Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 100: Chương 100



Lúc này, trên bếp lại có thêm một nồi lẩu cua thịt, Giang Oản Oản liền nói: "Được rồi, không nói nữa, mau giúp tẩu bưng ra ngoài đi."

Ban đầu làm xong cho Vương Lâm Chi, Giang Oản Oản đã bắt đầu dọn dẹp bếp lò, kết quả Thẩm Nham lại dẫn cả nhà đến.

Giang Oản Oản cũng không tiện từ chối, chỉ có thể tiếp tục làm cho họ.

Thẩm Nham ngửi thấy mùi thơm tôm cua của Vương Lâm Chi, đợi đến sốt ruột, thấy món họ gọi cuối cùng cũng được mang lên liền vội vàng múc cho cha nương mỗi người một phần nước sốt gạch cua trộn cơm: "Cha nương, hai người mau nếm thử! Nước sốt này trộn với cơm rất ngon!"

Thẩm phụ Thẩm mẫu vui mừng nhận lấy bát cơm nóng hổi từ tay nhi tử, ngửi thấy mùi thơm nồng nàn, không khỏi thèm thuồng.

Sau khi làm xong Thẩm Nham cũng lập tức lấy cho mình một phần, múc một thìa cơm trộn đầy ụ cho vào miệng, trong dạ dày lập tức dâng lên một cảm giác ấm áp: "Ngon!"

Thẩm phụ Thẩm mẫu vừa ăn vừa khen ngợi: "Thật ngon, ở huyện chúng ta không có tửu lâu nào có thể làm ra món ngon như vậy."

Thẩm mẫu cười phụ họa: "Lần trước ta đến nhà Vương phu nhân làm khách, nhà họ mời một đầu bếp lớn từ kinh đô về, ta ăn thử món đầu bếp đó làm, cảm thấy còn kém xa cái này."

Tần Tĩnh Nghiễn ở một bên ôm Đoàn Đoàn chơi đùa, nghe họ nói chuyện, cười nói: "Nếu mọi người thích, sau này thường xuyên đến đây nhưng mà phu nhân ngài có thể ăn nhiều tôm một chút, ăn ít cua một chút, tẩu tẩu của ta nói cua là tính hàn, nữ tử không thể ăn nhiều."

Tiểu Đoàn Đoàn cũng cười rạng rỡ gật đầu: "Tôm hùm cũng rất ngon!"

Thẩm mẫu nhìn Đoàn Đoàn đáng yêu, trong lòng yêu thương vô cùng, vội vàng nói: "Biết rồi, sau này ta sẽ gọi thêm tôm hùm nhỏ."

Đoàn Đoàn ngọt ngào cười với bà, rồi lại rúc vào lòng tiểu thúc thúc, hăng hái tiếp tục chơi đồ chơi nhỏ.

Chờ Vương Lâm Chi và Thẩm Nham ăn xong, Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn lập tức đóng cửa tiệm, dọn dẹp trong tiệm, Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn, Giang Oản Oản đi theo bên cạnh, cả nhà mới về nhà.

Vừa về đến nhà, Tần phụ Tần mẫu đã vội vã muốn quay về: "Oản Oản à, lợn nhà mình vẫn nhờ dì Vương của con cho ăn, nương chỉ nhờ dì ấy buổi trưa, buổi tối vẫn phải tự mình đi cho ăn, nương và cha con về trước đây."

Giang Oản Oản vội vàng kéo bà lại: "Nương, vậy hai người cho lợn ăn xong thì mau quay về nhé, con nấu cơm đợi mọi người, chúng ta chỉ ăn qua loa một chút vào buổi trưa, chắc cũng đều đói rồi."

Tần mẫu gật đầu: "Được."

Tần Tĩnh Nghiễn ở trong nhà chơi với Đoàn Đoàn, Tần Tĩnh Trì liền cùng Giang Oản Oản đi vào bếp.

Nhìn thấy trong bếp không còn lại bao nhiêu rau, chỉ có một ít thịt ba chỉ, Giang Oản Oản suy nghĩ một chút liền đi ra ngoài gian bếp nhỏ hái mấy quả cà chua, lại nhổ thêm một nắm tỏi tây mới quay trở lại.

Tần Tĩnh Trì thấy nàng hái mấy quả đỏ này về, nghi hoặc hỏi: "Đây là hạt giống nàng mua ở đâu, ta còn chưa từng thấy qua, thấy nàng ngày nào cũng nâng niu nhìn ta còn tưởng là loại trái cây quý hiếm gì chứ."

Giang Oản Oản mỉm cười, nói dối: "Đây là một loại rau rất ngon, tình cờ mua được hạt giống ở huyện nhưng cũng có thể ăn như trái cây."

Tần Tĩnh Trì gật đầu, có chút mong đợi hương vị của nó.

Giang Oản Oản cũng không quan tâm hắn đang nghĩ gì, bắt đầu chuẩn bị nấu ăn.

Cách đây một thời gian, Tần phụ đã giúp xây thêm một bếp lò bên cạnh bếp lò cũ, bây giờ nấu ăn nhanh hơn rất nhiều.

Nấu cơm trước, nàng bảo Tần Tĩnh Trì giúp thái thịt ba chỉ, còn mình thì xử lý cà chua.

Trước tiên lấy mấy quả cà chua rửa sạch, khía chữ thập trên vỏ, sau đó cho vào nước nóng luộc một lát rồi lấy ra một phần cắt thành miếng nhỏ, một phần băm nhỏ, để sang một bên.

Sau đó rửa sạch tỏi tây, cắt khúc, lại thêm một ít gừng tỏi và ớt là được, vừa lúc Tần Tĩnh Trì đã thái xong thịt ba chỉ.

Cho một ít nước vào nồi, cho thịt ba chỉ vào xào cho ra bớt mỡ, sau đó đẩy thịt sang một bên, cho gừng tỏi, ớt và hạt tiêu vào, phi thơm, đảo đều thịt, sau đó cho tỏi tây vào tiếp tục xào, cuối cùng nêm nếm gia vị, một món thịt kho đơn giản đã hoàn thành.

Xếp thịt kho vào đĩa lớn, Giang Oản Oản gắp một đũa thịt kho vàng ruộm đưa đến bên miệng Tần Tĩnh Trì: "Mau nếm thử đi, thịt ba chỉ này không quá nhiều mỡ, ngửi thơm lắm."

Tần Tĩnh Trì cúi đầu ngậm miếng thịt vào miệng, nhai vài cái rồi nhanh chóng nuốt xuống bụng: "Thơm thật!"

Ánh mắt Giang Oản Oản sáng long lanh, cũng gắp một miếng thịt nếm thử, miếng thịt hơi cháy, vừa thơm vừa có mùi tỏi tây, còn có vị cay của ớt và tiêu, thơm quá!

"Thiếp để ở cạnh bếp lò cho ấm, ăn nóng với cơm mới ngon!"

Tần Tĩnh Trì vén tóc nàng ra sau tai, nói: "Ừ."

Giang Oản Oản đợi hắn chỉnh lại tóc tai xong xuôi mới bắt đầu làm món khác.

Lấy sáu quả trứng gà đánh tan, rửa sạch chảo sắt, đun khô nước, đổ dầu vào, đợi dầu nóng bốc khói liền đổ trứng vào chảo, trong nháy mắt trong chảo nổi lên một đám trứng bông.

Cho trứng chiên ra đĩa, đổ cà chua băm nhỏ vào chảo xào cho ra nước, rồi cho cà chua miếng nhỏ vào tiếp tục xào một lúc. Sau đó cho trứng bông vào tiếp tục xào, cuối cùng nêm nếm gia vị, rắc thêm một ít hành lá là múc ra đĩa lớn.

Cuối cùng, cắt cà chua còn lại thành lát mỏng, trộn đơn giản với đường trắng, một đĩa cà chua trộn đường đã hoàn thành.

Lúc này, cơm trên bếp lò khác cũng đã chín, từng trận mùi thơm thoang thoảng của cơm bay tỏa ra.

"Tĩnh Trì, chàng bưng thức ăn qua trước đi, thiếp xới cơm vào chậu gỗ rồi sẽ qua sau."

"Được."

Lúc Giang Oản Oản bưng cơm vào phòng, Đoàn Đoàn đang ngồi trên bàn tò mò ngửi món trứng xào cà chua, rồi lại ngửi món cà chua trộn đường.

Thấy Giang Oản Oản đi vào đặt cơm xuống, cậu bé vội vàng nhảy xuống ghế: "Nương ơi, cái này..."

Cậu bé còn chưa nói xong đã bị Giang Oản Oản bế lên đặt lại lên ghế: "Đừng tự nhảy xuống, nương đã nói với con rồi, cái ghế này hơi cao, lỡ ngã thì sao?"

Đoàn Đoàn ngượng ngùng thè lưỡi ra: "Sau này Đoàn Đoàn sẽ không như vậy nữa."

Giang Oản Oản xoa đầu cậu bé, nói: "Nói đi, vừa nãy muốn nói gì với nương?"

Lúc này Đoàn Đoàn mới tò mò chỉ vào món trứng xào cà chua và cà chua trộn đường, tiếp tục hỏi: "Nương ơi, đây là quả đỏ trong nhà lồng ạ?"

Giang Oản Oản mỉm cười, khẽ vuốt mũi con, khen ngợi: "Đoàn Đoàn của nương thật thông minh! Nương đã chế biến thành món ăn rồi mà con vẫn đoán ra được!"

Sau đó, cậu bé lại mỉm cười rạng rỡ nhìn nàng, tinh nghịch và kiêu hãnh nói: "Đoàn Đoàn biết mà! Nương đã nói với Đoàn Đoàn rằng quả đỏ có thể dùng để xào trứng, Đoàn Đoàn nhớ hết rồi nhé!"

Nhìn dáng vẻ tự tin của cậu bé, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mỉm cười nhìn nhau, tiểu tử nhà mình sao lại đáng yêu như vậy! Cũng quá dễ thương rồi!

Tần Tĩnh Nghiên ở bên cạnh thèm thuồng nhìn thịt kho trên bàn, nghe họ nói chuyện, có chút kinh ngạc nhìn món ăn làm từ cà chua trên bàn, âm thầm quyết định lát nữa kiên quyết không ăn. Cậu đã lén hái một quả nếm thử, mùi vị đó... Khỏi phải nói nó kỳ lạ cỡ nào! Lát nữa vẫn là chỉ ăn thịt thơm phức thôi.

Sau đó Giang Oản Oản lại pha cho mỗi người một cốc trà bưởi mật ong.

Lần trước Giang Oản Oản lại nhìn thấy bà lão kia đẩy xe bưởi đi bán, nàng nghĩ dù sao cũng có thể làm thành kẹo bưởi và trà bưởi, cũng sẽ không hỏng, sau này mở quán lẩu làm đồ uống cũng rất ngon, thế là mua hết bưởi nhà bà lão đó về.

Mứt bưởi mật ong làm xong được cho vào chum lớn, niêm phong lại, ngoài một căn phòng nhỏ bên cạnh nhà bếp chất đầy ra, phần lớn còn lại được cho vào không gian, kẹo bưởi phần lớn cũng được cho vào không gian, chỉ để lại một ít cho mọi người ăn, ăn xong lại mang ra thêm.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 101: Chương 101



Bởi vì có quá nhiều, mọi người cũng sẽ không chú ý đến số lượng của những thứ này, chỉ biết ăn vì vậy Giang Oản Oản đặt chúng vào không gian cũng yên tâm.

Mấy người ngồi vào bàn ăn đợi không lâu, Tần phụ Tần mẫu liền trở về.

Đoàn Đoàn nhìn thấy họ vô cùng vui mừng: "Nương ơi, gia gia nãi nãi đã về, chúng ta ăn cơm thôi!"

Sau đó chỉ vào món cà chua trộn đường: "Ưm... Đoàn Đoàn muốn ăn quả ngọt ngọt!"

Tiểu gia hỏa nhìn thấy món ăn kia màu sắc rất đẹp, liền có chút nóng lòng muốn ăn.

Giang Oản Oản vừa múc cơm cho mọi người, vừa đáp: "Được, nương gắp cho Đoàn Đoàn ăn."

Sợ lần đầu tiên tiểu tử ăn sẽ không quen, Giang Oản Oản chỉ gắp một miếng cà chua đút cho cậu bé: "Nếm thử xem, có thích không."

Đoàn Đoàn vốn tưởng cà chua là quả ngọt, kết quả nhai vài cái liền nhíu mày, từ từ lại giãn mày ra, ăn xong mới do dự nói: "Nương ơi, ừm... Quả này… Vị lạ quá!"

Giang Oản Oản mỉm cười, nàng biết lần đầu tiên ăn chắc chắn sẽ không quen lắm, thế là múc cho cậu bé một muỗng trứng xào cà chua: "Đoàn Đoàn thử thêm cái này nữa."

Cà chua xào chín, hẳn là dễ ăn hơn một chút.

Lần này tiểu gia hỏa ngược lại không cảm thấy kỳ lạ, còn ăn rất ngon: "Nương ơi, cái này ngon!"

Thấy cậu bé thích, Giang Oản Oản liền múc vào bát nhỏ của cậu bé một muỗng lớn trứng xào cà chua, nước sốt đậm đà thấm vào cơm cũng rất thơm, sau đó lại gắp cho cậu bé hai đũa thịt kho, mới đưa bát nhỏ cho cậu bé.

Đoàn Đoàn cầm lấy thìa, một muỗng lại một muỗng, ăn đến mức không ngừng lại được.

Tần phụ Tần mẫu và Tần Tĩnh Trì đều nếm thử hai món ăn mới, Tần mẫu đặc biệt thích cà chua, cà chua trộn đường là thích nhất, thịt cũng ăn ít đi.

"Oản Oản à, quả này của con thật sự rất ngon, chúng ta nên trồng nhiều thêm một chút nhưng mà hạt giống con mua còn không?"

