỉ đành nắm lấy tay của cậu bé.

Tần Tĩnh Trì nhìn vẻ mặt đáng thương của hai mẫu tử, rồi lại nghe tiếng khóc của Đoàn Đoàn, trong lòng hắn đã sớm mềm nhũn rồi.

Tần Tĩnh Trì ôm chặt Đoàn Đoàn vào trong lòng, hắn xoa đầu cậu bé, sau một hồi lâu mới từ từ nói: “Cha không tức giận, nhưng mà sau này buổi tối, Đoàn Đoàn tuyệt đối không được ngồi ở cổng chờ cha nương nữa, cha nương sẽ về sớm, hoặc là sẽ bảo tiểu thúc thúc ở cùng con được không?”

Đoàn Đoàn thút thít gật đầu, cái đầu nhỏ của cậu bé khẽ cọ vào bàn tay của hắn: “Vâng ạ, Đoàn Đoàn biết... Rồi ạ.”

Tần Tĩnh Trì nhìn bánh bao nhỏ ngoan ngoãn ở trong lòng thì không khỏi trách bản thân mình: “Đoàn Đoàn, cha không nên đánh con, con tha thứ cho cha, được không?”

Đoàn Đoàn thấy hắn nói vậy, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy ấm ức, cậu bé không khỏi trách móc: “Cha... Sau này cha đừng đánh m.ô.n.g của Đoàn Đoàn nữa, rất đau đó! Hơn nữa Đoàn Đoàn chỉ nhớ cha nương thôi mà!”

Tần TĨnh Trì áy náy thơm cậu bé một cái, hắn nói: “Chỉ cần Đoàn Đoàn ngoan ngoãn thì cha sẽ không đánh con.”

Tiểu tử cau mày rồi bĩu môi nói: “Vậy thỉnh thoảng Đoàn Đoàn không ngoan thì cha sẽ đánh Đoàn Đoàn sao?”

“Ừm...”

“Hahaha...”

Giang Oản Oản ở bên cạnh thấy dáng vẻ á khẩu không thể trả lời được của Tần Tĩnh Trì, nàng không khỏi bật cười thành tiếng trông rất hả hê.

Tần Tĩnh Trì bất lực nhéo mặt nàng: “Nàng đó, sao lại nghịch cùng với Đoàn Đoàn vậy!”

Đoàn Đoàn nín khóc, cậu bé mỉm cười nhìn cha nương nhà mình, bây giờ bầu không khí không còn căng thẳng nữa, trong phòng tràn ngập những tiếng cười vui vẻ, Tần phụ Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn lại tiếp tục ngồi trên ghế và mặc kệ một nhà ba người bọn họ.

Giang Oản Oản khẽ véo hắn một cái rồi nói với Đoàn Đoàn: “Bảo bối, không phải sáng nay con nói muốn ăn móng giò sao? Nương có mua cho con rồi này, để cha chơi với con, nương đi làm món ngon cho con nhé.”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 118: Chương 118



Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ, Đoàn Đoàn rất muốn ăn móng giò heo, nương là tốt nhất!”

Tần Tĩnh Trì muốn đi theo nàng nhưng lại bị Giang Oản Oản ngăn lại, nàng nhỏ giọng nói: “Chàng đi chơi với nhi tử đi, dỗ dành tiểu tử, vừa rồi chàng làm tiểu tử sợ đó.”

Tần Tĩnh Trì quay đầu nhìn cậu bé đang ngồi, trên gương mặt vẫn còn vương nước mắt.

Hắn bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi.”

Nhưng Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn nào có thể để một mình nàng cực khổ nấu cơm được, hai người cũng vội vàng đi theo nàng vào trong phòng bếp.

Đoàn Đoàn thấy cha đang đi về phía mình, cậu bé lại ấm ức mím môi.

Lúc Tần Tĩnh Trì mắng cậu bé, mặc dù cậu bé sợ hãi nhưng cũng không cảm thấy ấm ức, thế nhưng nếu Tần Tĩnh Trì cố gắng dỗ dành cậu bé, tiểu tử lại không kìm được mà cảm thấy vừa ấm ức vừa đau lòng.

Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn vào lòng, hắn cẩn thận lau nước mắt cho cậu bé rồi nói: “Được rồi, cha không nên đánh con, nhưng cha cũng chỉ vì quá lo lắng cho con, con nghĩ xem lúc trước cha đã bảo con không được một mình ra ngoài vào buổi tối bao nhiêu lần rồi hả?”

Đoàn Đoàn tựa vào n.g.ự.c hắn, giọng nói mềm mại khẽ run rẩy: “Đoàn Đoàn nhớ cha và nương mà, sau này cha đừng đánh Đoàn Đoàn nữa. Cha phải nhẹ nhàng nói chuyện với Đoàn Đoàn, như vậy Đoàn Đoàn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đánh m.ô.n.g tiểu hài tử là không đúng đâu.”

Sau đó cậu bé nói thêm: “Lời lúc trước cha nói, Đoàn Đoàn vẫn ngoan ngoãn nghe mà.”

Tần Tĩnh Trì ôm chặt cậu bé ngoan ngoãn ở trong lòng mà chỉ cảm thấy cậu bé thật sự quá hiểu chuyện, những đứa trẻ khác sao có thể biết nói những lời này được.

“Ừm, sau này cha sẽ không tức giận nữa, sẽ nhẹ nhàng nói chuyện với con.”

Đoàn Đoàn híp mắt rồi thơm hắn vài cái: “Như vậy mới đúng, đây mới là cha ngoan này!”

Hai cha con nhỏ giọng trò chuyện với nhau, thời gian thấm thoát trôi đi, món móng giò heo hầm của Giang Oản Oản đã toả mùi hương ra khắp nơi.

Thấy móng giò đã bắt đầu mềm, Giang Oản Oản định gọt vài củ khoai tây để cho vào hầm cùng, kết quả tìm khắp phòng bếp cũng không thấy.

Giang Oản Oản nghĩ có lẽ đã ăn hết rồi, nàng phải vào trong không gian lấy một ít ra mới được.

Nhưng mà Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn còn đang đứng ở bên cạnh nên nàng không thể vào đó vì vậy chỉ có thể giả vờ cắt hành lá và nói: “Nương, a đệ, bây giờ đã sắp nấu xong rồi, chỉ cần chờ móng heo hầm xong là được, hai người đi ra ngoài phòng khách đi, cũng không biết Đoàn Đoàn còn khóc không, nương và đệ đệ ra chơi với tiểu tử đi ạ.”

Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn thấy quả thực không còn gì để phụ giúp nữa, vì vậy hai người cũng nghe lời nàng, Tần mẫu nói: “Vậy chúng ta ra trước nhé, nương phải đi xem cháu ngoan của nương.”

“Đi, đi thôi.”

Sau khi bọn họ rời khỏi đây, Giang Oản Oản đợi một hồi rồi mới đi vào trong không gian, khi nàng đang định lấy vài củ khoai tây thì lại phát hiện mình vẫn còn đang cầm một nắm hành lá ở trong tay.

Trước tiên Giang Oản Oản đặt hành sang một bên, nàng lấy một cái giỏ ở trong không gian, sau khi chất đầy khoai tây vào giỏ, nàng lập tức đi ra ngoài mà đã quên mất nắm hành lá.

Cuối cùng khi móng giò đã được hầm xong mà vẫn không hề nhớ tới.

Cả một nồi đầy ắp móng giò heo, bên trong là móng giò heo và khoai tây miếng được hầm mềm, ăn vào mềm tan trong miệng.

Đoàn Đoàn đang ngồi trong lòng Tần Tĩnh Trì đã ngửi được mùi thơm, cậu bé đưa tay chỉ vào móng giò: “Cha… Cha! Thơm quá, Đoàn Đoàn muốn ăn!”

Cũng không biết Tần Tĩnh Trì dỗ cậu bé thế nào, khi tiểu tử muốn ăn cơm mà vẫn dính chặt trong lòng hắn, không muốn đi xuống.

Tần Tĩnh Trì thấy cậu bé như vậy thì rất vui vẻ, hắn ôm tiểu tử không rời tay, hai cha con Tần Tĩnh Trì bưng một bát cơm, hắn ăn một miếng cơm rồi lại đút cho Đoàn Đoàn một miếng móng giò heo mềm mềm.