Nghĩ đến không gian đều là hạt giống dày đặc, Giang Oản Oản nói: "Còn rất nhiều nhưng về sau thời tiết càng ngày càng lạnh, nhà mình dựng lều nhỏ cũng chưa chắc đã trồng được, trước tiên ăn hết lứa này trong vườn đã, đợi sang xuân năm sau chúng ta lại trồng thêm."

Tần phụ và Tần Tĩnh Trì lại thích trứng xào cà chua hơn một chút nhưng vẫn không bằng thịt kho.

Thấy Tần Tĩnh Nghiễn chỉ gắp thịt kho, Tần mẫu nghi ngờ hỏi: "A Nghiễn, sao con không ăn cà chua này! Mau nếm thử đi, ngon lắm!"

Nói xong, còn múc cho cậu một muỗng lớn trứng xào cà chua.

Tần Tĩnh Nghiễ khóc không ra nước mắt khi nhìn bát đầy trước mặt, đau khổ lại gắp thêm một đũa thịt kho, định ăn kèm, có thể át đi một chút vị kỳ lạ của quả này.

Nào ngờ, cậu lấy hết can đảm ăn một miếng, liền ngây ngẩn cả người, hình như... Cũng không khó ăn như vậy.

Cuối cùng, cậu một muỗng lại múc một muỗng, một đĩa lớn trứng xào cà chua đã bị cậu ăn hết hơn nửa.

Nhìn cái bát bị mình ăn đến sạch bóng, Tần Tĩnh Nghiễn che cái bụng hơi phồng lên, nhịn không được vẫn gắp một miếng cà chua trộn đường nếm thử.

Vừa vào miệng, đầu tiên là vị ngọt của đường, sau đó vị kỳ lạ của cà chua tràn ngập khoang miệng, Tần Tĩnh Nghiễn nhíu mày, một lúc lâu mới khó khăn nuốt xuống.

"Tẩu tử, cà chua sống này có vị quá kỳ lạ."

Đoàn Đoàn nghi ngờ nhìn cậu: "Tiểu thúc thúc, thúc ăn nhiều thêm mấy miếng là được, ngon lắm!"

Vốn lúc đầu Đoàn Đoàn cũng không quen vị này nhưng sau đó lại nhịn không được ăn thêm mấy miếng, liền thích luôn, trực tiếp ăn như trái cây.

Giang Oản Oản xoa đầu tiểu tử, thầm nghĩ, sang năm có thể trồng thêm cà chua bi cho cậu bé ăn, đoán chừng cậu bé cũng sẽ rất thích.

Ăn cơm xong, cả nhà ngồi nói chuyện phiếm, đề tài chuyển sang Tần Tĩnh Nghiễn, cậu suy nghĩ một chút mới nói ra chuyện mình làm hôm nay: "Hôm nay con... Con đã nói với Tuyết Trân là đợi chúng ta chuyển đến nhà mới sẽ đến nhà hỏi cưới."

Thấy cha nương kinh ngạc nhìn mình, cậu lại tiếp tục nói: "Là tẩu tẩu nói... Hơn nữa tiền công đại ca và tẩu tẩu cho con, con đều để dành hết, đã được hơn hai mươi lượng rồi!"

Nói xong, cậu lại tiếp tục mơ mộng: "Sau này khi con và Tuyết Trân kết hôn, con sẽ đến nhà sách tìm người in ấn những câu chuyện con viết, tẩu tẩu nói con viết rất hay, chắc chắn sẽ có nhiều người mua."

Giang Oản Oản gật đầu: "Viết rất hay! Sau này khi điều kiện tốt hơn, hai người cùng Tuyết Trân mở một nhà sách, vừa hay Tuyết Trân cũng đã đọc sách nhiều năm, hai người cùng nhau viết sách, cuộc sống cũng sẽ rất tốt đẹp."

Tần Tĩnh Nghiễn nghe lời nàng nói, trong đầu toàn là những hình dung về tương lai: "Vâng! Tẩu tẩu nói đúng!"

Tần phụ Tần mẫu lo lắng Lý Tuyết Trân gả đến đây không quen cuộc sống khổ cực của họ nhưng nghĩ đến nhà đang dần tốt lên, Giang Oản Oản còn chu đáo sắp xếp những việc này, cũng không nói gì nữa, dù sao con cháu tự có phúc của con cháu.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cũng đã nghĩ đến Lý Tuyết Trân từ nhỏ đã sống cuộc sống nhung lụa, người ta gả đến đây chắc chắn cũng không thể theo họ bận rộn trong bếp.

Thế là liền có những ý tưởng và kế hoạch này, hơn nữa, thời gian này Tần Tĩnh Nghiễn lại viết thêm mấy quyển thoại bản, Giang Oản Oản đều đã đọc qua, viết đều rất hay, để cậu cả ngày làm công việc chạy bàn quả thực là chôn vùi người ta, cũng không phải kế lâu dài.

Nhưng bây giờ suy nghĩ những điều này còn hơi sớm, trước tiên họ phải bố trí nhà mới cho tốt mới là việc quan trọng.

Nghĩ đến đây, Giang Oản Oản liền nói: "Nương, mấy ngày trước sư phụ của Tĩnh Trì đã đưa đồ đạc của chúng ta đến, ngày mai chúng ta mua thêm vải và bông ở huyện đi, về may loại đệm mà lần trước con nói với nương."

Kể từ khi Lý Đại Sơn mang ghế dài và bàn trà của họ đến, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đã đi sắp xếp đơn giản một chút và cũng đo chiều dài và chiều rộng của ghế dài. Bởi vì những ngày này họ bận rộn nên họ không có thời gian để nghĩ về những điều này.

Tần mẫu gật đầu liên tục: "Được rồi, nương thấy cái ghế dài con nói dài và rộng như vậy, ước chừng chúng ta phải mua mười mấy cân bông mới đủ."

Giang Oản Oản cũng không ước lượng được, liền nói: "Nương, nương thấy cần bao nhiêu thì chúng ta mua bấy nhiêu."

Hai người lại tiếp tục trò chuyện một lúc về kiểu dáng muốn làm, thời gian đã trôi qua nửa canh giờ.

Đoàn Đoàn ngồi trên ghế đã có chút buồn ngủ, ánh mắt mơ màng, đầu nhỏ còn gật gù, Tần Tĩnh Trì vội vàng đưa tay ra đỡ lấy cằm của tiểu gia hỏa.

Nhìn cảnh này, Tần mẫu mới ngừng lời, nhỏ giọng nói: "Oản Oản à, trời cũng tối rồi, nương thấy cháu ngoan cũng buồn ngủ rồi, chúng ta về trước đây."

Giang Oản Oản nhìn nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn đều rúc vào lòng bàn tay Tần Tĩnh Trì, mỉm cười nói: "Nương, vậy hai người về cẩn thận nhé, con tiễn hai người."

Nàng vừa đứng dậy, liền vô tình kéo căng eo bụng, một trận đau nhức truyền đến. Hôm nay bận rộn cả ngày, nàng đã xem nhẹ cảm giác đau đớn, ngồi lâu như vậy, đột nhiên đứng dậy sao lại không đau cho được.

Tần mẫu thấy nàng xoa eo, tưởng là quá mệt, liền nói: "Không cần tiễn đâu, cũng không xa lắm, hơn nữa còn có A Nghiễn mà, hai đứa cũng bận cả ngày rồi, mau thu dọn nghỉ ngơi đi."

Nói xong liền kéo Tần phụ và Tần Tĩnh Nghiễn về.

Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, Tần Tĩnh Trì đau lòng hối hận không kịp, cẩn thận bế Đoàn Đoàn lên giường, sau đó đi đổ nước nóng đã đun sôi vào hai chậu gỗ, pha thêm chút nước lạnh, bưng từng chậu đến trước mặt Giang Oản Oản: "Có phải vẫn còn rất đau không? Đều tại ta, nàng đừng động, ta lau mặt cho nàng."

Nói xong, hắn nhúng khăn mặt vào nước, vắt khô, cẩn thận lau mặt cho nàng, sau đó lại lau cho Đoàn Đoàn, rồi vắt khô khăn mặt treo lên.

Tiếp theo, hắn bưng chậu nước nóng còn lại, nóng hơn một chút, nắm lấy mắt cá chân của Giang Oản Oản định giúp nàng cởi giày.

Giang Oản Oản rụt người lại, vội vàng nói: "Chàng... Chàng đừng, thiếp tự làm được."
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 102: Chương 102



Tần Tĩnh Trì ngẩng đầu nhìn nàng một cái, rồi tiếp tục động tác trên tay, đặt bàn chân trắng nõn của nàng vào trong nước nóng ngâm, sau đó lại lau chân cho Đoàn Đoàn. Giang Oản Oản nhìn hắn bận rộn, trong mắt tràn đầy ý cười hạnh phúc.

Tần Tĩnh Trì nhìn thấy nàng mỉm cười, liền tò mò véo má nàng: "Cười gì thế?"

Giang Oản Oản nhìn nụ cười rạng rỡ của hắn, ngẩn người một lúc mới lúng túng nói: "Chàng... Chàng... Không đúng, chàng vừa mới dùng tay lau chân cho Đoàn Đoàn, sao chàng lại véo mặt thiếp!"

Tần Tĩnh Trì cười và véo má nàng thêm lần nữa: "Nhi tử của chúng ta cả ngày không đi lại gì, không bẩn cũng không hôi."

"Cẩn thận ngày mai ta nói với nhi tử, nàng chê con bẩn."

Giang Oản Oản trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn khom người xuống, liền bĩu môi, véo tai hắn dọa nạt: "Chàng dám! Huống hồ Đoàn Đoàn sẽ không tin đâu, nó thích nhất nương như thiếp này."

Bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, lại tiếp tục nói: "Chàng không nhớ sao? Lần trước tiểu gia hỏa mang khô thịt bò đã giấu ra chia cho thiếp ăn, lại không chia cho chàng!"

Tần Tĩnh Trì nghe lời nàng nói, giả vờ tức giận nói: "Nàng không nói ta còn không nhớ, tiểu tử này càng ngày càng không coi ta ra gì, đồ ngon chỉ biết chia cho nàng, lại không chia cho ta."

Giang Oản Oản nở nụ cười đắc ý: "Đó là đương nhiên, đồ ăn ngon của nó đều là thiếp làm, dĩ nhiên phải lấy lòng thiếp cho tốt, như vậy mới có thể phát triển bền vững chứ."

Tần Tĩnh trì tuy không hiểu "phát triển bền vững" là gì nhưng cũng đoán được đại khái ý nghĩa, chỉ đành bất lực khẽ cười.

Hai người đang nói chuyện, không biết rằng tiếng xì xào của họ đã đánh thức Đoàn Đoàn trên giường.

Đoàn Đoàn ngồi dậy trên giường một cách mơ màng, gãi cái bụng trắng nõn, ngây ngốc nhìn họ.

Mãi một lúc sau, cậu bé mới ngáp một cái, cất tiếng mềm mại: "Cha ơi! Nương ơi!"

Nghe thấy tiếng Đoàn Đoàn, hai người đồng loạt quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt to tròn ngơ ngác của cậu bé.

Hai người mỉm cười nhìn nhau, Giang Oản Oản bất lực vỗ nhẹ vào Tần Tĩnh Trì: "Chàng xem, chàng làm nhi tử tỉnh giấc rồi!"

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nghĩ, rõ ràng tiếng thê tử mình lớn hơn nhưng hắn cũng không cãi lại, cúi đầu bắt chân nàng lau khô rồi ôm lấy nàng, đặt ở bên cạnh Đoàn Đoàn.

"Nàng ở cùng Đoàn Đoàn đi, ta đi tắm rửa rồi vào."

Đoàn Đoàn thấy nương lên giường, liền dùng tay chân bò vào lòng nàng, mềm mại nũng nịu: "Nương!"

Giang Oản Oản kê gối sau lưng, dựa vào đầu giường, vén chăn cho đứa nhỏ trong lòng, mới mở miệng hỏi: "Sao vậy?"

Đoàn Đoàn lắc đầu cười mỉm, nói: "Đoàn Đoàn chỉ muốn gọi nương thôi."

Giang Oản Oản dịu dàng khẽ cười, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu bé, yêu thích không buông tay.

Bàn tay nhỏ bé của Đoàn Đoàn dán vào tay nàng, cười càng vui vẻ.

Cả người Tần Tĩnh Trì đầy hơi nước đi tới, vắt chiếc khăn to trên đầu cậu bé: "Con ngoan, giúp cha lau tóc đi.”

Đoàn Đoàn chìm trong bóng tối, vội vàng kéo khăn vải xuống, bĩu môi trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó lại ngoan ngoãn ôm khăn vải nhích đến bên cạnh hắn.

Giang Oản Oản vươn tay muốn nhận lấy khăn vải từ trong lòng Đoàn Đoàn: "Hay là để thiếp đi.”

"Không cần, Đoàn Đoàn tùy tiện lau là được, ta xoa thắt lưng cho nàng."

Nói xong Tần Tĩnh Trì ôm nàng lên để nàng nằm sấp trên giường, xoa bàn tay rồi bắt đầu xoa thắt lưng cho nàng.

Tần Tĩnh Trì phân tâm nhìn Đoàn Đoàn ngồi bên cạnh mình, vội vàng nhấc tấm chăn dày thật dài bên giường lên, ôm Đoàn Đoàn vào trong lòng, quấn cho cậu bé một vòng mới thả cậu bé ra sau lưng, để cậu bé tiếp tục lau tóc cho mình.

Đoàn Đoàn kéo tấm chăn dày trên người mình, nhíu mày: "Cha, tay Đoàn Đoàn không duỗi thẳng được nữa!”

Tần Tĩnh Trì vuốt mái tóc mềm mại của cậu bé một chút, nói: "Không được, sinh bệnh thì làm sao bây giờ? Con cứ tùy tiện lau đuôi tóc cho bớt nước là được, lát nữa làm xong cho nương con, cha lại tự mình lau.”

Đoàn Đoàn gật đầu: "Được rồi.”

Nhưng vẫn cố gắng vươn bàn tay nhỏ bé nghiêm túc lau tóc.

Sau khi lau một lúc, cậu bé dừng lại và thở hổn hển.

Giang Oản Oản nghe tiểu tử th.ở d.ốc, liền ngừng động tác xoa thắt lưng của Tần Tĩnh Trì: "Được rồi được rồi, chàng mau tự mình lau tóc đi, Đoàn Đoàn chúng ta đã mệt rồi.”

Tần Tĩnh Trì nhìn thoáng qua tiểu tử hơi th.ở d.ốc, cũng không kiên trì.

“Đoàn Đoàn!”

Đoàn Đoàn nghe thấy tiếng nàng gọi cậu bé, cái đầu nhỏ chui ra từ eo Tần Tĩnh Trì, chớp đôi mắt to tò mò hỏi: "Nương?”

Giang Oản Oản ngoắc ngoắc ngón tay với cậu bé: "Mau đến trong lòng nương, để cho cha con tự mình lau tóc đi.”

Tiểu tử kia nghe xong liền dùng cả tay lẫn chân bò về phía trước, bởi vì trên người được bọc quá dày nên bò một chút liền dừng lại, cậu bé suy nghĩ một chút rồi trực tiếp lăn qua.

Giang Oản Oản nhanh tay lẹ mắt ôm lấy bánh bao nhỏ vào trong lòng mình, nhanh chóng lột tấm chăn trên người cho cậu bé, nhét vào trong chăn ấm áp.

Đoàn Đoàn nằm trong chăn, cười khanh khách: "Nương ơi, thật thoải mái nha!”

Giang Oản Oản nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của cậu bé: "Mau ngủ đi.”

Đoàn Đoàn gật đầu: "Ừ!" Sau đó liền nghe lời nhắm hai mắt lại.

Tần Tĩnh Trì ở một bên đã lau tóc đến bảy tám phần, thấy tiểu tử kia nhắm mắt lại, cho rằng cậu bé đã ngủ thiếp đi vì thế lên giường rón rén ôm Đoàn Đoàn định đặt cậu bé vào tận cùng giường.

Kết quả vừa muốn buông xuống, chỉ thấy Đoàn Đoàn chớp đôi mắt to tò mò nhìn hắn, lông mi giống như cây quạt nhỏ, dưới ánh sáng tạo nên một mảng bóng đen dưới mắt.

Nhưng Tần Tĩnh Trì cũng không chú ý tới nhi tử nhà mình, hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, mặt đối mặt nhìn nhau.

Giang Oản Oản thấy Tần Tĩnh Trì duy trì một động tác, không nhúc nhích, tò mò nghiêng đầu thì nhìn thấy cảnh này.

Chỉ thấy nàng che miệng cười ra tiếng: "Haha…”

Đoàn Đoàn nhìn nương đang cười ở một bên, lại nhìn bức tường trụi lủi ở bên kia, lúc này cậu mới kịp phản ứng, tức giận bĩu môi: "Cha xấu xa, tại sao phải ôm Đoàn Đoàn vào bên trong cạnh tường?"

Sau đó lại tiếp tục uất ức nói thầm: "Đoàn Đoàn muốn ngủ ở giữa cha và nương, ở giữa có thể kề bên nương, cũng có thể kề bên cha!"

Tần Tĩnh Trì nhìn vào mắt cậu bé thấy Đoàn Đoàn tuổi thân rơm rớm nước mắt, lập tức ôm trở về nhét vào trong chăn giữa họ, giải thích: "Ừ… Cha ôm Đoàn Đoàn qua nằm một lát, chờ cho nương con xoa bóp thắt lưng sẽ ôm trở về.”

Không biết nhớ tới cái gì, Đoàn Đoàn lập tức nghi ngờ nhìn nàng, lên án: "Hừ, cha gạt người!"

Đoàn Đoàn nhớ rõ có mấy lần buổi sáng tỉnh lại, đều ở tận cùng bên trong!

Sau đó cậu bé trừng lớn hai mắt: "Có phải cha thường ôm Đoàn Đoàn vào trong không?"

Đột nhiên thấy Giang Oản Oản vẫn cười, liền hỏi: "Nương, người nói có phải hay không ạ?

Giang Oản Oản ngừng cười, nhìn Tần Tĩnh Trì một chút, nghĩ đến thắt lưng đau nhức của mình, xấu xa nói: "Nương cũng không biết, có thể là ngày nào cha con cũng làm như vậy.”

Tần Tĩnh Trì nghe xong uất ức lại bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, thấy bánh bao nhỏ càng thêm ấm ức, hắn vội vàng giải thích: "Bảo bối, con đừng nghe nương con, cha không có!”

Hừ!

Tiểu tử bịt lỗ tai chui vào trong lòng Giang Oản Oản, ôm eo của nàng, mềm mại nói: "Nương, người ôm Đoàn Đoàn ngủ! Phải ôm mãi nha! Bằng không Đoàn Đoàn lại bị cha xấu xa ôm đi!”

Giang Oản Oản ôm cậu bé vào trong lòng, vuốt đầu cậu bé, đắc ý nhìn thoáng qua Tần Tĩnh Trì mới trả lời: "Ừ, nương biết rồi, sẽ không để cha xấu xa ôm con đi.”

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nhìn hai con một lớn một nhỏ nghịch ngợm nhà mình, lắc đầu, nằm vào trong chăn, ôm hai người vào trong lòng.

Sau lưng Đoàn Đoàn dán lên lồng n.g.ự.c nóng hổi của cha cậu bé, thoải mái híp mắt nhưng vẫn kiêu ngạo bĩu môi kêu lên một tiếng: "Hừ!"
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 103: Chương 103



Tần Tĩnh Trì cười khẽ vuốt cái đầu nhỏ của cậu bé.

Một lát sau, Tần Tĩnh Trì nhìn Giang Oản Oản nói: "Oản Oản, chúng ta hay là tìm hai người đi theo nàng học làm tôm hùm cay cùng lẩu cua thịt đi, mỗi ngày chỉ có nàng làm, quá mệt mỏi!"

Cha và nương lớn tuổi rồi, làm cũng mệt.

Giang Oản Oản cẩn thận suy tư một chút, nói: "Chàng nói cũng đúng, sau khi chúng ta mở quán lẩu thì càng bận rộn.

Chỉ là, không có người thích hợp, phải chịu khó chịu làm việc mới được.

Tần Tĩnh Trì suy nghĩ một hồi nói: "Hay là chọn hai huynh đệ Lâm Lộ và Lâm Giang trong thôn đi, hai người đều là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, chịu được khổ. Năm ngoái Lâm Lộ còn đến tửu lâu học qua mấy tháng, chỉ là sau đó cha nương cậu ấy vì bệnh liên tiếp qua đời, cũng không đi nữa.”

Giang Oản Oản mơ hồ nhớ đến hai huynh đệ kia, ca ca Lâm Lộ tuy ít nói nhưng mà hiền lành lại thành thật, còn rất chịu khó làm việc, mỗi ngày đều đi huyện làm công tích góp tiền, nói muốn cưới thê tử cho đệ đệ.

Tiểu đệ Lâm Giang là một thiếu niên vui vẻ, hay cười và được mọi người yêu quý. Dù có vóc dáng nhỏ bé nhưng cậu ấy vẫn có thể phụ giúp một tay.

Hai người bây giờ sống nương tựa lẫn nhau, quả thật đều là người đáng thương.

Giang Oản Oản gật đầu: "Vậy ngày mai chúng ta về sớm một chút, đi hỏi một chút đi.”

Đoàn Đoàn đặt bàn tay nhỏ bé trước ngực, nghe hai người nói, mềm mại nói: "Nương, con biết Lâm Giang thúc thúc, trước kia còn cho Đoàn Đoàn ăn bánh!"

Giang Oản Oản nhéo nhéo mặt cậu bé, cười nói: "Vậy sao? Đoàn Đoàn có cảm ơn Lâm Giang thúc thúc không?

Đoàn Đoàn kiêu ngạo gật đầu: "Đương nhiên rồi, sau khi Đoàn Đoàn nói, Lâm Giang thúc thúc còn sờ đầu Đoàn Đoàn, nói Đoàn Đoàn rất ngoan!"

Tần Tĩnh Trì cũng phụ họa: "Đoàn Đoàn nhà chúng ta thật hiểu chuyện!”

Tiểu tử tỏ vẻ kiêu ngạo nhích lại gần, đang muốn cọ cọ cha cậu bé, lại đột nhiên nhớ tới mình còn đang tức giận: "Hừ! Đương nhiên Đoàn Đoàn hiểu chuyện rồi! Đều là nương dạy!"

Nói xong thì nhích tới trước, cái đầu nhỏ chôn vào cổ Giang Oản Oản.

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nhìn Giang Oản Oản một cái: “Được! Tiểu gia hỏa này còn tức giận.”

Giang Oản Oản thầm nở nụ cười, vỗ m.ô.n.g nhỏ của Đoàn Đoàn, dỗ ngủ.

Khóe miệng Đoàn Đoàn nhếch lên, dưới sự vỗ nhẹ của nàng, từ từ bắt đầu buồn ngủ, cậu bé nhỏ giọng nói thầm: "Cha cũng đừng ôm Đoàn Đoàn đi nha."

Nói xong liền ngáp một cái, chậm rãi ngủ say.

Cả người Giang Oản Oản bị hai cha con ôm ấm áp, nàng cũng thấy mệt mỏi buồn ngủ, chỉ chốc lát sau liền ngủ say.

Tần Tĩnh Trì nhìn khuôn mặt ngủ ngoan ngoãn của hai người, nhếch môi khẽ cười, hôn nhẹ lên mặt họ một cái mới quấn chặt chăn, đầu tựa vào đầu nhỏ của Đoàn Đoàn, một lát sau liền tiến vào mộng đẹp.

Ngày thứ hai, sau buổi trưa, Tưởng Đại Hải lại đến giao tôm cua: "Tĩnh Trì, mau ra phụ ta khuân đồ với, mấy hôm nay vận may của ta thật sự không tệ, tôm cua đều được mấy trăm cân, còn có một thùng to nghêu nữa!"

Tần Tĩnh Trì nghe thấy tiếng hắn ta, vội vàng bước ra khỏi cửa tiệm, cùng nhau khiêng thùng.

"Đại Hải ca, mẻ tôm huynh đánh bắt lần này béo thật đấy, nhìn còn to hơn cả mẻ trước nữa."

Tưởng Đại Hải cười hiền hậu: "Cũng là do ta may mắn thôi!"

Hai người khuân tôm cua xong, Tần Tĩnh Trì liền dẫn hắn ta vào trong tiệm: "Đại Hải ca, huynh cứ ngồi đây, đệ bảo Oản Oản làm cho huynh một phần lẩu cua thịt để nếm thử, huynh còn chưa ăn bao giờ mà."

“Ừ! Được!”

Tưởng Đại Hải nhìn khách trong và ngoài cửa tiệm, vô cùng kinh ngạc, ôi chao, sao khách lại đông thế này!

Hắn ta ngồi gượng gạo ở chỗ gần bếp, không lâu sau Tần Tĩnh Trì bưng một nồi đất đựng món lẩu cua thịt đặt trước mặt hắn ta, sau đó nhanh chóng múc cho hắn ta một bát cơm to: "Đại Hải ca, huynh cứ ăn trước đi, đệ đi làm việc đã.”

“Được được được, đệ không cần lo cho ta.”

Tưởng Đại Hải ngửi thấy mùi thơm phức trước mặt, nhìn nồi lẩu cua thịt trong nồi đất vẫn còn sôi nhẹ, hắn ta nuốt nước miếng, vội vàng rút đũa ra.

Vừa ăn một miếng, hắn ta liền trợn tròn mắt, trong nháy mắt ngây người tại chỗ. Hắn ta nhìn chằm chằm vào tôm cua trong nồi đất, thật sự không hiểu nổi con côn trùng khó ăn như vậy lại có thể chế biến thành món ngon như thế!

Cả thịt tôm và thịt cua đều tươi ngon vô cùng, nước sốt bên trong đặc sánh, còn thơm hơn cả thịt!

Hắn ta ngây người một lúc lâu mới tiếp tục ăn ngấu nghiến, múc nước sốt và thịt tôm cua cho lên cơm, ăn từng miếng từng miếng một. Chẳng mấy chốc, nồi đất đã được quét sạch, hắn ta ngồi phịch xuống ghế, ợ lên một tiếng.

Nghỉ ngơi một lúc lâu, hắn ta mới mở cửa bếp định trả tiền rồi đi: "Tĩnh Trì, chỗ này của các đệ hết bao nhiêu tiền?"

Chưa đợi Tần Tĩnh Trì nói gì, Giang Oản Oản nghe thấy tiếng hắn ta, liền cười đáp: "Đại Hải ca, không cần tiền đâu, đây đều là do huynh giúp bọn muội đánh bắt, mời huynh ăn là chuyện nên làm, sau này mỗi lần huynh đến giao hàng thì cứ ăn ở tiệm rồi hãy về."

Tưởng Đại Hải cười tươi gật đầu: "Vậy thì cảm ơn đệ muội nhé, món muội làm ngon quá!”

“Vậy huynh về trước đây.”

Tần Tĩnh Trì gọi hắn ta quay người định đi, bất đắc dĩ kéo hắn ta lại: "Đại Hải ca, tiền còn chưa trả mà, còn nữa, huynh đợi một chút, Oản Oản xào một phần tôm hùm đất cay cho huynh mang về ăn.”

Tưởng Đại Hải gãi đầu, cười nói: “Ăn ngon quá, quên mất.”

“Tôm hùm đất chắc cũng ngon lắm, vậy ta đợi nhé.”