Tần mẫu nhìn cảnh tượng này, bà nhớ tới khi Đoàn Đoàn mới được hai tuổi, lúc ấy ngày nào Tần Tĩnh Trì cũng bế tiểu tử như vậy để cho ăn.

Tần Tĩnh Trì đút cho Đoàn Đoàn ăn, hắn nhìn bánh bao nhỏ ở trong lòng mà không khỏi cảm thán, mới không bao lâu mà nhi tử đã lớn như vậy rồi.

Đoàn Đoàn hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của cha mình, tuy chỉ thỉnh thoảng mới được đối xử đặc biệt như vậy nhưng cậu bé rất vui vẻ, trong lòng còn suy nghĩ lần sau sẽ bảo nương đút cơm cho cậu bé ăn, nương còn chưa từng đút cơm cho cậu bé.

Nghĩ tới chuyện này, Đoàn Đoàn không khỏi nhìn Giang Oản Oản ở bên cạnh, trong mắt tràn ngập sự ấm ức và đáng thương.

Giang Oản Oản nhận thấy ánh mắt của tiểu tử, nàng nghi ngờ hỏi: “Đoàn Đoàn sao vậy?”

Lúc này, Đoàn Đoàn mới lên tiếng: “Lần sau nương đút cơm cho Đoàn Đoàn ăn giống như cha nhé.”

Giang Oản Oản còn chưa nói gì, Tần Tĩnh Trì thấy cậu bé nói vậy thì bất lực cười, sau đó hắn vỗ nhẹ vào cái m.ô.n.g nhỏ của cậu bé rồi nói: “Con quỷ nhỏ nghịch ngợm này, hôm nay cha đút cơm cho con là bởi vì cha đánh m.ô.n.g con nên thấy có lỗi với con.”

“Tại sao lại muốn nương đút cơm cho con hả? Con đã lớn như vậy rồi, chuyện của chính mình phải tự làm được, con cũng phải tự ăn cơm, con hiểu không?”

Đoàn Đoàn bĩu môi, cậu bé nói một cách rất hợp lý: “Đoàn Đoàn là em bé, vẫn còn rất nhỏ! Nương đã nói như vậy mà!”

Nói xong, cậu bé còn kéo bàn tay to lớn của Tần Tĩnh Trì rồi đặt cùng với bàn tay của mình: “Cha xem đi! Có phải Đoàn Đoàn vẫn còn rất nhỏ không?”

Ngay sau đó, cậu bé nhỏ giọng nói: “Hơn nữa Đoàn Đoàn chưa từng được nương ôm rồi đút cơm cho ăn, vì vậy con chỉ muốn thử một lần thôi mà.”

Nói xong, cậu bé còn lè lưỡi trông rất đáng yêu.

Khi tiểu tử nói xong câu đó, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau với ánh mắt phức tạp, trong lòng Giang Oản Oản cảm thấy vô cùng đau lòng, còn mấy người Tần mẫu Tần phụ đang bận ăn cơm nên không nghe rõ Đoàn Đoàn nói gì.

Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn, nàng duỗi hay tay ra rồi nói: “Vậy em bé Đoàn Đoàn, hôm nay nương ôm con và đút cơm cho con, được không?”

Đôi mắt của tiểu tử lập tức sáng bừng lên: “Được ạ! Đoàn Đoàn muốn nương ôm!” Sau đó, cậu bé lập tức muốn chui vào trong lòng Giang Oản Oản.

Tần Tĩnh Trì chỉ đành bất đắc dĩ buông tay, sau khi tiểu tử đã ngồi trong lòng Giang Oản Oản, hắn vừa bất lực gắp thức ăn vừa than thở: “Thì ra cha vẫn kém hơn nương, có một tiểu bảo bảo nào đó, chỉ cần nương vừa vẫy tay một cái đã theo luôn, còn cha thì mặc kệ.”

Hắn vừa nói xong, Đoàn Đoàn lập tức xấu hổ cầm lấy tay hắn, cậu bé nhẹ nhàng v.uốt ve bàn tay của hắn và làm nũng: “Cha! Cha… Đoàn Đoàn không mặc kệ cha mà!”

“Ừm... Đoàn Đoàn... Đoàn Đoàn gắp móng móng giò cho cha nhé!”