Cuối cùng khi Tưởng Đại Hải bước ra khỏi cửa tiệm, một tay nắm chặt túi vải đựng bạc vụn và tiền đồng, tay kia xách theo túi tôm hùm đất mà phu thê Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đặc biệt làm cho hắn ta, ước chừng khoảng bốn, năm cân!

Hắn ta ngồi trên xe bò, ngửi mùi thơm thoang thoảng, vẻ mặt đắc ý, tâm trạng vô cùng sảng khoái!

Người đánh xe ngửi thấy mùi thơm nồng nàn, nước miếng chảy ròng ròng, nhịn một lúc lâu mới mở miệng: "Đây là thứ gì vậy? Sao lại thơm như vậy?"

Tưởng Đại Hải cười ha hả, nói: "Ta giao hải sản cho một quán ăn ở huyện Khúc Phong, đây là lão bản nhà người ta đặc biệt làm cho ta mang về nhà ăn đấy, thơm chứ?"

Người đánh xe gật đầu liên tục, sau đó bàn bạc với hắn ta: "Có thể bán cho ta một ít không? Tôi muốn nếm thử."

Tưởng Đại Hải kéo túi tôm hùm đất lại gần mình hơn: "Thế thì không được, phải mang về cho thê tử và nhi tử ta nếm thử chứ! Ngươi thực sự muốn ăn thì đến Tiệm hải sản của An An ở huyện Khúc Phong để mua nhưng phải đi sớm đấy, khách xếp hàng dài lắm.”

Người đánh xe bĩu môi: "Thôi thôi, lần sau ta tự mua vậy, còn được ăn tươi nhất nữa.”

Tần Tĩnh Trì tiễn Tưởng Đại Hải ra cửa liền vào bếp phụ giúp, Giang Oản Oản canh chừng nồi tôm hùm đất trên bếp, đột nhiên vỗ đầu: "Hỏng rồi, quên nói với Đại Hải ca, phải bảo huynh ấy đánh bắt nhiều hơn, tiệm chúng ta mỗi ngày cần hơn hai trăm cân tôm và hơn hai trăm cân cua, hoàn toàn không đủ.”

Tần Tĩnh Trì an ủi: “Không sao, đừng vội, đợi hai ngày nữa huynh ấy đến rồi nói sau, cũng không biết một mình huynh ấy có thể đánh bắt được nhiều như vậy không.”

Giang Oản Oản gật đầu: "Ừ, cũng chỉ có thể như vậy thôi.”

Nghĩ đến hôm nay còn phải đi tìm hai huynh đệ Lâm Lộ và Lâm Giang, Giang Oản Oản định đóng cửa sớm. Mọi ngày thường đóng cửa vào khoảng năm giờ chiều, hôm nay nàng ước chừng khoảng bốn giờ chiều sẽ không bán nữa.

Nhiều người vừa đến xếp hàng, nghe tin này, ở ngoài cửa tiệm than thở một hồi lâu mới miễn cưỡng rời đi.

"Cha, A Nghiễn, chúng ta về thôi."

Nghe Giang Oản Oản nói, Tần phụ và Tần Tĩnh Nghiên nhanh chóng cất chổi, cùng phu thê họ đi ra khỏi cửa tiệm.

Hôm nay Tần mẫu vốn cũng muốn đến phụ giúp, tiện thể cùng Giang Oản Oản đi mua bông vải gì đó nhưng sáng nay bà bị ho, Giang Oản Oản liền bảo bà ở nhà trông Đoàn Đoàn.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 104: Chương 104



Khóa kỹ cửa lớn, Giang Oản Oản liền nói: “Chúng ta đến cửa tiệm vải trước đi, thiếp mua ít bông và vải.”

Làm đệm ghế dài cũng không cần loại vải tốt gì, Giang Oản Oản đi một vòng trong cửa tiệm vải, chọn đại một loại vải thô màu xám, lại mua hai mươi cân bông, liền nhanh chóng xách đồ ra khỏi cửa tiệm.

Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiên vội vàng bước lên nhận lấy đồ trong tay nàng, đặt lên chiếc xe đẩy được đẩy ra hôm nay.

Giang Oản Oản vỗ tay: "Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Mấy người sắp đến cửa nhà thì Đoàn Đoàn vui vẻ chạy ra: "Cha nương! Gia gia! Tiểu thúc thúc!”

Tần Tĩnh Trì vội vàng túm lấy cổ áo của cậu bé, mới ngăn được thân hình nhỏ bé suýt lao ra ngoài, véo nhẹ má cậu bé: "Chậm thôi, nhóc nghịch ngợm!"

Tần phụ xoa đầu cậu bé, nói với giọng đầy cảm xúc: "Cháu ngoan, nãi nãi đã nói với cháu rồi mà, không được chạy nhanh quá, ngã thì làm sao bây giờ!"

Đoàn Đoàn chột dạ sờ đầu nhỏ: "Hì hì... Gia gia."

Sau đó ôm lấy chân cha mình: "Cha ơi."

Bây giờ cậu bé tỏ vẻ nhớ nhung Tần Tĩnh Trì, hoàn toàn quên mất tối hôm qua cái miệng nhỏ của mình đã chu lên cao đến mức nào.

Tần Tĩnh Trì một tay ôm đứa nhỏ vào lòng, tay kia xách bông từ trên xe đẩy lên.

Giang Oản Oản đứng bên cạnh hai cha con, chỉnh lại vạt áo bị kéo lên khi Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn, nhìn đứa nhỏ hỏi: “Hôm nay ở nhà với nãi nãi có ngoan không?”

Đoàn Đoàn nghiêm túc gật đầu: "Đoàn Đoàn còn giúp nãi nãi quét nhà, nãi nãi còn nói Đoàn Đoàn ngoan lắm!”

Lúc này Tần mẫu cũng nghe thấy động tĩnh và đi ra đón, nghe lời nói ngây thơ của Đoàn Đoàn, bà cười phụ họa: “Cháu của nãi nãi lúc nào cũng ngoan, không chỉ giúp nãi nãi quét nhà mà còn giúp nãi nãi đổ nước rửa rau nữa.”

Đoàn Đoàn ngồi trong vòng tay Tần Tĩnh Trì, lập tức ngẩng khuôn mặt nhỏ lên đầy kiêu hãnh, ánh mắt liên tục liếc nhìn Giang Oản Oản, đang chờ nàng khen ngợi.

Giang Oản Oản cười nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé hôn một cái, nói: "Đoàn Đoàn giỏi quá! Bảo bối ngoan!"

Nghe vậy, Đoàn Đoàn cong môi cười, trên mặt rạng rỡ, vui mừng vô cùng!

Để đồ vào trong nhà, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì liền định đi thẳng đến nhà họ Lâm.

Đoàn Đoàn thấy hai người còn muốn đi ra ngoài, bám chặt lấy Giang Oản Oản không buông tay, cậu bé chớp mắt, nói với vẻ đáng thương: "Đoàn Đoàn cũng muốn đi."

Thấy Giang Oản Oản không nói gì, cậu bé tiếp tục làm nũng: "Nương ơi! Nương ơi!"

Giang Oản Oản thấy cậu bé không ngừng làm nũng, nàng giơ hai tay đầu hàng: "Được rồi, thật là chịu thua con, đi thôi."

Được nàng đồng ý, cậu bé lập tức chuyển hướng: "Cha ơi! Bế con!"

Hai người bất lực nhìn nhau, Tần Tĩnh Trì bế nhi tử lên bằng một tay, để cậu bé ngồi trên cánh tay của mình, cả gia đình ba người mới lên đường.

"Cha, nương, chúng ta sẽ đi đâu vậy ạ?"

Giang Oản Oản cười nói: "Chúng ta sẽ đến nhà Lâm Giang thúc thúc của con."

"A… A… Đoàn Đoàn biết rồi, chúng ta sẽ mời Lâm Giang thúc thúc phụ nấu cơm đúng không ạ? Đoàn Đoàn nghe cha nương nói đấy ạ."

Giang Oản Oản cười nói: "Đúng vậy, Đoàn Đoàn nhà chúng ta có trí nhớ thật tốt!"

Trên đường đi vừa nói vừa cười, rất nhanh đã nhìn thấy mái tranh nhà họ Lâm ở phía xa.

Đi đến cửa nhà cậu ấy, Tần Tĩnh Trì liền thả Đoàn Đoàn xuống, cậu bé vừa chạm đất liền chạy lon ton đến vỗ vào cửa: "Lâm Giang thúc thúc! Lâm Giang thúc thúc! Mau mở cửa, là Đoàn Đoàn đây!"

Một lúc sau, cửa mở ra, một thiếu niên gầy gò bước ra với vẻ nghi ngờ.

Nhìn thấy Đoàn Đoàn trước cửa và Tần Tĩnh Trì cùng Giang Oản Oản ngoài cửa, cậu ấy ngây người một lúc, rồi mới cười chào hỏi: "Tĩnh Trì ca, tẩu tẩu, hai người mau vào trong ngồi!"

Lâm Giang lúng túng lấy chiếc bát có chút sứt mẻ rót cho ba người chút nước, xoa ngón tay, hỏi: "Tĩnh Trì ca, hai người đến đây có việc gì sao?"

Tần Tĩnh Trì vỗ vai cậu ấy: "Đại ca đệ đâu?"

"Ồ, huynh ấy đi làm ở huyện, vẫn chưa về, cũng không biết hôm nay thế nào. Mọi ngày, giờ này huynh ấy đã về nhà rồi nhưng chắc cũng sắp về rồi."

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Vậy chúng ta đợi đệ ấy về rồi nói sau."

Khoảng một lúc sau, Lâm Lộ mới tập tễnh đi đến cửa nhà.

Lâm Giang nghe thấy tiếng động, vui mừng nói: "Hẳn là huynh ấy đã về rồi, mọi người cứ ngồi đi, đệ ra xem." Nói xong liền ra ngoài chào đón.

"Huynh! Huynh làm sao vậy?"

Lâm Giang vừa đi ra ngoài, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản liền nghe thấy tiếng kêu của cậu ấy.

Hai người nhìn nhau, vội vàng mở cửa đi ra.

Đoàn Đoàn cũng đứng dậy, bám sát theo sau họ.

Vừa ra ngoài, họ đã nhìn thấy dáng vẻ mặt mũi bầm dập của Lâm Lộ.

Đoàn Đoàn nhìn thấy cảnh này, sợ hãi ôm chặt lấy chân Tần Tĩnh Trì: "Cha ơi!"

Tần Tĩnh Trì xoa đầu nhi tử để an ủi, sau đó hỏi: "Chuyện gì thế này? Lâm Lộ, đệ đánh nhau với người khác à?"

Lâm Lộ kinh ngạc nhìn Tần Tĩnh Trì và mọi người, dừng một chút, mới chậm rãi nói: "Tĩnh Trì ca, đệ không đánh nhau mà là tên chủ nhà kia thất đức, nhóm chúng đệ làm việc cho hắn ta nửa tháng, đều làm xong rồi, hắn ta nói không hài lòng nên nhất quyết không trả tiền công, chúng đệ tức giận nên đã đánh nhau với gia đinh của hắn ta."

Lâm Giang nghe những lời này, mặt mày ủ rũ: "Hàng ngày huynh trở về trên lưng đều là vết bầm tím, vất vả như vậy, họ lại..."

Giang Oản Oản nhíu mày: "Các cậu có thể đến quan phủ kiện hắn!"

Lâm Lộ ủ rũ lắc đầu: "Vô ích thôi, trước đó hắn ta đã bắt chúng đệ ký khế ước, nói là không hài lòng sẽ không trả tiền công, chúng đệ không biết chữ, nên... Đều đã đóng dấu tay."

Tần Tĩnh Trì bình tĩnh hỏi: "Chủ nhà của đệ là ai?"

"Là viên ngoại họ Vương ở huyện."

Tần Tĩnh Trì gật đầu, hắn định khi nào có cơ hội sẽ nói chuyện với Lý Viễn về việc này, người đó kiêu ngạo như vậy, hắn đoán chuyện này xảy ra nhiều rồi, có thể sẽ có nhiều người bị lừa.

"Đệ cũng đừng đứng ngoài này nữa, chúng ta đưa đệ đến y quán tìm lang trung xem đi."

Lâm Lộ lắc đầu: "Đệ không sao, chỉ là chút vết thương ngoài da, dưỡng mấy ngày là khỏi, không cần đến y quán."

Tần Tĩnh Trì thấy cậu ấy kiên quyết cũng không nói thêm gì nữa, liền cùng Lâm Giang dìu cậu ấy vào nhà ngồi xuống.

Lâm Lộ ngồi nghỉ một lúc, mới phản ứng lại, hỏi: "Tĩnh Trì ca, mọi người có chuyện gì sao?"

Tần Tĩnh Trì nhìn Giang Oản Oản một cái, nói: "Chúng ta mở một quán ăn ở huyện, hiện tại chỉ có nương tử ta biết nấu ăn, một mình nàng ấy quá mệt mỏi. Ta và tiểu đệ, còn có cha ta đều không biết nấu ăn, nương ta thân thể cũng không chịu nổi."

Nói đến đây, Tần Tĩnh Trì nhìn cậu ấy một cái rồi tiếp tục nói: "Chúng ta nghĩ trước đây đệ đã từng học nấu ăn ở tửu lâu trong huyện, cho nên, muốn hỏi đệ và Lâm Giang có nguyện ý đến cửa tiệm của chúng ta học nấu ăn, sau này thay thế vị trí của nương tử ta."

Giang Oản Oản kịp thời bổ sung: "Yên tâm, tiền công sẽ không thiếu, quá trình các đệ học chủ yếu còn phải giúp đỡ làm chút việc lặt vặt, tiền công sẽ thấp hơn một chút, mỗi tháng hai lượng bạc, đợi đến khi có thể thành thạo, tiền công sẽ tăng lên ba lượng bạc."

Hai huynh đệ ngây người nhìn phu thê họ, nhất thời đều không phản ứng lại được lại có chuyện tốt như vậy giáng xuống đầu họ.

“Cái này… Cái này là thật sao? Tĩnh Trì ca, huynh không nói đùa chứ?”

Lâm Giang khó tin nhìn Tần Tĩnh Trì, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, phải biết rằng ca ca cậu ấy làm việc vất vả ở huyện thành một tháng cũng chỉ có thể kiếm được một lượng bạc.

Khi cha nương họ lần lượt nhiễm bệnh nhà họ đã vay mấy chục lượng bạc cho hai người chữa bệnh nhưng hai lão nhân gia vẫn không thể qua khỏi, hai năm nay hai huynh đệ họ vẫn luôn gánh mấy chục lượng bạc kia. Lâm Lộ thân thể cường tráng nên mỗi ngày đi huyện thành khuân vác đồ nặng, còn Lâm Giang thân thể gầy yếu thì ở nhà chăm coi ruộng đất, dọn dẹp nhà cửa.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 105: Chương 105



Họ ngày ngày lặp đi lặp lại những công việc này, không phải lúc nào Lâm Lộ cũng tìm được việc để làm, cho nên hiện tại cũng chỉ mới trả được mười mấy lượng bạc.

Đột nhiên nghe thấy lời của Tần Tĩnh Trì, đương nhiên là không dám tin.

Nếu thật sự có thể đi, không nói đến việc sẽ không quá mệt mỏi, quan trọng nhất là số tiền họ nợ cũng có thể nhanh chóng trả hết.

Sắc mặt hai huynh đệ liên tục thay đổi, lúc thì kinh ngạc, lúc thì lo lắng, lúc lại vui mừng.

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn hai huynh đệ, bất lực khẽ cười.

Giang Oản Oản mở lời: "Những gì chúng ta nói đều là sự thật nhưng nếu hai người đi thì phải ký một thỏa thuận, sau này học được tay nghề ở nhà chúng ta thì không được truyền ra ngoài."

Lâm Lộ và Lâm Giang liên tục gật đầu, đảm bảo: "Chúng đệ chắc chắn sẽ không truyền ra ngoài, tẩu tẩu, hai người cứ yên tâm!"

"Đúng vậy, chúng đệ rất biết ơn hai người đã cho huynh đệ chúng đệ cơ hội này, sẽ không làm chuyện vong ân phụ nghĩa đâu!"

Tần Tĩnh Trì mỉm cười nói: "Vậy nếu hai người đều đồng ý thì đợi Lâm Lộ ở nhà dưỡng thương hai ngày, sau đó hai người hãy đến cửa tiệm của chúng ta để phụ giúp nhé."

Nghe xong, Lâm Lộ vội vàng đứng dậy nói: "Tĩnh Trì ca, không cần đâu, ngày mai chúng đệ có thể đi được."

Tần Tĩnh Trì nhìn thấy cậu ấy vô tình làm trật chân, nói: "Không vội, dưỡng thương cho khỏe rồi hãy đến."

Lâm Lộ thấy ánh mắt của Tĩnh Trì dừng lại trên chân bị thương của mình, bối rối không thôi: "Vậy... Vậy được rồi."

Trên đường trở về, Đoàn Đoàn cũng không nói gì nữa, bị Tần Tĩnh Trì ôm vào trong ngực, bàn tay nhỏ bé ôm chặt cổ cha cậu, trong mắt còn rưng rưng nước mắt.

Tần Tĩnh Trì vỗ nhẹ cái m.ô.n.g nhỏ của cậu bé trấn an, Giang Oản Oản thì ở một bên nhẹ giọng an ủi: "Bảo bối đừng sợ, không có việc gì, Lâm Lộ thúc không cẩn thận bị thương, qua vài ngày nữa sẽ khỏi.”

Một lúc lâu sau, Đoàn Đoàn mới bĩu môi, cọ cọ cổ Tần Tĩnh Trì, mang theo tiếng khóc nức nở mềm mại nói: "Sau này cha và nương không thể bị thương như vậy!”

Tiểu tử kia thấy dáng vẻ mặt mũi bầm dập và chân khập khiễng của Lâm Lộ, có thể bị dọa sợ hãi quá mức.

Tần Tĩnh Trì hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, nói: "Bảo bối yên tâm, cha và nương sẽ rất tốt, sẽ không để cho Đoàn Đoàn chúng ta đau lòng.”

Giang Oản Oản nhìn tiểu tử đang khóc thút thít, đau lòng không thôi, nàng lấy khăn cho cậu bé lau nước mắt: "Đoàn Đoàn bảo bối đừng đau lòng, con xem, nương đặc biệt khỏe mạnh, sẽ không bị thương đâu!"

Nói xong nàng còn nhảy lên vài cái, thấy nhi tử cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười, mới dừng lại, nàng nắm lấy một bàn tay nhỏ bé buông thõng của cậu bé hôn vài cái.

Đoàn Đoàn được cha nương dỗ dành, rất nhanh đã quên đi chuyện buồn, đoạn đường sau đó đều là tiếng cười vui vẻ.

Vài ngày sau, tuy chân Lâm Lộ vẫn còn hơi bất tiện nhưng đã không ảnh hưởng đến việc đi đứng, vết thương trên mặt cũng đã lành bảy tám phần, thế là cậu ấy dẫn Lâm Giang cùng đến cửa tiệm của Giang Oản Oản để giúp đỡ.

Sáng sớm đến cửa tiệm, còn chưa có khách, Giang Oản Oản để hai người nếm thử xem có bị dị ứng hay không, thấy hai người đều không sao thì làm cho hai huynh đệ một phần tôm hùm đất cay và một phần cua sốt cay: "Hai người trước tiên nếm thử hương vị, sau này học theo ta làm, cố gắng sớm ngày có thể làm ra được hương vị này."

Hai huynh đệ với vẻ mặt nghiêm túc: "Tẩu tử, tẩu yên tâm, bọn đệ nhất định sẽ cố gắng!"

Giang Oản Oản vừa buồn cười vừa bất lực nói: "Đừng nghiêm túc như vậy, hãy ăn một bữa thật ngon trước đã, tìm hiểu hương vị của chúng ta là được."

Chờ Giang Oản Oản đi khuất, hai người nhìn nhau, đồng thời đưa tay lấy tôm hùm đất bóc vỏ.

“A! Ngon quá!"

Lâm Lộ gật đầu lia lịa: "Đúng, ngon hơn vô số lần so với món ăn của tửu lâu mà huynh từng học việc!"

“Tẩu tẩu thật lợi hại, nhìn thấy loại côn trùng đáng sợ như vậy mà có thể làm thành món ngon như thế này!”

Hai người nhanh chóng giải quyết một nửa số tôm hùm đất nhỏ, liền hướng ánh mắt về phía nồi thịt cua trong vại sành.

Trong nồi thịt cua có những con tôm to tròn, thịt cua cũng đặc biệt béo múp, đây đều là do Tưởng Đại Hải mới gửi đến, mẻ tôm cua này chất lượng đều rất tốt.

Nhìn nước súp đậm đà thơm ngon bên trong, Lâm Lộ nhớ tới vừa rồi Giang Oản Oản nói họ có thể dùng để trộn cơm ăn, cậu ấy múc một muỗng lớn cả thịt lẫn nước súp vào bát của hai người. Hai mắt Lâm Giang sáng lên nhận lấy bát mà ca ca đưa tới, cũng không quan tâm còn nóng hay không, nhanh chóng múc một muỗng lớn, thổi hai cái, liền không kịp chờ đợi mà ăn vào miệng.

"Ha... Ngon quá! Thơm quá! Trên đời này sao lại có đồ ăn ngon như vậy chứ!"

Lâm Lộ cũng chẳng để ý đến cậu ấy, vài miếng đã ăn hết nửa bát cơm, đứng dậy múc thêm một bát cơm đầy, tiếp tục múc một muỗng lớn tôm cua, rưới một muỗng lớn nước sốt, tiếp tục ăn cơm.

Lâm Giang cũng không chịu thua, tiếp tục rưới nước sốt, múc thịt, ánh mắt liếc sang tôm hùm đất bên cạnh. Suy nghĩ một chút, cậu ấy bắt đầu bóc vỏ, đợi đến khi bóc được mười mấy con tôm hùm đất liền đổ tất cả vào bát, trộn đều với cơm, một miếng cho vào miệng chỉ có một ít cơm, còn lại đều là thịt tôm dai ngon.

Cuối cùng, hai huynh đệ giải quyết sạch sẽ tôm hùm đất và lẩu cua thịt trên bàn mới chịu dừng lại, chỉ còn lại một bàn đầy vỏ tôm.

Ngồi nghỉ ngơi một chút, hai người đứng dậy bắt đầu dọn dẹp, Lâm Lộ bưng nồi đất và đĩa lớn vào bếp, Lâm Giang thì dọn dẹp vỏ tôm và thức ăn thừa trên bàn.

Giang Oản Oản thấy Lâm Lộ đi vào, cười hỏi: “Thế nào, hương vị món ăn được chứ?”

Lâm Lộ gật đầu lia lịa: "Quá ngon, tẩu tẩu, sau này việc buôn bán của chúng ta nhất định sẽ rất tốt!”

Hôm nay bởi vì họ đến sớm, không có mấy khách, Lâm Lộ cho rằng việc buôn bán không được tốt lắm.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh nhìn nhau, đều khẽ cười một tiếng.

Lâm Lộ thấy họ cười một cách khó hiểu, gãi gãi đầu, có chút không hiểu.

Tuy nhiên, khi gần đến giữa trưa, cậu ấy mới hiểu ra họ đang cười cái gì, lúc này, hai huynh đệ ngây người nhìn những người ngồi chật kín trong cửa tiệm, lại nhìn hàng dài người đang xếp hàng bên ngoài, vô cùng kinh ngạc.

Quan trọng nhất là, Tần Tĩnh Trì chỉ ghi lại tên của mấy chục người, liền nói những người còn lại ngày mai hãy đến.

Nhìn những vị khách phía sau không xếp hàng được đều đang than thở, Lâm Lộ vội vàng kéo hắn lại: "Tĩnh Trì ca, còn nhiều khách như vậy, tại sao chúng ta không làm nữa?"

Tần Tĩnh Trì cười giải thích: "Bởi vì tôm cua của chúng ta không đủ, hơn nữa tẩu tẩu của đệ cũng bận làm không xuể, thêm nữa… Là nếu mỗi ngày chúng ta đều làm cho tất cả khách, vậy chẳng phải họ ăn nhiều ngày sẽ ngán sao."

Nghe xong lời này, Lâm Lộ mới gật đầu suy nghĩ: "Thì ra là vậy."

Tần Tĩnh Trì vỗ nhẹ vai cậu ấy: "Được rồi, đệ mau vào bếp học hỏi tẩu tẩu đi, ở đây có ta rồi.”

“Vâng, được ạ!”

Bên này cảm thấy tôm cua không đủ, mà Tưởng Đại Hải ở bên kia cũng đang sầu não. Từ lần trước hắn ta đi đưa tôm cua xong, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản liền bảo hắn ta đưa nhiều hơn một chút nhưng bất đắc dĩ hắn ta thật sự có lòng mà không có sức. Trừ phi vận khí đặc biệt tốt nếu không mỗi ngày cũng chỉ có thể vớt được hơn trăm cân.

Hắn ta nhắc tới những chuyện phiền lòng này với người nhà, nương tử của hắn ta liền bất đắc dĩ gõ đầu hắn ta: "Cái đầu này của chàng, sao lại cứng nhắc như vậy!”

Tưởng Đại Hải uất ức nhìn thê tử hắn ta, sau đó lại nghe nàng ấy nói: “Trong thôn chúng ta cũng có mấy nhà thường xuyên ra biển vớt đồ, chúng ta có thể để họ vớt lên bán cho chúng ta, cứ theo giá hai văn tiền thu mua, có khối người nguyện ý bán đấy!”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 106: Chương 106



"Chúng ta bên này cũng tiếp tục đánh bắt, đến lúc đó chẳng phải còn kiếm được nhiều hơn sao!"

Tưởng Đại Hải nghe xong lập tức phản ứng lại, hai mắt sáng lên ôm nương tử mình xoay một vòng, liền hưng phấn ra ngoài tìm người.

Tuy nhiên, nghĩ đến việc Tần Tĩnh Trì chỉ cho hắn ta giao thêm gấp đôi số lượng, hắn ta suy nghĩ một chút liền chỉ đi tìm nhà họ Hoàng phía đông thôn, Hoàng Hữu Tài và nhi tử hắn ta đều là những người giỏi đi biển. Nếu thu mua từ họ, mỗi lần giao hàng chắc chắn là đủ.

Hắn ta hưng phấn đi về phía đông thôn, từ xa đã nhìn thấy Hoàng Hữu Tài đang cau mày trước một tấm lưới lớn, trong lưới chính là hải sản như tôm cua.

Tưởng Đại Hải vội vàng đi tới: "Hoàng tam ca! Mấy người đang làm gì vậy? Sao lại cau mày thế?"

Hoàng Hữu Tài bất lực nhìn hắn ta một cái, chỉ vào đống hải sản đang nhảy loạn xạ trong lưới lớn trước mặt, sầu não nói: “Đệ xem, ta cũng không biết phải làm sao, mỗi ngày xuống biển đều vớt lên một đống côn trùng. Nếu có thể có vài con cá, dù sao cũng còn chút thịt, miễn cưỡng cũng có thể ăn.”

“Cho nên ta định kéo thứ này ⁶về cho gà ăn.”

Tưởng Đại Hải nghe thấy vậy, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, hắn ta nhìn những con cua lớn và tôm ở trong túi lưới thì lập tức biết chúng vừa mập vừa chắc thịt, chắc chắn mấy người Tần Tĩnh Trì sẽ rất thích.

Hoàng Hữu Tài vừa nghi ngờ vừa chán ghét nhìn hắn ta: “Cái thứ này mà đệ còn mua? Không phải đệ cũng đi mò cá sao, có lẽ phải vớt được rất nhiều mới đúng chứ?”