Sau đó, cậu bé lập tức cầm đũa rồi run run gắp vào cho Tần Tĩnh Trì một miếng móng gió rất to vào trong bát của hắn.

Tần Tĩnh Trì vừa cười vừa xoa bóp bàn tay bé nhỏ của cụ bé: “Được rồi, cha đùa Đoàn Đoàn thôi, con mau ăn đi.”

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn Đoàn Đoàn ngoan ngoãn ở bên cạnh Tần Tĩnh Trì thì cũng muốn trêu chọc cậu bé: “Đoàn Đoàn xấu hổ quá, đã là đại hài tử mà còn để cho nương ôm, rồi còn đút cơm cho ăn.”

Đoàn Đoàn bĩu môi nhìn cậu một cái: “Hừ! Tiểu thúc thúc rất đáng ghét! Đoàn Đoàn muốn ăn móng giò hầm, con không nói chuyện với thúc nữa đâu.”

Tần mẫu cũng trừng mắt nhìn Tần Tĩnh Nghiễn: “Con đừng trêu cháu ngoan của nương nữa, để tiểu tử ăn cơm cho ngon đi.”

Tần Tĩnh Nghiễn bĩu môi nhưng cũng không nói gì nữa, cậu tập trung hưởng thụ món ngon.

Buổi tối, Tần Tĩnh Trì đưa Tần phụ Tần mẫu trở về, khi về tới nhà, hai mẫu tử Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn đã nằm trong tấm chăn đày, một lớn một nhỏ chỉ để lộ ra gương mặt trắng nõn nà.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 119: Chương 119



Thấy hắn mở cửa đi vào, đôi mắt của hai người lập tức trở nên sáng lấp lánh mà nhìn hắn.

Tần Tĩnh Trì đang muốn nói gì đó thì bị tiếng nói của Đoàn Đoàn cắt nang.

“Nương nương, cha về rồi, cha mau nằm xuống ôm con ngủ đi, người của cha rất ấm áp!”

Sau đó, tiểu tử duỗi cánh tay nhỏ ra vẫy hắn: “Cha… Cha mau tới đây đi! Đoàn Đoàn và nương lạnh lắm đó!”

Giang Oản Oản cũng đang mong chờ nhìn hắn.

Tần Tĩnh Trì dở khóc dở cười nói: “Biết rồi biết rồi, con quả thực là một tiểu quỷ láu cá mà, để cha sưởi ấm chăn cho hai mẫu tử.”

Nói xong, hắn lập tức thay áo trong rồi nằm vào trong chăn, sau đó ôm cả hai mẫu tử vào trong lòng.

Ai ngờ bởi vì hắn vừa từ bên ngoài đi vào nên trên người nào còn chút hơi ấm.

Đoàn Đoàn và Giang Oản Oản bị hắn ôm lập tức lạnh tới mức run cầm cập.

Gương mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn dán vào gương mặt lạnh buốt của hắn, cậu bé lập tức lạnh tới mức hét lên: A! Cha! Cha lạnh quá! Cha đừng ôm Đoàn Đoàn và nương nữa!”

“Mau... Mau thả Đoàn Đoàn ra!”

Đôi chân nhỏ trắng như ngó sen của tiểu tử đạp nhẹ vào hắn, cậu bé đang cảm thấy rất ghét cha.

Giang Oản Oản vừa cười vừa cố ôm Đoàn Đoàn vào trong n.g.ự.c mình, nàng khẽ đánh Tần Tĩnh Trì một cái: “Chàng đừng nằm sát vào đây, lạnh như băng!”

Mẫu tử hai người càng không bằng lòng thì Tần Tĩnh Trì càng kéo hai người vào trong lòng, thậm chí vài sợi râu vừa mới mọc của hắn chốc chốc sẽ cọ vào gương mặt phúng phính của Đoàn Đoàn, có lúc lại cúi đầu hôn cổ Giang Oản Oản với mục đích xấu.

“Haha... Cha, cha xấu quá, haha... Đoàn Đoàn ngứa!”

Giang Oản Oản liên tục rụt cổ lại: “Tĩnh Trì! Chàng rất đáng ghét đó!”

Đoàn Đoàn cũng đồng ý phụ họa: “Đúng vậy, cha quá đáng ghét!”