Tưởng Đại Hải lắc đầu: “Ta không bắt đủ, huynh đừng có quan tâm nữa, ta mua hai văn tiền một cân được không?”

Hoàng Hữu Tài và con của hắn ta nghe thấy vậy thì đều không nhịn được mà mở to mắt nhìn, Hoàng Hữu Tài cẩn thận đánh giá hắn ta vài lần, một lát sau mới nói: “Có phải đệ bị điên rồi không?”

Sau đó chỉ vào những thứ ở trong túi lưới: “Chỉ những cái này thôi hả? Rõ ràng đệ cũng thấy rồi đó, đây toàn là những con côn trùng vỏ cứng, không có thịt!”

Tưởng Đại Hải bất lực mỉm cười, nghĩ tới ngày đó hắn ta cũng cho rằng như vậy, sao có thể ăn được mấy con côn trùng này chứ. Nhưng Giang Oản Oản người ta lại có thể làm ra được những món ngon, đến bây giờ hắn ta vẫn còn nhớ hương vị của thịt tôm và cua được ăn vào mấy ngày trước đó!

“Haha... Hoàng tam ca, ta thật sự có chỗ cần dùng, huynh không cần phải ý đâu, cứ bán cho ta là được.”

“Còn nữa, ta vẫn cần những con côn trùng màu đỏ đen có càng ở trong cái suối nhỏ kia, huynh có thể vớt thêm rồi bán cho ta!”

Khóe miệng Hoàng Hữu Tài giật giật, hắn ta nhìn Tưởng Đại Hải như nhìn một thằng ngốc, nhưng nghĩ đến chuyện có thể đổi những thứ không ai cần này thành tiền thì cũng không quan tâm nhiều như vậy, hai văn tiền một cân, vậy thì có thể bán được rất nhiều tiền đó!

Nghĩ như vậy, Hoàng Hữu Tài vội vàng nói: “Đệ muốn mua bao nhiêu? Lúc nào cũng mua hả?”

Tưởng Đại Hải gật đầu: “Ta muốn mua lâu dài, nhưng mà khi nào không cần mua nữa thì ta sẽ nói trước một tiếng.”

Hoàng Hữu Tài liên tục gật đầu: “Được được được.”

Cuối cùng Tưởng Đại Hải mua sạch tôm cua ở trong túi lưới của Hoàng Hữu Tài, thậm chí còn hí ha hí hửng trở về nhà.

Hoàng Hữu Tài thấy dáng vẻ này của hắn ta, rồi lại nhìn những đồng tiền ở trong tay, sau đó lại nhìn nhi tử của mình. Hai người cùng nhau nhìn bóng lưng xa dần của Tưởng Đại Hại như thể đang nhìn người tiêu tiền như rác vậy.

Hoàng Hữu Tài vỗ bả vai nhi tử nhà mình rồi nghiêm túc nói: “Nhi tử, sau này con đừng ngu ngốc giống như Đại Hải thúc đấy nhé! Đừng tặng bạc ra ngoài như vậy.”

Nhi tử của hắn ta nghiêm túc gật đầu: “Vâng ạ, con sẽ không mua những thứ vô dụng này đâu ạ.”

Tưởng Đại Hải ở bên này đã giải quyết được chuyện lớn, còn ở một bên khác, hai huynh đệ Lâm Lộ và Lâm Giang đang học hành rất nghiêm túc.

Khi bọn họ đã đóng quầy hàng, Giang Oản Oản bảo hai người xào một đĩa tôm để ăn thử, mọi người đều cảm thấy hương vị khá ổn.

Sau này tiệm lẩu ở bên cạnh được mở, nàng có thể làm cho hai huynh đệ này một căn phòng ăn tầng hai, như thế buổi tối, bọn họ sẽ ở lại khuya hơn, khi còn ở hiện đại, Giang Oản Oản đã bán đồ ăn khuya là tôm càng xanh và bán rất đắt hàng.

Trên đường về, Giang Oản Oản nói chuyện này với bọn họ: “Sau này các đệ cứ sẽ ở bên cạnh, như vậy buổi tối sẽ bán tôm càng xanh, khi đó chúng ta sẽ tăng tiền công cho các đệ.”

Lâm Lộ và Lâm Giang sững sờ tại chỗ, hai người bọn họ hoàn toàn không thể ngờ được cửa hàng ở bên cạnh cũng có phần của bọn họ! Vì vậy đã suy nghĩ lung tung suốt cả chặng đường.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của hai người họ, nghĩ đến chuyện trong nhà không còn gì ăn, vì vậy Giang Oản Oản lập tức đi tới quán thịt để mua chút thịt ba chỉ và xương sườn.

“Lâm Lộ, Lâm Giang, tối nay hai huynh đệ ở lại nhà ta ăn cơm đi!”

Thấy hai người muốn từ chối, Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh nói: “Tẩu tử của các đệ nấu thức ăn ngon lắm đó, chẳng lẽ không muốn ăn thử sao?”

Lâm Giang nghe thấy vậy, cậu ấy do dự một hồi rồi liên tục gật đầu, Lâm Lộ ở bên cạnh thấy dáng vẻ này của đệ đệ mình thì bất lực mỉm cười: “Vậy cảm ơn Tĩnh Trì ca, cảm ơn tẩu tử.”

Giang Oản Oản xua tay: “Không cần phải khách sáo, hôm nay hai đệ đi theo bận trước bận sau cũng vất vả rồi, ngày mai tiếp tục học hành cho tốt nhé.”

“Vâng ạ! Bọn đệ sẽ nghiêm túc!”

“Tẩu tử, tẩu yên tâm đi ạ.”

Khi về đến nhà, cổng vẫn còn bị khóa, hôm nay Tần phụ Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn đều có việc nên không đi cùng bọn họ, sáng sớm hôm nay đã đón Đoàn Đoàn về nhà cũ ở bên kia, có lẽ vẫn chưa trở về.

Giang Oản Oản lấy chìa khóa ở trong túi áo ra, nàng mời hai người ngồi xuống: “Hai đệ ngồi trước đi.”

Sau đó Giang Oản Oản đi xuống bếp, nàng lấy thịt lợn khô ở trong ngăn tủ ra, để vào đĩa rồi bưng ra cho hai người: “Các đệ cứ ăn thử thịt lợn khô này trước đi, để ta đi nấu cơm.”

Hai người vội vàng xấu hổ đứng lên: “Tẩu tử, để bọn đệ giúp tẩu, tiện thể cũng có thể học thêm được vài thứ.”

“Không cần đâu, chỉ là mấy món ăn đơn giản thôi, các đệ cứ ngồi đi, không phải chờ lâu đâu.”

Hai người thấy Giang Oản Oản kéo Tần Tĩnh Trì nhanh chóng rời đi, rồi lại nhìn đĩa thịt lợn khô ở trên bàn, cả hai vươn tay ra cầm lấy, ngửi thử, sau đó ngập ngừng cho vào trong miệng.

Lâm Giang nhai một hồi lâu mới có thể nuốt xuống, cậu ấy thấy Lâm Lộ ở bên cạnh đã cầm miếng thứ ba lên thì vội cầm thịt nhét vào miệng mình. Không bao lâu sau, một đĩa thịt heo khô bị ăn sạch.

Hai người chỉ có thể nhìn cái đĩa trống trơn rồi lại nhau.

“Nương ơi! Nương ơi! Nương và cha về rồi ạ?”

Trong lúc hai người đang ngẩn người, Đoàn Đoàn đẩy cửa đi vào, theo sau còn có hai người Tần phụ và Tần mẫu.

Hai huynh đệ vội vàng đứng lên: “Thúc, thẩm thẩm.”

Tần phụ hơi khựng lại nhưng cũng lập tức phản ứng và nói: “Mau ngồi đi, hôm nay các cháu theo Oản Oản học cách làm tôm cua đúng không? Cảm thấy thế nào?”

Lâm Lộ gật đầu: “Học được rồi ạ, nhưng mà tẩu tử có để cho chúng cháu thử nấu một chút, hương vị còn lâu mới có thể sánh bằng tẩu tử được ạ.”

Tần phụ cười nói: “Người trẻ không thể vội vàng được, hôm nay các cháu mới học được một ngày thôi mà.”

Tần phụ Tần mẫu ngồi nói chuyện với hai huynh đệ bọn họ, Đoàn Đoàn thấy Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản không ở đây thì đã chạy thẳng tới phòng bếp, quả nhiên cậu bé lập tức trông thấy bọn họ ở trong này.

Đôi mắt của tiểu gia hỏa lập tức sáng lấp lánh như những ngôi sao: “Nương… Cha…”
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 107: Chương 107



Giang Oản Oản đang cắt ớt nên không thể để cậu bé tới gần: “Đoàn Đoàn, con đừng tới chỗ nương, nếu không sẽ bị sặc ớt đó.”

tiểu tử nghe thấy vậy thì cũng quay người lao vào trong lòng Tần Tĩnh Trì.

Tần Tĩnh Trì lau khô bàn tay vừa rửa rau rồi mới bế tiểu tử ngồi lên cái ghế ở trong góc khuất: “Con ngoan ngoãn ngồi ở đây, để cha và nương nấu cơm cho con ăn.”

Đoàn Đoàn ngẩng đầu, hai tay đặt trên đùi, cậu bé ngoan ngoãn nói: “Vâng ạ, Đoàn Đoàn biết rồi!”

Chỉ một lúc sau, mùi thơm ngào ngọt của món sườn xào chua ngọt đã ra lò, khi thấy cái mũi nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn khẽ giật giật để ngửi mùi thơm đã tràn ngập khắp căn phòng. Giang Oản Oản mỉm cười lấy một cái bát nhỏ rồi gắp vài miếng sườn vào đó: “Bảo bối, con từ từ ăn nhé.”

Đoàn Đoàn l.i.ế.m môi, cậu bé tập trung nhìn miếng sườn vẫn còn đang bốc hơi ở trong bát.

Giang Oản Oản thổi nguội và đút cho cậu bé một miếng, sau đó nàng đặt cả bát lẫn đũa vào trong tay cậu bé, khẽ vuốt cái mũi nhỏ của Đoàn Đoàn: “Khi ăn cẩn thận bỏng đó, chú mèo ham ăn à!”

“Vâng ạ, Đoàn Đoàn biết rồi! A... Ngon quá!”

Giang Oản Oản nhanh chóng nấu thêm một nồi thịt kho tàu mềm tan, xào một đĩa rau xanh, một bát canh sườn heo hầm củ cải, nàng còn nấu cho Đoàn Đoàn một bát trứng hấp, các món ăn đã được chuẩn bị xong xuôi.

Lâm Lộ và Lâm Giang nhìn món thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt vô cùng hấp dẫn kia, cả hai trợn tròn mắt nhìn, nuốt nước miếng, đây là thịt đó!

Giang Oản Oản không nhìn thấy Tần Tĩnh Nghiễn đâu, nàng nghi ngờ hỏi: “Cha nương, A Nghiễn đâu rồi ạ? Sao đệ ấy lại không tới vậy ạ?”

Tẫn mẫu bất lực nói: “Tiểu tử này không biết trốn trong phòng viết cái gì đấy, viết rất tập trung, nương bảo tiểu tử đi mà cũng không chịu, nói là hôm nay sẽ không ăn cơm.”

Giang Oản Oản nhíu mày, nàng cảm thấy có lẽ Tần Tĩnh Nghiễn đang viết đến đoạn đặc sắc của quyển truyện mà cậu nói nên mới không thể đặt bút xuống được.

Nàng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Không ăn cơm thì không được! Để con gắp mỗi món một phần ra cho đệ ấy, con đặt trong bếp ủ ấm, lát nữa cha nương về thì mang cho đệ ấy nhé.”

Tần phụ ở bên cạnh gật đầu: “Được được được, cũng chỉ có các con nuông chiều cái thói xấu này của tiểu tử thôi.”

Giang Oản Oản đặt đồ ăn vào phòng bếp, còn Tần mẫu và Tần Tĩnh Trì thì dọn cơm cho mọi người, khi Giang Oản Oản về, nàng thấy Lâm Lộ và Lâm Đường vẫn chưa ăn, vì vậy đã nói: “Mau ăn đi, thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt phải ăn nóng mới ngon!”

Tần Tĩnh Trì cười nói: “Các đệ đừng quá câu nệ, mau nếm thử tay nghề nấu nướng của tẩu tử đi.”

Huynh đệ hai người lập tức cầm bát cơm lên, đôi mắt dán chặt vào đĩa thịt thơm lừng kia, khi thấy mấy người Tần Tĩnh Trì bắt đầu gắp thức ăn thì cả hai mới vươn đũa ra, bởi vì đĩa thịt kho tàu được đặt ngay bên cạnh bọn họ nên hai huynh đệ đã gắp thịt kho tàu ăn trước.

Thịt kho tàu có hương vị đậm đà, mềm tan trong miệng và không hề bị ngấy một chút nào.

Lâm Lộ chớp chớp mắt, cậu ấy cẩn thận thưởng thức miếng thịt trong miệng, nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không thể phân biệt được các loại gia vị được cho vào trong đó.

Trước kia khi cậu ấy học nghề ở tửu lâu, cũng có thể bây giờ các loại gia vị được bán khá ít nên Lâm Lộ cơ bản có thể nếm được các loại gia vị được cho vào trong món ăn, nhưng món thịt kho tàu này không chỉ có vị mặn, vị cay mà còn có cả vị của xì dầu, còn lại cậu ấy hoàn toàn không thể phân biết được.

Cậu ấy nhanh chóng ăn hai miếng, sau đó chuyển đũa sang món sườn xào chua ngọt.

Ăn một miếng, cậu ấy phải cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trước kia cũng từng nghe người ta nói ở một vài nơi có bỏ đường vào trong món ăn, nhưng cậu ấy lại không thể chấp nhận được, cũng không thể tưởng tượng được một món ăn có vị mặn, vị cay rồi lại còn có cả vị ngọt sẽ kỳ lạ như thế nào. Nhưng khi ăn miếng sườn này thì đã hoàn toàn hiểu rõ, thì ra cho đường vào thịt lại ngon được như vậy!

Còn Lâm Giang ở bên cạnh cậu ấy lại không nghĩ nhiều như vậy, cậu ấy chỉ cảm thấy món này ngon, món kia cũng ngon, vì vậy động tác gắp thức ăn nhanh chóng không dừng lại, miệng còn liên tục lẩm bẩm: “Món sườn này ngon thật đó, có vị ngọt mà có thể ngon như vậy!”

“Cả một đống thịt này nữa, có mỡ có nạc, vô cùng thơm!”

“Tẩu tử, tẩu giỏi thật đó, khó trách tẩu lại nấu được các món tôm cua ngon như thế!”

Giang Oản Oản cười nói: "Ngon thì ăn nhiều một chút!”

Thấy Tần phụ Tần mẫu khó gắp được thịt kho tàu, Giang Oản Oản lập tức lấy thìa xúc cho mỗi người một muỗng: “Cha nương, thịt kho tàu hôm nay ngon lắm đó, rất mềm, hai người ăn đi ạ.”

Răng của hai người không còn khỏe, Giang Oản Oản sợ họ bị đau răng nên nàng cũng chỉ gắp cho mỗi người hai ba miếng sườn xào chua ngọt để nếm thử: “Cha nương, hai người cũng ăn thử sườn xào chua ngọt đi, mùi vị cũng được, nhưng nếu lại bị đau răng thì rất phiền phức, lần trước cha bị đau răng đã sưng hai ngày liền đó ạ.”

Tần mẫu liên tục gật đầu: “Nương biết rồi, Oản Oản.”

Tần phụ cũng cười nói: “Đã lâu rồi cha không bị đau nữa, ăn thêm vài miếng có lẽ vẫn được chứ?”

Tần Tĩnh Trì bất lực nhìn ông: “Cha, Oản Oản cũng là vì tốt cho cha thôi mà, bây giờ kiềm chế lại còn hơn là ôm miếng đau đớn cả một ngày, ăn gì cũng không được!”

Tần phụ nhìn hắn một cái: “Biết rồi biết rồi! Cha không ăn là được chứ gì!”

Sau đó ông nói thầm với Tần mẫu: “Tiểu tử thối này, bây giờ càng ngày càng không coi trọng cha mình nữa!”

Tần mẫu trừng mắt nhìn ông một cái: “Tự chàng không biết tình huống của mình à? Oản Oản và Tĩnh Trì cũng chỉ muốn tốt cho chàng thôi mà.”

Tần phụ đuối lý nhìn sang chỗ khác, ông không nói thêm gì nữa mà chỉ tập trung ăn miếng thịt kho tàu thơm lừng ở trong bát cơm.

Vừa ăn vừa gật đầu, thật ra thịt kho tàu cũng chẳng kém cạnh gì với sườn xào chua ngọt.

Đoàn Đoàn ngồi trên chiếc ghế nhỏ mà Tần Tĩnh Trì cố ý làm cho mình, cậu bé kéo ống tay áo của Giang Oản Oản rồi lo lắng chỉ vào bát trứng hấp: “Nương ơi nương, trứng trứng.”

Giang Oản Oản cầm lấy bát cơm của cậu bé nàng múc hai muỗng trứng thật to: “Bảo bối, con có muốn ăn thịt nữa không?”

Đoàn Đoàn l.i.ế.m nước dính trên cái miệng nhỏ của mình, cậu bé nhìn đĩa sườn xào chua ngọt và thịt kho tàu, sau một hồi suy nghĩ, cậu bé chỉ vào sườn xào chua ngọt và nói: “Nương ơi, Đoàn Đoàn muốn ăn xương có thịt ngọt ngọt.”

Cậu bé vừa nói xong, Giang Oản Oản lập tức mỉm cười gắp vài miếng sườn xào chua ngọt cho cậu bé, sau đó đặt cái bát nhỏ xuống trước mặt cậu bé: “Được rồi, con mau ăn đi.”

tiểu tử ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt to tròn sáng rực: “Vâng ạ!”

Giang Oản Oản nhìn thấy trên mũi Đoàn Đoàn bị dính thức ăn, nàng bất lực lau giúp cậu bé: “Ăn chậm thôi, xem mũi cũng bị dính nước rồi này.”

Đoàn Đoàn cười nhẹ nhìn nàng, cậu bé ngọt ngào nói: “Nương có thể lau giúp Đoàn Đoàn mà! Haha...”

Tần Tĩnh Trì khẽ nhéo gáy tiểu tử: “Đồ trứng thối, chẳng lẽ lúc nào nương cũng phải lau giúp con sao, nghe lời nương, sau này phải ăn chậm rãi từ tốn, biết chưa hả?”

Đoàn Đoàn quay đầu nhìn hắn, cậu bé gãi đầu, suy nghĩ một hồi rồi thông minh nói: “Vậy cha lau giúp Đoàn Đoàn là được rồi mà!”

Tần Tĩnh Trì nhướng mày, hắn nhéo gương mặt nhỏ mềm mại của cậu bé rồi nói: “Con đúng là một cậu bé thông minh mà!”

Đoàn Đoàn ưỡn ngực, đôi môi nhỏ khẽ vểnh lên, hiển nhiên là đang bày ra dáng vẻ kiêu ngạo mà.

Lâm Giang và Lâm Lộ ngồi đối diện thấy dáng vẻ này của tiểu tử thì không khỏi bật cười thành tiếng.

Đoàn Đoàn thấy hai người họ cười mình, gương mặt nhỏ đỏ bừng lên, cậu bé lập tức ngồi thẳng người, cầm bát của mình lên để che mặt rồi từ từ ăn cơm.

Hai người thấy tiểu tử xấu hổ, lúc này mới cố gắng kìm chế lại, từ từ dừng cười.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 108: Chương 108



Sau khi ăn cơm xong, Lâm Giang và Lâm Lộ định đi về nhà, đúng lúc tiện đường với Tần phụ Tần mẫu nên có thể đưa hai người già về nhà luôn.

Giang Oản Oản đi vào phòng bếp, nàng bưng đồ ăn để riêng cho Tần Tĩnh Nghiễn ra, sờ bát, vẫn còn hơi nóng.

Giang Oản Oản lấy một cái rổ nhỏ rồi đặt thức ăn vào trong, sau đó mới ra khỏi phòng bếp, đưa rổ cho Tần mẫu và nói: “Nương, cơm và đồ ăn vẫn còn nóng đó ạ, vừa hay khi về không cần phải làm nóng nữa, nương và cha mau mang về cho A Nghiễn ăn nhân lúc còn nóng đi.”

Tần mẫu nhận lấy cái rổ rồi nói: “Được, Oản Oản à, vậy ta và cha con đi về với Lâm Lộ và Lâm Giang nhé.”

Đi được vài bước, bà đột nhiên nghĩ đến gì đó, Tần mẫu dừng bước, xoay người lại và nói: “Đúng rồi, số bông và vải con mua đặt ở nhà cũ, ta đã may theo lời con nói rồi đó.”

Giang Oản Oản gật đầu: “Vâng ạ, con biết rồi.”

“À, đúng rồi, ngày mai cha nương không cần lên huyện với chúng con đâu, dù sao cũng có hai người Lâm Lộ rồi, hai huynh đệ đều là người nhanh nhẹn, hơn nữa cũng không bận rộn lắm ạ.”

“Được, nương biết rồi, đúng lúc có thể ở nhà làm thêm một cái đệm.”

Bởi vì mua được tôm cua từ Hoàng Hữu Tài nên ngày hôm sau, Tưởng Đại Hải lập tức mang đến cho Giang Oản Oản.

“Tĩnh Trì, đệ muội, không phải hai người bảo ta bắt nhiều hơn sao, nhưng mà một mình ta không thể bắt được quá nhiều. Vì vậy ta đã nhờ hộ gia đình trong thôn thường xuyên ra biển rồi mua rất nhiều tôm cua từ bọn họ, hôm nay, ta lập tức tranh thủ để giao tới này.”

Giang Oản Oản nhìn những con cua to béo trong mấy cái thùng gỗ to, nàng cười nói: “Vậy cũng tốt, Đại Hải ca có thể mua lại với giá thấp, như thế có thể kiếm được nhiều tiền hơn ạ.”

Tưởng Đại Hải cười, hắn ta gật đầu: “Hahaha, không giấu gì muội, ta mua lại tôm cua với giá hai văn tiền một cân, mỗi cân ta sẽ kiếm được một văn tiền!”

Giang Oản Oản gật đầu: “Vậy thì tốt ạ.”

Cuối cùng, Giang Oản oản xào cho hắn ta một phần tôm hùm chua cay, lúc này Tưởng Đại Hải phấn khích rời đi.

Bây giờ, hắn ta biết bọn họ bán tôm cua được mấy chục văn tiền một cân, nhưng mà người ta cũng phải bỏ dầu và gia vị gì đó, hắn ta biết được đó là thứ không thể thiếu. Có lẽ chỉ mỗi Giang Oản Oản mới có thể biến những con côn trùng này thành món ngon thôi, hắn ta và nương tử từng tự làm ở nhà nhưng mùi vị cuối cùng lại tanh đến mức không thể ăn được.

Mặc dù bọn họ chỉ cho mình ba văn tiền một cân nhưng hắn ta cũng rất thỏa mãn rồi, nếu không có bọn họ thì đến một văn tiền hắn ta cũng không thể kiếm được.

Tưởng Đại Hải ngửi được mùi tôm ở trong tay, hắn ta ngồi trên xe bò không nhịn được mà ăn thử vài con, số còn lại thì để dành cho nương tử, nương và nhi tử của hắn ta, ngày nào bọn họ cũng chờ mong hắn ta sẽ mang tôm về để ăn.

Hôm nay, hiếm khi trời không có mây mà còn nóng chói chang, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì bị Đoàn Đoàn làm nũng, cả hai mềm lòng dẫn tiểu tử tới tiệm.

Bây giờ, Tần Tĩnh Trì dời một cái quầy nhỏ vào một góc ở trong phòng bế, đúng lúc có thể để Đoàn Đoàn ngồi sau quầy, nghĩ đến chuyện lát nữa bọn họ sẽ vô cùng bận rộn, Tần Tĩnh Trì lập tức khóa cửa của quầy bán hàng lại, như vậy cho dù một mình Đoàn Đoàn ở trong đó cũng không sao cả.

Sau đó, hắn và Lâm Lộ, Lâm Giang cùng chuyển số tôm cua mà Tưởng Đại Hải vừa đưa tới.

Lần này số tôm cua mà Tưởng Đại Hải mang tới nặng khoảng bốn, năm trăm cân.

Nghĩ đến mấy chum đựng nước ở trong phòng bếp vẫn còn rất nhiều tôm cua, ba người quyết định chuyển số tôm cua này ra sân sau.

Thật ra cái sân sau này chính là một cái túp lều bằng cỏ tranh rộng rãi được Tần Tĩnh Trì và Tần phụ dựng, đúng lúc có thể nuôi tôm cua ở trong đó.

Giang Oản Oản đang chuẩn bị nguyên liệu ở trong phòng bếp, thỉnh thoảng nàng sẽ nhìn Đoàn Đoàn đang ngồi bên ngoài qua cánh cửa sổ nhỏ, còn mấy nam nhân thì đang bận rộn ở sân sau.

Lúc này, đột nhiên có một nữ nhân đi vào trong viện, sắc mặt của bà ấy vừa do dự vừa căng thẳng.

Từ khi Lý Tam Nương nghe được chuyện Giang Oản Oản mở cửa tiệm, bà ấy rất muốn lén đi gặp nữ nhi nhà mình, khi thấy hình như trong tiệm không có ai thì mới dũng cảm đi vào.

Sau khi vào, bà ấy nhìn xung quanh một vòng và thấy không có một ai, còn Đoàn Đoàn vốn đang nằm sấp trên bàn sau quầy hàng, đột nhiên cậu bé nghe thấy tiếng động, vì vậy lập tức ngồi thẳng người dậy.

Lý Tam Nương và Đoàn Đoàn nhìn nhau một hồi lâu, khi thấy tiểu tử có vài phần giống với Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì, bà ấy kích động đi qua đó, vừa muốn ôm cậu bé một cái thì lại bị cái cửa nhỏ được khóa chặt ngăn cản.

Lý Tam Nương đành phải nhìn chằm chằm Đoàn Đoàn cách cánh cửa gỗ, bà ấy nhớ trước kia mình tới thăm Giang Oản Oản, lúc đó tiểu tử mới được sinh ra không bao lâu, bây giờ đã lớn như vậy rồi sao?

Sau đó lại nghĩ tới chuyện nữ nhi mắng mình, thậm chí còn đuổi mình ra khỏi cửa, bà ấy lại cảm thấy rất xấu hổ, từ đó về sau, Giang Hiền Vũ không cho bà ấy đến thăm Oản Oản nữa.

Mặc dù sau đó có vài lần lén lút tới, vốn dĩ chỉ muốn thăm ngoại tôn của mình nhưng sau nhiều lần không gặp được Đoàn Đoàn, lại nghĩ đến lần đầu tiên gặp tiểu tử, khi ấy cậu bé rất yếu, tiếng khóc yếu ớt như mèo con nên bà ấy đã cho rằng...

Bây giờ nhìn thấy bánh bao nhỏ trắng trẻo khỏe mạnh, trong lòng bà ấy lập tức tràn đầy sự trìu mến.

Đoàn Đoàn chớp mắt nhìn người đột nhiên xuất hiện, vốn dĩ cậu bé cảm thấy rất sợ hãi nhưng khi thấy đôi mắt Lý Tam Nương ngấn lệ nhìn mình đầy trìu mến, cậu bé lại cảm thấy hơi buồn bã. Vì vậy nhỏ giọng an ủi bà ấy qua cánh cửa: “Nãi nãi, người sao vậy? Người đừng khóc nữa!”