Tần Tĩnh Trì híp mắt nhìn hai mẫu tử, sau đó hắn nói: “Ai bảo hai mẫu tử ghét cha!”

Sau khi Đoàn Đoàn ôm một cánh tay của Tần Tĩnh Trì ngủ say, Giang Oản Oản mới do dự nói: “Tĩnh Trì, hôm nay hình như tâm trạng của chàng có gì đó không đúng, thiếp chưa từng thấy chàng nghiêm túc với Đoàn Đoàn như vậy.”

Tần Tĩnh Trì nhìn nàng một lúc, rồi cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn đang ôm mình đã ngủ say, lúc này hắn mới nói: “Trước kia ở thôn bên cạnh từng có một tiểu hài tử bị bắt cóc, có thể là do không nghe lời nên đã bị bọn buôn người kia... Đánh chết, vài ngày sau, cha mẹ của cậu bé được thông báo tới nhận thi thể, đứa bé kia.... Chỉ lớn hơn Đoàn Đoàn nhà chúng ta hai tuổi.”

Tần Tĩnh Trì nhớ tới cảnh tượng khiến mình giật mình kia, đến bây giờ hắn vẫn không bình tĩnh được, hắn nói tiếp: “Từ đó về sau ngày nào ta cũng gặp ác mộng, ta chỉ sợ Đoàn Đoàn cũng sẽ xảy ra chuyện...”

“Hôm nay trời tối như thế mà tiểu tử còn ở bên ngoài một mình, nếu bị tẩm thuốc mê, vậy bọn chúng sẽ bắt tiểu tử đi rất dễ dàng! Vì vậy ta mới...”

Giang Oản Oản nghe thấy vậy thì cảm thấy vô cùng đau lòng, nàng ôm đầu hắn rồi an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu, Đoàn Đoàn nhà chúng ta sẽ bình an lớn lên! Chúng ta sẽ bảo vệ tiểu tử thật tốt.”

Giang Oản Oản cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn nằm giữa hai người, trong lòng nàng cũng cảm thấy rất sợ hãi, cũng may... Cũng may bảo bối nhà bọn họ không xảy ra chuyện gì.

Trên thế giới này, bọn buôn người quả thực rất độc ác, Giang Oản Oản không khỏi nghĩ tới trong thời hiện đại, những tiểu hài nhi bị bắt cóc kia, nếu bán được cho nhà khác thì không sao. Chỉ sợ bọn họ không bán được hài tử đó đi, khi ấy sẽ đánh đập hài tử đến tàn phế rồi bắt đi ăn xin, loại người như vậy thật sự rất độc ác.

Tần Tĩnh Trì thấy vẻ mặt khổ sợ của nàng, hắn an ủi: “Cũng may Đoàn Đoàn không xảy ra chuyện gì, bây giờ Viễn thúc quản lý huyện chúng ta rất tốt, vì vậy sẽ không có bất cứ bọn buôn người nào dám hoạt động trong huyện của chúng ta.”

Giang Oản Oản gật đầu: “Vâng.”

“Nương... Cha... Ăn... Đoàn Đoàn ăn... Bánh ngọt, bánh ngọt...”

Hai người thấy Đoàn Đoàn mơ ngủ đang nói mớ nhìn nhìn nhau mỉm cười.

Tần Tĩnh Trì hôn lên trán nàng một cái: “Mau ngủ đi, hôm nay nàng mệt rồi.”

Sau đó, hắn lại thơm Đoàn Đoàn một cái rồi mới ôm mẫu tử hai người vào lòng, nhắm mắt một lúc đã ngủ thiếp đi.

Vài ngày sau, Lâm Lộ và Lâm Giang đã học được khoảng bảy tám phần cách làm tôm hùm đất cay và thịt cua hầm, một ngày trước, Giang Oản Oản đã để bọn họ tự làm món cho khách ăn suốt toàn bộ quá trình, nàng không chỉ dạy tận tay nữa.

Cũng may hai huynh đệ làm có hương vị quả thực khá ngon, vì vậy cho dù là khách quen thì cũng không cảm thấy mùi vị có gì đó sai sai.