Giang Oản Oản đang cắt đồ ăn, đột nhiên nàng nghe thấy giọng nói của Đoàn Đoàn, vì vậy vội vàng lau sạch tay rồi đi ra khỏi phòng bếp.

Nàng nhìn lão nhân rưng rưng nước mắt ở trước mặt thì cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng lại không biết làm sao.

Lý Tam Nương gọi nàng rồi cầm lấy tay nàng, bà ấy nói: “Oản Oản, con đừng đuổi nương đi, nương... Nương... Chỉ muốn tới thăm con một lúc thôi.”

Giang Oản Oản mở to mắt, nguyên chủ vẫn còn phụ mẫu sao? Nhưng mà trong trí nhớ mà mình được nhận lại hoàn toàn không có chuyện của cha mẹ! Nàng còn tưởng rằng nguyên chủ giống mình, cũng là cô nhi...

Không... Không đúng! Suy nghĩ cẩn thận nghĩ lại, ngày đầu tiên mình vừa tỉnh lại, Tần Tĩnh Trì từng nói nguyên chủ bị phụ mẫu ép gả cho hắn.

Khi đó suy nghĩ của nàng đang rất lộn xộn nên không quá chú ý tới lời nói của hắn, vì vậy khi không nhận được ký ức về phụ mẫu của nguyên chủ, nàng đã cho rằng nguyên chủ không còn cha nương.

Nhưng vì sao cha nương là người quan trọng mà nàng lại không được nhận những ký ức này chứ?

Ngay khi Giang Oản Oản đang ngẩn người, mấy người Tần Tĩnh Trì và Lâm Lộ đã về từ sân sau.

Hắn nhìn thấy Lý Tam Nương đột nhiên xuất hiện thì cũng ngẩn người một lúc, sau khi phản ứng lại, hắn vội vàng nói: “Nhạc mẫu, người mau ngồi xuống đi!”

Tần Tĩnh Trì đã không gặp đôi phu thê Lý Tam Nương hai năm rồi.

Trước kia Giang Oản Oản khăng khăng muốn đoạn tuyệt quan hệ với đôi phu thê bọn họ, nhưng Lý Tam Nương vẫn luôn nhớ nữ nhi. Sau khi bọn họ thành thân, thỉnh thoảng bà ấy vẫn sẽ tới thăm nhưng lần nào cũng bị nguyên chủ đuổi ra ngoài.

Tuy vậy bọn họ vẫn là nhạc phụ và nhạc mẫu của mình nên Tần Tĩnh Trì vẫn đi thăm hai người họ, ai ngờ sau khi bị nguyên chủ biết được, nàng chạy đến làm loạn trước mặt hai người họ vài lần. Đồng thời cũng không cho Tần Tĩnh Trì đi nữa, thậm chí còn dùng Đoàn Đoàn để uy h.i.ế.p hắn.
 
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 109: Chương 109



Sau đó Tần Tĩnh Trì vẫn còn băn khoăn, vì vậy hắn lại lén nàng đi thăm hai người họ nhưng Giang Hiền Vũ lại bảo hắn đừng tới nữa, ông ấy nói rằng nguyên chủ đã đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, sau này sẽ không còn quan hệ gì nữa, vì vậy Tần Tĩnh Trì vẫn nhiều lần tới thăm nhưng lại không cho hắn vào nhà.

Tần Tĩnh Trì thấy Giang Hiền Vũ quyết tâm không nhận nữ nhi và con rể là mình, mỗi lần hắn mang đồ tới đều không cần, cũng không cho vào nhà, vì vậy dần dần hắn không tới nữa.

Lý Tam Nương ngồi trên ghế yên lặng nhìn chằm chằm nàng, Giang Oản Oản thì xấu hổ đứng bên cạnh, nàng không biết nên nói gì, trước kia nàng không có phụ mẫu, vì vậy hoàn toàn không biết nên ở chung với bọn họ như thế nào. Hơn nữa hình như nguyên chủ có mâu thuẫn gì đó với cha nương của nàng, cũng không quá thân thiết.

Nàng tha thiết mong chờ nhìn Tần Tĩnh Trì cầu xin giúp đỡ, Tần Tĩnh Trì nhìn nàng một cái, hắn an ủi gật đầu. Sau một hồi suy nghĩ, hắn vội vàng mở cửa gỗ của quầy hàng và bế Đoàn Đoàn ra rồi nói với cậu bé về Lý Tam Nương đang ngồi trên ghế: “Đoàn Đoàn, đây là ngoại tổ mẫu của con, mau gọi đi!”

Đoàn Đoàn nghi ngờ nhìn Lý Tam Nương, sau một hồi do dự, cậu bé lại nhìn cha và nương của mình, khi thấy cả hai người họ đều đang nhìn mình với ánh mắt cổ vũ, tiểu tử mới từ từ nói: “Ngoại... Tổ mẫu…”

Lý Tam Nương nhìn bánh bao nhỏ trắng nõn mềm mại ở trước mặt, bà ấy vội vàng lau mắt, duỗi hai tay ra, vừa xấu hổ vừa căng thẳng nói: “Ngoại tổ mẫu muốn ôm con, được không?”

Đoàn Đoàn siết c.h.ặ.t t.a.y nương của mình, cậu bé ngẩng đầu nhìn nàng, Giang Oản Oản xoa đầu tiểu tử rồi nói: “Mau đi đi, ngoại tổ mẫu nhớ con, để ngoại tổ mẫu ôm Đoàn Đoàn một cái nhé?”

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”

Sau đó cậu bé đi tới trước mặt Lý Tam Nương, duỗi đôi tay nhỏ nhắn ra: “Ngoại tổ mẫu ôm Đoàn Đoàn.”

Lý Tam Nương vội vàng ôm tiểu tử vào trong lòng, bà ấy cẩn thận quan sát mặt mày của cậu bé, nói: “Lần trước lúc nương gặp tiểu tử, khi ấy tiếng khóc của nó chẳng khác gì mèo con, gầy gò yếu ớt, sau này...” Bà ấy nhìn Giang Oản Oản rồi tiếp tục nói: “Sau này nương lén trốn cha của Oản Oản tới thăm vài lần nhưng đều không gặp được tiểu tử, nương còn tưởng... Nương còn tưởng...”

Còn chưa nói xong, bà ấy đã không thể kìm được mà rơi nước mặt.

Đoàn Đoàn ở trong lòng thấy bà ấy khóc thì vội vàng kéo ống tay áo rồi lau nước mắt cho bà ấy: “Ngoại tổ mẫu ngoan đi ạ, đừng khóc, đã lâu lắm rồi Đoàn Đoàn không khóc đó.”

Lý Tam Nương nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Đoàn Đoàn, phải mất một lúc bà ấy mới nín khóc và mỉm cười, sau đó sờ gương mặt nhỏ bé của cậu bé nói: “Được được được, ngoại tổ mẫu nghe con, ngoại tổ mẫu không khóc nữa.”

Lúc này, Tần Tĩnh Trì đứng bên cạnh mới giải thích: “Mấy lần sau người không gặp tiểu tử có thể là bởi con đã gửi tiểu tử cho cha nương, khoảng thời gian đó đều là cha nương con nuôi dưỡng tiểu tử.”

Bây giờ, Lý Tam Nương mới gật đầu: “Chẳng trách.”

Lý Tâm Nương ôm Đoàn Đoàn cẩn thận đánh giá, bà ấy vừa cười vừa nói: “tiểu tử này rất giống hai con đó, cái mũi nhỏ cao thẳng này rất giống Tĩnh Trì, đôi mắt to, dáng mắt giống với Oản Oản, cái miệng nhỏ này cũng giống Oản Oản, còn lông mày thì giống với Tĩnh Trì.”

Đoàn Đoàn nghe thấy bà ấy nói vậy, cậu bé sờ tới sờ lui từ cái mũi, đôi mắt, lông mày trên mặt mình, đồng thời còn liên tục nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, dường như cậu bé muốn biết mình giống hai người họ bao nhiêu.

Lý Tam Nương thấy tiểu tử như vậy thì bật cười rồi xoa đầu nó, sau đó mới nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản hỏi: “Nhũ danh của tiểu tử là Đoàn Đoàn sao?”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Vâng ạ, nhũ danh là Đoàn Đoàn, tên thật là Tần Kỳ An.”

Lý Tam Nương lẩm bẩm: “Đoàn Đoàn... Kỳ An... Rất hay! Rất hay! Cả nhũ danh... Và tên thật đều rất hay.”

Đoàn Đoàn ưỡn ngực, hiển nhiên đang bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, cậu bé nói: “Nhũ danh Đoàn Đoàn được mẫu thân đặt đó ạ! Đoàn Đoàn rất thích! Còn tên thật là được cha đặt! Đoàn Đoàn cũng rất thích!”

Tẫn Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau, hai người bật lực mỉm cười, sau khi Giang Oản Oản mới vừa đặt nhũ danh cho tiểu tử, cậu bé gặp ai cũng phải khoe một lần, sau này đã nói rất nhiều lần trước mặt mọi người thì mới dần lắng xuống, bây giờ vừa có cơ hội lại bắt đầu.

Lý Tam Nương xoa đầu cậu bé và nói: “Ừm, ngoại tổ mẫu cũng rất thích.”

Lý Tam Nương ôm Đoàn Đoàn chơi đùa một hồi, trong tiệm cũng dần có khách tới, Giang Oản Oản nhéo ngón tay, nàng nói: “Nương... Nương, nương ngồi với Đoàn Đoàn nhé, nương ăn cơm chưa? Để con cho nương ăn thử hải sán ở chỗ chúng con, nếu không bị dị ứng thì con sẽ làm cho nương một phần nhé.”

Lý Tam Nương nhìn nàng với tâm trạng phức tạp, đã bao lâu rồi Oản Oản của bà ấy mới bình tĩnh nói chuyện với bà ấy như vậy? Bà ấy không còn nhớ rõ nữa nhưng lại cảm thấy không quen trước giọng điệu dịu dàng của nàng.

“Nương? Nương?”

Lý Tam Nương nhìn bàn tay đang quơ trước mặt, lúc này mới phản ứng lại: “Hả? À, được được được, ăn thử.”

Sau đó, Giang Oản Oản để bà ấy ăn thử một con tôm rồi nói: “Nếu lát nữa không bị dị ứng thì con sẽ làm thêm cho nương, vậy con đi vào bếp làm việc nhé.”

Giang Oản Oản đi vào phòng bếp, vừa rồi hai huynh đệ Lâm Lộ và Lâm Giang thấy cả nhà bọn họ nói chuyện với nhau nên đã đi vào bếp từ lâu, đồng thời cả hai còn rửa sạch nguyên một chậu tôm cua ta, Giang Oản Oản cười nói: “Hai đệ vất vả rồi, bây giờ khách đã bắt đầu nhiều, chúng ta sắp bận rộn rồi.”

Lâm Lộ nói: “Có lẽ vậy, tẩu tử, đệ thấy số tôm cua hôm nay đưa tới to hơn số tôm cua đang có sẵn đó.”

Giang Oản Oản vui vẻ nói: “Hôm nay, chúng ta sẽ bán hết số hiện tại, để ngày mai bán chỗ vừa đưa tới.”

“Hai đệ học hành chăm chỉ, có lẽ hai món này sẽ học rất nhanh, nhiều nhất mười ngày là có thể học được. Đến lúc đó hai đệ cứ ở lại trong tiệm đi, ta và Tĩnh Trì ca của các đệ phải chuẩn bị chuyển vào nhà mới nên có lẽ sẽ rất bận, vì vậy hai đệ đành phải vất vả nhiều hơn.”

Lâm Giang ở bên cạnh vội vàng nói: “Có gì đâu ạ, tẩu tử, tẩu yên tâm đi, hai bọn đệ sẽ học hành thật chăm chỉ!”

Sau đó còn nói thêm: “Tẩu tử, căn nhà mới của tẩu đẹp thật đó, hơn nữa còn cao tận ba tầng! Người ở thôn khác đi ngang qua nhìn thấy đều phải dừng lại khen rất lâu đó, bọn họ còn nói chủ nhân của căn nhà mới này chắc chắn rất giàu!”

Giang Oản Oản cười nói: “Thật ra căn này này chỉ là nhà hai tầng thôi, không gian trên tầng thứ ba không lớn lắm nên định làm chỗ vui chơi cho Đoàn Đoàn nhà ta.”

Nghĩ đến nhi tử nhà mình, Giang Oản Oản nói thêm: “Sau này, ta sẽ đưa tiểu tử tới học đường để đọc thêm nhiều sách.”

Lâm Lộ và Lâm Giang nghe thấy vậy đều đồng loạt gật đầu, Lâm Lộ còn cười nói: “Tiểu Đoàn Đoàn thông minh như vậy, nói không chừng sau này sẽ làm tiểu Trạng Nguyên thì sao!”

Giang Oản Oản bất lực mỉm cười, cái chức danh Trạng Nguyên này không dễ dành được như vậy, dù sao cả đất nước cũng chỉ có một người thôi mà!

Nàng nghĩ chỉ cần tiểu bảo bối của nhà mình vui vẻ trưởng thành là được rồi, đọc sách cũng chỉ vì để học thêm chút đạo lý, sau này làm người chính trực, tốt bụng, biết phân biệt đúng sai, thiện ác.

Chốc lát sau, Tần Tĩnh Trì mang tờ giấy ghi món khách gọi vào phòng bếp: “Oản Oản, đây là giấy gọi món.”

Giang Oản Oản nhận lấy rồi nhìn thoáng qua, tạm thời phải làm năm phần cua và bốn phần tôm.

Tần Tĩnh Trì lại hỏi tiếp: “Có cần ta làm gì không?”
 
Back
Top Bottom