Cả hai huynh đệ run sợ nhìn bọn họ ăn, khi thấy sắc mặt của bọn họ rất bình thường mà ăn hết rồi trả tiền như thường ngày thì mới thở phào nhẹ nhõm, càng về sau càng tự tin hơn.

Mấy ngày nay, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì có thuê hai người ở trong thôn tới giúp đỡ, bọn họ là một đôi phu thê thành thật, chịu khó nhưng lại khá khó khăn ở trong thôn.

Đôi phu thê làm việc rất nhanh nhẹn khiến Giang Oản Oản rất thích, vì vậy nàng đã tăng thêm hai trăm văn tiền công cho bọn họ.

“Trương thúc, Trương thẩm, cháu định tăng tiền công cho hai người từ một lượng bạc lên một lượng hai trăm văn tiền.”

Khi thấy cả hai kinh ngạc nhìn mình, Giang Oản Oản giải thích: “Khi hai người tới cháu cũng đã nói, chỉ cần thúc thẩm làm việc chăm chỉ, chúng cháu sẽ không bạc đãi hai người.”

Hai người vội vàng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cháu, Oản Oản, hai chúng ta chắc chắn sẽ làm thật tốt!”

Giang Oản Oản cười nói: “Bên nhà mới chúng cháu vẫn còn rất nhiều việc để làm, vì vậy từ ngày mai cháu và Tần Tĩnh Trì sẽ không đến cửa tiệm, thúc thẩm và Lâm Lộ, Lâm Giang phải vất vả hơn rồi.”

Trương thẩm cười nói: “Có gì mà vất vả chứ, nhưng mà nhà mới của các cháu cũng đã được xây lâu rồi, bây giờ cũng nên chuẩn bị để dọn vào rồi.”

“Đúng vậy!”

Hiện tại, trong tiệm đang có bốn người, tình cách của mỗi người đều rất tốt nên Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cũng rất yên tâm.

Hôm nay, hai người vẫn dành một ngày tới cửa tiệm để trông coi, từ ngày mai sẽ ở nhà để dọn dẹp căn nhà mới.

Giang Oản Oản thấy có vẻ đã hơn ba giờ chiều, vì vậy nàng gọi Tần Tĩnh Trì và định đi về.

Sau đó, nàng đi vào trong phòng bếp dặn dò: “Lâm Lộ Lâm Giang, ta và Tĩnh Trì ca về trước nhé, hai đệ cứ ước chừng khoảng thời gian lúc trước chúng ta về nhà mà đóng cửa, khoảng thời gian sau các đệ phải vất vả một chút rồi.”

Lâm Lộ và Lâm Giang cười nói: “Tẩu tử, tẩu yên tâm đi ạ.”

“Tẩu tử, chúng đệ còn đang chờ ăn tân gia nhà tẩu đó ạ.”

Đúng lúc Tần Tĩnh Trì đi vào trong phòng bếp thì nghe được lời này của Lâm Giang, hắn cười nói: “Có lẽ không bao lâu nữa thì sẽ được ăn.”

Giang Oản Oản kéo cánh tay hắn, nàng cười nói: “Được rồi, chúng ta về đây.”

Giang Oản Oản đã chia đệm, chăn mềm và ga giường các thứ cho mấy thím có tay nghề không tồi ở trong thôn cùng làm, hôm nay nàng sẽ đi tới lấy về.

Hai người về nhà lấy xe đẩy rồi mới đi lấy đồ đạc.

Bởi vì việc này giao cho mấy nhà liền, hơn nữa còn làm số lượng lớn nên hai người đẩy ba xe mới chuyển về hết.

Tất cả đồ đạc đều được để vào trong nhà mới, trước hết cứ chất đống ở trên bàn trà và ghế sô pha, hai người định ngày hôm sau sẽ tới dọn dẹp lại.

Sau đó, Giang Oản Oản chạy tới thưởng thức cái lò sưởi âm tường đã được hoàn thiện của mình.

Mặc dù cái lò sưởi âm tường này không được lắp cửa kính nhưng mùa đông mở cửa ra và đốt than đá chứ không cần phải đốt củi, như vậy sẽ không có khói, cho dù lửa trong lò có lớn cũng không sao, khi đốt chỉ cần mở cửa sổ ra là sẽ an toàn.
 
Back
Top Bottom